Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 190


Trình Đông Húc cảm thấy nếu anh không an ủi tiểu huynh đệ của mình, nó sẽ nổ tung.

Trái tim như bị vắt khô bởi chiếc khăn nóng, vừa chặt vừa nóng, cần được giải tỏa.

Nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.

Nghe thiếu niên uể oải nói: "Không muốn." cũng không ngoài dự đoán.

"Biết rồi, anh không động vào em." Trình Đông Húc trán nổi gân xanh, cố gắng giữ giọng bình thường: "Ôm một chút được không? Hai mươi... mười phút, chờ một chút rồi anh sẽ buông em ra."

Anh ôm cậu, không phải để chiếm lợi.

Chỉ là tránh nhìn, để khỏi làm điều gì khác.

Lần này, Cố tổng không từ chối.

Cậu cũng là đàn ông, cảm giác hưng phấn rồi dừng lại giữa chừng, rất khó chịu.

Nghe tiếng thở hỗn loạn, nóng rực bên tai dần dần bình tĩnh lại, cậu khá khâm phục sự kiềm chế của Trình bá tổng.

Dù đối phương thả cậu ra, một phần nào đó vẫn căng phồng rõ ràng, nhưng cảm xúc đã khá bình ổn.

Bị nhìn thấy cũng bị nhìn thấy rồi, Cố tổng giờ thoải mái hơn nhiều.

Cậu buộc lại dây áo choàng, đưa gối ôm cho Trình bả tổng: "Hành lang có camera, che đi một chút?"

Hai phút sau.

Người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài lạnh lùng, ôm gối bị đuổi ra khỏi cửa.

Cố tổng đứng sau cánh cửa, kéo áo choàng lên nhìn xuống dưới.

Nhỏ giọng nói: "Mày cũng chẳng đáng tin chút nào!”

Nhỏ hơn người ta thì cũng thôi đi, dù sao tuổi tác và thể hình cũng là thứ không thể cưỡng cầu, nhưng lại bị dụ dỗ đến mức tự mình hưng phấn, cũng may Trình bá tổng tự lo liệu, nếu không thật là mất mặt.

Trở lại phòng khách, nhìn thấy chìa khỏa trên bàn, Cố tổng thở dài.

Dì Phùng nếu không có ý định tác hợp cho cậu và Trình bá tổng, dù bị lừa thế nào cũng sẽ không dễ dàng đưa chìa khóa cho người ta.

Quan tâm và vượt quyền là hai chuyện khác nhau.

Chuyện này chạm đến giới hạn của Cố tổng.

Cũng tại cậu trước đây lười biếng.

Không giải thích rõ ràng với dì Phùng rằng cậu và Trình Đông Húc đã chia tay.

Nhớ rằng ngày mai phải nói với dì Phùng, nếu có lần sau, sẽ chấm dứt hợp đồng lao động.

Dĩ nhiên, cậu sẽ bồi thường một cách hào phóng.

Ngày hôm sau.

Trợ lý Lý và Thi Tĩnh Duy đến cửa nhà Cố Tinh vào thời gian đã hẹn.

Vì có một hợp đồng cần ký ngay, trực tiếp đến chỗ đối tác hoàn tất, về công ty lại tốn thời gian.

Cùng lúc đó, trợ lý Tống Cần đến đón ông chủ đi làm.

Ra khỏi thang máy, liền sững người.

Thi Tĩnh Duy anh ta biết.

Vậy người đàn ông anh tuấn nho nhã đứng cạnh Thi Tĩnh Duy là ai?

Ngoại hình thậm chí không thua kém cậu trai trẻ hôm qua.

Cố tổng không hổ danh là ông chủ công ty giải trí, Tống Cần nghĩ thầm.

Nhìn những người này, ai nấy đều cao ráo, chân dài, nhan sắc vượt trội, hết người này đến người khác khiến người ta hoa cả mắt.

Năm phút sau, Chu Duẫn Chi dẫn Ngô Dũng lên lầu.

Trong tay anh ta còn cầm áo khoác Cố Tinh để quên hôm qua, không thèm để ý đến Tống Cần, ánh mắt quét qua khuôn mặt lạ hoắc của Lý Ngọc Hạo, gương mặt liền trở nên âm u: Lại thêm một người nữa!

Lý Ngọc Hạo biết Chu Duẫn Chi, cũng nhận ra áo khoác trong tay anh ta là của ông chủ mình.

Đối mặt với ánh mắt không thiện chí của anh ta, anh lịch sự nhường đường: "Chu thiếu."

"Anh là gì của Cố Tinh?" Chu Duẫn Chi hỏi.

"Trợ lý." Lý Ngọc Hạo trả lời.

"Làm quen nhé, tôi là bạn của Cố Tinh, hiện đang theo đuổi cậu ấy." Chu Duẫn Chi tự giới thiệu.

"...Chào anh." Trợ lý Lý dễ dàng chấp nhận cách nói "hiện đang theo đuổi" kỳ lạ này.

Trợ lý Tống nghe lời giới thiệu của Chu thiếu: "..."

Ghi nhớ cẩn thận, sẽ báo cáo lại cho ông chủ, còn lại thì...anh thực sự không thể làm gì hơn.

Cố tổng đúng tám giờ rưỡi mở cửa ra ngoài.

Vừa mở cửa, hành lang vốn rộng rãi, giờ đầy những người cao ráo, đẹp trai, trông khá chật chội.

Thấy cậu, đủ loại ánh mắt đồng loạt tập trung lại.

Hai người đẹp trai nhất, khó đối phó nhất, mỗi người chiếm một bên cửa, nhìn xuống cậu từ trên cao.

Cố tổng: "..."

Cố tổng cũng không nhớ mình xuống lầu ngồi vào xe như thế nào.

Dù sao, trong thang máy, Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi mỗi người đứng một bên.

Trợ lý nhã nhặn và vệ sĩ đẹp trai của cậu chỉ có thể đứng ở cửa thang máy tiễn cậu bằng ánh mắt.

Cố tổng từ chối đề nghị đi làm cùng của Trình bá tổng, cũng như đề nghị đưa cậu đi làm của tên b**n th**.

Ngồi vào xe rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thi Tĩnh Duy đã biết rõ mức độ được yêu thích của ông chủ mình.

Nhưng mỗi ngày anh vẫn thấy bất ngờ.

Trợ lý Lý trông có vẻ điềm đạm hơn nhiều.

Không vội vàng, từ tốn báo cáo lịch trình một ngày cho ông chủ trẻ.

Buổi tối, Cố tổng ăn tối ở công ty.

Để tránh có người chờ đợi, cậu chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội một bài mà chỉ riêng hai người nào đó có thể thấy, ý là đang bận công việc.

Ăn ngoài không thể ngon bằng ăn ở nhà.

Trình Đông Húc biết Cố Tinh dạ dày không tốt, muốn gọi điện thoại, nhưng nghĩ lại chỉ nhắn tin, nhắc Cố Tinh về nhà ăn cơm đúng giờ, anh sẽ chú ý không làm phiền.

Chu Duẫn Chi nhìn bài đăng trên mạng xã hội mà gãi đầu.

Anh thực sự đã mơ tưởng về việc mỗi ngày cùng ăn tối với đứa nhỏ, nhưng giờ... có vẻ như đã trở thành sự phiền toái.

Sau đó, cuộc sống của Cố Tinh trở nên có quy củ hơn.

Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi có chuyện gì cũng hẹn trước trong giờ làm việc, cuối cùng không còn đột ngột tấn công.

Chỉ là mỗi sáng mở cửa, vẫn như thường lệ, ngẩng đầu lên nhất định phải thấy hai người này.

Cố tổng cuối cùng chỉ coi như là gặp gỡ hàng xóm bình thường.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 191


Ngày 8 tháng 11, tiệc nhà họ Kỷ.

Vài ngày trước ngày chính thức, Cố tổng lần lượt nhận được hai món quà.

Một món là đôi khuy măng sét từ Trình bá tổng.

Một món là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu từ Chu Duẫn Chi.

Coi trọng trang phục rồi mới coi trọng con người, từ xưa đã thế.

Dù vậy, Cố tổng không đến mức không sắm nổi bộ đồ dự tiệc, nên cảm thấy hai món quà này còn mang ý nghĩa khác.

Trợ lý Lý rất giỏi giang, Cố tổng liền bảo anh để ý chuyện này.

Rất nhanh đã có kết quả.

Đôi khuy măng sét là món quà mà Trình bá tổng được nhận khi anh bước vào tuổi trưởng thành, người tình ý sẽ nhận ra.

Chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, ai cũng biết chỉ có một chiếc ở Hoa Quốc, thuộc về gia chủ nhà họ Chu.

Hai vị đại lão này có vẻ muốn mượn buổi tiệc để tuyên bố mình là người chính thức của ông chủ mình?

Trợ lý Lý nghĩ như vậy.

Cố tổng ở kiếp trước từng ở vị trí cao, suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Trong tiệc có bao nhiêu quý tộc danh gia, nếu cậu thực sự đeo khuy măng sét hoặc đồng hồ, điều thực sự được thể hiện là đằng sau cậu có sự bảo vệ của hai gia đình Trình - Chu.

Hiểu ra điều này, nói không cảm kích là nói dối.

Tấm lòng thì cậu nhận, nhưng thật sự đeo ra ngoài thì miễn đi.

