Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 20: Chương 20



Như bao người khác, Hoắc Xuyên cũng nhìn Vân Thanh một cách ngây ngẩn, lúc ấy, Vân Thanh giống như một nữ hoàng, điều khiển toàn bộ sân khấu…

Hoắc Xuyên rất sốc, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tâm trạng của hắn lúc nãy không mấy dễ chịu. Hoắc Xuyên nhíu mày, cố gắng ngừng suy nghĩ về nó. Khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Hoắc Xuyên thở dài nhẹ nhõm và nhìn về phía Lâm Vũ, nhưng không thấy hắn ta ở đâu.

Trời ạ!

Hoắc Xuyên vô thức nhìn sang phía Vân Thanh, quả nhiên nhìn thấy Lâm Vũ cùng mùi rượu nồng nặc đã vội vã đi tới gần cô.

Không có thời gian nghĩ ngợi, Hoắc Xuyên đứng bật dậy và tiến nhanh đến.

"Vân Thanh! Cậu thật tuyệt đấy!"

"Quả nhiên là tiểu bảo bối của tôi, khí chất lúc nãy khiến mọi người đều phải ngưỡng mộ!"

Ngay khi Vân Thanh bước ra từ hậu trường, Diệp Chí lập tức lao đến, ôm chầm lấy cô.

Những người khác cũng theo sau với nụ cười trên môi, Ái Tư đưa bó hoa mà cô vừa mua cho Vân Thanh.

"Đây mới là Vân Thanh của ngày xưa nhỉ."

Trước đây Vân Thanh từng là người tỏa sáng rực rỡ, kiêu hãnh và đầy quyền lực mà tất cả bọn họ đều biết!

Vân Thanh mỉm cười, nhận lấy hoa từ Ái Tư, lòng tràn ngập niềm vui, đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy vui vẻ như vậy, cuộc hôn nhân với Hoắc Xuyên đã rút cạn linh hồn cô, biến cô thành một xác sống.

Cô đã từ bỏ công việc và sở thích của mình, vui vẻ trở thành tù nhân của Hoắc Xuyên, để rồi cuối cùng, Hoắc Xuyên lại vứt bỏ cô như một món đồ cũ. Nụ cười nơi khóe miệng cô dần trở thành một nụ cười mỉa mai.

Ngay lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông có râu đi về phía mình, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.

"Chào, tôi là giám đốc điều hành của công ty giải trí Tân Dao, Lê Đông. Phần trình diễn của cô vừa rồi thật hoàn hảo!"

Lê Đông rút một tấm danh thiếp từ trong túi và đưa cho Vân Thanh.

"Không biết cô có hứng thú gia nhập ngành giải trí không? Tôi cam đoan công ty chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng!"

Vân Thanh ngẩn người, không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn vào tấm danh thiếp mà Lê Đông vừa đưa.

Cố Chi và những người khác nhìn nhau, không nhịn được mà cười.

Lê Đông không hiểu, anh ta tưởng Vân Thanh không đồng ý, nghiến răng, lùi lại một bước.

"Xin hỏi, bài hát đó có phải do cô sáng tác không, tiểu thư?"

Vân Thanh mỉm cười gật đầu.

"Nếu cô không muốn biểu diễn trên sân khấu, cô cũng có thể làm nhạc sĩ hậu trường của chúng tôi!"

"Chúng tôi sẵn sàng trả một cái giá cao để mua lại bài hát của cô!"

Team Hạt Tiêu

Lê Đông càng nói càng phấn khích, Vân Thanh không muốn anh ta phí công vô ích. Cô nhận lấy danh thiếp của Lê Đông và nói "Cảm ơn" rồi thanh thoát quay trở lại bàn.

Tại bàn, Vân Thanh chụp ảnh danh thiếp của Lê Đông và ngay lập tức gửi cho Lưu Đào.

[Thăng chức hoặc tăng lương cũng được.]

Vì người này có gu tốt, nên việc cấp trên thưởng cho cô là điều đương nhiên.

Cảm giác được khen ngợi khiến Vân Thanh cảm thấy tốt hơn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, người khiến tâm trạng cô xấu đi xuất hiện, Lâm Vũ từ đâu đi đến, Hoắc Xuyên đang điên cuồng chạy theo Lâm Vũ .

Cô chưa kịp phản ứng, Diệp Chí đã đứng dậy chắn trước mặt Vân Thanh.

"Lâm Vũ! Anh muốn gì?! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám gây sự với Vân Thanh trước mặt tôi, tôi sẽ xé toang mái nhà của tập đoàn Lâm thị ngay ngày mai!

Diệp Chí là một quả pháo nổ mà cả giới đều biết. Không chỉ điển trai mà anh ta còn có thể biến thành một con quái vật.

Lâm Vũ quá say xỉn, lè nhè nói.

"Diệp thiếu gia, chuyện này là giữa tôi và Vân Thanh, cậu không có quyền can thiệp!”

“Nếu giám đốc Lâm nói về việc trốn thuế…thì việc giám sát hoạt động của một doanh nghiệp là nghĩa vụ của mỗi công dân, có rất nhiều cách để can thiệp đó chứ.”

Ái Tư mỉm cười, uống một ngụm rượu. Cô tỏ vẻ vô tội, nhưng thực ra mỗi câu nói đều chứa đầy mũi d.a.o sắc.

"Giám đốc Lâm say rồi, anh mau về đi." Diệp Hưng cũng lên tiếng bảo Vân Thanh. “Nếu không, tôi không ngại bảo chủ tịch Lâm đến dẫn anh về đâu.”

Diệp Hưng và những người khác cùng chung một mục tiêu và thề sẽ không để Vân Thanh phải chịu thêm bất kỳ sự uất ức nào nữa.

Vân Thanh rất cảm động, tuy nhiên, đây là mối thù giữa cô, Lâm Vũ và Hoắc Xuyên, cô không muốn kéo bạn bè vào chuyện này.

Khi tâm trí dần bình tĩnh lại, Vân Thanh mở miệng định nói, nhưng ánh mắt cô lại dừng lại ở Hoắc Xuyên, người đang đứng sau Lâm Vũ.

“Rốt cuộc các người đang muốn gì?”

Lâm Vũ ban đầu định gây sự với Vân Thanh, nhưng bị lời nói của Ái Tư và hai anh em nhà họ Diệp làm cho ngẩn ngơ, hắn ta có phần lúng túng.

Ánh mắt hắn ta rơi vào ly rượu, một ý nghĩ chợt nảy ra.

"Vân Thanh, chúng ta uống một ly đi. Nếu cô có thể uống nhiều hơn tôi, tôi sẽ cởi hết quần áo, đứng trên đầu và bò ra khỏi Thanh Viên hôm nay!

“Nhưng…”

Lâm Vũ nhanh chóng cắt lời.

"Nếu cô thua, cô phải quỳ xuống và xin lỗi Hoắc Xuyên, cô phải thừa nhận rằng mình là một ả đàn bà đào mỏ!"

"Thế nào, Vân Thanh, cô dám không?!"
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 21: Chương 21



Hoắc Xuyên cau mày và tự nghĩ rằng tình hình này không ổn chút nào.

Hắn nhìn Vân Thanh một cái, quả nhiên, trong ánh mắt cô đầy vẻ khinh bỉ.

Chắc chắn cô ấy nghĩ đây là ý của anh, đúng không?

Hoắc Xuyên cảm thấy một cơn đau đầu sắp ập đến, nhưng rõ ràng lúc này không phải là thời gian để giải thích.

Hắn bước một bước dài về phía trước, vỗ vào vai Lâm Vũ, ngừng hắn ta lại.

“Đủ rồi, cậu uống quá nhiều rồi. Đi về với tôi.”

Tuy nhiên, Lâm Vũ đã say đến mức không nghe nổi Hoắc Xuyên. Hắn ta vùng vẫy để thoát khỏi tay Hoắc Xuyên, không nói gì mà mở một chai rượu khác, uống một cách cuồng loạn.

Sau khi uống xong một chai, mặt Lâm Vũ đỏ hơn hẳn.

Hắn ta mở chai rượu mới và thách thức Vân Thanh, đưa nó cho cô.

Khuôn mặt Hoắc Xuyên dần dần lạnh đi. Hắn nhìn Vân Thanh và ra hiệu với cô đừng làm điều gì dại dột. Trong trí nhớ của hắn, Vân Thanh đâu có biết uống rượu.

“Đừng tức giận.”

Hoắc Xuyên nói với Vân Thanh bằng giọng điệu ra lệnh quen thuộc. Vân Thanh sững sờ một chút, sự bất mãn dâng lên trong lòng cô.

