Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPNqtLI8dkBUqk7wzncb1lgy7sND2aCJeJ6s1rnOSsiK8zrkfQB5nuYEfZqYXw8Fga63JhofFggtMSjtGYQ0FKKyfQmAuSPKjMd4DiQfX4sHUVZBJ_gspe0__jj2mYKpeSiaG597D2iLEe1mbDsB9AA=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Tác giả: Một Miếng Bánh Mì
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Một Miếng Bánh Mì

Thể loại: Học Đường, Thanh Xuân Vườn Trường

Team dịch: Vịt Bay Lạc Bầy 🐣

Văn án:

Nhật ký thầm mến bá vương trường của em gái bị người ta phát hiện.

Dưới ánh mắt của bao người, em gái chối cãi rằng đó là của chị.

Trong tiếng cười ồ lên, tôi thẳng thắn thừa nhận trước mặt bá vương trường.​
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 1: Chương 1



Buổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên:

“Ha! Hạ Đường đến rồi!”

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày:

“Chuyện gì vậy?”

Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi.

“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…”

Tôi rút tay lại, hỏi ngược:

“Nhật ký gì?”

Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua.

Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý.

“Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.”

“Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.”

“Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được sau lưng lại phóng túng thế nào chứ.”

Nghe những lời đó, tôi chẳng có phản ứng gì. Trái lại, hốc mắt Hạ Chí đỏ lên, cô ấy tức giận hét lớn:

“Im miệng! Thích một người thì có gì sai chứ!”

“Các người còn nói nữa, tôi mách thầy cô bây giờ!”

Sau khi hét xong, cô ấy đẩy đám đông ra, giật hết mấy tờ giấy trên bảng xuống rồi đưa cho tôi. Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, giọng mềm nhẹ:

“Chị, trả lại chị này, đừng buồn nhé.”

Tôi không nhận lấy, chỉ cúi đầu nhìn những tờ giấy nhàu nhĩ trong tay cô ấy.

Nét chữ mềm mại thanh tú, giống hệt chữ viết của tôi.

Trên đó tràn ngập những bài thơ tình sến súa, từng câu từng chữ đều chan chứa tình cảm nồng nàn.

Và không ngoại lệ, đầu mỗi bài thơ đều viết: “Gửi: A Viêm.”

A Viêm. Thật buồn nôn.

“Chị…”

Giọng nói dịu dàng kéo tôi về thực tại. Tôi siết chặt ngón tay, lạnh nhạt nhìn Hạ Chí.

“Em thấy chuyện này vui lắm à?”

Hạ Chí sững sờ, nước mắt bất giác lăn dài trên má.

“Chị… Em biết chị rất giận, nhưng đây không phải lỗi của em mà…”

Cô ấy nghẹn ngào, như thể chịu phải nỗi ấm ức to lớn. Tôi vẫn thờ ơ, lạnh lùng cười:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Rốt cuộc là nhật ký của ai, ai thích Tống Viêm, trong lòng em rõ nhất.”

Biểu cảm trên mặt Hạ Chí thoáng cứng lại. Có lẽ cô ấy cũng không ngờ lần này tôi lại phản ứng mạnh như vậy. Rõ ràng trước giờ tôi luôn nhẫn nhịn, chưa từng phản kháng.

Một người bạn thân của Hạ Chí không nhịn được nữa, đứng chắn trước mặt cô ấy.

“Hạ Đường, cậu đừng quá đáng. Nhật ký của cậu đâu phải do Tiểu Chí dán lên.”

“Tiểu Chí vừa nãy còn giúp cậu nói chuyện đấy!”

“Sao nào, cậu dám nói mình không thích Tống Viêm à?”

Lập tức, những ánh mắt dò xét lại đổ dồn về phía tôi.

“Các cậu có thấy sắc mặt Hạ Đường vừa rồi không? Dữ thật đấy.”

“Tôi nghe nói lâu rồi, Hạ Đường ghen tị với Hạ Chí lắm, không ngờ lần này chẳng thèm diễn nữa.”

“Nhưng mà nói thật, hai người họ đúng là sinh đôi à? Hạ Chí xinh như vậy, còn Hạ Đường thì… chẳng giống chút nào.”

Những lời bàn tán đầy ác ý xì xào vang lên bên tai. Tôi cúi mắt xuống, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Cảm giác như quay lại bốn năm trước, lúc tôi bị cô lập, không có ai bên cạnh. Như một kẻ từng c.h.ế.t đuối, lại một lần nữa bị dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm.

Sự nghẹt thở cận kề cái chết.

Bỗng nhiên—

“RẦM!”

