Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 110


Sau khi giải quyết xong xuôi, đã gần mười một giờ tối.

Cố Tinh nghĩ rằng mình sẽ về nhà, nhưng lại bị Trình Đông Húc kéo lại.

Anh nắm cổ cậu, cúi xuống hôn, giọng khàn khàn như đang kìm nén điều gì dó: "Trên lầu có phòng."

Dừng lại một chút, anh cười khẽ: "Hay là, cậu muốn trên xe?"

Cố Tinh: "..."

Trình Đông Húc quyết định dứt khoát: "Vậy thì lên lầu."

Khi nhìn thấy Cố Tinh xử lý quyết liệt mấy người trong phòng, anh có một loại xúc động.

Không chỉ là xúc động sinh lý, dường như máu trong người anh cũng theo sự sắc bén mạnh mẽ của cậu mà sôi sùng sục, như muốn bùng cháy.

Ý nghĩ muốn chiếm hữu cậu bé trước mắt chưa bao giờ mạnh mẽ như lúc này.

Về sau có thể trở nên nghiêm trọng hơn không, Trình Đông Húc không biết, nhưng đã bắt đầu mong đợi.

Tiêu Dẫn nôn trong nhà vệ sinh, mở cửa ra để hít thở.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở hai người vừa bước vào cửa quán bar: "Anh Húc?"

Dù cách xa, Tiêu Dẫn vẫn xác định được Trinh Đông Húc đang cười, nghiêng đầu cười với người bên cạnh, còn tiện tay vuốt tóc người đó.

Nụ cười và hành động thân mật như vậy, anh chưa bao giờ thấy, ngay cả sáu năm trước.

Sao có thể như vậy?

Anh Húc ngoài công việc thì lúc nào cũng lạnh nhạt đến mức gần như không có d*c v*ng, hoá ra khi ở riêng với Cố Tinh lại thế này?

Đó không phải là sự quan tâm và cưng chiều dành cho thế thân hay người tình nhỏ.

Dù chỉ là một thoáng nhìn, dù ở xa, biểu cảm trên khuôn mặt có chút mờ nhạt, nhưng trực giác đã khiến Tiêu Dẫn cảm thấy lẫn lộn.

Tiêu Dẫn đã quyết định quên Lâm Tri Thư, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng trong lòng anh như có một lỗ hổng lớn, khiến hai ngày nay anh chìm đắm trong quán bar, dùng rượu và sự ồn ào đế làm tê liệt bản thân.

Anh Húc, anh Húc cũng từ bỏ Lâm Tri Thư rồi sao?

Hay là, điều anh nghĩ là chờ đợi thực ra chỉ là ảo tưởng của riêng mình.

Trình Đông Húc nhận cuộc gọi của Tiêu Dẫn khi vừa đưa Cố Tinh lên phòng trên lầu của quán bar.

Đó là phòng Chu Duẫn Chi đặc biệt để dành cho anh, được dọn dẹp hàng ngày nhưng không cho khách ở, sạch sẽ và là phong cách trang trí mà anh thích.

Trình Đông Húc nghĩ Tiêu Dẫn gọi anh ra uống rượu, định từ chối.

Nhưng đối phương lại vừa như say vừa như khóc: "Anh Húc, cầu xin anh, tôi đang ở dưới lầu, tôi biết anh đang ở đây, chúng ta gặp nhau một chút, được không?"

Tiêu Dẫn là người ôn hoà, nhã nhặn, điều khiến người khác không hài lòng nhất có lẽ chỉ là tính trăng hoa.

Nhưng một người như vậy, giờ lại nói từ "cầu xin", Trình Đông Húc dù sao cũng phải đi xem, để chắc chắn rằng anh ta không gặp phải khó khăn gì.

"Chờ tôi nửa tiếng, được không? Nếu tôi khong quay lại, tự mình ngủ trước." Trình Đông Húc xin lỗi hôn lên môi chàng trai.

"Được." Cố Tinh đồng ý.

Việc của bá tổng không giống nhau, nhưng có thể rời đi vào nửa đêm, tám phần là chuyện không nhỏ.

Cố Tinh biết điều, nên đẩy anh ra, mắt lại không kìm được nhìn về phía phần quần căng phồng của đối phương: "Anh chắc là đi ra ngoài được không?"

Trình Đông Húc vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ôm lấy cậu và hôn sâu, mãnh liệt rồi đưa cậu về giường: "Cậu tránh xa tôi một chút, là được."

Anh lui về phía cửa, hít thở sâu, bình tĩnh ít nhất mười phút, rồi mới mở cửa ra ngoài.

Trình Đông Húc tìm thấy Tiêu Dẫn khi anh ta đang ngồi trên sàn nhà.

Phòng ngập tràn mùi rượu.

Anh muốn đỡ người lên, nhưng lại bị đẩy ra.

"Anh Húc, không phải anh ghét chỗ này ồn ào sao, Cố Tinh bám theo anh đến đây?" Tiêu Dẫn nhìn anh với vẻ chế giễu, không biết là cười nhạo chính mình hay cái gì khác.

Trình Đông Húc không thích Tiêu Dẫn nhắc đến Cố Tinh với sự khinh miệt mơ hồ.

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Anh nhíu mày, không còn lo lắng rằng Tiêu Dẫn gặp rắc rối, chợt nhận ra: "Hóa ra là vì tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện giữa chúng ta, không cần kéo người khác vào."

"Người khác... Cố Tinh ở chỗ anh mà vẫn là người khác sao?" Tiêu Dẫn như khóc như cười.

Anh tháo kính, lau mặt: "Vậy Lâm Tri Thư tính là gì?"

"Đó là chuyện của tôi." Trình Đông Húc lạnh mặt.

"Hừ, trước hôm nay, tôi luôn nghĩ đó là chuyện của anh, nên tôi đã nhịn suốt sáu năm, tôi coi anh là anh em, không dám vượt quá giới hạn, nhưng còn anh? Vì sao thứ mà tôi khao khát đến chết, anh lại không thèm để ý, ra nước ngoài gặp cậu ấy một lần cũng khó đến vậy sao?" Tiêu Dẫn cuối cùng gào lên.

"Tôi thích Lâm Tri Thư..."

"Đúng, tôi thích cậu ấy, nhiều năm rồi!" Tiêu Dẫn tự nói: "Anh biết vì sao tôi cuối cùng dám nói ra không? Tôi từ bỏ rồi! Tôi từ bỏ cậu ấy rồi, nên không còn cảm thấy có lỗi với anh, còn anh? Nếu sớm biết anh không có khả năng, tôi đã sớm hành động, nhưng bây giờ, tôi không còn sức để yêu cậu ấy nữa..."

Trình Đông Húc không nói nên lời.

Nếu không nghe tận tai, anh không thể tưởng tượng được rằng Tiêu Dẫn, người gần như tháng nào cũng thay người, lại là một người si tình.

Người mà anh ta thích, lại chính là Lâm Tri Thư, người suýt chút nữa đã ở bên anh.

Lâu sau, Trình Đông Húc lấy hộp thuốc trên bàn, châm một điếu đưa cho Tiêu Dẫn, rồi tự mình cũng châm một điếu: "Tôi không biết cậu lại... xin lỗi."

Là xin lỗi vì không nhận ra tình cảm của anh em, chứ không phải "xin lỗi" vì đã làm sai.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 111


Phòng rơi vào im lặng.

Một điếu thuốc cháy được nửa chừng, Tiêu Dẫn bình tĩnh hơn nhiều, cũng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có: "Anh Húc, tôi biết hôm nay làm vậy là quá đáng, anh không sai, có lẽ là do tôi tự mình đa tình, đợi lâu quá, nếu hai người không ở bên nhau, tôi cũng không biết bao nhiêu năm ẩn nhẫn và kìm nén của mình rốt cuộc là vì điều gì."

Nhiều năm yêu thầm, vừa là mặt nạ vừa là gánh nặng.

Giờ bỏ đi, Tiêu Dẫn vừa thấy nhẹ nhõm, lại có chút mệt mỏi vô định.

Anh thở dài, như đang tán gẫu: "Cậu ấy nói sẽ về, nhưng lại thay đổi, rốt cuộc anh và cậu ấy thế nào, hình phạt dành cho nhà họ Lâm chưa đủ sao, bỏ nửa gia sản trong nước, coi như bị đuổi ra nước ngoài, anh xa lánh cậu ấy vì điều đó? Tôi không tin. Cố Tinh chỉ là thế thân, tất nhiên, anh chưa từng nói vậy, nhưng tôi thấy cậu ta lần đầu tiên đã biết, bây giờ anh thực sự nghĩ gì?"

Lâm Tri Thư từng định quay lại?

Trình Đông Húc không biết chuyện này.

Nhưng để hỏi, cảm giác muốn hỏi không mạnh mẽ , anh đơn giản coi như không nghe thấy.

Nhớ đến Cố Tinh vẫn còn trên lầu, với thói quen của cậu nhóc là không thể thiếu ngủ, chắc giờ đã ngủ rồi.

Trình Đông Húc cũng ngồi bệt xuống sàn như Tiêu Dẫn, rất nghiêm túc: "Cố Tinh không phải thế thân, nói thêm nữa là sỉ nhục người khác."

