Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 340: Một câu của Dương ca



Dương Minh nghe Cát Hân Dao nói xong trong lòng không khỏi giật mình, cô nàng này hình như đến từ thời phong kiến thì phải! Chẳng qua nếu nàng ta đã không khi dễ Lâm Chỉ Vận, Dương Minh cũng an tâm, hơn nữa cô nàng này còn có người bạn trai là côn đồ, trong trường thích gào lúc nào là hét lúc đó, cứ như vậy, thì cũng có thể bảo hộ cho Lâm Chi Vận. Vì thế Dương Minh cũng không có ý định truy cứu nàng nữa, dù sao cũng chỉ là một cô gái, không cần thiết phải so đo với nàng" Ừ, tính cách của Chỉ Vận có điều lương thiện, cô giúp tôi coi chừng một chút, nếu có người khi dễ nàng ta, cô biết nên làm thế nào rồi chứ?"

"Yên tâm đi Dương Minh, chuyện này cứ giao cho em!" Cát Hân dao cao hứng gật đầu, bây giờ nàng cũng rõ ràng tình hình hiện tại rồi, Dương Minh là một kẻ ghê gớm, ngay cả tên của Báo ca cũng có thể gọi tùy tiện, vậy thì mình phải dựa dẫm một chút! Chẳng qua, Cát Hân Dao cũng hiểu được, bản thân chỉ có chút tư sắc, Dương Minh nhất định sẽ không để vào mắt, người ta chỉ thích Lâm Chỉ Vận thôi! Cho nên Cát Hân Dao cũng không tự rước lấy nhục vào thân, chẳng qua, nếu hầu hạ tốt Lâm Chỉ Vận, vậy thì cũng có thể tạo ấn tượng tốt cho Dương Minh!

Chẳng qua, nói thế nào thì Dương Minh đều có thể đánh, mình và Tất Hải tốt nhất là không nên quan tâm nhiều về vấn đề này!

"Đúng rồi, hồi nãy mày nói là, mày và Ngô Tân Khải có mâu thuẫn?" Dương Minh liếc nhìn Tất Hải, để xem tiểu tử này ăn nói ra sao! Nếu có thể được, vậy thì có cho hắn một vài chổ tốt cũng được.

"Đúng vậy, Dương ca, có thể nói từng bước được không?" Tất Hải nhìn thoáng qua hai tên côn đồ chưa bị đánh kia, nói: "Còn đứng đó làm gì, đưa Ngô Tân Khải và thằng kia đi bệnh viện đi! Bọn mày tính để cho hai người đó nằm chờ chết ở đây hả?"

"Vâng. vâng!" Mặc kệ Tất Hải và Ngô Tân Khải có mâu thuẫn gì, dù sao Tất Hải vẫn là quân sư của Ngô Tân Khải, trong quán rượu là nhị đương gia, cho nên lời nói của hắn, không thằng tiểu đệ nào khôngdam1 nghe.

"Đi thôi, vừa lúc tao cũng định đi đến kí túc xá nữa, vừa đi vừa nói chuyện đi!" Dương Minh nhìn thoáng qua thời gian, may quá, mình ra khỏi cửa sớm, bây giờ đến vẫn còn kịp, Trần Mộng Nghiên hẳn là chưa rời khỏi cửa.

Tâm tư của Tất Hải bắt đầu nổi lên, không tồi, mình có chứng cớ tố giác Ngô Tân Khải dụ dỗ em dâu, chẳng qua, nếu Ngô Tân Khải sống chết không thừa nhận, rồi nói là Cát Hân Dao dụ dỗ hắn thì sao? Dù sao hai người cũng" người đưa thì ta đẩy", cho nên rất khó nói lý. Nhưng lúc này lại lòi ra một nhân vật siêu cấp, chỉ cần Ngô Tân Khải nói bậy, vậy thì hắn chắc chắn tiêu rồi.

Mà người này, chính là Dương Minh, là bạn của Báo ca. Nếu như Dương Minh có thể thay mình nói vài lời, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng hơn.

Cho nên, Tất Hải chuẩn bị nói ra mọi chuyện cho Dương Minh nghe.

"Dương ca, tên Ngô Tân Khải này em thấy căn bản không phải là người!" Tất Hải phẫn nộ nói: "Hắn chẳng những cưỡng gian Cát Hân Dao, còn lừa em rất nhiều tiền." Tất Hải bắt đầu thêm mắm thêm muối vào trong câu chuyện.

Dương Minh đương nhiên không tin đầy đủ lời của hắn, chẳng qua nếu hắn đã dám nói như vậy, khẳng định cũng có thể tin, liền hỏi: "Mày có chứng cớ?"

"Có!" Tất Hải móc cái n98 ra đưa cho Dương Minh coi.

"Cái đồ chơi này nhìn đẹp đó, dùng thế nào?" Dương Minh cười hỏi.

Tuy rằng Dương Minh nói những lời này ra có chút buồn cười, chẳng qua Tất Hải và Cát Hân Dao không dám coi thường hắn! Người ta có thực lực, một đạp là có thể làm cho người khác bị trọng thương, ai dám mà coi thường?

"Cái này. dùng thế này." Tất Hải vội vàng giúp Dương Minh mở đoạn phim ra, sau đó làm như lơ đãng nói: "Cái này mới vừa ra, em vọc nhiều ngày mà vẫn chưa hiểu dùng thế nào!"

Nói như vậy chứng tỏ rằng, Dương Minh không biết dùng cũng là điều bình thường, cái này vừa mua lâu rồi mà dám nói là mới mua.

Dương Minh gật gật đầu, thầm nghĩ, tiểu tử này đủ thông minh đó. Bên cạnh mình quả thật là thiếu một người như vậy! Hầu Chấn Hám tuy rằng hữu dũng hữu mưu, tuy rằng cũng giúp đỡ Dương Minh làm một số âm mưu, nhưng hắn ta không thích hợp để dùng quỷ kế, còn tên Tất Hải này quả là một người không tồi, nhất là con đàn bà bên cạnh hắn, hai người đúng là một cặp vợ chồng trời sinh đã nham hiểm.

"Hả, cái này là ép buộc sao?" Dương Minh nhìn đoạn phim nói: "Hình như cô có vẻ rất thích!?"

Cát Hân Dao lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Em cũng không phải là gái trinh, đương nhiên sẽ có phản ứng sinh lý."

"Miễn cưỡng tin tưởng lời của các ngươi" Dương Minh nhìn Tất Hải và Cát Hân Dao, nói: "Chẳng qua, chiêu của mày cũng quá âm hiểm? Mày nói xem về sau có phải Báo ca nên đề phòng chiêu này của mày không?"

"Cái này. Không dám gạt Dương ca, Tất Hải em cũng không phải là một chính nhân quân tử này, em chỉ là một tiểu nhân, nhưng em cũng là một chân tiểu nhân!" Tất Hải thành khẩn nói: "Trước ngày hôm qua, em cũng không có tâm tư làm phản Ngô Tân Khải, ngược lại nghe nói hắn muốn đề bạt em lên, em cảm động đến rơi nước mắt, vẫn ở bên cạnh hắn giúp bày mưu tính kế, nhưng nếu hắn đã bất nhân với em, thì đừng trách em bất nghĩa! Em nói rồi, em là một tiểu nhân, đừng hy vọng em sẽ trung hành và tận tâm với một người nào, em không phải Nhạc Phi! Em chỉ biết, ai tốt với em, em sẽ trung thành với người đó!"

Dương Minh gật đầu, đúng vậy, không người nào là toàn vẹn, muốn tìm một người biết dùng thủ đoạn, thì muốn để hắn trung thành tuyệt đối là không có khả năng, chỉ có thể dùng uy h**p và dụ dỗ, mới có thể để hắn trung thành được. Người như vậy, tạm thời giữ lại.

"Được rồi, hôm nay tao sẽ giúp mày một lần, chẳng qua mày nên nhớ kỹ, tao không phải là Ngô Tân Khải, mày cũng đừng hy vọng có mưu đồ gì với tao, nếu không mày sẽ chết rất thảm!" Dương Minh nhàn nhạt nói, rồi móc điện thoại của mình ra, tìm số của Bạo Tam Lập, vừa đúng lúc điện thoại hết pin.

"Dương ca, dùng cái của em đi!" Tất Hải vội vàng đưa điện thoại cho Dương Minh.

Dương Minh cũng không cự tuyệt, gọi đến dãy số của Bạo Tam Lập.

"Báo ca, tôi là Dương Minh đây!" Dương Minh trực tiếp báo danh.

"Dương huynh đệ, là cậu sao!" Bạo Tam Lập bây giờ là lão đại của Tùng Giang, đương nhiên sẽ không tiếp tục kêu Dương Minh là" Dương ca" nữa, nhưng đối với Dương Minh vẫn rất cảm kích, ít nhất, là Dương Minh giới thiệu Hầu Chấn Hám cho mình biết, thì thế cục mới xoay chuyển toàn bộ, nếu không bây giờ mình đã biến thành một con chó không nhà về.

Dương Minh cũng không quan tâm, hắn cũng biết tình cảnh hiện tại của Bạo Tam Lập, cho nên cũng không tính toán chuyện này: "Báo ca, thủ hạ của anh có một người tên là Ngô Tân Khải phải không?"

Chẳng qua, Tất Hải và Cát Hân Dao vô cùng để ý chuyện này, Báo ca xưng huynh gọi đệ với người trước mắt này, cái này cũng để chứng minuh Dương Minh trong mắt Báo ca rất có trọng lượng! Bởi vì bình thường Tất Hải chỉ ở trong quán bar, hoàn cảnh nơi đó rất ồn ào, cho nên đem âm lượng của điện thoại tăng lớn lên, vì thế cũng làm cho họ nghe được lời nói của Bạo Tam Lập.

"Ngô Tân Khải?" Bạo Tam Lập do dự, thủ hạ của hắn rất nhiều, nói thật ra thì hắn chẳng nhớ hết đâu. Cũng may là bên cạnh còn người nhắc nhỏ, Bạo Tam Lập mới phản ứng kịp: "Ngô Tân Khải của quán bar Địch Địch sao? Hắn làm sao?"

"Tên này vừa bị tôi đánh, phỏng chừng nửa năm cũng chưa dậy nổi, tôi gọi điện đến để bồi tội với Báo ca!" Dương Minh cười cười, mà giọng nói không có chút ý tứ bồi tội nào cả.

"Mẹ nó, thằng chó này dám động để Dương huynh đệ, đánh hắn tính gì, hai anh em chúng ta còn cái gì mà bồi tội!" Bạo Tam Lập mắng Ngô Tân Khải một câu: "Việc nhỏ này thì tính làm gì, có rảnh đến đây chơi không? Bây giờ tôi làm lớn lắm!"

"Haha, gần đây có vài chuyện, vài ngày nữa sẽ đến!" Dương Minh cười nói: "Đúng rồi, Báo ca, còn có chuyện này, Ngô Tân Khai còn có ý đồ với bạn gái của tôi, cũng may là có một người tên Tất Hải cản lại, bằng không thì. tên Tất Hải này cũng không tồi, chính trực, xem xem có thể thu xếp cho hắn một chút được không?"

"Không thành vấn đề! Dương huynh đệ đã mở miệng, mặt mũi này sao tôi không cho được, vậy thì tôi chẳng là cái gì!" Bạo Tam Lập đáp lời nói: "Gọi hắn đến Bất Dạ Thiên đi, lập tức lại đây!"

"Được rồi, chuyện này làm phiền Báo ca, hôm nào tôi sẽ ghé qua tâm!" Dương Minh nói.

"Tốt, tôi chờ cậu!"

Cúp điện thoại, Dương Minh trả di động cho Tất Hải, Tất Hải nịnh nọt: "Dương ca, di động này ngài cứ giúp lấy, dù sao em cũng không cần, lát nữa em mua cái khác cũng được, nhưng Dương ca còn có đại sự, đừng chậm trễ!"

Vừa rồi Dương Minh và Bạo Tam Lập nói chuyện Tất Hải nghe rất rõ ràng, hắn bây giờ muốn tìm cơ hội nịnh nọt Dương Minh còn chưa có nữa!

"Hả? Ở đây còn có chứng có, mày đưa tao, mày làm sao bây giờ?" Dương Minh không khách khí cất điện thoại vào túi, cái này còn mới nha, lớp keo dán trên màn hình còn chưa lột xuống nữa là.

"Hắc hắc, có một câu của Dương ca, đống chứng cớ đó không cần dùng!" Tất Hải nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 341: Mượn hoa hiến phật



"Mày nghe được sao?" Dương Minh cười nói.

"Dạ, âm lượng của cái điện thoại này hơi lớn, Dương ca lát nữa nhớ chỉnh nhỏ lại" Tất Hải cười nói.

"Nếu như vậy, thì tao cũng không ngại, lát nữa mày cứ kiếm Báo ca đi!" Dương Minh gật đầu cất điện thoại vào túi, thầm nghĩ, dễ dàng quá!

"Dương cá, Tất Hải thiếu ngài một chuyện, về sau Báo ca là lão đại của em, ngài cũng là lão đại của em!" Tất Hải vô cùng cung kính Dương Minh, so với sự nịnh nọt trước kia còn ghê gớm hơn!

"Được rồi, vậy làm cho tốt nhé!" Dương Minh gật đầu nói.

"Vậy Dương ca. ngài có thể đem di động cho em." Tất Hải đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nói.

"À, cái đoạn phim kia phải không?" Dương Minh nói.

"Không phải, ý của em là, Dương ca cho em lấy cái sim." Tất Hải lắc đầu nói.

"Sao không nói sớm!" Dương Minh móc điện thoại ra, rồi lấy pin, móc sim đưa cho Tất Hải, sau đó gắn cái sim của mình vào.

"Cái đoạn phim kia, nếu Dương ca thích, vậy để dành từ từ thưởng thức đi" Cát Hân Dao mỵ ý nói: "Dương ca, nếu anh muốn."

Dương Minh cũng nhíu mày, cả người không khỏi nổi da gà, nhìn nhìn, Tất Hải tuy rằng xấu hổ, nhưng cũng không nề hà: "Cát Hân Dao, cô có biết tôi ghét nhất dạng đàn bà nào không?" Dương Minh nhàn nhạt nói.

"A. em." Cát Hân Dao hoảng sợ, vội vàng thu hồi mỵ ý, vừa rồi trong nháy mắt nàng quả thật đã bị Dương Minh mê hoặc.

"Đàn bà không cần thuần khiết, nhưng cũng không thể lả lơi ong bướm. Bây giờ cô là người của Tất Hải, cô nên nhớ kỹ điểm này, tôi không muốn lại nhìn thấy chuyện đáng ghét này phát sinh lần nữa!" Dương Minh lạnh lùng nhìn Cát Hân Dao một cái.

