Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sao Trên Trời|Tây Tử Tự [Đam, Esports]

Sao Trên Trời|Tây Tử Tự [Đam, Esports]
70. Bỗng dưng mất tích


Ngày hôm sau, đúng 9h sáng Từ Chu Dã xuất hiện trong phòng của Thẩm Mạn.Thẩm Mạn đang đánh răng với vị kem đánh răng kem tuyết phủ phô mai của hắn, dáng vẻ uể oải phản chiếu trong gương, rõ là đêm qua ngủ không ngon giấc."

Anh thấy có vẻ không còn đau như trước nữa."

Thẩm Mạn nói.Từ Chu Dã khoanh tay trước ngực nhìn hắn.Thẩm Mạn: "Thật mà..."

Từ Chu Dã nhìn đồng hồ : "Em hẹn 10h, giờ chắc cũng phải lố mất 40 phút rồi."

Thẩm Mạn cạn lời, tên nhóc Từ Chu Dã này tuổi thì còn nhỏ mà đã khó tính như vậy, sau này còn tới mức nào nữa, hắn khổ sở nói: "Không thì em cứ sờ thử xem, anh thật sự hết đau rồi mà..."

Từ Chu Dã: "Được."

Thẩm Mạn: "Hở?"

Từ Chu Dã: "Nào, em sờ coi."

Thẩm Mạn còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của Từ Chu Dã đã thò vào trong miệng hắn, ngón cái đặt trên chiếc răng khôn mới nhú đang sưng lên, ấn xuống— lực đạo khá nhẹ, nhưng vẫn khiến Thẩm Mạn đau tới mức rùng mình một cái."

A!"

Thẩm Mạn khẽ rên."

Không đau cơ mà?"

Ngón tay Từ Chu Dã mơn trớn đầu lưỡi của Thẩm Mạn, nhìn đội trưởng nhà cậu nhíu mày đầy tủi thân, khóe mắt ửng hồng long lanh ánh nước, "hửm?"

Thẩm Mạn vẫn cãi cố: "Thì nà hông au mà."

Nói còn chẳng rõ.Từ Chu Dã tặc lưỡi, rốt cục cũng không nỡ tiếp tục dày vò mà tha cho hắn: "Đi thôi."

Một tay nắm trọn lấy lòng bàn tay Thẩm Mạn, kéo hắn ra ngoài với thái độ không thể cự tuyệt, Thẩm Mạn chẳng buồn phản kháng, bị cậu kéo theo sau.Lúc hai người ra khỏi cửa, vừa hay gặp đám Lưu Thế Thế, còn chào hỏi nhau: "Yo, sao mới bảnh mắt ra đã ra ngoài thế, đi đâu vậy?"

"Anh í đau răng, em đưa anh í đi khám."

Từ Chu Dã đáp."

Ô, đau răng á, vậy phải đi khám đi."

Hứa Tiểu Trùng tiếp lời, "Thế hai người có về ăn cơm trưa không?"

Từ Chu Dã: "Để xem đã, em xin huấn luyện viên nghỉ phép rồi, buổi đấu tập hôm nay không tham gia được nữa."

"Không sao, sức khỏe là trên hết."

Lưu Thế Thế nói.Hai người rời đi.Lưu Thế Thế và Hứa Tiểu Trùng quay người đi vào phòng tập, đặt mông ngồi xuống rồi mới chợt nhận ra có gì đó sai sai."

Vừa nãy có phải tôi nhìn nhầm không?"

Hứa Tiểu Trùng nói, "Từ Chu Dã hình như đang nắm nay Thẩm Mạn?"

Lưu Thế Thế: "Đâu có nắm tay đâu, nắm cổ tay mà nhỉ?"

Hai người 4 mắt nhìn nhau, Hứa Tiểu Trùng nói: "Thế ông có nắm cổ tay tôi không?"

Lưu Thế Thế: "Xùy, đừng làm tôi buồn nôn."

Hứa Tiểu Trùng: "Vậy hai người họ..."

Lưu Thế Thế và Hứa Tiểu Trùng: "Không phải đâu nhỉ??"_________Thẩm Mạn không rảnh hơi mà quan tâm tới hai người họ nghĩ gì, lúc này hắn đang nằm trên ghế khám, cảm thấy mình chẳng khác nào con heo đang chờ bị xẻ thịt cả.Ban nãy chiếu chụp, tin tốt là vị trí răng khôn vẫn ổn, sẽ không ảnh hưởng tới thần kinh, tin xấu là hai bên trái phải của hắn đều có răng khôn, chiếc răng khôn bên phải vẫn chưa nhú lên khỏi nướu, phải nhổ đi cùng một lúc.Thẩm Mạn há miệng để nha sĩ tiêm thuốc tê, Từ Chu Dã ngồi ngay cạnh hắn.Ánh mắt hai người chạm nhau, âm thầm giao tiếp.- Không nhổ được không?- Anh à, bọn mình cũng đã nằm đây rồi- .......- Giận rồi à?Thẩm Mạn chán chẳng nhìn Từ Chu Dã nữa, hậm hực trừng mắt nhìn đèn trần trên đầu, cũng không biết là giận Từ Chu Dã cứ nằng nặc kéo mình tới đây, hay là giận chính bản thân vì lớn đùng rồi mà vẫn sợ nhổ răng nữa.Hay nói việc bác sĩ khoa xương khớp làm là việc chân tay, Thẩm Mạn thấy bác sĩ nha khoa cũng chẳng kém cạnh.Có chiếc răng mọc hơi lệch, búa và đinh cùng nhau xông pha, cứ "binh binh bang bang" suốt cả nửa ngày trong miệng hắn, khó khăn lắm mới nhổ được nó ra.

Thẩm Mạn nằm trên ghế há miệng, tỏ vẻ đời này chẳng còn gì luyến tiếc.

Nhìn mà thấy tội, nhưng cũng dễ thương.Bên trái xong rồi, vẫn còn bên phải, răng bên phải còn chưa nhú, phải rạch nướu rồi mới nhổ.Mặc dù đã tiêm thuốc tê nhưng Thẩm Mạn vẫn có thể cảm thấy lớp thịt trong khoang miệng của mình bị rạch ra, lông mày hắn dán chặt vào nhau, chỉ cảm thấy nghẹn ở lồng ngực, mãi không thở nổi.Hai chiếc răng, dày vò hơn nửa tiếng, Thẩm Mạn há miệng tới mức phát ê thì mới xong.Trong khay bên cạnh là hai chiếc răng khôn mới toanh vừa ra lò, với kiểu hình dạng rất tiêu chuẩn của răng khôn, tròn ủng mập ú."

Xong rồi."

Nha sĩ tháo găng tay, cũng khen thêm một câu, "Răng mọc cũng đẹp đó, 24h sau mới được đánh răng, không được dùng đá lạnh chườm, đừng liếm cục máu ở trong vết thương, kê cho cậu chút thuốc tiêu sưng, nhớ uống đúng giờ."

Thẩm Mạn ngồi dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngồi khờ ra trên ghế, lúc này miệng hắn đã tê hết cả, cũng không biết là do búa gõ hay do thuốc tê chưa hết hiệu lực nữa.Từ Chu Dã hình như đang nói gì đó với nha sĩ, hắn cũng không nghe kĩ.Cầm lấy thuốc tiêu sưng hàng ngày, Từ Chu Dã dắt tay Thẩm Mạn ra khỏi cửa như thể dắt em bé.Thẩm Mạn ngậm hai cục bông gòn trong răng hàm, hai má phồng phồng y chang con sóc đang tích trữ lương thực, ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ.

Từ Chu Dã nghiêng người, giúp Thẩm mạn cài dây an toàn, hỏi: "Đau không?"

Thẩm Mạn lắc đầu.Không đau, vậy chắc chắn là thuốc tê chưa hết tác dụng, Từ Chu Dã nói: "Hôm nay chỉ có thể ăn cháo thôi."

Thẩm Mạn gật đầu.Dáng vẻ cục cưng ngoan xinh yêu này của Thẩm Mạn quá là dễ thương, Từ Chu Dã chịu không nổi, đầu ngón tay chọt nhẹ lên má hắn, gọi một tiếng: "Ngoan ngoan."

Thẩm Mạn cũng chẳng đáp lời, cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp, mặc cho Từ Chu Dã trêu ghẹo.Trái tim Từ Chu Dã tan chảy, nhào qua hôn hắn một cái: "Đi, chúng ta về nhà."

Chạy xe được 20 phút, thuốc tê hết tác dụng, biểu cảm ngây ngốc của Thẩm Mạn bắt đầu tan đi, đầu lông mày hơi hơi nhíu lại, hai bên nơi vừa nhổ răng khôn đau rát như lửa đốt—Từ Chu Dã: "Bắt đầu đau rồi à?"

Thẩm Mạn quay đầu nhìn cậu.Từ Chu Dã nói: "Ấy, anh, đừng nhìn em mà, cái thứ này nhổ sớm thì đỡ khổ, nếu không sau này nặng hơn thì mấy cái răng bên cạnh cũng phải chữa đó."

