Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 350: Bởi vì giết người



Dương Minh không dám mạnh tay nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng v**t v* vết thương của Lâm Chỉ Vận, chẳng qua quá nhẹ lại giống như v**t v*. Dương Minh thực ra không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng Lâm Chỉ Vận lại khác, bị Dương Minh làm như vậy khiến cho không được tự nhiên, như có kiến bò trong người nhưng không dám lộ ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Chẳng qua cũng may Dương Minh không định chiếm tiện nghi của Lâm Chỉ Vận, bôi thuốc cho nàng xong liền đứng dậy. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Lâm Chỉ Vận càng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống kéo váy. Dương Minh không quan tâm mấy đến việc này, nhưng người ngoài thấy sẽ không tốt, cho nên dù thuốc còn chưa khô nàng vẫn trùm váy.

Nhưng lúc này Dương Minh đang định đứng dậy, Lâm Chỉ Vận lại cúi đầu, hai người vừa vặn như vậy làm cho trán chạm nhau không mạnh, nhưng khá xấu hổ. Cảnh này giống như trong phim vậy, làm tim Lâm Chỉ Vận đập thình thịch.

"Ai thế?" Dương Minh cũng đoán ra là Tất Hải đến.

"Dương ca, em là Tất Hải" Quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của Tất Hải.

"Đợi chút" Dương Minh nói, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Chỉ Vận, khoác áo ngoài của mình lên người nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Cát Hân Dao và bạn trai cô ta đến thăm em. Em mặc áo ngủ không tiện, chẳng may bị nhìn thấy thì không xong"

Lâm Chỉ Vận đỏ mặt. Đúng thế bên trong nàng đúng là không mặc gì, cho nên nghe Dương Minh nói liền vội vàng khoác áo cẩn thận.

Dương Minh thấy không có vấn đề gì mới đi ra mở cửa.

"Dương ca, mấy thứ này để đâu?" Tất Hải xách một giỏ hoa quả rất lớn đi đến, bên trong có lẽ đủ thứ.

"Để trên đất đi" Dương Minh chỉ vào một chỗ nói.

"Ách. vâng" Tất Hải xách giỏ hoa quả đi một đoạn khá xa, như con cua đi vậy. Người ta khi tặng quà nhau, đối phương đều đưa tay ra tiếp. Nhưng Dương Minh không có công sức làm như vậy, Tất Hải cũng không dám làm phiền Dương Minh, đành phải ngồi xổm xuống. Giỏ hoa quả của hắn cũng rất lớn, ngồi xuống khó khăn tăng nhiều, không cẩn thận làm cho mông chạm đất. Chẳng qua Tất Hải không dám có ý kiến, vỗ vỗ moogn cười nói: "Ha ha, lâu rồi không vận động, công phu không được. Nếu Dương ca tự mình để xuống sẽ tốt hơn em"

Dương Minh nhìn hắn một cái, không để ý đến, thầm nghĩ người này biết ăn nói, lúc nào cũng không quên hạ thấp mình, nâng người khác, chẳng qua cũng dễ nghe.

"Cát Hân Dao, sao bạn lại tới đây?" Lâm Chỉ Vận có chút kinh ngạc. Hôm qua cô ta mới hại mình, sao hôm nay lại mang quà đến thăm? Nàng hôm nay không đi học nên không biết chuyện trong trường.

"Đại tỷ. Em sai rồi" Cát Hân Dao thấy Lâm Chỉ Vận hỏi, vội vàng cung kính cúi người nói." Ồ? Cát Hân Dao? Bạn làm gì vậy? Bạn mới gọi tôi là gì?" Lâm Chỉ Vận có chút khó hiểu nhìn Cát Hân Dao.

"Cái này." Cát Hân Dao vừa định mở miệng nói thì thấy ánh mắt sắc bén của Dương Minh nhìn tới. Cát Hân Dao giật mình, lập tức hiểu ý, Dương Minh không muốn mình lộ chuyện.

Nghĩ đến tính cách thiện lương và ngây thơ của Lâm Chỉ Vận, Cát Hân Dao liền hiểu rõ ý Dương Minh. Dương Minh không muốn Lâm Chỉ Vận bị xã hội lây nhiễm. Cát Hân Dao thầm nghĩ thì ra Dương ca thích nữ sinh ngây thơ như vậy. Xem ra mình không có hy vọng rồi.

"Cái này Lâm tỷ, chị không phải lớn hơn em mấy tháng sao, em gọi chị như vậy" Cát Hân Dao giải thích.

"A. hai ta là bạn học, bạn gọi tôi là Chỉ Vận là được rồi" Lâm Chỉ Vận có chút giật mình. Cát Hân Dao hôm nay sao thế?

"Không sao, không sao, nên như vậy" Cát Hân Dao vội vàng nói: "Lâm tỷ, trước kia là em không đúng. Em nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, chị đừng để trong lòng, được không"

"Cái này. Cát Hân Dao. chúng ta là bạn học, bạn biết sai là được rồi. không có gì. tôi không trách bạn" Lâm Chỉ Vận vốn định không chơi với Cát Hân Dao nữa, nhưng thấy cô ta nói chân thành như vậy, liền tha thứ.

"Cảm ơn Lâm tỷ, bọn em đều bị tên Ngô Tân Khải kia đầu độc. Hắn đã bị trừng phạt thích đáng" Tất Hải vội vàng nói. Lâm Chỉ Vận gật đầu. Về phần tên Ngô Tân Khải kia ra, sao, nàng không quan tâm.

"Đúng rồi, Lâm tỷ, em mua." Tất Hải vừa định nói mua điện thoại di động đã bị Cát Hân Dao kéo áo, vì thế vội vàng ngậm miệng.

"Lâm tỷ, em và Tất Hải mới đến siêu thị mua quần áo, tham gia bốc thăm trúng thưởng được hai chiếc điện thoại di động. Hai bọn em đều đã có máy, không cần dùng đến, vì vậy tặng chị và Dương ca" Cát Hân Dao lấy máy điện thoại di động đặt lên bàn. Nàng hiểu rõ tính cách Lâm Chỉ Vận. Nếu nói là mua, Lâm Chỉ Vận nhất định không lấy. Cho nên không bằng nói là trúng thưởng, như vậy sẽ không có lý do từ chối.

"A? Cái này không được?" Lâm Chỉ Vận vội vàng từ chối: "Tôi không cần thứ này mà"

"Bọn em cũng không cần dùng đến. Lâm tỷ, chị cũng biết điện thoại di động chỉ dùng có một cái. Em bán đi cũng không được bao nhiêu tiền, không bằng tặng bạn" Cát Hân Dao giải thích: "Chị nếu không cần, em chỉ có thể vứt đi. Em cũng không thiếu chút tiền này. Bảo em mang ra cửa hàng bán, em không có thời gian"

"Vậy thì tôi nhận. Máy này chắc cũng đắt lắm nhỉ?" Lâm Chỉ Vận nhìn máy điện thoại di động được đóng gói cẩn thận, không khỏi do dự.

"Không biết được, dù sao cũng là được cho không" Tất Hải vội vàng nói: "Chỉ là phần thưởng mà thôi.

Dương Minh quan sát kỹ biểu hiện của hai người này vào trong lòng. Thầm nghĩ chỉ có Lâm Chỉ Vận không có kinh nghiệm xã hội là tin lời bọn họ nói. Bốc thăm trúng thưởng? Ngẫu nhiên bốc trúng một cái còn có thể, nhưng sao lại bốc trúng hai cái máy giống nhau? Chuyện tốt trên đời đều bị bọn họ lấy hết sao? Đúng là lừa người.

Chẳng qua chuyện tức cười này Lâm Chỉ Vận cũng tin là thật, thật sự than thở một câu: "Hai người đúng là quá may mắn, tôi chưa bao giờ trúng thưởng như vậy. Chẳng qua tôi cũng ít khi đi mua quần áo."

Nếu là trước kia, Cát Hân Dao nghe Lâm Chỉ Vận nói nhất định sẽ cười nhạo, con bé nghèo đương nhiên không có tiền mua quần áo. Bây giờ thì khác, cười nhạo? Trừ phi đầu cô ả có vấn đề. Làm Dương Minh tức giận, kết quả sẽ như Ngô Tân Khải. Dù Ngô Tân Khải có ra viện, Báo ca cũng sẽ không trọng dụng hắn.

"Lâm tỷ, chị trời sinh đã rất đẹp, mặc quần áo nào cũng đẹp, đâu giống em, nếu không mặc quần áo hàng hiệu, sẽ bị người ta bỏ qua" Cát Hân Dao nói: "Lâm tỷ nếu trang điểm một chút, vậy không phải dẫn đến một đám ruồi bọ vây quanh sao, cho nên chị như vậy là đúng"

"Hì hì" Lâm Chỉ Vận mặc dù không phải cô gái thích hư vinh, nhưng nghe Cát Hân Dao nói, nàng vẫn vui vẻ.

Dương Minh thầm nghĩ hai người này đúng là cực phẩm, đâm người giỏi, nịnh bợ cũng giỏi, đúng là **** tiểu nhân. Chẳng qua loại tiểu nhân này có chỗ đặt chân của hắn.

Lịch sử có triều đại nào không có tiểu nhân? Không những có, hơn nữa triều đại nào cũng không thể thiếu.

Cho nên Dương Minh đang quan sát, nếu Tất Hải có thể đảm đương công việc, cũng không ngại giao cho hắn chút việc gì đó làm.

Phụ nữ có rất nhiều đề tài để nói, đừng nhìn quan hệ của Cát Hân Dao và Lâm Chỉ Vận không có gì đặc biệt. Nhưng Cát Hân Dao đang cố sức lấy lòng, hai người rất nhanh thành một đoàn.

Nhưng Tất Hải không có chuyện gì làm nên cũng nói chuyện với Dương Minh.

"Dương ca, anh trước kia cũng đã từng vào trại?" Tất Hải cẩn thận hỏi.

"Ừ, có" Dương Minh gật đầu: "Đó là chuyện trước kia, bây giờ đã rời khỏi trại lâu rồi"

"Vậy anh vào trong trại tạm giam là vì." Tất Hải có chút tò mò.

Mẹ nó, có ai hỏi như mày không? Dương Minh không khỏi tức giận, đánh người không đánh mặt, mày không biết à? Dương Minh không có khả năng nói cho Tất Hải biết nguyên nhân khiến hắn vào trại là do XXX Lâm Chỉ Vận. Vậy không phải là mình quá. Nhất là ở trước mặt Lâm Chỉ Vận, nếu mình nói ra như vậy không phải mọi người đều xấu hổ sao? Hơn nữa dù Lâm Chỉ Vận không ở đây, chuyện riêng tư này cũng không thể để cho Tất Hải biết.

Vì vậy Dương Minh nghĩ nghĩ, không bằng lừa dối một chút, còn có tác dụng uy h**p Tất Hải. Vì vậy thản nhiên nói: "Giết người"

Dương Minh đúng là đã giết người, chẳng qua là ra tay nghĩa hiệp, không việc gì phải che giấu. Chuyện này cũng là do hắn làm, không sợ Tất Hải hỏi thăm.

"Ồ, thì ra là giết người. Cái gì? Giết người" Tất Hải kinh hãi, hoảng sợ nhìn Dương Minh: "Dương ca, anh. anh không nói đùa chứ?"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 351: Dương ca xem trọng mày



"Mày cảm thấy chuyện này nói đùa được sao?" Dương Minh nhìn Tất Hải một cái.

"Ách. Dương ca. anh cũng biết, giết người không thể nói đùa" Tất Hải cảm thấy đầu mình bắt đầu đổ mồ hôi. Dương ca quá ghê chứ? Không ngờ giết người?

"Ha ha, là chuyện trước kia, giết con tôm tép mà thôi" Dương Minh thản nhiên nói: "Tên gì nhỉ? Đúng, hình như là Cơ Thủy Sinh".

"Gì? Cơ Thủy Sinh? Dương ca. lão Kê là do anh giết?" Tất Hải kinh ngạc. Cái chết của Cơ Thủy Sinh đã không phải bí mật gì. Chẳng qua lúc đó Dương Minh không lộ, nên mọi người không biết là ai giết.

"Ừ, thằng này dám đùa bạn tao, tao ra tay dạy cho nó một bài học. Kết quả hơi nặng tay, nó chết" Dương Minh lạnh nhạt nói.

Bạn? Cơ Thủy Sinh là nam, vậy đùa giỡn nhất định là nữ. Tất Hải run lên, thầm nghĩ may mà hôm qua cảnh sát đến kịp, nếu không không biết xảy ra chuyện gì. Thân thủ Dương ca, hắn tận mắt nhìn thấy. Cơ Thủy Sinh là ai, đúng là một thằng huyệt đạo. Không ngờ bị Dương Minh giết. Thực lực Dương Minh có thể đoán được.

"Ha ha, chết rất tốt" Tất Hải khen một câu trái lương tâm, càng làm cho mình thấp hơn, thể hiện thân phận mình thấp hơn hẳn Dương Minh, cười một tiếng, không dám tiếp tục đề cập chuyện này nữa. Mẹ kiếp, mình lúc trước đúng là quá ngu, đi một vòng quanh Quỷ môn quan mà không biết. Hôm qua còn nghĩ Dương Minh là thằng ngu, không ngờ đúng là người tàn nhẫn.

Tất Hải cảm thấy mình cũng tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi. So sánh với Dương Minh đã giết người, chẳng đáng là gì.

"Ừ, lúc ấy lần đầu tiên giết người, ra tay không biết nặng nhẹ, kết quả chết ngay tại chỗ" Dương Minh không thèm để ý nói: "Mày nói, nếu hắn chết sau đó hai hôm, có quan hệ gì với tao không?"

Mẹ ơi. Trời ạ. Lần đầu tiên giết người? Người này đã giết mấy người rồi? Tất Hải sợ đến độ chân run lên. Chẳng qua Dương Minh đang nói với hắn, hắn không thể không đáp, vì vậy cố lấy bình tĩnh nói: "Dương ca, anh đó là làm việc nghĩa, đánh chết người cũng không sao"

"Ừ, nói là nói như vậy" Dương Minh gật đầu nói: "Chẳng qua tao không thích thể hiện, thích hạ thấp"

Thế này mà là khiêm tốn, không thích thể hiện? Vậy nếu người này kiêu ngạo sẽ như thế nào? Tất Hải buồn bực trong lòng, đành ngượng ngùng nói: "Đúng, Dương ca là nhân vật lớn, nên như vậy"

Dương Minh gật đầu, vỗ vai Tất Hải nói: "Tiểu tử, không sai, tao coi trọng mày"

Tất Hải gật đầu không hiểu mấy. Mặc dù cảm thấy Dương ca coi trọng rất vinh dự. Nhưng dù sao Dương ca không phải Lão Đại trực tiếp của hắn mà? Nhưng dù sao Dương ca có thể nói được với Báo ca, vì thế Tất Hải vội vàng cảm kích nói: "Cảm ơn Dương ca, anh có thể phát hiện ra Tất Hải trong biển người, tiến cử em. Em có tài đức gì, mà được Dương ca coi trọng. Đúng là phúc ba đời nhà em. Dương ca chính là Bá Nhạc của em"

"Mẹ nó, mày đúng là lẻo mép" Dương Minh trừng mắt nhìn Tất Hải, mắng: "Mày coi mình là thiên lý mã à?"

"Hắc hắc, em không phải thiên lý mã, nhưng Dương ca là siêu cấp Bá Nhạc, anh nói em là gì, em là đó" Tất Hải nịnh nọt nói.

