Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1620



Ước Thản Tư cúp điện thoại, sợ đến vãi mồ hôi đầm đìa. Không nghĩ rằng mình đã trêu chọc tới một tồn tại cường đại như vậy! Không trách được khi đối phó tên này, Elise tiểu thư tính toán thật cẩn thận, không nghĩ tới nguyên lai là bởi vì. dạng này!

Ước Thản Tư cười khổ, nghĩ tới gia tộc Lancer là một đại gia tộc trong một đêm hôi phi yên diệt, hắn không hoài nghi chút nào… Dương Minh cũng có thể cho gia tộc South City một kết cục đồng dạng.

Cầm điện thoại lên, bấm ngay số điện thoại của Uygur. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể đem oán khí phát tiết trên người tên thủ hạ này!

"Uygur ngươi là tên khốn kiếp, sao nghe điện thoại chậm như vậy? " Điện thoại mới vừa vang lên, đã được nhấc lên, vậy mà Ước Thản Tư vẫn chê động tác đối phương quá chậm, chửi ầm lên.

"A! Gia chủ. Tôi nhấc vô cùng mau mà! Điện thoại vẫn ở trong tay của tôi mà. " Uygur bị chửi có chút ngu ra, sửng sốt một chút, vội vàng nói.

"Ngươi là tên khốn kiếp, cũng bởi vì ngươi, ta mới bị tiểu thư Elise mắng!" Ước Thản Tư cả giận nói: "Ngươi không có chuyện gì làm lại đi trêu chọc Dương Minh? Bảo ngươi hiệp trợ Khắc Lạp Tư, ngươi hiệp trợ hắn là tốt rồi. Hắn chết, trước tiên ngươi không hướng ta hồi báo, ngươi đi bắt Dương Minh làm cái gì? Nhũn não hả?"

"A!" Uygur không nghĩ tới Ước Thản Tư đột nhiên lại tức giận bởi vì chuyện này, nhất thời có chút ủy khuất: "Gia chủ, tôi không phải là suy nghĩ cho Khắc Lạp Tư bị Dương Minh g**t ch*t sao? Tôi sợ tiểu thư Elise truy cứu, cho nên mới suy nghĩ bắt cho được Dương Minh."

"Bắt cái rắm! Ngươi biết lý do gia tộc Lancer vì sao xong đời không? " Ước Thản Tư quát.

"Không… không biết a? " Uygur chợt nghe câu hỏi của Ước Thản Tư, cũng sững sờ, có chút không giải thích được.

"Chính là Dương Minh làm đó!" Ước Thản Tư cả giận: "Ngươi không có chuyện gì làm lại chọc hắn làm gì? Không thấy tiểu thư Elise cũng phải tìm một cao thủ cờ bạc, dùng những cách khác để xử lý hắn sao? Ngươi cho rằng thủ đoạn bình thường có thể hoàn thành sao? Ngươi … tức chết ta!"

"A? gia tộc Lancer….đó là Dương Minh làm? " Uygur sững sốt. Bất quá nghĩ đến sự cường hãn của Dương Minh, Đoạn Đầu bang cũng chỉ trong nháy mắt tận diệt, muốn làm như gia tộc Lancer tựa hồ cũng không phải là việc khó gì.

"Tất nhiên là hắn!" Ước Thản Tư tức giận nói: "Lần này nếu không phải là tiểu thư Elise báo cho, gia tộc South Cty chúng ta tựu xong đời! Ngươi ở Ma Cao chờ ta sang, ta hiện tại tựu bay qua, ta muốn đích thân nói xin lỗi với Dương Minh!"

"A! A!" Uygur không nghĩ tới gia chủ muốn vội tới xin lỗi Dương Minh. Xem ra, lúc trước Ước Thản Tư nói nhất định là sự thật. Dương Minh thật sự lợi hại như vậy, nếu không hắn cũng không tự mình tới đây!

Xem ra, lúc trước theo lời Dương Minh, để cho gia chủ của mình trong 24h đi gặp hắn, mình chỉ nghĩ hắn muốn ra vẻ ngưu lại không nghĩ bây giờ gia chủ lại muốn gặp hắn!

Nói chuyện điện thoại xong, Ước Thản Tư liền "ngựa không ngừng vó" gọi quản gia đi chuẩn bị máy bay riêng của mình, hắn muốn với tốc độ nhanh nhất bay đến Ma Cao.

Biết Dương Minh là người có thể tiêu diệt hết gia tộc, Ước Thản Tư không dám chậm trễ. Hắn không nghi ngờ chút nào nếu mình trong 24h không xuất hiện, Dương Minh sẽ trực tiếp xóa tên gia tộc South City.

Trước khi lên đường Ước Thản Tư, quyết định hay là gọi điện thoại trước cho Dương Minh. Dương Minh mặc dù nói cho 24h, hiện tại đã qua mất mấy giờ. Hơn nữa chính mình nếu vạn nhất trong 24h không sang kịp thì sao. Tuy nói là máy bay riêng, cũng có thể có sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, tỷ như máy bay không cách nào hạ xuống… muốn hắn chờ một chút.

Phương thức liên lạc, đã có được từ nơi Uygur. Ước Thản Tư Thở dài, bấm số điện thoại Dương Minh! Nghĩ mình đường đường là gia chủ gia tộc South City, vì mặt mũi tiểu thư Elise mà cầu khẩn người ta, Ước Thản Tư cũng có chút thẹn thùng. Bất quá nghĩ đến Dương Minh lợi hại như thế, cũng không xem chuyện đó vào đâu nữa.

"Alo, xin hỏi là Dương Minh tiên sinh sao? " Ước Thản Tư bấm điện thoại phòng Dương Minh, cẩn thận hỏi.

"Ngươi là ai? " Dương Minh nghe được một thanh âm xa lạ, nhíu nhíu mày, trong lòng nhẹ nhàng so đo, tựu đoán được thân phận người này.

"Dương tiên sinh ngài mạnh khỏe, tôi là gia chủ gia tộc South City Ước Thản Tư a! Lúc trước thật sự không tốt mong ngài tha lỗi!" Ước Thản Tư khách khí nói.

"Ước Thản Tư? Chưa nghe nói qua. " Dương Minh thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng gọi điện thoại, là có thể chứng minh ngươi là gia chủ gia tộc South City?"

"Ách. Cái này!"Ước Thản Tư nhất thời có chút lúng túng: "Dương tiên sinh, tôi hiện tại ngồi máy bay cá nhân, đi sang phía ngài xin lỗi, tôi chỉ là nói trước lời xin lỗi!"

"Đợi ngươi đến đã rồi nói sau. " Dương Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Ước Thản Tư nghe bên trong điện thoại truyền đến tiếng "tút" thật dài, không khỏi cười khổ. Xem ra, chuyện này Dương Minh khó bỏ qua rồi, lần này sợ rằng không có dễ dàng xong xuôi được.

Bất quá Ước Thản Tư cũng không dám chậm trễ. Quản gia liên lạc máy bay riêng, tựu vội vàng ra phi trường.

Đối với gia tộc South City, Dương Minh cũng không có cừu hận gì quá lớn. Đã có Elise xin cho, Dương Minh nghĩ chỉ hung hăng lừa gạt bọn họ một khoản thôi. Về phần tiêu diệt hết gia tộc thì lại phải đirất xa, Dương Minh thật sự không rảnh đến mức đó.

Huống chi gia tộc South City chỉ là thủ hạ của Elise, là một con cờ, có tiêu diệt hết hay không đối với đại cục mà nói chỉ là râu ria.

Trương Tân không nghĩ Dương Minh sẽ trở lại nhanh như vậy. Lúc trước Dương Minh nói vô cùng nghiêm trọng, tựa hồ muốn đi làm đại sự gì, nhưng là còn chưa đến hai canh giờ, liền trở về khách sạn.

"Lão đại, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cái gì đi? " Trương Tân đẩy ra Dương Minh khỏi cửa phòng, cười hì hì nói: "Lão đại, ta nghe nói quán Bar khách sạn này buổi tối có hoạt động k*ch th*ch, buổi tối cùng nhau xem một chút nha?"

"Hả? Cái gì hoạt động k*ch th*ch? " Dương Minh kinh ngạc.

"Chính là múa thoát y a! Dưới tầng hầm khách sạn, là hộp đêm, mỗi tối đều có tiết mục đặc biệt!" Trương Tân nhỏ giọng nói: "Lão đại, buổi tối hai ta đi, thế nào?"

Dương Minh nhìn Trương Tân đang vô cùng hưng phấn, trong lòng khẽ thở dài một cái. Mặc dù tình nghĩa mình cùng Trương Tân không thay đổi, nhưng con đường đi của hai càng lúc càng xa nhau.

Nếu như đổi lại là thời điểm trung học phổ thông, chính mình, Dương Minh nghĩ, mình nhất định sẽ rất hưng phấn đáp ứng đề nghị Trương Tân. Dù sao khi đó đối với thân thể nữ nhân cũng rất tò mò. Bất quá hiện tại. Dương Minh đối với cái đó thật đúng là không chỗ nào không biết.

Mình đã trưởng thành, sớm qua rồi thời tuổi trẻ nông nổi. Cũng không biết chuyện này là chuyện tốt hay xấu.

"Tốt!" nhìn Trương Tân hưng phấn, Dương Minh cũng không nỡ đạp đổ, đi theo trông chừng hắn thôi.

"Thật tốt quá! Lão đại, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đi đâu!" Trương Tân nghe được Dương Minh khẳng định chắc chắn, càng thêm hưng phấn: "Lúc trước, có cha cùng Vương Mi không tốt để đi. Bất quá hiện tại đi theo anh, bọn họ không biết tôi đi làm cái gì rồi!"

Dương Minh cười lắc đầu: "Để gọi Tam Đặc Đốn chuẩn bị bữa ăn tối, một lát chúng ta cùng nhau đi xuống ăn."

"Uk, lão đại! Xong bữa tối nha!" Trương Tân nhắc nhở Dương Minh: "Ngàn vạn lần không được quên! Tôi đi về trước a!"

"Rồi, không quên!" Dương Minh cười mắng: "Nhanh đi về đi!"

Đợi Trương Tân đi xong, Dương Minh gọi cho Tam Đặc Đốn chuẩn bị bữa ăn tối một chút. Sau đó thuận tiện hỏi thăm chuyện hộp đêm buổi tối, để cho Tam Đặc Đốn lấy hai vị trí khách quý.

Bây giờ Tam Đặc Đốn đối với Dương Minh lại là kính nể cùng e ngại! Đoạn Đầu bang bị diệt, tin tức mặc dù còn chưa loan truyền ra ngoài, nhưng là đối Tam Đặc Đốn lúc nào cũng chú ý mà nói đã biết từ lâu. Đoạn Đầu bang đã bị tiêu diệt, hơn nữa lão đại Đoạn Đầu Lang của Đoạn Đầu bang cùng đường chạy trốn, vì thế nên Uygur thực sự rất căm tức!

Bất quá, hiện tại thái độ Uygur có chút mập mờ không rõ. Dương Minh diệt Đoạn Đầu bang, hắn lại không có phản ứng nào cũng không gọi điện thoại tới đây. Điều này làm cho Tam Đặc Đốn tò mò, hắn hiểu là Uygur là sợ rồi! Không dám có hành động thiếu suy nghĩ nữa!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1621: Biến cố trong bữa ăn



Uygur buồn bực vì chuyện gia chủ tự mình tới Ma Cao. Hơn nữa, những chuyện mình làm lúc trước hiển nhiên đã khiến gia chủ hết sức bất mãn. Cứ như vậy sự ủng hộ của gia tộc đối với mình nhất định sẽ từng bước yếu dần. Đừng nói tranh cử nghị viên, không biết còn có thể tiếp tục ở lại Ma Cao làm việc hay bị chuyển đến nơi khỉ ho cò gáy đây!

Nghĩ tới đây, Uygur hết sức căm hận Dương Minh, nhưng lại không dám trêu chọc hắn. Ngay cả gia chủ cũng không dám, mình có cái *ếu gì để chọc hắn?

Bất quá Uygur không cam lòng. Nếu mình có thể tiếp tục lưu lại ở Ma Cao xử lý sự vụ gia tộc thì chuyện này coi như xong. Còn mình mà bị gia chủ miễn chức, vậy thì… hừ hừ… tuyệt đối sẽ không để cho tên Dương Minh kia sống an lành, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngọc đá cùng tan.

Ước Thản Tư vô cùng lo lắng chạy tới phi trường, dù hắn có máy bay riêng nhưng cũng không phải thích lúc nào thì bay lúc đó. Dù sao với khoảng cách xa thì nhất định phải xin phối hợp cùng hãng hàng không mới có thể quyết định được đường bay. Nếu không, không chừng 2 máy bay đụng nhau thì ‘oh shit!".

"Ước Thản Tư gia chủ, theo nhân viên phi trường báo lại, trong bốn giờ sau cũng không có đường trống " Quản gia mang vẻ mặt rất bất đắc dĩ nói với Ước Thản Tư.

"Cái gì? " Ước Thản Tư nghe xong, sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống: "Bốn giờ sau cũng không có?"

"Đúng vậy, gia chủ! Đây là quản lí nói. " Quản gia cẩn thận hồi đáp.

"Ngươi không có nói cho bọn họ, là ta muốn dùng sao? " Ước Thản Tư quát hỏi.

"Có ạ. Nhưng không thể gây ảnh hưởng tới những chuyến bay bình thường a!" Quản gia nói: "Thời gian bay đã xếp dày đặc. Chúng ta mặc dù là đại gia tộc, nhưng liên quan đến đường hàng không quốc gia nên."

"Mau đi thương lượng lại đi, hỏi nhanh nhất lúc nào có thể bay!" Ước Thản Tư hừ một câu, tâm tình hắn bây giờ thật sự không tốt. Nếu như chậm trễ thêm bốn giờ nữa mà nói. thì không thể xong việc trong 24h. Nghĩ tới đây, Ước Thản Tư không khỏi méo mặt.

"Vâng! Tôi đi ngay. " Quản gia vội vàng gật đầu. Ngay cả hắn cũng không biết gia chủ hôm nay sao mà đột ngột xúc động thế, lại muốn bay đến Ma Cao, rốt cuộc đã xảy ra điều đại sự gì sao?

Ước Thản Tư do dự một chút. Mặc dù biết lúc này quấy rầy Dương Minh lần nữa là không tốt cho lắm, nhưng chuyện bây giờ nhất định phải báo cho Dương Minh một chút. Chính mình nếu trong 24h không cách nào chạy tới, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bất đắc dĩ, Ước Thản Tư lần nữa bấm điện thoại Dương Minh.

