Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 170


Cố Tinh lười nói thêm, chủ yếu vì tai bị lạnh.

Tai lạnh đến đau nhói, chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Ngay sau đó.

Mũ áo khoác lông vũ đã được đội lên đầu cậu.

Cố Tinh nhìn Chu Duẫn Chi.

Anh ta chỉnh lại chiếc mũ hơi lệch, hài lòng: "Tiếp tục đi."

Chu Duẫn Chi ở trong đoàn làm phim lâu, về nhà lại có nhiều việc phải làm.

Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh tìm Cố Tinh, mới biết rằng Cố Tinh đã kiểm soát được Song Tinh Giải Trí.

Ban đầu còn tưởng tượng không nổi, cậu nhóc làm chủ tịch thì thế nào.

Nhưng vừa rồi, cách cậu nói chuyện với Cố Hằng Viễn, bình tĩnh và mạnh mẽ như mèo chơi đùa chuột, khiến anh ta yêu vô cùng.

Chủ thuê dường như rất thân thiết với người được gọi là Chu thiếu.

Thi Tĩnh Duy vốn đã nửa tiến lên, cũng chuẩn bị đội mũ cho Cố Tinh, tay hơi co lại, cảm thấy có chút mất mát.

Rồi, anh cảm nhận được một sự xâm nhập nguy hiểm.

Anh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt liều đẹp nhưng lạnh lẽo như bằng, chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng đã mang lại áp lực vô hình.

Chưa kịp phản ứng, ánh mắt đó đã rời đi.

Không phải là ảo giác của anh, mà là một lời cảnh báo rõ ràng.

Giống như dưới tòa nhà Song Tinh Giải Trí, người đàn ông tặng hoa hồng cũng cảnh báo anh như vậy.

Thi Tĩnh Duy bây giờ rất chắc chân răng, Chu thiếu cũng có tình ý với chủ thuê của mình.

Cố tổng không nhận ra hai người bên cạnh đang đấu đá ngầm.

Cậu thông báo ngắn gọn cho Cao Hồng rằng, nếu có ý kiến về việc trả nợ, thì cứ chờ lệnh triệu tập của tòa án.

Lần này, không chỉ bao gồm tội tham ô công quỹ.

Còn có ép buộc nghệ sĩ dưới quyền tham gia vào các hoạt động không chính đáng, v.v.

Cao Hồng thấy Cố Tinh không dễ đối phó, liền muốn cầu xin, nói mấy câu đại loại như là tất cả đều là người trong một nhà gì đó.

Nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy Chu Duẫn Chi gõ cửa xe.

Ngô Dũng, người bị ép buộc ngồi trong xe xem diễn kịch, sau đó rất hưởng thụ, lập tức ra ngoài.

Rất nhanh gọn, anh ta kéo hai người ra khỏi khu chung cư.

"Anh còn chưa đi?" Chu Duẫn Chi đuổi đi kẻ cuối cùng.

Anh ta không thích người này, cảm giác rất rõ ràng.

"Đây là vệ sĩ mới của tôi, Thi Tĩnh Duy." Cố Tinh giới thiệu với Chu Duẫn Chi.

Rồi cậu nhìn Thi Tĩnh Duy: "Tĩnh Duy, đây là bạn tốt của tôi, Chu Duẫn Chi, Chu thiếu."

Chu Duẫn Chi:... Thật sự gọi thân mật như vậy!

Còn nữa, bây giờ thuê vệ sĩ, đều xem mặt sao, vậy thì anh ta... quá hợp rồi.

"Chu thiếu." Thi Tĩnh Duy lúc còn ở công ty bảo vệ đã từng thấy qua một số người giàu có, quyền quý.

Nhưng không ai có thể so sánh với người trước mắt này.

Anh vốn không phải kiểu người giận dỗi.

Rất lễ phép gật đầu, coi như chào hỏi.

"Thi... Tĩnh Duy?" Người đàn ông với đôi mắt đẹp không nhúc nhích: "Thật ra Cố Tiểu Tinh quên mất một chút, tôi cũng là người theo đuổi em ấy, hân hạnh gặp."

Cố tổng: "..."

Bầu không khí trở nên rất ngượng ngùng.

Cậu liền để Thi Tĩnh Duy về trước.

Chu Duẫn Chi thì vui vẻ đi theo sau cậu thiếu niên.

Khi họ sắp vào cửa đơn nguyên, Chu Duẫn Chi còn vòng qua vai người để mở cửa, hăm hở hỏi: "Cố Tiểu Tinh, em thấy anh thế nào?"

"Cái gì?"

"Vệ sĩ của em có tay nghề như anh không, hay đẹp trai như anh? Anh bảo vệ em, 24/7, có thể làm bất cứ việc gì, thế nào?"

"Đừng đùa." Cố tổng nghiêng đầu nhìn anh ta.

"..." Chu Duẫn Chi đoán rằng mình sẽ bị từ chối, nói chua chát: "Em còn gọi anh ta thân mật như vậy."

"Chỉ vì gọi hai chữ dễ hơn ba chữ thôi mà." Cố tổng thật sự nghĩ vậy.

"Vậy anh thì sao?"

"Anh... không giống, chúng ta là bạn."

Cố tổng không nói dối.

Cậu thật lòng coi Chu Duẫn Chi là bạn.

Đã gọi là Duẫn Chi, không thể rút lại được.
Nếu không, chẳng phải là dùng người khi cần, không dùng thì bỏ sao.

Thang máy đi lên, có một cảm giác mất trọng lực.

Chu Duẫn Chi tháo mũ của Cố Tinh: "Bạn trai?"

Không ngoài dự đoán, anh ta nhận được cái nhìn bất lực của thiếu niên, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, ít nhất lần này cậu nhóc không phản bác lại.

Sau này quen rồi...

Thực ra, Cố tổng chỉ cảm thấy, chuyện tình cảm rất nghiêm túc, không nên bàn trong thang máy nơi công cộng.

Cậu hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

Khi nhận được câu trả lời phủ định, Cố tổng liền nói: "Vậy anh ăn tối với tôi nhé."

Cậu không biết Chu Duẫn Chi đã chờ bao lâu để có thể xuất hiện đúng lúc Cao Hồng xuất hiện.

Nhưng bên ngoài lạnh như vậy.

Dù trong xe có ấm hơn một chút, nhưng vẫn không thoải mái.

Đợi người ăn no uống đủ nghỉ ngơi đủ rồi.

Cậu muốn nói chuyện thẳng thắn với Chu Duẫn Chi.

Thang máy mở cửa, Chu Duẫn Chi theo Cố Tinh ra ngoài.

Anh ta nhìn xung quanh: "Nhà em ở bên nào, Cố Tiểu Tinh?"

Nghe thấy động tĩnh ở hành lang, Trình Đông Húc đã nhanh chân chạy ra cửa: "..."

Anh tất nhiên nghe ra giọng của Chu Duẫn Chi.

Tay nắm chặt mép cửa dần siết chặt.

Nhưng cho đến khi bên kia mở cửa rồi đóng lại, Trình Đông Húc cũng không ra ngoài.

Ít nhất.

Không nên ra ngoài khi Chu Duẫn Chi còn ở đó.

Lý trí mách bảo anh, cần phải nói chuyện riêng với Cố Tinh một cách bình tĩnh.

Ba người, chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn và những chuyện xảy ra bất ngờ.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 171


Mấy ngày nay, Trình Đông Húc đã nghĩ rất nhiều.

Nghĩ về những ngày bên cạnh Cố Tinh, càng nghĩ về sự bất thường của mình sau khi chia tay.

Sau khi chia tay, anh luôn cảm thấy không thực tế.

Cảm giác không thực tế này là sự phủ nhận và thờ ơ với việc chia tay, ở mức độ nào đó là tránh né thực tại.

Mỗi người xuất hiện bên cạnh Cố Tinh, anh đều coi là thách thức và mối đe dọa.

Sự chiếm hữu mãnh liệt chưa từng có nhấn chìm anh, cũng chi phối anh, khiến anh trở nên không giống mình.

Không giống chính anh.

Mất phương hướng, xông vào chỉ dựa vào bản năng muốn nắm lấy điều mình khao khát, nhưng càng đi càng lệch lạc.

Hai người thậm chí chưa từng ngồi xuống, nói chuyện một cách bình đẳng và thoải mái.

Bỏ lỡ nhiều thời gian vô ích.

Chu Duẫn Chi vào nhà của Cố Tinh, Trình Đông Húc thật sự không thoải mái.

Nhưng lần này anh đã nhịn được.

Cũng không quay lại phòng khách, mà ngồi bệt trên sàn.

Nghĩ xem lát nữa gặp cậu ấy nên nói gì, làm gì, làm sao để lay động trái tim cậu ấy.

Về phần Cố Tinh.

Dì Phùng đã bày biện xong các món ăn, nhìn thấy Chu Duẫn Chi, sững lại một chút.

Cố Tinh xem dì Phùng như nửa bậc trưởng bối, khá trang trọng giới thiệu Chu Duẫn Chi.

