Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 120


Kỷ Sơ Nhiên tuy gầy gò nhưng lại rất mạnh.

Lâm Đình bị cậu kéo cổ áo ra sau, quát lên một tiếng "Ngoan ngoãn đứng yên!" rồi lao vào.

Theo Lâm Đình, Kỷ Sơ Nhiên không phải đánh nhau mà là liều mạng với người ta.

Suýt chút nữa đã đánh cho tên cướp tàn phế.

Cuối cùng, Kỷ Sơ Nhiên còn lạnh lùng cầm dao, đâm một nhát vào chân người đó: "Chơi dao? Biết chỗ nào đâm không chết người mà lại đau nhất không?"

Lâm Đình sợ hãi kéo cậu ra sau, sợ lỡ làm chết người thì thực sự rắc rối to.

Sau đó cảnh sát đến, nhận ra tên đó là một kẻ cướp đang bị truy nã, trên người còn mang theo án mạng.

Lâm Đình: "..."

Cảm giác như tên cướp nhìn Kỷ Sơ Nhiên, như nhìn thấy kẻ giết người hàng loạt.

Chớp mắt, cậu đã thấy Kỷ Sơ Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt đen tối, không một chút ánh sáng.

Lâm Đình bỗng thấy căng thẳng.

Cậu nắm lấy tay Kỷ Sơ Nhiên, chịu thua: "Được rồi! Cảm ơn anh Kỷ đã cứu mạng, tôi nhận anh làm đại ca, được chứ?"

Sau đó Lâm Đình nhận ra, Kỷ Sơ Nhiên trông có vẻ không dễ gần, nhưng thực ra lại rất thích nghe lời ngon ngọt.

Nếu không, tại sao khi nghe cậu nhận thua, người này lại nở một nụ cười mỉm, còn ôm cậu thật chặt.

Từ đó, Lâm Đình mặc nhiên coi Kỷ Sơ Nhiên là nhân viên bảo vệ trong đội của anh Cố.

Nhưng bây giờ trước mặt phóng viên, không tiện nói những chuyện như bảo vệ an toàn, miệng lưỡi nhà báo, không thể để lại sơ hở.

Diễn viên mới nổi lên thường là kẻ tự cao hoặc kẻ khiêm nhường đến mức không đáng kể.

Khi chờ đợi, vài phóng viên thì thầm với nhau.

Không ngờ khi gặp chính chủ, không những nhan sắc còn đẹp hơn trong phim, mà cậu thiếu niên lại lịch sự, lời nói tế nhị, không chê vào đâu được.

Thật sự... làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Trên xe, Tề Tu tiếc nuối hỏi: "Tiểu Tình, ngày mai có một buổi phỏng vấn rất tốt, em thật sự không đi sao? Buổi trưa họ lại gọi cho anh."

"Anh Tề, ngày mai em có việc gia đình cần giải quyết, sau này sẽ có nhiều lịch trình hơn, không có gì phải tiếc." Cố Tinh mỉm cười.

Tề Tu tôn trọng quyết định của Cố Tinh, không nhắc thêm nữa.

Thực ra Cố Tinh nói dối, việc cậu phải giải quyết vào ngày mai không phải là việc gia đình.

Ngày mai, mùng sáu tháng mười, là sinh nhật của Trình Đông Húc.

Cố Tinh và Trình bá tổng ở bên nhau, được người ta chăm sóc nhiều, cậu thản nhiên chấp nhận là một chuyện, đáp lại một chút cũng là điều nên làm.

Quan trọng hơn, Cố Tinh muốn chia tay với Trình bá tổng.

Dù hợp đồng bao dưỡng là một năm, nhưng cậu nhớ trong nguyên tác, bạch nguyệt quang trở về nước vào khoảng giữa tháng mười.

Tình cũ và tình mới tụ tập, sẽ xảy ra điều tất nhiên.

Những chuyện rối ren như vậy, Cố tổng không hứng thú tham gia.

Cậu đã lên kế hoạch, khi trở lại đoàn phim sẽ gọi điện thoại chia tay với Trình bá tổng.

Chờ phim quay xong, rồi quay về Kinh Thị.

Trong khoảng thời gian đó, cách nhau hai ba tháng.

Đến lúc gặp lại, mọi người chào hỏi lịch sự và thân thiện, có lẽ còn có cơ hội hợp tác kinh doanh, hoan hỉ mà chia tay.

Lịch trình lúc tám giờ là buổi phỏng vấn của đài Cầu Vồng.

"Sư Tôn" phát sóng trên đài Cầu Vồng, tỷ lệ người xem ngày càng cao, họ lại nhân cơ hội mời vài diễn viên chính tham gia một chương trình.

"Cố Tinh, lâu rồi không gặp." Vân Đình đi tới trước, nhìn Cố Tinh với ánh mắt nhớ nhung.

Sau khi rời đoàn phim, cậu ta nhận một bộ phim mạng tương tự, tuy chỉ là vai nam thứ ba, nhưng đoàn phim lộn xộn, lại không có bối cảnh, gặp phải những người còn quá quắt hơn cả Triệu Thiên, khiến cậu ta càng nhớ những ngày ở đoàn phim "Sư Tôn".

Cố Tinh gật đầu: "Vân Đình, lâu rồi không gặp."

Thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Vân Đình, Cố Tinh muốn giới thiệu cho cậu vài nguồn tài nguyên, nhưng nhớ lại việc cậu ta từng làm với mình... Thôi, để anh Tề sắp xếp vậy, tránh cho người ta hiểu lầm, uổng phí thời gian.

Hơn nữa, có lẽ sau khi "Sư Tôn" phát sóng xong, Vân Đình có thể nổi tiếng một chút.

Không xa đó, Triệu Thiên trông rất ngoan ngoãn đứng nhìn.

Nhìn những người trẻ này, Cố tổng không khỏi thương tiếc cho nguyên chủ đã không còn.

Về tài năng và ngoại hình, nguyên chủ trong giới trẻ đều xuất sắc nhất, nhưng đáng tiếc thời gian không đứng về phía cậu.

Phỏng vấn của đài Cầu Vồng nổi tiếng với việc thích đào sâu.

Nhưng MC chị Quách thề rằng đây là lần đầu tiên gặp một đoàn phim hài hòa như vậy.

Đặc biệt là Cố Tinh, cậu ấy như là "bảo bối" của cả đoàn.

Đạo diễn và nam chính Vân Đình khen không ngớt, ngay cả Triệu Thiên, người nổi tiếng với miệng độc, cũng liên tục khen ngợi Cố Tinh.

Trong lòng Triệu Thiên: Thật là tuyệt vọng mà.

Trời biết khi anh ta nghe ngóng được rằng Cố Tinh là thái tử gia của Song Tinh Giải Trí, anh ta đã gặp ác mộng bao nhiêu ngày.

Kết quả là Cố thái tử không hề để bụng chuyện cũ.

Không biết sau này có thể ôm đùi cậu không.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 121


Phỏng vấn của đài Cầu Vồng được phát sóng trực tiếp.

Do đó thường có những sự cố bất ngờ xảy ra, trở thành điểm nhấn lớn, số người theo dõi trực tiếp luôn rất đông.

Một giờ sau khi chương trình kết thúc, lượng người hâm mộ của Cố Tinh tăng thêm hơn mười ngàn.

Tốc độ tăng trưởng này thật đáng sợ.

Đồng thời, trên mạng bắt đầu xuất hiện những CP kỳ lạ.

Nhiều người kêu gọi trên Weibo của Cố Tinh, yêu cầu Ma Tôn thu phục Sư Tôn, trong khi đó, Triệu Thiên, người thực sự đóng vai nam chính và có tiếng tăm nhất trong đoàn phim, lại có độ hot bình thường.

Điều này ban đầu gây ra sự bất mãn lớn từ người hâm mộ của Triệu Thiên.

Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện phim chưa phát sóng hết mà người hâm mộ của diễn viên đã cãi nhau om sòm.

Nhưng khi thấy thần tượng của mình nhìn Cố Tinh với ánh mắt đầy sao, người hâm mộ của Triệu Thiên chỉ biết: ".."

Có vẻ như Cố Tinh và Triệu Thiên rất thân thiết, hay là cùng nhau chiêm ngưỡng vẻ đẹp đi.

Tầng dưới của đài Cầu Vồng, bãi đậu xe.

Tống Cần nhìn vẻ mặt không cảm xúc của sếp mình, áp lực nặng nề: "Sếp, trên mạng chỉ là đùa thôi, mấy cái CP không CP gì đó, mỗi ngày có thể tạo ra tám trăm cặp, không cần phải để tâm."

Cố Tinh vừa kết thúc buổi phát sóng, đã nhận được điện thoại của Trình Đông Húc.