Nhìn đi, Hoắc Xuyên vẫn chẳng thay đổi chút nào!

Cô nhìn hắn ta với vẻ khinh thường. Sau đó, cô lấy chai rượu từ tay Lâm Vũ và uống cạn, hành động ngang bằng với hắn ta.

Vân Thanh dùng hành động để chứng minh rằng cô đã nhận lời cá cược của Lâm Vũ

Lâm Vũ cười lạnh, nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tay hắn.

Một ả đàn bà đã làm nội trợ suốt ba năm, giờ lại dám so tài với hắn uống rượu? Thật là nực cười!

Tuy nhiên, Lâm Vũ đã quên rằng mình đã uống khá say. Số lượng chai rượu càng tăng, nồng độ cồn càng cao, nhưng Vân Thanh và Lâm Vũ vẫn ngang sức ngang tài.

Vân Thanh uống một cách bình tĩnh, trong khi Lâm Vũ ngày càng hoảng sợ.

Sức chịu đựng của Vân Thanh đã vượt qua mọi sự tưởng tượng của hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ phải đi bệnh viện để rửa dạ dày!

Vẻ mặt Lâm Vũ có chút cay đắng, tay cầm chai rượu bắt đầu run rẩy.

Lúc này, Diệp Chí nhẹ nhàng lắc đầu và châm biếm từ bên cạnh.

“Ồ, vừa rồi không phải anh rất mạnh miệng sao? Uống tiếp đi! Tôi chưa bao giờ thấy Vân Thanh dễ thương thế này. Anh thực sự muốn nhìn thấy cậu ấy quỳ xuống? Hay là muốn cho chúng tôi thấy cái bụng trắng của mình rồi bò ra ngoài?”

Mặt Lâm Vũ đỏ tía vì tức giận. Cuối cùng, hắn ta mới nhận ra rằng Vân Thanh đang chơi đùa với hắn!

Nếu cô không uống được rượu, mấy người như Diệp Chí, Cố Chi và những người khác đã cản cô ngay từ đầu rồi.

Giờ đây, rõ ràng là Cố Chi, Ái Tư và các anh em nhà Diệp đang xem một màn kịch hay!

Hắn ta không thể nói gì, chỉ làm một kẻ câm chịu đựng.

Thật sự hắn ta phải cởi hết quần áo rồi bò ra ngoài sao?

Lâm Vũ nghiến răng và tiếp tục uống.

“Woa....”

Chai rượu cuối cùng chính là giọt nước tràn ly. Khi giọt rượu cuối cùng xuống đến dạ dày, Lâm Vũ lập tức nôn ra.

Team Hạt Tiêu

“Anh thua rồi.”

Vân Thanh đặt ly rượu xuống và nói một cách lạnh lùng.

"Mau trả cược được."

Vân Thanh ra lệnh không chút thương tiếc khiến mặt Lâm Vũ lập tức tái mét. Hắn ta nhìn Hoắc Xuyên cầu cứu, nhưng Hoắc Xuyên không hề động đậy.

Chết tiệt! Anh ta thật sự không muốn giúp mình sao?

Lâm Vũ cố gắng cười gượng và tìm cách cứu vãn.

"Vân Thanh à… chúng ta có thể tính vào sổ nợ được không?"

Diệp Chí cười nham hiểm và đưa tay kéo quần áo của Lâm Vũ ra.

“Cứu tôi!!!”

Lâm Vũ hét lên thảm thiết.

Hắn ta nhìn xung quanh, nhưng Hoắc Xuyên không có ở đâu cả.

---

Ở phía sau con phố của quán bar Thanh Viên, Vân Thanh tựa lưng vào tường, gọi điện thoại với giọng nhẹ nhàng.

“Được rồi, em sẽ đợi ở đây.”

“Đừng lo, cẩn thận đấy.”

Vân Thanh cúp máy, khóe môi cong lên một cách nhẹ nhàng, nhìn vui vẻ như đang ngâm mình trong mật ong.

Cảnh tượng này khiến Hoắc Xuyên phải nghẹn lại. Hắn không nhịn được nữa, bước ra từ góc tối, mở miệng, giọng hắn trầm xuống.

"Vân Thanh."

Vân Thanh giật mình, cô phản xạ lui lại nửa bước, cố gắng giữ khoảng cách với Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên nhìn cô rồi lặng lẽ lùi lại. Ánh mắt hắn trở nên tối tăm.

“Gì vậy, từ bao giờ chủ tịch Hoắc lại có thói quen theo dõi người khác vậy?”

Vân Thanh cảnh giác nhìn hắn, ánh mắt nghi ngờ.

Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, chuẩn bị lời nói của mình. Hắn chậm rãi nói:

“Là lỗi của Hoắc Tịnh khi lấy cắp chiếc nhẫn kim cương và bắt nạt em. Anh xin lỗi thay cho cô ấy. Sau này anh sẽ quản lý con bé tốt hơn. Em yên tâm.”

Vân Thanh nhướn mày.

“Yên tâm? Tại sao tôi phải lo lắng? Nếu có con ch.ó sủa trước mặt tôi, tôi sẽ không ngần ngại đánh nó đâu. Anh không cần phải lo, chủ tịch Hoắc.”

Vân Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sự chế nhạo. Cô đã không còn là Vân Thanh của ngày xưa nữa.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 22: Chương 22



Hô hấp của Hoắc Xuyên như ngừng lại, tựa như có một đôi bàn tay to lớn bóp chặt cổ hắn, khiến hắn không thể thốt nên lời.

Hoắc Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, khiến cả hắn và Vân Thanh đều sững sờ.

Bọn họ nhìn thấy Lâm Vũ, chỉ còn mỗi chiếc q**n l*t trên người, lảo đảo chạy ra từ cửa sau quán bar Thanh Viên. Hắn hết lấy tay che mặt rồi lại che chỗ khác, bận rộn vô cùng.

“Đệt! Mấy người đúng là không biết xấu hổ!”

Cơn nhục nhã tột cùng cùng với gió lạnh ban đêm khiến Lâm Vũ tỉnh táo hẳn. Mặt hắn đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.

Vân Thanh bật cười thành tiếng.

Lâm Vũ xấu hổ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vân Thanh và Hoắc Xuyên đang đứng bên cạnh cô.

“Hoắc...Xuyên!”

Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, nước mắt lưng tròng. “Sao cậu có thể bỏ mặc tôi mà chạy một mình chứ!”

“Tôi nhận thua,” Hoắc Xuyên thản nhiên nói.

Dù vậy, hắn vẫn cởi áo vest ra khoác lên người Lâm Vũ.

Rất tốt, vậy còn phần th*n d*** thì sao?

Lâm Vũ lại lâm vào tình cảnh khó xử.

Nhìn nụ cười trêu chọc của Vân Thanh, Lâm Vũ dậm chân một cái, rồi như một cô gái nhỏ, nắm lấy tay Hoắc Xuyên mà chạy đi.

Một nhóm người đứng chặn trước mặt bọn họ.

Diệp Chí cười nham hiểm, giơ chiếc điện thoại trong tay lên vẫy vẫy.

“Chúng tôi bất đắc dĩ phải nhận những bức ảnh riêng tư của thiếu gia Lâm.”

Đôi mắt đen thẫm của Hoắc Xuyên trầm xuống. Hắn không ngờ Diệp Chí và đám người kia thực sự đã chụp ảnh.

Hắn vươn tay ra, lạnh lùng nói: “Đưa tôi.”

“Chúng ta đều thuộc cùng một giới, cứ xem như nhà họ Hoắc nợ các cậu một ân tình.”

Lời nói của Hoắc Xuyên nghe có vẻ đường hoàng, hợp tình hợp lý.

Nhưng trong tai Diệp Chí, nó lại đầy mỉa mai.

“Ha.” Diệp Chí rút lại điện thoại, ánh mắt lạnh lùng. “Tổng giám đốc Hoắc quả nhiên giỏi ăn nói.”

“Nếu hôm nay người thua là Vân Thanh, Lâm Vũ có không lưu lại bằng chứng không?”

Team Hạt Tiêu

“Nếu Vân Thanh thua, anh có nói rằng ‘cứ xem như ai đó nợ Lâm Vũ một ân tình’ không?”

Diệp Chí ép sát từng bước. Hắn vươn ngón tay thon dài, rõ khớp, chọc vào n.g.ự.c Hoắc Xuyên qua lớp áo sơ mi.

“Hoắc Xuyên, đừng giả vờ nữa.

“Nếu hôm nay là Lâm Vũ cầm điện thoại chụp ảnh Vân Thanh, anh có dám chắc rằng mình sẽ tuyệt giao với hắn không?”