Có lẽ nhìn thấy thái độ của cậu, Chu Duẫn Chi đối với dì Phùng gần như sử dụng thái độ ôn hòa nhất, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn.

Nhưng thực tế, dì Phùng vẫn có chút căng thẳng.

Khí thế và khí chất của Chu Duẫn Chi đã được rèn luyện từ nhỏ, dù có kiềm chế lại, đối với người bình thường, theo bản năng vẫn sợ hãi như cừu thấy sói.

Chu Duẫn Chi nhận ra sự căng thẳng của dì Phùng, liền có chút hối tiếc.

Tuy nhiên, anh vẫn nhấn mạnh một câu, mình là bạn của Cố Tinh, cũng là người theo đuổi cậu ấy.

Dì Phùng ngây ra, đứng ngượng ngùng một lúc, rồi quay lại bếp làm việc.

Cố thiếu thật là người tốt, có người thích cũng không có gì lạ.

Nhưng nói vậy, thực sự không thể tái hợp với Trình tổng nữa sao?

Thật là tiếc quá, bà nghĩ.

Đã ăn cơm, Chu Duẫn Chi liền đi rửa tay.

Tiện tay gỡ bằng vải trên tay phải ném vào thùng rác, rồi bất giác dứng lại.

Chỉ là muốn nhặt lại...

Anh có chút ám ảnh sạch sẽ, dù thùng rác rất sạch, cũng không nhặt nổi.

Lúc ăn cơm, Cố Tinh phát hiện băng vải trên tay phải của Chu Duẫn Chi không còn nữa.

Nhìn kỹ, vết thương trên tay đã lành gần hết, không cần quấn băng vải.

"Tay của anh?"

"Gặp gió là ngứa, nên quấn lại." Chu Duẫn Chi nói dối không chớp mắt, trước ánh mắt "tiếp tục đi" của cậu thiếu niên, anh nói nhanh: “Sợ em không cho vào nhà..."

Anh ta đâu ngốc.

Sao lại không nhận ra cậu nhóc cố ý giữ khoảng cách với mình.

Việc vào nhà có thành công hay không, phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.

Nên cố tình tỏ ra yếu đuối một chút cũng tốt.

"Sao có thể?" Cố tổng bật cười: "Anh cứu mạng tôi, làm gì có lý do để từ chối ân nhân cứu mạng."

"Đừng nói vậy," Chu Duẫn Chi xua tay: "Xấu hổ lắm! Rõ ràng là em cứu anh, nếu không, anh giờ đã bị hủy dung, thực ra mặt có đẹp hay không không quan trọng, nhưng luôn phải xứng với em!"

Chu Duẫn Chi có chuyện giấu cho riêng mình, đoạn băng ghi hình vụ nổ trong đoàn phim, anh đã xem không biết bao nhiêu lần.

Khi đó cậu nhóc hôn anh thế nào, bảo vệ anh ra sao, anh gần như có thể vẽ lại được.

Chủ đề lại bị lệch hướng.

Cố tổng biết không thể để câu chuyện tiếp tục theo ý của Chu Duẫn Chi, liền múc cho anh ta một bát canh.

Và rồi.

Suốt bữa ăn, Chu Duẫn Chi uống hết ba bát canh.

Uống bao nhiêu canh không quan trọng.

Chỉ cần nhìn cậu nhóc cúi đầu múc canh cho mình, anh thấy không bao giờ chán.

Sau bữa ăn, dì Phùng dọn dẹp bát đĩa.

Cố tổng mời Chu Duẫn Chi lên lầu, muốn nói chuyện với anh ta trong thư phòng.

Phòng khách tất nhiên cũng có chỗ ngồi.

Nhưng nếu dì Phùng nghe thấy, sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cách bố trí ở đây giống với trước kia ở Hãn Hải Quốc Tế, là căn hộ duplex, đều có hai tầng, phòng ngủ và thư phòng cũng ở trên lầu.

Cố tổng đơn thuần là thích kiểu bố trí như vậy, không có lý do nào khác.

Cửa thư phòng đóng lại.

Cố tổng ngẩng đầu, thấy Chu Duẫn Chi trông có vẻ buồn bực, hoàn toàn không giống vẻ vui vẻ lúc nãy ở dưới lầu.

Anh ta dựa vào cửa sổ, môi nhếch lên, tự giễu: "Không cần nói, anh không đồng ý."

Thấy cậu thiếu niên sững sờ, Chu Duẫn Chi hạ mắt: "Anh không ngốc, chẳng phải em muốn khuyên anh buông tay sao? Bây giờ không thích, tương lai chưa chắc không thích, thử một lần, không được sao?"

Nói rồi, Chu Duẫn Chi sải bước dài, đi vài bước đã đến trước mặt Cố Tinh.

Anh ta ép cậu thiếu niên vào cửa và ngực mình, cúi đầu: "Thử một lần? Nếu vẫn không thể chấp nhận anh, thì chia tay cũng chưa muộn."

Bốn mắt nhìn nhau.

Cố Tinh có thể rõ ràng thấy tình cảm mãnh liệt chân thành sắp tràn ra trong ánh mắt người trước mặt.

Và đối phương cũng nhạy bén nhận ra sự dao động của cậu.

Giống như chim ưng đợi đến thời điểm săn mồi tốt nhất, quyết đoán tiến tới gần.

"Xin lỗi." Cố Tinh quay đầu né tránh.

Cậu cảm nhận được hơi thở nóng rực bên má, còn có cảm giác ấm áp, là Chu Duẫn Chi hôn lên má cậu.

Nếu là người khác, có lẽ Cố Tinh sẽ cân nhắc thử một lần.

Nhưng cậu quá hiểu Chu Duẫn Chi rồi.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 172


Dù là trong nguyên tác hay qua những lần tiếp xúc, đều cho cậu biết sự mạnh mẽ và cố chấp tiềm ẩn của Chu Duẫn Chi đáng sợ đến nhường nào.

Chỉ cần gật đầu, Chu Duẫn Chi tuyệt đối sẽ không cho phép hai người có khả năng chia tay êm đẹp.

Cố Tinh sợ nếu bây giờ đồng ý, về sau phát hiện ra vẫn không thể thích anh, đến lúc đó, e rằng cả hai sẽ bị tổn thương.

Chu Duẫn Chi cảm nhận được sự phản kháng của cậu thiếu niên.

Có chút thất vọng, nhưng ánh mắt lại càng nóng rực.

"Không sao, ít nhất trước đây anh với em chỉ là người xa lạ, bây giờ đã là bạn rồi." Chu Duẫn Chi nói: "Tình cảm của anh, anh tự quyết định, nó luôn ở đó, Cố Tiểu Tinh, em có thể nhận bất cứ lúc nào, nhưng nếu không muốn anh cũng không ép buộc, chỉ xin đừng bắt anh bỏ nó đi, vậy không khác gì cầm dao đâm vào tim anh."

Anh ta dừng lại một chút, rồi hỏi: "Em vẫn không tin anh thích em, vẫn nghĩ rằng anh đang bốc đồng sao?"

Cố tổng không ngờ Chu Duẫn Chi lại nhạy bén như vậy, rất nghiêm túc trả lời anh ta: "Tôi tin."

Khi Chu Duẫn Chi mạo hiểm cứu cậu, cậu đã tin, không ai chỉ vì sự bốc đồng mà dám đặt cược mạng sống của mình.

Chỉ là, sự biết ơn không phải là tình yêu.

Cậu không thực sự 18 tuổi, hiểu rõ sự khác biệt giữa hai điều này.

Chỉ là đến đây, cũng không thể nói tiếp.

Cố tổng ban đầu chuẩn bị rất nhiều lời khuyên, chẳng hạn như cậu là người lười biếng, lạnh lùng, quý trọng mạng sống và ích kỷ, không thể đáp lại tình cảm mãnh liệt theo kiểu hừng hực như của Chu Duẫn Chi.

Nhưng những lời của Chu Duẫn Chi quá nặng nề và sâu sắc, bất kỳ sự phủ định nào cũng giống như xúc phạm.

Cậu biết mình nói gì cũng vô ích, nên quyết định không nói.

Cố Tinh tiễn Chu Duẫn Chi xuống thang máy.

Người đã đứng trong đó, lại hỏi: "Cố Tiểu Tinh, bây giờ em cũng không thích anh Húc phải không?"

Cố tổng: "..."

Chu Duẫn Chi thông minh như vậy, từ biểu cảm của cậu thiếu niên đã biết câu trả lời: "Vậy thì tốt, anh vẫn còn cơ hội!"

Xuống dưới lầu, Chu Duẫn Chi lại nhìn lên lầu.

Thực ra cũng chẳng thấy gì, nhưng cảm giác mềm mại ấm áp trên môi vẫn còn, khiến anh ta không muốn rời đi.

Anh ta nhớ ra, tầng của Cố Tinh hình như có hàng xóm.

Hàng xóm...