Cậu còn nghĩ bá tổng nhà mình không hổ là nhân vật chính trời định, gọi điện thoại đúng lúc, kết quả nghe thấy người nói: "Bãi đậu xe, tôi đến đón cậu về nhà."

Cố Tinh: "... Được rồi."

Chẳng lẽ, Trình bá tổng gọi điện đúng lúc như vậy là vì đang xem cậu phát sóng trực tiếp?

Tống Cần nhìn thẳng phía trước, nhưng thực chất đang dỏng tai lên.

Anh nghĩ rằng sếp mình lúc nãy đã rất khó chịu, nhất định sẽ hỏi về buổi ghi hình của Cố thiếu.

Sếp mà ghen tuông thì sẽ như thế nào, trợ lý Tống có chút tò mò.

Tóm lại, là đang múa trên ranh giới mất thưởng quý.

Kết quả là, Tống Cần thấy sếp mình xuống xe, không những mở cửa xe cho Cố thiếu mà còn hỏi han rất thân mật: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tống Cần: "..."

Dù có bạn gái, nhưng vẫn cảm thấy như bị cho ăn một bát cơm chó cao cấp.

Phần sau thế nào, Tống Cần không biết.

Dù sao thì anh cũng là một cỗ máy lái xe không có cảm xúc, bị ngăn cách bởi tấm chắn.

Cố Tinh ngạc nhiên nhìn Trình Đông Húc: "Anh nhìn ra rồi à?"

Nói ra thì cũng là do Cố tổng tự mãn, cậu trước đây dù là tham gia họp báo hay làm gì khác, đều nói một là một, chẳng ai nói gì.

Vì vậy, trước khi lên sân khấu Cố tổng muốn uống chút nước, liền không kìm nén.

Được rồi, không chỉ một chút, kết quả là đến phần cuối chương trình cậu bắt đầu muốn đi vệ sinh.

Quản lý biểu cảm của cậu thực ra rất tốt, nhưng ánh mắt của Trình bá tổng quá sắc.

Dù sao thì, lý do có chút xấu hổ, Cố tổng chết cũng không định nói ra.

Nhưng bá tổng xem livestream giải trí thì... thật là dễ thương?

Thôi, hôn cái đã.

Buổi tối, Cố Tinh như thường lệ cùng Trình bá tổng tập thể dục trước khi đi ngủ.

Sau đó cậu được bế đi tắm, rồi lại được nhét vào chăn.

Cố tổng đặt báo thức lúc 11:50 tối.

Chuẩn bị hy sinh chút thời gian bảo dưỡng để tặng Trình bá tổng món quà sinh nhật đã chọn.

Vừa định đặt điện thoại xuống, thì có cuộc gọi đến.

Số lạ, trông giống số từ nước ngoài.

Cố tổng nghe máy, đầu dây bên kia yên tĩnh như không có người.

Nhưng bằng một trực giác nào đó, cậu hỏi: "Lâm Tri Thư?"

"Cậu biết tôi?" Giọng nam dịu dàng, mang theo chút bối rối.

Rồi điện thoại bị cúp máy.

Trình Đông Húc dọn dẹp phòng tắm, tránh cho Cố Tinh dậy giữa đêm bị trượt ngã.

Hôm nay anh không định làm thêm, mở chăn lên giường, phát hiện cậu nhóc vẫn chưa ngủ, đôi mắt phân minh rõ ràng đang nhìn mình.

"Sao thế?" Trình Đông Húc hỏi: "Muốn uống nước à?"

Cố Tinh lắc đầu, chui vào chăn, nhắm mắt lại.

Trực giác của Trình Đông Húc mách bảo rằng Cố Tinh có điều gì đó không ổn.

Anh xoa đầu chàng trai: "Dù việc nhà họ Cố cậu không muốn tôi can thiệp, nhưng nếu có khó khăn, nhất định phải nói với tôi biết không."

Cố Tinh mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, rất nghiêm túc: "Cảm ơn anh Trình."

Trình Đông Húc muốn nói không cần khách sáo như vậy, nhưng anh biết nói cũng vô ích, liền thở dài: "Ngủ đi."

Cố tổng không thể ngủ được.

Việc Lâm Tri Thư gọi điện, đặc biệt là gọi vào điện thoại của cậu, thật sự quá khó chịu.

Trong nguyên tác, Lâm Tri Thư cũng đã từng gọi điện cho Cố Tinh.

Nhưng đó là khi cậu ta đã trở về nước, sự nghiệp rực rỡ, mang theo sự thương hại cao ngạo, hỏi nguyên chủ đang lận đận ở vị trí diễn viên tuyến 18 xem có cần giúp đỡ không.

Cố tổng sẽ không cho Lâm Trí Thư cơ hội đó.

Dù cho Lâm Tri Thư có ý tốt, nhưng cách làm thực sự là đâm vào tim người khác.

Cố tổng trong kiếp trước khi đọc nguyên tác đã không thích Lâm Tri Thư.

Có lẽ vì nguyên tác luôn chìm trong những tình tiết cẩu huyết vô tận, mà phần lớn hiểu lầm đều do Lâm Tri Thư gây ra, rõ ràng có thể nói một câu là rõ ràng, lại thích vòng vo tám trăm mét, làm người ta mệt mỏi.

Nếu không phải vai diễn của Trình bá tổng được xây dựng quá tốt, Cố tổng đã chẳng buồn đầu tư làm phim.

Tóm lại, tránh xa người tạo ra cẩu huyết, cuộc sống mới yên bình và dài lâu.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 122


11 giờ 50 phút, Cố tổng bị báo thức đánh thức.

Rồi mò mẫm mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

Trình Đông Húc cũng nhanh chóng tỉnh dậy, chưa kịp bật đèn, trong lòng đã có thêm một v*t c*ng, hình vuông.

Sau đó, anh nghe thấy giọng nói của chàng trai mang theo ý cười: "Anh Trình, sinh nhật vui vẻ."

Trong chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, là một chiếc đồng hồ kinh điển của hãng K, tổng giá trị hơn năm triệu.

Cố tổng vừa nhìn thấy đã thích ngay, thanh lịch nhưng không kém phần quý phái, rất phù hợp với khí chất của Trình bá tổng.

Những lời thừa thãi không cần nói, dù sao cũng nằm trong chiếc đồng hồ.

Người tặng quà và người nhận quà đều hiểu.

Tặng quà xong, Cố tổng cảm thấy sự kiện bao dưỡng đã hoàn thành xong cột mốc cuối cùng, hài lòng thở phào.

Rồi cậu bị người đàn ông im lặng vài giây, áp chặt xuống dưới.

Nói "áp chặt" có lẽ không phù hợp với bối cảnh tặng quà sinh nhật ấm áp này.

Nhưng theo Cố tổng, Trình bá tổng bây giờ, thực sự giống như một con mãnh thú đói thịt nhiều ngày, muốn nuốt chửng cậu vào bụng.

Nụ hôn cuồng nhiệt đến mức không có kẽ hở để thở, Trình bá tổng nhẹ nhàng cắn vào vành tai chàng trai, hơi thở nóng bỏng: "Cố Tinh, Tiểu Tinh Tinh, là em dụ dỗ anh, rơi vào lòng anh rồi, thì hãy ở lại suốt đời, được không?"

Không đợi câu trả lời, bàn tay nóng bỏng của anh bắt đầu di chuyển khắp nơi, cố gắng khơi dậy d*c v*ng của chàng trai.

Hai người thực sự quá quen thuộc với cơ thể của nhau, niềm vui thể xác khiến Cố tổng th* d*c.

Nếu không có cuộc gọi của Lâm Tri Thư, có lẽ cậu sẽ cùng Trình bá tổng buông thả một lần.

Nhưng bạch nguyệt quang vừa gọi điện xong, Cố tổng sẽ không tự lừa dối mình rằng chuyện đó chưa xảy ra.

Tóm lại là rất khó chịu, cậu nói mình hơi đau dạ dày.

Năm phút sau, Trình Đông Húc mang lên một cốc nước ấm.

Cậu thiếu niên trước đó vừa kêu đau dạ dày, giờ hơi thở đều đặn, rõ ràng đã ngủ rồi.

Anh đặt cốc nước lên bàn nhỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và yên bình của cậu nhóc mà thở dài.

Sau đó, anh cầm lấy món quà nhận được trong đêm ngắm nghía rất lâu.

Ngày hôm sau, Cố Tinh nói, buổi tối mời Trình Đông Húc ăn cơm.

Kết quả là anh trực tiếp tuyên bố, hôm nay sẽ không đến công ty làm việc.

Buổi sáng, hai người xem một bộ phim.

Khi ăn trưa, dì Phùng nói với Cố Tinh, cậu là người sẽ trở thành ngôi sao lớn, việc thu dọn đồ lặt vặt để bà làm.

