Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 160



Chương 160: Anh ấy là bạn trai của tôi

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Ngay sau đó, bốn nhân viên bảo vệ nhanh chóng đi tới.

“Thằng nhãi này không có thiệp mời, đã vào lén mà còn ăn vụng, các anh mau đuổi anh ta ra ngoài!”

Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn.

“Đúng đó, mau đuổi ra đi!”

“Loại người thuộc tầng đáy xã hội làm sao có tư cách đến đây?”

“Làm bẩn mắt tôi!”

Mọi người xì xào bàn tán và liên tục chỉ vào Lâm Hàn.

“Xin anh vui lòng cho tôi xem thiệp mời!”, một nhân viên bảo vệ cầm dùi cui điện cảnh giác nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói.

“Tôi vừa nói rồi, tôi không có thiệp mời”, Lâm Hàn thản nhiên đáp.

“Không có thiệp mời thì mời anh rời khỏi nơi này. Tôi không muốn dùng vũ lực để tránh làm phiền các quý ông quý bà ở đây”, giọng nói của nhân viên bảo vệ rét lạnh như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”

Lý Vĩnh Phú hơi mất kiên nhẫn: “Loại người thuộc tầng đáy xã hội này ở đây một giây là tôi cảm thấy toàn thân không được thoải mái”.

“Phải đó, mau đuổi ra ngoài đi, ăn nói lịch sự với loại người này làm gì?”

“Đúng vậy, mau mau đuổi ra ngoài, càng nhìn càng khó chịu!”

Mọi người giục liên tục, tất cả đều tỏ ra khinh thường và không kiên nhẫn.

Bốn nhân viên bảo vệ liếc nhìn nhau, sau đó họ bước tới bao vây Lâm Hàn và chuẩn bị ra tay.

Cộp cộp cộp!

Lúc này có tiếng bước chân vang lên.

Đó là tiếng giày cao gót chạm sàn.

“Có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói bình tĩnh, trong trẻo và êm tai vang lên.

Mọi người quay đầu lại, ai cũng hai mắt sáng ngời.

Người đến là một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng. Cô có vóc dáng cao gầy, mái tóc đen dài búi sau đầu, khuôn mặt xinh xắn với hai hàng lông mày lá liễu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn và chiếc mũi thon gọn, đẹp không gì sánh bằng, toàn thân tỏa ra khí chất quý phái tao nhã.

Vẻ đẹp này có thể miêu tả bằng cụm từ nghiêng nước nghiêng thành.

Dù là nam hay nữ thì họ đều nhìn chằm chằm vào cô gái.

Trong mắt đàn ông thì xuất hiện vẻ mến mộ, tán thưởng và thậm chí là tham lam.

Phụ nữ thì xấu hổ về bản thân.

“Cô Hàn đến rồi!”

Lý Vĩnh Phú phản ứng lại từ sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái, sau đó anh ta chỉ vào Lâm Hàn.

“Cô Hàn, thằng nhóc này đã lẻn vào mà còn ăn vụng, tôi đang gọi bảo vệ tới đuổi cậu ta ra ngoài!”

Người đến là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, Hàn Hinh Nhi.

“Đúng đó, cô Hàn tới thật đúng lúc, cô đuổi cậu ta ra ngoài đi!”

“Loại người thuộc tầng đáy xã hội làm sao có tư cách ra vào những nơi như thế này?”

“Cậu ta ăn vụng cũng không sao. Nếu cậu ta trộm mấy thứ như ly rượu, tranh treo tường thì thiệt hại sẽ rất lớn!”

Mọi người cũng phản ứng lại, sau đó chỉ vào Lâm Hàn xì xào.

Hàn Hinh Nhi nhìn theo hướng mọi người chỉ rồi ngây người, sau đó cô ta cất bước đi tới, thân mật khoác tay Lâm Hàn và cười nói với mọi người.

“Anh ấy không lẻn vào. Anh ấy là bạn trai của tôi, đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi là điều bình thường”.

Câu nói này rất nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai mọi người thì như tiếng sấm.

Ầm!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bàng hoàng đứng yên tại chỗ.

“Gì cơ, thằng nhóc này là bạn trai của cô Hàn?”

“Làm sao có thể! Dù cô Hàn có bạn trai thì cũng sẽ tìm những người xứng vai xứng vế, sao có thể tìm một người thuộc tầng đáy xã hội như thế này?”

“Tôi có nghe lầm không?”

Lý Vĩnh Phú cũng trợn mắt ngoác mồm.

“Không thể nào, sao tên nghèo kiết xác Lâm Hàn có thể là bạn trai của cô Hàn được? Quan trọng là anh ta đã kết hôn rồi! Chẳng lẽ anh ta ngoại tình sau lưng Dương Lệ!”

“Ngoại tình thì không nói, nhưng anh ta có thể giành được con gái của người giàu nhất Đông Hải vào tay á?”

Lý Vĩnh Phú cảm thấy thế giới quan của mình như sụp đổ, toàn thân bị nghiền nát.

Hàn Hinh Nhi chẳng hề quan tâm đ ến ánh mắt của những người này, cô ta kéo tay Lâm Hàn đi lên lầu.

Mọi người kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hai người, không một ai lên tiếng, cả hội trường lặng ngắt như tờ...

Khi đã lên lầu, Lâm Hàn buông tay Hàn Hinh Nhi ra.

“Lâm Hàn, lần trước anh nói điều kiện làm bạn trai đỡ đạn là không nắm tay anh. Tôi khoác tay anh thì không tính là nắm tay nhé!”

Hàn Hinh Nhi cười hì hì mở cửa phòng mình ra.

Lâm Hàn sờ mũi, im lặng đi vào phòng với Hàn Hinh Nhi.

Cả căn phòng đều là màu hồng, trang trí theo kiểu phòng của con gái thời xưa, trông rất ấm áp như phòng của thiếu nữ tuổi xuân.

“Tôi đoán anh sắp tới nên thay quần áo rồi xuống lầu ngay, cũng may tôi đến kịp, nếu không những nhân viên bảo vệ đó đã đuổi anh ra ngoài rồi”, Hàn Hinh Nhi đứng trước gương trang điểm nhìn bản thân đẹp như tiên nữ, cười nói.

“Những người đó không đuổi tôi ra được”, Lâm Hàn thản nhiên đáp.

Hàn Hinh Nhi gật đầu: “Bây giờ mọi người vẫn chưa tới đủ, một lát nữa sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng tới, người theo đuổi tôi điên cuồng nhất là Trịnh Minh Sơn. Anh đã mua quà chưa?”

“Mua rồi”.

Lâm Hàn gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.

Hàn Hinh Nhi liếc nhìn nó, cô ta không vội mở ra xem mà nói.

“Mua rồi thì tốt. À, anh kéo giúp tôi khóa lên, chiếc váy dạ hội này hơi rộng, ban nãy ra ngoài còn suýt bị tuột”.

“Ừ!”

Lâm Hàn gật đầu rồi đi ra phía sau Hàn Hinh Nhi.

Vai Hàn Hinh Nhi trắng nõn và mảnh mai như được bôi một lớp mỡ cừu.

Trong mắt Lâm Hàn không có chút ý nghĩ nào khác, anh đưa tay về phía khóa kéo của váy dạ hội.

Nhưng mặt Hàn Hinh Nhi lại trở nên đỏ bừng. Cô ta thường sẽ để người làm giúp mình những việc như kéo khóa này. Chính cô ta không hiểu tại sao mình lại nhờ Lâm Hàn làm giúp.

Khi ngón tay của Lâm Hàn chạm vào khóa kéo, thân thể mềm mại của Hàn Hinh Nhi khẽ run, nhịp tim cũng tăng nhanh. Qua gương trang điểm, cô ta nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên phía sau trong veo như nước, không hề có ý nghĩ nào khác, điều này khiến Hàn Hinh Nhi yên tâm hơn nhiều, chẳng biết vì sao còn có chút thất vọng.

Lâm Hàn giữ khóa kéo và từ từ kéo nó lên.

“Nhẹ một chút, đau...”

Lông mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi khẽ cau lại.

“Tôi sẽ nhẹ tay”.

Lâm Hàn chậm tay lại, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này nên không nắm được độ mạnh yếu của tay.

Cùng lúc đó có người gọi ngoài cửa.

“Hinh Nhi, anh đến rồi, anh còn mang quà sinh nhật tới cho em đây!”

Một giọng nói vang lên, một thanh niên bước tới phía ngoài cửa.

Thanh niên mặc bộ vest Versace với hai má gầy gò và chiếc mũi cao thẳng, đẹp trai ngời ngời, đây chính là Trịnh Minh Sơn.

“Hửm?”

Trịnh Minh Sơn đi tới cửa thì dường như nghe thấy tiếng động trong phòng. Gã ta lập tức vểnh tai kề sát cửa, nín thở lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 161



Chương 161: Quà tặng của Lâm Hàn

"Không đau là được rồi. Lần sau có cần thì cô tìm người khác đi. Tôi chưa bao giờ làm điều này với một cô gái", lại một giọng nói truyền đến.

"Tìm người khác? Ở đây chỉ có mình anh. Tôi không tìm anh thì tìm ai?", giọng nói của Hàn Hinh Nhi vang lên:

"Lần đầu có thể hơi đau nhưng lần sau khi đã thành thạo thì sẽ không đau nữa!"