Ngô Dũng thò đầu ra từ xe: "Lão đại, tuyết càng lúc càng lớn rồi."

Anh ta thấy lão đại của mình nhìn lên lầu, nói: "Nhà ở đây trông cũng không tệ, mua một căn đi."

Ngô Dũng: "..."

Có biệt thự rộng rãi sáng sủa không ở, đến đây làm gì?

Cố Tinh không biết rằng, ngay khi cậu đóng cửa, cửa nhà hàng xóm cũng mở ra.

Người đàn ông với đôi mày tuấn tú, vẻ mặt vô cảm, đứng lặng bên khung cửa một lúc lâu.

Chu Duẫn Chi đã đánh giá Trình Đông Húc quá cao.

Cố Tinh từ trước đến nay, chưa bao giờ thích người này.

Dì Phùng dọn dẹp xong bếp, không rời đi ngay như mọi khi.

Thấy Cố Tinh tiễn khách xong, liền quan tâm hỏi: "Cố thiếu, cậu và Trình tổng... thật sự chia tay rồi sao? Hai người đều rất tốt..."

Bà cảm thấy thật đáng tiếc.

Cố thiếu và Trình tổng, dù nhìn từ khía cạnh nào cũng rất xứng đôi, trước đây lại yêu nhau đến thế, sao nói chia tay là chia tay được.

"Tôi biết không nên can thiệp nhiều, cũng không đến lượt tôi quản, nhưng cậu không coi tôi là người ngoài, tôi mới nói thêm vài câu." Dì Phùng ân cần nhìn cậu thiếu niên trước mặt: "Tình cảm của người trẻ tôi không hiểu, nhưng "dị cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang"*."

(*Dễ tìm được bảo vật vô giá, khó có được người chồng có tình cảm.)

Dì Phùng nói, Cố Tinh kiên nhẫn lắng nghe.

Nghe xong, cậu nói mình sẽ cân nhắc, cũng coi như đáp lại lòng tốt của bà.

Thực ra giữa cậu và Trình bá tổng, đúng là rõ ràng, không ai bị lừa gạt.

Còn về phần tình cảm, không phải không có "tình cảm" thì sẽ bị thiệt thòi... khụ.

Tuy nhiên, chuyện giao dịch tiền bạc để thỏa mãn nhu cầu thì bà không thể chấp nhận được.

Cố Tinh cũng không giải thích, lắng nghe một cách ngoan ngoãn, coi như chuyện này đã qua.

Dì Phùng cuối cùng cũng nói ra được những lời bấy lâu nay, không còn cảm thấy nặng nề nữa, liền đi thay giày chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Dì Phùng đang ở trước cửa, nhìn vào màn hình hiển thị, vội vàng mở cửa: "Trình tổng!"

Cố Tinh: "..."

Ai?

Trình Đông Húc đứng ở cửa, chiếc áo len màu xám nhạt mềm mại làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt anh.

Anh nhìn cậu thiếu niên phía sau dì Phùng: "Anh có thể vào không?"

Lần cuối họ gặp nhau thực sự khá lúng túng.

Nhưng Cố tổng nhìn người đàn ông đứng ở cửa, phản ứng đầu tiên là cảm thấy có lỗi.

Dì Phùng là do cậu "đào góc tường" mà có.

Lần này, lộ ra rồi...
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 173


Cố Tinh nghĩ.

Dì Phùng là người cậu mời từ nhà Trình Đông Húc, việc này khiến cậu cảm thấy có chút hối hận và lúng túng, không thể tỏ ra mạnh mẽ.

Cố Tinh gật đầu.

Rồi cậu nói với dì Phùng rằng trời tuyết đường trơn, hay là ở lại phòng cho khách qua đêm.

"Cố thiếu quên rồi sao, cậu đã gọi xe cho tôi, bảo vệ đã cho xe vào, có lẽ bây giờ đã đến dưới lầu." Dì Phùng vẫy tay, ánh mắt đầy mong đợi: "Hai người nói chuyện... nói chuyện cho tốt..."

"..." Cố tổng mệt mỏi, muốn ngủ, kiểu ngủ không muốn gặp ai.

Khi dì Phùng đi rồi, Trình Đông Húc đóng cửa lại.

Ngay cả khi đóng cửa, anh vẫn nghiêng người nhìn cậu thiếu niên đang đứng đó, sợ rằng chỉ cần chớp mắt sẽ bỏ lỡ.

Ánh mắt tham lam và tập trung của Trình bá tổng, Cố tổng đã thấy rất nhiều lần.

Lúc nhìn cậu như vậy, anh còn ác ý hỏi cậu có muốn nữa không, có thoải mái không...

Khụ...

Cố tổng nhận ra suy nghĩ của mình đã đi lệch hướng, ánh mắt lướt qua, đi vào bếp lấy nước.

Cậu vẫn đang tránh mặt anh, không muốn gặp anh sao?

Trình Đông Húc không khỏi buồn bã, nhưng vẫn mặt dày đi theo sau cậu thiếu niên.

Và rồi.

Anh nhìn thấy vành tai của cậu thiếu niên hơi hồng lên.

Cố tổng đang suy nghĩ, có phải mình quá thiếu gì đó nên mới dễ dàng nghĩ lung tung không.

Có lẽ nên tìm một tình nhân nhỏ thử xem, kiểu cao lớn mạnh mẽ.

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị cậu bác bỏ.

Không chừng tình nhân nhỏ còn chưa được cậu đưa lên giường đã bị Chu b**n th** hoặc Trình bá tổng chặt ra thành từng mảnh rồi.

Thật là cuộc đời đầy gian truân.

Cố tổng thở dài, quay người lại, liền bị giật mình.

Nước trong cốc bị đổ ra, ướt một chút lên tay.

Ngay sau đó, Trình Đông Húc đã nhận lấy cốc, đặt sang một bên, rồi kéo cậu thiếu niên đến bồn rửa tay.

Cố tổng nhìn người đàn ông với gương mặt lạnh lùng trước mặt.

Anh có đường nét rõ ràng, rất anh tuấn, nhưng không thô ráp, không có chút khiếm khuyết nào, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cậu.

Nghĩ như vậy, nhưng vẫn phải rút tay ra.

Nhưng người đàn ông lại nhíu mày, dùng giọng nghiêm túc như đang gỡ bom, quát: "Đừng đùa! Bị bỏng là chuyện đùa sao?!"

Thực ra, nước không nóng.

Cố tổng giải thích: "Thực ra, cốc nước đó ấm, khi anh cầm không cảm thấy sao?"

Nói ra rồi, cậu lại giật mình.

Có lẽ, Trình Đông Húc không hề để ý rằng cốc nước không nóng.

Anh rất lo lắng.

Lo lắng này, là vì mình sao?

Nghe lời của Cố Tinh, Trình Đông Húc cũng sững sờ.

Anh nhìn xung quanh, rồi cúi người rút một tờ giấy, lau khô tay cậu thiếu niên vẫn còn ướt: "Là lỗi của anh, đã làm em sợ."

Sau đó, sau đầu của Cố tổng đã thất thủ.

Người đàn ông xoa một cái lên đó, rồi rót một cốc nước mới, gọi cậu: "Đi thôi, ra ngoài nói chuyện."

Cố tổng: "..."

Đây là nhà của ai nhỉ?

Cố tổng ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy Trình bá tổng đặt cốc nước trước mặt mình.

Cậu đẩy lại: "Dành cho anh."

Trình Đông Húc không từ chối.

Sau đó, anh lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ từ dưới bàn trà, ngồi đối diện.

Ghế quá thấp và ghế sofa quá cao.

Dù anh cao lớn, nhưng lúc này lại thấp hơn cậu thiếu niên ngồi trên ghế sofa.

Đối mặt nhau, không giống như đang đàm phán, mà giống như một bên đầu hàng.

Trình Đông Húc biết điều này có ý nghĩa gì, và đó chính là thái độ mà anh muốn biểu đạt.

Chiếc ghế đẩu là của dì Phùng dùng để ngồi nhặt rau.

Trình bá tổng ngồi trên đó, đôi chân dài không biết để đâu, lưng cũng phải uốn cong theo ghế, trông hơi đáng thương.

Nhìn thì đáng thương, nhưng Cố tổng rất căng thẳng.

Thái độ này của Trình bá tổng, thể hiện sự yếu đuối, còn đáng sợ hơn cả việc đe dọa hay dụ dỗ.

Cố tổng quyết định tấn công trước.

Cậu từ khi người này vào cửa đã lúng túng, căn nguyên chính ở đây.

Cậu dũng cảm, có hơi không thoải mái nói: "Dì Phùng không chịu ở lại Hãn Hải Quốc Tế, vì tôi đã mời bà ấy đến chăm sóc tôi."

Người đàn ông không ngạc nhiên, viền mắt khẽ cong: "Anh biết."

Cố tổng: "...?"

Trình Đông Húc cũng không giấu diếm: "Anh muốn để dì Phùng ở lại với em, chuyện đó anh đã điều tra."

