Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt

Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 40


Chương 40: Sinh nhật này thật khó quên!

Lương Vận Hàm một bên thu dọn hành lý để ngày mai về thành phố T, một bên khóc đến đỏ mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Lương Vận Hàm khóc từ lúc bắt đầu yêu đương với Văn Dư. Văn Dư bởi vì dự án, ngay cả tiệc sinh nhật của nàng cũng không thể tham gia. Nghĩ đến đây, Lương Vận Hàm đau lòng một trận, nước mắt lại rơi càng nhiều. Dù Văn Dư giải thích thời gian này là giai đoạn vô cùng quan trọng trước khi hợp tác, hơn nữa vị trí bộ trưởng của dự án này còn trống, dự án này là lợi thế cho việc tranh cử của cô. Nhưng Lương Vận Hàm nghe cô trái một câu Tân Nguyên, phải một câu Ngô Linh Nam, liền cảm thấy trong lòng buồn không chịu được.

Lý trí tự nói với nàng nên thông cảm cho Văn Dư, nhưng về tình cảm Lương Vận Hàm càng ngày càng cảm giác như nàng rơi vào một loại trạng thái chịu đựng. Văn Dư không phải đối xử không tốt với nàng, thật ra rất tốt. Thế nhưng Lương Vận Hàm cảm thấy Văn Dư bắt đầu không quan tâm nàng, nàng trước đây luôn không thích người chú trọng sự nghiệp, hiện tại quả nhiên, Lương Vận Hàm cảm giác mình chính là tự làm tự chịu.

Tới gần cuối năm, hai người đã gần một tháng không gặp mặt rồi. Sinh nhật Lương Vận Hàm ngay trước tết một tuần, các đồng nghiệp thân thiết bình thường đã sớm lập kế hoạch mở tiệc chúc mừng sinh nhật Lương Vận Hàm vào ngày này, nhưng khi Lương Vận Hàm gọi điện thoại cho Văn Dư còn đang Đài Bắc, Văn Dư nói vào ngày đó phải tham gia cuộc họp hằng năm của tập đoàn, không thể quay về, bởi vậy không có cách nào đến tiệc sinh nhật Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm vừa nghe vành mắt liền đỏ, rất nhiều uỷ khuất thoáng cái xuất hiện. cảm xúc mờ mịt mấy ngày qua rốt cục đến giới hạn, nàng nỗ lực nuốt nước mắt, thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được tí tách rơi. Lương Vận Hàm gắt gao cắn môi khóc, không một tiếng động, nàng lần đầu tiên dập điện thoại Văn Dư.

Văn Dư gọi lại rất nhiều lần, Lương Vận Hàm vẫn từ chối không nghe, sau đó thẳng thừng tắt máy. Ngày hôm sau, Lương Vận Hàm sưng mắt lên máy bay về thành phố T.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đến sinh nhật Lương Vận Hàm. Buổi tối 7 giờ, tiệc sinh nhật bắt đầu. Nghiêm An đặt một phòng riêng tại quán bar, đồng nghiệp quan hệ tốt thường ngày đều xuất hiện, có còn Fanny mang bạn trai cùng Hứa Phóng Nhân cũng tới, Hứa Phóng Nhân còn dẫn theo biểu muội Tô Thiền của anh ta.

Lương Vận Hàm đối tiệc tùng cũng không hứng thú lắm. Văn Dư sáng sớm gọi điện thoại vẫn nói bận bịu. Lương Vận Hàm kỳ thực muốn cùng Văn Dư cùng tổ chức sinh nhật. Lương Vận Hàm quá khứ chưa từng để ý đến sinh nhật, nhưng là năm nay không giống, sinh nhật đầu tiên sau khi hai người yêu nhau đã không thể bên nhau, điều này làm cho Lương Vận Hàm dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Lương Vận Hàm vừa xuất hiện, mọi người dồn dập chúc mừng sinh nhật. Nghiêm An vui vẻ nhất, tiêu sái đi xung quanh an bài cái này cái kia. Mọi người nói giỡn với hắn, mỹ nhân thì khó theo đuổi, hôm nay phải biểu hiện thật tốt nha.

Lương Vận Hàm một bên cùng mọi người tán gẫu, một bên xem điện thoại di động. Lúc ăn tối gọi điện thoại Văn Dư không tiếp, sau đó còn tắt luôn điện thoại. Làm trong một khoảnh khắc Lương Vận Hàm thậm chí suy nghĩ có phải Văn Dư sẽ đột nhiên trở về hay không. Thế nhưng, mọi người vui chơi càng ngày càng cao hứng, vừa nhìn lại thời gian, hơn một giờ trôi qua, Lương Vận Hàm thở dài, xem ra lãng mạn này nọ quả nhiên chỉ có trong phim!

"Mọi người xin mời im lặng, đã đến lúc thổi nến! Chúng ta xin mời nhân vật chính của hôm nay ước nguyện và thổi nến!"

Trong tiếng vỗ tay mọi người, ánh đèn nhạt dần, hộp bánh mở ra, Nghiêm An đẩy xe bánh ga tô sinh nhật chậm rãi đi vào,

"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ —— chúc bạn sinh nhật vui vẻ ——" mọi người cùng nhau vỗ tay hát lên sinh nhật ca, Lương Vận Hàm bị vây quanh ở giữa, con mắt nhìn chằm chằm ánh nến, trong lòng tất cả đều là Văn Dư.

"Vận hàm, em ước đi!" Nghiêm An đi tới bên người Lương Vận Hàm, ôn nhu nói. Sùng Hân bên cạnh không nhịn được lườm anh ta một cái, Nghiêm An này có thể không phá không khí như thế không! Không chỉ có Sùng Hân nghĩ như vậy Fanny cũng giống vậy. Nàng giơ tay nhìn động hồ, đã 8 giờ rưỡi rồi!

Lương Vận Hàm nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy nhau để ước. Nàng mở mắt ra, một hơi thổi tắt nến, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ngay lúc mọi người hoan hô chúc mừng sinh nhật, cửa mở, giám đốc đi tới, cười nói mọi người,

"Xin lỗi các vị, quấy rối một hồi. Hôm nay là sinh nhật Lương tiểu thư, có vị khách mời cố ý chuẩn bị một món quà đặc biệt, xin mọi người đi đến đại sảnh. Mời tới bên này." Nói xong, mở cửa mời mọi người đi với hắn.

Mọi người tràn đầy lòng hiếu kỳ, hưng phấn dị thường, ai vậy! Quà đặc biệt! Có người trêu ghẹo Nghiêm An có phải là cậu ta hay không, Nghiêm An mỉm cười không lên tiếng, trong lòng c*̃ng đang nghi ngờ.

"Anh, là anh sao?"

Tô Thiền nhỏ giọng hỏi Hứa Phóng Nhân, Hứa Phóng Nhân c*̃ng lắc đầu một cái.

"Buổi chiều không phải em theo anh mua lễ vật sao."

"Em cho là anh nghĩ thông suốt rồi nên bắt đầu tiến công! Em không thích nam nhân lấy lòng Vận Hàm tỷ một chút nào!"

"Hắn gọi Nghiêm An."

"Chức vụ là gì?"

"..."

Mọi người rất nhanh theo giám đốc đi tới hội trường, giờ khắc này đèn sảnh rất mờ, giám đốc bố trí một sân khấu lớn đối diện, mọi người sau khi ngồi xuống. Ánh đèn tắt hoàn toàn, trong chờ mong của mọi người, một bóng người đi lên sân khấu, tiếng đàn ghi ta dễ nghe vang lên, sau đó, một giọng nữ trầm thấp bắt đầu hát,

There was once a broken man

Who walked a lonely road

And gave up all his dreams

Một ánh đèn êm dịu chiếu đến chính giữa sân khấu, dáng người quen thuộc rơi vào mắt Lương Vận Hàm. Nàng không thể tin được nhìn chằm chằm người gảy đàn ghita, che miệng lại.

And I was once this broken man

And just refused to see

I was lost amongst the clouds that wouldn't fade

I was searching but I didn't take the time

I was down and out and feeling so afraid

I love you!

The way that you turned me around and chased away my blue

I love you!

The way that you changes my world when I'm with you

Là bài I love you của Stewart Mac, đây là ca khúc duy nhất mà Lương Vận Hàm download trong điện thoại.

Lương Vận Hàm không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm Văn Dư, bất tri bất giác, lệ rơi đầy mặt. Mọi người chìm đắm bên trong giọng nữ êm tai, tình cờ có người nhìn về phía Lương Vận Hàm, thế nhưng ánh đèn quá tối không thấy rõ.

Sùng Hân c*̃ng ngay lập tức nhận ra Văn Dư trên sân khấu. thân thể Lương Vận Hàm bên cạnh mơ hồ run rẩy để Sùng Hân cũng cảm thấy viền mắt có chút ướt, Sùng Hân nhẹ nhàng nắm chặt tay Lương Vận Hàm đang nắm thành quyền. Cô biết khoảng thời gian này Văn Dư cùng Lương Vận Hàm bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đặc biệt là lần thứ hai Văn Dư cùng Ngô Linh Nam lên tạp chí, cùng với lúc Văn Dư nói không thể tham gia tiệc sinh nhật Lương Vận Hàm sau đó, dáng vẻ mất mác của Lương Vận Hàm làm cho cô rất đau lòng. Có điều những oán niệm này đều biến mất trong nháy mắt lúc nhìn thấy Văn Dư thâm tình đàn hát, Văn Dư này!

Người trên sân khấu đứng lên đi tới khán đài bên dưới. Vừa đi vừa đàn hát, cô đi tới trước mặt Lương Vận Hàm, hát câu cuối cùng.

I love you!

The way that you changes my world when I'm with you.

Tất cả mọi người ngây ngốc, đây là màn tỏ tình giữa hai nữ nhân sao? Lại là nữ nhân đẹp trai có khí chất như vậy!

Lương Vận Hàm ngẩng đầu nhìn Văn Dư đứng trước mắt, trong lòng đã co lại thành một đoàn, thật ra là do quá mức cảm động. Điều ước lúc nãy bỗng nhiên thành hiện thực, người nàng nhớ mong như từ trên trời rơi xuống, giờ khắc này ôm đàn ghi ta, mỉm cười đứng trước mặt nàng, có thể nào khiến người ta không kích động! Lương Vận Hàm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, nước mắt ầm ầm rơi xuống.

Nhìn Lương Vận Hàm khóc, Văn Dư nhanh chóng đem đàn ghi ta đưa cho người bên cạnh, không để ý ánh mắt người chung quanh, đem nàng ôm vào lòng. Văn Dư ôm thật chặt, thấp giọng dụ dỗ.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ! I love you."

Lương Vận Hàm nắm chặt áo Văn Dư, tất cả nhớ nhung, tất cả mất mác đều hóa thành nước mắt. Chính là muốn khóc cho cô xem, làm cho cô biết cô khi dễ nàng rất nghiêm trọng!

Ôm lấy người trong lồng ngực khóc run rẩy, Văn Dư cực kỳ đau lòng.

"Chị đã trở về, cùng em tổ chức sinh nhật. Chị cũng sẽ không tiếp tục đi lâu như vậy được không? Sau đó chị sẽ luôn ở bên cạnh em, để em muốn gặp chị lúc nào cũng được. Em bay đi đâu, chị cũng sẽ ở nhà chờ em. Có được hay không?"

Văn Dư ôn nhu dụ dỗ bên tai Lương Vận Hàm, âm thanh mềm mại trầm thấp truyền đến, để Lương Vận Hàm ngoại trừ muốn ôm chặt trước mắt người này ra cái gì cũng không muốn làm.

Nàng lung tung đem nước mắt lau lên áo Văn Dư, trầm giọng nói: "Gạt người!"

Văn Dư nhanh chóng nói.

"Không gạt em, chị lúc nào đã lúc nào gạt em đâu!"

"Chị ngày hôm nay liền lừa em, chị nói chị bận, còn không tiếp điện thoại của em!"

Văn Dư có chút mắc cười, đây là Lương Vận Hàm luôn lạnh lùng bình tĩnh của ngày thường nói ra sao! Này rõ ràng là đang làm nũng a! Nhưng là Lương Vận Hàm như vậy để Văn Dư cảm thấy trong lòng mêm mại, thật giống như bị cái gì vồ một hồi, đau lòng lại yêu thương.

Giờ khắc này người chung quanh vẫn còn có chút không kịp phản ứng, một người phụ nữ tỏ tình với đệ nhất mỹ nữ Lương Vận Hàm, mà hai người lại đang ôm nhau.

Đối với tình huống như vậy, người khác nhau phản ứng cũng khác nhau.

Nếu nói là ở đây ngoại trừ người trong cuộc, Sùng Hân thuộc diện xúc động nhất. Nhìn hai người bên cạnh ôm nhau thân mật, nước mắt Sùng Hân c*̃ng không khống chế được mà rơi. Cô thật lòng thay Lương Vận Hàm cảm thấy hạnh phúc, cũng mang cảm giác đau thương như có như không. Nhưng là, nhìn hai người không một tiếng động tuyên thệ yêu thương với nhau, Sùng Hân cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Fanny hiện tại vô cùng kiêu ngạo, bởi vì là nàng giúp Văn Dư sắp xếp màn chúc mừng sinh nhật đầy cảm xúc này. Trong đại sảnh khách mời đã sớm rời đi, ngày hôm nay Văn Dư bao trọn cả nơi này cho Lương Vận Hàm tổ chức sinh nhật.

Nghiêm An đến bây giờ còn sững sờ nhìn hai người ôm nhau, anh ta thật sự không thể tin được mắt mình. Nếu như trước mắt là một nam nhân, Nghiêm An cũng sẽ không kinh ngạc như giờ phút này. Lương Vận Hàm thế nhưng thích nữ nhân!

