Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 100


Chu Duẫn Chi xác định câu trả lời cho câu hỏi này.

Cũng tìm được lý do cho tất cả những hành động kỳ lạ của mình.

Chu Duẫn Chi đến Tây Bắc là có việc kinh doanh chính đáng cần xử lý, đoàn phim đầu tư chưa đến một tỷ, bình thường anh sẽ không để ý nhiều.

Nhưng anh bỏ qua khách sạn năm sao, tối muộn còn chạy đến trọ trong căn nhà nhỏ của đoàn phim.

Rõ ràng anh đã điều tra Ngũ Ngọc Chiếu không phải là người tốt, trước khi gặp anh, không biết đã ngã vào lòng bao nhiêu người.

Chỉ vì khi cậu ta ngã vào trước mặt mình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, liền bao bọc lấy người ta, không hỏi thêm gì khác.

Ngũ Ngọc Chiếu tố cáo xong, có chút bất an.

Cậu ta chắc chắn không để lộ sơ hở gì, nhưng tại sao Chu thiếu lại không tức giận?

Sau đó, cậu thấy người đàn ông đang ngồi, một tay che mặt, cười tự giễu: "Cậu biết Cố Tinh thật sự đánh nhau như thế nào không? Như đàn bà, bạt tai, hả?!"

"Chu thiếu, tôi... tôi không hiểu ý anh." Ngũ Ngọc Chiếu trong lòng có dự cảm xấu, bước tới muốn dựa vào lòng Chu Duẫn Chi.

"Cút! Đừng chạm vào ông đây!" Chu Duẫn Chi đạp một cái.

Ngũ Ngọc Chiếu đau đến rã rời xương chân, ngã xuống đất không dám đứng lên, nước mắt lưng tròng, ấm ức và đáng thương.

Chu Duẫn Chi nhìn vẻ mặt này của cậu ta, cảm giác như bị cười nhạo vì ngu ngốc: "Thích dùng cái tát để hãm hại người khác? Được thôi, tự tát đi, khi nào dừng, ông đây nói mới được dừng!"

Ngũ Ngọc Chiếu hoàn toàn sững sờ.

Dù ai cũng nói Chu thiếu là một vị Diêm Vương sống, có thể không chọc vào thì đừng chọc vào, nhưng khi Ngũ Ngọc Chiếu ở bên cạnh Chu Duẫn Chi, cậu cảm thấy khá yên ổn.

Nhưng bây giờ, ánh mắt Chu Duẫn Chi nhìn cậu, dường như không phải là nhìn một sinh vật sống.

Ngũ Ngọc Chiếu lạnh toát sống lưng.

Không có thời gian nghĩ tại sao mọi chuyện lại diễn ra khác với dự tính, cậu ta liên tục xin tha.

Chu Duẫn Chi bị cậu ta làm phiền, đạp mạnh vào bàn.

Sau đó, anh gọi điện cho Ngô Dũng: "Sợ đau? Không sao, tôi sẽ cho người giúp cậu."

Chưa đầy mười lăm phút, Ngũ Ngọc Chiếu đã ngoan ngoãn.

Nghe cậu ta nói vì ghen tị với sự đối đãi đặc biệt của mình đối với Cố Tinh nên tự dàn dựng cảnh chịu ấm ức, Chu Duẫn Chi cũng không buồn nghe.

Chu Duẫn Chi từ đầu đến cuối đều không tin rằng Cố Tinh sẽ bắt nạt Ngũ Ngọc Chiếu.

Nếu cái tát đó thật sự là Cố Tinh đánh, thì chắc chắn Ngũ Ngọc Chiếu đã làm gì đó quá đáng, anh gần như chắc chắn.

Tuy nhiên, bây giờ những điều này không còn quan trọng nữa.

Ngũ Ngọc Chiếu gây ra chuyện này, Chu Duẫn Chi phiền não, đuổi hết mọi người đi, ngã ra giường như kiệt sức.

Cổ Tinh là người của anh Húc, sao anh có thể nảy sinh ý nghĩ khác?

Tuyệt đối không được!

Vợ của bạn không thể đụng.

Dù Cố Tình không phải là bạn đời chính thức của anh Húc, nhưng họ ở bên nhau là chuyện rõ ràng, anh chen vào... quá đê tiện.

Vì vậy, khi Chu Duẫn Chi mở cửa đi ra, anh bảo Ngô Dũng thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi.

Trước khi đi, đôi chân không nghe theo lý trí, lại đến đoàn phim, trong lòng khó chịu, tự nhủ: chỉ là chào tạm biệt thôi, sau này sẽ tránh xa cậu nhóc quyến rũ đó.

Chu Duẫn Chi đi rồi, đoàn phim lại trở lại yên tĩnh.

Vương Thân Nhiên nghỉ ngơi hai ngày, không có chuyện gì lại bắt đầu quay phim, anh ta có tiếng tăm, nhân viên đoàn phim dù chỉ nói xấu sau lưng, nhưng mặt đối mặt vẫn lịch sự.

Cố Tinh thỉnh thoảng cảm thấy, Vương Thân Nhiên dường như luôn nhìn mình.

Nhưng khi cậu nhìn lại, Vương Thân Nhiên lại lẩn tránh đi xa, rất kỳ lạ.

Ngược lại, Lâm Đình, lại chơi rất thân với Tiểu An, mang đến cho Cố Tinh nhiều tin tức mới.

Hóa ra vài năm trước gia đình Tiểu An gặp chuyện, Vương Thân Nhiên đã cho cậu ta vay một số tiền lớn, nên bây giờ dù bị hành hạ, cậu ta vẫn nhớ đến ân tình ngày đó mà không chịu rời xa.

"Em thấy anh ta đúng là ngốc!" Lâm Đình than thở: "Đó là cho vay à? Rõ ràng là ứng trước năm năm lương, không chỉ phải trả lãi, mà còn phải làm không công thêm hai năm sau đó, hợp đồng gì mà như là ăn cướp vậy."

Một bên tình nguyện, một bên cam chịu, Cố Tinh cũng không có cách nào khác, chỉ an ủi Lâm Đình rồi thôi.

Tuy nhiên, chuyện Lâm Đình muốn nói nhất không phải về chuyện này.

Tiểu An biết Cố Tinh quan tâm mình, nên đã tiết lộ một chút thông tin, Ngũ Ngọc Chiếu trước khi đi đã tìm Vương Thân Nhiên, sau đó Vương Thân Nhiên nổi giận đùng đùng.

"Anh, Tiểu An nói Vương Thân Nhiên rất nhỏ nhen, lại đặc biệt thù dai, bảo chúng ta cẩn thận." Lâm Đình lo lắng nói.

"Anh biết rồi." Cố Tinh nhìn Lâm Đình và Kỷ Sơ Nhiên: "Hai người cũng vậy, đừng đi chọc tức anh ta, nhưng nếu có chuyện, cũng đừng sợ, cứ nói với tôi."

Tối đến, Cố Tinh nhận được điện thoại của Tề Tu.

Tề Tu bảo cậu xem có thể xin nghỉ vài ngày không, quảng cáo đã bàn trước đó đã được duyệt, còn có buổi gặp gỡ fan hâm mộ, có thể tổ chức cùng lúc.

Thời gian này, Tề Tu luôn lo liệu các nguồn tài nguyên cho Cố Tinh.

Có một chương trình thực tế và hai quảng cáo phù hợp.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 101


Cố Tinh đã bảo Tề Tu từ chối chương trình thực tế.

Cậu đóng phim vì sở thích và nguyện vọng của nguyên chủ, quay quảng cáo có thể tăng thêm danh tiếng, còn chương trình thực tế... quá ồn ào, lại phải nịnh nọt những người có vị thế cao hơn, thật mệt mỏi.

Nhưng buổi gặp gỡ fan thì cần phải chuẩn bị kỹ càng.

Hiện tại fan của cậu cũng đã có sự gắn kết, còn có vài người muốn đến đoàn phim thăm, tìm mọi cách liên lạc với Tề Tu.

Cố Tinh không cho phép họ đến.

Nơi cậu quay phim thật sự khá hẻo lánh, vài cô gái chạy xa như vậy, không nói đến chi phí đi lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

Ban đầu, Tề Tu không thấy có vấn đề gì.

Fan của các diễn viên khác, đi ra nước ngoài ủng hộ cũng có.

Nhưng khi Cố Tinh giải thích về việc buôn người, lừa đảo, Tề Tu nghĩ lại cũng thấy lạnh sống lưng.

Nếu có điều gì không ổn, gây hại cho người khác, chẳng phải biến việc tốt thành xấu sao!

Cố Tinh đề nghị tổ chức một buổi gặp gỡ fan tại Kinh Thị, địa điểm và ăn ở do họ chịu trách nhiệm.

