Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 50


Cố Tinh theo trợ lý Tống vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hai cô lễ tân phía sau háo hức trao đổi ánh mắt.

"Anh chàng kia lên tầng 32, không lẽ là người nhà của Trình thiếu, em trai?"

"Cái eo, cái chân kia, tôi đều chấp nhận, sao có người mặc sơ mi mà đẹp như vậy, không không, đẹp không đủ để miêu tả..."

Cố Tinh chưa từng đến tòa nhà Cẩm Giang, nhưng điều đó không ngăn cậu biết tầng của Trình Đông Húc là tầng 32.

Không phải tầng cao nhất, nhưng vị trí và tầm nhìn đều tuyệt vời, quan trọng nhất là, ngay cả khi có sự cố trọng nhất là, ngay cả khi có sự cố xảy ra, việc di tản cũng thuận tiện.

Hỏi tại sao cậu lại biết rõ như vậy?

Trả lời là nhờ nguyên tác thôi.

Tống Cần đứng phía sau Cố Tinh một chút, giống như khi đứng bên cạnh ông chủ, vị trí tốt nhất để nhận lệnh nhưng không quá nổi bật.

Nhận ra điều này, Tống Cần cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Có lẽ do Cố thiếu ở bên Trình thiếu lâu, tiềm nhiễm mà có một loại khí chất khiến người ta muốn phục tùng, anh nghĩ.

Nhưng dù cùng là khí chất khiến người khác cúi đầu, ông chủ của anh áp đảo khiến người ta không ngẩng đầu lên nổi, còn Cố thiếu lại thân thiện hơn, kiểu như... thân nhưng khó xâm phạm.

Từ khi Cố Tinh bộc lộ mặt biết đánh nhau với Trình Đông Húc, cậu bắt đầu dần dần giải phóng bản thân trước đây.

Cậu nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong thang máy, môi đỏ răng trắng, dáng người cao ráo, càng nhìn càng thấy đẹp.

Ôi, có khi nào mình yêu bản thân mất rồi.

Nguyên chủ không chỉ có cùng ngày sinh với cậu, mà ngoại hình cũng giống nhau đến năm phần, đôi khi Cố tổng còn thấy mơ hồ, liệu sự tái sinh này có phải để cứu rỗi chính mình ở một không gian khác hay không?

Tống Cần đưa Cố Tinh đến văn phòng của ông chủ, sau đó rời đi.

Cố tổng cảm thấy hơi căng thẳng.

Sự dao động cảm xúc không phải vì Trình Đông Húc.

Mà là vì tiếp xúc gần với môi trường giống như nơi mình từng sống.

Cảm giác lạnh lẽo và cao xa ập đến.

Cảm giác như quay lại hồi hồn ngày thứ bảy.

Khu vực văn phòng của Trình Đông Húc dù về không gian hay phong cách, đều vượt trội hơn gấp mười lần so với phòng ở Giải Trí Ánh Thịnh.

Không biết giường trong phòng nghỉ có... Khụ khụ, Cố tổng kéo lại dòng suy nghĩ của mình, việc chính là quan trọng nhất!

Trong phòng không có ai.

Cố Tinh cầm tài liệu đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi đi lại trong không gian này, muốn đến cửa sổ ngắm cảnh.

Bàn làm việc của Trình Đông Húc cũng gần cửa sổ.

Khi Cố Tinh đi ngang qua, liếc nhìn một cái, với tâm trạng giống như xem hoa văn trên gạch nền, không để tâm gì hết.

Nhưng với thị lực 2.0 của mình, cậu nhìn thấy trên bàn có không dưới mười tấm ảnh, dường như đều là của cùng một chàng trai.

Chàng trai trong ảnh mặc đồ màu sáng, có lẽ là màu trắng.

Gương mặt thanh tú ôn hòa của cậu, đôi mắt sáng rõ ràng nhìn về phía Cố Tinh, như cũng đang đáp lại ánh nhìn của cậu.

Cố tổng có chút tự luyến, thường hay soi gương ngắm nghía bản thân.

Vì quá quen thuộc với dung mạo của mình, cậu nhanh chóng nhận ra mình và chàng trai trong ảnh có hai phần giống nhau.

Cảm xúc có chút phức tạp.

Hóa ra bạch nguyệt quang của Trình bá tổng, Lâm Tri Thư là như thế này sao.

Cố tổng với tâm thế người ngoài nhìn vào, thấy Lâm Tri Thư không thực sự giống mình lắm.

Vốn dĩ là giống, nếu so với khí chất ngoan ngoãn ôn hòa của nguyên chủ.

Nhưng giờ đây, người sống trong cơ thể này là cậu.

Nguyên chủ vốn có nét mặt tinh tế hơn Lâm Tri Thư nhiều, khí chất vốn dĩ ôn hòa giờ vì Cố tổng mà nghiêng về vẻ trong sáng nhưng kiên cường bất khuất.

Nếu nói Lâm Tri Thư là một dòng suối, thì nguyên chủ có lẽ là một ao nước trong veo thấy đáy.

Đều là người thuộc hệ thủy, nên khi Trình Đông Húc gặp nguyên chủ lần đầu tiên, mới có chút sững sờ, đùa rằng muốn cậu.

Nhưng Cố tổng thì sao, lại là một hồ nước nhìn bề ngoài tĩnh lặng nhưng thực chất sâu không thấy đáy.

Khác biệt trời vực.

Chẳng lẽ trước đây, Trình Đông Húc là đang tưởng nhớ người qua vật?

Cố tổng không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt kiêu ngạo lạnh nhạt của Trình bá tổng, ôm một đống ảnh để mà đau lòng.

"Cậu đang làm gì?!" Trình Đông Húc vừa nằm trong phòng nghỉ một lúc, bước ra liền thấy Cố Tinh.

Nhớ đến những gì có trên bàn, anh bước nhanh tới, không quên chất vấn: "Ai cho cậu vào đây?", đồng thời nhanh chóng cất ảnh vào ngăn kéo.

Người đàn ông đầy khí thế, trên người mang mùi khói thuốc nhàn nhạt, dưới mắt có quầng thâm, như một con thú đang trong cơn cuồng nộ.

Cố tổng lùi lại hai bước, để tránh bị ảnh hưởng.

"Cậu thấy gì?" Đôi mắt đen thẫm sắc bén và u ám, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt.

Ba câu hỏi dồn dập, từng chữ mang theo sự bực bội và thiếu kiên nhẫn.

Cố tổng âm thầm nói trong lòng: Đồ đàn ông chó má!

Rõ ràng, Trình Đông Húc không cần cậu trả lời gì cả, và còn vì không gặp bạch nguyệt quang mà giận cá chém thớt lên cậu.

Sự cáu kỉnh của Trình Đông Húc đã kéo dài nhiều ngày.

Khi người không muốn gặp bất ngờ xuất hiện, cảm xúc của anh đạt đến đỉnh điểm, rồi nhanh chóng gọi điện nội bộ.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 51


Tống Cần gõ cửa bước vào, chưa kịp nói gì đã phải hứng chịu một trận cuồng phong bão táp.

Cố Tinh có ấn tượng tốt với Tống Cần, cũng không nỡ để anh ta phải chịu khổ vì mình.

Cậu ngắt lời Trình Đông Húc, bình tĩnh giải thích: "Là tôi tự muốn đến, không liên quan đến trợ lý Tống, mối quan hệ giữa chúng ta, anh ta không dám cản tôi."

Tống Cần cảm kích nhìn Cố Tinh một cái.

Trình Đông Húc cười, trong mắt lộ rõ vẻ châm biếm: "Chúng ta có quan hệ gì?"

Anh nói xong, ánh mắt lướt qua Cố Tình nhìn về phía Tống Cần: "Còn một lần nữa, anh có thể nộp đơn từ chức. Ra ngoài!"

Tống Cần tiến vào trong mơ hồ, đi ra cũng ngơ ngác không kém.

Hóa ra nguồn cơn tâm trạng không tốt của ông chủ là do Cố thiếu, vuốt mông ngựa mà lại vớ phải đuôi ngựa!

Nghĩ đến Cố Tinh, anh ta không khỏi toát mồ hôi hột.

Vừa rồi Cố thiếu còn ra hiệu bằng ánh mắt rằng mình không sao, chắc là... hy vọng không sao.

Trong phòng im lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Trình Đông Húc.

Anh kéo lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế, ngửa mặt nhìn chàng trai đứng bên cạnh bàn làm việc, cố gắng nhìn thấu qua cậu để thấy người khác.

Tuy nhiên, anh đã thất bại.

Trình Đông Húc rõ ràng biết người đang đứng trước mặt là ai.

