Lãng Mạn Rhycap | Lỗi anh!

Rhycap | Lỗi Anh!
80


Người đàn ông không ngừng cười lớn, nụ cười nhếch mép không có một tí nào đứng đắn, như được phân thân mà hiện ra khắp nơi trong phòng.

Nhìn đi đâu cũng thấy gương mặt quỷ dị, góc nào cũng có.

Căn phòng với chiếc giường lớn rất sang trọng, không gian đang sáng đột nhiên tối dần, một bàn tay chạm nhẹ vào người làm Đức Duy hét lớn.- Á!!- Không sao, không sao!

Anh đây!Đầu đau như búa bổ vì dành cả ngày để khóc, mồ hôi tuôn ra như suối sau giấc mơ ám ảnh kinh hoàng, em mệt mỏi mở mắt sau cả một ngày mê man.Đức Duy vừa dậy đã nhìn thấy hình ảnh em vẫn luôn nhớ mong liền kích động, vội lao đến ôm trầm lấy anh.

Giây phút này em mới có thể định hình lại được chuyện gì đã xảy ra, em nhớ ra anh đã đến cứu em như thế nào.- Hức...Quang Anh...Em muốn nói nhiều thứ với anh, muốn kể anh nghe rằng em đã đau như thế nào, muốn nói rằng em đã chờ anh đến, đã nhớ anh thế nào, nhưng vừa muốn mở miệng lại chỉ yếu ớt vừa khóc vừa gọi tên anh rồi thôi, sự phấn khích đã không cho em nói thêm gì nữa.Quang Anh vuốt ve lưng nhỏ, đau lòng khi nghe tiếng thở không đều vồ vập trong lòng, tiếng thút thít của em càng bóp nát trái tim anh, khoé mắt lại cay cay rồi cuối cùng là những giọt nước trong vắt đã rơi khẽ xuống vai em.Sau một hồi lâu cả hai đều bình tĩnh trở lại, em nhìn xuống liền thấy mình được thay một bộ đồ mới, nhưng lại là đồ của bệnh viện, lúc này mới hiểu ra bản thân đang ở đâu, xung quanh im ắng chỉ có em và anh.- Đã bắt gã đi chưa?- Duy yên tâm, bị bắt đi rồi.Quang Anh nhìn em nhỏ với bộ dạng lo lắng gấp gáp, lại đau lòng không thôi.

Anh nhìn em, rồi đưa mắt lướt qua những vệt đỏ trên người người nhỏ, trong lòng căm phẫn như muốn xé xác tên khốn nạn kia, khuôn mặt giận dữ nhăn nhó dữ dội, tay cũng vô thức nắm thành nắm đắm lúc nào không hay.Đức Duy nhìn thấy sự khác thường của người yêu, chỉ nhẹ nhàng đan tay vào bàn tay đang siết chặt nắm đấm.Được trấn an liền nhẹ nhõm phần nào, nhìn người nhỏ trước mặt vẫn không khỏi đau xót.- Duy có đau không?Sự uỷ khuất đè nén trỗi dậy, nỗi tủi thân lại hiện lên, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn thẳng vào anh rồi nhẹ gật đầu.

- Anh xin lỗi, anh đến trễ.- Em đợi Quang Anh lâu lắm đấy...hức...em sợ lắm, anh đến trễ thật đấy.- Xin lỗi, xin lỗi, anh thất hứa, anh không tốt, anh lại để Duy khóc, anh để Duy chịu đau, anh là thằng tồi, anh đáng chết.Mỗi tội lỗi được kể ra Quang Anh lại tự dùng tay đánh vào người mình.

Anh đã từng hứa sẽ không để em nhỏ khóc lần nào nữa, nhưng lại không thể thực hiện.

Anh sợ mình sẽ đánh mất em một lần nữa, sợ em không chịu nổi mà bỏ mặc anh.Đức Duy nắm lấy tay anh ngắn cản, chuyện này ngoài ý muốn tất nhiên anh không có lỗi.Cả hai lại ôm chặt lấy nhau, lực siết mỗi lúc càng chặt, hai con người với những suy nghĩ và tâm lý bất ổn chỉ biết dựa vào nhau rồi trấn an nhau, mùi hương quen thuộc của đối phương cũng có thể giúp cả hai cảm giác được an toàn hơn.--------

Nhẹ nhàng chữa lành thôi, tui buồn ngụ qaa
 
Rhycap | Lỗi Anh!
81


Chẳng mấy chốc đã đến ngày phát hành dự án mới, bài hát làm mưa làm gió trên mạng xã hội, không ngừng leo top trên các bảng xếp hạng chỉ với 10 tiếng sau khi đăng tải.

Ekip của anh cũng đang bận rộn tối mặt tối mũi với việc truyền thông quảng bá sản phẩm, còn Quang Anh thì bận...chăm em.Mấy ngày nay được người yêu lo lắng từng chút một, theo anh đi show được gặp người này người kia, lâu lâu lại cầm thẻ của anh đi vui chơi mua sắm với bạn bè giúp em dần thoát ra nỗi ám ảnh của chuyện cũ, trở lại với dáng vẻ tích cực năng động, chuẩn bé ngoan của Quang Anh.Thế nhưng ca sĩ Khánh Vân lag người đóng chính trong MV lần này của anh, cộng đồng mạng được phen xôn xao đẩy thuyền kịch liệt, nhờ thế mà mang lại sức hút đặc biệt cho bài hát.Quang Anh đương nhiên biết bản thân sẽ được yêu quý hơn trong chuyện này, không những thế còn mang lại tiếng vang cho dự án mới, anh luôn cảm giác sợ em nhỏ biết chuyện sẽ buồn nên tự biết bản thân phải làm gì.Hôm nay anh được hôm về sớm, mới 8 giờ tối đã được thả về nhà, vừa bước vào cửa đã cảm nhận được sự im ắng khác lạ, em nhỏ vậy mà đi chơi vẫn chưa về.

Anh cởi giày, đặt nhẹ người lên sofa rồi nhấc điện thoại gọi em.- Duy đang đi chơi à?- Vâng, sao thế anh?- Anh về rồi đây, cả ngày nay không có Duy bên cạnh anh nhớ chết đi được, về anh ôm ngủ nào.Anh thả nhẹ vài chữ với tông giọng trầm ấm, lời nói lại như làm nũng muốn em về nhà, tổng thể rất cuốn hút dễ nghe.- Nay Quang Anh được về sớm á?

Em về với anh ngay.Anh nói với tông giọng ấy làm sao Đức Duy từ chối được, đang chơi vui thế nào cũng đòi về bằng được.

Dứt câu còn nhanh chóng tạm biệt anh rồi tắt máy.

Em nằng nặc Hoàng Long đưa về mặc kệ vẻ mặt cậu tối sầm lại vì đang chơi vui, nhưng vẫn phải chiều theo ý bạn thân.Trên xe Đức Duy cứ nghịch điện thoại, cuối cùng cũng lướt trúng những thước phim được cắt từ MV nhưng lại chỉnh sửa kì cục.

Em nhìn vào màn hình, hình ảnh người yêu cùng cô gái khác hôn nhau đập thẳng vào mắt, dù biết đây chỉ là sản phẩm được cắt ghép chứ không hề có thật nhưng đôi mắt vẫn nheo lại, để màn hình sát vào mặt cố tìm sạn edit mặc dù biết rõ đây là edit.Hoàng Long thấy em có hành động kỳ lạ, cậu thắc mắc bạn thân đang làm gì mà chăm chú thế.- Gì thế?- Xem đi.Em cho cậu xem đoạn phim nọ, khỏi phải nói cậu ngạc nhiên thế nào.- Đu, nó dám luôn à?- Mày tin thật?- Chứ edit à?Đức Duy không ngờ vẫn còn người mù công nghệ hơn em, nhìn vẻ ngơ ngác của cậu em lại mắc cười.Dù vậy nếu nói không khó chịu thì là nói dối, nhưng lại không muốn anh lo lắng nhiều mà ảnh hưởng đến công việc, vì em hiểu công việc của anh chắc chắn không thể tránh những chuyện này, dù hoang đường nhưng vẫn là điều không tránh khỏi.Nhưng em lại muốn biết anh có suy nghĩ hay có thái độ gì với chuyện này.Sau khi được cậu đưa về tận nhà, Đức Duy mang tâm trạng vui vẻ nhấn thang máy lên tầng cao nhất, trong thang máy chỉ có mình em, đột nhiên lại suy nghĩ vu vơ nhiều thứ, phân vân không biết nên nói với anh hay không.Em nhấn nhấn mật khẩu nhà, bước vào trong đã thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi sofa bật nhạc mới phát hành, Quang Anh thấy em về liền đi đến phía cửa ôm ôm em.- Duy đã xem bài mới của anh chưa?- Em vẫn chưa.Đức Duy cũng ôm đáp trả, em muốn nói với anh rằng em đang ghen đấy, nhưng lại thôi.

Được một lúc em chủ động buông tay trước, đẩy người anh ra rồi đi thẳng vào nhà tắm.- Duy sao thế?

Em mệt à?- Em bình thường.Em vẫn quay mặt lại nhìn anh mới đáp nhưng lại không thể hiện cảm xúc gì, trông thì vẫn bình thường nhưng cảm giác lại khác lạ.- Hôm nay anh nhớ Duy lắm ấy.- Thế hả?

Em cũng nhớ anh lắm.Đáp lại một cách lười biếng rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh, bỏ lại anh vẫn ngơ ngác không hiểu mình đã làm gì sai mà em nhỏ lại lạnh nhạt như thế.

Đành quay lưng trở về chiếc ghế sofa, tựa cả người vào ghế mà tiếp tục thưởng thức âm nhạc của chính mình.Một lúc lâu Đức Duy cũng xong, em trở ra với bộ đồ ngủ rộng rãi, tắm xong tâm trạng thoải mái cũng đã quên đi việc bản thân canh cánh lúc nãy.

