Lãng Mạn Rhycap | Lỗi anh!

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
75,169
0
0
375688232-256-k723110.jpg

Rhycap | Lỗi Anh!
Tác giả: PeiYao7
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dù có chuyện gì đi nữa, miễn là em khóc thì đều là lỗi anh.​
 
Rhycap | Lỗi Anh!
1


Đức Duy đang rất bực bội và lo lắng cho anh.

Bây giờ đã gần 1g sáng rồi vẫn chưa thấy mặt mũi anh đâu.

Em hiểu công việc của anh phải thường xuyên mời rượu ông này bà nọ, nhưng mọi hôm đâu có trễ đến vậy.

Sau gần một chục cuộc gọi nhỡ, Quang Anh cuối cùng cũng chú ý đến chiếc điện thoại rung lắc nãy giờ.

- Anh đang ở đâu?

Biết mấy giờ rồi không?- Ưm...đợi anh...ức...anh về...liền...Mặc dù rất bực bội nhưng trong lòng em lại thấy nhẹ nhõm khi xác định anh vẫn an toàn.Cuộc sống của Đức Duy luôn như vậy, em là sinh viên đại học năm 3 học khá giỏi.

Hàng ngày phải đối diện với một đống tiểu luận, deadline bài tập.

Còn một năm nữa thôi là có thể tốt nghiệp.Còn Quang Anh là một ca sĩ tự do.

Với tài năng của mình cùng với tính cách hài hước, chân thật, anh đang trên đà phát triển rất trơn tru.Anh có cùng vài người bạn thành lập một tổ đội để cùng nhau làm nhạc và thu âm có tên là DG House.

Kỳ thực đã cho ra mắt rất nhiều bản hit.Gần đây Quang Anh rất được các ông lớn chú ý.

Có vẻ như họ nhìn thấy được người con trai của em rất có triển vọng.

Họ là những người có tiền, có khả năng lăng-xê anh, tạo ra một Quang Anh thành công hơn nữa.

Thế nên mới có tình cảnh như những hôm gần đây.Đức Duy ngồi giữa sô pha phòng khách, nhìn chăm chăm vào cánh cửa mong ngóng người nọ về.Vừa nghe tiếng rụt rịt ngoài cửa em đã vội lao ra.

Cơ thể nồng nặc mùi cồn ngay lập tức không có điểm tựa mà ngã vào lòng em.Đột nhiên em cảm giác kỳ lạ, ngoài mùi rượu khó chịu kia còn có vết son đỏ đậm trên cổ áo.

Em lập tức trừng mắt, nhăn mặt, nghiến răng đủ kiểu.Quang Anh của em trước giờ luôn giữ khoảng cách với người khác giới.

Giờ lại xuất hiện cái này đây?- Quang Anh anh mở to mắt ra xem đây là cái gì đây?!!!Đức Duy hét lớn vào mặt anh mặt dù biết ai kia đang không tỉnh táo.- Ôi bé ơi...anh...ức...nhớ bé...nhớ Duy lắm...huhuuNói đoạn người nọ còn mếu mặt.Nỗi lo trong lòng lập tức được xoa dịu.

Ít ra trong lúc say không biết trời trăng gì, anh còn nhớ đến em, gọi tên em.

Nếu lúc đó anh thay từ "Duy" thành một cái tên khác, chắc em sẽ đi đường quyền tại chỗ với anh luôn.Sau một hồi vật vã với thân thể nặng trịch ấy, Đức Duy thành công lôi người nọ lên giường.- Bé ơi...họ không cho...anh về...Nghe được câu nói ấy, Đức Duy xót xa nhìn người yêu đang mơ màng, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn em sau khi được lau sơ người thoải mái.Đức Duy cẩn thận đắp chăn cho anh, rồi mới leo lên giường, chui tọt vào trong chăn.Giờ đã gần 2g sáng, bình thường nếu biết em thức khuya như vậy Quang Anh sẽ nhắc nhở em thôi, còn bây giờ người kia đã ngủ ngon tự lúc nào rồi.Em quàng tay ngang bụng anh.

Được một lúc lại xoay người vào tường.Nhớ lúc Quang Anh chưa thật sự là một ca sĩ, thật là những ngày tháng hạnh phúc biết bao.

Anh chỉ ở nhà viết nhạc, thi thoảng sẽ dắt em đi đây đó dạo chơi.

Tuy không dư dả như hiện tại, nhưng có nhau.Một cỗ tủi thân dâng trào.

Những giọt nước từ khoé mắt không ngăn được mà trực trào lăn xuống sóng mũi cao cao.Nhớ đến vết son kia, em xoay người nhìn ngắm anh.

Khuôn mặt này, đôi mắt này, sóng mũi này, thật quen thuộc đến lạ, khiến em yêu đến điên đảo.

Rồi lại quàng tay ôm anh, dụi dụi mặt vào người nọ.- Hức...Quang Anh ơi...
 
Rhycap | Lỗi Anh!
2


Lúc Quang Anh dậy đã là 10g sáng.

Đầu đau như búa bổ vì hậu quả của buổi tiệc tối qua, anh xoay nhẹ đầu cho tỉnh táo hơn rồi nhìn sang chỗ trống dã không còn hơi ấm từ lâu.

Hôm nay Đức Duy có tiết buổi sáng nên đã thức dậy từ rất sớm, vì tối qua thức đến tối muộn chờ anh về nên có hơi mệt trong người, nhưng vì có bài thuyết trình rất quan trọng nên dù buồn ngủ đến đâu vẫn phải cố gắng thức dậy sớm chuẩn bị.Quang Anh bước xuống giường với cái đầu nặng trịch, bước vào nhà vệ sinh rồi xuống bếp lụt tí đồ ăn.

Lúc đi ngang qua chiếc máy giặt, chợt nhìn thấy vết đo đỏ trên chiếc áo tối qua đã mặc, mặt lập tức biến sắc khi nhận ra đó là một vết son đậm."

Không phải chứ?

Thay đồ giúp mình không lẽ không thấy thứ này?"

Quang Anh liền chạy vội vào phòng tìm chiếc điện thoại, mở lên mới thấy mọi chuyện hoàn toàn bình thường.

Em còn chu đáo làm buổi sáng như thượng lệ, để lại tin nhắn mình đi học sớm và nhắc anh nhớ ăn sáng nữa.Anh lập tức ném ngay chiếc áo kia vào máy giặt.

Thà là Đức Duy hỏi thẳng hay giận dỗi anh thì còn thấy nhẹ lòng.

Sao lại tỏ ra như không có chuyện gì được chứ?

Một nỗi lo lắng trào dâng trong lòng đến khó chịu, anh liền nhắn tin trả lời tin nhắn người yêu.Hoàng Đức Duy

Em đi học trước, anh nhớ ăn sáng em để trong bếp, hâm lại là ăn được á

Anh mới dậy nè

Nay Duy có đi với bạn không

Có gì chiều về anh ghé rước Duy nha

Đức Duy đã off từ vài giờ trước rồi, anh vẫn ngồi nhìn đoạn tin nhắn trong tay chờ em trả lời một cách áy náy, sao anh cứ cảm giác thấy sai sai ở đâu nhưng vẫn không thể biết được là ở đâu.

Quang Anh tự hứa với lòng hôm nay phải về thật sớm để có nhiều thời gian bên em hơn, hoặc hơn thế nữa là có thể cùng em đi dạo như lúc trước.

Sau khi ăn sáng do em tự tay chuẩn bị cũng đã là 11g trưa, hôm nay như mọi ngày lại phải đến DG House làm việc.

Anh thay đồ chuẩn bị, đúng 12g đã có mặt ở đó.

Về phía Đức Duy, dù có bài thuyết trình quan trọng nhưng lại không thể nào tập trung nổi.

Trong suốt buổi học lại sao nhãng, cứ gật gù mắt trĩu nặng rồi sụp hẵn xuống, bị giảng viên nhắc nhở mới cố gắng lắng nghe tiếp được vào bài giảng.

Đương nhiên là vì tối qua thức quá khuya và sáng lại dậy rất sớm.

Được một lúc, em quay sang nói với Hoàng Long - bạn thân em:

- Chắc tao về trước, thấy mệt kiểu gì á, chắc về ngủ bù miếng.

- Ổn không?

Rồi ai đưa mày về?

Thường Quang Anh sẽ đưa đón em, nhưng gần đây chuẩn bị bài thuyết trình nên em với cậu thường đi cùng nhau, lại nhờ nó đèo đi học mà lại phải về trước.

- Yên tâm học đi, tao book grab.

Nói đoạn Đức Duy xin phép giảng viên được ra về vì vấn đề sức khoẻ.

Ra đến cổng lại nhận ra điện thoại đã hết pin từ lúc nào, chắc hôm qua bận lo lắng cho ai đó mà quên cắm sạc rồi.

Thầm chửi thề một tiếng trong bụng, em nghĩ đi bộ một hôm cũng chẳng sao, nhìn lên trời lại thấy không nắng lắm, ngược lại còn có gió nên rất thoải mái, quyết định đi bộ một đoạn ra trạm xe buýt rồi ngồi đợi xe đi về.

Lúc này Quang Anh lại nhớ đến em rồi, nhìn vào điện thoại vẫn chưa thấy em trả lời nên anh quyết định nhắn tiếp cho em.

Hoàng Đức Duy

Duy ơii

Anh nhớ Duy quá à

Hôm nay mấy giờ Duy về?

Anh rước Duy nhaa

Vừa mới ấn gửi dòng tin nhắn cuối cùng, nhìn ra cửa sổ đã thấy gió to nổi lên từng đợt, gió to đi cùng với cơn mưa ngày càng lớn khiến người ta hơi sợ hãi.

Anh đóng cửa sổ xong bước về an vị trên ghế, ngồi nhìn về phía bầu trời hung dữ chợt cảm thấy linh cảm không tốt trong lòng.

Bên phía này, Đức Duy đang đi bộ đến trạm xe buýt, cũng không còn xa lắm là đến nơi, nhưng đi được một đoạn thì trời bắt đầu đổ mưa.

