Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1490: Lại xấu hổ 1 lần nữa



Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh không vì chuyện vừa rồi mà cố ý tránh né mình, liền thở ra 1 hơi.Xem ra chuyện vừa rồi không thể làm tăng thêm cảm tình giữa 2 người nhưng ít nhất cũng không gây nên ảnh hưởng gì.

Nghĩ đến đây Kinh Tiểu Lộ liền khôi phục lại thái độ làm việc hàng ngày: "Lưu Tiểu Lôi chết rồi?"

Nghe Dương Minh nói Kinh Tiểu Lộ sững sờ, chuyện Lưu Tiểu Lôi chết Kinh Tiểu Lộ lại không biết gì.Chuyện này ngoại trừ Phác Đại Ngưu ra thì chỉ có cảnh sát của thành phố Biên Hải biết thôi.

Bởi vì có sự gia nhập của Hạ Băng Bạc nên cảnh sát Biên Hải không công bố ra ngoài, ai mà biết vụ án này có tính chất gì mà Cục điều tra dữ kiện thần bí lại nhúng tay vào? Cái gì mà bộ môn này đụng tay vào thì đều có tính chất bảo mật, không có sự xác minh rõ ràng của Hạ Băng Bạc, cảnh sát Biên Hải không thể tùy tiện mà công bố ra ngoài, vì vậy mà cảnh sát Tùng Giang cũng không được biết.

"Đã chết rồi." Dương Minh gật gật đầu, có chút kinh ngạc" Sao vậy, tin này vẫn chưa truyền đến đây?"

"Vẫn chưa." Kinh Tiểu Lộ lắc lắc đầu: "Theo lí mà nói, nếu chuyện này thật sự xảy ra thì cảnh sát Tùng Giang sẽ thông báo cho chúng ta đầu tiên, không thể nào có gì che dấu chứ? Mọi người đều biết, anh là con rể của Cục trưởng cục Công an."

"Cái này và con rể của Cục trưởng thì có quan hệ gì?" Dương Minh dở khóc dở cười: "Anh đại khái cũng đoán được nguyên nhân mà chuyện này không được công khai."

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói vẫn chưa nhận được tin tức liền thầm đoán được nguyên nhân của chuyện này là do Hạ Băng Bạc phong tỏa tin tức rồi.

"Hả? Nguyên nhân gì?" Kinh Tiểu Lộ hiếu kì hỏi.

"Tôi nhờ 1 người bạn ở 1 cơ quan thần bí của quốc gia, có tính chất rất đặc biệt" Dương Minh cũng không dấu diếm, chính mình cũng thuộc bộ môn đấy cũng chỉ là điều sớm muộn phải nói với Kinh Tiểu Lộ, vì vậy cũng không ngại mà thổ lộ trước ra 1 chút: "Vì vậy, có sự tham gia của bọn họ, cảnh sát Biên Hải không thể đem chuyện này công bố ra ngoài."

"A? Là cơ quan nào vậy? Lợi hại vậy sao?" Kinh Tiểu Lộ vốn là 1 cô gái sùng bái quyền lực, nghe thấy 1 cơ quan ngưu X như vậy không khỏi ngưỡng mộ.

"Lợi hại, cũng đúng.nhưng, những nhiệm vụ mà họ phải chấp hành đều rất nguy hiểm, có thể chết người." Dương Minh cười khổ nói.

"Thì ra là như vậy." hình tiểu lộ vừa nghe thấy có thể chết người liền rùng mình, không dám hỏi nhiều nữa.Cúi xuống chăm chú nhìn bức họa mà Dương Minh đưa cho.

"Sao rồi, có ấn tượng gì không? Em đã gặp qua người này chưa? Người này và Danh Giang có quan hệ gì không?" Dương Minh nhắc nhở.

"Người này." Kinh Tiểu Lộ nhíu chặt 2 đầu mày: "Sao em cảm thấy người này có chút quen mắt?"

"Quen mắt?" Dương Minh nghe xong liền vui mừng: "Nói như vậy, em đã gặp qua người này?"

"Chắc là gặp qua rồi, nhưng gặp ở đâu, em cũng không nhớ rõ, để em nghĩ 1 chút." Kinh Tiểu Lộ nhắm mắt lại rơi vào trầm tư, lúc sau liền nháy nháy mắt dán chặt mắt vào bức họa.

Bức họa này cũng chỉ là hình dáng mơ hồ, Phác Đại Ngưu lúc đó cũng không có chú ý đến tướng mạo của người này, mà thủ hạ của anh ta cũng vì trời tối mà nhìn không rõ ràng, vì vậy nên tính là thống nhất ấn tượng của 2 người mà vẽ ra nên cũng không được rõ ràng.

Họa sĩ có giỏi đi nữa thì cũng chỉ dựa vào lời kể của 2 người mà vẽ lại, có thể vẽ được đến thế này đã là không dễ dàng rồi.

Dương Minh cũng không thúc dục ngồi ở 1 bên, yên lặng mà chờ đáp án của Kinh Tiểu Lộ.

"Người này, em có cảm giác rất quen, em chắc chắn đã gặp qua hắn, nhưng vì bức họa không rõ ràng nên em không thể xác định được." Kinh Tiểu Lộ thở dài nói: "EM có thể khẳng định, người này không phải rất quen thuộc, nếu là quen thuộc thì em sẽ nhớ ra được ngay."

"Vậy không phải là người quen, có khả năng là gặp qua 1 2 lần?" Dương Minh hỏi.

"Cái này có thể, vì hắn cũng không phải là người của Công ty Danh Giang." Kinh Tiểu Lộ gật gật đầu: "Nhưng bình thường em cũng không có qua lại gì với Lưu Tiểu Lôi, cũng không nói qua chuyện gì, quản lý ở trong Công ty chủ yếu là do chị Họa Mi làm, người này nếu là bạn của Lưu Tiểu Lôi thì em khẳng định là không có ấn tượng gì.Vì vậy em cơ bản có thể xác định, người này em đã gặp qua, mà không phải là người bên cạnh của Lưu Tiểu Lôi."

"Ồ, nói như vậy là em gặp hắn ở chỗ khác?" Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong liền nổi lên chút hồ nghi, theo suy đoán lúc đầu của Dương Minh thì người này chắc phải có qua lại với nghiệp vụ của Danh Giang hoặc là bạn của Lưu Tiểu Lôi.

Nhưng theo cách nói của Kinh Tiểu Lộ thì đã phủ nhận khả năng này.

"Liệu có phải là người bên Tập đoàn Giang Duyên không?" Dương Minh hỏi.

"Cái này, em cũng không dám xác định." Kinh Tiểu Lộ cũng không quen biết nhiều bên Tập đoàn Giang Duyên: "Hay là để em gọi chị Họa Mi đến để chị ấy xem xem."

"Liễu Họa My? CŨng được, cô ta đang ở đâu? Đến đây có tiện không?" Dương Minh hỏi.

"Thì ở ngay tòa nhà bên cạnh, Danh Giang ở cạnh chỗ này.là mua tòa nhà ngay bên cạnh." Kinh Tiểu Lộ nói, sau đó cầm lấy điện thoại bấm số của Liễu Họa My.

Liễu Họa My lúc này đang ngồi trong văn phòng xử lí việc của công ty.Thời gian gần đây tâm trạng của Liễu Họa My rất buồn bực, tuy công ty đã vượt qua khó khăn, các nghiệp vụ hàng ngày cũng đã khôi phục lại, nhưng tổn thất của ngân hàng 100 triệu vẫn chưa tìm lại được, lại để cho Tập đoàn Danh Dương và Tập đoàn Giang Duyên chịu trách nhiệm ứng trước ra 100 triệu, nhưng món nợ này, từ đầu đến cuối ép cho Liễu Họa My không thở nối.

Hơn nữa, chuyện xảy ra lâu như vậy rồi mà người mình tin tưởng nhất Liễu lão gia tử cũng không gọi điện đến hỏi thăm, điều này làm cho nàng rất đau lòng, chẳng lẽ, mình thật sự bị bỏ rơi rồi sao?

Lúc này chuông điện thoại liền vang lên, Liễu Họa My nhìn qua số hiển thị trên màn hình là Kinh Tiểu Lộ gọi đến: "Tiểu Lộ, có chuyện gì sao? Sao không gọi điện thoại nội bộ?"

"Chị Họa Mi, em đang ở bên Công ty bảo an Danh Dương, chị có rỗi không?" Liễu Họa My hỏi: "Ở bên em đang có tin tức về vụ án của Lưu Tiểu Lôi, chị qua đây được không?"

"Hả? Vụ Lưu Tiểu Lôi có tin tức rồi? Vậy chờ chị 1 lúc, chị sang ngay đây." Vừa nghe thấy chuyện của Lưu Tiểu Lôi có tin tức, Liễu Họa My liền phấn khởi, bỏ hết mọi việc sang 1 bên nói.

"Em ở trên tầng trên cùng của Danh Dương, văn phòng Phó tổng giám đốc." Kinh Tiểu Lộ nói.

"Chị biết rồi." Liễu Họa My nói: "Chờ chị."

Đợi Liễu Họa My dập điện thoại Kinh Tiểu Lộ nói với Dương Minh: "chị Họa Mi nói sẽ đến ngay."

Dương Minh gật gật đầu.

Bất quá, trong lúc chờ Liễu Họa My đến, không có việc gì làm, không khí xấu hổ ở trong phòng lại bắt đầu nổi lên, 2 người tự nhiên mà đều nghĩ đến chuyện lúc trước.Kinh Tiểu Lộ cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Dương Minh.

Từ trước đến nay đều như vậy, lúc có việc gì làm thì cùng nhau chuyện lúc trước đi để tập trung vào làm việc, 1 khi làm xong rồi thì lại nhớ đến chuyện xấu hổ lúc trước.

"Tiểu Lộ, chuyện đó em đừng để ý." Vì để làm dịu không khí, Dương Minh cũng chỉ đành cố mà nói: "Thực ra với quan hệ bây giờ của 2 chúng ta thì chuyện vừa rồi cũng không tính là gì."

"Vậy.Giữa 2 chúng ta có quan hệ gì?" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong trong lòng liền rung động mạnh, mở miệng hỏi.

"Cái này.Quan hệ." Kinh Tiểu Lộ hỏi như vậy ngang là đánh đố Dương Minh rồi, Lúc nãy chỉ vì làm dịu không khí mà Dương Minh mới nói như vậy.Quan hệ giữa 2 người thì tự trong lòng 2 người biết, không có cách nào nói ra mồm được.

"Sao vậy, không có lời để nói?" nhìn dáng vẻ quẫn bách của Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ không làm chủ được mà cười lên: "Ha ha."

"Không phải là không có lời để nói, chỉ là quan hệ này." Dương Minh cũng không tìm được từ nào thích hợp để giải thích: "Quan hệ này tự trong lòng chúng ta biết là được rồi."

"Ừ." Kinh Tiểu Lộ cũng là nhất thời xúc động mà hỏi như vậy chú cũng không phải muốn Dương Minh nói cái gì, Kinh Tiểu Lộ cũng rất thích thú hưởng thụ cái cảm giác kì diệu khó tin này, nên ngoan ngoãn gật đầu nhẹ nhàng trả lời 1 tiếng.

Cảm giác thấy Kinh Tiểu Lộ nhu mì như vậy, Dương Minh trong lòng cũng xung động không nhịn được mà nắm lấy tay Kinh Tiểu Lộ.

"Ba" cửa văn phòng bị đẩy ra Liễu Họa My như cơn lốc chạy vào văn phòng: "Tiểu Lộ, có tin tức gì vậy.A?"

Liễu Họa My vì trong lòng đang mải nghĩ đến tin tức của vụ Lưu Tiểu Lôi vì vậy cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa chạy vào, nàng cũng không biết trong văn phong fcuar Kinh Tiểu Lộ còn có người khác, chuyện này lúc trước Kinh Tiểu Lộ cũng không có nói với nàng.Kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy một cảnh xấu hổ như thế này, Dương Minh đang nắm tay Kinh Tiểu Lộ.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1491: Thiếu nữ thiên tài và thiếu nữ vô tri



Dương Minh bị dọa đến giật mình, thầm nghĩ nhân viên trong công ty sao lại không có qui củ gì thế, không thèm gõ cửa mà cứ thế đi vào lại còn gọi tên Kinh Tiểu Lộ nữa chứ, không biết có cần phải mở 1 cuộc họp để nói về vấn đề này không?

Dương Minh theo phản xạ buông tay Kinh Tiểu Lộ ra, sắc mặt âm trầm nhìn người vừa vào, bất quá, lúc nhìn thấy tướng mạo của người này Dương Minh tự nhiên nhíu nhíu mày.

Người đến chính là Liễu Họa My, Dương Minh đã thấy qua 1 lần trên ti vi, ấn tượng của Dương Minh đối với Liễu Họa My vốn đã không tốt, giờ phút này lại làm như vậy khiến cho lại kém đi mất vài phần nữa, lạnh nhạt nói: "Cô đi vào mà không biết gõ cửa à?"

"Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy cái gì hết." Liễu Họa My cũng ngại ngùng, nàng cũng không ngờ trong văn phòng của Kinh Tiểu Lộ còn có người khác, nếu không thì cô khẳng định sẽ gõ cửa chứ không đi thẳng vào như thế này.Nói rồi Liễu Họa My lấy tay bịt mắt lùi ra ngoài cửa, tuy Liễu Họa My không biết hình dáng Dương Minh như thế nào, nhưng có thể thân mật với Kinh Tiểu Lộ trong văn phòng của cô ta thì chỉ có thể là Dương Minh, nghĩ đến lúc trước Tôn Khiết trêu chọc mình với Dương Minh, Liễu Họa My không nhịn được mà đỏ mặt lên.

Nhìn thấy Liễu Họa My mặt đỏ đến tận mang tai ngây ngốc lùi ra ngoài, lại nghe thấy lời cô ta nói, Dương Minh tự nhiên cũng nguôi giận, cơn giận trong lòng cũng vơi đi 1 nửa, cảm thấy Liễu Họa My này cũng hay hay.

"Được rồi, cô vào đi." Dương Minh cũng không giận nổi, chỉ đành buồn bực nói.

Kinh Tiểu Lộ trong lòng cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, không dễ để Dương Minh chủ động 1 lần với mình vậy mà lại bị Liễu Họa My xông vào phá hoại, sao mình lại đen đủi thế.Bất quá, cô và Liễu Họa My quan hệ rất tốt, không thể nổi giận như Dương Minh được, chỉ biết trách mình đen đủi.

"Ờ, vừa rồi thật ngại quá." Liễu Họa My cũng biết mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người ta, đây là 1 hành vi thiếu đạo đức, mà chuyện này là mình sai, ai bảo mình đi vào mà không gõ cửa chứ?

Hơn nữa, Kinh Tiểu Lộ ở trong Công ty Danh Dương cũng với Dương Minh làm trò ám muội, đây là công ty của người ta, mình cũng không quản được.

"Không sao.Cô là Liễu Họa My à? Tôi là Dương Minh." Dương Minh lắc lắc đầu.

Dương Minh đứng lên chìa tay ra phía Liễu Họa My.Lúc trước ân tượng của Dương Minh với Liễu Họa My rất là không tốt, bất quá bây giờ nhìn thấy con người của Liễu Họa My, mới phát hiện Liễu Họa My vốn cũng chỉ là 1 cô gái mà thôi.

Hơn nữa, Liễu Họa My vừa nãy xin lỗi, trong mắt hiện lên dáng vẻ không biết làm sao cho đúng, càng khiến cho Dương Minh không thể trách cô ta được.

"Chào anh, ngưỡng mộ đã lâu." Liễu Họa My mặt đỏ bừng, tuy có ngại ngùng, trong đầu vẫn nghĩ đến lời trêu chọc lúc trước của Tôn Khiết, bất quá vẫn thoải mái bắt tay với Dương Minh, chỉ là trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Dương Minh nắm bàn tay nhơm nhớp mồ hôi của Liễu Họa My, trong lòng kì quái, Liễu Họa My này sao lại tự nhiên mà vã mồ hôi như vậy? Bh cũng không phải mùa hè mà? Trời lạnh như thế này mà sao tay lại nóng thế? Không phải là bị cảm hay là sốt chứ? Nghĩ đến đây, Dương Minh tự nhiên quan tâm nói: "Tôi thấy tay của cô rất nóng, có phải bị cảm không?"

