Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1425



"Mày nói sao?" Dương Minh bĩu môi, tự nhiên không tin tưởng tên Khào ca nham hiểm này.

"Dạ, sát thủ đại gia, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi ạ. Nơi này là biên cảnh nên thế lực Hắc Ưng bang sớm lan rộng tới đây. Nếu không làm tay chân cho bọn họ thì không còn đường sống" Khào ca thấy Dương Minh chưa hạ thủ, nhất thời còn hy vọng sống vội vàng giải thích.

"Bất đắc dĩ?" Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Toàn bộ chúng mày bị bắt buộc làm chó săn cho Hắc Ưng Bang? Nói thế thì những người ở trấn này nếu không dốc sức cho Hắc Ưng bang thì đều chết hết không có chỗ chôn sao?"

"Điều này…" Khào ca bất mãn những đành câm nín, điều Dương Minh nói chỉ đúng với dân thường. Còn loại xã hội đen như hắn nếu không đi nhờ vả Hắc Ưng bang thì sống được sao?

"Hiện tại tao hỏi mấy vấn đề, nếu trả lời mà để tao không hài lòng. Hậu quả mày biết rồi đó." Dương Minh hiện không còn tâm tư cùng Khào ca nói nhảm, lão quỷ da trắng trên lầu kia không biết tính cảnh giác kém tới mức nào? Thủ hạ đã bị thủ tiêu mà hắn vẫn còn tâm tư chơi gái, là gan cũng không nhỏ a!

Dương Minh hướng mắt trần nhà, bọn kia vẫn còn đang hú hí trên đó. Hai ả kia dùng ngôn ngữ gì đó, hình như là từ nước ngoài đến đây, với hai gái đ**m này thì cũng không cần thương xót.

"Sát thủ đại gia, ngài yên tâm, tôi vốn không thật lòng trung thành với Hắc Ưng bang, dấu ngài đối với tôi không chút ích lợi. Tôi cũng không có nghĩa vụ giữ bí mật cho bọn hắn!" Khào ca vội vàng quyết tâm đáp.

"Ừ, thế ngày hôm qua bắt hai cô bé là có những kẻ nào tham gia?" Dương Minh tương đối hài lòng về thái độ của Khào ca. Nếu tên này mà cứng đầu thì lại phải mất công điểm huyệt khiến hắn phải thành thật trả lời.

"Do tôi dẫn đầu, còn có mấy người bọn chúng." Khào ca dùng ngón tay chỉ những kẻ đang trên mặt đất.

"Sao cảnh sát cùng nhân chứng nói chỉ có bốn người?" Dương Minh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Khào ca.

"Sát thủ đại gia tôi không dám lừa ngài a. Lúc ấy thằng Trọc vẫn ở trên xe, còn xuống hành sự chỉ có bốn người!" Khào ca sợ Dương Minh không tin vội vàng giải thích.

"Ra là như vậy, vậy mày nói tiếp đi." Dương Minh hỏi: "Chúng mày đã đưa hai người kia tới đâu?"

"Đầu tiên là mang về đây…" Khào ca cẩn thận nói" Rồi chúng tôi giao cho Locke Minkhôngwski. Kế tiếp là chuyện của hắn, chúng tôi chỉ là chó săn cho hắn mà thôi …"

"Locke Minkhôngwski là ai?" Dương Minh mơ hồ đoán Locke Minkhôngwski chính là gã da trắng trên lầu sao?

"Hắn ở trên lầu, là phó bang chủ Kim Ưng bang." Khào ca vội vàng nói.

"Phó bang chủ? Thế còn thân phận của Nicolas Coloski?" Dương Minh gật đầu tiếp tục truy hỏi.

"Dạ, hắn là bang chủ của Kim Ưng bang này, cũng là con trai độc nhất của bang chủ Hắc Ưng bang!" Khào ca không dám giấu diếm cẩn thận nói.

"Thì ra là thế, chúng mày đã làm gì hai cô gái kia…?" Nói đến đây ánh mắt của Dương Minh lóe ra sát khí.

"Không có, không có!" Khào ca lắc đầu thùi thụi liên tục phủ nhận: "Chúng tôi sao dám làm bậy. Phó bang chủ nói hai vị tiểu thư nọ dùng để trao đổi con tin, chúng ta nào dám động tay động chân!"

Dương Minh nghe xong nhất thời nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hắn sợ nhất chính là Trần Mộng Nghiên bị vũ nhục. Còn về Victoria, nếu có người dám đối dám bất lợi, xem chừng đã bị cô nàng thủ tiêu.

"Mày còn biết những gì?"

"Sát thủ đại gia, tôi đã nói hết, bọn tôi vốn là hạng tép riu, không phải nhân vật quan trọng, xin ngài đừng xử tôi." Khào ca liên tục cầu xin, bốn cái xác còn nằm đó. Dù hắn có gan lớn tới cỡ nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Hảo, nếu như vậy để tao tiễn mày lên đường xuống đó đánh bài tiếp với bọn kia." Dương Minh khoát tay, chuẩn bị giải quyết hắn.

"Sát thủ đại gia! Không phải người đáp ứng không giết tôi sao?" Khào ca vô cùng hoảng sợ cả kinh kêu lên: "Sát thủ đại gia, ngài đại nhân đại lượng nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lừa một nhân vật nhỏ như tôi?"

"Tao lừa mày khi nào?" Dương Minh có chút khinh thường nói: "Mày đáng để ta lừa sao? Tao nói là nếu để tao không hài lòng thì tao sẽ chậm rãi tra tấn cho đến khi mày khai thật thì thôi. Còn nếu làm tao hài lòng thì tao sẽ cho mày một cái chết thống khoái."

Khào ca nghe xong trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, bất quá mở to hai mắt kêu lớn lên: "Phó bang chủ Locke Minkhôngwski có sát thủ tìm tới cửa, chạy mau… A…"

Dương Minh vỗ nhanh vào đỉnh đầu Khào ca. Cả người hắn nhất thời co rút lại, rồi thất khiếu chảy máu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, một mạng ô hô ai tai!

"Mày chết không oan, thằng Hán gian! trước khi chết vẫn còn làm chó săn trung thành báo động cho ông chủ!" Dương Minh nhìn xác Khào ca miệt thị nói.

Có điều khi Dương Minh nhìn lên, thì Locke Minkhôngwski vẫn đang thi triển công phu d*m t*c cùng hai ả gái làng chơi kia. Chuyện dưới này dường như không biết gì. Dương Minh lắc đầu bước qua mấy các xác lên lầu. Hai lầu này chênh cao rất lớn, cuối lầu một còn chất đầy hàng nên Locke Minkhôngwski nghe không được ở dưới là bình thường. Tên này thật quá mất cảnh giác. Nicolas Coloski đã bị bắt mà tên này còn tự tin đến mức hắn sẽ không tiết lộ nơi này cho cảnh sát sao?

Dương Minh bước chầm chậm đi lên cầu thang, rồi đưa tay gõ cửa phòng ở lầu hai.

"Gõ cái gì! Không phải tao đã nói không có đại sự thì đừng làm phiền sao!" Trong phòng thanh âm Hán ngữ của Locke Minkhôngwski, tuy ngòng ngọng nhưng cũng nghe được bập bõm!

Dương Minh nâng lên chân đạp một cước vào cánh cửa, cạnh dưới của nó bay tới trực tiếp đập vào gáy một ả gái đ**m đang úp mặt vào giữa háng Locke Minkhôngwski. Ả này còn không hiểu sao mà chết, theo phản xạ có điều kiện hàm răng cắn lại.

Á…Locke Minkhôngwski hét thảm một tiếng, biến thành một gã thái giám quốc tế.

Ả gái đ**m còn lại vô cùng hoảng sợ theo bản năng định kêu lên. Một thanh phi đao từ ống tay áo Dương Minh đã bay tới cứa xoẹt qua yết hầu ả, thân hình trần như nhộng cùng b* ng*c vĩ đại của ả đập thẳng xuống mặt Locke Minkhôngwski.

"Thằng nào! Посетите матери бровь." Lúc này Locke Minkhôngwski bất chấp sự đau đớn kéo quần nhảy dựng lên quát, kèm theo tiếng Nga theo bản năng.

"Súng lục ở kia kìa!" Dương Minh thấy hắn luống cuống tay chân s* s**ng trên giường thì lắc đầu. Thằng Tây vô dụng này mà cũng làm Phó bang chủ sao? Thủ hạ của hắn còn mạnh hơn nhiều, tối thiểu Khào ca còn có thể rút súng còn Locke Minkhôngwski này thì để súng ở đâu cũng chả rõ.

Cũng khó trách tên phó bang chủ Kim Ưng bang này vốn xa hoa dâm dật, Bang chủ đi vắng thì hắn phải chơi gái một phen cho thích. Phía dưới có một đám thủ hạ gác cửa nên hắn tự nhiên không đề phòng, sớm mất đi sự cảnh giác.

