Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 85: Chương 85



Trong lòng Kỷ Vãn luôn chất chứa nỗi hận thù nhưng Hạ Khai không biết cậu ấy hận điều gì. Cậu ấy không nói nhưng không ai có thể hợp tác với nhà họ Ngụy mà không phải trả giá.

Kỷ Vãn ngập ngừng: “Chuyện dự án đó, có phải…”

Hạ Khai thoáng khựng lại, bỗng liên kết được một số manh mối tưởng như không liên quan gì với nhau.

“Kỷ Vãn, có phải anh luôn theo sát thầy trong dự án thí nghiệm không?”

Hai người họ đều không nói gì nhưng dù Hạ Khai có ngốc đến đâu, theo thời gian cậu cũng dần đoán ra. Vì Hạ Khai từng là vật thí nghiệm nên Kỷ Vãn luôn vô tình hay cố ý hỏi cậu những chuyện liên quan, nghĩ lại thì chắc hẳn cậu ấy đang thu thập manh mối.

Ngụy Thầm thì chưa bao giờ hỏi cậu.

Dĩ nhiên, Kỷ Vãn không thể nói gì, vì cậu ấy đã hứa với Ngụy Thầm. Nhưng bây giờ Hạ Khai đã đoán được gần hết, sự im lặng của cậu ấy gần như là một lời thừa nhận.

Hạ Khai thấy khó chịu trong lòng. Là người từng trải qua chuyện này, cậu lẽ ra có thể đứng ra làm chứng. Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến vì cậu quá nhút nhát, cứ bị mắc kẹt trong chiếc lồ ng tù đọng của sự thay đổi giới tính. Nhưng Ngụy Thầm đã bao dung cậu suốt ngần ấy năm, giờ đây Hạ Khai muốn thử đứng ra một lần..

Dù Ngụy Thầm đã về nhà, cảm giác khó chịu trong lòng Hạ Khai vẫn chưa giảm đi.

Sau khi tang lễ của ông Kim kết thúc, Ngụy Thầm lập tức đáp phi thuyền trở về. Đêm khuya mới về đến nơi, nhà cửa vẫn sáng đèn. Đáng lẽ Hạ Khai phải đang ngủ trong phòng, vậy mà cậu lại nằm co ro trên sofa phòng khách, thân hình hơi nghiêng, đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ rất say.

Ngụy Thầm còn chưa kịp cởi áo khoác, định nhẹ nhàng bế cậu lên phòng, thì Hạ Khai đã mở mắt tỉnh lại trong vòng tay hắn.

“Thầy…”

Cậu như đang mơ màng, dụi dụi vào cổ Ngụy Thầm, dường như ngửi được hơi thở của hắn thì mới thấy an lòng.

Giọng Hạ Khai hơi khàn: “Đừng bế em lên phòng vội, thầy ngồi với em một lát đi.” Cậu cười, để lộ hai chiếc răng khểnh trắng khển: “Sao em cứ thấy mình giống một bé cún con thế này, phải ngửi thấy mùi của thầy mới yên tâm được.”

Nói rồi, cậu định giúp Ngụy Thầm cởi áo khoác nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay cậu, khẽ siết một chút, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay.

Hạ Khai ngẩn người nhìn hắn, cảm giác từ lòng bàn tay lan thẳng đến tim, giống như dòng biển tình sôi trào. Chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến cậu chịu không nổi, liền ôm chặt lấy Ngụy Thầm, pheromone ngọt ngào lan tỏa, nhất định phải để lại dấu ấn của mình trên người hắn.

"Thầy ơi, em thích thầy lắm!"

Hạ Khai nói năng lộn xộn, sợ rằng Ngụy Thầm không cảm nhận được sự chân thành trong lời mình, dứt khoát nắm lấy tay hắn áp lên trước ngực mình. Tim cậu đập thình thịch, sau đó chỉ im lặng, tiếp tục nép sát vào Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cậu: "Khai Khai có chuyện muốn nói với anh sao?"

Hạ Khai gật đầu thừa nhận. Cả đêm cậu đã suy nghĩ xem nên nói với Ngụy Thầm thế nào nhưng đến khi thực sự mở miệng, cậu lại quên sạch. Cuối cùng, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn: "Em muốn làm hết khả năng của mình để giúp thầy. Thực ra, chuyện bị nhốt trong phòng thí nghiệm đến giờ em vẫn nhớ rõ. Nếu cần làm chứng, em có thể tự mình ra mặt."

