Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,048
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
276201927-256-k441592.jpg

[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Tác giả: JocastaBP
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Đào Đào

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hệ thống,
Trạng thái: Hoàn Thành
Mình là người REUP để đọc offline❤️
Có SỬA lỗi vặt trong truyện.

GIỚI THIỆU TRUYỆN
[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào
Độ dài: 479 Chương (Đã Hoàn Thành)
Giới thiệu truyện ngôn tình pha chút yếu tố xuyên không này:
Huyên Huyên tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.

Cô nhớ rằng bản thân mình rơi từ tầng 16 xuống, tại sao vẫn còn sống?

Cô nhớ rất rõ, Đêm đó là sinh nhật lần thứ 25 của cô.

Cô định giành cả thanh xuân này dành tặng cho Hạ vũ, người con trai cô yêu thương nhất.

Trên tay Huyên Huyên cầm bánh kem, chuẩn bị đẩy cửa vào, âm thanh người con trai đang cười cợt cùng ai đó vang lên.

Xoắn suýt từng dây thần kinh não Của cô.

" Mặc Nhiên à!

Anh chỉ yêu mình em thôi!

Cái người Huyên Huyên kia cả thân thể như cây củi khô.

Mông không có ngực càng không, quen nhau 5 năm mà chỉ cho anh nắm tay.

Cô ta không giống như em, xinh đẹp lại biết cách chiều chuộng anh .

Toàn thân cái gì cũng tốt hơn cô ta, anh chỉ yêu mình em thôi Mặc Nhiên.

Làm hiệp nữa nào.

" Ghét anh quá, để Huyên Huyên mà nghe anh nói lúc này, cô ta đau lòng chết thôi.

" em lo lắng cái gì!?

Hôm nay cô ta không về đâu, nghe anh chiều thêm một hiệp nữa đi.

Huyên Huyên, nghe được những lời mà người con trai cô yêu nhất nói về cô như vậy.

Còn đang đè dưới thân là cấp dưới của cô Mặc Nhiên.

Cô đau lòng không dám đẩy cánh cửa kia ra.

Chỉ biết ôm mặt khóc chạy ra ban công, hét thật lớn....chỉ muốn tâm trạng tốt hơn chút.

Có thể do cô bất cẩn dùng sức hơi lớn ngã về phía tr Tags: caohhethongngontinhnuphusắcnữxuyênkhông​
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 398: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 12


Phải mất một lúc lâu Trịnh Kỳ Long mới cởi bỏ được dây thắt lưng.

Hắn vội vã kéo quần lên, miệng phát ra âm thanh chửi rủa liên tục.Bất giác hắn nhìn tấm thẻ rơi bên cạnh chân mình.

Trịnh Kỳ Long nhặt lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, nếu khong nhầm thì đây là vật nữ sinh biến thái kia làm rơi.Tới ông trời cũng giúp hắn.“Thịnh Huyên Huyên, học trường cao trung B.”

“Năm nhất?”

“Lại xấu như vậy?

Hắn lại bị một xấu nữ giở trò biến thái?”

Trịnh Kỳ Long nở nụ cười quái dị, đôi mắt nổi lên tia lửa giận.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Nhiễm, Ba của hắn.Sau vài hồi chuông đổ, rốt cuộc cũng có người bắt máy.

Âm thanh hơi trầm thấp đầu giây bên kia vang lên.“Nghịch tử, lại gây ra chuyện?”

“Ông già, tôi muốn chuyển tới trường Cao Trung B.

Trường ông mở, tôi học không vào…”

Ở bên kia Trịnh Nhiễm ngạc nhiên không ít.

Sao hôm nay con trai lại đòi chuyển trường.

Nếu như vậy khiến nó chịu chú tâm học hành, thì ông dĩ nhiên đồng ý.“Được!

Bao giờ muốn chuyển?”

Trịnh Kỳ Long dứt khoát trả lời.“Ngày mai.”

“Được rồi.”

Trịnh Nhiễm nhanh chóng đồng ý, miễn sao con trai ông không có đánh nhau thì đã là phúc phần cho ông rồi…—–Thịnh Gia.20 phút sau Huyên Huyên trở về Thịnh Gia.

Trời đã tối, có lẽ Thịnh Thế Dân và hai mẹ con Tiêu Mạn đang trong phòng dùng cơm.Huyên Huyên vẫn hành động bình thường như Nguyên Chủ, cô trực tiếp đi lên phòng của mình.

Không nhìn cũng không nói chuyện với bất cứ ai đang ngồi ở kia.“Huyên Nhi, con đi đâu giờ này mới về?

Hôm nay con đánh Mạn Nhi đúng không?”

Thịnh Thế Dân lên tiếng dò hỏi, ông cũng không có tin con gái ít nói của mình lại ra tay đánh Tiêu Mạn.“Không.”

Huyên Huyên lạnh lùng mở miệng nói, sau đó đi thẳng lên lầu.

Đúng là bổn cô nương đánh thì sao?

Bổn cô nương lại không nhận thì làm gì được cô.Tiêu Mạn đóng vai em gái ngoan ngoãn, ngồi bên canh Lý Kì, cầm chén cơm trực chã nước mắt.

Cất giọng ủy khuất lên.“Ba, chị không có đánh con.

Là do con tự mình ngã, không liên quan tới chị.”

Vị mĩ phụ bên cạnh, đồng thời níu tay Thịnh Thế Dân.

Cũng lên tiếng…“Đúng vậy là Mạn Nhi không may ngã thôi, ông đừng trách Huyên Huyên.”

Nghe được những lời chói tai này, khiến Huyên Huyên cũng phải quay lại bồi thêm một câu.“Ba cũng nghe rồi đó, là chính cô ta tự ngã.

Con không có đánh…”

“Rầm” Nói xong Huyên Huyên trực tiếp đóng sầm cửa lại.“Con…

Con.. haizz…”

Thịnh Thế Dân nói không nên lời, từ khi vợ ông mất.

Tính cách của con gái cũng thay đổi, không còn ngoan ngoãn nghe lời ông nữa.Còn tự biến mình trở nên xấu xí.