"Em biết rồi, Dương ca" Cát Hân Dao vội vàng gật đầu không ngừng.

"Được rồi, tôi đi tán gái, hai người đi đi" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên từ ký túc xá đi ra, vội vàng móc lễ vật ra nói với hai người.

"A? Vậy bọn em không quấy rầy Dương ca." Tất Hải và Cát Hân Dao tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng hết sức kỳ quái, Dương Minh không phải thích Lâm Chỉ Vận sao? Bây giờ hình như cô bé đi ra kia không phải là Lâm Chỉ Vận. Nhưng mà tướng mạo cũng rất là xinh đẹp!

Chẳng qua hai người này thấy Dương Minh không phải là người bình thường, Tất Hải cũng không tò mò nữa, Cát Hân Dao lại hổ thẹn, tư sắc như vậy, còn dám tự đề cao mình, nhìn người bên cạnh của Dương Minh đi, ai ai cũng là cực phẩm!

Chẳng qua, không đợi Dương Minh đi đến trước mặt nàng, đã có một tên tốc độ còn nhanh hơn hẳn, trong tay cầm một bó hoa hồng chạy tới trước mặt Trần Mộng Nghiên.

"Trần Mộng Nghiên, tặng cho bạn, hôm nay bạn thật xinh đẹp!" Tên này là Trâu Nhược Quang, chủ tịch hội sinh viên học sinh.

"Xin lỗi, tôi không thể nhận" Trần Mộng Nghiên hôm nay quả thật ăn mặc rất đẹp, bởi vì tối qua, Triệu Oánh đã gọi điện cho nàng, báo tin trong hai ngày nay Dương Minh có thể tìm đến nàng.

Trần Mộng Nghiên lúc ấy rất kích động, tuy rằng ngoài miệng vẫn mắng Dương Minh là đồ vong ơn phụ nghĩa, chẳng qua trong lòng vẫn vô cùng ngọt ngào. Hắn rốt cục cũng đã đến tìm mình.

Gần đây, Trần Mộng Nghiên đã suy nghĩ cẩn thận, Lam Lăng thì sao? Bây giờ không phải đã về Vân Nam rồi sao? Có khi còn không nhất định sẽ trở lại, mình mới là bạn gái chính thức của Dương Minh, nhưng vậy hoài chẳng phai là lãng phí thời gian thanh xuân sao? Chẳng qua bắt nàng đi thỏa hiệp với Dương Minh, chuyện này nàng không thể làm được.

Bây giờ, nghe Triệu Oánh nói Dương Minh chuẩn bị đến tìm mình, Trần Mộng Nghiên có thể mất hứng sao! Nhìn vào gương, thấy được bộ dáng tiều tụy của mình, Trần Mộng Nghiên nhíu mày, sau đó ngủ một giấc đến sáng. Sáng sớm dậy, còn cố gắng ăn mặc tỉ mỉ một chút, cố ý thay đổi kiểu tóc cho trẻ một chút.

Tuy rằng Trần Mộng Nghiên không thừa nhận mình làm tất cả chuyện này, đều là vì để gặp Dương Minh, nhưng con gái luôn muốn là người đẹp nhất trong mắt bạn trai mình, đây là điều không thể thay đổi.

Tâm tình Trần Mộng Nghiên hôm nay rất tốt, hơn nữa không cố ý ăn mặc thái quá, cho nên cả người tán ra thần thái khác thường, Vốn Trâu Nhược Quang đã cảm thấy Trần Mộng Nghiên đủ đẹp rồi, chỉ là trước đó có cảm giác như" bệnh tưởng tượng" của Lâm Đại Ngọc, cảm thấy cả người nàng đều là ánh mặt trời, Trâu Nhược Quang nhìn về phía Trần Mộng Nghiên mà không khỏi si mê.

Con mẹ nó, đến cửa tặng hoa không nói, còn đứng nhìn vợ của ông mày một cách si mê như vậy sao? Mày tưởng mày là ai? Dương Minh có chút tức giận, trực tiếp đi về hướng Trâu Nhược Quang, đưa tay đoạt lấy bó hoa của hắn, nói: "Cái này tao nhận thay cho nàng, mày có thể cút!"

Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh xuất hiện, sắc mặt nhất thời vui vẻ, chẳng qua nhớ đến quan hệ giữa minh và hắn, không khỏi làm ra vẻ lạnh lùng.

"Tặng cho em, Mộng Nghiên, hôm nay em thật xinh đẹp" Dương Minh đưa hoa hồng đến trước mặt Trần Mộng Nghiên.

"Hì!" Trần Mộng Nghiên rốt cục không nhịn được cười: "Anh thật biết mượn hoa hiến phận ra! Còn làm trò tặng cho em nữa sao! Coi anh kìa!" Nói thì nói vậy nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn đưa tay nhận lấy.

"Hắc hắ, đương nhiên, lễ vật còn chưa ra mà! Lễ vật chân chính còn ở đây này." Dương Minh còn đang muốn lấy con gấu disney ra thì nghe thấy một âm thanh chán ghét.

Vừa rồi Trâu Nhược Quang nhìn Trần Mộng Nghiên có chút si ngốc, cho nên Dương Minh cướp lấy bó hoa trong tay hắn mà còn không biết, chẳng qua không bao lâu sau hắn liền có phản ứng: "Mày là ai?" Mày lấy hoa của tao làm gì?"

"Ai lấy hoa của mày? Mày không phải muốn tặng hoa cho bà xã của tao sao, tao chỉ nhận giùm nàng" Dương Minh có chút không kiên nhẫn nói, hình như con mắt của hắn có vấn đề, người bình thường thấy tình huống này không phải thường chạy lẹ sao?

"Trần Mộng Nghiên, hắn là ai vậy?" Trâu Nhược Quang chỉ vào Dương Minh hỏi.

"Mày đừng chỉ tao!" Dương Minh khó chịu trừng mắt nhìn Trâu Nhược Quang, nếu không phải có Trần Mộng Nghiên ở đây, hắn đã muốn đạp chết mẹ thằng này rồi.

"Chỉ mày thì sao! Còn không trả hoa cho tao!" Trâu Nhược Quang nhíu mày nói.

"Ê ku, bạn của mày tìm mày kìa!" Dương Minh nói.

"Cái gì?" Trâu Nhược Quang sửng sốt.

Tất Hải đã chú ý đến tình huống bên này, hắn vốn là một người thông minh, cho nên nhìn qua là có thể hiểu! Rõ ràng là tên Trâu Nhược Quang này muốn quấy rầy chị dâu đây mà! Mẹ nó, Dương ca tán gái mà mày cũng dám tranh giành sao? Cho nên Tất Hải trực tiếp đi tới, vỗ vỗ bả vai Trâu Nhược Quang nói: "Tiểu tử, lại đây, tìm chổ hai ta nói chuyện!"

"Mày là ai?" Trâu Nhược Quang nhìn cách ăn mặc của Tất Hải, biết hắn cũng không phải loại tốt lành gì, nhất là bộ dáng tức giận của hắn, làm cho Trâu Nhược Quang có chút sợ.

"Lại đây mày sẽ biết!" Tất Hải ôm lấy bả vai của Trâu Nhược Quang, mạnh mẽ lôi hắn về góc tường của ký túc xá.

"Buông ra." Trâu Nhược Quang la lớn.

"La con mẹ mày!" Tất Hải đấm một quyền vào bụng của Trâu Nhược Quang, hung tợn nói: "Còn la nữa lão tử giết mày!"

"A." Trâu Nhược Quang rên rĩ một tiếng, không dám còn dị nghị gì. Đừng nghĩ Tất Hải là quân sư yếu đuối nha, nhưng cũng xuất thân từ đánh nhau, thu thập một tên sinh viên như Trâu Nhược Quang, thật đúng là dễ dàng.

"Người tìm Trâu Nhược Quang là ai vậy? Sao có chút kỳ quái" Trần Mộng Nghiên nghi ngờ hỏi.

"Ai biết được, bạn của hắn mà!" Dương Minh không quan tâm nói. Trong lòng thầm nghĩ, Tất Hải, nhân tài nha, tuyệt đối là nhân tài! Chính mình không thể ra mặt được, tên Tất Hải này liền xuất hiện hỗ trợ! Không tồi!

"Bạn.? Em thấy người đó hình như không phải người tốt!" Trần Mộng Nghiên nhíu mày nói.

"Mặc kệ đi, xem ra hắn cũng không phải loại người tốt gì, không chừng là dụ dỗ bà xã của người khác, bị người ta tìm đến cửa!" Dương Minh nói y như thật, là sự thật thì đúng vậy mà.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên lại nói: "Nói hưu nói vượn!"

"Đúng rồi, lễ vật này, tặng cho em!" Bị Trâu Nhược Quang phá hủy bầu không khí, Dương Minh có chút khó chịu.

"Cái này là.A! Đây không phải là con gấu disney sao?" Trần Mộng Nghiên tiếp nhận lễ vật của Dương Minh, sắc mặt vui vẻ nói: "Ai nói anh biết em thích cái này!"

A? Em thích? Dương Minh hoài nghi, hay là Trần Phi nói trúng? Con gái thường hay thích cái này?

"Cái này, anh là con giun trong bụng em mà, em muốn cái gì, anh đều biết" Dương Minh cười nói.

"Hừ, nói loạn!" Trần Mộng Nghiên đương nhiên không tin: "Nếu vậy thì, anh nói đi em đang nghĩ cái gì?"

"Bây giờ em. khẳng định là. đang nghĩ đến. anh." Dương Minh nói.

"Anh? Anh cái gì." Trần Mộng Mộng sửng sốt, làm Dương Minh nói không dứt lời.

"Chính là đang nhớ đến anh!" Dương Minh nghiêm trang nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 342: Bắt đầu làm hòa



"Mày rốt cục là ai? Muốn làm gì?" Trâu Nhược Quang có chút kinh hoảng, dù sao hắn là một sinh viên, công ti bình thường kinh doanh cũng rất chính đao, rất ít giao tiếp với người của xã hội đen, mà người trước mặt này, chỉ còn thiếu dòng chữ" Tao là xã hội đen" trên mặt thôi.

"Bốp!" Một bàn tay ịn lên mặt Trâu Nhược Quang: "Thằng chó, mày dám quấy rầy đàn bà của lão đại tao, tao thấy mày muốn chết rồi"

"Lão đại của mày? Người vừa rồi là lão đại của mày?" Trâu Nhược Quang sửng sốt, suy nghĩ mấu chốt của sự tình.

"Mẹ kiếp, cái gì mà người kia! Tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục quấy rầy phụ nữ của lão đại, mày xong rồi đó!" Tất Hải uy h**p.

"Tôi. biết rồi" Hảo hán không chấp nhất chuyện vặt, Trâu Nhược Quang đương nhiên biết đạo lý này.

"Hừ, thằng chó, nếu tao thấy một lần nữa, mày tự gánh lấy hậu quả!" Tất Hải vỗ vỗ khuôn mặt của Trâu Nhược Quang, hung tợn nói, sau đó cùng Cát Hân Dao rời đi.

"Phi, cái quái gì!" Thấy Tất Hải đi xa, Trâu Nhược Quang mới nhổ một bãi nước miếng nói, xã hội đen trong trường? Mày cho rằng đang đóng phim hả? Mày chờ tao báo cáo với trường học đi, thằng chó, mày chờ bị đuổi học đi!

Trâu Nhược Quang sửa sang lại quần áo, sải bước về phòng ngủ, chỉ là một tên côn đồ, không đáng để tức giận với chúng, người như vậy, rất dễ dàng g**t ch*t!

Tất Hải đi vào Bất Dạ Thiên, nói với bảo vệ cửa, được dẫn vào văn phòng của Bạo Tam Lập, bên trong có Hầu Chấn Hám, đang thương lượng chuyện gi đó với Bạo Tam Lập.

"Báo ca, có ngườ tên là Tất Hải tới tìm anh, để cho hắn vào không?" Một người hầu của Bạo Tam Lập gõ cửa hỏi.

"Tất Hải? Cho hắn vào đi!" Bạo Tam Lập nói.

Tất Hải cung kính đẩy cửa vào, nhìn thấy hai siêu cấp boss trong đây, nhanh chóng vấn an: "Báo ca, Hầu ca!"

"Ừ, mày chính là Tất Hải mà Dương Minh nói sao?" Bạo Tam Lập nhìn thấy hỏi.

"Đúng vậy, chính là em" Tất Hải gật đầu nói.

"Được, chuyện này mày làm không tồi, bang phái chúng ta đang trong thời kỳ phát triển ổn định, nếu để đám tiểu đệ làm càng, khi nam phách nữ, vậy thì bang phái đó tuyệt đối không thể phát triển lâu dài!" Hầu Chấn Hám gật đầu tán dương.

"Ừ, không tồi, tôi cũng nghĩ như vậy" Vốn Bạo Tam Lập định nói vài câu với Tất Hải, dù sao phản bội lão đại cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng Hầu Chấn Hám đã nói vậy, hắn cũng không nói gì hơn, vì thế nói: "Được rồi, quán bar Địch Địch về sau giao cho mày quản lý! Mày không nên giống như Ngô Tân Khải, bằng không tao sẽ không tha cho mày!"

"Cảm ơn Báo ca, cảm ơn Hầu ca, em nhất định sẽ không làm hai anh thất vọng, các anh yên tâm!" Tất Hải vội vàng cam đoan.

"Ừ, được rồi, mày ra ngoài đi!" Bạo Tam Lập nói: "Tao và Hầu ca có chuyện muốn nói" " Dạ, em ra trước!" Tất Hải cung kính lui ra ngoài.

Cái này chỉ là nói thôi, Bạo Tam Lập không chút ảnh hưởng thì có thể nói cái gì với Hầu Chấn Hám.

"Hầu ca, chúng ta bây giờ cũng là một bang phái lớn, anh nói bang phái lớn cũng nên có tên đúng không?" Bạo Tam Lập hỏi.

"Ừ, vấn đề này tôi sẽ nói với ông chủ, nhưng tên là gì, phải do ông chủ định đoạt" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.

"Đúng vậy" Bạo Tam Lập không hề ý kiến, chỉ là cái tên thôi, chủ yếu là phải có tên, nghe vang dội một chút.

"Tháng sau là thời điểm tết nguyên đán, tôi muốn mời một số nhân vật nổi tiếng của Tùng Giang đến, tổ chức một bữa tiệc, anh thấy chủ ý này thế nào?" Bạo Tam Lập đề nghị.