Lúc còn trong phòng thí nghiệm, Hạ Khai từng gặp qua vô số người khác. Cậu đã may mắn hơn họ rất nhiều. Không biết có bao nhiêu người đã chết vì phản ứng thuốc. Bọn họ bị chia ra, giam cầm riêng lẻ trong những không gian chật hẹp. Nhân viên thí nghiệm chịu trách nhiệm ghi chép sẽ theo dõi tình trạng của họ từng giây từng phút. Kể cả khi có người chết, trong mắt bọn họ cũng chỉ là một con số dao động trong dữ liệu. Sau khi xử lý sạch sẽ, một nhóm người mới lại được đưa vào thay thế.

Hầu hết những người bước vào đó đều là vì cuộc sống bức bách, cần tiền mà chấp nhận thử nghiệm. Cũng có một số giống như Hạ Khai, do sai lầm mà bị kéo vào rồi không bao giờ có thể thoát ra. Nếu thí nghiệm thành công, nếu dược nhân không còn cần phải nghiên cứu số liệu nữa, thì may ra có thể thoát. Còn không, dự án đó sẽ không bao giờ có hồi kết.

Ngụy Thầm nhìn khuôn mặt chuyên chú nhưng ẩn giấu đau thương của Hạ Khai. Cậu đã trượt xuống đất, khuôn mặt chôn vào đầu gối. Hắn liền vươn tay ôm trọn cả người cậu vào lòng, cánh tay luồn qua nách, nâng cậu đối diện với mình.

“Khai Khai.”

Ngụy Thầm cúi xuống hôn lên đôi mày nhíu chặt của cậu, môi chạm vào rồi không rời ra nữa: “Mọi chuyện cứ để anh lo, những thứ khác, em không cần bận tâm.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 86: Chương 86



Hạ Khai bực bội nói: “Nhưng mà em cảm thấy mình vô dụng lắm, ở bên cạnh anh chẳng giúp được gì cả!”

Cho dù là một kẻ vô tích sự, cậu vẫn mong bản thân có chút giá trị nào đó.

Ngụy Thầm tiếp tục: “Em cứ làm tốt vai trò phu nhân của nhà họ Ngụy là được.”

Nói đến đây, Hạ Khai chợt nhớ ra, cậu và Ngụy Thầm đã lấy giấy chứng nhận kết hôn nhưng đến giờ vẫn chưa có nổi một tấm ảnh chung cho ra hồn. Công việc Ngụy Thầm luôn bận rộn, còn cậu thì cũng không chú ý đến mấy hình thức đó. Nhưng lúc này đây, suy nghĩ bỗng nhiên lệch hướng, có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Thầy ơi, chúng ta chụp một tấm ảnh treo đầu giường đi.”

Cậu chỉ muốn chụp một tấm ảnh bình thường thôi. Vậy mà sau khi nghe cậu nói xong, Ngụy Thầm lại lập tức thu xếp mọi chuyện. Rõ ràng hắn có rất nhiều cuộc họp quan trọng nhưng chỉ cần là thứ Hạ Khai muốn, hắn đều sắp xếp đâu ra đó, không thiếu một thứ gì. Điều này khiến Hạ Khai có cảm giác bản thân được Ngụy Thầm nâng niu vô cùng.

Ngụy Thầm định ngày chụp ảnh cưới vào tuần sau. Gần đây thời tiết thất thường, Hạ Khai liền tăng thời gian tập luyện trong nhà. Hôm nay có người đến đo kích thước để đặt may trang phục. Cậu sợ mặc không vừa, dù không có dáng người cao lớn vững chãi như Ngụy Thầm nhưng cũng không muốn thua kém quá nhiều khi đứng cạnh hắn.

Quản gia vào báo có người muốn gặp mặt. Hạ Khai tò mò đi đến màn hình giám sát nhìn thử. Người đến mặc quân phục đặc chủng, cậu có chút ấn tượng, nhìn vào ký hiệu trên bộ đồ, dường như là người của quân đoàn đặc chủng Cùng Kỳ thuộc Liên Minh. Đối phương trông có vẻ khí thế.

