Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1420



"Nam ca, Liễu Họa Mi tiểu thư đã rời đi sao ngài còn có vẻ úy kỵ như vậy?" Liễu Ky Phi có chút khó hiểu nhìn Liễu Chiết Nam trước mặt: "Hiện anh đang nắm đại quyền bên tài vụ, có nhiều cơ hội kiếm tiền sao không làm?"

"Úy kỵ?" Liễu Chiết Nam nhíu mày lặng lẽ cười: "Ta biết có cơ hội kiếm tiền song ngoại trừ con ả Liễu Họa Mi thì còn thằng em Liễu Chiết Tiều cũng nhìn chằm chằm vào ta! Khi trước là muốn đối phó với Liễu Họa Mi chúng ta mới tạm thời liên thủ. Hiện tại ả đã rời đi, ngươi nói liệu hắn có thể để cho ta tự do hành sự sao?"

"Điều này cũng đúng, hay là trước tiên chúng ta đối phó Liễu Chiết Tiều?" Liễu Ky Phi vô cùng tôn kính Liễu Chiết Nam, đối với những người trong Liễu gia không gọi thẳng tên nhưng Lưu Chiết Nam vốn hận thấu xương khoát tay nói: "Hắn vốn kém xa ta nên không ngại, kẻ ta lo lắng nhất vẫn là Liễu Họa Mi!"

"Sao vậy Nam ca, không phải ả đã bị lão gia tử phái ra ngoài sao? Chẳng lẽ ở tại Tùng Giang mà ả vẫn gây khó khăn cho chúng ta sao? Người của Liễu gia đã bị phái tới đó mà còn muốn trở về được sao?" Liễu Ky Phi có chút nghi ngờ hỏi.

"Ban đầu ta cũng nghĩ vậy." Liễu Chiết Nam nhíu mày sau đó lo lắng nói: "Ky Phi ngươi nghĩ lại xem, khi trước không phải lão gia tử vốn ưu dùng Liễu Họa Mi tới mức nào sao? Lão già đó không ngại đắc tội với các cổ đông cao cấp trong tập đoàn đưa Liễu Họa Mi lên chức tổng thanh tra! Hiện tại lão lại làm ra chuyện này, ngươi thấy có chút tà môn hay không?"

"Nam ca nói cũng có lý, chuyện có điểm không hợp lý" Liễu Ky Phi gật đầu:

"Ta suy nghĩ thì thấy chuyện này không ổn, Liễu Họa Mi vẫn là mối uy h**p lớn nhất!" Sau vài ngày sung sướng Liễu Chiết Nam đã trầm tĩnh trở lại, mùi vị của việc nắm đại quyền cũng không dễ chịu như hắn tưởng. Lúc này còn phải đề phòng Liễu Họa Mi quay lại cùng Liễu Chiết Tiều ở sau lưng quấy rối.

"Có thể là lão gia tử nhất thời trở nên hồ đồ, thấy anh là cháu đích tôn nên nên mới đem đại quyền giao lại?" Liễu Ky Phi nghi hoặc nói.

"Lão hồ đồ? Hừ!" Liễu Chiết Nam cười lạnh một tiếng: "Trong tập đoàn này ai hồ đồ thì không biết còn nếu lão mà hồ đồ thì nó đã sớm bị kẻ khác thôn tính. Bất quá như lời ngươi nói, ả Liễu Họa Mi cho dù năng lực cùng thông minh thế nào thì vẫn là nữ nhân, sớm muộn cũng phải lập gia đình, lão già đương nhiên không thể đem cơ nghiệp của Liễu gia giao cho một kẻ khác họ. Hiện tại ta đang sợ lão chơi trò lạt mềm buộc chặt, trước tiên đem ả gái đ**m Liễu Họa Mi điều đi, để ả ở trong bóng tối xây dựng lực lượng, sau đó lúc nào cần thì lão lại điều ả về đối phó chúng ta."

Liễu Ky Phi nghe xong vẻ mặt trở nên ngưng trọng: "Vậy Liễu Họa Mi thật đúng là phiền toái lớn, nếu không trừ diệt thì sau này sẽ trở thành đại họa!"

Liễu Chiết Nam cũng nhíu mày: "Điều ta sợ chính là lão cố ý giao đại quyền lại để ta an tâm, sau này sẽ lấy cớ bắt lỗi hạ bệ ta."

"Hẳn là không thể nào?" Liễu Ky Phi rùng mình, theo như lời Liễu Chiết Nam thì lão già thực quá âm hiểm.

"Sao không? Lão già ma quỷ đó có chuyện gì mà không làm được. Tập đoàn Giang Duyên chính là tâm huyết cả đời của lão, đương nhiên không cho phép rơi vào tay dòng họ khác mà cũng không để ai thống lĩnh đại cục ngoài lão!" Liễu Chiết Nam nói tới đây cười lạnh: "Chỉ sợ trong mắt lão ta mới chính là mối lo lắng lớn nhất!"

"Mối lo lắng lớn nhất? Tôi không nghĩ thế" Liễu Ky Phi lại không đồng tình: "Lão gia tử không ngốc, tuy Nam ca đang xây dựng tâm phúc cùng thực lực, nhưng anh dù sao vẫn là cháu ruột. Nếu anh cầm lái thì sao có thể tổn hại tới ích lợi tập đoàn?"

"Ừm, cũng có lý!" Sắc mặt Liễu Chiết Nam dịu đi một chút gật đầu: "Nghe ngươi nói ta cũng yên tâm rất nhiều. Song nói thế nào thì trước tiên chúng ta phải diệt trừ ả gái đ**m Liễu Họa Mi, sau đó mới chuyên tâm đối phó Liễu Chiết Tiều. Lúc đó lão già muốn dùng lạt mềm buộc chặt cũng tốt hay muốn kìm chế ta cũng được. Nếu hai người kia nằm xuống thì ta chính là cháu ruột duy nhất còn lại, lão còn không phải hai tay đem tập đoàn dâng cho ta sao?"

"Hảo, Nam ca, chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch?" Liễu Ky Phi cắn răng nói: "Tuy thời gian chuẩn bị hơi gấp nhưng chỉ cần chúng ta làm thỏa đáng, khẳng định lần này Liễu Họa Mi chạy không thoát"

"Ừ. Nhưng cần phải chọn người thật kỹ không để đại sự bị lộ ra, nếu không chúng ta gánh không nổi đâu!" Liễu Chiết Nam trầm ngâm một chút nói: "Lão già có lẽ đang chờ chúng ta lộ sơ sót!"

"Lần này đi không phải tất cả đều là thủ hạ của Nam ca sao?" Liễu Ky Phi nhíu mày hỏi.

"Thủ hạ thì đúng là của ta nhưng không thể nói toàn bộ bọn chúng đều tin tưởng được." Liễu Chiết Nam khoát tay áo nói: "Hiện ta đem những người này cho ngươi chọn lựa kỹ càng, bố trí cho thích hợp."

"Ừm, về tên đội phó đội vận chuyển thì tuyệt đối tin cậy. Cha của hắn bị nhiễm trùng tiết niệu đang ở trong bệnh viện đợi thay thận. Tôi đã đáp ứng chỉ cần hắn tuân lệnh thì sẽ giải quyết chi phí phẫu thuật, hơn nữa còn giúp hắn mua thận ngoài chợ đen, ngài không trách tôi sớm hứa điều này chứ!" Liễu Ky Phi nói.

"Không có gì, việc này dùng tiền là ổn." Liễu Chiết Nam nói: "Vấn đề là một khi sự việc đã bại lộ, người khác thấy chúng ta tài trợ cho cha hắn thì không ổn."

"Vấn đề này tôi đã sớm nghĩ tới!" Liễu Ky Phi cười nói: "Yên tâm đi Nam ca, cha của hắn cũng là công nhân cũ của tập đoàn Giang Duyên. Lão nhiễm trùng đường tiết niệu một phần cũng là bởi vì năm xưa đào đất trên công trường bị một quả đạn độc còn sót nổ ra. Cho nên tập đoàn chúng ta tài trợ cũng là bình thường."

"Ừ. Nếu vậy thì tốt rồi" Liễu Chiết Nam nói: "Như vậy ngươi mau đem cha của hắn chuyển tới bệnh viện tốt nhất, lại dùng loại thuốc tốt nhất duy trì sức khỏe cho lão. Việc thay thận thì cứ đợi sau hắn hoàn thành công chuyện đã. Hơn nữa cũng phát ra tin tức, những lão công nhân viên chức trước đây bị tan nạn nghề nghiệp muốn đi chữa bệnh thì tập đoàn sẽ tài trợ hết".

"Cao a! Thật sự là cao a!" Liễu Ky Phi nghe xong nịnh hót tán dương: "Như vậy chẵng những người khác không dám có ý kiến mà còn nói Liễu quan tổng thật nhân từ, là một lãnh đạo tốt. Đúng là nhất tiễn hạ song điêu."

"Ừm, bất quá nhất định phải tìm một lý do thích hợp thêm, nếu không người khác vẫn hoài nghi đến chúng ta." Liễu Chiết Nam trầm ngâm một lát rồi nói.