Khi đó, Trình Đông Húc chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Tinh sẽ chia tay anh một cách dứt khoát như vậy.

Anh nghĩ rằng vài ngày nữa Cố Tinh sẽ quay lại.

Thiết kế của Hãn Hải Quốc Tế vẫn không thay đổi.

Cố Tinh thích món ăn của dì Phùng, dì Phùng muốn đi, anh làm sao để bà ấy rời đi được, nhưng khi biết người thuê là Cố Tinh, anh để bà đi.

Cậu thiếu niên mở to đôi mắt hạnh, con ngươi có màu nhạt lấp lánh, giống như một con mèo cảnh giác và tò mò.

Khiến người ta rất muốn giữ cậu trong lòng, vừa muốn yêu thương, vừa muốn trêu đùa.

Trình Đông Húc đan tay vào nhau, không biểu lộ cảm xúc.

Đôi mắt sâu thẳm khó lường, chăm chú nhìn người trước mặt: "Em muốn gì, anh cũng sẽ cho em."

"Anh nói chuyện đàng hoàng đi." Cố tổng cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

Cậu cảm thấy Trình bá tổng đã hoàn toàn OOC, không thể nói những điều vô lý một cách hợp lý được sao.

Sau đó, Cố tổng "nghiêm nghị" (không có) phát hiện ra sự khác thường của người đàn ông trước mặt.

Trình bá tổng mặc áo len ở nhà, đi dép lê, trông giống như chỉ sang nhà hàng xóm chơi.

Hàng xóm?!!!

Cố tổng: "Người mới chuyển đến bên cạnh là anh?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 174


Trình Đông Húc xác nhận câu trả lời này.

Biết cậu thiếu niên muốn hỏi gì, anh chủ động giải thích: "Anh muốn gần em hơn, Tiểu Tinh, em không thể ngăn anh yêu em, anh cũng không thể, không chỉ là thích, anh yêu em, muốn ở bên em, lúc nào cũng muốn gặp em, em có thể từ từ suy nghĩ, nhưng xin hãy cho phép anh gần em hơn một chút, những ngày này anh luôn mất ngủ, sau khi chuyển đến đây, đã khá hơn nhiều."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết hiện rõ trước mặt.

Nói những lời chân thành nhất, hoàn toàn phơi bày trái tim mình mà không có sự bảo vệ.

Cố tổng hoàn toàn ngây ra.

Hôm nay là ngày hội tỏ tình sao?

Cảm giác thực sự rất phức tạp.

Thành thật mà nói, kiếp trước của Cố tổng chưa bao giờ bị những tình cảm chân thành như thế này làm cho choáng ngợp.

Do địa vị của mình, mỗi khi cậu xuất hiện, hầu như mọi người đều im lặng.

Có những người muốn tiếp cận, nhưng thường sử dụng các chiêu trò như trượt chân ngã vào lòng cậu, hoặc cúi người lộ ngực để quyến rũ.

Kiểu theo đuổi trực tiếp và nhiệt tình này, mới mẻ và k*ch th*ch quá.

Quan trọng hơn, hành động trước mắt hoàn toàn không giống với thiết lập kiêu ngạo và kiềm chế của Trình bá tổng.

Cố tổng không thể phủ nhận, cậu có chút vui vẻ.

Không thể ngăn cản, thậm chí trong đầu cậu còn tự động sinh ra cảm xúc: Hóa ra được người khác theo đuổi là như thế này.

Nhìn vẻ mặt không thể tin của cậu thiếu niên, Trình Đông Húc lặng lẽ chờ cậu bình tĩnh lại.

Trong lòng anh, vừa yêu thương vừa hối tiếc.

Lời tỏ tình bình thường lại khiến cậu bé ngạc nhiên đến vậy.

Trước đây, anh liên tục nhấn mạnh cậu là người thay thế, cảnh cáo cậu đừng mơ tưởng, không biết đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho cậu.

Chẳng trách cậu bé quyết định rời xa anh như vậy.

Cũng không tin rằng anh thực sự thích cậu.

Cố tổng cảm thấy không thoải mái khi nhìn Trình bá tổng, người đang ngửa mặt lên giống như một con chó lớn canh giữ cục xương.

Cậu đuổi khách: "Nói xong rồi? Anh về đi, tôi..."

"Chưa xong.”

"Gì chứ?"

"Anh còn nhiều điều muốn nói, rất nhiều, muốn nói cả đời, hôm đó anh đã quá nóng nảy, là lỗi của anh, anh xin lỗi, với Thi Tĩnh Duy, anh đã gọi điện xin lỗi và gửi bồi thường, Tiểu Tinh, đừng lạnh nhạt với anh như vậy, chúng ta bắt đầu lại, được không?"

"Không phải vấn đề bắt đầu lại, Trình tổng, tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau." Cố Tinh quay đầu đi, không nhìn anh: "Anh không có lỗi với tôi, bắt đầu của chúng ta cũng không phải sai lầm, tôi thích đàn ông, anh tình cờ xuất hiện, sau đó không còn hứng thú nữa, nên chia tay, sau này có thể tôi sẽ..."

Cố Tinh không nói nữa, buộc phải im lặng.

Vì người đàn ông đã tiến đến trước mặt cậu với tốc độ rất nhanh, một bên gối đè vào ghế sofa, nhìn cậu từ trên cao xuống.

Vì anh đột nhiên tiến lại gần mà hai người mũi chạm mũi, hơi thở hòa vào nhau.

Cậu nghe thấy Trình Đông Húc nói từng chữ một: "Dù là nói dối, cũng đừng nói như vậy, Tiểu Tinh, anh không chịu nổi điều đó, không có người khác, bây giờ không phải anh, tương lai cũng sẽ là anh, chỉ có thể là anh."

"Không phải..."

"Em thích anh, em yêu anh không rời, em thông minh như vậy, nên biết rằng anh có thể nhìn ra điều đó." Người đàn ông rũ mắt, như cầu xin, lại như có sự tự tin và kiêu ngạo tuyệt đối, kéo tay cậu thiếu niên chạm vào mặt mình: "Chúng ta rất hợp nhau, không phải sao?"

Cố tổng: "..."

Cậu không thích sự xâm lấn và áp lực này, đẩy đối phương ra một chút: "Thì sao chứ, cơ thể hợp nhau không có nghĩa là những khía cạnh khác cũng phù hợp, không thích là không thích, anh về đi, nhà tôi không chào đón anh, và đừng điều tra hành tung của tôi nữa."

Thực ra, trong lòng Cố tổng đang thở dài.

Nếu Trình bá tổng không phải là hoa đã có chậu, cậu có thể kéo người lên giường ngay bây giờ, tận hưởng đã rồi tính sau.

Cố tổng cũng thừa nhận, Trình bá tổng thông minh xuất sắc, thực sự nhìn thấu rằng cậu thích cơ thể của anh đến nhường nào.

Tuy nhiên, người không phải của mình thì không nên cố chấp, kết cục sẽ rất thảm.

Song Tinh Giải Trí, cậu có nó rồi thì muốn có bao nhiêu zai đẹp sáu múi mà chẳng được.

Dù không bằng Trình bá tổng, nhưng đa dạng, luôn có người khiến cậu hài lòng.

Không vội.

Vượt qua giai đoạn này, đợi khi Trình bá tổng và tên Chu b**n th** có mục tiêu mới, cậu có thể tìm kiếm những chàng trai trẻ mạnh mẽ khác.

Về những lời Trình bá tổng nói, Cố tổng chỉ... nửa tin nửa ngờ.

Mọi người đều là bá tổng, tôi đi guốc trong bụng anh.

Kiếp trước, khi Cố tổng muốn đạt được mục đích gì, cậu cũng có thể nói ra những lời hoa mỹ như vậy.

Kỹ năng thiên bẩm mà thôi.

Trình Đông Húc không giận, cũng không nản lòng.

Tất cả các tình huống anh đều đã dự đoán trước, sẵn sàng tâm lý bị từ chối.

Anh chỉ không kìm được, chạm vào vành tai hơi đỏ của cậu thiếu niên.

Cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Tai của Cố tổng rất nhạy cảm, cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cậu vốn quay lưng lại với Trình Đông Húc, tay che tai, quay lại trừng mắt nhìn anh: "Làm gì đấy?!"

"Đỏ rồi."

"Xanh đỏ tím vàng cũng không liên quan đến anh." Cố tổng xù lông.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 175


Thực ra là do cảm thấy tội lỗi.

Hai người đã từng thân mật như vậy, Trình bá tổng cứ đi qua đi lại trước mặt cậu, lại luôn nhắc đến những từ như "hợp nhau," cậu khó tránh khỏi suy nghĩ lệch lạc.

"Ừ, anh xin lỗi." Trình Đông Húc đã lâu không thấy cậu thiếu niên hoạt bát như vậy, cười hứa hẹn: "Sau này sẽ không tự tiện điều tra, anh chỉ... anh sợ mất em, tức đến phát điên."

