Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 1125: C1125: Tiến vào vạn tượng cực cảnh 1



Khuôn mặt âm trầm của Lãnh tông chủ Trúc Tiết tông kia lúc này cũng mỉm cười nói:

- Chư vị, hiện tại không còn ai nói được gì nữa đúng không? Bên này đành giao cho chư vị vậy.

Nói xong Lãnh tông chủ điểm người nhắm về phía Đông Nam chạy đi.

Cầm Ma tông chủ nhìn thấy Lãnh tông chủ rời khỏi, trong lòng mừng thầm, không tỏ vẻ một chút nào mà đi về phía trước nói:

- Hình tông chủ, Giao tông chủ, bên trong Vạn Tượng cực cảnh kia còn có một ít chuột nhắt, chúng ta phụng mệnh tới đây hốt trọn một mẻ a.

Hình tông chủ mặc áo bào đen kia khoát tay nói:

- Không cần a. Vạn Tượng cực cảnh kia nghe nói là địa phương niết bàn, không khí trầm lặng, năng lượng sinh mạng cực kỳ yếu ớt. Cường giả Hoàng cảnh chúng ta đi vào chỉ sợ sẽ bị tử khí bên trong xâm nhập. Ta cũng không muốn đi vào đó.

Vạn Tượng cực cảnh chính là địa phương niết bàn của cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là Đế cấp, quả thực ẩn chứa tử khí vô cùng. Đối với người sống mà nói, nhất là cường giả Hoàng cảnh, bên trong có một loại lực cắn trả vô cùng mạnh.

Hơn nữa năng lượng sinh mệnh bên trong cực kỳ yếu, cường giả Hoàng cảnh đi vào quả thực có chút bất tiện. Thậm chí khả năng bọn họ bị tử khí thôn phệ còn lớn hơn nhiều cường giả Thánh Cảnh.

Cường giả không tới cấp bậc Thánh Cảnh, năng lượng sinh mệnh tiêu hao không bằng cường giả Hoàng cảnh, cho nên lực hấp dẫn đối với lực tử khí cũng không bằng cường giả Hoàng cảnh.

Cho nên bình thường không phải là lúc vô cùng quan trọng, cường giả Hoàng cảnh sẽ không quá nguyện ý tiến vào nơi niết bàn giống như Vạn Tượng cực cảnh này.

Nhưng mà Cầm Ma tông chủ đã biết tình báo của Uông Hàn, biết rõ Giang Trần ở trong Vạn Tượng cực cảnh, cho dù có phong hiểm, hắn cũng không bỏ qua một cơ hội như vậy.

Đây là cơ hội duy nhất của Bão Cầm tông hắn, bắt được Giang Trần, bất kể là cướp dược những truyền thừa của Giang Trần kia hay là vẫn đem hắn ta hiến cho bệ hạ, đều là một cái công lao lớn.

Nếu như làm tốt chuyện này, đây là cơ hội tuyệt hảo cho Bão Cầm tông hắn tấn chức lên tông môn tam phẩm.

Đây gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm.

- Giao tông chủ, ngươi thấy thế nào?

Giao tông chủ của Kim Phù tông cân nhắc một lát, vẫn lắc đầu nói:

- Ta thấy không cần. Cầm Ma đạo huynh, chẳng lẽ...

Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt gật đầu nói:

- Bệ hạ đã nhắn nhủ, nhất định phải có người đi hoàn thành. Cho dù lão phu có gặp nguy hiểm thi cũng phải làm.

Lời nói hiên ngang lẫm liệt khiến cho hai tông chủ của Kim Phù tông và Kỳ Thiên tông trong lúc nhất thời không rõ lão nhân này đang nghĩ gì.

Bọn họ không tin lão nhân này vĩ đại như vậy, nhất định là có bí mật mà không muốn ai biết được.

Nhưng mà loại địa phương như niết bàn này, quả thực bọn họ không muốn đi. Đây chỉ là nơi mấy người trẻ thí luyện mà thôi. Chẳng lẽ Cầm Ma tông chủ cảm thấy hứng thú đối với những người trẻ tuổi kia? Muốn nhận một đám thiên tài trẻ tuổi?

Mặc dù chuyện này có chút hấp dẫn, thế nhưng hai tông chủ này hiển nhiên không muốn làm một ít chuyện nguy hiểm như vậy.

Bọn họ cảm thấy, có lẽ mục tiêu của Cầm Ma tông chủ là muốn đạt được một ít truyền thừa trong Vạn Tượng cực cảnh. Dù sao người có thể niết bàn trong những nơi thế này đều là cường giả Hoàng cảnh, thậm chí còn có cường giả Đế cảnh.

Chỉ là trong lịch sử của Vạn Tượng Cương Vực, cường giả Đế cấp cũng rải rác, nào có vận khí tốt tới mức nhận được truyền thừa của cường giả Đế cảnh như vậy.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tông chủ hai tông này vẫn quyết định không đi.

Cầm Ma tông chủ dẫn một vòng lớn như vậy kỳ thực là muốn một mình đi vào. Nhìn thấy hai tông chủ này không muốn đi, trong lòng hắn như mở cờ.

- Đã như vậy lão phu dẫn theo tên đệ tử mới thu này, còn có đám người quy hàng lão phu đi một chuyến vào trong Vạn Tượng cực cảnh. Đại quân Bão Cầm tông ta vẫn để ở bên ngoài, giết hết những kẻ dám chống cự.

Nói xong Cầm Ma tông chủ vẫy tay một cái, Phó tông chủ Bão Cầm tông đi tới.

- Lão nhị, ở đây tạm thời giao cho ngươi. Nhớ kỹ trảm thảo trừ căn, đừng cho những người này có một cơ hội còn sống sót đi ra ngoài.

- Hình tông chủ, Giao tông chủ, có nhị vị tọa trấn ta cũng yên tâm.