Tô Thiền từ thời điểm Văn Dư đi xuống sân khấu liền nhận ra cô. Lần trước đi nhà Ngô Linh Nam, lúc buồn chán phát hiện một quyển tạp chí trên giá sách Ngô Linh Nam, mở ra vừa nhìn chính là scandal Văn Dư cùng Ngô Linh Nam, bên trong còn có một tấm hình Văn Dư tóc ngắn. Xuất phát từ hiếu kỳ, Tô Thiền điều tra tư liệu liên quan với Văn Dư. Bởi vậy, lúc Văn Dư ôm đàn ghi ta đi xuống đài, đi qua bên cạnh mình, Tô Thiền lập tức nhận ra được.

Thế nhưng nàng làm sao c*̃ng không nghĩ tới, chị dâu lý tưởng trong lòng mình dĩ nhiên cùng Văn Dư là một đôi! Nàng xem biểu ca bên cạnh, phát hiện vẻ mặt Hứa Phóng Nhân khá bình tĩnh, thậm chí còn mang vẻ cười nhạt.

Kỳ thực ở đây không chỉ có nhân viên của hãng hàng không, một bàn cách đó không xa còn có Nhạc Linh Uyển, Amy cùng A Thành. Bọn họ theo Văn Dư cùng đi máy bay trở về, giúp Văn Dư bố trí hội trường, chỉ là không ai nghĩ tới Lương Vận Hàm sẽ khóc không thành tiếng, Văn Dư sẽ trước mặt mọi người ôm Lương Vận Hàm như vậy, hai người công khai.

Văn Dư vỗ nhẹ Lương Vận Hàm, ôn nhu dụ dỗ nói:

"Chị không lừa em, chị thật sự không dự định chạy hai đầu như vậy. Chuyện này một tí chị về nhà giải thích cho em. Hiện tại, bảo bối, đừng để chị đứng ở chỗ này làm trò được không? Em giúp chị giới thiệu với đồng nghiệp của em một chút a, không thì thật xấu hổ."

Lương Vận Hàm xì cười một tiếng, Văn Dư lúc nào da mặt cũng dày, còn biết xấu hổ a! Lương Vận Hàm buông Văn Dư ra, Văn Dư hai tay nâng mặt Lương Vận Hàm, dịu dàng lau sạch nước mắt.

Giờ khắc này ánh mắt Văn Dư như hoà như có hồ nước. Mọi người cũng đều thức thời làm bộ như không nhìn thấy, dưới sự chỉ huy của Nhạc Linh Uyển, nhạc nhẹ nhàng vang lên, người phục vụ không ngừng đưa rượu cùng đồ ăn nhẹ.

Lương Vận Hàm điều chỉnh tâm tình, xoay người có chút ngại ngùng nhìn mọi người. Đang suy nghĩ làm sao giới thiệu hai người, Fanny đúng lúc đứng dậy cầm lấy micro, hắng giọng nói rằng:

"Chào các vị! Tôi trân trọng giới thiệu bạn tốt của tôi cùng mọi người, Văn Dư! Hôm nay là sinh nhật Vận Hàm, anh hùng bất vấn xuất xứ, nói chung tôi đều là bạn thân thiết. Đương nhiên, Văn Dư nói rồi, tất cả chi phí đêm nay cô ấy đều phụ trách, vì thế mọi người cứ vui chơi thoả thích!"

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô, mọi người đối với nữ nhân có thể làm cho băng sơn mỹ nhân kích động đến khóc vô cùng tò mò, thế nhưng Fanny đã nói trước rồi nên không thể hỏi, cũng sẽ không suy nghĩ thêm nữa. Thế nhưng mặc kệ như thế nào, người ra tay hào phóng lại hát hay, lãng mạn như thế đều sẽ được hoan nghênh vô cùng, mọi người rất nhanh cùng Văn Dư trò chuyện.

Nhạc Linh Uyển cùng Amy, A Thành c*̃ng ngồi ở một bên, vui cười hớn hở xem trò vui. Văn Dư cùng hai đại mỹ nữ thu hút sự chú ý của người khác, thỉnh thoảng sẽ có người lại đây tiếp lời tán gẫu. A Thành vẻ ngoài lạnh lùng c*̃ng hấp dẫn một ít nữ tiếp viên hàng không độc thân chú ý.

Bầu không khí càng ngày càng nóng, Văn Dư lúc này đã theo người liền XXX hai hàng bom, đánh một vòng qua cửa. Lương Vận Hàm ngồi ở vừa có chút lo lắng nhìn, nàng nhớ tới lần trước ở bệnh viện, Văn Dư nói cô tửu lượng cũng không tốt lắm. Sùng Hân còn đứng bên cạnh Văn Dư ứng phó, đồng thời nhìn một đám gia hỏa đối diện không có lòng tốt.

Có người uống nhiều rồi, la hét để Văn Dư cùng Lương Vận Hàm uống rượu giao bôi, bầu không khí lập tức nóng lên. Lương Vận Hàm nhìn qua vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng thật ra là do ánh đèn mờ, trên mặt cô đỏ ửng chưa từng biến mất qua. Văn Dư tuy rằng vững như núi thái sơn ai đến cũng không cự tuyệt, thế nhưng uống nhanh như vậy cũng làm cho đầu cô bắt đầu ngây ngất rồi.

Giữa tiếng la hét ầm ỉ của mọi người, Văn Dư lặng lẽ nắm chặt tay Lương Vận Hàm, mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt Văn Dư giờ khắc này sáng lấp lánh, không giống hồ nước, nhưng tựa như ánh sao. Lương Vận Hàm cảm giác nàng nếu tiếp tục nhìn thì sẽ thành thất lễ, nhanh chóng dời mắt.

Sùng Hân lúc này đã sớm uống đến đầu lưỡi mơ hồ, mơ mơ màng màng nghe mọi người thúc giục Lương Vận Hàm, cô đột nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng:

"Không cho bắt nạt Vận Hàm nhà em! Muốn cái gì, em đến!"

"Thiếc ~~"

"Sùng Hân! Người ta hai miệng uống rượu giao bôi, em không muốn xem náo nhiệt a!"

"Sùng Hân em là muốn cùng Văn Dư uống hay là muốn cùng Vận Hàm uống a!"

Âm thanh trêu ghẹo liên tiếp vang lên. Nhạc Linh Uyển nhìn Sùng Hân say lờ đờ cũng vui vẻ, tiểu nha đầu này rất thú vị! Sau đó đẩy đẩy A Thành, nháy mắt ra dấu, để cậu ta đi tới cứu trận. A Thành liếc mắt nhìn không nhúc nhích, Nhạc Linh Uyển có chút kỳ quái, nam chưa kết hôn nữ chưa gả, sợ cái gì a! cơ hội thật tốt a!

A Thành trong lòng có chút không biết nói gì, Sùng Hân đẹp không thua gì Lương Vận Hàm, mặc dù khí tràng không bằng Lương Vận Hàm, thế nhưng tràn đầy sức sống, rất hấp dẫn người. A Thành lúc bắt đầu xác thực một mực chú ý Sùng Hân, chỉ bất quá cậu ấy phát hiện Sùng Hân ánh mắt đều là treo ở trên người Văn Dư. Cậu ta hiểu rõ sức hấp dẫn của sự trầm ổn nội liễm trên người Văn Dư, ngoài hấp dẫn Lương Vận Hàm, với Sùng Hân sợ là càng giống như thuốc nghiện.
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 41


Chương 41 (H): Chúng ta về nhà đi!!

Văn Dư cùng Lương Vận Hàm trong tiếng ồn ào mọi người, đứng lên. Văn Dư ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhìn Lương Vận Hàm trong lòng một trận rùng mình. Tất cả oan ức trước đây đều biến mất, người trước mắt, chỉ cần nhìn thấy cô liền cảm thấy đủ hài lòng.

Lương Vận Hàm chưa từng nghĩ tới nàng sẽ chìm sâu trong tình yêu như vậy. Kỳ thực trước đây bất luận là bình tĩnh vẫn là ung dung, bản thân nàng biết, đó là bởi vì lá chắn trong lòng vẫn còn chưa hạ xuống, nàng còn không dám bỏ xuống phòng vệ để yêu thật sự. Nhưng là gần nhất dưới sự tích lũy của oan ức, ngột ngạt, toàn bộ vào thời khắc này hóa thành khói bụi, biến mất không thấy hình bóng, để lại lòng chỉ còn tràn đầy vui sướng cùng cảm động, lúc này mới Lương Vận Hàm mới xác định, nàng đã hoàn toàn yêu nữ nhân trước mắt này, cũng không muốn buông ra nữa.

Hai người thâm tình nhìn nhau, uống cạn ly rượu. tiếng hoan hô bên tai như nhỏ dần, cả hai đều cảm giác phảng phất thời gian giống như ngừng lại, trong mắt trong lòng đều chỉ còn lại đối phương.

Văn Dư trong lòng vẫn luôn tồn tại áy náy, từ lúc bắt đầu đấu thầu, Văn Dư từng bước một chuẩn bị, từng bước một cẩn thận từng li từng tí một, trước mặt mọi người thì cười đùa, mà mỗi ngày trong lòng đều vắng vẻ.

Cô thật sự cảm giác mình có chút chán ghét, đặc biệt là sau khi cùng Lương Vận Hàm ở cùng nhau. Nhà Lương Vận Hàm cũng không lớn, nhưng là nho nhỏ như vậy càng dễ để Văn Dư sinh ra lòng trung thành. Vừa nghĩ tới trong nhà có người chờ cô yêu, chờ cô thương, Văn Dư liền cảm thấy chỉ cần bảo vệ người kia là tốt rồi, những chuyện khác cũng không cần nữa.

"Chúng ta về nhà có được hay không?"

Văn Dư nói bên tai Lương Vận Hàm.

Lương Vận Hàm một buổi tối đều trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nàng chỉ muốn nhìn Văn Dư, đem cô nhốt vào trong mắt rồi trong lòng của nàng. Lúc này làm gì nghe Văn Dư nói gì, Lương Vận Hàm trực giác chính là gật đầu. Văn Dư gọi tới Fanny, nhỏ giọng nói vài câu. Lại gọi Nhạc Linh Uyển bàn giao vài câu, liền nắm tay Lương Vận Hàm lặng lẽ rời đi.

Hai người vừa về đến nhà, Văn Dư liền vội vàng ôm lấy Lương Vận Hàm, ôm thật chặc không buông tay. Lương Vận Hàm dịu dàng ôm lại cô, tay vuốt đuôi tóc Văn Dư.

"Vận hàm, chị yêu em. Khoảng thời gian này uỷ khuất cho em, trong lòng chị kỳ thực rất khó chịu. Chị ngồi trong phòng làm việc ở Đài Bắc nhớ em đến sắp phát điên, nhìn một chồng tài liệu trên bàn, chị thực sự không biết mình làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Chị trực tiếp nói với mọi người, chị muốn trở về. Sau đó chị liền đặt vé máy bay, thế nhưng chị không nói cho em biết là muốn cho em một niềm vui bất ngờ. Chị sợ bỏ qua."

Mắt Lương Vận Hàm dần dần ươn ướt, nàng vùi trong lồng ngực Văn Dư, nghe cô mỗi một câu nói, cảm động cùng oan ức c*̃ng từng chút tích lũy, gộp lại.

Nàng muốn nói cho Văn Dư mấy ngày qua nội tâm khổ sở, nhưng là nàng không nói ra được. Tính tình cao ngạo của Lương Vận Hàm, chưa từng đem oan ức nói cho người khác nghe. Vì vậy, hiện tại nàng ngoại trừ rơi lệ từng giọt từng giọt, cái gì đều nói không ra.

Văn Dư tỉ mỉ hôn nước mắt Lương Vận Hàm, nhưng càng hôn càng nhiều. Nhìn người khóc liên tục trong lồng ngực, tâm Văn Dư tự trách tới cực điểm.

Cô nhẹ giọng dụ dỗ, hôn, toàn bộ ôn nhu đều cho người trong ngực. Qua lâu, Lương Vận Hàm khóc xong rồi, lúc này mới cảm thấy oan ức đều phát tiết đi ra, còn dư lại chỉ có nồng đậm yêu thương cùng cảm động.

Nàng giương mắt lên, thật lòng nhìn Văn Dư, Văn Dư hôn nhẹ hôn cái mũi nho nhỏ hồng hồng của nàng, đợi nàng nói chuyện.

"Văn Dư, yêu em."

". . . . . ."

Văn Dư sững sờ nhìn Lương Vận Hàm, trong đầu ong ong kêu lên. Cô nhìn Lương Vận Hàm đỏ mặt, cúi đầu. Văn Dư ngón tay nắm lấy cằm Lương Vận Hàm, giơ lên. Cô chăm chú nhìn chằm chằm mắt Lương Vận Hàm, muốn từ bên trong xác định đáp án lần thứ hai.

Lương Vận Hàm mặt đỏ hồng, ánh mắt có chút giận trừng mắt nhìn Văn Dư. Văn Dư bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười rất rạng rỡ, khiến Lương Vận Hàm thất thần trong nháy mắt.

Văn Dư nghiêng người, trầm thấp nói một câu:

"Đi tắm đã."

Lương Vận Hàm trên mặt đỏ càng đậm, lần này đến lỗ tai đều hồng muốn nhỏ máu. Lương Vận Hàm đẩy Văn Dư ra, quay người đi phòng ngủ thay quần áo để tắm, Văn Dư sững sờ ngồi ở trên ghế sô pha. Phòng tắm truyền đến thanh âm của vòi hoa sen, Văn Dư hơi nắm tay.