Tiêu Dẫn ném cho Trình Đông Húc một lon bia: "Tôi biết, Cố Tinh... thật sự không bình thường."

Nói ra rồi, bầu không khí giữa hai người liền dịu lại.

Trình Đông Húc vỗ vai Tiêu Dẫn: "Tôi đã từng ra nước ngoài, Cố Tinh, tôi muốn thử một lần với cậu ấy, cậu ấy xứng đáng."

Hai câu nói không liên quan gì đến nhau, nhưng Tiêu Dẫn hiểu rõ.

Anh định hỏi thêm, nhưng Trình Đông Húc kéo anh đứng lên: "Được rồi, đi tắm rồi ngủ một giấc ngon lành."

Đó coi như là kết thúc chủ đề này.

Tiêu Dẫn cuối cùng hỏi: "Anh Húc, anh còn yêu Lâm Tri Thư không?"

Trình Đông Húc không trả lời, hoặc có thể nói chính anh cũng không biết câu trả lời.

Chấp niệm và tình yêu đã từ lâu không rõ ràng.

Điều chắc chắn là, anh quyết định rời xa vòng xoáy này, bởi vì sự tồn tại của Cố Tinh.

Tiêu Dẫn biết hỏi thêm cũng không có ích, nên không ép buộc.

Tính cách của Trình Đông Húc, nếu anh chưa đạt được mục tiêu thì sẽ không bỏ cuộc, trừ khi vấn đề nằm ở Lâm Tri Thư.

Còn về Cố Tinh, Trình Đông Húc đã nói rõ muốn thử một lần, hai người thực sự rất hợp nhau.

Lâm Tri Thư... Lâm Tri Thư, không trở về cũng tốt, mỗi người đều bình yên.

Trình Đông Húc không đi thang máy, mà từ tầng hai đi bộ lên tầng sáu, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.

Anh thực sự đã từng ra nước ngoài, từ khi trở về từ quân đội, thậm chí không ngại bỏ qua tất cả những thành tựu trước đây, đánh gãy vệ sĩ của ông nội chỉ để nói với Lâm Tri Thư rằng anh có thể bảo vệ cậu ta.

Là đàn ông, khi đối diện với sự việc thì phải gánh vác.

Nhưng Lâm Tri Thư... Lâm Tri Thư lại không muốn cùng anh gánh vác, thậm chí còn giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh...

Trình Đông Húc nhìn đồng hồ trước cửa, đã hơn một giờ.

Nhưng khi mở cửa ra, anh phát hiện Cố Tình chưa ngủ, nửa ngồi dựa vào đầu giường chơi điện thoại, nhìn thấy anh bước vào, cười hỏi: "Xong việc rồi?"

Trình Đông Húc dừng bước, như bị đối phương làm giật mình, rất nhẹ nhàng và dịu dàng trả lời: "Xong rồi, đang chờ tôi sao?"

Anh gần như chưa bao giờ thấy Cố Tình thức khuya, nên... là đang chờ anh sao?

Cảm giác có người chờ đợi bạn vào đêm khuya, để lại cho bạn một ngọn đèn và một nụ cười, thực sự không thể diễn tả bằng lời.

Điều Trình Đông Húc có thể và muốn làm chỉ là ôm chặt chàng trai trước mặt vào lòng.

Ôm rất lâu, tốt nhất là không bao giờ buông tay, thậm chí sinh ra một nỗi sợ hãi như đám mây tan và mảnh kính vỡ.

May mắn thay, trước khi anh nhận ra tình cảm của mình, chàng trai vẫn ở bên cạnh anh.

Chỉ là nghĩ đến vụ cãi vã về hợp đồng không lâu trước đây, Trình Đông Húc biết dù anh có bày tỏ tình cảm, Cố Tinh cũng sẽ coi đó là trò đùa, nên anh quyết định chờ thêm.

Trình Đông Húc đoán đúng, nếu Cố Tinh thực sự nghe anh nói thích, phản ứng đầu tiên chắc chắn là Trình bá tổng có phải đang muốn chơi trò mới không.

Dám thử mới có thể tận hưởng nhiều niềm vui hơn, cậu tất nhiên sẽ đồng ý.

Bây giờ thì, Cố tổng bị ôm rất lâu, có chút không quen.

Tuy nhiên, cậu không nói gì, còn thuận theo v**t v* lưng Trình bá tổng như vuốt một con chó lớn, dù không biết tại sao anh lại kỳ lạ như vậy, nhưng an ủi một chút thì không bao giờ sai

Rồi, đối phương ôm cậu gần ba phút, cuối cùng hôn lên trán cậu một cái.

"Tôi đi tắm." Trình Đông Húc nói.

Đêm đó, hai người chỉ có một lần.

Rất lâu và rất dịu dàng, lại đặc biệt mới mẻ và k*ch th*ch.

Cố Tinh tận hưởng toàn bộ, sau đó nằm sấp trên ngực đầy mồ hôi của Trình bá tổng, thoải mái thở dài.

Cậu hôn lên ngực đối phương một cái, cảm nhận vật gì đó bên trong cơ thể lại bắt đầu nảy nở, lười biếng nói: "Đừng, tôi không thức đến giờ này vì chuyện này, cảm ơn anh vì tất cả, anh Trình, thật lòng."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 112


"Cảm ơn gì?" Trình Đông Húc vuốt trán đầy mồ hôi của cậu bé.

"Thì nhiều thứ lắm, hôm nay anh giữ trật tự, trước đây những hợp đồng quảng cáo... anh đừng phủ nhận, một hợp đồng do anh Tề đàm phán tôi tin, nhưng hết hợp đồng này đến hợp đồng khác đều chất lượng cao, như nhặt được vậy, dù sao nước béo không chảy lung tung, đúng không Trình tổng? Tôi sẽ không làm công ty thua lỗ." Cố Tinh nói.

Sau khi Trình Đông Húc rời đi, cậu đã quen kiểm tra lại tình hình.

Kết luận rằng nếu Trình Đông Húc không đến, sự việc hôm nay sẽ không được giải quyết nhanh như vậy.

Cậu phải thừa nhận điều này và bày tỏ thái độ.

Đồng thời, Cố Tinh cũng cảm thấy Trình bá tổng đối với mình thực sự rất tốt, lúc đầu quyết định ở lại làm người tình nhỏ, không hề thiệt thòi chút nào.

Thẳng thắn mà nói, nếu Cố Tinh là người bao nuôi một tình nhân nhỏ, cậu sẽ phải thích đến mức nào để chăm sóc như vậy.

Tất nhiên, cậu thực sự cũng rất quý người này, có lẽ, Cố tổng tự hào một chút.

"Tôi sẵn lòng, không cần cảm ơn." Trình Đông Húc ôm lấy cậu bé đứng dậy.

Hai người tắm rửa, anh vẫn rất tỉnh táo, nhưng nhìn thấy Cố Tinh mệt đến mức mắt không mở nổi, anh lại không nỡ làm phiền cậu.

Ban đêm, Cố Tinh gặp ác mộng.

Giấc mơ đưa cậu trở lại lúc chết đột ngột, ngực như bị đá nặng ngàn cân đè lên, cơ thể không kiểm soát được co rúm, co giật, tầm nhìn dần dần mờ đi, cuối cùng chỉ còn là bóng tối.

Mở mắt ra, trên ngực là cánh tay mạnh mẽ, gân guốc.

Là Trình Đông Húc ôm chặt cậu vào lòng.

Cố Tinh bình tĩnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng gỡ tay Trình bá tổng ra rồi đi vào phòng vệ sinh.

Cậu rửa mặt, nhìn chằm chằm vào người trong gương, rồi quay lại giường.

Cố tổng biết tại sao mình lại gặp ác mộng.

Dù cái chết đã ở đó, cậu vẫn bắt đầu khao khát nắm giữ quyền lực, như ở kiếp trước.

Sự yên bình tất nhiên là tốt, nhưng sống trong yên bình mà không đề phòng là bản năng của cậu.

Cậu cảm thấy may mắn vì Trình Đông Húc đã đến cùng, giúp mấy cô gái thoát khỏi nguy hiểm nhanh hơn, nhưng việc gì cũng dựa vào người khác không phải là phong cách của Cố tổng.

Dù Trình bá tổng không ngại can thiệp thêm một lần nữa, nhưng Cố Tinh không thể yên lòng chấp nhận.

Dựa vào núi thì núi đổ, cậu và Trình bá tổng sẽ không lâu dài, nhưng trong thế giới này cậu có lẽ phải sống cả đời, thực sự phải vì sự lo lắng mà bỏ qua mọi thứ?

Cố Tình không muốn suy nghĩ thấu đáo vấn đề này ngay lập tức.

Dục tốc bất đạt, ngay cả khi muốn quay lại làm bá tổng, cậu cũng không thể để bản thân căng thẳng như kiếp trước.

Cậu kéo nửa cái chăn, nằm ổn định lại, nhắm mắt.

Không hề hay biết người đàn ông nằm bên cạnh, cánh tay từng ôm lấy cậu, giờ đây đang trống vắng co lại.