Đây cũng là sau này ấn tượng của Dương Minh đối với Liễu Họa My đã tốt lên rất nhiều, nếu không thì Dương Minh quan tâm đến sống chết của cô ta làm gì, căn bản là sẽ không nhắc nhở cô ta cái gì.

"A.Bị cảm." Liễu Họa My cũng tự cảm thấy trong tay mình đầy mồ hôi, cũng có chút ngại ngùng, sao mình lại khẩn trương như vậy? Hay là lần đầu tiên bắt tay con trai, sao lại giống như 1 cô bé như vậy: "Có thể là có 1 chút."

"Chị Họa Mi? Chị ốm hả?" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh và Liễu Họa My nói chuyện, quan tâm nói: "Cũng khó trách, lúc này, chị cũng vì chuyện của công ty mà lo lắng, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị bệnh mất."

Người phụ trách của công ty là Kinh Tiểu Lộ và Liễu Họa My 2 người, nhưng Kinh Tiểu Lộ và Liễu Họa My cũng là người nhà nào biết chuyện nhà đấy.Tập đoàn Danh Dương và Tập đoàn Giang Duyên cùng bỏ tiền ra để bồi thường cho ngân hàng nhưng thái độ của 2 bên thì ai cũng có thể nhìn ra.

Thái độ của Danh Dương khi lấy số tiền này ra là không suy nghĩ gì, Dương Minh cũng không định tính toán trách nhiệm gì với Kinh Tiểu Lộ, vì thái độ của Dương Minh đã như vậy thì người dưới ai dám lắm chuyện? Bạo Tam Lập hay Hầu Chấn Hám? 2 người này lá gan cũng không lớn như vậy.

Nhưng ngoại cảnh của Liễu Họa My thì lại không giống, Tập đoàn Giang Duyên cũng bỏ tiền ra, nhưng thái độ không tốt lắm, tuy số tiền không nhiều nhưng vẻ mặt đắc ý của Liễu Triết Nam và thái độ lạnh nhạt của Liễu lão gia tử khiến Liễu Họa My rất khó chịu, cảm giác giống như mình bị Liễu gia bỏ rơi vậy.

"Không sao." Liễu Họa My lắc lắc đầu.Lần này Kinh Tiểu Lộ thật sự đã đoán sai rồi.Liễu Họa My khẩn trương là do câu nói đùa lúc trước của Tôn Khiết: "Hay là chúng ta xem tin tức của sự việc trước đi."

"Đúng a.Suýt nữa thì quên mất chuyện chính." Kinh Tiểu Lộ vỗ vỗ trán, đưa baen fax cho Liễu Họa My: "Chuyện là thế này.Oa.Có thể nói không?"

Kinh Tiểu Lộ bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy Dương Minh có nói đến chuyện của" Cơ quan thần bí đặc biệt", cái này có tính chất bí mật, vì vậy Kinh Tiểu Lộ nói được 1 nửa liền quay sang nhìn Dương Minh, trưng cầu ý của Dương Minh.

"Em nói đơn giản cho cô ta đi." Dương Minh gật gật đầu, nhưng ám thị Kinh Tiểu Lộ nói đơn giản thôi, cái gì không cần nói thì đừng nói ra.

Kinh Tiểu Lộ đương nhiên hiểu ý của Dương Minh, khẽ gật đầu ra hiệu mình đã hiểu, nói với Liễu Họa My: "chị Họa Mi, Lưu Tiểu Lôi đã chết."

"Cái gi? Lưu Tiểu Lôi chết rồi." Liễu Họa My sau khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên cũng gần giống với Kinh Tiểu Lộ lúc nãy, kinh hãi vô cùng.

"Đúng vậy, hắn chết rồi, phát hiện xác của hắn ở bến tầu thành phố Biên Hải." Kinh Tiểu Lộ đối với lời của Dương Minh không có nửa điểm hoài nghi, 1 khi Dương Minh nói hắn chết rồi, thì nhất định hắn đã chết.

"Cái này không có khả năng a?" Liễu Họa My mắt trợn trừng: "Lưu Tiểu Lôi làm sao mà lại chết chứ?"

"Là bị người ta giết." Kinh Tiểu Lộ nói: "Dương Minh có bạn trong nội bộ cảnh sát Biên Hải nên đã sớm thông báo tin này cho ạnh ta."

"Tôi ở trong nội bộ cảnh sát cũng có quen biết, sao lại không nhận được tin gì?" Liễu Họa My vẫn còn nghi ngờ.Công ty áp vận ở Thành phố Biên Hải cũng là của Tập đoàn Giang Duyên đầu tư, vì vậy quan hệ với cảnh sát Biên Hải cũng rất tốt, nhưng Liễu Họa My lại không nhận được bất cứ tin tức nào, vì vậy mới nghi ngờ chân tướng của việc này.

"Tin tức đã bị phong tỏa rồi, bên cô không nhận được cũng là chuyện bình thường." Dương Minh biết lúc này mình phải giải thích mới được, để cho Kinh Tiểu Lộ giải thích đã giải thích không thông rồi: "Bạn của tôi có thân phận hơi đặc biệt, là làm nghề đưa người vượt biên ở Biên Hải mà lúc Lưu Tiểu Lôi vượt biên lại là tìm anh ta, vì vậy tôi mới thu được tin này."

"Thì ra là như vậy." Liễu Họa My nghe Dương Minh nói như vậy cũng chỉ đành chon cách tin tưởng Dương Minh: "Thì ra hắn muốn vượt biên."

"Đúng vậy, lúc đó cùng hắn vượt biên còn 1 gã đàn ông nữa, chính là gã trong bức vẽ trong bản fax." Kinh Tiểu Lộ nói: "Chính là hắn sau khi giết Lưu Tiểu Lôi xong thì vứt xác xuống biển."

"Ồ? Nói như vậy người bạn kia của Dương tiên sinh tận mắt nhìn thây vụ mưu sát này? Tại sao lúc đó không báo cảnh sát?" Liễu Họa My nghe đến đây không nhịn được nói: "Nếu lúc đo anh ta báo cảnh sát, chúng ta không phải là bớt được rất nhiều chuyện sao?"

Nghe Liễu Họa My nói, Kinh Tiểu Lộ liền dở khóc dở cười: "Em nói này chị Họa Mi, chị đừng có lý tưởng hóa như vậy có được không? Bằng hữu của Dương Minh là đại ca, là chuyên đưa người vượt biên.Những người vượt biên tàn sát lẫn nhau là chuyện bình thường, anh ta báo cảnh sát cái gì chứ? Chẳng lẽ báo cảnh sát là tôi đưa người vượt biên sau đó 1 người trong đó lại giết người kia à? Như vậy người đầu tiên cảnh sát bắt sẽ là ai?"

"Cái này." Liễu Họa My tự nhiên mặt đỏ bừng lên, cô bình thường không có tiếp xúc qua với người của tầng lớp này, vì vậy suy nghĩ có chút lý tưởng hóa, nghe Kinh Tiểu Lộ giải thích như vậy, mới biết vấn đề mà mình vừa đưa ra thật là ngốc ngếch.

Đối với lời của Liễu Họa My, Dương Minh cũng không cảm thấy buồn cười, hơn nữa cho dù là thiếu nữ thiên tài thì không phải cái gì cũng biết, cuối cùng cũng phải yếu ở 1 phương diện nào đó.Giống như cô ta từ nhỏ đã là 1 công chúa trong 1 gia tộc phú quí, đích thực không có hiểu biết về người của tầng lớp này, vì vậy đối với qui tắc của những người thuộc tầng lớp này không được hiểu rõ lắm.

"Được rồi, Liễu tiểu thư, tin rằng cô cũng hiểu rõ ngành nghể của người bạn tôi." Dương Minh cười nói: "Cái ngành nghề đen này, cô chắc chắn chưa từng tiếp xúc qua, lúc đầu người bạn của tôi cũng không biết thân phận của Lưu Tiểu Lôi, sau khi tôi gọi điện đến anh ta mới nhớ ra người này.Bây giờ cô xem bức họa này, hắn chính là người bắn chết Lưu Tiểu Lôi, cô xem có quen hắn không, hắn có phải là người của Tập đoàn Giang Duyên không?"

"Được rồi, để tôi xem." Liễu Họa My đỏ mặt, mình được nhiều người gọi là Thiếu nữ thiên tài, bây giờ ở trước mặt Dương Minh mình lại giống như 1 Thiếu nữ vô tri, cái này làm cho Liễu Họa My cảm thấy khó chịu.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1492: Chuyển giao cổ phần



Cũng may Dương Minh đơi với chuyện này cũng hiểu nên cũng không để ý nhiều, cái này làm cho Liễu Họa My cảm thấy dễ chịu, bất quá cũng quyết định, sau khi trở về phải tìm hiểu thêm về phương diện này, để không bị người khác cười nhạo nữa.

Bất quá, Liễu Họa My cũng không hổ là 1 cô gái ưu tú, đã có 1 thời gian ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, phó tổng tài tài vụ, rất nhanh chóng quên đi chuyện xấu hổ lúc trước, hòi phục lại phong thái ưu nhã.

"Dương tiên sinh, người này tôi có thể khẳng định không phải là người của Tập đoàn Giang Duyên, ít nhất là không phải tầng lớp lãnh đạo của Tập đoàn.Liễu Họa My nói: "Hơn nữa nhân viên của Tập đoàn lên tới hàng ngàn người tôi không thể người nào cũng biết được, nhưng tuyệt đối không phải người của Tổng bộ Tập đoàn."

"Hả? Chị Họa Mi, chị không cảm thấy người này rất quen mắt sao?" Kinh Tiểu Lộ sau khi nghe Liễu Họa My nói, hơi bất ngờ hỏi.Mình cảm thấy người này rất quen mắt, sao Liễu Họa My lại không có cảm giác giống vậy nhỉ?

"Quen mắt?" Liễu Họa My nhíu nhíu mày, cầm bức họa lên nhìn đi nhìn lại đến nửa ngày, sau đó vẫm là lắc lắc đầu: "Không có cảm giác quen mắt, tôi thật sự chưa gặp qua."

"Người này không phải là người bên cạnh Liễu Triết Nam sao?" Kinh Tiểu Lộ nghe Liễu Họa My nói xong hơi thất vọng, chẳng lẽ cảm giác của mình là sai? Bất quá, nàng vẫn có chút không cam lòng hỏi thêm 1 câu.

"Người bên cạnh đại ca, ngoài Liễu Cơ Phi ra tôi không thấy có người nào khác." Liễu Họa My lại lắc lắc đầu 1 lần nữa: "Nhưng tôi thấy rất nhiều chuyện đều là đại ca tôi bảo Liễu Cơ Phi đi làm, cho dù người này có quan hệ với đại ca tôi, thì cũng là thông qua Liễu Cơ Phi thôi, họ sẽ không công khai tiếp xúc đâu."

"A" Kinh Tiểu Lộ vui mừng lên 1 tiếng, vỗ vỗ trán, sắc mặt tràn đầy vui vẻ nói: "Em nhớ ra rồi, em biết người này là ai rồi!"

"Cái gì? Tiểu Lộ, em biết người này là ai rồi?" Dương Minh và Liễu Họa My cũng lúc kinh ngạc nhìn Kinh Tiểu Lộ 1 cái, đồng thanh hỏi.

Sau khi nói xòn, Dương Minh và Liễu Họa My cũng sững sờ nhìn nhau, cười thầm, 2 người cùng 1 lúc nói ra 1 câu giống nhau không phải là quá trùng hợp chứ.

"Chị Họa Mi, chị vừa nhắc nhở em, em liền nghĩ ra người này là thủ hạ của Liễu Cơ Phi, em đã gặp qua hắn." Kinh Tiểu Lộ nói xong quay sang Dương Minh nói: "Dương Minh, anh cũng đã gặp qua hắn rồi, Thì buổi tối hôm đó ở trong trường, Liễu Cơ Phi dắt theo người này đến tìm em gây sự."

"Ờ, em nói là tên gọi là Lí Niêm đó hả!" Dương Minh bỗng nhiên nhớ đến 1 người, lúc đó người này còn la hét với mình, chỉ là đối với cái loại tép riu này Dương Minh cũng không hơi đâu mà nhớ làm gì, bất quá sau khi Kinh Tiểu Lộ nhắc đến Dương Minh mới nhớ ra người này.

"Được rồi, gọi là Lí Niệm, em cũng nhớ ra rồi, Lúc đó Liễu Cơ Phi gọi hắn như vậy." Kinh Tiểu Lộ gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Nói như vậy, chuyện này, thật sự là do Liễu Triết Nam đứng chỉ đạo ở đằng sau."

Kinh Tiểu Lộ nói xong, quya sang nhìn Liễu Họa My.thì thấy Liễu Họa My thất thần ngời ở bên đó vội hỏi: "Chị Họa Mi, chị làm sao thế?"

"Không sao cả." Liễu Họa My tỉnh lại, thở dài.Tuy rằng lúc trước cô cũng nghi ngờ chuyện này có bóng dáng của đại co cô ở trong đó, nhưng suy đoán là 1 chuyện, thực tế lại là 1 chuyện.

Từ trước đến nay, 2 anh em tuy không tính là minh tranh ám đấu, nhưng cũng co sự đối chọi với nhau.Bất quá chưa bào giờ làm đến mức như thế này.

Mà lần này Liễu Triết Nam vì để hãm hại mình mà lại dám mượn người đi giết người để đạt được mục đích, như thế này là đã mất đi nhân tính rồi, trở thành ma quỷ chứ không phải người nữa.

"Liễu tiểu thư, chuyện này quan hệ đến chuyện nhà của cô, tôi cũng không tiện nói nhiều, hi vọng cô có thể giải quyết ổn thỏa." Dương Minh vốn định trực tiếp đi tìm Liễu Triết Nam, 1 tên Liễu Triết Nam thì Dương Minh muốn giết lúc nào thì chỉ là 1 cái phẩy tay, cho dù là cả Tập đoàn Giang Duyên, Dương Minh không muốn nó tồn tại thì cũng chỉ là chuyện đơn giản.Nhưng là nghĩ đến cảm giác và thể diện của Liễu Họa My, Dương Minh quyết định vẫn là để Liễu Họa My đi giải quyết sẽ tốt hơn, mà mình thì làm người ngoài cuộc.

"Cám ơn.Tôi hiểu." Liễu Họa My cũng không phải kẻ ngốc: "Dương tiên sinh, anh yên tâm đi, chuyện này mà chứng thực được là do đại ca tôi làm, tôi sẽ chịu toàn bộ tổn thất, sẽ không đem phiền phức đến cho công ty."

"Có chuyện gì cần giúp đỡ, cô cũng đừng khách sáo, tôi ít nhiều cũng có thể giúp 1 ít." Dương Minh thấy con người Liễu Họa My thẳng thắn như vậy, ấn tượng với Liễu Họa My cũng tốt lên rất nhiều.

"Được rồi, vậy thì cảm ơn nhiều." Liễu Họa My gật gật đầu vói Dương Minh, Tuy nói cười như vậy, nhưng ai cũng có thể nhận ra trong nụ cười của cô có lẫn sự đau buồn ở trong đó.

Nhà nào cũng có nỗi khổ của mình, bị anh họ hãm hại ai mà thoải mái được chứ, vì vậy Dương Minh cũng giữ Liễu Họa My lại nữa: "Một khi đã xác định được thân phận của người này, vậy tôi cũng không dam giữ Liễu tiểu thư lại nữa, tin rằng cô có chuyện quan trọng khác phải làm, để hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, tôi mời khách."

"Phải để tôi mời mới đúng." Liễu Họa My nói: "Bất quá hôm nay Dương tiên sinh nói đúng tôi cần phải quay về Thành phố Giang Duyên 1 chuyến, Tiểu Lộ, việc của công ty trước hết giao cả cho em."

"Không vấn đề gì, chị Họa Mi, chị đi giải quyết việc cuae chị trước đi." Kinh Tiểu Lộ gật gật đầu đáp ứng.

Tiến Liễu Họa My đi rồi, Kinh Tiểu Lộ đóng cửa lại, chỉ là không khí ám muội lúc nãy đã bị phá hủy hết rồi Dương Minh cũng ngại ngùng mà không tiếp tục sờ tay Kinh Tiểu Lộ nữa.