Ai chẳng biết thế, nhưng mà nhổ răng đáng sợ thật mà, Thẩm Mạn nghĩ.Lúc quay về căn cứ đã là giữa trưa, vừa khéo bắt gặp mọi người đang ăn cơm.Từ Chu Dã cùng Thẩm Mạn đi vào nhà ăn, hai người vừa bước vào đã nhìn thấy Trương Triều Vân lại dắt đám MIN tới ăn chùa."

Yo, Thẩm Mạn, mấy hôm không gặp...mập lên rồi?"

Tên Trương Triều Vân này tinh mắt thật, vừa liếc qua đã phát hiện mặt Thẩm Mạn không bình thường.Đúng là không bình thường thật, vừa hết thuốc tê đã sưng vù.Hai má Thẩm Mạn đều to hơn hẳn, hắn vốn gầy, má sưng lên tròn xoe như vậy trông bớt lạnh lùng hơn mọi ngày, nhiều thêm vài phần dễ thương.Vết thương trong miệng Thẩm Mạn đang sưng, chẳng hơi đâu mà để ý mấy lời đá đểu đó, liếc mắt lườm Trương Triều Vân một cái."

Mặt sao vậy?' Triệu Nhuy không biết Thẩm Mạn đi nha sĩ, bưng bát cơm chạy tới, "Sao mà sưng cả mặt vậy?

Anh lấy cái gì nhét vào miệng để giả vờ dễ thương à?"

Chẳng còn sức mà để ý tới Triệu Nhuy nữa, chỉ thấy ồn thôi, Thẩm Mạn xua xua tay tỏ ý mình muốn về phòng, quay người rời đi.Từ Chu Dã nói: "Vậy lát nữa em lấy chút cháo cho anh ăn."

Không muốn ăn, Thẩm Mạn xua tay từ chối.Từ Chu Dã cong mắt cười."

Này là sao?"

Triệu Nhuy hỏi."

Đưa anh ấy đi nhổ hai cái răng khôn."

Từ Chu Dã đáp."

Cậu đưa đội trưởng đi á?"

Triệu Nhuy kinh ngạc nói.Từ Chu Dã: "Đúng thế, sao vậy ạ?"

Triệu Nhuy lắc đầu, thầm nghĩ Từ Chu Dã cũng lợi hại thật, vậy mà có thể dứt khoát kéo Thẩm Mạn đi bệnh viện.

Phải biết rằng hồi đầu Thẩm Mạn là cái người ho dai dẳng tới cả nửa tháng, phải tới khi thấy ho sắp nổ phổi thì mới miễn cưỡng đi bệnh viện."

Không có gì."

Triệu Nhuy giơ ngón cái với Từ Chu Dã.Nếu nói lúc nhổ răng là lấy đi nửa cái mạng thì sau khi nhổ chính là lấy nốt luôn nửa còn lại.Về phòng chưa đầy một tiếng, mặt của Thẩm Mạn đã giống như cái bánh bao được thêm bột nở vậy, sưng vù lên, hắn nhổ bông gòn trong miệng đi, nhìn gương mặt sưng chẳng ra cái dạng gì của mình trong gương.Thẩm Mạn: "..."

Ài, bao lâu mới hết sưng đây.Từ Chu Dã bưng bát cháo vào, nhìn thấy Mạn Mạn của cậu ngồi trên giường, ôm cái gối ôm cún rau to bự, cái má sưng dựa lên trên gối, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu."

Anh."

Từ Chu Dã bưng cháo tới.Thẩm Mạn ủ rũ "ơi" một tiếng."

Ăn ít cháo đi."

Từ Chu Dã nói, "nửa ngày rồi chưa ăn gì cả."

Thẩm Mạn lắc lắc đầu, tỏ ý mình không muốn ăn.Từ Chu Dã: "Cháo cũng không muốn ăn."

Không muốn ăn, đau vô cùng, Thẩm Mạn không nói gì, nhưng ánh mắt đã chuyển lời tới Từ Chu Dã."

Được thôi, em để đây."

Từ Chu Dã nói, "Đợi lát nữa anh đói thì ăn."

Thẩm Mạn gật đầu.Người ta bảo nhổ răng khôn là cách giảm cân hiệu quả nhất, giờ đây Thẩm Mạn đã được đích thân trải nghiệm, đói tới đau cả bụng rồi cũng không muốn ăn.

Uống thuốc giảm đau xong, vốn muốn răng hết đau, nhưng đợi cả nửa tiếng vẫn không thấy hiệu quả, Thẩm Mạn còn đang nghĩ sao thế nhỉ, bỗng nhiên lại phát hiện ra dạ dày mình không đau nữa, Thẩm Mạn bỗng chốc bật cười, con người này khi cạn lời quả nhiên sẽ vô thức cười thành tiếng.Thuốc giảm đau cũng có thể chạy tới nhầm chỗ.Dạ dày hết đau rồi, răng vẫn đau, Thẩm Mạn suốt đêm thao thức, sáng dậy thấy tình hình còn tệ hơn, miễn cưỡng ăn chút cháo, lúc tới phòng tập, sắc mặt khiến mọi người sợ chết khiếp.Quản lý sợ hãi nói: "Mạn à, cậu sao vậy?

Sao giống thi thể đang sủi bọt trong nước thế?"

Thẩm Mạn: "..."

Anh cũng biết so sánh quá nhỉ?Cũng chẳng trách quản lý được, mặt Thẩm Mạn lúc này đang sưng vù, sắc mặt trắng bệch, dưới mắt thâm quầng, bước đi như đang bay.Thẩm Mạn cũng chẳng muốn nói gì, lặng lẽ ngồi xuống trước máy tính."

Anh ấy hôm qua bị Từ Chu Dã dắt đi nhổ răng."

Triệu Nhuy không biết chui ra từ xó nào, đang gặm bánh kẹp mặn trên tay, "khả năng vẫn còn sưng thêm mấy ngày nữa."

Mùi thơm của bánh kẹp mặn lấp đầy căn phòng, Thẩm Mạn đã một ngày không ăn gì, bụng réo cồn cào, tay hắn chống cằm, khẽ thở dài một hơi."

Hay là cậu đi nghỉ ngơi đi."

Quản lý nói, "Hôm nay đừng tập nữa."

Thẩm Mạn lắc đầu, tỏ ý bản thân cố được.Quản lý: "..." thằng nhóc này cứng đầu thật.Hôm nay hẹn MIN đấu tập, hôm qua Trương Triều Vân đến là bàn chuyện này—Hắn nói thì nói nói vậy chứ Thẩm Mạn nghi ngờ thực ra hắn cố tình tới ăn chực thì có.Kết quả khi mọi người tới phòng tập, nhìn thấy Thẩm Mạn, câu đầu tiên nói đều là: đội trưởng, nay anh nghỉ một buổi đi.Này cũng không trách bọn họ, tình trạng của Thẩm Mạn trông đáng sợ quá mà.Từ Chu Dã là người tới cuối cùng, lúc tới còn bưng theo một khay thức ăn.Cậu đi tới bên cạnh Thẩm Mạn, đặt khay xuống: "Anh, nấu anh chút cháo này."

Thẩm Mạn không muốn ăn lắm."

Em vừa nấu đó."

Từ Chu Dã cúi người, thì thầm bên tai Thẩm Mạn, "Không phải cháo trắng, có thêm thịt nạc với trứng bắc thảo, ngon lắm nha, anh, đã một ngày không ăn gì rồi, nếm thử đi mà."

Thẩm Mạn có vẻ ngoài đẹp đẽ sắc xảo, nhìn qua rất kiêu ngạo, thực ra lại giỏi chịu đựng hơn ai hết, Từ Chu Dã lại nhớ tới lúc cậu mới tới ACE, Thẩm Mạn bị ốm phải truyền nước, truyền xong bác sĩ cũng chẳng buồn nhắc nữa, Thẩm Mạn tự rút ra luôn.

Bị ốm cũng không muốn đi bệnh viện, cứ phải để tới khi không thể chịu được nữa thì mới miễn cưỡng đi khám với sự thúc giục của mọi người.Hắn thường ngày đều rất trưởng thành, chỉ duy có việc tự chăm sóc bản thân lại giống như đứa trẻ chưa lớn, cứ qua loa tạm bợ như thế.Từ Chu Dã thậm chí còn đoán rằng việc hắn đau răng chẳng phải lần một lần hai, có khi trước kia cũng lười nói ra.Cháo nóng vừa đủ, tỏa ra mùi thơm nồng, có thể nhìn ra được tâm huyết trong đó.Từ Chu Dã đã nói vậy rồi, Thẩm Mạn cũng không nỡ lãng phí công sức của cậu, với cả mặc dù hắn không muốn để Từ Chu Dã phát hiện ra, nhưng hắn đúng là chịu thua với sự nũng nịu của Từ Chu Dã.Hắn cầm thìa ăn một miếng.Tài bếp núc của Từ Chu Dã vẫn tốt như thế, thịt nạc và trứng bắc thảo đều được chọn lựa kĩ càng, ăn vào liền biết là khác một trời một vực với đồ tùy ý mua ngoài chợ."

Ngon không?"