“Là ai thế ạ?”

Quản gia đáp:

“Là Thẩm Túng của nhà họ Thẩm, muốn tìm ngài để hỏi về tin tức của Kỷ Vãn.”

Hạ Khai suy nghĩ một lát, mơ hồ đoán được có lẽ Alpha này có quan hệ với Kỷ Vãn. Cậu sợ chậm trễ, liền liên hệ với Kỷ Vãn trước. Sau khi thấy Alpha kia vẫn kiên nhẫn chờ bên ngoài, cậu hỏi: “Có một Alpha tên Thẩm Túng tìm anh đấy, tôi thấy anh ấy không giống người có ý đồ xấu. Cậu có muốn tôi nhắn lại gì không?”

Kỷ Vãn:

“… Mặc kệ anh ta, đừng tiết lộ bất cứ tin tức gì về tôi.”

Nghe có vẻ như Kỷ Vãn không muốn dính dáng gì đến Thẩm Túng nữa. Hạ Khai thầm suy nghĩ, thấy Alpha kia vẫn kiên trì đứng chờ nhưng cậu cũng không xen vào chuyện người khác.

Thẩm Túng muốn gặp thầy của cậu, không liên quan gì đến cậu cả. Hạ Khai sẽ không gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho thầy mình. Chỉ là, nhìn bộ dạng kiên trì của Alpha ngoài kia, cậu cảm thấy anh ấy có vẻ không ổn lắm.

Những Alpha mà cậu từng gặp ai nấy đều khí phách hiên ngang, còn Thẩm Túng thì trông cứ như mất nửa cái mạng. Bằng trực giác, Hạ Khai đoán hắn có lẽ là vì Kỷ Vãn mới thành ra như vậy. Cậu lắc đầu, tiếp tục tập luyện, thỉnh thoảng hỏi ý kiến quản gia.

Hạ Khai có thân phận đặc biệt nên vẫn chưa tổ chức đám cưới với Ngụy Thầm. Địa vị của Ngụy Thầm đặt ở đó, được toàn bộ công dân Liên Minh chú ý. Nếu tổ chức hôn lễ, bạn học cũ trong trường chắc chắn sẽ nhận ra cậu.

Tuy rằng Hạ Khai thay đổi giới tính nhưng diện mạo và tên thì vẫn thế. Cậu không muốn vì chuyện này mà phủ nhận sự tồn tại của bản thân trước đây nhưng lại càng không muốn gây phiền phức cho Ngụy Thầm. Cho nên không tổ chức hôn lễ cũng chẳng sao, chụp một tấm ảnh để kỷ niệm là đủ rồi.

Hạ Khai một lòng một dạ chuẩn bị chụp ảnh cưới. Lúc này, bà nội Ngụy bất ngờ gọi cậu đến, bảo cậu gọi Ngụy Thầm về một chuyến.

Lúc này bà nội Ngụy đã không còn cái vẻ quyền uy hách dịch như trước kia nhưng Hạ Khai luôn cẩn thận với những chuyện liên quan đến Alpha của mình. Cậu kết hôn với Ngụy Thầm, chứ không phải với nhà họ Ngụy. Bất kể thế nào, cậu vẫn ưu tiên đứng về phía Ngụy Thầm trước.

Bà nội Ngụy gọi không được, Hạ Khai đương nhiên cũng không định mở miệng.

Bà nội Ngụy thấy cậu không lay chuyển, có chút tức tối nhưng khí chất vẫn còn đó, cũng không tiện nổi giận với hậu bối.

Bà ta nhìn Hạ Khai chằm chằm: “Tôi đã đuổi Từ Dương đi rồi.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 87: Chương 87



Hạ Khai chớp mắt, ra vẻ vô tội, ít nhất cũng không tỏ thái độ xấc láo với trưởng bối. Cậu chỉ nói cậu có trách nhiệm truyền lời, còn Ngụy Thầm có về hay không thì không phải do cậu quyết định.

Bà nội Ngụy thở dài hài lòng nhưng đồng thời cũng thấy Hạ Khai không có tiền đồ.

