Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt

Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 50


Chương 50: Suýt nữa thì toi

Chuông cửa vang lên, là A Tả.

A Tả thần tình nghiêm túc, cầm laptop đi vào phòng Văn Dư .

"Tư liệu đến đây. Em xem qua cái này một chút ."

Văn Dư nhìn chằm chằm bảng biểu trên màn hình, rê chuột tới một khoản số liệu thì giật mình.

Cô nhìn sang A Tả, anh ấy c*̃ng đang nhìn cô.

"Tư liệu này không thể để cho bất kì ai khác nhìn thấy."

"Anh biết. Anh chỉ muốn dựa vào tư liệu này, có thể phát hiện ra nguyên nhân dẫn đến biến động số liệu "

Văn Dư gật gật đầu. Tư liệu này có liên quan đến vụ án thu mua bên trong của công ty vào năm ngoái, Vương Tổng cùng quản lý Tài Vụ của Công ty đối thủ giao dịch trong thầm lặng. Dạng tư liệu này làm sao có thể tiết lộ ra bên ngoài?

"Tư liệu này cam đoan là đúng sự thật à?"

"Ừm. Phần tư liệu này cũng không phải là lấy được từ Vương Tổng. Lão gia hỏa này đối với số liệu an toàn làm việc vô cùng cẩn thận."

"Vậy từ mà đâu có?"

" Lấy từ phía trợ thủ của Tổng thanh tra công ty tài vụ"

Văn Dư kinh ngạc mở to hai mắt, A Tả cười cười

"Anh nói rồi, công nghệ cao thời nay thủ đoạn rất lợi hại nha! Cho nên mới nói đừng nên làm chuyện xấu, chỉ cần có tiền làm, liền có thể tra được."

"Về sau số liệu an toàn của chúng ta cũng cần phải có người chuyên môn phụ trách."

"Có AMY cùng lúc có hai bằng đại học tiếng Trung cùng vi tínhCó nàng hiện tại em còn lo lắng cái gì!"

"Trước đó Amy nhắc nhở em chú ý đến sự an toàn. Em cũng không có quá mức để ý"

"Đến giờ mới biết lợi hại à!"

Văn Dư nhẹ gật đầu. Nhưng trực giác làm việc trong nhiều năm khiến cô cảm thấy điểm nào đó có chút không thích hợp. Chuyện này tựa hồ hết sức dễ dàng.

Cô ngồi ở trên ghế sa lon, cẩn thận tự hỏi. Văn Dư bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, lúc trước hạng mục HYI làm sao nhanh như vậy bị tiết lộ? Cũng như A Tả nói, tin tức trọng yếu Amy đều sẽ lưu trữ số liệu ở nơi an toàn hợp lý, nhất là đối với Lưu Gia Vân . Mà Lưu Gia Vân lại giống cô c*̃ng từng đọc qua cái này một cách thành thạo , theo đúng lý đều là nhân viên chuyên nghiệp, sao có thể từ trong tay của họ tiết lộ tin tức chứ?

Vậy nếu nói đối phương lấy được tin tức từ bên phía T Đại Học ? Nhưng lúc ấy T Đại Học cũng không biết kế hoạch cụ thể. Vì để che mắt người khác, Văn Dư còn đặc biệt an bài Lưu Gia Vân đồng thời cùng T Đại Học đàm phán ba hạng mục, thậm chí còn để bên trong một cái nhìn như trọng yếu nhất. Mà hạng mục HYI cô chỉ cùng Cao Lam và tập đoàn bên này báo cáo qua. Tương tự tài liệu văn bản ngoại trừ chủ tịch phía bên ngoài, chỉ có Cao Lam, Vương Tổng, cùng ngay lúc đó bộ trưởng hạng mục K cũng có biết đến.

Chủ tịch K là người tuyệt đối sẽ không bán đứng bất luận việc gì. Như vậy chỉ có Vương Tổng có khả năng tiết lộ.

Hôm qua Ngô tổng nói qua, cô trước đó cùng ông ấy từng có mấy lần hợp tác lui tới, biết cách làm người của ông ấy... Vương Tổng là người rất cẩn thận , kiểm toán bộ tài vụ tra không ra, Hacker chuyên nghiệp cũng không có cách nào thu hoạch tin tức trực tiếp từ phía bên kia, liên kết những chi tiết này với nhau, so sánh phần tài liệu trước mắt , tựa hồ như không thích hợp.

Văn Dư nhíu mày nhìn chằm chằm máy tính, cô đang suy nghĩ chuyện này có thể sẽ có bẫy rập ở bên trong?

"Anh tìm người này là ai?"

"Hacker a?"

"Ừm."

" Đúng vậy là bạn học của anh trai anh. Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Hiểu rõ được, là người rất đáng tin."

Văn Dư không nói gì.

A Tả biết Văn Dư đang tự hỏi, không làm phiền, chỉ ở một bên bồi tiếp. Có lẽ trong khoảng thời gian này do chuyện tình cảm nên gương mặt Văn Dư thường xuất hiện thật nhiều nụ cười. Nhưng tại đêm nay, Văn Dư tựa hồ lại mang lên mặt nạ nghiêm túc.

Thế nhưng điều này lại khiến cho A Tả cảm thấy an toàn rất nhiều. Dù sao ở bên ngoài làm việc, dựa vào là đầu óc tỉnh táo và cao tay, còn phải có tâm cơ cẩn thận.

"A Tả, anh để người này theo dõi Vương Tổng cùng Tân Nguyên, chủ yếu là Ngô Linh Nam cùng đường dây của Ngô Trung phía bên này, điều tra một chút về hạng mục HYI năm ngoái."

A Tả sững sờ nhìn Văn Dư,

"Em có ý gì?"

"Em hoài nghi phần tài liệu này là do Vương Tổng cố ý để lộ ra."

"..."

Ngày thứ hai, Văn Dư cố ý điều tra hình đi vào phòng họp của tập đoàn.

Chủ tịch xuất hiện, nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm. Mấy vị đổng sự cũng đều ở đây, Cao Lam mặt không thay đổi ngồi tại chỗ, không nhìn Văn Dư. Văn Dư đi qua cùng mấy vị đổng sự bắt chuyện sau đó tìm chỗ ngồi xuống, lần này những nhân vật ứng cử bộ trưởng hạng mục đều tụ họp tại đây. Văn Dư nhìn lướt qua Vương Tổng, trên mặt của ông ta mang theo ý cười kỳ quái.

Hội nghị theo quy tắc giới thiệu một chút về vị trí bộ trưởng hạng mục, sau đó giới thiệu sơ lược về nhân vật ứng cử. Kế tiếp đổng sự ra câu hỏi cho người ứng cử, câu hỏi đặt ra cho hai vị ửng cử viên kia phần lớn là liên quan tới phương diện sau khi nhậm chức. Đến phiên của Văn Dư, tất cả mọi người đều một hồi yên tĩnh. Chủ tịch nhìn Văn Dư, mỉm cười nói:

"Văn Dư a, đã lâu không gặp. Có thể ở chỗ này gặp được cô thật cao hứng."

"Chủ tịch ngài nhìn qua rất không tệ."

"Ha ha, đứa nhỏ Văn Dư này không tệ, làm việc an tâm, cố gắng, trọng yếu nhất chính là nhân phẩm tốt."

Chủ tịch cười ha hả nói với mấy vị đổng sự lớn tuổi, mọi người c*̃ng liên tiếp gật đầu. Lời nói này để Vương Tổng nhíu nhíu mày, ông ta cười nói:

"Quá khứ thì đúng là vậy, nhưng gần đây có một ít chuyện, có thể để cho mọi người mở rộng tầm mắt a!"

Văn Dư mỉm cười im lặng.

Cao Lam mở miệng nói:

"Nếu là tin đồn thất thiệt, vẫn là nên ít nghe."

Vương Tổng không nghĩ tới Cao Lam như vậy trực tiếp thay mặt Văn Dư nói chuyện, trả lời:

"Không biết phải tin đồn thất thiệt hay không, Văn Dư cô cũng thừa cơ hội này mà giải thích cho rõ ràng. Miễn cho Văn tổng bị những lời đồn đại quấy nhiễu."

Văn Dư vẫn không nói gì, chỉ biểu lộ vẻ ngoài bình tĩnh. Bầu không khí lập tức có chút xấu hổ. Một vị đổng sự cùng Vương Tổng giao hảo hắng giọng,

"Văn Dư a, cùng Tân Nguyên hợp tác tiến triển như thế nào?"

"Tối hôm qua có tin tức, hạng mục đột phá đã xong giai đoạn đầu, tiến vào giai đoạn hai."

Thành viên hội đồng quản trị rất kinh ngạc, tin tức này quá bất ngờ!

"Nói như vậy thông qua thành công?"

"Đúng thế."

"Cái này coi như không tệ, tiến độ c*̃ng không giảm xuống!"

"Đúng vậy a!"

Vương Tổng sợ chủ đề bị Văn Dư đoạt lấy,liền tranh thủ thời gian kéo trở về:

"Lần này Tân Nguyên ngược lại là có ý tứ, muốn vội vàng cùng chúng ta hợp tác"

"Tôi nhớ được lúc ấy, Vương Tổng cũng là cật lực ủng hộ chuyện hợp tác a."

Văn Dư nói ra.

Vương Tổng không nói tiếp, ông ta nháy mắt ra dấu với vị đổng sự kia. Vị đổng sự kia nói:

"Cô cùng Ngô phó tổng của Tân Nguyên trước đó đáp trả trên tạp chí, là cố ý gây nên?"

"Tuyệt đối không có. Các phóng viên tung tin đồn thất thiệt chủ yếu để đề cao tính hấp dẫn."

