Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 60



Nhưng bên ngoài làng Tô gia, đêm nay lại không yên bình.

8 giờ 27 phút tối.

Một đoàn xe trên đường tỉnh bị một đàn thây ma đuổi theo, đàn thây ma chạy nhanh hơn nhiều so với thời điểm mạt thế mới bùng nổ, thời gian và mùa hè nóng bức không khiến cơ thể chúng hoàn toàn thối rữa mục nát, ngược lại còn khiến chúng tiến hóa thành sức mạnh linh hoạt và mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên, thây ma chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng ô tô bốn bánh, chỉ có một chiếc xe không may hết xăng.

“Tôi hết xăng rồi! Tôi hết xăng rồi! Đợi tôi, các anh đợi tôi!”

Người lái xe mở to mắt, môi tái nhợt nhưng những chiếc xe phía trước vẫn chạy ngày một xa cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng, xe của anh ta dừng lại, người đồng hành ngồi ghế phụ cũng tuyệt vọng.

“Đi, mau xuống xe chạy bộ!” Người lái xe không muốn chờ chết, anh ta đeo ba lô, cầm vũ khí, tay chân run rẩy mở cửa rồi gần như lăn xuống xe. Người đồng hành cũng gần như vậy, hôm nay họ đều quá mệt mỏi, cơ thể đã đến giới hạn.

“Tôi đã nói là không nên đi đánh nhà máy bánh quy mà!”

Hai người chạy về một bên đường: “Có một con đường ở đây, hẳn là lên núi, chúng ta đi!”

Người lái xe vừa chạy vừa trút giận, như thể làm vậy có thể khiến anh ta không còn sợ hãi nữa. Dưới ánh trăng, người anh ta đầy mồ hôi:

“Nhà máy bánh quy đó có nhiều thây ma như vậy, nhiều lắm! Rõ ràng biết gần đây thây ma có vấn đề, tốc độ trở nên nhanh hơn, còn xuất hiện cả thây ma nhảy rất cao, rõ ràng thức ăn của chúng ta vẫn đủ dùng tại sao lại phải đánh nhà máy bánh quy!

Lấy nhiều bánh quy như vậy có ích gì, bọn họ bỏ rơi chúng ta rồi, tôi và anh chỉ mang theo hai ba lô bánh quy, như vậy có ích gì, không nên nghe lời bọn họ, lúc đó tôi không nên đi, nếu biết sẽ bị thây ma đuổi đến mức xe hết xăng thì tôi nhất định sẽ không đi!

Sao anh không nói gì vậy, tiếng thở của anh to quá, ha ha lần này sống sót anh phải giảm cân rồi, mới chạy được bao lâu mà đã thở như trâu vậy——”

Người lái xe quay đầu nhưng trong con ngươi lại phản chiếu một khuôn mặt vừa mới biến thành thây ma, dữ tợn và khát máu.

“Á!”

Người lái xe bị bạn đồng hành đè ngã, anh ta dùng sức giãy giụa chống cự, vội vàng rút d.a.o đ.â.m vào đầu người bạn đồng hành đã biến thành thây ma nhưng họ lăn xuống dốc, trong quá trình đó vũ khí của anh ta không thể nào trúng mục tiêu.

Đến khi anh ta mất đi ý thức, anh ta cũng không hiểu nổi, người bạn đồng hành vẫn luôn ngồi ở ghế phụ, cùng anh ta chạy thoát hơn mười cây số, từ lúc nào đã bị thây ma cắn!

2 giờ 12 phút đêm, hiệu thuốc Thụy Hồng trong trấn cũng rơi vào tình trạng khủng hoảng chưa từng có.

“Anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ?” Ông chủ Trần hỏi người trực ban.

Vừa rồi người trực ban đã gọi tất cả mọi người dậy, sắc mặt trắng bệch như ma.

“Thật mà, tôi thấy thây ma đang trèo tường, còn đang phá cửa sổ, kia! Các anh xem, cửa sổ nhà đối diện bị mở toang, cái lỗ đó các anh xem kìa!

Lúc đầu tôi còn tưởng là con vật gì, sao lại trèo tường được? Sau đó tôi thấy cánh tay và chân của nó, đó là tay chân của người, không đúng, là thây ma!” Người trực ban vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi quá độ.

Ông chủ Trần cầm đèn pin quét về phía đối diện. thây ma chỉ cảm nhận được hơi thở và tiếng động phát ra từ người sống, không phản ứng với ánh sáng, đây là sự thật mà ai cũng biết, cho dù thây ma là người c.h.ế.t biết đi, tim và các cơ quan nội tạng khác đều không khác gì người đã chết, trong đầu chỉ là một vũng mủ và não thối hôi nhưng chúng có thể giống như thợ săn trong thế giới động vật, chính xác nhắm vào động tĩnh của người sống để săn bắt.

Anh ta thấy cửa sổ nhà người sống sót đối diện quả nhiên bị phá một lỗ lớn, trong lòng lạnh toát. Những người sống sót ở lại trong trấn này đã sớm đóng kín nơi ở, chặn cửa chính là điều bắt buộc, cho dù là sống ở nhà cao tầng, vì cảm giác an toàn cũng sẽ đóng chặt cửa sổ, anh ta nhớ cửa sổ đối diện bên ngoài có một lớp song sắt, bây giờ lớp song sắt đó đã không thấy đâu!
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 61



Hóa ra tiếng kêu thảm thiết mà anh ta nghe thấy khi người trực ban gọi anh ta dậy chính là tiếng thây ma chui qua cửa sổ vào nhà người sống sót đối diện g.i.ế.c c.h.ế.t họ!

Đó là tầng bốn đấy!

“Sống sao mà khó thế này——” Ông chủ Trần lẩm bẩm, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Anh ta lùi lại hai bước thì được một gã đàn ông cơ bắp đỡ lấy, gã đàn ông cơ bắp cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến chỗ chúng ta rồi.”

Ông chủ Trần đứng vững, hít một hơi thật sâu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đó có một bóng đen đang di chuyển, đèn pin chiếu tới, chiếu ra một khuôn mặt đen đúa khô héo, gần giống như xác ướp mà những tên trộm mộ mở quan tài ra thấy trên tivi, hóa ra không phải mắt anh ta tối sầm lại, mà là con thây ma biết trèo tường này đã chặn mất cửa sổ dùng để quan sát!

Mọi người trong nhà cùng hít một hơi, gã đàn ông cơ bắp hạ giọng: “Lấy vũ khí! Nhanh lên!”

Con thây ma biết trèo tường kia rất khỏe, nó ở bên ngoài dùng sức phá lớp phòng thủ bên ngoài cửa sổ, dùng sức nhổ từng tấm ván đóng chặt ra, bẻ gãy, rồi lại dùng sức đập vào kính, rất nhanh trên kính đã xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

“Để tôi!” Gã đàn ông cơ bắp giơ cao thanh sắt mài nhọn trên tay hét lớn một tiếng, dùng sức đ.â.m ra ngoài chỗ hở!