Tiếng động lớn vang lên từ phía trước lớp. Tôi mơ hồ nhìn qua.

Là nhân vật còn lại của trò hề này—Tống Viêm.

Dưới ánh sáng ngược, cậu ta đứng ở cửa lớp, hai tay đút túi quần, cả người toát ra vẻ cáu kỉnh. Cậu ta lại đá mạnh vào bàn một cái nữa, mặt đầy sát khí.

“Đ* m*, còn ồn nữa thì thử xem?”

Cả lớp im bặt.

Tôi thu lại ánh mắt, quay lại nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Hạ Chí.

Trong bầu không khí tĩnh lặng kỳ dị, tôi khẽ mở miệng:

“Ừ, là nhật ký của tôi, là tôi thích Tống Viêm.”
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 2: Chương 2



Sau buổi tự học tối, tan học xong, tôi như thường lệ đến quầy bán xúc xích nướng ở cổng sau trường.

Mới nướng xong mẻ đầu tiên, Tống Viêm đã xuất hiện.

Cậu ta có thói quen mỗi tối đến chỗ tôi mua một cây xúc xích. Nhưng tôi cứ tưởng sau chuyện sáng nay, cậu ta sẽ không đến nữa.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của quán nhỏ, khuôn mặt tuấn tú đầy kiêu ngạo của cậu ta hiện lên rõ nét. Một tay đút túi quần, cậu ta hỏi thẳng:

“Cậu thích tôi?”

Tay tôi khựng lại giữa chừng khi đang lật xúc xích. Một lúc sau, tôi mới khẽ đáp:

“Ừm.”

Tống Viêm nhướng nhẹ đuôi mày.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tôi không thích kiểu người như cậu.”

Giọng điệu cậu ta lười biếng, không giống lời khuyên, cũng chẳng phải cảnh báo, như thể chỉ tiện miệng nói ra.

Tôi im lặng một lúc, rồi đáp:

“Tôi biết.”

Tống Viêm có ngoại hình đẹp, gia thế tốt, lại phong lưu bất cần, là nhân vật nổi bật trong trường.

Một người như cậu ta chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm.

Bạn gái của “trường thảo” Tống Viêm gần như thay đổi mỗi tháng, và không ai là ngoại lệ—họ đều là những cô gái xinh đẹp, dáng người quyến rũ, khí chất lạnh lùng.

Không ai giống tôi—một con mọt sách tầm thường, chẳng có gì nổi bật.

Tôi từng chứng kiến một đàn chị lớp nghệ thuật níu chặt vạt áo Tống Viêm trước cổng trường, van xin cậu ta quay lại.

Cậu ta hờ hững rút vạt áo ra khỏi tay cô ấy, giọng điềm nhiên, lạnh lùng:

“Tôi nói rồi, quan hệ này chỉ là đôi bên có lợi, muốn dừng lúc nào thì dừng. Đừng đặt tình cảm vào.”

Trong cơn gió lạnh, cô gái nhỏ bé ấy khóc như mưa.

Tống Viêm cao lớn đứng bên cạnh, chẳng hề động lòng, cuối cùng chỉ chau mày, ném chiếc áo khoác cho cô ấy.

Tôi thu lại ánh mắt, gói xúc xích vào túi rồi đưa cho cậu ta.

“Mười tệ, quét mã hay tiền mặt đều được.”

Tống Viêm lấy điện thoại ra, hờ hững hỏi:

“Tăng giá rồi à?”

Tôi vẫn giữ câu trả lời ngắn gọn:

“Ừ.”

Tiếng thông báo chuyển khoản lạnh lùng vang lên. Một khách hàng khác bước đến.

“Chủ quán, cho tôi hai xiên xúc xích, bao nhiêu tiền?”

Tôi gật đầu, giọng điệu ôn hòa:

“Hai xiên năm tệ.”

Tống Viêm đứng im lặng bên cạnh, đợi khách rời đi rồi mới chậm rãi xoa cằm, lười biếng cười:

“Chỉ tăng giá một mình tôi?”

“Giận rồi?”

Đã là cuối thu, gió lạnh thổi qua, làm tán cây long não xào xạc.

Tôi siết chặt ngón tay, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ta.

“Tống Viêm, nếu không thích tôi thì đừng trêu chọc tôi.”

Tống Viêm sững người trong giây lát, như thể bị câu nói của tôi làm bất ngờ.

Cậu ta đưa tay gãi nhẹ sau gáy, nhíu mày:

“Chỉ thế mà cũng gọi là trêu chọc?”

Tôi cụp mắt xuống.

“Tôi thích cậu, nên từng lời từng hành động của cậu đối với tôi đều là trêu chọc.”