Ở phía Tây Bắc xa xôi, Chu Duẫn Chi nhận được cuộc gọi từ quản lý quán bar Nguyệt Bán.

Trình thiếu là bạn của ông chủ, quản lý liền đặc biệt tiếp đãi, nhưng có chuyện gì xảy ra, vẫn phải báo cáo cho ông chủ để yên tâm.

Quản lý không ngờ rằng, trọng tâm chú ý của ông chủ lại khác thường.

Đầu dây bên kia hỏi vội vàng: "Người đánh là một cậu thiếu niên? Trông như thế nào?"

Sau khi báo cáo xong, quản lý nghe thấy một tiếng chửi thề rồi điện thoại bị cúp.

Quản lý: "..." Trọng điểm chẳng lẽ không phải là Trình thiếu đã đến và rất nhiều con cháu nhà giàu bị đánh sao?

Chu Duẫn Chi thực sự đang ở Tây Bắc.

Việc kinh doanh của anh ta không thể xử lý chậm như vậy.

Nhưng không biết từ đâu nghe được một câu rất ngọt ngào rằng nếu ở lại đây, có thể hít thở cùng một không khí với người trong lòng.

Chu Duẫn Chi khi đó suýt nữa bị ngọt đến buốt răng, nhưng với tâm trạng âm thầm, anh vẫn khó chịu mà làm theo.

Kết quả là, thằng nhóc đó quay lại Kinh Thị rồi?

Vậy thì mình ở đây ăn cát, không khí khô hanh đến mức dễ chảy máu mũi, tất cả đều là tự mình đa tình?!

.

Năm ngày trôi qua nhanh chóng.

Cố Tinh bay chuyến bay chiều cuối cùng, buổi sáng còn ghé qua Đại học Kinh Thị để báo danh.

Đúng vậy, nguyên chủ đã đậu vào trường đại học hàng đầu của nước nhà.

Ban đầu cậu muốn học diễn xuất hơn, nhưng vì di nguyện của mẹ, nên vẫn chọn ngành tài chính trái với ý muốn.

Cố Tinh đến thế giới này vào tháng tư.

Bởi vì nhận vai nam thứ trong "Sư Tôn", rất hiếm khi không phải vai nam thứ bảy, thứ tám, nên đã xin nghỉ, sẽ bổ sung kỳ thi vào năm học đầu tiên khi nhập học.

Nói cách khác, cuối tháng chín, Cố Tinh phải trở lại để thi lại.

Cố tổng vốn là học bá, học thần thậm chí đã nhảy lớp: "..."

Thi lại thì cậu không có kinh nghiệm, nhưng vấn đề chắc không lớn.

Cậu đã học song bằng đại học, tài chính là một trong số đó, và nguyên tác dựa trên thế giới thực, nên việc ứng phó với kỳ thi là đủ.

Cố tổng rộng rãi, mua cho Lâm Đình và Kỷ Sơ Nhiên vé hạng nhất.

Lâm Đình hiếm hoi ngồi cạnh Kỷ Sơ Nhiên, cầm tài liệu học tập hỏi cậu ta vấn đề.

Kỷ Sơ Nhiên nửa mở mắt, dáng vẻ mệt mỏi và u ám, trông như bị hành hạ.

Lâm Đình cúi người xoa cánh tay cho cậu ta, nhỏ giọng: "Giải thích lại lần nữa, lần nữa có khi tôi sẽ hiểu."

Cố tổng không khỏi mỉm cười, cũng không làm phiền họ, nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau, cậu cảm thấy có người ngồi cạnh.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 113


Ban đầu cậu không định mở mắt nhìn, cho đến khi người bên cạnh nắm lấy tay cậu, còn bóp nhẹ lòng bàn tay.

Hành động này rất quen thuộc.

Cố Tinh mở mắt, và không ngoài dự đoán, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn.

Người đối diện ngón tay cái v**t v* lòng bàn tay cậu, không chán nản: "Ngủ đi, tôi sẽ không rời đi khi cậu ngủ."

Cố tổng: "..."

Tôi cảm ơn anh, đánh thức tôi rồi lại bảo tôi ngủ, có ngủ được không?

Khoan đã, hình như có gì đó không đúng.

Hai đứa trẻ bên cạnh đang học, đồng loạt nhìn qua, một đứa mắt tròn xoe, một đứa u ám nhưng ngạc nhiên.

Cố Tinh muốn rút tay lại, nhưng không thành công.

Cậu khô khan giải thích: "Gặp một người bạn, hai người cứ tiếp tục."

Lâm Đình: "Bạn... trai?"

Cố Tinh chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh đã khẳng định: "Phải, cảm ơn các cậu đã chăm sóc Cố Tinh, tôi đã mua quà, ngày mai sẽ gửi đến đoàn phim."

Lâm Đình: "......!!!"

Kỷ Sơ Nhiên không thể nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của Lâm Đình, liền bẻ mặt cậu ta lại: "Chăm chỉ vào!" rồi quay sang Trình Đông Húc một cách máy móc: "Cảm ơn."

Lâu lắm rồi, Kỷ Sơ Nhiên mới biết Cố Tinh còn có bạn trai.

Cậu theo dõi nửa tháng, rõ ràng không có dấu hiệu gì.

Nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

Dù tình hình hiện tại có chút kỳ lạ, nhưng Cố Tinh không phải là người dễ bị ép buộc.

Vì vậy, có lẽ không cần phải hỏi nhiều.

Ở một khu du lịch xa xôi, Tổng Cần nhanh chóng bước vào chế độ mua sắm càn quét.

Những thứ mà cậu bé mười bảy, mười tám tuổi thích thì nhiều vô kể.

Câu trả lời chuẩn là, cái gì đắt tiền chắc chắn không sai, vừa đắt vừa nhiều loại, vận chuyển bằng đường hàng không đến, chắc chắn không mắc sai lầm.

Trình Đông Húc ở lại đoàn làm phim hai ngày.

Anh chiếm cứ phòng của Cố Tinh một cách tự nhiên, còn chiếm luôn toàn bộ thời gian buổi tối của cậu.

Lâm Đình không vui.

Anh Cố là người tốt như vậy, sao có thể dễ dàng bị người khác dụ dỗ?

Nhưng Trình tổng nhìn quá xuất sắc, khiến người ta phải ngước nhìn, cậu không có lý do và cũng không có vị trí để can thiệp.

Chỉ là, khó tránh khỏi cảm giác như cải trắng bị heo ủi mất.

Lâm Đình lăn lộn cả đêm không ngủ được.

Kỷ Sơ Nhiên vốn đã khó ngủ, sáng hôm sau với quầng thâm dưới mắt, mặt ủ rũ đặt một tập tài liệu vào tay cậu.

Nội dung tài liệu bao gồm nhưng không giới hạn về xuất thân, trình độ học vấn, tài sản và số đo của Trình Đông Húc, cũng như lịch sử tình cảm trong năm năm gần đây.

Dĩ nhiên, mục cuối cùng ghi: Không.

Lâm Đình: "...!!!"

Tâm trạng của cậu lập tức thay đổi, dù Trình tổng có chiếm được Cố - cải trắng - Tinh, nhưng con heo đính kim cương không dễ tìm, tạm thời cứ quan sát xem sao?

Buổi tối, trong hộp cơm của Kỷ Sơ Nhiên có thêm một cái đùi gà.

Nhìn thoáng qua thiếu niên ngồi đối diện khuôn mặt trắng trẻo, tươi cười, cậu ghét bỏ đẩy cái đùi gà, rồi cắn một miếng.

Trình Đông Húc ở lại đoàn làm phim hai ngày, Vương Thân Nhiên như chuột gặp mèo.

Cố Tinh rất lạ, hỏi Trình Đông Húc nhưng anh cũng không nói rõ, nên cậu đành gạt chuyện đó ra sau.

Vương Thân Nhiên mỗi ngày đều phải nhận sự tấn công dồn dập từ quản lý.

Lý do là mỗi ngày mất một hợp đồng quảng cáo, toàn là những hợp đồng lớn, ai mà chịu nổi.

.

Cuối tháng chín.

Những cây bạch dương nhỏ trong thị trấn phủ đầy lá vàng rực rỡ trên đường phố, vừa tươi mát vừa u buồn.

Cố Tinh nhận được cuộc gọi từ Cố Hằng Viễn.

Đối phương thân thiết, ấm áp như cậu mới là cha, kéo dài cuộc trò chuyện nhớ lại về mẹ của cậu, rồi nói rằng căn nhà lớn của nhà họ Ngô có nhiều kỷ niệm đẹp sau khi mẹ cậu kết hôn, lời nói tràn đầy sự tiếc nuối.

Cố Tinh thông cảm: "Ngài Cố yên tâm, mẹ tôi biết ông nhớ bà như vậy, chắc sẽ vui vẻ mà đến gặp ông trong giấc mơ. Ông thực ra muốn thảo luận về di chúc mà bà lập trước đây, đúng không? Không vấn đề gì, tôi sẽ về sau hai ngày nữa, chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp."

Biết rằng căn nhà lớn của nhà họ Ngô rất có khả năng được chính phủ thu mua với giá cao, Cố Hằng Viễn muốn lừa cậu về: "..."

