Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1460



- Lái taxi thu nhập c*̃ng được, chẳng phải trong thành phố có rất nhiều người kêu taxi sao? Dương Minh cười nói.

- Nói c*̃ng đúng, thật ra c*̃ng tại anh không ra gì, lại gặp phải công ty nộp sản cao như vậy, quả thật có chút ăn không tiêu! Tôn Côn cười khổ: - Con anh cuối năm nay phải đến trường vậy mà học phí còn chưa lo được.

- Giá thuê cao gì chứ? Xe c*̉a anh không phải là bán đứt luôn rồi sao? Dương Minh có chút khó hiểu.

- Ừ, đúng là bán đứt rồi, hiện nay anh đã hết hạn hợp đồng nhưng công ty vẫn không cho đi, anh muốn chuyển đến công ty khác nhưng họ không chịu trả lại hồ sơ, bắt anh phải ký hợp đồng tiếp. Tôn Côn cười khổ:

- Trên hợp đồng có một khoản thế chân bất hợp lý, nhưng anh chẳng có tiếng nói gì nên c*̃ng chả có biện pháp. Ông chủ công ty quyền cao thế lớn, anh muốn trêu chọc c*̃ng không nổi.

- Hết hạn hợp đồng mà không cho nghỉ sao? Công ty c*̉a anh tên gì? Dương Minh nhíu mày.

- Công ty Đại Đức Nhã Trí. Tôn Côn trả lời.

- Chưa nghe bao giờ. Dương Minh lắc đầu.

- Chú không phải dân trong nghề, chắc chắn không biết. Tôn Côn cười đáp.

- c*̃ng chẳng sao, trước tiên cứ để con anh vào học trường xa nhà một chút, khi nào có tiền sẽ chuyển sang trường khác tốt hơn.

- Công ty đó dựa vào đâu mà không cho anh đi? Trước đây có điều khoản ràng buộc gì à? Dương Minh gật gật đầu hỏi tiếp.

- Vậy thì không, chỉ là công ty không chịu cho anh đi, nếu mọi người đều đi hết thì kiếm tiền bằng cái gì? Tôn Côn nói.

- Người như anh thì trong công ty c*̃ng không ít nhưng họ có quan hệ đặc biệt, chỉ cần nhờ người đến nói một tiếng với lão bản là được chuyển thôi.

- Vậy thì chiều nay em đi với anh xem sao. Dương Minh suy nghĩ rồi nói. Nếu không phải là Tôn Côn thì hắn c*̃ng không nhúng tay vào. Mỗi ngành sản xuất kinh doanh có một quy tắc ngầm. Dương Minh c*̃ng không phải là đại hiệp gì đó, dưới tình huống không tổn hại đến ích lợi bản thân thì sẽ hạn chế va chạm với người khác. Điều này c*̃ng giống như Dương Minh để Bạo Tam Lập dần dần thu thập thị phần, bằng lợi ích mua chuộc chứ không ép buộc người khác.

- Chú hả? Tôn Côn sửng sốt nhưng lập tức nhận ra Dương Minh đã khác xưa, biết đâu chừng còn có hy vọng:

- Vậy thì tốt quá, nếu thật sự có thể giúp anh chuyển đến công ty khác, anh sẽ đãi chú một bữa ra trò.

- Đi xem trước đã rồi nói. Dương Minh khoát tay áo.

Tôn Côn gật gật đầu, tuy biết Dương Minh không biết gì về ngành taxi này nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy thì trong lòng vô c*̀ng cảm động.

Dương Minh và Tôn Côn ngồi chờ, c*̃ng chẳng bao lâu sau Trương Tân và Triệu Tư Tư, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận c*̃ng đi vào Hải Tân quán.

Tôn Côn thấy Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận c*̀ng nhau cười nói thì sửng sốt. Nếu hắn nhớ không nhầm thì cả hai cô này đều có quan hệ tình cảm với Dương Minh, vậy mà các nàng c*̀ng tới cười nói rộn ràng, chẳng lẽ trong hai người đã có một bỏ cuộc, sau đó lại trở thành bạn rồi sao?

- Lão Đại à, xe c*̉a ông làm sao vậy? Sao lại tróc hết sơn một mảng lớn như vậy chứ? Trương Tân vừa vào cửa, nhìn thấy Dương Minh liền cất tiếng:

- Bên cạnh còn có một chiếc taxi c*̃ng bị tróc sơn, không phải hai người tông vào nhau đấy chứ?

- Anh Côn.

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận trước đây đều c*̀ng Dương Minh gặp Tôn Côn, nhìn thấy hắn thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng chào hỏi.

- Trần Mộng Nghiên, Lâm.

Tôn Côn biết Trần Mộng Nghiên nhưng lại không nhớ tên Lâm Chỉ Vận. Lần trước Dương Minh chỉ là ngẫu nhiên c*̀ng Lâm Chỉ Vận đi xe c*̉a Tôn Côn nên hắn không nhớ c*̃ng là bình thường.

-Hà, anh Côn…cô này là Lâm Chỉ Vận, bạn gái c*̉a em. Dương Minh đứng ra giới thiệu.

- Bạn gái sao?

Tôn Côn tròn mắt nhìn Trần Mộng Nghiên, nhận thấy nàng không có vẻ gì khác thường thì càng thêm kỳ quái, Dương Minh có hai người bạn gái, mà cả hai lại c*̀ng chung sống hòa bình sao? Chuyện này c*̃ng thật là thần thánh quá mức!

- Anh Côn!

Lâm Chỉ Vận c*̃ng hòa nhã gật đầu chào Tôn Côn.

- À, chào em, Lâm Chỉ Vận. Tôn Côn c*̃ng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể ôm bụng nghi vấn gật đầu chào lại Lâm Chỉ Vận.

- Đây là Trương Tân, anh em tốt c*̉a em. Dương Minh kéo Trương Tân lại, vỗ vai hắn giới thiệu với Tôn Côn.

- Trước kia Dương Minh từng nói với anh về em, nhưng chưa có duyên gặp mặt.

- Anh Côn, em c*̃ng có nghe lão đại nói về anh, khi đó hắn chưa có xe, thường xuyên ngồi xe c*̉a anh tới nhà em. Trương Tân cười nói tiếp:

- Đây là bạn gái em. Triệu Tư Tư!

- Anh Côn. Triệu Tư Tư c*̃ng gật đầu chào Tôn Côn.

Cả bọn ngồi xuống thì thức ăn c*̃ng đang được dọn lên. Sau khi mọi người đều được rót một cốc bia rồi cùng nâng cốc. Ở đây toàn là người thân, Dương Minh tiếp đồ cho ai cũng đều không ổn, hắn không khách khí dùng kìm một cái càng cua biển to tướng, rồi gỡ thịt ra chấm mù tạt. Mọi người c*̃ng sôi nổi hẳn lên. Bất giác Dương Minh trở thành chủ tiệc.

Điểm này khiến hắn có chút ái ngại nhưng c*̃ng không thể nào khác, thân phận địa vị thay đổi, muốn như xưa là không thể. Tôn Côn dù rằng quen thuộc với Dương Minh. Nhưng c*̃ng không thể phóng khoáng vô tư như trước.

Vì buổi chiều còn có chuyện, không ai uống rượu. Sau khi xong bữa Dương Minh tiễn nhóm Trần Mộng Nghiên về lại trường rồi c*̀ng Tôn Côn đến văn phòng công ty.

- Đi thôi anh Côn, anh đi trước dẫn đường. Sau khi ra khỏi Hải Tân Quán, Dương Minh nói với Tôn Côn.

- Ừm. Tôn Côn sẽ không bao giờ một mình tới công ty, hắn hiểu rõ lão bản c*̉a mình là người như thế nào. Lần trước chính mắt hắn thấy một đồng nghiệp lái xe bị lão bản cho người đuổi đánh ra khỏi cửa. Có thể nói những người này chẳng khác gì đám lưu manh, không thèm nói lý lẽ. Hiện có Dương Minh bên cạnh nên Tôn Côn mới có can đảm.

Tôn Côn lái xe đi trước dẫn đường còn Dương Minh theo sát phía sau, rất nhanh đến trước một tòa nhà ba tầng sang trọng, trên có treo một tấm biển to đùng: Công ty TNHH taxi Đại Đức Nhã Trí, thành phố Tùng Giang.

Tôn Côn dừng xe trước lầu, Dương Minh c*̃ng dừng xe sát bên.

- Dương Minh, chính là chỗ này. Tôn Côn xuống xe nói với Dương Minh.

- Lát nữa khi vào trong em không cần l* m*ng, ở đây không phải là người tốt, so với hắc đạo thì c*̃ng không khác là mấy, phía trong có một đám giang hồ chờ sẵn, tốt nhất là tránh xung đột trực tiếp.

- Giang hồ sao? Dương Minh nhìn vào tòa nhà thầm cười lạnh. Nếu như là Dương Minh trước đây thì còn có hể bị dọa, nhưng Dương Minh hiện tại thì ngay cả tổng bộ Kim Ưng bang còn có thể san bằng. Sao lại có thể ngại đám giang hồ tiểu tốt?

- Ừm, chốc nữa cậu sẽ thấy, nếu không thàng công thì bỏ qua c*̃ng không sao, anh ở trong này làm lái xe c*̃ng chỉ thiếu thốn chút đỉnh, dù sao c*̃ng đủ sống. Tôn Côn nói.

Dương Minh biết gia cảnh Tôn Côn, hắn đã ly hôn vợ, thân gà trống nuôi con, quả thật c*̃ng không dễ dàng gì, đây c*̃ng là nguyên nhân Dương Minh muốn giúp hắn.

- Đi thôi, vào rồi mới nói. Dương Minh gật đầu.

Tôn Côn tiến vào công ty, i bảo vệ cổng nhận ra hắn thì c*́i quay đi chẳng thèm để ý.

Dương Minh đi theo Tôn Côn lên lầu hai, vào một phòng treo biển" Tiếp thu ý kiến về công việc". Tôn Côn gõ cửa.

- Cửa không khóa! Vào đi. Bên trong truyền đến một giọng nam mất kiên nhẫn.

Tôn Côn nhẹ nhàng bước như đã thành thói, Dương Minh lại nhíu mày, thái độ thế này c*̃ng thật quá tệ đi. Trước đây nghe nói trong công ty taxi thì tài xế chỉ như tạp vụ, xem ra thì thực sự không ngoa.

Tôn Côn đẩy cửa c*̀ng với Dương Minh đi vào. Trong phòng làm việc một người đàn ông đầu trọc gác hai chân lên bàn miệng phì phèo thuốc lá, đang ngồi bàn máy tính chơi game, nghe thấy có người bước vào c*̃ng không thèm ngẩng đầu lên hỏi luôn:

- Ai? Có chuyện gì?

- Triệu ca, là tôi, Tôn Côn. Tôn Côn nhã nhặn đáp.

- Tôn Côn? Tới đây làm gì? Ký tiếp hợp đồng hả? Gã đầu trọc giương mắt liếc Tôn Côn nóng nảy hỏi.

- Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi. Tôn Côn nhanh miệng đáp.

- Mày nói gì? Lặp lại tao nghe xem, mày muốn gì? Gã đầu trọc nhanh chóng buông chuột xuống, vẻ mặt nanh ác ngẩng đầu lên.

- Tôi đến đây bàn chuyện chuyển công ty, hợp đồng c*̉a tôi đã hết hạn rồi. Tôn Côn dè dặt nói, nếu không có Dương Minh đi c*̀ng chắc chắn hắn đã rút lui.

- Chuyển công ty sao? Để tao chuyển ma túy cho mày nhé? Không phải đã nói không thể chuyển được sao? Mày có thích làm tài xế taxi nữa không? Tên trọc vỗ bàn sau đó lại dùng tay quệt mũi, giận dữ thét lên.

- Triệu Đại Tị Thế? Từ nãy Dương Minh đã thấy tên đầu trọc này quen mắt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui c*̃ng không nhớ là đã gặp qua ở đâu. Sau đó thấy hắn quệt mũi theo thói quen thì chợt nhớ ra hắn là ai! Đây không phải là tên đã theo hắn đi bụi lúc còn cấp hai sao? Tên hắn là Triệu Đại Bao, còn gọi là Triệu Đại Tị Thế.