Bà ta suy nghĩ rất mâu thuẫn, cảm thấy cuộc hôn nhân này hoàn toàn vô nghĩa, trách cậu không gọi được Ngụy Thầm về. Nhưng nếu Ngụy Thầm thực sự trở về, lại càng chứng tỏ hắn coi trọng Hạ Khai. Mà bà không muốn Ngụy Thầm đặt tình cảm của mình vào bất kỳ ai.

Hạ Khai chẳng quan tâm bà nội Ngụy khó chịu thế nào, chỉ cần thầy của cậu không khó chịu, cậu không khó chịu, thế là đủ. Dù sao cậu vốn ích kỷ, ích kỷ đến mức chỉ mong Ngụy Thầm được những điều tốt đẹp nhất, còn bản thân có hay không cũng không quan trọng. Việc cậu có thể sống sót đến bây giờ đã là món quà lớn nhất mà số phận ban tặng, mà rõ ràng, thầy của cậu chính là số phận của cậu.

Chỉ cần nghĩ đến Ngụy Thầm, khóe môi Hạ Khai lại không kìm được mà cong lên. Cậu đi đến trước gương, giơ tay chạm vào người trong đó, bóp bóp sống mũi mình: “Cười cái gì thế, trông như ph át tình vậy!”

Sau đó lại lẩm bẩm: “Thầy không có ở bên cạnh, ph át tình cái gì mà ph át tình hả?”

Thấy mình trong gương vẫn cười, Hạ Khai đột nhiên ỉu xìu. Ngay sau đó, một cảm giác trống vắng ùa đến.

Nghĩ đến mà mặt Hạ Khai nóng bừng. Cậu bị Ngụy Thầm nuông chiều đến mức tham lam. Muốn gì có nấy, thời gian trôi qua, cậu dần quen với tần suất được thỏa mãn. Giống như lúc nào bên cạnh cũng có đồ ăn, chỉ cần đưa tay ra là có thể cắn một miếng, thỉnh thoảng không nhịn được lại lấy ăn một chút.

Hạ Khai vô thức suy nghĩ, nhưng đồ ăn của cậu - Ngụy Thầm lại không ở bên cạnh. Không có để ăn thì lại càng thèm, thèm đến phát cuồng.

Quản gia bị cơn sóng lớn trên lầu làm cho giật mình, đi lên liền thấy Hạ Khai bơi lội vui vẻ trong hồ nước. Chiếc đuôi cá màu bạc xanh vung vẫy với tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ, ánh sáng phản chiếu trên đó lấp lánh đến chói mắt. Cuối cùng, Hạ Khai chìm vào xoáy nước do chính mình tạo ra, vừa thở hổn hển vừa lớn tiếng hét lên: “Em nhớ thầy chết mất!”

Quản gia dù sao cũng nghe thấy rõ ràng, lập tức quay người xuống lầu báo cáo với Ngụy Thầm. Là người trung thành nhất, bất cứ tin tức nào liên quan đến người mà Ngụy Thầm quan tâm, quản gia đều báo cáo ngay lập tức, tuyệt đối không chậm trễ.

Thông tin kịp thời từ quản gia khiến lòng Ngụy Thầm ấm lên, hắn cố gắng xử lý công việc nhanh nhất có thể. Nhưng mọi chuyện không bao giờ đơn giản như vậy, muốn gặp Hạ Khai với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn đưa tay mở giao diện thiết bị liên lạc, lướt qua vài chương trình, sau khi hoàn thành xác nhận vân tay, một hình ảnh ba chiều khổng lồ lập tức xuất hiện trên màn hình. Hạ Khai vẫn còn chìm trong dòng nước xoáy do chính mình tạo ra, đang đuổi theo chiếc đuôi của mình mà xoay vòng vòng, lúc nhanh lúc chậm. Gò má hơi ửng đỏ của cậu phản chiếu dưới ánh đèn, lộ ra vẻ đẹp mơ hồ đầy ngây ngô. Nhưng so với sự non nớt trước đây, Hạ Khai bây giờ đang được Ngụy Thầm từng chút một nuôi dưỡng đến độ chín muồi, mang theo sự gợi cảm và đáng yêu khó cưỡng.

Hạ Khai trồi lên khỏi mặt nước, Ngụy Thầm nhìn chằm chằm vào Omega của mình - người hoàn toàn phơi bày bản thân không chút e dè trên mặt nước, ánh mắt hắn không bỏ sót bất kỳ đường nét nào trên cơ thể đối phương.

