Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 31: Bắt lấy nhục côn giữa hai chân Từ doanh trưởng 🔞



Cuộc sống sinh hoạt sau khi sinh con thay đổi khác biệt, hai vợ chồng cố gắng trở thành một đôi cha mẹ tốt, cũng không phải dễ dàng.

Nhưng Hà Nguyệt rất may mắn, gặp một người tuy không nói lời ngon tiếng ngọt nhưng sẽ dùng hành động thực tế để biểu đạt tâm ý mình.

Ba tháng đầu cứ như vậy thuận lợi trôi qua, nháy mắt cũng đến ngày Từ doanh trưởng có thể khai trai.

Trước giờ cơm chiều, Từ doanh trưởng còn chưa kịp đổi trang phục huấn luyện liền chạy tới phòng bếp.

Từ sau lưng ôm lấy Hà Nguyệt đang nấu cơm, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cùng nhau tắm rửa."

Hà Nguyệt bị hành động của hắn dọa ngốc một hồi, sau đó hiểu được khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ bừng lên.

Nhưng nói thật... Nàng cũng có chút nhớ thân thể nam nhân của mình.

Cánh tay hữu lực, eo bụng rắn chắc mạnh mẽ, còn có vật nóng bỏng kia lưu lại độ ấm trong cơ thể nàng.

Từ Thanh Dương không nghe thấy nàng trả lời, cho rằng nàng không nghe rõ.

Ở nàng bên tai nàng nói lại một lần, lần này còn đẩy hông ám chỉ nàng một chút.

Hà Nguyệt xấu hổ vội vàng ừ một tiếng, ngay sau đó dùng khuỷu tay đụng hắn: "Chàng trước chạy đi xem bọn nhỏ một chút, một ngày không gặp, bọn chúng nhất định rất nhớ chàng."

Nghe đến hai đứa nhỏ, mặt Từ doanh trưởng nháy mắt trở nên nhu hòa xuống.

Kỳ thật Hà Nguyệt cũng không ngờ Từ Thanh Dương sẽ thích hai đứa nhỏ như vậy.

Về đến nhà mặc kệ muộn thế nào, luôn tự mình ôm chúng ở trong phòng, hoặc đi vài vòng trong viện.

Thậm chí có một lần nàng còn nghe thấy Từ doanh trưởng lén lút nói chuyện cùng bọn nhỏ, làm nàng tiếc nuối ở thời đại này không có máy ảnh, nếu không nàng đã có thể đem màn này lưu giữ lại.

Cơm chiều xong, chờ Hà Nguyệt đem hai đứa dỗ ngủ, nàng xoay người, liền thấy Từ Thanh Dương ở phía sau, dùng đôi mắt cực nóng gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Nàng đột nhiên không dám đi lại phía hắn, nghĩ đến hắn cấm dục lâu như vậy, tối hôm nay cũng không biết sẽ tra tấn nàng như thế nào, hai chân nàng không khỏi nhũn ra.

Từ Thanh Dương thấy nàng đứng ngốc tại chỗ, chậm chạp không đi về phía hắn liền không kiên nhẫn, tiến lên một bước đem nàng bế lên, đi đến phòng tắm dưới lầu.

Hà Nguyệt đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ dán trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn chỉ cảm thấy tim mình cũng đập rộn ràng.

Từ Thanh Dương đem nàng buông xuống, nhanh tay cởi từng lớp xiêm y của nàng.

Sau khi sinh con trên người nàng có nhiều hơn một cỗ thiếu phụ ý nhị, tuy rằng cân nặng của nàng vẫn còn lớn hơn so với trước kia, nhưng ngoại trừ trên bụng có thêm ít thịt thì còn lại đều dồn vào trên ngực.

Bởi vậy Hà Nguyệt mỗi lần cho bảo bảo ăn đều tránh đi tầm mắt của Từ Thanh Dương, cảm giác hắn còn thèm sữa của nàng hơn cả bảo bảo.

Chờ đến khi bị hắn thả vào trong nước, Từ Thanh Dương cũng theo sau tiến vào.

Từ Thanh Dương mới làm một cái thau tắm mới, có thể chứa được hai người bọn họ, mặc kệ muốn náo loạn thế nào cũng được.

Hà Nguyệt thừa dịp hắn còn chưa ngồi xuống, nhịn xuống ngượng ngùng, đưa tay ra bắt lấy nhục côn g*** h** ch*n Từ Thanh Dương.

"Ưm hừ!" Từ Thanh Dương rên lên một tiếng, ánh mắt giống như muốn thiêu cháy nàng.

d**ng v*t bị Hà Nguyệt vuốt trong tay nhanh chóng ngẩng đầu lên, khiến nàng không khỏi cảm thán một tiếng: "Quá lớn, cũng không biết ngày thường làm sao đem côn th*t lớn như vậy nuốt vào."

Nàng dùng tay bắt lấy côn th*t, đầu ngón tay xẹt qua q** đ**, bàn tay ch*m r** v**t v* lên xuống.

Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo thân gậy, cảm thụ gân xanh ở trong lòng bàn tay nàng nhảy dựng, giống như là có sinh mệnh vậy.

"Tê... Nhanh một chút." Thanh âm Từ Thanh Dương tràn ngập từ tính lúc này mang theo nồng đậm d*c v*ng.

Hà Nguyệt bị mê hoặc gia tăng tốc độ trong tay, khuôn mặt nhỏ tiến lại gần, đối với q** đ** đang ngóc đầu, khẽ l**m một chút.

côn th*t bị nàng l**m trên dưới lắc lư một chút, bang một tiếng đánh vào mặt nàng.

"Ô..." Nàng hoảng sợ, theo bản năng lùi lại về phía sau.

Giây tiếp theo lại bị Từ Thanh Dương ấn sau cổ, áp lên phía trên q** đ**, "Ta còn chưa bắn."

Hà Nguyệt nhìn mã mắt chảy ra dịch nhầy màu trắng, thoáng ngây người, ở dưới ánh mắt hắn, há mồm đem hơn nửa thân gậy nuốt vào.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 32: Ưm... Li*m rất tốt... 🔞



Hà Nguyệt quỳ gối g*** h** ch*n hắn, cái miệng nhỏ phun ra nuốt vào côn th*t c**ng c*ng của nam nhân.

Mã mắt phân bố ra đục dịch theo động tác của nàng dính ra bên ngoài miệng, khiến cho môi nàng bóng nhẫy, tú sắc khả xan.

Bàn tay to của Từ Thanh Dương nhẹ nhàng đặt trên đầu nàng, giống như trấn an lại giống như là khen ngợi, "Ưm... l**m rất tốt...".

Hà Nguyệt nỗ lực há to miệng, cảm giác q** đ** đã chạm vào yết hầu nàng, lại phát hiện nàng mới nuốt vào hai phần ba, còn một đoạn cán gậy lộ ở bên ngoài.

Nàng đành phải một bên nỗ lực dùng mũi hô hấp, một bên phun ra nuốt vào côn th*t trong miệng, động tác tuy rằng không nhanh nhưng lại vô cùng tra tấn người.

Từ Thanh Dương nhìn nàng ngoan ngoãn phun ra nuốt vào côn th*t giữa háng một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được dựng thẳng eo bụng, bắt đầu ở nàng trong miệng nhợt nhạt thọc vào rút ra.

Hà Nguyệt cố gắng mở to miệng nhỏ, để côn th*t có thể dễ dàng ở trong miệng nàng ra vào, trong cổ họng cũng phát ra tiếng th* d*c vụn vặt.

"Ưm... Ưm... Ha..." côn th*t từng cái thâm nhập khoang miệng nàng, thẳng tới yết hầu.

Không biết ra vào bao lâu, Từ Thanh Dương mới gầm nhẹ một tiếng, đem t*nh d*ch đặc sệt rót toàn bộ vào trong miệng Hà Nguyệt.

t*nh d*ch đặc quánh lấp đầy khoang miệng nàng, Hà Nguyệt theo bản năng ngậm miệng lại nuốt xuống, "Ực"

d*c v*ng kìm nén đã lâu, dù cho Hà Nguyệt nỗ lực đem t*nh d*ch toàn bộ nuốt vào thì vẫn còn vài giọt t*nh d*ch theo khóe miệng nàng chảy xuống.

Từ Thanh Dương đỏ mắt, đem Hà Nguyệt kéo lại, ấn bên thau tắm, bàn tay to s* s**ng g*** h** ch*n nàng, sờ đến một tay ướt đẫm d*m thủy.

Hắn đem d*m d*ch bôi lên d**ng v*t, nắm lấy eo Hà Nguyệt, giây tiếp theo liền trực tiếp vọt vào trong.

Hà Nguyệt bị hắn đâm lùi lại về phía sau một chút, lại bị hắn kéo trở về.

Theo động tác thọc vào rút ra của hắn, chỗ hai người g*** h*p dần dần trở nên ướt át, d*m d*ch trong suốt từ trong t*** h***t theo động tác cắm rút của hắn trào ra, mỗi một lần thọc vào rút ra đều vang lên tiếng nước nhóp nhép.

"A... Thật nhiều nước." Từ Thanh Dương duỗi tay xoa xoa chỗ hai người g*** h*p, đem d*m d*ch bôi lên tấm lưng tr*n tr** của nàng lại cúi đầu đem d*m thủy l**m, ngậm vào trong miệng.