Triệu Đại Bao đang gầm gừ bỗng nghe thấy có người gọi bí danh c*̉a hắn thì ngẩn ra từ ngày xông pha giang hồ, sau đó được công ty này thuê làm quản lý nhân sự thì rất ít người biết đến cái tên" Triệu Đại Tị Thế", toàn gọi là Triệu ca, hoặc Triệu quản lý!

Lúc này lại đột nhiên có người biết bí danh khiến cho Triệu Đại Bao hơi ngẩn người. Trước đây hắn không để ý tới người bên cạnh, lúc này mới đưa mắt đánh giá Dương Minh.

- Hả? Triệu Đại Bao kinh ngạc hô lên. Cái chân to bè đang gác lên bàn cũng bỏ xuống, đứng lên, nhìn cẩn thận một chút.

- Dương ca?

- Triệu Đại Tị Thế, vậy là còn nhớ tao? Nhìn c*̃ng không khác anh chị giang hồ lắm nhỉ? c*̃ng được lắm!

Dương Minh cười mà như không nhìn Triệu Đại Bao, nếu không phải là người quen c*̃, khi nãy hắn gào thét loạn xạ Dương Minh chịu đứng yên sao? Đã cho hắn một tát văng dính vách tường!

Triệu Đại Bao ưỡn ngực mang theo chút đắc ý, trước mặt đại ca ngày trước lại càng khiến hắn thỏa mãn hư vinh.

- Dương ca, anh không phải tới là vì cái hãng xe taxi này đó chứ.

Tôn Côn nhìn thấy Dương Minh quen biết Triệu Đại Bao thì nhất thời vui vẻ! Vốn dĩ hắn còn sợ sự tình hôm nay không thành nhưng lại hiện có đang thuận lợi. Thấy bộ dáng hữu hảo c*̉a Dương Minh và Triệu Đại Bảo, Tôn Côn hiểu rằng chuyện hôm nay thế nào c*̃ng xong!

Dương Minh lắc đầu cười. - Không liên quan, tao đi c*̀ng anh này tới đây.

Vừa nói Dương Minh vừa chỉ Tôn Côn.

- Đi c*̀ng hắn? Tôn Côn sao? Dương ca, anh c*̀ng hắn đến đây làm gì? Triệu Đại Bao nhìn Tôn Côn, sắc mặt có chút khó coi.

Nhìn thấy sắc mặt c*̉a Triệu Đại Bao, Dương Minh nhận thấy hắn đã quen ngang ngược, quên mất đã từng có một đại ca.

- Nếu đã là người một nhà, vậy thì dễ rồi. Triệu Đạ Tị Thế, mày lấy hồ sơ của anh Con, để anh rời đi. Dương Minh liếc nhìn Tôn Côn nói với Triệu Đại Bao.

- Rời đi? Không thể nào! Triệu Đại Bao mở miệng từ chối.

Triệu Đại Bao quả nhiên không nể tình khiến Dương Minh có chút khó tin! Nguyên là hắn nghĩ gã này lên giọng nhưng sẽ đồng ý, không ngờ tên tiểu tử này lại từ chối huỵch toẹt như thế.

Tôn Côn c*̃ng sững sờ nhìn hai người, đang thân thiết như vậy sao hắn lại không chút nể tình chứ?

- Triệu Đại Tị Thế, ý mày là sao? Ngay cả thể diện tao c*̃ng không sao? Mày đừng quên, trước kia mày bị đánh là ai ra mặt cho mày! Dương Minh lạnh lùng nhìn Triệu Đại Bảo.

- Ha ha, Dương Minh mày nói đúng, nhưng đó là trước kia. Chính vì nể mặt mày nên khi mày gọi tao là Triệu Đại Tị Thế tao vẫn trả lời. Bí danh này ai muốn kêu thì kêu sao? Giữ thể diện cho mày nên gọi mày một tiếng Dương ca! Nhưng mày tưởng bây giờ còn là lúc ngày xưa đi học sao? Vẫn nghĩ mình là đại ca? Triêu Đại Bao cười lạnh.

- Thật sự mày cho rằng như vậy? Dương Minh cười mà không cười nhìn Triệu Đại Bao hỏi ngược lại.

- Tao đã không làm đại ca nhiều năm rồi, mái trường xưa c*̃ng đã bao năm không về.Triệu Đại Bao bịt mũi hát, đảo mắt trêu Dương Minh, bộ dáng trào phúng.

- Dương Minh, mày không biết tao hiện tại là ai sao? Mày không biết đai ca hiện tại c*̉a tao là ai sao?

Nghe Triệu Đại Bao vừa hát vừa chọc Dương Minh Tôn Côn thầm lo sự tình không ổn, Triệu Đại Bao không thèm giữ thể diện mà còn đá đểu Dương Minh.

Dương Minh không giận mà lại cười, màn này sao lại quen như vậy, giống như trước đây không lâu từng thấy qua? Dương Minh khẽ vươn tay, không ngờ đã nắm cổ Triệu Đại Bao xách lên như xách con gà nhép.

- Giọng c*̉a mày thật sự rất khó nghe, bài hát c*̃ng bị mày làm hỏng rồi.

- Khụ khụ… thả tao ra. Triệu Đại Bao không ngờ Dương Minh lại khỏe như vậy, hắn nặng tới hơn bảy mươi ký mà bị Dương Minh dùng một tay nhấc lên.

- Trước tiên anh thả tôi ra trước đã.

- Vậy duyệt hay không duyệt? Dương Minh lạnh lùng hỏi.

- Bỏ tôi …xuống, mọi chuyện tính sau. Triệu Đại Bao bị Dương Minh nắm cổ sớm hít thở không thông, đỏ mặt thều thào.

- Dương Minh đừng nóng, cứ thả hắn ra trước đi. Tôn Côn nhìn thấy sắc mặt Triệu Đại Bao đang chuyển thành tím kinh hãi cản lại, hắn không muốn Dương Minh làm ra liên quan đến mạng người lại càng tệ.

Bịch một tiếng, Dương Minh đã ném Triệu Đại Bao xuống đất. - Nể mặt anh Côn, tao tha cho mày một mạng! Tao tuy không còn là đại ca mày nhưng vẫn có thể dạy dỗ mày.

Triệu Đại Bao bắt đầu kiêng dè Dương Minh nhưng vừa nghe" anh Côn" thì yên tâm trở lại! Hoàn cảnh của Tôn Côn Triệu Đại Bao c*̃ng có biết một ít. Dương Minh còn kêu Tôn Côn là anh Côn thì không phải nhân vật lợi hại.

- Dương Minh, mày dám ra tay với tao biết hậu quả không? Triệu Đại Bao lập tức gân cổ lên, nhấn vào hệ thống trên bàn chõ mồm nói lớn trong loa:

- Lượng ca, có người gây chuyện, mau dẫn người tới!

Nói xong Triệu Đại Bao đắc ý nhìn Dương Minh. - Dương Minh, hiện tại quỳ xuống dập đầu lạy tao ba cái, tao sẽ tha mày một lần, nếu không thì mày c*̃ng biết đây là địa bàn c*̉a ai, cứ xác định là mất hai chân đi!

- Xem ra mày thật hết thuốc chữa! Dương Minh thở dài.

- Tao còn nhớ chuyện khi xưa với mày nên không nỡ! Hiện dám đối với tao như vậy, được rồi, mày cứ làm đi.

- Ha ha, Dương đại ca, Dương" điên", mày đến giờ vẫn cho rằng mày là vua đánh nhau? Một mình có thể chống lại một bang chúng vũ khí tận răng sao?

Triệu Đại Bao thấy Dương Minh bình tĩnh thì nhất thời tức cười. Dương Minh nhún vai không để lời hắn vào tai.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1461



- Dương Minh, sao cậu lại nóng như vậy chứ. Ài! Tôn Côn vừa nghe Triệu Đại Bao gọi người đến thì sốt cả ruột, hắn đã từng chứng kiến đám giang hồ này. Trên người đều có thứ lấy mạng người, trên da còn xăm hình lên chi chít như Tổ Tò Vò!

Chút nữa bọn chúng kéo tới thì hắn và Dương Minh làm sao đối phó? Tuy Dương Minh giỏi đánh nhau nhưng Triệu Đại Bao nói c*̃ng có lý, một người có thể đối phó cả băng nhóm sao? Vả lại bọn hắn còn có vũ khí!

Tôn Côn có chút sợ hãi quay sang khuyên Dương Minh:

- Dương Minh, không được thì chúng ta về thôi! Nói xong lại quay đầu nói với Triệu Đại Bao:

- Triệu ca, tôi không chuyển công ty nữa, chúng tôi đi đây. Ông c*̃ng không cần gọi người tới nữa.

- Không chuyển nữa sao? Mày cho là mày không chuyển nữa thì mọi chuyện xem như xong sao? Đánh tao một trận như vậy, sao tao có thể không trả lại ân tình này cho đại ca c*̃ đây? Mày thấy tao nói phải không, Dương Minh đại ca?

- Anh Côn, không cần phí lời với hắn, cứ để hắn gọi cả đám đến đây! Dương Minh nhún vai có vẻ rất thoải mái, không xem uy hiếp c*̉a Triệu Đại Bao vào đâu.

- Này. Tôn Côn thấy bộ dáng tràn ngập tự tin c*̉a Dương Minh thì không nén nổi thở dài, quả thật là nghé con không sợ cọp, dù Dương Minh bây giờ rất có tiền đủ để trấn trụ Trần Tiểu Long nhưng khi đối mặt băng đảng hung thần ác sát thì có thể làm gì?

- Ha ha, Dương đại ca, mày đã không chịu quỳ lạy thì đừng trách đàn em như tao không nói tình cảm! Triệu Đại Bao hừ lạnh:

- Mày đừng có đắc ý quá sớm, chút nữa mới là lúc sảng khoái.

Dương Minh mỉm cười không thèm nghe Triệu Đại Bao, dù hắn có nói thêm gì đi chăng nữa thì Dương Minh c*̃ng không thèm nghe.

Ngay đúng lúc này cửa được đẩy ra, tràn vào là năm gã thanh niên, có trọc đầu, có xỏ khuyên, có luôn cả hình xăm trên mặt. Trên tay mỗi thằng là một ống tuýp bằng thép, gã đi đầu vừa vào đã gào lên:

- Triệu Đại Tị Thế, có chuyện gì sao? Trong đây có ai dám làm loạn?

- Lượng ca, cuối c*̀ng người c*̃ng tới, tốt quá! Triệu Đại Bao nhìn thấy hậu thuẫn đã tới thì vui mừng ra mặt, chỉ vào Dương Minh nói:

- Lượng ca, anh xem ở đây có một người quen c*̃, anh thử nhìn xem còn nhận ra ai không?

Theo hướng chỉ của Triệu Đại Bao, Lượng ca thấy Dương Minh đang đứng cười cười, lập tức sửng sốt, sắc mặt c*̃ng trở nên khó coi.

- Hắn đem theo tên ôn con Tôn Côn này tới chỗ em xin chuyển công ty, con mẹ nó chứ, hắn tưởng còn là đại ca như trước sao? Em đã cho hắn mặt mũi để biến đi, nhưng hắn còn dám ra tay với em!

Triệu Đại Bao không nhìn thấy sắc mặt đại biến c*̉a Lượng ca mà cứ tằng tằng nổ liên thanh:

- Tiểu đệ quyết không thể tiếp tục nhịn nữa, hắn còn không biết đây là thời đại nào rồi, vẫn tưởng như ngày xưa đi học sao? Bọn ta vẫn còn là lính c*̉a hắn? Anh hát cho em nghe rằng, anh từ lâu đã không còn là đại ca, mái trường xưa c*̃ng đã không rồi.

Triệu Đại Bao trong cơn hưng phấn lại hát tiếp.

- Mày, mày. Lượng ca tức giận chỉ vào Triệu Đại Bao nói không ra lời, cả người run lên trong lòng than khổ. Tên họ Triệu mắt mũi để trên mông hay sao mà lại ghẹo vào người này, dù rằng mày muốn chết thì tao vẫn chưa muốn!