Hắn bấm một chương trình, rồi lên tiếng: “Khai Khai.”

Hạ Khai suýt nữa bị sặc nước, quay ra nói với không khí: “Thầy, anh đang nhìn trộm em đấy!”

Ngụy Thầm cười nhẹ: “Anh đang thưởng thức.”

Hạ Khai hiếm khi hờn dỗi hừ một tiếng: “Thưởng thức được cái đẹp gì từ em chứ?” Những giọt nước trượt xuống từ hàng mày của cậu, cậu nghịch ngợm gom chúng lại thành một bông hoa nước nhỏ, rồi dùng đầu ngón tay búng ra, khiến nó vỡ tan trong không trung.

Hạ Khai chơi đùa đến mải mê, không nghe thấy Ngụy Thầm trả lời, tưởng đối phương lại bận xử lý công vụ, nên định im lặng không quấy rầy nữa.

Ngụy Thầm nói: “Em là độc nhất vô nhị.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 88: Chương 88



Chỉ muốn chết trên người cậu.

Dĩ nhiên, trước khi từ giã cõi đời này, Ngụy Thầm sẽ hóa ra tinh thần thể của mình, nghiền qua nghiền lại cái đuôi của Hạ Khai không biết bao nhiêu lần.

Những suy nghĩ nóng bỏng, mang tính chinh phục của Alpha, Ngụy Thầm không nói với Hạ Khai. Hiện tại, hắn không keo kiệt lời nói nhưng hắn càng thích dùng hành động để chứng minh sự nhiệt tình của mình khi cả hai ở riêng.

Hạ Khai ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát, nói: “Thầy cứ làm việc trước đi, em tự chơi một lúc.”

Ngụy Thầm tiếp tục xử lý công vụ còn dang dở. Trước khi tắt màn hình, hắn lại liếc nhìn tiểu nhân ngư đang nằm bò trên mép hồ - Omega của hắn. Ngụy Thầm luôn cảm thấy những thứ mình đã cho cậu vẫn chưa đủ, hắn muốn đem tất cả những thứ tốt nhất đặt vào tay Hạ Khai.

Tình trạng của Hạ Khai kéo dài mãi đến mùa xuân. Khi kỳ ph át tình sắp đến gần, triệu chứng của cậu ngày càng nghiêm trọng hơn, mỗi ngày đều như vừa uống phải thuốc kích d*c mà tỉnh dậy, ngay cả sự trấn an hằng ngày của Ngụy Thầm cũng không thể giúp cậu bình tĩnh lại.

Kỷ Vãn đã kiểm tra cho cậu. Một mặt, vì thể chất đặc biệt của cậu, dù bị đột biến gene thành Omega nhưng lại mạnh mẽ hơn Omega bình thường rất nhiều, nên nhu cầu của cậu cũng trở nên mãnh liệt hơn. Mặt khác, là do cậu đã bị Ngụy Thầm nuôi đến mức miệng lưỡi trở nên kén chọn. Một người vốn có thể ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, nếu lúc đói bụng không được ăn cao lương mỹ vị, vậy thì làm sao có thể dễ dàng no được? Nhưng dù có mạnh đến đâu, Kỷ Vãn cũng không ngờ tình trạng của Hạ Khai lại nghiêm trọng đến mức này.

Dù sao thì Omega cũng không thể nào bì được với Alpha, vì vậy Kỷ Vãn dứt khoát đề nghị áp dụng cách ngược lại - với tình trạng hiện tại của Hạ Khai, nếu cậu cố nhịn một khoảng thời gian xem sao, biết đâu sẽ có hiệu quả.

Hạ Khai nghe theo lời khuyên của Kỷ Vãn, mỗi ngày đều nhìn Ngụy Thầm mà không dám tiếp xúc, ngay cả sự trấn an thông qua pheromone cũng không có. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã khiến cậu khổ sở không chịu nổi, không thể tưởng tượng nổi Kỷ Vãn chỉ dùng thuốc ức chế mà trải qua giai đoạn này như thế nào.

Hai tuần trôi qua, Hạ Khai đã chạm đến giới hạn của mình. Cậu cảm thấy bản thân như một con sói hoang, có thể ngay lập tức xé nát vị thầy mà cậu tôn kính và ngưỡng mộ nhất để nuốt chửng vào bụng.