Ông nhớ, hồi nhỏ con gái ông xinh đẹp như thiên sứ vậy.Lý Kì cười lạnh khi thấy thái độ của Huyên Huyên.

Bà ta ngọt ngào, mở miệng an ủi Thịnh Thế Dân.

Hoàn toàn vào vai người mẹ tốt đẹp.“Ông đừng trách Huyên Nhi, nó vẫn đang còn nhỏ không có hiểu chuyện…”

“Mạn Nhi cũng không trách Huyên Nhi đâu.

Ông đừng giận Huyên Nhi nữa…”

Thịnh Thế Dân thở dài, khẽ nắm bàn tay của Lý Kì.

“Là Huyên Nhi có lỗi, Mạn Nhi bằng tuổi nó.

Nhưng lại rất hiểu chuyện.”

“Hazzzz, Mạn Nhi.

Con cầm số tiền này muốn mua gì thì mua.”

Thịnh Thế Dân đưa tấm thẻ cho Tiêu Mạn.Vừa nhìn thấy tấm thẻ, hai mắt Tiêu Mạn sáng rực.

Tay cầm, miệng ríu rít lên tiếng cảm ơn…Thực chất trong lòng cô ta, đang mắng ông ta là ngu ngốc đây.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 399: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 13


Huyên Huyên vào tới phòng, điều đầu tiên cô làm là tắm rửa.

Tẩy trang hết lớp hóa trang xấu xí trên gương mặt mình, sau đó mặc vào bộ đồ ngủ.Cô kinh ngạc nhìn dung mạo của nữ nhân trong gương.

Tuy dung mạo vẫn xinh đẹp kiều mị như những thế giới kia.Nhưng cơ thể này nới 16 tuổi, độ tuổi đẹp nhất.

Vậy mà lại chấp nhận tự biến mình xấu đi, quả thật là đáng tiếc…Huyên Huyên vuốt ve khuôn mặt của mình một hồi.

Cô mệt mỏi nhắm mắt ngủ, vừa xuyên qua phải làm rất nhiều chuyện không có tiết tháo…Sáng ngày hôm sau.Huyên Huyên thức dậy, ngồi trước gương 30 phút để biến mặt mình xấu lại.

Cô cũng muốn để gương mặt thật của mình, nhưng chưa phải lúc này.Khi xuống lầu đã thấy Thịnh Thế Dân, Tiêu Mạn, Lý Kì đang ngồi ăn sáng.

Vừa nói vừa cười hệt như một gia đình thật sự.Cô trực tiếp đi qua, tự xem mình là không khí lướt qua họ.Thịnh Thế Dân nhịn không được lên tiếng hỏi.“Huyên Nhi, con ngồi xuống ăn sáng.

Mẹ và em gái cũng đang ăn…”

Không để cho Thịnh Thế Dân nói hết câu, Huyên Huyên hơi nghiêng đầu trực tiếp phản bác lại.“Ba chưa già đã lẫn sao?

Mẹ con chết rồi.

Con không có em gái.”

Dứt lời Huyên Huyên bước ra ngoài.

Chú Vương mở cửa xe cho cô đi lên.“Tới trường.”

“Tiểu Thư, không đợi Tiêu Tiểu Thư cùng đi sao?”

Chú Vương cẩn thận dò hỏi.“Không cần.”

Cô trực tiếp từ chối.Chú Vương liền khởi động máy chạy ra khỏi Thịnh Gia, Tiêu Mạn hoảng hốt chạy ra ngoài nhưng không đuổi theo kịp.Cô ta làm vẻ mặt ủy khuất, mở miệng nói với Thịnh Thế Dân..“Ba… chị ấy đi mất rồi…”

Thịnh Thế Dân ngẩn người, ông vẫn đang chìm sâu trong lời nói của Huyên Huyên.

Bất giác ông ta nhìn lên đồng hồ, sau đó lên tiếng nói.“Mạn Nhi, con chịu khó đi xe buýt.

Ba có cuộc họp không thể đưa con tới trường được…”

Tiêu Mạn kinh ngạc mở lớn mắt, nhưng vẫn phải diễn chọn vai người con gái ngoan ngoãn.“Dạ, không sao.

Ba đi làm đi.”

Thịnh Thế Dân cười cười, rời khỏi Thịnh Gia.

Lúc này chỉ còn Lý Kì và Tiêu Mạn.“Mẹ nhìn xem, con tiện nhân đó chán sống rồi… nó dám làm vậy với con…”

Lý Kì nhẹ xoa đầu Tiêu Mạn, đôi mắt thâm sâu khó lường lên tiếng.“Mạn Nhi, con phải chịu đựng.

Mẹ sẽ sớm chiếm toàn bộ tài sản Thịnh Gia này, lúc đó con muốn gì đều được.”

Tiêu Mạn nghe mẹ mình vẽ tương lai, thì lại nhịn cơn tức xuống.

Một mạch bắt xe buýt tới trường..— Cao trung B —Huyên Huyên vừa bước vào cổng trường đã nghe nữ sinh xì xào to nhỏ.

Điều kì lạ là, không phải xì xào cô như bình thường.Nữ sinh nọ: “Này nghe tin gì chưa, Long thiếu của tập đoàn Trịnh Gia đã chuyển tới đây học.”

Người B: “Thật sao?

Tớ nghe nói, anh ta rất đẹp trai.

Còn đẹp hơn cả nam thần Lâm Hoằng.”

Huyên Huyên nghe qua, cô cũng không nghĩ ra Trịnh Kỳ Long sẽ tới đây học.

Huyên Huyên vẫn nghi rằng lên Long Thiếu của nhà nào đó mà thôi.Cô thản nhiên bước vào lớp liền thấy bàn của mình bị vứt ra ngoài hành lang.

Hơn nữa bên trong nhiều người nhìn cô cười cợt.

Một trong những nữ sinh kia lên tiếng mỉa mai.“Đồ xấu xí, mày nên ra ngoài ngồi học.

Tránh lây bệnh cho người khác…”

“Đúng vậy, mày nên ngồi ở ngoài đó học.”

Lũ lượt âm thanh khác nhau vang lên, hùa theo nữ sinh kia.

