Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 11: Nàng tiên Ốc Từ doanh trưởng 🔞



*** Nàng tiên Ốc như kiểu cô Tấm á mọi người...

Từ Thanh Dương cường thế tách chân nàng ra, đứng ở g*** h** ch*n nàng, tay phải gấp không chờ nổi mà thâm nhập vào chân tâm.

Hà Nguyệt khẽ hừ một tiếng, cánh tay che lại hai mắt không dám nhìn hắn, cảm thấy quá thẹn.

Lòng bàn tay ở huyệt khẩu dò xét vài cái, bắt đầu trơn trượt, đầu ngón tay hướng trong v*ch th*t chà xát, lại một cỗ d*m d*ch trào ra.

"A... Ướt thật mau." Ngón tay hắn không kiêng nể gì mà thọc vào rút ra, tay trái đặt trước b** ng*c tròn trịa của nàng, thuần thục xoa bóp.

"Ưm hừ... A ha... Chàng đừng nói chuyện..." Hà Nguyệt nhẹ thở phì phò, bất lực cắn đầu ngón tay, âm thanh rách nát như cũ không ngừng từ trong miệng tràn ra.

Từ Thanh Dương cúi đầu ngậm một bên vú, đầu lưỡi l**m láp đầu v*, thực mau n*m v* ở trong miệng hắn cứng lên.

Từ Thanh Dương một bên ngậm đầu v*, ngoài miệng hàm hồ nói: "Xem đầu v* nàng ngạnh thành như vậy, thoải mái đúng không?"

"Ha... Ha... Không có..." Hà Nguyệt kiên quyết không thừa nhận nàng thật ra cũng rất thoải mái, nếu như bị Từ Thanh Dương biết được, không biết người này sẽ trêu ghẹo nàng thế nào.

Từ Thanh Dương nhìn thấu nàng khẩu thị tâm phi, xuy một tiếng, ngón tay rút ra, nâng chân nàng lên hướng miệng huyệt đâm vào.

"Ưm..." Hà Nguyệt ưỡn thân mình, miệng nhỏ khẽ nhếch, hàm răng cắn đầu vai hắn.

"Hừ..." Một tiếng k** r*n, Từ Thanh Dương cắn răng đem nguyên cây côn th*t hoàn toàn tiến vào, đem tiểu bức tắc tràn đầy.

"Ha... Thật lớn... Quá lớn..." Hà Nguyệt híp mắt, huyệt thịt khẩn trí mấp máy, cắn lấy dương cụ bên trong dũng đạo.

Từ Thanh Dương ôm mông nàng nâng lên, giây tiếp theo đột nhiên hung hăng va chạm vài cái, k*ch th*ch nàng r*n r* liên tục mới chậm lại.

"Chàng... Chàng..." Hà Nguyệt thở phì phò, bị đâm cho một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Từ Thanh Dương cúi đầu tìm môi nàng, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích quấy loạn.

Hai chân Hà Nguyệt gắt gao vòng lấy eo mông rắn chắc của hắn, nam nhân càng thêm hung mãnh đưa đẩy, thân mình Hà Nguyệt đã sớm mềm nhũn, t*** h***t vừa trướng vừa ngứa, d*m thủy không ngừng chảy ra.

Hà Nguyệt bị cắm vài cái liền chịu không nổi, thật sự là lưng quá đau, cằm nàng dựa trên vai hắn, vô cùng đáng thương nói: "Từ Thanh Dương... Lưng đau."

Từ Thanh Dương tuy rằng thao đỏ mắt, nghe nàng nói đau, vẫn là theo phản xạ ngừng lại, bàn tay v**t v* lưng nàng, mày nhíu lại: "Rất đau?"

Hà Nguyệt vội vàng gật đầu: "Ưm... Rất đau..."

"Đổi chỗ khác." Từ Thanh Dương một tay đem người ôm lên, giữ nguyên tư thế để côn th*t cắm ở t*** h***t đi lên phòng, khi lên lầu mỗi một bước côn th*t lại cắm càng sâu, chờ đến khi Hà Nguyệt bị ôm đến giường, nàng đã cao trào một lần.

Nhìn lưng nàng có chút đỏ lên, hắn suy tư một lát, đem người nàng lật lại, để nàng quỳ ghé trên giường, nắm côn th*t một lần nữa từ phía sau c*m v**.

Cánh mông đầy đặn trắng nõn nhếch lên, bị côn th*t cắm cho đong đưa, Từ Thanh Dương khóe mắt đỏ lên, giữa háng k*ch th*ch càng không kiêng nể gì, mỗi lần thâm nhập cơ hồ đều có thể đâm đến hoa tâm.

"Ha... Muốn tới... Tới rồi..." Mãnh liệt kh*** c*m làm Hà Nguyệt thét chói tai xụi lơ trên giường, t*** h***t một mảnh lầy lội, vách trong co rụt lại, Từ Thanh Dương bị nàng kẹp đến tê dại đem tất cả b*n r*.

"A hừ." Từ Thanh Dương cũng mặc kệ còn đang b*n t*nh, eo bụng liên tục hướng phía trước mà đâm vài cái, chờ đến khi bắn một giọt cũng không còn, mới đem côn th*t rút ra.

Hà Nguyệt không chút sức lực, trong miệng anh anh a a ngã trên giường.

Từ Thanh Dương thừa dịp nàng còn chưa phản ứng lại, đem côn th*t c*m v**.

t*** h***t sau cao trào ấm áp khẩn trí, thịt non bên trong tựa như cái miệng nhỏ không ngừng m*t lấy côn th*t hắn.

Cảm giác tê dại không ngừng tràn lan khắp người, Hà Nguyệt suyễn càng ngày càng lợi hại, thân thể cũng không có sức lực, chỉ có thể mặc hắn thao lộng.

"Ha... A... Từ Thanh Dương... Từ... Thanh... Dương..."

Nam nhân phát hiện nàng mau tới rồi, ngón tay đột nhiên niết *m đ*, hung hăng mà véo, Hà Nguyệt a một tiếng, trực tiếp bị đưa lên cao trào.

Từ Thanh Dương thấy nàng nhanh như vậy liền cao trào, nâng nàng thân mình nhanh chóng va chạm, bụng nhỏ đều bị hắn đâm đến co rút, trên bụng gồ lên một bọc nhỏ.

Lại thọc vào rút ra mấy chục cái, hắn mới thô suyễn đem tất cả phun ra, khuôn mặt sớm đã ướt đẫm, nhìn qua dị thường gợi cảm.

Kết quả của việc túng dục quá độ, chính sáng hôm sau Hà Nguyệt làm cách nào cũng bò dậy được.

Ở trên giường hung tợn mắng Từ Thanh Dương, nàng mới chống eo nỗ lực xuống giường.

Xuống dưới lầu, nàng thấy trên bàn đặt một chén cháo cùng một quả trứng luộc, hẳn là Từ Thanh Dương đi nhà ăn lấy về.

Hà Nguyệt ngồi xuống uống ngụm cháo, xem ra hắn còn chút lương tâm.

Cơm nước xong, Lý tẩu tử tới nhà nàng, nàng ấy tính toán đi theo hậu cần xem hài tử, thuận tiện hỏi nàng có gì cần mua.

Hà Nguyệt nghĩ nghĩ, Từ Thanh Dương trở về, thịt cùng trứng là không thể thiếu: "Tẩu giúp muội mua ít thịt cùng trứng gà đi."

"Đúng rồi, nếu tẩu tử biết nhà ai nuôi mèo, thuận tiện hỏi giúp ta một chút."

Lý tẩu tử tò mò hỏi: "Sao lại muốn nuôi mèo?"

Hà Nguyệt ngượng ngùng cười cười, đem chuyện trong nhà có chuột kể cho nàng ấy nghe.

Lý tẩu tử nghe xong sau vội vàng đáp ứng, bảo đảm nói: "Không thành vấn đề, cứ yên tâm giao cho ta." Sau khi nói xong lại cười, chế nhạo nói: "Vẫn là Từ doanh trưởng thương muội, ngay cả mèo cũng để muội nuôi, thật đúng là đau tức phụ."

Hà Nguyệt đỏ mặt, trong lòng rít gào: "Đó là tẩu không biết ngày hôm qua ta phải trả giá đại giới ra sao, eo nhỏ hiện tại vẫn còn đau đây!"

Nhưng là thời đại này mèo thật đúng là không dễ tìm, hỏi liên tiếp mấy ngày đều không có, Hà Nguyệt lúc đầu còn chờ mong giờ đã chuyển thành bình tĩnh.

Dù sao còn có Từ Thanh Dương, nếu lại có chuột thì để hắn đi bắt.

Mấy ngày hôm trước trời vừa mưa, ngoài ruộng cỏ bắt đầu mọc, Hà Nguyệt sáng sớm ra ruộng, ngoài ý muốn phát hiện cỏ dại đều được nhổ sạch sẽ.

Không nghĩ tới thời đại này cũng có nàng tiên Ốc! Hà Nguyệt sửng sốt một giây, ngay sau đó lắc đầu, làm gì có cái gì mà nàng tiên Ốc, hơn phân nửa là Từ Thanh Dương sáng sớm tới nhổ, nghĩ đến hắn một câu cũng chưa nói, yên lặng nhổ hết cỏ.

Hà Nguyệt trong lòng ngọt ngào tựa như ngâm mình trong hũ mật.

Hà Nguyệt nhìn qua một lượt, xác định thật sự không còn cỏ dại, vô cùng cao hứng cầm công cụ về nhà.

Ở trên đường gặp các tẩu tử ra ruộng làm việc, vui vẻ chào hỏi rồi mới trở về.

Hoàn toàn không biết khi nàng rời đi, mấy tẩu tử bắt đầu đàm luận về nàng.

"Tiểu Hà thật đúng là lợi hại a, nhiều cỏ như vậy, nàng sáng sớm đã nhổ xong rồi." Lâm tẩu tử một bên làm việc một bên cùng Trương tẩu tử cách vách trò chuyện, đề tài bất tri bất giác liền rơi trên người Hà Nguyệt.

Triệu Minh Hoa ở bên cạnh nghe xong khinh thường nói: "Mấy người đừng nghĩ nàng lợi hại như vậy, buổi sáng ta đi qua, đoán xem ta nhìn thấy gì?"

Trương tẩu tử tò mò hỏi: "Thấy gì?"

Triệu Minh Hoa khinh bỉ nói: "Ta nhìn thấy Từ doanh trưởng nhổ cỏ, trời còn chưa sáng, hắn một mình ra đây nhổ cỏ, đem tất cả đều nhổ xong."

Lâm tẩu tử theo bản năng hỏi: "Tiểu Hà có phải thân thể quá mệt mỏi không, nàng mới tới đây không lâu, lại phải làm nhiều việc nhà nông như vậy, có lẽ không quen."

Trương tẩu tử: "Có khả năng, đợi lát nữa tới nhà nàng xem, quan tâm một chút."

Triệu Minh Hoa ở một bên tức giận trừng mắt, nàng ta rõ ràng nói nữ nhân kia lười biếng, chỉ biết để nam nhân làm việc, như thế nào lại thành quan tâm nàng?

Hà Nguyệt cũng không biết có người ở sau lưng trướng mắt nàng, về đến nhà, nàng lấy ra nội y đã làm cho Từ Thanh Dương.

Nội y màu lam, đường may chỉnh tề, thoạt nhìn giống như ngoài tiệm.

Nàng đem nội y đặt ở trên giường, để đó lát Từ Thanh Dương về nhà hẳn có thể thấy được.

Quả nhiên chờ buổi tối Từ Thanh Dương trở về, thấy nội y trên giường, quay đầu hỏi: "Cho ta?"

Hà Nguyệt khó có được cảm thấy ngượng ngùng, đây cũng coi như phần lễ vật đầu tiên nàng tặng hắn: "Ừm... Là ta may, chàng thử xem, xem có chỗ nào cần sửa không."

Từ Thanh Dương trầm mặc một lát, ngay sau đó ở trước mặt nàng trực tiếp c** q**n, q**n l*t cũng cởi đem bộ nội y mới mặc vào.

Hà Nguyệt cũng chưa kịp mắng hắn không biết xấu hổ, kết quả hắn đã mặc xong rồi, lời mắng chửi cứ như vậy bị nàng nuốt trở lại trong miệng: "Thế nào?"

Từ Thanh Dương nhìn nữ nhân ánh mắt chờ mong.

"Chàng trước mặc mấy thứ này chờ ta về sau làm thêm vài món, có thể mặc thay đổi."

Vào ban đêm, chờ Hà Nguyệt ngủ, Từ Thanh Dương đem người nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, làm việc mà hắn hôm nay vẫn luôn muốn làm.

Đem người đè trong lòng ngực hung hăng hôn, thế nào mà làm bao nhiêu cũng thấy không đủ...
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 12: Lần đầu thấy nội y, Từ doanh trưởng thú tính quá độ 🔞



Ban đêm, đang ngủ bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Hà Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại, q**n l*t ẩm ướt làm nàng đoán được kinh nguyệt tới.

Sợ làm bẩn khăn trải giường, nàng vội vàng xuống giường, Từ Thanh Dương theo phản xạ mà mở mắt ra, duỗi tay bắt lấy nàng: "Đi đâu?"

"Không có việc gì, ta đi WC, chàng tiếp tục ngủ đi." Hà Nguyệt gấp muốn chết, vội vàng đẩy tay hắn, hướng WC chạy tới.

Từ Thanh Dương loáng thoáng ngửi được trong không khí một tia máu tươi, sắc mặt chợt ngưng, cũng xoay người đi theo sau Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt đi vào, một lúc lâu mới ra, Từ Thanh Dương nhìn sắc mặt nàng rõ ràng có chút trắng bệch, ngưng trọng nói: "Sao lại thế này? Nơi nào bị thương, đừng giấu ta."

Hà Nguyệt hơi quẫn, xua xua tay: "Ta không có việc gì, chính là chuyện của phụ nữ."

Từ Thanh Dương lại không buông tha, truy vấn nói: "Rốt cuộc chuyện gì, Hà Nguyệt, ta nói không cần gạt ta."

