Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 1640: Gia chủ cứ như học sinh



Điều này đã cho thấy rõ Dương Minh không phải là hạng người ích kỉ, tính toán chi li.

Qua sự tình của gia tộc Douglas cũng có thể nhận ra được Dương Minh là loại người khoan dung độ lượng, nếu không, sao có thể ở trong khách sạn của gia tộc Douglas, có xung đột với gia tộc Douglas sao lại hòa hợp như thế được. Nếu Dương Minh không bỏ qua, thì khó mà tưởng tuợng gia tộc Douglas này sẽ xảy ra chuyện gì.

Lấy tình huống gia tộc Douglas trước đây, cùng với tình huống gia tộc mình bây giờ, cũng tám chín phần tương tự nhau, ƯớcThản Tư tràn ngập lòng tin với cuộc đàm phán cùng Dương Minh. Chỉ cần mình xuống nước, đưa ra một số lợi ích, tin rằng chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.

Ước Thản Tư không nhận ra Dương Minh, nhưng nhìn thấy Tam Đặc Đốn đứng dậy nên cũng đoán là Dương Minh trở lại. Nếu không thì ai trong cái thành phố này có thể làm cho Tam Đặc Đốn ân cần như vậy.

Quả nhiên Ước Thản Tư đoán không sai.

Tam Đặc Đốn để lộ thân phận của Dương Minh: "Dương tiên sinh, mừng ngài trở lại. Gia chủ gia tộc South City Ước Thản Tư đã đến, đang chờ diện kiến ngài."

Lúc này Ước Thản Tư cũng đi tới, cố gắng thể hiện vẻ mặt cung kính, nhiệt tình vươn tay chào đón: "Dương tiên sinh, ngài khỏe chứ. Tôi là gia chủ gia tộc South City Ước Thản Tư."

"Oh!. " Dương Minh nhìn Ước Thản Tư một cái, thản nhiên không thèm bắt tay hắn: "Ta trở về phòng tắm rửa, nửa giờ sau tới phòng tìm ta."

Nói xong Dương Minh xoay người sang chỗ khác, trực tiếp theo hướng thang máy đi tới, không thèm nhìn Ước Thản Tư lấy một cái. Trương Tân nhìn Ước Thản Tư một chút, lại nhìn Tam Đặc Đốn, cũng không nói gì, bước nhanh vào thang máy theo Dương Minh.

Tam Đặc Đốn trong lòng thầm nghĩ:" Không biết thái độ ngạo mạn của Dương Minh có chọc giận Ước Thản Tư hay không? Bất kể thế nào, Ước Thản Tư cũng là gia chủ một đại gia tộc nha, ở Âu châu bên kia có địa vị cao cao tại thượng à.

Hôm nay lại bị Dương Minh coi như giẻ rách. cái này đổi lại là ai khác chắc chắn cũng khó chịu trong lòng. Dĩ nhiên đây là dưới tình huống không biết thực lực chân chính của Dương Minh."

Tam Đặc Đốn tự hỏi: "Cho dù Dương Minh làm nhục mình, mình cũng không cảm thấy gì. Nhưng Ước Thản Tư thì sao đây?"

Nghĩ tới đây, Tam Đặc Đốn nhìn về phía Ước Thản Tư, kết quả lại phát hiện trên mặt Ước Thản Tư không lộ ra chút thần sắc khó chịu nào. Vẫn cung cung kính kính, nhún nhường cúi đầu mà nói: "Vâng! Dương tiên sinh, ngài thật là bận rộn. Nửa giờ sau tôi sẽ đến đúng hẹn."

Tam Đặc Đốn lắc lắc đầu, xem ra mình suy nghĩ quá nhiều, lại lo sợ không đâu rồi. Ước Thản Tư không phải kẻ ngu ngốc, hắn làm sao mà không biết sự lợi của Dương tiên sinh. Nếu như chỉ vì bị Dương Minh xem thường mà tức giận, thì hắn cũng không ở đại sảnh chờ lâu như vậy. Gia chủ một đại gia tộc có thể làm được việc này thì còn có việc gì không làm được đây?

Sau khi vào thang máy, Trương Tân nhịn không được hỏi: "Lão đại, mới vừa rồi lão nhân kia là ai vậy? Nghe nói là gia chủ gia tộc South City hả?"

"Uhm. Sòng bạc South City chính là sản nghiệp của bọn họ, bất quá chỉ là một sản nghiệp nho nhỏ mà thôi. " Dương Minh gật đầu nói: "Lão già này mà không cấp cho hắn một chút màu sắc, thì hắn cũng không biết "thiên nam địa bắc" đâu."

"Ách. " Trương Tân kinh hãi vô cùng. Mặc dù không biết gia chủ gia tộc South City có thân phận như thế nào, nhưng nếu có thể xưng là gia chủ thêm việc Dương Minh nói thì khẳng định gia chủ này không tầm thường rồi. Nhân vật như thế mà bị Dương Minh xem như trẻ con thế này lại không có nửa câu oán hận thì cũng chỉ có hai khả năng thôi.

Một là người này tính tình cực ôn hòa, nhưng điểm này Trương Tân tin chắc? Làm một đại nhân vật cao cao tại thượng, tính tình mà tốt như vậy, nói ra éo ai tin à.

Khả năng còn lại chắc là giận mà không dám nói gì. Lão đại thực sự quá cường hãn, hắn căn bản không thể phản kháng. Ừ.Dĩ nhiên, khả năng có thể xảy ra cao hơn một chút.

"Không cần lo cho hắn. Về nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi xử lý người này chút. ", Dương Minh vỗ vỗ vai Trương Tân: "Không phải ngươi muốn xem xe sao? Lêtruyenfull.vn xem chút đi."

Trương Tân cũng biết, Dương Minh không muốn mình tham dự những loại chuyện này nhiều. Dù sao những chuyện này không phải là chuyện tốt lành gì, Dương Minh có thể xử lý, nhưng mình thì lại bất lực.

Trở về phòng, Dương Minh tắm cho sạch sẽ, xem TV, thưởng thức một ly coffee, sau đó mới chậm rãi tới cửa phòng.

Làm xong mấy chuyện này thật là lãng phí thời gian, nửa tiếng cũng qua lâu rồi.

Dương Minh mở cửa phòng ra, thấy Ước Thản Tư đang cung kính đứng cách cửa phòng mình không xa, hiển nhiên đã tới đã lâu rồi, nhưng không dám gõ cửa quấy rầy.

"Vào đi. " Dương Minh thấy thái độ của Ước Thản Tư cũng tạm hài lòng. Đây là cửa ải đầu, coi như hắn qua được rồi. Nếu Ước Thản Tư thức thời. thì mình cũng nên buông tha cho gia tộc South City một chút, dĩ nhiên đây hết thảy phải xem thái độ của Ước Thản Tư đã.

"Vâng, Dương tiên sinh. " Ước Thản Tư gật đầu, cẩn thận theo sau Dương Minh vào phòng. Bất quá thời điểm đi tới cửa dừng lại tại đó: "Dương tiên sinh, có cần cởi giày ra không?"

"Không cần. " Dương Minh khoát tay nói: "Đây không phải là nhà của ta, không cần thiết."

"Vâng. " Ước Thản Tư lúc này mới mang giày bước vào phòng của Dương Minh, nhưng lại không dám ngồi trên ghế sa lon, kính cẩn đứng một bên.

Dương Minh cũng không để ý phản ứng của hắn, xoay người vào phòng của mình. Qua một lúc lâu, mới bưng coffee ra, thấy Ước Thản Tư vẫn đứng ở đó, Dương Minh cười nhạt, cũng là làm khó lão đầu này rồi.

"Ngồi đi. " Dương Minh giơ giơ ly coffee, ý bảo Ước Thản Tư có thể ngồi xuống.

Ước Thản Tư lúc này mới cẩn thận ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bất quá cũng không dám ngồi thực, mà ngồi nửa cái mông ở trên ghế sa lon, lưng thẳng giống học sinh đang lên lớp.

"Uống coffee không?!" Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

"Cảm ơn, không cần phiền ngài.. " Ước Thản Tư không dám uống, hắn hiểu được Dương Minh khách khí một chút mà thôi, không phải cấp coffee cho mà uống.

"Được, đã như vậy ta cũng không nói nhiều nữa. " Cũng không còn sớm, Dương Minh không muốn dài dòng, lòng thòng với Ước Thản Tư: "Trực tiếp vào vấn đề chính đi."

"Dương tiên sinh, thật sự xin lỗi. " Ước Thản Tư đứng dậy, bái Dương Minh một cái, sau đó nói: "Trước đây mạo phạm, xin được ngài tha thứ. Chuyện tình Đoạn Đầu bang không phải do tôi mà là Uygur tự tiện chủ trương. Bất quá làm gia chủ, tôi nguyện ý gánh chịu hết thảy trách nhiệm, mong Dương tiên sinh trách phạt."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1641: Cắt nhượng lợi ích



"Ngươi rất thức thời nha. " Dương Minh nhận thấy thái độ của Ước Thản Tư cũng không tệ lắm nên dứt khoát không chèn ép hắn: "Ngồi xuống nói chuyện."

"Cám ơn Dương tiên sinh. " Ước Thản Tư gật gật đầu, ngồi xuống.

"Khắc Lạp Tư đã chết rồi. Hắn là ai, hay do ai sai khiến tới đối với ta không quan trọng, mà ta cũng không muốn biết. " Dương Minh nhìn thoáng qua Ước Thản Tư: "Hiện tại, chúng ta chỉ nói đến vấn đề của gia tộc South City."

Ước Thản Tư nghe Dương Minh nói xong liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ nhất Dương Minh truy vấn nội tình chuyện Khắc Lạp Tư, muốn biết người này do ai giới thiệu thì ôi thôi, chuyện này quả thật thật sự làm khó cho Ước Thản Tư, chuyện tình của Elise tiểu thư không thể tùy tiện nói ra ngoài. Nếu như Dương Minh hỏi. hắn chỉ có thể chịu chết chứ nhất quyết không nói. Nhưng Dương Minh không truy vấn chuyện này, tất nhiên Ước Thản Tư mừng rỡ hết cỡ, ngu sao mà còn muốn đề cập tới.

"Cám ơn Dương tiên sinh. " Đồng dạng một câu, nhưng lúc trước Ước Thản Tư nói ra do áp lực của Dương Minh bức bách nên hắn phải cẩn thận cung cung kính kính, nhưng lời hiện tại này là phát ra từ nội tâm. Hắn cảm thấy ý chí Dương Minh chân chín rộng lớn, quả là quân tử, không hề tính toán chi li chút chuyện nhỏ nhặt này.

"Được rồi." Dương Minh khoát tay, thản nhiên nói: "Ngươi đừng tưởng chuyện này có thể dễ dàng được bỏ qua."

"Vâng. Tôi biết, tất nhiên là biết. " Ước Thản Tư gật gật đầu, vội vàng nói.

"Chuyện Khăc Lạp Tư ta không truy cứu, nhưng chuyện của gia tộc các ngươi thì chưa xong đâu." Dương Minh nói: "Ngươi thấy, hiện tại gia tộc Douglas cũng coi như hòa hợp với ta. Nhưng ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không, chính là bỏ rất nhiều đại giới (DG: Lợi ích đấy) à."