Còn nữa, gặp nhau trong mơ là cái gì vậy?

Cố Tinh đang nguyền rủa ông ta!

Cố Hằng Viễn cúp điện thoại mới nhận ra, sắc mặt tái xanh.

Nhưng ngay lập tức, ông ta không còn bận tâm về chuyện nhập mộng nữa.

Cố Tình nhắc đến di chúc có ý gì.

Cánh đã cứng cáp, muốn tự bay sao?

Cúp điện thoại, sắc mặt Cố Hằng Viễn tối sầm lại.

Nếu biết trước khu nhà cổ của nhà họ Ngô sẽ có giá trị như ngày hôm nay, ông đã không đuổi Cố Tinh đi.

Không biết cậu đã học được những gì từ Trình thiếu, nhưng tính khí của Cố Tinh ngày càng cứng rắn, không hề để ông ta vào mắt!

Còn về di chúc.

Trước khi qua đời, Ngô Nhã Vận đã lập di chúc vì Cố Tinh chưa đủ tuổi, sau khi cậu đủ 18 sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản của bà, không ai có thể can thiệp hay thay đổi.

Điều đáng ghét là Ngô Nhã Vận đã ủy thác cho Hoắc Chính Trạch, khiến Cố Hằng Viễn không thể động vào.

Nói rằng vì thất vọng với ông, nên bà phải tìm một người chứng nhận khác, ông ta không tin bà không lén lút qua lại với Hoắc Chính Trạch!
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 114


Cố Hằng Viễn bị cuộc gọi của Cố Tinh làm cho tâm thần bất an.

Sau khi gọi điện xong, Cố Tinh lập tức để chuyện này ra sau đầu, lắng nghe đạo diễn Lộ chỉ đạo cảnh quay.

Quay phim cần xem xét rất nhiều yếu tố.

Không phải là cứ theo trình tự từ đầu đến cuối kịch bản mà quay, mà có thể quay các cảnh theo thứ tự linh hoạt.

Hôm nay Cố Tinh phải quay một cảnh đấu súng.

Cảnh này là khi Cận Khiêm Tuấn đã lộ thân phận gián điệp và cùng với Văn Vũ do Vương Thân Nhiên thủ vai, trốn chạy dưới sự truy đuổi của kẻ thù.

Trong quá trình đó, Văn Vũ bị bắn và ngã xuống trong hẻm.

Anh yêu cầu Cận Khiêm Tuấn do Cố Tinh thủ vai chạy trước, nhưng người sau lại kiên quyết kéo anh cùng trốn dưới gầm cầu, kiên quyết cứu mạng anh.

Văn Vũ từng ganh ghét Cận Khiêm Tuấn, gián tiếp gây ra sự lụi tàn của nhà họ Cận, cha mẹ Cận bị giết thảm.

Đến giờ phút này, anh ta bị sự hy sinh của Cận Khiêm Tuấn vì sự nghiệp cách mạng làm cảm động, thề sẽ không phụ lòng cứu mạng của Cận Khiêm Tuấn.

Hai người từng thù địch nhau, nhưng phải hợp tác trong sự nghiệp cách mạng, đến lúc này mới hóa giải hiềm khích.

Cảnh này là một cảnh nổi tiếng trong phim, đạo diễn Lộ rất coi trọng.

Tuy nhiên, Vương Thân Nhiên liên tục mắc lỗi.

Không phải là trong cảnh đấu súng giành vị trí của Cố Tinh, thì là khi thể hiện sự cảm kích, nhìn không giống như đang xúc động, mà giống như một kẻ giả tạo không che giấu được đuôi cáo.

Đạo diễn vốn có tính tình ôn hòa, suýt nữa không kiềm chế được mà đá vào máy quay.

Ông nhìn trái nhìn phải, giật lấy kịch bản từ phó đạo diễn, ném mạnh xuống e: "Vương Thân Nhiên, cậu là heo chuyển kiếp à? Cậu là chiến sĩ cách mạng, không phải tên côn đồ hèn mọn, cậu xem cái biểu cảm khi chạy trốn của cậu, như tên cướp đang vơ vét của cải vậy, còn cảnh trước, đến khóc cũng không biết, có cần tôi cho cậu ngâm mình trong nước hành tây không?"

Vương Thân Nhiên mặt mày căng cứng: "Xin lỗi, đạo diễn, cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ làm được..."

"Cơ hội cái gì mà cơ hội!" Đạo diễn Lộ giận dữ quay lưng lại: "Mọi người nghỉ 15 phút!"

Dù trời không nóng, nhưng Cố Tinh phải vừa chạy vừa kéo một người lớn trốn dưới gầm cầu, mệt đến bở hơi tai.

Tuy nhiên, cậu vừa quay đầu lại, Lâm Đình đã cầm quạt nhỏ chạy đến quạt gió, Kỷ Sơ Nhiên mở nắp chai đưa cho cậu nước khoáng, không chậm trễ chút nào.

"Anh thật sự chịu khổ rồi." Lâm Đình bực bội liếc Vương Thân Nhiên.

Cậu hiểu rõ nhất lý do tại sao Vương Thân Nhiên luôn mắc lỗi trong cảnh này.

Vương Thân Nhiên ghét anh Cố không phải chỉ một hai ngày.

Diễn cảnh nghiến răng nghiến lợi chắc chắn một lần là qua, nhưng để diễn cảnh cảm kích thì phải tốn biết bao nhiêu sức lực!

Vương Thân Nhiên nhận ra, tức giận trừng mắt nhìn lại.

Nhưng Lâm Đình đã quay lưng lại, chỉ để lại cho anh ta một cái gáy.

Đang định không chịu nổi mà chửi thề, Vương Thân Nhiên đối diện với một đôi mắt u ám, lạnh lẽo của Kỷ Sơ Nhiên.

Anh ta giật mình, không tự nhiên quay đi.

Khi ba người đi ra lề đường nghỉ ngơi, Vương Thân Nhiên tức giận nhổ một bãi nước bọt.

Đạo diễn thiên vị đến mức không còn gì để nói!

Rõ ràng anh ta mới là nam thứ.

Cảnh quay hôm nay, vốn dĩ là Văn Vũ phải bảo vệ Cận Khiêm Tuấn chạy trốn, tại sao lại đổi thành Văn Vũ phải trúng đạn?

Còn Cận Khiêm Tuấn do Cố Tinh thủ vai, từ một thư sinh yếu đuối lại trở thành người đã từng bí mật học võ.

Một núi không thể có hai hổ, nếu không tranh giành trước ống kính, chẳng phải sẽ bị cắt thành cảnh nền sao?

Nếu đạo diễn Lộ biết suy nghĩ của Vương Thân Nhiên, chắc chắn sẽ tức đến ngất.

Ông ta thực ra muốn để lại cảnh tốt cho Vương Thân Nhiên, nhưng diễn xuất của anh ta lên xuống thất thường, kiêu ngạo, diễn cảnh đánh đấm cũng không đẹp mắt như Cố Tinh, nếu không dùng Cố Tinh, sau này phim chiếu làm sao hấp dẫn khán giả?

"Đồ vô dụng, trời nóng mà uống nước ẩm, muốn nóng chết tôi sao?" Vương Thân Nhiên ném cốc nước chưa đậy nắp vào tay Tiểu An.

Tiểu An lúng túng đón lấy cốc, không để ý đến quần áo bị ướt nhiều: "Nhưng anh có hội chứng ruột k*ch th*ch, lúc giao mùa..."

Vương Thân Nhiên không thèm để ý đến lời lảm nhảm của Tiểu An, giận dữ quay đi.

Đi qua hai diễn viên quần chúng, thấy một người trong số đó bị nước bắn vào chân, anh ta không khỏi thở hổn hển.

Cố Tinh không phải nhờ khuôn mặt để kiếm cơm sao.

Nếu mà...

Không được!

Vương Thân Nhiên nén xuống suy nghĩ độc ác.

Muốn người khác không biết trừ khi mình không làm, nếu lỡ gây hại cho mình thì sao?

Không đáng!

Sau một ngày quay phim, Cố Tinh đến tìm đạo diễn Lộ: "Đạo diễn Lộ, có muốn cùng ăn đêm không?"

Đạo diễn Lộ cười hỏi liệu có phải Cố Tinh mời, nhận được câu trả lời khẳng định, liền giả vờ cảnh giác hỏi cậu: "Cậu nhóc, có phải lại muốn giảm bớt cảnh quay không? Không có cửa đâu!"

Sống chung mấy tháng, đạo diễn Lộ đã xem Cố Tinh như hậu bối yêu thích.

Ông ân cần khuyên bảo: "Gần đây trên mạng có trào lưu gì đó gọi là "cá mặn", cậu biết không? Trẻ tuổi như vậy đã muốn làm cá mặn rồi? Cậu không thấy lãng phí sao, nếu tôi ở độ tuổi và có vẻ ngoài như cậu..."

Đạo diễn Lộ lải nhải xong, chỉ thấy thiếu niên cười: "Ngài nói đúng, tôi sẽ sửa ngay, thêm cảnh là sự ưu ái của ngài mà, chỉ cần ngài nói là tôi nghe ngay. Chỉ là, gần đây ở Kinh Thị có chút việc..."