Em cũng ra sofa ngồi cùng anh, còn chủ động quàng tay ngang bụng người lớn.Quang Anh thấy em vui vẻ trở lại tất nhiên cũng nhẹ nhõm, anh tìm một bộ phim hay ho để xem, quàng tay ra sau ghế ôm lấy vai người nhỏ, cả hai tựa vào nhau mà thưởng thức bộ phim trong không khí lãng mạn.Đang có vẻ xem rất chăm chú đột nhiên em ngẩng mặt lên nhìn anh rồi cất giọng nói.- Em thấy mọi người trên mạng thích Quang Anh với chị Vân lắm ấy.Chỉ cần nói thế thôi anh liền biết lúc nãy em nhỏ nghĩ gì mà khó chịu rồi, nhẹ xoa xoa mái đầu tròn rồi nhìn em cười.- Duy đang ghen à?- Đâu, em nói thế thôi.Nhìn vẻ phụng phịu đáng yêu kia anh không nhịn được mà hôn nhẹ lên môi em.- Công khai nhé?- Chưa phải lúc mà, công khai bây giờ sẽ tạo nên làn sóng mâu thuẫn ấy.Em biết hiện tại đang là lúc quan trọng của anh để phát triển tên tuổi bản thân cũng như DG House, anh còn được đẩy thuyền với một người trong giới, nếu công khai lúc này sẽ bị nhiều người quay lưng, còn chưa biết hệ quả có thể to lớn đến đâu, một ca sĩ lúc nào cũng được yêu mến và thành công hơn khi đang độc thân mà.Quang Anh hôn lên trán em, sau đó cảm thấy không đủ mà kéo em vào nụ hôn sâu.

Người nhỏ lúc nào cũng nghĩ chu toàn mọi thứ, hi sinh tất cả cho đam mê và sự nghiệp của anh.--------

Healing chưaa🤩
 
Rhycap | Lỗi Anh!
82


Hôm nay Đức Duy và hai người bạn thân có hẹn đi cafe cùng nhau, nói chuyện với nhau vui vẻ đến đâu cũng có lúc chán nản mà mạnh ai nấy đều cầm điện thoại lướt, cả đám im lặng sau một tràn cười nói, đột nhiên một giọng nói vang lên.- Biết tin gì chưa?Giọng nữ không quá to, nhưng vì cả ba ngồi gần và đang im lặng nên nghe rất rõ.- Hình như bà Khánh Vân với Rhyder công khai rồi đó.Hoàng Long và Đức Trí nghe xong liền quay đầu nhìn, bàn sau là ba bạn nữ cũng khá xinh, một bạn vừa cầm điện thoại vừa cất tiếng nói.

Em không ghen đâu, những chuyện như thế em cũng đã quen rồi, quen dần với chuyện anh và cô gái khác được mọi người ủng hộ, em chỉ hơi khựng lại vài giây khi nghe người khác nói về chuyện của anh ở trước mắt chứ không phải qua màn ảnh.Một bạn nữ cất tiếng đáp.- Câu view thôi, vớ vẩn cũng tin à?- Xem đi."

Ca sĩ Khánh Vân đã ngầm khẳng định nửa kia của mình chính là Rhyder.

Mới đây, cô nàng có động thái lạ khi phát ngôn nhắc đến Rhyder khi tham gia game show, cụ thể cô liên tục nhắc đến tên "Quang Anh" khi phóng viên hỏi về nửa kia của mình,..."

- A đu thật á?

- Cô gái bất ngờ khi xem xong.Cả bọn im lặng nghe hết nội dung của đoạn clip, hai đứa bạn thân không hẹn mà nhìn về phía em, chả biết em đang nghĩ gì lại dửng dưng đến thế.Bề ngoài thì có vẻ không quan tâm nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng, em im lặng bất thường, bình tĩnh mở đoạn hội thoại với anh.Nguyễn Quang Anh

Quang Anh và cô ấy..

Không

Không như Duy nghĩ đâu

Tối về anh giải thích với Duy sau nha

Anh vẫn đang quay nè

*Nguyễn Quang Anh đã gửi một ảnh*

Vâng

Đức Duy nhìn vào bức ảnh anh gửi, đúng thật anh vẫn đang ở trường quay, anh bận thật, bản thân em biết rõ điều đó nhưng lại không thể chống đỡ được những tảng đá đỗ sập trong lòng, mấy ngày nay em cố gắng xây cao để che giấu những cảm xúc tiêu cực giờ đã sập xuống cùng lúc, bao nhiêu khó chịu đều bắt đầu được thể hiện ra hết.

Hoàng Long vỗ vai, Đức Trí xoa đầu, hai người không biết nói gì để an ủi, chỉ biết dùng hành dộng nhỏ này như trấn an.

Cô bạn từ bất ngờ sang lắc đầu chê bai đoạn clip.- Hôm đi Haidilao tao còn thấy ảnh với người nào thân mật lắm, tao dụi mắt mấy lần mới biết mình không nhìn lầm, có người yêu rồi hay gì á, câu view thôi.

Cô nàng nhìn bạn mình như vẫn chưa tin, bồi thêm một câu nữa như thuyết phục.- Hôm đó hai người còn cười nói đút nhau ăn nữa, nhìn ảnh hạnh phúc lắm chứ không có miễn cưỡng giống lúc tương tác với bà này.

- Thế bà này phát ngôn vậy có quá đáng không?

Không lẽ trong giới lại không biết ảnh có người yêu rồi à còn cố tình nói thế?

Làm vậy cả đống người hiểu lầm chết.

- Ai biết, bà này chắc cũng không vừa đâu.

Đức Duy nghe xong cuộc trò chuyện của những cô gái kia, sự khó chịu được xoa dịu hơn một chút, ít nhất Quang Anh chỉ xem cô là đồng nghiệp và không có một suy nghĩ nào khác, có ngốc em cũng nhận ra vấn đề nằm ở cô ca sĩ kia.

Em mất hứng trò chuyện hay ngồi lại nữa rồi, nhanh chóng ra về sau đó.

Về đến nhà, con vật lắm lông vẫy đuôi háo hức ra vẻ đáng yêu, nó chạy xung quanh nhà mừng em về, quấn lấy chân em làm em thoải mái cười lên một cái.

Đức Duy bồng nó trên tay, xoa xoa đầu rồi đến thân, gương mặt thỏa mãn của nó phơi bày ra hết nhìn ghét cực kỳ.

Em lười biếng lên giường nằm, một tay cầm điện thoại lướt lướt, một tay vẫn vuốt ve chú cún nhỏ, giết thời gian đợi anh về.

Thế nhưng đến 1 giờ sáng anh mới đến về nhà, căn phóng vẫn sáng trưng nhưng lại không có tiếng động nào từ em, chỉ có Jackie kêu vài tiếng rồi cũng nhảy cẩn lên chào mừng anh về nhà.

Quang Anh lướt ánh nhìn vào phòng, em nhỏ đã ngủ say nhưng trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại phát ra thứ ánh sáng màu hồng mờ nhạt, anh đi đến gỡ tay em ra, ngẩng người khi vô tình nhìn thấy hộp trò chuyện của cả hai.

Em vậy mà lại chờ tin nhắn của anh đến nỗi ngủ quên luôn rồi.

Anh tắt chiếc điện thoại, kéo chăn cao hơn cho em, xoa xoa gò má người nhỏ.

- Công khai nhé?

Quang Anh vẫn chưa rời tay khỏi mặt em, vừa nói vừa vuốt ve cả khuôn mặt, nhìn em ngủ như thế mọi sự mệt mỏi của cả một ngày đi quay đều tan biến hết, chỉ còn lại bình yên và ấm cúng bao quanh lấy căn phòng.

- Im lặng là đồng ý.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
83


Chiếc màn bên cửa sổ hé lộ một khe hở nhỏ để lọt vài tia nắng thắp sáng căn phòng tối, Đức Duy dậy sớm như thói quen, hôm nay như mọi ngày em thức dậy đã thấy mình nằm gọn gàng trong vòng tay anh, mùi hương thân thuộc mang lại cho em một cỗ ấm áp.Em cứ ngước lên, nhìn ngắm khuôn mặt nọ trong lúc ngủ vẫn là một việc không thể thiếu.

Những thắc mắc em đặt ra và mong muốn anh giải đáp quấn lấy tâm trí em tối qua cũng đã trôi sạch, anh vẫn về nhà ôm em ngủ sau một ngày mệt mỏi, vẫn luôn dành cho em sự cưng chiều yêu thương, đó cũng là một câu trả lời rồi, anh không bao giờ để em phải có cảm giác không an toàn trong mối quan hệ này.Được lòng ngực bao bọc cùng với mùi hương nhẹ nhàng của người yêu khiến Đức Duy không còn muốn rời khỏi giường chút nào, thế nhưng tia lý trí cuối cùng cũng đã thôi thúc em thôi luyến tiếc những điều trái tim mong muốn.

Em rời vong tay nọ, vệ sinh một chút rồi chuẩn bị bữa sáng cho anh.Đức Duy chăm chú vào việc nấu ăn, quay lưng lại chế biến sơ vài món, đột nhiên cảm thấy eo nhỏ phía dưới bất ngờ bị ôm lấy.Em giật mình nảy lên một cái, liền được người nọ đặt một nụ hôn nhẹ phía sau gáy trấn an.- Thơm quá.Quang Anh nhắm mắt, hôn nhẹ lên gáy em rồi bồi câu khen.- Quang Anh đợi tí, sắp xong rồi.- Không, ý anh là Duy thơm quá.Dứt câu còn chạm môi nhẹ vào gáy em một cái nữa, sau đó đặt cằm lên vai người nhỏ, mắt nhắm chặt, hít sâu một hơi để mùi hương ngọt ngào chui hết vào cuốn mũi, tay vẫn vòng một vòng dưới eo nhỏ.

- Nhộtt.Vì không chịu nỗi sự khó chịu sau gáy, em xoay hẳn người về anh ôm đáp trả.

Đôi mắt to tròn cũng nhắm hờ như đang tận hưởng, miệng vừa cười vừa nói.- Tối qua ôm chưa đủ sao?- Toàn anh ôm Duy không, Duy có ôm anh đâu.- Em ngủ say thì biết gì đâu?- Đấy!Đôi lúc em cảm thấy chàng ca sĩ này ra đường ngầu và hip hốp đến đâu thì về nhà cũng trẻ con với người yêu thôi.Cả hai ăn cùng nhau, tận hưởng bữa sáng yên bình, còn con vật lắm lông kia cứ dưới sàn nhảy nhảy đòi ăn.Nốt hôm nay thôi mai anh lại phải bay vào Sài Gòn chạy show rồi, chắc gần một tuần mới quay về với em, thế nên bây giờ mới có chuyện người lớn tranh thủ dẫn người nhỏ đi mua sắm cả buổi sáng đây.