"Mày đúng là biết bản thân mình" Dương Minh bĩu môi nói.

Cát Hân Dao nói chuyện với Lâm Chỉ Vận một lát, thấy cũng đã lâu, liền cùng Tất Hải rời đi. Dương Minh cũng không giữ lại. Hắn muốn một mình bên Lâm Chỉ Vận. Hai người kia đến thể hiện tâm ý là được. Còn ở lại đây làm gì?

Chờ Tất Hải và Cát Hân Dao rời đi, Lâm Chỉ Vận mới khó hiểu hỏi Dương Minh: "Dương Minh, hai người bọn họ kia sao lại đến đây?"

Lâm Chỉ Vận mặc dù ngây thơ nhưng không ngốc. Hôm qua thái độ Cát Hân Dao với nàng còn như vậy, hôm nay lại đổi trăm tám mươi độ, sao có thể chứ?

"Không biết, có thể là lương tâm thức tỉnh?" Dương Minh nói.

"Nói bậy, có phải là anh. làm gì bọn họ không?" Lâm Chỉ Vận có chút nghi ngờ Dương Minh. Bởi vì hôm nay quá quái dị.

"Không sai, anh có chút quan hệ với Lão Đại của Tất Hải, cho nên hôm nay bọn họ mới đến" Dương Minh do dự một chút rồi quyết định nói thật: "Chỉ Vận, em sau này cũng phải cẩn thận. Sau này không được dễ dàng tin lời người khác. Em quá lương thiện nên người ta mới khi dễ em. Bây giờ em cũng thấy đó, nếu như anh không biết Lão Đại của Tất Hải, bọn họ hôm nay đến thăm em sao? Không nghĩ cách tiếp tục làm phiền em là tốt lắm rồi"

"Em biết." Lâm Chỉ Vận bị Dương Minh nói thế chỉ biết cúi đầu. Đúng, Dương Minh nói đúng. Mình luôn nghĩ mọi người là tốt. Cũng may lần nào Dương Minh cũng cứu mình. Nhưng nếu Dương Minh không kịp chạy đến thì sao? Mình không thể dựa vào hắn cả đời được, đúng không?

"Được rồi, anh biết em là một cô gái thiện lương, sau này anh phải tận tâm nhiều hơn" Dương Minh chỉ có thể thở dài nói.

"Xin lỗi, Dương Minh, lần nào cũng làm phiền anh" Lâm Chỉ Vận nghe xong, xấu hổ nói.

"Quên đi, không có gì" Dương Minh lắc đầu, thầm nghĩ có khi mình nợ cô ấy.

"Đúng, Dương Minh, máy này chắc đắt lắm nhỉ?" Lâm Chỉ Vận cầm máy điện thoại di động trên bàn, nhìn hộp nói: "Em đọc báo cũng thấy máy điện thoại di động này, hình như đời mới nhất của Nokia?"

"Có thể như vậy" Dương Minh bây giờ cũng không sợ nói thật. Bởi vì Tất Hải đã đi, không sợ Lâm Chỉ Vận không nhận. Hơn nữa cho dù hắn không nói, Lâm Chỉ Vận không tự mình đi hỏi sao. Cho nên hắn không cần giấu diếm: "Khoảng hơn bảy ngàn, hơn nữa số lượng có hạn, rất quý"

"A" Lâm Chỉ Vận càng hoảng sợ: "Hơn bảy ngàn? Đắt như vậy sao. Không được, em phải trả lại cho Cát Hân Dao"

"Ha ha, em trả lại, cô ta cũng không dám nhận" Dương Minh cười nói: "Chỉ Vận, cô ta sở dĩ tặng điện thoại di động cho em, không phải cô ta thiện lương, quá hảo tâm. Hơn nữa cô ta cũng không phải lương tâm cắn rứt. Tại sao? Không phải bởi vì em là bà xã của Dương Minh sao"

"Dát?" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói, há hốc mồm: "Cái này. bà xã?"

"Ách. hắc hắc, xấu hổ quá. Anh mấy hôm nay giả làm bạn trai của em, không tự giác diễn quá nhập tâm" Dương Minh cũng hiểu mình nhỡ mồm, xấu hổ nói.

"Không sao, em biết." Lâm Chỉ Vận gật đầu. Không biết nàng nói chính là biết Dương Minh nhỡ mồm, hay là biết nguyên nhân Cát Hân Dao nhận sai với mình.

"Cho nên em cũng không có gì phải ngại. Cô ta tặng em điện thoại di động, cũng là do sợ anh truy cứu trách nhiệm của bọn họ" Dương Minh nói: "Nếu như em vẫn lấn cấn trong lòng, vậy coi như anh tặng em đi. Tất Hải đưa anh, anh tặng em"

"Được, vậy em nhận." Lâm Chỉ Vận gật đầu, nếu xem như Dương Minh tặng, vậy vẫn có thể nhận.

"Đúng, em có sim chưa, mai anh đi mua cho em một cái, như vậy liên lạc cũng tiện. Đỡ sau này em có chuyện cầu viện, lại phải tìm trạm điện thoại công cộng" Dương Minh cười nói.

"Ai, anh nói gì thế, người ta sao có thể xui xẻo như vậy" Lâm Chỉ Vận xấu hổ nói.

"Ha ha, chỉ mong như vậy" Dương Minh lại nghĩ, Lâm muội muội, em đừng xui xẻo như vậy được không, sao giống như tất cả xui xẻo đều do em gặp vậy. Nếu không có anh, vậy bây giờ em thế nào rồi. Dương Minh có chút tự kiêu nghĩ thế.

"Đúng, Dương Minh, anh không phải đồng ý đi dạy thêm thay em sao? Chính là tối nay đó, anh chuẩn bị gì chưa?" Lâm Chỉ Vận đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, vội vàng nói với Dương Minh.

"Dạy thêm? Hả?" Dương Minh vỗ vỗ đầu, nói: "Anh đúng là quên mất. Còn kịp không? Anh lập tức tới"

"Ừm, còn hơn nửa tiếng nữa, thời gian chắc vẫn kịp. Quan trọng là anh có kịp chuẩn bị không?" Lâm Chỉ Vận hỏi.

"Không có gì, không phải là trường trung học sao? Không có vấn đề gì" Dương Minh gật đầu tự tin.

"Được rồi, anh đừng làm em mất mặt đó" Lâm Chỉ Vận cười cười: "Cậu bé đó khá nội tâm, anh đừng dọa nó đó"

"Anh biết mà, em yên tâm đi, anh tự tin đối phó được mấy thằng bé" Dương Minh nói: "Chờ anh chiến thắng trở về"

Lâm Chỉ Vận cười cười, không nói gì, lấy một quyển sổ ra, đưa cho Dương Minh: "Đây là những điểm yếu của cậu bé đó, trên đường anh xem chút"

Dương Minh gật đầu cầm lấy quyển sổ, nhìn qua. Lâm Chỉ Vận đúng là rất dụng tâm, hắn vốn định ngồi thêm một lát nhưng vì chuyện dạy thêm nên chỉ có thể rời đi.

Lái xe đến địa chỉ mà Lâm Chỉ Vận nói, Dương Minh đi đến nhà cậu học sinh kia. Dương Phụ thở dài một tiếng. Trần Mộng Nghiên, xin lỗi, anh tối nay định tìm em nhưng không được rồi. Hy vọng em đừng trách anh.

Dương Minh gõ cửa, một lát sau tiếng bà chủ nhà truyền ra: "Ai thế?"

"Chào chị, tôi là đến để dạy cho Ngô Trung Kiệt" Dương Minh nhìn tờ giấy trong tay, trên tờ giấy viết tên học sinh.

"Ồ, là Tiểu Lâm giới thiệu à" Bà chủ nhà mở cửa, sau đó gật đầu với Dương Minh: "Cậu là."

"Chào cô, cháu là Dương Minh, cũng là sinh viên đại học công nghiệp Tùng Giang, cháu ở khoa công nghệ" Dương Minh giới thiệu: "Cháu là bạn học của Lâm Chỉ Vận. Chân cô ấy bị đau nên không thể đi dạy, cháu thay cô ấy mấy hôm"

"Ồ, Tiểu Dương à, mau vào đi" Bà chủ nhà nói: "Làm phiền cháu, cháu yên tâm, tiền dạy thêm cô không thiếu cháu một ít nào"

"Ha ha, cô, tiền dạy không quan trọng, cháu chỉ đến giúp Lâm Chỉ Vận mà thôi. Đúng, Ngô Trung Kiệt ở đâu ạ?" Dương Minh gật đầu cười nói.

"Ngô Trung Kiệt, Ngô Trung Kiệt, ra đây" Bà chủ nhà gọi mấy câu, trên lầu truyền ra giọng lười biếng.

"Mẹ, không phải chị Chỉ Vận thì mẹ bảo người ta về đi" Giọng khàn khàn mới vỡ của thằng con trai truyền đến.

"Xin lỗi, Tiểu Dương, thằng con trai này của cô vốn như vậy, cháu xem, cô mang cháu lên đó?" Bà chủ nhà ngượng ngùng nói.

"Không sao ạ, cô, chúng ta lên đi ạ" Dương Minh gật đầu. Hắn không sao cả. Một thằng bé mà thôi, Dương Minh từ tuổi này đi ra nên rất hiểu thời kỳ này. Mình lúc ấy không phải cũng ngang bướng sao? Bởi vì Tô Nhã mà trốn học, ra ngoài xã hội lăn lộn.

Lúc lên cầu thang, Dương Minh bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Từ trong căn nhà này có thể thấy khá đắt, trang thiết bị trong nhà rất hiện đại, cả hai lầu cũng có hơn hai trăm mét vuông.

Từ việc lắp đặt, thiết kế, đồ dùng trong nhà có thể thấy đây là nhà có tiền. Chẳng qua Dương Minh cũng không quá để ý. Vấn đề là thằng bé Ngô Trung Kiệt này, con nhà giàu đúng là không dễ ở chung. Cũng không biết Lâm Chỉ Vận sao lại chịu được, đại thiếu gia kiểu này rất khó chiều.

Bà chủ nhà đứng trước cửa một căn phòng, gõ cửa rồi nói: "Ngô Trung Kiệt, mở cửa cho mẹ một chút, giáo viên của con tới"

"Con đã nói rồi mà, trừ phi là chị Chỉ Vận, người khác mẹ bảo về đi" Giọng vịt đực của Ngô Trung Kiệt tiếp tục vang lên.

"Trung Kiệt, con làm gì thế. Con thi cuối kỳ đến nơi rồi, không phải có bài muốn hỏi sao" Bà chủ nhà trách.

"Ai, mẹ, mẹ đừng quản con. Bảo người đó đi đi, trả tiền dạy, sau đó cút" Ngô Trung Kiệt không nhịn được gắt giọng nói.

"Thằng bé này" Bà chủ nhà bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Dương Minh nói: "Xin lỗi, Tiểu Dương. Hay là thôi vậy, cô vẫn trả cháu tiền dạy, không thể để cháu đi đến mất công được"

"Vậy không cần ạ, hay là để cháu thử xem sao?" Dương Minh cười cười với chủ nhà.

"Được, vậy cháu nói với Ngô Trung Kiệt một cháu. Tuổi hai đứa không chênh nhau là mấy, dễ giao tiếp" Bà chủ nhà gật đầu nói: "Cô xuống trước, cô ở đây có khi lại không hay. Nếu không được thì bỏ đi, thằng bé này rất ngang bướng"

"Được ạ, cháu biết. Yên tâm, cô giao cho cháu" Dương Minh nói. Tuổi không chênh mấy? Toát mồ hôi, mình hơn thằng bé kia mấy tuổi mà. Chẳng qua trong mắt bà chủ nhà, mình đúng là không chênh với con bà ta là mấy.

Bà chủ nhà xuống lầu, Dương Minh không khách khí, đập cửa. Mẹ chứ, thằng ranh, tao không trị được mày sao?

"Đã nói anh cút đi cơ mà, anh có nghe thấy không?" Hiển nhiên Ngô Trung Kiệt vẫn chú ý động tĩnh ngoài cửa, cũng nghe được câu chuyện giữa Dương Minh và mẹ hắn.

"Mở cửa, mau, mở nhanh" Dương Minh nhíu mày.

"Anh cho rằng mình là ai? Có bản lãnh anh cứ đứng ngoài đó, không mở

Ngô Trung Kiệt hừ một tiếng.

Đứng bên ngoài? Mày nghĩ hay nhỉ? Dương Minh bĩu môi. Đóng cửa là tao không vào được sao? Mày quá coi thường ông rồi. Dương Minh tiện tay lấy một chiếc kim trong túi ra. Đây là thứ mà Phương Thiên bảo hắn lúc nào cũng phải mang theo người. Ở nhiều tình huống, vật nhỏ này sẽ có tác dụng rất lớn, ví dụ mở cửa, giết người.

Dương Minh đâm xuyên chiếc kim vào ổ khóa, lay lay vài cái, dùng sức nắm ổ khóa, cửa phòng mở ra. Chẳng qua người trong phòng không phát hiện ra là Dương Minh đã mở cửa đi vào. Bởi vì hắn đang đeo tai nghe và đọc truyện tranh.

Ngô Trung Kiệt ngại Dương Minh sẽ nói chuyện với mình, nên không để ý đến bên ngoài, đeo tai nghe đọc truyện. Hắn vốn nghĩ đeo tai nghe vào sẽ không phải nghe tiếng gõ cửa. Nhưng không ngờ Dương Minh lại trực tiếp vào được.

Dương Minh xoay người đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Ngô Trung Kiệt, túm lấy tai nghe của hắn.

"Ai? Làm gì thế?" Ngô Trung Kiệt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn một người xa lạ đang cười lạnh với mình, càng thêm hoảng sợ: "Anh là ai? Anh vào bằng cách nào?"

"Lão Tử là người dạy thêm. Mau học đi" Dương Minh hừ lạnh một tiếng.

"Anh là ai? Tôi không biết anh, anh vào được cũng vô dụng, đừng làm phiền tôi, mau ra đi" Ngô Trung Kiệt không thèm để ý đến lời Dương Minh nói.

Mẹ kiếp, mày nghĩ rằng tao muốn à? Nếu không phải đáp ứng với Lâm Chỉ Vận, mày nghĩ tao sẽ đến sao?

Thấy Dương Minh không đi, vẫn đứng bên cạnh nhìn mình, Ngô Trung Kiệt cảm thấy không được tự nhiên, nhíu mày nói với Dương Minh: "Chị Chỉ Vận đâu? Sao chị ấy không đến?"

"Chân cô ấy bị đau, thời gian này sẽ do tao dạy cho mày" Dương Minh đĩnh đạc ngồi xuống ghế.

"Anh có quan hệ gì với chị Chỉ Vận?" Ngô Trung Kiệt hỏi.

"Mày quản chuyện của tao làm gì?" Dương Minh có chút tức cười, thằng bé này đúng là nhiều chuyện.

"Anh không thích hợp với chị Chỉ Vận đâu, anh sớm bỏ ý niệm đó trong đầu đi" Ngô Trung Kiệt nhìn Dương Minh, lạnh lùng nói.

"Cái gì mà tao không thích hợp? Mày nói gì thế hả?" Dương Minh sửng sốt.

"Nói cái gì trong lòng anh hiểu rõ" Ngô Trung Kiệt nhếch miệng nói: "Anh không phải muốn lấy lòng chị Chỉ Vận nên mới đến dạy tôi sao? Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấu suy nghĩ của anh"

"Lấy lòng? Tao lấy lòng cô ấy làm gì? Nếu không phải Chỉ Vận nói mày lập tức sẽ thi cuối kỳ, mày nghĩ tao sẽ đến sao?" Dương Minh khinh thường nói.

"Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi" Ngô Trung Kiệt cười nói: "Kỳ thi, tôi tự mình lo liệu. Anh không cần lo cho tôi. Anh đi đi"

"Tao nếu đã đến vậy sẽ phụ trách mày" Dương Minh thầm nghĩ, cứ như thế này mà về, Lâm Chỉ Vận không mắng mình mới lạ.

"Hắc hắc, thấy chưa? Đuôi hồ ly lộ ra rồi đó. Phụ trách đối với tôi? Tức cười quá. Lần đầu tiên tôi nghe thấy" Ngô Trung Kiệt cười hắc hắc nói: "Tiền dạy thêm không thiếu của anh. Anh còn không đi, không phải là muốn lấy lòng chị Chỉ Vận thì là gì? Tôi nói cho anh, tôi chuẩn bị giới thiệu chị Chỉ Vận cho anh họ tôi. Anh sớm lượn đi"

Anh họ? Ngô Trung Kiệt? Ngô Tân Khải? Anh họ thằng này không phải Ngô Tân Khải đó chứ? Dương Minh kinh ngạc hỏi: "Anh họ mày là Ngô Tân Khải?"

"Ngô Tân Khải là ai?" Ngô Trung Kiệt hỏi lại.

"." Xem ra mình đoán nhầm, Dương Minh lắc đầu nói: "Không có gì, vậy anh họ mày là ai?"

"Anh họ tôi. anh biết anh họ tôi làm gì?" Ngô Trung Kiệt chỉ thuận miệng bịa ra một bà con, thực ra làm có ai. Anh họ, chị họ, hắn đều không có.

Chẳng qua Ngô Trung Kiệt thấy Lâm Chỉ Vận là cô gái tự lực tự cường, trong lòng đã coi Lâm Chỉ Vận như chị gái mình, nên mới khó chịu với Dương Minh.

"Tao cũng không có thời gian quản thằng đó là ai. Được rồi, hết chuyện chưa? Xong rồi thì bắt đầu học, có gì không biết thì hỏi" Dương Minh có chút không nhịn được nữa.

"Tôi là cao thủ Tiệt quyền đạo, anh không sợ chết thì tiếp tục ở đây" Ngô Trung Kiệt uy h**p.

Dương Minh cười lạnh.

"Tôi biết đại ca trên xã hội. Anh nếu còn làm phiền tôi, tôi gọi người cho anh chết" Ngô Trung Kiệt thấy uy h**p không hiệu quả, liền nói tiếp.

Dương Minh vẫn cười lạnh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 352: Gia sư siêu cấp



"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Ngô Trung Kiệt không chịu được nữa.

"Không gì cả. Cậu nhóc, đừng dùng sự ngu ngốc của mình khiêu chiến tính nhẫn nại của tao" Dương Minh túm cổ áo Ngô Trung Kiệt, dựng hắn lên: "Mẹ kiếp, Lão Tử nói cho mày, nếu không phải yêu cầu của Chỉ Vận không thể từ chối, mày nghĩ tao muốn đến dây dưa với thằng ranh mày sao?"

"Bỏ tôi ra" Ngô Trung Kiệt kinh hãi. Mình mặc dù không nặng lắm, nhưng cũng được hơn năm chục cân, người trước mặt không ngờ nhấc bổng hắn lên, sức lực thế nào chứ.

Dương Minh không để ý đến Ngô Trung Kiệt, trực tiếp đưa hắn đến ghế, thả xuống.

Ngô Trung Kiệt bị rơi xuống như vậy, mông đau. Chẳng qua thấy Dương Minh há miệng cười độc ác lại không dám ý kiến, ngồi ngoan ngoãn trước bàn học, nhưng không có ý học, cứ ngồi im ở đó.

Dương Minh cũng không để ý đến Ngô Trung Kiệt, ngồi ở ghế bên bắt chân chữ ngũ. Đánh giá phòng Ngô Trung Kiệt. Đây đúng là một thằng con trai độc lập, có lẽ bình thường Ngô Trung Kiệt rất ít khi cho mẹ vào, góc tường chất đầy quần áo bẩn, quả bóng rổ vứt cạnh giường, máy chơi game, truyện tranh cũng vứt khắp nơi. Trên giá sách còn đặt mấy bức ảnh, đĩa hấp dẫn.

Dương Minh không khỏi phì cười, phòng thằng bé này không khác gì mình năm đó.

"Anh cười cái gì" Ngô Trung Kiệt thấy Dương Minh cười, có chút khó chịu.

"Mấy chiếc đĩa trên giá sách của mày được đó, còn là bản chính chứ" Dương Minh lần đầu tiên thấy đĩa phim bản gốc.

"Đương nhiên rồi. tôi là." Ngô Trung Kiệt đắc ý nói được nửa câu, lại đột nhiên cảm thấy Dương Minh không phải bạn học của mình, mà là gia sư, liền đổi giọng: "Anh quản cái gì, hừ, xem ra anh cũng không phải thứ tốt gì"

"Ha ha, đúng vậy, tao chưa nói tao là sinh viên tốt" Dương Minh cười nói: "Tao bây giờ đã không cần xem mấy thứ này. Cậu nhóc, xem ra mày vẫn là xử nam nhỉ?"

"Đừng quản tôi" Ngô Trung Kiệt đỏ mặt nói: "Mẹ tôi mời anh đến để dạy thêm cho tôi, không phải nói nhăng nói cuội"

"Được, vậy chúng ta bắt đầu, bây giờ là giờ dạy thêm" Dương Minh thầm nghĩ, thằng bé này mà cũng đòi tranh cãi với mình?

"Cái này. a." Ngô Trung Kiệt cũng cảm thấy mình mắc bẫy. Chẳng qua tuổi của hắn đang là lúc ngang bướng nhất, nếu mình đã nói thì sẽ không đổi ý, vì thế nói: "Bắt đầu thì bắt đầu"

Ngô Trung Kiệt thầm nói trong lòng, anh không phải muốn dạy tôi sao? Tốt, xem tôi sẽ làm khó anh như thế nào. Trong lòng nghĩ như vậy, Ngô Trung Kiệt lập tức cầm lấy một quyển sách nâng cao, giở một đề khó cấp năm, rồi chỉ cho Dương Minh: "Đề này tôi không hiểu, anh giảng một chút cho tôi"

Cầm lấy quyển sách trong tay Ngô Trung Kiệt, Dương Minh liền phát hiện ra ý đồ của hắn. Chẳng qua cũng không nói gì, đề toán thi Olympics sao? Lão Tử năm đó còn thi rồi nữa là.

Dương Minh cười cười nhìn đề, nhìn một lát liền tìm được cảm giác năm nào. Đề này thực ra không khó, chỉ vòng vo một chút. Vì vậy cầm lấy tờ giấy trắng, bắt đầu giảng cho Ngô Trung Kiệt.

Thi đại học, kết quả môn toán của Dương Minh là thật, được Triệu Oánh dạy, cho nên giảng giải cũng rất rõ ràng. Ngô Trung Kiệt vốn có chút khinh thường, nhưng hắn dần cảm thấy gia sư này đúng là giỏi.

Toán là môn thế mạnh của Ngô Trung Kiệt, hắn hiển nhiên biết độ khó của đề này. Thấy Dương Minh dễ dàng giải quyết như vậy, trong lòng mặc dù không phục nhưng cũng không có biện pháp gì. Nhưng đã bỏ đi cái suy nghĩ dùng đề làm khó Dương Minh, hỏi mấy vấn đề mà mình không hiểu.

Dương Minh thầm nghĩ may may, may mắn thằng ranh này chỉ hỏi về môn toán, nếu các môn khác không phải mình sẽ xong đời sao? Mà mấy vấn đề này đều là các câu hỏi bình thường, cho nên Dương Minh dễ dàng giải thích.

Bất tri bất giác hai tiếng đã qua. Dương Minh cũng không cần biết Ngô Trung Kiệt còn vấn đề gì không, đứng lên nói: "Được rồi, đến giờ, tao phải về"

"Cái gì?" Ngô Trung Kiệt hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Gia sư thế này là lần đầu tiên hắn gặp. Trước kia đều là hắn nói thôi, Lâm Chỉ Vận mới thôi. Hôm nay người này lại nói trước: "Thêm thời gian tôi sẽ tính thêm tiền, sao anh phải đi gấp như vậy?"

"Xin lỗi cậu nhóc. Lão Tử chỉ nhận lời giúp Chỉ Vận mấy buổi, mỗi lần là hai tiếng. Hơn nữa bây giờ Lão Tử có hẹn, không có thời gian chơi với mày. Có vấn đề gì lần sau hỏi" Dương Minh cầm lấy quyển sổ của Lâm Chỉ Vận, xoay người định rời đi.

"Anh. anh đứng lại" Ngô Trung Kiệt gấp, mình dùng tiền thuê hắn mà, sao hắn lại kiêu ngạo như vậy?

"Hắc hắc, đó là do mày mà. Nếu không phải mày làm chậm trễ thời gian, có lẽ hỏi được nhiều vấn đề hơn" Dương Minh nhìn Ngô Trung Kiệt, nói.

"Vậy mai anh đến rồi nói tiếp" Ngô Trung Kiệt hừ lạnh một tiếng.

"Ngày mai ư? Hôm nào cũng học sao?" Dương Minh sửng sốt hỏi lại.

"Sao? Chị Chỉ Vận không nói với anh à? Xem ra quan hệ giữa hai người cũng không được" Ngô Trung Kiệt cũng học theo giọng điệu của Dương Minh, nói châm biếm.

Mẹ kiếp, thằng ranh này. Dương Minh trừng mắt nhìn Ngô Trung Kiệt, nói: "Ngày mai hả? Được, vậy hôm nay chào tạm biệt mày"

Cái gì thế. Dương Minh vừa xuống lầu vừa nghĩ, mình thành gia sư.

"Ai, Tiểu Dương, cháu xuống rồi à" Bà chủ nhà nhiệt tình đưa năm mươi đồng cho Dương Minh: "Đây là tiền công lần này, lần sau là hôm nào?"

"Không phải ngày mai sao?" Dương Minh hỏi lại.

"Ngày mai? Cháu hẹn với Trung Kiệt là ngày mai?" Bà chủ nhà có chút kỳ quái hỏi." Sao vậy ạ? Có gì không đúng ạ?" Dương Minh nói.

"Không có gì, vốn là một tuần hai lần, không ngờ Trung Kiệt lại thích cháu, học cả ngày mai" Bà chủ nhà cười nói: "Chẳng qua như vậy Trung Kiệt thích cháu. Cô đã nói mà, tuổi hai đứa không chênh bao nhiêu, dễ nói chuyện"

Mẹ chứ. Dương Minh thầm mắng một câu trong lòng, nghĩ mình bị thằng ranh Ngô Trung Kiệt này lừa rồi. Nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói: "Vâng"

Năm mươi đồng tiền công này, Dương Minh không từ chối. Đây là hắn lao động mà có được, không cầm là kẻ ngu. Vì vậy trực tiếp nhét vào túi áo.

Lúc về, Dương Minh gọi điện cho Lâm Chỉ Vận, nói mình đã hoàn thành nhiệm vụ của nàng, chẳng qua cũng kể xấu Ngô Trung Kiệt với Lâm Chỉ Vận.

"Cậu nhóc này khá tinh nghịch, chẳng qua ngày mai nó bảo ngày mai anh đến, nói rõ nó thích anh" Lâm Chỉ Vận cười nói.

Thích mình? Ngã mất. Thằng ranh này đang muốn đấu với mình. Dương Minh cũng đi từ tuổi đó ra, sao không biết suy nghĩ của Ngô Trung Kiệt.

Về đến trường, Dương Minh gọi điện cho Trần Mộng Nghiên. Cũng may Trần Mộng Nghiên vẫn mở máy, hơn nữa không từ chối. Chẳng qua giọng có hơi lạnh nhạt: "Anh gọi điện cho tôi làm gì?"

"Mộng Nghiên, em bây giờ có thời gian không? Anh muốn gặp em" Dương Minh trầm ngâm một chút rồi nói.

"Gặp tôi? Gặp tôi làm gì? Anh không phải ghét tôi quản anh sao?" Trần Mộng Nghiên nói đến đây lại thấy ủy khuất trong lòng. Hai người khó khăn lắm mới tốt đẹp lại, nhưng lại vì chuyện nhỏ đó mà cãi nhau.

Vừa nãy Trần Mộng Nghiên đang suy nghĩ, tình cảm giữa hai người có phải đi đến cuối không? Trần Mộng Nghiên muốn khóc. Chẳng lẽ mình thực sự đã yêu lầm sao? Đều là vì mình sao?

Chỉ bởi vì lúc đầu không tin nên mới dẫn đến tình hình như bây giờ, phải không? Nhưng mình lúc trước nghi ngờ là vì mình quan tâm đến Dương Minh mà. Nếu như không để ý đến hắn, vậy sao cần phải để ý đến bức ảnh đó.

Chẳng lẽ chỉ vì một sai lầm nhỏ của mình mà phải chấp nhận Dương Minh ba thê tứ thiếp sao? Được, mình khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân chấp nhận Lam Lăng, nhưng lại vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi vã.

Trần Mộng Nghiên cảm thấy giữa mình và Dương Minh bây giờ hoàn toàn không còn tình cảm thắm thiết như lúc ban đầu, thậm chí có chút áp lực. Trần Mộng Nghiên rất sợ, đó có phải một điềm báo không hay.

Cho nên lần này khi Dương Minh gọi tới, Trần Mộng Nghiên phá lệ không từ chối. Bởi vì trực giác nói cho nàng, quan hệ giữa hai người không thể rơi vào chiến tranh lạnh nữa, nếu như vậy rất có thể có chuyện lớn.

Cho nên Trần Mộng Nghiên nhận điện, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hắn có phải quá chủ nghĩa nam tử không? Cách làm của hắn không thỏa đáng còn không cho người ta nói?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 353: Chỗ cũ?



Xong rồi

"Xin lỗi, Mộng Nghiên. Hôm nay anh quá nóng, chẳng qua cái thằng Trâu Nhược Quang kia quá đáng ghét, anh thấy hắn đến làm phiền em, nên mất đi lý trí" Dương Minh giải thích: "Nếu hắn làm phiền người khác, anh mặc kệ"

"Hừ, nói dễ nghe nhỉ" Trần Mộng Nghiên trách một câu, nhưng trong lòng không tức mấy. Không sai, Dương Minh nói đúng, hắn nếu không suy nghĩ về mình, vậy cũng không quản tên kia.

"Anh ở dưới ký túc đợi em" Dương Minh nói: "Xuống nhé, anh chờ em"

"Người ta buồn ngủ rồi" Trần Mộng Nghiên nói.

"Anh có cái này tặng em" Dương Minh nói.

"Được rồi, anh chờ em ở dưới" Trần Mộng Nghiên thực ra cũng không buồn ngủ, bây giờ còn một lúc nữa mới đến giờ, chủ yếu là do con gái xấu hổ thôi.

Không lâu sau Trần Mộng Nghiên đã xuống. Hiển nhiên nàng không buồn ngủ, nhưng Dương Minh không nói trắng ra.

"Làm gì, đã muộn thế này mà còn gọi người ta?" Trần Mộng Nghiên có chút tức giận, sớm không gọi người ta, muộn thế này mới đi?

