Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPs-4X6h5IusdzCnyB8w0VP_iqJAAoQW1qO4c3h8Vzl-fNPV44zqtZLA1sQyLDUiCYcaOVRITLWHInRhO_m2cz5JjDAJ3lWSatzW1-ZXlxfkUYg6RrQMcyvW1TcOgIIKXCcpMrrBtJU8k_jBMOukja1=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Tác giả: Kiểu Kiểu
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

🥑 Hán Việt: Bị tháo hán quân nhân mãi hồi gia chi hậu (lục linh niên đại)

🥑 Tác giả: Kiểu Kiểu

🥑 Nguồn: Vespertine + Hàn Lạc

🥑 Thể loại: Ngôn tình, Cận đại, HE, H văn, Xuyên việt, Ngọt sủng, Song khiết, Cưới trước yêu sau, Nhẹ nhàng, 1v1

🥑 Nội dung ~ 70% so với bản Convert

Văn án:

Từ Thanh Dương: "Lão tử dùng một trăm đồng tiền mua nàng về, không nghe lời thử xem."

Hà Nguyệt: "Hắn thoạt nhìn thật hung dữ, tính tình lại kém, sẽ không đánh người thật chứ?"

Sau nửa năm kết hôn, Hà Nguyệt nhìn thịt kho tàu trong chén, nhấp môi: "Ta không thích ăn thịt mỡ."

Từ Thanh Dương đen mặt, đem thịt nạc cùng thịt mỡ tách ra: "Thật nhiều chuyện, không ăn khiến con ta đói bụng thử xem."

Hà Nguyệt nhìn ba hũ kem dưỡng da trên bàn, nhấp môi: "Sao lại nhiều như vậy?"

Từ Thanh Dương trừng mắt một cái: "Mua cho nàng liền bôi, dám không cần thử xem."

🥑 Từ Thanh Dương x Hà Nguyệt 🥑
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 1: Sáng sớm bị thao khóc 🔞



"Tỉnh?"Hà Nguyệt vừa mới mở mắt ra, còn chưa tỉnh táo lại, đã bị một trận tê dại trước ngực làm cho phát ngốc.

Giây tiếp theo, nam nhân đem d*c v*ng cứng rắn trực tiếp từ phía sau tiến vào, Hà Nguyệt bị đâm thét chói tai: "A... Ngươi... Ngươi...."

"Ngươi cái gì? Hửm?" Nam nhân ác ý tiếp tục đâm về phía trước, nghe thấy tiếng kêu của nàng ngược lại càng thêm hưng phấn, đè nặng nàng bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra.

Hà Nguyệt dùng tay che miệng, sợ bị người khác nghe thấy, nhưng nam nhân này đâm nàng quá thoải mái, tiếng r*n r* rách nát từ trong miệng không ngừng tràn ra.

"Ha.... Ha... Từ Thanh Dương... chậm một chút..."

"Lão tử không chậm được!" Hạ bụng Từ Thanh Dương kịch liệt thọc vào rút ra mấy chục lần, vừa tối hôm qua Hà Nguyệt bị đè nặng thao thật lâu, hoàn toàn không chịu nổi mạnh bạo như thế, thân mình run lên, khóc lóc tiết ra.

"Ô ô... Ngươi... Ha... Hỗn đản... " Hà Nguyệt ủy khuất khóc thút thít, t*** h***t phía dưới co rút kẹp lấy côn th*t bên trong, Từ Thanh Dương bị kẹp cực kì thoải mái, cắm mạnh vài cái liền kêu một tiếng, b*n r*.

Từ Thanh Dương vòng tay ôm người nằm trên giường, dưới háng vô thức đỉnh đỉnh, kéo dài kh*** c*m b*n t*nh.

Hà Nguyệt đáng thương vừa mới cao trào, lại bị hắn nho nhỏ đâm chọc làm cho lại cao trào một hồi.

Chờ đến khi hai người bò dậy, mặt trời cũng đã lên, Hà Nguyệt đành phải mềm chân vào bếp làm cơm sáng.

Sức ăn của Từ Thanh Dương rất lớn, may mà hắn không kén ăn, một chén cơm lớn cùng vài lòng đỏ trứng, toàn bộ hắn đều ăn hết.

Hà Nguyệt còn ở một bên chậm rãi ăn, Từ Thanh Dương sớm đã ăn xong ngồi nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng: "Làm ra vẻ."

Hà Nguyệt cũng không để ý đến hắn, kết hôn hơn một tháng, nàng đại khái có chút hiểu biết Từ Thanh Dương.

Hai người bọn họ kết hôn từ hơn một tháng trước. Khi đó Hà Nguyệt cũng không phải Hà Nguyệt bây giờ - từ tương lai xuyên đến.

Hà Nguyệt thiếu máu té xỉu, tỉnh lại liền xuyên đến đây, Hà Nguyệt dùng một tối để làm rõ tình huống hiện tại.

Nói sợ sao? Ở hiện đại cha mẹ nàng mất sớm giống như Hà Nguyệt ở nơi này, không có duyên với cha mẹ.

Nhưng mà ở đây, Hà Nguyệt được đại bá nhận nuôi, bá mẫu đối với nàng không được tốt lắm, cùng lắm là cho nàng ăn cơm, không để nàng đến mức phải chết đói.

Vì thế khi đại đường ca kết hôn, Hà Nguyệt bị tiểu đường muội khi dễ núp ở sau viện khóc, ngoài ý muốn gặp phải Từ Thanh Dương trở về thăm người thân.

Kết quả chính là, Từ Thanh Dương bị bá mẫu tìm tới, ép hắn cưới Hà Nguyệt làm vợ.

Từ Thanh Dương người này cũng đủ tàn nhẫn, hắn đáp ứng cưới Hà Nguyệt với điều kiện duy nhất chính là cùng Hà gia đoạn thân, "Nếu nàng gả cho ta, về sau sống làm người Từ gia, chết cũng nhập phần mộ của Từ gia."

Cứ như vậy, cũng không có ai hỏi qua ý kiến nàng, Hà Nguyệt bị Từ Thanh Dương dùng một trăm đồng "mua" về, hôm sau liền theo hắn đi vài trăm km tùy quân.

Tiểu cô nương chưa từng xa nhà, lá gan lại nhỏ, ở giữa đường liền ngã bệnh, chờ tới nơi liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại linh hồn liền đổi thành Hà Nguyệt bây giờ.

Nàng còn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên khi trông thấy Từ Thanh Dương, nàng chỉ dám liếc nhìn hắn một cái, liền rũ mắt xuống.

Gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, ngũ quan vô cùng hợp với thẩm mỹ hiện đại, tràn ngập chi khí dương cương với làn da màu đồng, chỉ là bên lông mày trái có một vết sẹo kéo dài đến trước mắt, phá hủy vài phần mỹ cảm, lại tăng thêm vài phần hung ác.

Từ Thanh Dương nhìn cô nương trước mắt, thẳng lăng lăng nhìn hắn chằm chằm, trong mắt không sợ hãi, cũng không có ghét bỏ, nội tâm không khỏi có vài phần dao động.

Hắn lúc ấy cưới nàng, phần lớn là do đã đến tuổi thành thân, vừa lúc xem nàng thuận mắt, liền thuận nước đẩy thuyền cưới nàng.

Hắn cũng không cảm thấy dùng một trăm đồng mua đứt nàng cùng Hà gia quan hệ có gì là sai, hắn liếc mắt liền nhìn ra Hà gia là đống trùng hút máu, tưởng bám víu lấy hắn, nghĩ cũng thật hay.

Nếu nàng nghe lời, hắn cũng không phải không thể nuôi nàng, chỉ là thêm chén thêm đũa.

Chính là nàng tựa hồ nhìn hắn chằm chằm thật lâu, không biết xấu hổ. Về sau phải dạy dỗ nàng không thể nhìn chằm chằm vào nam nhân như thế.

"Hừ!" Từ Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tự nhiên toát ra vài phần lệ khí, "Biết sau khi gả chồng nên làm gì không?"

Hà Nguyệt bị hắn hừ không thể hiểu được, vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Biết."

Từ Thanh Dương nghĩ vẫn là nên giáo dục nàng, liền nói: "Ở cái nhà này lão tử là lớn nhất, lão tử kêu đi hướng Đông, nàng không được đi hướng Tây, biết không?"

Hà Nguyệt âm thầm trợn trắng mắt, trong miệng nhu thuận đáp: "Đã biết, đều nghe chàng."

Từ Thanh Dương bị nàng thuận theo nghẹn một hồi, "Biết là tốt, nếu nàng chịu nghe lời, lão tử cũng không phải không thể nuôi thêm một người."
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 2: Ăn no thao lão bà 🔞



Cơm nước xong xuôi, Từ Thanh Dương liền đi ra cửa.

Hà Nguyệt bắt đầu quét tước trong nhà, lấy quần áo cần giặt ra, rầm rì rầm rì đem thau giặt đồ đến bên bờ suối giặt quần áo.

Lần đầu tiên nàng mở tủ đồ của hắn ra, bên trong nội y cùng áo ngoài hỗn độn, quần áo đã giặt với chưa giặt cũng không để riêng.

Từ Thanh Dương nhìn nàng cau mày đem toàn bộ quần áo ra giặt sạch một lượt, cười nhạo một tiếng.

Hà Nguyệt biết người này lại đang cười nhạo nàng làm ra vẻ, nàng không thèm để ý tới hắn, nếu hai người ở cùng nhau, có chút quy củ cũng nên sửa lại.

Đương nhiên không thể trực tiếp nói với hắn, người này tính tính kém, nàng không muốn đi nhổ lông cọp.

Dương đại tẩu cách vách cũng ôm thau giặt đồ tới, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tiểu muội muội, ngươi vừa mới tới, hàng ngày có lẽ sẽ gian nan, mọi người ở đây đều như vậy, có việc thì tới cách vách tìm Dương đại tẩu, không cần khách khí."

Hà Nguyệt nghe xong gật đầu liên tục, tuy rằng cuộc sống nơi này có chút khó khăn, trượng phu không đáng tin cậy, nhưng ít ra vẫn có người tốt.