Cô đứng lên, muốn làm gì đó, nhưng là trong lòng gấp gáp phát hỏa cái gì đều làm không được. đang rối rắm, Lương Vận Hàm tắm xong đi ra. Lương Vận Hàm chỉ có khăn tắm quấn trên cơ thể, giọt nước theo cổ trượt vào địa phương khiến người ta mơ ước, hai chân thon dài thẳng tắp đưa Văn Dư vào cơn mê.

Lương Vận Hàm thấy Văn Dư nhìn chằm chằm hai chân mình không nói lời gì, nhưng ngọn lửa mới vừa dịu xuống hình như lại bắt đầu bừng lên.

"Đi tắm đi."

Văn Dư nghe được âm thanh phục hồi tinh thần lại, cô đứng dậy đi đến buồng tắm. Lúc đi qua bên người Lương Vận Hàm, nhanh chóng trộm hôn môi nàng một cái.

Ánh nến mờ ảo, rượu ngon cùng với nhạc êm. Văn Dư rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Lương Vận Hàm một ly. Giờ khắc này tim Lương Vận Hàm đập nhanh, nàng uống một hớp rượu, sau đó thâm tình nhìn Văn Dư.

Văn Dư giơ tay lên, khẽ xoa mặt Lương Vận Hàm. Ngón tay vuốt theo đường nét khuôn mặt của nàng, tiến đến phía dưới phủ lên đôi môi, khẽ vuốt mấy lần. Văn Dư ngửa đầu ngậm rượu đỏ còn dư lại trong ly, cúi người tiến lên, ngậm lấy môi óng ánh mê người, chuyển một phần cho Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm bị ép nuốt xuống, Văn Dư kề sát môi nàng, chăm chú m*t vào.

Cảm xúc mềm mại mát mẻ trên môi khiến lý trí Văn Dư dần dần phai nhạt. Cường độ hôn không ngừng gia tăng, hôm nay Lương Vận Hàm đặc biệt ngoan, hơn nữa còn táo bạo đáp lại, đây không thể nghi ngờ chính là thuốc k*ch t*nh tốt nhất.

Lưỡi hai người gặp nhau liền không thể tách rời, quấn quýt bên trong, Lương Vận Hàm hai tay quấn lấy cổ Văn Dư, sự nhiệt tình của Văn Dư làm cho tim nàng đập rộn ràng.

Văn Dư ngậm lưỡi Lương Vận Hàm, tính tế m*t ngoạm. Đang dây dưa, khăn tắm trên người Lương Vận Hàm yên lặng tụt xuống, nhưng nàng hồn nhiên không biết. Văn Dư hôn càng thêm nhiệt liệt, cô ôm Lương Vận Hàm, hai tay dán lên lưng, v**t v* lên xuống.

Lương Vận Hàm chìm đắm bên trong nụ hôn mãnh liệt, chỉ cảm thấy cả người toả nhiệt. Cảm giác khô nóng này khiến cho nàng càng dán chặt Văn Dư, mà nhiệt tình như vậy trong nháy mắt khiến Văn Dư nổ tung. Cô trực tiếp đè lên Lương Vận Hàm, không cho nàng thời gian phản ứng, tay trực tiếp đặt lên n** m*m m**.

Một tiếng r*n r* mỏng manh vang lên, Lương Vận Hàm không thể khống chế kêu ra.

"Ưm . ."

Lương Vận Hàm nhanh chóng cắn môi, nỗ lực để cho mình không phát ra âm thanh xấu hổ nào nữa. Văn Dư đứng dậy, đầu lưỡi l**m qua chỗ môi Lương Vận Hàm cắn,

"Không cho cắn. Đây là của chị, chị sẽ đau."

Khàn khàn nỉ non, Lương Vận Hàm cảm thấy chỉ cần nghe thấy thanh âm của Văn Dư thân thể liền phản ứng nhiều hơn.

Nhưng là nàng thẹn thùng, nội tâm muốn hoàn toàn thả lỏng bản thân, nhưng chút lý tính sót lại làm cho nàng cảm thấy hành động như vậy quá ph*ng đ*ng, nàng làm không được. Một bên rối rắm, một bên không nhịn được giãy dụa thân thể ở dưới thân Văn Dư.

Văn Dư giờ khắc này bị nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đến cực điểm dưới thân câu dẫn đến cả người phát hỏa, Lương Vận Hàm vặn vẹo như vậy Văn Dư càng thêm mất khống chế, cô không thể chờ đợi được nữa hướng xuống phía dưới ngậm lấy trái cây, dùng sức dày vò.

Lúc đầu ngón tay phá tan chướng ngại kia, Văn Dư ôm chặt Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm hoàn toàn trở thành người của cô, Văn Dư cảm thấy lòng đầy thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

Lương Vận Hàm ôm Văn Dư thật chặc, khóe mắt chảy lệ. Văn Dư không ngừng hôn khóe mắt Lương Vận Hàm, ôn nhu dụ dỗ. Một tay nhẹ nhàng v**t v*, giảm bớt căng thẳng cùng đau đớn của nàng.

Lương Vận Hàm kéo cổ Văn Dư xuống, cắn vào bờ vai của cô, hung hăng cắn. Văn Dư nhịn xuống không kêu ra tiếng, cô dán sát Lương Vận Hàm, thật lòng nói:

"Lương Vận Hàm, chị yêu em. Nếu như em đồng ý, đời này chị sẽ tuyệt đối không rời khỏi em."

Nước mắt Lương Vận Hàm lập tức chảy ra. Câu nói này của Văn Dư trấn an tất cả bất an trong nội tâm nàng, thời khắc này, nàng cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Lương Vận Hàm cảm thấy cổ họng bị đè nén kịch liệt, rốt cục phá thanh hét lên, một đạo cực quang xẹt qua đầu óc, Lương Vận Hàm cả người lâm vào một thế giới kì dị. Nơi này không có âm thanh không có hình ảnh, chỉ có những điểm sáng không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện. . . . .

Dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp Lương Vận Hàm khắc sâu vào đầu Văn Dư, đời này cũng không thể quên đi.

Lương Vận Hàm ngã vào lòng Văn Dư, thở mạnh. Văn Dư một bên điều chỉnh hô hấp gấp gáp, một bên dịu dàng hôn trán, mặt, chóp mũi, môi của Lương Vận Hàm, lại một lần nhẹ nhàng v**t v* thân thể mềm mại đầy mồ hôi.

Văn Dư cẩn thận chú ý vẻ mặt Lương Vận Hàm, khi Lương Vận Hàm vừa mở mắt ra liền trực tiếp rơi vào nơi đầy ánh sao.

Văn Dư đầu lưỡi l**m một giọt mồ hôi trên tóc mai Lương Vận Hàm, dán vào bên tai nàng nhẹ giọng không ngừng nói lời tâm tình. Lương Vận Hàm nhắm mắt lại, nhếch miệng lên, vùi ở trong lồng ngực người yêu, cảm nhận nhịp tim đập của cô.

Bên tai là thanh âm trầm thấp của cô, không ngừng nói rõ tình yêu dành cho nàng, Lương Vận Hàm cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, nàng thậm chí vui mừng vì chính mình đã yêu Văn Dư, bằng không, nàng đã bỏ qua hạnh phúc một đời. Lần đầu tiên Lương Vận Hàm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng cùng Văn Dư đến cuối đời.
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 42


Chương 42: Được Văn Dư ôn nhu bầu bạn

Trời vừa sáng, Lương Vận Hàm mơ màng tỉnh dậy, h* th*n truyền đến cảm giác khó chịu. Nàng nhíu mày, nhưng lúc nàng cảm nhận được sự ấm áp cùng cánh tay sau lưng đang ôm chặt mình, lông mày mới dần dịu xuống.

Nhớ đến tối qua, Lương Vận Hàm nhất thời cảm thấy mặt nóng lên. Nàng nhớ rõ khoảnh khắc đau nhói đó, c*̃ng nhớ rõ sự ôn nhu cùng săn sóc của Văn Dư.

Tối hôm qua hai người thân mật một hồi lâu, trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn còn có ý thức cảm nhận được sau đó Văn Dư đem khăn ấm nhẹ nhàng lau thân thể mình.

Lương Vận Hàm xoay người, nhìn Văn Dư nhắm hai mắt lẩm bẩm, ôm mình mà ngủ.

Lương Vận Hàm ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn khuông mặt Văn Dư lúc ngủ, lông mi thật dài, lông mày dày, môi mím chặt, tóc ngắn rối tung, từng điểm từng điểm đều làm nàng yêu thích.

Nàng đưa tay vuốt lông mày và mũi Văn Dư một cái, vừa vuốt tới môi, ngón tay bỗng nhiên bị cắn nhẹ. Lương Vận Hàm giật mình hết hồn, nhẹ kêu một tiếng. Văn Dư nhắm mắt cười xấu xa, miệng cắn ngón tay không nhả.

Lương Vận Hàm cũng không để tâm lắm, ôn nhu hỏi:

"Chị đã tỉnh?"

Văn Dư vẫn nhắm mắt gật đầu, nhả ngón tay nàng ra, nói:

"Thức trắng cả một đêm để nhìn em, chị cảm giác giống như chỉ mới nhắm mắt được một lát."

Nụ cười trên mặt Lương Vận Hàm càng sâu, nàng dựa sát vào, hôn môi Văn Dư một cái. Văn Dư mở mắt ra, nhìn nụ cười ôn nhu của Lương Vận Hàm, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Văn Dư bỗng nhiên xoay người đè Lương Vận Hàm, đầu tiên hôn một hồi, sau đó liền ngửi đi ngửi lại trên người nàng như động vật nhỏ, tiếp đến lại xoa xoa lại rồi l**m hôn. Lương Vận Hàm sủng nịch tùy ý Văn Dư làm càng, ngày đông thế này, nàng một chút cũng không muốn rời giường.

Lương Vận Hàm sờ sờ tóc Văn Dư, âm thanh biếng nhác hỏi:

"Ngày hôm nay chị không đi làm hả ?"

"Em mong chị đi làm?"

Lương Vận Hàm nâng mặt Văn Dư lên, cười hỏi:

"Chị thật sự muốn chìm đắm trong ôn nhu a?"

"Giang sơn và những thứ khác làm sao quan trọng bằng mỹ nhân như em a!"

Văn Dư gấp gáp tránh tay Lương Vận Hàm, lại vùi đầu tiếp tục thưởng thức thân thể mềm mại nàng. Lương Vận Hàm cười trốn, hai người náo loạn thành một đoàn. Náo loạn một lúc, Văn Dư ôm vào lòng Lương Vận Hàm, giúp nàng chỉnh chăn, hôn nhẹ tóc mai của nàng, nói:

"Sắp đến năm mới rồi, em phải về nhà đúng không?"

"Ân. Mấy ngày trước mẹ em gọi điện thoại, em cũng định về nhà. Năm trước tưởng rằng có thể rãnh rỗi trở về một chuyến, thế nhưng không được. Thế nên năm nay chắc chắn không thể không về, em phải về thăm ba mẹ."

"Ừ."

"Chị thì sao? Cũng phải về nhà à?"

"Ừ."

Văn Dư ngừng một lúc, nói thật:

"Năm mới chị mang em về nhà chị được không?"

Lương Vận Hàm cười nhẹ nhàng nhìn Văn Dư, nàng nhìn thấy sự kiên định cùng nghiêm túc trong ánh mắt Văn Dư, lòng tràn đầy ấm áp. Qua một lúc lâu, Lương Vận Hàm mới lên tiếng:

"Văn Dư, em không để ý đến những cái này."

Văn Dư cảm thấy Lương Vận Hàm luôn thấu hiểu mình. Bất luận cô làm cái gì, nàng luôn có thể đứng góc độ của mình cố gắng tìm hiểu và tiếp thu, điều này làm cho Văn Dư vô cùng cảm động. Cô sâu sắc cảm giác được, có thể yêu nữ nhân như vậy, cũng được nữ nhân như vậy yêu, là một chuyện vô cùng hạnh phúc và kiêu ngạo.

Sau đó, cô nghĩ đến quãng thời gian trước Cao Lam nhắc chuyện bộ trưởng hạng mục còn trống, đã đến thời điểm thích hợp để Văn Dư tranh cử.

Thế nhưng một khi được bổ nhiệm, liền phải đến làm việc ở Đài Bắc. Cao Lam rất tin tưởng Văn Dư, c*̃ng bỏ ra không ít tâm huyết, nàng hi vọng Văn Dư hãy mau giải quyết hạng mục nghiên cứu và phát triển nền tảng ở thành phố T, đây chính là một trong ưu thế quan trọng giúp cô tranh cử.

Nếu như không quan biết Lương Vận Hàm, việc đáng làm thì phải làm, vị trí này chắc chắn không thoát được tay Văn Dư. Nhưng trước mắt, cô cùng Lương Vận Hàm đã dự định chung thân. Mặc dù biết tình yêu giữa hai nữ nhân sẽ có rât nhiều khó khăn trắc trở, nhưng là nếu đã yêu, Văn Dư sẽ không nghĩ đến chuyện buông tay, c*̃ng thật sự buông không nổi. Cô không chỉ yêu Lương Vận Hàm, trong lúc nào không biết đã đem Lương Vận Hàm khắc sâu vào lòng, tiến vào trong máu, kiếp này, sợ là khó xa cách.

"Chị nghĩ gì thế, xuất thần như vậy?"

Lương Vận Hàm đẩy đẩy Văn Dư, cười hỏi.

Văn Dư hôn trán Lương Vận Hàm một cái,

"Đang suy nghĩ tại sao em tốt như vậy."

"Nghĩ ra được chưa?"

"Rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì em gặp chị."

