Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 1480: Nhiệm vụ mới



Lời nói của Tôn Khiết làm cho Kinh Tiểu Lộ hơi sững sờ.Nàng vốn nghĩ rằng Tôn Khiết lôi kéo mình là để đấu với Trần Mộng Nghiên, nhưng thấy Tôn Khiết dửng dưng như vậy, dường như cô ta cũng không muốn làm như vậy.Chẳng lẽ, có cái gì mà mình không biết, việc không phát sinh thì nếu không phải trong trường hợp bất đắc dĩ thì đừng để nó phát sinh.Trong lòng Kinh Tiểu Lộ dần dần có cái dự cảm không lành, Tôn Khiết biết Trần Mộng Nghiên mà Trần Mộng Nghiên lại không biết sự tồn tại của Tôn Khiết.Với tính cách của Trần Mộng Nghiên nếu mà biết được chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào?

Không thể không nói, giác quan thứ 6 của phụ nữ rất là mẫn cảm, 1 âm mưu đối phó Dương Minh cũng nữ nhân của hắn cũng bắt đầu hình thành…

Dương Minh cũng xem truyền hình trực tiếp buổi họp báo, thầm thở dài 1 hơi, Tôn Khiết thật không thành thật, diễn ra 1 màn như vậy, bất quá cũng thành công trong việc chuyển sự tập trung của đám kí giả sang hướng khác, hơn nữa cũng thành công trong việc hóa giải hiểm nguy lần này.

Lắc lắc đầu, tuy rằng phần lớn không chú ý, nhưng lúc Tôn Khiết đi lên tắt Mic đi nói nhỏ với Kinh Tiểu Lộ mấy câu, người khác không nghe thấy, nhưng với người có thể đọc môi ngữ như Dương Minh thì lại thấy rất rõ ràng.Cái chi tiết nhỏ này thì chỉ có mình Dương Minh mới chú ý đến, nên cũng không lo người khác biết được điều gì.

Vừa lên đài đã hạ uy phong của Kinh Tiểu Lộ, Tôn Khiết này thậy là.Dương Minh lắc lắc đầu, tính cách của Tôn Khiết không bao giờ chịu ở dưới người khác, quả thực làm cho Dương Minh đau đầu.Đây cũng là nguyên nhân mà Dương Minh chưa dám giới thiệu Tôn Khiết cho Trần Mộng Nghiên, bởi vì Dương Minh sợ trong nhà mình sẽ xảy ra chuyện không ổn.

Chuông điện thoại vang lên, Dương Minh vốn cho rằng là Tôn Khiết gọi đến, bất quá nhìn số hiển thị trên điện thoại lại là số của Hạ Băng Bạc.

"Anh Băng Bạc, sao lại là anh? Tôi đang định tìm anh đây." Dương Minh nghe điện thoại, thuận miệng nói.

"Anh Băng Bạc? Anh Băng Bạc cái gì? Đừng có gọi lung tung." Hạ Băng Bạc dở khóc dở cười: "Cậu muốn thì gọi tôi là anh Hạ hoặc Hạ đội, đừng có mà xưng hô lung tung."

"Ồ, vậy tôi gọi anh là anh Hạ đi, từ lúc tôi gia nhập với các anh, cũng chỉ là ra tay giúp đỡ thôi chứ không có quan niệm cấp trên cấp dưới gì cả." Dương Minh nói: "Vì vậy Hạ đội thì coi như thôi đi."

"Được rồi, tùy cậu." Hạ Băng Bạc nói: "Chuyện lần trước cậu nhờ tôi, tôi đã hỏi qua rồi, yên tâm đi bọn Tạ Văn Tiến, cơ bản đều phải ngồi tù 10 năm trở lên."

"10 năm sao…có chút hơi ít.Bất quá cũng không sao." Dương Minh nghe xong bình thản nói.Dương Minh muốn mấy kẻ này chết, thì cũng chỉ là 1 ý niệm mà thôi, đệ tử của vua sát thủ muốn kẻ nào chết thì kẻ đó có thể sống được sao.

"Cậu đừng làm loạn đấy, rồi lại tìm tôi đi chùi mông cho cậu." Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong liền cảnh cáo 1 câu.

"Tôi sẽ không động thủ, quan hệ của tôi với Hồ Điệp gia tộc rất tốt, cái này cũng không có gì là bí mật, tin rằng các anh cũng biết." Chuyện của Dương Minh và Vương Tiếu Yên lúc trước ở Châu Âu làm ra chuyện lớn như vậy, mà hành tung của Dương Minh trong con mắt của bọn người Hạ Băng Bạc cũng không có gì là bí mật.

Mà Dương Minh bây giờ cũng không sợ Hạ Băng Bạc biết nhiều chuyện của mình, vì chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng thì mình đều có thể phủ nhận.

"Kha kha." Hạ Băng Bạc cười khan 1 tiếng, xem ra hắn đang muốn nói với Dương Minh về vấn đề liên quan đến tổ chức sát thủ.

"Được rồi, đừng thêm phiền phức cho tôi là được rồi." Hạ Băng Bạc nhắc nhở: "Còn nữa, chuyện cậu đi Miêu Cương Vân Nam đã được phê duyệt rồi, hành động lần này rất nguy hiểm, chúng tôi ngoại trừ tấm vương bài là cậu ra, còn phái thêm 1 người nữa đi hỗ trợ cho cậu, người này cũng là 1 vương bài trong tay chúng tôi, lúc trước huấn luyện ở Châu Mỹ, 1 thời gian nữa se quay về gặp cậu ở Tùng Giang, sau đó cậu, Hạ Băng, và người đấy đi Vân Nam.

"Chờ chút, anh nói Hạ Băng cũng đi." Dương Minh nhíu nhíu mày: "Chỗ nguy hiểm như vậy cô ta đi làm gì?"

"Cái này…khục khục." Hạ Băng Bạc ho khan 2 tiếng: "Cái này là cấp trên an bài, muốn cô ta rèn luyện 1 chút."

"Cấp trên?" Dương Minh sững sờ.

"Khục khục…là đầu nhi của tôi…" Hạ Băng Bạc ngượng ngùng giải thích.

"Đầu nhi của anh? Để cô ta đi rèn luyện? Các người không phải là 1 hệ thống sao?" Dương Minh bị Hạ Băng Bạc làm cho hồ đồ rồi.

"Thực ra…Đấy là ông nội của tôi, cũng là của Hạ Băng…" Hạ Băng Bạc nói.

"…" Dương Minh cũng bó tay rồi, thì ra là 1 cái hệ thống như vậy.Sớm biết bối cảnh cuae Hạ Băng không đơn giản, thì ra còn có 1 chỗ dựa lớn như vậy.Chẳng lẽ ông nội của Hạ Băng là người phụ trách cục điều tra sự kiện thần bí?

"Được rồi, tôi biết quan hệ giữa cậu và em gái tôi không tồi, trên đường đi chăm sóc cô ta 1 chút…" Hạ Băng Bạc nói: "Tuy tôi không muốn để nó đi, nhưng không có cách nào cả, lời nói của tôi không có tác dụng…"

"Ặc, anh đem phiền phức đến cho tôi đấy." Dương Minh khó chịu nói: "Mức độ nguy hiểm của Hữu trưởng lão không phải là anh không biết.Tôi đi chuyến này không biết chừng cũng là đi nạp mạng…"

"Sao cậu lại không có lòng tin như vậy? Cậu đã 1 lần xử lý được lão, thì có thể xử lí được lần thứ 2.HƠn nữa lần này tôi lại nhận được tin tức mới nhất, 1 tin tức rất quan trọng." Hạ Băng Bạc.

"Hả? Tin tức gì?" Dương Minh hỏi.

"Lý Thứ Phương tiên sinh 1 thấy thuốc Trung Y nổi tiếng của nước ta, đã mất tích vào 3 năm trước, theo phản ánh của học sinh, người cuối cùng gặp ông ta thì ông ta rất giống với Hữu trưởng lão…" Hạ Băng Bạc nói

"Vì vậy, các anh nghi ngờ Lý Thứ Phương tiên sinh bị Hữu trưởng lão bắt đi sao?" Dương Minh đảo đảo mắt: "Không phải các anh muốn tôi đi tiện thể cứu luôn Lý Thứ Phương tiên sinh chứ?"

"Dương Minh, tôi thấy dị năng của cậu có cả khả năng dự đoán a." Hạ Băng Bạc nói to lên.

"Khốn kiếp." Dương Minh tức giận nói: "Lý Thứ Phương là ai? Tại sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?"

"Là truyền nhân của Lý Thời Trân, 1 người rất lợi hại trong Trung y, là 1 tay châm cứu xuất thần nhập hóa…Đáng tiếc là trước khi bị người ta bắt cóc, vẫn chưa có người nhận được chân truyền của thần y…Tuy cũng có mấy người học sinh nhưng cũng chưa học được đến đâu…" Hạ Băng Bạc thở dài.

"Lý Thời Trân?" Dương Minh đảo đảo mắt: "Anh không lừa tôi đấy chứ?"

"Không có, tôi nói đều là sự thật, tôi cũng biết nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, nhưng…" Hạ Băng Bạc nói đến đây có chút ngượng ngùng không nói được nữa.

"Nhưng anh vẫn quyết định để tôi đi chứ gì?" Dương Minh tiếp lời: "Tôi có thể cự tuyệt sao?"

"Không thể." Hạ Băng Bạc khẳng định.

"Vậy anh còn thương lượng với tôi cái đít à, cứ thông báo trực tiếp với tôi là được rồi, lãng phí nước bọt của tôi." Dương Minh cười khổ nói.

"Tại cậu lúc trước hỏi tôi có được hay không." Hạ Băng Bạc bó tay nói.

"Được rồi, chuyện này tôi đáp ứng, bất quá tôi chỉ có thể tận lực, không dám bảo đảm, nếu có chuyện gì liên quan đến tính mạng, tôi sẽ giữ mạng trước." Dương Minh nói rất rõ ràng.

"Có thể." Hạ Băng Bạc đồng ý rất nhanh, hắn không muốn 1 nhân tài như Dương Minh chết đi.

"Vậy chuyện này gác sang 1 bên, tôi còn có chuyện muốn tìm anh." Dương Minh nói.

"Cậu còn chưa làm cho tôi 1 chuyện gì, tôi đã trở thành chân chạy của cậu." Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong tức đến tận đỉnh đầu: "Thằng nhóc nhà cậu không chịu thiệt thòi tí nào."

"Tôi không có cảm giác tôi là người của Cục điều tra sự kiện thần bí, nên mới kìm chế như vậy, nếu không tôi đã tự mình ra tay rồi…" Dương Minh nghiêm túc nói.

"Vậy được rồi, cậu có chuyện gì cần tôi làm vậy?" Hạ Băng Bạc bị Dương Minh dọa cho như vậy vội vàng nói.

"Giúp tôi tìm 1 người tên là Lưu Tiểu Lôi, lúc trước là đội phó đội áp tải của Công ty Áp vận Danh Giang." Dương Minh nói.

"Được rồi, tìm được tôi sẽ gọi cho cậu." Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong thở phào 1 hơi, hắn chỉ sợ Dương Minh lại đem tới 1 cái phiền phức gì cho hắn.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1481: Dương Minh xảy ra chuyện



Cuộc sống của Dương Minh, cũng có được 1 thời gian bình thản, hàng ngày ngoại trừ lên mạng cùng Triệu Oánh lên mạng chơi Đại địa chủ, chờ mấy tên ngốc sập bẫy ra thì đề tai nói chuyện cũng ngày 1 nhiều lên.

Dương Minh định nghe theo kiến nghị của Tôn Khiết, ở trên mạng theo đuổi Triệu Oánh. Không thể không nói, qua thực nghiệm chiêu này của Tôn Khiết rất có hiệu quả.Ở trên mạng Triệu Oánh không xấu hổ như ngoài đời, khi nói đến chuyện mẫn cảm này, Triệu Oánh cũng không nghĩ lâu mà có câu trả lời, mà không như ngoài đời Triệu Oánh sẽ trực tiếp tranh né ngay.

Dương Minh tự nhiên sẽ không vừa lên mạng đã bày tỏ ngay với Triệu Oánh thái độ tình cảm, mà từ từ mới đi vào chủ đề, Triệu Oánh thích chủ đề gì, Dương Minh biết rõ, vì vậy chủ đề của 2 người ngày 1 nhiều lên.

Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai mỗi ngày cũng khôi phục lại 2 giờ đến trường, mà Dương Minh thì thỉnh thoảng cũng đến trường 1 chuyến, nhưng đa số lúc Trần Mộng Nghiên các nàng không ở nhà, Dương Minh liền lẻn ra ngoài đi gặp Tôn Khiết, Tiếu Tình và Vương Tiếu Yên, hoặc là ở trên mạng chat với Hoàng Nhạc Nhạc hoặc Triệu Oánh.Thỉnh thoảng nhớ đến Kinh Tiểu Lộ hoặc Trầm Vũ Tích thì lại gửi tin nhắn cho họ.

Cuộc sống khẩn trương đầy k*ch th*ch lúc trước, lúc này đã biến thành cuộc sống bình thản như lúc trước.Trong lúc các cô gái đang hưởng thụ những ngày tháng ấm áp mà Dương Minh mang lại, thì chỉ có Vương Tiếu Yên và Victoria thân là sát thủ mới cảm nhận được sự bất ổn của Dương Minh.

Trong biệt thự của Vương Tiếu Yên, Victoria cũng có mặt ở đó.Vương Tiếu Yên và Victoria không xa lạ gì, 2 người đã biết nhau ở Châu Phi.Trong số nữ nhân của Dương Minh thì 2 người này có thể nói là hiểu hắn rõ nhất.

Vì vậy sau khi Victoria phát hiện sự bất ổn của Dương Minh, đầu tiên là tìm đến Vương Tiếu Yên.Mà trùng hợp là Vương Tiếu Yên cũng nhận ra sự bất ổn này, sau khi 2 người thương lượng càng thêm chứng minh Dương Minh có cái gì đó rất cổ quái.

Lúc đó chuyện là như vậy, Victoria gọi điện cho Vương Tiếu Yên, 2 người sau khi về nước tiếp xúc không nhiều nhưng cũng để lại số điện thoại cho nhau.

"Alo, Victoria à?" Vương Tiếu Yên hồ nghi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, cô không đoán được Victoria tại sao lại gọi điện cho mình.