"Má nó!"

Em đang vừa đi vừa buồn ngủ, đã khó chịu trong người còn gặp trời mưa.

Chửi một tiếng nhỏ ròi cũng vắt chân lên chạy thật nhanh đến trạm xe.

Nhưng trớ trêu hơn là Đức Duy vừa đến trạm là tuyến xe em đi vừa rời bến.

Đức Duy chửi thề lần 3.

Em vác thân thể ướt sủng đặt ngay ngắn trên hàng ghế sắt đợi tuyến xe tiếp theo.

Nhìn ngắm bầu trời xám xịt cùng với đường phố lúc trời đang mưa, mọi hoạt đông dường như đều gấp rút, mọi người đang nhanh chóng về nhà cả.

Suy nghĩ về những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, đúng là làm người khác tức chết mà.

Em nhỏ cảm thấy bất lực vì những chuyện xảy ra từ tối qua đến giờ, ngồi một mình trên hàng ghết sắt rồi sụt sịt tại chỗ, em nhớ Quang Anh quá.

Được khoảng 15 phút thì xe buýt đã đến.

Lòng thầm vui mừng vì sắp được về nhà rồi.

Nhưng hình như nhiệt độ trên xe đang rất thấp, cảm giác lạnh đến nổi em phải co người lại, được một lúc thì nhìn em như đã tự ôm lấy mình.

Cố gắng ngồi thêm một lúc, lòng lại cầu mong nhanh đến nơi, em cần đi tắm ngay, nếu không sẽ bệnh cho xem.

Cuối cùng cũng đã về tới khu nhà thân thương, Đức Duy lao thẳng vào nhà tắm.

Quăn đại chiếc áo ướt nhem vì dính mưa trong nhà tắm luôn, em không suy nghĩ được nhiều nữa rồi.

Em muốn ngủ.

Tắm xong thì cứ thế mà trèo lên giường rồi thiếp đi, Đức Duy không biết gương mặt của mình đang đỏ lên dần, nhiệt độ cơ thể cũng cao lên bất thường.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
3


Mọi hôm vào giờ này chỉ có Đức Duy ở nhà, hoặc tiếng tivi ồn ào một chút lúc rảnh rỗi, hoặc tiếng cạch cạch của bàn phím lúc làm làm bài tập.

Nhưng hôm nay lại khác, mới 8g tối đã im ắng khác thường.Quang Anh mang nỗi nhớ em về nhà, vẫn rất muốn giải thích về chuyện tối hôm qua lắm, sợ em nhỏ vì suy nghĩ nhiều mà buồn lòng.- Duy ơi, anh về rồi.Đáp lại anh lại là một khoảng im lặng.

- Em ơi?Quang Anh bắt đầu cảm thấy lạ rồi, liền vào phòng kiểm tra thì thấy em đang ngủ.

Vừa nhìn lướt qua thôi đã thấy em ngủ say sưa, chăn đắp tận cổ hẵn hoi.

Chắc hôm nay là một ngày học vất vả của em rồi.

Nghĩ vậy anh liền hụt hẫng, lâu có dịp về sớm thì em ngủ mất tiêu.Anh sẽ tắm gội sạch sẽ trước rồi tìm gì đó ăn sau cũng được, nhưng vừa bước vào nhà tắm liền bị đống đồ ướt lộn xộn dưới đất thu hút.

Hôm nay em làm sao mà vứt đồ lung tung thế?Quang Anh quăng đống áo quần ướt nhem vào máy giặt cùng với chiếc áo lúc sáng.Sau khi tắm gội thoải mái, anh liền lụt lội trong bếp xem có gì nhai không, mới phát hiện đống chén vẫn y nguyên như lúc anh vừa rời khỏi nhà.

Quang Anh vơ gói mì chén đại cho xong, thà ăn mì chứ nhất định không ra ngoài ăn, không có em đi cùng càng không còn tâm trạng gì để ra ngoài nữa.Hôm nay là lần hiếm hoi anh xắn tay áo lên rửa bát.

Thường thì những việc này Đức Duy sẽ làm, với cả có muốn thì anh cũng chả có thời gian để làm.

Xong xuôi mọi thứ, Quang Anh quyết định lên phòng ôm em ngủ, nghĩ đến đây đã thấy gương mặt anh tràn đầy năng lượng, vui vẻ hẵn.

Giây phút bình yên sau một ngày làm việc mệt mỏi đã đến rồi đây.Vừa kéo chăn ra để chui người vào đã chạm nhẹ vào người em.

Có gì sai sai, người em sao lại nóng thế??

Liền hoảng hốt đưa tay sờ lên trán em, rồi đến hai bên má, đúng như anh đoán nhiệt độ cơ thể em đang cao bất thường.

Không ổn rồi, em sốt thật rồi.Quang Anh tức tốc lấy khăn ướt lau mặt, vắt nước rồi xếp lại, chườm lên trán em.

Sau đó liền lấy thuốc cho em.Giống cảnh tượng hôm qua, một người chăm sóc một người, chỉ là hôm nay người không tỉnh táo là Đức Duy chứ không còn là Quang Anh nữa.

Anh nhìn em đang nhắm chặt mắt ngủ, chiếc khăn ướt còn nằm chễm trệ trên trán em, hình ảnh này làm anh không khỏi đau lòng, nhìn là biết em đã dính mưa rồi, anh nắm chặt tay em rồi đặt nụ hôn vào đó, cảm giác xót xa trào dâng.Nghĩ đến Đức Duy của anh phải đi dưới mưa ướt sủng.

Chắc Đức Duy của anh mệt lắm, chắc chắn không thoải mái chút nào cả, chắc đêm qua em suy nghĩ nhiều về vết son kia lắm.

Đức Duy của anh có khóc lúc anh ngủ say không?

Nghĩ đến đây anh liền đặt thêm một nụ hôn lên mu bàn tay trắng thon dài kia.- Anh không cố ý đâu Duy ơi, xin lỗi em...Quang Anh không khóc, nhưng giọng lại run run.

Nói xong lại đặt thêm một nụ hôn xuống.

Người ngồi người nằm như thế, nắm chặt tay người kia rồi cũng gục đầu thiếp đi bên góc giường.Mãi đến 4g sáng, Đức Duy vừa mở trừng mắt đã đảo mắt qua lại tìm kiếm sự quen thuộc.

Người em yêu thương vẫn đang kế bên em, nhưng không giống như mọi hôm nằm bênh cạnh bao bọc thân thể em, anh đang gục đầu ngủ ở cạnh giường, tay vẫn đang đặt lên tay em.Trên trán truyền đến cảm giác mát mát, đưa tay lên liền sờ được chiếc khăn ướt, em liền hiểu ra, em sốt thật.Cảm thấy mình đã ổn, em rút tay mình ra khỏi tay anh, không nỡ đánh thức người yêu.

Hôm qua về đã chả làm gì rồi, giờ đành xuống bếp dọn sơ, rồi nấu luôn bữa sáng cho anh.

Lúc em xuống bếp thì ngạc nhiên vì khá gọn gàng, liền nghĩ ngay đến Quang Anh.

Anh thật tuyệt vời.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
4


Không lâu sau Quang Anh cũng chợt tỉnh, chiếc cổ hơi đau nhức vì phải gục đầu ngủ suốt đêm.

Anh dậy đã không thấy em đâu, khăn ướt và chén nước cũng đã không thấy đâu.Anh xuống bếp tìm em, đúng như suy nghĩ, Đức Duy đang loay hoay làm bửa sáng cho cả hai.

Quang Anh thình lình bước tới, quàng tay ôm lấy em vào lòng từ phía sau.- Xin lỗi em.Khoảng im lặng bao trùm lấy hai người.

Ngừng một lúc anh lại nói tiếp.- Vì vết son kia.Lúc này Đức Duy mới nghiêng đầu nhìn anh.

Anh cũng nói tiếp.- Chỉ là vô tình ngã, tuy anh không nhớ rõ nhưng Bảo Minh bảo thế.

Dù thế nào thì nó cũng chỉ là vô tình thôi.

Anh yêu Duy lắm.Nói đoạn còn ôm chặt em vào lòng, đặt cằm vào vai em.Đức Duy thấy được sự chân thành, em chỉ mỉm cười, cũng xoay lại đáp trả cái ôm kia.- Em luôn tin tưởng Quang Anh mà, em biết Quang Anh sẽ không làm gì có lỗi với em đâu.Lúc sau 2 bạn cùng nhau dọn bữa sáng, cùng nhau ăn.Đã gần 1 tuần rồi mới có lại giây phút cùng nhau ăn sáng bình yên như vậy.

Lúc trước thì thường xuyên lắm, vì gần đây anh bận việc nhiều, về rất khuya nên cũng không ăn sáng được với em.Cảm giác được làm những việc nhỏ nhặt cùng nhau cũng là một loại hạnh phúc.Vừa hay hôm nay 10g Đức Duy mới có tiết học, ăn xong vẫn còn sớm lắm.

Anh dắt em đi dạo như lúc trước, chỉ là bây giờ anh được mọi người chú ý nhiều hơn rồi, nên phải đeo khẩu trang để không ai nhận ra thôi.Hai bạn nắm tay nhau đi xung quanh khu chung cư.

- Anh yêu Duy lắm, yêu nhất trên đời.- Em cũng yêu em lắm.Được một lúc lại phóng xe đến trung tâm thương mại, mua cho em vài bộ đồ mới, mua thêm cho em vài đôi giày mới.Rồi đưa em đến trường.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
5


Hôm Quang Anh xin lỗi em cũng là chuyện của 1 tuần trước.

Sau lần về trong trạng thái say sỉn kia, dạo này anh đã không còn về trễ nữa.

Anh dành nhiều thời gian bên em lắm.Hôm nay cũng vậy, Quang Anh dậy sớm để ăn sáng với em rồi đưa em đi học.- Quang Anh không cần rước em đâu, em với Long đi nhà sách á.- Em nhớ về sớm nha.- Em biết rồi, tối em có hẹn với Quang Anh mà.