Từ Chu Dã nghiêng đầu hỏi.Thẩm Mạn gật gật, đáp một câu "ngon".Thấy Thẩm Mạn chịu ăn, Từ Chu Dã cũng yên tâm.Về lý trí cậu biết Thẩm Mạn là một người trưởng thành, có đói thêm một hai ngày nữa thì cũng không sao, nhưng con tim thì vẫn cứ xót xa.Sao mà nỡ để cho cặp má khó khăn lắm mới chăm ra được kia cứ thế mà hao đi vì đói chứ.Ăn xong, đánh với MIN ba trận đấu tập.MIN mất đi La Tri Lạc, thành tích của mùa giải này đúng là có tốt hơn mùa trước một chút, bảo sao Trương Triều Vân đùa rằng La Tri Lạc ở với MIN là một đống phân, rời đi là sao trời toả sáng.Có điều thực lực vững vàng của ACE vẫn còn đó, cứ coi như trạng thái Thẩm Mạn hôm nay không tốt đi nữa thì MIN cũng chẳng có cơ hội thắng, thua mất 2 trận tiếc nuối mà ra về.Sau khi nhổ răng khôn, thứ có thể ăn thỏa thích chính là kem đá và kem que.Buổi tối, Thẩm Mạn rúc trên ghế trong phòng tập, trong miệng ngậm que kem đánh đôi với Triệu Nhuy, luyện tập tổ hợp của phiên bản mới.Mặc dù mặt vẫn sưng, nhưng không ảnh hưởng tới thao tác, hai người cả tối thắng liên tiếp bốn trận, đánh tới hơn 10h đêm, Triệu Nhuy nói muốn nghỉ ngơi thì mới kết thúc."

Từ Chu Dã đâu?"

Thẩm Mạn chợt nhớ ra, hình như từ chiều đấu tập xong đã không thấy cậu đâu nữa."

Không biết, không nói gì với anh à?"

Triệu Nhuy hỏi.Thẩm Mạn lắc đầu.Lúc chơi game độ tập trung của hắn rất cao, sẽ không chú ý tới chuyện khác xung quanh, đợi tới khi đấu xong mới nhớ ra hình như cả tối đều không thấy Từ Chu Dã đâu.Lấy điện thoại ra, nhìn thấy bốn, năm cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn: Anh, nhà có chuyện, em quay về một chuyến.Trong lòng Thẩm Mạn chợt lo lắng, mau chóng trả lời: Xảy ra chuyện gì?Từ Chu Dã trước giờ luôn trả lời tin nhắn rất nhanh giờ đây lại không thấy phản hồi."

Hay là gọi điện thoại hỏi xem?"

Triệu Nhuy nói.Thẩm Mạn hơi do dự, từ sau khi hai người yêu nhau, Từ Chu Dã làm gì cũng đều báo với hắn trước, chuyện như hôm nay là rất kì lạ.Điện thoại gọi đi, đầu dây bên kia khóa máy."

Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Triệu Nhuy cũng cảm thấy đây không phải là phong cách của Từ Chu Dã.Thẩm Mạn cau mày: "Tôi tới phòng em ấy xem thử."

Gõ cửa mãi vẫn không thấy người, hai người đang định ra hỏi bảo vệ cổng xem Từ Chu Dã ra ngoài lúc nào thì gặp phải Lưu Thế Thế vừa tắm xong đang đi kiếm cái bỏ bụng.Lưu Thế Thế thấy hai người đang đứng trước cửa phòng Từ Chu Dã liền hỏi: "Tìm Từ Chu Dã à?

Cậu ấy ra ngoài từ chiều rồi."

"Đi một mình à?"

Thẩm Mạn hỏi.Lưu Thế Thế đáp: "Không, hình như có cả mẹ cậu ấy nữa, lúc chào hỏi bác ấy vội lắm, bảo là đang gấp bắt chuyến bay về nhà..."

Lúc nói tới đoạn mẹ của Từ Chu Dã, hắn nhìn Thẩm Mạn, rõ là đang nhớ tới hình ảnh hôm qua Từ Chu Dã cầm tay dắt Thẩm Mạn đi nhổ răng.Cứ coi như đồng đội thân thiết đi, nhưng kiểu hành động đó cũng khó tránh quá mức gần gũi.Người ta một khi đã để ý tới kiểu chuyện này, liền sẽ chợt hồi tưởng lại tất cả những chi tiết đã bị phớt lờ trước kia.Mối quan hệ giữa hai người Từ Chu Dã và Thẩm Mạn có thể dùng "như hình với bóng", "quấn quýt không rời" để miêu tả, những lời nói và hành động kia, dường như đã vượt qua ranh giới bạn bè, trở nên ái muội vô cùng.Lưu Thế Thế định nói lại thôi.Thẩm Mạn nhìn ra: "Sao thế?"

"Không sao hết."

Lưu Thế Thế gãi gãi đầu, "Chuyện kia...thôi, không có gì."

Hắn nhìn Thẩm Mạn và Từ Chu Dã, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại thấy cứ hấp tấp nói ra như thế thì hơi mạo muội, thế nên không nói gì nữa, bảo Thẩm Mạn cứ bình tĩnh đã, chắc là chỉ đang vướng chút chuyện thôi.Nói thì nói thế, chứ thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thời đại này rồi, điện thoại lúc nào chẳng bên người, chắc chắn là xảy ra chuyện gì thì mới không trả lời tin nhắn.Lưu Thế Thế rời đi, Triệu Nhuy lại vẫn đứng đó, hắn theo Thẩm Mạn tới trước cửa phòng, lách vào trong: "Đội trưởng, nói chuyện tí đi."

Thẩm Mạn: "Nói cái gì?"

Mặt hắn vẫn còn sưng, không muốn nói chuyện lắm."

Anh, chuyện anh với Từ Chu Dã, gia đình cậu ấy biết không?"

Triệu Nhuy nói, "Anh cứ coi như là em lắm chuyện đi...ngộ nhỡ, em nói ngộ nhỡ thôi, anh với cậu ấy có chia tay, anh cũng đừng buồn nhé."

Hắn nói xong, lại thấy mình miệng quạ đen quá: "Phỉ phui cái mồm, em nói vớ vẩn đó, anh đừng để ý."

Thẩm Mạn đáp: "Ừ."

Triệu Nhuy nói: "Vậy em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi,"Cửa phòng đóng lại "rầm" một tiếng, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.Thẩm Mạn nhìn thấy cún rau bự trên giường, lại rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Từ Chu Dã.- Tiểu Dã, thấy tin nhắn của anh thì gọi lại nhé.Vẫn không có chút tin tức nào cả, bặt vô âm tín.Thẩm Mạn giơ tay, nhéo mạnh vào cái miệng đang cười của cún rau. ____________________Trans by Dí.
 
Sao Trên Trời|Tây Tử Tự [Đam, Esports]
71. Khẩn cấp khẩn cấp


Thẩm Mạn đợi tin của Từ Chu Dã đến tận nửa đêm, điện thoại hắn bình thường để chế độ im lặng nay kéo âm lượng to hết cỡ.

Ba giờ hơn, giấc ngủ chập chờn bị tiếng thông báo đánh tan hẳn.Mắt còn chưa kịp mở tay đã vồ lấy điện thoại.

Thẩm Mạn mắt nhắm mắt mở mở khóa màn hình nhưng lại chỉ thấy tin quảng cáo.Từ Chu Dã vẫn chưa hồi âm.

Hay gia đình xảy ra chuyện gì rồi?

Thẩm Mạn trong lòng nóng như lửa đốt, đầu năm ai cũng kè kè bên cái điện thoại, dù thế nào thì giờ cũng nên nhắn lại rồi chứ.Chẳng lẽ chuyện cậu hẹn hò bị gia đình phát hiện xong bị mẹ tới xách về?

Thẩm Mạn thầm nghĩ, thà bị đá còn hơn cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Nghĩ mãi nghĩ mãi lại thấy mình nực cười, Thẩm Mạn thở dài, nằm trên gối mà cứ trằn trọc.

Cuối cùng ngồi dậy, lướt điện thoại giữa đêm.

Xấu quá...

Màn hình điện thoại đen bóng phản chiếu một khuôn mặt sưng vù.

Thẩm Mạn lần đầu ghét nhìn mặt mình đến thế.Nghĩ lại tối nay hình như quên uống thuốc hạ sốt, Thẩm Mạn với lấy hộp thuốc đầu giường, lấy ra hai viên.

Có một vấn đề khác, bình nước trống không.

Thẩm Mạn lười xuống giường nên vứt thẳng thuốc vào miệng, nuốt chửng.Thuốc không có bọc đường đắng ngắt.

Trong bóng tối, Thẩm Mạn mở trừng mắt, mơ màng nhìn trần nhà, chật vật nuốt lấy vị đắng trào dọc cuống lưỡi.Hầu như cả đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, Thẩm Mạn nhắn tin cho quản lý xin nghỉ.

Không phải hắn không muốn luyện tập, hắn giờ đây thực sự không xuống nổi giường.

Tuy má bớt sưng nhưng nửa mặt còn lại vẫn còn tê, lúc Thẩm Mạn tỉnh lại thần người ra một lúc.