"Vương Tiếu Yên phải không? Tôi là Victoria." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Victoria: "Chị đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn tìm chị bàn bạc 1 chút."

Đối với Vương Tiếu Yên, Victoria rất là tùy ý giọng nói không có gì là khách sáo cả.Tuy Victoria biết quan hệ giữa Dương Minh và Vương Tiếu Yên, nhưng cô cũng không cần phải cung kính với Vương Tiếu Yên.Cô chỉ có trách nhiệm với 1 người chủ nhân là Dương Minh mà thôi.

"Tìm tôi bàn bạc? Có chuyện sao?" Vương Tiếu Yên nghe Victoria nói xong có chút kì quái: "Có chuyện gì muốn tìm tôi bàn bạc?"

"Liên quan đến Dương tiên sinh." Lời nói của Victoria rất ngắn gọn không rườm rà.

"Dương Minh?" Vương Tiếu Yên cố ý hỏi lại 1 câu.

"Đúng vậy." Victoria thản nhiên trả lời: "Chỉ có anh ta tôi mới gọi là Dương tiên sinh."

"Được rồi vậy đến nhà tôi tìm tôi." Vương Tiếu Yên cũng biết tính cách của Victoria nên cũng không nói nhiều: "Là căn Biệt thự bên cạnh căn của Dương Minh, cô đến thì ấn chuông tôi sẽ mở cửa cho."

"10 phut sau gặp." Victoria nói xong liền dập máy.

Vương Tiếu Yên lắc lắc đầu, nếu không phải xuất phát từ sự tín nhiệm với Victoria thì nàng cũng không đáp ứng 1 cách sảng khoái như vậy, hơn nữa chuyện liên quan đến Dương Minh thì nàng lại càng coi trọng.

Victoria rất đúng giờ, đúng 10 phút sau ngòa cửa vang lên tiếng chuông, Vương Tiếu Yên qua hệ thống giám sát thấy bóng dáng của Victoria liền mở cửa mời cô ta vào nhà.

"Tìm tôi có việc gì?" Vương Tiếu Yên mời Victoria vào phòng khách sau khi ngồi xuống hỏi.

"Cô có phát hiện được không, Dương tiên sinh gần đây rất lạ?" Victoria nói chuyện không thích vòng vo, vừa mở miệng là nói thẳng luôn vào chủ đề.

"Lạ…" Vương Tiếu Yên nghe Victoria nói, có chút khác lạ nhìn cô ta 1 cái, bất quá sau đó liền lâm vào trầm tư.Lúc trước đối với hành vi khác thường mấy ngày nay của Dương Minh, Vương Tiếu Yên cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cũng không để ý kĩ, ngược lại lại chìm đắm trong sung sướng mỗi ngày với Dương Minh.

Bất quá, hôm nay nghe Victoria nói như vậy, nghĩ kĩ 1 chút nàng mới thấy Dương Minh lúc này có gì đó không đúng, không giống với bộ dạng thường ngày của hắn.

"Cô ám chỉ cái gì?" Vương Tiếu Yên nhìn Victoria hỏi.

"Dương tiên sinh mấy ngày này, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho tôi, nói những chuyện còn vướng mắc, giống như là giao phó vậy." Victoria nói: "Dương tiên sinh lúc trước sẽ không làm những chuyện nhạt nhẽo này.Không biết ở chỗ cô, co phát hiện chuyện bất thường như vậy không?"

"Cô nói như vậy…" Vương Tiếu Yên hai đầu lông mày hơi nhíu lại: "Đúng là như vậy, mấy ngày nay, ngày nào Dương Minh cũng đến với tôi, thời gian cơ bản đều cố định trong khoảng 1 tiếng, sau đó lại vội vàng rời đi…"

"Tôi cảm thấy, Dương tiên sinh như 1 người gia sắp xuống lỗ, trước khi đi hết đoạn đường cuối đời, mới có cuộc sống theo qui luật như vậy, giống như đi làm, cố gắng tiếp xúc mỗi người 1 quãng thời gian." Victoria nói.

"Chẳng lẽ…có chuyện gì sắp xảy ra?" Vương Tiếu Yên cẩn thận nhớ lại đoạn thời gian từ lúc sự việc bắt đầu xẩy ra, máy ngày nay mình cùng Dương Minh vui vẻ mà trôi đi, không phát hiện có gì không ổn cả.

"Có sự chứng thực của cô, tôi càng thêm chắc chắn, Dương tiên sinh có chuyện gì đó che dấu chúng ta." Victoria nói: "Bất quá tôi chỉ là nô lệ của anh ta, không có quyền can thiệp vào việc của ta, nhưng tôi quan tâm đến anh ta, hi vọng cô có thể làm rõ chuyện này."

"Tôi sẽ điều tra 1 chút…" Vương Tiếu Yên gật gật đầu.

Chuyện này nếu đã nhận ra có chỗ quỉ dị thì Vương Tiếu Yên nhất định phải tìm hiểu đến cùng.

Cho nên buổi chiều lúc Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai các nàng đi học, Vương Tiếu Yên liền gọi Dương Minh đến biệt thự của mình.

"Không phải hôm qua vừa gặp sao, hôm nay sao lại gấp không chịu nổi mà gọi anh đến thế." Dương Minh vẫn từ cửa sổ mà chui vào biệt thự của Vương Tiếu Yên.Tuy Trần Mộng Nghiên các nàng đã đến trường, nhưng ai biết được các nàng có việc gì bất ngờ quay về chứ.

Trần Mộng Nghiên đã biết Vương Tiếu Yên ở bên cạnh rồi, nhưng mình cứ thế mà đi vào bằng cửa chính sẽ khó mà bảo đảm nàng sẽ không hoài nghi, vì vậy Dương Minh mới quyết định nhảy qua.

Thật là đáng tiếc cho 1 thân công phu của mình lại dùng để đi trộm tình, nếu như để Phương Thiên biết được thì không biết sẽ có cảm giác gì?

Bất quá, sau khi nói câu nói đó, Dương Minh liền nhìn thấy Victoria cũng ngồi trong nhà của Vương Tiếu Yên, sững sờ 1 lúc, tự nhiên xấu hổ: "Tại sao cô lại ở đây?"

"Là tự tôi đến." Victoria nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh, nên mới tìm Vương Tiếu Yên thương lượng 1 chút."

"Có chuyện hỏi tôi?" Dương Minh ngạc nhiên: "Không phải chúng ta vẫn thường gửi tin nhắn sao? Có chuyện gì không trực tiếp hỏi mà lại phải tìm người thương lượng chứ?"

"Được rổi, để tôi nói cho." Vương Tiếu Yên liếc Victoria 1 cái, gật gật đầu, tay ra ám hiệu hãy yên tâm đi, sau đó quay ra nói với Dương Minh: "Dương Minh, anh gần đây làm sao vậy?"

"Gần đây? Cái gì mà gần đây làm sao? "Trong lòng Dương Minh giật mình, bất quá vẫn giữ được biểu hiện không có gì hỏi ngược lại.

"Biểu hiện gần đây của anh, em cảm thấy giống như là cuộc sống của 1 ông già sắp xuống lỗ, cuộc sống có qui luật 1 cách dị thường.Ngay cả thời gian đến tìm em cũng trở thành 1 qui luật, cơ bản là 2 ngày 1 lần." Ánh mắt của Vương Tiếu Yên dán chặt vào mắt Dương Minh.

"Ồ, thật sao…có qui luật gì?" Trán Dương Minh đổ mồ hôi lạnh: "Như vậy không tốt sao, gần đây không có việc gì, dành nhiều thời gian với bọn em hơn, như vậy không ổn sao?"

"Thì là không có cái gì bất ổn, cuộc sống biến thành an dật rồi, đấy mới là chỗ bất ổn lớn nhất." Vương Tiếu Yên nói: "Dương Minh, anh không phải là người có thể ngồi yên mà hưởng an nhàn, không cần phủ nhận, có thể nói, trong số phụ nữ của anh, em là người hiểu anh nhất, điểm này không sai chứ?"

Dương Minh tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng vẫn gật gật đầu: "Cứ cho là như vậy đi, trước đây anh quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi 1 chút, có gì không ổn sao?"

"Nghỉ ngơi? Anh nghỉ ngơi như vậy hả?" Vương Tiếu Yên Vương Tiếu Yên lấy ra 1 tờ hóa đơn điện thoại bày ra trước mặt Dương Minh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1482: Lo lắng sắp đến



"Em.Em làm sao lại biết được mật mã điện thoại của anh?" Dương Minh thấy Vương Tiếu Yên cầm bản danh mục điện thoại của mình trong tay không khỏi ngạc nhiên.

"Đoán được, ngày sinh nhật của anh, không ngờ ngay lần đầu tiên đã đoán trúng." Vương Tiếu Yên nhún nhún vai: "Là 1 sát thủ mà cái đó anh cũng qua sơ sài đi."

"…" Dương Minh bó tay, số điện thoại là mình cùng Lam Lăng đi làm, mật mã cũng là tùy ý mà chọn, lúc đó mình còn chưa là sát thủ, tự nhiên sẽ không nghĩ ngợi gì nhiếu, mà sau này cũng không có đổi lại, không ngờ Vương Tiếu Yên lại có cơ hội trổ tài.

"Xem xem danh sách cuộc gọi của anh, mỗi ngày sau khi ngủ dậy, bắt đầu gọi điện, những người mà anh liên lạc chỉ là cố định mấy người tin nhắn cũng vậy, đương nhiên là bao gồm cả em.Em thật là khâm phục anh đấy Dương Minh.Nhiều người như vậy mà anh không bỏ sót 1 ai, tất cả đều chăm sóc được hết.Anh có mệt không?" Vương Tiếu Yên chỉ vào mấy số diện thoại trong tờ hóa đơn nói: "Sao em cảm thấy, anh căn bản không phải là nghỉ ngơi, mà liên lạc cũng chỉ là liên lạc thôi, càng giống như 1 loại nghĩa vụ và trách nhiệm vây?"

"…" Dương Minh không ngờ mình cẩn thận như vậy mà vẫn bị Vương Tiếu Yên phát hiện được cái gì đó rồi.Mà đối diện với tờ hóa đơn điện thoại Dương Minh cũng không có cách nào phủ nhận được rồi.Bất quá, sau khi nghe Vương Tiếu Yên chất vấn và phân tích, Dương Minh liền hiểu ra mình sơ sót ở chố nào, do biểu hiện của mình quá bình tĩnh và máy móc mới dẫn đến sự hoài nghi của Vương Tiếu Yên và Victoria.

"Dương Minh, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh trầm mặc như vậy trong lòng hoảng sợ.Cái này là đại biểu cho Dương Minh đã khẳng định lời nói lúc trước của nàng, Như thế này khẳng định là có chuyện sắp xảy ra.

Vương Tiếu Yên càng nghĩ càng có cảm giác giống như Dương Minh đang giao phó hậu sự, cái này làm cho Vương Tiếu Yên trong lòng thấp thỏm không yên.tuy rằng Vương Tiếu Yên nhất mực rất tin tưởng Dương Minh.Ngay cả lần trước khi Dương Minh 1 mình đến Lan Sắt gia tộc giải cứu cha mình, trước lúc đi cũng tràn đầy lòng tin cười cười nói nói, nhưng lần này, thái độ của Dương Minh trở thành như vậy, e rằng việc sắp xảy ra tuyệt đối không nhỏ.

Dương Minh trầm mặc 1 lúc, trong lòng thầm tính toán thiệt hơn cuối cùng nói: "Được rồi, 1 khi bọn em đã đoán được rồi thì anh cũng không dấu diếm nữa.Em và Victoria cũng không phải người ngoài, anh nói cho các em cũng không sao, nhưng những chuyện nói ngày hôm này, đến đó là dừng, không được nói cho người nào khác."

Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh chấp nhận rồi, trong lòng tự nhiên rất khẩn trương.

"Thật ra anh còn 1 thân phận trong chính phủ." Dương Minh không chờ cho Vương Tiếu Yên và Vich mở miệng đã liên tục nói luôn: "Có 1 ngành thần bí, gọi là cục điều tra dữ kiện thần bí, là 1 loại cơ quan đặc biệt mà anh lại là 1 thành viên trong đó…"

"Cục điều tra dữ kiện thần bí?" Vương Tiếu Yên lặp lại cái tên này 1 lần, cô hình như đã nghe qua cái tên này ở chỗ nào rồi, vì cô là sát thủ nên tin tức linh thông có nghe qua sự tồn tại của cái cơ quan này cũng không có gì kì lạ.

"Cơ quan này, các nhiệm vụ phải chấp hành đều rất thần bí và nguy hiểm. Dưới các tình huống bình thường, trừ phi có việc phi tường gì không giải quyết được thì đều giao cho bên này phụ trách." Dương Minh nói tiếp: "Mà anh, lần này phải đi chấp hành 1 nhiệm vụ…"

Dương Minh từ trước đến nay làm chuyện gì cũng đều nắm chắc, không nắm được hoàn toàn thì cngx phải nắm được 1 phần.Vì vậy, mỗi lần Dương Minh đi thi hành nhiệm vụ hay là đi cứu người đều rất tự tin.Chỉ có duy nhất lần này, Dương Minh 1 chút nắm chắc cũng không có.

Trên người Dương Minh có dị năng không sai, hơn nữa Dương Minh là truyền nhân của Vua sát thủ cũng không sai, nếu nói Dương Minh có ưu thế hơn người bình thường càng không sai!Nhưng lần này kẻ địch đối mặt với Dương Minh cũng không phải là người bình thường mà là Hữu trưởng lão thần bí và tà ác.

Con người này tinh thông Cổ thuật lại còn luyện công phu tà môn, đừng nói là Dương Minh mà ngay cả Miêu trại của Miêu Cương cũng không có ai là đối thủ của hắn, Dương Minh lại càng không nắm chắc được cái gì.

1 khi Hữu trưởng lão bao nhiêu năm như vậy không bị Lam Lăng và Miêu trại thanh lý môn hộ, mà ngược lại còn bị hắn ép cho suýt nữa thì gia phá nhân vong, vậy Dương Minh dựa vào cái gì mà thủ thắng đây?

Bất quá, bất kể Dương Minh có nắm chắc hay không.lần này không đi không được, Dù công hay tư đều như nhau.Hữu Trưởng lão vốn là kẻ địch của mình, mình cho dù chưa có cùng hắn giao thủ qua nhưng sớm muộn cũng có 1 ngày phải cùng hắn giao chiến.