Lương Vận Hàm cười Văn Dư da mặt dày, Văn Dư cười không nói lời nào, chỉ là ôm nàng thật chặt.

Chuông điện thoại vang lên, là Cao Lam, Văn Dư đứng dậy đến phòng khách nhận điện thoại.

"Tại sao hôm nay không có ở văn phòng?"

Giọng Cao Lam có chút lạnh.

"Ngày hôm nay có chút việc không đến được, có việc gì thế Lam tỷ?"

"Văn Dư, hiện tại có rất nhiều người đều dòm ngó vị trí bộ trưởng hạng mục, ai cũng bắt đầu hoạt động rồi. Tác phong làm việc của em vào lúc này phải càng cẩn thận hơn, đừng tự tạo chuyện để người ta nói sau lưng."

Văn Dư nhíu nhíu mày, Lam tỷ tựa hồ đang nhắc nhở cô, lẽ nào nàng nghe nói cái gì?

"Lam tỷ, chị có chuyện thì đừng ngại cứ nói thẳng."

Một hồi lâu sau, Cao Lam ở trong điện thoại thở dài,

"Văn Dư, dù sao em cũng còn trẻ, hơn nữa là tranh cử lần này em có rất nhiều thuận lợi. Rất nhiều người trong lòng đều sẽ bất bình, bọn họ nhất định sẽ tìm điểm yếu của em. Vì thế chị muốn nhắc nhở em nên sự nghĩ thận trọng mọi việc, đừng quá quá tùy tính."

Văn Dư đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài. Cô biết rõ Cao Lam nhất định biết chuyện của mình cùng Lương Vận Hàm.

"Hãy hợp tác với Tân Nguyên cho tốt, không ngừng cố gắng. Năm mới này không ngại thì đi mấy buổi tiệc thường niên, nhờ người có thân phận tại địa phương nâng đỡ một chút, cố gắng phát triển hạng mục hơn nữa."

"Ân, em hiểu rồi. Người của tập đoàn bên này ngoại trừ chị, còn có thể nhờ ai không?"

"Tập đoàn bên này cũng đừng làm động tĩnh quá lớn, đây là thời điểm đặc biệt, năm trước em đi một chuyến. Chị cũng phải sắp xếp cho em rồi."

"Ân. Cảm ơn Lam tỷ."

"Khách khí với chị làm gì! Cố gắng làm cho tốt."

"Vâng."

Hai người lại nói vài câu, cúp điện thoại.

Văn Dư trong lòng có chút loạn. Cô muốn cùng Cao Lam thảo luận một chút chuyện tranh cử bộ trưởng hạng mục, nhưng là bây giờ Cao Lam đã biết Lương Vận Hàm, dù chưa nói, thế nhưng ám chỉ rõ ràng như vậy làm sao cô không hiểu.

Nếu như từ bỏ vị trí bộ trưởng, không chỉ làm Cao Lam thất vọng, cô cũng đánh mất một cơ hội thật tốt. Các đời bộ trưởng hạng mục đều tiến vào tầng lớp lãnh đạo quan trọng của tập đoàn, có thể nói đây chính là "vị trí tên lửa ", bao nhiêu người dòm ngó. Nhưng là, nếu đi Đài Bắc, Lương Vận Hàm làm sao bây giờ? Văn Dư lâm vào tình thế lưỡng nan.

Lương Vận Hàm tắm xong đi ra, nhìn thấy Văn Dư ngồi ở trên sô pha vừa uống trà vừa cau mày suy nghĩ.

Ở chung lâu ngày, Lương Vận Hàm tự nhiên biết một ít thói quen của Văn Dư. Văn Dư bình thường suy nghĩ sẽ không cau mày, chỉ uống trà liên tục. Nếu như sự tình có chút khó khăn, cô lại để một chén trà ở trước mặt, uống rất ít. Nhưng nếu như sự tình vô cùng nan giả, Văn Dư sẽ vừa cau mày, vừa uống trà. Hiện tại, hiển nhiên sự tình rất phức tạp.

Lương Vận Hàm săn sóc đi vào nhà bếp làm đồ ăn, Văn Dư nghe thấy tiếng động liền phục hồi tinh thần. Vừa nhìn thấy Lương Vận Hàm bận rộn ở nhà bếp, mau chóng buông chén trà, đứng dậy đi đến.

Văn Dư ôm Lương Vận Hàm từ phía sau,

"Ai cho phép em làm việc ? Thân thể không thoải mái phải nằm trong phòng."

Lương Vận Hàm sắc mặt có chút hồng,

"Làm gì nghiêm trọng như vậy. Em chỉ muốn làm chút cháo cho chị."

"Nên để chị làm thì hơn, em mau vào phòng nghỉ ngơi biết không. Nếu như không muốn nằm thì đọc sách, dù làm gì cũng không được cực nhọc."

Vừa nói vừa dắt tay Lương Vận Hàm đi về phòng. Lương Vận Hàm mỉm cười tùy cô nắm, Văn Dư bá đạo c*̃ng rất đáng yêu mà!

Văn Dư đem Lương Vận Hàm lại đè lên trên giường, bao hai tay của nàng lại, có chút trách cứ nói:

"Em xem, đến nỗi tay đều lạnh. Ngày hôm nay phải nằm trên giường cho thật tốt, chị đi làm cơm trước. Cơm nước xong chị với em cùng ngủ tiếp một chút."

Nhìn ánh kiên trì mắt Văn Dư, Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Dù sao được người khác cưng chìu cảm giác rất tốt.

Văn Dư đứng dậy đi đến phòng khách lấy một quyển sách Lương Vận Hàm đang xem, còn có máy tính xách tay của cô, để cho nàng chán thì xem phim. Sau đó liền đi vào bếp làm cơm.

Lương Vận Hàm có chút khó hiểu từ lúc nào thì Văn Dư bắt đầu biết làm cơm đây? Trước đây rõ ràng sẽ không a!

Lương Vận Hàm nghĩ đến có một lần mình đến tháng, Văn Dư vội vội vàng vàng chăm sóc mình. Đầu tiên là làm túi nước ấm, sau đó lại nấu canh gừng với đường, lúc cắt gừng còn bị đứt tay, không ngừng chảy máu. Văn Dư cũng không nói, Lương Vận Hàm trong lúc vô tình nhìn thấy bên chén nước nóng có vết máu, mới phát hiện .

Lúc đó Văn Dư dùng khăn giấy bọc lại qua loa, chờ đến lúc Lương Vận Hàm kéo tay cô xem, giấy đều ướt đẫm máu. Lúc đó Lương Vận Hàm liền cảm thấy trong lòng đau không chịu được, viền mắt đều đỏ lên. Văn Dư an ủi, sau đó không cãi được Lương Vận Hàm nên cô phải đi bệnh viện tổng hợp gần khu cư xá băng bó vết thương.

Sau một lát, Văn Dư bưng tới hai bát cháo cùng dưa cải. Hai người ăn cháo nóng hầm hập, Văn Dư liền ôm Lương Vận Hàm nằm lại trên giường, Lương Vận Hàm dựa vào Văn Dư đọc sách, Văn Dư chăm chú xem báo cáo. Ánh mặt trời ấm áp rọi vào, hai người ấm áp hoà thuận vui vẻ .

Lương Vận Hàm bất tri bất giác dựa vào Văn Dư ngủ thiếp đi, Văn Dư cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, cô một tay chống đầu, nhìn Lương Vận Hàm không chớp mắt.

Lúc Lương Vận Hàm ngủ say, khí chất dịu dàng càng rõ ràng thêm. Chỉ nhìn nàng như thế, Văn Dư liền cảm thấy mê muội không ngớt. Bất tri bất giác đã yêu sâu như vậy, làm sao dễ dàng rời đi đây?

Lúc Lương Vận Hàm tỉnh lại, trời cũng đã tối. Văn Dư Bên cạnh ngủ rất say, Lương Vận Hàm nhích gần lại Văn Dư, sau khi phát sinh quan hệ, Văn Dư vẫn chăm sóc nàng cả ngày, điều này làm cho Lương Vận Hàm rất cảm động.

Lúc Văn Dư nói muốn dẫn nàng về nhà mừng năm mới, không thể phủ nhận, trái tim của nàng thoáng cái nhảy nhót đứng lên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ Văn Dư có thể tiếp thu nàng sao? Có thể tiếp thu chuyện con gái của họ ưu tú như vậy mà không kết hôn, cùng một người phụ nữ yêu nhau sao? Đừng nói bọn họ, liền ngay cả cha mẹ mình Lương Vận Hàm cũng không dám chắc.

Nhưng dù sao Văn Dư vẫn có suy nghĩ này, vậy thì được rồi. Nghĩ lại từ lúc hai người yêu nhau tới nay, khóe miệng hạnh phúc giương lên. . . . . .
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 43


Chương 43: Cuối năm sắp tới, có không ít việc vặt vãnh

Văn Dư vốn định theo ý tứ của Cao Lam, ở lại Đài Bắc chuẩn bị bước kế tiếp để tranh cử. Nhưng quãng thời gian trước làm việc bận rộn không quản ngày đêm khiến Lương Vận Hàm vô cùng bất mãn. Dù Lương Vận Hàm không nói, Văn Dư cũng biết.

Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn Lương Vận Hàm, Văn Dư đau lòng không chịu được. Cô biết mình ủy khuất Lương Vận Hàm, nhưng là sự nghiệp mới có cơ hội tốt làm sao có thể từ bỏ? Văn Dư bắt đầu mâu thuẫn sâu sắc.

Mãi đến khi nhận được hình ảnh Lương Vận Hàm ngồi một mình uống rượu do Sùng Hân gởi, Văn Dư bị chấn động rồi. Lúc nhận được tin nhắn, Cao Lam đang cùng Văn Dư phân tích các ứng cử viên cạnh tranh hiện nay của tập đoàn. Lương Vận Hàm trong hình vẻ mặt cô đơn, ánh mắt mê man, khiến lòng Văn Dư đau đớn một trận.

Văn Dư cảm giác như mình đi tới ngã tư đường, không biết là nên rẽ trái hay là rẽ phải. trực giác nhiều năm nói cho nói cô biết, nếu như lần này lại do dự thiếu quyết đoán, tương lai của cô và Lương Vận Hàm thật sự sẽ khó xác định.

Những năm này đều dốc sức làm việc, Văn Dư không phải không mệt, trước đây đều một thân một mình, cùng một đám chiến hữu thân thiết như bạn bè, phần trách nhiệm này cũng làm cho cô không thể dừng bước lại. Nhưng là bây giờ, Lương Vận Hàm đã thật sự bước vào nhân sinh của cô, làm sao có thể bỏ qua!

Cao Lam thấy Văn Dư nhìn chằm chằm điện thoại xuất thần, hỏi cô có chuyện gì hay không. Văn Dư ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới nói rằng:

"Lam tỷ, em phải về thành phố T."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Một ít chuyện riêng, bên kia càng cần em trở lại."

Cao Lam chăm chú nhìn Văn Dư nửa ngày, sau đó tựa vào lưng ghế,

"Chị nghĩ em đã hiểu ý của chị trong điện thoại lần trước."

". . . . . ."

"Văn Dư, chị hi vọng em sẽ không mê muội tình yêu nhất thời mà bỏ qua tiền đồ tốt."

"Lam tỷ, em chưa giới thiệu người kia với chị, là vì em bây giờ còn chưa xác định có thể có tương lai không. Thế nên lần này em trở lại chính là để làm rõ chuyện này."

"Văn Dư, chị không phải là muốn can thiệp vấn đề tình cảm cá nhân của em. Thế nhưng có một số việc vui đùa một chút thì được, nghiêm túc không được. Em phải hiểu rõ thân phận của chính mình!"

Cao Lam lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc như thế nói chuyện cùng Văn Dư. Văn Dư suy nghĩ rất lâu, rốt cục quyết định, nói rằng:

"Lam tỷ. Để em trở về thôi, em muốn quyết tâm một lần."

Cao Lam có chút tức giận, nàng cảm thấy Văn Dư quá tùy hứng! Có phải là để cô làm việc ở nội địa quá lâu, tự do mãi quen rồi! Nhưng Cao Lam cũng biết rõ Văn Dư là loại người gì, thành thật mà nói, tùy hứng, tự do như vậy dùng ở trên người cô thật không thích hợp.

Nàng không phải không đau lòng những cố găng nỗ lực mà Văn Dư bỏ ra, nhưng mà cuối cùng mới có cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể từ bỏ ngay thời điểm mấu chốt đây!

Cao Lam ổn định tâm tình của mình lại, Văn Dư tính cách rất quật cường, chuyện mà cô quyết tâm sẽ không dễ dàng thay đổi. Với lại cô bây giờ vẫn chưa chắc chắn khả năng tình cảm trong tương lai, không bằng trước tiên lặng lẽ xem tình hình. Nếu không một ngày Văn Dư phản kháng, cô càng dễ mất lý trí trong cảm tình.

Kinh nghiệm tình cảm Văn Dư không nhiều, thế nhưng cô là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Với bạn bè bên cạnh cô cũng có thể làm đến trình độ đó, huống hồ là người yêu.

Cao Lam không phải không biết Văn Dư thích nữ nhân, chỉ có điều Cao Lam vẫn luôn cho rằng đây đều là suy nghĩ nhất thời lúc còn trẻ. Với đầu óc và tính cách của Văn Dư sớm muộn gì cũng sẽ lựa chọn hôn nhân khác phái, cho nên nàng luôn lảng tránh những chuyện này, coi như mình không biết.