"Sao?" Liễu Ky Phi cũng rơi vào trầm tư: "Nam Ca, không phải chúng ta đã tính miễn phí trị liệu cho tất cả bọn họ sao?"

"Lần này nếu bị lộ, cho dù tên đội phó có chạy trốn được, lão già tìm hiểu động cơ đằng sau, dù không có chứng cứ thì vẫn nghi ngờ chúng ta?" Liễu Chiết Nam vuốt trán nghĩ ngợi: "Xem ra không có biện pháp vẹn toàn, mà trong lúc này không cẩn thận rất có thể dẫn tới sai lầm lớn!"

"Có rồi!" Liễu Ky Phi không hổ là tiểu nhân âm hiểm giả dối, rất nhanh đã ngĩ ra biện pháp, đây cũng là nguyên nhân khiến Liễu Chiết Nam coi trọng hắn:

"Nam ca, hay là như vậy. Trước tiên chúng ta tuyên bố tin tức tài trợ sau đó mới dàn dựng để chuyển ông già tên đội phó nhập viện cùng lúc với những kẻ khác. Như vậy thì lão gia tử sẽ không biết đâu mà lần. Còn việc mua thận cho cha hắn thì cứ ngấm ngầm mà thỏa thuận. Hắc hắc, như vậy sẽ tốt hơn."

"Không sai! Ky Phi ngươi thật là có tâm cơ a!" Liễu Chiết Nam nghe xong nhất thời mừng rỡ: "Chủ ý này không chê vào đâu được, đến lúc đó cho lão gia tử thông minh thế nào cũng sẽ không hoài nghi đến chúng ta."

"Đúng thế. Nam ca nắm đại quyền, hiện tại chiêu hiền đãi sĩ lo lắng tới lợi ích công nhân là bình thường, mà bên trong lại thu mua nhân tâm, cha của tên độ phó sau khi được thay thận không phải là sẽ vô cùng cảm kích người sao? Chỉ e lão lại đi khắp công ty mà ca ngợi anh" Liễu Ky Phi cười nói.

"Tốt, cứ dựa theo ngươi nói mà lo liệu!" Liễu Chiết Nam cùng Liễu Ky Phi định xong kế hoạch, trong lòng vô cùng sảng khoái: "Đêm nay ta mời khách, cùng đi tiêu sái một phen!"

"Ha ha, vậy cung kính không bằng tuân mệnh!" Liễu Ky Phi không cự tuyệt, cùng Liễu Chiết Nam tới các nơi xa hoa truỵ lạc ăn chơi thì quan hệ càng mật thiết! Hiện Liễu Ky Phi đã đem tương lai của hắn gắn liền với Liễu Chiết Nam, một ngày kia Liễu Chiết Nam thuận lợi lên chức thì hắn chính là công thần lớn nhất.

Sáng hôm sau Liễu Chiết Nam khiêm tốn lên trụ sở tập đoàn, đối với đề nghị cấp dưới vô cùng hòa nhã tiếp thu. Hơn nữa hắn bắt đầu triển khai các hạng mục phúc lợi cho công nhân. Tỷ như tại tầng hầm trong một kho hàng còn trống bắt đầu thi công phòng bi a, quán cà phê cho giải trí cho công nhân nghỉ trưa…

Kế hoạch này của Liễu Chiết Nam rất nhanh được chủ tịch tập đoàn Giang Duyên lão gia tử nhất trí khen ngợi, những chuyện nhỏ thế này lão đã định làm từ lâu nhưng còn lo đối phó đại sự nên chưa có thời gian.

Chứng kiến chuyển biến của Liễu Chiết Nam, Liễu Giang Duyên cũng có chút ngạc nhiên. Thật không ngờ đứa cháu vô dụng này lại từng bước ép lui Liễu Họa Mi, đối nhân xử thế cũng đã thay đổi!

Không còn đối thủ, hắn bắt đầu suy nghĩ đến ích lợi công ty sao? Liễu Giang Duyên tính toán quan sát thêm một thời gian. Nếu Liễu Chiết Nam thật sự đã thay đổi thì việc giao tập đoàn cho hắn không phải là không thể, dù sao Liễu Họa Mi cũng phải đi lấy chồng. Mà tập đoàn Giang Duyên này quyết không giao cho kẻ khác họ.

"Mẹ kiếp, mỗi ngày đều phải giả ra khuôn mặt tươi cười khiến da mặt lão tử muốn căng hết cỡ!" Trong một chiếc xe sang trọng, Liễu Chiết Nam lấy tay xoa mặt than thở cùng chửi thề.

"Nam ca, vì đại sự đành chịu khổ một chút." Liễu Ky Phi ngồi bên ghế lái khuyên.

"Ức chế nhất là họ Trương kia, trước kia ta mắng chửi hắn thế nào cũng không dám hé mồm, hiện tại thái độ ta tốt lên thì lại lên nước. ĐKM nhà nó, hắn cho là hắn là ai? Không đồng ý bản kế hoạch của ta lại còn không ngừng bắt ta phải thay đổi này nọ, biết thế sớm tính kế cho hắn cút ra ngoài, bây giờ đỡ phải kiên nhẫn nghe hắn phân tích lợi hại!" Liễu Chiết Nam hôm nay giận muốn nổ tung, lần đầu uy danh bị hạ thấp thật khó chịu tới cực điểm.

"Tạm thời để cho họ Trương hung hăng càn quấy một thời gian. Đợi khi Nam Ca nắm tập đoàn trong bàn tay, người đầu tiên chúng ta đối phó chính là hắn!" Liễu Ky Phi cũng tỏ ra oán hận nói.

"Ừm, không ngờ hắn dám nghi ngờ người của ta. Mẹ nó, đến lúc đó ta sẽ tính sổ với hắn!" Liễu Chiết Nam hừ lạnh một tiếng nói: "Ky Phi, ngươi đem những người này nhớ kỹ cho ta. Sau này ta muốn bọn chúng phải biết, ở tập đoàn Giang Duyên rốt cuộc ai mới là chủ!"

"Yên tâm đi Nam ca, nhất định rồi" Liễu Ky Phi vỗ mông ngựa nói theo.

Mắng thì mắng bất quá ngày hôm sau, Liễu Chiết Nam lại với vẻ mặt đầy vẻ thân thiện xuất hiện ở công ty. Trước sau vẫn là một bộ lãnh đạo khiêm tốn.

"Liễu tổng, lễ tân vừa gọi điện thoại tới nói, có một lão công nhân năm xưa do bệnh nghề nghiệp bị nhiễm trùng đường tiết niệu. Hai bố con hắn đến công ti muốn đòi bảo hiểm, theo anh xử lý chuyện này ra sao? Hay là để em kêu bảo vệ lôi tụi hắn ra ngoài?" Ả thư ký Tiểu Hạ uốn éo vòng eo, lắc lắc cái mông tròn lẳn cùng b* ng*c khêu gợi trong bộ Vest đồng phục nữ trắng đi vào văn phòng Liễu Chiết Nam. Tiểu Hạ này chính là tình nhân của hắn, đối với tiểu sử của cùng thủ đoạn của Liễu Chiết Nam đương nhiên không lạ gì.

Ả vốn tự xem mình là nữ nhân tâm phúc của hắn, nếu địa vị của Liễu Chiết Nam càng lên cao thì ích lợi của ả càng lớn. Liễu Chiết Nam mà nắm công ty thì ả lên làm giám đốc là bình thường.

Đương nhiên kế hoạch lần này Liễu Chiết Nam không nói với Tiểu Hạ. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, vạn nhất lộ ra ngoài thì xong đời.

"Vớ vẩn, cô cho tôi là trẻ nít phải không? Cô không thấy mấy ngày nay tôi đã là lãnh đạo tốt rồi sao?" Liễu Chiết Nam trừng mắt ngăn trở Tiểu Hạ: "Đi, cùng tôi xuống lầu tự tiếp đãi lão công nhân kia!"

"Dạ, Liễu ca." Tiểu Hạ không dám làm trái song trong lòng có chút buồn bực: "Liễu ca, sao đột nhiên anh thay đổi như vậy? Cái việc nhỏ như con kiến này để cho người khác đi xử lý là được mà."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1421



"Cô không biết thì đừng nói lung tung, quản cái miệng của mình cho tốt." Liễu Chiết Nam cắt lời Tiểu Hạ lạnh lùng nói.

"Người ta là lo cho anh mà, trước mặt người khác em đâu nói như vậy." Tiểu Hạ nhất thời hoảng sợ vội vàng nói.

"Biết là tốt rồi, hiện tại tôi muốn thay đổi hình tượng ở trước mặt mọi người, cô đừng có làm hỏng chuyện tốt của tôi, nếu không thì.hừ hừ." Liễu Chiết Nam thản nhiên cảnh cáo.

"Yên tâm đi Liễu ca, em biết anh muốn là một tổng giám đốc tốt trong mắt cả tập đoàn mà!" Tiểu Hạ nở nụ cười ngọt như mía lùi.

"Một vị tổng giám đốc tốt sao? Xem như là thế đi..." Liễu Chiết Nam gật gật đầu: "Mà sau này cô phải gọi tôi là Liễu phó tổng nghe chưa, kêu bằng Liễu tổng khiến kẻ khác nghe được thì không tốt."

