Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 80



“Trưởng làng!” Thấy trưởng làng Dương Sơn ra ngoài, Tiểu Nha đứng dậy khóc nói: “Vu Nương Nương xảy ra chuyện rồi, bà ấy c.h.ế.t rồi!”

Trưởng làng Dương Sơn không thể tin được mà trợn tròn mắt: “Sao có thể như vậy được!” Nhưng khi ông ta đến nhà Vu Nương Nương, nhìn thấy Vu Nương Nương nằm trên giường, t.h.i t.h.ể đã cứng đờ, ông ta vô cùng kinh ngạc và đau buồn, cộng thêm đêm qua không ngủ đủ giấc, trong lúc xúc động đã ngất đi. Đến khi tỉnh lại, ông ta thấy gia đình vây quanh, vẻ mặt lo lắng: “Ông tỉnh rồi à, ngàn vạn lần đừng ngất nữa! Vu Nương Nương mất rồi, chuyện này ông phải nghĩ cách giải quyết, tôi còn chưa dám cho những người khác trong làng biết.”

Trưởng làng Dương Sơn nhắm mắt lại: “Tôi còn có thể có cách gì, mất rồi thì làm đám tang, làm thật to.”

“Vu Nương Nương bị người ta g.i.ế.c chết! Ông phải tìm ra hung thủ chứ không thể cứ thế bỏ qua được!” Vợ ông ta vội vàng nói.

“Bà nói gì cơ?! Vu Nương Nương bị người ta g.i.ế.c chết?” Ông ta tưởng Vu Nương Nương là tuổi già sức yếu mà chết.

Vợ ông ta lắc đầu: “Tôi thay quần áo cho Vu Nương Nương, phát hiện cổ bà ấy bị cắt đứt, m.á.u chảy đầy giường, đều thấm vào chăn hết, tôi mới nói sao vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, trong phòng Vu Nương Nương lúc nào cũng có mùi, lúc đầu tôi không nghĩ đó là mùi máu.”

Trưởng làng Dương Sơn cố gắng chống đỡ để xem, quả nhiên dưới chăn, cổ Vu Nương Nương có một vết cắt, nhìn là biết bị c.ắ.t c.ổ chảy m.á.u mà chết.

“Rốt cuộc là ai làm vậy!” Trưởng làng Dương Sơn vô cùng tức giận: “Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ!”

Khi trời sắp sáng, Tô Hàm trở về làng Tô Gia, trước khi vào làng, cô thay một bộ quần áo khác, soi gương lau sạch vết m.á.u trên người, cuối cùng ngồi bên vệ đường ngẩn người.

Nếu như nói lúc ở nhà máy đóng hộp, cô g.i.ế.c hai người canh phòng điện là vì tình thế bắt buộc, để cứu người, để lấy vật tư, cô phải làm như vậy thì tối hôm qua cô ra tay với một người già yếu không có sức chống cự, chính là hoàn toàn vì lợi ích riêng của mình.

Dù có tự nhủ với bản thân rằng đó là để diệt trừ hậu hoạn, là để trong thời mạt thế không bị đe dọa bởi những nguy hiểm ngoài sự sinh tồn, nhưng cô nhìn đôi tay mình, vẫn thấy vô cùng xa lạ.

Tối hôm qua, cô đến làng Dương Sơn trước khi trưởng làng Dương Sơn và những người khác trở về làng, lẻn vào nhà Vu Nương Nương. Khi vào, cô vừa vặn gặp Vu Nương Nương đang bái thần, miệng lẩm bẩm niệm chú, trong phòng thoang thoảng mùi thảo dược đặc biệt và hương thơm. Cô nghe một lúc, Vu Nương Nương đang cầu nguyện với thần tiên, cầu xin thần tiên ban cho bà ta sức mạnh thần thông một lần nữa, cầu xin thần tiên chỉ đường cho bà ta: “Có phải g.i.ế.c Tô Hàm thì mới có thể khiến số mệnh nữ hoàng cứu thế của Tô Nguyên tái hiện không?”

Vu Nương Nương rất sùng đạo, bà ta đang cầu xin sự che chở của thần tiên, bà ta đang mong mỏi sức mạnh và tương lai tươi sáng, cũng như cái c.h.ế.t của Tô Hàm.

Khi đến đó, Tô Hàm mang theo sát khí nhưng không có ý định g.i.ế.c người, sau khi xác định được Vu Nương Nương có ác ý với mình, cô mới thực sự nảy sinh ý định g.i.ế.c người, kiên quyết ra tay.

“Mình đã trở thành một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt rồi sao.” Cô lẩm bẩm, thở dài khoanh tay gác lên gáy, cả người nằm trên bãi cỏ.

Nhưng cô không để cảm xúc tiêu cực và chán nản bao trùm mình trong thời gian dài, nằm một lúc cô liền đứng dậy vào làng, tránh né tất cả những người dân dậy sớm, đến nhà anh Từ.

Thử đẩy cửa, không mở được, nhưng ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, anh Từ nhanh chóng đến mở cửa, anh ấy có quầng thâm mắt nhưng nụ cười vẫn rất rạng rỡ: “Tô Hàm về rồi à, vào nhanh vào.”

Đón cô vào, rồi đóng cửa lại. Tô Hàm nhìn thấy trên sàn có một cái ổ chăn, có thể thấy đêm qua anh Từ đã ngủ ở đây, chỉ để kịp thời mở cửa cho cô. Bây giờ cửa nhà nào cũng không chỉ khóa đơn giản, phía sau còn có chốt hoặc chặn bằng ván gỗ, phải có người ở trong mới mở được, vì vậy cô nói để anh Từ giúp mở cửa, anh ấy phải canh cửa cả đêm.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 81



“Cảm ơn anh Từ.”

Anh Từ xua tay: “Khách sáo gì chứ, chúng ta là tình bạn vào sinh ra tử mà! Cô xem dưới mắt cô toàn là quầng thâm, về nhà ngủ bù đi.”

“Anh Từ, đây là quà cảm ơn của tôi.” Tô Hàm lấy ra hai thùng đồ hộp, một thùng thịt hộp, một thùng trái cây hộp.

Đồ hộp đột nhiên xuất hiện, đồng tử anh Từ co lại, thở gấp.

Suy đoán nhiều lần về số vật tư bỗng nhiên mất tích trong kho hàng của siêu thị, bây giờ một lượng lớn đồ vật cứ thế bày ra trước mắt, anh Từ kinh ngạc quên cả suy nghĩ.

Tô Hàm cười nói: “Tối hôm đó chúng ta không phải là không thu hoạch được gì, phần của mọi người tôi đã chia ra rồi, anh xem ngày nào thích hợp tôi chuyển đến cho mọi người.”

“Không, không cần chuyển, cứ để ở chỗ cô là được.” Giọng anh Từ bồng bềnh, vẻ mặt mơ màng, một lúc sau mới bình tĩnh lại, thăm dò: “Cô như vậy, là tin tưởng tôi rồi à? Tôi vượt qua thử thách rồi sao?”

Tô Hàm lắc đầu: “Tôi tin vào con mắt nhìn người của mình.”