"Hinh nhi, Hinh nhi của tôi!"

Ngoài cửa, Trịnh Minh Sơn vừa nghe thấy giọng nói này, hai mắt liền đỏ lên:

"Em... Không ngờ em lại làm ra chuyện này sau lưng tôi, còn ngay trong bữa tiệc sinh nhật! Đã làm rồi thì thôi, còn nói muốn lần sau nữa!"

Gã ta tức đến mức sởn cả tóc gáy, toàn thân run rẩy liên tục, nghiến răng nghiến lợi.

Trịnh Minh Sơn giơ chân lên.

Rầm!

Cửa phòng bị gã ta đá tung.

"Hinh Nhi, em làm như vậy có công bằng với anh không?!"

Trịnh Minh Sơn hét lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn quanh căn phòng.

Lâm Hàn và Hàn Hinh Nhi đều giật mình, không ngờ Trịnh Minh Sơn lại vào ngay lúc này.

"Hai người đang làm gì đấy?"

Trịnh Minh Sơn nhìn thấy Lâm Hàn đang đứng sau Hàn Hinh Nhi trước bàn trang điểm, nhưng quần áo của hai người đều rất gọn gàng và chỉn chu.

"Tôi nhờ Lâm Hàn kéo khóa cho tôi, anh nghĩ chúng tôi đang làm gì?"

Hàn Hinh Nhi nhíu mày: "Trịnh Minh Sơn, anh có văn hóa không vậy? Đạp cửa rồi còn la hét?"

"Ơ..."

Trịnh Minh Sơn sửng sốt, đột nhiên phản ứng trở lại, lập tức nở nụ cười:

"Hinh Nhi, anh... Anh trách nhầm em rồi, anh còn tưởng em với tên nghèo hèn này đang làm chuyện đấy".

"Tôi chỉ nhờ anh ấy kéo khóa cho tôi thôi. Hơn nữa, cho dù tôi làm chuyện như vậy với anh ấy, thì liên quan gì đến anh?”, Hàn Hinh Nhi hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng.

Trịnh Minh Sơn sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Hàn:

"Hinh Nhi, tên nhóc này, chỉ là bạn trai đỡ đạn mà em tìm đại trên đường thôi mà! Không ngờ em lại mang cậu ta tới đây!"

"Anh ấy không phải là bạn trai đỡ đạn của tôi, anh ấy là bạn trai thực sự của tôi!", Hàn Hinh Nhi vặn lại.

"Hehe, anh không tranh cãi với em", Trịnh Minh Sơn mỉm cười, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn đầy khinh thường:

"Cậu nhóc, nếu cậu là bạn trai thực sự của Hinh Nhi, hôm nay sinh nhật Hinh Nhi cậu chắc cũng phải tặng quà chứ! Tôi đã mua một chiếc Maserati nữ hoàng himiko cho Hinh Nhi, cậu tặng quà gì cho Hinh Nhi?"

"Cậu đi xe đạp thì chắc chỉ có thể mua mấy thứ mười mấy tệ ở quầy ven đường làm quà sinh nhật nhỉ!"

"Trịnh Minh Sơn, mặc dù Lâm Hàn không có tiền, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ mua quà ở những quầy ven đường, dù có mua đi nữa thì tôi cũng thích chúng!", Hàn Hinh Nhi nói, lại nói với Lâm Hàn:

"Anh ơi, đưa quà của anh cho Trịnh Minh Sơn xem đi!"

Hàn Hinh Nhi rất tự tin, dù sao trước đó cô đã chuyển 50 ngàn tệ cho Lâm Hàn, quà mà Lâm Hàn mua dù không phải là đồ xa xỉ nhưng ít nhất cũng không rẻ đến đâu, sẽ không quá mất mặt.

"Được thôi".

Lâm Hàn gật đầu, mở chiếc hộp nhỏ ra, cười đáp:

"Món quà này dù cả mười chiếc Maserati nữ hoàng của anh cũng không đủ để mua."

"Ừm hửm?"

Nghe vậy, Hàn Hinh Nhi và Trịnh Minh Sơn đều sửng sốt, tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ.

Hộp mở ra, bên trong là một quả cầu có kích thước bằng móng tay út, màu xám đen, trông không sang nỗi.

"Cái này là cái gì?"

Trịnh Minh Sơn nhìn chằm chằm vào quả cầu, hoàn toàn không biết là thứ gì.

Thứ này, kim cương không giống kim cương, vàng cũng không giống vàng, phỏng chừng ném ở ven đường cũng không ai thèm nhìn, giống như đá cuội.

"Lâm Hàn, đây là cái gì?"

Hàn Hinh Nhi cũng chết lặng, cô ta đưa cho Lâm Hàn 50 ngàn tệ để anh mua một món quà đắt tiền chút, vậy mà anh lại mua thứ này?

"Đây là Californium!"

Lâm Hàn nhẹ đáp:

"Californium? Là thứ gì, tôi chưa bao giờ nghe nói về nó!", Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn với vẻ khinh thường:

"Lâm Hàn, đến dự sinh nhật của Hinh Nhi đều là khách quý, quà cáp đều là hàng cao cấp. Tên nghèo hèn này cậu lại đi tặng thứ này cho Hinh Nhi? Thứ này không đáng một xu! Còn nói là mười chiếc Maserati nữ hoàng cũng không đủ mua. Cậu tính khiến tôi cười đến chết sao?"

Hàn Hinh Nhi chưa bao giờ nghe nói về Californium, nhưng cô ấy vẫn nói:

"Hừ, cho dù thứ này không đáng một xu, tôi cũng thích! Chỉ cần là thứ mà Lâm Hàn tặng cho tôi, tôi đều thích!"

"Ôi chúa tôi, có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của những người này".

Lâm Hàn lắc đầu bất lực: "Ngay cả Californium còn không biết, than ôi".

Californium này được ông Vân tốn biết bao công sức mang về bằng máy bay từ phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học nước ngoài.

Vốn dĩ muốn Lâm Hàn nở mày nở mặt trong bữa tiệc sinh nhật này, để tất cả những món quà từ những kẻ theo đuổi khác đều phải lép vế mà tự cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đám người này lại không hiểu biết, không biết Californium là gì!

Vậy thì làm sao mà nở mày nở mặt?

Californium là vật chất đắt nhất thế giới, một gam giá 200 triệu tệ!

Quan trọng hơn nữa là có tiền cũng chưa chắc mua được vì đây là kim loại được tổng hợp thủ công, cần phải trả giá rất đắt mới tạo ra được.

Một mẫu Californium to bằng ngón tay như này, nặng khoảng 4 gam, trị giá khoảng một tỷ tệ!

Một món quà sinh nhật tỷ tệ, còn không thể nở mày nở mặt!

Nhưng Lâm Hàn không ngờ rằng tên Trịnh Minh Sơn dốt nát này lại không biết Californium!

"Cậu nhóc, cậu lừa ai với thứ giống như phân chó này vậy? Cậu đi mua một bông hồng may ra còn có thể coi là một món quà! Lại khăng khăng mua thứ này, ha ha ha!"

Trịnh Minh Sơn rốt cuộc nhịn không nổi, ôm bụng cười đến suýt đứt ruột:

"Không được rồi, không được rồi, cậu nhóc này vậy mà lại muốn trở thành bạn trai của Hinh Nhi, vậy hãy để mọi người xem món quà của cậu đi!"

Nói xong, gã ta đi ra ngoài và hét lên với mọi người bên ngoài:

"Mọi người đến xem đi, quà của bạn trai Hinh Nhi tặng cho Hinh Nhi! Mọi người xem xong nhất định sẽ cười rụng răng!"

"Cười một mình không bằng cười nhiều mình, mọi người đến mà xem!"

Mọi người ở đại sảnh bên dưới nghe thấy vậy đều rất tò mò.

Vừa rồi Hàn Hinh Nhi và Lâm Hàn cùng lên lầu, bọn họ còn đang suy nghĩ về lai lịch của Lâm Hàn.

Bây giờ nghe đến quà tặng của Lâm Hàn, mọi người lập tức bước lên lầu, muốn xem Lâm Hàn tặng món quà gì.

Một lúc sau, toàn bộ căn phòng đã vây kín người.

"Đây là thứ gì?"

"Lâm Hàn nói đây là Californium, Californium là gì?"

"Không phải là phân cừu chứ!"

"Bằng một cái móng tay nhỏ, đáng giá bao nhiêu?"

Mọi người nhìn Californium bên trong chiếc hộp nhỏ với vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu nhóc này đang lòe thiên hạ đấy à!"

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 162



Chương 162: Không thể cùng côn trùng mùa hạ bàn luận về băng tuyết

"Lời này của cô Hàn, cũng đề cao tên nhóc này quá rồi!"

"Đúng vậy, cô Hàn danh giá đến vậy, tại sao lại bênh vực cho anh ta như vậy?"

Mọi người lại bàn tán.

"Hừm, mọi người không biết sao, cô Hàn ngây thơ đơn thuần, chắc chắc là Lâm Hàn này đã dùng kế sách gì đó để chiếm được trái tim của cô Hàn".

"Không sai, tên nhóc này mặt dày muốn bám vào làm con rể nhà họ Hàn!"

Cốc cốc cốc!

Lúc này, có người gõ cửa.