Ôm đùi lớn quá thì mất mặt.

Cố tổng vẫn thích tự mình phấn đấu giành lấy những thứ mình muốn hơn.

Vả lại, cậu cũng từng là đùi vàng.

Cảm giác đó rất tuyệt.

Vì trợ lý Lý rất giỏi, tổng giám đốc mới cũng không kém, nên Cố tổng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đang làm việc, cậu đi dạo một vòng đến văn phòng tổng giám đốc bên cạnh.

Cố Chân đang bận rộn, nhìn thấy cấp trên với vẻ mặt thảnh thơi, giả vờ phàn nàn: "Em lừa anh đến đây làm việc đến mờ mắt, còn em thì nhàn hạ!"

Thực tế, anh ta rất hài lòng với vị trí và mức lương của mình.

Quan trọng nhất là, ông già nhà mình đang tức giận đến phát điên.

Nhìn Cố Hằng Sơn tức giận đến nỗi mặt mũi biến dạng, Cố Chân thật sự cảm thấy thoải mái.

Cố tổng cười mỉm, đưa một thứ cho anh ta: "Bây giờ thì sao, còn mờ mắt không?"

Thứ cậu đưa cho Cố Chân là tấm thiệp mời dự tiệc nhà họ Kỷ do Tiêu Dẫn gửi.

Cố Chân đẩy kính không gọng, khuôn mặt thanh tú hết mệt mỏi: "Tinh thần hăng hái! Cố tổng đúng là khí phách, nhưng đây là thiệp mời đơn, em đưa cho anh, vậy em thì sao?"

Nguồn gốc của thiệp mời, anh hoàn toàn tin tưởng cậu em họ tài giỏi, không hỏi thêm.

Vừa nói xong, tiện tay lấy thiệp mời, mới phát hiện có hai tấm.

Cố Chân: "... Cái này ngoài kia ai cũng giành giật, em lại lấy được hai tấm?"

Cố tổng nghĩ thầm, thực ra không chỉ hai tấm.

Tiêu Dẫn tặng cậu một tấm.

Tên b**n th** và Trình bá tổng khi tặng quà cũng kèm theo một tấm.

Cậu còn một tấm đặc biệt từ Kỷ Sơ Nhiên, chỉ dành cho người thân.

Nhưng nói ra thì có vẻ khoe khoang, nên không đề cập thêm.

Cậu chỉ nói với Cố Chân, mời anh ấy đưa trợ lý Lý cùng đi, mở rộng mối quan hệ cho công ty, rất tốt.

Cố Chân không còn ngạc nhiên nổi.

Anh ta nghĩ một trong hai tấm thiệp là của Cố Tinh, nhưng hóa ra là để dành cho trợ lý.

Trợ lý Lý là người tài, đi dự tiệc như vậy, không biết tạo ra bao nhiêu giá trị cho công ty.

Cố Chân dẫn người đi, không có ý kiến gì.

Nhưng tại sao Cố Tinh lại không đi?

Cố Chân hỏi, chỉ thấy thiếu niên sờ mũi: "Có một đứa nhỏ cần chăm sóc, em sẽ đưa nó đi cùng."

Cố Chân: "...!"

Hóa ra tấm thiệp ngoài kia khó kiếm, ở chỗ cậu em họ là quà tặng hàng loạt, cảm giác như... đã chọn đúng người.

Đứa nhỏ Cố tổng nói là Lâm Đình.

Kỷ Sơ Nhiên muốn Lâm Đình chứng kiến mình tiếp nhận gia nghiệp, lại lo Lâm Đình không thích hợp với bầu không khí của nhà họ Kỷ, nên nhờ cậu chăm sóc.

Cố tổng coi Lâm Đình và Kỷ Sơ Nhiên như anh em trong nhà.

Kỷ Sơ Nhiên dù không nhờ vả, cậu cũng sẽ chăm sóc Lâm Đình.

Còn tấm thiệp mời thừa, Cố tổng gửi cho đạo diễn Lộ.

Đạo diễn Lộ xem cậu như hậu bối, trong đoàn phim không biết đã giúp đỡ cậu bao nhiêu, Cố tổng cũng muốn đền đáp.

Tiệc nhà họ Kỷ có nhiều người giàu có.

Đạo diễn Lộ còn vài kịch bản muốn làm, không chừng tìm được nhà đầu tư thích hợp.

Sắp xếp mọi việc xong, Cố tổng đi đón Lâm Đình vào ngày diễn ra tiệc.

Không ngờ, khi đến biệt thự giữa lưng chừng núi của nhà họ Kỷ, cậu bị chặn ở cửa.

Kỷ Mi đã từng xem ảnh của Cố Tinh, lúc đó đã thấy khá ấn tượng.

Không ngờ người thật còn xuất sắc hơn nhiều so với trong ảnh.

Thanh niên ở lứa tuổi giữa thiếu niên và người trưởng thành thần thái thanh thoát, khí chất phi phàm, tất nhiên là tâm điểm sáng rực.

Sau một lúc thất thần, Kỷ Mi nhớ lại Ngô Nhã Vận đã chết, nhưng lại để lại một đứa con xuất sắc như vậy, lòng ác ý trỗi dậy: "Người của nhà họ Cố không phải đã đến rồi sao, cậu này là... lợi dụng thiệp mời của vị công tử này mà đến à?"

Kỷ Mi vừa nói, vừa nhìn Lâm Đình bên cạnh Cố Tinh.

Vì thiệp mời là Lâm Đình cầm, loại thiệp dành cho khách quý, nên cô nghĩ rằng Cố Tinh dựa vào người khác mà đến.

Trong khi nói chuyện, được Kỷ Mi thông báo, Cố Hằng Viễn dẫn Cố Hải đến.

Cố Hải thấy Cố Tinh, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng là khách được mời, lại có cảm giác ưu việt vô cớ, đắc ý nhìn qua.

Lâm Đình thấy Cố Hải, không khỏi ngẩn người.

Cậu nhớ người này, từng bắt nạt anh Cố, còn muốn đánh cậu, bị anh Cố ngăn lại.

Kết quả anh Cố bị đánh một cú.

Đợi người đi rồi, anh Cố uể oải nói người này không dễ chọc, bảo cậu không cần quan tâm, cũng không cần làm to chuyện.

Cố tổng cũng nhớ ra Cố Hải từng bắt nạt Lâm Đình.

Cậu kéo Lâm Đình ra sau, liếc nhìn cha con Cố Hằng Viễn, chỉ hỏi Kỷ Mi: "Hình như cô không thể làm chủ hoàn toàn trong nhà họ Kỷ, nếu tôi có thiệp mời, thì có thể vào không?"

Lâm Đình không biết Cố Hải là ai, nhưng có cảm giác rất xấu về cậu ta.

Nhưng đi theo anh Cố, cậu bây giờ dũng cảm hơn nhiều, trừng mắt nhìn đối phương, nhanh chóng nhắn tin cho Kỷ Sơ Nhiên.

Xa xa, Tiêu Dẫn ném chìa khóa xe cho người giữ xe, từ từ bước tới.

Thấy chỗ này đông người, ban đầu anh chỉ nhìn một chút cho vui.

Khi nhìn thấy thiếu niên đối diện với Kỷ Mi, đôi mắt đào hoa sau kính gọng vàng lập tức sáng lên.

Anh bước lại gần: "Cố Tinh?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 192


Tiêu Dẫn từ lúc xuống xe đã nhận được vô số ánh mắt dõi theo, công khai lẫn âm thầm lén lút.

Chỉ thấy vị công tử phong độ, nổi tiếng với vẻ thanh lịch và điềm đạm này, không biết nhìn thấy gì mà bước chân nhanh hơn hẳn.

Cho đến khi anh dừng lại cách một thiếu niên không xa.

Với chút không chắc chắn nhưng rõ ràng có chút ngạc nhiên, anh gọi: "Cố Tinh?"

Thiếu niên trong bộ vest xanh biếc quay đầu, để lộ gương mặt thanh tú đến cực điểm, hơi ngạc nhiên: "Tiêu Dẫn, lâu rồi không gặp."

Mọi người xung quanh: "......" Chắc chắn là ảo giác rồi.

Tiêu thiếu tuy rằng dễ gần, nhưng thân phận của anh cũng không phải tầm thường.

Người có thể gọi thẳng tên anh, đếm trên năm ngón tay cũng chưa đủ.

Điều này không phải vì Cố Tinh kiêu ngạo hay gì cả.

Lần trước khi hai người nói chuyện điện thoại, Tiêu Dẫn nghe Cố Tinh cứ gọi anh là Tiêu thiếu, bèn nói cần gì phải xa lạ như vậy, cứ gọi tên là được rồi.

Nhưng, những chuyện này người ngoài không biết, tất nhiên không rõ.

Tiêu Dẫn quan sát thiếu niên trước mắt.

Mấy tháng không gặp, cậu gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.

Sự ngây thơ, ngoan ngoãn khi lần đầu gặp mặt giờ gần như không còn.

Thay vào đó là một vẻ thanh tú, bình thản hơn.

Bất chợt anh nhớ đến một câu thơ: "Lãng nhược lam điền ngọc, chiêu bỉ minh nguyệt quang".

Trong lòng anh thậm chí có một ảo giác rằng Cố Tinh vốn dĩ phải là như vậy, vô thức cúi đầu mỉm cười.