"Nhưng chuyện tình cảm của cá nhân cô tựa hồ cùng thân phận không hợp, người ngồi được ở chức vị này nhất định phải vừa có đức vừa có tài. Tài hoa của cô không cần hoài nghi, nhưng hiện tại đời sống tình cảm của cô đã làm ảnh hưởng đến công việc, cùng hình tượng của công ty. Cho nên tôi cảm thấy cần phải mời cô giải thích chuyện này rõ một chút."

"Công ty lấy lợi nhuận làm đầu, về phần đời sống tình cảm của cá nhân tôi, tôi cảm thấy không cần thiết nói ở nơi đây. Đây là chuyện riêng tư, nếu như chuyện tình cảm của tôi có thể mang đến hiệu quả và lợi ích cho công ty, như vậy tôi nhất định sẽ đem chỉnh sửa thành file Powerpoint mở lên thuyết trình cho mọi người thẩm duyệt." ( Bức xúc dùm chế Dư nên có chém đại )

"Văn Dư à, hiện tại chuyện của cô ở tầng giữa trở lên đều đã được lưu truyền sôi sùng sục, trong những người được lựa chọn trở thành Bộ trưởng của hạng mục cô có cơ hội cao nhất, nhưng nếu như đời sống tình cảm quá hỗn loạn thì sẽ thuận lợi cho mọi người bàn tán tạo thành trở ngại cùng ảnh hưởng xấu."

Vương Tổng ở một bên nói giúp vào.

Thành viên hội đồng quản trị đều nhìn về phía Văn Dư, hiển nhiên tất cả mọi người hi vọng nghe thấy giải thích của cô. Cuộc diện lần nữa lâm vào xấu hổ. Văn Dư đang chuẩn bị đứng dậy, điện thoại vang lên, là Ngô Linh Nam. Văn Dư ấn cúp máy. Điện thoại rất nhanh lại gọi đến, lần nữa nhấn tắt. Sau đó là tin nhắn, Văn Dư mở ra,

"Văn Dư! HYI là do Hành Nhất Vương Tổng tiết lộ cho cha tôi !"

"Vụ án thu mua bảng báo cáo là giả!"

"Cái phần bảng báo cáo kia là cái bẫy rập!"

Văn Dư sau đó ấn nút tắt máy.

Cô giương mắt nhìn về phía Vương Tổng, Vương Tổng bày ra bộ dáng chờ xem kịch vui nhìnnhìn cô.

Văn Dư đứng dậy nói ra:

"So với việc này, tôi có chuyện muốn trình báo trước với chủ tịch, liên quan tới việc tiết lộ tin tức về nghiên cứu phát minh của hạng mục trước đó"

Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc. Mọi người lập tức bắt đầu nghị luận. Ngay cả Cao Lam cũng có chút kinh ngạc nhìn qua Văn Dư, Văn Dư cho nàng một nụ cười trấn an.Trong nháy mắt gương mặt của Vương Tổng cứng đờ

Văn Dư đem vài trang tài liệu trực tiếp đưa cho chủ tịch, chủ tịch càng xem chân mày nhíu càng chặt. Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh của tiếng lật giấy từ chủ tịch.Vương Tổng nhìn chòng chọc vào chỗ tài liệu đó, nội tâm của ông bắt đầu sợ hãi.

Chủ tịch để tư liệu xuống, nét mặt nghiêm túc nhìn về phía Văn Dư,

"Cô xác định phần tài liệu này là thật?"

Văn Dư gật gật đầu.

"Cô đi theo tôi, hội nghị tạm dừng lại"

Nói xong, Chủ tịch đứng dậy rời đi, Văn Dư theo ở phía sau. Tiến vào văn phòng Chủ tịch,

"Văn Dư, việc này không thể coi thường!"

"Chủ tịch, chuyện này so với chuyện tình cảm riêng tư của tôi chắc phải quan trọng hơn rồi?"

"Cô có được phần tài liệu này khi nào?"

"Buổi sáng hôm nay."

Chủ tịch không nói thêm gì nữa, qua rất lâu,ông hỏi:

"Cô hi vọng tôi xử lý chuyện này như thế nào đây?"

"Tôi hi vọng ngài đem phần tài liệu này cất kỹ. Tôi cũng không cho rằng cần phải công khai những thứ này."

Chủ tịch giương mắt nhìn về phía Văn Dư,

"Chủ tịch, tôi không muốn làm cá chết lưới rách, đối tất cả mọi người đều không có điểm tốt. Nhưng là tôi có điểm mấu chốt của mình, tôi cũng không biết dùng phần tài liệu này đi uy h**p ai, hại ai. Ván đã đóng thuyền, tôi chỉ là thuận thế mà làm. Dù sao xí nghiệp theo đuổi là lợi ích tối đa hóa."

Chủ tịch gật gật đầu, Văn Dư ở thời điểm hiện tại so với trước kia đã thành thục hơn nhiều lắm. Thứ mà cô đưa cho ông,là Vương Tổng cùng Ngô Trung của Tân Nguyên có liên quan đến hạng mục HYI. Trong thư tiết lộ phần lớn tư liệu, nói đúng là Tân Nguyên có thể lấy tốc độ nhanh như vậy bán đứt HYI cũng không phải là trùng hợp. Một số nghi vấn liên quan tới Vương Tổng, giờ phút này để cho chủ tịch không thể không một lần nữa xem kỹ, người mà ông luôn luôn cho rằng là một thuộc hạ tài năng và chân thành.

"Chủ tịch, đối với vị trí bộ trưởng của hạng mục, tôi cũng không cho rằng tôi là người duy nhất xứng đáng. Tôi sẽ tôn trọng cũng như phục tùng quyết định của ban giám đốc, tôi hướng ngài cam đoan, tuyệt đối sẽ không ở sau lưng làm những động tác bẩn thỉu."

Chủ tịch gật gật đầu.

"Cô về trước đi, tôi sẽ qua sau."

Văn Dư quay người rời đi, trở về phòng họp. Trên đường đi, cô thở phào một hơi, đúng là nguy hiểm thật. Nếu như rạng sáng hôm nay cô không tỉnh táo suy nghĩ toàn bộ sự việc, chỉ sợ lúc này cô đã sớm chật vật không chịu nổi rồi .

Phần tài liệu kia quả nhiên là giả, là Vương Tổng cố ý thả ra bom khói. Ông ấy cho rằng vào hôm nay Văn Dư sẽ cầm phần tài liệu này tố cáo ông th*m nh*ng và cùng ông ta giằng co, dùng cái này làm đòn phản kích.Đến lúc đó, ông ấy sẽ liền quả quyết mời ban giám đốc đưa ra nghị quyết, chỉ một chiêu này, liền có thể đem Văn Dư bức đến tuyệt cảnh, để cho cô trên lưng mang một ác ý vu hãm thanh danh người khác.

Nhưng ông ta không nghĩ tới Văn Dư không những không bị mắc lừa, mà còn bắt lấy nhược điểm của mình về việc tiết lộ HYI ! Ngô trung lão gia hỏa này! Vậy mà bán ông! Ông cũng không biết kế tiếp chủ tịch sẽ xử lý như thế nào, giờ phút này tâm ông ta như dây rối, trên đầu đổ mồ hôi hột.

Cao Lam ở một bên đối xử lạnh nhạt quan sát, Văn Dư tựa hồ nắm được nhược điểm của Vương Tổng, nhưng là điều gì? Có thể làm cho Vương Tổng khẩn trương như vậy?

Văn Dư trở lại phòng họp, cô cùng Cao Lam liếc nhau, có ý nói nàng yên tâm đi. Lại nhìn về phía Vương Tổng, Vương Tổng chột dạ trốn tránh ánh mắt Văn Dư, Văn Dư khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh.

Một lát sau, chủ tịch trở lại phòng họp,

"Hội nghị tiếp tục đi. Về sau ít lan truyền tin đồn khó! Các vị đang ngồi ở đây, hi vọng mọi người có thể làm tốt công việc của mình, không cần đi theo tin đồn thất thiệt, hãm hại đồng nghiệp! Hành Nhất cần không khí tốt đẹp mới có thể hấp dẫn nhân tài lưu lại làm việc, về sau không cho phép loan truyền những sự việc loạn thất bát tao, mà đã làm lãnh đạo, tôi tuyệt không cho phép nghe được một số lời không nên nói truyền từ miệng các người! Có một số người, nên đem chuyện của mình làm cho tốt! Đừng tưởng rằng chuyện mình làm không ai biết!"

Những người khác còn không biết rõ phần tài liệu Văn Dư đem ra đến cùng dính líu tới ai. Nhưng là người có tật giật mình, khiển trách nghiêm khắc khiến Vương Tổng đã biết nói mình, ông cúi đầu không dám nhìn bất kì người nào. Đổng sự trước đó giúp ông nói chuyện c*̃ng ứa mồ hôi theo, không còn phụ hoạ theo đuôi được nữa.

Sau đó, nhằm vào Văn Dư tra hỏi giới hạn tiến triển về nghiên cứu phát minh bình đài cùng hạng mục công quan, có chủ tịch lên tiếng, ai cũng không dám nói đến chuyện tình cảm của Văn Dư. Sau đó, Văn Dư đi vào văn phòng Cao Lam , Cao Lam hai tay ôm vai, cười như không cười nhìn Văn Dư. Văn Dư sờ mũi một cái, tự mình châm trà cho hai người.

Cao Lam vẫn là không nói lời nào, Văn Dư vẻ mặt cợt nhả nói:

"Được rồi, được rồi! Chị nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mình kìa! Em sai rồi! Ngày đó không nên như vậy chọc giận chị!"

Cao Lam hừ một tiếng, ngồi xuống. Nâng chung trà lên uống ngay một hơi.

