Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Reup - Hoàn] Kẹo Thủy Tinh - Giá Oản Chúc

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Reup - Hoàn] Kẹo Thủy Tinh - Giá Oản Chúc
Chương 10: Điêu khắc


Tống Khiên lại liên lạc, đây là chuyện nằm trong dự kiến.Mưa đêm rả rích trở thành hình ảnh cố định giữa cô và Tống Khiên.Khương Lâm Tình có một loại cảm giác, Tống Khiên là một người tình hoàn mỹ, nhưng không phải là người tình lý tưởng của cô.Đến tột cùng là không thích hợp ở chỗ nào?

Cô lại không nói rõ được.Cô gửi cho anh hình một tiệm cà phê.

Anh vừa liếc qua đã đoán được đó là nơi nào.Cô kinh ngạc: "Anh từng tới à?"

Tống Khiên: "Không gian được thiết kế rất đặc biệt."

"Đặc biệt" là một tính từ tốt, nhất là trong lĩnh vực nghệ thuật.

Bành Dần thích thứ gì ít được người ta biết, độc đáo và có nét riêng.Khương Lâm Tình bị công việc làm khó, câu có câu không trả lời Tống Khiên.Một khoảng thời gian sau đó, anh không trả lời nữa.Cô đi ra mới phát hiện, không biết từ khi nào xe của Tống Khiên đã dừng ở bên ngoài.Anh đứng dưới tàng cây: "Đi thôi, đi ăn một bữa cơm với tôi."

Bước chân của cô rất chậm chạp: "Anh Tống vẫn chưa đến mức không có người ăn cơm cùng chứ?"

Tống Khiên: "Trong nhất thời thì không có, có nể mặt không?

Thưa cô Khương Âm Thiên?"

Nếu không phải anh đã nói rõ ràng quy tắc trò chơi, Khương Lâm Tình thật sự cho rằng anh là người đàn ông tốt khó có được.Cô cầm theo túi đựng bộ quần áo "CH", lên xe của Tống Khiên.So với một tuần trước, trong xe có nhiều đồ hơn.

Ví dụ như một khối thuỷ tinh hình lập phương màu trà xanh, trong suốt lấp lánh.

Mùi nước hoa cũng là mùi trà xanh.Khương Lâm Tình hỏi: "Anh Tống có hiểu nước hoa hay không?"

Tống Khiên: "Không hiểu, tôi chỉ dùng một mùi này, ngửi thấy thoải mái."

Quả thực, mũi của con người quyết định tất cả nước hoa.Tống Khiên nghiêng người, nhẹ nhàng ngửi: "Của cô rất nhạt."

Bởi vì anh đột nhiên tiến gần, cô khẩn trương hẳn lên.Anh lại nói: "Đừng khẩn trương, chỉ đơn giản là ăn bữa cơm mà thôi."

Khương Lâm Tình vẫn hỏi: "Anh Tống, ngày đó xông vào nhà anh là..."

"Xử lý xong rồi.

Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Đương nhiên Tống Khiên sẽ không nói chân tướng cho cô.

Chơi tình một đêm lại chạy tới nhà bạn, anh không nói ra được.Huống hồ, căn phòng đó hiện tại đã là của anh rồi.Hai người đến nông trại, mặt sân trồng cỏ, góc sân có rất nhiều lồ ng gà.

Bên cạnh có một hồ nước nho nhỏ, mấy chú vịt ở trên mặt nước.Tống Khiên liếc mắt nhìn một cái đã lập tức đi vào.Anh cởi tây trang, ném trên thành ghế, gỡ cà vạt, xắn tay áo, sau đó đặt một tay lên bàn.Ánh mặt trời tà tà chiếu vào làm mặt bàn màu vàng phát sáng.Khương Lâm Tình có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng anh Tống chỉ đi nhà hàng sang trọng ăn cơm."

Anh đẩy thực đơn cho cô: "Đồ ăn ngon không liên quan đến việc sang trọng hay không."

"Anh Tống, lúc trước ăn cơm đều là anh mời.

Lần này để tôi mời đi."

Hôm nay cô ra ngoài cùng anh, là muốn bù đắp một chút.Đôi môi cánh hoa của Tống Khiên trời sinh đã như mỉm cười: "Ở đây rẻ, không dùng được của cô bao nhiêu tiền.

Lần sau đi nhà hàng đắt một chút, tôi sẽ nhường quyền mời khách cho cô."

"Tôi cảm thấy nợ anh..."

Tống Khiên dựa vào lưng ghế: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Ăn chùa uống chùa mấy bữa cơm rồi."

"Tôi cũng không đến mức ép cô lấy thân báo đáp.

Ăn mấy bữa cơm này, xem như tôi một mình buồn chán nên mời cô đến tán gẫu."

"Cảm ơn anh Tống."

Sự dịu dàng của anh là vì dục vọng chinh phục của đàn ông.

Một khi xong việc, nói không chừng chạy trốn còn nhanh hơn cô.Cô và anh, là do thời gian không phù hợp sao?

Cô ngóng trông cũng sắp ba tháng rồi.Tống Khiên nhìn ra sự chần chờ của cô: "Cuối tuần trước, không phải cô đã quyết định rồi sao?"

"Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn..."

Cô tưởng rằng một tiếng trống có thể làm tinh thần hăng hái thêm.

Nào biết được nửa đường lại bỏ cuộc dễ dàng."

Tôi sẽ không miễn cưỡng cô."

Anh châm một ly trà: "Dù sao cam tâm tình nguyện mới thoải mái."

Ăn xong bữa cơm, Tống Khiên đúng như đã nói: "Đi thôi, tôi chở cô về."

Lúc này, Khương Lâm Tình lướt đến vòng bạn bè.Vưu Nguyệt Vũ cắn ống hút của ly nước trái cây, cười mê người.

Ảnh chụp không có filter, không chỉnh ảnh cũng không chỉnh độ sáng.

Trước giờ cô ấy đều trắng trợn.Vị trí ở một cửa hàng xa xỉ.Khương Lâm Tình hỏi: "Buổi chiều anh Tống đi đâu?"

Tống Khiên thuận miệng nói một nơi.Khương Lâm Tình: "Tôi phải đến trung tâm thương mại, tôi gọi xe đi là được rồi."

Anh liếc mắt nhìn cô thật sâu: "Khương Âm Thiên, từ sau ngày đó, lòng đề phòng của cô đối với tôi ngày càng mạnh.

Ngồi cùng một xe với tôi cô cũng cảm thấy nguy hiểm sao?"

"Không phải, hướng của trung tâm thương mại và nơi anh Tống đi ngược nhau.

Không tiện làm phiền anh đi thêm một chuyến."

"Được thôi, nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không làm tài xế nữa."

Tống Khiên tiễn Khương Lâm Tình tới đầu đường, nhanh chóng rời đi.***Khương Lâm Tình đi dạo vài cửa hàng nước hoa, lúc đi ra cái mũi hầu như không còn phân rõ hương vị nữa.Cô đến tiệm nước ép ở lầu một.Trên bảng hiệu có loại hàng của bốn mùa, tương ứng với nước hoa bốn mùa mà Bành Dần ra mắt.

Khương Lâm Tình có sáng kiến, muốn nhớ kỹ linh cảm này.Vưu Nguyệt Vũ vẫn chưa đi, cô ấy ngồi một mình ở một góc, đang dùng màn hình của điện thoại di động sửa sang lại mái tóc xoăn.

Cô ấy có vẻ đẹp tự nhiên, không e ngại bất kỳ ống kính nào.

Đối diện với camera trước hủy hoại nhan sắc, cô ấy có thể không ngần ngại đối mặt mà chụp một tấm.Khương Lâm Tình: "Cô Vưu."

Vưu Nguyệt Vũ ngẩng đầu: "Trùng hợp thế, đến đây ngồi đi."

Thật ra không trùng hợp, trang cá nhân của Vưu Nguyệt Vũ chính là máy định vị.

Buổi sáng đi đâu, ngồi ở tiệm nước ép nào, toàn bộ đều rõ rõ ràng ràng.Khương Lâm Tình liệt kê ra từng hạng mục công việc của triển lãm lên điện thoại.Vưu Nguyệt Vũ lấy tay nâng cằm: "Đúng rồi, Tống đại thiếu gia hình như đang cô đơn, cô không đi xếp hàng sao?"

Khương Lâm Tình bị đánh gãy ý nghĩ: "Cô Vưu kết thúc với anh Tống rồi?"

Vưu Nguyệt Vũ "phốc" một cái rồi nở nụ cười: "Tôi và anh ta còn chưa bắt đầu đâu.

Tuy rằng tôi nhìn trúng vẻ ngoài của anh ta, nhưng cũng không phải chỉ có anh ta mới có người xếp hàng.

Người theo đuổi tôi cũng có một dãy đó.

Hai bên đều đang xếp hàng, Tôi và anh ta bỏ lỡ một ngày thì vĩnh viễn bỏ lỡ rồi.

Có duyên không phận."

Vưu Nguyệt Vũ và Tống Khiên, thế lực ngang nhau.Khương Lâm Tình cảm thấy bản thân chính là rối gỗ được Tống Khiên đẩy đi.

Vì theo không kịp anh nên khiến anh bị chậm tiết tấu.Nhưng nếu để anh đi, cô sẽ rất khó gặp được một người tình dịu dàng như anh.*Bầu trời sau khi được mưa lớn tẩy rửa sạch sẽ thì chính là ngày nắng to.Khương Lâm Tình đi đến một triển lãm điêu khắc.Trước cửa là một số giới thiệu về Điêu khắc sư.Điêu khắc sư tên là Hùng Lệnh Phong, một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi.

Cách nói "người đàn ông", là câu miêu tả gốc trong bài giới thiệu.

Dùng danh từ này để miêu tả, có vẻ như đối phương là một người phóng khoáng.Nhưng mà Hùng Lệnh Phong trong ảnh làn da trắng nõn, mắt kính gọng vàng gác trên mũi, vô cùng nhã nhặn.Triển lãm tại vườn hoa phong cách Châu Âu không giống như tại phòng triển lãm.

Bớt đi những quy tắc rườm rà, thậm chí còn cho chụp ảnh.Nơi này không chỉ để triển lãm, lan can lầu hai có một quầy bar thật dài.

Vừa bán tranh, vừa bán đồ uốngKhương Lâm Tình gọi một ly Latte nóng.

Phục vụ đưa cà phê tới.Khoé mắt cô quét đến chân đối phương.

Hai chân người này thon dài, quấn một cái tạp dề quanh eo.

Cô tựa như chim sợ cành cong, ngẩng đầu lên.Không phải người đàn ông đó.Người phục vụ cười ấm áp, đặt ly xuống rồi rời đi.

Khương Lâm Tình gọi lại: "A, chờ một chút."

Nhân viên phục vụ treo nụ cười chuyên nghiệp: "Xin chào."

Cô hỏi có thể có được phương thức liên lạc của người phụ trách không.Người phục vụ chỉ về người đang đứng trên lan can cầu thang: "Đó là cửa hàng trưởng của chúng tôi."

Cửa hàng trưởng đang đùa nghịch với một cái hộp điêu khắc.