Lời của Diệp Chí vang dội, rõ ràng. Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cố Chi, Ái Tư và Diệp Hưng đều nhìn Hoắc Xuyên đầy căm phẫn, như những oan hồn đến đòi nợ.

Đúng vậy, họ chính là oan hồn đến đòi lại công bằng cho Vân Thanh.

Hoắc Xuyên cứng họng.

Như thể có một khúc xương mắc trong cổ họng anh.

Trong lòng rõ ràng có một giọng nói đang khẳng định: Anh sẽ làm vậy.

Nếu tất cả chuyện này xảy ra, hắn nhất định sẽ ngăn cản Lâm Vũ.

Nhưng…

“Diệp nhị thiếu gia, anh quan tâm Vân Thanh đến thế, chẳng lẽ là đang theo đuổi cô ấy?”

Thế nhưng, khi đôi môi mỏng khẽ mở, lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong lòng.

Hoắc Xuyên nghe thấy Vân Thanh bật cười.

Cô cười khẽ.

Sắc mặt Hoắc Xuyên thoáng hiện vẻ mất tự nhiên hiếm thấy. Ngay khi nói ra câu đó, hắn đã hối hận.

Sau đó, Diệp Chí cũng cười.

Diệp Chí thấp hơn Hoắc Xuyên hai centimet, nhưng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào hắn.

“Đúng vậy.

“Sao nào?”

Hàm răng Hoắc Xuyên nghiến chặt, quai hàm căng cứng.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cảm xúc mãnh liệt trong lòng gần như mất kiểm soát.

“Anh à, đừng phí lời với bọn họ nữa!

“Đám lưu manh này! Khạc!”

Bên phía Vân Thanh đông người hơn. Người thông minh sẽ không chịu thiệt trước kẻ mạnh. Bỏ chạy là thượng sách!

Lâm Vũ kéo Hoắc Xuyên, nhét hắn vào xe.

Trong xe, Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy an toàn.

Hắn quay sang, thấy Hoắc Xuyên vẫn ngoái đầu nhìn lại. Lâm Vũ bực bội nói:

“Cậu còn quan tâm Vân Thanh sao?

“Em nói này, một người phụ nữ ham hư vinh, mê tiền như vậy thì có gì tốt?

“Chỉ cần anh ngoắc tay một cái, vô số phụ nữ sẽ nhào lên giường anh. Sao lại…sao lại cứ vướng bận loại đàn bà hoang dại đó chứ!

“Cũng may chúng ta không coi trọng cô ta. Nếu không, nhìn xem cô ta lừa đàn ông giỏi thế nào, có khi ngay cả em cũng mắc bẫy!

“May quá, em chưa từng coi trọng cô ta…”

Lâm Vũ lải nhải không ngừng, trút hết bất mãn về Vân Thanh mà không nhận ra Hoắc Xuyên lúc này đáng sợ đến mức nào.

Hắn giống như một vị đế vương đang cố kìm nén cơn thịnh nộ kinh hoàng.

Không coi trọng cô ấy?

Xem thường cô ấy?

Vậy ra, những người xung quanh hắn vẫn luôn nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt đó sao?

Tôn Lan, Hoắc Tịnh, và bây giờ là Lâm Vũ, tất cả bọn họ đều nghĩ về Vân Thanh như vậy ư?

Vân Thanh…

Cô ấy rõ ràng là vợ hợp pháp của hắn.

Chữ “vợ cũ” xuất hiện trong đầu Hoắc Xuyên, kéo theo một cảm giác nghẹt thở.

Hoắc Xuyên thấy khó chịu vô cùng.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 23: Chương 23



Những vết hằn sâu từ móng tay trên lòng bàn tay khiến Hoắc Xuyên tỉnh táo hơn giữa cơn tức giận.

Hắn giơ tay ra hiệu, Lâm Vũ lập tức phanh gấp.

“Xuống xe,” Hoắc Xuyên bình tĩnh ra lệnh, giọng khàn khàn.

“Hả?” Lâm Vũ sững sờ. Hắn lắp bắp: “Này, tôi còn không mặc quần…”

“Xuống xe!” Hoắc Xuyên gầm lên.

Lâm Vũ bị sốc, nhưng rõ ràng Hoắc Xuyên không phải người mà hắn dám đối đầu!

Thôi bỏ đi, mạng sống quan trọng hơn.

Lâm Vũ chui ra khỏi xe, mặt mày ỉu xìu. Hắn cố kéo chiếc áo vest xuống để che được càng nhiều càng tốt.

Đêm nay, gió thật lạnh!

Ngước nhìn bầu trời, Lâm Vũ chỉ biết gào thét trong lòng.

---

Bên ngoài quán bar.

Điện thoại của Cố Chi chuyền qua tay năm người, và tất cả đều đã chiêm ngưỡng "cơ thể" của Lâm thiếu gia.

Cố Chi cất điện thoại đi với vẻ mặt chán ghét. Cô quay sang Vân Thanh, tò mò hỏi:

“Này Tiểu Thanh, từ khi nào mà tửu lượng của cậu lại giỏi vậy hả?”

Tuy Vân Thanh biết uống rượu, nhưng không đến mức ngàn chén không say.

Phải chăng hôm nay cô “khai sáng” được điều gì?

Hay là do tức giận Hoắc Xuyên?

Cố Chi không muốn tin vào suy đoán thứ hai, nên mới hỏi.

Vân Thanh cười, rút một chai nhỏ từ túi ra. “Đây là loại giải rượu mới nhất mà nhà họ Vân phát triển. Nghe nói tối nay sẽ có một trận náo nhiệt ở quán bar.”

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn về hướng Hoắc Xuyên và Lâm Vũ rời đi, giọng đầy mỉa mai:

“Hơn nữa, Lâm Vũ đã say mèm rồi. Anh ta muốn đấu với tôi? Dù thế nào cũng sẽ thua thôi.”

Không có sự tự tin tuyệt đối, sao cô dễ dàng hành động? Lâm Vũ thật sự quá ngu ngốc.

Vân Thanh mím môi cười nhẹ.

Đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước quán bar. Cửa sổ phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng và cao quý của Vân Triết.

“Anh!”

Vân Thanh gọi ngọt ngào. Cánh cửa xe lập tức mở ra, chào đón cô bước vào.

Hai anh em vừa nói chuyện vừa cười khi rời đi.

Nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần, Diệp Chí tức tối đ.ấ.m vào Diệp Hưng:

“Nhìn anh trai nhà người ta đi! Nhìn lại anh thật hết nói nổi!”

Diệp Chí ngơ ngác: “Cậu nói cái quái gì vậy?”

“Khi nào cậu mới chiều chuộng tôi như thế hả! Học hỏi Vân Triết đi kìa!”

“Anh cần tôi chiều à? Từ nhỏ đến lớn, thứ gì anh chẳng tự giành lấy!”

Cả hai bắt đầu đấu khẩu, khiến đầu Cố Chi và Ái Tư đau như búa bổ.

Họ chỉ biết cười khổ, vì đã quá quen với cảnh này.

---

Đêm càng khuya, sáng hôm sau.

Vân Thanh không có thói quen ngủ nướng. Sau khi chỉnh trang, cô xuống phòng ăn. Vân Triết và Vân Khôn đã ngồi sẵn ở đó.

“Ba, anh hai.”

Vân Thanh lễ phép chào rồi ngồi xuống. Trên bàn bày đầy những món cô thích.

Cô chưa từng được đối xử như vậy ở nhà họ Hoắc.

Thậm chí, mỗi khi Tôn Lan và Hoắc Tịnh đến nhà, cô lại là người phải chuẩn bị đồ ăn.

Những ký ức cũ lướt qua. Vân Thanh nhấp một ngụm cháo, gạt hết quá khứ ra sau đầu.

Cô không quan tâm nữa.

“Nghe nói hôm qua con có mâu thuẫn với nhà họ Lâm?” Vân Khôn đặt bát xuống, hỏi với vẻ lo lắng.

“Vâng,” Vân Thanh đáp, không mấy để tâm. “Là anh ta tự chuốc lấy.”

“Ba yên tâm, con đã giải quyết ổn thỏa.”

“Hahaha, ba biết con gái ba là giỏi nhất!

“Nếu thằng nhóc đó còn dám quấy rầy con, ba sẽ tìm thẳng Lâm lão gia xử lý."

“Nhà họ Lâm thì làm được trò trống gì chứ?”

Vân Khôn luôn mạnh mẽ bảo vệ con gái. Chỉ cần là việc Vân Thanh làm, cô luôn đúng. Người nào dám bắt nạt cô, đều đáng chết!