Nhưng chính vì rõ ràng biết người trước mặt là ai, cảm giác xấu hổ khi bị cậu nhìn thấy những bức ảnh càng trở nên rõ ràng hơn.

Sau sự lúng túng và cấp bách, là sự tức giận.

Sau vài hơi thở sâu, Trình Đông Húc bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt như có dòng chảy ngầm cuộn trào.

Anh ngửa mặt lên, chân dài gác lên bàn, là kiểu ngông cuồng hoang dã chỉ có khi tụ họp với anh em, mang theo chút trách móc nhẹ: "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Cố Tinh: Thực ra... không cần thiết.

Người đã mở khóa góc nhìn của Thượng Đế, thực sự không có chút tò mò nào.

Chỉ là, nhớ lại kiếp trước bản thân đã che giấu xu hướng tính dục của mình vì cái mặt mũi hão, vẫn nên hỏi vài câu thì tốt hơn.

Giữa các bá tổng luôn có sự đồng cảm, bậc thang vẫn phải để cho nhau bước xuống.

"Ảnh... tôi không cố ý nhìn thấy, người đó là ai?" Chàng trai nắm chặt tay.

"Cậu nghĩ sao?" Trình Đông Húc có vẻ bình thản, tay nghịch chiếc bật lửa, đôi mắt nửa khép nửa mở, vừa đủ tránh ánh nhìn của chàng trai trước mặt.

Cậu sẽ không khóc chứ?

Trình Đông Húc đã thấy cậu nhóc khóc rưng rưng, khát khao và nhiệt tình, nói không nhưng lại cố gắng lao vào lòng mình.

Tuy nhiên, đó là khi trên giường.

Bây giờ mà rơi nước mắt vì bị mình quát, có lẽ sẽ giống như lúc nghe tin Cố Hằng Viễn đưa cậu cho mình, như một con rối mất hồn, chỉ cần gió thổi là tan biến.

Cố Tinh tự tưởng tượng mình như cây cải xanh dưới nắng, đã héo khô suốt ba ngày.

Cậu khen ngợi diễn xuất của mình, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ: "Là... là bạn của anh Trình sao?"

Dường như càng tỏ ra tàn nhẫn với chàng trai trước mặt, Trình Đông Húc càng có thể trấn áp sự khó chịu trong lòng.

Anh nghĩ, không thể nào chỉ trong ba tháng đã thay lòng đổi dạ.

Người mà anh đã nhớ nhung suốt năm năm, lại bị một thế thân lấn át?

Cố Tinh chỉ là một món đồ chơi được người ta mang đến, cho cậu ta vài phần thể diện đã là ưu ái, tuyệt đối không thể thay thế vị trí của Lâm Tri Thư trong lòng mình.

Người đàn ông trở lại bình thường, giọng điệu gần như khinh thường: "Coi như là bạn, nhưng quan trọng hơn cả bạn."

Anh hạ chân xuống, nghiêng người lấy từ ngăn kéo ra một bức ảnh, như thể đe dọa con mồi, tiến lại gần chàng trai: "Cậu đã vượt quá giới hạn rồi, Tiểu Tinh, nhưng điều này cũng không phải là xấu, hãy nhận rõ vị trí của mình."

"Anh coi tôi là gì?" Cố Tinh thuận theo diễn xuất của anh, nhìn bức ảnh với vẻ kinh ngạc, sau đó đôi mắt ngấn lệ như đang oán trách.

Ừm... lòng bàn tay bị cậu bấm đau, nhưng tốc độ rơi lệ cũng rất đạt.

Cố tổng tính toán tiến độ trong đầu.

Trong nguyên tác, nguyên chủ sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tri Thư, đã đau lòng chất vấn, rồi bị Trình bá tổng bỏ rơi.

Trong nguyên tác, nguyên chủ xấu hổ từ chối bù đắp bằng tiền và tài nguyên của Trình bá tổng.

Nhưng Cố Tinh hiện tại quyết định chỉnh sửa một chút, tiền từ trên trời rơi xuống thì thật thơm, không đớp thì phí.

Ừm... cậu có thể lấy ít hơn.

Nếu có thể chia tay một cách thân thiện thì càng tuyệt vời.

Không phải cậu quá ám ảnh chuyện trên giường.

Kiếp trước thật sự bị kìm nén quá mức, khát khao thể xác còn có thể giải quyết bằng bàn tay, nhưng khát khao tinh thần thì lại quá mạnh mẽ, chưa hoàn toàn lắng xuống.

"Cái đó còn tùy vào cách hiểu của cậu." Người đàn ông nắm cằm chàng trai, chăm chú quan sát gương mặt cậu.

Có lẽ vì quá xấu hổ, gương mặt chàng trai ửng hồng, nếu bỏ qua đôi mắt ngấn lệ, trông giống như khi họ đang làm chuyện đó, trong lúc cao trào.

Thực tế, Cố tổng vì diễn xuất nên có chút dao động cảm xúc nhỏ.

Trình Đông Húc không biết đọc tâm, hôn lên khóe mắt chàng trai, giọng nói trầm thấp như tiếng ma quỷ quyến rũ: "Cái bóng hay là thế thân, cậu thích cái nào?"

Cả hai đều được, dù sao thì cũng là lợi dụng miễn phí!

Cố tổng hét lên trong lòng, nước mắt rơi xuống tay Trình Đông Húc: "Anh đừng mơ!"

Câu chuyện đến đây thực ra đã có thể kết thúc.

Tuy nhiên, Trình Đông Húc bị một giọt nước mắt làm cho phiền lòng, chuyển hướng chú ý, nhìn thấy tập tài liệu trong tay Cố Tinh: "Đây là gì?"

__

Diễn làm công tưởng thiệt 🥴
Sau này vả mặt đã luôn
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 52


Trong tập tài liệu là bản chuyển nhượng cổ phần mà Cố Tinh đã chuẩn bị.

Cậu sở hữu 25% cổ phần của Song Tinh Giải Trí, dưới sự sắp xếp của mẹ cậu trước khi qua đời, sau khi 18 tuổi, cậu có toàn quyền xử lý.

Cố Tinh quyết định bán toàn bộ số cổ phần này cho Trình Đông Húc với giá thấp hơn một chút so với giá thị trường.

Trình Đông Húc đã sớm có ý định thâu tóm Cố thị, những cổ phần này chẳng khác nào thêm cánh hổ, và Cố Tinh chỉ cần anh ta tăng tốc độ cung cấp vốn cho Cố thị như yêu cầu của Cố Hằng Viễn.

Việc này thoạt nhìn có chút phức tạp.

Nhưng nếu giải thích đơn giản, thì là Cố Hằng Viễn vay tiền để sửa nhà, sửa xong rồi phát hiện tên trên sổ đỏ đã là của Trình Đông Húc.

Đến lúc đó, Cố Hằng Viễn chắc chắn sẽ đau lòng và bực bội.

Thấy lão không vui, Cố tổng liền hài lòng.

Trình Đông Húc kiểm soát tốc độ dòng tiền chảy vào, vốn là để nắm quyền kiểm soát Cố thị nhiều hơn.

Còn cách nào nhanh chóng và ổn định hơn việc lấy được lượng lớn cổ phần?

Cố Tinh chắc chắn rằng Trình Đông Húc sẽ đồng ý.

Còn cậu dù có mất một ít tiền, nhưng tốc độ chuyển nhượng ngôi nhà của nhà họ Ngô sẽ nhanh hơn, nên chút tiền này cũng không đáng gì.

Trình Đông Húc nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt khác đi, dù một phút trước cậu còn rơi nước mắt trước mặt mình.

Cố Tinh có biết việc từ bỏ cổ phần này có ý nghĩa gì không?

Song Tinh Giải Trí phát triển khá tốt.

Bán cổ phần đương nhiên có thể kiếm được một số tiền lớn, nhưng tương đương với việc từ bỏ một mỏ vàng.

Đồng thời, sự thù hận của Cố Tinh đối với người nhà họ Cố cũng khiến Trình Đông Húc ngạc nhiên.

Anh không khỏi tự hỏi, liệu Cố Tinh có ghét mình không, nếu bây giờ buông tay...

Trình Đông Húc đương nhiên không sợ Cố Tinh vì yêu mà trở nên thù hận và trả thù, nhưng tính cách cậu ấy rõ ràng như thế này, một khi đã rời xa mình, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.

Một cách kỳ lạ, ý định kết thúc mối quan hệ này của anh lại do dự.

"Cậu không hối hận?" Trình Đông Húc hỏi.

"Không hối hận." Cố Tinh kiên định: "Sau khi mẹ tôi qua đời, nhà họ Cố không còn là nhà của tôi nữa, Cố Hằng Viễn cũng không xứng làm cha tôi, những gì ông ấy đã làm với mẹ tôi, tất cả phải trả lại."

"Tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện." Trình Đông Húc nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt.

"Điều gì?" Cố Tinh nhìn anh.

"Nếu cậu đã biết cậu là gì đối với tôi." anh ta giơ bức ảnh lên: "Trước khi cậu ấy quay lại, cậu nên biết phải làm gì, không cần tôi dạy, đúng không?"

Cố Tinh: "..."

Cố tổng nhanh chóng tính toán lợi ích, kết luận: Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Đương nhiên là... chơi tới cùng!

Thế thân hay không thế thân cậu không quan tâm.

Trình bá tổng thích chơi trò thế thân, cậu được lợi miễn phí, kẻ tám lạng người nửa cân, còn cần gì thêm?

Tất nhiên, trong lòng vẫn có chút không hài lòng.

Trình Đông Húc thật sự có con mắt khá tệ.

Lâm Tri Thư kiểu như muốn từ chối mà vẫn gật đầu, như đang kiếm cá hai tay, dùng ngôn ngữ hiện nay trong giới mà nói, đúng là bạch liên tinh quái.

Trong nguyên tác cậu không ưa gì loại người này, nhưng trước mắt lại có người vẫn nhớ nhung mãi không quên.

Nhìn chàng trai im lặng, Trình Đông Húc sợ cậu sẽ nói ra những điều mình không muốn nghe.

Mối quan hệ này anh luôn nắm quyền chủ động, hiện tại cũng thế, tương lai cũng vậy!

Vì vậy, Cố Tinh chưa kịp trả lời, đã bị Trình Đông Húc nắm lấy cổ kéo vào một nụ hôn.

Anh như một con sói đói, muốn nuốt chửng chàng trai vào bụng, tài liệu và ảnh rơi xuống đất, không ai quan tâm nữa.

Cố Tinh ở lại văn phòng của Trình Đông Húc suốt buổi sáng, cẩn thận kiểm tra chất lượng giường trong phòng nghỉ.

Cùng một thương hiệu với giường ở Ánh Thịnh, kích thước cũng giống nhau, lăn qua lăn lại không sợ rơi xuống.

Trong phòng tắm.

Cố Tinh dựa vào tường th* d*c, người đàn ông cao lớn một tay chống lên tường, hơi thở mạnh mẽ bao phủ cậu: "Dù là thế thân, nhưng tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, cười một cái, nào?"

Cố tổng: Cười tốn sức lắm đại ca, không làm việc chính được à?

Cậu nghĩ bụng, rồi dựa vào cơ thể Trình bá tổng, ngẩng đầu cắn nhẹ vào cằm anh: "Còn muốn nữa."

"Sói con!" Trình Đông Húc cho rằng cậu đang trút giận, không để ý, áp người hôn tiếp.

Trong lúc cao trào, anh mơ hồ nghĩ: Cố Tinh và Lâm Tri Thư không giống nhau chút nào, tương lai có thể tính toán khiến Cố Hằng Viễn tán gia bại sản, không phải sói con thì là gì?

Trình Đông Húc tỉnh dậy, sờ vào ngực, trống rỗng.

Cố Tinh cuộn mình trong chăn ngủ rất ngay ngắn, hai người cách nhau nửa mét, nhìn rất không thuận mắt.

Anh cau mày, kéo chàng trai vào lòng mình, ấm áp như một chú mèo, thoải mái giãn ra mày mặt.

Cằm tựa l*n đ*nh đầu chàng trai trong lòng, không quên cảnh cáo: "Thế thân thì phải có ý thức của thế thân, sau này tôi không gọi, không được xuất hiện trước mặt tôi, hiểu không?"

Nói nhiều ghê!

Cố tổng không thể thoát ra, chống eo đau nhức quay người lại, để lại một gáy yên lặng cho ai đó.

Suốt buổi sáng, Tống Cần như gà chạy quanh cửa văn phòng của ông chủ, đi tới đi lui hơn chục lần.

Cuối cùng, khi nhận được cuộc gọi chuẩn bị hai bộ quần áo sạch, anh thở phào nhẹ nhõm, đánh nhau đầu giường cuối giường hòa, không sao là tốt rồi.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 53


Sau ngày đó, Trình Đông Húc vẫn ngủ tại Hãn Hải Quốc Tế mỗi đêm.

Giống như chuyện liên quan đến bức ảnh hôm đó chưa bao giờ xảy ra.

Nhưng vẫn có điều khác biệt.

Từ khi Trình Đông Húc gọi cậu là sói con, Cố Tinh không còn cố tình giả vờ ngoan ngoãn nữa.

Trên giường cậu càng náo nhiệt, cũng dần lộ ra phong độ điềm đạm tự nhiên trước đây.

Nói chung, cậu làm những gì cảm thấy thoải mái.

Tuy nhiên, cậu vẫn nhớ lời Trình Đông Húc nói.

Cậu không chủ động liên lạc với Trình bá tổng nữa.

Hiện giờ họ là quan hệ hợp tác thuần túy, đương nhiên có thể tự do hơn chút.

Nếu Trình Đông Húc về, Cố Tinh sẽ ngủ cùng anh ta, thỉnh thoảng anh ta làm việc muộn, cậu cũng không chờ để ăn tối cùng, sinh hoạt điều độ hơn trước.

Một tuần sau vụ ảnh đó, Cố Tinh đã có quyền sở hữu ngôi nhà lớn của nhà họ Ngô.

Bao gồm cả ngọn đồi nhỏ nơi ngôi nhà tọa lạc.

Cố thị vốn dồi dào, nhanh chóng bù đắp thiếu hụt dòng tiền.

Cố Hằng Viễn thấy vợ trẻ con thơ trong nhà lại vừa mắt hơn, giải tỏa lệnh cấm chi tiêu cho hai người.

Cố Tinh không biết rằng Trình Đông Húc chưa động đến bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Trong suy nghĩ của Trình bá tổng, anh chưa hèn hạ đến mức lừa tiền của một đứa trẻ.

Cố Tinh chẳng phải muốn làm cho Cố Hằng Viễn tay trắng sao?

Trình Đông Húc nghĩ, tiện tay giúp cậu làm điều đó thôi.

Dù Cố thị nằm trong tay ai, cổ đông lớn nhất của Song Tinh Giải Trí vẫn sẽ là Cố Tinh.

Tương lai dù có chia tay, đứa nhỏ này có vốn để tự bảo vệ mình, trong chốn danh lợi cũng sẽ không bị bắt nạt.

Nhưng nghĩ đến việc sau này Cố Tinh sẽ dành cho ai đó ánh mắt và biểu cảm như khi quấn quýt bên mình, Trình bá tổng cảm thấy tâm trạng u ám ngay lập tức.

Cả ngày anh suy nghĩ những chuyện không đâu, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, nên quyết định tan làm sớm.

Khi mở cửa.

Phòng khách trống rỗng.

Cố Tinh khi ở nhà thường thích cuộn tròn trên sofa, dù là xem phim hay đọc sách.

Trình Đông Húc đã quen với việc vào cửa sẽ nhìn thấy đôi mắt trong sáng và thanh tú đó.

Giờ không phải giờ ngủ của cậu.

Người đâu rồi?

"Bà Ngô, Cố Tinh đâu?" Trình Đông Húc hỏi.

"Cố thiếu bay đi rồi, sáng nay đã đi." Bà Ngô trả lời theo bản năng: "Ngài không biết sao?"

Nói xong bà Ngô liền hối hận vì mình đã nói không lựa lời.

Trình thiếu bình thường ít cười, vốn không thể hiện cảm xúc, nhưng bà đã có tuổi và chuyên làm việc hầu hạ người khác, trực giác nhận ra tâm trạng không tốt của người ta.

Bà Ngô liền hỏi Trình Đông Húc có ăn không.

Anh cầm lấy một chiếc gối bên cạnh, thứ mà Cố Tinh thích, mềm mềm, bóp hai cái, rồi nói không ăn.

Bà Ngô không ở lại đây, đó là ý của Trình Đông Húc.

Anh và Cố Tinh thường làm loạn khắp nơi, không phải lúc nào cũng ở trong phòng ngủ, có thêm một người trong nhà thì không thoải mái.

"Vậy... Trình thiếu nghỉ sớm đi, tôi về trước." Bà Ngô rụt rè nói.

Bà thay giày ở hành lang, không nhịn được quay lại nhìn, người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi trên sofa, nhưng giờ trông như một con chó lớn không ai cần, cô đơn.

Hai đứa nhỏ cãi nhau sao?

Bà Ngô nghĩ một chút, rồi thấy không phải, hai người gặp nhau là quấn quýt.