Chỉ là dù có che chắn kín đáo đến đâu, dáng người và điệu bộ đi đứng vẫn có thể dễ dàng nhận ra, Quang Anh được một nhân viên lễ tân nhận ra lúc đưa thẻ ra chuẩn bị thanh toán.- Anh là Rhyder ạ?Cô gái vui mừng khi càng nhìn người đứng trước mắt đây lại càng giống người mình đang suy nghĩ.Anh vẫn che kín từ đầu đến chân, khi được nhận ra, anh chỉ cúi nhẹ đầu chào cùng với từ 'hello' nhỏ xíu, sau khi thanh toán xong liền đi người về phía em, anh đưa tay đan chặt vào tay em rời đi trước sự bất ngờ của cô gái.Đức Duy vẫn không hay biết gì, vẫn vui vẻ nhìn ngắm xung quanh.

Ánh mắt em đang đảo liên tục đột nhiên dừng lại ở một máy gấp thú, bên trong toàn là những con thú nhồi bông khổng lồ, anh liền nhận ra ngay rồi chủ động tấp vào.Ban đầu cả hai còn hào hứng lắm, được tầm 15 phút Quang Anh bắt đầu muốn chửi thề rồi, không biết có phải được lập trình không mà nổ lực đến mấy vẫn không gấp được em nào.- Mua hết đống này cho nhanh.- Như thế còn gì vui nữa?Em vẫn tiếp tục thử sức, nổ lực cũng gấp đôi anh nhưng vẫn chưa thể gấp được em nào, tầm 30 phút sau em nhỏ cũng bỏ cuộc.- Anh dắt Duy đi mua gấu bông nhé?

Bao nhiêu con cũng được.Cuối cùng cả hai lại dắt tay nhau vào cửa hàng thú nhồi bông gần đó....Quang Anh nhìn em nhỏ bên ghế phụ ôm chầm con cừu bằng bông hơi to so với em liền cảm thấy xinh yêu vô cùng, em còn cuối xuống nói nhỏ vào tai nó.- Nói gì thế cho anh nghe với.Đột nhiên một giọng nói lạ phát ra từ bụng cừu bông trên tay người nhỏ khi em bóp bóp vào mũi nó liền làm anh giật mình."

Quang Anh lái xe đẹp trai vô cùng tận luôn đó"Đức Duy cười phá lên như bày một trò chơi gì đó, cảm giác bản thân mình rất có thành tựu khi trêu được anh.- Được đấy, còn có vụ này nữa à?Anh bất lực nhìn ngắm người yêu cười như được mùa, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc.Buổi sáng tràn đầy niềm vui nhanh chóng trôi qua, Quang Anh đưa em về nhà, bản thân bận việc bên DG House mà cũng lập tức rời đi.--------

Há há toi yêu các cô lúmm🤩 than thở tí hoi nma dc các cô an ủi cổ vũ thiệc làm toi có động lực hẵn, sợ mình bị lãng quên hoiiXin lỗi vì đã bốc hơi 5 ngày qa nháa🥺 hứa chăm chỉ lại nàa
 
Rhycap | Lỗi Anh!
84


Vẫn là buổi sáng đẹp trời, nhưng hôm nay tỉnh dậy lại có cảm giác khác lạ không quen, đó chính là vì hơi ấm quen thuộc đã sớm không còn động lại vị trí kế bên.Đức Duy định hình được mọi thứ thì thở dài một cái, em ôm chặt chú cừu bông anh mua hôm qua, cả người nhỏ bao phủ toàn bộ nó, chăn kéo cao đến tận cằm, tất cả nó dường như đang kết hợp lại tạo ra hơi ấm giúp em vơi bớt nỗi nhớ người yêu.Ôm chặt thế nào lại vô tình động vào mũi nó, giọng nói trong bụng con cừu bông trong lòng đột nhiên thốt lên khiến em giật mình."

Duy dậy sớm thế?

Sao không ngủ thêm đi?

Nếu dậy thì cầm thẻ đi tiêu cho đỡ chán nhá, khi nào anh rảnh sẽ face time với em"Giọng nói lạ thốt lên trong không gian im lặng của căn phòng, không phải lần đầu em nghe chất giọng hơi "người máy" này, nhưng lần này khác với lần trước, nó mang tone trầm và ngữ điệu quen thuộc của người em yêu, Đức Duy thoáng tia bất ngờ nhưng vẫn vòng tay ôm chặt hơn chú cừu.Quang Anh tuy không có nhiều thời gian cho em nhưng lại rất biết cách làm em vui vẻ.Em buồn chán ôm chặt chú cừu trong lòng rồi nghe đi nghe lại câu dặn dò được anh truyền đạt qua nó.

Tiếng điện thoại lại phá nát bầu không khí vốn có, em với tay lấy chiếc điện thoại nằm kế bên.- Duy của anh đang làm gì đó?Quang Anh cất giọng ngay lập tức khi màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi bắt đầu, khuôn mặt người yêu nhỏ hiện ra làm anh lại thoáng nhớ nhung.Em cười xinh một cái rồi trả lời anh.- Đang nghe cừu con nhắc nhở một số thứ đây.- Thế hôm nay Duy định đi đâu chơi không?- Em định ở nhà xem phim với Jackie.Cả hai bắt đầu luyên thuyên những câu chuyện của những người yêu nhau, em đâu hay biết cuộc hội thoại đã được anh sắp xếp như thế nào.Trên chiếc bàn trước mặt anh, nơi mà màn hình điện thoại không hướng đến, còn có một chiếc điện thoại khác đang được bật ghi âm, con số đếm thời gian cứ nhảy liên tục, sóng ghi âm chạy đều trên màn hình. ...Sau khi kết thúc cuộc gọi face tim với em nhỏ, Quang Anh phải nhanh chóng trang điểm rồi làm tóc chuẩn bị mọi thứ cho buổi diễn tối nay, đột nhiên điện thoại lại nhảy lên một thông báoKhánh Vân

Thứ 4 này anh rảnh không?

Anh vào Sài Gòn rồi

Thứ 6 em cũng vào Sài Gòn

Đi cafe không anh?

Thứ 6 anh về lại Hà Nội rồi

Thế ạ

Thứ 7 em mới về

Nhưng thứ 7 anh rảnh

Nhắn một lúc lại giống như anh đang từ chối người đang hợp tác cùng dự án thì có hơi kỳ cục, đành cho cô một cái hẹn vậy.

Dạo gần đây thông tin hẹn hò của anh và cô nàng này đang được giảm dần do một bài viết trên Threads viết về anh và một người lạ mặt ung dung đi ăn Haidilao được chú ý rộng rãi, mọi chuyện đang dần đi đúng hướng theo ý anh rồi, nhưng nếu lần này đi riêng với cô, thông tin kia sẽ mau chóng bị lãng quên.

Phải nhanh chóng nhờ người đăng một đoạn nhỏ trong đoạn ghi âm thôi.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
85


Gió mùa thu buổi sáng của Hà Nội mát mẻ dễ chịu lan toả khắp không gian, trong căn phòng tối đèn trống vắng đi một người quen thuộc, Đức Duy thức dậy đã bị nỗi nhớ kia lấn át cả tâm trí.Em dùng hai tay dụi dụi mắt để tính táo hơn, vị trí bên cạnh được thay bằng chú cừu bông trắng đáng yêu, em với tay bóp nhẹ vào mũi nó, ôm trầm vào lòng rồi chăm chú lắng nghe âm thanh được phát ra từ bụng nó.Đức Duy nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, đột nhiên một tiếng động khác xen vào làm em chú ý, là tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại để bên tai."

Duy ơi"

"Duy cho anh đi cafe với đồng nghiệp nhé?"

"Khánh Vân hẹn anh nhiều lần rồi"

"Nhưng từ chối mãi cũng ngại lắm"

"Nha nha"Đọc nội dung hiển thị trên thanh thông báo, từng dòng chữ được anh gửi đến nhưng lại lạ lẫm vô cùng, em vừa bất ngờ vừa thấy sai sai.Tính chất công việc của anh luôn phải gặp gỡ và có nhiều mối quan hệ bên ngoài, Quang Anh không thể lúc nào đi với ai hay làm gì đều phải báo cáo cho em, nhưng hôm nay đột nhiên "chốt kèo" với cô đồng nghiệp nữ lại phải nhắn tin xin phép.Anh biết, vì đó là Khánh Vân.Quang Anh đang cách em tận hơn 1600 km, vốn dĩ không cần xin phép cũng có thể thoải mái làm điều mình thích mà, em nhỏ sẽ không hay biết đâu, nhưng anh lại chọn thành thật khai trước để em không phải lo lắng điều gì cả.Có lẽ đối với anh, tạo cảm giác an toàn cho em là điều thiết yếu nhất.

Sau lần mắc sai lầm lớn khiến cả hai phải xa nhau, Quang Anh đã thật sự thay đổi đi nhiều, anh trân trọng, yêu thương và nghĩ đến cảm xúc của em nhiều hơn.Nếu là trước kia, anh sẽ cho rằng những việc này là điều tất yếu trong công việc, không phải anh không thương em mà là vì anh luôn mặc định rằng em nhỏ sẽ luôn tin tưởng mình, sẽ không tỏ ra quá chú trọng và nghiêm túc về vấn đề bản thân đi với ai hay làm gì.Trao cơ hội cho người cũ, có phải việc đúng đắn?Yêu lại người cũ đương nhiên là điều đáng tranh cãi, vì nếu tốt đã không cũ.Nhưng giây phút này đây, Đức Duy biết mình đã chọn đúng người rồi...Em cười cười rồi nhanh chóng nhấn nhấn trả lời bằng vài dòng tin, anh chân thành như thế sao em có thể từ chối được? ...

Đức Duy rời giường, vừa mở cửa bước ra đã bắt gặp ngay Jackie vẫy vẫy đuôi chào buổi sáng với em, ngày mới không biết tốt đẹp thế nào, nhìn thấy con vật này nhảy nhảy vui vẻ như thế bản thân cũng thấy tràn đầy năng lượng.