Nghĩ đến việc Cố Tinh là một thiếu gia không thiếu tiền, cách làm cũng ổn thỏa, Tề Tu liền đồng ý.

Về chuyện buôn người, Cố Tinh thực sự không phóng đại.

Kiếp trước, Quỹ từ thiện của nhà họ Cố có một khoản tiền chuyên dành để tìm kiếm người mất tích, những gì cậu thấy và nghe được đều rất đáng sợ.

Được một người yêu thích không dễ dàng.

Dù tình yêu của fan không kéo dài, Cố Tinh vẫn muốn trong thời gian họ thích mình, cố gắng đáp lại một cách toàn diện.

Ngày hôm sau, Cố Tinh liền đi tìm đạo diễn Lộ xin nghỉ.

Đạo diễn Lộ rất dễ dàng duyệt nghỉ, một phần vì Cố Tinh đóng phim thực sự nhanh và tốt, nghỉ vài ngày cũng không ảnh hưởng tiến độ, phần khác vì trước đó đã có diễn viên xin nghỉ để chạy show, là chuyện rất bình thường.

Cố Tinh được nghỉ năm ngày.

Tính toán lại, lần cuối nói chuyện với Trình Đông Húc là một tuần trước.

Cậu vốn định gọi điện báo cho Trình tổng một tiếng, nhân tiện nhắc nhở anh ấy chuẩn bị, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.

Trước tiên quay quảng cáo, xong việc chính rồi tính, tránh đến lúc đó mệt mỏi làm ảnh hưởng đến công việc.

Cùng lúc đó.

Tống Cần vui vẻ tiễn ông chủ nhà mình lên máy bay, đặt vé cùng bạn gái đi nghỉ mát ở biển.

Cố Tinh đến Kinh Thị vào khoảng ba giờ chiều.

Tề Tu đến đón cậu, thấy Cố Tinh gầy đi nhiều, thương xót liên tục than vãn.

Lâm Đình giới thiệu Kỷ Sơ Nhiên với Tề Tu.

Tề Tu biết Cố Tinh có thêm một trợ lý, nhưng không ngờ cậu nhóc nhìn có vẻ không lớn, mà u ám đáng sợ, tuy nhiên anh sợ Kỷ Sơ Nhiên nghĩ nhiều, nên đối xử hòa nhã hơn bình thường.

Có thêm Kỷ Sơ Nhiên, cậu ta trở thành người lái xe.

Cậu không như Lâm Đình, lúc nào cũng dựng tai muốn nói chuyện với Tề Tu và Cố Tinh ở ghế sau, dù mặt lạnh nhưng lại có cảm giác rất ổn định và đáng tin cậy.

Cố Tinh được đưa về Hãn Hải Quốc Tế.

Về Kỷ Sơ Nhiên, cậu bảo Lâm Đình đưa cậu ta đến nơi mình ở, một căn hộ ba phòng một phòng khách, chắc chắn đủ ở.

Chỗ Lâm Đình ở, vẫn là nơi nguyên chủ từng thuê.

Sau khi Cố Tinh đến thế giới này, thấy nhà gần công ty, trang trí cũng được, liền mua luôn.

Mua luôn cũng là để phòng bất trắc.

Lỡ ngày nào đó cậu và Trình tổng chia tay, có thể dọn đi ngay.

Nhà họ Cố là biệt thự, chắc chắn có chỗ cho cậu ở.

Nhưng Cố tổng không muốn nhìn thấy gia đình phiền phức đó, sau này thành công rồi, sẽ đuổi họ đi, bán nhà là xong.

Trước khi lên máy bay, Cố Tinh đã nhắn tin cho dì Phùng, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh.

Một tháng không uống, cũng rất nhớ.

Cố Tinh uống bát canh ấm bụng, rồi lên lầu ngủ.

Cậu bảo dì Phùng nấu ăn muộn một tiếng, để có thể ngủ một lát, cũng giúp giảm bớt mệt mỏi sau khi di chuyển.

Vào lúc năm giờ chiều, dì Phùng bắt đầu nấu ăn, dự định sáu rưỡi sẽ có thể ăn.

Bà nghĩ đến Trình tổng dạo gần đây thỉnh thoảng lại đến, liền nhắn tin hỏi Trình Đông Húc có về ăn tối cùng Cố Tinh không.

Vừa mới đến khách sạn của đoàn phim, Trình Đông Húc cầm điện thoại, cảm thấy có dự cảm không lành.

Dì Phùng chạy đến Tây Bắc để nấu ăn cho Cố Tinh khả năng không cao, vậy thì?

"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Khương Phục, người đang xách hành lý, hỏi.

Phía sau hai người, chiếc xe đã bị biến thành màu đen xám do bụi đất trên đường.

"Lái xe từ sân bay đến đây mất bao lâu?" Trình Đông Húc hỏi.

"Ba tiếng hai mươi phút." Khương Phục không cần suy nghĩ đáp, nhìn khách sạn sáu tầng trước mặt, vừa cảm thấy chán ghét, vừa có chút mong chờ.

Có thể khiến ông chủ của mình lặn lội xa xôi đến đây, vị thiếu gia không được yêu quý của nhà họ Cố cũng coi như có bản lĩnh.

Anh muốn quan sát thật gần, nếu Cố Tinh kém xa so với Lâm Tri Thư, thì càng tốt.

Trước khi đến, Trình Đông Húc không gọi điện cho Cố Tinh.

Trong tiềm thức, anh rất muốn thấy biểu cảm bất ngờ của cậu nhóc khi thấy mình xuất hiện.

Anh muốn quan sát thật gần, nếu Cố Tinh kém xa so với Lâm Tri Thư, thì càng tốt.

Trước khi đến, Trình Đông Húc không gọi điện cho Cố Tinh.

Trong tiềm thức, anh rất muốn thấy biểu cảm bất ngờ của cậu nhóc khi thấy mình xuất hiện.

Nhưng bây giờ, sự bất ngờ rất có thể trở thành một trò lố.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 102


Trình Đông Húc gọi điện cho dì Phùng, xác nhận sự việc.

Anh im lặng, tính toán khả năng quay lại ngay lập tức, rồi bước vào: "Đi vào thôi, ở lại đây một đêm, đặt vé máy bay về vào chiều mai."

Khương Phục xách hành lý cho ông chủ trong vài ngày: "..."

"Chẳng phải người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn sao, thiếu gia, ngài không phải nên ở lại thêm vài ngày sao..." Khương Phục không từ bỏ.

Rồi anh ta bị ánh mắt lạnh lùng làm im bặt.

Đoàn phim lại đón tiếp một vị đại nhân, đạo diễn Lộ rất mệt mỏi.

Quay phim bình thường không được sao, tại sao lại bắt ông chịu đựng nhiều thế này?

Nhưng không ngờ, Trình thiếu dễ chiều hơn nhiều so với Chu thiếu, đạo diễn Lộ cảm thấy có chút may mắn.

Vị này ngoài việc yêu cầu ở phòng của Cố Tinh, còn lại không có yêu cầu gì, thật quá đỗi dễ chịu.

"Ngài và Cố Tinh..." đạo diễn Lộ ngập ngừng.

Mấy ngày trước Chu thiếu đến, yêu cầu ở phòng của Vương Thân Nhiên, ông còn tưởng rằng... kết quả là Vương Thân Nhiên cả người cả đồ đạc bị quét ra như rác.

Ông không muốn quản Vương Thân Nhiên quá nhiều.

Nhưng Cố Tinh là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Rõ ràng là nhà đầu tư, nhưng Cố Tinh không tỏ ra kiêu căng, bảo quay phim thế nào thì quay y như vậy, rất chuyên nghiệp.

Người hiện tại không ở đây, nhưng căn phòng thì không thể để ai tùy tiện động vào.

Người đàn ông ngước mắt đen láy lên.

Anh điềm tĩnh nói: "Tôi là bạn trai của cậu ấy."

Trình Đông Húc nói như vậy vì không Trình Đông Húc nói như vậy vì không muốn để lại ấn tượng xấu cho Cố Tinh trong đoàn phim.

Dù trong giới việc bao nuôi người khác rất phổ biến, nhưng áp dụng vào Cố Tinh lại thấy như xúc phạm cậu ấy.

Nhưng khi anh nói ra chữ "bạn trai", những từ này lại vang vọng trong lòng, tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Trình Đông Húc mới chợt nhận ra, trong suốt hai mươi tám năm qua, đây là lần đầu tiên anh nói ra chữ đó.

Trình Đông Húc vốn dĩ có tự chủ rất cao, dù trong lòng dậy sóng nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi.

Nhưng hai người khác nghe anh nói thì đều không kìm được sự ngạc nhiên.

Khương Phục xách hành lý vào phòng, sau đó nhanh chóng bị thiếu gia nhà mình đuổi đi.

Ra đến cửa, anh ta không kìm được nói một câu: "Cũng không tệ!"