"Mày. mày nói biết súng ở đâu?" Động tác Locke Minkhôngwski nhất thời cứng đờ, kinh dị nhìn đối phương. Lúc này Dương Minh thật sự hết chỗ nói, còn tưởng Locke Minkhôngwski là đại cao thủ từ nước Nga tới, xem ra lúc này xuất thủ đối phó chỉ là bẩn tay.

"Súng của mày rơi vào giữa khe giường mé bên cái tủ." Dương Minh nhún vai nhắc nhở hắn.

"A!" Locke Minkhôngwski cả kinh đột nhiên nhớ lại, khi trước đang cuộc vui thì thiếu mất cái Toys nên hắn và hai em kia lấy súng để chơi, sau đó không biết quẳng nơi đâu. Hiện tại được nhắc nhở như vậy, mới biết được không cẩn thận rơi vào trong khe giường. Bất quá hắn cũng không dám lại lấy súng.

"Mày là ai?" Locke Minkhôngwski hoảng sợ nhìn Dương Minh, lúc này cơn đau cũng khiến tỉnh táo trở lại, đối phương nhấc tay đã thủ tiêu hai người. Như vậy chỉ sợ chưa kịp lấy súng đã bị đối phương hạ sát.

"Mày cũng thông minh đó, nếu tới lấy súng thì chỉ sợ cánh tay của mày đã không còn." Dương Minh cười lạnh tới phía trước đạp Locke Minkhôngwski văng ra giường, đưa tay vào cái khe giường lấy khẩu súng. Bất quá trên này còn dính những chất nhờn của nữ nhân khiến hắn buồn nôn. Lập tức nghĩ tới cây súng này từng sử dụng để thọc vào… Ghê tởm! Mẹ tên Locke Minkhôngwski b**n th** này! Dương Minh giận dữ hung hăng cắm thẳng khẩu súng vào mồm hắn, sau đó tùy tay ném nó ra sau.

Dương Minh cũng không sợ lưu lại vân tay ở nơi đây. Lấy thân phận đặc biệt của hắn, sau này Hạ Băng Bạc tới đương nhiên sẽ xóa dấu vết.

Bị Dương Minh vũ nhục Locke Minkhôngwski cũng không dám phản ứng. Tuy rằng nơi hạ bộ đang đau đớn khó chịu nhưng cũng không dám có động tác gì đành ngồi phịch xuống giường.

"Trần Mộng Nghiên hiện đang ở đâu?" Dương Minh với trên bàn một cái khăn lạnh, xé vỏ ra lau tay rồi hỏi.

"Trần Mộng Nghiên!?" Locke Minkhôngwski sửng sốt liền nhớ ra! Chính là cô bé dùng để đến trao đổi Nicolas Coloski, nhưng do ngôn ngữ bất đồng một lúc sau hắn mới có phản ứng:

"Tao biết rầu, thì ra mày là cảnh sát Tùng Giang! Làm sao mày có thể không tuân thủ pháp luật như thế? Coi như mày hoài nghi tao thì cũng không thể làm việc phạm pháp thế này, tao sẽ báo lên thượng cấp khiển trách mày!"

"Thật ngại a, tao vốn không phải cảnh sát Tùng Giang, lão tử là bạn trai Trần Mộng Nghiên!" Dương Minh lạnh lùng dập tắt ảo tưởng của Locke Minkhôngwski.

"Mày. mày là bạn trai của cô bé kia? Tao không tin, điều này sao có thể?"

"Tin hay không tùy mày, éo quan hệ đến tao." Dương Minh bĩu môi: "Hiện tại Trần Mộng Nghiên ở đâu, tao hy vọng mày nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời!"

"Tao … tao không biết!" Locke Minkhôngwski do dự một chút rồi lắc đầu khiến Dương Minh có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới này tên này cũng lì lợm a, có lẽ đây là ưu điểm của hắn so với Khào ca.

"Mày nên biết tao đã giết sạch đám ở dưới nhà cùng hai ả kia, đừng tưởng rằng ta không dám giết mày." Dương Minh lãnh đạm nói.

"Em. em biết!" Locke Minkhôngwski vội vàng nói. Dương Minh nghe thế thì có chút ngạc nhiên. Hắn đang tính dùng tới một chút thủ đoạn, tên này lại chịu nói ra rồi sao?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1426



"Mày đã biết thì nói nhanh". Dương Minh quát hỏi hắn.

"Không phải... Ý của em là nói, em biết anh dám giết em...". Vẻ mặt của Minkhôngwski đau khổ: "Quả thực là em không biết hai người phụ nữ kia hiện ở đâu..."

Dương Minh nhất thời dở khóc dở cười: "Mày không biết sao? Tên Khào ca dưới nhà đã nói cho tao biết, hôm qua bọn hắn đã giao người cho mày!"

"Đúng vậy, nhưng tối qua Hắc Ưng bang đã phái người đến đem đi, hiện em thật không biết mà!"

Lập tức Dương Minh lâm vào trầm tư, xem ra Locke Minkhôngwski không dám gạt hắn, Hai người Trần Mộng Nghiên đã bị mang đi.

"Em cũng làm việc theo ý cấp trên. Hiện tại đã nói toàn bộ sự thật cho anh, anh có thể để em đi bệnh viện cứu chữa được chưa? Nửa người dưới của em nếu chậm chữa trị chỉ sợ là hỏng mất"

Dương Minh ngạc nhiên nhìn Locke Minkhôngwski. Tên b**n th** này đúng có lối suy nghĩ không giống người thường. Đến nước này rồi mà còn muốn bệnh viện cứu chữa? Hắn cũng thật quá ngây thơ rồi!

"Mau nói tin tức về Hắc Ưng bang cho tao. Tổng bộ cùng với phạm vi thế lực ở nơi nào?" Dương Minh không quan tâm tới thỉnh cầu của Locke Minkhôngwski tiếp tục hỏi.

"Anh có thể để em đi bệnh viện rồi em sẽ nói cho anh được không!" Locke Minkhôngwski biết Dương Minh không phải cảnh sát thì ý niệm chống cự đã tan biến, thành thật khai báo chính là con đường sống duy nhất của hắn.

"Mày cho rằng có tư cách mặc cả với tao sao?" Dương Minh hừ một tiếng, cười như không cười nhìn Locke Minkhôngwski: "Tao không là thủ hạ của mày, sao tao phải đưa mày đi bệnh viện?"

"A…Được rồi!" Locke Minkhôngwski cũng không muốn chọc giận ma vương giết người không ghê tay này. Hiện thân thể đau nhức vô cùng nhưng vẫn không đáng sợ bằng cái chết.

"Em nói…Hắc Ưng bang là một bang phái của nước Nga gần biên giới Trung Quốc lấy buôn lậu m* t** là chính, em chỉ là một thành viên bậc trung trong bang phái nên chuyện cơ mật biết không nhiều. Sau này lại bị cắt cử đến nơi đây phụ tá cho thiếu chủ Nicolas Coloski." Locke Minkhôngwski nhăn mặt nén đau mở miệng: "Bất quá Hắc Ưng bang hiện giờ phát triển đến độ nào, em cũng không rõ lắm."

"Mẹ mày, đừng nói nhảm nữa, mau trả lời câu hỏi của tao!" Dương Minh trừng mắt nhìn Locke Minkhôngwski một cái.

"Vâng..." Locke Minkhôngwski hoảng sợ vội vàng nói: "Tổng bộ Hắc Ưng bang nằm ở thị trấn Meillat, quy mô bang phái chỉ thuộc hạng trung bình, có hơn một trăm thành viên, trong đó có năm thành viên cấp cao. Còn bọn đệ tử ở ngoài rất nhiều, bọn này thường mở cửa hàng trá hình cung cấp m* t**. Hiện tại quy mô phát triển lớn tới đâu em cũng không rõ nữa, hơn mười năm nay em chưa trở về."

Dương Minh gật đầu: "Tổng bộ Hắc Ưng bang cụ thể là ở nơi nào?"

"Tại phía bắc bến tàu trấn Meillat, núp dưới vỏ một công ty xuất nhập khẩu hàng hóa tên là Công ty quốc tế Bắc Hải. Trên thực tế ngầm mua bán dược phẩm vi phạm lệnh cấm cùng m* t**. Người đứng đầu công ty, cha của Nicolas Coloski lại có một thân phận khác chính là nghị sĩ trấn Meillat, bình thường hắn làm việc công tại công sở nằm trên đại lộ Clutter. Nhưng chỉ e hiện giờ đã biến đổi…" Locke Minkhôngwski hơn mười năm chưa về trấn Meillat, những tin tức đương nhiên hắn cũng không nắm chắc còn chính xác hay không.

"Được rồi, thế kẻ hôm qua tới mang Trần Mộng Nghiên đi là ai?"

"Người này em quen biết đã lâu, hàng hóa tới từ bên kia đều là do hắn phụ trách." Locke Minkhôngwski nói: "Tên thật của hắn em cũng không rõ nhưng mọi người trong bang phái chúng ta vẫn gọi hắn là Lake."