Nhưng khi nàng nghĩ đến khoảng thời gian "khác thường" gần đây của Văn Dư, ý thức được lần này Văn Dư hình như vô cùng nghiêm túc. Cao Lam điều tra một ít thông tin liên quan đến Lương Vận Hàm, không thể phủ nhận, phương diện công tác Lương Vận Hàm rất ưu tú, hình ảnh c*̃ng rất phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của mọi người, chỉ là, hai người phụ nữ có thể có tương lai sao? Cao Lam không dám tưởng tượng.

Văn Dư không biết cô quyết định như thế này có chính xác không, cô chỉ là thuận theo trái tim của chính mình. Vì thế cô sắp xếp chuyện xuất hiện bất ngờ vào ngày sinh nhật Lương Vận Hàm.

Còn có mấy ngày liền đến năm mới, Lương Vận Hàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. nàng được nghỉ tới mùng bốn. Văn Dư phải ở thành phố T đến đêm 30, bởi vì ngày 29 tổ chức họp hằng năm. Cô chỉ có thể bay về thành phố A vào sáng 30.

Lương Vận Hàm gấp kỹ một bộ y phục bỏ vào va ly, Văn Dư liền thừa dịp nàng không chú ý lấy ra nhét vào trong chăn để giấu. Lúc đầu Lương Vận Hàm không phát hiện, đến lúc mất đi 3 bộ mới nhận ra.

Nàng đứng bên giường nhìn Văn Dư, Văn Dư ngồi xếp bằng ở trên giường, ngửa đầu nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng đáng thương không lên tiếng. Lòng Lương Vận Hàm liền nhuyễn ra, thế nhưng cũng không thể tiếp tục dung túc cho hành động ấu trĩ của cô, đưa tay ra:

"Lấy ra."

Văn Dư lắc đầu một cái.

"Giấu ở đâu?"

Lắc đầu.

Lương Vận Hàm không nói gì,

"Đừng quậy, em còn vài thứ chưa mua, ti nữa còn phải đi ra ngoài đây."

Văn Dư nằm xuống giường, lười biếng nói:

"Không được! Không cho em ra ngoài!"

Lương Vận Hàm bị chọc cười, sau ngày đó, Văn Dư liền tiến vào trạng thái vô lại. Quậy phá các loại, mà trình độ còn càng ngày càng tăng cấp phá vỡ giới hạn Lương Vận Hàm.

Lương Vận Hàm cười nằm úp sấp lên người Văn Dư,

"Sao vậy a, không nỡ rồi xa em à?"

Văn Dư đem mặt chôn trong gối, trầm giọng "Ừ" một tiếng.

Lương Vận Hàm nhếch miệng lên, nàng nhẹ vuốt tóc Văn Dư, Lương Vận Hàm làm sao không có tâm trạng tương tự đây, còn chưa rời đi đã không bỏ được.

Văn Dư nắm lấy tay đang đặt trên đầu, đặt vào trong miệng khẽ cắn. Lương Vận Hàm cười nói:

"Chị là chó con sao?"

Văn Dư xoay người, đem Lương Vận Hàm ôm vào trong lòng, cọ lên cọ xuống.

"Được rồi a, đừng quậy nữa. Mau đứng lên."

"Em nhẫn tâm bỏ rơi chị sao?"

"Vậy em phải làm sao bây giờ?"

"Đúng rồi, em không cần đi mua đồ nữa. Đúng lúc cuộc họp hằng năm công ty cũng cần mua một ít, danh sách của em chị đã nhìn thấy tối qua rồi, để chị nhờ Amy đi mua cho, sau đó sẽ chuyển phát nhanh đến nhà em, em viết đem địa chỉ cho chị là được."

Lương Vận Hàm ngồi dậy nhìn Văn Dư, Văn Dư vẻ mặt tranh công cười đùa nói:

"Khà khà, phu nhân không cần cảm động quá nha!"

Lương Vận Hàm bóp lấy lỗ tai Văn Dư,

"Em mới không thèm cảm động! Ai cho chị coi máy tính bảng của em!"

Văn Dư lấy lòng kéo Lương Vận Hàm vào ngực, Lương Vận Hàm không chịu. Hai người giằng co, Văn Dư nói:

"Đến đây."

"Không."

"Đến đây."

"Không."

"Đến hay không?"

"Không."

"Được thôi."

Văn Dư làm bộ buông tay, Lương Vận Hàm không phòng bị chuẩn bị bước xuống, Văn Dư đột nhiên nhào tới, đặt Lương Vận Hàm lên giường. Lương Vận Hàm kinh hô một tiếng, lập tức môi liền bị quấn lấy. Văn Dư giở trò, cấp tốc lột váy ngủ đã sớm chướng mắt trên người Lương Vận Hàm.

"Chị làm gì thế a!"

"Làm yêu nha!"

"Lưu manh!"

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại tiếng r*n r* cùng th* d*c nặng nề khiến người ta tim đập đỏ mặt.

Trời vừa sáng Văn Dư lái xe đưa Lương Vận Hàm đi sân bay. Đến sân bay thời gian còn sớm, hai người ngồi trong xe lưu luyến. Lương Vận Hàm nghiêng người dựa vào lòng Văn Dư, chơi với ngón tay Văn Dư, miệng thì dặn cô ít thức đêm, ăn cơm đúng giờ.

Văn Dư hôn hôn tóc Lương Vận Hàm,

"Thành phố D lạnh hơn bên đây, em phải nhớ mang khăn quàng cổ."

"Ân."

"Trước mặt với thúc thúc và a di phải cố gắng giới thiệu chị, nói em nhận thức một người bạn mới, đối xử với em thật tốt."

"Vậy thì tốt cho chị quá!"

"Không cho em ở tạo chướng ngại giữa chị và cha mẹ em biết không!"

Lương Vận Hàm cười không nói lời nào. Văn Dư cúi đầu mạnh mẽ hôn một hồi, mãi đến khi Lương Vận Hàm thở hồng hộc mới buông nàng ra.

Lương Vận Hàm ngã vào trong ngực Văn Dư, mùi trà trên người cô để Lương Vận Hàm cảm thấy cực kỳ quyến luyến, tối hôm qua người này nhất định phải muốn nàng cả một đêm, mãi đến tận trời sáng. Lương Vận Hàm mới cũng dần cảm nhận được tại sao nhiều người lại chìm đắm trong chuyện này như vậy. Đến lúc ánh sáng rực rỡ lần thứ hai xẹt qua tâm trí, Lương Vận Hàm cảm thấy tất cả sự vật quen thuộc đều dần dần mờ nhạt, bên trong thế giới của nàng chỉ còn dư lại Văn Dư.

"Em lên máy bay ngủ thêm một hồi. Chị đã dặn người chuẩn bị cho em một ly sinh tố cà rốt và cà chua, uống xong ngủ tiếp. Xuống phi cơ liền khởi động máy, báo cho chị biết. Được không?"

"Ân."

Lương Vận Hàm hai tay ôm cổ Văn Dư, mềm mại đáp.

Lương Vận Hàm lưu luyến hôn cằm Văn Dư một hồi. Sự săn sóc của Văn Dư để Lương Vận Hàm rất cảm động, cô không chỉ có giúp nàng sắp xếp mua đồ tết xong hết rồi chuyển phát nhanh về, còn an bài chuyện nàng về nhà ổn thoả. Gần đây da Lương Vận Hàm có chút dị ứng, lúc Văn Dư đặt vé máy bay còn đặc biệt chú ý độ ẩm của chuyến bay.

Tối hôm qua hai người chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt gần cả một đêm không ngủ, sáng sớm Lương Vận Hàm thực sự mệt chịu không nổi, mệt đến ngủ ngay lập tức. Mơ hồ nhưng cũng biết Văn Dư dùng khăn lông nóng dịu dàng lau thân thể nàng rồi mới ngủ. Sáng sớm rời giường lại làm bánh mì sữa nóng cho nàng, sau đó lái xe tới sân bay. Văn Dư như vậy làm sao nàng không mê muội đây!

Sùng hân lúc trước liếc mắt đã nhìn ra cô là cực phẩm, thật chính xác! Nàng giống như nhặt được bảo bối! Nghĩ đến đây, tâm tình Lương Vận Hàm thật tốt, ngồi dậy hôn Văn Dư một cái.

Văn Dư bị sự nhiệt tình bất ngờ của Lương Vận Hàm làm cho sững sờ, Lương Vận Hàm cười mắt cong cong, sờ đầu một cái, làm sao đáng yêu như thế đây!

Thời gian không còn nhiều lắm, Văn Dư cầm hành lý Lương Vận Hàm cùng nàng đi vào phòng chờ. Đi qua đi lại chào vài người quen, lần này, Lương Vận Hàm chủ động kéo tay Văn Dư.

Văn Dư nhớ lại lần trước đưa Lương Vận Hàm đi sân bay, còn dụ nàng nếu như nắm tay mình sẽ tặng quà, khi đó tiếp viên trưởng ngạo kiều còn không thèm để ý đến cô! Hiện tại hai người rốt cục cùng một chỗ, thật tốt.

Đưa đi Lương Vận Hàm, Văn Dư trở lại công ty. Ngô Linh Nam đã đợi cô một lúc rồi. Thấy cô trở về, nhiệt tình tiến lên.

"Cô đã về rồi!"

"Tại sao không gọi điện thoại a! Chờ đã bao lâu?"

"Không bao lâu."

"Có việc gì sao?"

"Không có chuyện gì thì không thể tới tìm cô à?"

Văn Dư bật cười,

"Tôi nói Ngô tổng, cô lại dự định ra yêu cầu gì a!"

"Tôi thực sự đến xem cô có cần tôi hỗ trợ gì không, dù sao cô cũng là người nổi bật nhất trong hội nghị tối nay mà"

Từ khi cùng Tân Nguyên hợp tác, Ngô Linh Nam thu hồi tâm cơ cùng giảo hoạt trước đây, thật lòng hợp tác với Văn Dư. Hơn nữa đưa ra không ít ý kiến cùng đề nghị có giá trị cho hạng mục. Trình độ chuyên môn của nàng c*̃ng được không ít người tán thưởng. Ngô Linh Nam cũng không tiếp tục làm gì quá phận, nên quan hệ giữa Văn Dư cùng Ngô Linh Nam cũng trở thành "bạn tốt". Văn Dư tin Ngô Linh Nam không có ác ý, nàng chỉ là không cam lòng mà thôi. Như Nhạc Linh Uyển đã nói, cách để một người kiêu ngạo nhớ kỹ mình, chính là quên đi người đó. Xem ra rất đúng.

Làm việc tiếp xúc hơn nhiều, hiểu biết c*̃ng trở nên sâu sắc hơn. Mâu thuẫn trước đây c*̃ng dần dần hóa giải, hai người tựa hồ cũng tìm được đề tài chung như bằng hữu nhiều năm, càng ngày nói chuyện càng nhiều. Cái này cũng là nguyên nhân tại sao khoảng thời gian trước Lương Vận Hàm cảm thấy bực bội, nàng phát hiện từ giọng nói Văn Dư, Văn Dư cùng Ngô Linh Nam hình như tiến vào một loại hình thức mới, mà hai người dường như đối với này rất hài lòng.

"Tôi mới vừa đưa Vận Hàm lên máy bay, nàng ngày hôm nay về nhà."

"Nha, nhà nàng ở đâu a?"

"Ở thành phố D."

"Cách thành phố A không xa."

"Đúng vậy."

"Cô chừng nào về nhà?"

"Sáng sớm ngày mai."

"Lương Vận Hàm yên tâm để cô đi hội nghị tối nay sao?"

"Tại sao không yên lòng?"

"Ai biết!"

"Vận hàm không phải nữ nhân hẹp hòi, nàng là một người tinh tế và rộng lượng."

"Được rồi! Nhìn khả năng bao che khuyết điểm của cô kìa! Tôi lại không nói cái gì!"

Văn Dư cười sờ sờ mũi,

"Tân Nguyên bên kia không cần trở về?"

"Ân. Cha tôi đã tiếp quản rồi."

"Cha cô về, cô dám nghỉ việc!"

"Ai bảo cha tôi vô cùng thưởng thức cô. Vừa nghe nói tôi đến chỗ cô, liền vẫy tay để tôi đi rồi."

Văn Dư cười cười, hai người đang trò chuyện, amy gõ cửa vào đưa văn kiện, lúc xoay người rời đi lại bị Văn Dư gọi lại,

"Amy, chuẩn bị đồ tết cho nhà Vận Hàm xong rồi sao?"

"Đã chuẩn bị xong, đúng 9 giờ tối mai đưa đến."

Văn Dư gật đầu, Amy rời đi.

Ngô Linh Nam trong lòng có chút chua, thế nhưng nàng rất thông minh chọn nhịn không hỏi, như không có chuyện gì tìm chủ đề khác tán gẫu.

Amy vừa ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy Nhạc Linh Uyển đi tới.

"Amy, tiểu nha đầu còn đang bên trong?"

"Ừ."

Nhạc Linh Uyển hai tay ôm cánh tay, có chút bất mãn nói:

"Cũng thật là kiên nhẫn a!"

"Văn tổng vừa nãy cố ý hỏi chuyện Lương tiểu thư."

"Hừ! Coi như cô ấy thông minh! Không như vậy thì tí nữa tôi liền kể cho Vận Hàm!"

Khoảng thời gian Văn Dư bận hôn thiên ám địa, Lương Vận Hàm cùng Nhạc Linh Uyển càng ngày càng thân thiết, Nhạc Linh Uyển càng xem Lương Vận Hàm như muội muội. Hai người thường xuyên gửi tin nhắn, tình cờ còn có thể hẹn đi làym làm spa hoặc là ăn cơm đi dạo phố.