Đâm hụt, con thây ma đã tránh được.

Anh ta liên tiếp đ.â.m thêm mười mấy lần, không ngờ chỉ sượt qua da thịt con thây ma hai lần.

Sắc mặt gã đàn ông cơ bắp đã rất khó coi: “Nó rất linh hoạt, tôi thấy khỉ cũng không linh hoạt bằng nó! Có lẽ phải đợi nó vào trong mới có thể đối phó với nó.”

“Đợi nó vào trong thì chúng ta thảm rồi, nó biết trèo tường như vậy liệu có trèo lên trần nhà không, đến lúc đó chúng ta g.i.ế.c nó thế nào!”

“Không thể để nó vào được, chặn cửa sổ lại!”

“Không chặn được đâu, anh chặn nó sẽ tiếp tục phá, chúng ta giống như chim trong lồng, chỉ có thể bị động bị nguy hiểm bên ngoài xâm nhập.” Ông chủ Trần định thần lại, nói: “Mở cửa, tôi ra ngoài g.i.ế.c nó.”

“Anh Trần!” Gã đàn ông cơ bắp kinh ngạc.

“Tiểu Kim, chúng ta chia nhau ra, bên trong bên ngoài phối hợp, nếu không thì chỉ có nước chờ chết.”

Ông chủ Trần chia những người sống sót thành hai đội, một đội đi theo anh ta ra ngoài, một đội ở lại cùng gã đàn ông cơ bắp canh giữ. Họ hợp tác với nhau mấy tháng, tin tưởng lẫn nhau, đều biết đây là thời khắc sống còn, không nói nhiều liền mang theo vũ khí lên đường.

Đêm nay, rất nhiều nhà trong trấn không thể ngủ được.

Vốn dĩ, một con thây ma biết nhảy cao đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, con thây ma đó không ai bắt được, sau đó dường như lại xuất hiện thêm hai con, có lẽ có rất nhiều người bị g.i.ế.c c.h.ế.t trong nhà mà người khác không biết nhưng có cách nào không?

Họ không có cách nào cả, ngay cả mấy thế lực lớn trong trấn ra mặt đi bắt con thây ma đó cũng thất bại, những người trốn tránh cầu sinh lẻ tẻ như họ càng không thể chống lại.

Tối nay lại xuất hiện một con thây ma biết trèo tường như thằn lằn, nghe động tĩnh thì có vẻ như bắt đầu từ hướng hiệu thuốc Thụy Hồng, sau đó bên đó ầm ầm nửa tiếng, những người sống sót khác bị đánh thức vào nửa đêm quan sát, cho đến khi cửa sổ nhà mình cũng vang lên tiếng động.

Mẹ kiếp, cái thế đạo này rốt cuộc muốn làm gì, còn muốn cho người ta sống không!

Vào đêm mà làng Tô Gia và làng Dương Sơn đạt được hợp tác, lần đầu tiên thử tổ chức phiên chợ tạm, những người sống sót trong trấn cũng trải qua rất nhiều cuộc khủng hoảng sinh tử.

Có rất nhiều người, bao gồm cả ông chủ Trần thoát c.h.ế.t trong gang tấc, đều đang suy nghĩ một vấn đề. Họ có thực sự phải tiếp tục ở lại trong trấn không?

Rõ ràng bọn họ g.i.ế.c thây ma hàng ngày nhưng số lượng thây ma dường như không giảm mà còn tăng lên, có thể thấy không ngừng có người gặp nạn biến thành thây ma, hoặc bên ngoài liên tục có thây ma kéo đến.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 62



Nguồn vật tư ở đây cũng ngày càng ít đi, không phải bị ăn hết, mà là bị chiếm sạch.

Xuất hiện thây ma biết nhảy cao thì thôi, họ đóng chặt cửa sổ, thây ma biết nhảy cao cũng không thể nhảy thẳng vào.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện thây ma giống như thằn lằn, họ ở đây quá nguy hiểm.

Ông chủ Trần vẫn luôn nhớ người phụ nữ đã đến hiệu thuốc giao dịch hai lần, tinh thần của cô hoàn toàn khác với những người trong trấn, ngoài cô ra anh ta còn gặp một vài người có trạng thái gần giống như vậy, họ coi trấn này như mỏ vàng, rảnh rỗi thì đến đào một chút, lấy thứ gì đó rồi chạy. Rõ ràng, họ đều là người ở các làng gần đó.

Ông chủ Trần đã động lòng, có lẽ họ nên vào núi từ lâu rồi! Trong núi có ruộng có đất, họ còn có thể trồng trọt, anh ta thực sự chán nản những ngày tháng sống trong lo sợ này rồi.

“Anh biết đường không? Tôi nghe nói đường núi gần đây rất phức tạp, chỉ có đoạn đường vào núi là được đổ xi măng, những đoạn sau đều là đường đất, còn có rất nhiều ngã rẽ.”

“Tôi biết đường.” Trước đây ông chủ Trần đã từng đến làng Dương Sơn thu mua dược liệu. “Chỉ là đường núi rất khó đi, cần phải cẩn thận.”

“Vậy chúng ta đi thôi, thực sự không thể ở lại trong trấn nữa, tôi nghi ngờ chúng ta ở đây người sống sót nhiều, thây ma sẽ liên tục kéo đến đây.”

“Giống như bầy sói vây bắt con mồi trong thế giới động vật, than ôi, chúng ta đã trở thành con mồi.”

“Vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta đi sớm thôi, bây giờ đã xuất hiện thây ma biết nhảy cao và trèo tường, những người ở tầng thấp chắc chắn phải đi chiếm những tòa nhà cao tầng, đến lúc đó không tránh khỏi phải đánh nhau.”

Tô Hàm vẫn chưa biết chuyện trấn trên đại biến, không ít người cuối cùng đã quyết định từ bỏ căn cứ ở trấn, ra ngoài tìm khu an toàn mới.

Đêm nay cô ngủ rất ngon, cô lại mơ, khi tỉnh dậy cô nghĩ, có lẽ cái cây trong không gian sẽ dò xét tâm trạng của cô, mỗi khi cô vui vẻ thì sẽ mơ thấy đối phương, tối qua cô đã xem một chiếc lá xanh non đung đưa cả đêm, bây giờ tỉnh dậy, trước mắt dường như vẫn còn chiếc lá đó đang đung đưa.

