- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 433,673
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Sao Trên Trời|Tây Tử Tự [Đam, Esports]
70. Bỗng dưng mất tích
70. Bỗng dưng mất tích
Ngày hôm sau, đúng 9h sáng Từ Chu Dã xuất hiện trong phòng của Thẩm Mạn.Thẩm Mạn đang đánh răng với vị kem đánh răng kem tuyết phủ phô mai của hắn, dáng vẻ uể oải phản chiếu trong gương, rõ là đêm qua ngủ không ngon giấc."
Anh thấy có vẻ không còn đau như trước nữa."
Thẩm Mạn nói.Từ Chu Dã khoanh tay trước ngực nhìn hắn.Thẩm Mạn: "Thật mà..."
Từ Chu Dã nhìn đồng hồ : "Em hẹn 10h, giờ chắc cũng phải lố mất 40 phút rồi."
Thẩm Mạn cạn lời, tên nhóc Từ Chu Dã này tuổi thì còn nhỏ mà đã khó tính như vậy, sau này còn tới mức nào nữa, hắn khổ sở nói: "Không thì em cứ sờ thử xem, anh thật sự hết đau rồi mà..."
Từ Chu Dã: "Được."
Thẩm Mạn: "Hở?"
Từ Chu Dã: "Nào, em sờ coi."
Thẩm Mạn còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của Từ Chu Dã đã thò vào trong miệng hắn, ngón cái đặt trên chiếc răng khôn mới nhú đang sưng lên, ấn xuống— lực đạo khá nhẹ, nhưng vẫn khiến Thẩm Mạn đau tới mức rùng mình một cái."
A!"
Thẩm Mạn khẽ rên."
Không đau cơ mà?"
Ngón tay Từ Chu Dã mơn trớn đầu lưỡi của Thẩm Mạn, nhìn đội trưởng nhà cậu nhíu mày đầy tủi thân, khóe mắt ửng hồng long lanh ánh nước, "hửm?"
Thẩm Mạn vẫn cãi cố: "Thì nà hông au mà."
Nói còn chẳng rõ.Từ Chu Dã tặc lưỡi, rốt cục cũng không nỡ tiếp tục dày vò mà tha cho hắn: "Đi thôi."
Một tay nắm trọn lấy lòng bàn tay Thẩm Mạn, kéo hắn ra ngoài với thái độ không thể cự tuyệt, Thẩm Mạn chẳng buồn phản kháng, bị cậu kéo theo sau.Lúc hai người ra khỏi cửa, vừa hay gặp đám Lưu Thế Thế, còn chào hỏi nhau: "Yo, sao mới bảnh mắt ra đã ra ngoài thế, đi đâu vậy?"
"Anh í đau răng, em đưa anh í đi khám."
Từ Chu Dã đáp."
Ô, đau răng á, vậy phải đi khám đi."
Hứa Tiểu Trùng tiếp lời, "Thế hai người có về ăn cơm trưa không?"
Từ Chu Dã: "Để xem đã, em xin huấn luyện viên nghỉ phép rồi, buổi đấu tập hôm nay không tham gia được nữa."
"Không sao, sức khỏe là trên hết."
Lưu Thế Thế nói.Hai người rời đi.Lưu Thế Thế và Hứa Tiểu Trùng quay người đi vào phòng tập, đặt mông ngồi xuống rồi mới chợt nhận ra có gì đó sai sai."
Vừa nãy có phải tôi nhìn nhầm không?"
Hứa Tiểu Trùng nói, "Từ Chu Dã hình như đang nắm nay Thẩm Mạn?"
Lưu Thế Thế: "Đâu có nắm tay đâu, nắm cổ tay mà nhỉ?"
Hai người 4 mắt nhìn nhau, Hứa Tiểu Trùng nói: "Thế ông có nắm cổ tay tôi không?"
Lưu Thế Thế: "Xùy, đừng làm tôi buồn nôn."
Hứa Tiểu Trùng: "Vậy hai người họ..."