"Không có, hôm nay một người bạn của anh bị bệnh, anh thay cô ấy đi dạy thêm" Dương Minh nói: "Nếu không anh đã sớm đến tìm em. Anh bây giờ còn chưa ăn cơm đó"

"Dạy thêm? Anh?" Trần Mộng Nghiên không tin nổi nhìn Dương Minh. Trong ấn tượng của nàng, Dương Minh không giống người làm gia sư gì hết." Sao, mặc dù lúc trước anh nhờ em phụ đạo nên thi đã đại học, nhưng anh chỉ dạy thêm cho một thằng bé trung học thừa sức, không phải sao?" Dương Minh cười nói: "Xem thường anh à?"

"Vậy à, người ta lúc ấy hỏi anh, thế mà còn bị từ chối" Trần Mộng Nghiên nghĩ đến lúc trung học, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

"Đúng thế, em nói xem, có phải lúc đó đã bắt đầu thích anh không?" Dương Minh cười cười nhìn Trần Mộng Nghiên.

"Đâu có. Người ta chỉ muốn anh tốt thôi. Hơn nữa em lúc đó còn có cái không." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nói.

"Hắc hắc, em hỏi gì nhỉ." Dương Minh cười hắc hắc: "Chẳng qua em không thừa nhận cũng vô dụng. Em nếu không thích anh, tại sao khi Vương Chí Đào cầm ảnh đưa cho em, em lại giận?"

"Còn nói người ta, anh lúc trước xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói cho em. Anh rốt cuộc có coi em là bạn gái của mình không?" Trần Mộng Nghiên giận dỗi nói.

"Sao lại không coi em là bạn gái. Rõ ràng là em không đáp ứng anh, anh tốn rất nhiều sức lực mới đạt được thân phận người đứng đầu trong danh sách theo đuổi em đó" Dương Minh cười khổ nói.

"Được, em bỏ qua cho anh lần này" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói thế, không khỏi buồn cười.

"Không giận?" Dương Minh hỏi.

"Ai thèm giận. Ở bên anh, phải giữ bình tĩnh, nếu không bị anh làm tức chết" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Ha ha, đúng rồi, cái này tặng em" Dương Minh tặng Trần Mộng Nghiên máy điện thoại di động mà Tất Hải đưa cho hắn. Mình đã mua một cái, cái này thì đưa cho Trần Mộng Nghiên. Cứ như vậy mấy người phụ nữ của mình đều dùng máy giống nhau. Chẳng qua không có Lam Lăng. Cũng không biết Lam Lăng lúc này như thế nào. Mỗi khi đêm về, Dương Minh đều nhớ đến nàng. Mặc dù hai người ở bên nhau chưa đầy ba tháng, nhưng tình cảm rất sâu sắc.

Không biết nàng học cổ thuật thế nào rồi? Chẳng qua Dương Minh cũng biết một ngày nào đó Lam Lăng cũng sẽ về, nhớ cũng phí công.

"Đây là cái gì?" Trần Mộng Nghiên nhận lấy hộp mà Dương Minh đi, nhìn thoáng qua nói: "Điện thoại? Anh không phải mua cho em một cái rồi sao? Sao lại đưa em cái nữa?"

"Cái này là một người bạn tặng anh, tặng hai chiếc. Một chiếc cho em" Dương Minh nói.

"Vậy à" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nàng cũng không nghĩ nhiều, thầm cho rằng chiếc còn lại là Dương Minh dùng. Nhưng đâu biết rằng chiếc đó đang trong tay Lâm Chỉ Vận.

"Cái này. không phải N96 sao? Đắt lắm nhỉ?" Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua máy rồi nói.

"Không biết, anh giúp bạn một chuyện, hắn dùng cái này cảm ơn anh" Dương Minh tìm một lý do có thể làm nàng tin.

"Được rồi, em nhận" Trần Mộng Nghiên cũng không khách khí với Dương Minh. Nếu là đôi yêu nhau sẽ không cần khách khí: "Đúng, anh không phải chưa ăn cơm sao? Đi, em và anh ăn gì đó"

"Được" Dương Minh cao hứng gật đầu: "Đi đâu?"

"Em không biết. Anh chọn đi" Trần Mộng Nghiên nói: "Em rất ít ra khỏi trường"

"Anh biết một quán cafe không sai, hay là đến đó" Dương Minh đề nghị.

"Quán cafe đó có cơm không?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Có mấy món ăn" Dương Minh nói: "Quan trọng không khí ở đó rất được"

"Được rồi, vậy đi thôi" Trần Mộng Nghiên không thấy sao cả, đi đâu cũng được.

Dương Minh dẫn Trần Mộng Nghiên đến quán Cà phê sáu sinh viên kia, đón hắn vẫn là chủ quán hôm trước: "Chào quý khách, mời vào, vẫn chỗ cũ chứ?"

Chủ quán đúng là có mắt nhìn, liếc một cái là nhận ra Dương Minh, đây là bí quyết kinh doanh của hắn mà. Chẳng qua lại quên bạn gái bên cạnh Dương Minh. Hắn không nghĩ đến mới có một ngày mà Dương Minh đã thay đổi bạn gái.

Dương Minh cũng không để ý, gật đầu. Nhưng Trần Mộng Nghiên lại thầm hoài nghi.

Đến ghế tình yêu, Trần Mộng Nghiên sa sầm mặt. Đây rõ ràng là chỗ mà đôi tình nhân đến mà, chủ quán nói chỗ cũ là sao?

Chẳng qua chủ quán vẫn ở đây, Trần Mộng Nghiên không thể phát tác ngay lập tức, vẻ mặt khó coi nhìn Dương Minh. Chỗ này ánh đèn khá tối nên Dương Minh không phát hiện ra.

Gọi chút đồ ăn, Trần Mộng Nghiên gọi một cốc trà, chờ chủ quán đi rồi, nàng mới ghen mà nói: "Dương Minh, trước kia anh đã đến đây?"

"Ừ, hôm qua anh đến đây một lần, cũng ngồi ở đây? Sao? Hoàn cảnh ở đây không tệ chứ? Rất thích hợp với các đôi yêu nhau. Mộng Nghiên, em sao thế?" Dương Minh vừa nói thì lại thấy mặt Trần Mộng Nghiên càng lúc càng khó coi. Đèn mặc dù tối, nhưng mắt Dương Minh rất tốt, cho nên hắn lập tức phát hiện ra vẻ không ổn của Trần Mộng Nghiên.

"Hoàn cảnh rất được, thích hợp các đôi yêu nhau. Ha ha, Dương Minh, hôm qua anh một mình đến đây à?" Trần Mộng Nghiên mặc dù tức, nhưng vẫn cố làm cho mình trở nên bình tĩnh.

"A? Thì ra vì như vậy mà em mất hứng" Dương Minh dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân. Thầm nghĩ Trần Mộng Nghiên đúng là hay ghen: "Hôm qua anh và chị Oánh đến đây. Anh hỏi được tình hình của em từ chỗ này"

"A. Là vậy à." Trần Mộng Nghiên lập tức cảm thấy mặt mình nóng ran. Xem ra mình hiểu lầm Dương Minh. Mình lần sau phải chú ý, không được nhỏ nhen như vậy.

"Ha ha, sao thế, cao hứng à?" Dương Minh trêu: "Em có phải cho rằng anh cùng nữ sinh khác đến đây?"

"Không thèm. Em còn tưởng rằng mình anh đến đây, sợ anh có khuynh hướng kia." Trần Mộng Nghiên cố giải thích. Dương Minh cười cười không nói phá nàng, mà đổi đề tài: "Đúng, Mộng Nghiên, sắp đến noel rồi, em định thế nào"

"Em còn chưa có kế hoạch gì, anh thì sao?" Trần Mộng Nghiên bây giờ đang hòa thuận với Dương Minh, hiển nhiên thầm nghĩ sẽ cùng chơi ngày noel với Dương Minh.

"Anh cũng không biết, chẳng qua người ta đều nói đêm bình an là thất trinh, em có dám cùng anh không?" Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên mà cười.

"Có gì mà không dám" Trần Mộng Nghiên chu miệng nói: "Hay là chúng ta đến bãi biển?" Ngoài miệng Trần Mộng Nghiên mặc dù nói có gì không dám, nhưng vô ý thức hỏi tránh đi.

Bây giờ tình yêu sinh viên sớm có quan hệ với nhau đã không phải việc lạ. Trần Mộng Nghiên mặc dù là một cô gái có suy nghĩ truyền thống, nhưng có những người còn truyền thống hơn nàng vẫn cùng bạn trai thuê phòng. Cho nên Trần Mộng Nghiên cảm thấy mình và Dương Minh có chút chưa đúng. Đây cũng là nguyên nhân làm Trần Mộng Nghiên buồn bực. Cho nên Trần Mộng Nghiên không bài xích với chuyện nam nữ quan hệ, điều sẽ diễn ra thì sớm một chút cũng có sao đâu? Dù sao trái tim mình đã thuộc về Dương Minh.

Cho nên Trần Mộng Nghiên ngược lại mong sớm có chuyện đó. Nếu Dương Minh không có hứng thú với mình, nàng mới lo lắng.

Vừa nãy Dương Minh nói đêm bình an là đêm thất trinh, Trần Mộng Nghiên cũng đã nghe nói đến, nhưng nàng không phản đối gì. Mà chỉ hơi biểu lộ chút tâm ý của mình. Có thể hiểu hay không là do Dương Minh. Mình không thể nào nói thẳng ra được chứ?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 354: Đêm bình an chờ đợi



Lời này của nàng rất nhiều nghĩa, Dương Minh không phải không nghĩ, nhưng càng nghĩ càng không rõ ý của nàng.

"Có gì không dám" Lời này có mấy nghĩa khác nhau.

Thứ nhất, Trần Mộng Nghiên không tin Dương Minh sẽ làm gì với mình, cho nên không sợ.

Thứ hai, Trần Mộng Nghiên biết Dương Minh sẽ làm gì với nàng, nhưng nàng có biện pháp đề phòng nên không sợ.

Thứ ba là khả năng xấu xa nhất, đó là Trần Mộng Nghiên biết Dương Minh muốn làm gì với mình, nhưng nàng không sợ. Bởi vì nàng muốn cùng Dương Minh làm việc đó.

Cho nên bây giờ Dương Minh có chút mơ hồ, là khả năng nào. Không phải giống câu chuyện cười nổi tiếng trên mạng chứ: "Hai người yêu nhau ngủ trong một phòng. Nữ kẻ một đường thẳng, sau đó nói với người nam. Qua khỏi đường kẻ này là cầm thú. Nửa đêm nữ tỉnh lại phát hiện nam thực sự không qua đường kẻ. Nữ hung hăng tát nam một cái, nói. Anh không bằng cầm thú"

Dương Minh bây giờ đang suy nghĩ giữa cầm thú và không cầm thú. Chẳng qua mình không thể hỏi thẳng Trần Mộng Nghiên, chỉ có thể đến lúc đó rồi nói.

"Bãi biển? Noel sẽ có nhiều người lắm đó" Dương Minh nói: "Hay là có thể đi xem phim?"

"." Vừa nhắc đến phim, Trần Mộng Nghiên không khỏi nghĩ đến chuyện mờ ám của hai người trong rạp chiếu phim, vì vậy trừng mắt nhìn Dương Minh: "đ* h** s*c"

"Háo sắc? Anh làm gì đâu" Dương Minh không nghĩ nhiều như vậy: "Anh nói đi xem phim, nhưng không nói xem phim kia mà?"

"Anh đi chết đi" Trần Mộng Nghiên tức giận nói: "Biết ngay anh không có ý tốt mà"

Dương Minh oan uổng. Mình rốt cuộc đã làm gì chứ? Chẳng qua Dương Minh cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra, dở khóc dở cười nói: "Mộng Nghiên, anh nói đi xem phim, thực sự xem phim mà"

"Em cũng không nói gì khác mà" Trần Mộng Nghiên bĩu môi. Nàng không bài xích quan hệ giữa hai người gần lại, vì vậy nói: "Được, như vậy thì xem phim. Chẳng qua phải mua vé sớm đó. Nghe nói rất khó mua"

"Ừ, chuyện này để anh lo" Dương Minh gật đầu: "Đến lúc đó sẽ nói với em"

Đồ ăn và nước uống mang lên. Dương Minh ngồi ăn, Trần Mộng Nghiên cũng uống trà. Ăn xong liền rời đi, bởi vì mai vẫn còn đi học nên bọn họ cũng không ở lại đây lâu.

Đưa Trần Mộng Nghiên về phòng, Dương Minh thở dài một hơi. Quan hệ giữa mình và Trần Mộng Nghiên rốt cuộc đã được giải hòa. Hơn nữa cảm giác mập mờ trước kia đang khôi phục, hiện tượng tốt.

Dương Minh về đến phòng thì thấy Điền Đông Hoa và Trương Tân đang nói chuyện. Dương Minh cười nói: "Lão Điền, mày đang nói gì thế, sao vui vậy hả?"

"Cáp, Dương Minh, mày hôm nay không đi học nên không biết. Vương Tuyết đáp ứng đêm bình an sẽ đi chơi với tao. Tao đang hỏi thăm Trương Tân nên đối phó với cô ấy như thế nào" Điền Đông Hoa cười nói: "Vương Tuyết chấp nhận mày?" Dương Minh tò mò, không biết hai người bọn họ tiến triển sao lại nhanh như vậy: "Vậy Chu Giai Giai kia?"

"Hôm nay mày không đi, thằng ngu Vương Chí Đào ngồi vào chỗ của mày, nói chuyện với Chu Giai Giai cả ngày, tao nghe điếc cả tai" Điền Đông Hoa mắng: "Mai mày đi học đi. Tao không muốn nó ở bên cạnh. Phiền bỏ mẹ"

Dương Minh cười cười, Chu Giai Giai khôn khéo hơn Trần Mộng Nghiên nhiều. Vương Chí Đào, mày ngay cả Trần Mộng Nghiên cũng không theo đuổi được, vậy mà còn đòi theo đuổi Chu Giai Giai? Đúng là không có đầu óc.

Hôm sau Dương Minh và Điền Đông Hoa cùng đi học. Vương Chí Đào thấy Dương Minh ngồi vào vị trí hôm qua của hắn, khó chịu nói: "Dương Minh, hai ta đổi chỗ được không?"

"Được" Dương Minh vừa định đứng dậy, Chu Giai Giai lập tức nói: "Dương Minh, mình có chuyện muốn tìm bạn"

Vương Chí Đào khó chịu hừ một tiếng, bất đắc dĩ ngồi lên ghế trên, chẳng qua trong lòng đang thầm nghĩ. Chu Giai Giai thích ngồi cùng Dương Minh đã không phải lần một lần hai. Chẳng lẽ Chu Giai Giai thích Dương Minh?

Mẹ nó. Mình có gì kém thằng Dương Minh này chứ? Sao mỹ nữ nào cũng thích hắn chứ? Vương Chí Đào rất buồn bực. Hắn chuẩn bị tìm cơ hội hỏi thăm Chu Giai Giai một chút, thuận tiện tiết lộ chuyện Dương Minh có bạn gái, làm Chu Giai Giai hết hy vọng.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Dương Minh thở dài nói. Hắn biết Vương Chí Đào lại hận mình. Chẳng lẽ Chu Giai Giai này muốn dùng thủ đoạn đó để trả thù mình?

Giả vờ thân cận với mình để làm Vương Chí Đào ghen ghét, vì thế làm mình và Vương Chí Đào mâu thuẫn. Khả năng này rất nhỏ. Vương Chí Đào chỉ là một sinh viên, Chu Giai Giai không thể cho rằng hắn có thủ đoạn trả thù nào lợi hại cả.