Hôm nay cô chuẩn bị ra ngoài tìm xe, Tô Thiên Bảo nói muốn đi cùng, lòng cậu đã bay ra ngoài rồi. Sau khi được Tô Vệ Quốc và vợ đồng ý, Tô Hàm dẫn cậu đi cùng, hôm nay người trực ban vừa vặn là Hạ Vĩ Thông, Hạ Vĩ Thông mở chướng ngại vật cho họ, tiễn họ đi xa.

Muốn tìm xe thì phải đến đường cao tốc, ở đó có rất nhiều xe bị bỏ lại vì hết xăng. Nhưng Tô Hàm không nói với em trai là đi tìm xe, chỉ nói là đi tìm vật tư lẻ tẻ trên xe: “Dù sao cũng là chạy nạn, trên xe chắc chắn sẽ chất rất nhiều hành lý, lúc bỏ xe không thể mang hết đi được.”

Tô Thiên Bảo thấy rất có lý: “Chị ơi, chị thông minh quá!”

Lần này, Tô Hàm dạy cậu g.i.ế.c thây ma.

Nhưng Tô Thiên Bảo lại tưởng chỉ là lục soát xe, vô cùng hứng thú, cho đến khi một con thây ma thò đầu ra khỏi xe định cắn cậu, cậu sợ đến mức nhảy dựng lên, hét lớn: “Chị! Chị cứu em!”

Tô Hàm không để ý đến cậu: “Tự ra tay đi, em không có vũ khí à?”

Tô Thiên Bảo khóc thút thít: “Em không dám.”

“Em xem chị làm thế nào thì làm thế ấy, em đã lớn rồi phải dũng cảm lên.” Tô Hàm nhìn từ xa: “Nếu em không làm được, hôm nay chị sẽ không đưa em về nhà, để em ở đây qua đêm.”

“Không phải chứ chị!”

“Vậy em cứ đợi xem chị có dám làm không, em đã muốn đi ra ngoài với chị thì phải nghe lời chị, bên ngoài không phải để em chơi! Chị đi sang bên kia, lát nữa chị quay lại phải thấy em g.i.ế.c c.h.ế.t nó.”

Để lại không gian cho Tô Thiên Bảo xây dựng tâm lý, Tô Hàm kiểm tra các phương tiện xung quanh để tìm kiếm vật tư.

Rất nhanh cô nhìn trúng một chiếc xe trông còn nguyên vẹn, khi đến gần một con thây ma há miệng định cắn cô, cô dùng một gậy đ.â.m vào g.i.ế.c c.h.ế.t nó, tháo dây an toàn kéo xác ra ngoài thì phát hiện chìa khóa xe vẫn cắm trên đó, xe vẫn nổ máy bình thường, điều này khiến Tô Hàm rất vui mừng.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 63



Trên xe không có nhiều vật tư nhưng cô tìm thấy một chiếc cặp công văn trên ghế lái nơi thây ma ngồi, bên trong lại là vàng thỏi và đồ trang sức bằng vàng, đếm thử thì có mười ba thỏi, ước lượng mỗi thỏi nặng khoảng hai cân, đồ trang sức bằng vàng là hoa tai, nhẫn và dây chuyền, tất cả đều sáng lấp lánh.

Cô nhìn xuống xác c.h.ế.t trên mặt đất, trước khi biến thành thây ma, người này vẫn ngồi đè lên chiếc cặp công văn.

Thu dọn xong chiếc cặp công văn, cô cất xe đi, làm theo cách cũ, lần này cô đã tìm được tổng cộng ba chiếc xe, chiếc xe tìm được cặp công văn chính là chiếc SUV mà em gái Tô Nguyên từng nói thích.

Ngoài ra, cô còn tìm được một chiếc xe máy có chìa khóa, đầu xe bị đ.â.m hỏng, bình xăng không có xăng nhưng chỉ cần nổ máy được là tốt rồi.

Có đủ phương tiện đi lại, Tô Nguyên yên tâm hơn nhiều. Đi tìm Tô Thiên Bảo, cậu vẫn đang trợn mắt nhìn con thây ma kia.

“Chị ơi, em không ra tay được.”

Tô Thiên Bảo mắt đã đỏ hoe: “Em, em nhận ra rồi, cô ấy là bạn học của em, là bạn học lớp bên cạnh.

Cô ấy học rất giỏi, kỳ thi giữa kỳ thi được hạng sáu, cha mẹ cô ấy rất vui mừng, đã mua rất nhiều đồ ăn cho cô ấy, cô ấy đã chia cho các bạn trong lớp, em đã từng ăn một viên kẹo cô ấy chia cho.”

Tô Hàm hiểu ra, quan sát con thây ma trong xe, nhìn vóc dáng đúng là một cô gái mười mấy tuổi, bên trong còn có một xác c.h.ế.t nam, trông có vẻ là cha của cô gái này.

“Thiên Bảo.” Tô Hàm ôn hòa an ủi cậu: “Bạn học của em trước kia là một đứa trẻ ngoan, em nghĩ cô ấy có muốn sống với bộ dạng này không? Cho cô ấy được giải thoát đi.”

Cô đứng bên cạnh chờ cậu, một lúc lâu sau Tô Thiên Bảo lau nước mắt, nắm chặt vũ khí trong tay, hét lớn một tiếng đập xuống.

Trên đường trở về Tô Thiên Bảo có vẻ buồn bã, cuối cùng cậu cũng được tận mắt trải nghiệm sự tàn khốc của ngày mạt thế. Thế giới bên ngoài không giống như anh Từ và Tần Việt nói chỉ có k*ch th*ch và phiêu lưu, còn có cả sự đấu tranh, đau khổ và bi thương bất lực.

Cậu hít mũi: “Chị ơi, cô ấy có trách em không?”

“Sẽ không, cô ấy sẽ cảm ơn em.”

Về đến nhà Tô Thiên Bảo không ăn cơm tối, nhốt mình trong phòng. Tô Hàm kể lại sự việc cho họ nghe, vợ chồng Tô Vệ Quốc thở dài: “Thật đáng thương, may mà cả nhà chúng ta vẫn ở bên nhau.”

Đang nói chuyện thì bộ đàm của Tô Hàm vang lên.

“Trưởng làng, có thây ma đến rồi, trưởng làng, có thây ma! Alo alo, có nghe thấy không?” Đó là giọng của Khâu Vân Quang.

Tô Vệ Quốc giật mình, vội vàng xông ra ngoài, cố sức khóa chặt cổng lại. Tim ông đập thình thịch, mặt đỏ bừng vì kích động, trừng mắt: “Cái gì? Sao lại có thây ma được?!”

Tô Hàm cũng rất kinh ngạc, cô và em trai vừa mới về, trên đường không gặp thây ma.

Cô đã cài đặt bộ đàm của trưởng làng và bộ đàm của nhà mình cùng một kênh, vì vậy cô có thể biết được tình hình bên ngoài làng ngay lập tức, sau khi nhân viên tuần tra báo cáo, cô không vội chiếm kênh để hỏi. Quả nhiên trưởng làng lập tức trả lời: “Các người cứ canh giữ trước, chú ý an toàn.”