- Vừa nói vừa cười cười nhìn anh.- Được rồi, Duy đi học vui vẻ nha, yêu em.- Dạ, yêu anh.Đức Duy mở cửa xe đi một mạch vào trường.Hôm nay cũng là một ngày học bình thường của em, nhưng lạ một chỗ là vào tiết rồi mà vẫn không thấy thằng bạn thân của em đâu.

Đức Duy quyết định nhắn tin cho cậu.

Lê Trọng Hoàng Long

Mày đâu?

Sao chưa lên lớp?

Từ từ

Giờ mới dậy

Chắc nghỉ tiết đầu.

Clm

Chịu ông đấy

Đức Duy hôm nay cô đơn thật rồi.

Thầm chửi thằng bạn thân mỗi dậy đúng giờ thôi cũng không làm được.

Đợi mãi mới thấy bóng dáng cao cao ấy khép nép ngoài cửa, cuối gập người xin vào lớp.

- Là tao thì ôm anh yêu ngủ luôn, khỏi đi học.

- Nói thì hay lắm, tao chỉ sợ mày buồn thôi.

- Buồn nôn.

Gặp nhau là chí choé như thế.

Cả hai gặp nhau từ 3 năm trước, lúc còn còn là tân sinh viên loay hoay tìm lớp học.

Cả hai chơi thân với nhau vì đi nhầm lớp.

Đúng vậy!

Nhầm cả hai.

Lúc phát hiện thì cũng đã ngồi hết tiết học rồi.

Nhắc lại thì đúng là một kỷ niệm khó quên.

Những giờ học trôi qua nhanh chóng, để lại 1 bài tiểu luận và 2 bài thuyết trình chờ đợi em thực hiện.

Đức Duy thích du lịch lắm, em còn rất giỏi địa lý, em học chuyên ngành quản trị lữ hành mà.

Em rất thích đọc sách về văn hoá của các quốc gia trên thế giới, đó không giúp được gì nhiều về chuyên ngành của em, nhưng lại trở thành một sở thích đặc biệt.

Vừa hay em đang muốn đọc thêm nhiều sách thì lại thêm một đống deadline nữa, dù sao cũng năm 3 rồi.

Cố gắng một chút để còn tốt nghiệp.

...

Đức Duy trầm ngâm đi đi lại lại lướt xem một loạt sách về các quốc gia, còn Hoàng Long đã đánh lẻ sang quầy bút viết rồi.

Đã có một cuốn sách có tên "Những ngày ở Châu Âu" lọt vào mắt em.

Em nhón chân cao hơn để vớ đến cuốn sách, vừa chạm vào được đã bị một bàn tay khác cướp mất.

Đức Duy xoay người lại nhìn y, người đó vẫn không ngó ngàng gì đến em mà cầm luôn cuốn sách bước đi.

- Nè!

-Em hét lớn.

Người kia quay lại nhìn em với vẻ mặt ngạc nhiên.

- Anh bị mù hả?

Rõ ràng là tôi đã chạm vào nó trước, tôi thấy cuốn sách kia trước.

- Hâm hả?

- Ê ê, thằng này chửi ai hâm đấy hả?

Mau trả cuốn sách đây!

- Không trả.

-Y thấy thú vị rồi, miệng còn nhoẻn miệng cười một nửa nhìn em.

Đức Duy hậm hực lắm, đặt ánh nhìn lên một lượt rồi thầm nghĩ: thằng này cao quá mình đánh không lại đâu.

Đúng là trẻ con.

Em không nói gì, dời ánh nhìn lên cuốn sách rồi bước đến cướp đi.

- Của tôi!

Đức Duy để lại hai chữ cho người kia rồi bước đến phía Hoàng Long đang đứng gần đó.

- Tính tiền lẹ mày ơi.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
6


Đức Duy không sợ y đâu nha, chỉ là tự thấy bản thân có chút hỗn, nên mới kéo cậu bỏ chạy thôi.

Nói chung là cũng vui vì đã có được cuốn sách.Em muốn về nhà lắm rồi, đi trên đường nhưng lại chỉ nghĩ đến giờ không biết Quang Anh về chưa.Vừa nghĩ đến anh lại phải nhắn cho anh thôi.Nguyễn Quang Anh

Quang Anh ơiii

Hic

Em vừa đi nhà sách

Có ông kia ông giựt sách của em á

Người đó có làm gì Duy hong?

Em chửi người đó luôn á

Em chửi xong ròi giựt cuốn sách chạy

Há há

Quang Anh ở đó thì sẽ thấy em ngầu như nào

Ôii Duy kinh thế cơ á?

Chớ saoo

Quang Anh về chưa á?

Em đang trên đường về nè

Anh chuẩn bị về ròi

Quang Anh về nhanh với em nha

Ok bé

Em cất điện thoại vào, ngước mắt nhìn Hà Nội đã ngã khuya, em háo hức nghĩ đến Quang Anh, một lát anh sẽ dắt em đi ăn ngoài, sẽ cùng đi dạo tiếp.

Từ xa xa đã thấy tấm poster thật lớn, trên đó là người em đang nhớ đến.

Đức Duy phấn khích lắm.

- Ê ê, Quang Anh kìa mày.

-Em vỗ vỗ Hoàng Long, chỉ tay về hướng tấm poster lớn.

- Uầy dạo này kinh thế, treo hình lớn thế kia luôn.

- Chớ sao, Quang Anh của tao giỏi mà.

Em tự hào lắm.

Tự hào vì biết được Quang Anh của em đã trải qua những khó khăn gì, cố gắng ra sao mới được người ta treo hình to ngoài đường.

Tự hào vì Quang Anh của em sắp đạt được ước mơ của mình rồi.

Đức Duy ngắm mãi tấm poster lớn, đến mức đã cách khá xa rồi mà em vẫn lưu luyến chưa muốn rời mắt.

Được một lúc lại trở nên yên tĩnh.

Em có vẻ suy tư một chút.

Em sợ một ngày nào đó Quang Anh thật sự nổi tiếng rồi, thật sự chạm đến ước mơ rồi, sẽ toả sáng lấp lánh trên con đường danh vọng.

Quang Anh có bỏ lại em đằng sau không?

Quang Anh của em giỏi lắm, Quang Anh của em có thể làm bất cứ điều gì, anh chăm chỉ, siêng năng, luôn hướng đến mục đích đã đặt ra.

Vậy liệu sẽ có một ngày Quang Anh sẽ gạt em ra khỏi "mục đích" của anh không?

Mới nghĩ đến bao nhiêu đó thôi thì xe đã dừng lại, thì ra đã đến nhà rồi.

- Nghĩ cái gì mà nhìn suy tư thế?

Giây trước còn hớn hở giây sau nhìn suy ngang vậy?

Hoàng Long vừa nói vừa chọt chọt vào vai em .

- Nghĩ đến Quang Anh, mày thì làm gì có người yêu đâu mà hiểu, há há há..

Đức Duy cười lớn nhìn cậu, nhìn vẻ tức giận của cậu mà buồn cười, điều này có thể làm em vui lên thật.

- Súc vật.

Nói xong liền cho xe chạy đi.

- Há há há

Em vẫn chưa thoát ra niềm vui chọc tức thằng bạn thân, vừa cười vừa vỗ vỗ vào đùi.

Đức Duy xoay người vào trong, đi lên thang máy.

Em hơi thất vọng vì Quang Anh vẫn chưa về, đành tắm rửa trước rồi lấy laptop ra làm tiểu luận đợi anh về.

Em làm được gần nửa tiếng thì chiếc điện thoại bỗng đỗ chuông.

- Duy ơii anh xin lỗi, chắc hôm nay anh lại về trễ rồi, anh từ chối nhiều lần quá nên lần nay tụi nó nhất quyết không cho anh thoát.

Em buồn thật rồi, nhưng cũng phải tôn trọng công việc của anh thôi.

- Quang Anh cứ đi đi, hôm nay em cũng nhiều bài phải làm nè, có gì em đợi Quang Anh về rồi mới ngủ.

- Dạ tuân lệnh, anh hứa khi về sẽ không say sỉn đâu, sẽ giữ tỉnh táo để không phiền Duy chăm sóc.

- Dạa

Đức Duy đóng điện thoại, tiếp tục nhồi nhét trí óc vào bài tiểu luận một cách tốt nhất.

Em sẽ dùng cách này để thoả lấp nỗi sợ đang dâng trào trong lòng.

Được một lúc em lại cảm thấy đau lưng lắm, em sẽ nghỉ giải lao vậy.

Em xuống bếp rót ly nước lọc uống, rồi bật tivi lên xem.

Nghe một tí nhạc rồi lại đặt mông xuống rõ tiếp bàn phím.

Cũng hơn 11g rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, em đặt hết tâm trí vào bài tập mà quên mất hiện tại cũng khá trễ rồi.

Vừa nghĩ đến anh là anh vừa xuất hiện.

Cánh cửa rục rịt ròi mở toang.

- Duy ơii

- Anh về rồi hả?

Em hớn hở chạy ra khỏi bàn.

Đúng là anh đã giữ lời hứa là sẽ không uống nhiều nhưng gương mặt vẫn rất đỏ.

- Quang Anh đừng tắm, uống vào rồi tắm lại bệnh á.

- Vậy anh lau sơ người thôi.

Anh bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Đúng là nóng chết đi được.

Em hơi mệt rồi, đành cất lap cùng đống vở và đề vào cặp.

Thôi thì leo lên giường trước đợi anh tắm xong vậy.

Em nằm liêm diêm một chút rồi cũng thiếp đi.

Lúc Quang Anh vào đã thấy em ngủ mất rồi.

Anh kéo chăn cho em, rồi cùng nằm ôm em ngủ.

Nghe tiếng loạt soạt bên tai, Đức Duy cũng mở mắt quàng tay ôm anh.

Vốn chỉ nằm đợi anh vào ngủ cùng thôi, nên em ngủ chưa sâu, khi anh bước vào là biết ngay.

