Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 90



Những hạt lúa rơi vãi trên ruộng, Vương Nguyệt Nga bảo Tô Thiên Bảo và Tô Hàm đi nhặt: “Không được bỏ sót một hạt nào.”

Những năm trước họ cũng nhặt nhưng chỉ nhặt đại khái, bây giờ thì khác rồi, hai người rất cẩn thận ngồi xổm trên ruộng nhặt lúa, không nỡ bỏ đi một hạt nào.

Những ruộng khác cũng có cảnh tượng tương tự, người lớn sai trẻ con xuống ruộng nhặt, mỗi người đều buộc một chiếc túi vải nhỏ ở thắt lưng, nhặt được nhiều thì chạy về sân phơi lúa nhà mình đổ xuống, ngẩng cằm lên kiêu hãnh với cha mẹ:

“Con nhặt đấy!” Sau đó lại hớn hở chạy về tiếp tục cố gắng.

Chị em Tô Hàm nhặt hai ngày mới nhặt sạch, chỉ thấy đau cả lưng, Tô Thiên Bảo còn nói thà đi tập thể dục, chống đẩy cũng không muốn nhặt nữa.

Buổi tối còn phải trông lúa nhưng trông lúa thì vợ chồng Tô Vệ Quốc không cho họ làm, nói không đích thân trông thì không yên tâm.

Đêm thứ tư phơi lúa, Tô Hàm bị một tiếng sấm đánh thức, lập tức lật người xuống giường.

“Thiên Bảo, dậy nhanh lên! Sắp mưa rồi!” Từ tiếng sấm đầu tiên vang lên đến khi trời mưa, chỉ cách nhau khoảng hai mươi phút.

Một nhà Tô Hàm vội vàng gom lúa vào nhà, lúa được lót bằng màng nhựa, mỗi người kéo một đầu màng nhựa lên có thể nhanh chóng chuyển lúa trên màng nhựa đi nhưng hơn bảy nghìn cân lúa không dễ gom như vậy, Tô Hàm phải dùng đến không gian, lợi dụng không gian nhanh chóng gom lúa vào.

“Xong rồi sao?” Tô Vệ Quốc quay đầu nhìn lại, lúa phơi trên sân đã được gom vào hết, ông không khỏi ngẩn người.

“Ngẩn người cái gì! Còn một màng nữa, nhanh lên nào!”

Vương Nguyệt Nga lớn tiếng thúc giục, Tô Vệ Quốc không kịp nghĩ nhiều vội vàng đáp lời, vợ chồng hai người chuyển màng lúa cuối cùng về nhà. Vừa mới bước vào nhà, mưa đã trút xuống như thác, những hạt mưa to như hạt đậu nhanh chóng làm ướt mặt đất, lúa nhà người khác chưa kịp gom vào nhà lập tức bị ướt.

Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga ngồi phịch xuống cửa nhìn mưa lớn như trút nước, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Lúa chất đầy nhà, đến chỗ để chân cũng không có. Nhưng chỉ cần lúa không bị ướt, dù Tô Vệ Quốc có phải ngủ trên đống lúa cả đêm thì ông cũng tình nguyện.

Máy phát điện trong nhà vẫn đang chạy ầm ầm, tất cả quạt trong nhà đều được lấy ra để thổi lúa, đêm đó Vương Nguyệt Nga và Tô Vệ Quốc không ngủ, liên tục đảo lúa, Tô Hàm ngủ trong tiếng đảo lúa xào xạc, trong không khí ẩm ướt oi bức của đêm mưa, ngủ rất ngon.

Có lúa trong tay thì lòng không hoảng, đây chính là tâm lý thực tế của tất cả người dân làng Tô Gia.

Sau khi thu hoạch mùa thu, không khí vui tươi phấn khởi bao trùm khắp làng Tô Gia, mặc dù tối qua trời mưa làm ướt lúa nhà một số người nhưng trời vẫn thương họ, mưa lớn chỉ kéo dài một đêm, sáng sớm hôm sau hơn năm giờ đã tạnh, còn có cả nắng to.

Những người dân trong làng lo lắng cả đêm không ngủ, dùng mọi cách để làm khô lúa ướt đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuyển lúa ra ngoài phơi lại.

Những ngày sau đó thời tiết vẫn rất tốt, dù không có nắng thì cũng chỉ là trời âm u, không mưa nữa.

Lúa được phơi khô thuận lợi, một phần được đập thành gạo để ăn hàng ngày, một phần được cất vào hầm ngầm, lúa không đập sẽ dễ bảo quản hơn. Nhìn vào hầm ngầm đầy ắp lương thực, lòng Tô Hàm rất yên tâm.

Cô quyết định tìm cơ hội chuyển một số lương thực vào không gian, đến lúc xảy ra tình huống khẩn cấp cần phải chạy nạn, cô chỉ cần thời gian rất ngắn là có thể mang theo vật tư trong hầm ngầm đi.

Người dân làng Tô Gia đắm chìm trong niềm vui bội thu nhưng không biết rằng, có người đã sớm để mắt đến số lương thực này, chỉ chờ thu hoạch mùa thu, lương thực vào kho, họ sẽ đến hái quả.

Cuộc đấu tranh giành quyền lực ở thị trấn rất gay gắt.

Có người vì mạt thế mà hoang mang, có người lại nhanh chóng thích nghi với vùng đất này, trên đó nuôi dưỡng tham vọng lớn mạnh. Loạn thế xuất anh hùng, có không ít người tự cho mình là anh hùng loạn thế, muốn lập công lập nghiệp.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 91



Thị trấn có nhiều vật tư nhưng cũng có nhiều thây ma, thực ra họ đã sớm muốn chuyển địa bàn rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp.

Trong số đó, một thế lực chiếm giữ tòa nhà chính quyền thị trấn có tham vọng không nhỏ, trước đây áp bức mà ông chủ Trần phải chịu chính là do họ gây ra.

Người cầm đầu là một cặp anh em, nghe nói trước mạt thế kinh doanh KTV, quán bar, tiệm trò chơi, dưới trướng có một đám côn đồ đủ mọi thành phần, thỉnh thoảng phải vào tù vài ngày, ra ngoài lại là “Một hảo hán.”

Sau khi mạt thế đến, họ nhanh chóng dẫn theo đàn em đi khắp nơi cướp bóc vật tư, sau đó còn nhắm đến tòa nhà chính quyền thị trấn, những nơi thích hợp làm nơi trú ẩn hơn cả tòa nhà chính quyền cũng không phải là không có nhưng họ nhất định phải chiếm lấy, tham vọng đã sớm bộc lộ.

Vật tư trong thị trấn có thể cướp được đều đã cướp được gần hết, anh em họ Hàn muốn chuyển địa bàn, đến nơi an toàn hơn, những ngôi làng xung quanh trở thành mục tiêu tốt nhất. Họ có thể coi là có mưu có lược, đã dò la được không ít tin tức, trong số đó, nơi khiến họ ưng ý nhất chính là làng Tô Gia trồng rất nhiều lúa.