Lưu Thế Thế và Hứa Tiểu Trùng: "Không phải đâu nhỉ??"_________Thẩm Mạn không rảnh hơi mà quan tâm tới hai người họ nghĩ gì, lúc này hắn đang nằm trên ghế khám, cảm thấy mình chẳng khác nào con heo đang chờ bị xẻ thịt cả.Ban nãy chiếu chụp, tin tốt là vị trí răng khôn vẫn ổn, sẽ không ảnh hưởng tới thần kinh, tin xấu là hai bên trái phải của hắn đều có răng khôn, chiếc răng khôn bên phải vẫn chưa nhú lên khỏi nướu, phải nhổ đi cùng một lúc.Thẩm Mạn há miệng để nha sĩ tiêm thuốc tê, Từ Chu Dã ngồi ngay cạnh hắn.Ánh mắt hai người chạm nhau, âm thầm giao tiếp.- Không nhổ được không?- Anh à, bọn mình cũng đã nằm đây rồi- .......- Giận rồi à?Thẩm Mạn chán chẳng nhìn Từ Chu Dã nữa, hậm hực trừng mắt nhìn đèn trần trên đầu, cũng không biết là giận Từ Chu Dã cứ nằng nặc kéo mình tới đây, hay là giận chính bản thân vì lớn đùng rồi mà vẫn sợ nhổ răng nữa.Hay nói việc bác sĩ khoa xương khớp làm là việc chân tay, Thẩm Mạn thấy bác sĩ nha khoa cũng chẳng kém cạnh.Có chiếc răng mọc hơi lệch, búa và đinh cùng nhau xông pha, cứ "binh binh bang bang" suốt cả nửa ngày trong miệng hắn, khó khăn lắm mới nhổ được nó ra.
Thẩm Mạn nằm trên ghế há miệng, tỏ vẻ đời này chẳng còn gì luyến tiếc.
Nhìn mà thấy tội, nhưng cũng dễ thương.Bên trái xong rồi, vẫn còn bên phải, răng bên phải còn chưa nhú, phải rạch nướu rồi mới nhổ.Mặc dù đã tiêm thuốc tê nhưng Thẩm Mạn vẫn có thể cảm thấy lớp thịt trong khoang miệng của mình bị rạch ra, lông mày hắn dán chặt vào nhau, chỉ cảm thấy nghẹn ở lồng ngực, mãi không thở nổi.Hai chiếc răng, dày vò hơn nửa tiếng, Thẩm Mạn há miệng tới mức phát ê thì mới xong.Trong khay bên cạnh là hai chiếc răng khôn mới toanh vừa ra lò, với kiểu hình dạng rất tiêu chuẩn của răng khôn, tròn ủng mập ú."
Xong rồi."
Nha sĩ tháo găng tay, cũng khen thêm một câu, "Răng mọc cũng đẹp đó, 24h sau mới được đánh răng, không được dùng đá lạnh chườm, đừng liếm cục máu ở trong vết thương, kê cho cậu chút thuốc tiêu sưng, nhớ uống đúng giờ."
Thẩm Mạn ngồi dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngồi khờ ra trên ghế, lúc này miệng hắn đã tê hết cả, cũng không biết là do búa gõ hay do thuốc tê chưa hết hiệu lực nữa.Từ Chu Dã hình như đang nói gì đó với nha sĩ, hắn cũng không nghe kĩ.Cầm lấy thuốc tiêu sưng hàng ngày, Từ Chu Dã dắt tay Thẩm Mạn ra khỏi cửa như thể dắt em bé.Thẩm Mạn ngậm hai cục bông gòn trong răng hàm, hai má phồng phồng y chang con sóc đang tích trữ lương thực, ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ.
Từ Chu Dã nghiêng người, giúp Thẩm mạn cài dây an toàn, hỏi: "Đau không?"
Thẩm Mạn lắc đầu.Không đau, vậy chắc chắn là thuốc tê chưa hết tác dụng, Từ Chu Dã nói: "Hôm nay chỉ có thể ăn cháo thôi."
Thẩm Mạn gật đầu.Dáng vẻ cục cưng ngoan xinh yêu này của Thẩm Mạn quá là dễ thương, Từ Chu Dã chịu không nổi, đầu ngón tay chọt nhẹ lên má hắn, gọi một tiếng: "Ngoan ngoan."
Thẩm Mạn cũng chẳng đáp lời, cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp, mặc cho Từ Chu Dã trêu ghẹo.Trái tim Từ Chu Dã tan chảy, nhào qua hôn hắn một cái: "Đi, chúng ta về nhà."