Quang Anh quàng tay ôm em vào lòng.

Còn luồn ngón tay vào tóc em vuốt lên xuống.

Được ngón tay len lỏi từng khẽ tóc, em thoải mái nằm trong lòng anh nhắm mắt hưởng thụ.

Em thích cảm giác được anh ôm, cảm giác được anh yêu thương như thế.

- Quang Anh sẽ không bao giờ bỏ em đúng không?
 
Rhycap | Lỗi Anh!
7


Đức Duy ngước mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh đến lạ.- Sao hôm nay em lại hỏi thế?Quang Anh ngạc nhiên lắm, có phải em lại suy nghĩ gì rồi không.

Trước giờ em rất ít khi hỏi những câu như thế này.

Em luôn tỏ ra hiểu chuyện, ít khi cằn nhằn anh.

Anh biết thế nên thương em lắm.Nhưng đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn.- Anh không bao giờ bỏ Duy đâu.Quang Anh ôm chặt em vào lòng.

Anh đã làm gì sai sao?

Để người yêu anh phải hỏi anh câu này đây?

- Anh sẽ cố kiếm thật nhiều tiền, cho Duy tiêu xài thoải mái.Đức Duy nghe thế chỉ cười cười thôi.

Em luôn yên tâm về anh mà.

Chỉ sợ chẳng có lời hứa nào thắng nổi thời gian.

Huống chi anh là người được mọi người yêu mến, lại đi yêu một người như em, không một ai biết đến.- Duy sẽ được làm công việc mơ ước, nếu ngoài kia khó khăn quá thì về đây anh nuôi.

Anh nuôi Duy cả đời.Đức Duy hạnh phúc lắm, được nằm trong vòng tay anh, được tông giọng trầm ấm của anh dỗ dành, được anh đưa tay vuốt ve lọn tóc.

Cảm xúc lâng lâng, em nhìn anh đắm đuối, đôi mắt em có ánh nước, lại phản chiếu ánh sáng ít ỏi trong căn phòng, long lanh lắm, sáng lên một cách bất thường.- Em yêu Quang Anh lắm.- Anh thương em.--------

Sương sương vậy thoi, vì chap sau ấy ấy xuất hiện :>>
 
Rhycap | Lỗi Anh!
8


Hôm nay Đức Duy được anh đưa đi học.

Em lại có bài thuyết trình quan trọng, lần trước làm không tốt vì mệt trong người, lần này nhất định em phải gỡ gạc lại thôi.Em chuẩn bị chu đáo hết tất cả mọi thứ ở nhà rồi.

Thậm chí trên đường đến còn lẩm nhẩm đọc đi lại, chắc chắn mình đã đọc nhuần nhuyễn.

Khiến Quang Anh cũng đau đầu với em.- Duy đi học vui vẻ, chiều anh rước nha.- VânggEm vẫy vẫy tay với anh rồi chạy nhanh vào lớp.Vào đến trong lớp rồi vẫn còn lấy giấy ra ghi ghi cái gì đó.

Sau đó lại cầm lên đọc.- Chăm thế!Hoàng Long cũng vừa vào, thấy em rót không ít tâm huyết vào bài thuyết trình này.- Gỡ gạc bài lần trước.- Thấy lúc đấy làm cũng tốt mà, đâu đến nổi cần gỡ gạc.Cậu nhớ không lầm hôm đó em bị mệt, nên đúng là điểm chỉ ở mức khá, nhưng như vậy đã là quá đủ với cậu rồi.Với Đức Duy thì khác, tính cầu toàn của em không cho phép mình điểm khá đâu.

Không phải vì kiêu, nhưng em thật sự muốn tốt nghiệp với bằng loại giỏi.- Lần này điểm giỏi thì mày cũng có phần mà, nói lắm thế?Thằng này ngồi bên nhãi miết.- Thôi làm gì làm.Cậu biết thân biết phận rồi, vội im bặt để em ôn.

Đúng là phải nhờ em gánh thôi.Mọi người được thông báo có giảng viên mới đến lớp dạy, ai nấy đều phấn khích không thôi.

Riêng em vẫn miệt mài với tờ giấy đang cầm trên tay, không quan tâm lắm.Lúc thấy giảng viên bước vào thì cả lớp ồ cả lên.

Người kia nhìn một lượt thì cũng gọi là ưa nhìn, tóc vuốt keo kỹ càng, nhìn chung cũng là sáng sủa.Đức Duy nghe xung quanh ồn như thế cũng ngước mặt lên nhìn.

Mọi người đoán ra ai chưa?

Chính y.- Chào mọi người thầy tên Thanh Bảo, từ nay sẽ phụ trách môn này cho lớp mình.Mặt em tái xanh rồi, thằng cha này đi đâu vào đây vậy?

Có lộn không chứ?Em ngước mặt lên nhìn, rồi cuối xuống như tránh né, sợ y thấy mình.

Em nhăn nhó đủ kiểu."

Không lẽ cha này sẽ chấm bài thuyết trình cho mình?

Địt mẹ, mình không ổn thật rồi"- Long ơi Long, cha giảng viên mới đó đó, là cái ông tao gặp trong nhà sách.- Fuck?

Ổng chấm bài mình đó.Liệm thật rồi, điểm số của em còn đường cứu chữa nữa không?

Hay là học kỳ này khá thật rồi.- Thầy Tuấn bảo hôm nay lớp chúng ta phải nộp bài thuyết trình, nhóm nào thuyết trình thì lên đây.Y cầm micro trên tay, ngồi trên ghế giáo viên, giọng nói vang khắp cả lớp, nhưng cứ văng vẳng bên tai em.- Đành lên thôi.Hoàng Long vỗ vỗ vai cỗ vũ cho em, sau đó cũng bước lên bảng trước.

Nhiệm vụ của cậu là cho chạy slide.

Còn công việc thuyết trình chính vẫn là của em.Đúng như dự đoán, em vừa đứng lên đã nhận được ánh mắt của y.

Ánh mắt ban đầu thoạt nhìn thì có vẻ là ngạc nhiên, nhưng giây sau thì miệng nhếch lên một miếng.Đức Duy vẫn phải cố gắng làm tốt công việc của mình thôi.

Trong lúc em đang nói rất bình thường lại cảm giác ánh nhìn như xuyên thủng mọi thứ kia lại dán chặt vào người em.

Chết mất thôi!

Ai đó cứu Đức Duy với...Suốt buổi thuyết trình Đức Duy luôn cảm giác lạnh sống lưng, bài thuyết trình cũng không khá hơn được, em cảm giác nó còn tệ hơn bài trước.

Công sức mấy ngày qua đỗ sông đỗ bể hết rồi.Nhấn F để giải cứu Đức Duy.Cuối cùng bài thuyết trình cũng kết thúc rồi.

Đúng là một ngày ám ảnh với em.Em dọn cặp sách chuẩn bị ra chơi.- Hoàng Đức Duy!!

Em lên đây.Tiếng gọi từ trên bụt giảng vọng xuống, giọng nói luôn ám ảnh suốt tiết học đây rồi.

Tại sao phải gọi cả họ lẫn tên ra như vậy?

Có phải muốn em sợ đến nỗi rớt tim ra ngoài mớ vừa lòng không hả?Ác độc.Em xoay người rồi cũng rải bước dần đến bàn giáo viên.Hoàng Long đứng gần đó chỉ vỗ vỗ vai em, chẳng biết giúp gì ngoài chúc em may mắn.- Thằng nhóc cướp sách của tôi đây sao?Thanh Bảo nói với giọng trêu chọc.- Em xin lỗi thầy.Đức Duy cúi gầm mặt, không dám nhìn thẳng vào y.- Sao không gọi tôi bằng thằng?Nói đoạn có nhếch miệng cao hơn nữa.

Y nhìn vào người trước mặt đang áy náy lại sợ hãi mà liền cảm thấy thú vị.- Em xin lỗi ạ.- Bài thuyết trình không tồi đấy!Y không gợi chuyện cũ nữa, trực tiếp khen em.

Ngừng một đoạn rồi nói tiếp.- Nội dung đầy đủ ý, mặc dù lúc thuyết trình còn vấp nhưng vẫn không tệ.- Tại thầy cứ nhìn em nên em mới vấp, em thuộc luôn nội dung cần nói rồi, em chuẩn bị kỹ lắm, tại thầy cứ nhìn em...Càng nói đến cuối giọng em càng nhỏ dần.

Lại cúi mặt không dám nhìn thẳng.Gì đây?

Thanh Bảo không ngờ là em còn dám trách móc y?

Vô lý.- Em thuyết trình nhưng lại không cho tôi nhìn à?

Ở đâu ra cái luật đó?

Chỉ có tự em thấy sợ nên mới vấp đấy.Thấy em vẫn cúi mặt, nhìn có vẻ vẫn còn sợ y lắm.

Y liền nói tiếp.- Tôi có ăn tươi nuốt sống em đâu?

Đã có ai làm gì em đâu?

Đã chạm vào đâu?Đức Duy ngước mặt lên nhìn y, nhưng vẫn còn e dè lắm, nhìn gương mặt này có vẻ không đáng sợ như em nghĩ.- Được rồi, coi như là hiểu lầm, tôi cho bài này điểm tốt, được chưa?Em nghe đến đây miệng liền vẽ lên một nụ cười tươi nhìn y, mắt cũng cong lên thành một vòng, nhìn vui vẻ hẵn.

Em cúi gập người 90 độ buông 3 từ "Cảm ơn thầy" rồi chạy đi mất.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
9


Đức Duy vui lắm, đối lập hẵn với bộ dáng lúc mới kết thúc bài thuyết trình.

Em chạy nhanh đi tìm cậu để khoe rằng mọi chuyện đã ổn, bài thuyết trình đã được thầy chấm điểm tốt rồi, haha.- Mày làm cách nào mà ổng đổi ý được vậy?

