Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 51: Tự mình đỡ c*n th*t cắm vào đi 🔞



Từ Thanh Dương tách hai chân nàng ra, tùy ý để tay nhỏ của Hà Nguyệt bắt lấy côn th*t g*** h** ch*n hắn hướng huyệt khẩu c*m v**.

"A ha... Không vào được..." q** đ** ở khe thịt khép kín cọ xát một hồi lâu, lại trước sau không tìm thấy lối vào.

Hà Nguyệt ủy khuất nhìn về phía Từ Thanh Dương, tựa hồ đang nói: "Chàng gạt người."

Từ Thanh Dương nhìn ánh mắt câu nhân của nàng, cùng với côn th*t bởi vì bị tay nhỏ nắm chặt mang đến kh*** c*m.

Rốt cuộc nhịn không được mà kéo tay Hà Nguyệt ra, đem côn th*t nặng nề đâm vào.

q** đ** tách ra hai mảnh môi *m h*, phá vỡ tầng tầng mềm thịt, một đường tiến tới chỗ sâu nhất trong t*** h***t.

Hà Nguyệt a một tiếng, t*** h***t khẩn trí bị căng tràn đầy, làm nàng nhịn không được buộc chặt bụng nhỏ, d*m thủy cũng bắt đầu từ chỗ sâu trong trào ra.

"Ân ha... Thật lớn... Sao lại lớn như vậy..." Hà Nguyệt hai mắt mê ly, v**t v* bụng mình, cảm thụ côn th*t ở trên bụng nàng gồ lên thành bọc nhỏ.

Từ Thanh Dương nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ, côn th*t thô dài bị huyệt thịt kẹp lấy lại thô trướng một vòng.

Hắn bắt đầu điên cuồng k*ch th*ch eo bụng, đỉnh lộng t*** h***t, côn th*t dễ như trở bàn tay mà đâm đến chỗ sâu trong, mỗi một lần rút ra t*** h***t đều sẽ lưu luyến không rời mà kẹp thân gậy.

"Ha... Ha... Thật nhanh... Quá nhanh..." Hà Nguyệt bị đâm đến thân mình không ngừng lắc lư, b** ng*c tròn trịa không ngừng va chạm với cơ ngực tr*n tr** của Từ Thanh Dương.

Từ Thanh Dương cúi đầu, một lần nữa cắn đầu v* sưng đỏ trước ngực nàng, đầu lưỡi trên đầu v* họa từng vòng, từng ngụm từng ngụm l**m m*t nh* th*t.

"Không cần... Không cần chạm nơi đó... Ô ô... Quá sâu...", Hà Nguyệt không ngừng phát ra âm thanh r*n r* nức nở.

Hai chân nàng vòng quanh eo Từ Thanh Dương, khó chịu đạp lên cơ bắp căng chặt của hắn.

Từ Thanh Dương nỗ lực ẩn nhẫn r*n r* trong cổ họng, tiếng hít thở càng thêm trầm trọng, cùng với tiếng thân thể va chạm bạch bạch bạch, chỗ g*** h*p hai người dính nhớp d*m thủy trong suốt.

Huyệt khẩu bị đâm cho hiện lên một tầng bọt mép, d*m d*ch dọc theo rãnh mông không ngừng chảy xuống, làm ướt đẫm sô pha phía dưới.

Lại một cú va chạm thật sâu, Hà Nguyệt rốt cuộc nhịn không được khóc lên: "Ô ô ô... Muốn tới... Thật sự... không được..."

Vừa mới dứt lời, cả người nàng run rẩy một trận, thét chói tai đạt tới cao trào.

Mà Từ Thanh Dương cảm thụ được cao trào v*ch t**ng th*t đè ép, điên cuồng l**m m*t côn th*t, cắn răng nặng nề thao lộng mấy chục lần, tinh quan buông lỏng, mới đem nóng bỏng t*nh d*ch bắn hết lên bụng nhỏ của nàng.

Có thể là do mới uống rượu xong, trừ việc thân mình Hà Nguyệt run lên sau khi bị bắn lên bụng, sau đó không có việc gì, khép mắt nặng nề ngủ.

Từ Thanh Dương nhìn nữ nhân mặt đỏ ửng như hoa đào trong lòng ngực, tuy rằng rất muốn lại thao thêm một lần, nhưng vẫn là thở dài, đem người tắm sạch sẽ, ôm nàng trở lại phòng.

Ban nãy còn không có kịp xem nàng đeo đồng hồ, hắn thật cẩn thận đeo lên cổ tay của nàng.

Hắn lôi kéo tay nàng trước sau nhìn một chút, nhàn nhạt bình luận: "Còn được."

Nếu không phải khóe miệng hắn hơi hơi gợi lên bán đứng hắn, thật đúng là cho rằng hắn cảm thấy khó coi.

Hôm sau tỉnh lại, Hà Nguyệt khó có được không chấp nhặt, sự tình ngày hôm qua nàng nhớ rõ rõ ràng.

Tuy rằng nàng nhớ ngày hôm qua bị Từ Thanh Dương mê hoặc sờ côn th*t, liền hận không thể cắn hắn hai miếng.

Nhưng tỉnh lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẫn nhịn không được mà nở nụ cười ngọt ngào.

"Sao chàng lại biết sinh nhật ta thế?" Sinh nhật nguyên chủ kỳ thật không cùng ngày với nàng, hơn nữa từ sau khi xuyên qua mỗi ngày đều bận đến muốn mệnh.

Sinh nhật chính mình nàng đã sớm quên, không nghĩ tới Từ Thanh Dương không chỉ biết sinh nhật nàng, mà còn tặng cả quà cho nàng.

Làm nàng phải hoài nghi hôm nay liệu hôm nay có phải mặt trời mọc đằng Tây không.

"Ta xem qua tư liệu của nàng, mặt trên có ghi." Từ Thanh Dương nói chính là báo cáo kết hôn của bọn họ trước đó, bên trên có tư liệu cá nhân về Hà Nguyệt tuy cũng chỉ có mấy thông tin đơn giản.

Hắn lúc ấy tùy ý liếc mắt một cái, không biết sao lại nhớ lấy.

Mà vừa vặn ngày đó đi làm nhiệm vụ trở về đi qua huyện thành, hắn nghĩ đến sinh nhật nàng sắp tới rồi.

Nhớ tới lần trước nàng cùng hắn đón sinh nhật, hắn cũng muốn vì nàng làm chút gì đó.