Dù chỉ lướt qua một chút, nhưng nội thất bên trong phòng trông sạch sẽ và thoải mái.

Khương Phục hát ngân nga, vui vẻ đi về phòng mà đạo diễn Lộ đã sắp xếp cho mình.

Tối hôm đó, Trình Đông Húc mất ngủ.

Chủ yếu là vì mắt anh nhìn thấy mọi dấu vết sinh hoạt của Cố Tinh, nhưng lại không thể chạm vào người thật, lăn qua lăn lại đến nửa đêm rồi lại tắm bằng nước lạnh.

Còn ở bên này, cuộc sống của Cố Tinh lại rất bình thường.

Ngoại trừ việc giữa đêm không ngủ được, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Tống.

Tống Cần trả lời Cố Tinh, ông chủ nhà mình đang đi công tác, ngày về chưa xác định, địa điểm cũng không tiện tiết lộ.

Cố Tình: "..." Tiếc một chút, rất nhanh lại ngủ say.

Trợ lý Tống tất nhiên biết ông chủ của mình đi đâu.

Nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng nơi Cố Tinh ở khá hẻo lánh, lại được chỉ thị trước, nên hoàn toàn không tiết lộ gì về hành trình của Trình Đông Húc.

Sáng hôm sau, có người gõ cửa.

Trình Đông Húc mất ngủ cả đêm, vẻ mặt rất không thân thiện, nhìn thanh niên trước mặt có chút quen thuộc, lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"

"Chào Trình tổng, tôi là Vương Thân Nhiên, tôi và Cố Tinh cùng một đoàn phim." Vương Thân Nhiên lễ phép nói.

"Là cậu?" Trình Đông Húc nhớ đến người bị Chu Duẫn Chi đuổi ra khỏi phòng ở bữa tiệc tại Vị Trân, nghe Vương Thân Nhiên nói có vài chuyện về Cố Tinh muốn kể cho mình, liền tránh ra cho cậu ta vào.

Nghe nói Trình Đông Húc đến và còn ở phòng của Cố Tinh, ban đầu Vương Thân Nhiên rất ghen tị.

Nhưng rất nhanh, anh ta phát hiện có gì đó không đúng.

Trình Đông Húc đến thăm Cố Tinh, nhưng Cố Tinh chẳng phải đã xin nghỉ phép về Kinh Thị sao?

Về Kinh Thị mà không báo trước cho người hậu thuẫn mình, hay là... nghĩ đến Chu Duẫn Chi gần đây cũng ở Tây Bắc, Vương Thân Nhiên cảm thấy mình phát hiện ra điều gì đó quan trọng.

Anh ta vẫn nhớ lời Ngũ Ngọc Chiếu nói trước khi rời đi.

Người đó với khuôn mặt sưng vù, châm biếm: "Chúng ta không cần phải đối địch nhau, là tôi đã đánh giá thấp Cố Tinh. Anh biết tại sao đêm đó Chu thiếu không muốn anh không? Trước đó, người vào phòng anh ta chính là Cố Tinh!"

Trình Đông Húc không phải loại người nhìn đã thấy khó gần giống như Chu Duẫn Chi, mà thiên về trầm ổn nội liễm.

Nếu Chu Duẫn Chi là con sông lớn cuộn sóng khó thuần phục, thì Trình Đông Húc giống như đại dương, rộng lớn và yên bình, nhưng không ai dám coi thường anh.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 103


Vương Thân Nhiên nhìn vẻ mặt bình thản của Trình Đông Húc khi nghe mình nói, dần dần can đảm hơn.

Anh ta nói Cố Tinh trong đoàn phim dựa vào quan hệ với Trình Đông Húc mà tỏ ra kiêu ngạo, lại nói Chu thiếu đặc biệt đến đoàn phim để gặp Cố Tinh, cuối cùng nhắc đến việc Cố Tinh xin nghỉ nhưng không rõ đi đâu.

"Nói xong rồi?" Trình Đông Húc đứng dậy: "Tôi còn có việc, không tiễn."

"Trình tổng, chẳng lẽ ngài không bận tâm sao?" Vương Thân Nhiên không đạt được hiệu quả như mong muốn, không cam lòng hỏi.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông, dưới ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ, lạnh lùng như ngọc: "Tất nhiên là bận tâm."

Trong ánh mắt vui mừng của Vương Thân Nhiên, anh lạnh lùng nói: "Cố Tinh là người như thế nào, không đến lượt cậu đánh giá. Cậu đã nói cậu ấy năm câu không tốt, tôi sẽ lấy đi của cậu năm tài nguyên, nói thêm một câu nữa, cậu có thể thử xem."

Trình Đông Húc không phải vì sĩ diện mà bác bỏ lời Vương Thân Nhiên.

Cậu nhóc ấy là một người kiêu ngạo như vậy, kẻ trước mặt này tâm tư không ngay thẳng, ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua, kẻ này cũng xứng để đánh giá cậu ấy sao?!

Vương Thân Nhiên: "..."

Người đàn ông trước mặt từ đầu đến cuối, thậm chí không hề lộ vẻ giận dữ, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy như bị bóp nghẹt cổ họng, chỉ đành tái mặt nhanh chóng rời đi.

Cửa phòng một lần nữa đóng lại.

Trình Đông Húc châm một điếu thuốc, hút chưa đến một phần ba đã dập tắt.

Anh tự hỏi mình, thật sự không bận tâm sao?

Trình Đông Húc tất nhiên không tin lời của Vương Thân Nhiên, nhưng anh rất rõ ràng, cái cảm giác không vui khi nghe thấy giọng của Chu Duẫn Chi trong điện thoại của Cố Tinh hôm đó, giống như là đang ghen...

Trình Đông Húc muốn gọi điện cho Cố Tinh, ít nhất là nghe giọng cậu ấy cũng được.

Cái cảm giác khao khát vô lý đó, khiến anh muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt Cố Tinh.

Nhưng rồi anh lại kiềm chế, rốt cuộc không liên lạc với Cố Tinh.

Nhưng rồi anh lại kiềm chế, rốt cuộc không liên lạc với Cố Tinh.

Vẫn là lý do như hôm qua, bất ngờ trở thành trò cười, thực sự không muốn mất mặt.

Tại Kinh Thị.

Tiêu Dẫn nhận được cuộc gọi từ Lâm Tri Thư.

"Anh Tiêu, thực ra em luôn ngại nói ra, thời gian trước em gặp một chút rắc rối." Giọng của Lâm Tri Thư rất vui vẻ: "Nhưng bây giờ đã giải quyết xong, em chuẩn bị về nước, không biết mọi người còn hoan nghênh em không."

"Đương nhiên!" Tiêu Dẫn vui mừng nói.

Mặc dù anh ta biết trong "mọi người" đó, có lẽ người có trọng lượng hơn cả là anh Húc.

Nhưng gặp lại người cũ, luôn khiến người ta nảy sinh nhiều mong đợi, Tiêu Dẫn tự an ủi mình như vậy.

Về việc Lâm Tri Thư yêu cầu anh ta giữ bí mật, anh ta cũng đồng ý, hiểu rõ đây là món quà bất ngờ dành cho anh Húc.

Lâm Tri Thư quyết tâm trở về nước, đã bắt đầu thu xếp hành lý.

Trong lòng cậu ta vừa mong đợi, vừa có chút bồn chồn.

Những năm qua, toàn bộ thế lực của nhà họ Lâm đã rút ra nước ngoài.

Không biết liệu còn có thể hòa nhập tốt vào vòng tròn ở Kinh Thị hay không.

Tuy nhiên.

Có anh Húc ở đây, cậu ta không sợ.

Vào buổi chiều, người quản lý vui vẻ bước vào.

"Tri Thư, gần đây cậu đúng là vận may đến rồi!" Người quản lý đẩy đống quần áo mà Lâm Tri Thư đang sắp xếp dang dở ra: "Giải Kim Yến sắp bắt đầu, bộ phim cậu đóng cuối năm ngoái đã được đề cử! Cậu ở lại, có thể sẽ mang về một cúp Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất đấy!"

Người quản lý cũng không ngờ, vận may của nghệ sĩ nhà mình lại tốt như vậy.

Bộ phim đó rõ ràng không đầu tư nhiều, cũng rất kén người xem, nhưng lại được đề cử.

Còn về Kevin White, người trước đây đã quấy rối Lâm Tri Thư.

Không biết hắn ăn gan hùm mật gấu gì mà dám tranh giành người với người thừa kế gia tộc James.

Bây giờ thì tốt rồi, bị đánh gãy chân.

Gia tộc White không có lý lẽ, cũng không dám để Kevin White tiếp tục làm càn như trước.

Tiêu Dẫn vui vẻ suốt cả ngày, nhưng trước khi tan sở lại nhìn thấy một tin nhắn khiến anh ta thất vọng.