Nãy nhìn mặt rõ căng.- Chả làm gì, tao lên với tâm thế bị trêu vì chửi ổng mà.Em thấy lạ nhỉ, thầy giảng viên có phải dễ tính quá không?Mặc kệ, dù sao thì mọi chuyện cũng xong xuôi.

Coi như không uổng công phi sức em chăm chỉ.

Nhất định phải kể câu chuyện thú vị này cho Quang Anh nghe thôi.Cả ngày hôm đó đối với em là một ngày may mắn.

Em cười nhiều, trông năng lượng lắm....- Hôm nay Duy đi học có vui không?- Em có chuyện này muốn kể Quang Anh nghe, thú vị cực.Đức Duy bắt đầu luyên thuyên về thầy giảng viên, đúng là thầy Thanh Bảo rất rất dễ tính, môn nay coi như dễ sống hơn rồi.- Đức Duy của anh đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ yêu quý thôi.Nói xong còn nựng nựng má em.Em cong mắt nhìn anh.

Mặt đỏ rồi.

Đừng khen em như vậy, sẽ hình thành tính tự cao cho coi!Đức Duy hất cầm mặt nghênh lên nhìn anh.

Nở nụ cười tự đắc.Đúng là đáng yêu.- Duy giỏi như vậy, hôm nay dắt em đi ăn cái gì ngon ngon nha.- Dạaa...Còn 1 tháng nữa là Đức Duy phải thi cuối kỳ rồi.

Ăn xong em liền về nhà, em sẽ chăm chỉ hơn nữa, quá nhiều việc phải làm rồi.

Từ lúc "dành" được cuốn sách kia hình như deadline bài tập nhiều hơn bình thường thì phải, em không có thời gian để đọc nó luôn.

Nên em quyết định sẽ cho thầy giảng viên mới đến mượn đọc trước.

Dù sao thì y cũng rất tốt.Em soạn một đống dề cương tập vở và laptop vào cặp sẵn, cũng tiện tay nhét cuốn sách vào.

Sau đó trèo lên giường để ôm Quang Anh, để anh xoa xoa lưng cho mình.Mong ngày nào mình cũng thuận lợi như hôm nay.Mong ngày nào Đức Duy của mình cũng vui vẻ như hôm nay....- Thầy ơi!

Đức Duy gọi lúc y đang đi ngang hành lang.

Em lụt trong cặp lấy ra quyển sách rồi đưa bằng hai tay cho y.

Một bộ lễ phép.- Em gửi thầy đọc trước ạ, deadline nhiều quá em không đọc đượcThanh Bảo ngạc nhiên nhìn em, rồi cũng mỉm cười cầm lấy quyển sách.- Được rồi, tôi sẽ đọc thật nhanh.- Không gấp ạ, em còn phải thi cuối kỳ.Đức Duy hoá thành một cậu bé nhỏ lễ phép.

Nhìn một loạt rất thu hút, rất ưa nhìn.

Y hài lòng lắm.- Được rồi.- Em xin phép ạ.Em chạy về lớp, tiếp tục công việc học tập của mình.--------

à lát xồ🙂)
 
Rhycap | Lỗi Anh!
10


- Duy ngủ chưa?Quang Anh vừa mở cửa đã gọi tên em, nhưng tuyệt nhiên không có ai lên tiếng.

Bây giờ đã là 2g sáng rồi.

Có lẽ em đã ngủ từ lâu.Việc đầu tiên anh về nhà là kiểm tra xem Đức Duy của mình đang ở đâu, đã ngủ hay chưa.

Anh bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng vặn tay nắm.

Quang Anh có nhắn tin cho em, khuyên em ngủ sớm, vì anh mới ra mắt sản phẩm mới nên rất bận, có lẽ sắp tới sẽ về rất trễ, hoặc có thể sẽ cả đêm không về.

Tất nhiên, anh luôn chứng minh bằng cách gửi hình ảnh cho em yên tâm.Bài hát mới ra mắt của anh liên tục leo top trên các bảng xếp hạng.

Điều này đương nhiên tốt cho việc thăng tiến, là điều đáng mừng.Không chỉ có mình anh bận, Đức Duy dạo này cũng rất mệt mỏi vì chuyện học hành.

Đã vậy gần đây còn không được anh ôm ngủ, không được anh xoa lưng, không có cảm giác an toàn, nên em cọc cằn, dễ nóng tính lắm.Nạn nhân của anh tất nhiên là Hoàng Long.

Tội nghiệp!Quang Anh thức khuya dậy sớm nên mệt lắm, anh vừa về đã vệ sinh sơ rồi trèo lên giường.

Đức Duy của anh đã ngủ say đến mức anh đã về còn không biết.Anh biết dạo này em cũng stress lắm.

Anh đi làm mệt, em đi học cũng mệt.

Mới một tuần thôi nhưng đã như 1 tháng, nhớ nhau nhiều lắm.

Quang Anh tuy rất mệt, nhưng vẫn tranh thủ thời gian vuốt ve những sợi tóc con của em, ngắm nhìn em một chút.

Việc ngắm em đúng thật không bao giờ là đủ, bé nhỏ đến đáng yêu!- Đức Duy ngoan, em ngủ ngoan...Thơm lên trán em một cái, rồi nằm ngay ngắn lại.

Anh thiếu ngủ lắm rồi....Đức Duy vẫn dậy sớm như thường ngày, em làm đồ ăn sáng cho anh rồi mới đi học.Một tuần nay nhồi nhét đầu óc vào việc học đã làm tinh thần em kiệt quệ không ít.

Em thường lên lớp với trạng thái mệt mỏi, còn rất hay quạu quọ, như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, gắt gỏng vô cùng.Hoàng Long nhận ra được sự thay đổi này của em nên cũng rất lo.

Nhưng bản thân lại không biết nên làm gì, chỉ là thực sự không dám đến gần khi em đang tự học.Đôi khi cậu còn bị em lôi ra chửi một cách vô lý.

Lúc học là nhân cách thứ 2 của em sao?

Nặng đến mức này rồi à?

Khi bình tĩnh được rồi thì em thật sự thấy có lỗi, Đức Duy xin lỗi cậu đủ thứ.Được rồi, nặng lắm rồi.

Phải tìm cách giải quyết thôi.

Để anh đây ra tay....Đứng trước cửa văn phòng, Hoàng Long cũng sợ lắm, nhưng không chỉ vì lo cho em đâu, cậu cũng cảm thấy thầy cô nên giảm lại bài tập, hoặc cho thêm hạn deadline, vì các bài tiểu luận không chỉ nhiều mà hạn nộp còn rất rất ngắn.Hoàng Long đang suy nghĩ nên tìm chủ nhiệm hay thầy Thanh Bảo.

Vì trong số các thầy cô giảng viên thì thầy mới đến là dễ tính nhất rồi.Cậu phân vân một hồi, cuối cùng lại chọn y.- Hmm thầy ơi, em có chuyện muốn nói!Hoàng Long lôi y ra ngoài nói chuyện riêng, nói trong văn phòng thầy cô khác mà nghe được, có làm gì hai thầy trò không thì không chắc.

Thì chuyện này nói ra đúng là rất to gan.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
11


Chỉ vừa biết được thầy Thanh Bảo dễ tính qua miệng của em thôi, ngoài lần đó ra thì thật sự Hoàng Long thấy mọi thứ rất bình thường, y cư xử như những thầy cô giảng viên khác, hạn bài tập cũng cho y chang nhau.- Em muốn xin thầy giảm bớt bài tập cho lớp ạ, hoặc kéo dài hạn nộp cũng được.- Tại sao?Y không tỏ ra khó chịu khi nghe lời đề nghị của đứa học trò, nhưng mày hơi nhăn lại vì ngạc nhiên.- Em hỏi ý kiến của nhiều bạn rồi ạ.Hoàng Long nhìn thẳng vào mắt y, ban đầu có chút sợ sệt, nhưng nghĩ đến người bạn thân đang phải chịu áp lực lớn, rồi nghĩ đến bản thân phải chịu đựng nó, cậu lại muốn kiên quyết thử đến cùng.

Ngừng một chút rồi nói tiếp.- Các môn dồn vào í nhiều bài tập quá ạ, em chỉ muốn xin được giảm lại hoặc gia hạn thêm hạn nộp ạ.- Các môn cộng dồn lại thì do các thầy cô khác, sao không đi tìm chủ nhiệm mà tìm tôi?Hoàng Long cứng người như tượng đá, im lặng không dám nhìn thẳng vào người kia nữa.

Không lẽ thất bại thật sao?Thấy cậu im lặng, y quay lưng bước về văn phòng.

Coi như y chưa nghe gì, làm gì có chuyện cứ áp lực một xíu lại chạy đi tìm y xin xỏ như vậy?

Áp lực mới tạo ra kim cương!- Thầy ơi!Thầy Thanh Bảo đi tới cửa thì bị gọi lại, y quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên lắm.- Lại chuyện gì?Vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì của y làm cậu rất kính trọng, rất nễ phục.- Thầy giúp lớp em đi ạ!

Thật sự đã có bạn stress đến mức như biến thành con người khác rồi ấy, bạn ấy cần được giúp đỡ ạ!- Bạn ấy đặt việc học lên trên hết là rất tốt, nhớ tiếp tục phát huy!Nói xong còn nhìn cậu, đảo ánh mắt một vòng, vẫn không hề biểu lộ biểu cảm gì, một tay bỏ vào túi quần.Hoàng Long nhăn mặt thật rồi.

Đây là người thầy mà hôm đó em ca tụng sao?

Có lộn không?

Cậu nhìn y một lúc rồi cuối mặt xuống, vẻ bất lực lắm.- Duy nó sắp phát điên rồi thầy...- Duy?

Hoàng Đức Duy??Vẫn là gương mặt, biểu cảm dửng dưng ấy nhưng đột nhiên lại thay đổi thái độ làm cậu len lỏi tia hy vọng.

Cứ như y cuối cùng cũng nghe được một thông tin mà y quan tâm sau một loạt những câu nói nhàm chán phía trước.

