Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1130: C1130: Giang trần hiện thân 1



- Là Lăng Bích Nhi, là đệ tử của Đan Kiền Cung.

Lăng Bích Nhi nghe thấy đạo thanh âm này, trong lòng đột nhiên cả kinh.

Tại sao lại là hắn ta?

Lăng Bích Nhi cơ hồ đã cho là tai mình nghe nhầm, người vừa mới lên tiếng không ngờ lại là Uông Kiếm Vũ, cung chủ Uông Kiếm Vũ của Thánh Kiếm cung.

Phản ứng bản năng của võ giả khiến cho Lăng Bích Nhi biết đã xảy ra chuyện.

Thân thể nhoáng lên, lập tức bỏ chạy.

Chỉ là tốc độ của Uông Kiếm Vũ lại cực nhanh, sau ba hô hấp đã đuổi theo, quát:

- Tiểu tiện nhân, chạy đi đâu?

Tốc độ của Lăng Bích Nhi chưa kịp đẩy cao đã bị Uông Kiếm Vũ ngăn lại.

Uông Kiếm Vũ nhe răng cười nói:

- Trốn sao? Tại sao lại không trốn nữa?

Đôi mi thanh tú của Lăng Bích Nhi nhíu lại nói:

- Uông cung chủ, đây là Vạn Tượng cực cảnh, không ngờ ngươi lại vụng trộm tới đây? Ngươi đã phá vỡ quy tắc, ngươi không sợ Thánh Kiếm cung ngươi khiến cho người ta công phẫn sao?

Uông Kiếm Vũ tùy ý cười lớn, trải qua từng biến cố, cảm xúc và tâm tính của Uông Kiếm Vũ trở nên vặn vẹo, thiếu đi khí độ của một tông sư, nhiều thêm mấy phần điên cuồng.

- Công phẫn? Vạn Tượng Cương Vực? Ha ha ha...

Uông Kiếm Vũ cười ha hả nói:

- Công phẫn là cái gì? Hiện tại bản thân bọn chúng còn khó bảo toàn, còn công phẫn cái rắm.

Sắc mặt Lăng Bích Nhi trầm xuống nói:

- Uông cung chủ, ngươi nói câu này là có ý gì?

Uông Kiếm Vũ cười quái dị:

- Có ý gì sao? Rất đơn giản, Vạn Tượng Cương Vực sắp xong đời rồi. Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ta nghe nói ngươi có quan hệ không tệ với Giang Trần, bắt được ngươi còn không phải sẽ khiến cho Giang Trần lộ diện sao?

Lúc này đám người Uông Hàn cũng chậm rãi đi tới, cả đám đều nở nụ cười như có như không. Mà sau lưng Uông Hàn chính là một lão giả có khuôn mặt tiều tụy, nhìn qua vô cùng thần bí.

Lão giả này chỉ đứng đó thế nhưng khiến cho Lăng Bích Nhi có cảm giác muốn sụp đổ.

- Lăng Bích Nhi, không thể tưởng tượng được ngươi lại có ngày rơi vào trong tay Uông mỗ.

Uông Hàn bỗng nhiên cười lớn, muốn cười lớn.

Lại nói, Uông Hàn không phải là không thèm tới mức ch** n**c miếng với Lăng Bích Nhi. Chỉ là hai tông đã đối đầu khiến cho hắn không có cách nào công khai cầu thân với Lăng Bích Nhi.

Nhưng mà trong giấc ngủ đã có vô số lần hắn nằm mơ xuân mộng tới Lăng Bích Nhi.

Hôm nay nhìn thấy Lăng Bích Nhi, vô số cảm xúc b**n th** trong lòng Uông Hàn bộc phát.

- Uông Hàn, ngươi cũng xứng tiến vào Vạn Tượng cực cảnh sao?

Đối với nhân phẩn của Uông Hàn, Lăng Bích Nhi cực kỳ khinh thường, cho nên nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Uông Hàn.

Uông Hàn một lần rồi lại một lần bị Đan Kiền Cung làm nhục, hôm nay lại bị Lăng Bích Nhi khinh bỉ như vậy, trong lòng lập tức tuôn ra một cỗ lửa giận.

Trước khi Đan Kiền Cung ngươi làm nhục ta.

Hiện tại Uông Hàn ta bái cường giả Hoàng cảnh làm sư phụ, tiểu nữu ngươi vẫn còn dám coi rẻ ta?

Hắn dữ tợn cười một tiếng:

- Lăng Bích Nhi, thu hồi chút tính tình kia của ngươi đi. Ở đây không có ai giúp ngươi đâu.

Nói xong Uông Hàn cung kính thi lễ với Cầm Ma tông chủ:

- Sư tôn, nữ nhân này chính là đệ tử Đan Kiền Cung, hơn nữa lại cấu kết làm bậy với Giang Trần. Chỉ cần bắt được nàng ta sẽ không sợ Giang Trần không hiện thân. Hơn nữa đệ tử với Đan Kiền Cung này có ân oán lớn lao, cầu sư tôn giao nàng ta cho đệ tử xử lý.

Hắn rất hiểu đạo tiến thối, biết rõ mọi thứ nên xin chỉ thị Cầm Ma tông chủ một chút.

Quả nhiên lão nhân này nhín thấy Uông Hàn thổi phồng như vậy, trong lòng đối với tên đệ tử tiện nghi là Uông Hàn này càng thêm thưởng thức.

Hắn gật gật đầu nói:

- Tốc chiến tốc thắng, không nên lãng phí thời gian

Lão đầu này cũng biết, Vạn Tượng cực cảnh chỉ có mở ra chín ngày, hiện tại đã là ngày thứ sáu, thời gian không đợi người a.

Mục tiêu lớn nhất lần này chính là đuổi bắt Giang Trần, những thứ khác đều là mây bay, hắn cũng không muốn làm phức tạp mọi chuyện.

Cho nên theo phong cách của lão đầu này, một đường gặp phải thiên tài trong Vạn Tượng cực cảnh hắn chỉ nói một chữ - giết.