"Tại hạ xin rửa tai lắng nghe. " Ước Thản Tư trong lòng hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó đã nghĩ thông suốt. Không trách được. ai ngờ quan hệ giữa gia tộc Douglas và Dương Minh tựa hồ trông rất hòa hợp, nhưng hóa ra phải xuất đại giới (DG:trả giá) nhiều nhiều.

Lúc trước Dương Minh có mâu thuẫn với gia tộc Lancer cũng vì gia tộc Douglas dựng nên. Dương Minh tiêu diệt gia tộc Lancer, nhưng tương đối thân cận với gia tộc Douglas, điều này làm cho Ước Thản Tư hết sức bất ngờ. Bất quá gia tộc Douglas này cũng rất thông minh a, cũng coi như bọn họ có vận khí tốt, biết quyết đinh thật nhanh nên cũng không có chết. Thật là phúc lớn mạng lớn.

"Nhường lại tất cả các khách sạn của gia tộc Douglas ở Hoa Hạ. " Dương Minh cười cười: "Chuyện này cũng không tính là bí mật, tin rằng ngươi cũng có nghe qua."

"Nga? Lúc trước nghe nói là bị thu mua toàn bộ. nguyên lai. nguyên lai là vậy. " Ước Thản Tư chợt hiểu ra: "Ban đầu tôi còn lấy làm kì việc gia tộc Douglas đem quyền sở hữu khách sạn ở Hoa Hạ bán đi, rõ ràng nghề này kiếm tiền nhiều à. Hơn nữa gia tộc Douglas đang có kế hoạch phát triển khách sạn ở Châu Á sao đột nhiên lại bỏ dở giữa chừng. hóa ra."

Lúc trước Ước Thản Tư cảm thấy việc này có chút kí quái, len lén đi hỏi thăm người của gia tộc Douglas để biết lí do chuyện này, nhưng thành viên trong gia tộc không hé răng lấy nửa lời mà cứ nói đây là kế hoạch phát triển của gia tộc. Cụ thể kế hoạch thế nào thì không biết, không có biện pháp thấy rõ chân tướng nên chỉ có thể tạm tin tưởng lời giải thích của gia tộc Douglas mà thôi.

Lúc này, Ước Thản Tư rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân sản nghiệp khách sạn của gia tộc Douglas ở Hoa Hạ được bán là vì cắt nhượng lợi ích cho người khác. Thủ bút này không thể bảo là không lớn.

"Tôi cũng có thể nhượng lại sản nghiệp của gia tộc chúng tôi ở Hoa Hạ. " Ước Thản Tư hiểu rõ chân tướng theo bản năng nói.

"Nga. " Dương Minh nghe xong hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Theo ta biết thì sản nghiệp của gia tộc các ngươi ở Hoa Hạ trừ cái sòng bạc ở Macao kia, còn có cái gì?"

"Cái này. " Ước Thản Tư nhất thời xấu hổ, lúc trước nói ra lời này không phải là đùa bỡn gì. Gia tộc Douglas có thể bỏ ra một chút lợi ích, bọn họ làm được chẳng nhẽ gia tộc South City không thể bỏ ra sao.

Nói như vậy trên thực tế là muốn cho Dương Minh an tâm, nhưng không nghĩ lại phản tác dụng, khiến cho người ta cảm thấy đang bị đùa bỡn. Mặc dù cũng là nhượng lại sản nghiệp ở Hoa Hạ, nhưnggia tộc Douglas nhượng lại quyền sở hữu mấy chục khách sạn, mà hắn nhượng lại chỉ là cái sòng bạc ở Macao. Chênh lệch như thế này không phải là một hay hai lần.

"Dương tiên sinh, ngài là biết đấy, tôi không phải có ý này. Tôi chỉ là muốn cho ngài thấy, gia tộc Douglas có thể làm được, gia tộc South City chúng tôi cũng có thể làm được. Hơn nữa, còn có thể làm tốt hơn. " Ước Thản Tư sợ Dương Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"Ta biết. Cho dù ngươi có nghĩ cho ta một cái sòng bạc là xong, ta cũng không tiếp nhận dễ dàng như vậy. " Dương Minh mặt không đổi sắc nói.

"Dương tiên sinh, mới vừa rồi chẳng qua là bề ngoài thôi. Gia tộc South City chúng tôi có thể cho ngài lợi ích nhiều hơn. " Ước Thản Tư nói: "Chúng ta có sản nghiệp kinh doanh ở rất nhiều quốc gia trên toàn cầu, tôi có thể nhượng lại một phần coi như bồi thường cho ngài."

"Sản nghiệp ở các quốc gia trên thế giới? Ngươi cảm thấy ta có tinh lực chạy ra nước ngoài tiếp quản sản nghiệp của ngươi. " Dương Minh nhún vai: "Nói thực tế một chút ngươi đang ở Macao này đem hai cái sòng bạc cho ta. Ta không ngăn cản ngươi mở lại, nếu ngươi có tiền thì có thể đầu tư,."

Vốn nghe Dương Minh nói đem sòng bạc ở Ma Cao cho hắn, Ước Thản Tư trong lòng căng thẳng không thôi, hai cái sòng bạc ở nơi được gọi là Las Vegas của phương đông là kiếm lợi nhiều nhất sắp bị Dương Minh cầm đi. Sinh ý gia tộc South City sau này khẳng định không tốt lắm. Nhưng nghe Dương Minh nói không hạn chế chuyện bọn họ ở Ma Cao mở lại sòng bạc, Ước Thản Tư thở phào nhẹ nhõm, trong bụng âm thầm cảm kích. Xem ra Dương Minh mà mình tưởng tượng không phải cái loại người kia. Tình cảnh giống nhau, nhưng không đuổi tận giết tuyệt.

Nếu như vậy thì cái điều kiện này của Dương Minh không tính là quá phận trái lại rất hợp lý. Chẳng qua đây cũng quá thiếu, chỉ có hai cái sòng bạc mà thôi, so sánh với cái mà gia tộc Douglas bỏ ra kia còn kém rất xa.

Ước Thản Tư cũng không ngu, đại khái đã đoán được Dương Minh còn chưa nói hết, nên nói: "Vâng, Dương tiên sinh, xin ngài nói tiếp."

Dương Minh gật đầu. Đối với ý tứ Ước Thản Tư bây giờ hắn rất hài lòng: "Trừ từng đó ra, còn thêm một phần sản nghiệp nữa."

"Không thành vấn đề, Dương tiên sinh, xin ngài nói tiếp. " Ước Thản Tư gật đầu. Thêm một phần này cũng chỉ có mấy quán rượu cùng hộp đêm, cùng với hai cái sòng bạc lúc trước cộng dồn lại không đáng giá bằng những khách sạn của gia tộc Douglas cho nên Ước Thản Tư biết Dương Minh còn chưa nói hết.

"Thêm khoảng 10 triệu dollar. " Dương Minh nói: "Bao nhiêu đó chắc cũng đủ."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1642: Gặp lại Lưu Diệp



"Vâng!" Ước Thản Tư cắn răng nói.

Mười triệu dollar mặc dù không ít, bất quá so với những khách sạn mà gia tộc Douglas nhượng lại có lẽ vẫn còn thiếu một chút, nên Ước Thản Tư nhanh chóng đáp ứng: "Còn chuyện Đoạn Đầu bang lúc trước."

Ước Thản Tư cũng không ngu ngốc, hắn biết, đây là Dương Minh trừng phạt chuyện lúc trước South City gia tộc phối hợp với Khắc Lạp Tư. không truy cứu thân phận cụ thể của Khắc Lạp Tư là đã cấp cho Ước Thản Tư hắn chút mặt mũi rồi.

Chuyện Khắc Lạp Tư thì đã giải quyết xong, còn chuyện Uygur phái Đoạn Đầu bang đi gây sự thì vẫn chưa xong à. Đây là hai chuyện bất đồng, nếu ngây thơ cho rằng với chút ít lợi ích lúc trước đã có thể giải quyết thì Ước Thản Tư hắn không xứng đáng để ngồi trên cái ghế gia chủ này nữa.

"Ha ha. Kỳ thật chuyện Đoạn Đầu bang cũng không liên quan gì đến ngươi, hơn nữa ta cũng đã tiêu diệt hết bọn chúng, xem như đã trừng phạt rồi. " Dương Minh bình thản, nhún nhún vai: "Đã tiêu diệt rồi truy cứu thêm cũng chẳng có nghĩa lý gì. Muốn gì cứ nói đi."

"A! Dương tiên sinh nói thế nào, tất nhiên là thế đó!" Ước Thản Tư nghe xong nhất thời hưng phấn, gật đầu lia lịa. Không truy cứu nữa, chẳng phải đã giải quyết êm thấm sao.

"Ngươi bỏ cái ý định gây dựng bang phái lại đi, chuyện này xem như xong. Địa bàn Đoạn Đầu bang ta đã giao cho Phi Xa bang. " Dương Minh thản nhiên nói: "Con người của ta làm gì cũng có cho đường lùi. Nếu ngươi tiếp tục gây dựng lại lần nữa, ta chỉ có thể động thủ, giải quyết không khoan nhượng mà thôi."

Tiếp tục gây dựng Đoạn Đầu bang, nói thật, Ước Thản Tư đúng là có cái ý nghĩ này.

Lúc trước Dương Minh đồng ý cho hắn đầu tư mở lại vài cái sòng bạc ở Macao, Ước Thản Tư liền nghĩ thành lập lại bang phái. Dù sao mở sòng bạc thì phải có thực lực, nếu không có chỗ dựa, chắc chắn sẽ không thể yên ổn làm ăn. Mặc dù Đoạn Đầu bang bị tiêu diệt bất quá vẫn có thể xây dựng lại, tiếp tục quản lí địa bàn trước kia là xong.

Nhưng nghe Dương Minh nói thế, Ước Thản Tư lập tức rùng mình, biết mình không thể gây dựng lại bang phái rồi. Ý tứ Dương Minh rất rõ ràng, lập bao nhiêu. hắn tiêu diệt bấy nhiêu.

"Dương tiên sinh, lời ngài nói tôi ghi tạc trong lòng. Nhất định tôi sẽ không làm. " Tất nhiên Ước Thản Tư hiểu được lúc nào nên cầm lúc nào buông. Đối nghịch với Dương Minh, không phải tự tìm chết sao?

"Được rồi. Một khi đã như vậy thì ngươi có thể đi. " Dương Minh phất phất tay: "Ta sẽ cho người đưa tài khoản cho ngươi, cứ gửi trực tiếp vào đó là ok. Còn quyền sở hữu sòng bạc cùng mấy tụ điểm cứ chuyển cho Hoàng gia, bên Singapore, đích danh Hoàng Nhạc Nhạc. Tin rằng ngươi không xa lạ gì bọn họ."

"Hoàng gia? Singapore? " Ước Thản Tư kinh ngạc, nhíu nhíu mày như đang nhớ lại chuyện gì: "Chuyện ở sòng bạc lần trước. Xin hỏi Dương tiên sinh, Ngài với Hoàng gia." (B: Sòng bạc nhà em Nhạc ở Macao, còn gia tộc ở Sin.)