Hôm qua Trình thiếu còn bế Cố thiếu lên lầu.

Bà dọn dẹp bàn vô thức ngẩng đầu lên, hai người chưa vào cửa đã hôn hít nhau rồi.

Ôi trời!

Bà Ngô chà mặt trong làn gió mát buổi chiều, mình sắp thành bà lão rồi, không dám nghĩ bậy nữa!

Trình - chó lớn không ai cần - Đông Húc, mở lại cuộc trò chuyện với Cố Tinh.

Lần cuối họ nói chuyện là chín ngày trước.

Ảnh đại diện của Cố Tinh là một bầu trời đêm, cậu hỏi: "Tối nay ăn cùng nhau không? Tôi muốn ăn cá chua ngọt ở Vị Trân."

Trình Đông Húc gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thèm thuồng của đứa nhỏ khi gõ tin nhắn, không khỏi cười một chút, nhưng rất nhanh lại nén lại.

Kể từ khi anh mắng cậu vì chuyện bức ảnh, Cố Tinh đã ít quấn quýt lấy anh hơn.

Nhưng nếu nói không quấn quýt, khi cậu ở trước mặt anh ta, cậu lại rất nhiệt tình.

Trình Đông Húc cười lạnh trong lòng.

Đây là ghi thù rồi, đang cố tình tỏ thái độ?

Cách Kinh Thị hơn hai nghìn cây số, ở Thâm Thành.

Cố Tinh quay xong quảng cáo, cùng Lâm Đình dạo một vòng trên phố.

Muốn ăn nhiều thứ, cuối cùng quyết định chọn xiên nướng.

Chọn một phòng riêng để tránh bị nhận ra.

Cố Tinh đang chiếm lấy cái khay để giành phần ăn cho mình: "Cho tôi ăn thêm ba xiên thịt nữa, chỉ ba xiên thôi, giữ dáng quan trọng hay mạng sống của anh Cố đây quan trọng hơn, quay quảng cáo cả ngày, chân tôi đã mỏi nhừ rồi!"

"Nhưng anh Tề đã nói rồi, anh ăn nhiều đồ cay sẽ bị nổi mụn, ăn nhiều thịt lên hình cũng không đẹp..." Lâm Đình kéo cái khay về phía mình: "Chỉ một xiên thôi, không thương lượng!"

Cố Tinh đang định dùng sức mạnh áp đảo đối phương, thì điện thoại reo.

Lâm Đình nhân cơ hội kéo khay nướng về phía mình, Cố Tinh giận dỗi nhìn cậu ta một cái, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Đi đâu rồi?" Trình Đông Húc hỏi, giọng khá bình tĩnh, nhưng khiến Cố Tinh nổi da gà.

"Quay quảng cáo, ở Thâm Thành."

"Tại sao không nói cho tôi?" Giọng điệu không có chút chất vấn, nhưng bình tĩnh đến mức làm người ta khó chịu.

"Anh Trình bận công việc, tôi không muốn làm phiền anh." Cố Tinh đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, thấy Lâm Đình đang thò tay lấy xiên thịt cuối cùng, nhanh chóng nói: "Bên này bận, tôi cúp máy trước nhé, anh Trình." Rồi lao vào tranh thịt.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 54


Ăn xong, hai người đi dạo trên phố để tiêu hóa.

Lâm Đình tò mò hỏi: "Anh, anh hàng xóm ở Hãn Hải Quốc Tế lại mời anh ăn cơm à?"

Cố Tinh ừ một tiếng, tiếc nuối xoa bụng: "Đúng rồi, lần sau mà còn tranh với tôi, cuối tháng không có tiền thưởng đâu!"

Còn về Trình bá tổng, hôm qua hai người chơi quá đà, giờ cậu còn đau lưng, tạm thời không muốn gặp anh ta.

Chuyện về "anh hàng xóm tốt" cần phải nói rõ.

Do tiếp xúc với Trình Đông Húc quá thường xuyên, Cố Tinh đã tạo ra một câu chuyện về anh ta như một hàng xóm tốt làm việc tại tòa nhà Cẩm Giang, sau giờ làm thích nấu ăn.

Trình - hàng xóm tốt - bá tổng, vì có con trai ở nước ngoài nên rất cô đơn, thấy cậu như thấy con trai mình, nên thường mời cậu ăn cơm.

Cố Tinh không định nói với quản lý và trợ lý của mình rằng món ăn yêu thích nhất của anh hàng xóm tốt là cậu khi đã được tắm sạch sẽ.

Câu chuyện này hoàn toàn do cậu bịa ra.

Tài liệu lấy từ việc Trình bá tổng có một bạch nguyệt quang ở nước ngoài, và dì Phùng có một cậu con trai cùng tuổi với mình, ghép lại thì cũng có thể dùng được.

Tề Tu đã nhắc cậu thay đổi biệt danh "kim chủ ba ba" trong điện thoại, nếu bị chụp thì ảnh hưởng không tốt.

Cố Tinh nghe lời, nghĩ một chút rồi đổi thành "ăn cơm", về một phương diện nào đó, khá hợp lý.

"Nếu em có một hàng xóm như vậy thì tốt quá, người ở khu cao cấp đúng là khác biệt." Lâm Đình cảm thán.

Cố Tinh: "...Học hành cho tốt vào!"

Trình Đông Húc và nhóm người như Chu Duẫn Chi, từ khi sinh ra đã không thiếu gì, chơi đùa là chuyện cơ bản.

Lâm Đình mà chơi với họ, chẳng khác gì nguyên chủ, cuối cùng có thể mất mạng.

Người hàng xóm tốt thích nấu ăn, nhìn điện thoại bị cúp máy, mắt trở nên u ám.

Ngực như bị phủ một lớp gì đó, khó chịu vô cùng.

Trình Đông Húc lướt ngón tay qua danh bạ, rồi gọi cho Chu Duẫn Chi: "Ra ngoài uống một ly."

Chu Duẫn Chi đang đứng cạnh giường, không mặc áo, người tình nhỏ mới tới quần áo nửa vời, nhìn anh ta với vẻ e thẹn.

Dù mũi tên đã nằm trên dây cung, nhưng nghĩ đến việc anh Húc ít khi chủ động rủ đi uống rượu, anh ta liền hứng thú.

Chu Duẫn Chi nghĩ ngợi, rồi gọi cho Tiêu Dẫn, sau đó gọi thêm vài người nữa.

Nếu anh Húc muốn náo nhiệt, mọi người cùng chơi. Nếu muốn yên tĩnh, mấy người được gọi sẽ ngồi ở phòng bên cạnh, có rất nhiều người vui lòng làm điều đó.

Chu Duẫn Chi có vài chỗ cố định để tụ tập với anh em, lần này là ở quán bar Nguyệt Bán do anh ta sở hữu.

Tiêu Dẫn đến muộn, khi đẩy cửa vào, liền thấy Chu Duẫn Chi đang khoác tay một cậu trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi nói chuyện.

Cậu trai nếu không nhìn vào đôi mắt lanh lợi quá mức, thoạt nhìn lại có vẻ yếu đuối và ôn hòa, có chút ngoan ngoãn.

Anh ta ngạc nhiên nói: "Đổi khẩu vị rồi à?"

Chu Duẫn Chi thường thích những cậu trai tuấn tú như Vương Thân Nhiên, vài cậu trước đó đều là kiểu dáng đó.

Không trách Tiêu Dẫn thấy kỳ lạ.

Chu Duẫn Chi nắm cằm cậu trai nhỏ ngắm nghía một chút, thản nhiên nói: "Đưa đến cửa thì không lấy cũng uổng."

Thực ra, sau khi đá Vương Thân Nhiên, anh ta vốn định yên tĩnh vài ngày.

Nhưng cậu nhóc giả vờ ngã vào mình này lại có cảm giác không thể nói ra.

Dù sao, mặc áo sơ mi trắng nhìn cũng khá gợi cảm, nên cứ giữ lại đã.

Trình Đông Húc không để Chu Duẫn Chi đuổi những người lộn xộn ra ngoài.

Nhưng rõ ràng, dù phòng bao đầy tiếng cười nói, uống rượu hát hò, nhưng cảm giác trống rỗng trong căn nhà Hãn Hải Quốc Tế vẫn vương quanh.

Tiêu Dẫn và Chu Duẫn Chi nhìn nhau, ánh mắt hiểu rõ.

Trong ba người họ, Trình Đông Húc là người điềm tĩnh nhất, nhưng cứ đến tháng sáu, tháng bảy hàng năm, anh ta luôn chìm đắm trong sự trầm lắng.