"Cô ơi, ông chủ gọi anh Lâm Hàn lên phòng đọc sách một lát."

Một giọng nói truyền đến.

Mọi người nhìn sang, có một ông già đang đứng ở cửa.

Ông già mặc vest, đầu đội mũ tròn, ánh mắt sắc bén tinh anh, lúc nhìn thấy Lâm Hàn, sắc mặt ông ta đột nhiên ảm đạm.

"Đây là quản gia nhà họ Hàn, ông Ngô!"

Có người nhận ra ngay thân phận của ông già.

Vẻ mặt Hàn Hinh Nhi đanh lại, có vẻ như chuyện này đã lọt vào tai bố cô rồi.

Hàn Tiếu là người giàu nhất Đông Hải, ông rất coi trọng thể diện, bây giờ Lâm Hàn khiến cả nhà họ Hàn mất mặt trước khách khứa, gọi Lâm Hàn qua lúc này, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

"Lâm Hàn, anh đừng đi".

Hàn Hinh Nhi nói, cô ta sợ rằng Lâm Hàn qua đó sẽ gặp nguy hiểm.

"Không sao đâu".

Lâm Hàn vẻ mặt bình tĩnh nói với ông Ngô: "Dẫn đường đi!"

Ông Ngô gật đầu, đi trước dẫn đường.

Khi cả hai lên đến tầng cao nhất, ông Ngô đưa Lâm Hàn vào một căn phòng có ánh sáng lay lắt.

Một người đàn ông đứng nơi cửa sổ quay lưng về phía Lâm Hàn, hiên ngang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Bóng lưng cao lớn, trên người toát ra vẻ uy nghiêm, vẻ uy nghiêm này rất giản dị, nó được che giấu rất tốt, chỉ lộ ra một chút.

Nhưng một khi nó bùng phát, chắc chắn sẽ khiến người ta không thể chịu đựng được, vừa nể phục vừa sợ hãi.

Người này là người giàu nhất Đông Hải, Hàn Tiếu!

Sản nghiệp của ông ta đến từ tài chính, bất động sản, thương mại xuất nhập khẩu và thuốc lá của thành phố Đông Hải, trong đó ngành công nghiệp quân sự là lĩnh vực khiến ông ta có lợi nhuận cao nhất.

Ông ta xuất thân là con cháu của quan chức cấp cao. Bố ông ta từng tham gia chiến tranh chống Nhật Bản, nội chiến và chiến tranh Triều Tiên.

Sau khi Hoa Hạ được thành lập.

Với sự giúp đỡ của bố, thêm vào đó là sự thông minh, quyết đoán và dũng cảm của chính Hàn Tiếu. Trong vòng hai mươi năm, ông ta đã tạo ra một bước đột phá trong giới kinh doanh của thành phố Đông Hải.

Người ta đồn rằng 30% nguyên liệu quân sự khan hiếm cần thiết để sản xuất ra vũ khí quân sự quan trọng ở đồn Hoa Đông được cung cấp bởi nhà họ Hàn thông qua thương mại quốc tế, ông ta thu được rất nhiều lợi nhuận từ đây.

Cũng vì điều này, ông ta đã xác lập địa vị người giàu có nhất Đông Hải.

"Ông chủ, Lâm Hàn tới rồi!"

Ông Ngô cung kính nói: "Lâm Hàn tặng cho cô chủ một món quà rác rưởi. Bây giờ khách khứa bên ngoài đều đang cười nhạo nhà họ Hàn chúng ta!"

Hàn Tiếu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người Lâm Hàn.

Ông ta có khuôn mặt chữ điền, nét mặt cương nghị, trong đôi mắt như có nhật nguyệt tinh tú đang xoay vòng, sâu thẳm đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng vào ông ta.

"Cậu chính là Lâm Hàn, bạn trai của Hinh Nhi?" Hàn Tiếu nói, giọng trầm lắng:

"Là tôi đây".

Lâm Hàn nhìn thẳng vào mắt Hàn Tiếu, nhẹ nói.

Hàn Tiếu gật đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng về phía Lâm Hàn, im lặng một lúc rồi chỉ tay:

"Cậu có biết ngọn núi bên ngoài kia là núi gì không?"

Ngoài cửa sổ là một ngọn núi nhỏ, rất xanh tốt, cây cối rậm rạp, trên đỉnh núi có vài con chim đang bay lượn, tuy là rất xa nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nghe thấy tiếng suối chảy trong vắt nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu.

"Núi Yên Thúy".

Lâm Hàn đáp.

"Đúng vậy, ngọn núi bên ngoài chính là núi Yên Thúy"

Hàn Tiếu cho biết: "Thành phố Đông Hải có địa hình bằng phẳng, chỉ có vài ngọn núi. Trong số đó, núi Yên Thúy, núi Vân Mộng và núi Hồng Lĩnh là ba ngọn núi cao nhất ở Đông Hải".

"Trong số ba ngọn núi này, núi Yên Thúy là núi cao nhất, nhưng cậu phải biết rằng núi Yên Thế đứng trước những ngọn núi, dãy núi nổi tiếng khác như núi Thái Sơn ở Sơn Đông, Vân Sơn Đại Trạch ở Tây Nam hay dãy Chogolisa thì nó chỉ là một ngọn núi nhỏ bé mà thôi?"

"Tất nhiên tôi biết điều này".

"Lâm Hàn giọng nói bình tĩnh, trong lòng anh cũng đã đoán được ý mà Hàn Tiếu muốn nói với anh.

"Núi Yên Thúy này giống như nhà họ Hàn vậy".

Hàn Tiếu nói: "Hàn Tiếu tôi tuy rằng là người giàu nhất Đông Hải, nhà họ Hàn cũng là gia tộc đứng hàng đầu trong các gia tộc ở Đông Hải. Nhưng nếu đem xếp vào tất cả các gia tộc của Hoa Hạ thì nhà họ Hàn giống như núi Yên Thúy vậy, đứng trước những ngọn núi nổi tiếng kia, chỉ là một ngọn núi nhỏ nhoi mà thôi, không đáng nói đến".

Hàn Tiếu nói xong quay đầu lại nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, cậu hiểu ý tôi không? Nếu nhà họ Hàn là núi Yên Thúy, thì Lâm Hàn cậu, một tên cặn bã từ đáy xã hội, dùng chút kế sách để chiếm được trái tim của con gái tôi, chính là một con Kiến trên núi Yên Thế".

Ông ta lắc đầu: "Lâm Hàn, cậu và nhà họ Hàn khác biệt quá lớn, cậu không xứng với con gái tôi".

"Con kiến?"

Lâm Hàn nhìn Hàn Tiếu: "Không thể cùng côn trùng mùa hạ bàn luận về băng tuyết, không thể kể chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, Hàn Tiếu, ông đừng có dùng tầm nhìn của ông để đo đạc về trình độ và lai lịch của Lâm Hàn tôi".

"Trước mặt tôi thì nhà họ Hàn ngay cả con kiến cũng không bằng, chẳng qua chỉ là cát bụi mà thôi".

Khi nói điều này cả người Lâm Hàn vô cùng bá đạo, coi thường hết tất cả.

"Tên nhóc ngạo mạn này!"

Ông Ngô mắng: "Lâm Hàn cậu là cái thá gì? Dám khinh thường nhà họ Hàn như vậy?"

"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi".

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói, anh rút lại cơn phẫn nộ, trở lại như một chàng trai bình thường.

"Hừm, người trẻ tuổi có thể kiêu ngạo một chút, nhưng đừng quá ngạo mạn, cứng đầu quá sẽ gặp tai họa", Hàn Tiếu hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt của Lâm Hàn, vẻ chế nhạo:

"Hàn Tiếu tôi là người giàu nhất ở Đông Hải, bạn trai của con gái tôi gia thế nhất định phải hơn người.

Cuộc hôn nhân sau này của nó phải mang lại đủ lợi ích cho nhà họ Hàn tôi.

Còn loại vô công rồi nghề như cậu mà cưới nó, thì đem lại lợi ích gì cho nhà họ Hàn tôi?"

"Có điều dũng khí muốn trèo cao, muốn chạm tới giới thượng lưu của cậu cũng khiến tôi khâm phục".

"Rốt cuộc thì một kẻ dưới đáy xã hội như cậu, trèo cao trèo tới tận nhà họ Hàn tôi thì cậu cũng là người đầu tiên. Để khiến cho con gái tôi thích cậu, chắc cậu phải mưu mô tính toán dùng không ít kế sách nhỉ!"

Hàn Tiếu lại nói:

Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 163



Chương 163: Giết hắn đi

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ánh mắt không nhìn tấm card mà lại liếc sang Hàn Tiếu:

“Hàn Tiếu, tôi nói rồi, đừng dùng tầm nhìn của ông để đo lường sự độ lượng và bối cảnh của Lâm Hàn tôi, nhà họ Hàn của ông trong mắt tôi cũng chỉ như hạt cát thôi”.

“Vì vậy, ông không có quyền sai khiến tôi làm bất cứ việc gì cả”.

“Ranh con, mồm mép cũng ghê gớm lắm!”, nghe những lời này, sắc mặt ông Ngô trở nên khó coi: “Bố mẹ cậu dạy cậu nói như vậy hả?”