"Ngươi không cần dò xét làm gì. " Dương Minh thản nhiên nói: "Ta cũng không ngại để ngươi biết. Chuyện lần trước ở sòng bạc của ngươi là do ta làm. Như thế nào, gia chủ Ước Thản Tư có ý kiến gì không?" (B: Dkm, đi phá bãi mà kiu người ta không có ý kiến!)

"Cái này." Mặt Ước Thản Tư trắng bệch, ngay sau đó có chút lúng túng cùng khủng hoảng: "Không dám, không dám! Nếu sớm biết Dương tiên sinh có quan hệ cùng họ, có cho vàng tôi cũng không dám xung đột cùng Hoàng gia."

"Tốt lắm! Ngươi cứ nói với Hoàng gia đây là ý của ta. " Dương Minh ho khan hai tiếng, đứng dậy.

Ước Thản Tư biết đây là Dương Minh đang trục khách nên vội vàng đứng dậy: "Vâng, Dương tiên sinh cứ an tâm. Làm tốt mọi chuyện xong tôi sẽ hồi âm cho ngài sau."

"Không cần. Phiền phức. Làm không xong tự biết hậu quả." Dương Minh không nhịn được phất phất tay, ý bảo Ước Thản Tư có thể rời đi.

"Vâng. " Ước Thản Tư nhìn Dương Minh đã muốn nhíu mày. Biết mình có chút làm phiền, vội vàng bước nhanh rời khỏi phòng Dương Minh.

---------------------------------------

Ước Thản Tư rời đi, Dương Minh lại nằm trên giường. Mặc dù lừa gạt tới mười triệu dollar, cùng chút sản nghiệp nhưng Dương Minh không có lấy một chút cảm giác hưng phấn. Những sản nghiệp kia để lại cho Nhạc Nhạc, xem như mình sau này có chuyện gì thì Nhạc Nhạc cả đời này cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.

Thật ra, với thực lực hiện tại của Hoàng gia, Nhạc Nhạc đã không phải lo nghĩ gì, cộng thêm mỏ vàng ở Châu Phi, Hoàng gia sẽ càng phát triển. Nhưng thế sự không bao giờ lường trước được, ai biết mình toi rồi, có "gia" nào đó như "Lý gia ". tìm đến Hoàng gia gây phiền toái hay không? Cho nên cứ cấp cho Nhạc Nhạc chút tài sản làm của riêng, chỉ cần không têu xài hoang phí chắc chắn đủ để nàng có cuộc sống tốt.(B: một chút của nó là ước mơ cả đời của mềnh!)

Về phần lừa gạt tới mười triệu dollar, Dương Minh trực tiếp gửi vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, trước khi đi thì đem tài khoản cùng mật mã cho cha mẹ là được, chuẩn bị cho họ chút tiền đề phòng bất cứ tình huống nào.

----------------------------------------

Đến giờ thì hành trình của hắn tại Las Vegas phương Đông( Macao) cũng đã qua.

Chạng vạng ngày hôm sau, Dương Minh, Trương Tân, Trương Giải Phóng cùng Vương Mi lên đường về nước. Về phần cái xe Porscher bị Lý Lôi Trì phá hư, tất nhiên Tam Đặc Đốn không có ý kiến gì, trực tiếp gọi người mang đến nhà máy sửa. Cho dù Dương Minh có đem xe đập thành sắt vụn, Tam Đặc Đốn cũng chẳng dám có ý kiến.

Bất quá khi đang trên đường ra phi trường, di dộng Dương Minh đột ngột vang lên. Nhìn thoáng qua màn hình, thấy số quốc nội nhưng không biết rõ là ai.

"Uy, xin chào? " Dương Minh bắt điện thoại. (B: tương tự như aloo bên ta đấy, một cách gây sự chú ý.)

"Dương Minh? Hạ Băng Bạc đây!" Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Hạ Băng Bạc

"Hạ ca? Có chuyện gì sao? " Dương Minh có chút nghi ngờ, Hạ Băng Bạc sao lại gọi điện vào lúc này.

"Dương Minh. Hiện tại ngươi đang ở đâu? " Hạ Băng Bạc hỏi dồn dập.

"Hạ ca, tôi ở Ma Cao làm vài việc. Giải quyết xong rồi nên đang ở phi trường, tối nay sẽ về nước. " Dương Minh nói.

"Tốt quá!" Hạ Băng Bạc nghe vậy liền thở phào nhẹ nhỏm: "Ngươi còn chưa đi, vậy thì đừng đi nữa!"

"Hả? " Dương Minh kinh ngạc.

"Lúc trước ngươi giúp cục điều tra thần bí chúng ta một việc, trợ giúp người của tổ công tác bên ngoài bắt được Lý Lôi Trì. Có nói rằng "trong tổ đặc công chưa gặp qua. ", Hạ Băng Bạc nói tới đây không khỏi đắc ý, cười cười.

"Lý Lôi Trì? Tổ công tác bên ngoài? " Dương Minh ngẩn người. Nghĩ tới Lưu Diệp lúc trước, chắc hắn chính là người của tổ công tác bên ngoài. Mình giúp hắn bắt Lý Lôi Trì nên hắn báo cáo lên, không thì Hạ Băng Bạc cách xa như vậy làm thế quái nào biết được.

Mà Dương Minh, giờ phút này là lần đầu tiên biết mình thuộc là "tổ đặc công". (B: thế nó nhận làm việc cho chúng nó làm éo gì nhẩy?)
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1643: Nhiệm vụ khẩn cấp



Mình thuộc "tổ đặc công"?, Đau đầu thật. Vào cục điều tra thần bí lâu thế mà vẫn không biết rốt cuộc mình thuộc ngành nào.

"Ngươi không biết? " Hạ Băng Bạc cũng sững sờ. Hiển nhiên đối với việc Dương Minh không biết hắn thuộc ngành này rất chi là buồn bực.

"Ngươi không nói với ta a. " Dương Minh cười khổ.

"Được rồi, coi như là ta chưa nói. Thật là. ta cũng không biết nên nói cái gì với ngươi cho tốt nữa. " Hạ Băng Bạc càng cười khổ không dứt.

"Sao vậy? ", Dương Minh cảm thấy kỳ quái liền hỏi.

"Thật sự đúng là ta chưa từng nói qua.", Hạ Băng Bạc nói: "Nhưng ta cũng khâm phục ngươi thật, trên giấy chứng nhận có ghi rõ ràng ngươi thuộc về ngành nào mà. Ngươi thật sự chưa xem?"

"Không nhìn kỹ. " Dương Minh sờ sờ cằm, nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Xem như ngươi lợi hại!" Hạ Băng Bạc có chút khóc cười không xong: "Tốt rồi, vốn muốn khen ngươi hai ba câu, hiện tại cũng chẳng còn tâm tình, ngươi làm ta thất vọng quá."

"Hắc, được ngươi khen cũng chẳng có chỗ tốt nào. Trước tiên, ngươi cứ khen hay vài câu cái đã, sau lại bảo ta làm việc, ta không mắc mưu đâu. " Dương Minh cười nhẹ một tiếng.

"A. " Hạ Băng Bạc bị Dương Minh nói trúng tim đen, cười cười: "Ngươi đoán không lầm, lần này gọi điện cho ngươi, đúng là có nhiệm vụ cho ngươi làm."

"Ngươi xem. ta nói cái gì thì cái đó liền xảy ra mà. " Dương Minh thở dài: "Ta nói này lão Hạ, chẳng lẽ lão quên vụ thỏa thuận của chúng ta sao? Đã nói là trước khi đi Vân Nam, ta không cần làm nhiệm vụ, sao ngươi thay đổi chủ ý rồi? Không còn ý định để ta đi Vân Nam nữa à? Ngươi muốn giở trò a."

"Khụ khụ. không phải là không để ngươi đi Vân Nam. ", Hạ Băng Bạc ho khan hai tiếng.

"Đấy không phải thì là gì? " Dương Minh nói.

"." Hạ Băng Bạc không phản bác được gì, ngắc ngứ một lúc mới cười gượng nói tiếp: "Dương Minh, chuyện lần này là quyết định tạm thời, trùng hợp ngươi lại đang ở Macao. Thứ nhất là ngươi đã tham gia vào chuyện này, nếu phái người khác qua thì không kịp. Thứ hai, quả thật nhiệm vụ này không có ai thích hợp hơn ngươi!"

"Ách. Nói đi nói lại ta cũng phải tiếp nhận nhiệm vụ này? " Dương Minh cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra mình không thể lập tức về nước được rồi.

"Theo lý thuyết đúng là vậy. " Hạ Băng Bạc gật đầu: "Nhưng mà điều này cũng tốt cho ngươi, ngươi hợp tác cùng Lưu Diệp, cọ xát cho quen."

"Hợp tác? Ta cùng hắn? Lão Hạ, ta không có khuynh hướng "Brokeback". Mặc dù hắn cũng có chút bộ dáng đàn bà a." Dương Minh sợ hết hồn. (B: Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx, Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 60, 70, 80. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc của phim là tiếng đàn ghi-ta có âm hưởng lúc thì sâu lắng, lúc thì phóng khoáng và lãng mạn. Nguồn đây.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1644: Đi rồi, lại quay lại



"Cũng được, lúc trước ta ở tại khách sạn Douglas, vừa rồi chuẩn bị lên máy bay bay về nước, thì nhận được điện thoại của cấp trên, bây giờ ta trở lại đó, nếu ngươi đến trước thì chờ ta một chút. " Dương Minh nói.

"Được, lát nữa gặp mặt. " Lưu Diệp cũng không nói nhiều, trực tiếp đồng ý.

Dập điện thoại Lưu Diệp, Dương Minh phân phó Kim Ngưu: "Đi thôi, chúng ta trở về khách sạn."

"Vâng, Dương tiên sinh. " Kim Ngưu gật đầu, khởi động xe, rồi theo đường cũ trở về khách sạn Douglas.

Trở lại khách sạn, phục vụ sảnh thấy Dương Minh thì cảm thấy có chút kỳ quái. Mặc dù không biết rõ thân phận của Dương Minh, nhưng lúc trước lão bản cung kính như vậy khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, khẳng định có thân phận đặc biệt, nên Dương Minh vừa bước vào, hắn bấm số điện thoại gọi ngay cho Tam Đặc Đốn trước tiên.

Tam Đặc Đốn hiện tại vô cùng vui vẻ, đang ở trong phòng làm việc, cùng thư ký chơi "trò chơi" (DG: Trò mà ai cũng biết là gì ấy ^^.). Dương Minh tới lần này, hắn đã xây dựng được mối quan hệ tương đối hòa hợp, ngay cả gia chủ Kaike cũng thay đổi cách nhìn về hắn. Chắc chắn địa vị của hắn ở Macao không ai trong gia tộc có thể thay thế được.

Không những thế, quan hệ với Phi Xa bang cực kỳ thuận lợi. Trước kia, Tam Đặc Đốn cùng Phi Xa bang xây dựng quan hệ chỉ vì lợi ích khi hợp tác mà thôi, nếu mỗi tháng Tam Đặc Đốn không cấp cho bang một khoản tài trợ nhất định thì quan hệ của bọn họ cũng không tốt như thế.

