Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 30


" Đạo diễn, đã lần thứ năm rồi, dù sao cũng là nghệ sĩ của Ánh Thịnh, nếu họ phát hiện không quay nữa, chuyện lớn lên thì không tốt đâu?" Trợ lý nhìn thiếu niên ở xa với tóc và áo sơ mi ướt một nửa, nói với Phùng Dược Huy.

Mặc dù là mùa hè, nhưng người bị dội nước lạnh liên tục, ai cũng không chịu nổi.

Thực ra, cảnh quay đầu tiên của thiếu niên tên Cố Tinh đã có chất lượng không kém gì hai người đại diện trước đó.

Nhìn có vẻ còn trẻ, bị bắt nạt quá thì tội nghiệp.

" Cậu biết cái gì, thấy người phụ nữ ngồi đằng kia không, làm bẽ mặt một ngôi sao nhỏ bảy tám tuyến thì có thể leo lên làm quen với người ta, đáng! Người ta quen biết bao nhiêu nhà đầu tư, chỉ cần giới thiệu tôi quen một hai người, sang năm biết đâu chúng ta lại quay phim!" Phùng Dược Huy nhìn người phụ nữ đang ngồi nghỉ ngơi ở xa, vẫy tay ra hiệu cho thiếu niên đang lau tóc đến gần.

Lâm Đình nhìn vẻ gian xảo của đạo diễn thì tức giận: " Anh, lại gọi anh kìa, em cứ thấy có chuyện không ổn!"

Có một câu cậu sợ nói ra làm Cố Tinh khó xử, rằng người ta đang coi họ như khỉ mà đùa giỡn.

Trong tòa nhà của công ty mình, Tề Tu lên lầu lo công việc hợp đồng khác rồi, chỉ còn Lâm Đình đi cùng Cố Tinh.

Cố Tinh nhìn bộ dạng tức giận của Lâm Đình, vỗ lưng cậu, cười: " Cậu nói đúng, đi thôi, xem gã ta muốn gì, lát nữa đừng nói gì."

Không ngoài dự đoán, lại là những lời mắng mỏ như mấy lần trước, và lần này Phùng Dược Huy vì có Ngô Lộ đến nên càng hống hách hơn: " Chưa từng thấy nghệ sĩ nào như cậu, đầu óc ngu ngốc, nếu không quay được cảm giác tôi muốn, thì biến đi, đổi người!"

Lâm Đình tức đến đỏ cả mặt, nhưng nhớ lời Cố Tinh dặn, nắm chặt tay chịu đựng không đáp trả.

Phùng Dược Huy mắng xong, thấy thiếu niên trước mặt sắc mặt vẫn bình tĩnh, nghĩ bụng đúng là cậu này trông nhát gan, nếu không bị mắng lại thì khó xử lý.

Đang định thở phào bảo người đi thay đồ tiếp tục quay, thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng: " Được thôi."

" Được... cái gì?" Trợ lý vừa khuyên Phùng Dược Huy, theo phản xạ hỏi.

" Không quay được, vậy... đổi người đi." Cố Tinh ban đầu cũng tưởng gặp phải đạo diễn khó tính, nhưng khi thấy Ngô Lộ quen mắt và Phùng Dược Huy trao đổi ánh mắt vài lần, liền hiểu ra.

Công việc chính đáng gặp khó là bình thường, nhưng ở phương diện khác, Cố tổng tính khí rất cứng rắn.

Cậu càng tức giận thì thái độ lại càng bình tĩnh, có một sự bình thản khó gần.

Thấy đạo diễn đơ ra, Lâm Đình ưỡn thẳng lưng, cuối cùng cũng được hả giận.

Anh của cậu là ai chứ, một quảng cáo vớ vẩn, phì!

" Cậu nghĩ kỹ chưa, cậu có hợp đồng với nhà đầu tư, vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường!" Phùng Dược Huy đơ ra rồi, đe dọa.

" Đúng vậy, nên người bị thay là ông." Cố Tinh đứng thẳng, với chiều cao một mét bảy tám, đứng đối diện với Phùng Dược Huy vừa béo vừa đen vừa lùn, trông cậu vô cùng uy nghiêm.

Chuyện tranh cãi trong giới giải trí rất phổ biến, nhưng việc diễn viên đấu khẩu với đạo diễn, đặc biệt là một diễn viên không tên tuổi, lại quá hiếm.

Những người xung quanh vốn đang lắng nghe với đầy tò mò, giờ đều sững sờ.

Nhưng đa phần đều thấy thương cho Cố Tinh và hả hê vì Phùng Dược Huy bị phản kháng.

Cho anh ta dựa vào việc là bạn học của em rể chủ tịch Tập đoàn Song Tinh mà hoành hành, giờ mất mặt rồi!

Nhìn Cố Tinh ngoan ngoãn biết bao.

Người hiền bị bắt nạt, giờ cậu hiền lành bùng nổ rồi, đúng là khiến người ta khó xử, ai bảo đừng bắt nạt người hiền chứ.

Phùng Dược Huy tức điên lên, giật cái mũ trên đầu ném xuống đất: " Được lắm! Cậu thử đổi người xem! Không đổi được, hôm nay tôi cho cậu biết tay!"

Cố Tinh không đáp lại, đối đáp kiểu cãi vã không phải việc của đàn ông.

" Trợ lý Tống, tôi có chút chuyện cần anh xử lý." Cố Tinh không hỏi xem có được không, vì không cần thiết, trong giao dịch với Trình Đông Húc bao gồm cả việc cậu có thể sai Tống Cần làm một vài việc nhỏ.

Phùng Dược Huy không nhịn được hỏi: " Trợ lý Tống, là trợ lý Tống nào?"

Cố Tinh nhấc cằm: " Mặc đồ ướt không thoải mái, anh muốn biết gì thì hỏi Ngô Lộ tiện hơn.”

Trợ lý đạo diễn có cảm giác không lành, Ngô Lộ gần đây tuy không mấy nổi, nhưng vẫn là diễn viên hạng hai nổi tiếng nhiều năm, phần lớn mọi người gặp đều phải gọi một tiếng chị Lộ, bị gọi thẳng tên như vậy, có lẽ đạo diễn sẽ gặp rắc rối...

Sắc mặt Phùng Dược Huy không tốt, không dám hoặc không kịp cản Cố Tinh, vội vàng chạy đến chỗ Ngô Lộ.

Cố Tinh thay đồ xong bước ra, Ngô Lộ chặn ở cửa: " Cố Tinh, cậu có ý gì?"

Ở phía khác.

Tống Cần liếc nhìn Trình Đông Húc đang bàn về quy hoạch khu đất mới với Chu Duẫn Chi, rồi lặng lẽ định ra ngoài. Ông chủ không thích bị quấy rầy khi làm việc, chuyện bên Cố Tinh... anh sẽ đi xem sao.

Không ngờ vừa mở cửa, giọng ông chủ đã vang lên: " Ai gọi đấy?"

Khi Tống Cần nghe điện thoại, anh ta đã lui vào góc, nhưng Trình Đông Húc vẫn nghe loáng thoáng thấy giọng Cố Tinh.

Thằng nhóc đó sáng ăn ba cái bánh bao, sao lại đói nhanh thế?
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 31


Bên kia.

" Vừa gọi xong điện thoại sao? Hừ!" Ngô Lộ tỏ vẻ khinh bỉ: " Diễn cũng phải diễn cho ra dáng chứ, trợ lý Tống chỉ nghe lệnh của Trình thiếu, cậu là cái gì chứ, diễn trò cũng không thèm tìm hiểu trước."

Cố Tinh nhướn mày: " Không ngờ bị phát hiện, thôi nào, tôi diễn trò đấy, vậy chị Lộ, tại sao lại làm khó tôi, có thể cho một lời chắc chắn không?"

Chị Lộ... Chị Lộ?

Ngô Lộ choáng váng, dù gọi như vậy cũng đúng, nhưng sao nghe giống như đang gọi một bà cô năm sáu chục tuổi.

Không, đó không phải là trọng điểm.

Ngô Lộ kìm nén sự chán ghét với Cố Tình, cười giả lả: “ Tôi chỉ đùa với cậu thôi, nếu cậu biết điều, thì quảng cáo trước đây có là gì, tài nguyên trong tay tôi, cậu có thể chọn bất cứ cái gì."

“ Chị thật là người tốt.” Cố Tinh nghĩ một lát rồi nói: “ Chúng ta gặp nhau hình như chỉ có lần Trình thiếu dẫn tôi đến buổi tụ tập đó, vậy... chị thích Trình thiếu, muốn thông qua tôi để quen biết anh ấy?"

Mục đích của Ngô Lộ còn sâu hơn thế.

Cô có thể nói chuyện với Trình thiếu, nhưng Trình thiếu không hề có hứng thú với cô: " Cậu và Trình thiếu có quan hệ gì? Anh ấy thích gì, không thích gì, bình thường đi đâu giải trí, tóm lại là những gì liên quan đến Trình thiếu, tôi đều phải biết!”

Bất ngờ thay, thiếu niên trước mặt lại nhìn về phía sau cô, giọng mang chút trêu chọc: " Hỏi thẳng người ấy không tiện hơn sao anh Trình, chị Lộ muốn theo đuổi anh, cho chị ấy một cơ hội đi."

Ngô Lộ quay đầu, thấy một người đàn ông cao lớn đứng đó, chính là Trình Đông Húc.