- Cầm Ma đạo huynh yên tâm đi, hai người chúng ta dù gì cũng là Hoàng cảnh. Đám người Vạn Tượng Cương Vực này cao nhất cũng chỉ là Thánh Cảnh cửu trọng. Không cần chúng ta ra tay thì tuyệt đối cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Được, tất cả nên cẩn thận. Không nên khinh địch.

Cầm Ma tông chủ vẫy tay một cái, nói với đám người Uông Kiếm Vũ:

- Các ngươi dẫn đường đi.

Sáu người Uông Kiếm Vũ dẫn đường, hiện tại địa vị của bọn họ không bằng Uông Hàn, tự nhiên chỉ có thể dẫn đường phía trước. Uông Hàn thì đi theo Cầm Ma tông chủ, bộ dáng ân cần hầu hạ sư tôn.

Không thể không nói, Uông Hàn này cực kỳ am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, trước kia lúc ở Thánh Kiếm cung, bộ dáng mắt cao hơn đầu. Hiện tại bái nhập vào làm môn hạ của Bão Cầm tông, không ngờ lại bày ra bộ dáng giống như nô tài, quả thực khiến cho người ta nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn thấy người Thánh Kiếm cung dẫn đường tới Vạn Tượng cực cảnh, người những tông môn khác càng chửi ầm lên.

- Uông Kiếm Vũ, lão hỗn đản nhà ngươi sẽ chết không yên thân đâu.

- Thánh Kiếm cung các ngươi nhất định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

- Uông Hàn, tiểu vương bát đản nhà ngươi, ngươi nhận giặc làm cha, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt.

Những người này thực sự không có cách nào bình tĩnh được nữa. Vạn Tượng cực cảnh, bên trong là thiên tài đỉnh cấp của các tông môn. Cầm Ma tông chủ này có thực lực vô địch, một khi đi vào, hơn trăm người bên trong chỉ sợ không có một ai may mắn thoát khỏi.

Đám người bọn họ đều đã định tử chiến một lần, thế nhưng chung quy bọn họ vẫn còn có một chút hy vọng.

Điểm hy vọng này chính là những thiên tài trẻ tuổi trong Vạn Tượng cực cảnh.

Chỉ cần đám thiên tài trẻ tuổi này không vẫn lạc, Vạn Tượng Cương Vực sẽ còn có cơ hội.

Hiện tại đám hỗn đản Uông Hàn, Thánh Kiếm cung này hiển nhiên muốn tới rút củi dưới đáy nồi, đem tương lai của Vạn Tượng Cương Vực chặt đứt toàn bộ.

Cái danh phản đồ này đã bị bọn chúng làm trọn vẹn.

Chỉ là bọn họ bị bao vây, cho dù muốn đi ra ngăn cản cũng không ngăn cản được. HUống chi thực lực của Cầm Ma tông chủ kia vô cùng cường hãn. Vừa rồi chỉ tùy tiện đàn một khúc Thập diện mai phục, chỉ một cái giơ tay nhấc chân đã tiêu diệt hơn hai trăm người. Cường giả Hoàng cảnh tam trọng như vậy quả thực khiến cho đám người Vạn Tượng Cương Vực cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Hạng Vấn Thiên luôn vận sức chờ phát động lúc này không giận mà còn vui, hắn truyền âm cho ba đại tộc trưởng khác, nói:

- Ba vị hiền đệ, Vạn Tượng cực cảnh có lực bài xích với cường giả Hoàng cảnh. Lão nhân này đi vào chưa hẳn đã được như cá gặp nước. Lão nhân này rời khỏi đây đối với chúng ta là một lần cơ hội. Hy vọng phá vòng vây của chúng ta vốn chỉ có ba bốn thành. Hiện tại lão phu cảm thấy chí ít có bảy thành nắm chắc. Các ngươi chuẩn bị cho tốt, nghe ta hiệu lệnh, mang theo đội ngũ của mình, triệu tập lực lượng đồ đằng, tập hợp tại người ta, ta sẽ mở ra đường máu.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1126: C1126: Tiến vào vạn tượng cực cảnh 2



Lại nói, sau khi Giang Trần tiến vào ngoại cảnh cực cảnh dã dừng lại hai ngày, thời gian chín ngày đã trôi qua được một nửa. Nhưng mà cho tới bây giờ trừ việc quanh quẩn ở bên ngoài ra hắn chưa thu hoạch được cái gì.

Nhất là ở trong ngoại cảnh cực cảnh tràn ngập cát vàng, hoàn toàn chính là một nơi cằn cỗi, truyền thừa gì đó hoàn toàn không có một chút bóng dáng nào.

Điểm chết người nhất chính là ngoại cảnh cực cảnh này có năng lượng sinh mệnh cực kỳ yếu ớt. Giang Trần cũng phải dựa vào một ít đan dược của mình mới có thể bảo đảm cơ năng tính mạng bình thường.

Loại tình huống này hiển nhiên hắn không có cách nào xuất động Phệ Kim thử nhất tộc đi tìm kiếm.

Nếu không mà nói dựa vào ưu thế số lượng của Phệ Kim thử nhất tộc, nếu như lúc này dùng được là tốt nhất.

- Ngoại cảnh cực cảnh này chẳng lẽ chỉ là hư danh hay sao? Có lẽ trừ ta ra, những người khác căn bản không có ai tiến vào đây a.

Trong lòng Giang Trần nghĩ vậy, đột nhiên trong thần thức của Giang Trần xuất hiện một ít chấn động.

Tia chấn động này vô cùng yếu ớt, nhưng mà Giang Trần lại cảm nhận được rõ ràng.

Hắn lập tức thu liễm thần thức của mình, Giang Trần nhờ địa hình tràn ngập cát vàng, thân thể biến mất. Không bao lâu sau, khu vực nơi Giang Trần vừa đứng có một đạo thân ảnh chạy như bay tới.

Đạo thân ảnh này cũng không có dừng lại mà lập tức đi ngang qua, hiển nhiên cũng không để ý tới Giang Trần.

