Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 70


Tiêu Dẫn thở hổn hển chạy tới, liền thấy thiếu niên cao ráo, đang dỗ dành cậu nhóc khóc nức nở trong lòng.

Nói dỗ có lẽ không chính xác, vì thiếu niên trông rất nghiêm túc và nghiêm khắc.

Ánh mắt cụp xuống, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có một loại sức mạnh an ủi, khiến người ta cảm thấy yên ổn và dịu dàng.

Khi thấy trong video giám sát, người đàn ông cầm dao đối diện Cố Tinh, Tiêu Dẫn đã gọi bảo vệ.

Trong lúc gọi bảo vệ, anh còn thấy người cầm dao bỏ chạy, Cố Tinh đuổi theo.

May mà không sao, anh nghĩ.

Cùng lúc đó, cảm xúc đối với thiếu niên cách hai bước, phức tạp đến không thể diễn tả.

Cố Tinh mảnh mai và yếu đuối, nhưng lại đuổi theo một người đàn ông cầm dao, hai việc này dường như không thể kết hợp với nhau.

Nhưng bây giờ, Cố Tinh còn khống chế được người đó.

Tiêu Dẫn cảm thấy mọi việc liên quan đến Cố Tinh đều sẽ đi theo một hướng bất ngờ.

Cố Tinh thấy Tiêu Dẫn, vì Lâm Đình khóc quá to, cậu chỉ khẽ gật đầu chào người đàn ông đổ mồ hôi trán.

Cúi đầu, cậu khẳng định, nói nhỏ: "Anh đảm bảo sẽ không có lần sau, chúng ta đều sẽ không chết, chuyện ngày đó đã qua rồi, chúng ta đều ổn, không sao cả..."

Cố Tinh cũng không biết, là mình đã từng trải qua cái chết đột ngột đáng sợ hơn, hay là Lâm Đình đã trải qua cái chết hụt đáng sợ hơn.

Dù sao, vì mình mà cậu ta lại nhớ về những ký ức không tốt, thật sự rất có lỗi với cậu ta.

Lâm Đình khóc gần mười mấy phút.

Bệnh viện gần một đồn công an, khi cảnh sát đến, cậu mới ngừng khóc, sau đó... bắt đầu nấc cục.

Cố Tinh kêu lên một tiếng đau đớn: "Đau quá! Hình như anh bị thương rồi!"

Lâm Đình giật mình, vội vàng nhìn khắp người cậu, đến khi nhận ra mình đã hết nấc cục.

Tiêu Dẫn đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, không khỏi mỉm cười.

Nhận ra biểu cảm bất thường của mình, anh nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc, tiếp tục làm việc với cảnh sát.

Cố Tinh phát hiện mình thực sự đã bị thương.

Cậu chỉ định dọa Lâm Đình để cậu ta hết nấc cục, không ngờ lại đúng là bị thương.

Lòng bàn tay cậu có một vết cắt gần như ngang qua, không sâu nhưng chảy khá nhiều máu.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là trong quá trình giằng co lấy dao từ tay người đàn ông kia, tay cậu đã ấn vào lưỡi dao trên đất.

Trước đó không nhận ra vì thần kinh luôn căng thẳng, không cảm thấy đau.

Bây giờ thấy rồi, máu nhanh chóng tạo thành một "hồ nước nhỏ" trong lòng bàn tay, trông rất đáng sợ.

Lúc này, lợi ích của việc ở trong bệnh viện mới thấy rõ.

Lòng bàn tay Cố Tinh được khử trùng và cầm máu trong thời gian ngắn nhất, vì vết thương nông nên không cần băng bó, chỉ cần quấn một lớp băng gạc là xong.

Tiêu Dẫn đứng chờ Cố Tinh ngoài cửa.

Thấy cậu bước ra, anh ta nói: "Phải đến đồn công an để làm biên bản, tôi sẽ đi cùng cậu."

"Bệnh viện này của anh sao?" Cố Tinh hỏi.

Thấy Tiêu Dẫn vừa nãy trao đổi với cảnh sát, cậu đã nghe một chút.

Tiêu Dẫn gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc và chân thành: "Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay, may mà cậu không sao, nếu không tôi không biết phải giải thích thế nào với..."

Anh không nói hết câu, nhưng Cố Tinh hiểu ý: "Không sao, tôi có một người lớn đang điều trị ở đây, Tiêu thiếu chăm sóc nhiều hơn chút coi như cảm ơn tôi."

"Đó là điều nên làm." Tiêu Dẫn gật đầu, trong lòng phức tạp.

Cố Tinh có biết anh đã nợ cậu một ân tình lớn thế nào không mà lại dễ dàng dùng hết như vậy?

Còn cái gì mà người lớn chứ.

Đó không phải là quản lý của cậu sao?

Tiêu Dẫn nhận ra, cái hình tượng của Cố Tinh mà anh ta đã điều tra, một người nhu nhược và đơn thuần, so với người sống động trước mắt này, khác biệt lớn đến không tưởng.

Thật sự là, mắt thấy mới tin.

Sau sự việc nguy hiểm vừa rồi, Lâm Đình càng dính lấy Cố Tinh.

Cố Tinh đã phải nói cậu vài câu, đến khi nghiêm mặt, cậu mới rời đi để chăm sóc Tề Tu.

Tất nhiên, hôm nay lại là một ngày Lâm Đình phải nói dối.

Khi Tề Tu hỏi, cậu chỉ nói Cố Tinh nhận được điện thoại gia đình có việc bận nên phải đi trước.

Tề Tu còn cảm thán: "Gia đình của Tiểu Tinh lớn, gần đây nhìn cậu ấy gầy đi nhiều, chắc là mệt mỏi quá."

Lâm Đình, người đang cảm thấy tội lỗi vì nói dối, ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ anh Cố thực ra có mập mạp lên chút chút.

Không thể nói là mập mạp.

Chỉ cảm thấy cao hơn một chút, còn khỏe mạnh hơn nhiều, đến cả người cầm dao cũng khống chế được.

Người đàn ông bị Cố Tinh khống chế, không cần thẩm vấn đã khai hết.

Người yêu của anh ta bị bệnh nặng, nghe nói bệnh viện này có chuyên gia giỏi chữa bệnh đó, anh ta đã gom tiền đến đây, nhưng tiếc là vẫn không thể cứu chữa được.

Bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu có dịch vụ chăm sóc hàng đầu.

Tất nhiên, giá cũng đắt hơn nhiều so với bệnh viện công.

Người đàn ông đã gom rất nhiều tiền, nhưng không đạt được kết quả như mong đợi, nên trong một phút nông nổi đã mang dao đến.

Trong phòng thẩm vấn, anh ta đã sụp đổ, khóc lóc không ra hình dáng gì.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 71


Sau khi ghi xong biên bản, Cố Tinh từ chối đề nghị đưa cậu về của Tiêu Dẫn.

Cậu khống chế kẻ cầm dao chỉ vì hành vi phạm tội của người đó, không liên quan gì đến Tiêu Dẫn.

Do ảnh hưởng từ nguyên tác, Cố Tinh không thích Tiêu Dẫn.

Hiện tại cậu không làm ăn, không cần phải giao thiệp, không thích thì không quan tâm, rất đơn giản.

Tiêu Dẫn đứng trong sân đồn công an, nhìn thiếu niên không nhanh không chậm bước đi xa.

Thiếu niên bước đi theo nhịp điệu của mình, dáng vẻ thanh tú và điềm tĩnh, mang một khí chất mâu thuẫn với tuổi tác nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Tiêu Dẫn không kìm được đuổi theo: "Đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói."

Anh ta gần như chắc chắn rằng không nên đánh giá Cố Tinh bằng ác ý lớn nhất, nên muốn nói chuyện một cách chân thành với cậu thiếu niên này.

Nếu là Cố Tinh trong hồ sơ, Tiêu Dẫn sẽ coi thường.

Nhưng bây giờ anh ta thừa nhận, thiếu niên này đáng được nhìn nhận nghiêm túc, chỉ riêng vì cậu ấy dám đối đầu với kẻ cầm dao.

Thậm chí.

Tiêu Dẫn cảm thấy, Cố Tinh tồn tại như một thế thân là một sự xúc phạm đối với cậu.

Cố Tinh quay lại nhìn anh ta.

Không phải là liếc mắt, mà là chính thức đối diện với Tiêu Dẫn, thái độ đối đầu trực diện.

Tiêu Dẫn muốn nói gì, Cố Tinh có chút dự cảm.

Người này trong nguyên tác, là kiểu nam phụ si tình kinh điển, sẵn sàng hy sinh cả đời vì bạch nguyệt quang.

Tất nhiên.

Với tư cách là người khiến bạch nguyệt quang không vui, nguyên chủ không biết đã phải chịu bao nhiêu sự đàn áp có chủ ý hay vô tình của anh ta.

Đúng vậy, đàn áp.

Khi ở trên cao lâu, có một số người làm khó người khác mà không cần phải nói ra lời.

Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, thậm chí là một lời nói đầy ẩn ý, cũng có thể chính xác chạm vào điểm nhạy cảm, dễ tổn thương nhất của đối phương.