Hà Nguyệt bởi vì thân thể không khoẻ, tâm tình vốn dĩ có chút không tốt, bị Từ Thanh Dương ép hỏi, có chút nổi nóng.

Ngẩng đầu đang muốn dỗi lại, kết quả phát hiện Từ Thanh Dương tuy rằng cau mày, trong mắt lại là quan tâm không chút nào che giấu.

Hỏa khí giống như quả bóng bị chọt phá, lập tức tiêu đi.

"... Bà dì tới."

"Dì? Cái gì dì? Nàng còn có dì?" Từ Thanh Dương khó hiểu, vội vàng truy vấn nói.

Hà Nguyệt muốn cười, nhưng bụng ẩn ẩn phát đau làm nàng cười không nổi: "Chính là phụ nữ mỗi tháng đến một lần, chàng không biết cũng đúng, ta không sao, ngủ một giấc là được."

Từ Thanh Dương nhìn trán nàng rịn mồ hôi, lời muốn hỏi cũng tạm thời nuốt xuống.

Hắn nhấp môi, đem Hà Nguyệt chặn ngang ôm lên, một đường đem nàng ôm trở về giường, lại đắp chăn đàng hoàng.

"Nếu không thoải mái vậy mau ngủ đi." Từ Thanh Dương từ sau ôm lấy nàng, bàn tay vừa khéo đặt trên bụng nhỏ của nàng.

Hà Nguyệt vốn muốn đem hắn đẩy ra, không nghĩ tới nhiệt độ lòng bàn tay hắn quá thoải mái, làm nàng hôn hôn trầm trầm liền ngủ.

Từ Thanh Dương cũng không biết có phải phát hiện điều gì hay không, tối hôm nay bàn tay hắn vẫn luôn để trên bụng nàng.

Sáng hôm sau, lúc Hà Nguyệt tỉnh lại, Từ Thanh Dương đã không còn bên cạnh, dưới bụng cũng không còn đau đớn như hôm qua nữa, chính là tay chân có chút lạnh.

Xem ra vẫn nên làm vớ cùng dép lê, không thể đi chân trần trên mặt đất rồi.

Đi xuống dưới lầu, trên bàn đặt một chén canh, Hà Nguyệt cầm lên nhấp một ngụm, thế nhưng là canh trứng, bên trong còn có chút ngọt giống như bỏ thêm đường.

Hà Nguyệt kinh ngạc cười, không nghĩ tới Từ Thanh Dương đánh bậy đánh bạ thế mà biết phụ nữ đến kì có thể uống nước đường.

Hôm nay nàng ngồi ở trong phòng khách may vớ cùng dép lê, may mắn vải dệt lần trước còn có thừa một ít.

Bất quá lần sau ra ngoài vẫn nên mua thêm.

Từ Thanh Dương giữa trưa huấn luyện xong, còn chưa ăn cơm liền chạy đến quân y hỏi: "Phụ nữ tới tháng là làm sao?"

Quân y là nam nhân ba bốn mươi tuổi, cũng đã kết hôn, hắn hiểu rõ nói: "Là tới chu kỳ sinh lý."

Tiếp theo hắn liền đem cái gọi là kỳ sinh lý giảng một lần, Từ Thanh Dương nghe xong trong lòng tấm tắc bảo lạ, không nghĩ tới phụ nữ mỗi tháng còn sẽ chảy máu một lần, không biết có mất máu quá nhiều hay không.

Hắn nhíu mày nói: "Có cần uống thuốc không? Ta thấy nàng sắc mặt trắng bệch, tay cùng chân cũng có chút lạnh."

Quân y kiên nhẫn mà đem những việc cần chú ý nói cho hắn: "Không cần uống thuốc, nếu chịu không nổi lại đến tìm ta, pha nước đường đỏ cho nàng uống, chú ý giữ ấm, trong lúc này cố gắng đừng đụng nước lạnh."

Từ Thanh Dương ghi nhớ, chờ đến về nhà Hà Nguyệt trùng hợp đang làm cơm chiều, nàng đã khá hơn nhiều, thấy Từ Thanh Dương trở về cười với hắn một cái: "Đợi lát nữa có thể ăn cơm."

Từ Thanh Dương cẩn thận mà chú ý sắc mặt nàng, thấy tốt hơn nhiều so với buổi sáng, lúc này mới yên tâm: "Được, ta đi thay quần áo trước."

Chờ đến khi hắn xuống lầu, Hà Nguyệt đã đem cơm bưng lên, hai người ngồi trước bàn.

Khi ăn cơm phần lớn đều là Hà Nguyệt nói chuyện, Từ Thanh Dương ngẫu nhiên sẽ đáp lại vài câu, tuy rằng Từ Thanh Dương miệng hỏng, nhưng lời Hà Nguyệt nói hắn đều nghiêm túc nghe.

Ăn xong cơm chiều, Hà Nguyệt lấy dép lê nàng làm buổi chiều ra, đặt trên trên sàn nhà: "Chàng đeo thử xem, buổi chiều ta mới làm."

Từ Thanh Dương chân to xỏ vào, thử đi vài bước: "Rất vừa chân." Bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Hà Nguyệt, "Ta rất thích."

Hà Nguyệt nghe hắn nói thích dép mình làm khiến cho tâm tình nàng đặc biệt tốt, lập tức hùng hồn nói: "Chờ lần sau mua thêm vải dệt, ta lại làm vài đôi cho chàng thay đổi."

"Được, ta chờ."

Trước khi ngủ, Hà Nguyệt ngồi ở trên giường nghĩ vài chuyện, Từ Thanh Dương bưng cái ly đi tới, đưa cho Hà Nguyệt: "Mau uống."

Hà Nguyệt hồ nghi nhìn hắn một cái: "Đây là cái gì?" Nàng để sát vào ngửi, có hương vị ngọt ngào, uống một ngụm, ánh mắt sáng lên: "Là nước đường đỏ!"

Từ Thanh Dương bị nàng nhìn chằm chằm đặc biệt không được tự nhiên, uy h**p nói: "Còn không mau uống, uống xong ngủ."

Hà Nguyệt ngoan ngoãn mà uống xong nước đường đỏ, uống mấy ngụm lại lén nhìn Từ Thanh Dương một cái, nàng thề, mặc kệ là trước hay sau khi xuyên qua, đây cũng là ly nước đường đỏ ngọt nhất mà nàng từng uống.

Liên tiếp mấy ngày, bà dì còn chưa đi, Từ Thanh Dương tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng hành động lại đặc biệt ấm áp, thường thường những việc nàng còn chưa nghĩ đến hắn đã giúp nàng làm hết.

Hà Nguyệt đặc biệt cảm kích hắn, mấy ngày nay cũng vẫn luôn nghĩ xem nên cảm tạ hắn như thế nào.

Kỳ kinh nguyệt thật vất vả qua đi, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng Từ Thanh Dương đích xác cũng khổ sở vài hôm.

Nghĩ đến hắn bình thường ở trên giường lăn lộn, nàng không khỏi đỏ mặt, nhớ tới chính mình mấy ngày hôm trước may áo lót, có chút do dự không biết nên thay hay không.

Từ Thanh Dương mấy ngày nay đối với nàng rất tốt, cuối cùng vẫn là cắn răng thay.

Vì thế đêm đó Từ doanh trưởng ăn chay vài ngày, gấp không chờ nổi ở trên giường đem quần áo nàng l*t s*ch, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho hoảng hốt.

Hắn cổ họng khẽ lăn, gian nan hỏi: "Nàng mặc cái gì đây?"

Hà Nguyệt đỏ mặt, quay mặt không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "... Cái này kêu nội y, chính là mặc ở đó."

Từ Thanh Dương nhìn ngực nhũ chót vót cùng khe hẹp thật sâu ở giữa, hít sâu một hơi: "Khá xinh đẹp."

"... Ừm." Nhìn Từ Thanh Dương xem ngây người, chậm chạp không có động tác, Hà Nguyệt tức giận buột miệng thốt ra: "Chàng còn muốn làm hay không? Không làm thì để ta ngủ."

Từ Thanh Dương tức khắc lấy lại tinh thần, khóe miệng xấu xa câu lên: "Làm, sao lại không làm." Tiếp theo liền cúi đầu, đem mặt chôn ở khe rãnh trước mắt, vươn đầu lưỡi bắt đầu l**m láp, đem b** ng*c nàng liến cho ướt nhẹp nước miếng.

"A ha..." Hà Nguyệt bị l**m khẽ ưm ra tiếng, hai chân khó nhịn mà cọ xát, t*** h***t g*** h** ch*n đã sớm ch** n**c.

Từ Thanh Dương một con bàn tay to linh hoạt hướng lên trên đẩy nội y nàngra, x** n*n đôi vú cao ngất, hai viên hồng mai đã sung ngạnh như máu, bị hắn há mồm hàm chứa trong miệng.

"A ha... Ha... Ngứa..." kh*** c*m trước ngực làm hạ thể Hà Nguyệt phát ngứa, sắc mặt ửng hồng, dưới thân trào ra từng luồng d*m thủy.

Từ Thanh Dương tay trái đi xuống khe thịt g*** h** ch*n nàng, bàn tay xoa hai cánh môi *m h*, lòng bàn tay hướng v*ch th*t bên trong đâm vào, mới vừa thâm nhập một đầu ngón tay, đã bị t*** h***t ra sức hút lấy.

Ngón tay nắn vuốt *m đ* sung huyết, tiếng nói trầm thấp: "Nàng đem đầu ngón tay ta hút thật chặt..."

Hà Nguyệt vừa tức lại bực, hung tợn liếc hắn một cái, không có chút đe dọa, ngược lại mị ý mười phần.

Từ Thanh Dương rút ngón tay trong t*** h***t ra, đưa tới trước mặt nàng, "Nàng xem, d*m thủy phía dưới đều đem tay ta làm cho ướt nhẹp."

Hà Nguyệt xấu hổ nhắm mắt lại, thật sự không nghĩ người này mấy ngày không khai trai, lại có thể trở nên b**n th** như vậy.

Từ doanh trưởng không biết bị tức phụ nhà mình chửi b**n th**, thấy nàng không nói lời nào cũng không giận, nâng eo nàng lên, côn th*t cắm xuống, nguyên cây côn th*t hoàn toàn tiến vào liền bắt đầu thọc vào rút ra.

"A ha... Ưm... Chậm một chút..." Hà Nguyệt bóp cánh tay hắn, huyệt thịt dưới thân gắt gao cắn chặt côn th*t.

Từ Thanh Dương bị nàng véo, không chỉ lực độ không giảm mà càng thêm cuồng nhiệt ra vào.

Hắn đem chân nàng đặt lên eo mình, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, đem tiếng r*n r* hoàn toàn nuốt vào trong bụng, lại gắt gao ôm thân mình mảnh mai của nàng bắt đầu nhanh chóng cắm rút.

"Quá nhanh... Ha... Thật sự... Không được..." Hà Nguyệt thân mình mềm oặt, kh*** c*m không ngừng, ngón chân nhịn không được run rẩy.

Từ Thanh Dương ôm mông nàng, eo bụng bỗng nhiên đẩy mạnh về trước, chỗ g*** h*p đã sớm lầy lội bất kham, theo nam nhân mỗi lần trừu động phát ra "òm ọp" tiếng nước, trứng d** đánh vào cánh mông để lại từng đạo vệt đỏ.

Hà Nguyệt bị đâm đến thiếu chút nữa thì đụng vào giường, gót chân câu lấy eo hắn, lung tung lắc đầu, hốc mắt phiếm nước.

Bộ dáng đáng thương hề hề, muốn lùi ra sau lại bị Từ Thanh Dương dùng sức nhấn một cái, điên cuồng đâm chọc, hắn gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, thân mình chặt chẽ dán sát vào nhau, vài cổ nóng bỏng nùng tinh b*n r*...
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 13: Xích đu 🔞



Sáng hôm sau, Hà Nguyệt tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện Từ Thanh Dương ngày thường sớm ra cửa còn chưa dậy.
Nàng ở trong lòng ngực hắn xoay người, cẩn thận đánh giá hắn ngủ, có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khi ngủ hắn còn rất đáng yêu.

Nàng sờ sờ lông mày Từ Thanh Dương, đi xuống đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở trên môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà v**t v* môi hắn.

Mới vừa chạm vào, đã bị hắn há mồm ngậm lấy.

Từ Thanh Dương thật ra đã sớm tỉnh, chỉ là ôm nàng cảm giác quá mức thoải mái, vì thế liền ôm người nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn mở mắt ra, trong miệng còn hàm chứa đầu ngón tay nàng, hàm hồ nói: "Không muốn đi lên?" Sau khi nói xong còn ám chỉ mà đâm một cái về phía trước.

Hà Nguyệt ngượng ngùng, lại bị hắn ái muội va chạm, hoang mang rối loạn rút tay về: "... Ha ha chàng tỉnh rồi, có đói bụng không, ta đi làm bữa sáng nhé?" Nói xong liền hướng xuống giường muốn chạy, lại bị Từ Thanh Dương kéo lại, ấn ở trên giường hung hăng hôn một hồi mới buông tha nàng.

"Đúng rồi, hôm nay muộn như vậy rồi sao chàng còn chưa ra ngoài? Bên quân doanh không vội sao?" Hà Nguyệt một bên ăn sáng, một bên tò mò hỏi.

Từ Thanh Dương duỗi tay gắp một đũa dưa góp, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta nghỉ ngơi."

Nghỉ ngơi sao? Thật tốt quá, vậy hôm nay sẽ có người hỗ trợ, Hà Nguyệt tâm tình rất tốt, ăn cơm so với bình thường nhanh hơn vài phần.

Ăn xong cơm sáng, Hà Nguyệt chịu đựng ánh mắt cười nhạo của Từ Thanh Dương, đem chính mình bọc kín mít mới cùng hắn đi ra ruộng.

Bắp đã cao đến bụng, Hà Nguyệt ở phía trước nhổ cỏ, Từ Thanh Dương theo sau cuốc đất.