Giang Trần đợi người này đi xa, tính toán khoảng cách có lẽ đã an toàn, hắn đang định từ trong chỗ tốt đi ra thì đột nhiên từ phía xa lại có một đạo thân ảnh dùng tốc độ rất nhanh đuổi theo.

Đạo thân ảnh này dường như đang truy tung cái gì đó.

Khí tức trên người đạo thân ảnh này chấn động, cũng được áp chế vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà Giang Trần lại có thể nắm bắt được một ít, không ngờ lại là thiên tài số hai của Đan Kiền Cung, Quân Mặc Bạch.

Trong lòng Giang Trần khẽ động:

- Là hắn? Cung chủ bảo ta chú ý tiểu tử này. Rốt cuộc Quân Mặc Bạch này có chỗ nào cổ quái?

Trong lòng Giang Trần hiếu kỳ, đợi sau khi Quân Mặc Bạch rời đi xa, Giang Trần mới từ trong chỗ tối đi ra, trong lòng âm thầm suy nghĩ:

- Liên tục hai người, không ngờ đều tiến vào trong ngoại cảnh cực cảnh, trừ Quân Mặc Bạch ra, người còn lại là ai.

Theo lẽ thường mà nói, thiên tài bình thường tiến vào ngoại cảnh cực cảnh tìm kiếm cơ duyên là chuyện bình thường.

Thế nhưng mà biết rõ bên trong ngoại cảnh cực cảnh cằn cỗi như vậy mà lại vội vã chạy đi như thế, cũng không chỉ đơn giản là tìm kiếm cơ duyên.

Giang Trần hoài nghi bên trong có một ít chuyện mà hắn không biết.

Cho nên hắn quyết định cũng đi theo xem xét, cho dù là cái gì, cho dù không chiếm được thì nhìn vào Quân Mặc Bạch cũng tốt. Nhìn xem tiểu tử này có phải đang giở trò quỷ gì không.

Coi như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Năng lực truy tung của Giang Trần tuyệt đối là siêu cường. Bằng vào thần thức cường đại, tuy rằng khí tức của Quân Mặc Bạch bị che dấu vô cùng tốt, thế nhưng dù ít dù nhiều vẫn lưu lại một chút ít.

Kể từ đó người nọ truy tung người kia.

Giang Trần lại phát hiện ra sau khi đuổi theo dấu vết của Quân Mặc Bạch lại tới gần một hồ nước.

Hồ nước bình thường màu nước đều là xanh da trời, hoặc là màu xanh biếc.

Thế nhưng mà cái hồ nước này lại là màu xanh lá cây, thậm chí còn gần như màu đen. Diện tích của hồ nước này vô cùng lớn, một hồ nước lớn màu xanh sẫm, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ cổ quái.

Lúc này Giang Trần nhìn thấy Quân Mặc Bạch kia đã dừng lại.

Giang Trần không dám tới quá gần mà chậm rãi di chuyển dưới nền dất, không ngừng tới gần.

Lúc này Quân Mặc Bạch đứng ở bên cạnh hồ nước, trong tay có một đồ vật giống như là một chiếc nhẫn, không ngừng vuốt vuốt, dường như đang dùng chiếc nhẫn kia cảm ứng gì đó.

Trong lúc đó, sắc mặt của Quân Mặc Bạch trầm xuống.

Bởi vì đối diện hồ nước có một thân ảnh đang lạnh lùng theo dõi hắn, chính là Lâm Hải của Bắc Minh tông.

- Quân Mặc Bạch, ngươi tới nơi này làm gì?

Lâm Hải mặt đen lên, nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Bạch, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo ý tứ cảnh giác nồng đậm.

Quân Mặc Bạch trước đó là đuổi theo đối phương mà tới, nhìn thấy Lâm Hải xuất hiệ, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cười nhạt nói:

- Bài danh của ngươi ở trong luận võ cũng không cao hơn ta, ngươi có thể tới đây sao ta không thể tới?

Quân Mặc Bạch ở trong luận võ đại điển đi tới tứ cường, mà xếp hạng của Lâm Hải quả thực thấp hơn hắn.

- Hừ, ta khuyên ngươi nên lập tức rời khỏi đây.

Ngữ khí của Lâm Hải lạnh nhạt vô cùng.

Quân Mặc Bạch nhịn không được mà cười lớn nói:

- Nực cười, ta rời khỏi? Tại sao ta phải rời khỏi đây mà không phải là ngươi?

Sắc mặt Lâm Hải trầm xuống nói:

- Quân Mặc Bạch, nể mặt Đan Kiền Cung và Bắc Minh tông có quan hệ không tồi, ta sẽ để cho ngươi một chút mặt mũi. Ngươi thực sự cho rằng ngươi không rời khỏi đây ta sẽ không có cách nào đuổi ngươi đi được sao?

Quân Mặc Bạch nhẹ nhàng cười nói:

- Lâm Hải, đến lúc này ngươi đừng có giả mù sa mưa nữa. Ngươi thực sự là đệ tử Bắc Minh tông sao?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Hải đột nhiên biến đổi.

Mà Giang Trần ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó đột nhiên chấn động.

Có ý gì? Lâm Hải này là thiên tài số một của Bắc Minh tông, chẳng lẽ cũng là kẻ nằm vùng?

Hơn nữa ngữ khí của Quân Mặc Bạch như vậy, ý tứ bên trong rất rõ ràng, Quân Mặc Bạch hắn cũng không phải là đệ tử của Đan Kiền Cung.

Trong lúc nhất thời Giang Trần cảm thấy bi ai cho Vạn Tượng Cương Vực.

Thoạt nhìn Vạn Tượng Cương Vực nhìn như bền chắc như thép, thế nhưng không ngờ lại bị xâm nhập tới nước này.

Tất cả các đại tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực rốt cuộc có bao nhiêu con cờ bên ngoài được xếp vào?