Trong hộp đựng một hộp thuỷ tinh, bên trong đựng mô hình người nho nhỏ.Tác phẩm của Hùng Lệnh Phong có độ chính xác cực cao, chạm trổ tuyệt vời.Chỉ là một mô hình người nho nhỏ, đơn đơn giản giản, chỉ dùng một cây bút chì màu xám, cắt bỏ một chút.

Lại uốn thành hình méo mó, xem như là phần thân mô hình.

Chia đôi phần đầu, chính là hai chân của mô hình người.Ruột bút chì được xoắn chặt, nhưng không thành hình tròn.Mô hình người be bé này không có đầu tròn tròn.

Không những không có đầu, chân của mô hình cũng không có bậc cố định, đứng không vững.

Chỉ có thể dùng dây thừng nhỏ buộc lại.Mô hình người nho nhỏ nương theo sợi dây mỏng manh, lắc lư trái phải.Cửa hàng trưởng treo hộp điêu khắc lên tường: "Xin hỏi cô nhìn tác phẩm này có cảm tưởng như thế nào?"

Cảm tưởng?

Khương Lâm Tình không có tế bào nghệ thuật.Cửa hàng trưởng lại hỏi: "Có cảm thấy nó biểu đạt cảm xúc gì không?"

Mờ mịt?

Hoang mang?

Mô hình người nhỏ khiêu vũ theo sợi dây mỏng manh, nhưng là bị động, không có sức sống.

Khương Lâm Tình cân nhắc từ ngữ rồi nói: "Không nơi để về."

Cửa hàng trưởng bị khơi nên hứng thú: "Cô là người trong ngành sao?"

"Chỉ dựa vào cảm giác mà thôi.

Tôi không hiểu nghệ thuật, nhưng từng làm vài triển lãm."

Khương Lâm Tình đưa danh thiếp sang: "Thực không dám giấu diếm, thật ra tôi đến để thỉnh giáo."

Cửa hàng trưởng nhận lấy: "Ồ, cô là người trưng bày triển lãm."

"Đúng vậy, tôi cực kỳ thích triển lãm lần này.

Không biết có tiện trao đổi một chút hay không?"

Cửa hàng trưởng dẫn cô đến phòng nhỏ bên cạnh quầy bar.Nói thật, nghe Bành Dần trái một câu nghệ thuật, phải một câu nghệ thuật.

Khương Lâm Tình nghe mà hoang mang mờ mịt một trận.

Tựa như mô hình người không nơi để về khi nãy vậy.***Triển lãm tại hoa viên của biệt thự mang phong cách Châu Âu, trong khu này có bốn năm căn.

Có một căn không gian nghệ thuật gọi là "Trường Duyệt", mở một buổi triển lãm trang phục.Khương Lâm Tình không nhịn được mà mua một chiếc đầm dài màu đen trơn.Thoạt nhìn thì chỉ cảm thấy nó đẹp.

Cắt may đơn giản, dáng người mẫu lại đặc biệt thon dài, cực kỳ xinh đẹp.Nhưng khi cô đi ra khỏi biệt thự phong cách Châu Âu thì có chút hối hận.Chiếc đầm này chắc chắn không mang ra ngoài được, eo hạ thấp, phía sau khoét lưng sâu đến dưới thắt lưng.Trên tay cô cầm không chỉ là chiếc đầm, còn có một thứ cô đang mang theo bên người từ sớm mà đến giờ vẫn chưa trả lại được, chính là túi giấy đựng quần áo "CH".Khương Lâm Tình lại đi tiệm cà phê "Hữu Quang", vẫn không gặp được người đàn ông đó.Tiếp đãi cô vẫn là nữ phục vụ tươi cười xán lạn hôm qua.Khương Lâm Tình gọi một combo cà phê và món ăn.

Hương vị ngon hơn ly "latte đá" hôm nọ.

Cô gọi phục vụ tới: "Xin hỏi ông chủ của các bạn có ở đây không?"

Nữ phục vụ: "Ông chủ không ở đây."

Khương Lâm Tình: "Tôi là người làm triển lãm, rất có hứng thú với phong cách ở đây nên muốn tìm ông chủ thỉnh giáo một chút."

Nữ phục vụ: "Ồ, nơi này do bạn của ông chủ chúng tôi thiết kế."

"Có thể liên hệ với ông chủ của các bạn không?

Hoặc là, khi nào ông chủ của các bạn đến tiệm?"

"Ông chủ của chúng tôi xuất thần nhập quỷ, tôi không liên hệ được.

Tôi để đồng nghiệp chuyển lời thay cô nhé."

Nữ phục vụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn vì đã thích tiệm cà phê của chúng tôi.

Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đến checkin."***Bộ phận triển lãm quyết định chọn không gian nghệ thuật "Trường Duyệt" làm nơi bày triển lãm.Về phần "Hữu Quang", thật sự chỉ là phương án dự phòng mà thôi.Khương Lâm Tình lo lắng sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn, quyết định lại đến tiệm cà phê nói chuyện một lần nữa.6 giờ cô tan làm, dùng hơn một tiếng đồng hồ để đến quán cà phê.

Ai mà biết được, giờ mở cửa ở đây chỉ tới 7 giờ.Ngày hôm sau, cô chọn thời gian rảnh vào buổi trưa, lái xe đến.Tiệm cà phê không đóng cửa, lại treo bảng "Tạm dừng đón khách".Không có người ngồi, quầy bar chỉ có một người phục vụ.Cuối cùng cũng là người đàn ông đó.
 
[Reup - Hoàn] Kẹo Thủy Tinh - Giá Oản Chúc
Chương 11: Hữu quang


Đồng phục của "Hữu Quang" là áo sơ mi màu đen cổ đứng, phối với tạp dề màu đen xám.Cô gái hôm qua mang tạp dề đem lại cảm giác rất ngầu.Người đàn ông không cài hai nút trên cùng, xắn cao tay áo, trông rất tuỳ ý.

Anh rất cao, cùng là một loại tạp dề, nhưng mang lên trên người anh lại giống như bị ngắn đi một đoạn.Ngày hôm đó ở phòng tắm, nếu không phải anh cong lưng, chắc chắn Khương Lâm Tình phải ngẩng đầu mới có thể nhìn anh.Anh gọi cô đi vào, bên môi là nụ cười thân thiết.Cô đặt túi giấy ở quầy bar: "Trả lại cho anh."

Người đàn ông quét mắt nhìn túi giấy: "Tôi nói rồi, không cần nữa."

"Là đồ của anh, cho dù có vứt cũng nên là tự anh vứt."

Anh dùng ngón trỏ móc lấy dây thừng trên miệng túi, kéo lên: "Lại đây."

"Cái gì?"

Nhưng bước chân của Khương Lâm Tình lại di động theo lời anh.Người đàn ông trực tiếp ném túi giấy vào thùng rác, nửa động tác thừa cũng không có.Là anh nói không cần nữa, nhưng vứt đi trước mặt cô, cô cảm thấy bản thân bị giễu cợt: "Anh có bệnh sạch sẽ sao?"

"Không có."

Đây chắc cũng là bản lãnh trợn mắt nói dối: "Ồ."

Anh sửa đúng: "Tôi là quý trọng."

"Ồ."

"Tôi quý trọng đồ của tôi."

"Ồ."

Cô nghe ra ý trong lời nói của anh, hai món đồ đó đã bị cô làm dơ, không đáng quý trọng.Cô phát hiện ra, một khi bàn đến "đồ của anh", nụ cười của anh sẽ trở nên sắc bén."

Nói tới, cô làm tôi mất trắng một chỗ tốt để đi."

Người đàn ông nâng mắt: "Tôi không thể đến nơi đó nữa rồi."

Khương Lâm Tình nhìn chiếc tủ đựng đủ các loại ly cà phê vẽ phong cảnh rực rỡ, đổi chủ đề: "Xin hỏi ông chủ của anh bao giờ đến đây?"

Người đàn ông nhướng mày: "Có chuyện sao?"

"Ừ."

"Chuyện gì?"

"Xin hỏi có thể liên hệ với ông chủ của anh không?"

Người đàn ông cầm ly cà phê bằng gốm, xoay một chút bức hoạ bên trên, sau đó đẩy đến trước mặt cô.Đó là ảnh phong cảnh nước ngoài, hình như là núi Mont Saint Michel của nước Pháp.Người đàn ông: "Ông chủ ra nước ngoài rồi, mọi chuyện tạm thời do tôi xử lý."

"Thật sao?"

Lời của người này thật thật giả giả, khó mà phân biệt.Anh thu ly lại: "Cô thấy sao?"

"..."

Khương Lâm Tình không tiếp tục khua môi múa mép với anh, hỏi: "Bao giờ ông chủ của anh trở về?"

"Có thể là một tháng, có thể hai tháng.

Tâm tình của ông chủ chúng tôi không đoán được."

"Xin hỏi có phương thức liên lạc không?"

"Có.

Đầu bên kia điện thoại sẽ nói với cô là "Có việc quan trọng, không phận sự miễn quấy rầy"."

"Anh có thể làm chủ được?

Tất cả mọi việc?"

Đừng để ông chủ đột nhiên trở về, lại bị cắn ngược một cái."

Ít nhất trong thời gian ông chủ ra nước ngoài, tôi quyết định."

"Vì sao không phải là người phục vụ khác quản lý?"

"Đương nhiên là bởi vì."

Người đàn ông cười như không cười: "Tôi có thể dỗ ông chủ vui vẻ."

"Ồ."

Nghe có vẻ như anh là người nịnh hót ông chủ.Người đàn ông búng tay một cái vang dội: "Thương lượng một chuyện đi."

Khương Lâm Tình dường như nghe được tiếng búng tay trong phòng tắm hôm đó, vẻ mặt cảnh giác: "Chuyện gì?"

"Lúc ông chủ không ở, không gian của tiệm này xem như "tôi" và cô hợp tác."

Khương Lâm Tình hiểu ý: "Lỡ như ông chủ đột nhiên trở về, chẳng phải sẽ biết anh kiếm tiền vào túi riêng sao?"

Người đàn ông lười đứng, ngồi xuống: "Đây là điều kiện của tôi."

"Anh không phải ông chủ, bàn điều kiện gì chứ?"

"Ông chủ không ở đây, tôi chính là người có tiếng nói ở nơi này.

Hơn nữa, chỗ tôi ở bị cô quấy rối, bây giờ tôi Đông ở một chút, Tây ở một chút."

Người đàn ông liếc cô cười: "Tôi muốn kiếm tiền mua căn hộ."

"..."

Khương Lâm Tình khẽ cắn môi, đi ra ngoài.***Sau khi tan làm vào thứ Sáu, Khương Lâm Tình ra khỏi nơi làm việc thì nhận được điện thoại của Ngu Tuyết Huỷ: "Dương Phi Tiệp thuê nhà rồi, đối diện công ty cậu."

Bước chân của Khương Lâm Tình lập tức ngừng lại.Dương Phi Tiệp thông qua người bạn môi giới của Ngu Tuyết Huỷ tìm được phòng.

Nói muốn mời người bạn đó và Ngu Tuyết Huỷ ăn một bữa cơm.Ngu Tuyết Huỷ cảm thấy, sợi dây tơ hồng của Dương Phi Tiệp đã quấn lên ngón tay của Khương Lâm Tình rồi.