"Cái này không vấn đề, dù sao chúng ta cũng nắm giữ hắc đạo Tùng Giang, có nhiều người muốn đến gặp mặt, nhưng không tìm thấy cơ hội, như vậy có thể tạo cơ hội cho nhau" Hầu Chấn Hám đồng ý: "Chuyện này không cần thương lượng với ông chủ, anh quyết định là được rồi, đến lúc đó chúng ta quyết định danh sách khách mời là được"

Quan hệ hai người rất kỳ quái, rõ ràng Bạo Tam Lập là lão đại, làm việc gì cũng thương lượng với Hầu Chấn Hám. Tình huống quái dị này các bang phái khác tuyệt đối không có, một lão đại tuyệt đối sẽ không phân hóa quyền lực của mình, nhưng ở đây khác, bởi vì Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cùng làm việc cho một ông chủ, cho nên hai người cũng không tranh quyền, vì cái kia cũng không có ý nghĩa gì!

"Anh Hải, thế nào, Báo ca nói thế nào?" Cát Hân Dao hưng phấn cùng lo lắng đứng trước cửa hộp đêm Bất Dạ Thiên, nhìn thấy Tất Hải đi ra, vội vàng hỏi.

"Hầu ca xem trọng anh!" Tất Hải biết Bạo Tam Lập lúc đó có phê bình kín đáo với mình, nhưng Hầu Chấn Hám nâng đỡ mình lên, cho nên mình mới thuận lợi ngồi vào vị trí lão đại của quán bar Địch Địch. Tất Hải cũng có chút kỳ quái, Hầu Chấn Hám chỉ là nhị đương gia, vì sao hắn lại nói chuyện có phần cao hơn Báo ca? Chẳng qua, chuyện tình của lão đại, còn chưa đến lượt mình tham dự vào, Tất Hải cũng không nghĩ nhiều" Cho nên, Báo ca để anh làm lão đại của Địch Địch"

"Thật sao! Anh Hải, rốt cục anh cũng được làm lão đại!" Cát Hân Dao hưng phấn nói.

"Cái này không phải là do Dương ca sao, Dương ca đã nói giùm anh đó!" Tất Hải nói: "Cho nên, Cát Hân Dao, em nhớ kỹ, về sau đừng chọc Dương ca tức giận! Còn nữa, đối với Lâm Chỉ Vận, phải khách khí một chút!"

"Anh Hải, anh yên tâm, em biết nên làm thế nào!" Cát Hân Dao gật đầu, nói.

"Còn nữa, bây giờ em đã là chị hai của đám tiểu đệ, về sau thu liễm cái tính cách d*m đ*ng lại một chút! Lời của Dương ca em đã nghe rồi đó, về sau làm thế nào, tự em suy nghĩ đi!" Tất Hải cảnh cáo: "Về sau toàn tâm toàn ý đi theo anh, anh cam đoan em vĩnh viễn đều là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh"

"Anh Hải, em sẽ không làm ra chuyện có lỗi nữa. Như vậy đi, lát nữa về trường em sẽ lên mạng, tìm mua một cái đồ chơi chạy bằng điện để tự an ủi, khi anh không ở bên cạnh em, em có thể dùng nó để chơi." Cát Hân Dao có sự sùng bái với quyền lực lớn hơn t*nh d*c. Làm sao mà nàng có thể chỉ vì một chút thỏa mãn của bản thân mà vứt đi vị trí chị hai chứ!

"Ừ, tự em xử lý đi!" Tất Hải ôm lấy cái eo nhỏ của Cát Hân Dao, nói: "Anh thích em ở điểm này, không bao giờ hỏi đến việc sinh hoạt cá nhân của anh"

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên sóng vai đi đến căn tin trường học, cái ăn ý nhất chính là, dù hai người không nói lời nào, nhưng nhìn bộ dáng, hai người đã hòa hợp với nhau.

"Mộng Nghiên, gần đây thế nào?" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không nói chuyện, vì thế hắn đành chủ động, hắn nhớ đến lời nói của Triệu Oánh, da mặt của con gái rất là mỏng. Cái này không thành vấn đề, vì da mặt của mình rất là dày, súng đạn bắn còn không thủng nữa là.

"A. tạm được." Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, hỏi một câu vô nghĩa quá vậy, em có thể tốt sao, ai đâu như anh chứ, còn đi Hồng Công du lịch nữa!

"Vừa rồi là ai vậy? Em không nói với hắn là đã có bạn trai rồi sao?" Dương Minh bắt đầu nhắc.

"Hắn hả, là chủ tịch hội sinh viên của chúng ta, sao thế, Trương Tân không nói cho anh biết à?" Trần Mộng Nghiên cười như không cười nhìn Dương Minh.

"Ặc. hắn có nói, nhưng không hoàn toàn." Dương Minh đổ mồ hôi, xe ram, sự riêng tư của bản thân căn bản là không thể gạt Trần Mộng Nghiên.

"Có hắn làm gian tế, nhất cử nhất động của em đều bị anh khống chế, đúng không?" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái: "Nếu em thật sự cùng với một nam sinh nào đó, liệu anh có chờ đến bây giờ mới tới tìm em không?"

"Hắc hắc. cái này không phải là anh quan tâm em sao. em nhìn tên kia đi, chẳng có gì tốt đẹp, phỏng chừng cũng y chang như Vương Chí Đào!" Dương Minh cười khổ nói.

"Vậy anh nên biết, em và hắn nói chuyện không quá mười câu, hơn nữa, vì sao em phải nói cho hắn biết em có bạn trai? Hắn có quan hệ gì với em?" Trần Mộng Nghiên hừ lạnh nói: "Anh đừng nghĩ em giống như anh, lưu tình khắp nơi, đi chổ nào cũng có mỹ nữ đến gần!"

"Cái đó. anh. thật ra." Dương Minh thầm nghĩ, trong lòng Trần Mộng Nghiên vẫn còn tức giận!

"Đừng nhắc đến nữa, nói cho anh biết, Dương Minh, về sau anh còn dám như vậy, em vĩnh viễn sẽ không để ý đến anh!" Trần Mộng Nghiên hung dữ nói.

"Vậy Lam Lăng." Dương Minh vui vẻ, hay là Trần Mộng Nghiên đã chấp nhận Lam Lăng?

"Về sau không được nhắc nàng ta trước mặt em" Sắc mặt Trần Mộng Nghiên lập tức lạnh xuống.

"Ồ, anh biết rồi." Dương Minh xấu hổ gật đầu, chẳng qua, mọi chuyện cũng có chút tiến triển đó thôi, ít nhất Trần Mộng Nghiên đã tha thứ cho mình, chỉ là không lập tức chấp nhận được Lam Lăng mà thôi, dù sao thời gian còn dài, về sau từ từ nói.

Trần Mộng Nghiên sở dĩ tha thứ cho Dương Minh, kỳ thật cũng có nguyên nhân, nàng yêu thương Dương Minh cũng là một trong những lý do đó. Nhưng quan trọng nhất là Lam Lăng bây giờ không ở bên cạnh Dương Minh, cho nên Trần Mộng Nghiên mới có thể miễn cưỡng chấp nhận. Về phần Lâm Chỉ Vận kia, nếu không có chuyện gì, Dương Minh có thể không tìm nàng. Nhưng Trần Mộng Nghiên làm sao mà biết, Dương Minh đã gặp gỡ lại Lâm Chỉ Vận!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 343: Cực phẩm nam nữ



Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi đến trường học căn tin, Dương Minh trước hết để Trần Mộng Nghiên đi kiếm chổ ngồi, sau đó mình đi gọi cơm, bữa sáng của Trần Mộng Nghiên rất đơn giản, chỉ là cháo hoa và dưa muối, Dương Minh trước kia đã mua rất nhiều lần, cho nên không cần hỏi cũng biết. Dương Minh gọi cho mình một cái bánh bao hấp, sau đó đi lại bàn của Trần Mộng Nghiên.

Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên đang cãi nhau với một cặp tình nhân.

"Bên cạnh tôi có người, hắn đi mua đồ, lập tức sẽ về ngay!" Trần Mộng Nghiên cau mày nói.

"Ha, cô nói cô có người?" Người đàn ông đeo kính nhe răng, nói với Trần Mộng Nghiên: "Cô nói mọi chổ ngồi trong này đều có người, thì mọi người phải ra ngoài ăn cơm hết sao?"

"Người đâu mà không biết nói lý gì hết, nhìn đi, ở đây còn hai bàn nè! Sao cứ thích ngồi đây thế?" Trần Mộng Nghiên thật sự mất hứng, người này nói chuyện quả thật rất khó nghe.

"Ha! Cô còn tưởng đây là chổ tự học hả? Viết ra vài chữ có người ngồi rồi thôi hả? Nói cho cô biết, chổ này tôi đã chọn!" Thằng mắt kính tỏ vẻ phong độ bĩu môi nói: "Người mới hả?"

"Anh đẹp trai, đừng để ý tới nàng, nàng ta cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, không chừng giữ chổ ngồi cho người nào đó!" Người con gái phong tao bên cạnh thằng đeo kính nũng nịu nói.

Đẹp trai? Con mẹ nó thật ghê tởm, so với con chuột còn đáng khinh hơn, người như vậy mà kêu anh đẹp trai? Dương Minh mắc ói quá!

"Cô nói cái gì đó!" Trần Mộng Nghiên cũng không phải tốt lành gì, thấy cô ta nói chuyện khó nghe quá, không nhịn được phản bác một câu.

"Hử! Không phải sao?" Con nhỏ kia trừng mắt nói: "Thấy cô lớn lên như vậy, nhìn là biết dựa vào đàn ông để kiếm cơm!"

"Bẹp!" Con nhỏ này vừa nói xong, một chén cháo hoa đổ thẳng từ trên đầu xuống, rớt xuống theo tóc của nàng.

"Tôi thấy nên để cô ăn trước thì hơn!" Dương Minh nhàn nhạt nói.

"Ai! Ai dám đổ cháo lên đầu lão nương!" Con nhỏ này điên cuồng lên quay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy Dương Minh cười xấu xa phía sau, chỉ vào hắn giận dữ nói: "Con mẹ mày muốn làm gì!"

"Cho cô ăn cơm!" Dương Minh nhún vai.

"Oaaaaaa, lão nương liều mạng với mày!" Con nhỏ này giơ tay chộp về hướng Dương Minh.

"Thật là ngốc!" Dương Minh đẩy nàng ra, làm cho nàng ta lão đảo: "Đừng tưởng rằng cô là con gái tôi không dám làm gì cô đấy, chọc tôi giận lên tôi đập luôn cô đó!"

"Con mẹ mày, lão nương cùng mày đồng quy vu tận!" Con này cầm lấy cái chén bể trên mặt đất, lao về hướng Dương Minh.

"Có khả năng sao?" Dương Minh đùa cợt nhìn nàng, một cái tát làm bay cái chén bể trong tay nàng, sau đó nhìn thằng đeo kính nói: "Bốn mắt, mày trông nom con vẹo của mày cẩn thận đi, đừng để nó như chó điên cắn bậy giữa đường"

"Mày tên gì? Nói cho tao biết tên của mày đi!" Thằng đeo kính tức giận chỉ vào Dương Minh nói.

"Thế nào, muốn trả đũa hả?" Dương Minh đặt bánh bao lên bàn, sau đó nói với Trần Mộng Nghiên: "Em ăn bánh bao trước đi, cháo hoa đã lãnh phí trên đầu con chó rồi"

"Mẹ nó, mày nói ai là chó thế" Con nhỏ nhảy dựng lên: "Lý Long Suất, hắn mắng em!"

"Anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho hắn!" Thằng đeo kính chỉ vào Dương Minh nói: "Tiểu tử, có giỏi thì nói cho tao biết tên của mày đi!"

"Không rãnh nói chuyện với mày" Dương Minh hết kiên nhẫn nói: "Mày đi nhanh đi, tao không muốn đánh mày"

"Hừ, mày không nói đúng không? Được, vậy mày ngồi đó đừng nhúc nhích" Thằng đeo kính nói xong, lấy điện thoại ra làm bộ gọi điện.

"Tao không đi đâu, mày muốn chạy thì chạy đi, tao ăn xong còn phải đi học nữa, không rãnh tiếp mày đâu" Dương Minh bĩu môi nói.

"Mày. được. mày có gan." Thằng đeo kính cầm điện thoại, lục danh bạ ra, mà lục cả nửa ngày vẫn chưa thấy gọi cho số nào.

"Lý Long Suất, không phải anh quen biết rất nhiều người sao, gọi điện thoại cho bọn họ đi, g**t ch*t thằng nhãi con này!" Con nhỏ kia gào to lên, làm cho nhiều người trong căn tin chú ý.

"Anh đang tìm, nhiều quá, không biết tìm ai cho tốt!" Thằng đeo kính thầm nghĩ, mình bình thường chỉ làm bộ ghê gớm thôi, làm gì mà quen biết nhiều người chứ? Bà nội à, nếu không phải bà thích bạo lực sân trường, tôi rãnh rỗi thổi phồng với bà hả! Vừa rồi tôi chỉ hù dọa tiểu tử kia thôi, thật không ngờ hắn vẫn ăn uống bình thường!

"Lý Long Suất, anh tìm nhanh lên, tìm được không!" Con nhỏ hết kiên nhẫn nói: "Nhiều người như vậy, tùy tiện tìm một người không phải hù chết hắn sao?"

"Ờ ờ, được rồi, anh sẽ tìm một người." Lý Long Suất bất đắc dĩ nói, trong nháy mắt đã tìm ra số điện thoại của một người bạn học có đại ca là dân xã hội đen, nghe nói đại ca hắn cũng có số má lắm.

Cứ giả điên trước rồi nói sau! Lý Long Suất bấm số điện thoại của vị đại ca đó: "Alo, giúp tôi gọi đến số 8138607, nói là bạn của Lý Đại Cương bị người ta đánh, mau gọi lại số điện thoại 139.Hả? Cái gì? Đã khóa bốn năm trước?"

"." Lý Long Suất buồn bực cúp điện thoại, phương thức liên lạc kiểu này đã có rất ít người dùng rồi, thường thì người ta nghe xong đều chẳng buồn gọi lại, chỉ là một chuyện ngạc nhiên thôi!

"Sao thế? Có số của nhiều người như vậy, anh còn dùng cuộc gọi nghe làm gì?" Con nhỏ này bực mình lên nói: "Không phải anh nói anh quen biết Đạo ca Lang ca gì đó sao?"

"Anh." Lý Long Suất kiên trí nói: "Bây giờ anh chỉ có thể liên hệ với một người."