Trên đường đi bọn họ gặp phải bảy tám thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực, đều bị hắn hạ lệnh tàn sát, kể cả Niếp Trùng của Đan Kiền Cung cũng bất hạnh ở trong đội ngũ này.

Đương nhiên lão đầu này rất xảo trá, loại chuyện như vậy căn bản hắn sẽ không xuất thủ, đều mệnh lệnh Uông Kiếm Vũ đi làm.

Mỗi khi Uông Kiếm Vũ giết một người hắn sẽ cách Vạn Tượng Cương Vực càng xa, nhất định phải đi theo ôm đùi Bão Cầm tông hắn.

Uông Kiếm Vũ hiển nhiên cũng bị k*ch th*ch sát tính, biết rõ Cầm Ma tông chủ đang thăm dò hắn, thế nhưng hắn vẫn không có một chút do dự nào, gặp một giết một.

Hiển nhiên gần đây Uông Kiếm Vũ phiền muộn vô cùng, vô cùng nghẹn khuất, cho nên khiến cho hắn đối với toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực đều tràn ngập cừu hận.

Một loạt các cảm giác cực đoan tràn ngập cũng cần được giết chóc để hóa giải.

Bởi vì như vậy cho nên trên đường đi gặp phải thiên tài nào trong Vạn Tượng Cương Vực, cơ hồ tất cả đều chết thảm dưới kiếm của Uông Kiếm Vũ.

Lăng Bích Nhi nhìn qua Uông Kiếm Vũ điên cuồng, nhìn qua Uông Hàn đang nịnh nọt, lại nhìn khí chất của lão đầu thâm bất khả trắc kia, trong lòng nàng rối loạn.

Nàng cũng đã gặp rất nhiều trận chiến lớn, thế nhưng không thể nghi ngờ lúc này là trận chiến đột ngột nhất, cũng hung hiểm nhất. Trong lúc nhất thời trong lòng Lăng Bích Nhi xoắn xúy.

Vừa rồi nàng mới kế thừa truyền thừa của Thiều Âm tiền bối, trên người thật ra cũng có một ít phù để chạy trốn. Thậm chí những phù này còn có thể phá vỡ sự trói buộc của cường giả Hoàng cảnh.

Thế nhưng mà đây là ở bên trong Vạn Tượng cực cảnh, nàng không dám bảo đảm loại phù cường đại này có thể tạo ra được bao nhiêu hiệu quả. Hơn nữa trong lòng nàng còn có chút lo lắng, lo lắng cho Giang Trần.

Từ trong lời nói giận dữ của Uông Hàn, mục tiêu chủ yếu chuyến này của hắn chính là Giang Trần sư đệ.

Nghĩ tới đây trong lòng Lăng Bích Nhi lại lâm vào do dự.

Nàng tự hỏi, có phù bảo vệ tính mạng của Thiều Âm tiền bối, bản thân nàng chí ít có sáu bảy thành chạy đi. Nhưng mà hiện tại nếu nàng chạy đi, Giang Trần sư đệ phải làm sao bây giờ?

Lăng Bích Nhi liếc nhìn lão đầu thần bí kia, đại khái cũng có thể đoán ra được, lão nhân này hẳn là một cường giả Hoàng cảnh, so với bất luận một cường giả nào trong Vạn Tượng Cương Vực còn lợi hại hơn rất nhiều.

Coi như nàng vừa đi, nếu như Giang Trần sư đệ gặp phải đám người này thì nên làm cái gì bây giờ?

Mặc dù Lăng Bích Nhi biết Giang Trần lợi hại, cũng biết Giang Trần không tầm thường, thế nhưng lần này gặp phải cường giả Hoàng cảnh, so với bất kỳ đối thủ nào trước đó đều mạnh hơn rất nhiều.

Nàng âm thầm cắn hàm răng ngà, trong lòng Lăng Bích Nhi đã có chủ ý.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1131: C1131: Giang trần hiện thân 2



Bỗng nhiên nàng nhìn về phía lão đầu thần bí kia, nói:

- Tiền bối, vãn bối cũng không biết tiền bối có địa vị gì, vãn bối cũng biết người mạnh mẽ ra sao. Vãn bối có thể làm tù binh của ngươi, thế nhưng xin tiền bối không nên làm tổn thương vãn bối. Người muốn vãn bối làm cái gì vãn bối cũng có thể ngoan ngoãn phối hợp, chỉ cầu tiền bối đừng giao vãn bối cho Uông Hàn. Nếu không cho dù chết vãn bối cũng không chịu nhục.

Trong giọng nói của Lăng Bích Nhi hiện lên vẻ kiên quyết.

Uông Hàn giận tím mặt, quát:

- Lăng Bích Nhi, tới lúc này ngươi còn dám giả bộ làm nữ thần với lão tử sao? Trước kia mọi người nâng ngươi lên, gọi ngươi là nữ nhân. Hiện tại ngươi là tù nhân, lão tử sẽ biến ngươi làm nữ nô.

Cầm Ma tông chủ bỗng nhiên nhíu mày hỏi:

- Uông Hàn, nữ tử này rất quen thuộc với Giang Trần sao? Bắt được nàng ta là Giang Trần nhất định sẽ hiện thân sao?

- Sư tôn, Giang Trần đối với tiện nhân này rất để bụng, đệ tử đoán nhất định hắn ta sẽ hiện thân.

- Được, vậy hãy để nàng ta đi theo chúng ta. Ngươi cũng không cần vội vã làm gì với nàng ta. Tất cả đợi tới sau khi bắt được Giang Trần rồi nói sau.

Mục tiêu hàng đầu của lão đầu này hiển nhiên là Giang Trần, nhìn thấy bộ dáng cho dù chết cũng không chịu nhục của Lăng Bích Nhi, hắn cũng lo lắng nữ tử này quyết liệt, vạn nhất tự sát sẽ không có gì áp chế được Giang Trần kia.