Mấy lời nói nhanh cũng hai mươi phút, chờ nàng về đến nhà liền bắt đầu thu dọn sân.

Nàng tính trước đi nhổ đám cỏ dại rồi lại đi làm việc khác, kết quả còn chưa nhổ được một nửa, nhìn thời gian đã giữa trưa.

Cũng không biết Từ Thanh Dương có về hay không, nàng nghĩ nghĩ, xào đĩa trứng gà lại thêm mấy cái bánh khoai tây, ngồi ở phòng khách chờ Từ Thanh Dương về.

Từ Thanh Dươmg vừa vào cửa liền thấy cô vợ kiều mỹ của hắn đang ngồi trên ghế, hẳn là đang đợi hắn về.

"Chàng đã về rồi." Hà Nguyệt nhanh chân ra đón, "Hẳn là chưa ăn cơm đi, ta mới vừa nấu đồ ăn đang đợi chàng."

Từ Thanh Dương nhấp môi, không thể nói rõ là cảm xúc gì, trong nhà lại có người chờ hắn ăn cơm, đây là điều mà Từ Thanh Dương suốt 23 năm qua chưa từng cảm thụ được.

"Thất thần làm gì, không ăn sao? Hay là chàng đã ăn rồi?" Hà Nguyệt thấy hắn đứng bất động ở cửa, nghi hoặc hỏi.

"Không có." Hắn lại bồi thêm một câu, "Ta còn chưa ăn."

"Vậy thì mau tới đây đi, nhưng hôm nay chỉ có bánh khoai tây với trứng gà, nguyên liệu nấu ăn không đủ, ta có cần đổi với người khác không?"

Từ Thanh Dương tiến vào, nhìn thức ăn trên bàn, "Đủ rồi, ta qua hậu cần lấy lương thực là được."

Hà Nguyệt gật gật đầu, đi theo sau ngồi xuống ăn cơm.

Từ Thanh Dương ăn một miếng bánh khoai tây, chiên đặc biệt xốp giòn, hắn ăn một cái lại cầm một cái, cuối cùng năm cái bánh khoai tây, Hà Nguyệt chỉ ăn một cái, còn lại đều vào dạ dày Từ Thanh Dương.

Ăn xong cơm trưa, Từ Thanh Dương nói quân doanh còn có chút việc, móc ra trong túi mấy trương phiếu cùng giấy sao đặt lên bàn.

"Chỗ này nàng cầm đi, không đủ lại nói cho ta."

"Bất quá lão tử cho nàng không phải để nàng tiêu loạn đâu, lão tử dùng mạng đổi lấy tiền không thể tiêu xài tùy tiện."

Hà Nguyệt ban đầu thấy hắn bỏ tiền còn đặc biệt vui vẻ, nguyên thân đáng thương sống đến 17 tuổi tiền riêng cũng không có, nàng đã sớm muốn nhìn thấy giấy sao cùng phiếu ở thời đại này.

Bất quá nghe được hắn bổ sung thêm câu sau, vẫn không khỏi trợn trắng mắt, người này nói chuyện thật khó nghe.

Từ Thanh Dương đi rồi, nàng quét dọn sạch sẽ trong nhà, mang theo mũ chuẩn bị ra sân nhổ nốt cỏ.

Không nghĩ tới, trong sân sạch sẽ, một cây cỏ dại cũng không có.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, Từ Thanh Dương cũng không xấu đến thế.

Buổi tối ăn cơm no, tắm xong, Từ Thanh Dương liền đè nặng nàng ra thao.

"Chậm... Chậm một chút... Ta nói... Chàng có thể chậm một chút không...?"

Từ Thanh Dương thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, không phúc hậu cười, còn càng cười càng lớn tiếng, hạ eo, động tác không ngừng, một chút lại một chút hướng vào chỗ sâu bên trong đâm tới.

"Làm nàng thoải mái, nàng còn bày ra bộ dạng ủy khuất?" Từ Thanh Dương đôi tay bóp eo nàng, eo bụng dùng sức, một bên hỏi nàng, một bên đè nặng ra sức thọc vào rút ra.

"Chàng khi dễ người..." Hà Nguyệt bị đâm khóc ra nước mắt, giọng mũi nũng nịu, Từ Thanh Dương vừa nghe côn th*t phía dưới lại càng ngạnh.

"Lão tử chính là muốn khi dễ nàng." Hắn đem hai cái đùi nàng nâng lên, đặt trên vai hắn, từ trên xuống lao vào, đẩy eo không ngừng k*ch th*ch.

Hà Nguyệt cắn ngón tay, hạ thể co rụt lại, giây tiếp theo thân mình căng thẳng, đầu ngón chân cũng duỗi ra, cao trào.

"Ha... Ha... Ha..." Hà Nguyệt hít thở khó khăn, t*** h***t theo đó co rụt lại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, khóe mắt mang theo nước mắt, Từ Thanh Dương nhìn đến trong lòng nhảy dựng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng hôn loạn một hồi.

"Ưm... Ha... A hừ..." Hà Nguyệt chỉ cảm thấy cái hôn này giống như hắn, thật hung dữ. Bất chợt hôn môi giống như vũ bão làm nàng trở tay không kịp, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thuận theo nhắm mắt lại, theo bản năng ôm chặt lấy hắn.

Từ Thanh Dương cảm thấy lông mi nàng run rẩy nhè nhẹ tựa như cây quạt nhỏ quét qua ngực hắn, "Ha..."

Hắn nhanh chóng bóp eo nàng thọc vào rút ra mấy chục cái, tinh quan buông lỏng, đem toàn bộ t*nh d*ch bắn vào trong cơ thể nàng.

Hà Nguyệt như bị phỏng, thân mình phát run, lại cao trào một đợt.

Lúc sau Hà Nguyệt lại bị Từ Thanh Dương đè nặng thao vài lần, chờ đến khi kết thúc, Hà Nguyệt mệt nằm liệt trên giường.

Bị nam nhân ôm vào trong ngực, nàng quyết định thu hồi lại lời nói lúc trước: "Gia hỏa này chính là cầm thú dục cầu bất mãn."
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 3: Không muốn lão tử thao? 🔞



Rời giường khi trời đã sáng, Hà Nguyệt híp mắt nhìn sang bên cạnh, không có ai, sờ sờ khăn trải giường, có chút lạnh.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong viện không có người, nàng lại nằm xuống lần nữa, như trút được gánh nặng thở một hơi nhẹ nhõm.

Nam nhân vừa mới khai trai thật đáng sợ.

Chờ đến khi hai chân Hà Nguyệt run lẩy bẩy đi xuống lầu, trên bàn đã đặt sẵn một cái màn thầu mà nàng đã hấp từ hôm qua.

Nàng đi đến trước bàn ngồi xuống, cái miệng nhỏ nhắn gặm màn thầu, vừa nghĩ xem hôm nay nên làm gì.

Ăn xong bữa sáng, nàng đỏ mặt thu dọn khăn trải giường trải đầy dịch thể màu trắng, nhanh chóng bỏ vào thau giặt đồ.

May mắn còn một chiếc khăn trải giường khô có thể đổi, nhưng hôm nay cũng không thể để Từ Thanh Dương tiếp tục làm xằng bậy như vậy nữa.

Chờ thu thập xong, nàng thay một bộ đồ cũ, cầm cái cuốc tính toán ra ruộng xem.

Nàng mang theo mũ rơm, toàn thân bọc gắt gao, sợ bị cháy nắng, khiêng cái cuốc ra ruộng, chờ ra đến nơi nàng đã mệt thở không ra hơi.

Nàng ở hiện đại chưa từng làm việc nhà nông, càng miễn bàn tận mắt trông thấy, chỉ có vài lần xem trong TV, Hà Nguyệt mãi cho đến khi đứng ở ngoài ruộng mới thật sự cảm nhận được là nàng đã xuyên qua.

Từ nay về sau nàng chính là tiểu nông nữ - quân tẩu Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt mang bao tay, bắt đầu cuốc đất, cái cuốc không nhẹ, vài lần suýt chút nữa là rơi vào chân nàng.

Hà Nguyệt cuốc vài cái liền có chút hối hận, nhưng nhìn những quân tẩu khác tập mãi thành quen, vẫn là cắn răng tiếp tục nỗ lực.

Chờ đến khi nàng cuốc xong một luống, mồ hôi đầm đìa, bàn tay đã đau rát.

Nàng có chút ủy khuất, không biết sao liền nhớ tới tên xấu xa Từ Thanh Dương kia, vừa lúc bụng cũng réo lên.

Nghĩ đến Từ Thanh Dương có lẽ sẽ trở về ăn cơm, nàng chào hỏi mọi người rồi trở về.

Chờ nàng đi rồi, một nữ nhân dáng người hơi béo nhìn bóng dáng nàng bĩu môi: "Ngươi nhìn bộ dạng nàng xem, trông giống như đi làm việc sao? Cười chết mất. Cả buổi sáng mới cuốc được một luống, người không biết còn tưởng Từ doanh trưởng cưới cái tổ tông về nhà đấy."

Một nữ nhân khác tuổi không lớn, ngũ quan có vài phần thanh tú an ủi nàng: "Người ta vừa mới tới, không quen việc cũng là bình thường, bất quá ta thấy Từ doanh trưởng về thăm nhà người thân liền cưới thê tử đem về, có thể là bị ép cưới."

Triệu Minh Hoa đối với nàng ấn tượng không tốt, nếu không phải nàng, Từ Thanh Dương khả năng sẽ cưới cháu ngoại của mình. Cùng với Dương Xảo Mộng, người thì ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, người thì tỏ vẻ lo lắng cho hai người bọn họ, đều không phải người gì tốt.

Kết quả trưa nay Từ Thanh Dương không về, Hà Nguyệt làm cơm trưa đợi một hồi lâu cũng không thấy hắn đâu, tức giận cắn đũa trộm mắng hắn.

Hừ! Không ăn cơm cũng không nói một tiếng! Lần sau ta liền không nấu phần của chàng!

Hà Nguyệt ăn cơm xong liền nấu nước tắm rửa một cái, cả người thoải mái đi ngủ trưa, tỉnh lại nàng cũng không định ra ruộng, nàng tính ra sau núi một chút.