Vì thế hắn liền nghe theo lời khuyên của chiến hữu, tự mình đến công ty bách hóa mua một chiếc đồng hồ đeo tay cho nàng.

Hắn cũng không biết đồng hồ nào là tốt, liền lấy chiếc đắt tiền nhất.

Từ góc độ của hắn, quan trọng là tâm ý, nhưng hắn cũng không quá để ý, nàng thích là được.

May mắn, nàng có vẻ rất thích.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 52: Con gái



Hôm nay Từ Thanh Dương cùng mấy chiến hữu đi uống rượu, nghe nói Thạch Hiểu Tĩnh sinh con gái, ở cữ ở nhà mẹ đẻ rồi mới trở về.

Hà Nguyệt biết ở thời đại này nhiều người ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng đều trọng nam khinh nữ.

Cũng không biết Thạch Hiểu Tĩnh có phải người như vậy không, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chờ đến khi Từ Thanh Dương trở về, hai đứa nhỏ đã sớm ngủ.

Hắn vừa bước vào nhà, liền thấy Hà Nguyệt ngồi trên xích đu phát ngốc, giữa mày nhàn nhạt ưu sầu.

Từ Thanh Dương bước chân tới chỗ nàng, Hà Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, theo phản xạ nở nụ cười ngọt ngào.

"Chàng đã về rồi?"

"Ừm." Từ Thanh Dương bế nàng lên, cũng ngồi lên xích đu, đem nàng đặt lên đùi hắn, gắt gao ôm nàng từ phía sau.

Hà Nguyệt vuốt bàn tay bên hông, buồn bực trong lòng cũng giảm đi một ít, sau một lúc lâu, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói: "... Nếu lúc trước ta sinh con gái, chàng có cao hứng không?"

Nàng có thể cảm nhận được sau khi nàng hỏi xong, bàn tay trên eo bóp thật mạnh, nhưng là nàng thật sự rất tò mò, cả ngày ruột gan đều cồn cào nghĩ hắn có phải thích con trai hơn không, khiến nàng nhịn không được mà hỏi ra.

Từ Thanh Dương an tĩnh vài giây, đột nhiên vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ l*n đ*nh đầu nàng một cái.

"Chàng đánh ta làm gì?" Hà Nguyệt ngơ ngác vuốt đầu, vẻ mặt không dám tin tưởng mà quay đầu nhìn hắn.

"Ha... Ngày thường nói nàng ngốc, nàng còn không tin." Từ Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Ta ngốc chỗ nào? Huống chi bây giờ rõ ràng còn đang nói chuyện con cái, chàng đánh ta làm gì?" Hà Nguyệt tức giận dùng ngón tay chọc chọc ngực hắn.

Chọc hai cái, quá cứng, lòng bàn tay có chút đau, lại yên lặng thu tay về.

Từ Thanh Dương nhìn hành vi vừa rồi của nàng, do dự một lúc, vẫn là giả bộ không thấy.

Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Nếu nàng không ngốc, sao lại hỏi ta loại vấn đề ngu xuẩn này."

"Trước khi sinh ta đã nói, nàng thích là được, chỉ cần là nàng sinh ta đều thích."

"Nhanh như vậy đã quên, không phải ngốc thì là cái gì?"

Hà Nguyệt nghẹn một hơi ở ngực, cứ như vậy bị mấy câu đơn giản của hắn chọc thủng.

Nàng suy sụp hạ bả vai, ngữ khí hạ xuống: "... Ta đương nhiên biết chàng không phải người như vậy, ta chỉ là... Chỉ là..."

Từ Thanh Dương dựa cằm lên vai nàng, chuẩn xác chọc trúng suy nghĩ của nàng: "Bởi vì tức phụ lão Trầm sinh con gái?"

"... Ừm." Hà Nguyệt thấy Từ Thanh Dương đoán được cũng không che giấu.

"Ta lo lắng bọn họ trọng nam khinh nữ, con gái có cái gì không tốt, như Dương Xảo Mộng, từ khi sinh con trai, hai đứa con gái đều mặc kệ, còn đem hết việc nhà bắt chúng làm."

"... Ta có chút đau lòng cho bọn chúng." Cũng không biết có phải do đã sinh con, tình thương của mẹ bùng nổ không.

Chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ sống không tốt, nàng liền cảm thấy cực kì đau lòng.

Hiện tại cũng thế, mới nói vài câu mắt nàng liền đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Từ Thanh Dương nhấp môi, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, lòng bàn tay mềm nhẹ lau đi giọt nước mắt ở khóe mi nàng.

"... Nàng yên tâm, mặc kệ Nhị bảo hay Tiểu bảo, đều là con nàng sinh cho ta."

"Mặc kệ có chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ tốt bọn chúng."

Hà Nguyệt cũng không biết vì sao hôm nay đột nhiên lại cùng Từ Thanh Dương nói những lời này, có thể là nàng tự ý đem chuyện những đứa trẻ khác đặt lên người Nhị bảo.

Tưởng tượng Nhị bảo rất có thể giống bọn chúng, nàng liền cảm thấy chua xót.

Nàng nằm trong ngực Từ Thanh Dương, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Vào lúc ban đêm, Từ Thanh Dương hiếm khi không nháo nàng, chỉ trầm mặc ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, giống như dỗ trẻ con đi ngủ.

Ngày Thạch Hiểu Tĩnh trở về, Hà Nguyệt cùng mấy tẩu tử tới thăm nàng.

Hà Nguyệt nhìn khí sắc nàng hồng nhuận, so với trước khi sinh còn tốt hơn, không khỏi cảm thấy cao hứng vì nàng.

Nàng với Lý tẩu tử cùng đi qua nhìn đứa trẻ, con gái được chăm trắng trẻo mập mạp, thoạt nhìn chính là được sủng ái vô cùng.

Hà Nguyệt thấy Thạch Hiểu Tĩnh tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng chỉ cần có người khen con gái nàng, khóe miệng điên cuồng gợi lên cũng biết nàng thích đứa nhỏ này rất nhiều.

Chờ bọn họ đi rồi, Lý tẩu tử tán thưởng nói: "Con gái của tiểu Thạch được chăm không tồi, trắng trẻo mập mạp thật đáng yêu."

Hà Nguyệt cũng phụ họa nở nụ cười: "Ta cũng cảm thấy ngôi sao nhỏ rất đáng yêu, đặc biệt khi nãy lão công nàng còn luyến tiếc buông con gái ra, có thể thấy được bọn họ đều rất thích đứa nhỏ này."

