Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 85: Chương 85



Bạch Đình tức giận bước đến bãi đậu xe. Vừa định mở cửa xe để vào trong, cô ta bỗng nhận ra Vân Thanh đang theo sau mình.

“Ha, sao đây? Vừa rồi cười chưa đủ sao?”

Bạch Đình cười khẩy, đứng bên cửa xe, trừng mắt nhìn Vân Thanh.

“Nhưng mà có ích gì chứ? Hoắc Xuyên vì tôi mà sẵn sàng tổn thương cô. Cô đã thua từ lâu rồi.”

Nói xong, cô ta liếc Vân Thanh một cái, rồi chui vào xe, từ từ lái đi.

Vân Thanh không tỏ ra chút cảm xúc nào trước lời nói của Bạch Đình. Cô điềm nhiên bước lên xe mình rồi lặng lẽ bám theo.

Con đường gần nghĩa trang rất vắng xe.

Vân Thanh chăm chú nhìn chiếc xe màu xanh sapphire phía trước, ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên nhấn ga.

Ngay khi xe vừa áp sát xe của Bạch Đình, Vân Thanh bất ngờ đánh lái sang phải.

“Rầm!”

Một tiếng va chạm lớn vang lên.

Team Hạt Tiêu

Bạch Đình kinh hoàng mở to mắt, quay đầu lại thì thấy thủ phạm là Vân Thanh, đang mỉm cười kiêu ngạo nhìn cô ta.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.

Vân Thanh tiếp tục đánh lái, vượt lên trước xe của Bạch Đình.

Một linh cảm chẳng lành ùa đến, Vân Thanh đã phát điên rồi. Cô thực sự điên rồi!

Bạch Đình lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó, nhưng Vân Thanh không cho cô ta cơ hội.

Cô nhấn ga, chiếc xe đ.â.m thẳng vào đầu xe Bạch Đình.

Tiếng va chạm dữ dội vang lên cùng tiếng hét chói tai của phụ nữ. Chiếc xe màu xanh sapphire lật nghiêng, mùi xăng bốc lên nồng nặc.

Vân Thanh nhìn “tác phẩm” của mình, vô cùng hài lòng.

Cô đỗ xe ngay ngắn, chẳng quan tâm đến vết móp ở đầu xe, bước từng bước đến gần chiếc xe bị lật, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn trên mặt đường.

Chiếc váy đen của cô bay nhẹ như cánh bướm.

Bạch Đình cố gắng bò ra khỏi xe. Cô ta không muốn chết. Cô ta còn chưa trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc. Cô ta không thể c.h.ế.t được!

“Cảm giác thế nào?”

Một giọng nói giễu cợt vang lên. Vân Thanh nhìn xuống cô ta, ánh mắt đầy khinh miệt.

Bạch Đình run rẩy toàn thân. Cô ta nghiến răng nói: “Vân Thanh, nếu cô còn thích Hoắc Xuyên đến vậy thì cứ việc theo đuổi anh ấy, cần gì phải dùng thủ đoạn đê tiện như thế!”

“Theo đuổi anh ta?”

Vân Thanh bật cười. “Tôi đâu có mù như cô. Anh ta là cái thá gì? Trên đời thiếu gì đàn ông.”

Cô đã sớm chẳng còn bận tâm đến Hoắc Xuyên.

“Với lại, ai mới là người dùng thủ đoạn đê tiện?

“Bạch Đình, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Cô thuê người đ.â.m xe tôi. Món nợ này, tôi phải tính sòng phẳng.”

Sắc mặt Bạch Đình tái nhợt khi nghe thấy câu đó.

“Cô, cô đừng có vu khống tôi!”

Bạch Đình trong bộ dạng thê thảm cố gượng miệng chống chế.

Vân Thanh nhìn cô ta như vậy, trong lòng càng thêm hả hê.

Từ sau vụ suýt bị xe tông lần trước, mấy ngày liền cô bước đi trong bãi đậu xe với nỗi sợ luôn thường trực trong tim.

Cô đã suýt nữa biến mất khỏi thế giới này, vậy mà Bạch Đình còn dám gọi cô là độc ác?

Cô không cần phải nhân nhượng với loại người như vậy.