Vạn nhất tiểu tử này trốn đi, ở trong Vạn Tượng cực cảnh này quả thực không nhất định có thể tìm được tiểu tử đó.

Nói xong lão nhân này lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lăng Bích Nhi nói:

- Tiểu cô nương, lão phu có một đống tuổi rồi, cũng không muốn ra tay tàn phá một tiểu cô nương như hoa như ngọc như ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi không phối hợp cho tốt, lão phu không ngại phá giới. Cho dù lão phu không dùng được ngươi, những người ngươi biết này, ta tin rằng bọn chúng sẽ không để ý mà cùng hầu hạ ngươi đâu.

Lão đầu này nói xong cười khặc khặc, vô cùng quái dị.

Lăng Bích Nhi nghe thấy vậy da đầu run lên, trong lòng miễn cưỡng trấn định lại, làm ra vẻ nhu thuận, sợ hãi.

- Tiền bối, ta chỉ cần không bị nhục mà thôi.

- Đi thôi.

Khuôn mặt lão đầu này trầm xuống, hờ hững vung tay lên, sau đó cả đám lại tiến về phía trước.

Trong vùng cực cảnh này, một đám người tiếp tục tìm kiếm, ven đường lại gặp được vài thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, tất cả đều bị Uông Kiếm Vũ không chút do dự g**t ch*t.

Cảnh này càng khiến cho Lăng Bích Nhi giận dữ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.

0 Uông Hàn, tại sao còn chưa gặp được Giang Trần?

Ngữ khí của lão đầu này bắt đầu có chút nôn nóng.

- Sư tôn, tiểu tử kia không phải là người thích tịch mịch. Đệ tử hoài nghi, hắn căn bản không ở trong nội cực cảnh mà đang ở ngoại cảnh cực cảnh.

Uông Hàn đem phỏng đoán trong lòng mình nói ra.

Lão đầu suy nghĩ một lát rồi vung tay nói:

- Đi tới ngoại cảnh cực cảnh.

Trong lòng Lăng Bích Nhi lo lắng, lại có chút khát vọng.

Trong lúc nhất thời tâm nàng loạn như ma. Nàng biết rõ, Giang Trần sư đệ hơn phân nửa ở trong ngoại cảnh cực cảnh. Mặt khác, Lăng Bích Nhi lo lắng đám người này sẽ gây bất lợi cho Giang Trần.

Lại nói nàng có mang theo vài phần tâm lý may mắn, hy vọng khi gặp được Giang Trần, có thể thông qua lực lượng cường đại của phù lật mà Thiều Âm tiền bối lưu lại, thoát khỏi sự đuổi giết của những người này.

Nếu như một mình đi, Lăng Bích Nhi nắm chắc sáu bảy thành.

Một khi hội họp với Giang Trần, muốn hai người cùng bỏ chạy, Lăng Bích Nhi tính đi tính lại, cảm thấy nhiều lắm hai người bọn nàng cũng chỉ có ba bốn thành nắm chắc mà thôi.

Nhưng mà mặc dù chỉ có nắm chắc ba bốn thành, Lăng Bích Nhi cũng nguyện ý đi thử.

Nàng biết rõ nếu như mình không đi, Giang Trần sư đệ sẽ bị đám người kia nhìn chằm chằm vào, phiền toái khi đó sẽ rất lớn. Người Thánh Kiếm cung còn dễ nói, lão giả thần bí kia chính là cường giả Hoàng cảnh, tất cả khó mà nói trước được.

Đừng nói là Giang Trần có ân cứu mạng phụ thân Lăng Bích Nhi nàng, cho dù không có Lăng Bích Nhi cũng không chút do dự làm ra lựa chọn như vậy.

Bởi vì Lăng Bích Nhi đã lớn như vậy mà đây là một nam tử đầu tiên đi vào trong lòng nàng, cũng khiến cho nàng tiếp nhận hoàn toàn.

Trong lòng Lăng Bích Nhi, cho dù là bản thân nàng chịu chết, nàng cũng không muốn nhìn thấy Giang Trần có vấn đề gì.

Chiến đấu bên cạnh hồ nước đã càng ngày càng yếu, chiến đấu đã kéo dài được ba thời thần, hai người đã tới tình trạng kiệt sức, tiếp cận với hấp hối.

Nhưng mà cho dù vậy Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia vẫn không chịu buông tha cho đối thủ của mình, đem thủ đoạn và thần thông của mình không ngừng đánh ra.

Đánh tới khí thế ngất trời, lưỡng bại câu thương.

Cuối cùng, hai người càng lúc càng điên cuồng dùng tới tuyệt chiêu ẩn dấu.

Phanh phanh...

Thân thể hai người ngã sấp xuống cát vàng, tạo thành một cái rãnh dài, giống như một cái rãnh sâu trên một con ruộng, nhìn qua vô cùng bắt mắt.

Hai người đồng thời phun ra một búng máu, hai mắt đều đỏ rực giống như trâu đực, giãy dụa muốn đứng lên. Hiển nhiên vừa rồi ngạnh kháng một lần khiến cho hai người đều nguyên khí đại thương.

- Lâm Hải, tên điên nhà ngươi, nếu như cứ đấu vậy thì chúng ta sẽ phải chết ở nơi này.

Quân Mặc Bạch chửi ầm lên.

Lâm Hải cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi không chết, lão tử sao có thể chết được? Ta là tên điên? Chẳng lẽ một mình ta chiến đấu với ta sao? Ngươi không phải tên điên sao?

Quân Mặc Bạch thở dài nói:

- Vạn nhất hiện tại có một người tới, hai chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.

- Đó cũng là đáng đời ngươi.

Lâm Hải cố lấy sức giãy dụa, nắm lệnh kỳ trong tay còn muốn tiếp tục khua, muốn đánh một kích cuối cùng về phía Quân Mặc Bạch.

||||| Truyện đề cử: Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương |||||

Sắc mặt Quân Mặc Bạch đại biến, nói:

- Tiên điên, ngươi thực sự muốn chết sao?