Team Hạt Tiêu

Sau bữa sáng thịnh soạn, Vân Thanh lái xe đến công ty và bắt đầu công việc trong ngày.

---

Nửa giờ sau, Tống Từ xuất hiện muộn, cô ta ném tập tài liệu của dự án tập đoàn Greenland lên bàn Vân Thanh. Khoanh tay trước ngực, Tống Từ hếch cằm nói một cách kiêu ngạo:

“Đã sửa xong.

“Nhưng tôi không đảm bảo dự án sẽ thành công đâu.

“Vân Thanh, tôi đã nhắc cô rồi, dự án của tập đoàn Greenland không dễ làm đâu. Nếu mất tiền, cô tự chịu trách nhiệm.”

Tống Từ có vẻ đã lên kế hoạch cho mình, sạch sẽ không dây dưa.

Vân Thanh không nói gì, chỉ lật qua tập tài liệu của Tống Từ.

Một lát sau, cô nhíu mày. Nhìn lên Tống Từ, ánh mắt cô đầy nguy hiểm.

“Cô có ý gì đây?”

Tập tài liệu mở ra, dòng chữ “Kế hoạch hợp tác Tập đoàn Gia Nguyên” nổi bật trước mắt.

Tống Từ nhún vai, cười nhạt:

“Tôi đã nói rồi, làm việc với Gia Nguyên sẽ dễ hơn nhiều.

“Tôi biết cô muốn chứng tỏ bản thân, nhưng...

“Đi nhanh quá coi chừng trật chân đấy, cô nhóc.”

Tống Từ mỉm cười, coi Vân Thanh như người mới, mặc sức làm theo ý mình.

Ánh mắt Vân Thanh trở nên lạnh lẽo.

“Cô đang dạy tôi cách làm việc sao?”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 24: Chương 24



Tống Từ lập tức nụ cười giả tạo cứng đơ trên khuôn mặt.

“Vân Thanh, đừng không biết điều như vậy.

“Tôi đẩy dự án của Gia Nguyên sang đây là để giúp cô. Không cần thì thôi.

“Ông trời đang dõi theo!”

Những lời mỉa mai của Tống Từ nghe còn hay hơn cả giọng hát của cô ta.

Cô ta tự tin rằng Vân Thanh chẳng thể làm gì được mình.

Một người phụ nữ bị gia đình giàu có ruồng bỏ, chẳng biết gì cả, làm sao có thể đấu lại cô ta?

Tống Từ đã điều tra kỹ, phát hiện người phụ nữ trước mặt chẳng có bối cảnh gì đặc biệt. Cô ta chỉ có thể bước vào nhà họ Vân nhờ vào sự giúp đỡ của Vân Triết.

Tuy nhiên, Tống Từ tin rằng Vân Triết sẽ sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Vân Thanh và đuổi cô ra khỏi nhà.

Phải nói rằng, nhà họ Vân đã bảo vệ Vân Thanh quá tốt suốt những năm qua. Thế giới bên ngoài không hề biết nhà họ Vân có một cô con gái nhỏ.

Đó là lý do Tống Từ ngang ngược như vậy.

Vân Thanh hạ ánh mắt, giấu đi toàn bộ cảm xúc dưới hàng mi dài.

“Hiểu rồi, cô có thể ra ngoài.”

Không hề do dự, cô ra lệnh tiễn khách, không định tiếp tục đôi co với Tống Từ.

Sau đó, cô gọi vào đường dây nội bộ của công ty và liên lạc với thư ký Chu Chiến.

Chu Chiến vốn là cánh tay phải của Vân Triết. Sau khi cô tiếp quản, Vân Triết đặc biệt chuyển anh ta đến đây để hỗ trợ cô nhanh chóng nắm bắt công việc kinh doanh của công ty.

“Tiểu Vân, cô cần tôi giúp gì?”

Chu Chiến đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, trông vừa lịch lãm vừa sắc sảo.

“Anh có biết Giám đốc Triệu của Tập đoàn Gia Nguyên không?”

Vân Thanh đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi biết.”

“Được.” Vân Thanh gật đầu. “Tôi muốn thảo luận hợp tác với ông ta. Làm ơn giúp tôi đặt một cuộc hẹn.”

Chu Chiến hiểu ý. Vừa bước ra khỏi văn phòng Vân Thanh, anh đã gọi ngay cho Giám đốc Triệu.

Thời gian luôn trôi qua nhanh khi bận rộn. Đến khi lưng và cổ nhắc nhở Vân Thanh rằng cô đã ngồi quá lâu, trời đã sang trưa.

Không ngoài dự đoán, Cố Chi bước vào với hộp đồ ăn mang đi trên tay.

Nhưng lần này, khác với mọi khi, cô còn mang theo một bó hoa hồng đỏ rực.

Vân Thanh thoáng ngạc nhiên.

“Ai lại theo đuổi cậu nữa đây?”

Cô hỏi mà không suy nghĩ.

Từ nhỏ đến lớn, những “đào hoa thối” quanh Cố Chi chưa bao giờ ngừng xuất hiện.

Đáng tiếc, những người đó không ai sánh được với anh trai cô, nên Vân Thanh chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện của Cố Chi.

Cô chỉ thỉnh thoảng trêu chọc khi có tâm trạng.

Cố Chi lườm cô một cái, rồi ném bó hoa lên bàn làm việc. Xoa cổ tay mỏi nhừ, cô nói: “Sao vậy? Lần này là cho cậu đó.”

“Cho mình?” Vân Thanh càng ngạc nhiên.

“Ừ.”

“Dạ Chi lén gọi mình ra, rồi bó hoa này xuất hiện trên tay mình.

“Anh ta còn nói nhất định phải đưa cho cậu.”

Nghe Cố Chi giải thích, Vân Thanh như đang suy tư, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Là bạn bè nhiều năm, làm sao Vân Thanh không biết Dạ Chi đang nghĩ gì?

“Chắc anh ta vất vả lắm.”

Vân Thanh cảm thán. Cố Chi lập tức không hài lòng.

“Vậy còn mình thì sao?!

“Bó hoa nặng như thế này!”

Vân Thanh nhanh chóng xin lỗi. Sau khi năn nỉ một lúc, cuối cùng cô mới xoa dịu được tiểu thư Cố Chi.

Tuy nhiên, dù là tiểu thư nhà giàu, món ăn yêu thích của Cố Chi lại là đồ ăn mang đi dưới 50 tệ.

Nhìn món thịt viên đầu sư tử trên tay mình, Vân Thanh chỉ biết cười trừ.

“Nếu cậu không muốn ăn, để mình ăn cho!”

Cố Chi lườm mắt, giả vờ giành món ăn từ tay cô.

Vân Thanh né đôi đũa của Cố Chi, cười hỏi: “Cậu nói chuyện với ông chủ Gia Nguyên sao rồi?”

“Xong rồi.”

Cố Chi đập tay, hào hứng kể: “Vừa mở miệng là Gia Dụ mời mình mọi thứ.

Team Hạt Tiêu

“Anh ta còn nói chuỗi vốn đã bị phá vỡ.

“Một lô hàng của Tập đoàn Gia Nguyên bị mắc kẹt ở nước ngoài. Gần đây họ rất chật vật, dòng vốn lộn xộn hết cả.

“Tóm lại, ai hợp tác với Gia Nguyên bây giờ thì phải chuẩn bị chìm cùng họ.

“Nhưng Gia Dụ không biết Tống Từ là ai, cũng không biết liệu cô ta có ăn hoa hồng hay không.

“Nhưng anh ta nói sẽ cho mình câu trả lời trong hai ngày.”

Trong lúc cô nói, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Điện thoại Cố Chi nhận được một tin mới.

Cô mở ra xem, rồi quay sang cười đắc ý.

“Tiểu Thanh, cậu đoán đúng rồi.”

Cố Chi đưa điện thoại cho Vân Thanh, bằng chứng rành rành. “Quả nhiên, Tống Từ là một kẻ phản bội.”

“Cậu định làm gì?”

Khoảnh khắc im lặng.

Vân Thanh mỉm cười nhạt. “Tất nhiên… ta sẽ chơi theo cách của cô ta.”

Ngoài văn phòng, điện thoại của Chu Chiến sáng lên:

[Giúp tôi mời phó tổng Tôn của tập đoàn Gia Nguyên dùng bữa tối nay.]
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 25: Chương 25



Sau khi thông báo cho Chu Chiến, Vân Thanh cầm bút lên và viết vài từ lên tài liệu mà Tống Từ đưa. Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Tối hôm đó, Vân Thanh một mình đến bữa tiệc.