Chạy xe được 20 phút, thuốc tê hết tác dụng, biểu cảm ngây ngốc của Thẩm Mạn bắt đầu tan đi, đầu lông mày hơi hơi nhíu lại, hai bên nơi vừa nhổ răng khôn đau rát như lửa đốt—Từ Chu Dã: "Bắt đầu đau rồi à?"
Thẩm Mạn quay đầu nhìn cậu.Từ Chu Dã nói: "Ấy, anh, đừng nhìn em mà, cái thứ này nhổ sớm thì đỡ khổ, nếu không sau này nặng hơn thì mấy cái răng bên cạnh cũng phải chữa đó."
Ai chẳng biết thế, nhưng mà nhổ răng đáng sợ thật mà, Thẩm Mạn nghĩ.Lúc quay về căn cứ đã là giữa trưa, vừa khéo bắt gặp mọi người đang ăn cơm.Từ Chu Dã cùng Thẩm Mạn đi vào nhà ăn, hai người vừa bước vào đã nhìn thấy Trương Triều Vân lại dắt đám MIN tới ăn chùa."
Yo, Thẩm Mạn, mấy hôm không gặp...mập lên rồi?"
Tên Trương Triều Vân này tinh mắt thật, vừa liếc qua đã phát hiện mặt Thẩm Mạn không bình thường.Đúng là không bình thường thật, vừa hết thuốc tê đã sưng vù.Hai má Thẩm Mạn đều to hơn hẳn, hắn vốn gầy, má sưng lên tròn xoe như vậy trông bớt lạnh lùng hơn mọi ngày, nhiều thêm vài phần dễ thương.Vết thương trong miệng Thẩm Mạn đang sưng, chẳng hơi đâu mà để ý mấy lời đá đểu đó, liếc mắt lườm Trương Triều Vân một cái."
Mặt sao vậy?' Triệu Nhuy không biết Thẩm Mạn đi nha sĩ, bưng bát cơm chạy tới, "Sao mà sưng cả mặt vậy?
Anh lấy cái gì nhét vào miệng để giả vờ dễ thương à?"
Chẳng còn sức mà để ý tới Triệu Nhuy nữa, chỉ thấy ồn thôi, Thẩm Mạn xua xua tay tỏ ý mình muốn về phòng, quay người rời đi.Từ Chu Dã nói: "Vậy lát nữa em lấy chút cháo cho anh ăn."
Không muốn ăn, Thẩm Mạn xua tay từ chối.Từ Chu Dã cong mắt cười."
Này là sao?"
Triệu Nhuy hỏi."
Đưa anh ấy đi nhổ hai cái răng khôn."
Từ Chu Dã đáp."
Cậu đưa đội trưởng đi á?"
Triệu Nhuy kinh ngạc nói.Từ Chu Dã: "Đúng thế, sao vậy ạ?"
Triệu Nhuy lắc đầu, thầm nghĩ Từ Chu Dã cũng lợi hại thật, vậy mà có thể dứt khoát kéo Thẩm Mạn đi bệnh viện.
Phải biết rằng hồi đầu Thẩm Mạn là cái người ho dai dẳng tới cả nửa tháng, phải tới khi thấy ho sắp nổ phổi thì mới miễn cưỡng đi bệnh viện."
Không có gì."
Triệu Nhuy giơ ngón cái với Từ Chu Dã.Nếu nói lúc nhổ răng là lấy đi nửa cái mạng thì sau khi nhổ chính là lấy nốt luôn nửa còn lại.Về phòng chưa đầy một tiếng, mặt của Thẩm Mạn đã giống như cái bánh bao được thêm bột nở vậy, sưng vù lên, hắn nhổ bông gòn trong miệng đi, nhìn gương mặt sưng chẳng ra cái dạng gì của mình trong gương.Thẩm Mạn: "..."
Ài, bao lâu mới hết sưng đây.Từ Chu Dã bưng bát cháo vào, nhìn thấy Mạn Mạn của cậu ngồi trên giường, ôm cái gối ôm cún rau to bự, cái má sưng dựa lên trên gối, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu."
Anh."