Lý tẩu tử nhớ tới Trầm doanh trưởng vui mừng ra mặt, không khỏi nở nụ cười.

Về đến nhà, Từ nhị bảo vừa thấy Hà Nguyệt liền xông lên ôm chân nàng, tò mò hỏi: "Ma ma vừa mới đi đâu về a?"

Hà Nguyệt sờ sờ đầu nàng: "Thạch thẩm thẩm mới sinh em gái, nên ma ma vừa mới đi thăm em."

"Em gái? Em gái trông như thế nào a, con có thể chơi cùng nàng sao?" Trước đó Từ nhị bảo là đứa bé gái nhỏ nhất quân khu, vừa nghe có bé gái khác nhỏ hơn, lập tức trở nên hưng phấn.

"Thạch thẩm thẩm đồng ý là được." Hà Nguyệt hiển nhiên biết con gái mình sao lại cao hứng như thế, nhưng vẫn cần trưng cầu ý kiến của Thạch Hiểu Tĩnh trước.

"Vậy ma ma nhớ giúp con hỏi Thạch thẩm thẩm a, con có đường, có thể chia cho em gái cùng ăn."

"Được, ma ma nhớ kỹ, ngày mai liền giúp con hỏi Thạch thẩm thẩm."
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 53: Đầu ngón tay cọ xát khe thịt🔞



"Chàng... Chàng đừng có chạm nơi đó... Ha... Ha..." Hà Nguyệt ngửa đầu, khó chịu lắc đầu, đùi bị Từ Thanh Dương cường ngạnh tách ra, t*** h***t phía dưới bị hắn không kiêng nể gì s* s**ng.

Ngón tay hắn tách ra hai mảnh môi *m h*, đầu ngón tay ở khe thịt cọ xát qua lại, tiếp theo ngón tay duỗi vào trong, tìm thấy tiểu hạch được cất giấu kĩ phía trong, ngón tay chạm vào *m h*ch sung huyết bắt đầu xoa bóp.

Hà Nguyệt không nghĩ tới nàng chỉ nhất thời kích động, đem Từ Thanh Dương phác gục trên giường lại đem tới hậu quả như vậy.

Nếu được quay lại, nàng nhất định sẽ không xúc động như thế.

Khác với suy nghĩ của nàng, d*m d*ch từ sâu trong t*** h***t theo đùi không ngừng chậm rãi chảy ra.

Từ Thanh Dương nhẹ nhàng hôn vành tai nàng, bàn tay to m*n tr*n mông nàng, trên cánh mông đầy đặn năm ngón tay dùng sức xoa bóp.

Đầu ngón tay còn ở trong dũng đạo ướt át bắt đầu thọc vào rút ra, mỗi lần đều mang ra d*m d*ch trong suốt.

Hà Nguyệt nheo lại mắt, kiều mị th* d*c, đùi cũng bắt đầu run nhè nhẹ, Từ Thanh Dương mới rút ngón tay trong t*** h***t ra.

Nhìn ngón tay dính đầy d*m thủy trong suốt, hắn đem năm ngón tay khép lại, dùng d*m thủy bôi lên d**ng v*t g*** h** ch*n.

Mặt Hà Nguyệt xoạch một cái đỏ bừng, quay đầu không dám nhìn hắn, một lát sau, liền cảm giác được một thứ đồ thô nóng chống lên huyệt khẩu nàng.

"Ha... Chàng... Chàng... Chàng..." Hà Nguyệt còn chưa dứt lời, Từ Thanh Dương thẳng lưng, côn th*t thẳng tắp c*m v** lối đi ướt át.

côn th*t hắn còn ở trong t*** h***t lại đem Hà Nguyệt lật lại, để nàng quỳ ghé vào trên giường, đôi tay kéo eo nhỏ, làm nàng nâng lên mông nhỏ.

côn th*t thô dài ở trong dũng đạo dạo qua một vòng, thân gậy phủ kín gân xanh nghiền ép v*ch th*t mềm mại.

Hà Nguyệt thở hổn hển, lời muốn nói liền biến thành tiếng r*n r*: "Ưm ha... Chàng... Muốn... A..."

t*** h***t bỗng nhiên buộc chặt, bên trong không ngừng phân bố d*m thủy, nương theo chỗ g*** h*p hai người chảy xuống dưới, dọc theo đùi nàng chảy xuống khăn trải giường.

Từ Thanh Dương cong lưng vây quanh ngực Hà Nguyệt, bàn tay xoa bóp ngực nàng, hạ thể bắt đầu đâm chọc từng cái có tiết tấu.

Hắn há mồm cắn lên cổ Hà Nguyệt, lưu lại một dấu hôn, Hà Nguyệt bị cắn buộc chặt bụng nhỏ, huyệt thịt mấp máy l**m m*t côn th*t không buông.

Từ Thanh Dương kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng chụp đánh mông Hà Nguyệt, thanh âm thô khàn nói: "Thả lỏng chút!"

Sau đó cũng mặc kệ Hà Nguyệt có thả lỏng không, bàn tay bóp eo nàng bắt đầu dùng côn th*t không ngừng va chạm chân tâm.

Khuôn mặt nhỏ Hà Nguyệt ửng hồng, thừa nhận từng cú va chạm mãnh lực của hắn, cái miệng nhỏ vô thức khẽ nhếch, trong miệng anh anh a a kêu loạn.

"Ta không được... Sắp không được..." Hà Nguyệt điên cuồng lắc đầu, rất nhiều lần bị đâm muốn lao về phía trước, lại bị Từ Thanh Dương ôm về.

Từ Thanh Dương nắm chặt eo nàng, bỗng nhiên thẳng lưng, phần hông không ngừng va chạm trên cái mông tròn trịa của nàng.

"A!!!" Thân mình Hà Nguyệt hoàn toàn mềm xuống, hạ bụng buộc chặt, t*** h***t điên cuồng co rút, một cỗ d*m thủy trong suốt phun ra, tất cả đều tưới lên côn th*t sưng to.

Từ Thanh Dương bị kẹp gầm nhẹ một tiếng, tùy ý c*m v** vài cái liền rút côn th*t ra, đem t*nh d*ch bắn vào g*** h** ch*n Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt tê liệt ngã xuống giường, "Hô... Hô... Hô..." Thật sự là mệt đến một ngón tay cũng không muốn động đậy.

t*** h***t bị t*nh d*ch nóng bỏng tưới lên muốn phỏng, cái miệng nhỏ còn tiếp tục phun ra d*m thủy dính nhớp.