Nàng không dám đi vào quá sâu, ở trên núi nhặt một ít rau dại có thể ăn được, xong xuôi liền ôm rổ về nhà.

Cơm chiều Từ Thanh Dương cũng không trở về, có thể là ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, không biết là qua mấy giờ, rốt cuộc nghe thấy dưới lầu truyền đến thanh âm.

Đợi một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rậm rịch, Hà Nguyệt nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Chờ đến khi Từ Thanh Dương lại đây, ban đầu cho rằng nữ nhân đang ngủ lại thấy một đôi lông mi điên cuồng run rẩy.

Ai ui, còn sẽ giả bộ ngủ, Từ Thanh Dương ánh mắt lưu chuyển, hừ một tiếng.

Hà Nguyệt không dám trợn mắt, dựng lỗ tai nghe động tĩnh, một hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm gì.

Nàng trộm đem đôi mắt trộm mở một cái, người này không biết khi nào thì cong lưng, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

"A! Chàng làm gì?" Hà Nguyệt bị dọa theo bản năng đẩy người ra, không đẩy nổi, ngực hắn vừa dày vừa cứng, nàng đầu ngón tay có chút đau.

Mặt Từ Thanh Dương không biểu tình nói, "Ui, còn không biết là ai giả bộ ngủ? Sao, không muốn nhìn thấy lão tử?"

"Hay là không muốn bị lão tử thao? Hà Nguyệt ta nói cho nàng, nàng là vợ ta, lão tử thao lão bà của mình chính là thiên kinh địa nghĩa, nàng tốt nhất đừng có ý kiến."

Hà Nguyệt bị tên lưu manh này làm tức chết rồi, đang muốn mở miệng nói chuyện, người này liền đè xuống, môi lưỡi cũng lấp kín miệng nàng.

Hà Nguyệt bị hắn hôn th* d*c, trước ngực chợt lạnh, Từ Thanh Dương cúi đầu l**m nh* th*t trắng bóng, một cái tay khác đi xuống lôi kéo quần nàng.

"Không được... Chàng... Ta cùng chàng nói chuyện.." Hà Nguyệt còn muốn nói gì đó, nam nhân trực tiếp đem nàng lột đến không còn một mảnh, tách ra hai chân nàng trực tiếp đem côn th*t tiến vào.

"Nha... Ha... Ha..."

"Thao! Con mẹ nó khẩn! Tiểu bức hút lão tử thật thoải mái!" Từ Thanh Dương sung sướng ngửa đầu th* d*c, hai tay đem chân nàng kéo ra, gập thành hình chữ M, bóp lấy mắt cá chân nàng, cắm vừa sâu vừa bạo.

"Lão tử mỗi ngày đều phải thao nàng, thao chết nàng! Đem nàng thao không xuống được giường!" Nam nhân trong miệng nói bậy, phía dưới tốc độ một chút cũng không chậm lại.

Hà Nguyệt không nghĩ tới người này đầy miệng tục tĩu, xấu hổ cả người nóng lên, tay nhỏ che mặt, hận không thể cũng che lỗ tai.

Nàng bị nam nhân đâm muốn dính ở trên giường, nam nhân vừa mạnh bạo vừa tàn nhẫn cắm mấy chục cái, nàng cả người run rẩy hét lên, tiểu bức cũng phun một làn sóng thủy, cao trào.

Từ Thanh Dương thấy thế cũng đẩy nhanh tốc độ, cúi đầu hàm chứa nàng n*m v* cắn cắn, d**ng v*t phía dưới tiến vào thật sâu, lúc này mới k** r*n bắn vào trong t*** h***t nàng.

Sảng khoái xong Từ đại gia tâm tình tốt, rút d**ng v*t ra, hắn nhìn t*nh d*ch cùng d*m thủy hỗn độn từ trong t*** h***t trào ra, tâm tình trở nên vui vẻ.

Hắn cười nhạo một tiếng, "Nàng dám nói lão tử thao nàng khó chịu?"

Khuôn mặt Hà Nguyệt hồng thấu, không muốn thừa nhận xác thật nàng cũng vừa bị thao thật thoải mái, nhắm mắt lại xoay người không để ý tới hắn, còn dùng chăn đem chính mình bọc kín mít.

"Ở trên giường lão tử, bọc kín mít như vậy, không phải là đề phòng ta chứ?" Từ Thanh Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ nàng, chỉ cảm thấy vật nhỏ này thiếu dạy bảo.

Bàn tay to lôi kéo, đem cả người và chăn ôm vào trong lòng ngực, còn không quên dùng chân đem nàng kẹp chặt.

Hà Nguyệt bị kẹp không thể động đậy, còn cực kì nóng, nàng từ trong chăn chui đầu ra giận hắn: "Chàng làm gì?"

"Lão tử không định làm gì, lão tử chỉ muốn ôm lão bà mình, ngủ!" Từ Thanh Dương hung tợn liếc nàng một cái, "Nhắm mắt, ngủ."

Tiểu tức phụ Hà Nguyệt nhỏ yếu bất lực đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không có biện pháp, mắng không dám, đánh cũng không lại, đành phải nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Có thể là do náo loạn một hồi quá mệt mỏi, mới vừa nãy còn không ngủ được, kết quả ở trong lòng ngực Từ Thanh Dương nhanh chóng nặng nề ngủ.

Bộ dáng ngủ của nàng ngoan ngoãn nhu thuận, không giống như lúc nãy không coi ai ra gì, Từ đại gia lén lút buông nàng ra, yên lặng chui vào trong chăn, điều chỉnh lại tư thế đem nàng ôm vào lòng ngực, lúc này mới sảng khoái thở dài, nặng nề ngủ.
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 4-5



4: No ấm sinh d*m dục 🔞
Sáng hôm sau, Hà Nguyệt kéo lê thân thể nặng nề ngồi dậy, bên cạnh như cũ không có ai.

Hà Nguyệt cũng quen với việc buổi sáng tỉnh lại bên cạnh không có người, cũng không ngoài ý muốn, ăn sáng xong, toàn thân bọc kín, tính thừa dịp mặt trời còn chưa lên, ra ruộng cuốc cho xong mấy luống đất còn dang dở từ hôm qua.

Không ngờ nàng đến nơi đã thấy Từ Thanh Dương đang cuốc đất, tốc độ của hắn rất nhanh, sức lực lại lớn, không đến vài phút liền cuốc xong một luống, nàng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

"Chàng... Chàng như thế nào lại ở đây?" Hà Nguyệt kinh ngạc nói không ra lời, nàng thật sự không nghĩ tới, Từ Thanh Dương lại xuất hiện ở ngoài ruộng, còn thuần thục như vậy, vừa thấy liền biết không phải lần đầu tiên cuốc đất.

Từ Thanh Dương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn một bộ dạng ra đồng làm việc này của nàng, xuy một tiếng, tiếp tục cúi đầu cuốc đất.

Hà Nguyệt khẳng định hắn đang cười nhạo nàng, chu cái miệng, cũng theo xuống ruộng, muốn đến hỗ trợ.

"Đi lên, đừng ở đây vướng víu." Từ Thanh Dương trừng mắt liếc nàng một cái, phất tay kêu nàng đi lên.

Hà Nguyệt hít một hơi thật sâu, lui ra ngoài, nếu không phải nàng đánh không thắng, nàng hận không thể tiến lên cào mặt hắn, ai kêu hắn nói chuyện khó nghe như vậy.

Vì thế Hà Nguyệt "bị ghét bỏ" chỉ có thể đứng ở bờ ruộng, nhìn hắn làm việc, đang lúc suy nghĩ nàng bay xa, "Lão tử khát."

Hà Nguyệt nghe hắn kêu khát, vội vàng cầm bình nước chạy tới chỗ hắn, Từ Thanh Dương liếc mắt nhìn nàng, cằm khẽ nâng, ý bảo hắn không có tay cầm.

Hà Nguyệt đành phải nhón chân đút cho hắn một ngụm nước, lại đi lên, không lâu sau, nam nhân lại kêu: "Lão tử đổ mồ hôi."

Nàng chạy chậm cầm khăn lông đưa cho hắn lau mồ hôi, cứ như vậy một người cuốc đất, một người phục vụ, rốt cuộc trước khi mặt trời lên đã đem đất cuốc xong.

"Chàng thật lợi hại!" Tuy là ngữ khí của Từ Thanh Dương khiến người ta khó chịu, nàng cũng không ngại sùng bái hắn.

Nói thật, Hà Nguyệt chưa từng nghĩ Từ Thanh Dương sẽ đến giúp nàng làm việc nông, nàng biết quê hắn cũng làm ruộng, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ hỗ trợ làm việc.

Không nghĩ người này hôm nay còn chủ động tới giúp đỡ, tốc độ làm việc lại nhanh, khiến nàng bớt đi rất nhiều phiền toái.

Đi được nửa đường thì gặp mấy tẩu tử ra đồng làm việc, Lý tẩu tử chào bọn họ: "Từ doanh trưởng bồi tiểu Hạ làm việc sao? Tiểu Hạ thật có phúc khí, Từ doanh trưởng thương vợ như vậy, nên để lão Lý đến học tập Từ doanh trưởng đau tức phụ."

Hà Nguyệt nghe ra được thiện ý của bọn họ, cũng nở nụ cười, không thể không nói nàng có chút kiêu ngạo, trong miệng lại rất khách khí: "Ta thấy hắn chê ta động tác chậm, không biết làm bao lâu mới xong, thật sự nhìn không nổi mới đến hỗ trợ."

Vài người nói nói cười cười một hồi lâu, Từ Thanh Dương có chút không kiên nhẫn: "Tay không phải bị thương sao? Còn không nhanh về nhà bôi thuốc."

Hà Nguyệt nghe được sửng sốt, tay nàng đúng là nổi lên mấy cái bọt nước, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy, ngày hôm qua nàng cũng không nói cho Từ Thanh Dương, không nghĩ tới người này thế nhưng chú ý tới.

Nghĩ vậy, lại nhớ đến buổi sáng hắn đi cuốc đất, không phải người này thấy mình bị thương nên chủ động tới hỗ trợ chứ?