Kỷ Mi nhìn Cố Tinh, rồi lại nhìn Tiêu Dẫn: "Hai người... quen nhau?"

"Dì Kỷ" Tiêu Dẫn lạnh nhạt chào, rồi lại nhìn Cố Tinh: "Sao không vào trong?"

Sắc mặt Kỷ Mi khó coi hẳn.

Cô ta là cô của Kỷ Sơ Nhiên, con gái út của ông cụ Kỷ, tuy lớn hơn Tiêu Dẫn một thế hệ nhưng từ "dì" nghe thật khó chịu.

Gia đình Kỷ, Tiêu, Trình, Chu qua lại nhiều, không thiếu những người nhỏ tuổi hơn cô ta nhưng là bậc trưởng bối.

Mấy năm trước Tiêu Dẫn còn gọi cô ta là Kỷ tiểu thư, giờ gọi là dì, không phải là cố ý làm khó cô ta sao?

Chuyện năm xưa cũng không hoàn toàn là lỗi của cô ta.

Huống chi, Kỷ Sơ Nhiên bây giờ chẳng phải sắp trở thành người đứng đầu nhà họ Kỷ sao, tại sao vẫn còn hận cô ta chứ?!

Kỷ Mi không dám làm gì Tiêu Dẫn.

Chỉ đành mặt mày căng cứng nhìn Cố Tinh: "Nhà họ Kỷ không phải ai cũng có thể vào, cậu không có thiệp mời, xin lỗi không tiếp."

Người đứng lại xem náo nhiệt nhìn về phía thiếu niên bị nghi ngờ.

Dù khuôn mặt lạ lẫm, nhưng có thể đứng bên cạnh Tiêu thiếu mà không bị lu mờ, liệu có thể là người bình thường?

Trái lại, tiểu thư nhà họ Kỷ càng ngày càng chua ngoa.

Rõ ràng là làm khó người ta!

Có người từng gặp Cố Tinh, khế nói nhưng không ngăn được nhiều người nghe: "Đây chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Cố sao."

"Đại thiếu gia nhà họ Cố nào cơ?"

"Nhà họ Cố của Song Tinh Giải Trí đó."

"Hóa ra là nhà họ, nghe nói gần đây rất náo nhiệt..."

Cái "náo nhiệt" này thật ý vị sâu xa.

Những người lớn tuổi nhưng có trí nhớ tốt sẽ nhớ lại chuyện tiểu thư nhà họ Kỷ chen chân vào cuộc hôn nhân của nhà họ Cố và nhà họ Ngô, còn ngạo mạn làm khó chính thất.

Nếu không phải ông cụ Kỷ sáng suốt và chính trực, thật không biết Kỷ Mi sẽ làm mất mặt giới danh viện Kinh Thị đến mức nào.

Giờ chính thất người ta đã mất, lại còn làm khó con trai người ta?

Hơn nữa, nghe nói Song Tinh Giải Trí giờ là do đại thiếu gia nhà họ Cố quản lý.

Cố Hằng Viễn cũng đáng đời, báo ứng đến rồi!

Nhắc đến Cố Hằng Viễn, có người nhìn thấy cha con đứng sau Kỷ Mi: "Đó chẳng phải là người nhà họ Cố... sao họ lại vào trong được?"

Nghe đến đây, ánh mắt mọi người chuyển hướng, trong lòng gần như cùng nghĩ: Hừ...

Rồi nhìn Cố Hải như củ khoai tây lù đù bên cạnh Cố Hằng Viễn, càng thêm chán ghét.

Ai cũng thấy rõ ràng, rõ ràng đại thiếu gia nhà họ Cố xuất sắc hơn.

Thôi, không so sánh nữa.

Hoàn toàn không có gì để so sánh, chỉ làm hạ thấp phẩm giá của đại thiếu gia nhà họ Cố.

Nghe nói cậu em cùng tuổi với đại thiếu gia nhà họ Cố, là con riêng được giấu giếm bao năm, cũng không có gì đặc biệt.

Không hiểu sao Cố Hằng Viễn lại nghĩ thế, con trai chính thức nhà mình ưu tú như vậy lại không quan tâm, đi coi trọng đứa con rơi.

Trở thành trung tâm của những lời đồn thổi khó nghe, Kỷ Mi: "..."

Không thể không muốn đuổi hết những người xem náo nhiệt này đi.

Nhưng cô ta đã không còn là cô con gái nhỏ được cha cưng chiều nhất, chẳng còn cơ sở để mà làm càn nữa.

Bây giờ cách duy nhất để lấy lại thể diện là đuổi Cố Tinh đi.

Tiêu Dẫn thấy sắc mặt Kỷ Mi không tốt, định lên tiếng.

Nhưng thấy Cố Tinh khẽ lắc đầu, mày hơi giãn, tĩnh lặng quan sát tình hình.

Cố Hằng Viễn không ngờ Kỷ Mi lại vô dụng như vậy.

Ông là người rất coi trọng thể diện, bị người chỉ trỏ đã đứng không yên, bực tức nói với Cố Tinh: "Tiểu Tinh, đừng gây rối nữa, em trai con còn nhỏ, lần này ba dẫn nó đến để mở mang, lần sau sẽ dẫn con đi được không?"

Cố Tinh: "..."

Với tư cách là một tổng tài có chuẩn bị, cậu bình tĩnh lấy ra từ túi thư mời của mình: "Ngài Cố, chúng ta không quen, xin ông tự trọng."

Người xung quanh hoàn toàn không ngờ rằng thiếu niên với nét mặt thanh thoát lại nói ra câu này.

Rõ ràng là bọn họ chẳng liên quan gì, nhưng lại thấy Cố Hằng Viễn thật đáng đời!

Hơn nữa, tấm thiệp mời trong tay cậu ấy hình như chỉ dành cho khách VIP, chắc chắn cao cấp hơn của Cố Hằng Viễn nhiều.

Chỉ không biết là thật hay giả.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 193


Tiêu Dẫn cười nhẹ, lấy thiệp mời từ tay Cố Tinh.

Mở ra xem, quả nhiên là tên của Cố Tinh.

Thiệp mời này anh cũng có một cái, là loại cao cấp nhất của nhà họ Kỷ.

Dù không biết sao Cố Tinh có được, nhưng thật giả anh vẫn phân biệt được.

Tiêu Dẫn trực tiếp mở thiệp mời ra.

Đưa về phía Kỷ Mi: "Dì Kỷ, thiệp mời của tôi và Cố Tinh giống hệt nhau, bây giờ có thể vào được chưa?"

Kỷ Mi lật đi lật lại xem thiệp mời của Cố Tinh: "Không thể nào, cậu cũng xứng..."

Một bàn tay với ngón út quấn băng dán rút thiệp mời ra, giọng nói âm trầm khó chịu: "Bà là cái thá gì? Khách quý nhà họ Kỷ mời, không cần báo cáo với bà."

Lâm Đình phía sau Cố Tinh, mày mắt tươi cười: "Sơ Nhiên!"

Thấy băng dán trên ngón tay của Kỷ Sơ Nhiên, nhớ lại lúc cậu ta ép mình lên bếp, giọng điệu xấu xa nói "như con chó con, sao lại cắn người", mặt Lâm Đình đỏ bừng.

Thiếu niên rút thiệp mời từ tay Kỷ Mi, gương mặt rất đẹp, khí chất âm trầm, chính là Kỷ Sơ Nhiên.

Kỷ Mi ban đầu muốn phát tác, nhưng thấy ánh mắt xám lạnh lẽo của Kỷ Sơ Nhiên, lạnh cả sống lưng, mở miệng nhưng không nói ra lời.

Một đợt sóng chưa lắng, đợt sóng khác lại tới, thật là một màn kịch lớn.

Mọi người xem rất hứng thú.

Nghe nói cậu chủ nhỏ nhà họ Kỷ tính tình hung ác, không phải người dễ chọc.

Bây giờ xem ra thật không sai.

Ngay cả cô ruột cũng dám đối đầu, khí thế âm u làm người ta sợ hãi.

Ngược lại là thiếu gia nhà họ Chu, người vốn có tính cách kỳ quặc.

Bây giờ hiếm khi xuất hiện, lại có vẻ hoà nhã hơn nhiều.

Rồi, mọi người thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Kỳ, toàn thân đầy khí âm u, gập thiệp mời lại, đưa cho đại thiếu gia nhà họ Cố.

Còn... bằng hai tay?

Gương mặt âm trầm cố kéo ra một nụ cười: "Anh Cố, anh đến tôi rất vui."

Mọi người: "...!!!"

Thái tử gia của nhà họ Kỷ, gọi Cố Tinh là gì?

Anh?

Còn cố gắng cười với người ta.

Cái tính âm trầm khó gần đâu rồi?!

Kỷ Mi bây giờ mới biết thiệp mời của Cố Tinh từ đâu mà có.

Cố Hằng Viễn đã hoàn toàn tê liệt, vốn tưởng rằng bị đuổi khỏi vị trí chủ tịch là mất mặt nhất, không ngờ...

Tiêu Dẫn bây giờ hoàn toàn kinh ngạc.

Anh và đại thiếu gia nhà họ Kỷ là bạn tốt, đã gặp Kỷ Sơ Nhiên vài lần, nhưng thằng nhóc này chưa bao giờ ngoan ngoãn gọi anh là "Anh Tiêu" như vậy.