Phàm là hướng đi gì của Dương Phi Tiệp, nếu cô ấy biết thì đều sẽ thông báo: "Sao nào?

Tình Tình, bữa ăn đó cậu có muốn cùng đi hay không?"

Khương Lâm Tình dừng bên đường: "Tớ không đi đâu, chuyện cậu ấy thuê nhà, tớ cũng giúp chút sức nào đâu."

"Cứ xem như là bữa ăn giữa bạn bè thôi.

Tớ không muốn ngồi ăn cơm đối diện hai người đàn ông."

Khương Lâm Tình thấy đèn đỏ đã sắp hết: "Tớ đi thì có ý nghĩa gì?

Tớ không đi."

"Đúng rồi, buổi họp mặt lần trước, cậu nói chuyện gì với Dương Phi Tiệp?"

Đèn xanh của đèn giao thông sáng rồi, Khương Lâm Tình vẫn chưa đi: "Chúng tớ chúc nhau hạnh phúc."

"Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy."

Ngu Tuyết Huỷ không nhịn được mắng: "Cái tên đàn ông chết dẫm này đến tột cùng là nghĩ như thế nào chứ?

Hay là tớ đi hỏi cậu ta?"

"Tuyết Huỷ, tuyệt đối đừng.

Tớ và cậu ấy chưa từng có chuyện gì."

"Cậu ta lưu lại một hạt giống đa tình rồi mặc kệ, còn cậu ngày ngày tưới nước, hạt giống trưởng thành to lớn rồi.

Còn không phải là cậu ta phụ cậu sao?"

Khương Lâm Tình bị người qua đường vội vã đụng phải một chút: "Tớ và cậu ấy chỉ là bạn học."

"Thật sự không đến ăn cơm?"

"Không đi đâu."

"Được thôi."

Ngu Tuyết Huỷ bơm thêm dũng khí: "Tình Tình, cậu cố lên.

Mặc kệ Dương Phi Tiệp có ý gì, chúng ta đều không thể để cậu ta xem thường."

Đèn giao thông lại thay đổi, Khương Lâm Tình tiếp tục đứng bên đường.Từng là người cách biệt cả đại dương, nay lại gần trong gang tấc.

Ngược lại cô lại cảm thấy khó chịu.Khương Lâm Tình đến quán bar.Không biết là sức quyến rũ của hai trăm tệ lúc đầu đặc biệt lớn, hay là trí nhớ của người pha chế đặc biệt tốt.

Anh ta nhìn thấy cô, trực tiếp hô lớn: "Mojito!"

Khương Lâm Tình gật đầu, ngoại trừ cái này, cô cũng không nhớ được ở đây có rượu gì.Âm nhạc điếc tai oanh tạc từng tiếng, thường xuyên thể hiện nốt cao bén nhọn, tựa như kim châm đâm thẳng vào thính giác.Người pha chế không thể không gân cổ họng, âm thanh the thé hét: "Lại đến chơi sao!"

"Đúng vậy."

Cô ngồi xuống quầy bar.Người pha chế báo tin: "Người đàn ông đó rất lâu rồi chưa đến."

Khương Lâm Tình đến đây không phải vì Tống Khiên, cô thuần tuý là đến cảm nhận một chút không khí náo nhiệt.

Cảm xúc của cô vì Dương Phi Tiệp mà trở nên trì trệ hỗn độn.Trong quán bar, đàn ông say rượu là chuyện thường thấy, có người thật sự say, có người giả say.

Một người đàn ông lảo đảo, đột nhiên thân mình tựa như rắn, xoay đến xoay lui.

Khuỷu tay của anh ta đụng vào mép quầy bar, cả người ngã về hướng Khương Lâm Tình.Góc độ ngã xuống còn thiếu sót lắm, vừa hay bị cô né được.Người pha chế liếc mắt nhìn một cái.

Chuyện như thế này không hiếm lạ ở quán bar, nhưng anh ta chỉ là nhân viên ở đây, đương nhiên không thể nhúng tay.Người đàn ông mặc áo khoác jacket màu nâu nhạt, vạt trước của áo khoác bị dính chút rượu.

Anh ta chống khuỷu tay lên quầy bar, nghiêng mặt về phía cô: "Hi."

Khương Lâm Tình mở lời nói: "Tôi đi cùng bạn bè đến đây."

Người đàn ông mặc áo jacket nhìn Đông ngó Tây: "Nhưng tôi không nhìn thấy bạn của cô.

Đang ở đâu vậy?"

Cô đứng dậy định đi.Người đàn ông mặc áo jacket cản lại: "Người đẹp, là như thế này.

Tôi và bạn đánh cược, nếu như có thể mời cô một ly thì xem như tôi thắng.

Cô xem như giúp tôi đi."

Anh ta búng tay hướng về phía người pha chế.Khương Lâm Tình lạnh mặt: "Vì sao lại lấy tôi ra đánh cược?"

"Nhìn cô giống người tốt.

Người tốt sẽ không từ chối người tốt chứ?"

Người đàn ông mặc áo jacket người đầy mùi rượu.Cô lùi từng bước.Anh ta dựa gần cô: "Lời tôi nói đều là thật."

Ngón tay anh ta chỉ về một phía.Phía đó có ngồi, có đứng, đều là người có cùng tuổi tác với anh ta.

Có nam có nữ, đang nói nói cười cười.Khương Lâm Tình không muốn để ý tới người xa lạ: "Tôi có việc phải đi trước."

"Đừng đi chứ.

Chỉ là một vụ cá cược nhỏ mà thôi, đừng làm tôi khó xử mà."

"Sự khó xử của anh không phải do tôi làm ra.

Anh không cược là không sao rồi."

Người đàn ông mặc áo jacket cười lên: "Miệng lưỡi rất sắc bén."

Nói xong muốn vươn tay kéo cô lại.Người không kéo lại được, anh ta phát ra âm thanh "Ai dô" trước, sau đó quỳ xuống.

Anh ta vội vàng chống quầy bar đứng lên, đảo mắt nhìn thấy một cô gái mặc áo da màu đen.Cô ấy có mái tóc đỏ thẫm, vẻ mặt khinh miệt.Sở dĩ anh ta ngã sấp xuống là vì cô gái này đạp.Người thường đến quán bar đều rất có mắt nhìn, người nào có thể đụng, người nào không thể đụng, trong lòng ai nấy đều biết."

Cái tay hư hỏng muốn làm gì?"

Hướng Bội châm chọc nói.Người đàn ông mặc áo jacket không dám lỗ mãng, cười xin lỗi rồi bỏ đi.Hướng Bội cũng không cười với Khương Lâm Tình: "Không phải nói với cậu đừng đến nơi như thế này rồi sao."

"Tớ đến góp náo nhiệt."

"Muốn náo nhiệt thì đến quảng trường khiêu vũ, nơi đây không phải là nơi cậu nên đến."

Hướng Bội cũng cảm thấy sự huyên náo trên sân khấu quá ồn ào: "Thôi vậy, tớ tiễn cậu về."

"Cậu không cần biểu diễn sao?"

"Tư tưởng âm nhạc không hợp với hai người đó nên chạy lấy người."

Người đàn ông trên sân khấu dường như đang nói gì đó.Trước giờ Khương Lâm Tình không hiểu anh ta hát cái gì.

Lúc này cũng không hiểu được anh ta đang nói gì.Hướng Bội lại nghe thấy, cô ấy trợn trắng mắt, kéo theo Khương Lâm Tình rời khỏi quán bar.Hướng Bội sợ lạnh, trên người thường xuyên khoác thêm một áo khoác.

Nhưng mà hôm nay thời tiết tương đối ấm áp, cô ấy kéo mở khoá kéo của áo khoác da, theo thói quen mò tìm thuốc lá.Gói thuốc rỗng không.Điếu thuốc cuối cùng đã bị cô ấy hút rồi: "Tớ muốn dự thi, hai người bọn họ lại không muốn đi."

"Bọn họ có dự định gì?"

Hướng Bội nhún vai: "Bọn họ trông cậy cả đời ở lại nơi này tung hoành.

Bọn họ cảm thấy mình là người dưới lòng đất, nếu đi ra ngoài ánh sáng, khẳng định sẽ bị người khác dị nghị.

Nói thẳng ra chính là hai tên hèn nhát tự ti."

"Ừ, chương trình "Độ cao sáng tỏ" phải không.

Khi có nhiều người...

đúng là loạn."

Từ loạn này vẫn còn nhẹ."

Nó loạn thì loạn, liên quan gì đến tớ.

Không phải chỉ là lắm mồm thôi sao, từ thời học sinh tớ đã thấy rồi.

Có những lời người khác không nói trước mặt tớ, nhưng sau lưng chắc chắn đã nói vô số lần."

"Hướng Bội, cậu cố gắng lên nhé."

Khương Lâm Tình đi sóng vai với Hướng Bội: "Tớ chưa từng nói xấu cậu."

"Tớ cũng không nói cậu."

Hướng Bội chỉ chỉ hai mắt của mình: "Đôi mắt này hoả nhãn kim tình, ai tốt ai xấu đều rõ ràng.

Đi thôi, về nhà."

"Có nhiều lúc ngưỡng mộ cậu thật."

"Ngưỡng mộ tớ cái gì chứ?

Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau."

Hướng Bội cũng tự cười nhạo chính mình."

Cậu rất tự do."

"Không tự do, tớ còn phải tìm ban nhạc khác đây."

Hướng Bội đi theo ánh trăng: "Một khi con người đã có lý tưởng, lúc vì lý tưởng mà bôn ba thật con mẹ nó phiền."

Đi được vài bước, Hướng Bội quay đầu: "Đừng nói tớ nữa, ngược lại là cậu.

Hôm nay mở mang kiến thức về nơi này sợ rồi chứ.

Cậu hoàn toàn không chịu nổi một chiêu.

Nếu không có tớ, cậu đã bị tên rác rưởi đó lợi dụng rồi.

Không việc gì thì chạy đến quán bar làm gì?"

"Lần trước tớ gặp được một người đàn ông rất đẹp trai.

Không biết có thể gặp lại không, nhưng... có thể gặp, không thể cầu."
 
[Reup - Hoàn] Kẹo Thủy Tinh - Giá Oản Chúc
Chương 12: Wechat


Bộ phận lên kế hoạch triển lãm cho rằng, bầu không khí kiến trúc của "Trường Duyệt" rất có khuynh hướng cảm xúc.

Bốn mùa, phân chia khu vực, làm bốn bức tường sẽ không bị lẫn lộn mùi hương.Không ai xem trọng phương án dự phòng.Nhưng mà, vào thứ Hai, Trương Nghệ Lam mở một cuộc họp bộ phận, nói rằng: "Buổi chiều Bành Dần vừa trả lời tôi, ông ta lựa chọn Tiệm cà phê Hữu Quang."

Khương Lâm Tình trố mắt hai giây.Trương Nghệ Lam: "Danh tiếng trên mạng của "Hữu Quang" rất tốt.

Chúng ta tìm một vài điểm phù hợp với nước hoa, rồi đưa ra một số phương án đi.

Tiểu Khương, cô đàm phán với bên tiệm cà phê thế nào rồi?"