Trong lòng Hà Nguyệt tức khắc ngọt ngào, trên đường về nhà cũng không nói lời nào, nhưng thường thường nhìn Từ Thanh Dương cười trộm.

Hà Nguyệt cảm thấy mình nên tỏ ra thành ý một chút, Từ Thanh Dương tắm rửa, nàng liền chạy đi nấu ăn.

Nàng lấy ra rau ngâm, bỏ thêm hành cùng ớt cay lên trên. Thêm chén mì cùng 2 quả trứng, bưng lên bàn.

Từ Thanh Dương tóc ướt đi ra, tùy ý ngồi xuống bàn bắt đầu ăn mì.

Hà Nguyệt lấy khăn lông đứng sau lưng hắn bắt đầu giúp hắn lau tóc, "Tóc gội xong cũng không biết lau khô, về sau già rồi đau đầu ta xem chàng đi đâu khóc."

Từ Thanh Dương bưng tô mì ăn, vật nhỏ này nấu đồ ăn thật ngon, trước kia Từ đại gia độc thân đối với chính mình cũng qua loa, ngoài ăn ở nhà ăn, đồ ăn nấu miễn chín là được, đâu để ý ăn ngon hay không.

Cưới vợ về chính là không giống nhau, không chỉ có người chờ mình về, còn có cơm nóng để ăn, thậm chí còn giúp mình lau tóc.

Từ Thanh Dương trộm liếc nhìn Hà Nguyệt đang chuyên tâm lau tóc ở phía sau, ngực ấm áp.

"Được rồi." Hà Nguyệt buông khăn lông, thấy Từ Thanh Dương cũng đã ăn xong, duỗi tay muốn cầm chén đũa thu dọn.

Còn chưa có đụng tới chén đũa tay đã bị bắt lấy, nàng ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Dương, có chút ngơ ngác nhìn hắn.

Không thể nào... Hà Nguyệt da đầu tê dại, no ấm sinh d*m d*c, nam nhân này hiện tại không phải lại muốn chứ...?

Nàng căng da đầu, ra vẻ hung ác nói: "Chàng... Chàng muốn làm gì? Ta nói cho chàng biết hiện tại trời còn chưa tối đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Thanh âm về sau càng nhỏ, không chỉ không đáng sợ ngược lại còn mềm chít chít, Từ Thanh Dương hắn sợ sao? Hắn đương nhiên không sợ!

Đến nỗi trời tối hay không thì liên quan gì tới hắn, hắn chính là ăn uống no đủ, muốn thao lão bà, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.

Hà Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm da đầu tê dại, lui một bước, liền bị Từ Thanh Dương ôm lên.

"Chàng... Chàng làm gì, Từ Thanh Dương ta cảnh cáo chàng đừng có xằng bậy."

Từ Thanh Dương cau mày, vỗ thật mạnh ở mông nàng một cái, vật nhỏ này không chỉ dám kêu tên hắn còn dám cảnh cáo hắn.

Xem ra vẫn là thiếu dạy bảo, ở trong mắt Từ đại gia, thiếu dạy bảo liền thao một hồi bảo đảm nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết là hắn học được ở đâu.

Từ Thanh Dương đem người đè lên cửa, cầm hai tay không an phận của nàng khấu l*n đ*nh đầu, một tay ấn trên cửa.

Một cái tay khác thuần thục duỗi đến bên hông nàng, đem quần lôi kéo, bên trong q**n l*t cũng bị hắn kéo xuống.

Ngón tay tiến quân thần tốc c*m v** trong, đầu ngón tay nhẹ cào vài cái.

"Ưm hừ..." Hà Nguyệt đỏ mặt nhẹ suyễn ra tiếng, thân mình cũng không biết cố gắng mà trào ra d*m thủy, hắn bỏ thêm một ngón tay lại ngại không đủ, tiếp tục bỏ thêm ngón nữa, thật mau nàng đã bị cắm đến nước sốt văng tung tóe.

"Ha... Không cần... Ít nhất không cần ở chỗ này..." Hà Nguyệt cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại, ba ngày trước vẫn còn là tiểu xử nữ độc thân, hiện tại như vậy làm nàng có chút không thể tin được.

Ở trong mắt Từ đại gia, ở đâu cũng đều là thao nàng, nhưng nghe nàng không muốn, cũng không dễ chịu.

Từ đại gia không thoải mái, những người khác cũng đừng mong thoải mái, vì thế Từ Thanh Dương đem ngón tay ác ý mà đẩy nhanh tốc độ, Hà Nguyệt "A" một tiếng thét chói tai, ngay sau đó run rẩy tiết thân.

Thừa dịp nàng cao trào sau còn chưa phục hồi lại tinh thần, Từ Thanh Dương đem dây quần lôi kéo, nâng lên một chân nàng, nắm d**ng v*t lấp kín cửa động, hạ eo đâm về phía trước, q** đ** phá vỡ khe thịt từng chút đi vào, thẳng đến nguyên cây nhục côn hoàn toàn đi vào trong hắn mới ngừng lại.

Tiểu bức bị tắc đến tràn đầy, Hà Nguyệt có thể cảm nhận được côn th*t đã đỉnh đến miệng t* c*ng, nếu hắn lại dùng lực một chút là có thể xỏ xuyên qua nàng.

"Hừ ha.... A... Thật trướng..." Hà Nguyệt cau mày rầm rì, một bộ dáng khó chịu, đáng tiếc Từ Thanh Dương không chú ý tới, côn th*t bị t*** h***t l**m m*t đặc biệt thoải mái, hắn trực tiếp đĩnh eo dùng sức mà thọc vào rút ra.

Vừa động Hà Nguyệt liền bắt đầu kêu, thanh âm mềm mại, mang theo một tia kiều mị không dễ phát hiện.

Từ Thanh Dương tham gia quân ngũ nên rất nhạy bén, sao có thể không chú ý đến, phát hiện vật nhỏ bị chính mình thao sảng, tràn ngập đắc ý.

Đem hai đùi nàng nâng lên áp trên cửa, hai chân phát lực không ngừng hướng phía trước đâm tới, trứng d** đánh lên miệng huyệt, ở trên cổ nàng lưu lại dấu ấn đỏ bừng.

"Nha... Không cần... Từ bỏ... Bụng muốn hỏng..." Hai chân Hà Nguyệt treo trên không, bị hắn dùng côn th*t đỉnh ở trên cửa, trọng lượng toàn thân đè lêm côn th*t, nàng cảm giác bụng nhỏ đều bị cắm phá, bị dọa ôm lấy Từ Thanh Dương ngửa cổ lắc đầu.

Từ Thanh Dương thấy nàng bị dọa phát khóc, mũi cùng mắt đều hồng, ác ý đâm thật mạnh hai cái, cắm tiểu cô nương một hơi khóc không được mà suyễn cũng không xong mới chậm lại.

"Kiều khí." Ngoài miệng hung tợn, trong ánh mắt lại cất giấu một cổ nhu ý, thả chậm động tác, cọ xát tiểu bức, ma Hà Nguyệt chịu không nổi, lại muốn bắt đầu khóc mới nhanh chóng đưa đẩy mấy chục lần, đem nùng tinh bắn hết vào sâu trong tiểu bức.

5

Chương 5 là đối đáp độc giả - tác giả, không liên quan đến nội dung truyện nên nhà dịch không dịch, mong độc giả thông cảm!
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 6: Trước khi đi nhiệm vụ, đem t*nh d*ch tích trữ bắn cho nàng 🔞



- --------------------------

Từ Thanh Dương đi rồi, Hà Nguyệt ngủ trưa, tỉnh lại cũng không định ra cửa, tính toán đem quần áo cùng khăn trải giường sửa soạn lại.

Không sai biệt lắm 5 giờ, Hà Nguyệt bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Từ Thanh Dương trước khi đi có nói với nàng chiều nay sẽ về ăn cơm, nàng đem cá đêm qua Từ Thanh Dương mang về ra, làm cháo cá lát.

Sáu giờ, Từ Thanh Dương vừa lúc bước vào cửa, lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng lúc huấn luyện xong của hắn.

Người đầy bùn đất, toàn thân không có chỗ nào sạch sẽ.

Hà Nguyệt cầm khăn lông, vội vàng đến: "Mau lau mặt, trong phòng có nước nóng, chàng trước hết đi tắm rửa một cái đi." Nàng thấy hắn toàn thân dơ hề hề, lần đầu tiên không cảm thấy ghét bỏ, ngược lại ẩn ẩn đối với hắn có chút tôn kính.

"Thật nhiều chuyện." Từ Thanh Dương ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là nghe lời đi tắm rửa một cái, cũng không cần nước nóng, cầm thùng nước lạnh trực tiếp dội lên người.

Hà Nguyệt khóe miệng giật giật: "......" Người này thật khó hiểu, nước nóng không cần, cố tình phải dùng nước lạnh tắm rửa.

Từ Thanh Dương tắm xong vào nhà, ăn sạch sẽ một chén cháo cá, Hà Nguyệt lại giúp hắn múc thêm một chén, không đợi nàng ăn xong, hắn lại ăn sạch sẽ.

"Chàng còn muốn ăn không, ta đi nấu thêm?" Hà Nguyệt thử hỏi.

"Không cần." Từ Thanh Dương cũng không rời đi, ngồi nhìn nàng ăn cơm.

Nhìn đến da đầu Hà Nguyệt tê dại, phỏng đoán xem hắn có ý đồ gì xấu hay không.

Thuận lợi ăn xong cơm chiều, Hà Nguyệt cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, tung ta tung tăng cầm quần áo bẩn của hắn đi ngâm.

Từ Thanh Dương cầm chén đũa đến phòng bếp rửa chén, chờ đến khi hai người xong việc liền cùng nhau lên lầu.

Ở thời đại này buổi tối không có bóng đèn, TV di động gì đó càng không cần nghĩ.

Hà Nguyệt ngồi phát ngốc trên giường, chỉ thấy Từ Thanh Dương từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho nàng.

"Đây là cái gì?" Hà Nguyệt tò mò hỏi.

"Khụ... Lão bà của huynh đệ đi Cung Tiêu Xã thường mua nhiều, ta chỉ là thuận tiện nhận lấy mà thôi."