Giết người tru tâm, không có gì hơn thế.

Nguyên chủ kiếp trước, vì sự xuất sắc của bạch nguyệt quang mà tự ti, vì sự khinh miệt của Tiêu Dẫn mà khó chịu.

Cố Tinh im lặng nhìn Tiêu Dẫn, chờ đợi anh ta ra tay.

Ánh mắt trong veo của cậu thiếu niên như l*t tr*n mọi lo lắng trong lòng Tiêu Dẫn, khiến những lo lắng đó như là một tội lỗi.

Tiêu Dẫn thở dài: "Tôi muốn biết, cậu và anh Húc hiện tại... rốt cuộc có quan hệ gì, là bạn trên giường, bao nuôi, hay là gì khác?"

Bạn bè của Tiêu Dẫn thay đổi thường xuyên, anh ta nổi tiếng là người đào hoa.

Nhưng những người quen biết anh ta đều có chung một nhận xét, đào hoa nhưng không vô tình, rộng lượng và lịch sự.

Phong độ và giáo dưỡng của Tiêu Dẫn khiến anh ta rất hiếm khi nói những lời thẳng thừng như vậy khi đối mặt với Cố Tinh.

Vì quá thẳng thừng, anh ta có chút không thoải mái, sau đó mới kiên định chờ đợi câu trả lời của cậu thiếu niên trước mắt.

Tiêu Dẫn nghĩ, nếu Cố Tinh thừa nhận mình bị anh Húc bao nuôi, thì anh ta có thể nói với cậu về sự tồn tại của Lâm Tri Thư.

Anh ta biết tình hình của nhà họ Cố, anh Húc có thể cung cấp dòng tiền cho nhà họ Cố, và anh ta cũng có thể.

Chỉ cần cậu rời xa anh Húc.

Tiêu Dẫn mãi mãi nhớ ánh mắt Lâm Tri Thư khi nhìn anh Húc.

Một người thuần khiết và chân thành như vậy, khi nhìn một người, đôi mắt sáng lên như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, là người mà anh ta muốn bảo vệ.

Cố Tinh mỉm cười trước sự khinh miệt trong lời nói của Tiêu Dẫn.

Dù người thanh niên trước mắt có giọng điệu ôn hòa, nhưng liệu anh ta có dám nói những lời này với Trình Đông Húc không?

Câu trả lời là không.

Vì vậy, ngay cả khi Tiêu Dẫn không nhận ra sự khinh miệt của mình, tiềm thức anh ta đã làm như vậy.

Nếu là nguyên chủ, có lẽ lúc này sẽ xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng Cố tổng thì không.

Cậu tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình từ năm mười lăm tuổi, mười tám tuổi làm giám đốc chi nhánh, hai mươi tuổi trở thành một trong những lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Cố thị, hai mươi mốt tuổi nắm quyền điều hành tập đoàn.

Trong suốt thời gian đó, không biết bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, công ty đối địch, từ khinh thường cậu đến gặp cậu là sợ hãi.

Vì vậy, chỉ có người khác né tránh cậu.

Tiêu Dẫn thấy cậu thiếu niên mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại: "Để tôi đoán xem, Tiêu thiếu gia hỏi như vậy là vì anh thích anh Trình?"

"Cậu... cậu sao lại nghĩ như vậy! Tôi sao có thể..." Tiêu Dẫn kinh ngạc.

"Không phải à, vậy thì... anh thích tôi?" Cố tổng thích thú nhìn vẻ lúng túng của thanh niên trước mặt: “Chân đạp hai thuyền không phải là tốt, hơn nữa tôi cũng thích người manly một chút, như anh Trình ấy, bây giờ thế là vừa đủ rồi, nên anh hãy thôi mơ tưởng đi."

Tiêu Dẫn tất nhiên không thể nói ra suy nghĩ về Lâm Tri Thư, nhất thời nghẹn lời.

Anh càng kinh ngạc trước vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ của cậu thiếu niên này.

"Đừng căng thẳng, dù anh nghĩ gì, tôi cũng sẽ không nói với anh Trình, dù sao anh ấy cũng bận." Thiếu niên trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu: "Còn một chuyện nữa muốn hỏi Tiêu thiếu, nếu bệnh viện xảy ra vụ giết người, không biết Tiêu thị sẽ thế nào?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 72


Tiêu Dẫn ngay lập tức hiểu ý của cậu thiếu niên, trong lòng không thoải mái, chính xác hơn là cảm thấy có lỗi.

Tiêu thị kinh doanh nhiều ngành.

Nhưng bắt đầu từ ngành dược, chuỗi bệnh viện khắp nơi là trọng điểm.

Một khi xảy ra vụ giết người, gây náo loạn điều đầu tiên người ta nhớ đến khi nhắc đến bệnh viện của Tiêu thị sẽ là nơi này có người chết.

Ảnh hưởng tiêu cực sẽ không chỉ gây thiệt hại cho bệnh viện xảy ra sự việc, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Tiêu thị.

Cố tổng hiện giờ vẫn chưa lớn hẳn, thấp hơn Tiêu Dẫn một chút.

Nhưng điều đó không ngăn cản cậu có khí thế đủ để nhìn xuống đối phương, kiêu ngạo và có chút châm biếm: "Tôi nghĩ mình đã giúp Tiêu thiếu một việc lớn, Tiêu thiếu nhanh chóng quên ơn mà chất vấn tôi, thật khiến người ta thất vọng.

Lúc này mặt Tiêu Dẫn nóng bừng lên.

Anh còn muốn nói gì đó, nhưng Cố tổng không muốn nghe nữa, cậu thong thả bước đi xa.

Tiêu Dẫn đứng đó rất lâu, mặt vẫn cảm thấy nóng ran.

Anh xuất thân phi thường, từ nhỏ đã thông minh, ngay cả người lớn trong nhà cũng chưa bao giờ nói nặng lời với anh, cho đến bây giờ.

Rõ ràng cảm thấy mất mặt, nhưng trong lòng Tiêu Dẫn không sinh ra chút tức giận nào.

Cố Tinh bước đi xa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Nếu phải diễn tả cảm giác, thì chỉ có một chữ thôi: Sướng!

Lâu rồi không mắng người, kỹ năng vẫn còn tốt.

Không biết điều này có coi là thay mặt nguyên chủ trả thù không.

Dù sao thì, thà người khác khổ còn hơn mình khổ.

Khó chịu hoặc làm người khác khó chịu, câuh chọn cái thứ hai.

Cố tổng trước đây chưa từng vào đồn công an làm biên bản, không ngờ lại xong nhanh như vậy.

Cậu định quay lại bệnh viện tìm Tề Tu, nhưng nhìn xuống tay quấn băng, lại thôi, rồi gọi điện cho Lâm Đình.

"Tiểu Đình, khi nào cậu và anh Tề về đến nhà thì nói cho anh, anh sẽ đặt đồ ăn mang đến cho hai người." Cố Tinh gọi điện cho Lâm Đình.

Cậu tính toán, thẻ VIP của Vị Trân không dùng thì phí.

"Anh, anh Tề nói không cần phiền phức..."

"Đồ ăn riêng, anh thấy cũng được, đến sa mạc rồi thì không có mà ăn đâu."

"Ăn, ăn, ăn! Anh, anh đặt gì em ăn nấy." Lâm Đình cuối cùng cũng hạ giọng: "Anh, anh vẫn ổn chứ?"

"Anh rất tốt, để ý tiếng gõ cửa nhé." Cố Tinh dặn dò, rồi cúp máy.

Cố Tinh đặt vài món ở Vị Trân.

Một nửa là món nhạt cho Tề Tu ăn, một nửa là món ngọt cay cho Lâm Đình, rồi để địa chỉ nhà Tề Tu.

Khi về đến nhà đã là buổi trưa.

Cố Tinh nhớ mình đã nói với dì Phùng buổi trưa không về ăn, nên bà không nấu cơm trưa.

Cả buổi sáng trải qua một số sự kiện thăng trầm.

Về đến nhà, cảm giác mệt mỏi mới ập đến, cậu cũng đói, không muốn làm phiền dì Phùng, chỉ nói muốn uống cháo.

Sau bữa trưa.

Cố Tinh nhìn tay mình được quấn như cái kén, đành tạm thời tắm rửa qua, rồi đi ngủ.

Khi tỉnh dậy, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cố Tinh nheo mắt nhìn, là số lạ, tắt máy tiếp tục ngủ.

Không ngờ cùng một số điện thoại lại gọi đến.

Vết thương trên tay đau nhói từng đợt, lại bị quấy rầy giấc ngủ, Cố tổng có chút bực mình.

Cậu bấm nghe, dự định nếu là người quảng cáo linh tinh, sẽ lừa cho một trận, để họ nhớ đời.

Vừa nghe máy, đối phương còn bực mình hơn Cố Tinh.

"Thân thủ mèo ba chân, còn bày đặt làm oai! Không nghe máy, ông đây tưởng cậu tự đào hố chôn mình rồi chứ!" Giọng nói trong điện thoại mang một sự hung hãn tự nhiên.

Nếu không phải nói lắm lời như vậy, chắc cũng đủ để dọa người.