Khương Lâm Tình: "Chị Trương, tuần trước tôi nói chuyện với người phục vụ bên đó, ông chủ của bọn họ ra nước ngoài rồi, không biết lúc nào mới trở về.

Hơn nữa, tiệm cà phê là kinh doanh cá nhân, nếu muốn ký hợp đồng, cần lấy danh nghĩa cá nhân mới được."

Trương Nghệ Lam: "Cô trưng cầu ý kiến của phòng pháp lý một chút, rồi soạn thảo trước một bản hợp đồng.

Không có bất kỳ phương thức liên lạc nào với ông chủ của bọn họ sao?"

Khương Lâm Tình: "Có một người quản lý, anh ta nói quản lý hết tất cả công việc."

Trương Nghệ Lam: "Có giấy nhượng quyền của ông chủ không?"

Khương Lâm Tình: "Tôi tiếp tục nói chuyện với anh ta xem sao."

Trương Nghệ Lam: "Vất vả rồi.

Giai đoạn đầu của phương án sẽ do Tiểu Khương phụ trách, Tiểu Lưu phụ trách giai đoạn triển khai.

Những đồng nghiệp khác, Tiểu Châu và Tiểu Khương một tổ.

Những người còn lại đều theo Tiểu Lưu.

Cố lên, tan họp."***Khương Lâm Tình có bài học lần trước.Cuộc họp kết thúc, cô lập tức đổi thành giày thể thao chạy ra khỏi công ty.

Gọi được một chiếc xe ở trước cửa công ty.Giờ cao điểm, đường xá đông nghịt.Cô hối hận vì không lưu phương thức liên lạc trước.

Trên mạng có điện thoại của tiệm cà phê, cũng gọi qua rồi nhưng cuối cùng không ai nghe máy.Xe kẹt trên cầu.Khương Lâm Tình lo lắng đến mức xuống xe trước.

Cô liều mạng chạy về phía tiệm cà phê, sợ rằng bản thân không có cách nào tới đó trước bảy giờ.Cô tới nơi lúc bảy giờ một phút.Quán cà phê đã đóng cửa rồi.Khương Lâm Tình thở phì phò từng ngụm lớn, cầm lấy tay nắm cửa.Bên trong cửa kính thuỷ tinh không có bóng người.Cô đột nhiên lo lắng, có phải do lệnh cấm mở cửa sau sáu giờ tối nên tiệm cà phê dứt khoát đóng cửa luôn?Trên cửa có lưu lại một số điện thoại, là số không có người bắt máy khi nãy.Làm gì có tiệm cà phê nào đóng cửa sớm như thế chứ?

Nhưng thời gian mở cửa đến bảy giờ tối, dòng chữ to như vậy.Ánh sáng của "Hữu Quang" đã tắt.Những ngọn đèn loé lên ánh sáng vàng nhạt.

Đèn đường tương đối tối, thứ sáng lên chính là cây, từng chùm đèn huỳnh quang nối tiếp nhau được dán quanh cành cây cổ thụ trăm năm.Khương Lâm Tình nhìn thấy có người dưới tán cây.Một điếu thuốc cong vẹo bị anh ngậm trên môi.

Khói thuốc được ánh đèn chiếu sáng, làm cho ánh sáng đèn cũng trở nên mơ hồ.Hai tay anh đút vào trong túi áo khoác.

Vừa hút vừa nhả khói, toàn bộ đều nhờ vào khả năng của miệng.Anh không giống tất cả những người Khương Lâm Tình biết.Hướng Bội cũng tự do, nhưng không biếng nhác ủ rũ như người đàn ông này.

Anh tại thời điểm này, tựa như không mong không cầu.Anh đang hút thuốc.Cô nhìn anh hút thuốc.Hai người cách nhau một khoảng cách không lớn không nhỏ.

Khi nãy là cô nhìn thấy anh, nhưng anh không nhìn thấy cô.Khi còn nửa điếu thuốc, không biết anh nghiên cứu được cái gì từ trên cây, cong khoé miệng, cầm điếu thuốc xuống, xoay đầu định đi.Khương Lâm Tình lập tức xông tới: "Tôi tới rồi."

Người đàn ông không dừng bước.Cô chặn trước mặt anh: "Xin chào."

"Ồ, là cô."

Một luồng khói trắng bay ra từ mũi anh, che đi nụ cười nơi khóe môi.Làm cho cô nhìn thấy rõ, người đàn ông thường xuyên mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt lại tối đen sắc bén."

Chuyện lần trước, tôi báo với công ty rồi.

Có thể lấy danh nghĩa người đại diện ký hợp đồng không?"

Khương Lâm Tình lấy ra bản thảo hợp đồng.Người đàn ông trả điếu thuốc trở về miệng: "Bản sơ thảo thôi mà đã dùng loại giấy này, lãng phí giấy."

Khương Lâm Tình thu lại: "Khi nãy tôi gọi điện cho anh, không có người nhận."

Anh gật đầu: "Tôi không nói số điện thoại cho cô."

"Số dán trên cửa."

"Đó là số điện thoại lừa người thôi."

"Anh cho tôi một phương thức có thể tìm thấy anh đi."

Khương Lâm Tình nói: "Đây là cơ hội tốt để anh kiếm tiền mua nhà."

Anh đột nhiên bị sặc khói một chút: "Cô vừa nhắc nhở tôi.

Tối nay tôi còn chưa biết phải ngủ ở đâu."

Anh đưa mã QR cho cô.Tên Wechat của người đàn ông là "CH"."

Tôi tên Khương Lâm Tình, gọi anh là gì bây giờ?"

Cô gửi tên của bản thân mình qua cho anh.Người đàn ông đánh hai chữ trên điện thoại nhưng không gửi đi mà gửi một ảnh chụp màn hình cho cô xem.Khương Lâm Tình gõ chữ lưu tên trên điện thoại của mình, nhưng chữ thứ hai, cô không biết."

Hé."

Người đàn ông nói: "Có chí vượt bốn bể, giương cánh muốn bay cao."

Khương Lâm Tình nghe nhưng không hiểu, ghi chú xong rồi, Trì Cách.Hình đại diện Wechat của anh là một cái đầu tròn tròn không có ngũ quan.

Hoặc cũng có thể là lỗ mũi, đầu là ấn tượng đầu tiên của Khương Lâm Tình.

Nói không chừng chỉ là vẽ một vòng tròn mà thôi.Vẽ tay, là một vòng tròn tương đối trơn tru.Khương Lâm Tình: "Chúng ta bàn một chút về điều khoản chi tiết của hợp đồng đi.

Anh thông báo với chủ của anh một chút."

"Không liên lạc được."

"Chủ của anh có đột nhiên về nước không?

Nếu anh ta không biết chuyện..."

"Tất cả đều có tôi."

Anh nói với thái độ không tập trung như vậy, một chút đáng tin cũng không có."

Như thế này đi, trên hợp đồng sẽ ghi rõ anh là người đại diện.

Sau đó cần văn kiện tương quan từ phía ông chủ của anh, chứng minh thân phận người đại diện của anh."

"Nói rồi, không liên hệ được."

"Có văn kiện uỷ quyền không?"

"Không có."

"Chỉ dựa vào lời nói một bên của anh, đây..."

"Tuỳ các cô."

Trì Cách ngậm thuốc ở ngoài miệng: "Tôi đi trước đây."

Khương Lâm Tình suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mười một phản phương án trước đó, nghĩ đến ngày mở triển lãm lửa sém lông mày, nghĩ tới,...

Nếu như cô có thể buông tay mặc kệ thì tốt rồi.Cô đuổi theo: "Anh Trì."

Trì Cách lười quay đầu.Khương Lâm Tình: "Lấy danh nghĩa chủ nhà thuê thứ hai của anh được không?"

Trì Cách đưa mắt qua; "Tôi được, không phải cô không được sao?"

"Được thôi, hạng mục rất gấp rồi."

"Tại sao lại chọn nơi này?"

Bành Dần chọn.

Khương Lâm Tình hoài nghi vì anh và Bành Dần có giao tình: "Về phần hợp đồng, tôi vẫn cần phòng pháp lý của công ty cố vấn."

"Giá cả thì sao?"

"Nói thật với anh, dự toán của chúng tôi không cao."

"Xem nơi này là đơn vị từ thiện?"

"Chuyện kinh phí tôi không làm chủ được, nhưng tôi sẽ tranh thủ cho anh một cái giá hợp lý.

Đây là bản hợp đồng sơ thảo, nếu anh có ý kiến gì, chúng ta lại tiếp tục thương lượng."

Trì Cách tuỳ tiện lật mở hợp đồng, liếc mắt nhìn giá một cái.

Anh thở ra khói: "Tôi đi trước đây."

"Anh Trì, thương lượng một chút đi."

"Thương lượng cái gì?"

"Anh có thể..."

"Không thể."

Anh thật sự rất cao, cô ngửa đầu mới có thể nhìn anh: "Anh biết ngài Bành Dần mà, là một nhà nghệ thuật lớn."

"Sau đó thì sao?

Lấy ân tình làm tiền dùng?"

Trì Cách hút ngụm thuốc cuối cùng."

Anh đi đâu vậy?"

"Ăn cơm tối."

Anh dụi tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác."

Tôi mời anh."

Anh nghiêng đầu, cười lên: "Được thôi."

Hai người không phải bạn bè, vai sánh vai, không có đề tài để nói.Anh không quan tâm bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người.Cô lại vắt hết óc, không có chuyện thì tìm chuyện.Trong nhóm làm việc trên Wechat, Trương Nghệ Lam tag tên Khương Lâm Tình: "Tiểu Khương, tối hôm nay tôi nói chuyện với bộ phận vận hành, thời gian triển lãm không thể tiếp tục kéo dài nữa."

Khương Lâm Tình: "Được."

Ngón tay không tự chủ, lại bấm vào nhóm bạn học.Dương Phi Tiệp nói cuối tuần này phải chuyển nhà rồi.

Một bạn học hỏi anh thuê ở đâu.Anh nói ra tên một khu vực.

Bạn học: "CDB?

Quả là phú hào."*Khu vực trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phốMột bạn học lắm miệng chen vào một câu: "Khương Lâm Tình đi làm ở nơi đó."

Dương Phi Tiệp: "Những ngày tớ buồn chán ở nhà thì có thể hẹn bạn học cũ ra ngoài ăn cơm rồi."

Khương Lâm Tình vẫn luôn im lặng.Một bạn học khác cũng nhảy ra: "Tớ cũng đi làm ở đó.

Mời cơm bạn học cũ thì có phải tớ cũng có một phần không?"

Dương Phi Tiệp: "Đương nhiên rồi."