"A ha... Không cần... Đừng l**m..." Chờ Hà Nguyệt ý thức được hắn vừa mới làm gì, lập tức đỏ bừng mặt, hạ bụng khẩn trương kẹp chặt, làm Từ Thanh Dương khẽ rên một tiếng, ngay sau đó càng thẳng lưng dùng sức va chạm.

Từ Thanh Dương khóe miệng giơ lên, biết nàng không nghe được lời nói th* t*c, tức khắc càng hăng hái.

"Không cần l**m cái gì? Hửm? Nói ra." Từ Thanh Dương một bên hung hăng thẳng lưng đâm rút, lại ghé bên tai nàng nhẹ hỏi.

"Ha... Không cần... Ta nói không nên lời..." Hà Nguyệt loạng choạng đầu, mau bị kh*** c*m từ t*** h***t truyền đến làm điên rồi.

"Ngoan, nói ra, nói ra ta khiến cho nàng càng thoải mái." Nói xong Từ Thanh Dương đâm thật mạnh về trước, bàn tay to duỗi về phía trước bao lại nh* th*t trước ngực nàng.

Nhéo thật mạnh, liền cảm giác được trên tay dính ướt, hắn kinh hỉ đem người xoay lại, tầm mắt gắt gao chăm chú nhìn vào n*m v* đang chảy ra sữa tươi.

"Sữa chảy ra rồi..." Hắn ý định không tốt nhìn chằm chằm đỉnh hồng mai.

Ngay sau đó, hắn cúi đầu, há mồm đem đầu v* đang chảy sữa ngậm vào trong miệng, hung hăng bú l**m, sữa tươi thơm ngọt đều bị hắn nuốt vào trong bụng.

"Ưm... Thật ngọt... Sữa nàng sao lại ngọt như vậy, thật không muốn nhường cho hai tiểu tử kia..."

Bàn tay Từ Thanh Dương đặt trên b** ng*c no căng của nàng chậm rãi xoa bóp, ước lượng, thật đúng là lớn lên nhiều.

b** ng*c này hiện tại một tay hắn căn bản không nắm hết...

Nam nhân chôn trước ngực nàng, nhàn nhạt nói: "... Lớn lên rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Hà Nguyệt đỏ lên, vốn dĩ bị hắn l**m m*t thân mình tê dại, lại nghe được lời nói không đứng đắn của hắn.

t*** h***t hung hăng co rụt lại, cao trào đột nhiên tới mãnh liệt, nàng hét lên một tiếng, d*m thủy từ sâu trong t*** h***t phun trào ra, xối hết lên côn th*t đang ở trong cơ thể nàng.

Từ Thanh Dương cảm nhận được đường đi siết chặt, chịu đựng xúc động muốn b*n t*nh, tăng lực đạo cắm rút.

"Nhanh như vậy đã cao trào? Vẫn còn sớm." Hắn va chạm mạnh vài cái, câu môi cười xấu xa.

"Nha..." Sau cao trào Hà Nguyệt vốn mẫn cảm, bị hắn chơi xấu va chạm, ngẩng đầu lên khó chịu thét chói tai.

Từ Thanh Dương hồi tưởng lại trước kia, thử hướng tới khối thịt mềm bên trong t*** h***t đâm vài cái, quả nhiên mới đụng phải liền cảm nhận được t*** h***t điên cuồng mấp máy, Hà Nguyệt cũng bị động tác của hắn làm cho ch** n**c mắt.

Từ Thanh Dương nhếch miệng cười, giống như chơi xấu thành công:

"Tìm được rồi."
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 33: A a... Không cần... Không cần chạm vào nơi đó... ?���



Từ Thanh Dương hướng khối nếp nhăn kia nặng nề va chạm vài cái, cơ thể Hà Nguyệt tức khắc run rẩy, phát ra tiếng thét chói tai.

"Xem ra là tìm đúng rồi." Từ Thanh Dương câu môi cười, bóp eo Hà Nguyệt, bắt đầu từng cái va chạm tới khối thịt mềm kia.

Nửa người dưới bị động tác của hắn làm cho ngứa ngáy, Hà Nguyệt khó chịu, đáng thương hề hề mà xin tha: "Ưm a... Không cần... Không cần chạm vào nơi đó... Chịu không nổi..."

Hà Nguyệt cảm giác vừa mới cao trào, v*ch th*t bên trong lại bắt đầu mấp máy, nàng sợ tới mức vội vàng đẩy Từ Thanh Dương ra.

Không ngờ Từ Thanh Dương còn chưa xong, bóp eo nàng so với khi nãy còn mạnh hơn, hận không thể đem hai túi cầu phía dưới đều nhét vào trong t*** h***t nàng.

Hà Nguyệt thân mình cứng đờ, so vừa rồi lối đi còn có vẻ chen chúc hơn, t*** h***t bỗng nhiên siết chặt, d*m thủy bên trong phun trào ra.

"A a... Từ bỏ." Hà Nguyệt cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, Từ Thanh Dương còn chưa bắn, nàng đã cao trào hai lần rồi.

Cơ thể sau khi sinh con sao lại trở nên mẫn cảm như vậy...

Từ Thanh Dương lúc này đang bị t*** h***t khẩn trí kẹp đến da đầu tê dại, d*m thủy ấm nóng tưới lên côn th*t.

Từ Thanh Dương tiếp tục lao tới, hạ eo, không ngừng va chạm vào hạ thể Hà Nguyệt.

Bang! Bang! Bang! Trong phòng tắm tràn ngập tiếng va chạm của thân thể.

"Tê..." Thấy gần b*n t*nh Từ Thanh Dương vội vàng đem côn th*t rút ra, t*nh d*ch đặc sệt toàn bộ bắn bên ngoài thau tắm.

Hà Nguyệt đỏ mặt, khó hiểu mà nhìn về phía hắn: "Chàng không bắn vào sao?"

Trừ bỏ vài lần thân thể nàng không thoải mái ra, trước kia Từ Thanh Dương đều bắn vào trong, hôm nay nàng cũng không phải không thoải mái, sao lại...?

Đáp lời nàng là nụ hôn mãnh liệt từ Từ Thanh Dương, cánh môi bị hắn cường thế tách ra, đầu lưỡi của hắn câu lấy nàng, quấn lấy nhau, tấm tắc nuốt nước bọt đối phương.

"Ưm hừ... Ha... Ha..." Hà Nguyệt bị hôn hai mắt mê ly, khóe mắt ửng đỏ, mềm oặt dựa vào ngực Từ Thanh Dương.

Từ Thanh Dương ôm lấy eo nhỏ của nàng, để nàng ngồi lên đùi hắn, bàn tay to v**t v* lưng trần bóng loáng của nàng, than một tiếng: "Ta lại không phải đồ ngốc, nếu nàng lại mang thai, không phải ta sẽ phải cấm dục thêm mười tháng sao."

Cho nên hắn là vì muốn tiếp tục thao nàng mới bắn ở bên ngoài...?

Hà Nguyệt ở trong lòng chửi thầm hắn một tiếng, quả nhiên cho dù sinh con, Từ Thanh Dương vẫn là Từ Thanh Dương, trong đầu óc cũng chỉ có thế.

"Ta giúp nàng tắm rửa." Một bàn tay Từ Thanh Dương xoa mông nàng, bàn tay khác duỗi đến bao phủ nh* th*t tròn trịa trước ngực nàng.

"Ưm... Không cần... Ta tự tắm được..." Hà Nguyệt cố nén tiếng r*n r* trong miệng, tay nhỏ bắt lấy bàn tay to trước ngực muốn kéo ra, không ngờ lại bị hắn nhéo một cái thật mạnh, thân mình mềm nhũn xuống.

"Không sao, giúp tức phụ là vinh hạnh của ta." Từ Thanh Dương cúi đầu ở bên tai nàng nỉ non, sau khi nói xong một ngụm ngậm lấy vành tai nàng.

b** ng*c đẫy đà bị tay hắn nắm lấy, đầu ngón tay lôi kéo đỉnh hồng mai, trong miệng hắn còn không quên giúp mình lấy cớ: "Nàng yên tâm, ta biết nàng yêu sạch sẽ, ta nhất định sẽ giúp nàng tắm rửa thật sạch."

Hà Nguyệt bị lời nói không biết xấu hổ của hắn dọa sợ ngây người, muốn mở miệng mắng hắn, trong miệng lại phát ra từng tiếng yêu kiều r*n r*.

"Chàng... Chàng... Ha... Không biết xấu hổ..."

"Nàng đừng oan uổng ta, nàng nói xem, không phải ta đang giúp nàng tắm rửa sao." Ngón tay Từ Thanh Dương từ trên ngực nàng nàng dần dần đi xuống, đi qua eo bụng, ở trên rốn x** n*n một hồi, cuối cùng dừng lại ở g*** h** ch*n.

d*c v*ng giữa háng đã sớm thức tỉnh, q** đ** vừa lúc dán trên miệng huyệt đang khép kín, Từ Thanh Dương dùng tay lung tung xoa xoa huyệt khẩu, chờ bên trong có d*m thủy chảy ra mới bóp lấy eo Hà Nguyệt, đem người nhấc lên.

"Bên trong cũng giúp nàng rửa sạch đi, quá sâu ngón tay không chạm tới được." Trong ánh mắt Từ Thanh Dương rõ ràng lộ ra ý xấu, Hà Nguyệt hoảng loạn mà bắt lấy bờ vai của hắn, trong đầu tức khắc có dự cảm không tốt.

"Không... Không cần..." Hà Nguyệt giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi khống chế của hắn.