Cố Tinh xoa xoa trán: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, Chu thiếu... tôi không hiểu ý của anh."

Nói xong, câu còn đưa điện thoại lên trước mặt nhìn, là số lạ.

Cậu nhớ rằng trong bữa ăn của đạo diễn Lộ, mình đã lưu số của Chu Duẫn Chi.

Chắc là anh ta đổi số.

Giọng trong điện thoại đúng là của Cố Tinh.

Nhưng so với trước, giọng cậu mang thêm vài phần mệt mỏi, lại có chút mềm mại.

Chu Duẫn Chi xoa tai, giọng không tự giác hạ thấp: "Gầy gò không có nổi hai lạng thịt, còn dám liều mạng, không sợ dao rạch nát cái mặt đẹp đẽ à."

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng trong đầu anh không khỏi nhớ lại video, thấy thiếu niên có động tác rất gọn gàng.

Lúc này Cố Tinh đã tỉnh táo hơn nhiều.

Cậu hiểu ý Chu Duẫn Chi, anh đang nói về chuyện sáng nay ở bệnh viện.

Biết anh và Tiêu Dẫn có mối quan hệ tốt, Cố Tinh cũng không để ý nhiều.

Vẫn mang theo chút mệt mỏi, giọng nói chậm rãi: "Đẹp đẽ? Ồ, cảm ơn Chu thiếu khen ngợi."

Chu Duẫn Chi: "..."

Cậu nhóc này đang chế giễu mình sao?

Đầu dây bên kia đột ngột cúp máy.

Cố Tinh ngáp một cái, nghĩ rằng ngủ cũng không được nữa, đứng dậy thôi.

Chân vừa chạm vào dép, điện thoại của Chu Duẫn Chi lại gọi đến.

"Tôi vô tình nhấn nhầm!" Chu Duẫn Chi tức giận nói, sau đó lại tiếp tục: "Nếu không phải Ngô Dũng nhìn thấy cậu trên video trên ứng dụng Thành Tần, tôi còn bị che mắt, lá gan của cậu đã lớn đến trời rồi..."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 73


Ứng dụng Thành Tần là một ứng dụng video ngắn phổ biến trong hai năm gần đây, cuối cùng phát triển thành nơi mọi người chia sẻ cuộc sống hàng ngày.

Chỉ cần muốn tìm, gần như có thể thấy mọi loại video.

Cố tổng cảm thấy mặc dù Chu Duẫn Chi tức giận, nhưng dường như anh đang lo lắng cho cậu.

Dù sao lần trước họ cũng đã có một buổi gặp gỡ vui vẻ.

Cậu liền cảm ơn.

Không ngờ anh không nói gì, lại cúp máy.

Hai lần đều cúp máy một cách khó hiểu, điện thoại hỏng rồi chăng?

Cậu thử gửi một tin nhắn, hỏi ID của người đăng video trên ứng dụng Thành Tần, theo dấu tìm đến.

Ngô Dũng nhìn Chu Duẫn Chi cầm điện thoại ngẩn ngơ, như thể điện thoại nóng bỏng nhưng không muốn buông tay, cẩn thận hỏi: "Chu thiếu..."

"Gọi cái gì mà gọi, kiến đốt đít à!" Chu Duẫn Chi trừng mắt, không kiên nhẫn phất tay: "Đi! Ra ngoài! Đóng cửa lại!"

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve.

Chu Duẫn Chi xoa mặt, tiếp tục cầm điện thoại ngẩn ngơ: Cậu nhóc kia cũng khá lễ phép, nhưng hình như mình... có hơi quá đáng?

Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Dù sao cũng ghét khi nghĩ đến Cố Tinh, nghĩ đến thì không thể kiềm chế được mà suy nghĩ mãi, thật phiền phức!

Vỏ điện thoại cứ gõ lên trán từng cái từng cái.

Khoảng mười cái, Chu Duẫn Chi lại mở video đã lưu, vừa xem vừa lắc đầu: Đánh nhau mà tay lại đè lên lưỡi dao, thật là đần chết đi được!

Cố Tinh đã tìm được video.

Video chỉ vài phút, nhưng ghi lại rõ ràng quá trình cậu khống chế người cầm dao.

Lúc đó ở hiện trường không cảm thấy gì, bây giờ xem lại, thật sự khá nguy hiểm.

Nhìn góc quay của video, giống như được cắt từ camera giám sát.

Video chưa đầy hai giờ đồng hồ đã có hơn ba vạn lượt thích.

Khu vực bình luận đa phần là những câu nói như "muốn biết toàn bộ thông tin về anh chàng này".

Khi cư dân mạng khen một người, họ có vô vàn cách hoa mỹ.

Có những bình luận dễ thương, thẳng thắn, uyển chuyển, đầy văn chương, đủ mọi loại. Còn có người nói muốn sinh con với anh chàng này.

Cố Tinh lướt qua các bình luận, hiếm khi cảm thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng nghĩ lại, video từ bệnh viện mà lại nhanh chóng bị rò rỉ như vậy, Tiêu Dẫn quản lý không tốt lắm.

Hiện tại, Tiêu Dẫn thật sự đang đau đầu.

Video do một nhân viên phòng giám sát tải lên, người này thường chơi ứng dụng Thành Tần, vì thu hút sự chú ý mà đăng video.

Người đăng video, Tiêu Dẫn có thể sa thải.

Nhưng video ngắn ngủi trong vài giờ đã lan truyền khắp nơi và tiếp tục được chia sẻ.

Dân mạng đang điên cuồng nhấn thích video về thiếu niên dũng cảm khống chế tên tội phạm, nhưng cũng có người bắt đầu nghi ngờ về vấn đề an ninh của bệnh viện.

Dễ dàng để người ta mang dao vào giết người, đến bệnh viện để cứu mạng, không phải để tìm chết!

Ý của Tiêu Dẫn là thà đối diện còn hơn né tránh.

Bệnh viện chủ động thừa nhận sai sót trong quản lý, xin lỗi công chúng và cam kết cải thiện.

Hội đồng quản trị thì muốn dẹp chuyện này xuống, tránh gây ra ảnh hưởng quá lớn hoặc xấu đi.

Bởi vì theo cách làm của Tiêu Dẫn, nếu dư luận đi theo hướng xấu...

Tiêu Dẫn tiếp quản hoàn toàn tập đoàn cũng chỉ trong hai năm gần đây, hội đồng quản trị không phải là tiếng nói của riêng anh.

Nhưng nếu theo ý kiến của hội đồng quản trị, anh gần như ngay lập tức nghĩ đến biểu cảm châm biếm của cậu thiếu niên, sai là sai!

Vì vậy, Tiêu Dẫn kiên quyết chống lại ý kiến của đa số, quyết định công khai thừa nhận lỗi lầm.

Thực tế chứng minh, cách làm của anh là đúng.

Hầu như cùng lúc Tiêu thị thừa nhận lỗi trên tài khoản ứng dụng Thành Tần, một phương tiện truyền thông có ảnh hưởng lớn đã đăng video Cố Tinh khống chế tên tội phạm, kèm theo từ "dũng cảm".

Truyền thông dẫn dắt xã hội theo hướng tích cực, dũng cảm phù hợp hoàn toàn.

Hơn nữa, thiếu niên trong video quá đỗi đẹp trai, thu hút thêm nhiều người quan tâm, ảnh hưởng càng rộng.

Chuyện tốt!

Cố Tinh nhờ vậy mà nổi.

Trước khi Tề Tu gọi điện, trang Weibo của cậu trong vài giờ đã tăng hàng vạn người theo dõi.

Còn có fan chạy qua xin lỗi, nói trước đây hiểu lầm cậu.

Ban đầu tưởng Cố Tinh chỉ là bình hoa di động, bây giờ thấy cậu có kỹ năng như vậy, đóng vai Ma Tôn quá hợp.

Ma Tôn là vai của Cố Tinh trong bộ phim "Sư Tôn Lại Yêu Ta Một Lần Nữa" vài tháng trước.

Đoàn phim tranh thủ cơ hội này @Cố Tinh, còn đăng một đoạn video ngắn về Ma Tôn, số lượng fan của bộ phim tăng vọt.

Cố Tinh bị Tề Tu mắng một trận.

Tề Tu muốn đến thăm cậu, cậu phải mất nhiều công sức mới dỗ dành được.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Tinh mới phát hiện khi cậu ngủ, Lâm Đình đã nhắn tin cho mình.

Nhiều bức ảnh các món ăn từ dịch vụ giao đồ ăn, còn có rất nhiều lời khen ngon, nhìn mà cậu thấy đói.

Bữa tối hôm đó, Trình Đông Húc không về.

Cố Tinh nhận được cuộc gọi từ Tống Cần, nói rằng ông chủ của mình đang bận, hơn nữa mấy ngày tới sẽ rất bận.

Cố Tinh thuận miệng đáp lại.

Sau đó, cậu hăng hái chạy đến khu vực bình luận trên Weibo để xem, lướt qua những lời khen ngợi dành cho mình, cảm thấy rất mở mang tầm mắt.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 74


Tống Cần cũng không hiểu rõ ông chủ của mình nghĩ gì.