"Đang tính kế tôi đó hả!" Đạo diễn Lộ vỗ vai Cố Tinh, lại bắt đầu suy nghĩ về việc thêm cảnh: "Vậy thì xem tối nay cậu mời tôi ăn gì nào."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 115


Đang nói chuyện, hai diễn viên đóng vai nam nữ chính cũng đến gần.

Cả hai đều là tiền bối, nói muốn cùng nhau ăn tối.

Họ không thiếu bữa ăn đó.

Thực ra là muốn làm thân với Cố Tinh, một hậu bối có tiềm năng và dễ gần.

Cố Tinh biết được sự nâng đỡ của họ, tự nhiên không từ chối.

Cậu quyết định mời cả đoàn phim, trong thị trấn có mấy quán ăn họ thường lui tới, sau khi ăn xong ghi sổ dưới tên cậu là được.

Thời gian này, Trình Đông Húc còn đến thăm đoàn phim hai lần.

Mọi người trong đoàn biết người mà Cố Tinh giao du không phải người thường, nhưng cậu diễn xuất không kéo dài, tính cách rộng rãi, quan hệ rất tốt với mọi người trong đoàn, nên nhiều người vui vẻ đồng ý ngay.

Vương Thân Nhiên càng thêm tức giận, quay mặt xanh xám về khách sạn.

Tiểu An có chút ghen tỵ nhìn đám người tốp ba tốp bốn rời đi, nhưng Lâm Đình lén gọi cậu lại, cậu vẫn lắc đầu từ chối: "Không được, lát nữa... chắc chắn sẽ còn gọi tôi."

Lâm Đình bất đắc dĩ: "Vậy cậu cẩn thận chút, thay đổi ý định thì nói ra, anh Cố nói điều khoản đó là điều khoản bạo chúa, dù có kiện cũng chắc chắn sẽ thắng, tôi sẽ giúp cậu!"

Tiểu An gật đầu, nghĩ về thiếu niên ấm áp và kiên định đó, trong đôi mắt thường nhút nhát lóe lên sự biết ơn.

Kỷ Sơ Nhiên đứng đợi ở xa.

Nhìn từ xa, thấy hai người nói chuyện khá gần gũi ở góc hành lang, gương mặt vô cảm của cậu ta liền lạnh lại.

"Vẫn không đi," Lâm Đình bước đến bên Kỷ Sơ Nhiên, thở dài một hơi.

Một lúc sau lại bực bội: "Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ đập chai rượu lên đầu anh ta, coi người ta như súc vật mà dùng!"

Ồn ào quá!

Kỷ Sơ Nhiên nghĩ lạnh lùng, trên đời có bao nhiêu người đang khốn khổ, có thể quản hết được không.

Nhưng nghĩ lại, bản thân mình là do người lùn lắm chuyện bên cạnh này cứu vớt, cậu lại không thể nói ra điều đó.

Cậu mặc kệ Lâm Đình ồn ào, gương mặt lạnh lùng trước đó không tự giác trở nên dịu đi.

Cố Tinh lần này xin nghỉ bảy ngày.

Có lý do đạo diễn Lộ thiên vị, cũng có lý do cậu quay phim nhanh và đồng ý thêm cảnh.

Sống trong giang hồ, mỗi người có những khó khăn riêng.

"Rất hân hạnh." Cố Tinh nở nụ cười.

Sau khi bình tĩnh ký tên cho tiếp viên hàng không, Cố tổng nhìn bóng phản chiếu trên điện thoại.

Lần đầu tiên ký tên trên máy bay, không phải cho hợp đồng với đối tác, cảm giác khá thú vị.

Tháng mười có kỳ nghỉ lễ chính thức gần một tuần.

Bộ phim truyền hình mà Cố Tinh đóng vai nam thứ, "Sư Tôn Yêu Ta Lần Nữa", bắt đầu phát sóng từ ngày 30 tháng 9 trên kênh Cầu Vồng và trên mạng.

Không ngờ "Sư Tôn" mới phát sóng hai ngày đã có fan của ma tôn, tỷ lệ người xem sau này chắc sẽ không tệ.

Cố tổng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được yêu thích với bộ phim mới, cảm giác giống như khi bắt đầu một dự án mới, thật sự khiến tâm trạng phấn khởi.

Lần này, người đón cậu tại sân bay là Trình Đông Húc.

"Rất hân hạnh." Cố Tinh nở nụ cười.

Sau khi bình tĩnh ký tên cho tiếp viên hàng không, Cố tổng nhìn bóng phản chiếu trên điện thoại.

Lần đầu tiên ký tên trên máy bay, không phải cho hợp đồng với đối tác, cảm giác khá thú vị.

Tháng mười có kỳ nghỉ lễ chính thức gần một tuần.

Bộ phim truyền hình mà Cố Tinh đóng vai nam thứ, "Sư Tôn Yêu Ta Lần Nữa", bắt đầu phát sóng từ ngày 30 tháng 9 trên kênh Cầu Vồng và trên mạng.

Không ngờ "Sư Tôn" mới phát sóng hai ngày đã có fan của ma tôn, tỷ lệ người xem sau này chắc sẽ không tệ.

Cố tổng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được yêu thích với bộ phim mới, cảm giác giống như khi bắt đầu một dự án mới, thật sự khiến tâm trạng phấn khởi.

Lần này, người đón cậu tại sân bay là Trình Đông Húc.

Trình bá tổng còn sắp xếp xe đưa Lâm Đình và Kỷ Sơ Nhiên về, đương nhiên là kéo Cố Tinh đi.

Lâm Đình nhìn từ xa người đàn ông cao lớn, dù đã gặp nhiều lần nhưng vẫn khiến người ta không tự chủ mà căng thẳng, tự nhiên giúp anh Cố xách balo.

Bỗng dưng cảm thấy, họ thực sự rất hợp nhau.

Đang mải nghĩ, Lâm Đình cảm thấy cổ tay nhẹ bẫng.

Hóa ra là hành lý trong tay đã bị người khác lấy đi.

Kỷ Sơ Nhiên cầm hai cái vali, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi.

Dáng vẻ như chẳng làm gì cả.

Nhưng Lâm Đình chắc chắn, trong ánh nhìn lướt qua của Kỷ Sơ Nhiên, cậu thấy được tín hiệu kiểu "Sao cậu vô dụng thế này".

Cảm giác như bị thấp hơn một cái đầu...

Lâm Đình: "..."

Hoàn toàn không hiểu nổi, mình đã làm gì sai?

Lên xe, Cố tổng phát hiện người lái xe là Tổng Cần.

Trình bá tổng mỗi lần đến thăm đoàn phim đều mang theo Khương Phục, hai người đã lâu không gặp, cậu cười chào hỏi: "Trợ lý Tống, lâu rồi không gặp."

"Cố thiếu gia" Tống Cần cười đáp lại, rồi nhận được cái nhìn im lặng từ ông chủ nhà mình.

Anh ta ngay lập tức theo bản năng, ấn nút cho tấm chắn nâng lên.

Trình bá tổng bóp nhẹ má của chàng trai, điều chỉnh tư thế đôi chân dài, cố gắng để không gian thoải mái và ổn định hơn.

"Lại đây" anh nói.

Cố tổng nhướng mày, vẻ mặt thanh tú thêm chút phong lưu không kiêng nể.

Cậu leo lên ngồi lên đùi, nâng khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông, nhìn từ bên trái sang bên phải, cảm giác như mình đang ở trong câu chuyện của Lọ Lem.

Tất nhiên, Trình Đông Húc là Lọ Lem bá tổng ngồi trong xe bí ngô.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 116


Lọ Lem bá tổng sắp bị những con chuột nhỏ kéo vào hang của bạch nguyệt quang, bắt đầu câu chuyện yêu hận, "Anh có yêu em không, em yêu anh nhưng nghi ngờ anh không yêu em" đầy máu chó.

Cố tổng thở dài, rướn lên hôn Trình bá tổng.

Lại bị người kia bóp cằm: "Tại sao thở dài?"

Cố Tinh: Vì hôn một lần ít đi một lần.

Cậu chớp mắt, dùng giọng điệu của một thiếu niên mười tám tuổi, nói: "Đi đường mệt quá, cần hút một ngụm tiên khí mới sống nổi."

Cố tổng đọc nguyên tác, cảm thấy cốt truyện đầy máu chó, bạch nguyệt quang đôi khi cũng quá sến.

Nhưng người ta là CP chính, điều này phải thừa nhận.

"Tất cả đều là của cậu." Trình Đông Húc mỉm cười nhìn cậu.

Cùng lúc đó, anh bóp nhẹ cổ chàng trai, hôn lên.

Buổi tối, Cố Tinh cuộn mình trong phòng khách xem TV.

Lạ lùng thay, Trình bá tổng mang một đĩa trái cây đến, ngồi cùng xem "Sư Tôn".

Xem phim của mình thì không sao.

Nhưng cùng người khác xem phim của mình, cảm giác có chút xấu hổ.