Dương Minh mới vừa cùng Tam Đặc Đốn nói chuyện điện thoại xong, điện thoại trong phòng lần nữa vang lên. Dương Minh còn tưởng rằng là Tam Đặc Đốn gọi lại, không suy nghĩ nhiều lập tức bắt điện thoại: "Alo!"

"Dương tiên sinh, tôi là Ước Thản Tư a… " Ước Thản Tư không nghĩ tới nhanh như vậy Dương Minh đã bắt máy, cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng nói.

"Ước Thản Tư? Có chuyện gì? " Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

"Là như vậy. Dương tiên sinh. Phi cơ nhanh nhất cũng phải bốn giờ sau này mới có thể cất cánh, tôi sợ trong 24h không cách nào tới kịp ạ!" Ước Thản Tư cẩn thận nói: " Xin ngài thư thả cho tôi thêm mấy giờ nữa?"

Dương Minh nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Ước Thản Tư gọi điện thoại tới là vì chuyện này.

"Chừng nào? " Dương Minh nhíu nhíu mày hỏi.

"Nhanh nhất có thể là ngày mai. " Ước Thản Tư nói: "Dương tiên sinh, tôi không phải là không muốn đi, ngược lại thật là có chuyện xảy ra."

"Được rồi, vậy thì mai. " Dương Minh có chút không nhịn được nói: "Chờ ngươi đến thì gọi lại, hiện tại ta không rảnh nghe ngươi lảm nhảm."

"A, kìa Dương tiên sinh. Tôi trong 24h muốn đi đến ngay nhưng không được, người không nên dùng gia tộc chúng tôi mà trút giận. " Ước Thản Tư vẫn có chút không yên lòng hỏi một câu.

"Ta nói nè, sao mà ngươi cứ lảm nhảm hoài vậy? Bảo ngày mai thì ngày mai, về phần có động thủ với gia tộc của các ngươi hay không, thì phải xem thử thành ý của ngươi ngày mai thế nào!" Dương Minh mặc dù không kiên nhẫn đối với Ước Thản Tư, nhưng cũng giải thích cho hắn việc này.

"Vâng! Vâng!" Ước Thản Tư rốt cục cũng yên tâm phần nào. Nếu Dương Minh nói khẳng định như vậy thì trước khi mình đến sẽ không có bất cứ hành động gì: "Dương tiên sinh, ngài yên tâm, tôi rất là có thành ý!"

"Rồi, không có chuyện gì thì ta cúp!" Dương Minh nói xong, cũng không cùng Ước Thản Tư nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Ước Thản Tư bị Dương Minh dập máy, thở dài khẽ lắc đầu. Chính mình làm sao lại bị khinh thường như thế này? Bất quá hôm nay bị chính Dương Minh khinh thường, còn cảm thấy không sao!

Lấy được khẳng định chắc chắn của Dương Minh xong, Ước Thản Tư không cần phải gấp gáp nữa. Dù sao hôm nay không được thì ngày mai, Dương Minh đã đồng ý rồi. Mấu chốt là ngày mai mình lấy thái độ như thế nào! Nếu như thái độ làm cho Dương Minh hài lòng, chuyện cứ như vậy sẽ kết thúc. Nếu thái độ không làm hài lòng, như vậy. đoán chừng còn rắc rối, phức tập hơn nhiều!

Nghĩ tới hết thảy cũng là do Uygur tự tiện quyết định mà thành, Ước Thản Tư tức giận vô cùng. Thầm nghĩ, lần này đi Ma Cao, chuyện thứ nhất làm chính là sút Uygur đi. Địa phương trọng yếu như Ma Cao, người xếp hàng chờ rất dài. Gia tộc nhiều đệ tử như vậy, sao phải dùng tên ngu ngốc này chứ?

Lần này Dương Minh cũng nghĩ nên lừa gạt Ước Thản Tư lít máu mà thôi, nên cũng không quá để ý Ước Thản Tư có thể tới hay không. Tối hôm nay cũng đã đồng ý với Trương Tân, cùng hắn đi hộp đêm. Dù cho Ước Thản Tư có tới, xem chừng cũng vô ích.

Tam Đặc Đốn chuẩn bị xong bữa tối, liền gọi điện thoại tới Dương Minh, hỏi thăm lúc nào Dương Minh dùng cơm? Dương Minh suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Trương Tân, để cho hắn chuẩn bị rồi cùng nhau xuống lầu ăn bữa tối.

Một ngày nay, trừ buổi sáng ra, cơ hồ Dương Minh không ăn gì. Mà nhìn dáng dấp mấy người Trương Tân cũng chưa ăn cái gì! Trước lúc đi, mình dặn dò Trương Tân phải cẩn thận….Không nghĩ đến hắn lại cẩn thận như vậy, ngay cả cơm cũng không ăn, cứ ở trong phòng.

"Lão đại, lúc này không có chuyện gì mà… đi? " Trương Tân rất nhanh đã tới phòng Dương Minh, sau đó hạ giọng nói: "Nếu chuyện chưa kết thúc, buổi tối đi chơi như vậy thì không còn hứng thú gì a!"

"Căn bản không có việc nữa, ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy. " Dương Minh cười cười nói. Lúc trước là hắn sợ người Đoạn Đầu bang sẽ gây bất lợi cho Trương Tân. Bất quá hiện tại chuyện xong rồi tất nhiên Dương Minh lo lắng dĩ nhiên là thừa.

Tam Đặc Đốn vẫn cung kính, khép nép, dẫn đám người Dương Minh đưa vào gian phòng ăn xa hoa nhất. Sau đó tự mình phân phó phục vụ sinh đi chuẩn bị món ăn, bận trước bận sau.

Đối với thái độ của Tam Đặc Đốn, Dương Minh thì không thấy gì; Vương Mi vì chuyện lúc trước đã thành thói quen, nhưng Trương Tân cùng Trương Giải Phóng mở to hai mắt ra mà nhìn! Khi bọn họ biết Tam Đặc Đốn là lão bản khách sạn Douglas, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh. Nói Dương Minh ở Ma Cao có quan hệ, có thể ở khách sạn Douglas dùng gian phòng xa hoa nhất, cũng đã là nói quá!

Nhưng có thể khiến cho lão bản khách sạn tự mình ở một bên phục vụ, hơn nữa nhìn bộ dáng cực kỳ tôn kính đối với Dương Minh thì có mùi không bình thường rồi! Dương Minh rốt cuộc là thân phận cỡ nào, có thể khiến cho lão bản hạ mình phục vụ?

Nếu ở trong nước thì còn có thể, nhưng là đây là nước ngoài nha, đang ở Ma Cao, làm sao có thể xuất hiện tình huống thế này?

Năng lực thích ứng của Trương Tân cực nhanh, không bao lâu đã nghĩ thông suốt. Lão đại chính là lão đại, tới chỗ nào cũng ngưu vô cùng. Mà Trương Giải Phóng lại kinh hãi, lần này Dương Minh mang cho hắn cảm giác thật quá kinh khủng!

Mặc dù đã nghe Trương Tân nói qua, Dương Minh xưa hiện tại không bằng nay. Ở Tùng Giang giao lưu vô cùng tốt, người trên người dưới đều biết. Nhưng kia chỉ là một thành phố mà thôi, làm sao ra khỏi thành phố, ra nước ngoài, lại vẫn như thế?

Mặc dù Trương Giải Phóng hiếu kỳ nhưng cũng không đặt câu hỏi, chỉ có thể buồn bực trong lòng, hưởng thụ gắp thức ăn.

Mới vừa ăn không lâu, đã nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, Dương Minh nhíu nhíu mày. Chưa kịp hỏi Tam Đặc Đốn chuyện gì xảy ra, cửa liền bị đẩy ra. Một người trẻ tuổi xông vào dùng Anh ngữ la hét ầm ĩ: "Bản thân là ta muốn nhìn xem trong đây là kẻ nào… Phòng ăn của Lange tiên sinh mà cũng dám chiếm?"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1622: Ninja rùa



Nam tử này mặc dù thoạt nhìn không phải dạng hung hãn, nhưng cũng chẳng phải người tốt lành gì. Xem ra cũng giống giống như cái loại "chó cậy gần nhà" mà thôi.Cái tên Lange tiên sinh kia chính là lão bản của hắn.

Dương Minh cũng không biểu hiện gì mặt, chỉ có chút chán ghét nhìn nam tử mới vào một cái. Chuyện này đã có Tam Đặc Đốn ở một bên, tin tưởng nhất định hắn sẽ xử lý. Nghĩ vậy hắn không thèm đứng dậy, chỉ điềm nhiên ngồi ăn uống.

Sử Lai Đặc là thủ hạ trực thuộc Lange, ở Ma Cao này cũng là đại nhân vật. Tới chỗ nào, người khác cũng phải cung cun kính kính với hắn, vậy mà khi tới đây lại chẳng có ai để ý, lại có một tên còn không thèm nhìn hắn nữa, vẫn điền nhiên ngồi ăn uống. Sử Lai Đặc nộ khí xung thiên, đây không phải rõ ràng là không xem mình vào mắt sao?

"Các ngươi chưa từng nghe qua danh tiếng Lange tiên sinh sao? Chẳng lẽ muốn đối địch cùng Lange tiên sinh? " Sử Lai Đặc chỉ vào đám người Dương Minh giận dữ hét rầm lên.

"Cái gì Lange? Vậy Sử Lai Đặc đâu? " Dương Minh nhíu nhíu mày, đang nhớ lại khi còn bé có xem qua một anime tên là « Ninja rùa ». Bên trong có tên BOSS cuối gọi là Lange, bất quá tên BOSS này còn có một tên thủ hạ gọi là Sử Lai Đặc làm tiểu BOSS.

"Ngươi biết ta là Sử Lai Đặc, như thế nào mà biết? Ngươi là ai? " Sử Lai Đặc nghe Dương Minh gọi ra tên của hắn, nhất thời càng tức giận, thầm nghĩ mấy tên ngoại quốc này là không phải cố ý thì là gì? Biết thân phận của mình, còn dám đối nghịch cùng mình?

"Cái gì? Ngươi kêu là Sử Lai Đặc? " Dương Minh ngạc nhiên nhìn hắn một chút: "Ngươi có xem qua Ninja rùa không?"

"Cái gì mà Ninja rùa? " sử Lai Đặc hiển nhiên không hiểu lời nói của Dương Minh.

Tam Đặc Đốn vẫn đứng ở một bên thấy vậy vội vàng chạy tới trước mặt Dương Minh rối rít nói: "Dương tiên sinh, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…. Ngài chờ một chút, để tôi nói với Sử Lai Đặc tiên sinh!."

Tam Đặc Đốn vừa nói, vừa kéo Sử Lai Đặc đi ra ngoài. Tên này lúc trước tiến vào không nhìn thấy Tam Đặc Đốn, hiện tại chợt thấy lão bản khách sạn Douglas cũng ở chỗ này, tức thì ngẩn người ra: "Tam Đặc Đốn tiên sinh? Làm sao ngài ở chỗ này?"

"Sử Lai Đặc tiên sinh, những khách nhân này là gia chủ gia tộc chúng tôi an bài, xin ngài tha lỗi. " Tam Đặc Đốn cười khổ nói: "Vậy đi, để tôi đổi lại cho Lange tiên sinh gian khác. Người ngồi trong đó, tôi cũng không đắc tội nổi!"

Sử Lai Đặc cùng Lange, Tam Đặc Đốn hiển nhiên không dám trêu chọc. Lange chính là thủ lĩnh Phi Xa bang, một trong ba đại bang phái. Gia tộc Douglas mặc dù không có kinh doanh những hạng mục đen, nhưng vì sinh ý, hoặc nhiều hoặc ít muốn nhờ Hắc bang địa phương che chở. Nên Tam Đặc Đốn cùng Phi Xa bang quan hệ coi như không tệ.

Tuy vậy, ngay cả Đoạn Đầu bang Dương Minh cũng có thể tiêu diệt hết, Tam Đặc Đốn hắn tự nhiên càng thêm kính sợ. So sánh với Phi Xa bang thì coi là cái gì?

Nhưng là bởi vì quan hệ cá nhân của hắn cùng Lange rất tốt, cho nên không muốn đắc tội Lange. Dù sao Dương Minh không thể ở chỗ này vĩnh viễn, cùng Lange làm tốt quan hệ, cũng là tính toán cho sau này.

Nghe Tam Đặc Đốn nói vậy, Sử Lai Đặc cũng biết nếu như mình có dùng vũ lực đe dọa những người kia nhượng lại chỗ, Tam Đặc Đốn cũng sẽ không đồng ý.

Mặc dù Lange ở nơi này thế lực rất lớn, nhưng Tam Đặc Đốn cũng sẽ không vì hắn mà đắc tội với cả gia tộc. Dù sao nếu như đắc tội với gia tộc, hắn có thể tiếp tục quản lý khách sạn này hay không thì cũng khó nói.

vậy nên mặc dù có chút mất hứng, nhưng hắn cũng không nói gì nữa, cùng Tam Đặc Đốn đi khỏi, sau đó đi về phía Lange cách đó không xa.

"Tam Đặc Đốn tiên sinh? " Lange hết sức kinh ngạc nhìn cùng Sử Lai Đặc cùng Tam Đặc Đốn đang đi tới, trố mắt hỏi.

Hắn hôm nay tới khách sạn Douglas dùng cơm, cũng không có báo trước cho Tam Đặc Đốn. Dù sao thân phận lão bản khách sạn Douglas với hắn cũng không tính là gì. Tuy vậy, Tam Đặc Đốn lại là người của gia tộc Douglas cho nên Lange cũng phải nể mặt một chút.

Gia tộc Douglas mới thật sự là lão đại xã hội đen.

Khi Lange tới, phát hiện phòng ăn mình thường ngồi đã có người, hắn liền phái Sử Lai Đặc tìm hiểu, xem trong đó là người có bối cảnh gì. Nếu như không phải là đại nhân vật, sẽ kêu cho bọn họ nhường chỗ cho, cũng không nghĩ tới từ trong đi ra là Tam Đặc Đốn…

"Lange tiên sinh, thật sự xin lỗi a! Trong đó là khách nhân của gia chủ. Ngài có muốn ngồi chỗ khác không, để tôi mời!. " Tam Đặc Đốn cười hỏi.