Trình Đông Húc liếc nhìn Ngô Lộ, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng khi nhìn về phía Cố Tinh lại mang chút bất đắc dĩ và buồn cười: " Chơi đủ rồi? Còn không mau qua đây."

Chu Duẫn Chi theo sau cười khẩy một tiếng, làm Phùng Dược Huy run lên sợ hãi.

Ngoài phòng thay đồ người qua kẻ lại, không thích hợp để giải quyết tranh chấp.

Trở thành đề tài bàn tán của người khác, Cố Tinh không thích, Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi cũng không thích, còn Ngô Lộ nghĩ gì thì không nằm trong phạm vi quan tâm của họ.

Phùng Dược Huy hối hận chết đi được.

Bị Chu Duẫn Chi đá một phát vào góc tường, anh ta nói hết mọi chuyện.

Thực ra chuyện cũng không có gì phức tạp, Ngô Lộ tìm đến, anh ta liền thuận tiện làm khó dễ một chút với diễn viên nhỏ, cũng coi như có được một ân tình của Ngô Lộ, sau này có thể đổi lấy lợi ích.

Chuyện như thế này trong giới giải trí, góc nào một ngày chẳng xảy ra mười bảy mười tám lần, quá phổ biến.

Cuối cùng, để có thể toàn vẹn mà rời khỏi Ánh Thịnh, Phùng Dược Huy cầu xin tha thứ: " Tôi là người của Song Tinh Giải Trí, Trình thiếu, Chu thiếu, nể mặt ông chủ một chút..."

Rồi anh ta thấy Chu Duẫn Chi nhìn về phía Cố Tinh, nhướn mày trêu đùa: " Cố thiếu, nghe thấy không, bảo chúng tôi nể mặt cậu mà tha cho anh ta, cậu nghĩ sao?"

Trên đời này họ Cố nhiều như thế, Phùng Dược Huy trước đó không nghĩ nhiều, giờ mới nói: " Cậu là... thiếu gia nhà họ Cố?"

Phùng Dược Huy không nói ra được từ để hình dung " thiếu gia nhà họ Cố", Cố Tinh cũng chẳng quan tâm: " Chỗ của Song Tinh Giải Trí, anh nộp đơn từ chức đi, sau này địa bàn của Song Tinh và Ánh Thịnh, có anh thì không có tôi, rõ chưa?"

Song Tinh và Ánh Thịnh đều là công ty giải trí hàng đầu, không thể đến đó làm việc gần như cắt đứt một nửa đường đi, nửa còn lại, nhìn vào hai công ty này, có lẽ cũng sẽ xem gió mà hùa theo.

Những chuyện này Cố Tinh đều đoán được.

Nhưng khi biết Phùng Dược Huy có liên quan đến mẹ con Cố Hải, cậu đã quyết định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.

Liên lụy thì liên lụy, dù sao cả hồ cũng chẳng có con cá nào tốt.

Ngô Lộ sững sờ, Cố Tinh là thiếu gia nhà họ Cố, tại sao không nói sớm?

Cô nói " biết sớm thì..." một loạt lời, nhưng Cố Tinh không muốn nghe.

Biết sớm là ai thì sẽ không làm gì đó, gốc rễ đã sai rồi.

Dù là người ăn xin, không phân biệt trắng đen mà đá vỡ bát sứ của họ, cũng không hợp lý.

Đây là người của Ánh Thịnh, Cố Tinh nhìn Trình Đông Húc: " Cần thương hoa tiếc ngọc không?"

Trình Đông Húc an ủi, véo má cậu một cái, rồi nói với Ngô Lộ: " Rảnh rỗi như vậy, có lẽ công việc không còn hấp dẫn nữa, tạm nghỉ một thời gian đi."

Khi chuẩn bị rời đi, Trình Đông Húc quay lại nói với người phụ nữ đầy nước mắt: " Tôi không muốn nghe thấy tin đồn gì không hay trên mạng, tốt nhất đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

Anh nhớ lại chuyện trước đây Cố Tinh quay phim, trong đoàn có người nào đó hay lợi dụng dư luận để tổn thương người khác, nhưng Cố Tinh giải quyết rất gọn gàng, trước mặt anh không hề tiết lộ chút gì, nên anh cũng không hỏi.

Cố Tinh chớp mắt, nghĩ rằng anh cũng suy nghĩ chu đáo.

Ngô Lộ có lượng fan trực tuyến không ít, nếu bị dẫn dắt sai mà tấn công cậu, sức sát thương so với Triệu Thiên còn lớn hơn nhiều.

Quảng cáo dĩ nhiên không cần quay nữa.

Dù sao những cảnh quay trước đã đủ dùng, coi như đã hoàn thành hợp đồng.

" Trợ lý Tống thường rất bận rộn."

Trình Đông Húc nghiêng đầu nói với Cố Tinh.

" Hử?"

" Nên sau này, gọi thẳng vào điện thoại của tôi, hiểu chưa?"

" ... Được." Cố Tinh cười nhẹ.

Nhận ra trái tim mình rung động một cách êm ái, khóe miệng Cố Tinh lại khép lại.

Chẳng trách nguyên chủ, người vốn có tính cách như ốc sên, lại yêu Trình Đông Húc, anh ta khi đối tốt với ai đó, thật giả chưa bàn, nhưng thật sự làm người ta say đắm!

Nhưng, Cố tổng trăm tỷ không sợ.

Cố tổng là người đã đọc qua nguyên tác, theo đúng nghĩa đen thì Trình Đông Húc chỉ là một nhân vật trong truyện sắp được đầu tư để quay phim.

Kiên trì đi theo con đường lý trí, không để tình cảm chi phối, không phải vấn đề lớn.

Hai người trước mặt, một cao một thấp đi bên cạnh nhau, bước chân đều nhau, Chu Duẫn Chi theo sau nhìn mà thấy khó chịu.

Anh cảm thấy cú đá vào bụng lúc trước vẫn còn âm ỉ đau.

Anh nghĩ mình cũng thật có bệnh, không chỉ theo đến đây mà còn tự mình ra tay, như một tên đánh thuê.

Mất mặt quá!
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 32


Những lời của Chu Duẫn Chi phàn nàn về Cố Tinh thì cậu không biết, cơ thể cậu bị dội nước nhiều lần, dù đã lau khô nhưng vẫn không thoải mái.

Thực ra không có gì nghiêm trọng, cậu không yếu đến mức này, nhưng khi có Trình Đông Húc ở bên cạnh, cậu cảm thấy việc làm bộ làm tịch khá thú vị.

Nghe Cố Tinh nói muốn tắm, Trình Đông Húc liền bảo trong văn phòng của mình có phòng nghỉ và phòng tắm.

Dù anh không thường đến Ánh Thịnh, nhưng là lãnh đạo nên các tiện nghi đầy đủ, tất cả đều được dọn dẹp định kỳ, không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Khi vào cửa văn phòng, Cố Tinh ác ý nhìn Chu Duẫn Chi, người đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Để xem anh còn dám bóp cổ tôi nữa không, hãy thử gói dịch vụ đá đít.

Cố Tinh ra hiệu cho Trình Đông Húc cúi đầu, giọng nói mềm mại: " Muốn tắm chung không?"

Ánh mắt Trình Đông Húc sâu thẳm, đường viền cằm hơi căng lên.

Chu Duẫn Chi không vui: " Ý gì đây, tôi là người vô hình sao?"

Trình Đông Húc khẽ ho một tiếng: " Duẫn Chi, tôi thay đồ – Tống Cần, dẫn Chu thiếu đi phòng khách VIP."

Chu Duẫn Chi liếc thấy thiếu niên bên cạnh Trình Đông Húc nở nụ cười nhạt, cảm thấy càng nhìn càng xấu xa, định nói gì đó thì cửa đã đóng lại.

Rồi nghe thấy tiếng khóa cửa, khóa trái sao?

Chu Duẫn Chi: "..."

Khi Trình Đông Húc đè cậu lên tường hôn, Cố Tinh không còn tâm trí để nghĩ về việc Chu Duẫn Chi có đen mặt hay không.

Cằm cậu bị ép ngửa lên, eo thon bị sức mạnh lớn ép sát vào thân hình nóng rực khác, cả người đều trong trạng thái k*ch th*ch.

Trình Đông Húc trong chuyện này luôn hoang dại và mãnh liệt, bây giờ trong môi trường này, lại càng giống như được tăng thêm sức mạnh.

Ngón tay Trình Đông Húc cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của thiếu niên, sống động nhưng mỏng manh, khiến anh vừa yêu thương đến cực điểm, lại vừa muốn dùng cách tàn nhẫn hơn để phá hủy.

Quá k*ch th*ch!

Lần sau lại có thể làm thế này, Cố Tinh mơ màng nghĩ.

Giữa chừng, Trình Đông Húc kẹp cằm trắng mịn của thiếu niên, ra lệnh mạnh mẽ: " Tinh Tinh, kêu lớn lên, tôi thích nghe."

Cố Tinh không để ý đến anh, tiếp tục r*n r* nhỏ tiếng, vài ngày nữa còn có buổi thử vai, không thể để giọng khàn.

Khoan đã.

Đôi mắt màu nâu nhạt nửa khép nửa mở, Trình Đông Húc vừa gọi cậu là gì?

Hai người đối diện nhau.