Hơn nữa, là đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, mình gia nhập Cục lâu như vậy rồi, cũng nên vì quốc gia mà ra sức, vì vậy Dương Minh sau khi nghĩ kĩ đã quyết định tử chiến đến cùng.Nhưng, nói thật, lần này có thể bình yên trở về hay không, Dương Minh 1 chút nắm chắc cũng không có, Vì vậy Dương Minh lại càng quí trọng những ngày tháng yên bình này, cố gắng bồi tiếp những người mình thương yêu, hưởng thụ quãng thời gian ấm áp hiếm có này.Có lẽ, lần này mình sẽ không trở về được, nếu mà nghĩ như vậy thì sẽ có chút ủ rũ nhưng có nhiều chuyện, không thể không chuẩn bị trước.

"Rất nguy hiểm sao?" Vương Tiếu Yên sau khi nghe hiểu lời nói của Dương Minh sợ quá thất thanh hỏi.

"Ừ." Dương Minh gật gật đầu: "Nói thật, anh không nắm chắc 1 chút nào."

Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói xong vẻ mặt càng them lo lắng: "Không đi có được không?"

Dương Minh cười khổ 1 lúc, lắc lắc đầu: "Anh đã đáp ứng người ta rồi."

"Dương Minh …" Vương Tiếu Yên ôm lấy Dương Minh, nhào vào lòng hắn, không nhịn được mà nhỏ lệ.Vương Tiếu Yên vốn là 1 người rất kiên cường, đã lâu rồi không rơi lệ, nhưng lần này không nhịn được mà khóc òa lên.

Nàng hiểu rõ trong lời nói của Dương Minh có ý nghĩa gì, nàng cũng hiểu rõ thực lực của Dương Minh, 1 khi chuyện mà Dương Minh không nắm chắc được thì không cần nghĩ cũng biết là khó khăn như thế nào rồi.

Tuy Vương Tiếu Yên đã biết, than là sát thủ sống hôm nay không biết ngày mai, nhưng đấy là đối với sát thủ bình thường thôi.Giống như Dương Minh đứng trong bảng vàng của giới sát thủ, cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng có thể chạy thoát không thể mất mạng được.

"Nếu như nhiệm vụ lần này của anh thất bại, anh có được bỏ chạy không?" Vương Tiếu Yên hỏi.

"Đương nhiên có thể." Dương Minh vỗ nhẹ vào trán Vương Tiếu Yên: "Em nghĩ anh là thằng ngốc sao, biết là nạp mạng còn xông lên phía trước?"

Bất quá, Dương Minh còn câu nói phía sau còn chưa nói ra, mà trong long thầm nói: "Chỉ sợ đến lúc đó muốn chạy, cũng chạy không thoát…"

"Vậy thì tốt rồi…" Vương Tiếu Yên thở phào 1 hơi: "Vậy anh phải cẩn thận tuyết đối."

"Anh biết mà.Mạng chỉ có 1 anh phải biết quí trọng chứ." Dương Minh cười an ủi.

"Có cần em giúp không?" Vương Tiếu Yên hỏi, bất quá hỏi xong, trong lòng liền cười khổ, chuyện mà Dương Minh còn không nắm chắc thì mình đi chỉ làm hắn vướng bận chân tay thêm.

"Không cần đâu…" Dương Minh lắc lắc đầu: "Nghĩ thông chút, sẽ không sao đâu.Anh và em đâu phải chỉ nguy hiểm có 1 2 lần, mà lần nào cũng hóa nguy thành an hết mà."

"Ừ." Vương Tiếu Yên ngoan ngoãn gật gật đầu.

Victoria thì nhíu chặt lông mày ngồi ở 1 bên, sau những lời Dương Minh nói Victoria cũng tự động hiểu ra, nàng cũng trong nguy hiểm từ trong mộ mà chui ra, nàng hiểu rõ có 1 vài tình huống không phải là anh muốn chạy là chạy được…Nhiều lúc, đã lộ ra rồi thì không có cách nào để quay lại…

Thì giống như mình đánh sinh tử lôi đài, đã lên đài rồi thì có thể chạy sao? Những lời nói sau của Dương Minh cũng chỉ là để an ủi Vương Tiếu Yên thôi, đó là xuất phát từ tín nhiêm mù quáng trong tình yêu nên Vương Tiếu Yên mới không nhận ra, còn nếu không với 1 Vương Tiếu Yên cơ trí như vậy sẽ không khó mà nghĩ ra 1 chút.

Nhưng mà Victoria cũng không nói toạc ra, bởi vì có 1 vài tình huống không cần phải nói quá rõ rang.muốn xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra, nàng không có cách nào ngăn chặn được.

Dương Minh ra hiệu với Victoria rồi ôm Vương Tiếu Yên đi lên lầu.mà Victoria chỉ liếc Dương Minh 1 cái cũng không trả lời cái gì cả mà chìm trong suy tư cái gì đó.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1483: Cầm lấy cái này



"Tại sao anh lúc trước không nói với em?" Vương Tiếu Yên dựa vào lòng Dương Minh, cầm chặt tay hắn như sợ rằng nếu buông tay ra hắn sẽ đi mất: "Anh che dấu người khác, đừng nên che dấu em, chúng ta đã trải qua nhiều lần sinh tử…"

"Sợ em lo lắng…" Dương Minh thở dài: "Nếu như nắm chắc được vài phần, anh sẽ nhẹ nhàng mà nó với em, nhưng kẻ địch anh phải đối mặt lần này là chưa biết…"

"Chưa biết?" Vương Tiếu Yên không hiểu ý của Dương Minh: "Đối phương rất lợi hại?"

"Lợi hại…Cứ xem là thế đi." Dương Minh gật gật đầu: "Em biết, rất nhiều tình huống chỉ cần nằm trong phạm vi của qui luật tự nhiên thì cho dù cho kẻ địch có cường đại đến mấy anh cũng không sợ hãi, cuối cũng cũng có thể tìm ra điểm sơ hở để đột phá.Nhưng kẻ địch của anh lần này lại vượt qua được qui luật của tự nhiên, năng lực của đối phương vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta."

"Tại sao nghe mà có cảm giác kẻ địch của anh có siêu năng lực vậy?" Vương Tiếu Yên nghi hoặc.

"Siêu năng lực…Cũng không hắn, bất quá cũng gần như vậy." Dương Minh cười khổ giải thích: "Đối phương xuất thân là người Lam Miêu trại, là 1 phản đồ của Lam Miêu trại, luyện được 1 thân tà công, dựa vào hút máu của người mới chết để tăng công lực.Có thể nói người này rất tà môn, không những đao thương bất nhập mà còn tinh thong sử dụng cổ độc."

"A." Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói mà không khỏi khiếp sợ tròn mắt nhìn Dương Minh.Lời này nếu đổi lại là người khác mà không phải từ miệng Dương Minh nói ra Vương Tiếu Yên sẽ không thể tin được, bởi vì lời nói của Dương Minh thực sự là quá sức tưởng tượng rồi, cái gì hạ cổ, tà công, hút máu người.Cài này quả thực không bình thường nằm ngoài phạm vi mà con người có thể tưởng tưởng được.

"Lúc đầu, mới tiếp xúc, anh cũng không tin…bất quá, 1 người bạn gái của anh là cháu gái của tộc trưởng Lam Miêu trại, sau khi quen biết nàng anh mới biết cổ độc là có thật thực sự có tồn tại.Chỉ là, bây giờ chỉ có 1 số ít người của Miêu Tộc mới biết cách sử dụng, hơn nữa cũng không thể tùy tiện mà hạ cổ với người bình thường." Dương Minh giải thích cho Vương Tiếu Yên: "Tên Hữu trưởng lão này là 1 phản đồ của Lam Miêu trại, không những luyện môn công phu bị cấm mà còn tùy tiện hạ cổ người bình thường, vì vậy bất kể thế nào, nhân vật nguy hiểm này cần phải bị tiêu diệt."

"Anh đối địch với hạng người như vậy?" Vương Tiếu Yên trợn tròn mắt nhìn Dương Minh: "Vậy không phải là 1 phần thắng cũng không có sao?"

"Không thể nói không có…Nếu như có kì tích xuất hiện, có lẽ vẫn còn hi vọng." Dương Minh cười cười.

"Anh nói thế không phải là giống như không? Không được, em không cho anh đi." Vương Tiếu Yên ôm chết lấy Dương Minh: "Nếu đã như vậy, nói gì thì em cũng không cho anh đi."

"Yên Yên, em hiểu anh mà…" Dương Minh không nói nhiều mà chỉ đơn giản 1 câu, vì hắn biết Vương Tiếu Yên hiểu được ý trong lời nói của hắn.

Quả nhiên, Dương Minh vừa dứt lời, Vương Tiếu Yên liền rơi vào trầm mặc.

1 lúc sau Vương Tiếu Yên mới nói: "Anh thực đã quyết định rồi?"

"Ừ" Dương Minh trả lời.

"Vậy thì cẩn thận 1 chút…Thật hi vọng đây chỉ là nằm mộng." Vương Tiếu Yên thở dài, nàng tự mình biết rằng cho dù mình có nói thêm gì đi nữa thì cũng không thay đổi được quyết định của Dương Minh.

Giống như lúc trước, lúc Dương Minh đi đên Lan Sắt gia tộc giải cứu cha mình, lúc đó Vương Tiếu Yên là người đầu tiên phản đối, vì Vương Tiếu Yên đã mất đi cha mình, nàng không muốn lại mất đi Dương Minh.Bất quá dưới sự kiên quyết của Dương Minh nàng cũng không thể không để Dương Minh đi.

Nhưng lúc đó Dương Minh rất tự tin, trước khi đi còn chêu trọc mọi người nói mọi người chờ hắn khải hoàn trở về.Mà lần này Dương Minh tự mình cũng không nắm chắc…Cái này làm cho tâm tình của Vương Tiếu Yên rời vào trạng thái lo lắng.

"Ha, ha.Vậy em hãy xem nó như 1 giấc mộng đi." Dương Minh cười nói: "Nếu như anh trở về thì em xem nó như mộng, như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.Nếu như anh không trở về thì em cũng có thể xem nó như 1 giấc mộng, xem như là quen biết anh ở trong mơ, sau khi tỉnh lại, tất cả đều kết thúc rồi."

"Nói nhảm." Vương Tiếu Yên cấu cho Dương Minh 1 cái: "Không cho anh nói những lời như thế, thủi thui cái mồm anh đi."

"Chúng ta là sát thủ, đâu có nhiều kiêng kị như vậy." Dương Minh cười khổ: "Không ngờ là em cũng biết cấu người."

"Đương nhiên rồi, em cũng là con gái mừ." Vương Tiếu Yên hừ 1 tiếng.

"Mộng Nghiên có lẽ cũng tan học rồi, anh cũng nên về đây." Dương Minh nhìn đồng hồ nói với Vương Tiếu Yên.

"Ừ." Vương Tiếu Yên không nỡ buông tay Dương Minh ra: "Anh sau này, không cần ngày nào cũng phải theo qui luật như vậy, đến lúc đó Trần Mộng Nghiên các nàng cũng sẽ nghi ngờ đấy."

"Anh biết rồi." Dương Minh sau khi bị Vương Tiếu Yên và Victoria phát hiện ra vấn đề thì đã quyết định sau khi quay về phải thay đổi lại phương thức sinh hoạt hàng ngày.1 khi Vương Tiếu Yên và Victoria đã hoài nghi rồi, các nữ nhân bên cạnh mình cũng không phải là ngốc, ai dám đảm bảo, thời gian dài như vậy sẽ không xảy ra vấn đề, xem ra mình có chút lí tưởng hóa rồi nên đã quên mất vấn đề nhỏ nhặt này.

Xuống dưới lầu, Victoria vẫn ngồi trên ghế Sô fa thấy Dương Minh đi xuống liền lấy 1 cái hộp nhỏ ở trong túi ra đưa cho Dương Minh.

"Đây là cái gì?" Dương Minh cầm lấy cái hộp hỏi.

"Đây là cái mạch lấy ở trong người tôi ra." Victoria nói: "Đây là hệ thống định vị vệ tinh GPS hiện đại nhất trên thế giới, có thể định vị toàn cầu, cho dù là ở nơi bị che khuất cũng có thể tự động khởi động hệ thống ra da theo dõi sự chuyển động của mục tiêu.Tính từ khoảng cách mất tín hiệu cũng có thể định vị được phạm vi 1 cách đại khái." Victoria giải thích: "Anh mang trên người, hoặc là để ở trong giày cũng được."

"Không cần phải khoa trương như vậy chứ." Dương Minh nhìn chiếc hộp: "Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện thì cô định dựa vào cái này đi cứu tôi.Tôi đã không phải là đối thủ thì cô đi có tác dụng gì chứ?"

"Anh cầm đi." Victoria miễn cưỡng nói.

"Được rồi, vậy tôi mang theo trên người." Dương Minh gật gật đầu nhận lấy chiếc hộp cầm trong tay: "Trong này không còn cài thiết bị phát nổ chứ?"

"Không có, tôi đã lấy ra rồi." Victoria cười cười: "Sợ tôi làm nổ chết anh để tôi được tự do à?"

"Tôi đã nói rồi, cô muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể.Hơn nữa chuyến đi Vân Nam lần này, tôi có thể trở về hay không là 1 vấn đề, cô không cần nổ chết tôi, tôi thấy cũng đủ rồi." Dương Minh nhún nhún vai.

Victoria cười cười: "Tôi chờ anh trở về, cả đời này, anh là chủ nhân của tôi."

Lời nói của Victoria xem ra có vẻ như là hời hợt nhưng lại làm trong lòng Dương Minh run lên.Dương Minh hiểu rất rõ Victoria là 1 người cố chấp.

Dương Minh vừa về đến nhà, điện thoại liền vang lên, nhìn số hiển thị thì là của Hạ Băng Bạc gọi đến.

"Alo, anh Hạ, có chuyện gì? Thời gian làm nhiệm vụ đã quyết định rồi?" Dương Minh theo bản năng hỏi.