“Ha ha ha! Con mắt nhìn người của cô sẽ không sai đâu! Từ Thiên Hòa tôi chính là cổ phiếu ưu tú, đầu tư chắc chắn có lời!” Anh Từ không hỏi kỹ về chuyện không gian của Tô Hàm, chỉ đảm bảo: “Chuyện này chỉ có tôi và Tĩnh Nghiên biết, cô yên tâm! Đồ hộp này cô cứ mang về đi, tôi không tiện giải thích với Tần Việt bọn họ, nhà bây giờ cũng không thiếu đồ ăn thức uống, làng Tô Gia đúng là không tệ, chúng ta đổi vật tư lấy được không ít lương thực, đến lúc mọi người thu hoạch mùa thu, tôi và Tần Việt còn phải đi làm công, đến lúc đó còn có thể kiếm thêm một khoản.”

“Được.” Tô Hàm thấy anh Từ bất kể lúc nào cũng bình tĩnh đưa ra lựa chọn, rất khâm phục, cũng không cần nói thêm lời thừa, hai người nhìn nhau, mọi thứ đều không cần nói ra.

Rời khỏi nhà anh Từ, Tô Hàm định về nhà ngủ bù, lúc ra khỏi cửa chính thì gặp mẹ của Hạ Vĩ Thông, Tô Hàm gọi một tiếng dì. Vốn là chỉ tùy tiện gọi một câu, ai ngờ bà Hạ lại thật sự có phản ứng: “Ở đây qua đêm à?”

“Vâng.” Tô Hàm quay người, bà Hạ gọi cô lại.

“Cháu và Vĩ Thông đã chia tay rồi, không nên nhận lợi ích của nó nữa chứ? Cháu cũng là một cô gái lớn rồi, làm việc phải biết chừng mực biết liêm sỉ, nếu không nói ra người ta sẽ cười cháu không có gia giáo.”

Tô Hàm dừng bước, quay người, nụ cười xã giao trên mặt biến mất: “Dì có gì thì cứ nói thẳng, không cần sáng sớm chỉ vào mũi tôi nói tôi không biết chừng mực không biết liêm sỉ, rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến dì nói tôi như vậy.”

“Cháu tự biết mình đã làm gì.” Bà Hạ hít sâu một hơi: “Dì cũng không có ý muốn truy cứu cháu, cũng là vì muốn tốt cho cháu mới nhân lúc xung quanh không có ai lén lút nói với cháu như vậy, cháu xem cháu vừa nhận đồ của Vĩ Thông nhà dì, vừa đến nhà đàn ông khác qua đêm, ra thể thống gì, không có chút gia giáo nào, dì tốt bụng dạy bảo cháu, cháu lại có thái độ gì vậy?”

Tô Hàm cười lạnh: “Dì chỉ trích tôi không biết liêm sỉ, còn muốn tôi tươi cười đón tiếp dì sao? Tôi có cha có mẹ, dì chưa đủ tư cách dạy bảo tôi, tôi cũng không quan tâm dì hiểu lầm cái gì, chuyện này tôi chỉ tìm Hạ Vĩ Thông.” Nói rồi quay sang phía sau bà Hạ gọi tên Hạ Vĩ Thông, bảo anh ta ra đây.

“Ôi chao, con bé này sao lại thế này!” Bà Hạ thủ tiết từ khi còn trẻ, điều kiêng kỵ nhất chính là hành xử phô trương, gây sự chú ý của dân làng: “Vĩ Thông còn đang ngủ, cháu đánh thức nó dậy làm gì!”

Hạ Vĩ Thông vừa tỉnh dậy, nghe Tô Hàm gọi mình ở cửa thì giật mình, vội vàng chạy ra ngoài tưởng có chuyện gì xảy ra. Anh ta thấy mẹ mình và Tô Hàm đều đứng ở cửa, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tiểu Hàm, em có chuyện gấp tìm anh sao?”

Tô Hàm trực tiếp tát anh ta một cái, tiếng tát giòn tan, cả Hạ Vĩ Thông và mẹ anh ta đều ngây người.

“Cháu làm gì vậy!?” Bà Hạ hét lên thất thanh, bao nhiêu năm nay bà ta chưa từng thất thố như vậy ở bên ngoài. Bà ta ôm mặt con trai, đau lòng hỏi: “Có đau không, có đánh vào mắt không?”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 82



Bị tát bất ngờ, Hạ Vĩ Thông vừa ngủ dậy cũng không kịp phản ứng, thấy mẹ mình lo lắng sốt ruột sờ mặt mình, mắt đã đỏ hoe, anh ta vội vàng nói: “Không sao không sao, không trúng vào mắt.” Thậm chí còn không kịp tức giận vì bị đánh.

“Cháu...” Bà Hạ lúc này mới yên tâm, quay người chỉ vào Tô Hàm: “Cháu, con bé này sao lại đánh người! Đúng là không có gia giáo!” Bà ta luôn đối xử tốt với mọi người, có ấm ức cũng nhẫn nhịn, bây giờ tức giận quá, trong lòng nghĩ đến chuyện đánh trả nhưng lại không thể ra tay, chỉ có thể chỉ vào Tô Hàm mà lắp bắp mắng.

Tô Hàm cười nhạt: “Dì nói thêm một câu tôi không có gia giáo nữa, tôi sẽ tát Hạ Vĩ Thông thêm một cái, dì tuổi cao là bậc trưởng bối, tôi không tiện đánh, nhưng đánh con trai dì thì được.”

Bà Hạ hoàn toàn im lặng, môi run rẩy, cố mãi cũng không thốt ra được nửa lời.

Nhìn Hạ Vĩ Thông đang bối rối, Tô Hàm kể lại những lời bà Hạ nói: “Vừa hay anh ở nhà, chúng ta đối chất một chút, sau khi tôi chia tay anh, tôi đã nhận được lợi ích gì từ anh, khiến mẹ anh sáng sớm đã nói tôi không có gia giáo, bóng gió nói tôi lẳng lơ, tôi đến nhà bạn tôi ngủ qua đêm không biết đã đ.â.m vào mắt bà ta thế nào! Nợ mẹ trả con, tôi tát anh một cái này có quá đáng không?”

Sắc mặt Hạ Vĩ Thông thay đổi: “Có phải là hiểu lầm không? Mẹ...” Anh ta quay sang mẹ mình nhưng khi nhìn rõ biểu cảm của mẹ, lòng anh ta chùng xuống: “Mẹ, sao mẹ lại nói Tiểu Hàm như vậy, khó nghe quá.”

Chẳng trách Tiểu Hàm lại tức giận trút giận lên anh ta.

“Mẹ đâu có nói sai.” Bà Hạ không hài lòng với thái độ của con trai, cảm thấy đây là còn lưu luyến tình cũ với Tô Hàm, trong lòng cũng tức giận: “Mẹ nói sai ở đâu, các con không phải đã chia tay rồi sao, sao cô ta còn có thể lấy trộm cá nhà chúng ta!”

“Cá gì cơ?” Hạ Vĩ Thông ngẩn người.

“Chính là cá trắm cỏ to! Cá trắm đen to! Mẹ đã nhìn thấy, hai lần đi chợ gần đây nhà họ Tô đều mang ra bán!”

“Ồ, cá trắm cỏ to à.” Tô Hàm bình tĩnh nhìn Hạ Vĩ Thông: “Vậy là anh tặng cho tôi sao? Anh đã tặng cá cho tôi bao giờ chưa?”

“Mẹ! Con không tặng cá cho Tiểu Hàm, đó là cá của nhà cô ấy!” Hạ Vĩ Thông lúc này mới hiểu ra vấn đề, lập tức xấu hổ vô cùng: “Mẹ hiểu lầm rồi!”