Từ Thanh Dương cúi xuống nhẹ nhàng hôn chiếc lưng bóng loáng của nàng, đầu lưỡi thong thả l**m láp từng giọt mồ hôi thơm.

Cẳng chân Hà Nguyệt vô lực muốn đá hắn, còn chưa kịp đã đến hắn người liền ngã xuống.

"Ta thật sự mệt mỏi..." Hà Nguyệt vô cùng đáng thương r*n r*, hy vọng hắn có thể buông tha nàng.

"Ta biết, ta chỉ hôn nàng thôi." Từ Thanh Dương một bên hôn lưng nàng, trong miệng mơ hồ không rõ đáp lời, động tác cũng không dừng lại.

Hà Nguyệt thiên chân cuối cùng lại bị hắn lừa gạt một hồi, đến khi nàng ngủ khóe mắt còn vương một giọt nước mắt.

Kết quả chính là sáng hôm sau Hà Nguyệt không ngoài ý muốn lại dậy muộn.

Nàng rầm rì đánh vào gối đầu của Từ Thanh Dương đặt ở một bên, trong lòng âm thầm thề, sau này tuyệt đối không thể để Từ Thanh Dương dễ dàng bắt nạt như vậy được.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 54: Bị thương



Không đợi Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương tính toán sổ sách, người này lại đi làm nhiệm vụ.

Trước lạ sau quen, hiện tại một mình Hà Nguyệt cũng có thể chăm sóc tốt hai đứa nhỏ.

"Ma ma, ba ba khi nào trở về a?" Từ nhị bảo một bên chọc chọc chén cơm, một bên tò mò hỏi.

Đợt này nàng dạy hai đứa nhỏ tự ăn cơm, Hà Nguyệt cầm quần áo cũ trước kia làm yếm cho bọn chúng.

Làm hai đôi đũa gỗ, thìa gỗ cho bọn chúng, hai đứa nhỏ tuy rằng chưa thuần thục, nhưng đã có thể tự ăn cơm.

Hà Nguyệt lau hạt cơm dính bên miệng nàng, "... Ma ma cũng không biết, hay là hàng ngày con vẽ một vòng tròn lên vở, chờ đến khi con vẽ đến vòng thứ ba mươi, ba ba khả năng sẽ trở về!"

Từ tiểu bảo bên cạnh sau khi nghe được trừng lớn mắt: "Thật vậy ạ? Vậy con cũng sẽ vẽ xoắn ốc, chờ khi ba ba trở về, con sẽ đem vở cho ba ba xem."

Hà Nguyệt nhìn hai đứa nhỏ cao hứng thảo luận muốn cho Từ Thanh Dương sau khi trở về xem vở bọn chúng, không khỏi cười cười.

Chờ Hà Nguyệt dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, bên ngoài vừa lúc nổi cơn mưa rào kèm sấm chớp.

Hà Nguyệt vội vàng ra sân thu quần áo, lại thay quần áo rồi xuống lầu.

Cũng không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, Hà Nguyệt nhìn mưa rơi, đột nhiên có chút nhớ Từ Thanh Dương.

Một lúc sau, mưa chợt ngưng, không khí sau cơn mưa thật tươi mát, tâm tình ủ rũ của nàng cũng theo đó tan đi.

Những ngày Từ Thanh Dương không ở nhà, thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, đảo mắt hơn một tháng qua đi.

Vở hai đứa nhỏ cũng tràn ngập hình vẽ.

Một buổi chiều, nàng đang ở trong nhà đọc sách cho hai đứa nhỏ nghe, đột nhiên nghe thấy có người ở ngoài sân kêu nàng: "Tẩu tử có nhà không?"

Hà Nguyệt bế hai đứa nhỏ đi ra ngoài, nhìn thấy là binh lính cấp dưới của Từ Thanh Dương.

Nàng tò mò nhìn đối phương, không rõ hắn có chuyện gì, trừ phi...

"Từ Thanh Dương có chuyện gì sao?" Nàng sốt ruột hỏi, trên mặt tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

"Doanh trưởng hắn... Lần này bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, tẩu tử không cần quá mức lo lắng."

Bị thương... Hắn bị thương... Hà Nguyệt vừa nghe hắn bị thương, giống như có người đột nhiên bóp chặt trái tim nàng, làm nàng không thở nổi.

Trên ngón tay bỗng truyền đến độ ấm làm nàng hồi phục lại tinh thần.

Nàng cúi đầu nhìn mặt hai đứa nhỏ có vẻ sợ hãi, trong lòng khẽ nhói lên, vội vàng tỉnh tỉnh táo lại, hỏi: "Vậy chàng ấy hiện giờ ở đâu, ta có thể qua thăm không?"

"Tất nhiên là được, ta đi tìm người sắp xếp một chút."

"Vậy làm phiền." Hà Nguyệt cảm kích hướng hắn gật đầu, về phòng bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần mang theo.

Quần áo tắm rửa, khăn lông, còn làm chút đồ ăn cho Từ Thanh Dương.

Hà Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa ma ma muốn đi bệnh viện thăm ba ba, các con muốn đi cùng không?"

Từ nhị bảo vừa rồi nghe thấy ba nàng bị thương, đôi mắt đều đỏ, vội vàng sốt ruột kêu: "Muốn đi, muốn đi thăm ba ba!" Giống như sợ Hà Nguyệt không đáp ứng nàng.

"Con... Con cũng phải đi! Con muốn cho ba ba xem tranh con vẽ." Từ tiểu bảo nắm đôi tay nhỏ, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

"Được, vậy chúng ta cùng đi thăm ba ba, nếu các con có đồ vật muốn đưa cho ba ba, bây giờ liền đem bỏ vào cặp sách đi."

"Ma ma cũng phải chuẩn bị đồ mang cho ba ba, các con ngoan ngoãn đợi, để ma ma đi làm được không?"

"Vâng." "Được ạ."

"Ma ma biết các con ngoan nhất." Hà Nguyệt lại dặn dò vài câu, mới vội vàng vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị thức ăn mang cho Từ Thanh Dương.

Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính, Hà Nguyệt đem canh gà vừa nấu đi ra, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, trên lưng mỗi đứa đeo một chiếc cặp sách.

"Ma ma." "Ma ma." Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo thấy nàng tới thì vội vàng triều nàng chạy tới.