Từ Chu Dã bưng cháo tới.Thẩm Mạn ủ rũ "ơi" một tiếng."
Ăn ít cháo đi."
Từ Chu Dã nói, "nửa ngày rồi chưa ăn gì cả."
Thẩm Mạn lắc lắc đầu, tỏ ý mình không muốn ăn.Từ Chu Dã: "Cháo cũng không muốn ăn."
Không muốn ăn, đau vô cùng, Thẩm Mạn không nói gì, nhưng ánh mắt đã chuyển lời tới Từ Chu Dã."
Được thôi, em để đây."
Từ Chu Dã nói, "Đợi lát nữa anh đói thì ăn."
Thẩm Mạn gật đầu.Người ta bảo nhổ răng khôn là cách giảm cân hiệu quả nhất, giờ đây Thẩm Mạn đã được đích thân trải nghiệm, đói tới đau cả bụng rồi cũng không muốn ăn.
Uống thuốc giảm đau xong, vốn muốn răng hết đau, nhưng đợi cả nửa tiếng vẫn không thấy hiệu quả, Thẩm Mạn còn đang nghĩ sao thế nhỉ, bỗng nhiên lại phát hiện ra dạ dày mình không đau nữa, Thẩm Mạn bỗng chốc bật cười, con người này khi cạn lời quả nhiên sẽ vô thức cười thành tiếng.Thuốc giảm đau cũng có thể chạy tới nhầm chỗ.Dạ dày hết đau rồi, răng vẫn đau, Thẩm Mạn suốt đêm thao thức, sáng dậy thấy tình hình còn tệ hơn, miễn cưỡng ăn chút cháo, lúc tới phòng tập, sắc mặt khiến mọi người sợ chết khiếp.Quản lý sợ hãi nói: "Mạn à, cậu sao vậy?
Sao giống thi thể đang sủi bọt trong nước thế?"
Thẩm Mạn: "..."
Anh cũng biết so sánh quá nhỉ?Cũng chẳng trách quản lý được, mặt Thẩm Mạn lúc này đang sưng vù, sắc mặt trắng bệch, dưới mắt thâm quầng, bước đi như đang bay.Thẩm Mạn cũng chẳng muốn nói gì, lặng lẽ ngồi xuống trước máy tính."
Anh ấy hôm qua bị Từ Chu Dã dắt đi nhổ răng."
Triệu Nhuy không biết chui ra từ xó nào, đang gặm bánh kẹp mặn trên tay, "khả năng vẫn còn sưng thêm mấy ngày nữa."
Mùi thơm của bánh kẹp mặn lấp đầy căn phòng, Thẩm Mạn đã một ngày không ăn gì, bụng réo cồn cào, tay hắn chống cằm, khẽ thở dài một hơi."
Hay là cậu đi nghỉ ngơi đi."
Quản lý nói, "Hôm nay đừng tập nữa."
Thẩm Mạn lắc đầu, tỏ ý bản thân cố được.Quản lý: "..." thằng nhóc này cứng đầu thật.Hôm nay hẹn MIN đấu tập, hôm qua Trương Triều Vân đến là bàn chuyện này—Hắn nói thì nói nói vậy chứ Thẩm Mạn nghi ngờ thực ra hắn cố tình tới ăn chực thì có.Kết quả khi mọi người tới phòng tập, nhìn thấy Thẩm Mạn, câu đầu tiên nói đều là: đội trưởng, nay anh nghỉ một buổi đi.Này cũng không trách bọn họ, tình trạng của Thẩm Mạn trông đáng sợ quá mà.Từ Chu Dã là người tới cuối cùng, lúc tới còn bưng theo một khay thức ăn.Cậu đi tới bên cạnh Thẩm Mạn, đặt khay xuống: "Anh, nấu anh chút cháo này."
Thẩm Mạn không muốn ăn lắm."
Em vừa nấu đó."
Từ Chu Dã cúi người, thì thầm bên tai Thẩm Mạn, "Không phải cháo trắng, có thêm thịt nạc với trứng bắc thảo, ngon lắm nha, anh, đã một ngày không ăn gì rồi, nếm thử đi mà."