Ngoài trời đang đổ mưa, trời âm u tới mức khó phân biệt ngày đêm.

Thẩm Mạn nghe thấy tiếng gõ cửa nên đứng dậy mở cửa, là Triệu Nhuy: "Thẩm Mạn, anh không sao chứ?"

Tới giờ đấu luyện mà hai người đều chẳng thấy đâu, gọi điện cũng không nghe máy, quản lý bị dọa sợ chết khiếp luôn.

Triệu Nhuy nói Thẩm Mạn chắc trong phòng, để cậu ta đi gọi.

"Không sao."

Thẩm Mạn nói, "Xin nghỉ giúp tôi, tôi không khỏe lắm."

Triệu Nhuy nhìn Thẩm Mạn, dè dặt hỏi: "Sắc mặt anh tệ quá, hay đi khám đi?"

"Không cần đâu."

Thẩm Mạn không để tâm lắm, "ngủ một giấc là đỡ thôi."

"Ồ."

Triệu Nhuy vẫn muốn nói gì đó.Thẩm Mạn: "Sao?"

Triệu Nhuy: "Từ Chu Dã..."

Thẩm Mạn nói: "Tôi cũng không liên lạc được."

Triệu Nhuy: "Ừm..."

Người mới đó còn ân ái mặn nồng lại đột nhiên biến mất, chỉ trong giây lát đã chẳng thấy bóng hình.

Trừ số điện thoại với kết bạn wechat ra hắn chẳng biết nhà Từ Chu Dã ở đâu cả.

Ngồi bên giường, nhìn con cún rau lại đột nhiên nhớ tới người đó.

Thẩm Mạn tức mà không biết trút vào đâu nên đấm nó lõm cả đầu.

Từ Chu Dã giống hòn đá liệng vào hồ nước, trước khi biến mất chỉ có bọt nước và tiếng rơi.

Trằn trọc suốt cả một đêm, tới huấn luyện viên còn hỏi có vấn đề gì giữa Thẩm Mạn với Từ Chu Dã mà không thể liên lạc được cả hai đứa.

Thẩm Mạn cuối cùng không nhịn được nữa.

"Bà chủ."

Thẩm Mạn lấy điện thoại gọi thẳng cho bà chủ."

Sao đấy?"

Bà chủ bên đó vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

"Địa chỉ nhà Từ Chu Dã ở đâu thế?"

Thẩm Mạn nói, "Hình như bên nhà em ấy xảy ra chuyện gì rồi, tôi bay qua đó xem thế nào."

Bà chủ: "Cái gì?

Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thẩm Mạn giải thích, nói bây giờ không thể liên lạc được, sợ có chuyện, muốn qua đó xem.

Bà chủ biết mối quan hệ giữa hai người cũng không nghĩ ngợi gì nhiều: "Một mình cậu qua đó sao?

Cần tôi qua cùng không?"

Thẩm Mạn nói: "Không cần đâu."

Bà chủ: "Không cần thật sao?"

Thẩm Mạn: "Ừm."

Bà chủ nghĩ cũng phải, Thẩm Mạn là người yêu của Từ Chu Dã, sang tìm người yêu nghe có vẻ hợp lý nên cũng không khăng khăng đòi đi cùng, lật hợp đồng xem địa chỉ rồi gửi qua wechat cho Thẩm Mạn.

Khoanh vùng nhỏ được cũng dễ hơn nhiều, Thẩm Mạn lập tức đặt vé máy bay.

Hắn tắm sơ, thay quần áo rồi đi thẳng ra ngoài.

Thời tiết có vẻ không ổn.

Thẩm Mạn đi đường chỉ nhìn điện thoại.

Từ Chu Dã đã 24 tiếng không có tin tức gì, nếu không phải biết cậu đã về nhà cùng mẹ thì có thể trực tiếp đi báo cảnh sát luôn.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi nên mới biến mất không dấu vết lâu thế.

Xe đặt điều hòa để hơi lạnh.

Thẩm Mạn đeo khẩu trang, đội mũ hoodie lên che kín đầu.

Hắn vừa mê vừa tỉnh, giống kiểu người thức cả đêm mà lại nốc vài cốc cà phê, cả người mệt đờ đẫn nhưng não bộ vẫn sống động vô cùng.

Cực kỳ khó chịu.Thẩm Mạn lấy thuốc hạ sốt từ trong túi ra, uống hai viên.

Tài xế khá trẻ tuổi, cứ nhìn vào gương chiếu hậu để coi Thẩm Mạn.

Kìm một hồi cuối cùng cũng không kìm được nói: "Ờm...Anh là Slow đúng không?"

Thẩm Mạn lắc đầu.

Khẩu trang che nửa mặt chỉ để chừa đôi mắt, không hiểu sao người kia nhìn ra được.

Tài xế lại cười đáp: "Anh chắc chắn là Slow."

Thẩm Mạn bức bối nói: "Thế mà cũng nhận ra?"

Tài xế: "Hahahahaha điểm đón không phải ở cửa căn cứ ACE sao?"

Thẩm Mạn: "..."

Hắn quên mất đấy.

Tài xế khá quan tâm: "Anh trông mệt mỏi quá, không khỏe sao?"

Thẩm Mạn lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Tài xế cũng quen, không để bụng thái độ lạnh nhạt của Thẩm Mạn.

Thực ra chỉ cần tìm hiểu qua HCC một tí là biết Thẩm Mạn tính tình không dễ chịu gì, vậy nên không có cảm giác hụt hẫng nào ở đây cả.

Tài xế độc thoại suốt một quãng đường, nói rất nhiệt huyết, nhìn gương chiếu hậu lại thấy Thẩm Mạn dựa đầu vào cửa kính nhắm mắt như đang ngủ nên cũng im lặng.Thẩm Mạn không ngủ, chỉ là hắn không muốn tiếp chuyện tài xế nữa.

Tim hắn bộn bề, đầu hắn ngổn ngang, cộng thêm cơn đau nhức từ lợi khiến cả người hắn như một mớ bùi nhùi.Từ ACE ra tới sân bay hết 40 phút, tới khi chập chờn chợp mắt được một tí lại bị gọi dậy.

"Anh đi đâu đấy?"

Tài xế hỏi, "Đi công tác sao?

Chúc anh thuận lợi nhé."

Thẩm Mạn nói: "Cảm ơn" Nếu thuận lợi thật thì tốt quá rồi.

Không mang theo hành lý, chỉ xách một cái túi xách, Thẩm Mạn đút tay vào túi xuống xe.

Máy bay 1 tiếng sau mới cất cánh, trước khi bay Thẩm Mạn nhắn tin cho Từ Chu Dã lần cuối.

- Từ Chu Dã, em rốt cuộc đang làm cái gì vậy?Đúng là đá chìm đáy đại dương, hoàn toàn không có động tĩnh.

Thẩm Mạn nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Từ Chu Dã rất lâu, mặt ngây ra.

Hình đại diện của Từ Chu Dã chỉ là cậu bé bọt biển, cười lên giống một đóa hoa hướng dương, nhìn trông khá giống cậu...

Hắn nghĩ tới ID game đầu tiên của mình, ốc sên nhỏ.

Ha, thì ra từ lúc mới vào đội cậu ta đã bắt đầu "nuôi" mình rồi.

Thẩm Mạn bật cười.Điều duy nhất may mắn là mưa không quá to, chuyến bay không bị hoãn, Thẩm Mạn ngồi chỗ cạnh cửa sổ, lúc cất cánh thì đóng cửa sổ lại bắt đầu ngủ.

Nói là ngủ chức thực ra không ngủ nổi, lúc thì chửi Từ Chu Dã khi không biến mất một tràng, khi thì nghĩ nếu gặp người nhà cậu thì có phải sẽ rất ngượng không, rồi thì lo cho Từ Chu Dã, xong lại buồn, não rối mòng như mớ bòng bong.

Nghĩ nhiều quá, răng não nhức liên hồi.

Thẩm Mạn lại uống thuốc giảm đau, nghĩ thầm lần này không biết lúc về phải đi chữa não hay chữa răng.

Thôi bỏ đi, miễn nó vui là được.

Chuyến bay kéo dài hai tiếng nói ngắn không phải ngắn, nói dài cũng không phải dài.

Thẩm Mạn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã hạ cánh rồi.

Bên đây thời tiết cũng không ổn, mây đen giăng kín trời, gió thổi mạnh, trời tối đen, nhìn trông như sắp mưa rào tới nơi.

Thẩm Mạn khoác một cái áo khoác mỏng, chịu gió ra ngoài sân bay.

"Bác tài, tới khu Quảng Bình đường Nam Kinh."

Thẩm Mạn nói ra địa chỉ bà chủ gửi.

Tài xế taxi cũng rất thích nói nhiều, Thẩm Mạn không còn sức để đối phó, càng gần điểm đến tâm trạng hắn càng trùng xuống.

Khu Quảng Bình cách sân bay 30km, không bị tắc đường nên đi mất mấy chục phút thôi.

Cảnh ngoài cửa sổ xa lạ, gió thổi qua khe cửa khiến mặt Thẩm Mạn tê đi vì lạnh.