"Đi thôi, chúng ta đi thăm ba ba." Hà Nguyệt mỗi tay dắt một đứa nhỏ lên xe, đến thẳng bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Từ Thanh Dương với vẻ mặt không vui nằm ở trên giường.

Giám sát Trần một bên nhìn bộ dáng này của hắn, cũng biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, nhịn không được phát hỏa nói: "Một hai đứa đều không làm người khác bớt lo, tiểu Triệu như thế, ngươi cũng vậy."

Từ Thanh Dương nhàn nhạt nhìn hắn một cái liền quay đầu không để ý tới hắn, đem hắn coi như không khí.

"Lời nói của ta ngươi là có nghe hay không?" Giám sát Trần thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của hắn, cũng phát hỏa.

"Để ngươi ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ngươi còn bày sắc mặt với ta, cũng không nghĩ lần này bản thân bị thương ở đâu, còn muốn xuất viện sớm!"

Từ Thanh Dương vừa nghe cũng phát hỏa, lập tức nói: "Sớm có thể xuất viện rồi, một hai phải bắt ta ở đây đợi, ta nói cho ngươi, hôm nay ta chắc chắn phải đi, ai khuyên ta cũng không nghe."

Giám sát Trần bị hắn chọc cho tức giận muốn chửi ầm lên, vừa vặn ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Giám sát Trần trừng mắt Từ Thanh Dương một cái, thở sâu, lúc này mới ho nhẹ một tiếng: "Khụ... Mời vào."

Lúc Hà Nguyệt đi vào, thấy Từ Thanh Dương một chân bó thạch cao nằm ở trên giường, cùng với bộ dáng hàng ngày chênh lệch thật lớn, khiến nàng không khỏi sửng sốt, nước mắt lập tức chảy ra.

Từ Thanh Dương thấy người tới mãi không nói chuyện, chỉ tưởng hộ sĩ tới tuần phòng, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu muốn đuổi đối phương ra ngoài.

Kết quả vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy tiểu tức phụ cùng hai đứa nhỏ hắn thương nhớ ngày đêm đang đứng ở cạnh cửa si ngốc nhìn chằm chằm hắn.

"Mấy người..." Hắn sửng sốt một chút, há mồm đang muốn nói chuyện, vừa mới nói hai chữ, đã bị hai đứa nhỏ hung hăng phác gục.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 55: Từ doanh trưởng thăng chức



Từ Thanh Dương thế nào cũng không nghĩ tới tức phụ cùng hai đứa nhỏ sẽ tới bệnh viện thăm hắn.

Nhìn hai củ cải nhỏ trong lòng ngực, tuy tâm tình vừa mới còn khó chịu, giờ lại tốt lên.

Từ nhị bảo ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ đến lời thúc thúc ở nhà vừa nói, vội vàng lo lắng hỏi: "Ba ba, chân ba bị gãy, có phải không thể đi đường được không?"

Nàng nhớ tới lần trước tiểu Hoàng ca ca ngã từ trên cây xuống gãy chân cũng bị bó thành thế này, ngay cả đường cũng không đi được.

Cho nên tiểu nha đầu này mới lo lắng ba ba nàng không thể đi đường được.

Ánh mắt Từ Thanh Dương nhu hòa, bàn tay to xoa đầu tiểu nha đầu, "Chân ba ba chỉ là bị thương nhẹ, qua mấy ngày là tốt rồi, tất nhiên có thể đi đường."

Từ nhị bảo nghe vậy cao hứng nói: "Quá tốt rồi! May mắn chân ba ba không bị hỏng."

Từ tiểu bảo ở một bên cũng cao hứng, hắn lấy ra một cuốn vở từ ba lô, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng đưa cho Từ Thanh Dương: "Ba ba, tặng cho ba."

Từ Thanh Dương tò mò nhận lấy, mở vở ra, mỗi một tờ đều vẽ một vòng tròn lớn, cơ hồ vẽ đầy hơn một nửa cuốn vở.

"Đây là...?" Từ Thanh Dương nghi hoặc nhìn Từ tiểu bảo.

Tiểu bảo thẹn thùng cười, bàn tay nhỏ sờ sờ đầu: "Ma ma bảo, chỉ cần mỗi ngày vẽ một vòng tròn, chỉ cần vẽ đủ 30 vòng là ba ba sẽ về."

"Nhưng mà lần này con vẽ tận 40 cái, ba ba mới trở về, con... Con nhớ ba ba."

Từ Thanh Dương sửng sốt một chút, trầm mặc bế Tiểu bảo lên, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, mới khẽ nói: "... Ba ba cũng nhớ con."

Từ tiểu bảo được ba ba ôm vào trong ngực vui vẻ muốn hỏng rồi, Từ nhị bảo thấy thế, cũng dán lên muốn Từ Thanh Dương ôm nàng.

Từ lúc tiến vào Hà Nguyệt lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng tiến lên ôm hai đứa nhỏ xuống dưới.

Trước trừng mắt nhìn Từ Thanh Dương một cái, mới quay đầu cùng hai đứa nhỏ nói: "Trước khi ra cửa trước, ma ma có phải không dặn hai đứa ba ba bị thương hay không?"

Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo nhìn nhau một cái sau đó sôi nổi gật đầu.

"Các con bình thường khi té ngã có phải cũng rất đau không?"

"Vậy hiện tại đổi thành ba ba bị thương, các con đè nặng ba ba như vậy, ba ba có phải cũng sẽ đau không?"

Bọn nhỏ vừa nghe, lập tức lo lắng nhìn về phía Từ Thanh Dương: "Ba ba không sao chứ?" "Ba ba thực xin lỗi."

Từ Thanh Dương thấy bộ dáng hai đứa nhỏ khổ sở, đang muốn mở miệng nói không sao, Hà Nguyệt giống như biết hắn nghĩ gì hung hăng trừng mắt.

Trong ánh mắt mang theo cảnh cáo khiến Từ Thanh Dương ngày thường không sợ trời không sợ đất khó có khi lúng túng.

Giám sát Trần giống như người tàng hình đứng ở trong góc.

Nhìn Từ Thanh Dương ăn nghẹn không khỏi muốn cười, không ngờ tức phụ Từ Thanh Dương thoạt nhìn nhỏ xinh nhỏ xinh, một ánh mắt cũng đủ trị được Từ Thanh Dương.

Giám sát Trần khụ một tiếng, hiển nhiên là nhìn ra vợ chồng bọn họ có chuyện muốn nói, liền chủ động nói: "Ta mang hai đứa nhỏ ra bên ngoài đi dạo một chút."