"Hư... Đừng nháo!" Một bàn tay Từ Thanh Dương đánh mông nàng, bang một tiếng, Hà Nguyệt đỏ mặt căm tức nhìn hắn, vội vàng dùng tay che lại mông mình.

"Chàng... Chàng..."

Không đợi nàng nói xong, Từ Thanh Dương đã đem nàng nhấn xuống, hai mảnh môi *m h* bị q** đ** mạnh mẽ căng ra, côn th*t cực nóng tức khắc vọt vào t*** h***t.

"A ha..." Hà Nguyệt bị thao thân mình mềm nhũn, cả người tức khắc phác gục trên người Từ Thanh Dương, t*** h***t bị căng mãn bắt đầu điên cuồng l**m m*t thân gậy, Từ Thanh Dương bị l**m m*t da đầu tê dại, không đợi Hà Nguyệt phục hồi lại tinh thần, liền bắt đầu một đợt thọc vào rút ra tiếp theo.

- -----------------------------------------

🥑Lạnh quá trời.... Mọi người nhớ mặc ấm vào nheee @ @
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 34: Hai bảo bảo đã có tên



Tuy rằng ngày thường Từ Thanh Dương và Hà Nguyệt luôn kêu hai đứa nhỏ là "Từ nhị bảo" cùng "Từ tiểu bảo".

Nhưng kỳ thật tên của hai tiểu bảo bối đã sớm được đặt rồi.

Từ Thanh Dương tự nhận bản thân mình không đọc nhiều sách, cũng không biết phải đặt tên thế nào, vì vậy chuyện này liền giao cho Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt lần đầu tiên đặt tên cho bảo bảo, vắt óc suy nghĩ một thời gian, mới tìm ra được cái tên thích hợp cho hai tiểu bảo bối.

"Từ An Nhiên." Đây là đại danh của Từ nhị bảo, cái tên chứa đầy chờ mong của nàng cùng Từ Thanh Dương, chỉ hy vọng con cả đời đều thuận lợi.

Đại danh của Từ tiểu bảo là: "Từ Trí Viễn." Cái tên này cũng bao hàm chờ mong của bọn họ đối với tiểu Trí.

Trong hai đứa nhỏ, tính tình tỷ tỷ gấp gáp hơn, đói bụng một chút liền la khóc ầm ĩ.

Mà đệ đệ lại ngoan hơn nhiều, khi đói bụng chỉ rầm rì vài tiếng, cho ăn xong hắn liền ngoan ngoãn ngủ.

Lý tẩu tử liền thường xuyên nói: "Đứa con trai này của muội rất biết thương mẹ."

Hà Nguyệt tính toán ở cữ xong liền trở lại trường học tiếp tục dạy, nhưng bảo bảo còn nhỏ, thật sự không rời xa mẹ được.

Lại nói, một lần sinh hai đứa nhỏ, tiêu hao nhiều sức lực nên cũng cần nhiều thời gian tĩnh dưỡng hơn, bởi vậy Hà Nguyệt thật sự không có thời gian để quay lại trường học.

Vì thế nàng thỏa luận cùng mọi người, tính toán để tiểu tử nhà Vương tẩu tử tạm thời tới dạy bọn nhỏ ở tiểu học, còn sơ trung giao hết cho một lão sư khác phụ trách.

May mà tiểu tử nhà Vương tẩu tử trước là đại ca của đám nhỏ ở quân khu, bất kể lớn nhỏ đều thích chơi với hắn.

Từ khi hắn đảm đương vị trí lão sư, chỉ cần hắn nói dẫn bọn nhỏ đi trên núi hái trái cây, chúng liền vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Hai bảo bối từng ngày lớn lên, ngũ quan dần dần nhìn ra bóng dáng Từ Thanh Dương cùng Hà Nguyệt trên đó.

Tỷ tỷ từ lông mày, cái mũi đến miệng đều rất giống Từ Thanh Dương, diện mạo có điểm anh khí, cố tình đôi mắt lại giống Hà Nguyệt, đôi mắt nai con nhu nhược đáng thương.

Mà đệ đệ vừa lúc tương phản, ngũ quan tất cả đều giống với Hà Nguyệt, cố tình một chút giống Từ Thanh Dương đều không có.

Bởi vậy làm Hà Nguyệt đắc ý thật lâu, ở bên tai Từ Thanh Dương đắc ý sẽ khoe ra vài lần, đến khi Từ Thanh Dương đem người đè lên trên giường, trực tiếp dùng võ lực trấn áp, nàng mới an tĩnh lại.

Chờ được bảy tám tháng, Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo đã có thể mơ hồ phát ra âm "Ba ba" cùng "Ma ma".

Hà Nguyệt thích chơi đùa nói chuyện với hai đứa nhỏ nhất, chỉ cần bọn họ phát ra âm thanh ba ba ma ma nàng liền hưng phấn kêu Từ Thanh Dương lại xem.

Tuy rằng Từ Thanh Dương bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng Hà Nguyệt vẫn chú ý tới, lần đầu tiên Từ Thanh Dương nghe thấy hai đứa nhỏ kêu ba ba, trong mắt hắn lộ ra vui sướng khó che giấu.

Vì Từ doanh trưởng thường xuyên vắng nhà, Hà Nguyệt luôn ở sau lưng trộm dạy hai đứa nhỏ kêu ba ba.

Đây cũng là lý do mỗi khi Từ Thanh Dương về đến nhà, đều có thể nghe thấy hai tiểu bảo bối nhìn hắn kêu ba ba.

Nàng thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tương đối râm mát, mang theo hai đứa nhỏ cùng đi ra ngoài ruộng.

Nàng dựa vào ký ức kiếp trước kêu Từ Thanh Dương đi nhờ thợ mộc làm một chiếc xe nôi đơn giản.

Tuy rằng vẻ ngoài có chút khó coi, nhưng nhìn chung cũng hai bánh xe, nàng có thể đẩy hai đứa nhỏ đi, nhớ trước đây lần đầu tiên nàng đẩy bọn nhỏ đi dạo quanh quân khu, lập tức khiến cho mấy tẩu tử khác chạy lại vây xem.

Chờ nàng mang các bảo bối đi một vòng trở về, Lý tẩu tử vừa lúc tới thăm nhà.

Lý tẩu tử sinh toàn con trai, bởi vậy nàng ấy cực kỳ thích khuê nữ.

Đặc biệt Từ nhị bảo lớn trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ phúng phính miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

"Tới tới tới! Để thím ôm một cái." Lý tẩu tử ôm Từ nhị bảo, cực kì vui vẻ.

Từ nhị bảo cũng không sợ người lạ, nhìn Lý tẩu tử một cái liền cúi đầu tiếp tục chơi ngón tay mình.

Hà Nguyệt ôm Từ tiểu bảo ngồi trên sô pha, nghe thấy Lý tẩu tử nói: "Muội còn nhớ lần trước ta kể muội nghe về doanh trưởng cách vách Từ Thanh Dương không?"

Hà Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nỗ lực tìm ra người này trong trí nhớ: "Vị mà năm trước mới kết hôn sao?"

"Ừ, chính là hắn, trước kia không phải nói cho muội tức phụ hắn định tùy quân sao?"

"Nghe vị nhà ta nói, tức phụ hắn chuyển đến cũng đã mấy ngày nay rồi."

Thật ra Hà Nguyệt đối với nàng ta cũng không có thành kiến gì, nhưng thấy Lý tẩu tử không thích nàng ta, nàng liền dời đề tài đi, cùng Lý tẩu tử nói chuyện về hai bảo bảo.

Tiễn Lý tẩu tử xong, nàng mới thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ hy vọng đối phương đừng quá xấu tính, không cần tới trêu chọc nàng là được.

Một tuần sau, khi nàng đang đẩy xe nôi đi dạo ở quân khu, liền thấy một gương mặt xa lạ đi tới.

Chờ đối phương lại gần, nàng lễ phép gật đầu, "Xin chào."

Không ngờ đối phương chỉ liếc nàng một cái, hơi gật đầu, trực tiếp đi ngang qua nàng.

Hà Nguyệt nhìn bóng dáng nàng đi xa, xem ra sau này quân khu sẽ không yên ổn đâu.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 35: Xấu tính



Về đến nhà, Hà Nguyệt vội vàng đi nấu cơm tối, đem hai đứa nhỏ đặt lên chiếu trúc trên mặt đất, cầm mấy món đồ chơi nhỏ đưa cho bọn chúng, liền đi vào trong bếp nấu cơm.
Từ Thanh Dương trở về thấy Từ nhị bảo bắt lấy cái đuôi của Từ đại bảo gặm trong miệng, mà Từ tiểu bảo lại nằm ở một bên phun bong bóng, bộ dáng ai cũng không thể quấy rầy đến ta.

Từ Thanh Dương hiếm khi bật cười, đi vào vội vàng bỏ đuôi của Từ đại bảo trong miệng Từ nhị bảo ra.

Từ đại bảo nhìn hắn khẽ meo một tiếng, lại quay sang Từ nhị bảo meo meo vài tiếng, giống như đang biểu đạt sự bất mãn của mình, sau đó liền chạy lại ổ của mình.

Từ nhị bảo thấy mèo chạy đi cũng không tức giận, vì ba ba của nó đã trở lại rồi nha.

Cánh tay béo múp míp xoa xoa mặt Từ doanh trưởng, tiểu nha đầu còn vui tươi hớn hở nở nụ cười.