"Tiểu Lộ, em thấy chuyện này như thế nào?" Dương Minh quyết định hỏi ý Kinh Tiểu Lộ xem giải quyết chuyện này giải quyết như thế nào, hơn nữa bây giờ các sự vụ của Công ty Áp vận Danh Giang đã giao hết cho Kinh Tiểu Lộ nên Dương Minh cũng không muốn nhúng tay nhiều vào chuyện này.

"Ý của em lúc đầu là, sau khi tìm ra chứng cứ thì giao cho cảnh sát." Kinh Tiểu Lộ nói: "Bất quá, ở giữa còn có chị Họa Mi, em cũng không nỡ làm chuyện tuyệt tình như vậy, Liễu Triết Nam lại là anh họ của chị Họa Mi, vì vậy em muốn giao quyền quyết định cho chị Họa Mi."

"Được rồi, công ty bây giờ em nói là được, em đã quyết định là được rồi.Dương Minh gật gật đầu.Trong khoảng thời gian cuối cùng này, Dương Minh cũng không muốn đi quản những chuyện phiền não này, cố gắng bồi tiếp tốt các nàng mới là chuyện nên làm.

"Cảm ơn." Kinh Tiểu Lộ đỏ mặt, trong lòng vui mừng vì Dương Minh đã tin nhiệm và trao quyền quyết định của công ty cho mình.

"Cảm ơn cái gì?" Dương Minh không nén nổi thở dài: "Tiểu Lộ, mấy ngày nữa anh sẽ chuyển 1 phần cổ phần của Danh Dương sang cho em."

"Chuyển sang tên em?" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong rất vui mừng, nhưng liền cảm thấy có cái gì đó không đúng: "Chuyển sang tên em làm gì?"

"Không có gì, bốc đồng lên thôi, em đừng nghĩ nhiều." Dương Minh cố làm ra vẻ thoải mái cười cười: "Sao, em không lấy à?"

"Lấy, đương nhiên lấy chứ, sao lại có thể không lấy." Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh thoải mái như vậy, không giống như là có chuyện gì nên vội vàng đáp ứng.

Dương Minh cho nàng cổ phần là chuyện tốt, tại sao nàng lại không lấy chứ? Bất quá, từ trong đáy lòng nàng lại có 1 chút gì đó không đúng, nhưng vì vui mừng quá mà đem chuyện đấy đè sâu xuống dưới.

Dương Minh muốn đem cổ phần chuyển sang cho Kinh Tiểu Lộ không phải là bốc đồng mà là đã nghĩ từ trước rồi.

Kinh Tiểu Lộ tuy không phải là nữ nhân của mình, nhưng giữa mình và nàng cũng tồn tại 1 chút ám muội ở trong đó, cũng coi như là thích đi.Vì vậy Dương Minh mới không để cho nàng thiệt thòi, cổ phần của Giải trí Danh Dương và Công ty bảo an Danh Dương, trước khi Dương Minh đi Vân Nam, Dương Minh định chia 1 phần lớn cho Kinh Tiểu Lộ số còn lại thì chia làm 2 phần cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1493: Khó khăn của bố con Trần gia



Còn cổ phần của Công ty châu báu Dương Minh định để hết lại cho Trương Tân, còn cổ phần của Công ty bất động sản mới thành lập thì để cho Lý Đại Cương, còn với Công ty của Tôn Khiết ở Đông Hải thì để cho Điền Đông Hoa.

Còn với Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai, Hoàng Nhạc Nhạc, Tiếu Tình, Tôn Khiết và còn có cả Triệu Oánh nữa thì Dương Minh định để số tài sản trong tay mình lại cho các nàng, với số tiền đó cũng đủ để cho các nàng sống cả đời rồi.Ngoài chỗ đó ra, còn hòn đảo ở Châu Phi Dương Minh cũng để lại luôn cho các nàng.

Còn với Tô Nhã, nàng không thiểu gì tiền, mà Dương Minh cũng không muốn cho nàng biết mình phải đi Vân Nam, sợ rằng nàng sẽ cho chịu nổi. Làm cho người ta thấy khó chịu nhất là cái cảm giác li biệt sau khi vừa được gặp lại.

Chỉ còn lại bố mẹ của mình, nhưng hắn cũng để lại Nhà máy Công nghiệp nặng Danh Dương là cũng có thể tiếp tục kinh doanh được nữa, chì là nếu mình không thể quay về thì quan hệ với Buffol có còn tiếp tục được duy trì nữa hay không?

Tuy rằng phần lớn kỹ thuật đã được chuyển đến cho Nhà máy, cũng đã tự lắp đặt được dây chuyền sản suất, nhưng không biết Nhà máy công nghiệp nặng Danh Dương từ giai đoạn bắt đầu tiếp nhận có thể tự đi trên con đường nghiên cứu của mình, nếu chỉ dựa vào kĩ thuật hiện nay, vậy sau vài năm nữa nhất định sẽ bị đào thải.

Nhưng nhưng cái đó lại làm Dương Minh lo lắng, những cái mà mình có thể làm được cũng chỉ được như vậy thôi.

"Vậy anh cho em rồi thì Trần Mộng Nghiên các nàng sẽ nghĩ như thế nào đây?" Sau khi cao hứng, Kinh Tiểu Lộ liền nghĩ ngay đến vấn đề thực tế hơn.Nếu Dương Minh đem cổ phần cho mình, Trần Mộng Nghiên có đồng ý hay không? Nói gì thì nói người ta mới là bạn gái chính thức của Dương Minh, cái công ty này cũng phải là của Trần Mộng Nghiên mới đúng.

"Anh còn cái khác cho họ." Dương Minh cười cười giải thích: "Cái công ty này từ đầu chỉ có mình em tham dự vào trong đó, vì vậy cho em cũng là chuyện bình thường, yên tâm đi, Trần Mộng Nghiên sẽ không có ý kiến gì đâu."

"Vậy thì tốt." Kinh Tiểu Lộ nghe xong mới thở nhẹ 1 hơi: "Nếu mà chị Mộng Nghiên mà không vui, thì em sẽ không đồng ý mà nhận được."

"Em có thể không nhận sao?" Dương Minh cười nói: "Theo anh được biết, tổng giá trị tài sản của 2 công ty Dang Dương là hơn 300 triệu, cộng thêm Khách sạn quốc tế Tùng Giang và Bất Dạ Thiên thì tổng tài săn lên đến hơn 500 triệu đấy."

"Trong ấn tượng của anh, em là kẻ tham tiền vậy sao?" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong hừ 1 tiếng.

"Hình như là như vậy a?" Dương Minh cười nói: "Lúc anh gặp em lần đầu tiên, em cứ mở mồm ra là nói đến tiền.Hơn nữa, lần sau gặp lại, em còn đòi anh bao em?"

"Cái này." Kinh Tiểu Lộ có chút xấu hổ, ủy khuất chớp chớp mắt: "Tại lúc đó em nghèo mà, bây giờ tiền lương của Phó tổng giám đốc cũng đủ để sinh hoạt hàng ngày và khám bệnh cho bà rồi, số lẻ em cũng đủ tiêu rồi thì không cần nhiều nữa làm gì."

"Ô? Vậy thì anh hiểu nhầm em?" Dương Minh cười khổ lắc lắc đầu: "Xem ra em vẫn không phải là người tham tiền."

"Nhưng tiền thì không có ai chê ít nha, anh cho em cổ phần em đương nhiên phải lấy, chỉ có tên ngốc mới không lấy thôi." Kinh Tiểu Lộ nói: "Nhỡ sau này anh không cần em nữa, em cũng sẽ không bị nghèo chết, mà cũng không phải đi tìm người đàn ông khác em cũng có thể có cuộc sống thoải mái."

"." Đối với câu trả lời của Kinh Tiểu Lộ Dương Minh cũng bó tay, bất quá lời của Kinh Tiểu Lộ cũng ít nhiều nói ra được 1 ít sự việc sắp xảy ra, chỉ có không phải Dương Minh không cần cô nữa, mà chính Dương Minh cũng không biết mình đi chuyến này mất bao lâu và có thể trở về hay không nữa.

"Sao vậy? Bị em dọa rồi à? Em chỉ thuận miệng nói thôi." Kinh Tiểu Lộ cười ha ha nói, cũng không phát hiện thấy ở khoảng giữa 2 lông mày của Dương Minh có hiên lên chút đau buồn.

"Không sao, được rồi." Dương Minh nhún nhún vai: "Nếu em không có ý kiến gì, mấy hôm nữa anh sẽ bảo Bạo Tam Lập đi làm chuyện này."

"Không cần gấp như vậy." Kinh Tiểu Lộ sợ Dương Minh nói mình tham tiền nên vọi vàng xua tay.

"Nghĩ đến thì làm luôn đi." Dương Minh cười cười, không nói gì thêm.

.

Nói đến Trần Tiểu Long lái chiếc xe BMW bị đâm vừa mới mua kia, càng nghĩ càng căm giận, thầm nghĩ, hôm nay không phải bố mình đã tìm Dương Minh nói chuyện rồi sao? Làm sao hắn lại có thể xuất hiện ở trên đường được? Hơn nữa còn lái chiếc BMV X5 so với xe của mình còn cao cấp hơn 1 bậc, cuối cùng là chuyện gì đây?

Trừ phi là hôm nay gặp được anh em sinh đôi của Dương Minh? Nếu không phải ngày trước Trần Tiểu Long là bạn học của Dương Minh biết hắn không có anh em sinh đôi gì hết, không chừng còn tưởng rằng người hôm nay mình gặp không phải là Dương Minh.

Bất quá, Trần Tiểu Long quen thuộc Dương Minh như vậy, người mà hôm nay gặp được bất kể là là từ giọng điệu đến tác phong cử chỉ đều giống Dương Minh như đúc.Vì vậy hắn mới thực sự mà tin rằng người đấy đúng là Dương Minh.

"Bố, không phải bố tìm Dương Minh nói chuyện sao? Sao con lại đụng phải hắn ở trên đường vậy?" Trần Tiểu Long tức tốc chạy về phòng tổng thống của Khách sạn quốc tế Tùng Giang, vừa đẩy cửa vào có chút không vui oán trách hỏi.

"Tiểu Long, con về rồi à?" Trần Trí Nghiệp thấy vẻ mặt không vui của con trai, vội quan tâm hỏi: "Sao vậy? Dương Minh tìm con gây sự?"

"Lại còn không.Con vừa lấy 1 chiếc BMV mới định đi đến chỗ Trần Mộng Nghiên ra vẻ 1 chút, nếu cô ta thích thì tặng cho cô ta luôn, nhưng không ngờ đi được nửa đường liền đụng phải Dương Minh, thằng ôn này liền lái xe đâm vào xe của con, làm chiếc xe mới bị đâm lõm hết cả, con cũng không có cách nào đi tìm Trần Mộng Nghiên nữa." Trần Tiểu Long oán trách nói 1 hơi: "Hơn nữa không biết thằng ôn này kiếm được ở đâu ra 1 chiếc BMV X5 còn cao cấp hơn cả xe của con."

"Tình hình có thay đổi." Trần Trí Nghiệp yên lặng nghe Trần Tiểu Long đánh rắm xong, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh nói: "Tài liệu lúc trước của chúng ta, so với hiện tại em rằng có khác biệt rất lớn."

"Tài liệu có khác biệt rất lớn, là có ý gì?" Trần Tiểu Long nghe xong sững sờ hốt hoảng hỏi.

"Thằng ôn Dương Minh này, không phải là 1 kẻ nghèo, mà là rất có tiền." Nói đến đây loog mày cuae Trần Trí Nghiệp không nhịn được mà nhíu lại: "Khách sạn mà chúng ta đang ở, là của nó."

Cái này là 1 nỗi đau trong lòng của Trần Trí Nghiệp, khách sạn mà mình ở lại là sản nghiệp của Dương Minh mà mình lại rất ra vẻ tinh tướng gọi điện cho Dương Minh đến phòng tổng thống muốn nói chuyện với hắn.

CÙng người ta nói chuyện trong khách sạn của người ta? Nghĩ đến đây Trần Trí Nghiệp liền đỏ mặt, nhưng cùng với đó thì sự thù ghét Dương Minh ở trong lòng càng tăng lên mãnh liệt.Có 1 số người là như vậy, lúc thù ghét người khác thì không bao giờ nghĩ đến sai lầm của mình, tất cả những việc này đều là Trần Trí Nghiệp tạo ra, có quan hệ gì đến Dương Minh chứ?

"Cái khách sạn này? Của Dương Minh? Bố, bố đùa kiểu gì thế? Sao lại như vậy được?" Trần Tiểu Long vừa nghe xong lời của bố liền ngây người ra: "Khách sạn này không phải của nhà Vuong Chí Đào sao? Vương Chí Đào là bạn học của con, bố là Vương Tích Phạm, không phải lúc trước bố cũng quen biết sao?"

"Bố đã thăm dò rồi, Vương Tích Phạm năm trước đã bị bắt rồi, Khách sạn này khẳng định không phải là của Vương Tích Phạm nữa rồi." Trần Trí Nghiệp lắc lắc đầu" Lúc nãy, khi thằng nhóc Dương Minh nói với bố xong bố cũng không tin, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, cái này cũng rất có khả năng."

"Những lời này có ý gì?" Trần Tiểu Long hỏi.

"Con nghĩ xem, Trần Phi là người gì chứ? Người ta bây giờ lớn nhỏ gì cũng là 1 lãnh đạo trong thành phố, tìm bạn trai cho Trần Mộng Nghiên, cho dù không phải là môn đăng hộ đối thì cũng phải xấp xỉ như vậy chứ." Trần Trí Nghiệp phân tích: "Nếu nhà Dương Minh cái gì cũng không có thì Trần Phi có thể đồng ý chuyện này sao? Từ việc hắn đưa Dương Minh đến khách sạn có thể nhìn ra Trần Phi rõ ràng là đồng ý chuyện này rồi.Vì vậy nói, khách sạn này không chừng là của nhà tên Dương Minh thật."

"A? Không phải chứ? Nếu mà như vậy, thì chuyện của con và Trần Mộng Nghiên không phải là." Trần Tiểu Long thấy tình hình như vậy, sắc mặt kém đi rất nhiều, mặt chảy dài ra nói: "Bố, bố phải nghĩ cách giúp con mới được."

"Tiểu Long, không phải bố không nghĩ cách." Trần Trí Nghiệp nhíu chặt 2 đầu mày lại: "Chuyện này thực sự bố cũng muốn giáo huấn thằng nhóc này 1 trận, dám ra ve trước mặt bố, muốn chơi trò gì chứ? Cái khách sạn này có giỏi thì cũng trị giá khoảng 100 đến 200 triệu, sao mà so với bố con được chứ?"

"Bố, vậy chúng ta nên làm thế nào?" Trần Tiểu Long cũng không quan tâm đến Dương Minh cuois cùng là có bao nhiêu tiền mà chỉ quan tâm xem mình có thể ở cùng với Trần Mộng Nghiên hay không thôi.

"Lúc nãy, trước khi con quay về, bố vẫn đang nghĩ cách, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách nào tốt cả." Trần Trí Nghiệp nói đến đây vẻ mặt đau khổ: "Thằng nhóc này, cứng mềm đều không chịu, ở Tùng Giang này không làm gì được nó, nếu mà ở phương Nam thì bố đã tìm người giải quyết nó luôn."

Trần Trí Nghiệp cũng là 1 người độc ác, lúc bị Hồ Tam ép cho không còn đường để đi cũng đã luyện được 1 trái tim cứng rắn, lúc ở phương Nam cũng đã từng làm ăn phạm pháp, vì ở đây chỉ có m*nh tr*n Tiểu Long nên mới dám nói ra những lời độc ác như thế.

"Bố, hay là gọi bọn Quân Bưu đến giết luôn thằng nhóc họ Dương này đi." Trần Tiểu Long vừa nghe bố nói xong liền phấn khởi hắn lên vội nói.

Quân Bưu là 1 tên liều mạng mà Trần Tiểu Long quen biết ở thành phố K ở phương Nam, đã giúp Trần Tiểu Long thu thập mấy đối thủ của hắn, ra tay độc ác vô cùng.