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng phát thanh: “Có thây ma! Có thây ma! Mọi người nhanh chóng đóng cửa lại!”

Trưởng làng đã chọn cách nhắc nhở dân làng phòng ngừa ngay lập tức.

Bây giờ khắp nơi đều mất điện, ủy ban làng cũng không ngoại lệ, con trai trưởng làng cũng đã xuống núi đến thị trấn tìm vật tư, mang về một máy phát điện nhỏ, được trưởng làng đặt ở ủy ban làng để phát điện cho đài phát thanh.

Lúc này trời đã về chiều, khắp nơi đều là trẻ con đang chơi đùa bên ngoài, những người dân làng đi làm đồng về cũng ngồi ở cửa nhà, trong sân hóng mát chờ ăn cơm tối, vừa nghe thấy tiếng phát thanh, tất cả đều giật mình, lập tức đóng cửa khóa cửa, nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng gọi con cái về nhà, có những bậc cha mẹ sốt ruột, không khỏi mắng:

“Chơi gì mà chơi, mau về đây, không muốn sống nữa à!”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 64



Tô Hàm muốn ra ngoài xem, Vương Nguyệt Nga không cho: “Con ngốc à, còn chưa biết tình hình thế nào mà ra ngoài làm gì, nguy hiểm lắm!”

Tô Hàm liền trèo lên tường rào đứng trên đó nhìn, khắp nơi đều là dân làng hỗn loạn chạy về nhưng không thấy có thây ma.

“Xoẹt xoẹt... Một con, đã g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.” Bộ đàm truyền đến giọng thở phào nhẹ nhõm của Khâu Vân Quang: “Không ai bị thương.”

Đài phát thanh cũng đồng thời cập nhật tình hình mới nhất, trưởng làng vui vẻ nói:

“Là dân làng tuần tra phát hiện một con thây ma, đã g.i.ế.c c.h.ế.t nó rồi, mọi người đừng quá sợ hãi, vào nhà trốn trước đi, quản lý tốt trẻ con...”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là thây ma do bên tuần tra phát hiện, vậy thì yên tâm rồi, còn tưởng là trong làng có thây ma chứ!

Tối hôm đó, trưởng làng triệu tập đại hội dân làng, yêu cầu mỗi hộ cử một người đến.

Để biểu dương công lao của nhân viên tuần tra hôm nay, trưởng làng quyết định ngoài việc ghi công cho mỗi người hai điểm công làm phần thưởng, còn thưởng thêm cho mỗi người hai cân lương thực.

Đúng vậy, để khuyến khích dân làng tích cực tuần tra, trưởng làng còn đưa phong cách của đội sản xuất cách đây mấy chục năm trở lại, mỗi người tham gia tuần tra một lần được ghi một điểm, sau này sẽ căn cứ vào điểm công để phân phối phần thưởng. Phần thưởng lấy từ đâu ra?

Tất nhiên là từ tiền thuê nhà mà người ngoài trả, ngoài tiền ra, cái gì cũng có thể làm tiền thuê nhà. Có người lấy thức ăn, có người lấy đồ dùng hàng ngày, có người dùng vàng được trưởng làng chủ trì cúng bái tổ tiên, những vật tư khác không thể để lâu, trưởng làng quyết định dùng làm phần thưởng cho việc tuần tra, mỗi tháng chia một lần, đến nay đã chia được ba lần, tháng trước nhà Tô Hàm được chia hai gói mì ăn liền và một nồi cơm điện. Mọi người cũng không trông chờ vào phần thưởng để sống nhưng được nhận chút đồ thì ai cũng vui.

“Tốt! Nên như vậy!”

“Vĩ Thông và Tiểu Khâu rất lợi hại, học đại học đúng là khác!”

Trong buổi lễ trao giải đơn giản, mọi người đều rất phấn khởi, những lời khen ngợi không ngừng được thốt ra, Hạ Vĩ Thông và Khâu Vân Quang trở thành những anh hùng nhỏ, bà Hạ mặt mày rạng rỡ, vô cùng tự hào.

Sau khi vui mừng, trưởng làng vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng, ông phải nói chuyện chính sự:

“Lần trước tôi phát thanh nói với mọi người về chuyện ở thị trấn, trong lòng tôi rất lo lắng, may mà làng chúng ta ở xa, loại thây ma biết nhảy cao đến tận bây giờ vẫn chưa đến đây, đây là tổ tiên phù hộ. Nhưng hôm nay lại phát hiện thây ma ở lớp rào chắn ngoài cùng, mọi người phải coi trọng chuyện này, sau này tuần tra phải cẩn thận và nghiêm túc hơn, nếu ai lười biếng để thây ma vào thì đó là mất hết lương tâm!

Các người phải nhớ rằng người thân của các người đều ở trong làng, nếu các người lười biếng hại c.h.ế.t người nhà, tôi xem các người còn mặt mũi nào mà sống!”

Sau một hồi răn đe, Tô Hàm thấy Tô Quý Sinh ở không xa cúi đầu xuống, có vẻ rất xấu hổ.

Sau khi răn đe, trưởng làng lại nhắc đến sự đóng góp của Tô Hàm cho làng: “Lần này sẽ thưởng cùng một lúc, Tô Hàm cũng được hai điểm công và hai cân lương thực, có ai có ý kiến không?”

Không ai có ý kiến. Tô Hàm cũng lên nhận thưởng, nghe tiếng vỗ tay bên dưới, cô có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đi xuống.

Vợ chồng Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga vô cùng tự hào và vinh dự, nghe người khác khen ngợi, cằm ngẩng cao.

“Nhân mọi người họp đông đủ, tôi nói luôn chuyện cuối cùng, đầu tháng sau là làng chúng ta tổ chức phiên chợ tạm, phiên chợ hôm qua tôi thấy không có tác dụng gì mấy, mọi người cũng tự cân nhắc, cái nào nên đổi thì đổi, cái nào có thể tạm dùng thì tạm dùng, thời buổi loạn lạc như thế này thì lương thực là quan trọng nhất, đừng vì ham ăn hưởng thụ mà mang nhiều lương thực ra ngoài lãng phí! Ở đây tôi không chỉ đích danh, mọi người tự biết nhà mình có bao nhiêu lương thực, đừng đến lúc hết sạch lương thực không có gì ăn lại đến tìm tôi khóc!
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 65



Nửa tháng nữa là có thể thu hoạch mùa thu, sau khi thu hoạch mùa thu thì lương thực năm sau sẽ có hy vọng, mọi người đều phải chăm chỉ, chăm sóc tốt cho ruộng đất, đừng đến những ngày cuối cùng rồi còn lười biếng...”