Xen lẫn tiếng nhỏ to diễu cột khinh nhục.Huyên Huyên cúi đầu, họ nhìn không ra sắc mặt.

Cô đang định lên tiếng phản bác thì hai âm thanh đồng loạt vang lên.“Huyên Huyên…

để tớ giúp cậu mang bàn vào.”

“Nữ nhân biến thái, để tôi giúp cô…”

Lâm Hoằng / Trịnh Kỳ Long lên tiếng.Hai người đồng thời khom người, định giúp Huyên Huyên đem bàn vào.

Lâm Hoằng hơi liếc nhìn Trịnh Kỳ Long cũng nắm một góc bàn.Toàn bộ học sinh thấy cảnh tượng này, trợn mắt há miệng lớn.

Không tin vào mắt mình.Nam thần và học sinh mới vô cùng đẹp trai lại đang giúp nữ sinh xấu xí nhất trường.

Còn là nhân vật bị tẩy chay lâu nay.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 400: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 14


Dưới sự kinh ngạc của toàn học sinh, Huyên Huyên cũng ngạc nhiên.

Nhịn không được mà đưa mắt liếc nhìn hai nam nhân cực phẩm.Hôm qua Trịnh Ky Long trong trạng thái lấm lem dính máu.

Nên Huyên Huyên không nhìn hết nét đẹp của hắn, tới hôm. nay cô mới chính thức quan sát kĩ lưỡng.Bỗng nhiên Tiêu Mạn bước vào lớp liền thấy tình cảnh này.

Cô ta tức giận, tay nắm chặt móng tay đâm vào giữa lòng bàn tay tới chảy máu.“Tiêu Mạn, sao hôm nay cậu tới trễ vậy?”

Nữ sinh tiến lên trước lấy lòng.Lại một nữ sinh khác tiến tới, lớn giọng cố ý bêu xấu Huyên Huyên.“Hội trưởng, Long Thiếu hai người cần gì giúp loại người xấu xí nghèo khổ này.

Cô ta chỉ là con gái tài xế xe của Tiêu Mạn thôi…”

Tiêu Mạn giật mình, lay lay cánh tay nữ sinh kia.

Cô ta ôn nhu mở miệng.“Manh Manh, đừng nói như vậy… mau giúp Huyên Huyên đem bàn trở vào.”

“Tiêu Mạn, cậu còn nói giúp con nhỏ xấu xí này.

Nó cố tình tiếp cận Lâm hội trưởng.

Hôm qua chính mắt tớ thấy Lâm hội trưởng bế cô ta tới phòng y tế.”

Nghe tới đây, Tiêu Mạn như không thể tin được.

Lén lút nhìn Lâm Hoằng với đôi mắt ủy khuất…”

“Manh Manh, cậu đừng nói nữa.

Tớ và Lâm hội trưởng không có gì.”

Lúc này Huyên Huyên vểnh tai nghe Tiêu Mạn diễn kịch.

Cô không thể giả vờ vào vai nhút nhát nữa, dù sao Trịnh Kỳ Long cũng có mặt ở đây.Nếu đã như vậy thì, bổn cô nương cất công diễn tiếp để làm gì.Huyên Huyên trực tiếp đi lướt qua đám người.

Cô đi vào bên trong, hai tay nâng bàn của người khác lưu loát ném ra ngoài.

Chân phối hợp đạp ghé, bàn ra khỏi cửa..”

Ầm — Rầm :”“Này!

Thịnh Huyên Huyên mày đang. làm cái trò gì vậy…?Mọi người xung quanh, lẫn Tiêu Mạn, Lâm Hoằng kinh ngạc trước hành động của Huyên Huyên.

Riêng Trịnh Kỳ Long thì không có biểu cảm gì.Hắn biết nữ sinh biến thái này còn dám làm chuyện điên rồ hơn nữa.Vài phút sau, cả lớp học trống không.

Bàn ghế bị Huyên Huyên quăng vứt ra ngoài, đá khỏi hành lang.

Cô khẽ phũi bụi dính trên người, lạnh nhạt mở miệng.“Bao giờ, bàn của tôi được các người đem vào.

Thì các bàn các người cũng được đem vào.”

“Còn không, cùng tôi ngồi đất học.

Cảm giác cũng thật mới mẻ…”

“Mày…

Mày…”

Manh Manh không nói nên lời, không tin được Thịnh Huyên Huyên yếu đuối hèn nhát, hôm nay lại dám chống lại họ.Huyên Huyên tiến lại gần khoanh tay nhìn Manh Manh, sau đó lại liếc nhìn Tiêu Mạn.

Cô nở nụ cười lạnh như dao, phun ra từng chữ.“Tiêu Mạn nói với các người, cô ta là tiểu thư Thịnh Gia?

Còn tôi là con gái tài xế.”

“Hừ!

Các người thật ngu ngốc.

Tiêu Mạn cô ta họ tiêu, còn tôi họ Thịnh.”

“Chẳng lẽ các người còn không rõ?

Còn Tiêu Mạn.

Tôi không cần biết cô ăn nói hàm hồ gì với đồng học.”

“Nhưng xin cô ghi nhớ rằng, cô và mẹ cô đang ăn bám Thịnh Gia chúng tôi.

Tốt nhất nên biết điều, tôi nhịn đủ rồi.

Cô thành công chạm tới giới hạn của Thịnh Huyên Huyên này.”

Nói xong Huyên Huyên ngồi lên bàn, nghịch sợi tóc của mình.

Toàn bộ học sinh, nhìn Tiêu Mạn với ánh mắt kì quái.Bởi vì lời nói của Huyên Huyên rất có lí, cô ta họ tiêu còn Huyên Huyên họ Thịnh.

Người ngu đi nữa cũng rõ đầu đuôi, thì ra lâu nay họ bị Tiêu Mạn xỏ mũi như bò dắt đi.“Tiêu Mạn, điều này Thịnh Huyên Huyên nói là sự thật?”

Manh Manh chần chừ lên tiếng.Tiêu Mạn quẫn bách, không biết trả lời sao.