Họ còn rất có chủ ý, phái ba người đến đó giả làm người tị nạn, ở lại, liên tục đưa tin ra ngoài. Vì vậy, anh em họ Hàn biết lúa ở làng Tô Gia đã chín, làng Tô Gia đã thu hoạch mùa thu, làng Tô Gia đã phơi lúa... Làng Tô Gia đã nhập kho lương thực.

“Thời cơ đã đến, gọi anh em chuẩn bị, chúng ta phải đổi chỗ mới rồi.” Hàn Hùng cười nói: “Cả làng đều là lúa thu hoạch tốt, tất cả đều sẽ là của chúng ta!”

Vào ngày thứ ba sau khi nhập kho lương thực, làng Tô Gia đã bị tấn công, hôm đó vừa vặn là Tô Hàm trực ban, chính là ca trực từ mười hai giờ đêm đến bốn giờ sáng, cô và Tô Thiên Bảo canh gác chốt chặn trong cùng.

Ban đêm gió lạnh, Tô Hàm quấn chặt áo khoác ngồi trên ghế, qua lỗ quan sát trên cánh cửa sắt nhìn về phía trước, đột nhiên có hai người dân làng đi tới, nói là sắp đến giờ giao ca rồi bảo họ về nghỉ ngơi trước.

“Tôi còn nửa tiếng nữa. Các anh thay ca sao? Tôi nhớ là các anh canh gác chốt chặn ngoài cùng mà?”

“Cô nhớ nhầm rồi ha ha, chúng tôi canh gác ca tiếp theo của cô, chỉ nửa tiếng thôi, không sao đâu, cô về trước đi.”

“Đúng đúng, ban đêm lạnh lắm, các cô về trước đi!”

“Không sao, các anh ngồi đợi một lát, lát nữa đúng giờ giao ca.”

Đang nói chuyện, cô thấy xa xa có rất nhiều xe chạy tới, đèn xe phá tan bóng tối, vô cùng chói mắt.

Tô Hàm chiếu đèn pin về phía đó, thấy đoàn xe của họ dài ngoằng, trong lòng vô cùng cảnh giác, kinh ngạc không hiểu sao mấy chốt chặn phía trước lại dám để nhiều xe như vậy vào cùng một lúc, trưởng làng đã dặn dò nếu quá năm người thì phải để họ dừng lại ở chốt chặn cuối cùng bên ngoài, phải đợi ông ấy đến kiểm tra mới được cho vào.

Nửa đêm mà nhiều người như vậy đi thẳng vào, quá đáng ngờ rồi! Cô vội vàng gọi Tô Thiên Bảo thông báo cho trưởng làng. Tô Thiên Bảo luống cuống mở máy bộ đàm, gọi một hồi mà bên kia không ai trả lời: “Chị ơi, trưởng làng không nghe máy!”

Xe đã đến gần trước mắt, Tô Hàm bảo Tô Thiên Bảo đi thông báo cho chốt chặn phía sau, tức là chốt ở cổng làng.

“Anh đi cùng Thiên Bảo!” Một người dân làng nói với đồng đội, người đó vội vàng đáp lại, chạy theo Tô Thiên Bảo.

Tô Hàm vô cùng lo lắng, liếc mắt nhìn thấy gì đó, cô thở gấp, tim đập nhanh, vội vàng quay người qua lỗ quan sát hét:

“Các người là ai, từ đâu đến? Tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Mau mở cửa, không thì đừng trách chúng tôi.”

Một người từ chiếc xe đầu tiên bước xuống, trông rất ngạo mạn, hoàn toàn không che giấu thái độ đến gây sự.

“Theo quy định của làng chúng tôi, tình huống của các anh không được vào, đợi một lát, trưởng làng của chúng tôi sẽ đến ngay.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 92



“Con nhóc c.h.ế.t tiệt không hiểu tiếng người à! Mau mở cửa!”

Tô Hàm không để ý đến anh ta, rời khỏi lỗ quan sát, lấy xẻng công binh trên lưng xuống, tháo đầu xẻng ra để lộ con d.a.o găm sắc nhọn như răng cá mập.

Cô biết làng Tô Gia sắp phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ mạt thế, cuộc khủng hoảng này không phải đến từ thây ma, mà là từ con người.

Người đi theo Thiên Bảo có vết m.á.u ở vạt áo sau, lượng m.á.u không ít, cũng không thể dùng lý do chảy m.á.u cam hoặc dùng vạt áo đó lau m.á.u ở những chỗ khác trên người để giải thích.

Nếu họ gặp nguy hiểm và đánh nhau với người khác, tại sao lại không nói với cô? Nhớ lại lời hai người họ nói khi đến, lòng Tô Hàm lạnh ngắt.

Thiên Bảo đã đi rồi, người đi theo cậu chắc chắn cũng đi rồi, phải làm sao đây, Thiên Bảo sẽ gặp chuyện không?

Trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, Tô Hàm cố gắng điều chỉnh hơi thở, không để lộ sơ hở bị phát hiện.

Đừng sợ, mình có thể làm được, cô linh cơ ứng biến quay lưng lại với một người dân làng khác——người này không phải người làng Tô Gia, anh ta và người đàn ông vừa nãy đều là người tị nạn vào làng sau mạt thế, gọi họ là dân làng, là đã coi họ là người nhà. Ai mà ngờ được họ lại phản bội làng Tô Gia?

“Anh Vương, anh nói họ đến đây làm gì, tôi hơi sợ.” Tô Hàm nói xong giả vờ lại định đi xem lỗ quan sát, tạo cơ hội cho đối phương ra tay. Cô chỉ hy vọng suy đoán của mình là sai, nếu là thật thì...

Anh Vương nói: “Đừng sợ, sẽ không sao đâu.” Ánh mắt anh ta trở nên tàn nhẫn, rút con d.a.o gọt hoa quả ở thắt lưng ra, nhanh chóng đ.â.m vào lưng người trước mặt.

Cảm nhận được một luồng gió từ phía sau, Tô Hàm đã chuẩn bị sẵn, cô cúi người né tránh, phản đòn đ.â.m ngược lại. Lưỡi d.a.o đ.â.m vào cơ thể, kẻ tấn công hét lên thảm thiết, Tô Hàm tiếp tục dùng sức đ.â.m con d.a.o găm sâu hơn, cổ tay xoay chuyển, người đó càng kêu thảm thiết hơn.

Rút con d.a.o găm ra, Tô Hàm lạnh lùng nhìn người dân làng đang ôm bụng ngã xuống đất——không, người này không phải người làng Tô Gia, mà là người ngoài sau này chạy nạn đến ở.