Rõ ràng Trình Đông Húc cũng nhận ra, sắc mặt rất phức tạp, nhưng cung tên đã lên dây, hành động chỉ chững lại một chút rồi tiếp tục, còn mãnh liệt hơn trước.

Trước đây dù k*ch th*ch thế nào, Trình Đông Húc luôn gọi đầy đủ tên của Cố Tinh.

Cố Tinh trước đây thấy lạ, vì trong nguyên tác Trình Đông Húc rất nhiều lần gọi tên bạch nguyệt quang khi bên cạnh nguyên chủ, nhưng không gọi cũng tốt, cậu vốn không để ý.

Trình Đông Húc nửa chừng hiếm khi nhìn mặt Cố Tinh, nên không biết thiếu niên có chút bối rối.

Cố Tinh cũng không bận tâm điều đó, cậu có chút nhớ đám bạn của mình, những người đó cũng gọi cậu là Tinh Tinh, thân thiết đến mức không kém gì mối quan hệ giữa Trình Đông Húc, Chu Duẫn Chi và Tiêu Dẫn.

Sau khi xong việc, Trình Đông Húc đứng dậy đi tắm.

Cố Tinh không muốn động đậy, tay đặt lên gối, mềm nhũn như một con cáo nhỏ thỏa mãn.

Trình Đông Húc tắm nước lạnh, sắc mặt rất khó coi, không phải vì thiếu niên trên giường, mà vì nhận ra sự mất kiểm soát của mình.

Nước lạnh chảy xuống từ thái dương, làm nổi bật sự lạnh lùng trong đôi mắt đen của anh: Cố Tinh chỉ là người thay thế, điều này rõ ràng và không bao giờ thay đổi.

Cố Tinh bị ánh mắt của Trình bá tổng từ phòng tắm ra làm khó hiểu: " Sao vậy?"

" Còn nhớ những gì tôi đã nói với cậu không?"

" Câu nào?"

" Nhận rõ vị trí của mình, những người như cậu nhà họ Trình nuôi được mười người, ngoan ngoãn một chút, tốt nhất đừng có những suy nghĩ không nên có."

Trình Đông Húc nhìn xuống, thấy thiếu niên với đôi môi ban đầu hơi cong giờ đã dần phẳng lại, không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại có một cảm giác khó chịu không thể diễn tả.

Cố Tinh: "..."

Cố Tinh kéo chăn trùm kín đầu, sợ mình để lộ biểu cảm chán ghét, khiến mình lạc khỏi thiết lập nhân vật.

Người đàn ông vô tình, đúng là kẻ cặn bã khiến người ta muốn chửi thề.

Ôi, nhìn vào việc anh ta có kích thước lớn, kỹ năng tốt, nhiều tiền lại đẹp trai, còn có thể dùng thêm vài ngày.

Cố Tinh nén lại cảm xúc, giọng nói buồn bã từ dưới chăn vọng ra: " Tôi nhớ rồi, anh Trình."

Khóc sao?

Trình bá tổng nhận ra mình đã quá đáng, có lẽ nên nói nhẹ nhàng hơn, nhưng tay vừa chạm vào chăn lại dừng lại, gọi điện cho trợ lý Tống mang quần áo sạch đến.

Ánh Thịnh có rất nhiều quần áo do các thương hiệu gửi tặng, trợ lý Tống rất chu đáo, mang đến trang phục phù hợp với kích cỡ của cả hai người.

Chu thiếu nói muốn đi ăn trưa nên đi trước, anh ta cũng đói rồi, ông chủ đột nhiên cần quần áo... làm anh ta cảm thấy no vì bị nhồi nhét thức ăn cho chó.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 33


Quần áo trợ lý Tống mang đến, có thể thay từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Cố tổng được phục vụ từ trong ra ngoài rất thoải mái, thay bộ trang phục màu sáng cắt may vừa vặn, sạch sẽ gọn gàng như cây tuyết tùng, trên đường đi khiến không ít người nhìn chăm chú.

Dĩ nhiên, vì kim chủ đã đề ra yêu cầu mới, Cố Tổng rất ngoan ngoãn ( thực ra là lười biếng vì đã no nê) không quấy rầy anh nữa.

Cậu vẫn ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là Trình Đông Húc, nhưng cậu không như một con vật nhỏ phát hiện ra kho báu, luôn nghịch ngợm khắp nơi, trộm hương cắp ngọc một cách trắng trợn như trước đây nữa.

Thiếu niên bên cạnh im lặng, Trình Đông Húc nghiêng đầu nhìn cậu: " Lại đây."

" Có thể nằm xuống không?" Cố tổng không muốn di chuyển, động một chút là đau lưng, chỗ đó cũng không thoải mái.

" Được." Trình Đông Húc nói, trở lại vẻ trầm lặng lạnh lùng như trước.

Cố Tinh lần này không khách sáo, đầu gối lên đùi Trình Đông Húc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu tỉnh dậy sau hơn nửa giờ, xe dừng ở một ngôi nhà nhỏ rất yên tĩnh.

Cố Tinh ngẩng đầu, trước cổng ngôi nhà có tấm bảng hiệu ghi hai chữ: " Vị Trân".

Bên ngoài nhìn đơn giản, nhưng bên trong lại là một thế giới khác.

Cầu nhỏ, nước chảy, đình đài lầu các, kiến trúc giả cổ rất tinh tế.

Cố tổng cũng coi như đã thấy qua nhiều, không ngạc nhiên bước đi bên cạnh Trình Đông Húc.

Thiếu niên mặt mày như vẽ, dáng vẻ từ tốn, khiến người dẫn đường tò mò nhìn thêm vài lần.

Nơi này là chế độ thành viên, và cần phải có người quen giới thiệu, nhiều người có tiền nhưng vẫn bị từ chối ngoài cửa.

Lần đầu đến đây, khách thường tò mò và khen ngợi, nhưng thiếu niên này lại bình thản, rõ ràng là người lớn lên trong nhung lụa.

Đẩy cửa bước vào, Cố Tinh liếc một cái liền biết buổi tụ tập này còn riêng tư hơn lần gặp Ngô Lộ.

Phân tích theo bản năng, nhưng việc này không liên quan gì đến cậu, cậu chỉ cần ăn uống... à không, ăn uống ngủ nghỉ với kim chủ, đẹp trai phong độ không làm mất mặt kim chủ là được, những thứ khác không quan trọng.

Trình Đông Húc bước vào, chỗ tốt nhất đương nhiên để dành cho anh.

Ánh mắt của những người khác phần lớn dừng lại trên người Cố Tinh.

Lần trước là tình cờ, lần này Trình thiếu trực tiếp đưa người đến, thiếu gia nhà họ Cố thực sự có chiêu.

Nhưng nhìn thì đúng là rất đẹp mắt, dáng người và khuôn mặt đều thuộc hàng đỉnh cao, khiến những người khác bị lu mờ.

Cố Tinh vừa nhìn thấy Chu Duẫn Chi.

Anh ta ngồi dựa vào ghế, ngửa mặt, khóe môi nhếch lên, vừa xấu xa vừa ngứa đòn.

Người khác không biết Trình Đông Húc đưa cậu đến, nhưng Chu Duẫn Chi thì biết.

Tuy nhiên, bây giờ bàn đã đầy người ngồi, không có chỗ cho cậu, Cố Tinh không nghĩ đây là sự trùng hợp, nhìn chỗ ngồi, không phải là bàn không đủ chỗ, mà giống như các ghế khác đã được cố tình dọn đi.

Chu Duẫn Chi đích thực là cố ý, thậm chí ngay cả chi tiết ghế bị dọn đi, cũng giống như Cố Tinh suy đoán.

Con báo nhỏ ngầm rất dữ, nhưng trước mặt Trình Đông Húc lại tỏ ra biết điều, còn dám giở trò để mình chờ đợi ở Ánh Thịnh, đứng đó mà suy nghĩ, nếu không thì biến đi!

Chu Duẫn Chi tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn tàn ác, đó là những đánh giá của Cố Tinh khi đọc nguyên tác về anh ta.

Một người như thế lại làm trò này, thật ấu trĩ đến mức khiến người ta muốn cười.

Trong đầu nghĩ vậy, đôi mắt nhạt màu của cậu lộ ra điều đó, khóe miệng cũng cong lên, môi đỏ răng trắng, vừa ngoan vừa linh hoạt.

Chu Duẫn Chi: " !!"

" Hình như hết chỗ rồi, nếu không... cậu ra ngoài đợi một lát nhé." Người nói là một thanh niên ngồi bên cạnh Chu Duẫn Chi, dáng vẻ không tệ, ánh mắt nhìn Cố Tinh đầy khinh miệt và cảnh giác.

Vương Thân Nhiên bị Chu Duẫn Chi gọi đến qua một cuộc điện thoại, nhìn thấy Chu Duẫn Chi bảo người dọn ghế đi, còn tò mò hỏi, nhưng sau đó thấy anh ta có vẻ rất vui, không thèm trả lời.

Vương Thân Nhiên hiểu tính khí của vị thiếu gia này, nghe lời và tuân thủ là điều quan trọng nhất, không dám hỏi nữa, sợ bị đá ra ngoài.

Bây giờ hiểu ra Chu Duẫn Chi muốn làm khó thiếu niên đến sau cùng này, thấy cậu ta vừa vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người, không nhịn được mở miệng.