Cô ta ôm mặt chạy mất.Thấy vậy, Huyên Huyên lên tiếng nhắc nhở.“Còn không mau đem bàn của tôi vào?

Không lẽ các người muốn ngồi đất học??”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 401: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 15


Vì không muốn phải ngồi đất học, một mặt giáo viên lại sắp tới.

Nên mọi người cùng nhau đem bàn của Huyên Huyên vào.Họ lại không dám đắp tội với Thịnh Gia, nên không dám sai Huyên Huyên mang bàn của họ vào.

Chỉ trong vài phút, bàn ghế đã được xếp ngay ngắn trong phòng học.Lúc này chuông vào lớp cũng reo lên.

Huyên Huyên ngồi vào vị trí của mình, Lâm Hoằng rất bất ngờ với hành động khác với bình thường của cô.Về điểm này, khiến hắn nhìn Huyên Huyên nhiều thêm một chút.

Không ngờ cô bạn hồi bé lại không nhút nhát như vẻ bề ngoài.Trịnh Kỳ Long cũng trở về lớp của mình, hắn là học sinh cuối cấp.

Hơn nữa còn là học lại 2 năm, nên không thể chung lớp được với Huyên Huyên.Vài phút sau, thầy giáo bước vào.

Nhiều nữ sinh lén lút chớp mắt đưa tình với thầy giáo chủ nhiệm.Huyên Huyên lục tìm trong ký ức nguyên chủ, thì được biết nam nhân này là Cố Kỷ Niên 25 tuổi.Mới tới cao trung B dạy, kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm lớp này.[…] Nhiệm vụ thứ ba, xin mời ký chủ ôm Cố Kỷ Niên.

Hạn hoàn thành trong vòng 3 giờ.Huyên Huyên: “……”

“Hệ Thống mi càng ngày càng vô sĩ.

Tới thầy giáo cũng không tha.”[…] Ký chủ, cô không cảm thấy có nhiều mĩ nam vây xung quanh.

Cảm giác này nhiều người mơ còn không được.“Bổn cô nương lại không cần.”

Huyên Huyên sinh khí, mắng trong lòng.

Hai mắt lại khẽ quan sát Cố Kỷ Niên.Hắn cao ráo, dáng vẻ hơi gầy.

Cao 1m93.

Gương mặt soái ca, nét mặt ôn nhu dịu dàng như với trách nhiệm của một giáo viên của hắn.[…] Mở thông tin lý lịch Cố Kỷ Niên.Cố Kỷ Niên 25 tuổi, có 1 bằng thạc sĩ.

Hiện tại độc thân, tuy hắn là giáo viên, nhưng thế lực đằng sau lại vô cùng lớn.Cố Gia 3 đời làm trong quân đội.

Ba hắn là Cố Khởi Thiên thượng tướng quân đội.

Ông nội giữ chức chủ tịch thành phố T to lớn này.Gia thế hiển hách, nhưng hắn lấy được bằng thạc sĩ lại không đi theo con đường Quân Đội của Ba và Ông của mình.

Hắn tự nguyện làm giáo viên, lương thưởng ít ỏi.Rất ít người biết được gia thế của Cố Kỷ Niên, ngoài thầy hiệu trưởng ra.Huyền Huyên khẽ đỡ trán, bây giờ cô mới phát hiện ra.

Nam nhân mà cô cần câu dẫn gia thế lẫn thân thế đều có địa vị, sạch không thể nào sạch hơnCòn Thịnh Gia cô thì sao, chân chính là một băng đảng Mafia đứng nhất nhì Hạ Hoa.

Ba cô lại là ông trùm, chỉ vừa nghĩ thôi.

Cô luôn cảm thấy hệ thống này đang đào hố bổn cô nương.Cố Kỷ Niên nhìn danh sách học sinh, hắn ôn nhu mở miệng nói.“Bắt đầu buổi học, hôm nay những ai vắng mặt??”

Manh Manh đứng lên, sắc mặt xấu hổ đỏ hồng.

Nũng nịu nói:“Thưa Thầy, Tiêu Mạn trở ra còn chưa có vào…”

Hắn không liếc mắt nhìn Manh Manh, mà khẽ viết lên bảng.

Vắng 1: Tiêu Mạn.“Được rồi!

Mở sách ra trang 32”Sau 2 tiếng nghe giảng, trong lòng Huyên Huyên rối bời.

Còn 1 tiếng nữa. phải hoàn thành nhiệm vụ chết tiệt kia.Cô còn chưa có nghĩ ra biện pháp để ôm được Cố Kỷ Niên.“Reng — Reng”Tiếng chuông vang lên, học sinh lũ lượt ra ngoài đi tới căn tin.

Một vài đồng học thấy Huyên Huyên sẽ trực tiếp né tránh.Một số có tiến lại xin lỗi, đa số là lấy lòng.

Vì họ biết tiểu thư thật sự của Thịnh Gia là Thịnh Huyên Huyên.

Cô cũng chỉ cười nhạt trước thái độ thay đổi, nhanh như lật sách của những con người su nịnh.Huyên Huyên đi thẳng tới toiet, cô vẫn nên rửa mặt cho tỉnh.

Sau đó nghĩ cách sau, nếu nghĩ không ra thì trực tiếp ôm lấy Cố Kỷ Niên là được.Cô không phát hiện ra, Trịnh Kỳ Long lẳng lặng đi theo sau mình.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 402: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 16


“Cạch – Cạch” Tiếng bước chân càng gần.

Huyên Huyên khựng lại dừng trước toilet nam, nữ.Cô xoay người, chưa kịp nhìn lại là ai theo sau mình.

Thì đã bị Trịnh Kỳ Long ép sát vào tường.

Tay hắn khóa chặt tay của Huyên Huyên.Trịnh Kỳ Long âm trầm mở miệng, ngữ điệu có chút tức giận.“Biến thái, tôi tóm được cô rồi.

Tôi đã nói, sẽ làm cô hối hận mà…”

Huyên Huyên vẫn bình tĩnh, ngước gương mặt được hóa trang xấu xí, nhìn trực diện Trịnh Kỳ Long.

Cô cười cợt nói.“Trinh Kỳ Long, anh là nhịn không được nên mới vội tìm gặp tôi?”