Chứng kiến Triệu Đại Bao vẫn còn hát, Lượng ca điên lên vung tay ra lên cho bọn đàn em phía sau:

- Đi, đánh hắn cho tao, đánh chết c*̃ng được! Thiệt tình, tức chết đi!

- Dạ! A….

Bốn tên thủ hạ vừa nghe phân phó thì ba tên lao lên định xử Dương Minh, chỉ có một tên thét to lao về phía Triệu Đại Bao, giơ tuýp lên phang một nhát, Triệu Đại Bao tức thời gục xuống!

Ba tên kia nhìn thấy thế thì nhất thời ngừng lại, nhìn chằm chằm vào gã vừa mới xuống tay với Triệu Đại Bao, vẻ mặt không chút tin tưởng.

- Ba thằng chúng mày đứng đó làm gì, ra tay đi! Lượng ca nhìn thấy ba tên kia đứng đực ra đó liền nổi giận quát to.

- Đánh ai hả, Lượng ca, anh muốn tụi em đánh ai? Cả ba tên c*̃ng như trong mộng ngơ ngốc hỏi.

- Hoàng Mao đánh ai thì tụi mày cứ đè thằng đó mà đánh, chẳng lẽ tụi mày dám đánh Dương ca sao? Đương nhiên là đánh tên khốn Triệu Đại Tị Thế! Lượng ca quát lên.

- Dạ. Ba tên kia dù không hiểu sao Lượng ca lại sai bọn hắn đánh Triệu Đại Bao nhưng Hoàng Mao đã đánh thì chắc chắn không sai, gã chính là tâm phúc đi theo Lượng ca sớm nhất! Cứ đánh theo hắn vậy.

Thế nên cả ba không nhiều lời, thay nhau đạp xuống người khiến Triệu Đại Bao đau đớn mà tỉnh lại. hắn không thể ngờ cứu tinh vừa tới lại quay sang đánh hắn, rốt cuộc là có chuyện quỷ quái gì chứ?

Dương Minh bây giờ còn đáng để Lượng ca tôn kính sao? Chẳng lẽ Lượng ca là người quý trọng tình nghĩa? Không đúng! Trước đây c*̃ng từng có người là bạn c*̃ c*̉a Lượng ca đến bàn về chuyện taxi c*̃ng bị hắn cho người đánh đuổi ra ngoài, chuyện ngày hôm nay là làm sao vậy?

Không chờ Triệu Đại Bao rõ đầu cua tai nheo thế nào, gậy sắt cứ liên tiếp vụt xuống bôm bốp, địa chỉ là trên người hắn!

- Ái ui.Hức hức.Triệu Đại Bao nhịn không được mà khóc rống lên.

Bọn này đều là giang hồ thứ thiệt, biết cách đánh sao cho không chết nhưng đau đớn vô cùng, Triệu Đại Bao đau đến chết đi sống lại nhưng lại không có vết thương trí mạng nào, muốn ngất c*̃ng khó, chỉ còn cách gào khóc thảm thiết.

Tôn Côn c*̃ng bị tình thế trước mắt làm cho ngây ngốc, sao lại thế này chứ? Đám người Triệu Đại Bao gọi đến không đánh hắnvà Dương Minh mà lại quay sang phang Triệu Đại Bao thừa sống thiếu chết, quỷ thần nào làm ra chuyện tình này?

Ngay cả Dương Minh c*̃ng dở khóc khóc cười! Vốn nghĩ rằng đám người kia tới thì khó tránh phải động thủ, ai ngờ lại chính là người quen!

- Dương ca, thật sự xin lỗi, cái tên Triệu Đại Tị Thế này là loại mắt lợn luộc, không biết đại nhân như Dương ca tới, để tôi dạy dỗ hắn xin ngài đừng đừng nóng!

Lúc này Lượng ca trong lòng bất an, hắn thực muốn đánh cho Triệu Đại Tị Thế đến chết, chọc ai không chọc lại chọc đến đại hung thần này. Dương ca mà mày còn dám động thủ, muốn chết hử?

Còn hát cái gì mà" ta đã nhiều năm không làm đại ca" là có ý gì? Muốn móc họng người ta chắc?

Lượng ca chính là tên côn đồ Trương Vũ Lượng trước đây Dương Minh gặp ở công trường, Hoàng Mao thì chính là gã người hầu luôn bám đít hắn.

Hai người này đối với Dương Minh c*̃ng có thể gọi là có quen biết.

Trương Vũ Lượng lăn lộn giang hồ một thời gian thì có một công ty xe taxi đến tìm hắn, nhờ hắn dẫn huynh đệ bảo kê, hắn trở thành phó quản lý công ty taxi này.

Dựa vào tác phong làm việc tàn nhẫn c*̉a hắn thì không ít tài xế taxi bị dọa sợ xanh mặt, khiến cho chủ hãng rất hài lòng thưởng không ít tiền, khiến tương lai hắn mở rộng thênh thanh!

Nhưng thời gian đắc ý chưa được bao lâu lại xảy ra chuyện! Vui quá thành buồn! Cái gì là vui quá thành buồn chứ? Lúc này Trương Vũ Lượng đã thực sự hiểu ra!

Dương Minh là người thường sao? Lúc trước hắn còn làm lưu manh đã đánh cho họ Lượng một trận tơi bời, sau này lại nghe nói giao hảo giữa Dương Minh và Bạo Tam Lập không tệ chút nào!

Bạo Tam Lập là ai chứ, ngay cả chủ cái công ty này muốn nịnh bợ còn chưa có cửa, hắn thì có gan đụng đến sao?

Trương Vũ Lượng bất thần nghĩ đến hồi trước chẳng phải hắn c*̃ng từng ca bài đại ca hết thời này với Dương Minh sao? Tên Triệu Đại Tị Thế dẫm theo vết xe đổ của hắn ngày trước, cũng như ngày đó hắn không biết Dương Minh lợi hại đến thế nào a!

- Xem ra hai người thật giống nhau! Lúc trước chú mày tìm anh kiếm chuyện thì c*̃ng hát cái gì đại ca đó đó!

Dương Minh híp mắt lại, nhếch miệng cười với Trương Vũ Lượng.

- … Dương ca, không phải em đã biết sai rồi sao? Trương Vũ Lượng không ngờ Dương Minh nhắc lại chuyện trước đây, vẻ mặt đau khổ cầu xin.

- Dương ca, mọi chuyện đều tại tên tiểu tử này có mắt không tròng, không liên quan tới em. Để em giáo huấn hắn, anh ngàn vạn lần đừng giận cá chém thớt sang em!

Dương Minh nhìn thấy bộ dáng c*̉a Trương Vũ Lượng cảm thấy buồn cười.

- Tao đương nhiên không trách mày, Triệu Đại Tị Thế mấy lần nói năng ngông cuồng nhưng đều cho qua, nhưng xem ra hắn không biết cảm ơn!

- Dương ca. Trương Vũ Lượng mặt sầu dài hơn mặt ngựa, không biết phải nói gì tiếp.

- c*̃ng không có gì, tao chỉ muốn giúp anh tao chuyển công ty thôi, c*̃ng không động chạm đến tụi bay làm ăn. Dương Min thản nhiên nói.

Trương Vũ Lương còn đang muốn mở miệng đồng ý thì cửa văn phòng lại bật ra, chưa thấy người nhưng thanh âm hung hăng càn quấy:

- Ai đòi chuyển công ty? Chê mạng không đủ dài sao? Quên mất kết c*̣c trước đây c*̉a Vương Nhất Đinh sao?

Vương Nhất Đinh chính là người mà Tôn Côn đã nhắc tới, trước đây khi muốn chuyển công ty đã xung đột với Triệu Đại Tị Thế, bị đánh đến cửu tử nhất sinh.

Lời vừa nói ra khiến Tôn Côn và Trương Vũ Lượng đều sửng sốt. Dương Minh ngạc nhiên nhìn sang kẻ vừa tới? Chẳng lẽ ở trong công ty này còn có bên thứ ba?

Tôn Côn ngạc nhiên nhận ra đây chính là tổng giám đốc công ty Trương Bảo, không hiểu sao trời xui đất khiến lại có mặt.

Còn Trương Vũ Lượng thầm than khổ, chí tôn đại thần Dương Minh vừa mới được hắn xoa dịu, sao lại chạy đến chọc hắn nổi giận chứ!

Người bước vào chính là tổng giám đốc hãng xe Đại Đức Nhã Trí, c*̃ng là họ hàng xa c*̉a Trương Vũ Lượng. Trưa nay hắn uống rượu xong, dạo công ty một vòng, không ngờ vừa đến phòng tiếp thu xử lý đã nghe tiếng người đòi chuyển công ty, nhất thời hắn nổi điên lên!

Chuyện Vương Nhất Đinh trước đây còn chưa đủ sức giáo huấn bọn tài xế sao? Sao lại còn có người đòi chuyển công ty nữa?

Trương Bảo bừng lên lửa giận, tiểu tử nào lại muốn chuyển sao? Được, mày ngại sống thì tao c*̃ng không phiền đem mày đi khai đao, để xem mày có bao nhiêu lợi hại!

Nghĩ đến đó Trương Bảo đẩy cửa ra liền thấy Trương Vũ Lượng c*̃ng ở trong này thì sửng sốt. Như vậy thật là tốt, c*̃ng chẳng cần nói nhiều cứ trực tiếp giáo huấn thôi!

- Trương Vũ Lượng, khi nãy là ai muốn chuyển công ty? Đừng nể tình gì cả, đánh hắn cho tao! Đánh cho nó chết đi, để tao coi trong công ty này còn thằng nào dám chuyển thì xem đó là làm gương! Trương Bảo ngập men rượu quát vang.

Dương Minh nhìn vào gã đàn ông trung niên miệng đầy hơi rượu vừa bước vào, không biết hắn là ai.

- Anh là ai? Anh muốn làm gì?

- Mày hỏi tao? Mày hỏi tao muốn làm gì sao?

Trương Bảo thấy Dương Minh không biết mình thì phát cáu vung một cái tát định dạy dỗ Dương Minh.

- Đây này, nói cho mày biết tao muốn làm gì!

Cách một tiếng vang giòn giã, không phải là tiếng bàn tay tát vào mặt mà chính là cổ tay Trương Bảo bị Dương Minh bắt được, dụng sức vặn một cái trẹo đi.

Sau đó Dương Minh vung tay tùy tiện vỗ lên trên mặt hắn một dấu năm ngón tay đỏ bầm vì tụ máu.

Trương Bảo không ngờ thân thủ Dương Minh nhanh như vậy, một lát sau mới cảm giác nơi cổ tay và mặt c*̀ng nhói lên, gào lên đau đớn:

- A, mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?

Dương Minh nghe xong câu hỏi thì làm ra vẻ đang nhìn một thằng ngốc về phía Trương Bảo.

- Hả, lúc trước tôi đã hỏi anh muốn làm gì thì anh không nói, bây giờ lại còn hỏi tôi biết anh là ai không, sao anh quá ngu vậy?

Tôn Côn nhìn thấy Dương Minh đánh Trương Bảo mà trong lòng khẽ run, than khổ liên hồi! Thầm nghĩ tới sự tình này, sau này chỉ còn nước bỏ trốn thôi!

Khi trước Trương Vũ Lượng muốn hòa giải khiến Tôn Côn đầy hi vọng, tuy không ngờ Dương Minh và Trương Vũ Lượng lại quen biết, xem ra chuyện này đã kết thúc!

Nhưng không tưởng tượng Trương Bảo lại đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn bị đòn khiến sự tình trở nên vô c*̀ng phức tạp.

- Trương tổng, Dương Minh không biết đến thân phận c*̉a ngài, cậu ấy không phải tài xế hãng xe mà là bạn c*̉a tôi. Tôn Côn sợ hãi vội vàng giải thích, sau đó lại quay sang Dương Minh.

- Dương Minh, người này chính là tổng giám đốc hãng xe, Trương tổng!

- Trương Tổng? Dương Minh nhìn Trương Bảo, khóe miệng nhếch lên.