Một bên mặt thì sưng, bên còn lại thì cóng.

Đôi mắt giống một đám mây úng nước mưa, vừa ướt vừa lạnh, còn rưng rưng nước.

Ngoài trời mưa như trút nước.

Nước mưa rơi lốp đốp va vào cửa kính xe, tài xế bèn nói nay là cốc vũ.

Cốc vũ, tiết khí cuối cùng của ngày xuân, qua hôm nay sẽ tới mùa hạ.Mưa càng lúc càng lớn, biến thành màn mưa phủ kín bầu trời.

Thấy sắp tới nơi, tài xế nhiệt tình hỏi Thẩm mạn có mang ô không, có cần gọi người nhà ra đón không.Không mang ô, lại còn là vị khách không mời mà đến, hẳn là không được chào đón.

Thẩm Mạn nghĩ lại còn đòi người ta ra tiếp, mở cửa cho hắn vào đã cảm tạ trời phật lắm rồi.

Hắn thì thầm qua lớp khẩu trang với chất giọng nghẹn đi vì nghẹt mũi: "Không sao, đi bộ vài bước thôi."

Trả tiền, xuống xe, Thẩm Mạn cúi đầu bước vào màn mưa.

Mưa nặng hơn hắn tưởng tượng, đi được mấy bước người đã ướt cả.

Khu này rất rộng, Thẩm Mạn lại không quen đường, vòng đi vòng lại mấy lần dưới mưa mới tìm được tòa nhà trong địa chỉ.

Nhìn thấy điểm đến ngay trước mắt, Thẩm Mạn không vội vã bước vào ngay mà đứng dưới lầu, rút ra từ trong túi một điếu thuốc, đứng ở một góc châm lửa.Thuốc hơi ẩm, vị hơi kỳ.

Bốn bề không một bóng người, mưa giống mạng lưới dày đặc, ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.

"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Thẩm Mạn dập thuốc, bước vào trong.

Từ Chu Dã ở tầng 15, Thẩm Mạn nhìn chằm chằm con số trên thang máy, đột nhiên có chút căng thẳng, chà mạnh lòng bàn tay lên quần.

Vốn muốn lau sạch mồ hôi lạnh trên tay, nào ngờ quần cũng bị ướt, càng lau càng thấy ướt.

Một tiếng "tinh" nữa vang lên, tới rồi.

Thẩm Mạn ra khỏi cầu thang máy là nhìn thấy cửa nhà Từ Chu Dã ngay.

Hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cốc cốc 3 tiếng.

Nếu Từ Chu Dã ra mở cửa thì sẽ đấm cậu một phát; nếu người nhà cậu mở cửa thì sẽ nói mình là đội trưởng của cậu, thành viên trong đội lo lắng cho cậu, lừa cậu ra ngoài, rồi đấm cậu một phát.

Thẩm Mạn thầm nghĩ sẽ nói như nào.

Tuy nhiên, Từ Chu Dã không xuất hiện, người nhà Từ Chu Dã cũng không.

Cửa sắt lặng thinh, không thấy có người mở cửa.

Thẩm Mạn lại gõ cửa mấy lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì...

Trong nhà không có ai cả.

Hơi thở bị nén lại trong lồng ngực thoát ra ngoài, Thẩm Mạn ảo não ngồi sụp xuống.

Hắn giờ không còn sức để làm gì cả, tay chân mềm nhũn, không lết được đi đâu nữa.

Nước mưa chảy dọc gò má, Thẩm Mạn không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu, 10 phút, nửa tiếng hay lâu hơn...

Khi hắn đứng lên chân đã tê rần, hắn phải bám vào tường mới quay được người đi vào trong thang máy.

Trong thang máy phản chiếu hình bóng tàn tạ như một con sói lang thang, đầu tóc quần áo ướt sạch cả, hai bên má vẫn sưng.

Hắn đưa tay ấn ấn vào hai bên má, cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ miệng vết thương.Cơn đau này khiến bộ óc rối bời của hắn tỉnh lại đôi chút.

Hắn đưa tay vuốt mặt, cố hết sức dùng giọng điều bình tĩnh nhất để an ủi bản thân - hắn quen với chuyện như thế này rồi.

Không có gì phải lo hết, Thẩm Mạn, không có vấn đề gì hết.

Thẩm Mạn trấn tĩnh bản thân như vậy, là chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề gì.

Rõ là không có vấn đề gì lớn, cớ sao hắn không lê nổi bước chân?

Cơn mưa như trút nước dường như cuốn trôi tất cả dũng khí của hắn.

Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn cơn mưa phủ kín bầu trời, hạ dần mí mắt.

Không thì đợi mưa ngớt rồi hãy đi.

Nhưng mưa to thế này tới bao giờ mới ngớt?

Lo lắng khiến người ta mất ăn mất ngủ, cộng thêm với việc đau răng, Thẩm Mạn mấy nay không ăn uống cẩn thận.

Bay mấy nghìn cây số lại không thấy tăm hơi từ Chu Dã đâu, sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn trong não hắn bỗng đứt phụt.

Thẩm Mạn "sập nguồn".

Thẩm Mạn đứng trước màn mưa, trong tầm mắt hiện ra một chấm đen nhỏ, chấm đen nhỏ lớn dần, biến thành một bông hoa tuyết.

Hắn không cầm cự được nữa, dựa vào tường, người mềm nhũn như không xương, ngồi bệt xuống đất.

Không nhìn được nữa, không nghe được nữa, hắn dường như quay trở lại ngày hạ năm ấy, màng nhĩ ù ù, người lạnh ngắt như cái xác đóng băng.

"Thẩm Mạn."

Hình như có người đang gọi tên hắn.

Là thực hay là mơ?

Là một người hàng xóm tốt bụng nào đó hay là ảo tưởng của hắn?

"Thẩm Mạn, Thẩm Mạn..."

Tiếng gọi càng lúc càng rõ, càng lúc càng chân thực.

"Sao anh lại ở đây, Mạn Mạn..."

Có người ôm lấy hắn, ôm chặt tới mức run rẩy: "Mạn Mạn...

Mạn Mạn... sao anh lại ở đây?

Sao lại ướt vậy?"..."

Nụ hôn cháy bỏng mang theo chút lo lắng liên tiếp rơi xuống trán và gò má hắn, cảm giác chân thực rõ ràng tới độ không thể là mơ.

Ấy thế mà Thẩm Mạn vẫn không dám ngẩng đầu lên cho tới khi có một đôi bàn tay to lớn đưa ra nâng mặt hắn.

"Mạn Mạn, sao anh lại ở đây?

Sao lại ướt như vậy?"

Gương mặt Từ Chu Dã kề sát, mặt cậu cũng hốc hác vô cùng, chỗ xanh chỗ trắng: "Mạn Mạn, Mạn Mạn, anh có sao không?"

Sắc mặt Thẩm Mạn khó coi kinh khủng, hắn giống một chú mèo con cuộn tròn núp dưới góc hộp các-tông ướt sũng nước mưa, cả người thoi thóp như thể sắp biến mất.

Thẩm Mạn ngẩng đầu, nhưng điểm nhìn của hắn vẫn vô định.

Từ Chu Dã nhìn ánh mắt hắn đờ đẫn, sốt ruột: "Mạn Mạn..."

Cậu vươn tay, bế Thẩm Mạn lên.

Bế rồi mới thấy Thẩm Mạn còn nhẹ hơn mình nghĩ.

Thẩm Mạn nằm trong lòng cậu cũng không có phản ứng gì, tới tận khi vào trong thang máy, Từ Chu Dã mới nghe được tiếng Thẩm Mạn thều thào bên tai: "Từ Chu Dã, sao em lại ở đây?"

Từ Chu Dã vừa giận vừa thương: "Câu này để em hỏi anh mới đúng.

Sao anh lại chạy tới dưới nhà em làm gì?"

Để bị ướt như chuột lột thế này.

Mới đi có hai ngày mà người trong lòng đã gầy mất hai cân, cái cằm nhọn hoắt khiến Từ Chu Dã nhìn mà thấy đau lòng, không kìm được mà hôn lên cái cằm lạnh buốt của hắn một cái.

Vào phòng, cậu rót cho Thẩm Mạn một cốc nước đường ấm, Thẩm Mạn nhấp vài ngụm mới thả lỏng được.Giá băng trong mắt đã tan đi, đôi mắt dần có hồn trở lại.

Hắn ngồi trên sofa, Từ Chu Dã đang dùng khăn khô cẩn thận giúp hắn lau khô tóc ướt.

"Đỡ hơn rồi chứ?"

Từ Chu Dã nhìn thấy người trước mặt dần hồng hào trở lại, lo lắng hỏi.

Thẩm Mạn không lên tiếng, ngồi bên cạnh tức thầm.

"Mạn Mạn."

Từ Chu Dã không ngừng gọi tên hắn, "Sao anh tới đây vậy?"

Thẩm Mạn mở miệng, giọng khàn khàn: "Anh còn tưởng em chết ở xó nào rồi đấy!"

Từ Chu Dã đơ mặt lại, trông rất hoang mang, rất vô tội.