"Thời gian làm nhiệm vụ?" Hạ Băng Bạc cũng sửng sốt, liền nói: "Vậy thì chưa.còn phải chờ 1 thời gian nữa, bên này chúng tôi còn đang thương lượng để tìm ra 1 phương án ổn thỏa nhất.Các anh đều là những quân bài quan trọng nhất của Cục, không thể để các anh mạo hiểm 1 cách mù quáng để dễ dàng xảy ra tổn thất được."

"Ha, ha.thì ra là như vậy…" Cái cảm giác được coi trọng làm cho Dương Minh cảm thấy rất tốt, ít nhất là không có cảm giác mình đi bán mạng như vây.

"Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất chuyện chính.Tôi gọi điện cho cậu chính là về việc mà lần trước cậu nhờ tôi tìm người tên Lưu Tiểu Lôi kia." Hạ Băng Bạc nói: "Vì chuyện này của cậu mà tôi đã phát động toàn bộ thế lực của Cục trong cả nước."

"Làm phiền anh rồi, anh Hạ." Dương Minh có chút ngại ngùng, Hạ Băng Bạc làm như vậy ít nhiều cũng có chút mùi vị cùng mình trao đổi ở trong đó, nhưng Hạ Băng Bạc không ngại phiền phức mà giúp mình đi giải quyết chuyện này, cái này cũng đủ làm cho Dương Minh cảm động.

"Không có gì." Hạ Băng Bạc cười cười: "Bất quá, kết quả có lẽ sẽ làm cậu thất vọng."

"Không tìm thấy?" Dương Minh hỏi/

"Tìm thấy rồi, nhưng chỉ là 1 cái xác chết." Hạ Băng Bạc nói: "Ở bờ biển của thành phố Biên Hải, tòm thấy 1 xác chết, qua khám nghiệm đã chứng thực xác chết đó là Lưu Tiểu Lôi đội phó đội áp tải của Công ty Áp vận Danh Giang."

"CHết rôi?" Dương Minh nhíu nhíu mày theo bản năng, chẳng lẽ chuyện này ở bên trong còn có ẩn tình gì? Dương Minh vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng Lưu Tiểu Lôi tự mình lấy tiền bỏ trốn, nhưng bây giờ xem ra dường như không phải như vậy.Dường như có người đứng đằng sau muốn giết người diệt khẩu.

Lúc này, Dương Minh vì phải đi làm nhiệm vụ, nên cũng không có tâm trạng đâu mà đi quản chuyện này, chi tiết bên Kinh Tiểu Lộ Dương Minh cũng không có đi hỏi.Bây giờ được Hạ Băng Bạc nói như vậy, mới nghĩ đến những việc này: "Chết như thế nào?"

"Bị bắn chết." Hạ Băng Bạc nói: "Trên người tổng cộng có 6 phát đạn, trong đó có 2 phát trí mạng, 1 phát ở trước trán và 1 ở ngực trái."

"Là súng gì bắn?" Dương Minh nghe Hạ Băng Bạc nói càng khẳng định thêm ý nghĩ lúc trước của mình, bên trong nhất định có ẩn tình.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1484: Tìm được đầu mối



"Là súng lục K54." Hạ Băng Bạc nói: "Căn cứ từ thương tích do đạn gây ra thì có thể khẳng định là súng lục K54.Loại súng này trên thị trường đen rất hay gặp và phổ biến nhất.Nếu muốn điều tra nguồn gốc thì rất là khó."

"Không cần điều tra, tôi biết rồi." Dương Minh nói: "Cái này đã đủ rồi."

"Vậy thì tốt rồi, nếu tiếp tục điều tra thì rất lãng phí nhân lực và vật lực.Nếu không có nửa năm thời gian thì rất khó mà có được kết quả." Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong thở phào 1 hơi.

"Cám ơn anh, anh Hạ." Dương Minh nói.

"" Ồ? Dương Minh, cái này không giống cậu à? Từ lúc nào mà lại khách sáo với tôi như vậy?" Hạ Băng Bạc nghe giọng điệu nghiêm túc của Dương Minh có chút buồn bực: "Dương Minh, cậu sao vậy?"

"Không sao, ha ha, được rồi, không nói nữa, khi nào có thời gian và kế hoạch của nhiệm vụ thì lien lạc với tôi," Dương Minh nói.

"Được rồi." Hạ Băng Bạc nói, dường như đoán được Dương Minh có cái gì đó khác thường: "Cậu cũng không nên có áp lực quá lớn, chúng tôi không phải để cho anh đi làm bia đỡ đạn, mà thực sự muốn giải quyết tên Hữu trưởng lão này, nếu không thì chúng tôi đã không phải mời chuyên gia đến để lập kế hoạch và phân tích tính chất như vậy."

"Chuyên gia? Gạch xây nhà?" Dương Minh cười cười: "Ha ha, được rồi." (Đây là cách chơi chữ của Trung Quốc, 2 từ này đồng âm từ sau thực ra không có nghĩa nên đành ghép 2 từ vào nhau vậy."

Đối với việc chuyên gia bàn bạc về phương án và kế hoạch tác chiến Dương Minh cũng không để ý gì, tình hình thực tế là thiên biến vạn hóa, nếu cứ theo cái kế hoạch và phương án *** chó gì thì chết sẽ rất thảm.Sát thủ chỉ nói đến tùy cơ ứng biến, tụ mình thích ứng với hoàn cảnh chứ không vì cái kế hoạch gì đó mà bắt hoàn cảnh phải thích ứng với mình.

Hb cũng nghe ra trong lời nói của Dương Minh có ý trào phúng, bất quá cũng không nói nhiều: "Được rồi, có việc gì thì gọi điện cho tôi."

Dập điện thoại Dương Minh liền thở dài, mình vốn không muốn quản chuyện này, nhưng một khi đã biết trong truyện này còn có nội tình, Dương Minh không thể không quản rồi.Tuy chuyến đi Vân Nam sống chết chưa biết được, nhưng cuộc sống hiện tại thì vẫn phải tiếp tục.

Thành phố Biên Hải …Đây không phải là địa bàn của Phác Đại Ngưu sao? Xác của Lưu Tiểu Lôi được phát hiện ở bờ biển, vậy rất có khả năng là hắn bị bắn chết ở trên biển.Một khi Lưu Tiểu Lôi xuất hiện ở Thành phố Biên Hải, lại là ở trên biển, cái này nói lên điều gì? Chẳng lẽ, hắn muốn vượt biên sang Nga? Khả năng này rất lớn a, trong người mang 1 khoản tiền lớn, lại là tội phạm bị truy nã, ở trong nước có thể nói là 1 bước cũng khó đi.Nếu là vượt biên sang Nga, chi 1 khoản tiền cho bang hội người Hoa ở bên này để được bảo hộ, bảo đảm hắn sẽ có 1 cuộc sống thoải mái.

Vậy Lưu Tiểu Lôi có thông qua Phác Đại Ngưu để vượt biên không? Mà Lưu Tiểu Lôi bị ai bắn chết đây? Là người đi cùng tầu thấy tiền nên nảy sinh ý định? Hay là có âm mưu từ trước?

Bất quá, thành phố Biên Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ Phác Đại Ngưu 1 chút phong thanh cũng không nhận được, vì vậy Dương Minh mới định gọi điện cho Phác Đại Ngưu hỏi xem hắn có biết gì không.Nghĩ đến đây Dương Minh liền trực tiếp gọi điện cho Phác Đại Ngưu.

"Alo…" Phác Đại Ngưu đang cùng mấy an hem đánh mạt chược, thấy chuông điện thoại reo lên có chút bực mình nghe máy: "Ai đấy?"

"Có phải Phác Đại Ngưu không?" Dương Minh hỏi.

"Là tôi, anh là ai?" Phác Đại Ngưu trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó là ai đây? Dám gọi thẳng tên mình? Bất quá cái này cũng khó trách Phác Đại Ngưu, từ khi Hắc Ưng bang ở Thành phố Biên Hải bị tiêu diệt thì ở đây chỉ còn lại mình hắn xưng bá, trở thành 1 đại nhân vật trên đường, bất kể ai nhìn thấy hắn đều nể hắn 3 phần mà gọi là" Anh Đại Ngưu".

"Lão Phác, tôi là Lệ Mộc Dịch." Dương Minh nói.Cái tên Lệ Mộc Dịch này là hóa danh lúc đó của Dương Minh.Mộc Dịch chính là Dương, cả cái tên này có nghĩa là" Dương Minh lợi hại" là lúc đấy tính trẻ con của Dương Minh nổi lên tiện mồm mà nói, cũng không có nghĩ đến là sẽ dung lần thứ 2.

"Lệ Mộc Dịch?" Phác Đại Ngưu đầu tiên ngẩn ra nhưng ngay lập tức nhớ ra Lệ Mộc Dịch là người nào, đẩy bàn mạt chược 1 cái lập tức cầm điện thoại đứng lên, tìm 1 chố yên tĩnh cung kính nói: "Thì ra là Lệ tiên sinh ạ.Chào ngài chào ngài."

"Lão Phác, không nói nhiều, tôi muốn hỏi anh 1 chuyện." Dương Minh đối với Phác Đại Ngưu cũng không khách sáo nói thẳng vào vấn đề.

"Lệ tiên sinh, có việc gì xin cứ nói, chuyện mà lão Phác tôi mà biết nhất định sẽ không dấu diếm gì." Phác Đại Ngưu vội vàng nói.

"Anh có biết 1 người tên là Lưu Tiểu Lôi không?" Dương Minh hỏi.

"Lưu Tiểu Lôi? Là ai?" Phác Đại Ngưu sững sờ, từ trước đến giờ hắn chưa nghe qua cái tên này.

"Anh không biết?" Dương Minh cũng sững sờ, nhưng ngay lập tức nghĩ ra, ai vượt biên, cũng không thể dung tên thật của mình, e rằng lúc đó cũng là dùng 1 cái tên giả: "Trên bãi biển của Thành phố Biên Hải, phát hiện 1 xác chết, chính là Lưu Tiểu Lôi …"

"A, Lệ tiên sinh, là ngài muốn nói đến cái xác chết nam đó!Ngài nói như vậy tôi mới nhớ ra, người đó cùng 1 người nữa đến tìm tôi muốn vượt biên sang Nga, bất quá người đi đưa thêm cho tôi 1 ít tiền bảo tôi đừng quản chuyện mà bọn họ làm trên tầu, sau đó thủ hạ của tôi về nói lại với tôi, người đi cùng đưa tiền đấy đã bắn chết người kia rồi vứt xác xuống biển." Phác Đại Ngưu nói.

"Quả nhiên là như vậy." Dương Minh nghe Phác Đại Ngưu nói xong càng thêm khẳng định ý nghĩ lúc trước của mình: "Anh còn nhớ được tướng mạo của người đi cùng Lưu Tiểu Lôi cũng chính là người đưa tiền cho anh không?"

"Lúc đó, người đây đội 1 cái mũ lưỡi trai, kéo xuống rất thấp nên tôi cũng không nhìn rõ được tướng mạo của hắn." Phác Đại Ngưu có chút ngại ngùng nói: "Hơn nữa ngài cũng biết, nghề của chúng tôi rất kị đi hỏi việc của người ta, vì vậy tôi cũng không có cách nào nhìn kĩ được, bất quá nghe khẩu âm thì là người địa phương chúng ta, chỉ là trong tỉnh thôi."

"Người đấy có đặc điểm gì không?" Dương Minh hỏi.

"Lệ tiên sinh, để lát nữa tôi gọi lại cho ngài, tôi đi tìm huynh đệ hôm đó đi cùng hắn, xem xem anh ta có ấn tượng gì không?" Phác Đại Ngưu nói.

"Được rồi, gọi vào số này là có thể tìm được tôi." Dương Minh nói.

"Tôi lập tức đi làm chuyện này ngay." Phác Đại Ngưu vội đáp ứng.

Dập điện thoại Dương Minh để điện thoại sang 1 bên, bật máy tính, không biết Triệu Oánh có ở trên mạng không, mấy ngày nay, Dương Minh đã có cảm giác thích thú khi lên mạng chat cùng Triệu Oánh.

Cái loại cảm giác này rất kì diệu cùng với cảm giác gặp mặt nhau ngoài đời thực không giống nhau.Hơn nữa dưới hoàn cảnh mình biết được than phận của Triệu Oánh mà Triệu Oánh lại không biết được than phận thật của mình.Dương Minh cuối cùng cũng có thể chọn những chủ đề mà Triệu Oánh có hứng thú để nói, chỉ vài câu nói đã có thể làm cho Triệu Oánh vui ve.Cái cảm giác" địch sang ta tối" này làm cho Dương Minh cũng thấy thích thú.

Tuy Dương Minh biết chuyến đi Vân Nam lần này có thể sẽ không trở về được, nếu tiếp tục cùng Triệu Oánh phát triển thì có thể sẽ làm khổ Triệu Oánh, nhưng cái cảm giác kì diệu này làm Dương Minh không thể rời bỏ được, hơn nữa Dương Minh cũng không muốn trước khi mình đi Vân Nam, còn để lại điều gì đáng tiếc.

Thuần thục đăng nhập vào QQ, mở ra cửa sổ chat với" Nữ Lão sư dã man" thấy có 1 tin nhắn Triệu Oánh gửi lại cho mình: "Còn đấy không? Tối nay ở chỗ cũ, chơi thâu đêm."

Dương Minh xem lại thời gian gửi tin nhắn, là sang nay, lúc đó Dương Minh còn chưa bật máy tính.Chỗ cũ mà Triệu Oánh nói là room trong game mà mấy hôm nay họ chăn gà.Hôm nay là thứ 6, mai Triệu Oánh không phải đi học vì vậy mới rủ Dương Minh chơi thâu đêm.

Thâu đêm? Dương Minh cười khổ, thật là người có thể lăn qua lăn lại a.

"Bây giờ lên rồi đây, thâu đêm hả, được thôi, nhưng phải muộn 1 chút." Dương Minh thầm nghĩ ít nhất thì cũng phải phục vụ 3 bà Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai cho các bà ngủ đã thì mới đi bồi tiếp Triệu Oánh diễn kịch được.(thằng này khỏe ghê, phục vụ 3 bà rồi mà vẫn chơi game thâu đêm được, nhưng mình thích…hihi)
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1485: Trò chơi tình nhân



Tuy Dương Minh được Vương Tiếu Yên nhắc nhở, định không tiếp tục sinh hoạt như trước nữa, nhưng hắn vẫn luyến tiếc không từ bỏ được thời khắc cuối cùng với Trần Mộng Nghiên các nàng, cho nên sau khi phục vụ 3 bà chờ 3 đi vào giấc mộng liền lê than xác mệt mỏi vào phòng sách.