"Mẹ kiếp! Lý Long Suất, những lời mày nói trước kia đâu rồi? Quên rồi hả?" Con nhỏ tức giận nói: "Mày dám đùa với lão nương?"

"Không phải. anh. tại vì thích em. nên anh mới nói như vậy." Lý Long Suất cũng không quản bọn Dương Minh, kiên trì nói.

"Con mẹ nó! Thật biết suy nghĩ! Tao còn tin tưởng mày chứ!" Con nhỏ liếc Lý Long Suất một cái, khinh thường nói: "Nhìn bộ dáng của mày như vậy, cũng không nhận thức được người nào!"

"Anh. bà xã à, em đừng tức giận, lát nữa anh sẽ liên hệ với thằng bạn trung học được không?" Lý Long Suất cười cầu tài nói.

"Được rồi tao là bà xã, Lý Long Suất, chúng ta chia tay!" Con nhỏ hét to lên.

"Cái này. anh thật sự thích em mà, em yên tâm, bạn của anh nghe nói rất có số, anh tìm hắn, nhất định có thể thu thập thằng lõi kia!" Lý Long Suất cam đoan.

"Hừ! Đừng nói gì nữa!" Con nhỏ lạnh lùng phán một câu: "Xem tao!" Nói xong móc điện thoại ra.

"Alo, chị Dao hả? Em là tiểu Lộ đây, em ở căn tin bị người ta khi dễ, chị có thể dẫn người tới được không?" Con nhỏ nói: "Dạ. được. em chờ chị!"

"Chị? Trời đất, tự nhiên dẫn gái đến đây?" Dương Minh ngạc nhiên nói.

"Mày dám nói chị Dao như vậy, mày đáng chết lắm! Chị ấy sẽ làm chết mày, mày tin không?" Con nhỏ hừ một tiếng nói: "Nếu mày có gan thì đừng nhúc nhích"

"Cũng đúng, tôi chưa ăn no, cô mua cho tôi một cái bánh bao hấp nữa đi, tôi sẽ ngồi ăn một lát nữa" Dương Minh nói: "Chẳng qua nhìn cô không có ý tốt đó, được rồi, tôi đi đây"

"Mày dám đi!" Con nhỏ khẩn trương lên: "Mày thử đi đi, sau này đừng nghĩ sẽ đi lại được trong trường!"

"Cái gì? Tôi thật sự hoài nghi tại sao cô có thể lên được đại học đó" Dương Minh nhìn thoáng qua nàng ta chế nhạo nói: "Cô xuất thân làm thiếp sao?"

"Kinh Tiểu Lộ nàng ta đặc biệt tinh thông nghệ thuật" Lý Long Suất nhanh chóng biện giải.

"Câm miệng, mày không nói không ai nói mày câm đâu!" Con nhỏ có chút khó chịu nhìn Lý Long Suất mắng, bây giờ nàng mới cảm thấy được, thằng bạn trai này ngu hết chổ nói.

"Haha, bốn mắt, loại hàng này, mày cũng muốn sao?" Dương Minh vô cùng tiếc hận nhìn hắn, thở dài nói: "Anh bạn, bảo trọng nhé, tao đi!"

"Mày đứng lại!" Kinh Tiểu Lộ khẩn trương lên, chỉ vào Lý Long Suất nói: "Mày đi mua cho hắn một cái bánh bao hấp, để cho hắn ngồi ở đây thêm lát nữa!"

"Được, anh đi ngay bây giờ!" Lý Long Suất không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.

Dương Minh lắc đầu, làm đàn ông mà đến được nước này, cũng đủ là cực phẩm rồi!

"Dương Minh, được rồi, đừng so đo với bọn họ, anh không phải muốn đi sao?" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.

"Không có chuyện gì đâu, có người mời khách tại sao lại không ăn!" Dương Minh cười cười nói: "Ai kêu hai người này cố ý chửi em! Trừng phạt một chút cũng đáng!"

"Ai, anh thật thích gây chuyện, không biết tốt xấu gì hết" Trần Mộng Nghiên khẽ thở dài nói.

Không bao lâu sau, Lý Long Suất bưng một cái bánh bao hấp chạy tới, đặt lên bàn nói: "Của mày!"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 344: Lại gặp mặt



Dương Minh cũng không khách khí, vừa rồi chén cháo hoa đã lãng phí trên đầu con nhỏ này, bạn trai nhỏ bồi thường lại một cái bánh bao hấp, chắc cũng không lỗ lắm! Vì thế cầm đũa lên ăn.

Trần Mộng Nghiên chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ với người bạn trai của mình, sao mà mặt dày quá vậy? Người khác đưa thật, anh cũng không thể ăn thật chứ?

"Mộng Nghiên, cái bánh bao này là thịt bò hầm đó, cái vừa rồi anh mua là thịt heo trắng, hương vị không giống, em cũng nếm thử một chút đi!" Dương Minh gấp bánh để vào trong đĩa của Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ, cũng không thể từ chối, chỉ biết cúi đầu ăn. Mà Kinh Tiểu Lộ bây giờ máu điên đã lên đến não rồi! Trên đời này, sao lại có một con người vô sỉ như vậy chứ? Chẳng qua cứ chờ đi, chờ một lát người của tao tới, mày muốn khóc cũng không kịp đâu! Kinh Tiểu Lộ phẫn hận nghĩ.

Cát Hân Dao vừa nghe điện thoại xong, là người em của mình bị đánh, bị người ta khi dễ, Cát Hân Dao là loại chị hai cũng số má mà, nghe nói em mình bị người ta khi dễ, đương nhiên muốn biểu hiện một chút, vì thế đem chuyện này nói với Tất Hải, Tất Hải hôm nay vừa thăng quang, là thời khắc mà lòng tự tin bùng nổ cực độ, nghe Cát Hân Dao nói xong, cũng hăng hái đi quản luôn chuyện này.

Mang theo vài tiểu đệ đến trường học, vì Tất Hải ngồi lên cái ghế lão đại của Địch Địch, đám đàn em chưa có cơ hội nịnh hót, bây giờ thời cơ đến, đều đi theo Tất Hải làm chuyện này, vì thế một đám bảy tám người hiên ngang vào trường, thanh thế còn lớn hơn lần đi đánh Dương Minh, trực tiếp chạy đến đại học Tùng Giang.

Dương Minh ăn xong cái bánh bao kia, ngồi xỉ răng xong, hết kiên nhẫn nói: "Người của cô sao còn chưa tới nữa? Không phải trên đường gặp bất trắc gì chứ?"

"Mày. mày dám nói như vậy, mày lập tức chờ chết đi!" Kinh Tiểu Lộ trừng mắt, hung tợn nói.

Dương Minh ngáp dài nói: "Bọn họ không đến, vậy tôi có thể đi chứ? Không có thời gian chơi trò hắc đạo sân trường với cô đâu"

"Chờ một chút đi, cứ chờ đi, lập tức đến liền!" Kinh Tiểu Lộ cũng khẩn trương lên.

"Tôi nói này, cô bé, bộ dạng của cô coi như là thông qua, nhanh chóng tìm một người đàn ông tốt mà cưới đi, đừng có ở đây mà chơi trò xã hội đen này! Tôi đang bận! Cho cô thêm một phút nữa đó!" Dương Minh nói, thật ra thì. tướng mạo của Kinh Tiểu Lộ không tính là khó coi, chỉ trên mặt trang điểm nhiều quá, không thể thấy rõ ràng được. Chẳng qua thị lực của Dương Minh tương đối tốt, có thể thấy rõ được, nhưng hắn lại không có hứng thú với loại con gái như vậy, nên cũng không để ý đến.

Rốt cục, Cát Hân Dao và Tất Hải cùng một đám tiểu đệ đằng đằng sát khí chạy lại đây, Kinh Tiểu Lộ thấy thế, xém tí đã khóc rớt nước mắt, rốt cục đã đến, thời khắc hãnh diện đã không còn xa nữa!

"Chị Dao, chính là hắn, đôi cẩu nam nữ này khi dễ em!" Kinh Tiểu Lộ chỉ về hướng của Dương Minh nói.

"Ừ, đây là Hải ca, là ông xã của chị, bây giờ là lão đại của quán bar Địch Địch!" Cát Hân Dao khoe khoang chuyện Tất Hải thăng chức.

"Ồ, xin chào, anh Hải, em là Kinh Tiểu Lộ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Kinh Tiểu Lộ muốn lôi kéo làm quen, nhưng mà trên đầu và cả người đều là cháo hoa và nước canh, hình tượng thật sự không tốt.

Tất Hải hơi hơi gật đầu, sau đó hỏi: "Người đâu? Ở đằng kia?"

"Chính là bên đó." Kinh Tiểu Lộ chỉ vào Dương Minh nói: "Nói mày đó, con mẹ mày không phải ghê gớm lắm sao, mày lại đây, xem tao chỉnh mày thế nào!"

Dương Minh vốn đã nhìn thấy Tất Hải và Cát Hân Dao chạy tới, cho nên càng không sợ hãi, lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó nói với Trần Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên, hôm nay anh vào lớp học chung với em nhá?

"A, bây giờ là lúc nào, mà anh còn nói như vậy? Nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết đi! Bọn họ tìm nhiều người tới như vậy, anh có thể đánh thắng được sao!" Trần Mộng Nghiên nén giận nói: "Vừa rồi nói anh đi mà không chịu nghe. Bây giờ người ta kêu người đến, chúng ta có thể đi sao?"

"Hắc hắc, đương nhiên có thể đi!" Dương Minh gật đầu, sau đó đứng dậy, nhìn Tất Hải nói: "Tất Hải, sao anh lại đến sóm vậy? Lên làm lão đại rồi dẫn người đến khoe khoang trước mặt tôi?"

"Con mẹ mày, nói cái gì đó tiểu tử!" Một thằng đàn em của Tất Hải vì muốn lấy lòng lão đại, nên nhảy ra chỉ vào Dương Minh mắng.

Hai thằng côn đồ hồi sáng đi giáo huấn Dương Minh, đương nhiên biết Dương Minh rất lợi hại, nên bây giờ vội vàng nắm đầu thằng này lại, thằng kia không biết gì, quay đầu lại mắng: "Túm áo tao làm gì? Thấy tao trung thành với Hải ca, bọn mày ghen tị hả?"

Loại người không biết tốt xấu, thì mặc kệ luôn đi! Hai người kia đồng thời buông tay, mẹ mày tự tìm đường chết, không liên quan đến bọn tao!

Tất Hải vừa nghe thằng đàn em mắng Dương Minh, nhất thời hoảng sợ, vươn tay lên," bốp" một cái, tán cho thằng này một cái.

"Hải ca, sao anh lại đánh em." Thằng đó lấy tay bụm mặt, nửa mặt ủy khuất nhìn Tất Hải. Vì sao là nửa mặt, à, cái này là do bị Tất Hải tát, làm cho sưng lên như trái cà chua, tạm thời mất đi công năng biểu tình.

Tất Hải làm gì có thời gian giải thích với hắn, vội vàng hướng lại Dương Minh nói: "Dương ca, em."

"Được rồi, không cần giải thích, tôi biết rồi, về sau tập trung chính sự, đừng có làm ra loại chuyện lấy le như vậy nữa!" Dương Minh nhàn nhạt lắc đầu: "Tôi còn có việc, không lảm nhảm với các người nữa"

Cát Hân Dao cũng hết sức tức giận, trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ nói: "Em có biết hắn là ai không? Hắn là anh em của lão đại Tùng Giang Báo ca! Ông xã của chị phải rất cung kính với hắn, em dám gây chuyện với hắn à"

"A. cái này." Kinh Tiểu Lộ không ngốc, nhìn thấy thái độ của Tất Hải, nàng liền biết hôm nay đã đụng nhầm thứ dữ. Hèn chi người này trước đó không chút sợ hãi, người ta là anh em của lão đại Tùng giang mà, ai mà có thể đụng đến hắn! Kinh Tiểu Lộ cắn chặt răng, nói với Cát Hân Dao: "Chị Dao. em cũng không biết. xin lỗi."

"Quên đi, Dương ca là người tốt, em đi xin lỗi anh ấy đi!" Trước mặt Dương Minh, Cát Hân Dao cũng không nói thêm gì.

"Dạ, em biết rồi" Kinh Tiểu Lộ gật đầu, đi đến trước mặt Dương Minh nói: "Dương ca, xin lỗi!"

"Được rồi, cô muốn làm gì thì làm đi, đừng phiền tôi!" Dương Minh không kiên nhẫn nói.

Kinh Tiểu Lộ dậm chân, có gì đặc biệt hơn người đâu, không phải là ghê gớm lắm sao. Chẳng qua, vấn đề là hắn không phải loại ghê gớm bình thường, mà là vô cùng khủng khiếp!

Dương Minh không biết Kinh Tiểu Lộ đang nghĩ gì, bất kể nàng nghĩ cái gì, cũng chẳng sao cả. Kéo tay Trần Mộng Nghiên đi về hướng cửa căn tin, đi được một nửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý Long Suất đang ngơ ngác: "Cảm ơn cái bánh bao của mày, mùi vị không tệ, đúng rồi, cái số điện thoại mày vừa gọi là của tao trước đó dùng, về sau có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tao, không cần lao lực như vậy"

"A." Lý Long Suất đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng, người mà mình vừa rồi muốn tìm, lại chính là người mà mình muốn giáo huấn?

Dương Minh đi rồi, Tất Hải mới trầm mặt xuống, trách cứ: "Cát Hân Dao, em quen biết cái loại bạn gì vậy? Một chút nhãn lực cũng không có"

"Anh Hải, anh đừng nói vậy, Kinh Tiểu Lộ là bạn lớn lên từ nhỏ với em, quan hệ không tồi." Cát Hân Dao nhỏ giọng nói.

"Quên đi, nếu Dương ca đã không truy cứu, anh cũng không nhiều chuyện" Tất Hải nhíu mày, nhìn về phía Kinh Tiểu Lộ nói: "Về sau cô thành thật một chút, bằng không xảy ra chuyện gì, tôi và Hân Dao cũng không cứu được cô!"

"A." Hôm nay Kinh Tiểu Lộ đã bị khiếp sợ quá lớn, bản chất điên cuồng khi nãy biến mất, trầm mặc gật đầu.

"Được rồi, Tiểu Lộ, em nhanh chóng về phòng tắm rửa đi, em nhìn em kìa, sao lại thành thế này, cả người đều là cháo" Cát Hân Dao trách cứ, nàng ta tuy rằng mà một kẻ âm hiểm, nhưng đối với Kinh Tiểu Lộ thật sự không tệ.