- Trước đây, tao còn sợ Trương Vũ Lượng không làm chủ được, bây giờ mày đã tới thì càng tốt, có cho anh Côn chuyển công ty không, nói một câu rõ ràng tao nghe!

Nếu như không ngập trong men rượu thì khi thấy Dương Minh hung hăng lấn lướt như vậy Trương Bảo còn nghĩ ra e Dương Minh có chỗ dựa nào đó, thế nhưng bây giờ rượu đã đã bốc lên toàn, làm gì còn nghĩ được nhiều vậy?

Lại nghe Dương Minh xưng Tôn Côn là anh Côn, liền có ý nghĩ như Triệu Đại Bao lúc trước. Đối với một tài xế taxi mà còn xưng anh thì thân phận có ra cái mẹ gì, chẳng qua đánh nhau giỏi một chút!

Nghĩ đến đó hắn nhịn đau trên tay, chỉ Dương Minh ra lệnh cho Trương Vũ Lượng.

- Trương Vũ Lượng, đánh nó chết cho tao! Thằng ôn này dám đánh tao, tao sẽ cho hắn biết Trương Bảo là nhân vật như thế nào!

Trương Vũ Lượng thầm kêu khóc, Trương Bảo đã đắc tội với Dương Minh thì việc này phải làm sao bây giờ! Hắn vội giải thích.

- Tứ gia, anh Dương Minh này là đại ca của tôi khi còn đi học.

Trương Vũ Lượng muốn giải thích nhưng Trương Bảo đã cắt lời.

- Đi học sao? Trương Vũ Lượng mày còn nhớ tình bạn c*̃ à? Là sự tình tám trăm năm trước rồi mày vẫn còn nhớ sao? Mày quên lúc này đang làm việc cho ai sao? Nếu mày còn muốn giữ tình huynh đệ thì từ hôm nay không cần đến đây làm việc nữa!

Trương Bảo quả thật rất giận, thầm nghĩ tên Dương Minh này đã đánh hắn như thế mà không làm gì được thì quả thật mất hết mặt mũi, uy tín trong công ty c*̃ng tan biến, sau này còn dọa nạt ai được nữa chứ?

- Tứ gia, trước hết anh nghe tôi nói đã! Trương Vũ Lượng lại càng nôn nóng.

- Nói cái gì mà nói, không cần thiết, cứ động thủ cho tao! Trương Bảo gầm vang ra lệnh cho Trương Vũ Lượng. - Vậy mày làm hay không làm?

- Tứ gia, tôi xin ngài, trước tiên để tôi nói hết đã được không? Thấy Trương Vũ Lượng như sắp khóc, liếc thấy Dương Minh đang cười nhạt thì đứng không vũng thiếu chút nữa ngã ra đất.

- Có cái gì cần nói thì nói thẳng ra, có rắm thì đánh đi! Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng đứng ỳ không nghe lện, tuy khó chịu nhưng nghĩ lại hắn luôn trung thành hết mực, hừ một tiếng dằn lòng xuống.

- Cho mày một phút đồng hồ, nói xong liền xử lý hắn cho tao! Nếu như mày muốn xin cho thằng nhóc này thì tao khuyên mày quên đi, cho dù là Thiên Vương lão tử tới đây tao c*̃ng phải khiến hắn trở thành tàn tật!

- Tứ gia, Dương ca là bạn thân c*̉a Báo ca và Hầu ca! Trương Vũ Lượng không dám nói nhảm, nói ngay vào điểm quan trọng.

- Báo ca? Hầu ca? là người nào? Trương Bảo nhíu mày.

- Báo con lại chả khỉ con, định mở vườn bách thú sao?

Trương Vũ Lượng vừa nghe Trương Bảo nói xong thì hoảng sợ muốn bỏ chạy luôn, nghĩ thầm hắn dám nhục mạ cả Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, có còn muốn ở lại chốn giang hồ Tùng Giang này hay không?

- Chính là Báo ca Bạo Tam lập và Hầu ca Hầu Chấn Hám. Vẻ mặt Trương Vũ Lượng sầu khổ cất lời đắng nghét.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1462



Ngoài là họ hàng xa thì Trương Bảo thường ngày đối với Trương Vũ Lượng c*̃ng có điểm tốt nên hắn vẫn cố gắng giải thích, nếu như là người khác thì hắn đã sớm mặc kệ rồi.

- Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám.Trương Bảo vừa nghe hái cái tên này thì mặt tái đi, men rượu c*̃ng bốc hơi hơn nửa.

- Tiểu Lượng, mày nói cái gì? Nói lại xem? Hắn là người quen c*̉a Báo ca sao?

- Đúng vậy. Tứ gia, chúng ta.

Trương Vũ Lượng cười khổ. - Tên khốn khiếp nhà ngươi sao lại không nói sớm, chuyện lớn như vậy sao lại không báo tao biết?

Tim Trương Bảo như muốn khỏi lồng ngực, thiếu chút nữa ngã lăn ta đất a.

Trương Bảo luôn muốn hợp tác làm ăn c*̀ng với Bạo Tam Lập nhưng không có cơ hội. hôm nay cơ hội tự đến thì chỉ vì say rượu mà hắn lại lấy gậy đuổi đi, hắn sao lại không hận bản thân mình cơ chứ? Cơ hội thỏa hiệp ngàn năm có một lại mờ mắt bỏ qua, lại còn tạo cho người ta ác cảm!

- Tứ gia, lúc trước tôi đã muốn nói nhưng ngài. Trương Vũ Lượng phân trần.

- Tôi vừa mới nói được một chút thì ngài đã cắt lời.

Trương Bảo nghẹn họng trân trối nhưng vẫn cố nói cứng.

- Chuyện lớn như vậy thì dù tao cấm thì mày c*̃ng phải nói!

Không phải c*̃ng đã nói rồi sao!?. Trương Vũ Lượng nghĩ thầm, nếu không phải vì ông vừa tới đã làm loạn lên thì sự tình đã ổn thỏa.

Sắc mặt Tôn Côn c*̃ng biến đổi, hắn đã từng nghe danh Bạo Tam lập và Hầu Chấn Hám ở Tùng Giang, không ngờ Dương Minh lại có quan hệ với hai người này.

Chứng kiến sự tình thay đổi chóng mặt khiến cảm xúc Tôn Côn vô cùng phức tạp! Tuy vật xem ra kết quả vẫn rất tốt a!

- Dương tiên sinh, khi nãy tôi không hiểu rõ, tại tôi say quá. Thật là rượu làm hỏng việc, là lỗi c*̉a tôi. Trương Bảo trên mặt kinh hãi nhìn Dương Minh.

- Lúc trước không phải ông nói dù có là Thiên Vương lão tử đến thì c*̃ng phải làm cho tôi tàn phế sao? Dương Minh nhìn Trương Bảo hỏi vặn.

- Nếu Thiên Vương lão tử đến đây thì tôi mới dám cũng thế, còn không đến thì sẽ không dám, thực ra Thiên Vương lão tử làm sao mà tới được. Trương Bảo động não mau lẹ giải thích.

Dương Minh thiếu chút nữa cười rộ lên, còn có người vô liêm sỉ đến vậy sao? Còn có người có thể giải thích như thế quả thật khó tìm.

- Ha ha, nếu Thiên Vương lão tử tới thì tôi mới dám dánh tiên sinh, còn nếu không tới thì thì tôi phải đánh tôi vậy.

Nhìn thấy Dương Minh bật cười, Trương Bảo nhìn ra đường lui nhanh miệng liếng thoắng.

- Vì lão già ấy không thể tới nên những gì tôi đã nói ra c*̃ng phải chấp hành. Trương Vũ Lượng, mau thi hành đi! Còn đứng nhìn cái gì!

- Thi hành cái gì chứ? Trương Vũ Lượng kinh ngạc, chẳng lẽ tứ gia đến phát điên rồi, như thế này rồi còn thi hành cái khỉ gì chứ?

- Đến đánh tao đi! Mày không nghe thấy à? Trương Bảo vội la lên.

-Hả? Trương Vũ Lượng chóng cả mặt, không ngờ Trương Bảo lại có ý này.

Cách giải thích và thi hành c*̉a Trương Bảo khiến Dương Minh có chút dở khóc dở cười. Còn làm khó hắn một chút nhưng thế này thì Dương Minh không còn cách nào ra tay được.

Đối với hạng tiểu nhân này Dương Minh tuy không ưu nhưng c*̃ng ghét bỏ gì. Đây chính là chiêu giữ mạng chốn giang hồ biến nguy thành an, chỉ cần không biết xấu hổ thì tai họa gì c*̃ng qua được.

- Đánh đi! Nhanh vào! Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng ngây ra chưa xuống tay thì nóng ruột quát vang.

- Vâng! Trương Vũ Lượng chỉ còn cách gật đầu, giơ tay lên định tát Trương Bảo nhưng lại buông xuống. Dù sao c*̃ng là bậc cha chú lại còn là cấp trên c*̉a hắn. Trương Vũ Lượng đánh sao nổi được chứ?

- Ngươi sờ sẫm cái gì đó? Đánh đi! Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng bỏ tay xuống là lại quát lên. Lúc này y chỉ mong Dương Minh nguôi giận, nếu không thì sau này Tùng Giang này không cần ở nữa, hãng xe này c*̃ng đóng cửa luôn cho rồi.

- Đắc tội. Trương Vũ Lượng cuối c*̀ng c*̃ng vung ra một cái tát.

Trương Bảo sợ hắn lại rụt tay lại nên đưa mặt mình lên đón đỡ, chỉ nghe bốp một tiếng vang lên, thêm một cái tát đến đúng địa chỉ!

Hành động này diễn ra ngay mặt khiến Dương Minh á khẩu, quả thật là ngưu, rất ngưu là khác!

- Sao lại nhẹ như vậy chứ? So với muỗi cắn không khác tí gì cả? Trương Bảo vuốt chỗ đau rát lên trên mặt, có vẻ bất mãn.

- Đánh lại, mạnh tay một chút, đánh chết càng tốt!

- Hả? Cái gì? Vâng! Trương Vũ Lượng lặng đi một chút lại gật đầu, quả thật không có biện pháp lại vung lên một cái tát, lần này c*̃ng phải tăng thêm vài phần sức lực.

Bốp một tiếng, lại một cái tát vỗ vào mặt khiến Trương Bảo thấy trước mắt là một biển sao mỹ lệ đang xoay chuyển, đầu váng tai ù.

- Không được, mạnh nữa vào, còn chưa xi nhê. Trương Bảo dù đầu óc choáng váng vẫn ra lệnh cho Trương Vũ Lượng.

- Vậy được rồi! Trương Vũ Lượng cắn răng giơ tay lên, lần này dùng cả mười phần sức lực, một tát này đến mặt Trương Bảo thì một tiếng phanh vang thật lớn.

Khóe miệng Trương Bảo trào ra máu tươi, quai hàm sưng phồng lên, áo quần xốc xếch nhìn Dương Minh, thấy hắn vẫn không nói gì thì liền bước lại chỗ Trương Vũ Lượng:

- Bên này, làm lại lần nữa! Nói xong thì Trương Bảo đem nửa mặt còn lại xoay về phía Trương Vũ Lượng.

Trương Vũ Lượng đang muốn vung tay đánh tiếp thì Dương Minh đã nhíu mày

- Đủ rồi!

Trương Bảo không rõ ý c*̉a Dương Minh là vừa lòng hay phật lòng lo sợ nhìn hắn.

- Tôi có mắt mà như mù, thế nào c*̃ng phải dùng máu đền tội, khiến cho nhớ mãi không quên được.

- c*̃ng đủ rồi không cần đánh nữa, chuyện này cứ giải quyết như vậy.

Dương Minh nhìn vẻ mặt thê thảm c*̉a Trương bảo. Dương Minh đúng là muốn dạy cho hắn một bài học, nhưng Trương Vũ Lượng làm thật là tốt a.