Cố Tinh đuổi anh đi, tất nhiên phải để lại đĩa trái cây.

Và rồi, đĩa trái cây quả nhiên vẫn ở đó, Cố tổng bị ôm ngang lưng, bế lên lầu.

Lần này Cố Tinh chủ động, tự mình điều khiển cuộc chơi.

Sau này chắc không còn nhiều cơ hội, thử nghiệm mọi trò, để không phải tiếc nuối.

Trình Đông Húc rất thích sự chủ động của cậu bé.

Cố Tinh vô thức cố gắng gần gũi anh, nghĩ như thế, anh rất thích.

Sáng hôm sau.

Cố Tinh gặp đại thiếu gia nhà họ Hoắc, Hoắc Chính Trạch, tại nơi đã hẹn.

Nhà họ Hoắc cũng là gia tộc giàu có ở Kinh Thị, thậm chí mạnh hơn nhà họ Cố một bậc.

Hoắc đại thiếu gia là người diện mạo và phẩm chất đều đoan chính, lông mày rậm, mắt to, mặt vuông, rất chính trực.

Dưới tên ông ta có một văn phòng luật nổi tiếng, rất có tiếng ở Kinh Thị.

Nguyên tác không giới thiệu nhiều về quá khứ của mẹ Cố, dù sao nguyên chủ cũng chỉ là một nhân vật phụ.

Nhưng sau khi điều tra, Cố tổng rất tiếc vì mẹ Cố không cưới người theo đuổi mình, người có phẩm chất vững vàng như Hoắc Chính Trạch.

Cậu cảm thấy, khuôn mặt đẹp của Cố Hằng Viễn đã đóng một vai trò lớn.

Tuy nhiên, việc mẹ cậu ủy thác tài sản cho Hoắc Chính Trạch trước khi qua đời, thực sự không phải là lựa chọn sai lầm.

Hoắc Chính Trạch nhìn thiếu niên trước mắt, tâm trạng phức tạp.

"Chú Hoắc, lâu rồi không gặp." Cố tổng lễ nghi chu đáo, tặng quà gặp mặt: "Trước đây cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, đã làm phiền chú phải lo lắng."

"Tiểu Tinh, cháu đã thay đổi nhiều." Hoắc Chính Trạch nhớ lại những lời đồn đại trong giới: "Chú tưởng rằng cháu sẽ không bao giờ tìm chú, sao vậy, đã quyết tâm rồi, không sợ làm Cố Hằng Viễn đau lòng sao?"

Cố Tinh mỉm cười: "Máu mủ là thiên mệnh, nhưng có những người xứng đáng làm cha mẹ, có những người không xứng đáng, đã tuyệt vọng rồi thì sẽ không còn đau lòng nữa."

Hoắc Chính Trạch lúc này mới thực sự nhìn thiếu niên trước mắt bằng ánh mắt khác.

Trước đây, ông đã nhiều lần khuyên nhủ và ủng hộ, nhưng tiếc thay không thể giúp đỡ được gì.

Sau đó, vì quá tức giận nên ông đã mặc kệ, chỉ dặn dò người khác chú ý đừng để Cố Tinh bị nhà họ Cố làm hại chết.

Giờ đây, ông cuối cùng đã chờ được sao?

Cố Tinh đã cho Hoắc Chính Trạch một câu trả lời chắc chắn.

Cậu không chỉ muốn thừa kế tất cả những gì của mẹ, mà còn muốn làm cho Cố Hằng Viễn phải trả giá đắt.

.

Trong khi đó, tại Mỹ.

Kevin White với một chân què chặn xe của Lâm Tri Thư trong bãi đỗ xe ngầm: "Hóa ra là dính vào James, quý tộc chuyển từ phương Đông đến... hèn hạ!"

"Anh nói gì?" Lâm Tri Thư xuống xe.

Giờ đây khi ra ngoài, cậu ta luôn mang theo vệ sĩ, trong xe còn có người nhà, không sợ gì một con chó mất nhà như Kevin White.

Khi Kevin White bị vệ sĩ dọn dẹp đi, Lâm Tri Hạo với ánh mắt đầy phấn khích hỏi em trai: "Will James? Em quen biết anh ta từ khi nào?"

Nếu gia đình thực sự có thể kết nối với gia đình James, sự phát triển chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới.

"Anh!" Lâm Trì Thư nhíu mày.

"Được rồi, về nhà rồi nói." Lâm Tri Hạo cũng nhận ra mình quá gấp gáp, giơ hai tay làm động tác đầu hàng, nhưng không nhịn được nói thêm: "Nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu phim của em thực sự có liên quan đến Will James, vẫn nên hỏi cho rõ."

Lâm Tri Hạo nói thêm gì, Lâm Tri Thư cũng không nghe vào đầu.

Những ngày này, vì mong đợi phim được đề cử, tất cả đã bị Kevin White làm rối tung.

Về đến nhà, Lâm Tri Thư không lập tức lên lầu.

"Anh, xin lỗi, em không nên nổi nóng với anh." Cậu ta quay lưng lại với Lâm Tri Hạo, như thể điều đó có thể che giấu sự xấu hổ và bối rối của mình.

Lâm Tri Thư biết, từ khi cha qua đời, anh trai đã gánh vác sản nghiệp của gia đình ở nước ngoài, không dễ dàng gì.

Cậu ta không nên không hiểu cho gia đình, nhưng vẫn không thể kiềm chế được...
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 117


Lâm Tri Hạo vỗ vai em trai, im lặng thở dài.

Anh không thể hứa gì, thậm chí trong lòng vẫn hy vọng em trai có thể không còn ngây thơ như vậy nữa.

Hai anh em im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lâm Tri Thư mở lời trước.

Cậu nói: "Anh, làm ơn tìm kênh liên lạc, em muốn tự mình hỏi Will James, chuyện phim được đề cử là như thế nào."

Lâm Tri Thư vội vàng lên lầu.

Cậu biết anh trai sẽ đồng ý, nhưng ích kỷ khi nhờ anh trai tìm đường, lo lắng cho phim của mình, cậu vẫn không thể tự tin yêu cầu.

Lâm Tri Hạo thở phào nhẹ nhõm, Will James là người đứng đầu trong giới kinh doanh của Mỹ, tương đương với nhà họ Trình ở trong nước.

Lần này, anh nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Nhà họ Trình...

Lâm Tri Hạo đè nén chút bất mãn trong lòng, anh và Trình Đông Húc cùng tuổi, nhưng giờ hoàn cảnh đã khác nhau một trời một vực.

.

Cố Tinh hẹn gặp Cố Hằng Viễn.

Cố Hằng Viễn đến dưới lầu, nói rằng mình không tìm thấy phòng bao, muốn Cố Tinh xuống đón.

"Vậy thì thật phiền ông quá, nếu không thì để hôm khác hẹn lại?" Cố tổng bình tĩnh đưa ra phương án dự phòng.

"Đứa nhỏ này, cha đã đến rồi, hai cha con chúng ta bao lâu không nói chuyện đàng hoàng rồi, cha không biết con gầy hay mập, cha..."

Cố Hằng Viễn nói một lúc lâu, không nghe thấy trả lời.

Nhìn lại điện thoại, đầu dây bên kia không biết từ lúc nào đã ngắt kết nối.

Sắc mặt ông ta tối sầm, muốn bỏ đi.

Nhưng nghĩ đến di chúc mà Cố Tinh đã nói lần trước, cùng với quyền sở hữu ngôi nhà lớn của họ Ngô, ông lại không cam lòng.

Cố Tinh thực ra rất dễ dỗ dành, chỉ cần đối xử tốt với cậu là được. Cố Hằng Viễn kìm nén cơn giận trong lòng.

Ông rút ra thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn, đau lòng nhìn vài lần, chờ dỗ dành người xong, để cậu ký vào thỏa thuận chuyển nhượng tài sản, sau đó mới từ từ dạy dỗ!

"Ngài Cố?" Hoắc Chính Trạch ngồi đối diện với Cố Tinh, hứng thú hỏi.

"Chú Hoắc không nghe nhầm đâu, nghe nói trên thương trường không có cha con, cháu muốn thử xem sao." Cố Tinh rót trà cho ông, cười tươi rói.

Vì vậy, Cố Hằng Viễn vào với vẻ mặt của một người cha hiền lành, nhưng lại nhìn thấy tình địch ngày xưa và đứa con không nghe lời, đang nói chuyện vui vẻ.

"Tiểu Tinh, ngài Cố đến rồi kìa." Hoắc Chính Trạch với khuôn mặt vuông vắn, hiếm khi thể hiện vẻ chế giễu.

Cố Hằng Viễn rất muốn đi.

Ông có chút sợ Hoắc Chính Trạch, mỗi khi gặp người này luôn có cảm giác mình bị cắm sừng.

Nhưng nếu bỏ đi thì sao?

Cố Tinh tính khí yếu mềm, liệu có bị Hoắc Chính Trạch lừa gạt, lấy đi tài sản vốn thuộc về nhà họ Cố?

Cố Hằng Viễn không khỏi hận người vợ quá cố vài phần, để lại di chúc làm ông mất mặt như vậy.