Bạch Đình phải trả giá cho những gì cô ta đã làm.

“Vân Thanh!”

Một giọng nói lạnh lùng và ngạc nhiên vang lên.

“Em đang làm gì vậy?”

Hoắc Xuyên đã đuổi theo. Hắn muốn biết Vân Thanh tìm Bạch Đình để làm gì, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Vân Thanh thực sự đã ra tay.

Dù lúc này cô đang rất giận, nhưng trong mắt Hoắc Xuyên, cô vẫn là người dịu dàng, lương thiện.

Thế nhưng giờ đây, cô lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

“Quá rõ ràng rồi còn gì?”

Vân Thanh chẳng buồn giải thích. Cô cười nhạt rồi quay người rời đi.

Cô cảm thấy nói chuyện với Hoắc Xuyên chỉ tổ lãng phí thời gian.

Hoắc Xuyên đuổi theo, chắn đường cô: “Anh đã giải thích mối quan hệ giữa anh và cô ta rồi. Thật sự không phải như em nghĩ đâu…”

Hắn có linh cảm rằng việc Vân Thanh ra tay với Bạch Đình có lẽ là vì trong lòng cô vẫn còn hắn.

Không hiểu sao… suy nghĩ đó lại khiến hắn thấy vui.

Nhưng rất nhanh, lời của Vân Thanh như một gáo nước lạnh dội thẳng vào hắn.

“Hoắc tổng, đừng nói với tôi là anh nghĩ tôi làm vậy vì anh? Làm ơn, tự nhận thức giùm đi. Anh tự luyến đến mức nên đi khám tâm lý rồi đấy.”

Vân Thanh cười khẩy, mở cửa xe rồi bước vào, chẳng thèm để ý đến gương mặt tối sầm của Hoắc Xuyên.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 86: Chương 86



Hoắc Xuyên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó tả.

Ngay lúc hắn định bước đến chỗ Bạch Đình, điện thoại trong túi bỗng vang lên.

Hoắc Xuyên lấy điện thoại ra xem, là Lý Dịch gọi đến.

“Có chuyện gì?” Hắn lo lắng rằng công ty xảy ra vấn đề nên lập tức nhấn nút nghe máy.

“Hoắc tổng… Tôi vừa nhận được email từ trợ lý của cô Vân. Tôi nghĩ anh nên xem qua.”

Lý Dịch đang ngồi trước máy tính và nhanh chóng chuyển tiếp email cho Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên nhíu mày, email gì cơ chứ?

Ngay sau đó, hắn nhận được thư và mở ra.

Đồng tử hắn co lại, bầu không khí xung quanh lập tức căng thẳng.

Trong email là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Bạch Đình và một người đàn ông.

“Là con nhỏ tên Vân Thanh đó. Chỉ cần anh g.i.ế.c cô ta hoặc khiến cô ta tàn phế, thì cả đời sau này sẽ không phải lo nữa. Giết cô ta ngay ở bãi đậu xe công ty của cô ta là được.”

...

Ngoài đoạn ghi âm, email còn đính kèm hồ sơ và ảnh của người đàn ông đó, trùng khớp hoàn toàn với tên tài xế đã đ.â.m vào xe Vân Thanh trong đoạn video giám sát ngày hôm đó.

Hoắc Xuyên như bị một chiếc búa đập thẳng vào ngực, nghẹn đến mức không thở nổi.

Thì ra người đứng sau mưu sát Vân Thanh hôm đó chính là Bạch Đình.

Nếu hôm đó hắn không đi tìm cô, nếu hắn không kịp thời có mặt để cứu cô thì Vân Thanh đã...

Lửa giận bùng lên trong lòng Hoắc Xuyên.

Bạch Đình tự nhiên cũng nghe thấy tiếng trong đoạn ghi âm, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi đến run rẩy, cố níu lấy ống quần Hoắc Xuyên.

“A… A Xuyên… Không phải em… không phải em làm…”

Cô ta thực sự hoảng loạn.

Không ngờ Vân Thanh lại tìm ra sự thật nhanh như vậy.

Càng không ngờ Vân Thanh lại dùng cách này để trả đũa.