Khương Lâm Tình đóng cửa sổ trò chuyện.Trì Cách không biết đi xa từ lúc nào, đại khái là lúc cô đắm mình trong nhóm trò chuyện.Cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm bao lâu thì đã thấy anh ở quảng trường khiêu vũ.Anh đứng ở nơi đó, không khiêu vũ, nụ cười tuỳ ý, dắt tay một bà lão đầu đầy tóc trắng.Bà lão bị anh kéo lên cao cao, vẻ mặt hoà ái xoay tròn dưới tay anh.Một vòng, hai vòng, bà lão vô cùng hưng phấn, làn váy hoa hoạt bát tung bay, làm thành một biển hoa.Bà lão được khơi dậy hứng thú, kéo anh nhảy cặp.Trì Cách hất cằm về hướng bên này, nói gì đó.Bà lão nhìn Khương Lâm Tình cười, buông anh ra, làm một động tác lễ nghi của khiêu vũ, sau đó lại trở về bên trong đoàn người.Trì Cách đi về hướng này.Hai tay Khương Lâm Tình đút vào túi áo khoác, học theo anh.Diện mạo muốn giấu cũng không giấu được, thường sẽ có người qua đường lui tới nhìn về phía anh.Trong một phút phúc đến lòng bật sáng, Khương Lâm Tình cảm thấy Trì Cách phù hợp với yêu cầu cho mối nhân duyên chóng vánh của cô.Dựa vào vẻ ngoài của anh, nếu không có bảy tám món nợ đào hoa trên đầu thì cô không tin.Khí chất lang thang phong hững hờ của anh, chính là một người đàn ông không tim không phổi.Trì Cách đứng trước mặt cô.

Anh mặc đồ đen, áo khoác đơn giản, bả vai rất thẳng, nhưng lại rộng, nhìn cực kỳ thoải mái.Khương Lâm Tình bất giác học theo anh thả lỏng vai của mình.Anh nhận ra động tác của cô, hơi nghiêng đầu, khoé môi cũng cong lên.Môi Trì Cách tương đối mỏng, anh cười vì anh thật sự giương khoé miệng.

Anh rất thích cười, bên trong nụ cười này có lịch sự, thân thiết, cũng có sắc bén.Chỉ là không có thật lòng.Cho dù là khi nãy đứng trước mặt bà lão.Khương Lâm Tình hỏi: "Anh quen bà lão khi nãy sao?"

"Không quen."

"Tại sao đột nhiên chạy đến khiêu vũ?"

"Bà ấy kéo tôi qua."

"Đúng rồi, anh nói hiện tại anh nay đây mai đó, là đang ở nhà ai sao?"

"Cửa nhà nào rộng rãi, tôi sẽ đến nơi đó."

Khương Lâm Tình chỉ về trung tâm thương mại phía trước: "Anh chọn một quán ăn đi."

Trì Cách vừa định đi, đột nhiên nghe một cuộc điện thoại, nói mấy câu rồi anh nói: "Hôm nay có hẹn ăn cơm, tôi đi trước đây."

"Vậy hợp đồng..."

"Cô gửi cho tôi."

"Anh nhanh chóng trả lời tôi đó."

"Tối hôm nay không rảnh."

Đầu Trì Cách không quay lại đã đi mất.Về tới nhà, Khương Lâm Tình xem lại hợp đồng một lần nữa rồi gửi qua.

Sau đó, cô nhấn vào trang cá nhân của Trì Cách.Anh chỉ mở quyền hạn được xem là một tháng.

Trong một tháng này anh chỉ đăng lên một dòng trạng thái.

Là một bức ảnh, hoặc cũng có thể nói là một bức tranh.Trong tranh là một người nho nhỏ bằng bút chì xoay đến xoay đi.Phong cách vẽ tựa như con người của anh.

Phân tán, viển vông.
 
[Reup - Hoàn] Kẹo Thủy Tinh - Giá Oản Chúc
Chương 13: Rượu hoa điêu


Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Lâm Tình vừa bước vào phòng làm việc đã nghe được tiếng cười của Lưu Thiến: "Đúng là hạnh phúc từ trên trời giáng xuống."

Còn về việc thứ gì giáng xuống, ai cũng không biết.

Tóm lại, dự toán của triển lãm nước hoa nhiều hơn một khoản.Khương Lâm Tình lập tức xin thêm kinh phí.

Con người gặp chuyện tốt thì tinh thần sảng khoái, Khương Nghệ Lam thoải mái đồng ý.Khương Lâm Tình gửi tin nhắn: "Anh Trì, lúc nào anh có thời gian?

Chúng ta bàn về hợp đồng?"

Không ai trả lời.

Cô chỉ có thể gửi yêu cầu nối máy.

Đối phương không nghe.Hơn nửa tiếng sau, anh mới nói: "Hôm nay tôi không rảnh."

"Anh Trì, lửa xém lông mày(1), kính nhờ anh đấy.

Ngày mai phải chạy lưu trình rồi.

Anh ở đâu?

Tôi cầm hợp đồng đến."(1)Dùng miêu tả trạng thái vô cùng cấp bách."

Buổi tối ăn cơm tôi có thời gian."

"Được."

"Cô mời."

"Không vấn đề."

Chỉ cần có thể giữ được người là được.

Tình huống hôm qua vốn dĩ cô phải mời anh ăn cơm: "Anh Trì muốn ăn gì?"

"Không kén ăn."

"Anh đi đến đâu thì thuận tiện?"

Địa chỉ mà Trì Cách đề cập vừa hay trên đường chỗ công ty của Khương Lâm Tình.

Cô chọn một quán ăn Giang Chiết.***Quán ăn ở đối diện công ty, nhưng Khương Lâm Tình lại không phải người đến trước.Trì Cách đã ngồi ở trước cửa sổ.

Dáng ngồi của anh có chút xiêu vẹo, lưng dựa vào ghế, mỗi tay cầm một đầu của điện thoại, ngón tay di chuyển rất nhanh.Anh đang chơi game.Cô nhìn thấy nụ cười của anh, cười rất sâu, khoé mắt cũng cong theo.Sao lại có người thích cười như vậy?

Khương Lâm Tình đi tới: "Anh Trì, thật ngại quá, tôi đến trễ rồi."

"Không sao, là do tôi đến sớm.

Tôi còn sợ cô trốn hơn cả cô."

Anh thật sự có bản lĩnh biến tất cả lời nói trở nên không chân thành.

Ánh mắt tựa như đang chơi đùa trên sóng biển, thường xuyên mang theo vẻ vui đùa.Cô đẩy thực đơn đến trước mặt anh: "Anh chọn món đi."

Anh không khách khí, gọi năm món ăn.Khương Lâm Tình ngồi nghiêm chỉnh, vừa mở miệng chính là bàn về hợp đồng.Trì Cách rất hài lòng đối với cái giá lần này: "Tôi không có yêu cầu gì, các cô không phá hoại thiết kế của tiệm cà phê là được."

"Đây là đương nhiên."

Cô đưa bản hợp đồng đã đóng dấu cho anh xem.Bàn xong chuyện công việc, hai người lại không có đề tài để nói.Trì Cách có tin nhắn Wechat, nói chuyện anh một câu tôi một câu với đối phương.Khương Lâm Tình nhìn ra ngoài cửa sổ.Từ tầng một đến tầng bốn ở đây là trung tâm thương mại, tầng năm trở lên là căn hộ.

Dương Phi Tiệp thuê nhà ở đây.Trong dòng người đến đến đi đi, Khương Lâm Tình chú ý đến một cậu bé.

Cậu bé chắc là học sinh cấp ba, đeo một chiếc cặp sau lưng.Bóng lưng cực kỳ giống Dương Phi Tiệp khi còn trẻ, Dương Phi Tiệp lúc cấp ba tương đối gầy, đường cong ẩn hiện nơi cánh tay.

Sau khi chơi bóng nóng người, anh thường xắn tay áo lên đến bả vai.Cậu bé này cũng xắn tay áo, lộ ra bả vai trơn bóng.Đèn xanh sáng lên, cậu bé biến mất bên trong biển người.

Khương Lâm Tình thu hồi tầm mắt, xoay đầu.Trì Cách phía đối diện đột nhiên đứng lên, vươn tay qua.Một màn này làm cho cô nhớ tới cánh tay vươn ra trong bức hình tốt nghiệp cấp ba đó.

Chuyện khác với năm đó chính là, đầu của cô bị che phủ.Tiếp đó có thứ gì từ phía trên rớt xuống, bời vì có Trì Cách cản lại nên không rơi xuống đầu cô.Cô liếc xuống đất thì thấy.

Thứ rớt xuống chính là một chuỗi đèn tua rua.Quản lý lập tức đi đến xin lỗi: "Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.

Dây đèn bị lỏng."

Khương Lâm Tình vẫn còn ngây ngốc.

Đến tận lúc Trì Cách ngồi xuống, cô vẫn còn sững sờ.Quản lý thu dọn chuỗi tua rua đèn, trên miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi, cong lưng rời đi.Khương Lâm Tình không nói gì.

Trì Cách nhìn qua: "Không sao chứ?"

"Không sao."

Lúc này cô mới gật đầu.

Cô rất hy vọng người đàn ông trước mắt cùng một loại với Tống Khiên.

Là một người đàn ông phong lưu.Cô vội vàng uống hai ly rượu hoa điêu.

Hướng Bội nói, tửu lượng của cô cực kỳ kém.Say rượu đi cùng với dũng khí.

Cô cảm thấy cả người nóng lên, không biết là do nhiệt độ của rượu hoa điêu, hay như phỏng đoán của cô là do cô nghĩ đến Trì Cách, gương mặt cô đỏ bừng: "Anh Trì, anh có bạn gái không?"

Cô thấp giọng hỏi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.Trì Cách tai thính, nghe được rồi.

Anh nở nụ cười mờ ám: "Sao vậy?"

"Có?

Hay là không có?"

Anh không trực tiếp trả lời, lại ném vấn đề trở về: "Nếu tôi có bạn gái, chẳng lẽ còn phải lưu lạc đây đó, thiếu chút nữa ngủ dưới chân cầu sao?"

"Anh... làm thêm không?"

"Cô giới thiệu?

Có phải là công việc chân chính không?"

Thần thái anh không đứng đắn."

Không phải là công việc đứng đắn... anh nhận hay không?"

Tai Khương Lâm Tình đỏ đến lợi hại.Bời vì dây tua rua của đèn rớt xuống, đèn chùm của nơi này đã được tắt.

Ánh sáng bốn phía xung quanh cô tối đi một nửa.Trì Cách lại ngồi dưới ánh đèn sáng, sáng tựa như có thể trồng một gốc hoa, anh cười cũng tựa hoa: "Không đứng đắn như thế nào?"

Có lẽ trên đời này không có ai hiểu hơn anh.

Nếu nói lưu manh, nhìn anh không giống, khí chất trên người anh không thô lỗ như vậy.

Anh có khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt hoa đào ẩm ướt, mang thêm vài phần lông bông, cũng có khí phách hào sảng."

Là như thế này."

Khương Lâm Tình hắng giọng: "Tôi cảm thấy ngoại hình anh cũng không tồi."

Trì Cách gật gật đầu: "Hiểu rồi, như tôi gọi là "cũng không tồi"."

"Tôi vẫn luôn muốn tìm một người không khác anh là mấy."

Cô không gạt anh."

Không khác tôi là mấy?

Người thế nào?"

Anh cười: "Trộm sao?"

Cô hạ mắt: "Anh còn làm trộm nữa sao?"

Anh mở hai tay: "Đã rửa tay gác kiếm rồi."

"Tôi muốn tìm đàn ông bầu bạn, nói chuyện yêu đương."

Trì Cách nhướng cao lông mày.Khương Lâm Tình nói thẳng: "Tôi thuê anh, được không?