Nhưng từ giờ trở đi, chẳng những Tam Đặc Đốn không cần cấp cho Phi Xa bang một phân tiền, mà ngược lại Phi Xa bang còn nhiệt tình hơn hẳn so với trước kia, Dương Minh chân trước vừa mới rời đi, chân sau lão Lange đã hẹn mình buổi tối ăn cơm với hắn.

Sau này, địa vị xã hội của mình ở Macao sẽ lên như diều gặp gió.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tam Đặc Đốn vui sướng mênh mông.

"Reng -----" Một tiếng chuông điện thoại reo lên vào lúc này.

"Là ai? " Tam Đặc Đốn nhíu nhíu mày, vốn không muốn nghe điện thoại nhưng lúc này Dương Minh đã rời đi nên hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá nghĩ đến lúc trước, thiếu chút nữa vì không nghe điện thoại mà đắc tội với Dương Minh, Tam Đặc Đốn thoáng cái tỉnh táo hẳn lên. Hay cứ đón điện thoại một chút, vạn nhất có đại sự gì thì còn biết đường mà đỡ.

Vì thế, dù không tình nguyện, nhưng Tam Đặc Đốn vẫn cầm điện thoại lên.

"Uy, ai vậy? " Tam Đặc Đốn hỏi.

"Lão bản, tôi là phục vụ sảnh, York. Dương tiên sinh vừa trở lại ", York là phục vụ sinh mới, phục vụ sinh lúc trước đã được thăng chức rồi.

"Cái gì? " Tam Đặc Đốn vừa nghe York nói, cả người run rẩy: "Ngươi nói cái gì? Dương tiên sinh trở lại? Dương tiên sinh mà ngươi nói là người nào?"

"Chính là Dương Minh lúc trước. Dương tiên sinh a. " York nói: "Hắn và một vị khách nữa đang chờ ở dưới đại sảnh."

"A. " Lúc này, Tam Đặc Đốn lập tức thanh tỉnh: "Ta sẽ xuống ngay."

Nói xong, hắn mặc kệ thư kí bên cạnh, mặc xong quần áo, liền chạy như bay xuống lầu.

Thời điểm Dương Minh vào đại sảnh cũng nhìn thấy York đang gọi điện thoại, biết hắn báo cho Tam Đặc Đốn nên cũng không mấy để ý. Dù sao làm nhân viên phục vụ khách sạn, ở dưới chân Tam Đặc Đốn kiếm cơm, chuyện mình trở lại nếu không báo cho Tam Đặc Đốn ngay thì chuẩn bị tinh thần chấp nhận cuốn gói mà đi.

"Phòng lúc trước của ta còn giữ không? " Dương Minh tới trước quầy tiếp tân, cười, hỏi York.

"Vẫn còn, Dương tiên sinh, xin ngài chờ một chút, tôi lấy phiếu phòng cho ngài. " York vội vàng đáp ứng, tìm ngay phiếu phòng cho Dương Minh, lão bản vô cùng tôn kính người này, York cư nhiên cũng hết sức tôn kính. Tin tưởng lão bản cũng sẽ không trách cứ chuyện mình tự tiện ra quyết định?

Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Tam Đặc Đốn từ bên trong đi ra, chứng kiến Dương Minh thật sự ở chỗ này, vội vội vàng vàng chạy tới: "Dương tiên sinh, thật sự là ngài, ngài tại sao lại trở lại?"

"Như thế nào, không hoan nghênh?" Dương Minh cười, trêu chọc một câu.

"Đương nhiên không phải. " Tam Đặc Đốn nói: "Chính là tôi có chút tò mò, Dương tiên sinh muốn tới, tôi tất nhiên hoan nghênh, tôi còn muốn ngài ở luôn nơi này."

Tam Đặc Đốn nói vậy thật ra là thực lòng, có Dương Minh ở chỗ này, hết thảy mọi chuyện của hắn đều vô cùng thuận lợi, đến lúc đó, gia chủ cũng sẽ xem trọng, để ý hắn nhiều hơn.

"Tạm thời có chút việc, ta sẽ ở lại một thời gian. " Dương Minh cười nói: "Được rồi, ngươi đi làm việc đi, không cần phải để ý đến ta."

"Vậy làm sao được. " Tam Đặc Đốn lắc đầu liên tục: "Dương tiên sinh, tôi đưa ngài lên?"

"Ta cũng không phải không tìm được đường, được rồi, ngươi bận việc gì thì cứ đi đi. " Dương Minh cười cười.

"Cái này. Được rồi. " Tam Đặc Đốn cũng không rời đi, mà cung kính đứng ở một bên. Dương Minh thấy vậy cũng không nói thêm gì.

Lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lưu Diệp: "Ta đã đến khách sạn Douglas rồi, ngươi ở chỗ nào?"

"Ta tới lâu rồi " Lưu Diệp nói: "Vốn ta trú tại khách sạn cách đó không xa, tầm tầm 1 km."

"Nguyên lai ngươi đã sớm tới. " Dương Minh chợt hiểu ra, còn tưởng rằng hắn không tới.

"Đúng vậy, ta đã thuê một gian phòng, số phòng 4106, ngươi lên thì tới tìm ta? " Lưu Diệp nói.

"Được, ngươi ở đấy chờ ta. " Dương Minh nhớ số phòng liền cúp điện thoại.

Phân phó Kim Ngưu trở về gian phòng trên tầng cao nhất trước, Dương Minh tự mình đi lầu 4 tìm Lưu Diệp.

Đi tới trước cửa phòng 4106, Dương Minh gõ cửa, một lát sau, Dương Minh chứng kiến mắt mèo trên cửa có người nhìn thoáng qua, liền sau đó cửa phòng được mở ra.

"Dương tiên sinh, chào, mau vào a." Xác nhận người gõ cửa chính là Dương Minh, Lưu Diệp mở cửa phòng ra, nhiệt tình nói.

Hắn vốn là một người kiêu ngạo, là vương bài bên ngoài của tổ, kiêu ngạo một chút cũng không có gì đáng trách. Đây cũng chính là nguyên nhân Hạ Băng Bạc ám chỉ với Dương Minh, nguyên nhân người này khó hợp tác.

Bất quá, Lưu Diệp tuy rằng kiêu ngạo, nhưng lại càng bội phục Dương Minh, đầu tiên thân thủ Dương Minh cũng không yếu hơn so với hắn, tiếp theo Dương Minh còn có công phu điểm huyệt, càng làm cho Lưu Diệp bội phục.

Cho nên đối với loại người có thực lực như Dương Minh, Lưu Diệp tất nhiên sẽ không dùng thái độ ngạo mạn mà đối đãi.

Dương Minh vào phòng Lưu Diệp, đánh giá qua nơi này một chút, đây là một phòng tiêu chuẩn hai người, tuy rằng thập phần sạch sẽ, nhưng cấp bậc so với phòng của Dương Minh trên tầng cao nhất không chỉ kém hơn nửa điểm.

"Dương tiên sinh, ta đã cẩn thận kiểm tra qua, không có thiết bị theo dõi. " Thấy Dương Minh nhìn ngang liếc dọc, Lưu Diệp còn tưởng Dương Minh đang tìm kiếm những thứ ấy, nên giải thích một câu.

Dương Minh cười khổ một cái, hiển nhiên là Lưu Diệp hiểu lầm.

"Ta không phải là kiểm tra mấy thứ đó, chẳng qua là tùy tiện xem một chút mà thôi. Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, đi lên lầu đi, ta đổi lại phòng cho ngươi"

"Đổi lại phòng? " Lưu Diệp sửng sốt, có chút không rõ ý tứ của Dương Minh: "Tại sao lại đổi phòng lúc này? Gian phòng này có khuyết điểm gì sao?"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1645: Cũng do ngươi gây họa



"A. " Dương Minh cười cười:"Ta có nói gian phòng này có khyết điểm sao, gian này miễn cưỡng có thể xem như tạm được, bất quá hiệu quả cách âm dù sao cũng không bằng phòng V.I.P, hơn nữa nơi này có nhiều người đi qua đi lại, cũng không tiện để bàn công việc với nhau a."

"Phòng V.I.P? Ta nghe nói nơi này là khách sạn được hội châu báu quốc tế chỉ định, hiện tại đã kín người hết chỗ rồi, gian này vừa lúc ta tới có người trả phòng, ta mới lấy được đấy." Lưu Diệp có chút nghi ngờ nói.

"Ha ha, ta cùng lão bản khách sạn này có chút quen biết, ở lầu chót bọn hắn có giữ lại cho mình vài gian phòng V.I.P, đi lên sẽ biết. " Dương Minh cười cười.

"Nga? Không nghĩ tới ngươi còn có mối quan hệ như vậy. " Lưu Diệp có chút kinh ngạc, bất quá đối với người có thể xưng là nhân vật đứng đầu tổ đặc công, nghĩ kỹ thì chuyện này chẳng thấm vào đâu.

Thân phận cùng bối cảnh Dương Minh, Lưu Diệp đã thông qua thượng cấp mà biết được, nghe nói là một cao thủ tuyệt mật, cao thủ cấp bậc này, trừ võ công đạt tới thượng thừa chính là người có được dị năng thần bí. Lưu Diệp cũng không thể xác định Dương Minh rốt cuộc là võ công cao thủ hay là dị năng cao thủ, bất quá bây giờ nhìn lại, Dương Minh thân thủ rất cao, có chút khuynh hướng là võ công cao thủ à.

"Bằng không ta ở nơi này làm gì. Khách sạn này mặc dù sang trọng thật nhưng người cũng nhiều lắm. " Dương Minh cười cười, nhún nhún vai.

Lưu Diệp cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng thu thập một chút hành lý. Hành lý của hắn chỉ có một túi xách, còn có thêm một quyển sổ ghi chép có dây (DG: có dây đánh đấu màu đỏ đấy), hết thảy cũng không nhiều lắm.

Lúc ra đến cửa, Lưu Diệp nhớ ra cái gì đó: "Ta gọi điện cho quầy phục vụ, trả phòng lại —"

"Không cần phiền phức như vậy." Dương Minh khoát tay áo.

"Này người anh em. Kinh phí để thực thi công vụ bên ngoài rất chi là eo hẹp, khách sạn này thuê một ngày cũng muốn mất hơn trăm dollar, không trả phòng lại không phải là rất lãng phí sao." Lưu Diệp lắc đầu liên tục, lộ ra bộ dạng vô cùng hẹp hòi: "Trong nhà không có cấp cho ta nhiều tiền để tiêu xài phung phí như ngươi, chỉ có thể dựa vào tiền lương cùng kinh phí mà thôi. Ta cũng không có bản lĩnh giống ngươi, tùy tùy tiện tiện bắt người cũng có thể lừa gạt được trăm vạn dollar."

"Ách. " Dương Minh nghe Lưu Diệp càm ràm, không nhịn được đổ mồ hôi: "Ý của ta là, ngươi không cần tự mình đi trả phòng, chốc lát đi lên rồi gọi điện thoại cho phục vụ sinh xử lý."

"Hắn không kiểm tra phòng sao? " Lưu Diệp sửng sốt

". " Dương Minh cười khổ nói: "Ta nói rồi, ta có chút quen biết với lão bản bọn hắn. Đi, cứ yên tâm, không có việc gì."