Cậu lập tức ngước mặt nhìn y.- Đúng rồi ạ!- Được rồi, để tôi xem xét.Gì đây?

Thành công rồi sao?

Mới giây trước còn tưởng sẽ thất bại.

HahaMà khoan!

Hình như sai sai, Hoàng Long có ngốc mới không nhận ra mấu chốt của vấn đề.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
12


Sau khi giải quyết được vấn đề, Hoàng Long quay về lớp.

Trên đường về cứ nghi hoặc chuyện đó.

Vừa mới nhắc tên em là y quay ngoắc thái độ.

Cậu thắc mắc là do cậu nghĩ nhiều, hay thật sự giữa họ có gì đó?"

Nếu mình nghĩ đúng thì Quang Anh thật sự có đối thủ rồi đây, hahaa"Hoàng Long quay về chỗ ngồi, ngoái đầu lại nhìn thằng bạn thân vẫn còn đang cắm mặt viết viết....Tiếng chuông thông báo kết thúc tiết học vang lên, mọi người đều đang bận rộn soạn đồ tan học.Hoàng Long chạy xuống chỗ em, nhìn em không có năng lượng chút nào cả, đôi mắt thì mệt mỏi, quần thâm dưới mắt nổi một vệt như gấu trúc.

- Mày ổn không?

Nhìn mệt mỏi vậy?

Tao đã bảo là đừng có cố quá.Đức Duy cũng soạn cặp để đi về, nghe cậu hỏi mình thì cũng ngước mắt nhìn, ánh mặt trùng trùng nặng nề, tội nghiệp.Em nhìn cậu một hồi lâu, rồi mới lên tiếng.- Tao nhớ Quang Anh quá...Nói xong cúi đầu dọn đống tài liệu vào cặp tiếp.Hoàng Long xót bạn, cậu tưởng em chỉ muốn cố gắng để đạt được mục tiêu đã đặt ra trong học tập, sinh ra áp lực thôi.

Nhưng hình như bên trong con người này còn một cỗ cảm xúc gì đó còn khủng khiếp hơn, cậu không hiểu được.- Tao đưa mày đi vòng vòng thành phố, khoan về nhà đi.Nói rồi còn kéo em đi nhanh nữa.Cậu đưa em đi xung quanh thành phố.

Thủ đô tấp nập đông người quá, ai cũng có việc riêng cần phải làm, có cuộc sống riêng của mỗi người cả.

Vạn người ở đây là vạn tình cảnh khác nhau, chả ai giống ai.

Có phải ít nhất họ còn có nơi để quay về, nơi mà sẽ có ai đó vẫn chờ đợi, mong ngóng họ trở về không?Đức Duy ơi, em khác họ.

Không ai hiểu được em cả.

Không ai biết em đã gặp phải loại chuyện gì, trải qua cảm xúc gì.

Thứ duy nhất chờ em về nhà không phải anh, mà là đống deadline kia.Em đưa mắt nhìn khung cảnh hoàng hôn của thủ đô.

Không khí trong lành thoải mái lắm.

Mặt trời đỏ bừng kia cũng bắt đầu từ từ rớt xuống, khuất dạng.

Có phải Quang Anh của em cũng giống như mặt trời kia không.

Quang Anh là nguồn sống của em, mặt trời thì là nguồn sống của cả nhân loại.

Từ nhỏ đến lớn Quang Anh như mặt trời của riêng em, luôn soi sáng cho em, cho em cảm giác ấm áp mỗi khi ở cạnh.

Mặt trời lặn cũng có nghĩa sẽ trả lại màn đêm u tối đó cho cả không gian.- Mày với thằng Quang Anh có chuyện gì?Giọng nói của Hoàng Long kéo em thoát khỏi suy nghĩ mông lung, lôi em trở về thực tại.

Em suy nghĩ một chút rồi cũng cất tiếng đáp.- Tụi tao bình thường, chỉ là dạo này Quang Anh hơi bận thôi.--------

suy quá đê
 
Rhycap | Lỗi Anh!
13


Quang Anh bây giờ đã là người của công chúng, không còn là của riêng em nữa.

Em yêu anh nhiều, cũng biết anh ra ngoài làm việc mệt mỏi dữ lắm, anh cũng là kiếm tiền để em học đó thôi.

Hiểu chuyện một chút để anh bớt lo lắng.Yêu anh đối với Đức Duy đã trở thành một thói quen rồi.

Dù sao thì em vẫn yêu anh.- Mày sợ cái gì?

Câu hỏi xoáy sâu vào trọng tâm, em khựng người.

Thôi thì tâm sự cũng là cách giúp những năng lượng tiêu cực trong người sẽ được thoát ra hết.

- Sợ Quang Anh đi nhanh quá...tao theo không kịp.Giọng em run run, tưởng chừng như nói tiếp không được nữa.- Không đi theo kịp thì bay theo đi, mày tự nhận mình biết bay mà?Hoàng Long cố gắng làm em vui.

Nói đoạn còn cười cười.

Nhưng nhìn em không thay đổi biểu cảm cũng biết mình vừa thất bại rồi.

- Mày từng nói với tao mày tin tưởng nó như nào?

Sao bây giờ lại tiêu cực vậy?

- Tao luôn tin Quang Anh của tao mà, giờ vẫn luôn tin!

Đức Duy khẳng định chắc nịch, ánh mặt từ trĩu nặng giờ đây còn có tia kiên định.

Em nhìn cậu một hồi, rồi xoay mặt ra cửa sổ nói tiếp.

- Chỉ là gần đây Quang Anh về trễ lắm, có đêm còn không về nhà.

Tụi tao giống như sống chung một mái nhà nhưng lại bị trái múi giờ vậy.

Sự gần gũi quen thuộc cũng dần mất đi.

Em thành thật kể hết những chuyện đã trải qua.

Chưa để cậu nói gì, em liền nói tiếp.

- Thứ giúp tao quên đi tiêu cực chỉ có học thôi.

Hoàng Long hiểu rồi, nhưng sao lại lấy việc học để giải toả chứ?

Muốn thư giãn đầu óc không thể nói với cậu sao?

- Đừng ép bản thân phải quên nó đi, cũng đừng chọn việc học để giải toả nữa, đó chỉ làm mày mệt mỏi hơn thôi.

Em không biết đáp gì, em thật sự chỉ làm theo bản năng thôi, chưa từng nghĩ đến đó.

- Thay vì chỉ biết học và học, mày có muốn thử một lần trốn học đi chơi không?

Tao sẽ dắt mày đi đâu mà mày muốn, làm điều gì đó thật thú vị.

Như vậy mới giúp mày tự quên đi nó chứ không cần gượng ép mình nữa.

Trốn học sao?

Trong một giây phút nào đó em lại thấy hứng thú với lời đề nghị điên rồ này.

Đức Duy trước giờ luôn rất có kỹ luật, chưa bao giờ nghĩ đến huống gì đến đã làm.

- Cứ thử giải toả theo cách của mày đi.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
14


Còn gì thoải mái bằng việc đi lượn với bạn thân.

Thật đúng là sau khi quay trở về nhà tâm trạng em đã thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm giác nặng nề mấy ngày nay cũng đã biến mất.Ngày mai em sẽ nghỉ học, cúp một ngày để làm những gì mình muốn.Đúng rồi, nếu không đi học thì em sẽ có thể dậy trễ hơn rồi.

Có thể là hôm nay sẽ đợi được Quang Anh về.

Nghĩ đến đây em liền nhắn tin cho anh.Nguyễn Quang Anh

Hôm nay Quang Anh mấy giờ về á?

Em nhớ Quang Anh quá

Anh về trễ

Nếu Duy muốn thì anh sẽ cố gắng về sớm

Nhưng anh sợ Duy thức khuya đợi anh

Mai Duy đi học sớm mà?

Mai em được nghỉ

Quang Anh về sớm ôm em ngủ nhaa

Sớm lắm cũng phải 1g

Em chờ được

Okii bé, anh sẽ về sớm!

Tin nhắn của em vừa gửi đi đã nhận được phản hồi ngay lập tức.

Có lẽ Quang Anh cũng đang rất nhớ em.

Đức Duy cất điện thoại, em sẽ nấu một vài món đơn giản đợi anh, rồi vẫn làm deadline như thường ngày.

Chỉ là hôm nay tâm tình đã được cải thiện khá tốt, thêm việc hôm nay sẽ chờ anh về cùng ăn, em lại càng thêm phấn khích.

Lâu lắm rồi Đức Duy mới năng lượng trở lại, chắc chắn ai nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ vui vẻ theo em thôi.

Mọi thứ đều đã được hoàn thành, em cất đống tài liệu.

Nhìn đồng hồ đã thấy gần 23g rồi, vẫn còn khá nhiều thời gian trống.

Em lên giường nằm một chút, quả thật hôm nay là một ngày đi học như mọi khi, rất vất vả.

Nếu như bình thường em đã ngủ từ 22g rồi.

Đức Duy đã hứa sẽ đợi anh, nhưng vừa đặt lưng xuống giường cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Được rồi, quả thật rất mệt, em sẽ chợp mắt một chút.

Đức Duy đặt báo thức 12g30.

Em phải dậy trước khi anh về để còn hâm lại thức ăn đã chuẩn bị.

...

Lúc Quang Anh về cũng đã gần 2g sáng.

Anh nhẹ nhàng đi vào phòng, thấy em đã ngủ say còn cười phì, rồi hôn vào trán em.

Đột nhiên Đức Duy giật mình, em mở to mắt nhìn anh.

Quang Anh cũng bất ngờ lắm.

- Quang Anh về rồi hả?

Sao cái báo thức không kêu vậy nè?

Em bực bội kiểm tra lại điện thoại, sao lại để em ngủ say như thế chứ?

Còn anh chỉ im lặng cười, còn xoa xoa đầu em.

- Duy ngủ được thì cứ ngủ đi, sao lại phải đặt báo thức?

- Em muốn đợi Quang Anh về mà.

Đức Duy nhìn vào điện thoại một lát, xong ngước mặt nhìn anh rồi cười cười.