"Còn không phải do Dương Minh dùng cháo úp lên đầu mình sao!" Kinh Tiểu Lộ nhớ đền liền buồn bực.

Kinh Tiểu Lộ đi rồi, Tất Hải mới nói: "Kinh Tiểu Lộ rất quen thuộc với em?"

"Đúng vậy, anh Hải, anh cũng đừng tức giận nàng ta, kỳ thật Kinh Tiểu Lộ rất đáng thương, lúc nhỏ cha mẹ ly hôn, đem nàng ném cho bà nội, bà nội một mình nuôi nàng lớn, cho nên tính cách của nàng ta mới biến thành như vậy" Cát Hân Dao lắc đầu nói: "Nàng ta chỉ có một mình trong xã hội, muốn bảo vệ mình cũng không dễ, muốn được đứng vững, phải dựa vào một số người có thực lực, thằng bạn trai của nàng ta, tên là Lý Long Suất, em đã nói qua hắn chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua do nàng ta quá ngốc, nên đã bị Lý Long Suất lừa"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 345: Mâu thuẫn trở nên gay gắt



"Về sau đừng quấn quít lấy Kinh Tiểu Lộ, biết chưa?" Cát Hân Dao nhìn thoáng qua Lý Long Suất đang đứng ngây ngốc.

"Em muốn mạnh lên! Hải ca, về sau cho em đi theo anh đi!" Lý Long Suất đột nhiên kích động nói.

"Được rồi, tỉnh táo lại đi, về sau học tập trong trường được rồi, xã hội này phức tạp hơn cậu tưởng nhiều!" Tất Hải nhìn Lý Long Suất một cái, lắc đầu, mang Cát Hân Dao rời đi.

"Anh quen biết hắn?" Trần Mộng Nghiên nhìn chằm chằm Dương Minh hỏi: "Không phải anh nói hắn là bạn của Trâu Nhược Quang sao?!"

Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên tra khảo lập tức lạnh người, sao mà trí nhớ tốt quá vậy? Nhìn một lần mà có thể nhớ kỹ vậy sao? Chẳng qua bởi vì cách ăn mặc của Tất Hải quả thật rất bắt mắt, cho nên cũng gây ấn tượng hơn bình thường.

"Chỉ nhận thức thôi, không quen biết" Dương Minh hàm hồ nói.

"Vậy hắn đưa Trâu Nhược Quang đi đâu?" Trần Mộng Nghiên nhíu mày hỏi: "Dương Minh, không phải anh kêu người khác đánh hắn chứ?"

"Cho dù anh đánh hắn thì sao?" Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên hỏi làm cho khó chịu: "Hắn quấy rầy bạn gái anh, anh có thể để yên sao?"

"Anh!" Trần Mộng Nghiên tức giận dậm chân: "Chưa thấy người nào dã man như anh, chỉ có thể mà cũng dùng vũ lực giải quyết vấn đề! Hơn nữa hắn tặng hoa cho em có gì mà không đúng? Em không nhận là được rồi, anh đánh người ta làm gì?"

"Sao thế? Em đau lòng cho hắn à?" Dương Minh cũng có chút tức giận, tự nhiên vì một thằng ngốc mà cãi nhau với mình!

"Không biết nói lý!" Trần Mộng Nghiên xoay người bước nhanh về phía trước.

"Mộng Nghiên. khoan đã." Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên xoay người đi, có chút hối hận, bản thân nói quá nặng lời sao? Mới vừa làm lành, lại bị một thằng khùng làm cãi nhau, không đáng!

"Đừng đi theo tôi!" Trần Mộng Nghiên nổi nóng, nàng đang nghĩ đến việc Dương Minh gặp chuyện gì cũng dùng vũ lực để giải quyết. Không có cách giải quyết nào văn minh một chút sao? Cả ngày đánh nhau, vậy có khác gì là lưu manh đâu? Không thể không nói, từ nhỏ nàng đã được Trần Phi giáo dục tư tưởng, cho nên vô cùng có tinh thần trọng nghĩa.

"Mộng Nghiên, anh nhận sai không được sao" Dương Minh nhận lỗi, vì có câu nói, làm sai mà biết nhận lỗi với vợ, đó chính là biểu hiệu yêu vợ, cũng không tính là dọa người!

Trần Mộng Nghiên không để ý đến hắn, tiếp tục đi tới trước.

"Mẹ kiếp!" Dương Minh hết kiên nhẫn, đó là do Tất Hải nhiều chuyện mà, có liên quan đến mình đâu? Em làm vậy để cho ai xem? Không theo thì không theo, Dương Minh cũng nổi điên lên, xoay người rời đi.

Trần Mộng Nghiên đi thẳng về phía trước, đột nhiên không nghe thấy Dương Minh nói gì, có chút bất ngờ, xoay người lại, thấy Dương Minh đã rời đi! Trần Mộng Nghiên bây giờ tức giận, giơ cái con gấu mà Dương Minh tặng chuẩn bị ném xuống đất, chẳng qua chỉ để lên giữa không trung, rồi dừng lại.

"Dương Minh đáng chết, anh giỏi lắm! Vất vả lắm mới tha thứ cho anh, anh còn giận dỗi với em! Anh giận đi, tốt nhất là đừng tới tìm em!" Trần Mộng Nghiên căm giận nói.

Ngoài miệng thì nói vậy, chẳng qua dọc đường đi đến phòng học, Trần Mộng Nghiên không tự kìm hãm được, quay đầu nhìn lại sau lưng, nàng hy vọng Dương Minh có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

Đến cửa phòng học, Trần Mộng Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, được rồi, Dương Minh, nếu bây giờ anh nói xin lỗi em một tiếng, em sẽ tha thứ cho anh!

Chỉ đáng tiếc là, Dương Minh vẫn không xuất hiện.

Dương Minh cũng đang nổi nóng, mẹ nó, thằng chó Trâu Nhược Quang có quan hệ gì với cô? Cô thay hắn nói chuyện! Hơn nữa tôi cũng không làm gì hắn, Tất Hải giáo huấn hắn là chuyện của Tất Hải, chứng minh tiểu tử đó thật sự làm cho người ta chán ghét.

"Haizzz." Dương Minh thở dài, nhìn thấy trời đã gần trưa, đang thở dài, đột nhiên truyền đến một giọng hát, Dương Minh vẫn không chú ý, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là, hắn chợt phát hiện ra, mọi người trong trường đều kỳ quái nhìn hắn, làm cho Dương Minh vô cùng khó hiểu, nhưng giọng hát đó vẫn không để yên!

Bỗng nhiên, Dương Minh chợt nhớ ra, móc cái Nokia N98 của Tất Hải tặng trong túi ra. Quả nhiên là tiếng hát này! Dương Minh đổ mồ hôi, hèn chi mọi người đều nhìn mình, mẹ nó, tất cả là tại cái di động!

Dương Minh vội vàng ấn nút nghe.

"Alo?" Dương Minh hỏi.

"Dương Minh, sao bây giờ mới nghe điện thoại?" Âm thanh của Tiếu Tình truyền tới." Chị Tiếu Tình, em vừa đổi điện thoại, vừa rồi tiếng nhạc chuông kia vang lên, em còn tưởng không phải của mình, cho nên không có phản ứng" Dương Minh xấu hổ nói.

"Thì ra là vậy!" Tiếu Tình nói: "Đúng rồi, lát nữa em có rãnh không?"

Lát nữa? Làm gì? Hay là chị Tiếu Tình muốn mình? Ừ, rất có thể, hai người đã vài ngày không gặp! Vì thế Dương Minh nói: "Được, em đến nhà chị?"

"Đến nhà chị? Làm gì?" Tiếu Tình sửng sốt, chẳng qua lập tức phản ứng: "Đáng ghét, em đang nghĩ cái gì vậy! Chị có chuyện tìm em"

"Hả? Không phải?" Dương Minh cũng sửng sốt, lập tức xấu hổ nói: "Em chỉ đùa chút thôi, ha ha"

"Được rồi, không được loạn, chuyện là như vậy, sáng hôm nay, cảnh sát gọi điện đến, kêu chi qua xem, là vụ án của Vương Học Phạm, em có thể cùng đi với chị không?" Không biết vì sao, sáng hôm nay, Tiếu Tình nhận được điện thoại, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Dương Minh.

Tuy rằng Tiếu Tình cảm thấy đây không phải là hiện tượng tốt, cũng không phải là thói quen tốt, nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu ỷ lại Dương Minh, Tiếu Tình đã nhắc nhở mình, bên ngoài mình và hắn là chị em, không phải tình nhân, nhưng lại có một giọng nói khác vang lên, thân phận chị em chỉ là che dấu, ỷ lại mới càng thêm danh chính ngôn thuận!

Cho nên, Tiếu Tình mới không nhịn được gọi điện cho Dương Minh, vốn, chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền Dương Minh, chẳng qua, Tiếu Tình muốn.

"Tốt, không thành vấn đề. Bây giờ được không?" Dương Minh hỏi.

"Bây giờ được, em đang ở đâu?" Tiếu Tình hỏi.

"Em đang ở gần khu máy tính, còn chị?" Dương Minh nói.

"Vậy em chờ chị, chị xuống lầu, đang ở trên đó!" Tiếu Tình nói xong cúp điện thoại.

Dương Minh gọi điện thoại cho Trương Tân, cái điện thoại mới này thật là thích, cảm giác cầm trong tay thật khác.

"Alo? Lão đại hả, không phải mày hôm nay đi làm lành với đại tẩu sao? Sao đại tẩu hôm nay lại tức giận đến lớp vậy? Chẳng qua nhìn trong tay nàng ta là bó hoa hồng cùng con gấu mày mua về từ Hồng Công kìa!" Trương Tân không đợi Dương Minh nói, liền giành nói trước.

"Vấn đề phức tạp lắm, cái thằng chó Trâu Nhược Quang kia hôm nay tặng hoa cho Mộng Nghiên, là bạn của tao giáo huấn hắn một chút, Trần Mộng Nghiên nói tao dã man, rồi cả hai cãi nhau!" Dương Minh có chút bất đắc dĩ nói: "Chuyện này từ từ nói sau, sáng nay mày có dùng xe không?"

"Tao đang ở trường, dùng xe cái con mẹ gì, hỏi vô nghĩa!" Trương Tân khinh bỉ nói: "Nếu mày muốn thì dùng đi, đúng rồi, giá dầu vừa mới lên, lát về mày đổ giúp tao!"

"Được, chẳng qua mày có vẻ túng thiếu nhỉ!" Dương Minh cười nói.

"Mẹ kiếp, có tiện nghi không chiếm là thằng ngu đó"! Trương Tân nói.

Cúp điện thoại, Tiếu Tình cũng đi ra, Dương Minh vội vàng nghênh đón: "Chị Tiếu Tình, vết thương của chị sao rồi?" " Không có chuyện gì, đã không cò đau" Tiếu Tình cười nói: "Không ngờ nha, em còn biết quan tâm đến chị"

"Em không quan tâm chị thì quan tâm ai nữa!" Dương Minh cất điện thoại vào túi, sau đó nói: "Vậy bây giờ hai chúng ta có thể."

"Không đứng đắn, vừa thấy mặt đã nói cái này, thân làm chị như chị cũng thương tâm. cảm thấy chị chính là công cụ phát tiết d*c v*ng của em." Tiếu Tình làm vẻ đau khổ nói.

"Nào có!" Dương Minh vội vàng giải thích: "Chị Tiếu Tình, chị đừng nghĩ bậy, về sau em sẽ không làm chị."

"Ha ha, chọc em vui thật, khẩn trương chưa!" Tiếu Tình cười nói: "Chờ buổi trưa xong chuyện trở về, được không?"

"Tốt!" Dương Minh sao có thể không đồng ý.

Tiếu Tình cũng hưởng thụ cảm giác cùng một chổ với Dương Minh, hai người trừ bỏ quan hệ tình nhân trên danh nghĩa ra, kỳ thật còn quan tâm lẫn nhau hơn, ít nhất Tiếu Tình cho là vậy, nàng cảm thấy rằng, Dương Minh vui, nàng mới có thể vui, cho nên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Dương Minh.

"Chúng ta lái xe của Trương Tân đi" Dương Minh quơ quơ cái chìa khóa xe trong tay.

"Cái này hình như không tiện" Tiếu Tình lắc đầu: "Đúng rồi, em mới đổi điện thoại?"

"Là một người bạn cho em, sao vậy?" Dương Minh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "Chị Tiếu Tình, nếu không thì chị cũng mua một cái giống vậy đi, hai ta làm điện thoại tình nhân"

"Quên đi, nếu để bạn gái em nhìn thấy, vậy thì không biết sao nữa" Tiếu Tình lắc đầu nói.

"Không có đâu, chị em dùng điện thoại giống nhau thì đã sao, quyết định vậy đi!" Dương Minh nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 346: Sinh con trai đặt tên là Dương Quang Minh



Lái xe để cục cảnh sát, bởi vì không có giấy thông hành, nên bị bảo vệ chặn lại ngay cửa.

"Các người tìm ai?" Bảo vệ hỏi.

"Tìm ai?" Dương Minh quay đầu lại hỏi Tiếu Tình.

"Đưa tôi đến khu điều tra kinh tế, tôi cũng không biết cụ thể phải tìm ai" Tiếu Tình nói với bảo vệ.

"Vậy không được, không có người cụ thể, xe không thể vào" Bảo vệ nói.

"Chúng tôi dừng ở đây, không phải là bị phát sao?" Dương Minh bất đắc dĩ nói.

"Tôi cũng không có biện pháp, tôi chỉ làm việc theo quy định" bảo vệ đáp, phỏng chừng lời này đã nói ra vô số lần, cho nên trên mặt không chút biểu tình.

"Đúng rồi, tôi quen biết một hình cảnh tên là Hạ Tuyết" Dương Minh đột nhiên nhớ ra mình có người quen trong cục.

"Hạ Tuyết? Là người nào?" Bảo vệ nghe thấy cái tên này có vẻ xa lạ.

"Còn nữa, tôi cũng nhận thức đội trưởng Trần Phi của bọn họ" Dương Minh vội vàng bỏ sung.

"À, Trần đội trưởng!" Bảo vệ nghe xong lập tức nói: "Sao cậu không nói sớm? Vào đi!"

Dương Minh lái xe vào trong cục, tìm một vị trí ngừng lại, xem ra, chú Trần tương đối có tiếng, mà hắn ta không biết rằng, bản thân vừa mới đắc tội với con gái của chú.