Từ doanh trưởng nắm lấy tay bé con, ở trên bàn tay nhẹ nhàng cắn một cái, không đau, ngược lại có chút ngứa, khiến cho tiểu nha đầu càng vui vẻ.

Từ Thanh Dương bồi khuê nữ chơi, đột nhiên thấy trên đùi nặng nặng, cúi đầu, tiểu nhi tử bụ bẫm đang ôm lấy chân hắn, khóe miệng còn ch** n**c miếng.

"Ăn cơm!" Chờ Hà Nguyệt kêu, Từ Thanh Dương mỗi tay ôm một đứa nhỏ vào phòng bếp.

Bữa tối có mướp hương, hai đứa nhỏ đã lớn một chút, có thể ăn mì sợi nấu mềm.

Tuy rằng không nêm muối, nhưng mướp hương rất ngọt, hai tiểu bảo bối đều ăn vô cùng vui vẻ.

Hà Nguyệt bón cho Từ tiểu bảo, còn Từ Thanh Dương thì được Hà Nguyệt giao cho nhiệm vụ bón cho khuê nữ, so với lần trước đem con bé dơ hết mặt mũi tay chân thì lần này đã tốt hơn không ít.

"Ngon không? Ngon thì ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên!" Hà Nguyệt nhìn Từ tiểu bảo ăn từng miếng mì sợi, đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn.

Quay đầu nhìn khuê nữ béo đang quơ chân múa tay, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.

Chờ cho hai đứa nhỏ ăn xong, Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương mới quay sang giải quyết bữa tối, mỗi người ôm một đứa nhỏ đi dạo trong viện.

Hà Nguyệt nhìn sao trời, cảm thụ được sức nặng của Từ tiểu bảo trong lòng ngực, không khỏi cảm khái nói: "Bọn chúng lớn thật nhanh..."

Từ Thanh Dương liếc nàng một cái, tựa hồ cảm giác được giọng nói của nàng có chút không đúng, bàn tay đi xuống bao lấy tay nàng, ngữ khí không tự giác mềm xuống: "Hài tử nhanh lớn lên, ta trước sau đều sẽ bồi nàng."

Từ Thanh Dương hiếm khi nói được một lời âu yếm, bàn tay nhỏ của Hà Nguyệt đan vào tay hắn.

Hà Nguyệt nhích lại gần hắn một chút, bả vai dán bờ vai của hắn, ôn nhu nói: "Ta tin tưởng chàng."

Mặc kệ qua bao lâu, ta đều muốn cùng chàng ở bên nhau.

Bên này bốn người Từ gia hoà thuận vui vẻ, không khí nhà Trầm doanh trưởng lại không tốt như vậy.

Tức phụ Trầm doanh trưởng họ Thạch, ba là công nhân ở nhà xưởng, mẹ là hộ sĩ ở bệnh viện.

Từ nhỏ đã lớn lên trong thành, sau khi lớn lên cũng như ý nguyện trở thành một hộ sĩ giống mẹ.

Đến năm hai mươi tuổi, trong nhà an bài đối tượng xem mắt cho nàng, người này lại chính là Trầm doanh trưởng.

Trầm doanh trưởng từ khi còn trẻ đã vào quân đội, là người hàm hậu thành thật, ba mẹ Thạch cũng biết tính tình nữ nhi nhà mình.

Tính tình không xấu, chính là có chút khó chiều, nhưng bởi vì là con gái một, ba mẹ cũng chiều chuộng nàng.

Bọn họ cũng biết tính tình khuê nữ nhà mình như vậy, tốt nhất là tìm người có thể bao dung nàng, bởi vậy Trầm doanh trưởng hàm hậu liền lọt vào mắt ba mẹ Thạch.

Chờ hai người ở chung, quả nhiên khuê nữ nhà mình liền đồng ý gả cho hắn.

Chẳng qua vài ngày trước khi nàng đi thăm quân doanh trở về, lại đột nhiên nói không muốn gả nữa, sau khi ba mẹ Thạch nghe lý do, khuyên mãi mới làm nàng thay đổi chủ ý.

Mới tùy quân mấy ngày, Thạch Hiểu Tĩnh đã chịu không nổi.

Không chỉ WC dơ, quân khu cái gì cũng không có, muốn tới Cung Tiêu Xã thì phải ngồi xe hai ba tiếng đồng hồ, thậm chí mấy quân tẩu còn xuống ruộng làm việc.

Việc này đối với người chưa từng bước xuống ruộng, từ khi sinh ra tới nay đều được cha mẹ sủng trong lòng bàn tay như Thạch Hiểu Tĩnh mà nói, thật đúng chịu không nổi.

Chờ Trầm doanh trưởng trở về, nàng liền lạnh mặt không nói lời nào, Trầm doanh trưởng thấy thế trong lòng lo lắng, vội vàng hỏi nàng phát sinh chuyện gì.

Sau đó, cả buổi Trầm doanh trưởng phải dỗ dành xin lỗi, đem nàng trấn an.

Hắn đáp ứng sẽ giúp nàng làm một cái WC mới, cùng với tìm một công việc không cần xuống ruộng mới khiến nàng hòa hoãn xuống.

Hôm sau khi ra cửa, Hà Nguyệt rất xa liền thấy mấy tẩu tử vây quanh Thạch Hiểu Tĩnh, chờ nàng đến đến gần, liền nghe Lâm tẩu tử nói: "Đồng chí tiểu Thạch, hoan nghênh muội đến chỗ chúng ta, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, tuyệt đối đừng khách khí."

Hà Nguyệt vốn cho rằng dù cho là một câu xã giao, Thạch Hiểu Tĩnh cũng sẽ cảm ơn Lâm tẩu tử, không ngờ đến khi nàng ta mở miệng, Hà Nguyệt mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

"Ta không định xuống ruộng, muốn làm công việc khác."

Mấy tẩu tử sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Làm sao vậy? Hay là muội bị thương chỗ nào?"

Sắc mặt Thạch Hiểu Tĩnh không tốt nói: "Tước kia ta ở huyện thành làm hộ sĩ, căn bản là không thích hợp."

Mọi người nghe nàng nói, nhớ tới nàng ấy vốn ở trong thành, tự nhiên không biết mấy chuyện này, tức khắc một tẩu tử trong đó nhiệt tình nói: "Tiểu Thạch a, cái này cũng không khó, ta có thể dạy muội, bảo đảm muội học một chút là biết."

Trước kia tuy rằng ấn tượng của Lý tẩu tử đối với nàng ta không tốt, nhưng tóm lại người này vẫn tới đây, bởi vậy cũng thử buông xuống khúc mắc: "Ta cũng có thể giúp đỡ, vài ngày trước tiểu Nguyệt mới tới cũng như vậy, nhưng nàng vừa học là làm được, ta tin muội cũng có thể làm được."

Lý tẩu tử vừa lúc nhìn thấy Hà Nguyệt đi qua, hướng nàng nói: "Tiểu Nguyệt, muội nói đúng không."

Ở bên cạnh nghe qua, hơn nữa tận mắt nhìn thấy mặt Thạch Hiểu Tĩnh dần đen lại, Hà Nguyệt tỏ vẻ: "......"

Nàng xấu hổ cười, phụ họa nói: "Mấy tẩu tử đúng là dạy rất tốt, có mấy tẩu ở đây nhất định sẽ học được rất nhanh."

Giây tiếp theo, nàng liền cảm giác được một ánh mắt u oán dừng trên người mình, Hà Nguyệt thân mình cứng đờ, chào mấy tẩu tử, lập tức chạy trối chết.

- -------------------------------------------------

🥑Miền Bắc lạnh quá trời ơi:> Các tình yêu mặc ấm vào nhé 💗

🥑Khi nào nắng ấm lại ra chương nhé chứ lạnh này mình chỉ muốn ngủ thôi:))

🥑 Love u 🥑
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 36: Không nói, dùng hành động là được rồi chứ? 🔞



Trước khi ngủ, Hà Nguyệt nằm trong lòng ngực Từ Thanh Dương cùng hắn nói chuyện xảy ra hôm nay.

Từ Thanh Dương ngón tay cuốn lấy tóc nàng, không thèm để ý nói: "Không sao, nàng không thích cũng không cần miễn cưỡng bản thân."

"Cũng không phải là không thích, chỉ là cảm thấy không dễ ở chung." Hà Nguyệt ngượng ngùng nói.

Từ Thanh Dương nhìn thấu tâm tư nàng, cũng biết tiểu tức phụ nhà mình có lẽ chỉ muốn ai oán vài câu.

Rốt cuộc cô nương này ngày thường ở chung với các tẩu tử rất tốt, cũng chưa thấy nàng oán trách ai bao giờ, khả năng là người kia không hợp với nàng.

Thấy nàng hơi nhíu mi, có chút ưu sầu, Từ Thanh Dương trở mình đè lên người nàng nói: "Đừng nghĩ tới mấy người râu ria kia, hiện tại người nàng nên nghĩ đến là ta."

Sau khi nói xong không đợi Hà Nguyệt mở miệng, Từ Thanh Dương đã trực tiếp ép xuống, ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng.

"A ưm..." Hà Nguyệt nức nở một tiếng, tiếng th* d*c nghẹn trong cổ họng.

Từ Thanh Dương linh hoạt c** q**n nàng ra, ngón cái nhẹ x** n*n bên ngoài miệng huyệt, ngón tay chen vào đường đi non nớt.