Một lý lẽ vô lý.

Nhưng Tống Viêm lại tiếp thu. Cậu ta rời đi.

Trước khi đi, cậu ta đặt lên bàn một hộp sô-cô-la.

“Trả cậu viên kẹo lần trước.”

Tôi bóc hộp sô-cô-la được đóng gói tinh xảo, bỏ một viên vào miệng.

Rất ngọt.



Tối thứ bảy tuần trước, tôi tình cờ gặp Tống Viêm.

Lúc đó, cậu ta vừa đánh nhau xong.

Người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, tựa vào góc hẻm nhỏ chật chội, ẩm ướt.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, hỏi:

“Tống Viêm, cậu đánh thua à?”

Cậu ta bị chọc cười, trừng mắt nhìn tôi:

“Đời này lão tử chưa bao giờ thua đánh nhau.”

Nói xong lại nhắm mắt, chau mày, hơi thở nặng nề.

Nhìn cậu ta lúc này, thật chẳng giống kẻ chiến thắng chút nào.

Lọn tóc ướt mồ hôi rủ xuống trán, vết thương trên trán và khóe môi vẫn còn rỉ máu.

“Thế sao trông thảm vậy?”

Cậu ta hờ hững mở mắt, giọng khàn đặc:

“Chưa thấy người bị hạ đường huyết bao giờ à, học sinh ngoan?”

“Có kẹo không?”

Tôi lục túi:

“Chắc là có.”

Một phút sau, Tống Viêm nhìn viên kẹo gừng trong tay tôi, im lặng.

“Đây cũng tính là kẹo?”

“Sao lại không?”

Tôi bóc kẹo, không cho cậu ta cơ hội từ chối mà nhét thẳng vào miệng cậu ta.

Cậu ta nhíu mày, ngậm một lúc rồi uể oải nhận xét:

“Thế quái nào trên đời lại có loại kẹo khó ăn thế này.”

“… Ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 3: Chương 3



Thu dọn xong quầy hàng, tôi về nhà.

Vừa mở cửa, trong nhà liền vang lên tiếng cười đùa rôm rả.

Thấy tôi bước vào, hai mẹ con đang ngồi trên sofa xem TV liền hạ thấp giọng.

Tôi đứng ở cửa ra vào. Hạ Chí dựa vào vai mẹ tôi, liếc xéo tôi một cái, chắc vẫn còn khó chịu vì chuyện “cãi lại” sáng nay.

Mẹ không nhìn tôi, tay vẫn thoăn thoắt đan áo len.

“Chừa phần cơm cho con rồi đấy, đi ăn đi.”

Tôi bước về phía bàn ăn. Sau lưng vang lên giọng Hạ Chí nũng nịu:

“Mẹ ơi, con muốn mua váy.”

“Hôm qua chẳng phải mới mua hai cái rồi sao, sao lại muốn mua nữa?” Mẹ tôi vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.

“Sắp đến hội thao của trường rồi, con muốn hôm đó trông thật xinh đẹp mà.”

Hạ Chí nhón một quả nho nhét vào miệng mẹ tôi. Bà lập tức được dỗ đến vui vẻ rạng rỡ.

“Mẹ gửi tiền lì xì cho con, tự đi chọn đi.”

Tôi đi đến bàn ăn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trong nồi còn sót lại chút cháo.

Trên bàn đầy những bát đĩa bừa bộn.

Một đĩa cá còn nửa cái đuôi.

Một đĩa khác chỉ còn vài miếng ớt xanh và chút thịt vụn, miễn cưỡng nhìn ra được từng là món thịt xào ớt xanh.

Tôi liếc nhìn chiếc lồng bàn đặt bên cạnh, không nói gì.

Cầm bát cháo lạnh, tôi uống hết, chấm chút nước sốt còn dính lại trong đĩa.

Rửa bát xong, tôi về phòng đọc sách.

Chưa được bao lâu, cửa bị mở từ bên ngoài.

“Đã nói bao nhiêu lần đừng đóng cửa rồi, bộ dáng quái gì mà sợ người khác thấy?”

Mẹ tôi trách mắng.

Tôi hít sâu một hơi, ngoan ngoãn đáp:

“Biết rồi.”

Mẹ tôi sải bước vào phòng, giọng điệu đương nhiên:

“Tiểu Chí nói môn Toán của con bé không tốt, sắp thi đại học rồi, con kèm nó học đi.”

“Con không có thời gian.”

“Gì mà không có thời gian?”

Mẹ tôi đập bàn, giọng lớn hơn hẳn.