Nhìn Kỷ Sơ Nhiên cao hơn mình một cái đầu, Cố thiếu gia rất bất đắc dĩ.

Tại sao tổng tài và tổng tài dự bị trên thế giới này, đều cao hơn cậu.

Trong lòng nghĩ thế, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Sơ Nhiên thì vẫn rất vui.

Cậu giơ tay vỗ vai Kỷ Sơ Nhiên: "Béo lên rồi, tốt lắm."

Kỷ Sơ Nhiên gật đầu, ánh mắt dừng trên người Lâm Đình sau Cố Tinh, môi cong lên.

Cậu béo lên là vì luôn ở cùng một người háu ăn, bị lây.

Quay người lại, ánh mắt dừng trên người cha con Cố Hằng Viễn, trở nên lạnh lùng ghét bỏ.

Hỏi: "Anh Cố, anh không phiền chứ..."

Cố tổng hiểu rất rõ ý của Kỷ Sơ Nhiên: "Không phiền, cảm ơn."

Tiêu Dẫn: Sự ăn ý kỳ lạ này, thật là khiến người ta ghen tỵ.

Rồi, cha con Cố Hằng Viễn và Cố Hải bị người của Kỷ Sơ Nhiên "mời" ra khỏi nhà họ Kỷ.

Là kiểu bị nhét vào xe, ném xuống chân núi.

Còn những người hợp tác với nhà họ Cố, bắt đầu suy nghĩ về việc thay đổi đối tác hợp tác.

Chờ chút, có lẽ không nhất thiết phải đổi đối tác, chỉ cần đổi người hợp tác thôi, ví dụ như đại thiếu gia nhà họ Cố.

Nghe nói người giúp đại thiếu gia nhà họ Cố thắng kiện chính là vị đại luật sư thắng trận không ngừng của nhà họ Hoắc.

Nhìn lại đại thiếu gia nhà họ Cố với sự thông minh và mối quan hệ rộng rãi, vị trí gia chủ nhà họ Cố, sớm muộn gì cũng đổi người thôi.

Cố Tinh không ngờ lại mất nhiều thời gian ở cổng như vậy.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên trong và áo khoác vest bên ngoài, đứng giữa mùa đông ngoài trời, lâu dần thật sự thấy lạnh.

Vừa nãy còn phải tỏ vẻ bảnh bao, gió lạnh thổi vào cổ cũng không nhúc nhích.

Giờ thì không nhịn được mà hắt xì một cái.

May mắn là cách vài bước chân có một hành lang kính chắn gió dành cho khách đi bộ.

Có thể đi thẳng đến sảnh tiệc.

Một chiếc khăn tay được đưa ra trước mặt, chủ nhân của nó là Tiêu Dẫn.

Cố tổng nghĩ người này không phải vì bạch nguyệt quang mà thù ghét với cậu, cũng khá được, cậu nhận khăn tay và cảm ơn.

Ở một số điểm nhất định, Cố tổng và Tiêu Dẫn rất giống nhau.

Ví dụ như cậu cũng có khăn tay trong túi, nhưng người ta đã đưa ra rồi, thì không thể từ chối.

Kỷ Sơ Nhiên đang nói chuyện nhỏ với Lâm Đình, có người tới gọi, nói ông cụ Kỷ tìm.

Trước khi đi, cậu ta nằm nhanh ngón tay Lâm Đình, chào Cố tổng, rồi rời đi.

Cố tổng vừa hay thấy em mình bị nắm tay: ".....!"

Chỉ là rời đi một lúc thôi mà, sao lại nắm tay nhau thế này?

Nhưng giờ cũng không phải lúc để hỏi.

Đành tạm gác lại.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 194


Vào trong hành lang, hơi ấm nhanh chóng xua tan lạnh giá.

Cố tổng thấy kính mắt của Tiêu Dẫn nhanh chóng phủ một lớp sương mù trắng.

Đeo kính đúng là bất tiện.

Cố tổng nghĩ, lấy từ túi áo một chiếc khăn tay đưa cho anh.

Khăn tay được đưa ra, chính cậu lại không nhịn được cười.

Đây là chuyện gì, đổi khăn tay cho nhau?

Tiêu Dẫn tháo kính, cũng không nhịn được cười.

Cầm chiếc khăn tay của Cố Tinh, khẽ nâng lên: "Cảm ơn."

Khi đeo kính, đôi mắt đào hoa của anh đã rất quyến rũ.

Bây giờ thảo kính ra, như tháo phong ấn, ánh mắt lấp lánh, có một vẻ đẹp và sự quyến rũ làm người ta kinh ngạc.

Cố tổng bị vẻ đẹp này làm cho hết hồn, không nhịn được hỏi: "Anh đeo kính..."

Tiêu Dẫn thấy Cố Tinh từ ngạc nhiên chuyển thành ngưỡng mộ, trong lòng cũng không có cảm giác gì, dường như đã quen: "Đúng như cậu nghĩ, để tránh vận đào hoa."

Cố tổng hiểu rõ, nhướng mày: "Đúng là cần phải tránh."

Tiêu Dẫn thấy lạ, rõ ràng Cố Tinh nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng nhìn nhận một số chuyện với thái độ bình thường, không ngờ lại có thể hòa hợp như vậy, chớp mắt: "Cũng tương tự thôi."

Tiệc chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã có nhiều người đến.

Cố Tinh quan sát một vòng, thấy tiệc nhà họ Kỷ tổ chức khá tốt, nghĩ chắc là công của Sơ Nhiên.

Lại trò chuyện vài câu với Tiêu Dẫn, cuộc trò chuyện khiến cả hai đều thoải mái.

Sau đó Tiêu Dẫn gặp người quen, chào Cố Tinh rồi đi nói chuyện với họ.

Cố Tinh mới có cơ hội hỏi Lâm Đình, chuyện với Kỷ Sơ Nhiên là sao.

Cậu từ lâu đã coi Lâm Đình như em trai ruột, còn Kỷ Sơ Nhiên thì như bạn bè thân thiết.

Cảm giác này, giống như bạn bè nhưng lại muốn làm anh rể mình.

Không đúng, có lẽ là em rể?!

Lâm Đình đỏ bừng mặt, không biết nói sao.

Vừa lúc thấy có người đi về phía Cố Tinh, chuyển đề tài: "Anh, có người tìm anh!"

Khi người kia đến gần hơn, Lâm Đình nghi ngờ nhíu mày.

Người này, trông quen quen... không phải là Lâm Tri Thư từng có tin đồn với Trình tổng sao?!

Cố Tinh quay lại nhìn, hiếm khi sững sờ.

Không phải là ngạc nhiên.

Mà là nhìn thấy nhân vật quan trọng nhất trong nguyên tác, cảm thán khi thấy nhân vật trên giấy trở thành người thật, đứng sống động trước mặt mình.

Cố tổng đối với việc gặp Lâm Tri Thư đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu.

.

Cậu không rời khỏi giới giải trí trong thời gian sắp tới, mà Lâm Tri Thư trở về nước cũng là chuyện sớm muộn.

Mọi người trong cùng một vòng tròn, gặp nhau là chuyện bình thường.

Trong nguyên tác, nguyên chủ gần như né tránh Lâm Tri Thư.

Dù là sự nghiệp hay tình yêu, tất cả đều bị Lâm Tri Thư lấn át, khiến cậu tự ti đến cực điểm.

Người có mạnh yếu, số phận an bài.

Điều này không thể trách.

Nhưng khi nguyên chủ tự ti và sợ hãi, Lâm Tri Thư còn gọi điện hỏi nguyên chủ có cần giới thiệu tài nguyên không.

Đây không chỉ là ban ơn từ trên cao, mà còn giẫm đạp lên lòng tự tôn của nguyên chủ.

Nguyên chủ tin rằng Lâm Tri Thư có ý tốt, còn vì từ chối người ta mà áy náy, tự trách và nghi ngờ bản thân suốt mấy ngày.

Trong khi đó, Lâm Tri Thư hài lòng cúp điện thoại, tiếp tục đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, hưởng thụ sự tung hô và vỗ tay.

Cố tổng mỗi ngày vắt kiệt thời gian chỉ để đọc sách, đọc mà nhăn mày.

Trong lòng còn nghĩ nếu nguyên chủ không cùng tên với mình, thì cũng không cần đọc đến mức phiền muộn thế này.

Cố tổng mỗi ngày tiết kiệm từng chút thời gian, chỉ để đọc/hút chút dinh dưỡng tinh thần này.

Nhìn Cố Tinh trong sách mất ngủ, gầy yếu, cậu cũng trằn trọc không ngủ được.

Khi đó, những ý nghĩ thoáng qua, cậu còn tưởng rằng nếu mình là Cố Tinh trong sách, sẽ làm sao để khuấy đảo.

Người đàn ông sinh ra hai chân để đứng thẳng, cậu nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, ban ơn cho Lâm Tri Thư một lần.

Không ngờ, duyên phận lại kỳ diệu như vậy.

Bây giờ cậu thực sự trở thành Cố Tinh, và Lâm Tri Thư đang cầm ly rượu, duyên dáng tiến lại gần.

Nói thực ra, với tư cách là bạch nguyệt quang trong sách, nhan sắc của Lâm Tri Thư rất ổn.