“Nào, hôm nay là muốn bổn cô nương sờ nơi nào?

Nhanh lên tôi còn rất bận…”

Trịnh Kỳ Long tức giận nghiến chặt răng.

Hắn đưa tay lên bóp chặt cằm của Huyên Huyên.

Gằn lên từng chữ:“Xấu như cô, Ta không thèm…”

“Ồ!

Đã không cần thì buông ra, bổn cô nương cũng không thích loại người như Long Ca đây…”

Cô không biết sợ mà lên tiếng đáp trả, Trịnh Kỳ Long nhịn không được gầm lớn.“Loại người như tôi thì sao?”

“Suỵt!

Là loại người 5 phút đã…”

Huyên Huyên áp ngón tay nhỏ nhắn lên miệng Trịnh Kỳ Lòng.

Hắn tức giận gân xanh nổi đầy mặt, khi biết tiếp theo cô muốn nói cái gì.Hắn là nam nhân không được đánh nữ nhân, nhưng cái thái độ trêu tức kia của Huyên Huyên.

Khiến hắn tức tới phát điên lên.Không kịp suy nghĩ, Trịnh Kỳ Long hung hăng áp cánh môi của mình.

Khóa chặt đôi môi được hóa trang thâm đen của Huyên Huyên.Tích Tắc Huyên Huyên hoảng thần mở to mắt nhìn Trịnh Kỳ Long.

Hắn cũng không hiểu vì sao chính mình lại hành động như vậy…Vài phút sau Trịnh Kỳ Long bối rối buông Huyên Huyên ra.

Chạy mất, cô hơi buồn cười, ngón tay niết cánh môi bị hắn gặm, nói đúng hơn là cắn tới chảy máu…“Trịnh Kỳ Long, không ngờ anh lại thích xấu nữ?

Thú vị… a~~~”Lúc này ngay từ đầu Cố Kỷ Niên muốn đi toilet.

Chưa tới nơi hắn đã nhìn thấy từ đầu tới cuối…

Trịnh Kỳ Long lại áp một nữ sinh xấu xí, không suy nghĩ mà hôn?Chẳng lẽ thanh niên bây giờ mắt thẩm mĩ lại kém như vậy?

Hơn nữa trong trường nghiêm cấm yêu đương, hắn lại là giáo viên không thể làm ngơ được.Đợi cho Huyên Huyên từ trong toilet ra ngoài.

Cố Kỷ Niên mới lên tiếng gọi lại.“Học sinh, em là Thịnh Huyên Huyên?

Vừa rồi em và nam sinh kia mới làm gì?”

“Em có biết trong trường nghiêm cấm yêu đương sớm hay không?”

Nghe thấy Cố Kỷ Niên gọi mình.

Huyên Huyên mừng thầm, cô còn chưa biết tìm lí do nào tiếp cận hắn.

Không ngờ hắn lại tự nạp mạng tới.Huyên Huyên bước tới gần Cố Kỷ Niên.

Cô áp sát ngực mình vào ngực hắn, nhón chân lên thì thầm vào tai hắn.“Thầy nói xem, vừa rồi… thầy nhìn thấy những gì?”

Cố Kỷ Niên hơi giật mình, lui người về sau, lưng chạm vào trong tường.

Giọng nói thì thầm ngọt ngào kia, như sai khiến hắn.Vùng tai ngứa ngáy tê nóng truyền khắp thân thể…

Cổ Kỷ Niên hơi thở ngưng trọng, cố gắng trấn định nói.“Tôi đang hỏi em, vừa mới làm gì…”

Huyên Huyên nhìn sắc mặt cứng đờ, hơi đỏ của Cố Kỷ Niên.

Cô lại tiếp tục lên tiếng đùa bỡn.

Hai tay bất ngờ vòng ra sau, ôm chặt thắt lưng của Cố Kỷ Niên.“Em làm như thế nào nhỉ?

Thế này… hay thế này??”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 403: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 17


Cố Kỷ Niên bất ngờ bị Huyên Huyên ôm lấy, hắn định đẩy ra.

Nhưng mùi hương ngọt ngào lại quanh quẩn nơi chóp mũi.Mùi hương này đặc biệt mê người, khác hẳn với dụng mạo xấu xí kia.

Cố Kỷ Niệm tạm thời không biết phải làm sao, thì Huyên Huyên thừa thắng xông lên.Bàn tay khẽ ấn ấn lên thắt lưng của hắn, bộ ngực no tròn căng phồng qua lớp áo đồng phục.

Ép dán chặt lên người hắn.Cố Kỷ Niên có thể cảm nhận được độ ấm mềm mềm bám dính lên người mình, lúc này người hắn đã bắt đầu nóng lên.

Giữa lòng bàn tay và trán lấm tấm mồ hôi.“Thịnh Huyên Huyên, tôi là thầy giáo của em… em đừng làm bậy…[…] Nhiệm vụ hoàn thành.Nghe ra Cố Kỷ Niên đang quẫn báchi.

Đồng thời hệ thống báo nhiệm vụ hoàn thành.

Huyên Huyên cũng không còn lí do gì tiếp tục đùa bỡn Cố Kỷ Niên nữa.Cô hơi ghé sát vào tai đỏ ửng của hắn, thì thầm rất nhỏ.

Hai người lúc này ở trong tư thế cực kì ám muội…“Thầy cố, gần đây học lực của em tụt dốc… thầy có thể nào tới nhà làm gia sư, kèm cặp em có được không?”

Cố Kỷ Niên khó khăn nghiêng đầu tránh né, hơi ấm của Huyên Huyên phả vào tai mình.

Hắn một mực từ chối.“Không… tôi không…”

Mắt thấy Cố Kỷ Niên muốn từ chối, Huyên Huyên nâng đùi mình cao lên.

Không một chút tiết tháo mà cọ sát, trêu chọc tiểu đệ đang ngủ say nơi đáy quần.“Thầy Cố, không cái gì cơ…?

Thầy muốn bao nhiêu tiền không thành vấn đề…”

“Chỉ cần… thầy giúp em học tốt hơn.”