Thực ra khi thấy nhà bạn gái cũ mang những con cá lớn như vậy ra bán, anh ta đã biết những con cá trong ao ở hang động đã bị nhà bạn gái cũ bắt mất. Anh ta không biết nhà bạn gái cũ đã phát hiện ra hang động đó bằng cách nào, anh ta chắc chắn mình đã rất cẩn thận, ngay cả khi đi đến thị trấn tìm lưới đánh cá cũng tránh Tô Hàm, khi lên núi càng cẩn thận hơn, chỉ mình anh ta lên, anh ta không biết nhà bạn gái cũ đã phát hiện ra hang động đó bằng cách nào nhưng rõ ràng anh ta không có lập trường để chỉ trích - hang động đó không phải của anh ta, những con cá trong ao càng không phải do anh ta nuôi, anh ta cũng chỉ tình cờ phát hiện ra những con cá bên trong mà thôi.

Lúc đầu, anh ta định sẽ bắt hết cá mang về nhà nuôi, nếu không cũng chẳng ra ngoài tìm lưới đánh cá. Kết quả là khi tìm được lưới đánh cá về, mẹ anh ta biết chuyện thì không đồng ý, nói là quá gây chú ý. Mẹ anh ta nói cũng có lý, nhà anh ta bốn đời đơn truyền, trong làng không có lấy một người họ hàng, sau này mẹ anh ta còn góa bụa, càng khắc cốt ghi tâm phải thận trọng trong lời ăn tiếng nói. Mẹ anh ta nói: “Thời buổi này, tốt nhất là đừng quá khác biệt với người khác, người khác trồng trọt thì mình cũng trồng trọt, người khác chặt củi thì mình cũng chặt củi, như vậy mới không gây thị phi, hiểu không?”

Hạ Vĩ Thông có rất nhiều suy nghĩ nhưng khi đối mặt với ánh mắt của mẹ, anh ta đều không nói nên lời, đành phải nghe theo. Lần nghe theo này, khi anh ta lại đi bắt cá thì phát hiện cá đã mất đi tám phần, những con cá lớn đều không còn. Anh ta có thể trách ai đây? Trách mẹ sao? Trách người nào đó trong làng đã bắt trộm cá sao? Hay là trách chính bản thân mình? Anh ta không dám nói sự thật với mẹ, mẹ anh ta hỏi sao mấy lần gần đây cá bắt về lại nhỏ đi, anh ta chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 83



“Sao lại là hiểu lầm được, hỏi khắp làng xem, có ai nuôi được những con cá lớn như vậy?” Bà Hạ tin chắc là con trai mình tặng cá cho bạn gái cũ, đúng là đứa con trai ngốc! Đã chia tay rồi, sao còn tặng những con cá quý giá như vậy cho người ta, có ngốc không chứ!

“Mẹ, thực sự là hiểu lầm, con không tặng...”

“Vĩ Thông, đến bây giờ con vẫn còn giấu mẹ sao, con muốn cho cô ta mặt mũi mà để mẹ mất mặt sao?” Bà Hạ thất vọng nhìn con trai: “Con không biết cô ta đối xử với mẹ tệ đến mức nào đâu!”

Tô Hàm đứng đó, lạnh lùng như một cái cây mọc đơn độc giữa đồng hoang: “Vĩ Thông, chuyện này anh phải giải thích cho tôi, nếu không tôi sẽ đi tìm trưởng làng. Bây giờ là thời mạt thế, vật tư quan trọng, mỗi gia đình đều có cách riêng để sinh sống, chỉ cần không trộm cắp thì không sợ ngẩng đầu gặp người khác, tôi tuyệt đối sẽ không nhận tội danh mà mẹ anh nói.”

Hạ Vĩ Thông rất khó xử, đây là lần đầu tiên anh ta thấy mẹ mình có biểu cảm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta thấy bạn gái cũ có vẻ mặt vừa ép buộc vừa không thỏa hiệp như vậy.

Anh ta xoa xoa thái dương: “Mẹ, thực sự là hiểu lầm, con không nói với mẹ là con tìm thấy những con cá đó ở sau núi sao? Hang động đó ai cũng có thể đến, những con cá bên trong ai cũng có thể bắt, tính ra thì nhà Tiểu Hàm còn gần hang động hơn nhà chúng ta, họ đi bắt cá là chuyện quá bình thường, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ nói Tiểu Hàm như vậy là không đúng, mẹ hãy xin lỗi Tiểu Hàm đi.”

Nhưng nghe anh ta nói như vậy, trong tai bà Hạ lại thành vì một người phụ nữ mà không cần mẹ đẻ, bà ta chỉ thấy vừa đau lòng vừa thất vọng, mắt đỏ hoe: “Được, được, con cứ thiên vị cô ta đi, mẹ nuôi con vô ích rồi!” Nói rồi quay người bỏ đi.

“Mẹ!” Hạ Vĩ Thông đi theo hai bước rồi dừng lại, quay sang nhìn Tô Hàm, bất lực nói: “Tiểu Hàm, mẹ anh tuổi đã cao lại cố chấp, em không thể nhường nhịn bà ấy một chút sao, em biết sức khỏe của bà ấy không tốt mà.”

“Vậy nên tôi phải đứng đây để bà ta tùy tiện chỉ trích sao?” Tô Hàm cũng thấy thất vọng. Cách xử lý chuyện này của Hạ Vĩ Thông tệ hại vô cùng, tưởng chừng như đã giải thích rõ ràng và thiên vị cô nhưng lại khiến mẹ anh ta hiểu lầm sâu hơn, cũng làm tổn thương mẹ anh ta. Cuối cùng lại nói một câu bảo cô nhường nhịn, trong lời nói còn trách móc cô, điều này thực sự khiến ấn tượng tốt của cô về Hạ Vĩ Thông vỡ tan tành.

Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Vĩ Thông vẫn luôn có khuyết điểm trong cách đối nhân xử thế, nếu không phải trước đây cô bị cốt truyện tiểu thuyết ràng buộc nên không để ý đến sự thân mật vô bờ bến của anh ta với em gái, cô đã chia tay anh ta từ lâu rồi. Bây giờ nhìn Hạ Vĩ Thông bằng con mắt tỉnh táo hơn, cô thấy chẳng có điểm nào ở anh ta là cô thích, tuổi thơ cô thiếu thốn tình thương của cha mẹ, có lẽ sẽ lưu luyến tính cách dịu dàng chu đáo của Hạ Vĩ Thông nhưng người cô thực sự thích hẳn là người có thể giải quyết được mọi chuyện, có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.

“Sau này tôi không muốn nghe người khác nói xấu tôi chiếm tiện nghi nhà anh, nếu không tôi sẽ coi như là do nhà anh truyền ra, Hạ Vĩ Thông, chúng ta chia tay trong hòa bình, cùng sống trong một làng nên tôi cũng không muốn làm mọi chuyện quá khó coi nhưng nếu còn có lần sau, tôi không chỉ tát anh một cái mà còn phải tính toán với mẹ anh trước mặt cả làng, xem mấy năm nay tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho anh, bao gồm cả tiền học lái xe của anh, đến lúc đó xem ai mất mặt.”

Nhìn bóng lưng Tô Hàm, sắc mặt Hạ Vĩ Thông trở nên đáng sợ, anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay người vào nhà, anh ta phải khuyên nhủ mẹ mình thật tốt.