- Em đặt báo thức 12g trưa.

Nghe em nói như thế chợt cảm thấy rất đáng yêu.

Cả hai đều có một màn cười lớn.

Quang Anh ngồi hẵn lên giường, anh vẫn chưa thay đồ đâu, vừa về đã chạy ngay vào phòng rồi.

Sau đó giang tay ôm trọn em nhỏ vào lòng.

Đáng yêu!

- Em hâm lại đồ ăn cho Quang Anh nha.

Sau đó cả hai kéo nhau xuống bếp, cùng ăn khuya, rồi lại ôm nhau ngủ.

Bình yên vô cùng.

- Xin lỗi em.

- Hã?

Đột nhiên anh lên tiếng phá hỏng bầu không khí im lặng trong phòng.

Em nghe được câu xin lỗi liền ngước lên nhìn anh.

Trong đầu vẫn đang thắc mắc sao anh lại xin lỗi.

- Anh bận suốt ngày, có phải Duy rất lo lắng không?

Sự ấm áp lan toả khắp cõi lòng, niềm hạnh phúc này đánh tan mọi thứ tiêu cực trong người mấy ngày nay, thứ mà chỉ có Quang Anh mới có thể làm được.

- Sao anh biết?

- Ai hiểu Duy hơn anh?

Đức Duy không đáp, chui thỏm vào lòng anh, dụi dụi mặt vào ngực người kia.

Anh được đà lại ôm chặt em hơn.

- Xin lỗi vì đã để em chờ đợi, xin lỗi vì không thể ở cạnh em.

Đức Duy không kiềm lòng được nữa, em giấu mặt đi, sụt sịt trông đáng yêu lắm.

- Xin lỗi vì làm em khóc.

Một tay vuốt vuốt lưng em, tay còn lại thì vuốt ve mái đầu tròn.

- Duy đừng khóc, nhé?

--------

healing chưa ạ? :>
 
Rhycap | Lỗi Anh!
15


Đức Duy tắt hết báo thức, tận hưởng buổi sáng trọn vẹn cùng anh người yêu.

Em dậy từ lâu rồi nhưng vẫn vương vấn cảm giác này, mùi hương này, sẽ ghi nhớ mọi thứ thật kỹ.Em sẽ nằm đây để anh ôm cho đến khi nào anh bắt đầu đi làm thì thôi.Quang Anh cũng chợt tỉnh giấc, chợt có cảm giác vừa quen vừa lạ, anh nhìn xuống thì vẫn thấy cục tròn tròn trắng trắng trong lòng, nhưng lại đang nhìn mình, nhìn từ góc độ này đúng là không đùa được.- Bắt gặp Duy nhìn lén anh nha.- Quang Anh đẹp trai mà.Em cười cười, mắt vẫn không rời khỏi người nọ.

Em đưa ngón trỏ sờ lên sóng mũi cao cao của anh, nhìn say đắm.Hai bạn cứ vậy nằm đến trưa.

Chả làm gì cả, chỉ ôm nhau như thế đến khi Quang Anh đi làm.Em chả cần làm bửa sáng, cũng chả cần lo lắng gì về những chuyện khác.

Trong đầu cả hai chỉ có đối phương, chỉ muốn thời gian ngưng lại để không phải khiến khoảnh khắc ấy trôi đi.- Hôm nay em đi chơi với Long á.- Duy cứ đi chơi xã stress đi, cầm thẻ này mà tiêu thoải mái.Quang Anh đưa cho em một chiếc thẻ ngân hàng màu xanh vô cùng đẹp mắt.Đức Duy cũng có riêng một chiếc thẻ, nhưng đó là tiền anh cho để sinh hoạt hàng ngày, không đáng là bao.Em ít khi đi chơi lắm, nhưng lần nào đi anh cũng đưa em chiếc thẻ màu xanh này này.

- Duy đi chơi vui nha, nhớ nhắn anh.- Quang Anh đi cẩn thận....Tiễn anh đi làm cũng đã là 12g30 trưa.

Em sẽ chuẩn bị thay đồ để còn cháy phố với thằng bạn thân.Đúng 1g30 Hoàng Long đã có mặt ở nhà em, cậu đèo em đi lượn vòng vòng, nói đủ thứ chuyện trên đời.

Sau đó ghé trung tâm thương mại, chơi hết gian đồ chơi điện tử, rồi đến trải nghiệm phim 3D, cậu chiều em lắm, cả hai kéo nhau đi khắp mall.Đức Duy không muốn nghỉ tới bài vở deadline đâu, nhưng khi nhìn vào nhà sách trong trung tâm thương mại.

Em lại muốn vào ngay lập tức.Hôm nay không bận gì cả, Đức Duy có thể nói với cậu là ở đây đến tối không?

Liệu cậu có la em không?

Nhưng mà em thực sự rất rất thích nơi này.- Mày muốn đống đô ở đây luôn hay gì?Hoàng Long bực bội nhìn em.

Em đã vào đây hơn 1 tiếng rồi, vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi.- Lâu mới có thời gian mà, tao lựa một chút.- Hơn 1 tiếng rồi một chút dữ chưa?Đức Duy mặc kệ cậu, vẫn cắm mặt vào cuốn sách đang cầm trên tay.

Chợt có giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ gọi tên em.- Đức Duy?- Hả?

Em chào thầy ạ.Chính xác là thầy Thanh Bảo.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
16


Đức Duy bất ngờ vì không ngờ người trước mặt lại là y.

Có phải quá tình cờ không?

Lần đầu gặp thầy cũng là trong nhà sách.

- Thầy lại đang tìm sách mới ạ?- Tôi đang tìm sách về sử học.Em gật gật đầu như đã biết, cũng chẳng phải chuyên ngành của em nên không giúp được gì.- Nghe nói em đang áp lực thi cử hả?

Ổn hơn chưa?- Em ổn hơn rồi ạ.- Tôi có thể giúp em học tốt, không cần phải áp lực nữa.Đức Duy chớp chớp mắt nhìn y.

Thú thật thì nếu có người giám sát, à không, phải gọi là đồng hành, thì hành trình đó chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.

Y lại còn là giảng viên, trình độ và kiến thức có thể giúp ích rất nhiều cho em.Em cũng tự nhận thức được học một mình có thể sẽ dễ bị căng thẳng, nhưng nếu có thêm một ai đó đồng hành, giúp đỡ em thì mọi chuyện lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Tất cả chỉ vì mục đích đạt thành tích tốt trong học tập.

- Em có làm phiền thầy không?

- Giúp được em là vui rồi.

Đức Duy cảm động lắm.

Em nhận ra thầy Thanh Bảo thật sự rất tốt, y là người thầy tâm huyết, tốt bụng.

Hoàng Long nãy giờ vẫn lượn lờ khá xa chỗ của hai người đang nói chuyện.

Lúc nhận ra sự xuất hiện của y, đi đến thì mọi chuyện đã được chốt kèo rồi, cậu vẫn chưa biết gì cả.

- Sách của em tôi đọc xong rồi, ngày mai tôi sẽ mang trả.

- Vâng ạ!

Ba người hai hướng vẫn tiếp tục việc của mình.

Thầy Thanh Bảo thì vẫn lựa lựa sách.

Còn Hoàng Long đã kéo em ra khỏi nhà sách.

Bao nhiêu thời gian đi chơi đã trôi qua vì em vào đó rồi, cậu không hài lòng đâu, đã bảo đi xả stress tại sao cứ phải cắm mặt vào hàng trăm cuốn sách đó?

Cậu quyết định dẫn em đi ăn, sau đó sẽ đi xem phim rồi mới về.

Ngày hôm nay quả đúng là rất vui.

Bao nhiêu muộn phiền thời gian qua đã tiêu biến sạch sẽ hết.

Em chợt nhận ra cúp học không xấu, lạm dụng nó mới xấu.

Vấn đề của em đã được giải quyết.

Quang Anh thì đã trở về, mặc dù không phải anh sẽ không bao giờ về trễ nữa, nhưng đợi thời gian thì anh sẽ không bận như bây giờ.

Còn về chuyện học hành, em đã có người đồng hành rồi, khỏi phải quá lo nghĩ về điểm số, về kết quả nữa.

Đức Duy của hôm nay và của hôm qua hoàn toàn trái ngược nhau.

Bây giờ thì năng lượng tích cực trong người đã hoàn toàn khôi phục trở lại, mạnh mẽ chiến đấu với những khó khắn phía trước.

Kỳ thi cuối kỳ hãy đợi đấy!

...

Đức Duy về nhà cũng khá khuya, nhưng anh vẫn chưa về.

Nghĩ đến đây, em liền nhắn tin cho anh.

Nguyễn Quang Anh

Em về rồi nè

Quang Anh đang làm gì đóo

Anh đây

Anh đang ở DGH làm nhạc nè

Duy đi chơi có vui không á?

Em vui lắm luônn

Em được chơi quá trời thứ

Mà hôm nay Quang Anh về khuya ạ?

Duy muốn anh về sớm thì anh sẽ về sớm

Thế Quang Anh về sớm i

Em có chuyện muốn khoe với anh

Hí hí

Hấp dẫn quáa

Anh sẽ cố gắng

Anh nhớ Duy quá à

-------

"teacher of the year" =)))
 
Rhycap | Lỗi Anh!
17


Đức Duy càng vui hơn khi biết anh về sớm.

Còn bây giờ em sẽ chuẩn bị một số thứ để ngày mai quay trở lại học.Hôm nay quả thực Quang Anh về rất sớm, 12g hơn đã có mặt ở nhà, khỏi phải nói đương nhiên em vui sướng thế nào, vừa thấy anh đã vội nhào vào lòng.- Duy có gì vui muốn khoe với anh hả?Em "à" một tiếng, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện mình được thầy Thanh Bảo yêu quý ra sao, được y đề nghị giúp đỡ thế nào.