Cố tổng nghe mà lòng giật thót, nhưng mặt không đổi sắc: "Cháu biết rồi dì Phùng."

Phòng chứa đồ lặt vặt chứa những đồ dùng cá nhân của cậu, bao gồm một số sách vở từ thời đại học, vốn định khi chia tay, anh Tề đến lấy cũng tiện, may mà Trình bá tổng không hỏi thêm.

Cố Tinh không biết rằng, khi cậu nghỉ trưa, cửa phòng chứa đồ đã bị mở ra.

Ba cái thùng cao nửa mét, mở ra, lòng Trình Đông Húc như rơi xuống vực sâu.

Những thứ bên trong anh gần như đều quen thuộc, toàn là những thứ Cố Tinh thích và thường dùng.

Một người đóng gói những thứ mình thích nhất, khả năng lớn nhất là gì?

Buổi tối, Tiêu Dẫn và Chu Duẫn Chi ngồi đối diện nhau uống rượu.

Gần đây, tinh thần của Tiêu Dẫn rất tốt, thấy Chu Duẫn Chi liên tục mất tập trung, liền trêu rằng có phải anh ta bị ai cướp mất hồn phách rồi không.

Không ngờ Chu Duẫn Chi lại không phủ nhận, lười biếng tựa vào ghế sofa, nửa say nửa tỉnh: "Tại sao lúc đó không tìm tôi đầu tư?"

Tiêu Dẫn nghe không rõ anh ta nói gì, định hỏi lại thì điện thoại reo.

Khi nhận cuộc gọi, giọng nói quen thuộc nhưng cũng xa lạ vang lên: "Anh Tiêu, Kinh Thị thay đổi nhiều quá, anh có thể đến đón em được không?"

"Tri Thư, em... em đã trở về?" Tiêu Dẫn đứng bật dậy, chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh Húc, liền hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng khi anh nghĩ thông suốt, chỉ cảm thấy số phận trêu ngươi.

Sinh nhật hằng năm của anh Húc đều tổ chức cùng mấy người anh em, năm nay không thấy xuất hiện, còn có thể vì lý do gì khác?

Dù vậy, anh biết không thể nói điều này qua điện thoại.

Tiêu Dẫn hỏi rõ Lâm Tri Thư đang ở sân bay nào, giao Chu Duẫn Chi cho Ngô Dũng chăm sóc, rồi rời đi.

Cùng lúc đó, Trình Đông Húc nhìn chăm chú vào gương mặt của chàng trai trước mặt, từng chữ từng chữ: "Gần ba mươi tuổi rồi, ước nguyện sinh nhật có hơi sến, nhưng anh mong người trước mắt sẽ trở thành bạn trai của anh, em có đồng ý không?"

"Anh Trình, anh đùa gì vậy, hợp đồng..." Cố tổng không để tâm.

"Cố Tinh, hợp đồng không còn giá trị nữa. Anh thích em, muốn hẹn hò với em, muốn chăm sóc em, đồng ý với anh, được không?" Trình Đông Húc nhẹ nhàng nhưng chân thành.

"Nhưng tôi chỉ là người thay thế..."

"Em không phải, anh nghĩ em là, nhưng em không phải. Anh sớm biết em không phải, nhưng anh vẫn từng bước bị em cuốn hút, anh thích em!"

Cố tổng sững sờ: Trình bá tổng nói... thích cậu?

Dù cậu tự hào là thông minh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng người trước mắt sẽ nói những lời như vậy.

Chỉ là, cậu vẫn muốn rút lại tay bị Trình Đông Húc nắm lấy.

Trên cổ tay đó, đeo một chiếc đồng hồ mới tinh, là món quà chia tay cậu tặng Trình Đông Húc.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 123


Cố tổng không thực sự là một cậu nhóc mười tám tuổi.

Cậu là một người trưởng thành với tâm trí lành mạnh và từng trải, lý trí mách bảo cậu không nên dính vào mối tình cẩu huyết giữa bạch nguyệt quang và nhân vật công chính.

Thế giới lớn thế này, sao lại phải chen chân vào làm kẻ phản diện?

Trình bá tổng mạnh mẽ và kiêu ngạo, đồng thời cũng cố chấp và điên cuồng.

Cố tổng không thể dùng sức mạnh để rút tay về, đành thở dài bất lực: "Anh Trình, tôi không phải là Lâm Tri Thư, tôi cũng không muốn làm người thay thế của anh ta."

"Anh biết em không phải!"

"Nhưng anh ta sắp về rồi, còn gọi điện cho tôi, anh đã đợi được rồi, chúc mừng nha."

Rồi, Cố tổng thành công rút tay về.

Ánh sáng mờ ảo trong nhà hàng đặc biệt dành cho cặp đôi làm nổi bật những đường nét đẹp đẽ của người đàn ông, càng thêm phần quyến rũ.

Anh ngồi yên lặng ở đó, như hóa đá, hỏi một cách máy móc: "Cậu ta gọi điện cho em?"

Cố tổng gật đầu: "Anh Trình, xin lỗi vì đã biến sinh nhật của anh thành thế này, xem như chúng ta từng có khoảng thời gian vui vẻ, xin hãy hủy hợp đồng đi."

Trình Đông Húc ánh mắt sâu thẳm, mang theo sự kiên quyết và sắc bén chưa từng có: "Nếu anh không hủy thì sao?"

"A? Vậy tôi sẽ trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng." Chàng trai mỉm cười nhạt.

Trình Đông Húc biết đôi môi hồng nhạt ấy mềm mại đến mức nào, nhưng giờ đây lại đang thốt ra những lời lạnh lùng nhất: "Chúng ta chia tay đi, tôi không thích anh, sau này cũng sẽ không."

"Chuyện sau này, ai biết được chứ!" Trình Đông Húc gần như gầm lên.

Anh cảm thấy máu trong người đã đông cứng, như bị rót đầy xi măng cứng đến nứt ra, chỉ có giữ lại người trước mặt, anh mới có thể hồi sinh.

Còn về Lâm Tri Thư, Trình Đông Húc giờ không có thời gian nghĩ tới.

Anh chỉ biết, không thể để Cố Tinh rời đi.

Cố Tinh thông minh và quyết đoán, lạnh lùng và kiêu ngạo, không ai hiểu rõ hơn anh.

Nhưng những đặc điểm này, như gió, như mây, như dòng sông, nếu buông lỏng, sẽ mang Cố Tinh bay xa, không thể giữ lại.

Cố Tinh l**m đôi môi khô, cảm nhận được sự ác ý của nguyên tác.

Có phải thật sự có một sức mạnh vô hình, nhất định phải kéo cậu về phía nhóm nhân vật chính, cuối cùng làm kẻ phản diện bị tiêu diệt?

Về những lời nói thích của Trình Đông Húc, nghe thì hay.

Nhưng Cố tổng không tin, cũng không bị lay động.

Trong nguyên tác, Lâm Tri Thư và Trình bá tổng chia tay rồi lại tái hợp bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là tái hợp.

Cậu chen vào, chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết trước hàng chục năm.

Cố Tinh cuối cùng nói một câu tử tế: "Anh Trình, tôi nghĩ anh nên nói chuyện thẳng thắn với Lâm Tri Thư, anh ta thích anh, anh cũng thích anh ta, đã chờ đợi bao nhiêu năm, có gì không thể thẳng thắn, cứ thử thách lẫn nhau, chỉ tổ tốn sức."

Trong nguyên tác, Trình Đông Húc và Lâm Tri Thư, một người kiêu ngạo tự cao, một người tâm tư tỉ mỉ xen lẫn tự ti, cuối cùng hiểu lầm chồng chất.

Thực ra, có những điều chỉ cần nói ra, những hiểu lầm ấy hoàn toàn không cần thiết.

"Anh sai rồi, em thực sự không có trái tim!" Trình Đông Húc muốn kéo người này, người luôn cố gắng đẩy mình vào lòng người khác, về bên cạnh để nghiêm khắc dạy dỗ một trận.

Nhưng đôi mắt trong trẻo không chút tình cảm của cậu khiến anh chùn bước.

Hóa ra tất cả chỉ là do anh tự đa tình?

Nếu có thể quay ngược thời gian, Trình Đông Húc siết chặt tay, nổi lên những đường gân xanh. Anh tuyệt đối sẽ không cảnh báo Cố Tinh rằng cậu chỉ là người thay thế hết lần này đến lần khác.

Người luôn mơ tưởng hão huyền, hóa ra là chính anh.

Là anh không nhận ra lòng mình, tự tay cắt đứt mối duyên giữa anh và Cố Tinh.

Không ngờ, kết cục lại hỗn loạn như vậy.

Cố tổng bất đắc dĩ rời đi, cuối cùng nói: "Tạm biệt, Trình tổng."

"Trình tổng?" Trình Đông Húc tự giễu cười một tiếng.

Anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, cảm thấy bực bội muốn ném đi, nhưng lại không nỡ.

Đêm đó, Cố tổng không trở về Hãn Hải Quốc Tế.

Quá muộn để làm phiền Lâm Đình và những người khác, cậu ở lại khách sạn qua đêm.

Trình Đông Húc nhìn không gian trống trải của Hãn Hải Quốc Tế, che mắt một lúc lâu, rồi quay người rời đi.

Anh lái xe đến nhà cũ của nhà họ Trình, dừng chân không tin vào mắt mình.

Tiêu Dẫn trước đó còn khuyên Lâm Tri Thư rằng anh Húc sẽ không trở về.

Nhưng bây giờ, Lâm Tri Thư đã ngạc nhiên và ngượng ngùng nói: "Anh Trình, lâu rồi không gặp."

Trong sáu năm qua, Trình Đông Húc vô số lần tưởng tượng ra cảnh Lâm Tri Thư xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng bây giờ khi người đó thực sự đứng trước mặt, anh lại phát hiện mình không hề có chút ngạc nhiên nào, tâm trạng bình lặng như nước chết.

Có lẽ, cuộc sống trước đây của anh vốn đã là nước chết.

Người đã khiến lòng anh dâng trào trở lại, không phải là Lâm Tri Thư, mà là cậu nhóc của anh... đã không cần anh nữa.

Khi Lâm Tri Thư đứng trước mặt, Trình Đông Húc mới càng hiểu rõ, Cố Tinh quan trọng với anh đến nhường nào.

Quan trọng đến mức khi đối mặt với người trước mắt, anh không hề có chút xúc động nào.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 124


Nếu Lâm Tri Thư trở về nửa năm trước, có lẽ sẽ khác.

Nhưng Cố Tinh đã xuất hiện.

Có lẽ, ngay từ lần đầu tiên cậu nhóc hôn trộm anh khi anh không chú ý, mọi thứ đã khác.

Trình Đông Húc gần như hoài niệm nghĩ, khi đó anh đã theo bản năng nắm chặt ngôi sao nhỏ xinh đẹp đó trong tay mình, hoàn toàn chiếm hữu cậu.

Tiêu Dẫn nhìn thấy niềm vui không giấu được trong ánh mắt của Lâm Tri Thư, cúi đầu cười khẽ.

Anh không như sáu năm trước, mỗi lần đều trêu đùa nói rằng mình không làm bóng đèn, rồi giả vờ hào phóng nhưng thực chất là trốn chạy.

"Anh Trình, những gì tôi nói hôm đó là thật lòng." Tiêu Dẫn tiến lên chào Trình Đông Húc, rồi quay người rời đi.

Anh một mình bước vào bóng đêm, nhưng trông không hề cô đơn, ngược lại có vẻ nhẹ nhàng và hào phóng.

"Anh Trình, anh Tiêu nói gì là thật?" Lâm Tri Thư hỏi.

Gặp lại sau bao năm xa cách, cậu ta thực sự quan tâm đến mọi thứ về Trình Đông Húc, nhưng sáu năm dài đằng đẵng, sau niềm vui gặp lại là sự lúng túng và xa lạ, nên tìm đại một chủ đề để nói.

"Tại sao lại gọi điện cho Cố Tinh?" Trình Đông Húc hỏi.

Nếu không phải muốn hỏi rõ chuyện này, anh đã bảo Tiêu Dẫn đưa người anh ta mang đến rời đi rồi.

Lâm Tri Thư ngạc nhiên xen lẫn khó chịu: "Anh không muốn em trở về?"

Vì không có sự mong đợi và niềm vui, nên khi gặp lại, Trình Đông Húc không lạnh không nóng, thậm chí còn hỏi về người khác.

Không đúng!

Lâm Tri Thư nhớ lại những gì đã biết ở chỗ của Will James.

Anh Trình đã làm nhiều điều cho cậu ta, cúi đầu một chút có gì là to tát đâu.

"Anh Trình, cảm ơn anh đã làm những điều đó vì em, Kevin White gần đây gặp em đều tránh đi, còn Liên hoan phim... Em đã quyết định về nước phát triển, là nhờ anh..."

Lâm Tri Thư muốn nói, chính Trình Đông Húc đã cho cậu dũng khí và tự tin để trở về.

Nhưng Trình Đông Húc ngắt lời cậu:

"Trả lời tôi, tại sao lại gọi điện cho Cố Tinh?"

Trình Đông Húc căm ghét cuộc điện thoại đó.

Anh tất nhiên biết cậu nhóc không dễ bị lay động, dù sao chính anh đã vô tình vạch ra ranh giới giữa hai người.

Nhưng nếu không có cuộc điện thoại đó, có lẽ Cố Tinh sẽ không rời đi một cách dứt khoát như vậy.

Trình Đông Húc cúi đầu, ánh mắt rơi vào mặt đồng hồ trên cổ tay.

Cậu nhóc vốn lười biếng và thích hưởng thụ cuộc sống, họ hợp nhau trên mọi phương diện.

Anh vốn dĩ có thể giữ cậu lại, dù là con người hay trái tim, chỉ cần cho anh thời gian.

"Là em gọi thì sao? Em gọi cho ai, nói gì trong cuộc điện thoại, anh Trình, anh dường như không có tư cách hỏi em!" Lâm Tri Thư tức giận đến đỏ mặt.

Biết sự tồn tại của Cố Tinh, cậu nói không quan tâm, nhưng vẫn không kìm được nhờ mối quan hệ cũ ở Kinh Thị tìm hiểu.

Khi nhìn thấy bức ảnh trong email, Lâm Tri Thư thừa nhận mình đã hoảng sợ.

Cố Tinh và cậu ta đều là ngôi sao, danh tiếng kém cậu ta nhiều, nhưng nét mặt và khí chất đều rất nổi bật, thậm chí... cậu ta không cảm thấy họ rất giống nhau.

Vậy, Cố Tinh thực sự là người thay thế sao?

Hay là, Trình Đông Húc thực sự đã...

Nỗi sợ hãi khổng lồ khiến Lâm Tri Thư muốn trở về nước ngay lập tức.

Nhưng giải thưởng liên hoan phim đang trong giai đoạn thẩm định phim.

Cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội để sự nghiệp của mình tiến xa hơn.

Cho đến khi bị Kevin White chặn ở bãi đậu xe, sau đó gặp Will James.

Thì ra, Trình Đông Húc đã làm rất nhiều điều cho cậu.

Nhưng tại sao anh không nói?

Không có tư cách hỏi?

Lời của Lâm Tri Thư đâm trúng vào nỗi đau chưa lành của Trình Đông Húc.

Đúng vậy, anh là gì của Cố Tinh?

Ngay cả mối quan hệ bao dưỡng duy nhất còn lại cũng đã bị đơn phương chấm dứt không lâu trước đây.

"Tôi thích cậu ấy, tôi muốn ở bên cậu ấy, lý do này đủ chưa?" Người đàn ông đứng trong bóng tối, gương mặt chìm vào bóng tối, giọng nói mang theo sự phẫn nộ nhưng cũng có một sự kiên định đáng sợ.

Lâm Tri Thư mặt tái nhợt: "Nhưng cậu ta... Anh Trình, anh không cần lừa em, cậu ta chỉ là người thay thế, giờ em đang đứng trước mặt anh..."

"Cậu ấy không phải!" Trình Đông Húc gần như nghiêm khắc cảnh cáo.

Lâm Tri Thư im bặt, cậu bị dọa sợ.

Trình Đông Húc trong ký ức, ngay cả khi giận dữ nhất, cũng chỉ siết chặt nắm đấm kìm nén cơn giận, nói với cậu: "Em tự lo cho mình đi", chưa bao giờ bộc lộ khí thế đáng sợ như vậy.

Sau khi kinh hãi, Lâm Tri Thư cảm thấy nhiều hơn là tức giận và xấu hổ.

Cậu kìm nén nỗi buồn và thất vọng, đưa món quà đã chuẩn bị cho Trình Đông Húc: "Xem như em đã ngồi máy bay hơn mười tiếng không ngừng nghỉ đến đây, anh Trình, sinh nhật vui vẻ."

Đúng lúc đó, từ xa trong bụi cây xanh, có ánh sáng lóe lên, đó là ánh phản chiếu của đèn đường khi ống kính máy ảnh chuyển động.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 125


Trình Đông Húc đã học qua bắn tỉa trong quân đội, rất nhạy cảm với ánh sáng bất thường.

Biệt thự của nhà họ Trình nằm trong khu dân cư an ninh tốt, gần như không thể để phóng viên vào được.

Trừ khi... anh nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Thư: "Tôi sẽ gọi bảo vệ, xâm nhập bất hợp pháp sẽ bị tạm giữ, hoặc cậu cho tôi một lời giải thích."