Cùng với người này còn có hai người nữa, một người đi theo Thiên Bảo đến cổng làng, một người không có trong danh sách trực hôm nay, khi đến họ đều nói là dân thị trấn, ở thị trấn không sống nổi nữa mới đến đây.

Ánh mắt cô lạnh lùng chưa từng có, sát khí trong đó khiến người đàn ông đang r*n r* cũng phải khựng lại.

“Các người muốn nội ngoại câu kết, tính toán thật tinh vi.” Tô Hàm lạnh lùng nhìn anh ta, giơ xẻng công binh trong tay lên, dứt khoát đ.â.m con d.a.o găm vào tim anh ta.

“Ư, ư, tôi, cô——”

Người đàn ông không ngờ Tô Hàm không nói một lời vô nghĩa nào mà trực tiếp g.i.ế.c người, một người phụ nữ ở vùng núi, khi g.i.ế.c anh ta ánh mắt lạnh lùng như một tay già kinh nghiệm, sao ngôi làng này lại có thể xuất hiện một người như vậy, không nên như vậy... Không còn thời gian để nghĩ nhiều, ngón tay anh ta đau đớn bấu chặt mặt đất, chân cũng đạp mạnh nhưng lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim vẫn cướp đi mạng sống của anh ta trong vài giây, anh ta không cam lòng nhắm mắt xuôi tay.

Cách bức tường chắn, những người bên kia không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên này nhưng họ vẫn bình tĩnh chờ đợi, dù sao thì mấy bức tường chắn trước đó đều đã bị phá thành công.

“Chỉ là một con nhóc con, có gì khó đâu.”

“Lần này phải lập công cho Vương Dũng, bọn họ nói núp trong làng Tô Gia trồng trọt thu hoạch mệt c.h.ế.t đi được ha ha.”

“Sao cửa vẫn chưa mở?”

Hàn Vĩ có chút mất kiên nhẫn gõ cửa xe: “Chậm quá rồi đấy!?”

“Cửa nhỏ mở rồi!” Một người hét lên.

“Mở cửa nhỏ làm gì, mở cửa lớn cho xe vào đi, Vương Dũng có phải ngốc không vậy——”

“Chết tiệt! Là Vương Dũng!”

Một xác c.h.ế.t bị ném ra ngoài, lăn mấy vòng, m.á.u trên người nhuộm đỏ mặt đất. Tô Hàm hét: “Có gan thì đ.â.m vào đây!” Nói xong đóng cửa nhỏ lại.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 93



Hàn Vĩ bị Tô Hàm chọc tức đến nỗi lửa giận bốc lên: “Con đàn bà c.h.ế.t tiệt! Cô ta dám!”

“Vương Dũng chắc là c.h.ế.t rồi, n.g.ự.c và bụng toàn là máu, con đàn bà này không đơn giản, đúng là tàn nhẫn độc ác.”

Dưới ánh đèn xe, ánh mắt Hàn Hùng trở nên u ám: “Đã đến đây rồi thì không thể dừng lại, đ.â.m vào thôi, chỉ là một bức tường thôi thì có khó đ.â.m thế nào được, thứ chúng ta không thiếu nhất chính là xe.”

Tô Hàm chạy về cổng làng thì nghe thấy tiếng động lớn phía sau, đó là những kẻ tấn công đang đ.â.m vào bức tường chắn.

“Đồ khốn nạn!” Cô tức giận mắng một tiếng, vừa chạy vừa lấy bộ đàm ra gọi Tô Vệ Quốc, cô để lại một bộ đàm trên người Tô Vệ Quốc, dặn ông phải luôn đeo bên mình, gọi mấy tiếng Tô Vệ Quốc mới trả lời.

“Cha ơi, có người tấn công làng rồi! Trưởng làng có thể đã gặp chuyện rồi, cha mau dẫn người đến xem đi! Cẩn thận Vương Tuấn, cả nhà họ đều là nội ứng!”

Tô Vệ Quốc ban ngày bận lật đất bón phân chuẩn bị cho việc cày cấy mùa xuân năm sau, mệt đến nỗi đêm ngủ rất say, Tô Hàm gọi mười mấy tiếng mới đánh thức được ông dậy.

Ông vội vàng sờ lấy bộ đàm ở đầu giường: “Sao thế sao thế?!”

Nghe Tô Hàm nói xong thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng gọi Vương Nguyệt Nga dậy, thậm chí còn không kịp đi giày đã xông ra khỏi nhà, lớn tiếng gọi người.

Hai dãy ngõ đều bị ông đánh thức, Tô Vệ Quân qua cửa sổ hét: “Anh cả sao thế?”

“Có người đến làng rồi, đang ở ngoài tường chắn kìa! Mau lấy vũ khí đi, tôi đi tìm trưởng làng!”

Những người dân làng còn ngái ngủ nghe xong thì tỉnh cả ngủ, thế là người thì thắp đèn, người thì gọi người, người phản ứng nhanh thì vác cuốc chạy ra cổng làng.

Vừa nói xong với Tô Vệ Quốc, Tô Hàm đã thấy đồng bọn của Vương Dũng đi về, cô nở nụ cười: “Các anh đã thông báo cho dân làng chưa? Em trai tôi đâu?”

Người đó hơi thở phào nhẹ nhõm, sự cảnh giác trong mắt cũng giảm đi một chút, cười nói: “Thông báo rồi, em trai cô nói chạy mệt quá nên muốn nghỉ một chút, bảo tôi đến đón cô, cô yên tâm đi, trưởng làng nói sẽ lập tức dẫn người đến.”

“Tốt lắm, bọn họ đang đ.â.m tường, chúng ta mau về thôi.” Tô Hàm giả vờ không nghi ngờ gì về bàn tay phải giấu sau lưng của đối phương, vẫy tay: “Đi thôi, chúng ta đi thông báo cho những người tuần tra ở cổng làng!”

Tiến lại gần, cổ tay khẽ động lấy con d.a.o rừng sắc bén từ trong không gian ra. Cô đã dùng con d.a.o này để thử chặt củi, vô cùng sắc bén, lúc này cô cầm trên tay bất ngờ đ.â.m vào người bên cạnh, hoàn toàn không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Xoảng một tiếng, một con d.a.o rơi khỏi tay người đàn ông.

Từ lúc hai người gặp nhau đến khi Tô Hàm rút d.a.o ra đ.â.m chưa đầy một phút, người đàn ông không hề phòng bị, không hề ngờ tới.

Tô Hàm đè anh ta xuống: “Anh đã làm gì em trai tôi?”

“Cô, cô—— á! Tôi không làm gì nó, tôi không g.i.ế.c nó, tôi chỉ đánh nó ngất rồi vứt trong rừng! Á!”

Rút d.a.o ra, thuận tay cắt đứt cổ họng đối phương, Tô Hàm nhanh chóng đi tìm Tô Thiên Bảo.