Cùng Tiếu Tình đi vào khu điều tra kinh tế, tìm Mã cảnh sát phụ trách vụ án này, Kỳ Thật chuyện rất đơn giản, Vương Tích Phạm đã nói qua với Vương Học Phạm, có người muốn hắn chết, nếu đi ra sẽ càng nguy hiểm, không bằng cứ ngồi trong tù đi. Cho nên Vương Học Phạm cũng nhận toàn bộ tội, sợ mình bị phán nhẹ, đi ra sẽ bị thế lực kia trả thù, cho nên cái chuyện ăn cắp y dược trước kia cũng nói ra.

Cứ như vậy, không cầ nhân chứng, tội phạm tình nghi đã tự thú, có thể trực tiếp đưa ra tòa.

"Chuyện này đại khái là như vậy, cô có thể ra tòa làm chứng không?" Mã cảnh sát hỏi.

"Có thể không cần làm chứng không?" Tiếu Tình hỏi.

"Bởi vì bây giờ Vương Học Phạm đã nhận tội, hơn nữa giáo sư Ngô Đồng Sơn trong trường đã đồng ý ra toàn, cho nên cô không ra làm chứng cũng không sao, dù sao luật sư cũng không xoay chuyển được tình huống hiện tại" Mã cảnh sát nói chi tiết.

"Vậy tôi có thể suy nghĩ được không?" Tiếu Tình hỏi.

"Đương nhiên có thể, cô cũng có thể không cần làm nhân chứng trực tiếp, cho nên tôi chỉ hỏi ý kiến của cô" Mã cảnh sát cười nói.

Ra ngoài, Tiếu Tình trưng cầu ý kiến của Dương Minh: "Dương Minh, em thấy chị có nên ra làm chứng không?"

"Em cảm thấy không quan trọng, có giáo sư Ngô là được rồi" v lắc đầu, Tiếu Tình dù có đi hay không cũng không có ý nghĩa gì, Vương Học Phạm bây giờ đã nhận tội rồi!

"Vậy được, chị sẽ nghe lời em, lát nữa chị sẽ gọi điện từ chối bọn họ, bây giờ trực tiếp từ chối có chút không tốt" Tiếu Tình nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Tiếu Tình nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ sáng, còn chưa tới trưa.

"" Đi mua di động cho chị trước, cái hiện tại của chị cũng đã quá cũ rồi!" Dương Minh nói: "Bây giờ chỉ là lãnh đạo trường học, chủ nhiệm hệ sao có thể dùng di động hư được chứ!"

"Vậy ý của em là chủ nhiệm hệ nên hủ bại?" Tiếu Tình cười hỏi.

"Không phải là lễ vật của em trai tặng cho chị gái sao. là chị gái." Dương Minh cười thầm.

"Không nói với em nữa, được rồi, vậy mua một cái đi" Tiếu Tình cũng cảm thấy di động của mình gần đây không còn dùng được nữa, pin dùng chưa được một ngày đã hết, màn hình đôi khi không hiện gì cả.

Dương Minh cùng Tiếu Tình vừa lên xe, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu: "Dương Minh! Cậu đứng lại cho tôi!"

Dương Minh hoảng sợ, hắn đối với âm thanh này phản xạ có điều kiện, theo bản năng giơ hai tay lên.

"Em giơ tay làm gì?" Tiếu Tình kỳ quái hỏi. Ngay cả Hạ Tuyết đuổi theo cũng vô cùng kì quái nhìn Dương Minh.

"Dương Minh, không phải cậu làm chuyện gì đó xấu xa sao?" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Dương Minh, mặt đầy hoài nghi.

"Chị hai à, chị hở một chút là nổ súng, sao tôi không giơ tay được!" Dương Minh cười khổ nói: "Cô cũng đủ bạo lực không, cô cho rằng đang đóng phim sao? Hở chút là nổ súng, lần trước tôi chỉ lái xe máy, xém tí đã bị cô bắn chết rồi, không phải bây giờ tôi bị ám ảnh tâm lý sao!"

"Hì!" Hạ Tuyết cười nói: "Lần trước tôi nổ súng lên trời, cậu cho rằng tôi thật sự có thể bắn cậu sao? Bất quá chỉ là hù dọa cậu thôi! Đám lái xe đó vô cùng càn rỡ, không nổ súng cảnh cáo, bọn họ sẽ dừng xe sao?"

"Sao không nói sớm, tôi còn tưởng rằng cô muốn bắn tôi chứ. Lúc ấy tôi đang kích động, còn tưởng rằng mình sắp toi rồi chứ" Dương Minh hạ hai tay ra, vô cùng bất đắc dĩ nói.

"Nếu tôi muốn bắn cậu, cậu cho rằng bây giờ cậu có thể đứng nói chuyện cùng tôi?" Hạ Tuyết bĩu môi nói.

Tôi muốn bắn cậu! Lời này. có vẻ rất mờ ám, chẳng qua Dương Minh đã quen cách nói chuyện của Hạ Tuyết, so với lần đẩy ngã lần trước, không có gì là kinh hãi thế tục.

"Cậu vội vàng đi làm gì? Vì sao vừa thấy tôi đã trốn vào xe?" Hạ Tuyết chất vấn.

"Hạ đại cảnh quan, con mắt nào của cô thấy tôi trốn vào xe? Tôi quan minh chính đại lên xe, sau đó quan minh chính đại chuẩn bị ời đi, hiểu chưa?" Dương Minh có chút chán nản, cách dùng từ của cô hình như có vấn đề thật? Không biết thành tích ngữ văn năm đó của nàng ta là bao nhiêu nữa?

"Cậu không phát hiện ra tôi?" Hạ Tuyết sửng sốt hỏi ngược lại.

"Con lạy má, má đang mặc cảnh phục, ở trong cục phần lớn mọi người đều mặc cảnh phục, căn bản là con không nhìn thấy má" Dương Minh nói thật, đang mờ ám với Tiếu Tình, làm gì có thời gian mà nhìn cái khác!

"Quên đi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn trốn tôi, không muốn mời tôi ăn cơm!" Hạ Tuyết nhún vai nói." Nào có, nếu cô lo lắng, vậy bây giờ mời cô?" Dương Minh nói.

"Không cần, hôm khác đi, lát nữa tôi có nhiệm vụ" Hạ Tuyết lắc đầu: "Đúng rồi, cậu nhận thức chú hai của tôi?"

"Chú hai của cô là ai?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"Hạ Chí Đông" Hạ Tuyết nói.

"Không biết, họ Hạ mà tôi biết, chỉ có một người, đúng rồi, tôi còn biết hạ lưu" Dương Minh bắt đầu nói bậy.

"Hạ Lưu?" Hạ Tuyết ngạc nhiên, lập tức cắn răng cả giận nói: "Dương Minh, trong đầu cậu cả ngày chỉ nghĩ cái này hả! Sao lúc nào cũng âm u thế? Cậu không thể nghĩ chuyện trong sạch một chút sao?"

"Có thể!" Dương Minh nghiêm trang gật đầu: "Không phải chuyện quang minh nào cũng dễ làm! Hay là về sau cô sinh con trai, đặt tên nó là Dương Quang Minh đi! Làm chuyện nhiều quang minh a!"

"Sinh con trai đặt tên là Dương Quang Minh? Vì sao lại là Dương Quang Minh?" Hạ Tuyết lầm bầm một lần, đột nhiên, sắc mặt tái ngay tức khắc, trong mắt phát ra lửa giận, hét lớn: "Dương Minh! Cậu đi chết đi, ngay bây giờ!"

"Haha!" Dương Minh cười, nhanh chóng kéo Tiếu Tình vào xe.

"Rầm!" Hạ Tuyết đá một cái vào cửa xe, nháy mắt xuất hiện một cái lỗ to, Hạ Tuyết còn chưa hết giận, còn đá mạnh thêm mấy cái, sau đó mới khập khiễng rời đi.

Dương Minh ngồi ở trong xe cười ngã nghiên, cô còn tưởng cô là siêu nhân nước Mỹ hả? Đá sắt? Không đau chết mới lạ đó!

"Dương Minh, sao em lại hư như vậy!" Tiếu Tình cũng có chút buồn cười: "Miệng rộng quá, không biết che đậy"

"Haha, không sao đâu, hai người cũng quen rồi" Dương Minh nói: "Chị Tiếu Tình, chị cũng không biết, lần trước em lái xe máy trên đường, con cọp bạo lực đó tự nhiên nổ súng, xém tí đã hù chết em!"

"." Tiếu Tình trầm mặc một chút, hỏi: "Em thích nàng ta?"

"Thích? Haha!" Dương Minh cười nói: "Đùa à!"

Tiếu Tình lắc đầu, không nói gì, chẳng lẽ mình hiểu lầm? Chẳng qua cũng không sao, chỉ cần Dương Minh vui vẻ là được rồi.

Dương Minh lái xe đến một cửa hàng điện thoại lớn, sau đó đi vào, đến quầy chuyên bán Nokia, Dương Minh hỏi: "Xin hỏi các người nơi này có bán Nokia N98 không?"

"Nokia n98?" Người bán hàng sửng sốt: "Tiên sinh, kiểu điện thoại đó còn chưa ra thị trường, bây giờ loại hiện đại nhất là n96, chứ không có n98"

"Chưa ra thị trường?" Dương Minh sửng sốt lấy điện thoại của mình ra hỏi: "Chưa ra thị trường vậy cái của tôi từ đâu mà có?"

"Xin lỗi tiên sinh, ngài có thể bị lừa rồi, đây là đồ giả, bên ngoài bắt chước iphone, bên phía Nokia còn chưa ra đời mẫu n98!" Người bán hàng ngại ngùng nói.

"A? Đồ giả?" Dương Minh cảm thấy trên mặt mình như phát sốt, mẹ nó, thằng chó Tất Hải này, dám lấy đồ giả ra lừa lão tử? Con mẹ mày, sớm biết nên kiểm tra một chút!

Dương Minh nhanh chóng cất cái điện thoại vào túi, sắc mặt có chút xấu hổ nổi: "Cái đó. à, là của một người bạn cho tôi, vậy cho tôi mượn cái n96 xem thử đi!"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 347: Mua điện thoại



"Dạ, tiên sinh chờ một chút" Người bán hàng vẫn cười, không chút chế nhạo Dương Minh đã mua nhầm đồ giả.

Trong lòng Dương Minh đang đem mười tám đời tổ tông Tất Hải ra chửi mắng, làm mình đem cái đồ giả này đến quầy chuyên doanh hỏi, thật sự mất mặt quá. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tất Hải.

Hai ngày trước, bởi vì Tất Hải mất điện thoại, bởi vì thời gian đã trễ, cửa hàng bán điện thoại đã đóng cửa, Cát Hân Dao liền cùng Tất Hải đi đến một cửa hàng kia, vừa đi vào, Cát Hân Dao lập tức chứng tỏ mình giàu có, kêu thứ đắt nhất ra.

Mà ông chủ bán hàng kia cũng nham hiểm, lấy ra một cái điện thoại giả nói là Nokia đời mới nhất, Cát Hân Dao và Tất Hải cũng không quá quan tâm, thấy rất vừa ý, liền hỏi giá cả.

Ông chủ vừa thấy Cát Hân Dao ăn mặc, liền biết là kẻ có tiền, liền ra giá tám ngàn tám, Cát Hân Dao không nói hai lời, liền bỏ tiền ra mua.

Bây giờ chất lượng đồ giả cũng rất tốt, cái máy này đưa cho người không biết gì xài, thật sự còn nghĩ nó là đồ thật, qua vài ngày mà Tất Hải cũng không phát hiện ra sơ hở gì.

Kỳ thật, thứ đồ giả này so với đồ thật không có trí thông minh nhân tao, nhưng do Tất Hải căn bản không biết gì về mấy cái đó, nên cũng không phát hiện.

Ông chủ cửa hàng kia đã nghĩ đến điều này, nên mới dám bán điện thoại cho họ.

Người bán hàng lấy hai cái N96 sau, một cái màu đen truyền thống và một cái trong hộp, sau đó nói với Dương Minh: "Cái trong hộp là 16g, mới đưa ra thị trường, cái màu đen là 8g, hình dáng giống nhau"

"Cái trong hộp này thật đẹp!" Tiếu Tình không khỏi khen.

"Cái trong hộp này bao nhiêu tiền?" Dương Minh trực tiếp hỏi.

"Cái này vì mới vừa ra, giá cả có hơi cao, giá hiện tại là 7999, còn cái màu đen rẻ hơn, có 4999" Người bán hàng giới thiệu.

"Cái trong hộp đắt hơn cái màu đen nhiều vậy?" Dương Minh không khỏi cắn lượi, nhìn không khác biệt lắm, chỉ khác cái thẻ nhớ mà đã có thể bán với giá như vậy?

"Cái giá này là do nhà sản xuất đặt ra, chúng tôi cũng không có cách nào" Người bán hàng nói.

"Không thể giảm giá sao?" Tiếu Tình cũng cảm thấy đắt, tuy rằng Dương Minh rất giàu, nhưng không thể tiêu tiền loạn như vậy.

"Các người mua mấy cái?" Người bán hàng hỏi.

"Đương nhiên là một cái, tôi cũng không thể dùng tay trái gọi qua cho tay phải" Tiếu Tình cười nói.

"Tiên sinh, ngài không cần sao, như vậy, bạn gái ngài dùng cái trong hộp, ngài dùng cái màu đen, giống như điện thoại tình nhân, so với cái điện thoại giả kia tốt hơn nhiều, làm cho thân phận cao quý lên!" Người bán hàng nói.

Dương Minh thì không sao cả, vừa rồi xấ hổ là do móc điện thoải giả ra hỏi thôi. Còn ở ngoài đường, dùng điện thoại giả thì sao? Dù sao da mặt mình cũng dày lắm rồi.

Chẳng qua, người bán hàng này cứ một câu" tiên sinh", hai câu" tiên sinh", hơn nữa còn cái gì mà" điện thoại tình nhân" làm cho Dương Minh rất thích thú, vì thế gật đầu nói: "Vậy mua hai cái giá bao nhiêu?"

"Hai cái có thể hưởng thụ giá tình nhân, có thể được giảm 10%" Người bán hàng nói.

"Được rồi, cô ghi phiếu đi!" Dương Minh gật đầu nói.

"Tốt, xin chờ một chút!" Người bán hàng cao hứng vội vàng lấy phiếu ra ghi.

"Đắt lắm đó, em mua mà không cần suy nghĩ sao!" Tiếu Tình có chút tức giận.

"Không cần tốn thời gian, lát về chúng ta từ từ nghiên cứu sau" Nếu người bán hàng đã biết quan hệ của hai người, Dương Minh cũng không kiêng dè gì nữa, dù sao cũng không ai nhận ra bọn họ.