Nghe câu nói c*̉a Dương Minh. Trương Bảo nhất thời trút được gánh nặng, nói vậy Dương Minh c*̃ng đã tha cho hắn. Bữa đại tiệc bạt tai này nếu Dương Minh chưa mở miệng thì Trương Vũ Lượng vẫn tiếp tục đánh. Nếu như không xong thì sẽ phải dùng đến ông tuýp, làm sao khiến Dương Minh tha cho hắn thì thôi, dù sao thì khi nãy Trương Bảo c*̃ng đã tập xác định, cho dù có phải vào bệnh viện nửa năm c*̃ng phải làm.

Ai ngờ Dương Minh lại dễ dàng tha cho hắn như vậy khiến Trương Bảo sướng đến ngây ngất, cơn đau trên mặt bỗng chốc biến thành cảm giác sảng khoái.

Xem ra bị đánh c*̃ng có thể khiến người ta cao hứng!

- Dương tiên sinh, ngài có thể hiểu cho thật sự là tốt quá! Trương Bảo đầy cao hứng.

- Ngài cứ yên tâm, chuyện c*̉a vị Tôn tiên sinh này tôi sẽ lập tức làm ngay! Trương Vũ Lượng đâu, còn không mau dẫn Tôn Côn tiên sinh đi rút hồ sơ.

- Hồ sơ đương nhiên phải rút, nhưng tôi muốn nhắc ông một câu. Dương Minh nói.

- Tuy rằng tôi không biết các hãng taxi khác làm ăn thế nào nhưng từ sự việc lần này c*̉a anh Côn thì xem ra những công ty khác không giống như ở đây.

Trương Bảo nghe thì mô hôi trên trán lại tuôn ra như mưa.

- Dương tiên sinh, tôi.

- Ông không cần phải nói. Dương Minh khoát tay.

- Chuyện trước kia tôi c*̃ng không muốn truy cứu, nhưng từ lúc này tôi hi vọng ông không cần phải đường ngang ngõ tắt như vậy, cứ làm ăn đàng hoàng có cái gì không tốt? Có danh tiếng thì tài xế c*̃ng sẽ không bỏ đi. Lợi ích phải tính đường dài, đừng nên tham món lợi trước mắt.

- Dạ vâng, Dương tiên sinh nói rất đúng, sau này tôi nhất định thay đổi! Trương Bảo không ngờ tới Dương Minh lại nói đạo lý với hắn, khẽ lặng đi rồi lại vội vàng đáp ứng.

Dương Minh thấy Trương Bảo đồng ý thật mau thì biết rằng hắn xem ra coi trọng mình. Còn hắn nghe hiểu hay không thì còn chưa chắc cười nói.

- Tất nhiên ông c*̃ng có thể không nghe tôi, nhưng sau một thời gian tôi vẫn thấy quí công ty ta làm ăn thế này, tôi c*̃ng không ngại nói với Báo ca một tiếng để lấn sang ngành taxi c*̀ng cạnh tranh với ông, đến lúc đó thì dù chuyện thế nào tôi c*̃ng không biết, ông có ra sao c*̃ng không liên quan đến tôi.

Trương Bảo nghe Dương Minh nói thì rùng mình! Những lời này mới thật khiến hắn lo lắng! Nếu Bạo Tam Lập gia nhập ngành taxi thì nếu nhân viên dưới quyền muốn chuyển tới công ty c*̉a Báo ca, hắn làm sao ngăn trở được chứ, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đưa khuôn mặt tươi cười dẫn đi rút hồ sơ.

- Dương tiên sinh, hãng xe taxi thực ra c*̃ng không kiếm được bao nhiêu, Báo ca là người làm chuyện lớn, sao lại để ý món lợi nhỏ này? Trương Bảo cẩn thận cầu tình.

- Ngài cứ an tâm, công ty chúng tôi ngay ngày hôm nay lập tức thay đổ. Nhất định sẽ thay đổi lộ trình c*̃ng như giá cước, đến tiền thế chân bất hợp pháp c*̃ng bỏ luôn, mong Dương tiên sinh suy xét.

Lúc này Trương Bảo c*̃ng đã thông suốt, nếu cứ tiếp tục thì hắn chắc chắn xong đời, cánh tay không nâng nổi đùi, với Dương Minh và Bạo Tam Lập không thể không nói lí lẽ, vậy thà rằng cứ vui vẻ làm theo.

Tuy tiền lãi có giảm nhưng tính ra Dương Minh nói không sai, nếu theo góc độ đầu tư về sau này không phải là không có lý. Quan trọng nhất là có thể tiếp tục làm ăn mà không chọc tức Bạo Tam Lập.

- Được, nếu đã như vậy thì để thời gian trả lời đi. Dương Minh gật đầu.

- Không thành vấn đề, Dương tiên sinh, tôi lập tức mở cuộc họp, lấy phương thức làm ăn mới ra giới thiệu, đầu tư lâu dài! Trương Bảo vội cam đoan.

Dương Minh c*̃ng có chút tin tưởng nói: - Hi vọng là vậy.

- Trương Vũ Lượng, không phải bảo mày đi cùng Tôn Côn tiên sinh rút hồ sơ sao, còn mày lăng xăng đứng đó hóng hớt cái gì đó?

Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng còn không đi làm việc, mất kiên nhẫn quát.

- Tôi đi ngay, đi ngay đây!

Trương Vũ Lượng than thầm, Tôn Côn không đưa cho hắn giấy tờ thì làm sao rút hồ sơ chứ? Thế nên quay đầu nói với Tôn Côn - Côn ca, ngài đem hợp đồng hết hạn đưa cho tôi, tôi đi rút hồ sơ cho ngài!

- Không cần đâu! Không ngờ Tôn Côn khoát tay nói.

- Tôi không muốn bị đánh gần chết đâu!

- Hả? Trương Vũ Lượng sững sờ mà ngay cả Trương Bảo và Dương Minh c*̃ng há hốc mồm.

- Tôn Côn tiên sinh, có phải ngài còn giận chuyện trước đây, thật xin lỗi. Trương Bảo sửng sốt nhưng thầm nghĩ phải chăng Tôn Côn còn bất mãn?

Trước thì khác nhưng hiện Tôn Côn c*̀ng đi với Dương Minh, thân phận c*̃ng như thuyền lên theo nước, không thể dùng lẽ thường mà đãi được.

- Tức giận gì chứ? Tôi giận khi nào? Tôi không có giận. Tôn Côn cười lại khoát tay.

- Tôi không chuyển công ty nữa, c*̃ng không phải tôi rách việc mà là vì Trương tổng vừa nói công ty sẽ thay đổi. Vậy sao tôi lại phải đi chứ? Coi như tôi trùng hợp ở lại đây làm nhân chứng c*̃ng tốt!

- Sao? Trương Bảo hơi bất ngờ chợt cao hứng.

- Vậy thì quá tốt, Tôn Côn tiên sinh, anh cứ yên tâm, vài ngày nữa sẽ gặp lại để bàn việc hợp đồng, cam đoan không để anh thất vọng, nhất định sẽ không thua kém các công ty khác!

Trương Bảo đã quyết định thay đổi thì không cần sợ Tôn Côn giám sát hắn, ngược lại Tôn Côn ở lại chứng khiến công ty đổi, có khi tốt vài câu với Dương Minh thì tốt quá.

Trương bảo thân mật bắt tay Tôn Côn. - Tôn Côn, cảm ơn anh tin tưởng!

- Được rồi, Trương tổng đừng khách khí, anh Côn quyết định ở lại c*̃ng là chuyện tốt. Sau này tôi sẽ thường xuyên lưu ý chuyện này.

Dương Minh sợ Trương Bảo còn oán niệm với Tôn Côn, dù ngoài mặt hoan nghênh nhưng ai biết lòng hắn nghĩ gì? Tri nhân tri diện bất tri tâm, vạn nhất Trương Bảo vờ vịt cho qua lúc này thì Tôn Côn sẽ thành cái gai trong mắt hắn! Dương Minh cẩn thận cảnh cáo hắn.

- Nếu như vậy sau này, Báo ca c*̃ng không đánh nhầm người công ty anh, có anh Côn ở đây thì có thể làm nhân chứng!

Đánh nhầm sao? Trương Bảo giật mình than khổ, đến hắn c*̃ng đã đánh nhầm. Nghe ý của Dương Minh. Nếu như có lúc nào Bạo Tam Lập muốn cho hắn một đao thì Tôn Côn cạnh bên sẽ trở thành ân nhân cứu mạng!

Nghĩ đến đây Trương Bảo thầm than nguy hiểm, sau này phải xem Tôn Côn như đại gia, khiến hắn nói đỡ giúp phần nào, không bị đánh nhầm lại khổ!

Tôn Côn thực ra c*̃ng nghĩ như vậy, nếu Dương Minh đã dọa được Trương Bảo thì hắn ở lại hãng Đại Đức Nhã Trí. Trương Bảo chỉ có thể dùng lễ đãi hắn, dù có sang công ty khác c*̃ng khó lòng được đãi ngộ như vậy.

- À vâng, đúng vậy! Trương Bảo ngẩn ra một thoáng rồi nói.

- Cứ như vậy đi, hiện tại tôi quyết định cho Tôn Côn tiên sinh chức vụ giám sát viên c*̉a công ty Đại Đức Nhã Trí, có thể đưa ra ý kiến về chế độ quản lý và phí thuê xe, đồng thời c*̃ng thông báo việc này lại cho Dương tiên sinh, như vậy đối với việc thay đổi c*̉a chúng ta có thêm tính thuyết phục và khách quan.

Trương Bảo xoay chuyển đầu óc liền nghĩ ra một chức vụ cho Tôn Côn, cho hắn danh chính ngôn thuận đứng ra làm trung gian! Trương Bảo sợ rằng sau này hắn đã thay đổi mà Dương Minh vẫn không vừa lòng, lại kiếm cớ cho Bạo Tam Lập đến thôn tính thì công ty hắn chết lúc nào không biết.

Đã có Tôn Côn c*̀ng tham dự thì Dương Minh dù không vừa chế độ mới c*̃ng có phần Tôn Côn trong đó. Dương Minh luôn gọi một tiếng anh Côn thì quan hệ c*̉a hai người c*̃ng không tầm thường, tin chắc rằng Dương Minh sẽ giữ thể diện cho Tôn Côn mà không làm quá.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1463



- Đây là chuyện công ty các người. Tôi không ý kiến! Dương Minh đối với sự thức thời c*̉a Trương Bảo rất hài lòng. Xem ra địa vị c*̉a Tôn Côn ở hãng xe taxi đã được đảm bảo.

- Ha ha, không biết Tôn Côn tiên sinh có chấp nhận vị trí giám sát viên này không? Trương Bảo chuyển sang hỏi Tôn Côn.

- Tôn Côn, anh cứ yên tâm, chúng tôi thuê anh không phải làm không công, chúng tôi c*̃ng sẽ phát lương tháng cho anh. Hay để tôi làm chủ, mỗi tháng ba ngàn được không?

- Ba ngàn, điều này.

Tôn Côn nhất thời ngỡ ngàng, sự tình thay đổi quá nhanh. Nếu kiêm được chức giám sát viên này thì dù không được trả tiền thì tiếng nói trong giới tài xế c*̃ng có trọng lượng hơn nhiều, chính là một vinh dự!

Được công ty nhận, lại được họp bàn chiến lược, chuyện này nhân viên quèn trước kia như hắn có thể sao? Vậy mà bây giờ lại còn được ba ngàn một tháng, khiến hắn có cảm giác như đang nằm mơ!

Bình thường cả tháng chạy xe xuôi ngược, trừ đi chi phí xăng dầu thì chỉ lại năm ngàn, chức giám sát viên đã cho hắn ba ngàn, chuyện này sao không khiến hắn động tâm chứ?

Thấy Tôn Côn còn chưa đáp ứng, Trương Bảo lại lầm tưởng rằng Tôn Côn còn chê ít bèn tiếp lời.

- Ba ngàn quả c*̃ng có hơi ít, vậy thì một tháng năm ngàn đi. Tôn Côn tiên sinh liệu đã đề nghị của chúng tôi chưa?

- Tôi đương nhiên đồng ý. Tôn Côn ngẩn ngơ, trong lòng mừng rỡ vội gật đầu đáp ứng.

- Được, vậy từ mai bắt đầu, Tôn Côn anh chính là giám sát viên c*̉a công ty, chút nữa tôi sẽ đem tin tức này công bố toàn lãnh đạo công ty.