Ánh mắt Hoắc Xuyên nhìn về phía Bạch Đình lạnh lẽo như băng, như thể đang nhìn một con quái vật hay kẻ thù.

Lần đầu tiên hắn nhìn rõ bộ mặt thật của Bạch Đình.

Ngay cả khi chứng cứ đã rõ rành rành, cô ta vẫn còn muốn chối tội.

Hoắc Xuyên bỗng nhận ra, có lẽ mọi chuyện từ lúc hắn cưới Vân Thanh đều nằm trong tính toán của Bạch Đình.

Những lần bị thương lặp đi lặp lại, những lần nói cần truyền m.á.u của Vân Thanh, tất cả đều là chiêu trò của Bạch Đình!

Suốt ba năm qua, Vân Thanh không c.h.ế.t vì truyền m.á.u thì giờ cô ta thuê người tông c.h.ế.t cô!

Ánh mắt Hoắc Xuyên lạnh như băng. Hắn siết chặt điện thoại, giơ chân hất tay Bạch Đình ra khỏi người mình.

“A Xuyên…”

Bạch Đình gọi tên hắn trong nước mắt.

“Cút!”

Lần đầu tiên Hoắc Xuyên nổi giận với Bạch Đình.

Hắn bỏ mặc cô ta, nhìn cô ta như thứ rác rưởi rồi bước lên xe, rời đi.

Bạch Đình chỉ có thể cố bò ra khỏi cửa sổ xe. Vừa định gọi cho Hoắc Xuyên thì tiếng còi xe vang lên.

Là Hoắc Xuyên cho người đến đón mình sao?

Chẳng lẽ… anh ấy vẫn còn tình cảm với mình?

Bạch Đình mừng rỡ, nhưng người bước xuống xe lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt cô ta.

“Cô là Bạch Đình phải không? Cô bị khởi tố tội cố ý g.i.ế.c người. Mời cô theo chúng tôi về đồn.”

Viên cảnh sát giơ giấy chứng nhận và tiến lại gần Bạch Đình.

Không cho cô ta thời gian phản ứng, viên cảnh sát liền còng tay cô ta lại bằng còng số 8 lạnh buốt.

Bạch Đình vẫn nghĩ rằng mình sẽ được cứu.

Nhưng không ngờ… lại là bị bắt!

Bị còng tay, Bạch Đình hoàn toàn không thể giãy giụa.

Trong lòng trào dâng nỗi hoảng loạn, từ nay về sau, Hoắc Xuyên sẽ không bao giờ đối xử tốt với cô ta nữa.

Còn điều khiến cô ta sợ hãi hơn… là Vân Thanh sẽ không dễ dàng buông tha cô ta.

Về phía Vân Thanh, khi trở lại tập đoàn Vân thị, tâm trạng cô vô cùng tốt.

Cô không nhịn được bật cười khi nghĩ đến dáng vẻ bù xù, thảm hại của Bạch Đình.

Bạch Đình à, đây là cái giá phải trả khi dám đụng vào tôi.

Cô đang định tiếp tục làm việc thì điện thoại reo, là Cố Chi gọi tới.

“Baby à, cậu xem tin tức chưa?!”

Cố Chi không giấu được sự phấn khích muốn chia sẻ tin tốt.

Vân Thanh vừa trở lại công ty đã đi qua mấy phòng ban nên chưa kịp xem điện thoại, cô hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Bạch Đình bị cảnh sát bắt rồi! Là cậu gửi bằng chứng cho Hoắc Xuyên à? Rồi Hoắc Xuyên báo cảnh sát đúng không?”

“Cô ta đã khai nhận hết rồi. Cuối cùng thì cậu cũng có thể thở phào được rồi.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 87: Chương 87



Cố Chi còn vui hơn cả Vân Thanh khi nghe tin Bạch Đình bị bắt.

Người phụ nữ đó đã bắt nạt Vân Thanh hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn lấy mạng cô. Bạch Đình đáng bị trừng phạt như vậy!

Vân Thanh có chút bất ngờ.

Cô không ngờ Hoắc Xuyên lại là người đưa bằng chứng để cảnh sát bắt Bạch Đình.

Cô cứ tưởng hắn sẽ mềm lòng, không nỡ rời xa người phụ nữ kia.