Lâm Tri Thư đặt món quà xuống đất, sống lưng thẳng đến cứng đơ: "Là em! Em đưa họ vào, anh muốn bắt thì bắt cả em đi!"

"Đây là thứ cậu học được khi ở nước ngoài sao?" Trình Đông Húc mệt mỏi giơ tay: "Đưa người của cậu đi ngay lập tức!"

Hết lần này đến lần khác cúi đầu, nhưng không nhận được chút ấm áp và cảm động nào.

Lâm Tri Thư bắt đầu nghi ngờ, người bạn phương Đông mà Will James nhắc đến, người luôn quan tâm đến cậu, có phải là Trình Đông Húc hay không.

Hay là, anh vẫn còn nhớ đến chuyện quá khứ?

Còn dài mà, Lâm Tri Thư quay người tức giận rời đi, cậu không phải là người không có lòng tự trọng, tại sao lại phải tiếp tục làm người ta ghét bỏ.

"Đợi đã" Trình Đông Húc lên tiếng.

Lâm Tri Thư quay lưng về phía Trình Đông Húc, kiêu ngạo và ấm ức: "Anh không phải đã đuổi em đi sao?"

Trình Đông Húc thở dài: "Tri Thư, tự lo cho mình, bất kể phóng viên đã chụp được gì, tôi không muốn ảnh xuất hiện trước công chúng."

"Ai thèm!" Nước mắt tràn mi, Lâm Tri Thư giận dữ: "Anh đừng quá tự cao, em đến gặp anh chỉ để chụp ảnh làm nóng tin tức, để trở về nước phát triển, quà chỉ là tiện thể thôi!"

Trình Đông Húc im lặng đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, anh vào nhà, không thèm quan tâm đến món quà nằm trên đất.

Có những thứ, dù trễ cũng không sao, nhưng có những thứ, trễ rồi thì không bao giờ có thể mong đợi lại.

Trái tim anh đã đặt trên ngôi sao nhỏ đó và không muốn lấy lại.

Chuyện phóng viên chụp lén là do quản lý của Lâm Tri Thư, chị Đào, sắp xếp.

Ban đầu, Lâm Tri Thư không đồng ý, nhưng chị Đào nói: "Nếu Trình thiếu gia không để ý đến cậu thì sao? Mất mặt rồi, chẳng lẽ còn mất cả lòng tự trọng?"

Chị Đào nói vậy thực ra là để khích lệ.

Chị biết Lâm Tri Thư mọi thứ đều tốt, chỉ là quá bướng bỉnh và cao ngạo, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Giống như những năm đã qua.

Rõ ràng những ngày gần sinh nhật Trình Đông Húc cậu luôn đứng ngồi không yên, nhưng lại phải chờ đến khi sinh nhật qua vài ngày mới giả vờ vô tư gọi một cuộc điện thoại.

Còn cậu gọi điện cho Cố Tinh, cảnh cáo vài câu có gì khó.

Kết quả là chị đã bấm số cho cậu, Lâm Tri Thư lại hoảng loạn tắt máy.

Như thể đã làm điều gì xấu xa!

Nếu không phải gia đình họ Lâm là một cây đại thụ, Lâm thiếu gia thường xuyên tài trợ cho chị...

Nghĩ đến đây, chị Đào lại thấy mệt mỏi.

"Ảnh đã chụp rồi, khi cậu rời đi vẫn là ngôi sao hạng nhất, nhưng fan rất mau quên, nhưng cậu Lâm xuất sắc như vậy, chỉ cần có nhiệt độ, có chủ đề, sẽ nhanh chóng nổi lại." Chị Đào đưa ảnh cho Lâm Tri Thư xem.

Chị đứng quá xa, không nghe thấy họ nói gì, nhưng những bức ảnh chụp ra, đủ để gây ra một sự ồn ào lớn.

"Chị Đào, xóa ảnh đi." Lâm Tri Thư mệt mỏi nói.

Tất cả những gì diễn ra tối nay quá khó chấp nhận với cậu, cậu cần chút yên tĩnh để bình tĩnh lại.

Chị Đào không để tâm, không xóa ảnh.

Những gì Trình thiếu gia đã làm cho Lâm Tri Thư, bây giờ chị cũng đã biết.

Bỏ qua một người tình thâm như vậy, không phải là ngốc sao.

Còn việc hai người gặp mặt dường như không vui, chị Đào không quan tâm.

Nhà họ Trình có địa vị gì, Trình thiếu gia là ai, người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bị bỏ rơi sáu năm, không nổi giận mới lạ.

Cứ từ từ rồi sẽ ổn.

Chị nhìn Lâm Tri Thư cúi đầu, im lặng như đà điểu, an ủi: "Nhìn một người thế nào, phải xem anh ta làm gì. Khoảng cách giữa Hoa Quốc và M Quốc bao xa, Trình thiếu gia lại giúp cậu giải quyết Kevin White, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo thôi, có gì mà phải buồn."

Lâm Tri Thư không nói gì, nhưng tâm trạng khá hơn một chút.

Chỉ là, dù sao cũng không giống như trước.

Cậu cảm thấy có chút lo lắng, câu nói Trình Đông Húc nói thích Cố Tinh, có phải cũng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo?

Sáng hôm sau, Cố Tinh nhận được tin nhắn từ Trình Đông Húc.

"Nhà ở Hãn Hải Quốc Tế, anh sẽ chuyển sang tên em, dì Phùng cũng sẽ luôn ở đó, Tiểu Tinh, em ngoan đi, về nhà được không?"

"Kim ốc tàng kiều?"

Cố tổng dự định làm ngơ tin nhắn đó.

Đã chia tay rồi, lại về nhà người ta ở, người ngoài nhìn thấy còn tưởng cậu làm kẻ thứ ba.

Hơn nữa, Cố tổng đã dự định tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Cố, sau này nhà cửa sẽ có rất nhiều, không cần phải nhận của người khác.

Tuy nhiên, cậu có chút tiếc nuối với dì Phùng.

Cố Tinh nghĩ một chút, gọi điện thoại: "Dì Phùng, dì có muốn đổi chỗ làm không?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 126


Tại văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Chu thị.

Ngô Dũng với vẻ mặt mệt mỏi đến đón sếp của mình đi làm.

Gần đây không biết sếp bị gì, đêm nào cũng kéo anh đi uống rượu, ba bốn giờ sáng mới về ngủ.

Hôm sau lại đi làm vào buổi chiều, tối lại đi uống rượu, vòng lặp vô tận.

Ban đầu Ngô Dũng còn thấy vui, dù sao sếp cũng trả tiền, anh chỉ việc chơi.

Nhưng liên tiếp năm sáu ngày như vậy, ban ngày ngủ, đêm hoạt động như cú, ngay cả robot cũng cần sạc pin.

Ngô Dũng đầy bụng bất mãn, nhưng khi gặp Chu Duẫn Chi thì không dám nói, thậm chí khuyên cũng không dám khuyên.

Nhất là khi bị ánh mắt u ám của người kia lướt qua, cảm giác lạnh sống lưng.

Anh cẩn thận lái xe, cố gắng làm dịu không khí: "Sếp, hôm qua Đại Nguyên đi đón một người mẫu ở sân bay, là bạn gái mới của anh ta."

Chu Duẫn Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, lười không muốn ngắt lời Ngô Dũng đang lải nhải.

Ngô Dũng tiếp tục nói: "Anh đoán xem sao?"

"Lại bị đội nón xanh nữa à?"

Ngô Dũng: "..."

Nhưng ít ra sếp cũng đã có phản ứng, anh phấn khích đến mức suýt lái xe leo lên vỉa hè: "Không phải, người bị bắt quả tang là người lần trước, lần này Đại Nguyên gặp được một người."

"Nếu còn vòng vo nữa thì đi châu Phi làm dự án!" Trán Chu Duẫn Chi giật giật, cảm thấy rất khó chịu, có lẽ vì cuộc sống gần đây quá bất quy tắc.

Nhưng nếu sống quy tắc, cơn bực tức trong lòng sẽ phát điên, nên anh phải chăm sóc cho nỗi tức giận trong lòng mình trước.

"Đại Nguyên nói gặp Lâm Tri Thư, cậu ấy về nước rồi!" Ngô Dũng không còn lòng vòng như một người kể chuyện nữa.

"Cậu nói gì?" Người đàn ông phía sau đột ngột ngồi bật dậy.

Ngô Dũng bị dọa một phen, xe đâm vào lề đường.

Chiếc xe hơn một triệu, lại là bảo bối yêu thích của sếp, anh lập tức tưởng tượng ra cảnh mình bị ném đến châu Phi, bị một đám phụ nữ da đen vây quanh, mặc váy da nhảy múa.

"Sếp... sếp, em không cố ý, em..."