“Tiểu Chí là em gái con, kèm nó học mất bao nhiêu thời gian chứ?”

Làm con bao cát cũng đủ lâu rồi.

Tôi gấp sách lại, nhìn mẹ:

“Chỉ là một cô em gái kém con chưa tới mười phút?”

“Thái độ gì đấy?!”

Mẹ tôi lập tức nổi giận, nước bọt b.ắ.n cả lên sách tôi.

“Thôi đi mẹ.”

Hạ Chí bước vào từ cửa.

“Mẹ cũng biết từ trước đến giờ chị ấy chẳng thích con mà.”

“Cái gì gọi là không thích con chứ! Nó có tư cách gì mà không thích con?!”

Mẹ tôi vẫn còn tức giận, bàn tay đập xuống bàn đến rung cả mặt gỗ.

Tôi bỗng thấy buồn cười.

Hai mẹ con họ chỉ cần vài câu là có thể đổ cho tôi một cái tội danh.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 4: Chương 4



Tôi ra khỏi nhà.

Trước khi đi, mẹ tôi bảo tốt nhất tôi nên c.h.ế.t ở bên ngoài.

Thật độc ác.

Tôi lặng lẽ đi trên con phố vắng lặng, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, mũi giày đá văng một viên sỏi nhỏ.

Từ khi có ký ức, tôi đã biết Hạ Chí có sức khỏe kém, ba ngày hai bữa lại phải vào viện.

Mẹ nói đó là vì tôi đã giành hết dinh dưỡng của em ấy khi còn trong bụng, nên em mới hay ốm đau.

Thì ra là vậy, chẳng trách ba mẹ không thích tôi.

Lúc còn nhỏ, tôi trách bản thân mình, đồng thời cũng tha thứ cho sự thiên vị của họ.

Nghĩ đến đây, tôi lấy điện thoại ra, lướt một lúc rồi mở một tài khoản video ngắn.

Là tài khoản của Hạ Chí.

Mở đại một video, tất cả đều là những bức ảnh tràn đầy sức sống của em ấy.

Dù là song sinh, nhưng Hạ Chí luôn xinh đẹp hơn tôi từ nhỏ.

Em ấy hoạt bát, vui vẻ, dễ được lòng người hơn một kẻ trầm lặng như tôi.

Những lần họp mặt gia đình, họ hàng cũng thường xuyên so sánh tôi và em ấy.

Lúc đó, Hạ Chí mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy, kéo đàn violin, còn tôi mặc chiếc áo len sờn chỉ, nép mình trong góc.

So tới so lui, cuối cùng ai cũng có chung một kết luận—thật chẳng giống một cặp song sinh.

Thỉnh thoảng, họ sẽ khen tôi học giỏi.

Nhưng mẹ tôi sẽ vội vàng bác bỏ: “Nếu Tiểu Chí không bị bệnh, chưa chắc điểm đã kém hơn!”

Tôi mở video mới nhất của Hạ Chí.

Là vài bức ảnh tự chụp trong lớp học.

Dường như là vô tình, nhưng trong mỗi bức ảnh đều xuất hiện bóng dáng của một chàng trai.

—Là Tống Viêm.

Trong ảnh, cậu ấy khi thì chống cằm ngủ gật, khi thì nhàm chán xoay bút.

Có vài bức, ánh mắt sắc bén của cậu ta thậm chí còn nhìn thẳng vào ống kính.

Những khoảnh khắc này được ghi lại trong camera của Hạ Chí, như một bức ảnh chung đặc biệt.

Cô gái xinh xắn đáng yêu và chàng trai điển trai lãng tử.

Chỉ vài tấm ảnh cũng đủ khiến người ta liên tưởng.

Bình luận bên dưới rất nhiều, toàn là những tài khoản quen thuộc.

【Hình như Tống Viêm lại lén nhìn cậu đấy, chắc chắn là có ý với cậu rồi.】

【Nói mới nhớ, bạn gái trước của cậu ta trông cũng giống Tiểu Chí lắm.】

【Trời ơi, trai xinh gái đẹp, đúng là một cặp trời sinh!】

【Chờ ngày Tống Viêm tỏ tình thôi!】

Chủ bài đăng trả lời:

【Đừng nói bừa! Ai thèm yêu tên tra nam này chứ, ghét c.h.ế.t đi được!】

Kèm theo một icon mèo chống nạnh.

Tôi nhướn mày, cất điện thoại, bước vào một nhà hàng.

Tôi thỉnh thoảng đến đây làm thêm theo giờ.

Chào ông chủ xong, tôi đi thay đồng phục.

Ca trưởng chỉ tôi đến một phòng riêng để phục vụ.