Tạ ơn trời, Tô Thiên Bảo chỉ bị đ.â.m vào cánh tay, không bị thương nặng, Tô Hàm lấy miếng vải rách nhét trong miệng cậu ra, lại vỗ cho cậu tỉnh, lấy băng gạc ra băng bó đơn giản cho cậu.

“Chị ơi hu hu hu...” Tô Thiên Bảo vừa tỉnh dậy đã khóc: “Em sợ c.h.ế.t khiếp, anh ta đột nhiên cầm d.a.o c.h.é.m em hu hu hu.”

“Đừng sợ, chúng ta về nhà.”

Tô Thiên Bảo tay chân mềm nhũn, Tô Hàm đỡ cậu đi.

Vừa đi đến cổng làng, Tô Hàm đã nghe thấy tiếng ma sát dữ dội, nghe tiếng động thì có vẻ như cánh cổng sắt trên bức tường chắn kia đã bị đ.â.m thủng.

Cô nghiến răng kéo Tô Thiên Bảo tiếp tục đi, những người canh giữ cổng làng nhìn thấy liền vội vàng chạy ra đón: “Sao thế, Thiên Bảo sao thế? Ồ, bên kia có gì mà ồn ào thế?”

Tô Hàm nói ngắn gọn: “Chú Đông, chú cẩn thận một chút, bọn chúng có ít nhất mười chiếc xe và năm mươi người!”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 94



Chú Đông sắc mặt nghiêm lại: “Chú biết rồi, cháu mau đưa em trai về nhà đi, ôi chao người hai đứa toàn là máu!”

Tô Hàm bảo Tô Thiên Bảo tự về nhà: “Em có thể tự về không? Em là nam tử hán! Đừng khóc!”

Tô Thiên Bảo nghiến răng nuốt tiếng khóc vào trong, nghẹn ngào đáp “Vâng”, rồi khập khiễng đi.

Chú Đông bảo những người canh giữ cổng làng cùng ông ấy đến ủy ban làng tìm trưởng làng phát loa gọi người, bảo Tô Hàm về nhà trước: “Ở đây nguy hiểm, cháu về nhà trước đi.”

Cô không chịu đi, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước: “Cháu không đi, cháu ở đây giúp.”

Tô Vệ Quốc dẫn người xông đến ủy ban làng, trưởng làng vẫn luôn ở ủy ban làng, để khi có chuyện khẩn cấp thì có thể kịp thời dùng loa thông báo cho dân làng. Đến nơi thì thấy cửa sổ đóng chặt, gọi mãi không ai trả lời.

“Có người kìa!” Một người chỉ vào cửa sổ, Tô Vệ Quốc nhìn theo thì thấy một người nhảy từ cửa sổ xuống, nhanh chóng chạy vào rừng.

“Mau mở khóa, trưởng làng có thể gặp chuyện rồi!”

Vừa cạy khóa xong, thanh niên đến báo tin ở cổng làng cũng đến, họ cùng nhau cứu trưởng làng ra, trưởng làng bị bịt miệng trói trên ghế, tay trái còn bị bẻ gãy.

“Vương Tuấn, là Vương Tuấn!” Trưởng làng thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng: “Anh ta còn làm hỏng máy phát thanh nữa, ôi chao thật là tạo nghiệt!”

Đến khi nghe Tô Vệ Quốc nói về tình hình ở bức tường chắn, trưởng làng lập tức phản ứng lại: “Đây là nội gián! Mau gọi người, gọi hết dân làng dậy, chiêng của tôi đâu? Lấy chiêng của tôi ra gõ, nhanh lên!”

Tiếng chiêng đồng vang vọng khắp làng Tô Gia trong đêm đen, dân làng nhanh chóng được triệu tập, mọi người cầm vũ khí tụ tập ở cổng làng, đông nghịt người.

Mấy ngày trước mới thu hoạch mùa thu xong, kho thóc của hầu hết dân làng đều đầy ắp, giờ lại có người đến gây chuyện, không cần nghĩ cũng biết là nhắm vào lương thực trong nhà, sao có thể chịu đựng được?! Xông lên!

Khi dân làng Tô Gia tập hợp, anh em họ Hàn xuất hiện ở cổng làng, chiếc xe dẫn đầu đã bị đ.â.m nát bét, bức tường chắn ở cổng làng cũng bị đ.â.m đổ nhiều đất đá, may là khi xây dựng, trưởng làng đã huy động tất cả xi măng lẻ của dân làng, những xi măng đó trộn với đá đều được dùng ở cổng làng, do đó bức tường chắn ở cổng làng là kiên cố nhất.

Bọn chúng không vào được, xuống xe xếp thành một hàng, khoanh tay đút túi, vẻ mặt ngang ngược nhìn dân làng Tô Gia.

Rõ ràng cách nhau một bức tường chắn, hai bên chỉ nhìn nhau qua lỗ quan sát hẹp, Tô Hàm biết đối phương chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của mình nhưng người đàn ông cầm đầu nhìn cô chằm chằm, như muốn xé cô ra thành từng mảnh. Cô không hề sợ hãi, cô tuyệt đối sẽ không lùi bước.

“Chúng tôi đến làm khách, các người đuổi khách ra ngoài như vậy không phải là bất lịch sự sao.” Hàn Vĩ đứng ra lên tiếng.

“Làm khách? Những dân làng tuần tra ở mấy bức tường chắn trước đâu, anh giao bọn họ ra đây.” Tô Hàm đáp.

“Ồ ra là cô bé này à, tôi nhớ giọng cô rồi, cô thật là nhẫn tâm, thế mà lại g.i.ế.c hai người, thật là tàn nhẫn, tàn nhẫn quá!”

“Hai người đó là nội ứng của các anh, đương nhiên tôi phải g.i.ế.c bọn họ.” Tô Hàm không hề có ý định lấy hai người đó làm con tin, rõ ràng những người này đến để tập kích làng Tô Gia, sao có thể vì hai tên nội ứng mà lùi bước.

Trong số dân làng Tô Gia có mấy người lộ vẻ lo lắng sốt ruột, những dân làng tuần tra đó là người nhà của họ.

“Ha, chúng tôi đến làm khách, đương nhiên sẽ đối xử lịch sự với những người đó, cô yên tâm nhé cô em, cô cứ cho chúng tôi vào trước, chúng tôi nhất định sẽ trả người nhà cho các cô! Tôi tên là Hàn Vĩ, đây là anh trai tôi Hàn Hùng, anh em chúng tôi đều là người tốt yêu chuộng hòa bình.”

Trưởng làng nhảy xuống xe đạp, chống gậy bước nhanh ra phía trước nhất: “Nói bậy! Các người còn cài nội gián vào làng chúng tôi, thật là vô liêm sỉ! Hôm nay các người đừng hòng vào cửa này, tôi tuyệt đối sẽ không cho các người vào!”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 95



“Trưởng làng.” Tô Hàm vội vàng đỡ ông ấy: “Ông không sao chứ?”