"Liễu phó tổng? Nam ca, trước kia không phải anh ghét nhất bị người khác gọi là phó sao?" Tiểu Hạ có chút nghi ngờ hỏi.

"Trước kia là trước kia còn bây giờ là bây giờ." Liễu Chiết Nam nói: "Chức vị hiện tại của tôi chính là một phó tổng, gọi là Tổng giám đốc thì nếu lão gia tử nghe được thì không tốt."

"Vâng, Liễu phó tổng của em, người ta đã biết rồi!" Tiểu Hạ nũng nịu đáp.

Rất nhanh Liễu Chiết Nam cùng Tiểu Hạ xuống lầu tới đại sảnh, lúc này ở đây đã có không ít công nhân tò mò vây quanh, những người này thấy Liễu Chiết Nam thì đều tự động nhường lối cho hắn tiến vào.

"Tất cả mọi người giải tán trở về làm việc, chuyện ở đây đã có Liễu phó tổng xử lý." Tiểu Hạ vội vàng quát đám người.

Tuy rằng Liễu Chiết Nam có vẻ thân thiện nhưng hiện đang là giờ làm việc. Đám công nhân hiện ra vẻ xấu hổ đang muốn rời đi thì lại nghe thanh âm phản đối vang lên.

"Không được, mọi người không thể đi, vừa thấy sếp đến thì sợ sao, vậy cha già của ta phải làm sao bây giờ?" Thì ra là đội phó đội vận chuyển Lưu Tiểu Lôi lên tiếng.

"Ha ha, chàng trai, tôi có hiểu được tâm trạng của anh, bất quá Liễu Chiết Nam này là người thế nào thì anh nên hỏi qua mọi người ở đây." Liễu Chiết Nam thản nhiên cười. Đám công nhân nghe vậy thì dừng bước, một gã nói:

"Liễu phó tổng đối với phúc lợi đãi ngộ của công nhân chúng ta rất quan tâm!"

"Đúng vậy, phó tổng luôn đứng ở góc độ người công nhân cho suy nghĩ chúng ta. Chú em nên tin tưởng ngài!"

"Anh có chuyện gì khó xử cứ nói, Liễu phó tổng nhất định đứng ra giúp anh giải quyết."

Nhất thời đám công nhân nhao nhao lên, đúng là trước kia Liễu Chiết Nam có chút ngang ngược nhưng hiện tại đã thay đổi thành một lãnh đạo tốt. Hắn đang ở đây thì đương nhiên phải mở miệng lấy lòng một phen.

Đám người tán dương sôi nổi khiến Liễu Chiết Nam cũng không ngờ! Thực ra hắn đã sắp xếp mấy gã công nhân ở trong này nói tốt để đạt được mục đích, nhưng hiện tại trong lòng hắn lâng lâng kỳ lạ. Không ngờ mới giả mù sa mưa một chút mà thanh danh trong công ty lại tăng cao như vậy.

Trong lòng Lưu Tiểu Lôi cũng ngạc nhiên, Liễu Chiết Nam thật đúng là tài lớn a! trong khoảng thời gian ngắn đã có thể phát uy như vậy. Xem ra đi theo Liễu phó tổng là một lựa chọn sáng suốt, tuy vậy mặt ngoài hắn làm ra vẻ nửa tin nửa ngờ.

"Đúng thế sao? Các ông các bà đừng gạt tôi. Tuy tôi đi Tùng Giang công tác đã nhiều ngày nhưng là trước kia cũng phục vụ nơi đây. Tuy không biết vị Liễu phó tổng này nhưng đâu có nghe nói công ty có phúc lợi gì?"

"Chàng trai, đừng nói lung tung!" Lúc này một người trung niên đi tới trước người hắn hạ giọng nói: "Trước kia là có Liễu tổng thanh tra cản trở nên một thân bản lĩnh của Liễu phó tổng mới không có chỗ thi triển. Hiện tại ngài chủ tịch anh minh điều Liễu Họa Mi đi rồi, lúc này Liễu phó tổng mới bắt đầu bộ lộ tài năng!"

Trung niên này vốn là một nguyên lão trong công ty, cũng là một tâm phúc của Liễu Chiết Nam. Hắn là phó phòng nhân sự Liễu Bàn Sâm, vốn là cháu họ xa của Liễu Giang Duyên, cũng coi như là chú họ của Liễu Chiết Nam.

Thanh âm của Liễu Bàn Sâm tuy khá nhỏ nhưng mọi người đều nghe rõ ràng. Chuyện Liễu Chiết Nam cùng Liễu Họa Mi tranh giành quyền lợi thì không phải là bí mật gì. Lúc cẩn thận nghĩ lại, quả thật sau khi Liễu Họa Mi đi rồi Liễu phó tổng quả nhiên làm được nhiều chuyện tốt. Lúc này Liễu Chiết Nam vẫn làm bộ như không nghe thấy, vẻ mặt tươi cười đi tới trước Lưu Tiểu Lôi:

"Thì ra anh là công nhân của tập đoàn. Cha già của anh cũng đã từng là công nhân của tập đoàn sao? Nếu như hai thế hệ nhà anh đã cống hiến cho tập đoàn, có khó khăn gì cứ nói ra tôi sẽ ưu tiên giải quyết! Trước mặt mọi người tôi hứa, chỉ cần công ty làm được mà không phạm pháp thì tôi nhất định sẽ giúp!"

"Tốt quá, đã có lời này của Liễu phó tổng, tôi cũng đã yên tâm!" Lưu Tiểu Lôi gật đầu lộ ra thần sắc vui mừng cùng cảm kích.

"Được, chúng ta đến phòng họp bàn thêm!" Liễu Chiết Nam nói.

"Vâng, cảm ơn ngài phó tổng." Lưu Tiểu Lôi gật đầu sau đó cùng Liễu Chiết Nam rời đi. Đám công nhân thấy không còn gì huyên háo cũng giải tán đi làm việc.

Đến phòng họp Liễu Chiết Nam phất tay ra hiệu với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, cô quay về xem có việc gì quan trọng thì giải quyết được giải quyết, còn không thì bẩm báo với tôi sau, để tôi cùng anh Lưu này nói chuyện."

"Vâng, Liễu phó tổng" Tiểu Hạ vừa rời khỏi, Lưu Tiểu Lôi vội chạy tới mở cửa phòng họp, vẻ mặt trở nên nịnh hót cười nói: "Nam ca, tôi diễn có đạt không?"

"Ừ, rất tốt!" Liễu Chiết Nam thỏa mãn gật đầu: "Không ngờ anh diễn như diễn viên chuyện nghiệp vậy. Ky Phi chọn người thật chính xác!"

"Cảm ơn Nam ca khen ngợi, không biết chuyện của tôi..." Lưu Tiểu Lôi đang cười thì vẻ mặt lại trở nên lo lắng: "Chuyện cha tôi..."

"Yên tâm, tôi đã bảo Ky Phi liên hệ mấy tên cò chợ đen trong bệnh viện, nếu có quả thận thích thì sẽ mua lại. Tôi cũng bảo bệnh viện dùng thuốc tốt nhất, nếu nhất thời chưa tìm được quả thận thích hợp thì cha anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng." Liễu Chiết Nam nói.

"Vậy thật phải cám ơn Nam ca, ngài biết đấy, từ nhỏ mẹ tôi đã lấy chồng kế. Chỉ mình cha nuôi lớn hai anh em tôi. Em tôi thì còn nhỏ, đầu mới cao hơn cái ô một chút. Lần này nếu cha có thể khỏi bệnh, có thể cho lưu lại cho em nhỏ một số tiền lớn. Xong chuyện chạy được cũng tốt mà Nam ca ngài muốn diệt khẩu cũng được, tôi quyết không một câu oán hận!" Lưu Tiểu Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nói chi những lời đao to búa lớn vậy, đến lúc đó anh tìm một chỗ trốn đi là được, chờ mấy năm khi tôi thành công, anh lại có thể đàng hoàng trở lại công ty, đến lúc đó với công lao của anh, ít nhất công ty sẽ giao cho chức vụ quan trọng. Từ ngày mai tôi sẽ đưa cha anh đến phòng bệnh hiện đại nhất, hết thảy cứ y kế hành sự là được!" Liễu Chiết Nam vẽ cho Lưu Tiểu Lôi miếng bánh thật to rồi bắt đầu phân phó.

"Tôi hiểu rồi Nam ca, nếu không còn gì tôi đi trước vậy." Lưu Tiểu Lôi thấy thời gian không sớm đứng dậy cáo từ.

"Ừm, chúng ta cùng ra" Liễu Chiết Nam cũng đứng lên rồi cả hai rời khỏi phòng họp, trong nháy mắt hắn liền khôi phục vẻ bình dị mà trên mặt Lưu Tiểu Lôi cũng phát ra vẻ cảm kích.