Lâm Hải nhe răng cười nói:

- Ngươi không chết làm sao lão tử có thể độc chiếm truyền thừa của Phi Vũ đại đế được cơ chứ?

Quân Mặc Bạch đang muốn mở miệng, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng Lâm Hải, giống như nhìn thấy một chuyện khó có thể xảy ra nhất trên Thần Uyên đại lục này.

Lâm Hải cười lạnh một tiếng:

- Tiểu tử, đừng có chơi đùa chiêu này. Muốn làm phân tán sự chú ý của lão tử sao? Ngươi muốn đánh lén lão tử? Chiêu này xưa rồi.

Hiển nhiên Lâm Hải căn bản không tin phía sau mình có thứ gì đó.

Nhưng mà Lâm Hải chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Là tiếng bước chân vô cùng chậm rãi.

Lần này Lâm Hải sợ, hắn vừa nghiêng đầu lại lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi. Người này đang như cười như không nhìn về phía hai người bọn họ.

- Giang Trần... Giang Trần?

Llama Hải giật mình, lại nhìn về phía Quân Mặc Bạch, hiển nhiên trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ ràng quan hệ của hai người này ra sao.

Hắn không biết Giang Trần này liệu có phải lại là một tên nằm vùng của Cửu Dương Thiên Tông hay không. Dù sao thế giới này thật thật giả giả, trước khi thân phận chưa bị vạch trần, ai cũng không thể nói rõ được.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1132: C1132: Tính toán hai người giang trần đắc thủ 1



- Lâm Hải huynh, Quân sư huynh, các ngươi làm gì vậy?

Giang Trần ra vẻ hiếu kỳ, nhìn qua bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người.

Quân Mặc Bạch nhanh chóng nhìn về phía Lâm Hải nháy mắt, rồi giải thích:

- Giang Trần sư đệ, đệ tới vừa lúc. Chúng ta phát hiện ra cung điện truyền thừa này. Lâm Hải này và ta tranh giành nhau tới ta sống ngươi chết. Hiện tại tới lưỡng bại câu thương. May mà sư đệ tới, không phải là người ngoài. Bằng không quả thực hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Lâm Hải nghe xong lập tức hiểu ra, Giang Trần này không phải là đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông. Mà một khắc trước Lâm Hải và Quân Mặc Bạch vẫn đánh nhau ngươi sống ta chết. Giờ phút này hai người lại ăn ý đứng cùng ở một trận doanh.

Nếu không, nếu như để cho Giang Trần biết rõ chân tướng, dùng tình cảnh của hai người bọn họ mà nói, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Lập tức Lâm Hải vỗ vỗ đầu mình một cái rồi nói:

- Là ta hồ đồ. Là ta hồ đồ. Giang Trần huynh đệ, hiện tại người Đan Kiền Cung các ngươi nhiều, truyền thừa này là của các ngươi. Ta chỉ cầu được phân một chén canh mà thôi.

Giang Trần vừa rồi đã nhìn thấy hai người trở mặt, lúc này lại nhìn thấy hai người này diễn một hồi, hơn nữa lại đổi mặt vô cùng nhanh. Nếu không phải hắn đã sớm biết rõ hai người này ra sao thì quả thực sẽ bị hai kẻ này lừa dối.

KHó trách có thể nằm vùng, tốc độ biến đổi sắc mặt không phải tốt bình thường.

- Giang sư đệ, phiền đệ nhanh tới thu lại. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ. Vạn nhất người Đại Thánh đường đuổi tới. Ngay cả một chén canh chúng ta cũng không được phân.

Quân Mặc Bạch cũng giả vờ nói.

Trong lòng Giang Trần âm thầm cười lạnh, hai tên tôn tử này tới lúc này còn muốn chơi lén ta?

- Quân sư huynh đừng vội, Lâm Hải này dám mạo phạm tới người Đan Kiền Cung ta, tiểu đệ diệt hắn trước rồi nói sau.

Giang Trần giả vờ nói.

Lâm Hải nghe vậy trong lòng khẩn trương. Hắn và Quân Mặc Bạch đã đại chiến một hồi, thực lực tiêu hao tới cực hạn, đã là nỏ mạnh hết đà.

Nếu như là thiên tài bình thường khác thì không nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Giang Trần. Đây chính là thiên tài cường hãn mà ngay cả Hạng Tần cũng không thể không cúi đầu a.

Đừng nói là Lâm Hải hắn hiện tại đã làn nỏ mạnh hết đà. Cho dù ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.

Trong lúc nhất thời Lâm Hải biến sắc, nói:

- Giang Trần sư đệ, hai tông ta và ngươi luôn luôn cùng tiến cùng lui. Ta và Quân sư đệ bất quá chỉ tranh giành khí phách mà thôi, không liên quan tới tính mạng a.

Khuôn mặt Giang Trần đen lên, nói:

- Cung điện này nhất định là truyền thừa của cường giả, phân cho ngươi một chén canh không bằng để nó cho một mình Đan Kiền Cung ta.

Lâm Hải vội nói:

- Giang Trần sư đệ, ngươi không muốn phân cho ta một chén canh, vậy thì ta không cần phân nữa.

- Không được, vạn nhất sau khi đi ra ngoài ngươi nói hươu nói vượn, chẳng phải sẽ làm hỏng đại sự của ta sao?

Giang Trần kiên quyết khoát khoát tay nói.

Quân Mặc Bạch bên cạnh vô cùng gấp gáp, nếu như Lâm Hải bị giết, Quân Mặc Bạch hắn chỉ còn có một mình, trong lòng càng thêm chột dạ. Vạn nhất bị Giang Trần nhìn thấu thì hắn càng không có cách nào đối kháng với Giang Trần được nữa.

Hơn nữa nếu như hắn cứ ngồi yên không để ý tới, tùy ý để cho Giang Trần đối phó với Lâm Hải, chỉ sợ Lâm Hải trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp đem chân tướng nói ra, kéo Quân Mặc Bạch hắn cùng xuống nước.