Trương Bảo thấy Tôn Côn đáp ứng nhất thời thở ra nhẹ nhõm.

Bỏ năm ngàn một tháng xem ra Trương Bảo c*̃ng có tính toán. Nếu để Tôn Côn làm miễn phí chỉ e mọi người sẽ lên án. Tôn Côn vào biên chế công ty mà lại khiến Dương Minh yên tâm, quả thật thu xếp rất chu toàn.

Trương Bảo thầm đắc ý, mình quả nhiên là thiên tài, chủ ý tốt như vậy c*̃ng nghĩ ra được, quả nhiên là quá ngon rồi!

- Tốt, nếu sự tình đã như vậy thì tôi c*̃ng nên đi. Dương Minh cười nhạt.

- Trương Bảo, hi vọng ông nhớ những gì hôm nay đã nói.

Dương Minh lại cười nói với Tôn Côn. - Anh Côn, em đi trước, anh ở đây giải quyết cho xong việc, có gì thì gọi cho em.

Tôn Côn cảm kích liếc Dương Minh gật đầu một cái, chuyện tình hôm nay nhờ có Dương Minh mà quá khứ khó khăn bỗng chốc thành tương lai rộng mở. Có tiền trong tay thì việc học c*̉a con trai đã không còn là vấn đề!

Việc này đối với Dương Minh c*̃ng chỉ là một cái nhấc tay. Rời khỏi hãng xe taxi, hắn lên xe rồi nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn hai giờ chiều lại không còn chuyện gì. Giờ này quay lại trường đã quá muộ, mà cuộc hẹn với Tôn Khiết buổi tối còn khá lâu.

Hiếm khi có được phút giây nhàn rỗi, Dương Minh đỗ cạnh bên lề đường sau đó lại mở radio, nhẹ nhàng cảm thụ phút giây bình yên.

- Sáng hôm nay, ba can phạm Tạ Văn Tiến, Lưu Triệu Quân, Tề Chí Đức với tội danh cưỡng dâm bất thành, cố ý gây thương tích tiếp viên nhà hàng Bất Dạ Thiên là Trầm Vũ Tích đã bị đưa ra xét xử ở Tòa án Nhân dân Tùng Giang, xem xét phán quyết.

Trong đơn khởi tố, bị cáo Tạ Văn Tiến vào lúc hai giờ khuya ngày 22 tháng. c*̀ng hai tòng phạm Lưu Triệu Quân, Tề Chí Đức đã theo dõi tiếp viên này đến tầng thượng trong tiểu khu, với ý đồ cưỡng gian nhưng bất thành! Đã khiến cô này bị thương nặng, hiện phải ngồi xe lăn.

Dương Minh nhíu mày, vặn lớn loa lên một chút.

Trầm Vũ Tích, cái tên này dường như Dương Minh đã quên nhưng bên trong radio truyền ra tin tức tòa án khiến hắn nghĩ tới cô tiếp viên có dáng người ngọt ngào c*̉a Bất Dạ Thiên.

Hai người chỉ gặp một trong vụ đấu súng ở Bất Dạ Thiên, sau này đã tìm được là do Điền Long đứng sau lưng, Trầm Vũ Tích c*̃ng không bị tổn thương gì.

Từ đó Dương Minh đã không còn nhớ nhưng sự đời khó lường lại khiến hắn thêm một lần nghe cái tên này.

Cái tên Lưu Triệu Quân lại càng thì nghe quen hơn, Dương Minh từ sớm đã nghĩ hắn không phải là người tốt, nhưng c*̃ng không ngờ hắn dám làm ra cái chuyện bại hoại này.

Dương Minh thở dài rút điện thoại gọi cho Hạ Băng Bạc.

- Dương Minh? Lại có chuyện gì mà tìm tôi? Mỗi lần Hạ Băng Bạc nhận được điện từ Dương Minh đều là có chuyện, nói cách khác thì Dương Minh không có chuyện sẽ không gọi cho hắn.

- Giúp tôi hỏi thăm một chút, ở chỗ tôi hiện đang mở phiên tòa thẩm tra vụ Trầm Vũ Tích, hỏi anh xem có giúp đỡ được hay không. Dương Minh đáp lời.

- Cậu dính vào rắc rối sao? Muốn tôi giúp cậu chạy án? Hạ Băng Bạc sửng sốt hỏi.

- Không phải. Tôi biết ba tên bị cáo này đều không phải thứ tử tế gì mà gia đình chúng cũng có tiền nên tôi nghĩ sẽ có người chạy án cho chúng nó. Dương Minh nói.

- Tôi biết rồi. Hạ Băng Bạc thở phào, tưởng là chuyện gì chứ ba tên lưu manh thì kết án nặng cho chúng thêm chút cũng không sao. Nếu Dương Minh bắt hắn biến ba kẻ từ vô tội thành có tội mới là làm khó hắn.

Dương Minh cúp điện thoại, tin tưởng chuyện này không mấy khó khăn với Hạ Băng Bạc. Hắn khởi động xe đi về Bệnh viện nhân dân số I, không biết sao khi nghĩ đến Trầm Vũ Tích cả đời phải ngồi trên xe lăn, Dương Minh lại cảm thấy trong lòng khó chịu.

Người phụ nữ đang vào lứa tuổi thanh xuân, phải được hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp vậy mà phải bất hạnh ngồi trên xe lăn. Hơn nữa Dương Minh lại từng gặp một Trầm Vũ Tích xinh đẹp nên càng chịu nổi. Hắn gọi cuộc điện thoại là muốn những kẻ gây ra tội ác phải bị trừng trị thích đáng.

Đỗ xe trong bãi của bệnh viện, Dương Minh mới nghĩ ra không biết Trầm Vũ Tích nằm ở phòng nào. Cười khổ một lúc lấy điện thoại ra gọi cho Bạo Tam Lập, chuyện trước kia của Trầm Vũ Tích là do Bạo Tam Lập ra mặt giải quyết.

- Dương ca, tìm tôi có việc gì thế? Bạo Tam Lập rất nhanh bắt máy.

-Báo tử, cậu có biết Trầm Vũ Tích nằm ở phòng nào Bệnh viện nhân dân số I không? Dương Minh hỏi.

- Trầm Vũ Tích? Cô ấy xuất viện rồi, hôm nay tôi còn đưa cô ấy ra tòa làm chứng. Bạo Tam Lập ngạc nhiên nói.

- Chân cô ấy khỏi rồi? Dương Minh cũng ngạc nhiên.

- Không…vẫn là ngồi xe lăn.Bệnh viện cũng hết cách, các vết ngoại thương đã lành nhưng dây thần kinh tổn thương nghiêm trọng nên đànhchịu. Bạo Tam Lập thở dài nói.

- Tòa án đã có phán quyết chưa vậy? Dương Minh hỏi.

- Vẫn chưa, tuần sau tiếp tục lại xử. Nhà tên Tạ Văn Tiến tìm cách gây chống án a, lại tìm một số người để lo lót. Nhưng tôi cũng đâu phải là bù nhìn, đường đường là giám đốc công ty bảo an nên bọn chúng cũng phải kiêng nể. Bạo Tam Lập nói.

- Ừ, tôi đã nhờ người lo chuyện này. Cậu cứ yên tâm đi, nhất định sẽ không qua cho bọn chúng. Báo tử, chuyện này lại làm phiền cậu rồi, sao không nói gì với tôi? Dương Minh hỏi.

- Dương ca, tôi thấy anh đang bận. Hôm qua vừa mới về nên cũng chưa kịp nói. Dương ca, anh muốn tìm Trầm tiểu thư?" Bạo Tam Lập cười khổ nói.

- Ùa, tôi muốn đi thăm cô ấy một chút. Dương Minh nói.

Qua một thời gian tiếp xúc Bạo Tam Lập dần nhận ra Trầm Vũ Tích vốn không phải là tình nhân của Dương Minh. Trầm Vũ Tích cũng đã thừa nhận chỉ là đơn phương thầm yên Dương Minh. Bất quá Bạo Tam Lập cũng không vì vậy mà lạnh nhạt với nàng, ngược lại còn rất nhiệt tình giúp trị bệnh và kiện cáo. Mà Trầm Vũ Tích vốn là nhân viên của Bất Dạ Thiên nên cho dù thế nào thì Bạo Tam Lập cũng phải quan tâm đến.

Khi biết Trầm Vũ Tích chỉ yêu đơn phương Dương Minh. Bạo Tam Lập thấy cô gái này cũng ngây thơ trong sáng, nảy sinh thứ cảm tình như là với người thân vậy.

- Cô ấy đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Sau khi phiên tòa kết thúc là tôi đã đưa cô ấy về.Bạo Tam Lập nói.

- Như vậy à…Nhà cô ấy ở đâu? Dương Minh cảm thấy có chút ngượng ngùng.Chuyện ra thế này mà hắn chẳng hay biết gì a.

- Ở một tiểu khu cách Bất Dạ Thiên không xa. Dương ca, anh đang ở đâu? Để tôi đưa anh đến. Bạo Tam Lập hỏi.

- Tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân số I, nhưng để tôi đến Bất Dạ Thiên rồi chúng ta cùng tớ. Dương Minh nói.

- Ừm, vậy để tôi đến Bất Dạ Thiên chờ anh. Bạo Tam Lập nói.

Thấy Dương Minh muốn đi thăm Trầm Vũ Tích, Bạo Tam Lập thầm vui mừng hộ nàng. Trầm Vũ Tích trước mặt hắn hiện luôn có nỗi buồn sâu lắng. Khi trước nàng vốn có tự tin với bản thân, nhưng bây giờ thì không dám hi vọng Dương Minh sẽ thích mình.

Lúc này được Dương Minh đến thăm nàng cũng nguyện vọng lớn nhất của nàng rồi. Nàng biết Dương Minh vốn cũng không có cảm tình gì với mình. hiện tại lại thêm đôi chân bị hỏng. Dương Minh sao lại có thể thích một cô gái què chứ? Bạo Tam Lập cảm thấy đáng tiếc cho nàng. Nhưng chuyện này sao có thể nói với Dương Minh. Bạo Tam Lập chỉ hết sức giúp đỡ khích lệ, biết đâu có một ngày nàng có thể đứng dậy.

Dương Minh thấy thương thế Trầm Vũ Tích không có chuyển biến tốt thì có chút bực mình.Tắt radio rồi lái xe về Bất Dạ Thiên.Thời gian này hắn không hay đến đây, dừng xe lại hắn gọi cho Bạo Tam Lập.

- Dương ca, anh đến chưa? Tôi đang ở bãi đỗ xe, ngoài ra còn có Tiểu Vương nữa. Bạo Tam Lập nói.

- Tiểu Vương? Dương Minh ngạc nhiên.

- Thì là Vương Lâm lái xe của anh đó.Tôi bảo cậu ta lái xe đến, cũng là để cho quen dần công việc. Bạo Tam Lập nói.

- Ừm. Tôi đang ở góc phía Tây Bắc bãi đỗ xe.

Bạo Tam Lập dập điện thoại nói với Tiểu VƯơng đang ngồi ở ghế lái: - Đi đến góc Tây Bắc, Dương ca đang ở đó.

- Vâng, Bạo tổng.Tiểu Vương gật đầu, khởi động xe.

Lúc này trong lòng Tiểu Vương rất kích động. Sáng nay đi làm việc cho Dương Minh quay về công ty liền bị Tiểu Liêu bám lấy hỏi lung tung một hồi. Bất quá cũng khó trách, sáng nay cả đi cả về chưa đến mười phút nên Tiểu Liêu có chút nghi ngờ.

Tiểu Vương đang buồn chán thì buổi chiều khi nãy Bạo Tam Lập đến đội xe. Tiểu Liêu cho rằng Bạo Tam Lập đến tìm hắn nên rất cao hứng, không quên nhìn Tiểu Vương đắc ý. Có điều Bạo Tam Lập không thèm nhìn hắn lần nào mà lập gọi Tiểu Vương đi lái xe cho Dương ca. Chuyện này càng khiến Tiểu Liêu đố kị.