Cố Tinh vừa tròn mười tám tuổi thì sao, cậu hiểu gì về kinh doanh chứ, thật là nực cười!

Cố Hằng Viễn thay đổi sắc mặt liên tục, rồi đưa cho Cố Tinh thẻ ngân hàng, nói là chút tiền tiêu vặt.

Ông tự cho rằng mình đang giả vờ rất nhân từ, nhưng không biết rằng cả Hoắc Chính Trạch lẫn Cố Tinh đều nhìn thấu, căn bản chỉ là đang xem kịch.

Tất nhiên, Cố tổng không từ chối, trực tiếp kéo thẻ ngân hàng về phía mình.

Tiền cho không sao lại không lấy, dù sao tài sản nhà họ Cố sau này cũng là của cậu, coi như thu hồi trước một phần.

Cố Hằng Viễn bực bội.

Đặc biệt là khi thấy Cố Tinh cầm thẻ ngân hàng như chơi bài, không cảm ơn cũng không hỏi bao nhiêu tiền.

"Tiểu Tinh, trong thẻ có mười triệu, tuy không phải số tiền lớn, nhưng cất kỹ đừng làm mất." Ông không nhịn được dặn dò, rồi liếc mắt nhìn Hoắc Chính Trạch đầy đắc ý.

Người sau nghiêm túc lấy ra một chồng hợp đồng từ cặp công văn bên cạnh: "Ngài Cố thật hào phóng, nếu vậy, chắc chắn khi hoàn trả tài sản về chủ cũ cũng sẽ không chậm trễ."

Cố Hằng Viễn: "..."

Ông nhìn Cố Tinh, cậu "hiểu chuyện" đưa hợp đồng qua: "Đừng lo, hợp đồng tôi đã xem qua, không có vấn đề gì, chỉ cần ngài Cố ký tên, tôi gần đây có chút thời gian, đi xem tài sản mẹ để lại cũng tốt, thật cảm ơn ngài Cố đã tận tâm quản lý suốt thời gian qua."

Hoắc Chính Trạch vốn nghiêm nghị, nhưng không nhịn được bật cười.

Thằng nhóc này, thật sự quá ranh ma.

Cậu nhóc ở bên cạnh người thừa kế nhà họ Trình, mới hơn nửa năm thôi, mà đã trở nên thông minh quyết đoán như vậy.

Hoắc Chính Trạch bắt đầu cân nhắc, có nên đưa con trai mình vào công ty nhà họ Trình để rèn luyện thêm không.

Cố tổng có thể đoán được năm sáu phần suy nghĩ của Cố Hằng Viễn.

Sau khi tiếp nhận mọi ký ức của nguyên chủ, gần như đã hiểu rõ.

Cố Hằng Viễn tất nhiên không muốn ký hợp đồng.

Ông ta ban đầu không hề có ý định trả lại tài sản của nhà họ Ngô, dù sao nguyên chủ cũng dễ lừa, nên quản lý những tài sản này rất tận tâm, dù sao sớm muộn cũng là của mình.

Tất nhiên, Cố Hằng Viễn đã thử chuyển tài sản đi.

Khi vừa có động thái, liền nhận được cuộc gọi từ Hoắc Chính Trạch, đành phải từ bỏ.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 118


Tuy nhiên, Cố Hằng Viễn có rất nhiều cách để làm Hoắc Chính Trạch ghét cay ghét đắng.

Ví dụ như liên tục truyền đạt suy nghĩ rằng Hoắc Chính Trạch là một kẻ giả nhân giả nghĩa, làm cho hai người xa cách.

Và ông ta, với tư cách là người cha, sẽ buồn vì nguyên chủ tiếp xúc với nhà họ Hoắc.

Nguyên chủ mềm lòng, quả nhiên càng ngày càng xa lánh Hoắc Chính Trạch.

Sau đó, Cố Hằng Viễn đưa nguyên chủ cho Trình Đông Húc.

Ông ta sợ nguyên chủ làm Trình Đông Húc nổi giận, nên dùng biện pháp mềm mỏng, khóc lóc thật tình, còn nói nếu công ty phá sản, mình sẽ nhảy lầu.

Trong ký ức của Cố tổng, nguyên chủ lúc đó rất sợ hãi.

Sợ Trình Đông Húc khét tiếng, còn sợ công ty đổ bể, Cố Hằng Viễn sẽ nhảy lầu, khi đó cậu sẽ mất cha.

Khi đó, Hoắc Chính Trạch gọi điện hỏi nguyên chủ có cần giúp đỡ không.

Cố Tinh lạnh lùng từ chối, nghe xong, Cố Hằng Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi khen ngợi: "Con ngoan."

Hồi tưởng xong, ánh mắt Cố tổng trở nên lạnh lẽo.

Cậu bình tĩnh nghe xong hàng loạt lời thoái thác của Cố Hằng Viễn, nào là cứ yên tâm thực hiện ước mơ trong làng giải trí, nào là quản lý công ty rất mệt, không tốt cho sức khỏe, thật là vô lý và nực cười.

"Chú Hoắc, nếu ngài Cố không chịu trả lại những gì đáng thuộc về cháu, bằng cách áp dụng pháp luật thì..." Cố tổng nhìn Hoắc Chính Trạch.

Hoắc Chính Trạch nhìn đủ trò vui rồi, có chút may mắn khi Cố Tinh không quay lưng vào phút cuối, nghiêm túc và chắc chắn nói: "Tỷ lệ thắng kiện là 90%, chú sẽ đích thân xử lý, yên tâm đi."

"Kiện tụng? Tiểu Tinh, con định đưa cha ruột của mình ra tòa sao?" Cố Hằng Viễn không thể tin nổi: "Con làm sao mà lại trở nên như thế này? Con có thể làm cha đau lòng, cha con không có thù qua đêm, nhưng tài sản mẹ con để lại mà vướng vào kiện tụng, mỗi ngày mất bao nhiêu tiền, con có hiểu không?"

Cố tổng thản nhiên lắc đầu: "Không sao, dù sao cũng là của tôi, ném, quyên góp hay lãng phí, tôi thích thì làm."

Cố Hằng Viễn tức đến đỏ mặt, chuẩn bị nổi giận bỏ đi.

"Khoan đã, ngài Cố, ông còn quên một thứ." Cố tổng nhìn Hoắc Chính Trạch.

Người sau lấy ra giấy triệu tập của tòa án đã chuẩn bị sẵn.

Ông cúi người, đẩy giấy triệu tập về phía Cố Hằng Viễn vài phần: "Lão Cố à, con người ông, Hoắc này thực sự không thể đồng tình, nên đã làm một số chuẩn bị nhỏ, xin mời."

Cố Hằng Viễn tức giận đến run rẩy, cầm giấy triệu tập rời đi.

Hoắc Chính Trạch không vui nhìn chàng trai nhàn nhã rót trà cho mình: "Dám sai bảo chú, gan không nhỏ đâu."

Nói cũng lạ, Hoắc Chính Trạch có chút khó hiểu.

Vừa rồi Cố Tinh nhìn ông một cái, nhẹ nhàng nhưng như mang theo sức mạnh kỳ lạ, khiến ông sẵn lòng phục vụ cậu, như đối mặt với lão gia nhà mình vậy.

Có lẽ là do học từ người khác mà thành.

Ông đã từng gặp người thừa kế nhà họ Trình tại tiệc rượu, tuổi trẻ nhưng khí chất phi thường, Cố Tinh ở cạnh người đó, chắc hẳn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Nói đến đây, Hoắc Chính Trạch lại hỏi: "Cháu và Trình thiếu thật sự đang hẹn hò?"

Đại thiếu gia nhà họ Trình được rất nhiều người quan tâm, chuyện anh ta thừa nhận là bạn trai của Cố Tinh trong đoàn phim đã lan truyền khắp giới thượng lưu Kinh Thị.

Nếu là trước đây, ông tuyệt đối không quan tâm đến chuyện riêng của Cố Tinh.

Đã thất vọng đến cùng cực rồi, chỉ quyết tâm hoàn thành di nguyện của bạn thân, rồi tránh xa nhà họ Cố.

Nhưng hiện tại, Cố Tinh một mực gọi ông là chú Hoắc, thật khiến người ta quý mến.

Không tự chủ được, ông liền lấy tư cách trưởng bối ra, muốn thay cậu sắp xếp đôi chút.

Cố tổng kính trọng Hoắc Chính Trạch, xem ông như bậc trưởng bối, tất nhiên không lừa dối.

Vì vậy, Hoắc Chính Trạch thấy chàng trai suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc trả lời: "Không phải, chỉ là đùa thôi, chắc sẽ chia tay sau một thời gian, dù sao, Trình tổng là người tốt, nhưng cháu và anh ấy không hợp."

Không phải không xứng, mà là không hợp.

Hoắc Chính Trạch gật đầu: "Thực ra chú nghĩ, nếu cháu muốn... chú có thể làm chỗ dựa cho cháu, chỉ cần cháu biết điều là được, cháu còn trẻ, thanh niên tài giỏi trên đời nhiều lắm, không cần vội, từ từ chọn là được."

Cố Tình gật đầu, lại cùng Hoắc Chính Trạch thảo luận chuyện kiện tụng.