Em xuống bếp tự nấu vài món ăn đơn giản, vừa ăn vừa luyên thuyên với chú cún ngồi bên cạnh về ba lớn của nó.

Mắt nó nhìn em chăm chú, như thật sự đang nghe những gì em nói.

- Đi không?

Ba nhỏ nhớ ba lớn rồi, con đi cùng không?

Đức Duy nhìn chằm chằm vào nó dò xét phản ứng, nó cũng vô cùng biết phối hợp, làm như rất thích thú về điều em vừa nói.

Được sự đồng ý của con trai cưng, em quyết ra Sài Gòn một chuyến bất ngờ không cho anh biết.

Đức Duy bắt đầu soạn hành lí cho chuyến đi, thu dọn đồ đạc vào chiếc vali màu vàng yêu thích nhưng đã lâu không sử dụng, còn không thể thiếu chú cừu bông được.

Lồng của Jackie cũng đã được em chuẩn bị kỹ càng, vừa xong mọi thứ lập tức đi đến sân bay ngay.

--------

Xin lỗi🥺
 
Rhycap | Lỗi Anh!
86


Buổi tối ở thành phố mang tên Bác năng động rộn ràng, mặc dù Đức Duy chuẩn bị mọi thứ từ buổi sáng nhưng đến khi mặt trời lặn mới có thể rời sân bay.Em gấp gọn chiếc lồng của chú cún nhỏ, một tay kéo vali một tay lấy nó.

Vì các thủ tục check in cho em và cho Jackie rất lâu, lại còn phải ngồi trên máy bay gần 2 tiếng rưỡi nữa, em nhỏ vừa buồn ngủ vừa đuối sức chỉ đành tìm khách sạn trước.Đức Duy gọi bừa một chiếc taxi đi đến khách sạn gần đó, bên trong khách sạn cũng không quá tầm thường, được trang trí sang trọng đẹp mắt.Cất xong hành lí em liền face tim cho anh.Vài hồi chuông trôi qua nhưng vẫn chưa thấy khuôn mặt em nhớ nhung xuất hiện, hồi chuông cuối hơi kéo dài rồi cũng kết thúc.Trong người đang mệt mỏi, bây giờ lại còn chán nản hơn nữa, nhìn "con trai" nằm trên sofa ngủ say sưa, Đức Duy quyết định nghỉ ngơi sớm trước, ngày mai sẽ tìm anh sau.Em đi lại sofa xoa xoa đầu Jackie vài cái, tay vẫn ôm chặt chú cừu bông trắng, xong xuôi đi vào phòng rồi nhẹ đóng cửa....Mặt trời theo chu kỳ ló dạng sau một giấc ngủ dài, Quang Anh vẫn với dáng vẻ trùm từ đầu đến chân tiến vào trong căn hộ quen thuộc, chiếc vali được kéo gọn gàng phía sau.Cả đêm bận check in và ngồi máy bay làm anh mất ngủ, bây giờ chỉ muốn về nhà ôm em nhỏ nghỉ ngơi vì được về sớm hơn dự kiến.Điều lạ là căn nhà với không gian quen thuộc lại thiếu đi bóng dáng nhỏ quen thuộc.

Anh tìm quanh nhà, không chỉ không có em cả Jackie cũng biến mất, thế nhưng tủ quần áo vẫn đầy ấp.Quang Anh nhấn gọi cho em, chợt thấy cuộc gọi nhỡ của em tối hôm qua, giờ đó anh đang trên máy bay mất rồi.Vài cuộc trôi qua nhưng nhận lại vẫn là tiếng tít tít trống vắng, Quang Anh bắt đầu lo lắng, anh gọi cho bạn thân em.- Duy có đi với mày không?- Hai đứa bây lại sao nữa?

Bố đang ngủ.Hoàng Long khó chịu khi bị phá giấc ngủ ngon, trả lời anh xong liền tiếp tục nhắm mắt, tai vẫn chờ để nghe tiếng động tiếp theo từ điện thoại.- Cho tao số Đức Trí.- Phiền thật đấy.Mồm thì nói thế thôi, mắt vẫn cố nhướng to lên, tay vẫn nhấn nhấn vài con số gửi cho anh.Anh tiếp tục gọi cho Đức Trí.- Duy có đi với cậu không?- Không có, sao thế?Vẫn là câu trả lời quen thuộc đã nhận được từ cuộc gọi trước, anh vẫn bình tĩnh nói thêm vài câu rồi mới dập máy.Quang Anh xuống lầu, tìm đến người bảo vệ của chung cư.- Ơ?

Sao mày bảo đi Sài Gòn mà?- Sao thế ông?- Thằng Duy vào Sài Gòn tìm mày từ hôm qua rồi, ông còn tưởng bây biết.Vốn định làm em bất ngờ, giờ thì ai mới là người bất ngờ hơn đây, anh đứng như trời trồng vì quá sốc, chủ ý về nhà sớm vì nhớ em nhỏ, bây giờ còn không thấy nổi mặt huống chi ôm ôm.Vác hành lí lên nhà, anh sực nhớ ra gì đó liền kiểm tra điện thoại.

Em nhỏ gọi anh đúng một cuộc từ hôm qua, đến giờ vẫn chưa gọi lại cuộc nào, nhìn thời gian của cuộc gọi anh liền biết giờ đó mình vẫn còn trên máy bay nên không thể nghe máy.

Quang Anh nhấn gọi lại cho em.

- Alo...?

Trời còn chưa sáng hết mà điện thoại lại réo lên phiền phức, vì chuyến bay hôm qua nên bây giờ em vẫn muốn ngủ thêm nữa, điện thoại réo thì cứ thế mà nghe chẳng thèm mở mắt nhìn tên.

- Duy vào Sài Gòn rồi à?

- Sao Quang Anh biết?

- Em tỉnh táo hơn khi nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc của người yêu

- Ông Tư nói thế.

- Hả?

- Anh về Hà Nội rồi.

Đức Duy tỉnh ngủ hẵn luôn rồi, sự tiếc nuối dâng lên ào ạt, bắt đầu mè nheo với anh.

- Ơ sao lại thế?

Thế em một mình ở đây chán lắm.

- Anh bay ra lại với Duy nha?

- Thôi, Quang Anh mới về tới mà, tranh thủ nghỉ ngơi đi.

- Ở yên đó anh đến ngay.

--------

Há há đúng ý chưa =))) Bí idea ròi giờ cho order đó, nào hay tui lấy.😇
 
Rhycap | Lỗi Anh!
one shot - se


Tình yêu của anh em coi là nguồn sống, tình yêu của em anh coi như cỏ rác.Ai cũng có một thời cháy hết lòng với một mối tình ở tuổi 20, "cháy" hết lòng.Con người mà, thay đổi chính là bản năng tồn động ai cũng có, nhưng em vẫn yêu anh dù có thay đổi thế nào.Đức Duy là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã chẳng biết mặt mũi ba mẹ đâu, em ngoan ngoãn vâng lời lại học rất giỏi, ai cũng quý.Quang Anh thì được nuôi dạy trong một gia đình hạnh phúc toàn vẹn, từ nhỏ đã không cần lo nghĩ đến cái ăn cái mặc, mọi thứ luôn được ba lớn ba nhỏ lo lắng chu toàn.Cả hai gặp nhau vào năm 16 tuổi, một buổi sáng trong lành ấm áp, lớp học nọ lại có một bạn từ nơi khác chuyển đến đang đứng trước lớp giới thiệu tên tuổi, cậu bé điển trai, cười lên lại càng tô thêm nét hoàn hảo, nhìn vào đã biết khá giả.Giới thiệu xong tên tuổi, cậu bé được giáo viên xếp chỗ ngồi, trùng hợp vị trí đó lại ngay cạnh em.Cả hai dần thân thiết, sau buổi học còn hay dẫn nhau đi ăn uống, từ thích thích rồi yêu yêu rồi thương thương.Quang Anh mang lại cho em cảm giác được yêu thương, là người tốt nhất thế gian này, cho em biết thế nào là một gia đình hạnh phúc.

Ba lớn ba nhỏ của anh đều rất yêu quý em.Nhưng...Ông trời lấy đi tất cả của em, lấy đi gia đình em, đến người em yêu nhất cũng lấy đi mất của em, có bất công quá không?Rõ ràng là anh ấy yêu em, rõ ràng là anh ấy luôn bao dung, chở che bao bọc em mọi nơi mọi lúc, cớ sao bây giờ lại vì người con gái khác mà đối xử với em tàn nhẫn như thế?Cả hai cùng nhau bước qua khoảng thời gian trung học với biết bao khoảnh khắc rung động, cùng nhau bước qua thời đại học với bao kỷ niệm đáng nhớ, mọi chuyện bắt đầu từ lúc anh đi sớm về khuya ngoài giờ làm việc.Lần thứ nhất, đến tận khuya anh mới về nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, vết son môi đỏ không những xuất hiện trên cổ áo mà còn có trên cổ.Em biết anh luôn mang áp lực to lớn từ công việc, nhìn người đang say tí bỉ được một đồng nghiệp nam đưa về, chiếc áo sơ mi trắng bị văng cả hai nút trên, cà vạt thì lệch sâu như muốn bung ra, em hơi nhăn mặt, thở dài một cái rồi cũng nhẹ nhàng giúp anh lau người thay một bộ đồ khác.Trong đầu em đã nghĩ được bảy bảy bốn chín cái viễn cảnh, nhưng ngoài mặc vẫn bình ổn như không có chuyện gì.Em tự trấn an mình, đây là việc em giỏi nhất, cũng là việc em đã làm từ lúc còn rất nhỏ.Đức Duy nằm xuống giường, hít một hơi sâu để điều chỉnh cảm xúc, đột nhiên một tiếng động khác vang lên.- Vân ơi...Đôi mắt em trừng to ra, chỉ biết bất động nằm im, anh vừa gọi tên người con gái khác lúc ngủ sao?Sự yếu đuổi lần lượt tiến lên, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà vỡ oà, em nằm cạnh vừa nhìn anh vừa khóc.