Hà Nguyệt mắt sắc nhìn đến Từ Thanh Dương lỗ tai hồng hồng, nàng cúi đầu đánh giá chiếc bình nhỏ trong tay, vặn ra, để sát mũi vào ngửi.

"Là kem dưỡng da!" Hà Nguyệt kinh hỉ mà nhìn về phía Từ Thanh Dương, không nghĩ tới tháo hán tử này sẽ mua lễ vật cho nàng.

Hắn phía trước nói cái gì thuận tiện nhận lấy, đều bị nàng vứt ra sau đầu.

Nàng khó nén khỏi hưng phấn hướng Từ Thanh Dương lao tới, ôm bờ vai của hắn vui vẻ nói: "Cảm ơn chàng! Chàng đối ta thật tốt!"

Từ Thanh Dương đột nhiên bị nàng lao tới làm hoảng sợ, vội vàng tiếp nàng, đang muốn mở miệng mắng chửi người, đã bị nàng lời nói kế tiếp nghẹn một chút.

Bàn tay vốn dĩ muốn đánh vào mông nàng liền thu về, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, khinh thường bĩu môi: "Thật không có tiền đồ! Còn không phải là kem dưỡng da sao, lần sau lại mang nàng đi Cung Tiêu Xã mua là được."

"Thật hả? Chàng còn muốn mang ta đi Cung Tiêu Xã? Ta còn chưa được đi, cũng không biết nơi đó có lớn không? Đồ vật nhiều hay không?"

"Khi nào đi a? Ngày mai? Ngày kia?"

Từ Thanh Dương bị nàng nháo đau đầu, ôm người đem lên giường, tay chống ở trên người, nhìn nàng chằm chằm: "Ta ngày mai phải đi làm nhiệm vụ."

"... Nhiệm vụ?" Cũng là mấy ngày nay quá mức bình thản, làm Hà Nguyệt quên mất rằng mình gả cho quân nhân.

Đi làm nhiệm vụ đối hắn đã thành thói quen, nhưng đối nàng mà nói, lại là sét đánh giữa trời quang.

"Chàng... Chàng muốn đi bao lâu? Sẽ... Sẽ nguy hiểm sao?" Nàng nói không nên lời bảo hắn không cần đi, chỉ có thể khô cằn mở miệng.

Từ Thanh Dương nhìn chằm chằm nàng, thấy phản ứng của nàng, liền chính hắn cũng không phát hiện, ngữ khí có bao nhiêu ôn nhu: "Ít nhất mười ngày, nhiều nhất có thể hơn một tháng, có việc gì thì tìm Lý tẩu tử ở cách vách."

"Nếu không được thì chờ ta trở lại, ta giúp nàng giải quyết."

Hà Nguyệt trong lòng ấm áp, người này tuy rằng hung dữ, nhưng từ hành vi có thể nhìn ra hắn đối nàng thực tốt.

Nàng có chút muốn khóc, sợ bị hắn phát hiện, đành phải ôm người vùi đầu vào cổ hắn, "Ừm... Ta chờ chàng trở về."

Từ Thanh Dương không biết dỗ ngọt, phát hiện nàng cảm xúc hạ xuống cũng không biết an ủi nàng thế nào.

Nữ nhân chính là ra vẻ, chút chuyện cũng có thể khóc thút thít, lão tử còn chưa có chết đâu.

Hắn cúi đầu trực tiếp hôn xuống, thành thạo dùng đầu lưỡi tiến vào miệng nàng, câu lấy nàng đầu lưỡi, hôn nàng hô hấp dồn dập.

Hà Nguyệt choáng váng: "......" Cảm động không đến một giây đồng hồ, người này thật không hiểu phong tình.

Nàng đôi tay không ngừng đẩy ngực hắn, bị hắn dễ như trở bàn tay chế trụ, giơ lên trên đỉnh đầu.

Hắn hung hăng mà nhìn chằm chằm nàng, giống như theo dõi con mồi, thô thanh thô khí nói: "Một tháng kế tiếp lão tử không thể thao nàng, lão tử đêm nay liền t*nh d*ch tích trữ bắn hết cho nàng."

Hắn kéo quần Hà Nguyệt xuống, q**n l*t cũng bị hắn vo tròn ném xuống dưới giường, nâng một bên đùi nàng lên, trực tiếp vọt đi vào.

"A... Thật lớn... Nhẹ thôi... Chàng nhẹ một chút..." Tiểu bức còn chưa kịp ướt đã bị côn th*t mạnh mẽ căng ra, Hà Nguyệt chỉ cảm thấy phía dưới nghẹn đến mức phát hoảng.

Từ Thanh Dương cũng không màng mà thẳng lưng, thô suyễn khí, nhiều lần đều hướng chỗ sâu cắm đi vào.

côn th*t đại khai đại hợp mà đâm khai t*** h***t, rút ra hơn phân nửa, lại đột nhiên tiến vào. Trứng d** nặng trĩu chụp đánh lên mông thịt, trong phòng tiếng thân thể va chạm vang lên không ngừng.

Hà Nguyệt cơ hồ bị hắn áp thành một chữ mã, hai chân mở rộng, thừa nhận nam nhân va chạm, côn th*t tím đen không ngừng ra vào tiểu bức, mỗi lần cắm d*m d*ch miệng huyệt lại phun ra.

"Ha... Ha... Từ bỏ... Thật sâu... Thật sự quá sâu..." Hà Nguyệt bị thao lung tung lắc đầu, thân mình cũng bị đâm cho trước sau loạng choạng, côn th*t va chạm thật mạnh vào sâu bên trong.

"Không sâu thì sao thoả mãn được nàng." Nam nhân bụng nhỏ căng chặt, mồ hôi từ từng khối cơ bụng chảy xuống, kh*** c*m từ bụng bùng nổ lan tràn đến quanh thân.

"Đều bắn cho nàng, sinh hài tử cho lão tử." q** đ** đâm đến bối thịt mềm mại, cọ xát điểm nhạy cảm.

Hà Nguyệt run rẩy thân mình, tiếng thét ngày càng bén nhọn, ở trên lưng Từ Thanh Dương lưu lại mấy vết cào.

Nàng bị đâm cả người tê dại, bụng nhỏ bủn rủn vô lực, bụng phồng lên mơ hồ có thể thấy được hình dạng côn th*t.

Từ Thanh Dương điên cuồng cắm mấy chục cái, mới thả lỏng tinh quan, t*nh d*ch trắng đục bắn vào chỗ sâu nhất.

Hà Nguyệt bị t*nh d*ch nóng bỏng tưới vào sâu bên trong, nha một tiếng, phát ra tiếng thét chói tai, thân mình hoàn toàn mềm xuống dưới.

Từ Thanh Dương bắn xong cũng không rút ra, côn th*t đổ đầy tiểu bức, ôm người chuẩn bị ngủ.

"Mau rút ra đi, trướng." Hà Nguyệt thử đẩy ra hắn.

"Rút cái gì mà rút, t*nh d*ch lão tử, nàng dám không cần thử xem." Từ Thanh Dương hung tợn trừng nàng một cái.

Hà Nguyệt trong lòng mắt trợn trắng, vừa mới còn cùng ta thịt dán thịt, ôn nhu không nổi ba giây.

"Nàng đang ở trong lòng mắng ta?" Từ Thanh Dương híp mắt, hơi thở nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng.

"Không có không có." Người này cũng quá mẫn cảm, "Ngủ, ngủ ngon."

Từ Thanh Dương xuy một tiếng, lười cùng nàng so đo, ôm người thực mau liền ngủ.

- ----

🪁 Nay lại chưa có học bài đâu @@
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 7: Tháo hán tử không có nhà, nàng mộng xuân 🔞



Từ Thanh Dương đi rồi, Hà Nguyệt sáng sớm theo hậu cần cùng tới huyện thành.

Hỏi rõ vị trí Cung Tiêu Xã, Hà Nguyệt tò mò đi vào.

Người bán hàng tuy không đến mức dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng cũng không thể nói là nhiệt tình.

Hà Nguyệt nhìn bên trong bày bán đồ dùng hằng ngày, trên cơ bản chỉ cần có tiền cùng phiếu là có thể mua được.

Nàng lần này chủ yếu tới xem, cũng không tính toán mua gì nhiều nhặn.

Nghĩ nghĩ, nàng mua mấy miếng vải, lại một cân đường, từ khi đến nơi này, nàng mới ăn qua đường vài lần.

Rời khỏi Cung Tiêu Xã, Hà Nguyệt chạy đi mua gạo.

Nàng đã có chuẩn bị mà đem phiếu cùng tiền, lại bị cho biết mỗi người mua gạo là có hạn ngạch.

Quả nhiên chỉ có thể dựa vào làm ruộng a, Hà Nguyệt nhìn bọt nước trên tay còn chưa tiêu, vô ngữ nhìn trời.

Khó có khi được ra ngoài một lần, nàng chạy tới cửa hàng thịt, mua xương heo, tính toán buổi tối hầm canh uống, bồi bổ chính mình.

Trên đường trở về, mấy tẩu tử cùng nhau nói chuyện phiếm, Hà Nguyệt nghe các nàng nói chuyện, cũng dần dần gia nhập, nhân gia hỏi nàng cũng có thể đáp lại vài câu.

Vài người cho tới trẻ con, Hà Nguyệt nhiều lần thấy con của Lý tẩu tử hỗ trợ làm việc nhà, cảm khái nói: "Con Lý tẩu tử thật biết nghe lời."

Ai mà không thích con mình được khen ngợi, Lý tẩu tử đối với Hà Nguyệt ấn tượng càng tốt: "Nào có, không chọc ta tức giận đã không tồi."

Nhóm tẩu tử hiển nhiên cũng đối với con Lý tẩu tử ấn tượng không tồi, khen vài câu, chuyện vừa chuyển, nhỏ giọng nói: "Không giống với hài tử tiểu Dương gia."

Không đợi Hà Nguyệt mở miệng, một tẩu tử khác liền lanh mồm lanh miệng nói: "Nàng nha, đem hài tử gửi ở nông thôn, giao cho bà bà nuôi."