"Lake?"

"Đúng vậy, hắn đã hơn bốn mươi tuổi thân hình mập mạp, bị một vết đao chém dài còn để lại sẹo dọc theo mí mắt." Minkhôngwski kể lại: "Nghe nói trước kia hắn là cướp biển, về sau được bang chủ thu phục đảm đương nhiệm vụ chuyển hàng trên biển đã từ mười năm nay"

"Mày có tấm hình nào của hắn không?" Dương Minh hỏi.

"Cái này... không có" Minkhôngwski lắc lắc đầu: "Anh dzai cũng biết chúng em rất kiêng kỵ lưu lại chứng cớ, chúng em chưa bao giờ thám thính đối phương. Ví như hắn chỉ biết là em gọi là Locke nhưng không biết tên họ thật của em."

"Chúng mày cũng cẩn thận đấy." Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Minkhôngwski này.

"Đây là quy củ của bang chủ, tất cả mọi người phải tuân thủ." Minkhôngwski có chút ngượng ngùng trả lời.

"Vấn đề cuối cùng, mày liên lạc với Lake như thế nào? Thời gian hắn chuyển hàng tới đây tiếp theo là ngày nào?" Dương Minh hỏi.

"Liên lạc trực tiếp với hắn thì em không biết, tất cả mọi chuyện em đều thông qua tổng bộ Hắc Ưng bang. Sau đó Lake trực tiếp tới gặp em." Minkhôngwski lắc lắc đầu: "Hơn nữa mỗi lần liên lạc chúng em đều sử dụng số điện thoại khác nhau, phòng ngừa khi một bên có chuyện thì bên kia cũng không bị lộ."

"Mày đã biết phương thức liên lạc với Hắc Ưng bang, bọn hắn không sợ mày tiết lộ điều này sao?" Dương Minh có chút kỳ quái hỏi.

"Điều này thì không sợ, dù sao Hắc Ưng bang là ở tại thị trấn Meillat. Cảnh sát Tùng Giang có tra ra địa chỉ bên đó thì cũng không làm gì được." Minkhôngwski giải thích.

"Tốt, tao còn phải kiểm tra lời mày nói có thật hay không." Chỉ thấy Dương Minh tay giơ lên điểm nhanh mấy huyệt đạo trên người Minkhôngwski.

"Anh dzai… anh vừa làm gì em? Ối…trên người của em sao vậy? Giống như có vạn con sâu con kiến đang cắn xé thế này. Mau dừng lại…A A." Nhất thời cả người Minkhôngwski co rút lại, toàn thân đau đớn la hoảng đòi cứu mạng.

"Tao hỏi lại mày một lần, chuyện mày nói có thật hay không?"

"Lời em nói đều là thật. Đại hiệp, anh mau giải trừ cấm chế cho em, em rất thống khổ..." Minkhôngwski lăn lộn trên giường: "Em thật sự không lừa anh, chi bằng anh giết em đi …A.a em chịu không nổi..."

Nghe lời hắn Dương Minh có chút buồn cười. Đại hiệp? Cấm chế? Không ngờ hắn còn đọc cả tiểu thuyết tiên hiệp của Trung Hoa nữa cơ đấy.

"Em muốn chết, giết em đi... Em xin anh.. Боже мой….a" Sắc mặt Minkhôngwski trắng bệch, thì thào cả những từ tiếng Nga khó hiểu.

"Được rồi, như mày mong muốn." Dương Minh duỗi tay điểm vào cổ Minkhôngwski, chỉ thấy thân hình hắn co rút một hồi, sau đó duỗi ra nằm thẳng đơ trên giường không bao giờ động đậy nữa.

Dương Minh tuy chưa tự thể nghiệm mùi vị bị điểm huyệt nhưng là trải qua nhiều lần sử dụng, hắn biết người bị điểm huyệt quả thực sống không bằng chết, vậy còn dám dấu diếm cái gì sao? Nhìn những cái xác hắn khẽ thở dài lấy di động ra gọi cho Hạ Băng Bạc.

"Dương Minh, thế nào rồi?" Hạ Băng Bạc đối với chuyện của Trần Mộng Nghiên rất lưu tâm. Đối với hắn Dương Minh là một nhân tài hữu dụng, hắn không cho phép Dương Minh xuất hiện bất cứ sơ xuất gì. Khi nghe tin Hắc Ưng bang bắt cóc Trần Mộng Nghiên, Hạ Băng Bạc giận tím mặt muốn dẫn đặc công tới nước Nga trực tiếp tiêu diệt bang phái này. Nhưng Dương Minh lại từ chối, lý do rất đơn giản là thù này hắn muốn tự báo. Hạ Băng Bạc nghe xong đành phải đồng ý nhưng ra điều kiện là Dương Minh không được làm bừa, nhất định phải liên hệ cùng hắn.

"Tôi đang ở bên Hải thị nơi Kim Ưng Bang, đây là một chi nhánh của Hắc Ưng Bang trong nước chúng ta, toàn bộ đám ở đây tôi đã xử lý! Giờ tôi sẽ đi thị trấn Meillat nơi có tổng bộ Hắc Ưng bang. Còn nhờ anh giải quyết hậu quả nơi này."

"Được rồi, bất quá anh đi nước Nga phải chú ý an toàn." Hạ Băng Bạc dặn dò: "Chuyện còn lại cứ để tôi xử lý cho"

"Hảo, có gì tôi liên hệ lại sau." Dương Minh cúp điện thoại. Đi xuống lầu lấy một thùng xăng rải khắp nhà. châm một mồi lửa rồi rút đi.

Tại một chỗ hoang vắng hắn dừng bước, cơ thể bỗng nhiên co rút. Không ngờ bộ dáng từ một thanh niên nhất thời biến thành một người trung niên.

Dị năng này là Dương Minh biết được từ Tô Nhã, bộ kính mắt thần kỳ sau khi dung hợp cùng thân thể khiến hắn có thêm một dị năng, chính là biến ảo ra bộ dáng kẻ khác.

Dương Minh có thể biến ảo thành bất luận kẻ nào. Tuy nhiên sự tình khẩn cấp mới phải thi triển ra.

Trong nước Dương Minh cũng không cần kiêng dè, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có Hạ Băng Bạc giải quyết hậu quả. Còn khi xuất cảnh thì phải cẩn thận. Hắn cũng không muốn ảnh chân dung lại xuất hiện trên lệnh truy nã quốc tế.

Hài lòng nhìn tướng mạo của mình trong gương, Dương Minh rảo bước nhanh hơn.

Tại bến tàu phía tây, trong một cửa hàng tạp hóa có một gã đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi đang ngồi xem báo. Dương Minh đẩy cửa vào, hắn liếc mắt một cái rồi tiếp tục ngồi xem.

"Cậu là người của Phác Xà Đầu?" Dương Minh thấy trong này không có ai, nhẹ giọng dò hỏi.

Gã kia nghe xong cầm trong tờ báo để xuống, rất nhanh ngẩng đầu lên: "Ai giới thiệu anh tới?"

"Đông Hải Tôn Tam thúc." Dương Minh thản nhiên nói. Người kia gật đầu đánh giá Dương Minh vài lần rồi hỏi nhỏ: "Lệ tiên sinh?"

"Đúng, tôi là Lệ Mộc Dịch." Dương Minh gật đầu từ trong lòng ngực lấy ra tấm Card, đưa cho người đàn ông kia.

Người kia nhận lấy, cẩn thận xem xét ký hiệu trên đó một hồi sau đó gật đầu: "Nếu là Tôn Tam thúc giới thiệu thì anh không cần khách khí! Lão đại Ngưu Ca của chúng tôi vốn nợ ân tình của Tôn Tam thúc, chuyện của Tam thúc cũng xem như như chuyện của chúng tôi!"

"Cảm ơn!" Dương Minh nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại hắn muốn mau chóng nhập cảnh trái phép đến nước Nga. Bang phái này là tổ chức nhập cư trái phép. Ngưu Ca trong miệng hắn tự nhiên là Phác Đầu Xà Phác Đại Ngưu.

Bạo Tam Lập vốn không quen biết tiểu bang phái này, còn Tôn Tam vốn quen cả biết tam giáo cửu lưu hắc đạo. Năm trước Tôn Tam từng trợ giúp Phác Đại Ngưu một lần.

"Lệ tiên sinh, mời đi gặp Ngưu Ca." Lúc này gã trung niên trở nên cung kính dị thường dẫn đường. Sau tiệm tạp hóa Dương Minh gặp một gã đàn ông râu quai nón, thân hình cao lớn thô kệch. vừa nhìn đã biết xuất thân là anh chị, Dương Minh từ Tôn Tam thúc đã biết hắn chính Phác Đại Ngưu.

"Ngưu Ca!" Dương Minh nhập gia tùy tục chào một tiếng.