Những ngày trước bận hơn, ông chủ còn chạy đến Thâm Thành ở lại vài ngày, bây giờ không bận như vậy nữa lại...

Có lẽ là cãi nhau rồi.

Trợ lý Tống nhận thấy ông chủ mình đang có tâm trạng không tốt, chỉ làm việc theo yêu cầu, nhưng trong lòng không dám hỏi.

Ông chủ còn ở đây, trợ lý tất nhiên không thể tan ca.

Tống Cần thấy đã gần tám giờ, đang chuẩn bị hỏi ông chủ có muốn ăn khuya không, nếu không ăn thì có lẽ trước mười giờ có thể tan ca.

Vừa bước vào văn phòng, đã thấy ông chủ đột ngột đứng dậy.

"Chuyện Cố Tinh lên tiêu đề báo, tại sao không nói với tôi?" Ánh mắt người đàn ông lộ vẻ không vui, hơi lạnh toát ra từ người anh.

Tống Cần lạnh sống lưng, ổn định lại tâm trạng mới nói: "Sếp đã dặn sáng nay, chuyện của Cố thiếu để tôi xử lý, và... những ngày này không đến Hãn Hải Quốc Tế."

Anh đã xem kỹ video, còn gọi điện thoại xác nhận không có gì nghiêm trọng, nên mới không nói.

Trình Đông Húc im lặng một lúc: "Thế à, tôi đã trách lầm anh, ra ngoài đi! Khoan đã, tan ca đi, tôi sẽ ngủ ở công ty, sáng mai không cần đón tôi."

Anh vừa nhận cuộc điện thoại, vô tình thấy tin tức trên điện thoại, liền thấy tin về Cố Tinh, kèm theo bức ảnh Cố Tinh đối mặt với tên cầm dao, trông thật đáng sợ.

"Sếp, không phải anh định đi gặp Cố thiếu sao?" Tống Cần nhân cơ hội hỏi.

Anh khá thích Cố thiếu, lần trước cậu còn nói giúp mình.

Hỏi xong, Tống Cần thấy ông chủ phất tay: "Không có gì nghiêm trọng, không cần."

Rõ ràng vừa rồi còn rất lo lắng, bây giờ lại quay lại ngồi xuống, thật không hiểu nổi.

Trước đó Trình Đông Húc thật sự muốn lập tức quay về.

Nhưng khi Tống Cần bước vào, anh nhận ra mình có vẻ quá lo lắng.

Lo lắng gì chứ?

Anh không muốn nghĩ sâu, lại quay lại ngồi xuống.

Tin tức đã nói, thiếu niên dũng cảm bắt giữ tội phạm, bản thân không bị thương.

Cố Tinh sẽ không sao.

Nghĩ vậy, anh vẫn gọi điện cho Cố Tinh.

Cố Tinh buổi chiều ngủ không nhiều, nhưng vẫn thấy buồn ngủ, đang ngồi xem phim trong phòng khách.

Thấy điện thoại reo, Cố Tinh giảm âm lượng TV: "Anh Trình?"

"Tôi đã biết chuyện trên mạng." Trình Đông Húc nói, giọng điềm tĩnh như thường lệ.

"Ừ." Cố Tinh một tay cầm điện thoại, một tay cầm quả dâu tây ăn, mắt vẫn dán vào phim đang chiếu.

"Quá liều lĩnh, lần sau hãy gọi cảnh sát trước." Trình Đông Húc không kiềm chế được nói.

"Ừ." Cố tổng giọng lơ đãng.

Cậu đang xem phim trinh thám, đúng lúc cảnh gay cấn, cả hơi thở cũng run lên: "Nếu không có gì, tôi cúp máy trước nhé, anh Trình."

Trình Đông Húc nhìn điện thoại bị cúp, im lặng.

Nửa câu sau "cần tôi về không?" còn chưa kịp nói, luôn cảm thấy không yên tâm.

Anh từ nhỏ đã rất điềm tĩnh, đối với mọi việc đều có thể buông tay.

Khi mới nắm quyền Trình thị, anh đã dọn sạch một loạt những kẻ già cỗi, trong đó có không ít chi thứ của nhà họ Trình, còn bị người ta nói là lạnh lùng.

Những việc khiến anh luôn bận tâm gần như không có.

Không, thực ra có một việc.

Chuyện duy nhất đó liên quan đến Lâm Tri Thư ở nước ngoài.

Hiện tại, cảm giác bất an này lại xuất hiện trên người Cố Tinh, cảm giác giống như trước đây.

Trình Đông Húc gọi điện cho Tiêu Dẫn, sau đó gọi cho dì Phùng.

Người trước trả lời tình trạng của Cố Tình rất khách quan, nửa muốn nói nửa không, nhưng cuối cùng ngoài chuyện của Cố Tinh ở bệnh viện, không nói gì thêm.

Dì Phùng vừa lo lắng vừa phàn nàn: "Trình tổng, khi nào cậu về? Tay của Cố thiếu, băng gạc đỏ cả rồi..."

Giọng nói phía bên kia như ngừng thở: "Sẽ về nhanh thôi, bảo cậu ấy đừng để dính nước, trong nhà có hộp thuốc cầm máu."

Thực tế, Cố Tinh chỉ vì lúc nhận điện thoại không rảnh tay, dùng tay quấn băng gạc cầm quả dâu tây.

Kết quả, nước dâu nhuộm đỏ hồng băng gạc.

Dì Phùng không yên tâm để Cố Tinh bị thương ở nhà một mình, nên cứ đi đi lại lại trong bếp.

Nửa giờ sau, cửa ra vào mở.

Cố Tinh đã đổi sang đánh chén anh đào, nhìn hai người bước vào, ngạc nhiên nhướng mày.

Chủ yếu là ngạc nhiên khi thấy người đàn ông sau lưng Trình bá tổng: Tiêu Dẫn?

Trên đường về, Trình Đông Húc đã xem video Cố Tinh ở bệnh viện.

Thấy rõ hơn nguy hiểm mà cậu thiếu niên phải đối mặt trước đó, lại tự đưa mình vào nguy hiểm, sắc mặt anh cử trầm xuống, từ lúc vào nhà vẫn vậy.

Tiêu Dẫn cũng nhìn về phía Cổ Tình.

Ngồi trong nhà anh Húc, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, thiếu niên mềm mại không có vẻ gì nguy hại, khiến anh nhớ lại cảnh sáng nay bị cậu mắng đến không nói nên lời, như một giấc mơ.

Tiêu Dẫn được Trình Đông Húc gọi đến.

Nghe dì Phùng qua điện thoại nói tình trạng nghiêm trọng, lại thấy video, nếu không gọi người chuyên nghiệp đến, anh luôn không yên tâm.

Tiêu Dẫn mang theo hộp thuốc, ánh mắt vô tình lướt qua phòng khách.

Trên ghế sofa có gối ôm, ban công có ghế nằm và bàn nhỏ, còn có nhiều đồ vật nhỏ, chắc chắn không phải phong cách của anh Húc.

Đây là lần thứ hai anh ta đến đây.

Trong bốn tháng, căn nhà vốn sạch sẽ như phòng mẫu nay tràn đầy sự thoải mái, dễ chịu.

Đúng vậy, thoải mái.

Dù trong lòng không muốn thừa nhận, Tiêu Dẫn cúi đầu che giấu suy nghĩ phức tạp.

Trình Đông Húc muốn xem vết thương trên tay Cố Tinh, cậu có chút không vui.

Dì Phùng vừa mới băng bó xong, lại mở ra, cũng thấy phiền.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 75


Trình Đông Húc nghĩ cậu bé sợ đau.

Anh nói nhỏ, giọng cố ý mềm mỏng: "Phải xem mới yên tâm, Tiêu Dẫn rất chuyên nghiệp, nếu sau này vết thương không lành tốt, cạu phải làm sao?"

Người đàn ông vốn dĩ cao lớn, cương nghị khi mềm mỏng xuống lại có một sức hút khác biệt.

Cố tổng vốn dĩ thích nhìn anh, sao chịu nổi điều này.

Hơn nữa, người ta cũng có ý tốt.

Cậu đưa cánh tay ra trước mặt Trình Đông Húc: "Xem đi."

Nhìn thấy cảnh đó, dù trong lòng Trình Đông Húc đầy lo lắng, vẫn không nhịn được cười khẽ.

Bàn tay Cố Tinh không lớn như tay anh, nhưng các ngón tay dài và da trắng, Trình Đông Húc thường xuyên đùa giỡn với nó.

Hiện tại, bàn tay trắng dài đó, lòng bàn tay bị quấn như cái kén.

Đó là điều anh thấy trước đó.

Bây giờ, khi lòng bàn tay lộ ra.

Trên đó còn có nơ bướm, kèm theo biểu cảm buồn bã của cậu thiếu niên, trông thật buồn cười.

Vì nơ bướm này, Cố tổng cũng thấy vô cùng bất lực.

Dì Phùng sợ cậu dùng tay bị thương để cầm đồ, đặc biệt buộc nơ bướm trên lòng bàn tay, trông không giống tay của con trai.

Cậu muốn lén tháo nó ra.