Hà Nguyệt thật ra không kinh ngạc, rốt cuộc ở hiện đại cũng có nhiều người ra ngoài làm ăn đều gửi tiểu hài tử cho ông bà chăm sóc.

Nhưng nàng vẫn phối hợp, kinh ngạc hỏi: "Lão công nàng chẳng lẽ không có ý kiến sao?"

"Nàng a..." Đối phương bộ dáng một lời khó nói hết, Hà Nguyệt không khỏi hứng thú, chẳng lẽ còn có ẩn tình?

"Nàng sinh hai đứa con gái, phỏng chừng là muốn sinh đứa thứ ba, nên đưa con gái về quê."

Hà Nguyệt nghe thế liền hiểu, hóa ra vẫn là trọng nam khinh nữ, vì sinh con trai liền con gái cũng không để ý.

"Ai mà không biết tâm tư nàng, cả ngày một bộ dáng mảnh mai, không phải ỷ vào lão công thích nàng ta."

Hà Nguyệt không nghĩ tới ra khỏi nhà một chuyến còn có thể nghe được không ít bát quái, nói thật nàng còn rất thích nghe.

Nhớ tới năm đó nàng cũng ở trên Weibo điên cuồng ăn dưa.

Buổi tối Từ Thanh Dương không ở nhà, nàng dùng xương heo một chén canh, ăn cùng một chiếc màn thầu buổi sáng mua ở tiệm cơm quốc doanh làm bữa tối.

Tắm xong, nàng nằm trên giường, mấy ngày nay đã quen mấy với việc cùng Từ Thanh Dương ngủ trên một cái giường, hắn không có nhà, giường trở nên rộng hơn.

Vốn nàng cho rằng chính mình sẽ thật vui vẻ, không chỉ không bị nam nhân lăn lộn cả đêm, còn có thể độc chiếm một cái giường lớn.

Không nghĩ tới nàng lại mất ngủ!!!

Hà Nguyệt thở một hơi, nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, ở trong lòng mắng nhiếc Từ Thanh Dương.

"Nam nhân thúi, đi nhiệm vụ còn không buông tha ta, chờ ngươi đã trở lại nhất định phải cho ngươi đẹp mặt."

Nửa mộng nửa tỉnh, Hà Nguyệt cảm giác được g*** h** ch*n có cổ ướt át, nàng ngồi dậy cúi xuống nhìn, hoảng sợ.

Từ Thanh Dương cũng không biết khi nào đã trở lại, cả người phủ dưới thân nàng, cũng không biết chơi bao lâu.

t*** h***t sớm đã chảy ra không ít d*m d*ch, bị hắn dùng lòng bàn tay quát mạnh tới hai mảnh môi *m h*, ngón tay ở lối đi ra ra vào.

Nàng bị dọa sợ kêu một tiếng, ngay sau đó che miệng lại, sợ bị người ngoài nghe thấy tiếng nàng r*n r*.

Từ Thanh Dương một tay cởi bỏ dây lưng, đem quần kéo xuống, d**ng v*t giữa háng sớm đã vận sức chờ phát động.

Hà Nguyệt xấu hổ quay đầu, "Chàng... Chàng..." Không đợi nàng nói xong, nam nhân đột nhiên đem nàng hai đùi tách ra, cực đại q** đ** trực tiếp đâm vào huyệt khẩu, có d*m thủy ướt át bôi trơn, một hơi cắm đến tận cùng, cùng đường đi gắt gao mật hợp.

Từ Thanh Dương phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, ngay sau đó vòng eo bắt đầu mạnh mẽ k*ch th*ch, côn th*t nhanh chóng mà thọc vào rút ra, ma trong dũng đạo tầng tầng chồng chất mềm thịt cùng nếp uốn.

Hà Nguyệt bị thao hét lên, đùi bị nam nhân giơ lên trên vai, cẳng chân treo trên vai hắn cẳng theo động tác thọc vào rút ra trước sau đong đưa.

Nàng muốn kêu hắn chậm một chút, đôi tay dùng sức muốn dịch về sau, không ngờ lại bị hắn khấu l*n đ*nh đầu, thân mình cũng bị cắm cho lắc lư.

Mỗi lần thọc vào rút ra trước ngực hai luồng nh* th*t đều bị cắm lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng va phải ngực hắn, đầu v* nhỏ xinh xẹt qua cơ ngực nam nhân, mang đến một tia kh*** c*m.

Hắn đè nặng nàng thao làm, d**ng v*t sưng thô hung hăng mà c*m v** tiểu bức, rút ra mang theo trong suốt d*m d*ch, phía dưới hai viên túi cầu thỉnh thoảng chụp lên mềm mại mông thịt, môi *m h* chật hẹp cũng mạnh mẽ bị căng ra, gian nan mà phun ra nuốt vào côn th*t nam nhân.

Từ Thanh Dương giống như phát điên mà hạ eo, côn th*t phá vỡ bên trong chồng chất thịt mềm, lại thao làm mấy chục cái, đỉnh mã mắt mới phun ra nóng bỏng t*nh d*ch.

Hà Nguyệt bị t*nh d*ch nóng bắn hoảng,đầu óc trống rỗng, nước mắt nước miếng tràn lan, đồng tử tan rã, bị thao đến thần trí không rõ.

Nàng đang muốn nói cái gì đó, liền hôn mê bất tỉnh, chờ đến nàng buổi sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn đến chỉ có một mình, cùng với hạ thể ướt át, nàng mới hiểu rõ.

Nàng mộng xuân!!!

- --------------------------------------
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 8: Lại một ngày nhớ đến hắn



Về đến nhà, Hà Nguyệt đem đồ trong túi lấy ra, ăn xong bữa tối đơn giản, rửa mặt lên lầu hai.

Nàng ngồi trên giường nhìn căn phòng trống rỗng, không khỏi suy nghĩ xem nên mua thêm cái gì.

Mấy năm tới xem ra vẫn sẽ ở đây. Cần mua một chiếc tủ đầu giường, nếu không cũng không biết để đồ ở đâu.

Tủ quần áo mà nói, nàng hiện tại quần áo cũng không nhiều, chưa cần mua vội.

Trong phòng khách, nàng muốn có sô pha để ngồi, trong viện nàng còn hy vọng Từ Thanh Dương có thể làm cái bàn đu dây.

Buổi tối nàng có thể ngồi ở trong viện vừa hóng gió vừa chờ hắn trở về.

Hà Nguyệt không khỏi cảm khái, trong nhà vẫn là nên có đàn ông.

Hắn mới đi ra ngoài mấy ngày, nàng liền ý thức được tầm quan trọng của hắn.

Sáng hôm sau ăn qua bữa sáng, nàng lại cầm cuốc ra ruộng, nếu Từ Thanh Dương không có nhà, vậy thì chỉ có thể là nàng làm.

Toàn bộ buổi sáng đều bận rộn ở ngoài ruộng, cuối cùng cũng cuốc xong hết mấy đám đất, chờ Từ Thanh Dương trở về, nàng sẽ bàn bạc cùng hắn xem nên trồng cây gì.

Hà Nguyệt giữa trưa ăn một chén mì, dùng canh xương hầm hôm qua nấu, đặc biệt ngon.

Nàng vô thức nghĩ, Từ Thanh Dương không ăn được thật quá đáng tiếc.

Ăn xong bữa trưa, nàng nhìn ra bên ngoài, trời quá nắng, nàng sợ đen da, tính toán ở nhà xử lý đám vải dệt mua về ngày hôm qua.

Nàng vận khí tốt, mua được một khối màu lam cùng một khối vải dệt màu vàng, trên cơ bản không có tỳ vết.

Nàng nghĩ đến dáng người Từ Thanh Dương, hạ kéo, tính toán dùng vải dệt màu lam làm cho hắn một bộ nội y.

Cho hắn một chút kinh hỉ, hắn vừa trở về liền có quần áo mới để mặc.

Buổi tối Từ Thanh Dương vẫn không trở về, tuy rằng mới ba ngày, nhưng Hà Nguyệt không thể không thừa nhận, nàng đúng là có chút nhớ hắn.

Nhắm mắt lại, nàng theo thường lệ cầu nguyện cho Từ Thanh Dương, hy vọng hắn có thể bình an trở về, sau đó mới nặng nề ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Hà Nguyệt sinh hoạt phá lệ phong phú, nàng mỗi ngày không ở nhà vá áo, thì bận rộn trong viện.

Phiền toái chính là, nàng muốn đem sân sửa thành một đường nhỏ có thể thông đến trước cửa, có điều phải đợi Từ Thanh Dương trở về phụ giúp một chút mới được.

Tính tính toán toán, hắn đã đi được mười ngày rồi, cũng không biết hắn khi nào trở về.

Hà Nguyệt đến cách vách tìm Lý tẩu tử, vừa lúc nhìn thấy con trai nàng, từ trong túi cầm một viên đường cho hắn, "Ăn đi."

Đại tráng tuổi không lớn, lại hiểu chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua Lý tẩu, thấy nàng gật đầu mới cười tủm tỉm nhận lấy: "Cảm ơn thím."

"Không cần khách khí." Thật đúng là đứa bé ngoan a, không biết về sau con của nàng cùng Từ Thanh Dương có ngoan ngoãn hiểu chuyện được như vậy không.

Hà Nguyệt ngay sau đó bị ý nghĩ của mình dọa sợ, còn mới kết hôn không được bao lâu, thế nhưng đã nghĩ đến chuyện có con.

Nhất định là mấy ngày nay bị Từ Thanh Dương trong mộng làm hại.

Người này thật không biết xấu hổ, không ở nhà, còn muốn vào trong mơ làm phiền nàng.

Nghĩ đến mấy ngày nay trong mộng triền miên, nàng nhịn không được mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu muốn đem hình ảnh người này trong đầu xóa đi.

"Muội muốn tấm ván gỗ? Có thì có, nhưng mà thợ mộc ở nơi đóng quân hiện tại không có, có lẽ một thời gian nữa mới trở về."

"Có tấm ván gỗ là được, không cần phải phiền toái, ta muốn tự làm xem sao." Hà Nguyệt không nghĩ tới sẽ có, như vậy nàng có thể làm một ít gia cụ.