Tiêu Dẫn nhớ lại cuộc gọi từ Lâm Tri Thư vài ngày trước.

Lâm Tri Thư hỏi thăm tình hình của anh Húc, không giấu được vẻ buồn bã trong lời nói, khiến anh ta vô cùng đau lòng nhưng lại không thể làm gì.

Anh ta thậm chí không biết có nên nói cho cậu ta biết rằng anh Húc đang bao dưỡng một cậu tình nhân nhỏ hơi giống cậu ta hay không.

Nếu biết, chắc chắn Lâm Tri Thư sẽ cảm thấy bị xúc phạm, càng không muốn quay về nước.

Thấy Tiêu Dẫn mất hồn, Chu Duẫn Chi tặc lưỡi: "Cũng chẳng phải thứ gì tốt, ở nước ngoài tai tiếng đầy trời, có gì mà nhớ nhung!"

Anh ta thật không hiểu, Lâm Tri Thư có gì hay?

Lãng mạn ủy mị như đàn bà, tâm cơ lại đầy đường cong, vậy mà hết người này đến người khác đều nhớ mãi không quên, như bị trúng tà.

Nói thật, theo anh ta thấy, đứa nhỏ làm thế thân hiện tại, ngoài mềm trong cứng, nhìn cũng khá thuận mắt.

Tiêu Dẫn sắc mặt không tốt, Chu Duẫn Chi giơ hai tay lên như đầu hàng: "Không nhiều lời, được chưa!"

Nhưng rất nhanh nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "À, cái người đó... sinh nhật là tháng này nhỉ, ngày nào ấy nhỉ?"

Tiêu Dẫn biết anh ta luôn không thích Lâm Tri Thư, ngay cả tên cũng lười gọi đầy đủ, nhìn anh ta không tán thành.

"Chỉ tò mò thôi mà, ngày nào ấy nhỉ?" Chu Duẫn Chi kiên nhẫn hỏi.

Khi Tiêu Dẫn nói là ngày 20 tháng 6, Chu Duẫn Chi mở điện thoại xem thông tin.

Xem xong liền cười: "Ha ha! Trùng đúng ngày tụ tập với đạo diễn Lộ!" Thảo nào cậu nhóc gọi điện cho Trình Đông Húc mà người ta không bắt máy.

Cũng tội nghiệp thật.

Nhưng dám bịa chuyện lừa anh, gan to lắm, về sau sẽ tính sổ với cậu!
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 55


Cố Tinh ngủ sớm đêm qua, sau khi thức dậy thấy tin nhắn của Chu Duẫn Chi, chỉ có ba chữ: "Cậu nhóc dối trá!"

Cố tổng ngáp một cái, không định để ý.

Cố Tinh không đi trễ về sớm, nắm bắt được góc quay và có khả năng lĩnh hội tốt, quảng cáo dự kiến quay một ngày, buổi chiều đã hoàn thành.

Trước khi rời đi, đạo diễn đưa Cố Tinh một tấm danh thiếp, hai người còn kết bạn trên WeChat, nói sau này thường xuyên liên lạc.

"Anh, buổi chiều bay về?" Lâm Đình hỏi.

"Ngốc ạ" Cố Tinh vỗ vai cậu ta: "Về rồi lại phải vào đoàn phim trong một tháng, bộ phim mới quay ở một ngôi làng gần sa mạc, ăn ở đều không tiện, cậu không định bồi bổ sao?"

Lâm Đình có chút do dự.

Khi Cố Tinh kéo áo lên, để lộ bụng đã có cơ bụng rõ ràng, Lâm Đình liền lung lay.

Ăn thêm một chút cũng không sao, anh Cố tự giác mà.

Đúng thế!

Vì thế, kế hoạch hai ngày ở Thâm Thành của Cố Tinh kéo dài thành bốn ngày.

Coi như đi du lịch.

Cậu cũng nhớ gọi điện cho dì Phùng.

Cho dì Phùng nghỉ hai ngày, để bà đến Kinh Thị thăm con trai đang học.

Cố Tình không ham chơi nhiều, nhưng trước đây cậu làm việc vất vả, hiếm khi không bị áp lực, chỉ là một cỗ máy kiếm tiền thuần túy.

Bây giờ đi đây đi đó, thật thú vị.

Còn nữa, tương lai khi sự nghiệp diễn xuất lên cao hơn, muốn ra ngoài sẽ không được tự do thế này.

Chuyện không thể lên cao hơn, Cố tổng không bao giờ nghĩ tới, vốn, diễn xuất, nhan sắc cậu đều có, chỉ là vấn đề thời gian.

Chiều hôm đó, sau khi quay xong quảng cáo, Cố Tinh và Lâm Đình đi chơi.

Khi đi qua một điểm tham quan, Lâm Đình rất có ý thức công việc, chụp ảnh cho Cố Tinh.

Sợ lộ hành tung, Cố Tinh đăng lên vòng bạn bè trước.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 56


Trình Đông Húc từ chối đề nghị lái xe đưa anh đi của trợ lý Tống.

Điện thoại vứt trên sofa, anh lên lầu tắm rửa.

Anh luôn có thói quen tắm và thay quần áo ngay sau khi tan làm.

Hôm nay muộn thế này, cũng là vì... thôi được rồi!

Lịch trình của diễn viên, Trình Đông Húc đã xem qua.

Sau khi quay quảng cáo ở Thâm Thành, Cố Tinh không có hoạt động nào khác trong nửa tháng tới, chỉ chờ vào đoàn phim.

Anh ta muốn xem thử, Thâm Thành có gì tốt, đáng để Cố Tinh lưu luyến không rời.

Bận đến mức không thèm gọi một cuộc điện thoại.

Khi một chuyến bay từ Kinh Thị đến Thâm Thành cất cánh, Cố Tinh đang tựa đầu vào giường, sắc mặt cực kỳ tệ.

Lâm Đình nhìn cậu uống nửa cốc nước ấm, vẫn còn lo lắng: "Anh Cố, hay là chúng ta đi bệnh viện đi."

Hai người dạo phố suốt cả buổi chiều và nửa buổi tối.

Không phải là ăn uống bừa bãi, nhưng đông một miếng, tây một chút, lạnh, chua, cay, nóng, không biết thứ gì gây vấn đề, cuối cùng cả hai đều bị tiêu chảy.

Lâm Đình chạy hai lần vào nhà vệ sinh, cảm thấy thoải mái, nhưng Cố Tinh trông không ổn lắm.

Chủ yếu là da của Cố Tinh vốn đã trắng, giờ trắng bệch như xác chết, nhìn mà lo lắng.

Cố Tinh cũng rất bất đắc dĩ.

Cậu biết mình có vấn đề về dạ dày, đã rất cẩn thận, mọi thứ chỉ nếm thử một chút, nhưng vẫn bị.

Khi đi khám sức khỏe ở bệnh viện, Cố tổng đã hỏi kỹ bác sĩ về các lưu ý, còn mua sẵn một số thuốc, vừa rồi đã uống.

Cậu không muốn động đậy: "Tôi không sao, ngủ một giấc là khỏe thôi."

"Vậy em ở đây với anh tối nay." Lâm Đình định kéo chăn lên giường.

Cố Tinh: ... Gì vậy trời, dù không làm gì cậu ta, nhưng giới tính đặt ra rồi, không thể làm chuyện linh tinh.

"Có người bên cạnh tôi không ngủ được, hay là tôi kiểm tra nội dung ôn tập của cậu?" Cố Tinh nói với vẻ nghiêm túc.

Chưa đầy mười giây sau, Lâm Đình lủi mất.

Khi Cố Tinh cuộn tròn trong chăn, Lâm Đình nhắn tin thăm dò: "Anh, em để chuông điện thoại ở mức lớn nhất, có việc thì gọi em."

"Được, chúc ngủ ngon." Cố Tinh mỉm cười.

Lâm Đình có vẻ vô tư, nhưng khi chăm sóc Cố Tinh rất tỉ mỉ, khi đi còn tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn tường nhỏ ở góc và đèn trong nhà vệ sinh.

Cố Tinh cảm thấy hơi lạnh, kéo chăn chặt hơn, mơ màng ngủ thiếp đi.

Hai giờ sáng.

Người đàn ông cao lớn đứng trước cửa phòng khách sạn đóng kín, ánh mắt đen lạnh lẽo, giơ tay gõ cửa.

Cố Tinh cảm thấy mình đang mơ.

Không thể nói rõ là mơ gì, đại khái là cảm giác nửa tỉnh nửa mơ, có người gõ mõ bên tai.

Cộc cộc cộc, ngừng hai giây, cộc cộc cộc, ngừng hai giây...

Gõ rất có quy luật.