Cãi nhau với bà Hạ một trận, kỳ lạ là sự u uất trong lòng Tô Hàm lại hoàn toàn tan biến, điều này khiến cô không khỏi cười khổ thở dài, quả nhiên suy ngẫm về cuộc đời, phản tỉnh nhân tính đều không bằng những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, con người sống là phải đối mặt với đủ thứ chuyện vụn vặt, suy nghĩ nhiều về ý nghĩa cuộc sống thì có ích gì chứ!
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 84



Khi về đến nhà, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, còn kể với vợ chồng Tô Vệ Quốc về chuyện của bà Hạ.

“Sợ bà ta làm gì, chúng ta đâu có ăn trộm hay cướp giật! Yên tâm đi, nếu bà ta còn dám nói linh tinh bên ngoài, mẹ sẽ xé nát miệng bà ta!” Vương Nguyệt Nga luôn sẵn sàng chiến đấu.

“Con đã tát Hạ Vĩ Thông một cái để hả giận rồi.”

Mắt Vương Nguyệt Nga sáng lên: “Ôi chao, đúng là con gái mẹ nuôi, đánh hay lắm! Cứ đánh con trai bà ta, bà ta thương con trai nhất, nếu đánh bà ta thì con sẽ mang tiếng xấu rồi sau này không gả được chồng, đánh Hạ Vĩ Thông thì tốt lắm! Bà ta đau lòng xót ruột, mà các con cùng lứa thì không ai nói xấu con.”

Tô Vệ Quốc tò mò: “Sao con lại ra tay được, sau khi con chia tay Hạ Vĩ Thông không phải vẫn còn quan hệ tốt sao, máy phát điện nhà mình không phải do anh ta giúp con khiêng à, điểm này anh ta làm cũng không tệ, không khiêng máy phát điện về nhà mình.”

“...” Tô Hàm lúc này mới biết, chẳng trách người nhà không hỏi cô làm sao mang máy phát điện về, hóa ra là hiểu lầm Hạ Vĩ Thông giúp khiêng. “Không phải anh ta, con gặp một người sống sót giúp con khiêng.”

Tô Thiên Bảo thì xuất phát từ góc độ khác: “Con bây giờ đi vớt hết cá trong ao, không để lại cho nhà họ Hạ một con cá nhỏ nào! Hừ!” Cảm thấy lần trước nhà mình vẫn còn nương tay, không vớt hết cá trong ao, bây giờ nghĩ lại thấy thiệt, đó là cá trời sinh đất dưỡng, ai vớt được thì là của người đó.

“Con trai nói đúng!” Vương Nguyệt Nga là người đầu tiên giơ tay đồng ý: “Vệ Quốc, mau đi vớt đi.” Thế là Tô Vệ Quốc dẫn theo Tô Thiên Bảo hớn hở lên núi, đến trưa mới vớt hết cá, Tô Hàm ở nhà đào sâu mở rộng cái ao nhỏ ở sân sau, vừa đủ để chứa những con cá mới vớt về.

“Những con cá lớn thì mang ra đổi lương thực, những con nhỏ thì nuôi thêm một thời gian nữa.” Tô Vệ Quốc giao việc nuôi cá cho con trai, Tô Thiên Bảo rất vui lòng nuôi cá, quyết định chiều sẽ ra suối nhỏ trong làng cắt rong rêu và nhặt ốc bươu vàng về cho cá ăn. Nhờ những con cá lớn này, nhà họ đổi được không ít gạo, mì, đậu nành, lạc, nhãn khô, đậu phụ khô, v.v.

Nhãn khô cũng là nhãn lồng khô, Tô Hàm thích nhất nên cố tình đổi về. Trong làng có người trồng cây nhãn, bình thường đều bán vào thành phố, bây giờ không có chỗ bán, thứ đó lại không thể ăn thay cơm, chỉ có thể mang ra đổi đồ với người trong làng. Nhưng ở sau núi có rất nhiều cây nhãn dại, mặc dù hạt to và thịt chua hơn một chút nhưng chỉ cần nói là không tốn tiền, tùy ý ăn, mọi người vẫn rất thích đi hái, ít người nỡ dùng lương thực để đổi nhãn, lãng phí quá. Không còn cách nào khác, để bảo quản, gia đình đó đã chế biến nhãn hái về thành nhãn khô.

Hai con cá đổi được hai bao nhãn, khoảng tám mươi cân, Tô Hàm rất hài lòng.

“Thứ đó có gì ngon đâu, ăn thì phải ăn tươi, đừng ăn nhiều! Cẩn thận nổi mụn chảy m.á.u cam!” Vương Nguyệt Nga cầm mấy quả rồi vào bếp nấu cơm.

Tô Hàm mơ hồ nghe thấy Tô Vệ Quốc nói: “Con bé không vui, để con bé làm thì làm thôi, nói con bé làm gì...”

Mùa thu hoạch xong rảnh rỗi, Tô Hàm còn đến sân phơi lúa trong làng bày sạp, lấy đồ dùng hàng ngày ra trao đổi, mỗi ngày đều có thể đổi được một ít đồ, nhiều thì được vài cân gạo, ít thì đổi được một ít rau quả. Có thứ cô mang về để trong bếp, có thứ cô cất vào không gian, cô giống như một chú chuột hamster không ngừng tích trữ thức ăn. Khi nghe ông chủ Trần đến đổi cá vô tình nói rằng đồ trong hiệu thuốc chưa lấy hết, cô không biểu lộ gì nhưng trong lòng đã động tâm.

“Chúng tôi chỉ mang theo những thứ dễ mang, còn lại đều là thuốc bắc, chắc là những người khác đã lấy hết rồi, ôi! Còn hai vò thuốc rượu, mỗi vò cao đến một mét, nặng cả trăm cân, thật sự mang không nổi, đành phải dùng chai lọ đựng một ít mang đi. Đó là thuốc tốt đấy, chuyên trị bong gân chấn thương, rất hiệu quả.” Ông chủ Trần rất đau lòng. Thuốc rượu trị bong gân chấn thương của hiệu thuốc Thụy Hồng quả thực rất nổi tiếng, nhà Tô Hàm cũng từng mua.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 85



Tô Hàm quyết định ra ngoài lần nữa, lần này vẫn dẫn theo Tô Thiên Bảo.

Vương Nguyệt Nga nói: “Bên ngoài có gì đẹp mà xem, đừng đi nữa, nguy hiểm lắm, chúng ta ở nhà bình an vô sự không tốt sao, làng chúng ta vừa an toàn vừa có lương thực, cứ ở đây là được rồi.”

“Con muốn đi! Mẹ, con muốn đi!” Tô Thiên Bảo gào lên, đòi đi, Vương Nguyệt Nga đành đồng ý.

Tô Hàm biết rằng thảm họa sẽ lại ập đến nhưng dân làng đã tìm được nhịp sống mới trong thế giới mạt thế này, ngoài việc vật tư có phần thiếu thốn không tiện, cuộc sống gần như không có gì khác biệt so với trước đây. Trời sáng thì làm việc, trời tối thì ngủ, cuộc sống vẫn nhàn nhã như trước mạt thế. Cô không có bằng chứng để thuyết phục dân làng liều mạng như cô, chỉ có thể tự mình không được lơ là. May mà Tô Thiên Bảo trẻ trung khí thế, lại nghe lời cô, cô không định thuyết phục vợ chồng Tô Vệ Quốc, có thể thuyết phục được Tô Thiên Bảo cũng tốt.