Gần tới 11 giờ, Từ Thanh Dương nhìn Hà Nguyệt mồ hôi đầy đầu, cố ý nói: "Ta đói bụng, nàng về trước nấu cơm đi."

Hà Nguyệt gật gật đầu, chỉ cho rằng hắn thật sự đói bụng: "Ta đây đi về trước, chàng cuốc xong cũng nhanh trở về nhé."

Chờ Hà Nguyệt đi khỏi, Từ Thanh Dương đẩy nhanh tốc độ, cuốc xong đất lại đem cỏ dại nhổ nốt.

Hà Nguyệt giữa trưa chưng một chén trứng, lại nấu một chén mì, ăn cùng với đĩa dưa góp mà một vị tẩu tử tặng.

Bữa cơm vô cùng đơn giản, hai người lại ăn vô cùng thỏa mãn.

Buổi chiều Lý tẩu tử qua đây, nói rằng trong nhà nàng ấy có trứng gà sắp nở, hỏi nàng có muốn hay không, có thể đưa mấy quả cho nàng.

Hà Nguyệt nghĩ nghĩ, liền đáp ứng đưa cho nàng ấy mấy quả trứng gà coi như trao đổi, liền sai sử Từ Thanh Dương đi làm chuồng gà cho nàng.

Từ hôm nay, tiểu nông nữ Hà Nguyệt muốn trở thành phú bà dưỡng gà Hà Nguyệt.

Từ Thanh Dương nghe được nàng nói xuy một tiếng, "Vậy xin hỏi nàng tính toán nuôi mấy con gà?"

Hà Nguyệt ngượng ngùng vươn ba đầu ngón tay: "Ba con."

Nàng thấy Từ Thanh Dương vẫn luôn cười nàng, ngay sau đó không phục nói: "Chàng đừng xem thường ta, đến lúc đó gà mái đẻ trứng, trứng lại nở thành gà con, không phải càng ngày càng nhiều sao."

Từ Thanh Dương cũng không cùng nàng tranh cãi, ngoài miệng đáp lời nàng: "Ừm ừm, đã biết, chúc nàng sớm ngày thành công." Trong lòng nghĩ đến lúc đó nếu là thật sự sinh nhiều như vậy, chuồng gà khả năng không đủ lớn, bên tổ chức khả năng cũng sẽ không cho phép.

Nhưng là nhìn nàng cao hứng phấn chấn, Từ doanh trưởng quyết định trước không cần đả kích nàng.

Sáng hôm sau, Hà Nguyệt mang theo mang theo tiền cùng phiếu, theo xe đi lên huyện thành.

Các tẩu tử khác đi thăm hài tử, Hà Nguyệt lại tới Cung Tiêu Xã đi dạo, đi một chuyến vẫn là không thấy thứ muốn mua, cuối cùng chỉ mua một khối vải dệt, tính toán làm thêm cho Từ Thanh Dương bộ nội y.

Từ Cung Tiêu Xã đi ra, nàng bị một nữ nhân đụng phải một cái, "Xin lỗi." Đối phương xin lỗi, rồi vội vàng rời đi.

Hà Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nọ, không phải bị đâm đau, nàng híp mắt, người kia hình như mua bột mì?

Nàng lặng lẽ đánh giá xung quanh một hồi, nhìn thấy có người từ một gian đi ra, trong tay cầm cái gói giống như bột mì.

Nàng học người khác gõ gõ cửa, đối phương mở cửa thấy nàng, liền xua xua tay nói nàng đi nhầm.

Hà Nguyệt nhìn bên trong chợt lóe qua bóng người, nhỏ giọng nói: "Có bột mì sao?"

Đối phương ngay sau đó trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn từ trên nhìn xuống nàng.

Hà Nguyệt ra vẻ trấn định, lão thần khắp nơi nói: "Muốn phiếu hay tiền, ta đều có." Nàng đem túi phiếu lộ ra để đối phương có thể thấy.

Đối phương lặng một chút ngay sau đó mở miệng nói: "Tiền cùng phiếu gạo đều phải có, hơn nữa giá cả còn đắt hơn gạo."

"Được, cho ta năm cân đi." Hà Nguyệt vui vẻ, đem phiếu với tiền đưa cho hắn, cầm bột mì vui vẻ rời đi.

Về đến nhà, nàng lập tức đem bột mì vừa mới mua ra làm bánh nướng, rải chút hành thái nhỏ lên trên, lại chiên mấy quả trứng, khiến nàng không khỏi nhớ về bánh rán hành ở hiện đại.

Chờ Từ Thanh Dương trở về, nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu, cao hứng rót cho hắn một ly.

Từ Thanh Dương nhướng mày liếc nhìn nàng một cái, cũng không biết vật nhỏ này hôm nay làm sao, cao hứng như vậy.

Hà Nguyệt ở hiện đại chính là tiểu cô nương ngoan ngoãn, uống rượu không được mấy lần, rượu này nồng độ không thấp, nàng nhấp một ngụm nhỏ, đã cay đến le lưỡi.

So sánh thì tửu lượng Từ Thanh Dương lợi hại hơn nhiều, uống hai ba ly mặt cũng không đổi sắc.

"Tửu lượng chàng thật tốt." Hà Nguyệt hâm mộ mà nhìn hắn, cái miệng nhỏ học hắn uống, bất tri bất giác cũng uống hai ly.

Từ Thanh Dương dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ hồng hồng ngốc nghếch cười, ánh mắt mang theo hơi nước, khóe mắt cũng dần dần đỏ lên.

Chờ nàng nóng bắt đầu xả quần áo, Từ Thanh Dương liền hoàn toàn ngồi không yên, hắn trong đầu đánh chủ ý xấu, thanh âm mềm mại nói: "Nóng sao?"

Hà Nguyệt giãy giụa c** q**n áo, quần áo làm sao cũng không cởi được, nàng nghe thấy Từ Thanh Dương nói, nhìn hắn, đáng thương vô cùng nói: "Nóng."

Từ Thanh Dương trong mắt mang theo ý cười, mê hoặc nói: "Có cảm thấy trong phòng rất buồn không?"

Hà Nguyệt gật gật đầu, đúng vậy, thật buồn cũng thật nóng.

"Ta đây mang nàng ra sân chơi đánh đu được không?"

Thấy Từ Thanh Dương hướng nàng duỗi tay, Hà Nguyệt có chút ngo ngoe rục rịch, có thể do hắn hiếm có dịp ôn nhu, làm nàng cũng vươn tay, đem tay bỏ vào lòng bàn tay hắn.

Hà Nguyệt bị hắn bế lên xích đu, vui sướng đung đưa chân, quay đầu thúc giục nói: "Chàng đẩy giúp ta."

"Ha ha ha ha ha... Thật cao... Thật lạnh... Gió thổi thật thoải mái..." Có thể là bởi vì say, Hà Nguyệt chơi giống hài tử, thỉnh thoảng cất tiếng cười to, tiếng cười như chuông bạc rất dễ nghe.

Từ Thanh Dương đứng ở sau nàng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng không cẩn thận té ngã.

Chờ khi đu dây hạ xuống lại đỡ nàng eo, nhẹ nhàng đẩy, Hà Nguyệt sợi tóc ở không trung bay múa, phất trên mặt hắn còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Chơi một hồi lâu, Hà Nguyệt rốt cuộc chơi đủ rồi, "Được rồi, để ta xuống dưới đi."

Từ Thanh Dương tiếng nói trầm thấp, cánh tay ôm lên eo nhỏ của nàng, "Nàng chơi xong rồi, chính là ta còn chưa có chơi đâu."

Hà Nguyệt gật gật đầu, đúng thật là nên đổi hắn chơi, hưng phấn muốn đi xuống: "Vậy đến lượt ta giúp chàng đẩy đi, thả ta xuống."

Hà Nguyệt không đẩy nổi cánh tay trên eo, kỳ quái hỏi: "Sao không chịu buông ra?"

Từ Thanh Dương ngồi lên xích đu, đem nàng ôm lên đùi mình: "Ta cảm thấy như vậy tương đối tốt."

Sau khi nói xong để nàng bắt lấy tay vịn, hai chân dùng sức đẩy, xích đu liền bắt đầu lung lay.

"Như vậy quá nguy hiểm... Ta muốn đi xuống..." Hà Nguyệt hoảng sợ bị hắn ôm vào trong ngực, rốt cuộc cảm giác được một tia không đúng, hạ v*t c*ng rắn dưới mông làm nàng tức khắc có dự cảm không tốt.

Bàn tay Từ Thanh Dương bò lên trên, chuẩn xác bắt lấy nh* th*t no đủ trước ngực nàng, tay trái cũng không rảnh, đi xuống g*** h** ch*n nàng tìm kiếm.

Hà Nguyệt khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, muốn cự tuyệt: "Không cần... Chàng muốn làm gì... Ta không chơi..."

"Ngoan... Chúng ta vừa mới bắt đầu chơi, chơi thêm một chút." Bàn tay cách q**n l*t bắt đầu xoa bóp huyệt khẩu, không bao lâu, d*m d*ch chảy ra đem q**n l*t thấm ướt.

Hai chân Từ Thanh Dương tiếp tục đưa đẩy, xích đu lại đung đưa, Hà Nguyệt gắt gao nắm lấy bàn tay trước ngực nàng, Hà Nguyệt bị bắt ngửa đầu ra sau tiếp nhận nụ hôn của hắn.

"A ha..." Hà Nguyệt bị hôn mặt đỏ bừng, móng tay dùng sức bấu vào cánh tay hắn, Từ Thanh Dương bất tri bất giác đem quần nàng thoát đi, n*ng m*ng nàng, huyệt khẩu không hề che chắn đụng phải q** đ** nóng bỏng.

Khuôn mặt nhỉ của nàng đỏ lên, "Chàng... Sẽ không muốn ở chỗ này..." Nàng ẩn ẩn đoán được ý của Từ Thanh Dương, không thể tin được hắn lại lớn mật như vậy.

Trả lời nàng là những nụ hôn dày đặc của hắn, tiếp theo côn th*t đã sớm ngẩng đầu chờ đợi rốt cuộc c*m v**, thình lình lao tới làm hai người đều kinh hô ra tiếng.

"Ôm chặt ta." Từ Thanh Dương thấp suyễn một tiếng, tiếp theo hai chân dùng sức đẩy, xích đu mang theo hai người đi lên.

"Không cần... Không cần... Thật đáng sợ..." Hà Nguyệt bị k*ch th*ch kinh thét chói tai, theo xích đu đong đưa, tiểu bức côn th*t khi thì rút ra, khi rơi xuống lại hung hăng cắm đi vào.

Dưới tác dụng của trọng lực, côn th*t c*m v** sâu xưa nay chưa từng có, Hà Nguyệt hoài nghi bụng nàng có bị đâm xuyên qua không.

Từ Thanh Dương phối hợp với xích đu đong đưa, mỗi lần đều là nguyên cây hoàn toàn đi vào, v*ch th*t mềm mại gắt gao mà kẹp lấy côn th*t, kh*** c*m làm hắn nhịn không được k** r*n ra tiếng: "Thật chặt..."

Hà Nguyệt bị hắn đại khai đại hợp thọc vào rút ra, hai má đào hồng, khóe mắt rưng rưng, trong cơ thể từng trận tê dại làm nàng thanh âm rách nát, một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra.

"A ha... Không được... Thật sự không được... Ha... Muốn hỏng rồi..." Nàng phát hoảng, t*** h***t liều mạng m*t lấy côn th*t bên trong, ngược lại bị côn th*t trướng đại một vòng cắm càng sâu, nh*c b*ch cũng bị căng ra.

t*** h***t phía dưới của Hà Nguyệt hàm chứa côn th*t, hai tay của hắn dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, tốc độ ngày càng nhanh, đem nàng đâm ưỡn thẳng thân mình.

Ý thức dần dần tan rã, miệng nàng lung tung kêu to: "A a a... Muốn hư rồi... Ô a... Sắp hỏng rồi..."

Bụng nhỏ một trận co rút, thân thể dưới tác dụng của trọng lực nhanh chóng co thắt, cuối cùng thét chói tai phun ra từng luồng d*m d*ch ấm áp.

Từ Thanh Dương đẩy nhanh tốc độ, không hề đè nén bản thân, điên cuồng thẳng lưng, đem t*nh d*ch nóng bỏng tưới vào chỗ sâu trong tiểu bức.

- ---------------------------------

Nhân đây chúc tất cả các bạn nữ có ngày 20/10 vui vẻ nhaaa:
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 14: Tự an ủi bị Từ doanh trưởng phát hiện 🔞



Hậu quả của việc uống say chính là sáng hôm sau tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra.

Hà Nguyệt ôm đầu lăn lộn trên giường, lơ đãng thấy trên tủ đầu giường đặt một chén nước, nàng vội vàng cầm lấy uống vài ngụm.

Hẳn là Từ Thanh Dương rót, nàng không khỏi cảm thấy vui vẻ, nhưng khi cúi đầu nhìn đống xanh xanh tím tím trên người, nàng lại muốn mắng hắn.

Rửa mặt ăn sáng xong, chợt nghĩ cỏ hôm qua còn chưa nhổ hết, định bụng ra cửa nhưng lại lười nên nàng quyết định hôm nay sẽ ở nhà.

Nàng đem nhà cửa quét dọn sạch sẽ, ăn trưa đơn giản rồi mang bọc bột mì nhỏ đến nhà Lý tẩu tử.

"Đây là hôm qua ngoài ý muốn muội mua được, đem cho tẩu một ít." Lý tẩu tử kinh ngạc nhận lấy bột mì trong tay nàng, không thể không nói nàng đúng thật là rất cần.

Trong nhà sức ăn của mấy tiểu tử choai choai rất lớn, đôi khi trong tay có tiền với phiếu cũng không tìm được chỗ bán.

Nàng thấy Hà Nguyệt không muốn nhận tiền của nàng, liền ra sau nhà hái chút rau dại, lại lấy ít dưa góp vừa mới trộn đưa cho muội ấy.

"Muội nếm thử xem, thích thì nói cho ta, ăn hết ta lại mang cho muội."