"Cậu chắc chắn là Lâm Tri Thư đã về?" Chu Duẫn Chi hoàn toàn không để ý xe ra sao, kéo lấy tay Ngô Dũng hỏi.

Ngô Dũng cảm thấy tay mình sắp gãy, nhưng mới gây ra chuyện nên không dám kêu đau: "Đại Nguyên nói, để em hỏi lại, em sẽ hỏi ngay."

"Đừng nói nhảm nữa!" Chu Duẫn Chi giục.

Anh không thể chờ được, mở cửa xe bước xuống.

Đi qua đi lại bên lề đường, đột nhiên nhớ ra có một người nhất định biết rõ Lâm Tri Thư có về nước hay không.

Tiêu Dẫn nhận cuộc gọi của Chu Duẫn Chi: "Cậu ấy về từ tối hôm trước, sao biết nhanh vậy?"

Theo thói quen, anh định nói đừng làm khó Lâm Tri Thư, người ta ở nước ngoài bao nhiêu năm cũng không dễ dàng gì.

Nhưng anh nhanh chóng cười tự giễu, không nói thêm.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng, anh nên thay đổi thói quen hiện tại.

Nhưng, Lâm Tri Thư đã về, Cố Tinh không biết ra sao.

Chu Duẫn Chi nhớ lại chàng trai khiến người khác kinh ngạc, bị bao dưỡng thật sự là ủy khuất cho cậu, nếu rời khỏi anh Trình, thực ra cũng là chuyện tốt.

Ngô Dũng xoa xoa cánh tay, chứng kiến đủ loại biểu cảm thay đổi trên mặt sếp.

Đầu tiên là phẫn nộ, sau đó như nghĩ ra điều gì, có vẻ... vui mừng?

Chu Duẫn Chi lên xe, thậm chí mở cửa ngồi vào ghế phụ: "Đưa tôi về nhà, tiện thể điều tra xem Cố Tinh đang ở đâu, đừng làm cậu ấy giật mình, tôi tự đi gặp cậu ấy."

"Sếp, xe... xe bị em đâm hỏng rồi." Ngô Dũng nhận lỗi, muốn nhân lúc sếp vui vẻ tranh thủ sự khoan dung.

"Tiền sửa xe ông đây trả!" Đôi mắt dài của Chu Duẫn Chi liếc qua, khuôn mặt nghiêng mang vẻ đẹp mê hồn.

"Không thành vấn đề." Ngô Dũng thở phào, lại nghe thấy người bên cạnh nói thêm: "Xe cũng tặng cậu, chẳng phải cậu luôn thích nó sao? Thời gian này cậu vất vả rồi."

Ngô Dũng... Ngô Dũng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hối hận đến chết.

Nếu biết trước có phần thưởng này, anh thà tự mình vác xe chạy còn hơn.

Chiếc xe này toàn cầu chỉ có ba chiếc, chiếc này còn được cải tiến đặc biệt...

Đâm xe thế này, đau lòng chết mất!

Chu Duẫn Chi về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, cạo râu, chỉnh trang lại nhan sắc.

Nửa giờ sau, anh hoàn toàn tươi tỉnh.

Chu Duẫn Chi thề, chưa bao giờ anh coi trọng Lâm Tri Thư như vậy.

Chờ khi anh Trình và Lâm Tri Thư kết hôn, anh nhất định sẽ tặng một bao lì xì lớn, bây giờ thì đi gặp Cố Tinh, nói với cậu rằng làm người thay thế chẳng có tương lai gì, làm phu nhân tương lai của tập đoàn Chu thị không phải tốt hơn sao?

Rồi anh nhận được cuộc gọi từ Ngô Dũng: "Sếp, Cố Tinh hôm qua đã mua vé máy bay về đoàn phim rồi."

Chu Duẫn Chi: "..." Chết tiệt!

"Tôi muốn vé máy bay sớm nhất đi tới đó hôm nay!" Chu Duẫn Chi hận không thể mọc cánh bay.

Cúp điện thoại, anh lại suy nghĩ về chuyện khác, sắc mặt liền trở nên âm u.

Cố Tinh rời đi vào chiều hôm qua, Lâm Tri Thư về nước tối hôm trước.

Vậy thì, thằng nhóc đó là bị ép phải đi?

Khi đang ăn tối, Cố Tinh nhận được tin nhắn của Chu Duẫn Chi: "Anh Trình có một người bạn từ nước ngoài về, bé có biết không?"

"Lâm Tri Thư?" Cậu thuận tay trả lời, cũng không biết Chu Duẫn Chi hỏi điều này để làm gì.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 127


Rồi, điện thoại của Chu Duẫn Chi gọi đến.

"Em làm sao biết Lâm Tri Thư? Em gặp cậu ta rồi? Khi nào?"

Cố Tinh hơi khó chịu với chuỗi câu hỏi liên tiếp của Chu Duẫn Chi, không cần phải kích động như vậy chứ.

Hay là, cậu ngập ngừng: "Anh không phải... cũng thích Lâm Tri Thư chứ?"

Nhưng, nguyên tác đâu có đoạn này.

Có phải là tình tiết ẩn không?

"Đầu tóc bóng mượt, mềm mại như con gái, ông đây không thích nó, ông đây thích e..." Chu Duẫn Chi kịp thời dừng lại.

Anh bực bội sờ đầu, hạ giọng xuống: "Em về đoàn phim làm gì?"

Cố Tinh: "... Đóng phim."

Cậu nghi ngờ Chu Duẫn Chi không chỉ là một kẻ b**n th**, mà còn có chút đần độn. Bộ phim do chính anh đầu tư, cậu là diễn viên, không lẽ đến đoàn phim để phơi nắng?

"Ừ... vậy em bận rộn đi." Chu Duẫn Chi nhận ra câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn, cũng không biết nói gì thêm, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động.

Khi anh hít một hơi thật sâu để nói tiếp, điện thoại đã bị ngắt kết nối hai phút...

Điện thoại bị ngắt, Chu Duẫn Chi có chút không cam lòng.

Nhưng nếu gọi lại, anh cũng chưa nghĩ ra sẽ nói gì, chỉ là trí thông minh đã trở lại, suy nghĩ rằng giọng điệu của Cố Tinh bình thường, chắc không bị tổn thương gì.

Khoan đã, cậu nói "cũng thích Lâm Tri Thư."

"Cũng thích" có nghĩa là gì, nhóc con đó biết rằng anh Trình của mình trước đây thích Lâm Tri Thư?

Chu Duẫn Chi lại không ngồi yên được.

Ngô Dũng không biết đang làm cái gì mà đặt vé máy bay cũng lề mề, nếu không phải là máy bay riêng cần báo cáo với cơ quan quản lý không lưu, làm rùm beng lên sẽ mất thời gian hơn, thật là...!

Nửa giờ sau, Cố Tinh lại nhận được tin nhắn từ Chu Duẫn Chi.

"Em và anh Trình, chia tay rồi?"

Anh không biết rằng trong nửa giờ đó, Chu Duẫn Chi đã đi đi lại lại trong phòng ngủ như một cái cối xay gió, cuối cùng mới nặn ra được bảy chữ này và hai dấu câu, trong thời gian đó đã xóa đi không biết bao nhiêu lần, màn hình điện thoại suýt bị bóp vỡ.

Cố tổng còn có một cảnh quay đêm phải hoàn thành, đang chuẩn bị đi tắm rồi ngủ một chút, liền trả lời ngắn gọn: "Ừ."

Chu Duẫn Chi có thể không phải là người thích ngồi lê đôi mách, mà là quan tâm đến đời sống tình cảm của Trình Đông Húc, Cố tổng nghĩ.

Dù sao, khi cậu mới bắt đầu quen Trình Đông Húc, tên b**n th** này còn cảnh cáo cậu không được mơ tưởng trèo cao.

Ôi, tiếc rằng người như thế không phải là anh em của cậu.

Cố tổng có chút ghen tị, sau đó liền quên chuyện này.

Buổi tối lại đóng cảnh cùng Vương Thân Nhiên, thật khó chịu.

Nhưng cũng không phải không có điều tốt, Cố Hằng Viễn đã đầu hàng trước, chủ động chuyển một phần tài sản sang tên cậu, có lẽ là muốn tạm thời làm cậu mất cảnh giác.

Ông ta nghĩ thật đẹp.

Cố tổng mở vòi sen, một mặt nghĩ, ngày mai dành chút thời gian để họp video với chú Hoắc, tốt nhất là tranh thủ chiến thắng, nếu không Cố Hằng Viễn không biết sẽ giở trò gì.

Sáng hôm sau.

Cố Tinh ra khỏi cửa liền thấy Vương Thân Nhiên dựa vào hành lang hút thuốc.

Nhìn thấy cậu ra, anh ta lại nở nụ cười hiếm hoi.