"Vớ vẩn, con cũng không nghĩ xem Trần Phi làm cái gì à?" Trần Trí Nghiệp trợn mắt nhìn Trần Tiểu Long 1 cái: "Nếu có thể giết nó thì bố đã không phải lo lắng đến phát sầu lên như thế này."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1494: Gia tộc Kaike



"Vậy phải làm sao đây." Trần Tiểu Long trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện cưa được Trần Mộng Nghiên, vốn lần cho rằng, mình lần này cùng bố áo gẫm về làng là có thể lọt được vào mắt xanh của Trần Mộng Nghiên, nhưng không ngờ lại xuất hiện 1 tên tình địch như Dương Minh.

Vốn Trần Tiểu Long không để Dương Minh vào trong mắt, nhưng bây giờ nói gì thì Dương Minh cũng là 1 tỉ phú, nên đã có chút khó khăn rồi.Chiêu sát thủ tán gái của mình đã không có hiệu quả rồi, Trần Tiểu Long thật sự cũng không có cách nào khác.

Mà người bố trong mắt mình có thể hô mưa gọi gió không gì là không thể làm được vào lúc này cũng không có cách gì cả, cái này làm cho Trần Tiểu Long rất là thất vọng, ngồi trên ghế Sô pha ở trong phòng mà mặt thì cúi gằm xuống đất.

Trần Trí Nghiệp cũng nhìn thấy ra vẻ thất vọng của con trai, từ khi vợ đi theo người đàn ông khác, Trần Tiểu Long đã trở thành người thân duy nhất của hắn, trở thành người mà hắn quan tâm nhất, hắn đã đem tất cả yêu thương mà dồn hết cho người con trai này.

Vì vậy cái mà Trần Tiểu Long muốn, hắn chưa từng chưa đáp ứng, việc mà Trần Tiểu Long muốn làm hắn cũng hết sức mà giúp Trần Tiểu Long làm cho xong.Ở thành phố K phương Nam, Trần Tiểu Long có gây ra họa gì thì hắn cũng dựa vào quan hệ của mình và dựa vào thân phận ngoại thương của Kaike mà dẹp bỏ được rất nhiều chuyện.

Lần này ở Tùng Giang, liền là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác lực bất tòng tâm.Đầu tiên là địa vị hiện tại của Trần Phi, đã là cục trưởng cục cảnh sát, mà nhà Dương Minh cũng mạnh mẽ khác xưa, cái này làm cho 1 số kế hoạch của hắn vốn đã được chuẩn bị từ trước trở nên hỏng hết.

Bất quá, hắn không muốn để cho Trần Tiểu Long thất vọng, cũng tuyệt đối không thể để con trai của mình thất vọng được.Cái mà con mình muốn, hắn nhất định phải giúp con mình lấy bằng được.Trần Trí Nghiệp nghiến răng nghiến lợi.Ở Tùng Giang không thể cùng Dương Minh chơi kiểu xã hội đen được vậy thì dùng âm mưu để chơi với hắn vậy.

Không phải mày mở 1 khách sạn sao? Tao cũng mở 1 khách sạn chơi chết mày luôn.

Nghĩ đến đây, hai mắt Trần Trí Nghiệp sáng ngời.Đương nhiên không phải hắn chuẩn bị tự mình đi mở khách sạn, bởi vì nếu mà mở, vô luận là trên quan hệ thực tế của mọi người hay là sức ảnh hưởng đều không thể so được với Dương Minh là người bản địa được.

Tuy Trần Trí Nghiệp cũng là người ở đây nhưng đã nhiều năm không sống ở đây rồi, chuyện đời cũng đã thay đổi rồi.

Cách nghĩ của Trần Trí Nghiệp là, gọi điện cho ông chủ cũ của mình là Kaike, nhờ Kaike giúp mình xử lý Dương Minh.Theo hắn ta biết, gia tộc của Kaike là 1 gia tộc rất có quyền lực, cũng rất có sức ảnh hưởng ở Châu Âu.

Gia tộc Kaike ngoài 1 số ngành kinh doanh trong xã hội đen ra thì sản nghiệp lớn nhất chính là kinh doanh khách sạn trên toàn cầu và gái đ**m.

Tuy rằng ở Tùng Giang quan hệ của Dương Minh rất lợi hại, mình đấu với hắn có thể sẽ không chiếm được lợi thể nhưng Kaike thì khác, thân phận của Kaike là ngoại thương mà đằng sau còn là đại biểu cho 1 gia tộc có sức ảnh hưởng lớn ở Châu Âu.

Thương nhân như vậy đấu với Dương Minh thì cho dù Dương Minh có quan hệ như thế nào đi nữa thì cũng không thể làm gì được Kaike, đến lúc đó thì Dương Minh chỉ có nước bị đánh gãy răng mà cũng phải nuốt vào trong bụng thôi.(ý là bó tay)

Bất quá, mình phải làm thế nào để thuyết phục Kaike? Trần Trí Nghiệp tự hỏi mình.Kaike đã đối với mình rất tốt rồi, trước khi đi còn để lại cả công ty cho mình.Có thể nói Kaike cũng không thiếu nợ gì vời mình mà còn có ơn với mình nữa.Cái này khiến cho Trần Trí Nghiệp khó mà mở mồm được.

Nhưng vì con trai của mình, vì Trần Tiểu Long, Trần Trí Nghiệp nói gì thì cũng phải thử xem sao.

"Tiểu Long, con đừng lo, bố đã nghĩ được cách rồi." Trần Trí Nghiệp nói với đứa con đang buồn bã ủ rũ trên ghế sô fa: "Lần này, dù cho có phải vác cái mặt già này của bố ra, cũng giúp con chơi chết thằng nhóc Dương Minh này để con ôm mỹ nhân về."

"Thật sao?" Mắt Trần Tiểu Long sáng ngời: "Cha, cha không lừa con đấy chứ?"

"Bố đã lừa con bao giờ chưa?" Thấy Trần Tiểu Long vui vẻ, tâm tình của Trần Trí Nghiệp cũng tốt hẳn lên: "Bố chuẩn bị gọi điện cho chú Kaike của con, để chú ấy đến đây mở 1 khách sạn, thì xây ngay gần khách sạn của Dương Minh, trực tiếp dùng giá cả và dịch vụ chơi chết hắn."

"Đúng vậy, gia tộc của chú Kaike không phải là kinh doanh nghành nghề khách sạn sao." Trần Tiểu Long vừa nghe Trần Trí Nghiệp nói xong liền vui vẻ: "Nếu chú ấy chịu đến đây đầu tư thì thằng Dương Minh kia chết chắc rồi.Dựa vào cái khách sạn đẳng cấp rách nát này của hắn thì khẳng định hắn sẽ tiêu đời."

Trần Trí Nghiệp nghe con trai nói xong cười khổ 1 lúc, thực ra thì hắn cũng không có nắm chắc sẽ thuyết phục được Kaike đến đây đầu tư.Hăn chỉ là sợ con trai đau lòng thất vọng mà nói ra 1 chuyện không chắc chắn như vậy thôi.

"Bố, vậy bố nhanh gọi điện cho chú Kaike đi." Trần Tiểu Long gấp đến không chịu nổi rồi.

"Được rồi, bố gọi ngay đây." Trong lòng Trần Trí Nghiệp âm thầm hạ quyết tâm, lần này bất kể giá nào cũng phải thuyết phục được Kaike đến đây.

Trần Trí Nghiệp không muốn để con trai thấy mình phải ăn nói khép nép với Kaike nên đứng dậy đi vào phòng trong: "Bố đi gọi điện, con cứ ngồi ở đây xem tivi nhé."

"Được rồi." Với loại đầu óc của Trần Tiểu Long thì tự nhiên sẽ không nghĩ đến cha mình phải đi nịnh nọt người ta, vui vẻ ngồi xuống xem tivi bỏ hết buồn bực lúc trước đi.

Trần Trí Nghiệp từ ái nhìn Trần Tiểu Long 1 cái rồi xoay người đi vào trong phòng.Chỉ là hắn đã quên mất 1 câu nói rất quan trọng của cổ nhân: Từ phụ từ mẫu đa bại nhi (Nuông chiều quá thành hư), hắn làm như thế này, không phải là tốt cho Trần Tiểu Long mà chính là hại Trần Tiểu Long.

Đương nhiên với đầu óc của Trần Trí Nghiệp thì không nghĩ ra được điểm này.

Trần Trí Nghiệp vào đến trong phòng, cũng không chần chờ mà lấy di động ra tìm sỗ của Kaike lưu lại cho mình mà gọi luôn.

1 lúc sau đầu máy bên kia truyền đến giọng nói bằng tiếng Anh của Kaike: "Alo, tôi là Kaike."

"Ông chủ, tôi là Trần Trí Nghiệp đây, Trần Trí Nghiệp." Trần Trí Nghiệp liền đổi giọng điệu bình tĩnh nghiêm túc lúc trước thành giọng điệu nịnh nọt, cũng may từ trước hắn đều dùng giọng điệu này để nói chuyện với Kaike nên cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Hă? Là cậu hả Trần Trí Nghiệp" Kaike nhận ra giọng của Trần Trí Nghiệp nên cũng đổi thành tiếng Hoa: "Gần đây có tốt không?"

"Ài, ông chủ à, sau khi ông đi, tôi sống cũng không có gì tốt cho lắm." Trần Trí Nghiệp khổ sở nói: "Ông chủ, ông gần đây thế nào rồi?"

"Tôi hả? Rất tốt." Giọng điệu của Kaike rất là vui vẻ thoải mái, bất quá cũng khó trách, Kaile sau khi quay về vô duyên vô cớ được chỉ định làm tộc trưởng của gia tộc.Cái này khiến cho người đang là người ở vị trí kế vị thứ 2 có cảm giác như trời ỉa vào nồi.

Nói là người kế vị thứ 2 cũng chỉ là nói cho dễ nghe thôi, giống như người kế vị thứ nhất không chịu kế vị thì sẽ đến lượt hắn, bất quá, làm gì có gia tộc nào mà người kế vị lại chủ động nhường quyền kế vị của mình cho người khác chứ? Cho dù là có, nhưng đã ít lại rất ít, loại này gần như tuyệt chủng rồi.Vì vậy lúc đầu Kaike cũng không có ôm ảo tưởng được làm tộc trưởng mà chạy đến Hoa hạ làm ăn.

Kaike là người trong nhà biết chuyện trong nhà, biết người kế vị thứ nhất nói về bối cảnh hay thứ tự đều hơn mình rất nhiều.Bố người ta đang là tộc trưởng mà ông ngoại người ta cũng là tộc trưởng 1 gia tộc siêu cấp khác ở Châu Âu, vì vậy không nghi ngờ gì người kế vị thứ nhất sớm muộn gì cũng trở thành tộc trưởng.

Nhưng không thể biết được, chỉ mấy năm sau, chức vị tộc trưởng lại rơi vào đầu hắn ta.Nguyên nhân cũng là do người kế vị thứ nhất đã đắc tội với 1 nhân vật độc ác, ngay cả gia tộc siêu cấp của ông ngoại hắn cũng chỉ trong 1 đêm bị tiêu diệt, tộc trưởng đương nhiệm cũng sợ người đó đến báo thù nên mới chủ động từ bỏ chức vị tộc trưởng cho nên chức vị tộc trưởng mới rơi vào tay Kaike.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1495: Ai là người độc ác



Tất cả những việc này giống như 1 vở kịch huyền hoặc, nhưng lại thật sự xảy ra trên người của Kaike.

Kaike tuy rằng đối với người ra tay độc ác mà giết đi người kế vị thứ nhất có chút sợ sệt, sợ rằng sau này hắn sẽ vô duyên vô cớ mà đến gây sự với gia tộc mình, nhưng lại có chút cảm ơn hắn, nếu không có hắn ta, thì mình làm sao có thể trở thành tộc trưởng của gia tộc đây?

Bất quá, tất cả những cái này, Kaike chỉ có thể để ở trong lòng, ở trong gia tộc, hắn không có bạn bè gì cả, ngay từ lúc bé mọi người đều đi kết be kết đảng với người kế vị thứ nhất, ngay cả đữa trẻ không biết gì cũng bị người lớn bắt phải đi chơi với người ta mà không quan tâm gì đến người kế vị thứ 2 cả.

Vì vậy thời niên thiếu của Kaike cơ bản là trôi qua trong cô đơn tịch mịch, hắn không có bạn bè gì hết, không có anh chị em nào hợp ý cả, sau khi trưởng thành cầm tiền lập nghiệp cơ bản của gia tộc xa rời quê hương đi đến Hoa Hạ thành lập 1 công ty.Cũng giống như các người kế vị thứ 2 thứ 3 của các đời trước sau khi trưởng thành đều tự mình kiếm sống.

Trong nhưng người này, có người thành công, cũng không ít người thất bại, đương nhiên cũng có người sau khi người kế nhiệm cùng đời của mình kế vị có thể ở lại trong gia tộc nhận chức vị trưởng lão, đại đa số những thất bại đều quay về gia tộc làm trưởng lão, còn những người có thể làm nên sự nghiệp thì sẽ không quay về.

Vốn Kaike cũng cho rằng mình cả đời này sẽ không trở về gia tộc, nhưng thật là không ngờ, mình lại trở về, mà hơn nữa còn trở về làm 1 người tộc trưởng mới của gia tộc.

Nghe các anh chị em trong gia tộc nịnh hót, Kaike cảm thấy rất giả dối, tuy có thể thỏa mãn lòng h*m m**n hư vinh, nhưng lại thiếu đi 1 người có thể nói chuyện.

Trong lòng Kaike rất là hưng phấn khi được làm tộc trưởng, nhưng không thể nói với người khác được.Chẳng lẽ hắn lại nói với người khác, hắn rất cảm ơn con người độc ác kia, đã giết đi người kế thừa thứ nhất để hắn được lên làm tộc trưởng?

Phỏng đoán nếu mình thật sự nói nhưng lời đấy ra sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của mọi thành viên trong gia tộc mà trở thành công địch của cả gia tộc.

Đúng lúc Kaike buồn bực không có chỗ phát tiết thì Trần Trí Nghiệp lại gọi điện đến.Người này đã từng là thủ hạ của Kaike, mà Kaike lại rất thích hắn, tuy Kaike biết Trần Trí Nghiệp ít nhiều gì cũng là người hay a dua nịnh hót mình, nhưng người này lại là người có thể nói chuyện được.Cho nên Kaike liền nói như đúng rồi: "Trần Trí Nghiệp, cậu biết không? Ta bây giờ đã trở thành tộc trưởng rồi, cái cảm giác này thật là quá tuyệt, so với lúc làm ở công ty sướng hơn rất nhiều."

"Thật sao…Vậy thì chúc mừng ông chủ." Trần Trí Nghiệp nịnh bợ nói.Hắn vốn định trực tiếp nói chuyện đầu tư khách sạn, nhưng lại không nói nên lời, sợ nói ra thì Kaike sẽ cự tuyệt.Vì vậy Trần Trí Nghiệp chỉ có thể nói chuyện gia đình với Kaike.

"Đúng vậy, toàn bộ kinh tế của gia tộc đều cho ngươi điều động.Lúc trước không làm tộc trưởng thì không thể biết đến uy phong của gia tộc, bối cảnh của gia tộc so với tưởng tượng của ta còn cường đại hơn rất nhiều.Cho dù là trong làm ăn hay là trong chính trị đều có rất nhiều minh hữu." Kaike nói: "Ta cũng trở thành 1 thành viên trong giới thượng lưu của Châu Âu, cái này lúc trước ta đến nghĩ còn không dám nghĩ nữa."

"Thực ra, tôi muốn nói cái gì mà kế vị thứ nhất với thứ 2 chứ, mọi người đều là người trong gia tộc mà, cái vị trí tộc trưởng này, theo lý thì phải là của ông chủ mà." Trần Trí Nghiệp nói.

"Ha ha, Trần này, cậu có biết tại sao mà tôi được làm tộc trưởng không? Chuyện này quả là rất thần kì cơ." Kaike nói: "Cậu biết không, người kế vị thứ nhất trong gia tộc cũng là con trai độc nhất của tộc trưởng đương nhiệm, ông ngoại hắn là tộc trưởng của 1 gia tộc siêu cấp vĩ đại ở Châu Âu.Có thân phận như vậy nên hắn ra ngoài hoành hành bá đạo không kiêng nể gì, nhưng hắn cũng thật là đen đủi, cư nhiên đi cướp bạn gái của 1 người còn lợi hại hơn hắn, kết quả thì tốt rồi.không những gia tộc của ông ngoại hắn bị người ta xóa sổ, tự mình cũng tiêu tùng rồi!Ngay cả bố hắn cũng sợ người kia quay lại tìm gia tộc mình gây sự mà không thể không từ bỏ chức vị tộc trưởng của mình.Cho nên chức tộc trưởng mới rơi vào đầu ta.Người nói như thế có thần kì không?"