Anh lại nhẹ nhàng hỏi Cố Tinh, liệu có thể xem xét thay đổi vệ sĩ, anh có người rất tốt muốn giới thiệu.

Cố tổng từ chối.

Rồi chỉ vào cửa, với sự bực tức của một thanh niên mười tám tuổi, đuổi anh: "Cửa ở kia, không tiễn."

"Không đổi cũng không sao, dù sao em cũng biết ai là tốt nhất, ở mọi phương diện." Người đàn ông bỏ qua lời đuổi khách.

"..." Cố tổng không muốn nói gì thêm, cậu lên lầu: "Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, chúng ta không hợp, hỏi trăm lần cũng là không hợp."

Cố Tinh chưa kịp lên lầu.

Chưa đến ba bậc thang, cậu đã bị một cánh tay quen thuộc và mạnh mẽ ôm lấy vòng eo.

Trước khi kịp phản ứng, Cố Tinh đã bị ôm trở lại ghế sofa.

Thủ phạm không chỉ nhanh nhẹn mà còn rất cẩn thận tránh khỏi vai bị thương của cậu.

May mắn là sau khi đặt cậu xuống an toàn, người đối diện thả ra khá nhanh.

Cố Tinh: "..."

Vòng tay ấm áp đột ngột biến mất, cảm giác thất vọng trống rỗng khó tả.

Trình Đông Húc rất khó khăn mới kiềm chế được bản thân, không làm gì thêm.

Cố tổng muốn nổi giận đùng đùng.

Trình Đông Húc đúng là... quá vô lý!

Người đàn ông cẩn thận buông cậu ra, không làm gì thêm.

Thay vào đó, anh quỳ một chân xuống, ngồi xổm trước mặt cậu, trông có chút yếu đuối và đáng thương.

Cố Tinh biết rõ Trình Đông Húc kiêu ngạo đến mức nào.

Dù anh thường tỏ ra lạnh lùng, không thể hiện ra ngoài.

Trình bá tổng kiêu ngạo đến cực điểm, giờ lại dùng tư thế này để nói chuyện với cậu.

Giống như để cậu định đoạt số phận của anh.

Cố tổng thật sự không biết nói gì.

Trình Đông Húc thấy cậu thiếu niên xoa trán, bất lực không hiểu hỏi: "Anh thực sự muốn gì?"

Anh mạnh dạn nắm lấy tay cậu thiếu niên, bóp nhẹ lòng bàn tay quen thuộc khiến người ta an tâm: "Anh muốn em hiểu anh, không còn nghi ngờ mà nhìn thẳng vào anh, nhìn thẳng vào tình cảm của anh, thử chấp nhận nó."

"Nghi ngờ?"

"Chúng ta không hợp nhau là vì Lâm Tri Thư phải không?" Trình Đông Húc hồi tưởng lại từng câu nói của cậu thiếu niên, phân tích kỹ lưỡng, kết luận chỉ có thể là điều này.

Rồi, anh cảm nhận được những ngón tay của cậu thiếu niên bỗng cứng lại.

Anh biết mình đã đoán đúng.

.

Cổ tổng từ kiếp trước đến kiếp này, thời điểm bị rơi vào tình cảnh không biết phải làm gì như thế này không nhiều.

Trước mắt chính là một lần như vậy.

Cốt truyện thuộc về cậu trong nguyên tác dường như đã chạy lệch hướng, còn về phần Trình bá tổng, Cố tổng cảm thấy anh đang hoàn toàn lệch khỏi tính cách ban đầu (OOC).

Tuy nhiên, những điều này không phải là trọng điểm.

Cố tổng thích nghi tốt với khả năng nhận biết nhạy bén của Trình bá tổng, tò mò ngồi im tại chỗ, chờ đợi cốt truyện ẩn giấu được tiết lộ.

Hơn nữa, nếu tính tò mò có điểm số, thì Cố tổng đang cố gắng để sự tò mò của mình đạt tới 100 điểm.

Như vậy sẽ chuyển hướng sự chú ý của cậu khỏi sự quyến rũ của Trình bá tổng.

Từ khi vào cửa đến giờ, giọng nói, hơi thở, ánh mắt, thậm chí sợi tóc của Trình bá tổng đều như đang mời gọi cậu đồng ý.

Cố tổng sợ rằng mình không kiềm chế được, sẽ bị hấp dẫn bởi thân hình của người ta.

Nhưng đã nhắc đến Lâm Tri Thư, không thể không nói về nguyên tác.

Sau khi trọng sinh, Cố tổng đã cố gắng nhớ lại cốt truyện nguyên tác trong đầu, để tránh mắc sai lầm.

Nguyên tác bắt đầu từ góc nhìn của Lâm Tri Thư, mở đầu là sáu năm sau khi trở về nước.

Cốt truyện về nhân vật phụ làm thế thân, bị chấm dứt hợp đồng thế thân, và sau đó yêu mà không được chỉ là râu ria làm nền, còn lại phần lớn đều là Lâm Tri Thư và Trình bá tổng gây gổ với nhau, rồi từ từ lộ ra.

Lâm Tri Thư ra nước ngoài dường như có liên quan đến ông cụ đã nghỉ hưu của nhà họ Trình.

Nhưng tác giả chỉ lướt qua, khó mà đoán được.

Khi đọc sách, Cố tổng cảm thấy hoặc là tác giả viết quá sâu xa, hoặc là chuỗi logic bị đứt đoạn.

Bởi vì nhìn Trình bá tổng thế nào cũng không giống người vì sự cản trở của gia đình mà biến thành con chim uyên ương buồn bã trong một mối tình.

Trình - nghi ngờ là con chim uyên ương buồn bã - Đông Húc, nắm tay cậu thiếu niên.

Mãn nguyện và chân thành nói: "Ngoài em ra, anh chưa bao giờ yêu ai khác."

Cố tổng đang suy đoán cốt truyện: "..."

Cảm thấy vị trí của người đọc bị thách thức, trong nguyên tác, người có cải kết happy end với bạch nguyệt quang là ma à?

Thật nực cười, Trình Đông Húc nhận ra mình thích Cố Tinh vào ngày hai người chia tay.

Anh biết đó là thích, nhưng không biết ở mức độ nào.

Cho đến khi Cố Tinh gặp chuyện trong đoàn phim.

Từ khoảng cách hàng chục mét, nhìn thấy Cố Tinh rơi vào vụ nổ, anh chạy điên cuồng nhưng phần trên cơ thể dường như không tồn tại, gió rít qua, là sự trống rỗng và hối tiếc không dám nhớ lại.

Lúc đó, Trình Đông Húc mới biết.

Anh yêu Cố Tinh.

Không biết yêu từ khi nào.

Nhưng khi nhận ra, thì đã không thể không có cậu.

Câu đầu tiên của Trình Đông Húc là: "Anh thấy có lỗi với Lâm Tri Thư."

Sau đó, anh thấy cậu thiếu niên dường như hơi lơ đãng, nhưng đôi mắt sáng ngời nhìn mình.

Cố tổng vểnh tai: "?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 176


Vẻ mặt tò mò của cậu thiếu niên thật đáng yêu, Trình Đông Húc không nhịn được cười.

Chẳng bao lâu sau, anh đã bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt Trình Đông Húc dường như mơ hồ, như thể xuyên qua không khí, nhìn thấy cảnh tượng vài năm trước.

"Anh đã từng có cảm tình với Lâm Tri Thư, nhưng khi đó anh đang trong quân đội, thời gian tiếp xúc thực sự rất ít. Ban đầu dự định chờ đến kỳ nghỉ năm... thì nhà họ Lâm gặp chuyện."

"Nhà họ Lâm?"

"Đúng vậy, khi đó bên trên đang đổi nhiệm kỳ, gia đình Lâm Tri Thư kinh doanh, còn bác cả Lâm Tri Thư làm chính trị và giữ chức vụ rất cao, được coi là trụ cột của nhà họ Lâm, nhưng chọn nhầm phe, sau đó bị phát hiện có các vấn đề khác, tội th*m nh*ng cộng thêm tội gián điệp, có mối liên hệ mật thiết với quốc gia M..."

Trình Đông Húc nói chậm rãi, có phần vì hồi tưởng, có phần vì cảm xúc dồn nén suốt mấy năm.

Những lời này anh chưa bao giờ nói với ai, cũng nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ nhắc lại.

Nhưng khi đã nói ra, như thể trút bỏ một lớp vỏ bọc vô hình.

Cố tổng nghe thấy những ẩn tình mà trong nguyên tác không đề cập đến.

Hóa ra sau khi bác cả Lâm gặp chuyện, Lâm Tri Thư không biết nhờ ai giúp đỡ, liền nghĩ đến Trình Đông Húc.

Nhà họ Lâm ở Kinh Thị là một gia tộc danh giá, nhưng khi cây đại thụ đổ, tất cả đều tan thành mây khói.

Nhưng nhà họ Trình thì khác, vốn dĩ đã mạnh hơn nhà họ Lâm rất nhiều, vững chãi không đổi.