Anh không cần có tình cảm thật, tôi sẽ không thích anh.

Tôi chỉ muốn tìm một người bạn đồng hành, giả thôi, diễn kịch một chút, xem như tự lừa mình dối người."***Rượu hoa điêu khoảng mười lăm độ.

Bia năm độ.Khương Lâm Tình uống bia còn có thể say.

Hai ly rượu hoa điêu vào bụng, cô cảm giác não bắt đầu căng ra.Say cũng đã say, nhưng cô vẫn nhớ rõ Trì Cách từ chối cô.

Anh nói, có buổi triển lãm này của cô, anh có thể vui vẻ thoải mái một đoạn thời gian.

Tạm thời không cần làm thêm.Hôm đó, cô đi ra khỏi quán ăn, bị gió thổi cho tỉnh táo.Cô điên rồi.

Cô và anh đang hợp tác thương mại, có quan hệ nam nữ với đối tác chính là điều tối kỵ.Sau ngày hôm đó, Khương Lâm Tình cố ý trốn Trì Cách.

Cô phụ trách giai đoạn lên kế hoạch của triển lãm, giai đoạn triển khai do Lưu Thiến phụ trách.Lưu Thiến nhìn thấy trai đẹp sẽ ba hoa bàn luận suốt ngày.

Kỳ lạ chính là từ ngày cô ấy đi tiệm cà phê đến nay, lại chưa từng nói gì về Trì Cách.Trong lúc nói chuyện phiếm, Khương Lâm Tình mới biết được Trì Cách không có ở tiệm cà phê.

Nữ phục vụ thì thường xuyên ở đó, rất phối hợp với công việc của triển lãm.Một ngày trong tháng ba, Khương Lâm Tình đến đưa vật liệu, cô đi rất sớm.Lưu Thiến chưa tới.

Tiệm cà phê cũng chưa mở cửa.Khương Lâm Tình đứng dưới gốc cây đợi hơn hai mươi phút, không thể không gửi tin nhắn cho Trì Cách.Mãi không thấy hồi âm.

Cô gọi cho anh.Trì Cách bắt máy, thanh âm vừa trầm vừa khàn, giống như vừa mới tỉnh dậy.Khương Lâm Tình dùng thái độ bàn công việc: "Anh Trì, xin hỏi hôm nay anh không sắp xếp người đến sao?

Tiệm cà phê không mở cửa."

"Ừ.

Tôi đang định qua."

Giọng anh lười nhác.Cô hoài nghi anh vẫn nằm trên giường: "Xin hỏi, lúc nào có thể có chìa khoá mở cửa?"

Trì Cách nói ra một địa chỉ: "Cô qua đây đi, tôi không tới ngay được."

Kết thúc trò chuyện, Khương Lâm Tình đột nhiên cảm thấy, cô lại nghe được thanh âm của anh vào đêm mưa hôm đó.Anh không có chất giọng trong sáng như Dương Phi Tiệp, không gợi cảm như Tống Khiên.

Thanh âm của Trì Cách giống người đang bị bệnh.Khương Lâm Tình gọi xe đi đến địa chỉ đó.

Cô đã tới nơi.Trì Cách nói: "Đợi tôi mười phút."

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong mười phút này.Đối diện là một trường tiểu học, đang trong thời gian đến trường.

Phụ huynh đưa con đến trường, cũng có học sinh hẹn với bạn học, túm năm tụm ba đi đến.Đột nhiên vang lên tiếng "Oành".Khương Lâm Tình xoay đầu, nhìn thấy lồng hấp nóng hổi trên bếp lò của cửa tiệm bán đồ ăn sáng.Cô nghiêng nghiêng thân mình, lập tức chú ý đến một người đàn ông.Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, không cài khoá kéo.

Khoảng bốn mươi tuổi, đầu tóc bóng dầu, từng chùm tóc mái rủ xuống.

Nửa dưới khuôn mặt được chòm râu lồm xồm che khuất.

Ông ta đi ra từ cửa tiệm bán đồ ăn sáng, tay chống trên lưng.Trước mắt Khương Lâm Tình vụt lên ánh sáng của kim loại, giống như cắt ngang mí mắt cô.Không phải dây lưng.

Cô phát hiện, là ánh dao.

Bầu trời u ám, con dao này u ám hơn cả bầu trời, lạnh lẽo như băng.Con dao này chỉ lóe lên ánh sáng trong nháy mắt, sau đó bị người đàn ông dùng áo khoác che khuất đi.

Đồng thời, một bàn tay ông ta giấu trong vạt áo khoác.

Ông ta đi nhanh về phía trước, trước mặt có ba học sinh tiểu học.Cậu bé áo trắng đang cất tiếng ồn ào nói đứng trong ánh sáng có được tính là anh hùng hay không.

Ba cậu bé đang cười đùa vui vẻ, không có phụ huynh đi cùng.Những học sinh và phụ huynh khác, toàn bộ đều hướng về phía cổng trường.

Không ai chú ý tới người đàn ông trung niên này.Khương Lâm Tình đoán được mục đích của ông ta.

Cô chạy vọt lên, không ngờ lại bị dòng người cản lại một chút.

Cô không chặn người đàn ông trung niên lại, chỉ dùng tay túm lấy góc áo khoác của ông ta.

Gắt gao túm chặt góc áo không buông.Người đàn ông trung niên bị áo làm khựng lại.

Lúc áo khoác bị xốc lên, con dao trên tay ông ta và động tác cầm dao bị một phụ huynh nhìn thấy.Vị phụ huynh này hét to: "Nguy hiểm!"

Mọi người lục tục phản ứng lại.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là bảo vệ con mình, tránh xa người đàn ông trung niên.Cách người đàn ông trung niên gần nhất, chỉ còn lại Khương Lâm Tình.Dưới mái tóc dài của ông ta là một đôi mắt vừa dài vừa nhỏ.

Ông ta mím chặt môi, chém dao về phía trước.Tiếng thét chói tai nổi lên từ bốn phía, mọi người đều tản ra.Khương Lâm Tình túm chặt lấy ông ta không dám buông.

Cô sợ chỉ vừa buông lỏng tay, ông ta sẽ xông về phía trước.Người đàn ông này hung tợn quay đầu lại, mạnh mẽ chụp lấy khuỷu tay cô.Lúc này, không chỉ có cô không chịu thả, người đàn ông cũng không chịu buông cô ra.

Ông ta chuyển mũi dao về phía cô.Trong đoạn thời gian ngắn ngủi, Khương Lâm Tình nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Ánh dao sắc bén, có lẽ người đàn ông này đã mài trước khi ra khỏi nhà.

Nếu bị mũi dao này đâm thì khẳng định rất đau.

Cô rất sợ đau.Một người đàn ông cao to buông con mình ra, cầm lên cây gậy trúc dài nằm phía trước một cửa hàng, rồi đi về hướng này.Ánh mắt của người đàn ông chuyển phương hướng, vốn dĩ mũi dao hướng đến ngực của Khương Lâm Tình lại đột nhiên hướng lên trên.

Ông ta đẩy Khương Lâm Tình, túm cô thối lui về phía vách tường, lưỡi dao đặt trên cổ cô: "Không được qua đây."

Ánh mắt người đàn ông trung niên lộ ra sự hung ác, đã mất đi lý trí.Mọi người xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai nấy đều lui về sau.Người đàn ông to cao chỉ có thể bỏ gậy trúc xuống, làm tư thế đầu hàng.Có người báo cảnh sát.

Khương Lâm Tình nhìn vòng người vây quanh.

Mọi người an toàn rồi.Cũng may khi nãy cô chạy đủ nhanh, túm được người đàn ông này.

Nếu không, chỉ sợ con dao này sẽ cắm vào sau lưng đứa bé áo trắng đó.Cô đã cứu được người, đáng giá.

Cho dù hôm nay rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng đáng giá.Đây là việc làm vĩ đại, không phải cái chết bình thường.

Là hy sinh, một sự hy sinh hào hiệp.Mũi dao bén nhọn đặt trên cổ, cô muốn mở miệng, yết hầu lại bị đờm trong cổ họng ngăn chặn, cô ho ra tiếng.Người đàn ông càng tăng thêm lực bóp chặt cô: "Đừng có giở trò!"

Khương Lâm Tình: "Ông muốn thế nào?

Ông trốn không thoát đâu."

Người đàn ông trung niên: "Tôi trốn không thoát, nhưng cô cũng chạy không thoát."

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông trung niên càng thêm điên cuồng.Khương Lâm Tình rất bình thản: "Ông muốn chết như vậy, sao không tự sát đi?"

Có thể làm ra chuyện đâm người qua đường, ông ta khẳng định muốn chết.Người đàn ông trung niên nói ra một câu rất buồn cười: "Tự sát là việc làm yếu đuối."

"Nhưng mà bắt nạt kẻ yếu là hành động yếu đuối gấp nhiều lần."

Đây có thể là lần đầu người đàn ông trung niên làm chuyện này, hoặc cũng có thể ông ta không nghĩ tới con tin mình bắt giữ lại dũng khí biện luận với mình: "Cô thì hiểu cái gì?

Cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô đi cùng."

Cảnh sát tới rất nhanh.Cảm xúc của người đàn ông trung niên bộc phát càng nhanh.

Ông ta túm lấy mái tóc dài của Khương Lâm Tình, ép cô ngẩng đầu lên.Cô thật sự sợ đau, lại chỉ có thể cắn răng nhịn đau.Một cảnh sát đi lên đàm phán.Người đàn ông không nghe, lớn giọng hô hoán.

Ông ta ngồi xuống, cũng kéo Khương Lâm Tình ngồi xuống theo.Cảnh sát: "Tôi làm con tin thay cô ấy."

Khương Lâm Tình lại hét: "Không cần lo cho tôi, mau bắt ông ta lại!"

Ngay sau đó, lưỡi dao quét qua làn da của cô, trên cổ bắt đầu xuất hiện vết máu.Cảnh sát ngừng lại, lùi về sau: "Bình tĩnh!

Bình tĩnh!"

Khương Lâm Tình lạnh lùng nói: "Tôi sợ đau.

Nhưng nếu tốc độ của ông đủ nhanh thì tôi không sợ."

Người đàn ông trung niên nghe được câu này, ngược lại sửng sốt.Một cảnh sát ẩn núp gần đó bắt được khoảnh khắc này, đột ngột ập đến, cướp đi dao trên tay người đàn ông.Dao rơi xuống đất, người đàn ông trung niên cũng không nhặt lên được nữa.

Ông ta bị cảnh sát bắt đi.Khương Lâm Tình vẫn ngồi trên mặt đất, muốn sờ cổ nhưng ngón tay lại không ngừng run rẩy.Một cảnh sát đi đến, ân cần hỏi: "Sao rồi?

Không sao chứ?"

Cô lắc đầu.

Trong cái nháy mắt vừa nãy, cô nghĩ mình thật sự sẽ chết.

Xe cứu thương chạy tới, bác sĩ lập tức cầm máu cho cô.Khương Lâm Tình trở nên mờ mịt, giống như trên cổ vẫn còn con dao sắc bén.Thiếu chút nữa, có thể kết thúc mọi chuyện.***Lầu bốn đối diện trường tiểu học, có một gian kinh doanh trò chơi Thực tế ảo về khoa học viễn tưởng mở thâu đêm.Trì Cách vươn cái lưng mỏi, đang định đi thì bị gọi lại: "Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi."