Vừa đến gần thị trấn, Tô Hàm đã thấy trên mặt đất có rất nhiều xác sống, chồng chất lên nhau, tất cả đều đã thối rữa, mùi rất khó ngửi. Lái xe đi một vòng, ban ngày gần như không thấy người sống hoạt động bên ngoài. Cô nghe ông chủ Trần kể rất nhiều về tình hình hỗn loạn của các thế lực lớn trong thị trấn, nghe đến đau cả đầu, chỉ nhớ được một điểm trọng yếu, đó là để giành địa bàn và vật tư, các nhóm người sống sót trong thị trấn tranh giành rất dữ dội, ông chủ Trần và những người khác chọn rời đi cũng có một phần vì nguyên nhân này.

Vừa nghĩ rằng ban ngày thị trấn ngoài đám thây ma ra thì rất yên tĩnh thì không xa truyền đến một tiếng va chạm dữ dội, theo sau là tiếng còi xe chói tai.

Tiếng còi vang lên từng hồi, chói tai và dữ dội.

Tô Thiên Bảo tò mò nhìn ra ngoài: “Chị, họ không sợ có thây ma kéo đến sao?”

“Không biết, tránh khỏi nơi xảy ra tai nạn xe cộ đã.” Tô Hàm đánh tay lái.

“Chị, có người đang vẫy tay kìa! Chị, anh ta còn giơ một tấm vải có viết SOS! A ——”

Xe ô tô lạng tránh hai con thây ma, tín hiệu cầu cứu phía sau nhanh chóng biến mất. Tô Thiên Bảo nắm chặt dây an toàn thở hổn hển: “Chị ơi, tay lái của chị ngày càng tốt rồi, em sợ muốn chết! Nhưng mà chị, chúng ta không giúp sao? Người nãy đang cầu cứu đấy.”

“Nếu em muốn giúp, em nghĩ em có thể làm gì?”

Tô Thiên Bảo nhìn vũ khí dưới chân trầm ngâm, một lúc sau nói: “Em có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đám thây ma dưới nhà, rồi bảo anh ta xuống.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi sao nữa?” Tô Thiên Bảo khó hiểu: “Thì anh ta được cứu rồi.”

Tô Hàm nghiêng đầu nhìn em trai, ánh mắt dịu dàng trong chốc lát nhưng rất nhanh đã trở nên cứng rắn: “Nhưng chị không đồng ý, em là em trai duy nhất của chị, là người nhà của chị, còn người kia chỉ là người lạ, chị không muốn em xảy ra chuyện. Hơn nữa chị thấy anh ta không đáng để em mạo hiểm cứu, mạt thế đến giờ đã bao lâu rồi, anh ta vẫn ở nhà cầu cứu bên ngoài, tự mình không tự cường phải dựa vào người lạ sao? Thiên Bảo, bây giờ chúng ta sống đúng là tốt hơn người khác một chút nhưng nếu lúc đó cha không mạo hiểm đến trường đón em, chị không mạo hiểm lái xe từ thành phố A chạy về nhà thì nhà chúng ta bây giờ ra sao? Chị rất ích kỷ, chị chỉ muốn bảo vệ bản thân và người nhà, không còn sức lực thừa để giúp người khác nữa. Chị chính là lạnh lùng như vậy nhưng nếu em có lòng có khả năng, chị sẽ không ngăn cản em.”

“Chị...” Tô Thiên Bảo nắm chặt ngón tay: “Em cũng không nhất quyết phải đi, em chỉ là... chị, thầy giáo nói phải giúp đỡ lẫn nhau, phải học cách giúp đỡ người khác.”

“Chị hiểu, thầy giáo em nói đúng nhưng đó là trước mạt thế, cái giá phải trả không giống như bây giờ, em suy nghĩ cho kỹ đi.”

“Em biết rồi chị.”

Đi một vòng, Tô Hàm đến hiệu thuốc Thụy Hồng, quả nhiên bên trong đã bị lấy sạch, hai vò thuốc rượu tốt mà ông chủ Trần nói cũng không thấy đâu, Tô Hàm chỉ nhặt được một gói kim ngân hoa ở góc tường. Cô còn quan sát tường ngoài của hiệu thuốc Thụy Hồng, đây là một mục đích khác khi cô đến đây, cô muốn xem dấu vết mà đám thây ma trèo tường để lại.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 86



Vừa nhìn, cô đã thấy lạnh cả người.

Tường ngoài ốp gạch men, trông rất trơn, đám thây ma trèo lên bằng cách nào? Trên tường có rất nhiều mảnh vỡ gạch men, còn có những vết xước, từng lỗ nhỏ bị cào ra, rất khó tưởng tượng đó là dấu vết do ngón tay của con người để lại, nói là móng vuốt của hổ sư tử cào còn có sức thuyết phục hơn, nhưng đó thật sự là do đám thây ma làm.

Tô Hàm nhớ đến vết thương trên người ông chủ Trần, từng vết từng vết nhìn thôi đã thấy rùng mình. Nhìn lại dấu vết trên tường, cô không thể tưởng tượng nếu mình đối đầu với con thây ma đó thì phải làm sao.

Trên đường về nhà, lòng Tô Hàm vô cùng nặng nề, Tô Thiên Bảo cũng thấy sợ: “Chị, nhà mình có cần gia cố thêm không? Em thấy vẫn chưa đủ.”

Trước đó sau khi gia cố chướng ngại vật trong làng, dân làng cũng đã nâng cao tường rào nhà mình thêm nửa mét, nhà Tô Hàm không chỉ nâng cao tường rào mà còn gia cố lại cửa sổ, nhưng Tô Thiên Bảo sau khi nhìn thấy dấu vết mà đám thây ma trèo tường kia để lại thì trong lòng liền sợ hãi, cảm thấy nhà mình vẫn chưa đủ an toàn.

“Phải gia cố thêm một chút nữa.”

Sau khi về làng, Tô Hàm đưa những bức ảnh chụp được cho trưởng làng xem, trưởng làng xem xong cũng giật mình, nghe ông chủ Trần kể về sự đáng sợ của đám thây ma biết bò và nhìn vết thương trên người anh ta thì ông đã thấy sợ rồi, lúc này nhìn thấy vết cào của đám thây ma để lại trên tường, sắc mặt ông hơi thay đổi: “Hung dữ thế à, xem ra chướng ngại vật của chúng ta không đủ để chúng trèo qua rồi! Nếu có một con vào làng thì thảm rồi!” Ông vội vàng triệu tập họp dân làng, nhắc nhở mọi nhà gia cố cửa sổ nhà mình thêm một chút.

“Gia cố rồi sao? Vậy thì gia cố thêm nữa! Sắp vào thu rồi, trời không còn nóng nữa, ban đêm không được mở cửa sổ, ai mà nóng c.h.ế.t thì chịu! Nhớ hết là ban đêm phải đóng cửa đóng cửa sổ, đừng để đám thây ma trèo vào ăn thịt hết!”

Nhà Tô Hàm đóng đinh hết tất cả các cửa sổ, để an toàn hơn, còn tìm một số sắt vụn đóng lên trên, nhìn không chỉ không đẹp mà còn rất xấu, nhưng mọi người đều rất hài lòng. Tô Vệ Quốc khoanh tay đi dạo một vòng nhà hàng xóm, về nhà nói: “Không sao, nhà nào cũng xấu như nhau, nhà lão tam còn đóng cả đinh sắt lên tường, các con đi ngang cửa nhà chú ba thì cẩn thận một chút, bị đ.â.m vào lại khổ.”