Văn Dư đối với chuyện này rất cao hứng, thế nhưng cô c*̃ng nhức đầu với tính tình của Nhạc Linh Uyển, một khi bị nàng xếp vào phạm vi bảo vệ, Nhạc Linh Uyển giống như gà mái bảo vệ con, đâu thèm quan tâm ngươi là ai!

Trong khoảng thời gian Văn Dư cùng Lương Vận Hàm xa cách nhiều ngày, Văn Dư một bên tương tư trằn trọc, một bên còn phải nghe mấy lời "giáp thương mang bổng" (Lời nói ẩn giấu sự châm chọc) của Nhạc Linh Uyển. Bằng không làm sao gầy đi nhiều như vậy!
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 44


Chương 44: Nguy cơ tiềm ẩn trong tình yêu

Hôi nghị năm nay diễn ra ở khách sạn sang trọng nhất thành phố T.

Văn Dư tự mình đến sân bay đón Cao Lam, sau đó cùng đi. Hai người cùng xuất hiện đúng là chuyện hiếm thấy, Văn Dư lựa chọn một bộ váy có phong cách OL bó sát người màu băng lam, nàng cùng Cao Lam đi vào phòng khách, ánh đèn chói loá liền xuất hiện.

"Văn Dư, em đi tiếp đãi khách mời đi. Không cần luôn bồi chị."

"Lúc này cũng còn chưa bận, chị cứ thong thả. Chúng ta trước ăn ít đồ."

"Để Amy đi với chị là được rồi, em cùng Nhạc Linh Uyển nhanh đi bận bịu đi."

"Vậy cũng tốt. Amy, chăm sóc tốt Cao tổng."

Văn Dư cùng Nhạc Linh Uyển chia ra uống rượu tán gẫu một chút cùng các nhân vật quan trọng, một trong những mục đích chính yếu của buổi tiệc lần này chính là để chính thức làm nổi bật hình ảnh ở thành phố T.

"Văn Dư!"

Một giọng nữ dễ nghe vang lên.

Văn Dư xoay người, là Ngô Linh Nam. Bên người nàng một nam nhân nho nhã, nhìn qua có chút quen mắt. Là Hứa Phóng Nhân.

"Văn Dư, giới thiệu cho cô biểu ca của tôi Hứa Phóng Nhân, Hứa tổng. Biểu ca, vị này chính là Văn Dư, Văn tổng."

Hai người bắt tay, từ trong ánh mắt lẫn nhau hai người đều biết đối phương nhận ra chính mình, nhưng đều hiểu ngầm không nói rõ.

Đầu óc Văn Dư nhanh chóng xoay chuyển, lúc cô mang Lương Vận Hàm rời đi trong tiệc sinh nhật, Lương Vận Hàm chỉ cùng một người là Hứa Phóng Nhân chào hỏi. Ngô Linh Nam nói Hứa Phóng Nhân là nàng biểu ca, muốn giới thiệu cho Lương Vận Hàm nhận thức, còn có A Tả nói Tô Thiền là biểu muội Hứa Phóng Nhân, hơn nữa nàng rất hi vọng Lương Vận Hàm trở thành chị dâu của nàng. . . . . . Nói đúng ra, bất luận là Lương Vận Hàm hay là những người khác, Hứa Phóng Nhân đều là một sự tồn tại rất đặc thù.

"Anh, Lương Vận Hàm là bạn rất thân Văn Dư, anh nhớ phải quan tâm kỹ nha!"

Ngô Linh Nam cười nói.

Hứa Phóng Nhân nhìn Văn Dư một chút, mỉm cười nói,

"Vận Hàm rất ưu tú, hơn nữa chúng ta cũng là bạn rất thân."

Văn Dư mỉm cười gật gù, cũng không có trả lời.

"Văn tổng như thế nào quen biết Vận Hàm đây?"

Hứa Phóng Nhân hỏi tiếp.

"Nói rất dài dòng, có cơ hội sẽ kể cho Hứa tổng nghe. Nói chung, duyên phận là chuyện rất kỳ diệu."

Hứa Phóng Nhân gật đầu,

"Tôi rất hiếu kì, có cơ hội mời Văn tổng nói nghe một chút."

"Anh của tôi nhưng chính là Bá Nhạc của Lương Vận Hàm đây!" (người tìm ra tài năng hoặc trao cơ hội cho người khác) (-_-!! Thiệt mệt với NLN)

Văn Dư nhìn hai người, vẫn mỉm cười gật đầu như cũ.

Hứa Phóng Nhân vào lúc này rất thưởng thức sự bình tĩnh của Văn Dư, so với dáng vẻ ngày đó nhìn từ xa rất khác nhau. Ngày đó Văn Dư thâm tình, ôn nhu, đến cả lúc uống rượu cũng thoải mái. Thế nhưng ngày hôm nay gặp mặt trong trường hợp như vậy, Hứa Phóng Nhân không một chút nào ngạc nhiên tại sao Văn Dư tuổi còn trẻ đã có thể ngồi trên chức vị này.

Ngô Linh Nam ngầm nói về quan hệ của anh và Lương Vận Hàm, thế nhưng Văn Dư chính là không tiếp chiêu. Sự khôn ngoan cùng trầm ổn này thực vô cùng hiếm thấy. Chẳng trách Lương Vận Hàm yêu thích.

"Được, hôm nào có cơ hội nói tiếp cho Hứa tổng nghe."

"Lúc này Văn tổng bận rộn, có cơ hội gặp mặt."

"Được, chiêu đãi không chu dáo mong Hứa tổng thứ lỗi."

"Nào có, không cần khách khí!"

"Gặp lại."

"Gặp lại."

Nói xong, Văn Dư cùng Ngô Linh Nam lại nói mấy câu nói, liền xoay người rời đi.

Cao Lam nhấp một miếng rượu, nở nụ cười. Nàng liền đứng cách đó không xa, có thể "trùng hợp" nghe thấy đối thoại của mấy người. Biểu hiện của Văn Dư để Cao Lam rất hài lòng. Nhưng Cao Lam cũng biết, Văn Dư ghen.

Cao Lam gần nhất đều sẽ nghĩ một ít về chuyện Văn Dư cùng Lương Vận Hàm, điều này là vì gần đây chuyện tranh cử bộ trưởng xuất hiện một chút phiền toái. Cao Lam sau lưng Văn Dư làm rất nhiều việc cô không biết, Cao Lam hi vọng Văn Dư có thể tranh cử thành công.

Bởi vậy, mọi chuyện có thể trở thành nhân tố ảnh hưởng, đều ở trong phạm vi suy xét Cao Lam. Nếu như lần này Văn Dư thành công được chọn, Cao Lam có thể yên tâm cầm tất cả tài nguyên trong tay giao cho Văn Dư rồi.

Văn Dư mới vừa kết thúc nói chuyện, Lương Vận Hàm liền gọi điện thoại đến.

"Phu nhân!"

Thanh âm của Văn Dư lộ ra vui sướng. Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Lương Vận Hàm.

"Đang bận?"

"Đang nhớ em."

"Không tin."

"Tại sao?"

Lương Vận Hàm gửi đến một tấm hình vừa nãy Văn Dư nâng cốc phát biểu trên đài.

Văn Dư vui vẻ, trả lời:

"Là Nhạc Linh Uyển gửi cho em đi!"

"Chị nói xem?"

"Phu nhân, em xúi giục thành công Can Tương (bảo kiếm = nhân tài) bên cạnh chị nhanh như vậy, thực là lợi hại!"

"Em mới không xúi giục!"

"Vậy là mua chuộc?"

"Em dùng mị lực hơn người của bản thân ảnh hưởng nàng!"

"Phu nhân. . . . . . mị lực của em có thể chỉ sử dụng cho một mình chị được không. Dù lấy một phần cực nhỏ sử dụng cho người khác cũng sẽ làm tiểu trung khuyển chị đây cáu kỉnh muốn cắn người đó!"

Trong điện thoại truyền đến một trận cười thanh thuần dễ nghe của Lương Vận Hàm.

Có một ngày hai người đánh cược, Văn Dư nếu thua liền phải tự xưng tiểu trung khuyển. Kết quả Văn Dư thật sự thua, thế nhưng cô vẫn chơi xấu không chịu gọi. Mãi đến tận ngày đưa Lương Vận Hàm lên máy bay, thừa dịp Lương Vận Hàm không chú ý đổi tên của mình trên điện thoại thành "Tiểu trung khuyển" , lúc Lương Vận Hàm xuống máy bay nhận được thật nhiều tin nhắn, vừa nhìn đến tên này đã nở nụ cười nửa ngày.

Ngô Linh Nam nhìn Văn Dư vẻ mặt hạnh phúc đứng ban công cười nói chuyện điện thoại, trong lòng ê ẩm, nhưng là nàng thấy Văn Dư đối với Lương Vận Hàm vô cùng sâu đậm, Ngô Linh Nam cũng không thể tiếp tục tới quấy nhiễu.

Giáo huấn lần trước để Ngô Linh Nam lại có nhận thức mới đối với Văn Dư, nàng có lúc sẽ nghĩ, tuyệt tình như Văn Dư, thật sự thích hợp Lương Vận Hàm sao? Hoặc là nói Lương Vận Hàm thích hợp Văn Dư sao? Nàng sẽ chống mắt chờ xem.

Lúc Văn Dư trở lại nhà ở thành phố A đã là giữa trưa đêm 30. Văn phụ Văn mẫu hài lòng chuẩn bị cơm nước, Văn Dư thay quần áo tiến vào nhà bếp, một nhà ba người vừa nói vừa cười, hoà thuận vui vẻ. Cơm nước xong, Văn Dư cùng văn phụ ngồi ở trong phòng khách tán gẫu,

"Cha, tập đoàn bên kia sắp bắt đầu tranh cử bộ trưởng, nếu như tranh cử thành công, con liền phải đi Đài Bắc rồi."

"Con đã suy nghĩ kỹ?"

"Vẫn không có."

Văn phụ nhìn chằm chằm hơi nước bốc lên từ chén trà trên bàn, thở dài nói:

"Văn Dư, đừng cố sức quá."

"Con biết ạ."

"Chuyện cá nhân thì như thế nào? Con lần này trở về ta cảm thấy có chút không giống."

Văn Dư nở nụ cười.

"Cha, con gặp được một người mình rất thích."

"Nha? Nói nghe một chút."

"Là một nữ nhân."

. . . . . .

Một khoảng thời gian im lặng. Kỳ thực hồi đại học Văn Dư đã nói cha mẹ chuyện cô thích nữ nhân rồi. Chỉ có điều Văn phụ Văn mẫu căn bản không đồng ý. Sau này Văn Dư cũng lại không nói tiếp, Văn phụ Văn mẫu cũng rất ít hỏi thăm chuyện tình cảm Văn Dư.

Văn Dư một lòng đặt ở sự nghiệp, dù khiến Văn phụ Văn mẫu vô cùng kiêu ngạo nhưng vừa nghĩ tới chuyện yêu thích nữ nhân của cô, vẫn khiến hai người lớn cảm thấy khó có thể tiếp thu.

Trước đây chỉ cần nói tới chuyện này, Văn Dư sẽ cùng Văn phụ cãi một trận ầm ĩ, những năm nay Văn Dư một phần bận rộn công việc, một phần cũng không muốn tiếp tục cãi vã với cha mẹ trong trong phương diện này, thường chỉ có năm mới mới ở nhà mấy ngày.

"Ta không đồng ý."

Qua một lúc lâu, Văn phụ âm thanh lạnh nhạt nói.

"Cha, con chỉ là thông báo với cha chuyện này. Ngài là cha của con, nhưng là ngài không thể điều khiển toàn bộ sinh hoạt của con."

"Ta mặc kệ con nghĩ như thế nào, dù sao ta cũng sẽ không tiếp nhận càng sẽ không thừa nhận một người phụ nữ làm người yêu của con!"

. . . . . .

Văn mẫu dọn dẹp xong đi vào phòng khách, phát hiện bầu không khí không đúng. Âm thầm thở dài, nhất định lại là bởi vì chuyện yêu đương Văn Dư.

Một nhà ba người không nói nói đến chủ đề mất hứng nữa, nói cái này cái kia, dần dần bầu không khí mới hòa hoãn.

Văn phụ Văn mẫu đau lòng Văn Dư, một người phụ nữ một mình làm việc cực khổ trên thương trường, chuyện này có bao nhiêu khó khăn! Vì thế đó bọn họ càng hi vọng có một nam nhân có thể che gió che mưa giúp Văn Dư. Nhưng Văn Dư. . . . . .

Buổi tối Văn Dư gọi điện thoại cho Lương Vận Hàm, bên kia rất ồn ào, hình như đang bên ngoài.

"Phu nhân, em đang ở chỗ nào?"

"Ở quảng trường xem pháo hoa."

"Em thích pháo hoa?"

"Cũng bình thường. Em đi cùng người nhà thôi. Chị đang làm gì?"

"Nằm trên giường nhớ em a."

"Dẻo miệng."

"Em không ở bên cạnh, chị ngủ không được."

Lương Vận Hàm mẫn cảm cảm thấy tâm trạng Văn Dư không tốt, rời đám đông tìm địa phương yên tĩnh một chút,

"Làm sao vậy?"

"Không có gì a."

"Chị thật giống như tâm trạng không tốt."

"Nhớ em quá thôi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Em hôn chị một chút đi!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng Lương Vận Hàm cười.

"Phu nhân, chị bây giờ muốn ôm em cùng xem pháo hoa."

Kỳ thực giờ khắc này Lương Vận Hàm nhớ Văn Dư một chút cũng không thể ít hơn cô. Trong đám người không ít đôi tình nhân dựa sát vào nhau, những này đều thật sâu k*ch th*ch Lương Vận Hàm. Nàng nhớ Văn Dư, đặc biệt nhớ.

