Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1430



"Sao? Mày không thể ngờ phải không?" Dương Minh cười lạnh nói.

"Chỉ sợ mày đang thổi da bò!" De Ruff trầm ngâm một chút lúc rồi cười nói: "Đừng tưởng mới giết vài người thì đã biến thành sát thủ, mày có biết một sát thủ thực sự là gì không?"

Dương Minh nhướng mày. Khác với lão đại của những bang nhỏ như Phác Đại Ngưu hay Minkhôngwski thì tâm cơ của De Ruff này vô cùng thâm trầm. Không trách được có thể đảm nhiệm Phó bang chủ Hắc Ưng bang.

"Sao? Chẳng lẽ theo ý của Victor De Ruff tiên sinh, ngài rất am hiểu về các sát thủ sao?" Dương Minh cười cười hỏi lại.

"Am hiểu thì không dám, bất quá một phó thủ lĩnh đại bang hắc đạo như tao đối với các sát thủ cũng có có chút liên hệ, xin hỏi Lệ Mộc Dịch tiên sinh thuộc tổ chức nào?"

De Ruff vòng vo là đang muốn kéo dài thời gian. Đương nhiên hắn không tin lời Dương Minh. Các sát thủ nổi tiếng ở phân bố tại Âu Mĩ chứ Trung Hoa thì không có. Mấy tổ chức cỡ lớn thì De Ruff cũng biết một chút.

"Tao thuộc tổ chức nào sao?" Dương Minh thản nhiên hỏi: "Chúng mày ở đây có nghe tổ chức Ưng Nhãn chưa?"

"Ưng nhãn sát thủ?" Ánh mắt De Ruff đảo một cái: "Ở đây đúng là có tổ chức đó, nhưng mày có ý gì? Không lẽ mày muốn nói với tao là mày thuộc tổ chức đó? Đúng là thời gian trước nếu mày có quan hệ với bọn họ thì tao phải kiêng kị một phần. Nói không chừng sẽ trả hai người kia lại cho mày nhưng hiện tại thì hắc hắc…"

"Trả người lại cho tao?" Dương Minh nhất thời mặt lộ vẻ cổ quái.

De Ruff lại không chút nào giấu diếm nói: "Hắc đạo chúng tao không muốn đắc tội với sát thủ, trêu chọc tới bọn họ thì rất khó toàn mạng. Còn hiện tại ta không ngại nói cho mày biết, tổ chức này đã bị xóa tên ở nước Nga!"

"Xoá tên?" Trên mặt Dương Minh lộ vẻ suy tư: "Xem ra gã K.001 chiếm vị trí đặc biệt quan trọng trong tổ chức tam lưu này, sau khi hắn ngã xuống thì tổ chức cũng bị diệt."

"Mày biết về K.001?" Victor De Ruff rốt cục có chút dao động, người biết Nhãn Ưng sát thủ thì không ít nhưng danh tiếng của K.001 hầu như không lộ ra bên ngoài.

"Ùa. Tao biết vì chính tao đã hạ thủ hắn." Dương Minh hờ hững nói.

"Hắn chết dưới tay mày?" Vẻ mặt De Ruff bắt đầu ngưng trọng: "Mày nói vậy có chứng cớ gì không?"

"Chứng cớ?" Dương Minh nhún vai: "Tao giết hắn thì cần chứng cớ gì sao?"

"Được rồi, vậy mày đã xử lý hắn thế nào, ở đâu?" Sắc mặt Victor De Ruff âm trầm hỏi nhưng Dương Minh cười như không phải cười nhìn hắn.

"Đúng rồi, không ngại nói cho mày biết. Sở dĩ tao xử lý hắn là vì có một tiểu tử gọi là Âu Dương Quân Viễn dám bất lợi với bạn gái của tao. Khi đó tao liền chặt đứt ngón tay của hắn để giáo huấn. Không ngờ tiểu tử này trở về tìm Âu Dương Quân Uy cùng Âu Dương Kham Khởi tính tìm tao báo thù. Gia tộc bọn chúng cùng sát thủ K.001 tới làm phiền tao, không có biện pháp tao đành phải hạ thủ chúng."

Vẻ mặt Victor De Ruff rốt cục biến sắc! Dương Minh nói khá rõ ràng. Việc tổ chức Ưng Nhãn được gia tộc Âu Dương đứng sau ủng hộ vốn là một bí ẩn. Đừng nói là người Trung Hoa mà ở nước Nga này không mấy ai biết điều đó. De Ruff do có một chút quan hệ làm ăn với Âu Dương Kham Khởi nên mới biết điều này.

Ý của Dương Minh cũng khá rõ. Khi trước hắn từng vì nữ nhân của mình mà không ngại tiêu diệt cả tổ chức Nhãn Ưng sát thủ cùng gia tộc Âu Dương. Hiện giờ hắn tìm tới Hắc Ưng bang cũng là vì hai nữ nhân!

"Sao tao có thể tin chuyện này?" Victor De Ruff đã bắt đầu tin lời đối phương nhưng ngoài miệng còn hỏi một câu vớt vát. Hiện hắn đang rơi vào cảnh tiến thối lưỡng nan, Người trước mặt tuyệt đối không phải người thường. Không cẩn thận là Hắc Ưng bang liền gặp họa nhưng đem hai người Trần Mộng Nghiên giao thì hắn không cam lòng.

"Tao cần mày tin sao?" Dương Minh lắc đầu: "Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là tao xử lý luôn thằng mày với đám người ở đây, khi đó không sợ Dorodenkhông không thỏa hiệp."

Lời hắn còn chưa dứt thì cánh cửa xe được mở ra. Krichenkhông bưng hai ly cà phê, thần tình nịnh hót ló mặt vào:

"Mr Victor. Cà phê đã mua về. A? Anh là ai. a."

Lời còn chưa dứt thì Krichenkhông đã ngã ngửa trên mặt đất, ly cà phê đổ ra bắn cả sang người De Ruff.

"Hắn quấy rầy chúng ta nói chuyện nên tao đành phải cho hắn ngậm miệng. Victor De Ruff tiên sinh, ngài sẽ không trách móc tôi chứ?" Dương Minh cười nhe răng, vừa hạ sát một người mà bộ dáng thản nhiên như không.

De Ruff là phó Bang chủ một bang, số người ngã xuống trước mặt hắn không phải một ngàn thì cũng đến tám trăm, khi trước chưa từng chớp mắt nhưng hiện tại thật hoảng sợ vô cùng!

Hắn chỉ thấy Dương Minh búng ngón tay mà Krichenkhông còn chưa kịp phản ứng, đã biến thành một xác chết hồ đồ! Trên thi thể cũng không thấy có thương tổn gì.

Lúc này một cỗ hàn khí từ sống lưng xông lên đầu khiến De Ruff choáng váng, rất lâu rồi hắn không có cảm giác cái chết cận kề trong gang tấc thế này!

Dù đã trải qua cả trăm trận chiến nhưng hiện tại De Ruff vô cùng sợ hãi! Cảm nhận được sự bất lực cùng sinh mệnh của mình trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết! Hắn đã tin Dương Minh là một gã sát thủ! Cũng tin toàn gia Âu Dương Kham Khởi cùng sát thủ K001 là bị người trước mặt hạ thủ. Sau một thoáng trấn tĩnh, De Ruff cười gượng nói:

"Lệ tiên sinh nói giỡn rồi, giáo huấn thuộc hạ vốn là trách nhiệm của tôi. Ngài thay tôi vất vả như vậy, tôi còn phải cảm tạ mới đúng" Dương Minh thầm cười lạnh, thái độ tên này chuyển biến rất mau a? Có thể giết Krichenkhông gọn gàng như thế là đã Dương Minh dùng dị năng quan sát từ xa, khi tên này vừa mở cửa xe là hắn lập tức xuất thủ.