Cuộc họp kết thúc, mọi người về nhà, Tần Việt nhanh chân đuổi theo Tô Hàm: “Anh Từ nói có chuyện muốn bàn bạc với cô, cô có thể đến một lát không?”

Hóa ra anh Từ định đi tìm vật tư.

“Vật tư sẽ ngày càng khan hiếm, mặc dù làng các cô dựa vào núi gần sông có thể tự cung tự cấp nhưng cũng không thể đặt hết hy vọng vào ruộng đất.”

Anh Từ nói ra kế hoạch của họ: “Tôi biết một nhà máy đóng hộp, làm thịt hộp và trái cây hộp, đó là một nguồn nhập hàng trước đây của siêu thị tôi, tôi và giám đốc nhà máy có quan hệ khá tốt, trước ngày mạt thế tôi có gọi điện cho giám đốc nhà máy, anh ấy phàn nàn với tôi rằng một lô hàng hộp trước đây định xuất khẩu gặp vấn đề về thủ tục, một lượng lớn hàng hóa bị tồn đọng trong kho, nhờ tôi giúp liên hệ một số nguồn phân phối. Đó là chuyện trước ngày mạt thế hai ngày.

Tôi nghe anh ấy nói, vì lô hàng đó mà nhà máy đã phải ngừng hoạt động, tôi không chắc ở đó có thây ma hay không nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, theo số lượng bạn tôi nói với tôi thì bây giờ ở đó vẫn còn hàng.”

Nghe xong, Tô Hàm cũng động lòng. Cô hỏi anh Từ: “Anh có chắc không?”

“Năm phần nắm chắc, tất nhiên cũng có khả năng đi không công.”

“Năm phần cũng được, bây giờ ra ngoài tìm vật tư ai dám đảm bảo trăm phần trăm có thu hoạch?” Tô Hàm đồng ý đi cùng: “Phân chia thế nào?”

Anh Từ nhìn cô chăm chú: “Cùng nhau vào rồi ai lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đều là của mình.”

Tô Hàm mỉm cười: “Được, khi nào xuất phát?”

“Hai ngày này nhé, được không?”

Cuối cùng quyết định ngày mai xuất phát.

Chuyện này anh Từ bảo Tô Hàm đừng nói ra ngoài trước, Tô Hàm cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là anh Từ cung cấp điểm và manh mối tìm kiếm vật tư, cô phối hợp tốt là được rồi.

Anh Từ và những người khác mới đến làng, không thể tin tưởng và hợp tác với những người khác trong làng là chuyện bình thường. Trong làng có gần nghìn người, anh Từ và những người khác chỉ có sáu người, đối mặt với tình trạng vật tư khan hiếm, việc lựa chọn giấu kín để khai thác một mình cũng không có gì lạ.

Rủi ro tất nhiên lớn hơn nhưng lợi nhuận độc quyền cũng lớn hơn.

Sáng sớm hôm sau, Tô Hàm cùng anh Từ, Tần Việt và Khâu Gia Đồng lên đường, tổng cộng đi hai xe.

“Hôm qua tôi ra ngoài thấy thây ma có chút thay đổi, sức mạnh và tốc độ của chúng có vẻ nhanh hơn trước.”

Nghe Tô Hàm nói vậy, sắc mặt Tần Việt trở nên nặng nề:

“Hóa ra không phải ảo giác của chúng tôi, chúng tôi cũng phát hiện ra điều này, chúng tôi đi một mạch từ thành phố A đến đây, trên đường cảm thấy những thây ma gặp phải có vẻ khó g.i.ế.c hơn, bây giờ đã xuất hiện thây ma có thể nhảy cao hơn hai mét, không biết sau này có xuất hiện thây ma chạy nhanh như bay không.”

Anh Từ thuận miệng nói: “Có thể sẽ còn xuất hiện thây ma cứng như kim cương, hoặc là thây ma biết leo trèo như người nhện.”

“Đừng mà, như vậy thì sống thế nào được!” Khâu Gia Đồng than thở: “Tôi nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi!”

“Ưu thắng liệt bại là quy luật của tự nhiên, thây ma do con người biến thành, xu hướng ngày càng mạnh mẽ cũng không có gì lạ.” Tần Việt thở dài: “Phim ảnh cũng diễn như vậy.”

“Chúng ta là người sống cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ có cách thôi.” Tô Hàm nói.

Theo lời anh Từ, nhà máy đóng hộp cách đó khoảng ba mươi km, bình thường chỉ mất khoảng ba mươi đến bốn mươi phút là đến nơi, bây giờ ước tính mất ba giờ, nếu tình hình giao thông không thuận lợi thì mất nửa ngày cũng không phải không thể.

Thật không may, tình hình giao thông thực sự không thuận lợi, trên đường có một chiếc xe buýt lật nghiêng chắn ngang đường, họ phải tìm góc để đẩy nó ra một chút.

“Bên trong toàn là thây ma.” Khâu Gia Đồng nói: “Có vẻ như bị dây an toàn trói chặt vào ghế.”

“Cẩn thận một chút, đi qua là được.”

Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, trong quá trình di chuyển có thây ma giãy giụa thoát khỏi ghế, từ cửa sổ xe bò ra, một con, hai con, ba con, số lượng không ít.

Đây là con đường bắt buộc phải đi, nếu đổi đường thì phải đi vòng quá xa, Tô Hàm nghe theo lời anh Từ cầm vũ khí: “Tôi xuống xe đối phó với chúng.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 66



“Cẩn thận một chút!”

Tần Việt và Khâu Gia Đồng cũng cùng cô xuống, Tô Hàm c.h.é.m một nhát, cảm thấy rất cứng, lòng cô chùng xuống, dùng nhiều sức hơn để c.h.é.m vào đầu thây ma, sau đó đá nó ra rồi rút dao.

“Xương của chúng sao lại cứng thế! Lưỡi d.a.o của tôi mẻ hết rồi!” Khâu Gia Đồng hét lên.

“Chém khó hơn rồi, vậy thì đừng c.h.é.m đầu c.h.é.m cổ nữa!” Tần Việt c.h.é.m mạnh vào đầu thây ma, c.h.ặ.t đ.ầ.u nó xuống.

“Con thây ma kia có phải đang nhảy không?” Khâu Gia Đồng chỉ vào con thây ma vừa bò ra, trợn tròn mắt.

Tô Hàm nhìn lại, thấy con thây ma trẻ con cao khoảng một mét đang nhảy xổ tới, mỗi lần nhảy dường như chân nó đều có lò xo, nói là nhảy, không bằng nói giống như viên bi nảy, chỉ hai cái vụt đã lao đến trước mặt họ!