Tiếng nức nở vang khắp cả căn phòng, lại không thể khiến người đang ngủ say tỉnh giấc.Lần thứ hai, anh cũng trong trạng thái say đến không biết gì được một cô gái đưa về nhà, cô gái ấy nhỏ nhắn đáng yêu, ăn mặc lại lịch sự kín đáo.- Anh Duy trông sếp nhé, lúc nãy sếp cứ đòi uống thay em nên mới như thế.Đức Duy nhìn một lượt thân ảnh không còn tỉnh táo, lại là vết son môi đỏ giống lần trước, nhưng trùng hợp là màu son này cũng chính là màu son trên môi của cô gái trước mặt đang dùng.- Em tên gì thế?

Hình như anh chưa thấy em lần nào.- Em tên Khánh Vân ạ, em mới vào công ty thôi nên anh không biết cũng phải.Cô gái cười cười nhìn em, một nụ cười toả ra sự thu hút đặc biệt.Đức Duy chợt nhớ ra, cái tên này chẳng phải lần trước anh đã gọi trong đêm sao?Lần thứ ba, lại là anh với cả người đầy cồn được Khánh Vân đưa về nhà.- Sếp uống hơi nhiều ạ, cực cho anh Duy rồi.Lần này em không thể nhịn được nữa, vết son lại xuất hiện đúng như vị trí của những lần trước, liền chủ động hỏi.- Em biết vết son này của ai không?Cô gái im lặng đứng nhìn em bằng đôi mắt khác, đôi mắt có phần hung dữ, sau đó chỉ tay vào môi mình, miệng còn nhoẻn lên một cái như thách đấu.Sự ấm ức cùng với tức giận lập tức xuất hiện cùng lúc, em đưa tay tát vào mặt như cảnh cáo.- Trơ trẽn!- Đánh nữa đi.Cô gái như không hề sợ hãi, tiếp tục đưa bên mặt thách thức người đối diện.

Thấy em tức đến chỉ biết trơ người nhìn, cô gái xoay người ra về....Chiều hôm sau, Quang Anh về nhà với sự bực tức, mở cánh cửa một cách mạnh bạo tạo một tiếng động rất lớn, em giật mình chỉ biết ngồi nhìn anh đang tiến đến mình.Anh lao đến thẳng tay túm tóc em, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt em.- Sao em dám đánh em ấy?Đức Duy bây giờ mới hiểu lý do anh tức giận đến thế, bỏ qua đau đớn phía sau đầu làm em nhăn mặt, em nhìn thẳng vào mắt anh chịu đau, nhìn sâu vào như đang tìm kiếm một tia yêu thương nào đó còn sót lại.Con người trước mặt không còn là Quang Anh tốt bụng mà em yêu thương nữa.- Vì sao không được đánh?Câu nói của em làm anh càng tức giận, lực tay càng siết chặt hơn.Đức Duy lúc này mới dùng hai tay nắm chặt bàn tay đang làm mình đau, hét lớn.- Em mới là người yêu của anh cơ mà?!- Cút đi!Em càng vùng vẫy anh càng thấy chướng mắt, đến khi thả từ "cút" cuối cùng cũng giáng cho em một bạt tay thật mạnh vào má, sau đó kéo tay em vào phòng khoá cửa lại.Đức Duy khóc lớn một mình trong phòng, đây là ai?

Đây không phải người em yêu nữa rồi.Giây phút bàn tay mang lại hơi ấm cho em đánh thật mạnh vào mặt, cả thế giới của em đã sụp đỗ mất rồi.Em khóc rất lâu, đến khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ không còn chia sẻ cho căn phòng được nữa em mới mệt mỏi mở đèn, em đói quá.Ông trời ban cho em một Quang Anh 16 tuổi đến để yêu thương bảo vệ em, nhưng lại thu hồi lại khi 24 tuổi.

Rốt cuộc em đã làm gì sai?

Tại sao lại lấy Quang Anh của em?

Gia đình mà em muốn tạo dựng lại chẳng còn hi vọng nữa rồi.Có lẽ mãi mãi em vẫn sẽ không thể nào hiểu được định nghĩa của hai chữ "gia đình" thực thụ.Lúc hai giờ sáng hôm sau, khi em đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên giường, đột nhiên cánh cửa lại bị bật tung, tiếng ồn làm em giật mình thức giấc.Lại là anh với tình trạng đi đứng ngã nghiêng không vững, loạng choạng bước vào.

Thấy em, anh nhào đến ôm vào lòng.- Xin lỗi...ức...anh lên lương cho em nhé...?- Em là Duy, là người yêu của này.Đức Duy đẩy mạnh người anh ra khi biết cái ôm đó không dành cho mình, tất cả giống như một vở kịch, một cơn ác mộng, một điều mà em chẳng thể nào chấp nhận được.Quang Anh dụi mắt khó khăn lấy lại tỉnh táo nhìn kỹ người trước mặt, nhận ra đây là ai liền trở nên cáu gắt.- Khuất mắt tôi đi.- Rốt cuộc em đã làm sai điều gì?

Tại sao anh lại đối xử với em như thế?- Em đánh em ấy là tội lỗi lớn nhất, hiểu chưa?!Em cúi đầu lấy hơi, kiềm nén một cỗ cảm xúc hỗn độn đang muốn gào thét thoát ra ngoài, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.- Em đánh cô ấy là em sai, vậy anh đánh em thì sao?

Em cũng đau mà...- Câm đi!Trong cơn giận hoà cùng bia cồn, anh giơ tay cao hơn trực chờ giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp mà anh từng yêu thương một bạt tay nữa, nhưng khi nhìn đôi mắt chứa đầy nước đang đỏ lên, bàn tay lại hạ xuống từ từ, thay vào đó là cái quay lưng bước đi.Đức Duy tuyệt vọng thật rồi, có lẽ đã quá đủ rồi.Em nhìn quanh căn phòng, toàn là kỷ niệm đẹp của hai người trong nhiều năm qua, sao em có thể chịu nổi đây?Quang Anh của em đi rồi, em còn bấu víu điều gì nữa?Hộp thuốc ngủ luôn để sẵn trong tủ vì mất ngủ, bây giờ bị em lôi ra với một tâm thế khác, lần này em sẽ ngủ thật ngon, chìm đắm trong giấc mơ cùng Quang Anh ngày nào đi xây dựng một gia đình hạnh phúc.Bọt trắng trong miệng và mũi em trào ra bằng hết, cơ thể hơi co giật nhẹ, mắt mở trừng nhìn lên trừng nhà, cả người đều được bao phủ bởi màn đêm hiu quạnh....Buổi trưa khi chuẩn bị đi làm, Quang Anh với bộ suit sang chảnh đang vui vẻ chỉnh trang tóc tai, chợt nhớ đến cả ngày hôm qua em chưa ăn gì cả, tự nhắc nhở bản thân trước khi đi làm phải đưa thức ăn cho em rồi hẵn đi.Anh mở cửa, thân thể nhỏ nhắn nằm trên giường lớn vẫn đắp chăn hẵn hoi, nhưng nhìn kỹ nửa khuôn mặt em lại vươn thứ gì đó màu trắng.

Đặt dĩa thức ăn xuống, anh ngờ ngợ ra điều gì đó.Khi phát hiện em đã ngưng thở, đột nhiên cả người anh cứng đờ, sốc đến nổi không thể cử động được gì nữa, cứ thế nhìn chằm chằm em.Khi lia đến chiếc tủ kế giường, một tờ giấy trắng lại gây sự chú ý từ anh."

Anh ơi, Duy biết anh hết thương Duy rồi, Duy biết anh thương Khánh Vân hơn, Duy biết tình cảm của anh cạn kiệt thật rồi, nhưng Duy yêu anh lắm, dù có thế nào vẫn yêu.Nếu biết nhiều như vậy mà không làm gì thì sẽ có lỗi lắm, vậy Duy đi tìm Quang Anh của Duy nhé?

Duy đi tìm Quang Anh của năm 16 tuổi, Duy sẽ tìm được nhanh thôi, sẽ thật hạnh phúc, sẽ ngủ thật ngon, xây dựng ngôi nhà mà Duy ao ước từ bé, cùng Quang Anh của năm 16 tuổi sống đến răng lông đầu bạc trong mơ.Đừng lo, đây là quyết định của Duy mà, Quang Anh của hiện tại cứ thoải mái đến với cô ấy nhé, Duy giải thoát cho anh đấy."

--------

Hôm nay tệ lắm, mời các cô buồn chung với toi nha.Chap này như thế giới song song với chap 1 v á, ngược lại hoàn toàn, nma tự viết tự đọc xong tự khóc tiếp =))
 
Rhycap | Lỗi Anh!
87


Khi nghe tin người yêu vì mình lại bay vào một lần nữa, Đức Duy rất muốn ngăn cản, thật sự muốn phản đối hành động lãng phí này của anh, nhưng nếu em ở đây một mình thì cũng chán lắm, không có gì vui cả, đành để anh bay vào cùng em thôi.Em tắt chiếc điện thoại sau khi nói chuyện với anh, em đã có một giấc ngủ kéo dài đến tận 10g tối, hiện tại lại tỉnh táo cực kỳ.Đức Duy đi ra phòng khách, tiếng động phát ra từ làm Jackie đang ngủ phải ngước dậy nhìn, dù buồn ngủ nhưng vẫn đứng dậy đi về phía em.Cả hai ngồi trên sofa, bật một bài nhạc ròi cùng ngắm nhìn thành phố năng động nhộn nhịp vào ban đêm, đèn đóm của đường phố khi được nhìn từ trên cao lại rất đẹp mắt.

Em ngã đầu tựa lưng vào ghế mềm mại thư giãn, cả người thả lỏng thoải mái.Những dòng xe đông đúc với những chiếc đèn nổi bật san sát nhau cùng di chuyển theo hai chiều, được bao bọc bởi những tòa cao ốc chọc trời, đúng với sự năng động của một "thành phố không ngủ".Em ngồi nhìn ngắm thành phố với tiếng nhạc du dương, sau đó buồn chán với lấy chiếc điện thoại, lại vô tình lướt trúng một bài viết trên Threads về anh thu hút sự chú ý của em."

Ý là người ta có người yêu rồi á, ảnh đâu có giấu giếm đâu, còn công khai nắm tay nhau đi dạo, đi ăn trong trung tâm thương mại đây"Bên dưới còn đính kèm thêm một số bức ảnh chụp từ phía sau của cả hai, sắc mặt em lập tức trở nên khó coi, đây chính là điều phiền phức nhất ảnh hưởng sâu sắc đến sự nghiệp của anh.Đức Duy lập tức nhắn tin cho người yêu.Nguyễn Quang Anh

*Hoàng Đức Duy đã gửi một ảnh*

Quang Anh xem kìa

Không sao

Cứ để họ biết đi

Quang Anh không sợ hả?