Lúc này cơ thể hắn cứng đờ.

Từng lời nói, lẫn hành động bạo gan của Huyên Huyên như ma trảo.

Khiến hắn không thể nào thoát ra được…Tiểu đệ bị trêu ghẹo mà ngạnh lên, nóng ran tới mức hắn có thể cảm nhận được…Cố Kỷ Niên đành phải bất đắc dĩ đồng ý.“Không thành vấn đề… em đưa địa chỉ cho tôi.

Khi nào thì tôi bắt đầu tới dạy?”

Nhà hắn còn thiếu tiền sao?

Nhưng 25 năm qua, lần đầu hắn bị chính nữ sinh của mình đùa bỡn.Không phải hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, phải nói là đã hưởng qua biết bao nhiêu bông hoa đẹp.Duy nhất nữ sinh dung mạo xấu xí này, lại khiến hắn cảm giác như bị trói chặt.

Không thể nào thoát ra…“Được, vậy thầy Cố lưu số em lại.”

Cố Kỷ Niên lưu loát lưu số của Huyên Huyên lại.

Động tác của hắn vô cùng ưu nhã, nhìn không ra sắc mặt khi bị cô o ép một chút nào.Thấy mọi chuyện dễ dàng thành công, Huyên Huyên lập tức buông Cố Kỷ Niên ra.

Trước khi rời đi, cô còn không quên lên tiếng chào tạm biệt..“Thầy Cố, mong rằng thầy nói được làm được…”

Nói xong Huyên Huyên cười giảo hoạt rời đi.

Tiếp đó 3 tiếng sau, Cố Kỷ Niên không thể nào tập trung giảng bài cho học sinh.Hắn nhớ rõ như in hành động bạo dạng của Huyên Huyên.

Không lẽ, khẩu vị của hắn bỗng nhiên tệ tới vậy??Chuông vang lên báo hiệu kết thúc buổi học, Trịnh Kỳ Long và Cố Kỷ Niên nhìn thấy Huyên Huyên như gặp phải quỷ.

Họ vừa thấy đã phải đi đường vòng.Lâm Hoằng nhìn thấy cô, hắn định gọi cô lại.

Thì Manh Manh bất ngờ đu bám giữ lấy hắn không buông.Lúc này Tiêu Mạn không hề về nhà, cô ta đi về phía sau cổng trường.

Điệu bộ lén lút, gặp mặt một nhóm người ăn mặc bụi bặm, tóc nhuộm đủ màu sắc.Tiêu Mạn đưa tấm hình của Huyên Huyên ra, cô ta căng thăng lên tiếng.“Các người là đàn em của Long Ca?”

Một tên to con, gương mặt dữ tợn.

Khi nhìn thấy Tiêu Mạn thì lại cười gian xảo, động tác lưu manh vuốt lên gương mặt của cô ta.“Phải rồi, cô em xinh đẹp là muốn nhờ vả gì??”

Tiêu Mạn đặt tấm hình lên tay tên đó, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.“Giúp tôi xử lý con tiện nhân này.

Tiền không thành vấn đề.”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 404: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 18


Tên đàn em nhìn tấm hình mà Tiêu Mạn đưa, hắn nhếch miệng cười.

Nghi hoặc lên tiếng.“Cô em này, nữ sinh xấu xí như vậy cũng cần tới tụi anh ra tay sao?

Chậc~~”Tiêu Mạn trừng mắt, lấy ra tấm thẻ đặt đè lên tấm hình kia.“Đừng hỏi nhiều, trong này có 3 vạn, xử lí xong tôi sẽ đưa cho anh 7 vạn nữa…”

Hắn nhìn tấm thẻ một chút, sau đó lại nhét vào trong túi quần.

Dù sao cũng chỉ xử lý con nhãi ranh xấu xí, 10 vạn là cái giá không nhỏ.“Được rồi, em yên tâm.

Tụi này sẽ làm nhanh, sạch và khiến cô em hài lòng.Hắn hơi sờ lên gương mặt của Tiêu Mạn, cô ta không vui liền hất tay ra.“Con tiện nhân đó sắp ra rồi, liệu mà làm tôi đi trước.”

Nói xong, Tiêu Mạn thập thò nhìn quanh.

Lựa chọn nơi vắng người rời đi.Lúc này Huyên Huyên vừa bước ra khỏi cổng trường, liền bị mấy tên đàn em kia chặn lại, hắn hất mặt lên tiếng.“Phiền cô em đi theo tụi này một chút…”

Huyên Huyên dừng bước chân lại, ngẩng cao đầu quan sát 4 tên nam nhân nhuộm đầu tóc lòe loẹt.

Chỉ nhìn qua thôi, cô cũng đoán được 7, 8 phần…“Bổn cô nương cho các ngươi 1 con đường sống.

Thứ nhất, tự giác cút đi.”

“Thứ 2, muốn bổn cô nương theo cũng được thôi.

Nhưng tới lúc đó, đừng hối hận…”

4 tên nghe xong, chúng nhìn nhau.

Sau đó ôm bụng cười không ngừng,“Ây zô!

Cô em khẩu khí cũng thật lớn.

Nhưng đáng tiếc người phải hối hận không phải tụi anh…”

“Màuz đi theo tụi này.”

Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó đeo cặp sách trên lưng.

Hai tay bắt chéo đằng sau, nhàn nhã đi theo đám đàn em của Long Ca.Từ xa Cố Kỷ Niên nheo mắt nhìn thấy.

Hắn có linh cảm Huyên Huyên đang bị bắt nạt.

Dù sao cũng là học sinh của mình, hắn càng không thể làm ngơ.Cố Kỷ Niên âm thầm đi theo sau Huyên Huyên, cùng đám người.

Hắn được huấn luyện trong quân đội 10 năm, phải nói là không thua kém đặc công là bao..lTới con hẽm vắng.

Huyên Huyên tự động quăng cặp sách xuống một góc.

Cô nhìn lại xương thân, cảm thấy mặc váy rất khó để hành sựKhông cần suy nghĩ nhiều, Huyên Huyên lưu loát cởi bỏ váy.

Để lộ ra quần lót ren màu đen.