"Vị này chính là Lệ tiên sinh sao!" Phác Đại Ngưu khoát tay cười nói: "Cái gì mà Ngưu ca, ngài là người Tôn Tam thúc giới thiệu tới thì tôi sao dám l* m*ng, cứ gọi tôi một tiếng Đại Ngưu là được!"

"Được rồi Đại Ngưu. Tôi cũng không khách khí. Vậy anh cũng đừng gọi tôi là Lệ tiên sinh gì đó, cứ gọi là lão Lệ!"

Thấy Phác Đại Ngưu không câu nệ tiểu tiết Dương Minh cũng sảng khoái cười đáp lời.

"Hảo, lão Lệ!" Phác Đại Ngưu cười ha hả nói: "Xem ra lão Lệ cũng rất sảng khoái, nghe Tôn Tam thúc nói anh muốn đi nước Nga?"

"Ừ, lần này tôi muốn tới thị trấn Meillat. Không biết có thuyền trực tiếp tới đó?"

"Thuyền thì chỉ là vấn đề nhỏ, Tôn Tam thúc đã giới thiệu tôi sẽ cấp cho anh một chiếc" Phác Đại Ngưu do dự một chút nói: "Vấn đề là ở chỗ, thị trấn Meillat này hơi khó nhập cảnh!"

"Ồ? sao vậy?" Dương Minh có chút nghi ngờ: "Meillat đó chẳng phải là một bến cảng sao? Chẳng lẽ bên đó cảnh sát tuần tra nghiêm ngặt?"

"Cũng không phải!" Phác Đại Ngưu khoát tay áo nói: "Thị trấn Meillat là vốn thuộc phạm vi Kim Ưng bang khống chế, không cho phép những tiểu bang phái như chúng tôi làm ăn ở đó.."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1427



"Kim Ưng bang sao?" khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia trào phúng: "Nếu là Kim Ưng bang thì không có vấn đề."

"Ồ? Đúng rồi, sao ta lại quên lão Lệ là bằng hữu của Tôn Tam thúc, như vậy Kim Ưng bang còn phải tiếp đón anh nữa" Phác Đại Ngưu như tỉnh ngộ nói: "Người củaTôn Tam thúc Kim Ưng bang sao dám gây bất lợi sao?"

"Tiếp đón?" Dương Minh mỉm cười: "Tiếp đón cũng tốt nhưng chỉ e đám người bọn họ đã chết sạch nên không ai đón tôi."

"Chết sạch?" Phác Đại Ngưu sững sờ, có chút kinh hãi nhìn Dương Minh, mặc dù hắn là người thô hào nhưng mơ hồ hiểu ra điều gì, có điều nó quá khủng khiếp nên không dám khẳng định.

"Đại Ngưu, chúng ta đều là người một nhà, tôi cũng không dấu anh làm gì." Dương Minh nghiêm sắc mặt nói: "Lần này tôi đi thị trấn Meillat, anh có biết nhằm mục đích gì không?"

"Lão Lệ nói chơi rồi, ta đoán sao nổi chứ?" Phác Đại Ngưu rùng mình, thầm đoán ra sự tình trọng đại, vung tay bảo đã đeo gã đeo kính kia rời đi.

Trung niên kia vốn là tâm phúc Phác Đại Ngưu, sao lại không rõ ý của bang chủ? Hắn mỉm cười nói:

"Ngưu Ca, Lệ tiên sinh hai người cứ bàn chuyện. Không dám dấu, tiệm tạp hóa vốn chỗ liên lạc của tiểu bang, không thể không có ai trông coi, tôi xin thất lễ."

"Không có gì. Cậu có chuyện thì cứ đi, để chúng tôi tự nhiên là được." Dương Minh cười ha hả.

Chờ gã kia đi rồi Phác Đại Ngưu mới biến sắc nói: "Lão Lệ, có sự tình gì xin cứ nói."

"Ha ha, kỳ thật dù người anh em kia nghe cũng không sao, chuyện này vốn không phải bí ẩn gì." Dương Minh cười mỉm: "Đại Ngưu. Lần này tôi đi Meillat chính là đi tìm Hắc Ưng bang tính sổ!"

"Anh.. Muốn đối phó Hắc Ưng bang?" Phác Đại Ngưu thất thanh kêu lên! Trong mắt hắn thì chi nhánh Kim Ưng bang đã khá lợi hại, không ngờ Dương Minh dám tới tổng đàn Hắc Ưng Bang.

"Sao, Đại Ngưu huynh không tin lời tại hạ?" Dương Minh cười nhạt một tiếng.

"Không phải!" Phác Đại Ngưu sao có dám làm của người của Tôn thúc bất mãn? Hắn lắc đầu nói: "Chỉ là điều này ngoài sự tưởng tượng của tôi, nên tạm thời có chút thất thố."

"Ha ha, Đại Ngưu. Hiện tại tôi muốn chúc mừng anh, sau này bến tàu này sẽ là thiên hạ của anh. Hiện Kim Ưng bang đã xong đời."

"Xong đời?" Phác Đại Ngưu ngày càng rõ ràng chân tướng, Dương Minh muốn đi tìm Hắc Ưng tính sổ thì sao có thể buông tha chi nhánh là Kim Ưng bang? Hiện tại chính miệng Dương Minh nói ra hắn mới dám tin.

Lại thấy Dương Minh cười khẽ: "Rất nhanh Đại Ngưu huynh sẽ nhận được tin tức thôi"

Đúng như vậy, lời hắn vừa dứt thì ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, đồng thời thanh âm của gã đeo kính vang lên: "Ngưu Ca, đã xảy ra chuyện!"

Sau khi thấy bộ dáng hoảng hốt của tên kia, thần sắc Phác Đại Ngưu đại biến. Tùy tiện xông vào là không hợp quy tắc nên chắc chắn phải có đại sự gì mới xảy ra.

"Chuyện gì? La hoảng cái gì?" Phác Đại Ngưu nghiêm sắc mặt nói. Thấy bộ dáng bí hiểm của Dương Minh, hắn đã tin tới bảy tám phần.

"Phù…Ngưu Ca, xảy ra chuyện lớn! Là tổng đà Kim Ưng Bang bị cháy!" Trung niên đeo kính sau khi chạy vào trong, thần sắc khẩn trương xen dẫn một tia vui sướng:

"Xe cứu hỏa đã tới nhưng theo các huynh đệ trên bến tàu hồi báo, trụ sở Kim Ưng Bang đã cháy sạch không còn.. Còn đám người bên trong chỉ sợ..."

"Ồ? Thật sao?" Phác Đại Ngưu kinh nghi bất định nhìn gã, tin tức này đối với hắn mà nói quả thực là hảo sự vô cùng lớn.

"Không sai, tuy tôi chưa tự mình tới xem nhưng thanh âm xe cứu hỏa ở ngoài cửa rất rõ ràng! Lần này Kim Ưng bang xem như xui xẻo, hắc hắc, cháy sạch sành sanh!"

"Sao lại cháy?" Phác Đại Ngưu hỏi gã trung niên mà mắt lại liếc qua Dương Minh một cái.

"Không cần đoán, chính tôi phóng hỏa trước khi tới nơi này" Dương Minh thản nhiên nói.

"Lão Lệ, thật là anh làm sao?" Phác Đại Ngưu nghe chính miệng Dương Minh thừa nhận mà còn chưa tin hẳn.

Dương Minh gật đầu: "Ta tới đó tìm hiểu tin tức một chút. Nhân tiện đem đám người bên trong thủ tiêu, sau đó dùng một mồi lửa đốt nhà."

"Thủ tiêu sạch!" Phác Đại Ngưu mở trừng mắt, không thể tin nhìn Dương Minh:

"Lão Lệ, rốt cuộc anh là ai? Toàn bộ đều thủ tiêu? Đám người Kim Ưng bang đều là hảo thủ, lại có súng…"

"Súng sao? tôi cũng nhặt được vài cái, nhân đây tặng cho anh dùng chơi". Dương Minh tùy tiện lấy ra một cái túi nilon màu đen giao cho Phác Đại Ngưu, đương nhiên bên trong là súng hắn thu được ở Kim Ưng bang.

"Tặng cho tôi?!" Phác Đại Ngưu nhất thời mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc lẫn hưng phấn: "Lão Lệ, anh nói thật hả?"

Dương Minh nhún vai: "Anh xem đi, Thứ này với tôi vốn vô dụng, tôi đã tính lát nữa đem quẳng hết xuống biển."

"Lão Lệ, thực ra anh là cao nhân phương nào!?" Phác Đại Ngưu kích động tiếp nhận, ngữ điệu có chút thay đổi: "Người do Tôn Tam thúc giới thiệu quả nhiên vô cùng hào phóng, đều là người cực tốt a!"