"Như vậy a? " Lange nhíu nhíu mày, vừa nghe là khách nhân của gia tộc Douglas, nhất thời có chút khó chịu. Một khách nhân của gia tộc mà thôi, cũng không phải là nhân vật trọng yếu, còn dám chiếm chỗ của mình!

Bất quá Lange cũng biết Tam Đặc Đốn nhất định là có chút khó xử, hắn không có biện pháp, đành phải cấp cho Tam Đặc Đốn một chút mặt mũi: "Được rồi, vậy thì đổi chỗ khác đi!"

Tam Đặc Đốn thở phào nhẹ nhõm, thấy mặt Lange nặng như chì, xem chừng là khó chịu lắm. Nhưng hắn cũng rất lộn tiết. Mẹ nó, ta hảo tâm đổi lại chỗ cho ngươi, ngươi trái lại không muốn? Ngươi thật không biết Đoạn Đầu bang xong đời như thế nào a! Ngươi nếu biết rồi, lại có thể như hung hăng vậy sao? Có mà rối rít quỳ lạy sát tinh Dương Minh kia thì có! Trong lòng Tam Đặc Đốn tà ác nghĩ.

Tên Lange này là người thừa kế phụ thân hắn, tuổi còn trẻ nhưng đã ngồi lên vị trí lão đại Phi Xa bang, tự nhiên có chút ngang ngược càn rỡ, nhìn Tam Đặc Đốn niên kỉ lớn hơn, cũng không lấy làm tôn kính lắm. Hắn sau khi vào chỗ mới, cau mày hỏi Sử Lai Đặc: "Trong đó là người nào?"

"Chỉ là mấy tên ngoại quốc, một đàn ông lớn tuổi mang theo ba hài nhi!" Sử Lai Đặc đem bọn Dương Minh trở thành tiểu hài nhi rồi.

"Hừ! Lần này nể mặt Tam Đặc Đốn, ta cho qua. Lần sau gặp phải, sẽ không còn tốt như vậy đâu!" Lange cười lạnh một tiếng: "Hôm nay còn có chính sự, cũng không cần so đo!"

"Đúng vậy a, Lange tiên sinh! Tán gái mới là chuyện trọng yếu…. Chẳng cần quản bọn khỉ gió đó làm gì!" Sử Lai Đặc vội vàng nịnh hót.

"Tin tức của ngươi không sai chứ? Tên kia thật sự dẫn bạn gái hắn tới nơi này? " Lange vẫn không yên lòng hỏi lại một câu.

"Yên tâm đi, Lange tiên sinh! Cô nàng đồng học đã bị tôi phái người theo dõi. Lần này bọn họ đi chung tới Ma Cao du lịch, nghe nói tối nay hộp đêm khách sạn Douglas có biểu diễn tạp kỹ, cô nàng kia đối với tạp kỹ rất hứng thú, bọn họ nhất định sẽ tới!" Sử Lai Đặc đắc ý nói.

"Uhm, vậy thì tốt! Tên kia có bối cảnh gì, đã điều tra rõ ràng chưa? " Lange hừ lạnh một tiếng: "Mẹ nó, đoạt nữ nhân của ta, lại phá hư xe của ta. Để xem nó chết như thế nào!"

"Điều tra rõ ràng rồi, tựa hồ đệ tử đại gia tộc ở Hoa Hạ bên kia. Bất quá không có ảnh hưởng, bọn họ lực ảnh hưởng không thể nào tới đây. Nơi này là địa bàn của chúng ta, sợ cái ch*m!" Sử Lai Đặc khinh thường nói.

Lange nghe xong vậy liền yên tâm hơn. Chỉ cần tiểu tử kia ở bên Ma Cao này không có bối cảnh là được rồi. Về phần Hoa Hạ xa xôi lắm quản làm gì.

"Mẹ kiếp, ở trên địa bàn Phi Xa bang, lại đua xe thắng ta, làm ta mất hết mặt mũi. Hôm nay ta muốn hắn biết, ở nơi này lời ai nói có trọng lượng!" Lange tàn bạo nói.

Chuyện nói ra thì cũng không có gì, hiện tại Lange kế nghiệp cha hắn làm lão đại Phi Xa bang, nhưng còn có một thân phận bên ngoài là sinh viên đại học. Ở trong trường học, hắn rất coi trọng một nữ sinh. Bất quá, đang theo đuổi thì tên bạn trai nàng lại đi khiêu khích hắn. …
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1623: Kỷ niệm thời trung học



Kỳ thực, tuy nói là khiêu khích, nhưng cũng chỉ là thách đố bình thường mà thôi. Nhưng Lange thân là thiếu chủ Phi Xa bang, tự nhiên nhịn không được cơn giận này.

Cho nên hắn chủ động muốn cùng nam sinh kia đua xe. Ai thua, người đó sau này vĩnh viễn không được theo đuổi nữ sinh kia nữa.

Lange cũng không nghĩ tới, nam sinh kia lại hào hứng đồng ý. Cùng thiếu chủ Phi Xa bang đua xe, không phải là tự tìm chết sao?

Đang ở cùng đám chiến hữu, Lange cho rằng mình nhất định sẽ thắng lợi, dám đọ với Ferrari sao? Siêu xe của Ý đó. Thế nhưng dưới tình huống đó lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!

Nam sinh kia chẳng những đua xe thắng, hơn nữa còn khiến cho Lange đụng xe. Mặc dù bản thân Lange không có vấn đề gì, nhưng cỗ xe Ferrari yêu quí của hắn lại thành đống sắt vụn.

Điều này làm cho Lange thẹn quá hóa giận, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho nam sinh kia mở rộng tầm mắt, biết thế nào là sự nguy hiểm của mình!

Lange hỏi thăm hóa ra là nam sinh kia lại mang theo nữ sinh ấy đi tới Ma Cao du lịch. Hắn biết vậy phấn khích tới mức không khỏi gào to "đúng là ông trời giúp ta a!"

Nơi này là Ma Cao, không phải là địa bàn của Lange hắn sao? Nếu đã tới, cũng đừng nghĩ đi đâu nữa! Vĩnh viễn an nghỉ tại đây đi.

"Hắc hắc, đúng vậy a! Lange tiên sinh, Đoán chừng tiểu tử kia thật đúng là nghĩ đến người chỉ là một học sinh bình thường. Hắn còn không biết thân phận thật sự người là thiếu chủ Phi Xa bang ở Ma Cao này!" Sử Lai Đặc giở giọng xu nịnh.

"Chuẩn bị thỏa đáng hết chưa? " Lange hừ một tiếng, hỏi.

"Sắp xếp xong xuôi hết rồi, Lange tiên sinh! Ngài yên tâm, phục vụ sinh hôm nay đã đổi thành người của chúng ta rồi."

Sử Lai Đặc cười nói: "Thay ca là người mình tìm được ngay."

"Uhm, không được để xảy ra vấn đề gì. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tam Đặc Đốn, chúng ta cũng phải cấp cho hắn một chút mặt mũi. " Lange hài lòng gật đầu.

Tam Đặc Đốn dàn xếp xong xuôi chuyện Lange cùng Sử Lai Đặc mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lau giọt mồ hôi trên trán vừa vội vàng chạy tới chỗ Dương Minh. Vừa vào cửa liền liến thoắng giải thích: "Dương tiên sinh, là tôi không tốt, để cho ngài sợ hãi…"

"Chấn kinh hay sợ hãi đều không có đâu. " Dương Minh nhàn nhạt khoát tay nói.

Một tên thần kinh đi vào rống mấy câu, tự nhiên Dương Minh sẽ không để vào mắt, cho nên hắn cũng lười so đo.

Dương Minh phát hiện mình càng ngày càng trầm ổn. Nếu là đổi lại trước kia, Dương Minh trực tiếp túm cổ áo hắn ném ra rồi. Hiện tại tên đó bất quá mới chỉ hót một chút, nên cũng chẳng thèm quan tâm.

"Ha ha, đúng vậy a! Trong mắt Dương tiên sinh tên kia không đáng kể chút nào. " Tam Đặc Đốn vội vàng gật đầu.

"Cái tên Sử Lai Đặc cùng Lange là ai? Muốn làm gì.? " Dương Minh thuận miệng hỏi.

"Dương tiên sinh, Lange vốn là thiếu chủ của Phi Xa bang, một trong 3 đại bang phái. Ách, hiện tại hẳn là hai đại bang phái rồi. ".

Tam Đặc Đốn bỗng nhiên ý thức được ngôn ngữ của mình nói, vội vàng sửa lời: "Lão đại Phi Xa bang chính là phụ thân của Lange. Căn bản, bất kể chuyện gì xảy ra, hiện tại Lange chính là người nối nghiệp Phi Xa bang! Dương tiên sinh! Ngài cũng biết loại bang phái như Phi Xa bang chủ yếu là lấy đua xe đánh bạc làm chủ, cho nên chỉ cần là người trẻ tuổi thích đua xe thì có thể gia nhập vào bang phái…"

"Nga, nguyên lai là người hầu thiếu chủ Phi Xa bang. Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy."

Dương Minh nghe Tam Đặc Đốn giải thích, thấy cũng không có việc gì liền nhàn nhạt nói: "Ngươi quan hệ cùng bọn họ không tệ hả?"

"Ách.! Dương tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm. Quan hệ của chúng tôi chỉ có thể nói lợi dụng mà thôi."

Tam Đặc Đốn sợ Dương Minh hiểu lầm, cuống quít giải thích: "Ngài cũng biết đấy, chúng tôi ở Ma Cao làm ăn chỉ có thể dựa vào hắc bang mà kinh doanh. Khó tránh khỏi cùng hắc đạo có quan hệ, phải tìm được một chỗ có thể che chở khách sạn chứ, cho nên mới quan hệ với Phi Xa bang gần gũi một chút."

"Hả! Nếu như vậy để giữ mặt mũi cho ngươi, ta không động đến bọn hắn. " Dương Minh gật đầu: "Bất quá nếu bọn hắn không thức thời, vậy thì đừng trách ta không khách khí."

"Yên tâm đi, Dương tiên sinh! Bọn họ chỉ tới dùng bữa tối, ăn xong sẽ rời đi, không ở lại chỗ này gây chướng mắt. " Tam Đặc Đốn nghe được Dương Minh cấp cho hắn mặt mũi, nhất thời cảm thấy vui vẻ.

"Được rồi! Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi nữa. Mấy người chúng ta cùng nhau nói chuyện riêng chút. " Dương Minh thấy Tam Đặc Đốn đứng ở một bên mang bộ dạng như tên phục vụ, cho nên phất phất tay, ý bảo hắn có thể rời đi.

"Vâng, Dương tiên sinh! Nếu ngài cần gì, lúc nào đều có thể gọi tôi. " Tam Đặc Đốn nghe ra ý Dương Minh trục khách, vội vàng cung kính khom người, thối lui ra khỏi phòng ăn.

Dương Minh không đem lão đại hắc bang địa phương để trong mắt, nhưng đám người Trương Tân hết sức khiếp sợ. Bất quá từ ý tứ Tam Đặc Đốn nói gần nói xa, tựa hồ ba đại bang phái bản địa biến thành hai đại bang phái, chẳng lẽ bang phái còn lại cùng Dương Minh có liên quan?

Liên tưởng đến lúc trước Dương Minh ra ngoài làm việc, Trương Tân mấy cũng rùng mình!

Dương Minh hiện tại đến tột cùng đã có thế lực bực nào?

Bất quá, ba người cũng thông minh không có đặt câu hỏi, có một số việc, trong lòng biết là được rồi. Hỏi được rồi, ngược lại sẽ không ổn. Nếu Dương Minh không nói, bọn họ cũng không nên hỏi nhiều.

Nhưng trong mắt Trương Giải Phóng vẻ khiếp sợ càng đậm hơn, bây giờ còn mang theo một tia kính nể!

Ăn cơm tối xong, Trương Tân bàn bạc với Dương Minh một số việc. Trương Giải Phóng cùng Vương Mi tự nhiên cũng không nhiều hỏi, hớn hở nhìn Trương Tân cùng Dương Minh rời đi.

Bọn họ thấy Trương Tân tiếp xúc cùng Dương Minh càng nhiều càng tốt, Dương Minh lợi hại như thế, chỉ cần có thể từ từ chỉ bảo Trương Tân một chút, Trương Tân đời này cơm áo đồ hiệu không cần phải lo.

"Lão đại, chúng ta đi hộp đêm ngay bây giờ chứ?. " biết Dương Minh đã đặt 2 chỗ hai khách quý, Trương Tân lộ ra vẻ hưng phấn dị thường!

Phải biết rằng, buổi tối trong hộp đêm rất lộn xộn đông người. Có 2 chỗ khách quý thì càng gần sàn biểu diễn tự nhiên cũng sẽ nhìn rõ hơn!

"Hiện tại, có chút hơi sớm đó!" Dương Minh nhìn nhìn đồng hồ.

"Uhm! Đúng là quá sớm. " Trương Tân nhìn đồng hồ, đích xác là có chút hơi sớm.

Hiện tại đi xuống, hộp đêm còn chưa mở màn, nên Trương Tân chỉ đành cười khổ: "Lão đại, nếu không chúng ta đi uống chút vậy?"

"Đi thôi!" Dương Minh gật đầu, lúc trước đã đuổi Tam Đặc Đốn đi rồi, không để cho hắn đi theo mình nên hiện tại Dương Minh cùng Trương Tân rất tự do. Không có Tam Đặc Đốn ở một bên cung kính, nên hai người không cần giữ ý.

Hai người tới quầy bar ở gần đó, tìm một vị trí tương đối an tĩnh. Dương Minh gọi một ly nước trái cây, Trương Tân thì muốn một ly rượu vang nho.

"Tên khốn ngươi từ lúc nào lại học uống loại đồ tao nhã này? " Dương Minh trợn tròn mắt, nhìn Trương Tân một cái.

"Hắc hắc. Lão đại, đây không phải là nhập gia tùy tục sao!" Trương Tân cười thầm: "Hơn nữa, trước kia thời điểm đi học, cũng thường xuyên uống mà! Lúc đó, ở trên mạng cua gái, hay đi ăn đồ Tây tôi cũng thường xuyên uống cái này mà!"

Dương Minh nhẹ nhàng ngạc nhiên, nghe Trương Tân nói như thế, Dương Minh cũng đang nhớ lại thời trung học của mình. Nhất thời có chút hoài niệm!