Tô Vệ Quốc cũng chen vào:

“Ôi, trưởng làng, ông đừng đi nhanh thế, cẩn thận ngã!”

Rồi trả lời Tô Hàm: “Không sao mới lạ, lúc cha chạy đến thì trưởng làng đã bị trói ở ủy ban làng rồi, cái tên Vương Tuấn khốn nạn, trưởng làng thấy bọn chúng từ bên ngoài chạy nạn đến rất thảm, không những chăm sóc bọn chúng, còn chia đất cho bọn chúng, kết quả toàn là bạch nhãn lang! Còn học theo cái trò nội gián trên tivi, thật là tức c.h.ế.t người! Em trai con đâu? Em trai con không đi cùng con sao?”

“Thiên Bảo bị thương nhẹ, con bảo nó về nhà trước rồi.”

Tô Vệ Quốc vô cùng lo lắng: “Bọn khốn nạn này, không học cái tốt lại học cái xấu!”

Anh em họ Hàn và đám đàn em không vào được, bức tường chắn ở cổng làng kiên cố hơn, xe của bọn họ không dễ đ.â.m thủng như vậy. Hàn Hùng rất bực bội, ban đầu anh ta định nội ứng ngoại hợp, lén lút vào ban đêm, bắt được trưởng làng, rồi bắt thêm những dân làng Tô Gia đang ngủ là xong chuyện, không ngờ mấy bức tường chắn trước đều thuận lợi, chỉ có hai bức tường chắn cuối cùng là có vấn đề.

Bây giờ hai bên đối đầu, số người của bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.

Dưới ánh đèn xe, Hàn Hùng có thể nhìn thấy ánh mắt thù địch và cảnh giác của dân làng Tô Gia qua lỗ quan sát hẹp, điều này khiến anh ta khá khó chịu. Nhưng đã đến đây, anh ta nhất định phải thành công, anh ta rút súng, trong tiếng kinh hô của dân làng Tô Gia, anh ta giơ tay lên bóp cò——

Bùm.

Tiếng s.ú.n.g cắt ngang mọi âm thanh ồn ào.

“Các người cũng thấy rồi đấy, tôi có súng, không chỉ một khẩu.” Hàn Hùng xoay s.ú.n.g như xoay bút, thái độ rất tùy ý, như thể thứ anh ta đang xoay không phải là s.ú.n.g mà là đồ chơi: “Các người chỉ cần ngoan ngoãn cho chúng tôi vào là được, hiểu chưa?”

“Hiểu cái đầu ông nội mày!” Tô Vệ Quốc chửi ầm lên: “Có s.ú.n.g thì ghê gớm lắm à, có bản lĩnh thì b.ắ.n c.h.ế.t hết chúng tao đi, đồ khốn nạn, mày cứ b.ắ.n đi! Đồ rùa đen chỉ dám núp sau bức tường ra oai, có gan thì vào đây!”

“...” Gân xanh trên trán Hàn Hùng giật giật, anh ta đe dọa như vậy chính là vì không vào được! Chết tiệt, sao lại thất bại, mấy anh em Vương Tuấn toàn là lũ ăn cứt à!

Dân làng phẫn nộ, nhất thời ném đủ thứ đá ra ngoài, đập ầm ầm vào xe. Hàn Hùng và những người khác lùi xa mấy bước, đều cảm thấy rất mất mặt.

“Đưa những người đó ra đây.” Hàn Hùng lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem đám người bọn họ còn cứng miệng được đến bao giờ!”

Những dân làng tuần tra ở mấy bức tường chắn trước đều bị đẩy ra, tất cả đều mặt mũi bầm dập, có người còn bị thương do d.a.o đ.â.m đang chảy máu.

“Nếu các người không mở cửa, tôi sẽ g.i.ế.c một người sau mỗi nửa giờ, cho đến khi các người chịu mở.” Hàn Hùng cười nói.

Dân làng phẫn nộ, sợ hãi bất an, mặt trưởng làng tái xanh, tay run rẩy.

Người thân của những dân làng bị bắt khóc lóc cầu xin trưởng làng cứu mạng.

“Trưởng làng! Cứu chồng tôi với! Trưởng làng!”

“Trưởng làng, con trai tôi mới hai mươi mốt tuổi, trưởng làng, ông không thể trơ mắt nhìn nó bị đánh c.h.ế.t được!”

“Trưởng làng!”

Trưởng làng lảo đảo sắp ngã nhưng vẫn cố cắn răng đứng vững, ông hét lên với Hàn Hùng: “Cậu thả bọn họ về, mỗi người tôi sẽ chuộc bằng một trăm cân lương thực, được không?!”

Hàn Hùng cười tủm tỉm lắc đầu: “Nói đến tiền chuộc thì mất hết tình cảm, chúng ta chỉ muốn gia nhập làng Tô Gia thôi, ông ngoan ngoãn mở cửa cho chúng ta vào là được, đến lúc đó mọi người đều là người một nhà, anh em tốt mà ha ha.”

“Hai trăm cân! Năm trăm cân! Một nghìn cân!” Trưởng làng tăng giá, Hàn Hùng chỉ cười lắc đầu, không hề lay động.

Lòng lang dạ sói, rõ ràng như ban ngày, bọn họ không thèm mấy nghìn cân lương thực này, mà là muốn cả làng Tô Gia!

Lòng trưởng làng lạnh ngắt, ông không thể để bọn họ vào, đây là dẫn sói vào nhà, cả làng sẽ gặp nguy hiểm.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 96



“Trưởng làng, ông phải cứu chồng tôi...”

Nghe tiếng cầu cứu của dân làng, sắc mặt trưởng làng càng trắng bệch, Tô Hàm đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng rất khó chịu, cô hiểu sự khó xử của trưởng làng, nếu đổi lại là cô cũng rất khó đưa ra lựa chọn.

Ông chủ Trần chen vào, đứng ở lỗ quan sát nhìn một lúc, mặt đanh lại nói: “Anh em họ Hàn này tôi biết, sau ngày mạt thế, bọn họ chiếm tòa nhà chính quyền thị trấn, cả hai đều từng ngồi tù, trước ngày mạt thế đã là côn đồ.

Các người nhìn khẩu s.ú.n.g trên tay bọn họ đi, tôi nghi ngờ bọn họ đã cướp đồn cảnh sát, chắc chắn đã g.i.ế.c không ít người, ở thị trấn, bọn họ vô ác bất tác, cũng muốn chiếm hiệu thuốc của tôi nhưng chúng tôi liều c.h.ế.t chống trả, tôi không ngờ lại gặp bọn họ ở đây, rõ ràng là bọn họ có chuẩn bị, cố tình đến đây sau mùa thu hoạch để hái quả.”