"Anh Tiêu, em còn một số việc chưa xử lý xong, có lẽ sẽ về muộn một chút, cảm ơn anh đã quan tâm, khi nào về em sẽ mang quà cho anh." Lâm Tri Thư.

Tiêu Dẫn ngồi trong xe, tháo kính, mệt mỏi bóp sống mũi.

Điều anh muốn từ trước đến nay không phải là quà cáp, nếu những ảo tưởng và cố chấp chỉ mang lại cảm giác bất lực vô tận, liệu có nên từ bỏ không?

Lâu sau, Tiêu Dẫn trả lời Lâm Tri Thư.

Có lẽ cảm giác thất vọng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, anh thẳng thắn, như một lời cảnh báo cuối cùng, nhắc nhở Lâm Tri Thư: "Tri Thư, anh không có quyền can thiệp vào quyết định của em, nhưng em phải suy nghĩ kỹ. Anh Húc và người đó có tình cảm rất tốt, nếu em không về sớm, anh sợ rằng hai người sẽ không còn cơ hội quay lại. Không ai có thể chờ đợi mãi một người, đặc biệt là khi cảm giác rằng sẽ không bao giờ có hồi đáp. Và hơn nữa, Cố Tinh, thực sự là một người rất có sức hút."

Mười phút sau, Lâm Tri Thư đáp lại.

Tiêu Dẫn nhìn hai chữ "cảm ơn" khách sáo và xa lạ, cười nhạt: "Tiêu Dẫn à Tiêu Dẫn, mày đúng là một kẻ ngốc!"

Lâm Tri Thư mặt tái mét, hóa ra người đó tên là Cố Tinh sao?

Cậu thu xếp lại cảm xúc, gọi điện lại cho người quản lý: "Em đã suy nghĩ kỹ, em sẽ tham gia tranh giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất."

Lâm Tri Thư tự nhủ, nhất định sẽ kịp.

Giải Kim Yến là một giải thưởng rất có giá trị, hai tháng nữa kết quả sẽ công bố.

Anh Húc sáu năm qua không ở bên ai.

Còn với Cố Tinh thì chưa đến nửa năm, hơn nữa cậu ta chỉ là thế thân của mình, không có gì phải lo lắng.

Người được Tiêu Dẫn nhắc đến, Cố Tinh, sau khi tắm xong thì chui vào chăn.

Cậu xoa má vì khi quay quảng cáo cười quá nhiều mà đau nhức, hài lòng ngủ giữa giường lớn, chờ đợi cơn buồn ngủ ập đến.

Mười phút sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Cố Tinh chưa ngủ, giật mình ngồi dậy.

Dưới ánh sáng hành lang chiếu vào, bóng dáng người đàn ông cao lớn hiện ra.

Cố Tinh: "Anh Trình?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 104


Nếu không phải vừa mới nằm lên giường chưa lâu, Cố Tinh gần như nghĩ mình đang mơ.

Nhưng dưới ánh nhìn của cậu, người đàn ông với một tay vẫn đang đặt trên nắm cửa, khẽ đáp: "Ừ."

Có lẽ vì đêm quá yên tĩnh, Cố Tinh cảm thấy giọng đáp của Trình bá tổng nghe mềm mại đến mức gần như dịu dàng.

Giống như là... tiếng thì thầm của người tình?

Đoạn đối thoại ngắn ngủi chỉ có ba chữ.

Cố Tinh đang chuẩn bị đi ngủ liền giật mình ngồi dậy, nhìn Trình Đông Húc bước nhanh đến.

Anh không bật đèn, chiếc áo khoác dài mỏng phất phơ theo từng bước chân, mang theo sự gấp gáp của người vừa từ xa về.

Sau đó, Cố tổng bị Trình bá tổng đè xuống giường.

Một tay cậu vẫn còn trong chăn, khó khăn nhưng kiên trì cố gắng rút ra.

"Đừng động, bẩn." Trình Đông Húc ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người chàng trai, theo bản năng nói.

Sau đó, anh lại cười: "Cả người đầy mồ hôi, tắm cùng tôi chứ?"

Giữa hai người, tắm không chỉ là để vệ sinh mà còn là một loại vận động ngầm hiểu.

Cố Tinh vốn đã mệt.

Nhưng có lẽ do bản năng đàn ông, khi cảm giác đến, dù có phải bò cũng phải bò dậy, không thể nào có chuyện không làm được.

Cậu không nói gì, bàn tay còn có thể hoạt động được, lần mò vào trong áo của Trình bá tổng.

Cảm giác quen thuộc của những cơ bắp mạnh mẽ tràn đầy sức sống nam giới gợi lại rất nhiều ký ức trong cậu.

Sau đó, Cố Tinh bị lột ra khỏi chăn.

Cậu bị bế vào phòng tắm, áo ngủ rơi ở nơi gần đầu giường một chút, quần ngủ thì rơi cách phòng tắm một bước.

Nước ấm chảy xuống mặt, nhưng lưng cậu lại lạnh toát vì dựa vào gạch men.

Cố Tinh bị ép sát vào tường, ngửa mặt lên, chiếc cổ trắng ngần và thon dài phơi bày trong ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Đối phương chiếm đoạt mạnh mẽ hơi thở của cậu, cũng bị cậu dụ dỗ và chiếm đoạt lại.

Cậu vươn tay nắm lấy anh: "Được rồi, ngay bây giờ... ưm..."

Lần đầu tiên rất mãnh liệt, thậm chí không có nhiều lời nói trao đổi.

Cố Tinh thở phào, để Trình bá tổng ôm cậu làm sạch, xương cùng còn chút tê dại, mang theo chút may mắn: "May mà ngày mai không có công việc."

Cậu đã xin nghỉ phép tổng cộng năm ngày, sắp xếp mọi thứ rõ ràng.

Ngày đầu tiên và ngày thứ năm cần dành cho việc di chuyển và nghỉ ngơi, ngày thứ hai và thứ tư quay quảng cáo, buổi chiều ngày thứ ba là buổi gặp mặt fan.

"Vậy thì tốt." Trình Đông Húc cúi đầu chặn lại môi cậu, nói ngập ngừng: "Tôi cũng tạm thời không có công việc."

Cố Tinh cảm nhận được một bộ phận nào đó của anh lại bắt đầu hoạt động, cảm thấy có chút không chịu nổi, liền thương lượng: "Mệt rồi, ngày mai được không?"

Trình Đông Húc nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu, thực sự đã đồng ý.

Cố Tinh biết người này luôn giữ lời, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hưởng thụ việc tắm rửa và dịch vụ massage.

Trình Đông Húc kể cho Cố Tinh nghe về việc mình đến đoàn làm phim.

Nhìn đứa trẻ đôi mắt mở to ngạc nhiên, anh hôn lên mí mắt cậu một cái.

Trong đoàn phim có rất nhiều người nhìn thấy anh đi, Trình Đông Húc vốn dĩ không có ý định giấu giếm.

Nhưng khi nói chuyện này trước mặt người kia, mang theo một chút giễu cợt, thì không còn sự sĩ diện như khi gọi điện thoại nữa.

"Có thật vậy không?" Cố Tinh cảm thấy không thể tin được.

Nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của đứa trẻ, Trình Đông Húc không khỏi mỉm cười.

Anh mở tủ, lấy ra chiếc áo choàng tắm sạch sẽ: "Ở trong đoàn phim có quen không?"

"Tốt lắm." Cố Tinh sau khi được thỏa mãn thì có chút buồn ngủ, dây áo choàng tắm cũng lười buộc, nửa nhắm mắt tựa vào Trình bá tổng ngày càng biết chăm sóc người khác: "Dép vẫn còn ở gần giường, làm phiền rồi."

Trình Đông Húc bế cậu lên, chờ đợi cậu nói nốt nửa câu sau.

Ví dụ như về Vương Thân Nhiên.

Người đó có thể làm chuyện tố cáo trước mặt mình, trong đoàn phim chắc chắn cũng không ngoan ngoãn.

Nếu cậu bé có nhu cầu, anh có thể đầu tư thêm, thay một người ngoan ngoãn hơn.

Nhưng, không có nửa câu sau.

Chàng trai trong vòng tay, sau khi lên giường liền chui vào chăn, nửa nhắm mắt, có chút lười biếng đến mức gần như qua loa: "Chúc ngủ ngon, anh Trình."

Đúng vậy, qua loa.

Trình Đông Húc nhận thức rõ ràng rằng, người trước mắt dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào anh, dù chỉ trong giây lát.

Cố Tinh tự nhiên xử lý mọi việc, cũng tự nhiên tuân thủ hợp đồng giữa hai người, không vượt quá ranh giới.

Nhưng ngược lại là chính mình, lại bắt đầu không hài lòng với thái độ phân minh rạch ròi này.