Vì sao mà mệt mỏi, anh em tự hiểu.

Dương Minh đăng nhập vào QQ, thấy tin nhắn của" Nữ Lão sư dã man" không ngừng gửi đến, có đến hơn 10 tin, đại loại như: "Có đấy không?" " Sao còn chưa lên?"," Muộn thế nầy rồi, sao còn chưa lên?"," Không phải ngủ quên rồi chứ?"

Dương Minh nhanh chóng trả lời: "Tôi lên rồi, vừa rồi trong nhà có chút chuyện."

"Nữ Lão sư dã man" rất nhanh liền có trả lời: "Tôi còn tưởng anh không lên?" sau đó liền gửi thêm 1 hình" mệt" đến.

"Chuyện đã đáp ứng cô, tự nhiên phải giữ lời." Dương Minh nói.

"Xí, dẻo mỏ." " Nữ Lão sư dã man" gửi 1 hình mắt tròn mắt dẹt đến.

"Vẫn qui tắc cũ, tìm 1 phòng rồi chờ gà vào chăn?" Dương Minh hỏi.

"Ừ, nhưng hôm nay chúng ta đổi phòng đi, có nhiều người biết 2 chúng ta thong đồng rồi.Hôm nay 1 gã có acc là Ngư nhân X2 đã chửi tôi rôi, chắc là hắn đã biết được chân tướng." " Nữ Lão sư dã man" nói.

"Chửi cô? Không phải chứ? Tên này không phải thù dai như vậy chứ?" Dương Minh có chút ngạc nhiên, trong game bị lừa đã mấy ngày mà lại có thể tìm ra được người lừa hắn hôm đó thì cũng thật là kì tích.

"Lại còn không.Chửi người không có tim gan phèo phổi.Tức chết tôi rồi." " Nữ Lão sư dã man" nói.

"Không phải chứ? Tên nhóc này trình độ văn hóa cũng thật cao a? Sẽ không làm như vậy chứ?" Dương Minh ngạc nhiên

"Ai mà biết được, vì vậy đêm nay chúng ta phải đổi chỗ khác, ở đây không an toàn nữa rồi." " Nữ Lão sư dã man" nói

"Sao tôi có cảm giác, lời của cô lại có nghĩa khác, giống như chúng ta trộm tình bị người ta phát hiện, phải đổi chỗ khác vậy." Dương Minh chêu trọc nói.

"Lại nói nhảm, không them để ý đến cậu nữa." " Nữ Lão sư dã man" rất nhanh trả lời lại.

Nhìn vào màn hình, tim của Triệu Oánh như đập nhanh hơn.Cảm giác động lòng này, ngày trước chỉ có lúc cùng Dương Minh nói chuyện mới có, bất quá, không biết từ lúc nào, mỗi khi" Thế giới nào có chân tình" nhắc đến cái vấn đề mẫn cảm này tim mình như không kìm được mà lại đập nhanh hơn.

Chẳng lẽ mình cùng người bạn trên mạng này đã có hảo cảm rồi? Cái này làm sao có thể, lại làm sao được? Mình đã lòng 1 dạ thích Dương Minh rồi, không thể thích người khác được.

Bất quá, tuy Triệu Oánh nghĩ như vậy, cái cảm giác tim đập nhanh như vậy vẫn tồn tại, đây là phản ứng của tiềm thức, không thể khống chế được.Mình càng trốn tránh cảm giác này càng mãnh liệt.Triệu Oánh thầm mắng mình sao lại như vậy được? Ngoài Dương Minh ra mình không nên thích người nào khác.

Nhưng, người bạn trên mạng là" Thế giới nào có chân tình" này, bất luận là phương thức nói đùa hay ngữ khí khi nói chuyện đều rất giống với người trong lòng của mình.Trong tiềm thức, 2 người này lại trùng hợp lại với nhau, rất nhiều tình huống, Triệu Oánh liền xem người bạn trên mạng này là thế than của Dương Minh.

Tuy biết cảm giác này cũng không tốt, nhưng đôi khi lại vô cùng lưu luyến cái cảm giác rung động này mà không có cách nào khống chế được.Không thể không thừa nhận có những lúc giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn.Trong tình huống này, Triệu Oánh đã phát sinh hảo cảm với người bạn trên mạng giống như với Dương Minh vậy.

Cũng không thể nói là Triệu Oánh hoa tâm, mà là bất luận là Dương Minh ở ngoài đời thực hay là Dương Minh ở trên mạng đều có thể làm cho trái tim Triệu Oánh rung động.Trên đời này không thể tồn tại 2 người giống nhau như đúc được, cho dù có là mô phỏng đi nữa thì cũng phải có chút sai biệt.

Dương Minh là độc nhất vô nhị.Vì vậy, nếu người trên mạng đổi lại là người khác thì tuyệt đối không thể làm Triệu Oánh phát sinh chút hảo cảm nào, nhưng rõ rang người trên mạng cũng là Dương Minh, cách nói chuyện cũng giống hệt với Dương Minh, có lẽ bản thân Dương Minh cũng không chú ý đến điểm này.Nhưng dưới sức ảnh hưởng của sự thay đổi từ lúc nào không biết đã thẩm thấu vào nội tâm của Triệu Oánh, đã bắt đầu bắt rễ vào tim nàng.

"Đừng nha, hay là cô trở thành tình nhân của tôi trong game đi, bây giờ không phải trong game rất lưu hành tìm tình nhân sao?" Dương Minh cũng không chịu từ bỏ mà thừa thắng xông lên truy hỏi.

Triệu Oánh vừa nhìn tin nhắn của" Thế giới nào có chân tình" " Thế giới nào có chân tình" gửi đến, 2 mắt tối sầm, suýt nữa thì ném chuột xuống đấy, con người này sao mà cái gì cũng dám nói thế?

"Không phải cậu đã có bạn gái rồi sao?" Triệu Oánh đùng đùng gửi 1 tin trả lời, cậu nói cậu không có việc gì suốt ngày đến khiêu khích tôi làm cái gì chứ?

"Không phải đã nói là trong game thôi sao?" Dương Minh tiếp tục nói.

"Game Đại địa chủ không có chức năng tình nhân." Triệu Oánh không chịu nổi nói.

"Ồ, vậy nếu có thì cô l*m t*nh nhân của tôi nhé." Dương Minh nói.

Triệu Oánh nhìn tin nhắn của" Thế giới nào có chân tình" mà đầu óc tối sầm thế này là có ý gì đây?

"Cậu có chơi hay không đây?" Triệu Oánh cuối cùng cũng bó tay, cứng rắn nói.

"Chơi chứ, vậy cô không nói thì tôi coi như cô đã đòng ý rồi, sau này trong game tôi sẽ gọi cô là bà xã, chỉ là trong game thôi." Dương Minh tự mình chủ trương nói.

"Câu!" Triệu Oánh suýt tức chết, bất quá cũng không làm gì được, nếu nói tuyệt giao với" Thế giới nào có chân tình" thì Triệu Oánh không làm được, hơn nữa 2 người quen nhau đã lâu, tuy rằng chỉ là ở trên mạng nhưng cũng có thể nói là bạn tốt rồi, đâu có thể nói tuyệt giao là tuyệt giao dược ngay đâu.

Mà người ta cũng nói rất rõ rang chỉ là trong game thôi, cũng chỉ là ở trên mạng thôi, ở ngoài đời không có quan hệ gì, nếu mình vì chuyện này mà tức giận thì không phải là mình rõ rang hơi nọ kia rồi sao?

Triệu Oánh cũng nghe nói, rất nhiều ở trong game cũng có tình nhân mà những người này ở ngoài đời cũng có người yêu, mà ở trên mạng chỉ là trò chơi mà thôi.Tuy quan niệm này Triệu Oánh có chút không chấp nhận được, nhưng cũng phải xem người là tình nhân của mình là ai đã.

Lúc Dương Minh nói ra những lời này, trong đáy lòng Triệu Oánh liền có 1 cảm giác thích thú, giống như có tiếng thúc giục nàng, đồng ý đi, đồng ý đi…

Nhưng lí trí của Triệu Oánh nói cho cô, cô không thể phản bội Dương Minh dù là trên mạng cũng không được.

Nếu để Dương Minh biết Triệu Oánh lựa chọn 1 cách khó khăn như vậy, không biết chừng hắn sẽ đem than phận của mình nói rõ cho Triệu Oánh biết.

Triệu Oánh do dự nửa ngày, cuối cùng lí trí cũng chiến thắng hảo cảm trong lòng với" Thế giới nào có chân tình", trong lòng nghĩ, mặc kệ cậu gọi là gì, mình không đáp ứng là được rồi.

"Server 3, phòng 2 bàn 18, nhanh đi." Triệu Oánh cố gắng bình ổn tâm tư của mình lại, gửi 1 tin nhắn đi, tạm thời không nghĩ đến chuyện lúc nãy.

"Đến đây, bà xã." Dương Minh thuận nước đẩy thuyền nói.

Triệu Oánh nhìn thấy" Thế giới nào có chân tình" nói, tức đến nghiến răng ken két, dứt khoát không trả lời lại mà tiến vào trò chơi…

2 người chơi 1 mạch đến sang, Dương Minh mệt muốn chết luôn, Triệu Oánh mới chịu nghỉ, bất quá với việc Dương Minh gọi cô là bà xã, cô cũng không có 1 câu trả lời chính thức.

Dương Minh ngáp dài 1 cái định đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.Dương Minh nhíu nhíu mày, muộn thế này ai còn gọi điện đến? Bất quá, nhìn lại thời gian, Dương Minh bừng tỉnh, đã 6 giờ sáng rồi còn muộn cái gì nữa.

"Là Lệ tiên sinh phải không?" Phác Đại Ngưu cẩn thận hỏi.

"Là tôi, lão Phác à? Sao rồi? Có tin tức gì chưa?" Dương Minh nghĩ đến chuyện lúc trước nhờ Phác Đại Ngưu đi điều tra Lưu Tiểu Lôi, vốn cho rằng sẽ không nhanh như vậy mà đã có tin tức, hiệu suất làm việc của Phác Đại Ngưu cũng rất cao đấy chứ.

"Lệ tiên sinh, tôi đã tìm được thủ hạ kia của tôi rồi, cũng trùng hợp hắn hôm qua ra biển rồi, nhưng tôi bảo hắn lập tức phải quay về trong đêm rồi." Phác Đại Ngưu nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1486: An bài hậu sự



"Làm phiền anh, thật ngại quá." Dương Minh nghe Phác Đại Ngưu nói, trong lòng không nhin được có chút cảm kích, không ngờ Phác Đại Ngưu lại ra sức làm việc cho mình, mặc du trong này cũng không nguyên cớ là mình giúp hắn diệt trừ mối họa bên mình, Hắc Ưng bang.Bất quá, mình với hắn cũng không có quan hệ trực thuộc gì, hắn cũng không cần tận tâm tận lực như vậy, ngay cả đêm hôm cũng vì mình mà làm việc.

"Ha ha, ngài nói đi đâu rồi, chuyện của Lệ tiên sinh, cũng là chuyện của Phác Đại Ngưu tôi mà." Phác Đại Ngưu hào sảng cười: "Lệ tiên sinh, người thủ hạ của tôi trí nhớ cũng không tồi, 2 người chúng tôi đã cẩn thận mà nhớ lại hình dáng và đặc điểm của người đó, tuy rằng không được rõ rang lắm, nhưng hình dáng về cơ bản cũng mơ hồ mà nhớ được ra, chúng tôi đã tìm 1 họa sĩ nhờ ông ta vẽ ra rồi."

"Hả? Đã vẽ ra rồi, vậy thì quá tốt rồi." Dương Minh cũng không ngờ ngay cả bức vẽ mà cũng đã vẽ ra được rồi vậy không phải là tận tâm tận lực thì là gì nữa.

"Lệ tiên sinh, tôi gửi chuyển phát nhanh cho anh, hay là gửi Fax tới?" Phác Đại Ngưu hỏi.

"Fax đi cho tiện, tôi đọc số Fax cho anh." Dương Minh nói, sau đó đọc cho Phác Đại Ngưu số Fax của công ty Bảo an Danh Dương, Phác Đại Ngưu nhanh chóng ghi lại rồi đáp ứng sẽ lạp tức gửi đi.

Bây giờ tuy mới chỉ 6 giờ sáng, nhưng Dương Minh cũng không sợ là không nhận được Fax, vì máy Fax ở công ty đã cài đặt chế độ nhận Fax tự động, chờ đến lúc đó thong báo cho Kinh Tiểu Lộ là được.

Nghĩ đến Kinh Tiểu Lộ Dương Minh không nén nổi có chút đau đầu, giữa mình và Kinh Tiểu Lộ cuối cùng là loại quan hệ gì? Lúc đầu là chán ghét, đến bây giờ lại có chút hảo cảm, trong quá trình chuyển biến, lúc này tự nhiên hiện lên trong đầu Dương Minh từng tí một.

Dương Minh cũng không phải là kẻ mù, dưới sự thay đổi và nỗ lực của Kinh Tiểu Lộ, tự nhiên là lọt vào trong mắt của Dương Minh, nàng 1 dạ muốn làm tốt chuyện của công ty là vì cái gì, Dương Minh đương nhiên hiểu rõ.

Nếu nói, mình không phải đi Vân Nam thì thuận theo tự nhiên mà phát triển tiếp, có lẽ 2 người sẽ ở bên nhau, nhưng bây giờ …Cũng giống như Triệu Oánh, tình cảm của Dương Minh với Kinh Tiểu Lộ cũng chưa sâu đậm(chưa cùng nhau lên giường đây), cho đến bây giờ cũng chỉ có thể tính là rất có hảo cảm mà thôi.chưa đạt đến mức là yêu nhau thắm thiết.Vì vậy để giải quyết vấn đề với 2 người này làm Dương Minh rất đau đầu.