Lưu Diệp lúc này mới xách đồ đi ra khỏi phòng, cùng Dương Minh vào trong thang máy.

Mặc dù trong thang máy không có người nào khác, bất quá Lưu Diệp cũng không hó hé điều gì, hiển nhiên mang bộ dạng rất cẩn thận.

Chờ đến tầng cao nhất, ra khỏi thang máy, Dương Minh cười nói: "Nhiệm vụ lần này chi tiết như thế nào?"

"Ở chỗ này. Một lát vào phòng rồi hẵng nói? " Lưu Diệp chần chờ một chút

"Tầng này chỉ có một phòng là có người, là thủ hạ của ta." Dương Minh chỉ chỉ phòng của Kim Ngưu: " Những phòng khác đều không có ai, một tầng này, nếu không có phân phó, phục vụ sinh không tùy tiện mà đi lên."

Lưu Diệp kiểm tra trong hành lang, phát hiện tất cả camera đều ở trạng thái tắt, cũng không hề có mấy thiết bị nghe lén linh tinh, không khỏi gật đầu. Xem ra Dương Minh nói không sai, nói chuyện ở chỗ này chắc chắn không có vấn đề.

"Đồ vật trong tay Lý Lôi Trì đã chuyển ra ngoài. Chúng ta nhất định phải đem vật này về. " Lưu Diệp nói: "Người của đối phương rất mạnh. Ta không có nắm chắc nên hướng cấp trên xin trợ giúp, cấp trên liền trực tiếp phái ngươi tới."

"Nga? Cụ thể một chút, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? " Dương Minh nhíu nhíu mày, mặc dù từ lời Lưu Diệp có thể đại khái đoán được một chút tin tức, nhưng Dương Minh vẫn cần phải biết cụ thể.

"Lại nói tiếp. căn nguyên cũng là do ngươi gây họa. " Lưu Diệp thở dài một hơi, nhìn Dương Minh có chút trào phúng nói.

"Ta? Cùng ta có quan hệ gì? " Dương Minh sửng sốt, mặc dù đã nhận thức Lý Lôi Trì một lần nhưng biểu hiện bây giờ giống như lần đầu tiên nhìn thấy.

"Cái này. Vốn có quan hệ. Thật ra thì chuyện là như vậy. " Lưu Diệp giải thích cho Dương Minh: "Lý lôi Trì vốn là nhân viên nghiên cứu của sở khoa học quân đội. Đối tượng nghiên cứu lần này là nhân thể tiềm năng Trần A Phúc bị ngươi bắt được lúc trước, hắn vẫn luôn phối hợp với sở, nhân viên nghiên cứu từ vu thuật trên người hắn lấy được manh mối. Ở lĩnh vực vi trùng học có được đột phá trọng yếu, đây là một đầu đề khoa học đứng đầu, một khi nghiên cứu thành công, có thể lợi dụng đặc tính nguyên lý chung để chế tạo ra vũ khí sinh hóa lợi hại."

"Ách. Sau đó thành quả này bị Lý Lôi Trì trộm mang đi? " Dương Minh đại khái cũng hiểu ý tứ Lưu Diệp. Bất quá mặc dù chuyện này cùng mình có chút quan hệ, nhưng cũng không thể bắt mình đưa đầu ra chịu trận a.

"Đúng vậy, kết quả nghiên cứu mặc dù không phải là thành quả cuối cùng, bất quá cũng là cơ mật. Lý Lôi Trì đem bán cho một sở nghiên cứu ở Âu Châu, Macao chính là địa điểm giao dịch của bọn hắn. nếu như tới sớm hơn một bước, chắc chắn Lý Lôi Trì không thể giao hàng. Đều tại ta, không thể đuổi kịp hắn. " Lưu Diệp thở dài: "Kết quả người này đem thành quả nghiên cứu giao dịch ở Macao này rồi."

"Ý của ngươi là, ta giúp ngươi tìm người mà hắn giao dịch, lấy tài liệu kia về? " Lúc này Dương Minh hoàn toàn hiểu ý Lưu Diệp: " Nhưng mà, ngươi xác định tài liệu kia vẫn chưa qua tay lần nữa?"

Hiện tại truyenfull.vn cực kỳ phát triển, chỉ một phân tài liệu mà thôi, truyền ra ngoài rất nhanh chóng, bất quá chỉ là chuyện vài giây đồng hồ.

"Chắc chắn chưa. " Lưu Diệp thập phần tự tin, lắc đầu: "Phần tài liệu này được lưu trữ trong một con chip đã được mã hóa, phải đem con chip về sở nghiên cứu, tiến hành phá giải, mới có thể lấy được tài liệu bên trong, một mình hắn cầm chip, chắc chắn chưa thể lấy được phần tài liệu bên trong."

"Nguyên lai là vậy " Dương Minh gật gù. Theo như lời Lưu Diệp. vật này cũng có thể đang còn ở Macao. Loại đồ vật quan trọng này không thể gửi bưu điện mang ra ngoài được.

"Hơn nữa, ta xác định, người giao dịch cùng Lý Lôi Trì chắc chắn đang ở gần đây. Chỉ là thân thủ của hắn rất cao, ta không là đối thủ. " Lưu Diệp thở dài

"Ngươi cùng hắn có giao thủ qua? " Dương Minh nhíu nhíu mày: "Này, không phải đã đả thảo kinh xà rồi chứ?"

"Tất nhiên ta không có đần như vậy." Lưu Diệp nói: "Cùng hắn giao thủ là người của tổ công tác bên ngoài, là một trợ thủ của ta. Tình huống lúc đó là như vầy, chúng ta theo dõi hắn, hắn ngụ ở một khách sạn, khi hắn xuống nhà ăn của khách sạn, trợ thủ của ta giả dạng thành một thực khách; vào thời điểm đi WC, cùng hắn xảy ra chút xung đột, bất quá chưa kịp vài chiêu đã bị hắn lật úp nằm trên đất. Trợ thủ của ta, công phu mặc dù không lợi hại như ta, bất quá cũng không yếu, hơn nữa còn bị đánh cho gãy tay. Ta tự biết không là đối thủ của người nọ."

"Có thể xử lý hắn dễ dàng không? " Dương Minh nghe xong gật gật đầu, hỏi.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1646: Cứ điểm vùng ngoại ô



"Nếu có thể dễ dàng xử lý như vậy thì còn nói làm gì, nhưng mà." Lưu Diệp lộ ra vẻ mặt cổ quái.

"Nhưng mà cái gì? " Dương Minh có chút kỳ quái.

"Nhưng mà. Vấn đề mấu chốt là, trợ thủ kia của ta bị hắn đánh cho nằm dài dưới đất, dưới tình thế cấp bách nên rút súng ra bắn, nhưng mà." Lưu Diệp nói tới đây, lại là do dự một chút, vừa muốn nói lại vừa không.

"Nhưng mà cái gì? Ta nói này Lưu Diệp, sao ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy? Chuyện như thế nào mà khi ngươi nói ra có vẻ lao lực quá vậy? " Lưu Diệp khiến cho Dương Minh có chút không kiên nhẫn nổi, vừa trừng mắt, vội la lên.

"Ta nói. Nhưng ngươi đừng không tin a. " Lưu Diệp đè thấp thanh âm xuống.

"Ta tin, ngươi nói đi. " Dương Minh phát hiện Lưu Diệp có điều gì giấu diếm.

"Người này đao thương bất nhập! Đạn bắn vào trán của hắn, lại dội ngược ra. " Lưu Diệp nói: "Ngươi có thể tưởng tượng ra sao? Đầu của một người, đem so sánh với đạn còn rắn chắc hơn, chuyện này có thể sao."

"Đao thương bất nhập? " Dương Minh kinh ngạc môt chặp: "Đạn bắn vào đầu lại dội ra?"

Nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh kinh ngạc, Lưu Diệp còn tưởng rằng Dương Minh không tin, cười khổ nói: "Ta nói rồi, đúng là tương đối khó tin, ngươi không tin cũng phải. bất quá chuyện ta nói đúng là thật."

"Ta có nói không tin sao? " Dương Minh lắc lắc đầu, kinh ngạc bởi vì hắn đang nhớ đến một người, người này chính là Jeter bóng tối (DG: HViệt để chữ sâm. chuối quá nên ta đổi sang bóng tối), Dương Minh đã gặp ở Lancer gia tộc, cũng đã nhìn thấy tồn tại tương tự như siêu nhân kia.

Chẳng lẽ Lưu Diệp cũng gặp phải loại người này, tên này có quan hệ với Jeter không? Nghĩ tới đây, Dương Minh liền vội vàng hỏi: "Lý Lôi Trì đâu?"

"Ở cứ điểm bên này của tổ 3. ", Lưu Diệp nói: "Đang chuẩn bị dẫn độ hắn về nước. Làm sao, có chuyện gì."

"Hắn có nói tư liệu trong chip là bán cho tổ chức hay cá nhân hay không? " Dương Minh hỏi.

"Cái này còn chưa hỏi, ta chỉ hỏi hắn giao chip cho người nào rồi vội vàng dẫn người tới áp giải hắn. Về phần người bên kia thuộc tổ chức hay cá nhân thì không biết. " Lưu Diệp nói: "Sao vậy, chuyện này rất trọng yếu à?"

"Ta chỉ muốn xác nhận một chút. " Dương Minh do dự một chút rồi nói: "Trước kia, ta có giao thủ cùng một người tương tự như vậy, cho nên ta không thể xác định, người ngươi nói cùng người kia có phải từ một chỗ mà tới hay không."

"Cái gì? Trước kia ngươi đã giao thủ cùng người tương tự? " Lưu Diệp mở to hai mắt ra nhìn: "Điều ngươi nói là sự thật? Người kia cũng đao thương bất nhập?"

Dương Minh gật đầu: "Ừm. Người ta giao thủ cũng giống vậy, cũng đao thương bất nhập, da thịt trên người như tường đồng vách sắt, ta đánh vào chẳng ăn thua gì."

"Kết quả người kia?" Lưu Diệp mặc dù khiếp sợ, bất quá hắn cũng không hoài nghi lời Dương Minh nói. Dù sao lấy thân phận hiện tại của bọn họ, không cần thiết phải ba hoa khoác lác loại chuyện này.

"Bị ta g**t ch*t. bất quá cũng tốn một phen công phu. ", Dương Minh cười khổ, nhún nhún vai: "Bị ta dẫn dụ chạy tới nồi hơi cao áp. Quản hắn có bối cảnh gì, dù sao cũng bị nấu lại lần nữa, biến thành hơi nước rồi."

"Như vậy mà cũng được." Lưu Diệp lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Người anh em, ngươi cũng quá ghê gớm đi, cách ấy mà cũng nghĩ ra."

"Chứ không ta phải làm sao? Chỉ trách hắn là quái thai thôi. " Dương Minh nói: "Đao thương bất nhập, ta đánh lên người hắn, cứ như đánh vào cục sắt vậy, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp trực tiếp hủy diệt hắn mà thôi."

"Nói như vậy, hai người cũng rất tương tự nhau, không chừng có liên hệ gì đây. " Lưu Diệp gật gật đầu: "Vậy chúng ta hiện tại."