Nhưng dì Phùng cứ thỉnh thoảng lại vào phòng khách, lấy đồ hoặc đưa cho cậu ít đồ ăn vặt, nhìn chằm chằm.

Người đàn ông và thiếu niên trên ngồi đối diện trên sofa.

Một người nhịn cười, một người chán chường, nhưng lại có một không khí quen thuộc và thân thiết.

Tiêu Dẫn quay mặt đi, đặt hộp thuốc lên bàn.

Anh tiến lại: "Quấn quá dày, có lẽ không thông thoáng, để tôi tháo ra xem."

Phòng khách không nhỏ, nhưng ba người đàn ông ngồi trên sofa, có chút chật chội.

Tiêu Dẫn cần tiến lại gần, Trình Đông Húc phải nhường chỗ, hoặc Cố Tinh phải đổi hướng.

Trình Đông Húc không nhường.

Tay anh đặt trên đầu gối Cố Tinh, nhẹ nhàng trấn an: "Để tôi làm."

Anh biết cậu bé sợ mệt, cũng sợ đau.

Lúc trên giường, chỉ cần không vừa ý là cậu sẽ đạp người.

Bây giờ, tay cậu bị thương, để người khác làm, anh luôn cảm thấy lo lắng.

Tiêu Dẫn lặng lẽ lùi lại hai bước, tâm trạng nặng trĩu.

Anh Húc có biết mình cẩn thận đến mức nào khi cầm tay Cố Tinh không?

Cũng là bị thương.

Trước đây Lâm Tri Thư cùng đi với họ, cậu vô tình ngã, đầu gối bị đá nhọn đâm sâu, chảy máu.

Khi đó, Trình Đông Húc vẫn bình tĩnh, đưa người đến bệnh viện.

Bác sĩ làm gì thì làm, anh không nói một lời...

Băng gạc được tháo ra, Trình Đông Húc nhíu mày.

Anh từng ở quân đội, ngày nào trên người cũng có vết máu, nhưng không sao cả.

Nhưng bây giờ nhìn tay của Cố Tinh, lại thấy chướng mắt vô cùng.

Ngoài việc chướng mắt, còn có cảm giác giận, một loại giận vừa kinh hãi vừa lo lắng, giọng nói trầm xuống: "Nếu đâm vào mặt, cổ hay bụng, có phải sẽ ngoan ngoãn hơn không?"

Cố tổng vui vẻ đưa tay lên.

Tay còn lành lặn, ngón tay cái xoa nhẹ giữa trán người đàn ông: "Lần sau tôi không dám nữa, chẳng phải không sao rồi sao."

Vết thương tốt hơn anh tưởng, Trinh Đông Húc tự xử lý được.

Khử trùng, băng bó một cách chuyên nghiệp, nhớ lời Tiêu Dẫn, băng không quá dày.

Xong xuôi, anh đứng thẳng người dậy.

Chậc, cổ cũng thấy mỏi rồi.

Tù đầu đến cuối, Tiêu Dẫn đưng một bên, gần như không thể giữ được vẻ mặt ôn hoà.

Trong lòng có vài phần không chấp nhận cảm giác lạnh lẽo, anh trêu chọc: "Anh Húc, chưa bao giờ thấy anh cưng chiều ai thế này, tôi chạy một chuyến uổng công."

Lời này Cố Tinh nghe không vui.

Cưng chiều là từ có vẻ nhẹ nhàng, dùng cho một người đàn ông như cậu, càng không thích hợp.

"Tiêu thiếu còn ở đây sao?" Cố Tinh mỉm cười với anh ta: "Xin lỗi nhé, anh Trinh nặng tay, tôi sợ đau nên cứ nhìn chằm chằm, quên mất anh."

Lời nói không khách sáo, Tiêu Dẫn nghe xong ngẩn người.

Trước mặt anh Húc, Cố Tinh không diễn sao?

Từ sau khi ở văn phòng, Cố Tinh đã cố tình bộc lộ con người thật.

Trinh Đông Húc đã quen rồi, nếu không có việc gì sao lại gọi cậu là "sói con."

Hơn nữa, cậu nói sai sao?

Trinh Đông Húc thật sự nặng tay, khi nổi giận, trên vai và eo cậu luôn có những vết bầm tím.

Vì vậy.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Dẫn, Trình Đông Húc bóp nhẹ gáy cậu thiếu niên: "Đừng đùa."

Ngay sau đó, anh nhìn Tiêu Dẫn: "Cố Tinh đùa thôi, tay đau nên xấu tính, đừng để ý."

"Tôi không nhỏ mọn vậy." Tiêu Dẫn gần như không chịu nổi nữa: "Vết thương mấy ngày tới không được dính nước, xem ra không có việc của tôi nữa, tôi đi đây."

Cố tổng trả lời Tiêu Dẫn với vẻ ác ý, lại trở về dáng vẻ lười biếng.

Đuổi cùng giết tận cũng không có lợi gì.

Nhưng, Cố tổng thật sự có việc muốn Tiêu Dẫn làm.

Là "làm" chứ không phải "nhờ."

Vì nguồn gốc vấn đề là từ phía Tiêu Dẫn, hơn nữa đây là chuyện cùng có lợi.

Cố Tinh không nói nhiều, trực tiếp nói ý mình.

Chuyện ở bệnh viện hiện nay lan truyền rất rộng, điện thoại của Tề Tu bị phóng viên gọi đến nổ tung.

Cậu muốn Tiêu Dẫn hợp tác.

Đã chịu khổ, dựng lên hình ảnh đẹp đẽ, không có gì sai.

Tiêu Dẫn là người làm ăn, hơn nữa trước mặt Trình Đông Húc, làm sao từ chối.

Cố Tinh và anh ta hẹn, sẽ chọn vài phương tiện truyền thông có ảnh hưởng để phỏng vấn.

Cố tổng muốn khoe khoang nhan sắc, tránh bị nói người trong video không phải là mình.

Có sự bảo chứng của phương tiện truyền thông chính thức, tài nguyên trong giới của cậu sẽ lên một bậc.

Tiêu Dẫn có thể nhân cơ hội làm rõ và hứa hẹn một số điều.

Chẳng hạn, chuyện có kẻ cầm dao trong bệnh viện chỉ là tai nạn, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 76


Toàn bộ sự việc, Cố Tinh thuận miệng nói ra đã sắp xếp rõ ràng.

Khi quay lại, phát hiện hai người đàn ông trước mặt nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

Cố tổng lúc này mới nhận ra mình... nói hơi nhiều.

Tiêu Dẫn rời đi với vẻ mặt mơ màng.

Anh ta đã bàn bạc với hội đồng quản trị, làm thế nào để xử lý khủng hoảng của sự cố trong bệnh viện, ba giờ họp, phương pháp giải quyết của Cố Tinh tương đồng.

Khác biệt là, khi bệnh viện chuẩn bị làm rõ, không nghĩ đến sự tồn tại của Cố Tinh.

Để tránh làm lu mờ chủ nhà.

Dù sao thì Cố Tinh chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó là ánh mắt khán giả sẽ bị thu hút.

Cậu thật sự... quá nổi bật.

Sau khi Tiêu Dẫn rời đi, Cố Tinh phát hiện Trình Đông Húc đang nhìn mình, ánh mắt khác thường ngày.

"Nhìn gì vậy?" Cậu hỏi: "Chẳng lẽ tôi lại đẹp trai hơn rồi?"

Trình Đông Húc như đang suy nghĩ điều gì: "... Cậu có nhiều cổ phần ở Song Tinh Giải Trí như vậy, đã từng nghĩ đến việc quản lý công ty chưa?"

Cậu thiếu niên vừa rồi tuy chỉ nói vài câu ngắn gọn, nhưng câu nào cũng nắm bắt được trọng tâm của việc xử lý sự kiện, khiến anh nghĩ Cố Tinh rất có năng khiếu.

Nếu là lúc mới đến thế giới này, Cố tổng vì không muốn lệch vai, có lẽ sẽ ngay lập tức trở nên e dè.

Nói đủ kiểu rằng mình không làm được gì, sợ hãi, lo lắng, vân vân.

Nhưng Cố - sói con - Tinh, không muốn phiền phức như vậy.

Cậu lập tức lắc đầu: "Giống như anh Trình, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó? Không muốn!"

Trình Đông Húc: "..."

Anh chưa từng nghĩ, cuộc sống của mình - người đứng đầu Trình thị - lại có thể được miêu tả sinh động đến vậy.

Lên lầu,

Trình Đông Húc thấy Cố Tinh lên giường, chỉ nói: "Ngủ đi, tôi còn chút việc phải xử lý."

Cố Tinh hiểu, hôm nay tối nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trình bá tổng là người có nhu cầu rất cao về phương diện đó, rất ít khi chủ động nói bận rộn.

Cố tổng hiểu cuộc sống bận rộn của bá tổng, nên cũng không nói gì thêm.

Chỉ là khi đã nằm trên giường, lòng bàn tay vẫn đau âm ỉ.

Mức độ đau đớn có thể chịu đựng được, nhưng cảm giác rất khó chịu, mãi không ngủ được.

Thôi được, cậu đã tìm ra nguyên nhân chính.