Hơn nữa hai vờ bông no tròn vểnh lên, trắng như tuyết.

Khác với vùng da thâm trên mặt.Mấy tên đàn em kinh ngạc, mở to mắt nhìn chăm chăm vào Huyên Huyên.

Một tên trong số đó khẽ lau nước miếng, lên tiếng đùa bỡn…“Cô em đã vội như vậy?

Tuy có chút xấu nhưng tụi anh có thể nhắm mắt lại a~~”“Phải không anh em…”

Cố Kỷ Niên nấp ở góc khuất, hắn cũng không thể nào tin vào mắt mình.

Không lẽ học sinh luôn nhút nhát trầm tính lại có một bộ mặt này.Huyên Huyên cười sáng lạn, cô lui về sau lấy đà.

Chân phải đập lên mặt đất, bật cao lên.

Chân trái vươn ra tàn nhẫn đạp thẳng mặt tên mới lên tiếng giễu cợt…Bị đánh bất ngờ, khiến tên đó văng xa mấy mét.

Toàn thân ngã xuống đất, đầu óc choáng váng, chưa kịp nhận ra điều gì.“Cả gan đụng tới bổn cô nương, chúng mày là chê sống quá thọ rồi.”

“Lên hết đi, đừng làm mất thời gian của bổn cô nương.”

Mấy tên còn lại, nghe được lời nói của Huyên Huyên.

Như bị khinh nhục, liền rút mã tấu và gậy sắt xông lên.Cô liên tục xoay người tránh né rất dễ dàng.

Cố Kỷ Niên không tin vào mắt mình, nhìn thân thủ của Huyên Huyên ra chiêu hoặc tránh né.Không hề thua kém 1 người đã trãi qua rèn luyện hà khắc trong quân đội là bao nhiêu…Cố Kỷ Niên bất giác khóe môi hơi cong lên, thì ra hắn nhìn không thấu nữ sinh này.

Thật đáng mong đợi a…
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 405: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 19


Lúc này Huyên Huyên di chuyển nhanh tới mức, chúng nhìn không rõ động tác của cô.

Chân cô liên tục tung ra những cú đá cực mạnh.Nhắm vào hạ thân, lẫn chỗ yếu của nam nhân.

Chỉ trong vòng 5 phút, 4, 5 tên nằm la liệt dưới đất.Vũ khí đều bị Huyên Huyên tịch thu.

Cô phủi phủi tay nhặt cặp sách lên đeo lại trên lưng.

Không quên mặc lại váy.Bất giác cô cảm thấy trên má mình có gì đó hơi rát rát, ngón tay khẽ chạm lên má.

Lập tức vét máu lem ra tay.Sắc mặt Huyên Huyên tối sầm lại, chắc chắn khi vừa rồi, cô không để ý nên bị vũ khí cắt qua một đường nhỏ.Huyên Huyên liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn đám người đang đau đớn, ôm người nằm co quắp tới thảm.

Cô lạnh lùng cất giọng nói, bàn tay lau đi vết máu…“Nói, là tên nào vừa rồi dám cắt qua mặt bổn cô nương.”

Đám người đau đớn, nghe được âm thanh của Huyên Huyên cũng sợ hãi mà liếc mắt lên.“Đại tỷ à… không phải chúng em… làm ơn tha cho tụi em đi.”

“Là tụi em có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội đại tỷ…”

Huyên Huyên trừng mắt, cô khom lưng nhặt cây mã tấu lên.

Định dọa cho chúng sợ thêm vài lần nữa…“Nói như vậy, chúng mày cũng không cần dùng tới đôi mắt nữa.”

Dứt lời Huyên Huyên chỉ giả bộ phóng mã tấu tói trước.

Cố Kỷ Niên kinh hãi, sợ Huyên Huyên vì độ tuổi non trẻ, làm ra chuyện hại người hại bản thân.Hắn định lao ra ngăn cản, nhưng không ngờ lại có người hành động trước hắn một bước..“Nữ nhân biến thái, cô định làm gì với đàn em của tôi?”

Trịnh Kỳ Long hét lớn lên.Nghe được âm của Trịnh Kỳ Long, động tác của cô dừng lại.

Thản nhiên vứt mã tấu sang một bên, làm như chính mình cái gì cũng không có làm qua.“Long Ca, mau cứu chúng em… nữ sinh này thật đáng sợ…”

“Cô ta không phải là nữ nhân nữa.

Long Ca anh mau giúp tụi em trả thù, đòi lại công bằng…”

Mấy tên đàn em, nhìn thấy Trịnh Kỳ Long như gặp được cứu tinh.

Vội vã ôm lấy chỗ đau mà lết qua bên cạnh Trịnh Kỳ Long.“Đám người này là đàn em của anh?”

Huyên Huyên không nói nhiều, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính..“Phải, tại sao cô lại đánh đàn em của tôi?”

Trịnh Kỳ Long gật đầu, tiếp tục mở miệng hỏi…Huyên Huyên tiến lại gần, áp sát với hắn.

Cô cười nhẹ, bàn tay nắm lấy cổ áo của Trịnh Kỳ Long.“Đã vậy, nếu là đại ca thì nên quản tốt chó mà mình nuôi.

Đừng để chúng đi cắn bậy…”

“Đàn em của anh, chặn đường tôi… còn cắt lên mặt tôi một vết thương.

Bây giờ tôi bị hủy dung rồi, phải làm sao đây?”

Trịnh Kỳ Long nghi ngờ nhìn đám đàn em bị đánh tới thảm, hắn lại quan sát Huyên Huyên.

Nhìn cô chỉ bị xước một vết nhỏ xíu, đâu có tính là hủy dung…”

Hơn nữa mặt mũi xấu như vậy, ai thèm nhìn?Hắn dứt khoát gỡ bỏ bàn tay cô ra khỏi cổ áo.

Đứng trước đàn em, không thể mất mặt được…“Tao đã dặn chúng mày không được tới trường rồi?

Tại sao còn xuất hiện…”

“Chặn đường nữ nhân biến thái này?”

Đám đàn em hoảng sợ nhìn nhau, hắn phát hiện ra ngay cả đại ca cũng không dám làm gì nữ nhân này.