Mình đi chuyến này, rất có thể là không trở về được, nói cho Kinh Tiểu Lộ biết cũng như lời cáo biệt cuối cùng với nàng, hay là không nói cho nàng biết? Dương Minh cũng không khẳng định là sau khi mình mất tích, Kinh Tiểu Lộ có ngơ ngẩn mà chờ đợi mình hay không.Nhưng, Dương Minh có thể khẳng định Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai, Vương Tiếu Yên, Tiếu Tình còn có Tôn Khiết nhất định sẽ chờ mình đến chết.(thằng này tự tin quá), cho dù mình có khuyên bảo các nàng thê nào đi nữa thì cũng vô dụng, vì vậy Dương Minh mới sảng khoái mà không phí nước bọt làm gì.

Với Kinh Tiểu Lộ, giữa mình và nàng ta có chút mập mờ, nếu Kinh Tiểu Lộ cũng đợi chờ như vậy, vậy không phải là làm nàng bị nhỡ nhàng sao? Bất quá.Dương Minh lại sợ sau khi mình nói cho nàng biết, nha đầu lắm mồm này lại đem chuyện của mình ra nói cho Trần Mộng Nghiên các nàng vậy thì không ổn rồi.Dương Minh thở dài, bỏ đi, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên, mình cứ nghĩ nhiều thì chỉ thêm mệt đầu.

Đứng ở cửa phòng ngủ, Dương Minh dùng dị năng nhìn vào trong thấy Trần Mộng Nghiên các nàng vẫn ngủ ngon lành, nên cũng không làm phiền các nàng mà đi ra ngoài biệt thự lái xe thẳng đến Công ty bảo an Danh Dương.

Trên đường đến công ty, Dương Minh gọi điện cho Kinh Tiểu Lộ.Mấy ngày nay, Dương Minh vẫn thường gửi tin nhắn cho Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, rõ rang là không muốn làm người ta nhỡ nhàng, nhưng cũng không nỡ buông tay.

Không biết từ lúc nào mình liền trở thành 1 kẻ tham lam như vậy? Dương Minh cười khổ.Có lẽ bắt đầu từ lúc Trần Mộng Nghiên hết lần này đến lần khác dung túng và tha thứ cho mình, mình liền trở nên không cố kị gì nữa…

"Dương Minh sao gọi điện cho em sớm vậy?" Kinh Tiểu Lộ vừa dậy không lâu đang bả ma tít thì nhân được điện thoại của Dương Minh.

"Anh có tin tức của Lưu Tiểu Lôi.lát nữa em đến tổng bộ của Công ty bảo an Danh Dương, xem xem có phát hiện gì không?" Dương Minh nói.

"Được rồi, em qua luôn." Kinh Tiểu Lộ nhanh chòng đáp ứng, trên mặt làm như rất quan tâm đến chuyện của Lưu Tiểu Lôi, nhưng thực ra là muốn gặp mặt Dương Minh.

Mấy ngày nay tuy là vẫn gửi tin nhắn, nhưng con người thì thường có voi lại đòi Hai Bà Trưng, lúc trước thì Kinh Tiểu Lộ chỉ mong Dương Minh thỉnh thoảng liên lạc với mình 1 chút, chỉ là trên phương diện cũng được.Vậy mà bây giờ Dương Minh lại gửi tin nhắn dạng như: "Đang làm gì vậy? Ở công ty hay là đi học?" Làm cho Kinh Tiểu Lộ thấy được yêu mà sợ, càng muốn gặp Dương Minh.Thực ra dạng tin nhắn như vậy, Dương Minh không chỉ gửi cho Kinh Tiểu Lộ mà cũng gửi cho Trầm Vũ Tích, Trương Tân, Điền Đông Hoa, Lí Đại Cương mấy người bạn của mình, Dương Minh sợ mình đi chuyến này sẽ không còn cơ hội gặp lại những người bạn này nữa nên rảnh rỗi thì cũng gửi tin nhắn hỏi thăm họ.

Nhưng Kinh Tiểu Lộ lại hiểu nhầm ý của Dương Minh, còn tưởng Dương Minh có hứng thú với mình, chuẩn bị bắt đầu bước vào ranh giới của tình yêu.Cái này làm cho Kinh Tiểu Lộ cao hứng đến nỗi mất ngủ mấy ngày liền.

Dương Minh tự nhiên ý nghĩ của Kinh Tiểu Lộ sau khi gọi điện xong tâm trí liền bay đi đến tận nơi nào.

Những người bạn gái ở Tùng Giang, Dương Minh lúc nào cũng có thể ở bên cạnh bồi tiếp được, nhưng bây giờ Dương Minh nhớ nhất là 2 người Tô Nhã và Hoàng Nhạc Nhạc, 1 người là Đại minh tinh lưu diễn khắp thế giới, 1 người là nữ tiếp viên hang không bay khắp thế giới.

Tô Nhã vẫn bận rộn như trước, tuy rằng đã đáp ứng với Dương Minh sẽ từng bước rút khỏi làng giải trí, bất quá, bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp.Gửi tin nhắn cho Tô Nhã có lúc phải chờ đến mấy tiếng sau mới có trả lời nhưng Dương Minh cũng không để ý, tính chất công việc của Tô Nhã không thể lúc nào cũng mang điện thoại trên người, có ai thấy ca sĩ nào lúc biểu diễn lại mang theo điện thoại không?

Mấy ngày này nội dung tin nhắn của Dương Minh gửi cho Tô Nhã từ việc bảo cô nhanh chóng rút lui khỏi làng giải trí trở về bên cạnh mình đã trở thành ũng hộ cô tiếp tục sự nghiệp.Cái này làm cho Tô Nhã ngạc nhiên nhưng cũng không đoán ra được dụng ý của Dương Minh, còn nghĩ rằng Dương Minh đã nghĩ thông rồi.Bất quá, vẫn bảo đảm với Dương Minh, chậm nhất là 3 năm nữa nàng sẽ từ bỏ sự nghiệp và thân phận hiện tại.

Với hồi âm của Tô Nhã Dương Minh chỉ có thể cười khổ.Nguyên nhân lớn nhất mà Dương Minh chuyển sang ủng hộ Tô Nhã là hắn không biết chuyến đi này còn có thể trở về hay không, nếu như thật sự không trở về được thì còn bắt Tô Nhã kết thúc sự nghiệp làm gì? Còn chưa đủ loạn hay sao?

Đương nhiên những lời này Dương Minh không thể nói với Tô Nhã, bởi vì chưa tới thời điểm, chưa đến trước lúc đi có nhiều chuyện không thể nói hết ra.

Với Hoàng Nhạc Nhạc Dương Minh buổi sáng gửi tin nhắn đi đến chiều mới nhận được hồi âm.Trên máy bay không được mở điện thoai, Hoàng Nhạc Nhạc là tiếp viên hang không nàng tự nhiên không thể làm sai qui định, không thể lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa được.

Bất quá, Hoàng Nhạc Nhạc là người sơ ý, nên cũng không phát hiện ra Dương Minh có gì không ổn chỉ là thấy thấy Dương Minh gưi tin nhắn có gì đó hơi kì lạ, hay là 2 người đã lâu không gặp có cần nàng sắp xếp bay đến Đông Hải gặp mặt 1 chuyến không?

Kiến nghị này của Hoàng Nhạc Nhạc Dương Minh cũng tiếp nhận rồi, bất quá, với suy đoán của Hoàng Nhạc Nhạc cũng không thể phủ nhận.

Nháy mắt cái đã đến Công ty bảo an Danh Dương rồi, Dương Minh đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới lầu, vừa xuống xe liền thấy 1 chiếc xe BMW X5 màu xanh giống hệt của mình dừng lại, thì ra là xe của Kinh Tiểu Lộ.

"Sao anh chạy nhanh vậy!Em vượt 2 cái đèn đỏ mà cũng không đuổi kịp." Kinh Tiểu Lộ vừa dừng xe liền oán trách nói: "Em bấm còi, anh cũng không thèm để ý đến em."

"" A? Em ở sau anh hả?" Dương Minh thấy Kinh Tiểu Lộ oán trách hơi xin lỗi nhìn nàng 1 cái: "Lúc nãy không để ý, ngại quá."

Dương Minh lúc trước thật sự là không chú ý, tâm hồn của hắn đều để hết lên người Tô Nhã và Hoàng Nhạc Nhạc rồi, mắt nhìn phĩa trước cũng là để quan sát xe và cự li mà thôi, thực không để ý đến Kinh Tiểu Lộ ở phía sau.

"Bỏ đi, thực ra cũng không sao." Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh xin lỗi, ngược lại mình lại cảm thấy ngại ngùng.Thực ra, mình đuổi theo Dương Minh cũng không có việc gì gấp mà chỉ là vui đùa thôi, Dương Minh không mắng mình, ngược lại còn xin lỗi làm cho Kinh Tiểu Lộ cảm thấy không thoải mái.

"Hôm nay bả ma tít cũng không tồi a." Dương Minh nhìn mặt Kinh Tiểu Lộ nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1487: Liên quan đến Liễu Họa My



"Thật sao?" Kinh Tiểu Lộ có chút vui mừng sờ sờ lên mặt mình, thầm nghĩ, vì hôm bay nhận được điện thoại của anh, em mới tỉ mỉ bả ma tít như vậy đấy.

"Nhìn rất tự nhiên, không lòe loẹt giống ngày trước, nhìn giống như không có hóa trang vậy." Dương Minh nói

"Ừ…" Kinh Tiểu Lộ thầm nghĩ, cái gì mà không húa trang, đây là nghệ thuật so với hóa trang cong phiền phức hơn nhiều.

Dương Minh cũng chỉ là thuận miệng mà nói, đối với cái này cũng không có nghiên cứu gì, 2 người sánh vai nhau đi lên lầu, đối với quan hệ giữa Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ, với người trong công ty thì sau lần Dương Minh xuất hiện trong buổi lễ nhận chức của Kinh Tiểu Lộ hôm đó thì không thấy có gì kì lạ cả.

Lúc trước công ty có lời đồn Kinh Tiểu Lộ sau lưng có chỗ dựa lớn, mọi người đều hoài nghi, hơn nữa chuyện trong lời đồn thì không có gì chứng thực, nhưng trong buổi lễ nhận chức hôm đó Dương Minh xuất hiện ngồi bên cạnh Kinh Tiểu Lộ, vậy những lời đồn đó đã trở thành lời nói thật.

Tuy Dương Minh không có công khai nói ra cái gì, cũng không nói mình và Kinh Tiểu Lộ có quan hệ gì, mà ngay cả Kinh Tiểu Lộ cũng không nói gì, nhưng con người là như vậy, người trong cuộc càng yên lặng như vậy, mọi người càng cho rằng chuyện đó thật sự là như vậy.

Nếu không phải như vậy, các người tại sao lại phải im lặng như vậy? Không đứng ra mà giải thích? Dương Minh là Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, bị người ta nói là có quan hệ với thuộc hạ là Phó tổng giám đốc, nếu thật không có quan hệ đó không sợ người ta nói ra, vậy khẳng định sẽ phải ra mặt mà giải thích rõ ràng.

Hơn nữa nếu không có quan hệ đó, nếu lại có người phao tin nhảm, vậy thì sẽ tạo thành tình huống quyền lực của Phó tổng giám đốc còn to hơn Tổng tài, Bạo Tam Lập sẽ nhẫn nhịn mà để chuyện này xảy ra sao?

Nhưng Bạo Tam Lập cũng giữ im lặng, có thể nhìn thấy chuyện này là thật.

Bởi vì Dương Minh bình thường không có xuất hiện ở công ty, mãi là 1 hình tượng rất thần bí, rất nhiều nhân viên thấy Dương Minh trẻ tuổi đều suy đoán Dương Minh có bối cảnh là công tử con nhà giàu hoặc là công tử con nhà quan lớn.Hơn nữa, Dương Minh còn ít tuổi như vậy lại có trong tay 1 công ty có quy mô mà lại khiến cho 2 đại nhân vật ở Tùng Giang là Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám bán mạng cho anh ta, Công ty bảo an Danh Dương và Cục cảnh sát của thành phố lại có quan hệ mật thiết như vậy, nếu là 1 thân phận yếu kém thì không thể làm nổi.

Vì vậy đại đa số người đều cho rằng Dương Minh dựa vào dư âm của bố mình lúc trước, là con nhà giàu hoặc con nhà quan lớn, cũng chỉ có như vậy mới giải thích được tình hình trước mắt.

Nếu Dương Minh biết được cách nghĩ của bọn họ, cũng chỉ biết cười khổ thôi.Mình là con nhà giàu? Con nhà quan lớn? Mình là con nhà nghèo thôi.Tất cả những cái này.xem ra không bình thường, nhưng thực tế là những kết quả này đều là Dương Minh từng bước mà làm nên.

Bất quá, Dương Minh có ưu thế hơn người khác, Dương Minh có được 1 đôi kính mắt thần kì mà người khác không có.

Sau cuộc họp báo ngày hôm qua, những lời nói của Tôn Khiết càng thêm chứng minh cho cách nghĩ của họ.Vì những nhân viên này đều biết, vô luận là Giải trí Danh Dương hay là Bảo an Danh Dương, 2 công ty này là có quan hệ anh em mà ông chủ đứng đằng sau chỉ là 1 người.nhưng họ cũng không biết Nhà máy công nghiệp nặng Danh Dương Tùng Giang đại danh đỉnh đỉnh trong tỉnh cũng là 1 thành viên của Tập đoàn Danh Dương.Có nhiều người lên mạng tra, phát hiện ra đại diện pháp nhân của Nhà máy công nghiệp nặng Danh Dương Tùng Giang là Dương Đại Hải, mà tra thêm nữa lại phát hiện ra Dương Đại Hải lại là bố của Chủ tịch hội đồng quản trị Dương Minh.

Tôn Khiết đã nói mình là trợ lý của Chủ tịch hội đồng quản trị mà bọn họ lại chưa từng thấy Tôn Khiết xuất hiện trong công ty, nên đều cho rằng Tôn Khiết là người bên cạnh bố của Dương Minh.

Có 1 số nhân viên muốn đến chào hỏi Dương Minh, nhưng nhìn thấy Dương Minh đều lùi lại vì nhìn thấy Dương Minh đi cùng với Kinh Tiểu Lộ nên không dám lại làm phiền, nhỡ quấy nhiễu đến chuyện tốt của Chủ tịch hội đòng quản trị thì người thiệt thòi chính là mình.

Trước mắt không nói đến Dương Minh chỉ cần Kinh Tiểu Lộ đến lúc đó gây khó dễ cho mình cũng đủ chết rồi.