"Ha... Ha... Trướng..." Hà Nguyệt ngửa đầu, vô luận hai người làm bao nhiêu lần, dù cho nàng mới sinh xong, vẫn chặt chẽ như thời con gái.

Từ Thanh Dương khảy khảy *m đ*, *m đ* bị hắn xoa đến sung huyết, ngón giữa bỗng nhiên đâm vào, bắt đầu nhợt nhạt thọc vào rút ra.

Hà Nguyệt khuôn mặt nhỏ ửng hồng, cảm giác tê dại không ngừng từ g*** h** ch*n lan tràn toàn thân, nàng vặn vẹo thân mình, cố gắng giảm cảm giác ngứa ngáy g*** h** ch*n.

"Đừng nhúc nhích." Từ Thanh Dương ấn chân nàng, bỏ thêm một ngón tay vào trong, v*ch th*t khẩn trí co rút, muốn đẩy ngón tay ngoài.

Từ Thanh Dương không màng huyệt thịt trở ngại, mạnh mẽ thọc rút, Hà Nguyệt bị cắm hai mắt mê ly, giương chân ngâm một tiếng đầy mị hoặc.

Chờ Từ Thanh Dương khuếch trương xong đường đi, liền đem ngón tay rút ra, đầu ngón tay dính d*m thủy đều bị hắn xoa lên côn th*t đang gắng gượng.

Hà Nguyệt mở mắt ra, nhìn nam nhân biểu tình ẩn nhẫn, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, quay đầu nhỏ giọng nói: "... Chàng có thể đi vào."

Từ Thanh Dương câu môi cười: "Muốn?"

Hà Nguyệt tức giận liếc hắn một cái: "Chàng đừng nói lung tung."

Từ Thanh Dương nở nụ cười, đỡ dương cụ g*** h** ch*n, để ngoài huyệt khẩu ẩm ướt: "Biết rồi, ta không nói, ta làm là được rồi?"

"Hừ... Không biết xấu hổ..." Từ Thanh Dương nâng lên một chân nàng, d**ng v*t bỗng nhiên vọt vào trong.

t*** h***t nhanh chóng bị lấp đầy, cảm giác thỏa mãn trong tức khắc làm Hà Nguyệt vừa sảng khoái lại vừa thống khổ, giương miệng yêu kiều r*n r* ra tiếng: "Ha... Ha... Sâu quá... Chậm một chút..."

"Tê... Bên trong thả lỏng chút..." Đường đi khẩn trí kẹp lấy côn th*t, Từ Thanh Dương bị cắn đến xương cột sống tê dại, thiếu chút nữa liền buông vũ khí đầu hàng.

Bàn tay vỗ nhẹ mông nàng sau đó Từ Thanh Dương b*p m*ng nàng, bắt đầu thẳng tiến đâm vào trong.

"A ha... Ta chịu không nổi... Ta..." Hà Nguyệt loạng choạng đầu, thừa nhận côn th*t ngày càng tiến vào sâu hơn.

Từ Thanh Dương hạ eo, không ngừng k*ch th*ch t*** h***t, q** đ** đâm chọc khối thịt mẫn cảm phía trong, không ngừng thay đổi góc độ.

Hắn cúi đầu há miệng ngậm lấy nh* th*t trước ngực nàng, ngậm đỉnh đầu v*, hút thật mạnh, tuy rằng không hút ra sữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy khoang miệng tràn ngập mùi sữa thoang thoảng.

Từ Thanh Dương tiếc hận nói: "Hết sữa rồi."

đầu v* Hà Nguyệt bị hắn hút phát đau, tay ôm đầu hắn bỗng nghe thấy hắn đột nhiên nói như vậy, sửng sốt một chút, ngay sau đó vừa bực vừa xấu hổ đẩy hắn ra.

"Cho dù có sữa cũng không phải cho chàng uống! Chàng thật không biết xấu hổ! Còn muốn đoạt đồ ăn với bọn nhỏ."

Từ doanh trưởng tức khắc khó chịu, hai nh* th*t trước ngực nàng nàng rõ ràng là của hắn!

Hắn hút thật mạnh một cái, khiến hai đầu v* Hà Nguyệt phát sưng, lại ở trên hai b** ng*c cắn mạnh một cái để lại hai cái dấu răng thật sâu.

"A... Đau... Chàng đang làm gì?" Hà Nguyệt ôm b* ng*c, chỉ cảm thấy đầu v* đều sưng lên.

Từ Thanh Dương bắt lấy eo nàng, hạ thể càng thêm dùng sức va chạm, chín nông một sâu va chạm t*** h***t.

Hà Nguyệt bị đâm đến da đầu tê dại, nhanh chóng bị hắn đưa lên cao trào, thét chói tai xoắn chặt t*** h***t, d*m thủy trong suốt ồ ạt tiết ra.

Từ Thanh Dương thao đỏ mắt, dùng hết sức va chạm, nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái, mới gầm nhẹ b*n r* nùng tinh.

Hà Nguyệt bị lăn lộn mấy hồi, mới phát hiện Từ Thanh Dương giống như không cao hứng.

Nàng bị thao ngất xỉu còn suy tư... Rốt cuộc là nơi nào chọc Từ Thanh Dương không cao hứng? Không hề phát hiện hai nh* th*t kia trước ngực nàng chính là mầm tai hoạ.

Mấy ngày sau, Hà Nguyệt cũng không gặp Thạch Hiểu Tĩnh, vì thế nhanh chóng đem chuyện của nàng ta vứt ra sau đầu, một lần nữa nhớ tới nàng, là do Lý tẩu tử nhắc đến.

"Muội biết chuyện gì chưa? Chuyện tức phụ của Trầm doanh trưởng."

Hà Nguyệt mấy ngày nay ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, chúng lớn lên từng ngày, quần áo cũ đã không còn vừa nữa, nàng vội vàng làm quần áo mới cho chúng, căn bản không có thời gian ra cửa.

"Không có, mấy ngày nay muội đều ở nhà không ra cửa, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lý tẩu tử nói lên việc này cũng bất đắc dĩ: "Muội còn nhớ chuyện trước kia nàng bảo không muốn xuống ruộng không?" Hà Nguyệt gật gật đầu.

"Bởi vì quân khu cũng không thiếu hộ sĩ, bên hậu cần thấy nàng cũng có bằng cao trung, định để nàng trước thay muội tiếp quản trường học mấy ngày."

Lý tẩu tử áy náy nói: "Muội sẽ không để ý chứ? Bên kia tính toán để nàng thử trước mấy ngày, nếu thích hợp lại sắp xếp sau."

Hà Nguyệt lắc đầu: "Sắp xếp của quân khu muội tự nhiên sẽ nghe theo, huống hồ muội cũng không thể nhanh chóng quay lại, có thêm một người hỗ trợ cũng tốt."

Lý tẩu tử thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ta biết muội là người hiểu chuyện mà."

Nàng ngay sau đó lại thở dài: "Kết quả đồng chí tiểu Thạch mới dạy có hai ngày, liền la hét không muốn đi."

Hà Nguyệt cả kinh, dạy học so với xuống ruộng tốt hơn nhiều? Nàng ấy có nơi nào luẩn quẩn trong lòng sao?

Thấy vẻ mặt khiếp sợ của nàng, Lý tẩu tử mới nói chuyện đã xảy ra cho nàng.

Thì ra bọn trẻ thừa dịp tan học bắt mấy con sâu về, kết quả không cẩn thận mấy con sâu lại bò lên người Thạch Hiểu Tĩnh khiến nàng ấy hoảng sợ, hét ầm lên.

Cuối cùng vẫn là mấy đứa lớn lớn chạy đến đem con sâu vứt đi, nàng ấy mới bình tĩnh lại.

Hà Nguyệt: "......" Thật đúng là làm khó nàng ấy.

Hà Nguyệt biết đám nhỏ này chỉ ham chơi, nghịch ngợm mà thôi, nếu là bọn chúng muốn đùa dai, cũng không biết đồng chí tiểu Thạch có thể bị dọa sợ tới mức té xỉu hay không...

Hà Nguyệt âm thầm ở trong lòng hạ quyết định, lần sau gặp được nàng ấy, nhất định phải quan tâm nàng nhiều hơn một chút, để nàng cảm nhận được sự ấm áp ở đây.

- ----------------------------------------------

🥑Cả nhà ăn Tết vui khôngggggg?
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 37: Ta giúp nàng li*m... Sẽ không ngứa...🔞



Sáng sớm trời đổ mưa.

Cũng may trước đó Từ Thanh Dương đã che sân lại, ăn xong bữa sáng, Hà Nguyệt liền mang theo hai đứa nhỏ, dọn ghế dựa ngồi dưới mái hiên.

Hai nhóc con tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy trời mưa, nhưng Từ nhị bảo tinh lực dư thừa thấy nước mưa, trong miệng a a a muốn vươn tay ra hứng.

Mà Từ tiểu bảo lại lộ ra bản tính tham ăn, nhìn không trung, há to miệng, giống như tò mò nước mưa có hương vị gì.

Hà Nguyệt pha ly trà sữa, cầm sách ngồi ở một bên, vừa đọc sách, vừa ngẩng đầu nhìn bọn nhỏ, thường thường hiểu ý cười, khoan khoái hưởng thụ.

Giữa trưa Từ Thanh Dương ngoài ý muốn trở lại một chuyến, Hà Nguyệt nhìn thấy hắn thì vội vàng đi ra: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Từ Thanh Dương lau nước mưa trên mặt, nhận lấy khăn lông trong tay nàng, giải thích nói: "Không có gì, ta về ăn cơm trưa."