Mặc dù trước bữa tối đã tắm lại, nhưng vì không muốn làm ướt vết thương, cậu tắm qua loa, không thoải mái!

Trình Đông Húc đang xem email trong thư phòng.

Thật ra anh không có việc gì bắt buộc phải xử lý, nhưng tin từ Khương Phục chưa đến, khiến anh cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Đang trầm tư, cửa thư phòng bị gõ.

Nghĩ đến việc dì Phùng đã về, Trình Đông Húc đứng dậy: "Vào đi."

Cậu thiếu niên đẩy cửa, không bước vào, giơ tay băng bó lên: "Muốn tắm."

Cậu mặc đồ ngủ rộng rãi, đi dép lê, lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ nhắn, lại bị thương, giống như một con mèo nhỏ thua trận tìm đến chủ.

Trong đêm tĩnh lặng như thế này,

Bị đôi mắt nâu trà của cậu thiếu niên nhìn chăm chú, lòng Trình Đông Húc như được tưới thêm một giọt sương.

Trình Đông Húc bước nhanh tới.

Anh không nhận ra rằng cảm giác đè nặng trong ngực đã tan biến phần lớn, vuốt nhẹ đầu cậu thiếu niên: "Đi nào."

Nói thật, Cố tổng chỉ muốn tắm thôi.

Nhưng Trình bá tổng quay quanh cậu, dòng nước ấm áp từ vòi sen, cơ thể người đàn ông mặc đồ ngủ nửa ướt nửa hiện lên những đường nét, tất cả như thúc giục Cố Tinh làm gì đó.

Thật tình mà nói, Trình Đông Húc cũng cảm thấy không dễ chịu.

Cậu bé bị thương, anh không đến nỗi...

Nhưng, dù có cố ý mặc đồ ngủ vào, như là một sự kiềm chế.

Ánh nhìn không thể kiềm chế, một số chỗ vẫn phản ứng mạnh mẽ, không thể kiểm soát được.

Khi đó.

Trong phòng tắm mờ ảo hơi nước, hai người đối diện nhau, sau đó nhìn xuống "người anh em nhỏ" đang nhấp nhổm của đối phương.

Cố tổng đã quen với việc chiều theo ý mình.

Tay đau thì nhịn, nhịn thêm cái khác, là muốn thành Phật sao?

"Làm không?" Cậu thiếu niên tóc ướt nhẹp, toàn thân ướt đẫm, như một yêu quái nước, khiến người ta không thể rời mắt.

Cậu vừa nói, vừa kéo áo ngủ của người đàn ông trước mặt.

Trình Đông Húc bắt lấy tay cậu.

Đôi mắt hiện lên một chút đen tối, giọng gần như nghiêm khắc: "Đừng làm loạn, không muốn tay nữa sao?"

Ngay sau đó.

Cậu thiếu niên cúi người hôn lên tay anh: "Anh đừng động vào nó, không phải là được rồi sao."

Rồi, vòi sen bị tắt.

Rồi, Cố Tinh cảm thấy gạch men trong phòng tắm thật lạnh, bồn rửa mặt đập vào eo, ghế sofa trong phòng ngủ...

Cố Tinh khi bị bế vào phòng tắm để tắm lần thứ hai, tỉnh lại một lúc.

Nhìn thấy Trình Đông Húc bận rộn xung quanh, cậu nhớ lại cảnh trong kịch bản "Anh Hùng Vô Danh", cảnh ông chủ nhà giàu được tiểu thiếp hầu hạ, sau đó lại ngủ tiếp.

Hai ngày sau, Tiêu Dẫn và Cố Tinh cùng tổ chức họp báo.

Tiêu Dẫn nổi tiếng là tổng tài phong lưu ở Kinh Thị, nhưng Cố Tinh đứng bên cạnh, cậu không hề bị lu mờ.

Cả hai đều là những người có thể diện.

Trước mặt giới truyền thông, không hề để lộ bất kỳ sự khó chịu nào.

Vì buổi họp báo được phát trực tiếp trên vài nền tảng, có người còn ghép cặp họ thành CP.

Khi Lâm Đình đưa cho Cố Tinh xem, cậu cảm thấy chán ghét và đẩy điện thoại của cậu ta ra xa.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 77


Sau buổi họp báo, Cố Tinh không thèm chào Tiêu Dẫn, rời đi ngay lập tức.

Xe đi được một đoạn, Tiêu Dẫn gọi điện thoại đến.

Tiêu Dẫn nói với Cố Tinh, người đàn ông cầm dao tấn công bị giam giữ, tội danh sơ bộ là gây nguy hiểm nơi công cộng.

Tội danh này rất rộng, mức phạt cũng rất khác nhau, hỏi Cố Tinh có ý kiến gì không.

Cố tổng hiểu ý Tiêu Dẫn.

Cậu suýt bị người đàn ông đó đâm, tay còn bị thương, điều này có ảnh hưởng đến mức phạt.

"Không cần xem xét ý kiến của tôi, những chuyện khác, cứ xử lý theo đúng pháp luật." Cố Tinh trả lời.

Nếu là người khác gặp nguy hiểm, cậu không có quyền đánh giá, nhưng về phần của mình, nhớ lại ánh mắt vô hồn kia, Cố Tinh muốn khoan dung một chút.

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng không cúp máy.

Xuất phát từ lễ nghi cơ bản, Cố Tinh hỏi: "Còn chuyện gì không?"

Trong điện thoại, tiếng thở của Tiêu Dẫn có chút ngưng trệ.

Một lát sau, anh ta như mất mát, lại như vô lực: "Cố Tinh, tại sao cậu không thể..."

Không thể gì?

Tại sao không giống như những người trong giới giải trí khác, gian xảo, giả dối, hám lợi, bất cứ điều gì, anh ta cũng không giống như bây giờ, ngay cả muốn sử dụng biện pháp mạnh, chỉ nghĩ đến thôi, cũng thấy mình đê tiện.

"Gì cơ?" Điện thoại không có nửa câu sau, Cố Tinh tưởng mình nghe không rõ.

"Hẹn một chỗ gặp mặt đi, tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với cậu." Giọng Tiêu Dẫn trở lại bình tĩnh: "Địa điểm tôi sẽ gửi vào điện thoại của cậu, mong cậu nhất định phải đến, chuyện trước đó... tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự của mình."

Cố Tinh đồng ý.

Cậu không thích Tiêu Dẫn, nhưng người này bên ngoài phong lưu ph*ng đ*ng, nhưng tình cảm với bạch nguyệt quang lại rất thuần khiết, thuần khiết đến ngốc nghếch.

Một người ngốc nghếch về tình cảm, cũng không phải là quá đáng ghét.

Chỉ là không biết, anh ta trịnh trọng gặp mình như vậy, muốn nói gì.

Trên đường đi gặp Tiêu Dẫn, Cố Tinh nhận được điện thoại của Trình Đông Húc.

Trình bá tổng hẹn cậu ăn trưa, địa điểm là nhà hàng dưới tòa nhà Cẩm Giang, nói có thứ muốn đưa cho cậu.

Lâm Đình lái xe, thấy điện thoại của mình sáng lên, là Tề Tu tìm Cố Tinh.

Cậu đưa điện thoại ra sau: "Anh, anh Tề nói gọi điện cho anh toàn thấy bận, anh ấy có việc tìm anh."

Cố Tinh cảm thấy hôm nay mình như một cột sóng tín hiệu sống.

Cố Tinh nhận điện thoại từ Tề Tu, nghe anh nói rằng đạo diễn của "Sư Tôn" gọi điện, nói rằng muốn tranh thủ lúc Cố Tinh đang hot, chiếu phim sớm hơn dự kiến, hỏi ý kiến của cậu.

Nếu là diễn viên bình thường, đạo diễn quyết định thế nào cũng chẳng thông báo.

Nhưng vì muốn tận dụng sự nổi tiếng của Cố Tinh mà còn phải xem xét thân phận của cậu, đạo diễn Tiền lại nghe đạo diễn Lộ nói rằng Cố Tinh và Chu thiếu có vẻ rất thân thiết, nên không thể không cẩn trọng hỏi ý kiến của cậu.

Cố Tinh nhíu mày: "Anh Tề, anh nói với đạo diễn Lộ, tối nay tôi sẽ gọi lại để bàn kỹ hơn."

Cậu không đồng ý làm như vậy.

Việc làm anh hùng cứu người là chuyện tốt, nhưng sau đó lại ngay lập tức phát sóng bộ phim mình đóng vai chính, khán giả sẽ nghĩ gì?

Điều này khác với việc nhận các hợp đồng quảng cáo hay kịch bản tự tìm đến.

Đúng là có nhiều fan phim rất mong chờ, nhưng nhiều người khác sẽ cho rằng đây là chiêu trò quảng cáo.

Họ sẽ nghĩ rằng Cố Tinh là diễn viên không từ thủ đoạn để nổi tiếng!

Cố Tinh muốn tiến lên một cách vững chắc.

Những việc có thể để lại lời ra tiếng vào trong tương lai, cậu sẽ không làm.

Dù bộ phim có thể sẽ bùng nổ trong thời gian ngắn.

Nhưng hậu quả tiềm tàng vẫn ở đó, có thể bị đối thủ tấn công bất cứ lúc nào.