Team Hạt Tiêu

Xem ra, người đàn ông này cũng thật vô tình.

“Còn nữa, sau khi biết chuyện giữa Bạch Đình và anh trai tôi, tôi đã về hỏi mẹ và mấy người bạn thân của anh ấy. Cậu biết không, họ không hề thích Bạch Đình! Chẳng trách mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến cô ta!”

Cố Chi tức giận nói: “Ả Bạch Đình đó ngày nào cũng bám lấy anh trai tôi, giả vờ dịu dàng, cố tình khiến mọi người nghĩ rằng anh ấy thích cô ta! Lần đó anh tôi bị thương, cô ta giả bộ chăm sóc một thời gian, anh tôi cảm động nên mới qua lại với cô ta. Thực ra, cô ta chỉ xuất hiện khi anh tôi tỉnh. Còn lại, đều là mẹ tôi chăm sóc!”

Quả thật, Bạch Đình không đơn giản chút nào.

Vân Thanh vẫn im lặng nên Cố Chi tiếp lời: “Yên tâm đi, tôi đã kể hết với Hoắc Xuyên rồi. Chắc giờ anh ta cũng tức điên rồi. Nuôi một người phụ nữ bao năm, hóa ra lại là một mối họa.”

Nghe xong, Vân Thanh khẽ nhíu mày, rồi bật cười.

Phải nói rằng, Bạch Đình đúng là biết cách khiến đàn ông si mê.

“Không sao. Cô ta đáng bị như vậy.”

Vân Thanh cảm thấy nhẹ nhõm, rồi hỏi: “Giờ trên mạng có nói gì không?”

“Có chứ, top tìm kiếm luôn đấy! Hình như Vân Kỳ còn tìm Lưu Đào tung tin đầu tiên lên. Giờ chắc anh ấy vẫn đang lo liệu.”

Vân Thanh tò mò, cúp máy rồi mở điện thoại lên mạng xem.

Quả nhiên, từ khóa đang đứng đầu là: “Tiểu tam Bạch Đình là kẻ sát nhân!”

Những hành vi cô ta gây ra cùng bằng chứng đều bị tung lên mạng, xác thực tội danh mưu sát.

“Ghê quá đi… mà Vân Thanh còn sống sót được mới tài!”

“Má ơi, đây là loại người mắc bệnh tâm thần à?”

“Điên thật, làm tiểu tam mà còn muốn g.i.ế.c người?”

...

Tập đoàn Hoắc thị đương nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi vụ việc của Bạch Đình.

Dù công ty đã nhanh chóng ra thông cáo phủ nhận liên quan, nhưng cư dân mạng thì không quên mối quan hệ giữa Hoắc Xuyên và Bạch Đình.

Cổ phiếu Hoắc thị vẫn tiếp tục lao dốc. Tuy con số không nhỏ, nhưng với Hoắc thị thì chẳng khác gì muối bỏ biển.

Vân Thanh nhìn màn kịch đang diễn ra, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ.

Cô ta thật sự đáng đời!

Sắp hết giờ làm, Vân Thanh chuẩn bị thu dọn đồ để về thì Chu Triển gõ cửa bước vào.

“Vân tổng, Hoắc tiểu thư đến tìm cô.”

Hoắc Tịnh? Cô ta tới đây làm gì?

Vân Thanh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền mỉm cười đầy ẩn ý: “Cho cô ta vào đi.”

Chu Triển gật đầu. Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên, Hoắc Tịnh bước vào với dáng vẻ lộng lẫy.

Tuy nhiên, sắc mặt cô ta lại cực kỳ khó coi.

Vân Thanh tựa lưng vào ghế, ánh mắt giễu cợt nhìn đối phương.

“Haha, Vân Thanh, chị đúng là đã bay lên làm phượng hoàng rồi nhỉ.”

Nhìn dáng vẻ cao ngạo hiện tại của Vân Thanh, hoàn toàn khác với hình ảnh khi xưa, trong lòng Hoắc Tịnh chỉ còn ghen tị và thù hận.

Vân Thanh liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, lạnh nhạt: “Hoắc tiểu thư, có gì thì nói nhanh đi. Thời gian của tôi rất quý giá.”