Văn Dư cũng ngồi xuống theo, đem sự việc về tài liệu giả nói cho Cao Lam nghe. Nghe xong, Cao Lam cũng nhịn không được thay Văn Dư lau mồ hôi, nhiều huyền cơ như vậy! Thiếu chút nữa thì toi rồi!

"Vậy chuyện này là do Ngô Linh Nam làm ?"

"Là do Ngô Trung."

"Làm sao em biết?"

"Ngô Linh Nam vừa rồi cho em biết, nàng giống như cũng vừa mới biết. Nhắc nhở em đừng lên khi."

"Nàng đối em đúng là thật tâm thực lòng. Ngay cả cha mình cũng mặc kệ."

Văn Dư c*̃ng đem việc cha con Ngô thị mời mình đi Tân Nguyên kể cho Cao Lam nghe. Cao Lam nghe xong cười lạnh nói:

"Tên Ngô Trung này, quả nhiên giảo hoạt! Chị cùng ông ấy cũng từng gọi là quan hệ sâu xa, kỳ thật là năm đó ông ấy theo đuổi chị, Chị không đồng ý. Về sau tập đoàn bên này gặp điểm phiền phức, ông ấy tự mình ra mặt, chạy chọt các mối quan hệ, cuối cùng giải quyết được phiền phức. Chị là thiếu một món nợ ân tình của ông ấy, ông ta liền nghĩ là dạng này có thể đoạt lấy em từ tay chị, hừ, nghĩ hay lắm!"

Văn Dư chỉ cười, không nói chuyện.

"Lam tỷ, em phải về thành phố T ."

Cao Lam nhìn cô, chỉ có thể gật gật đầu.

Văn Dư đã làm nhiều việc rồi, mình không nên lại buộc cô. Hôm qua nàng cùng con trai trò chuyện, con trai hỏi lại nàng như thế bức Văn Dư, Văn Dư sẽ nguyện ý sao? Dù cho ngồi vị trí này, cô có thể an tâm sao? Cả một đời gánh vác lấy áy náy cùng hối hận, những việc này đã đủ hủy đi chính cô.

Cao Lam sợ Văn Dư bị những chuyện này hủy đi, đây cũng không phải là chủ ý của cô. Nguyên lai tưởng rằng hôm nay Văn Dư sẽ mệt mỏi ứng phó với các phe nghi vấn mà chịu nhiều áp lực, thế nhưng không nghĩ tới cô đánh một khúc cầm thật xinh đẹp như vậy! Thôi, cô đã nỗ lực nhiều như vậy để bảo hộ đoạn tình cảm kia,thì mình c*̃ng thực sự không cần thiết ngang ngược ngăn cản. Chỉ cần cô biết mình đang làm cái gì là được.

Văn Dư từ Cao Lam cái kia đi ra, khởi động máy. Tin nhắn từ Ngô Linh Nam đua nhau mà đến. Nói không cảm động không có khả năng, Ngô Linh Nam là người đầu tiên biết được sự việc từ đầu đến cuối, ngay lập tức nói cho Văn Dư, nàng sợ Văn Dư gặp được phiền phức. Cho dù là ảnh hưởng cha ruột, nàng c*̃ng sẽ làm như vậy.

Văn Dư nghĩ tới nghĩ lui gọi điện thoại cho Ngô Linh Nam, điện thoại vừa kết nối, liền truyền đến âm thanh cấp bách của Ngô Linh Nam:

"Văn Dư! Thế nào!"

"Không có việc gì. Tôi không có lấy phần tài liệu giả kia."

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Lo lắng chết tôi rồi!"

"Linh nam, cám ơn cô"

Văn Dư nói lời cảm tạ để Ngô Linh Nam đột nhiên nghẹn ở yết hầu, đây là Văn Dư, ngữ khí cơ hồ chưa từng có chân thành sao?

"Cha cô bên kia làm sao bây giờ?

"Tôi cùng cha gây nhay bây giờ dọn ra ngoài"

"Cô hiện tại ở đâu?"

"Tại nhà khách."

"Đài Bắc?"

"Về thành phố T . Ngày đó cô sau khi đi cha tôi đột nhiên nói muốn về thành phố T."

"Làm sao cô biết chuyện này?"

"Cha tôi nói với tôi."

"Hả?"

"Cha tôi nói, muốn chuyển cô đến Tân Nguyên chỉ có cách đánh gãy mất cô tại Hành Nhất mới được. Tôi hỏi ông làm cách nào, ông không chịu nói. Về sau không lay chuyển được tôi, mới nói hạng mục HYI trước đó có nội bộ của Hành Nhất tiết lộ tin tức, nhưng ông không nói là ai. Tối hôm qua, tôi trong lúc vô tình nghe thấy ông cùng người khác nói chuyện điện thoại, tựa hồ có liên quan đến sự việc mà nhóm của của cô hôm nay họp. Tôi liền trực tiếp đi hỏi cha, ông mới nói cho tôi biết Vương Tổng thông qua một hệ thống internet củaTân Nguyên làm một phần tư liệu giả, chính là đào bẫy rập cho cô. Cha tôi cảm thấy có như vậy mới khiến cô tại Hành Nhất không cách nào đặt chân, chỉ có thể đến Tân Nguyên. Tôi lúc ấy muốn nói cho cô, nhưng cha tôi không cho, còn tịch thu điện thoại di động của tôi , cắt mạng điện thoại ở nhà. Buổi sáng tôi và cha cải thêm một trận lớn, cho đến khi tôi rời khỏi nhà mới có thể gửi tin tức cho cô. Nhưng hồi sau cuộc họp đã sớm bắt đầu, tôi cực sợ, sợ không kịp, thế nhưng cô còn không tiếp điện thoại "

Ngô Linh Nam âm thanh có chút nghẹn ngào,

"Văn Dư,tôi thật là sợ, sợ tôi hại cô! Tôi thật không muốn để cho cô gánh chịu hậu quả không tốt, tôi là thật tâm hi vọng cô tốt ! Tôi... "

"Tôi biết. Linh Nam, cám ơn cô."

Văn Dư lẳng lặng nghe Ngô Linh Nam , nghe nàng nghẹn ngào, nếu như nói trước đó trong lòng nàng thủy chung đối Ngô Linh Nam ôm lấy hoài nghi thật sâu thì giờ phút này, Văn Dư cảm thấy mình đã buông bỏ được đề phòng. Ngoại trừ cảm tạ, cô cũng không biết còn có thể nói gì để trấn an Ngô Linh Nam.

"Tôi dự định hôm nay về thành phố T, sau khi tới nơi sẽ đi tìm cô. Chúng ta nói chuyện."

"Ân, cô trở về nhất định gọi điện thoại cho tôi, tôi chờ cô"

"Được! Cô hiện tại chỗ ở tốt không? Cùng cha mình tranh đấu quyết liệt sao? Trên người có mang theo tiền a? Có cần cái gì khác nữa không?"

"Trong người tôi có thẻ, những việc khác cũng không thành vấn đề."

"Ân. Tôi trở về liền điện thoại cho cô."

"Được."

Cúp điện thoại, Văn Dư ngồi trên ghế ngẩn người một hồi, Ngô Linh Nam ngay tại lúc này quả quyết đứng về phía cô, phần này tín nhiệm, khiến cho Văn Dư cảm thấy trĩu nặng. Trong lòng lại cảm động, nhớ lại chuyện quá khứ mà cảm thấy hối hận.

Sự tình lập tức có nhiều biến hóa như vậy, đúng như dự đoán, Văn Dư cười khổ một tiếng,rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc.
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 51


Chương 51: tiếng lòng của Hứa Phóng Nhân
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 52


Chương 52: Chỉ có không ngừng tiếp cận nhau, mới có thể bổ khuyết chỗ trống trong nội tâm
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 53


Chương 53: nguy cơ trong công việc của Lương Vận Hàm
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 54


Chương 54: bạn tốt, vẫn khỏe chứ
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 55


Chương 55: Cảnh tượng chướng mắt

Sùng Hân hẹn gặp Lương Vận Hàm.

"Chị Hàm, cấp trên tìm chị chưa?"

"Vẫn chưa."

"Chị còn giấu Văn Dư sao?"

"Ừ, hiện giờ công việc của chị ấy đang bề bộn, dường như rất mệt mỏi. Chị không muốn mang đến cho chị ấy thêm một gánh nặng nào nữa."

Những ngày qua, Sùng Hân trước sau đã giúp Lương Vận Hàm chạy tới lui lo chuyện này, nhưng cũng không có gì được rõ ràng.

Lương Vận Hàm kề miệng uống nước trái cây và nói:

"Chị cho rằng chuyện này tệ nhất là không được bay nữa."

"Làm sao có khả năng này?"

"Đúng vậy, chính em cũng nói, làm sao có khả năng này. Cho nên muốn làm cho chị ngừng bay cũng không phải là chuyện dễ dàng."

"Nhưng mà với tình trạng này của chị ở hãng, bị oan ức như thế, đáng sao?"

"Ở đâu cũng có thể gặp chuyện như vậy. Con đường này là chị chính mình lựa chọn, đi đến đâu không quan trọng. Chỉ cần ở bên ngoài làm việc, chị không thể lẩn tránh sự thật chuyện người yêu của chị là phụ nữ."

"Chị Hàm, thật ra chị so với em dũng cảm và kiên cường hơn nhiều. Em chưa từng nghĩ đến có một ngày chị sẽ cùng một người phụ nữ ở cùng nhau, càng không nghĩ tới chính là chị có thể kiên quyết đến như vậy."

"Chị vẫn luôn luôn như vậy mà, chuyện chị quyết định thì sẽ quyết tâm, kiên quyết làm."

"Vậy không giống nhau, trên thực tế, chị và Văn Dư phải có nhiều dũng khí mới có thể vượt qua những khó khăn chồng chất kia!"