Thẩm Mạn nhìn xong cười khẩy: "Từ Chu Dã, bây giờ không còn là cái thời chim bồ câu đưa thư nữa rồi, ai mà chả có điện thoại bên mình.

Hai ngày không trả lời tin nhắn là như thế nào?"

Vốn lo lắng cậu xảy ra chuyện gì, giờ thấy người đứng trước mặt mình nguyên vẹn không mất một miếng thịt nào tự dưng lại thấy tức tức cái lồng ngực, "Mẹ nó chứ anh tưởng em xảy ra chuyện rồi."

Từ Chu Dã thấy vẻ mặt của Thẩm Mạn liền biết có gì đó sai sai nên vội vàng giải thích: "Mạn Mạn, không phải em cố tình không trả lời tin nhắn của anh mà là gia đình em thực sự xảy ra chuyện rồi."

Thẩm Mạn hỏi: "Chuyện gì?"

Từ Chu Dã nói: "Ông bà ngoại em bị tai nạn xe nhập viện rồi."

Thẩm Mạn: "..."

Từ Chu Dã còn sợ Thẩm Mạn không tin, nói tiếp: "Mẹ em nghe tin lập tức gọi em về cùng ngay, kết quả vội quá rối quá nên điện thoại rơi luôn trên xe.

Tình hình bên đó không ổn lắm nên em đến bệnh viện gấp, không có thời gian mua lại điện thoại với sim.

Em dùng weibo của mẹ em để lại tin nhắn cho mọi người rồi, em nghĩ là mọi người sẽ thấy..."

Chuyện xảy ra đột ngột, Từ Chu Dã không ngờ Thẩm Mạn sẽ nghĩ vậy.

Thẩm Mạn im lặng một lúc rồi hỏi: "Ông bà vẫn ổn chứ?"

"Không ổn lắm."

Từ Chu Dã trông cũng rất hốc hác, "Dù gì thì ông bà cũng lớn tuổi rồi..."

Hai người mỗi người nghĩ một chuyện, im lặng.

Một lúc sau, Thẩm Mạn lại nói: "Anh không sao, em bận việc em trước đi.

Anh đi sang bên kia tìm khách sạn ở rồi tới bệnh viện với em, em vẫn chưa có điện thoại đúng không?"

Từ Chu Dã nói: "Không có, em đang định đi mua, tiện mua lại sim luôn."

Thực ra mới có một hai ngày thôi, mà Thẩm Mạn đã sốt ruột tới độ rối hết cả lòng.

Nhưng một người trưởng thành đang sống sờ sờ tự dưng biến mất không dấu vết thì ai mà yên tâm đợi cho được?"

Anh coi anh kìa, mấy ngày nay không ăn uống cẩn thận phải không?"

Từ Chu Dã nhéo má Thẩm Mạn.

Trông mặt vẫn sưng như vậy, có lẽ không chỉ quên ăn cơm mà còn quên cả uống thuốc.

"Anh đừng ra khách sạn nữa, ở lại nhà em đi, quần áo em đều ở trong tủ, anh thích bộ nào thì lấy mà mặc..."

Thẩm Mạn mơ màng đáp: "Không được, bị người nhà em thấy thì không ổn lắm."

Nhà người ta bố mẹ già còn đang bệnh, hắn sao có thể khiến họ thấy bí bách hơn được?Từ Chu Dã nghiêm mặt ngay: "Chuyện này anh không cần nghĩ nhiều, đừng lo, chuyện anh với em người nhà em đều biết cả rồi."

Thẩm Mạn: "?"

Từ Chu Dã nói: "Ừm...Họ ngày nào cũng xem mình thi đấu mà."

Thẩm Mạn trố mắt ra ngay.

"Được rồi, đừng lo lắng nữa, em tắm sơ thay quần áo rồi lại phải đi đây."

Từ Chu Dã cũng không thấy lời mình nói có vấn đề gì, "Ra ngoài mua điện thoại mua sim rồi phải tới bệnh viện nữa.

Ngoan nhé, anh đừng lo nhé, nghỉ ngơi cho ổn rồi tới bệnh viện với em nhé."

"Được, em đi đi."

Thẩm Mạn thủ thỉ, hắn không muốn gây thêm phiền phức cho Từ Chu Dã nữa.

Từ Chu Dã nhìn chằm chằm Thẩm Mạn, không nhịn được lại vồ tới, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: "Mạn Mạn nhà ta ngoan nhất."

Nghe giống dỗ trẻ con thật.Thẩm Mạn vì nụ hôn của Từ Chu Dã, tâm trạng buồn bực hai ngày cuối cùng cũng dịu xuống.
____Hai bạn nhỏ ôm chặt nhau dưới mưa.Trans by Dí.
 
Sao Trên Trời|Tây Tử Tự [Đam, Esports]
72. Cầu nguyện


Sau khi tắm qua, Từ Chu Dã thay một bộ quần áo rồi rồi ra ngoài.

Thẩm Mạn vốn định đi đến bệnh viện cùng cậu nhưng Từ Chu Dã nhất quyết không đồng ý, cứ bắt hắn phải ở nhà ngủ một giấc rồi mới được đi.

Từ Chu Dã làm thế cũng dễ hiểu, Thẩm Mạn lúc đấy mặt trắng bệch như tờ giấy, môi không sắc hồng.

Hai ngày nay hắn gần như không ăn không ngủ, cộng thêm chưa hết sốt, người ngợm như hết hạn sử dụng đến nơi.

Từ Chu Dã sờ trán hắn, nghi hắn đang sốt nhẹ.

"Không sốt."

Thẩm Mạn thì thào."

Được rồi được rồi, không sốt không sốt."

Từ Chu Dã nói, "Thế anh ở nhà ngủ một giấc ngon lành rồi hãy đến nhé."

Từ Chu Dã xuống sân bay cái là chạy tới bệnh viện luôn, người vẫn đang mặc bộ quần áo hai ngày trước mặc.

Giờ bố cậu chạy về rồi cậu mới có thời gian về nhà tắm rửa với mua điện thoại làm sim.

Nói đến thấy cũng tài, trên đường về cậu cứ bồn chồn không yên, giục tài xế lái nhanh nhanh rồi đâm vào làn mưa chạy thẳng về nhà.

Chưa kịp gấp ô lại thì thấy Thẩm Mạn đang đổ gục cạnh bức tường gần đó.

Giây phút đó Từ Chu Dã thậm chí còn nghĩ mình bị ảo giác, làm sao mà một người đáng lý phải cách xa ngàn dặm lại xuất hiện trước cửa nhà cậu thế kia?"

Thẩm Mạn, Thẩm Mạn..."

Chắc rằng không phải mình đang mơ, Từ Chu Dã vội lao qua ngay.

Thẩm Mạn trông không ổn chút nào, mặt ướt nhẹp, không biết là nước mưa hay mồ hôi.

Nghe thấy có người gọi mà hắn không phản ứng gì cả, mắt lờ đà lờ đờ.

Đây là lần đầu tiên Từ Chu Dã nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối thế này của Thẩm Mạn, đời cứ như có cầu vồng, chạm cái là nổ tung."

Anh cứ nghỉ ngơi thoải mái đi."

Từ Chu Dã âu sầu nói, "Đừng làm em phải lo nhé."

Không biết là do thật sự không ổn hay do bị ánh mắt rầu rĩ của Từ Chu Dã ảnh hưởng, Thẩm Mạn im lặng một lát rồi cuối cùng cũng đồng ý.

Tắm rửa xong, thay bộ quần áo ướt nhẹp mồ hôi, ăn uống một tí rồi ngủ một giấc - đây chính là những nhiệm vụ mà Từ Chu Dã đề ra cho Thẩm Mạn.

Cậu nói vừa nhanh vừa nhiều, hoàn toàn không cho Thẩm Mạn cơ hội phản bác.

"Thế em đi trước nhé."

Từ Chu Dã xoa đầu Thẩm Mạn, còn hơi nóng, cậu vẫn rất rất lo, "Đợi chút em đi mua điện thoại với làm sim, anh có chuyện gì thì cứ gọi em nhé."

Thẩm Mạn: "Ừm."

Từ Chu Dã: "Thế em đi đây."

Thẩm Mạn: "Đi đi."

Từ Chu Dã: "Em đi thật đấy nhé."

Thẩm Mạn: "..."

Từ Chu Dã lại nói: "Đi liền nè?"

Thẩm Mạn bị chọc đến tức cười: "Đi nhanh."

"Hôn em một cái đi."

Từ Chu Dã vô liêm sỉ thò mặt ra.Thẩm Mạn thơm một cái lên mặt Từ Chu Dã mới hài lòng rời đi, trước khi đi còn không quên dặn Thẩm Mạn phải ăn cái gì đó rồi mới được đi ngủ.

Thẩm Mạn ậm ừ cho qua.

Tắm rửa xong, thay quần áo ngủ của Từ Chu Dã, Thẩm Mạn ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Phòng ngủ của Từ Chu Dã bừa hơn hắn tưởng tượng một chút, trên tường dán đầy ảnh minh tinh với báo game, kệ sách cạnh bàn học có một vài mô hình tự làm.