Không ngờ, người trong đó lại là Tống Viêm.

Cánh cửa chỉ khép hờ.

Bên trong là Tống Viêm và một người bạn.

Từ góc độ của tôi chỉ thấy được bóng lưng cao ráo của hai người.

Tôi nhận ra người kia—Phó Tranh, học sinh lớp Một.

Phó Tranh mở nắp chai bia bằng một tay.

“Nghe nói học sinh đứng nhất lớp cậu thích cậu?”

Tôi khựng lại.

Họ đang nói về tôi.

Phó Tranh ngả người ra sau, hờ hững hỏi:

“Cậu nghĩ sao?”

“Không nghĩ gì cả.”

Tống Viêm xoay chiếc bật lửa kim loại trong tay, giọng điệu lười nhác, tùy tiện vang lên bên tai tôi.

“Tôi không có hứng thú với mấy kiểu học sinh ngoan ngoãn này, huống chi, nhìn cô ấy là biết rất khó đá.”

Nghe vậy, tôi không có phản ứng gì, đẩy cửa bước vào.

Tống Viêm thoáng sững người khi thấy tôi.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tôi cầm chai bia, rót vào ly của cậu ta, giọng điệu nhàn nhạt:

“Theo dõi cậu.”

Tống Viêm ngây ra một giây, dựa lưng vào ghế, nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ.

“Đừng phí công vô ích nữa, chúng ta thật sự không thể đâu.”

Có vẻ như lần này, cậu ta thật lòng khuyên tôi.

Tôi “ồ” một tiếng, đi sang bên kia, rót rượu cho Phó Tranh.

Phó Tranh nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào nhìn tôi đầy ẩn ý.

“Bạn học, hình như chúng ta đã gặp nhau rồi?”

Tôi mỉm cười lễ phép, nhẹ giọng đáp:

“Chắc là không đâu, thưa anh.”

“Vậy tôi có thể xin cách liên lạc của em không?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngón tay Tống Viêm gõ từng nhịp lên mặt bàn.

“Phó Tranh, đủ rồi đấy.”

Phó Tranh nghe vậy, khẽ nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn chiếc bật lửa trên tay Tống Viêm.

Sau đó, tôi đặt tấm biển “Cấm hút thuốc” ngay trước mặt cậu ta.

Cửa phòng khép lại.

Phó Tranh không nhịn được, bật cười.

“A Viêm, học sinh đứng nhất lớp cậu thú vị thật đấy.”

Tống Viêm không nói gì, nhìn chằm chằm tấm biển một lúc lâu.

Ngón tay khẽ động, chiếc bật lửa rơi vào thùng rác.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 5: Chương 5



Tống Viêm đã một tuần không đến mua xúc xích nướng nữa.

Cậu ấy thực sự không thích tôi.

Ở trường, vốn dĩ chúng tôi cũng chẳng nói chuyện.

Trước đây, bên ngoài trường học, mỗi ngày vẫn còn một cây xúc xích làm cầu nối.

Bây giờ, chúng tôi đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.

Giữa giờ ra chơi, chúng tôi chạm mặt nhau trên hành lang.

Cậu ấy vẻ mặt thản nhiên, tôi cầm cốc nước, lặng lẽ lướt qua vai nhau.

Tôi đi vào lớp từ cửa sau, trở về chỗ ngồi.

Phía trước, mấy người đang tụ tập bàn tán, giọng điệu có phần ồn ào.

“Chắc chắn người cầm bảng sẽ là Hạ Chí rồi.”

“Đẹp nhất lớp mình mà.”

“Đừng nói bừa, tớ không làm cầm bảng đâu. Hơn nữa, bên lớp Một người ta chọn theo thành tích mà.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên phản bác.

“Đó là vì người đứng nhất lớp người ta cũng xinh.”

“Vậy lớp mình đứng nhất là…”

Vài người lặng lẽ liếc mắt về phía tôi.

Lần này, cô em gái của tôi lại rất biết điểm dừng, không nói thêm gì nữa.

Tôi cầm bút, mặt không cảm xúc viết nốt đáp án trước mắt.

Trưởng khối nói lần này, mỗi lớp sẽ chọn một nam một nữ làm người cầm bảng cho đại hội thể thao.

Những lần trước, người cầm bảng luôn là Tống Viêm.

Phía trước vẫn đang bàn tán rôm rả.

“Cậu và Tống Viêm đúng là trai tài gái sắc, lớp Hai bọn mình chắc chắn sẽ là đẹp đôi nhất.”

“Đẹp trai thì phải đi với mỹ nhân mới xứng đôi chứ.”