So với ảnh còn đẹp hơn, khuôn mặt thanh tú mang một chút u buồn, còn có chút phong thái văn nhã, văn chất, không cứng nhắc.

Điều tuyệt nhất là đôi mắt nai mềm mại đa tình.

Toàn thân giống như một đám mây trắng mềm mại, loại người mà người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Được rồi.

Cố tổng định vị chính xác bạch nguyệt quang như một đám mây cũng vì cậu ta đang mặc một bộ vest trắng cắt may vừa vặn.

Đám mây cũng đang quan sát cậu, đôi môi mím lại, ngạc nhiên và dè dặt không che giấu được.

Cố tổng để cậu ta nhìn thoải mái, dù sao về nhan sắc cậu không thua kém chút nào.

Lâm Tri Thư thắng ở xuất thân gia thế, điều hấp dẫn nhất là sự ngây thơ rạng rỡ được nuôi dưỡng tốt.

Nhưng nếu thực sự so sánh nhan sắc.

Hai kiếp làm người, Cố tổng rất tự tin với gương mặt không góc chết của mình.

Chắc chắn thẳng ha ha ha.

Lâm Tri Thư biết, anh Húc nhất định sẽ tham dự buổi tiệc của nhà họ Kỷ.

Cậu ta nhờ Đặng Tuyên giúp, mang mình vào.

Không ngờ chưa thấy anh Húc.

Người đầu tiên thấy lại là Cố Tinh.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 195


Lâm Tri Thư biết Cố Tinh trông như thế nào, nhưng không ngờ ngoài đời lại xuất sắc đến vậy.

Dù đứng ở góc khuất nói chuyện với người khác, cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn của nhiều người.

Lâm Tri Thư rất vui vì hôm nay đã chuẩn bị kỹ lưỡng để gặp anh Húc.

Cậu ta muốn làm quen với Cố Tinh, thậm chí muốn hỏi cậu về anh Húc... Cố Tinh có biết mình chỉ là thế thân không?

Lâm Tri Thư khẽ c*n m** d***, cơn đau làm cậu tỉnh táo.

Hỏi chuyện thế thân, quá hung hăng, quá vô lễ rồi.

Cậu đứng trước Cố Tinh, cố gắng cười thật tươi: "Xin chào, tôi là bạn của anh Húc."

Cố tổng nâng ly trong tay, dáng vẻ thoải mái: "Rất hân hạnh."

Cậu không biết Lâm Tri Thư định làm gì.

Nhưng với tiền đề là Trình bá tổng, tâm tư của Tư Mã Chiêu, thú vị thật.

Rồi, Cố tổng thấy ánh mắt Lâm Tri Thư dừng trên ly trong tay mình.

Có vẻ chỉ trỏ: "Nước trái cây? Trong dịp này, uống nước trái cây có vẻ không thích hợp, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài loại rượu, hương vị không tệ, cũng không dễ say."

Sau khi xuyên sách, đôi khi tiếc cho những chai rượu trong hầm rượu của mình, Cố tổng: ".."

Có một kiểu hạ thấp, khoác vỏ bọc vì lợi ích của bạn, vì muốn tốt cho bạn, làm như giúp đỡ người khác nhưng lại khiến người khác khó chịu, cậu thực sự cảm nhận được.

Nếu nói về sát thương tâm lý.

Cố tổng rất giỏi.

Ví dụ.

Bây giờ cậu có thể nói là Trình Đông Húc sợ cậu dạ dày không tốt, nên không cho uống rượu.

Câu này Trình Đông Húc thật sự đã nói.

Khi hai người dùng tiền duy trì quan hệ trên giường, cậu suốt ngày ôm canh bổ dạ dày, Trình bá tổng thậm chỉ cấm cậu ăn đồ chiên, uống rượu thì càng bị cấm.

Nhưng nghĩ lại, cậu từ chối ý tưởng đó.

Đã đường ai nấy đi rồi còn muốn đem người ta ra làm quân cờ, thật không đúng đạo đức.

Xem tình thế đến đâu thì ứng phó đến đó, cậu tự mình xuất trận là được.

Dù sao thì không làm mất mặt nguyên chủ là được.

Cố tổng mắt trong sáng, liếc nhìn ly nước trái cây đáng yêu và thơm ngon trong tay, nhấc mí mắt lên: "Chỉ là sở thích cá nhân thôi. Nhưng mà, thưa anh, rượu trong ly của anh tuy có vị ngọt khi vào miệng nhưng chất lượng không hẳn là tốt. Anh thử loại kia xem sao."

Ở gần đó có một quầy rượu tự phục vụ, loại rượu đỏ mà cậu chỉ tay đến là một trong những loại kinh điển.

Chỗ này.

Cố tổng hoàn toàn bịa đặt nửa đầu.

Cậu căn bản không nhìn thấy Lâm Tri Thư lấy rượu từ đâu.

Việc nhận biết rượu bằng cách nhìn, ngửi, nếm, cậu chỉ mới đạt đến bước đầu tiên, có mời thần rượu đến cũng vô ích.

Nhưng nhờ vào nguyên tác, Cố tổng biết Lâm Tri Thư không giỏi nhận biết rượu.

Đối với việc mình không giỏi, đại đa số người sẽ cảm thấy thiếu tự tin.

Cậu dùng thái độ của một người sành sỏi để hù dọa.

Quả nhiên, Lâm Tri Thư mặt đỏ bừng, lông mi khẽ run, rõ ràng tâm trạng không ổn định.

Ngập ngừng vài giây, mắt nai ngấn lệ nhìn lên, mang theo ánh nước: "Tôi chỉ có ý tốt, cậu đừng trách."

Cố tổng tin rằng Lâm Tri Thư thật sự đang xin lỗi.

Nguyên tác có viết, người này ngây thơ, lãng mạn, cảm xúc phong phú, dễ rơi nước mắt.

Là kiểu thật sự hay khóc. Không giống như những nhân vật trong tiểu thuyết khác, rơi nước mắt đúng lúc để người khác đứng ra bảo vệ.

Dù hiện tại Cố tổng trông hơi trẻ, nhưng không thích nhìn người khác khóc.

Có lẽ cũng tùy người.

Lâm Đình khóc thì cậu sẽ dỗ.

Lâm Tri Thư khóc thì nhìn đã thấy đau mắt.

Hơn nữa, hai người cũng không thân thiết.

Với kinh nghiệm sống của Cố tổng, những ý tốt mơ hồ này còn đáng sợ hơn ác ý.

Cố tổng thuận nước đẩy thuyền: "Không trách, vô tri không phải lỗi của anh, chỉ là nên ít đọc sách lậu trên thị trường."

Lâm Tri Thư: "..."

Cố Tinh nói cậu ta vô tri?

Lâm Tri Thư bây giờ thật sự đỏ mặt, không biết phản ứng thế nào.

Chỉ cảm thấy sao Cố Tinh có thể như vậy!

Trong lòng Lâm Tri Thư cũng rất hối hận, trách mình quá xúc động.

Cậu ta trước đây không như vậy.

Chỉ là Cố Tinh quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến cậu ta cảm thấy nguy cơ.

Không hiểu sao lại muốn ít nhất trong một khía cạnh nào đó thể hiện tốt hơn cậu, nên mới nói đồ uống không phù hợp.

Không khí đang ở tình trạng ngượng ngùng, sắp nổ nhưng không nổ được.

Lâm Tri Thư là người chậm chạp, Cố tổng không định chờ cậu ta ổn định xong tâm lý.

Chỉ muốn chuyển chỗ để nói chuyện tiếp với Lâm Đình về chuyện yêu sớm của cậu ấy.

Còn chưa làm gì, từ phía góc chéo đi tới một người.

Nhìn bước chân, rất hung hăng.

Sau đó.

Lâm Tri Thư bị người kia bảo vệ phía sau.

Lâm Tri Thư mặt còn mang vẻ hoảng loạn, giọng ngạc nhiên kêu khẽ: "Đặng Tuyên?"

Đặng Tuyên an ủi nhìn Lâm Tri Thư một cái, ánh mắt đầy đe dọa nhìn về phía Cố Tinh.

Nhìn khuôn mặt thiếu niên trước mắt, anh ta ngẩn người.

Vẻ cảnh giác lơi lỏng một chút, nhưng vẫn không vui: "Các cậu đang nói gì vậy? Tôi cũng muốn nghe."

Cố Tinh nhìn dáng vẻ bảo vệ của Đặng Tuyên, cảm thấy mình biết tại sao Lâm Tri Thư ký hợp đồng với Ngô Đồng Giải Trí.

Đặng Tuyên là thái tử của Ngô Đồng Giải Trí.

Cha anh ta, Đặng Bạch Dũng, vừa mới uống rượu với Cố Chân cách đây vài ngày.

Nhưng Đặng Bạch Dũng có lẽ đã uống rất không vui.

Song Tinh Giải Trí và Ngô Đồng Giải Trí là đối thủ.

Và trong bữa tiệc cách đây vài ngày, Cố Chân đã chiếm thế thượng phong.

Lâm Tri Thư kéo tay áo Đặng Tuyên: "Em không sao, chỉ là làm quen thôi."

Người trong lòng hiếm khi gần gũi, khiến Đặng Tuyên như được tiếp thêm sức mạnh, nhìn Cố Tinh càng thêm gắt gao, muốn có một câu trả lời.