"Chị Họa Mi, nghe nói hôm nay Lưu Tiểu Lôi tới tổng bộ Giang Duyên đòi quyền lợi cho cha hắn" Kinh Tiểu Lộ đi vào văn phòng Liễu Họa Mi: "Lưu Tiểu Lôi vốn là nhân viên của công ty vận chuyển chúng ta, dám vượt cấp đi tổng bộ tập đoàn khiếu oan là có ý gì?"

"Chuyện này chị cũng vừa nghe nói qua." Liễu Họa Mi nói: "Tiếp tân tại đó cho hay gã anh Liễu Chiết Nam của chị đã giải quyết ổn thỏa. Việc này quả thực có chút kỳ quái, đại ca của chị vốn là hạng người không thấy lợi không động thủ, sao hắn lại xen vào giải quyết chuyện này?"

"Đúng thế, chuyện của Hứa Tiểu Bân đã nói rõ điểm này, sự tình gì không có lợi thì Liễu Chiết Nam tuyệt không nhúng tay" Kinh Tiểu Lộ nói: "Em tới là định thông báo cho chị việc này, xem ra chị Họa Mi đã nhận được tin tức."

"Chuyện Lưu Tiểu Lôi vượt cấp khiếu oan cũng có điểm hữu lý, hắn tuy là nhân viên công ty vận chuyển Giang Danh chúng ta nhưng cha hắn lại là công nhân cũ của tập đoàn Giang Duyên." Liễu Họa Mi nói: "Có điều chị nghĩ mãi cũng không ra. Đại ca chị làm thế là mục đích gì?"

"Ừm, chúng ta phải cẩn thận một chút"

"Thôi quên đi, việc của tập đoàn hiện không quan hệ đến chị, chúng ta hay cố gắng kinh doanh công ty vận chuyển cho tốt, nói không chừng lần này anh ta đột ngột trở nên tốt bụng." Liễu Họa Mi thở dài: "Đúng rồi Tiểu Lộ, tới giờ chị vẫn chưa thấy ông chủ của Danh Dương công ty, anh ta chưa trở về sao?"

"Em đâu biết..." Sắc mặt Kinh Tiểu Lộ chợt hồng lên" Thời gian trước anh ấy có gọi điện, nói cần thêm chút thời gian mới có thể trở về."

"Nghe nói anh ta là bạn trai của em?" Liễu Họa Mi nở nụ cười trêu chọc hỏi.

"Đâu có, anh ấy đã có bạn gái..." Kinh Tiểu Lộ lắc đầu phủ nhận theo bản năng.

Liễu Họa Mi không hỏi thêm, đây là việc riêng của Kinh Tiểu Lộ nàng muốn quản cũng không được. Khi trước nàng nghe Bạo Tam Lập nói mới biết Kinh Tiểu Lộ có quan hệ đặc biệt với Dương Minh, lão bản đứng sau Danh Dương. Điều này khiến nàng rõ ràng, vì sao lần đầu tới tổng giám đốc Bạo Tam Lập lại tôn kính với Kinh Tiểu Lộ như vậy.

Bất quá khi Liễu Họa Mi biết Dương Minh cùng Kinh Tiểu Lộ đang là sinh viên năm thứ nhất thì không khỏi kinh ngạc! Nàng nghĩ mình còn trẻ đã đảm nhiệm vị trí tổng thanh tra công ty tài vụ là rất tài giỏi, không ngờ Dương Minh kia còn tự lập ra cả công ty.

Thực lực của công ty Danh Dương và tập đoàn Giang Duyên tại Tùng Giang không thua kém gì nhau, hơn nữa công ty này mới lập được khoảng nửa năm.

Liễu Họa Mi thực muốn thấy mặt Dương Minh, xem hắn là hạng người nào, tài năng đến đâu mà xây dựng được công ty lớn như vậy.

Khi thấy Kinh Tiểu Lộ mặt đỏ nàng cũng chỉ là cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ Kinh Tiểu Lộ thật là đa tâm, lại đang cho là nàng có ý đối với tình lang của thị.

Ngày hôm sau Liễu Chiết Nam tổ chức rầm rộ đưa cha Lưu Tiểu Lôi là Lưu Thiết Bì tới bệnh viện tốt nhất trong thành phố Giang Duyên, lại lập tài khoản có hơn mười vạn tệ tiền chi cho thuốc men.

Hành động này khiến mọi người triệt để tin phục, thấy Liễu Chiết Nam là một quan tổng tốt, biết lo lắng đến đời sống công nhân. Lúc này uy vọng của Liễu phó tổng trong công ty lên cao như núi, tiếng lành đồn xa khiến Liễu Giang Duyên lão gia tử một lần nữa dao động!

Liễu Chiết Nam tư chất bình thường nhưng làm chủ tịch không cần có nhiều năng lực kinh doanh. Chỉ cần tuyển một người quản lí là có thể bù lại điểm này. Một trong những điểm quan trọng là chủ tịch phải được lòng công nhân, không vì tư lợi, luôn có trách nhiệm khiến đám công nhân yên lòng, như vậy công ty mới liên tục phát triển đi lên!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1422



Với tập đoàn lớn như Giang Duyên, chuyện nhỏ này đương nhiên không tạo sóng gió gì, sau vài ngày mọi chuyện bắt đầu lắng xuống, mọi người cũng dần quên đi.

Lúc này Dương Minh khởi hành từ gia tộc Hồ Điệp trở về, sau đêm tân hôn hai người đã đi du ngoạn một số danh lam thắng cảnh, tận hưởng tuần trăng mật.

Lão Buffon cũng cáo biệt gia tộc Hồ Điệp trở về, đương nhiên hiệp định hữu nghị giữa hai gia tộc đã kiên cố không gì phá nổi. Chuyện ở gia tộc Lancer cũng nhanh chóng bị xã hội thượng lưu châu Âu lãng quên. Có ai mà nguyện ý đắc tội với hai gia tộc siêu cường kia chứ?

"Trở lại mới thấy cảnh tượng hôm đó như trước mắt, không ngờ khi đó lại hung hiểm đến thế." Dương Minh nhìn qua cửa sổ phi cơ, dưới làn sương mù mỏng manh có thể thấy những tòa kiến trúc nhỏ như hộp diêm, cảm khái nói: "Cuộc chiến với gia tộc Lancer thật không có nghĩa lý!"

"Phải nói bọn hắn chết mới oan mới đúng!" Vương Tiếu Yên khẽ cười một tiếng: "Biết hung hiểm anh còn tới làm gì?"

"Sớm biết phiền toái như vậy, anh cũng không tới..." Dương Minh hít vào một hơi.

"Anh." Vương Tiếu Yên nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn Dương Minh, lại thấy nụ cười xấu xa của hắn.

"Nhưng để được đính hôn cùng em, đầm rồng hang hổ anh cũng muốn đi một lần!" Dương Minh cười cười xoay chuyển lời nói.

"Miệng lưỡi trơn tru!" Vương Tiếu Yên hứ một tiếng rồi nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng nhưng qua một lúc thần sắc trở nên thoáng buồn: "Nếu có thể em muốn ở tại châu Âu, trở lại Hoa Hạ là phải đối mặt sự thật..."

"Điều này..." Dương Minh hiểu Vương Tiếu Yên đang nói điều gì, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Em yên tâm, sau khi trở về cơ hội sẽ nói cùng Mộng Nghiên"

"Không" Vương Tiếu Yên lại lắc đầu đưa tay ôm mặt: "Vạn nhất các chị ấy không đồng ý khiến em tức giận, em lại làm ra cái chuyện hối hận không kịp thì tính sao được. Hu.!"

"Thôi mà Tiếu Yên..." Dương Minh đưa tay ôm ngang eo Vương Tiếu Yên vào lòng. Mấy ngày nay hắn cũng đang lo lắng, lấy thủ đoạn của Vương Tiếu Yên g**t ch*t đám người Trần Mộng Nghiên dễ như lấy đồ trong túi!

"Em hù anh thôi!" Không ngờ Vương Tiếu Yên mở tay, trên má còn vương giọt lệ rồi dí nhẹ ngón vào mũi hắn: "Chỉ chọc anh một chút thôi, nếu không hợp các chị ấy thì em chỉ có thể nhịn, sao có thể thật sự giết họ được?"

Nghe xong Dương Minh nhẹ nhàng thở ra, bất quá trên mặt vẫn lộ vẻ khổ sở an ủi: "Vậy thật làm khó cho em..."

"Không sao, sau này là hàng xóm chỉ cần anh để tâm tới em, buổi tối đến thăm là được, em cũng không mong gì hơn." Vương Tiếu Yên khẽ nở nụ cười.

"Ừm."

Dương Minh gật đầu có chút xấu hổ.

Lần này trở về còn có Phương Thiên và Vương Nhược Thủy. Khi bốn người xuống máy bay đã thấy ở sân bay có Hầu Chấn Hám đợi sẵn, hắn nhận hành lý rồi đám người tới bãi đỗ lên một chiếc xe thương vụ.

Dương Minh không muốn người khác biết nhiều về đám người Phương Thiên nên không gọi cho Bạo Tam Lập cho phức tạp. Còn Hầu Chấn Hám vốn rất kiệm lời, gật đầu chào khiến Dương Minh rất hài lòng.

Trước tiên chiếc xe đưa Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy đến một khu biệt thự mới mua, sau khi cáo từ Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên trở về tiểu khu Hoa Thương.