Nhưng mà Lâm Hải hiển nhiên không tính thừa nhận một cách thống khoái, sau khi kinh ngạc, hắn liên tục cười lạnh:

- Ta không biết ngươi đang muốn nói cái gì? Quân Mặc Bạch, lăn hay là không lăn, Lâm mỗ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Kiên nhẫn của Lâm Hải dường như có hạn, trực tiếp xé rách da mặt.

- Lăn?

Ngữ khí của Quân Mặc Bạch vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn nói:

- Ngươi muốn lăn hiện tại cũng không có cơ hội. Lâm Hải, nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là đệ tử của Bất Diệt Thiên Đô a?

Bất Diệt Thiên Đô?

Trong lòng Giang Trần trầm xuống, mấy năm này hắn đối với Thần Uyên đại lục cũng có một ít lý giải. Mấy năm trước trong quyển sách mà Hoàng Nhi đưa cho hắn có một ít ghi chép về Thần Uyên đại lục. Khiến cho hắn đối với Thần Uyên đại lục có lý giải toàn diện.

Hắn biết rõ Bất Diệt Thiên Đô cũng là một trong những tông môn nhất phẩm, cũng là cự đầu một phương trong Bát vực.

Thực lực so với Cửu Dương Thiên Tông cũng không chênh lệch là bao.

Đầu Giang Trần như trương phình lên, hắn vẫn cho rằng chỉ có một mình Cửu Dương Thiên Tông nhúng tay vào Vạn Tượng Cương Vực. Hiện tại xem ra tất cả người trong Vạn Tượng Cương Vực đều quá ngây thơ.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1127: C1127: Phi vũ đại đế cung điện thần bí 1



Vạn Tượng Cương Vực này quả thực chính là một miếng bánh thơm ngon a.

Thế nhưng mà rốt cuộc Vạn Tượng Cương Vực này có gì hấp dẫn tới vậy?

Kỳ thực Giang Trần nghĩ mãi mà cũng không thể nào hiểu rõ được.

Dược viên thượng cổ trên Huyễn Ba sơn? Nơi đó tuy rằng có một chút linh dược Thiên cấp, thế nhưng mà hiển nhiên còn chưa đủ để cho tông môn nhất phẩm bố trí vài thập niên a.

Truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái?

Bên ngoài cũng không biết a. Tuy rằng Đan Tiêu cổ phái quả thực so với tông môn nhất phẩm hiện tại còn cường đại hơn không ít, thế nhưng mà Đan Tiêu cổ phái ở thời kỳ thượng cổ cũng không phải là tông môn thượng cổ mạnh nhất.

Lại nói, truyền thừa của Đan Tiểu cổ phái hiển nhiên bên ngoài cũng không quá rõ ràng. Nếu thực sự biết có truyền thừa của một tông môn thượng cổ như vậy thì chỉ sợ đám tông môn nhất phẩm kia đã trực tiếp xông tới, mà không cần phải bố trí những quân cờ như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Trần vẫn không thể nào lý giải được.

Nhất định có nguyên nhân nào mà hắn không biết, hơn nữa nguyên nhân này không thể gióng trống khua chiêng, cho nên mới phải dùng loại phương thức xâm nhập vào bên trong các tông môn như vậy.

Trong mắt Lâm Hải hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Bạch nói:

- Nói như vậy ngươi là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông?

Giữa hai người đề phòng lẫn nhau, nhìn chằm chằm vào nhau, nhất thời bầu không khí thoáng cái trở thành giương cung bạt kiếm.

hiển nhiên sau khi xé rách thân phận, cũng đã biết ý đồ tới của đối phương, cũng hiểu đây là cục diện không chết không thôi.

- Nói đi, muốn giải quyết thế nào?

Sau khi xé rách da mặt, Lâm Hải cũng trấn định lại, ngữ khí trở nên thong dong mà bình tĩnh.

Quân Mặc Bạch cười nhạt nói:

- Rất đơn giản, ngươi chết.

Lâm Hải chẳng những không giận mà còn cười cười nói:

- Tiểu tử, xem ra ngươi thực sự là đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông, phong cách ngang ngược đều được truyền từ trên xuống, cha truyền con nối a.

- Ngươi biết là tốt rồi.

Quân Mặc Bạch cười nhạt một tiếng nói:

- Tất cả đều là người thông minh, ngươi có thể tìm thấy nơi này chứng minh ý đồ của chúng ta khi tới đây đều giống nhau.

Lâm Hải cười ha hả nói:

- Nói như vậy ngươi cũng vì truyền thừa của Phi Vũ Đại Đế mà tới?

Phi Vũ Đại Đế?

Giang Trần nghe cái tên này lại cảm thấy mơ hồ. Mặc dù hắn có chút lý giải về Thần Uyên đại lục, thế nhưng tên tuổi của Phi Vũ Đại Đế này quả thực hắn chưa từng nghe qua.

- Truyền thừa?

Quân Mặc Bạch nở nụ cười quái dị nói:

- Lâm Hải, nếu như ngươi muốn nhận được truyền thừa của hắn thì chúng ta không cần phải ngươi sống ta chết. Truyền thừa võ đạo của hắn toàn bộ đều cho ngươi. Ta chỉ muốn một ít đồ vật trên người hắn mà thôi.

- Ngươi nằm mơ sao?

Lâm Hải cười lạnh nói:

- Ta chỉ thăm dò ngươi một chút, không ngờ ngươi lại nói toạc ra như vậy.

Hai người này đấu khẩu với nhau, thế nhưng Giang Trần lại cái hiểu cái không.

Nhưng mà hắn vẫn suy đoán đại khái được một chút, hai người này không ngờ lại truy tìm một Đại đế, mà vị Đại Đế này gọi là Phi Vũ đại đế.

- Lâm hải, không cần phải làm ra vẻ. Ngàn năm trước cự đầu hai tông chúng ta đều đuổi giết Phi Vũ Đại Đế, lại để cho hắn đào thoát. Đồng thời cũng biết hắn trốn vào trong Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng không có ai biết rõ hắn trốn ở nơi nào. Không ngờ được hắn lại trốn ở trong nơi niết bàn gọi là Vạn Tượng cực cảnh này, quả nhiên khiến cho người ta thổn thức a.