Nàng nghĩ, nếu làm không tốt, đến lúc đó... Đến lúc đó Từ Thanh Dương cũng đã trở lại, liền ném cho hắn đi.

Lý tẩu tử không biết suy nghĩ của nàng, thời đại này mọi người suy nghĩ chất phác, thấy nàng nói tự mình làm, cũng cho rằng là như vậy: "Muội thật lợi hại, Từ doanh trưởng có thể cưới được muội thật có phúc khí."

"Không có đâu, tẩu tử đừng trêu ghẹo ta." Nàng trong lòng nở hoa, dù sao cũng không ai vạch trần, vẻ mặt đứng đắn mà nói không có.

Nói chuyện xong, một cái vỏ chăn cũng gần hoàn thiện, không nghĩ tới nàng lợi hại như vậy.

Lý tẩu tử không khỏi cảm khái: "Vải dệt này thật tốt, màu sắc cũng đẹp, ở Cung Tiêu Xã mua sao?"

Hà Nguyệt một bên vội một bên nói: "Đúng vậy, ngày đó vận khí tốt, vừa lúc có màu lam cùng màu vàng, muội đều mua về."

Nàng nghĩ tới mấy ngày Lý tẩu tử giúp đỡ nàng, vừa lúc vải dệt trong tay còn thừa một chút, liền đưa cho nàng.

Không ngờ Lý tẩu tử nghe xong kiên trì phải trả tiền, vì thế nàng đành phải lấy, quy quy củ củ dựa theo giá thị trường mà lấy.

Hôm sau nàng đến chỗ hậu cần hỏi xem có dư lại tới tấm ván gỗ nào không, quả nhiên có một ít, Hà Nguyệt liền hỏi mua mấy khối về.

Tiểu Trần không những không lấy tiền của nàng, còn tìm mấy binh lính hỗ trợ đem tấm ván gỗ cùng mấy cái công cụ khiêng về giúp nàng.

Nàng đành phải ngượng ngùng đưa cho mỗi người ít kẹo, cảm tạ bọn họ hỗ trợ.

- -------------------------------------------

Ăn chay vậy nhé, chờ Từ doanh trưởng về lại hầm thịt:
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 9: Trong lúc ngủ mơ bị thao 🔞



Sáng sớm hôm sau, Hà Nguyệt mới vừa ăn xong bữa sáng, Lý tẩu tử liền tới tìm nàng.

"Lát nữa có thể ra ruộng tra bắp." Lý tẩu tử sợ nàng đã quên việc này, cố ý tới nói cho nàng.

"Tra bắp?" Trước khi đi Từ Thanh Dương có nói qua hắn cầm mấy túi hạt giống trở về, nàng cũng không biết có phải bắp không.

Hà Nguyệt từ trong kho lấy ra một cái túi, ngượng ngùng mà đưa cho Lý tẩu tử xem: "Là cái này sao? Hạt giống nhà muội đều do Từ Thanh Dương đi lấy." Cho nên muội cũng không biết a!

"Không sai, chính là cái này." Lý tẩu tử nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Đúng rồi, đợi lát nữa ta dạy cho muội, bảo đảm học xong sẽ biết."

Hà Nguyệt vội vàng nói cảm ơn, "Vậy phiền toái tẩu tử."

Chờ sau khi ra ngoài ruộng, Lý tẩu tử hỗ trợ nàng làm một ít, còn lại là nàng tự làm.

Kỳ thật cũng không khó làm, đem hạt giống quải xuống, chính là làm xong lưng mỏi eo đau, làm nàng có chút chưa kịp thích ứng.

Mấy ngày tiếp theo nàng đều chạy ra ruộng xem, đến khi hạt giống nảy mầm, nàng mới yên lòng

Vương tẩu tử cách vách cho nàng một ít giống hành tỏi và mầm, nàng cảm kích nhận lấy.

Thấy bắp nảy mầm, nàng có chút yên tâm, cảm thấy hành tỏi gì đó nhất định đều có thể gieo thành công.

Đắm chìm trong việc nhà, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại một tuần qua đi.

Bận rộn cả ngày, Hà Nguyệt tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi sớm.

Nàng nửa mộng nửa tỉnh, ngửi thấy một cỗ hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, nàng mở mắt ra, nhìn nam nhân đè trên người nàng, trong miệng bĩu môi reo lên: "Chàng lại tới rồi..." Đang chuẩn bị quay người tiếp tục ngủ, đã bị hắn ấn ở trên giường.

Từ Thanh Dương làm xong nhiệm vụ, cùng đồng đội tách ra liền đi thẳng về nhà.

Chính hắn cũng không biết vì sao muốn liều mạng gấp gáp trở về như vậy, giống như, nằm bên người nàng sẽ thoải mái hơn một chút.

Hắn nhìn nàng, c** q**n áo, cũng mặc kệ nàng đã ngủ chưa, xoay người một cái liền đè lên.

Hắn thấy nàng mở mắt ra liếc hắn một cái, lẩm bẩm một câu lại muốn quay ra ngủ.

Từ đại gia không vui, hắn một người lớn như vậy, nàng cũng không thấy.

Hắn đem nàng l*t s*ch sẽ, thân mình tuyết trắng bại lộ ở dưới ánh trăng, cặp vú đầy đặn đong đưa theo động tác của hắn.

Hắn đỏ mắt, cúi đầu ngậm lấy một bên kiều nhũ, dùng sức l**m m*t.

"A a... Chàng hôm nay sao lại..." Hà Nguyệt ngửa đầu khó chịu r*n r*.

"Hôm nay cái gì? Nói rõ ràng?" Từ Thanh Dương hung tợn mà bắt lấy bên kia vú nàng, đôi tay dùng sức xoa bóp.

"A ha... Đau đau đau... Từ Thanh Dương chàng là đồ vương bát đản, hôm nay sao lại thô lỗ như vậy?" Hà Nguyệt tức giận đẩy ngực hắn, muốn thoát khỏi móng vuốt của hắn.

Hắn thấy Hà Nguyệt cáu kỉnh với hắn, cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.

Vật nhỏ này mấy ngày không gặp, lá gan ngày càng lớn.

"Được được được, nàng nói, hôm nay làm sao vậy?" Từ đại gia khó được ăn nói khép nép hống người, trên tay cũng thả nhẹ động tác, bàn tay m*n tr*n xoa bóp đỉnh phúc bồn tử.

"Ưm hừ... Ai kêu chàng ở trong mộng cũng khi dễ ta..." Hà Nguyệt hơi hơi ngẩng cổ, một cỗ d*m thủy từ trong t*** h***t hư không chảy ra.

Nàng vươn tay ôm lấy ót của Từ Thanh Dương, đầy đặn nh* th*t không ngừng hướng về phía trước lắc lư, chân dài nhịn không được lén lút cọ xát.

"Mộng?" Từ Thanh Dương liền hiểu, cũng càng hưng phấn, không nghĩ tới hắn không ở nhà, vật nhỏ của hắn mộng xuân.

d**ng v*t bành phát, d*c v*ng lại ngẩng cao vài phần, duỗi tay hướng đến nơi riêng tư của nàng thăm dò, ngoài ý muốn phát hiện, t*** h***t g*** h** ch*n đã ướt đẫm.

Dính một tay d*m thủy, Từ Thanh Dương tiếng nói trầm thấp, "Ướt."

Đem hai chân nàng nhấc lên, lộ ra t*** h***t ướt đẫm, đỉnh q** đ** ép xuống, ở d*m thủy bên ngoài cọ cọ, hạ eo đem nguyên cây côn th*t bừng bừng phấn chấn c*m v** t*** h***t.

"Nha..." Khe thịt bị hắn căng lớn một vòng, Hà Nguyệt kêu một tiếng, Từ Thanh Dương đem hai chân mở rộng ra, thẳng lưng hướng nàng hoa tâm đâm mạnh vài cái, nàng cứ thế run run cao trào!

Hà Nguyệt xụi lơ ở trên giường, hai chân bị Từ Thanh Dương treo ở trên vai. Giây tiếp theo, Từ Thanh Dương eo hông hữu lực không ngừng đại khai đại hợp mà đong đưa, côn th*t từng chút đâm vào sâu trong t*** h***t.

"A a a!" Hà Nguyệt thét chói tai, thân mình tê dại như bị điện giật, gắt gao nắm lấy khăn trải giường, đầu ngón tay trắng bệch, trong cổ họng phát ra rách nát tiếng th* d*c.

Nàng vòng eo một chút thịt thừa cũng không có, vừa nhỏ vừa mềm, Từ Thanh Dương bóp eo nàng nhịn không được v**t v* vài cái, lại hung hăng mà đâm vào.

"Ân ha... Chậm một chút... Chậm một chút..." Hà Nguyệt trên mặt đỏ ửng ái muội, hai tròng mắt bởi vì đ*ng t*nh mà nhiễm một tầng hơi mỏng hơi nước.

Ánh mắt mê ly, trong miệng kiều suyễn liên tục, eo thon vô thức hướng lên, không ngừng phối hợp k*ch th*ch hắn.

Từ Thanh Dương nhìn nàng động tác vô thức, tiếng nói trầm thấp: "Không nhanh làm sao thoả mãn nàng?"

"... Ta không có." Nàng thẹn thùng nghiêng mặt, tay nhỏ lén lút leo lên cánh tay hắn.

"Vật nhỏ khẩu thị tâm phi." Từ Thanh Dương đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần thọc vào rút ra cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, giống như muốn đem thân mình nàng toàn bộ xỏ xuyên qua.

"Thích không? Lão tử thao nàng có thoải mái không?" Từ Thanh Dương ngửa đầu gầm nhẹ, động tác càng lúc càng nhanh.

"A a a! Chậm một chút!! Ta nói... Ta nói... Thoải mái... Thực thoải mái..." Hà Nguyệt cơ hồ là thét chói tai xin tha, thân mình bị hắn đâm trước sau lay động, tay nhỏ nắm lấy cánh tay hắn, lưu lại vài vết cào.

Từ Thanh Dương không muốn đơn giản buông tha nàng như vậy: "Ai đang thao nàng? Nói ra!"

"Là chàng!!! Là Từ Thanh Dương!!! Từ Thanh Dương đang thao ta!!!" Nàng bị đâm đến nước mắt chảy ra, y y a a loạn kêu.