“Bọn họ là người thị trấn sao?” Trưởng làng khó khăn nói: “Sao lại thế này, thế này...”

Ông chủ Trần nói: “Trưởng làng, bây giờ là thời mạt thế rồi, không có đồn cảnh sát, không có cảnh sát, không có gì cả, con người trở nên xấu xa là chuyện bình thường.

Làng Tô Gia là một vùng đất màu mỡ, bọn họ không đến sớm không đến muộn, lại đến ngay sau mùa thu hoạch, mục đích rất rõ ràng, thậm chí... Bọn họ muốn bắt tất cả dân làng Tô Gia làm nô lệ, trồng trọt và bán mạng cho bọn họ!”

Dân làng kinh hãi đến mức không nói nên lời, sao, sao lại có người xấu xa như vậy chứ?!

Biết được lai lịch của những người này cũng chẳng có tác dụng gì, ngoài việc khẳng định lại rằng bọn họ không phải người tốt thì vẫn không giải quyết được tình thế khó khăn trước mắt.

“Nửa giờ nữa là đến rồi, các người cân nhắc cho kỹ.” Hàn Hùng lên xe. Em trai anh ta là Hàn Vĩ khoanh tay đứng bên ngoài, tay xoay một con d.a.o gọt hoa quả trong tay, chỉ vào dân làng, ra vẻ đe dọa, khiến mọi người kinh hãi.

“Trưởng làng, phải làm sao bây giờ?”

“Trưởng làng, ông đưa ra quyết định đi!”

Trưởng làng không đưa ra được quyết định, đó là mười mấy mạng người và sự an toàn về tính mạng và tài sản của cả làng, ông làm sao đưa ra lựa chọn được?

Tô Hàm nhìn Hàn Vĩ, kiên định nói: “Đánh với bọn họ, c.h.ế.t thì không oán trời không oán đất, nếu không c.h.ế.t thì đánh c.h.ế.t lũ bạch nhãn lang này!”

Trưởng làng cả người run lên.

Tô Nguyên vừa chạy đến, nghe vậy liền phụ họa:

“Đúng! Đánh với bọn họ, chúng ta đông người, đánh nhau cũng có thể đè c.h.ế.t bọn họ, bọn họ có s.ú.n.g thì sao chứ, mười người chúng ta đánh một người, lẽ nào bọn họ có thể b.ắ.n trúng tất cả mọi người cùng lúc sao?

Trưởng làng, không thể để bọn họ vào, bọn họ hung thần ác sát như vậy, nếu vào thì cả làng chúng ta đều không có ngày yên ổn, bọn họ sẽ cướp lương thực, cướp nhà cửa của chúng ta, chúng ta sẽ không còn nhà cửa, lương thực vừa thu hoạch cũng sẽ mất hết!”

Hạ Vĩ Thông cũng nói: “Đúng vậy, bọn họ là côn đồ ở thị trấn, thấy làng chúng ta có thể làm thuộc địa của bọn họ, nếu lần này chúng ta thỏa hiệp, sau này chúng ta sẽ bị bọn họ bắt trồng trọt để nuôi bọn họ ăn uống.”

“Nhưng bọn họ thật sự có súng, các người nói đơn giản là mười đánh một nhưng nếu thật sự bị s.ú.n.g b.ắ.n trúng thì phải làm sao? Thật sự sẽ c.h.ế.t đấy!”

“Vậy anh nói xem phải làm sao, mời bọn họ vào làng sao?!”

“Có thể bọn họ chỉ trông có vẻ hung dữ thôi, tôi không tin bọn họ dám vô duyên vô cớ g.i.ế.c người, có lẽ còn có thể thương lượng.”

“Sao mấy người kia lại bị bắt, vô dụng quá đi--”

“Anh nói gì! Con trai tôi là đi tuần tra cho nên mới bị bắt, anh nói lời vô nghĩa gì vậy, nếu hôm nay là anh trực ban thì anh cũng sẽ nói như vậy sao! Tô Quý Sinh, đồ khốn nạn vô lương tâm!”

Dân làng cãi nhau ầm ĩ.

“Nửa giờ đã qua.”

Hàn Vĩ cười lớn, đ.â.m một nhát d.a.o vào đầu một dân làng đang hoảng sợ, người đó kêu lên thảm thiết rồi tắt thở.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 97



“Chồng ơi! Á!” Vợ người dân làng đó không chịu nổi đả kích, hét lên một tiếng rồi ngất đi.

“Chị dâu!”

“Mẹ! Cha! Hu hu hu...”

Trưởng làng thấy tối sầm trước mắt, sắp ngất đi nhưng vẫn cố cắn chặt lưỡi để giữ tỉnh táo, ông dùng gậy chống xuống đất thật mạnh, gào lên: “Đi lấy xe, những ai trong làng có xe thì đều lái xe đến đây, nhanh lên! Chúng ta mở cửa, đánh với bọn họ, đánh!”

Cái c.h.ế.t thảm của một dân làng vô tội đã khơi dậy ý chí chiến đấu đã lắng xuống trong lòng dân làng Tô Gia sau mấy tháng chỉ biết trồng trọt, đây là thời mạt thế, là thời khắc sống còn, không đánh thì sẽ chết, tất cả lương thực cũng sẽ bị cướp đi, vậy thì đánh thôi!

Tô Hàm vội về nhà lấy xe, xe của cô cùng xe của Hạ Vĩ Thông, ông chủ Trần và Tần Việt đi đầu. Xe của ông chủ Trần đi trước nhất, vì xe của họ đã được cải tạo, thân xe được hàn những thanh thép nhọn, nhô ra ngoài, đó là để đối phó với thây ma, bây giờ sẽ dùng để đối phó với xe của anh em họ Hàn.

“Mở cửa!”

Cửa làng mở ra, ông chủ Trần lái xe lao ra, Hàn Hùng thấy dân làng Tô Gia muốn liều mạng chống cự thì cũng nổi giận, trận chiến này đối với bọn họ là không thể thua, Hàn Hùng không thể chấp nhận kết cục là dẫn người đi nhưng lại phải xám xịt quay về, như vậy sẽ bị các thế lực khác cười chết.

Hai bên đánh nhau, trước là xe đ.â.m xe, xe đ.â.m dừng thì xuống xe đánh nhau. Đủ loại dao, gậy, ống thép, cuốc, cào, xẻng... Đêm khuya này, cửa làng Tô Gia nhuốm đầy máu, mọi người đều đánh đến đỏ mắt, g.i.ế.c đến đỏ mắt.

Đây là một cuộc hỗn chiến lớn, mọi người đều dốc hết sức lực.

Tô Hàm chăm chỉ rèn luyện thể lực nên thể chất đã nâng cao rất nhiều nhưng cô vẫn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế với người khác, đánh có hơi vất vả, may là cô thân thủ nhanh nhẹn, đánh không lại thì né, cũng miễn cưỡng chống đỡ được. Đột nhiên có một người từ bên cạnh c.h.é.m tới, cô vội vàng né tránh, lăn trên đất mấy vòng.