Giao tiền, thử nghiệm một chút công năng, Dương Minh và Tiếu Tình vội vàng rời cửa hàng điện thoại đi.

"Dương Minh, em quả thật rất có tiền, nhưng không tiển xài loạn như vậy được!" Tiếu Tình nhìn cái điện thoại trị giá hơn bảy ngày đồng trong tay, cảm thấy quả thật không cần tốn nhiều tiền như vậy.

"Haha, yên tâm đi, chị Tiếu Tình, em sắp mở công ti riêng rồi, đương nhiên không thể dựa vào cha nuôi mà sống cả đời được" Dương Minh cười nói: "Bằng không, làm sao có thể nuôi chị được!"

"Nhìn chị giống người tiêu tiền lắm sao!" Tiếu Tình hừ một tiếng: "Kỳ thật, tiền lương của chị cũng không thấp, nếu hạng mục nghiên cứu kia được chia hoa hồng, một năm cũng có thế kiếm hơn trăm vạn!"

"Không phải chứ?" Dương Minh kinh ngạc nhìn Tiếu Tình, không ngờ được, Tiếu Tình một năm có thể kiếm được trăm vạn!

"Haha, biết sợ rồi sao? Chẳng qua em không cần sốt ruột, chờ sau khi tốt nghiệp đại học rồi gây dựng sự nghiêp là tốt rồi" Tiếu Tình an ủi Dương Minh: "Cùng lắm là về sau chị nuôi em là được"

"Em không làm trai bao đâu." Dương Minh vội vàng lắc đầu: "Chẳng qua, chị Tiếu Tình, chị có tiền nhiều mà, sao lại không mua xe?"

"Mua xe? Chổ chị ở bên cạnh trường học, em cho rằng chị mua xe có lợi ích gì? Mới vừa lên xe đã xuống xe?" Tiếu Tình nhún vai nói: "Tốn thêm tiền dầu nữa chứ"

"Cái này cũng đúng" Dương Minh gật đầu: "Chị Tiếu Tình, vậy chị có suy nghĩ đến việc sẽ mua nhà lớn không?"

"Haha, chị ở một mình, mua nhà lớn để làm gì, phòng ở thật ra chỉ là một chổ, chẳng qua đứng tên cũng là Tống Hằng, chị cũng không muốn" Tiếu Tình thở dài: "Hơn nữa, chổ này gần nhà cha mẹ, lúc nào cũng có thể đi thăm hai người, nếu chị sống trong một căn nhà lớn, ngược lại sẽ cảm thấy trống trải"

Dương Minh nghe xong cũng hiểu được, chẳng qua nghe Tống Hằng muốn chiếm phòng, không khỏi tức giận nói: "Hắn không phải ở Hồng Công sao? Tại sao lại đến đây chiếm phòng của chị?"

"Cũng không phải là phòng của chị, lúc đó chị và hắn cùng nhau mua, khi đó giá phòng còn rẻ, mượn một phần tiền, liền mua được, bất quá khi viết tên lại là tên của hắn" Tiếu Tình nói: "Dù sao chị cũng chưa từng qua ở một ngày, cho nên cũng không phải là phòng của chị"

"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, lần đó ở Hồng Công em đã thấy kỳ quái, em còn chưa kịp hỏi chị, Tống Hằng nói chị khắc phu, chẳng lẽ chị chính là bạch hổ?" Dương Minh nhìn Tiếu Tình hỏi.

". nói cái gì vậy?" Mặt Tiếu Tình lập tức đỏ lên: "Mọi chuyện là thế đó!"

"Tống Hằng làm sao biết chị là bạch hổ? Chẳng lẽ hắn đã nhìn qua?" Dương Minh hỏi.

"Em đang nghĩ cái gì vậy, hắn làm sao có thể nhìn qua! Ngay cả cơ thể của chị cũng chưa từng bị hắn chạm!" Tiếu Tình nói xong câu đó, liền cảm thấy ngượng ngùng, tại sao mình lại giống cô bé thế này, vội vả chứng minh sự trong sạch của mình với người yêu?" Hắn biết, bởi vì hắn hỏi bác sĩ! Bác sĩ nói. sinh dục của chị có vấn đề, ở đó trống trơn cũng là nguyên nhân khiến cho."

"Thì ra là vậy, tên Tống Hằng kia quả thật là một thằng ngu ngốc hết mức!" Dương Minh mắng hắn, đồng thời, trong lòng lại cảm ơn hắn, tặng cho mình một người chị tốt như vậy!

"Khụ khụ!" Tiếu Tình ngại ngùng ho khan một tiếng nói: "Dương Minh, nói chuyện với em lại có thể vui như vậy."

"Hehe, không phải là em nói thật sao!" Dương Minh cười nói: "Lần này ở Hồng Công gặp hắn, rõ ràng chị đã không còn phải suy nghĩ nưa" " Thật sao, dù sao chị cũng không có cảm giác đối với hắn, so với người xa lạ còn muốn xa lạ hơn. Chỉ là, lời của hắn nói quả thật rất đáng giận!" Tiếu Tình đau thương nói, ngày đó, lời của Tống Hằng quả thật đã làm cho Tiếu Tình thương tâm.

Chẳng qua, bây giờ Tiếu Tình đã không cần, mình và Dương Minh nếu không thể kết hôn, như vậy nhất định cũng không cần có con, cho nên có sinh được hay không cũng không là vấn đề, huống hồ, không thể mang thai, rất tốt, có thể.

Nghĩ đến đây, Tiếu Tình cảm thấy mặt mình đỏ ửng lên, không ngờ mình lại mê luyến chuyện đó đến như vậy. trước đó, đôi khi bản thân tự giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng bây giờ, nghĩ đến Dương Minh, cả người không tự chủ có cảm giác nóng lên!

Dương Minh trực tiếp lái xe đến phòng trọ của Dương Minh, sau đó hai người bước nhanh lên lầu, vừa vào nhà, cả hai không hẹn mà cùng ôm nhau.

Yêu nhau và thỏa mãn cảm giác k*ch th*ch của sự vụng trộm, trong nháy mắt đã châm hỏa dục của hai người.

Tất Hải đưa điện thoại cho Dương Minh, bản thân không có điện thoại dùng, nên sau khi xử lý chuyện của Kinh Tiểu Lộ xong, Tất Hải và Cát hân Dao đến cửa hàng bán điện thoại.

Bởi vì cái cũ đã dùng thuận tay, cho nên Tất Hải vừa đến quầy bán Nokia, liền nói ra tên n98.

"Sao hôm nay nhiều người tìm n98 quá vậy?" Người bán hàng lẩm bẩm một câu, sau đó nói với Tất Hải: "Tiên sinh, Nokia bây giờ vẫn chưa có n98, hiện tại chỉ có mẫu n96 thôi"

"Hả? N96? Không thể nào, mấy ngày trước tôi còn dùng cái n98 mà!" Tất Hải trực tiếp phản bác.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 348: Giữ bí mật



"Chính là mầu này, phía trước và sau đều có camera" Tất Hải giải thích.

"Quý khách, xem ra anh đã bị mua phải đồ nhái rồi" nhân viên bán hàng nói: "Vừa nãy có một vị khách cầm theo một chiếc Nokia N98 đến đây, nói muốn mua một cái. Theo như lời anh ta thì là do bạn tặng, xem Ra người bị hại không ít"

"Vừa nãy? Bạn tặng?" Tất hải ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Người vừa nãy như thế nào? Có phải chừng hai mươi tuổi, người cao mét tám, mặc chiếc áo khoác mầu đen?"

"Đúng, quý khách, anh biết người này?" nhân viên bán hàng ngẩn ra.

"Tất Hải vỗ đùi, thầm nghĩ: "Xong rồi.Biết thế đừng nịnh nọt nữa. Người vừa nãy đúng là Dương Minh, mà Dương Minh cầm chính là máy mà hắn tặng, nhất định sẽ tức mình".

"Mẹ nó chứ" Tất Hải mắng: "Lập tức tìm người đập nát quán nó".

"Hải ca, người đó chính là Dương ca?" Cát hân Dao cũng có chút sợ hãi.

"tám phần là như vậy" Tất hải cười khổ nói: „Đây là chuyện gì chứ. Vốn định nịnh bợ chút, không ngờ kết quả lại như vậy"

"A" Cát Hân Dao nghe xong cũng lo lắng.

"Như vậy đi, cửa hàng các ngươi có máy nào đời mới nhất?" Tất hải chỉ có thể nghĩ biện pháp cữu chữa.

"Máy Nokia hiện đại nhất là N96, giá 7.999 đồng" Thấy hai người trước mắt nhất định là có tiền, cho nên nhân viên bán hàng liền nói giá.

"Được, vậy lấy ba cái cho tôi" Tất hải nói.

"Sao lại ba cái? Anh một chiếc là được mà?" Cát Hân Dao có chút khó hiểu. Mặc dù cô ả không tiếc từng đó tiền, nhưng mua về cũng chẳng dùng đến.

"Hai cái làm quà" Tất Hải nói: "Tặng Dương ca một máy giả, phải bù lại".

"Nói cũng đúng, nhưng sao lại hai cái? Anh tặng như vậy hình như không được thỏa đáng?" Cát Hân Dao hỏi.

"Dương ca có bạn gái, mang tặng người cũng là bình thường" Tất Hải nói.

"Cũng đúng, ba cái" Cát Hân Dao nói.

Cát Hân Dao không mặc cả câu nào đã trả tiền. Nhân viên bán hàng rất vui, hôm nay bán được nhiều máy như vậy, xem ra phần trăm không ít.

Một cửa hàng điện thoại di động bị phần tử xã hội đen tấn công, chủ cửa hàng bị đánh trọng thương.

Dương Minh và Tiếu Tình triền miên, nhìn thấy đã hơn một giờ chiều, xem ra kế hoach đi tìm Trần Mộng Nghiên đã bốc hơi, để tối vậy.

Buổi chiều, Dương Minh và Tiếu Tình không về trường, ở nhà ăn chút gì đó, tiếp tục triền miên.

Hạ Tuyết buổi chiều có nhiệm vụ gần nhà Lâm Chỉ Vận, lại nói rất buồn bực, nói cái gì mà nhiệm vụ đặc biệt, chẳng qua chỉ là bắt mấy người lãnh đạo của công ty đa cấp, chẳng thích thú gì. Hạ Tuyết làm cảnh sát đến bây giờ, tham gia chủ yếu là các vụ án như vậy, hơi quan trọng một chút là bị loại ra ngoài.

Dù sao cũng không có việc gì, Hạ Tuyết chuẩn bị lên nhà Lâm Chỉ Vận chơi, thuận tiện hỏi thăm tình hình Dương Minh.

Hạ Tuyết bảo lại xe dừng lại gần nhà Lâm Chỉ Vận, sau đó xuống xe đến nhà Lâm Chỉ Vận. Bởi vì lần trước đã đến đây nên Hạ Tuyết là cảnh sát vẫn nhớ kỹ.

Hạ Tuyết gõ cửa, một lúc sau vẫn không ai mở cửa. Ngay khi Hạ Tuyết nghĩ không ai có nhà, định dời đi thì mới nghe thấy giọng Lâm Chỉ Vận" Ai đó?"

"Lâm Chỉ Vận à? Chị là Hạ Tuyết" Hạ Tuyết nói.

"Ồ, là Hạ Tuyết tỷ à? Cửa được mở ra, Lâm Chỉ Vận thò đầu ra nói: "Sao chị lại đến đây?"

"Chị ra ngoài làm nhiệm vụ, thuận đường đến thăm em" Hạ Tuyết nói.

"Mời chị vào" Lâm Chỉ Vận vội vàng để Hạ Tuyết vào, sau đó đóng cửa lại, khập khiễng ngồi trên ghế: "Xin lỗi chị, chân em không tiện, chị ngồi đi ạ"

"Được rồi, là chị đường đột" Hạ Tuyết nói: "Ngày đó rốt cuộc đã xẩy ra chuyện gì?"

"Không có gì ạ, chỉ là mấy tên côn đồ làm phiền" Lâm Chỉ Vận lắc đầu. Chuyện đã là quá khứ, nàng cũng không muốn nhắc đến.

Ha ha, có cần chị đi bắt bọn chúng không?" Hạ Tuyết cười nói.

"Không cần ạ, hôm đó Dương Minh đã sử lý" lâm Chỉ Vận cũng không muốn truy cứu. Dù sao cũng là bạn học mà.

"Đúng, em và Dương Minh sao lại biết nhau? Em đừng nói cho chị, hắn là bạn trai của em. Cái kia…chị cảm thấy em nhất định không nhận ra hắn, nếu không lúc đó em sẽ không luôn miệng xử lý hắn" Hạ Tuyết là cô gái tò mò, cho nên không nhịn được mà hỏi.

"Cái này…" Lâm Chỉ vận đỏ mặt: "Lúc trước hắn đã cứu em…cho nên em mới không…" Lâm Chỉ vận giải thích một chút, nhưng không nói cụ thể. Dù sao chuyện bán thân cũng không tốt đẹp gì.

"Ồ? Chỉ là cứu em thôi sao?" Hạ Tuyết nhíu mày không buông tha hỏi: "Cho dù cứu em, cúng không ép em làm cái kia…."

"Ai, thực ra…" Lâm Chỉ vận bị hạ Tuyết hỏi đến mức không biết làm sao. Chẳng qua nàng cũng biết cứ dây dưa như vậy sẽ bị Hạ Tuyết nghi ngờ. Mặc dù Lâm Chỉ Vận cảm thấy Hạ Tuyết cũng là cảnh sát, Lâm Chỉ Vận sợ Hạ Tuyết sẽ tìm Dương Minh gây phiền phức, vội vàng nói: "Thực ra trước đó em đã thích Dương Minh"

Ồ, thì ra trong lòng đã thầm yêu, khó trách" Hạ Tuyết gật đàu, lần này nàng không có gì nghi ngờ nữa: "Vậy hia người đã là một đôi?"

"Xem như vậy…" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt gật đầu. Chẳng qua đó là giả vờ, nhưng lời này Lâm CHỉ Vận không nói.

Hạ Tuyết gật đầu, cười cười đã hiểu. Nàng còn tưởng Lâm Chỉ Vận xấu hổ: "Vậy là hắn không biết chuyện lần đó…"

"Vâng, lúc ấy hắn không tỉnh táo, bây giờ xem ra hắn không có ấn tượng mấy với em" Lâm Chỉ Vận gật đầu.

"Vậy em không định nói cho hắn? Bắt hắn áy náy chút, cũng sẽ đối tốt với em hơn chứ?" Hạ Tuyết nói.