Thẩm Mạn có vẻ ngoài đẹp đẽ sắc xảo, nhìn qua rất kiêu ngạo, thực ra lại giỏi chịu đựng hơn ai hết, Từ Chu Dã lại nhớ tới lúc cậu mới tới ACE, Thẩm Mạn bị ốm phải truyền nước, truyền xong bác sĩ cũng chẳng buồn nhắc nữa, Thẩm Mạn tự rút ra luôn.
Bị ốm cũng không muốn đi bệnh viện, cứ phải để tới khi không thể chịu được nữa thì mới miễn cưỡng đi khám với sự thúc giục của mọi người.Hắn thường ngày đều rất trưởng thành, chỉ duy có việc tự chăm sóc bản thân lại giống như đứa trẻ chưa lớn, cứ qua loa tạm bợ như thế.Từ Chu Dã thậm chí còn đoán rằng việc hắn đau răng chẳng phải lần một lần hai, có khi trước kia cũng lười nói ra.Cháo nóng vừa đủ, tỏa ra mùi thơm nồng, có thể nhìn ra được tâm huyết trong đó.Từ Chu Dã đã nói vậy rồi, Thẩm Mạn cũng không nỡ lãng phí công sức của cậu, với cả mặc dù hắn không muốn để Từ Chu Dã phát hiện ra, nhưng hắn đúng là chịu thua với sự nũng nịu của Từ Chu Dã.Hắn cầm thìa ăn một miếng.Tài bếp núc của Từ Chu Dã vẫn tốt như thế, thịt nạc và trứng bắc thảo đều được chọn lựa kĩ càng, ăn vào liền biết là khác một trời một vực với đồ tùy ý mua ngoài chợ."
Ngon không?"
Từ Chu Dã nghiêng đầu hỏi.Thẩm Mạn gật gật, đáp một câu "ngon".Thấy Thẩm Mạn chịu ăn, Từ Chu Dã cũng yên tâm.Về lý trí cậu biết Thẩm Mạn là một người trưởng thành, có đói thêm một hai ngày nữa thì cũng không sao, nhưng con tim thì vẫn cứ xót xa.Sao mà nỡ để cho cặp má khó khăn lắm mới chăm ra được kia cứ thế mà hao đi vì đói chứ.Ăn xong, đánh với MIN ba trận đấu tập.MIN mất đi La Tri Lạc, thành tích của mùa giải này đúng là có tốt hơn mùa trước một chút, bảo sao Trương Triều Vân đùa rằng La Tri Lạc ở với MIN là một đống phân, rời đi là sao trời toả sáng.Có điều thực lực vững vàng của ACE vẫn còn đó, cứ coi như trạng thái Thẩm Mạn hôm nay không tốt đi nữa thì MIN cũng chẳng có cơ hội thắng, thua mất 2 trận tiếc nuối mà ra về.Sau khi nhổ răng khôn, thứ có thể ăn thỏa thích chính là kem đá và kem que.Buổi tối, Thẩm Mạn rúc trên ghế trong phòng tập, trong miệng ngậm que kem đánh đôi với Triệu Nhuy, luyện tập tổ hợp của phiên bản mới.Mặc dù mặt vẫn sưng, nhưng không ảnh hưởng tới thao tác, hai người cả tối thắng liên tiếp bốn trận, đánh tới hơn 10h đêm, Triệu Nhuy nói muốn nghỉ ngơi thì mới kết thúc."
Từ Chu Dã đâu?"
Thẩm Mạn chợt nhớ ra, hình như từ chiều đấu tập xong đã không thấy cậu đâu nữa."
Không biết, không nói gì với anh à?"
Triệu Nhuy hỏi.Thẩm Mạn lắc đầu.Lúc chơi game độ tập trung của hắn rất cao, sẽ không chú ý tới chuyện khác xung quanh, đợi tới khi đấu xong mới nhớ ra hình như cả tối đều không thấy Từ Chu Dã đâu.Lấy điện thoại ra, nhìn thấy bốn, năm cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn: Anh, nhà có chuyện, em quay về một chuyến.Trong lòng Thẩm Mạn chợt lo lắng, mau chóng trả lời: Xảy ra chuyện gì?Từ Chu Dã trước giờ luôn trả lời tin nhắn rất nhanh giờ đây lại không thấy phản hồi."
Hay là gọi điện thoại hỏi xem?"