"Đúng rồi, muội đã tìm được mèo chưa? Nếu chưa thì có thể đi hỏi Lâm doanh trưởng, nhà ở thôn bên cạnh, nói không chừng trong thôn có nhà nuôi mèo đấy."

Hà Nguyệt vừa nghe lập tức vui vẻ chạy đến nhà Lâm doanh trưởng, nàng đứng ngoài sân, vừa lúc thấy Lâm tẩu tử ngồi xổm trong viện làm đồ ăn, vội vàng kêu: "Lâm tẩu tử."

Lâm tẩu tử là người tính tình ôn hòa, ngũ quan thanh tú, chỉ là làn da phơi nắng hơi ngăm, nhưng mà ở thời đại này có rất nhiều người như vậy, do đó cũng không khó coi.

Nghe Hà Nguyệt nói chuyện, nàng lập tức đáp ứng: "Yên tâm, chờ ta trở về sẽ giúp muội hỏi một chút."

"Cảm ơn tẩu tử, quân khu cũng không có ai nuôi mèo, càng đừng nói mèo con, thật sự không dễ tìm."

Lâm tẩu tử cũng biết thời buổi này lương thực người còn không đủ ăn, rất ít người nuôi chó nuôi mèo.

Bất quá chuyện Hà Nguyệt sợ chuột trong quân khu cũng không phải bí mật, bởi vậy nghe được nàng muốn tìm mèo liền sảng khoái đồng ý.

Hà Nguyệt cũng không phải tay không mà tới, nàng mang theo hạt dưa cùng chút kẹo, hai người vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện.

Nói chuyện phiếm một hồi, nàng liền trở về, định chờ Từ Thanh Dương trở về hỏi lại hắn xem có tìm được mèo con không.

Buổi tối nàng lấy dưa chuột hôm nay hái được, rắc chút ớt, vị giòn giòn cay cay, cực kì ngon miệng.

Buổi tối đi ngủ, Hà Nguyệt ỷ vào nơi đó còn sưng, nằm trong lòng ngực Từ Thanh Dương, tay nhỏ sờ sờ cơ bụng hắn, không quá cứng rắn cũng không quá mềm, đường vân rõ ràng, rất co dãn.

Từ Thanh Dương sao có thể không biết nàng nghĩ gì, không phải là ỷ vào nơi đó còn sưng, vật nhỏ ánh mắt nông cạn, không biết càng khiêu khích hắn, sẽ chỉ khiến hắn lúc sau đem nàng khi dễ ác hơn.

Hắn trở mình, đem nàng đặt lên người hắn, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta ngày mai lại đi làm nhiệm vụ, sáng mai phải xuất phát."

Hà Nguyệt đang nghịch cằm hắn động tác bỗng cứng đờ, cúi đầu nhìn mắt hắn, không phải là nói dối, hắn thật sự đi làm nhiệm vụ.

Tuy rằng gả cho hắn, nàng cũng biết mình chính là quân tẩu, hắn cũng không phải chưa từng đi làm nhiệm vụ, nhưng nàng không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải đi.

So với lần trước, lần này càng nhiều hơn cảm giác khó chịu, khẩn trương, sợ hãi...

Nàng uể oải ghé vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập hữu lực, thình thịch thình thịch, tâm tình cũng chậm rãi khôi phục.

"... Đã biết, ta sẽ ở nhà chờ chàng về."

Từ Thanh Dương vừa nghe, liền biết cảm xúc nàng không đúng, nhéo nhéo cằm nàng, đem mặt nàng nâng lên, nhìn mắt nàng, bên trong có không nỡ cùng lo lắng.

Tâm không tự chủ mềm mại vài phần, bàn tay đặt sau cổ đem nàng ấn trên ngực hắn.

"Ta sẽ nhanh chóng trở về, giống như lần trước, có việc không thể giải quyết liền chờ ta trở lại, một mình không cần chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta được chứ?"

Thấy Hà Nguyệt không nói lời nào, Từ Thanh Dương lại lặp lại một lần.

"... Ừm." Hà Nguyệt rầu rĩ ừ một tiếng, bàn tay đặt trên ngực hắn bỗng nhiên nắm chặt.

Từ Thanh Dương rời đi mấy ngày, Hà Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy nhớ một người như vậy.

Trước kia ở trên giường cảm thấy chen chúc, không có hắn lại trở nên trống trải.

Lần này Từ Thanh Dương đi suốt hơn một tháng vẫn chưa về, Hà Nguyệt ngày càng nhớ hắn.

Mấy ngày sau, các tẩu tử nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, sôi nổi an ủi nàng.

Lý tẩu tử vỗ vỗ tay nàng: "Ta biết muội cùng Từ doanh trưởng tình cảm tốt, là người từng trải, tẩu chỉ có thể nói đây là chuyện phải trải qua, muội cần phải tin tưởng hắn."

Tin tưởng hắn sao... Hà Nguyệt cũng không biết có phải nghe vào hay không, mấy ngày liên tiếp nên làm cái gì liền làm cái đó.

Trồng rau, nhổ cỏ, vá áo, quét tước cửa nhà, nàng cả ngày bận rộn khiến bản thân tận lực không nghĩ đến hắn.

Trong đầu vẫn luôn lặp lại lời nói của hắn trước khi đi: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở lại."

Bởi vậy mỗi tháng đi Cung Tiêu Xã một lần nàng cũng không đi, mỗi tối đều ngồi trên xích đu ngoài sân nhìn chằm chằm ra cửa, ngoan ngoãn chờ hắn về.

Tối hôm nay, kinh nguyệt sắp tới, nàng cảm thấy trong người khô nóng nói không rõ.

Nàng rửa mặt, trên người mặc áo của Từ Thanh Dương, nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Nàng đem đầu cọ cọ trên gối, một hồi lâu sau mới lấy hết can đảm, tay nhỏ đặt trước b** ng*c tròn trịa, nhẹ nhàng xoa hai cái.

"Ưm hừ..." Gần đây nàng cảm thấy b* ng*c c*ng tr**ng, xoa nhẹ hai cái quả nhiên thoải mái hơn, một cỗ tê dại từ ngực lan tràn khắp cơ thể.

Nàng hơi tăng sức lực, tay nhỏ thật mạnh xoa hai cái, bàn tay cọ qua đỉnh hồng mai, "A ha..." Thoải mái th* d*c.

Tay nàng không giống như của Từ Thanh Dương, một bàn tay không cách nào nắm lấy toàn bộ b** ng*c, nàng duỗi ngón cái cùng ngón trỏ, nhéo nhéo đầu v*, kéo kéo ra ngoài, lại đem n*m v* kẹp ở khe hở ngón tay, giống như cách Từ Thanh Dương bình thường hay làm.

Nàng trở mình, thân thể thong thả cọ xát ở trên giường, đầu gối hơi gập, hai chân kẹp lại, mông nhỏ cọ xát mặt giường.

Trong miệng anh anh a a phát ra tiếng th* d*c, có lẽ là quá chuyên chú với kh*** c*m, bởi vậy nàng cũng không phát hiện có tiếng bước chân.

Chờ đến khi Từ Thanh Dương lên lầu, trước mắt hắn chính là nàng híp mắt, tay nhỏ nắm lấy b** ng*c tròn trịa, đầu ngón tay kẹp đầu v* lôi kéo, áo trên bị nàng cọ cuốn lên, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, cùng q**n l*t đã thấm ướt.

Từ Thanh Dương hô hấp thô nặng, bàn tay nắm lấy mắt cá chân nàng, đem người kéo lại, thân mình theo sau đè ép lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nàng đang làm gì?"

Hà Nguyệt nhìn bóng đen trước mắt bị dọa a một tiếng, lại bị Từ Thanh Dương che miệng, lúc này mới thấy rõ người đàn ông trước mặt.

"Chàng đã về!!! A ta ở... Ta... Cái này..." Hà Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc, lại biến thành vui sướng, tiếp theo nghĩ đến chuyện mình đang làm, khuôn mặt nhỏ suy sụp, vẻ mặt đưa đám giải thích: "Ta nói bị muỗi cắn ta đang gãi ngứa, chàng tin không?"

- ----------------
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 15



Nguồn không có chương 15, mong độc giả thông cảm!
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 16: 🔞



Từ Thanh Dương nhìn nàng từ trên xuống, Hà Nguyệt bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, hắn đột nhiên nói: "Lão tử trông rất ngu xuẩn sao?"

Tuy rằng ngữ khí bình thường, nhưng Hà Nguyệt vẫn nhạy bén cảm nhận được tia nguy hiểm.

Nàng sợ tới mức lắp bắp nói: "Sao... có thể, trong lòng ta chàng lợi hại nhất!"

Từ Thanh Dương khóe miệng hơi câu, lành lạnh nói: "Lão tử không cho nàng ăn no, là lão tử sai."

Nói xong, hắn cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi nàng: "Lão tử hôm nay nhất định phải hung hăng thao nàng, xem còn dám nhân lúc lão tử không có nhà phát xuân hay không."

Từ Thanh Dương nhéo cằm nàng, môi phủ xuống, đầu lưỡi linh hoạt câu lấy lưỡi nàng l**m m*t, Hà Nguyệt không kịp nuốt xuống nước bọt từ khóe miệng nhỏ giọt xuống.

Ngực hắn đè nặng b** ng*c tròn trịa của nàng, cọ xát làm Hà Nguyệt nhịn không được kêu ra tiếng.

"A ha..." Trên ngực tựa như có ngàn vạn con kiến bò qua, Hà Nguyệt muốn đem hắn đẩy ra, lại bị hắn lôi kéo tay đặt trên vai hắn, gắt gao câu lấy hắn.

Từ Thanh Dương tay chậm rãi ph* l*n ng*c nàng, lòng bàn tay xoa bóp nh* th*t thành đủ loại hình dáng.

Hắn thở hổn hển, hạ bụng đã ngạnh không chịu nổi, Hà Nguyệt bị hắn sờ rên lên: "A... Ha... Ta... Ngứa..."

Từ Thanh Dương đáy mắt hiện lên một tia sáng: "Ngứa chỗ nào?"

Hà Nguyệt theo bản năng mà trả lời: "Phía dưới ngứa..."

"Là nơi này sao?" Tay Từ Thanh Dương đi xuống chạm vào t*** h***t sớm đã lầy lội không chịu nổi, ngón tay chỉ nhẹ nhàng ma xát, d*m thủy đã chảy ướt cả bản tay.

Từ Thanh Dương cổ họng lăn lộn: "Muốn cái gì? Nói ra?"

Hà Nguyệt đỏ mặt, liều mạng lắc đầu, "Không cần..." Sao có thể nói ra được chứ, quá thẹn.

Từ Thanh Dương đột nhiên cắm ngón tay vào, liều mạng thọc vào rút ra, hai mắt nheo lại, lạnh giọng nói: "Nói! Muốn cái gì? Nói ra!"

Hà Nguyệt nức nở một tiếng, t*** h***t gắt gao mà m*t lấy đầu ngón tay hắn, hai mắt mê ly, cuối cùng là nhịn không được mà khóc kêu: "Ô ô... Muốn nơi đó... c*m v**..."

Từ Thanh Dương tuy rằng không quá vừa lòng, nhưng cũng nhịn tới cực hạn rồi, hạ bụng sưng to làm hắn rốt cuộc nhịn không được, không chút lưu tình đâm mạnh về phía trước.

"Ha......" Hà Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, t*** h***t theo bản năng gắt gao l**m m*t côn th*t.

Từ Thanh Dương chỉ cảm thấy hôm nay t*** h***t đặc biệt chặt chẽ, gắt gao cắn lấy côn th*t hắn, giống như bị ngàn vạn cái miệng nhỏ m*t vào, khiến hắn nhịn không được nhanh chóng chuyển động.

Bàn tay nắm lấy eo nhỏ của Hà Nguyệt, bắt đầu hướng chỗ sâu trong t*** h***t hung hăng cắm rút.

Cảm giác tê dại từ t*** h***t truyền đến làm Hà Nguyệt nhịn không được thấp thấp r*n r*: "Ưm ha... Thật lớn..."

t*** h***t cùng côn th*t chặt chẽ giao hòa, hắn đem chân nàng tách ra, n*ng m*ng nàng, vòng eo không ngừng đong đưa, đâm đến càng sâu.

Hà Nguyệt bị côn th*t thao chịu không nổi, bắt lấy tay Từ Thanh Dương, trên tay hắn lưu lại vài vết cào.

c*p ng*c tròn trịa kịch liệt run rẩy không ngừng đong đưa, khiến Từ Thanh Dương đỏ cả mắt.

Hắn nhìn chằm chằm c*p ng*c tròn trịa, cúi xuống, ngậm lấy nụ hồng mai, một bàn tay theo sau mà chà sát, xoa bóp nh* th*t còn lại.

"A ha... Nhẹ chút... Đau..." Hà Nguyệt khóe mắt phiếm hồng, đáng thương xin tha, bất quá Từ Thanh Dương nghe được, không chỉ có không buông tha nàng, ngược lại càng tùy ý l**m láp nh* th*t, ở mặt trên lưu lại dấu hôn đỏ tươi.

"Ha... Không được..." Hà Nguyệt bị thao mềm cả người, t*** h***t truyền đến kh*** c*m khiến cho nàng tùy thời cũng có thể cao trào.

Từ Thanh Dương mắt điếc tai ngơ, đối với hai viên hồng mai giống như là chơi nghiện rồi, hung hăng hít hít, lại dùng ngón tay xoa vê đùa bỡn.

Hai tay hắn bắt lấy nh* th*t,côn th*t thô sưng liều mạng đâm sâu vào trong t*** h***t, mỗi lần va chạm càng thêm dùng sức.

"Thật sự không được... Ha... A a a..." Tiếng r*n r* rách nát không ngừng từ trong miệng Hà Nguyệt tràn ra, nhịn không được cắn ngón tay r*n r*.

Thời điểm Từ Thanh Dương đâm đến khối thịt mềm bên trong t*** h***t, nàng thân mình run lên, t*** h***t bỗng nhiên xô đẩy côn th*t, chỗ sâu bên trong trào ra nhiệt dịch, tất cả tưới lên côn th*t nóng bỏng.