Dương Minh nhìn hắn, Phác Đại Ngưu này cũng rất thành thực! Chỉ thấy hắn đem cái túi mở quan sát một lát, từ bên trong lấy khẩu súng của Locke Minkhôngwski ra: "Đây là khẩu Colt 45 nòng chế thời cổ, thật sự là đồ tốt a!"

Nói xong hắn đem trước mắt thưởng thức ngắm nghía một hồi, thậm chí còn không kìm lòng được hôn một cái!

Thấy thế Dương Minh có chút hãi hùng, lúc trước cầm thứ này hắn thiếu chút nữa buồn nôn mà hiện tại Phác Đại Ngưu lại có thể dùng miệng... Dương Minh thật sự là bội phục vô cùng, không hổ kêu là Phác Đại Ngưu, thật sự là Đại Ngưu a, Đúng là trâu bò siêu cấp mà!

Dương Minh do dự một chút nói: "Được rồi, Đại Ngưu, mấy thứ này sắp tới hiện chưa nên dùng, tránh có người nhận ra là vật của Kim Ưng bang."

"Tôi hiểu, tôi hiểu! Lão Lệ, anh yên tâm đi, cho dù có người nhận ra tôi cũng tuyệt đối không để phiền đến anh!" Phác Đại Ngưu vỗ ngực đảm bảo, sau đó vừa nhìn gã đeo kính: "Mày thì thế nào?"

"Ngưu Ca, Lệ tiên sinh, em nãy giờ cũng không biết gì hết!" Gã đeo kính nhanh chóng đảm bảo.

Dương Minh mỉm cười, vốn không phải sợ hai người này lộ ra mà hắn chỉ muốn họ Phác cất nó đi cho lẹ. Chỉ thấy Phác Đại Ngưu cẩn thận giao cái túi lại cho gã đeo kính đem đi rồi mới cẩn thận hạ thanh âm: "Lệ tiên sinh, ngài nói là từ Tùng Giang tới vì vụ bắt cóc kia, chẳng lẽ có liên quan cảnh sát?"

"Anh hoài nghi tôi là cảnh sát Tùng Giang?" Đột nhiên Dương Minh cười như không phải cười nhìn Phác Đại Ngưu.

"… Lệ tiên sinh, ngài đừng nóng giận, coi như tôi chưa nói gì!" Phác Đại Ngưu thấy vẻ mặt của Dương Minh bỗng nhiên rùng mình, biết đã hỏi đến chuyện không nên hỏi!

Nghĩ đến thủ đoạn của Dương Minh, trong khoảnh khắc mà cả đám người Kim Ưng Bang đều biến thành ma quỷ, trụ sở cũng bị đốt thành tro tàn, trong lòng họ Ngưu càng thêm hốt hoảng!

Dương Minh nếu là cảnh sát có thủ đoạn độc ác vi phạm pháp luật như thế, không chừng làm ra cái chuyện giết người diệt khẩu cũng nên.

Nhìn bộ dáng lo sợ của đối phương, Dương Minh dở khóc dở cười lắc đầu:

"Lệ tiên sinh? Đại Ngưu huynh không phải luôn luôn gọi tôi lão Lệ sao? Sao lại thay đổi như vậy?"

"Điều này… lão Lệ huynh, nếu chuyện này có bí ẩn tôi cũng không dám nghe." Phác Đại Ngưu vội vàng giải thích nói.

"Đây có gì bí ẩn đâu?" Dương Minh cười cười: "Đại Ngưu, tôi không phải cảnh sát Tùng Giang, mà chính là người thân của hai cô gái nọ, lần này tôi tới chính là muốn cứu hai người trở về."

Sau này cứu được hai nàng, lúc trở lại Trung Hoa vẫn cần nhờ thế lực của Phác Đại Ngưu, dứt khoát nên nói thẳng ra cho hắn biết.

"Thì ra là thế, là tôi quá lo lắng rồi." Phác Đại Ngưu thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng còn sợ hãi nói:

"Bất kể thế nào, lão Lệ huynh vẫn có đại ân với chúng tôi! Không dấu anh, chúng tôi không phải là không đối phó nổi Kim Ưng bang. Chỉ vì bọn họ có chỗ dựa quá vững chắc. Chúng tôi không dám đắc tội mà nhiều chuyện chỉ có thể nén giận. Lần này, lão Lệ huynh gián tiếp trợ giúp. Anh yên tâm, hiện tại tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ."

Ngày đêm đó một con thuyền đánh cá lẳng lặng rời bến cảng, tiến nhập cảnh nội nước Nga.

"Lệ ca, phía trước chính là bến tàu Meillat, bất quá tôi chưa từng đi qua nên không dám tùy tiện hành động!" Vừa lên tiếng chính là gã đàn ông đeo kính, hiện là hắn hộ tống Dương Minh quá cảnh. Nếu không phải Phác Đại Ngưu còn bận nhiều chuyện quan trọng thì hắn đã đích thân đi chuyến này.

Bất quá theo hăn nói, gã đeo kính này tuyệt đối tin cậy, Dương Minh có việc gì cứ thoải mái phân phó.

"Phía trước là đâu?" Dương Minh nhìn ánh đèn điện rực rỡ phía xa khẽ cau mày như có suy tính gì. Khoảng cách tới thị trấn Meillat rất gần, ngồi thuyền không đến một giờ là tới. Chẳng trách Hắc Ưng bang coi trọng hải trình này như thế, chỉ cần khống chế tốt thì việc vận chuyển m* t** quả thực nhanh chóng.

"Dạ, phía trước chính là cảng Meillat." Gã đàn ông đeo kính cung kính nói: "Lệ ca, ngài xem chúng ta tìm một nơi gần đây cập bến hay là trực tiếp chạy tới?"

"Đều không cần!" Dương Minh khoát tay áo, rất nhanh từ trong ba lô lấy ra một bộ bơi mặc vào người: "Kính Mắt, tôi bơi qua là được, cậu về trước đi."

Thông qua nói chuyện Dương Minh biết gã trung niên này mang biệt danh là Kính Mắt.

"Bơi? Trong thời tiết lạnh như lúc này…" Gã đeo kính nhảy dựng lên: "Lệ ca, hay là chúng ta đi tới phía trước thêm một chút?"

"Không cần, ta sợ điều này sẽ khiến đám người bên kia chú ý" Dương Minh lắc đầu nói: "Hiện đã thuộc phạm vi khống chế của Hắc Ưng Bang, tạm thời ta không muốn đả thảo kinh xà."

"Được rồi" Kính Mắt thấy Dương Minh kiên quyết đành nói: "Như vậy tôi về trước. Lệ ca, xong chuyện thì liên hệ, tôi lại đến đón ngài."

"Tốt!" Dương Minh vỗ vai Kính Mắt rồi xoay người nhảy vào trong làn nước, trong nháy mắt thân hình biến mất trong bóng đêm đen tuyền.

Gã đeo kính thở dài, do dự trong chốc lát cuối cùng móc di động ra bấm bấm một hồi, lát sau nói vào điện thoại: "Victor De Ruff, là ta, họ Lệ cự tuyệt hai đề nghị kia mà lựa chọn phương pháp bơi qua, anh ở bên kia chú ý một chút."

Điện thoại bên kia không biết nói điều gì đó, gã đeo kính nói" Biết rồi" sau đó vội vàng cúp máy.

"Mày vừa gọi cho ai vậy?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau khiến gã đeo kính nhất thời sởn tóc gáy, bàn tay run lên đánh rơi cả di động xuống thuyền!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1428



"Ai? Người nào?" Kính Mắt kinh hãi nhảy dựng lên, Dương Minh hiện đã rời đi nên trên thuyền chỉ một mình hắn, vậy tiếng nói này là của ai?

"Xem ra mau thật mau quên, còn không nhận ra Lệ mỗ sao?" Người vừa lạnh lùng lên tiếng lên tiếng không ngờ lại là Dương Minh, giờ phút này hắn đang đứng phía sau gã Mắt Kính.

"Lệ. Lệ tiên sinh?" Trong lòng Kính Mắt cả kinh xoay đầu lại, sắc mặt trắng nhợt bất quá lập tức cười bồi: "Lệ tiên sinh, ngài trở lại là còn quên điều gì chưa phân phó sao?"

"Phân phó? Tao dám phân phó mày sao?" Dương Minh thầm thở dài một hơi, thật không ngờ tới gã Kính Mắt này lại là một tên gian tế của Kim Ưng bang mai phục tại bên người Phác Đại Ngưu.

Khi trước ở trên thuyền Dương Minh phát giác một điều bất thường! Kính Mắt khi hỏi nơi lên bờ, Dương Minh chỉ ậm ừ nhưng hắn không ngừng hỏi tiếp. Tuy vậy đây chỉ là trực giác vì nhập cư trái phép đương nhiên càng biết rõ địa điểm lên bờ thì càng tốt!

Mà trừ lần đó ra Kính Mắt cũng không có hành động gì ngoài nhìn đồng hồ. Điều này là cần thiết do cần xem giờ tránh gặp phải đội hải cảnh đi tuần tra.