Vân Thanh bắt đầu hối hận vì đã cho Hoắc Tịnh vào.

Phí lời với loại người như cô ta thật chẳng đáng.

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Tịnh càng khó coi hơn.

Thái độ của Vân Thanh là gì vậy? Dù gì cô ta cũng là đại tiểu thư của nhà họ Hoắc cơ mà!

Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của ông nội và Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Tôi đến… xin lỗi chị.”

Tuy miệng nói là xin lỗi, nhưng cằm cô ta lại hất cao, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

Cô ta nghĩ chỉ cần như vậy Vân Thanh sẽ thỏa mãn.

Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tịnh chưa từng xin lỗi ai bao giờ!

Nhìn cái cằm vểnh lên của Hoắc Tịnh, Vân Thanh bật cười.

Đây mà gọi là xin lỗi sao?

Cô ta tưởng cô là người dễ bắt nạt à?

“Chị cười cái gì chứ? Nếu không phải ông nội bắt tôi đến, tôi còn lâu mới bước chân vào cái chỗ rách nát của chị!”

Hoắc Tịnh vẫn không biết hối cải, lời nói đầy khinh thường.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 88: Chương 88



Vân Thanh thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng:“Hoắc tiểu thư, nếu cô không muốn đến thì có thể rời đi. Nếu không biết xin lỗi thì tốt nhất nên về lại bụng mẹ mà làm lại từ đầu đi.”

Hoắc Tịnh thật sự nghĩ cô dễ bị dọa dẫm sao?

Đáng tiếc, Vân Thanh giờ không còn là cô gái yếu đuối như xưa.

Hoắc Tịnh sững sờ trước lời lẽ sắc bén ấy. Lúc này, cô ta mới nhận ra Vân Thanh đã hoàn toàn khác.

Cô không còn là "đứa trẻ mồ côi" từng phải khép nép ở nhờ nhà họ Hoắc mà là đại tiểu thư của tập đoàn Vân thị, thậm chí địa vị còn cao hơn cô ta.

Tuy vậy, Hoắc Tịnh vẫn không chịu mất mặt, cố cứng giọng: “Vân Thanh, tôi đến để xin lỗi chị! Chị có thể lịch sự một chút không?”

Cô ta nghĩ rằng, chỉ cần mở miệng xin lỗi, Vân Thanh không chấp nhận thì đó là lỗi của cô.

Nhưng Vân Thanh đã chán ngấy, liền nhấc điện thoại gọi nội bộ.

“Cho bảo vệ đưa cô ta ra ngoài. Từ giờ trở đi, không được cho cô ta bước vào tập đoàn Vân thị thêm lần nào.”

Nghe vậy, Hoắc Tịnh choáng váng. Khuôn mặt chuyển từ sững sờ sang phẫn nộ.

“Vân Thanh, chị đúng là không biết điều!!!”

Bị đuổi ra như vậy chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao?

Thế nhưng Vân Thanh chẳng buồn nể nang: “Hoắc Tịnh, người không biết điều là cô mới đúng. Mời về cho.”

Mặt Hoắc Tịnh trắng bệch, rồi chuyển sang xám xanh. Lúc này, bảo vệ đã đến trước cửa văn phòng.

Cô ta hít sâu một hơi, lườm Vân Thanh đầy thù hận rồi bỏ đi.

Vừa bước ra khỏi cửa tập đoàn Vân thị, cô ta liền hối hận.

Về nhà biết ăn nói thế nào với Hoắc Xuyên và ông nội đây?!

...

Sau giờ làm, Vân Thanh trở về nhà họ Vân.

Ngay khi hành vi của Bạch Đình bị vạch trần, cả nhà họ Vân đều biết chuyện cô gặp phải.

Vừa bước vào cửa, Vân Khôn đã vội chạy đến nắm lấy tay cô, nhìn từ đầu đến chân: “Con gái ngoan, con có bị thương ở đâu không? Cái con bé Bạch Đình kia thật độc ác, dám thuê người g.i.ế.c con! Yên tâm, ba đã sắp xếp mọi chuyện rồi. Nhất định không để nó giảm nhẹ tội!”