"Nhân viên của em làm cái gì thế? Nhìn thấy em không đến chào hỏi mà lại đứng nấp sang 1 bên." Vào trong thang mayd Dương Minh nhíu nhíu mày hỏi.

"Nhân viên của em? Còn không phải cũng là nhân viên của anh?" Kinh Tiểu Lộ dẩu mỏ nói: "Anh ở đây, ai dám đến chào hỏi? Anh là Chủ tịch hội đồng quản trị, hàng ngày không có xuất hiện ở công ty, thỉnh thoảng mới xuất hiện, lại còn đi cùng với em, ai dám đến gây huyên náo?"

Nghe Kinh Tiểu Lộ nói, Dương Minh dở khóc dở cười: "Thì ra họ sợ phá hoại chuyện tốt của 2 ta?"

"Anh cho là vậy sao?" Kinh Tiểu Lộ không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Được rồi, coi như anh không hỏi." Dương Minh lắc lắc đầu: "Đúng rồi, chuyện của Lưu Tiểu Lôi cuối cùng là như thế nào, có nội tình gì ở bên trong không? Sao anh cảm thấy chuyện này có vấn đề."

Vốn Dương Minh biết ngày tháng của mình ở bên người thân không còn nhiều sau khi để Tôn Khiết đi giải quyết chuyện của Công ty Áp vận Danh Giang liền không hỏi thăm gì đến chi tiết của vấn đề.Nhưng, bây giờ điều tra ra Lưu Tiểu Lôi đã chết rồi, Dương Minh lại biết được nên không thể không quản chuyện này.

"Nội tình…thật ra, em cũng chỉ suy đoán thôi." Kinh Tiểu Lộ nghĩ 1 lúc, săp xếp lại lời nói rồi nói: "Em và Liễu Họa My cùng nghi ngờ, người đứng đăng sau chư sử chuyện này với Phó tổng tài Tập đoàn Giang Duyên Liễu Triết Nam có quan hệ, nếu không phải là hắn làm thì hắn cũng là người đứng đằng sau chỉ đạo, tóm lại, hắn là khả nghi nhất."

"Liễu Họa My? Liễu Triết Nam?" Dương Minh lặp lại 2 cái tên này.

"Liễu Họa My là người phụ trách đại biểu của Tập đoàn Giang Duyên phái tới Công ty Áp vận Danh Giang, là em họ của Liễu Triết Nam." Kinh Tiểu Lộ giải thích.

"Ồ, anh nhớ ra rồi, là cô gái ngồi bên cạnh em trong buổi họp báo hôm trước." Dương Minh nhíu nhíu mày: "Ít tuổi như vậy, lúc trước anh còn tưởng cô ta là thư kí của em…"

Lúc Dương Minh bật vô tuyến lên đã là lúc Tôn Khiết nói chuyện, vì vậy không nghe được Liễu Họa My nói chuyện lúc trước nên không biết được thân phận của cô ta.

"Anh, em không phải là cũng it tuổi sao?" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong, không cho rằng như vậy: "Chị Họa Mi thật ra rất lợi hại, rất nhiều chế độ quản lí của Danh Giang là do chị ta chỉ định, bên phía nghiệp vụ ngân hàng cũng là do chị ta đi đàm phán."

"Chế độ quản lý tốt, sao vẫn xảy ra chuyện?" Dương Minh không cho rằng Liễu Họa My như vậy, cái gọi là thiếu nữ thiên tài, bất quá, chỉ là dưới hoàn cảnh lớn của gia tộc mới tạo nên được hào quang, thoát li khỏi ảnh hưởng của gia tộc, rất ít cái gì gọi là thiên tài rồi.

Cái gọi là dưới gốc cây to thì mát, chính là cái đạo lý này.Các bậc tiền bối đánh lấy thiên hạ, chỉ cần con cháu có đầu óc kinh doanh là có thể phong sinh thủy khởi(làm ăn phát đạt), nhưng nếu anh để hắn ở tình trạng 2 bàn tay trắng đi lập nghiệp, e rằng bao nhiêu thiên tài cũng sẽ tiêu đời.

Đương nhiên cũng tồn tại không ít kì tài, có thể từ 2 bàn tay trắng lập nên 1 đế quốc thương nghiệp, nhưng loại người như vậy đã ít lại càng ít rồi, nếu không trên đời này đã không có người nghèo.

"Lúc trước em đã nói rồi, chuyện này rất có thể là do Liễu Triết Nam dở trò, nhưng chúng em không có chứng cứ, hoài nghi cũng bởi vì căn cứ vào bình thường giưa Liễu Triết Nam và Liễu Họa My 2 người có mấu thuẫn rất lớn, vì vậy đầu tiên liền nghi ngay đến hắn." Kinh Tiểu Lộ nói.

"Đã nói không có chứng cứ, vậy cũng không thể chứng minh là do Liễu Triết Nam làm." Dương Minh đối với Liễu Triết Nam và Liễu Họa My không có hảo cảm nên cũng bình thường nói: "Mâu thuẫn của Liễu gia, chúng ta tốt nhất là không tham dự vào."

2 bên đều không giúp, không đứng về phía ai cả.Nếu Dương Minh thật xem Liễu Họa My là người của mình thì chỉ cần dựa vào 1 chút nghi ngờ như vậy là đủ rồi, Dương Minh làm việc rất ít khi nói đến chứng cứ.

Chứng cứ là cái gì? Dương Minh cũng không phải thẩm phán càn chứng cứ làm gì? CHỉ cần mình cho là đúng là có thể động thủ.Không có gì khác chỉ là mạnh được yếu thua, ai bảo mình yếu hơn người ta.

Đổi là Hữu trưởng lão xuất hiện trước mặt mình, hắn cũng vậy không cần lí do đã ra tay với mình rồi.

"Dương Minh, chị Họa Mi là người rất tốt." Kinh Tiểu Lộ nghe giọng điệu của Dương Minh biết là hắn có dị ứng với Liễu Họa My, nên vội vàng giải thích: "Lúc đầu em cùng Báo ca kí hợp đồng, bị người của Liễu Triết Nam lừa, sau đó chị Họa Mi trong cuộc họp Hội đồng quản trị của Tập đoàn Giang Duyên đưa ra chứng cứ nên mới khiến cho Liễu lão gia tử mở miệng đồng ý sửa lại hợp đồng."

"Ồ? Nói như vậy là Liễu Họa My ăn cơm nhà lại đi giúp người ngoài sao?" Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói cũng có chút kì quái hỏi.

"Ăn cơm nhà lại đi giúp người ngoài…Đương nhiên không thể nói như vậy." Kinh Tiểu Lộ nói: "Chị Họa Mi là người thành tâm mà công chính, vì chị ấy hiểu chân tướng câu chuyện, biết chúng ta bị người của Liễu Triết Nam lừa, vì vậy mới giúp chúng ta.Vì chị ấy từ đầu đến cuối đều cho rằng, 1 công ty muốn tồn tại lâu dài thì phải thành tín, không thể dựa vào lừa đảo mà tồn tại được."

"Vậy thì ra là anh hiểu lầm cô ta." Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, ấn tượng về Liễu Họa My cũng có chút thay đổi: "Nói cho anh xem mâu thuẫn giữa Liễu Họa My và Liễu Triết Nam."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1488: Thật sự không nhìn thấy gì



"Lão gia tử Liễu Giang Duyên của Tập đoàn Giang Duyên có 3 người con trai.Con trai lớn là Liễu Hoành, con thứ 2 là Liễu Giai, con thứ 3 là Liễu Hoạch.Con trai lớn mấy năm trước bị tai nạn xe hơi, nằm trong bệnh viện, cả người hôn mê không khác gì người chết, bất quá Liễu gia cũng không thiếu chỗ tiền vienj phí này.Liễu Hoành có 1 người con gái chính là chị Họa Mi, lúc trước ngội ở vị trí tổng giám tài vụ của Tập đoàn Giang Duyên, khống chế tài chính của tập đoàn cũng như khống chế toàn bộ kinh tế của tập đoàn.Cũng vào lúc này bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với Liễu Triết Nam, bất quá, bây giờ Liễu Triết Nam kiêm nhiệm chức vụ Phó tổng giám tài vụ của tập đoàn, tuy chị Họa Mi vẫn còn là tổng giám, nhưng lại bị phái đi Tùng Giang, trên cơ bản là không có quyền hành gì, toàn bộ tài chính đều rơi vào tay Liễu Triết Nam …" Kinh Tiểu Lộ 1 hơi nói ra chuyện của Liễu gia, những chuyện này trước khi hợp tác với Tập đoàn Giang Duyên cô đã điều tra rõ ràng: "Cũng không biết Liễu lão gia tử nghĩ cái gì mà lại đem 1 người ưu tú như chị Họa Mi đuổi ra ngoài để cho tên ngụy quân tử Liễu Triết Nam ngồi lên ghế tổng tài nữa."

"Ồ? Nói như vậy, Liễu gia bây giờ là do Liễu Triết Nam nắm quyền?" Dương Minh cũng không phủ nhận cười cười: "Liếu Giang Duyên 1 khi đã sáng lập được 1 gia nghiệp lớn như vậy, có thể chứng minh không phải là 1 kẻ ngu ngốc, em cho rằng ông ta nghĩ như vậy?"

"Có lẽ ông ta già rồi hồ đồ cũng nên." Kinh Tiểu Lộ đối với Liễu Giang Duyên ác cảm còn hơn cả Dương Minh, vì vậy bất kể Dương Minh có nói gì thì nàng cũng đều cho rằng Liễu Giang Duyên làm sai.

"Kệ ông ta đi, tóm lại đó là chuyện của Liễu gia bọn họ, gia nghiệp của bọn họ phá sản cũng tốt, hưng vượng cũng tốt, với chúng ta không có quan hệ gì." Dương Minh nhún nhún vai nói.

"Đúng rồi, lúc nãy em còn chưa nói hết chuyện của Liễu gia, con thứ 2 của Liễu Giang Duyên là Liễu Giai, bị liệt từ nhỏ, đến bây giờ vẫn ngồi trên xe lăn không có kết hôn, nên với chuyện của Tập đoàn cũng chỉ là ở phía sau, lời nói không có trọng lượng.Cứ như vậy, trước mắt quyền lực của Liễu gia đều rơi vào tay người con thứ 3 là Liễu Hoạch.Liễu Hoạch có 2 người con trai, đứa lớn chính là Liễu Triết Nam, đứa nhỏ là Liễu Triết Tiều, 1 người là Phó tổng tài thường vụ của công ty, 1 người là bộ trưởng bộ nhân sự.Có thể nói là chiếm 2 vị trí quan trọng trong công ty." Kinh Tiểu Lộ nói: "Bất quá, Liễu Triết Tiều từ trước xem ra không phải là đối thủ của Liễu Triết Nam nên biểu hiện rất bình thường, không công không tội, chắc là không muốn tranh giành gì…"

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong chỉ cười nhạt, nhưng phàm là biểu hiện như vậy, tồn tại 1 cái ẩm dấu 1 cách thâm sâu mới là đáng sợ, không phải chó cắn người mới gọi là hung ác đâu.

Nói đến đây, thang máy liền dừng ở tầng của thư kí của công ty, Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ ra khỏi thang máy đi về phía phòng thư kí.bây giờ mới 7 giờ sáng, chưa đến 8 giờ vì vậy người tỏng công ty không nhiều.

Bất quá phòng thư kí là đại quản gia của công ty, bất luận là bưng nước rót trà hay là chạy văn kiện đều là người của phòng thư kí đi làm, vì vậy phòng thư kí đã có người đến rồi.

"Tiểu Vương, có thấy 1 bản Fax không?" Kinh Tiểu Lộ đẩy cửa phòng thư kí bước vào hỏi 1 cô gái đeo kính đang ngồi chỉnh lí văn kiện.

"Hình phó tổng…A? Chủ tịch Dương, ngài đến rồi." Tiểu Vương vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dương Minh ở bên cạnh Kinh Tiểu Lộ, sợ hãi vội vàng chào hỏi: "Chủ tịch Dương, chào ngài."

Tiểu Vương vừa chào, mọi người ở trong phòng nghe thấy liền vội vàng bỏ hết việc trong tay xuống vội vàng đứng lên cung kính chào: "Chủ tịch Dương." Dương Minh bị mọi người làm cho như vậy cảm thấy ngại ngùng vội vẫy tay nói: "Mọi người làm việc của mọi người đi…"

Mọi người nghe Dương Minh nói mới cẩn thận ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục làm việc.

"Tiểu Vương, chị hỏi em bản Fax đâu?" Kinh Tiểu Lộ thấy Tiểu Vương ngây ngốc đứng ở đó nên hỏi lại 1 câu.

"A, Hình phó tổng, xin lỗi, tôi lúc nãy co chút thất thần." Tiểu Vương ngại ngùng nói: "Bản Fax có, có mấy trang, ngài xem trang nào là trang ngài cần."

Kinh Tiểu Lộ nhận lấy mấy tờ fax sau đó đưa cho Dương Minh, Dương Minh tìm 1 lúc rồi lấy ra 1 tờ có bức vẽ, số còn lại đưa trả cho Tiểu Vương: "Cảm ơn, mấy tờ này không cần."

"A…không cần khách sáo." Tiểu Vương nghe thấy Dương Minh nói cảm ơn, có chút kinh hãi, nhận lấy mấy tờ fax vội nói.

"Đi thôi, đi đến phòng của em." Dương Minh cũng không nói nhiều, quay lại nói với Kinh Tiểu Lộ.

"Được rồi." Kinh Tiểu Lộ cảm thấy hiếu kì, không biết tin tức trong tay Dương Minh là cái gì, vừa rồi nhìn thoáng qua hình như là 1 bức hình, nhưng ở đây cũng không tiện hỏi nhiều.

Văn phòng của Kinh Tiểu Lộ ở tầng trên cùng, ra khỏi thang máy, Kinh Tiểu Lộ mở cửa văn phòng, nói với Dương Minh: "Anh ngồi đi, em lau chùi 1 chút, dạo này em thường ở bên văn phòng của Danh Giang, lâu rồi không về đây, cũng không để cho người hàng ngày đến dọn dẹp."

Nói xong, Kinh Tiểu Lộ liền chạy về phía nhà vệ sinh, văn phòng của Kinh Tiểu Lộ là phòng tiêu chuẩn có cả phòng nghỉ và nhà vệ sinh, trong công ty không phải là phó tổng nào cũng được hưởng đãi ngộ như vậy.