Bất quá đã có hoài nghi Dương Minh không muốn để xảy ra chuyện vạn nhất! Liên quan đến an nguy của Trần Mộng Nghiên nên hắn đâu dám có chút khinh thường. Một nước cờ không thỏa đáng là thua cả bàn.

Nếu gã Kính Mắt có vấn đề, như vậy dù là cập bến tại ở chỗ nào cũng có thể bị đối phương mai phục, đợi khi Dương Minh lên bờ thì tới bắt ba ba trong rọ.

Tuy rằng Dương Minh tự tin có thể thoát thân nhưng ngày sau hành động sẽ khó khăn hơn rất nhiều, vì vậy hắn chọn đã phương pháp bơi qua.

Lúc trước Dương Minh lặn vào trong nước, bí mật quan sát động tĩnh đối phương. Nếu quả thực có vấn đề, khi hắn chọn phương thức này sẽ kế hoạch của đối phương rối loạn. Như vậy gã Kính Mắt chắc chắn sẽ gọi điện mật báo cho bên kia. Quả nhiên Mắt Kính này lại là người Hắc Ưng bang.

"Lệ tiên sinh. Ngài nói lời này là sao? Tôi không hiểu?" Kính Mắt hy vọng Dương Minh chỉ mới hoài nghi, hoặc đúng là có chuyện bất ngờ cần quay lại: "Nếu người không có phân phó gì thì sao quay lại? Hay là dọc đường tại hạ có chỗ không phải khiến Lệ tiên sinh không hài lòng?"

"Không hài lòng?" Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Tao không có gì không hài lòng nhưng bất mãn thì có. Vừa rồi tao nghe mày nói chuyện điện thoại, dám gọi tao là họ Lệ!"

"Điều này…" Kính Mắt cả kinh nhưng cũng chút yên tâm: "Thì ra Lệ tiên sinh tức giận tại hạ vô lễ chuyện này. Vậy tôi xin bồi tội với ngài. Tại hạ vốn thô kệch, vừa rồi cùng Ngưu Ca nói điện thoại nhất thời lỡ miệng. Khi nãy Ngưu Ca cũng đã giáo huấn ta!"

Vừa đáp lời trong lòng Kính Mắt vừa tin tưởng, khi nãy là nói chuyện điện thoại hàm hồ nên đối phương không thể nghe ra điều gì bất ổn.

"Thật không?" Dương Minh cười như không cười nhìn gã đàn ông trước mắt, trong mắt lộ ra một tia trào phúng: "Đại Ngưu huynh đệ sao lại có tên nước ngoài kêu là Victor De Ruff?"

Kính Mắt nghe đến đây thì sắc mặt đại biến. Trong lòng cũng hiểu giờ phút này ngụy biện chỉ là vô ích, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, hắn rút bên hông ra một khẩu súng lục nhắm vào thân thể Dương Minh!

"Vốn mày còn có thể sống lâu một chút, nếu vận khí tốt bơi qua đó không chừng có thể tránh khỏi một kiếp. Nhưng nếu trở về tìm chết thì đừng trách tao!" Kính Mắt thở dài: "Tao không muốn động thủ nhưng hiện tại xem ra không còn cách nào."

Nghe gã lầu bầu Dương Minh thật không biết nói gì, Kính Mắt này dường như là bị bức tới mức đường cùng phải giết người, mà hắn nói như Dương Minh đã là oan hồn trong tay hắn, Tên gia hỏa này cũng thật tự đại a!

"Victor De Ruff là ai?" Dương Minh không để ý con chó lửa trong tay đối thủ đang uy h**p mà thản nhiên hỏi.

"Nói cho mày cũng không sao, cho mày chết mà nhắm mắt." Kính Mắt cho rằng đang cầm súng chĩa thẳng Dương Minh, chỉ cần bóp cò là đối phương sẽ đi chầu ông bà ông vải ngay tắp lự.

Do không tận mắt chứng kiến nên hắn không tin rằng một mình Dương Minh có thể động thủ tiêu diệt toàn bộ Kim Ưng Bang. Có lẽ Dương Minh này còn có người giúp đỡ hoặc là dùng một loại vũ khí tối tân tập kích bất ngờ vào trong!

Hiện tại thấy đối phương tay không tấc sắt, Kinh Mắt cho rằng Dương Minh này không có chút năng lực phản kích nên cười nhạt nói:

"Victor De Ruff chính là phó thủ lĩnh Hắc Ưng bang, cũng là người trực tiếp chỉ huy tao, còn tao sao ở cạnh Phác Đại Ngưu thì không quan hệ đến mày."

Kính Mắt sở dĩ tại nằm phục bên cạnh Phác Đại Ngưu là do họ Ngưu vốn là địa đầu xà ở bến cảng này, dưới tay có vô số chiếc thuyền. Kính Mắt đã tốn tâm lực mấy năm để đổi lấy sự tín nhiệm của Phác Đại Ngưu, hiện đã trở thành một phụ tá đắc lực.

Kính Mắt lợi dụng những lần chở người đi nhập cư trái phép, khi trở về bí mật mang theo m* t**, như vậy giảm bớt phí tổn cùng mạo hiểm cho Hắc Ưng Bang.

Đương nhiên việc này Dương Minh không biết mà cũng không cần biết, hắn chỉ cần biết rằng này Kính Mắt là người của Hắc Ưng bang là đủ.

"Vậy chuyến đi lần này của tao, mày đã thông báo cho Victor De Ruff sao?"

"Đương nhiên, nhưng điều này hiện không còn ý nghĩa gì." Kính Mắt khinh thường nói: "Nói cho cũng tốt mà không nói cũng được. Mày cho là hôm nay còn có thể sống sót rời khỏi nơi này sao?"

"Ý của mày là muốn tao nằm lại chỗ này sao?" Thần sắc Dương Minh nghiêm nghị nhưng không chút sợ hãi hỏi lại.

"Ha ha, hỏi hay lắm" Kính Mắt cười lạnh nói: "Nếu một cảnh sát đột nhiên mất tích, khẳng định là cảnh sát Tùng Giang sẽ mở cuộc điều tra gắt gao. Nhưng mày không phải nên tao không cần lo lắng điểm này. Hơn nữa người biết mày tới nơi này chỉ có Tôn Tam. Nhưng mày mất tích ở đây thì hắn sao đoán được? Tao động thủ xong thì về báo là mày thích bơi quá cảnh. Tôn Tam muốn tìm mày thì xuống sông mà tìm!"

"Thế sao?" Dương Minh nghe xong mỉm cười nói: "Nếu vậy thì mày cũng nên chỗ này đi."

"Ở tại chỗ này? Có ý gì? Mày hồ đồ rồi sao?" Kính Mắt ngây người một lát rồi lại cười nhạo nhìn Dương Minh: "Mày cho rằng mày là mình đồng da sắt? Tài năng tới mức không sợ súng đạn? Mày đã muốn chết thì tao sẽ thanh toàn mày!"

"Mày tưởng dùng khẩu súng này là bắn chết được tao ư?" Dương Minh lại lơ đễnh dùng ngón tay chỉ khẩu súng khiến Kính Mắt có chút khẩn trương. Trong mắt hiện một tia sát khí, Kính Mắt nghiến răng bóp cò, bất quá súng không không nổ mà chỉ nghe một tiếng Cạch truyền ra!

Dị biến khiến Kính Mắt rùng mình thầm kêu không ổn, chẳng lẽ là súng kẹt đạn sao? Hắn luống cuống bóp thêm vài phát thì vẫn nghe những thanh âm khô khốc Cạch Cạch truyền ra.

"Như thế nào? Sao súng không lại không nổ vậy?" Dương Minh nhe răng cười vô hại, vươn tay chìa ra giống như nhặt được bảo bối khoe với bạn tốt. Chỉ thấy trong lòng bàn tay có mấy viên đạn hiện ra:

"Mày đang tìm thứ này sao?"

"Đạn sao ở chỗ của mày? Không thể!" Kính Mắt không tin Dương Minh có thể vô thanh vô tức lấy trộm hết đạn. Hắn điên lên đem khóa súng mở ra, rồi thất vọng phát hiện bên trong rỗng tuếch!

Sắc mặt Kính Mắt trở nên co rút giật giật. Cốp một tiếng khẩu súng đã rơi trên boong, trong mắt hiện vẻ ảm đạm: "Mày sớm đã hoài nghi tao?"

Dương Minh khẽ gật đầu, lúc trước vì phòng ngừa vạn nhất hắn đã lẳng lặng lấy toàn bộ đạn ra. Chuyện này với sát thủ như hắn thì không có chút khó khăn.

"Khi mày không ngừng nhìn thời gian, sau đó không ngừng hỏi tao muốn lên bờ bằng kiểu gì tao đã hoài nghi mày." Dương Minh nói: "Bất quá cũng chỉ là hoài nghi thôi, nếu mày không có ý đồ đen tối với tao thì cũng chẳng sao. Hiện tại đã chứng minh mày thật đúng là người Hắc Ưng bang."