Khi mõ ngừng, cậu cũng gần như tỉnh, cảm thấy bụng trướng.

Điện thoại đầu giường sáng lên, có một cuộc gọi nhỡ.

Cố Tinh mơ màng mở mắt, định xem số của ai, thì lại có cuộc gọi đến.

Hiển thị cuộc gọi: Ăn cơm.

Không muốn ăn cơm, chỉ muốn nôn.

Cố Tinh nghĩ lung tung, vài giây sau mới phản ứng lại, ôi... là điện thoại của Trình bá tổng.

Hai giờ mười ba phút.

Trình Đông Húc, có phải ngủ đè vào phím gọi không?

Nghĩ vậy, cậu tiện tay nhận cuộc gọi.

"Mở cửa." Giọng nói của người đàn ông dịu dàng và trầm lắng, như mặt biển trước cơn bão, sự yên tĩnh khiến người ta rùng mình.

"Ừm... được rồi." Cố tổng đang khó chịu, không nghe ra điều gì bất thường.

Cậu từ từ ngồi dậy, cảm giác khó chịu trong dạ dày đè nén mọi cảm xúc khác, bao gồm cả sự ngạc nhiên về việc Trình bá tổng xuất hiện giữa đêm khuya.

Mang giày, bật đèn, mở cửa phòng.

Người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh đèn phòng, trắng ngần như ngọc nhưng lại lạnh lẽo như tuyết, đôi mắt đen lạnh lùng mang theo vẻ sắc bén.

Đúng là anh ta thật!

Cố Tinh một tay ôm bụng, tay mở cửa dụi mắt, định vào nhà vệ sinh.

Chưa đi được hai bước, cậu đã bị ép lên cánh cửa.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào mặt cậu, nhanh chóng và chính xác tìm đến đôi môi của cậu, mang theo ý trừng phạt, giống như hôn nhưng lại như cắn mạnh xuống.

Thật ra, Cố tổng mặc dù trông có vẻ trong sáng, nhưng bên trong lại không phải vậy.

Tất cả là do kiếp trước kìm nén quá lâu, trong khi tìm kịch bản để thỏa mãn, vô tình hoặc cố ý, cậu đã tiếp xúc với những thứ như Kim Mai Bình.

Chuyện này dưới tay Trình bá tổng từ ảo tưởng trở thành hiện thực, thậm chí còn vượt quá mong đợi.

Thêm nữa, cậu là một người đàn ông chính hiệu, mặc dù bây giờ trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra rất thích những cuộc hoan lạc mãnh liệt, có thể khiến người ta thỏa mãn hoàn toàn.

Điểm này, Trình bá tổng lại đáp ứng cậu.

Tóm lại, Cố tổng đối với sự chủ động yêu cầu của Trình bá tổng, luôn có thái độ phối hợp và hài lòng.

Nhưng bây giờ cậu có việc cấp bách hơn là hoan lạc, ho khan không thể kìm nén, cảm giác buồn nôn lại càng không thể kìm nén.

Môi của Cố Tinh bị bịt kín.

Để tiến sâu hơn, Trình bá tổng còn nắm lấy cằm cậu, thể hiện một tư thế xâm lấn rất mạnh mẽ.

Cố Tinh không thể nói được, chỉ đẩy anh ra.

Cảm nhận được sự phản kháng từ cậu thiếu niên trong lòng, Trình bá tổng càng thêm tức giận, biến cơn tức giận bị bỏ qua mấy ngày thành sự c*n m*t môi lưỡi.

Vài giây sau, anh ta ấn vai cậu thiếu niên, dừng lại.

Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn xuống với sự kiêu ngạo xen lẫn khinh thường cố ý: "Sao, trước đây không phải rất thích sao, muốn lạt mềm buộc chặt?"

Sau đó, Trình bá tổng nhận thấy đôi mắt cậu thiếu niên ướt át, mệt mỏi liếc anh một cái, có một ánh mắt không thể diễn tả bằng lời, có lẽ là... bất lực?

Ngay sau đó cậu thiếu niên cong lưng: "Oẹ..."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 57


Về thân thủ, Trình Đông Húc còn hơn cả người xuất thân từ hắc đạo như Chu Duẫn Chi.

Vì vậy, về tốc độ phản ứng, trong nửa giây sau khi Cố Tinh nôn, Trình Đông Húc đã nhanh chóng lùi lại.

Ừm, rõ ràng tốc độ phun của chất nôn nhanh hơn.

Cố Tinh liếc nhìn đống thức ăn lỏng trên quần áo và giày của Trình Đông Húc, cảm thấy có chút áy náy.

Dù đó là thứ từ dạ dày của mình, nhưng biến dạng thế này, cậu nhìn cũng thấy ghê.

Nhưng ít ra thì đống đó đã ra khỏi miệng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trình Đông Húc nhìn bộ dạng thảm hại của mình, mặt tối sầm lại.

Khi ở trong quân đội, anh từng lăn lộn trong bùn và ăn côn trùng, so với việc này thì việc Cố Tinh nôn bất ngờ không đến nỗi tệ không thể nhìn.

Vấn đề là, anh làm người này nôn sao?

Cố Tinh ghê tởm anh đến mức này!

Cố Tinh một tay bám vào tường, cảm thấy cơ thể mình đầy yếu ớt: "Anh Trình, tôi không cố ý..."

Chưa nói xong, cậu lại cảm thấy buồn nôn, chống tay đi vào nhà vệ sinh.

Chuyện làm đứa nhỏ này nôn là một cảm giác chưa từng có, khiến Trình Đông Húc mất hết tôn nghiêm.

Tất nhiên, hiện tại ngoài Cố Tinh, anh chưa từng hôn người khác, nên không thể so sánh.

Im lặng một lúc, Trình Đông Húc bước vào nhà vệ sinh.

Cố Tinh không bao giờ tự làm khổ mình, đã đặt phòng khách sạn năm sao, nhà vệ sinh rất rộng, rộng đến mức cậu có thể nôn vào bồn cầu mà Trình Đông Húc đứng nhìn bên cạnh không cảm thấy chật chội.

Cố Tinh nôn thêm một ít, cảm thấy không còn gì để nôn nữa.

Sau khi nôn xong, dạ dày cậu lại cảm Cố Tinh nôn thêm một ít, cảm thấy không còn gì để nôn nữa.

Sau khi nôn xong, dạ dày cậu lại cảm thấy nóng rát, cả thực quản cũng vậy.

Trình Đông Húc ban đầu định nhìn xem cậu nhóc này còn có trò gì, nhưng từ từ nhận ra không đúng, cậu thiếu niên mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi, không giống như ghê tởm anh, mà giống như bị bệnh.

Cố Tinh cúi đầu nôn, khi đứng thẳng lên thì thấy mắt tối sầm lại.

Ý nghĩ trước khi ngã là, đừng làm động tác như đang bưng bát cơm, quá ghê tởm!

Ngoài dự đoán, cậu không ngã.

Có một lực mạnh giữ lưng cậu lại, là Trình Đông Húc dùng tay đỡ cậu.

Trình Đông Húc định kéo cậu vào lòng, nhưng quần áo, quần và giày đều không sạch.

Anh đặt nắp bồn cầu xuống, để cậu ngồi xuống, rồi cởi áo quần và giày, may mà bây giờ là mùa hè, không mặc nhiều quần áo, chỉ trong vài giây đã chỉ còn lại q**n l*t.

Cố tổng: "..."

Mặc dù cơ thể của Trình bá tổng lộ ra, chân tay dài và cơ bắp rõ ràng, khỏe mạnh và đẹp đẽ không tưởng, nhưng gấp gáp thế này... thì không cần thiết.

Không phải có cả thời gian dài phía sau sao?

Lần đầu tiên Cố tổng cảm thấy chống đối việc lên giường thế này.

Đôi mắt cậu thiếu niên tròn xoe, nhìn có vẻ tinh thần hơn chút.

Trình Đông Húc hơi yên tâm, rồi vừa buồn cười vừa tức giận: "Tôi không đến mức đói khát đến vậy đâu!"

c** đ* xong, c* th* s*ch s*.

Trình Đông Húc vòng tay ôm eo cậu thiếu niên, không để ý việc mình đang chân trần, bế cậu nhóc lên giường.

Thấy quần áo của Cố Tinh dù ít nhưng vẫn dính chút chất nôn, Trình Đông Húc lại c** s*ch đồ của cậu, nhét vào chăn, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng như xử lý đồ dễ vỡ.

Sau đó, anh còn rót nước cho cậu súc miệng.

Cố Tinh muốn kéo chăn xuống khỏi cổ, người đàn ông bên cạnh chỉ mặc mỗi q**n l*t liền cau mày: "Ngồi yên!"