Em còn luôn miệng khen y là người thầy rất tốt.Quang Anh đã được nghe em nhắc đến y một lần, theo anh nhớ y là người thầy dễ tính, lần trước nhắc đến em cũng luyên thuyên với mình không ngừng.

Y tốt như vậy, thật muốn gặp mặt một lần.- Từ giờ có thầy giúp Duy học rồi, anh cũng đỡ lo hơn.Quang Anh xoa xoa đầu em, mái đầu tròn tròn cưng biết bao nhiêu, đạt chuẩn em bé ngoan của anh.- Anh chỉ cần Duy luôn vui vẻ thôi, nên Duy đừng lo gì cả, đừng áp lực gì cả nhé?Đức Duy vẫn cười mãi, nhẹ nhàng gật đầu.Thật ra Quang Anh của em giỏi giang quá, em cũng phải giỏi giống anh thì mới hợp nhau được chứ.

Em luôn lấy lý do đó để mình có thêm nhiều động lực học tập.

Nên anh luôn là động lực lớn nhất của em, là động lực để em cố gắng.

Anh luôn là người cổ vũ em, tiếp thêm sức mạnh cho em.Cuộc sống của Đức Duy chỉ có Quang Anh....Sáng hôm sau, Đức Duy được anh đưa đến trường.

Tâm trạng đã tốt lên rất rất nhiều, em trông như một em bé hoạt bát, tràn đầy năng lượng.

Thế mới yêu chứ!Hôm nay em vào rất sớm, còn rất nhiều thời gian mới bắt đầu tiết học, em bé ngoan tự ngồi chơi một mình đợi vào tiết học.Được một lúc em đã nghe âm thanh quen thuộc.- Ê!Đức Duy giật mình, ngước mặt lên thì thấy Hoàng Long.- Hôm qua mày với ông thầy giảng viên đó nói gì thế?- Nhiều chuyện!- Ơ ơ, con chó này!Lại là câu chửi quen thuộc, bỏ lại câu chửi thề rồi còn liếc liếc em.

Chọc tức cậu đúng là một trò tiêu khiển.- Tao thấy ông ý rất tốt, còn đề nghị giúp tao học nữa.- Quào, có chuyện đó luôn hả?

Mày đồng ý rồi à?Hoàng Long không giấu được sự bất ngờ, ấy vậy mà y đã tấn công rồi sao.Em chưa kịp trả lời đã có một giọng nói khác chen vào.- Đức Duy, em ra đây.Em ngồi sát cửa nên rất dễ dàng nhận ra tiếng nói kia, là thầy Thanh Bảo.- Em chào thầy ạ!Hoàng Long lại cảm thấy thú vị, vừa mới nhắc y thì y đã xuất hiện.

Cậu ngồi sát góc tường, lắng nghe xem họ nói điều gì.- Sách đây, trả em.- Vâng ạ.- Nếu tối em rảnh thì cứ ra Viva cùng học.Đức Duy nhìn thẳng vào mắt y, không giấu được sự ngạc nhiên, học nhóm sao?

Tuy vậy vẫn không nên thất lễ.- Ờm...được ạ.Hoàng Long sát cạnh tường liền sửng sốt, ồ, chủ động rồi sao.
 
Rhycap | Lỗi Anh!
18


Một ngày qua buông thả quá, bây giờ là lúc quay lại cày thành tích thôi.

Tối nay tan học, thay vì ở nhà làm đống bài tiểu luận đó một mình thì em sẽ ra Viva cùng học với thầy.Em quay trở lại lớp học, vừa bước chân vào chỗ ngồi đã nhìn thấy cậu nấp phía sau bức tường, em nhíu mày ngạc nhiên nhìn cậu.- Làm gì đấy?- Tối đi học cùng ổng à?

Tao đi với.Thú thật thì đi riêng với thầy Thanh Bảo làm em không tự nhiên lắm.

Dù sao y cũng là thầy của em, lại còn mới quen biết gần đây thôi.

Có cậu đi cùng sẽ dễ nói chuyện hơn, em nghĩ thế.Hoàng Long nào muốn đi học cùng, hóng chuyện là chính.- Sao cũng được.Tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên, mọi người ai nấy đều trở nên nghiêm túc.Tiếng ting be bé từ hộc tủ phát ra, em vội vàng kiểm tra điện thoại.Nguyễn Quang Anh

Nay anh được về sớm

Anh rước Duy nha?

Uầy

Sớm thế luôn hã

Hôm nay Quang Anh giỏi dậyy

Anh lúc nào cũng muốn về sớm với Duy mà

Thế chiều anh rước bé nha?

Vâng ạ

Gần 1 tháng rồi Quang Anh mới tan giờ này, em vui lắm, hôm nay sẽ được cùng anh đi ăn và được anh ôm ngủ sớm.

Hình như là không ổn rồi, em lỡ có hẹn với thầy Thanh Bảo mất rồi.

Em không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu, lâu lâu anh mới được về sớm một hôm mà, nhưng huỷ hẹn với y thì lại thất lễ.

Sao lại là hôm nay???

Thôi thì vẫn phải học, vẫn phải nhờ vã người ta mà.

...

Đức Duy vẫn thấy tiếc vì cơ hội này.

Em phải lựa lời để nói với anh, chắc là không giận chứ?

- Duy đi học có vui không?

- Vui ạ.

Em đáp là vui nhưng gương mặt cứ bí xị, nhìn rất buồn cười.

- Sao thế?

- Hôm nay Quang Anh được về sớm, nhưng em lỡ có hẹn mất rồi.

Đức Duy mếu mặt nhìn anh, mắt chớp chớp, em sợ anh sẽ dỗi thôi, cố ra vẻ đáng thương cho đỡ bị dỗi á mà.

- Là đi học với thầy ấy hả?

Em gật gật đầu.

- Duy cứ đi học đi, mà mấy giờ Duy đi?

Thật không giận dỗi sao?

- 7g tối ạ.

- Để anh đưa Duy ra chỗ hẹn.

Nói rồi anh xoay đầu nhìn em một cái, rồi trĩu ánh mắt xuống.

- Duy cứ đi đi, anh ở nhà làm bạn với cô đơn chờ em về.

Đức Duy nhìn anh, trông cái mặt đáng yêu kìa, nhưng phải nhịn cười thôi, dỗ anh đã.

- Em xin lỗi Quang Anh, em hứa sẽ về sớm, đúng 9g sẽ có mặt ở nhà!

Tuy anh nói thế chứ anh biết việc học đối với em rất quan trọng, anh không muốn làm khó em đâu.

Anh chỉ đùa thôi.

Nhìn mặt em như thế sao anh nỡ từ chối đây.

- Thế 9g anh rước em.

--------

Viva là tiệm cafe á, tên đầy đủ là Viva Star Coffee.

Hồi tớ học c3 hay tụ ra đây học nhóm nè, nên cho Duy ra học chung lun =))
 
Rhycap | Lỗi Anh!
19


Bây giờ vẫn còn sớm nên Quang Anh đưa em đi ăn trước rồi mới về nhà.

Vẫn là chỗ ăn quen thuộc Hadilao, hai người đã trở thành khách quen ở đây rồi.

Lúc vừa nổi tiếng Đức Duy rất thường được anh dắt vào đây ăn.

Cũng coi như là ăn Hadilao từ lúc pre-debut đến giờ.Ăn xong cả hai về nhà, em phải soạn lại ít tài liệu, tắm rửa thoải mái rồi mới đi.Vừa đỗ xe xong, em vừa bước xuống lại trùng hợp thấy Hoàng Long cũng đỗ xe kế bên.

- Tài liệu sách vở đồ đâu?Đòi đi học cùng mà xách mỗi tấm thân thôi hả?- Ờ ha, tao quên, chắc xem chung với mày được rồi.Hoàng Long nhận ra mình sơ suất quá, thì chủ yếu là hóng thôi chứ có tâm trí học hành gì đâu mà nhớ.Quang Anh vẫn còn ngồi trong xe, nhìn em vừa thấy bạn liền quên luôn mình thì lên tiếng.- Duy học vui nhé.- Vâng ạ.Đức Duy vẫy vẫy tay tạm biệt người yêu, rồi xoay người đi vào trong.

Ngoài này cậu vẫn chưa vào, thấy anh vẫn chưa đi liền lên tiếng.- Giữ kỹ vào, coi chừng mất khi nào không hay đó.Nói xong còn liếc liếc vào trong quán.- Ý gì?Cậu không trả lời, chỉ nhún vai một cái.

Nói xong cũng nối gót theo em vào trong quán.Quang Anh nhận ra điều gì đó, câu nói của cậu vẫn luôn bên tai suốt đường về nhà.

Hoàng Long thì anh biết quá rõ rồi, là người bạn thân duy nhất của em.

Vậy người thầy kia của em có vấn đề gì sao?Suốt đường về nhà cứ sao chuỗi lại những việc liên quan đến y, hình như là có vẫn đề thật....Phía bên Đức Duy vẫn rất nghiêm túc, chăm chỉ.

Lâu lâu có hỏi y một vài câu hỏi, cũng chỉ liên quan đến việc học.

Cậu chán chết đi được, sao không như cậu nghĩ nhỉ?

Nên từ đầu buổi đến cuối buổi cứ dán mắt vào điện thoại.Thú thật có sự hướng dẫn của y mọi việc đều trở nên đơn giản, rất nhanh đã hoàn thành xong hết nhiệm vụ hôm nay.

Em xoay cổ vài cái, hoàn thành deadline sớm rất thoải mái.- Em đi vệ sinh ạ.Trong lúc em vắng mặt, Hoàng Long nhìn nhìn y một hồi rồi quyết định lên tiếng.- Thầy quan tâm Đức Duy quá nhỉ?Nghe được giọng nói nãy giờ vẫn luôn im lặng, y ngạc nhiên nhìn cậu.

Y vẫn không trả lời, nhíu mày một chút ra vẻ khó chịu rồi cúi mặt tiếp tục nhấn nhấn bàn phím.- Thầy quan tâm nó một cách kỳ lạ luôn đó.
 
Back
Top Bottom