Hà Nguyệt lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có người ngoài, mặt tức khắc đỏ lên, vội vàng ngượng ngùng nói: "Vậy làm phiền."

Chờ đến trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương, Hà Nguyệt hừ một tiếng, lấy ra canh gà trong túi đổ ra chén đưa cho hắn: "Uống đi." Nghe ra được nàng còn không cao hứng.

Từ Thanh Dương tuy rằng đuối lý, nhưng hắn cũng rất nhớ tức phụ, trên mặt lại không biểu hiện ra, ngoài miệng vô lại nói: "Nàng đút cho ta!"

Hà Nguyệt trừng hắn một cái, "Chân chàng bị thương mà." Ý là tay chàng không sao, tự mình uống đi.

Từ đại gia vô lại không nghe: "Ta muốn nàng đút cho ta."

Hà Nguyệt cãi không lại hắn, nội tâm vẫn lo lắng thân thể hắn, đành phải cắn răng ngồi xuống bên giường bệnh, múc một ngụm canh đưa đến bên miệng hắn: "Uống đi."

Từ Thanh Dương uống một ngụm, mày cũng hòa hoãn lại: "Cố ý nấu cho ta?"

Hắn nhớ rõ trước khi đi làm nhiệm vụ trong nhà gà còn chưa lớn, cũng không biết nàng đi đâu lấy được thịt gà.

"Mấy ngày hôm trước con gái chàng thèm thịt, ta nhờ Lý tẩu tử giết thịt, thịt gà còn dư lại vừa lúc nấu cho chàng."

Từ Thanh Dương nghe xong cũng không giận, từng ngụm đem canh gà uống hết.

"Canh gà rất ngon."

"Ừm."

Từ Thanh Dương thấy nàng banh khuôn mặt, thu dọn đồ, chớp mắt: "A..."

"Làm sao vậy? Miệng vết thương đau sao?" Hà Nguyệt nghe thấy tiếng kinh hô, vội vàng sốt ruột đi lại, không ngờ lại bị hắn kéo lên trên giường.

"Chàng làm gì? Còn không buông tay?" Hà Nguyệt giãy giụa hai cái, sợ đè lên miệng vết thương của hắn, vội vàng vỗ cánh tay bảo hắn buông ra.

"Không buông, đi lên bồi ta." Từ Thanh Dương ôm tức phụ kiểu mềm trong lòng ngực, khoang mũi tràn ngập mùi hương của nàng, làm hắn thoải mái thở dài một hơi.

"Nàng đừng nóng giận, ta có tin tức tốt nói cho nàng."

"Chàng buông ta ra trước, ta sợ ta đè lên miệng vết thương của chàng."

"Thành thật chút." Từ Thanh Dương nhẹ nhàng vỗ mông Hà Nguyệt làm khuôn mặt nhỏ của Hà Nguyệt đỏ lên, xác thật không dám động.

"Ta thăng chức, khả năng một hai tháng tới." Từ Thanh Dương ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

"Thăng chức? Liên quan tới lần này bị thương sao?" Hà Nguyệt tuy rằng thật cao hứng vì nam nhân của nàng thăng chức, nhưng nếu dùng thân thể của hắn đổi lấy, nàng thà rằng không cần.

"Một phần là như vậy, lần này bắt được mấy gián điệp trọng yếu, bên đơn vị thấy tư lịch ta cũng ổn, nên cân nhắc thăng chức cho ta."

"Vậy kế tiếp chính là phó đoàn trưởng?"

"Không sai, nàng cũng có thể xem như đoàn trưởng phu nhân." Từ Thanh Dương thấp thấp cười, "Xin hỏi đoàn trưởng phu nhân, ta có được khen thưởng không?"

Tâm tình Hà Nguyệt cũng tốt lên, nói: "Vậy chàng muốn khen thưởng cái gì?"

Eo bụng Từ Thanh Dương bỗng đâm về phía trước, một thứ ngạnh ngạnh trực tiếp đánh vào mông Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt: "......"

"Chàng bị thương cũng không thể ngừng nghỉ đến chuyện này...?"

Từ Thanh Dương: "Ta quá thèm, nhịn không nổi."

Hà Nguyệt thật sự rất muốn bổ đầu óc hắn nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì, ngay cả khi bị thương cũng nghĩ đến chuyện đó.

Nàng tận tình khuyên bảo nói: "Chân chàng bị thương, chàng muốn động cũng không thể động phải không?"

Vốn nàng cho rằng Từ Thanh Dương có thể nghe lời khuyên nhủ của nàng, không ngờ hắn nở nụ cười không đáng tin với nàng, giây tiếp theo, đem thân mình nàng ôm lên eo hắn.

"Một khi đã như thế, vậy thì vất vả cho nàng."

Hà Nguyệt: "... Hửm?"
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 56: Bệnh viện play/nữ thượng vị nội bắn 🔞



Quần áo nửa người dưới của Hà Nguyệt đã sớm không thấy đâu, áo trên bị đẩy lên trên nội y, lộ ra nh* th*t đầy đặn.

Hà Nguyệt ngồi trên bụng Từ Thanh Dương, tuy rằng đã khóa cửa, nhưng vẫn bất an nuốt nước bọt.

"Chàng xác định sẽ không có người đi vào?" Nếu như bị người khác biết ở bệnh viện làm loại chuyện này, nàng có còn mặt mũi hay không.

Từ Thanh Dương v**t v* cái lưng bóng loáng của nàng, nghe vậy cũng chỉ câu môi cười, "Đừng sợ, cửa đã khóa, bây giờ nàng có thể bắt đầu rồi."

Sau khi nói xong hắn liền dựa người ra sau, một bộ dáng phó mặc cho Hà Nguyệt làm chủ.

Hà Nguyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Thanh Dương, đành phải lấy hết can đảm kéo quần hắn xuống, côn th*t c**ng c*ng nháy mắt từ trong quần nhảy ra, đánh lên tay nàng.

Nàng sợ tới mức vội rụt tay lại, cảm thấy chỗ mới bị chạm vào vừa ướt vừa dính, khiến nàng không khỏi mặt đỏ tim đập.

Nàng lúc này tr*n tr** nửa người dưới ngồi trên đùi hắn, phía dưới của bọn họ gắt gao tương dán.

Nàng cũng không biết làm tiền diễn, cũng không biết khuếch trương t*** h***t mình thế nào, dưới con mắt thúc giục mang theo lửa nóng của Từ Thanh Dương chỉ có thể ngồi dậy, đem t*** h***t nhắm ngay đầu côn th*t, chậm rãi ngồi xuống.