Nghĩ tới đây Quân Mặc Bạch vội hỏi:

- Giang Trần sư đệ, Lâm Hải đã nói như vậy ta thấy không nên đuổi tận giết tuyệt. Dù sao Đan Kiền Cung ta và Bắc Minh tông gần đây có quan hệ vô cùng tốt. Nếu như để cho Bắc Minh tông biết rõ người Đan Kiền Cung chúng ta giết đệ nhất thiên tài của bọn họ, chỉ sợ quan hệ của hai tông lập tức rơi xuống đáy cốc. Đến lúc đó cừu gia của chúng ta không chỉ đơn thuần là một mình Thánh Kiếm cung mà sẽ nhiều thêm một Bắc Minh tông.

Lời này nếu như là bình thường thì vô cùng có đạo lý. Nhưng mà hiện tại nha, Giang Trần nghe vậy không khỏi âm thầm cười lớn. Hai gia hỏa này một người là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, một người là đệ tử Bất Diệt Thiên Đô.

Đến lúc này lại vẫn còn muốn lừa dối hắn.

Giang Trần ra vẻ suy nghĩ một lát, cuối cùng lại nói:

- Đã như vậy trước tiên ta sẽ giúp Quân sư huynh chữa thương. Nơi này có viên đan dược chữa thương, Quân sư huynh ăn vào trước đi.

Giang Trần thuận tay đưa một khỏa đan dược cho Quân Mặc Bạch.

Quân Mặc Bạch là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, trời sinh tính đa nghi, sau khi nhận được đan dược của Giang Trần, trong lúc nhất thời chỉ cầm trên tay, ăn cũng không được không ăn cũng không xong.

Hiển nhiên hắn đối với Giang Trần cũng ôm một tia nghi kỵ, một phương diện khác, hắn lo lắng Giang Trần đã nhìn thấu thân phận của bọn hắn.

Một phương diện khác, cho dù không có nhìn thấu thân phận bọn họ, vạn nhất Giang Trần nhìn thấy cung điện truyền thừa, trong lòng có ý định độc chiếm. Rất có khả năng sẽ làm chuyện tiêu diệt hai bọn họ để độc chiếm truyền thừa.

Giang Trần nhìn thấy Quân Mặc Bạch do dự nói:

- Quân sư huynh, ngươi không tin ta?

Quân Mặc Bạch lập tức nghẹn họng, không tin Giang Trần? Hắn dám nói như vậy sao? Một khi làm cho Giang Trần có cảm giác hắn không tin Giang Trần, nói không chừng ngay lập tức đối phương sẽ trở mặt.

Vẻ mặt hắn tươi cười, nói:

- Không phải không tin sư đệ, chỉ là vừa rồi ta mới phục dụng đan dược chữa thương. Đan dược này quý trọng, lại không cần phải lãng phí. Viên đan dược này trước tiên ta cứ thu lấy, lát nữa lại dùng tiếp.

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:

- Nói chung là không tin ta đúng không?

- Sư đệ, ta và ngươi đều là đồng môn, còn cái gì mà tin hay không? Ta không tin ngươi chẳng lẽ đi tin Lâm Hải của Bắc Minh tông kia? Ở trong Vạn Tượng cực cảnh này, giữa đồng môn chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.

Giang Trần gạt đầu nói:

- Đã như vậy, đan dược này ngươi cứ thu lấy đi. Ta vịn ngươi đứng lên.

Giang Trần đi tới phía trước, vươn tay muốn đỡ Quân Mặc Bạch. Quân Mặc Bạch âm thầm hít sâu một hơi hắn biết rõ đây là cơ hội duy nhất của mình.

Không nắm được cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.

Sát khí nổi lên, Quân Mặc Bạch đã chuẩn bị cho một kích trí mạng. Chỉ chờ Giang Trần tới, thừa dịp Giang Trần không đề phòng, trực tiếp đánh cho Giang Trần một kích trí mạng.

Giang Trần đang muốn vươn tay, bỗng nhiên dừng chân, trong mắt mang theo ý như cười như không.

- Quân sư huynh, còn có việc nữa.

- Cái gì?

Quân Mặc Bạch kinh ngạc hỏi.

- Là thế này, lúc ta ở Huyễn Ba sơn đã từng gặp mấy người. Hình như là đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông, còn có một mập mạp, một đan vương.

- Huyễn Ba sơn, đệ tử Cửu Dương Thiên Tông?

Trong lòng Quân Mặc Bạch chấn động, hỏi:

- Giang Trần sư đệ, việc này tại sao đệ chưa nói?

Giang Trần gãi gãi đầu:

- Lúc ấy ta không muốn đám người tông môn khác hỏi tới hỏi lui, cho nên mới bỏ đi những tin tức này.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1133: C1133: Tính toán hai người giang trần đắc thủ 2



- Ngươi không lầm đó chứ? Ở Huyễn Ba sơn kia người bình thường không vào được. Coi như là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông cũng chưa chắc có thể vào được.

Giang Trần cười cười:

- Có thể là ta nhìn nhầm, nhưng mà trên thân mấy người kia ta thu được một kiện đồ vật.

- Cái gì vậy?

Quân Mặc Bạch hiếu kỳ hỏi.

Giang Trần thuận tay chộp một cái, đem Phá Nguyệt chùy của Tào Tấn ra.

Phá Nguyệt chùy được Giang Trần lấy ra, trong lòng Quân Mặc Bạch co thắt lại. Tuy rằng hắn nằm vùng, thế nhưng đối với chuyện trong Cửu Dương Thiên Tông cũng không xa lạ gì.

Huống chi lúc trước Tào Tấn còn đi Đan Kiền Cung đại náo một hồi, đã từng dùng Phá Nguyệt chùy này công kích qua đại trận hộ sơn của Đan Kiền Cung.