"Victor De Ruff tiên sinh, chuyện hai con tin nên tính sao?" Lúc này Dương Minh thoải mái ngửa người gác chân bắt chéo nằm ngả trên ghế sa lon như không để De Ruff vào mắt. Tuy vậy với năng lực giám thị ba trăm sáu mươi độ chung quanh, tất cả những của động của đối phương hắn đều rõ ràng.

Mắt thấy Dương Minh kiêu ngạo như thế nhưng De Ruff không dám có hành động thất thố nào, nghĩ ngợi một lát rồi đáp:

"Được rồi Lệ tiên sinh, Hắc Ưng bang chúng tôi cũng là tổ chức có danh dự, trên thế giới cũng có chút phân lượng. Tình thế hiện nay chúng tôi không thể không thỏa hiệp, nhưng ngài có thể ra nói ngài thuộc tổ chức sát thủ nào không? Như vậy chúng tôi thả hai vị tiểu thư thì kẻ khác cũng không dám nói gì! Nhưng nếu đến đường cùng thì toàn bộ Hắc Ưng bang cũng sẽ liều mạng với ngài! Cho dù thế lực sau lưng cường đại thế nào hiện tại ngài chỉ có một mình."

"Vậy sao?" Dương Minh nheo mắt, thần sắc cổ quái nhìn De Ruff. Thì ra Hắc Ưng bang đã xuống nước nhưng lại muốn không quá mức mất mặt:

"Mày còn cho là chúng mày có tư cách liều mạng với tao sao? Tao có thể lên xe của mày mà không một thủ hạ nào của chúng mày hay biết, mày cho rằng bọn chúng có thể giữ được tao ở đây?"

"Điều này…" Victor De Ruff không nghĩ rằng một chút thể diện Dương Minh cũng không cấp cho, nhất thời khuôn mặt già đỏ lên.

"Bất quá mày đã muốn biết, nói cho mày cũng không sao." Dương Minh thản nhiên nói: "Tao đến từ gia tộc Hồ Điệp, mày biết hay không tao không cần nói thêm."

"Gia tộc Hồ Điệp!" Victor De Ruff vừa nghe tên này sắc mặt trở nên trắng bệch! Gia tộc Hồ Điệp, gia tộc sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới sao hắn lại không biết đây? Hắn còn tính là Dương Minh chỉ là một người nên có thể liều mạng. Nhưng hiện tại De Ruff như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào giữa mặt. Gia tộc Hồ Điệp chính là trong tổ chức sát thủ kh*ng b* nhất trong truyền thuyết, đấu đối với bọn họ thì chỉ có một con đường duy nhất là diệt bang.

"Châu Âu trấn Gaara, Hồ Điệp bảo?" Victor De Ruff cẩn thận lẩm bẩm.

"Mày cũng biết không ít đó?" Dương Minh cười như không cười nhìn hắn.

"Năm đó may mắn được gặp gia chủ Hồ Điệp một lần, lão nhân gia vẫn khỏe chứ?" Victor De Ruff hỏi dò.

"Chú Vương luôn mạnh như sư tử, không cần mày quan tâm. Mộc quản gia cũng rất tốt, mày còn muốn biết gì nữa?"

Thấy Dương Minh nhìn thấu dụng ý, nhất thời De Ruff có chút xấu hổ. Trong lòng khẳng định Dương Minh đến từ Hồ Điệp gia tộc, hắn ho khan hai tiếng: "Không. tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi."

"Được rồi. Tính nhẫn nại của tao có hạn, khi nào thì chúng mày trả người cho tao?" Dương không kiên nhẫn phất tay chất vấn De Ruff.

Theo Dương Minh, thực lực của hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt Hắc Ưng bang nhưng chỉ sợ bọn chúng sẽ bất lợi với Trần Mộng Nghiên. Như vậy đàm phán là phương thức giải quyết nhanh nhất.

Còn Hắc Ưng bang có tồn tại hay không thì không quan hệ đến hắn. Nếu bọn chúng ngoan ngoãn thì Dương Minh cũng cấp cho một đường thoát. Sau này Hắc Ưng Bang không đến Tùng Giang gây sự là được. Còn dù có muốn đem cả trấn Meillat này hủy đi thì cũng tốt.

"Hắc Ưng bang nhất định sẽ trả người cho Lệ tiên sinh." Victor De Ruff nói: "Chúng tôi nào có gan mà dám đắc tội với gia tộc Hồ Điệp kh*ng b* chứ! Nhưng Lệ tiên sinh cũng biết, chúng tôi bắt hai tiểu thư là để áp chế cảnh sát Tùng Giang, nếu hiện chúng tôi đưa người cho ngài, vậy…"

"Ý của mày là không thả người sao? Hay muốn cò kè mặc cả với tao?" Chỉ thấy thần sắc Dương Minh nhất thời âm lệ, ánh mắt lạnh lùng quét sang De Ruff, thanh âm băng hàn đến tận xương.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1431



"Lệ tiên sinh, ngài hiểu lầm." Vầng trán Victor De Ruff nhăn nhó nhất thời tỉnh lại, bây giờ song phương không phải đang thỏa hiệp mà gần như là mệnh lệnh từ một phía. Con tin phải được thả vô điều kiện!

Dương Minh cười lạnh một tiếng nói: "Hiểu lầm? Chuyện của chúng mày với cảnh sát Tùng Giang không quan hệ đến tao. Như vậy đi, bây giờ là một rưỡi sáng, tao hẹn đến năm giờ sáng còn không giao người thì xin lỗi tình yêu đi, chúng mày tự gánh lấy hậu quả!"

"Lệ tiên sinh, thời gian như vậy thật gấp quá! Tôi còn phải thông qua Mr. Dorodenkhông. Hắn mới là thủ lĩnh Hắc Ưng bang, tôi không thể làm chủ!" Victor De Ruff cười cầu cạnh nói.

"Mày đã mất thêm năm phút, hiện tại đã là một giờ ba mươi lăm" Dương Minh thản nhiên nói: "Tao không quản mày dùng biện pháp gì, năm giờ mà tao không thấy người thì đừng trách tao hạ thủ với người của Hắc Ưng bang!"

"Lệ tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật muốn dồn chúng tôi tới bước đường cùng? Hiện con tin đang trong tay chúng tôi. Ngài nóng nảy cũng không có lợi đâu!" Khẩu khí của Victor De Ruff trở nên uy h**p.

"Thật sao?" Dương Minh lạnh lùng nhìn đối phương nói: "Nếu chúng mày không thực tế hoặc là tồn tại tâm lý may mắn thì Nicolas Coloski chắc chắn sẽ chết. Tuy hắn đang trong tay cảnh sát Tùng Giang nhưng mày nên biết, giết hắn với tao chỉ là trở bàn tay."

Vẻ mặt De Ruff rốt cục thay đổi, cháu hắn buôn lậu hêrôin bên Trung Hoa bị cớm tóm chỉ sợ sẽ lãnh án tử hình, có điều Hắc Ưng Bang vẫn đang dùng thủ đoạn trục xuất về nước. Nhưng với thân thủ quỷ dị của Dương Minh quyết đinh hạ thủ thì Coloski đương nhiên là phải bỏ xác nơi đất người.

De Ruff thở dài, lấy điện thoại bấm số kết nối với Dorodenkhông.

"Thế nào De Ruff? Tất cả thuận lợi chứ?" Lúc này Dorodenkhông đang thoải mái duỗi lưng trong một trong biệt thự chờ tin.

"Anh rể, chuyện có một số cái ngoài ý muốn." Victor De Ruff cười khổ nói. Lúc trước chẳng phải hắn nghĩ đối phó họ Lệ này dễ như trở bàn tay. Không ngờ hiện tại lại bị đối phương áp chế.