Tô Hàm được gợi ý, cô đã chuyển không ít đồ từ cửa hàng kim khí về, mượn cớ ra ngoài tìm vật tư, lấy một thùng đinh ra để dùng cho gia đình. Tô Vệ Quốc đóng đinh ở cửa sổ trước cửa nhà, đảm bảo nếu đám sống c.h.ế.t dám trèo cửa sổ sẽ bị đ.â.m thành nhím. Trên tường bên ngoài, ông dùng rất nhiều chai thủy tinh vỡ để cắm, như vậy mới hài lòng hơn.

Vừa mới làm xong, lúa trên ruộng đã đến lúc thu hoạch, Tô Hàm và gia đình chia nhau ra đi làm đồng. Nói là chia nhau ra, thực ra chỉ chia cô và Tô Thiên Bảo, vợ chồng Tô Vệ Quốc vẫn luôn ở trên ruộng, thỉnh thoảng Tô Hàm đi giúp, Tô Thiên Bảo trông nhà kiêm nấu cơm đun nước. Sau khi thay Tô Hàm về nhà, Tô Thiên Bảo lại xuống ruộng làm việc. Trước đây Vương Nguyệt Nga không nỡ, Tô Thiên Bảo nhìn sắc mặt Tô Hàm, kiên định nói: “Con phải đi giúp, phải đi!” Làm Vương Nguyệt Nga đau lòng vô cùng, con trai đã lớn và hiểu chuyện rồi.

Thực ra Tô Thiên Bảo không phải là chưa từng khóc vì mệt, chỉ là cậu nhớ lại những cảnh tượng nhìn thấy khi ra ngoài mấy lần này, biết rằng cuộc sống hiện tại của mình tốt hơn nhiều so với hầu hết mọi người. Cô bạn học mà cậu đã tự tay g.i.ế.c chết, người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay cầu cứu... Chỉ là cắt lúa thôi mà, chị gái là con gái còn làm được thì cậu nhất định cũng làm được!

Gặt lúa thực sự là một công việc mệt mỏi, trước mạt thế, thỉnh thoảng gia đình sẽ thuê máy gặt của nhà khác, nghe nói gặt một mẫu tám mươi tệ, nếu không phải vì sức khỏe không tốt hoặc thời tiết không tốt sợ lúa bị ướt không kịp gặt thì vợ chồng Tô Vệ Quốc đều không nỡ bỏ ra số tiền này. Bây giờ là mạt thế rồi, mấy hộ có máy gặt trong làng tung tin, nói là bây giờ không lấy tiền nữa, gặt một mẫu phải lấy một trăm cân thóc, trời ơi, giá này sao không đi cướp luôn đi? Tô Vệ Quốc thà tự mình gặt lúa mệt c.h.ế.t cũng không chịu bỏ ra số lương thực này!

Có rất nhiều người có suy nghĩ giống Tô Vệ Quốc, bây giờ lương thực quý giá như vậy, mệt thì mệt một chút, làm gì phải chia cho người khác mấy trăm, thậm chí cả nghìn cân?

Đội quân gặt lúa rầm rộ triển khai công việc, gặt lúa rất mệt, vì vậy mấy ngày nay nhà nào cũng ăn cơm khô, bữa sáng thì ăn cơm rang trứng, để tăng dinh dưỡng cho gia đình, Tô Hàm không tiếc mỡ lợn khi nấu ăn - sau khi lợn cũng trở thành hàng xa xỉ, mỡ lợn trở nên đặc biệt quý giá, bình thường họ đều không nỡ ăn, chỉ sợ ăn hết thì không còn, hay dùng dầu lạc để thay thế. Rau xanh xào bằng mỡ lợn thơm phức, cô rán mỡ từ thịt ba chỉ rồi dùng để xào đậu đũa, hương vị đó càng tuyệt vời hơn. Trong lúc mệt mỏi, khẩu vị cũng bị ảnh hưởng, dưa chua và củ cải muối dự trữ trong nhà đều được dùng đến, ăn kèm với cơm rất ngon.

Những gia đình hào phóng trong việc ăn uống như nhà Tô Hàm không ít nhưng cũng có nhiều gia đình tiết kiệm hơn, khi lên ruộng đưa cơm có thể thấy sự khác biệt về thức ăn của từng nhà.

Tô Vệ Quân ngồi xổm trên ruộng ăn cơm, liếc thấy bát cá chua trong bát lớn của Tô Vệ Quốc, giọng điệu không khỏi có chút chua chát: “Anh cả bây giờ đúng là có thể hưởng phúc rồi.”

Tô Vệ Quốc cúi đầu ăn cơm, miệng “Ừ ừ” cho qua, điều này khiến Tô Vệ Quân càng khó chịu hơn, ông ta nhìn bát cơm còn hơi sống của mình, lần đầu tiên nổi giận với con gái.

Sao học nhiều sách như vậy mà nấu cơm cũng không biết? Đã nấu mấy bữa rồi, bữa nào cũng nấu không ngon, hỡi ôi! Con dâu lại mang thai rồi, ngửi thấy mùi dầu mỡ là nôn, ôi, phiền phức quá!

Nhìn lại đứa cháu gái trên danh nghĩa thực tế là con gái lớn đưa cơm xong thì đi, đừng nói là đưa cho ông chú trên danh nghĩa thực tế là cha ruột một ít thức ăn, ngay cả một ánh mắt cũng không cho ông ta, thật sự là sinh ra đứa con gái này vô ích, Tô Vệ Quân tức giận ăn một miếng cơm, càng ăn càng tức.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 87



Nhai cơm thật mạnh, Tô Vệ Quân nhớ ra một chuyện: “Anh cả, anh biết bà đồng ở thôn Dương Sơn mất rồi chứ?”

“Bà đồng mất rồi ư? Tôi không biết! Cậu nghe ai nói vậy?”

“Hôm trước tôi không khỏe, lên thôn Dương Sơn lấy ít thuốc mỡ... Dù sao thì bà đồng thực sự đã mất rồi, nghe nói bị người ta g.i.ế.c chết, m.á.u chảy đầy giường, ôi, bà đồng tốt với Tiểu Nguyên nhà chúng ta biết bao, nể mặt Tiểu Nguyên mà tôi đi mua thuốc ở thôn Dương Sơn cũng được giảm giá, một người tốt như vậy sao lại mất rồi.”

Tô Vệ Quân nhớ lại chuyện này vẫn thấy rất khó chịu, thật quá đột ngột! Ông ta còn đang đắm chìm trong tương lai tươi sáng mà bà đồng hứa hẹn cho vợ chồng ông ta, con gái ông ta là nữ hoàng cứu thế, sau này ông ta sẽ được hưởng phúc, giờ bà đồng mất rồi, con gái ông ta còn làm nữ hoàng được không?

Ông ta tiến đến bên Tô Vệ Quốc: “Bà đồng thực sự nói rất chuẩn, bà ấy nói Tiểu Nguyên nhà tôi là nữ hoàng cứu thế, sau này sẽ cứu cả thế giới.”

“Phụt.” Tô Vệ Quốc phun cơm ra, bị sặc, ho liên tục: “Ha ha ha, chú hai ơi chú hai, cậu cũng tin lời đó sao, bà đồng lừa cậu đấy, tôi nghe thấy mà buồn cười lắm.”

“Anh cả, bà đồng nói rất chuẩn mà anh không biết sao, anh cũng tin bà ấy mà.” Tô Vệ Quân không vui.