Có hay không, chúng chọc nhầm người không nên chọc rồi??Mấy tên đàn em sợ hãi, mở miệng giải thích…“Đại ca.. là chúng em nhận mối làm ăn, có người nhờ chúng em giải quyết vị đại tỷ đây…”

“Mong đại ca, đại tỷ tha tội.

Chúng em liền trả lại tiền cho người đó… xin tha lỗi cho chúng em…”

4 tên trăm miệng một lời, không dám ngẩng đầu lên nhìn hai người…
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 406: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 20


Nghe tới đây, sắc mặt Huyên Huyên hơi biến đổi.

Không cần nói thì cô cũng đoán được là ai sai khiến đám người này.Huyên Huyên lẳng lặng xoay người rời đi, cô lơ luôn Trịnh Kỳ Long.“Này Thịnh Huyên Huyên, tôi sẽ giúp cô tìm ra ai, là người đứng sau vụ này.”

Hắn thấy cô cứ như vậy rời đi, đành lên tiếng gọi vọng lại.“Không cần, tôi biết là ai rồi.”

“Xem như tôi nể mặt Trịnh Thiếu đây, không chấp nhất…”

Nói xong Huyên Huyên vẫy tay chào tạm biệt, một mạch đi khỏi con hẽm.

Chỉ còn Cố Kỷ Niên vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ.Nếu hắn không nhầm, thì Trịnh Kỳ Long kia là đại thiếu gia Trịnh Gia.

Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng hắn cũng nghe không ít lời đồn về Trịnh Kỳ Long.Tại sao Trịnh Kỳ Long lại sợ Thịnh Huyên Huyên?

Một cô nữ sinh bình thường, dung mạo không đẹp…Không lẽ vì Thịnh Huyên Huyên đánh nhau giỏi sao?

Suy nghĩ một hồi, Cố Kỷ Niên cảm thấy đây cũng không phải chuyện của mình.

Liền bước chân rời đi..Lúc này Trịnh Kỳ Long trừng mắt với đám đàn em, hắn lạnh giọng mở miệng…“Nói”“Long Ca, là vừa rồi có nữ sinh xinh đẹp nhờ chúng em dạy dỗ Đại Tỷ…. còn đưa trước cho chúng em 3 vạn… nói hoàn thành sẽ đưa thêm 7 vạn.Đàn em vừa nói, vừa run run đưa tấm thẻ ra.

Trịnh Kỳ Long giật lấy tấm thẻ, bên trên có ghi Thịnh Gia.“Thịnh Gia?

Kỳ quái sao lại là Thịnh Gia??“Nữ sinh đó tên gì?”

Hắn tiếp tục dò hỏi, biểu cảm ngưng trọng.

Càng khiến đàn em run sợ hơn.“Cái này, đại ca… em không có hỏi tên…”

“Ngu ngốc, mau điều tra nữ sinh đó cho tao.”

Hắn gầm lên, dùng chân đạp ngã một tên ngay cạnh mình.“Vâng… vâng… tụi em đi làm ngay…”——- Thịnh Gia ——-Về tới Thịnh Gia, Huyên Huyên nhìn vào phía trong Thịnh Thế Dân vui vẻ cười nói với Thư Kì.

Còn Tiêu Mạn thuận thế ngồi cười theo.Cô toan tính đi qua, xem như họ là không khí.

Thì bỗng nhiên Thịnh Thế Dân lớn tiếng gọi với cô lại.“Huyên Nhi, ba có chuyện muốn nói với con.

Con ngồi xuống một chút được không?”

Huyên Huyên yên lặng, ngồi xuống ghế đối diện.

Vểnh tai lên nghe.Thịnh Thế Dân khẽ thở dài, nhưng lại không dấu nỗi niềm vui trong câu nói mà ông thốt ra.“Huyên Nhi, Dì Thư Kỳ đã có thai 2 tháng rồi.

Được chuẩn đoán là trai con, nhà chúng ta lại có thêm một thành viên mới.”

“Ba mong con, hãy sống hòa thuận.

Xem Thư Kỳ là mẹ của mình…”

Sắc mặt Huyên Huyên lạnh hẳn xuống, cô không ngờ Thư Kỳ lại có thai sớm hơn trong kí ức?

Đứa bé kia chắc chắn không phải là Thịnh Thế Dân…“Ba nói xong rồi?

Con mệt mỏi…”

“Xin phép.”

Cô dứt khoát đứng dậy, tức khắc Thịnh Thế Dân nhịn không được trước thái độ của cô.

Ông vươn tay ra tát mạnh lên mặt cô.“Chát.”

Thư Kỳ mở to mắt ra nhìn, Tiêu Mạn cười hả dạ trong lòng.

Huyên Huyên ôm một bên má mình, trong lòng dâng lên tia nghẹn uất.Cô muốn òa khóc như một đứa trẻ, không đúng, đây là cảm của Nguyên Chủ.

Huyên Huyên cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn khóc lại.Lúc này Thịnh Thế Dân cũng kinh ngạc, ông lại ra tay đánh con gái mình.

Là lần đầu ông đánh con gái…“Thịnh Huyên Huyên, con định sống như vậy tới bao giờ?

Tới chết con cũng không nghe lời Ba sao?”

“Có phải hôm nay, con lại bắt nạt Mạn Nhi?”

Huyên Huyên khẽ xoay đầu nhìn Thịnh Thế Dân.

Hai mắt cô đỏ hồng, ngân ngấn lệ.

Cô không cần giải thích nhiều, chỉ để lại vài câu…”

“Con nói con không làm, liệu Ba có tin không?”

“Con nói, Tiêu Mạn, cô ta nói con là con riêng của chú Vương…

Ba có tin không?”

“Ba đánh đã đánh rồi, mắng cũng mắng rồi.

Nếu cảm thấy không đủ, thì ba khai trừ tên con ra khỏi Gia Phả đi.”

Dứt lời Huyên Huyên xoay người đi lên lầu.

Thịnh Thế Dân run run bàn tay, những lời kia có phải sự thật hay không?
 
Back
Top Bottom