Cố tổng: "..."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 196


Không lạ khi Đặng Tuyên trông giống như một vệ sĩ, nhưng trong nguyên tác lại không có tên tuổi.

Hoàn toàn là một thanh niên nóng nảy, bốc đồng.

Cố tổng nhìn, cảm thấy mình trẻ ra không ít.

Hiếm khi có vài phần nhẫn nại, giải thích: "Lâm tiểu công tử có vẻ hứng thú với việc nhận biết rượu, tôi định giới thiệu cho cậu ấy vài quyển sách liên quan, nhưng Đặng thiếu rành về việc này hơn, nên tôi không làm trò cười nữa."

Cố tổng đối với đối thủ cạnh tranh và người thân cận của họ, đều có sự hiểu biết nhất định.

Ví dụ như vị thái tử của Ngô Đồng Giải Trí, hoa liễu, tiệc tùng suốt đêm, đời sống cá nhân vô cùng sôi động, nổi tiếng nhất là yêu thích rượu.

Thiếu niên phong độ tao nhã, lại rất khiêm tốn.

Nhìn không giống người sẽ bắt nạt người khác.

Đặng Tuyên khó mà giữ mặt lạnh với người như vậy.

Có điều, trong lòng anh ta vẫn có chút cảm giác kỳ lạ.

Rõ ràng anh và Lâm Tri Thư đều đã hơn hai mươi.

Nhưng trước mặt Cố Tinh nhỏ tuổi hơn, sao lại cảm thấy mình thấp bé hơn hẳn.

Không đúng, không phải là thấp bé hơn hẳn.

Mà là đối phương dường như, có vẻ chín chắn quá mức?

Lâm Tri Thư không muốn Cố Tinh nhắc đến rượu nữa.

Cậu ấy chắc chắn là cố ý, thật xảo trá!

Và điều càng khiến Lâm Tri Thư bất an hơn là thái độ của Đặng Tuyên đối với Cố Tinh thay đổi quá nhanh.

Mặc dù hung dữ với người ta là không đúng.

Nhưng thay đổi nhanh chóng thành vẻ quan tâm như vậy, khiến cậu ta nhớ lại sự xa cách của anh Húc đối với mình.

Lâm Tri Thư định nói mình cảm thấy không khỏe, muốn Đặng Tuyên đi cùng ra nghỉ ngơi.

Nhưng chưa kịp mở miệng, ánh mắt nhìn thấy người đàn ông bước nhanh từ xa, không thể rời mắt được.

Cố tổng nhìn theo ánh mắt của Lâm Tri Thư, thấy Trình bá tổng.

Người đàn ông với bờ vai rộng, đôi chân dài, nét mặt anh tuấn, đúng là bá tổng điển hình, từ sợi tóc cũng toát ra khí chất không ai sánh bằng.

Nhìn lại Đặng Tuyên, vốn cũng khá đẹp trai, nhưng bây giờ bị so sánh liền trở nên có chút tầm thường.

Quả nhiên, các vai phụ đều không có nhân quyền.

Cố tổng nghĩ thầm, định tìm cơ hội rút lui.

Ba người cùng một chỗ, đây sẽ là sân chơi của bạch nguyệt quang.

Chính là lúc Trình bá tổng nghiền nát nam phụ Đặng Tuyên, thể hiện sức hút trước mặt Lâm Tri Thư.

Cậu là nhân vật phụ nhỏ bé, núp góc tường xem kịch là được.

Còn về việc theo đuổi trước đây, Cố tổng cũng không để tâm.

Dù sao thì mọi rắc rối, khi gặp bạch nguyệt quang đều sẽ tự động bị loại bỏ, truyện nào cũng viết như vậy.

Chỉ là, Trình bá tổng dường như đi sai chỗ.

Anh ấy đứng cạnh mình làm gì?

Sau đó, ly rượu trong tay Cố tổng bị cướp mất.

Cậu nhìn Trình bá tổng cầm ly của mình, ngửi ngửi: "Nước táo?"

Cố tổng: “...Ừ ừ.”

Vậy nên, Trình bá tổng là định giận quá hóa cười, rồi lạnh lùng hất ly nước vào mặt Đặng Tuyên?

Thật ra người ta cũng không làm gì cả.

Chỉ bị bạch nguyệt quang kéo tay áo, nói vài câu thôi mà.

Cố tổng không đồng ý với bạo lực.

Nhưng trong đầu không kiểm soát được mà nghĩ đến cảnh này, có chút phấn khích.

Có lẽ điều này liên quan đến việc gần đây Cố Chân luôn ép cậu đọc kịch bản.

Mặc dù cốt truyện ba xu nhảm nhí, nhưng ai mà không thích?

Giống như Cố tổng dự đoán, Trình bá tổng quả nhiên nhíu mày, không vui.

Chỉ là nguyên nhân không vui, có vẻ sai sai.

Trình Đông Húc mặt lạnh lùng, nói với thiếu niên mặc vest xanh: "Nước táo có tính hàn, còn dám uống, quên mất cảm giác đau dạ dày rồi à?"

Cố tổng: "..."

Vạch trần khuyết điểm của người khác, không hay lắm.

Không phải, có phải nhầm đối tượng giáo huấn không?!

Đặng Tuyên: "..."

Hoàn toàn không dám nói gì, Trình thiếu thật đáng sợ.

Lâm Tri Thư: "... Anh Húc?"

Anh Húc không nhìn thấy cậu ta sao, hay thấy mà cố tình phớt lờ?

Thật ra lúc này, Trình Đông Húc trong lòng hơi hoảng.

Anh muốn cùng Cố Tinh đi dự tiệc, nhưng bị từ chối.

Vậy là đợi dưới lầu.

Nghĩ rằng có thể chờ trước xe.

Đến khi thời gian không còn nhiều, mới lên lầu, gõ cửa thì dì Phùng mở.

Dì Phùng không cho anh vào, chỉ nói Cố Tinh chưa về nhà.

Trình Đông Húc biết có lẽ cậu từ công ty đi thẳng đến tiệc, nên anh tự mình tới tiệc.

Không ngờ tới nơi lại nghe thấy cậu bị Kỷ Mi làm khó.

Trình Đông Húc vội vàng vào tìm cậu.

Vừa thấy Cố Tinh và Lâm Tri Thư đứng cùng nhau.

Trong khoảnh khắc đó, lòng anh thắt lại.

Trong đầu nghĩ, Lâm Tri Thư và cậu nói gì với nhau rồi?

Dù nói gì, Trình Đông Húc cũng hy vọng mình có mặt ngay lập tức.

Đương nhiên, không phải vì anh có chuyện gì không muốn người khác biết.

Nhưng không hiểu sao, Cố Tinh cứ khăng khăng cho rằng anh và Lâm Tri Thư chỉ là giận dỗi, sớm muộn gì cũng quay lại với nhau.

Giờ mà hiểu lầm gì nữa, thật là chết mất!

Nhưng trước khi nói gì, Trình Đông Húc đã chú ý đến thứ mà Cố Tinh uống.

Vừa bực vừa buồn cười, nghĩ rằng thói quen ham ăn của cậu chẳng thay đổi chút nào.

Liền tiện tay cầm lấy.

Cậu có thể tạm thời không quan tâm đến anh, có thể tạm thời không tin vào tình cảm của anh, nhưng sức khỏe là quan trọng nhất, không thể lơ là!
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 197


Cố tổng nhìn thấy Trình Đông Húc gọi một nhân viên phục vụ, lấy đi ly nước táo của cậu.

Cậu cũng biết uống thứ này không tốt, thật ra chỉ nhấp vài ngụm cho đỡ thèm.

Nhưng sao lại cảm thấy mình sai lầm thế này.

Mình uống gì, Trình bá tổng không quản được.

Nhưng người ta có ý tốt.

Cố tổng không làm chuyện gân cổ lên nói "liên quan gì đến anh", huống chi bọn họ còn đang ở nơi đông người.

Đặng Tuyên nhìn mà ngây ra.

Từ khi nào Trình thiếu lại nhẫn nại thế này... không, chỉ là cảm thấy có chút nhàn rỗi.

Và Cố Tinh không phải đã bị bỏ rơi sao?

Nhìn tình hình này, sao lại giống như một đứa trẻ bị quản thúc chặt chẽ vậy.

Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn Trình Đông Húc.

Cậu ta không thể tin được dáng vẻ thản nhiên của Trình Đông Húc khi chăm chú nhìn Cố Tinh.

"Anh Húc, lâu rồi không gặp." Lâm Tri Thư nhẹ nhàng nói, cố gắng nở một nụ cười.

Cậu ta quá thuần khiết và ngoan ngoãn, lại không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, nụ cười này khiến người ta đau lòng như nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh.

Đặng Tuyên nhìn mà cảm thấy tim mình như lăn trên những mảnh thủy tinh, can đảm phụ họa: "Trình thiếu, Tri Thư đến đây là để tìm anh."

Dù nói những lời này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ cần Tri Thư vui vẻ là được.

"Không có đâu!" Lâm Tri Thư ngượng ngùng lườm Đặng Tuyên một cái.

Nhưng trong lòng cậu ta rất cảm kích, nụ cười trở nên mềm mại và rạng rỡ hơn.

Cố tổng nhìn thấy mà cảm thán, không lạ gì khi Lâm Tri Thư là nhân vật chính thụ.

Một người dễ thương như vậy, thật là khiến người ta không thể không yêu, đặc biệt là thu hút những người đàn ông mạnh mẽ.