"Ngoài ý muốn là sao? Chẳng lẽ khi truy bắt không cẩn thận lỡ tay g**t ch*t hắn?" Dorodenkhông ngạc nhiên hỏi: "Như vậy không tra ra nội tình kẻ đó, thật có chút tiếc nuối a!"

"." Victor De Ruff trở nên ngập ngừng, anh rể cũng quá tự đại a!

"Mr. Dorodenkhông, đối phương chưa chết mà đang ở trước mặt em….em đang bị hắn uy h**p. Đối phương yêu cầu năm giờ sáng nay chúng ta phải trả hai con tin."

"Cái gì? De Ruff, chú sao vậy? Đối phương chỉ có một người mà có thể uy h**p chú? Chú nói mê sảng gì đây?" Dorodenkhông bắt đầu giận dữ.

Nghe anh rể nổi giận, De Ruff vội vàng giải thích nói: "Thân phận của đối phương không đơn giản, nếu năm giờ sáng không thấy hai cô bé thì hắn sẽ hạ thủ chúng ta đồng thời xử lý luôn cả thằng Coloski nhà anh."

"Thân phận không đơn giản? Muốn tiêu diệt chúng ta?" Dorodenkhông nổi giận gầm lên:

"Không quản hắn có thân phận gì! Khẩu khí thật lớn! Hắn có lầm địa điểm hay không? Trấn Meillat này là do ai làm chủ?"

"Điều này." Victo De Ruff bất đắc dĩ nói: "Anh rể, hắn là một sát thủ!"

"Sát thủ? Chú nói hắn là sát thủ? Làm sao chú biết?" Dorodenkhông bắt đầu nén giận, nhíu mày hỏi, thanh âm có chút do dự.

"Anh rể, ngài biết sát thủ K001 kh*ng b* của tổ chức Nhãn Ưng chứ? Tên đó chính là bị người này giết." Victor De Ruff giải thích nói: "Anh rể, người như thế chúng ta không thể đắc tội!"

Bên kia Dorodenkhông bắt đầu trầm ngâm nói: "Victor De Ruff, không phải dựa vào mấy câu nói của hắn mà chú tin điều này chứ?"

"Lúc đầu em cũng là không tin nhưng anh biết không! Krichenco bị hắn hạ sát ngay trước mắt em trong nháy mắt! Em chỉ thấy hắn tùy tiện búng tay một cái, kết quả Krichenco còn chưa kêu lên đã chết thảm!" De Ruff nói tới đây thanh âm có chút hoảng sợ, ánh mắt còn liếc cái xác đang nằm trên đất.

"Nếu hắn muốn thì chỉ sợ em cũng đã biến thành một xác chết! Anh vợ, người này đến từ gia tộc Hồ Điệp.".

"Cái gì! Gia tộc Hồ Điệp?!" Dorodenkhông vốn đang dựa trên salon thưởng thức cà phê mà hoảng sợ, lập tức bật người lên, tách cà phê trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Anh vợ, em nói ngoài ý muốn là chuyện này." Victor De Ruff thầm thở dài nói,

"Vậy chúng ta có giao người thì kẻ người khác cũng chỉ nói Hắc Ưng bang chúng ta là thức thời, là hành vi của người thông minh. Nếu đối đầu với gia tộc Hồ Điệp thì mới gọi là xuẩn ngốc."

"Chú chờ ở đó, anh sẽ tự qua đón tiếp vị Lệ tiên sinh này!" Dorodenkhông nghe được bốn chữ gia tộc Hồ Điệp rốt cuộc hoảng sơ. Thân là trùm mafia lại là nghị sĩ thị trấn, nếu có tổ chức hắc đạo nào dám tới nơi đây làm khó, thì không quản đối phương có bao nhiêu thế lực, khẳng định hắn không hề e ngại.

Chỉ có điều Lệ Mộc Dịch này không phải hắc đạo mà là sát thủ tới từ ở gia tộc Hồ Điệp, chính là tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới. Muốn kết cừu hận với bọn họ thì chi bằng sớm giải tán bang cho rồi. Mấy thủ lĩnh nhanh chóng về nhà tự sát, không thì sớm muộn cũng bị người ám sát.

Dorodenkhông cúp điện thoại rồi đi ra căn phòng bên ngoài, gã thư ký đang ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, nghe tiếng cửa mở vội mở mắt cung kính: "Mr. Dorodenkhông, ngài có gì sai khiến?"

"Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe tới bến tàu! Đúng rồi, hai người phụ nữ ngày hôm qua đưa tới nhốt ở đâu?"

"Dạ, tại hầm ngầm trong lâu đài tổng bộ. Mr. Dorodenkhông, có vấn đề gì ạ?" Thư ký cẩn thận hỏi.

"Mau mang hai người đó tới đây, phải nhanh chóng nhưng không được sơ xuất, cũng không được đắc tội với bọn họ biết chưa!"

"Vâng" Tay thư ký trong lòng buồn bực rời đi. Bang chủ sao lại khách khí với hai ả con tin như thế?

"Ài …" trông theo bóng thư ký khuất đi, Dorodenkhông thở dài một hơi, kế hoạch đắc ý vốn đang thuận lợi, không hiểu sao lại trêu chọc tới một sát thủ Hồ Điệp đây?

Hắc Ưng Bang hành động rất nhanh, chỉ chốc lát sau Trần Mộng Nghiên cùng Victoria đã được dẫn tới biệt thự. Hai nàng ngồi trong một chiếc xe Chrysler lẳng lặng dừng ở phía ngoài.

Dorodenkhông rời biệt thự, tay thư ký vội vàng chạy tới cung kính nói: "Mr. Dorodenkhông, xe đã chuẩn bị xong, người cũng đã mang tới, đang ở trong xe công vụ, ngài xem."

"Chúng ta đến bến cảng!" Dorodenkhông khẽ gật đầu phân phó. Thư ký dạ một tiếng rồi chạy tới dặn dò lái xe Chrysler, sau đó cả hai lên chiếc Rolls-Royce xa hoa có rèm che.

Tại bến cảng Victor De Ruff ngồi nhấp nhổm trong xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Dương Minh đang mắt dưỡng thần sau đó lại nhìn qua cửa kính, sốt ruột nhìn đồng hồ. Anh vợ sao còn chưa tới? Trên bến cảng, đám thủ hạ Hắc Ưng bang đã được lệnh của hắn rút về một cứ điểm nghỉ ngơi. Ở lại cũng không có ý nghĩa chỉ khiến đối phương tức giận thêm.

Không không lâu sau một đoàn xe đến bến cảng, gã thư ký nhanh chóng mở cửa cho Dorodenkhông. Victor De Ruff thở ra một hơi rồi mở cửa xe đi xuống, vẻ mặt đau khổ nói:

"Rốt cuộc anh đã tới."

"Sao, Lệ tiên sinh sốt ruột chăng?" Dorodenkhông liếc nhìn De Ruff một cái, thanh âm trầm tĩnh.

"Không có, bất quá hiện đã ba giờ sáng!" De Ruff cười khổ nói: "Anh vợ, Lệ tiên sinh đang ở trong xe".

"Ừm! Chú cứ chờ trong xe của anh." Dorodenkhông không hổ là kẻ đứng đầu một đại bang, tâm cơ so với De Ruff còn trầm ổn hơn, dù biết trong xe là sát thủ của Hồ Điệp gia tộc vẫn giữ được phong thái trầm ổn. Hắn đi đến mở cửa xe.

Lúc này Dương Minh cũng mở mắt: "Nicolas Dorodenkhông? Bang chủ Hắc Ưng bang?"

"Là tôi, Lệ tiên sinh đến từ chính gia tộc Hồ Điệp?" Dorodenkhông gật đầu nhìn về phía Dương Minh, bất quá khiến hắn thất vọng chính là vẻ mặt đối phương bình thản đến lạnh lùng.