Từ Thanh Dương bị d*m d*ch ấm nóng tưới cho cột sống tê dại, côn th*t cũng bị đường đi kẹp vừa đau vừa sảng khoái.

Hắn hô hấp dồn dập, eo bụng khẽ lui, đem nguyên cây côn th*t rút ra, lại nặng nề c*m v**.

Dũng đạo ướt át, côn th*t mãnh liệt thọc vào rút ra, q** đ** nhắm vào điểm mẫn cảm sâu trong t*** h***t hung hăng đâm chọc.

Mãnh liệt thọc vào rút ra mấy chục cái, Từ Thanh Dương ngửa đầu, thấp giọng thở hổn hển, mã mắt buông lỏng, t*nh d*ch nóng bỏng ở sâu trong t*** h***t phun ra.

Hà Nguyệt bị t*nh d*ch nóng bỏng bắn đến thét lên một tiếng, thân mình cong lên, bụng nhỏ cũng hơi hơi gồ lên.

Chờ đến khi Từ Thanh Dương đem côn th*t rút ra, hỗn hợp t*nh d*ch cùng d*m thủy từ t*** h***t theo đó chảy ra, làm ướt khăn trải giường dưới thân.

Chỉ nhìn một cái, Từ Thanh Dương liền cảm thấy hạ bụng lại sưng to lên.

Hơn một tháng không làm, mới thao một lần đối với Từ doanh trưởng mà nói hoàn toàn không đủ.

Hắn nheo mắt, đem Hà Nguyệt xụi lơ ở trên giường kéo lên, bàn tay giam cầm eo nhỏ, còn không đợi nàng chuẩn bị tốt, liền đem nàng nâng lên, lại nặng nề mà đè xuống.

Hà Nguyệt đột nhiên bị cắm xuống, còn tưởng rằng bụng nhỏ phải bị đâm thủng, sợ tới mức lên hét lên: "A a a..."

Từ Thanh Dương bắt đầu lặp lại động tác vừa rồi, mỗi lần đều nhẹ nhàng nâng nàng lên, lại thả xuống thật mạnh, eo bụng đồng thời đâm về phía trước.

Hà Nguyệt cảm thấy cả người giống như bị xỏ xuyên qua, tay nhỏ vô lực chống trước ngực hắn, móng tay lưu lại vài vết xước chói mắt.

"A ha... Trướng... Quá trướng..." Hà Nguyệt ngửa đầu, thân mình bị đâm lung lay sắp đổ.

Từ Thanh Dương há mồm ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi gắt gao m*t lấy đầu lưỡi nàng giống như muốn nuốt vào.

Hà Nguyệt không ngừng xin tha, đối với Từ Thanh Dương mà nói tiếng kêu kiều kiều mềm mại của nàng lại tựa như xuân dược.

Hắn đem hai chân Hà Nguyệt vòng ở sau thắt lưng, ôm người đứng lên, côn th*t thao tiến càng sâu, eo bụng dùng sức, bạch bạch bạch đâm mấy chục cái.

"Ha... Ha... Quá nhanh... Không cần... Không cần... Sẽ hư rớt..." Hà Nguyệt nước mắt chảy ra, khóe miệng cũng chảy ra chất lỏng trong suốt, b** ng*c tròn trịa bị đâm không ngừng đong đưa, giơ lên một độ cung duyên dáng.

Từ Thanh Dương thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi Hà Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi cả người kịch liệt run rẩy, hắn mới buông lỏng tinh quan, ở trong t*** h***t nàng đem t*nh d*ch phun ra.

Từ Thanh Dương gắt gao ôm nàng, tê liệt ngã xuống giường, không chỉ có trên người chảy đầy mồ hôi, khăn trải giường dưới thân cũng là một mảnh lầy lội.

Từ Thanh Dương đem nàng kéo vào trong lòng ngực, ôm người nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ.

Hà Nguyệt tuy rằng mệt không chịu nổi, vẫn cẩn thận mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, xác nhận trên người hắn không có vết thương, mới nặng nề ngủ.

Từ Thanh Dương sau khi trở về, tâm tình Hà Nguyệt rõ ràng tốt hơn rất nhiều, thậm chí có tâm tình làm bánh ngọt.

Nàng nghĩ tới khi Từ Thanh Dương không có nhà, các tẩu tử đã chiếu cố nàng, tính toán làm một chút cảm ơn bọn họ.

Nhưng thời đại này không có lò nướng, bánh kem bánh quy cũng không có cách làm.

Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định hấp ít bánh.

Nàng thử vài lần, dùng nồi hấp một mâm bánh đậu xanh, sợ làm ra không thể ăn, Hà Nguyệt cũng không dám làm quá nhiều.

Nàng bỏ một khối vào miệng Từ Thanh Dương, chờ mong hỏi: "Ngon không?"

Từ Thanh Dương cau mày, đem bánh nuốt xuống, một lúc sau mới nói một câu: "Quá ngọt."

"Ngọt sao?" Hà Nguyệt chỉ coi hắn là đàn ông không thích ăn đồ ngọt, cũng nhặt lên một khối nếm thử, không đủ mềm xốp, không thể so với bánh đậu xanh hiện đại, nhưng cũng không tồi.

"Ta định đem chỗ này tặng cho các tẩu tử, cảm ơn các nàng chiếu cố, chàng muốn đi cùng ta không?" Hà Nguyệt vốn dĩ chuẩn bị nấu cơm nhưng lại phải đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại nhìn về phía Từ Thanh Dương.

Từ Thanh Dương nghe nàng kể biết được trong khoảng thời gian hắn không ở nhà, các tẩu tử hỗ trợ rất nhiều, vì thế hắn cũng không do dự lâu liền đứng lên, "Đi thôi."

Vốn định xin ý kiến các nàng ấy, không ngờ vài người ăn đều khen không dứt miệng.

Hà Nguyệt đoán hẳn là nàng cho lượng đường vừa đủ, nên ăn vào mới ngon như vậy.

Nàng quyết định lại cân nhắc xem có biện pháp nào giúp bánh mềm xốp hơn không, vừa lúc hai ngày bọn nhỏ nghỉ, có thể cho chúng một ít làm điểm tâm.

Nói đến nghỉ, Lý tẩu tử thở dài: "Đáng tiếc nơi này không có trường học, chỉ có thể đưa bọn trẻ sang bên kia, chỉ được gặp một lần vào cuối tuần, ta mỗi ngày đều lo lắng không biết bọn chúng ở bên kia có ổn không."

Hà Nguyệt tuy rằng cũng cảm thấy qua bên kia đi học quá xa, nhưng quân khu không có trường học, bọn nhỏ cũng không thể không biết chữ, cha mẹ cũng chỉ có thể đưa chúng đến huyện thành đọc sách.

Hà Nguyệt trong lòng ẩn ẩn có kế hoạch, nàng tính về sẽ đề cập với Từ Thanh Dương, nếu hắn đáp ứng, thì bọn nhỏ sẽ không cần đi học xa như vậy.

Nhưng hiện tại còn chưa được, nàng không tiện nói cho Lý tẩu tử, chỉ có thể an ủi nàng vài câu, thấy trời xẩm tối liền trở về.

Buổi tối ăn cơm, nàng nhìn Từ Thanh Dương, lấy hết can đảm nói: "Ta có chuyện muốn nói."

Từ Thanh Dương ngẩng đầu liếc nàng một cái, động tác cũng không dừng lại: "Chuyện gì?"

"Ta nghe nói ở quân khu nếu bọn nhỏ muốn đi học, đều phải đi đến huyện thành, chàng cảm thấy, chúng ta ở đây mở trường học, tìm vài người làm lão sư thế nào?"

Từ Thanh Dương còn chưa nghe xong liền nói toạc ra: "Nàng muốn làm lão sư?"

Hà Nguyệt đỏ mặt, cắn răng tiếp tục nói: "Ừm, ta cảm thấy bọn nhỏ đi học xa quá vất vả, huống hồ tuổi còn nhỏ đã phải ở xa người nhà, các tẩu tử cũng luyến tiếc bọn chúng."

Từ Thanh Dương không nói chuyện, Hà Nguyệt cho rằng hắn không đồng ý, đành phải an tĩnh lại, trong khoảng thời gian ngắn trên bàn cơm chỉ có âm thanh nhai nuốt.

Cơm nước xong, Từ Thanh Dương nhìn nàng ở phòng bếp rửa chén, đột nhiên nói: "Chuyện này ta không thể tự mình quyết định nhưng mà ta có thể giúp nàng hỏi một chút, có được hay không phải xem ý kiến của đơn vị."

Hà Nguyệt kinh hỉ quay đầu, thấy hắn không phải đang nói giỡn, a một tiếng, nhào về phía hắn.

Ở trong lòng ngực hắn vặn vẹo vài cái, ngẩng đầu hai mắt sáng lên mà nhìn hắn, nhón chân ở trên cằm hắn hung hăng hôn một cái.

"Chàng thật tuyệt vời! Cảm ơn chàng!" Sau đó lại thịch thịch thịch mà chạy về rửa chén, một bên rửa một bên sung sướng mà ngâm nga, bộ dạng cao hứng muốn hỏng rồi.

Lưu lại Từ doanh trưởng ngẩn người tại chỗ, sờ sờ cằm, đáy mắt mang theo ý cười, thầm mắng một tiếng: "Không có tiền đồ!"
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 17: Dùng c*n th*t lấp kín huy*t khẩu 🔞



Hà Nguyệt ngồi xổm trong viện tỉa lại rau dại mới gieo đợt trước, đem lá già ném cho gà ăn.

Lần trước mấy tẩu tử bởi vì nàng tặng điểm tâm, sôi nổi mang cho nàng ít đồ ăn.

Có đồ chua, dưa chua, còn có tương đậu, tương dưa, thậm chí Lâm tẩu tử mang cả thịt khô đem từ quê lên cho nàng.

Nàng cảm kích nhận lấy, đem chút đồ ăn trong viện tặng lại, nhân tình có qua có lại thì cảm tình sẽ càng ngày càng tốt.

Mấy ngày trước các tẩu tử dạy nàng cách làm rau ngâm, hương vị đều rất ngon.

Bận rộn hết buổi sáng, từ rửa rau đến sửa sang nhà cửa, buổi chiều Hà Nguyệt tính toán ra sau núi một chút, thuận tiện xem có nấm cùng rau dại linh tinh có thể hái về hay không.

Còn chưa ra đến ruộng, vừa lúc gặp Dương Xảo Mộng cùng Vương doanh trưởng từ trong ruộng chạy ra.

Nàng xấu hổ trốn sang bên cạnh, không muốn xem hai vợ chồng cãi nhau, không ngờ lại nghe đến tên của mình.

"Chàng chính là oán ta." Dương Xảo Mộng khóc sướt mướt kêu lên.

"Ta không có, tiểu Mộng, ta không oán nàng." Vương doanh trưởng hoang mang rối loạn giải thích, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phát hiện ra Hà Nguyệt.

"Chàng nhìn Từ doanh trưởng xem, ngày thường đều ra ruộng bồi nàng ta, thậm chí còn không cho nàng làm nhiều việc."

"Ta lúc trước không nên theo chàng đi vào nơi này, ăn uống không tốt, ta là gì của chàng chứ."

Hà Nguyệt tránh một bên xem đến nghẹn họng trân trối, miệng Dương Xảo Mộng liến thoắng giống như súng máy, nàng thấy Vương doanh trưởng căn bản không có cách nào chống đỡ, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.

Dương Xảo Mộng càng khóc càng lớn, Vương doanh trưởng dỗ không được xin lỗi cũng không xong, hoang mang nói: "Nàng không phải có ta sao? Nàng rõ ràng biết ta đối với nàng toàn tâm toàn ý, sao lại khóc chứ?"

"Đối ta toàn tâm toàn ý có tác dụng gì? Mẹ chàng chính là không thích ta, nhất định là chê ta không sinh được con trai, chỉ sinh ra hai đứa con gái."

"Chàng nhìn tức phụ Từ doanh trưởng xem, không chỉ không sinh được, nàng còn tới từ nông thôn, không có cha mẹ chồng quản, cuộc sống thật quá tốt, đâu giống ta..."

Dương Xảo Mộng càng nói càng ủy khuất, bả vai run rẩy khóc lên, Vương doanh trưởng nhìn đến đau lòng không thôi, gấp đến độ luống cuống tay chân.

Hà Nguyệt ở bên vô ngữ, nàng sao có thể sinh con? Bọn họ rõ ràng mới kết hôn mấy tháng, còn có tới từ nông thôn thì làm sao, nói giống như nàng ta không phải từ nông thôn tới.

Chờ đến khi hai người bọn họ nháo xong, Hà Nguyệt mới từ chỗ tối đi ra, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, không khỏi nghĩ: "Quả nhiên, kỳ ba ở mỗi thời đại đều không ít." Hôm nay nàng còn gặp được cả một đôi.

Kỳ ba: Được dùng để chỉ người xuất chúng, nổi bật khác với những người khác. Ngày nay được dùng mang hàm ý mỉa mai, chỉ người có hành vi khác người, khiến người ta không thể tin nổi.

Bị bọn họ trì hoãn, Hà Nguyệt dứt khoát cầm rổ về nhà, tính ngày mai lại đi hái rau dại.

Chờ buổi tối Từ Thanh Dương trở về, nàng tò mò hỏi: "Bộ đội bọn chàng đặt ra tiêu chuẩn gì để tuyển người vậy?"

"Nàng hỏi cái này làm gì?" Từ Thanh Dương liếc nàng một cái, tùy ý hỏi.

"Không có gì, chính là có chút tò mò." Nàng cũng lười nói chuyện chiều nay cho Từ Thanh Dương, ở trong mắt nàng, chỉ cần không tới tìm nàng gây phiền toái, ở sau lưng nói bậy về nàng hoàn toàn là việc nhỏ.

Hà Nguyệt lấy ra rau ngâm mới vừa làm xong, lại cắt một ít thịt khô, đánh hai quả trứng gà, nấu một chén cháo trứng, cơm chiều đơn giản, ngon đến mức Từ Thanh Dương ăn chừng hai chén lớn mới buông đũa.