"Áp lực của nàng so với chị lớn hơn nhiều."

"Công việc bên kia của Văn Dư sao rồi?"

"Nàng nói còn đang lo lắng, chị cảm thấy hình như nàng đang làm một quyết định quan trọng."

"Quyết định gì?"

"Nàng chưa nói."

"Chị không có hỏi sao?"

"Chuyện công việc của nàng chị ít khi hỏi đến. Hỏi cũng chẳng giúp được cái gì, ngược lại còn tạo thêm áp lực cho nàng."

"Chuyện tin báo, Hứa tổng cũng sẽ giúp, chị cũng đừng lo lắng quá."

Lương Vận Hàm gật đầu.

"Đúng rồi sắp đến sinh nhật Fanny. Lát nữa chúng ta đi dạo phố để chọn quà sinh nhật nha?"

"Cũng được."

Dù sao hiện giờ mình đang ở tình trạng bị tạm thời đình chỉ công việc, có rất nhiều thời gian.

"Đưa cho tôi hai bịch đi, trong tay cô cầm nhiều đồ quá."

Ngô Linh Nam hồi nãy nghe điện thoại, Văn Dư đỡ lấy mấy túi to giúp nàng. Cúp điện thoại, Ngô Linh Nam đuổi theo Văn Dư, định cầm lại vài túi, trong tay hai người đều đầy túi xách.

"Không sao đâu."

"Tôi có thể, cho tôi lấy vài món."

"Vậy cô cầm hai cái này đi."

"Là hai bịch nhẹ nhất sao?"

Hai người cười thành tiếng.

Cảnh này đúng lúc bị đập vào mắt Sùng Hân và Lương Vận Hàm đang đứng đối diện.

Sùng Hân cảm giác được rõ ràng thân thể Lương Vận Hàm cứng đơ, trước mặt nhìn thấy một đôi đang nói cười rất "thân mật". Ngay cả Sùng Hân cũng thấy có chút chướng mắt. Nàng cẩn thận nhìn sang người kế bên là Lương Vận Hàm, ánh mắt của Lương Vận Hàm không chớp nhìn chằm chằm người đối diện.

Lương Vận Hàm có phần không thể tin được những gì mình trông thấy trước mặt. Văn Dư trên mặt tươi cười thật sâu, còn có ánh mắt hai người nhìn nhau, làm cho người ta nghĩ rằng trong lúc đó hai nàng hiểu thầm ý nhau.

Đó là người đã từng rất ôn nhu và diệu dàng đối với nàng đêm hôm qua đó sao? Vì sao, chỉ sau có một đêm mà lại có thể đổi trắng thay đen cùng một người phụ nữ khác thân mật đến dường này?, không những thế người này còn từng là đối tượng dính scandal với Văn Dư.

Lương Vận Hàm rất muốn tiến đến cùng Văn Dư đối chất. Nhưng nàng phát hiện chân mình bước không được, trong lòng có một giọng nói "Không thể đi, không thể đi" vì thế nàng vội kéo Sùng Hân, do Văn Dư sắp chuyển hướng nhìn về phía này, nên nàng nhanh chóng dời đi trước.

"Chị Hàm, tại sao chị không đến hỏi Văn Dư?"

Sùng Hân thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi. Do vừa rồi Lương Vận Hàm vội vàng kéo cô đi trốn vào một cửa hàng khác bên cạnh. Sau đó, Lương Vận Hàm chỉ im lặng ngồi nhìn năm phút trôi qua.

"Không biết."

Lương Vận Hàm lắc đầu trả lời.

"Để em hỏi!"

Nói xong, Sùng Hân lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Văn Dư.

"Đừng!"

Lương Vận Hàm vội vàng giữ lại Sùng Hân.

Sùng Hân kinh ngạc nhìn Lương Vận Hàm, vừa vặn, trong mắt nàng lộ rõ, là sợ hãi sao?

"Đừng hỏi, chị không muốn biết. Đi cùng Tân Nguyên, một là hợp tác, hoặc có thể là có việc gì."

Lương Vận Hàm nhẹ giọng giải thích.

"Hợp tác là việc công, cần phải ở văn phòng mà, không phải ở cửa hàng."

Lời nói của Sùng Hân như kim chích lần thứ hai làm Lương Vận Hàm đau. Đúng vậy, nếu là công chuyện thật, làm sao hai người lại xuất hiện ở đây, còn vui vẻ cùng nhau mua sắm vậy? Trong tay Văn Dư rõ ràng đang cầm nhiều túi shopping, nàng giống đang đi làm sao?

Lúc này, chuyện thư khiếu nại kia từ đâu chạy vào não bộ, khiến trong đầu Lương Vận Hàm vang lên tiếng ong ong. Nàng nhớ đến buổi sáng Văn Dư thức dậy rất sớm, sau đó rửa mặt, mặc quần áo, nàng dự định làm bữa sáng, nhưng chưa kịp hỏi Văn Dư đã ăn gì chưa, thì sau đó lại nghe tiếng Văn Dư đang nói chuyện điện thoại cùng một ai đó, còn dùng giọng quan tâm hỏi đối phương đã ăn gì chưa, hẳn là Ngô Linh Nam đi.

Như vậy kế hoạch của Văn Dư là muốn sáng sớm đi tìm Ngô Linh Nam sao? Sau đó cùng nàng ăn điểm tâm? Văn Dư tối hôm qua nói hôm nay không đi làm, nhưng lại không nói sẽ đi gặp Ngô Linh Nam. Hơn nữa cũng không phải bởi vì hiện tại có việc mới gặp, nhìn qua là các nàng đã hẹn trước. Hai nàng từ lúc nào lại có quan hệ thân thiết như thế này?

Mỗi một chi tiết dẫn đến một vấn đề, đều làm lòng Lương Vận Hàm càng ngày càng lạnh. Nàng chính là sợ đối mặt với Văn Dư, sợ rằng cho dù bắt tận tay day tận mặt Văn Dư vẫn có đủ lý do để giải thích. Sợ chuyện nàng lo lắng trở thành sự thật. Sợ từ miệng Văn Dư nói ra sẽ khiến cho nàng không thể nào không nghe theo? Vẫn sợ rằng sau khi nghe xong sẽ phải trả giá, sẽ thành hai bàn tay trắng? Có thể sẽ nghe ra những ấp áp Văn Dư mang lại cho nàng từ trước đến nay đều là giả?

Không thể nào! Ánh mắt Văn Dư vẫn luôn dùng để nhìn nàng không thể nào là giả, nàng chắc chắn chưa từng nhìn lầm. Còn đêm hôm qua, đôi tay run rẩy của cô, cùng nước mắt nơi khoé mi, đến cả đôi tay ôn nhu giúp nàng gạt đi nước mắt, sao có thể là giả được? Không thế nào, chắc chắn không phải.

Sùng Hân cầm tay Lương Vận Hàm, cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhìn Lương Vận Hàm đầy lo lắng, Vận Hàm đang đắm chìm trong tình yêu. Trong ánh mắt nàng đầy sợ hãi và rối rắm, khiến Sùng Hân phải rung động. Không ngờ đây là Lương Vận Hàm lạnh nhạt, đầy tự tin, gặp chuyện không sợ hãi mà cô đã từng biết sao?

"Chị Hàm, chị hãy nghe em. Cho dù thế nào đi nữa thì đây vẫn là sự thật, tuy chuyện này hay xảy ra như trong phim ảnh, nhưng đến cuối cùng thì đều là do hiểu lầm cả. Cho nên chị cũng đừng đoán bừa, được không?"

Lương Vận Hàm không nói gì.

"Vả lại, em cảm thấy được Văn Dư không giống như loại người lợi dụng tình cảm. Chị là người mà chị ấy thân thiết nhất, chị cần phải hiểu rõ chị ấy, đúng không!"

"Chị cũng không dám tin tưởng Văn Dư chính là loại người này. Nhưng mà vừa rồi, hai người bọn họ không phải đang rất thân mật đó thôi?"

"Ấy có lẽ là chạm mặt ngoài ý muốn thôi?"

Lương Vận Hàm lắc đầu.

Sùng Hân không thể tưởng được vì lý do gì trước kia rõ ràng đối với Ngô Linh Nam có chút phản cảm mà nay Văn Dư lại tiếp nhận Ngô Linh Nam, hơn nữa hai người nhìn rất vậy vui vẻ, hoà hợp.

"Chị Hàm, cho dù như thế nào, đây là chuyện của chị và Văn Dư, chị có quyền tìm Văn Dư hỏi rõ ràng."

"Chị Hàm, chị không khỏe sao?"

"Chị muốn về nhà."

"Vậy em chở chị về!"

Lương Vận Hàm lắc đầu,

"Chị tự mình về được mà. Em đi mua quà đi, tiện thể giúp chị mua một phần."

"Chị như vậy sao em có thể yên tâm mua quà này nọ!"

"Sùng Hân, chị muốn được yên tĩnh, không có việc gì đâu."

Nói xong, Lương Vận Hàm đứng dậy đi ra ngoài. Đi qua chỗ hồi nãy Văn Dư và Ngô Linh Nam đứng, mặc dù hai người sớm đã bỏ đi, nhưng Lương Vận Hàm vẫn không dám nhìn, nàng bước nhanh hơn để rời khỏi.

Về đến nhà, Lương Vận Hàm dọn dẹp sạch sẽ trong và ngoài phòng. Nàng muốn mình bận rộn, để trong lòng không phải suy nghĩ những chuyện làm mình lo lắng nhiều. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Văn Dư.

Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện là "Tiểu trung khuyển" [Cún con], Lương Vận Hàm có chút khó chịu.

"Alo"

"Phu nhân! Ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn đâu. Chị ăn chưa?"

"Đang chuẩn bị ăn. Em đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Không phải em nói có hẹn với Sùng Hân sao?"