Thây ma nhỏ nhắm thẳng vào Tô Hàm, Tô Hàm rút con d.a.o gọt hoa quả cắm ở thắt lưng ra ném mạnh, luyện tập ném d.a.o mấy tháng nay, độ chính xác không tệ, đ.â.m trúng ngay giữa trán con thây ma nhỏ đang lao tới. Nhưng lực không đủ, hoặc nói là hộp sọ của nó cứng hơn, con d.a.o gọt hoa quả chỉ c*m v** một đoạn nông, thây ma nhỏ vẫn hành động bình thường, cô đành phải chạy sang một bên để tránh. Thây ma nhỏ nhìn chằm chằm cô, há miệng kêu á á rồi tiếp tục lao tới cắn cô, Tô Hàm đã lấy xẻng công binh trên lưng xuống, trong vài giây đã cố định đầu xẻng, quát khẽ một tiếng, dùng sức dùng mặt xẻng c.h.é.m vào thây ma nhỏ.

Một tiếng kêu trầm đục, đầu xẻng kẹt chặt vào cổ nó, tay thây ma nhỏ đang căng thẳng muốn túm lấy người thì buông thõng xuống, đôi mắt dữ tợn khát m.á.u nhắm lại, cúi đầu xuống dường như có thể nhìn thấy vẻ đáng yêu trước khi chết. Cô thở dài, đặt nó xuống, để sang một bên.

“Cô đang nhìn gì vậy?” Tần Việt đi tới, thấy Tô Hàm ngồi xổm bên cạnh thây ma nhỏ không nhúc nhích.

“Tôi đang nghĩ, rốt cuộc là cái gì khiến chúng thay đổi, con thây ma nhỏ này nhảy cao và nhanh như vậy, cơ thể nó đã thay đổi những gì?” Tô Hàm kiểm tra xác con thây ma nhỏ mấy lần nhưng không thấy gì cả.

Tần Việt cũng ngồi xổm xuống xem, cuối cùng nói: “Có lẽ cần một số dụng cụ thí nghiệm mới có thể tìm ra được, chúng ta nhìn bằng mắt thường như thế này thì không thể thấy được gì đâu.”

“Anh nói cũng đúng, đi thôi, tôi thấy anh Từ sắp đẩy được xe buýt rồi.”

Anh Từ lái chiếc xe tải nhỏ của mình, nghiến răng đẩy chiếc xe buýt lật nghiêng chắn đường ra xa hai mét, nhường đường.

Quãng đường tiếp theo cũng thường xuyên gặp rắc rối, Tô Hàm còn nhìn thấy có người đeo hành lý đi bộ trốn chạy, thấy xe của họ thì kích động vẫy tay ra hiệu dừng lại. Để chuẩn bị cho hành động lần này, Tô Hàm đã cung cấp máy bộ đàm chuyên dụng cho mọi người, thiết lập riêng kênh nhiệm vụ, đầu bên kia máy bộ đàm, anh Từ nói: “Đừng dừng lại.”

Xe lao vút qua, những người sống sót bên đường chửi rủa vài câu, tiếp tục mệt mỏi đi về phía trước.

Khi đến gần nhà máy đóng hộp thì đã là hai giờ chiều, họ lái xe bảy tiếng mới đến nơi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.

“Hình như có người.” Tô Hàm lấy ống nhòm ra xem, đưa ống nhòm cho anh Từ.

Anh Từ cảm thán: “Sao cô lại có đủ thứ đồ trong tay thế! Để tôi xem nào—— đúng là có thật, không biết là người nào, có thể là công nhân của nhà máy, cũng có thể là người sống sót vào đây trú ẩn. Tốt nhất chúng ta đừng xung đột với họ, chúng ta hãy lẻn vào từ cửa sau.”

Anh Từ và ông chủ nhà máy đóng hộp quả thực là bạn tốt, anh ấy rất quen thuộc với nhà máy này, dẫn Tô Hàm và những người khác đến cửa sau, thấy cửa sau bị khóa, anh ấy ngẩng đầu lên: “Leo vào đi, Gia Đồng vào mở cửa.”

Tần Việt và những người khác rõ ràng rất ăn ý, anh Từ ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt, đè lên đầu gối, Khâu Gia Đồng là người đầu tiên giẫm lên đầu gối anh ấy, anh Từ hét lên một tiếng, dùng sức nâng lên, Khâu Gia Đồng giống như một chú mèo nhẹ nhàng nhảy lên, bám vào tường, dùng eo xoay một cái, người đã lật lên trên.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 67



Khâu Gia Đồng rút chốt cửa ra, mở cửa, ba người đi vào.

Khuôn viên nhà máy rất sạch sẽ, không thấy một con thây ma nào.

“Vì vậy, tôi mới dám dẫn các người đến đây, nếu ngày mạt thế đến, toàn bộ nhà máy của họ vẫn sản xuất bình thường thì công nhân trong nhà máy này phải có hơn ba trăm người! Than ôi, người bạn này của tôi xây dựng nhà máy này cũng tốn rất nhiều tâm huyết, năm ngoái mới mua đất mở rộng, còn mua rất nhiều thiết bị mới, đầu tư mấy trăm vạn—— nhìn kìa, đó chính là kho hàng, ở đây có hai kho hàng, một ở phía đông, một ở phía tây, chúng ta đến kho phía đông trước, bạn tôi nói rằng thịt hộp đều được để ở đây, còn trái cây hộp thì ở kho phía tây.”

Họ cẩn thận đi sát tường, không biết những người sống sót bên trong này là ai, mọi người đều không muốn gây chuyện.

Nhưng dù họ có cẩn thận đến đâu thì vẫn bị phát hiện.

“Camera đang mở.” Tô Hàm thở gấp, chỉ vào một camera chéo góc, ánh sáng đỏ dưới ánh mặt trời không rõ ràng nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.

Sắc mặt anh Từ đại biến: “Chết tiệt! Tôi quên mất là nhà máy có máy phát điện, ở đây có điện!”

Đang nói thì có hơn mười người xông ra từ góc cua, người nào cũng cầm súng, cầm gậy, dáng vẻ hung hăng.

“Này! Các người từ đâu đến! Đến đây làm gì!”

“Đừng nhúc nhích, hạ vũ khí xuống!”

Anh Từ giơ tay lên: “Tôi đến tìm người, bạn tôi là giám đốc nhà máy ở đây, Ngũ Ứng Hoa, tôi là bạn tốt của anh ấy! Anh gọi giám đốc nhà máy của các anh đến, anh ấy sẽ nhận ra tôi!”

Người kia cười hì hì: “Ở đây chúng tôi không có giám đốc nhà máy nhưng có đại ca, đi nào, tôi dẫn các anh đi gặp.”

“Không nghe thấy sao? Hạ vũ khí xuống!” Một người khác lớn tiếng quát mắng, vung vẩy con d.a.o lớn trong tay: “Có muốn sống nữa không!”