Một người đàn ông áo xanh đứng trước cửa kính: "Có người bắt một người phụ nữ làm con tin."

Người qua đường tự động tản ra.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ bị bắt làm con tin trở thành trung tâm của nửa vòng tròn.

Từ cửa kính nhìn thấy là có thể hiểu ngay.Người đàn ông áo xanh: "Người phụ nữ nói gì đó, không phải đang bàn điều kiện với kẻ bắt cóc chứ?

Lá gan thật lớn, lâm nguy không sợ."

Trì Cách nghe được tiếng còi cảnh sát reo vang.Người đàn ông áo xanh: "Công dân dũng cảm, người phụ nữ này thật thú vị."

Trì Cách nhìn theo, nhìn hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, thật thú vị."
 
[Reup - Hoàn] Kẹo Thủy Tinh - Giá Oản Chúc
Chương 14: Vịt con


Khương Lâm Tình đến bệnh viện.

Toàn bộ bác sĩ và y tá đều khen cô dũng cảm.Cô nói: "Do mệnh lớn thôi."

Còn không phải mệnh lớn sao.

Không những cô, đến người đàn ông trung niên cũng cảm thấy cô chết chắc rồi.Khương Lâm Tình bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Sau khi được bác sĩ xử lý, cô rời khỏi bệnh viện.Cô còn nhớ đến việc chính.

Trì Cách nói đợi mười phút, nhưng đến lúc này vẫn chưa hối thúc cô.Khương Lâm Tình: "Anh Trì, chỗ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ đến muộn một chút."

Trì Cách: "Không vội."

Anh gửi cho cô một địa chỉ mới.Lại là quán bar.Khương Lâm Tình chỉ đến quán bar vào ban đêm, biết dưới gốc cổ thụ rất vắng vẻ.Không ngờ vào ban ngày dưới gốc cổ thụ lại náo nhiệt như vậy.Một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi trên ghế thấp kéo đàn nhị, giai điệu bi thương da diết.

Khúc "Lương Chúc" đầy sầu bi thiếu chút nữa đã kéo Khương Lâm Tình đi.Bên cạnh có một cái bàn nhỏ hình vuông, bên trên bày ra một bàn cờ.

Có hai người ngồi đối diện nhau đang đánh cờ.

Ngoài ra còn có những người sắc mặt còn thâm trầm hơn cả người đánh cờ, chính là người xem.Cổ thụ rậm rạp tạo nên một bóng mát thật to.

Bên trong bóng mát này, chỉ có Trì Cách là người trẻ tuổi."

Anh Trì."

Khương Lâm Tình chạy bước nhỏ tới.Trì Cách mang theo nụ cười hứng thú.Ánh mắt của anh mang theo tìm tòi nghiên cứu?

Tìm tòi nghiên cứu cái gì?

Tìm tòi nghiên cứu... cô?Đáy lòng Khương Lâm Tình trào lên sợ hãi.

Người này có thể cười chính trực một chút được không.

Cô hỏi: "Chìa khoá đâu?"

Ngón tay anh xỏ qua một cái vòng kim loại, bên dưới vòng kim loại là chìa khoá.

Anh ném qua: "Cô giữ đi.

Tôi không chắc ngày nào cũng qua đó."

"Anh không để ai ở lại tiệm à?

Hoàn toàn giao cho chúng tôi sao?"

"Trên đảo tạm thời dừng buôn bán đồ ăn thức uống một tháng, ra vào chỉ có các cô.

Nếu mất đồ, các cô nhất định không thể tránh khỏi có liên quan."

"Anh Trì, anh yên tâm.

Chúng tôi sẽ không động vào đồ trong tiệm của anh."

"Ừ."

Ánh mắt của Trì Cách hạ xuống dưới, thấy băng gạc trên cổ cô.Cô nhẹ nhàng sờ một chút: "Không cẩn thận bị thương."

Anh cười nhẹ: "Vậy sao?"

Mỗi khi âm cuối của Tống Khiên nâng lên, Khương Lâm Tình cảm thấy rất câu dẫn.

Nhưng Trì Cách thì không giống vậy.

Anh xấu xa, tựa như không vạch trần, không xé rách lời nói dối của cô, nhưng biết hết mọi chuyện.Anh đột nhiên vươn tay, tựa như muốn sờ vết thương của cô.

Cô vội vàng lấy tay giữ chặt miếng băng gạc.Anh nghiêng đầu, mở tay ra: "Có con muỗi."

Khương Lâm Tình nhìn thấy một con muỗi trong lòng bàn tay anh: "Tôi phải đến tiệm cà phê, đi trước đây.

Tạm biệt anh Trì."

Vừa dứt lời, điện thoại của cô đã vang lên.

Khúc "Lương Chúc" ai oán bị tiếng trống làm mất đi khí thế.Trong lòng Khương Lâm Tình hô to cảm tạ trời đất.Từ sau buổi rượu hoa điêu, cô đối diện với Trì Cách có chút xấu hổ, vừa hay nương theo tiếng điện thoại rời khỏi.Cuộc điện thoại giải thoát này lại làm cho cô rơi vào một sự kích động khác.Người gọi đến là Ngu Tuyết Huỷ: "Tình Tình, có phải cậu bị bắt làm con tin không?"

Khương Lâm Tình ngẩn người.Ngu Tuyết Huỷ: "Trên Wechat lan truyền một đoạn video, là cậu đúng không?"

Lòng bàn tay Khương Lâm Tình tứa mồ hôi.

Hai người là bạn lâu năm, muốn giấu cũng không giấu được, cô chỉ có thể nói: "Tuyết Huỷ, cậu đừng nói ra ngoài.

Nếu có người nào hỏi thì cậu cứ nói không phải là tớ."

"Tại sao chứ?

Tình Tình, thật sự là cậu sao!"

Ngu Tuyết Huỷ cười: "Mọi người đều đang nói cậu rất dũng cảm!"

"Tớ không muốn có thêm rắc rối."

"Hiểu rồi."

Ngu Tuyết Huỷ cam đoan: "Nếu người khác hỏi, tớ sẽ một mực chắc chắn người nọ chỉ là nhìn giống cậu thôi.

Yên tâm đi."

Khương Lâm Tình vẫn không an tâm.Ngày nay thông tin mạng phát triển, việc nhỏ đầu đường cuối ngõ trong vài phút đã truyền khắp nam bắc.

Trong nhóm cấp ba có người nhắc đến việc hôm nay, nhóm đại học cũng có.

Về phần nhóm làm việc, may là mọi người chỉ bàn về công việc, dường như không nói chuyện phiếm.Không lâu sau đó, Dương Phi Tiệp gọi điện tới: "Khương Lâm Tình."

Cô trấn tĩnh tinh thần: "Lớp trưởng."

"Cậu không sao chứ?"

Anh không hỏi có phải là cô hay không, căn bản xác định đó chính là cô.Cô giả ngốc: "Tớ không sao, xảy ra chuyện gì sao?"

Dương Phi Tiệp nghe ra gì đó: "Không sao thì tốt."

"Tớ đi làm việc đây."

"Xin lỗi, làm phiền cậu rồi."

Khương Lâm Tình ngây người ở bến xe công cộng.Trên Wechat có người truyền, thật ra những trang mạng khác cũng có.

Bắt giữ con tin tuyệt đối là một tin tức lớn.Cô vẫn mở ra video trong nhóm cấp ba.

Người quay video đứng ở xa, gương mặt của cô tương đối mơ hồ.

Nhưng nếu như là người thân thiết, thật sự có thể nhận ra được.Lại có mấy người bạn đại học hỏi thăm.Ai hỏi, cô đều phủ định.Khương Lâm Tình dùng băng cá nhân thay cho băng gạc, trở về tiệm cà phê.Lưu Thiến thích tin tức giải trí, nhưng không quan tâm những tin tức nóng của xã hội.

Cô ấy hỏi: "Này, cổ của cô bị sao vậy?"

Khương Lâm Tình không trả lời.Lưu Thiến thần thần bí bí nói: "Có phải là dấu hôn không!"

Khương Lâm Tình: "..."

"Aaa, cô có bạn trai rồi!"

"Thật ra chỉ bị móng tay cào rách da thôi."

"Thật đáng tiếc, không phải dấu hôn sao."

Lưu Thiến không còn hứng thú.Đến buổi chiều, một phóng viên không biết từ đâu có được số điện thoại của cô, hỏi có thể đến phỏng vấn hay không.

Tất nhiên, phóng viên cũng nói những lời khen ngợi sự dũng cảm của cô.Khương Lâm Tình lạnh nhạt từ chối: "Người đó không phải là tôi."

Lúc chập tối, lại đến một cuộc điện thoại.

Khương Lâm Tình cho rằng Tống Khiên đã sớm quên cô rồi: "Anh Tống."

"Vừa thấy một tin tức trên mạng."

Tống Khiên cười: "Không nghĩ tới nha, nữ anh hùng."

"Không phải là tôi."

Cô kiên trì."

Chính là cô."

Tống Khiên không chút lưu tình."

Anh Tống, tôi đang làm việc, không nói nữa""Sắp sáu giờ, tan làm rồi."

"Tôi tăng ca."

"Cuồng công việc."

Trò chuyện đến đây, Khương Lâm Tình muốn ngắt điện thoại.Nhưng mà Tống Khiên nói: "Được thôi, cô còn có thể tăng ca chứng tỏ không có vấn đề gì.

Tôi yên tâm rồi."

Người trước đó liên lạc, ngoại trừ Dương Phi Tiệp, những người khác đều khen cô dũng cảm.

Lúc này nghe được thanh âm ôn nhu của Tống Khiên, cô có chút cảm động: "Cảm ơn anh, anh Tống."

"Tôi không hiếm lạ mấy từ cảm ơn suông này."

Cô thấp giọng: "Anh cũng chỉ hỏi thăm suông thôi mà."

"Miệng lưỡi sắc bén, vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, trở mặt vô tình."

Khương Lâm Tình nhìn thời gian, công việc hôm nay đã hoàn thành rồi.

Cô nói: "Anh Tống, hay là tôi mời anh một bữa cơm?"

"Đây mới gọi là có thành ý.

Cô ở đâu?

Tôi tới đón cô."

Khương Lâm Tình không nói ở tiệm cà phê, cô chỉ nói đang trên đảo.Cô sợ Lưu Thiến nhìn thấy Tống Khiên thì lại bắt đầu nhiều chuyện.Khương Lâm Tình khoá cửa tiệm cà phê, đi đến một góc của đảo, lên xe.Tống Khiên nhìn thấy băng cá nhân trên cổ cô, lại hỏi một câu: "Thật sự không sao à?

Bị thương có nặng không?"

"Không sao, bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da."

Khương Lâm Tình bày ra khuôn mặt như trái khổ qua: "Việc này cho qua đi, tôi không muốn nói đến nữa."

"Được thôi, theo ý cô."

Địa điểm hẹn ăn cơm của Tống Khiên trước giờ đều không trùng nhau.