Không ngoài dự đoán, khi đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Tống Từ, người trang điểm đậm đang uốn éo vòng eo nhỏ nhắn của mình.

Tống Từ cười nhạo: “Vân Thanh, chẳng phải cô khinh thường việc hợp tác với Gia Nguyên sao? Vậy tại sao cô lại hẹn gặp Giám đốc Triệu?

“Đừng nói với tôi là cô định làm gì đó khuất tất sau lưng công ty nhé?”

Lời nói của Tống Từ đầy châm biếm.

Vân Thanh ung dung ngồi xuống, không kiêu ngạo cũng không hạ mình, hỏi: “Tôi thông qua Chu Chiến để liên lạc với Giám đốc Triệu, cô tới đây làm gì?”

Câu hỏi này chạm trúng điểm yếu của Tống Từ. Khuôn mặt cô ta thoáng hiện vẻ bối rối, sau đó làm bộ nũng nịu, ôm lấy tay Giám đốc Triệu.

“Giám đốc Triệu~"

“Đây là Vân Thanh mà tôi đã nhắc đến."

“Ông nhất định phải chăm sóc cô ta thật tốt đấy.”

Câu nói cuối cùng của Tống Từ như thể cố ý cho mọi người biết rằng cô ta đang nhằm vào Vân Thanh.

“Được, được, được. Tôi nghe cô.”

Giám đốc Triệu, với cái bụng bia đầy mỡ, cười hề hề và không chút ngần ngại v**t v* bàn tay Tống Từ. Ánh mắt tham lam của ông ta lập tức hướng về phía Vân Thanh.

Người phụ nữ này, trông thật xinh đẹp...

Ông ta không hiểu tại sao Hoắc Xuyên lại muốn ly hôn và từ bỏ người vợ xinh đẹp này.

Trong mấy ngày qua, sau nhiều vòng bàn tán công khai, mọi người ít nhiều đều biết về Vân Thanh — vợ cũ của Hoắc Xuyên, một bà nội trợ bị đuổi khỏi nhà.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Vân Thanh rất ít khi xuất hiện trên mạng xã hội. Đó là bởi Vân Thanh không muốn, và nhà họ Vân cũng rất vui lòng giữ cô trong vòng bí mật.

Giờ đây, khi thấy Vân Thanh ngoài đời, Giám đốc Triệu ôm Tống Từ trong lòng, nhưng trong tâm lại thấy vui vẻ kỳ lạ.

Trước ánh mắt tr*n tr** của Giám đốc Triệu, Vân Thanh cảm thấy buồn nôn và chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Từ những tương tác mập mờ giữa Tống Từ và Giám đốc Triệu, cô không khó nhận ra những bằng chứng mà Cố Chi đã đưa ra là hoàn toàn có cơ sở.

Để kết thúc cuộc thương lượng nhanh chóng, Vân Thanh lấy tài liệu ra và đặt trước mặt Giám đốc Triệu.

“Giám đốc Triệu, đây là điều kiện mà Tập đoàn Vân Thị đưa ra.”

Giám đốc Triệu mở tài liệu với nụ cười trên môi, lật qua loa rồi ném xuống bàn, như thể ông ta đã biết rõ nội dung bên trong.

Vân Thanh mỉm cười, thong thả nói: “Giám đốc Triệu, tôi khuyên ông nên xem kỹ lại.”

“Tình hình hiện tại của Gia Nguyên rất đáng lo ngại. Nếu gây tổn thất không thể khắc phục cho công ty, ông sẽ không thể giải thích nổi đâu.”

Giám đốc Triệu giật mình. Tình hình hiện tại của Gia Nguyên chỉ có một số ít lãnh đạo cấp cao biết. Làm sao Vân Thanh lại biết được?

Ông ta chợt nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp người phụ nữ trước mặt.

Giám đốc Triệu mở lại tài liệu. Khi đọc đến một điều khoản, sắc mặt ông ta tối sầm lại.

“Vân Thanh, cô có ý gì đây?”

Giám đốc Triệu chỉ vào điều khoản yêu cầu Gia Nguyên chuyển giao toàn bộ đất xây dựng cho Vân Thị, giọng đầy khó chịu.

Team Hạt Tiêu

“Mọi thứ đều viết rõ ràng trong đó.” Vân Thanh điềm tĩnh nói. “Nếu không đồng ý, thì không cần bàn nữa.”

Cuộc trao đổi giữa họ khiến Tống Từ rối bời. Cô ta cầm tài liệu lên đọc, sắc mặt lập tức xấu đi.

“Vân Thanh, ai cho cô quyền thay đổi nội dung tài liệu?!”

“Giám đốc Tống, tôi mong cô xác định đúng vị trí của mình.”

Vân Thanh lạnh lùng đáp: “Tôi là cấp trên của cô. Tôi có quyền thay đổi bất kỳ điều gì. Cô không có quyền can thiệp.”

“Cô có biết đất ở Hà Tây quan trọng thế nào với Gia Nguyên không? Cô đang phá hoại mối quan hệ giữa công ty và Gia Nguyên!”

Tống Từ lớn tiếng chỉ trích, đứng trên "mặt đất đạo đức" mà nói.

“Cô có vẻ rất quan tâm đến lợi ích của Gia Nguyên.”

Vân Thanh hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao, chỉ thẳng vào Tống Từ. “Tôi chắc chắn là có lý do.”

Mặt Tống Từ xanh lét vì giận dữ. Cô ta quay sang Giám đốc Triệu, người im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ cười lớn.

“Giám đốc Vân, kinh doanh là phải thương lượng. Chỉ cần chưa ký, mọi thứ vẫn còn có thể thảo luận!

“Vân Thanh, cô nghĩ rằng Vân Triết có thể giúp cô được bao lâu? Đừng nghĩ rằng mình có thể hóa thiên nga trắng khi chỉ là một con vịt xấu xí. Nhà họ Vân sẽ không bao giờ chấp nhận cô!”

Tống Từ chống nạnh, giọng điệu đầy châm biếm.

Vân Thanh đứng dậy, nụ cười lạnh lẽo. Cô không có thời gian đôi co với những người này.

Khi thấy Vân Thanh thực sự quyết tâm, Tống Từ và Giám đốc Triệu liếc nhau, ánh mắt đầy sự hung hãn.

“Ôi chà, Giám đốc Vân, đừng nóng vội!”

Giám đốc Triệu chặn Vân Thanh lại, còn Tống Từ đưa ra hai ly rượu.

“Nào, uống chút rượu trước. Có rượu thì dễ nói chuyện hơn!”

Giám đốc Triệu nhét ly rượu vào tay Vân Thanh, nụ cười đầy ẩn ý...
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 26: Chương 26



Vân Thanh híp mắt, cầm lấy ly rượu nhưng không uống.

“Đúng rồi.” Tống Từ vỗ vai cô, cười nói: “Hai người cứ nói chuyện vui vẻ nhé, tôi đi vệ sinh một lát.”

Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Tống Từ lập tức biến mất. Cô ta lạnh mặt, đi vào một góc khuất và gọi điện thoại.

“Thuốc của anh có thật sự hiệu nghiệm không?”

Giọng nói của cô ta đầy ác ý, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm.

“Tất nhiên rồi.” Một giọng đàn ông đáp lại từ đầu dây bên kia. “Dù có là một người phụ nữ đoan trang cũng sẽ hóa thành dâm phụ. Cứ yên tâm đi.

“Nhưng cô phải cẩn thận đấy. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ không dễ chịu đâu.”

Tống Từ bực bội phẩy tay, dứt khoát cúp máy.

Bị phát hiện thì sao chứ?

Vân Triết sẽ không bảo vệ một người phụ nữ từng bị Hoắc Xuyên vứt bỏ, rồi lại bị lão già Triệu làm nhục đâu.

Tốt nhất là nhân cơ hội này đá bay Vân Thanh ra khỏi nhà họ Vân luôn.

Tống Từ nghiến răng, trong lòng đắc ý nghĩ ngợi.

Nhưng mà…

Hoắc Xuyên thật sự sẽ không bảo vệ Vân Thanh chứ?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô ta, nhưng cô ta nhanh chóng gạt đi. Chỉ là một người vợ cũ thôi mà. Đường đường là Hoắc tổng tài, anh ta thiếu gì phụ nữ?

Nghĩ đến đây, Tống Từ hài lòng xoay người rời đi, không hề hay biết rằng, cách đó không xa, có một đôi mắt sâu thẳm đang âm thầm quan sát cô ta.

---

Trong phòng riêng.