Điều duy nhất anh sợ là làm Duy buồn thôi

*Hoàng Đức Duy đã bày tỏ cảm xúc 🥺*

Cả hai nhắn thêm vài câu yêu thương nữa rồi mới off.

Đức Duy vẫn buồn chán lướt Threads giết thời gian, nhưng càng lướt thông tin của anh và em lại càng hiển thị nhiều hơn, đến nổi bài viết nào cũng đặt tiêu đề liên quan đến việc đó.

Không dám đọc tiếp nữa, em tắt điện thoại đi để bình tâm lại, ôm Jackie vuốt ve vài cái rồi quyết định xuống ăn gì đó.

Em đi dạo một mình trên vỉa hè vẫn còn đông đúc, quang cảnh xung quanh lạ lẫm càng làm em muốn trải nghiệm nhìn ngắm mọi thứ nhiều hơn.

Khi đi ngang một xe đẩy bán bột chiên, mùi hương đặc biệt thu hút em ghé vào đó, chiếc xe tuy nhỏ nhưng mang lại cảm giác gần gũi vô cùng.

Ăn no nê, em đi bộ về lại khách sạn, xe bây giờ cũng đã không còn đông như lúc nãy nữa, dù còn vài xe qua lại nhưng đột nhiên nhớ đến ngày bị người nào đó theo dõi đến khi về nhà, da gà nổi lên từng đợt, vô thức đi nhanh hơn.

Chỉ là nhớ lại chuyện không hay cách đây khá lâu, nhưng em lại có cảm giác không an toàn ở hiện tại, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó tăng cao.

Nếu ở một nơi xa lạ mà bị gì đó không hay cũng chẳng biết anh xuất hiện như nào để cứu em.

Không biết do em sợ hãi nên bị ám ảnh hay thật sự có người nào đó phía sau, Đức Duy nhắm mắt lắc lắc đầu cố làm bản thân tỉnh táo hơn để thoát khỏi suy nghĩ về chuyện cũ, tay cầm chiếc điện thoại chặt đến nổi run run.

Một suy nghĩ nảy lên, em nhấn gọi cho anh.

- Alo?

Đang đâu đấy?

Mày đón tao dữ chưa?

Tao đi bộ sắp được nửa đường rồi vẫn chưa thấy mày đâu đấy.

- Duy đang nói gì thế?

- Thôi khỏi đi, đi bộ sắp đến luôn rồi.

- Duy có sao không?

Sao thế?

Đang nói gì thế?

- Thế đến đi, tao ghé vào quán dọc đường đợi mày, mỏi chân chết được.

- Duy đang gặp nguy hiểm đúng không?

Có sao không?

Giữ máy đừng ngắt nhé.

- Thế nhé đến nhanh đi.

Em giả vờ đi tiếp thêm một đoạn nữa, trên đường chỉ vài xe đi lại, vỉa hè thì đã vắng vì cũng đã nửa đêm, em nhìn dọc đường không có quán nước nào cả, chỉ có một xe hủ tiếu trước mặt thôi, bụng lại no nê không thể ăn nổi vì đĩa bột chiên hai trứng lúc nãy.

Em vẫn ghé vào dù không muốn lắm, gọi đại một bịch mang về rồi ngồi nhờ ở đó, nhìn về phía sau thì thật sự có một người đàn ông đang nhìn về phía em đứng cách khá xa chiếc xe hủ tiếu, dù vẫn trong cuộc gọi nhưng lại nhắn tin cho anh.

Nguyễn Quang Anh

Duy có sao không?

Ổn hơn chưa?

Huhu tim muốn nhảy ra ngoài luôn

Ai đó đi phía sau em từ nãy giờ

Em mới vào quán ngồi nhờ rồi nên chắc không sao

Bên anh lại bị delay rồi

Từ nãy giờ vẫn chưa lên được máy bay

Huhu Quang Anh mau đến đi

Sợ chết đi được á

Anh kêu Bảo Minh với Nhật Phát ra đó với Duy nhé?

Hai đứa nó cũng đang trong đấy

Vâng ạ

Quang Anh lập tức gọi cho hai cậu em đi đón người nhỏ của mình về, còn em thì ngoan đợi.

Đúng thật tầm 15 phút sau có một chiếc xe hơi dừng trước mặt em, bên trong là Bảo Minh đang ngồi bên ghế phụ vẫy vẫy tay kêu em vào.

Đức Duy vào trong xe, cảm giác được an toàn làm em nhẹ nhõm thở đều, em nhìn xung quanh xe, người lái xe không phải Nhật Phát mà là một người em chưa từng gặp.

--------

Sao mà biết ai được =))))
 
Rhycap | Lỗi Anh!
88


- Bị sao thế?Bảo Minh và bạn đang cùng ăn với nhau đột nhiên nhận được của gọi từ Quang Anh nhờ đi đón em, cả hai cũng đèo nhau ra luôn cho tiện.

Ra đến đây, thấy em ngồi một mình liền nhận ra ngay trạng thái không giống bình thường lắm, quan tâm hỏi han.- Đang đi bộ chill chill, ông nào ở sau cứ lấp ló đi theo tao mãi.- Giờ mày nổi tiếng lắm, chắc fan của mày ấy.- Thôi xin đấy.Đức Duy thở dài với câu nói của cậu, em chỉ muốn sống an ổn với người em yêu thôi, đâu cần thiết ai cũng biết, càng nhiều người biết thì càng lời ra tiếng vào, thị phi dạt dào.Em thả nhẹ người ra sau dựa lưng vào ghế lông êm ái, nhìn lên ghế lái qua gương, vừa hay lại chạm mắt với người nọ.Dù có hơi ngượng ngùng, em vẫn cười nhẹ một cái, đôi mắt to tròn long lanh nhìn trực diện lại cong lên vì cười, nhất thời làm người kia không thể rời mắt khỏi tấm gương.Chiếc xe tải trước mắt hắt đèn pha sáng chói mắt vào chiếc ô tô, người nọ lái xe lại vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu chẳng thể dứt ra, Bảo Minh lên tiếng mới hoảng hồn rẽ vô - lăng sang hướng khác.- Trời ơi tập trung vào giúp tao phát!- Xin lỗi đi.Đức Duy ở phía sau mặt cắt không còn giọt máu, em vẫn còn ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nguy hiểm thế nào, lại vô thức nhắm mắt rồi lại mở ra.Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, chiếc xe tiếp tục di chuyển để đưa em về lại khách sạn.

Chỉ là trên đường đi Bảo Minh đột nhiên nhớ ra gì đó mà đòi đi tìm Nhật Phát rồi, bây giờ chỉ còn em và người kia trong xe.- Cậu tên gì?- Đức Duy ạ.- À, tôi là Hoàng Vĩ.- Vâng.Đức Duy ậm ừ cho có lệ, bản thân vẫn là đang nhờ vả người ta đưa về, dù không muốn giao tiếp lắm nhưng em vẫn kiên nhẫn nở nụ cười tươi trên môi.Em nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn trong chiếc điện thoại trên tay, trong lòng thầm nghĩ không biết giờ này anh đã lên máy bay chưa?Chiếc xe vẫn di chuyển đều đều, trên đường khá vắng, chỉ có vài chiếc xe thi thoảng lướt ngang qua, hai con người trên xe vẫn im lặng đến khi tới nơi.

Khi khung cảnh khách sạn em mong chờ hiện ra trước mắt, thái độ liền trở nên hăng hái, em cười cười tạm biệt người nọ, vui vẻ bước xuống xe.- Cảm ơn nhé, tạm biệt.Đột nhiên cơ thể như bị kéo trở lại vào xe, Đức Duy hơi khựng người vì hành động của người nọ, lực kéo không quá mạnh nhưng lại để lại cho em nỗi bất ngờ không nhỏ.- Ngày mai đi ăn sáng cùng nhau không?Đôi mày của em đột ngột nhíu lại khó hiểu khi nghe lời đề nghị của người trước mặt, em suy nghĩ thật kỹ, dù sao đây là bạn của Bảo Minh, cũng là bạn của anh thôi, lại còn vừa giúp đỡ mình, sao lại có thể từ chối?- Được chứ, nhưng cậu có ngại khi tôi dẫn người yêu đi cùng không?- À...Câu trả lời hời hợt như không của đối phương đủ để em hiểu được mình nên rời đi để giải thoát bầu không khí ngượng ngùng này.

Đức Duy đóng cửa xe, đi thẳng một mạch vào trong khách sạn.Chiếc xe bóng bẩy xa hoa kia vẫn ở trước cửa khách sạn, người bên trong kiên nhẫn ngước nhìn bóng lưng nhỏ đi hẵn vào khuất dạng mới nhấn ga rời khỏi, chẳng biết trong đầu đang suy tính điều gì.Đức Duy về phòng, tâm trạng thoải mái khi nhìn con vật nhỏ bé bốn chân cứ nhảy nhảy chào mừng, lại tiện tay bồng lên xoa xoa cục bông nhỏ.

Em ôm nó lên giường, lười biếng phủ chiếc chăn dày cộm của khách sạn lên khắp người, mùi hương xa lạ không thể xoa dịu cảm giác trống vắng nhớ mong, em lại nhớ anh rồi...Em nhắm chặt mắt, tay lần mò lên người Jackie, nó vẫn đang say giấc thì đột nhiên bị chạm vào liền nảy lên, di chuyển đến gần người em hơn rồi dụi mặt vào như trấn an.Được một lúc lâu sau, mọi thứ mới chính thức chìm vào màn đêm, yên ắng đến lạ....Đức Duy dụi dụi mắt trở người, ý thức đang dần tỉnh táo hơn, đột nhiên vòng tay mang hơi ấm quen thuộc lan toả bao phủ hết cả người, mùi hương đặc trưng không thể nhầm lẫn được.Em mở to mắt, vội vàng xoay người lại để xác minh, tay vô thức siết chặt vạt áo ở lưng của người nằm cạnh khi biết chính xác đó là anh, dụi mặt vào lòng ngực mang hơi ấm quen thuộc hít lấy hít để.- Nhớ chết được.- Ngoan...Ngón tay anh lẽn lõi vào mái đầu tròn xoa xoa, những sợi tóc mềm mại lại khiến anh cảm thấy dễ thương, anh cúi đầu hôn chụt một cái.Nằm như thế đến gần trưa, cả hai mới xách nhau đi ăn sáng.--------

Hụ hụ, thi xong rảnh rỗi ròi muốn viết tiếp nma bị bí😭😭 kéo dài tới giờ mới nhú dc mín idea áXin lõiiii
 
Rhycap | Lỗi Anh!
89


Bảo Minh được dịp ở lại nhà Nhật Phát, mới sáng sớm còn chưa kịp mở mắt đã bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức.- Phiền chết đi được!