Là kiểu phòng của một nam sinh bình thường, không có gì đặc biệt.

Thẩm Mạn nhớ lại lời Từ Chu Dã từng nói, lấy điện thoại mở tài khoản weibo phụ chỉ có hai người họ biết lên xem thì thấy có tin nhắn riêng gửi đến thật.

Trách hắn quá vội vã, nếu lên weibo kiểm tra thì kiểu gì cũng thấy.

Hắn ấn vào tài khoản weibo của mẹ Từ Chu Dã, thấy bà chỉ follow mình hắn và Từ Chu Dã, đột nhiên nghĩ tới Từ Chu Dã nói cả nhà họ biết chuyện hai người từ lâu rồi.

Thẩm Mạn: "..."

Chắc không phải thật đâu...Hắn tiện tay follow lại rồi vào tài khoản của Từ Chu Dã xem.

Có thể thay Từ Chu Dã cũng chẳng thích tài khoản chính mấy, tạo cũng gần năm rồi mà tin trong weibo không có bao nhiêu.

Mấy cái tin gần đây toàn quảng cáo là quảng cáo.

Hắn lướt đi lướt lại mấy lần, ánh mắt đột nhiên va phải một bức ảnh...Đó là giải đấu giành quán quân Mùa hạ năm ngoái, Từ Chu Dã đăng weibo.

Lúc đó Thẩm Mạn thấy khá kỳ quái bởi vì cúp trong ảnh không phải cúp bạc của giải đấu mà là một bức ảnh cúp thưởng hơi mờ, trông giống cúp đồ chơi của trẻ con.

Lần đầu thấy Thẩm Mạn chỉ nghĩ trông quen quen, không nghĩ đến căn nguyên nguồn cội.

Ấy thế mà thời khắc này, hắn cuối cùng cũng nhớ ra gốc gác của chiếc cúp đó - chiếc cúp hắn giành được trong giải đấu mạng năm 14 tuổi.

Cúp làm từ nhựa, trông bèo bọt vô cùng, trong ký ức Thẩm Mạn đã nhạt phai từ đời nào, phải nhờ cuốn album Từ Chu Dã tặng hắn hôm sinh nhật ấy mới "hồi sinh" lại trong trí nhớ.

Thẩm Mạn nhấn vào ảnh xem đi xem lại để chắc chắn mình không nhìn lầm.

Chả hiểu tại sao Từ Chu Dã lại có được bức ảnh?Thẩm Mạn luôn cho rằng Từ Chu Dã có thể tặng hắn cuốn album quý giá như vậy là do hắn năm ngoái đưa Từ Chu Dã về quê cùng nên cậu có cơ hội thu thập.

Nhưng nghĩ lại thấy Từ Chu Dã có vẻ đã biết tất cả từ lâu rồi, thậm chí còn công khai đăng bức ảnh lên...

Thế mà Thẩm Mạn lại chẳng hay biết.

Thẩm Mạn ngồi bên cạnh giường im ắng một lúc lâu.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, màn hình hiển thị tên của Từ Chu Dã.

"Alo."

Thẩm Mạn đáp."

Anh ăn gì chưa?"

Từ Chu Dã lải nhải luôn mồm này không giống với cậu trai rạng rỡ như ánh mặt trời trong trí nhớ của Thẩm Mạn.

Cậu nói: "Em sợ anh đói nên đặt cho anh ít súp dê, anh ăn rồi mau đi ngủ nhé."

Thẩm Mạn: "Được."

"Anh sao thế?"

Từ Chu Dã nghe thấy rõ ràng giọng Thẩm Mạn không ổn cho lắm.

Thẩm Mạn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Không sao, anh nghỉ một chút rồi tới bệnh viện thăm em."

Từ Chu Dã: "Oke ~"Thẩm Mạn: "Lát gặp."

Từ Chu Dã: "Lát gặp~"Cúp điện thoại, ngón tay Thẩm Mạn vuốt ve màn hình một lúc, mí mắt hắn dần hạ xuống.
____Súp dê nóng hổi đã "hâm nóng" lại cái dạ dày bị bỏ rơi đơn côi gối chiếc trong 2 ngày vừa qua.

Không mộng mị cũng không tỉnh giấc giữa chừng, hắn ngủ một mạch tới chiều.

Tới lúc hắn tỉnh trời đã tối rồi, mưa vẫn chưa ngớt.

Mưa tí tách tí tách rơi xuống mái hiên, nghe giống như có người đang gõ cửa.

Thẩm Mạn mở mắt, hắn nằm trên giường một hồi mới nhận ra mình không ở căn cứ mà ở trong phòng ngủ cách xa vạn dặm của Từ Chu Dã.

Lấy điện thoại, mấy chục cái tin nhắn hiện lên, Từ Chu Dã chỉ nhắn ba bốn tin, còn lại đều là người ở bên ACE nhắn.

Triệu Nhuy với bà chủ spam nổ máy, còn gọi mấy cuộc điện thoại.

Tin nhắn cuối cùng là tế văn của Triệu Nhuy, chữ đầy màn hình, không đọc kỹ nổi nên chỉ lướt qua thôi.Tóm tắt từ khóa thì đại ý là khuyên hắn đừng vì một cái cây là chết tim, thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ lạ mà phải đắm chìm chỉ vì một bông hoa?

Bà chủ thì thẳng thắn hơn, hỏi Thẩm Mạn có phải bị đá rồi không?

Nếu bị đá rồi mà không nghĩ thông suốt được thì bà chủ có thể giới thiệu cho hắn mấy đối tượng chất lượng cao, minh tinh người nổi tiếng đều có hết...Tuy nghe hơi hoang đường nhưng suy cho cùng vẫn là có ý tốt.

Thẩm Mạn chậm rãi trả lời tin nhắn, cho mọi người biết hắn vẫn còn sống, khỏi phải đi báo cảnh sát.

- Còn sống là tốt rồi, thế Từ Chu Dã còn sống không?

Triệu Nhuy không hổ là vua hóng hớt, hỏi một câu là bắt trọng điểm ngay.

Thẩm Mạn đuổi cùng giết tận, hung thủ bị bắt, trong một khắc nóng giận chém bay đầu người ta cũng không phải chuyện không thể.

Thẩm Mạn chỉ đáp hai chữ.- Vẫn sống.

- Ồ, sống là tốt rồi, thế anh khi nào về?

Về một mình hay hai mình?- Tầm 2 ngày nữa, chắc về cùng nhau, giúp tôi xin nghỉ với huấn luyện viên nhé.Về cùng nhau?

Về cùng nhau có nghĩa là ổn rồi?

Triệu Nhuy nheo mắt nhìn tin nhắn của Thẩm Mạn, nhặt ra được từ ngữ quan trọng.

Chưa chia tay, dự là bên Từ Chu Dã có chuyện gì mới khiến Thẩm Mạn héo hon như thế, Triệu Nhuy yên tâm rồi.

- Vậy hai người mau về nhé.

- Ừm, cảm ơn.

- Hihi, đội trưởng không cần khách sáo vậy đâu.

Mở tủ quần áo, lật đi lật lại mấy bộ Từ Chu Dã hay mặc, quần hơi dài, thôi cứ mặc bừa vậy.

Thẩm Mạn mặc xong thì vội lấy ô ra khỏi nhà.

Trời đang đổ mưa, mới năm giờ chiều trời đã tối, Thẩm Mạn lên xe xong thì gọi điện thoại cho Từ Chu Dã hỏi rõ địa chỉ.

Bệnh viện cách nhà khá xa, lại còn đi đúng giờ cao điểm, tắc hơn tiếng mới đến nơi.

Trong điện thoại, hai người nói chuyện một lúc Thẩm Mạn mới biết bà ngoại Từ Chu Dã đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông ngoại thì vừa thoát khỏi cửa tử, tình hình không mấy khả quan.

Họ đi mua đồ ăn sáng rồi xảy ra chuyện, lúc qua đường bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông phải.

Dù tốc độ không cao nhưng họ cũng tuổi cao sức yếu, tình trạng cơ thể rất tệ, phải lập tức đưa vào ICU.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai trở tay kịp.

Họ nội Từ Chu Dã có rất nhiều họ hàng thân thích, bên ngoại lại chỉ có độc một cô con gái, bố thì đi công tác nước ngoài, Từ Chu Dã trở thành trụ cột gia đình, đó giờ chưa rời đi một khắc.

Trao đổi về tình hình bệnh án với bác sĩ, chăm sóc người bệnh, còn phải an ủi mẹ, Từ Chu Dã đã thể hiện sự trưởng thành vượt trội so với lứa tuổi.

Trong bệnh viện, Thẩm Mạn thấy Từ Chu Dã...với mẹ cậu.

"Con chào dì."

Không nghĩ mình sẽ gặp mẹ Từ Chu Dã trong tình cảnh này, Thẩm Mạn đâm ra có chút bối rối.

Mẹ Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn cười hiền, giới thiệu vài câu đơn giản, nói bà tên Bạch Sơ Đồng, gọi bà là Dì Bạch là được.