“Đừng để người xấu làm chướng mắt.”

Đúng lúc này, Tống Viêmbước vào lớp.

“Anh Viêm, lần này cậu sẽ cầm bảng chung với Hạ Chí đấy.”

Đầu bút của tôi hơi khựng lại.

Giữa tiếng ồn ào, giọng nói lười nhác của cậu ấy vang lên từ phía sau.

“Tùy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang.

Tống Viêm cầm lấy áo khoác rồi lại rời đi.

Trong lớp, tiếng hò reo ngày càng lớn.

Tôi khẽ gật đầu, thấy Hạ Chí giả vờ giận dỗi, vỗ lên người nam sinh có giọng lớn nhất.

Mà gương mặt cô ấy đã đỏ bừng từ lúc nào.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 6: Chương 6



Ngày hội thể thao.

Từ sáng sớm, lớp học đã ồn ào náo nhiệt.

Tôi cầm bảng danh sách, kiểm tra lại các vật dụng cần mua cho sự kiện.

Lý Viên bước đến, nhìn thấy kẹo trên bàn tôi, có chút ngạc nhiên.

“Cậu đâu có thích ăn kẹo?”

Tôi lấy nốt mấy viên chocolate trong túi ra, cười nhạt: “Cho người khác.”

“Ai thế?”

Tôi không ngẩng đầu, chỉ đáp: “Chuẩn bị cho những người cần thôi.”

Người ngồi ở hàng chéo phía sau chợt xoay bút chậm lại.

Cậu ấy đã nghe thấy cuộc đối thoại.

Tống Viêm ánh mắt trầm lắng, dán chặt vào bóng lưng tôi.

Một lúc sau, cậu ấy quay đầu đi, ra vẻ như chẳng có gì.

Chỉ là… vành tai hơi đỏ.

Khi đoàn diễu hành vào sân, tôi đứng ở cuối hàng.

Tống Viêm như mọi năm, mặc bộ vest vừa vặn, sải bước mạnh mẽ.

Cậu ấy hơi gật đầu, vẻ mặt vẫn cao ngạo như trước.

Hạ Chí mặc chiếc váy hở lưng mẹ tôi mua, mang đôi giày cao gót nhỏ, nhẹ nhàng bước theo nhịp chân của Tống Viêm.

Trên gương mặt cô ấy có lớp trang điểm nhạt, mái tóc dài bay bay dưới ánh mặt trời.

Mọi người nói không sai, nhìn đúng là đẹp mắt.

Sau khi giải tán, tôi mặc áo khoác đỏ, đứng dưới chiếc ô che nắng bên đường chạy nhựa.

Cự ly 2000m nam, lớp tôi có hai người đăng ký là Tống Viêm và Giang Thiếu Diễn.

Tống Viêm là người đầu tiên cán đích.

Vừa qua vạch, lập tức có một đám người vây quanh.

“Anh Viêm lợi hại quá! Bỏ xa người thứ hai luôn.”

“Xem ra năm nay quán quân lại thuộc về lớp Hai rồi.”

Tôi liếc nhìn một cái.

Giữa đám đông, chàng trai cao lớn có chút mồ hôi trên trán, nhưng hơi thở không hề gấp gáp.

Cậu ấy nhận chai nước khoáng người khác đưa, ngửa đầu uống vài ngụm.

Khi Giang Thiếu Diễn về đích, tôi vòng qua đám người đó, bước tới đón cậu ấy.

Cậu ấy cúi người, chống tay lên đầu gối, th* d*c dữ dội.

“Không sao chứ?”

Tôi vừa đưa tay ra, cậu ấy đã kiệt sức ngã lên vai tôi, miệng lẩm bẩm:

“Chóng mặt quá…”

Giang Thiếu Diễn rất gầy, tay chân như que củi, vốn chỉ là người bị bắt buộc tham gia cho đủ số lượng.

“Chóng mặt? Cậu bị hạ đường huyết à?”

Tôi khó khăn lắm mới rảnh một tay, lục trong túi lấy ra một viên chocolate, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cậu ấy.

“Chờ chút nữa theo tôi đến phòng y tế kiểm tra.”

Giang Thiếu Diễn dần hồi phục, đứng thẳng dậy, nhưng vẫn đặt tay trên vai tôi.

Cậu ấy cúi đầu, giọng yếu ớt: “Cảm ơn.”

Khi chờ cậu ấy lấy lại sức, tôi bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, ngước lên liền chạm phải một đôi mắt lạnh lùng.

Tống Viêm nheo mắt, trong đôi con ngươi đen láy không rõ cảm xúc.