Trần Trí Nghiệp nghe Kaike thuật lại xong, chuyện này cũng là lần đầu tiên mà hắn biết được do đâu mà Kaike lai được làm tộc trưởng, nếu đúng như lời Kaike nói thì chuyện nầy đúng là quá thần kì rồi.

"Ông chủ, Chuyện này đúng là rất thần kì nha." Trần Trí Nghiệp cảm thán nói: "Bất quá, người kế vị thứ nhất kia cuối cùng là đắc tội phải nhân vật nào vậy? Ngưu bức quá vậy, lại có thể xóa sổ 1 gia tộc siêu cấp như vậy? Cái thực lực này…"

"Chuyện này…Là bí mật của gia tộc.Bất quá, ta có thể nói cho cậu, người đó không phải là người chúng ta bên này, nhưng ở bên này cũng có thể hô phong hoán vũ, ngay cả 1 gia tộc lâu đời siêu cấp ở bên này cũng có giao tình rất sâu với hắn…" Kaike nói tới con người lợi hại đó không dám có 1 chút không cung kính, cẩn thận nói.

"Vậy nhân vật đó vẫn là quá lợi hại đi." Trần Trí Nghiệp thầm nghĩ, cái tầng lớp đó quá xa vời, cho dù cả đời mình cũng không thể nào tiếp xúc được.Mình cũng chỉ cùng 1 nhân vật nhỏ nhoi như Dương Minh đấu với nhau cũng là lọi hại rồi, nghĩ đến Dương Minh, Trần Trí Nghiệp lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không để cho Kaike giáo huấn hắn 1 trận cả đời khó quên là không được.

"Lại còn không lợi hại? Nhưng ở Châu Âu, gia tộc của ta cũng được coi là rất lọi hại đấy, người em kế vị thứ nhất của ta vẫn còn quá trẻ, cũng thật là đen đủi!Ha ha!" Nói đến đây Kaike không nhịn được mà phá lên cười: "Ta thật muốn cảm ơn con người độc ác kia, không có hắn, ta còn không được làm tộc trưởng.Chỉ là người em kia của ta chết quá thảm đi, ta coi như là dẫm lên xác của hắn mà lên vậy."

"Hắc, kệ nó đi, cái loại người không có thực lực còn muốn đi cướp bạn gái của người khác, thật là quá ngu đi, có chết cũng đáng!Không tiếc 1 chút nào!Lúc hắn chêu trọc người đó cũng không nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào!" Trần Trí Nghiệp nói đến đây không khỏi nghĩ đến con m*nh tr*n Tiểu Long và Dương Minh.trong lòng căm hận nghĩ, Dương Minh, trước khi đắc tội với tao và Trần Tiểu Long mày cũng không nghĩ xem mày có thể đắc tội được không, rồi tao sẽ cho mày xem thế nào gọi là người độc ác.

"Nói cũng đúng, mức độ phức tạp trong tầng lớp thượng lưu của Châu Âu chúng ta nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu." Kaike nói: "Được rồi, không nói tới hắn nữa, ta chỉ là muốn tìm người nói chuyện, mà lại không có người nào có thể nói chuyện được, Trần, sau này thường xuyên gọi điện cho ta, để cho ta thoải mái 1 chút."

"Đương nhiên rồi, ông chủ, tôi cũng muốn thường xuyên gọi điện cho ông, chỉ sợ là sẽ làm phiền đến ông thôi." Trần Trí Nghiệp nghe Kaike nói mà trong lòng như mở cờ, chính hắn cũng không muốn cắt đứt quan hệ với Kaike, có Kaike làm chỗ dựa ngưu bức như vậy, hắn còn muốn tiếp tục duy trì quan hệ này mãi.Hơn nữa nghe Kaike nói sau khi hắn được làm tộc trưởng còn ngưu bức hơn nữa, trong lòng Trần Trí Nghiệp càng vui sướng hơn, cả đời này mình dựa vào Kaike, cả đời sẽ không lo cơm ăn áo mặc: "Lúc nãy gọi điện tôi có có chút lo lắng bất an."

"Ha ha, không sao, lúc nào cậu thích thì cứ gọi, ta bây giờ cũng chỉ có mình cậu là bằng hữu." Kaike cười nói: "Được rồi, Trần, lúc nãy cậu gọi điện có nói dạo này cậu sống cũng không tốt lắm, là có chuyện gì? Công ty xảy ra chuyện gì sao?"

"Công ty không có vấn đề gi, bây giờ tất cả đều tốt….Chỉ là…" Trần Trí Nghiệp nói đến đây liền dừng lại 1 lúc, nói không ra lời.

"Trần, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là nhà cậu có chuyện gì? Có cần tôi giúp gì không?" Kaike cũng không ngu, lúc này Trần Trí Nghiệp gọi điện cho mình, e rằng đã xảy ra phiền phức gì không giải quyết được rồi mới cầu cứu mình là ông chủ ngày trước của hắn, nhưng Kaike cũng không phản cảm, hắn bây giờ vừa mới nhận chức vị tộc trưởng, đang buồn vì không được thể hiện quyền lực của mình, đúng vào lúc này Trần Trí Nghiệp lại gọi điện đến cầu cứu mình, mình nhất định phải cho hắn thấy quyền lực của tộc trưởng.

"Ông chủ vẫn là ông hiểu tôi." Trần Trí Nghiệp vẫn không quên nịnh bợ 1 câu, sau đó mới nói: "Là thế này ông chủ, ông biết đây, vợ tôi từ lâu đã bỏ tôi chạy theo người khác, vì vậy tôi rất thương yêu thằng con của tôi…."

Vốn Trần Trí Nghiệp muốn bịa ra 1 chuyện để Kaike đến Tùng Giang đầu tư, nhưng lại sợ sau này Kaike biết được sẽ không tín nhiêm mình nữa, vì vậy cân nhắc mãi rồi quyết định nói thật hết ra, nếu Kaike không đông ý thì mình cũng phải lây cái mặt già của mình ra mà khóc lóc kể lể để cho Kaike động lòng.

"Trần, cậu nói tiếp đi, không cần gấp, từ từ nói." Sau khi Kaike nghe Trần Trí Nghiệp nói liền nói.

Trần Trí Nghiệp nghe thấy Kaike không có biểu hiện có phản cảm liền thở nhẹ ra 1 hơi, vội vàng nói tiếp: "Con của tôi, thích 1 cô bạn học từ thời tiểu học, 2 đứa nó là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên trong 1 thôn.Vốn lần này tôi dắt nó về quê là muốn cho nó cùng cô bạn học kia đính hôn, nhưng lúc này bên cạnh con bé kia lại lợn lòi ra 1 thằng nhóc mà thằng nhóc này lúc trước cũng là bạn học của con trai tôi.Lúc trước ở trong trường học là 1 thằng du côn lưu manh, vậy mà không biết nó dùng thủ đoạn bì ổi nào mà đoạt được con bé, hơn nữa lại có 1 thế lực ở địa phương…"

"Ồ, ta hiểu rồi, là có người muốn cướp bạn gái của con trai cậu, đúng không?" Kaike nghe Trần Trí Nghiệp nói liền hiểu ngay.

"Không sai, vì vậy tôi muốn giáo huấn thằng nhóc này 1 trận, làm cho nó trở nên nghèo kiết xác luôn, như vậy thì con bé kia mới quay về với con trai tôi." Trần Trí Nghiệp nói.

"Giáo huấn? Giáo huấn như thế nào?" Kaike không hiểu hỏi: "Tôi ở xa ngàn dặm như vậy, làm sao có thể giúp cậu?"

"Là như thê này.thằng nhóc đó có mở 1 khách sạn, ở quê tôi là thuộc loại cao cấp, nhưng không thể so với phương Nam được, đương nhiên càng không thể so với những khách sạn hào hoa của ngài ở Châu Âu được." Trần Trí Nghiệp nói: "Ông chủ, tôi nghĩ, không phải gia tộc của ngài kinh doanh ngành nghề khách sạn sao? Ngài có thể đến đây đầu tư mở 1 cái khách sạn, vô luận là về giá cả hay là dịch vụ đều tốt hơn của thằng nhóc đó, như vậy khách sạn của thằng nhóc đó sẽ không làm ăn được nữa, phải sập tiệm thôi."

"Ơ…Là như vậy." Kaike cũng không phải là người thô lỗ, sau khi nghe Trần Trí Nghiệp nói xong liền rời vào trầm tư, 1 lúc sau mới nói: "Trần, mở 1 khách sạn, đem cạnh tranh mà ép cho đối thủ phá sản, trong này cần rất nhiều thao tác kinh doanh phức tạp, chứ không phải nói muốn mở khách sạn là thực hiện được ngay đâu."

"Chuyện này…" Trần Trí Nghiệp nghe Kaike nói xong trong lòng liền căng thanger, hắn tự nhiên biết cách nghĩ của hắn quá đơn giản, nhf hắn chưa có kinh doanh qua khách sạn, chỉ làm mậu dịch.Mà nghề mậu dịch là như vậy, giá cả của ai có ưu thế thì hàng hõa có đường tiêu thụ, hàng của ai không có ưu thế về giá thì chờ mà sập tiệm đi.Hắn cảm thấy, kinh doanh khách sạn với mậu dịch không khác nhau là mấy, nhưng bây giờ xem ra thì bên trong còn rất nhiều cái mà hắn không biết.

"Bất quá, Trần, cậu trước tiên đừng nản chí." Kaike liền chuyển giọng nở nụ cười: "Nếu không phải là người hiểu nghề này, đi đầu tư vào nó, chưa cần nói bị đối thủ cho thiệt hài mà tự mình có thể làm được hay không cũng là 1 vấn đề lớn rồi.Bất quá, cậu lần này coi như tìm đúng người rồi.Gia tộc chúng ta là dựa vào kinh doanh khách sạn mà khởi nghiệp, trong việc quản lí và cạnh tranh của nghề kinh doanh khách sạn đã tích lũy được hơn 100 năm kinh nghiệm rồi."

"A." Trần Trí Nghiệp vừa rồi còn buồn nát con tim giờ nghe thấy Kaike nói như vậy liền vui vẻ lên: "Ông chủ, nói như vậy là ông đồng ý rồi."

"Ở các thành phố cấp 1 của Hoa Hạ gia tộc chúng ta đã có khách sạn từ lâu rồi, chỉ có là chưa tính đến đầu tư ở các thành phố cấp 2 thôi." Kaike nói: "Bất quá, lần này vì cậu, Trần, tôi sẽ đầu tư xây 1 khách sạn lớn ở quê cậu."

"Ông chủ, ông đối với tôi thật là quá tốt rồi." Trần Trí Nghiệp nghe Kaike nói xong mà vui sướng như chết đi sống lại: "Có gia tộc của ông làm hậu thuẫn, cái khách sạn của thằng nhóc kia đợi mà sập tiệm đi."

"Khà khà, cũng đừng vội vui mừng quá sớm, tuy gia tộc chúng ta đối với kinh doanh khách sạn rất có lòng tin, nhưng để đánh sập đối thủ là 1 quá trình chậm rãi mà phức tạp, không phải là ngày 1 ngày 2 mà nhìn thấy hiệu quả được đâu." Kaike nói.

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà." Trần Trí Nghiệp vội nói: "Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi."

Bây giờ, Trần Trí Nghiệp chỉ là muốn làm cho Dương Minh mẻ đầu sứt trán, như vậy Dương Minh mới không có thời gian bồi tiếp Trần Mộng Nghiên được, đên lúc đó để cho Trần Tiểu Long tiến vào, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.

"Vậy như vậy đi, 2 ngày nữa ta sẽ bắt đầu, đưa đoàn khảo sát đến đó." Kaike nói.

"Vậy thì quá tốt rồi, ông chủ, tôi nhất định sẽ đi đón ông." Trần Trí Nghiệp kích động hết sức, ông chủ đối với mình thật là quá tốt rồi.Vôn hắn cho rằng phải nói gãy lưỡi ông chủ mới đồng ý giúp mình chuyện này, nhưng không ngờ Kaike lại sảng khoái mà đồng ý như vậy.

Thực ra, Kaike sảng khoái đồng ý như vậy là muốn mượn cớ để mà hiển lộ uy phong của mình trước mặt thủ hạ thôi.Từ sau khi lên làm tộc trưởng, hắn lúc nào cũng muốn có cơ hội để ra oai trước mặt của bằng hữu.

Nhưng, Kaike từ nhỏ làm gì có bằng hữu nào, nếu nói là có thì chỉ có duy nhất Trần Trí Nghiệp, tuy không thể nói là bằng hữu, nhưng cũng có thể nói là người mình có thể nói chuyện, vì vậy cũng chỉ có thể trổ oai trước mặt Trần Trí Nghiệp mà thôi.

Trong hội nghị gia tộc, Kaike đưa ra đề nghị xây 1 khách sạn 5 sao ở Thành phố Tùng Giang ở Hoa Hạ, đại đa số người trong gia tộc đều cảm thấy Kaike giống như quan mới lên chức đốt 3 đám cháy vậy(ý là mới lên chức phải ra oai), cũng không cảm thấy có gì lạ cả, dù sao thì gia tộc mình cũng dựa vào kinh doanh khách sạn mà phát triển.Đầu tư khách sạn ở đâu chả giống nhau, mà tộc trưởng đã nói là ở Tùng Giang thì ở Tùng Giang đi.

Những thành viên trong gia tộc đều muốn lấy lòng Kaike nên không có nghi ngờ gì, đề nghị của Kaike trong hội nghị gia tộc đều được các trưởng lão bỏ phiếu thông qua.Trong mắt hắn thì chỉ là 1 cái khách sạn mà thôi, vài trăm triệu đối với gia tộc của hắn mà nói thì cũng chỉ là 1 cái lông của 9 con trâu thôi.

Vì vậy sau khi Trần Trí Nghiệp gọi điện được 2 ngày, Kaike liền dẫn đoàn quản lí sản nghiệp khách sạn của gia tộc ngồi máy bay đến Tùng Giang chuẩn bị khảo sát thực địa.

Trần Trí Nghiệp dắt theo Trần Tiểu Long đích thân ra sân bay Đông Hải đón đoàn.

"Ông chủ." Trần Trí Nghiệp vừa nhìn thấy Kaike bước ra từ cửa ra của sân bay liền gọi.Vì sân bay Đông Hải tuy là sân bay quốc tế, nhưng người nước ngoài đến đây lại không nhiều, vì vậy Kaike trong đám người ở sân bay rất là bắt mắt, mà mấy thành viên trong đoàn khảo sát ở sau lưng Kaike cũng bắt mắt giống như vậy, trong đó còn có 1 người da đen nữa.

"Trần." Kaike cũng nhìn thấy Trần Trí Nghiệp nên bước nhanh chân về phía hắn.

"Tiểu Long, mau gọi chú Kaike." Trần Trí Nghiệp vỗ vào vai Trần Tiểu Long nói nhỏ.

"Chú Kaike." Trần Tiểu Long lúc trước đối với việc phải gọi 1 gã người nước ngoài không lớn hơn mình mấy tuổi là chú vẫn cảm thấy không thoải mái.Tiếng gọi chú hôm nay lại là thật tâm.

"Tiểu Long cũng đến à" Kaike cũng biết Trần Tiểu Long nên gật gật đầu với hắn.

Trần Trí Nghiệp đưa Kaike lên xe, đi về Khách sạn quốc tế Tùng Giang.

"Thành phố này, phát triển cũng không tồi a." Kaike nhìn đường phố qua cửa sổ xe gật đầu nói.

Vốn hắn cho rằng chỗ này là 1 nơi nghèo đói cơ, tuy đến lúc đó mình kiên trì thì gia tộc cũng phải đầu tư khách sạn ở đây, nhưng đến lúc đó mà không kiếm được tiền thì mặt mũi mình để đi đâu, trên đường Kaike đang nghĩ đến vấn đề này.Kết quả đến đây vừa nhìn đã thấy kiến trúc ở đây không kém thành khố K là bao nhiêu, đầu tư xây 1 khách sạn 5 sao ở đây sẽ có tiền đồ.