Cố Tinh buồn ngủ mơ màng, bị ôm vào lồng ngực vừa khiến cậu run rẩy.

Cậu không hài lòng nhíu mày, nhưng buồn ngủ không muốn lý luận, vươn tay đẩy: "Nóng quá."

Chỉ là đã đẩy, không những không đẩy ra, mà còn bị ôm chặt hơn.

Người biến thành ma quấy rối giấc ngủ, dường như còn kèm theo chế độ trò chuyện: "Tôi nói với đạo diễn Lộ rằng, cậu là bạn trai của tôi."

Cố tổng: "..."

Cậu miễn cưỡng hé mắt, đôi mi cong vì buồn ngủ, mờ mờ đáng yêu: "Tại sao?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 105


Trình Đông Húc chăm chú nhìn vào đôi mắt màu trà của chàng trai, trong đó ngoài sự buồn ngủ, còn có chút tò mò thờ ơ.

Dường như ba chữ "bạn trai" không liên quan gì đến cậu.

Trình Đông Húc cũng không biết, mình muốn tìm thấy điều gì trong đôi mắt của người kia.

Nhưng chắc chắn không phải là sự thờ ơ, chỉ có chút tò mò như thế.

Người này, nói nửa chừng, không có ý thức cộng đồng!

Cố tổng ngáp một cái, dùng thần kinh chưa hoàn toàn ngủ, miễn cưỡng suy nghĩ ra một lý do.

Đạo diễn Lộ trông có vẻ ôn hòa và học thức, nhưng thực ra lại rất thích tám chuyện như một đứa trẻ lớn tuổi.

Còn Trình Đông Húc tính tình kiêu ngạo và tự chủ, trong đoàn phim mở miệng nói cậu là tình nhân nhỏ của mình, có lẽ không thể nào chịu nổi.

Hiểu rồi!

Hai chữ "bạn trai" thực sự là một cách qua loa lịch sự và ngắn gọn.

Và Trình bá tổng nhắc đến điều này, có lẽ là sợ mình nghe thấy phiên bản "bạn trai" trong đoàn phim, sẽ nảy sinh ý nghĩ sai lệch nào khác.

Chỉ là cảnh cáo gì đó, lặp đi lặp lại, thì mất vui rồi.

Cố tổng không hài lòng về điều này.

Cậu có phải là người không có tinh thần hợp đồng như vậy không?

Rất tốt, Trình bá tổng đã thành công khiến cậu tỉnh táo.

Cố tổng mở mắt, dồn hết sức đẩy người đàn ông trước mặt, ngồi dậy: "Anh Trình, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Trình Đông Húc nhìn đứa trẻ ánh mắt trong sáng, trong lòng sinh ra một chút mong đợi mơ hồ.

Còn về mong đợi gì, anh không có thời gian để nghĩ sâu.

"Tôi nghĩ rằng, một mối quan hệ trưởng thành và ổn định không nên được xây dựng trên sự thử thách và nghi ngờ." Cố Tinh buộc dây áo choàng, cố gắng làm mình trông nghiêm túc và đàng hoàng.

Thực ra nếu cậu có thể che đi dấu vết đỏ trên xương quai xanh, và dùng nước lạnh để giảm bớt sự đỏ bừng ở khóe mắt do tình cảm quá mãnh liệt, có lẽ miễn cưỡng không trông quá quyến rũ.

"Hửm?" Trình Đông Húc cũng ngồi dậy, mang theo chút nụ cười nhìn chàng trai trước mặt.

Anh không giống Cố Tinh mà cầu kỳ đến thế, toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t, để lộ phần eo thon gọn và săn chắc, đầy cảm giác mạnh mẽ. Trên ngực còn có hai dấu răng mờ, hoàn toàn là hiện thân của hormone nam tính.

Nhưng rất nhanh, Trình Đông Húc thu lại nụ cười.

Bởi vì chàng trai nói rõ ràng, từng chữ một: "Anh Trình, anh yên tâm, chuyện đùa giữa anh và đạo diễn Lộ, tôi sẽ không coi là thật. Nếu anh không tin tôi, chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng ngay bây giờ."

"Không thể nào!" Trình Đông Húc gần như phản ứng theo bản năng.

Tiếng nói này khiến cả hai người đều giật mình.

Trình Đông Húc rất hiếm khi để lộ cảm xúc, gần như có thể được xem là mất bình tĩnh.

Anh cảm thấy không thể tin nổi, còn chàng trai trước mắt thì mặt đầy kinh ngạc: "Hay là, anh thích tôi rồi? Thích hơn cả người trong bức ảnh đó?"

Cố tổng hỏi thêm một câu, thực ra không phải là thật sự nghĩ gì khác, trạng thái của cậu lúc này gần như chỉ là nói đùa.

Chủ yếu là gần đây quen với việc trêu chọc Lâm Đình và Kỷ Sơ Nhiên, nhất thời không kìm lại được.

Cậu nhìn thấy mặt Trình bá tổng lạnh lẽo đến nỗi có thể thấy rõ sự tức giận.

"Hợp đồng sẽ không bị hủy! Tôi còn có việc..." Trình Đông Húc xuống giường, thậm chí không kịp mặc một chiếc áo khoác để che thân, chạy trốn khỏi phòng.

Cố Tinh vỗ trán.

Trong lòng nghĩ, thấy chưa, quả nhiên là chọc tức anh ta rồi, ngay cả áo cũng không kịp mặc.

Trong nguyên tác, bạch nguyệt quang Lâm Tri Thư là điều cấm kỵ của Trình bá tổng, không cho phép ai làm tổn thương, cũng không cho phép ai nhắc đến.

Nếu không, cơn giận của bá tổng công, không phải ai cũng chịu nổi.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Cố tổng không còn ở chuyện cấm kỵ đó nữa.

Dù sao cũng là chuyện của người khác, cậu lo lắng nhiều làm gì.

Cậu ôm chăn, sờ sờ má mình nóng lên một cách kỳ lạ.

Vừa rồi thấy Trình bá tổng rời đi, sau lưng nhiều vết đỏ như vậy, là do cậu cào sao?

Cảm thấy ngại ngùng một chút, Cố Tinh cuộn mình trong chăn ngủ.

Hiếm khi được giải tỏa một lần sảng khoái như vậy, đêm nay cậu có thể xem như ngủ rất ngon, chất lượng giấc ngủ cực kỳ cao.

Còn Trình Đông Húc, suốt đêm mở mắt nằm trong thư phòng.

Tất nhiên, anh đã tìm một bộ quần áo mới trong phòng khách để thay, không để m*nh tr*n.

Trình Đông Húc cả đêm, trong đầu luôn lặp lại câu nói của chàng trai: "Hay là, anh thích tôi rồi?"

Anh chợt nhận ra, mình đã rất lâu không nghĩ về Lâm Tri Thư.

Thích Cố Tinh sao?

Thích sao?

Thích à?

Ít nhất là có cảm tình.

Nếu nói Tiêu Dẫn trong tình yêu có sự trưởng thành đạt mười phần, thì Trình Đông Húc chỉ đạt ba phần.

Anh lúc trẻ đã có cảm tình mơ hồ với Lâm Trì Thư, sau đó khi mọi chuyện gần như sắp thành thì đổ vỡ, khiến anh canh cánh trong lòng suốt nhiều năm.

Do sống cô độc nhiều năm, không rõ là vì canh cánh trong lòng chiếm phần lớn hay vì chưa gặp được người thực sự khiến anh rung động, Trình Đông Húc cũng không thể phân rõ.

Khi chờ đợi trở thành thói quen, bất kỳ biến cố nhỏ nào cũng khiến người ta cảnh giác.

Nhưng có một điều chắc chắn, anh không muốn Cố Tinh rời xa mình.

Trong lòng anh có một dự cảm mơ hồ, rằng Cố Tinh giống như trăng giữa mây, gió qua ngón tay, nếu mất đi thì sẽ rất khó mà lấy lại được.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 106


Trình Đông Húc bóp sống mũi, để giảm bớt sự mỏi mệt nơi mắt.

Cố Tinh trong lòng anh, từ lâu đã không còn là thế thân của Lâm Tri Thư, chỉ là anh trước đây chưa nhận ra điều này.

Anh muốn thực sự hiểu rõ cậu, cũng muốn nhìn rõ lòng mình hơn.

Từ bây giờ, Trình Đông Húc tự nhủ.

Khi Cố Tinh xuống lầu, dì Phùng đã bày bữa sáng lên bàn.

Bà hỏi: "Trình tổng đâu rồi? Cậu ấy đặc biệt dặn tôi dùng một số nguyên liệu có thể bồi bổ cơ thể, cậu gầy đi nhiều quá, cần phải bồi bổ thêm."

Cố Tinh: "..."