Anh Tề từ chối thì không thích hợp, sợ rằng đạo diễn Tiền sẽ có ác cảm.

Cố tổng nghĩ, vẫn là cậu tự gọi điện thì ổn thỏa hơn, nói rõ ràng, sau này gặp lại cũng không khó xử.

Chưa đầy nửa giờ, cậu đã đến nơi hẹn với Tiêu Dẫn, gần tòa nhà Cẩm Giang.

Hoặc nói đúng hơn, vì tòa nhà Cẩm Giang nằm ở khu vực phồn hoa nổi tiếng của Kinh Thị, những thiếu gia của các gia đình hào môn hàng đầu như Tiêu Dẫn thường xuyên lui tới nơi này.

Cố Tinh bảo Lâm Đình không cần đợi, nghĩ một lát nữa sẽ gặp Trình Đông Húc.

Lâm Đình nghe lời rời đi.

Tiêu Dẫn đến muộn hơn Cố Tinh một chút.

Khoảng thời gian không gặp nhau trong một giờ, khi đối diện với Cố Tinh, anh lần đầu tiên thể hiện thái độ bình đẳng và lịch sự.

Tiêu Dẫn vẫn mặc bộ đồ lúc họp báo.

Bộ vest xám nhạt với đường cắt tinh tế, làm dịu đi phần nào sự phóng khoáng vốn có của anh, thêm vào đó là vẻ trang nhã và trầm ổn, tạo thêm niềm tin cho công chúng.

Cố Tinh trong lòng thở dài.

Không hổ là nam phụ tình thâm, nhan sắc thật không thể chê vào đâu được.

Hai người không có giao tình gì.

Cậu bỏ qua bước xã giao, ngồi đối diện Tiêu Dẫn: "Tiêu thiếu muốn nói gì với tôi? Xin mời nói thẳng."

"Cậu đến một mình?" Tiêu Dẫn hỏi một câu, rồi tự cười: "Cậu thật sự không giống chút nào so với tưởng tượng của tôi."

"Vậy sao?" Cố tổng thấy anh ta hòa nhã, đáp lại một câu: "Tôi lại thấy mình rất ổn mà."

Bỏ qua lời thừa.

Sau vài câu đùa giỡn, nụ cười của Tiêu Dẫn dần tắt: "Cố thiếu, những gì tôi sắp nói tuyệt đối không có ý xúc phạm, tôi chỉ nghĩ rằng... cậu nên biết sự thật."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 78


Cố tổng hơi nghiêng người về phía trước, rồi ngồi thẳng lại: "Hửm?"

Thái độ ung dung của cậu khiến Tiêu Dẫn có chút mơ hồ.

Hoặc có thể do áp lực vô hình mà tự nhiên trở nên thận trọng.

Anh bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mặt cậu thiếu niên: "Mỗi ngày có biết bao người muốn tiếp cận Trình Đông Húc, cậu không tò mò tại sao anh ấy lại chọn cậu sao?"

Cố Tinh: Ồ, thì ra là chuẩn bị lật bài rồi.

Nhưng nguyên tác không có đoạn này, Tiêu Dẫn lại không theo kịch bản, thật đáng chê.

Tiêu Dẫn tự cho mình là quan sát tinh tế, nhưng nhận ra cậu thiếu niên ngoài vẻ ngạc nhiên nhẹ, không có biểu cảm gì khác.

Anh nghe thấy đối phương trả lời, giọng mang chút suy tư nhưng lại rất đương nhiên: "Chắc là vì ngoại hình thôi, Trình Đông Húc không phải là người đầu tiên muốn ở bên tôi, nhưng anh ấy là người xuất sắc nhất trong số đó, rảnh rỗi cũng chẳng sao, tại sao không thử?"

Cố tổng nói thật lòng.

Nếu không, dù là nhà họ Cố hay Trình Đông Húc, cậu muốn đi cũng không ai giữ được.

Thực tế, kết quả thử nghiệm cậu vẫn thấy hài lòng.

Khụ... ngoại trừ sức mạnh của Trình bá tổng quá tốt.

Tiêu Dẫn: "..."

Cảm thấy khó mà phản bác lại, nhưng thực tế không phải vậy, anh ta thầm trả lời trong lòng.

Cố - diễn viên chính - Tinh nhanh chóng trở lại, bình tĩnh nói dối.

Thấy đối phương với đôi mắt đào hoa hơi ngẩn ra, có phần sững sờ vì nhận thức, trong lòng cậu cười thầm, thật dễ đùa.

Tiêu Dẫn rất thông minh.

Chỉ là trong những việc liên quan đến Lâm Tri Thư, anh ta luôn do dự, đắn đo.

Anh ta nhanh chóng nhận ra mình suýt bị Cố Tinh cuốn vào.

Sắc mặt tối sầm lại, nói thẳng: "Sai rồi! Thực tế, Trình Đông Húc nhìn thấy cậu, là nhìn thấy người khác qua cậu, cậu hiểu không?"

Cảm thấy mình nói chưa đủ rõ ràng, Tiêu Dẫn tiếp tục: "Người mà Trình Đông Húc thực sự thích, sẽ trở lại trong tương lai, khi đó cậu sẽ làm sao? Trước đây tôi khinh thường cậu, nhưng tôi nhận ra mình sai rồi, người như cậu, bị coi là vật thay thế thật lãng phí, vì vậy, đừng mơ cao quá, sẽ được tôn trọng hơn."

Cố Tinh trả lời anh ta theo cách khác: "Vậy sao? Nhưng như ánh trăng sáng và đom đóm, tôi nghĩ mình là cái trước, anh nói tôi là vật thay thế, nhưng tôi lại không thấy vậy."

"Cậu... cậu đã biết từ trước?" Tiêu Dẫn kinh ngạc.

"Biết nhiều hơn anh nghĩ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét đó, Trình Đông Húc không giấu tôi điều gì." Biết Tiêu Dẫn định nói gì, Cố tổng không còn hứng thú, đứng dậy: "Theo tôi được biết, Trình Đông Húc trước đây chưa từng ở bên ai, cái mà anh gọi là thích, Tiêu thiếu... tại sao phải tự lừa dối mình."

Cố tổng ban đầu còn muốn khuyến khích Tiêu Dẫn vài câu, thích ai thì cứ theo đuổi, đừng làm người bảo vệ không có tương lai.

Dù sao, bảo vệ âm thầm, phần lớn thời gian không đạt được điều mình muốn.

Nhưng nghĩ lại đây là việc chọc phá tường của Trình bá tổng, Cố Tinh lại dừng lại.

So với Tiêu Dẫn, Trình bá tổng dạo này cũng rất vất vả, mình không thể nhúng mũi lung tung.

Mở cửa, Cố Tinh bước ra ngoài, rồi quay lại đóng cửa.

Là một tổng tài có phong thái, khi thanh niên bị tổn thương, cậu nên cho người ta một không gian yên tĩnh để suy nghĩ lại.

Hai người đối diện nhau qua cửa, có một cái nhìn cuối cùng.

Tiêu Dẫn xác định, trong mắt thiếu niên kia, anh ta thấy được vẻ an ủi và đồng cảm.

Đầu óc trở nên trống rỗng, sau đó không rõ là xấu hổ hay bối rối.

Tiêu Dẫn không còn bận tâm đến việc Cố Tinh biết chuyện thế thân kia nữa.

Anh ta luôn che giấu tình cảm dành cho Lâm Tri Thư rất kỹ.

Bây giờ bị người khác vạch trần, cảm giác như bị l*t tr*n trước mặt đám đông.

Cố Tinh còn biết gì nữa?

Trình Đông Húc có biết không?

Suy nghĩ của Tiêu Dẫn hỗn loạn, điều duy nhất anh ta cảm thấy may mắn là hiện tại mình đang ở trong môi trường kín đáo.

Tất cả sự xấu hổ, bối rối và kinh ngạc đều có thể từ từ tiêu hóa mà không bị quấy rầy.

Ra khỏi đây, Cố Tinh đeo khẩu trang vào.

Phiền toái của việc nổi tiếng, như một yêu tinh ngọt ngào, khiến người ta không thể từ bỏ sự tò mò.

Nơi hẹn gặp Tiêu Dẫn không xa, đi bộ cũng khá tiện.

Cố Tinh bước trên vỉa hè, vô tình nhìn thấy một cửa hàng rượu và thuốc lá bên đường, liền ngứa ngáy.

Thôi đi.

Là người của công chúng, vẫn nên chú ý một chút.

Cậu không thường xuyên hút thuốc.

Kiếp trước khi công việc bận rộn và căng thẳng mới hút một điếu.

Thực ra, hiện giờ cậu cũng hơi căng thẳng.

Lời của Tiêu Dẫn không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng có lúc Cố tổng cảm thấy thật vô vị.

Cũng có thể là do trước đây ở bên Trình bá tổng quá thỏa mãn.

Người ăn no rồi, mọi món ăn ngon đều trở nên tầm thường, nhìn lại việc tranh cãi về chuyện làm thế thân với người khác vì Trình - sơn hào hải vị - Đông Húc, thật như một trò hề.