“Tôi tin, bà ấy tính toán khá chuẩn nhưng tôi không phải thằng ngốc mà lời nào cũng tin.” Tô Vệ Quốc vỗ vai em trai: “Được rồi, ăn cơm nhanh đi, lát nữa còn phải ra cắt lúa nữa, bận c.h.ế.t đi được!”

Chuyện này sau đó Tô Thiên Bảo đã lén báo cáo lại cho Tô Hàm nghe: “Cha phun cơm vào mặt chú hai kìa ha ha.”

Buổi chiều đổi Tô Hàm đi cắt lúa, cô mặc quần áo dài tay dài chân, buộc chặt ống quần ống tay, trên mặt còn bịt kín, như vậy cũng không thể hoàn toàn ngăn được những chiếc lá lúa cứng ngắc cứa vào da thịt. Vết thương khi mồ hôi chảy qua vừa đau vừa ngứa, chớp chớp mắt, mồ hôi sẽ trực tiếp nhỏ xuống từ lông mi.

Mệt, đau, nóng nhưng niềm vui được mùa có thể đè nén tất cả, đây là lương thực cứu mạng thực sự.

Tô Nguyên cũng xuống ruộng giúp gặt lúa, mệt đến mức suýt ngã mấy lần.

“Về nhà đi, để cha mẹ làm là được.” Cát Thu Lệ nói với cô ấy.

“Hai người làm đến bao giờ mới xong.” Tô Nguyên lẩm bẩm: “Con ra ngoài nghỉ một lát, lát nữa sẽ quay lại giúp.” Cô ấy thực sự mệt, cha mẹ không nỡ để các anh trai xuống ruộng, các anh trai cũng không muốn xuống, thế là thực sự không xuống, cô ấy nói thêm hai câu còn bị trách móc.

Hai người họ ở nhà cũng chẳng làm gì, chị dâu mang thai không làm được việc, cô ấy thì làm, nấu cơm xong còn phải dọn dẹp nhà cửa, vừa mệt thân vừa mệt lòng.

Đất nhà cô ấy và đất nhà họ Hạ ở cùng một hướng, khi bà Hạ tập tễnh đi đưa nước cho Hạ Vĩ Thông, bà ta nhìn thấy Tô Nguyên mặt mày tái nhợt ngồi nghỉ trên bờ ruộng, không nhịn được cau mày.

Bà ta đã biết tâm tư của con trai, những người bạn quen biết trong làng nói chuyện với bà ta, bảo rằng thấy con trai bà ta ở chỗ vắng vẻ kéo Tô Nguyên nói chuyện, Tô Nguyên hất tay ra, con trai bà ta vẫn bám riết không buông.

Người bạn đó còn cười nói: “Trước kia còn nghe nói Vĩ Thông nhà bà quen với Tô Hàm, giờ lại đến Tô Nguyên, Vĩ Thông đây là đối đầu với con gái nhà Vệ Quốc rồi...”

Người ta chỉ trêu đùa thôi nhưng bà Hạ nghe vào tai lại thấy khó chịu vô cùng. Dạo trước Tô Hàm tát con trai bà ta một cái, chuyện này có người thích hóng hớt biết được, cũng đến trước mặt bà ta trêu chọc, giờ bà Hạ ghét Tô Hàm đến tận xương tủy, liên đới đến nhìn Tô Nguyên cũng bắt đầu thấy không vừa mắt.

Đúng vậy, trước kia bà ta không ưa Tô Hàm, chê nhà Tô Vệ Quốc nghèo, Tô Hàm chỉ là công nhân nhà máy, sau này không giúp được gì cho con trai bà ta, ngược lại còn liên lụy đến con trai bà ta.

Nếu lúc đó bà ta biết con trai thích Tô Nguyên, có lẽ sẽ hài lòng hơn, Tô Nguyên là sinh viên đại học, trong nhà còn có hai anh trai, đều là người giúp đỡ được.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 88



Nhưng giờ tình hình đã khác, thời thế thay đổi như vậy, sinh viên đại học thì sao chứ?

Vô dụng rồi! Hai đứa con trai nhà Tô Vệ Quân đều không biết làm việc, trong làng ai mà không biết hai anh em Tô Tùng không làm được việc đồng áng, mấy ngày thu hoạch này cũng không thấy chúng xuống ruộng, vợ chồng Tô Vệ Quân quá nuông chiều con trai!

Nếu con trai bà ta cưới Tô Nguyên, sợ rằng không đợi được nhà thông gia giúp đỡ, ngược lại còn phải đến giúp cấy lúa gặt lúa!

Khi đưa nước cho con trai, bà Hạ không nhịn được nhắc hai câu.

“Mẹ, nói chuyện này làm gì, sau này con có kết hôn, cũng không phải cưới vợ về chỉ để làm ruộng!”

“Thời thế này không làm ruộng thì sống thế nào, bảo con sống thế nào? Sao lại không làm ruộng được, sau khi cha con mất, chính mẹ tự làm ruộng nuôi con khôn lớn!” Bà Hạ không cam lòng, lại lải nhải, lải nhải đến mức Hạ Vĩ Thông đau đầu.

Tô Hàm không biết gì về cuộc đối thoại giữa hai mẹ con nhà họ Hạ, với cô mà nói, đó đều là những người không liên quan nhưng cô vẫn nghe được chuyện này từ Vương Nguyệt Nga. Nói ra cũng khéo, hai mẹ con nhà họ Hạ nói mấy câu ở trên ruộng, vốn là thấy xung quanh không có ai mới dám nói, bà Hạ là người cẩn thận, không dễ gì để người ta nói ra nói vào nhưng lần này lại sơ suất.

Khâu Vân Quang về nhà ăn cơm nghỉ ngơi rồi, chỉ còn Hạ Vĩ Thông vẫn đang làm, đống lúa cao chất đống ở một bên, phía sau có một đứa trẻ lén lút nhổ bông lúa, tiện thể nghe lén cuộc đối thoại của hai mẹ con.

Đứa trẻ đó cũng bảy tám tuổi, rất lanh lợi, về nhà liền học lại lời nói cho cha mẹ nghe. Cha mẹ đứa trẻ này lại là người hiểu chuyện biết điều, trước tiên là dạy dỗ đứa con trai ăn trộm bông lúa một trận, không ngờ bà nội đứa trẻ lại đau lòng, quay đầu liền nói chuyện này ra ngoài.

“Ôi trời, tôi thật không ngờ Hạ Phương lại trơ trẽn như vậy, không ưa con thì thôi đi, còn không ưa cả Tiểu Nguyên nữa, con gái nhà họ Tô chúng ta bị nhà họ Hạ chọn hết lượt, thế mà bà ta vẫn không ưa!

Bà ta tưởng con trai bà ta tốt lắm sao, sinh viên đại học thì sao chứ, bây giờ là thời mạt thế rồi, lúc thây ma ăn thịt người thì chúng có quan tâm đến việc có phải sinh viên đại học hay không đâu, đúng là quá trơ trẽn!”

Vương Nguyệt Nga kích động nói: “Con không biết đâu, lúc đó Cát Thu Lệ cũng ở đó, mặt bà ta biến sắc ngay, cầm liềm xông thẳng đến nhà họ Hạ, chửi rủa trước cửa đến tận bây giờ mới đi, Hạ Phương không dám hé răng, cũng không dám mở cửa!”