Cố tổng hiểu chuyện, chớp chớp mắt, không động đậy.

Trình bá tổng thở phào, sờ trán Cố Tinh: "Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"

Anh từng ở trong lực lượng đặc biệt, biết chút kiến thức y học cơ bản, có thể đưa ra đánh giá ban đầu.

Nghe cậu nhóc nói ăn uống linh tinh, không có gì khác, Trình Đông Húc đoán có thể là viêm dạ dày cấp tính.

Nhưng Cố Tinh uống thuốc bổ dạ dày hàng ngày, vốn có loét dạ dày, nếu bị chảy máu dạ dày thì không thể chần chừ.

Phòng hơn chữa.

Trình Đông Húc quyết định, đi tìm điện thoại trong đống quần áo bẩn ở nhà vệ sinh.

Cố Tinh dạ dày nóng rát, ngủ không được, chỉ nhìn Trình bá tổng với nửa thân trần đi qua đi lại quanh giường.

Nghe anh gọi bốn, năm cuộc điện thoại, cuối cùng nói tên khách sạn và số phòng, giống như đang gọi xe cấp cứu.

Cố tổng vẫn không muốn đi bệnh viện, cảm thấy mình không sao rồi.

Nhưng nhớ lại kiếp trước cũng cảm thấy vậy, không để ý và sau đó không có cơ hội nữa, trong lòng có chút hồi hộp, nhớ lại trận nôn dữ dội vừa rồi, nên không nói gì.

Xe cấp cứu đến trong chưa đầy nửa giờ.

Trong thời gian đó, Trình Đông Húc tắm rửa nhanh trong nhà vệ sinh, rồi quấn áo choàng tắm đi ra.

Cố Tinh nhìn chân dài của anh lộ ra khỏi áo choàng, giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

Hai người đã làm những việc thân mật nhất, lại gần như nằm cùng giường suốt vài tháng, ở một số khía cạnh rất ăn ý, Trình Đông Húc lật áo choàng, bên trong vẫn mặc q**n l*t trước đó, không mấy vui vẻ nói: "Hài lòng chưa? Hay là cậu muốn tôi khỏa thân giữa đêm?"

Cố Tinh lúc này mới thấy áy náy: "Nếu không, anh mặc tạm đồ của tôi?"

Sau đó, cậu nhận được một tiếng cười khẩy từ Trình bá tổng, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Cố tổng (ngượng ngùng và bực bội): Trước đây tôi cũng to lắm đó.

Được rồi, so với sự ưu việt tự nhiên của Trình Đông Húc, vẫn có chút thua kém.

Dù sao thì người ta là công được chỉ định trong nguyên tác.

Dù sao, người đã từng trải qua đều nói tốt...

Tất nhiên, tạm thời chỉ có cậu trải qua.

Ừ, nghĩ lại có một cảm giác tự hào kỳ lạ.

Sự thay đổi này của Cố Tinh khiến cơn giận mà Trình Đông Húc mang đến biến mất hoàn toàn.

Không đáng để tranh cãi với một bệnh nhân, đợi cậu khỏe lại thì tính.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 58


Thời gian gần đến, Trình Đông Húc bế cậu thiếu niên xuống lầu, chờ trong sảnh khách sạn.

Hai người ngoại hình đều rất đẹp, lại mặc áo choàng tắm, nếu không phải là đêm khuya, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

Dù là bệnh gì, việc tránh sốc động luôn là điều tốt.

Nhưng Trình Đông Húc bế rất vững, không để người ta đẩy cáng hoặc xe lăn tới, cảnh tượng rất lãng mạn.

Lên xe rồi, Cố Tinh mới phản ứng lại, hỏi Trình Đông Húc: "Sao xe cứu thương không có tiếng ò í e?"

Bác sĩ bên cạnh đang đo huyết áp cho cậu trả lời: "Là Trình tổng không cho phép."

Cố Tinh nằm yên.

Trình Đông Húc ngồi ở vị trí ngang bên cạnh, nắm lấy tay cậu.

Anh cao lớn, chân dài, trong khoang xe phải co chân lại, trông có vẻ hơi bất tiện.

Nghe vậy, anh bóp nhẹ lòng bàn tay mềm mại của cậu thiếu niên: "Cậu muốn lên trang đầu không?"

Cố Tinh nhớ ra, mình bây giờ ít nhất cũng được coi là ngôi sao hạng sáu (nếu có sự phân chia này, dù sao cũng mạnh hơn tuyến 18 một chút).

Thế này mà lên xe cứu thương thực sự không phải là tin tốt, đặc biệt là vì ăn uống bừa bãi mà bị bệnh, thật mất mặt.

Cố tổng tỉnh táo lại, thông minh hơn, hỏi bác sĩ kia: "Các người quen biết nhau à?"

Trình Đông Húc trước công chúng rất kín đáo, không dễ dàng bị nhận ra.

"Có chút cổ phần." Trình Đông Húc bình thản nói.

Bác sĩ bên cạnh thầm bổ sung: "Rõ ràng là cổ đông lớn", trên đường đến đây viện trưởng đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, phải chăm sóc cẩn thận.

Bác sĩ và xe cứu thương đều thuộc bệnh viện tư nhân dưới quyền Tiêu Dẫn.

Trình Đông Húc thực sự có cổ phần, chỉ là bình thường không quản lý nhiều, nên trước đó phải gọi nhiều cuộc điện thoại liên hệ xe, để bệnh viện sắp xếp chuyên gia khám bệnh vào ban đêm.

Chuyên gia tiêu hóa chẩn đoán giống như Trình Đông Húc, viêm dạ dày cấp tính, cũng có liên quan đến việc không hợp nước đất.

Trước tiên truyền dịch, vì đây là người được cổ đông lớn coi trọng, nên cẩn thận đề nghị tốt nhất nên làm nội soi dạ dày.

Nội soi dạ dày?!!!

Cố tổng nhớ lại lần trước làm nội soi dạ dày, cảm giác buồn nôn kinh khủng, nắm chặt tay Trình bá tổng: "Nhất định phải làm sao? Có cách chẩn đoán thay thế không?"

Trình Đông Húc hiếm khi thấy nhóc con căng thẳng như vậy, nhìn thấy đồng tử cậu như run rẩy, không khỏi bật cười.

Anh rút tay mình về, xoa đầu cậu: "Ngại bệnh kỵ thuốc không phải là thói quen tốt, phải không?"

Cố Tinh: "..."

Làm nội soi dạ dày, nước mắt nước mũi không kiểm soát được, cảm giác đó thực sự rất tồi tệ.

Cậu vẫn muốn cố gắng thêm một chút, nhưng Trình bá tổng đã giơ tay mời chuyên gia ra ngoài để thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân.

Cố - bệnh nhân - Tinh: Bây giờ chạy trốn còn kịp không?

Nói thì nói vậy, nhưng Trình Đông Húc cũng không muốn để cậu bé chịu khổ.

Anh hỏi cùng câu hỏi với Cố Tinh.

Người quý giá như thế, có thể ít chịu khổ thì nên ít chịu khổ.

Nếu thật sự không còn cách nào, thì cần làm gì thì làm, Trình Đông Húc rõ ràng cái gì là quan trọng nhất.

Chuyên gia nghĩ một lúc: "Xem tình hình không quá nghiêm trọng, không làm nội soi dạ dày cũng được, vậy thì làm xét nghiệm máu tiềm trong phân rồi theo dõi hai ngày, không phải là vấn đề lớn."

Trình Đông Húc cảm ơn người ta, rồi trở lại phòng bệnh.

Anh vẫn mặc áo choàng tắm, nhưng với khí chất và diện mạo của mình, thêm vào sự kín đáo của phòng bệnh tư nhân, cũng không có gì không ổn.

Khi trở lại phòng bệnh, cậu thiếu niên vốn rũ mắt lại ngước lên nhìn với vẻ hy vọng.

Trình bá tổng biết Cố Tinh đang nghĩ gì, chỉ ngồi xuống ghế bên giường mà không nói gì: "Sao vậy?"

Có lẽ là do đã khá hơn, đôi môi cậu thiếu niên hồng hào hơn, đôi mắt to tròn sáng ngời, nhìn người trước mặt rất chăm chú.

Trình Đông Húc có chút chịu không nổi ánh mắt như thế, tay còn lại trông có vẻ tùy ý kéo chỉnh áo choàng tắm: "Thuốc có thành phần an thần, cả đêm rồi, mệt rồi thì ngủ đi."

Rồi, đôi mắt hạnh làm anh rạo rực chớp một cái, ngoan ngoãn vô cùng.

Chủ nhân của đôi mắt kéo tay anh đến gần má mình, đầu lưỡi hồng hào thoáng qua.