Quân Mặc Bạch nói xong, lại sờ sờ chiếc nhẫn trong tay, nói:

- Lâm Hải, ngươi nhất định cũng có ấn ký truy tung của Bất Diệt Thiên Đô, cho nên sau khi tiến vào ngoại cảnh cực cảnh mới có thể cảm ứng được nơi niết bàn của Phi Vũ Đại Đế. Không biết ta đoán có đúng không?

- Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi không phải cũng như vậy?

Ngữ khí của Lâm Hải rất là khinh thường, dường như hắn cảm thấy Quân Mặc Bạch đang nói nhảm.

- Hắc hắc, Lâm Hải, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Truyền thừa của Phi Vũ Đại Đế để cho ngươi. Những vật khác là của ta.

Ngữ khí của Quân Mặc Bạch vô cùng lạnh lẽo, thế nhưng lại có một loại uy áp chân thật.

Giang Trần ở trong chỗ tối ngưng trọng, trong lòng thầm mắng to, hai tên hỗn đản này quả nhiên đều ẩn dấu thực lực. Thực lực này ít nhất cũng là Địa Thánh Cảnh, thậm chí còn có thể là cường giả Thiên Thánh Cảnh thất trọng. Truyện Lịch Sử

Hai vương bát đản này không ngờ lại che dấu, giả bộ như là Thánh Cảnh sơ kỳ, thậm chí trong luận võ đại điển cũng cố ra vẻ, cố ý nhận thua.

Giang Trần cũng chưa từng giao thủ qua với hai người này, cho nên đối với việc hai người này có ẩn dấu thực lực hay không hắn cũng không biết được.

Lâm Hải nở nụ cười khinh thường nói:

- Tiểu tử người không biết nhất định sẽ bị ngươi hù. uy h**p ta sao? Ngươi còn quá non, có giỏi thì phóng ngựa tới.

Nói xong cánh tay Lâm Hải chụp một cái, một lệnh kỳ xuất hiện trong tay hắn.

Lệnh kỳ vung lên, vô số đạo quang mang b*n r*, giống như từng tấm lụa từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cắt xuống hồ nước.

Ầm ầm.

Mặt hồ nước thoáng cái bị tách ra, ở giữa xuất hiện một cái hang sâu.

Lâm Hải lạnh nhạt nhìn qua Quân Mặc Bạch nói:

- Hồ nước ta đã mở ra, ngươi có dám đi vào không?

Quân Mặc Bạch cười hắc hắc nói:

- Ngươi dám tới thì ta dám vào.

- Vậy sao?

Lâm Hải bỗng nhiên nở nụ cười giễu cợt, đồng thời lệnh kỳ trong tay vung lên, cuốn về phía Quân Mặc Bạch.

- Đã như vậy ngươi nếm thử uy lực của Vong Linh chi thủy đi.

Lệnh kỳ được phất, từ bên trong tách ra hai cột nước, bay thẳng về phía Quân Mặc Bạch.

Khuôn mặt trắng nõn của Quân Mặc Bạch khẽ đổi, hắn không ngờ rằng Lâm Hải lại hèn hạ như vậy. Tay vung lên, một chiếc quạt giấy xuất hiện trong tay hắn, tay liên tục vung vẩy. Từng đạo linh lực chấn động, giăng khắp nơi, hình thành một vòng phòng ngự kỳ quái, bảo hộ bản thân vào bên trong.

Hồ nước màu xanh lá cây này hiển nhiên vô cùng đáng sợ.

Vừa mới rơi xuống mặt đất đã phát ra tiếng xèo xèo chói tai, ngay cả cát vàng cũng có thể bị ăn mòn mất.

cũng may vòng phòng ngự của Quân Mặc Bạch vô cùng mạnh, miễn cưỡng chống được sự xâm nhập của nước trong hồ. Đợi sau khi Quân Mặc Bạch lấy lại tinh thần thì Lâm Hải kia đã nhảy xuống đáy hồ nước.

Quân Mặc Bạch cắn răng một cái, quạt giấy vung lên, bảo vệ bản thân rồi cũng nhảy xuống dưới.

Chỉ là hai người này vừa mới nhảy xuống không bao lâu bỗng nhiên có hai cột nước phóng lên, mà thân thể hai người cũng từ trong mặt nước lao ra, thậm chí có chút chật vật ngã xuống hai bên.

Hia người cố gắng ổn định thân thể, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, nhìn qua cái mặt hồ kia. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt gắt gao nhìn vào mặt hồ.

Mặt hồ màu xanh lá cây kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, giống như phía dưới có thứ gì đó đang sôi trào, muốn phóng lên.

Ầm ầm.

Rồi đột nhiên vô số cột nước phóng lên, dưới mặt nước không ngờ có một tòa cung điện trồi lên.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1128: C1128: Phi vũ đại đế cung điện thần bí 2



Là một tòa cung điện.

Cung điện này tuy rằng không lớn, ước chừng trên trăm mẫu, thế nhưng quả thực là một tòa cung điện.

Một màn này khiến cho Giang Trần ở trong chỗ tối cũng trợ mắt há hốc mồm.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng được, dưới đáy hồ này lại có một tòa cung điện. Hơn nữa còn từ trên đáy hồ trồi lên.

Cũng không biết hai gia hỏa này động vào cấm chế gì đó hay không mà khiến cho cung điện này trồi từ dưới hồ nước lên trên?

Nhưng bất kể như thế nào, thủ đoạn như vậy cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy kinh ngạc.

Thế nhưng mà có một vấn đề rõ ràng, cung điện này rốt cuộc bị làm sao? Một Phong hào Đại đế, cho dù mạnh tới mức không yên lòng, cũng không có khả năng luyện chế ra cung điện loại này a.

Coi như là tông môn thượng cổ như Đan Tiêu cổ phái kia thì bọn họ cũng chỉ thông qua thần thông không igan, luyện chế một ít trận pháp bí cảnh, thế nhưng mà phải dựa vào địa thế mà kiến tạo ra.