Lâm Hàn mặt không biến sắc, lạnh lùng nói tiếp:

“Cái mà ông nói, tôi nghĩ sau khi tôi và con gái ông kết hôn ông phải lo lắng nhiều đấy, tôi đã kết hôn rồi, là người đã có gia đình, hơn nữa tôi còn rất yêu thương vợ tôi”.

“Cái gì? Cậu đã kết hôn rồi?”

Vẻ mặt Hàn Tiếu và ông Ngô đều đồng thời thay đổi.

Theo đó, sắc mặt Hàn Tiếu trầm xuống, ánh mắt bùng lên lửa giận, một ngọn lửa thịnh nộ, toàn thân ông ta toả ra khí thế uy nghiêm, ông ta tức đến mức bốc khói, cả người run rẩy:

“Tên đầu đường xó chợ kia, cậu đã kết hôn rồi, còn dám dụ dỗ con gái tôi!”

“Là con gái ông chủ động câu dẫn tôi đấy chứ”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường.

“Đồ ăn mày, người thuộc tầng lớp thấp kém của xã hội như cậu, con gái tôi việc gì phải chủ động dụ dỗ cậu cơ chứ?”

Hàn Tiếu lớn giọng chất vấn, ánh mắt phóng ra sát khí:

“Cậu có biết dựa vào thế lực của tôi, giết cậu cũng chẳng khác nào giết một con muỗi không? Cậu đã kết hôn rồi, hà cớ gì phải dụ dỗ con gái tôi! Nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi hoa viên này!”

“Giải thích? Ông có tư cách gì bắt tôi giải thích”, Lâm Hàn châm chọc nhìn Hàn Tiếu.

“Nhóc con, muốn chết à!”

Hàn Tiếu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Ông Ngô, giết hắn đi!”

“Vâng!”

Ông Ngô gật đầu, rút từ sau lưng ra một khẩu súng đen ngòm, miệng súng chĩa thẳng vào người Lâm Hàn!

Ngón tay ông ta đặt trên cò, chỉ chút nữa là nổ súng!

Lâm Hàn đứng nguyên tại chỗ, nhưng từng thớ thịt trên người anh đều căng ra, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.

Anh tin rằng phát súng này không thể giết anh được, nhưng khoảng cách gần như vậy nhất định sẽ làm bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng!

Chỉ cần tránh được phát súng này thì hai người trước mặt đều sẽ phải chết!

Người khác đã có ý giết người thì Lâm Hàn cũng không khách sáo!

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa truyền tới, theo sau là một giọng nói:

“Ông chủ, bí thư Vương, chủ tịch Phùng và viện trưởng Lý đều đang ở bên ngoài”.

Ánh mắt Hàn Tiếu dao động: “Ông Ngô, cất súng đi đã”.

Ông Ngô lập tức thu súng lại, lạnh lẽo nhìn Lâm Hàn: “Nhóc con, cho cậu sống thêm một lát nữa, đợi 3 vị khách quý kia đi rồi, chính là lúc cậu phải chết!”

“Mời bọn họ vào đi!”

Cửa mở

3 người lần lượt đi vào.

Đầu tiên là một người đàn ông trung niên, đầu tóc ông ta hơi thưa thớt, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra sự uy nghiêm, mà sự uy nghiêm này chỉ có trên người của kẻ làm quan.

Chính là Vương Vi Dân.

Có điều ông ta bây giờ, sau hai lần bầu cử đã thành công cá chép hoá rồng, ngồi vào vị trí bí thư Đảng ủy của thành phố Đông Hải.

Người thứ hai là một gã đàn ông trung niên béo phì với cái bụng bia và khuôn mặt đầy thịt, ông ta chính là Phùng Thạch.

Người thứ ba, đeo một cặp mắt kính dày cộm, ánh mắt sắc bén, là viện trưởng của bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải, Lý Cường.

Ba người này đều đến để tham gia tiệc sinh nhật của Hàn Hinh Nhi.

Có điều thân phận và địa vị của bọn họ so với những vị khách dưới lầu kia cao hơn một bậc, cho nên vừa đến hoa viên hoàng gia liền có người dắt bọn họ đến gặp mặt Hàn Tiếu, bày tỏ sự kính trọng.

“Bí thư Vương, chủ tịch Phùng, viện trưởng Lý, các vị nể mặt đến tham dự tiệc sinh nhật của con gái tôi, tôi thật vô cùng vinh hạnh!”

Hàn Tiếu bày ra nụ cười, nhìn 3 người bọn họ mở miệng chào hỏi.

Ông ta không hề có chút thờ ơ mà còn vô cùng lịch sự.

Suy cho cùng một người là bí thư Đảng ủy đương nhiệm, chủ tịch của thành phố Đông Hải, nắm trong tay quyền lực tối cao của thành phố này.

Một người lại là ông trùm trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, dựa theo tốc độ phát triển của thị trường bất động sản, tương lai 20 năm nữa, tài sản của Phùng Thạch có thể sẽ sánh ngang với gia sản của Hàn Tiếu.

Người cuối cùng là Lý Cường, ông ta là viện trưởng bệnh viện nhân dân, tuy rằng không phải quan chức cấp cao, cũng không quá giàu có, nhưng trong số ba người họ ông ta nhất định là người có mối quan hệ rộng rãi nhất.

Dù gì những người ông ta khám bệnh đều là quan chức cấp cao, thương nhân giàu có, những thứ này đều là nguồn tài nguyên.

Ba người Vương Vi Dân gật đầu, vừa định mở miệng thì ánh mắt bỗng thay đổi, nhìn sang chàng trai trẻ đang đứng ở đó.

“Cậu Lâm!”

Ánh mắt ba người họ sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, còn mang theo sự kính trọng từ tận đáy lòng.

Ba người không đoái hoài đến Hàn Tiếu, đi thẳng đến trước mặt Lâm Hàn, khom lưng cúi đầu nói:

“Cậu Lâm, không ngờ cậu cũng đến đây!”

“Đúng vậy, tôi đã rất lâu không gặp cậu Lâm rồi!”, Lý Cường kích động nói.

Phải biết rằng ông ta là viện trưởng bệnh viện nhân dân, trước kia từng là quản lí của Vương Vi Dân, bây giờ Vương Vi Dân đã thăng chức làm bí thư Đảng ủy, đối với cấp dưới cũ như ông ta, có thể hợp tác được thì đương nhiên nên hợp tác.

Lý Cường cũng biết tất cả những thứ này đều là phúc lợi của Lâm Hàn.

“Ông chủ Hàn, không ngờ ông còn có thể mời cậu Lâm đ ến tiệc sinh nhật của con gái! Chậc, chậc, chậc, thật không tin được mà!”, Phùng Thạch nhìn Hàn Tiếu:

“Ông kiêu ngạo quá đấy, tôi còn tưởng ba người chúng tôi đến đây đã cho ông mặt mũi lắm rồi! Cậu Lâm cũng ở đây vậy ba người chúng tôi tính là gì chứ? Ông chủ Hàn, chỗ này của ông xem như chói sáng rồi!”

Hàn Tiếu nghe thấy những lời này liền há hốc mồm, ông Ngô cũng ngẩn người.

Cái quái gì vậy?

Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?

Lâm Hàn đến thì ở đây phát sáng?

“Ba vị, các ông có phải nhận nhầm người rồi không?”

Hàn Tiếu trưng ra nụ cười, chỉ tay vào Lâm Hàn, trong mắt tỏ vẻ khinh thường.

“Thằng ăn mày này vừa tới đây đã tặng một thứ đồ chơi rác rưởi, làm cho nhà họ Hàn của tôi mất mặt! Hắn tới chỗ tôi sao có thể phát sáng được cơ chứ?

“Đúng đấy!”

Ông Ngô cũng mở miệng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 164



Chương 164: Đây là Californium đó!

Sắc mặt Vương Vi Dân dần nặng nề:

"Hàn Tiếu, đừng có xem thường người khác! Cậu Lâm đã nói, trong mắt cậu ấy ông cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi, nếu cân nhắc thì may ra ông có thể lọt vào mắt xanh của cậu Lâm đây!"

"Đúng đấy! Hàn Tiếu, tôi khuyên ông nên rút lại những lời vừa nói! Để tránh rước họa sát thân!", Lý Cường cũng nói theo, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, Hàn Tiếu trợn tròn mắt vô cùng ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ cái tên đầu đường xó chợ này còn thân phận gì đang ẩn giấu sao? Sao Vương Vi Dân, Phùng Thạch và Lý Cường đều hết lời bảo vệ cậu ta như vậy?"

Hàn Tiếu sâu xa nhìn Lâm Hàn, nên biết rằng ba người này đều là những nhân vật có vị thế cao nhất ở thành phố Đông Hải này.

Những ông lớn này thế mà lại hết mực bao che lại còn tỏ ra cung kính với tên dân đen này... Tên này rốt cuộc có thân phận gì chứ!

Ông Ngô đứng bên cạnh cũng ngây người, không ngờ sẽ có biến lớn như vậy.

Dẫu sao thì Hàn Tiếu đã ra xã hội nhiều năm, lòng dạ thâm sâu, sóng to gió lớn gì cũng đã từng gặp. Ông ta lập tức nở nụ cười:

"Nếu ba vị đây đều kính trọng cậu Lâm như thế, vậy tôi xin rút lại những lời vừa nói, xin lỗi cậu Lâm!"