“Cảm ơn ba.”

Được người thân chở che, Vân Thanh cảm thấy ấm áp vô cùng.

Vân Triết cũng bước đến: “Em có muốn nghỉ ngơi vài ngày không? Công ty cứ để anh lo.”

“Tiểu Thanh đừng lo! Anh cũng góp sức rồi đó nha! Fan của anh bây giờ đều đứng về phía em rồi!”

Vân Kỳ không chịu thua, lập tức khoe công lao.

Nghe vậy, Vân Thanh hơi nhíu mày nhưng vẫn cảm ơn anh.

Dù sao với câu nói của Vân Kỳ, báo chí nhất định sẽ nghĩ hai người có gian tình.

Vân Dạ thì chẳng để tâm nhiều. Thấy Vân Thanh bình an anh mới yên lòng.

Cả nhà quây quần trong phòng khách, không khí ấm cúng vui vẻ.

Đây mới gọi là nhà.

Nhà họ Hoắc không phải là nhà đối với cô.

Ba năm sống ở đó, Vân Thanh chưa từng cảm nhận được sự ấm áp hay tình thân.

Chỉ có sỉ nhục, châm chọc và khổ nhẫn.

Team Hạt Tiêu

Nhưng cô đã chịu đựng đủ.

Giờ đây khi trở về nhà, Vân Thanh không cần nín nhịn nữa. Cô có đủ sức mạnh để trả lại từng món nợ một.

“À, ba nghe nói Hoắc Tịnh đến công ty tìm con?”

Tuy không có mặt ở công ty, nhưng Vân Khôn luôn theo sát mọi chuyện.

Nghe Vân Thanh kể lại chuyện Hoắc Tịnh tới “xin lỗi” nhưng thái độ lại vô cùng ngạo mạn, ông lập tức giận dữ.

“Ha! Nhà họ Hoắc còn dám vậy à?!”

Biết con gái vẫn bị Hoắc Tịnh coi thường dù thân phận đã công khai, ông giận đến tím mặt.

“Đừng lo, ba sẽ giúp con gây bão một phen.”

Vân Khôn xoa đầu Vân Thanh, rồi cầm điện thoại lên gọi ngay cho Hoắc lão gia.

Trong khi nhà họ Vân tràn đầy không khí ấm áp thì nhà họ Hoắc lại rối loạn không yên.

“Đồ vô dụng!”

Vừa về tới cửa, Hoắc Tịnh liền bị một chén trà bay thẳng vào mặt, suýt chứt nữa thì trúng đầu.

Hoắc lão gia nghiến răng nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 89: Chương 89



Hoắc Tịnh hít sâu một hơi, định kiếm cớ để che giấu chuyện xảy ra hôm nay, nhưng Hoắc lão gia đã giành trước lời cô ta:

“Vân Khôn vừa gọi cho ta, nói cô bước vào Vân thị như một bà hoàng, còn mỉa mai Vân Thanh, có đúng là vậy không?”

“Đây là cách cô xin lỗi sao? Não của cô có vấn đề à? Sao nhà họ Hoắc lại có đứa cháu gái như cô chứ?!”

Hoắc Tịnh hoàn toàn không ngờ Vân Thanh lại ra tay trước, mách lẻo với ông nội.

Bây giờ có giải thích thế nào thì ông cũng không tin.

“Còn không mau ra quỳ trước bài vị tổ tiên để hối lỗi! Sau này đừng mong nhận được một xu tiền nào từ ta nữa!”

Hoắc lão gia trừng mắt giận dữ, khiến Hoắc Tịnh hoảng loạn, quay sang cầu cứu Tôn Lan.

Nhưng Tôn Lan luôn sợ Hoắc lão gia, không dám lên tiếng.

Không còn cách nào, Hoắc Tịnh đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước từ đường.

...

Buổi tối, sau bữa cơm, Vân Thanh trở về nhà với tâm trạng nhẹ nhõm.

Hoắc Tịnh giờ này chắc đang bị dạy dỗ đến phát khóc rồi.

Thật sảng khoái. Một ngày mà xử lý được hai kẻ thù.