“Trả mạng cho anh trai tôi!” Người tới vẻ mặt hung dữ, chính là chủ nhân của bóng người nhảy cửa sổ bỏ trốn mà đám người Tô Vệ Quốc nhìn thấy ở ủy ban làng -- Vương Tuấn.

Theo kế hoạch, Vương Tuấn đảm nhiệm nhiệm vụ bắt cóc trưởng làng, cắt đứt liên lạc giữa dân làng tuần tra và trưởng làng, không ngờ kế hoạch lại xảy ra sai sót, anh ta đành phải vội vàng nhảy cửa sổ bỏ trốn.

Anh ta không ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t trưởng làng, anh em họ Hàn đã nói, phải giữ lại những người già giỏi trồng trọt ở làng Tô Gia, sau này còn phải dựa vào những lão già đó trồng trọt, đương nhiên trưởng làng càng phải giữ lại, đến lúc đó còn phải dựa vào trưởng làng quản lý mọi người, có thể tiết kiệm không ít công sức.

Kế hoạch đã lên hết rồi, không ngờ cuối cùng lại xảy ra vấn đề. Anh ta vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh, mãi đến khi trưởng làng nói mở cửa, anh ta mới nhân cơ hội chạy ra, sau khi đơn giản hội hợp với đồng bọn mới biết thì ra anh trai mình đã chết, là bị một người phụ nữ trong làng Tô Gia g.i.ế.c chết, anh ta quyết tâm nhất định phải báo thù cho anh trai!

Vương Tuấn tức giận, cộng thêm đã từng học võ, sức lực mạnh hơn Tô Hàm không chỉ một chút. Tô Hàm dần dần đuối sức, cô đành phải chạy vào trong rừng, ở nơi không có người, cô lấy ra một chiếc xe từ trong không gian.

Chiếc xe từ trên trời rơi xuống, đồng thời Tô Hàm vào không gian, Vương Tuấn bị xe đè trúng đầu, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tô Hàm không dám ở lâu trong không gian, lập tức ló người ra, đầu Vương Tuấn ở bên ngoài, miệng đang nôn máu, có thể thấy chiếc xe này đã đè anh ta bị thương không nhẹ.

“Cô, ho, ho, cô là quái, quái vật ho, ho...” Vương Tuấn vừa hận vừa sợ hãi kinh hoàng trừng mắt nhìn cô, Tô Hàm vung một nhát d.a.o kết liễu anh ta, sau đó thu hồi xe.

“Tô Hàm, cô không sao chứ?!” Tần Việt đuổi theo vào, trong rừng tầm nhìn tối tăm, anh ta quét đèn pin, thấy Tô Hàm ngồi trên đất vẫy tay với mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô không sao là tốt rồi, anh ta c.h.ế.t rồi sao?”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 98



“Ừ, c.h.ế.t rồi.”

Tần Việt nhìn thấy một số vết lõm kỳ lạ trên mặt đất nhưng anh ta không nghĩ nhiều, gọi Tô Hàm đi: “Chúng ta mau đi giúp mọi người đi!”

Vài tiếng s.ú.n.g vang lên, làm Tô Hàm run rẩy chân, cô nắm chặt vũ khí, không chút do dự bước ra khỏi rừng.

Trận hỗn chiến lớn này chỉ kéo dài chưa đầy nửa giờ, kết thúc bằng sự tan rã của anh em họ Hàn.

Họ đúng là có s.ú.n.g nhưng số lượng người của làng Tô Gia áp đảo họ, đạn dược có hạn, càng không thể b.ắ.n trúng hàng chục người cùng lúc, dưới biển người, dù người của anh em họ Hàn có thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh thiện chiến đến đâu cũng không thể chống lại từng đợt người ập đến.

Bọn họ vội vàng bỏ chạy, dân làng phát ra tiếng reo hò.

Sau đó, qua quá trình tổng kết của dân làng, họ có ít nhất ba khẩu súng, đêm đó đã b.ắ.n tổng cộng mười bảy phát, làm mười ba người bị thương, mặc dù không có ai c.h.ế.t tại chỗ vì vết thương do s.ú.n.g nhưng những người bị trúng đạn cũng không dễ chịu.

Còn có người trong lúc hỗn chiến bị vũ khí đánh trúng chỗ hiểm, hoặc bị c.ắ.t c.ổ hoặc bị đ.â.m vào tim, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Những người đó đều là những kẻ đã từng đổ máu, ra tay không chút nương tay, người làng Tô Gia về mặt võ thuật căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, nếu không phải vì đông người thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Trong làng bao trùm một bầu không khí bi thương và phẫn nộ, những người bị thương được khiêng đến ủy ban làng để thống nhất điều trị và chăm sóc, mỗi nhà đều lấy ra những loại thuốc mình có, Tô Hàm cũng lấy ra thuốc trị thương, thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.

Trong tình huống không có thuốc gây mê, bác sĩ thú y của làng - lão Trịnh có kinh nghiệm nuôi lợn, bình thường cũng được coi là một bác sĩ thú y nên lão Trịnh dùng d.a.o nhỏ đã khử trùng để mổ lấy đạn cho những dân làng bị trúng đạn, tiếng kêu thảm thiết ngày càng cao, nghe mà rợn cả người.

Cuối cùng cũng lấy được đạn ra khỏi vết thương của hầu hết dân làng, chỉ có một dân làng bị đạn găm vào xương chân, lão Trịnh không dám ra tay, người đó cũng không chịu nổi nỗi đau này.

“Bác sĩ, chúng ta cần bác sĩ.” Trưởng làng lẩm bẩm: “Đi trấn trên tìm bác sĩ, tìm bác sĩ!”

Dân làng nhìn nhau, không ai lên tiếng.

“Mọi người đều bị thương rồi, hay là đợi đến sáng mai đi, để mọi người về nghỉ ngơi trước đã.” Chú Đông thở hổn hển nói. Trong lòng ông ấy hiểu rõ, những người có thể đến cửa làng cùng nhau chiến đấu tối nay đều là những người có dũng khí và sức lực, những người trốn ở nhà, họ căn bản không đến cửa làng giúp đỡ, làm sao có thể trông cậy vào họ đi trấn trên tìm bác sĩ? Không thể trông cậy được.

Trưởng làng nghẹn ngào: “Vậy thì sáng mai đi, tôi sẽ để con trai tôi dẫn đầu đi, mọi người cố chịu một chút, đợi bác sĩ đến là được.”