"Vâng, Sùng Hân tạm thời có việc."

"Vậy em ăn một mình, hay là chờ chị về?"

"Chị về?"

"Ừh. Chị lát nữa phải đi về lấy một phần tài liệu, sau đó sẽ đi."

"À."

"Nếu không ăn, chị lát nữa mang đồ ăn cho em. Được chứ?"

Đôi mắt Lương Vận Hàm có chút ướt át, trong điện thoại Văn Dư vẫn ôn nhu như vậy, thế nhưng cảnh tượng vừa rồi chẳng thể nào xoá nhoà đi trong tâm trí nàng. Nhưng Văn Dư tóm lại là quan tâm nàng.

"Em chờ chị trở về."

"Ừh. Có muốn ăn gì đặc biệt không?"

"Không có. Đừng mua nhiều quá, em ăn không vô."

"Làm sao vậy?"

"Không sao cả, chỉ là không có muốn ăn uống."

Nghe Lương Vận Hàm nói như vậy, Văn Dư cảm thấy có chút không đúng, nhưng nói không ra không đúng chỗ nào. Buổi sáng khi ra ngoài cũng còn tốt, vì sao lúc này giọng Lương Vận Hàm nghe có chút mệt mỏi.

"Làm sao vậy, em không thoải mái sao?"

"Không có a. Chị đừng lo lắng."

"Ừh, chị về liền."

"Vâng, chị đi đường cẩn thận."

"Ừh."

Tắt điện thoại, Lương Vận Hàm vẫn nắm di động ngồi trên sofa, chờ Văn Dư trở về. Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Lương Vận Hàm lập tức đứng lên, chạy tới mở cửa.

"Chị về rồi à!"

Trên mặt Lương Vận Hàm tươi cười nhìn người ở ngoài cửa.

"Lương tiểu thư, là tôi."

A Thành có chút ngượng ngùng, Lương Vận Hàm rõ ràng hiểu lầm là Văn Dư trở về.

"Văn tổng bảo tôi mang cái này đến cho cô, nàng nói bên kia hiện giờ có việc, sợ cô đói kêu tôi đến đây trước, thuận tiện lấy luôn tài liệu."

"Vâng, cám ơn! Vào đi!"

Lương Vận Hàm nhận cái gì đó trong tay A Thành, trên gói đồ là tên tiệm cơm lạ.

"Văn Dư không về sao ?"

Lương Vận Hàm nhịn không được nên hỏi.

"Vâng, Văn tổng vừa ra ngoài bàn chuyện với đối tác."

"Cùng ai?"

"Văn tổng không nói. Nàng đặt đồ ăn, cuống cuống kêu tôi đi lấy, sau đó tôi liền đến đây. Một lát nữa tôi phải đi tìm Văn tổng."

Lương Vận Hàm gật gật đầu, trong lòng dường như hiện ra một cái hố to, trống rỗng, rét lạnh, làm cho bản thân căng thẳng và lo lắng, Lương Vận Hàm không biết phải làm sao để giảm bớt.

Tiếng cửa đóng lại đánh thức Lương Vận Hàm, nàng lúc này thẫn thờ lấy tài liệu giao cho A Thành. A Thành nói cám ơn, sau đó rời khỏi. Ngay cả lời chào tạm biệt hình như nàng cũng quên không nói.

Nhìn gói đồ ăn trên bàn, Lương Vận Hàm không có cảm giác muốn ăn, nàng xoay người quay vào phòng.

Lúc này trong đầu Lương Vận Hàm, kiềm chế không được, tưởng tượng thấy hình ảnh Văn Dư cùng Ngô Linh Nam ăn cơm, nói chuyện phiếm vui vẻ, thỉnh thoảng xen kẽ cảnh hai người ở cửa hàng. Lương Vận Hàm cười khổ, trong tình yêu thật sự không chỉ có ngọt ngào, ngọt ngào bao nhiêu, thì sẽ có đau thương bấy nhiêu.

Nàng chỉ có thể không ngừng thuyết phục bản thân, không nên để ý quá mức. Thực tế chuyện như vậy chắc chắc sẽ có ngày xảy ra, trước khi quen biết Văn Dư, nàng cùng từng qua lại với rất nhiều nam nữ, nhưng không phải cũng vẫn không thể đến được với nhau đấy sao? Tin tưởng rất quan trọng, vả lại, công việc của Văn Dư đang gặp phải phiền phức rất lớn, có lẽ bởi vì Tân Nguyên có khả năng giúp đỡ. Ở một góc độ khác mà nhìn, dường như nàng không nên hoài nghi Văn Dư như vậy. Lương Vận Hàm cứ tự thuyết phục bản thân như vậy tận đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 56


Chương 56: Lương Vận Hàm ủy khuất
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 57


Chương 57: Trong cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 58


"Alo, Kỳ, là em Văn Dư."

"Đã lâu không có liên hệ, học muội."

"Ừm, gần đây tốt chứ?"

"Không cần nói những lời khách sáo, có chuyện gì nói thẳng được rồi."

Trầm Thiên Kỳ là học viên không quân của học viện quân đội, cao hơn Văn Dư hai lớp, hai người là quen biết trong cuộc thi biện luận toàn thành phố. Trầm Thiên Kỳ ngày đó bởi vì đến trễ, lại quên mang thẻ ra vào, bảo vệ nói thế nào cũng không cho vào, Văn Dư đúng lúc ra ngoài gọi điện thoại cho Tiêu, trông thấy Trầm Thiên Kỳ cùng bảo vệ tranh chấp, nên đi qua giải vây.

Hai người mặc dù không gặp nhau trên khán đài, nhưng đều âm thầm quan sát đối phương biện luận. Thi biện luận kết thúc, Trầm Thiên Kỳ cố ý đi tìm Văn Dư, không phải ý gì khác, đơn giản vì thường thức

Văn Dư lúc đầu cũng rất phòng bị, về sau Trầm Thiên Kỳ nói rõ, cô mới có thể thoải mái hơn. Văn Dư đối với tình cảm mặc dù khó khăn, nhưng là bạn thân cũng rất nguyện ý kết giao

Sau khi tốt nghiệp Trầm Thiên Kỳ được người nhà lo liệu vào Anh Hàng, là nhân tài phi công kiệt xuất của Anh Hàng, tính cách thẳng thắng, làm người phúc hậu, tại Anh Hàng mọi việc đều thuận lợi. Văn Dư hiểu rõ Anh Hàng, rất nhiều điều là do anh ta nói

Không ai biết quan hệ của Văn Dư và Trầm Thiên Kỳ, cô cảm thấy mình rất thích hợp làm gián điệp tình báo.

"Anh đánh giá một chút Hứa Phóng Nhân."

"Tuổi trẻ tài cao, bất quá dạo gần đây gặp chút phiền toái, nhưng cũng không quan trọng."

"Phiền toái gì?"

"Em có vẻ rất hứng thú về anh ta?"

"Có chút muốn đàm đạo về anh ta."

"Há, anh ta cùng mỹ nữ truyền đến chuyện xấu."

Văn Dư nhíu mày

"Ai?"

"Lương Vận Hàm, Anh Hàng đệ nhất mỹ nữ, hoàn toàn xứng danh."

"A. Cô ấy cùng Hứa Phóng Nhân có chuyện xấu?"

"Hình như hai người còn bị báo cáo. Cụ thể tin tức cũng không rõ lắm, dù sao Hứa tổng bên này đã làm rất nhiều việc để đè ép chuyện này xuống, anh ta danh tiếng làm người cũng không tệ, là thế hệ quản lý số một số hai bên trong Anh Hàng."

Văn Dư lúc này nói không ra được cảm giác chán! Thời gian trước cô ở party sinh nhật Lương Vận Hàm biểu diễn, hiện tại nàng lại cùng Hứa Phóng Nhân làm ra chuyện xấu, còn bị người khác báo cáo.

"Alo, Văn Dư thế nào?"

"Tin tức này của anh chính xác không?"

"Anh mới huấn luyện từ Australia trở về, hôm qua cùng bằng hữu ăn cơm nghe nói."

"A."

"Chuyện xấu của người ta quan hệ gì với em?"

"Là bạn bè đương nhiên muốn biết được nhiều phương diện rồi."

"Ừm, Lương Vận Hàm tại Anh Hàng là không tệ, cô gái này tuy có hơi lạnh lùng một chút. Lần này đại khái đắc tội người nào đi, bất quá cũng không dễ nói, nữ nhân xinh đẹp có nhiều chuyện xấu, huống chi tin đồn về họ đã có từ lâu."

"Hứa tổng còn cùng người khác có chuyện xấu?"

"Người khác? Không nghe nói, hai người này chính là trai tài gái sắc, mà nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, đồn đại nhiều năm như vậy, coi như cùng một chỗ cũng là chuyện tốt đi."

"Anh làm gì mà bà tám như vậy? Mắc mớ gì tới anh? Cần gì anh đánh giá? Anh cùng mọi người cũng muốn uyên ương phối bừa bãi sao?"

"Em nổi nóng cái gì? Em là để ý Hứa Phóng Nhân đi."

Trầm Thiên Kỳ bừng tĩnh đại ngộ

"Em nhìn trúng anh được chưa!!!!"

.....

Văn Dư giờ phút này phi thường phiền muộn! Coi như cô biết quan hệ của Lương Vận Hàm cùng Hứa Phóng Nhân không tệ, nhưng là từ miệng người khác nói người yêu của mình cùng người đàn ông khác truyền ra chuyện xấu, trong lòng nhất thời chua xót! Lúc này xem như cô biết được tư vị của Vận Hàm khi nhìn thấy cô cùng Ngô Linh Nam trên tạp chí.