Rửa mặt xong, Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương nằm ở trên giường, Từ Thanh Dương ngo ngoe rục rịch, không đợi hắn ra tay, liền nghe Hà Nguyệt nói: "Chàng nói xem ta khi nào có thể mang thai?"

Tay Từ Thanh Dương ngo ngoe rục rịch ngay sau đó thu về, đem Hà Nguyệt kéo lại, cúi đầu nhìn nàng: "Sao? Gấp không chờ nổi muốn sinh con cho lão tử?"

"Chàng nói gì chứ!" Hà Nguyệt tức giận liếc hắn một cái, cũng không tính toán nói cho hắn chuyện buổi chiều "Ta chỉ nghĩ kết hôn cũng hơn ba tháng, có khả năng sắp mang thai đúng không?"

Từ Thanh Dương liếc nàng, thở ra một hơi, nói thật... Hắn trước kia xác thật rất muốn có con, nhưng mà lần trước nghe chiến hữu nói trong lúc mang thai, không thể làm chuyện đó, hắn liền có chút không muốn.

Hắn cũng vừa mới khai trai hơn ba tháng, lúc này lại muốn hắn cấm dục vài tháng, chính là có chút tra tấn hắn.

Nhưng hắn nhìn ánh mắt khát vọng của Hà Nguyệt, đem lời nói trong miệng nuốt trở về, nhìn chằm chằm nàng một hồi, lại xoay người đè lên.

"Nếu nàng muốn làm mẹ, ta đây phải nỗ lực một chút."

Đầu ngón tay thô lệ nắm lấy cằm Hà Nguyệt, câu lấy lưỡi nàng không ngừng giao triền, chỉ bạc trong suốt từ khóe miệng hai người chảy ra, theo cằm nhỏ giọt xuống.

"A ha..." Hà Nguyệt thấp thấp kiều suyễn, môi lưỡi khẽ nhếch, từ dưới thân không ngừng dâng lên một cỗ ngứa ngáy tê dại.

Bàn tay Từ Thanh Dương đi xuống dưới tìm kiếm, lòng bàn tay phủ lên khe thịt g*** h** ch*n, ngón tay nhanh chóng c*m v**, d*m d*ch trong suốt lập tức ra chảy ra, dính ướt đầu ngón tay hắn.

Hà Nguyệt gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, nhìn Từ Thanh Dương đem hai chân nàng tách ra, kéo nàng khóa ngồi ở trên người hắn, sau đó đột nhiên thẳng lưng đem côn th*t đâm vào.

Từ Thanh Dương bóp eo nàng mạnh mẽ thọc vào rút ra, thân mình Hà Nguyệt không chịu khống chế ngửa ra sau, lại bị hắn kéo lại.

Bàn tay thủ sẵn eo nhỏ nàng, côn th*t sưng to ra sức cắm rút t*** h***t mảnh mai, b** ng*c tròn trịa cọ sát ngực hắn, sóng nhũ dập dềnh, tóc ở sau lưng tản ra, theo động tác của hắn bay tán loạn.

Từ Thanh Dương cúi đầu ngâm lấy môi nàng, đem tiếng r*n r* của nàng nuốt vào bụng, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.

Chờ đến khi môi lưỡi hai người tách ra, khóe miệng còn vương một sợi chỉ bạc, lại bị Từ Thanh Dương m*t lấy.

"Chàng... Chàng... Từ Thanh Dương..." Hà Nguyệt bị đâm đến cả người mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn, hắn lại không ngừng hướng lên đâm chọc.

Đường đi ướt át hung hăng bị xỏ xuyên qua, t*** h***t vô thức co rút, mấp máy l**m m*t côn th*t bên trong.

Từ Thanh Dương hơi híp mắt, đẩy nhanh tốc độ, q** đ** to như trứng vịt không ngừng va chạm vào sâu trong t*** h***t, làm Hà Nguyệt khó chịu mà r*n r* ra tiếng: "Không được... Từ Thanh Dương... Thật sự không được..."

kh*** c*m liên tiếp không ngừng truyền đến, bụng nhỏ chua xót, cảm giác tê dại chạy dọc xương sống, Hà Nguyệt hét một tiếng, vô lực ngã xuống người Từ Thanh Dương.

Sau cao trào t*** h***t mấp máy khép lại, Từ Thanh Dương bị kẹp k** r*n một tiếng, cũng theo đó ngửa đầu b*n r*.

Bắn xong, hắn chôn mặt trước ngực Hà Nguyệt, t*nh d*ch một giọt không dư thừa mà bắn vào trong, toàn bộ bị côn th*t chặn lại, một giọt cũng không chảy ra.

Bụng nhỏ bình thản có chút hơi cố sức, vừa thấy liền biết bên trong chứa không ít nùng tinh của hắn.

Hà Nguyệt ngại trướng, đẩy ngực Từ Thanh Dương ra muốn đem mông lùi ra sau, còn chưa được đã bị Từ Thanh Dương hung hăng đè lại.

"Không muốn sinh con?" Từ Thanh Dương hung tợn hỏi.

Hà Nguyệt ủy khuất nhìn hắn, nàng muốn sinh con nhưng huyệt khẩu bị đổ đầy t*nh d*ch, bụng trướng nàng không ngủ được.

Hà Nguyệt cắn môi, không xác định nói: "Nếu không... Chúng ta trễ một chút lại sinh? Thuận theo tự nhiên?"

Từ Thanh Dương liếc mắt nàng một cái, trực tiếp cự tuyệt: "Không được, cứ như vậy, nhắm mắt, ngủ."

Hà Nguyệt giận mà không dám nói gì, một bụng hỏa khí lại không dám cãi lại, đành phải đáng thương nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới hôn hôn trầm trầm ngủ.

Chờ sau khi nàng ngủ, Từ Thanh Dương mở mắt ra, lấy một cái gối lót ở dưới thân nàng, mới thật cẩn thận đem côn th*t rút ra.

Đây là lão Lý nói cho hắn, muốn cho tức phụ nhanh mang thai, có thể lấy đồ vật lót dưới mông, chỉ cần không cho t*nh d*ch chảy ra là được.

Làm xong hết thảy, Từ Thanh Dương mới đem người lại ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt, bàn tay đặt trên bụng nàng, âm thầm nói: "Nhìn xem ba mẹ vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, sau ra đời dám không nghe lời thử xem."
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 18: Từ doanh trưởng trực tiếp dùng hành động giải đáp cho nàng 🔞



Ngày hôm sau Hà Nguyệt đi nhờ xe đến huyện thành, không khí nơi đây rõ ràng trở nên rất khẩn trương.

Tâm tình Hà Nguyệt trầm trọng, nàng biết lịch sử kia muốn bắt đầu rồi, nàng tuy rằng biết sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng trước khi trời sáng lại có quá nhiều người phải trả giá đại giới, dựa vào mình nàng, căn bản không thay đổi được gì.

Cả buổi sáng Hà Nguyệt có chút uể oải, các tẩu tử quan tâm nàng, nàng cũng chỉ nói là nàng say xe.

Sắp đến ngày nghỉ, lần này không ít tẩu tử tới huyện thành, đều là muốn đón bọn trẻ về nhà.

Nàng thừa dịp mọi người tách ra, đi vào cửa hàng lần trước mua bột mì, người mở cửa nhìn thấy nàng, cũng coi như là quen biết, bởi vậy lần này mua rất thuận lợi.

Mua bột mì xong, nàng lại chạy tới Cung Tiêu Xã và tiệm gạo, lần này mua xong, trong khoảng thời gian ngắn nàng không muốn lại đến đây, vì thế mua rất nhiều đồ, ngay cả thịt cũng vậy.

Chờ đến khi nàng cầm theo đồ trở lại xe, thỉnh thoảng còn có người trộm đánh giá đống đồ trên tay nàng.

Một lúc sau, mấy tẩu tử đi đón bọn nhỏ mới khoan thai lên xe, đây là lần đầu tiên Hà Nguyệt nhìn thấy nhiều trẻ con như vậy, ít cũng phải mười mấy đứa, cực kỳ náo nhiệt.

Hà Nguyệt lấy ra ít kẹo trong túi, bọn nhỏ cao hứng muốn hỏng rồi, miệng ngọt như mật nói: "Cảm ơn thẩm thẩm."

Về đến nhà, Hà Nguyệt nghĩ đến thịt hôm nay mua mà muốn ch** n**c miếng, cũng không muốn đem nấu, kêu Từ Thanh Dương đặt cái giá nướng thịt, đem thịt trực tiếp để lên nướng.

Bất quá lần này Hà Nguyệt cũng không dám uống rượu, nghĩ đến lần trước uống say bị thao eo đau vài ngày, nói thế nào cũng không uống.

Từ Thanh Dương đáng tiếc xuy một tiếng, xem ra không dễ lừa như vậy.

Ăn cơm no, trên người đầy hương vị thịt nướng, Hà Nguyệt tắm xong, mặc váy ngủ ngồi ở xích đu trong viện, nhàn nhã đung đưa chân hóng gió.

Tóc Từ Thanh Dương còn nhỏ nước, trong tay cầm một kiện áo khoác đi ra, tròng lên vai Hà Nguyệt, đem nàng nhấc lên, ngồi xuống xích đu ôm nàng vào ngực.

Nhẹ nhàng đẩy xích đu, Hà Nguyệt nằm trong lòng ngực Từ Thanh Dương, nhanh chóng mơ màng ngủ mất, cuối cùng bị hắn ôm về giường ngủ lúc nào không hay.

Hôm sau, giữa trưa cơm nước xong, Lâm tẩu tử mang theo hai con gái qua đây.

"Chào tẩu, chào mấy đứa." Hà Nguyệt nhìn hai tiểu cô nương yêu thích không thôi, lấy ít kẹo đặt vào tay bọn chúng.

Thấy Lâm tẩu tử gật đầu, chúng mới vui vẻ nói cảm ơn: "Cảm ơn thẩm thẩm."

"Hai nha đầu này nhát gan, tới chỗ muội mới vui vẻ như vậy." Lâm tẩu tử nhìn bọn chúng chạy tới chạy lui, không khỏi cảm khái.

"Có thể do tuổi còn nhỏ, lớn chút thì tốt rồi." Hà Nguyệt lại cảm thấy hai tiểu cô nương đều ngây thơ đáng yêu, có con gái như vậy cũng không tồi.

Trên đường trở về, tiểu cô nương hỏi Lâm tẩu tử: "Thẩm thẩm thật tốt, con rất thích thẩm ấy, lần sau con có thể tới đây chơi không?"

Lâm tẩu tử mỗi tay nắm một đứa, cười ôn nhu: "Đương nhiên có thể, chỉ cần thẩm thẩm đồng ý là được."

Bất quá nàng lại bỏ thêm một câu: "Còn cần Từ thúc thúc đồng ý nữa." Hà Nguyệt cùng Từ doanh trưởng cảm tình tốt, nàng sợ con gái không cẩn thận quấy rầy đến hai vợ chồng.

Buổi tối nằm ở trên giường, Hà Nguyệt rúc trong lòng ngực Từ Thanh Dương, đôi mắt chờ mong nhìn hắn: "Chàng thích con trai hay con gái?"

Từ Thanh Dương nhéo nhéo cổ nàng, tùy ý nói: "Đều được."

Hà Nguyệt bất mãn ngồi dậy: "Sao có thể tùy tiện được? Chàng có phải một chút cũng không để ý hay không?"

Từ Thanh Dương ngây người một chút, hắn cũng chưa nói gì cả, sao lại biến thành hắn không để bụng rồi? Trọng điểm là, ngay cả bóng dáng hài tử còn chưa có đâu.

Từ Thanh Dương trực tiếp dùng hành động đáp lại nàng.

Hắn cúi đầu một bên hôn nàng một bên thoát quần áo, môi dừng trên cổ nàng, nặng nề l**m m*t vài cái.

"A ha..."

Tiếng r*n r* yêu kiều làm con ngươi Từ Thanh Dương thâm thúy thêm vài phần, động tác trên tay cũng nhanh hơn, đem nàng một hai cái l*t s*ch sẽ.

côn th*t c**ng c*ng để ở miệng huyệt, cũng không đi vào, ở bên ngoài không ngừng cọ xát, chọc cho Hà Nguyệt ngứa ngáy khó nhịn.

"Ha... Chàng... Không tiến vào sao..." Hà Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.

Từ Thanh Dương đôi tay nắm lấy nh* th*t tròn trịa trước ngực nàng, cực đại q** đ** phía dưới đã ướt đẫm d*m d*ch, hạ eo đem côn th*t chen vào lối đi chặt chẽ.

côn th*t Từ Thanh Dương bị v*ch th*t phía trong l**m m*t tràn ngập kh*** c*m, thịt mềm kiều nộn không ngừng xô đẩy co bóp, khiến hắn nhịn không được bắt đầu trừu động.

côn th*t một lần lại một lần thâm nhập vào sâu h** h***t, hung hăng va chạm, Từ Thanh Dương cúi đầu l**m láp da thịt trên người nàng, kích khởi từng đợt tê dại.

Hắn b*p m*ng nàng hung hăng va chạm vài lần, nàng thân mình banh đến gắt gao, nhịn không được há mồm thở hổn hển.

Hai chân nàng câu lấy eo hắn, côn th*t hoàn toàn đi vào lại nhích thêm vài phần, nh* th*t trước ngực bị hắn không ngừng nhào nặn đủ loại hình dạng.

Từ Thanh Dương thình lình nâng lên một chân nàng, nhanh chóng thọc vào rút ra, hai mảnh thịt trai theo đó cũng bị đâm đến đỏ bừng.

Hà Nguyệt vô thức nắm lấy khăn trải giường, kh*** c*m giống như bọt sóng đánh úp lại, ngón chân không tự giác cuộn tròn.

Nàng khẽ cắn môi, tiếng r*n r* yêu kiều như có như không từ trong cổ họng tràn ra, "Ha..."

Bụng nhỏ chua xót làm Hà Nguyệt vừa thoải mái lại vừa khó chịu, Từ Thanh Dương cúi đầu l**m láp vành tai Hà Nguyệt, đầu lưỡi l**m lỗ tai nàng, dọc theo cổ hôn đi xuống.