"A ha... Ưm... Ha... Không được... Quá lớn..." q** đ** chỉ đi vào một chút, Hà Nguyệt liền chịu không nổi kêu lên.

Thật chặt... t*** h***t mấy tháng không làm lại khôi phục chặt chẽ như trước kia, khiến cho hơn nửa thân gậy còn lộ ở bên ngoài.

Từ Thanh Dương thấp suyễn một tiếng, q** đ** bị l**m m*t vô cùng sảng khoái, hắn muốn đem toàn bộ thân gậy cắm sâu vào t*** h***t nàng.

"Ta giúp nàng." Bàn tay to nắm lấy eo nàng, Từ Thanh Dương đem nàng ấn xuống, đẩy hông, eo bụng hướng lên trên, côn th*t tức khắc thọc sâu vào t*** h***t.

Hà Nguyệt ô nghẹn một tiếng, bị hắn đâm thật mạnh, tiếng r*n r* ngọt nị đều kẹt trong cổ họng.

"Động đi." Từ Thanh Dương vỗ vỗ mông nàng, ý bảo nàng có thể bắt đầu động.

Vì thế Hà Nguyệt chỉ có thể ủy khuất mà n*ng m*ng nhỏ lên, thong thả bắt đầu dùng t*** h***t v**t v* trên dưới thân gậy.

"A... A... Ngứa... Bên trong thật ngứa..." Hà Nguyệt lắc lư mông nhỏ, làm côn th*t cắm nhiều góc độ trong t*** h***t.

Hai chân nàng mở rộng, d*m thủy từ huyệt khẩu chảy xuống kẽ mông, t*** h***t lên xuống phun ra nuốt vào cây côn th*t.

Tư thế nữ thượng vị làm thân gậy hoàn toàn bị nuốt vào, tay Hà Nguyệt ấn lên cơ bụng Từ Thanh Dương, thân mình theo động tác lên xuống phập phồng.

Một đôi kiều nhũ trước ngực cũng theo đó đong đưa lên xuống, t*** h***t ngậm lấy côn th*t phun ra nuốt vào, từ kẽ mông sẽ thấy lộ ra một đoạn thân gậy xanh tím, trên côn th*t dính đầy d*m d*ch trong suốt.

"Ha... Ha... Ta không còn sức nữa." Ngày thường đều ngoan ngoãn nằm trên giường bị thao, nàng không nghĩ khi chủ động lại mệt như thế.

Hà Nguyệt thở phì phò, mềm mại ghé vào ngực Từ Thanh Dương, t*** h***t như cũ gắt gao l**m m*t thân gậy, nhưng một chút sức lực cũng không có.

Nàng thở phì phò, nghĩ có nên nghỉ ngơi một lúc không, lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên.

"Thể lực quá kém." Sau đó eo nàng đã bị hắn nâng lên, lại nặng nề mà ấn xuống.

"Kẹp chặt." Từ Thanh Dương đột nhiên một đẩy eo, bắt đầu ra vào t*** h***t.

Bàn tay to đẩy ra hai mảnh mông vểnh lên của nàng, để côn th*t dễ dàng ra ra vào vào dũng đạo.

"A!! A!! A!!" Hà Nguyệt bị đâm nghiêng ngả lảo đảo, nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống, sợ tới mức vội vàng kẹp lấy côn th*t bên trong huyệt.

Từ Thanh Dương bị kẹp da đầu tê rần, dùng hai khuỷu tay chống thân thể dựa vào ngực nàng, há mồm ngậm lấy đầu v*.

"A a a... Chàng... Đừng hút..." đầu v* bị hắn ngậm trong miệng tùy ý đùa bỡn, đầu lưỡi đảo quanh q**ng v*, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, m*t đầu v* kéo ra, khiến Hà Nguyệt vô lực ngửa đầu r*n r*.

"Đau... Buông ta ra..." Hà Nguyệt ôm cái đầu trước ngực, muốn đem hắn đẩy ra, không ngờ lại bị hắn nặng nề hút một cái, khiến nàng tức khắc không chút sức lực mềm xuống, vừa lúc hắn đẩy hông làm nàng thuận thế ngã xuống làm côn th*t tiến sâu vào t*** h***t.

q** đ** ngoài ý muốn đâm đến miệng t* c*ng, Hà Nguyệt vừa đau vừa sung sướng, a một tiếng, trực tiếp cao trào, d*m d*ch bên trong tưới lên trên q** đ**.

Sau khi cao trào côn th*t bị v*ch th*t mềm cắn đến phát đau, kh*** c*m chạy dọc từ xương cột sống truyền lên đại não.

Từ Thanh Dương gầm nhẹ một tiếng, bóp eo nàng, mỗi lần thẳng lưng hướng lên đều sẽ đem thân mình nàng ấn xuống.

Nguyên cây côn th*t hoàn toàn đi vào, mông thịt không ngừng va chạm vào trứng d**, thanh âm d*m m* tràn ngập trong phòng bệnh, kèm tiếng nước tấm tắc.

Mông nhỏ bị đâm tạo ra một loạt vệt đỏ, cảm giác vừa tê vừa đau khiến cho Hà Nguyệt chỉ có thể vô lực ngã lên người hắn.

"Tới... Muốn tới..." Từ Thanh Dương dùng sức đẩy eo, đem Hà Nguyệt gắt gao đè lên bụng hắn, thả lỏng tinh quan không ngừng b*n r* nùng tinh, bắn hết vào trong t*** h***t.

Hà Nguyệt bị t*nh d*ch nóng bỏng làm cho toàn thân tê dại, kêu lên một tiếng, hai đùi giãy giụa động động vài cái.

Eo nhỏ lại bị Từ Thanh Dương gắt gao ấn xuống, nàng chỉ có thể bò trở lại, tùy ý để t*nh d*ch đặc sệt đem bụng nhỏ của nàng bắn đến khi căng phồng gắng gượng.

Bên trong bắn đầy t*nh d*ch nóng bỏng nam nhân.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 57: Bảy năm sau (Hoàn)



Thời gian thấm thoát trôi qua.

Đảo mắt đã qua bảy năm, bảy năm này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Từ Thanh Dương thăng chức lên làm phó đoàn trưởng, Đại tráng nhà Lý tẩu tử kết hôn, Thạch Hiểu Tĩnh sinh thêm đứa con trai, hai đứa nhỏ cũng tiểu học.