Thấy Vương Tiếu Yên định xuống một biệt thự bên cạnh, Hầu Chấn Hám có chút ngạc nhiên nhưng không dám hỏi gì. Thông thường chuyện đưa đón Dương Minh đều là Bạo Tam Lập đi làm, hắn mơ hồ hiểu được lần trở về này Dương Minh không muốn nhiều người biết. Điều này cũng chứng tỏ người Dương ca tín nhiệm nhất chính là hắn!

"Trước tiên ngủ một giấc cho ngon, anh qua trường học rồi đến thăm em sau." Dương Minh không xuống xe mà mở cửa cho Vương Tiếu Yên. Tuy hiện giờ đám người Trần Mộng Nghiên đang ở trường học nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất bị bắt gặp.

Vương Tiếu Yên gật đầu, rất nhanh vào đi biệt thự của mình. Dương Minh vẫy tay với nàng rồi đóng cửa xe.

"Chuyện hôm nay, chú đừng lộ ra ngoài hộ anh."

"Yên tâm đi Dương ca, bộ đội đặc chủng chúng ta đã không muốn nói thì có dùng thủ đoạn thôi miên cũng vô ích." Hầu Chấn Hám cười cười: "Dương ca, anh không về qua nhà sao?"

"Lúc này Mộng Nghiên hẳn là ở trường học, chờ anh gọi điện thoại chút." Dương Minh lấy di động bấm số Trần Mộng Nghiên nhanh chóng hỏi: "Mộng Nghiên, em đang ở chỗ nào?"

"…Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…"

Dương Minh hơi ngạc nhiên, Trần Mộng Nghiên sao lại tắt điện thoại? Cho dù ở trong lớp thì nàng cũng để chế độ im lặng, chẳng lẽ là đang đang thi cử gì?

Đến đây hắn bấm số của Lâm Chỉ Vận, chuông vừa reo hai tiếng đã có tiếng hơi chần chừ: "Là anh, Dương Minh?"

"Chỉ Vận, là anh đây, em đang ở đâu?" Dương Minh nghe được tiếng của Lâm Chỉ Vận trong lòng thả lỏng, nếu cả Lâm Chỉ Vận cũng tắt máy thì sự tình thật không ổn.

"Dương Minh, thật là anh sao?" Thanh âm kinh hỉ Lâm Chỉ Vận từ bên kia truyền tới: "Anh đã trở về chưa?"

"Anh vừa mới xuống máy bay, Mộng Nghiên đâu đi rồi?" Dương Minh cười hỏi.

"Dương Minh, hiện em cùng Giai Giai đang ở nhà chị Mộng Nghiên, chị ấy đã xảy ra chuyện!" Thanh âm Lâm Chỉ Vận trở nên khẩn trương lo lắng: "Anh mau tới đây đi!"

"Cái gì? Mộng Nghiên đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Dương Minh cả kinh. Hai ngày hôm trước hắn còn ở trên truyenfull.vn cùng Trần Mộng Nghiên liên lạc.

"Chị Mộng Nghiên bị bắt cóc! Dương Minh anh mau tới đi, em lo muốn chết!" Thanh âm Lâm Chỉ Vận bắt đầu kèm theo tiếng khóc nức nở.

"Bắt cóc? Anh đến ngay" Dương Minh nhíu mày cúp điện thoại nói với Hầu Chấn Hám: "Đi tới nhà Mộng Nghiên."

"Dương ca, em nghe loáng thoáng là chị dâu Mộng Nghiên bị bắt cóc hả? Để em phân phó các anh em đi điều tra một chút".

"Chưa cần, để anh tới hỏi kỹ tình huống rồi tính sau." Dương Minh khoát tay áo trong lòng thầm suy nghĩ.

Mộng Nghiên bị người bắt cóc sao? Trước khi đi hắn đã nhờ Victoria bảo vệ an toàn cho nàng. Với thân thủ của Victoria mà có người ở trước mặt nàng dám bắt cóc Mộng Nghiên sao? Hay thừa dịp Victoria sơ ý mà hạ thủ?

Xe dừng ven biệt thự Trần gia, Dương Minh phát hiện nơi này đã có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ lại, xem ra sự tình lần này không tầm thường.

Hầu Chấn Hám nói với Dương Minh: "Dương ca, em vào cùng với anh hay đợi ở ngoài?"

"Hai ta cùng vào đi, đều là người quen cả." Dương Minh nghĩ ngợi một chút nói.

Hầu Chấn Hám gật đầu khóa xe sau đó cùng Dương Minh cùng đi vào, tại cổng có hai cảnh sát đứng gác, thấy Dương Minh định vào thì hỏi: "Cậu tìm ai?"

Bất quá tên cảnh sát vừa thấy Hầu Chấn Hám ở phía sau vội vàng nói: "Hầu tổng, ngài cũng tới đây sao?"

"Vị này chính là con rể cục trưởng Trần." Hầu Chấn Hám cười cười giới thiệu. Hắn cùng Bạo Tam Lập thường xuyên xuất hiện ở cục nên cảnh sát đa phần đều biết. Còn biết Dương Minh thì chỉ có người trong phòng hình sự.

"Ồ? Thì ra là Dương Minh tiên sinh, mời hai người vào!" Hai cảnh sát cũng đã nghe qua chuyện Dương Minh vội nhường lối.

"Chú Trần có ở nhà không?" Dương Minh trong lòng khẩn trương vội hỏi.

"Cục trưởng Trần có chuyện quan trọng nên đang ở trong cục cảnh sát nhưng đội hình sự đang ở trong" Tên cảnh sát vội vàng trả lời.

Dương Minh gật đầu rất nhanh đi tới phòng khách, Hắn thấy Trần mẫu, Hạ Tuyết, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai và mấy cảnh sát. Sắc mặt Trần mẫu vô cùng lo lắng đang ngồi ở sô pha, bên cạnh điện thoại tựa hồ đang đợi tin tức gì.

"Cô Trần, Mộng Nghiên thế nào? Rốt cuộc là sao?" Dương Minh ngồi xuống ghế sa lon đối diện Trần mẫu dồn dập hỏi.

"Dương Minh, cháu đã đến rồi" Trần mẫu miễn cưỡng mỉm cười nhưng vẻ mặt chưa hết lo lắng: "Tiểu Nghiên bị bắt cóc..."

"Bắt cóc?" Dương Minh quét mắt trong phòng khách nhưng không thấy Victoria, hắn hướng sang Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai hỏi: "Còn Mộng Hi đâu?"

"Chị ấy với chị Mộng Nghiên đều bắt.." Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói.

"Cô Trần, chuyện này diễn ra khi nào? Đã có tin của bọn bắt cóc Mộng Nghiên chưa?" Dương Minh nghe ngay cả Victoria cũng bị bắt trong lòng trở nên lo lắng.

Thân thủ của Victoria hắn vốn rất rõ, nàng chỉ kém Vương Tiếu Yên một chút, muốn bắt nàng khẳng định đối phương phải có rất đông người hoặc là dùng súng để khống chế.

Chỉ thấy khóe mắt Trần mẫu đau xót, nhịn không được rơi lệ: "Lão Trần nhà cô không chọn việc gì mà lại đi làm cục trưởng. Lão trêu chọc tới trùm m* t** lớn, bọn chúng liền bắt con bé để uy h**p...Hạ Tuyết, nhờ cháu nói rõ cho Dương Minh hộ cô"

Trùm m* t** lớn? Dương Minh thầm thở nhẹ ra. Theo suy đoán, hắn vừa đắc tội với Trung Tâm nên bọn chúng tới Hoa Hạ bắt cóc Trần Mộng Nghiên. Nhưng hiện tại xem ra không phải. Xem ra là hắn quá lo lắng cho an nguy của Mộng Hiên nên hồ đồ. Với thực lực cường đại của Trung Tâm, nếu muốn động thủ thì đã trực tiếp tình Hồ Điệp gia tộc tính sổ.

Trùm m* t** trong mắt người thường vốn là siêu cấp kh*ng b* nhưng Dương Minh thật không coi vào đâu.

"Dương Minh, tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh." Hạ Tuyết như có một số việc muốn hỏi ngước nhìn hắn. Dương Minh gật đầu cùng nàng vào một căn phòng nhỏ,

Hạ Tuyết tiện tay khóa cửa sau đó nghiêm sắc mặt: "Dương Minh, việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ biện pháp cứu Mộng Nghiên, hy vọng anh không tức giận về chuyện này!"

Dương Minh sửng sốt, hắn vốn cho là Hạ Tuyết hỏi chuyện Trần Mộng Hi, không ngờ lại hỏi thế này.

"Hạ Tuyết, chúng ta biết nhau cũng không ngắn, quan hệ cũng không tồi, cô nói một câu không đầu không cuối như thế rốt cuộc là có ý gì?" Dương Minh ngơ ngác.