Nhớ lúc Trương Tân khi đó ở trên mạng hàn huyên với đối tượng, có một lần cùng mình khoác lác, đúng lúc bị Trần Mộng Nghiên nghe được.

Sau này, lúc ở nhà Trương Tân, thấy được đoạn phim của Chu Giai Giai, Dương Minh không khỏi lắc đầu cười khổ.

Nhớ lại đoạn thời gian ban đầu kia. Lúc đó mình chỉ là kẻ vô chi vô giác, cảm thấy năm tháng trước kia đã qua lâu rồi!

Hiện tại nhớ lại, dường như đã trải qua mấy đời người, hình như là thật lâu thật lâu so với lúc trước rồi. Nhưng thật ra mình thay đổi bất quá chỉ có 1 năm.

Một năm lại có thể làm cho một người thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế này. Nếu như ban đầu mình không cứu lão già kia, không có đạt được dị năng, như vậy cuộc sống của mình bây giờ là cái dạng gì?

Không sở hữu dị năng, cũng không có đi Vân Nam cược thạch. Cũng không thể vì thế mà quen Lưu Duy Sơn. Cũng không thể đạt món tiền đầu tiên! Không đi Hồng Kông cũng sẽ không cùng Tiếu Tình tỷ sinh ra tình cảm, càng không gặp thủ hạ của Vương Tiếu Yên.

"Lão đại, anh làm sao vậy? " Thấy Dương Minh biểu hiện thần sắc kỳ quái, Trương Tân có khó hiểu hỏi.

"Ài. Chỉ là nghĩ đến cuộc sống trước kia của thời trung học mà thôi. " Dương Minh thở dài, giống như hiện tại chiếm được một ít đồ vật, nhưng bỗng chốc lại mất hết rất nhiều đồ: "Khi đó, làm sao mà không lo buồn cho được!Haizzz!"

"Đúng vậy. " Trương Tân gật đầu: "Lão đại, tôi cũng không biết anh từ khi nào thì bắt đầu phát uy. Lại càng ngày càng lợi hại! Đến hiện tại, tôi cũng có chút không dám tin! Anh đem đến cho tôi nhiều khiếp sợ lắm!"

"Đừng nói là cậu. Có lúc chính tớ cũng nghĩ, sao bên cạnh mình chuyện xấu sao mà nhiều như vậy? " Dương Minh cười khổ một cái, khôi phục thần sắc bình thường.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1624: Thật là xảo hợp a



Dương Minh cùng Trương Tân đang cùng nhau ôn nghèo kể khổ. Lại chạm mặt một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn dáng dấp hẳn là một đôi tình nhân.

Bất quá này đôi tình nhân này Dương Minh cùng Trương Tân đều chú ý một chút bởi vì bọn họ lại cũng là người Á Châu.

Màu da vàng, ánh mắt đen, người con trai mặc dù không phải là đẹp trai lắm nhưng cũng rất có khí độ.

Tuy trang phục trên người cũng không phải loại hàng hiệu cao cấp chỉ là mấy nhãn hiệu Giovanni, lacoste, nhưng lại đem đến cho Dương Minh một loại cảm giác rằng hai người này xuất thân từ đại gia tộc.

Bởi vì hai người cùng là người Á Châu, nên hai mắt Dương Minh không khỏi nhìn nhiều. Ở Ma Cao mặc dù người Á Châu không ít, nhưng ở một cái hộp đêm, cũng không phải là thấy quá nhiều.

Đôi tình lữ trẻ tuổi hiển nhiên cũng nhìn thấy Dương Minh cùng Trương Tân.

Họ cũng hơi sững sờ…chần chờ một chút, rồi người con trai lôi kéo cô gái trẻ tuổi đi sang hướng Dương Minh.

Người kia hướng tới Dương Minh thân thiện chào hỏi, sau đó tới ngồi ở gần bàn Dương Minh cùng Trương Tân.

Nghe được Dương Minh cùng Trương Tân nói chuyện, nhất thời trong mắt sáng ngời, quay sang Dương Minh nói: "Hai vị cũng là người Hoa Hạ?"

"Đúng vậy! các người cũng là…? " Dương Minh gật đầu cười, cảm giác được đôi tình nhân này cũng không có gì ác ý, Dương Minh cũng không để ý, cùng bọn họ tùy ý hàn huyên mấy câu.

Dù sao có câu nói rất hay là "đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng". Mặc dù Dương Minh cùng nam tử trẻ tuổi này không phải là đồng hương, nhưng cũng cùng một cái quốc gia đi ra, ý nghĩa câu nay càng thêm không tầm thường.

Mà đến lúc này Trương Tân, mới phát hiện phía sau mình có đôi tình lữ trẻ tuổi. Lúc trước hắn ngồi quay lưng lại, cho nên cũng không để ý cho đến khi Dương Minh cùng người phía sau nói chuyện Trương Tân mới xoay người lại.

"Chúng tôi là du học sinh." Người con trai gật đầu: "Vừa lúc có một ngày nghỉ nhỏ, liền mang theo bạn gái tới Ma Cao tham quan cho biết một chút."

Nghe được đối phương là du học sinh, Dương Minh cũng không có hoài nghi. Dù sao thân phận cùng cử chỉ của hai người, tương đối giống học sinh.

"Ma Cao… cũng chẳng có gì hay. Xem một chút còn có thể, chứ đừng phấn khích mà lại đánh bạc. " Dương Minh nói xong quay sang mỉm cười nhìn Trương Tân một cái. Trương Tân nhất thời có chút đỏ mặt, sờ sờ cằm, cúi đầu.

"Ha ha, chúng tôi chính là đến xem một chút thôi. Không có ham đánh cuộc, sòng bạc trước kia tôi cũng đi qua, chẳng qua là tùy tiện chơi, thắng thua cũng không sao cả." Người con trai nghe được thiện ý Dương Minh nhắc nhở, gật đầu nói.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: "Ah Đúng rồi, các cậu đi là ….?"

"À…chúng tôi tới tham gia lễ hội quốc tế về châu báu."

Dương Minh cười nói: "Khách sạn này là do hiệp hội châu báu bao trọn."

"Nguyên lai là vậy!"

Người con trai gật đầu: "Chúng tôi tới chậm mấy ngày. nghe nói có một lễ hội châu báu, cũng muốn nhìn một chút, nhưng mà trường học cho nghỉ không đúng dịp!"

"Tôi nói xin phép nghỉ trước, bạn gái lại muốn đợi đến khi thúc chương trình học! Haizzz!" Người con trai nhìn người con gái bên cạnh nhíu nhíu mày, có chút oán giận nói.

"Ha ha!. " Nhưng ngay lập tức người con trai lấy lại thái độ vui vẻ như lúc trước, từ đó có thể thấy rõ hai người về mặt tình cảm không tệ.

"Đúng rồi, tôi gọi Trần Trạch, đây là bạn gái của tôi Đào Lâm Phương." Người con trai tự giới thiệu.

"Dương Minh." Dương Minh nhìn người qua ánh mắt rất đúng, nhìn ánh mắt cũng biết hắn không nói xạo.

Hiện tại Dương Minh đã có thể kết luận hai người kia, thân phận chắc chắn là học sinh. Mặc dù bọn họ phía sau có hay không có bối cảnh gì, Dương Minh hiện tại không xác định. Bất quá không ảnh hưởng gì đến việc Dương Minh gặp gỡ bọn họ một cách bình thường.

"Trương Tân. " Nhìn thấy Dương Minh xưng tên, Trương Tân cũng tự nhiên không chịu yếu thế.

"Rất hân hạnh được biết các bạn. " Trần Trạch gật đầu: "Bất quá nhìn hai bạn tuổi cũng không lớn lắm, không đi học sao?."

"Bây giờ đang học đại học, chẳng qua chúng tôi cùng trưởng bối đi đến. " Dương Minh giải thích.

"Nguyên lai là như vậy. " Trần Trạch bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc này, phục vụ sinh đem chút đồ đưa tới chỗ Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương, mỉm cười dùng Anh ngữ nói: "Hai vị mời dùng."

"Hảo! Cám ơn. " Trần Trạch cười, nhận lấy đồ phục vụ sinh mang tới, quay sang Dương Minh cười cười lịch sự xin lỗi, sau đó cùng Đào Lâm Phương uống.

Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương xem ra thật sự là tới uống nước, có lẽ vì rất là khát. Rất nhanh đã uống xong cốc nước, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Dương Minh, Trương Tân, chúng tôi đi trước nhé. Rất hân hạnh được biết các bạn. " Trần Trạch, Đào Lâm Phương giơ giơ tay vẫy chào Dương Minh và Trương Tân.

"Chúng tôi cũng vậy, hữu duyên gặp lại sau. " Dương Minh khoát tay áo.

Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương rời đi, Dương Minh cùng Trương Tân tiếp tục việc ôn nghèo kể khổ bị gián đoạn.

"Lão đại, hai người này thoạt nhìn cũng có chút khí thế ha!"

Trương Tân nhìn theo bóng lưng Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương, nói: "Hình như là phú gia hoặc là quan gia. Có một loại khí chất quý tộc."

"Không nghĩ tới Trương Tân ngươi ánh mắt nhìn người bây giờ cũng không tệ lắm."

Lời Trương Tân nói khiến cho Dương Minh có chút kinh ngạc: "Được nha! Tiểu tử ngươi, hiện tại tu luyện không tồi."

"Bình thường tiếp xúc những người này nhiều, dĩ nhiên là cảm nhận rõ ràng."

Trương Tân cười nói: "Công ty châu báu thường xuyên có loại khách như vậy."

Dương Minh nghe Trương Tân nói xong, thì cũng không còn phải ngạc nhiên nữa rồi. Dù sao công ty châu báu bên Tùng Giang là công ty châu báu đẳng cấp, chẳng trách làm sao Trương Tân không tiếp xúc đến những người này.

"Hai người kia đúng là gia cảnh như thế, bất quá ngươi có phát hiện thấy không? Y phục trên người bọn họ không có quá đáng giá, cũng là rất bình thường. Ở trong nước có thể coi như hàng hiệu, nhưng tới chỗ này cũng chỉ là bình thường mà thôi." Dương Minh nói.

"Uhm, tớ cũng không có chú ý lắm."

Trương Tân sửng sốt: "Lão đại, cũng là anh quan sát cẩn thận! Có lẽ, nhà này gia giáo tương đối nghiêm khắc? Không cho ăn chơi đua đòi quá mức, theo mấy bọn thiếu gia đi mua đồ LV với hermes"

"Chuyện này chúng ta không biết được. " Dương Minh cười cười rồi nhìn đồng hồ: "Thôi kệ mấy chuyện này đi, hộp đêm hẳn mở cửa rồi, giờ đi sang thôi."

"Được à. " Trương Tân vừa nghe đi hộp đêm, lập tức cao hứng lên.

Dương Minh gọi phục vụ sinh tới, đem phiếu phòng đưa cho hắn, để cho hắn đi tính tiền.

Nhận lấy phiếu phòng Dương Minh, phục vụ sinh nhất thời cả kinh!

Đây là tầng cao nhất, xa hoa nhất. Người dùng phiếu phòng này chắc chắn là người có bối cảnh không bình thường, phòng này có tiền cũng không thể ở được!

Có thể ở nơi này, nếu không phải lãnh đạo gia tộc Douglas thì chỉ có thể là khách nhân gia tộc.

Phục vụ sinh cung kính chà thẻ, rồi cẩn thận đem phiếu phòng trả lại cho Dương Minh, hỏi thăm Dương Minh có cần thêm gì không mới rồi mới thối lui.

"Lão đại, phiếu phòng của anh thật ngưu a. Phục vụ sinh vừa cầm tới, thái độ thoáng cái khác hẳn với lúc trước. " Trương Tân có chút hâm mộ nói.

"Chẳng lẽ ngươi không có sao. " Dương Minh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

"A! Đúng vậy! Tôi cũng có! Suýt chút nữa quên mất" Trương Tân lúc này mới nhớ tới thẻ phòng của mình cũng là loại này, như vậy mình cũng ngưu A.

Đi tới cửa vào hộp đêm, Dương Minh đem phiếu phòng giao cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy liền biến sắc, nghiêm nghị nói: "Là Dương tiên sinh sao? Lão bản đã phân phó, tôi mang các vị đi dến chỗ khách quý."

Dương Minh cùng Trương Tân đi theo nhân viên phục vụ phía trước đi vào hộp đêm.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, thấy có một cô bé lảo đảo từ trong câu lạc bộ đêm hướng cửa chạy tới, mà ở trong có người hô to: "Đi mau, em chạy trước đi! Rời khỏi nơi này đi."

Nghe được thanh âm này, Dương Minh hơi sửng sờ. Nhìn cô bé chạy tới, Dương Minh không khỏi nhíu nhíu mày!

Tiếng nói lúc trước là của Trần Trạch, trước kia ở quán nước vừa gặp. Mà cô bé chạy đến là bạn gái của hắn Đào Lâm Phương!

"Sử Lai Đặc! Ngươi đi bắt cô nàng Đào Lâm Phương kia! Ta đối phó tên này."

Trong hộp đêm vang lên một cái thanh âm truyền tới: "Mẹ kiếp, Trần Trạch, ngươi có phải chán sống hay không? Đào Lâm Phương yêu ta, đi theo ta, quen ngươi cái rắm à?"

"Vâng. " Sử Lai Đặc lĩnh mệnh, bước nhanh theo hướng cửa mà Đào Lâm Phương chạy trốn đuổi theo.

Mà Đào Lâm Phương trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, hành động tự nhiên cũng rất chậm chạp, cả người lảo đảo thật giống như uống rượu say.

"Lão đại, nàng không phải là mới vừa rồi." Trương Tân cũng nhìn thấy Đào Lâm Phương, có chút kinh ngạc.

"Tớ biết! Bất quá đuổi theo phía sau nàng chính là cái người chúng ta cũng đã gặp. " Dương Minh nhìn Sử Lai Đặc đuổi càng lúc càng gần, cười lạnh một tiếng.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1625: Ba còn lại hai



Đào Lâm Phương lảo đảo theo hướng cửa hộp đêm chạy tới, mà Sử Lai Đặc đang nhanh đuổi theo ở phía sau.

Một tên phục vụ sinh thấy bộ dạng Sử Lai Đặc như vậy, cũng không có bất kì phản ứng gì, lại còn làm bộ như không nhìn thấy.

Những người này hiển nhiên biết Sử Lai Đặc là ai nên không dám ngăn cản hành vi của hắn. Nếu không, đổi lại lúc khác, bảo an trong hộp đêm sớm đã có hành động!