Hắn không định nói với nàng, thật ra là hắn thấy trời mưa không dứt, có chút lo lắng cho ba mẹ con đơn độc ở nhà, mới cố ý quay về nhìn.

Hai tiểu bảo bối thấy Từ Thanh Dương vô cùng hưng phấn, Từ nhị bảo ngồi dưới đất hướng ba nó duỗi tay: "Ba! Ba!"

Từ Thanh Dương cong lưng đem nàng ôm lên, nhìn đứa nhỏ nhìn hắn cười ngốc, trực tiếp giơ tay kéo cổ áo hắn.

"Ba! Ba!" Từ tiểu bảo giãy giụa đá cẳng chân, chờ Từ Thanh Dương ôm vào trong ngực mới ha ha ha nở nụ cười.

"Ba cha con ở bên đó cười cái gì? Mau tới ăn cơm!" Hà Nguyệt bưng đồ ăn ra, liền thấy hai đứa nhỏ cười thích thú còn Từ Thanh Dương vẫn luôn dùng ánh mắt sủng nịch nhìn chằm chằm bọn chúng.

Nàng không khỏi bật cười, ngày tháng như vậy thật tốt.

Trước khi ngủ, chờ Từ Thanh Dương rửa mặt xong đi ra, thấy Hà Nguyệt ngồi trên giường, trong tay cầm giáo trình không ngừng lật xem.

Từ Thanh Dương liếc mắt một cái, hiểu rõ: "Đang xem giáo trình?"

"Ừm." Hà Nguyệt lật giáo trình trong tay, "Hai đứa nhỏ ngày một lớn, chờ đến khi chúng được một tuổi ta tính toán mang theo hai đứa cùng đi học."

"Chàng nói, sau phòng học ta dùng hàng rào vây một chỗ đất trống, để bọn nhỏ ở bên trong được không?"

"Cũng không biết bọn chúng có chấp nhận không hay sẽ khóc lóc náo loạn?"

Từ Thanh Dương thấy vẻ mặt buồn rầu của nàng, đem giáo trình trong tay nàng rút ra đặt lên trên tủ đầu giường, mới ôm nàng nằm xuống.

"Đem bọn nhỏ đặt ở đấy cũng không sao, để mấy món đồ chơi cho chúng tự chơi bên trong là được."

"Còn việc chắn rào cứ giao cho ta là được, ta giúp nàng làm."

"Thật sao? Vậy cảm ơn Từ doanh trưởng!" Hà Nguyệt cười hì hì ôm eo hắn, chủ động dẩu môi đỏ lên.

Từ Thanh Dương lập tức đảo khách thành chủ cướp về quyền chủ động, hôn môi nàng, đem môi và lưỡi cùng nhau hút vào trong miệng.

"Ưm..." Hà Nguyệt khẽ nhếch môi, tùy ý để cho môi lưỡi Từ Thanh Dương đuổi thẳng vào.

Tiếng nước bên miệng tấm tắc vang lên, lưỡi hắn ở trong miệng nàng càn quét khắp nơi, thường thường câu quấn lấy lưỡi nàng ra sức l**m m*t.

Hà Nguyệt ngửa đầu, "A ha..." Bên miệng tràn ra từng tiếng th* d*c ngọt nị.

Khi hai người tách ra, bên khóe miệng thậm chí còn kéo ra sợi chỉ bạc trong suốt.

Bàn tay to của Từ Thanh Dương đi xuống, bao lấy ngực nhũ trước ngực Hà Nguyệt, bàn tay hơi dùng sức, tùy ý nhào nặn nh* th*t trong tay thành nhiều hình dạng.

đầu v* bị n*n b*p ngạo nghễ đứng lên, cọ xát lên ngón tay Từ Thanh Dương.

Hắn nhíu hai mắt, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy n*m v*, đầu tiên là nhẹ nhàng xoay chuyển, sau lại nhấn thật mạnh một cái, rồi vân vê lôi kéo đầu v*.

"Ưm a... Đừng đùa... Ngứa..." đầu v* bị hắn đùa bỡn không chỉ mang đến đau đớn còn có cảm giác tê dại mơ hồ.

Từ Thanh Dương nghe nàng kêu ngứa, câu môi cười một cái, ngay sau đó cúi đầu ngậm lấy một bên n*m v* sưng đỏ.

"Ta giúp nàng l**m... Sẽ không ngứa..." Trong miệng Từ Thanh Dương còn ngậm n*m v*, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.

Đầu lưỡi linh hoạt họa một vòng trên đầu v*, đầu lưỡi cũng thỉnh thoảng trêu đùa ngực nhũ đang sưng to, Hà Nguyệt bất lực ôm lấy đầu trước ngực mình, hai chân hơi khép lại ma sát nhè nhẹ, muốn giảm dần cảm giác ngứa ngáy g*** h** ch*n truyền đến.

Từ Thanh Dương thấy bộ dáng đ*ng t*nh của nàng, tay phải chậm rãi đi xuống s* s**ng, ở g*** h** ch*n nàng xoa nhẹ vài cái, lúc này mới thoát đi quần nàng, lộ ra mông thịt no đủ trắng nõn phía dưới.

Miệng huyệt thưa thớt vài cái lông tơ nhàn nhạt, Từ Thanh Dương nhìn cửa động ướt át, ngón tay ở bên ngoài quét nhẹ hai cái, tức khắc d*m thủy trong suốt từ khe thịt đang ngậm chặt chậm rãi chảy ra.

Lòng bàn tay chai sần bị d*m thủy làm cho ướt nhẹp, Từ Thanh Dương rút tay về, nhìn lòng bàn tay tản ra hương khí nhàn nhạt.

Giây tiếp theo, dưới ánh mắt hư không khó hiểu của Hà Nguyệt, hắn há mồm đem ngón tay ngậm vào trong miệng.

- -------------------------------------------

🥑Rất là xin lỗi vì để các tình yêu đợi lâu nhưng mình có nhiều deadline huhu:
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 38: Tính trẻ con 🔞



Hà Nguyệt nhìn động tác s*c t*nh của hắn, hô hấp trong chốc lát cũng dần trở nên dồn dập.

"Chàng đừng l**m..." Thanh âm từ sâu trong yết hầu bật ra, khuôn mặt Hà Nguyệt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

t*** h***t g*** h** ch*n lại thành thật co rút, dưới tầm mắt hắn, phun ra một ngụm lớn d*m thủy.

Trong mắt Từ Thanh Dương hiện lên một tia t*nh d*c, bàn tay đem cánh tay của nàng đặt trên vai hắn, một cặp chân dài cũng bị hắn câu lên sau thắt lưng hắn.

q** đ** sưng to ở huyệt khẩu ma sát vài cái, chờ phía trước dính đầy d*m thủy, hắn mới hạ bụng, nguyên cây côn th*t đâm vào.

q** đ** phá vỡ hai mảnh môi *m h*, huyệt thịt bên trong theo bản năng co rút lại.

Từ Thanh Dương thở phì phò, eo bụng thong thả lại kiên định hướng bên trong đẩy mạnh, côn th*t cường thế phá vỡ đường đi nhỏ hẹp.

Hà Nguyệt gắt gao ôm lấy hắn, nửa người trên dựa sát vào ngực hắn, hai luồng nh* th*t trước ngực theo động tác của hắn cọ sát vào ngực hắn.

"A ha..." Chờ toàn bộ côn th*t toàn đi vào, Hà Nguyệt rầm rì một tiếng thở dài như thống khổ lại như thư hoãn.

Từ Thanh Dương ôm lấy mông nàng, còn không đợi nàng thích ứng liền bắt đầu động eo.

Trong miệng Hà Nguyệt không ngừng phát ra tiếng r*n r* rách nát yêu kiều.

"A ha... Ha... Thật nhanh... Quá nhanh..."

t*** h***t nàng không ngừng trào ra d*m thủy, trên bụng nhỏ cũng ẩn ẩn gồ lên một cái bọc nhỏ.

Hà Nguyệt thất thần nhìn Từ Thanh Dương, nhìn biểu tình ẩn nhẫn mang theo tia kh*** c*m, bị biểu tình gợi cảm của hắn k*ch th*ch bụng nhỏ co rụt lại, t*** h***t cũng hung hăng siết chặt.

côn th*t bị kẹp phát đau, "Thả lỏng!" Từ Thanh Dương bang một cái đánh vào mông nàng, thừa dịp nàng theo bản năng buông ra, bóp eo nàng bắt đầu một đợt tiến mới.

t*** h***t không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, mỗi một lần côn th*t đâm vào, liền gắt gao l**m m*t q** đ**, chờ côn th*t rút ra, lại lưu luyến không rời kẹp thân gậy không bỏ.

"Ta... Mau tới rồi..." Hà Nguyệt vặn vẹo thân mình, bị Từ Thanh Dương nhéo cằm hôn xuống, Từ Thanh Dương một bên l**m m*t lưỡi nàng, một bên đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra.

côn th*t ra ra vào vào t*** h***t ướt át, mỗi một lần đều mang ra theo không ít d*m d*ch, phun lên hạ bụng cùng trên đùi hai người.

Hà Nguyệt a một tiếng, bị hắn c*m v** một cái thật sâu, trực tiếp đưa lên cao trào.

Sâu trong t*** h***t thủy triều bắt đầu trào ra, Hà Nguyệt cao trào xong không còn sức lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm ở nơi đó thừa nhận từng đợt va chạm của nam nhân.