Dương Minh chậm rãi gật đầu: "Dorodenkhông, ông tới nơi này là muốn xác nhận thân phận của tôi? Nếu tôi đoán không lầm, hai người của tôi đang ở trong chiếc Chrysler kia?"

Kỳ thật khi đám người đến bến tàu Dương Minh đã dùng dị năng xem xét, thấy Trần Mộng Nghiên cùng Victoria bình an vô sự nên mới yên tâm. Nếu không hắn cũng đâu có tâm tình nói lời vô nghĩa với tên này.

"Lệ tiên sinh quả nhiên là người thông minh!" Dorodenkhông thấy Dương Minh đoán ra cũng dứt khoát thừa nhận: "Không sai, các hạ có thể chứng minh là người gia tộc Hồ Điệp không?"

"Ông muốn tôi chứng minh thế nào?" Dương Minh cười như không cười nhìn hắn.

"Nếu các hạ đến từ ở gia tộc Hồ Điệp thì nhất định rất nổi danh tại sát thủ giới. Tôi cũng quen một người trong gia tộc sát thủ, quan hệ coi như không kém. Tôi gọi cho hắn một cuộc điện thoại. Nếu hắn biết anh vậy tôi tập tức thả người."

"Gia tộc nào?" Dương Minh nhíu mày: "Gia tộc sát thủ trên thế giới vô số nhưng rất bí ẩn, ông tùy tiện nói một gia tộc thì tôi sao biết?"

"Yên tâm, gia tộc sát thủ này chỉ đứng sau là sau gia tộc Hồ Điệp, tin tưởng anh cũng sẽ không xa lạ!" Dorodenkhông nói: "Gia tộc này chính là gia tộc Charles!"

"Gia tộc Charles?" Trên mặt Dương Minh lộ vẻ cổ quái.

"Không sai! Tôi với gia chủ, lão Charles có chút quan hệ cá nhân, nếu lão thừa nhận thân phận anh thì tôi nhất định sẽ tin tưởng!"

"Hừ, tôi cần phải làm thế sao?" Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Bất quá ông đã có ý như vậy thì cũng được! Tôi tuy không coi Hắc Ưng bang vào đâu nhưng quả thực là ta lười động thủ!"

Dương Minh thực sự không phải lười động thủ. Sự tình lần này liên quan đến cảnh sát Tùng Giang. Nếu hắn diệt toàn bộ Hắc Ưng bang thì Hạ Băng Bạc chỉ cần suy đoán cũng liên tưởng một chút, thực lực của Dương Minh sẽ lộ ra trước mặt hắn.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1432



Vì vậy Dương Minh tạm thời để cho Hắc Ưng bang một đường lui. Nếu bọn này không trêu chọc hắn hoặc không đem m* t** đến Trung Hoa thì cứ việc mà tiêu dao khoái hoạt. Còn không thì. hừ hừ.

Hiện tại tình thế phức tạp, thế lực thần bí đứng phía sau Hữu trưởng lão, rồi lại thêm Trung tâm gì đó. Phía trước sói cản mà phía sau hổ rình. Lúc này lộ thực lực ra không phải một hành động sáng suốt.

Còn việc Hắc Ưng bang bán m* t** cho nước khác. Dương Minh đâu phải cảnh sát hình sự quốc tế hoặc là siêu nhân giữ gìn nền hòa bình thế giới nên quản hết được sao?

Trong lòng Dorodenkhông cũng đang có tính toán, nếu thân phận người này là giả thì hắn lập tức trở mặt, khiến đối phương vĩnh viễn nằm lại nơi đây. Chỉ thấy hắn lấy điện thoại bấm số, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

"Ngài khỏe chứ, Chu quản gia?" Khác với lúc đối thoại cùng Dương Minh, giọng điệu của Dorodenkhông trở nên nịnh hót.

Sự thay đổi này khiến Dương Minh sinh lòng khinh bỉ, khi trước còn tưởng rằng tên này là một kẻ làm đại sự hơn hẳn Victor De Ruff. Thì ra là chưa rõ thân phận Dương Minh nên mới bình tĩnh như thế.

Chỉ nghe điện thoại bên kia thản nhiên hồi đáp: "Hơn một tháng trước Chu quản gia đã cáo lão hồi hương, anh là ai? Tìm lão có việc gì?"

Lập tức Dorodenkhông liền biến sắc nói: "Cái gì? Chu quản gia cáo lão hồi hương sao? Sao có thể thế được, người trong gia tộc sát thủ không phải là cả đời cũng không thể rời đi sao?"

Dorodenkhông là đại hắc đạo nên cũng biết một chút về quy củ này. Đừng nói việc của Chu quản gia vô cùng kỳ quái. Như trong Hắc Ưng bang của hắn, các thành viên quan trọng muốn nghỉ cũng không phải dễ dàng, nhất định phải chịu sự của giám thị bang phái.

"Việc này chúng tôi không cần giải thích với anh!" Chỉ nghe đối phương lạnh lùng nói: "Anh là ai? Gọi đến đây có việc gì?"

Dorodenkhông thầm rùng mình nghĩ lại thân phận của mình, người ta là sát thủ gia tộc căn bản không cần giải thích cùng hắn, vội vàng nói: "Tôi là Nicolas Dorodenkhông tại trấn Meillat ở nước Nga. Là người thường hay liên lạc với quý tổ chức, xin hỏi có thể mời lão Charles tiên sinh nghe điện một lần được không?"

"Lão Charles tiên sinh đang bề bộn nhiều việc. Anh rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng nói bên kia không vui và lại còn có vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Xin hỏi ngài là quản gia mới sao? Ngài họ gì?" Nhất thời Dorodenkhông lâm vào khó khăn. Nếu nói thẳng là muốn nhờ lão Charles tiên sinh xác nhận điều gì thì chắc chắn đối phương không cần suy nghĩ liền cúp điện thoại!

"Tôi họ Kim, anh còn gì muốn nói không hả bang chủ Hắc Ưng bang?" Đối phương rất nhanh đã thông qua máy tính tra được thân phận của Dorodenkhông, bất quá ngữ khí vẫn lạnh như băng.

"Ngài họ Kim? Điều này." Dorodenkhông còn chưa nghe nói qua người này, trong lúc nhất thời lâm vào thế bí, không biết nên tiếp tục ra sao.

"Đưa điện thoại cho tôi." Dương Minh nhìn thấy hắn chảy mồ hôi đầu đầy thản nhiên cười nói.

"Đưa cho anh?" Dorodenkhông lặng đi một chút, bất quá cuối cùng đem điện thoại đưa cho Dương Minh.

"Kim Ngưu à, là tôi!" Dương Minh cười cười nói vào điện thoại.

"A! Thủ lĩnh! Là ngài sao! Tôi không biết ngài ở một bên nên đắc tội, xin ngài thứ lỗi." Kim quản gia vừa nghe thanh âm của Dương Minh, nhất thời cả kinh hãi vội vàng kinh hô.

Kim quản gia này dĩ nhiên là Kim Ngưu thuộc tổ sát thủ Hắc Hồ Điệp, sau khi đại bộ phận sát thủ Hắc Hồ Điệp đi Châu Phi phát triển. Dương Minh liền phái Kim Ngưu đến gia tộc Charles làm quản gia.

Dù sao lão Charles cũng chuẩn bị chuyển giao nghiệp vụ gia tộc cho tổ sát thủ Hắc Hồ Điệp. Kim Ngưu là người được Dương Minh xem trọng, vừa lúc phụ thân của Chu Giai Giai của về hưu, để cho hắn tiếp nhận vị trí này xem như là rèn luyện.

"Đi gọi lão Charles, nói tôi tìm lão."

"Vâng! Thủ lĩnh." Kim Ngưu vội vàng nói.