Tuy vậy hiện Tiểu Vương được sủng ái như vậy, nghĩ đến sự nghi ngờ lúc sáng Tiểu Liêu hối hận một hồi. Xem ra sau này hắn phải tạo mối quan hệ tốt với Tiểu Vương.

Dương Minh xuống xe thấy Tiểu Vương thì gật đầu nói:

- Tiểu Vương, cậu sang lái xe tôi, tôi ngồi xe Bạo Tam Lập. Đây là chìa khóa xe, sáng nay vừa bị đâm nên giờ cậu mang nó đi sửa đi.

- Vâng Dương ca. Tiểu Vương vội gật đầu đáp ứng. Được đi sửa xe cho lãnh đạo cũng là vinh dự. Tiểu Vương vội nhận lấy chìa khóa.

- Hết bao nhiêu tiền cậu cứ bảo cửa hàng gọi cho công ty thanh toán. Bạo Tam Lập dặn thêm.

Vâng. Bạo tổng.Tiểu Vương lên chiếc BMW của Dương Minh.

Bạo Tam Lập chuyển sang ghế lái của chiếc Audi A8, Dương Minh ngồi bên ghế phụ.

Chờ xe của Dương Minh đi rồi, Tiểu Vương mới lái xe đi đằng sau.Tiểu Vương chỉ sợ không có việc mà làm. Lại nghĩ đến lát nữa hắn chạy con xe này về bãi, Tiểu Liêu nhất định sẽ phải nhìn hắn với con mắt khác Tiểu Vương cao hứng vô cùng.

- Báo tử, phía bố mẹ Trầm Vũ Tích đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Lên xe Dương Minh liền hỏi.

- Bố mẹ cô ấy không có ý kiến, việc này xảy ra ở khu nhà của cô ấy mà không phải Bất Dạ Thiên. Không phải là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta chủ động thanh toán viện phí nên gia đình cô ta khá cảm kích. Bạo Tam Lập nói.

- Tạ Văn Tiến phải chịu bồi thường bao nhiêu tiền? Dương Minh gật gật đầu hỏi.

- Chúng ta đưa ra tòa yêu cầu bồi thường năm triệu nhưng chắc không được, nhiều lắm thì chỉ được trên dưới một triệu. Số tiền xem như cũng hợp lý. Bất quá tên Tạ Văn Tiến có nói, số tiền đấy là để nhà nó chạy án chứ không bồi thường cho Trầm Vũ Tích lấy một đồng nào. Bạo Tam Lập nói.

- Cái gì? Mẹ nó, dám nói như vậy hả? Dương Minh nghe xong sắc mặt liền trở nên âm trầm. Không ngờ người nhà tên Tạ Văn Tiến đến giờ phút này còn ngang ngược đến như vậy.

- Dương ca, yên tâm đi. Tuy thế nhưng tôi dám đảm bảo, tiền của nhà nó có đưa cũng không ai bên tòa dám nhận, chúng ta đâu phải dễ trêu vào. Bạo Tam Lập nói.

Dương Minh đương nhiên không sợ nhà hắn đem tiền đi hối lộ mà là tức giận thái độ không biết hối cải của Tạ Văn Tiến:

-Tôi hỏi lại một câu, chính mồm nó nói hay không?

Bạo Tam Lập gật gật đầu: - Hôm nay lúc cuối phiên tòa chính miệng nó nói như vậy.

- Được, nó sẽ phải trả giá vì câu nó đó. Dương Minh cười lạnh

- Dương ca, để tôi bảo mấy anh em…Bạo Tam Lập liền hỏi.

- Không cần, bố của Tạ Văn Tiến có chút thế lực. Cậu mà ra tay là chúng nó lại đi kiện nên sẽ rắc rối. Nhưng nếu tôi ra tay sẽ không có phiền phức gì, đợi đến lần ra tòa lần sau hừ hừ…" Dương Minh xua xua tay nói.

Bạo Tam Lập không biết Dương Minh định hành động thế nào nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối với hắn nên cũng không hỏi gì thêm.

Xe dừng tại cổng một tiểu khu cũ kỹ, nơi này không có bãi đỗ nên đành phải đỗ xe ở bên đường.

- Dương ca, là ở chỗ này, chúng ta đi bộ vào thôi. Bạo Tam Lập nói.

- Ừm. Dương Minh gật gật đầu cùng Bạo Tam Lập xuống xe.

Vòng vèo trong tiểu khu một hồi thì đến một tòa nhà cũ. Bạo Tam Lập đi lên cầu thang còn Dương Minh nối gót đi theo sau.Trong cầu thang xông ra những mùi khó ngửi. Mùi rau thối cùng mùi dưa khú, đặc trưng của khu nhà cũ kiểu này. Có thể tượng tượng ra sự nghèo khó nơi đây.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1464



Hai bên cầu thang chật hẹp là đủ thứ vật dụng để lung tung, còn có tủ đựng đồ dùng và một vại dưa lớn, trên tay vịn cầu thang treo từng mớ dưa leo hành tây, trên khung cửa sổ còn có một bắp cải lớn, cách bày bố thế này mang hơi hướng c*̉a một hộ nông dân chính gốc.

Quang cảnh thế này chỉ còn rất ít trong một vài tiểu khu, mà chỉ có những người già làm thế này, thanh niên hiện tại có mấy ai biết muối dưa chứ?

- Trong khu này phần lớn là công nhân c*̉a nhà máy hóa chất về hưu, cuộc sống quả thực khó khăn.

Bạo Tam Lập nhìn thấy Dương Minh đảo mắt khắp hành lang thì giải thích.

- Cha mẹ c*̉a Trầm Vũ Tích làm nghề gì? Dương Minh gật đầu hỏi.

- Cha c*̉a Trầm Vũ Tích là Trầm Đại Kỳ, trước đây là công nhân c*̉a nhà máy hóa chất Tùng Giang, hiện đã về hưu, ở trong khu chợ rau mở ra một quán nhỏ bán bánh nướng, Mẹ c*̉a Trầm Vũ Tích là Tôn Lệ Bình trước đây đi làm việc nhà cho người ta, hiện do Trầm Vũ Tích không tiện đi lại nên ở nhà lo cho cô ấy, Ngoài ra bà ấy còn nội trợ và làm một ít điểm tâm cho Trầm Đại Kỳ mang ra chợ bán. Trong chợ c*̃ng có thu phí buôn bán, nhưng sau tôi có thì bọn họ giảm một nửa. Bạo Tam lập trả lời.

- Anh có đại diện công ty cho người nhà Trầm Vũ Tích một khoản không? Dương Minh nghe gia cảnh Trầm Vũ Tích khốn khó như vậy hỏi.

- c*̃ng có, nhưng Trầm Đại Kỳ bảo cái gì c*̃ng không cần. Bạo Tam Lập cười khổ.

- Trầm Đại Kỳ là một người đàn ông ngay thẳng, biết được công ty ta đã ứng nhiều tiền cho Trầm Vũ Tích lo thuốc men nên cảm thấy còn lấy nữa thì thật khó ăn khó nói.

Dương Minh hơi sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ lại. Tính cách c*̉a Trầm Đại Kỳ như vậy so với bố hắn c*̃ng không khác gì mấy, thà rằng mình cực khổ c*̃ng không muốn chiếm tiện nghi c*̉a người khác.

- Đến rồi Dương ca, chính là nhà này. Bạo Tam Lập đứng trước cửa một căn phòng trên tầng thượng nói với Dương Minh.

- Hả? Nhà Trầm Vũ Tích ở cao như vậy, vậy hiện tại cô ta làm sao đi lên đi xuống chứ?

Dương Minh thấy Trầm Vũ Tích ở tận lầu trên c*̀ng, không khỏi nhíu mày.

- Dùng cáng khiêng lên. Bạo Tam Lập cười khổ.

- Trong công ty chúng ta nhiều thanh niên trai tráng như vậy, chỉ cần gọi một tiếng đã tranh nhau đi rồi.

Dương Minh nghe xong thì im lặng nghĩ ngợi. Bạo Tam Lập gõ cửa.

Một lát sau trong phòng truyền ra tiếng c*̉a một người đàn ông: - Lão Lưu phải không? Hôm nay anh ra quán đi, tôi không đi đâu.

Còn đang nói thì cửa phòng mở, lộ ra một gương mặt trung niên đầy nếp nhăn đượm nét tang thương, nhìn thấy Bạo Tam Lập thân âm liền sửng sốt.

- Bạo tiên sinh, sao lại là ngài? Mau vào nhà đi, tôi còn tưởng là lão Lưu lầu dưới tìm tôi c*̀ng ra quán chợ.

- Chú Trầm, đây là Dương Minh Dương tiên sinh, chúng tôi đến thăm Vũ Tích.

Bạo Tam Lập cười với Trầm Đại Kỳ giới thiệu Dương Minh.

So về tuổi tác thì Trầm Đại Kỳ tuổi tác chênh lệch Bạo Tam Lập không nhiều, nhưng do Bạo Tam Lập hiểu lầm mối quan hệ giữa Dương Minh cùng Trầm Vũ Tích, sợ sau này cùng Dương Minh lại rối loạn vai vế nên đã gọi Trầm Đại Kỳ là chú.

- Hả? Trầm Đại Kỳ sửng sốt có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh, thời gian này con gái thường đề cập đến cái tên Dương Minh, mỗi lần lại lộ vẻ sâu đậm khiến Trầm Đại Kỳ hiểu lầm. Còn nghĩ rằng Dương Minh là bạn trai của con mình. Trầm Đại Kỳ đã hỏi qua về Dương Minh nhưng Trầm Vũ Tích đều im như thóc khiến Trầm Đại Kỳ càng khẳng định Dương Minh là bạn trai c*̉a Trầm Vũ Tích!

Chẳng qua con gái bây giờ đã trở ra nông nỗi này, chắc là gã bạn trai kia đã quất ngựa truy phong. thế nên Trầm Đại Kỳ c*̃ng không dám gặng hỏi, tránh làm nàng thương tâm.

Điều này khiến Trầm Đại Kỳ âm thầm tức giận, mắng gã Dương Minh này sao lại quá bạc tình bạc nghĩa. Từ lúc con gái gặp chuyện, chưa một lần đến thăm, khiến Trầm Đại Kỳ điên tiết lên. Vừa nghe Bạo Tam Lập nói thanh niên này là Dương Minh, sắc mặt lão thoáng trở nên âm trầm.

- Dương Minh, nghe danh đã lâu. Trầm Đại Kỳ phán cho một câu rồi c*̃ng không thèm nhìn Dương Minh thêm cái nào hướng Bạo Tam Lập nói:

- Bạo tiên sinh, mời vào.

- Chú Trầm. Dương Minh nghi hoặc, không biết sao Trầm Đại Kỳ lại có thái độ bất lịch sự như vậy, giữa hai người đâu có khúc mắc gì.

Bạo Tam Lập c*̃ng buồn bực, không hiểu sao Trầm Đại Kỳ lại xử sự như vậy.

- Hừ. Trầm Đại Kỳ hừ lạnh một tiếng không đáp lời Dương Minh. Cũng không thèm mời hắn mà đi thẳng vào nhà.

Dương Minh liếc Bạo Tam, nhún vai cười khổ. - Tiểu Báo, hình như tôi đã đắc tội với chú Trầm rồi.

- Tôi c*̃ng không biết, anh và ông ta còn chưa có gặp nhau. Bạo Tam Lập c*̃ng khó hiểu.

- Chẳng lẽ vì anh thân là chủ tịch cả tập đoàn mà chưa đến thăm Trầm Vũ Tích khiến ông ấy mới tức giận chăng?

- Ông ấy sao biết tôi là chủ tịch? Dương Minh khó tin đáp.

- Ừm, khó hiểu thật, lát nữa cứ hỏi thử xem. Bạo Tam Lập nghĩ không ra đành nói.

- Quên đi thôi, việc này hỏi thărng thì quá khiếm nhã, cứ vào xem thế nào. Dương Minh và Bạo Tam lập c*̀ng đi vào Trầm gia.

Quả đúng là nhà nghèo điển hình, chỉ có một phòng khách và một căn phòng, vừa bước vào phòng đã thấy một cô gái có khuôn mặt tiều tụy đang ngồi ghế salon, cúi đầu xem sách.