Triệu Nhuy nói.Thẩm Mạn hơi do dự, từ sau khi hai người yêu nhau, Từ Chu Dã làm gì cũng đều báo với hắn trước, chuyện như hôm nay là rất kì lạ.Điện thoại gọi đi, đầu dây bên kia khóa máy."
Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Triệu Nhuy cũng cảm thấy đây không phải là phong cách của Từ Chu Dã.Thẩm Mạn cau mày: "Tôi tới phòng em ấy xem thử."
Gõ cửa mãi vẫn không thấy người, hai người đang định ra hỏi bảo vệ cổng xem Từ Chu Dã ra ngoài lúc nào thì gặp phải Lưu Thế Thế vừa tắm xong đang đi kiếm cái bỏ bụng.Lưu Thế Thế thấy hai người đang đứng trước cửa phòng Từ Chu Dã liền hỏi: "Tìm Từ Chu Dã à?
Cậu ấy ra ngoài từ chiều rồi."
"Đi một mình à?"
Thẩm Mạn hỏi.Lưu Thế Thế đáp: "Không, hình như có cả mẹ cậu ấy nữa, lúc chào hỏi bác ấy vội lắm, bảo là đang gấp bắt chuyến bay về nhà..."
Lúc nói tới đoạn mẹ của Từ Chu Dã, hắn nhìn Thẩm Mạn, rõ là đang nhớ tới hình ảnh hôm qua Từ Chu Dã cầm tay dắt Thẩm Mạn đi nhổ răng.Cứ coi như đồng đội thân thiết đi, nhưng kiểu hành động đó cũng khó tránh quá mức gần gũi.Người ta một khi đã để ý tới kiểu chuyện này, liền sẽ chợt hồi tưởng lại tất cả những chi tiết đã bị phớt lờ trước kia.Mối quan hệ giữa hai người Từ Chu Dã và Thẩm Mạn có thể dùng "như hình với bóng", "quấn quýt không rời" để miêu tả, những lời nói và hành động kia, dường như đã vượt qua ranh giới bạn bè, trở nên ái muội vô cùng.Lưu Thế Thế định nói lại thôi.Thẩm Mạn nhìn ra: "Sao thế?"
"Không sao hết."
Lưu Thế Thế gãi gãi đầu, "Chuyện kia...thôi, không có gì."
Hắn nhìn Thẩm Mạn và Từ Chu Dã, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại thấy cứ hấp tấp nói ra như thế thì hơi mạo muội, thế nên không nói gì nữa, bảo Thẩm Mạn cứ bình tĩnh đã, chắc là chỉ đang vướng chút chuyện thôi.Nói thì nói thế, chứ thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thời đại này rồi, điện thoại lúc nào chẳng bên người, chắc chắn là xảy ra chuyện gì thì mới không trả lời tin nhắn.Lưu Thế Thế rời đi, Triệu Nhuy lại vẫn đứng đó, hắn theo Thẩm Mạn tới trước cửa phòng, lách vào trong: "Đội trưởng, nói chuyện tí đi."
Thẩm Mạn: "Nói cái gì?"
Mặt hắn vẫn còn sưng, không muốn nói chuyện lắm."
Anh, chuyện anh với Từ Chu Dã, gia đình cậu ấy biết không?"
Triệu Nhuy nói, "Anh cứ coi như là em lắm chuyện đi...ngộ nhỡ, em nói ngộ nhỡ thôi, anh với cậu ấy có chia tay, anh cũng đừng buồn nhé."
Hắn nói xong, lại thấy mình miệng quạ đen quá: "Phỉ phui cái mồm, em nói vớ vẩn đó, anh đừng để ý."
Thẩm Mạn đáp: "Ừ."
Triệu Nhuy nói: "Vậy em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi,"Cửa phòng đóng lại "rầm" một tiếng, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.Thẩm Mạn nhìn thấy cún rau bự trên giường, lại rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Từ Chu Dã.- Tiểu Dã, thấy tin nhắn của anh thì gọi lại nhé.Vẫn không có chút tin tức nào cả, bặt vô âm tín.Thẩm Mạn giơ tay, nhéo mạnh vào cái miệng đang cười của cún rau. ____________________Trans by Dí.