Văn Dư không nguyện ý tin tưởng những sự tình kia, cô yêu Lương Vận Hàm, yêu khăng khăng một mực, cho nên cô không muốn hao tâm trí lực đi nghi kỵ, Lương Vận Hàm không nói cho cô nghe trong công tác gặp khó khăn, Văn Dư cũng không thấy kỳ quái. Nàng vốn là người có năng lực kiệt suất, đối với sự tình của mình đều sắp xếp ngăn nắp rõ ràng.

Bình thường trong sinh hoạt Văn Dư sẽ cho Lương Vận Hàm một số ý kiến, nhưng vẻn vẹn chỉ là đề nghị. Cô sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình vào nàng. Cho dù là áp đặt, nàng cũng sẽ không tiếp nhận, cũng may cả hai rất tôn trọng nhau, độc lập trong cá tính cùng thói quen, bởi vậy phương diện này luôn rất hài hòa.

Thế nhưng, sự thuyết phục này của cô vài ngày sau liền mất hiệu lực

Trưa hôm nay, Văn Dư cùng khách hàng ăn cơm vừa xong nên hàn huyên vài câu, Văn Dư chợt thấy Lương Hàm Vận cùng Hứa Phóng Nhân ngồi đối diện nhau ở nhà hàng bên cạnh.

Văn Dư nhìn lướt qua, bên kia chỉ có hai người, mà Hứa Phóng Nhân đang đem thịt trên bàn cắt gọn, sau đó đưa cho Lương Vận Hàm. Văn Dư híp mắt lại, cô cảm thấy nhịp tim rất nhanh, huyết dịch không ngừng dâng lên

"Văn tổng?"

Khách hàng đối diện tựa hồ phát hiện Văn Dư thất thần, kêu

"Hả, thật không có ý tứ! Vừa vặn như nhìn thấy người quen."

"Vậy ngài trước bận bịu đi?"

"Không, không, chúng ta nên cùng đi, công ty còn công việc."

Nói xong, mấy người cùng đi ra, Văn Dư đi ở giữa mọi người, nên Lương Vận Hàm không nhìn thấy, nhưng Văn Dư lại nhìn nàng không chớp mắt, sau đó trực tiếp rời đi

Xe chạy thẳng đến công ty rồi dừng lại, Văn Dư nắm chặt hai tay trong suốt chặng đường không hề buông lỏng, A Thành từ kính chiếu hậu nhìn xuống băng ghế sau, trên đường đi Văn Dư không nói chuyện. Nhiều năm ăn ý, A Thành biết được Văn Dư nhất định có chuyện gì nên tâm tình cô rất tồi tệ.

"Văn tổng, đến rồi."

Văn Dư không nói gì

Tại cửa hàng sau khi đưa khách đi, Văn Dư vừa lên xe liền đánh điện thoại cho Lương Vận Hàm

"Phu nhân, đang ở đâu?"

"Đang dùng cơm."

"Cùng Sùng Hân?"

"...... ừm.''

"Buổi chiều em làm gì?"

"Một hồi đi dạo phố, có chuyện gì thế?"

"Há, không có việc gì, chị ban đêm có bữa tiệc, muộn mới trở về, muốn cùng em nói một tiếng."

"Ừm em biết rồi."

"Vậy chị cúp đây. A đúng, suýt nữa quên mất, lần trước Sùng Hân nói món đồ kia chị đã nhờ người từ nước ngoài mang về, em đem điện thoại cho em ấy, chị nói với em ấy."

"... Sùng Hân đi phòng rửa tay, trở lại em sẽ nói cho em ấy biết."

"Cũng được, em nói cùng em ấy hôm nào có rảnh cùng nhau ăn cơm, chị lấy cho em ấy."

"Được."

"Vậy cứ như thế."

"Vâng."

Văn Dư vừa cúp điện thoại, ngẩn người , Lương Vận Hàm vậy mà lại lừa gạt cô! Lừa gạt là tử huyệt của Văn Dư trong chuyện tình yêu, cô không cho phép mình gạt người, càng không cho người gạt mình. Thế nhưng cô không rõ tại sao Lương Vận Hàm phải lừa gạt cô, chuyện xấu của hai người ở Anh Hàng ai cũng đồn đại, hai người còn mới bị báo cáo... hiện tại hai người lại cùng ở trong nhà hàng, Hứa Phóng Nhân thay nàng cắt thịt, đó là chuyện bạn trai nên làm, mà Lương Vận Hàm cũng vui vẻ tiếp nhận.

Trên đường đi, trong đầu Văn Dư không ngừng lập đi lập lại, tại sao nàng phải lừa cô?

Tới nơi xe dừng lại, A Thành gọi Văn Dư, cô đã không bình tĩnh nổi. Cô cảm vấn đề này trong đầu xuất hiện một lần, tâm liền đau nhói thêm một lần

Văn Dư không dám đi giả thuyết một vài khả năng, hiện tại cô không có dũng khí. Tựa hồ khổ sở mà Tiêu mang cho cô lại một lần nữa xuất hiện, nhưng lần nay, cường độ đau đớn tăng lên gấp bội phần

Là bởi vì áp lực sao? Ngày đó nghe thấy Lương Vận Hàm cùng bà Lương nói điện thoại, ông bà Lương có từng nhắc khéo giục mau chóng cân nhắc chuyện chung thân đại sự. Lương Vận Hàm trong điện thoại mặc dù không đáp ứng, nhưng nghe ra được nàng có chút trốn tránh. Văn Dư lúc ấy cho là nàng khó xử, hiện tại cô đang hoài nghi, nàng lúc ấy có phải hay không là né tránh cô, sợ cô nghe được cái gì. Cảm xúc gần đây của nàng rõ ràng không tốt, Văn Dư bên này bận bịu, khó có ngày trở về nhà sớm, ban đêm muốn thân cận một chút đều bị Lương Vận Hàm cự tuyệt...

Văn Dư không còn dám nhớ lại, bây giờ nghĩ cái gì đều thấy không thích hợp, Vận Hàm là chán tình cảm của mình sao? Nghĩ đến khả năng này, tâm đột nhiên tê rần, Văn Dư một tay đỡ lấy lồng ngực.

A Thành một mực yên lặng chú ý Văn Dư, phát hiện cô có điểm không thích hợp, lập tức quay đầu lo lắng nói

"Văn tổng, có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?"

Văn Dư kịch liệt đè lồng ngực lại, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống. Cô nhắm mắt lại, qua một hồi lâu, sau đó lắc đầu

A Thành lấy điện thoại lập tức gọi cho Amy, thông báo cho nàng tình hình của Văn Dư. Để cho nàng lập tức xuống lầu, cùng đi bệnh viện. Văn Dư không có ngăn lại, cô cảm thấy mình không có khí lực nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện. Rất nhanh Amy chạy đến, vội vàng lên xe, sau đó gấp gáp đi bệnh viện.

"A Thành, tôi không sao."

"Nếu không có việc gì, che ngực làm gì. Kiểm tra một chút cũng tốt, đây không phải chuyện đùa!"

Văn Dư không có cách nào giải thích, cô lúc này xác thực toàn thân bất lực.

Sau khi kiểm tra một loạt, Văn Dư được an bài nằm ở phòng bệnh tốt nhất chờ kết quả. Cô nằm ở trên giường, đôi mắt xa xăm nhìn qua cửa sổ, trên mặt bàn gần cửa sổ có trang trí con chim cánh cụt phun sương, miệng không ngừng phun ra hơi nước

A Thành thấy dáng vẻ Văn Dư đặc biệt hoang mang, rõ ràng trước đó đều thật tốt, sau khi lên xe trả lời điện thoại của Lương tiểu thư, cúp điện thoại xong liền không nói một lời, chẳng lẽ cuộc điện thoại kia có vấn đề gì xảy ra sao?

A Thành đem ý nghĩ của mình nói cho Amy nghe, Amy không nói gì, nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn quyết định không gọi điện thoại cho Lương Vận Hàm. Nhìn dáng vẻ Văn Dư, hẳn là cùng Lương Vận Hàm xảy ra vấn đề, chuyện tình cảm rất sợ người nhúng tay vào, nếu không chuyện tốt lại thành chuyện xấu

Tiếng gõ cửa vang lên, A Thành đi mở cửa, người tới lại là Ngô Linh Nam

"Văn Dư thế nào?"

"Vẫn đang đợi kết quả kiểm tra. Ngô tổng làm sao mà biết được?"

"Người kiểm tra cho cô ấy là anh họ tôi."

....

Ngô Linh Nam đi tới trước giường của Văn Dư, Văn Dư nhìn nàng, vừa rồi nàng cùng A Thành nói chuyện, cô đều nghe được, thật là gian xảo mà.

"Không có việc gì, vừa rồi đột nhiên có chút không thoái mái, A Thanh lo lắng nên lôi kéo tôi đi kiểm tra."

Ngô Linh Nam nhìn Văn Dư, có gì đó khác thường! Ánh mắt Văn Dư giờ phút này là một màu đen uư tĩnh, như một đầm nước lầy, không có chút sinh khí. Ngày thường Văn Dư trầm mặc, ánh mắt lộ ra hào quang không nói được, còn bây giờ, Ngô Linh Nam nhìn một chút liền phát hiện điểm khác biệt.

"Vì sao không thoải mái?"

"Đại khái gần đây tương đối mệt mỏi."

"Chắc không phải là tập đoàn bên kia xảy ra chuyện đi?"

"Không phải, đừng lo lắng."

Ngô Linh Nam nghĩ một hồi nói

"Khoản tiền kia bởi vì gửi từ nước ngoài về, đã làm thủ tục, đang trong quá trình xử lý, cô đừng có gấp."

"Tôi không có gấp. Linh Nam cám ơn cô, không cần lo lắng."