Bất quá mọi người đều biết Sử Lai Đặc chính là thủ hạ Lange, mà Lange là thiếu chủ phi Xa bang. Muốn khách sạn mình được yên ổn làm ăn cũng như được Phi Xa bang chống lưng nên chẳng ai ngăn trở hành vi bọn họ?

"A? Dương Minh. Giúp. " Lúc này Đào Lâm Phương chợt thấy Dương Minh đứng ở lối vào hộp đêm. Do dự một chút, nhưng mở miệng nói được nửa câu lại cúi đầu, không có nói cái gì nữa. Lại bước nhanh, tiếp tục hướng cửa chạy tới.

Dương Minh kinh ngạc, có chút nghi ngờ. Đào Lâm Phương nói chuyện tại sao chỉ nói phân nửa, nhưng ngay sau đó liền minh bạch. Đào Lâm Phương hiển nhiên là biết thân phận Lange cùng Sử Lai Đặc, nàng vốn muốn xin hỗ trợ của mình, nhưng có lẽ cố kỵ đến thân phận của hai người này.

Mà Dương Minh cùng Trương Tân chẳng qua là tới tham gia triển lãm châu báu, không thể nào cùng hai người này liên quan, cho nên Đào Lâm Phương không muốn làm cho Dương Minh cùng Trương Tân bị cuốn vào chuyện phiền toái này.

Để cho bọn họ hỗ trợ, chẳng những giúp không được gì, ngược lại mang đến cho bọn hắn ít nhiều phiền toái.

Dương Minh lúc trước vốn cũng không muốn xen vào việc của người khác. Bất quá thấy Đào Lâm Phương lâm vào tình cảnh như thế, khiến Dương Minh nảy sinh hảo cảm, cảm thấy người này rất không tệ, là người Hoa, lại còn là đồng hương cùng trong một nước.

Nghĩ tới đây, Dương Minh khẽ bước một bước, trực tiếp chắn trước người Đào Lâm Phương, nói với nàng: "Tốt rồi, giao cho tôi xử lý cho."

Sử Lai Đặc đang đuổi theo hướng Đào Lâm Phương, mắt thấy sắp đuổi kịp rồi, không ngờ lại đột nhiên có người đứng chắn trước người Đào Lâm Phương.

Tựa hồ ra mặt vì nàng, nhất thời có chút tức giận! Ở Ma Cao này, còn có người dám cùng Phi Xa bang đối nghịch sao? Không muốn sống nữa sao? Chắc người này lại thất tình rồi.

"Thằng kia, cút ngay cho tao! Nơi này không có chuyện của mày, không muốn chết thì đứng một bên đi. " Sử Lai Đặc quát.

"Sử Lai Đặc, chúng ta lại gặp mặt. " Dương Minh đang dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn sử Lai Đặc.

"Mới vừa rồi tao ngồi ăn cơm, mày đã không biết điều vào phá bữa cơm, tao đây không rảnh phản ứng với mày, không nghĩ tới mày cũng thật ngưu a? Chạy tới nơi này rống loạn lên. Lange đâu? Bảo hắn mau lăn ra đây!"

Sử Lai Đặc nghe lời Dương Minh nói nhất thời sửng sốt. Hắn vội vàng đứng lại cẩn thận quan sát người trước mặt, bỗng nhận ra Dương Minh.

Hóa ra là tên ngu xuẩn này, không phải là mới vừa rồi lúc ăn cơm, đoạt chỗ của Lange tiên sinh sao?

Lúc ấy nhìn bộ dáng vênh váo của tên nhãi này, đến một chút mặt mũi của mình hắn cũng không cho, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Sử Lai Đặc không nhịn được sự căm tức:

"Là mày! Tao cảnh cáo mày, ít xen vào việc của người khác đi! Lúc trước biết được mày là khách của Tam Đặc Đốn, tao cho hắn chút mặt mũi nên không gây chuyện với mày. Nhưng hiện tại, nếu mày dám nhúng tay. Như vậy… hừ… hừ, có chết cũng đừng oán ai!"

"Dương Minh, chuyện này không liên quan đến anh, hay là anh đi đi. " Đào Lâm Phương không nghĩ tới Dương Minh lại dám ra mặt vì mình, nên có chút hơi sửng sốt, lại có chút hơi ngưỡng mộ.

Nàng chỉ nghĩ, loại chuyện này ngay cả công an cũng cam chịu làm rùa rút đầu, người khác sẽ càng không dám xen vào việc này, huống chi là một người mới quen không lâu?

Nhưng Dương Minh dường như không thèm để ý tới lời nói của nàng, hắn cứ đứng ỳ ra đấy. Mặc dù tinh thần trọng nghĩa của Dương Minh làm cho Đào Lâm Phương cảm động. Nhưng nàng cũng không muốn vì chuyện của mình liên lụy tới Dương Minh, chuyện này vốn cùng Dương Minh không có quan hệ gì.

"Không có gì. " Dương Minh cười nhạt: "Một cái Phi Xa bang mà thôi, tôi còn không để vào mắt."

"Ha ha? Không biết là đại nhân vật nào vậy? Khẩu khí cũng không nhỏ a? Một cái Phi Xa bang mà thôi."

Ở bên kia, Lange đã xử xong Trần Trạch. Đối với Lange thì chuyện hắn xuất thân từ hắc đạo nên mấy chuyện đánh nhau như cơm bữa, việc xử lý Trần Trạch chỉ đơn giản là cái nhấc tay! Mấy đấm, mấy đạp đã cho Trần Trạch mắt nổ đom đóm, trên đầu đầy sao, mặt đầy máu ngã trên mặt đất.

Xử xong Trần Trạch, Lange tới đây cùng Sử Lai Đặc đuổi theo Đào Lâm Phương. Kết quả đột nhiên nghe được có người chẳng thèm ngó tới Phi Xa bang, một chút cũng không để vào mắt, làm thiếu chủ Phi Xa bang như Lange sao có thể dễ dàng tha thứ?

"Lange tiên sinh! Mới vừa rồi chính là tiểu tử này giành chỗ của ngài! Hắn ỷ là khách nhân của Tam Đặc Đốn, đối với ngài nói năng l* m*ng. " Sử Lai Đặc mách:

"Hiện tại, hắn còn muốn vì nàng này ra mặt."

"Ngưu như vậy sao? Ra mặt? Ha ha ha ha!" Lange vừa nghe Sử Lai Đặc nói nhất thời phá lên cười.

"Tiểu tử, tao bất kể mày đang ở đây với thân phận gia tộc Douglas là gì, nhưng mày phải nên rõ ràng, đây là Ma Cao, không phải là làng nhà mày! Ở chỗ này, là địa bàn của tao! Cho nên, ở đây không có chỗ cho mày ra mặt đâu, hãy nên biết điều một chút, nếu không tao không quản mày có phải hay không người gia tộc Douglas, tao cũng sẽ khiến cho mày bò đi ra ngoài."

"Ha ha, thật là không tốt. Tao không phải là người gia tộc Douglas, đã làm cho mày thất vọng rồi. " Dương Minh cười nhún vai.

"Hơn nữa, tao vẫn còn muốn nói lại câu nói kia, một cái Phi Xa bang mà thôi, tao còn là không để vào mắt."

"Hừ hừ, mày nói chuyện không biết mỏi miêng sao? Có một câu tua đi tua lại." Lange giễu cợt nhìn Dương Minh.

"Mày biết, địa vị chúng tao ở Ma Cao là gì không? Tao cho mày biết, là một trong ba đại bang phái ở Ma Cao. Là xã hội đen đó, biết dùng súng đó, hiểu chưa thằng ngu? Đến Ma cao cũng không biết gì mà cứ to mồm! Khó trách, ngươi nghĩ rằng bọn tao cùng băng đua xe khác giống nhau, chỉ biết đua xe?" Lange tiếp tục vênh váo.

"Tao không biết mày nói ba đại bang phái, có phải hay không bao gồm Đoạn Đầu bang? Bất quá, hiện tại đã biến thành hai đại bang phái rồi. " Dương Minh thản nhiên nói.

"Nếu như mày tiếp tục lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn với tao ở chỗ này, tao không ngần ngại để cho Ma Cao biến thành một đại bang phái." Dương Minh nhàn nhạt nói tiếp, lúc này hắn đã bắt đầu có chút không còn kiên nhẫn.

"Mày có ý gì? " Lange sửng sốt, không rõ Dương Minh đang nói cái gì.

"Không có ý gì, ý tao chính là mày cút nhanh lên, nếu không tao cho Phi Xa bang trở thành lịch sử. " Dương Minh lười giải thích thêm với Lange, trực tiếp cảnh cáo nói.

Lange vẫn có chút không rõ lời mà Dương Minh nói. Bất quá, chợt hắn như hiểu ra phá lên cười: "Khẩu khí của mày thật lớn a? Cho dù mày rất lợi hại ở chỗ này thì mày nghĩ sai rồi, nơi này là Ma Cao."

"Lange tiên sinh, chúng ta đừng cùng thằng này nhiều lời!" Sử Lai Đặc nhíu nhíu mày.

"Tôi xem thằng này có vẻ không bình thường, cứ lảm nhảm làm trễ thời gian, chúng ta hay là cứ đem cô nàng kia bắt lại. Nếu không một lát vạn nhất xảy ra chuyện phức tạp sẽ không tốt."

Lange nghe Sử Lai Đặc nói như thế liền gật đầu, hắn cũng cảm thấy Dương Minh nói mấy lời ngông cuồng này không thể tin được, xem chừng là trì hoãn thời gian đợi chờ cứu binh. Nên cũng không cùng Dương Minh nói nhảm nữa, trực tiếp cùng Sử Lai Đặc nhằm Đào Lâm Phương bắt lấy!

Đào Lâm Phương vốn muốn chạy, nhưng nhìn đến Trần Trạch thấy bị Lange đánh cho máu chảy đầy mặt, đã sớm chạy tới bên người Trần Trạch. Lấy tay giúp hắn lau chùi máu trên mặt, vừa làm vừa sợ, có chút không biết làm sao.

Lúc này, Trần Trạch cũng nghe Lange cùng Sử Lai Đặc nói, nhìn thấy bọn họ muốn nào tới bắt Đào Lâm Phương, vội gạt Đào Lâm Phương ra: "Lâm Phương, chạy mau! Bọn họ là bắt em, anh ở chỗ này sẽ không có chuyện gì."

"Nhưng. em không thể bỏ lại anh ở nơi này! Bọn họ sẽ đánh anh. " Đào Lâm Phương có chút do dự.

"Ái cha! Tình củm gớm nhỉ? " Lange cười lạnh một tiếng.

"Bất quá không nên vọng tưởng, các ngươi một người cũng chạy không được! Đào Lâm Phương, em không nghĩ tới sao? Sớm biết như thế này, cần gì phải chạy? Nếu em đồng ý anh, anh sẽ bỏ qua cho cái tên tiểu bạch kiểm này.Hắc hắc" Lange nói.

Lange vừa nói vừa nghĩ tới chuyện Đào Lâm Phương lo nghĩ tới tên thối tha kia liền cảm thấy khí giận xông lên tận não.

Đường đường là thiếu chủ Phi Xa bang lại bị đào Lâm Phương cự tuyệt làm sao hắn không căm tức. Lúc này có cơ hội, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua!

"Lange, mày dám động vào Đào Lâm Phương! Tao sẽ không bỏ qua mày!" Trần Trạch mặc dù bị đánh, mặt đầy máu là máu. Nhưng vừa nghe Lange sẽ gây bất lợi cho Đào Lâm Phương, cố nén đau từ trên mặt đất bò dậy, nhào về hướng Lange!

"Ngu ngốc. " Lange một cước đem Trần Trạch đạp té ngã.

"Loại như mày sẽ không bỏ qua tao? Mày nghĩ mày có khả năng không buông tha tao ư? Bố già mafia sao? Yếu nhớt! Tao cho mày biết, cái thế giới này chính là như vậy. Mạnh được yếu thua, không nên ôm ảo tưởng. Hôm nay, bạn gái của mày là người của tao rồi! Mày có thể làm gì? Mày thuộc loại yếu nhược, trời sinh bị tao chà đạp."

"Mày!. " Trần Trạch bị đạp ngã trên mặt đất, thở hổn hển. Mặc dù tức giận, nhưng lại không có khí lực bò dậy.

Đúng vào thời điểm Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương đang tuyệt vọng vô cùng, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1626: Muốn chết thì cứ việc



"Mày nói không sai, mạnh được yếu thua. " Từ phía sau, Dương Minh xách cổ Lange lên.

"Trong mắt tao, mày chỉ như con kiến, sinh ra để cho tao đạp." Dương Minh lạnh lùng nói

"Ai đau! Buông. " Lange sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn lại. Thấy Dương Minh dùng một tay xách hắn lên.

"Thằng khốn, mày muốn gì?" Lange tức giận hét lên.

"Tao muốn gì?! Lúc trước đã bảo mày cút nhanh thì mày không cút. Hiện tại thì không còn cơ hội rồi."

Dương Minh cười cười: "Chưa già mà sao đãng trí quá vậy? Mới đó mà mày quên hết rồi à?"

"Buông Lange tiên sinh ra! Mày muốn làm gì?!" Sử Lai Đặc thấy Lange bị Dương Minh xách lên, sợ hết hồn.

Theo bản năng, móc súng ra nhắm ngay Dương Minh: "Thằng khốn, nếu mày không muốn chết thì buông Lange tiên sinh ra!"

"Mày muốn bắn tao? " Dương Minh hỏi lại.

"Mày. Mày không nên ép tao. " Vốn là Sử Lai Đặc móc súng chỉ để hù dọa mà thôi. Mặc dù đã làm mafia nhiều năm, cũng từng giết người, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy mà giết thì hắn chẳng dám. Cảnh sát cũng đâu có ngồi không!

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy… chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được việc gì xảy ra sau đó.

"Tao ép mày làm gì? Mày thích bắn thì cứ việc. " Dương Minh cười cười, không quan tâm đến phản ứng của Sử Lai Đặc.

Nói rồi quay sang Lange: "Như thế nào đây? Nhớ ra lúc trước tao đã nói gì chưa?"

"Hừ!." Lange hừ lạnh một tiếng, hai trảo đột nhiên bổ tới trước mặt Dương Minh!

Mặc dù lơ lửng giữa không trung, nhưng hai tay Lange không bị khống chế nên hắn muốn nhân cơ hội này tấn công bất ngờ!