Dorodenkhông ở một bên tuy không nghe Kim quản gia nói cái gì, nhưng Dương Minh có thể gọi thẳng kỳ danh, thậm chí nói như ra mệnh lệnh đối với Kim quản gia khiến hắn vô cùng sợ hãi. Giờ phút này hắn đã trăm phần trăm tin tưởng thân phận của Dương Minh. Vừa nghĩ đến đây hắn có chút hối hận vì gọi cú điện thoại này, dám hoài nghi thân phận thì chắc chắn đã khiến Dương Minh tức giận!

"Lệ tiên sinh, ngài không cần phiền lão Charles tiên sinh, tôi đã tin tưởng ngài." Dorodenkhông cẩn thận nói, tận lực bù lại sai lầm.

"Phiền lão một lần cũng không sao." Dương Minh cười như không cười nhìn Dorodenkhông thản nhiên nói: "Hơn nữa, tôi nghe điện thoại lão sẽ rất thích".

Đối phương còn thân thiết với cả lão Charles sao? Nghĩ tiếp mà sự hoảng sợ khiến khóe miệng Dorodenkhông giật giật, không nói gì lẳng lặng nghe.

Rất nhanh lão Charles đón nghe điện thoại: "Dương tiên sinh?"

"Mr. Charles, là tôi, Lệ Mộc Dịch."

"A. Là Lệ tiên sinh a! Xin hỏi, ngài tìm lão phu có sự tình gì?" Lão Charles vô cùng thông minh lập tức nhận ra ý của Dương Minh, biết là hắn không thích dùng thân phận thật của mình!

Lão Charles đã được Kim Ngưu xác nhận, thêm thanh âm này nữa thì hoàn toàn chắc chắn đây là Dương Minh.

"Là như vậy, người có biết một gã là Dorodenkhông bang chủ Hắc Ưng không?" Dương Minh hỏi.

"Ồ, người này à, lão cùng với hắn có gặp nhau vài lần, hắn có nhờ gia tộc Charles chúng ta làm một chút chuyện cỏn con. Dương. Lệ tiên sinh hỏi hắn làm gì?"

"Nếu biết thì dễ, người chỉ cần giúp tôi chứng minh thân phận của tôi thuộc gia tộc Hồ Điệp là được."

"Sao?. Được thôi" Tuy có chút buồn bực vì không hiểu sự tình song Dương Minh đã có yêu cầu đương nhiên lão Charles trực tiếp đồng ý.

Dương Minh tùy tiên đem điện thoại trả lại cho Dorodenkhông rồi nói: "Được rồi, ông nói cùng lão Charles đi!"

". Là lão Charles tiên sinh tôn kính sao." Nicolas Wies cẩn thận tiếp nhận điện thoại, sắc mặt khẩn trương.

"Dorodenkhông, tôi đây. Lệ tiên sinh chính là người tới từ gia tộc Hồ Điệp!" Lão Charles nói: "Anh còn nghi ngờ gì chăng?"

"Không có!" Dorodenkhông vội vàng trả lời. Hắn nào dám còn cái gì đáng nghi?

"Không có là tốt rồi, tôi không biết Lệ tiên sinh sao lại làm thế, nhưng tốt nhất anh nên cẩn thận một chút, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí." Lão Charles mơ hồ đoán được nguyên do, âm thầm cảnh cáo hắn một câu.

"Vâng! Lão Charles tiên sinh yên tâm, tôi biết phải đối xử thế nào!" Dorodenkhông rùng mình. Hiện tại hắn biết địa vị Dương Minh tuyệt đối không thấp. Dám dùng khẩu khí như thế nói với cùng Kim quản gia cùng lão Charles. Không thể nghi ngờ, nhất định phải là nhân vật cao cấp trong gia tộc Hồ Điệp!

"Được rồi, Dorodenkhông tiên sinh, hiện tại ông thả người được chưa?" Dương Minh thản nhiên hỏi.

"Điều này. là đương nhiên!" giờ phút này trong lòng Dorodenkhông đau khổ vội vàng đáp: "Để tôi điện cho thư ký, bảo hắn đưa hai vị tiểu thư lại đây!"

"Không cần, cứ chuẩn bị một con tàu nhỏ rồi đưa các cô ấy tới đó, tôi cũng đến đó luôn!" Dương Minh khoát tay áo phân phó.

"Vâng, để tôi đi chuẩn bị!" Dorodenkhông vội vàng nói.

"Đừng có động chân động tay trên tàu. Tôi nghĩ ông cũng không ngu ngốc làm vậy phải không?" Đột nhiên, toàn thân Dương Minh tỏa ra sát khí nhắc nhở một câu. Nếu tàu có vấn đề hắn vẫn có thể thoải mái bơi trở về, nhưng không thể để Trần Mộng Nghiên cùng Victoria chịu đựng trong nước biển lạnh như băng mùa này.

"Tôi sao dám!" Dorodenkhông cười khổ có chút tự giễu nói: "Hắc Ưng bang nhỏ bé này trong mắt gia tộc Hồ Điệp hay gia tộc Charles chẳng khác nào một con kiến."

"Tốt lắm, nhưng tôi còn một lời khuyên, chẳng biết ông có muốn nghe không?" Dương Minh thỏa mãn gật đầu đứng lên, chuẩn bị xuống xe bỗng nhiên nghĩ tới điều gì xoay người hỏi.

"Lệ tiên sinh, tôi đang chăm chú lắng nghe!" Dorodenkhông nghiêm sắc mặt nói.

Dương Minh lạnh lùng nói: "Lần này tôi không truy cứu nữa. Nhưng mà sau này còn để tôi thấy người Hắc Ưng bang các ông buôn m* t** ở Hoa Hạ thì tự biết hậu quả!"

"Điều này. Được rồi, tôi biết nên làm như thế nào!" Dorodenkhông đâu muốn bị diệt bang, tuy rất đau lòng nhưng sau này đành phải bỏ lại một thị trường rộng lớn vậy.

"Hy vọng ông nói được thì làm được, Nếu không thì. Hắc hắc, quên nói cho ngươi biết ta thường ở Hoa Hạ đó." Dương Minh vỗ vai Dorodenkhông sau đó rời khỏi xe. Hắn cười khổ rồi cũng xuống theo, phân phó vài câu với gã thư ký sớm đợi ở ngoài.

Tên thư ký không rõ vì sao Bang chủ lại phân phó như thế, chỉ dám dùng ánh mắt kinh nghi bất định liếc Dương Minh một cái rồi bước nhanh đi chấp hành mệnh lệnh!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1433



"Bọn hắn muốn làm gì?" Trần Mộng Nghiên lên tiếng, nàng cùng Victoria hơn nửa đêm bị đưa tới bến tàu, sau khi xe dừng lại một lúc mà không có động tĩnh gì.

"Không rõ nữa." Victoria lắc lắc đầu: "Nhưng bọn chúng tính dùng chúng ta trao đổi phạm nhân với cảnh sát Tùng Giang, chắc không dám với bất lợi chúng ta."

"Là do em hại chị, chị Mộng Hi." Trần Mộng Nghiên có chút áy náy nhìn Victoria: "Bọn họ nhắm vào ba của em, không ngờ lại khiến chị bị liên lụy"

Chỉ thấy Victoria khẽ cười lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi nói." Trần tiểu thư này, tôi nghĩ có một số việc nên nói rõ cùng cô."

"Trần tiểu thư?" Trần Mộng Nghiên có chút kinh ngạc nhìn sang: "Chị Mộng Hi, chị đang nói gì? Sao đột nhiên lại gọi em là Trần tiểu thư?"

"Trần tiểu thư, không cần phải ngạc nhiên, hãy nghe tôi nói đã." Victoria rất nhanh nói: "Thực ra tôi không phải họ hàng của Dương Minh. Tôi là một nô lệ quyền thủ được người ta huấn luyện ra."

"A?" Trần Mộng Nghiên nghe xong, không thể tin nổi nhìn Victoria: "Nô lệ quyền thủ?"