Vậy vì sao chứ? Chẳng lẽ lấy mình làm bia đỡ đạn? Nghĩ đến đây Dương Minh run lên, có khả năng, hơn nữa khả năng lớn.

"Ngày hai sáu sẽ họp lớp, bạn đi chứ? Bây giờ đang bắt đầu đăng ký trên mạng đó" Chu Giai Giai nói.

"Đi, biết danh sách không?" Dương Minh hỏi.

"Cái này không rõ lắm, chẳng qua chắc không có Tô Nhã. Cô ấy không liên lạc gì với mọi người" Chu Giai Giai nhỏ giọng nói.

Dương Minh nhíu mày, nhìn Chu Giai Giai rồi nói: "Cô không biết xấu hổ à mà đề cập đến cô ấy?"

"Mình chỉ muốn gặp cô ấy, xin lỗi một câu" Chu Giai Giai thở dài nói.

"Được rồi, chuyện này tôi không nghĩ nữa. Cô sau này đừng nhắc đến" Dương Minh vẫn cảm thấy như có âm mưu. Chu Giai Giai nói với mình như vậy, rốt cuộc có ý gì? Dương Minh thầm cảnh giác.

"Ồ. được, chẳng qua có cơ hội nói, mình nhất định sẽ nói" Chu Giai Giai kiên quyết nói.

Dương Minh lắc đầu, không nói nữa.

"Mình đăng ký cho Dương Minh nhé?" Chu Giai Giai hỏi.

"Được, chẳng qua đăng ký hay không có gì khác nhau?" Dương Minh hỏi: "Không đăng ký thì không đi được sao?"

"Vậy thì không phải, quan trọng là thống kê số người để đặt phòng" Chu Giai Giai nói: "Còn có, mỗi người có thể phải đóng một trăm đồng, không có vấn đề gì chứ?"

"Không sao? Bao giờ nộp? Bây giờ đưa cho cô nhé?" Dương Minh lắc đầu hỏi.

"Không cần, đến lúc đó đóng là được" Chu Giai Giai nói: "Ở đó có thể bơi, Dương Minh nếu đi thì có thể mang đồ tắm"

"Ừ, như vậy đi, sáng hai sáu không phải vẫn đi học sao, đến lúc đó cô nhắc tôi một chút" Dương Minh sợ mình quên, nên nói vậy.

"Được, không thành vấn đề" Chu Giai Giai vui mừng gật đầu. Nàng đang tính xem có thể cùng đi với Dương Minh không, như vậy sẽ có cơ hội ở bên nhau.

Buổi trưa Dương Minh gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, tìm nàng đi ăn cơm. Nhưng Điền Đông Hoa lại mặt dày đi theo. Hắn đi, Vương Tuyết cũng đi, đương nhiên cũng không thể thiếu Chu Giai Giai.

Dương Minh đau đầu, Chu Giai Giai này là sao chứ? Ba nữ, hai nam? Tổ hợp kỳ quái.

Trần Mộng Nghiên thấy mấy người Dương Minh, cũng sửng sốt. Bởi vì tổ hợp này dễ làm người ta hiểu lầm.

"Chào bạn, bạn là bạn gái Dương Minh?" Chu Giai Giai nhiệt tình hỏi Trần Mộng Nghiên.

"Chào bạn, xin hỏi bạn là?" Trần Mộng Nghiên vốn có chút nghi hoặc, cô gái xinh như thế có quan hệ gì với Dương Minh. Thấy cô ta đi về phía mình, Trần Mộng Nghiên không khỏi cảnh giác.

"Mình là bạn học cùng cấp hai của Dương Minh, mình là Chu Giai Giai" Chu Giai Giai vươn tay ra nói.

"Ồ, chào bạn. Mình là Trần Mộng Nghiên, bạn gái Dương Minh" Trần Mộng Nghiên nhấn mạnh thân phận của mình rồi bắt tay Chu Giai Giai.

"Ha ha, đây là bạn học cấp ba của mình, Vương Tuyết" Chu Giai Giai giới thiệu Vương Tuyết.

Trần Mộng Nghiên gật đầu với Vương Tuyết. Chẳng qua bây giờ đã hiểu sao lại có tổ hợp kỳ quái này. Điền Đông Hoa bên cạnh Vương Tuyết, Trần Mộng Nghiên biết. Điền Đông Hoa là bạn cùng phòng ngủ với Dương Minh. Mà nhìn Điền Đông Hoa và Vương Tuyết thân mật như vậy, không khó đoán ra quan hệ của hai người bọn họ. Mà Chu Giai Giai nhất định là bạn thân của Vương Tuyết, mà cô ta lại là bạn học cấp hai của Dương Minh, cho nên mới đi theo.

Nghĩ đến đây Trần Mộng Nghiên hơi yên tâm.

Vương Chí Đào rất bực mình, thấy Chu Giai Giai đi cùng Dương Minh, Vương Chí Đào lại muốn trả thù. Mẹ kiếp, Dương Minh, ông nhịn mày, mày lại được voi đòi tiên.

Nhiều lần phá hỏng chuyện của tao à. Chẳng qua Vương Chí Đào bây giờ cũng khó mà cứng đối cứng với Dương Minh. Vương Chí Đào biết Dương Minh khó đối phó, hơn nữa có quan hệ với hắc đạo. Cho nên Vương Chí Đào nghĩ đến một kế, một kế mà mình không cần ra mặt cũng đối phó được Dương Minh.

Thằng kia tên gì nhỉ? Đúng, là Tôn Chí Vĩ. Nó không phải cũng tức Dương Minh sao? Vậy mình sẽ chia rẽ chút.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 355: Bí kíp của Dương Minh



Bỏ đi địch ý với Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên không đề phòng Chu Giai Giai nữa, ngược lại còn để Chu Giai Giai biết được tin tức về Dương Minh.

"Mộng Nghiên, nói như vậy bạn và Dương Minh học cùng cấp ba?" Chu Giai Giai hỏi.

"Đúng thế, chẳng qua bọn mình đến lớp mười hai mới." Nhắc đến chuyện này, Trần Mộng Nghiên lại cảm thấy rất tự hào. Dù sao Dương Minh cũng vì nàng mà tu chí, thi vào đại học Tùng Giang.

Chu Giai Giai nghe xong cũng không khỏi thầm than, không ngờ chỉ vì chuyện đó mà Dương Minh sa đọa một thời gian dài. Chẳng qua Chu Giai Giai cũng thầm than Trần Mộng Nghiên quá may mắn. Bởi vì Dương Minh vì một cô gái mà sa đọa, lại vì một cô gái khác rồi đứng lên. Mà cô gái đó chính là Trần Mộng Nghiên.

Có thể thấy được vị trí của Trần Mộng Nghiên trong mắt Dương Minh là không thể thay đổi. Đương nhiên, Chu Giai Giai còn bỏ quên một người, đó chính là Triệu Oánh.

Biết rõ chi tiết của Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cũng nhiệt tình hơn. Tương lai nếu trở thành bạn gái của Dương Minh, được Tô Nhã đồng ý, nhưng trực giác nói cho Chu Giai Giai biết Trần Mộng Nghiên không dễ đối phó. Mặc dù biểu hiện rất hiền hòa, nhưng địch ý vừa nãy, nàng vẫn cảm nhận được.

Cũng may bây giờ Trần Mộng Nghiên không hề đề phòng Chu Giai Giai, nói chuyện với nàng rất vui vẻ, nhất là chuyện của Dương Minh. Được Chu Giai Giai khơi chuyện, Trần Mộng Nghiên nói rất nhiều về sở thích, tích cách. của Dương Minh. Mặc dù không phải chuyện gì quan trọng, nhưng Chu Giai Giai cũng chiếm được một tin tức tốt, đó là Dương Minh rất mềm lòng. Chu Giai Giai biết được điểm này, chẳng khác gì có điểm đột phá.

Được, vậy mình sẽ nỗ lực, một ngày nào đó anh ấy sẽ mềm lòng.

Trần Mộng Nghiên không nghĩ lời nói vô tình của mình lại thành động lực cho tình địch. Nếu nàng biết, không hối hận mới là lạ?

Buổi chiều Vương Chí Đào có kế hoạch nhằm vào Dương Minh.

Buổi tối, Dương Minh nói với Trần Mộng Nghiên một chút, mình phải đi dạy thêm, cho nên không ở bên nàng. Trần Mộng Nghiên cũng hiểu, dù sao có chuyện chính nên nàng ủng hộ Dương Minh. Hơn nữa nàng còn hỏi Dương Minh có cần đợi hắn về cùng ăn cơm tối không? Dương Minh từ chối ý tốt của nàng. Mình về thì đã hơn tám giờ, vậy không phải đói bụng sao?

Dương Minh hôm nay không đi xe, bắt taxi đi đến nhà Ngô Trung Kiệt. Bởi vì hôm nay nhiều tuyết, đường không dễ đi.

Bà chủ nhà hôm nay không nói gì mấy, chỉ nói với Dương Minh là Ngô Trung Kiệt ở trên lầu, bảo Dương Minh đến thì tự lên. Dương Minh rất xấu hổ, mẹ Ngô Trung Kiệt xem ra rất tin tưởng mình.

Dương Minh lên lầu, không ngoài dự đoán, cửa bị khóa.

Dương Minh gõ cửa, bực mình nói: "Mau mở cửa. Thằng ranh con, không mở cửa Lão Tử đi đó?"

"Anh không phải có thể tự vào sao? Anh nếu thừa nhận mình không vào được, tôi sẽ mở" Ngô Trung Kiệt nói.

Xem ra thằng ranh này đã có mưu từ trước. Dương Minh cả giận nói: "Mẹ kiếp, Lão Tử nói với mày, đừng khiêu chiến ông. Tao mà mở cửa, mày chết chắc"

"Anh mở ra rồi hãy nói" Ngô Trung Kiệt không nghe.

Ha ha, Dương Minh sao có thể không biết tâm tư của thằng bé. Hôm qua Ngô Trung Kiệt nhất định cho rằng Dương Minh lấy được chìa khóa từ chỗ mẹ. Nhưng Dương Minh đi rồi, hắn hỏi mẹ thì được biết là không phải thế. Ngô Trung Kiệt rất kỳ quái, Dương Minh rốt cuộc làm thế nào mà vào được. Từ tò mò nên Ngô Trung Kiệt mới không mở cửa cho Dương Minh, muốn xem thủ đoạn của hắn.

Nếu thằng bé này muốn nhìn, Dương Minh cũng không so đo với hắn, trực tiếp cầm cây kim châm đâm vào ổ khóa. Có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay càng thuận tay, chỉ mấy giây đã mở được cửa.

Ngô Trung Kiệt lúc này đang đứng trước cửa, nhìn không chuyển mắt vào ổ khóa, thấy cửa đột nhiên mở ra, giật mình. Hắn kinh ngạc nhìn cây kim trong tay Dương Minh: "Anh chỉ dùng cái này để mở cửa?"

"Nói nhảm, mày cho rằng toa có chìa khóa nhà sao?" Dương Minh trừng mắt nói: "Được rồi, tao nói được làm được, thằng ranh, mày chết chắc"

"Chờ chút.đại ca. có gì từ từ nói" Ngô Trung Kiệt hôm nay đã phục hẳn. Người này ***** còn là gia sư sao? Sao giống một tên trộm vậy. Dùng kim châm mở cửa? Sao giống trong phim thế.

"Đại ca? Hôm qua mày không gọi như vậy mà." Dương Minh cười giễu cợt.

"Cái này. hắc hắc. Đại ca, anh dạy em phương pháp mở cửa vừa nãy được không?" Ngô Trung Kiệt hâm mộ nói.

"Cái này? Đó là bí kíp đấy" Dương Minh ra vẻ thần bí.

"Đại ca, em sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không làm khó anh. Anh dạy cho em nhé?" Ngô Trung Kiệt cầu khẩn.

"Được, chẳng qua có một điều kiện" Dương Minh gật đầu nói.

"Điều kiện gì?" Ngô Trung Kiệt hỏi luôn.

"Bây giờ không thể dạy mày, đợi sau khi mày thi cuối kỳ xong, nếu kết quả tốt, tao sẽ suy nghĩ có truyền tuyệt kỹ độc môn cho mày không" Dương Minh thần bí nói.

"Anh nói là thật chứ?" Ngô Trung Kiệt hiển nhiên rất hứng thú với tuyệt kỹ độc môn của Dương Minh.

"Đương nhiên, lừa thằng bé mày có tác dụng gì chứ" Dương Minh gật đầu nghiêm giọng nói. Nhưng trong lòng lại rất buồn cười, lừa trẻ con đúng là dễ, chỉ một thủ đoạn con con như vậy mà đã làm thằng bé ngẩn ra.

"Được, một lời đã định" Ngô Trung Kiệt gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi trước bàn học: "Đại ca, vậy chúng ta bắt đầu chứ?"

"Sau gọi tao là Dương ca, đại ca nghe không được tự nhiên" Dương Minh sửa lại.

"Được, Dương ca" Ngô Trung Kiệt sửa lời.

Quả nhiên hôm nay Ngô Trung Kiệt thành thật hơn nhiều, cách nói chuyện tốt lên, thái độ học cũng tích cực. Dương Minh thuận lợi dạy xong trong hai tiếng, sau đó nói: "Hôm nay tới đây thôi, lần sau là thứ mấy?"

"Dương ca, anh ngày mai có thể đến hay không?" Ngô Trung Kiệt đã không còn vẻ kiêu ngạo hôm qua nữa, hắn thử hỏi.

"Ngày mai? Hừ hừ, thằng ranh này hôm qua không phải lừa tao sao? Tao đã hỏi rõ, mày rõ ràng một tuần chỉ học hai buổi, vậy mà mày nói với tao hôm nào cũng học" Dương Minh hừ lạnh một tiếng.

"Hắc hắc, không phải em thích Dương ca dạy cho em sao" Ngô Trung Kiệt thấy lời nói dối hôm qua của mình bị nhìn ra, xấu hổ cười nói.

"Được, mai không có việc gì tao sẽ tới, chẳng qua mày có nhiều vấn đề cần hỏi không?" Dương Minh cảm thấy Ngô Trung Kiệt cũng khá thông minh, đáng lẽ không có nhiều vấn đề hỏi chứ.

"Không có thì Dương ca dạy em cái khác." Ngô Trung Kiệt giảo hoạt nói.

Dương Minh hiển nhiên hiểu rõ tâm tư của Ngô Trung Kiệt, cười không nói gì.

Cầm tiền dạy, Dương Minh về trường, trên đường về thì nhận được hai tin nhắn. Một là Trần Mộng Nghiên nhắn, hỏi hắn đã dạy thêm xong chưa, nàng nhớ hắn.

Dương Minh vội vàng nhắn lại, nói cho Trần Mộng Nghiên biết mình đang về trường, cũng nhớ nàng.

Một tin khác là số lạ, mở ra xem: "Em là Lâm Chỉ Vận. Đây là số điện thoại của em. Sim này trước bố em dùng, em tạm thời dùng mấy hôm. Dạy thêm thuận lợi chứ?"

Bố Lâm Chỉ Vận ra bên ngoài làm ăn, có lẽ cũng đổi sang sim Đông Hải, cho nên để lại sim này. Dương Minh nhắn lại cho nàng: "Dạy xong rồi, xem ra Ngô Trung Kiệt khá chào đón anh. Bảo anh mai tiếp tục. Chân em thế nào rồi?"