Lần này trở về mẹ nhận ra được biến hóa nàng, còn hỏi nàng có phải đã yêu không. Lương Vận Hàm không thừa nhận c*̃ng không phủ nhận.

"Em cũng nhớ chị."

Lương Vận Hàm nhẹ nhàng nói.

Văn Dư nghe xong trong lòng ấm áp, cười nói:

"Em nếu như đang ở bên cạnh chị, chị nhất định sẽ liều lĩnh hôn em, hôn thật sâu."

Lương Vận Hàm nghe xong nhất thời tim đập nhanh hơn, cái người này! Trong điện thoại cũng phải khiêu khích như vậy! Vậy thì nàng tiếp chiêu!

"Vậy em sẽ không để ý tất cả mà đáp lại chị!"

Văn Dư vừa nghe, nhất thời như có lại sức sống.

"Đáp lại đến khi em r*n r* ra tiếng?"

Lương Vận Hàm lần này đỏ mặt, người này làm sao cái gì đều nói! Thế nhưng Lương Vận Hàm lại không chịu thua, nhắm mắt nói tiếp:

"Đáp lại đến cho chị muốn ngừng mà không được!"

Văn Dư có chút kinh động, đây là Lương Vận Hàm nói ra sao? !

"Để chị muốn ngừng mà không được sao, tiếp theo chị liền muốn làm chút chuyện phi lễ chớ nhìn rồi."

"Chị cũng biết đó là bất lịch sự a!"

"Cùng phu nhân như vậy quen rồi, không cần ngại ngùng!"

"Em cũng không nói mình quen như vậy với chị."

"Vậy là ai là người trằn trọc r*n r* dưới thân chị?"

"Em thấy chị quá tập trung nên phối hợp một chút mà thôi."

". . . . . . Chị thật muốn hiện tại liền đè em, cho em lại tiếp tục phối hợp!"

"Đến đây đi!"

". . . . . . Phu nhân, em nói như vậy rất nguy hiểm biết không!"

"Chị có thể làm gì được em sao?"

"Lương tiếp viên trưởng, ngài đây là đang câu dẫn hành khách trá hình biết chưa!"

"Văn tổng có thể khiếu nại tôi nha."

". . . . . ."

Văn Dư hoàn toàn hết đường nói rồi. Tiếp viên trưởng nhà cô tại sao lại đột nhiên thoáng như thế đây!

Lương Vận Hàm giống như biết Văn Dư bị chế nhạo đến phiền muộn, cười to lên.

Nghe tiếng cười hài lòng trong điện thoại, Văn Dư cũng không nhịn được nở nụ cười. Cô càng thêm nhớ Lương Vận Hàm, hận không thể đem nàng ôm thật chặc vào trong lòng không bao giờ buông ra.

lúc tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, Văn Dư tràn đầy thâm tình nói:

"Phu nhân, cảm ơn em đã bước vào sinh mệnh chị. Chị yêu em."

Khoé miệng Lương Vận Hàm cũng nở nụ cười hạnh phúc,

"Văn Dư, cảm ơn định mệnh, rốt cục cũng để em gặp chị. Em c*̃ng yêu chị."
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 45


Chương 45: Văn Dư đột nhiên đến thăm Lương gia

Đêm 30 trôi qua rất nhanh, mùng một tất cả mọi người đều đi thăm người thân, đi chúc tết. Mẹ Lương Vận Hàm là giáo viên, mùng 2 không ít học sinh tới nhà thăm hỏi. Bận đến tối, tiễn người khách cuối cũng đã sắp 8 giờ.

Lương Vận Hàm đang giúp mẹ dọn nhà, chuông cửa lại vang lên. Nhìn đồng hồ, Lương Vận Hàm có chút bất đắc dĩ, Lương mẫu từ ái nhìn Lương Vận Hàm mếu máo, bỏ đồ trong tay xuống đi mở cửa. Lần trở về này, Lương Vận Hàm biến hóa rất lớn, tình cờ còn có thể lộ ra một ít bộ dáng đang yêu của tiểu nữ tử, để Lương mẫu quen tính tình lạnh lùng của con đều cảm khái, con gái đúng là đang yêu!

Mở cửa, một nữ nhân tóc ngắn trẻ tuổi tháo vát đứng ngoài cửa, hai tay cầm đầy quà, cười đáng yêu nhìn Lương mẫu, mở miệng nói:

" chào a di, xin hỏi đây là nhà Lương Vận Hàm sao?"

Lương mẫu sửng sốt một chút, gật đầu.

"Con là?"

"A di năm mới vui vẻ! Con là bạn rất thân của Vận Hàm, mới từ thành phố A đến đây."

"Nha nha! Là bạn tiểu Hàm a! Mau vào!"

Vừa vào cửa, Lương mẫu liền hướng về phía ở nhà bếp vội vàng Lương Vận Hàm hô:

"Tiểu Hàm a, mau tới đây, bạn của con đến rồi."

Lương Vận Hàm nhanh chóng thả đồ trên tay xuống, nhìn thấy Văn Dư cười đắc ý đứng giữa phòng khách, Lương Vận Hàm ngây ngốc đứng yên.

"Chị, sao chị lại tới đây?"

"Đúng vậy a. khách sạn chị đặt xảy ra vấn đề, vừa vặn cách nhà em không xa, chị liền đến quấy rầy."

Vẻ mặt Lương Vận Hàm giờ khắc này đặc biệt sinh động, kinh hỉ, buồn bực, hoài nghi, các loại vẻ mặt biến ảo, Lương mẫu một bên nhìn đều cả thấy có chút khả nghi rồi.

Văn Dư vừa nhìn dáng vẻ Lương Vận Hàm, nhanh chóng xoay người chào hỏi Lương mẫu Lương phụ, dời đi sự chú ý gia trưởng. Không thì ánh mắt hàm chứa nước của Lương Vận Hàm có thể lòi ra cũng không phải không có khả năng! Lương phụ tiếp nhận bao lớn bao nhỏ trong tay Văn Dư, không ngừng nói mấy lời khách sáo, Lương mẫu c*̃ng nhanh chóng nhường chỗ ngồi, nhất thời náo nhiệt không ngớt.

Lương Vận Hàm vẫn cứ ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt. Chờ lúc lấy lại tinh thần, nàng đã ở nhà bếp pha trà rồi. Nàng lặng lẽ liếc phòng khách một cái, Lương mẫu tính cách luôn luôn quạnh quẽ, giờ khắc này cười mặt mày cong cong, nắm tay Văn Dư một trận cảm khái, Lương phụ c*̃ng gia nhập tán gẫu, thỉnh thoảng cao giọng cười to.

Lương Vận Hàm xoa xoa khóe miệng ê ẩm, tựa hồ từ thời khắc nhìn thấy Văn Dư xuất hiện, nụ cười trên mặt đã không biến mất qua.

Lương Vận Hàm bưng trà lại đây, Văn Dư vội vàng đứng dậy tiếp nhận, sau đó rót một chén cho Lương phụ Lương mẫu:

"Thúc thúc, nhục quế (là quế - một loại đông y) này mùi không tệ, ngài nếm thử."

Văn Dư nghe Lương Vận Hàm nhắc qua Lương phụ thích uống nham trà (một loại trà ô long)*, cố ý khiến người ta lấy nhục quế tốt nhất. Nhưng Lương Vận Hàm không hiểu trà, nên cũng không nói rõ loại trà cha thích.

* http://thapdaidanhtra.com/2015/12/14/ten-tra-nham-tra-vu-di-son-岩茶/

Văn Dư tự mình suy đoán Lương phụ khẩu vị sẽ đậm một chút, liền để người ta đặc biệt chuẩn bị loại nham trà tốt nhất. Ngày hôm nay lần đầu thấy gia trưởng, dù cô đột nhiên đến thăm hỏi, thế nhưng cũng phải để ý một chút nên dùng chút công phu chọn trà.

Lương phụ vừa nghe liền cao hứng, ông xác thực yêu thích vị đậm. Vừa nhìn vẻ mặt Lương phụ thưởng thức trà, mọi người liền nở nụ cười.

Lương mẫu nhường chỗ cho Lương Vận Hàm, chính mình ngồi vào bên người Lương phụ. Lúc Lương Vận Hàm nhẹ đụng tay Văn Dư, cảm thấy lạnh lẽo. Văn Dư thể chất hàn, có lúc nhiệt độ tay chân so với mình còn thấp. Nàng đứng dậy tăng nhiệt độ máy sưởi, Văn Dư nhìn nàng, cười nói cảm ơn.

Bốn người lại hàn huyên, Văn Dư tự nhiên giới thiệu chính mình, Lương mẫu liên tiếp gật đầu, nữ hài tử ưu tú như vậy, hiếm thấy a.

Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, đặc biệt là Lương Vận Hàm từ khi nhìn thấy Văn Dư, liền có chút khác. Dù Lương Vận Hàm cố gắng che giấu, thế nhưng vẫn không tránh khỏi hai mắt Lương mẫu. nhưng nàng không nói thêm gì, dù sao Văn Dư ăn nói cử chỉ đều rất được lòng Lương mẫu. Bất kể như thế nào, con gái cùng người ưu tú như thế làm bạn, là việc tốt.

Lương mẫu nghe nói Văn Dư không định đến khách sạn, trực tiếp liền để Văn Dư để ở nhà. Văn Dư sẽ nói, nói cám ơn còn cao minh tán dương dung mạo và khí chất Lương mẫu, Lương mẫu nghe mặt mày hớn hở. Lại hàn huyên một lúc, Văn Dư phát huy công phu dụ dỗ người, đem hai lão nhân dỗ ngọt đến vô cùng vui vẻ. Nhìn thời gian không còn sớm, Lương mẫu lúc này mới giục Lương Vận Hàm mang Văn Dư về phòng nghỉ ngơi.

Kiến trúc bên trong của Lương gia là nhà hai tầng. Hai gian phòng ngủ đều ở trên lầu, trung gian cách một gian thư phòng. Phòng ngủ Lương Vận Hàm sát bên phòng vệ sinh. Văn Dư theo Lương Vận Hàm tiến vào phòng ngủ, tay đóng cửa lại, liền bước tới phía Lương Vận Hàm. Mấy ngày không gặp, hai người đều muốn nhớ đối phương cực kỳ. Hai người gấp gáp hôn nhau, nhiệt độ xung quanh nhất thời lên cao.

Ngay lúc hai người đang đắm chìm trong nụ hôn, cửa phía sau vang lên, là Lương mẫu.

Lương Vận Hàm nhanh chóng đẩy Văn Dư ra, sửa tóc mấy lần, hít sâu chuẩn bị mở cửa. Vừa muốn mở ra, Văn Dư phát hiện trên môi Lương Vận Hàm óng ánh, mau nhanh dùng tay lau một hồi.

Lương mẫu đem một mền cho Văn Dư, một bên vào cửa vừa nói,

"Tiểu Hàm ngủ đều là không thành thật, hay kéo chăn. Ta sợ con lạnh nên tìm mền cho con, miễn cho con không dành lại nàng!"

Văn Dư cười tiếp nhận chăn trong tay Lương mẫu,

"A di ngài thật cẩn thận! Cũng thật là, nếu như Vận Hàm nửa đêm đoạt chăn đi, con khẳng định thật không tiện đoạt lại!"

Hai người cười to, Lương Vận Hàm bàn tay mò đến lưng Văn Dư hung hăng bấm một cái! Người này làm sao lúc nào cũng dẻo miệng!

Tiễn Lương mẫu xong, Văn Dư ôm chặt Lương Vận Hàm, chui đầu vào cổ nàng hít một hơi thật sâu,

"Phu nhân, chị nhớ em quá."

Lương Vận Hàm nghe mùi trà quen thuộc trên người Văn Dư, trong lòng một trận ấm áp.

"Tại sao không nói em một tiếng đã chạy đến rồi? Dọa em một trận!"

"Chị sợ nói cho em biết em lại muốn đi sân bay đón chị. Trời lạnh thế này, trong nhà còn có khách. Còn không bằng tự chị tới đây!"

"Làm sao chị biết địa chỉ?"

"lúc Amy gửi đồ qua bưu điện thì lưu lại ."

Lương Vận Hàm ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn cô.

"Chị cố ý phải không!"

Văn Dư cười hôn môi Lương Vận Hàm một hồi, không lên tiếng.

Lương Vận Hàm cảm giác nàng thật sự thật hạnh phúc, Văn Dư đều sẽ chế tạo chút kinh hỉ. Lương Vận Hàm cảm giác nàng càng ngày càng không có cách nào kiềm chế mà chìm đắm trong nhu tình Văn Dư. Nàng không nhịn được chủ động đưa môi lên, giảm bớt tương tư nhiều ngày.

Văn Dư cực kỳ yêu thích Lương Vận Hàm như vậy, cô gấp gáp cạy hàm răng Lương Vận Hàm ra, cuốn lấy cái lưỡi, chăm chú m*t. Tương tư mấy ngày liên tiếp đều hóa thành nhiệt tình, khiến Lương Vận Hàm th* d*c liên tục. Nàng ôm chặt Văn Dư, muốn cùng cô dán càng gần hơn chút.

Cảm nhận được động tác Lương Vận Hàm, Văn Dư bỗng nhiên dừng lại, Lương Vận Hàm ánh mắt mê ly nhìn Văn Dư. Văn Dư khẽ vuốt mặt Lương Vận Hàm, cô hôn mắt Lương Vận Hàm một hồi,

"Xin lỗi, em không có cảm giác an toàn đúng không."