"Đúng. Trần Mộng Hi chỉ là Dương Minh thuận miệng gọi mà thôi!" Victoria nhìn sang Trần Mộng Nghiên, lại nghĩ đến thời gian câu dẫn Dương Minh nhưng hắn không bị mắc câu, trong lòng có chút không phục: "Tôi tên là Victoria, được Dương Minh cứu ra từ châu Phi rồi mang về nơi này."

"Victoria... Châu Phi..." Trần Mộng Nghiên cảm thấy Victoria không cần thiết phải lừa nàng nhưng điều này thật khó tin: "Sao lúc trước cô không nói cho tôi? Dương Minh sao muốn gạt tôi?"

"Có thể là do hắn rất thích và quan tâm đến cô" Câu trả lời của Victoria khiến sắc mặt Trần Mộng Nghiên hơi đỏ lên, theo bản năng khẽ cúi đầu xuống.

"Dương tiên sinh vốn đắc tội một số người, hắn sợ những người này gây bất lợi với cô nên phái tôi ở bên cạnh bảo vệ, khi trước tôi không nói cũng là sợ cô biết thì thêm lo lắng."

"Đắc tội với một số người?.." Cảm giác còn nhiều điều chưa hiểu về Dương Minh của Trần Mộng Nghiên ngày càng rõ ràng.

"Khi Hắc Ưng bang tìm tới." Victoria thở dài: "Tình huống lúc đó bọn họ đều có súng, gây uy h**p tính mạng mọi người, bất đắc dĩ tôi đành phải thúc thủ."

"Chị Mộng Hi, thế sao bây giờ chị lại nói với em điều này?"

Nghe Mộng Nghiên vẫn gọi mình là chị Mộng Hi, trong mắt Victoria chợt hiện lên một tia vui mừng, nàng nói: "Khi trước bọn chúng nhốt chúng ta tại tầng hầm không có cơ hội chạy trốn nhưng hiện tại thì khác!"

"Chị Mộng Hi, lúc này chúng ta có cơ hội chạy trốn sao?" Trần Mộng Nghiên nghe vậy nhất thời trở nên vui vẻ.

"Ừm" Trần Mộng Hi gật đầu: "Bọn hắn nửa đêm đột nhiên đưa chúng ta đến bến tàu, theo chị phân tích chỉ có hai khả năng."

Trần Mộng Nghiên khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng đoán được một phần: "Chị Mộng Hi nói là bọn hắn chuẩn bị trao đổi con tin sao?"

"Ừm!" Victoria nghe xong tán thưởng gật đầu: "Hơn nửa nhất định là có chuyện khẩn cấp."

"Nhưng với tính cách của cha em, chỉ sợ chuyện này không có khả năng." Trần Mộng Nghiên lập tức thở dài: "Nếu là một con tin khác có thể ba em sẽ làm, nhưng là con gái của ba, đương nhiên ba sẽ không thể làm như vậy."

Victoria gật đầu nói: "Ừm. Dù sao chúng ta bị bắt mới có một ngày. Coi như Hắc Ưng Bang chịu đưa ra điều kiện thì cảnh sát Tùng Giang cũng phải họp hành, xin chỉ thị của thượng cấp mới có thể quyết định, nên sẽ không nhanh như vậy."

"Như thế, chị Mộng Hi, bọn chúng đưa chúng ta đến bến tàu làm gì?" Trần Mộng Nghiên không hiểu.

Chỉ thấy Victoria cười bí hiểm nói: "Trên bến tàu thì có gì?"

"Thuyền!" Ánh mắt Trần Mộng Nghiên rất nhanh sáng lên: "Bọn hắn vội vàng như thế chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chúng muốn dùng thuyền đưa chúng ta đi!"

"Đúng là như thế!" Victoria nói: "Chị sở dĩ nói rõ cho em cũng bởi khi lên thuyền, sẽ là cơ hội chạy trốn rất tốt!"

"Lên thuyền rồi chạy trốn? Chị Mộng Hi, chị tính toán đoạt thuyền?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc hỏi.

"Ừm. Đoạt thuyền hẳn là không khó, trên đó không có nhiều nhân thủ" Victoria nói: "Hiện tại chị chưa bộc lộ thân thủ nên đối phương sẽ xem thường, hẳn là có thể dễ dàng đắc thủ!"

"Nhưng chị Mộng Hi, thế sao chúng ta động thủ khi bị mang từ dưới hầm ngầm lên xe, lúc đó chạy trốn chẳng phải tốt hơn sao?" Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nghĩ lại, có chút kỳ quái hỏi.

"Đương nhiên khi đó muốn thoát thì không khó, nhưng tiếp theo chúng ta có thể chạy đi đâu?" Victoria lộ vẻ cười khổ: "Trần tiểu thư, nơi này là hang ổ của Hắc Ưng bang thuộc Nước Nga. Hai người chúng ta ngay cả tiếng Nga cũng không biết, có thể chạy đến đâu? Chỉ sợ chưa được bao xa đã bị bắt đã trở lại rồi!"

"Ừm, chị nói cũng đúng, là em nghĩ chưa thấu đáo!" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng cười: "Chúng ta chiếm thuyền chắc chắn chạy thoát chứ?"

"Cũng phải được năm phần!" Victoria thở dài: "Nhưng mà, cho dù thất bại, bị bắt trở về thì bọn chúng cũng không dám làm gì chúng ta. Hiện chúng đang cần chúng ta để trao đổi con tin. Cho dù chúng ta đoạt thuyền thì bọn hắn cũng chỉ ở phía sau truy theo, không dám dùng vũ khí công kích chúng ta."

"Hy vọng có thể thành công! Đến lúc đó cần em hỗ trợ gì?" Trần Mộng Nghiên nghe Victoria phân tích xong, gánh nặng trong lòng liền được trút bỏ.

"Tạm thời còn chưa, hiện nói cho em để lúc đó đỡ kinh ngạc." Victoria cười nói: "Bất quá tin rằng khi Dương tiên sinh trở về, phát ra chúng ta mất tích nhất định sẽ tới đây tìm. Chị đã thừa dịp người Hắc Ưng Bang không chú ý, tại gần tầng hầm chúng ta bị giam để lại một ám hiệu rõ ràng, Dương tiên sinh phát hiện sẽ đến cứu chúng ta."

"Dương Minh? Ảnh còn lợi hại hơn chị sao?" Trần Mộng Nghiên đoán rằng, Victoria nghe lời Dương Minh thì hắn đương nhiên lợi hại hơn

"Ha ha" Victoria cười nhẹ: "Không phải chị khinh thường Hắc Ưng bang nhưng nếu Dương tiên sinh đến đây, nếu bọn hắn không cầu xin tha thứ thì chỉ sợ người còn sống chẳng còn bao nhiêu!"

Đôi môi Trần Mộng Nghiên mấp máy định hỏi nhưng lại thôi, nhận ra Dương Minh còn rất nhiều bí mật, nàng muốn sau này đích thân hỏi hắn mới được.

"A.. Người của bọn họ đến đây!" Nghe được bên ngoài xe truyền tới tiếng bước chân, Victoria giơ một ngón tay, biểu hiện sự lặng yên đối với Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên gật đầu, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng. Xe này không có kính nên không thể nhìn ra người tới là ai.

"Két…" Cửa xe thương vụ mở ra, hai gã đàn ông mặc đồ đen đeo kính hiện ra, chính là hai tên giám thị phụ trách việc trông coi con tin. Bọn hắn nhận được lệnh bang chủ mời hai vị tiểu thư lên thuyền nên vô cùng khách khí: "Hai vị tiểu thư mời xuống xe, thuyền đã chuẩn bị xong, mời theo chúng tôi!"