Lúc ấy Quân Mặc Bạch cũng không đi Huyễn Ba sơn mà ở lại trong nội cung Đan Kiền Cung, tự nhiên đối với thứ này không có chút xa lạ gì. Đối với Tào Tấn càng không xa lạ gì.

Giờ phút này hắn nhìn thấy Phá Nguyệt chùy của Tào Tấn lại ở trong tay Giang Trần, trong lúc nhất thời lại có chút ngây người.

Nhưng mà hắn lập tức điều chỉnh được cảm xúc của mình, cố ý kinh ngạc nói:

- Giang Trần sư đệ, ngươi nói Tào Tấn kia có phải là một thanh niên có lông mày màu lam hay không?

Giang Trần gật đầu nói:

- Quân sư huynh, làm sao ngươi biết?

Trong lòng Quân Mặc Bạch lại hung hăng co rúm một hồi, đột nhiên sinh ra sự sợ hãi vô tận. Hắn biết rõ Tào Tấn sư huynh mạnh không ai bì nổi có khả năng đã mất mạng trong tay Giang Trần.

- Giang Trần sư đệ, không được rồi. Thanh niên lông mày màu lam kia chính là thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông, đã từng tới Đan Kiền Cung đại náo. Hắn từng dùng qua cái vũ khí này.

Vẻ mặt Giang Trần đại hỉ, nói:

- Nói như vậy quả là người của Cửu Dương Thiên Tông? Ha ha, quả thực quá tốt.

Quân Mặc Bạch nói:

- Vậy thì... Vậy Tào Tấn kia thế nào rồi?

- Bị ta giết, trên người tiểu tử này có không ít thứ tốt.

Giang Trần làm ra vẻ không thèm để ý.

Quân Mặc Bạch nghe thấy câu này, toàn thân lập tức sởn gai ốc, cảm thấy lạnh lẽo. Ngay lúc đó...

Trong mắt Giang Trần đột nhiên b*n r* một đạo kim quang, không hề có chút dấu hiệu bắn vào trong mắt Quân Mặc Bạch. Bỗng nhiên, Quân Mặc Bạch cảm thấy toàn thân run lên, sau một khắc trong linh hồn hắn giống như xuất hiện một cỗ lực lượng đông cứng mạnh mẽ.

Sau đó máu tươi, kinh mạch, thần thức của hắn, thậm chí còn có cảm giác đông lại.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Toàn thân Quân Mặc Bạch giống như rơi xuống hầm băng, trong lúc đó dường như hắn đã ý thức được điều gì đó. Thế nhưng mà sau một khắc, đạo kim quang thứ hai của Giang Trần lại bắn vào mắt hứn.

Từng đạo rồi lại từng đạo.

Từng đợt từng đợt kim quang không ngừng bắn vào trong mắt Quân Mặc Bạch, lực lượng của Tà Ác kim nhãn không ngừng xâm nhập vào trong đồng tử của Quân Mặc Bạch.

- Giang Trần... Ngươi.

Lúc này Quân Mặc Bạch đã biết rõ mình bị Giang Trần ám toán. Hắn đối với Giang Trần không phải là không có đề phòng.

Thế nhưng mà đề phòng thế nào đi chăng nữa hắn vẫn không đề phòng được chiêu thức này.

Lâm Hải bên kia cũng chớp thời cơ rất nhanh, nhìn thấy Quân Mặc Bạch nói với Giang Trần. Trong lúc nhất thời đã biết rõ Giang Trần đã sớm nhìn rõ thân phận của hai người bọn họ. Lúc này hắn bị dọa cho hồn phi phách tán, muốn nhanh chân chạy trốn.

Thế nhưng mà hắn đã nỏ mạnh hết đà thì làm sao có thể theo kịp tốc độ của Giang Trần. Trong lúc đó hắn chợt phát hiện ra, một mảnh cát vàng trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Mà chuyển thành một thế giới bằng băng, tuyết trắng như tuyết, không thấy tận cùng.

- Giang Trần, ngươi giả heo ăn thịt hổ.

Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói, hắn biết rõ, bản thân mình đã bị ám toán, rơi vào trong trận pháp của Giang Trần.

Giờ phút này hắn cũng đã rõ ràng.

Giang Trần cùng bọn họ nói nhảm lâu như vậy căn bản chỉ để kéo dài thời gian. Chỉ là vì muốn tìm một biện pháp đồng thời chế trụ hai người bọn họ.

Kỳ thực Giang Trần cũng hiểu rõ, nếu như mình tùy tiện động thủ, không nói trước tiên những quân cờ nằm vùng của các tông môn nhất phẩm này có tuyệt chiêu, sát chiêu gì hay không. Nếu như hai tên tiểu tử này quyết tâm chạy trốn, thúc dục phù muốn bỏ chạy, hoặc là dùng các loại thủ đoạn mà nói, sẽ có một chút hy vọng chạy trốn.

Coi như hắn có thể giết được một người trong số đó thì cũng không có cách nào đồng thời g**t ch*t cả hai người.

Cho nên hắn mới lá phải lá trái kéo dài thời gian nói nhảm với đối phương, cho đối phương một ít hi vọng, làm cho hai người này thấy còn có hy vọng ám toán Giang Trần hắn.

Bởi như vậy đối phương nhất định sẽ không nghĩ tới chạy trốn. Dù sao xem tư thế của hai người này hẳn là vô cùng muốn đạt được truyền thừa của Phi Vũ đại đế.

Trong quá trình Giang Trần kéo dài thời gian hắn cũng đồng thời thao túng trận pháp. Trận pháp được khởi động, vây khốn Lâm Hải, mà bản thân hắn thì đánh ra một kích trí mạng với Quân Mặc Bạch.

Tà Ác kim nhãn thi triển ra với Quân Mặc Bạch, muốn tạo thành một kích trí mạng cũng cần phải có một cơ hội. Dưới tình huống bình thường, thần thức phòng ngự của Quân Mặc Bạch đều được triển khai, căn bản không có cách nào xuyên thấu được.