Không lâu sau Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên cùng nhắn tin lại.

Trần Mộng Nghiên nói: "Em đang lên mạng, anh về phòng chưa, lên mạng thì nháy em nhé"

Dương Minh nhắn lại: "Tốt, anh về lên mạng sẽ nháy em"

Lâm Chỉ Vận nói: "Vậy rất tốt. Mai anh tiếp tục dạy cho cậu bé đó. Chân em đã đỡ hơn rồi, chai thuốc của anh vẫn ở nhà em, làm sao bây giờ?"

Dương Minh nhìn tin này mới giật mình, hôm qua mình vội quá nên quên cầm chai thuốc trả về nhà Phương Thiên. Hơn nữa Dương Minh vẫn đang định đến nhà Phương Thiên xem một chút.

Dương Minh nghĩ lại hôm đó mình không hề gặp ảo giác. Thực sự có người vỗ vỗ vai mình. Hơn nữa tiếng trong phòng Phương Thiên đúng là thật.

Dương Minh không tin mình nghe lầm. Nhưng tối hôm nay không kịp rồi. Dương Minh quyết định mai đến đó xem, thuận tiện cũng đi thăm Lâm Chỉ Vận.

Vì vậy nhắn lại: "Em cứ để ở đó, mai anh đến thăm em"

Vừa nhắn tin, máy rung lên, Dương Minh nhìn thoáng qua thì thấy là số của Hầu Chấn Hám. Dương Minh nghe: "Alo, Đại Hầu, có chuyện gì vậy?"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 356: Vé xem phim



"Tôi và Bạo Tam Lập đang nghiên cứu lấy một cái tên cho bang phái, cho nên muốn hỏi ý kiến Dương ca một chút" Hầu Chấn Hám nói.

"Tôi bây giờ đang trên taxi. Như vậy đi, lát về tôi gọi điện cho cậu" Dương Minh nói. Bây giờ đang có người ngoài, Dương Minh nói không tiện.

"Tốt, Dương ca" Hầu Chấn Hám không hỏi nhiều, tắt máy.

Về đến phòng ngủ, Dương Minh bật máy tính, nhân lúc máy khởi động, Dương Minh gọi điện cho Hầu Chấn Hám.

"Đại Hầu, tôi về phòng rồi, bây giờ có thể nói" Dương Minh nói.

"Là như thế này, tôi và Bạo Tam Lập đang nghiên cứu có nên đặt một cái tên cho bang phái?" Hầu Chấn Hám nói: "Bây giờ chúng ta cũng coi như là bang phái duy nhất hắc đạo Tùng Giang"

"Ừ, vấn đề tên, cậu tự quyết định" Dương Minh do dự một chút rồi nói: "Chẳng qua cậu phải cùng bàn bạc với Bạo Tam Lập, phải nhanh chóng chấn chỉnh bang phái, mau làm việc nghiêm chỉnh. Hắc đạo không phải đường chính, các người cần làm là khống chế hắc đạo, không để kẻ khác xen vào"

"Tôi hiểu, Dương ca, ý tôi là thành lập một công ty vệ sĩ, sau đó có thể lục tục mở mấy tụ điểm giải trí. Anh cảm thấy như vậy thì sao?" Hầu Chấn Hám hỏi.

"Không sai, cứ theo như vậy mà làm. Những chuyện này cậu tự quyết định là được" Dương Minh nói: "Thiếu tiền thì báo tôi một tiếng" " Đây cũng là điều tôi muốn nói với Dương ca. Muốn thành lập công ty nhất định cần rất nhiều tài chính. Bây giờ quy mô bang phái mặc dù lớn, nhưng nói thẳng ra rất nghèo, rất nhiều đàn em không có tiền công" Hầu Chấn Hám nói: "Điều này không phải kế lâu dài, cho nên tôi mới quyết định thành lập công ty vệ sĩ. Như vậy đám đàn em cũng có chuyện để làm"

"Ừ, có thể, muốn bao tiền thì cứ nói" Dương Minh gật đầu. Tài chính hắn không thiếu. Hơn nữa công ty vệ sĩ bước ban đầu cũng không cần bao tiền.

"Còn có, ngày mông ba tháng sau, Bạo Tam Lập muốn tổ chức một bữa tiệc mời một vài ông chủ lớn, Dương ca có đi không?" Hầu Chấn Hám hỏi.

"Tôi lấy thân phận gì mà xuất hiện? Bạn của hắn?" Dương Minh cười nói: "Chuyện này Bạo Tam Lập đã nói với tôi. Tôi đến lúc đó sẽ suy nghĩ"

"Vâng, Dương ca, còn có gì nói hay không?" Hầu Chấn Hám hỏi.

"Đúng, cậu có thể lấy được vé rạp chiếu phim Hoa Hải 3D không? Đêm bình an" Dương Minh hỏi.

"Vé xem phim, đương nhiên không vấn đề gì. Bây giờ tất cả các điểm giải trí ở Tùng Giang có ai là không nể mặt chúng ta" Hầu Chấn Hám cười nói: "Tôi lấy được sẽ gọi cho anh"

"Được" Dương Minh gật đầu, tắt máy.

Lên mạng vào QQ, quả nhiên Trần Mộng Nghiên đang trên mạng. Dương Minh nháy kép vào biểu tượng" Thế giới không có chân tình" nói: "Anh lên rồi"

"Sao chậm như vậy? Chờ anh cả nửa ngày" Trần Mộng Nghiên lập tức đáp lại.

"Ừ, nhà học sinh hơi xa, anh lại đi taxi" Dương Minh nói.

"Ồ, đúng, vừa nãy Triệu Tư Tư nói với em, đêm bình an cô ấy cũng muốn đi xem phim với chúng ta, cô ấy hỏi có thể mua được vé không? Vừa nãy cô ấy và Trương Tân đi mua vé mà không được" Trần Mộng Nghiên nói.

Không phải chứ? Còn có mấy ngày nữa mà, vậy mà đã hết vé? Không biết Hầu Chấn Hám có thể tìm được vé không?

"Đợi lát nữa anh hỏi Trương Tân, anh cũng không biết có vé không, anh nhờ một người bạn." Dương Minh nói.

"Được rồi, thực ra em không có gì, chỉ muốn nói chuyện với anh" Trần Mộng Nghiên vừa mới hòa giải với Dương Minh, nên không muốn xa rời hắn.

Lại nói chuyện một lát với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh đang định out," Ta là đại minh tinh" đột nhiên lên mạng. Dương Minh lắc đầu bất đắc dĩ, vốn định ra nói chuyện với Trương Tân, nhưng bây giờ cũng không thể giả vờ không thấy, ai bảo mình không để ẩn chứ.

"Đã lâu không gặp" " Ta là đại minh tinh" nói với Dương Minh.

"Đúng là lâu rồi. Sao muộn như vậy mới lên mạng?" Dương Minh hỏi.

"Công việc mà, vừa được nghỉ, lên mạng, không ngờ bạn cũng lên" " Ta là đại minh tinh" nói.

"Ừ, mình đang định out thì bạn lên" Dương Minh nói." Sắp noel rồi, mình cảm thấy buồn quá." " Ta là đại minh tinh" đột nhiên nói.

"Sao vậy, bạn không phải là ngôi sao ư? Noel phải có hoạt động gì chứ?" Dương Minh hỏi.

"Không rõ lắm, có thể là mấy hoạt động tuyên truyền, ai biết được" " Ta là đại minh tinh" trả lời.

"Sao thế, không cùng bạn trai à?" Dương Minh hỏi.

"Đương nhiên không, bạn sớm biết người ta không có bạn trai mà" " Ta là đại minh tinh" nói.

"Vậy sao bạn không chuẩn bị tìm lấy một người? Ngôi sao không phải đều thích scandal sao?" Dương Minh hỏi.

"Mình không thích làm như vậy" " Ta là đại minh tinh" nói.

Dương Minh không để ý mấy, tưởng rằng nàng không quá nổi tiếng, nên mới vậy: "Có ảnh không, gửi xem cái?"

"Bạn gửi trước đi" " Ta là đại minh tinh" nói.

"Mình xấu lắm, bạn sẽ sợ đó" Dương Minh nói.

"Mình cũng vậy, như nhau" " Ta là đại minh tinh" nói.

Nói mấy chuyện đâu đâu với" Ta là đại minh tinh" một lát, nàng nói muốn đi rửa mặt rồi ngủ. Dương Minh tắt máy tính, ra phòng khách. Điền Đông Hoa và Trương Tân đang bàn bí kíp cưa gái.

"Trương Tân, nghe nói hôm nay mày đi mua vé phim mà không mua được" Dương Minh hỏi.

"Ừ, mẹ nó, không ngờ bán hết rồi. Hơn trăm đồng một vé mà còn là ghế bình thường. Vé tình nhân hơn bốn trăm một đôi. Bây giờ sao ai cũng lắm tiền thế nhỉ?" Trương Tân oán giận nói.

"Ai bảo mày không đi sớm. Đúng, tao nhờ một người bạn đi mua, nếu mua được mày có đi không?" Dương Minh hỏi.

"Cho tao một cái, cho tao một cái, tao muốn đi" Trương Tân còn chưa mở miệng, Điền Đông Hoa đã đưa tay lên, hô to.

"Tao cũng không dám chắc có thể lấy được" Dương Minh lắc đầu, nói phòng một câu.

"Vậy cho tao nữa" Trương Tân nói: "Tao muốn trước"

"Không được, thấy là có phần, nếu không mỗi người một vé" Điền Đông Hoa nói.

"Mỗi người một vé? Là tao đi xem với bà xã mày, hay mày đi xem với bà xã tao? Hay hai ta đi xem?" Trương Tân hỏi ngược lại.

"Ách. hay là bảo bà xã mày và bà xã tao đi xem?" Điền Đông Hoa đề nghị.

"Khinh bỉ mày" Trương Tân nói.

Dương Minh không cãi cọ với hai người này, đi về phòng chuẩn bị ngủ. Mai hắn còn muốn đi thăm Lâm Chỉ Vận, thuận tiện đến chỗ Phương Thiên.

Sáng hôm sau, Hầu Chấn Hám gọi điện cho Dương Minh. Xem ra hiệu suất làm việc của hắn cao thật. Hoặc là nói các tụ điểm giải trí bây giờ có ai dám không nể mặt hắn.

"Dương ca, vé đã chuẩn bị xong, ba cặp tình nhân, hai cặp bình thường, đủ không?" Hầu Chấn Hám nói: "Chủ rạp Hoa Biển quá hẹp hòi, cho có từng đó. Xem ra phải tìm thời gian gõ hắn một chút"

"Đủ rồi, đủ rồi" Dương Minh nói: "Lát mang đến trường cho tôi"

"Không có gì. Nếu không đủ nói tôi lấy thêm" Hầu Chấn Hám nói. Thực ra đúng là Hầu Chấn Hám hiểu lầm chủ rạp. Vé đêm bình an rất khẩn trương. Chứ đừng nói là vé tình nhân. Chủ rạp lưu lại hai mươi vị trí tốt nhất, còn phải đi biếu mấy ngành chủ quản, một ít bạn bè thân thiết. Hầu Chấn Hám gọi cho hắn một cuộc điện thoại, hắn không có ý kiến gì đã lấy ba vé ở vị trí tốt nhất và hai cặp vé bình thường.

Chẳng qua cũng không có cách nào, chủ rạp Hoa Biển cũng biết, đắc tội người khác ít nhất chỉ là mặt mũi. Nhưng đắc tội Hầu Chấn Hám vậy thì xong rồi. Hầu Chấn Hám là ai. Đám người này nếu suốt ngày đến rạp chiếu phim quấy rối, vậy đóng cửa cho sớm.

Báo cảnh sát? Cảnh sát có thể mỗi ngày đều ngồi chồm hỗm ở đó không? Chờ cảnh sát đi rồi, vậy rạp của mày chịu khó sửa đi.

Nói một chút với Trương Tân và Điền Đông Hoa, hai người này rất cao hứng. Mặc dù Trương Giải Phóng cũng có thể tìm được vé, nhưng Trương Tân không thể vì việc này mà đi làm phiền ông già. Mà Điền Đông Hoa càng không thể vì việc này mà nhờ cậy trong nhà. Chỉ có Dương Minh tiện nhất, bởi vì hắn nhờ thủ hạ của mình.

Hầu Chấn Hám rất nhanh đã đến, không lâu sau Dương Minh nhận được điện, nói hắn đang ở cổng trường.

Dương Minh không kịp ăn sáng, ra cổng trường đã thấy chiếc xe Jetta cũ kỹ đỗ trước cổng trường. Hầu Chấn Hám đang ngồi trên ghế điều khiển.

Chiếc xe này bên ngoài có mấy vết sơn, hiển nhiên là xe của cơ quan công quyền nào đó đấu giá. Đương nhiên cũng có thể là xe taxi thải ra.

"Cậu đi xe này?" Dương Minh kinh dị nhìn Hầu Chấn Hám.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 357: Chuyện quái lạ



"Có xe là được rồi. Anh nghĩ rằng chúng ta lắm tiền như đám xã hội đen nước ngoài sao? Đi xem Rolls Royce chạy khắp nơi ư? Đây là xe bạn tặng, đi cũng được" Hầu Chấn Hám cười khổ nói: "Nó cũng như máy bay và trực thăng vậy, đều đi được mà"

"Tôi thử đi xem sao" Dương Minh nói: "Vừa lúc tôi có việc phải đi"

"Dương ca, xe này khó lái lắm đó, không vấn đề gì chứ?" Hầu Chấn Hám nhắc nhở.

"Không có gì, khó đến đâu cũng không bằng xe Jeep 212 trong trường chứ?" Dương Minh ngồi lên ghế điều khiển, khởi động xe.

"Cũng đúng, chẳng qua anh cẩn thận một chút" Hầu Chấn Hám nói

Làm sát thủ, sao có thể chọn xe. Dương Minh trên thực tế cũng đã được huấn luyện thích ứng với hoàn cảnh. Chẳng qua cũng may xe này cũng không khó lái, khởi động xe cũng dễ, đi thì chắc không vấn đề gì.

"Ở đây chờ tôi một lát" Dương Minh nói với Hầu Chấn Hám: "Tôi đi khoảng nửa tiếng"

"Vâng" Hầu Chấn Hám gật đầu.

Dương Minh đi đến nhà Lâm Chỉ Vận, gõ gõ cửa, mở cửa lại là Trầm Nguyệt Bình.

"Cô Trầm? Cô định ra ngoài sao?" Dương Minh hỏi.

"Chưa, Tiểu Dương, hôm nay sao cháu đến sớm như vậy?" Trầm Nguyệt Bình cười hỏi: "Nhớ Vận nhi à?"

Dương Minh bị Trầm Nguyệt Bình nói thế không khỏi đỏ mặt: "Ha ha, có chút ạ"

"Cô đang định ra ngoài. Vậy cháu vào chơi với Vận nhi. Vận nhi chân hơi đau, hai đứa không được mạnh quá đó" Trầm Nguyệt Bình muốn chính là Dương Minh không nên chơi trò nữ trên nam dưới, nhưng lại ngại nói thẳng. Vì thế hàm hồ nói một câu.

"Vâng, cô Trầm yên tâm ạ" Dương Minh không biết suy nghĩ của bà, cũng chỉ có thể đáp một câu. Hai người còn tưởng rằng đối phương đều hiểu nên không nhiều lời.