Cố Tinh nhìn thấy khoảng cách gần gũi giữa Vương Thân Nhiên và Chu Duẫn Chi, hiểu rõ anh ta là ai.

Cảm thấy không nói nên lời, này, làm đồng chí, tại sao phải đấu đá nhau?

Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về Cố Tinh sau lời của Vương Thân Nhiên.

Cậu như không nhận ra, chỉ hỏi Trình Đông Húc: " Anh Trình, cần em ra ngoài đợi anh không?"

Anh mắt mơ màng của thiếu niên trở nên lạnh lùng, cũng không nhìn Chu Duẫn Chi nữa, khiến Chu Duẫn Chi thấy bực bội.

Chưa đợi Trình Đông Húc lên tiếng, anh ta đã không kiên nhẫn đá vào ghế của Vương Thân Nhiên, làm người nọ lảo đảo: " Nói nhiều quá, ồn ào chết đi được, cút ra ngoài!"

Vương Thân Nhiên đầu óc như bị đơ: " Chu thiếu..."

Nhưng lời cầu xin sau đó anh ta cũng không nói ra, mặt đỏ bừng bừng đi ra ngoài, ánh mắt của Chu Duẫn Chi nói rõ, nếu lắm mồm sẽ bị kéo ra ngoài.

Trình Đông Húc nói với Cố Tinh: " Ngồi bên cạnh tôi."

Người mà Chu Duẫn Chi mang đến thực sự quá ồn ào, vì anh ta đã tự xử lý, nên Trình Đông Húc cũng không cần lên tiếng.

Với Vương Thân Nhiên vô lý làm khó cậu, Cố Tinh không có chút đồng cảm nào.

Bây giờ cậu coi như người của Trình Đông Húc, ngồi bên cạnh Chu Duẫn Chi không phải điều hay, chủ yếu là rất ảnh hưởng đến khẩu vị, cậu kéo ghế của Vương Thân Nhiên lại gần Trình Đông Húc, nói với Chu Duẫn Chi: " Chu thiếu, phiền anh nhường chỗ."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 34


Mọi người trong phòng đều kinh ngạc thực sự.

Thiếu niên này gọi là Cố Tinh đúng không, cậu ta là ngốc hay cậy được sủng mà kiêu, dám bảo Chu thiếu nhường chỗ.

Cố Tinh không làm những việc không nắm chắc.

Chu Duẫn Chi là người cứng không chịu mềm, và người mà anh ta kính phục nhất trong cả Kinh Thị là Trình Đông Húc, sẽ không để cậu khó xử.

Quả nhiên, Chu Duẫn Chi chậc một tiếng, đứng dậy kéo ghế về chỗ Vương Thân Nhiên đã ngồi: " Giỏi thật đấy."

Cố Tinh như không nghe thấy, lễ phép cúi đầu cảm ơn: " Cảm ơn."

Chu Duẫn Chi: Cậu ta còn biết lễ phép, chết tiệt!

Anh ta bực mình không có chỗ trút, cũng không rõ mình tức cái gì, dí điếu thuốc cháy dở lên bàn, cảm thấy mình thật có vấn đề.

Cố Tinh là cái thá gì, cũng đáng để mình nhường chỗ!

Anh ta bực bội nói với phục vụ đứng ở cửa: " Còn không mang đồ ăn lên, đầu bếp nhà cậu đi ấp trứng rồi à?"

Cố Tinh cảm thấy Chu Duẫn Chi thật không biết dùng khuôn mặt đẹp của mình sao cho đúng, quá ồn ào!

Trong lòng phàn nàn, cậu tự mình làm việc của mình, xoay người treo ba lô lên lưng ghế, rồi lấy đồ ra từ bên trong.

" Cậu còn mang đồ à? Ở đây cái gì cũng có, không cần đâu Cố Tinh." Tiêu Dẫn ngồi bên cạnh Trình Đông Húc lên tiếng, giọng có chút trêu đùa.

" Tiêu thiếu, lâu rồi không gặp." Cố Tinh lấy ra một cái bình giữ nhiệt lớn: " Cái này... ở đây có lẽ không có."

Có ai đi ăn mà mang theo bình giữ nhiệt để uống nước không?

Có ai mang bình giữ nhiệt, mà mang loại to có thể đập chết người không?

Cũng không thấy nặng à!

Mọi người: "..." Đúng là mở mang tầm mắt.

Chu Duẫn Chi cũng bị sốc.

Cảm thấy Cố Tinh giống như một tiểu yêu tinh từ núi xuống, chỗ nào cũng không giống người bình thường.

Trình Đông Húc đã quen việc Cố Tinh mang bình giữ nhiệt đi khắp nơi, biết đó là nước canh bổ của dì Phùng nấu cho cậu, hương vị... còn khá ngon.

Nhưng nhìn những người khác ngẩn ngơ, lại thấy thú vị, không nhịn được cười.

Đối với Cố Tinh, việc chăm sóc sức khỏe là quan trọng nhất, những người khác tỏ ra ngạc nhiên về điều này đều là một lũ ngốc.

Cậu đã làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, những chỗ khác đều ổn, nhưng do nguyên chủ trước đây thường xuyên bị áp lực và ăn uống không đều đặn, dẫn đến viêm dạ dày mãn tính, cần phải chăm sóc lâu dài.

Nước trong bình giữ nhiệt được nấu từ các loại thảo dược, giúp bổ dưỡng tỳ vị, có hiệu quả với cả người bình thường, khi quay phim bận rộn không kịp ăn, uống một chút sẽ thấy dễ chịu.

Khi không quay phim, Cố Tinh tuân thủ nghiêm ngặt việc uống canh bổ này trước ba bữa và trước khi đi ngủ, không bỏ sót bữa nào.

Cố Tinh thấy Trình Đông Húc nhìn mình cười, khách khí hỏi: " Anh Trình, anh uống một ly không?"

" Được." Trình Đông Húc gật đầu, không phải vì thèm, mà chủ yếu là muốn thấy cậu không còn u sầu như lúc ngồi trên xe, nên thuận theo cậu.

Trình Đông Húc hy vọng mối quan hệ giữa hai người dừng lại ở trạng thái này là tốt nhất.

Cố Tinh có thể làm bất cứ điều gì trong phạm vi anh cho phép, nhưng nếu vượt quá, thì không được.

Anh hy vọng cậu nhóc cũng hiểu điều này, và rõ ràng, Cố Tinh hồi phục rất nhanh và rất có chừng mực.

Trình Đông Húc càng ngày càng hài lòng với cậu, còn có hơi thích nhìn thiếu niên đang vui vẻ thì bị anh làm cho ỉu xìu.

Đến lúc này, mọi người đã quen với sự đặc biệt của Cố Tinh.

Trình thiếu và cậu dùng chung một chiếc cốc uống nước, Chu thiếu vì cậu mà thậm chí đuổi cả tình nhân nhỏ của mình, Tiêu thiếu thì chủ động bắt chuyện, sau này... sau này phải đối xử lịch sự với cậu ta hơn.

Nhận thấy Chu Duẫn Chi cứ nhìn chằm chằm vào bình giữ nhiệt của mình, trước khi ra ngoài đi vệ sinh, Cố Tinh lại cất bình giữ nhiệt vào ba lô, kéo khóa lại.

Cậu gắp miếng sườn trên đĩa mình, miếng này vì nguội nên cậu không muốn ăn, để vậy rất chiếm chỗ, gắp cho Trình Đông Húc: " Nước canh trong bình anh không được uống nữa, tôi để dành cho buổi tối."

Trình Đông Húc dĩ nhiên sẽ không trộm uống canh của cậu, có mùi thuốc, anh cũng không thích.

Nhưng Cố Tinh biết một khi mình đã nói vậy, nếu Chu Duẫn Chi có ý định trêu chọc hay trộm uống canh của cậu, Trình bá tổng chắc chắn sẽ ngăn cản.

Nhìn Trình Đông Húc cúi đầu cười đáp lại, Tiêu Dẫn cảm thấy phức tạp rời mắt đi.

Anh biết rõ Trình Đông Húc là người lạnh lùng và vô cảm đến mức nào, ngay cả với Lâm Tri Thư cũng chưa từng thấy biểu hiện dịu dàng như vậy... Nếu Lâm Tri Thư biết, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Nhìn người chắn trước cửa nhà vệ sinh, Cố Tinh cảm thấy mình như đang cầm kịch bản giả.

Trong kịch bản, cậu không phải là kẻ thế thân pháo hôi, có lẽ nên đổi thành " Những năm tháng yêu hận tình thù trong nhà vệ sinh".

" Cậu rất đắc ý, đúng không!" Vương Thân Nhiên th* d*c, ánh mắt đầy hận thù.

Anh ta sợ rằng nếu mình đi thì sẽ không còn cơ hội đến gần Chu Duẫn Chi nữa, bộ phim dân quốc " Anh Hùng Vô Danh" mà Tập đoàn Chu thị đầu tư chưa ký hợp đồng, còn những hợp đồng quảng cáo khác, anh ta đứng ngoài đợi để nhận lỗi với Chu Duẫn Chi, không ngờ người đầu tiên ra là Cố Tinh.

" Chúng ta... quen nhau à?" Cố Tinh có chút phiền lòng.

Nào ai muốn ở trong nhà vệ sinh, dù nơi này rất sạch sẽ, góc còn trồng cây xanh tốt.