- Vũ Tích, Bạo tiên sinh đến thăm con. Trầm Đại Kỳ nói với Trầm Vũ Tích.

- Hả? Báo ca? không phải anh vừa đi sao? Sao lại trở lại rồi? Trầm Vũ Tích ngạc nhiên bỏ sách xuống.

Gần đây quan hệ giữa nàng và Bạo Tam Lập c*̃ng thân hơn rất nhiều. Cách xưng hô Bạo tổng trước kia bị Bạo Tam Lập chê là quá xa lạ, kêu nàng cứ gọi hắn là Báo ca là được.

- A?

Trầm Vũ Tích ngẩng đầu thấy Dương Minh đi c*̀ng Bạo Tam Lập thì sửng sốt, hai gò má phớt hồng lên, ánh mắt c*̃ng lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trầm Vũ Tích mong Dương Minh đến thăm mình nhưng nàng biết đây chỉ là hy vọng có chút viển vông. Hiện Dương Minh có còn nhớ nàng vẫn còn là một câu hỏi? Rồi nhớ thì Dương Minh liệu có đến thăm nàng?

Gần đây trong lúc c*̀ng Bạo Tam Lập nói chuyện, Trầm Vũ Tích đã biết thân phận thật sự c*̉a Dương Minh chính là chủ tịch tập đoàn Danh Dương, ngay cả Báo ca còn là thủ hạ c*̉a hắn thì sao có thể c*̀ng phát sinh tình cảm nàng? Tuy vậy lần hành động anh hùng cứu mỹ nhân đã gieo một ấn tượng, từ ấn tượng cùng nhung nhớ đã thành tình cảm sâu đậm trong nàng.

Thấy khuôn mặt đỏ bừng ngượng nghịu của con gái, Trầm Đại Kỳ lại càng thêm khẳng định điều lão nghĩ. Sắc mặt có chút đau xót vì con gái ngu muội, đồng thời thêm căm tức họ Dương.

Xem ra bộ dạng Dương Minh rất bình thản, nào có phải bạn trai gì chứ? Tựa hồ chỉ là bạn bè bình thường. Xem ra lúc này Dương Minh đến thăm chính là do Bạo Tam Lập đã dùng quan hệ xã hội lôi cổ hắn tới đây.

- Bạo tiên sinh, mời dùng trà. Trầm Đại Kỳ rót một chén trà đưa tới trước Bạo Tam Lập mà chẳng ngó ngàng gì tới Dương Minh.

- Ồ, cảm ơn chú. Bạo Tam Lập nhận trà, uống c*̃ng không ổn mà đưa cho Dương Minh c*̃ng không xong, nhất thời có chút xấu hổ, không biết lão già này hôm nay làm sao vậy, lại đẩy hắn vào tình cảnh khó xử a!

- Anh uống đi, tôi không khát. Dương Minh cười khổ nhìn Bạo Tam lập nói.

Mày muốn uống c*̃ng không có đâu! Trầm Đại Kỳ trong lòng chửi đổng một câu nhưng vẫn còn nén được. Lão còn muốn xem chút nữa Dương Minh nói gì với con gái, nếu như quay lại thì không sao, còn như muốn chia tay hoặc không ổn thì mắng sau c*̃ng còn kịp chán.

- Trầm Vũ Tích, chân cô sao rồi? Dương Minh quay đầu nhìn Trầm Vũ Tích, ân cần hỏi.

- Không có cảm giác nữa. Trầm Vũ Tích nghe nhắc đến chân c*̉a mình thì mặt tối sầm đi, niềm vui c*̃ng giảm bớt lại.

Nàng không biết Bạo Tam Lập sao mời được Dương Minh đến, theo lời Bạo Tam Lập thì Dương Minh mới về chưa lâu.

Tâm ý c*̉a nàng thì Bạo Tam Lập hiểu rõ, nhưng không biết Báo ca có nói với Dương Minh không? nghĩ đến chuyện này mặt nàng lại nóng lên, ngượng ngùng c*́i đầu xuống.

Dương Minh không thấy sự ngượng ngùng c*̉a Trầm Vũ Tích, thấy nàng c*́i đầu còn tưởng nàng đau lòng vì vết thương ở chân, an ủi nói.

- Y học ngày nay tiến bộ như vậy thế nào c*̃ng còn cách, bác sĩ nói sao?

- Bác sĩ nói Tây y đã bó tay, gợi ý em sang bên Đông y thử xem. Trầm Vũ Tích thở dài.

- Em cũng đã thử mát xa và châm cứu nhưng Báo ca đưa em đến vài bác sỹ đều chưa có hiệu quả.

- Em đừng buồn. Chỉ cần còn hi vọng là được. Dương Minh gật đầu an ủi.

- Phương pháp này cần thời gian lâu dài, trong một vài ngày khó có thể thấy ngay tác dụng.

Trầm Vũ Tích thấy Dương Minh cổ vũ mình thì lại gợi lên hy vọng. - c*̃ng hi vọng một ngày em lại có thể lần nữa bước đi.

- Cố gắng nhé, à. em đang xem gì vậy? Dương Minh gật gật đầu chuyển đề tài, bàn tiếp sẽ ảnh hưởng tới tâm tình c*̉a nàng.

- Chính sách quản ký khách sạn.Trầm Vũ Tích hơi ngượng nhưng c*̃ng không giấu.

- Trước kia làm quản lý khách sạn em đã mua, định học thêm một chút, không ngờ hiện lại xảy ra chuyện. Bây giờ c*̃ng đang rỗi nên em lấy ra xem qua, hiện giờ em chỉ còn có thể đọc sách, mà c*̃ng chỉ có quyển này thôi.

Khi Trầm Vũ Tích nói câu sau, thì mang đậm nét ngượng ngùng.

Dương Minh tự nhiên là hiểu câu nói chỉ có một quyển sách có ý gì, cha mẹ Trầm Vũ Tích đều là công nhân về hưu ít đọc sách, dĩ nhiên là không có.

Trước kia tuy Trầm Vũ Tích có làm quản lý một thời gian nhưng không dư giả hay là có tâm tư gì để mua thêm nhiều sách.

Nghe lời của nàng, trong lòng Dương Minh cảm thấy khó chịu, không ngờ nói đi nói lại vẫn là chuyện buồn.

- Giữ gìn sức khỏe cho tốt, sau khi em khỏe lại thì kiến thức học được nhất định có thể dùng. chắc chắn là vậy!

- Hì, cứ cho là như thế đi.

Trầm Vũ Tích nở nụ cười ngọt ngào, cảm thấy từ khi xảy ra chuyện thì hôm nay chính là ngày vui vẻ nhất của nàng. Dù rằng Dương Minh chỉ nói chuyện phiếm bình thường nhưng nàng đã mãn nguyện.

Hơn nữa tâm tình c*̉a Trầm Vũ Tích đã bình lặng trở lại, biết rằng nàng tuyệt không xứng với Dương Minh, không còn chút lòng riêng nào nên không còn gò bó.

- Em đã thích đọc sách thì để tôi về ký túc xá tìm một chút, có mấy quyển sách khiến tôi phiền muốn chết, sẽ đem tới cho em.

Dương Minh nhớ trước kia Điền Đông Hoa và Trương Tân đều mua vô số sách quản lý, sau khi Điền Đông Hoa rời đi thì để lại, hắn đương nhiên chiếm tiện nghi.

- Vậy thì tốt quá. Trầm Vũ Tích nghe vậy thì cao hứng gật gật đầu.

- Được rồi, vậy cứ như vậy đi, tối nay tôi còn có việc, hôm nào lại tới thăm em.

Dương Minh nhìn đồng hồ trên điện thoại di động nói.

- Vâng.

Trầm Vũ Tích trong lòng rất cao hứng. Hôm nay Dương Minh đến thăm lại còn đáp ứng hôm sau đến tặng sách. dù biết rằng không xứng với Dương Minh nhưng trong vẫn mong hắn có thể ở c*̀ng mình nhiều một chút.

- Cậu cứ như vậy mà đi sao? Nhìn thấy Dương Minh muốn rời đi, Trầm Đại Kỳ cuối c*̀ng không nhịn được, cản đường không cho hắn rời đi.

- Chú Trầm? Sao cháy lại không thể đi chứ? Trầm Đại Kỳ khiến Dương Minh mê muội, khó hiểu nhìn vẻ mặt vô cùng căm giận c*̉a lão, rốt cuộc sao hắn đắc tội với lão già chân chất này?

- Cậu xem con gái tôi như người qua đường, bây giờ khi con gái tôi chân tay khiếm khuyết thì lại bỏ mặc. Lương tâm để ở đâu? Chó tha mất rồi à? Trầm Đại Kỳ thấy Dương Minh giả vờ khó hiểu thì giận đến run người, chỉ vào hắn chửi ầm lên.

Trình độ văn hóa của Trầm Đại Kỳ c*̃ng không cao, lão chỉ muốn nói con gái lão có tình với Dương Minh mà hắn thấy nàng gặp chuyện không may lại bỏ rơi nàng. Lúc này đến miệng thì lại kích động lại thành Dương Minh khi phụ Trầm Vũ Tích.

- Hả! Dương Minh mở to hai mắt nhìn Trầm Đại Kỳ không nói nên lời, trên trán đổ mồ hôi lạnh, từ lúc nào hắn lại chơi đùa Trầm Vũ Tích chứ, lại còn mặc kệ?

Bạo Tam Lập c*̃ng ngây ngẩn cả người, trân trối Trầm Đại Kỳ không thốt ra được lời nào.

Còn Trầm Vũ Tích nghe lời cha thì ngay lập tức hiểu ngay, ra là cha hiểu lầm mối quan hệ c*̉a nàng và Dương Minh! Thái độ ấp úng lúc trước c*̉a nàng khiến lão tưởng hai người có quan hệ tình cảm, làm ra một màn xấu hổ này!

Trầm Vũ Tích cảm thấy khuôn mặt nóng như lửa đốt, thực sự xấu hổ chết người! Cha sao lại nói ra chuyện này?

- Cha, cha nói cái gì vậy chứ? Trầm Vũ Tích có chút tức giận hỏi cha nàng.

- Vũ Tích, con đừng sợ, hôm nay cha sẽ đứng ra làm chủ! Trầm Đại Kỳ vung tay ngắt lời Trầm Vũ Tích.

- Dương Minh, uổng cho con gái tôi hết lòng vì cậu, tới bây giờ cậu vẫn không hề thay đổi! Cậu cam tâm sử xự vô tình thế sao?

- Tôi.Dương Minh bị Trầm Đại Kỳ nói đến không biết đường đỡ nhưng mơ hồ nhận ra lão đang hiểu lầm!

Trầm Vũ Tích thấy cha đem tâm sự trong lòng nói trước mặt Dương Minh, nhất thời thẹn đỏ mặt la lớn. - Cha, cha nói sai rồi, hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì? Trầm Đại Kỳ nhìn thấy con gái mình như bị ma ám giúp Dương Minh giải vây thì càng nóng nảy.

- Tên tiểu tử Dương Minh này chính là người con thương nhớ, suốt thời gian con phải nằm một chỗ, chân cẳng tàn khuyết thì nó không thèm hỏi tới một lần, chẳng lẽ còn có gì hiểu lầm sao?

- Người thương nhớ? Dương Minh lẳng lặng nhìn Bạo Tam Lập cười khổ. - Báo tử, giải thích thế nào đây?

- Chú Trầm, ông đừng quá kích động, chuyện này là hiểu lầm! Lúc này Bạo Tam Lập c*̃ng rõ chuyện gì đang xảy ra, vội vã giải thích.

- Sao? Bạo tổng, Dương Minh không phải do anh lôi cổ đến gặp Vũ Tích sao? Trầm Đại Kỳ không ngờ lúc này Bạo Tam Lập lại lên tiếng, nhất thời sửng sốt.

- Tôi lôi cổ tới? Bạo Tam Lập ngẩn người lắc đầu. - Tôi sao có bản lãnh đó. Là Dương tiên sinh muốn tới, tôi chỉ là đi dẫn đường thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back