Dương Minh vốn không phải là người thích hưởng thụ, giống như 1 đại lão gia bình thường, thấy Kinh Tiểu Lộ tự mình đi làm việc cũng không chịu ngồi yên mà đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Lúc đi vào nhà vệ sinh Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, vừa đẩy cửa, thấy cửa đã sập vào liền thuận tay đè tay nắm xuống mở cửa đi vào trong, kết quả liền nghe thấy 1 tiếng" A" thất thanh của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh theo bản năng cúi đầu xuống liền nhìn thấy 1 cảnh không nên nhìn, Kinh Tiểu Lộ đang ngồi trên hố xí váy đã kéo xuống tận đầu gối, nếu nghe kỹ còn nghe thấy cả tiếng nước chảy…

Dương Minh liền ngẩn người, Kinh Tiểu Lộ đi vệ sinh sao lại không khóa cửa lại cơ chứ?

Kinh Tiểu Lộ cũng ngẩn người, sau khi hét 1 tiếng theo phản xạ giờ cũng không biết làm thế nào.Muốn kéo váy lên, mình chưa đái xong, đâu có thể nói muốn dừng lại là dừng được đâu.Vậy không phải là đái ra quần sao?

Nhưng tiếp tục như vậy…Nghĩ đến đây Kinh Tiểu Lộ tự nhiên cúi mắt xuống thật thấp, thấp đến nỗi mà mặt suýt chạm cả vào bồn cầu.

"Anh…Anh cái gì cũng không thấy…" Dương Minh lúc này mới hoàn hồn lắp ba lắp bắp giải thích

"Ờ…" Kinh Tiểu Lộ thật là xấu hổ muốn chết

"Anh thật sự không nhìn thấy gì….ở góc độ này, không nhìn thấy." Tim Dương Minh không làm chủ được mà đập nhanh hẳn lên, hắn suýt không nhịn nổi mà dùng dị năng nhìn trộm 1 tí…

"Cái đó…Nhìn thấy cũng không sao…" Kinh Tiểu Lộ vốn định nói" không có chuyện gì" nhưng không biết làm sao lời nói đến cửa miệng lại trở thành" Nhìn thấy cũng không sao" …

Lời này nói xong, mặt Kinh Tiểu Lộ nóng như phát sốt, mình vừa làm gì vậy? Không phải rõ ràng muốn câu dẫn Dương Minh sao? Bất quá, Kinh Tiểu Lộ chuyển hướng nghĩ, mình vốn là theo đuổi Dương Minh, chuyện này cũng không phải chuyện mờ ám gì…

"Oa…" Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói, ý niệm trong đầu vừa được dẹp bỏ giờ d*c v*ng lại nổi lên, thầm nghĩ, Kinh Tiểu Lộ đúng là hại người a, lời nói như thế mà cũng nói ra được.

Đã vậy, thì nhìn xem sao? Nghĩ đến đây, mắt Dương Minh liền bắt đầu hướng xuống phía dưới…kết quả, nhìn thấy 1 mảnh mơ hồ…ánh sáng quá kém, đúng là vẫn không nhìn thấy gì.Hay là, dùng dị năng?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1489: Anh ra ngoài trước đi



Kinh Tiểu Lộ tuy không có ngẩng đầu lên nhưng cũng cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của Dương Minh đang nhìn mình, làm cho đầu Kinh Tiểu Lộ càng cúi thấp hơn nữa…

Lúc trước, khi còn khách khí với Dương Minh, vẫn đợi có một ngày nào đó phát sinh 1 chuyện gì ám muội với Dương Minh để tình cảm của 2 bên có thể tiến triển them 1 bước.

Kinh Tiểu Lộ suốt ngày trách ông trời không chịu giúp mình, tại sao không cho mình cơ hội thích hợp chứ? Nghe được lúc Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai nói chuyện có lúc ngẫu nhiên nhắc đến chuyện Dương Minh và Chu Giai Giai hôn nhầm, chuyện ống nước bị nổ, khiến Kinh Tiểu Lộ cảm thấy buồn cười đồng thời cũng vô cùng ngưỡng mộ.Các chuyện như thế này tại sao lại không xảy ra với mình chứ?

Đương nhiên loại chuyện như thế này chỉ có ngẫu nhiên xảy ra thì mới có hiệu quả, còn nếu cố ý sắp xếp thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó.Kinh Tiểu Lộ cũng sẽ không cố ý mà đi làm như vậy, tuy rằng cô có thể cố ý tạo ra 1 chuyện nhưng Dương Minh không thích người con gái có tâm cơ, Kinh Tiểu Lộ cũng tin rằng Dương Minh không phải là kẻ ngốc, cho dù Kinh Tiểu Lộ có che dấu tốt đến đâu cũng có lúc bị Dương Minh phát hiện ra.

Nhưng vào lúc này, Kinh Tiểu Lộ thật không biết làm sao, mà còn trong lúc vẫn còn đang xấu hổ như thế này, lúc mình đi tè thì bị Dương Minh nhìn thấy, như vậy cũng đủ thảm rồi, Kinh Tiểu Lộ thà bị đổi thành bị hôn nhầm hay là ống nước bị nổ còn hơn.

Dương Minh lúc này cũng rất căng thẳng, dị năng cũng vô tình mà phát sinh hiệu ứng, trong lúc vô ý mà nghe thấy ý nghĩ trong đầu của Kinh Tiểu Lộ.

Vốn, Dương Minh lúc này trong nội tâm đang tranh đấu rất kịch liệt, xem hay là không xem? Nhưng trong lúc vô ý lại nghe thất ý nghĩ lúc này của Kinh Tiểu Lộ, cái ý tưởng xầu trong đầu Dương Minh lập tức bị dập tắt.

Đối mặt với 1 cô gái dè dặt khó xử như vậy, Dương Minh thật không thể có ý tưởng xấu được.Kinh Tiểu Lộ vào lúc này mà còn nghĩ tới chuyện được mất trong việc phat triển tình cảm với mình, làm cho Dương Minh thấy rất cảm động đồng thời mình không thể là kẻ tiểu nhân thấy nhà cháy mà hôi của được.

Biết được ý nghĩ của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh biết cho dù mình có nhìn trộm, hình tiểu lộ cũng sẽ không nói gì, nhưng Dương Minh không thể làm như vậy được…

Nghĩ đến mình vừa rồi có ý nghĩ thối tha bỉ ổi như vậy Dương Minh không khỏi đỏ mặt.

"Cái đó, anh định đi vào giúp em 1 tay, nhưng không ngờ em lại vào đi tè chứ" Dương Minh dẹp bỏ ý nghĩ xấu trong đầu xuống, giải thích: "Hơn nữa em lại còn không khóa cửa."

"Em không biết là anh sẽ đi vào a." Kinh Tiểu Lộ ủy khuất nói: "Mà em đã sập cửa vào rồi mà…"

"Nhưng mà không có khóa…" Dương Minh nghĩ lại lúc đó đúng là cửa đã sập vào rồi mình đẩy ra không được mới dùng lực mà đẩy mạnh vào mới mở được cửa.

"Đây là văn phòng của em, em cũng không có thói quen khóa cửa a." Kinh Tiểu Lộ nói: "Hơn nữa em nghĩ là anh ngồi ở ngoài đó chờ em, ai mà biết được anh lại đi cùng vào chứ…"

Dương Minh thầm nghĩ, em lúc nãy cũng không nói với anh là em muốn đi tè mà, nếu không cho dù da mặt có dày đến mấy anh cũng không dám đi theo em vào.mà trên thực tế Kinh Tiểu Lộ cũng ngại không dám nói cho Dương Minh biết mình muốn đi tè, 2 người vẫn chưa than thiết đến mức cái gì cũng có thể nói ra, vì vậy Kinh Tiểu Lộ mới lấy cớ là đi lau chùi mà cầm giẻ lau đi vào nhà vệ sinh, Dương Minh cũng không biết, ai cũng không ngờ xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

"Được rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi: "Dương Minh cười khổ: "Vậy anh phải làm thế nào mới bù đắp được tổn thất này cho em…Bất quá anh thật sự không nhìn thấy gì cả."

"Cái đó…" Đầu Kinh Tiểu Lộ càng cúi thấp xuống mặt nóng đến phát sốt

"Có gì em cứ nói đi…không phải là bắt anh chịu trách nhiệm chứ?" Dương Minh thấy không khí có chút không đúng liền nói đùa 1 câu.

"Cái đó…" Kinh Tiểu Lộ vẫn lắp bắp.

"Tiểu Lộ, em hang ngày không phải như vậy mà, sao hôm nay lại trở nên mất tự nhiên như vậy?" Dương Minh thấy Kinh Tiểu Lộ nói lien tiếp 2 câu" Cái đó" liền lo lắng, không phải Kinh Tiểu Lộ muốn làm khó mình bắt mình phải chịu trách nhiệm đó chứ.

Tuy mình cũng có hảo cảm với Kinh Tiểu Lộ nhưng nếu như chỉ vì chuyện này mà 2 người ở với nhau như vậy trong lòng sẽ không thoải mái, vĩnh viễn sẽ không có 1 cái kết cục tốt.

"Cái đó, anh có thể ra ngoài trước được không.? Em phải kéo quần lên." Kinh Tiểu Lộ lấy hết dũng khí nói.

"Hả?" Dương Minh mồm há to xấu hổ vô cùng, thì ra Kinh Tiểu Lộ ấp úng nửa ngày là muốn kéo quần lên, muốn mình đi ra ngoài.Mà mình cứ đứng ì ra ở đây không đi, sợ rẳng Kinh Tiểu Lộ hiểu nhầm nghĩ mình đứng ở đây để nhìn nữa.Nghĩ đến đây, Dương Minh mặt nóng ran: "Tiểu Lộ, cái đó…Anh không phải là muốn đứng ở đây để nhìn nữa mà là không nghĩ đến…"

"Ừ, em biết…" Kinh Tiểu Lộ tự nhiên sẽ không nghĩ là Dương Minh cố ý, tuy trong mắt Kinh Tiểu Lộ Dương Minh là người phong lưu nhưng cũng là 1 nam tử hán đỉnh thiên lập địa hẳn sẽ không đi làm và nghĩ tới cái chuyện đáng khinh này.

"Vậy anh ra ngoài trước…Em làm xong thì gọi anh." Dương Minh nói xong vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh đóng cửa lại, còn không quên nhắc nhở Kinh Tiểu Lộ: "Hay là em khóa cửa lại đi."

"Không cần đâu…" Kinh Tiểu Lộ lúc này làm sao dám đi khóa cửa nữa? Như vậy không phải là mình nghi ngờ Dương Minh sao? Lại nói, Kinh Tiểu Lộ còn rất cao hứng, Dương Minh có hứng thú với than thể mình, nếu Dương Minh không có hứng thú với than thể của mình, cái đó mới bi thảm a.

Chờ 1 lúc, trong phòng vệ sinh nghe thấy có tiếng xả nước đồng thời cũng nghe thấy tiếng của Kinh Tiểu Lộ: "Xong rồi, Dương Minh, anh có vào không?"

"Ờ." Dương Minh lần này không dám thô lỗ nữa mà cẩn thận mở cửa thò đầu vào bên trong nhìn 1 cái, thấy Kinh Tiểu Lộ lúc này đã kéo quần lên rồi mới dám đi vào trong.

"Em giặt khăn sau đó lau bàn…anh lau nhà nhé?" Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh ngây ngốc đứng đấy, vì để xóa đi cái không khí xấu hổ này nên nói.

"Ờ….được" Dương Minh nhìn 1 vòng quanh nhà vệ sinh, sau đó cầm lấy cái chổi lau nhà xả nước rồi đi ra ngoài lau sàn nhà.

Công việc này, Dương Minh lúc trước ở nhà cũng làm không ít lần, tự nhiên là rất quen thuộc, Kinh Tiểu Lộ giặt khăn xong cũng theo Dương Minh đi ra ngoài đi lau bàn ghế.

Nếu như lúc này mà có nhân viên trong công ty đi đến thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, Chủ tịch hội đồng quản trị và Phó tổng tài ở trong công ty tự mình lau chùi dọn dẹp.Bất quá, cũng sẽ có nhiều người nghĩ, không biết chừng họ làm thể này cũng là 1 cách để tăng thêm tình cảm.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên 2 người cứ cắm đầu cắm cổ mà làm vệ sinh không nói câu nào, làm xong từ trong nhà vệ sinh đi ra văn phòng đã sạch bong, 2 người ngồi trên ghế sô fa

"Kha kha…bây giờ chúng ta nói đến chuyện chính đi." Dương Minh cũng cảm thấy không khí có chút khó chịu, nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ trong đầu liền hiên lên cảnh tượng luc nãy, trong tai Dương Minh hình như lại truyền đến tiếng nước chảy róc rách, làm cho Dương Minh có cảm giác máu huyết phun trào, cuối cùng nhịn không được muốn dùng dị năng nhìn xuyên qua quần áo của Kinh Tiểu Lộ.

"Ừ." Kinh Tiểu Lộ lúc này thật ra cũng rất khẩn trương, trong lòng thấp thỏm, trải qua chuyện lần này, hảo cảm của Dương Minh đối với mình càng tốt hơn, hay là vì cái nguyên nhân xấu hổ này mà càng xa rời ra?

"Vậy, em xem xem bức họa này." Dương Minh đưa bức họa mà Phác Đại Ngưu fax đến cho Kinh Tiểu Lộ: "Tôi có 1 người bạn ở thành phố Biên Hải làm nghề đưa người vượt biên, thông qua anh ta, tôi được biết, sau khi Lưu Tiểu Lôi bỏ trốn đã cùng 1 người nữa đến tìm người bạn của tôi để vượt biên sang Nga.nhưng lúc ở trên tầu vượt biên thì người đàn ông kia đã bắn chết Lưu Tiểu Lôi, đem xác của Lưu Tiểu Lôi ném xuống biển, sau đó người đàn ông kia quan về rồi thành phố Biên Hải, và sau đó mất tích."

Dương Minh sơ lược kể cho Kinh Tiểu Lộ về thân phận của người đàn ông trong bức tranh, khi nói đến việc chính giọng điệu của Dương Minh trở nên rất nghiêm túc, không khí xấu hổ lúc trước đã giảm đi rất nhiều.
 
Back
Top