Sự bình thản của Cố Tinh trong mắt Vương Thân Nhiên đồng nghĩa với sự khinh thường, anh ta quyết định dạy cho cậu một bài học.

Việc này anh ta có kinh nghiệm, biết cách ra tay để đau mà không để lại dấu vết.

Chưa đầy một phút, Cố Tinh vẫn đứng vững, Vương Thân Nhiên đã bị đá nằm dưới bồn rửa tay.

Cậu rửa tay lại một lần nữa, định đi ra, thì thấy cửa lại bị chặn.

Lần này là Chu Duẫn Chi.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 35


Vương Thân Nhiên từ dưới bồn rửa bò ra, trông như một kẻ chịu đựng hết mức: " Chu thiếu, tôi muốn... tôi muốn đến xin lỗi anh ta, không ngờ cậu ta lại đánh tôi!"

Cố Tình: ... Đều là đàn ông, không cần phải yếu đuối thế.

Chủ yếu là Vương Thân Nhiên đi ra ngoài cũng là một soái ca chỉn chu, mà lại đi mách lẻo, còn vắt nước mắt, thật là chói mắt.

Chu Duẫn Chi thật là có gu mặn.

Chu Duẫn Chi nhìn Vương Thân Nhiên khóc, lòng cảm thấy rất chán ghét.

Nhìn Cố Tinh người ta kìa, rõ ràng trẻ hơn, cũng gầy yếu hơn, mà người ta không khóc, còn cậu là đàn ông lớn tướng mà khóc lóc như cá sấu, xấu chết đi được!

Nhưng Cố Tinh đánh giỏi thật.

Nhóc con này sức mạnh ghê gớm, dấu chân trên bụng anh ta hai ba ngày mới hết, thật là độc ác.

Nhưng Chu Duẫn Chi nhớ rằng mình đến để gây rối với Cố Tinh.

Anh ta nhìn thiếu niên bên cạnh bồn rửa với vẻ không vui, đá vào chân Vương Thân Nhiên: " Về nghỉ ngơi đi, lát nữa bổ sung cho cậu vài hợp đồng đại diện, ở đây tôi sẽ xử lý."

Vương Thân Nhiên không muốn đi, chủ yếu là gương mặt của Cố Tinh quá quyến rũ, anh ta không yên tâm.

Nhưng thấy Chu Duẫn Chi không kiên nhẫn, anh ta ngoan ngoãn nói một câu " Chu thiếu, anh thật tốt", rồi rời đi.

Bốn mắt nhìn nhau,

Cố Tinh biết lần này Chu Duẫn Chi chắc chắn có đề phòng mình, không thể đánh lén.

Chu Duẫn Chi hỏi: " Bình giữ nhiệt của cậu đựng gì vậy?"

Cố Tinh: " Tôi nói là Vương Thân Nhiên động thủ trước, anh tin không?"

Hai người đồng thời mở miệng nói, rồi cùng dừng lại.

Nhìn thiếu niên vì ngạc nhiên mà mắt hơi mở to, giống như một chú mèo con, Chu Duẫn Chi không nhịn được cười.

Khi anh ta cười, kết hợp với vẻ hung dữ trước đó, trông... không thiện ý chút nào.

Cố Tình nghĩ Chu Duẫn Chi có vấn đề, đuổi vào nhà vệ sinh chỉ để biết trong bình của mình đựng gì, đúng là... khẩu vị nặng thật.

Nhưng anh hùng không chịu thiệt trước mắt.

Cậu rất nghiêm túc nói chuyện: " Trong bình là canh thuốc, dạ dày tôi không tốt, mỗi ngày đều phải uống."

Chẳng trách gầy nhom thế, Chu Duẫn Chi nghĩ.

Sau đó anh ta nhớ lại chuyện mình muốn động vào ba lô của Cố Tinh mà bị Trình Đông Húc ngăn cản.

Anh Húc bình thường rất chiều anh ta, vậy mà lại nói không được quấy rối nhóc con này.

Thật không thể chịu nổi!

Người đàn ông đút tay vào túi, đôi mắt lá liễu sắc lạnh như lưỡi dao, không có thiện ý: " Cậu đắc ý lắm nhỉ?"

Cổ Tình: "..." Câu này nghe quen tai quá, Chu Duẫn Chi có lý do để thích Vương Thân Nhiên.

Về đắc ý cái gì?

Nhiều lắm, ví dụ như được sống lại, ví dụ như ngoại hình đẹp đẽ, lại ví dụ như ngủ với bá tổng công ưu tú nhất thế giới này, nghĩ thôi cũng thấy cuộc sống thật đẹp.

Cố Tinh mơ màng, trong mắt Chu Duẫn Chi, cậu giống như một thiếu niên với đôi môi hồng nhạt hơi hé mở, trông ngốc ngốc, khiến người ta muốn bắt nạt.

Chu Duẫn Chi vốn dĩ hành động tùy ý, nghĩ gì làm nấy, cảm thấy khinh bỉ: " Đồ rác rưởi, nhận rõ vị trí của mình, thật sự nghĩ rằng lọt vào mắt của anh Húc rồi sao? Sau này thấy tôi thì cút xa một chút, hiểu không?"

Cố Tinh: " À... Biết rồi."

Thẩm mỹ kém, lại còn ồn ào, ai muốn thấy anh chứ!

" Không có gì muốn nói à?"

" Có" Cố Tinh suy nghĩ, rồi phổ cập kiến thức: " Chu thiếu, anh thật tốt, người khác mắng tôi thì sáng tạo hơn nhiều, ví dụ như đồ khốn, ngu ngốc, ngốc nghếch, não tàn, hèn nhát, lòng lang dạ sói, mặt chuột mắt gian, chuột cống trong cống rãnh, những câu dài thì không nói hết được, thôi không nói nữa."

Chu Duẫn Chi: "..."

Sao lại có người có thể bình tĩnh nói ra những lời lăng mạ bản thân như vậy, giống như là... giống như đã từng bị chửi mắng nhiều lần rồi.

Cố Tinh thực sự đã bị chửi mắng như vậy, trong ký ức của nguyên chủ đều có.

Người mắng cậu bao gồm những người nhà họ Cố, còn có các thân nhân của người vợ hai của cha cậu.

Dĩ nhiên, những người đã từng ngược đãi nguyên chủ, cậu sẽ khiến họ phải trả giá.

Chu Duẫn Chi tuy độc miệng, nhưng với thân phận địa vị và giáo dục từ nhỏ, vốn từ tuyệt đối không phong phú đến mức này.

Nhìn qua, có vẻ như Chu thiếu gia bị chấn động.

Lần này Cố Tinh nói muốn đi, không bị ngăn cản.

Khi quay lại hành lang, Cố Tinh gặp Trình Đông Húc đang tìm mình.

Thấy cậu vẫn ổn, anh cũng không nói gì về việc Chu Duẫn Chi lâu không quay lại, lo lắng cậu bị Chu Duẫn Chi bắt nạt.

Cố Tinh ôm Trình Đông Húc một cái, tiện thể lau nước sau khi rửa tay lên áo anh.

Mùa hè áo mỏng, cảm nhận được sự ướt át ở lưng, Trình Đông Húc nắm tay thiếu niên mềm mại, thở dài, lấy khăn tay lau khô cho cậu.

Cố Tinh nhìn anh cúi đầu, kiên nhẫn, đột nhiên nhớ đến câu thơ " mãnh hổ ngửi tường vi."

Một người như vậy, còn chưa đầy nửa năm nữa sẽ trở thành của người khác.

Ngủ một lần ít một lần, thật là không có thời gian dư thừa.

Cậu nhón chân l**m nhẹ lên môi Trình bá tổng, ánh mắt nóng bỏng: " Làm không?"

Trình Đông Húc: "..."

Cậu quên buổi trưa mắt ngấn lệ, muốn chui vào gầm giường rồi sao.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 36


Cố Tinh không quan tâm anh nghĩ gì.

Kiếp trước tuân thủ quy tắc suốt 25 năm, đột nhiên buông thả, nhận ra buông thả thật là thích!

Cậu l**m môi, đôi mắt trà như phủ một lớp sương mờ: " Cực kỳ muốn anh, cực kỳ cực kỳ."

Trình Đông Húc chưa kịp nói gì, Cố Tinh đã chọc ngón tay vào eo thon của anh: " Nơi rộng lớn như vậy, chắc chắn có phòng nghỉ nhỉ..."

Rồi cổ tay cậu bị nắm chặt.

Đầu ngón tay người đàn ông nóng rực khiến cậu rùng mình một chút, cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Trình Đông Húc:

" Thèm muốn đến vậy, rời xa tôi cậu làm sao chịu nổi?"

Sau đó, Cố Tinh như ý muốn, bị ăn sạch.

Về câu hỏi cuối cùng của Trình bá tổng, trong lòng Cố Tinh không cho là đúng, thế giới này rộng lớn, cứ thả lưới rộng thì chắc chắn sẽ bắt được cá lớn, không lo.

Chu Duẫn Chi nhìn thiếu niên bị Trình Đông Húc ôm cằm hôn mạnh một cái, rồi được ôm đi, không dám xuất hiện.

Lòng anh ta khá rối loạn, còn có cảm giác không thể nói rõ.

Lão già họ Cố, sao không đến tìm mình xin đầu tư, tìm Trình Đông Húc làm gì?