Team Hạt Tiêu

Khi đang nằm nghĩ xem tối nay nên làm gì, cô nhận được cuộc gọi từ Cố Chi.

“Cố Chi, có chuyện gì sao?”

Vân Thanh nằm trên giường, một tay cầm máy tính bảng, tay kia cầm điện thoại.

“Vân Thanh à, tôi định rủ cậu tối mai ra ngoài chơi! Chúng ta đi bar đi! Dạo này cậu bận rộn quá, sợ mai gọi sẽ bị từ chối mất.”

Cố Chi ngắm bộ móng tay vừa làm, vừa chờ Vân Thanh phản hồi.

Vân Thanh xem lại lịch trình, rồi đồng ý: “Được, đến Thịnh Ca đúng không? Mà sao tự nhiên cậu lại muốn đi bar thế?”

“Tối mai có sự kiện, muốn tới xem náo nhiệt chút.”

Cố Chi là người thích náo nhiệt, Vân Thanh hiểu rõ tính cách đó.

“Được rồi, gặp cậu tối mai.”

Vừa cúp máy, Vân Tiểu Ngũ đã chạy tới, vui vẻ dụi vào người Vân Thanh: “Mẹ ơi! Ngày mai chị Nhạc Nhạc sẽ nâng cấp cho con! Con đã nhờ Vân Kỳ đi cùng rồi!”

“Được, nhưng nhớ để mắt tới Vân Kỳ đấy. Đừng để chú con bị nhận ra.”

Vân Thanh không khỏi lo lắng. Dù sao Vân Kỳ là ngôi sao nổi tiếng, ra đường rất dễ bị chú ý.

Vân Tiểu Ngũ ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy đuôi tỏ vẻ đảm bảo.

...

Sáng hôm sau, Vân Thanh đi làm như thường. Còn Vân Kỳ, sau khi ngụy trang kín mít, liền đưa Vân Tiểu Ngũ đi.

Anh không đến phòng thí nghiệm của tập đoàn Greenland, mà tới phòng thí nghiệm riêng của Tần Nhạc, nơi bí mật hơn để tránh bị lộ thân phận.

Phòng thí nghiệm này tuy nhỏ hơn, nhưng đầy đủ thiết bị. Khi họ đến nơi, Tần Nhạc đã ở đó chờ sẵn.

“Chị Nhạc Nhạc!”

Vân Tiểu Ngũ vừa thấy Tần Nhạc liền nhảy khỏi người Vân Kỳ, chạy ào vào lòng cô.

Tần Nhạc ôm nó đầy yêu thương, xoa đầu nó. Lúc này, cô mới ngẩng đầu nhìn người vừa đi cùng Tiểu Ngũ.

Vân Kỳ tháo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ đôi mắt sáng và khuôn mặt điển trai.

“Cô là Tần Nhạc đúng không? Chào cô.”

Anh cười thân thiện, giống hệt hình tượng thần tượng trên truyền hình.

“Chào… anh…”

Tần Nhạc vốn mong được gặp Vân Kỳ, nhưng giây phút đối diện thật sự, não cô như ngừng hoạt động.

“Vân Tiểu Ngũ luôn nhắc đến cô, nói cô giỏi lắm. Tôi cứ nghĩ cô là một nhà bác khoa học lớn tuổi lắm, không ngờ lại trẻ như vậy.”

Tính Vân Kỳ vốn hoạt bát, không hề dè chừng, nói chuyện rất tự nhiên.

“Không… không giỏi lắm đâu…”

Được chính thần tượng khen, Tần Nhạc đỏ bừng cả mặt.

“À đúng rồi, anh có muốn uống cà phê không? Tôi đi pha cho anh!”

Cô cần thời gian bình tĩnh lại, liền đặt Tiểu Ngũ xuống rồi chạy đi như bay.

Thấy vậy, Tiểu Ngũ vui vẻ chạy về phía Vân Kỳ thì thầm: “Con đã bảo rồi mà, chị Nhạc Nhạc là mỹ nữ trẻ trung! Chú còn không tin!”

Vân Kỳ nhìn bóng lưng Tần Nhạc đang loay hoay pha cà phê, gật đầu nhẹ: “Ừ ừ, đúng là vậy.”
 
Back
Top Bottom