Giám đốc Triệu liên tục giục Vân Thanh uống rượu, nhưng cô vẫn không hề d.a.o động.

Gã đảo mắt, đổi giọng: “Giám đốc Vân, chỉ cần cô buông tay khỏi miếng đất của Gia Nguyên, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

Gã giơ bàn tay mập mạp lên: “Chỉ cần cô đồng ý, năm triệu sẽ là của cô.”

Vân Thanh khẽ cười.

Cô liếc nhìn chiếc máy ghi âm trong túi, rồi nhẹ giọng nói: “Giám đốc Tống còn được chia phần béo bở hơn tôi nữa, đúng không?”

Sắc mặt Giám đốc Triệu lập tức cứng đờ.

“Cô đã biết rồi, sao còn làm khó tôi?”

“Với nhan sắc này, nếu cô theo tôi, chắc chắn còn có lợi hơn cả Tống Từ đấy…”

Vừa nói, gã vừa đặt ly rượu xuống, dịch sát lại gần Vân Thanh.

Vân Thanh nheo mắt, cũng hơi nghiêng người về phía gã. Giám đốc Triệu mừng rỡ, vươn tay định ôm eo cô.

Nhưng ngay khi gã vừa hành động, Vân Thanh lập tức rút lui. Gã vồ hụt.

Đắm chìm trong d*c v*ng, gã không nhận ra rằng ly rượu trên bàn đã bị tráo đổi một cách bí mật.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, ánh mắt Vân Thanh lạnh đi, nhưng nụ cười vẫn đầy mê hoặc: “Tống Từ nói đúng. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”

Sắc mặt giám đốc Triệu đanh lại: “Cô nói cái gì?”

Vân Thanh nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu có nói ai đâu. Sao ông căng thẳng vậy, giám đốc Triệu?”

“Mẹ kiếp! Con đàn bà này đúng là không biết xấu hổ!”

Bị Vân Thanh trêu đùa hết lần này đến lần khác, cơn giận của Giám đốc Triệu bùng lên. Gã giơ tay lên, định tát cô một cái.

Ánh mắt Vân Thanh lập tức thay đổi. Cô chuẩn bị giơ tay đỡ đòn thì…

Rầm!

Cánh cửa phòng riêng bị đạp mạnh bật tung.

Một bóng dáng quen thuộc cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Vân Thanh.

Hoắc Xuyên đã đến!

Giây tiếp theo, Hoắc Xuyên lạnh lùng vung chân, đá thẳng vào giám đốc Triệu.

Gã béo như một con ch.ó chết, lăn lông lốc xuống đất.

Hoắc Xuyên sải bước đi vào. Khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh lùng, nay lại tràn ngập vẻ lo lắng.

Hoắc Xuyên nắm chặt cổ tay Vân Thanh, trầm giọng hỏi:

“Em đã uống rượu chưa? Rượu bị bỏ thuốc đấy!”

Vân Thanh sững người.

Sao Hoắc Xuyên lại ở đây?

Cơn đau từ cổ tay kéo cô trở lại thực tại. Cô nhíu mày, giằng tay ra khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh.

“Tôi không uống.”

Cô bình tĩnh giải thích: “Anh nghĩ tôi ngu chắc?”

Nghe vậy, Hoắc Xuyên thở phào nhẹ nhõm. Anh định nói gì đó thì giám đốc Triệu lồm cồm bò dậy, mặt mày tái mét vì sợ hãi.

“Hoắc…giám đốc Hoắc, sao anh lại ở đây?” Gã cười gượng, chẳng màng đến cơn đau ở thắt lưng.

Gương mặt Hoắc Xuyên lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như một con sói vương đang nổi giận. “Tôi đến để dạy ông một bài học.”

Nói xong, anh vung nắm đấm, thẳng tay giáng một cú vào mặt giám đốc Triệu, khiến gã ngã sõng soài xuống đất.

Ngay khi Hứa Xuyên chuẩn bị ra đòn lần nữa, một bóng người khác xuất hiện - Diệp Chí vội vàng bước vào.

“Mẹ kiếp, dám gây chuyện trong khách sạn của tôi à!”

Diệp Chí chửi thề, đá mạnh vào Giám đốc Triệu đang nằm co rúm trên sàn.

Sau khi trút giận xong, hắn chỉnh lại trang phục, ung dung bước đến trước mặt Vân Thanh, hoàn toàn phớt lờ Hoắc Xuyên đang âm trầm đứng đó.

“Bé con, cậu không sao chứ?”

Team Hạt Tiêu

“Nhân viên của tôi báo có người gây rối, lúc đó tôi mới biết cậu đang ở đây.”

Trước đó, để tìm ra phòng của Vân Thanh, Hoắc Xuyên đã truy hỏi nhân viên khách sạn.

Sợ có chuyện chẳng lành, nhân viên liền báo ngay cho Diệp Chí.

“Nếu cậu nói trước với tôi, tôi đã không để chuyện này xảy ra rồi.”

Diệp Chí chậm rãi nói, đôi mắt hoa đào ngập tràn vẻ quan tâm.

“Bây giờ tôi ổn rồi.” Vân Thanh thản nhiên đáp.

Cô đưa tay chỉnh lại một lọn tóc của Diệp Chí, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm hai người họ, toàn thân toát ra luồng khí lạnh bức người.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 27: Chương 27



Diệp Chí cảm nhận được điều gì đó.

Lúc này anh mới quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, như thể vừa mới nhìn thấy Hoắc Xuyên.

“Ơ kìa, đây chẳng phải là tổng giám đốc Hoắc sao?

“Sao anh lại ở đây?

“Chẳng lẽ anh đi cùng con heo nằm dưới đất kia?”

“Con heo” nằm dưới đất - giám đốc Triệu - chỉ có thể ôm chỗ bị thương, không ngừng r*n r*, chẳng nói được câu nào.

Hắn thật quá xui xẻo!

Sao lại đụng trúng hai người này cơ chứ?!

Hoắc Xuyên và Diệp Chí, cả hai người hắn đều không thể đắc tội!

Giám đốc Triệu chỉ biết ôm hận, thầm trách Tống Từ hại mình ra nông nỗi này.

Trước câu hỏi đầy trào phúng của Diệp Chí, ánh mắt Hoắc Xuyên trầm xuống, che giấu đi những cảm xúc cuộn trào bên trong.

“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”

Sau đó, hắn nhìn Vân Thanh, giọng điệu lạnh nhạt nhưng đầy ẩn ý.

“Vân Thanh, sau này đừng dễ dàng tin người như vậy. Bị bỏ thuốc không phải chuyện hiếm, có lần một thì sẽ có lần hai.”

Nói rồi, ánh mắt Hoắc Xuyên lướt qua giám đốc Triệu đang nằm co ro trên sàn, giọng trầm xuống:

“Vì công việc mà phải chịu sự quấy rối từ những kẻ như thế này…em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lời “nhắc nhở” của hắn lọt vào tai Vân Thanh lại trở nên cực kỳ chói tai.

Bây giờ hắn mới muốn bảo vệ cô sao?

Bây giờ hắn mới tỏ ra quan tâm cô sao?

Ha! Đã quá muộn rồi!

Hơn nữa, câu ‘đã suy nghĩ kỹ chưa’ là có ý gì?

Quyết định sáng suốt nhất của cô chính là ly hôn với Hoắc Xuyên!

Nhưng trước khi cô kịp phản bác, Diệp Chí đã ôm lấy cánh tay cô, bá đạo nói:

“Không đến lượt anh lo chuyện bạn gái tôi.”

Hoắc Xuyên khựng lại.

Ánh mắt sắc lạnh của hắn lập tức dừng trên cánh tay Diệp Chí, như thể muốn thiêu rụi bàn tay đó bằng ánh nhìn của mình.

Vân Thanh cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Chí đầy bực bội đáng tiếc, Hoắc Xuyên không nhìn thấy.

“Em đồng ý rồi à?”

Từ “bạn gái” như ngọn lửa thiêu đốt lý trí của Hoắc Xuyên. Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt u ám, như thể đang kìm nén một cơn giận dữ sắp bùng phát.

Vân Thanh mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng khiến Hoắc Xuyên chấn động.

Cô không trả lời, chỉ xoay người rời đi.

Hoắc Xuyên không chịu để cô đi, lập tức chặn trước mặt cô và Diệp Chí.

“Trả lời tôi.”

Hoắc Xuyên vẫn bá đạo như mọi khi, ra lệnh cho Vân Thanh.

Vân Thanh cảm thấy khó chịu. Cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Xuyên, không hề né tránh. Đồng thời, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Chí hơn.

“Nếu không thì sao?”