Nhà họ Chu không có tiền sao!

Còn những lời chửi rủa đó, có phải nhiều người đã dẫm đạp lên cậu ta?

Anh ta gọi điện cho người dưới, giọng điệu trầm thấp: " Thông tin về đại thiếu gia nhà họ Cố của Song Tinh Giải Trí, tôi muốn tất cả."

Cuối tháng Sáu.

Cố Tinh đồng ý với yêu cầu của Cố Hằng Viễn là về nhà chính nhà họ Cố ăn cơm.

Cậu đến thế giới này đã tròn ba tháng.

Trong ba tháng này, Cố Hằng Viễn đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, ra lệnh, mắng mỏ, phân tích sự khó khăn của người làm cha, nhưng Cố Tinh không quan tâm, cho đến bây giờ.

Cuộc chiến kéo dài, so về kiên nhẫn.

Bây giờ, thời điểm không sớm không muộn.

Cố Hằng Viễn dĩ nhiên cũng nghĩ đến việc trực tiếp gặp Cố Tinh.

Chỉ là luôn không tìm được cơ hội, Cố Tinh thực sự quá lười, ngoài ở đoàn phim thì chỉ ở trong khu Hãn Hải Quốc Tế, không thể tiếp cận.

Ông ta không muốn đến đoàn phim, sợ danh tính thiếu gia nhà họ Cố của Cố Tinh bị lộ, ảnh hưởng đến việc ông ta kiểm soát Song Tinh Giải Trí.

Đến Hãn Hải Quốc Tế, ông ta lại không dám, người như Trình Đông Húc, chỉ cần liếc mắt cũng đủ làm người ta run sợ, sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ làm anh ta tức giận, rồi cắt đứt đầu tư.

Nhà họ Cố là biệt thự độc lập.

Cố Tinh chưa kịp vào cửa, từ phía đối diện đã có một quả bóng rổ bay đến, nện mạnh trước mặt cậu.

Người ném bóng là Cố Hải, em trai cùng cha khác mẹ với Cố Tinh, chỉ nhỏ hơn cậu nửa tuổi, một độ tuổi rất đáng để suy ngẫm.

Cố Hải béo hơn Cố Tinh, béo đến mức ngũ quan trông rất tầm thường, quát: " Mù à, không biết nhặt bóng sao?"

Cố Tinh cười nhẹ, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, toát lên vẻ lạnh lùng và nguy hiểm.

Cậu nới lỏng cúc áo sơ mi, cúi đầu, nhấc chân đạp lên quả bóng rổ: " Bẩn rồi, sao không l**m sạch đi rồi tôi nhặt?"

Cố Tinh rất giỏi đánh nhau, đúng theo nghĩa đen.

Trước đây khi đối mặt với Chu Duẫn Chi, cậu phải mưu mẹo, hoàn toàn là vì sức khỏe hiện tại kém xa thời còn làm Cố tổng, điều kiện không cho phép, tự mình chịu thiệt gọi là ngu ngốc.

Nhưng khi còn là Cố tổng, cậu kiêu ngạo đến mức không có kênh chính đáng để xả stress, đa số thời gian đều dồn vào đấm bốc.

Dù sao xả xong thì đầu óc sẽ tỉnh táo hơn, khi đào hố cho đối thủ cũng sẽ kiên nhẫn hơn.

Quay lại chuyện hiện tại.

Cố Tinh có giọng nói rất hay, mang một sự trong trẻo thuần khiết, lời nói khiêu khích nghe vào tai Cố Hải, khiến cậu ta nghi ngờ liệu tai mình có vấn đề hay không.

Nhưng người trước đây không dám nhìn thẳng vào mình là Cố Tinh, giờ lại đạp chân lên quả bóng rổ của cậu ta.

" Chết tiệt! Mấy ngày không dạy dỗ, cánh mày cứng rồi phải không!" Cố Hải tức tối lao tới, định túm cổ áo Cố Tinh rồi ném cậu xuống đất.

Cậu ta nghĩ, phải đạp lên đầu Cố Tinh một vòng mới được, nếu không còn tưởng bám được Trình Thiếu là có thể lên trời!

Nhưng khi tay cậu ta vừa giơ ra, chưa kịp chạm vào cổ áo Cố Tinh, đã cảm nhận ngay cơn đau thấu xương.

Là do Cố Tinh bẻ ngược cổ tay cậu ta.

Rồi sau đó má đau dữ dội, là bị đấm một cú, tiếp theo là bụng như bị búa đập, là bị đá một cước.

Cố Hải đã bị đau đến choáng váng, không biết mình ngã xuống đất thế nào.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, sức mạnh của Cố Tinh từ lúc nào mà lớn như vậy, tốc độ cũng nhanh đến đáng sợ, đây chắc là ác mộng thôi!

Tuy nhiên, ý định ban đầu của Cố Hải đã thực hiện được, chỉ có điều đối tượng là chính cậu ta.

Cú đá vào bụng khiến cậu ta không còn chút sức phản kháng nào, chỉ có thể bị động chịu đựng đế giày của thiếu niên đạp lên má mình.

Từ góc nhìn của Cố Hải, thiếu niên không nhìn cậu ta.

Cậu như không nhận ra dưới chân mình đang đạp lên đầu người, từ từ cài lại cúc áo.

Sau đó, đôi mắt màu trà trầm lặng và lạnh lùng của cậu cúi xuống, như một sự hạ mình: " Cánh tôi cứng chưa?"

Cố Hải: "..." Đau quá, không kiểm soát được nước mắt và nước mũi tuôn trào.

Nếu có ai đó chứng kiến toàn bộ cảnh này, sẽ thấy rằng ngoài tiếng hét của Cố Hải lúc đầu, suốt ba phút sau đó không có âm thanh nào, như một vở kịch câm.

Toàn bộ quá trình Cố Hải bị đánh không có lấy một tiếng kêu, hoàn toàn không kịp phản ứng, muốn kêu cũng không còn sức nữa.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn.

Dù camera quan sát có quay lại toàn bộ quá trình xung đột, từ mọi góc nhìn đều thấy rằng Cố Hải hung hăng tiến đến gây sự, định bắt nạt người khác nhưng lại bị dạy dỗ, rõ ràng là một bài học về tự vệ cho kẻ xấu xa.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 37


Vì Cố Tinh đã kích hoạt " chế độ giảm âm nhanh", nên tiếng ồn bên ngoài không làm phiền người trong biệt thự.

Cố Hằng Viễn ngồi trên ghế sofa, nghe vợ và bà Lưu nói chuyện: " Món này Cố Tinh thích ăn, lát nữa đặt bên cậu ấy, nhớ xin lỗi cậu ấy một tiếng, trẻ con nghịch ngợm, người lớn không thể không hiểu chuyện, dù sao cũng là đại thiếu gia nhà họ Cố, nhớ chưa?"

" Được rồi, nó cũng không phải khách quý gì, chỉ là bữa cơm gia đình thôi mà." Cố Hằng Viễn nhìn vợ yêu chiều: " Thật là khổ cho em."

Cao Đồng liếc nhìn bà Lưu: " Chuẩn bị tốt đi" sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Hằng Viễn: " Không khổ, chỉ cần giảm bớt áp lực cho anh, thế nào cũng được, chỉ là... cậu ấy sẽ đồng ý chứ?"

" Con trai của anh, anh hiểu rõ! Dù nó không đồng ý cũng phải chịu!" Cố Hằng Viễn kiên định nói.

Tính cách của Cố Tinh giống mẹ, trước đây nhìn một cái cũng thấy phiền, nhưng thao túng thì lại rất dễ.

" Cậu nên gọi tôi là gì?" Cố Tinh dùng mũi giày chọc vào mặt Cố Hải.

Cố Hải miệng đầy máu, tức giận nhìn Cố Tinh, nhưng vì đau đớn mà phải khuất phục, lẩm bẩm: " ...Anh."

" Không đúng." Cố Tinh thản nhiên nói, nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại.

Có người thêm cậu làm bạn, lời nhắn xác nhận chỉ là một chữ " Duẫn", cậu đoán là ai nhưng không quan tâm.

"..." Cố Hải há miệng, bên mặt chạm đất chảy ra nước miếng lẫn máu.

Nhận thấy lực đạp trên mặt tăng lên, cậu ta bật khóc: " Anh muốn gì? Gọi anh là cha có được không?"

" Làm con tôi, cậu xứng sao?"Cố Tinh cười nhẹ.

Lời này nghe vào tai Cố Hải như tiếng gọi hồn, lại nghe thiếu niên nói: " Tôi là tổ tông của cậu, gọi một tiếng nghe thử xem."

Nếu Cố Hải nhớ kỹ, sẽ biết rằng trước đây cậu ta đã lôi Cố Tinh sợ hãi ra khỏi gầm giường, đạp lên ngực bắt cậu gọi mình là tổ tông.

Nhưng rõ ràng cậu ta đã quên, còn nghĩ rằng gọi tổ tông ít nhất không xấu hổ như gọi cha, vội vàng nói: " Tổ tông! Anh là tổ tông của tôi được chưa!"

Đầu tròn vo, đạp không thoải mái.

Cố Tinh rút chân về: " Cút đi."

Cố Hải lăn lộn chạy vào biệt thự, như bị ma quỷ đuổi theo: " Mẹ! Mẹ! Ba! Cứu con!"