Hà Nguyệt vỗ về cái bụng tròn vo, nghĩ đến tiểu sinh mệnh bên trong, không khỏi nở nụ cười.

Đứa nhỏ ngoài ý muốn này là từ lần gần nhất Từ Thanh Dương đi làm nhiệm vụ mà có được.

Từ Thanh Dương mấy năm nay không ít lần đi làm nhiệm vụ, nhanh thì một hai tuần, lâu thì kéo dài ba bốn tháng mới trở về.

Lần này hắn đi hơn bốn tháng, cũng không biết khi hắn về thấy bụng mình tròn vo sẽ phản ứng thế nào.

Không nói đến Từ Thanh Dương biết sẽ thế nào, hai đứa nhỏ biết ma ma mang thai thì cực kì hưng phấn.

Đặc biệt là Tiểu bảo, tuy rằng trong quân khu có rất nhiều đứa bé nhỏ hơn hắn. Nhưng hắn vẫn rất cao hứng khi sắp có thêm em trai em gái ruột.

Từ tiểu bảo ngồi cạnh Hà Nguyệt, thật cẩn thận v**t v* bụng nàng.

"Ma ma, em gái đang ngủ sao?" Cũng không biết tại sao, Từ tiểu bảo cảm thấy trong bụng Hà Nguyệt là em gái.

Mà Hà Nguyệt đã có cả con trai lẫn con gái, bởi vậy đối với giới tính đứa nhỏ này cũng không quá tò mò.

"Ma ma cũng không biết."

"Ma ma nói em gái còn hơn bốn tháng nữa mới đi ra phải không?"

"Đúng vậy, đến lúc đó Tiểu bảo sẽ là ca ca."

Đối với với việc trở thành ca ca, Từ tiểu bảo tỏ ra rất hưng phấn, lập tức vỗ ngực bảo đảm hắn sẽ sẽ là một ca ca tốt.

"Vậy ca ca hôm nay đã làm xong bài tập chưa?"

"Còn một chút, bây giờ con sẽ đi làm nốt." Sau khi nói xong, Từ tiểu bảo liền ngoan ngoãn cầm vở đi làm bài.

Hơn hai mươi phút sau, Từ nhị bảo cũng đã trở lại, bảy năm qua đi, vốn là đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp cũng trở thành một tiểu cô nương thon thả.

"Ma ma, con đã về."

"Đã về rồi, có đói bụng không, có muốn ăn chút điểm tâm không?" Hai đứa nhỏ đang vào giai đoạn phát triển, sức ăn cũng lớn hơn so với trước kia.

"Vâng, cảm ơn ma ma." Từ nhị bảo lấy điểm tâm trên bàn, bỏ vào trong cái miệng nhỏ, chờ đến khi ăn xong, cũng tự giác đi làm bài tập.

Hà Nguyệt đối với việc học hành của hai đứa nhỏ rất để tâm, cũng may hai đứa nhỏ cũng biết cố gắng.

Từ tiểu bảo hàng năm an ổn ngồi ở vị trí thứ nhất toàn ban, thành tích của Từ nhị bảo cũng ở top đầu, khiến cho mấy tẩu tử hâm mộ không thôi.

Hà Nguyệt biết, ba năm tới sẽ khôi phục kì thi đại học, bởi vậy mấy năm nay nàng không dám lơi lỏng việc học của hai đứa nhỏ chút nào.

Hà Nguyệt vừa qua sinh nhật 27 tuổi được mấy ngày, Từ Thanh Dương đã trở lại.

Chỉ cần nghĩ tới phản ứng của Từ Thanh Dương khi thấy bụng nàng, nàng đều không nhịn được mà bật cười.

"Chàng đã về rồi." Mới vừa dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, Hà Nguyệt cảm thấy hơi khát, liền xuống bếp uống nước, vừa vặn gặp hắn vào nhà.

"Ừm... Còn chưa ngủ?" Từ Thanh Dương đang cúi đầu đổi giày, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới bụng nàng.

"Đang muốn ngủ, có chút khát nên xuống đây uống chén nước."

"Bình nước trong phòng hết nước rồi sao? Ta không ở nhà nàng đến nước cũng lười thay?" Từ Thanh Dương nghe vậy mày nhăn lại, đang muốn nói nàng hai câu, liền thấy cái bụng to ra của nàng.

"Nàng... Nàng... Nàng..." Từ Thanh Dương lắp bắp, nhìn cái bụng nhô lên của nàng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

"Ha ha ha..." Hà Nguyệt bị hắn chọc cười, nhìn hắn chậm chạp không dám lại gần, liền chủ động đi tới chỗ hắn.

Tay nhỏ cầm tay hắn đặt lên bụng nàng, ôn nhu nói: "Chàng rời đi không lâu ta liền phát hiện mang thai, đã hơn sáu tháng."

Chờ đến khi Từ Thanh Dương v**t v* bụng nàng, rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần.

Hắn nhìn nhìn bụng nàng, lại dùng ánh mắt đem nàng toàn thân trên dưới đảo qua một lần, lúc này mới thở ra một hơi.

"Đứa nhỏ có quậy nàng không?" Hắn nhớ rõ lần trước Hà Nguyệt mang thai, tuy rằng bọn nhỏ rất ngoan, nhưng bởi vì song thai, nàng khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái.

Nghĩ đến mấy tháng vừa rồi hắn không có bên cạnh chăm sóc nàng, để nàng tự mình đối mặt với mấy tình huống đó, hắn nhịn không được mà gắt gao nắm tay, lo lắng nhìn nàng.

"Ta không sao." Hà Nguyệt cười cười trấn an hắn, sau đó tiến lên vài bước ôm lấy eo hắn.

"Con rất ngoan, Nhị bảo cùng Tiểu bảo cũng nghe lời, chàng đừng lo lắng."

Từ Thanh Dương thật cẩn thận che chở bụng nàng, bàn tay to vòng sau thắt lưng nàng, khom lưng, đem đầu chôn lên cổ nàng.

"... Ừm, ta đã trở về."

"Ôm nàng đi lên ngủ?"

"Ừm..." Hà Nguyệt rúc trong lòng ngực hắn, mềm mại lên tiếng.

Bị hắn bế lên, ở trong lòng ngực hắn ngáp một cái, ngửi hơi thở trên người hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

- -----------------------------------------------------------------

Hoàn chính văn
 
Back
Top Bottom