"Ngoan... Lại bồi ta một hồi..." Từ Thanh Dương thấp suyễn, chịu đựng xúc động muốn b*n t*nh, hạ thể nhanh chóng va chạm.

Lại va chạm mấy chục cái, vội vàng đem côn th*t rút ra ngoài, t*nh d*ch nóng bỏng bắn hết lên bụng Hà Nguyệt.

"Ha... Ha... Thật nóng..." Hà Nguyệt theo bản năng vuốt lên bụng nhỏ bị bắn đầy nùng tinh, tay nhỏ dính đầy t*nh d*ch.

Nàng đem t*nh d*ch hướng chóp mũi ngửi một chút, vội vàng phun ra đầu lưỡi: "Không dễ ngửi!"

"Ngốc!" Từ Thanh Dương lấy khăn lông, đem tay nàng kéo lại, lau khô từng ngón một lại đem t*nh d*ch trên bụng nàng lau khô.

Đến nỗi g*** h** ch*n lầy lội của chính hắn, hắn tùy ý mà lau vài cái liền đem khăn lông ném trên mặt đất, ôm Hà Nguyệt nằm ngửa trên giường.

"Chuyện dạy học không vội, nàng nhớ đừng để bản thân mệt mỏi."

Mơ màng muốn ngủ, Hà Nguyệt nghe thấy Từ Thanh Dương khẽ nói một câu, khóe miệng nàng khẽ nhếch, khẽ ừ một tiếng, liền ôm lấy eo hắn nặng nề ngủ.

Buổi sáng hôm sau, làm xong bữa sáng, Hà Nguyệt đi vào giường ngủ của hai đứa nhỏ.

Từ tiểu bảo đã tỉnh, hắn cũng không khóc nháo, nằm đó ngoan ngoãn gặm chân mình.

Hà Nguyệt nhìn đến bật cười, ngón tay chọc chọc lòng bàn chân hắn, "Chân ăn ngon như vậy a?"

Từ tiểu bảo thấy nàng tới, lập tức nở nụ cười, lộ ra lợi trống trơn, hàm trên lộ ra 2 chiếc răng sữa nhỏ xíu.

Hà Nguyệt nhìn đến tâm đều mềm, vội vàng khom lưng đem người từ giường em bé ôm ra, ôm hắn vỗ nhẹ mấy cái.

"Bảo bảo, đã đói bụng a? Mẹ mang đi ăn cơm."

Hà Nguyệt thấy Từ nhị bảo còn ngủ, nghĩ nghĩ vẫn là không đánh thức nàng, ôm Từ tiểu bảo đi đến bàn ăn ngồi xuống, xé màn thầu thành từng miếng nhỏ đưa đến bên miệng hắn.

Từ tiểu bảo gặm năm tay, thi thoảng đem tay quơ loạn, Hà Nguyệt cười đem tay nhỏ bắt được đưa đến bên miệng làm bộ g*m c*n: "Ăn ngon thật, tay Từ tiểu bảo giống như màn thầu, thơm ngọt ngon miệng."

Từ tiểu bảo nhìn động tác của Hà Nguyệt tức khắc sửng sốt một chút, nếu có thể nói, nhất định sẽ hướng ra ngoài hô to: "Nơi này có người muốn ăn luôn bảo bảo a!"

Đáng tiếc Từ tiểu bảo vẫn chưa biết nói chuyện, chỉ có thể yên lặng chịu đựng Hà Nguyệt vừa đút cho ăn thi thoảng lại giở tính trẻ con.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 39: Đi làm nhiệm vụ



Gần ngày sinh nhật của hai đứa nhỏ, Hà Nguyệt cũng đã quay lại trường dạy học.

Bọn trẻ nhìn hai đứa nhỏ sau phòng học, sôi nổi muốn tiến đến nựng bọn chúng.

"Hà lão sư, Nhị bảo cùng Tiểu bảo về sau sẽ học cùng chúng ta sao?" Có đứa nhỏ kinh hỉ hỏi.

"Đúng vậy, từ giờ nhờ các con chiếu cố bọn chúng nhé."

Hà Nguyệt trước nay đều không xem nhẹ bọn nhỏ, mấy đứa trẻ lớn lên ở quân khu đều biết giúp đỡ người lớn làm việc nhà.

Bọn trẻ được Hà Nguyệt trịnh trọng nhờ vả, tất cả đều vỗ b* ng*c bảo đảm sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt.

Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo rất ngoan ngoãn chơi đồ chơi.

Chờ Từ Thanh Dương trở về, nghe thấy biểu hiện hôm nay của chúng, trên mặt tràn ngập đắc ý: "Quả nhiên là con lão tử, rất biết nghe lời!"

"Đúng không?" Từ Thanh Dương ôm hai đứa nhỏ, mũi cọ cọ mũi bọn chúng, làm cho hai cười phá lên.

Hà Nguyệt nhìn động tác của hắn cũng bị chọc cười, liền nói: "Được rồi! Chàng lợi hại nhất! Con chàng tự nhiên cũng không kém."

Vì khen thưởng bọn nhỏ mấy ngày nay ngoan ngoãn, không để Hà Nguyệt thêm phiền, Từ Thanh Dương ở nhà nghỉ phép một ngày, mỗi tay ôm một đứa nhỏ đi ra sau núi.

Hai đứa nhỏ lần đầu tiên ra sau núi, đôi mắt láo liêng, không ngừng nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ đầy mặt ngạc nhiên khiến Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương nhìn nhau cười.

Từ Thanh Dương đặt chúng xuống đất làm chúng gắt gao nắm lấy tay Hà Nguyệt, ngay sau đó hắn trèo lên cây, hái vài quả trên cây xuống.

"Oa!" Từ nhị bảo ngạc nhiên nhìn thân ảnh cao lớn của Từ Thanh Dương, cao hứng cười ha ha.

Từ tiểu bảo thì xem đến ngây người, tay nhỏ gắt gao bắt lấy quần Hà Nguyệt, chờ Từ Thanh Dương nhảy, hai mắt vẫn cứ không chớp mà nhìn chằm chằm ba.

Từ Thanh Dương cắn một miếng, thấy trái cây không chua mới bón cho Từ nhị bảo.

"Ô!" Từ nhị bảo há mồm cắn một miếng, cắn không rớt, chỉ lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.

Giây tiếp theo liền khóc thành tiếng, Hà Nguyệt vội vàng bế lên dỗ dành: "Bảo bảo ngoan a, chờ về nhà mẹ cắt nhỏ giúp con là có thể ăn được rồi."

Cũng không biết Từ nhị bảo có phải nghe hiểu không, nàng ôm cổ Hà Nguyệt, hít hít cái mũi, tuy rằng đôi mắt vẫn hồng hồng, nhưng cũng may là không khóc.

Trên mặt Từ Thanh Dương khó thấy được xuất hiện một tia ảo não, ngay sau đó ngón út đã bị Hà Nguyệt nhẹ nhàng ngoéo một cái, "Không sao."

Nhìn vợ tươi cười, khóe môi hắn cũng hơi hơi gợi lên, thừa dịp hai đứa nhỏ không chú ý, cong lưng ở bên khóe môi Hà Nguyệt hôn một cái.

"Chàng đừng làm loạn!" Hà Nguyệt vội quay lại nhìn hai đứa nhỏ, nhịn không được tức giận liếc hắn một cái.

Về đến nhà, trên người hai đứa nhỏ đều đổ đầy mồ hôi, Hà Nguyệt để Từ Thanh Dương tắm rửa cho bọn chúng, còn nàng đi xuống bếp xử lý trái cây vừa mới hái.

Xong xuôi, nàng trở về phòng thay quần áo, ra tới nơi chỉ thấy trong phòng tắm không ngừng truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ.

Nàng tò mò nhìn vào, thấy Từ Thanh Dương cầm con vịt đồ chơi đang trêu đùa với bọn chúng.

"Phụt." Nàng không cẩn thận bật cười, mi mắt cong cong đi vào, ngồi xổm bên cạnh Từ Thanh Dương, vẻ mặt chế nhạo nhìn chằm chằm hắn.

Từ Thanh Dương mặt không đỏ khí không suyễn tiếp tục chơi, không hề có nửa phần xấu hổ.

Ngược lại Hà Nguyệt thấy lũ trẻ đã tắm lâu, lo lắng chúng không cẩn thận bị cảm mạo, mới kết thúc trò đùa này của Từ Doanh trưởng.

Trước khi ngủ, Từ Thanh Dương ôm Hà Nguyệt, nàng có thể cảm nhận được v*t c*ng g*** h** ch*n Từ Thanh Dương chạm đến nàng, hắn lại chậm chạp không có động tác khác.

Nàng xoay người, như nguyện nghe thấy Từ Thanh Dương tê một tiếng, bất quá hắn chỉ ôm nàng chặt hơn, đầu cũng gắt gao mà chôn ở cổ nàng.

Hà Nguyệt đợi một hồi, Từ Thanh Dương mới chậm rãi mở miệng: "... Ta phải đi làm nhiệm vụ."

Hà Nguyệt tuy có chuẩn bị tâm lý, xong nghe thấy hắn nói trái tim vẫn run rẩy một chút.

"Ừm... Ta đã biết, chàng... Chú ý an toàn, đừng quên ta cùng bọn nhỏ ở nhà chờ chàng trở về."