Lời đã nói đến mức này, còn gì mà không hiểu.

Cố tổng định nói mình có việc phải đi trước.

Nhưng có lẽ do trong đầu đang nghĩ ngợi, nên lời của Cố Tinh chậm một bước.

Lâm Tri Thư mở miệng trước: "Cố thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Húc, cậu có thể..."

"Được." Cố tổng cầu còn không được.

"Không được." Trình Đông Húc lạnh lùng từ chối.

Cố tổng cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt.

Lực nằm không đến mức đau nhưng không thể thoát ra, không cần nhìn cũng biết là ai.

Ngạc nhiên nhìn sang, thấy Trình bá tổng đang nhìn mình chằm chằm.

Đôi mắt đen như mực có thể hấp thụ tất cả ánh sáng, mang một sức mạnh im lặng nhưng mạnh mẽ, nhưng lời nói ra lại là yêu cầu: "Ở đây chờ anh một chút, được không?"

Bao gồm cả Cố tổng, tất cả mọi người đều hiểu ánh mắt của Trình Đông Húc lúc này có ý nghĩa gì.

Ánh mắt không hề nóng bỏng hay xao động, nhưng lại khiến người ta cảm thấy người trước mắt là bảo vật, là duy nhất, là không thể mất đi, thật là quá sức chấn động.

"Anh Húc!" Lâm Tri Thư kêu lên thất thanh.

Cứ như thể dùng giọng nói mất kiểm soát này có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ.

Cậu ta chưa từng thấy Trình Đông Húc dùng ánh mắt này nhìn mình.

Dù là lúc thân thiết nhất, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt bình thản.

Cố tổng tự nhận mình là người sâu sắc và lão luyện, nhưng lúc này tim lại đập thình thịch.

Tất cả điều này đều quá mức vô lý.

Vô lý đến mức lật đổ nhận thức của cậu từ trước đến nay.

Trình Đông Húc, anh ấy biết mình đang làm gì không?

Lâm Tri Thư đang đứng ngay trước mặt anh.

Là bạch nguyệt quang mà anh nhung nhớ bao năm, thậm chí còn âm thầm bảo vệ người ta trong bóng tối.

Thậm chí tìm thế thân để giải tỏa nỗi nhớ.

Cố tổng vừa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Trình Đông Húc.

Vừa nhắc nhở anh: "Trình tổng, Lâm tiểu thiếu gia có lời muốn nói với anh."

Trình Đông Húc căng cứng cằm, ngón tay thả lỏng rồi lại siết chặt.

Tay cậu vốn bị nằm ở cổ tay, giờ đã biến thành bị nắm chặt trong lòng bàn tay anh.

Cố tổng: "......."

Lẽ nào Trình Đông Húc thực sự đã buông bỏ bạch nguyệt quang?

Hay là anh ấy đang muốn buông để giữ, chơi trò lạt mềm buộc chặt?

Trong nguyên tác, mối tình giữa Trình Đông Húc và Lâm Tri Thư có thể tóm tắt là bá tổng vô tình và tiểu kiều thê đáng yêu.

Hai người hiểu lầm, chiến tranh lạnh, ghen tuông và yêu nồng nhiệt, xen kẽ suốt cả câu chuyện, đến kết cục cũng chưa hết.

Vậy nên, cậu đang làm chất xúc tác?

Hay là Trình Đông Húc thực sự... dù nói gì thì anh cũng rất tốt, nhưng...

Cố tổng cảm thấy rất phức tạp.

Trình Đông Húc nhận thấy tay cậu không còn giãy giụa trong lòng bàn tay anh.

Cảm giác khó chịu vì bị đẩy ra lần nữa hơi giảm đi.

Ánh mắt lướt qua Đặng Tuyên, hờ hững nói: "Đặng thiếu, còn chuyện gì sao?"

Anh không thích chuyện riêng của mình bị người khác xem như chuyện vui.

Đặng Tuyên: "......!"

Cha Đặng bàn chuyện làm ăn với Trình thiếu, đều phải ngồi ở vị trí thấp nhất.

Anh có tư cách gì để người ta gọi một tiếng "Đặng thiếu"?

Tiếng gọi khách sáo nhưng lạnh lùng này, khiến Đặng Tuyên cảm thấy như phạm nhân trước khi hành quyết thấy bữa ăn cuối cùng, đồng cảm sâu sắc.

Quên cả nói lời tạm biệt với Lâm Tri Thư, chỉ liên tục xua tay: "Anh cứ bận việc của anh."

Đặng Tuyên nhanh chóng tìm chỗ trống để đứng yên.

Lâm Đình thấy vậy, cũng lặng lẽ lùi sang một bên.

Cố tổng dự đoán được mở đầu nhưng không dự đoán được kết thúc.

Đúng là một cuộc chiến giữa ba người, nhưng cậu lại bị ép trở thành một trong số đó.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 198


Lâm Tri Thư nhìn chằm chằm vào tay của Trình Đông Húc và Cố Tinh đang nắm chặt.

Chưa bao giờ cảm thấy tủi thân và thất vọng đến vậy.

Cậu ta rất muốn bỏ đi, ai cần chứ!

Nhưng anh Húc ngày càng lạnh nhạt với cậu ta, thậm chí không cho cậu ta vào tòa nhà của tập đoàn Cẩm Giang.

Đã lâu cậu ta không gặp anh ấy.

Những lời thích Cố Tinh, cậu ta không tin chút nào.

Cũng không dám tin.

Nếu anh Húc còn giận, cậu ta có thể xin lỗi.

Chỉ cần họ có thể ở bên nhau.

Chuyện anh bỏ cậu ta nửa chừng để đi nhập ngũ, khiến cậu ta phải ra nước ngoài, cậu ta có thể bỏ qua.

Cậu ta chỉ cần anh Húc!

Trình Đông Húc không biết Lâm Tri Thư nghĩ gì, cũng không quan tâm.

Anh muốn nói những lời đã nói trước đây, nhưng Lâm Tri Thư dường như không tin.

Bây giờ, trước mặt Cố Tinh, anh muốn nói lại một lần nữa.

Không quan tâm Lâm Tri Thư tin hay không, mà là để nói rõ lập trường của anh cho Cố Tinh nghe.

"Cậu muốn nói gì thì cứ nói, Cố Tinh đối với tôi không phải người ngoài, không cần tránh." Trình Đông Húc nói với Lâm Tri Thư.

"Anh... hai người... cái gì gọi là không phải người ngoài?" Lâm Tri Thư nghẹn ngào: "Không thể nào! Hai người sao có thể ở bên nhau! Em..."

"Tri Thư, tôi và Cố Tinh đương nhiên có thể ở bên nhau, quang minh chính đại mà ở bên nhau." Trình Đông Húc bình tĩnh và kiên định: "Giữa cậu và tôi trước đây không có gì, sau này cũng không có, tôi đã nói thích Cố Tinh, giờ tôi muốn đính chính, không phải thích, mà là yêu cậu ấy, chỉ duy nhất cậu ấy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."

Về việc chưa theo đuổi được người ta, Trình Đông Húc bỏ qua.

Không cần nói chi tiết như vậy.

"Nhưng cậu ta là thế thân! Là thế thân của em! Là vì anh nhớ em mà..." Nỗi tủi thân lớn khiến Lâm Tri Thư miệng đắng nghẹn, môi không ngừng run rẩy.

"Cậu ấy không phải, tôi biết rõ ràng cậu ấy là Cố Tinh, và vì cậu ấy là Cố Tinh nên tôi yêu cậu ấy." Trình Đông Húc nắm chặt tay của thiếu niên hơn, thần sắc lạnh lùng: "Cậu nói cậu ấy là thế thân của cậu, nhưng cậu thử nhìn kỹ xem, hai người các cậu thật sự giống nhau sao?"

Lâm Tri Thư nắm chặt tay, không trả lời.

Cậu ta luôn cảm thấy nguy cơ là vì Cố Tinh không giống mình, thậm chí còn ưu tú hơn mình.

Sau một lát, Lâm Tri Thư nhìn về phía Cố Tinh: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh Húc, cậu... xin cậu..."

Những lời sau, cậu ta không thể nói nhún nhường hơn, chỉ kiên quyết đứng tại chỗ.

Trong đầu Cố Tinh vẫn còn vang vọng câu "chỉ duy nhất cậu ấy" của Trình Đông Húc.

Cốt truyện trong nguyên tác đã trở nên hỗn loạn, bản thân cậu cũng bị những lời của Trình Đông Húc làm chấn động, cần có thời gian để bình tĩnh lại.

Việc Trình Đông Húc tỏ tình riêng và tỏ tình trước mặt Lâm Tri Thư hoàn toàn khác nhau.

Cố Tinh trong lòng chấn động lớn, đồng thời cũng không đủ tự tin đối diện với Lâm Tri Thư.

Cậu biết mình không làm gì sai.

Nhưng luôn nghĩ rằng bạch nguyệt quang và Trình bá tổng là một cặp, kết quả là chính mình lại xen vào.

Đúng, xen vào.

Cố tổng giờ mới hiểu, Trình bá tổng không phải vì chuyện với Lâm Tri Thư mà bắt cậu đóng thế.

Những lời trước đây anh nói với cậu, thật sự là thật sao?!