Hắn chỉ nghĩ Dương Minh bất quá có chút khí lực mà thôi, làm quái gì còn kỹ năng nào khác, ỷ vào kinh nghiệm đánh nhau phong phú của mình, cho rằng dễ dàng xử lý Dương Minh.

"Mày muốn làm gì?. " Dương Minh thấy Lange dám đánh lén mình, lập tức dùng lực ném hắn bay đi. Thân người lange lập tức bay vù ra phía trước trực tiếp đập vào một bên quầy bar.

"Oanh!" Giá quầy bar rớt xuống, rơi ngay vào đầu Lange. Đem trán hắn đập cho lõm vào, máu tươi phun như suối!

Đội trưởng bảo an đứng gần đó định chạy ra giúp Lange, Nhưng phục vụ sinh tiếp đãi Dương Minh lúc trước cúi đầu nói nhỏ với hắn vài câu.Nghe xong, hắn lập tức lùi lại!

Ở tầng chót, phòng V.I.P? Đây là cái khái niệm gì? Phải là lão bản gia tộc mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy nha! Đội trưởng đội bảo an vội vàng phân phó để thủ hạ chỉ "đứng nhìn" không được manh động…ngàn vạn lần đừng đưa đầu ra!

Tất nhiên, Lange hắn trêu chọc không nổi, mà Dương Minh bên này dây vào cũng không xong. Chỉ có thể đứng một bên mà nhìn thần tiên choảng nhau.

"Mày dám. " Lange bị nện, đầu đầy máu. Từ trên mặt đất bò dậy chỉ thẳng vào mặt Dương Minh mà gào lên.

Nội tâm Sử Lai Đặc giờ phút này giằng co dữ dội "rốt cuộc có nổ súng hay không?".Nổ súng, hắn xong đời ngay, hơn nửa đời còn lại đều được bóc lịch. Không bắn, xem chừng Lange cũng sẽ cho hắn ngắm gà khỏa thân!

Sử Lai Đặc càng lúc càng do dự "mặc dù mình là thủ hạ Lange, nhưng không thể vì Lange mà mất hết tiền đồ."

"Mày không nên cử động, cử động nữa tao sẽ nổ súng." Sử Lai Đặc cầm súng uy h**p.

"Tùy! Mày đừng có nói mãi một câu, nghe nhàm lắm!" Dương Minh không phản ứng với Sử Lai Đặc, kỳ thực đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Cho dù thật sự hắn muốn nổ súng, Dương Minh cũng không rảnh mà quản…

Sử Lai Đặc khẽ biến sắc, ở chỗ này nổ súng, thật sự hắn không dám! Đây là tương lai của mình chứ giỡn à!

Do dự một lát, Sử Lai Đặc buông súng, sau đó lấy điện thoại, bấm số.

"Lange tiên sinh, ngài chờ một chút, tôi lập tức gọi." Sử Lai Đặc chưa kịp nói xong.

"Ngươi gọi điện thoại ngay cho cha ta, gọi cha dẫn người tới đây. " Lange quát: "MK! Gia tộc Douglas thì thế nào, hôm nay tao phá hết chỗ này."

"Vâng, Lange tiên sinh. " Sử Lai Đặc vội vàng gọi điện thoại.

Đợi chờ chốc lát, mới cẩn thận nói: "Là lão gia sao? Vâng.Tôi là Sử Lai Đặc đây! Có chuyện hệ trọng tôi muốn báo cho ngài."

"Đưa điện thoại đây, ta tự nói. " Lange nhìn thấy Sử Lai Đặc trình bày lằng nhằng không trực tiếp đi vào vấn đề, nhất thời không kiên nhẫn được, trực tiếp cướp lấy điện thoại trên tay Sử Lai Đặc.

"Vâng, Lange tiên sinh!" Đang lo không biết nói thế nào, thấy Lange muốn điện thoại, tất nhiên Sử Lai Đặc sẽ thành toàn cho hắn.

"Cha, con bị người ta đánh! Ở Khách sạn Douglas. " Lange nói thẳng: "Cha dẫn người tới đập phá hết nơi này đi! Đối phương là khách nhân của gia tộc Douglas!"

"Cái gì? Chuyện gì xảy ra Lange. Con nói rõ hơn một chút đi? " Lão Lange nghe Lange nói, có chút khó hiểu.

"Con ở chỗ này đuổi theo một nữ nhân, có người xen vào, hắn lại đánh con! Đánh đến nỗi đầu con nổi hoa rồi! Cha mau dẫn người đến bắt hắn. " Lange ấm ức nói.

"Hả? Người nào? Sao mà to gan vậy? Lại dám đụng đến con ta? Hừ hừ! Không muốn sống sao?. " Lão Lange tức giận nghiến răng: "Con chờ chút, cha dẫn người qua ngay."

"Vâng! Vâng! Con ở chỗ này đợi cha, ở dưới hộp đêm khách sạn Douglas!" Lange nghe được phụ thân nói liền vui mừng, vội vàng nói.

Cúp điện thoại, Lange chỉ thẳng Dương Minh nói: "Thằng khốn, có gan cứ đứng đó, để xem chút nữa bố tao thu thập mày thế nào!"

Lange biết mình không phải là đối thủ của Dương Minh, chỉ có thể lên tiếng khích hắn, hi vọng hắn có thể ở chỗ này mà chờ phụ thân phái người đến.

"Ha ha, tao tất nhiên sẽ không đi. " Dương Minh thản nhiên nói. Hắn không quản thì thôi, nếu quản thì phải quản cho tốt!

Dương Minh rất có hảo cảm với hai người Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương, quyết định giúp bọn họ một chút, chấm dứt sự việc này. Nếu không khi mình đi trước, hai người bọn họ khẳng định sẽ bị trả thù.

Nghe được lời Dương Minh, Lange mở cờ trong bụng.

Thầm nghĩ "Thằng khốn này, chỉ cần mày ở lại, chờ chút xem lúc đó mày ra làm sao? Cho mày biết đây là địa bàn của ai! Đến lúc đó mày cũng đừng có khóc!"

Nhận được điện thoại của con, lão Lange vô cùng phẫn nộ! Hắn vốn nổi danh là bao che cho con, vì chỉ có một thằng con trai độc nhất, nên từ nhỏ đã được nuông chiều. Nếu không cũng không giao Phi Xa bang cho nó!

Lão Lange nghe điện thoại xong, trực tiếp chuẩn bị dẫn người sang, đem tên đánh con mình thu thập một bữa.

Nghĩ đến việc sẽ phải giải quyết trên địa bàn gia tộc Douglas, nếu người nọ là khách nhân gia tộc Douglas, mình cần phải "thăm hỏi" Tam Đặc Đốn chút!

Dù sao cũng cùng Tam Đặc Đốn quan hệ không tệ. Hơn nữa gia tộc Douglas cũng là đại gia tộc, nếu là khách nhân của bọn họ, mình cũng phải báo trước.

Bất quá, dù Tam Đặc Đốn không đồng ý thì có làm sao? Đây là địa bàn của mình cứ cậy mạnh xông vào. Chuyện này đã chọc giận hắn rồi… Nhi tử là m*nh c*n của hắn, hắn nhất định phải cho người nọ trả giá thật thật nhiều mới được.

Cầm điện thoại lên, lão Lange bấm số điện thoại gọi cho Tam Đặc Đốn.Đợi điện thoại bắt được, lão dùng một loại ngữ khí hoài nghi cùng ra lệnh: "Tam Đặc Đốn tiên sinh sao? Có một bằng hữu của gia tộc ngài đang ở khách sạn của ngài, hắn đem nhi tử của tôi ra mà đánh. Hiện tại tôi muốn dẫn người bắt hắn, ngài phối hợp một chút đi!"

Hắn báo cho Tam Đặc Đốn, cũng không quản có bị ngăn cản hay không. Hắn chắc chắn Tam Đặc Đốn không thể phản đối.

"Cái gì? Bằng hữu gia tộc chúng tôi? Đem nhi tử ngài ra mà đánh. " Tam Đặc Đốn sửng sốt: "Chuyện này có phải có hiểu lầm hay không vậy?"

"Hiểu lầm cái gì! Ở hộp đêm của ngài. Được rồi, tôi muốn bắt người. " lão Lange cũng lười nói nhiều.

Hộp đêm? Tam Đặc Đốn nhất thời biến sắc, người lão Lange nói không phải là Dương Minh sao?

Nghĩ tới đây, Tam Đặc Đốn không phải e dè lão Lange nữa. Mặc dù hắn muốn dựa vào lão Lange một chút.nhưng nếu như lão phát sinh xung đột cùng Dương Minh, tất nhiên mình phải thiên vị Dương Minh!

"Lão Lange, tôi khuyên ngài một câu.Không muốn chết thì đừng có quản chuyện này!" Tam Đặc Đốn cười lạnh một tiếng nói. Hắn cảm thấy mình cũng đã dốc hết lòng quan tâm ra mà báo cho lão Lange một tiếng rồi.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1627: Tứ đại bạch kim đả thủ



"Hả? " lão Lange sửng sốt, nghĩ mình đang nghe lầm: "Tam Đặc Đốn, ngài nói cái gì đó? Có ý gì đây?"

Theo bản năng lão Lange sẽ suy nghĩ theo hướng "Tam Đặc Đốn đang che chở cho Dương Minh" và đang uy h**p mình, nên cực kỳ tức giận.

Không phải chỉ là một khách nhân gia tộc Douglas thôi sao? Còn không phải là thành viên gia tộc Douglas nữa chứ? Dù gia tộc Douglas là đại gia tộc, cũng không quản được chuyện ở Ma Cao này. Nơi này không phải là địa bàn của mình sao?

Nghe Tam Đặc Đốn nói xong. giọng lão liền trở nên âm trầm:

"Lão Lange, tôi chẳng có ý gì. Tôi nhìn hai ta có chút giao tình, mới nhắc nhở ngài một câu. " Tam Đặc Đốn bĩu môi. Thầm nghĩ: "ngươi còn tưởng là mình rất ngưu sao… Nếu không phải quen biết, ta lười so đo cùng ngươi."

"Tam Đặc Đốn, lời này là có ý gì? Cái gì gọi là nhìn hai ta có chút giao tình."

Lão Lange cười lạnh: " Tôi mới là người nhìn giao tình của hai ta. Tôi động tới khách nhân gia tộc các ngài, nên mới cùng ngài "chào hỏi". Nếu đổi lại là người khác, tôi cũng lười chào hỏi, trực tiếp thịt luôn."

"Đúng, không sai! Cũng bởi vì như thế, tôi mới báo trước. Đổi lại người khác mà nói. tôi cũng lười quản chuyện."

Tam Đặc Đốn nói: "Dù sao tôi cũng đã nói với ngài, ngài không tin thì cứ việc. tôi không quản. Dù sao tôi cũng báo cho ngài biết, người nào đi thì người đó chết."

"Ngài đã nói như vậy, chúng ta không có cách nào tiếp tục nói chuyện! Gặp lại."

Lão Lange cúp điện thoại xuống, mắng: "Khốn kiếp! Cái quái gì thế? Dọa mình sao? Sợ thật."

Đồng thời với lão Lange, Tam Đặc Đốn cũng cúp điện thoại xuống, khóe miệng xẹt qua tia cười khinh thường: "Ngu ngốc! Thôi chuyện cần thì cũng đã nói rồi, thích thì cứ đi! Đúng là ngu thì thích nguy hiểm mà… thích tìm chết thì cứ việc."

Lão Lange nói chuyện điện thoại với Tam Đặc Đốn xong, bắt đầu gọi mấy tên thủ hạ có năng lực lại. Rất nhanh, tứ đại bạch kim đả thủ đã tề tụ trong phòng làm việc lão Lange.

"Con ta, chính là thiếu chủ của các ngươi bị người gia tộc Douglas đánh! Các ngươi đi theo ta tìm hắn tính sổ. Chẳng cần quản chuyện gì hết, mặc kệ đội bảo an. cứ đem hắn ra mà đánh. Chỉ cần không chết là được." Lão Lange tàn bạo ra lệnh.

"Vâng! Lão đại! Chúng tôi biết rồi. Đánh cho đến chết, chỉ cần không chết là được. " Bốn tên nhanh miệng đáp.

Tứ đại bạch kim đả thủ này là những người đánh nhau giỏi nhất Phi Xa bang bây giờ, một người ra tay là có thể chống lại khoảng mười người bình thường! Lần này vì nhi tử bị đánh, nên lão Lange đem toàn bộ bốn tên tới, chuẩn bị cấp cho gia tộc Douglas một bài học khó quên!

Về phần những người khác, lão Lange khinh thường. Mang theo một đám bang chúng, đi tham gia náo nhiệt hù dọa người thôi. Đối phó với cao thủ chân chính, cần bốn người này là được rồi! Cao thủ tỷ thí, đám ô hợp chỉ đáng vứt đi.

Lão mang theo tứ đại bạch kim thủ hạ cùng đám bang chúng, hò hét đi đến khách sạn Douglas. Lão nghĩ với bốn người này ra mặt, chẳng sợ bố con thằng nào?

Không thể không nói… lão Lange không hổ danh từng là thủ lĩnh Phi Xa bang. Một đoàn Rolls-Royce cùng Ferrari, dùng tốc độ nhanh nhất, một đường lạng lách đánh võng, đoàn xe dài vậy làm người đi đường cũng sợ ngây người.

Rolls-Royce là loại xe tương đối cao giá, có rất ít người lái được loại này nha.

Hôm nay lão Lange vì nhi tử nên tự mình lái xe, dùng một chút thời gian, đã dừng xe ở trước cửa khách sạn Douglas.

Rất nhiều phục vụ sinh đều biết lão thủ lĩnh Phi Xa bang. Lão Lange từng vô cùng huy hoàng. Mặc dù hiện tại đã chuyển sang kinh doanh đại lý xe chính quy, nhưng ai cũng không quên sự thật rằng lão đã từng là lão đại Phi Xa bang này.

"Cút … cút hết! Phi Xa bang ở chỗ này làm việc, người không liên quan thì mau cút hết, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. " Còn chưa tới cửa hộp đêm, một trong 4 tên đã rống loạn lên.

Trong hộp đêm lúc trước, nhìn Dương Minh cùng Lange đánh nhau, cũng đã có người nhận ra thân phận Lange. Ai cũng thì thầm to nhỏ bàn luận. Lúc này, chợt nghe người Phi Xa bang đến, đều không hẹn mà cùng cúi đầu, rời đi.