Trầm Nguyệt Bình đi rồi, Dương Minh đi vào nhà. Lâm Chỉ Vận hiển nhiên mới ngủ dậy, đang đánh răng trong toilet. Bởi vì không đóng cửa cho nên Dương Minh có thể thấy nàng.

"Chờ em chút, lập tức là xong" Lâm Chỉ Vận mồm đầy kem đánh răng, nói.

"Không có gì, không gấp, em cứ từ từ" Dương Minh nói.

"Vâng" Lâm Chỉ Vận đánh răng xong, dùng khăn mặt lau miệng nói.

"Chân sao rồi? Xem ra cũng đã đỡ hơn" Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận đã có thể đi, vui vẻ nói.

"Vâng, tốt hơn nhiều, không dùng sức sẽ không đau. Thuốc hôm qua rất tốt" Lâm Chỉ Vận nói.

"Lát nữa tìm một cái chai nhỏ đổ ra một chút, còn lại anh mang về" Dương Minh nói.

"Không cần đâu. Đã tốt hơn rồi, lát nữa bôi chút thuốc là được mà" Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói.

"Không sao, thuốc này rất tốt, để lại trong nhà lúc nào cần thì dùng" Dương Minh nói: "Dù sao cũng không sợ hết hạn"

"Vâng, vậy cũng được. Đúng, Dương Minh, hôm nay anh không phải đi học à? Sao mới sáng sớm đã tới?" Lâm Chỉ Vận hỏi.

"Hôm nay anh có việc, thuận tiện đến thăm em" Dương Minh nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đổ thuốc vài chai rồi sẽ đi"

Dương Minh nghĩ đến chuyện quái dị hôm đó, trong lòng có cảm giác khó chịu, cho nên nếu không điều tra rõ ràng, đó sẽ là vướng mắc trong lòng hắn. Vì vậy phải đi điều tra sớm.

"Vâng, vậy anh mau đi đi" Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh có việc phải làm, hiển nhiên không thể làm phiền. Mặc dù nàng ở nhà một mình rất buồn, cũng hy vọng Dương Minh ở đây chơi với mình.

"Đúng, em ở nhà mình chắc buồn lắm, anh mua một máy tính cho em nhé?" Dương Minh đi đến cửa, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, quay đầu lại hỏi.

"Máy tính? Không cần. Em lập tức là khỏi" Lâm Chỉ Vận sao có thể muốn gì đó của Dương Minh nữa. Bây giờ đã có điểm không nói rõ, nếu còn muốn nữa vậy quan hệ giữa hai người.

"Ừ, chuyện này để sau nói" Dương Minh nói: "Em đừng nghĩ nhiều"

Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh kiên trì như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ. Dương Minh thời gian này rất quan tâm đến mình, nhưng lại đầy chủ nghĩa nam tử, tính cách rất bá đạo. Từ việc hắn đánh Ngô Tân Khải là nhìn ra được. Cho nên Lâm Chỉ Vận thực sự có điểm không thể lay chuyển hắn, đành phải để mặc Dương Minh.

Dương Minh từ nhà Lâm Chỉ Vận đi ra, không hề dừng lại, chạy đến nhà Phương Thiên. Có chuyện lần trước nên lần này Dương Minh dùng thấu thị quan sát tình hình bên trong nhà Phương Thiên, tất cả đều bình thường, không có gì khác lạ.

Chẳng lẽ hôm đó mình gặp ảo giác? Dương Minh có chút nghi ngờ.

"Tiểu tử, sao không vào.?" đột nhiên một giọng nói từ phía sau truyền đến, Dương Minh sợ đến độ giật mình. *** lại là không một tiếng động, mình căn bản không cảm thấy có người xuất hiện sau lưng mình.

Dương Minh quay đầu lại, đáng tiếc phía sau hắn không có ai. Chẳng qua lần nay Dương Minh cũng không có ý định buông tha. Dương Minh cẩn thận quan sát các góc, kẻ cả nhà người khác cũng không có chỗ nào khả nghi.

Dương Minh tê dại da đầu, không phải vậy chứ? Sao mỗi lần đến đây đều quái dị như vậy?

Chẳng qua Dương Minh cũng không phải người nhát gan, chỉ có thể kiên trì đi đến cùng, lấy thìa khóa mở cửa nhà Phương Thiên.

Đẩy cửa đi vào, Dương Minh đang định đi vào thì lại đứng im tại chỗ, trợn mắt há mồm mà nhìn nhìn. Nếu định lực của Dương Minh không tốt, chai trong tay đã rơi xuống đất rồi.

Trên giường ngủ Phương Thiên có một lão già đang ngồi, ánh mắt có thần đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lão ta vào từ lúc nào? Dương Minh cảm thấy đầu mình như muốn điên lên. Vừa nãy mình rõ ràng thấy trong phòng không có bất cứ ai. Lão già này từ đâu ra. chẳng lẽ lão ta cùng mình?

"Xin hỏi, ông là." Dương Minh rất cẩn thận mà hỏi. Trực giác nói cho hắn, lão già trước mắt là cao nhân. Quỷ? Dương Minh không tin.

"Ngươi chính là Dương Minh?" Lão già đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh thần quang nhìn Dương Minh.

"Không sai, tôi chính là Dương Minh" Dương Minh không phủ nhận, gật đầu. Lão già nếu đã hỏi như vậy, nhất định đã điều tra rõ ràng, cho nên Dương Minh có nói dối cũng vô ích.

"Ừ, không sai, có muốn học bảnh lĩnh của ta không?" Lão già hỏi.

"Bản lĩnh? Học bản lĩnh gì? Ông có thể dạy gì cho tôi?" Dương Minh có chút khó hiểu. Lão già đột nhiên xuất hiện muốn dạy bản lĩnh cho mình, chuyện này dù ai gặp cũng thấy kỳ quái.

"Ngươi là đồ đệ của Phương Thiên" Lão già nói: "Sư phụ Phương Thiên đã cứu ta một mạng"

"Ông muốn dạy cho tôi chỉ là vì báo ân?" Dương Minh càng lúc càng mơ hồ, ông báo ân thì sao không dạy Phương Thiên? Sao còn dạy đồ đệ của Phương Thiên chứ?

"Một phần nguyên nhân là như vậy, nhưng không phải tất cả. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn" Lão già nói.

"Nguyên nhân gì?" Dương Minh hỏi." Ta không thể nói" lão già nói.

Dương Minh nghe lão già nói xong chút nữa ngã xuống đất, có người nói như vậy sao. Vậy có khác gì không nói. Dương Minh có chút mơ hồ, lão già sao tìm được mình?

"Phương Thiên bảo ông tới?" Dương Minh chỉ có thể nghĩ như vậy, hơn nữa cũng chỉ có khả năng này. Trước mắt chỉ có Phương Thiên và Đổng Quân biết mình và Phương Thiên là thầy trò.

"Hắn chưa thể ra lệnh cho ta làm gì" Lão già thản nhiên nói: "Tuy nói sư phụ hắn đã cứu ta một mạng, nhưng ta đã dùng cách khác để báo đáp. Cho nên về ân tình, ta không nợ gì hắn"

"Vậy ông là." Dương Minh không hiểu gì hết. Nếu người này không phải Phương Thiên phái đến, vậy sao lại biết mình.

"Không cần lo lắng, ta sẽ không hại ngươi" Lão già cười nói: "Ta đến đây tự nhiên là có người hy vọng ta tới. Nhưng ta bây giờ không thể nói nhiều với ngươi. Chỉ một câu, ngươi có học không?"

"Tôi học. Nhưng ông có thể nói cho tôi biết, ông có thể dạy gì cho tôi chứ?" Dương Minh dở khóc dở cười, có ai như vậy không?

"Y thuật, là một sát thủ phải hiểu được y thuật. Như vậy tỷ lệ tử vong của ngươi sẽ giảm đi" Lão già nói.

"Y thuật? Ông là bác sĩ?" Dương Minh nhìn như thế nào cũng không thấy lão già giống bác sĩ. Xuất quỷ nhập thần giống cao thủ võ lâm, nói vậy còn có thể tin. Nhưng nói lão là bác sĩ.

"Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi đã đồng ý, quyển sách này giao cho ngươi" Lão già nói: "Tốt lắm, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ta đi đây"

Vừa dứt câu, lão già móc một quyển sách trong lòng ra ném cho Dương Minh, sau đó trong nháy mắt đã biến mất.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 358: Tống tổng, Tống chung



Lão già cho mình quyển sách gì thế này? Dương Minh cầm cầm quyển sách da dê trong tay.

Đây là dạy bản lĩnh cho mình sao? Nói thật dễ nghe, chẳng qua chỉ là một quyển sách cũ nát mà thôi. Nhìn chất lượng bản in có lẽ không đến năm đồng tiền.

Chẳng qua cách viết trên quyển sách này rất đặc biệt, có vẻ giống như bí kíp võ công trên Tv. Lão già không phải lừa mình đó chứ? Dương Minh mở sách ra, vừa nhìn đã thấy đau đầu, cái gì? Chữ phồn thể? Còn là bản viết tay?

Chữ phồn thể đã khó đọc, lại còn là chữ viết tay, Dương Minh nhìn hoa hết cả mắt. Thật vất vả đọc được nội dung. Dương Minh càng thêm khó hiểu.

Mặc dù nhận ra chữ viết trên đó nhưng Dương Minh lại không hiểu được nội dung. Lão già không phải lừa mình đó chứ? Chẳng qua cũng không phải, lão già này không cần tiền, không cần vật, chỉ đưa mình một quyển sách rồi biến mất, có thể lừa mình sao? Thân thủ của lão, ra đường mãi võ cũng còn kiếm được nhiều hơn lừa gạt bao nhiêu. Huống hồ lão già này hiểu rõ về mình, có lẽ không lừa đâu.

Chẳng qua như vậy càng khó hiểu, lão già này nếu không phải Phương Thiên tìm, thì là ai phái đến chứ? Từ trong giọng của lão già có thể thấy, lão không có quan hệ trực tiếp với mình. Hơn nữa lão cũng nói chỉ là có người nhờ. Ngay cả sư phụ của Phương Thiên cũng không thể điều động, vậy ai có năng lực phái lão già này đến tìm mình? Dương Minh mặc dù nghi hoặc, chẳng qua cũng biết bây giờ không thể có đáp án.

Nếu xác định lão già này không phải lừa mình, vậy quyển sách tám chín phần là thật. Chẳng qua chỉ đưa cho mình một quyển sách, có cần tốn công như vậy không? Bây giờ bưu điện rất tiện lợi, tìm một công ty chuyển phát nhanh gửi là được mà.

Dương Minh bỏ chai thuốc lại vào trong rương, sau đó cầm quyển sách đi về trường. Đương nhiên chuyện này Dương Minh không nói với bất cứ ai, kể cả Hầu Chấn Hám. Hắn chỉ nói là đến thăm một bạn học. Chẳng qua Hầu Chấn Hám không phải người nhiều chuyện, mặc dù thấy Dương Minh cầm quyển sách nhưng cũng không nói nhiều.

Sau khi về trường, Hầu Chấn Hám đưa một phong bì cho Dương Minh, nói bên trong có vé xem phìm. Dương Minh nhìn thoáng qua rồi nhét vào quyển sách.

Bây giờ đi học là không thể, Dương Minh quyết định tìm Tiếu Tình. Đương nhiên không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm nàng mà thôi. Dương Minh đi đến trước cửa phòng Tiếu Tình, đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

Chẳng qua Dương Minh cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng đang nói chuyện với giáo viên khác, vì thế gõ cửa. Tiếu Tình nói vọng ra: "Mời vào"

Dương Minh đẩy cửa đi vào, nhưng lại thấy một người đàn ông rất quen mắt ngồi đối diện với Tiếu Tình, là Tống Hàng.

Tống Hàng thấy Dương Minh cũng biến sắc. hắn không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp Dương Minh. Lần trước hắn còn tưởng rằng Dương Minh chỉ là một bạn trai giả của Tiếu Tình mà thôi.

"Chị Tiếu Tình, vị này là?" Dương Minh giả vờ không nhận ra.

"Đây chính là Tống tổng giám đốc công ty mậu dịch Hoa Thông" Tiếu Tình cố ý gọi Tống Hàng là Tống tổng.

"Ồ, thì ra là Tống chung" Dương Minh nhìn Tống Hàng một cái, đưa tay ra, hắn cố ý gọi" Tống tổng" thành" Tống chung"

Tống Hàng hiển nhiên cũng nghe ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Trưởng khoa Tiếu, đây là thái độ tiếp khách của cô sao? Tôi đại biểu công ty Hoa Thông đến đàm phán chuyện hợp tác lần này. Nếu các người có thái độ này, tôi lập tức về"

"Tống tổng, không biết anh nói thái độ tiếp khách là như thế nào? Tôi không thấy có gì không ổn cả?" Tiếu Tình giả vờ không biết, nói.

"Hắn vừa gọi tôi là gì, trong lòng hắn hiểu rõ" Tống Hàng trừng mắt nhìn Dương Minh, xoay người muốn rời đi.

"Tống chung, tôi sẽ không tiễn" Dương Minh ước gì hắn mau rời đi, vì vậy nói thêm một câu.

"Hừ. Thằng ranh, làm người đừng quá kiêu ngạo, nếu không rất dễ bị thương" Tống Hàng lạnh lùng nói, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Tiếu Tình.

"Chị Tiếu Tình, sao hắn lại từ Hồng Công chạy đến Tùng Giang? Đến tìm chị sao?" Dương Minh khó hiểu hỏi.

"Đâu có" Tiếu Tình cười khổ nói: "Dương Minh, em xem như đắc tội hắn rồi. Giữa chị và hắn đã có mâu thuẫn, bây giờ xem ra chuyện hợp tác đã không thể rồi"

"Hợp tác? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chị Tiếu Tình? Chị trách em đã đuổi hắn đi sao?" Dương Minh ngẩn ra. Không nghĩ đến Tống Hàng có chuyện hợp tác với trường. Còn tưởng rằng đến làm phiền Tiếu Tình.

"Chị đâu dám trách em" Tiếu Tình cười cười, oán giận nói: "Chẳng qua em lo cho chị, chị rất vui. Nhưng chuyện cũng không phải như em nghĩ. Khoa công nghệ chúng ta muốn mua một nhóm thiết bị thí nghiệm. Mà toàn bộ đầu mối cung cấp trong nước đều thông qua tập đoàn mậu dịch Hoa Thông. Chị cũng không biết tại sao Tống Hàng lại đột nhiên làm tổng giám đốc chi nhanh tập đoàn Hoa Thông ở Tùng Giang. Lần này hắn đại biểu tập đoàn Hoa Thông đến bàn chuyện hợp tác với chúng ta"

"Thiết bị thí nghiệm gì? Nhất định phải tìm hắn sao?" Dương Minh hỏi.

"Ừ, tập đoàn Hoa Thông là đại lý độc quyền của công ty thiết bị ở Trung Quốc. Muốn mua thiết bị chỉ có thể thông qua bọn họ" Tiếu Tình nói.

"Tống Hàng là tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn ở Tùng Giang? Trùng hợp như vậy sao?" Dương Minh cau mày, thực sự là trùng hợp sao?

Thực ra chuyện đúng là trùng hợp. Tống Hàng lần này về Tùng Giang đúng là có ý muốn trả thù Tiếu Tình. Theo hắn thấy, nếu sử dụng một chút thủ đoạn, không sợ Tiếu Tình không vào khuôn khổ. Về phần thủ đoạn gì, có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng không ngờ chính là thủ đoạn của mình chưa cần tiến hành, hắn đã có cơ hội.