Sau khi đưa Giang Thiếu Diễn đến phòng y tế, tôi quay lại lớp một mình.

Ở góc rẽ hành lang, Tống Viêm đứng đợi.

Cậu ấy khoanh tay, tựa nửa người vào tường.

“Đem kẹo tôi cho cậu, đi cho người khác ăn?”

Tôi nhắc nhở cậu ấy: “Là cậu tặng tôi mà.”

“Vậy thì sao?”

Tống Viêm chẳng khác gì một tên vô lại, chắn đường tôi.

Tôi mím môi, im lặng một lúc rồi hỏi:

“Cậu giận à?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Giận? Tôi giận cái gì chứ?”

Có lẽ thấy buồn cười, cậu công tử họ Tống kia cười khẩy, giọng điệu châm chọc:

“Cậu muốn cho ai thì cho, liên quan gì đến tôi?”

Nói xong, cậu ấy xoay người bỏ đi.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 7: Chương 7



Phó Tranh đến khi tôi sắp dọn hàng vào buổi tối.

Anh ta cười cười: “Bạn học, cho tôi một cây xúc xích.”

Tôi liếc nhìn Tống Viêm đang đứng phía sau anh ta.

Cậu ấy lạnh nhạt, cúi đầu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên hàng chân mày sắc nét của cậu ấy.

Tôi bỏ cây xúc xích cuối cùng vào túi, đưa cho Phó Tranh.

Anh ta không nhận.

“Bạn học, tôi quên mang tiền rồi, phải làm sao đây? Ngại quá.”

Anh ta cười híp mắt, nhìn chẳng có chút gì gọi là ngại cả.

“Không sao, tôi mời cậu.”

Phó Tranh khoa trương che miệng: “Thật không bạn học? Cậu tốt quá đi.”

“Lúc này cậu hào phóng nhỉ.”

Tống Viêm nhìn tôi. Không biết từ khi nào cậu ấy đã cất điện thoại đi, đôi mắt đen sâu thẳm như hòa vào màn đêm.

Tôi không trả lời, cúi đầu thu dọn đồ.

Bầu không khí có chút vi diệu.

Phó Tranh vừa nhai xúc xích, vừa nhìn Tống Viêm đầy ẩn ý: “A Viêm, đi thôi, người ta sắp dọn hàng rồi, cậu có thể đến mua vào ngày mai.”

Bọn họ rời đi.

Lúc tôi dọn đồ xong xuôi, Tống Viêm lại quay lại.

Gió lạnh đêm đông quét qua, chàng trai cao lớn đứng dưới gốc cây long não, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi có chút ngẩn ngơ, chợt nhớ đến lần đầu tiên tôi và Tống Viêm nói chuyện.

Đó là một đêm xuân có mưa nhỏ, không khí ẩm ướt, dính bết.

Cậu ấy không mang ô, đứng lại quầy hàng của tôi lâu hơn một chút.

“Chúng ta học cùng lớp à?” Một câu hỏi rất tùy ý.

Sau hai tháng mua xúc xích ở chỗ tôi, ngoài giá cả ra, đây là câu đầu tiên cậu ấy hỏi.

Có hơi tổn thương.

Không trách Tống Viêm.

Cậu ấy luôn đơn độc, chẳng thân thiết với ai trong lớp.

Huống chi là một người ngoài rìa như tôi.

“Đúng vậy, cùng lớp.” Tôi đáp.

“Bạn học Tống, tôi là Hạ Đường.”

Tống Viêm gật đầu: “Chữ ‘Đường’ trong ‘kẹo’ hả?”

Hỏi xong, cậu ấy cau mày rất khẽ.

Cậu ấy không phải người nói nhiều.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, sửa lại: “Là chữ ‘Đường’ trong ‘hải đường’.”

“Hạ Đường, cậu còn định thất thần đến bao giờ?”

Giọng nói bất mãn của chàng trai kéo tôi về thực tại.

Tôi hoàn hồn, tiêu cự trong mắt dần rõ ràng.

Trước mắt là gương mặt lạnh lùng của Tống Viêm.

Tôi khựng lại một chút, ngập ngừng hỏi: “Cậu quay lại để trả tiền giúp bạn mình à?”

“Trả cái đầu cậu.”

Cậu ấy khẽ cười khẩy.

Trên phố không còn nhiều người đi lại, xung quanh tĩnh lặng.

“Hạ Đường, tại sao cậu chưa từng mời tôi ăn? Cậu c.h.é.m giá người quen à?”

Tôi có hơi đờ ra.

“Quay lại chỉ để hỏi chuyện này?”

Tống Viêm hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.