Cậu nhớ lại cảnh tối qua không thể gọi là tranh cãi, còn có khuôn mặt lạnh lùng của Trình bá tổng, nghi ngờ người mà mình và dì Phùng biết chắc không phải là cùng một người.

Rồi, Cố tổng thấy Trình bá tổng từ thư phòng trên lầu đi xuống.

Dưới mắt có quầng thâm nhạt, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, nhưng sắc mặt thì rất bình thường.

Thậm chí, có vẻ còn khác thường một chút.

Khí thế lạnh lùng như nói người sống chớ gần bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều, trở nên dễ gần hơn.

Bữa sáng mới ăn được một phần ba, trong đĩa nhỏ trước mặt Cố Tinh thêm một cái bánh bao.

Cậu đáp lại Trình bá tổng bằng một cái bánh chiên.

Cuộc tranh cãi suýt nữa nổ ra tối qua, cứ thế mà tan biến.

Ít nhất, Cố tổng nghĩ như vậy.

Buổi gặp mặt fan bắt đầu lúc một giờ chiều, được tổ chức tại phòng tiệc của một khách sạn tầm trung.

Trình Đông Húc đích thân đưa Cố Tinh đi.

Trình Đông Húc không xuống xe, nhưng khi Cố Tinh vào cửa đã được quản lý tiếp đón, ngay lập tức cậu hiểu ra lý do.

Trên đường đến phòng tiệc, cậu tranh thủ gửi tin nhắn cảm ơn Trình Đông Húc.

Lần này không phải là tin nhắn một từ như mọi khi, mà rất kiên nhẫn nói rằng sau buổi gặp mặt sẽ đến đón cậu đi ăn tối.

Cố Tinh gửi một biểu cảm OK dễ thương mà Lâm Đình vừa phổ cập cho.

Cố Tinh đến vào lúc mười hai giờ rưỡi.

Không ngờ đã có hơn một nửa số fan đến, không biết họ đã chờ bao lâu.

Cậu cảm thấy may mắn vì phòng tiệc đã chuẩn bị thức ăn theo dạng buffet.

Nếu không thì một đám cô gái nhỏ vui mừng chạy đến, mà lại để người ta bụng đói, thật là không thể chấp nhận được.

Lạc Khả Khả là sinh viên năm nhất.

Cô nhìn quanh bố trí của phòng tiệc và thức ăn, có thể thấy được sự tỉ mỉ, mặc dù đói nhưng lại quá căng thẳng đến không thể ăn được gì.

Nếu nói khoảnh khắc nào trong mười tám năm qua là kích động nhất, chắc chắn là lúc này.

Cô không ngờ chỉ là liên lạc với thần tượng từ nhóm fan, muốn gặp mặt, lại thực sự có cơ hội.

Hơn nữa, còn là một dịp chính thức và tỉ mỉ như vậy.

Ngày được định vào cuối tuần, hoàn toàn không cần cô phải trốn học.

Bất ngờ, cô gái bên cạnh thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Lạc Khả Khả nhìn theo hướng cô ấy.

Một chàng trai mặc trang phục trắng giản dị, dáng người cao gầy, da trắng như ngọc bước từ cửa vào, đẹp như một bức tranh.

Cô ngay lập tức cảm thấy máu toàn thân dồn lên mặt, sau đó muốn trào ra khỏi mũi.

Nhưng dù vậy, Lạc Khả Khả cũng không muốn rời mắt.

Cố Tinh so với trên màn ảnh còn trắng hơn, còn đẹp hơn.

Cậu ấy đang cười nhìn qua đây!

Sao lại có chàng trai đẹp đến vậy!!!

Không chỉ Lạc Khả Khả, người bên cạnh cô cũng không khá hơn là bao.

Trong mười phút đầu tiên khi Cố Tinh bước vào, rất nhiều người chỉ biết nhìn chằm chằm.

Hai chàng trai đi theo Cố Tinh là trợ lý sao?

Trợ lý cũng đẹp trai, một người cười rất dễ thương, còn biết đỏ mặt, người có khuôn mặt nghiêm nghị, thật ngầu.

Quả nhiên.

Thế giới này, những người đẹp luôn chơi cùng nhau.

Thật ra, khi Cố tổng ký đơn hàng hàng chục tỷ, tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh như đang đi dạo sau bữa ăn.

Nhưng bây giờ, cậu có chút hồi hộp.

Bị một nhóm cô gái trẻ nhìn chằm chằm, không đúng, dường như còn có hai ba fan nam.

Không phải là ánh mắt kính trọng của cấp dưới ở kiếp trước, cũng không phải sự đối đầu của đối thủ trong thương trường, hoàn toàn chỉ là sự yêu thích đơn thuần, cậu hoàn toàn không thể chịu nổi.

Không phải là ánh mắt này có sức sát thương lớn.

Mà là sau ánh mắt đó, là tình cảm chân thành, quý giá đến mức khiến người ta không biết phải đặt ở đâu cho đúng.

Đều là những đứa trẻ thôi, Cố tổng trong lòng không khỏi thở dài.

Cậu kiếp trước sống đến hai mươi lăm tuổi, những gì đã thấy đã nghe, tuổi tâm lý có lẽ còn lớn hơn tuổi thật một chút, nhìn những fan trẻ tuổi, cảm thấy họ như một nhóm trẻ con đáng yêu và sống động.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 107


Cố Tinh chuẩn bị cho mỗi fan tham dự một bộ mỹ phẩm, một tấm poster có chữ ký và một phong bao lì xì nhỏ.

Dù sao cậu cũng có tiền, những người đến đây bất kể xa gần, phí đi lại cũng nên được bù đắp chút ít.

Lúc đầu, fan không dám trò chuyện với Cố Tinh.

Thực sự là khi nhìn thấy người trông như tiên giáng trần này ở khoảng cách gần, hoàn toàn không dám phá vỡ khí chất cao quý và điềm tĩnh của cậu.

Nhưng chỉ cần Cố tổng muốn, không khí ở đâu cũng không thể lạnh lẽo.

Dưới sự khéo léo của cậu, các fan từ việc không dám thở mạnh, dần dần trở nên náo nhiệt, yêu cầu thần tượng biểu diễn tiết mục và vừa hỏi những câu hỏi thú vị vừa quay video.

Khi có người hỏi Cố Tinh, cậu có bạn trai chưa, Cố tổng cười: "Khi nào có người yêu, tôi sẽ báo cho mọi người biết."

Tiện thể, cậu cũng thừa nhận mình thích nam giới.

Cuối cùng, Cố Tinh biểu diễn một bản piano cho fan.

Video được fan tại hiện trường đăng lên nhóm fan, những người không tiện đến đều hối hận không chịu nổi, gửi các biểu cảm dễ thương, cầu xin cậu chơi thêm một bài.

Khi buổi gặp mặt kết thúc, Lạc Khả Khả theo dòng người rời khỏi khách sạn.

Ôm tấm poster ngắm nghía một lúc, cô mới nhớ ra còn có một phong bao lì xì chưa mở.

Khi mở ra, cô không dám tin vào mắt mình.

Hóa ra thần tượng lại hào phóng đến vậy sao?

Cùng ở khách sạn với cô, một cô gái khác là Diệp An Cầm cũng bị số tiền trong phong bao lì xì làm choáng váng.

Diệp An Cầm nhìn trời, kéo Lạc Khả Khả: "Dù sao tiếp theo cũng không có việc gì, tôi biết một quán bar rất nổi tiếng, đi mở rộng tầm mắt chút không?"

Buổi tối.

Cố Tinh vừa định cùng Trình bá tổng âu yếm, thì nhận được cuộc gọi của Tề Tu.

Tề Tu nói rõ ràng nhưng khó giấu sự lo lắng: "Tinh Tinh, trong điện thoại cô bé đó đang khóc rất dữ, trốn vào nhà vệ sinh gọi điện, người gây rối hình như không đơn giản, nếu chậm trễ có thể sẽ xảy ra chuyện!"

"Gửi địa chỉ cho tôi, gặp ở cổng Nguyệt Bán." Cố Tinh vừa nghe điện thoại vừa mặc quần áo, lại không yên tâm dặn Tề Tu: "Anh Tề, anh đừng vào vội, chờ tôi đến!"

Cậu cảm thấy cái tên "Nguyệt Bán" có chút quen thuộc.

Trong nguyên tác, những nơi có tên riêng thường có thế lực mạnh mẽ đứng sau, không dễ đối phó.

Cố Tinh mặc quần áo xong, phát hiện Trình bá tổng đang đứng bên cửa, cũng ăn mặc chỉnh tề.

Người sau nét mặt điềm tĩnh: "Tôi sẽ đưa cậu đi, tôi khá quen với Nguyệt Bán."

Quán bar Nguyệt Bán.

Cố Hải ngả người trên ghế sofa, chân gác lên đầy tự đắc.

Cha không cho anh ta gây rối với Cố Tinh sao?