"Em không muốn vì chuyện này mà hắn phải chịu trách nhiêm. Nếu quả thực vì chuyện này mà hắn áy náy ở bên em, vậy sẽ không phải một việc đáng mừng" Lâm Chỉ Vận gật đầu.

"Em đó, quá thiện lương. Em sao phỉa suy nghĩ cho hắn? Để hắn áy náy mới đúng" Hạ tuyết thở dài nói: "Chị nếu là em đã sớm nói cho hắn rồi"

"Không có gì ạ, em cảm giác bây giờ thật tốt" Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói: "Hạ Tuyết tỷ, chị giữ bí mật cho em nhé?"

"Ai, được, chị sẽ không nói" Hạ Tuyết đáp ứng: "Chẳng qua Lâm Chỉ Vận em đã nghĩ kỹ chưa? Em đâu còn là xử nữ như trước chứ. Em bây giờ đã không còn. Nếu như sau này em và Dương Minh…thấy em không đúng, vậy hắn sẽ nghĩ gì? Em chẳng lẽ muốn hắn hiểu lầm sao?"

"Đến lúc đó rồi nói ạ" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt, lí nhí nói. Mình và Dương Minh chỉ là đóng giả, sao có thể có cái kia….Hạ Tuyết này đúng là cái gì cũng nói được.

"Mặc dù người đàn ông không để ý đến chuyện này mới là người đàn ông chân chính. Nhưng nếu em thực sự thích Dương Minh, tốt nhất đừng nên thử việc này. Chẳng may hắn là kẻ hẹp hòi, vậy em là người bị thiệt" Hạ Tuyết nói.

"Em biết mà…Hạ tuyết tỷ, em và hắn chưa đến bước này đâu, sau hãy nói ạ" Lâm Chỉ Vận trả lời lấy lệ.

Tình yêu thật sự kì quái. Hạ tuyết lắc đầu, cũng biết miinhf nói chưa chắc Hạ Tuyết đã nghe, cho nên cũng không nói gì thêm. Thấy chân Lâm Chỉ Vận vẫn chưa khỏi, vì vậy đứng dậy nói: "Lâm Chỉ Vận, chị về trước, em nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì goi điện cho chị, đây là số điện thoại của chị" Vừa nói Hậ Tuyết liền đưa danh thiếp của mình cho Lâm Chỉ Vận.

"Được, Hạ Tuyết tỷ, cảm ơn chị đã đến thăm em" Lâm Chỉ Vận nhận danh thiếp nói: "Em không tiễn chị được, em đứng lên không được"

"Không sao, chị tự mình về được mà" Hạ Tuyết ra cửa sau đó khóa cửa lại cho Lâm Chỉ Vận, rời đi.

Lâm Chỉ Vận ngồi trong nhà thầm thở dài. Chẳng nhé mình thật sự mong một bước phát triển nữa với Dương Minh sao? Không phải đâu, mình không phải đã quyết định không có quan hệ gì với hắn sao? Chẳng qua tại sao khi Hạ Tuyết nói với mình chuyện của Dương Minh, mình lại không có cảm giác bài xích chứ? Lại cảm thấy vui mừng.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 349: Bôi thuốc đầy ám muội



Buổi chiều Dương Minh từ nhà Tiếu Tình đi về, nhìn thấy đã là hơn ba giờ. Bây giờ đi học là không thể, không có việc gì, Dương Minh chuẩn bị đến xem Lâm Chỉ Vận thế nào, thuận tiện cũng đến nhà Phương Thiên một chút. Dương Minh nhớ trong nhà Phương Thiên có mấy thuốc trị thương rất hiệu quả, có lẽ có lợi cho Lâm Chỉ Vận.

Đáng lẽ hôm qua Dương Minh định đi lấy rồi, nhưng bởi vì chìa khóa nhà Phương Thiên là ở ký túc nên mới đành chuyển sang hôm nay.

Về ký túc lấy thìa khóa nhà Phương Thiên, Dương Minh chạy xe đến trước khu nhà, vừa lấy thìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai hắn.

Dương Minh giật mình, thời gian gần đây dù là thị giác, trực giác hay là năng lực phản ứng đều tăng nhiều, vậy mà có người vỗ vào vai hắn, hắn lại không hề hay biết.

"Ai" Dương Minh xoay người lại, kinh ngạc nhìn về phía sau, bàn tay kia đã biến mất. Phía sau Dương Minh không có bất cứ ai. Đừng nói là người, ngay cả một con chim cũng không có.

Nhìn con hẻm nhỏ trống trơn không một bóng người, Dương Minh dựng tóc gáy. Giữa ban ngày ban mặt, không phải là mình gặp ảo giác đó chứ?

Lời này không dễ nghe nhưng Dương Minh cảm thấy đó căn bản không phải là người, mà giống quỷ vậy.

Dương Minh cau mày, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rất bình thường mà? Không một ai ẩn núp gần đó mà mình không phát hiện được. Dương Minh bỏ đi cái suy nghĩ quái lạ đó trong đầu, sau đó mở cửa nhà Phương Thiên, đi vào, khóa lại. Sau đó tiến vào gian phòng bên trong, lôi ra một cái rương ở dưới gầm giường, tìm thuốc.

Phương Thiên rất nhiều thứ, nhưng phân loại rất quy củ. Dương Minh không tốn bao nhiêu công thức đã tìm được thuốc mình cần, một cái chai rất lớn. Dương Minh không có chai nhỏ để chia ra, đành phải cầm cả chai to, lát nữa mang về trả.

Dương Minh cầm chai thuốc đi ra ngoài cửa. Vừa đến cửa đang định khóa thì trong phòng đột nhiên có tiếng" loảng xoảng" Dương Minh nhíu mày muốn nhìn xem là điều gì. Nhưng lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên.

Dương Minh không chú ý đến trong nhà nữa, khóa cửa lại rồi nghe điện.

"Alo?" Dương Minh nghe điện.

"Dương ca à? Tôi là Tất Hải" Giọng Tất Hải truyền đến.

"Tất Hải? Có chuyện gì thế?" Dương Minh vừa nghe là Tất Hải, không khỏi nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh nhạt. Hôm nay mình bị tên này làm xấu mặt, mặc dù cũng không phải chuyện gì lớn nhưng thằng này có ý gì? Dùng hàng nhái đi lừa mình?

"Cái này. Dương ca, anh bây giờ ở đâu?" Tất Hải không thấy vẻ mặt Dương Minh lúc này, nên không biết Dương Minh đang rất tức.

"Tao qua nhà Lâm Chỉ Vận" Dương Minh lạnh lùng nói: "Chỉ Vận hôm qua bị đau chân, tao qua đó xem sao"

"A" Tất Hải nghĩ đến điều này, lúc này hắn cũng nghe ra vẻ tức giận trong giọng Dương Minh. Nghĩ rằng Dương Minh vì chuyện hôm qua mà tức giận, cho nên cảm thấy đến lúc cần biểu hiện, vì thế vội vàng nói: "Dương ca, em và Cát Hân Dao cũng thấy chuyện hôm qua có chút không đúng, đang muốn đi thăm chị dâu. Như vậy đi, em và Cát Hân Dao bây giờ đến đó".

"Các người? Đến đó?" Dương Minh do dự một chút, cảm thấy để Cát Hân Dao xin lỗi Lâm Chỉ Vận là đúng, vì thế nói: "Được, mày biết địa chỉ nhà Lâm Chỉ Vận không?"

Chỉ nghe thấy Cát Hân Dao ở bên cạnh nói: "Em biết, em biết nhà Lâm Chỉ Vận" Sau đó nghe thấy tiếng Tất Hải: "Cát Hân Dao biết, bọn em đến ngay"

"Được" Dương Minh thản nhiên nói một câu rồi tắt máy, đi đến nhà Lâm Chỉ Vận.

Bên kia Tất Hải và Cát Hân Dao lập tức đi mua một giỏ hoa quả, sau đó lại mua ít thực phẩm dinh dưỡng, mang điện thoại di động mới mua chạy đến nhà Lâm Chỉ Vận.

"Lâm Chỉ Vận chưa có điện thoại di động đúng không?" Trong xe taxi, Tất Hải hỏi.

"Vâng, không có, sao vậy?" Cát Hân Dao nói.

"Hắc hắc, vẫn là anh thông minh. Em xem xem, mau hai máy điện thoại di động, như vậy có thể cho cô ta một cái, tặng Dương ca một cái" Tất Hải đắc ý nói.

"Đúng. Sao em không nghĩ ra nhỉ" Cát Hân Dao gật đầu nói, hy vọng như vậy Dương ca sẽ không tức giận hai người.

"Thực ra anh thấy Dương ca không có ý trách chúng ta. Nếu không cũng không đề cử anh với Báo ca" Tất Hải lắc đầu nói: "Bây giờ, Dương ca có thể bât mãn vì chuyện Lâm Chỉ Vận bị thương. Cho nên lát nữa em nhất định phải có thái độ cho tốt, đừng giống như trước kia"

"Hải ca, anh yên tâm, em biết làm như thế nào mà" Không cần Tất Hải dặn dò, Cát Hân Dao cũng tự biết mình là ai. Cô ả vốn là người thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Bây giờ Lâm Chỉ Vận có chỗ dựa là Dương Minh, thân phận tăng lên cực nhanh. Mình dù ngồi tên lửa cũng không đuổi kịp. Tất Hải ngưu hơn nữa cũng không thể nào vượt qua Báo ca. Cho nên Cát Hân Dao bây giờ cam tâm tình nguyện gọi một tiếng" Lâm tỷ"

"Ừ. Anh không nói nhiều. Em đừng thấy tính tình Dương ca tốt, nhưng anh thấy chuyện khác thì không sao. Nhưng nếu dính dáng đến phụ nữ của mình, Dương ca sẽ không tốt như vậy. Cho nên sau này em nhất định phải cẩn thận" Tất Hải dặn dò: "Thằng Ngô Tân Khải kia chính là một ví dụ. Ai bảo hắn có ý với người phụ nữ của Dương ca"

Cát Hân Dao đã đến nhà Lâm Chỉ Vận một lần, cũng bắt đầu từ lần đó Cát Hân Dao mới xem thường Lâm Chỉ Vận. Một con bé nghèo hèn làm sao có thể so sánh với mình – con gái nhà giàu chứ? Bởi vì Lâm Chỉ Vận xinh đẹp hơn cô ả, cho nên Cát Hân Dao mới bắt đầu nhằm vào Lâm Chỉ Vận. Không nghĩ đến bây giờ lại nghịch chuyển, khu dân nghèo làm Cát Hân Dao chau mày không muốn đến, bây giờ lại đang tự mình chạy đến. Còn phải được người ta đồng ý mới có thể đến.

Dương Minh tới trước cửa nhà Lâm Chỉ Vận, gõ cửa.

Vừa mới tiễn Hạ Tuyết, Lâm Chỉ Vận chuẩn bị vào phòng đọc sách, không nghĩ đến ngoài cửa vang tới tiếng gõ, chẳng lẽ là Hạ Tuyết quên gì đó? Lâm Chỉ Vận vội vàng đi tới cửa hỏi: "Là Hạ Tuyết tỷ à?"

"Hạ Tuyết?" Dương Minh ngẩn ra, nói: "Là anh, Dương Minh"

"A?" Lâm Chỉ Vận nghe xong vội vàng mở cửa, nói: "Dương Minh, sao anh lại đến đây?" Bởi vì vừa cùng Hạ Tuyết nói về chuyện Dương Minh, cho nên bây giờ thấy Dương Minh, Lâm Chỉ Vận lại đỏ mặt.

"Anh đến thăm em, mang thuốc đến" Dương Minh giơ chai thuốc trong tay lên, nhìn Lâm Chỉ Vận một lát rồi hỏi: "Em vừa nói Hạ Tuyết gì thế? Cô ta cũng đến đây?"

"Không có, Hạ Tuyết tỷ mới đến, bây giờ về rồi?" Lâm Chỉ Vận nói: "Em vừa nãy tưởng là chị ấy"

"Thì ra là như vậy. Hạ Tuyết đến làm gì thế?" Dương Minh nhíu mày. Bởi vì quan hệ giữa mình và Lâm Chỉ Vận rất vi diệu, mà Hạ Tuyết lại là người biết chuyện này, Dương Minh sợ cô ả nói gì bất lợi cho mình. Cô gái bạo lực này, miệng hay nói lung tung. Cô ta dù không định nói xấu mình, nhưng có khi nhỡ mồm.

"Không có gì, chị ấy đến thăm em" Lâm Chỉ Vận nói: "Hôm qua không phải chị ấy đưa em về sao?"

Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận một cái, không nói gì nữa. Không thể nghi ngờ Lâm Chỉ Vận đang nói dối. Bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng chẳng những giấu chuyện trước kia đã biết Hạ Tuyết, hơn nữa hôm nay cũng đang nói dối. Bởi vì hôm qua Hạ Tuyết đưa nàng đến đầu ngõ, không vào nhà, không thể nào biết địa chỉ cụ thể nhà Lâm Chỉ Vận. Chẳng qua Dương Minh cũng không truy cứu vấn đề này. Nếu Lâm Chỉ Vận muốn giấu, vậy để nàng giấu đi.

"Ồ, không quản cô ta nữa. Em ngồi lên ghế đi, anh bôi thuốc cho em" Dương Minh nói.

"Hôm qua em chẳng phải đã bôi thuốc rồi sao?" Lâm Chỉ Vận chỉ vào chân mình: "Còn muốn bôi thuốc nữa sao?"

"Ừ, thuốc này rất hiệu quả, tốt hơn hôm qua nhiều" Dương Minh nói.

"Như vậy à." Lâm Chỉ Vận gật đầu, thực ra nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng. Chẳng qua không muốn Dương Minh mất công.

Mặc dù Lâm Chỉ Vận và Dương Minh đã có quan hệ thể xác, nhưng đó là lúc không tỉnh táo. Mà hôm nay khi tay Dương Minh chạm vào chân nàng, Lâm Chỉ Vận không nhịn được mà run lên, hơn nữa một cảm giác nóng ran tràn ngập cơ thể.

"A." Lâm Chỉ Vận khẽ rên lên. Không biết là vì đau, hay vì bị Dương Minh chạm vào chân khiến nàng có cảm giác khác lạ.

"Sao thế? Đau à, anh sẽ cố nhẹ tay" Dương Minh đang chuẩn bị dùng phương pháp mà Phương Thiên dạy xoa bóp cho Lâm Chỉ Vận. Nhưng thấy nàng r*n r*, nên đành thôi, cẩn thận bôi thuốc.
 
Back
Top Bottom