Trước mắt có thể biết rõ được một điều, Lâm Hàn này chắc chắn đang che giấu thân phận, không thì ba người này sẽ không giữ thái độ như thế.

Trước khi biết được thân phận này, dù trong lòng Hàn Tiếu có bất mãn gì với Lâm Hàn đi nữa, ông ta cũng sẽ không xung đột trực tiếp với anh.

"Tôi biết thân phận cậu Lâm cao quý, nhưng nhà họ Hàn từ trước đến nay không thù không oán với cậu Lâm, không biết vì sao cậu Lâm là người đã lập gia đình nhưng vẫn qua lại với con gái của tôi?"

Hàn Tiếu lại mở miệng mang theo vài ý châm chọc: "Còn nữa, vì sao cậu Lâm lại mang tặng món quà khó có thể chấp nhận được này để bôi nhọ nhà họ Hàn, khiến nhà họ Hàn tôi mất mặt trước toàn thể quan khách?"

"Hàn Tiếu, bộ ông bị điếc à? Không nghe tôi vừa nói gì sao? Cậu Lâm nhìn trúng con gái ông là phước phần cho cô ta rồi!", Phùng Thạch lập tức nói:

"Hơn nữa, cậu Lâm tặng quà cho gia đình ông là đã coi trọng ông rồi, ông còn dám chê ỏng chê eo quà cáp sao?"

"Ông chủ nhà họ Hàn à, tôi nghĩ bên trong ắt hẳn có hiểu lầm gì đó thôi", ánh mắt Vương Vi Dân chợt lóe lên: "Nếu giữa cậu Lâm và nhà họ Hàn ông thật sự có thù oán, cậu ấy sẽ không làm những chuyện phiền phức như tặng quà khiến ông mất mặt đâu, cậu ấy sẽ nổi trận lôi đình dùng hết nguồn lực xóa sổ nhà họ Hàn ông rồi! Tôi cảm thấy cậu Lâm hoàn toàn không cần thiết phải bôi nhọ nhà họ Hàn làm gì cả!"

"Tôi đồng ý với cách nghĩ của bí thư Vương, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi", Lý Cường mở miệng nói.

"Hiểu lầm ư? Hừ, tặng một món đồ nhìn chẳng khác gì phân dê, khiến nhà họ Hàn tôi mất mặt trước mặt toàn thể quan khách, ông nói hiểu lầm ở chỗ nào?", Hàn Tiếu hừ lạnh.

"Thưa ông chủ, theo tôi thì cứ dẫn ba vị đến xem thử món quà kia đi", ông Ngô nói tiếp: "Để ba vị đây xem thử xem, cậu Lâm trong lời nói của các vị đã khiến nhà họ Hàn tôi mất mặt như thế nào!"

"Cũng được, mời ba vị đi theo tôi!"

Hàn Tiếu dẫn đầu bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng của Hàn Hinh Nhi.

Mọi người lập tức nối bước theo sau.

Lúc này, trong phòng của Hàn Hinh Nhi đầy ắp người chen lấn, vẫn đang đứng chỉ chỉ trỏ trỏ hộp quà.

"Chậc chậc, lần này nhà họ Hàn mất mặt quá trời!"

"Đúng đấy, bạn trai của cô con gái cưng nhà họ Hàn lại đi tặng một hộp phân dê, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc làm cho người khác cười rớt hàm mất!"

"Tên Lâm Hàn kia bị ông chủ nhà họ Hàn gọi đến phòng làm việc rồi, còn mạng để bước ra được hay không cũng là vấn đề đấy!"

Người hả hê nhất lúc này không ai khác chính là Trịnh Minh Sơn.

Gã ta vui vẻ ngồi bắt chéo chân, mặt mày hớn hở. Sau khi buổi tiệc sinh nhật này kết thúc, dù cho Hàn Hinh Nhi vẫn muốn ở bên Lâm Hàn đi nữa, thì ông chủ nhà họ Hàn nhất định cũng sẽ không đồng ý!

Với tính cách sợ mất thể diện của ông chủ nhà họ Hàn, Lâm Hàn gây ra chuyện khiến nhà họ Hàn xấu hổ như vậy, tên nghèo kiết xác kia không bị đập gãy chân thì cũng may cho hắn lắm rồi.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi lúc đỏ lúc trắng, chuyện này cứ tiếp tục ồn ào lan truyền như vậy, thể diện nhà họ Hàn thật sự mất sạch!

"Ông chủ nhà họ Hàn đến!"

Có người nhìn thấy Hàn Tiếu đi đến thì kêu lên.

"Theo sau còn có... Bí thư Đảng ủy vừa nhậm chức - Vương Vi Dân!"

"Còn có ông trùm bất động sản - Phùng Thạch! Và cả viện trưởng bệnh viện nhân dân Đông Hải - Lý Cường!"

"Toàn bộ đều là những người tai to mặt lớn không đấy!"

Mọi người lập tức biến sắc, vội vã tránh sang một bên nhường đường cho bọn họ vào.

"Đây chính là quà Lâm Hàn đã tặng!"

Ông Ngô khinh khỉnh chỉ tay vào cái hộp quà trên bàn, bên trong có đặt một món đồ có kích thước tầm cái móng tay:

"Bí thư Vương, tổng giám đốc Phùng, viện trưởng Lý các ông nhìn xem, tặng loại đồ này khác nào vả thẳng vào mặt nhà họ Hàn chúng tôi chứ? Cái thứ có màu đen kia là cái quái gì? Phân dê sao?"

Vương Vi Dân nhìn sang rồi lắc dầu, ông ta cũng không biết là gì, nó làm cho ông ta liên tưởng đến một viên đá dưới đất thôi, chẳng có chút giá trị nào.

"Đây là gì?"

Phùng Thạch cũng nhìn viên kim loại trong hộp kia với vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không biết là gì.

Lý Cường quan sát hộp quà xong thì ánh mắt chợt lóe lên, dường như ông ta có nghĩ đến thứ gì đó, nhưng vẫn hoang mang không dám chắn chắc.

Bởi vì thứ đó quá quý giá và hiếm có!

"Mấy ông nói xem, tặng món đồ này cho nhà họ Hàn chúng tôi có phải muốn làm nhà họ Hàn chúng tôi mất sạch thể diện không?", Hàn Tiếu lạnh lùng mở miệng.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi có chút không kiềm được cơn giận, trong lòng trách Lâm Hàn không thôi! Đã chuyển cho anh ấy 50 ngàn tệ rồi, sao lại tặng món đồ này chứ, không thì tặng một bó hoa cũng được mà!

"Bác Hàn à, cái tên nghèo kiết xác kia muốn làm lóe mắt mọi người đấy, hắn ta muốn hết thảy ánh mắt phải dồn vào hắn ta! Thế nên thể diện nhà họ Hàn mới bị hắn ta làm cho mất sạch!", Trịnh Minh Sơn lại gần cười nói.

"Theo cháu thì cho người đập gãy chân hắn ta, rồi lôi hắn ta ra ngoài để khỏi phải chướng mắt!"

"Đúng vậy! Đập gãy chân hắn ta đi!"

"Hai chân thôi sao? Thể diện nhà họ Hàn mà chỉ bằng hai cái chân của tên nghèo kiết xác kia à? Phải mang hắn ta ném vào sông làm mồi cho cá mới phải!"

Mọi người bàn luận sôi nổi.

"Cậu Lâm, tôi có thể nhìn kỹ món đồ này không?"

Lý Cường bỗng nhìn về phía Lâm Hàn nói.

"Đương nhiên!"

Lâm Hàn bình thản trả lời.

Lý Cường gật đầu rồi bước lên, cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón giữa gắp viên kim loại kia lên ngang tầm trước cặp mắt kính dày cộm của ông ta.

Khoảng 10 giây sau, sắc mặt ông ta vô cùng hoảng hốt rồi bật thốt lên:

"Đây là Californium! Là Californium đấy! Làm sao có thể có được một viên Californium lớn như vậy chứ!"

Tim ông ta đập dồn dập, cặp phát phát sáng như đang nhìn thấy báu vật hiếm có trên đời.

Mọi người ngây ra tập thể.

"Viện trưởng Lý bị điên rồi à?"

"Uống nhầm thuốc sao?"

"Viện trưởng Lý, ông vừa nói đây là gì?", Hàn Tiếu hỏi.

"Californium!"

"Đây là Californium! Là loại kim loại đắt tiền nhất thế giới! Một gam trị giá 200 triệu nhân dân tệ!"

Lý Cường thở gấp gáp, nhìn chằm chằm viên kim loại trong tay, kích động lẩm bẩm: "Một viên nhỏ này ước chừng cũng 1 tỷ rồi, hơn nữa dù cho có tiền cũng khó có thể mua được!"

"Gì chứ? Một gam tận 200 triệu tệ?"

"Một viên nhỏ này là một tỷ sao? Đùa tôi à?"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 165



Chương 165: Thứ thuộc về nhà họ Hàn

"Mọi người không biết Californium cũng là chuyện bình thường, chung quy thì loại kim loại này cũng được tổng hợp nhân tạo, hơn nữa điều kiện để cấu thành cực kỳ khó khăn".

Lý Cường nói tiếp: "Vả lại, loại chất này không chỉ có thể dùng để trị ung thư, nó còn có thể ứng dụng vào nhiều ngành công nghiệp khác như: Than đá, vũ khí, năng lượng,... Giá của một gam khoảng 200 triệu tệ, mà dù cho có tiền thì cũng khó mua được nó!"