"Dì Bạch."

Thẩm Mạn nhẹ giọng gọi.

"Ừ."

Bạch Sơ Đồng gật gật đầu.

"Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi."

Từ Chu Dã nói, "Thẩm Mạn ở đây với con rồi, mai mẹ lại tới."

Bạch Sơ Đồng hơi do dự."

Mẹ không chợp mắt hai ngày nay rồi."

Từ Chu Dã nói, "Mẹ bệnh rồi thì con phải vừa cầu trời khấn phật vừa chăm mẹ đó."

Nghe rất có lý, Bạch Sơ Đồng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Bà nhìn Từ Chu Dã với Thẩm Mạn mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì, quay người rời đi.

Thẩm Mạn thở phào.

Thực ra ngay từ lúc bước vào bệnh viện hắn đã có cảm giác hồi hộp rồi, đứng bên cạnh Từ Chu Dã dù không nói gì nhưng lưng lúc nào cũng thẳng tắp.

Từ Chu Dã cũng nhận ra, cậu nói: "Anh à, anh lo gì thế?"

Thẩm Mạn lườm cậu, không đáp.

"Có phải thấy giống ra mắt phụ huynh không?"

Từ Chu Dã cợt nhả.

Thẩm Mạn nói: "Mẹ em biết thật rồi?"

Từ Chu Dã: "Biết rồi á, không chỉ mẹ đâu, ông bà ngoại em biết hết rồi..."

Trong phòng bệnh, Thẩm Mạn nhìn thấy ông ngoại trong lời kể của Từ Chu Dã.

Ông đang đeo máy thở, dù đã thoát khỏi hiểm nguy nhưng trạng thái có vẻ không ổn chút nào.

Từ Chu Dã dù đang cố tỏ ra là mình ổn nhưng chỉ cần nhìn vào hàng lông mày đang nhíu lại là có thể thấy cậu đang lo lắng ra sao.

Hai người nói chuyện một lúc, nghe Từ Chu Dã kể, Thẩm Mạn biết được khá nhiều chuyện liên quan đến gia đình cậu.

Ông bà ngoại Từ Chu Dã đều là dân trí thức, bà ngoại từng làm việc cho chính phủ, ông ngoại từng dạy học.

Họ chỉ có một đứa con duy nhất là mẹ của Từ Chu Dã, từ nhỏ tới lớn đều nâng niu như ngọc ngà trong tay.

Sau đó mẹ gả cho nhà người ta rồi thì có Từ Chu Dã, cưng cháu như cưng trứng, hứng cháu như hứng hoa.

Từ Chu Dã từ nhỏ đã được cưng chiều, lớn rồi hẳn sẽ không nhiễm thói hư, trở thành mặt trời nhỏ được người người yêu quý.Gia phả nhà Thẩm Mạn quá đỗi đơn giản, nghe Từ Chu Dã miêu tả mà mụ mị đầu óc.

Hắn không tưởng tượng nổi cảnh gia đình sum vầy quây quần bên nhau ngày Tết, điều này với hắn mà nói có thể chẳng phải chuyện gì đáng mừng, ngược lại còn thấy lạc lõng.

Đời người mà, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Ông bà mới ngày nào còn khỏe mạnh giờ đã nằm trên giường bệnh, còn chưa kịp gục ngã đã phải sốc lại tinh thần, cố gắng trụ lại, không để bản thân sụp xuống.Từ Chu Dã không than mệt lời nào nhưng Thẩm Mạn có thể thấy cậu đang rất mệt rồi.

Mắt hằn tia đỏ, môi khô nứt nẻ, râu lún phún quanh cằm.

Cậu ngồi đó, cố tỏ ra thong thả khiến Thẩm Mạn khó chịu vô cùng.

"Từ Chu Dã."

Thẩm Mạn nhẹ nhàng nói: "Không muốn cười thì đừng cười."

Từ Chu Dã không ngờ Thẩm Mạn sẽ đột nhiên nói thế, lặng người đi.

Thẩm Mạn nói: "Anh không phải mẹ em, không cần em an ủi."

Từ Chu Dã: "..."

Thẩm Mạn nhẹ nhàng: "Anh là bạn trai của em, em buồn anh sẽ an ủi."

Hắn vỗ vỗ vai Từ Chu Dã, "Buồn thì em có thể dựa vào anh mà."

"Anh đây."

Thẩm Mạn nói, "Chu Dã à, có anh đây."

Từ Chu Dã thở hổn hển, cổ họng cậu ứ nghẹn như có hàng ngàn lời cuộn trào, nhưng cuối cùng lại chẳng nói lời nào hết.

Thẩm Mạn vươn tay ấn vào gáy cậu.

Hắn học cách Từ Chu Dã an ủi hắn, ấn mặt Từ Chu Dã vào vai mình rồi ôm chặt lấy cậu.

"Không sao đâu."

Thẩm Mạn vỗ vỗ lưng cậu, "Sẽ ổn thôi mà."

Từ Chu Dã phút chốc thả lỏng cả cơ thể, cậu ôm chầm lấy Thẩm Mạn, vùi sâu mặt mình vào hõm vai hắn.

Hai người quấn chặt lấy nhau như thế, cảm nhận nhịp tim của đối phương qua lớp áo mỏng manh.

Như thể đang tiếp thêm dũng khí.
___Thẩm Mạn chẳng có việc gì mà phải tới bệnh viện, bệnh viện trong ký ức hắn là hành lang tối đen như mực, là mùi thuốc tiệt trùng cay mũi, là tiếng nói lạnh lùng như gáo nước dội vào tim của bác sĩ điều trị.Hắn không thích nơi này, có lẽ chẳng mấy ai thích.

Nếu cầu nguyện thực sự có tác dụng, vậy bệnh viện sẽ thành giáo đường.

Ông bà ngoại Từ Chu Dã đều không ổn, đêm Thẩm Mạn túc trực thay ấy bà ngoại Từ Chu Dã đột nhiên xảy ra chuyện, tin báo nguy kịch cứ lũ lượt đưa ra.

Từ Chu Dã chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà trải qua đủ từ run rẩy cả người tới tê liệt cảm xúc.

Mưa vẫn chưa ngừng rơi, trời cũng sáng muộn hơn hẳn, tám giờ sáng tình hình của bà ngoại đột nhiên xấu đi.

Khung cảnh rất hỗn loạn, Từ Chu Dã vốn nghĩ bản thân có trí nhớ rất tốt, nhưng hình như cậu chẳng nhớ được gì.

Cậu chỉ nhớ gương mặt ngập tràn nước mắt của mẹ, đôi mắt đỏ ngầu của cha, tiếng thở dài của bác sĩ và Thẩm Mạn đang nắm tay cậu thật chặt.

Từ đầu tới cuối, cậu bị Thẩm Mạn nắm rất chặt, như sợ sẽ không thấy cậu nữa.

Thẩm Mạn không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, cứ vậy mười ngón đan xen.

"Không đặt thêm ống nữa, không đặt thêm nữa..."

"Bà sợ đau, chúng ta đừng dày vò bà nữa."

"Chúng ta biết, Chu Dã, con vào nói với bà ngoại vài câu đi."

"Vâng, mọi người đều ở đây cả rồi."

"Mẹ, mẹ ơi."

Mẹ Bạch quỳ bên giường, nắm tay bà ngoại, nghẹn ngào gọi tên bà, không gào thét ồn ào nhưng nước mắt tuôn như nước mưa, "Mẹ ơi..."

"Mẹ không còn mẹ nữa rồi, không còn mẹ nữa rồi."

Mẹ khóc mẹ than, tiếng than sầu thảm khiến trái tim của những người xung quanh tan nát.Từ Chu Dã cũng khóc, cậu quỳ trên mặt đất mà nức nở.

Cậu muốn đứng lên để an ủi mẹ nhưng chân chẳng còn tí sức lực nào, cứ thế nằm gọn trong lòng Thẩm Mạn.Thẩm Mạn không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ ôm Từ Chu Dã, dùng hơi ấm của mình để giúp cậu bình tĩnh hơn.Thẩm Mạn lại nhớ về ngày ấy, mắt cũng đỏ hoe.

"Phải làm sao đây, anh ơi em phải làm sao?"

Đứa trẻ mười chín tuổi khóc tới bấn loạn hết cả, không thấy đâu sự trưởng thành ổn định thường ngày nữa.

Cậu ôm mặt, giống một đứa trẻ bất lực, nắm khư khư góc áo của Thẩm Mạn: "Anh ơi, phải làm sao đây..."

"Không sao, anh ở đây rồi."

Thẩm Mạn ôm lấy đứa trẻ tội nghiệp, "Có anh đây."

Hắn hôn lên đầu cậu, trán cậu, mũi cậu rồi má cậu, muốn cố gắng hết sức để giúp cậu phần nào vơi đi nỗi đau.

"Anh đây."

Từ Chu Dã khóc lóc thảm thiết.

Thẩm Mạn ôm lấy cậu, lặng lẽ rơi nước mắt, cầu nguyện trời cao sẽ thương lấy đứa trẻ đáng thương này.
_______________Trans by Dí.
 
Back
Top Bottom