"Đi gặp Lý Lôi Trì lần nữa. " Dương Minh nói.

"Ừm. Ta liên lạc cái đã. " Lưu Diệp vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm một cái mã số, báo một tiếng muốn đi gặp Lý Lôi Trì rồi cúp điện thoại.

"Đi thôi, Dương tiên sinh " Lúc trước Lưu Diệp kích động nên gọi Dương Minh một tiếng người anh em, bất quá đã khôi phục bình thường nên gọi Dương Minh là "Dương tiên sinh ".

"A a.Gọi ta là anh em hoặc trực tiếp gọi Dương Minh đi, gọi Dương tiên sinh, thật sự không quen tai. " Dương Minh vỗ vỗ bả vai Lưu Diệp: "Sau này huynh đệ cùng một chiến hào, ta cũng vậy, không gọi ngươi là Lưu tiên sinh, gọi ngươi Tiểu Diệp đi."

"Được. " Lưu Diệp gật đầu mặc dù cái tên Tiểu Diệp này có chút nữ hóa, bất quá từ nhỏ cha mẹ cũng gọi như vậy, Lưu Diệp tập mãi cũng thành quen: "Ta đây gọi ngươi là Dương Minh, đi thôi, bên kia liên lạc xong hết rồi."

"Ở địa phương nào? ", Dương Minh hỏi.

"Ngoại ô thành phố, một nhà máy sửa chữa ôtô, là cứ điểm bên này của chúng ta, cái loại nhà máy này bên trong cũng có người Hoa đi làm, không cần phải nhạc nhiên, cũng sẽ không có người nào chú ý đâu. " Lưu Diệp giải thích.

Dương Minh gật đầu: "Ta đi tìm xe."

"Như vậy thì tốt quá, so sánh với đi taxi thì an toàn hơn. " Lưu Diệp nói.

Việc còn lại là Dương Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Tam Đặc Đốn, bảo hắn chuẩn bị một chiếc đơn giản một chút, không nên quá nổi bật.

Tất nhiên Tam Đặc Đốn không ngớt lời đáp ứng.

Dương Minh cùng Lưu Diệp xuống lầu, ở cửa khách sạn nhìn qua là một chiếc Passat đại chúng, loại xe này trên đường chạy rất nhiều, xe cũng không phải hàng mới, dường như cực kỳ thích hợp.

"Không tệ, chiếc xe này ta dùng trong khoảng thời gian lưu lại đây vậy. " Dương Minh hài lòng nhận chìa khóa xe từ tay Tam Đặc Đốn.

Tam Đặc Đốn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở. vì đoán trúng tâm tư Dương Minh. Lúc trước cỗ xe thể thao kia, mặc dù Dương Minh không nói gì, bất quá Tam Đặc Đốn vẫn nhận ra Dương Minh không mấy hài lòng, nên lần này hắn cứ dựa theo ý tứ Dương Minh, lấy một chiếc vừa tầm đại chúng vẫn thường lái, đơn giản nhưng điều khiển rất thoải mái. Nhìn bộ dáng Dương Minh có vẻ thích rồi.

"Ngươi lái xe. " Dương Minh đem chìa khóa đưa cho Lưu Diệp.

Lưu Diệp cũng không nhún nhường, nhận lấy chìa khóa. Dù sao chỗ nhà máy đó cũng chỉ có hắn biết, Dương Minh lái xe đi tìm cũng vô ích.

Một đường không gặp trở ngại ra tới ngoại ô thành phố, nhà máy mà Lưu Diệp nói chính là cái xí nghiệp sửa chữa ô tô gần đó. Trước mặt nhà xưởng là chỗ buôn bán, còn các công nhân đều đang bận rộn xử lý xe.

Sau khi Dương Minh cùng Lưu Diệp xuống xe, lập tức có một nam nhân mập mạp đi tới:"Hai vị, có gì cần giúp đỡ sao?"

"Người mình. " Lưu Diệp thấp giọng nói một câu với Bàn Tử.

"Di ", Bàn Tử sửng sốt, nhìn Dương Minh một cái, không nói gì, chẳng qua là gật gật đầu: "Đi theo ta."

Bàn Tử là nhân viên quản lý nơi này, trên thực tế cũng là người của tổ công tác bên ngoài trong cục điều tra thần bí, bình thời không có chuyện gìthì làm ăn. Hắn và Lưu Diệp có tiếp xúc qua mấy lần, cư nhiên nhận biết nhau, bất quá người bên cạnh Lưu Diệp là lần đầu tiên gặp mặt.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1647: Cạm bẫy trên đường



Những công nhân ở ngoại sảnh, đại đa số vì miếng cơm manh áo mà làm thuê, đỗi với thế lực đứng đằng sau nơi này bọn họ không hề biết một chút gì.

Đối với Dương Minh, Lưu Diệp đang theo sau Bàn Tử, hướng phòng làm việc bên trong đi tới, mấy công nhân cũng không mấy quan tâm, dù sao tới nói chuyện làm ăn thì Bàn Tử cũng đưa ra sau, còn phần chỗ nào ở bên trong thì chẳng có ai biết.

Đang đi theo hành lang rộng rãi, Bàn tử xoay người đi vào một lối thoát hiểm khẩn cấp, theo một cái cầu thang nhỏ leo xuống, lại tiếp tục đi theo một tiểu hành lang dài hẹp tới một kho chứa đồ, rồi gõ cánh cửa cuối đường.

Tất nhiên động tác gõ cửa cũng có qui luật cùng tiết tấu rất đặc biệt, chắc là một loại ám hiệu nào đó.

Một lát sau cửa được mở ra, bên trong có hai đại hán cầm súng nhắm ngay vào Dương Minh cùng Lưu Diệp.

Bất quá nhìn thấy người là Lưu Diệp, tên đại hán đang nhắm vào Lưu Diệp lại chuyển họng súng qua hướng Dương Minh

"Thật xin lỗi, đây là quy củ. xin lấy giấy chứng nhân ra một chút. " Bàn Tử thay đổi thái độ, nghiêm túc nói với Dương Minh.

"Không thành vấn đề. " Dương Minh không hề tức giận, dù sao Bàn Tử cũng đang làm việc, chính mình mặc dù được Lưu Diệp dẫn đến, bất quá lại là lần đầu tiên tới nơi đây, bọn họ phải nghiêm túc, cẩn thận nếu không sẽ gây ra sai lầm lớn.

Vừa nói, Dương Minh vừa lấy giấy chứng nhận của mình ra, đưa cho Bàn Tử.

Bàn Tử nhận lấy giấy chứng nhận, cẩn thận xem xét trong chốc lát, rồi đem giấy chứng nhận quét qua một cái máy trong kho. Đợi trên máy hiển thị kết quả chứng thực thân phận xong mới đem trả lại cho Dương Minh, mà hai họng súng đang hướng vào Dương Minh kia cũng chậm rãi hạ xuống.

"Dương tiên sinh, chào mừng ngài, lúc trước thật sự xin lỗi. " Bàn Tử đem giấy chứng nhận trả lại cho Dương Minh, lần nữa giải thích một câu.

"Không có gì, ta hiểu. " Dương Minh cười cười, tỏ vẻ chính mình không hề để bụng.

"Vị này là cao thủ bên tổ đặc công, Dương Minh, chính là hắn hiệp trợ tôi bắt Lý Lôi Trì. " Lưu Diệp giới thiệu đơn giản thân phận Dương Minh, rồi quay sang hướng Dương Minh nói: "Người này chúng tôi gọi hắn là Bàn Tử, là liên lạc viên bên này, thân phận bên ngoài là quản lý khu nhà máy xử lý."

"Uy, xin chào Dương tiên sinh!" Bàn Tử thân mật vươn tay ra.

Dương Minh cùng hắn bắt tay: "Không cần khách sáo, ta đây cũng gọi ngươi là Bàn Tử. Chúng ta trước tiên đi xem xét Lý Lôi Trì chút?"

"Uhm, mời theo ta. " Sau khi Bàn Tử dẫn Dương Minh cùng Lưu Diệp vào trong kho thì hai đại hán phía sau khóa cửa lại.

Gian phòng trữ vật này thực ra là cửa vào một lối đi bí mật, từ vách tường trong kho có một cánh cửa ngầm khó phát hiện. Bàn Tử mang theo Dương Minh cùng Lưu Diệp vừa tiến vào lối đi, trải qua mấy cái ngã ba mở rộng gập ghềnh mới tới được một cái tử lộ, Bàn Tử thuần thục khởi động cơ quan bí mật trên vách tường, rồi mấy người mới rời khỏi lối đi.

Nơi này là một không gian rất trống trải bên dưới mặt đấy, không có đèn chiếu sáng nên tối thui một màu, bất quá ánh mắt Dương Minh lại có thể thấy rõ ràng, nơi đây có đỗ một chiếc xe.

Quả nhiên, Bàn Tử lên xe, mở đèn xe lên, không gian dưới đất mới sáng lên.

"Lên xe. " Bàn Tử nói.

Lưu Diệp đã tới nơi này hiển nhiên trên mặt cũng không có bất kỳ thần sắc kinh ngạc nào. Dương Minh lúc trước cũng thấy rõ tình huống nơi đây nên cũng không nghi ngờ.

Bất quá, Dương Minh gặp tình huống này mà không hiển lộ bất kỳ thần sắc nào khiến cho Bàn Tử âm thầm bội phục, cao thủ đúng là cao thủ, gặp loại tình huống nào cũng không hề sợ hãi.

"Dương tiên sinh, thì ra Lôi Trì là do ngài phối hợp bắt lại, lúc trước Tiểu Diệp nói ta còn rất kinh ngạc vì có cao thủ như thế mà ta không thể gặp mặt thật là tiếc nuối, bất quá hôm nay lại phát hiện Dương tiên sinh lại trẻ như thế, đúng là tuổi trẻ tài cao. " Bàn Tử vừa lái xe vừa nói.

"A. " Dương Minh cười nhạt, đột nhiên rùng mình, lập tức đứng dậy hét lên: "Dừng xe!"

Bàn Tử cả kinh, theo bản năng đạp phanh, xe chợt ngừng lại, Bàn tử có chút không giải thích được: "Tại sao vậy Dương tiên sinh?"

"Đường đi có vấn đề. " Dương Minh nhíu nhíu mày.

"Có vấn đề? Không thể nào a? Con đường này ta chạy không dưới mấy ngàn lần, hơn nữa trong xe có hệ thống kiểm tra hoạt động rất tốt mà. " nếu không phải Bàn Tử đã xác nhận thân phận Dương Minh, thì sẽ không giữ thái độ tương đối hòa hoãn như thế này để nói chuyện với Dương Minh.

Làm cho người ta điếng hồn, muốn hù chết người mà.

Dương Minh không giải thích gì thêm, giờ phút này cũng đã nhảy xuống xe bước nhanh tới trước, sau đó từ trên mặt đất nhặt lên một cái cái hộp nhỏ trực tiếp đưa cho Bàn Tử: "Tự mình xem đi."

Bàn Tử không nghĩ tới Dương Minh từ trên mặt đất nhặt lên một cái hộp, có chút nghi ngờ nhận lấy, vừa nhìn xong, sắc mặt kịch biến trở nên vô cùng khó coi.