"Đúng vậy, ở trong tỉnh kiến trúc của Thành phố Tùng Giang cũng là tiên tiến đấy." Trần Trí Nghiệp giải thích: "Tuy không phồn hoa như thành phố trực thuộc tỉnh, nhưng môi trường đầu tư rất tốt.Thành phố trực thuộc tỉnh Đông Hải cũng có mấy khách sạn 5 sao, nếu đầu tư nữa vẫn có thể kiếm được tiền, nhưng không thể lũng đoạn tốt như ở đây."

"Nói như vậy, cái Khách sạn quốc tế Tùng Giang mà cậu nói là có tính chất lũng đoạn thị trường?" Kaike hỏi.

"Đúng vậy, bây giờ Khách sạn quốc tế Tùng Giang ở đây coi như là khách sạn tốt nhất rồi, rất nhiều người có tiền không có lựa chọn nào khác, nên đành phải ở đây thôi." Trần Trí Nghiệp nói: "Ngay cả tôi, cũng không thể không ở địa bàn của kẻ địch, ông chủ ông có thể thấy hắn lũng đoạn đến mức nào rồi."

"Ơ? Nói như vậy, tôi đến đây đầu tư là tìm đúng chỗ rồi." Kaike tuy 1 mặt là muốn giúp Trần Trí Nghiệp nhưng mặt khác cũng là muốn kiếm tiền, sao mà không vui chứ?

"Đúng vậy đó." Trần Trí Nghiệp đắc ý gật gật đầu: "Ông chủ, lát nữa ông cũng nghỉ ở Khách sạn quốc tế Tùng Giang, tôi đã đặt phong cho ông rồi, đến lúc đó ông có thể thấy nội thất của nó kém xa với khách sạn hạng nhất."

"Chúng ta cũng ở đó? Vậy quá tốt rồi!Đúng lúc có thể xem cách kinh doanh và phục vụ của bọn họ." Kaike cao hứng gật gật đầu nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1496: Thân phận ở phía sau



Kaike nhìn kiến trúc và cách phục vụ của nhân viên Khách sạn quốc tế Tùng Giang ở trước mặt, thầm nghĩ về cơ bản không giống như lời của Trần Trí Nghiệp.Tuy không thể đạt tới đẳng cấp của khách sạn 5 sao, nhưng đạt được đẳng cấp của khách sạn 3 sao.

Về tổng thể của cả tòa nhà Khách sạn quốc tế này thì có vẻ cũ, là kiểu xây dựng của 4, 5 về trước, hiện đã không theo kịp được với trào lưu phát triển của nghề kinh doanh khách sạn hiện nay.Bên trong đã được sửa chữa lại 1 lần cũng gần giống với các khách sạn hào hoa bây giờ, chỉ là do bị hạn chế bởi kiến trúc và bố cục của tòa nhà, nên lần sửa chữa sau này chỉ có thể có tác dụng bổ cứu thôi chứ không thể làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của khách sạn được.

"Ở 1 thành phố cấp 2 như Tùng Giang, có được khách sạn như thế này cũng xem như không tồi rồi." Trong thang máy Kaike nói với Trần Trí Nghiệp đứng ở bên cạnh.

"Cái khách sạn này lúc trước không phải của thằng nhóc này mà là của 1 người bạn làm ăn của tôi.Lần này trở về không biết vì nguyên nhân gì mà người bạn của tôi phải ngồi tù, còn khách sạn này lại thuộc về thằng nhóc đó." Trần Trí Nghiệp nói đến đây trong lòng liền tức giận: "Thằng nhóc đấy xuất thân là thằng lưu manh, chắc là nó đã dùng đến thủ đoạn bỉ ổi gì đó."

"Anh hùng không hỏi xuất thân." Kaike cười cười nói: "Ở chỗ này, có thể sở hữu 1 khách sạn như thế này xem ra cũng rất đỉnh rồi."

"Bất quá, so với ông chủ thì còn kém xa." Trần Trí Nghiệp vội vàng tiếp lời nói.

Thực ra, Kaike cũng có cái ý này, muốn đem cái khách sạn này ra để thể hiện thân phận tôn quý của mình, nhưng chỉ là không tiện mở mồm, nên ám thị cho Trần Trí Nghiệp nói tiếp, cũng thật không ngờ Trần Trí Nghiệp cũng thật là thông minh.

"Chuyện này không có tính so sánh.Ta là sức mạnh của cả 1 gia tộc, hắn chỉ là lực lượng của 1 người." Kaike đắc ý nói.

"Ông chủ, ông xem, lúc nào thì chúng ta bắt đầu nghiên cứu đến chuyện đầu tư khách sạn?" Trần Trí Nghiệp gấp đến không nhịn được nữa hỏi, hắn muốn trước tiên công kích Dương Minh 1 phát đã, nếu đem thông tin này truyền ra ngoài tin rằng Dương Minh sẽ lo lắng đến phát sầu: "Chuyện xây khách sạn, cũng phải cần 1 thời gian dài, chúng ta có phải là nên tính toán thời gian cho hợp lí không?"

"No no no." Kaike cười to xua xua tay: "Với kĩ thuật xây dựng tối tân nhất, không cần xi măng, hoàn toàn dùng giá thép, chỉ cần 2 ngày cũng có thể xây xong 1 tòa nhà 15 tầng rồi." (phét quá)

"A? Thật hay giả vậy?" Trần Trí Nghiệp không thể tin được vào tai mình nghi ngờ hỏi.

"Trần, cái cậu giỏi là làm mậu dịch, nếu nói về kinh doanh khách sạn và xây dựng thì gia tộc chúng ta là chuyên gia rồi." Kaike đắc ý nói: "Rất nhiều khách sạn của chúng ta ở nhiều nơi trên thế giới đều sử dụng công nghệ này, mà cái loại kĩ thuật này lại là do các nhà nghiên cứu xây dựng ở nước các cậu phát minh ra.So với cách sử dụng bê tông truyền thống thì nó có tính chống rung động cao hơn, không khí ở trong phòng trong lành hơn ở bên ngoài từ 20 đến 100 lần, hơn nữa tường có thể cách nhiệt có thể giữ được nhiệt độ ở trong phòng…"

Lời nói của Kaike làm Trần Trí Nghiệp vô cùng kinh hãi, đòng thời trong lòng cũng kích động vô cùng!Nếu chỉ trong vòng vài ngày mà có thể xây xong 1 cái khách sạn, vậy thì ngày chết của Dương Minh cũng không còn xa nữa rồi.

"Ông chủ, những lời ông nói đều là thật? Nếu như vậy thì bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Trần Trí Nghiệp kích động hỏi.

"Bây giờ, trước tiên phải đi tiếp xúc với chính quyền địa phương, tìm được 1 miếng đất rồi nói tiếp." Kaike nói qua loa, nhưng Trần Trí Nghiệp lại không cảm thấy Kaike không có chút quá lời nào.

Nếu người bình thường mà muốn kiếm 1 mảnh đất để xây khách sạn tự nhiên là sẽ không đơn giản, các thủ tục rắc rối và quan hệ phức tạp ở trong đó cũng đủ làm người ta đau đầu rồi, nhưng Kaike thì khác, thân phận của Kaike là người nước ngoài đến làm ăn, hơn nữa lại là 1 gia tộc hàng đầu thế giới về kinh doanh khách sạn, muốn đến đây để đầu tư xây khách sạn cái này cũng là 1 vinh hạnh của thành phố rồi.

Có vị lãnh đạo nào không muốn địa phương của mình thêm phồn hoa? Các nơi mà gia tộc Kaike đầu tư thường là các thành phố cấp 1 phồn hoa, lần này có thể đến Tùng Giang đầu tư, cũng coi như là giúp cho Tùng Giang, địa phương chắc chắn sẽ rất hoan nghênh.

Trước mắt Tùng Giang chưa có khách sạn nào vượt qua tiêu chuẩn 3 sao, Kaike có thể đầu tư xây 1 khách sạn 5 sao như vậy cũng có thể nâng cao hình tượng của thành phố, vì vậy Kaike mới tin tưởng như vậy.

"Chuyện này, để tôi lo, tôi phụ trách quan hệ." Trần Trí Nghiệp vỗ ngực nói.

"Ừ, cậu làm việc, tôi rất yên tâm." Kaike gật gật đầu nói.

…………………………………………� � �………………….

Dương Minh mấy ngày nay thông qua luật sư mà chuyển 90% cổ phần của Giải trí Danh dương và 40% cổ phần của Bảo an Danh Dương sang tên cho Kinh Tiểu Lộ, còn lại 10% của Giải trí Danh Dương và 60% của Bảo an Danh Dương thì chuyển cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, cũng không uổng cho 2 người bọn họ đã đi theo mình bấy lâu.

Cầm lấy bản chuyển nhượng cổ phần mà Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cảm thấy rất kì quái, một mực không chịu nhận, nhưng dưới sự kiên quyết của Dương Minh 2 người không có cách nào khác mà phải nhận lấy.

"Dương ca, đây là anh có ý gì? Có phải chúng tôi có chỗ nào làm không đúng nên anh không cần đến chúng tôi nữa?" Bạo Tam Lập cầm lấy sổ chuyển nhượng cổ phần mà lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, Dương ca, từ lúc tôi theo anh làm việc đến giờ cũng không có 2 lòng, nếu tôi nói sai sẽ bị thiên lôi đánh chết." Hầu Chấn Hám cũng lo lắng bắt đầu thề thốt.

"2 người các cậu trước đừng kích động." Dương Minh thấy Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám có tình nghĩa như vậy rất là cảm động, nhưng liền mỉm cười nói: "Thật ra, cho 2 người các cậu phần này, cũng là phần mà các cậu đáng để nhận được, tôi cũng cảm ơn 2 người đã có thể ở bên tôi mà làm việc hết mình lâu như vậy."

"Dương ca…Chẳng lẽ anh thật không cần đến chúng tôi nữa rồi?" Bạo Tam Lập vừa nghe Dương Minh nói xong trong lòng liền buồn bã.Vẻ mặt hờn oán giống như 1 oán phụ vậy.

"Không phải tôi không cần các cậu nữa.Mà là…" Dương Minh trầm ngâm 1 lúc, vốn là không muốn nói chuyện này ra sớm như vậy, nhưng bọn họ đã hỏi đến, mình không có cách nào để dấu nếu không thì bọn họ chắc sẽ bám chặt mình không thôi.

"Dương ca, chẳng lẽ anh còn có nguyên nhân nào khác?" Hầu Chấn Hám nghi ngờ hỏi.đầu óc của hắn thông minh hơn Bạo Tam Lập, đã nghe ra trong lời nói của Dương Minh có cái gì đó bất thường.

"Đại Hầu, Báo tử, một khi các cậu đã hỏi đến, vậy thì tôi cũng không dấu diếm nữa." Dương Minh thở dài nói: "Hoặc là, 2 cậu từ lúc bắt đầu thì có cảm thấy thân phận của tôi không chỉ là những thể hiện bề ngoài…"

Bạo Tam Lập nghe thấy lời nói của Dương Minh thâm sâu như vậy gật gật đầu nói: "Dương ca, tôi đều cảm thấy anh là 1 người độc ác."

Ban đâu khi Bạo Tam Lập đầu phục Dương Minh, thì bởi vì thân phận lúc đó của Dương Minh là" Y tiên sinh", sau đó sau khi nhìn thấy con người của Dương Minh, cũng 1 mực cảm thấy thế lực của Dương Minh khẳng định không đơn giản.

"Thật ra, tôi là 1 đặc công của quốc gia." Dương Minh cũng chỉ có thể dùng từ này để hình dung ra chức vụ của mình thôi, mình thì cũng không chính thức là đặc công, nhưng cũng đúng đến 8, 9 phần 10 rồi.

"Đặc công? Dương ca, không phải vậy chứ? Anh là đặc công?" Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều kinh ngạc đến không ngậm được mồm lại.

Hầu Chấn Hám vỗn xuất thân là bộ đội đặc chủng nên đối với tính chất nguy hiểm cực lớn của chức vụ đặc công rất là khâm phục.Lúc ở trong bộ đội cũng có tuyển chọn đặc công, nhưng phải là những người đặc biệt ưu tú mới có thể được tuyển chọn vào đặc công để đi chấp hành những nhiệm vụ đặc thù có độ nguy hiểm cao.

Lúc đó nếu Hầu Chấn Hám không phải vì vi phạm kỉ luật thì cũng có thể trở thành đặc công, vì vậy đối với 2 từ này rất là quen thuộc nên ngạc nhiên không thốt được ra lời.

Dương Minh gật gật đầu: "Đại Hầu, cậu xuất thân là bộ đội đặc chủng, chắc là có thể phân biệt được thật giả của giấy chứng nhận trong quân đội, đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi trong quân đội của tôi, cậu có thể xem 1 chút."

Dương Minh nói xong liền cầm giấy chứng nhận thân phận trong quân đội của mình cho Hầu Chấn Hám: "Giấy chứng nhận đặc công là phải bảo mật, tôi cũng không có cách nào cho cậu xem được, cậu cũng dừng để ý nhé."

Hầu Chấn Hám đưa tay ra nhận lấy giấy chứng nhận của Dương Minh gật gật đầu: "Kỉ luật là trên hết, Dương ca, chúng tôi sẽ không làm khó anh."

Vốn Bạo Tam Lập cũng có chút hiếu kì muốn xem cái giấy chứng nhận đặc công có hình dáng như thế nào, nhưng sau khi nghe Hầu Chấn Hám nói xong liền dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, hắn cũng không muốn làm cho Dương Minh khó xử.

Hầu Chấn Hám là bộ đội xuất thân, vừa cầm giấy chứng nhận của Dương Minh đưa liền nhận được ngay thật giả, gật gật đầu đưa cho Bạo Tam Lập: "Dương ca, thì ra anh vốn là đặc công!Lúc đầu khi mới theo anh làm việc tôi còn cảm thấy có chút ủy khuất bản thân mình, sau đó tuy rằng cũng quen rồi, nhưng cũng là vì anh cứu mẹ của tôi mà tôi lại là người bộc trực nên tôi đã thề cả đời này sẽ theo anh làm việc.Nhưng hôm nay tôi mới biết, tôi đã đi theo loại người mà tôi khâm phục nhất.Vì vậy Đại Hầu tôi cả đời này sẽ không có gì để hối hận."

"Đừng nói kích động như vậy." Dương Minh cười nói: "Các cậu đã hiểu thân phận của tôi rồi, chuyện mà tôi sắp nói chắc Đại Hầu cũng có thể đoán ra được."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1497: Không có gì sai cả



"Dương ca, chẳng lẽ anh phải đi chấp hành 1 nhiệm vụ nguy hiểm?" Hầu Chấn Hám vẻ mặt buồn bã, như nghĩ ra được cái gì, ngẩng đầu lên hỏi.

Dương Minh gật đầu nói: "Không sai."

"Chẳng lẽ nhiệm vụ đó rất nguy hiểm?" Bạo Tam Lập nghe Hầu Chấn Hám nói xong vội vàng hỏi, hắn tuy là 1 người thô lỗ, nhưng vào lúc này cũng hiểu ra vì sao Dương Minh lại nói ra những lời vừa rồi.

"Nhiệm vụ của đặc công phải chấp hành làm gì có nhiệm vụ nào không nguy hiểm?" Hầu Chấn Hám giải thích cho Bạo Tam Lập: "Đặc công và đội cảm tử trên cơ bản không khác nhau là mấy, mỗi một nhiệm vụ đều có thể mất mạng."

"Nhiệm vụ này đích thực là tính nguy hiểm rất cao, cho đến tận bây giờ, tôi cũng không có 1 chút lòng tin nào." Dương Minh cười khổ gật gật đầu nói: "Cái nhiệm vụ phải đối mặt lần này là hoàn toàn là ẩn số, vì vậy tối có thể trở về được không cũng không nói trước được, trước mắt xem ra không lạc quan lắm."

"Dương ca, nếu đã nguy hiểm như vậy anh còn đi làm gì? Để cho người khác đi đi." Bạo Tam Lập theo bản năng mà nói ra.

"Báo tử, sao lại có thể nói như vậy được? Thân là quân nhân, khi quốc gia cần đến anh thì phải sẵn sàng mà đáp ứng, cái gì mà gọi là nguy hiểm thì không đi nữa? Lại còn để người khác đi?" Hầu Chấn Hám nghe Bạo Tam Lập nói xong, khinh thường nhìn hắn 1 cái, lập tức nghiêm chỉnh nói: "Sao anh lại tự tư như thế?"