Bàn tay to nâng lên cái mông tuyết trắng tròn trịa, Từ Thanh Dương cắm rút ngày càng nhanh.

Hà Nguyệt bị hắn chặn miệng, vô cùng đáng thương mà phát ra thanh âm nức nở, bụng nhỏ bị đâm chọc phát đau.

côn th*t tiến tới chỗ sâu nhất, một lần lại một lần va chạm đến điểm mẫn cảm sâu bên trong, Hà Nguyệt nhịn không được lại kêu lên.

Thân thể không nhịn được co rút, hoa dịch trong suốt chảy ra bị đâm đến sủi bọt văng tung tóe ướt nhẹp cả giường.

Từ Thanh Dương hít một hơi thật sâu, ở trong dũng đạo ướt át nhanh chóng thọc vào rút ra vài chục cái, mới đem t*nh d*ch nóng bỏng rót vào t*** h***t đang không ngừng mấp máy co rút.

Vài ngày sau, bắp ngoài ruộng đã có thể ăn được, Hà Nguyệt đem bắp nấu thử, bắp vừa ngọt vừa mềm, ăn cực kỳ ngon.

Trong khoảng thời gian này, mấy tẩu tử cơ hồ đều bận rộn ở ngoài ruộng, nhà Hà Nguyệt đã lâu không có ai tới chơi. Hà Nguyệt một mình nhàm chán, thấy Tết Đoan Ngọ sắp tới, nàng muốn thử gói ít bánh chưng.*

***Bánh chưng Tết Đoan Ngọ của TQ là cái này nè:
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 19: Từ doanh trưởng giúp tiểu tức phụ cắt tóc 🔞



Hôm sau Trần tẩu tử qua tặng một chén sữa dê, nói là bánh chưng lần trước ăn rất ngon, Trần doanh trưởng khen không dứt miệng.

Nhà Hà Nguyệt và Trần tẩu tử không gần, thật đúng là không biết nhà tẩu ấy còn nuôi dê.

"Muội xem hai đứa nhỏ nhà ta, sữa dê uống tốt như vậy, thế mà chúng không thích, nói có mùi lạ."

Hà Nguyệt uống một ngụm, xác thực có mùi lạ, có thể do không đun nóng nên mang theo mùi tanh nhàn nhạt.

"Sữa dê tốt nhất vẫn là đun nóng một chút thì có lẽ sẽ ngon hơn." Nàng uyển chuyển đáp lại.

"Thật hả, vậy ta trở về sẽ thử, nếu bọn chúng vẫn không uống, ta cũng không còn cách nào."

Trong viện mướp hương cùng bí đỏ tươi tốt, Hà Nguyệt muốn ăn bánh bí đỏ, tối đó liền đem bột mì ra làm vài chiếc.

Buổi tối lúc ăn cơm, Từ Thanh Dương ăn vài chiếc đều không ngừng được miệng.

Hà Nguyệt nghĩ tới Trần tẩu tử hôm nay đem tặng sữa dê, nhịn không được nói: "Chàng nói, chúng ta cũng nuôi vài con dê có được không?"

"Nàng thèm thịt dê?" Không trách Từ doanh trưởng được, ở trong mắt hắn, nuôi dê chính là để lấy thịt.

"Không phải!" Nàng bĩu môi, "Ta thấy nơi này ngày thường muốn uống sữa bò cũng không có chỗ nào bán, không bằng trực tiếp mua dê về, nếu muốn uống tùy thời đều có thể uống."

Từ Thanh Dương nghiêm túc suy nghĩ: "Ta không có ý kiến, nàng thích liền mua đi."

Vì thế Hà Nguyệt liền tới tìm Trần tẩu tử, kích động nói: "Tẩu tử lần sau mua dê nhớ kêu muội, muội cũng muốn nuôi lấy hai con."

Nghĩ tới lần sau có thể có sữa dê uống, khiến nàng không khỏi nhớ tới trà sữa, cũng không biết dùng sữa dê làm trà sữa có thể uống được không, sau này phải thử xem sao.

Tối đến, nàng tâm tình tốt mà phát ra lời lẽ hùng hồn: "Chàng muốn ăn gì, ta đều nấu cho chàng."

Từ Thanh Dương liếc nàng một cái: "Thịt."

Thịt thịt thịt! Lại là thịt! Hà Nguyệt suy sụp hạ bả vai, đã sớm biết người này không thịt không vui! Là nàng quá ngây thơ rồi!

Bắp ngoài ruộng đã có thể thu hoạch, Từ Thanh Dương tối hôm qua không lăn lộn nàng, Hà Nguyệt ngủ ngon, buổi sáng tràn đầy tinh thần.

Lúc ăn cơm sáng còn trộm liếc Từ Thanh Dương, nếu sau này đều không lăn lộn nàng thì tốt biết bao.

Từ Thanh Dương: "... Nàng nghĩ nhiều rồi."

Ăn xong cơm sáng, Hà Nguyệt rửa chén đũa đi ra, Từ Thanh Dương đã ra cửa.

Nàng đeo sọt ra ngoài ruộng, đã thấy Từ Thanh Dương đang bận rộn.

"Chàng hôm nay không cần đến doanh trại sao?" Hà Nguyệt kinh hỉ chạy tới, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Từ Thanh Dương cúi đầu, tùy ý nàng giúp hắn lau mồ hôi, không thèm để ý nói: "Qua trễ chút cũng không sao, nàng đừng xuống dưới này"

Hà Nguyệt nhìn ruộng bắp trước mặt, đặt mấy cây vào trong sọt: "Ta trước đem chỗ này về nhà."

Hà Nguyệt đem bắp về nhà, lại chạy vội ra đồng, vội vã đến giữa trưa mới đem hết bắp Từ Thanh Dương bẻ xuống dọn hết về nhà.

Hà Nguyệt mệt đến mức đi không nổi, ngay cả sức lực làm cơm trưa cũng không có, lung tung ăn bánh bột ngô buổi sáng còn dư lại, liền nhanh chóng lên trên giường nghỉ ngơi.

Ngủ dậy, Hà Nguyệt đem bắp sửa sang lại, liên tiếp mấy ngày, nàng đều bận rộn ngoài đồng, chờ đến xong việc, Hà Nguyệt cũng gầy đi một vòng.

Không riêng nhà bọn họ như vậy, các tẩu tử khác cũng đều bận rộn, ngay cả đám trẻ lúc trước cả ngày chơi đùa trong núi cũng hiểu chuyện phụ giúp ba mẹ làm việc.

Chờ đến khi xong việc đồng áng, Lý tẩu tử mới tới nhà tìm nàng.

Trò chuyện một hồi, Lý tẩu tử mặt lộ vẻ khó khăn: "Con trai ta sang năm đã tốt nghiệp cao trung, còn chưa có tin tức gì của công việc, haizz."

Con trai lớn nhà Lý tẩu tử gia đã sắp tốt nghiệp, còn chưa tìm được công việc, ngay cả Lý tẩu tử dùng quan hệ đi hỏi, cũng đều chưa có hồi âm.

Hà Nguyệt cũng biết ở thời đại này trừ bỏ tham gia quân ngũ thì phần lớn chính là làm công nhân.

Nàng an ủi nói: "Đại tráng thành tích tốt, chỉ cần có nhà máy tuyển người, khẳng định có thể thông qua."

"Tẩu tử cũng đừng vội, trở về hỏi ý kiến Lý doanh trưởng một chút, nói không chừng hắn đã có tính toán."

Lý tẩu tử sắc mặt chợt ngưng "Cũng đúng, vậy ta trở về hỏi lại, không chừng hắn đã sớm có ý định gì đó."

Lời Hà Nguyệt vốn muốn dùng để khuyên bảo lại nuốt trở về, chỉ có thể hy vọng hết thảy thuận lợi, nàng cũng không muốn thấy đại tráng phải đến nông thôn.

Thu hoạch bắp xong, ngoài ruộng chỉ còn lại đất trống.

Nghĩ đến phải cuốc đất, Hà Nguyệt liền cảm thấy một trận vô lực, cũng càng bội phục mấy tẩu tử khác.

Nếu không có Từ Thanh Dương làm hầu hết việc nhà nông, một mình nàng đúng là không có cách nào làm được.

Bất tri bất giác nàng cũng đến nơi này gần nửa năm, tóc nàng dài nhanh, đã dài đến ngang lưng, gội đầu cực kỳ mệt.

Nàng muốn dành chút thời gian để đi huyện thành cắt tóc, nhưng nghĩ đến tình huống ở huyện thành bây giờ lại không muốn đi nữa.

Vì thế chờ Từ Thanh Dương trở về, hắn liền thấy hai mắt Hà Nguyệt sáng lên nhìn chằm chằm hắn.

"Làm gì?" Từ Thanh Dương nhướng mày.

"Giúp ta cắt tóc." Hà Nguyệt đưa kéo cho hắn.

"Nàng chắc chứ?" Từ Thanh Dương thật ra không ngại, chỉ sợ đến lúc đó cắt hỏng rồi, vật nhỏ lại nháo hắn.

"Chắc chắn chắc chắn, ta nói cho chàng, chàng từ chỗ này cắt ngang qua, cắt bằng bằng là được." Nàng cũng chỉ muốn cắt đến dưới vai, hẳn là không khó cắt.

Từ Thanh Dương xác nhận chiều dài, nhanh chóng hạ kéo, không đến năm phút liền xong.

Hà Nguyệt cầm gương, nỗ lực chiếu đến sau ót, ân, chiều dài cũng được, nhìn qua không thấy so le hay không bằng nhau.

Hà Nguyệt buông gương, cười tủm tỉm nói: "Chàng thật lợi hại, chờ ngày mai ta đi khoe với mấy vị tẩu tử."

Từ Thanh Dương xuy một tiếng, trên mặt không tỏ vẻ, trong lòng lại đặc biệt đắc ý.

Buổi tối đi ngủ, Hà Nguyệt ghé vào trên giường, cẳng chân nhếch lên lắc qua lắc lại, Từ Thanh Dương hoảng hoa cả mắt.

Hà Nguyệt nằm ngâm nga, sau đó liền cảm thấy có cỗ hơi thở từ phía sau bao phủ lại, nàng theo bản năng né tránh sang bên cạnh, lại bị Từ Thanh Dương nhéo thân mình.

"Đừng lộn xộn." Từ Thanh Dương ôm nàng, nụ hôn tinh tế rơi sau lỗ tai nàng, môi mỏng chậm rãi đi xuống, dừng trên đầu vai mượt mà.

Từ Thanh Dương tách hai đùi nàng, côn th*t chậm rãi c*m v**.

t*** h***t mẫn cảm ra sức l**m m*t côn th*t, hắn giữ đầu nàng, ngậm lấy môi nàng, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau triền miên.

"A... ha..." Từ Thanh Dương khó có khi ôn nhu làm Hà Nguyệt bất tri bất giác đắm chìm trong kh*** c*m t*nh d*c hắn mang đến.

Ngoan ngoãn ôm người, tùy ý hắn đem chân nàng mở càng rộng, t*** h***t cũng dần dần trở nên ướt át.

Hà Nguyệt sắc mặt ửng hồng, xụi lơ vô lực nằm ở trên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng bấu vào lưng hắn.

Từ Thanh Dương đem đầu chôn trước ngực Hà Nguyệt, thay phiên m*t hai viên n*m v*, thỉnh thoảng khẽ cắn đầu v*, đem n*m v* ngậm trong miệng.

Hà Nguyệt nhịn không được ưỡn thân mình, đem nh* th*t trước ngực đưa vào miệng hắn, hai chân banh thẳng, thoải mái kiều suyễn r*n r*.

"Ưm ha... Thật thoải mái..." Từ Thanh Dương nghe được thanh âm kiều mềm của nàng càng thêm hưng phấn, eo bụng dùng sức, bắt đầu ra sức trừu động, thân mình nam nhân cường tráng gắt gao đè nặng nàng, côn th*t lần lượt căng ra nếp gấp bên trong dũng đạo.

Hà Nguyệt vô lực bắt lấy khăn trải giường, bị hắn đâm đến phát hoảng, chỗ hai người g*** h*p đã sớm lầy lội bất kham, hai viên trứng d** bạch bạch bạch đánh vào t*** h***t, thanh âm va chạm tràn ngập toàn bộ phòng.

Hà Nguyệt cũng không rõ đêm đó nàng cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết động tác nam nhân ngày càng ôn nhu, lại chậm chạp không chịu b*n r*.

Mãi cho đến khi thân mình nàng mềm nhũn, vô lực nằm trên giường, hắn mới buông tha nàng, đem t*nh d*ch nóng bỏng rót toàn bộ vào t*** h***t.

Hôm sau, Hà Nguyệt không chút ngoài ý muốn chậm trễ, chờ đến khi nàng ra ngoài ruộng, kiểu tóc mới của nàng quả nhiên khiến cho đông đảo tẩu tử chú ý.

"Tiểu Nguyệt, muội mới đổi kiểu tóc sao? Trông thật xinh đẹp!" Trần tẩu tử mặt đầy kinh diễm nhìn nàng, nàng ấy thật đúng là không nói dối, tóc dài trước kia đẹp, tóc ngắn hiện tại lại cũng đặc biệt có ý nhị.

Hà Nguyệt thẹn thùng cười, nhớ tới bộ dáng tối hôm qua của Từ Thanh Dương, nhịn không được cười nói: "Muội gần đây tóc dài quá, lại không có thời gian đến huyện thành cắt tóc, đêm qua liền nhờ lão Từ cắt giúp."

Mấy tẩu tử vừa nghe đến Từ Thanh Dương giúp nàng cắt tóc, sôi nổi chấn động, một đám tiến lên đây muốn nhìn một chút xem Từ doanh trưởng cắt tóc như thế nào.

Hà Nguyệt nghe các tẩu tử khen ngợi, làm bộ ngượng ngùng: "Không có đâu, hắn chính là tùy ý cắt giúp muội mà thôi."