Nói xong một người đi trước dẫn đường còn một người theo sau, Trần Mộng Nghiên cùng Victoria đi giữa. Tuy thái độ của hai gã này có chút khác lạ nhưng Victoria cùng Trần Mộng Nghiên cũng không để ý.

"Hai vị mời lên tàu!" Tới ngoài một con tàu nhỏ nhưng vô cùng hiện đại. Trần Mộng Nghiên cùng Victoria lẳng lặng liền vào trong khoang. Bất quá kỳ hai gã bận đồ đen kia liền xoay người rời đi khiến hai người kinh ngạc.

"Chị Mộng Hi, bọn hắn sao lại đi?"

"Không rõ nữa, không hiểu bọn hắn đang giở trò gì?" Victoria cũng nhíu mày, quan sát trong phòng chính của tàu thì không có ai. Trên tàu chỉ còn lại hai người. Không biết khoang điều khiển có người lái hay không?

"Chúng ta nên làm thế nào?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Chờ một chút, chỉ cần bọn chúng khởi động thuyền, đợi cho ra khỏi bến tàu chúng ta mới đoạt thuyền. Hiện tại hành động rất có thể bị bắt trở lại." Victoria do dự một chút nói:

"Lát nữa chị mai phục ở cửa khoang thuyền rồi bất ngờ không chế kẻ tới đây bắt hắn lái thuyền."

"Được" Trần Mộng Nghiên gật đầu" Cần em phối hợp thế nào?"

"Em vào ghế trên khoang thuyền làm như đang ngủ, thu hút sự chú ý của đối phương, chị sẽ lựa thời cơ động thủ." Victoria nói.

"Lệ tiên sinh, ca nô đã chuẩn bị xong, hai vị đại tiểu thư cũng đã được đưa lên thuyền, ngài xem?" Sau khi nghe xong tin tức tên thư ký báo cáo, Dorodenkhông cẩn thận nói với Dương Minh.

"Không tồi, hiệu suất cũng tàm tạm, còn chưa tới năm giờ. Xem ra ông rất để tâm." Dương Minh gật gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười thể hiện sự vừa lòng.

Trên thực tế, khoảng cách giữa Dương Minh và chiếc xe của Trần Mộng Nghiên mặc dù xa nhưng do hắn có dị năng nên sau khi thấy các nàng lên thuyền một cách bình an thì hắn mới yên tâm.

"Như vậy kẻ hèn này cũng không ở lâu nữa. Lệ tiên sinh có việc thì như vậy kẻ hèn xin cung tiễn Lệ tiên sinh trở về." Đối với Dương Minh, Dorodenkhông không hề tiếc rẻ tự xưng là" kẻ hèn".

Đối với quản gia của gia tộc Charles hắn đã tỏ ra khép na khép nép chứ đừng nói tới Dương Minh, một kẻ tồn tại ở một nơi rất cao so với bọn chúng. Dorodenkhông là một kiêu hùng thức thời, hắn biết mình không có thực lực để lay động Dương Minh, hơn nữa cả đời e rằng cũng không thể trả lại được mối sỉ nhục ngày hôm nay. Dorodenkhông đành cam chịu số phận và cảm thấy đó cũng chẳng sao cả..

Dương Minh khẽ gật đầu rồi nửa cười nửa không nhìn Dorodenkhông nói: - Nhớ kỹ lời của tôi nói, sau này ông không được chủ động tìm tôi. Tôi cũng không có tâm tư đâu mà chủ động tới tìm ông gây phiền toái.

"Lệ tiên sinh xin yên tâm, kẻ hèn này không phải là loại người không có mắt. Cái chuyện tự hủy tiền đồ của bang phái như thế này tôi sẽ không làm đâu!" Dorodenkhông sợ Dương Minh không tin èn đảm bảo liên tục: "Đúng rồi, Lệ tiên sinh, ngài có cần một thủy thủ lái thuyền cho ngài không?

"Không cần, ca nô để tôi tự lái được rồi." Những kiến thức này Dương Minh đã được học qua nên không cần người khác lái thuyền. Hơn nữa Dương Minh cũng không muốn có kẻ khác nữa ở trên thuyền.

"Vậy được rồi, cầu chúc Lệ tiên sinh thuận buồm xuôi gió. Ở vùng biển này, cái khác thì tôi không dám nói, nếu gặp được tàu tuần tra của chúng tôi thì chỉ cần báo tên của kẻ hèn này ra là được." Dorodenkhông nói lấy lòng.

Dương Minh cũng không tiếp tục để ý tới Dorodenkhông nữa, hắn phất phất tay rồi xoay người bước tới chỗ chiếc ca nô.

Sắp được gặp lại Trần Mộng Nghiên, tâm trạng của Dương Minh vô cùng kích động nhưng hắn không thể biến đổi dung mạo ngay trước mặt bọn Dorodenkhông này được. Cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ của Lệ Mộc Dịch mà đi lên ca nô. Nhưng, khi mà chân trước của Dương Minh vừa bước vào khoang thuyền thì một cơn gió sắc bén lập tức đánh úp vào ngay chính diện Dương Minh hắn.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1434



Trong lòng Dương Minh khẽ rùng mình một cái nhưng rất nhanh phán đoán. Khi trước hắn đã dùng dị năng kiểm tra qua trên thuyền, ngoài trừ Trần Mộng Nghiên và Victoria thì không còn ai khác! Vì vậy người tập kích hắn chắc chắn là Victoria! Đối mặt với công kích nhanh nhẹn kia, hắn uốn người sang một bên tiện tay ra đòn hóa giải.

"A!" Victoria la khẽ một tiếng, không ngờ thân thủ người tới lại cao cường đến thế, dễ dàng tránh được đồng thời bắt được cổ tay của nàng!

"Victoria, là tôi!"

"Anh." Nghe thanh âm quen thuộc nhưng thấy một gã đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi, Victoria đang kinh ngạc thì Trần Mộng Nghiên lại vui mừng kêu lên: "Dương Minh, là anh!"

Nói xong trực tiếp lao tới nhào vào lòng gã trung niên. Dương Minh cũng thuận thế ôm sát nàng nhưng có chút kỳ quái hỏi: "Mộng Nghiên, sao em có thể nhận ra anh nhanh vậy?"

"Giọng nói, ánh mắt của anh… Còn có mùi đàn ông đặc biệt từ người anh nữa. Anh vừa xuất hiện là em nhận ra ngay." Trần Mộng Nghiên không chút do dự nói.

"Ồ, dễ dàng nhìn thấu như vậy sao? Xem ra thuật dịch dung không có hiệu quả trước em." Dương Minh cười khổ vuốt mũi, tiện tay vuốt mặt khôi phục chân diện. Victoria đứng ở một bên nhìn không chớp mắt nhưng cũng không nhận ra hắn đã làm thế nào.

Dương Minh không thể không khâm phục trực cảm nhạy bén của phụ nữ, hắn tin dị năng của mình kín như áo trời không thấy vết chỉ khâu, vậy mà Trần Mộng Nghiên dễ dàng nhận ra.

Mà lúc này Trần Mộng Nghiên cũng nhận ra mình đang thất thố, sắc mặt đỏ lên cuống quít rời hắn ra mở miệng: "Chỉ là do trực giác thôi. Chẳng phải anh cũng có trực giác mạnh thế sao!"

Dương Minh gật đầu, sát thủ mà không có trực giác tốt thì chỉ là sát thủ hạng bét.

"Giờ không còn việc gì nữa, chúng ta quay về Tùng Giang thôi." Dương Minh nhìn sang Victoria.

"Vậy còn Hắc Ưng bang thì sao?" Victoria kỳ quái nhìn hắn hỏi lại:

"Tôi đã nói qua với bang chủ bọn chúng, sau này Hắc Ưng bang sẽ không dám xuất hiện tại Tùng Giang nữa." Dương Minh thản nhiên nói: "Giờ hai người nên vào bên trong khoang nghỉ ngơi. Tôi đi lái thuyền, có chuyện gì chờ về Tùng Giang nói sau!"