"Cái gì gọi là tự tư?" Bạo Tam Lập lập tức không vui nói: "Đừng nói với tôi cái gì là hi sinh vì đại nghĩa, tôi chỉ là 1 người dân nhỏ bé, tôi chỉ hi vọng Dương ca không có chuyện gì, thì làm sao? Đai Hầu cậu thông minh hơn tôi, cậu làm kinh tế cũng lợi hại hơn tôi, nhưng trong truyện này, nói sao đi nữa thì tôi cũng đều là cách này thôi."

"Được rồi, được rồi." Dương Minh dở khóc dở cười xua xua tay: "Hai người các cậu đừng cãi nhau nữa!Báo tử và Đại Hầu, ở góc độ của mỗi người các cậu đều không ai sai cả.Đại Hầu là xuất phát từ lợi ích chung, còn Báo tử là vì muốn tốt cho tôi, cái này tôi rất hiểu, nhưng đi hay không là do tôi quyết định, 2 người các cậu, ai có thể là chủ hả?"

Lời của Dương Minh vừa nói ra, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập đều cúi đầu xuống giống như 1 đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.Đúng vậy, 2 người là thủ hạ của Dương Minh, làm sao lại có thể can thiệp vào quyết định của Dương Minh chứ.?

"Dương ca, chúng tôi sai rồi." 2 người cẩn thận đồng thanh nói.

"Tôi đã nói rồi, 2 người các cậu không có gì sai cả." Dương Minh cười nói: "Nhiệm vụ lần này, tôi nhất định phải đi, vì vậy trước khi đi tôi phải sắp xếp xong mọi chuyện trong nhà."

"Nhưng cái này là cổ phần…" Bạo Tam Lập vẫn chưa chấp nhận được thực tại.

"Cái cổ phần này, nếu như tôi không trở về được thì giữ nó có tác dụng gì chứ?" Dương Minh nói: "Hay là như vậy đi, số cổ phần này, coi như là tôi gửi ở chỗ các cậu, nếu như tôi trở về thì các cậu trả lại cho tôi, nếu như tôi không trở về được thì, số cổ phần này cũng chỉ có thể cho các cậu thôi."

"Dương ca, còn Trần Mộng Nghiên các cô ấy, số cổ phần này anh nên để cho các cô ấy mới đúng chứ." Bạo Tam Lập rất ngạc nhiên, Dương Minh vì sao chỉ đem cổ phần chia cho mình Hầu Chấn Hám và Kinh Tiểu Lộ 3 người mà không cho người khác.

"Các cô ấy, tôi đã để lại cái khác rồi, cũng đủ rồi." Dương Minh nói: "Công ty này là do 2 người các cậu sáng lập nên, nên phần của Kinh Tiểu Lộ …các cậu không có cách nghĩ khác đấy chứ?"

"Đương nhiên là không rồi." Bạo Tam Lập vội vàng xua tay nói: "Dương ca, tôi đang muốn nói đây, hay là đem số cổ phần của tôi và Hầu Chấn Hám cho hết Kinh Tiểu Lộ đi, chúng tôi không thể cầm…"

"Cậu có thể đại biểu cho ý Đại Hầu?" Dương Minh nhìn Bạo Tam Lập 1 cái cười hỏi.

"Cái này." Bạo Tam Lập ấp úng.

"Dương ca, tôi cũng là có ý này." Hầu Chấn Hám nghe xong cũng vội vàng nói.

"" Được rồi, tôi không cần biết các cậu có ý gì, nhưng bây giờ phân chia cổ phần là do tôi quyết định." Dương Minh thu lại nét mặt tươi cười, nghiêm mặt lại nói: "Hai người các cậu có nghe hiểu không? Đây là quyết định của tôi."

"Cái này…Vâng." Bạo Tam Lập đang muốn nói cái gì, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của Dương Minh không dám nói nhiều nữa vội vâng lời.

Mà Hầu Chấn Hám đã trải qua rèn luyện, ít nhiều cũng có tác phong quân đội, nghe Dương Minh nói xong lập tức nói Vâng.

"Chuyện này, 2 người biết thì cũng biết rồi, nhưng không được nói ra ngoài." Dương Minh nhìn 2 người 1 cái, dặn dò.

"Yên tâm đi, Dương ca, chúng tôi sẽ không nói lung tung đâu." Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám vội vàng đáp ứng.

Dương Minh gật gật đầu, đối với Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, Dương Minh rất là tin tưởng bọn họ sẽ không gây phiền phức cho mình.

Nghe thấy Dương Minh kiên trì đem cổ phần cho mình, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cũng không kiên trì nữa, tóm laii Dương Minh cũng đã nói rồi, nếu như hắn trở về thì coi như số cổ phần đấy chỉ là gửi ở chỗ mình, đến lúc đó trả lại cho hắn là được rồi.

Nếu như…nói là nếu như, Dương Minh không thể trở về, vậy thì Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cũng quyết định đem số cổ phần này để lại cho người nhà của Dương Minh.Hai người nhìn nhau 1 cái, qua ánh, mắt đều đã hiểu được ý tứ của nhau.

"Dương ca, có thể nói qua cho tôi biết về nhiệm vụ mà anh đã chấp hành được không?" Hầu Chấn Hám do dự 1 lúc, nhưng vẫn hỏi, chức vụ của Dương Minh là mơ ước của hắn, tuy không được làm nhưng được nghe sự tích của Dương Minh cũng đã ghiền.

Dương Minh ngây ra 1 lúc, nhiệm vụ nguy hiểm? Nói đến nhiệm vụ, chính mình hình như chấp hành qu nhiệm vụ nào, ngoại trừ lần với Hữu trưởng lão ra…

Thấy Dương Minh không nói, Hầu Chấn Hám còn cho rằng Dương Minh phải bảo mật, không có thể nói cơ, nên ngượng ngùng cười: "Dương ca, thật ngại quá, tôi quên mất kỉ luật bảo mật, coi như là tôi chưa có hỏi qua."

"Cũng không có gì." Dương Minh lắc lắc đầu nói: "Nếu cậu đã muốn nghe, vậy tôi nói cho các cậu biết, nhưng không được nói ra ngoài là được."

Dương Minh định đem chuyên Trần A Phúc lần đó kể cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám nghe.

"Dương ca, mồm của 2 chúng tôi anh còn không biết, chuyện không nên nói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra." Bạo Tam Lập vội vỗ ngực bảo đảm nói."

"Cậu đừng nói vơi Kinh Tiểu Lộ là tôi cảm ơn trời đất rồi." Dương Minh tức tối trừng mắt nhìn hắn 1 cái.

"Chuyện đó…nói với Tiểu Lộ, đều là những chuyện bình thường không quan trọng mà, tôi ít nói đi là được mà." Bạo Tam Lập xấu hổ nói.

"Nói đùa với cậu thôi.Anh em chúng ta đã lâu không ngồi với nhau rồi, Báo tử, cậu gọi điện xuống nhà bếp, bảo mang ít rượu và thức ăn lên đây chúng ta uống với nhau 1 trận." Dương Minh nói.

"Hay a." Bạo Tam Lập liền cầm lấy điện thoại gọi xuống bêp, mấy người bọn họ là ngồi trong phòng VIP của Khách sạn quốc tế Tùng Giang, vì vậy gọi đồ cũng rất tiện.

Đồ ăn rất nhanh được bừng lên, Bạo Tam Lập đích thân gọi điện Giám đốc sảnh còn không nhanh chóng mà đi làm sao? Giám đốc Lưu biết hôm nay 3 đại nhân vật Dương Minh, Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám tụ tập nhau ở đây nên đích thân bê đồ ăn lên.

Vừa đi đến cửa liền thấy Tiểu Trương đội trưởng đội bảo an ầm ầm chạy qua.

"Đội trưởng Trương, anh muốn làm cái gì vậy?" Giờ đây cách nói chuyện của Giám đốc Lưu với đội trưởng Trương cũng khách khí hơn nhiếu, dù sao thì 2 người cũng thuộc trung tầng lãnh đạo của công ty rồi, tuy rằng không có quan hệ trực thuộc nhưng lời nói của Giám đốc Lưu cũng có chút bề trên, chỉ là Giám đốc Lưu biết Tiểu Trương có quan hệ tương đối thân thiết với lái xe của Dương Minh là Tiểu Vương, vì vậy cũng khách khí vài phần.

"Tôi có việc, muốn tìm Dương ca!" Tiểu Trương nói: "Lưu tổng, Dương ca ở phòng nào vậy?"

"Có đấy, bất quá, anh ta đang cùng Bạo tổng và Hầu tổng bàn chuyện, anh xem, chuyện của anh có phải là…" Giám đốc Lưu gây khó dễ nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1498: Cảm ơn Lâm muội muội



"Chuyện của tôi cũng rất gấp" Tiểu Trương nói: "Lưu tổng, anh đưa đồ ăn vào cho Dương ca phải không? Hay là tôi đi cùng anh nhé?"

Tiểu Trương thấy giám đốc Lưu đẩy xe đồ ăn nên hỏi.

"Cái này…Được rồi." Giám đốc Lưu thầm nghĩ, mình cũng không cần thiết phải đắc tội với Tiểu Trương, cứ để cho hắn đi vào cùng, tóm lại nếu Dương ca có hỏi đến thì mình cứ nói là hắn muốn đi cùng vào không có liên quan gì đến mình.

Mình là Giám đốc sảnh cũng không quản được hắn là đội trưởng đội bảo an, về cơ bản là quan hệ đồng cấp, hắn cứ nhất quyết đi vào mình làm sao mà ngăn được chứ? Hơn nữa nếu mà mình thật sự có cùng người ta động thủ thì người ta là đội trưởng đội bảo an mình làm sao là đối thủ của người ta đây.

Giám đốc Lưu gõ cửa, bên trong phòng truyền đến giọng nói của Bạo Tam Lập: "Vào đi."

Giám đốc Lưu nhẹ nhàng mở cửa đẩy xe đồ ăn đi vào, Tiểu Trương cũng bám sát theo sau.

"Dương ca, Bạo tổng, Hầu tổng, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị cong rồi, anh xem, nên để ở đâu đây?" Giám đốc Lưu cũng là người biết nhìn nhận sự việc, từ sau khi biết thân phận thật sự của Dương Minh thì liền gọi tên Dương Minh trước, mà hắn cũng nhìn ra Dương Minh không thích người ta gọi mình kiểu như Dương chủ tịch hội đồng quản trị, nên cũng bắt chiếc theo Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám gọi Dương Minh là Dương ca.

"Không cần làm, chúng tôi tự làm được rồi." Bạo Tam Lập gật gật đầu nói với Giám đốc Lưu.Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Trương nên hỏi: "Tiểu Trương sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

"Bạo tổng, là tôi tìm Dương ca hồi báo công tác." Tiểu Trương do dự 1 lúc rồi nói.

"Ồ? Cậu tìm Dương ca hồi báo công tác?" Bạo Tam Lập vừa nghe Tiểu Trương nói xong hơi sững sờ: "Cậu tìm Dương ca hồi báo công tác gì?"

"Tôi…" Tiểu Trương bị Bạo Tam Lập hỏi liền ấp úng, mặt đỏ bừng đứng ở đó.

"Được rồi, Tiểu Trương, có việc gì thì nói đi." Dương Minh thấy Tiểu Trương bị Bạo Tam Lập hỏi làm cho khó xử như vậy nên khoát tay nói giải vậy cho Tiểu Trương.

"Vâng." Tiểu Trương nghe Dương Minh nói mà như trút được gánh nặng, thở ra 1 hơi nói: "Dương ca, là như thế này, từ sau hôm anh đến, tôi liền sai người theo dõi động tĩnh của tên gia hỏa Trần Trí Nghiệp."

"Ơ? Cậu cũng biết làm việc đấy." Dương Minh nghe xong cũng kinh ngạc, không ngờ Tiểu Trương này tâm tư cũng linh hoạt như vậy, đại khái cũng nhìn ra mình có mâu thuẫn với Trần Trí Nghiệp, vì vậy mới theo dõi động tĩnh của Trần Trí Nghiệp rồi hồi báo với mình.

Đương nhiên, tâm tư kích động của Tiểu Trương Dương Minh hiểu rõ, bất quá Dương Minh cũng không để trong lòng, 1 ông chủ sẽ không sợ thủ hạ kích động với mình mà chỉ sợ loại người cả ngày không làm cái gì cả.

Nghe thấy Dương Minh khen, mặt Tiểu Trương đầy vui vẻ nói: "Tôi có điều kiện thuận tiện mà, tự nhiên phải nỗ lực gánh 1 phần việc cho Dương ca."

"Cậu nói tiếp đi, Trần Trí Nghiệp làm sao rồi?" Dương Minh gật gật đầu hỏi.

"Trần Trí Nghiệp hôm nay đón 1 người nước ngoài đến, hơn nữa lại đặt 1 phòng trong khách sạn của chúng ta." Tiểu Trương nói.

"Người nước ngoài?" Dương Minh nhíu nhíu mày, tên Trần Trí Nghiệp này tìm 1 người nước ngoài đến để làm gi? Là ngẫu nhiên hay là tên này lại có ý tưởng xấu gì đây? Lúc trước khi Dương Minh rời khỏi phòng hắn, cũng nhìn thấy trong mắt vẻ không cam tâm và thù hận, chắc là không cam tâm từ bỏ đâu.

"Đúng vây, hơn nữa sau khi bọn chúng đến khách sạn liền bắt đầu bình phẩm trang thiết bị và nội thất của khách sạn, không biết bọn chúng cuối cùng là muốn làm cái gì nữa?" Tiểu Trương nói: "Tôi thấy tình hình này có chút khả nghi, nên mới hồi báo với anh."

"Ừ, cậu làm không sai." Dương Minh khen thưởng Tiểu Trương 1 câu, tuy rằng trong lòng không biết Trần Trí Nghiệp cuối cũng muốn chơi trò gì.

"Đây là việc tôi nên làm mà." Tiểu Trương vẻ mặt tươi roi rói nói: "Dương ca, Bạo tổng, Hầu tổng, vậy tôi đi xuống trước, có việc gì, tôi lập tức hồi báo."

"Cậu không phải có số điện thoại của tôi sao, có tin gì mới trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi." Dương Minh nói.

"Được rồi, Dương ca, tôi biết rồi." TIểu Trương tự nhiên là có số điện thoại của Dương Minh, nhưng chưa được Dương Minh cho phép hắn làm sao dám tùy tiện gọi lung tung, bây giờ được sự cho phép của Dương Minh, Tiểu Trương đương nhiên là đáp ứng rồi.

Sau khi Giám đốc Lưu và Tiểu Trương lui xuống, Bạo Tam Lập mới nghi ngờ hỏi: "Dương ca, anh với tên họ Trần, có thù hả?"

"Có thù? Cũng không hẳn như vậy, chỉ là tên này cứ bám lấy tôi không chịu buông thôi." Dương Minh lắc lắc đầu lạnh nhạt nói.

"Có cần tôi dẫn người cảnh cáo nó 1 chút không?" Bạo Tam Lập nghe thấy tên náy bàm lấy không buông liền tức giận nói.

"Vậy thì không cần thiết." Dương Minh xua xua tay, cự tuyệt nói: "Hắn có quen biết chú Trần, không tiện dùng những thủ đoạn đó, bất quá, tôi xem tên này cũng không gây nên được sóng to gió lớn gì, hơn nữa đã có Tiểu Trương nhìn chằm chặp vào hắn thì không có việc gì rồi, chỉ là 1 con tép mà thôi, không cần để ý đến hắn."

"Được rồi, vậy thì tha cho hắn 1 lần, nếu hắn còn không thành thật thì tôi sẽ chơi cùng với hắn." Bạo Tam Lập độc ác nói.

Hầu Chấn Hám bấy đồ ăn xong, rót rượu cho Bạo Tam Lập và Dương Minh sau đó cũng ngồi xuống ở bên cạnh: "Dương ca, tôi kính anh 1 ly."

Cơ hội để Dương Minh và Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám cung nhau uống rượu đã ít lại càng ít, Dương Minh cũng đã lâu lắm rồi không có uống thoải mái, lúc trước cùng Tôn Côn gặp mặt, nhưng buổi chiều Tôn Côn còn phải lái xe nên không được uống rượu, tính ra Dương Minh cũng lâu rồi không cùng bằng hữu uống rượu.