Cho nên Giang Trần mới đem chuyện Tào Tấn nói ra, là vì muốn làm dao động thần thức của Quân Mặc Bạch, làm cho thần thức hắn ta xuất hiện một ít gợn sóng.

Chỉ cần trong lòng Quân Mặc Bạch xuất hiện một ít sợ hãi, Tà Ác kim nhãn có thể thừa dịp xuyên thấu vào.

Quả nhiên, tất cả giống như tính toán từ trước của Giang Trần, thời cơ vừa vặn, Tà Ác kim nhãn xâm nhập thần thức của Quân Mặc Bạch, khi Quân Mặc Bạch phản ứng thì đã muộn rồi.

Liên tục đánh ra vài đạo Tà Ác kim nhãn, hơn nữa bản thân hắn ta sau khi đại chiến đã ở trong trạng thái suy yếu nhất. Cơ hồ không hề phản kháng đã bị Tà Ác kim nhãn chế trụ. Vô số Kim Nguyên chi lực liên tục không ngừng xâm nhập, trong mấy hô hấp đã biến Quân Mặc Bạch thành một pho tượng màu vàng.

Giang Trần nhìn qua Quân Mặc Bạch đã hoàn toàn bị kim loại hóa, đối với thần thông Tà Ác kim nhãn của bản thân mình lại cảm thấy có thêm vài phần tin tưởng.

So với lúc hắn vừa học Tà Ác kim nhãn mà nói, uy lực của môn thần thông này đã tăng lên một mảng lớn.

Sau khi chế trụ Quân Mặc Bạch, Giang Trần cũng nhảy vào trong trận pháp. Hắn dùng trận pháp khống chế, vây khốn Lâm Hải chứ không muốn mượn trận pháp g**t ch*t Lâm Hải. Để cho hắn ta không có cách nào dùng phù lật chạy trốn.

Trong trận pháp tất cả thần thông độn thuật đều không có tác dụng, trừ phi thi triển thần thông Đại Liệt trận hoặc là có vũ khí liệt trận, hiển nhiên Lâm Hải này không có hai thứ đó.

Nhìn thấy Giang Trần nhảy vào trong trận pháp, trong mắt Lâm Hải b*n r* hận ý vô tận, nói:

- Giang Trần, ngươi tuyệt đối không thể nào là đệ tử Đan Kiền Cung, cho tới bây giờ ngươi còn dấu diếm làm cái gì? Nói đi, rốt cuộc ngươi là người nằm vùng của tông môn nhất phẩm nào? Chuyện Phi Vũ đại đế ta nhớ chỉ có Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông biết rõ, chẳng lẽ còn có một tông môn nhất phẩm khác biết rõ? Không ngờ lại che dấu sâu như vậy.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1134: C1134: Thi hài của phi vũ đế 1



Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói. Ngữ khí tràn ngập sự không cam lòng và oán hận.

Chuyện cho tới bây giờ Lâm Hải có suy nghĩ này cũng coi như hợp lý.

Dù sao trong phạm vi của Vạn Tượng cực cảnh không có khả năng có yêu nghiệt như vậy, giết đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông? Còn khiến cho Quân Mặc Bạch và Lâm Hải hắn vào tròng.

Lâm Hải tuyệt đối không tin, thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực sẽ làm được một bước này.

Trong Vạn Tượng Cương Vực, thực lực của Hạng Tần là siêu quần nhất, đây là thiên tài bản thổ mạnh nhất Vạn Tượng Cương Vực. Nhưng coi như đứng trước thiên tài mạnh nhất này, Lâm Hải tự tin hắn và Quân Mặc Bạch đều có biện pháp đối phó.

Về phần loại cường giả cấp bậc như Giang Trần, so với Lâm Hải hắn và Quân Mặc Bạch còn lợi hại hơn nhiều. Coi như Hạng Tần gặp phải Tào Tấn cũng chỉ có thể bị nghiền nát.

Mà Giang Trần này thậm chí ngay cả Tào Tấn còn có thể đánh chết.

Giang Trần này chẳng lẽ là thiên tài cao cấp nhất trong tông môn nhất phẩm? Cường giả Hoàng cảnh?

Trong đầu Lâm Hải tràn ngập sự nghi vấn, muốn từ trong miệng Giang Trần nhận được đáp án.

Giang Trần lạnh nhạt cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Hải.

- Lâm Hải sư huynh, không ngờ ngươi cũng che dấu rất sâu a.

Ngữ khí của Giang Trần vẫn ung dung.

- Giang Trần, ngươi đừng giả mù sa mưa. Ngươi đừng nói với ta ngươi không phải là người của tông môn nhất phẩm khác nằm vùng trong Vạn Tượng Cương Vực.

Lâm Hải cả giận nói.

- Ta có phải là người nằm vùng hay không ngươi cũng không cần quan tâm. Phi Vũ đại đế rốt cuộc có vật gì hấp dẫn tông môn nhất phẩm của các ngươi? Hơn nữa hơn ngàn năm qua kiên trì không ngừng? Thậm chí không tiếc phái ra kẻ nằm vùng rồi bố trí.

Lâm Hải nhướng mày nói:

- Ngươi không biết?

Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:

- Ta không biết, thế nhưng nghe hai người các ngươi đối thoại, ít nhiều ta cũng suy đoán ra một điểm. Ngươi tự mình thành khẩn hay là để ta cạy miệng ngươi?

Lâm Hải cười ha hả nói:

- Chủ động thành khẩn? Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô ta cho dù cận kề cái chết cũng không chịu nhục. Giang Trần, nếu như không phải tên ngu Quân Mặc Bạch này và ta lưỡng bại câu thương, ta phải sợ ngươi sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:

- Nói như vậy ngươi định ngoan cố chống lại sao?

Sắc mặt Lâm Hải trầm xuống nói:

- Hừ, ngươi muốn giết ta cũng phải trả một cái giá lớn.

- Thật sao?