"Thì ra là thế. Xem ra tao quá nóng lòng kinh suất." Sắc mặt Kính Mắt tuy trắng bệch, nhưng ánh mắt lóe lên dị quang, có vẻ bình tĩnh nói: "Vậy hiện tại xem mày làm sao mà xử trí tao?"

Trong mắt Dương Minh cũng lóe lên dị quang, cười lạnh bĩu môi: "Tao đã nói qua, mời mày ở chỗ này làm bạn với cá."

"Hảo! Một khi đã như vậy, tao xem mày có bản lĩnh gì?!" Thần sắc Kính Mắt hiện một tia kiên quyết, đứng dậy như muốn lao sang đối thủ. Bất quá trong nháy mắt thân hình hắn đột ngột lao tới mép thuyền, cả người nháy mắt muốn chìm vào trong nước!

Kính Mắt vốn tính toán là trong bóng đêm dày đặc chỉ cần hắn nhảy xuống nước, Dương Minh Dương dù có lấy súng ra cũng đã muộn.

Có điều Dương Minh không ngăn trở, ngược lại lộ ra một tia khinh thường, tay phải lắc nhẹ, một viên đạn bắn thẳng vào đầu Kính Mắt. Nương theo một tiếng kêu đau đớn, thân hình Kính Mắt rơi ùm rơi vào trong nước, chỉ thấy bóng nước cùng máu đỏ nổi lên, nháy mắt không có bóng dáng.

"Mày nhảy xuống thì tao đỡ phải mất một cây phi châm." Dương Minh tùy tiện đem mấy viên đạn ném vào trong nước, sau đó phủi tay.

Mà Kính Mắt đến chết cũng không hiểu, Dương Minh không cần súng mà chỉ dùng một viên đạn đã lấy mạng hắn. Nếu hắn sớm biết rằng Dương Minh là đệ tử của Vua sát thủ nếu đâu đến nỗi chết một cách hồ đồ như vậy!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1429



Dương Minh thò tay đem một chiếc điện thoại di động đời cao được đặt ở nơi bí ẩn lấy ra, bấm nút dừng quay phim.

Sự tình lúc trước đã được ghi đầy đủ vào trong điện thoại, Dương Minh định gửi cho Phác Đại Ngưu, coi như là cấp cho hắn một cái công đạo.

Nếu Phác Đại Ngưu phát hiện Kính Mắt vô cớ biến mất không chừng còn nghi là bị hắn giết rồi lại đến làm phiền Tôn Tam thúc. Dương Minh đương nhiên không muốn thế, hắn soạn một email đồng thời đính kèm cả file ghi hình gửi đến đến địa chỉ email của Phác Đại Ngưu, thông báo cho hắn biết mọi chuyện.

Làm xong chuyện này Dương Minh nhanh chóng nhảy xuống nước bơi tới bến cảng Meillat, lúc này chiếc thuyền đánh cá trông thật lẻ loi giữa biển rộng.

Tại bến tàu, có một người đàn ông da trắng tầm khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trong một chiếc xe hơi cáu cạnh. Qua kính xe hắn có thể quan sát tình cảnh bến tàu. Bất quá đã có vô số thủ hạ Hắc Ưng Bang giả dạng thành thủy thủ nơi đây. Chỉ cần có người cập bến thì không thể thoát khỏi tầm mắt của đám này.

Người trung niên này chính là Victor De Ruff, phó thủ lĩnh Hắc Ưng Bang, cũng chính là cậu ruột của Nicolas Coloski.

"Thưa Mr. Victor, hiện đã muộn xin ngài nghỉ ngơi một chút, có người của chúng ta trực ban là được rồi!" Trong xe còn một gã thủ hạ cung kính nói với De Ruff.

Chỉ thấy Victor De Ruff khoát tay áo: "Kẻ này có chút cổ quái, theo tin tức của Kính Mắt thì hắn không phải cảnh sát Tùng Giang, với thủ đoạn bá đạo như vậy có lẽ là thuộc hắc đạo."

"Mr. Victor, người này thật sự lợi hại thế sao?" Tay thủ hạ cẩn thận hỏi lại.

"Lợi hại? Hừ, còn hơn cả lợi hại! Đám thuộc hạ trọng yếu trong Kim Ưng Bang còn không một người nào sống chạy về đây. Chi nhánh nhiều năm của chúng ta gây dựng chỉ trong nửa ngày đã bị hắn hủy diệt, mày nói bổn sự hắn thế nào?" De Ruff cười lạnh nói: "Tao có trực giác nhất định hắn là người nổi tiếng trong hắc đạo!"

"Tổng đà Kim Ưng bang chính là bị tên Lệ Mộc Dịch này tiêu diệt?" Tay thủ hạ cả kinh, chuyện này tuy chưa lan rộng trong Hắc Ưng bang nhưng là tâm phúc của De Ruff đương nhiên hắn đã nghe qua.

"Không phải hắn thì là ai đây?" De Ruff nói: "Sao quái nhân này lại nhúng tay vào vũng nước đục này? Chúng ta muốn đối đầu với cảnh sát Tùng Giang thì liên quan gì đến họ Lệ này? Nếu trong lúc vô tình hắn không lộ ra với Kính Mắt là mục đích đến vì hai ả kia thì chúng ta không hay biết gì về mục đích hắn tới đây."

"Mr. Victor, hay là cảnh sát Tùng Giang giả mù sa mưa, dùng thủ đoạn đem một nhân vật nào đó đóng giả ra Lệ Mộc Dịch này?"

"Mày nói cũng có khả năng. Các quốc gia đều có lực lượng đặc công chuyên thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt. Những kẻ này hành sự tàn nhẫn cũng là bình thường, đây cũng là khả năng khiến tao coi trọng hắn!"

"Ồ? Là sao?" Tay thủ hạ đương nhiên chưa rõ ý của De Ruff.

"Thân phận của anh rể ta là nghị sĩ kiêm cục trưởng danh dự của cục cảnh sát trấn Meillat, nếu họ Lệ này đích thực là đặc công của Trung Hoa phái tới, nếu chúng ta bắt sống giao cho hắn ngành tình báo cũng coi như lập công lớn. Đối với tương lai của bang phái thêm nhiều chỗ hữu dụng. Địa vị chính trị của anh vợ ta càng hiển hách, thực lực của bang phái chúng ta tại trấn Meillat càng ngày thế lớn."

"Thì ra là thế, Mr. Victor, ngài nghĩ thật chu đáo a!" Tay thủ hạ gật đầu bội phục nói.

"Krichenkhông, ngươi đi mua cho ta một ly cà phê, lớn tuổi rồi muốn thức đêm thật khó khăn." De Ruff thở dài nói.

"Vâng. Mr Victor, chờ tôi đi một chút!" Krichenkhông xuống xe, rảo bước tới quán cà phê trên bến tàu còn De Ruff thì bắt đầu nhắm hai mắt dưỡng thần.

Lúc này Dương Minh chậm rãi bơi vào gần bờ biển. Mấy tên thuỷ thủ đang khuân vác hàng hóa thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó tỉnh bơ tiếp tục làm việc.

Rất nhanh hắn đã lên bờ. Bịch bịch mấy tiếng gần hai chục tên thủy thủ nhất thời buông hàng hóa rút súng nhanh chóng tới vây Dương Minh lại. Một gã cầm đầu lạnh lùng nói: "Cấm nhúc nhích, đứng ở nơi đó. Ngẩng mặt lên!"

Dương Minh không chút do dự ngẩng lên hừ lạnh một tiếng.

"A? Mr. Krichenkhông?" Gã cầm đầu thấy rõ khuôn mặt Dương Minh thì sửng sốt kêu lên: "Mr. Krichenkhông, tại sao ngài lại ở chỗ này?"

Krichenkhông là tâm phúc của Victor De Ruff, trong này có kẻ nào không biết? Tuy rằng hắn từ biển bơi lên khiến đám người giật mình nhưng thái độ lập tức chuyển sang cung kính.

"Mr. Victor.." Dương Minh lạnh lùng trả lời một câu, không phải hắn không muốn nói thêm mà là học cả nửa ngày cũng chỉ nói được một từ tiếng Nga này.

Krichenkhông này đương nhiên là Dương Minh biến ảo ra. Khi trước hắn ở trên biển đã quan sát tình huống trên bờ một hồi. Trong chiếc xe chứng kiến De Ruff cùng Krichenkhông đối thoại. Tuy không biết nội dung câu chuyện nhưng Krichenkhông chính là tâm phúc của De Ruff, Dương Minh quyết định biến ra bộ dáng hắn rồi lên bờ.

Quả nhiên Dương Minh chỉ một câu không rõ ràng, đám thủ thủ sửng sốt nhưng không dám hỏi nhiều, Dương Minh rất nhanh hướng đi tới chiếc xế hộp cáu cạnh của Victor De Ruff.