"Nói tóm lại, loại kim loại này vô cùng quý giá và đắt đỏ, lại còn có nhiều công dụng. Nếu tôi có được viên này thì đã có ngay 1 tỷ đồng. Nhưng nếu áp dụng nó vào ngành y học, để chữa bệnh ung thư thì có thể mang lại hơn chục tỷ đồng, thậm chí là hàng trăm tỷ đồng!"

Sau khi nói xong, Lý Cường lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt sâu xa, nhưng lúc này, ánh mắt đó lại trở nên ngưỡng mộ hơn bao giờ hết.

Ông ta không tài nào tưởng tượng nổi, Lâm Hàn lấy đâu ra món đồ quý báu đến như vậy, đây là thứ dù có tiền cũng chưa chắc gì mua được đấy!

Mà Lâm Hàn lại còn có thể hào phóng, đem nó tặng cho người ta làm quà sinh nhật, vậy bối cảnh và thân phận của Lâm Hàn thật sự khinh khủng đến cỡ nào chứ?

Sau khi nghe Lý Cường giải thích xong, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.

Qua một hồi lâu, những âm thanh kinh ngạc, không ngừng thốt lên.

Shhh!

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào viên kim loại đang nằm trong hộp kia.

"Đây...đây thật sự là Californium sao?"

"Chỉ có một viên nhỏ như vậy mà đáng giá 1 tỷ tệ?"

"Thật không đấy?"

"Sao có thể giả được, bộ không nghe thấy viện trưởng Lý nói gì hả!"

"Viện trưởng Lý là tiến sĩ ngành y đấy, sao có thể nhìn nhầm được?"

Mọi người không ngớt lời bàn luận.

Sắc mặt của đám người Trịnh Minh Sơn, Hàn Tiếu, ông Ngô và Lý Vĩnh Phú đều cực kỳ khó coi.

Bọn họ dời ánh mắt lên người Lâm Hàn với biểu cảm phức tạp.

"Rốt cuộc lai lịch của thằng nhãi này là gì, tặng quà thôi đã tặng hẳn 1 tỷ?"

"Tất cả quà tặng của mọi người ở đây cộng lại còn chưa bằng con số lẻ nữa!"

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Hinh Nhi há hốc thành chữ "O", trợn mắt nói:

"Một tỷ á!"

Có chết cô ta cũng không dám tin Lâm Hàn lại tặng cho cô ta một món quà quý giá như vậy.

Cô ta chuyển cho Lâm Hàn 50 ngàn tệ, so với 1 tỷ trước mặt này, khác nào hạt cát trong sa mạc.

Lúc này, Hàn Tiếu bỗng lên tiếng:

"Viện trưởng Lý, ông chắc chắn đây là Californium chứ?"

"Đương nhiên là chắc chắn!", Lý Cường đáp.

Hàn Tiếu gật đầu, dĩ nhiên ông ta cũng từng nghe nói đến Californium, chẳng qua là ông ta chưa tận mắt nhìn thấy nên mới không nhận ra, mà cũng chẳng thể nào ngờ, một tên dân đen như Lâm Hàn lại mang tặng một món quà quan trọng như vậy.

Nhưng Hàn Tiếu ông rất rõ, loại kim loại này quý giá đến mức nào, trong ngành công nghiệp quân sự cũng có rất nhiều công dụng!

Chất này có thể được sử dụng làm nguồn mồi neutron cho các lò phản ứng hạt nhân trong nhà máy điện hạt nhân!

Nếu bán nó, ông ta sẽ thu về một món hời cực kỳ to lớn.

"Một viên lớn như này ước chừng cũng được 4-5 gam, nhưng nó có thể giúp mình làm ra hàng chục, hàng trăm tỷ tệ!"

Hàn Tiếu nhìn viên kim loại nằm bên trong hộp với ánh mắt thèm thuồng.

Bỗng dưng, ông ta quay sang cười rồi nói với Lâm Hàn:

"Cậu Lâm ra tay thật hào phóng quá! Tặng cho con gái một món quà quý giá như vậy, tôi thay mặt con gái cảm ơn cậu Lâm nhiều".

"Món quà này là tặng cho Hinh Nhi, chứ đâu có tặng cho ông", Lâm Hàn thản nhiên nói, anh đương nhiên cũng nhìn thấu ý nghĩ của Hàn Tiếu.

Biểu cảm Hàn Tiếu nhất thời gượng gạo, ông ta liền bẻ lái qua chuyện khác, nói với mọi người:

"Hoan nghênh mọi người đến dự tiệc sinh nhật của con gái tôi, chúng ta cùng xuống lầu nhập tiệc thôi!"

Mọi người cùng nhau đi xuống phòng khách.

"Lâm Hàn, anh chờ đã", Hàn Hinh Nhi gọi Lâm Hàn lại.

Lâm Hàn đứng lại trong phòng.

"Hừ, một tỷ ư, thằng vô dụng nhà mày lấy đâu ra chứ?", Lý Vĩnh Phú lườm Lâm Hàn rồi quay ngoắt đi, đáy mắt tràn đầy sự khinh rẻ.

"Nếu mày lấy ra được, tên Lý Vĩnh Phú tao sẽ viết ngược! Hừ, chắc là do cô Hàn đưa cho mày 1 tỷ, để mày đi mua món quà này chứ gì!"

"Lại thêm, thằng nhãi vô dụng mày đã kết hôn với Dương Lệ mà còn chạy ra ngoài trăng hoa, nếu để Dương Lệ biết được chuyện này, tao xem mày giải quyết thế nào đây!"

Sau khi nói xong, Lý Vĩnh Phú lấy điện thoại ra quay vào trong phòng chụp mấy tấm hình rồi mới đi xuống lầu.

Bên trong phòng.

"Lâm Hàn, món quà này quá quý giá tôi không thể nào nhận được", Hàn Hinh Nhi đưa lại cái hộp nhỏ đến trước mặt Lâm Hàn.

"Cái này tặng cô mà, cô có chắc là không cần nó không?", Lâm Hàn hỏi.

"Không cần!"

Hàn Hinh Nhi lắc đầu: "Món quà này quá quý giá, làm sao tôi có thể nhận được. Hơn nữa, mục đích tôi muốn anh tặng quà cho tôi là vì đám người theo đuổi tôi thôi. Hiện giờ đã đạt được mục đích rồi, anh lấy lại quà đi!"

Lâm Hàn gật đầu cũng không nói thêm câu nào, cất Californium đi.

Mối quan hệ của anh và Hàn Hinh Nhi cũng chỉ là "thuê mượn", tội gì phải đi lấy lòng cô ta mà tặng một món quà quý giá như vậy.

Hai tiếng sau, tiệc sinh nhật kết thúc.

Hàn Hinh Nhi tiễn Lâm Hàn ra khỏi trang viên Hoàng Gia, sau đó mới trở vào trong nhà.

Mà lúc này, Hàn Tiếu đứng khoanh tay chờ từ lúc nào.

"Lâm Hàn đi rồi?", Hàn Tiếu mở miệng.

"Đi rồi", Hàn Hinh Nhi gật đầu đáp.

"Hinh Nhi, viên Californium nọ trị giá cả tỷ tệ, có phải con cho tiền tên Lâm Hàn kia, để cậu ta mua tặng cho con không?", Hàn Tiếu dò hỏi.

"Bố à, tuy rằng con là con gái cưng của nhà giàu bậc nhất đó, nhưng bố bảo con lấy ra 1 tỷ con cũng không biết đào đâu ra! Sao con có thể đưa tiền cho Lâm Hàn được chứ!", Hàn Hinh Nhi cạn lời.

Hàn Tiếu suy đi nghĩ lại cũng thấy đúng, ông ta cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch ghê, trong thẻ con gái ông ta có bao nhiêu tiền thì sao mà ông ta không biết được?

Nhưng tên Lâm Hàn dân đen kia có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, chuyện này cũng làm ông ta không tài nào tin nổi!

Hơn nữa, Californium dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

"Vậy Californium đâu? Món đồ quan trọng như vậy con đưa bố giữ hộ cho".

Hàn Tiếu lại nói: "Nếu dùng nó một cách hiệu quả, nó có thể giúp thực lực nhà họ Hàn chúng ta tăng gấp mấy lần, từ một gia tộc nhỏ ở Đông Hải nhảy vọt lên thành một thế gia ngồi tít trên cao!"

"Con trả Californium lại cho Lâm Hàn rồi", Hàn Hinh Nhi nói.

"Cái gì? Trả lại cho tên dân đen kia rồi?!"

Hàn Tiếu liền biến sắc, đáy mắt phảng phất ngọn lửa giận: "Californium kia tuy là vô cùng quý giá, nhưng tên dân đen kia đã tặng cho con rồi! Nếu đã là quà của con, tại sao lại trả lại cho cậu ta chứ?"

"Bố, bố nói chuyện tôn trọng người khác một chút được không, anh ấy tên Lâm Hàn, không phải là dân đen".

Hàn Hinh Nhi nhướng mày lạnh nhạt mở miệng: "Vả lại, nếu như là vật quý trị giá cả tỷ, bố bảo con làm sao mà nhận được? Hơn nữa vốn con cũng không định nhận quà của anh ấy, chẳng qua con nhờ anh ấy giúp con nở mày nở mặt thôi!"