Được thôi, gây rối với người thích Cố Tinh để xả giận chắc không sao chứ!

Ôm chân Trình thiếu thì đã sao!

Anh ta có thể chạy đến Nguyệt Bán gây sự được sao?

Mấy fan mù mắt, cũng dám cãi nhau với mình.

Này, chơi vui vẻ nhé!

Phòng bên cạnh,

Lạc Khả Khả khóa cửa, ôm gối co ro trong góc, khóc đầy nước mắt.

Cô đáng lẽ phải gọi cảnh sát trước, nhưng điện thoại đã hết pin.

Những người ngoài kia, hình như đều có lai lịch không nhỏ, Cố Tinh đến cũng không giải quyết được...

.

Trên đường đi, Cố Tinh nhớ ra, Nguyệt Bán rốt cuộc là địa bàn của ai.

Là của Chu Duẫn Chi.

Trong nguyên tác, sau khi Lâm Tri Thư trở về nước đã từng đến Nguyệt Bán tìm Trình Đông Húc.

Nhưng cậu ta không gặp được Trình Đông Húc, ngược lại bị Chu Duẫn Chi chế nhạo một trận.

Sau đó, Tiêu Dẫn đã đến.

Vì Lâm Tri Thư chịu ủy khuất, còn đánh nhau với Chu Duẫn Chi.

Tiêu Dẫn thân thủ không bằng Chu Duẫn Chi, bị đè dưới đất ăn không ít cú đấm.

Chu Duẫn Chi bị Lâm Tri Thư bên cạnh làm ồn đến đau đầu, đơn giản nói thẳng rằng Tiêu Dẫn thích anh ta.

Lúc này, từ tình yêu thầm lặng biến thành tình yêu công khai, không khí lập tức trở nên rất gượng gạo.

Tiêu Dẫn nửa tức giận nửa mong đợi nhìn Lâm Tri Thư, người sau khi không thể tin nổi liền quay người chạy đi.

Lúc đó, Lâm Tri Thư chưa ở bên Trình Đông Húc.

Nhưng bất kể có ở bên hay không, Tiêu Dẫn với vai trò nam phụ si tình (bi thảm), định mệnh không thể được nhân vật chính thụ chấp nhận, đúng là bi kịch to lớn.

Trình Đông Húc lái xe nhanh và ổn định, khiến một giờ đi đường rút xuống còn bốn mươi phút.

Giữa chừng nhìn thấy Cố Tinh im lặng không nói, khi đèn đỏ, anh nắm tay cậu: "Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Quán bar Nguyệt Bán tiêu chuẩn cơ bản rất cao, tương ứng với đó, biện pháp bảo mật cũng rất tốt.

Cũng vì thế, phần lớn khách đều là những người có thân phận và địa vị.

Trình Đông Húc gọi quản lý đến, trực tiếp xem camera giám sát.

Lạc Khả Khả không biết mình đang ở phòng nào, nhưng nói là tầng ba, cũng dễ tìm hơn nhiều.

Nhìn thấy thân hình cao lớn quen thuộc trên camera, ánh mắt Cố Tinh trở nên lạnh lùng.

Cố Hải!

Cố Hải ở phòng bên cạnh chán quá không chịu được, cuối cùng không nhịn được, lại trở về phòng 305.

Thiếu gia hư hỏng nửa ép buộc nửa dụ dỗ dẫn người đến cho bạn chơi, vốn không định tự mình ra tay, sợ Cố Tinh điều tra đến đầu mình.

Nhưng nghĩ lại, Cố Tinh sẽ vì vài fan nhỏ mà tìm đến mình gây sự sao?

Dù sao, cứ vui vẻ trước đã!

Chỉ là dù Cố Hải dụ dỗ thế nào, cô gái trong nhà vệ sinh cũng không chịu mở cửa.

Nếu là chỗ khác, cậu ta đã đạp cửa rồi, nhưng chỗ này không dễ chọc vào, cậu ta không muốn gây rắc rối với người đó.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 108


Cố Hải bực tức chửi vài câu, đi về phía ba cô gái đã bị chuốc rượu say mèm trên sofa.

Thấy cậu ta đến, Ngô Vĩnh Kiệt đắc ý vỗ mặt cô gái bên cạnh, nhướng mày: "Cùng tham gia không?"

Diệp An Cầm ôm mặt, hối hận đến xanh ruột, cố gắng chạy: "Tha cho tôi đi..."

Cố Hải túm tóc cô gái, bắt cô ngẩng đầu, vừa hôn vừa chửi: "Khóc cái gì mà khóc, chỗ này cả đời cô cũng không vào nổi mấy lần, phục vụ tốt cho tôi, không thiếu phúc lợi cho cô đâu!"

Cố Tinh mở cửa, thấy ngay cảnh Cố Hải đang túm tóc một cô gái.

Dưới ánh đèn mờ mờ, cậu nhận ra cô gái với khuôn mặt đau đớn đó chính là người buổi chiều đã cười hỏi cậu có người yêu chưa.

Quản lý theo sau, thấy cảnh hỗn loạn trong phòng, phản ứng đầu tiên là nhìn Trình Đông Húc.

Trong quán bar, cảnh nam nữ lộn xộn là chuyện thường, nhưng vị này lại ghét ồn ào và hỗn loạn nhất, nếu phục vụ không chu đáo...

Anh ta không ngờ, người đầu tiên bùng nổ lại là chàng trai luôn theo sát Trình Đông Húc, nhìn trông có vẻ trầm tĩnh và ngoan ngoãn.

Chàng trai đó mặt lạnh đến đáng sợ, vài bước tiến vào, nhìn thì mảnh mai nhưng một tay đã hất ngã gã mập đang đè cô gái ra hôn xuống đất.

Sau đó, Cố Tinh đá một thanh niên khác ra xa.

Cậu bước lên ghế sofa, đấm vào mặt gã thanh niên trong góc đang lột đồ cô gái đến mức chỉ còn nội y.

Quản lý sau một thoáng kinh ngạc, phản xạ muốn ngăn cản.

Người vào phòng VIP đều là những người có lai lịch, để yên cho chàng trai này đánh người mà không ngăn cản, còn làm ăn ở Nguyệt Bán được nữa không?

Trình Đông Húc giơ tay ngăn quản lý lại.

Quản lý khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy mặt anh không thay đổi chút nào, ánh mắt vẫn dừng lại trên chàng trai đang đánh người: "Cứ để cậu ấy làm, hậu quả tôi sẽ chịu."

Trong phòng có thể nhìn thấy, tổng cộng có năm nam ba nữ.

Trong số nam, Cố Tinh chỉ nhận ra Cố Hải, còn hai người khác nhìn quen mắt, đều bị đánh một trận, cơn giận trong lòng cậu mới vơi bớt chút ít, nhưng sự lo lắng và hối hận vẫn còn đọng lại.

Cố tổng từ nhỏ đã được giáo dục phong cách quý ông, luôn tôn trọng phụ nữ, cảnh tượng trước mắt như muốn làm cậu phát điên.

Nếu cậu không tổ chức buổi gặp mặt fan, những cô gái này chắc chắn vẫn sống tốt, học tập ở nơi quen thuộc của mình, không gặp phải tai họa này.

Nếu là lúc bình thường, dù Cố Tinh có võ giỏi đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn khống chế được năm người đàn ông.

Nhưng những người này đều uống say, thể trạng bình thường cũng không tốt lắm, lại có chút lo sợ, lúc này thì như bùn nhão lăn lộn trên đất.

Có một người đứng dậy, muốn chạy ra ngoài gọi người.

Nhìn thấy có người ở cửa, chưa kịp mở miệng đã bị đá vào bụng, lăn trở lại.

Cố Tinh nhặt một chiếc áo khoác trên ghế sofa, khoác lên người cô gái bị lột đồ.

Quay đầu, an ủi cô gái mặt đầy hoảng sợ: "Không sao rồi."

Diệp An Cầm nhìn chàng trai vừa quen vừa lạ, nước mắt làm mờ tầm nhìn, nhỏ giọng nghi hoặc: "Cố Tinh?"

Khi chàng trai bình tĩnh đáp "Là tôi", cô lao vào lòng cậu, òa khóc.

"Cố Tinh, tôi đjt tổ tông nhà cậu!" Cố Hải tức giận, tiện tay nhặt một chai rượu.

Cố Tinh nhìn sang, không hề động đậy.

Giây tiếp theo, cổ tay cầm chai rượu của Cố Hải đã bị Trình Đông Húc bẻ ra sau lưng.

Trình Đông Húc nhìn Cố Tinh, không nói gì, sau đó lùi lại đứng yên lặng.

Trình Đông Húc lần này làm một tay bảo vệ im lặng, quản lý bước vào rồi lại đóng cửa, cảm thấy bản thân thực sự mở rộng tầm mắt.