Giang Trần cũng không nói nhảm, tràng hạt run lên, một võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh cùng với ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh đã đem Lâm Hải vây qunah.

Lâm Hải biến sắc:

- Giang Trần, ngươi chỉ biết dùng ngoại vật thôi sao? Có gan ta và ngươi chiến một trận?

- Chính diện chiến một trận sao? Ta sợ bẩn tay chân ta.

Giang Trần không muốn lãng phí thời gian, thúc dục võ sĩ kim giáp điên cuồng đánh về phía Lâm Hải. Lâm Hải vốn đã là nỏ mạnh hết đà, mà những võ sĩ kim giáp này có ưu thế lớn nhất chính là không sợ chết. Không bao lâu lập tức đánh ngã Lâm Hải.

Giang Trần đi tới phía trước, nhìn qua Lâm Hải đã suy yếu, hơi thở mỏng manh, nhanh chóng nhặt lệnh kỳ trong tay Lâm Hải. Đây là một món bảo vật, trước đó Giang Trần đã cảm thấy lệnh kỳ này không tầm thường. Bất kể là lực phòng ngự hay là công kích đều phi thường mạnh mẽ.

Lâm Hải cũng dựa vào lệnh kỳ này mà trong lúc đối kháng với Quân Mặc Bạch nhiều lần từ thế thua chuyển thành thế hòa.

Trừ lệnh kỳ ra, nhẫn trữ vật của Lâm Hải Giang Trần cũng không chút khách khí thu lại. Còn có nhẫn trữ vật của Quân Mặc Bạch, Giang Trần cũng thu toàn bộ.

Vì bắt hai người này đã phí một ít công phu, Giang Trần không muốn trì hoãn thời gian. Hắn đi tới trước cung điện trong hồ nước, nhìn vào tòa cung điện nguy nga này, Giang Trần cũng không dám chủ quan.

Dù sao hồ nước màu xanh lá cây này có tính ăn mòn rất mạnh. Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia cũng kiêng kỵ cực kỳ.

Tuy rằng Giang Trần tuy luyện Thần Ma cửu biến kim thân, thế nhưng hắn cũng không muốn dùng kim thân của mình đi đối đầu với nước có tính ăn mòn cực mạnh trong hồ nước màu xanh này.

Cho nên hắn đem lệnh kỳ của Lâm Hải huy động, bảo vệ bản thân.

Giang Trần biết rõ động phủ này tuyệt đối không phải là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh, hơn phẩn nửa là động phủ không gian tùy thân có thể mang theo.

Động thủ bình thường muốn mang theo nhất định phải luyện hóa.

Mà muốn luyện hóa động phủ này phải tìm được đầu mối hạch tâm của động phủ, chỉ có nắm giữ hạch tâm của động phủ thì mới có thể chính thức khống chế động phủ loại này.

Nếu như là cường giả khác trong Thần Uyên đại lúc có lẽ sẽ bị cung điện này mê hoặc, cho rằng đây là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh.

Thế nhưng Giang Trần có kiến thức kiếp trước, tự nhiên sẽ không bị cái cung điện này mê hoặc.

Vạn Tượng cực cảnh là nơi có năng lượng sinh mạng yếu nhược như vậy, không có ai nhàm chán lại tới nơi này kiến tạo một tòa cung điện như thế này. Mà nơi này cũng không thích hợp cho việc khai tông lập phái.

Lâm Hải và Quân Mặc Bạch kia dường như cũng thông qua bí pháp nào đó mới có thể định vị được ấn ký thần thức trên người Phi Vũ đại đế.

Đương nhiên lại ấn ký định vị này có một khoảng cách nhất định nào đó. Nếu như không có tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, hoặc là không có tới gần nơi này, nhất định sẽ không định vị được nó.

Nếu không Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia sẽ không như vậy, dường như tông môn bọn họ đã tìm kiếm Phi Vũ đại đế hơn ngàn ăm, thế nhưng vẫn không tìm thấy.

Tăng thêm lại có rất nhiều điều kiêng kỵ cho nên không thể gióng trống khua chiêng tiến hành tìm trong Vạn Tượng Cương Vực. Cho nên mới không thể không áp dục phương thức này tìm kiếm nơi hạ lạc của Phi Vũ đại đế.

Giang Trần suy đoán:

- Phi Vũ đại đế này chạy trốn tới nơi như thế này nhất định là tránh né sự đuổi giết của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô. Như vậy ở giữa tòa cung điện này có lẽ sẽ tồn tại rất nhiều cơ quan. Nếu như ta tùy tiện xâm nhập nói không chừng sẽ bị công kích.

Đứng ở góc độ của Phi Vũ đại đế mà nói, hắn hoàn toàn có lý do bố trí các loại bẫy rập.

Dù sao bị đuổi giết lâu như vậy, ai cũng không muốn truyền thừa của bản thân mình bị cừu nhân sảng khoái đoạt lấy.s

Sau khi tiến vào cung điện, Giang Trần cẩn thận từng tí một.

Cung điện này không lớn nhưng mà sau khi đi vào lại có động thiên khác.

- Quả nhiên là đại thủ bút, cường giả cấp bậc Phong hào Đại đế nhất định không có khả năng luyện chế ra loại động phủ không gian này. Xem ra nếu như nơi này thực sự có quan hệ với Phi Vũ đại đế thì nhất định cung điện này không phải tự mình Phi Vũ đại đế luyện chế.

Giang Trần suy đoán, có lẽ vị Phi Vũ đại đế này cũng chỉ trong lúc vô tình đạt được truyền thừa thượng cổ, lại kinh động tới người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị hai tông đuổi giết.

Giang Trần đi trên thềm đá của cung điện, thần thức triển khai, đề phòng tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

Điều khiến cho Giang Trần thực sự không ngờ chính là những công kích và cơ quan mà hắn đoán trước cũng không có xuất hiện. Thậm chí hắn đi thẳng qua cung điện mà không xúc động bất kỳ cấm chế nào.
 
Back
Top Bottom