Tôi chỉnh lại chiếc mũ len ngay ngắn, lấy một túi nhỏ từ trong túi xách ra.

“Nè, mời cậu ăn.”

“Sao vẫn còn?”

“Vốn định để cho chó ăn.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Bàn tay phải của Tống Viêm đang đưa ra bỗng khựng lại giữa không trung.

Tôi nhìn thấy hình xăm hoa hồng trên cổ tay cậu ấy.

“Có ý gì? Cậu đang nói tôi là chó à?”

Cậu ấy mẫn cảm ghê.

“Không có, cậu là người.”

Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chó cũng rất đáng yêu mà.”

Không biết câu nào trong đó khiến cậu công tử nhà họ Tống vừa lòng.

Cậu ấy cuối cùng cũng nhận lấy túi, vành tai hơi ửng đỏ, khẽ “Ồ” một tiếng.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 8: Chương 8



Buổi tối về nhà.

Hạ Chí cầm một miếng bánh bước vào phòng tôi.

“Chị, em để dành phần bánh này cho chị đấy.”

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy. Ồ, cũng là của tôi.

“Ừ, cảm ơn.”

Đặt miếng bánh xuống, cô ấy không vội rời đi mà đưa tay lật lật mấy quyển sách trên bàn tôi.

“Chị, cho em mượn quyển ghi chép toán đi, sắp thi thử rồi.”

Lần trước, cô ấy cũng mượn ghi chép tiếng Anh của tôi. Khi trả lại, chỉ còn vài tờ giấy nhăn nheo.

Cô ấy nói là vô tình làm rách.

Tôi rút quyển ghi chép toán từ chồng sách, đưa cho cô ấy.

Nụ cười trên môi Hạ Chí dần thu lại.

“Hạ Đường, chị đúng là biết giả vờ nhỉ.”

Ghi chép Toán bị lấy đi rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi ngồi yên trên ghế, lặng lẽ nhìn miếng bánh chocolate nhỏ trước mặt.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 9: Chương 9



Mùa hè năm lớp 8, Hạ Chí trò chuyện rất vui vẻ với một nam sinh ở trường bên trên mạng.

Khai giảng năm học mới, tôi bị mấy nữ sinh chặn trong nhà vệ sinh. Dẫn đầu là bạn gái của nam sinh đó.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ta chửi tôi là kẻ thứ ba.

Hạ Chí dùng tên tôi để yêu đương qua mạng.

Tin đồn lan đi rất nhanh. Cả khối ai cũng biết chuyện tôi làm “tiểu tam”.

“Nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, không ngờ lại ghê tởm như vậy.”

“Đói khát đến mức phải giành bạn trai người khác à?”

“Buồn nôn thật sự, học giỏi thì có ích gì, nhân cách méo mó.”

Những lời lăng mạ, những ánh mắt khinh miệt tràn ngập xung quanh.

Tôi đã cố gắng giải thích, thậm chí thu thập đầy đủ bằng chứng. Nhưng không một ai tin tôi.

Tôi lại có thêm một tội danh mới: Hãm hại em gái ruột.

Tự chứng minh bản thân là một cái hố không đáy, một khi rơi vào thì vĩnh viễn không thể thoát ra.

Tôi xin nghỉ học một tuần.

Mẹ tôi cũng biết chuyện này. Bà nói tôi còn nhỏ mà đã biết quyến rũ đàn ông, bản chất là đồ hèn hạ.

Lúc đó, Hạ Chí đứng tựa vào cửa phòng tôi, nở nụ cười đắc ý.

“Chị, dù sao mọi người cũng không thích chị, chị không xuất hiện là giúp ích cho họ rồi.”

“Bị chửi mấy câu cũng đâu có chết.”

Giọng điệu đầy lý lẽ, hời hợt như thể không có gì quan trọng.

Lên lớp 11, thật trùng hợp, tôi lại học chung lớp với Hạ Chí.

Mới vào lớp, tôi kết bạn được với một, hai người. Thỉnh thoảng cũng có người mang bài đến hỏi tôi. Tôi đều nghiêm túc giải đáp.

Hạ Chí không vừa mắt.

Cô ta nói với cả lớp rằng chị gái mình ghét nhất là những người học kém.

Cô ta nói bằng giọng bông đùa, như thể chỉ tiện miệng nhắc đến.

Từ đó, không ai còn đến hỏi bài tôi nữa.

Nhưng may mắn là, ngoài nhóm bạn của Hạ Chí, những người khác chỉ coi tôi như người vô hình.

Dù sao thì, cũng chẳng ai dễ dàng dốc hết cảm xúc để ghét bỏ một người.
 
Back
Top Bottom