Hơn nữa, kỳ ph át tình của cậu sẽ đến trong vài ngày tới. Hạ Khai không chịu nổi nữa, mà cũng không muốn nhịn thêm.

Ngày hôm đó, cậu thậm chí còn không uống thuốc, vội vàng khoác áo ngoài rồi lập tức gọi tài xế đưa mình đến chỗ của Ngụy Thầm.

Trời xuân mưa rả rích, lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể của Hạ Khai lại tương phản hoàn toàn với không khí bên ngoài. Khi đến nơi Ngụy Thầm thường xử lý công vụ, chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn.

Sau khi Alpha và Omega kết hợp, giữa họ sẽ có một sự liên kết tâm linh nhất định. Ngay khi Hạ Khai xuất hiện dưới lầu, Ngụy Thầm đã lập tức dừng cuộc họp, cho tất cả mọi người nghỉ một tiếng, rồi đích thân xuống lầu bế cậu lên.

Hạ Khai hơi vui sướng, nhưng sắc mặt của Ngụy Thầm vẫn không hề thay đổi. Hắn xoay tròn ngón tay của cậu, chậm rãi nói: “Chỉ có một tiếng nghỉ giữa giờ, cuộc họp vẫn chưa xong.”

Hạ Khai nghe xong, lập tức nhăn nhó khổ sở, vòng tay qua cổ Ngụy Thầm, dụi dụi đầu vào hắn: “Em nóng quá, thầy ơi, em chết mất thôi!”

Quả thực không ổn, bởi vì kỳ ph át tình của cậu đã gần kề. May mắn là Hạ Khai đã được Ngụy Thầm đánh dấu, ít nhất sẽ không bị rò rỉ pheromone lung tung như những Omega chưa bị đánh dấu, nếu không thì cậu đã bị chặn lại ngay trên đường đến đây rồi.

Ngụy Thầm cúi đầu, hôn lên sau tai Hạ Khai. Cậu cắn răng: “Anh an ủi em một chút đi.”

Giữa chừng chỉ nghỉ một tiếng, Hạ Khai không muốn chỉ có một tiếng. Để được nhiều hơn, cậu quyết định nhịn thêm một tiếng nữa, chắc cũng không chết được.

Ngụy Thầm hôn lên đôi mắt ướt át của cậu, bế cậu vào phòng nghỉ, đầu ngón tay đặt sau gáy cậu, nhẹ nhàng ấn xuống. Hắn thật sự muốn lập tức đưa Hạ Khai về, giúp cậu giải tỏa sự khó chịu này.

Hạ Khai không chịu nổi ánh mắt dịu dàng, chất chứa sự say mê ẩn sâu trong tĩnh lặng của hắn. Đuôi cá của cậu nhảy ra, quất quất hai cái: “Em muốn vào bồn tắm.”

Ngụy Thầm đặt cậu vào bồn: “Khai Khai, cố nhịn một lát nào em.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 89: Chương 89



Hạ Khai giận dỗi: “Em tự chơi một mình.”

Nhiệt độ trong phòng tắm được điều chỉnh vừa vặn nhưng khi thân nhiệt của Hạ Khai tăng lên, dù khí hậu có thích hợp đến đâu thì với cậu cũng chẳng khác gì bị nhốt trong lồ ng hấp.

Hạ Khai ngâm mình trong nước nhưng cơ thể vẫn toát mồ hôi, mang theo hương thơm nhàn nhạt của pheromone, mùi sữa ngọt ngào tràn ngập không gian kín.

Nếu lúc này có người mở cửa, họ sẽ thấy một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp đang lăn lộn trong bồn tắm. Chiếc đuôi cá màu bạc xanh ánh lên sắc ngọc trai, kéo dài từ bồn tắm ra đến sàn nhà ướt sũng, vẽ nên một đường cong quyến rũ động lòng người.

Hạ Khai sắp bị chính mình hành hạ đến ngạt thở, đuôi cá không ngừng vỗ xuống mặt đất, khóe mắt đỏ au, một nửa vì nóng, một nửa vì cơ thể không chịu nổi.

Cậu tức tối, không hiểu sao Ngụy Thầm vẫn chưa đến, thầm nghĩ một tiếng đồng hồ đúng là quá dài.