Cậu phàn nàn vài câu nhưng tay vẫn với lấy chiếc điện thoại nhấn nghe.- Mày rảnh không?- Không, bố mày bận ngủ.- Đi cafe đi, rủ bồ mày với bạn mày hôm qua nữa.Bảo Minh càng bực bội vì lý do quá rảnh rỗi của người nọ, chỉ muốn lên tiếng chửi thề.- Hâm à?- Mày lâu rồi mới vào đây, ngủ không làm gì?

Anh em có dịp gặp nhau.- Thì để tối đi.

- Cũng được.

Nghe được câu kết mong muốn cậu liền dập máy, tiếp tục vùi mặt vào người yêu mà đánh giấc.

...

Chiều hôm ấy, Đức Duy đang tắm để chuẩn bị cùng anh ra ngoài chơi thì ở phía ngoài, điện thoại của em lại sáng đèn vì dòng thông báo của tin nhắn.

Quang Anh ngồi kế bên, không thể nào không để ý đến chiếc điện thoại của em trên bàn, cũng ngó đầu vào xem thử là ai.

Khi biết người nhắn là người anh em chí cốt, anh không suy nghĩ gì nữa mà mở khoá điện thoại vào rep hộ luôn.

Hoàng Lê Bảo Minh

Đi cafe khônggg

Anh mày đây

Uầy nay không đi show à?

Rảnh rỗi vậy

Không

Nay rảnh nguyên ngày đấy

Đi không?

Anh với bồ anh luôn

Đọc xong câu cuối, Quang Anh liền nói vọng vào nhà tắm để hỏi ý kiến em nhỏ, khi được đồng ý rồi mới rep tiếp.

Thế là kế hoạch hẹn hò đã được chuyển thành đi chơi nhóm.

Cả hai chọn phong cách ăn mặc rất hợp với nhau, mặc dù không phải đồ đôi nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó hai người đi chung lại biết ngay mối quan hệ giữa họ, nhìn vào lại hài hoà thu hút ngay.

Cả hai ra ngoài chơi không quên mang theo con vật lắm lông kia, mặt nó cũng hớn hở khi được đi cùng, trên đường không ngừng nhìn này nhìn kia qua cửa sổ, rồi lại nhảy nhảy lên đầy thích thú.

Khi đến nơi, Quang Anh quàng tay ôm lấy eo nhỏ, còn em thì dùng hai tay ôm trọn cục bông trắng trong lòng.

Tuy chỉ là quán cafe nhưng lại mang concept cổ xưa, những ngôi nhà cổ được trang trí giống như Sài Gòn những năm 80, trông vừa hoài cổ vừa rất thú vị đẹp mắt.

Xa xa đã thấy Bảo Minh đang đứng ở góc bàn vẫy vẫy tay gọi, kế bên còn hai người khác.

Có điều hình như mặt người nào đó hơi đen lại khi họ xuất hiện.

Cả hai chầm chậm bước đến, Hoàng Vĩ vẫn nhìn chằm chằm vào em không rời, hôm qua mặc đồ giản dị trông xinh đẹp đến thế, hôm nay diện đồ lên đúng là không thể xem thường.

Bảo Minh lên tiếng giới thiệu khi bạn mình đã vừa đến đủ hết.

- Đây là Hoàng Vĩ, bạn thân từ nhỏ của em, cũng là người hôm qua đón người yêu bé nhỏ của anh về á.

Cả bàn đều nhìn vào người nọ như một phản xạ tự nhiên khi được nhắc đến, nhưng ánh chàng ta lại đặt vào đúng một mình em nhất quyết không dời.

Đức Duy hơi bối rối vì hành động lạ của người kia, chỉ đành cuối xuống xoa đầu Jackie đang ngồi ngoan trên đùi.

- Còn đây là Quang Anh, chắc mày cũng biết rồi ha, Rhyder đó.

Lúc này chàng ta mới dời ánh mắt lên người anh nhìn một lượt, cũng lười biếng gật đầu cười cười.

- Còn đây là Đức Duy, người yêu ổng.

Ánh mắt lại được dời về chỗ cũ, chỉ là lần này hơi trùng xuống vì lời nói như tuyên bố của cậu.

Quang Anh nhận ra điều bất thường của người này từ lúc mới vào rồi, thấy người nọ cứ nhìn chằm chằm vào em nhỏ chỉ biết im lặng tự mình đánh giá.

Bây giờ trên bàn rất thú vị, anh nhìn người nọ, người nọ nhìn em, em thì cuối xuống nhìn chú cún con, để lại hai con người kia bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền lên tiếng.

- Ê bây ơi mình nói chuyện đi.

--------

☺️😍🥰😘🫶🏻🥳😚😗😊🤩🫡
 
Rhycap | Lỗi Anh!
90


Cả bàn bỗng chốc hít vào một cái cùng thời điểm, mọi người đều cúi xuống giống như không được tự nhiên, nhất là Đức Duy.Người nọ cười xì xoà lên tiếng trước.- À, hai người quen nhau lâu chưa?Quang Anh hướng mắt đến người vừa đặt ra câu hỏi, lòng thầm nghĩ, dù có quen lâu hay chưa câu hỏi này cũng rất "ê nha".

Sao lại quan tâm đến việc người ta quen lâu hay chưa?

Cho dễ xen vào hay gì?- Từ lúc 10 tuổi ấy.Anh khẽ trả lời, miệng cũng vẽ lên một đường cong mà chụp lấy bàn tay nhỏ kế bên mình như một hình thức đánh dấu chủ quyền.Có mặt anh ngồi đây còn rất vô tư không kiểm soát được hai con ngươi nãy giờ, chả biết hôm qua đưa em về có nhìn đến nổi hai mắt lòi ra ngoài hay không.Người nọ nghe được câu trả lời nụ cười càng không được tự nhiên, nhưng vẫn cố vẽ đường cong cao hơn nữa để che giấu.- Anh em của Bảo Minh cũng là anh em của tôi rồi, nếu sau này có cần gì giúp đỡ thì cứ bảo nhau nhé!Bảo Minh nghe thấy cũng cầm ly trà đào trước mặt mình lướt qua từng cái ly khác trên bàn, tạo ra âm thanh vang vãng.- Chuẩn con mẹ nó rồi, anh em cả hết.Anh nhìn dáng vẻ vui vẻ của người em, nhất thời đôi mày cau lại một chút.

Ai thèm anh em gì với loại này, phải để em nhỏ của anh tránh xa người này càng xa càng tốt mới đúng.

Anh không có ghen nhé, chỉ là chàng ta không thuận mắt anh thôi, nhìn thế nào cũng không vừa mắt!Suy nghĩ ào ạt tràn đầy những đánh giá về người nọ, không thể nào khống chế đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào người ta, anh giật mình thu mắt về khi tay em đặt nhẹ lên đùi anh như đang nhắc nhở.Nếu hôm qua không phải tình huống cấp bách, phải nhờ người này đưa em về lại khách sạn, anh đã không muốn ngồi đây thêm phút giây nào để tận mắt chứng kiến con ngươi không kiểm soát được kia, nhìn em nhỏ của anh như muốn ăn tươi nuốt sống.Càng nghĩ càng bực mình, muốn móc mắt thằng đó ra quá!!- Tôi còn có việc, về trước nhé.Quang Anh nói xong lập tức đứng lên, nể tình tới đây đủ rồi, ngồi thêm nữa chắc anh sẽ phát nổ mất, nóng quá!Đức Duy ngơ ngác ngước mắt nhìn anh đứng lên, em hiểu rồi, em phải thuận theo ý anh thôi.- Về sớm thế?

Ngồi chưa nóng đít mà?Nhật Phát im lặng xem kịch nãy giờ cũng đủ, bây giờ mới lên tiếng níu giữ.- Nóng rồi.Quang Anh trả lời hết sức ngắn gọn, liền dắt tay em nhỏ bước ra ngoài, lúc đầu là nắm tay, sau lại ôm eo, cuối cùng lại còn xoa đầu, hôn trán.

Anh làm đủ trò với em trên đường ra khỏi quán cafe.- Quang Anh hôm nay đáng yêu thế nhờ?Đức Duy an vị bên ghế phụ, nhìn người kế bên mặt vẫn hầm hầm mà không thể không trêu được.- Nhìn Duy vui quá nhỉ?- Coi kìa, ở ngoài kia thì là Rhyder hét ra lửa trên sân khấu, về đây thì lại là Quang Anh trẻ con của em, nhìn anh ghen đúng đáng yêu luôn.Em cười lên vì nghĩ đến dáng vẻ kia của anh, anh ghen lên thì lời nói phát ra rất vô lý, làn da trắng trắng kia lại chuyển sang hồng, ánh mắt hơi dữ một tí nhưng em nhìn tổng thể thì lại ra một bộ đáng yêu.Đức Duy đặt bàn tay trắng trẻo lên một bên má người nọ, giữ yên một chút ở đó, hai gương mặt không hẹn mà quay về phía nhau, cả hai im lặng giữ tư thế này rất lâu.Bàn tay em cảm nhận rõ ràng nhiệt độ bất thường của làn da em đang chạm vào, ngón tay cái vô thức chuyển động, như thể đang ấu yếm khuôn mặt em đang cho là đáng yêu.- Quang Anh sốt rồi nè.Được 2 phút, Đức Duy lên tiếng sau khoảng trống lặng thinh nhìn nhau, em vừa nói vừa nhìn anh, rất nhanh lại cúi xuống đùi vuốt ve Jackie.- Anh sốt rồi, về chăm sóc cho anh nhé?Không cho người nọ kịp phản ứng gì nhiều, Quang Anh nhanh chóng đạp ga chạy đi thật nhanh về phía khách sạn.Quán tính làm em giật mình ngã người ra sau, rồi lại nhìn nhìn hành động khó hiểu của anh.