Cung điện này không ngờ có thể di chuyển, thoạt nhìn hiển nhiên không chỉ dựa vào địa thế mà kiến tạo đơn giản như vậy. Theo kinh nghiệm của Giang Trần, đây là một động phủ tự nhiên, hơn nữa còn là một động phủ có thể di chuyển.

Loại động phủ này thông qua bí thuật không gian, thậm chí có thể thu nhỏ lại như giới chỉ không gian, tựa như Nguyên Từ kim sơn vậy, có thể duỗi ra co lại.

Muốn luyện chế loại động phủ này cũng không phải Phong hào Đại đế có thể hoàn thành, ít nhất phải cường giả Thiên vị mới có thể làm được.

Cường giả Thiên Vị, đạt được Chư Thiên tán thành, có thể vận dụng sức mạnh to lớn của thiên địa, mới có thể công tham tạo hóa, vận dụng thần thông không gian nghịch thiên như vậy.

- Rốt cuộc Phi Vũ Đại Đế là người như thế nào?

Trong lúc nhất thời Giang Trần vô cùng hiếu kỳ.

Hắn hiểu, Quân Mặc Bạch và Lâm hải này hiển nhiên không phải tới tranh đoạt truyền thừa võ đạo của Phi Vũ Đại Đế mà bản thân Phi Vũ Đại Đế này còn có một bí mật khác.

Giang Trần đột nhiên có chút biết rõ vì sao Cửu Dương Thiên Tông lại trăm phương ngàn kế muốn nhúng tay vào bên trong Vạn Tượng Cương Vực.

Nơi Phi Vũ Đại Đế niết bàn nhất định là có một nguyên nhân vô cùng quan trọng.

Tuy rằng Giang Trần tạm thời còn không biết rốt cuộc Phi Vũ Đại Đế này có đồ vật gì có đủ lực hấp dẫn như vậy, có thể khiến cho loại tông môn nhất phẩm như Cửu Dương Thiên Tông nhớ mãi không quên.

Nhưng Giang Trần biết rõ, ở nơi này tuyệt đối có bí mật cực lớn.

Lâm Hải và Quân Mặc Bạch nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam.

- Lâm Hải, ta và ngươi ở nơi này chém giết, chiến đấu tới không chết không thôi, nói không chừng lại tiện nghi cho kẻ khác. Vạn nhất những người khác chạy tới nơi này, nhìn thấy hai người chúng ta chém giết tới hấp hối, đây không phải là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi hay sao?

Quân Mặc Bạch dường như có chút kiêng kỵ nói.

Lâm Hải cười ha hả:

- Nói lảm nhảm thì có ích gì? Những người khác? Có mấy người sẽ tới ngoại cảnh cực cảnh? Lại nói, cho dù tới bọn họ cũng không có ấn ký truy tung, cũng không tìm được tới nơi này.

Ấn ký truy tung này là năm đó hai cự đầu của tông môn bọn họ lưu lại trên người Phi Vũ đại đế, sau khi Phi Vũ Đại Đế bị trọng thương không có cách nào luyện hóa loại ấn ký truy tung này cho nên mới phải chạy tới nơi như Vạn Tượng cực cảnh, ngăn cách với bên ngoài.

Cho nên ngàn năm qua, hai tông kia cơ hồ âm thầm tìm khắp nơi trong Vạn Tượng Cương Vực lại không thu hoạch được gì.

Về sau hai tông này mới giật mình tỉnh ngộ, còn có địa phương như Vạn Tượng cực cảnh, cho nên bọn họ mới làm ra sắp xếp như vậy.

Lâm Hải và Quân Mặc Bạch này hiển nhiên đều là quân cờ do hai tông môn nhất phẩm sắp xếp, là bởi vì muốn tìm kiếm thi thể của Phi Vũ Đại Đế.

Trước bọn họ, tông môn đã trả một cái giá lớn tìm di hài của Phi Vũ Đại Đế, thế nhưng lại không thu hoạch được gì. Cho nên lúc này kỳ thực bọn họ cũng không hy vọng quá lớn. Chỉ muốn tới Vạn Tượng cực cảnh thử thời vận mà thôi, thế nhưng không ngờ tới nơi này ấn ký truy tung lại xuất hiện một tia cảm ứng.

Lúc này bọn họ mới dựa theo một tia cảm ứng mà đi tới nơi này.

Từ trong lời nói của hai người này Giang Trần cũng hiểu rõ đại khái.

Đoán chừng Phi Vũ đại đế này có lẽ năm đó có một ít bí mật trên người. CHo nên bị Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, hai đại tông môn nhất phẩm này đuổi giết.

Sau khi bản thân Phi Vũ đại đế bị trọng thương, chạy tới Vạn Tượng Cương Vực, không có nơi nào để trốn cho nên sau đó mới chạy tới chính giữa Vạn Tượng cực cảnh.

Mà hai tông này đuổi giết Phi Vũ đại đế, suy đoán không chính xác, bọn họ cảm thấy có lẽ Phi Vũ đại đế kéo dài hơi tàn trốn ở một nơi nào đó. Hoặc là tìm được người thừa kế, truyền thừa bảo vật, y bát của mình.

Cho nên bọn họ theo mạch suy nghĩ này, ở trong Vạn Tượng Cương Vực điều tra một lượt, thế nhưng thủy chung vẫn không tìm được manh mối.

Bởi vì bí mật trên người Phi Vũ đại đế quá mức quan trọng, cho nên hai tông này cũng không có cách nào gióng trống khua chiêng tìm tòi trên quy mô lớn.

- Phi Vũ đại đế kia rốt cuộc có bí mật gì có thể khiến cho hai tông này chấp nhất ngàn năm như vậy? Chẳng lẽ là Thiên Vị phù chiếu?

Tông môn nhất phẩm, cường giả phong hào Đại đế cũng có nhiều. Đồ vật bình thường tuyệt đối không có cách nào làm cho bọn hắn điên cuồng như vậy.