Vậy nên khi Ngụy Thầm kết thúc cuộc họp và quay về phòng nghỉ, vừa thấy dòng nước lan ra từ phòng tắm chảy đến tận sảnh, hắn liền thuận theo hướng dòng nước, dễ dàng đẩy cửa phòng tắm ra.

Người trong phòng hiển nhiên đã đợi đến mất kiên nhẫn. Chiếc đuôi cá ướt sũng màu bạc xanh lặng lẽ phục kích bên cửa như một kẻ săn mồi, ngay khi Ngụy Thầm xuất hiện ngoài cửa, chóp đuôi liền móc lấy chân hắn.

Hạ Khai lười biếng cất tiếng than phiền: "Sao bây giờ anh mới đến vậy?"

Vừa dứt lời, cậu đã rơi vào vòng tay của Ngụy Thầm.

Pheromone của Alpha ào ạt tràn vào cơ thể cậu, khiến từng tế bào như được lấp đầy, mà cũng chính vì sự tiếp xúc thân mật này, thứ cậu khó khăn lắm mới đè nén được lại bắt đầu trỗi dậy, không chút kiêng nể mà quẫy đạp khắp nơi.

Hạ Khai ôm chặt lấy cổ Ngụy Thầm, đầu mũi liên tục cọ qua cọ lại trên khuôn mặt hắn.

"Thầy ơi, em nhớ thầy quá!"

Chiếc đuôi cá không chút ngại ngùng quấn chặt lấy người hắn, đầu đuôi mang theo những giọt nước, lướt nhẹ bên tai hắn đầy nũng nịu.

"Nhớ thầy."

"Nhớ thầy."

"Em nhớ thầy chết mất!"

Những lời nói vang vọng, vừa mạnh mẽ dứt khoát, vừa mang theo sự mềm mại khó tả.

Ngụy Thầm khẽ thở dài, không gì khiến linh hồn hắn rung động hơn là khi chính Omega của mình tỏ ra lệ thuộc vào hắn như thế này.

Hắn cúi đầu hôn lên trán Hạ Khai, chậm rãi men theo sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi cậu, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng đầy trấn an.

Lúc này hắn không dám trêu chọc cậu quá đà, dù sao cũng chưa phải thời điểm thích hợp, mà một không gian chật hẹp như phòng tắm lại càng không phải nơi lý tưởng để họ cuốn vào nhau.

"Khai Khai, chờ một chút nữa nhé."

Chiếc phi thuyền đã được sắp xếp từ trước, hiện đang đợi sẵn trên sân thượng. Ngụy Thầm giơ tay kéo một tấm chăn phủ lên người Hạ Khai, nhưng cậu lại chẳng có ý định thu đuôi cá về, ngang nhiên quấn lấy hắn.

Lúc hắn rời đi, cấp dưới phía sau không một ai dám ngẩng đầu lên. Đến khi Hạ Khai được bế lên phi thuyền, hơi thở cậu dần trở nên nóng bỏng hơn, như những dòng sữa ngọt ngào tràn ngập trong không khí. Cậu vươn người tìm đến môi Ngụy Thầm, mà hắn cũng chậm rãi, chuyên chú mà đáp lại từng chút một.

.

Quản gia đã dọn dẹp lại biệt thự một lượt, đặc biệt thay mới toàn bộ chăn ga trong phòng ngủ của Ngụy Thầm, là màu xanh nhạt mà Hạ Khai thích nhất.

Cậu lập tức nhào lên giường, lăn một vòng trên tấm chăn mềm mại, chiếc đuôi cá quẫy nhẹ, làm ướt cả chăn đệm còn mới tinh.

Ngụy Thầm cúi xuống hôn lên má cậu, pheromone quấn lấy gáy cậu đầy dịu dàng. Hạ Khai lim dim mắt, tựa như đóa hoa lam diễm lệ nở rộ. Vốn dĩ đã bước vào giai đoạn cao trào của kỳ ph át tình, giờ phút này, cậu chỉ có thể mặc cho Ngụy Thầm đưa cậu đến một thế giới khác.

Chiếc đuôi cá nhẹ nhàng lay động rồi hóa thành đôi chân dài, chăn bị xới tung, gối đầu cũng rơi xuống đất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back