Ngô Linh Nam khẳng định là có chuyện gì xảy ra, nếu không Văn Dư sẽ không mệt nhọc đến phải nằm viện, nàng vừa rồi có cùng anh họ nói điện thoại, nói Văn Dư đến bệnh viện xem bệnh, nàng và anh họ đã chơi cùng từ nhỏ đến lớn, cả hai cùng đi Mỹ du học, trước đó không lâu anh họ trở về, liền vào làm trong bệnh viện này.

Anh ta có biết một số sự tình liên quan đến Văn Dư, Năm đó Ngô Linh Nam ở đại học Y hoàn thành khóa học sinh trao đổi liền trở về Mỹ, giống như thay đổi thành người khác, về sau mới biết được là cùng Văn Dư có quan hệ. Trước đó không lâu, anh ta còn chứng kiến cả hai cùng lên tạp chí, cho nên tin tức hôm nay của Văn Dư, anh ta lập tức thông báo cho Ngô Linh Nam

"Bởi vì sự tình luận chứng của hạng mục mới?"

"Không, đừng lo lắng được chứ?"

"Mấy ngày trước tôi còn muốn nói cho cô biết, em họ tôi trở về, cậu ấy ở nước ngoài chuyên nghiên cứu không khí tịnh hóa, cũng có chút danh tiếng, tôi muốn cùng cậu ta thương lượng, tốt nhất là kêu cậu ta giúp cô làm luận chứng."

Văn Dư hiện tại không có tâm tình nghĩ tới làm việc, đương nhiên, tâm tình gì cô cũng không có. Cảnh tượng ở nhà hàng kia như thước phim chậm, không ngừng xuất hiện trong đầu cô. Cắt thịt gọn gàng, Lương Vận Hàm vui vẻ tiếp nhận, thần sắc trên mặt Hứa Phóng Nhân... Văn Dư đột nhiên hối hận buổi trưa chọn nhà hàng đó tiếp khách!

Vừa nghĩ tới Lương Vận Hàm lừa gạt cô, Văn Dư khó chịu nhắm mắt lại. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho Văn Dư có chút chướng mắt.
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 59


Tiếng gõ cửa truyền đến, là bác sĩ đến đưa kết quả

"Anh, thế nào?"

Vừa nhìn thấy anh họ, Ngô Linh Nam là người đi qua chào đón, anh ấy cười nói

"Không có việc gì, ngoài trừ thiếu chút máu, ngoài ra tất cả đều bình thường."

A Thành cùng Amy cảm ơn bác sĩ

"Không cần khách khí, em họ tôi cùng Văn tổng quan hệ rất xâu xa, nên tôi đã sớm nghe danh Văn tổng."

Anh ấy vừa cười vừa nói

Ngô Linh Nam trừng mắt anh ấy, Văn Dư cũng mỉm cười trả lời

"Cám ơn anh."

"Không cần khách khí, nghỉ ngơi cho tốt. Nếu không ở lại theo dõi một đêm đi."

Ngô Linh Nam đẩy anh ta

"Ra ngoài, ra ngoài. Thật đáng ghét, ai nguyện ý ở lại nơi này!"

Lại dặn dò vài câu, anh ta ra ngoài. Văn Dư nói với mọi người

"Tôi có chút mệt mõi, muốn ngủ một chút. Mọi người về trước đi, để xe lại cho tôi."

"Cô thật là muốn ở lại chỗ này ngủ?"

Ngô Linh Nam kinh ngạc hỏi

"Đúng vậy đó. Hay tôi đưa ngài về đi?"

A Thành nói

"Không cần, tôi nghỉ một chút, sau đó về công ty."

Văn Dư nói xong cũng nhắm mắt lại, mọi người đứng một hồi, cũng cùng nhau ra về.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Văn Dư liền mở mắt, sao có thể ngủ đây...

Lương Vận Hàm buổi chiều liền sớm về nhà, sự việc cuối cùng cũng kết thúc. Tổ điều tra đưa ra kết luận------ không có bằng chứng cụ thể, thế là Lương Vận Hàm được khôi phục chức vụ.

Hứa Phóng Nhân nói Lương Vận Hàm hẳn là phải mời anh ta ăn cơm, bởi vì chuyện gần đây nên anh ta gầy đi, Lương Vận Hàm cười đáp ứng

Lương Vận Hàm chọn một nhà hàng món Tây tương đối tốt, Hứa Phóng Nhân cũng giống nàng chọn bò bít tết. Trước khi ăn, Hứa Phóng Nhân muốn đánh cược, hai người sẽ cùng đoán người kế tiếp vào nhà hàng là nam hay nữ, ai thua phải cắt bò bít tết cho bên thắng

Lương Vận Hàm tùy ý chọn nam, Hứa Phóng Nhân chọn nữ, khi một vị khách nam trung niên dưới sự chỉ dẫn của nhân viên ngồi vào bàn bên cạnh. Lương Vận Hàm mắt chứa ý cười nhìn về phía Hứa Phóng nhân, anh ta nhún vai, có chơi có chịu, chủ động giúp Lương Vận Hàm cắt bò bít tết, mà đây cũng chính là cảnh tượng mà Văn Dư vô tình bắt gặp.

Đoạn thời gian gần đây, Lương Vận Hàm bởi vì áp lực công việc, trước đó bị chuyện của Văn Dư cùng Ngô Linh Nam k*ch th*ch, cảm xúc vẫn luôn không tốt. Mà dạo gần đây việc khiến Lương Vận Hàm đặc biệt đè nén nhiều nhất chính là Văn Dư không thường xuyên về nhà nữa, nếu ở nhà cũng nhận điện thoại rất nhiều, mà nhiều nhất lại là Ngô Linh Nam.

Kỳ thật cũng không thể trách Văn Dư, một mình lập nghiệp, tài chính rất quan trọng. Những ngày này mọi người tập trung tìm chuyên gia đưa ra luận chứng cho hạng mục mới, còn lại chính là chờ đợi tài chính. Thế nhưng mấy cái này, Văn Dư lại không giải thích cho nàng nghe. Cùng với một màn kia ở khu mua sắm, Lương Vận Hàm hiện tại như chim sợ cành gãy, chỉ cần lúc Văn Dư ở nhà mà chuông điện thoại vang lên, nàng liền bắt đầu bực bội.

Mà Lương Vận Hàm sợ ở nhà một mình sẽ suy nghĩ rồi ngờ vực Văn Dư, nên đã trốn đến ở cùng Sùng Hân hai ngày liền. Trong khoảng thời gian này, nàng bị công ty tra tấn, bị Văn Dư tra tấn, nên nàng mới trốn tránh như vậy

Nhưng chỉ cần nhìn thấy Văn Dư bận rộn suốt ngày, thân thể càng ngày càng gầy, Lương Vận Hàm liền đau lòng. Nàng muốn làm gì đó bồi bổ cho cô, nhưng trong lòng có khuất mắt nên cái gì cũng không làm.

Cũng may vấn đề công việc đã được giải quyết, Lương Vận Hàm rốt cục có thể thở phào, chí ít sinh hoạt của nàng không bị toàn bộ mây đen che khuất, còn có chút ánh sáng nhỏ nhoi. Thế là sau khi cùng Hứa Phóng Nhân ăn cơm xong, cảm ơn anh ta, sau đó liền về nhà. Nàng muốn bữa tối sẽ bồi Văn Dư, dù sao gần đây nàng cũng lạnh nhạt với cô rất nhiều.

Nhưng mà thời điểm Văn Dư gọi về nói đem nay cô không về, trong lòng Lương Vận Hàm bỗng nhiên tâm thần bất an. Lần này rõ ràng không phải bởi vì sự tình vắng vẻ cô trước đó, Lương Vận Hàm lo lắng, tựa hồ có sự tình gì đó phát sinh.

Buổi chiều Văn Dư gọi điện hỏi nàng đang làm gì, Lương Vận Hàm cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhưng là sợ Văn Dư nghĩ nhiều, liền che dấu sự việc cùng Hứa Phóng Nhân ăn cơm. Kỳ thực lời nói dối vừa ra khỏi miệng, nàng liền thấy hối hận. Nàng thật sự không rõ tại sao mình phải nói dối? Nếu quay trở lại, nàng tuyệt đối không dối lừa cô, bởi vì không cần thiết. Thế nhưng nàng không biết có phải hay không từ lúc thấy Văn Dư cùng Ngô Linh Nam ở khu mua sắm, trong tiềm thức đã cảm thấy lo lắng, nên hẳn là tránh cho người yêu mình lo lắng, từ đó liền lực chọn né tránh.

Trong điện thoại ngữ khí Văn Dư không có gì đặc biệt, nhưng Lương Vận Hàm mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Kể từ khi ở cùng Văn Dư, thời gian cô không ở nhà là cực kỳ ít. Từ lúc nàng lừa gạt cô, Văn Dư nói ban đêm không trở về, cái này khiến Lương Vận Hàm đặc biệt khó chịu.

Tự tránh có, lo lắng có, tâm thần bất định, hoài nghi cũng có. Nàng biết mình không nên cứ nhớ đến sự kiện kia không buông bỏ, không nên bởi vì sợ mà lãng tránh cùng Văn Dư nói chuyện rõ ràng, càng không nên vì sự việc không xác định mà ngờ vực cô. Nhưng một khi đã lún sâu vào vượt thẳm tình yêu, con người ta không có cách nào dùng lý luận của tâm lý học để có thể thuyết phục bản thân mình thôi nghĩ về một điều gì đó, chỉ có thể một lần rồi một lần rối rắm trong tình yêu và cảm xúc của chính mình.

Ngay tại lúc nàng muốn gọi điện hỏi cô, Nhạc Linh Uyển gọi tới

"Vận Hàm, cậu biết sự tình Văn Dư đi bệnh viện không?"