Nghe xong, Tô Hàm há hốc mồm, chuyện này quá kỳ lạ rồi.

“Đúng là kỳ lạ mà, không biết Hạ Phương lấy đâu ra mặt mũi mà dám kén chọn như vậy, con trai bà ta có phải tiên đồng đâu!” Cuối cùng, Vương Nguyệt Nga kết luận: “Con chia tay với anh ta là đúng rồi, con xem đi, bà mẹ chồng như vậy thì khó hầu hạ lắm, con mà lấy anh ta thì chỉ khổ thôi.”

“Sau này không được nói chuyện với anh ta một câu nào nữa, nghe chưa?” Ở nhà Tô Vệ Quân, Cát Thu Lệ cũng đang dạy dỗ Tô Nguyên.

“Con biết rồi.” Tô Nguyên mặt tái mét đáp.

Về đến nhà Tô Nguyên đã không nhịn được mà khóc, cô ấy sợ người nhà nghe thấy nên chui đầu vào trong chăn mà khóc trộm.

Kỳ thật trong lòng cô ấy vẫn còn có chút ít thích Hạ Vĩ Thông, dù sao cũng là mối tình đầu thời thiếu nữ, lúc phát hiện ra tình cảm đó cũng đã hoàn toàn c.h.ế.t yểu, cô ấy không thể vượt qua chính mình để chấp nhận Hạ Vĩ Thông cũng không thể ở bên anh ta.

Nhưng cũng bởi vì sự tiếc nuối và áy náy đó nên tình cảm đó không dễ dàng gì mà mất đi, sau ngày mạt thế, mọi người đều bị nhốt trong thôn, ngày thường cũng không có gì để chuyển dời lực chú ý, lúc đầu cô ấy còn muốn dùng thời gian để từ từ chữa lành vết thương, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy!
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 89



Năm đó khi chị gái kết giao với Vĩ Thông, mẹ cô ấy còn nói mẹ Hạ Vĩ Thông không dễ chung sống, ánh mắt lại cao, cô ấy còn cảm thấy không phục, chị gái cô ấy thì có chỗ nào xứng với Vĩ Thông?

Cho đến hôm nay, chút tình cảm còn sót lại cũng đã bị bà Hạ hoàn toàn dập tắt, bị bà Hạ ghét bỏ như vậy không chỉ khiến cô ấy mất mặt mà ngay cả mẹ và chị gái cô ấy cũng đều mất mặt theo, cô ấy cũng muốn giống như mẹ mình, ầm ĩ đến tận cửa, thế nhưng cô ấy lại không thể ngẩng cao đầu mà làm như vậy được.

Tô Nguyên khóc rất thương tâm, Hạ Vĩ Thông nhà họ Hạ cũng mặt mày tái mét, đã hơn một tiếng đồng hồ không nói lời nào.

“Vĩ Thông, con có trách mẹ không, tại mẹ cả, tại sao mẹ lại không nhịn được mà nói những lời đó trên ruộng chứ, mẹ không nên nói!” Bà Hạ tự trách vô cùng, liên tục lau nước mắt.

Một lúc lâu sau, Hạ Vĩ Thông mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Mẹ, con và Tiểu Nguyên không thể nào nữa rồi, cha mẹ cô ấy là người sĩ diện nhất, sau này mẹ cứ yên tâm đi.

Dù sao thời thế này cũng không thích hợp để kết hôn, kết hôn sinh con, chẳng phải là khiến vợ con chịu khổ sao. Mẹ, không sao đâu, thôi, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, con cũng về ngủ đây, ngày mai còn phải gặt lúa.” Nói rồi như một cái xác không hồn trở về phòng.

Trong phòng, Giả Hi Viên thò đầu ra, thấy Hạ Vĩ Thông đi ngang thì vội rụt đầu vào.

“Có gì mà xem, em nhiều chuyện quá.” Khâu Vân Quang nằm dài trên giường, lười biếng nói.

“Dì Hạ trông có vẻ hiền lành dễ gần, không ngờ sau lưng lại cay nghiệt như vậy.” Giả Hi Viên ngồi xuống, cảm thán: “Nhưng bà ấy thật sự rất thương Hạ Vĩ Thông, mẹ em cũng rất thương em, không biết bây giờ họ thế nào rồi.”

Khâu Vân Quang ngồi dậy: “Nhất định không sao đâu, cha mẹ anh cũng sẽ không sao đâu.” Anh ta ôm lấy Giả Hi Viên: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chúng ta sống tốt thì sau này nhất định sẽ gặp lại được họ.”

“Ừ.” Giả Hi Viên dựa vào vai anh ta, trong lòng thầm nghĩ Khâu Vân Quang có không ít khuyết điểm, gia trưởng, tự cao, mắc bệnh công tử bột nhưng anh ta đối xử tốt với mình, có trách nhiệm, như vậy đã tốt hơn Hạ Vĩ Thông gấp trăm lần rồi.

Mâu thuẫn giữa nhà họ Hạ và nhà họ Tô, không đến hai ngày đã bị dân làng quên sạch. Mọi người bận rộn thu hoạch lúa, đâu còn nhiều sức mà ngồi lê đôi mách, ngày nào về nhà cũng mệt đến nỗi không ăn nổi cơm, còn đâu sức mà đi dò hỏi chuyện nhà người khác. Điều này khiến Tô Nguyên thở phào nhẹ nhõm, dần dần cũng dám ra ngoài. Gặp Tô Hàm, cô ấy liền đỏ hoe mắt, chào hỏi: “Chị.”

“Đi xuống ruộng à?”

“Vâng, chúng ta cùng đi nhé?”

“Ừ.”

Trên đường đi hai người không nói gì nhưng kỳ lạ là tâm trạng Tô Nguyên lại tốt lên.

“Chị, tạm biệt, em đi đây!” Tô Nguyên chạy vụt sang hướng khác, ruộng nhà cô ấy không cùng hướng với ruộng nhà Tô Hàm. Thật trùng hợp, Hạ Vĩ Thông và Khâu Vân Quang vừa đi tới từ phía sau, Tô Hàm liếc nhìn họ rồi đi thẳng.

“Ha, hai chị em nhà họ Tô này đúng là sinh đôi, người nào cũng lạnh lùng.” Khâu Vân Quang cười nói, Hạ Vĩ Thông không để ý đến anh ta, tiếp tục đi. Phía sau, Khâu Vân Quang trợn mắt, nhanh chân đuổi theo.

Thu hoạch lúa khiến mọi người mệt mỏi rã rời nhưng lúa đã thu hoạch xong thì những ngày tháng vất vả vẫn phải tiếp tục, họ cần đập lúa, phơi lúa, đây lại là một công việc nặng nhọc, phải liên tục đảo lúa, mặt trời như lò lửa lớn, người dân làng Tô Gia đều bị phơi đen thui nhưng nhìn những hạt lúa đầy ắp trên sân phơi, lòng mọi người đều vô cùng vui mừng, đây chính là lương thực cứu mạng mà!

Những người nông dân già một ngày ngó trời cả chục lần, chỉ sợ trời mưa, Tô Vệ Quốc và những người khác ngồi xổm trên sân phơi, đầu kề đầu cùng nhau ngó trời thì thầm bàn tán về thời tiết gần đây.

“Mấy ngày nay đều là trời nắng to.” Tô Vệ Quốc vui vẻ nói, Tô Hàm cũng cười: “Vậy chúng ta tranh thủ phơi lúa thôi!”
 
Back
Top Bottom