"Anh xin nghỉ về nhà, cố gắng điều tiết, giúp những người không liên quan trong nhà họ Lâm không bị tổn hại, những tài sản trong sạch của nhà họ Lâm sau khi được điều tra cũng được bảo vệ." Trình Đông Húc tựa vào ghế sofa ngồi bên chân cậu thiếu niên, nằm lấy tay cậu đưa lên môi hôn một cái.

"Làm hết sức mình rồi, không có gì phải áy náy, là nhà họ Lâm nợ anh." Cố tổng nhìn thấy sự trầm lặng của Trình Đông Húc, cũng không trách anh vô thức lợi dụng hôn hít mình.

Trình Đông Húc xoa mặt, tựa đầu vào, nhưng lại cười.

Cậu nhóc nói không có gì phải áy náy, câu này, anh dường như đã chờ đợi nhiều năm.

Cố tổng không chỉ an ủi khách sáo.

Cậu cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, nhưng trước bộ máy nhà nước, thì gia tộc cũng chỉ như con kiến.

Bác cả Lâm Tri Thư bị thanh toán, không biết bao nhiêu người vội vàng cắt đứt quan hệ.

Trình Đông Húc có thể điều tiết để bảo vệ phần lớn tài sản của nhà họ Lâm, anh không biết phải nợ bao nhiêu ân tình, lại không biết phải đối mặt với bao nhiêu rủi ro.

Điều này, Cố tổng rất khâm phục Trình bá tổng.

Người này nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất có trách nhiệm che chở, những người liên quan đều được anh bảo vệ nếu có khả năng.

Cậu thiếu niên lắng nghe chăm chú, Trình Đông Húc tiếp tục nói.

Nói ra cũng lạ, rõ ràng là người mới trưởng thành không lâu, nhưng luôn mang đến cho anh cảm giác yên tĩnh và ổn định, khiến cả anh cũng cảm thấy bình yên khi ở gần.

"Anh đã nói với Lâm Tri Thư không nên công khai việc anh giúp đỡ, vì sẽ gây ảnh hưởng không tốt." Trình Đông Húc thở dài: "Nhưng sau đó nhiều chi thứ nhà họ Lâm và những người có lợi ích liên quan đều lấy danh nghĩa cậu ta đến nhờ anh giúp đỡ, làm phiền đến ông nội."

Cố tổng nhớ lại Lâm Tri Thư trong nguyên tác miêu tả, đơn giản mà nói là ngây thơ, lương thiện và quá nhiều tình thương.

Người như vậy tất nhiên không phải người xấu, nhưng rất dễ bị người khác lừa gạt và lợi dụng.

Chắc chắn đã gây không ít rắc rối cho Trình bá tổng.

Có lẽ do đã quen kiểm soát toàn cục.

Khi đọc sách, Cố tổng cảm thấy không quen khi Lâm Tri Thư làm việc tốt nhưng lại gây ra một đống rắc rối, để lại mớ hỗn độn cho người xung quanh xử lý.

Nhưng lúc đó người đọc lại thích điều này.

Cảm thấy Lâm Tri Thư được bá tổng yêu chiều rất hạnh phúc, tình yêu ngọt ngào đến say lòng.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Cố tổng muốn chuyển thể nguyên tác thành phim.

Cậu muốn biến Trình bá tổng trong truyện thành phim để thỏa mãn một phần d*c v*ng, nhưng cũng phải cân nhắc chi phí và lợi nhuận, đúng lúc người đọc thích, liền biến thành chuyện đôi bên cùng có lợi.

Chuyện sau đó, dù Trình bá tổng không nói, Cố tổng cũng đoán được.

Ông nội nhà họ Trình là công thần quốc gia, tính tình cứng rắn, nói một là một, chắc hẳn ông đã ra mặt xử lý phần còn lại, không để Trình bá tổng can thiệp thêm.

Cố tổng đoán đúng thật.

Tuy nhiên, quá trình còn phức tạp hơn cậu nghĩ một chút.

Theo lời Trình bá tổng, Lâm Tri Thư vì vậy mà thất vọng buồn bã không thôi.

Nhưng anh nhận được lệnh khẩn cấp từ quân đội, lệnh quân như núi, phải trở về đơn vị ngay lập tức.

Tuy nhiên, về đơn vị dễ mà rời đi khó.

Trình Đông Húc từ Tiêu Dẫn biết được gia đình Lâm Tri Thư đã ra nước ngoài, lại phát hiện lệnh điều động là do ông nội can thiệp, liền dốc hết sức xin nghỉ trở về.

"Ông nội nhốt anh lại, còn cho lính gác trại canh giữ." Trình Đông Húc lắc đầu cười khổ: "Anh đánh người bị thương bỏ trốn, rồi xuất ngũ, truy đuổi ra nước ngoài."

"Ngàn dặm truy tình, thế mà anh còn nói không thích người ta?" Cố tổng bình luận.

Trình Đông Húc lắc đầu cười: "Có thích, nếu không đã không tốn công tốn sức như vậy, nhưng giống như một điểm kích hoạt, anh vốn dĩ muốn kinh doanh, bị đối xử như con rối, liền bùng nổ một lần, ông nội không làm gì được anh, những năm qua kinh doanh cũng tạm ổn, cho đến hôm nay."

Chuyện tiếp theo đó có chút mất mặt, nhưng anh vẫn muốn chân thành nói với Cố Tinh.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 177


Tài sản của gia đình Lâm Tri Thư sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, được phép ra nước ngoài.

Nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, gia đình họ cũng tổn thất lớn, ở bên đó rất cần đồng minh hoặc chỗ dựa.

Trình Đông Húc thoát khỏi tình cảnh khó khăn, ra nước ngoài.

Anh tiếp tục kể: "Khi anh tìm thấy Lâm Tri Thư, lại gặp cậu ấy đang "hẹn hò" với con trai duy nhất của một gia tộc quyền quý ở địa phương."

Trình Đông Húc đã đánh người đó một trận tơi bời.

Anh không nói một lời nào với Lâm Tri Thư, rồi trở về nước ngay trong đêm.

Sau đó mới biết là hiểu lầm, hai người lại nối lại liên lạc.

Nhưng sự mơ hồ trong tình cảm ban đầu của hai người đã lắng xuống.

Trình Đông Húc nhìn Cố Tinh: "Nếu không phải bất đắc dĩ, ai mà muốn rời bỏ quê hương. Nhà họ Lâm rời quê hương là vì có sự can thiệp của ông nội anh, nên anh luôn quan tâm đến họ, chỉ có vậy, không còn gì khác nữa."

Anh lại cam đoan: "Anh sẽ không can thiệp vào chuyện của Lâm Tri Thư nữa. Tiểu Tinh, anh thừa nhận đã từng thích cậu ấy, nhưng đó không phải là tình yêu. Nó giống như một sự phản kháng với gia đình, còn muốn chứng minh điều gì đó. Nhưng bây giờ có em rồi, những thứ khác, tất cả đều không quan trọng nữa. Em hiểu không?"

Hồi tưởng lại lúc đón Cố Tinh từ tay Cố Hằng Viễn, chỉ là một câu nói đùa.

Nhưng nhớ lại lúc cậu bé mặc áo choàng tắm, đứng ở cửa hỏi anh có muốn thử hay không, lại cảm thấy từ giây phút đó, cậu bé đã khác.

Cố tổng gật đầu: "Tôi hiểu."

Nhưng hiểu và chấp nhận tình yêu của Trình bá tổng là hai chuyện khác nhau.

Lý thuyết mà nói, Trình bá tổng thực sự là một người bạn đời tốt, nếu hai người ở bên nhau.

Nhưng thông tin mà Cố tổng nhận được quá nhiều, cậu cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng.

Nói rằng Trình Đông Húc nói dối, Cố tổng không nghĩ vậy.

Trình bá tổng kiêu ngạo đến mức tự phụ, thà đối diện trực tiếp chứ không chơi chiêu, nếu có dùng thủ đoạn thì cũng là kế hoạch công khai.

Nhưng lợi nhuận cao thường đi kèm với rủi ro lớn.

Rủi ro phía sau Trình bá tổng quá lớn, dù anh có nhiều ưu điểm đến đâu.

Vì vậy, khi Trình Đông Húc hỏi có thể ôm một cái không, Cố tổng đã từ chối.

Nói chuyện đã đủ lâu, ai biết được nếu ôm một cái, liệu có lăn lộn thêm không.

Cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra khá thân thiện và hài hòa.

Sau đó, Trình Đông Húc bị đuổi ra khỏi nhà.

Những gì cần nói đã nói, khoảng cách giữa hai người không còn nữa, Trình Đông Húc cảm nhận được điều đó.

Anh cũng biết không thể ép quá, cậu bé ra lệnh đuổi khách, anh liền ngoan ngoãn làm theo.

Cố Tinh nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ tối.

Dạo gần đây, giờ đi ngủ của cậu đã đẩy lùi đến 10 giờ rưỡi, sau bữa tối còn phải làm việc thêm trong phòng làm việc.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ phải đi rửa mặt và lên giường ngay.