"Từ lúc Lâm Hàn mang món quà này ra, tiệc sinh nhật hôm nay liền yên tĩnh hơn nhiều, không còn bị mấy gã theo đuôi phiền phức kia quấy rầy nữa! Mục đích của con là như vậy đó!"

"Hừ, ra vẻ sao? Vậy nếu đã tặng quà rồi thì làm gì lại có chuyện lấy lại chứ?"

Hàn Tiếu hừ lạnh: "Nếu để người khác biết được chuyện này, mặt mũi nhà họ Hàn tôi giấu ở đâu đây hả? Lâm Hàn kia đi từ lúc nào?"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 166: Cầu cạn



"Trơ trẽn? Bố làm vậy là để nhà họ Hàn có thể trở thành thế gia mà thôi".

Hàn Tiếu lạnh lùng đáp, rồi lại nói:

"Ông Ngô, cho người giấu điện thoại của Hinh Nhi đi, tránh không cho nó báo với tên vô dụng đó rồi nhốt nó trong nhà, không được phép đi đâu hết".

"Ngoài ra, ông đem theo người đi lấy californium từ tay Lâm Hàn về. Nếu đã tặng cho nhà họ Hàn thì đó chính là đồ của Hàn Tiếu tôi, làm sao có thể để cậu ta dễ dàng lấy lại được? "

"Vâng thưa ông chủ!"

Ông Ngô gật đầu.

"Nếu tên vô dụng đó ngoan ngoãn giao californium thì chuyện này coi như xong, nếu không chịu giao thì ông biết phải làm thế nào rồi chứ!", Hàn Tiếu nói thêm, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Ông chủ yên tâm, tôi biết".

Ông Ngô gật đầu rồi lập tức đi ra khỏi phòng.

...

Cầu cạn Hoàn Thành thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn đang ngồi trên xe taxi, gương mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi về nhà, anh sẽ trả lại californium cho ông Vân.

Vật này anh giữ lại cũng không có tác dụng gì, giữ ở nhà có khi còn bị kẻ khác dòm ngó.

Vào giờ này, giao thông ở thành phố Đông Hải có chút ùn tắc, xe chạy khá chậm.

Bíp bíp bíp!

Đột nhiên có tiếng còi xe truyền đến.

Lâm Hàn nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy bốn chiếc Passat màu đen đang lao nhanh đến. Hai trong số chúng nhanh chóng vượt qua chiếc taxi.

Kít...

Âm thanh ma sát dữ dội giữa lốp xe và mặt đất vang lên.

Hai chiếc Passat đồng loạt lách qua chặn trước mặt xe taxi.

"Chúa ơi, bọn này muốn làm gì vậy!"

Tài xế taxi bị doạ đến tái mặt, vội vàng đạp phanh. Cũng may là xe chạy không quá nhanh nên không đâm trúng.

"Lái xe kiểu gì vậy, muốn chết à! Lái xe không đem mắt theo à?"

Tài xế thò đầu ra mắng hai chiếc Passat, tức đến bốc khói.

Nếu ông ta không đạp phanh kịp thì đã đâm vào rồi.

Nhưng ngay sau đó tài xế liền thay đổi sắc mặt và im ngay lập tức.

Cửa xe mở ra, mỗi chiếc xe có một gã đàn ông bước xuống.

Tổng cộng có hai người, đều mặc vest, cao lớn và đeo kính râm, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm lạnh lùng.

Lâm Hàn nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy cửa của hai chiếc Passat phía sau cũng mở ra, cũng có hai người đàn ông ăn mặt y chang bước ra.

Mặt đồ vest, đeo kính râm, cao to, bộ dạng giống như vệ sĩ.

Sau đó, Lâm Hàn nheo mắt lại thì thấy cửa sau của chiếc Passat phía trước bên trái mở ra, một ông già bước ra.

Ông già đội mũ tròn, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, là quản gia Ngô!

Sau khi xuống xe, ông ta đi thẳng đến chỗ tài xế, ném tới trước mặt tài xế một tấm thẻ rồi lạnh lùng nói:

"Có 500 ngàn tệ trong thẻ, mật khẩu là 6 số 0. Cầm tiền và biến đi. Ở đây không có việc của ông!"

Sắc mặt tài xế thay đổi. Ông ta biết những người này nhất định không thể chọc giận. Mục tiêu của họ chắc là chàng trai ngồi ở ghế phụ.

Những lúc thế này, tốt nhất là không nên lo chuyện bao đồng.

Nghĩ vậy, ông ta cầm lấy thẻ rồi xuống xe bỏ chạy.

Lúc này, bốn gã to lớn đồng loạt tiến lên bao vây chiếc taxi.

“Sao thế, đường xa đuổi theo đến tận đây để tìm tôi, có chuyện gì vậy?”.

Lâm Hàn khẽ liếc nhìn quản gia Ngô đứng ngoài cửa sổ, sắc mặt anh không đổi, chẳng hề để tâm.

"Cậu Lâm đi vội vàng như vậy, có phải là đã quên mất chuyện gì quan trọng không?

"Quản gia Ngô mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Quên cái gì?”, Lâm Hàn hỏi.

"Cậu Lâm thật là người cao quý mau quên chuyện. Californium đó nếu cậu đã tặng cho cô Hàn thì nó là đồ của nhà họ Hàn chúng tôi."

Ông Hàn cười nói:

"Nhưng cậu Lâm đi rồi tại sao lại còn đem Californium đi? Lẽ nào ý cậu Lâm là muốn cướp đồ của nhà họ Hàn chúng tôi sao?"

"Californium là tặng cho cô Hàn chứ không phải tặng cho nhà họ Hàn”.

Lâm Hàn lắc đầu:

"Hơn nữa cô Hàn không nhận quà của tôi, tôi đương nhiên phải đem đi".

"Hừ, cậu nhóc, đừng ngụy biện!"

Vẻ mặt của quản gia Ngô đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Californium này đã thuộc về nhà họ Hàn chúng tôi, nếu cậu đem đi thì chính là cướp!"

"Bây giờ đem Californium giao ra thì tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không cậu đừng trách tôi không khách sáo!"

"Của nhà họ Hàn ông? Ha ha, làm người mà có thể không biết xấu hổ đến mức này thì đây là lần đầu tiên Lâm Hàn tôi được thấy".

Lâm Hàn chế nhạo, lấy chiếc hộp nhỏ ra lắc lắc trước mặt quản gia Ngô:

"Californium ở đây, đến đây lấy!"

"Cậu nhóc còn biết nghe lời đấy, ngoan ngoãn giao californium ra để không phải chịu cảnh máu me, thậm chí là mất mạng!"

Quản gia Ngô ra hiệu, một gã to lớn giơ tay chộp về phía Lâm Hàn!

Bộp!

Bàn tay của gã đàn ông còn chưa chạm tới chiếc hộp nhỏ thì cổ tay đã bị giữ chặt.

Đó là tay trái của Lâm Hàn.

“Cậu nhóc, cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu vẫn không muốn đưa sao?”, gã đàn ông cau mày lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.

Nhưng ngay sau đó, anh ta tái mặt hét lên.

Lâm Hàn siết chặt tay phải của anh.

Rắc!

Cổ tay phát ra một tiếng giòn rụm.

Xương cổ tay của gã đàn ông trực tiếp bị bẻ gãy.

Một cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể.

"A!"

Khuôn mặt của gã đàn ông tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.

Lúc này, Lâm Hàn nhấc chân phải lên đạp một phát.

Rầm!

Cánh cửa xe taxi bị đạp văng, trúng vào bụng gã đàn ông, mang theo cả gã ta ngã văng ra xa cả 5m.

Cú va chạm cực mạnh khiến gã đàn ông to lớn ngã xuống đất, bất động rồi ngất đi.

"Hả?"

Sắc mặt ông Ngô liền thay đổi. Toàn bộ quá trình trên kể ra thì dài dòng, nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt. Trước khi kịp phản ứng, ông ta đã mất đi một trong những thuộc hạ của mình.

"Californium ở đây, đến đây mà lấy!"

Lâm Hàn đã bước ra khỏi xe, chiếc hộp nhỏ nằm trong lòng bàn tay của anh, anh cười bỡn cợt.

Ông Ngô đi theo Hàn Tiếu đã nhiều năm, trải qua nhiều sóng gió, ngay khi Lâm Hàn ra tay, ông đã biết thân thủ Lâm Hàn không tầm thường.

"Trực tiếp bắn chết cậu ta!"

Lúc này ông ta quyết đoán quát lên, tay cũng sờ về phía thắt lưng.

Ba gã đàn ông còn lại cũng phản ứng lại, giương súng lên.

Nhưng tốc độ của Lâm Hàn nhanh hơn bọn họ!

Lâm Hàn vừa nhún một cái liền đã xuất hiện ngay phía sau một gã.

Lúc này, tay gã vẫn chưa chạm được vào khẩu súng ở thắt lưng.

Bịch!

Lâm Hàn một đấm như dao đấm vào sau đầu gã đàn ông.

Gã đàn ông trợn mắt ngã xuống.

Gã ta còn chưa kịp ngã xuống chạm đất, Lâm Hàn đã xuất hiện phía sau hai gã đàn ông.

Lúc này, hai gã đàn ông to lớn đã rút súng ra, nhưng bọn chúng lại không tìm thấy Lâm Hàn.