Lần này anh chở cô đến một đập chứa nước nằm ở ngoại thành.Nhà hàng là một con thuyền, ông chủ từ vớt cá từ trong hồ, mang khuôn mặt vui vẻ cho hai người nhìn thử cá.

Sau đó cân, đưa vào bếp.

Quả thật tươi sống.Gió đêm rất lớn.Tống Khiên nhìn thấy tóc Khương Lâm Tình bị gió thổi tung: "Ông chủ, đóng cửa sổ đi."

Khương Lâm Tình vén tóc ra sau tai: "Bữa cơm này để tôi mời đi, xem như cảm ơn sự quan tâm của anh Tống."

"Lần sau đi.

Cô nói đúng, không thể chỉ quan tâm suông bằng miệng, tôi phải thể hiện bằng hành động.

Tương lai mới có mặt mũi để cô bỏ tiền."

Cô mơ hồ cảm thấy, cô sẽ không có cơ hội mời khách: "Anh Tống, anh và những người phụ nữ khác thật sự có thể dễ họp dễ tan sao?

Anh rất ôn nhu, các cô ấy không luyến tiếc sao?"

"Đều nói rõ trước, cơ bản đều tuân thủ quy tắc trò chơi."

Tống Khiên nhìn lại: "Cô không dám, là bởi vì sợ trầm luân sao?"

Khương Lâm Tình nâng mắt: "Anh không lo lắng tôi sống chết quấn lấy anh sao?"

Tống Khiên bật cười: "Từ biểu hiện mà thấy thì tôi mới là người sống chết quấn lấy cô."

"Anh Tống nói đùa rồi."

Tống Khiên đương nhiên là đang nói đùa.

Hôm nay anh ngồi đây cũng là một chuyện ngoài ý muốn.Trên Wechat có người tải lên một đoạn video tại hiện trường, anh nhận ra cô.Cô không giống những cô gái anh đã từng qua lại.Cô nhất thời kích động, tương lai sẽ hối hận.

Chuyện này đối với anh mà nói, hậu hoạ vô cùng.

Nhưng nghĩ tới cô, anh đột nhiên không bỏ được một chút nhớ nhung.

Cũng có thể do khát vọng chinh phục của đàn ông quấy phá, không chiếm được nên nhớ mãi không quên.Đêm mưa lớn ngày hôm đó, Tống Khiên hiếu kỳ nhiều hơn.

Cho dù bị phá rối, anh vẫn cảm thấy chẳng qua là mèo vồ hụt mà thôi.

Trận chiến này tạm hoãn quá lâu, lại một lần nữa gặp Khương Lâm Tình, anh cảm thấy cô rất đẹp, thậm chí khí chất cũng trở nên mê người.Cá nướng của chủ quán đang được nướng kêu "tách tách".Ánh mắt Tống Khiên trở nên sâu xa.Khương Lâm Tình ăn một lát cá sống: "Anh Tống, anh không ăn sao?"

"Khương Âm Thiên, cô vẫn chưa suy nghĩ xong sao?"

"Hôm nay không phải là cuối tuần."

Cô có đủ loại lý do.Anh gật đầu: "Sẽ không chiếm dụng thời gian làm việc ban đêm của cô."

Lúc lên thuyền, Tống Khiên không đỡ cô.

Nhưng khi xuống thuyền, anh quay đầu, đột nhiên muốn tới đỡ cô.Khương Lâm Tình nắm chặt nắm tay, đang do dự thì dưới chân đột nhiên trơn trượt.

Không thể không đưa tay ra duy trì cân bằng, rồi được Tống Khiên nắm lấy.Cô đứng trước mặt anh: "Anh Tống, quá trình qua lại của anh tiến hành theo tuần tự sao?"

"Không, thời gian rất quý giá."

"Ồ."

Cô không nghĩ ra được chuyện để nói.Tống Khiên buông cô ra, đút hai tay vào túi quần: "Tại sao cô lại ra ngoài chơi?"

"Muốn có người bầu bạn."

"Tại sao không tìm cho mình một bạn trai?"

Cô trả lời: "Tại sao anh không tìm bạn gái?"

"Tôi không có kiên nhẫn, dễ có mới nới cũ.

Tổng kết lại thì, tôi không chịu trách nhiệm với tình cảm."

"Tôi cũng vậy."

"Cô không chịu trách nhiệm hơn tôi.

Rõ ràng là cô tới trêu chọc tôi, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt."

Sau đó Tống Khiên nghe điện thoại: "Tôi có hẹn với bạn, để tôi tiễn cô trở về."

Xe dừng ở đầu đường.Khương Lâm Tình tháo dây an toàn: "Anh Tống, chúng ta có thể bắt đầu từ việc nắm tay không?"

Anh lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi không có thời gian."

Khương Lâm Tình nghĩ thông rồi.Tống Khiên đẹp trai nhiều tiền, lưu luyến bụi hoa nhưng nửa phiến lá không dính thân.

Nhưng sự dịu dàng là giả, anh có một loại quyết đoán vô hình.

Cô không thể nào bàn điều kiện với anh.Trì Cách lại tương đối thực tế.

Anh bộc lộ một nguyện vọng bình thường – kiếm tiền mua nhà.

Anh có mục đích, đánh giá qua việc anh kiếm lời trung gian, bỏ tiền vào túi riêng thì thấy anh vì đạt được mục đích, sẽ có lúc làm việc không có đạo đức.

Anh nói anh nghèo, có thể chỉ là anh nói thôi.

Nhưng cô có thể dựa vào từ "nghèo" để thả mồi.Đương nhiên anh có cắn câu hay không lại là một việc khác.So sánh giữa hai người đàn ông, cô cảm thấy đau cả đầu.

Chỉ là muốn thoải mái bầu bạn một lần, nhưng chính mình lại rơi cục diện hỗn loạn.Chơi trò tình yêu nam nữ làm gì chứ, còn mệt hơn cả đi làm.***Tống Khiên đi đến phòng bida, người đầu tiên đập vào mắt là Trì Cách.Trì Cách không đoan không chính ngồi trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa.

Không biết đã ngậm được bao lâu rồi."

Tống Khiên, cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Một người đàn ông nhuộm tóc nâu lên tiếng.Tống Khiên cởi áo vest.

Người đàn ông nhuộm tóc nâu nói: "Nghe nói cậu đang bận với kế hoạch làm vịt?"

Tống Khiên liếc nhìn Trì Cách: "Miệng chó không phun được ngà voi."

Trì Cách ngay cả mí mắt cũng lười nâng.Một người đàn ông đứng bên cạnh bàn bida: "Cái gì?

Cái gì?

Cái gì?

Vịt gì?"

"Ván tối nay tôi đánh cho cậu phải kêu quác quác như vịt."

Tống Khiên đi đến, cầm lên cây gậy bida.Người đàn ông: "Tống Khiên, bắt đầu chiến."

Tống Khiên: "Lúc tôi chưa tới cậu đánh thua phải không."

Người đàn ông: "Tôi ngứa tay thôi.

Giống như qua ải trong trò chơi vậy, không đánh bại cậu, tôi khó mà an lòng."

Người đàn ông nhuộm tóc nâu ngồi xuống: "Cái gì là kế hoạch làm vịt?"

Trì Cách cười: "Một người phụ nữ muốn mua đàn ông."

"Mua?"

Người đàn ông tóc nâu hỏi: "Tống Khiên có thể nhịn?"

"Co được giãn được."

"Đối phương ra giá bao nhiêu?"

"Ồ, tôi quên hỏi rồi."

Trì Cách thật sự gửi tin nhắn Wechat cho Khương Lâm Tình: "Cô mua đàn ông bao nhiêu tiền?"

Lần này tới cô rất lâu vẫn chưa trả lời.

Anh gọi điện thoại.Chuông vang lên hơn mười giây, cô mới bắt máy: "Alo, anh Trì."

Một tay Trì Cách chống thái dương, ngồi không nghiêm chỉnh: "Cô mua đàn ông bao nhiêu tiền?"

Khương Lâm Tình thiếu chút nữa thì bị sặc nước bọt, cô ho khan rồi lại ho khan, ho đến mặt đỏ tai hồng: "Anh nói gì cơ?"

"Công việc không đứng đắn mà lần trước cô nói hợp lý đó."

Cô hắng giọng: "Đây không gọi là mua đàn ông.

Coi như là trợ lý cuộc sống đi, tựa như thuê thư ký vậy."

Trì Cách lười so đo cách dùng từ với cô: "Bao nhiêu tiền?"

Khương Lâm Tình chần chờ: "Ba tháng lương đi, anh... nhận lời sao?"

Trì Cách ngẩng đầu, nhìn chùm đèn thuỷ tinh chói sáng trên đỉnh đẩu: "Làm thêm công việc bằng tay thứ ba thì gọi là gì?

Kẻ trộm?

Kẻ cắp?

Đổi thành cái chân thứ ba kiếm tiền, chính là trợ lý cuộc sống rồi."

Khương Lâm Tình: "..."

"Cái chân thứ ba kiếm tiền nhiều hơn làm thêm bằng tay thứ ba."

"Tôi đang bận, không nói nữa, tạm biệt."

Cô cúp điện thoại.Trì Cách vẫn để điện thoại bên tai.Người đàn ông nhuộm tóc nâu đụng anh: "Cười cái gì vậy?

Ánh mắt còn sáng hơn cả đèn thuỷ tinh."

Trì Cách lại nhìn về chùm đèn: "Độ sáng quá cao rồi."

Tống Khiên đánh xong một ván, vừa hay đổi lượt với người đàn ông nhuộm tóc nâu.

Anh gỡ hai nút sơ mi ở trên, đi tới, đối diện với ánh mắt của Trì Cách.Tống Khiên: "Sao lại nhìn tôi cười nham nhở như vậy?"

Lúc này Trì Cách mới thu di động, lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn, châm thuốc.

Lúc bật lửa đốt thuốc bay lên một làn khói trắng, anh hỏi: "Kế hoạch làm vịt của cậu thế nào rồi?"

Tống Khiên đá Trì Cách một phát.

Trì Cách nâng chân tránh được.Tống Khiên rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trong tay Trì Cách: "Người ta muốn chơi trò yêu đương, nắm tay, ủ ấm chân, đắp chăn nói chuyện phiếm."

Anh ngồi xuống bên cạnh Trì Cách.Trì Cách nhấn bật lửa.Tống Khiên miệng ngậm thuốc, cứ như vậy châm lửa: "Tôi không đi làm hại cô gái nhỏ ngây thơ nữa."

Trì Cách cười xấu xa nói: "Vịt con tội nghiệp."

Tống Khiên thật muốn nhét điếu thuốc này vào miệng Trì Cách: "Cậu có thấy phiền hay không!

Đi làm chuyện của mình đi, đừng có phiền tôi."

"Tôi có chuyện để làm."

Trì Cách nghiêng đầu: "Tôi phát hiện một người."

Tống Khiên hút một ngụm thuốc: "Người nào?"

"Người thú vị.

Ngay từ đầu đã cảm thấy thú vị.

Sau đó lại cảm thấy chơi không vui nữa.

Chẳng qua..."

Mắt mày Trì Cách cong cong: "Hôm nay lại thấy thú vị rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back