Nhất là nghe người Phi Xa bang nói "không rời đi tự gánh lấy hậu quả" những người này vội vàng đứng dậy, hướng cửa hộp đêm đi ra.

Ai cũng không ngốc, tình hình này rõ ràng Phi Xa bang chỉ tìm người gây phiền toái; lưu lại chỗ này, vạn nhất bị nhận định thành đồng đảng thì làm sao bây giờ? Trốn là thượng sách…

Mà phục vụ sinh cùng đội bảo an hộp đêm cùng nhau rút ra ngoài hết. Mới vừa rồi, quản lý đội bảo an đã gọi điện thoại cho Tam Đặc Đốn. Bất quá Tam Đặc Đốn không cho hắn nhúng tay vào. Tam Đặc Đốn đã nói như vậy, nên hắn kéo đám người c*̀ng rời đi một lúc.

Rất nhanh, trong hộp đêm trừ Dương Minh cùng Trương Tân, còn có Trần Trạch, Đào Lâm Phương. Ở ngoài là Lange, Sử Lai Đặc cùng có lão Lange, thêm bốn tên thủ hạ nữa.

"Trần Trạch, mang Lâm Phương đi trước, nơi này không cần các người. " Dương Minh nhìn Trần Trạch mặt đầy máu, nói với hắn.

"Nhưng. " Mặc dù trong lòng Trần Trạch sợ hãi, nhưng không muốn bỏ đi một mình! Chuyện này hắn cùng Đào Lâm Phương gây ra, Dương Minh chẳng qua chỉ trợ giúp mới bị người Phi Xa bang tìm đến. Lúc này để cho Dương Minh ra mặt thật là không đúng tí nào!

"Đi mau đi!" Dương Minh nhíu nhíu mày, có Trần Trạch ở chỗ này, hắn không thể tùy tiện ra tay. Chỉ có bọn họ đi rồi, Dương Minh mới có thể không cố kỵ trực tiếp ra sát chiêu.

"Uhm.Cẩn thận một chút. " Trần Trạch bị ánh mắt sắc bén của Dương Minh khiến cho giật mình, vội vàng gật đầu, kéo Đào Lâm Phương đi ra ngoài.

Tới thời điểm này, Lange cũng không ngăn trở. Hắn nghĩ, chỉ cần xử lý xong Dương Minh, thì Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương còn không phải bị nắm trong tay sao?

Không cần thiết lưu bọn họ lại! Hơn nữa, lưu lại, thì không tốt để hạ thủ Dương Minh. Không có người chứng kiến, cho dù g**t ch*t Dương Minh cũng không có chứng cớ.

Thật sự không ổn thì tùy tiện giao ra mấy bang chúng chịu tội thay, chỉ là chuyện cỏn con.

Lão Lange cũng có ý nghĩ như vậy, nên không có ý ngăn trở. Đợi mọi người rời đi xong mới ngẩng đầu lên, tàn bạo ngó Dương Minh: "Là mày đánh con tao?."

"Đúng rồi."

Dương Minh gật đầu: "Tới thay nhi tử bồi tội sao.?"

"Hả…?"

Lão Lange nghe Dương Minh nói xong thì sửng sốt, ngay sau đó phá lên cười: "Ha ha ha ha! Buồn cười chết thôi….Bồi tội? Não mày bị nước vào hả? Tao tới là để thu thập mày! Tiểu tử, mày chết chắc, có biết chuyện gì sẽ xảy ra hay không?"

Đợi mợi người trong hộp đêm rút hết, Tam Đặc Đốn mới xuống, sau đó phân phó cho đội trưởng bảo an: "Cắt hoạt động của thang máy xuống tầng hầm này. Không có lệnh của ta thì không được để nó hoạt động."

"Vâng. " đội trưởng bảo an vội vàng gật đầu, đợi Tam Đặc Đốn đi xuống xong, liền thực hiện việc được giao. Người đi tới, không cách nào xuống được phía dưới.

Tam Đặc Đốn đứng xa xa nhìn lão Lange, bất đắc dĩ lắc đầu. Thầm nghĩ: "Ta trước đã nhắc nhở nhưng ngươi vẫn tới. Haizz! Không thể trách người khác, ta cũng không có cách nào!"

Lão Lange cũng nhìn thấy Tam Đặc Đốn nơi xa, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"lão này không biết tới làm gì… cầu tình chắc? Bất quá cầu tình cũng vô ích, lần này cho dù người nào đứng trước mặt cũng sẽ không bỏ qua!"

"Ý của ngươi là dùng bốn tên giẻ rách này là có thể đánh chết ta.?" Dương Minh liếc qua bốn tên thủ hạ rồi dùng ánh mắt khinh thường nhìn lão Lange.

"Đây không phải là giẻ rách, đây là tứ đại bạch kim đả thủ. " lão Lange cải chính. "Ngươi không cần dùng mồm mép xỉa xói nữa, có biết ngươi đã trêu chọc người nào hay không?."

"Người nào? Không phải là Phi Xa bang sao? Chẳng lẽ không phải? " Dương Minh hỏi ngược.

"Phi Xa bang! Hừ hừ, còn biết là Phi Xa bang! Chẳng lẽ ngươi không biết, ở Ma Cao này Phi Xa bang là 1 trong 3 đại bang phái tồn tại hay sao?. " lão Lange hỏi lại.

"Uhm không biết, ta chỉ biết còn dư lại hai đại bang phái mà thôi. " Dương Minh nhún vai.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1628: Tuyệt vọng



Lão Lange sững người, tưởng rằng Dương Minh nguyền rủa Phi Xa bang của hắn sẽ bị tiêu diệt, chỉ còn lại có hai đại bang phái, cười lạnh một tiếng:

"Tiểu tử, muốn chết sao? Mấy người các ngươi lập tức xử lý đi, nói nhiều đau não."

"Vâng! Thủ lĩnh!"

Tứ đại bạch kim sớm đã muốn được động thủ. Tên gần nhất lại đã kích động đến mức không chịu được, trên mặt lộ vẻ phấn khích như sắp "ra" đến nơi.

Tên đứng xa nhất thì mặt tuyệt không có chút biểu hiện nào, gần đây hắn đang tu luyện tâm pháp hiện đã đạt tới trình độ muốn "xuất" mà tuyệt không để lộ chút biểu hiện nào trên mặt, tựa hồ xem Dương Minh không đáng giá để động tay chân.

Dương Minh thản nhiên nhìn mình bị vây bởi tứ đại bạch kim đả thủ. Bỗng tay khẽ động, bốn cây phi châm b*n r*, vô thanh vô tức vào trong cơ thể bốn người.

Hành động của Dương Minh diễn ra cực kì nhanh, đạt tới vận tốc ánh sáng rồi nên không ai có thể trông thấy được.

Bốn người thoáng cái dừng lại tại chỗ, giống như đứng hình.

"Tụi mày làm gì đó? Sao không động thủ?" lão Lange nhìn bốn thủ hạ đột nhiên bất động thì tức giận. Lúc trước hảo hảo đảm bảo, đánh cho đến gần chết, sao đột nhiên lúc này lại không làm gì cả? Mấy thằng này đang nghĩ cái gì thế? Hay là bọn này đang tìm phương thức làm sao đánh cho gần chết mà thôi?

Nhưng qua một lúc lâu, bốn người vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như không nghe lão Lange nói gì.

"Mấy người các ngươi xảy ra chuyện gì?!" lão Lange có chút nóng nảy, nhìn Dương Minh phía trước đang nở nụ cười châm chọc, lão Lange cảm thấy thật mất mặt.

"Bọn chúng đang "ngắm gà" đó mà!" Dương Minh cười cười, nhàn nhạt nói.

Lão Lange nhíu nhíu mày, thân thủ của thủ hạ mình sao tệ vậy?

Đang suy nghĩ, chợt một tên ngã xuống đất. Lão Lange sợ hết hồn, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hắn chưa kịp xem xét vì sao, thì ba người khác cũng lập tức ngã theo. Lão Lange cả kinh, vội vàng chạy tới thăm dò hơi thở bọn họ, nhưng kinh hãi khi phát hiện bốn người đã tắt thở, không còn động đậy chút nào.

Lão Lange thoáng cái giật mình, trong nháy mắt mồ hôi tuôn đầm đìa, ướt hết cả lưng!

Rốt cuộc đây là chuyện gì? Tứ đại bạch kim đả thủ sao vô thanh vô tức ngã hết trên đất trong nháy mắt vậy?

Chẳng lẽ đột quỵ? Lão Lange cũng biết cái ý nghĩ này không thể nào xảy ra. Nhưng trước mắt, rõ ràng Dương Minh không xuất thủ, bốn thủ của mình lại ngã trên mặt đất, đây là tình huống quái dị gì?

Vốn Lange cùng Sử Lai Đặc lòng đầy hoan hỉ, nhìn lão Lange mang theo tứ đại bạch kim đả thủ tìm đến cửa. Chuẩn bị thưởng thức cảnh Dương Minh bị đánh cho răng rơi đầy đất.

Kết quả chưa đợi Dương Minh bị đánh, bốn thủ hạ lại chết mà không giải thích được!

Trên thế giới chuyện kinh khủng nhất không phải đơn thuần mà chết, kinh khủng nhất chính là không biết vì sao mà chết! Nếu như tứ đại bạch kim đả thủ bị Dương Minh đánh chết, thì lão Lange chỉ hơi khiếp sợ tí ti, tuyệt không tỏ ra thái độ thất thố này…

Nhưng bốn người này căn bản chết mà không biết nguyên nhân, đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn sợ hãi!

Mặc dù không biết bốn người này chết như thế nào, nhưng lão Lange cũng không ngu. Nguyên nhân bốn người này chết tuyệt đối có quan hệ tới Dương Minh! Nếu không, Dương Minh cũng không thể bình tĩnh mà nói "bốn người "ngắm gà"!"

Nếu Dương Minh có thể vô thanh vô tức đưa bốn người này lên nóc tủ, như vậy cho mình lên dĩa, cũng không phải chuyện chỉ trong nháy mắt sao?

Nghĩ tới đây, lão Lange cực kì khiếp sợ! Nhìn loại tử vong trong nháy mắt mà không có chút dấu hiệu nào này khiến hắn không biết nên làm gì tiếp. Lẳng lặng nhìn bốn tên thủ hạ theo mình đánh liều hơn nửa đời người cứ như vậy mà ra đi. trong lúc nhất thời, lão Lange cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Có hối hận, có tức giận, có không cam lòng, nhưng lớn nhất là sợ hãi!

Lúc trước, hắn nghĩ là đem Dương Minh đánh cho răng rơi đầy đất, báo thù cho nhi tử.

Nhưng hiện tại một chút tâm tư hắn cũng không có. vì sợ hãi. Hắn đem Dương Minh so sánh với vũ khí sinh học, thấy còn muốn kinh khủng hơn!

Mà Lange cùng Sử Lai Đặc giờ phút này ngây ngây dại dại! Bọn chúng không cách nào tưởng tượng được tứ đại bạch kim đả thủ trong nháy mắt đồng thời ra đi! Mà tựa hồ Dương Minh không có động thủ!

Sau một khắc sợ hãi khắc sâu vào tâm linh! Lúc trước, Dương Minh nói hạ thủ lưu tình, bọn hắn bây giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Minh.

Dương Minh nói bọn họ muốn chết, lúc ấy còn tưởng rằng chỉ nói là nói đùa. Nhưng bây giờ chuyện đó căn bản là sự thật!

"Không cần nhìn nữa, do ta ra tay đấy…" Dương Minh thản nhiên nói: "Ngươi nhìn bọn họ thì bọn họ cũng đã chết rồi, muốn sống cũng không được nữa."

Trừ lão Lange, Lange cùng Sử Lai Đặc khiếp sợ, còn có Trương Tân cùng Tam Đặc Đốn! Dù lúc trước ở sòng bạc,Trương Tân cũng đã chứng kiến qua chuyện Dương Minh dùng đạn giết người, nhưng loại rung động khi đó căn bản không thể so sánh với bây giờ!

Lúc trước, Dương Minh dùng đạn giết người, mặc dù kỹ xảo tương đối ghê gớm, nhưng ném đạn có thể theo thời gian luyện tập là được! Nhất là khi ở trường, Dương Minh biểu diễn ném phi đao, nên có thể ném đạn giết người, cũng không thấy nhiều điều kỳ quái.

Nhưng hiện tại, Dương Minh căn bản không ném đạn, cũng không động thủ, bốn người này vô thanh vô tức ngã trên đất. Trên người ngay cả vết thương cũng không có, chẳng lẽ đây là dùng "ý niệm giết người" trong truyền thuyết? Hoặc là dùng "ánh mắt giết người"?

Trương Tân mặc dù tương đối hiểu rõ Dương Minh, nhưng lúc này cảm giác được, lão đại chính là lão đại, đã đạt đến một cảnh giới để tôn sùng rồi!

Mà Tam Đặc Đốn, càng hơn thế. Đối với việc Dương Minh tiêu diệt hết Đoạn Đầu bang đã cảm thấy khiếp sợ, nhưng tận mắt thấy Dương Minh vô thanh vô tức giết tứ đại bạch kim đả thủ, Tam Đặc Đốn thầm hô may mắn: "May mà mình không đắc tội với Dương Minh, nếu không Dương Minh dùng một cái ánh mắt là có thể giết mình rồi!

Bất quá lão Lange này thật là, lúc trước cũng đã báo cho hắn. Đụng vào Dương Minh thì chết chắc, hắn lại nghe tai này lọt tai kia. Hiện tại thì thôi rồi, bốn thủ hạ đắc lực của hắn đều toi hết rồi, để xem sau này hắn ngưu được nữa hay không. Đoán chừng Phi Xa bang sau này có muốn cũng không ngưu nổi!"

Đoạn Đầu bang bị diệt, tứ đại bạch kim đả thủ Phi xa bang thì die, chỉ còn lại một nhà độc tài. Đến lúc đó chỉ cần hơi có chút thủ đoạn, thì sẽ biến thành đệ nhất đại bang phái tại Ma Cao.

Lão Lange ngơ ngác nhìn bốn thủ hạ của mình chết trên mặt đất, nói không ra lời.

"Ngươi đem theo chỉ 4 tên này tới đây?!" Dương Minh nhìn lão Lange, hỏi.