Đám thủ hạ nhìn theo lắc đầu cười khổ còn gã cầm đầu thì nhún vai một cách bất đắc dĩ. Krichenkhông này trước mặt nịnh hót De Ruff vô cùng nhưng với người khác thì lại giở trò cáo mượn oai hùm. Tuy vậy hắn là tâm phúc của phó bang chủ, nào ai nguyện ý đắc tội?

"Đội trưởng Luke, rốt cuộc Mr. Krichenkhông đang làm gì?" Chờ Dương Minh đi xa, một thủ hạ mới cẩn thận hỏi gã cầm đầu.

"Ai biết? Bất quá ai dám hỏi nhiều? Tính tình Krichenkhông thì các ngươi cũng đều biết, ỷ là tâm phúc của phó thủ lĩnh mà ngang ngược càn rỡ không xem chúng ta vào đâu!" Luke này nhắc tới lên Krichenkhông là một bụng đầy oán khí:

"Bất quá nếu là hắn hành sự cho Mr Victor, chúng ta không nên hỏi nhiều. Tốt nhất là không nên trêu chọc vào cái loại tiểu nhân này!"

"Dạ!" Đám thủ hạ ngoài miệng phải cung kính xưng Krichenkhông là Mr này Mr nọ nhưng trong lòng cũng chán ghét vô cùng.

"Được rồi, tiếp tục làm tốt bổn phận của mình, chuyện kẻ khác không quan hệ đến chúng ta." Đội trưởng Luke nói với đám thủ hạ. Cả đám này lại tiếp tục giả dạng thuỷ thủ, bắt đầu ở trên bến tàu bận rộn đem hàng hóa vòng đi vòng lại mệt đến muốn vãi ra quần.

Nếu bọn hắn mà biết đã bị đối phương qua mặt, còn mình vẫn phải tiếp tục giả dạng c* li cửu vạn thế này thì không tức chết mới lạ!

Trong lúc đang đi tới chiếc xế hộp khuôn mặt Dương Minh lại lần nữa biến ảo thành bộ dáng Lệ Mộc Dịch. Hắn đội chiếc mũ lưỡi trai che lấp mặt, lại cúi đầu nên không kẻ nào phát hiện ra. Dương Minh nhanh chóng tới chiếc xe rồi mở cửa ra.

"Krichenkhông, trở lại nhanh vậy sao?" Victor De Ruff nghe thanh âm mở cửa nhưng không mở mắt, thản nhiên mở miệng.

Ở trong xe hắn không đề phòng gì, chung quanh đều là người bị Hắc Ưng bang, có thể lại gần chiếc xe này chỉ có của tâm phúc của hắn.

"Đây là Victor De Ruff tiên sinh sao? Nhận ra tao không, bỉ nhân họ Lệ!" Dương Minh chui vào xe sau đó đóng cửa, hờ hững nói với người trung niên da trắng trước mặt.

Dương Minh dùng Hán ngữ nhưng tin rằng De Ruff có thể nói hiểu được. Lúc trước Kính Mắt gọi điện thoại cho hắn cũng dùng Hán ngữ. Bọn này làm ăn chủ yếu ở Trung Quốc nên đều tinh thông.

Nghe người nói tiếng Hán lại tự xưng họ Lệ. Victor De Ruff đang thư thái trên ghế giật thót người, vội mở mắt ra dường như không thể tin!

Nhưng không hổ là phó thủ lĩnh một bang, rất nhanh hắn khôi phục bình tĩnh, đảo mắt đánh giá đối phương một hồi.

"Lệ Mộc Dịch? Quả nhiên là mày." Victor De Ruff nheo mắt, không ngờ lại bình tĩnh như đang ngồi với bạn bè, không lộ bất kỳ vẻ khẩn trương sợ hãi nào.

"Không ngờ phải không?" Dương Minh lặng lẽ cười: "Tiên sinh Victor De Ruff, mùi vị của việc phải ra vẻ bình tĩnh thế nào?"

"Ra vẻ bình tĩnh?" Victor De Ruff hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đừng tưởng rằng mày có thể lẻn vào xe của tao mà sớm đắc ý như thế. mày cho là hôm nay có thể trốn được sao?"

"Trốn? Vì sao tao phải trốn?" Dương Minh nhún vai: "Tao vốn không có ý trốn."

"Mày nói gì?" De Ruff rốt cục lộ vẻ kinh hãi nhìn Dương Minh.

"Thân phận của mày tao đã từ trong miệng Kính Mắt biết được" Dương Minh chậm rãi nói: "Tốt lắm, thế này thì tao đỡ phí sức đi tìm chúng mày. Mày chủ động chờ ở đây là đã giảm cho tao rất nhiều phiền toái."

Lại nói Dương Minh khi biết được tin tức của mình để bị lộ. Hắn định lén vào thị trấn Meillat, sau đó tìm tìm bắt cóc Hắc Ưng bang chủ Nicolas Dorodenkhông đem trao đổi hai người Trần Mộng Nghiên. Nhưng nếu Phó bang chủ Victor De Ruff tới thế thân thì hắn cũng không khách khí

"Mày muốn dùng tao trao đổi hai con tin?" De Ruff nhướng mày, nhanh chóng đoán ra ý định của Dương Minh.

"Xem ra mày rất thông minh." Dương Minh thản nhiên nói: "Đương nhiên đây là thượng sách, là tao chủ động tìm bắt Dorodenkhông hoặc mày dùng để trao đổi con."

"Thượng sách? Xem ra mày còn trung sách cùng hạ sách?"

"Ha ha, mày đang định kéo dài thời gian, chờ Krichenkhông trở về sao?" Dương Minh cười cười, phá tan ý định mới hình thành trong đầu Victor De Ruff.

Đối phương xuất hiện bất ngờ khiến Victor De Ruff trở tay không kịp nhưng hắn không vội hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần Krichenkhông trở về phát hiện Dương Minh ở trong xe, nhất định sẽ báo động cho đám thủ hạ kéo tới.

"Hừ!" De Ruff hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút xấu hổ nhưng trên mặt tỉnh bơ: "Mày thấy tao đang kéo dài thời gian thì mau hành động đi. Tao muốn xem ở trong vòng vây trùng điệp này, mày làm cách nào để tao mang đi."

"Ha ha, điều này cần không gấp. Mày đã muốn đợi Krichenkhông thì cứ việc" Dương Minh nhún vai không thèm để ý nói: "Nếu mày muốn nghe trung sách cùng hạ sách, tao cũng không ngại nói cho mày nghe."

"Mày muốn nói sao?" De Ruff thấy vẻ ung dung của Dương Minh thì chột dạ, Rốt cuộc ý định của đối phương là gì?

"Ha ha, nếu tìm không thấy hai chúng mày thì tao sẽ trực tiếp tìm đến nơi hai người Trần Mộng Nghiên bị nhốt, đây là trung sách." Dương Minh cười cười nói.

"Địa điểm con tin bị nhốt? Há lại dễ tìm như vậy?" Victoria De Ruff cười lạnh một tiếng hỏi: "Vậy còn hạ sách?"

"Hạ sách rất đơn giản, tao cứ gặp người Hắc Ưng bang thì giết. Gặp một giết một, gặp mười giết mười. Trừ phi là chúng mày không xuất hiện tại thị trấn Meillat này, còn nếu không thì có bao nhiêu ta giết bằng bấy nhiêu. Đồng thời phá hủy các cơ sở cho đến khi những kẻ còn lại chịu thỏa hiệp. Nhưng lúc đó với tội ngoan cố của các ngươi thì ta không thỏa hiệp gì cả mà giết cho sạch." Toàn thân Dương Minh đã bắt đầu tỏa ra sát khí.

"A! Khẩu khí thật lớn a!" De Ruff nghe xong không hề sợ hãi mà trên mặt lộ vẻ khinh thường:

"Thấy một người giết một người? Ngươi nghĩ là ngươi là ai? Cho là Hắc Ưng bang chúng ta là nặn bằng bùn nhão à? Còn muốn phá hủy cơ sở chúng ta? Có phải ngươi điên rồi không?"

"Khẩu khí lớn hay không ngươi cứ thử thì sẽ rõ." Dương Minh căn bản không thèm để ý De Ruff.

"Đừng tưởng rằng giết được mấy người Kim Ưng bang phế vật kia mà đã là thiên hạ vô địch." De Ruff xoay chuyển lời nói: "Nếu tao không đoán sai, mày là đặc công do bên kia phái tới?"

"Đặc công?" Đến phiên Dương Minh sửng sốt rồi trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: "Mày cho rằng tao là đặc công à?"

"Sao, mày muốn phủ nhận?"

"Thực ngại quá, tao thật sự không phải." Dương Minh lắc đầu nói: "Thân phận của tao cũng không phải bí mật gì. Tao cũng không gạt mày, tao là một sát thủ."

"Sát thủ? Mày là một sát thủ? Ha ha!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back