Cảm giác ẩm ướt thoáng qua trên mu bàn tay, như một dòng điện chợt bắn thẳng vào tim.

Đôi mắt của người đàn ông trở nên tối tăm, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ, như đang kìm nén điều gì đó: "Không được nghịch ngợm!"

Cố tổng không hề sợ anh.

Đôi mắt sáng màu vô tội: "Anh Trình, có thể không làm nội soi dạ dày không? Hai tháng trước tôi vừa làm rồi, không có vấn đề gì lớn."

Cố Tinh thật sự không còn cách nào khác.

Cảm giác như... bị nắm giữ số phận, ngay cả mỹ nhân kế cũng phải dùng tới.

Mu bàn tay chạm vào má cậu thiếu niên.

Cảm giác ấm áp khiến cảm xúc căng thẳng cả đêm của Trình Đông Húc dần dịu đi.

Anh xoay cổ tay, để lòng bàn tay áp vào má cậu.

Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, như có chút cưng chiều và khoan dung mà chính anh cũng không nhận ra: "Được, không làm."

Cố Tinh vui mừng.

Cách cậu biểu lộ niềm vui trước mặt Trình Đông Húc chỉ có một.

Cậu thiếu niên nâng cằm, cổ họng căng ra tạo nên một đường cong quyến rũ: "Muốn hôn không?"

Người đàn ông rút tay về, thuận tay xoa đầu cậu thiếu niên: "Ngủ đi!"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 59


Hai người đã mấy ngày không gặp, nhìn bộ dạng này của cậu, nói khí huyết dâng trào là còn nhẹ.

Nhưng cậu nhóc này thế này, hôn một cái với cậu là an ủi, với anh là khơi ngọn lửa, không dập tắt được sẽ khó chịu lắm.

Không đáng!

Cố tổng nhìn ra rồi, Trình bá tổng tuy trên giường rất dũng mãnh, nhưng trong tư tưởng lại hơi cổ hủ.

Phòng bệnh tư, không có ai.

Chỉ hôn một cái cũng không được, giáo dục vẫn chưa đến nơi đến chốn.

Đang mơ màng sắp ngủ, môi cậu thiếu niên bất chợt cảm nhận được một cái chạm nhẹ và lạnh lẽo.

Cậu mở mắt, thấy Trình bá tổng mím môi, trông giống như một người bán hàng ở chợ bị mặc cả đến mức không còn cách nào khác: "Được rồi chứ, ngủ đi."

Trước đây mỗi khi hôn, hai người họ đều rất mãnh liệt.

Sâu sắc và mạnh mẽ.

Giống như bị muỗi chích như thế này, là lần đầu tiên.

Cố tổng l**m môi, tạm chấp nhận.

Cậu nhắm mắt ngủ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu cậu thoáng hiện ra một ý nghĩ mơ hồ, như thể mình đã quên mất điều gì.

Trình bá tổng lúc này không còn tâm trí nào để nghĩ đến điều khác nữa.

Anh cúi nhìn bản thân đang kích động, không biết phải làm sao.

May mắn thay, phòng bệnh là loại cao cấp nhất, có phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm, giống như một căn hộ nhỏ.

Anh vào phòng tắm, dội nước lạnh trong nửa tiếng, cảm giác nóng bức tạm thời bị đè nén.

Rèm cửa phòng khách chưa kéo, bên ngoài trời đã mờ sáng.

Anh nhìn đồng hồ, gần 5 giờ sáng.

Cơn mệt mỏi muộn màng bắt đầu xuất hiện quanh mắt.

Trình Đông Húc xoa sống mũi, nhớ lại mục đích ban đầu đến Thâm Thành vào nửa đêm có vẻ không phải là để canh chừng bệnh nhân.

Nhưng.

Bất kể ý định ban đầu là gì, giờ đây trong lòng anh thực sự có một cảm giác may mắn.

Sáng 8 giờ.

Lâm Đình đã gọi đồ ăn sáng, đến gõ cửa phòng bên cạnh nhưng không có ai trả lời.

Cậu gọi điện thoại.

Chuông reo năm lần rồi được bắt máy, nhưng là một giọng nam trầm, hơi khàn, lạ lẫm và có vẻ mệt mỏi: "Cố Tinh đang ở bệnh viện..."

Trình Đông Húc lo Cố Tinh có nhu cầu vào ban đêm, nên đã ngủ trên ghế sofa.

Điện thoại của Cố Tinh reo lần thứ ba, anh đã tỉnh.

Nhìn cậu thiếu niên nhắm mắt cau mày tìm quanh gối, như một chú chim non đang tìm tổ.

Trình Đông Húc cười khẽ, với tay lấy điện thoại, bắt máy và ra ngoài phòng khách.

Hiển thị trên màn hình là tên Lâm Đình, anh biết đó là trợ lý của Cố Tinh.

Anh nhớ mơ hồ về khuôn mặt Lâm Đình, đã thấy qua trong một bức ảnh Tiêu Dẫn gửi.

Ngồi trên xe đặt qua mạng, Lâm Đình cảm thấy yếu đuối, đáng thương và bất lực.

Giọng nam trong điện thoại nghe không dễ chịu, chỉ nói số phòng bệnh của anh Cố rồi cúp máy.

Nhập viện?

Lâm Đình tự trách và hối hận, chỉ mong có thể mọc cánh bay đến bệnh viện.

Khi cậu vội vã đến bệnh viện, phát hiện ra phòng bệnh trông không giống phòng bệnh.

Bước vào là ghế sofa, bàn trà, giống như sắp xếp trong phòng khách.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay không, chân dài, vẻ ngoài tuấn tú, nhưng trông không dễ gần.

Chờ đã... trông có vẻ quen quen.

Ngay lập tức.

Người đàn ông mở mắt, phong thái lạnh lùng và điềm tĩnh.

Cậu đứng, người đàn ông ngồi.

Nhưng Lâm Đình bỗng có cảm giác mình thấp hơn một bậc.

Lâm Đình lắp bắp: "Trình... Trình tổng, sao ngài lại ở đây?"

Khi anh Cố quay quảng cáo nước giải khát, bị Ngô Lộ chơi xấu ngầm, cũng là vị này đứng ra giải quyết.

Cũng từ lúc đó, Lâm Đình được mở rộng tầm mắt.

Cậu nghĩ rằng chủ lớn của Giải Trí Ánh Thịnh chỉ là người làm thuê cho vị này.

Trình Đông Húc ngắn gọn nói cho Lâm Đình biết tình trạng của Cố Tinh.

Sau đó, anh bảo Lâm Đình đi mua hai bộ quần áo.

Lâm Đình cầm thẻ ngân hàng của Trình tổng ra khỏi cửa.

Lúc này cậu mới nhận ra, tim đập thình thịch!

Anh Cố chỉ là một ngôi sao nhỏ dưới tay Trình tổng, cậu nghe lời Trình tổng vốn dĩ không sai.

Nhưng tại sao Trình tổng lại mặc áo choàng tắm?

Còn anh Cố, Trình tổng nói không cần làm phiền anh Cố, nên Lâm Đình chỉ lặng lẽ nhìn một cái bên giường.

Nhưng anh Cố cũng mặc áo choàng tắm, dường như là cùng một kiểu!

Quy tắc ngầm?

Nhân lúc bệnh tật chiếm tiện nghi?

Bắt nạt anh Cố, khiến anh Cố phải vào bệnh viện?

Tề Tu đã bảo vệ Lâm Đình và Cố Tinh rất tốt.

Nhưng những chuyện bẩn thỉu trong giới, Lâm Đình nghe nhiều như cơm bữa, biết không ít.

Bây giờ, những gương mặt mơ hồ trong những tin đồn đó không tự chủ được ghép vào hình ảnh của anh Cố nhà mình.

Lâm Đình cắn răng quay lại phòng bệnh, cùng lắm là không cần công việc này nữa!

Trong vòng năm phút.

Giống như tự động viên bản thân, Lâm Đình đẩy cửa mạnh mẽ.

Bốn mắt... không, là sáu mắt nhìn nhau.

Cố Tinh bị tỉnh dậy vì buồn tiểu, xuống giường đi vào nhà vệ sinh, cố tình đi vòng qua phòng khách, định chào buổi sáng bằng một nụ hôn.

Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc đó.

Trình Đông Húc ngồi trên ghế sofa, Cố Tinh cúi người tay tựa vào tường, Lâm Đình sợ hãi đến mức tròn mắt.

Cố Tinh nhớ ra mình đã quên điều gì.

Tối qua đến bệnh viện, cậu không nói với Lâm Đình một tiếng.
 
Back
Top Bottom