Tập đoàn nói đại học công nghiệp Tùng Giang muốn mua một nhóm thiết bị thí nghiệm, bảo Tống Hàng đi đàm phán. Tùng Giang cầm được tờ danh sách các thiết bị mà đại học Tùng Giang cần mua, không khỏi cười ha hả. Người phụ trách việc này không ngờ là Tiếu Tình.

Tống Hàng cảm thấy đúng là ông trời đang giúp hắn. Nếu như lợi dụng tốt cơ hội này, Tiếu Tình rất có thể biết thành vật trong lòng bàn tay hắn. Theo lý thuyết việc kinh doanh, bên mua sẽ có lợi thế hơn. Nhưng lần hợp tác này lại không phải như vậy. Thiết bị mà Tiếu Tình muốn mau, tập đoàn Hoa Thông là đại lý độc quyền, các công ty khác cũng không có loại thiết bị tương tự này. Cho nên muốn mua thiết bị này nhất định phải thông qua Hoa Thông.

Cho nên Tống Hàng cảm thấy chỉ cần mình hơi làm khó dễ một chút, không sợ Tiếu Tình không đi vào khuôn khổ. Đang lúc hắn vắt hết óc để tìm biện pháp, Dương Minh đột nhiên xuất hiện. Dương Minh nói mấy câu vừa lúc cho Tống Hàng lý do rời đi.

Dương Minh biết mình làm cho Tống Hàng rời đi, có chút xấu hổ nói: "Chị Tiếu Tình, xin lỗi, em không biết chuyện này như thế nào, bây giờ nên làm như thế nào?"

"Bỏ đi, chị liên lạc với hắn. Hắn không thể chỉ vì chút ân oán cá nhân mà không cần làm ăn chứ? Phải biết rằng đây là đơn hàng hơn mười triệu đó" Tiếu Tình nói.

"Được, chị Tiếu Tình, nếu có khó khăn thì nói cho em biết. Em nghĩ biện pháp" Dương Minh nói.

"Chắc không có vấn đề gì đâu. Có tiền không kiếm không phải thằng ngu sao?" Tiếu Tình cười nói: "Đúng, Dương Minh, em đến tìm chị có chuyện gì vậy?"

"Không có gì không thể đến thăm chị sao. Em nhớ chị nên đến thăm" Dương Minh nói.

"Vậy thì không phải. Em lúc này đến tìm chị, chị còn tưởng rằng em có chuyện gì đó" Tiếu Tình lắc đầu: "Đúng rồi Dương Minh, bố mẹ hỏi bao giờ em đến chơi? Em hình như cũng một thời gian rồi không tới?"

"Mới có mấy ngày thôi mà" Dương Minh nói: "Được rồi, tối nay em đến, chẳng qua có khi là quá giờ ăn tối. Tại em phải đi dạy thêm một thằng bé"

"Em làm gia sư?" Tiếu Tình nghe xong rất kinh ngạc: "Em là một tỷ phú giấu mặt, còn đi làm gia sư kiếm tiền sao?"

"Toát mồ hôi. ai nói em đi kiếm tiền. Em chỉ dạy thay một người bạn mấy buổi, chẳng qua thằng bé đó rất thích em, cho nên hôm nào em cũng phải đi" Dương Minh nói.

"Con gái hả?" Tiếu Tình cười hỏi.

"Sao, ghen à?" Dương Minh không trả lời, mà hỏi lại.

"Ghen? Nói đùa, chị cho đến bây giờ chưa bao giờ ghen" Tiếu Tình nghiêng đầu nhìn Dương Minh: "Chị sợ em bắt cóc bé gái vị thành niên"

"Đó là một thằng bé, chị biết sở thích của em mà, chị Tiếu Tình nhỉ" Dương Minh vội vàng nói.

"Không đứng đắn" Tiếu Tình mắng một câu, sau đó hỏi: "Tối có cần chờ em đến rồi ăn cơm không?"

"Không cần chờ, phần em là được. Khoảng tám giờ em mới tới được" Dương Minh nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 359: Công ty châu báu



Về ký túc nghiên cứu quyển sách một lát, không có chút đầu mối, Dương Minh bỏ xuống dưới gối, chuẩn bị tìm thời gian ra hiệu sách mua mấy quyển từ điển, về đọc chút là hiểu được cái này.

Buổi trưa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng nhau đi ăn cơm, hắn nói với nàng về vé xem phim.

"Trương Tân và Điền Đông Hoa đều muốn đi, vừa lúc có ba cặp vé tình nhân, em không phản đối chứ?" Dương Minh hỏi.

"Em phản đối? Tại sao em lại muốn phản đối, em đương nhiên không rồi. Nhiều người càng vui" Trần Mộng Nghiên nói: "Đúng, bạn học cấp hai của anh có đi không?"

"Em nói Chu Giai Giai hả?" Dương Minh nghe xong toát mồ hôi, xem ra Trần Mộng Nghiên đúng là có địch ý với Chu Giai Giai rồi.

"Ừ, đúng là cô ấy. Dương Minh, sau này anh không được gần cô ấy quá" Trần Mộng Nghiên gật đầu nhỏ giọng nói.

"Vì sao?" Dương Minh có chút kỳ quái.

"Em cảm thấy hình như cô ấy thích anh" Trần Mộng Nghiên cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy. Hôm đó Chu Giai Giai che giấu rất tốt. Nhưng có thể bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ, làm Trần Mộng Nghiên cảm thấy nguy hiểm.

"Cô ấy thích anh? Nói đùa gì thế" Dương Minh cười nói: "Em yên tâm, ông xã em không phải bánh kem ai cũng thích. Ba năm cấp ba làm có ai thích, em cũng biết mà"

"Em mặc kệ, dù sao sau này anh phải xa cô ấy một chút" Trần Mộng Nghiên nói.

"Được rồi, anh biết" Dương Minh nghe xong gật đầu, không nghĩ đến. Bởi vì hắn cảm thấy mình căn bản không thể thích Chu Giai Giai. Cho nên Trần Mộng Nghiên lo lắng là không cần thiết.

Buổi chiều Dương Minh vẫn ngồi cùng bàn với Chu Giai Giai. Không có cách nào, ai bảo trước đây hắn vẫn ngồi đó. Hơn nữa mỗi ngày Chu Giai Giai đều chiếm chỗ cho hắn. Dương Minh cho dù không thích Chu Giai Giai, cũng không thể làm nàng mất mặt. Huống hồ trong phòng cũng không còn mấy chỗ trống.

Chẳng qua hôm nay Vương Chí Đào lại đột nhiên im lặng, không yêu cầu Dương Minh đổi chỗ, mà đàng hoàng ngồi đằng trước đọc bài.

Tối, Dương Minh đúng hẹn đến nhà Ngô Trung Kiệt. Hôm nay thằng bé này rất ngoan ngoãn. Dương Minh vừa gõ cửa, hắn hỏi là ai liền chủ động mở cửa. Chẳng qua Dương Minh hôm nay lại phát hiện trên mặt thằng bé có một vết bầm.

"Tao nói sao mày hôm nay ngoan như vậy? Bị người đánh hả?" Dương Minh hỏi.

"Suỵt. nhỏ tiếng chút. đừng để mẹ em nghe thấy" Ngô Trung Kiệt vội vàng đóng cửa, đưa tay lên miệng.

"Sao, còn không dám nói với người nhà à?" Dương Minh cười nói: "Bị người khi dễ hả?"

"Em nói với mẹ là bị ngã, anh đừng nói lung tung với mẹ em" Ngô Trung Kiệt khẩn cầu.

"Hừ, ngã? Mẹ mày thế mà cũng tin được. Đây rõ ràng là bị người ta đấm mà" Dương Minh hừ lạnh một tiếng.

"Mặc kệ, tóm lại em không muốn mẹ lo lắng" Ngô Trung Kiệt nói.

"Đúng là không nhìn ra, tao vốn đang định nói chuyện này" Dương Minh châm chọc.

"Dương ca, anh đừng nói mà. Mai là tốt thôi ạ" Ngô Trung Kiệt nói.

"Không quản mày. Bé con không học tập, suốt ngày đánh nhau" Dương Minh ngoài miệng nói Ngô Trung Kiệt, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy xấu hổ. Mình năm đó không phải như vậy sao?

"Đúng, Dương ca, em nhờ anh một việc, anh có thể đáp ứng em không?" Ngô Trung Kiệt đột nhiên hỏi.

"Chuyện gì? Mày nói thì tao mới biết có đồng ý được không chứ" Dương Minh trừng mắt nói.

"Cái này. Dương ca, ngày mai anh có thể đóng giả làm anh trai em, đến trường một chuyến. Giáo viên chủ nhiệm muốn gặp người nhà em" Ngô Trung Kiệt nhỏ giọng nói.

"Mẹ nó, tìm người nhà, mày bảo tao đóng giả?" Dương Minh nhìn chằm chằm Ngô Trung Kiệt: "Bởi vì chuyện gì? Đánh nhau với bạn hả?"

"Em nói ra, Dương ca không được mắng em đó" Ngô Trung Kiệt sợ hãi nói.

"Nói đi" Dương Minh phất tay nói: "Tao chẳng muốn mắng mày"

"Em và bạn gái trong lớp viết giấy cho nhau, bị lớp trưởng lấy, sau đó nói cho giáo viên. Tan học em bắt được nó, đánh cho nó một trận" Ngô Trung Kiệt nói.

"Viết giấy cho bạn gái? Thư tình hả?" Dương Minh bĩu môi: "Không ngờ mày lại yêu sớm như vậy. Chẳng qua tao nghi ngờ là mày đánh đối phương sao? Nhưng sao thấy giống như mày bị đánh thì phải?"

"Mẹ kiếp, cái thằng đó, em đánh nó hai quyền là ngã" Ngô Trung Kiệt tức giận nói: "Nó có thằng anh học lớp chín. Nó gọi anh tới, hai thằng đánh em, như vậy em còn thắng thế nào được"

"Tao không hiểu sao giáo viên lại tìm người nhà mày?" Dương Minh hỏi lại.

"Lớp trưởng lớp em nói với thầy giáo, em đánh nó" Ngô Trung Kiệt nói.

"Ồ? Như vậy à. Mày biết tại sao nó tố cáo với giáo viên không?" Dương Minh hỏi.

"Không biết. Chắc nó căm em?" Ngô Trung Kiệt thuận miệng nói.

Dương Minh lắc đầu: "Không phải, là mày đánh chưa đủ. Mày chừng nào đánh nó đến mức nó không dám báo với giáo viên, lúc đó mới là mày thắng"

Ngô Trung Kiệt suy nghĩ một chút, một lúc sau mới nói: "Có lý"

"Được, mai tao có thể đi, chẳng qua hy vọng là lần cuối cùng" Dương Minh đáp ứng: "Đúng, nhìn nhà mày, hình như bố mày rất có năng lượng nhỉ"

"Ừ, bố em kinh doanh bất động sản? Sao vậy?" Ngô Trung Kiệt hỏi.

"Vậy là được, như vậy không sợ lớp trưởng tìm người chơi mày" Dương Minh nói. Hắn cũng không muốn chuyện Vương Chí Đào làm với mình lại xảy ra trên người Ngô Trung Kiệt.

"Chơi em? Đúng, Dương ca, em nghe nói anh thằng đó quen mấy người trên xã hội, bọn chúng nếu tìm người chơi em thì sao?" Ngô Trung Kiệt hỏi.

"Chơi mày? Mày không biết chơi lại sao?" Dương Minh khinh thường nói: "Mày không nói mình có đai đen karate sao?"

Năm đó Dương Minh chính là dựa vào khả năng của mình mà đạt được vị trí.

"Đúng là đai đen karate, chẳng qua cũng không đánh được mấy người" Ngô Trung Kiệt đau khổ nói.

"Vậy mày nhịn đi, bọn chúng không thể đánh chết mày được, phải không? Chờ bọn nó đi, mày lại đánh lớp trưởng. Đánh tới lúc nó không dám tìm người thì thôi" Dương Minh nói.

"A? Ý này rất được" Ngô Trung Kiệt vui mừng gật đầu.

Tối nay Ngô Trung Kiệt đang suy nghĩ mai sẽ cho thằng lớp trưởng một bài học như thế nào, nên không có tâm trạng ngồi học. Dương Minh nói mấy đề tài cho hắn, thấy hắn không yên lòng đành thôi. Hẹn với Ngô Trung Kiệt mai đến trường, sau đó rời đi.

Dương Minh trực tiếp đến nhà Lưu Duy Sơn. Bởi vì hôm nay được nghỉ sớm nên lúc Dương Minh chạy tới, nhà Lưu Duy Sơn mới bắt đầu ăn cơm tối. Dương Minh xem như đúng bữa.

Ăn tối xong, Lưu Duy Sơn gọi Dương Minh vào phòng làm việc, sau đó cầm một tờ giấy đưa cho Dương Minh.

Dương Minh có chút khó hiểu, mở tờ giấy này ra, bên trên có ba chữ" Lưu Duy Sơn"

"Cái này là?" Dương Minh khó hiểu nhìn Lưu Duy Sơn: "Bố nuôi, đây không phải tên bố sao?"

"Đúng, đây là tên của bố. Con không phải muốn mở một công ty châu báu sao?" Lưu Duy Sơn cười giải thích: "Bố suy nghĩ rất lâu, cảm thấy các công ty châu báu trong nước bây giờ đã rất nhiều. Con muốn làm lớn sẽ không dễ dàng gì. Cho nên nhất định phải có điểm đặc biệt"

"Điểm đặc biệt?" Dương Minh suy nghĩ một lát liền cẩn thận hỏi: "Bố, ý của bố là tên công ty sẽ là Lưu Duy Sơn."

"Không sai" Lưu Duy Sơn gật đầu nói: "Bố cho rằng con mở công ty châu báu này, khách hàng nhất định là đặt vào những người có tiền. Bởi vì rất nhiều công ty châu báu làm các sản phẩm bình dân, con rất khó phát triển. Hơn nữa quan trọng nhất chính là tên của bố cũng khá nổi tiếng trong giới thượng lưu. Cho nên công ty của con không cần phải tuyên truyền, chỉ cần sản phẩm tốt, sẽ không lo không có khách tìm tới cửa"

"Bố nuôi, ý của bố là chúng ta chỉ làm hàng cao cấp sao ạ?" Dương Minh đã hiểu được ý của Lưu Duy Sơn.

"Đúng, cần chất lượng, không cần số lượng. Tại sao rất nhiều đồ thủ công lại thành hàng hiệu trên toàn thế giới? Các hàng hóa hiện đại lại không nổi tiếng bằng?" Lưu Duy Sơn nói: "Đó là bởi vì sản lượng thủ công rất thấp, đồ làm ra đều có một không hai. Nhưng những thứ đó luôn được người giàu có theo đuổi"

"Nhưng mà, bố nuôi, bố cũng cao tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn tự mình ra trận sao." Dương Minh nhíu mày: "Con cảm thấy không ổn."

"Tại sao bố nhất định phải tự mình ra trận? Tên của bố chỉ là thương hiệu, đương nhiên công ty con cũng phải có những nhà thiết kế xuất sắc. Chẳng qua bố có thể làm người cố vấn" Lưu Duy Sơn nói: "Điều này con yên tâm rồi chứ?"

Dương Minh nghe xong không khỏi vui mừng. Từ trước đến nay, Dương Minh vẫn lo lắng đến vấn đề mô hình của công ty. Hôm nay nghe Lưu Duy Sơn nói như vậy, Dương Minh đã hiểu ra.
 
Back
Top Bottom