"Kỳ thật, nguyên nhân Mộng Nghiên bị bắt là do cục cảnh sát chúng ta. Mấy hôm trước, đội trưởng Vương bắt được một kẻ mang m* t** từ nước Nga, phát hiện một lượng lớn hêrôin." Hạ Tuyết giải thích nói: "Bất quá kẻ bị bất lần này chính là con trai độc nhất của bang chủ Hắc Ưng Bang, một bang phái rất lớn ở vùng biên giới. Người của đối phương trắng trợn gọi điện tới cục cảnh sát Tùng Giang chúng ta tạo áp lực, nói nếu không đem Nicolas Coloski thả ra thì sẽ hối hận không kịp. Có điều đội trưởng Vương đâu phải người dễ chịu uy h**p, đã thẳng thừng cự tuyệt đề nghị của đối phương"

"Ý của cô là Mộng Nghiên bị Hắc Ưng Bang bắt cóc?" Dương Minh nhíu mày.

"Ừ. buổi sáng hôm nay Hắc Ưng Bang đã phát tới tối hậu thư, nếu không thả Nicolas Coloski thì sẽ giết con tin." Hạ Tuyết nói" Nên tôi mong anh dừng giận Vương đội trưởng, dù sao anh ấy cũng vì công việc..."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1423



"Cô sợ tôi gây khó dễ cho anh ta?" Dương Minh sau thản nhiên nói: "Anh ta làm không có sai, cho dù là chú Trần thì cũng sẽ làm như thế! Hắc Ưng Bang này thật ngang ngược!"

Dương Minh biết, Hạ Tuyết kiêng dè thân phận đặc thù và năng lực đặc biệt của mình. Nếu cục điều tra thần bí thực sự tham dự thì đội trưởng Vương kia tám chín phần mười sẽ bị cục điều tra thần bí biến thành vật hi sinh để dẹp yên cơn phẫn nộ của Dương Minh. Vì thế Hạ Tuyết mới nói với Dương Minh như thế.

Nhưng mà Dương Minh đâu phải là loại người không biết phân biệt thị phi như thế. Trong chuyện này đội trưởng Vương kia không hề làm sai, mà cho dù là Trần Phi thì hắn cũng không thể vì con gái mà ra lệnh thả tên buôn m* t** kia được.

Cho nên Dương Minh cũng không có gì gọi là oán đội trưởng Vương kia cả. Còn đối với Hắc Ưng bang kia, trong lòng hắn đã định con đường tử vong cho bọn chúng. Sát khí của Dương Minh đã dậy, nếu đám hắc bang này đã dám chủ ý tới Vua sát thủ, như vậy thì mặc kệ thế lực bọn chúng ở bản địa mạnh tới mức nào, tất cả đều sẽ phải chuẩn bị đón nhận cơn giận dữ của Dương Minh.

"Chỉ cần anh không làm hành động gì không có lý trí là được." Hạ Tuyết nhẹ nhàng thở ra: "Chuyện này tôi đã liên hệ với anh hai, lúc cần thiết bọn ảnh cũng sẽ can dự".

"Vậy những lời này là Hạ Băng Bạc nhờ cô chuyển cho tôi?" Dương Minh suy nghĩ một chút lập tức đoán ra. Hạ Tuyết đâu phải cục trưởng, mà đội hình sự của nàng với đội chống m* t** vốn độc lập. Khả năng lớn nhất chính là Hạ Băng Bạc nhờ nàng.

"Sao anh biết?" Hạ Tuyết có chút kinh ngạc không ngờ Dương Minh lại nhanh chóng đoán được.

"Nghe cô nhắc đến anh cô thì đoán đại thế thôi." Dương Minh thản nhiên cười: "Còn chuyện cô muốn hỏi tôi thì sao?"

"Sao anh biết tôi muốn hỏi chuyện khác?" Lúc này Hạ Tuyết càng thêm kinh ngạc.

"Được rồi, chính là về Trần Mộng Hi đúng không?" Dương Minh thở dài, đến bên cạnh một chiếc bàn rót một chén nước đưa lên miệng.

"Đúng vậy, vấn đề ở chỗ cô ta…" Hạ Tuyết gật đầu" Tôi hoài nghi cô ta có liên hệ với Hắc Ưng bang!"

"Phụt..." Dương Minh vừa nhấp miệng uống nước thì phun cả ra, sau đó ho lên sằng sặc.

"Dương Minh, anh làm sao vậy?" Hạ Tuyết hoảng hồn, không hiểu Dương Minh sao phản ứng mạnh mẽ đến thế?

"Trần Mộng Hi... Có vấn đề? Có liên hệ với Hắc Ưng bang?" Dương Minh thở ra rồi dở khóc dở cười nói: "Chuyện này sao có thể?"

"Tôi đã hỏi qua Chu Giai Giai, Trần Mộng Hi tự xưng là họ hàng xa của Mộng Nghiên nhưng sau đó theo điều tra thì không đúng, tôi cũng đã hỏi lại Cục trưởng Trần, sếp nói cũng không biết cô ta. Tuy tôi không biết cô ta làm thế nào để Trần Mộng Nghiên tín nhiệm nhưng thân phận chắc chắn là giả!"

Hạ Tuyết chậm chầm nói tiếp: "Tôi đã kiểm tra thì phát hiện chỗ khả nghi! Trong hồ sơ của Trần Mộng Hi từ nhỏ đến giờ đều ghi rất mơ hồ. Chứng minh thư của cô ta mới được làm cách đây mấy tháng ở Tĩnh Sơn. Tôi đã nhờ cục cảnh sát Tĩnh Sơn phối hợp điều tra thêm về cô ta nhưng không ngờ bên đó lại cự tuyệt cung cấp thông tin. Vậy nên tôi hoài nghi có người trong cục cảnh sát bên đó cấu kết cùng Hắc Ưng bang! Chuyện này tôi đang định nói lại với anh hai, để anh nhờ quan chức cao cấp trong cục cảnh sát Tĩnh Sơn tiến hành điều tra thân phận cô ta..."

Hạ Tuyết nói một hơi còn Dương Minh lẳng lặng nghe xong thì cười khổ: "Hạ Tuyết, về Trần Mộng Hi thì cô không cần điều tra nữa. Cô ấy tuyệt không có vấn đề, thông tin của cô ta là tôi lấy danh nghĩa cục điều tra nhờ cảnh sát Tĩnh Sơn từ chối cung cấp ra ngoài."

"Cái gì? Vậy là cô ta có liên quan tới anh? Thì ra là anh an bài cô ta bên cạnh Trần Mộng Nghiên?" Hạ Tuyết nhất thời ngạc nhiên.

"Thật ra là tôi nhờ cô ấy làm nữ vệ sĩ cho Mộng Nghiên." Dương Minh nửa hư nửa thực nói: "Cô cũng biết rồi đó, lúc trước vì chuyện Hữu trưởng lão tôi không thể lúc nào cũng ở cạnh Mộng Nghiên. Hơn nữa còn đi Miêu Cương ở Vân Nam nên đã nhờ cô ấy tới bảo hộ cho Mộng Nghiên, thật không ngờ hai người đều bị chúng bắt."

"Thì ra là vậy." Hạ Tuyết nghe xong thần sắc hiện ra uể oải: "Tôi còn nghĩ từ Trần Mộng Hi mà tra ra manh mối gì, nhưng là hiện tại xem ra đã sai rồi phương hướng rồi."

"Cô có thể nói rõ cho tôi chuyện bắt cóc được không?".

"Hôm qua khi Mộng Nghiên, Mộng Hi, Chỉ Vận cùng Giai Giai vừa mới tan học rời khỏi trường thì bị mấy hắc y nhân chặn đường. Chỉ Vận cùng Giai Giai nói đối phương tuy đội kính râm cùng mũ lưỡi trai nhưng chắc chắn là người da vàng. Chúng tôi hoài nghi đây là hạ thủ trong nước ta của Hắc Ưng Bang." Hạ Tuyết tiếp tục nói: "Đối phương buôn lậu nha phiến cùng hê rô in với số lượng lớn, khẳng định sẽ có mạng lưới thủ hạ không nhỏ tại đây, nên có thể thuận lợi bắt Mộng Nghiên đi".

Dương Minh cũng đoán vậy, nhưng với thân thủ của Victoria thì muốn bắt nàng đâu phải dễ, hắn lại hỏi tiếp: "Vậy bọn chúng làm sao để bắt hai người?"

"Theo Chỉ Vận sau nhớ lại, khi bọn họ đang cùng chuyện trò thì Trần Mộng Hi đột nhiên cảnh giác muốn làm gì đó nhưng lại trong giây lát đã ngừng lại" Hạ Tuyết cười tự diễu nói: "Chúng ta phân tích lúc ấy hẳn là Mộng Hi hoặc Mộng Nghiên phát hiện đối phương dùng súng. Khả năng hợp lý nhất là Mộng Hi làm nội ứng nhưng hiện tại xem ra là không phải..."

Dương Minh khẽ gật đầu. Victoria là một nữ nhân rất cẩn thận, có lễ vì sự an toàn của mấy người kia nên mới tạm thời thúc thủ chờ cơ hội khác.

"Thế sao bọn chúng không bắt Chỉ Vận cùng Giai Giai mà lại mang theo Trần Mộng Hi?"