Giọng điệu có chút hả hê: "Nếu là cậu, bây giờ chắc không dám ra ngoài, bị anh Trình đá thật không dễ chịu phải không?!"

Cố tổng không biết tên này phát điên cái gì, mỉm cười nhẹ: "Bị tôi đá thì sao, anh muốn thử không?"

"Đừng làm bừa, đây là đoàn phim... cậu tưởng cậu còn..." Nhìn thấy Cố Tinh bước tới, Vương Thân Nhiên sợ hãi lùi vào phòng, nghe thấy tiếng khóa cửa, dường như còn khóa trái.

Cố Tinh: "..."

Không chịu nổi đòn lại thích tìm đòn, không biết làm sao lại leo lên hạng hai.

Xuống nửa cầu thang, Lâm Đình đã chạy đến: "Anh... anh Trình... nhất định là tin đồn, anh nhanh gọi điện hỏi xem, sao lại lên hot search cùng người khác chứ? Lại còn ở cửa nhà, thật là bất cẩn!"

Lâm Đình hoàn toàn không nghi ngờ rằng Trình Đông Húc thực sự làm điều gì có lỗi với anh Cố của mình.

Vị này trước mặt người khác lạnh lùng như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh Cố... ánh mắt đó... như muốn bỏ anh Cố vào túi mang đi.

Tin tức nóng hổi buổi sáng, tiêu đề dài một hàng: Ngôi sao quốc tế thăm quyền chủ hào môn trong đêm, nghi ngờ lộ chuyện tình cảm.

Cố Tinh cầm điện thoại của Lâm Đình, nhìn vào bức ảnh Trình Đông Húc - quyền chủ hào môn - bá tổng nhìn thẳng vào ống kính, bên cạnh là một thanh niên ăn mặc giản dị, trông rất hợp, cảm giác mình đã ăn một quả dưa rất lớn.

Trước đó tỏ tình với mình, sau đó hẹn hò với bạch nguyệt quang.

Cố tổng tỏ ra, có thể công khai chế độ ngọt ngào đến mức mọi người đều biết, Trình bá tổng không hổ là nhân vật công chính.

Cùng lúc đó, trên đường đến huyện nhỏ, bụi bay mù mịt.

Ngô Dũng ngoan ngoãn lái xe, ấm ức nhưng không dám nói.

Ai biết được vé máy bay đặt rồi, phút cuối lại bị hủy chuyến.

Lượn cả đêm, cuối cùng cũng gần đến nơi, cũng không biết sếp làm sao nữa.

"Dừng xe!" Chu Duẫn Chi nói.

"Sếp, sắp vào thị trấn rồi." Ngô Dũng vừa nói, vừa dừng xe bên đường.

Sau đó, anh cầm chai nước khoáng, cảm thấy mình sắp hóa đá.

Người đang rửa mặt bằng nước khoáng bên lề đường, còn tiện thể gội đầu, là sếp của anh - người mà máu chảy đầy mặt cũng lười lau sao?

Hay là, đột nhiên có bệnh sạch sẽ?
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 128


Nước lạnh rửa mặt, Chu Duẫn Chi tỉnh táo hơn nhiều.

Điện thoại xoay một vòng trên đầu ngón tay, rồi anh thu lại.

Theo lý mà nói, Cố Tinh đã từng ở bên cạnh anh Trình, bây giờ anh theo đuổi cậu ấy, nên thông báo một tiếng.

Nhưng anh Trình và Lâm Tri Thư đã lên hot search, chắc chắn tình cảm rất nồng cháy.

Anh không muốn làm phiền nữa.

Thôi được rồi.

Chu Duẫn Chi trong lòng tự nhủ: Anh thật sự không đành lòng.

Đàn ông mà, những thứ hoặc người mà mình đã từng sở hữu, nhiều khi thà đập vỡ chứ không muốn để rơi vào tay người khác.

Nếu gọi điện, anh Trình đột nhiên nhận ra Lâm Tri Thư chỉ là bình hoa, Cố Tinh mới là tốt nhất, vậy anh phải làm sao?

Đợi khi nào theo đuổi được cậu ấy rồi, sẽ báo cáo sau.

Dù sao anh cũng không phải kẻ đục tường, anh Trình tốt ở mọi khía cạnh, chỉ là mắt nhìn người không tốt lắm, may mà trời đã giúp anh một lần ha ha ha.

.

Đoàn phim thường rất bận rộn, nhưng khi Cố Tinh đến, mọi âm thanh đều ngừng lại.

Một lát sau, lại ồn ào trở lại, giống như bị nhấn nút tạm dừng đột ngột.

Cố tổng: Thôi được, có vẻ hot search đúng là có ảnh hưởng lớn.

Lúc này, cậu có chút bực tức với Trình bá tổng, không có việc gì lại đến đoàn phim nói bừa, kết quả là ngã lăn đùng ra.

Nhưng suy nghĩ này chỉ là thoáng qua.

Cố tổng thường tự xem xét lại bản thân.

Sau đó Trình bá tổng đến thăm đoàn phim, cậu vì những nhu cầu không thể nói, cũng không từ chối.

Kẻ nửa cân người tám lạng mà thôi.

Mỗi ngày cần quay cảnh gì, diễn viên đều biết trước.

Cố Tinh ngồi trong phòng trang điểm, xòe tay về phía Lâm Đình: "Đưa đây, anh nói lời giận dỗi lúc nào? Người trưởng thành thì hợp tan là chuyện bình thường, không có gì to tát."

Lâm Đình vẫn còn trong trạng thái lơ đãng, cuối cùng đưa điện thoại của Cố Tinh cho cậu.

Khi ở hành lang, cậu ta kinh ngạc, kết quả là Cố Tinh nhìn hot search mà còn khen kỹ thuật chụp ảnh của paparazzi...

Vậy.

Tình yêu thần tiên mà cậu nghĩ, thực ra chỉ là chuyện người lớn?

Dù sao, chỉ cần Cố Tinh tốt là được, Lâm Đình nghĩ đến khuôn mặt và dáng người của anh Trình, dù sao anh Cố cũng không thiệt thòi.

Vương Thân Nhiên đến muộn một chút.

Trong phòng trang điểm có không ít người, anh ta không tin Cố Tinh dám ra tay ở nơi công cộng, dựa vào ghế chơi điện thoại, giọng lớn hỏi: "Tiểu An, cậu có biết Lâm Tri Thư không? Công tử quý tộc vì tình yêu trở về nước, fan hâm mộ trong nước lại dậy sóng, không biết ai viết bài, rất đúng chủ đề. Có những người, một thời bay lên cao, thực sự nghĩ mình là giỏi giang lắm..."

Những lời sau đó, Vương Thân Nhiên không nói ra hết.

Vì một bóng dáng cao ráo đi đến, không nói một lời, nắm lấy cằm Vương Thân Nhiên, nhét phấn trang điểm vào miệng anh ta.

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Câm miệng!

Mọi việc xảy ra rất nhanh.

Khi Cố Tinh phản ứng lại, Vương Thân Nhiên đã ôm lấy bàn, ho khan đến rơi nước mắt.

"Kỷ Sơ Nhiên, đủ rồi!" Cố Tinh cất điện thoại đứng dậy.

Kỳ Sơ Nhiên từ ngoài bước vào, nghe thấy vậy liền lườm Vương Thân Nhiên một cái, bước đến bên cạnh Cố Tinh: "Cố thiếu."

Đồng tử của Kỷ Sơ Nhiên có màu xám nâu, nhìn kỹ còn có chút màu xanh, bẩm sinh mang theo vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng.

Chưa kể khi nổi giận, giống như một con sói ác.

Vương Thân Nhiên bị cậu ta nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình.

Khi Cố Tinh gọi người đi, sự sợ hãi biển thành giận dữ: "Cố Tinh, quản lý người của cậu! Ai có trợ lý như sát nhân thế này, còn dám ra tay với diễn viên, tôi sẽ nói với đạo diễn, đuổi cậu ta khỏi đoàn phim!"

Hai từ "sát nhân" làm Kỷ Sơ Nhiên giận dữ, trán nổi gân xanh.

Lâm Đình chú ý thấy khuôn mặt cậu ta đột ngột trầm xuống, nhớ lại kẻ cướp suýt bị cậu ta đánh chết, sợ cậu ta kích động, liền ôm chặt cánh tay Kỷ Sơ Nhiên, trừng mắt nhìn Vương Thân Nhiên: "Anh mới là sát nhân, cả nhà anh đều là sát nhân!"

Nhóc nhát gan bên cạnh làm loạn, làm người khác đau đầu.

Nhưng kỳ lạ là, Kỷ Sơ Nhiên đột nhiên cảm thấy từ "sát nhân" này khi chửi người rất có nhịp điệu, có chút buồn cười.

Cậu ta nghĩ vậy, liền mỉm cười.