Trên người Tô Hàm cũng toàn là vết thương, Vương Nguyệt Nga lúc đầu thấy Tô Thiên Bảo một mình bị thương trở về nhà, còn có chút trách móc con gái không chăm sóc tốt cho em trai, đến khi thấy Tô Hàm toàn thân đầy m.á.u trở về, bà sợ đến mức suýt ngất xỉu, vừa nói vừa mắng đun nước tắm cho cô, giúp cô xử lý vết thương:

“Con nói xem con có phải ngốc không, trong làng có nhiều đàn ông như vậy mà lại đến lượt một đứa con gái như con xông lên phía trước?

Nhà chúng ta đã ra sức đủ rồi, em con bị thương ở tay, cha con cũng đi rồi, nhà chúng ta không cần con ra sức nữa, sao con lại ngốc thế!

Con xem nhà chú hai con một người đàn ông cũng không đi, hèn hạ! Ôi chao, con xem trên người con toàn là vết dao, con nhóc c.h.ế.t tiệt này có biết đau không!...”

“Con còn may mắn là không bị trúng đạn, chú Đông bọn họ bị trúng đạn rồi, bây giờ đang nằm ở ủy ban làng, mẹ, lát nữa mẹ mang chút cháo qua đó nhé, dù sao cũng là chút tấm lòng.”

Vương Nguyệt Nga mắng mỏ:

“Chỉ có con là rộng lượng, con và em con đều bị thương, mẹ còn chưa thấy cha con về, cũng không biết tình hình của ông ấy thế nào, lấy đâu ra tâm trạng nấu cháo! Con tự mặc quần áo đi, mẹ vào bếp xem.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 99



Tô Hàm mặc quần áo, giơ tay nhấc chân đều cảm thấy kéo căng vết thương trên người, thật sự rất đau. Cô vào phòng xem Tô Thiên Bảo, cậu ôm gối ngủ say, mày nhíu chặt, hơi thở không đều, xem ra là đang gặp ác mộng. Cô sờ đầu Tô Thiên Bảo, thấy không sốt mới yên tâm.

Lúc này Tô Vệ Quốc trở về, Vương Nguyệt Nga vội vàng ra đón.

“Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! Thiên Bảo không sao chứ? Thiên Bảo!” Ông ấy nói rồi đi về phía phòng Tô Thiên Bảo.

“Đừng đi quấy rầy thằng bé, nó ngủ rồi, ông thật sự không sao chứ? Tôi nói ông cũng thật là, sao không đuổi Tiểu Hàm về nhà, nhà chúng ta có bốn người thì hết ba người bị thương rồi!” Vương Nguyệt Nga khóc:

“Tôi ở nhà lo lắng muốn chết.”

“Không sao không sao, khóc cái gì! Chúng ta đã đánh đuổi hết đám khốn nạn đó rồi, xem bọn chúng sau này còn dám đến không!”

Tô Vệ Quốc hung hăng nói:

“Làng Tô Gia là của chúng ta, sao có thể để bọn chúng tùy tiện nặn tùy tiện bóp được! Chúng ta còn bắt được năm tên, đến lúc đó g.i.ế.c chúng để đền mạng cho những người c.h.ế.t trong làng!”

Đêm đó, hầu hết thanh niên trai tráng của làng Tô Gia đều đổ máu, ảo tưởng bình yên do lợi thế địa lý mang lại đã bị xé nát hoàn toàn, dân làng lần đầu tiên nếm trải sự tàn khốc của thời mạt thế.

Trưởng làng đã sớm biết làng an toàn, người bên ngoài chắc chắn sẽ đỏ mắt nhưng khi ngày này thực sự xảy ra, cái giá phải trả lại khiến ông ấy không thể chịu đựng nổi.

Qua một đêm, trong số những người bị trúng đạn lại có một người không qua khỏi, lúc c.h.ế.t người nóng như lò lửa, một lời trăn trối cũng không nói được, cứ thế sốt cao mà chết.

Rất nhiều người thức trắng đêm, Tô Hàm cũng mất ngủ gần nửa đêm, sau đó mới trong cơn mệt mỏi tột độ chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ này ngủ đến tận chiều hôm sau, cô ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, đó là mùi tam thất.

“Mẹ hầm canh gà tam thất, con múc một bát uống đi.” Vương Nguyệt Nga dặn dò cô một câu, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Tô Hàm nhìn một vòng: “Mẹ, cha đâu?”

Tô Thiên Bảo đang ôm bát ngồi ở ngưỡng cửa uống canh, mơ hồ nói: “Cha đến ủy ban làng rồi, mẹ đi nhà bà Bả giúp đỡ, con dâu bà Bả sắp sinh rồi, vừa rồi ở cửa gọi mẹ đi giúp.”

Đến bếp múc canh, Tô Hàm uống hai bát, lại mở nắp nồi thấy bên trong còn hầm cháo trắng, liền múc thêm một bát cháo trắng ăn cùng đậu đũa muối chua, ăn xong mới thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.

“Chị, mẹ nói tối qua chị đánh nhau, có thể kể cho em nghe không?” Tô Thiên Bảo thò đầu hỏi.

“Lo rửa bát của em đi.”

“Vâng.” Tô Thiên Bảo im lặng một lúc, lại không nhịn được hỏi: “Chị, sắc mặt chị kém quá, mẹ nói trên người chị bị c.h.é.m mấy nhát, có đau không?”

“Đau chứ, còn em, có đau không?”

Tô Thiên Bảo bĩu môi: “Đau lắm, bây giờ vẫn đau từng cơn.”

“Đau thì nhớ lấy bài học này, sau này lúc nào cũng phải cảnh giác, đừng để bị người khác ám toán nữa.”

“Em căn bản không nghĩ đến việc anh ta sẽ đánh em mà, đều là người trong một làng sống với nhau mà--”

“Tô Thiên Bảo, một người đi theo em, Vương Dũng vẫn đi theo bên cạnh chị, em biết chị thoát được bằng cách nào không?” Tô Hàm cắt ngang lời Tô Thiên Bảo, quay đầu nhìn cậu.

“Không, không biết.”

Nhìn ánh mắt của chị gái lúc này, tim Tô Thiên Bảo đập loạn xạ, cảm thấy chị gái lúc này thật đáng sợ, còn nguy hiểm hơn cả cảm giác mà chị gái mang lại cho cậu khi mới từ thành phố A trở về mấy ngày trước.

“Đầu tiên chị phát hiện ra người đi theo em có vết m.á.u trên vạt áo, sau đó phát hiện từ khi kẻ địch đến Vương Dũng không nói lời nào, anh ta đứng sau lưng chị, lúc đó chị đã cảnh giác nên cố ý quay lưng lại cho anh ta cơ hội ra tay, đợi đến khi anh ta thực sự tấn công chị thì phản đòn đ.â.m vũ khí của chị vào người anh ta.

Chị dùng d.a.o găm trên xẻng công binh đ.â.m vào bụng Vương Dũng, cuối cùng đ.â.m thêm một nhát vào tim anh ta, anh ta c.h.ế.t ngay tại chỗ.”
 
Back
Top Bottom