Chỉ là chưa kịp lên lầu, chuông cửa lại vang lên.

Mở cửa ra.

Trình Đông Húc đứng ở cửa: "Tiểu Tinh, có thể cho anh ở nhờ một đêm không?"

Cố Tinh nhướng mày: "Không mang chìa khóa?"

Đối phương còn chưa kịp gật đầu, cậu đã ngáp một cái mệt mỏi: "Không được."

Là một bá tổng không chính trực đọc vô số sách, Cố tổng có lý thuyết và kinh nghiệm rất phong phú.

Một người đàn ông muốn ở lại nhà người khác, cái cớ không mang chìa khóa, quá phổ biến rồi.

Ba giây sau, mặt Trình Đông Húc và cánh cửa đối diện nhau.

Anh nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi của cậu bé, cũng không muốn làm phiền cậu thêm.

Thực ra, Trình Đông Húc thật sự không mang chìa khóa.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Chu Duẫn Chi khi anh ta vào nhà bên cạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, làm sao còn nhớ đến chìa khóa.

Tống Cần có chìa khóa dự phòng.

Trình Đông Húc chuẩn bị gọi điện, nhưng thôi, điện thoại cũng quên ở nhà rồi.

Cố tổng qua camera giám sát, nhìn toàn bộ quá trình Trình bá tổng nhíu mày sờ túi quần.

Nhìn có vẻ... thật sự bị khóa ở ngoài.

Trình Đông Húc biết, cách làm đúng là mượn điện thoại của cậu bé nhà bên cạnh để gọi.

Nhưng anh biết cậu bé rất coi trọng chất lượng giấc ngủ, vừa rồi đã mệt đến thế, có lẽ đã lên lầu rồi, nên thôi.

Khu này cứ nửa giờ lại có bảo vệ tuần tra.

Trình Đông Húc định xuống lầu đợi một chút.

Nhấn nút thang máy, cửa bên cạnh cũng mở ra.

Cậu thiếu niên khoanh tay trước ngực, như một tiểu ác bá: "Một đêm tám ngàn tám trăm tám, có ở không, Trình tổng?"

Người đàn ông cúi đầu cười, rồi ngẩng lên, đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng.

Bước dài một bước, Trình Đông Húc đã đến gần.

"Phòng cho khách ở tầng một, ga trải giường và chăn đều mới tinh, chỉ cần mang túi vào là có thể ở ngay." Cố Tinh nói ngắn gọn.

Cậu cũng không quan tâm đến anh nữa, đi thẳng lên lầu.

Dù sao thì Trình bá tổng cũng quá quen thuộc, nếu tiếp đãi thêm có khi lại khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu.

Vì vậy, tốt nhất là giữ khoảng cách.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 178


Phòng ngủ của Cố tổng ở trên lầu.

Cậu đóng cửa, khóa cửa rồi chuẩn bị đi tắm.

Chưa đầy năm phút, tiếng gõ cửa vang lên.

Cố tổng không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cậu không mở cửa, chỉ hỏi: "Làm gì đấy?"

Lời vừa thốt ra, giọng điệu có chút cao, tự cậu nghe còn thấy khá ngang ngạnh.

Cố tổng cảm thấy hơi ngạc nhiên, có chút ngại ngùng, lại thấy buồn cười.

Mỗi hành động của cậu đều toát lên sự lười biếng và kiêu ngạo vốn có, trạng thái này chỉ khi ở trước mặt vài người bạn thân kiếp trước mới có.

Nghĩ lại, tối nay Trình bá tổng cũng coi như đã tâm sự chuyện thầm kín với cậu rồi.

Lại có chút hối hận vì đã không dám thân mật với người ta, không chừng bây giờ có thể trở thành bạn bè đàng hoàng.

Ngoài cửa, Trình Đông Húc một tay đặt lên cửa.

Chỉ cảm thấy như vậy thì gần cậu bé hơn một chút, lại hỏi: "Vai còn đau không? Có cần anh giúp em tắm không?"

Cố tổng theo phản xạ muốn hỏi, anh là muốn tắm chung với tôi sao.

Nhưng dù là đùa, cậu vẫn kiềm lại được.

Nếu vẫn là mối quan hệ bao nuôi, hoặc đơn giản là giúp đỡ nhau giải quyết nhu cầu.

Thì đùa một chút cũng được, coi như thêm chút gia vị.

Nhưng người ta vừa tỏ tình xong.

Nói những lời gợi ý, nhưng không thể hứa hẹn gì, cũng quá không đáng mặt.

Cậu rất nghiêm túc từ chối.

Người đàn ông ngoài cửa thấp giọng nói một câu "Vậy mai gặp lại", rồi rời đi.

Mai?

Cố tổng nghĩ đến việc chắc chắn dì Phùng sẽ hiểu lầm, xoa xoa trán, đi lấy kéo trong ngăn kéo.

Gần đây vai cậu không còn đau nhiều nữa, nhưng vẫn cố gắng hạn chế cử động.

Mặc quần áo thì không sao, nhưng khi c** q**n áo, cậu thường dùng kéo cắt, cũng tiện hơn.

Ngày hôm sau.

Cố Tinh ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, thấy dì Phùng vui mừng ra mặt.

Cậu đoán được lý do.

Cố Tinh không định sửa lại hiểu lầm của dì Phùng.

Người lớn tuổi có cách nhìn vấn đề riêng, thích sự đoàn viên, hòa thuận. Giải thích chỉ làm họ nghĩ là đang che giấu, xử lý nhẹ nhàng là được.

Trên ghế sofa, Trình Đông Húc đang lật xem một cuốn sách nào đó, ngẩng đầu nhìn cậu.

Anh mặc áo choàng tắm, để lộ một chút xương quai xanh, tóc không được chải chuốt cẩn thận, mang lại vẻ đẹp trai ấm áp, rất dễ nhìn, còn hỏi: "Dì Phùng đã làm món bánh bao tôm mà em thích, tối qua ngủ ngon không?"

Cố Tinh có cảm giác thời gian lẫn lộn.

Trước đây ở Hãn Hải Quốc Tế, những cuộc đối thoại tương tự đã xảy ra rất nhiều lần.

Trình Đông Húc thấy cậu thiếu niên lộ ra một nụ cười rất trang nhã nhưng vô tình: "Bữa sáng tám trăm tám mươi tám, trả tiền trước rồi ăn."

So với vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh, sự nghịch ngợm và tinh ranh này tốt hơn nhiều. Anh theo đà chuyển khoản qua điện thoại bên cạnh, rồi giải thích: "Mượn điện thoại của dì Phùng, Tống Cần đang ở bên cạnh, chúng ta cùng đi làm nhé?"

Cố tổng tất nhiên không thể đồng ý.

Cậu ngủ không ngon chút nào,

Đêm qua mơ thấy rất nhiều giấc mơ lung tung, bậy bạ.

May mắn là chỉ là mơ, nếu không chắc cậu phải đi đứng với cái lưng nhức mỏi.

Tống Cần nhìn qua khe cửa bên cạnh, nhìn hai người đàn ông đang đợi bên ngoài cửa nhà Cố thiếu, cảm thán: "Niềm vui của người giàu, mình thật không tưởng tượng nổi."

Vệ sĩ họ Thi đã đủ mạnh mẽ và đẹp trai rồi.

Bây giờ lại có thêm một người da trắng, trông tuấn tú và đẹp trai khác nữa.

Cố thiếu thích đàn ông.

Vệ sĩ của Cố thiếu toàn là người cao ráo chân dài mặt đẹp.

Trợ lý Tống rất lo lắng.

Ông chủ nhà mình dù có là cực phẩm, nhưng hổ dữ cũng phải sợ bầy sói.

Ngày mai không biết sẽ ra sao.

Nếu vệ sĩ của Cố thiếu giống như nấm sau mưa, vài ngày lại có thêm một người.... không chịu nổi, không chịu nổi.

Cố Tinh và Trình Đông Húc cùng ra ngoài.

Cậu đi phía trước, thấy bên cạnh Thi Tĩnh Duy còn có một chàng trai trẻ, khá đẹp trai, liền mắt sáng rực, cảm thấy mùa xuân về.

Ánh mắt sáng này, thuần túy là thưởng thức, không khác gì ngắm cảnh.

Cố Tinh biết Thi Tĩnh Duy tìm đồng đội trong quân đội đã giải ngũ để thay phiên, nhưng không ngờ người ta lại đẹp trai như vậy, kiểu đẹp có thể lôi đi ra mắt ngay lập tức.

Khắp nơi đều là nhan sắc. Cố tổng rất mong chờ được đi làm.

Cậu chào trợ lý Tống đang đợi ở cửa thang máy, mang theo vệ sĩ của mình, vui vẻ ra đi.

Trình Đông Húc bình thường đi làm lúc 8 giờ rưỡi.

Để đợi Cố Tinh, anh trì hoãn nửa tiếng.