"Em muốn ở đây cùng anh." Trần Mộng Nghiên mới vừa thoát hiểm, hơn nữa đã lâu không gặp hắn nên chủ động mở miệng.

"Được rồi, nếu em không mệt." Dương Minh khẽ gật đầu, nếu nàng đã muốn thì hắn cũng không khách khí, chiếm tiện nghi một chút cho thỏa lòng mong nhớ.

"Tôi lái thuyền cho!" Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà theo bản Victoria lại mở miệng nói như vậy.

Dương Minh liếc qua nàng một cái, hắn tính ở trong khoang điều khiển thân mật với Trần Mộng Nghiên một lúc. Thật không ngờ … còn chưa mở miệng thì Trần Mộng Nghiên đã lên tiếng: "Được mà chị Mộng Hi, nếu mình chị ở lại trong khoang thuyền thì chán lắm."

Vừa nghĩ đến thân thể Trần Mộng Nghiên, lại nhớ đến tình cảnh Victoria trần như nhộng trước mặt mình mặc quần áo, trong lòng Dương Minh bắt đầu nóng phừng phừng, sau đó lại nghe giọng của nàng: "Dương tiên sinh, khi trước anh dịch dung thế nào mà chân thật được như thế?"

"Được rồi cô mau chạy thuyền đi. Chuyện này có thời gian tôi sẽ nói lại cho cô!" Nếu Victoria có thể điều khiển thuyền thì cứ giao cho nàng. Dương Minh lại xem như Victoria không có mặt ở đây, ôm Trần Mộng Nghiên vào trong lòng.

Victoria thấy thế thì bĩu môi liếc hắn, không nói gì mà bắt đầu điều khiển thuyền, đối với cử chỉ thân mật của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Trần Mộng Nghiên có hơi thẹn thùng khẽ đẩy Dương Minh ra, nhỏ giọng nói: "Để sau khi về nhà được chứ? Chỗ này còn có chị Mộng Hi!"

"Anh là chủ nhân của cô ấy nên không sao cả." Dương Minh cười hăng hắc nói.

Trần Mộng Nghiên khẽ giãy nhưng không thoát khỏi vòng tay ôm cứng ngắc, vội thay đổi đề tài: "Dương Minh, sao anh lại tìm tới đây nhanh như vậy? Khi trước bọn họ mang hai đứa em đến bến tàu, còn tưởng rằng là cha phái người đến trao đổi con tin."

"Chú Trần rất khó xử về chuyện này, hy vọng em không giận ba." Dương Minh thở dài: "Dù sao công và tư chỉ có thể chọn một."

"Em biết, nên từ nhỏ em đã kính nể papa." Trần Mộng Nghiên gật gật đầu: "Nếu ổng thật sự vì em mà buông đi nguyên tắc làm người, như vậy em sẽ càng buồn hơn! Cũng hy vọng sau này chồng em là một người đỉnh thiên lập địa, trừ bạo an dân. Nhưng hiện tại xem ra nguyện vọng trên không thành."

"Như thế nào? Chẳng lẽ anh rất kém cỏi?" Dương Minh đang quơ tay ôm chặt thân thể mềm mại của nàng mà dở khóc dở cười. Trừ bạo an dân? Chẳng lẽ phải xử lý sạch đám Hắc Ưng Bang kia chăng?

"Đương nhiên là không" Trần Mộng Nghiên cười: "Đỉnh thiên lập địa thì anh đủ tư cách nhưng trừ bạo an dân thì hiện anh mới là sinh viên, làm tốt bổn phận của mình là được rồi."

"Vậy mà anh còn tưởng em muốn anh làm siêu nhân bảo vệ nền hòa bình thế giới chứ?" Dương Minh đang cười khổ thì lại thấy Trần Mộng Nghiên cười ngất, khẽ kéo áo hắn.

"Ha ha, đương nhiên là không." Trần Mộng Nghiên cười nói: "Đúng rồi, Dương Minh, sao anh có thể khiến Hắc ưng bang thả người? Cha em có biết chuyện này hay không?"

"Chú Trần đương nhiên biết. Còn sao Hắc ưng bang thả người thì rất đơn giản, anh gọi điện thoại cho một đối tác bên châu Âu, thủ lĩnh Hắc Ưng bang đích không thể trêu vào thế lực này nên đành thả người."

"A? Đơn giản như vậy sao?" Trần Mộng Nghiên mở to mắt, không tin nhìn Dương Minh: "Vậy sao anh quen thế lực đó?"

"Ha ha, đó là công ty tại châu Âu hợp tác có làm ăn với anh." Dương Minh nửa hư nửa thực nói: "Thế lực bên kia có sức ảnh hưởng rất lớn, lớn tới mức không tưởng được."

"Thì ra là như vậy." Trần Mộng Nghiên nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.

Chiếc thuyền lướt nhanh trên biển, khi về gần Hải thị thì một con tàu hải quan tuần tra phát tín hiệu ngăn cản.

"Dương tiên sinh làm sao bây giờ, là xông qua hay là dừng lại?" Victoria nhíu nhíu mày hỏi.

"Cứ tấp lại" Dương Minh nhìn phía trước xác định là tàu tuần tra chính phủ, không chút hoang mang phân phó.

Một lát sau đội tuần tra tiếp cận du thuyền, bên trong truyền ra thanh âm: "Phía trong thuyền là ai? Mời dừng lại kiểm tra."

"Ừm, cứ nghe lời hắn." Victoria nghe vậy liền dừng thuyền. Mấy nhân viên biên phòng tuần tra ghìm súng, cảnh giác lên du thuyền.

"Mời các vị xuất trình giấy tờ tùy thân!"

Dương Minh đưa ra hai bản giấy chứng nhận cấp do Hạ Băng Bạc, một thân phận ở là cục điều tra ngầm bản còn lại là bộ đội.

Gã tuần tra hải cảnh xem xét giấy chứng nhận cục điều tra ngầm một lúc thì sắc mặt biến đổi. Nhìn Dương Minh một lượt hắn khách khí nói: "Dương tiên sinh, cảm ơn ngài phối hợp. Đã làm chậm trễ thời gian của ngài, các vị có thể khởi hành."

"Không sao." Dương Minh mỉm cười thu hồi giấy chứng nhận. Tàu tuần tra rất nhanh rời đi, du thuyền thì nhắm bến tàu chạy tới.

"Dương Minh, vừa rồi anh đưa giấy chứng nhận gì thế? Sao em chưa thấy qua?" Trần Mộng Nghiên có chút tò mò hỏi: "Cho em xem được không?"

"Không có gì, là trước khi đi chú Trần làm giúp anh để kiểm tra quá cảnh." Dương Minh liền lấy bản giấy chứng nhận bộ đội đưa cho nàng.

Ánh đèn ban đêm khá tối, ban nãy Trần Mộng Nghiên không nhìn thấy hắn có hai bản giấy chứng nhận, tiếp nhận rồi có chút ngạc nhiên:

"Giấy chứng nhận bộ đội?"

"Ùa, chỉ là một cái tên thôi, lúc sau trở về sẽ đem trả lại cho ba em" Dương Minh cười cười.

"Như vậy a, xem ra em đoán lầm. Còn nghĩ anh biến thành người trừ bạo an dân. Đến cảnh sát tuần tra cũng không dám làm khó…" Trần Mộng Nghiên có chút thất vọng lắc đầu.

Dương Minh cười thu hồi giấy chứng nhận, vừa ngẩng đầu thì gặp ánh mắt như cười như không của Victoria. Với khả năng quan sát nhạy bén của nàng hiển nhiên đã nhận ra khi nãy hắn đưa ra hai bản giấy chứng nhận. Có điều nàng không hỏi gì mà tiếp tục điều khiển du thuyền.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back