Theo Giang Trần thấy, chỉ sợ chỉ có Thiên Vị phù chiếu mới có lực hấp dẫn như vậy.

Như thế nào là Thiên Vị phù chiếu?

Thiên Vị phù chiếu kỳ thực chính là thứ mà sau khi cường giả nhận được Thiên đạo tán thành, thiên đạo dùng sức mạnh to lớn đánh vào trong cơ thể cường giả Thiên Vị một đạo ấn ký thiên địa.

Ấn ký thiên địa này hình thành nên Thiên Vị phù chiếu, là ấn ý bổn mạng của cường giả Thiên Vị.

Rất nhiều vị diện phàm tục sẽ coi cường giả Thiên Vị là bán thần, mà Thiên Vị phù chiều cũng được coi là thần cách bán thần, nói trắng ra chỉ là tiêu chí được Thiên đạo tán thành.

Mà Thiên Vị phù chiếu với tư cách là bổn mạng ấn ký của cường giả Thiên Vị, một khi cường giả Thiên vị vẫn lạc. Bổn mạng Thiên Vị phù chiếu này rất có thể sẽ bị những người khác luyện hóa.

Đối với rất nhiều phong hào Đại đế không có cách nào đạt được thiên đạo tán thành, nếu như có thể luyện hóa được một cái Thiên Vị phù chiếu, như vậy không thể nghi ngờ coi như đạt được Thiên đạo tán thành, do đó mà đột phá Thiên vị.

Như vậy mà nói, không đơn thuần là thực lực, còn có tuổi thọ đều tăng vọt một cách điên cuồng.

Tuy rằng cường giả Thiên vị còn không tính là bất tử, thế nhưng tuổi thọ lại cực kỳ khoa trương, cũng không phải là một kẻ phàm trần như phong hào Đại đế có thể so sánh.

Nhận được Thiên đạo tán thành, đạt được Thiên Vị phù chiếu, dương thọ trực tiếp tăng gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.

Cho nên Giang Trần cảm thấy, có thể khiến cho người hai tông môn nhất phẩm tranh giành tới ta sống ngươi chết, chỉ có thể là bảo vật vô cùng kinh người như Thiên Vị phù chiếu.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1129: C1129: Cảnh ngộ của lăng bích nhi



Ngay khi Giang Trần đang suy nghĩ, Lâm Hải và Giang Trần kia đã bắt đầu đánh nhau.

Hai người này quả nhiên ẩn dấu thực lực vô cùng sâu, thực lực hai người không ngờ đều là Thánh Cảnh lục, thất trọng, thực lực mạnh mẽ so với Đinh Đồng mà Giang Trần giết ở trong Huyễn Ba sơn còn mạnh hơn một bậc.

- Cửu Dương Thiên Tông quả thực âm hiểm, bố trí Tam Tinh tông còn chưa đủ, vậy mà còn xâm nhập tới Đan Kiền Cung. Quân Mặc Bạch này che dấu quá tốt.

Nếu như không phải Đan Trì cung chủ cảnh giác, đã sớm nhắc nhở Giang Trần, Giang Trần thật sự không ngờ tới Quân Mặc Bạch này lại là kẻ nằm vùng.

Nhưng mà hai người này đánh nhau, Giang Trần lại vô cùng ủng hộ, dù sao đây là ngoại cảnh cực cảnh, nếu như ở nơi khác Giang Trần không sợ hai người này liên thủ.

Nhưng mà ở nơi này năng lượng sinh mạng vốn đã ít đi, nếu như đánh nhau kịch liệt hiển nhiên sẽ cực kỳ tiêu hao năng lượng. Giang Trần không muốn làm chuyện quá sức này.

Quân Mặc Bạch không phải đã nói rồi sao? Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Giang Trần quyết định, bản thân vẫn nên yên tâm làm ngư ông thì hơn.

Tuy rằng Giang Trần là người chuyển sinh, thế nhưng cỗ thân thể này của hắn dù sao cũng là người của Vạn Tượng Cương Vực, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút tình cảm với bản thổ.

Hiện tại biết rõ Quân Mặc Bạch và Lâm Hải này là người nằm vùng từ thế lực bên ngoài tới. Trong lòng đối với hai người này không có bất luận một chút hảo cảm nào.

Nhất là Quân Mặc Bạch, hỗn đản này nằm vùng trong Đan Kiền Cung, càng khiến cho Giang Trần chán ghét.

Dù sao Giang Trần trải qua nhiều năm tích lũy như vậy, đối với hương khói của Đan Kiền Cung rất có cảm tình.

Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình được chứ.

Bất kể là Đan Trì cung chủ hay là Mộc Cao Kỳ, hay là Vân Niết trưởng lão, còn có tỷ muội Lăng thị, đối với những người này Giang Trần cực kỳ coi trọng.

Theo Giang Trần thấy, thực lực Lâm Hải có lẽ không mạnh hơn Quân Mặc Bạch là bao, thế nhưng rõ ràng Quân Mặc Bạch lại âm hiểm hơn một bậc.

Cho nên hai người này giao đấu lại ngang tay.

Thực lực Lâm Hải mạnh hơn một chút, không phải là thực lực hắn so với Quân Mặc Bạch mạnh hơn, mà là do cái lệnh kỳ trong tay hắn. Thứ này không phải tầm thường, bất kể là công kích hay phòng ngự đều có hiệu quả kinh người.

Nhiều khi rõ ràng Quân Mặc Bạch chiếm thế thượng phong, thế nhưng đều bị cái lệnh kỳ này khiến cho trở thành ngang tay.

Đúng như Giang Trần suy đoán, năng lượng sinh mạng trong ngoại cảnh cực cảnh này cực ít, hai người này sau khi đấu chừng một phút lập tức có cảm giác khó có thể chịu được nữa.