Cậu còn phải đóng phim, nên ủy thác toàn bộ cho Hoắc Chính Trạch lo liệu, dĩ nhiên phí luật sư phải trả cao nhất.

Hoắc Chính Trạch không chịu nhận.

Ông không thiếu tiền, lại càng vui hơn khi Cố Tinh tin tưởng ông như xưa, xem ông như trưởng bối có thể dựa vào.

Cố tổng chỉ nói chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, anh em còn phải rạch ròi.

Cậu cũng nghĩ, sau này có cơ hội có thể tiếp xúc nhiều với nhà họ Hoắc, qua lại cũng tốt để báo đáp phần nào.

Buổi tối, Cố Tinh lại nhận được cuộc gọi từ Cố Hằng Viễn.

Người bên kia nhỏ nhẹ thương lượng, muốn cậu về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Cố Hằng Viễn không biết Cố Tinh đã ngủ, gọi điện vào lúc gần mười một giờ đêm.

Không biết có phải nghĩ rằng, buổi tối lòng người dễ bị lung lay hay không.

Cố Tinh nheo mắt, xoa xoa chỗ ngứa trên cánh tay, đó là vết hôn.

Sau đó, cậu gọi Trình Đông Húc vừa tắm xong đang lau tóc: "Anh Trình, ngài Cố nói không muốn trả đồ cho em, muốn nói chuyện với anh này..."

Cố Hằng Viễn: "...!!!"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 119


Ông không tin Cố Tinh có thể nói chuyện với Trình Đông Húc một cách tùy tiện như vậy, nhưng lại không dám cúp điện thoại, nhỡ đâu đúng là đại thiếu gia nhà họ Trình?

Sau đó, Cố Hằng Viễn nghe thấy giọng nam lạnh lùng từ đầu dây bên kia: "Cố Hằng Viễn? Đừng làm phiền Cố Tinh ngủ, ngày mai đến văn phòng tôi nói chuyện chi tiết."

"Trình... Trình tổng, xin lỗi, tôi và Cố Tinh chỉ đùa thôi, tôi..." Cố Hằng Viễn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.

Trình Đông Húc cúp điện thoại, tắt đèn lên giường.

Anh kiên trì ôm chàng trai đang ngủ ngoan ngoãn từ đầu giường bên kia vào lòng mình.

Bị làm phiền, Cố Tinh đau lưng mỏi gối, không vui mà than thở.

Cậu đập một cái vào vai Trình Đông Húc: "Hợp đồng đã viết rõ, chỉ ngủ không ôm, không mong thăng tiến, không thức đêm!"

Sau đó, cậu cảm thấy rõ ràng cơ thể bá đạo của Trình tổng cứng đờ.

Cố tổng hài lòng trở mình vào chăn, giọng nói vì buồn ngủ mà lơ lửng: "Anh Trình, ngủ ngon nhé."

Trong bóng tối, Trình Đông Húc ngồi dậy.

Bên cạnh chàng trai, nhịp thở nhanh chóng trở nên đều đặn, có lẽ đã ngủ lại rồi.

Trình Đông Húc bóp trán, hiếm khi cảm thấy bất lực.

Rõ ràng họ ngày càng hợp nhau hơn, trên mọi phương diện.

Thậm chí ba tiếng trước, cậu nhóc còn ôm cổ anh, nũng nịu nói không ít lời như "Anh Trình, thích anh nhất."

Nhưng khi cậu ngủ say, vẫn cách xa anh.

Trình Đông Húc rất ít khi hối hận.

Nhưng hiện tại anh càng ngày càng cảm nhận được sự hối tiếc.

Hối tiếc vì đã không gặp cậu nhóc khi cậu ở xuất phát điểm thấp nhất.

Cũng hối tiếc vì đã nhiều lần nhấn mạnh với Cố Tinh rằng cậu chỉ là người thay thế, khiến cậu nhóc không dám tiến thêm bước nữa.

Ngày hôm sau, Cố Tinh bị gọi dậy bởi cuộc điện thoại của Tề Tu, nhắc nhở cậu đi thi lại ở trường.

Tòa nhà Cẩm Giang, cuộc họp văn phòng.

Tống Cần lần thứ ba liếc nhìn quầng thâm dưới mắt của sếp mình.

Chẳng lẽ là do thiếu thốn tình cảm?

Không phải chứ, mấy ngày nay Cố thiếu chẳng phải vẫn ở Kinh Thị sao?

Nhưng dù sao đi nữa, Tống Cần cũng không dám nhìn thêm.

Vì hôm nay sếp có vẻ rất căng thẳng, ít nói nhiều làm mới an toàn.

Tuy nhiên, mười phút sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Cần đã bị sếp gọi vào.

Anh hít một hơi sâu, đẩy cửa bước vào.

"Làm thế nào để khiến bạn đời cảm thấy an toàn?" Người đàn ông hỏi rất lưu loát, nhưng lông mày nhíu chặt.

Rõ ràng, vấn đề này anh đã suy nghĩ rất nhiều lần trong đầu.

Chưa bao giờ thấy sếp của mình, người luôn tự tin và quyết đoán, lại có lúc bối rối và đầy tò mò như vậy, trợ lý Tống: "..."

Bao lần tăng ca bỏ mặc bạn gái, nhưng vẫn giữ được mối quan hệ, Tống trợ lý bỗng trở thành người tư vấn tình cảm.

Cuối cùng, anh đề xuất một phương án phù hợp nhất cho sếp: chọn một ngày đặc biệt, tặng quà kèm theo bày tỏ tình cảm.

Cách tiếp cận là phải hào phóng và chân thành, hiệu quả thử nghiệm rất rõ ràng.

Người thông minh thì lúc nào cũng thông minh.

Trình Đông Húc bừng tỉnh, nhớ ra hai ngày nữa là sinh nhật mình, lập tức có ý tưởng.

"Ông chủ thật sáng suốt!" Tống trợ lý lùi ra ngoài, cười tươi rói.

Nụ cười tươi rói là vì nghĩ rằng mình sẽ gặp khó khăn, kết quả lại nhận được một khoản tiền thưởng quý, đời người thật đầy bất ngờ.

Cố Tinh thi lại trong hai ngày.

Môn cuối cùng kết thúc, cậu bị phóng viên chặn ở cổng sau trường.

Nói cách khác, Cố Tinh đã nổi tiếng.

Dù "Sư Tôn" mới phát sóng được bốn ngày, nhưng do phát sóng đồng thời trên cả đài truyền hình và mạng, lại vào dịp lễ dài và khung giờ vàng, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng bàn luận về bộ phim.

Nhìn thấy micro sắp đụng vào mặt Cố Tinh, Tề Tu phản xạ tự nhiên muốn bảo vệ cậu phía sau.

Anh đã nghĩ rằng cậu nhóc nhà mình sẽ nổi tiếng, nhưng không ngờ lại nổi nhanh như vậy, nhanh đến mức làm người ta trở tay không kịp.

Cố Tinh dùng một tay gạt micro, tay kia đặt lên vai Tề Tu: "Anh Tề, lịch trình là tám giờ đúng không?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu nhìn lướt qua mấy phóng viên vây quanh mình, bình tĩnh nói: "Còn thời gian, mỗi nhà báo ba câu hỏi, cảm ơn mọi người đã quan tâm, thật vất vả."

Tống Phàm là phóng viên của Công ty Giải trí Khổng Tước, ban đầu còn hơi bực bội vì micro của mình bị gạt ra.

Nhưng bị ánh mắt chứa đầy ý cười của cậu trai quét qua, cảm thấy áp lực kỳ lạ, mặt còn hơi nóng, đâu còn tâm trí để phàn nàn.

Tề Tu thấy Cố Tinh có thể ứng phó, liền bảo Lâm Đình đi mua nước, lát nữa phát cho phóng viên để lấy lòng.

Kỷ Sơ Nhiên muốn đi theo, nhưng bị Lâm Đình đẩy lại: "Anh ở lại, an toàn."

Lâm Đình nói không đầu không đuôi, nhưng Kỷ Sơ Nhiên hiểu được.

Cậu nhóc muốn cậu ta bảo vệ Cố Tinh.

Lời của Lâm Đình không phải không có căn cứ.

Thời gian trước, khi ở đoàn phim, cậu đã gặp phải một vụ cướp khi đi qua con hẻm tắt.

Người đó cầm dao, trông hung dữ, chặn cậu và Kỷ Sơ Nhiên vào đường cùng.

Lâm Đình bảo Kỷ Sơ Nhiên cao lớn chạy nhanh, còn mình thì nhặt lấy một viên gạch, chuẩn bị liều mạng với người ta.

Tuy Lâm Đình trông trắng trẻo nhưng hồi nhỏ cũng là một tay đánh lộn cừ khôi.

Thực ra, gặp phải người cầm dao vẫn khiến cậu sợ hãi.

Nhưng nhớ đến hình ảnh anh Cố dũng cảm khi ở bệnh viện, Lâm Đình tự nhủ mình cũng không thể mất mặt.

Kết quả, cậu chỉ cầm viên gạch làm cảnh, đứng đờ ra nhìn.
 
Back
Top Bottom