Không ngờ đợi đi đợi lại, cuối cùng lại thấy hai người đàn ông khác vây quanh Cố Tinh lên xe.

Tâm trạng tốt sau khi ăn sáng cùng cậu bé lập tức chuyển thành xấu cực điểm.

Trợ lý Tống nhìn khuôn mặt đóng băng của ông chủ nhà mình, cẩn thận báo cáo: "Sếp, tối qua Chu thiếu gọi điện cho tôi."

Thấy Trình Đông Húc không nói gì, nghĩa là tiếp tục, anh lại nói: "Chu thiếu muốn mua căn nhà sếp đang ở."

Trợ lý Tống cũng không ngờ, căn nhà mình mua giá nội bộ lại đắt đỏ thế này.

Đầu tiên là ông chủ nhà mình mua đứt với giá gấp đôi, sau đó Chu thiếu cũng đến hỏi, nói giá bao nhiêu cũng được.

Ai da, Cố thiếu thật sự là quý nhân của mình.

Trợ lý Tống không kìm được cảm thán.

Từ khi gặp vị này, số dư tài khoản của anh cứ tăng lên, tăng lên, tăng lên...

Lương, thưởng, giá nhà, kỳ nghỉ, các loại giá trị tăng đột ngột bất ngờ.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 179


Trợ lý Tống rất khó không suy nghĩ lung tung về câu nói "giá nhà tùy ý" của Chu thiếu.

Nhưng cơ bản anh vẫn giữ lập trường, nên từ chối.

Hơn nữa, giá nhà có cao đến đâu cũng chỉ là hoa hồng một lần giao dịch.

Và rõ ràng Chu thiếu nhắm đến Cố tổng, nếu anh giúp Chu thiếu lôi kéo phu nhân tương lai, chẳng khác gì tự đào mộ chôn mình.

Nhìn khuôn mặt không biểu cảm của ông chủ, trợ lý Tống đưa ra kế hoạch: "Khu Tụ Tinh Danh Uyển là địa bàn của chúng ta, ông chủ, có cần tôi chỉ đạo không..."

"Không cần." Trình Đông Húc nói ngắn gọn.

Anh hiểu Chu Duẫn Chi rất rõ, cũng như đối phương hiểu anh.

Chu Duẫn Chi muốn ở đây thật sự, cách này cách kia nhiều không kể xiết, không thể ngăn được.

Trình Đông Húc đã có quyết định.

Thay vì ghen tuông với người khác, thà dùng thời gian đó chăm sóc cho cậu bé.

Giải quyết vấn đề vẫn phải từ người trong cuộc.

Chỉ cần Cố Tinh đứng về phía anh, lực lượng bên ngoài có thế nào cũng chỉ là công cốc.

Trợ lý Tống thấy khí áp thấp của ông chủ nhà mình dần dần giảm xuống, không lấy làm lạ.

Ông chủ vốn tự giác và tự chủ, đôi khi giống như một cỗ máy được điều chỉnh tốt, chỉ trong việc của Cố thiếu mới có cảm xúc dao động lớn như vậy.

"Tối nay tôi sẽ tan làm sớm một tiếng, đến Vị Trân." Trợ lý Tống nghe ông chủ nói vậy.

"Vâng, thưa sếp." Anh đáp, lại nhanh chóng tính toán trong lịch trình hôm nay, những gì có thể hoãn, những gì có thể hủy, cố gắng cắt ra một giờ.

Cùng lúc đó.

Cố Tinh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe đi đến công ty.

Thi Tĩnh Duy ngồi cùng ông chủ ở ghế sau.

Tân vệ sĩ thứ hai, Âu Dương Kiều, lái xe vừa ổn định vừa nhanh, thậm chí còn có thể nhìn qua gương chiếu hậu để ngắm nhìn ông chủ mới.

Nói là ông chủ, nhưng nhìn chỉ giống một cậu thiếu niên.

May mắn là anh Thi đã cho anh ta xem trước hồ sơ của ông chủ, nếu không thì chỉ cần nhìn khuôn mặt này, chắc chắn sẽ ngây người ra mất.

Thật kỳ lạ.

Thiếu niên tuổi trẻ như vậy, mặc vest luôn có vẻ non nớt.

Nhưng người ngồi ở ghế sau này, mỗi động tác đều có một phong độ và khí chất không thể diễn tả được.

Đôi mắt ấy trong sáng và yên bình, như một hồ nước, phản ứng đầu tiên là thấy đẹp đẽ, nhưng khi nhìn kỹ hơn, lại khó mà nhìn thấu.

Xe dừng trước cửa công ty.

Trước khi xuống xe, Cố Tinh đeo kính râm to bản, che mất một nửa khuôn mặt.

Âu Dương Kiều phải đi đỗ xe, nên không xuống xe.

Anh ta không hiểu tại sao ông chủ mới vào công ty của chính mình, với khuôn mặt đẹp đến thế, lại phải che chắn kỹ như vậy.

Đang mơ màng suy nghĩ, cửa số xe bị gỗ nhẹ.

Âu Dương Kiều hạ cửa sổ xuống, nhìn thấy cậu thiếu niên kéo kính râm xuống một chút, để lộ đôi mắt màu trà.

"Anh lái xe khá tốt, nhưng cần chú ý tập trung hơn. Cố gắng lên." Cố Tinh nói.

Cậu rất nhạy cảm với việc có ánh mắt nhìn mình.

Nhân viên mới, không cần chỉ trích quá mức.

Nhưng nếu ngày nào cũng bị nhìn như vậy, cũng sẽ gây phiền toái, nên cậu nhắc nhở nhẹ nhàng.

Âu Dương Kiều hơi không kịp phản ứng, nhất là khuôn mặt tuyệt sắc của cậu thiếu niên ở gần như vậy.

Dù chỉ gần một chút, anh vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Thi Tĩnh Duy, người đi theo sau ông chủ của mình, gõ nhẹ cửa sổ xe đã hạ một nửa, để lại một câu nhỏ: "Rồi sẽ quen thôi."

Thực tế, anh ta đang rất cố gắng để không bị khuôn mặt của ông chủ làm phiền.

Cố Tinh đẩy kính râm lên mũi bằng đầu ngón tay, khóe miệng cong lên.

Sức hút vẫn như ngày xưa, rất tốt, ha ha ha.

Cùng lúc đó, tại sảnh tầng một của Song Tinh Giải Trí.

Vân Đình đang theo người quản lý đặt lịch phỏng vấn ở quầy lễ tân.

Bỗng nghe thấy nhân viên lễ tân kìm nén sự phấn khích thì thầm: "Đến rồi! Đến rồi! Trợ lý Lý đã đợi ở cửa, ông chủ mới sẽ đến trong năm phút nữa."

"Nghe nói là đại công tử của cựu chủ tịch, cái eo, cái chân ấy, ôi không thể tưởng tượng nổi... Mặt mình có đỏ không, phải giữ bình tĩnh!" Người bên cạnh thì thầm phụ họa.

Rồi vô cùng tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, đại công tử quá bí ẩn, nghe nói chỉ có vài cổ đông lớn và người trong phòng thư ký từng thấy mặt thật."

Song Tinh Giải Trí là công ty hàng đầu trong giới giải trí.

Gần đây, công ty đã tiến hành cải tổ, sa thải và hạ bậc một loạt các quản lý và nghệ sĩ có vấn đề, đồng thời đưa ra các điều kiện hấp dẫn để chiêu mộ nhân tài, thu hút nhiều người đến ứng tuyển.

Vân Đình trước đây ký hợp đồng với một công ty nhỏ, không có tài nguyên gì, lại còn bị ép tận dụng độ hot để dẫn dắt người mới.

Hiện giờ, gặp đúng lúc Song Tinh Giải Trí trải thảm đón nhân tài, quản lý của cậu ta quyết định đưa cậu đến thử vận may, biết đâu lại được trọng dụng.

Nghe hai nhân viên lễ tân bàn tán, Vân Đình không thể không nhìn về phía cửa đại sảnh.

Ở đó đứng một người đàn ông cao lớn, khoảng ba mươi tuổi, với vẻ ngoài nho nhã điềm tĩnh, khiến người ta cảm thấy thân thiện và đáng tin cậy.

"Thấy không, đó chính là trợ lý đặc biệt mới của tổng giám đốc Song Tinh Giải Trí, trước đây chỉ là quản lý của một bộ phận nhỏ, gặp đúng lúc công ty thay đổi, một bước lên mây." Quản lý nói nhỏ vào tai Vân Đình.

Nhìn thấy Vân Đình nghe chăm chú, quản lý tiếp tục khích lệ: "Đây cũng là cơ hội của chúng ta, nếu thành công thì từ hàng quán vỉa hè nhảy lên nhà hàng năm sao, bao nhiêu lợi ích đang chờ. Giống như Cố Tinh đợt trước, người ta dựa vào Ánh Thịnh Giải Trí, mới bao lâu đã chạm ngưỡng sao hạng hai rồi..."
 
Back
Top Bottom