Thiếu niên phía sau chỉnh lại áo sơ mi nhăn nheo sau vận động, khóe môi hơi nhếch lên, làn da trắng muốt làm cậu trông thật ngoan ngoãn.

Cao Đồng nhìn thấy một người mặt mũi bầm dập chạy vào, còn hướng về phía mình, thét lên chui vào lòng Cố Hằng Viễn.

Nhận ra đó là Cố Hải, bà muốn chạm vào mà không dám, vừa giận vừa xót xa, run rẩy không ngừng.

" Là Cố Tinh! Cố Tinh đánh con, còn đạp lên mặt con! Nó muốn giết con!" Cố Hải lắp bắp, vừa hận vừa sợ.

Tuy nhiên, cậu ta phát hiện ánh mắt của cha mẹ mình rất kỳ lạ, thực sự có đau lòng, nhưng nhiều hơn là nghi ngờ và bất lực.

" Rốt cuộc con đánh nhau với ai? Lại gây ra chuyện gì nữa?" Cố Hằng Viễn thương yêu con trai nhỏ, nhưng cũng rất đau đầu vì tính khí thích gây chuyện của cậu ta, ỷ vào danh tiếng nhà họ Cố.

Cao Đồng ra hiệu cho con trai nói ít lại, những vết thương này không thể đổ lỗi cho Cố Tinh, quá vô lý, Cố Tinh trước đây ngay cả bị đâm một cái cũng không dám phản kháng, huống chi là đánh người.

Cố Hải đau đớn khắp người, cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị oan ức, không thể biện minh của Cố Tinh trước đây.

Nhưng có cha mẹ ở bên, cậu ta lại lấy lại can đảm, quay đầu nhìn thấy Cố Tinh bước vào: " Hai người hỏi nó, chính là nó đánh con... chết tiệt! Nó chắc chắn sẽ chối..."

Cố Hải còn chưa kịp nói xong, Cố Tinh đã nhìn Cố Hằng Viễn: " Là tôi đánh."

" Cậu còn dám thừa nhận! Tôi..." Cố Hải định lao tới, nhưng khi thấy ánh mắt bình tĩnh của thiếu niên, toàn thân lại đau nhức, đứng yên tại chỗ: " Mẹ, chính là nó đánh con, còn ép con gọi... dù sao cũng chính là nó đánh con."

Bị ép gọi là cha, gọi là tổ tông, chuyện này Cố Hải không dám nói ra.

Dù sao cha mẹ chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho mình!

" Tiểu..." Cao Đồng một tay đỡ con trai, e ngại Cố Hằng Viễn nên nuốt xuống ba chữ " tiểu tiện chủng" trong họng: " Cố Tinh, cậu nói sao?"

Nhìn người phụ nữ rõ ràng đã ngoài bốn mươi, nhưng bảo dưỡng như ba mươi tuổi, Cố Tinh nói ngắn gọn: " Tiện nhân."

Phòng khách lập tức yên lặng.

Cao Đồng không thể tin nổi, sau đó cảm thấy cực kỳ nhục nhã, muốn khóc nhưng không dám: " Lão Cổ, ông xem nó... tôi luôn coi nó như con ruột, nhưng... hôm nay chuyện này nếu không có lời giải thích, tôi... tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!"

Cố Hằng Viễn đứng dậy khỏi ghế sofa: " Cậu thật là quá đáng! Cố Tinh, lễ giáo của cậu đâu? Cậu điên rồi sao!"

Cố Tinh nhìn ông bằng ánh mắt kỳ quái: " Hai từ vừa rồi là Cố Hải mắng mẹ tôi, nên tôi mới đánh nhau với nó, ngài Cố không lẽ hiểu lầm Cố phu nhân... là tiện nhân?"

" Con không, trước đây con có nói nhưng..." Cố Hải tức giận.

" Trước đây đã nói, vậy không phải oan uổng." Cố Tinh trả lời rất thân thiện, khiến Cố Hải tức điên.

Cố tổng không thường xuyên cãi nhau, nhưng đã cãi là không thua.

Ngay khoảnh khắc quyết định đánh Cố Hải, cậu đã nghĩ đến cách giải quyết hậu quả, tuyệt đối có đầu có cuối.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 38


Trong đầu Cao Đồng đầy rẫy hai chữ " tiện nhân".

Trước đây bà ta luôn dùng từ này để mắng người khác, đặc biệt là vị phu nhân trước của nhà họ Cố, không ngờ lại bị phản lại chính mình, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất khó coi.

Nhưng Cố Hằng Viễn tạm thời không để ý đến bà ta, bao gồm cả vết thương của Cố Hải, chỉ khó tin hỏi: " Cậu vừa gọi tôi là gì?"

Cố Tinh chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi Cố Hằng Viễn là " ba", ngay cả vì giữ thể diện, cậu cũng thấy quá ghê tởm.

Cậu bình tĩnh, đương nhiên trả lời: " Trình thiếu nói tôi đã bị bán đi, không còn là người nhà họ Cố, nên phải cắt đứt quan hệ với mọi người, nếu không anh ta sẽ không vui. Nếu ngài Cố không đồng ý, có thể bàn với Trình thiếu."

Cố Hằng Viễn: ...

Cố Hằng Viễn tức tối hít một hơi sâu: " Nếu là lời của Trình Thiếu, thì... không cần bàn nữa, cậu chỉ cần nhớ trong huyết quản cậu vẫn chảy dòng máu nhà họ Cố, tạm thời cứ vậy đi."

" Tôi hiểu rồi." Cố Tinh lần này trả lời, vẫn ngoan ngoãn nghe lời như trước.

Nếu đã chảy dòng máu nhà họ Cố, thì tài sản nhà họ Cố cậu sẽ không khách sáo.

Còn về lời của Trình thiếu, Cố Tinh tin chắc Cố Hằng Viễn không đủ can đảm đi hỏi.

Nếu không, ông ta đã không nhún nhường đến mức, chỉ vì một câu nói đùa, mà đã dâng lên con trai mình.

Còn việc mượn danh Trình thiếu, Cố Tình cũng không thấy có gì sai.

Dù sao thì quan hệ giường chiếu cũng rõ ràng, quá khách sáo thì lại thành xa cách.

Cố Hằng Viễn trong lòng trống rỗng, còn có chút bực bội và tức giận không thể nói ra, phất tay: " Đại thiếu gia đã về rồi, ăn cơm thôi."

Bà Lưu bị sự việc trong phòng khách làm cho ngơ ngác, vội vàng quay lại, trong lòng không khỏi nghĩ, trước đây Cố tổng chưa bao giờ gọi Cố Tinh là đại thiếu gia...

Cố Hải toàn thân đầy thương tích, vẫn kiên trì dùng ánh mắt căm hận nhìn Cố Tinh.

Cố Hằng Viễn phát hiện ra, trừng mắt nhìn cậu ta: " Đồ vô dụng, còn không lên lầu đi!"

" Mẹ..." Cố Hải thật sự hoảng sợ.

Thế giới này sao vậy, Cố Tinh điên rồi, ba cũng điên rồi, một người dám đánh cậu ta, một người lại không bảo vệ cậu ta.

Cao Đồng rất muốn an ủi con trai, nhưng nhận thấy ánh mắt của chồng, chỉ để lại một câu: " Con lên lầu trước đi!"

Cố Hải thần sắc hoang mang, khập khiễng bước lên lầu.

Bữa trưa rất phong phú, nhưng trên bàn ăn lại rất im lặng.

Cố Tinh ngẩng lên nhìn bà Lưu, bà ta ánh mắt lảng tránh, sau khi bày thức ăn lên bàn liền nhanh chóng lui ra.

Cố Hằng Viễn gắp một miếng cá trích nấu chua cho Cố Tinh: " Tiểu Tinh à, biết con về, dì Cao đặc biệt bảo bà Lưu làm món con thích, con thử xem."

Cố Tinh cười nhẹ, vẻ mặt ngây thơ trong sáng: " Vậy sao, nhưng tôi ghét nhất là món chua."

Cố Hằng Viễn rất ngại, nhất là khi đang có chuyện cần nhờ Cố Tinh.

Cao Đồng cắn răng tức giận.

Trước đây mỗi lần Cố Tinh ngồi vào bàn ăn, món ăn trước mặt cậu ta luôn là những món không thích.

Cậu ta trước đây không dám nói thêm một lời, bây giờ lại dám!

Sau đó, Cố Tinh tỏ ý rằng trong nhà này chẳng ai chào đón mình.

Thời khắc diễn xuất bắt đầu, tóm lại cậu ta thật buồn, thật đau lòng, đành phải kìm nén sự thất vọng mà rời đi.

Cố Hằng Viễn không hề biết Cố Tinh không thích ăn dưa chua, ông chưa từng quan tâm, cũng không có ý định quan tâm.

Nhưng nếu Cố Tinh rời đi, mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Bị ánh mắt ẩn chứa sự tức giận của chồng nhìn chằm chằm, Cao Đồng cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng đứng lên: " Bà Lưu! Bà Lưu! Bà làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả món đại thiếu gia thích ăn cũng làm sai!"

Bà Lưu thầm nghĩ rõ ràng là phu nhân đặc biệt dặn dò, Cố Tinh không thích ăn gì thì làm đúng món đó, trước đây không phải vẫn luôn như vậy sao, đến mức Cố Tinh hầu như không lên bàn ăn, Cố tổng lại càng ghét cậu ta hơn.