Cố tổng bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc trở mình làm kim chủ, bao một chú cún con gì đó.

Tiền bạc trao đổi, chán thì đổi, cũng không tệ.

Cố tổng vừa đi vừa nghĩ về những người có ngoại hình khá mà mình đã gặp ở thế giới này.

Suy nghĩ kỹ càng, phát hiện ra... không có ai!

Thực ra, làng giải trí không thiếu người có ngoại hình đẹp.

Nhưng Cố Tinh là người quá nội tâm, gần như chỉ đi lại giữa nhà và trường quay, không có cơ hội gặp người đẹp.

Cũng không phải là không có.

Tiêu Dẫn và Chu Duẫn Chi, so với Trình Đông Húc, mỗi người đều có nét đẹp riêng, ngoại hình và thân hình đều đỉnh cao.

Nhưng, họ không nằm trong phạm vi cân nhắc của Cố tổng.

Đưa hết bạn bè của Trình bá tổng lên giường, có vẻ không hay.

Hơn nữa, cậu muốn kiểu quan hệ lên giường không ràng buộc, xuống giường vẫn lịch sự.

Chu Duẫn Chi là kiểu người dính vào là không thoát ra được, còn Tiêu Dẫn thì tâm niệm mãi về bạch nguyệt quang, từ "nghe lời" chẳng liên quan gì đến những công tử này.

Haiz, thật phiền.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 79


Vừa nghĩ linh tinh, Cố Tinh đã đến tòa nhà của tập đoàn Cẩm Giang.

Mỗi lần để Tống Cần xuống đón, quá phô trương, quá gây chú ý.

Trước đây, Cố Tinh đã xin được thẻ ra vào tầng cao, có thể đi thang máy riêng lên tầng 32.

Toàn bộ tầng 32, đều phục vụ riêng cho Trình Đông Húc.

Văn phòng của anh chiếm diện tích lớn nhất, kèm theo phòng thư ký và phòng họp, yên tĩnh đến mức gần như lạnh lẽo.

Tống Cần có một văn phòng độc lập, có thể theo dõi sát sao văn phòng của ông chủ.

Thấy Cố Tinh, Tống Cần lập tức bật dậy khỏi ghế: "Cố thiếu, mời cậu qua đây, ông chủ đang họp, sẽ đến ngay."

Mười phút sau, Trình Đông Húc mở cửa bước vào.

Thiếu niên đang nằm trên sofa chơi game, mắt không nhìn lên, rất tập trung.

Trình bá tổng kết thúc cuộc họp sớm, cảm thấy bị phớt lờ, không hài lòng.

Anh bước đến bên cạnh thiếu niên, đã cởi cúc áo vest xám, chân dài bước lên, một đầu gối đặt trên sofa, bao phủ lấy người cậu.

Bàn tay ôm lấy trán thiếu niên, cúi người hôn một hồi sâu rồi buông ra: "Đợi lâu rồi?"

Nhìn thông báo Gameover trên điện thoại, Cố tổng: "..."

Thiếu niên với đôi mắt trà mang chút trách móc.

Trong mắt Trình Đông Húc, lại là một loại đáng yêu khác thường.

Anh cười, lấy từ bàn làm việc một tập tài liệu.

Tài liệu đã được chuẩn bị từ vài ngày trước: "Trò chơi thua rồi trách tôi, cái này làm bù đắp, được không?"

Mặc dù đã bước vào giai đoạn dưỡng già trước thời hạn, nhưng Cố tổng lại có sự nhạy cảm đặc biệt với giấy tờ và con số.

Sau khi xem xong tài liệu, vẻ mặt cậu trở nên phức tạp: "Tại sao?"

Trình Đông Húc đưa cho Cố Tinh một bản thỏa thuận ủy quyền cổ phần và một bản thỏa thuận tặng cổ phần.

Hai bản thỏa thuận đều liên quan đến Song Tinh Giải Trí.

Không những giữ lại cho Cố Tinh 25% cổ phần của Song Tinh Giải Trí mà cậu định bán cho anh, mà còn tặng thêm 5% cổ phần từ các cổ phiếu lẻ mà anh đã thu mua khi đầu tư vào nhà họ Cố trong thời gian qua.

Nói cách khác, chỉ cần Cố Tinh ký hai bản hợp đồng này, cổ phần của cậu ở Song Tinh Giải Trí sẽ ngang bằng với Cố Hằng Viễn.

Với sự hậu thuẫn của Trình Đông Húc, việc muốn đẩy Cố Hằng Viễn ra khỏi vị trí chủ tịch Song Tinh Giải Trí và tự mình ngồi lên đó cũng không có gì khó khăn.

"Có tôi ở đây, không cần phải quyết liệt đến vậy." Trình Đông Húc nói.

Giọng điệu rất bình thường, sau đó anh đưa bút cho Cố Tinh.

Cố tổng hiểu ý anh.

Trình bá tổng nghĩ rằng cậu bán cổ phần là để hại nhà họ Cố mà không màng đến lợi ích của bản thân.

Anh đang nói với cậu rằng, anh có thể làm những việc đó thay cho cậu.

Không cần Cố Tinh phải thiệt hại cả mình lẫn đối thủ.

Hiểu ra điều này, Cố tổng cảm thấy hơi chột dạ.

Vì cậu vừa rồi đã giận cá chém thớt lên Trình bá tổng vì chuyện của Tiêu Dẫn. Một kim chủ vừa sẵn lòng bảo vệ con đường của cậu vừa chu đáo như vậy, thật là hiếm có.

Trình Đông Húc từ trước đến nay không hay quản chuyện người khác.

Hơn nữa, chỉ trong chưa đầy mười năm, anh đã mở rộng bản đồ thương mại của nhà họ Trình thêm gần một phần ba, sự quyết đoán của anh khiến không ít người phải nể sợ.

Nhưng đối với cậu thiếu niên trước mắt, luôn có sự khác biệt.

Trình Đông Húc tự nhủ rằng mình không thể cho cậu nhiều hơn, nhưng hiện tại đã cùng cậu đi chung con đường, thì phải bảo vệ cậu trong đôi cánh của mình.

Cậu bé rất thông minh, có tài quản lý và lãnh đạo bẩm sinh.

Những người cùng tuổi với cậu sẽ không nằm trên ghế dài cả ngày dưới ánh nắng mặt trời, không quan tâm đến mọi thứ.

Ánh mắt hai người gặp nhau, đôi mắt phượng đen sâu của người đàn ông so với lần gặp đầu tiên đã thêm vài phần dịu dàng.

Anh mang theo sự khích lệ và khẳng định: "Ký đi, so với việc để Cố Hằng Viễn ghét bỏ cậu, thì sau này cậu đứng ở một vị trí mà ông ta không thể với tới, chỉ có thể ngưỡng mộ và hối tiếc, sẽ thú vị hơn nhiều."

Nếu Cố Tinh thực sự là một cậu thiếu niên mười tám tuổi, có lẽ cậu sẽ bị lời của Trình bá tổng k*ch th*ch.

Nhưng lúc này, trong lòng cậu trỗi dậy nhiều hơn là sự nhận thức về người đàn ông trước mặt và thế giới này.

Biết rõ mình đến từ thế giới khác, lại biết trước cốt truyện, Cố tổng có một cảm giác ưu việt như đứng ở vị trí của Chúa trời, kể cả với Trình bá tổng.

Nhưng lúc này.

Cố tổng thực sự cảm nhận được lý do tại sao trong nguyên tác, Trình bá tổng lại là nam chính.

Nhan sắc, tài sản thậm chí là tiêu chuẩn đánh giá thứ yếu.

Anh có thể khiến những người như Chu Duẫn Chi và Tiêu Dẫn, những người cùng là thiên chi kiêu tử, phải phục tùng, phong độ và nhân cách của anh quá đáng tin cậy.

Trong nguyên tác tất nhiên không miêu tả chi tiết như vậy.

Nhưng thế giới này tự động bổ sung các lỗ hổng logic, khiến Cố Tinh cảm nhận được sự chân thực từ những điều nhỏ nhặt, cho đến lúc này, sự thay đổi từ lượng thành chất.

Những người, sự việc xung quanh dường như trong khoảnh khắc, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái của những nhân vật hai chiều.

Họ sống động, và Cố Tinh cũng cảm nhận được sự tồn tại của mình không còn chỉ là một người xuyên sách.

Cố tổng trong lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối.

Giá như ở thế giới của mình cũng có một người như vậy tồn tại, thì đó sẽ là một điều tuyệt vời.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Trình Đông Húc đưa tay che đi ánh mắt thẳng thắn của thiếu niên.

Ánh nhìn trực diện như vậy, nhưng khi nhìn kỹ lại có vẻ xa xăm, khiến anh không khỏi sợ hãi.

Hàng mi của thiếu niên khẽ động trong lòng bàn tay, như quét qua trái tim.

Trình Đông Húc thu tay lại.

Ánh mắt của thiếu niên đã trở lại bình thường.

Cậu nhận lấy bút: "Cảm ơn anh Trình, vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Cố Tinh nói vậy, nhưng chỉ ký vào bản thỏa thuận 25% cổ phần.
 
Back
Top Bottom