"Có thể Trần Mộng Hi nói nàng là chị của Mộng Nghiên, đối phương cảm thấy bắt hai người thì lợi hơn nên mới mang theo cô ta chăng?" Hạ Tuyết suy đoán.

Dương Minh gật đầu: "Xem ra Mộng Hi cố ý đi theo chờ cơ hội... Không biết cô ta có để lại manh mối nào không?"

"Cũng không, mà anh tính một mình đi cứu hai người đó?" Hạ Tuyết đã nhận ra ý Dương Minh chuẩn bị đi đối phó Hắc Ưng bang.

"Không sai, tôi chuẩn bị động thủ." Dương Minh lãnh đạm nói: "Nếu dám động đến người yêu của tôi, thì tôi phải cho chúng nếm hậu quả"

Hạ Tuyết nghe ngữ khí kiên định của Dương Minh thì thở dài: "Tôi biết không thể ngăn cản nhưng anh nhớ bảo trọng. Đám cảnh sát bên phòng anh tôi có lẽ cũng đã hành động. Nếu có thể liên hệ phối hợp với bọn họ là tốt nhất."

"Cô yên tâm, tôi hiểu" Dương Minh cười ảm đạm. Hiện đang còn đợi trao đổi con tin nên sự an toàn của hai người vẫn được đảm bảo. Có điều phải nhanh chóng hành động.

Tại một thị trấn nhỏ vùng biên giới hai nước Trung – Nga có một thanh niên mặc bộ đồ thể thao, đầu đội mũ trượt tuyết, vai đeo một cái túi xuất hiện. Hắn như là một sinh viên đi du lịch. Lúc này ở một bến tàu thủy, ánh mắt thanh niên xẹt qua một tia trào phúng, nhìn qua một bảng hiệu là" Công ty vận chuyển Kim Long" treo trên tầng hai một tòa nhà hai tầng.

Kim Ưng cùng Hắc Ưng? Đổi một chữ là có thể che mắt được sao?

Thanh niên này dĩ nhiên là Dương Minh. Trước khi hắn lên đường Hắc Ưng bang cho cảnh sát Tùng Giang ba ngày để trao đổi con tin.

Sau khi bí mật gặp Trần Phi, Dương Minh tới Bất Dạ Thiên tìm Bạo Tam Lập nhờ điều tra thế lực Hắc Ưng Bang. Việc này đối với người thường thì bí ẩn nhưng với hệ thống xã hội đen thì nắm rất tường tận. Hơn nữa hắn cũng liên hệ với Tôn tam thúc nhờ hỗ trợ.

Bạo Tam Lập rất nhanh thu được tin tức nội tình Kim Ưng bang từ mấy tiểu bang phái chung quanh.

Kim Ưng bang này chính là một chi nhánh của Hắc Ưng bang ở trong nước, người phụ trách chính là Nicolas Coloski. Không biết hiện tại Trần Mộng Nghiên đã bị mang đến nước Nga chưa?

Dương Minh đi vào tòa nhà Kim Ưng, thấy có mấy gã đang vây quanh ở một chiếu bạc. Khi hắn đi vào mấy tên kia chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi cúi đầu tiếp tục đánh bài, một gã đầu trọc thân hình lực lưỡng mở miệng: "Cậu muốn gửi vận chuyển thứ gì?"

"Tôi gửi một ít đồ vật." Dương Minh thản nhiên nói, dùng dị năng đảo qua trong này. Tại tầng một có có năm gã đang chơi bài, còn ở tầng hai thì có một gã da trắng đang ôm hai đứa con gái đang giở trò chim chuột. Xem ra gã ở trên phụ trách ở đây.

"Gửi cái gì? Cứ việc điền vào phiếu trên bàn, sau đó đem đồ vật lấy ra cho ta xem." Gã đầu trọc tùy tiện chỉ vào một cái bàn bên cạnh rồi tiếp tục chơi lên bài.

"Cũng không cần điền, điền cũng vô dụng." Dương Minh thản nhiên nói: "Mà đồ vật cần gửi lại ở chỗ này."

Gã đầu trọc nghe thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Dương Minh, nhất thời nghi ngờ hỏi: "Cái gì vậy? Đồ vật của cậu ở nơi nào?"

"Ngay tại trên người mày đó" Dương Minh cười mà như không phải cười nhìn hắn.

"Trên người tao? Rốt cuộc là mày đang nói cái gì?" Gã đầu trọc nhíu mày, nếu không phải nhìn Dương Minh như một gã sinh viên ẻo lả, hắn đã sớm đứng lên tẩn cho một trận.

"Tao muốn gửi cái mạng chúng mày đến địa ngục." Dương Minh cười lạnh rồi tùy tiện giơ chân đá cửa chính đóng lại.

"Hắc hắc, mày mới ở trại thương điên ra à. Biết đây là đâu không? Tổng bộ Kim Ưng Băng mà cũng dám tới gây sự à?" Gã đầu trọc đã không nhịn nổi, là tên sinh viên này chắc đầu óc có vấn đề, dám một mình tới đây chịu chết. Hắn vứt những lá bài trong tay, đứng lên đến chỉ vào Dương Minh mắng to.

"Nơi này chính là tổng bộ Kim Ưng bang sao?" Dương Minh thật hết chỗ nói, nguyên là hắn đang còn muốn hảo hảo tra hỏi đám này một phen, xem ra hiện tại đỡ tốn nước miếng: "Tốt, vậy để ông đưa chúng mày lên đường!"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1424



Dương Minh cười nhạt một tiếng nhưng chưa vội động thủ mà khoanh tay chờ đợi.

"Đợi một chút…" Lúc này một gã trung niên đeo kính ngồi trong chiếu bạc lên tiếng, đưa ngăn gã đầu trọc đang định lao tới.

"Khào ca, tiểu tử này..." Gã đầu trọc không phục nhưng chưa dám hành động.

"Trọc, mày im miệng cho tao.!" Trung niên treo kính được kêu là Khào ca phát ra thanh âm khèn khẹt khó nghe khiến gã đầu trọc lập tức ngậm miệng, xem ra Khào ca cầm đầu mấy người này.

Dương Minh thầm tính tạm thời lưu lại Khào ca. Đề phòng trường hợp gã người da trắng trên lầu không biết Hán ngữ. Lúc sau muốn tìm hiểu tung tích Mộng Nghiên cũng khó.

"Mày là ai? Tới nơi này có mục đích gì?" Khào ca đưa tay dỡ mắt kính cẩn thận nhìn Dương Minh đồng thời lãnh đạm hỏi. Đương nhiên hắn không coi tiểu tử này vào đâu, ngăn trở gã đầu trọc là muốn hỏi qua một chút.

Dương Minh thấy Khào ca này cũng là một kẻ tinh minh. Trước khi động thủ còn biết thám thính đối phương, song kẻ nào dám động đến Mộng Nghiên thì đúng là cụ ông chê mạng dài!

"Tao là người như thế nào mày không cần biết." Dương Minh thản nhiên nói: "Tao vốn định lấy mạng tất cả tụi bay nhưng hiện tại tao thấy mày, mày đó Khào ca, mày còn có chút tác dụng nên để lại. Hiện tại để tao tiễn bọn kia lên đường."

"Tao kháo, thằng nhãi con, mày là cái thứ gì hả? Mày mạnh miệng như vậy không sợ đau đầu lưỡi à? Con mẹ nó, lúc bố mày ra ngoài tung hoành tứ phương mày đang còn bò trên nhà trẻ con ạ!" Gã đầu trọc nghe xong nhất thời giận tím mặt, cũng không quản lệnh của Khào ca, định nhảy ra đấm cho thằng nhãi kia một quả.

Nhưng Khào ca lại khoát tay áo, ý bảo gã đầu trọc chờ thêm một chút, sau đó hắn nheo mắt nhìn Dương Minh nói: "Tao hỏi một lần cuối cùng, rốt cuộc mày là ai và tới nơi này nhằm mục đích gì! Nếu mày không nói, vậy xin lỗi không quản mày có thân phận gì, mày thuộc thế lực nào, hôm nay chỉ có thể nằm lại đây."

Khào ca vốn không phải loại mãng phu như gã đầu trọc, hắn thấy Dương Minh lạ mặt không phải người ở vùng này. Cách ăn mặc tuy bình thường nhưng khẩu khí hung hăng càn quấy. Rất có thể là công tử của một thế lực lớn nào đó, ỷ vào thân phận của cha chú không biết trời cao đất rộng, muốn xông vào đến Kim Ưng bang làm càn để nổi danh.

Nếu thực là vậy thì tuy không thích nhưng Khào ca sẽ gọi điện bảo người nhà hắn đón trở về, cho người ta một chút thể diện nói không chừng sau này còn chỗ tốt.

Còn nếu Dương Minh không nói thì hắn cũng giả bộ hồ đồ, đem tiểu tử này giết đi rồi quẳng xác xuống sông cho cá ăn. Vậy là gọn ghẽ!

"Mày muốn thăm dò thế lực sau lưng tao sao?" Dương Minh sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Khào ca đây? Hắn hờ hững cười nói: "Bất quá khiến mày thất vọng rồi, nhà tao cũng không phải ở Hải thị này, cũng không có anh em bạn bè lợi hại gì, chỉ mình tao tới nơi này."