"Ta cũng cảm thấy hắn cắt rất đẹp, chủ yếu là hắn có tâm, tình nguyện giúp muội cắt, nên muội rất cảm kích hắn."

Trưa hôm đó, cơ hồ toàn bộ người ở quân khu đều biết Từ doanh trưởng giúp tức phụ cắt tóc.

Chờ đến khi Từ Thanh Dương trở về, nghĩ đến ánh mắt trêu chọc của mọi người khi nãy, sắc mặt không khỏi tối sầm, bắt lấy Hà Nguyệt hung tợn hôn một trận mới buông tha nàng.

Bất quá chờ đến lúc ăn cơm chiều, Hà Nguyệt ngượng ngùng hỏi hắn: "Vậy lần sau chàng còn đồng ý cắt tóc giúp ta sao?"

Từ Thanh Dương nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu tức phụ nhà mình: "... Cắt, sao lại không cắt!"
 
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 20: Hôm nay ngoan như vậy? 🔞



Chuyện Từ Thanh Dương giúp Hà Nguyệt cắt tóc trên cơ bản phần lớn mọi người đều biết.

Nhưng là Hà Nguyệt cũng không biết, bởi vì chuyện này mà khiến cho Dương Xảo Mộng ở nhà khóc sướt mướt.

Dương Xảo Mộng nhìn chồng, ủy khuất nói: "Chàng còn nói thương ta, chàng nhìn Từ doanh trưởng xem, còn giúp tức phụ cắt tóc."

"Vậy còn chàng? Chàng không thương ta thì thôi, mẹ chàng còn muốn đưa hai đứa nhỏ lại đây, không nghĩ chúng ta ở nơi này hàng ngày cũng cực khổ, ở quê còn có thể ăn no một chút."

"Ta thấy mẹ chàng chính là chê ta không sinh được con trai kéo dài hương khói."

Vương doanh trưởng luống cuống tay chân an ủi nàng: "Sao lại nói ta không thương nàng chứ? Mẹ đưa hai đứa nhỏ lại đây cũng là vì tốt cho chúng ta, đem hài tử đưa tới, nàng cũng không cần vất vả như vậy."

Nói thât, Vương doanh trưởng cũng có chút trọng nam khinh nữ, cho nên nói kẻ muốn cho người muốn nhận.

Nếu Hà Nguyệt biết bởi vì nàng mà khiến cho Dương Xảo Mộng cùng Vương doanh trưởng tranh chấp, nàng nhất định sẽ lạnh lùng cười: "Đáng đời"

Liên tiếp mấy ngày mặt trời lên cao, Hà Nguyệt liền mang toàn bộ chăn nệm trong nhà đi giặt.

Chăn mỏng, chỉ cần phơi một ngày là có thể dùng.

Giặt xong khăn trải giường sau nàng lại quét tước sân bãi, rau dưa tươi tốt cũng hái vào.

Thời gian trôi thật nhanh, thu thập trong ngoài một phen, đã tới giữa trưa.

Không đợi nàng ngủ trưa, liền thấy Từ Thanh Dương khiêng một đống bắp trở về, nàng vội vàng đi nấu chén mì, lại chiên mấy quả trứng, sợ hắn ăn không no, khi hắn nói no rồi, nàng mới ngồi xuống bên cạnh.

Biết hắn huấn luyện xong sau còn chạy tới ngoài ruộng, trong lòng nàng biết hắn ngoài miệng không nói nhưng đau lòng nàng, sợ nàng mệt.

Hà Nguyệt vô cùng cảm động, ban đêm, chờ đến khi Từ Thanh Dương muốn thao nàng, nàng vô cùng phối hợp.

Nàng chủ động ôm lấy Từ Thanh Dương, mông nhỏ nhẹ nhàng mà cọ xát hắn, tay Từ Thanh Dương n*ng m*ng nàng chớp mắt một cái, chờ phục hồi lại tinh thần, không khỏi trêu chọc: "Hôm nay ngoan như vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Hà Nguyệt đỏ lên, ân một tiếng, chôn đầu ở cổ hắn.

Từ Thanh Dương chỉ cảm thấy nàng hôm nay rất đáng yêu, nếu hắn sinh ra ở hiện đại, nhất định sẽ biết dùng từ gì hình dung nàng: "Manh!" Đặc biệt manh!

Hà Nguyệt chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhân lúc Từ Thanh Dương còn đang ngây ngốc, ngẩng đầu hôn môi hắn, tinh tế l**m láp, động tác mới lạ, lại làm Từ Thanh Dương cực kỳ hưng phấn.

Hắn xoay người một cái, quyền chủ đạo lại về tay hắn.

Từ Thanh Dương một bên l**m m*t môi nàng, một bên đem nàng l*t s*ch sẽ.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đè lên người nàng.

Hà Nguyệt nhìn hắn, cố nén ngượng ngùng, dùng chân câu lấy eo hắn, ám chỉ cực lớn.

Hô hấp hắn ngày càng thô nặng, bàn tay nâng lên mông nàng, ngón tay linh hoạt hướng tới huyệt khẩu x** n*n.

Không ngoài ý muốn sờ đến một mảnh ẩm ướt, hắn dùng ngón tay ở vách động v**t v* hồi lâu, như là đang tìm kiếm cái gì, thẳng đến khi chạm đến một vật nho nhỏ nhô lên.

Đây vẫn là hắn lần trước ngoài ý muốn phát hiện, chỉ cần hắn chạm vào nơi đó, Hà Nguyệt liền run lên cực lỳ mẫn cảm, t*** h***t cũng sẽ chảy ra từng luồng d*m d*ch.

Đầu ngón tay hắn ở đường đi s* s**ng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp khối nhô lên kia, hướng ra ngoài lôi kéo xoa bóp.

Chờ đến khi hắn rút ngón tay ra, ngón tay đều bị d*m thủy bên trong làm ướt.

"A ha..." Hà Nguyệt ngã vào trên giường, tay nhỏ che ở trước mắt, khuôn mặt nhỏ che kín đỏ ửng, trong miệng phát ra từng tiếng ngọt nị tiếng th* d*c.

Từ Thanh Dương mắt thấy t*** h***t đã cũng đủ ướt át, ôm lấy eo nhỏ của nàng, hạ eo, côn th*t đột ngột hoàn toàn đi vào.

"A ha..." t*** h***t bị lấp đầy, theo côn th*t đâm chọc mang đến cảm giác tê dại mãnh liệt, Hà Nguyệt nhịn không được thở nhẹ ra tiếng.

Từ Thanh Dương giật giật mông, một tay bắt lấy nh* th*t trước ngực, bàn tay dùng sức xoa bóp.

côn th*t nóng bỏng nhanh chóng thọc vào rút ra trong t*** h***t, bên trên côn th*t dính đầy hoa dịch trong suốt, theo va chạm của hắn chảy xuống khăn trải giường.

Từ Thanh Dương sờ sờ nàng tóc, hơi hơi ướt át, "Mệt mỏi?"

Hà Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi câu này, thành thật gật đầu: "Ưm... Có chút..."

Giọng nói vừa ra, Từ Thanh Dương liền đẩy nhanh tốc độ: "Nàng nên tập luyện thêm."

Hà Nguyệt bị đâm nói không được câu hoàn chỉnh: "Ta... Chàng..."

Nàng liền biết Từ Thanh Dương không tốt bụng như vậy, bị đâm y y a a kêu lên, đồng tử Từ Thanh Dương hiện lên một mạt tinh quang, đỡ eo nàng, hung hăng va chạm vài cái, thực mau liền b*n r*.

Hà Nguyệt thở phì phò, hai mắt mê ly mà nhìn chằm chằm Từ Thanh Dương, nhìn hắn đem côn th*t rút ra, lấy khăn lông lung tung lau hạ thể hai người, lại nằm xuống ôm nàng.

"Không làm tiếp sao?" Tuy rằng nàng rất mệt, nhưng nàng thật sự ngăn không được tò mò, người này ngày thường một đêm ít nhất hai lần, ngẫu nhiên ba bốn lần chạy cũng không thoát, sao hôm nay nhanh như vậy đã kết thúc rồi?

Không phải hắn bị thương nơi nào chứ? Nghĩ vậy, Hà Nguyệt tức khắc khẩn trương tới tới lui lui nhìn chằm chằm thân mình hắn, muốn tìm vết thương hắn.

"Ta không có việc gì." Từ Thanh Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, "Chính là có chút mệt, mau ngủ đi."

Hà Nguyệt nghĩ người này ngày thường huấn luyện cực khổ, mấy ngày nay lại hỗ trợ nàng làm việc nhà nông, dù cho thể lực hắn tốt cũng sẽ mệt mỏi.

Không khỏi áy náy, trước khi ngủ nàng còn nghĩ ngày mai nhất định phải làm đồ ăn ngon cho hắn tẩm bổ, lúc này mới tiến vào mộng đẹp.

Chờ nàng ngủ, Từ Thanh Dương thở một hơi, ở môi nàng hung hăng g*m c*n một chút, thấy nàng gần đây mệt gầy một vòng, muốn cho nàng nghỉ ngơi cũng không dễ dàng!

"Thật là cái kiều khí bao!"

Chờ đến công việc ngoài ruộng ổn thỏa, đảo mắt cũng qua hơn một tháng.

Hà Nguyệt ngoài ý muốn biết được sắp tới sinh nhật Từ Thanh Dương, nàng cân nhắc xem nên làm thế nào.

Từ Thanh Dương vừa là biết người này không ăn sinh nhật, cũng không biết làm gì để khiến hắn vui vẻ.

Vì thế nàng đi tìm Lý tẩu tử, muốn hỏi nàng nơi nào có thể một lần mua được nhiều thịt một chút.

Nghe được nàng muốn tổ chức sinh nhật cho Từ Thanh Dương, Lý tẩu tử nhịn không được mà trêu chọc nàng: "Muội đối với Từ doanh trưởng thật là tốt, ta lần đầu tiên nhìn thấy có đôi tình cảm tốt như vậy."

Hà Nguyệt bị nàng nói cho ngượng ngùng, nhịn không được nghĩ, thì ra ở trong mắt người ngoài, tình cảm của nàng và Từ Thanh Dương tốt như vậy?

Tuy rằng nàng ngoài ý muốn đến thời đại này, ngoài ý muốn kết hôn với Từ Thanh Dương, nhưng thời gian dài ở chung, nàng đối với Từ Thanh Dương cũng có cảm tình, đem hắn trở thành phu quân cả đời.

Nghe được người ngoài nói bọn họ cảm tình tốt, trong lòng nàng rất cao hứng.

Lý tẩu tử mang nàng xuống thôn dưới núi, tìm được một nhà.

Lý tẩu tử nói với hắn, các nàng muốn mua thịt.

Hà Nguyệt một lúc mua ba cân thịt heo, Lý tẩu tử nhìn đến tấm tắc bảo lạ.

Chờ đến khi về nhà, Hà Nguyệt mang thịt vào bếp, tính toán trước đem thịt xử lý, cắt một khối mấy ngày nay ăn, dư lại đều dành đến sinh nhật hắn.

Chờ đến ngày sinh nhật Từ Thanh Dương, Từ Thanh Dương vừa mới mở mắt muốn xuống giường, đã bị Hà Nguyệt ôm hôn một cái.

"Sinh nhật vui vẻ, Từ Thanh Dương."

Từ Thanh Dương lần đầu tiên cảm thấy tên của mình dễ nghe đến vậy, từ miệng nàng nói ra, có một loại cảm giác triền miên.

Hắn nhấp môi đem người ôm lên, ôm người ngồi ở trên giường một hồi lâu, Hà Nguyệt sắp ngủ đến nơi, mới nghe được hắn thấp thấp mà nói một câu: "Cảm ơn nàng."

Hà Nguyệt tức khắc rất muốn khóc, nước mắt liền chảy ra, sợ bị Từ Thanh Dương phát hiện, đành phải nhỏ giọng mà ừ một tiếng.

Nàng cũng không biết bản thân vì sao lại khóc, có thể là vì Từ Thanh Dương.

Hắn từ nhỏ không có cha mẹ, tuy rằng được ông bà nuôi lớn, nhưng sau đó ông bà qua đời, hắn lại lẻ loi một mình.

Nhất định đã lâu không có ai cùng hắn đón sinh nhật, nàng gắt gao ôm eo Từ Thanh Dương, trong lòng yên lặng thề: "Sau này mỗi một năm, đều có ta bồi chàng đón sinh nhật."

Bữa sáng có bánh bí đỏ cùng cháo trắng, bánh bột ngô cùng cháo đều cho đường, Hà Nguyệt lấy ra một quả trứng luộc, đánh nát, ở trên người Từ Thanh Dương nhẹ nhàng lăn, gương mặt tươi cười mà đưa tới miệng hắn: "A ~"

Người này ngày thường ngại buồn nôn mặt không đổi sắc một ngụm nuốt vào, ngay cả cháo trắng cũng từng ngụm từng ngụm uống hết.

Chờ Từ Thanh Dương đi doanh trại, Hà Nguyệt liền đem bắp trong viện tuốt hạt.

Ngoài ruộng đã sửa sang một lần nữa, chờ một trận mưa liền có thể gieo hạt.

Ngủ trưa dậy, Hà Nguyệt liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối, chờ đến tối Từ Thanh Dương trở về, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.

"Uống một chén." Từ Thanh Dương lôi ra một bình rượu, kêu Hà Nguyệt lấy ra hai cái cái ly.

Từ lần trước uống say, Hà Nguyệt nhớ tới eo nhỏ đáng thương của mình, có chút không muốn, sợ bản thân lại uống say.

Từ Thanh Dương hống nàng: "Không việc gì, rượu này nồng độ thấp, uống không say."

Hà Nguyệt nếm một ngụm, thấy không có mùi rượu liền yên lòng.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Hà Nguyệt bất tri bất giác lại uống say, lôi kéo cánh tay Từ Thanh Dương, đòi ra ngoài ngắm trăng.

Từ Thanh Dương ôm người ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa, nhìn trăng ngắm sao, trong lòng ngực ôm nàng, trải qua sinh nhật tốt nhất từ trước đến nay.
 
Back
Top Bottom