"Cái này. ai lại để chỗ này. " Thời điểm Bàn Tử nói những lời này, mồ hôi lạnh đã tuôn ra đầm đìa.

Ánh mắt Bàn Tử cũng không kém, đây là một quả bom nhỏ, chốt mở ở phía trên, chỉ cần xe đi qua sẽ nổ tung, đến lúc đó.

"Cái này ta cũng không biết, ta nghĩ ngươi nên điều tra đi. " Dương Minh nhún nhún vai thản nhiên nói.

Mặc dù Dương Minh không hoài nghi cái tên Bàn Tử này, nhưng Dương Minh là ai chứ? Là truyền nhân vua sát thủ, bất cứ lúc nào cũng cẩn thận không một chút phân tâm, nhất là ở dưới một hoàn cảnh lạ lẫm càng không thể nào phớt lờ.

Mặc dù xe Bàn Tử thuộc loại tự động, hơn nữa Lưu Diệp đã đi con đường này mấy lần nhưng Dương Minh không vì thế mà lơi lỏng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm trên đường. Quả nhiên đã phát hiện có vấn đề

"Dương tiên sinh. Ta." Bàn Tử biết mình đã trở thành đối tượng hoài nghi.

"Không cần phải nói, ta không hoài nghi ngươi. " Dương Minh lại nói: "Trừ phi ngươi cũng muốn chết, với quả bom này, không những chúng ta mà ngay cả chiếc xe cũng tan tành."

"A. Cám ơn." Bàn Tử nghe Dương Minh nói liền thở phào nhẹ nhỏm. Bất kể vật này do người nào để ở chỗ này, tóm lại là trên địa bàn của mình, mình cũng khó thoát tội.

"Chớ nói nhiều, mau đi xem Lý Lôi Trì, nếu ta đoán không sai, hắn đã bị diệt khẩu rồi. " Dương Minh thở dài, nhìn qua thì nội bộ Bàn Tử có vấn đề rồi. Bất quá, chuyện này dù sao cũng không thuộc chức trách của Dương Minh, Dương Minh cũng không cần biết nhiều như vậy.

"Uhm." Bàn Tử hít một hơi, tắt hệ thống lái tự động, chuẩn bị chính mình lái xe. Dù sao cũng đã gặp chuyện như vậy ai biết trên đường còn có bẫy hay không. Bàn Tử không dám xem thường nữa.

"Mở hết tốc lực đi, không còn bẫy nữa. " Dương Minh nhìn thấu tâm tư Bàn Tử, nhàn nhạt nói một câu. Lúc nãy Dương Minh cũng đã xem xét qua, đã phát hiện một cái bẫy như vậy nên không dám đem mạng của mình ra giỡn, nếu không phản ứng không kịp thì ô hô.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1648: Lý Lôi Trì chết



Dịch + Biên: Phong Lăng

"Ân?", Bàn Tử sửng sốt, không nghĩ tới Dương Minh lại tự tin như thế. Mặc dù hắn không có năng lực gì đặc thù nhưng cũng là thành viên quan trọng của cục, cũng biết trong cục có một ít chuyện bí ẩn. Dương Minh đã tự tin như vậy, nhất định là có phương pháp của riêng mình, nên Bàn Tử cũng không dò hỏi nhiều, đem tốc độ từ từ tăng lên, vấn đề quan trọng bây giờ là an nguy của Lý Lôi Trì. Dù sao lúc trước có người gài bom trên đường, phỏng chừng Lôi Trì cũng không tốt mấy.

Dương Minh giờ phút này đã hoàn toàn không trông cậy vào khả năng Lôi Trì còn sống, đi xem xét qua, đơn giản xác nhận một chút mà thôi. Bất quá hiện tại lực chú ý của Dương Minh vẫn đặt trên mặt đường phía trước, cẩn thận thì vẫn hơn.

Cũng may người cài bẫy quá tự tin hay có lẽ không đủ thời gian cùng tinh lực để bố trí nhiều bẫy, nên ở đoạn đường kế tiếp, di chuyển cực kì thuận lợi.

Xe dừng trước một cánh cửa nhỏ, Dương Minh thấy thêm khoảng mười cánh cửa tương tự cái trước trong cái không gian hắc ám này, bên trong có gì cũng không mấy hứng thú với hắn, hắn cũng không rảnh dùng dị năng dò xét, thiết nghĩ chắc cũng dùng để cầm tù một ít nhân vật trọng yếu.

Dương Minh có nhìn thoáng qua cánh cửa phía trước mặt, xác định Lý Lôi Trì đã chết.

"Ha ha, dù gì hắn cũng đã chết, nhiều người vào làm gì, ngươi thích thì đi xem chút đi. " Dương Minh nhìn Bàn Tử cầm chìa khóa tiến tới cánh cửa, nhàn nhạt nói.

"Ách. haizzz!" Bàn Tử cười khổ một cái, không biết nên nói gì, bên trong lòng hắn rất rõ ràng, dưới loại tình huống này, hi vọng Lôi Trì còn sống rất chi là xa vời.

Mở cửa, Bàn Tử thấy Lôi Trì đang nằm trên giường không nhúc nhích trong lòng trầm xuống, suy đoán quả thật đã biến thành sự thật.

"Xong. Dương tiên sinh, Tiểu Diệp, là do ta quản lý sơ hở -- chuyện này, ta sẽ tạ tội với cấp trên. " sắc mặt Bàn Tử hết sức khó coi, hắn cũng biết Lý Lôi Trì có bao nhiêu trọng yếu.

Thời điểm vây bắt hắn, dù có điều động nhiều nhân lực bao nhiêu hắn cũng thoát, mà Lưu Diệp cùng vị Dương tiên sinh mới quen trước mắt, chính là những người tự mình bắt Lý Lôi Trì, mà hắn chết trên địa bàn của mình, Dương Minh cùng Lưu Diệp làm sao chịu nổi đả kích này?

Hao tổn đại khí lực để bắt một người, bắt được xong thì lại lăn ra chết, nếu đổi lại là bất cứ ai thì ai sẽ có tâm tình vui vẻ đây?

"Quên đi, chết thì cũng đã chết rồi. " Dương Minh thản nhiên nói, vốn hắn cũng chỉ muốn từ Lôi Trì xác nhận thân phận người nhận hàng kia một chút, xem hắn có phải cùng cái "Trung tâm " thần bí với tiến sĩ Benjamin gì gì kia có liên quan hay không, nhưng nếu hắn đã chết thì cũng không cần thiết nữa.

Dù sao có hỏi hay không, đối với Dương Minh quan hệ cũng không quá lớn, cho dù có biết người nhận hàng là người của "trung tâm" thì Dương Minh cũng sẽ động thủ với hắn như trước.

"Xin lỗi." Bàn Tử tưởng rằng Dương Minh vẫn còn tức giận, dù sao nghe Lưu Diệp nói, trong khi hành động bắt Lôi Trì, Dương Minh đã xuất ra phần lớn công sức: "Dương tiên sinh, xin lỗi! Ta thực phụ sự tín nhiệm của quốc gia."

"Tốt lắm, ta cũng không trách ngươi. " Dương Minh cười cười: "Ta thật sự không để ý, hắn chết thì đã chết, đối với ta chẳng có quan hệ gì, dù sao giá trị cũng không lớn. Việc trước mắt điều tra hắn giao đồ vật cho ai, rồi tìm cách lấy về đã. Ngươi cũng không cần tự trách mình, hệ thống nào mà không có sâu mọt, bất quá sâu mọt này phải dựa vào ngươi mà bắt thôi, ta sẽ không tham gia vào." (DG: ta nhớ DM là newbie mà, bố láo thật, ra vẻ nguy hiểm thật. Chỉ bảo người khác nữa.)

"Yên tâm đi, Dương tiên sinh, ta nhất định sẽ không để cho người này sống an lành! Trước đêm nay sẽ cho Dương tiên sinh cùng Tiểu Diệp một cái công đạo!" Bàn Tử cắn răng, oán hận nói: "Quả thực là mất mặt ta mà!"

"A, vậy chúng ta phải đi tìm lại cái đồ vật lọt ra ngoài kia đã. " Dương Minh gật đầu: "Đúng rồi, người này còn có không ít tiền trong ngân hàng à."

"Cái này, ta không có hỏi, tiền của hắn cũng phải nộp lên vì có liên quan đến giao dịch, đợi áp giải hắn về nước rồi bên quốc nội mới tra xét, không nghĩ tới còn chưa dẫn đi thì hắn đã chết. " Nhắc tới chuyện này, Bàn Tử cũng có chút tiếc hận: "Tên khốn này khẳng định lấy được không ít tiền, lại tiện nghi cho người nhà hắn rồi!"

"Nga, không biết cũng không sao cả. " Dương Minh cười nhạt, không có nói gì. Số tiền kia nếu bọn họ không biết thì Dương Minh nhất định không bỏ qua. Thời điểm Lý Lôi Trì chuyển khoản lúc trước, mặc dù là dùng điện thoại của chính mình, bất quá hắn nhập vào tài khoản cùng mật mã, Dương Minh có dùng dị năng quan sát qua. Lúc ấy hắn suy nghĩ sẽ nói cho bọn Lưu Diệp biết, nghĩ chắc bọn hắn cũng sẽ hỏi Lôi Trì, ai ngờ chuyển biến tốt đẹp, chính là không nghĩ tới bọn họ còn chưa kịp động thủ thì người đã chết. (DG: Ta khinh! ai ngờ nó còn xin lén pass. ta bó tay rồi)

Dương Minh cũng không nhún không nhường, cần gì phải tỏ ra thanh cao, chút nữa cứ chuyển hết sang tài khoản của mình đi. Dù sao bây giờ hắn cũng không ngại chê tiền ít, ít nhất trước khi đi Vân Nam phải cấp cho phụ mẫu cùng Trần Mộng Nghiên các nàng một chút tài sản.

"Đúng vậy, người thì cũng đã chết, hỏi tiền có nghĩa lý gì. " Bàn Tử không hiểu ý tứ Dương Minh, cảm thán một câu: "Dương tiên sinh, Tiểu Diệp, ta đưa các ngươi trở về."

"Gọi ta là Dương Minh đi, bằng hữu bên cạnh thường gọi ta là Đại Minh, hay ngươi cũng gọi là Đại Minh đi, tựa như ta cũng gọi ngươi là Bàn Tử vậy. " Dương Minh nói cho Bàn Tử.

"Ách. ta cũng thật có lỗi. chuyện lớn vậy. " Bàn Tử có chút lúng túng giải thích.

"Tốt thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ ta cùng Tiểu Diệp lấy được đồ về thì chuyện Lý Lôi Trì chết cũng không mấy trọng yếu. Ta nghĩ cấp trên cũng sẽ không truy cúu, mà nếu có truy cứu ta thay ngươi nói vài câu, chắc cũng chăng có đại sự gì. " Dương Minh vỗ vỗ bả vai Bàn Tử, an ủi hắn.