Từ Thanh Dương nghe ra giọng nói của nàng có chút nức nở, than nhẹ một tiếng, đem người xoay lại, làm nàng gắt gao dựa vào ngực hắn.

Hắn thanh âm nghẹn ngào, lời nói ra lại vô cùng khó nghe: "Yên tâm, lão tử còn chưa vui vẻ được mấy năm, ai cũng đừng nghĩ mang lão tử đi."

"Ta nhất định sẽ trở về, cho nên đừng khóc..."

Ngày Từ Thanh Dương đi làm nhiệm vụ, tựa hồ không khác gì so với ngày thường.

Lũ trẻ còn nhỏ, trừ bỏ ngày đầu còn nhớn nhác đi tìm, mấy ngày sau ăn ăn uống uống, một chút cũng không nhớ tới việc đi tìm hắn.

Hà Nguyệt nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của chúng, không khỏi nở nụ cười, không biết Từ Thanh Dương sau khi biết có tức giận mắng hai đứa nhỏ này vô lương tâm không.

Nếu không muốn bọn nhỏ quên mặt ba, vậy thì mau bình an trở về đi!
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 40: Biết đi



Từ Thanh Dương đi làm nhiệm vụ đã một thời gian, tâm tư Hà Nguyệt cũng dần chuyển lên người bọn nhỏ.

Mấy ngày nay xảy ra sự kiện lớn, Từ nhị bảo đã biết đi.

Lần đầu tiên Hà Nguyệt nhìn thấy thiếu chút nữa vui muốn khóc, nhìn con trai trong miệng gọi mẹ, hướng nàng đi tới, mấy ngày nay một mình vất vả chăm sóc hai đứa nhỏ, tựa hồ biến mất không thấy đâu.

"Nhị bảo ngoan, lại đi thêm vài bước cho ma ma xem." Hà Nguyệt chậm rãi lui ra sau, nhìn Từ nhị bảo nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ nàng.

Chẳng sợ nó không cẩn thận té ngã, Hà Nguyệt cũng sẽ ôn nhu cổ vũ: "Nhị bảo ngoan, không đau không đau, tự mình bò dậy."

Vì thế chờ Từ nhị bảo có thể thuận lợi đi từ phòng khách đến sau cửa lớn, Hà Nguyệt liền đem lực chú ý chuyển tới Từ tiểu bảo.

Khi Lý tẩu tử mang theo Nhị Tráng qua, liền thấy Hà Nguyệt đang từng bước dạy hắn đi đường.

"Hà lão sư đang làm gì thế?" Nhị Tráng tò mò hỏi.

"Lão sư đang giúp tiểu bảo tập đi."

"Để con giúp em ấy nhé? Con bảo đảm sẽ không để em ấy té ngã." Nhị Tráng ở bên cạnh càng xem càng thấy thích, nhịn không được mở miệng.

"Vậy nhờ Nhị Tráng, Tiểu Bảo liền giao cho con." Hà Nguyệt thấy Nhị Tráng thực sự có hứng thú, cũng không sợ hắn làm Tiểu Bảo ngã, để hắn nắm tay Tiểu Bảo từng bước từng bước tập đi trong phòng khách.

"Tiểu nha đầu đâu rồi?" Lý tẩu tử ở bên cạnh, cười nói.

"Nhị Bảo đi ngủ, nàng học nhanh hơn Tiểu Bảo, mấy ngày nay tinh lực tràn đầy, không chú ý một chút là chạy loạn khắp nơi." Hà Nguyệt uống một ngụm trà, nghĩ đến tiểu nha đầu mấy ngày nay nghịch ngợm gây sự, nhịn không được bật cười.

Lý tẩu tử cảm khái cười một tiếng: "Bọn nhỏ lớn lên thật nhanh, chờ sau này biết chạy, đến lúc đó khẳng định sẽ càng đau đầu."

Hà Nguyệt tưởng tượng đến cảnh tượng kia, không tự giác mà rùng mình một cái: "... Đến lúc đó để cho một mình Từ Thanh Dương đau đầu là được."

Vài ngày sau, không chờ Từ Thanh Dương trở về, người nhà viện bên này liên tiếp truyền đến mấy tin tốt.

Đôi chị em plastic Dương Xảo Mộng cùng Triệu Minh Hoa thế nhưng đồng thời mang thai!

Hà Nguyệt không khỏi cảm khái, hai người rõ ràng đều đã có hai đứa nhỏ, lại vẫn muốn sinh đứa thứ ba.

Một người nằm mơ cũng muốn sinh con trai, một người lại muốn sinh con gái, không biết lần này các nàng có được như ý nguyện hay không.

Hôm sau Hà Nguyệt nắm tay hai đứa nhỏ ra ngoài tản bộ, trùng hợp lại gặp Dương Xảo Mộng đã lâu không thấy.

Ngày thường các nàng cũng chỉ gật đầu chào hỏi, không ngờ lần này Dương Xảo Mộng lại chủ động tiến đến.

Không đợi Hà Nguyệt giật mình, chỉ thấy nàng ta ôn nhu nói: "Đây là Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo phải không?"

Hà Nguyệt gật gật đầu, chỉ thấy sắc mặt nàng ta càng thêm nhu hòa: "Thật là đáng yêu."

Tiếp theo nàng ta đem lực chú ý toàn đặt lên người Từ Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo a, con cảm thấy em bé trong bụng thẩm thẩm là nam hay nữ?"

Hà Nguyệt không nghĩ tới Dương Xảo Mộng hôm nay ngăn nàng lại là vì hỏi Tiểu Bảo loại vấn đề này.

Nàng xấu hổ cười, thấy Từ Tiểu Bảo chậm chạp không mở miệng, căng da đầu nói: "Ngại quá, Tiểu Bảo còn chưa biết nói."

Nàng vốn cho rằng nàng nói như vậy, Dương Xảo Mộng liền biết khó mà lui, bất quá nàng liền phát hiện là nàng xem thường quyết tâm sinh con trai của Dương Xảo Mộng.

Dương Xảo Mộng cười cười, không chút ngại ngùng nào nói: "Chưa biết nói ư? Không sao, vậy con sờ bụng thẩm thẩm bụng một chút được không, tiểu đệ đệ nhà thẩm thẩm muốn cùng con chào hỏi một cái."

Hà Nguyệt cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân cuộn lại lên, nàng rõ ràng nghe nói em bé trong bụng Dương Xảo Mộng mới hơn một tháng, còn là phôi thai, sao có thể cùng Từ Tiểu Bảo chào hỏi?

Nàng trái lo phải nghĩ nên cự tuyệt Dương Xảo Mộng thế nào, vừa lúc Từ Nhị Bảo không kiên nhẫn khóc lên, Hà Nguyệt nhân cơ hội đem chúng ôm vào trong lòng, tạm biệt Dương Xảo Mộng liền vội vội vàng vàng rời đi.

Để lại một mình Dương Xảo Mộng một chỗ, không cao hứng mà nhìn bóng bọn họ rời đi bóng: "Hừ!"

Hà Nguyệt thật sự sợ Dương Xảo Mộng, mấy ngày liên tiếp trừ bỏ đi dạy học nàng đều tận lực tránh ở trong nhà.

Nhìn bọn nhỏ từng ngày lớn lên, nàng trong lòng cũng chờ mong Từ Thanh Dương nhanh trở về, cũng không biết khi hắn thấy hai đứa nhỏ biết đi, sẽ có tâm tình gì.

Vào đầu thu, sau giờ ngọ Từ Thanh Dương mới mệt mỏi trở về.

Lúc ấy Hà Nguyệt đang ngồi trong phòng khách đọc chuyện xưa cho hai tiểu bảo bối nghe, thấy ngoài cửa có thanh âm truyền đến, vừa nhấc đầu liền thấy Từ Thanh Dương đứng ở cửa thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng.

Từ Thanh Dương đầu tiên là nhìn về phía Hà Nguyệt, tiếp theo đi xuống nhìn hai đứa nhỏ trong lòng ngực nàng.

Bọn nhỏ lớn lên, cũng mập lên.

Hai đứa nhỏ rất lâu không gặp Từ Thanh Dương, có chút không nhận ra, một đứa trốn vào trong lòng ngực Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt bất đắc dĩ hướng Từ Thanh Dương cười một cái, cúi đầu ôm bọn chúng, cùng bọn chúng nói chuyện một hồi, mới thấy chúng ngẩng đầu lên.

"Ba ba... Ba ba..." Từ Nhị Bảo từ trong lòng ngực Hà Nguyệt đứng lên, đi từng bước tới chỗ Từ Thanh Dương, làm hắn sững sờ tại chỗ.

... Bọn nhỏ đều biết đi, chờ Từ Nhị Bảo đi đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy chân hắn.

Hắn khom lưng bế Từ Nhị Bảo, đi đến chỗ Hà Nguyệt, nhìn Từ Tiểu Bảo bởi vì thẹn thùng mà chậm chạp không dám nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được nở nụ cười.

Vì thế mười phút sau, Từ Thanh Dương ra sức chơi đùa với hai đứa nhỏ, thành công khiến chúng lần nữa yêu lại ba ba lâu ngày không gặp.

Từ khi hắn tiến vào Hà Nguyệt vẫn luôn cẩn thận đánh giá hắn, thấy trên người hắn tựa hồ không có vết thương, mới thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó tâm tình nhàn nhã nhìn ba ba con bọn họ nháo thành một đoàn, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Nàng cười cười không khỏi cảm khái, có hắn ở đây mới thật sự là một mái nhà.
 
Back
Top Bottom