Hai người giống như hai con trâu đực giao đấu, hai mắt đỏ bừng, miệng th* d*c rõ ràng, thế nhưng vẫn vô cùng điên cuồng, hoàn toàn có tư thế không chết không thôi.

- Lâm Hải, ngươi phải dựa vào lệnh kỳ này sao? Bất Diệt Thiên Đô chỉ có một chút bổn sự này thôi sao?

Quân Mặc Bạch biết rõ, phá không được lệnh kỳ này, vô luận thế nào hắn cũng không thắng được Lâm Hải.

Lâm Hải cười lạnh nói:

- Bổn sự của ngươi thì mạnh sao? Không phải ngươi chỉ dựa vào một ít âm mưu quỷ kế thôi sao? Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục tới.

Trong lúc hai người này điên cuồng giao đấu, bên trong nội cực cảnh, ở một nơi kín đáo, Lăng Bích Nhi lại tìm được một nơi có truyền thừa.

Chỗ truyền thừa này vô cùng vắng vẻ, nhưng mà dưới cơ duyên xảo hợp Lăng Bích Nhi lại gặp phải. Nơi niết bàn này không ngờ là do một cường giả Hoàng cảnh cửu trọng lưu lại.

Cường giả Hoàng cảnh cửu trọng này cũng không phải do dương thọ sắp hết mà tán công mà hắn tu luyện một loại thiên đạo niết bàn, dùng cái chết để sinh thần thông.

Hắn lựa chọn ở trong Vạn Tượng cực cảnh độ kiếp trùng kích Đế cấp, kết quả thất bại trong gang tấc.

Ở trong nơi niết bàn này còn có rất nhiều thứ mà vị tiền bối này chuẩn bị để trùng kích Đế cấp, chuyện này khiến cho Lăng Bích Nhi có cảm giác như cá gặp nước.

Vốn nàng cũng đã đến biên giới đột phá Thánh Cảnh.

Hiện tại những thứ ở đây người ta sắp ra để trùng kích Đế cấp, nếu như nàng dùng để đột phá Thánh Cảnh tự nhiên là dư xài.

Đạt được một cơ hội ngoài ý muốn như vậy khiến cho Lăng Bích Nhi dứt khoát lựa chọn đột phá Thánh Cảnh, dùng thời gian một ngày một đêm trùng kích, phá tan trói buộc, đột phá tới Thánh Cảnh.

Không chỉ như thế, nàng còn nhận được cơ hồ tất cả truyền thừa của vị cường giả này.

Chuyện này khiến cho Lăng Bích Nhi thực sự có cảm giác hoảng hốt, nàng tuyệt đối không ngờ tới mình tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh lại có thu hoạch như vậy.

Phải biết rằng cho dù là Đan Trì cung chủ lúc trước tuy rằng cũng nhận được truyền thừa, thế nhưng cấp bậc truyền thừa hiển nhiên cũng không bằng thu hoạch của nàng lần này.

Thậm chí nàng còn hoài nghi, ngàn năm qua trong Vạn Tượng cực cảnh này phải chăng chưa từng có người nào nhận được truyền thừa cấp bậc như vậy.

Vật truyền thừa của vị tiền bối chuẩn phong hào Đại đế này rất nhiều, Lăng Bích Nhi kiểm kê càng thêm kinh ngạc. Rốt cuộc nàng đã biết tại sao Giang Trần lại mạnh như vậy.

Nàng suy đoán, nhất định Giang Trần sư đệ đã gặp phải truyền thừa nghịch thiên nào đó.

Mà bây giờ nàng phát hiện ra, bản thân mình cũng được thần may mắn ưu ái. Nhiều bảo vật truyền thừa như vậy, Lăng Bích Nhi tuy rằng là một nữ tử tỉnh táo thế nhưng trong lúc nhất thời cũng cảm thấy khẩn trương.

Những vật này nếu như để cho người bên ngoài biết rõ, chỉ sợ cả Vạn Tượng Cương Vực sẽ xảy ra sóng to gió lớn.

- Đúng rồi, ta phải giữ bí mật này cho tốt. Vị Thiều Âm tiền bối này cũng xem như là một nữ tử hiếm thấy. Thần Uyên đại lục, cường giả nữ tu ít hơn nam tử rất nhiều. Lăng Bích Nhi ta tuy rằng là nữ tu, thế nhưng lại muốn lên tiếng thay cho nữ tu toàn thiên hạ...

Lăng Bích Nhi dần dần tỉnh táo lại từ trong niềm vui khi nhận được truyền thừa.

Những bảo vật Thiều Âm tiền bối này lưu lại quả thực rất nhiều, bất luận một thứ nào ném tới Vạn Tượng Cương Vực đều là bảo vật hiếm thấy.

Lăng Bích Nhi cất kỹ từng cái, bái mấy bái nói:

- Thiều Âm tiền bối, vãi bối Lăng Bích Nhi nhận được truyền thừa của người, nhất định sẽ đem truyền thừa của người phát dương quang đại, làm rạng danh nữ tu chúng ta.

Lăng Bích Nhi không phải là loại người qua sông đoạn cầu, sau khi thành kính bái mấy bái rồi mới rời khỏi nơi này.

Nàng biết rõ nơi niết bàn như vậy, không thể ở lâu. Một khi bị người ta phát hiện ra, bản thân nàng sẽ lâm vào trong phiền phức. Cho nên trước khi rời đi Lăng Bích Nhi đem tất cả những đồ vật có khả năng trở thành manh mối phá hủy đi.

- Ồ, thời gian có chín ngày, hiện tại ta mới dùng được năm sáu ngày. Không biết Giang Trần sư đệ hiện tại ở nơi nào bên trong này.

Trong lòng Lăng Bích Nhi lo lắng cho Giang Trần cho nên không muốn rời khỏi. Nàng định tìm mọi nơi xem, nhìn xem có thể hội họp với Giang Trần hay không.

Trong lúc đang định tiến lên phía trước Lăng Bích Nhi đột nhiên cảm thấy chấn động. Lúc đang muốn lảng tránh thì bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn bên trái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back