Lương Vận Hàm ý thức dần dần rõ ràng, nhìn ánh mắt Văn Dư vừa đau lòng vừa áy náy, Lương Vận Hàm cảm thấy con mắt có chút cay cay. Nàng dùng sức lắc đầu một cái, sau đó vùi vào lòng Văn Dư. Người này còn muốn mẫn cảm hơn nàng, còn lưu ý cảm thụ của nàng, Lương Vận Hàm đau lòng.

Văn Dư chịu áp lực lớn bao nhiêu trong công việc lòng nàng rõ ràng, vì thế Lương Vận Hàm đồng ý vì Văn Dư nhịn xuống những tâm tình kia, đem mặt bao dung ấm áp nhất dành cho Văn Dư.

"Văn Dư, chị thật tốt."

Văn Dư nở nụ cười, cô ôm chặt Lương Vận Hàm.

Ôm ấp một chút, Lương Vận Hàm giục Văn Dư đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm ở trên giường, liền vì chuyện cái chăn mà "cãi nhau".

Văn Dư không ngừng biểu thị công khai chủ quyền, muốn chung một cái chăn. Lương Vận Hàm thì lại kiên trì cho rằng Văn Dư tự chủ quá kém, để tránh khỏi cha mẹ hoài nghi, vì vậy nên đáp chăn riêng.

Lương Vận Hàm đem chăn quấn lấy mình như con nhộng, chỉ sợ lộ khe hở là Văn Dư thừa dịp chui vào. Văn Dư tức giận đem chăn quăng một bên, ngồi xếp bằng ở trên giường trừng mắt nhìn Lương Vận Hàm.

Lương Vận Hàm bao lấy chỉ còn đầu lộ ở bên ngoài, nháy mắt to vô tội nhìn Văn Dư. Hai người giằng co nửa ngày, Văn Dư bất đắc dĩ, thở dài một tiếng ngã trên giường. Lương Vận Hàm không tiếng động lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Ngày hôm sau, Lương Vận Hàm viện cớ đứa Văn Dư đi dạo, không ăn điểm tâm liền lôi kéo Văn Dư ra ngoài. Văn Dư bởi vì chuyện Lương Vận Hàm không phối hợp tối hôm qua rất bất mãn, từ lúc rời giường liền bắt đầu các hành vi "quấy rối", nếu không giấu áo lót Lương Vận Hàm đi, thì chính là thừa dịp nàng vệ sinh giấu dép lê. Đối với loại hành vi cực kỳ ấu trĩ này của Văn Dư, Lương Vận Hàm thể hiện sự khinh bỉ sâu sắc.

Nàng phát hiện, chỉ cần Văn Dư bất mãn, sẽ biểu hiện bằng các hành vi ấu trĩ cực đoan. Lương Vận Hàm thực sự dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy như vậy Văn Dư quả thực đáng yêu đến chết!

"Văn Dư, chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?!"

Hai người mới ra khỏi cửa, Văn Dư liền thừa dịp Lương Vận Hàm không chú ý, chơi trò trốn tìm. Lương Vận Hàm tìm mấy lần không được, bất đắc dĩ đứng tại chỗ lớn tiếng nói.

"Chị nếu không ra thì em đi một mình đây!"

. . . . . .

Lương Vận Hàm quả nhiên xoay người rời đi, Văn Dư trốn ở trong bụi rậm, vừa nhìn Lương Vận Hàm càng ngày càng xa, đang do dự có muốn hay không đi ra ngoài. Bỗng nhiên cách đó không xa Lương Vận Hàm "A!" một tiếng, ngay sau đó liền ngã xuống đất. Văn Dư đột nhiên chạy ra, nhảy lên một cái, vượt qua bụi cỏ, vài bước chạy vội tới bên người Lương Vận Hàm. Bởi vì chạy ra quá nhanh, chó và người dân xung quanh đều bị doạ cho giật mình. . . . . .

"Phu nhân!"

Lương Vận Hàm cúi đầu, tay vịn chân, thân thể có chút run.

"Làm sao vậy! Em trẹo chân rồi hả?"

Văn Dư sốt ruột nói. Lương Vận Hàm run rẩy có chút lợi hại, Văn Dư hoảng rồi, chuẩn bị ẵm Lương Vận Hàm lên. Lương Vận Hàm vừa thấy cô định làm thật, nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ngăn cản, ngẩng đầu lên, trên mặt cố nén ý cười. Văn Dư sững sờ nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, nháy mắt một cái, cẩn thận hỏi:

"Em không có chuyện gì? Chỉ giả bộ?"

Lương Vận Hàm mím môi, nhịn cười gật đầu. Văn Dư thở phào một cái, nhanh chóng kéo Lương Vận Hàm đúng lên, giúp nàng phủi bụi.

Lương Vận Hàm đứng xem Văn Dư bận bịu, vui vẻ cười ra tiếng. Văn Dư ngẩng đầu trừng nàng một chút, nói rằng:

"Buổi tối không cho người ta ăn không nói, trời vừa sáng còn dọa người! Em là cố ý để chị nghẹn đến nội thương phải không!"

Lương Vận Hàm nghe xong mặt có chút hồng, nàng đánh Văn Dư một cái, sẵng giọng:

"Nói hưu nói vượn cái gì đây!"

Văn Dư kéo tay nàng,

"Trời lạnh không cho ngồi trên đất! Em có lạnh không!"

"Ai bảo chị trốn không chịu ra !"

"Vậy em liền ngồi trên đất a!"

"Chị để em sốt ruột, em liền để chị đau lòng thôi!"

". . . . . ."

Văn Dư hết chỗ nói rồi, lôi kéo Lương Vận Hàm đi về phía trước, Lương Vận Hàm liền cười hì hì.

"Còn cười nữa! Vừa nãy chị chạy ra từ trong bụi rậm, hù được mấy bác trai bác gái và vài con chó luôn kìa!"

"Ha ha ha ha. . . . . ."

Hai người tay trong tay đi tới trạm xe buýt, lên xe ngồi ở hàng cuối cùng, Lương Vận Hàm tựa lên vai Văn Dư, mười ngón tay đan vào nhau.

Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, Văn Dư ngửi mùi hương dễ chịu trên người Lương Vận Hàm, đột nhiên cảm nhận được một loại lãng mạn vượt thời gian. Cô nhẹ nhàng hôn tóc Lương Vận Hàm, mỉm cười thả lỏng thân thể.

Xuống xe, Lương Vận Hàm lôi kéo Văn Dư đi tới một tiệm cơm Tây khi còn bé rất nàng thích, tìm chỗ gần của sổ ngồi xuống.

"Tại sao dẫn chị tới nơi này?"

"Lúc đi học, em hay đi ngang qua tiệm này, nhìn thấy một đôi tình nhân ngồi bên cửa vừa trò chuyện vừa ăn thật hạnh phúc. Tưởng tượng nếu một ngày mình có người yêu, nhất định dẫn người đó tới chỗ này, sau đó ngồi bên cửa sổ ăn cơm."

Lương Vận Hàm một bên khuấy ly nước trái cây, một bên hồi tưởng nói.

Văn Dư mỉm cười nhìn Lương Vận Hàm đối diện, đưa tay vuốt tóc của nàng,

"Cám ơn em đã dẫn chị tới đây!"

Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Văn Dư liếc mắt nhìn điện thoại, nhấn tắt máy. Lương Vận Hàm nhìn về phía ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Nàng biết là ai, tối hôm qua khi Văn Dư tắm, Lương Vận Hàm thay Văn Dư thu dọn quần áo. Điện thoại di động trong túi cái đặt thành im lặng, báo là Ngô Linh Nam. Chờ điện báo kết thúc, trên màn ảnh biểu hiện cuộc gọi nhỡ 8 cái, tất cả đều là Ngô Linh Nam. Lương Vận Hàm xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là để điện thoại lại.

Nàng kỳ thực có thể mở điện thoại, bởi vì Văn Dư đã cài nàng vân tay vào điện thoại. Thế nhưng Lương Vận Hàm lựa chọn tin tưởng. Sau khi Văn Dư tắm xong ra ngoài, chỉ gọi nói mấy câu về công việc.

"Là Ngô Linh Nam."

Văn Dư nói rằng.

"Ừ."

Văn Dư bỗng nhiên nắm chặt tay Lương Vận Hàm,

"Ừ cái gì mà ừ, muốn hỏi cái gì em cũng có thể hỏi, em là người yêu của chị, ở trước mặt chị em không cần chịu đựng gì cả. Chị yêu em, cưng chìu em, không nỡ để em chịu tí xíu oan ức nào cả. Vì thế em cũng đừng uỷ khuất bản thân, được chứ?"

Lương Vận Hàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc Văn Dư, gật gật đầu.

"Ngô Linh Nam bây giờ cùng chị hợp tác, bình thường sẽ có rất nhiều tiếp xúc, thế nhưng đều là công việc. Lần giáo huấn trước làm cho nàng thu liễm rất nhiều, chúng ta không nói đến chuyện gì ngoài công việc. Quan hệ hòa hoãn không ít, chị cũng không cấm kỵ ở trước mặt nàng nhắc tới em, bởi vì em là phu nhân của chị. Chị muốn nàng hiểu rõ ý của mình."

"Văn Dư, em không hỏi, là bởi vì em tin tưởng chị."

"Phu nhân, trong tình yêu vốn là không cách nào tránh khỏi một ít hiểu lầm, chị hi vọng giữa chúng ta có thể thẳng thắn. Chị không cần em trước mặt của chị thành thục bình tĩnh, chị chỉ biết em là nữ nhân sợ tối, thiếu cảm giác an toàn, là nữ nhân khao khát được người thương yêu. Nếu như chị làm cho em không thoải mái, em liền nhất định phải nói cho chị biết, được chứ?"

"Vậy chuyện chị gặp Hứa tổng Hứa Phóng Nhân ở hội nghị, sao chị không hỏi em?"

Văn Dư rất bất ngờ Lương Vận Hàm sẽ đề cập đến chuyện Hứa Phóng Nhân. Cô ngày đó ở họp hằng năm nhìn thấy Hứa Phóng Nhân, không phải không cảm giác, người đàn ông này có một loại mị lực của nam nhân chín chắn thành thục, điều này làm cho Văn Dư cảm giác được một loại áp lực.

Không thể phủ nhận Văn Dư có chút bận tâm, có chút ghen, nhưng là cô c*̃ng đồng dạng lựa chọn tin tưởng Lương Vận Hàm. Vì lẽ đó Lương Vận Hàm không nói, Văn Dư tuyệt đối sẽ không hỏi.

Nhưng là, cứ như vậy chẳng phải là cùng đạo lý với chuyện Lương Vận Hàm không hỏi về Ngô Linh Nam sao. Văn Dư nói với Lương Vận Hàm như thế nhưng kỳ thực bản thân cô cũng như vậy sao!

Văn Dư nhìn chăm chú Lương Vận Hàm nửa buổi, cười vui vẻ. Lương Vận Hàm c*̃ng mang vẻ mặt "Bị ta nói trúng rồi", cười theo. Văn Dư đứng dậy, ngồi bên người Lương Vận Hàm, thừa dịp người không chú ý hôn trộm một cái. Sau đó nói rằng:

"Sau này, nhìn thấy hai người ngồi ở bên cửa sổ, cũng ngồi cạnh nhau như vậy mới là tình nhân. Ngồi đối diện, có thể là bạn thân thôi!"

Lương Vận Hàm sửng sốt một chút, sau đó cười ngã vào lòng Văn Dư.

Xế chiều, hai người đi dạo phố, đi dạo mệt mỏi thì xem phim. Trong rạp chiếu phim tối đen Văn Dư không thể không làm chuyện xấu, quấy nhiễu Lương Vận Hàm mãi đến lúc hết phim cũng không biết phim chiếu cái gì.

Hai người nắm tay nhau đi trên đường, lên cầu vượt, xe bên dưới không ngừng lướt qua. Văn Dư nhìn thấy trái phải không ai, đem Lương Vận Hàm ôm vào trong ngực mình tựa rào chắn, hôn thật sâu. Sau đó vào buổi tối mùa đông hạnh phúc, giữa tiếng ồn của xe cộ, Văn Dư ôm Lương Vận Hàm đứng trên cầu hô to: "Phu nhân chị yêu em!"

Lương Vận Hàm xấu hổ đem mặt chôn ở Văn Dư trong lồng ngực, ôm Văn Dư thật chặt.

Trở lại Lương gia lúc Lương phụ Lương mẫu đã ngủ, hai người rón rén tắm rửa một phen liền nằm xuống. Buổi tối yên tĩnh, bầu không khí không tệ, hứng thú cũng không tệ, Lương Vận Hàm lần này không có từ chối, từ lúc rạp phim đã bị câu dẫn ra hỏa, vào lúc này lửa càng cháy càng rừng rực.

Lương Vận Hàm đè nén không dám phát ra âm thanh, Văn Dư c*̃ng cực lực khống chế chính mình đừng làm ra tiếng quá lớn. Nhưng chính là như vậy, cảm giác giống như vụng trộm càng k*ch th*ch hai người muốn đối phương càng nhiều. . .

Nhiệt tình hôn, thâm tình âu yếm, th* d*c cùng ngột ngạt r*n r* đan xen vào nhau, lúc một tia sáng xẹt qua đầu óc, Lương Vận Hàm phảng phất lần thứ hai nhìn khoảng khắc thấy pháo hoa rực rỡ ở trên quảng trường ngày ấy, bên tai đồng dạng vang lên câu nói thâm tình đó "Chị yêu em" .
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 46


Chương 46: Một bưu kiện bất ngờ
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 47


Chương 47: ''Các chiến hữu'' hồi phục
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 48


Chương 48: Cành ô-liu (tượng trưng cho hoà bình) Tân Nguyên
 
Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt
Chương 49


Chương 49: Thư tố cáo
 
Back
Top Bottom