Không, không, đêm nay khó cho em rồi.

--------

Hé lô, ai nhớ toi là ai khomm??
 
Rhycap | Lỗi Anh!
91


Sáng hôm sau, Đức Duy tỉnh dậy trong vòng tay ấm nóng quen thuộc, thân dưới cả hai được bao phủ bởi một tấm chăn bông mềm.

Và tất nhiên bên trong cũng không được ngăn cách bằng một tấm vải nào cả, da thịt trần trụi của hai con người cứ thế bám lấy nhau bên dưới lớp chăn.Em ngước nhìn anh một lát rồi như tối qua đưa cả bàn tay sờ lên mặt anh, bàn tay trắng hồng bao trọn một góc khuôn mặt, hình như tối qua vận động ra mồ hôi nhiều nên sáng đã hết sốt rồi...Những tin đồn ngoài kia thật sự vẫn không thể nào làm em bớt yêu con người này được, sự yên bình hiện tại lấn át những dòng suy nghĩ tiêu cực mà chỉ mấy ngày trước em luôn ám ảnh.

Dù sao thì em vẫn cảm nhận được tình cảm mà Quang Anh dành cho em vẫn to lớn nhường nào.Nghĩ đến đoạn em lại mĩm cười một cái, cảm giác hạnh phúc tràn đầy khắp người lan toả luôn xung quanh, nhìn mọi thứ bây giờ đều là một màu hồng của tình yêu.Nếu mỗi buổi sáng em đều nhìn anh và đều có cảm giác hạnh phúc đó, thì hôm nay lại rất khác biệt, có lẽ "trận chiến" tối qua đã giúp cho những gì đã có sẵn ấy được nhân lên gấp bội lần, mang lại cảm giác an toàn sau những lời nói của mạng xã hội tác động đến tâm trí em bao ngày qua.Đột nhiên khuôn mặt đang bất động say giấc lại đột ngột tiến đến gần một cách rất nhanh, tiếp đến là hai phiến môi chạm vào nhau nhẹ nhàng rồi dứt ra ngay sau đó.Em tất nhiên là bất ngờ vô cùng, vừa giật mình vừa đỏ mặt nhìn anh, cả người hơi vô thức hơi ngã về phí sau.- Duy đang nghĩ gì trong lúc nhìn anh ngủ thế?- Đâu có...Thề luôn, nhìn em bẽn lẽn như thế Quang Anh đây không thể nào nhịn được, lớp da mỏng đỏ hồng càng làm em thêm phần đáng yêu.

Anh phì cười một cái rồi nựng nhẹ đầu mũi nhỏ, dịu dàng lên tiếng, tất cả đều thể hiện sự cưng chiều.- Được rồi, Duy chuẩn bị đi, tối nay về nhà nhé?- Ngày mai Quang Anh phải diễn ạ?- Anh có show ở Hà Nội vào sáng mai.Cả hai thu xếp đồ đạc một chút, rồi cùng nhau dẫn Jackie đi dạo quanh đó, hiếm hoi được dành một ngày cho nhau, hôm nay em phải tận hưởng triệt để thôi.Đức Duy đứng trước một studio đám cưới lộng lẫy được chắn bằng một tấm kính lớn, như những cửa hàng đồ cưới bình thường khác, họ đặt một đôi ma-nơ-canh nam-nữ bận trang phục đồ cưới tuyệt đẹp.

Nhưng điều làm Đức Duy quan tâm đó là bộ suit của một đôi nam-nam mà ít có cửa hàng nào dám trưng bày trước cửa như thế.Em đứng sững lại nhìn nó một hồi lâu, nụ cười trên môi vô thức được kéo lên hạnh phúc.Quang Anh thấy chứ, anh có thể cho em nhỏ những điều còn to lớn hơn hai bộ suit này, thậm chí cưới được em là điều anh đã chờ mong từ rất lâu, nhưng sự nghiệp của anh chỉ mới có bước tiến vài tháng nay, anh cần sự ổn định để chính thức rước em về.Quang Anh cầm lấy bàn tay nhỏ xinh, ôn tồn cất tiếng.- Xin lỗi vì đã để Duy của anh chịu thiệt thòi, anh hứa sẽ cho em một đám cưới thật to và bộ suit đẹp hơn thế này nhiều.Nói đoạn tay kia còn xoa xoa đầu em nhỏ.- Không gấp đâu ạ!Tuy trong lòng có câu trả lời khác, thế nhưng nghĩ cho anh trước tiên là điều mà em vẫn thường làm.Buổi trưa ở Sài Gòn đúng là hơi nóng, công viên cũng vì thế mà trở nên vắng vẻ, chỉ có những chiếc xe con di chuyển trên đường là đông đúc.

Cả hai ngồi dưới một gốc cây to, nhìn chiếc mũi Jackie ướt sũng cũng đủ biết nó nóng thế nào rồi.- Duy ngồi đây đợi anh cho mát, anh đi mua nước cho em.Em ngoan ngoãn gật đầu,nhìn Quang Anh rời đi.Em xoa xoa bộ lông dày của Jackie, nó cứ the chiếc lưỡi màu hồng đậm ra thở nhìn vừa thương vừa đáng yêu.- Ngồi ngoan đợi xíu, sắp được uống nước mát lạnh rồi nè.Bỗng thứ gì đó từ phía sau chồm tới, một tấm vải trắng chắn đi đường thở, em ra sức cố gắng vùng vẫy để kêu cứu nhưng vẫn bất lực nhìn khung cảnh trước mặt dần dần đen tịt lại.Thấy người lạ đến, Jackie sủa in ỏi muốn giải cứu chủ nhân thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vì sự ồn ào đó mà tự hại mình bị đá một cú từ trên ghế xuống dưới đất.

Nó hét lên một tiếng đau đớn rồi cũng ngậm ngùi nhìn em và đám người kia người đi.

Nó cố lê thân xác đau đớn đến tìm anh cầu cứu cho chủ nhân.Quang Anh không khỏi bất ngờ, trước đó bộ lông còn trắng tinh không một vết dơ nào, bây giờ trông thảm hại tội nghiệp vô cùng.

Anh cầm 2 chai nước, tay kia bế sốc nó lên, vừa nhấc bổng lên một đoạn đã nghe tiếng nó rít lên đau đớn, mặt anh đanh lại khó hiểu nhìn nó.Quang Anh chạy vội đến ghế đá lúc nãy, bây giờ mới hoảng hốt nhận ra em gặp chuyện không hay thật rồi.

--------Tui drop 9 tháng, mém quên luôn cốt truyện, tự nhiên có bạn nhắn tin vô page ở fb cái tui lại ngoi lên lại, hehehehxin lũi vì sự bê bối này, tui cũng bí qa thui, muốn end truyện thì phải đẩy lên cao trào he :33
 
Rhycap | Lỗi Anh!
92


Quang Anh nhìn chiếc ghế đá trước mặt trống rỗng thiếu đi hình bóng mà anh vẫn luôn mong chờ sẽ xuất hiện, nhưng rồi lại thất vọng dời ánh nhìn xuống thân ảnh tàn tạ của cục bông nọ trong lòng ngực, anh cố gắng trấn an bản thân, em chỉ đi mua gì đó rồi sẽ quay lại.Ôm Jackie chạy khắp công viên, vẫn không thấy bóng dáng em nhỏ đâu, mồ hôi từng giọt lấm tấm ướt một mảng lớn ở lưng, vài giọt chảy xuống tóc, gân xanh thái dương nổi lên cả thể, trong lòng lại dâng lên một mớ xúc cảm hỗn độn, vừa bất lực, vừa tức giận, vừa lo lắng, lại vừa sợ hãi.Đôi mày rậm rạp dính chặt vào nhau, rít một hơi thật sâu để lấy lại lý trí, chỉ là trong phút chốc một suy nghĩ chợt lóe lên: "Phải rồi, camera!"...Mang trong người thật nhiều tâm trạng, lại phải chứng kiến cảnh tên lạ mặt dùng bạo lực mang em đi, ngay lập tức khiến Quang Anh bùng nổ.- Con mẹ nó!!Anh đập tay thật mạnh xuống bàn, cùng lúc với tiếng hét câm phẫn phát ra, thu hút mọi ánh nhìn trong không gian tĩnh lặng tại trụ sở.Người đối diện cũng có vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở:- Tôi yêu cầu anh bình tĩnh!- Tại sao lấy bắt Duy của tôi?!Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không dời khuôn mặt và thân ảnh em trước khi chìm vào mê man, không để ý lắm người đối diện đang nói gì, thứ anh quan tâm nhất bây giờ là những gì đang hiển thị trên màn hình máy tính.

Nỗi đau xót đã tràn ngập đại não, tức giận chỉ là nhất thời...Anh cán bộ cũng im lặng hồi lâu, dành vài phút cho anh làm quen thế cuộc, tiếng chuông điện thoại reo lên lại phá vỡ bầu không khí.Mắt sáng lên khi người gọi đến lại là "Duy iuu".- Duy?

Em đang ở đâu?

Sao anh gọi mãi không nghe máy?Không thể kiểm soát được cảm xúc, anh hỏi liền mấy câu hỏi để vơi bớt lo lắng trong lòng, nhưng giọng hồi đáp lại xa lạ vô cùng.- Ui ui, suỵt!

Hỏi lắm thế?- Mày là thằng nào?- Tới đây, tao cho mày biết, à nhớ mang chút quà cho tao nhé?Nói đoạn, người đó còn dí điện thoại gần môi em, chỉ nghe được vài chữ the thé.- Ưm, Quang Anh, đây...người quen!Câu nói võn vẹn vài chữ nhưng lại không rõ ràng, nghe âm thanh có thể đoán rằng Đức Duy đang bị bịt miệng.- Duy?

Duy ơi?

Em có sao không?!- Nhiêu đó thôi, ẻm ngon lắm, quà cho tao 500 triệu nếu muốn chuộc nhé thằng ca sĩ quèn.Tút tút tút.

--------Duy ơi anh lại phải chịu đựng nữa ròi...
 
Back
Top Bottom