Anh Từ thầm chửi xui xẻo, lại không khỏi có chút hối hận, anh ấy liếc nhìn Tần Việt, Tô Hàm và những người khác, trước tiên hãy hạ vũ khí xuống.

“Được rồi, đừng động thủ, chúng tôi đều rất hòa nhã.”

Bốn đấu mười bốn, họ không có chút cơ hội chiến thắng nào.

Tô Hàm và những người khác bị đưa đến một căn phòng trống và bị nhốt lại, anh Từ cười khổ: “Là lỗi của tôi, hại mọi người bị bắt, lát nữa gặp đại ca của họ, tôi sẽ nói, chúng ta không biết ở đây đã đổi người quản lý, không biết thì không có tội, chắc sẽ không sao đâu.”

Nhưng mọi người đều biết đây chỉ là sự tự an ủi lạc quan, mười bốn người đó nhìn không phải là người tốt, Tô Hàm còn nhìn ra ánh mắt đầy ác ý của họ với cô và Khâu Gia Đồng. Cô nói: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết, họ không giống người tốt.”

“Tôi nhận ra người mặc áo đỏ kia, tôi đã thấy anh ta trong danh sách truy nã trên TV, trông giống hệt nhau.” Tần Việt nói: “Đó là một tên h.i.ế.p dâm g.i.ế.c người.”

Khâu Gia Đồng hít một hơi: “Vậy là chúng ta đến ổ sói rồi sao? Anh Từ, anh quen thuộc nơi này, có cách nào không?”

“Camera ở đây đang mở, muốn chạy mà không gây tiếng động rất khó nhưng trốn thì không khó. Tiểu Hàm, Tiểu Đồng, hai người đi trước, từ đây——” Anh Từ chỉ tay lên trên: “Tôi nhận ra đây là ký túc xá của nhà máy, ký túc xá của bạn tôi được cải tạo từ xưởng, thấy lỗ thông hơi trên trần nhà không? Lỗ thông hơi của nhà máy đều thông nhau, hai người lên đó, bò đến nơi an toàn, không cần lo cho chúng tôi.”

Khâu Gia Đồng lắc đầu: “Sao chúng tôi có thể để anh ở lại đây, nguy hiểm quá.”

“Chúng tôi có nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng hai người, mau đi đi, tôi và Tần Việt sẽ cẩn thận, hai người đi trước!”

“Không được đâu anh Từ——”

Tần Việt lên tiếng: “Nghe anh Từ đi, nếu chúng ta đều đi hết, lát nữa họ thấy phòng này không có ai, chắc chắn sẽ lập tức đi tìm, chúng ta có thể chưa bò được xa đã bị bắt, hai người đi trước, tôi và anh Từ sẽ tùy cơ ứng biến.”

Tô Hàm gật đầu: “Chúng tôi ra ngoài dò la tình hình trước, giữ máy bộ đàm cho tốt, chúng ta còn phải liên lạc.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 68



Trong phòng không có gì cả, Tô Hàm và Khâu Gia Đồng giẫm lên vai anh Từ và Tần Việt để trèo lên, sau đó khôi phục lại nguyên trạng lỗ thông hơi.

“Đi!” Anh Từ vẫy tay với họ. Tô Hàm gật đầu, bò về phía trước trước, hai người lặng lẽ bò ra ngoài, bò được mấy mét thì nghe thấy tiếng người nói bên dưới.

“Có hai cô gái mới, dáng người đều rất đẹp! Tôi nhìn mà ch** n**c miếng.”

“ch** n**c miếng là được rồi, đừng có động đậy lung tung, anh Vương còn chưa xem mà!”

“Anh Vương đúng là sướng thật, đêm nào cũng làm chú rể ha ha ha!”

“Này, anh nói xem là Lisa đẹp hơn hay Mỹ Tuyền đẹp hơn? Hai người họ ngày nào cũng ghen tuông, anh Vương hình như không đứng về bên nào.”

“Anh Vương là người thế nào? Chỉ là hai người phụ nữ, nhìn cho vui thôi!”

Nghe vậy, Tô Hàm và Khâu Gia Đồng cảm thấy lạnh cả người, lại thấy tức giận. Họ tiếp tục bò ra ngoài, phát hiện tầng này có khá nhiều người, họ còn phát hiện ra một căn phòng nhốt đầy phụ nữ, phát hiện này khiến Tô Hàm càng tức giận hơn, nhà máy này thế mà lại trở thành hang ổ ma quỷ như vậy! Cô tức giận đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những người đàn ông bên ngoài nhưng cô phải nhịn trước, ít nhất phải nắm rõ số lượng kẻ địch đã.

Cô và Khâu Gia Đồng đã bò khắp tầng này, có hai căn phòng nhốt đầy phụ nữ, có hai mươi lăm người canh gác. Muốn rời khỏi tầng này, họ phải tìm một căn phòng không có người để xuống. Cuối cùng, họ xuống từ một căn phòng chứa đồ, căn phòng này có mùi hôi thối nồng nặc, lúc xuống dưới dù đã quen với thế giới mạt thế, họ vẫn không nhịn được mà buồn nôn.

“Sao ở đây lại hôi thế này! Nhiều dây thừng quá.” Khâu Gia Đồng nhỏ giọng nói.

Chỉ thấy căn phòng rộng khoảng năm mét vuông này có rất nhiều vòng sắt trên tường, trên sàn còn vứt rất nhiều sợi dây dính máu, những đống vết bẩn đen nâu trên sàn bốc mùi hôi thối. Tô Hàm cúi đầu gỡ ra mấy cái: “Là m.á.u của thây ma, bọn họ đã nhốt thây ma ở đây.”

“b**n th** thật, thế mà lại nhốt thây ma ở đây! Tầng này có rất nhiều người ở mà!”

“Cẩn thận một chút, chúng ta ra ngoài qua cửa sổ, tôi thử trước, cô để ý một chút.”

Tô Hàm quan sát xung quanh xem có camera không, thấy không có camera nào thì thở phào nhẹ nhõm, đây là tầng ba, xuống cũng không khó lắm.

Nhưng sau khi xuống, cô phát hiện cả hai góc rẽ đều có camera, còn có người không ngừng đi lại, điều này khiến cô rất khó xử, đành phải quay lại: “Đợi đến tối hãy đi.”

Bị nhốt ở đây chờ đêm xuống là trải nghiệm mà không ai muốn trải qua lần thứ hai, Tô Hàm không biết tại sao họ lại nhốt thây ma ở đây, chỉ biết căn phòng này có mùi rất khó chịu. Trời chưa sáng, điều khiến người ta kinh hãi là bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người vội vàng trèo lên ống thông hơi, lý do họ chọn căn phòng này để ở lại, không chỉ vì nó trống không không có người, mà còn vì ở đây có rất nhiều bàn ghế bày bừa bộn, thuận tiện cho họ xuống, bây giờ cũng thuận tiện cho họ trèo lên.