"Bốn.?" lão Lange có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Ta còn tưởng rằng ngươi đem tất cả bang chúng trong Phi Xa bang mang đến. Đang suy nghĩ có nên ra tay giải quyết đồng loạt cho đỡ phiền toái."

Dương Minh thở dài nói tiếp: "Dường như là giống Đoạn Đầu bang. Haizz! Lại phải tìm tới tận cửa, phiền toái chết! Hay ngươi gọi điện thoại cho những thủ hạ kia để cho bọn họ chạy tới đây chết tập thể đi."

Lão Lange là người nhạy cảm, nghe ra trong lời nói của Dương Minh có mấy chữ, đó chính là "Đoạn Đầu."

Dương Minh nhắc tới Đoạn Đầu bang, chẳng lẽ Đoạn Đầu bang cũng bị Dương Minh tiêu diệt? Hơn nữa còn là hắn tự mình tới cửa tiêu diệt hết?

Tam Đặc Đốn nhìn bộ dạng thất thần của ông bạn già, bất đắc dĩ lắc đầu. "Sớm biết như thế thì đừng làm? Lúc trước gọi điện thoại nghĩ gì thì hiện tại hối hận có ích chi?"

"Lão Lange, mấy giờ trước Đoạn Đầu bang bị tiêu diệt rồi. " Tam Đặc Đốn thở dài một hơi, giải thích nghi hoặc cho lão Lange nói: "Chính là Dương tiên sinh làm!"

"Cái gì? Đoạn Đầu bang bị diệt? Không thể nào! Không thể nào! Nhiều người như vậy, làm sao bị diệt.?" lão Lange mặc dù mơ hồ đoán được thứ gì, nhưng hắn không muốn tin sự thật này!

Bởi vì sự thật thật sự là quá kinh hãi!

"Ta không tin! Không thể nào, nhất định là các ngươi gạt ta. " vừa nói, lão Lange vừa lấy điện thoại di động ra, quay số; thấp giọng hỏi thăm mấy câu để có được câu trả lời chắc chắn.

"Cách" một tiếng, điện thoại lão Lange rơi trên mặt đất, lão chán nản ngồi bệt xuống đất.

Trong mắt tràn đầy hối hận, sợ hãi cùng tuyệt vọng! Người mà lão Lange gọi điện hỏi có thể xem như một thông linh nhân sĩ. Hắn biết được mấy giờ trước Đoạn Đầu bang đắc tội với một người mà toàn bang bị tiêu diệt.

Lão Lange tin!

Vậy tin tức Tam Đặc Đốn nói lúc trước.

"Người này, người nào chọc vào thì chỉ có chết", đúng là một chút giả dối đều không có.

"Tam Đặc Đốn tiên sinh, làm sao không nói trước cho tôi? Làm sao không nói cho tôi? " Lão Lange tuyệt vọng bò lổm ngổm trên mặt đất, dùng thanh âm kiệt quệ hỏi Tam Đặc Đốn: "Ông bạn già, tại sao không nói?!."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1629: Phế bỏ



Biên+ dịch: Phong Lăng

Lão Lange hết sức tuyệt vọng, dùng ánh mắt ai oán nhìn Tam Đặc Đốn: "Ông bạn già, sao ông không nói? Sao ông không nói cho tôi biết Đoạn Đầu bang đã xong đời? Sao ông lại giấu tôi?"

"Hừ! Lúc trước tôi đã hảo tâm nói cho ông rồi. Hai người chúng ta cũng coi là có chút giao tình nên tôi đã hảo tâm nhắc nhở ông đừng có đi tới nhưng ông lại không tin, có thể oán được ai đây? Tôi cảm thấy tôi đã hết lòng hết dạ rồi! Điều gì nên nói đã nói, hết thảy cũng là do ông không nghe khuyến cáo của tôi mới gây ra hậu quả này thôi!" Tam Đặc Đốn bị lão Lange oán giận, cảm thấy khó chịu: "Ông còn oán gì tôi nữa? Hiện tại ông nhận ra chưa?"

"Ách… " lão Lange cẩn thận ngẫm lại, đúng là Tam Đặc Đốn lúc ấy cũng đã nói những lời này. Bất quá lúc ấy mình đang nổi nóng, căn bản không thèm suy xét thật giả…

"Haizzz!" Lão Lange thở dài, lòng hối hận vô cùng. Rõ ràng Tam Đặc Đốn đã hảo tâm nhắc nhở mình, chính mình lại dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cũng không thể trách được người khác. Hết thảy cũng là gieo gió gặt bão thôi!

"Nhưng sao ông không nói rõ hơn một chút, nếu ông nói Đoạn Đầu bang bị hắn diệt thì có đánh chết tôi cũng không tới!" Lão Lange cười khổ nói.

Trong lòng lão Lange cũng biết, dù lúc ấy Tam Đặc Đốn có nói, hắn cũng không tin tưởng. Bất quá lúc ấy có thể gọi điện thoại chứng thực một chút thì cũng không tùy tiện như vậy.

"Ách! Dương tiên sinh là thân phận bực nào? Ngay cả gia chủ chúng tôi cũng phải kính sợ, tôi có thể tùy ý nghịbàn luận ở phía sau sao? " Tam Đặc Đốn nói: "Ông bạn già, ông thật sự là không hiểu, hay là giả bộ không hiểu? Chúng ta giao tình bao lâu rồi, chẳng nhẽ ông không minh bạch được sao? Một cái ám hiệu như vậy lại không nhận ra sao? Bình thường ông thông minh lắm, thế mà sao lần này l* m*ng vậy?"

"Người trong cuộc thường mù quáng! Người trong cuộc thường mù quáng a!" Lão Lange vô cùng hối hận không dứt: "Tôi lúc ấy đang nổi nóng, làm sao mà nghĩ được nhiều chuyện như vậy? Ừ. nếu biết như vậy thì đã chẳng làm"

Lão Lange bây giờ một chút tâm phản nghịch đối với Dương Minh cũng không có! Vô thanh vô tức g**t ch*t bốn người, là thực lực bực nào a?

"Ông bạn già, ông đừng ngồi đó mà oán hận trách mắng, phiền toái trước mắt còn chưa có giải quyết kìa!" Tam Đặc Đốn nhắc nhở: "Ông chọc giận Dương tiên sinh, tôi cũng không cách nào xin xỏ cho ông đâu, ông phải dựa vào chính mình thôi."

Lão Lange lúc này mới nhớ tới, trước mắt mình còn có một siêu cấp phiền toái chưa được giải quyết. Dương Minh đang cười cười nhìn mình, mình còn ngồi đó oán trách, hối hận thì có ích lợi gì chứ?.

"Dương tiên sinh, là tôi có mắt không tròng, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin ngài bỏ qua cho. Bỏ qua cho." Lão Lange vốn định nói bỏ qua cho mình và Lange, nhưng suy nghĩ thêm một hồi lại thấy cái tên Dương Minh này tàn nhẫn vô cùng. Hắn ta một hơi tiêu diệt sạch sẽ Đoạn Đầu bang, mới vừa rồi lại g**t ch*t tứ đại bạch kim đả thủ mà mắt không nháy lấy một cái. Mình có van xin lạy lục cũng chưa chắc đã ăn thua.Nghĩ tới đây, lão thầm thở dài một tiếng: "Thỉnh cầu ngài bỏ qua cho những thành viên khác của Phi Xa bang. Phi Xa bang là tâm huyết cả đời tôi. Cho dù tôi chết, tôi cũng không muốn nó tan vỡ!."

"Ý của ngươi là ta sẽ xử lý ngươi và nhi tử ngươi để đổi lấy vận mệnh Phi Xa bang sao? " Dương Minh lạnh lùng cười hỏi.

Lão Lange sửng sốt, nghĩ đến vận mệnh của mình đã hoàn toàn nằm trong tay Dương Minh, không có tư cách cùng hắn cò kè mặc cả!"Mình đã như dê trong miệng cọp, lấy cái gì ra để trao đổi?" Nghĩ tới đây, lão Lange có chút tuyệt vọng: "Vâng! Vâng! Mong Dương tiên sinh đưa ra quyết định?"

"Vốn chuyện này cùng ta không có quan hệ gì lắm, mà chỉ vì nhi tử của ngươi quá kiêu ngạo!" Dương Minh nhìn Lange một cái nói: "Lão Lange sao? Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. chủ động đem "phế" nhi tử ngươi, rồi có thể dẫn đi."

Dương Minh cùng Phi Xa bang không có cừu hận gì, Phi Xa bang cùng Đoạn Đầu bang bất đồng. Đoạn Đầu bang do xúc động rồi chọc giận Dương Minh tới điểm mấu chốt, nên mới giết gà dọa khỉ. Cấp cho gia tộc South City một chút màu sắc trang trí thêm cho cuộc sống.

Mà Phi Xa bang chẳng qua là khi dễ hai người bạn mới quen, Dương Minh cũng lười so đo với bọn này. Chỉ "phế" Lange, cho hắn mất đi chức năng, không tiếp tục quấy rầy Đào Lâm Phương. Dương Minh cũng tha hắn một mạng, lần này cho cha con bọn hắn một bài học như vậy, cũng đủ để uy h**p phụ tử này rồi.

Lúc trước sở dĩ Dương Minh lãng phí bốn cây phi châm đi giết tứ đại bạch kim đả thủ kia, là để cấp cho phụ tử Lange một cái cảm giác hãi sợ thật sâu. Hiệu quả này so với trực tiếp giết bốn tên đó quả nhiên mạnh hơn nhiều!

--- ---

"Chính mình động thủ giết tứ đại bạch kim đả thủ, mặc dù lão Lange cùng Lange chắc chắn sẽ rung động một chút, cũng sẽ sợ hãi thực lực của mình. nhưng tuyệt không giống như hiện tại, không có chút tâm tư phản kháng nào! Thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!"

"Nếu như mình đi động thủ, bọn họ hiện tại nhất định là không dám đối kháng với mình, nhưng sau lưng nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù mình, Tam Đặc Đốn hay đám người Trần Trạch, Đào Lâm Phương! Bọn họ cũng chỉ cảm thấy chẳng qua mình có thể đánh nhau lợi hại một chút mà thôi, chỉ cần phái nhiều người hơn, hoàn toàn có thể xử lý mình! Dùng chiến thuật biển người đối với bang chúng Phi Xa bang mà nói thì. chậc chậc"

"Nhưng mình căn bản không có động thủ, tựu trong nháy mắt g**t ch*t bốn người, cứ như vậy lão Lange cũng sẽ không còn muốn trả thù, bởi vì tới nhiều người hơn nữa, cũng là chịu chết, căn bản không có ý nghĩa gì!"

---------------

"Phế bỏ? " lão Lange sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã hiểu ý tứ Dương Minh. Nhi tử của mình vì theo đuổi bằng hữu Dương Minh, làm ra chuyện này, ý "phế bỏ" của Dương Minh chỉ tự nhiên là làm sao cho nhi tử mất cơ hội tiếp tục chọc ghẹo nữ sinh.

Mặc dù lão cảm thấy để nhi tử đoạn tử tuyệt tôn là một việc rất thống khổ, bất quá so sánh với hai phụ tử bỏ mạng thì nhỏ hơn nhiều! Hiện tại tuy già nhưng mình vẫn dẻo dai vậy. Về phương diện chức năng cũng chưa có tiêu mất à. Cùng lắm thì trở về dùng thêm xuân dược, sinh thêm nhi tử, coi như là nối dõi tông đường cho gia tộc rồi!

Mặc dù nhi tử biến thành phế nhân, nhưng vẫn làm lão đại Phi Xa bang. Có nó chiếu cố cho đệ đệ trưởng thành, nhất mạch cũng không coi là đứt rời!

"Dương tiên sinh nói thế có thật không? " lão Lange ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Minh. Hy vọng duy nhất của hắn là "mình không bị gạt".

"Đã nói ra tất nhiên sẽ giữ lời. " Dương Minh nói: "Nhanh chút, làm đi. Đến khi ta ra tay, thì mạng các ngươi cũng không còn!"

"Hảo! Dương tiên sinh, tôi phế, phế ngay!" Lão Lange cắn răng, nhìn nhi tử của mình: "Lange, con nhẫn nại một chút!"

Lange nghe được lời Dương Minh nói. mặc dù cực kì sợ hãi chuyện sau này phải biến thành "phế nhân", sẽ không thể theo đuổi nữ nhân. nhưng so sánh tổng thể thì chẳng nhẽ bị phế với vứt mạng cao hơn sao?

Mặc dù không thể tán gái, mất đi thú vui tao nhã của nhân sinh. Bất quá còn có những việc vui thú khác có thể hưởng thụ như ăn cơm uống rượu, đua xe, đánh bạc cũng rất là thích ý chứ bộ!

"Cha, không có chuyện gì đâu, người mau đi!" Lange gật đầu, Dương Minh có thể bỏ qua cho hắn đã thật sự bất ngờ rồi!

Trong nháy mắt Dương Minh có thể đem ngươi quăng vào tử địa mà lại mở miệng tha cho hắn, Lange quả thực mừng hết cỡ.

Lão Lange trầm ngâm một chút, giơ chân lên, dùng sức hướng hạ thể Lange đá tới.

"Ngao~~~!" Lange hét thảm một tiếng, may mà không có ngất đi, 2 tay bụm lại. lăn lộn dưới đất, đau đến đầu đầy mồ hôi.

"Dương tiên sinh, như vậy là được chứ ạ? " Lão Lange làm xong đây hết thảy, cũng không nhìn nhi tử trên mặt đất đang thống khổ, mà là ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Minh hỏi.

"Ài… " Dương Minh cười nhạt, tùy ý nhìn thoáng qua Lange lăn lộn trên mặt đất: "Đừng có giả bộ nữa, căn bản chẳng có bị làm sao. Chỉ hơi sưng lên tí mà thôi."

Lời Dương Minh nói. làm cho lão Lange nhất thời cả kinh! Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi liên tục!

Lúc trước hắn đá nhi tử một cước thoạt nhìn hung ác vô cùng nhưng đã bảo lưu lực lại, hơn nữa trong lúc xuất cước có đổi chút ít vị trí… căn bản là không hoàn thành việc Dương Minh giao!

Lúc còn trẻ lão Lange, cũng là cao thủ đánh nhau. Hắn vốn định làm một tư thế đá ra một cước nhìn thì như nghiêm trọng lắm nhưng kì thực lại chẳng ra sao, nghĩ rằng Dương Minh sẽ không nhìn ra.

Bất quá, lại không nghĩ rằng Dương Minh sẽ nhân ra…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back