"Dương ca, tôi biết anh lâu hơn Hầu tử, chén này 2 chúng ta uống trước." Bạo Tam Lập cũng nâng ly lên chặn trước mặt Hầu Chấn Hám.

Hầu Chấn Hám cũng không cáu mà cười khinh bỉ nói: "Không thể tính như vậy, phải tính xem ai đi theo Dương ca lâu hơn."

"Nói phét, tôi từ lúc ở trong tù đã biết Dương ca là 1 đại nhân vật, liền bắt đầu đi theo Dương ca rồi." Bạo Tam Lập vô lại nói bừa.

"…" Hầu Chấn Hám thấy Bạo Tam Lập giống như trẻ con, không nói được gì.

"Được rồi, đừng tranh nhau nữa!Hai người các cậu!" Dương Minh không chịu được cầm ly rượu lên nói: "Cùng nhau cạn 1 ly nào."

"Uống." Lần này Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám không nói được gì nữa, giơ ly lên uống cạn.

Bạo Tam Lập có tý hơi men bắt đầu lắm mồm: "Dương ca, anh là đặc công, sao mà cũng phải vào khám thế?"

"Đặc công phạm pháp thì cũng phải ngồi tù a." Dương Minh nghe Bạo Tam Lập hỏi mà dở khóc dở cười nói: "Tôi lúc đó" hấp diêm" Chỉ Vận nên phải vào đó."

"Khà, phải nói chị dâu Chỉ Vận là người có tình có nghĩa a.Vốn muốn kiện Dương ca, liền trở thành bạn gái của Dương ca rồi!" Bạo Tam Lập nghe Dương Minh nhắc đến chuyện của Lâm Chỉ Vận liền cười hô hô.

"Đừng nói lung tung, tôi và cô ta thực ra đã biết nhau từ trước, chỉ là cô ấy không biết là tôi thôi." Dương Minh xua xua tay: "Được rồi, chuyện đã qua rồi, sau này đừng nhắc đến nữa, năm tháng như thoi đưa, thoáng cái mà hơn 1 năm trôi qua rồi."

Nghe Dương Minh cảm thán, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cũng động dung, bất quá, vẻ mặt Hầu Chấn Hám có chút cổ quái, cầm ly rượu lên nói với Bạo Tam Lập: "Tôi nói này Báo tử, nói đến 2 người chúng ta quen biết chúng ta, đều có liên quan đến chị dâu Chỉ Vận, xem ra chị dâu Chỉ Vận là bà mối của chúng ta với Duong ca nha."

Nói đến đây Hầu Chấn Hám không nén được mà đỏ mặt lên: "Không ngờ lúc đó tôi đi cướp chị dâu Chỉ Vận, nhớ lại mà vẫn thấy vã mồ hôi."

"Hô hô, Hầu tử, anh nói cũng đúng, 2 chúng ta có thể có ngày hôm nay, 2 chúng ta đúng là phải cảm ơn chị dâu Chỉ Vận." Bạo Tam Lập cũng gật đầu nói đúng.

"2 người các cậu đừng cám ơn nữa, chờ sau khi tôi đi rồi, các cậu chăm sóc tốt các nàng đừng để ai bắt nạt các nàng là được rồi." Dương Minh thở dài nói.

"Dương ca, đừng nói như vậy mà." Bạo Tam Lập lo lắng nói: "Dương ca, anh cứ yên tâm, chuyện của nhà anh cũng là chuyện của nhà tôi và Hầu tử, nếu hắn dam oán thán, tôi là ngươi đầu tiên g**t ch*t hắn!Đừng xem hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng, lão tử 1 súng là cho cái đầu dưa hấu của hắn vỡ toác ngay."

"Bạo Tam Lập anh nói lung tung cái gì vậy?" Hầu Chấn Hám trừng mắt nhìn Bạo Tam Lập 1 cái: "Cái gì nói là tôi có oán thán? Tôi còn muốn nói cậu mà quên chuyện Dương ca dặn dò thì tôi là người đầu tiên làm thịt cậu đấy."

"Hai người các cậu a, hàng ngày đều tranh giành nhau như vậy, sao mà giống trẻ con quá vậy?" Dương Minh thấy hành động của 2 người cũng bó tay.

"HẮc, hắc…" Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám xấu hổ không cãi nhau nữa, chỉ cười khan 2 tiếng, nhìn về phía Dương Minh lấy lòng.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1499: Kệ bọn họ lăn qua lăn lại đi



Dương Minh đem chuyện ân oán của mình với Hữu trưởng lão và chuyện của Trần A Phúc kể cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, chuyện này cũng không có bí ẩn gì, lúc đó vụ án chấn động ở Tùng Giang, bất quá Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám là người ngoài cuộc, chỉ là 1 quần chúng, lúc đó trong bệnh viện truyền ra cái chuyện có ma quỉ dọa người, cảm thấy rất là dọa người, cũng không biết là thật hay giả.

Sau đó nghe thấy người giả quỉ đấy cũng bị bắt rồi, mà bị bắt như thế nào thì cũng không biết, chỉ là không ngờ là chuyện này lại có sự tham dự của Dương Minh ở trong đó, 2 người nghe mà không ngớt kêu kì quái.

"Dương ca, thì ra anh và Hữu trưởng lão kết oán đã lâu rồi, lần này đi cũng là vì lão ấy mà đi, anh cũng nên đi vậy." Bạo Tam Lập nghe thấy ân oán của Dương Minh và Hữu trưởng lão, đến lúc này mới hiểu tại sao mà Dương Minh biết rõ nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy mà Dương Minh cũng muốn đi.

"Cậu có thể nghĩ thông là tốt rồi." Dương Minh gật gật đầu: "Chuyện này, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.Dù sớm dù muộn, đều như nhau, mà 1 khi tên Hữu trưởng lão luyện thành tà công thì cũng sẽ đến tìm tôi để trả thù.Vì vậy tôi đi lúc này tuy rằng không có nắm chắc, nhưng tối thiểu cũng là đi đại diện cho chính quyền, vô luận là trong điều kiện thuận lợi còn có người đi cùng, so với mình tôi đi vẫn còn mạnh hơn."

"Dương ca, cái khác tôi không nói nhiều nữa, tất cả phải cẩn thận." Bạo Tam Lập giở ly rượu lên nói.

"Tất cả cẩn thận." Hầu Chấn Hám cũng nói theo.

Dương Minh gật gật đầu cầm ly lên chạm ly với bọn họ.

…………………………………………� � �…………………….

Mấy ngày hôm nay ở Tùng Giang xuất hiện 1 tin tức lớn, đó là 1 đại gia tộc cực mạnh trong ngành phát triển kinh doanh khách sạn quốc tế, gia tộc Doughtlast muốn đầu tư 1 khách sạn 5 sao ở Tùng Giang.

Cái loại nước ngoài đầu tư đặc biệt thế này, tự nhiên được sự coi trọng và tự mình đón tiếp của các lãnh đạo các cơ quan hữu quan trong tỉnh, tất cả quá trình đều được bật đèn xanh, để cho quá trình thu hút đầu tư từ nước ngoài vào được thuận lợi.

Mà địa điểm xây khách sạn, lại nằm ở đối diện Khách sạn quốc tế Tùng Giang.chỗ đó vốn là Quảng trường ngũ tinh.Quảng trường ngũ tinh này vốn là 1 phần của công viên để cho nhân dân có thể nghỉ ngơi, vui chơi giải trí, nhưng khu vực này cũng trở thành khu thương nghiệp cho nên khu vực này cũng còn rất ít hộ dân, vì vậy mà đã mất đi tác dụng vốn có của nó, thường xuyên vắng vẻ không 1 bóng người.

Tuy xây khách sạn 5 sao trên Quảng trường ngũ tinh cũng không phải là chuyện kì lạ gì, nhưng vấn đề quan trọng là nó lại nằm đối diện với Khách sạn quốc tế Tùng Giang, mà gia tộc Doughtlast lại xây khách sạn 5 sao ở đó, thâm ý ở trong đó cũng làm người ta hoài nghi.

Ở 1 chỗ gần như vậy mà xây 2 khách sạn, cách làm này vốn cũng có 1 số chuyên gia phản đối, nhưng đại biểu của gia tộc Doughtlast lại cố chấp muốn yêu cầu xây khách sạn ở đó, cuối cùng không thể không đồng ý với yêu cầu của đại biểu gia tộc Doughtlas.

Hơn nữa người ta là người đầu tư, nếu khách sạn xây ở chỗ khác thì người ta lại không bỏ tiền ra.

Tin tức này vừa truyền ra, cả thương trường Tùng Giang liền huyên náo hẳn lên, đa số người đều biết bối cảnh của Khách sạn quốc tế Tùng Giang, cũng biết Bạo Tam Lập là hạng người gì, người của gia tộc Doughtlast muốn xây khách sạn ở đây không phải là rõ ràng muốn đấu với Khách sạn quốc tế Tùng Giang sao?

Bất quá, đại đa số mọi người đều dùng thái độ xem náo nhiệt mà xem chuyện này.Tuy Bạo Tam Lập ở Tùng Giang có bối cảnh hùng hậu, nhưng gia tộc Doughtlast lại là người đầu tư nước ngoài, là gia tộc hàng đầu trong ngành kinh doanh khách sạn quốc tế, có thể nói ngay cả lãnh đạo trong tỉnh cũng đã có lời nói rồi, Bạo Tam Lập dưới tình hình này còn dám động đến người ta sao?

Đương nhiên có rất nhiều người cũng nhìn ra, người của gia tộc Doughtlast là muốn đấu với Bạo Tam Lập, đối diện khách sạn 3 sao xây 1 cái khách sạn 5 sao đây không phải là đấu thì gọi là cái gì?

Đợi sau khi khách sạn 5 sao được xây xong thì khách sạn của Bạo Tam Lập còn có thể làm ăn sao? Cần phải biết nhưng người lúc trước đến Khách sạn quốc tế Tùng Giang để tiêu tiền đều là những người có tiền, căn bản là không có thiếu tiền, tiêu tiền là muốn thể hiện thể diện của mình và hưởng thụ môi trường thoải mái.

Lần này lại có lựa chọn tốt hơn, khách sạn 5 sao, còn có bao nhiêu khách hàng còn đến Khách sạn quốc tế Tùng Giang chứ? Những thương nhân bản địa thì vì sức ảnh hưởng của Bạo Tam Lập mà vẫn đến đây chi tiêu để chiếu cố đến việc làm ăn của Bạo Tam Lập, nhưng đa số người đến ở khách sạn hào hoa như thế này phần lớn lại người ở bên ngoài đến, có được bao nhiêu người biết đến Bạo Tam Lập? Bọn họ sẽ không hơi đâu mà đi nghĩ đến những chuyện này.

Đương nhiên lúc mọi người biết cái tin này thì Bạo Tam Lập cũng biết.Chuyện này không cần điều tra gì cũng có thể biết đám người của gia tộc Doughtlast là do Trần Trí Nghiệp tìm đến, chính là mấy tên người nước ngoài đang ở trong khách sạn của mình.

Nhưng Bạo Tam Lập cũng không biết chuyện này bên trong nông sâu như thế nào, nên cũng không dám tự mình làm chủ, khẩn trương gọi điện cho Dương Minh xin chỉ thị: "Dương ca, chuyện khách sạn của gia tộc Doughtlast làm thê nào?"

"Khách sạn của gia tộc Doughtlast cái gì?" Dương Minh sững sờ có chút kì quái hỏi.

"Dương ca, anh không biết gì sao?" Bạo Tam Lập cũng sững sờ, không ngờ Dương Minh lại trả lời như vậy.

"Tôi biết cái gì? Có chuyện gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Dương Minh lập tức nhận thức được, có lẽ gần đây đã xảy ra chuyện lớn gì mà mình lại không biết.Cái này cũng khó trách, Dương Minh gần đây đều tập trung vào bồi tiếp Trần Mộng Nghiên các nàng và người nhà của mình, làm gì có lòng nào mà đi theo dõi bản tin địa phương.Tự nhiên là không biết chuyện khách sạn của gia tộc Doughtlast.

"Tên người nước ngoài bên cạnh Trần Trí Nghiệp, muốn đầu tư xây 1 khách sạn lớn ở Tùng Giang, chuyện này anh không biết?" Bạo Tam Lập tường tận nói.

"Chuyện này thì tôi biết, Tiểu Trương đã báo với tôi rồi." Dương Minh nói: "Bất quá, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?"

Lúc Tiểu Trương gọi điện đến có nói, người nước ngoài bên cạnh Trần Trí Nghiệp là người của gia tộc gì đó ở nước ngoài, muốn đầu tư xây khách sạn ở Tùng Giang, Dương Minh cũng không để ý gì, còn cho rằng đối phương muốn đến đầu tư chỉ là 1 người bằng hữu của Trần Trí Nghiệp mà thôi, không có quan hệ trực tiếp gì với mình.

Nhưng bây giờ nghe Bạo Tam Lập nói, chẳng lẽ là có ẩn tình gì trong đó?

"Dương ca, tin tức đã truyền ra rồi, tên nước ngoài đó, muốn xây khách sạn 5 sao ở Quảng trường ngũ tinh, như vậy không phải là muốn cướp mối làm ăn của chúng ta sao?" Bạo Tam Lập: "Chuyện này bản tin đã đưa rồi, anh không xem tivi sao?"

"Không có" Dương Minh xấu hổ nói: "Gần đây tôi không có xem tivi."

"Dương ca, anh nói xem bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?" Bạo Tam Lập căm hận nói: "Chuyện bây giờ đã rất rõ ràng rồi, là tên Trần Trí Nghiệp đem tên nước ngoài kia đến để đấu với chúng ta."

"Đấu với chúng ta hả?" Dương Minh cũng nhìn ra: "Mở 1 khách sạn đển đấu với chúng ta? Trước không cần quản bọn họ, kệ nó đi."

"Chuyện này…Dương ca.nếu mà để đi xây khách sạn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến làm ăn của chúng ta." Bạo Tam Lập không ngờ Dương Minh lại có phản ứng bình thản như vậy, lập tức lo lắng.

"Trước tiên xem đã rồi tính." Dương Minh cười cười an ủi Bạo Tam Lập nói: "Bây giờ, chúng ta cũng không có cách nào mà đi tranh cãi cái gì, người ta muốn xây khách sạn, người khác không phản đối, thì chúng ta dựa vào cái gì mà phản đối? Bởi vì ảnh hưởng đến làm ăn của chúng ta? Chúng ta cũng không phải là doanh nghiệp lũng đoạn thị trường, lúc này mà nhảy ra thì rõ ràng là không sáng suốt."

"Nhưng mà để bọn họ xây khách sạn xong thì tất cả cũng đã muộn rồi." Bạo Tam Lập lo lắng nói.

"Cái đó cũng không hẳn, mà ngành khách sạn cũng phải là ngành chính của chúng ta." Dương Minh cũng không thèm quan tâm nói: "Ở 1 thành phố cấp 2 mà xây 1 khách sạn 5 sao, tên Trần Trí Nghiệp này cũng có sức ảnh hưởng ghê.Cứ cho là khách sạn này mở ra đi thì trong thời gian ngắn cũng không thể thu hồi vốn đầu tư được, mặc kệ bọn họ lăn qua lăn lại đi."

"Vậy…Được rồi." Bạo Tam Lập nghe Dương Minh nói như vậy cũng chỉ đành nghe theo Dương Minh, kệ bọn họ lăn qua lăn lại đi.

Khởi đầu, Kaike đối với Bạo Tam Lập cũng có chút để phòng.hơn nữa lại nghe nói hắn là địa đầu xà ở đây, mình ở địa bàn của hắn mở khách sạn, như vậy không phải là vả vào mặt hắn sao?

Bất quá Kaike cũng không sợ Bạo Tam Lập đấu với mình, mình là người đầu tư nước ngoài là ưu việt rồi, chỉ cần gọi 1 cuộc điện thoại là có người đến chống lưng cho mình.Chỉ sợ Bạo Tam Lập dùng chiêu ám muội vậy thì mình không biết được rồi.

Nhưng từ khi sau khi tin tức được truyền ra, bên phía Bạo Tam Lập vẫn giữ nguyên thái độ im lặng, mấy ngày liên tiếp cũng không có động tác gì, cái này làm cho Kaike yên tâm thả lỏng rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back