So với sự nóng nảy của Cố Hằng Viễn, ánh mắt sắc bén và đầy áp lực của Cao Đồng khiến bà Lưu cảm thấy ấm ức nhưng cũng hiểu rõ ý nghĩa.

Bà Lưu cúi đầu nhận lỗi với Cố Tinh, giọng nói lầm bầm và nhanh chóng, có chút không tình nguyện.

Màn kịch đổ lỗi không chút sóng gió, Cố Tinh nhìn thấy mà chán ngán, sau đó lại bình phẩm một chút về các món trên bàn, hầu như mỗi món đều có thêm những nguyên liệu cậu không thích hoặc không thể ăn.

Cuối cùng, cậu lạnh lùng nhìn Cố Hằng Viễn.

Sắc mặt ông ta đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay xấu hổ hay vì lý do nào khác.

Dù sao, Cao Đồng bị mắng không thương tiếc, bà Lưu bị tát một cái, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố.

Cao Đồng căm hận đến mức muốn b*p ch*t thiếu niên với ánh mắt vô tội kia.

Nhưng bà không thể, chỉ còn cách nghiến răng cười gượng, nhìn hai người, đề nghị tự mình xuống bếp nấu ăn.

Cố Tinh từ chối.

Ừm... cậu sợ Cao Đồng sẽ nhổ nước bọt vào đồ ăn.

Cố Hằng Viễn kìm nén sự tức giận, đuổi Cao Đồng lên lầu, định dẫn Cố Tinh ra ngoài ăn, tiện thể bàn chút chuyện.

Nhìn gương mặt giả tạo của Cố Hằng Viễn, Cố Tinh cảm thấy mình sẽ không có khẩu vị, từ chối và bày tỏ rằng mình chỉ đến thăm nhà.

Nhà?
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 39


Cố Hằng Viễn chưa từng nghĩ rằng hai từ này lại dễ nghe đến vậy khi thốt ra từ miệng Cố Tinh, trong lòng đứa trẻ vẫn còn có người cha này.

Không giống như Cao Đồng và Cố Hải, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn của ông ta.

Chuyện làm sai món ăn và câu " tiện nhân", sau này sẽ tính sổ với hai người này!

Cố Hằng Viễn dự định hàn gắn tình cảm cha con trước, nhắc lại chuyện Cố Tinh còn nhỏ, bị bệnh sốt cao, ông lo lắng đến mức chân trần bế cậu xuống xe.

Cố Tinh nghe mà thấy thú vị.

Nguyên chủ rất nặng tình và ngây thơ, nhưng cậu thì không.

Chuyện bế chân trần xuống lầu này thật sự có, Cố Hằng Viễn từng nhắc lại khi thuyết phục nguyên chủ đi cùng Trình Đông Húc.

Nhưng từ ký ức còn lại của nguyên chủ, Cố Tổng đã tìm ra một sự thật khác.

Lúc đó Cố Hằng Viễn thực sự rất quan tâm đến Cố Tinh, nhưng lý do quan trọng hơn có lẽ là vì khi đó mẹ Cố đã phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con Cao Đồng, chỉ vì muốn con trai có một gia đình hoàn chỉnh nên mới cố nhịn không ly hôn.

Nếu Cố Hằng Viễn đối xử không tốt với Cố Tinh, rất có thể sẽ nhận được một cuốn giấy chứng nhận ly hôn.

Vì là ngoại tình trong hôn nhân, tài sản sẽ bị cắt rất lớn.

Thật đáng tiếc, mẹ của Cố Tinh còn chưa kịp trải đường bằng phẳng cho cậu thì đã mắc bệnh hiểm nghèo. Lúc đó, ông bà ngoại của cậu đã sớm qua đời, không còn ai giúp đỡ.

Sau đó, khi Cao Đồng mang theo Cố Hải bước vào nhà, nguyên chủ hoàn toàn trở thành " cải vàng trong ruộng".

Cố Hằng Viễn lải nhải cảm thán quá khứ, còn ch** n**c mắt nơi khóe mắt.

Cố Tinh rất nể tình, đầy cảm xúc nói một câu: " Những năm qua thật sự là vất vả cho ông rồi, thưa ngài Cố."

Về việc vất vả gì.

Có lẽ là tập luyện diễn xuất vất vả như thế nào, và có thể không biết xấu hổ đến mức nào, Cố Tinh thầm nghĩ.

Lựa chọn bỏ qua câu " ngài Cố" khó nghe, thiếu niên vẫn ngoan ngoãn như trước.

Cố Hằng Viễn cảm thấy đã đến lúc.

Ông ta nhắc đến việc kinh doanh của gia đình khó khăn ra sao, còn việc vốn đầu tư của Tập đoàn Cẩm Giang từ nhà họ Trình truyền vào quá chậm, khiến ông ta, với tư cách là người đứng đầu nhà họ Cố, lo đến bạc cả tóc.

Cuối cùng, ông ta nói: " Tài sản của gia đình phần lớn sẽ để lại cho con, ba thật sự sợ mình không đủ khả năng, cuối cùng... chỉ là công dã tràng."

Cố Hằng Viễn đã tìm hiểu kỹ, Trình Đông Húc thường dẫn theo Cố Tinh đến các buổi tụ họp bên ngoài.

Trước đây chưa từng có ai được đãi ngộ như vậy.

Ông ta chỉ cần Cố Tinh gợi ý nhẹ nhàng trước mặt Trình Đông Húc.

Tập đoàn Trình gia giàu có, chỉ cần để lọt ra một chút cũng đủ để nhà họ Cố vượt qua khó khăn.

Cố Tinh đồng ý thử, rồi tay cậu siết chặt lấy đệm ghế sofa.

Đây là hành động thói quen của nguyên chủ khi căng thẳng, cậu nói: " Thực ra, tôi cũng có một số chuyện, muốn nhờ ngài Cố giúp đỡ."

Cố Hằng Viễn cảm thấy không hài lòng, giờ Cố Tinh cũng dám mặc cả với ông ta?

Nhưng khi nhớ lại lúc trò chuyện vừa rồi, Cố Tinh nói không cần ra ngoài ăn, Trình Đông Húc sẽ cử người đến đón, ông ta lại kìm nén được: " Ba yêu con nhất, con cần tiền phải không? Ba sẽ bảo thư ký chuyển tiền cho con ngay, nhà họ Cố mãi mãi là nhà của con, lúc đó... ba cũng là bất đắc dĩ."

Cố Tinh muốn là quyền sở hữu căn nhà cũ của gia tộc bên ngoại, nhà họ Ngô.

Nhà họ Ngô và nhà họ Cố ban đầu đều là gia tộc hạng tư ở Kinh Thị, sau khi liên hôn xảy ra nhiều biến cố, Cố Hằng Viễn nuốt trọn tài sản của nhà họ Ngô, khiến tài sản nhà họ Cố tăng vọt, lọt vào hàng gia tộc hạng ba.

Căn nhà cũ của nhà họ Ngô khác biệt so với những gia tộc khác, được xây dựng trên một sườn đồi ngoài Kinh Thị.

Toàn bộ ngọn đồi nhỏ đó đều là tài sản của nhà họ Ngô.

Không phải là nơi đặc biệt có giá trị.

Nhưng nếu giao cho người khác, Cố Hằng Viễn cảm giác như bị cắt một miếng thịt.

Cố Tinh không cãi cọ, chỉ bày tỏ rằng mình rất buồn.

Cậu nói nhà họ Ngô là nơi ông bà ngoại từng sống, cậu muốn trở thành chủ nhân ở đó, chỉ để thường xuyên tưởng nhớ đến các bậc trưởng bối.

Chủ động trong tay mình, Cố Tinh không muốn nhiều lời.

Cậu vào nhà vệ sinh, tiện thể gọi điện cho Tống Cần, bảo anh đến đón mình về.

Cố Hằng Viễn cân nhắc kỹ lưỡng, cắn răng đồng ý.

Dù sao thì vốn đầu tư của Tập đoàn Trình gia vẫn quan trọng hơn, nếu không cả Cố thị sẽ đứt đoạn chuỗi cung ứng tài chính, sụp đổ thì sẽ chẳng còn gì cả.

Dòng tiền từ Tập đoàn Trình thị thực tế luôn được đưa vào nhà họ Cố.

Nhưng tốc độ không nhanh lắm, đồng thời vì chiếm cổ phần, họ liên tục cài người của mình vào.

Nếu cứ kéo dài, Cố Hằng Viễn sợ rằng công ty nhà họ Cố sẽ thay đổi chủ.

Gọi điện cho Tống Cần xong, điện thoại của Cố Tinh reo lên.

Hiển thị cuộc gọi là " Kim Chủ", Cố Hằng Viễn nhìn thấy, biểu cảm trên mặt thật khó tả.

" Cần vào trong đón cậu không?" Giọng của Trình Đông Húc như mọi khi, điềm tĩnh và lạnh lùng.

Câu này nghe vào tai Cố Hằng Viễn, có lẽ sẽ nghĩ Trình Đông Húc đến đón người nên không kiên nhẫn nữa, nhưng Cố Tinh lại hiểu ý ngầm của Trình Đông Húc, bị bắt nạt thì nói, anh có thể vào đánh phá.
 
Back
Top Bottom