Điều này trong mắt Vương Thân Nhiên giống như một sự khiêu khích.

Vương Thân Nhiên tức giận: "Cố Tinh, cho tôi một lời giải thích, nếu không ngày mai tôi sẽ làm tiêu đề tin tức, không biết kết cục sẽ là gì đâu."

Anh ta có tự tin để nói điều này, Cố Tinh đã không còn chỗ dựa.

Nói về vị trí, Cố Tinh dựa vào "Sư Tôn" từ hạng mười tám nổi lên hạng ba rất xuất sắc, nhưng anh ta là hạng hai, cơ sở fan hâm mộ cũng vững chắc hơn.

Nói về mối quan hệ, anh ta đã ở trong ngành gần mười năm, quen biết không ít người.

Nam nữ chính một là ảnh đế, một là nữ diễn viên xuất sắc nhất, đều có phòng trang điểm riêng.

Nếu có một người nào đó đủ sức chống lưng, Vương Thân Nhiên cũng không dám làm loạn như vậy, cũng không ồn ào đến mức này.

Trong phòng, nhân viên đoàn phim khoảng mười người.

Nhưng tất cả chỉ là người bình thường, còn phải sống trong ngành, không dám đắc tội với Vương Thân Nhiên.

Dù có cảm thông với Cố Tinh, cũng không ai dám can thiệp vào xung đột giữa hai diễn viên có chút tiếng tăm.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 129


Gần như ai cũng nghĩ, Cố Tinh lần này sẽ gặp rắc rối.

Trong ngành giải trí, không chỉ cần nói lý lẽ, mà còn phải xem ai điều khiển được nhiều thứ hơn, ví dụ như vốn liếng.

Tin đồn giữa Lâm Tri Thư và vị đại lão họ Trình kia, trông không giống như giả.

Nhìn bộ dạng của Vương Thân Nhiên, chắc chắn Cố Tinh đã bị chia tay.

"Cần lời giải thích?" Cố Tinh cúi nhìn bàn trang điểm, có chút tiếc vì không có thứ gì tiện tay.

Rồi, cậu cầm kịch bản, đánh cực kỳ chính xác vào mặt Vương Thân Nhiên: "Lời giải thích này đủ chưa? Bắt nạt một đứa trẻ, anh có mặt mũi không?"

Cố Tinh lại đánh Vương Thân Nhiên, thật mạnh mẽ!

Khoan đã, trẻ con?

Những người trước đó còn đang lo lắng, giờ bối rối nhìn về phía Cố Tinh.

Cả Kỷ Sơ Nhiên, người cao hơn Cố Tinh một cái đầu.

Cố Tinh da trắng, khung xương mảnh mai, rất có vẻ thiếu niên.

Không đúng, cậu ấy thực ra chỉ mới mười tám tuổi.

Nhìn lại Kỷ Sơ Nhiên, tuy không đen nhưng chắc chắn không trắng bằng Cố Tinh.

Rất đẹp trai, nhưng dường như không quan tâm đến khuôn mặt đó, ít nói và ăn mặc cũng tùy tiện, nên trông có chút thô kệch.

Hai người đứng cùng nhau, rõ ràng Cố Tinh trông nhỏ hơn.

Vậy nên, hành động bảo vệ đứa trẻ của Cố Tinh, lại còn một câu một đứa trẻ, thật sự làm người ta dở khóc dở cười.

Nhưng hôm nay, Kỷ Sơ Nhiên trông có vẻ khác.

Mặc quần âu và áo sơ mi, chân dài eo thon, nhìn hung dữ nhưng giống như con nhà giàu, không giống trợ lý.

Thực ra, Cố Tinh không gọi nhầm.

Lúc đầu cậu nghĩ Kỷ Sơ Nhiên lớn hơn mình một hai tuổi, sau này điều tra, phát hiện chỉ nhỏ hơn mình hai tháng.

Đúng vậy, điều tra.

Cố tổng đã gặp rất nhiều người, Kỷ Sơ Nhiên trông không giống người tốt, sự hung ác vô tình toát ra khiến người ta kinh sợ.

Cậu không nghĩ có gì sai, nên giữ người lại.

Nhưng Lâm Đình ngây ngô, Cố Tinh nếu không chắc chắn thì làm sao yên tâm để hai người ở chung một phòng.

Vương Thân Nhiên có chút e dè với Cố Tinh.

Cố Tinh thường không quan tâm đến anh ta, nhưng khi đã lạnh lùng, anh ta vẫn sợ.

Vương Thân Nhiên nói một câu "cậu đợi đấy", rồi không nói gì nữa.

Anh ta muốn đi tìm đạo diễn ngay, nhưng phải đi qua chỗ Cố Tinh đứng, nếu bị đá vào gầm bàn, mặt mũi sẽ mất hết.

Một cơn bão qua đi, bị Cố Tinh dập tắt bằng một cuốn kịch bản.

Tiểu An nhặt kịch bản lên đưa cho Cố Tinh, mỉm cười với cậu.

"Chỉ có cậu là tỉnh ý thôi sao? Nịnh nọt, người ta có để ý đến cậu không?" Vương Thân Nhiên liếc Tiểu An một cái.

Nhưng anh ta nói nhỏ, sợ làm Cố Tinh giận, nên nghe có vẻ như đang run rẩy.

Lâm Đình nhận ra sự khác thường trong trang phục của Kỷ Sơ Nhiên.

Cậu nhìn áo sơ mi của Kỷ Sơ Nhiên:

"Chắc đắt lắm nhỉ, tối qua anh không về là để đi mua đồ? Để trong đoàn phim mặc thì lãng phí quá, nhưng đẹp thật. Nếu anh muốn mặc, ừm... những ngày này việc nặng tôi lo."

Kỷ Sơ Nhiên cúi đầu, đôi mắt xám nâu không còn vẻ u ám thường thấy.

Cậu ta nói ngắn gọn: "Không cần."

Đúng lúc này, đạo diễn Lộ bước vào với vẻ mơ màng.

Ông nghi ngờ mình có làm lễ khai máy quá náo nhiệt không, sao mà đoàn phim liên tục có đại lão đến thăm, thậm chí còn có người ẩn nấp.

"Đạo diễn Lộ!" Vương Thân Nhiên nhìn thấy cứu tinh.

Trong một tuần Cố Tinh không có mặt, diễn xuất của anh ta trở lại bình thường, được đạo diễn Lộ khen ngợi nhiều lần, sự tự tin để tố cáo cũng đến từ đó.

Nhưng đạo diễn Lộ lúc này không rảnh để quan tâm Vương Thân Nhiên.

Thậm chí vì trong lòng còn chuyện, ông không nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng.

Mọi người thấy đạo diễn Lộ vào, nhưng ông lại nhường đường sang một bên.

Điều này có nghĩa là phía sau còn có người quan trọng hơn.

Người đàn ông trung niên mặc bộ vest toàn bộ, nhìn đã thấy nóng.

Nhưng rõ ràng ông ta không cảm thấy vậy, khiêm tốn gật đầu với đạo diễn Lộ, ánh mắt khóa chặt vào Kỷ Sơ Nhiên, hơi cúi đầu: "Kỷ thiếu gia, đến giờ rồi, cậu nên về với tôi."

Kỷ thiếu gia... Kỷ thiếu gia?

Mặt Vương Thân Nhiên hơi biến sắc.

Anh ta đột nhiên nhớ ra một số kiến thức học được khi theo Chu thiếu.

Kinh Thị có bốn gia tộc đỉnh cao, gồm Trình, Chu, Kỷ, Tiêu.

Nhưng nhà họ Kỷ chỉ có một đại thiếu gia, tuổi tác tương đương với Chu thiếu, nghe nói sức khỏe không tốt, ít khi ra ngoài.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi, anh ta nghĩ.

Nếu Cố tổng biết suy đoán của Vương Thân Nhiên, có lẽ sẽ cho anh ta điểm năm mươi điểm.

Phần sau Vương Thân Nhiên đã đoán sai.

Rất ít người biết, thế hệ này của nhà họ Kỷ thực ra có hai con trai.

Mọi người chỉ biết đại thiếu gia tiếp quản sản nghiệp nhà họ Kỷ, nhưng ít người biết đến tiểu Kỷ thiếu gia.

Bốn năm trước, tiểu thiếu gia nhà họ Kỷ, Kỷ Sơ Nhiên, vẫn là đứa trẻ nhà người ta trong giới hào môn.

IQ 150, từ nhỏ đã nhảy lớp, mười bốn tuổi đã thi đỗ trường đại học hàng đầu quốc tế.

Trước khi ra nước ngoài, nhà họ Kỷ tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ mười bốn cho cậu.

Ngày hôm đó, cậu bị bắt vào tù với tội danh cố ý giết người.
 
Back
Top Bottom