Từ Thanh Dương thật mạnh thở ra một hơi, thẳng lưng nhanh chóng cắm mấy chục cái, rốt cuộc ở trong t*** h***t nàng b*n r* tới.

"A a a..." Hà Nguyệt cả người không có sức lực, t*** h***t co rụt lại, hỗn hợp t*nh d*ch cùng d*m thủy từ miệng huyệt trào ra.

Từ Thanh Dương xoay người nằm xuống giường, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

"Lão tử thao nàng thoải mái không?" Từ Thanh Dương cảm thấy nàng khi nãy nàng không có trả lời nghiêm túc, bất mãn muốn nàng nói lại lần nữa.

Hà Nguyệt mệt đến mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể nhẹ thở gấp nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thoải mái, đặc biệt thoải mái, nhưng mà thật sự không thể tiếp tục."

- -----------------------
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 10: Từ doanh trưởng làm sủi cảo



Thời điểm Hà Nguyệt tỉnh lại, Từ Thanh Dương hơi hơi cau mày, ngủ vẫn rất sâu.

Tối hôm qua hắn trở về muộn, lại hồ nháo một hồi, chắc còn mệt, Hà Nguyệt tính toán để hắn ngủ nhiều một chút.

Vì không muốn đánh thức hắn, nàng thật cẩn thận đứng lên, đang chuẩn bị lật qua, thình lình bị nam nhân ôm eo, cả người ngã vào trên người hắn.

Hà Nguyệt ngây người một chút, ngước mắt nhìn qua, nam nhân ánh mắt thẳng lăng, cũng không biết hắn tỉnh từ bao giờ.

"Chàng làm gì? Còn không mau buông ta ra." Hà Nguyệt giãy giụa, lại bị hắn dễ như trở bàn tay mà ấn trở về.

Từ Thanh Dương cố tình không buông nàng ra, tay còn theo bản năng siết chặt vài phần: "Làm gì? Dáo dác lấm la lấm lét."

Hà Nguyệt quả thực bị tức đến bật cười: "Ta dáo dác lấm la lấm lét? Chàng đừng đem thành ngữ dùng loạn. Ta là vì ai, còn không phải sợ đánh thức chàng sao, nhanh buông ta ra."

Chờ đến khi Từ Thanh Dương buông nàng ra, Hà Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống giường, ở trên mặt hắn nhéo một cái. Vội vàng quay đầu chạy.

Lưu lại Từ đại gia bị véo mặt, vẻ mặt dại ra, rồi sau đó biểu tình lại trở nên sung sướng, cuối cùng cười nhẹ ra tiếng: "Thật đúng là thiếu thu thập."

Từ Thanh Dương lâu không trở về, nàng tính toán làm chút gì đó ngon ngon cho hắn, nhìn nguyên liệu hiện có, quyết định gói sủi cảo.

Nhân sủi cảo có hành và thịt, bột mì mua về còn chưa ăn, Hà Nguyệt tính toán làm nhiều một chút, đủ ăn hai bữa ngày hôm nay.

Nàng đem nhân cùng vỏ sủi cảo làm xong, đang chuẩn bị làm vằn thắn, Từ Thanh Dương đã yên lặng đi tới.

Nàng nhìn nam nhân trước mắt: "Hôm nay ăn sủi cảo, nhưng mà ta còn chưa gói đâu." Nàng lại hỏi một câu: "Chàng giúp ta được không?"

Từ Thanh Dương bình thường sẽ không làm, trước kia còn nhỏ chưa từng gói, lớn lên lại vào quân đội nên cũng không cơ hội này.

Hắn ma xui quỷ khiến mà ngồi xuống, nghe Hà Nguyệt hướng dẫn bắt đầu gói sủi cảo.

Ngón tay hắn bị thương nhưng lại đặc biệt linh hoạt, thế nhưng sủi cảo đến tay hắn lại xiêu xiêu vẹo vẹo.

Vừa nhìn liền không muốn ăn, không giống sủi cảo trong tay Hà Nguyệt, nếp uốn đều đặn xinh xắn.

Nhưng hắn cũng không từ bỏ, cứ như vậy cùng Hà Nguyệt ngồi trong phòng bếp, hai người cùng nhau đem tất cả sủi cảo gói xong.

Hà Nguyệt biết sức ăn của hắn lớn nên chuẩn bị rất nhiều, sủi cảo vừa mới nấu xong, nàng liền đem một chén đến trước mặt Từ Thanh Dương.

"Đói bụng không? Chàng ăn trước một chút, ta đi pha nước chấm." Nước chấm ở đây kỳ thật rất đơn giản, chút dấm, muốn ăn cay chỉ có ớt, nước tương không có, thêm muối cũng không hợp.

Sủi cảo hai người gói không chỉ to, hương vị cũng rất ngon, Từ Thanh Dương một ngụm có thể ăn hết một cái,nhanh chóng ăn xong một chén.

Hà Nguyệt nhìn hắn ăn dị thường thỏa mãn, cũng rất cao hứng: "Còn muốn ăn thêm không?"

Từ Thanh Dương gật gật đầu, "Ta giúp chàng lấy." Hà Nguyệt lại bưng tới một chén.

Từ Thanh Dương tốc độ ăn cơm luôn không chậm, chờ hắn giải quyết xong chén sủi cảo này, Hà Nguyệt vừa lúc ăn xong một cái cuối cùng.

Hà Nguyệt thấy hắn thích, không khỏi nói: "Nếu thích thì lần sau chúng ta lại gói."

Từ Thanh Dương nhìn nàng cười tủm tỉm, gật gật đầu xem như đáp ứng.

Mấy ngày nay Từ Thanh Dương huấn luyện không nhiều, hắn cầm mấy khối ván gỗ, giúp nàng làm một cái tủ đầu giường đơn giản.

Nàng còn muốn giá sách, một cái thau tắm, thậm chí còn có bàn đu dây trong viện.

Hà Nguyệt nhìn căn nhà rực rỡ hẳn lên, trong lòng thỏa mãn, ngâm nga vài buổi tối, đến Từ Thanh Dương cũng phát hiện tâm tình của nàng đặc biệt tốt.

Buổi tối, Hà Nguyệt tính toán xuống kho tìm chút đồ, vừa mở cửa đã thấy mấy con chuột xám chạy ra.

Hà Nguyệt bị dọa sắc mặt trắng bệch, a một tiếng, lập tức quay đầu chạy.

Từ Thanh Dương mới đi đến cửa nhà liền nghe thấy tiếng kêu của nàng, biểu tình nghiêm túc, nhanh chân chạy vào.

Hà Nguyệt chạy lại leo lên người hắn, hai tay hai chân ôm lấy hắn.

"Có chuyện gì?" Từ Thanh Dương sắc mặt ngưng trọng, thấy bộ dáng nàng bị dọa không nhẹ, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số khả năng.

Hà Nguyệt hít hít mũi, chôn ở cổ hắn nhỏ giọng nói: "... Có chuột."

"Nàng nói cái gì?" Từ Thanh Dương cho rằng chính mình nghe lầm, nghiêng mặt liếc nàng một cái.

Hà Nguyệt mang theo vài phần ngượng ngùng nói: "Ta nói... Có chuột."

"... Trong nhà có chuột?" Từ Thanh Dương thật sự không nghĩ tới mấy con chuột có thể đem nàng dọa thành như vậy, ở nông thôn cũng không phải không có chuột, hắn thấy nàng hẳn là không sợ hãi thành như vậy.

Hắn ôm người vào trong nhà: "Đợi lát nữa ta đi xem, đem chúng đuổi đi."

Hà Nguyệt run lên một chút, ôm cánh tay Từ Thanh Dương càng chặt: "Kia... Nơi này có mèo không... Ta muốn nuôi mèo... "

Từ Thanh Dương nhíu mày, hiện tại người muốn ăn no cũng khó, làm gì có ai nuôi chó mèo, chó thì còn có thể giữ nhà, nhưng mèo thì sao?

Hắn trong lòng không vui, nhưng nhìn bộ dáng bị dọa sợ của Hà Nguyệt, cũng không đành lòng.

Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhớ ra: "Ta nhớ nhà Ngô đoàn trưởng hình như nuôi một con mèo, cũng không biết là đực hay cái, để ta nhờ người hỏi thăm thử."

Hà Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, có hy vọng là tốt rồi.

Từ Thanh Dương một đường đem người ôm vào trong phòng, cũng không buông nàng ra, chờ vào phòng đóng cửa, liền đem nàng đè lên ván cửa.

"Chàng làm gì?" Hà Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn, hai chân quơ quơ: "Đem ta thả xuống."

"Ta giúp nàng tìm mèo, nàng nói có phải nên cho ta chút ngon ngọt hay không." Từ Thanh Dương không chút che giấu d*c v*ng, giữa háng phồng lên hướng nàng đâm một cái.

"Chàng sao có thể như vậy, không phải vừa hôm qua mới làm sao, chàng lại muốn rồi." Hà Nguyệt dẩu miệng.

Từ đại gia không vui, không còn ám chỉ giống như vừa rồi, lần này trực tiếp hướng nàng đâm thật mạnh hai cái: "Bởi vì nàng là tức phụ của ta, ta cũng không lấy tiền của nàng, nàng trả bằng thịt là được."

Hà Nguyệt phát hiện mình vẫn là xem thường trình độ không biết xấu hổ của Từ đại gia.

Nếu Từ Thanh Dương biết suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ khinh thường nói: "Mặt là cái gì, có thể mài ra ăn được sao!!!"

Tiểu tức phụ nhỏ yếu bất lực cứ như vậy bị l*t s*ch quần áo, run bần bật bị ấn ngã lên bàn cơm, chờ lão công tới hưởng dụng mỹ thực.

Hà Nguyệt: "... Ta thật khổ."

- ---------------------------------------------

🥑 Tuần tới mình dính lịch kiểm tra liên tục nên không cập nhật thường xuyên cho mọi người được nhưng tất cả bình luận góp ý của mọi người mình đều đọc hết:v

🥑 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình và hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ những bộ truyện của mình nhaaa 💓
 
Back
Top Bottom