Người tốt a! Bàn Tử nghe Dương Minh nói. hơi kém tí là cảm động đến rơi nước mắt rồi, cái gì gọi là người tốt, Dương Minh chính là điển hình a! Chẳng những không so đo việc mình không quản lý tốt nhân sự, sợ mình bị cấp trên trách tội còn chủ động thay mình nói vài câu. Cái này nói lên. Bàn Tử cũng không biết nói gì cho phải. (DG:ảo tung chảo, tốt lành quái gì)

"Đại Minh, ngươi chính bằng hữu của Bàn Tử ta, sau này, chuyện của ngươi, chính là chuyện của ta!" Bàn Tử kích động, thịt trên mặt cũng không ngừng run rẩy, nói: "Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được!"

"Ha ha, nói không sai, sau này chuyện người nhà của ta, còn muốn phiền toái Bàn Tử ngươi. " Dương Minh cười cười, "Có mấy lời cũng không dối gạt ngươi, ta cùng Tiểu Diệp mấy ngày nữa phải đi thực hiện một cái nhiệm vụ nguy hiểm..., lời ta nói cũng có chút trọng lượng, có ta ra mặt ngươi chắc chắn sẽ không sao."

"Ân? "Bàn Tử sửng sốt, nhưng ngay sau đó sắc mặt chuyển thành nghiêm túc hẳn lên. Nhóm người mình là dạng gì cơ cấu, Bàn Tử rất rõ ràng, Dương Minh nếu nói nhiệm vụ rất nguy hiểm, như vậy cái nhiệm vụ này nhất định là không thể tầm thường.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1649: Trước tiên cứ chuẩn bị



Dịch + Biên: Phong Lăng

Làm nhiệm vụ, đối với thành viên cục điều tra thần bí thì cứ thường xuyên như cơm bữa. Nhiệm vụ nào mà không có nguy hiểm, nên tập mãi cũng thành quen. Có thể xưng là nhiệm vụ nguy hiểm thì suy nghĩ một chút là ra cấp độ của nhiệm vụ lần này.

Dương Minh là vương bài của tổ Đặc Công. mà Lưu Diệp cũng là vương bài của tổ công tác bên ngoài. Hai vương bài cùng chấp hành nhiệm vụ, vậy thì độ khó của nhiệm vụ kia không phải chuyện đùa rồi.

"Đại Minh, có phải ngươi muốn ta làm cái gì hay không?" Bàn Tử cũng không đến nỗi ngốc, nháy mắt đã minh bạch ý tứ của Dương Minh.

"Ân, nếu ngươi được về nươc ắt hẳn cũng ngồi ở vị trí cao, nếu ta không trở về, thay ta chiếu cố gia nhân của ta. " Dương Minh thở dài, có chút ưu thương. Bất quá lời hắn nói cũng là sự thật.

Tuy rằng Hạ Băng Bạc cũng đã hứa sẽ chiếu cố người nhà, bất quá Dương Minh vẫn muốn chuẩn bị kỹ hơn một chút, nhiều hơn một người bạn cũng là nhiều hơn một con đường. Dù gì mình cũng giúp Bàn Tử một phen, hẳn hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này, lúc mình đi rồi hi vọng hắn sẽ giúp đỡ người nhà mình.

"Yên tâm đi Đại Minh, chuyện này ta nhớ!" Bàn Tử nghiêm nghị nói: " Đều cùng một cái ngành đặc thù, ai cũng sẽ có một ngày như vậy, ngươi cũng không cần phải lo lắng!"

"Ha ha. Hảo, có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi." Dương Minh gật gật đầu: " Chuyện ta nói, không chừng còn có thể trở về, đúng không Tiểu Diệp."

"Đừng nhìn ta! Ta cũng biết nhiệm vụ kế tiếp sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nếu mà không có nguy hiểm thì cũng không đến lượt chúng ta. được cấp trên chiếu cố." Lưu Diệp nhún vai: "Bất quá dù có nguy hiểm cỡ nào cũng phải đi."

"Ngươi suy nghĩ cũng thật thông suốt. Đi thôi, trước tiên tìm cho được người kia, lấy lại con chip rồi nói chuyện sau." Dương Minh nói xong liền lên xe, Bàn Tử cùng Lưu Diệp cũng lên theo.

Bàn Tử gọi điện thoại, cho người tới xử lý xác Lý Lôi Trì. Chắc chắn sau khi Dương Minh cùng Lưu Diệp rời khỏi nơi đây, hắn liền bắt tay xử lý chuyện nội gián.

Theo một đường cũ phản hồi, Dương Minh cùng Lưu Diệp rời khỏi khu vực nhà máy xử lý ô tô, nhưng lần này là Dương Minh lái chiếc Passat.

"Thật không nghĩ tới Lý Lôi Trì bị giết, chẳng trách, lựa chọn Ma Cao giao hàng, xem ra đối phương hẳn là có dự mưu." Lưu Diệp thở dài: "Đối phương đã chuẩn bị tốt cả hai bên, nếu Lôi Trì bị bắt thì cũng có gian tế trong nội bộ chúng ta diệt khẩu."

"A. Cái này cũng không có biện pháp, bất quá giá trị của Lý Lôi Trì không lớn, chết thì cũng đã chết rồi." Dương Minh cũng không mấy để ý: " Người kia ở chỗ nào?"

"Bây giờ chúng ta đi tìm hắn sao?" Lưu Diệp sửng sốt.

"Uhm, bằng không còn chờ tới khi nào? Đêm dài lắm mộng, vạn nhất hắn chạy thì làm sao?" Dương Minh nói: " Tốc chiến tốc thắng đi, ta còn phải về nước, dành mấy ngày thời gian còn lại hảo hảo bồi tiếp lão bà."

"Được rồi, bất quá chúng ta cũng phải có chút chuẩn bị. Tính chơi tay không à? Mẹ nó chứ. " Lưu Diệp đồng ý đề nghị của Dương Minh, bất quá cũng đưa ra kiến nghị của mình.

"Chuẩn bị? Hữu dụng sao?" Dương Minh phất phất tay: "Thân thể hắn là mình đồng da sắt, dù ngươi có chuẩn bị cái gì cũng vô dụng thôi. Chẳng lẽ ngươi có thể chuẩn bị tên lửa hay đạn nguyên tử sao?"

Lưu Diệp cũng không biết nên nói gì, hắn đương nhiên không thể làm được. "Đúng là không thể."

"Không thể thì chúng ta cứ đi đi đã, lúc sau hành sự phải tùy theo hoàn cảnh." Dương Minh nói: "Trước tiên nói về những gì ngươi biết đi, Lý Lôi Trì dù sao cũng đã chết, ngươi đem hình dung người giao dịch cùng hắn nói cho ta biết để dễ nhận biết."

"Ân" Lưu Diệp gật gật đầu: "Thật ra Lý Lôi Trì không có nói gì, kỳ thật hắn biết chuyện cũng không nhiều. Lúc lấy khẩu cung lúc trước, hắn cho chúng ta biết, là một cơ cấu nghiên cứu bỏ tiền ra mua thành quả của chúng ta, vì thế thông qua mạng lưới thông tin liên lạc được với Lý Lôi Trì. Song phương trải qua một ít tiếp xúc, cũng xây dựng một chút tín nhiệm nhất định, Khi bọn họ bàn bạc giao dịch xong, Lôi Trì bắt đầu hành động, mang theo tư liệu nghiên cứu mới nhất chứa trong chip đến Ma Cao, giao dịch cùng người của đối phương."

"Hắn có nói cơ cấu nghiên cứu này gọi là gì hay không?" Dương Minh hỏi.

"Cái này thật ra hắn không nói. có lẽ hắn cũng chẳng biết rõ." Lưu Diệp lắc lắc đầu.

"Ân, ngươi nói tiếp đi." Dương Minh nghe Lưu Diệp nói xong, càng không tiếc nuối với cái chết của Lý Lôi Trì. Nếu như theo lời Lưu Diệp nói, loại mạng lưới giao dịch lén lút này đích xác không thể nói rõ cho Lý Lôi Trì ngọn ngành, cũng không thể nói ra bọn họ thuộc cơ cấu nào. Loại này chính là song phương thương lượng giá cả rồi giao dịch, chuyện ai nấy giữ.

"Lý Lôi Trì mặc dù là nhân viên nghiên cứu, nhưng từng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có thân thủ phi phàm, đặc biệt là theo dõi. Đây cũng là nguyên nhân luôn luôn để hắn chạy thoát trước mũi." Lưu Diệp nói: "Lý Lôi Trì biết chính xác đối phương trông như thế nào, ở tại khách sạn nào, ngoài hắn ra ai cũng không biết. Lúc trước ta có dò xét thử một lần, tại quán bar của khách sạn kia. Bất quá thất bại, người của ta cũng bị thương, tên kia quả thật giống người máy, căn bản không trật được."

"Người máy?" Dương Minh ngạc nhiên, trước kia hắn thật không nghĩ tới trường hợp này. Dù sao chuyện này cũng có chút không hợp với lẽ thường, trên thế giới vẫn chưa nghe chuyện người máy xuất hiện.

Bất quá, cẩn thận hồi tưởng lại tình huống giao thủ cùng Jeter bóng tối, thật đúng như lời Lưu Diệp nói, tên Jeter kia có thể là người máy mà không phải là người bình thường.

"Đúng a." Lưu Diệp lái xe, không có chú ý tới biểu hiện dị thường của Dương Minh, tiếp tục nói: " Cho nên, hiện tại hai người chúng ta chủ yếu là không có cách nào đánh lại hắn."

"Người máy sao." Dương Minh thản nhiên cười, nếu thật là người máy như trong lời nói kia thì hoàn hảo. Chỉ cần là người máy, như vậy trên thân thể nhất định sẽ tồn tại nhược điểm, điều này khiến Dương Minh nhớ lại Điền Long (DG: thằng cha có Kim chung tráo a) trước kia.

Điền Long luyện công, trên người có tráo môn, mà người máy, trên người chắc chắn có nhược điểm. Có lẽ lý do hắn được kim loại bao bọc nên không dễ dàng phát giác, nhưng một khi bị phát giác, chắc chắn là nhược diểm trí mạng!

Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết của Dương Minh, đối phương có phải người máy thật hay không, Dương Minh còn chưa dám khẳng định, chỉ có gặp mặt, dùng dị năng CT kiểm tra mới có thể biết.

"Làm sao vậy? Giống như là rất khinh thường?" Lưu Diệp cũng nghe trong giọng nói của Dương Minh có một chút thản nhiên như không cần quan tâm.

"Ha ha, nếu thật là người máy, ta nghĩ hẳn là có biện pháp." Dương Minh cười nói.

"Ân?" Lưu Diệp sửng sốt, lại không có hoài nghi, những người thuộc cơ cấu bọn hắn, không ai không có chút thủ đoạn, nếu đã nói ra, vậy đại biểu có vài phần nắm chắc, bằng không sẽ không nói lung tung, nên nói: "Hi vọng như thế. Vậy lần này phải trông cậy vào ngươi, đến lúc đó cần làm như thế nào, cứ trực tiếp phân phó cho ta!"

"Đương nhiên sẽ không khách khí với ngươi." Dương Minh cười cười: "Chút nữa chuẩn bị một khẩu súng có thể sử dụng đạn xuyên thép."
 
Back
Top Bottom