“Diệp Chí tốt hơn anh cả ngàn lần. Ít nhất ở bên cậu ấy, tôi không phải chịu những lời mỉa mai và ánh mắt khinh miệt.”

“Hứa Xuyên, đừng để tôi phải nhắc lại. Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Gương mặt Vân Thanh đầy vẻ giễu cợt. Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Hoắc Xuyên, cô thản nhiên đặt một nụ hôn lên má Diệp Chí.

“Diệp Chí, đi thôi.”

“Chờ chút, bảo bối.”

Diệp Chí vỗ nhẹ tay Vân Thanh, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt sưng húp của giám đốc Triệu với nụ cười nguy hiểm.

“Nếu tôi không nghe lầm thì ông đã bỏ thuốc vào rượu của Vân Thanh, đúng không?”

“Tôi…tôi không có, tổng giám đốc Diệp, cậu nghe tôi giải thích…”

Diệp Chí phớt lờ sự biện minh của giám đốc Triệu. Anh cầm ly rượu trên bàn, ép gã uống cạn.

Làm xong, Diệp Chí phủi tay đứng dậy, phong thái như một quý ông. Anh đưa tay ra trước mặt Vân Thanh.

“Đi thôi, bảo bối của tôi.”

Ngón tay Vân Thanh nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Diệp Chí, như một nhát kiếm đ.â.m thẳng vào tim Hoắc Xuyên.

Hai người rời đi. Bóng lưng họ thật tao nhã, hài hòa, trông như một đôi tình nhân yêu nhau say đắm.

Hoắc Xuyên nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Những lời nói của Vân Thanh không ngừng vang lên trong đầu hắn, như những quả b.o.m nổ tung.

"Chịu đựng sự mỉa mai và ánh mắt khinh miệt?"

Những năm tháng kết hôn…rốt cuộc Vân Thanh đã trải qua những gì?

Hắn đúng là mù lòa.

Team Hạt Tiêu

Mở mắt ra, Hoắc Xuyên thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Khi bước qua giám đốc Triệu, hắn không chút do dự đá mạnh một cái, trút cơn giận dữ.

Lúc này, mắt giám đốc Triệu đã lờ đờ, mặt đỏ bừng, miệng không ngừng r*n r*.

---

Bên ngoài khách sạn, Vân Thanh ngồi ở ghế phụ, ánh mắt hướng về phía trước.

Diệp Chí liếc nhìn cô, cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi dò hỏi:

“Cậu đang nghĩ về Hứa Xuyên à?”

Vân Thanh quay đầu lại, lườm Diệp Chí một cái.

Cô không ngốc. Hà cớ gì phải quan tâm đến Hoắc Xuyên?

Nói trắng ra, ngay từ khoảnh khắc cô ký vào đơn ly hôn, Hoắc Xuyên đã biến mất khỏi trái tim cô.

Từ nay về sau, hai người bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Vân Thanh khẽ hừ lạnh, gương mặt tràn đầy sự khinh thường đối với Hoắc Xuyên.

Diệp Chí bật cười. Dù cô không còn trừng mắt với anh, nhưng tâm trạng dường như đã khá hơn.

Nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thanh, yết hầu Diệp Chí khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng:

“Vậy là…bây giờ cậu là bạn gái của tôi rồi nhỉ?”

Vân Thanh lại lườm hắn một cái.

“Đừng có mơ, nhóc con…”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 28: Chương 28



Mặt Diệp Chí đỏ bừng. Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy nhưng hồi lâu vẫn không thốt nên lời.

Trong số bọn họ, anh là người trẻ nhất, thường bị gọi là “Tiểu đệ”.

Anh đã nuốt xuống nhiều lần! Nhưng lần nào cũng bị cười nhạo!

Team Hạt Tiêu

Hơn nữa, từ những lời Vân Thanh nói, cô rõ ràng coi anh như người thân, giống như Vân Triết...

Ánh mắt Diệp Chí trở nên thâm trầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng. “Cậu coi tôi là em trai, nhưng tôi không coi cậu là chị gái…”

Vân Thanh hơi nhướng mày nhưng không để tâm. “Nhóc con, cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Vừa nãy tôi vừa nói gì hả? Đừng mơ mộng!”

“Hiện tại tôi rất bận rộn với công việc.” Vân Thanh lười biếng duỗi người. “Cậu nghĩ tài sản của chúng ta có thể vững bền mãi sao? Cậu có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”

“Hãy tập trung vào việc chính đi. Khi Diệp Hưng không còn bảo vệ cậu nữa, cậu sẽ không có lấy một xu từ cổ phần của nhà họ Diệp đâu.”

Diệp Chí mím môi, khó khăn thốt ra mấy từ từ trong cổ họng. “Nếu tôi chọn mỹ nhân mà không cần giang sơn thì sao?”

“Vậy thì cậu sẽ chẳng bao giờ có được mỹ nhân của giang sơn này đâu.”

Vân Thanh cười nhạt, thái độ rõ ràng.

Diệp Chí không tiếp tục quấn lấy cô nữa. Anh hiểu Vân Thanh. Cô luôn thẳng thắn trong lời nói.

Nhưng không sao. Con người có thể thay đổi, anh có thể chờ.

---

Ngày hôm sau.

Vân Thanh đến văn phòng từ sáng sớm. Không lâu sau, Cố Chi vội vàng đẩy cửa bước vào với vẻ mặt khẩn trương.

“Sao rồi? Bữa ăn hôm qua có ngon không?”

“Tất nhiên.”

Vân Thanh cong môi, lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm.

Mắt Cố Chi sáng lên. “Không tệ!”

“Bây giờ cậu định làm gì?”

“Đợi cá cắn câu.”

Vân Thanh đầy tự tin, Cố Chi vỗ tay, giơ ngón cái tán thưởng cô.

Sau khi cô rời đi, Tống Từ xuất hiện như dự đoán.

Cô ta đập mạnh lên bàn làm việc của Vân Thanh, tức giận hét lên:

“Vân Thanh, cô đã làm gì vậy hả?

“Cô còn muốn hợp tác với Gia Nguyên không? Đang bàn bạc hợp đồng mà lại bỏ đi giữa chừng là thế nào?!

“Cô có biết tôi đã phải mất bao nhiêu công sức để xoa dịu giám đốc Triệu không? Tôi nhất định sẽ lấy công lao này!

“Hơn nữa, tôi sẽ báo cáo việc này lên hội đồng quản trị, yêu cầu đuổi cô ra khỏi tập đoàn Vân!”

Tống Từ đầy kiêu ngạo và đắc ý. Vân Thanh ngước mắt nhìn cô ta, như thể đang nhìn một con ch.ó hoang.

Cô thậm chí không buồn phản bác.

Nhấp một ngụm cà phê, Vân Thanh bật chiếc bút ghi âm ngay trước mặt Tống Từ:

“Thỏa thuận đã xong. Năm triệu này thuộc về cô.”

“Phần của giám đốc Tống chắc còn lớn hơn thế, đúng không?”

“Đã biết rồi thì cần gì phải làm khó tôi nữa?”

“Với nhan sắc của cô, nếu theo tôi, cô chắc chắn sẽ được lợi hơn Tống Từ…”

Cuộc đối thoại giữa giám đốc Triệu và Vân Thanh vang lên rõ ràng.

Mặt Tống Từ lập tức tái nhợt như tờ giấy.

“Cô…đó là ghi âm trái phép! Tòa án sẽ không công nhận!”

Tống Từ ép mình lên tiếng, cả người run rẩy vì sợ hãi.

“Chúng ta không cần phải đưa chuyện này ra tòa. Tôi sẽ trình nó lên hội đồng quản trị.”

Vân Thanh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ khiến cô cút khỏi tập đoàn Vân gia.”

“Cô…cô không sợ giám đốc Vân khinh thường mình vì những hành động đê tiện này sao?!”

Tống Từ đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng tìm đường lui cho mình.

“So với tôi, cô nên lo cho bản thân thì hơn.”

Vân Thanh nhìn vết thương trên mặt Tống Từ. Dù có trang điểm dày cỡ nào cũng không che nổi. Trên cổ cô ta còn có dấu hôn màu tím đỏ.

Xem ra, tối qua Tống Từ đã phải trả cái giá rất đắt để “xoa dịu” giám đốc Triệu.

“Nếu đoạn ghi âm này bị lộ ra, giám đốc Triệu sẽ là người mất mặt đầu tiên. Cô nghĩ ông ta sẽ để cô yên sao?”

Lời của Vân Thanh chính là nhát d.a.o cuối cùng kết liễu Tống Từ.