Lương Vận Hàm nghe xong liền choáng váng, Văn Dư làm sao lại đi bệnh viện?

"Không biết, chuyện gì đã xảy ra?"

"Tớ buổi chiều đi văn phòng tìm Văn Dư nhưng không thấy, đến lúc tan tầm, Ngô Linh Nam đến còn mang thuốc bổ cho Văn Dư, tớ mới biết Văn Dư đi bệnh viện. Bất quá cậu yên tâm, đã không có việc gì, người kiểm tra cho Văn Dư là anh họ Ngô Linh Nam."

Lương Vận Hàm thật không biết còn cái gì có thể nói, Văn Dư đi bệnh viện, nàng vậy mà không biết, còn phải người khác thông báo cho! Người yêu như nàng còn không biết, Ngô Linh Nam lại ngay cả thuốc bổ cũng chuẩn bị xong, Lương Vận Hàm đột nhiên phẫn nộ, nàng tức giận thừa nhận mình là người bất cẩn! Nội tâm nàng bắt đầu oán trách Văn Dư, cảm thấy ủy khuất, nàng muốn trừng phạt Văn Dư! Nhưng nàng đã quên buổi trưa mình cũng lừa gạt giấu diếm Văn Dư.

Lương Vận Hàm liền lập tức gọi điện cho Văn Dư

"Chị ở đâu?"

"Ở văn phòng, có chuyện gì sao?"

"Chị...hôm nay đi bệnh viện?"

"..... A, ai nói em nghe?"

"Đúng vậy phải không?"

"Ừm, là A Thành chuyện bé xé ra to, nên kéo chị đi kiểm tra một hồi, kết quả ngoại trừ thiếu chút máu, còn lại không có gì."

"Vì sao không báo cho em biết?"

Văn Dư nghe điện thoại, nghe câu đầu tiên cô liền biết Lương Vận Hàm tức giận, nhưng cô không biết giải thích như thế nào. Chẳng lẽ nói do em lừa chị, nên tim chị đau tột cùng, lại bị hiểu lầm là bệnh tim nên bị kéo đi bệnh viện kiểm tra? Không được .

"Sợ em lo lắng, dù sao cũng không có việc gì."

"Vậy chị vì sao lại nói cho Ngô Linh Nam biết?"

Văn Dư nghe những lời này liền có chút giận, điên rồi. Một nhẫn lại nhẫn, Văn Dư vẫn là nhịn không được

"Em cùng Sùng Hân ra ngoài dạo phố, chị không muốn em mất hứng, không muốn quấy rầy em, cho nên chị không nói. Bác sĩ kiểm tra cho chị trùng hợp là anh họ của Linh Nam, là anh ta báo cho Linh Nam."

Cái gì trái Linh Nam, phải Linh Nam, thân mật như vậy.

"Dạo phố so với chị quan trọng sao? Có phải chị làm gì cũng không cần báo cho em phải không? Em chỉ có thể chờ đợi được thông báo. Hoặc là từ trong miệng người người khác nghe được việc của chị!"

Văn Dư dùng tay đỡ lấy trán, cô đang kiểm tra báo cáo hạng mục của Lưu Gia Vân, xem xét tiến triển mới nhất, Lương Vận Hàm điện thoại tới cô đã muốn nổi giận, lại cảm thấy khó chịu. Cãi nhau a! Đây là cãi nhau a! Hai người ở bên nhau cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên cãi nhau. Nhưng mà, cô một mực sợ cãi nhau, Lương Vận Hàm sẽ quả quyết muốn rời khỏi cô. Đã từng cùng Tiêu cãi nhau vô số lần, mỗi lần cô đều thương tích đầy mình. Cuối cùng Tiêu lựa chọn con đường của nàng, lần này chẳng lẽ lại tiếp diễn quá khứ?

Văn Dư bóp lấy trán, cố gắng khắc chế, nhiều lần nói với chính mình không được nói, không được ầm ĩ. Tiếng hít thở nặng nề truyền qua điện thoại đến tai Lương Vận Hàm, nàng bỗng nhiên hối hận. Nàng đây là đang làm gì? Rõ ràng nàng lừa gạt Văn Dư nói cùng Sùng Hân dạo phố, Văn Dư sợ nàng lo lắng nên không nói, đây là điều bình thường. Nàng làm sao lại trách cô, còn nói những lời kia chọc giận cô? Đây là nàng sao, nàng luôn luôn kinh thường người tranh giành tình yêu, lời nói hùng hổ dọa người như thế thật sự do nàng nói ra sao? Văn Dư bên kia hiển nhiên tức giận, nghĩ đến sự tình buổi chiều, Lương Vận Hàm đột nhiên chột dạ. Nàng đang do dự muốn xin lỗi cô, Văn Dư bên kia mở miệng

"Chị đang làm việc, em ban đêm ăn chút gì đó, đừng để bị đói. Đêm nay chị không trở về, nếu em sợ hãi gọi Sùng Hân bồi em đi. Có việc thì gọi điện thoại, chị cúp trước."

Nói xong, Văn Dư liền cúp máy

Nghe điện thoại truyền đến âm thanh "đô đô.."Lương Vận Hàm hốc mắt liền có chút đỏ

Lương Vận Hàm biết rõ dạng này là không đúng, nhưng nàng khống chế cảm xúc không nổi, cố ý muốn dùng những lời này khiến cô giận, nhưng khi Văn Dư thật sự giận, nàng lại hối hận. Văn Dư gần đây rất mệt mỏi rất vất vả, nàng lại cố ý lạnh nhạt cô, hiện tại Văn Dư thân thể thật sự không tốt, nàng còn trêu tức cô, còn cùng cô cãi nhau. Lương Vận Hàm ý thức được hai người ở chung đây là lần đầu cãi nhau, nhưng lúc đầu nàng không muốn vậy....

Văn Dư ôm lấy cánh tay, đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, nếu như lúc trước, cô sẽ gây một trận lớn với Lương Vận Hàm, nhưng là hiện tại Văn Dư học được bình tĩnh cùng trấn an, người trong thời điểm kích động sẽ ảnh hưởng phán đoán, lời nói không suy nghĩ, miệng bất đối tâm lại cực kỳ đả thương người.

Văn Dư nói với chình mình, không cần biết Lương Vận Hàm trong điện thoại nói gì, dùng dạng ngữ khí gì, còn có cố gắng tránh khỏi màn kia trong nhà hàng. Hiện tại cô buông lỏng tất cả, những sự kiện kia cũng không nên nghĩ. Cô ở trong lòng lập đi lập lại, không thể như vậy, Lương Vận Hàm không phải như vậy, nói lời đả thương người, chính nàng nhất định cũng đang hối hận đi, hiện tại không nên làm căng thêm sự tình, phải tĩnh táo....

Nửa ngày, Văn Dư hít thở sâu mấy lần, trong lòng cũng dễ chịu một chút, Văn Dư quay lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý báo cáo.

Điện thoại nội tuyến vang lên

"Văn tổng, Ngô tổng vừa đến đây. Cô ấy nói một hồi còn có việc, để đồ lại liền rời đi."

"Đồ gì?"

"Nghe cô ấy nói là canh gà."

"Tôi không muốn uống, cậu uông đi."

"Văn tổng, cô hẳn là phải bồi bổ thân thể, vẫn là cô uống đi, tôi hiện tại có thể vào đi?"

Văn Dư nghĩ nghĩ

"Vào đi."

Amy đưa xong canh gà, quay ra ngoài. Văn Dư nhìn lấy bình giữ ấm trên bàn, có chút thất thần

Lương Vận Hàm lần nữa nhìn đồng hồ treo tường, trời vừa mới rạng sáng. Văn Dư quả nhiên không trở về, nàng trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Mở đèn lên, Lương Vận Hàm từ bên trong tủ quần áo lấy ra áo sơ mi của Văn Dư, nàng đầu tiên là nhìn chằm chằm lấy cái áo, sửng sốt một hồi, sau đó đem cái áo vò nát quăn lên giường. Lương Vận Hàm lần nữa nằm lên giường, trong lòng là cái áo của Văn Dư.

Ban đêm thiếu đi hương vị ôm ấp của Văn Dư, lạnh hơn, càng cô đơn hơn. Nàng chỉ có thể mượn phương thức như vậy trấn an nội tâm bất an của mình

Rạng sáng, đèn đường màu vàng mờ mờ chiếu vào đường cái, thanh lãnh yên tĩnh. Dừng xe dưới nhà Lương Vận Hàm, Văn Dư tắt đèn xe, chỉnh thấp ghế ngồi. Ngẩng đầu nhìn căn phòng lộ ra chút ánh sáng, ban đêm không có cô, Lương Vận Hàm vẫn là sợ tối.

Văn Dư một mực làm việc ở văn phòng, nhưng hiệu suất cực kỳ thấp, kế hoạch ban đầu của cô là ngủ lại ở văn phòng. Nhưng thiếu đi Lương Vận Hàm, cô làm sao cũng thấy không thích hợp, chịu không nổi nữa nên dứt khoát cầm chìa khóa xe xuống lầu, một đường lái xe về nhà. Thế nhưng về đến nhà, lại chừng chờ không lên lầu, nhìn chằm chằm ánh sáng nhỏ bé hồi lâu, Văn Dư rốt cục quyết định đi lên lầu

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, dựa vào ánh sáng đầu giường, Văn Dư nhìn thấy Lương Vận Hàm ngủ cũng không an ổn. Nhìn nàng một hồi, cô chú ý tới cái áo trong tay nàng, đó là áo sơ mi của cô. Văn Dư thở dài, kéo chăn mền ra, nhẹ nhàng khoát tay lên lưng nàng, nhắm mắt lại ngủ thật say.
 
Back
Top Bottom