Hai người nằm trên ống thông hơi nín thở không dám động đậy, nhìn thấy cửa mở ra, sau đó có một cái lồng được đẩy vào. Chưa kịp nhìn rõ thứ trong lồng, Tô Hàm đã ngửi thấy một mùi hôi quen thuộc và nghe thấy tiếng gào của thây ma. Sắc mặt cô tái mét, những người ở đây đều là những kẻ điên sao? Sao lại có thể nhốt thây ma vào lồng mang vào đây?!

Hai người đàn ông đẩy lồng vào, Tô Hàm nhìn qua khe hở hẹp, thấy trong lồng có mười ba con thây ma, vừa vặn tương ứng với số vòng sắt trên tường.

Chỉ thấy người đàn ông cầm trong tay một cây gậy sắt, trên gậy buộc dây thừng, anh ta kéo từng con thây ma ra, ấn chúng vào tường, một người khác cẩn thận đeo vòng sắt trên tường vào cổ thây ma. Cứ như vậy, thây ma bị cố định trên tường, nó không ngừng giãy giụa gào thét nhưng không thể thoát ra được.

Lặp lại công đoạn như vậy, họ trói mười ba con thây ma lại.

“Anh Vương đúng là có hứng thú khác người, ngửi mùi hôi này mà vẫn cứng được à?”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 69



“Xì, mày muốn c.h.ế.t à? Làm xong thì đi!”

Hai người khóa cửa đi ra, để lại căn phòng đầy thây ma ồn ào.

“Tiểu Hàm, bọn họ đúng là b**n th** phải không?” Khâu Gia Đồng nhỏ giọng nói: “Tôi hơi sợ rồi.”

“Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu.” Tô Hàm nắm tay cô ấy, cảm thấy lòng bàn tay cô ấy lạnh ngắt, còn đang run, liền nắm chặt hơn: “Đừng sợ.”

Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, Tô Hàm quyết định tự mình ra ngoài do thám, dù sao cô còn có một không gian có thể trốn, nếu Khâu Gia Đồng bị bắt thì thảm rồi. Sau khi tạm biệt Khâu Gia Đồng, Tô Hàm trèo ra ngoài cửa sổ, bám sát chân tường tránh camera đi. May mắn là mặc dù nhà máy có điện nhưng cũng không xa hoa đến mức tối đến đèn đuốc sáng trưng, chỉ có hai tòa nhà có đèn, một tòa là tòa giam giữ anh Từ và anh Tần, một tòa ở phía sau, hai tòa nhà trông giống như ký túc xá của nhà máy, tòa nhà phía sau có một dãy đèn sáng trên tầng cao nhất, hành lang đều sáng đèn, còn có tiếng nhạc DJ rất náo nhiệt truyền ra. Rõ ràng, những người trong nhà máy chủ yếu tập trung ở hai nơi này.

Sau khi ra ngoài, Tô Hàm cẩn thận đứng trong bóng tối tránh camera và người tuần tra, từ từ thăm dò nhà máy này. Có một lần cô suýt bị người tuần tra nhìn thấy trực diện, vội vàng trốn vào không gian, một lúc sau mới ra ngoài.

Tô Hàm lặng lẽ do thám, cô không dám đến quá gần, người tuần tra canh gác có khoảng mười người, trong hai tòa nhà vẫn có khoảng hai mươi người chưa ngủ vẫn đang hoạt động, đây chỉ là những người cô nhìn thấy, chắc chắn có những người đã ngủ không hành động, tức là có hơn bốn mươi người. Bốn người họ không thể đối phó được với nhiều người như vậy, họ chỉ có vũ khí thông thường, thậm chí không có một khẩu s.ú.n.g nào. Đêm đã khuya, tầng náo nhiệt nhất cũng bắt đầu yên tĩnh lại nhưng trong bóng tối lại truyền đến nhiều âm thanh hơn, ở khắp mọi nơi. Tô Hàm hận không thể bịt tai mình lại, cô nhớ đến hai căn phòng nhốt đầy phụ nữ đó, ngọn lửa trong lòng càng cháy càng mạnh.

Mang theo ngọn lửa giận dữ, Tô Hàm bắt đầu tìm kho hàng mà anh Từ đã nói, cô đã tìm thấy cả hai kho hàng một cách thuận lợi, có người canh giữ ở cửa, camera giám sát cũng không ngừng xoay chuyển. Cô cũng cần nghỉ ngơi một chút, vì vậy cô vào không gian để ăn uống nghỉ ngơi phục hồi sức lực. Ăn xong, cô bắt đầu xem lại vũ khí và trang bị mà mình đã tích trữ, chọn ra những thứ phù hợp, trong lòng mơ hồ đã có kế hoạch, sau khi cân nhắc tính khả thi của kế hoạch nhiều lần, cô tự nhủ: “Mình có thể làm được.” Sau đó ra khỏi không gian.

Cô tìm thấy phòng điện, trước cửa phòng điện có hai người canh giữ, đêm khuya sẽ khiến cơ thể mệt mỏi buồn ngủ, mất cảnh giác. Đầu tiên họ đánh bài, sau đó lần lượt bắt đầu ngủ gật. Tô Hàm không biết họ có đổi ca hay không nhưng cô biết rằng cơ hội không đến lần thứ hai, cô phải nắm bắt cơ hội. Cô như một con báo nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối, lặng lẽ tiến lại gần, nín thở đưa tay ra——

Hai người đang ngủ gật không phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần, bị Tô Hàm cắt đứt cổ.

Đây là lần đầu tiên Tô Hàm g.i.ế.c người, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn có một cảm giác buồn nôn muốn nôn trào lên tận đỉnh đầu nhưng kỳ lạ là tay cô vẫn rất vững, không hề run rẩy. Tô Hàm lấy chìa khóa trên người xác c.h.ế.t vào phòng điện, sau một hồi nghiên cứu, cô kéo mạnh cầu dao.

Tách.

Đèn trắng trên đầu tắt ngúm.

Cô nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều tối đen như mực.

Mất điện rồi.

Mất điện, người canh phòng điện mất liên lạc, tin rằng bên kia sẽ nhanh chóng cử người đến kiểm tra tình hình, cô cần tranh thủ thời gian.

Tô Hàm lấy đèn đội đầu đội lên, điều chỉnh độ sáng thấp nhất, cô phải đảm bảo rằng nhà máy không có điện trong đêm nay. Cô lấy xăng từ trong không gian ra rải vào phòng điện, không bỏ sót một góc nào, cuối cùng ra ngoài lấy hộp diêm, lấy hai que châm cùng lúc.
 
Back
Top Bottom