Trình thiếu thân thủ... không, Trình thiếu là người rất chững chạc, chắc chẳn là mình hoa mắt rồi.

Trình Đông Húc trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra rất muốn kéo cô gái đang ôm chặt Cố Tinh ra.

Chỉ là anh biết làm vậy không hợp lý, lại sợ Cố Tinh vô tình bị thương, nên chỉ đành đứng nhìn, nhưng khí áp quanh người anh vô thức giảm mạnh.

Dù tâm trạng không tốt, nhưng trong lòng lại như có lửa đốt.

Anh đã thấy rất nhiều mặt của Cố Tinh, lúc đầu là sự nhút nhát, sau đó là ngoan ngoãn, rồi nhiệt tình và lạnh lùng, đến giờ phút này, tức giận đến mức mất bình tĩnh, nhưng lại có sự thiện lương và chính trực khiến người ta động lòng.

Trên thế giới làm sao lại có người như vậy?

Sau khi lớp vỏ nhút nhát giả tạo rơi đi, cậu chàng như một kho báu, mỗi mặt đều khiến người ta mê mẩn đến mức muốn giấu đi.

Trình Đông Húc không khỏi cảm thấy may mắn, rằng mình đã có được Cố Tinh như thế này.

Hợp đồng kết thúc ư? Tuyệt đối không thể!

Diệp An Cầm khóc một trận, cảm xúc ổn định hơn nhiều.

Cố Tinh mới biết được, hóa ra các cô gái ban đầu đến một quán bar có chút đặc sắc chơi, trong lúc trò chuyện về việc gặp cậu, lại gặp Cố Hải nói là bạn của cậu, rồi bị dẫn đến đây.

Sau đó bọn đàn ông bắt đầu động tay động chân, Diệp An Cầm liền tìm cơ hội để Lạc Khả Khả - người nhát gan nhất - trốn vào nhà vệ sinh.

May mắn là Lạc Khả Khả thông minh, biết gọi điện cầu cứu.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 109


Xảy ra chuyện như vậy, thực ra điều nên làm nhất là báo cảnh sát.

Dù Cố Hải và mấy người này đều là công tử có tiền có thế, nhưng có Trình Đông Húc ở đây, lại là địa bàn của Chu Duẫn Chi, Cố Tinh biết chỉ cần mình muốn, không ai trong bọn họ có thể chạy thoát.

Nhưng khi hỏi ý kiến của mấy cô gái, họ tuy vừa hận vừa sợ, nhưng không muốn báo cảnh sát.

Báo cảnh sát sẽ bị hỏi đi hỏi lại những chuyện đáng xấu hổ này, có thể sau này tin tức sẽ bị lan truyền, ở quê nhà làm sao sống?

Cố Tinh thở dài, nói sẽ tôn trọng ý kiến của họ.

Chỉ là dù Cố Hải và mấy người có quỳ trước mặt các cô gái xin lỗi, thậm chí hứa bồi thường lớn, Cố Tinh cũng không tin bọn họ.

Nói miệng không có căn cứ, cậu đã gặp không ít kẻ vô sỉ trong kiếp trước, đủ để lập thành một đoàn kịch.

Nếu thật sự tin hết mọi thứ, chắc chắn sẽ bị lừa gạt không còn gì.

Trình Đông Húc thấy chàng trai tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rồi lấy điện thoại ra.

"Lưu lại làm kỷ niệm, nào, từng người từng người một thì phiền lắm, ngồi xuống một hàng ngay ngắn, ảnh và video tôi chắc chắn sẽ chăm chút cẩn thận, yên tâm." Cố Tinh nói.

Những chứng cứ như thế này, giữ lại thật sự là khó ngủ yên.

Ban đầu Cố Hải còn kiên trì, nghĩ rằng sau chuyện này sẽ điều tra kỹ lai lịch của các cô gái rồi mới hành động.

Không chỉ cậu ta, mấy người khác cũng không động đậy.

Có một người còn khẩn cầu Cố Tinh, vì tình nghĩa trước đây mà tha cho họ.

Tình nghĩa trước đây?

Cố Tinh nhìn kỹ người đó, nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nhận ra ngay.

Là kẻ cùng với Cố Hải bắt nạt nguyên chủ, tình nghĩa này cũng khá đặc biệt đấy.

Cố Tinh không nói nhiều, dù sao cũng có cách giải quyết nhanh chóng.

Cậu quay sang nhìn Trình Đông Húc.

Chớp mắt: "Anh Trình, cho ý kiến?"

Quản lý quan sát toàn bộ: "..."

Giới trẻ bây giờ, gan đều lớn như vậy sao...

Rồi, quản lý thấy người đàn ông bị nhắc đến, nhẹ nhàng đáp: "Sẵn sàng phục vụ."

Nghe có vẻ còn rất vui vẻ.

Trình Đông Húc bước tới, cúi người rồi đứng thẳng dậy.

Anh kéo một chiếc ghế thấp không phù hợp với phong thái của mình, nhưng lại giống Cố Tinh, ngồi xuống cạnh.

Ghế quá thấp, đôi chân dài của Trình Đông Húc phải gập lại đầy khổ sở.

Nhưng khuôn mặt anh không chút biểu cảm, mang một áp lực khiến người khác kinh sợ: "Không quay cũng được, lát nữa, các vị trưởng bối của mọi người sẽ đến đây quay cùng, càng náo nhiệt."

Cố Hải và mấy người không có tư cách gặp mặt Trình Đông Húc, bao gồm cả trưởng bối của họ.

Nhưng họ biết Trình Đông Húc là ai, và tên này đại diện cho điều gì, họ càng hiểu chỉ cần Trình Đông Húc muốn, thực sự có thể gọi trưởng bối của họ đến.

Lúc đó có thể không chỉ đơn giản là quay video.

Có lẽ còn phải gãy tay gãy chân, thương tật mà quay.

Vì vậy, chuyện tiếp theo tiến triển rất suôn sẻ.

Trình Đông Húc im lặng nhìn đứa trẻ nhà mình, ban đầu chỉ vì đẹp mắt, sau đó lại kinh ngạc vì sự già dặn trong cách xử lý của cậu.

Cố Tinh trình bày toàn bộ sự việc, rồi hỏi Cố Hải và mấy người rất nhiều câu hỏi quan trọng.

Những câu hỏi quan trọng này nhằm đảm bảo rằng nếu sau này có kẻ muốn trở mặt, chỉ cần video này còn tồn tại, đủ để ép Cố Hải và đồng bọn không thể ngóc đầu lên được.

Khi Cố Tinh ghi hình xong, Trình Đông Húc buột miệng nói: "Gửi cho tôi một bản, để dự phòng."

Những kẻ ban đầu còn định tìm cách lấy lại video từ Cố Tinh: "..."

Cố Tinh yêu cầu bồi thường, dùng video để giải quyết hậu quả, rồi hỏi các cô gái còn có yêu cầu gì không.

Khi họ không có ý kiến gì thêm, cậu nói sẽ sắp xếp để họ về lại khách sạn lưu trú.

Trước đó, cậu và các cô gái đã trao đổi số WeChat cá nhân và lập một nhóm chung.

Cậu dặn dò: "Có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, đừng sợ."

Mấy cô gái ngoan ngoãn gật đầu, vừa may mắn vừa sợ hãi.

Nếu không có Cố Tinh đến kịp thời, có lẽ họ đã không chỉ bị lợi dụng...

Diệp An Cầm chân thành nói: "Cố Tinh, em có thể gọi anh là anh Cố không? Cảm ơn anh, em sẽ hâm mộ anh cả đời!"

Lạc Khả Khả và hai cô gái khác cũng nhìn Cố Tinh, thấy cậu gật đầu, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cuối cùng đều biến thành lòng biết ơn.

Trong lúc đó, quản lý đã mang đến mấy bộ mỹ phẩm.

Mấy cô gái kiểm tra kỹ lưỡng, không thấy gì khác thường mới theo Cố Tinh ra ngoài.

Trình Đông Húc đi sau cùng.

Anh thấy cô gái chạy ra từ nhà vệ sinh, hỏi gì đó Cố Tinh, người kia lắc đầu.

Người hỏi là Lạc Khả Khả.

Cô nhìn người đàn ông cao to đáng sợ, hình như vừa nắm tay Cố Tinh, liền tò mò hỏi: "Đó là bạn trai của anh Cố à?"

Trước cửa khách sạn đã chuẩn bị sẵn xe, do Trình Đông Húc sắp xếp.

Tài xế Khương Phục nhìn chàng trai bên cạnh ông chủ nhà mình, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Đó là thế thân của Lâm Tri Thư ư?

Người này bất kể dáng vẻ, thân hình hay khí chất, và mức độ phù hợp với ông chủ, không thổi không phóng đại, chỗ nào cũng tốt hơn Lâm Tri Thư!
 
Back
Top Bottom