Tống Từ không thể chống đỡ nổi nữa, quỳ sụp xuống trước mặt Vân Thanh.

“Tôi…tôi xin lỗi. Là tôi sai. Tôi đã phản bội công ty, làm tổn hại đến tập đoàn.”

“Vân Thanh…không, giám đốc Vân, xin hãy tha cho tôi. Tôi nhất định sẽ báo đáp cô trong tương lai!”

“Tôi cầu xin cô, giám đốc Vân…”

Tống Từ khóc lóc thảm thiết. Sự kiêu ngạo và ngông cuồng trước kia giờ chỉ còn là bọt nước.

Vân Thanh cúi mắt, không nói một lời.

Đợi đến khi Tống Từ khóc đủ, cô biết đây là lúc đối phương sợ hãi và tuyệt vọng nhất.

Cô đã hoàn toàn đánh sập phòng tuyến tâm lý của Tống Từ.

“Xem ra, tình cảm của giám đốc Tống với tập đoàn Vân gia vẫn còn sâu đậm nhỉ.”

Lời của Vân Thanh như tia sáng le lói trong tuyệt vọng. Tống Từ vội vàng nói:

“Giám đốc Vân, xin hãy yên tâm. Sau này tôi nhất định trung thành với công ty, tuyệt đối không làm chuyện như vậy nữa. Giám đốc Vân, xin hãy tin tôi...”

“Tôi có thể tin cô.”

Vân Thanh cắt ngang lời Tống Từ. “Nhưng, cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, hiểu rồi chứ?”

“…Tôi hiểu…”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 29: Chương 29



Tống Từ rời đi với vẻ ủ rũ. Vân Thanh ngồi trong văn phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi giải quyết xong vấn đề của Tống Từ, cuối cùng cô cũng có thể tập trung vào dự án của Tập đoàn Greenfield!

Vân Thanh siết chặt nắm tay, tràn đầy năng lượng.

Lật giở bản kế hoạch của Greenfield, cô phân tích tỉ mỉ, đầy tự tin.

Tập đoàn Vân thị nhất định có thể giành được dự án của Greenfield, miễn là…tập đoàn Hoắc thị không nhúng tay vào.

Xét về vốn lẫn thực lực, chỉ có nhà họ Hoắc mới đủ sức cạnh tranh với nhà họ Vân.

Vân Thanh nheo mắt, xoay xoay cây bút trong tay.

Tuy nhiên, nếu thực sự phải đối đầu với nhà họ Hoắc, cô cũng không hề sợ hãi.

Chỉ cần chuẩn bị kỹ lưỡng là được.

Với suy nghĩ đó, Vân Thanh tiếp tục làm việc. Cô vùi đầu vào tài liệu, hoàn toàn không nhận ra thời gian trôi qua.

Đến khi ngẩng lên, mặt trời đã lặn phía chân trời.

Bầu trời đêm rực sáng với ánh đèn từ hàng ngàn ngôi nhà.

Đã từng có thời, cô cũng là người vợ phía sau những ánh đèn ấy. Cô chuẩn bị một bàn ăn đầy ắp, mong ngóng chồng về.

Thế nhưng, lần nào cũng vậy, trước khi anh ta về, đồ ăn đã nguội lạnh.

Cả trái tim cô cũng nguội lạnh theo.

Cổ họng cô khẽ nghẹn lại.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang dòng ký ức của Vân Thanh.

“Mời vào.”

Vân Thanh khẽ nói.

Team Hạt Tiêu

Người bước vào không phải Chu Triển, mà là Diệp Chí.

“Baby à, có rảnh đi ăn tối cùng tôi không?”

Diệp Chí cười tươi như một chú chó lớn vô tư.

Nỗi buồn vừa len lỏi trong lòng Vân Thanh lập tức tan biến.

“Được thôi.” Cô mỉm cười đáp lại, “Hiếm khi nhị thiếu gia chủ động mời cơm. Cậu không sợ chảy m.á.u hả?”

“Này này này, tôi đâu có nói là sẽ mời cậu. Chúng ta chia đôi hóa đơn nhé?”

“Đường đường là nhị thiếu gia mà còn đòi chia tiền? Vậy thì mất mặt quá.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đến một nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi.

“Chỉ còn chỗ này thôi.”

Diệp Chí nhún vai vô tội, cố tình che giấu ý đồ.

Vân Thanh không để tâm, đôi chân dài thon thả bước vào nhà hàng.

Cô đã quá quen với bản tính đào hoa của Diệp Chí, nên chẳng bao giờ coi trọng những trò đùa của anh ta.

Tiếng violin du dương vang lên. Phải công nhận rằng, Valentaire xứng đáng là nhà hàng số một dành cho các cặp đôi.

Diệp Chí ân cần cắt bít tết cho Vân Thanh. Cô cũng không từ chối, không khí giữa hai người trở nên ấm áp và tế nhị.

“Ăn xong miếng bít tết này, cậu sẽ là của tôi.”

Cho đến khi Diệp Chí cố chấp thêm câu này vào.

Vân Thanh trợn mắt. “Mấy cô gái trước đây của cậu có từng nói rằng cậu thật sự rất biết cách phá hỏng bầu không khí không?”

“Không, họ đều nói rằng tôi dẻo miệng lắm.”

Vân Thanh cạn lời.

Trước một kẻ mặt dày, cách duy nhất để trị anh ta chính là còn mặt dày hơn.

Tiếc là, Vân Thanh không làm được điều đó.

“Vậy, cậu đồng ý chứ?” Diệp Chí lì lợm hỏi tiếp, khiến người ta phát bực.

Vân Thanh lau miệng, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của Diệp Chí. “Hoặc cậu nhảy xuống từ đây.

“Hoặc tôi nhảy xuống từ đây.

“Chỉ cần chưa chết, vẫn còn cơ hội thương lượng.”

Diệp Chí nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kính lớn. Đường chân trời của thành phố trải dài vô tận.

Chết tiệt, người phụ nữ này đúng là quá tàn nhẫn!

Diệp Chí tức tối, trút hết uất ức lên miếng bít tết.

Nhìn đi, chẳng khác gì một đứa trẻ con.

Vân Thanh tranh thủ quan sát hành động nhỏ của Diệp Chí, khóe môi khẽ cong lên.

Không xa phía sau hai người, Lâm Vũ xoay ly rượu vang đỏ trên tay, trong mắt đầy vẻ khinh miệt. “Tôi đã nói rồi, người phụ nữ đó có thể làm bất cứ điều gì vì tiền.”

“Nếu Vân Triết biết được bạn gái của cậu ta lăng nhăng bên ngoài, cậu nghĩ Vân Thanh sẽ có kết cục thế nào?”

Ánh mắt Lâm Vũ sáng lên khi nói đến đây.

Hắn ta cầm điện thoại lên, định chụp một bức ảnh.

“Bốp.”

Hoắc Xuyên giơ tay gạt điện thoại của hắn ta sang một bên.

“Ăn đi.”

Hoắc Xuyên lạnh nhạt nói.

Hắn cúi đầu, đưa một thìa trứng cá muối vào miệng. Nhạt thếch.

Mọi thứ đều trở nên vô vị.

Điện thoại của Lâm Vũ lăn mấy vòng trên sàn, rồi dừng lại trước một đôi giày da cao cấp của Ý.

Chủ nhân của đôi giày cúi xuống nhặt điện thoại lên, bật cười không chút kiêng nể. “Sao hai người cũng ở đây vậy?”

Lâm Vũ ngẩng đầu lên. Là Chu Tiêu.

Chu Tiêu bước đến, ôm eo bạn gái bên cạnh, nụ cười trên môi mang theo chút trêu chọc. “Đây chẳng phải là nhà hàng dành cho các cặp đôi sao?”

Ánh mắt hắn ta lướt qua Hoắc Xuyên và Lâm Vũ cười nhạo. “Đừng nói là…tôi sắp được uống rượu mừng của hai người đấy nhé?”

“Cút.” Lâm Vũ mắng nhỏ một tiếng, vừa tức vừa buồn cười trước trò đùa của Chu Tiêu.

Chu Tiêu là bạn chung của hắn và Hoắc Xuyên, cả ba đều cùng một vòng quan hệ.

Nếu là người khác dám trêu chọc Hoắc Xuyên như vậy, chắc chắn Hoắc Xuyên đã bỏ đi từ lâu.

Dù lúc này, sắc mặt của Hoắc Xuyên cũng đã vô cùng khó coi.

Lâm Vũ thầm giật mình, vô thức liếc nhìn về phía Vân Thanh.

Chẳng lẽ…là vì Vân Thanh sao?
 
Back
Top Bottom