"Ồ?" Nghe xong lời này Khào ca lộ vẻ khó hiểu, đoán không nổi mục đích của đối phương! Mẹ kiếp, nói như vậy không phải hắn tới tìm chết sao! Nhưng nhìn tiểu này đâu có vẻ bị thần kinh. Rốt cuộc là có âm mưu gì?

"Như thế nào? Sợ tao có âm mưu gì chăng?" Dương Minh nhìn vẻ chần chờ của Khào ca, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: "Với những con kiến hôi như chúng mày tao đều thành thật, cần gì phải phí công nghĩ ngợi cho mệt óc."

Đến lúc này thì vẻ mặt Khào ca trở nên âm tình bất định mà Dương Minh cứ khoanh tay cười cợt. Khào ca do dự một hồi rồi phất tay" Động thủ giết hắn."

"Được, Khào ca!" Gã đầu trọc sớm đã nhịn không nổi, hắn liền nhảy ra ngoài vung quyền đánh vào huyệt thái dương của đối phương, mồm thì quát lớn: "Thằng nhóc, mày khác gì một con chuột, hôm nay bố mày phải cho mày biết cái gì gọi là thiên lôi sét đánh!"

"Là sao?" Dương Minh không thèm để ý quyền của hắn cười nhạt nói: "Sét ở nơi nào? Sao tao không thấy?"

"Mày..." Gã đầu trọc càng thêm tức giận, gia tăng sức mạnh cùng tốc độ trên quả đấm. Có điều còn chưa mắng xong thì con mắt trợn trừng, thân hình ngã rầm trên mặt đất cùng tắt hơi, bất quá thi thể vẫn giữ nguyên bộ dáng khi ra quyền.

"Mấy thằng này cùng tiến lên!" Khào ca thấy vậy thì không ngờ, hắn mới thấy Dương Minh tùy tiện phất tay một cái mà gã đầu trọc đã ngã lăn trên mặt đất. Tuy vậy hắn chỉ cho rằng gã đầu trọc chỉ hôn mê bất tỉnh

"Tuy vậy tiểu tử này có chút tà môn, chúng mày chú ý một chút. Thằng Trọc vừa bị ám toán!"

Mấy tên kia đương nhiên cũng nghĩ là Trọc mới hôn mê, nhanh chóng tản ra vậy Dương Minh lại:

"Thằng nhóc thức thời thì mau chịu trói, đừng tưởng thủ đoạn vừa rồi sẽ hữu dụng lần nữa!" Một gã mặt sẹo cảnh cáo nói: "Chúng tao nhiều người như vậy xem mày có làm hôn mê hết được không, đừng trách chúng tao không khách khí!"

"Là sao? không khách khí thì sao?" Dương Minh thản nhiên nói: "Thúc thủ chịu trói cũng được, nhưng trong mắt tao đánh ngã bọn mày còn đơn giản hơn."

"Muốn chết! đừng trách tao…ặc?!" gã mặt sẹo còn chưa dứt lời đã cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, cổ họng phát ra một tiếng kêu, sau đó thân thể té xuống giống hệt gã đầu trọc!

Hai người còn lại biến sắc đang muốn xông vào thì nhất thời toàn thân mất đi cảm giác, cũng rảo bước tới tử vong điện.

"Không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ nổ súng!" Tận dụng lúc này Khào ca giơ một khẩu súng lục đen thùi nhắm vào Dương Minh.

"Sao? Chuẩn bị nổ súng à?" Khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia cười lạnh khinh thường. Trong khi đánh ngã mấy tên kia hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Khào ca này. Thấy hắn móc súng lục ra Dương Minh cũng không cản, với nhãn lực cùng thân thủ hiện tại hắn vốn không sợ cái thứ đồ chơi này.

"Mày dùng tà môn gì mà khiến tất cả bọn chúng hôn mê như vậy?" Lúc này Khào Ca hiển nhiên kiêng kị Dương Minh nắm chặt súng cẩn thận đứng lên.

"Hôn mê cái gì? Tất nhiên là tất cả đã ra đi về chầu ông bà ông vải!" Dương Minh thản nhiên nói: "Tao đã nói qua chẳng lẽ mày không nghe rõ sao? Con mắt mày để ở đâu mà không nhìn thấy chúng chết sạch rồi hả?"

Đương nhiên Khào ca vẫn không thể tin bọn kia đã chết, hắn gằn giọng uy h**p: "Cho mày cơ hội cuối cùng để nói mục đích tới đây cùng xuất thân, nếu không lát nữa tao đem thi thể mày ném cho cá ăn, xem có ai tra được mày mất tích ở đây không!"

"Được rồi, cứ nghĩ như vậy đi." Dương Minh không coi sự uy h**p vào đâu mỉm cười: "Thực ra lức này tao cũng có chuyện muốn nói."

"Hừ, hy vọng đáp án có thể khiến tao thay đổi chủ ý." Khào ca thấy Dương Minh rốt cục chịu mở miệng, nhất thời hắn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải kiêng kị phía sau Dương Minh có thế lực to lớn thì hắn đã sớm nổ súng từ lâu!

"Ngày hôm qua có phải bọn bay tới Tùng Giang bắt cóc hai cô gái họ Trần?" Dương Minh thản nhiên hỏi.

"Mày tới là vì bọn họ?" Khào ca sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc: "Vậy ra mày tới từ Tùng Giang?"

"Không sai, tao tới là vì hai cô gái đó, hiện tại mày đã biết rồi nhé" Dương Minh cười nhạt, bất quá Khào ca còn chưa có động tác gì thì một thanh phi đao quỷ dị từ cổ tay áo hắn bắn nhanh ra.

"A…!" Tiếng la thảm của Khào ca đột ngột vang lên, chỉ thấy bàn tay phải cầm súng của hắn đã không cánh mà bay, khớp tay đang tuôn ra máu tanh đỏ lòm.

"Không ngờ phi đao của Chỉ Vận lại hữu dụng vậy! Tiểu đao này cũng sắc bén a, chẳng trách lúc ấy khiến đám người e sợ như vậy." Dương Minh lầm bầm lắc đầu.

Cộp một tiếng, phi đao c*m v** cái bàn làm việc sau lưng Khào Ca, mà bàn tay phải cầm súng của hắn đã rơi trên mặt đất!

"Hì, thông cảm nhé, là tao sợ súng của mày mà nổ thì tao chết mất, nên đành phải hủy tạm bàn tay của mày!" Dương Minh nhìn Khào ca cười hì hì, bộ dáng ra vẻ vô hại.

"Mày …Xem như mày lợi hại!" Khào ca cũng là loại người tàn nhẫn, tuy rằng bàn tay phải bị cắt đứt khiến hắn đau tới cắn răng ứa máu, toàn thân run rẩy bần bật nhưng hắn vẫn dùng tay còn lại xé một tấm vải áo sơ mi băng vết thương, rồi đưa mắt hận ý nhìn Dương Minh tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống!

Lại thấy Dương Minh nhíu mày: "Bọn mày dám đụng đến người yêu của tao thì phải trả cái giá này."

"Ả kia là tình nhân của mày?.A… Rốt cuộc mày là ai? Không phải cảnh sát Tùng Giang?" Khào ca nén đau la lên, hoảng sợ nhìn Dương Minh!

"Hắc hắc, đương nhiên tao không phải cảnh sát!" Dương Minh bĩu môi: "Xem ra chỉ số thông minh của mày hơi thấp, nếu là cảnh sát thì ngu gì mà độc thân tới nơi này? Mày đã gặp qua cảnh sát nào làm anh hùng đơn thân độc mã đi bắt cướp chưa?"

"Thân thủ của mày..." Lúc này Khào ca đã trở nên vô cùng hoảng sợ. Chỉ e lần này Kim Ưng Bang đã đụng phải tảng đá lớn! Tên này lạ không phải cảnh sát, tàn nhẫn vô cùng. Lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng!

Không phải nói cô bé kia là con gái cảnh sát trưởng sao? Sao bạn trai của nó lại như ma vương giết người không ghê tay vậy?

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng không chớp mắt khi động thủ của thằng này, căn bản chính là giết người như cơm bữa, rốt cuộc là chuyện này là thế nào?

"Tao cũng không ngại nói cho mày biết, tao là một gã sát thủ. Không kể Kim Ưng bang cũng tốt mà Hắc Ưng bang cũng được, dám động người yêu của tao thì chỉ có một kết cục, toàn bộ chúng mày đều phải chết."

"Sát thủ?!" Khào ca thân là xa hội đen, tự nhiên biết sát thủ là hạng kh*ng b* như thế nào, không ngờ gã thanh niên này lại là sát thủ trong truyền thuyết!

"Sát thủ đại gia! Tại hạ chính là chó săn bán mạng Hắc Ưng bang mà thôi, lệnh bắt nữ nhân của ngài cũng là ở trên ban xuống, tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, xin tha cho tôi!" Khào ca nghĩ đến vận mệnh của mình mà muốn khóc thật to, sớm biết vậy sáng nay đã đi mua bảo hiểm nhân thọ cùng quan tài!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back