Cảm giác tham gia vào cốt truyện mất kiểm soát này, Cố tổng rất không thích.

Đặc biệt là bị Lâm Tri Thư cầu xin với ánh mắt đau khổ.

Cố tổng liền đáp trước Trình bá tổng, để họ nói chuyện riêng.

Chủ yếu là cậu muốn có thời gian bình tĩnh lại.

Trình Đông Húc thấy thiếu niên cúi đầu không nhìn mình.

Dần dần hiểu ra, liền buông tay, nhấn mạnh: "Ở trong tầm mắt của anh."

Trình Đông Húc không sợ Cố Tinh từ chối, chỉ sợ cậu không để tâm.

Bây giờ như thế này, là cuối cùng cũng chịu tin mình rồi sao, tốt lắm.

Cố tổng gật đầu, bước đến một quầy trà gần đó.

Cậu không rời khỏi tầm mắt của Trình Đông Húc, chỉ sợ Trình Đông Húc lại vì không thấy cậu mà đi theo.

Trình Đông Húc mà đến, Lâm Tri Thư chắc chắn cũng sẽ theo.

Người vào hội trường tiệc ngày càng nhiều, Cố tổng không muốn trở thành trung tâm của chuyện phiếm.

Đứng không làm gì thì rất kỳ quặc, Cố tổng lấy một chiếc đĩa nhỏ đựng một ít bánh ngọt.

Vai cậu đột nhiên bị ai đó chạm vào, quay lại thì thấy đó là Cố Chân.

Cố Chân tay cầm ly rượu vang, về mặt rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, trông còn tuấn tú hơn thường ngày.

Cố tổng biết ngay, Cố Chân hôm nay chắc đã tranh thủ được không ít thứ tốt tại bữa tiệc.

Cố Chân định bàn chuyện làm ăn của công ty với em họ, nhưng thấy cậu dường như không tập trung.

Anh tiện tay lấy đi chiếc đĩa nhỏ trên tay cậu, đến gần nhìn vào mặt cậu: "Sao thế, dạ dày không thoải mái à? Hay là..."

Rồi, anh nghe thấy giọng nói có chút lơ đãng của thiếu niên: "Không có gì, khi ăn dưa thì bị vỏ dưa đập vào đầu.”

Cố Chân: "... Cái gì?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 199


Cùng lúc đó, Chu Duẫn Chi dẫn theo Ngô Dũng vào.

Anh đưa thiệp mời cho Ngô Dũng, còn mình thì tự vào.

Ngô Dũng hôm nay còn nhiệt tình hơn thường ngày: "Lão đại, hôm nay thật nhờ anh, nhiều lời không nói nữa, anh cứ yên tâm!"

Chu Duẫn Chi đẩy cái đầu to của Ngô Dũng ra khỏi tầm mắt mình, bực bội nhìn quanh: "Lắm lời, không cần cậu làm trâu làm ngựa, hai cái thứ rác rưởi nhà họ Cố kia, tối nay đuổi xa một chút!"

Chu Duẫn Chi vốn định đi đón Cố Tinh, nhưng không gặp được, quyết định dù phải chặn người giữa đường cũng phải bắt lên xe mình.

Không thì, anh tự nhét mình vào xe của người ta cũng được.

Không ngờ ông già của Ngô Dũng phát bệnh, ép Ngô Dũng phải giúp đứa con riêng của mình cưới vợ.

Nếu không phải mình đến, Ngô Dũng không biết còn bị đánh mấy roi nữa.

Chu Duẫn Chi vừa nghĩ vừa tức, chắc Cố Tiểu Tinh lại bị anh Húc dụ đi rồi.

Bực bội nhìn quanh, không nhịn được trừng mắt nhìn Ngô Dũng: "Cậu là do tôi bảo vệ, nếu có lần sau, tôi sẽ bắt đứa em cùng mẹ khác cha của cậu, để tôi dạy nó thế nào là anh em kính nhường nhau, nhỏ mà tâm địa gian xảo!"

Ngô Dũng cười hì hì, biết lão đại đang tìm ai, cũng nhìn theo.

Chỉ trong chốc lát đã thấy người ở quầy bánh ngọt bị cây cối che khuất một nửa: "Lão đại, ở đó! Hình như là..."

Ngô Dũng định nói là Cố thiếu.

Nhưng bên cạnh Cố thiếu còn có một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua thì thấy rất đẹp trai, hai người đứng khá gần nhau.

Ngô Dũng: "..."

Cảm giác... lão đại hình như có chút... không ổn?

Chu Duẫn Chi nhìn theo ánh mắt của Ngô Dũng, mặt tối sầm lại.

Từ đâu ra một tên mặt trắng bệch, dám đến gần Cố Tinh như vậy, muốn chết sao!

Hơn nữa, nhìn cũng lạ hoắc.

Vậy nên... lại thêm một người nữa?!

Ở phía kia.

Trình Đông Húc cũng không biết mình và Lâm Tri Thư còn gì để nói.

Anh tự cảm thấy không có gì phải áy náy với cậu ta.

Hỏi ra, Lâm Tri Thư lại rưng rưng không nói.

Trông thật tội nghiệp, như thể mình bắt nạt cậu ta vậy.

Trình Đông Húc: "..."

Thật hiếm khi cảm thấy phiền!

Anh không ngốc, biết Lâm Tri Thư đang chờ mình dỗ dành.

Nhưng lấy tư cách và thân phận gì để dỗ dành đây?

Vả lại, nếu có dỗ dành cũng nên dỗ dành cậu bé nhà mình.

Nghĩ vậy, anh liền tìm kiếm hình bóng của Cố Tinh.

Vừa nhìn, thấy thiếu niên môi đồ răng trắng, cười tươi rạng rỡ.

Thật đẹp!

Nhưng đẹp thì đẹp.

Người đàn ông mà cậu đang cười nói, anh không quen!

Trình Đông Húc: "..."

Anh bước dài, vừa bất lực vừa tức giận, đi thẳng tới.

Về phần Lâm Tri Thư, anh hoàn toàn không có ý định nói chuyện đàng hoàng.

Trình Đông Húc không muốn chơi trò đoán ý này với cậu ta, đó không phải là cách giao tiếp bình thường, quá mệt mỏi.

Cố Chân đang trò chuyện với em họ, đột nhiên cảm thấy xung quanh rất đông đúc.

Cố Chân quay nhìn bên trái, ngạc nhiên, hình như là Trình thiếu.

Quay sang bên phải, ngạc nhiên, hình như là Chu thiếu.

Hai người này, bình thường anh chỉ thấy từ xa.

Thuộc dạng anh biết họ, nhưng họ không biết anh.

Chỉ là hai vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này, tại sao lại cùng đến đây?

Chẳng lẽ bánh ngọt ở đây ngon đến mức khiến họ không tiếc thân phận mà đến?

Cố Chân lo lắng suy đoán.

Bánh ngọt anh không tranh giành.

Vậy nên, không cần nhìn anh với ánh mắt không thiện cảm như vậy...

Cố tổng đang tính toán lượng calo của bánh ngọt, cùi chỏ đụng vào Cố Chân: "Chọn giúp em hai cái, không thể ăn nhiều, hai múi bụng khó luyện..."

Chưa nói xong, sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.

Có lẽ là hai tiếng?

Cố tổng quay lại: "......!!!"

.

Sau khi Cố tổng trở lại công việc cũ, gánh nặng của bá tổng từ kiếp trước cũng đè lên lại.

Có một số lời, cậu chỉ dám thì thầm với Cố Chân, thuận miệng nói ra.

Tình bạn cách mạng được xây dựng qua công việc chung, cộng với mối quan hệ anh em họ, tự nhiên mà thoải mái hơn chút.

Nhưng bên ngoài, những vẻ lịch sự, kiêu hãnh đều là bản chất.

Bây giờ thì hay rồi, một lần sụp đổ, không thể cứu vãn.

Đầu óc Cố tổng như bị đông cứng.

Nếu là người lạ, cậu có thể giữ vững phong thái cao ngạo của mình.

Nhưng trước mặt hai người này, lại có chút không biết phải phản ứng như thế nào.

Quay nhìn trái, thấy nụ cười trên môi Trình Đông Húc.

Quay nhìn phải, thấy ánh mắt cười của Chu Duẫn Chi.

Hơn nữa, cả hai người này, dù trong nguyên tác hay ngoài đời, đều có thân hình cực kỳ đẹp, tám múi bụng nhảy nhót.

Hoàn toàn không để cho người chỉ có hai múi như cậu cơ hội sống.

Ngón tay dưới đĩa sứ nhỏ không tự chủ được mà cào nhẹ.

Trong lòng khó chịu, Cố tổng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Tránh ra, cản đường rồi.”

Vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng của cậu, hoàn toàn thể hiện rằng không quen biết hai người trước mặt, cũng không muốn quen.

Cố Chân: "......!!!"

Em họ thông minh của mình sao lúc quan trọng lại thế này?

Hai vị đại lão này, bình thường khó gặp như vậy.

Dù chỉ chào hỏi một câu, cũng là cơ hội lớn.

Dù sao thì nhiều người xung quanh đang nhìn.

Nếu mọi người thấy Song Tinh Giải Trí có mối quan hệ với các đại lão, biết đâu công việc công ty sẽ phát triển mạnh.

Vì vậy, anh giữ lấy tay Cố Tinh.
 
Back
Top Bottom