"Nhanh quá!"

"Tên nhóc này chạy đâu rồi!"

Sắc mặt hai người thay đổi rõ rệt, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức cảm giác sau lưng bị một bóng đen che lại.

"Đằng sau bọn bây!"

Ông Ngô nhìn thấy Lâm Hàn ngay lập tức hét lên như giáp mặt kẻ địch lớn.

Cả hai phản ứng lại, quay đầu sẵn sàng bắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 167: Lâm Hàn ngoại tình rồi



Vậy nhưng Lâm Hàn hành động còn nhanh hơn động tác giơ súng của ông ta.

Xẹt!

Cánh tay phải trắng bóc của Lâm Hàn giơ ra, nhanh như chớp anh đã tóm được cổ tay của quản gia Ngô.

Rắc!

Âm thanh khô khốc vang lên, cổ tay của quản gia Ngô đã bị trật.

Lạch cạch một tiếng!

Khẩu súng rơi xuống đất.

Sắc mặt của quản gia Ngô trắng bệch, cổ tay đau đớn vô cùng khiến mồ hôi lạnh toát ra trên trán ông ta, vậy nhưng ông ta không hề hé răng kêu gào.

Có điều, mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, tay trái của Lâm Hàn cũng vươn ra, đột nhiên tóm lấy cổ áo quản gia Ngô, sau đó nhấc ông ta lên nhẹ nhàng như nhấc một con gà.

“Khụ khụ khụ...Thả tao ra, đồ ăn mày”.

Quản gia Ngô không ngừng ho sặc sụa, hai chân vùng vẫy, hai con ngươi giãn ra, muốn thoát ra những chẳng có chút tác dụng nào.

Bịch!

Lâm Hàn vung cánh tay trái một cái.

Cả người quản gia Ngô bị quăng mạnh xuống đất, chẳng khác gì con chó giãy chết.

Khụ khụ khụ...

Ông ta ôm lấy ngực, ho ra máu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, cảm giác mỗi khớp xương của mình đều như muốn bung ra, sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.

“Có ngần này người mà cũng muốn tới đây cướp đồ của tôi?”

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn quản gia Ngô đầy lạnh lùng.

“Cái gì mà đồ của mày, Californium đó là của nhà họ Hàn!”, quản gia Ngô nghiến răng nói.

“Đến lúc này rồi mà ông còn già mồm”.

Ánh mắt Lâm Hàn chứa đầy sự giễu cợt: “Hôm nay ông đã hai lần cầm súng chĩa vào tôi. Ông thực sự nghĩ rằng tôi là đứa dễ bắt nạt, mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ sao?”

“Nếu đã vậy, hai cánh tay của ông cứ để lại ở đây đi!”

Nói rồi, Lâm Hàn nhấc chân lên, giẫm liên tục về phía trước.

Phập!

Phập!

Hai chân của Lâm Hàn giẫm thật mạnh lên hai bàn tay của quản gia Ngô.

Sức mạnh khủng khiếp giẫm đạp lên hai bàn tay khiến máu tươi trào ra, các mạch máu dần dần vỡ nát, máu nhuộm đỏ một khoảng đất.

Hai bàn tay của quản gia Ngô bị Lâm Hàn giẫm đạp không ra một hình dạng gì, chỉ còn lại một đống hỗn độn.

“Á á á!”

Lần này, quản gia Ngô không thể nhịn được nữa, buộc phải gào lên thảm thiết.

“Đau quá!”

“Á á á á!”

Người ta vẫn nói ngón tay liền tim, bây giờ mười đầu ngón tay của ông ta bị giẫm nát, cảm giác đó khiến quản gia Ngô đau đến mức co quắp cơ thể, chẳng khác nào bị người khác bóp nát lục phủ ngũ tạng.

Cuối cùng, ông ta chịu không nổi nữa, ngoẹo cổ qua một bên rồi ngất đi.

Giải quyết xong chuyện ở đây, ánh mắt Lâm Hàn nhìn lướt qua những người đang nằm lăn dưới đất, sau đó vẫy một chiếc taxi đi về núi Vân Mộng.

...

Trong một diễn biến khác tại núi Vân Mộng.

Dương Cảnh Đào đang nằm trên chiếc ghế lười để phơi nắng, Trần Diễm Diễm cũng ngồi bên cạnh tận hưởng.

Mục đích Trần Diễm Diễm đến đây, một là để xem Dương Khiết sống có tốt không, hai là muốn trải nghiệm cuộc sống trong biệt thự trên núi Vân Mộng.

“Chậc chậc chậc, căn biệt thự này đúng không hổ là căn biệt thự sang trọng”.

Trần Diễm Diễm bô bô cái miệng: “Hơn hẳn đẳng cấp căn biệt thự kia của tôi cả về hướng đón nắng, vị trí địa lý, kết cấu phòng ốc”.

“Đương nhiên rồi, dù gì căn biệt thự này cũng hơn bảy chục triệu tệ đó!”, Dương Cảnh Đào cười khà khà: “Bây giờ tôi được ở trong biệt thự núi Vân Mộng đúng là kiếp này sống đáng lắm”.

“Hừ, coi như ông có chút tiền đồ!”

Trần Diễm Diễm trợn ngược mắt: “Có điều không thể phủ nhận rằng, công ty của Tiểu Lệ có đãi ngộ tốt thật đấy, cấp cho căn biệt thự xịn vầy cơ mà! Chuyện này cũng bỏ đi, tôi còn nhớ hôm dọn đến nhà mới, bao nhiêu nhân vật lớn tới tặng quà khiến tôi nở mày nở mặt với bà con cô bác”.

“He he, chắc bà vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ”, Dương Cảnh Đào dột nhiên cất tiếng cười.

“Chuyện gì?”, Trần Diễm Diễm hỏi đầy tò mò.

Dương Cảnh Đào nhìn xung quanh một lượt rồi mới nói: “Thật ra căn biệt thự này không phải do công ty của Tiểu Lệ cấp cho đâu, nó là do tên vô dụng Lâm Hàn mua đó!”

“Cái gì?”

Trần Diễm Diễm kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà phá lên cười: “Tôi nói này Dương Cảnh Đào, từ khi nào mà ông có khiếu hài hước thế? Sao lúc ông còn trẻ tôi lại không nhìn ra nhỉ. Thằng Lâm Hàn vô dụng đó có thể mua được biệt thự? Ông giỡn với tôi đấy hả? Một tên ăn không ngồi rồi như nó, nếu không có Tiểu Lệ nuôi thì nó còn không lo được cho mình chứ nói gì đến mua biệt thự”.

“Tôi có thể đùa với bà chuyện này được sao?”. Dương Cảnh Đào trợn mắt rồi đi vào nhà, lấy giấy tờ nhà đất từ trong ngăn kéo ở phòng khách ra, đưa cho Trần Diễm Diễm xem.

“Bà nhìn tên bên trên giấy tờ nhà đất đi”.

Trần Diễm Diễm bán tín bán nghi cầm lấy giấy tờ nhà đất, khi nhìn thấy cái tên Lâm Hàn ở chỗ chủ sợ hữu trong tờ giấy, bà ta cứng đơ người.

“Căn biệt thự này là của thằng Lâm Hàn vô dụng thật sao?”

Trần DIễm Diễm há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình.

“Cái này còn giả được hả”, Dương Cảnh Đào đáp: “Tôi cũng chẳng ngờ rằng thằng Lâm Hàn vô dụng đó lại giàu đến thế, mua được cả biệt thự trên núi Vân Mộng! Có điều tôi nghĩ, chắc là nó mua căn biệt thự này xong thì lại nghèo rớt ra rồi!”

Trần Diễm Diễm gật đầu: “Chắc thế rồi!”

Sau đó, ánh mắt của bà ta bỗng đảo quanh, dường như nghĩ ra chuyện gì đó: “Dương Cảnh Đào, nếu căn biệt thự này là của Lâm Hàn, vậy ta có thể thêm tên của Tiểu Lệ lên giấy tờ nhà đất được mà! Khi thêm được tên lên đó rồi, mình bảo Tiểu Lệ ly hôn với tên vô dụng kia luôn. Tới khi đó cho dù không chia đôi được biệt thự, vậy cũng có thể nhận được vài chục triệu ấy!”

Càng nói, Trần Diễm Diễm càng trở nên hưng phấn.

“Bà tưởng tôi không có ý nghĩ đó chắc? Nhưng con bé Tiểu Lệ bị thằng Lâm Hàn bỏ bùa mê thuốc lú rồi, tôi nói với nó không biết bao nhiêu lần về chuyện thêm tên trên giấy tờ nhà đất nhưng nó chẳng thèm nghe lời”.

Dương Cảnh Đào thở dài: “Tôi chẳng hiểu nổi thằng Lâm Hàn vô dụng đó có gì tốt chứ”.

Ngay lúc này, một chiếc Mercedes Benz chạy vào trong sân, Dương Lệ xuống xe.

“Ấy, bây giờ đâu phải giờ tan làm, sao Tiểu Lệ lại về nhà rồi?”

Dương Cảnh Đào nhìn qua, phát hiện khóe mắt Dương Lệ còn đỏ hoe, dường như cô đã khóc, vẻ mặt cũng rất buồn rầu.

“Tiểu Lệ, sao con về sớm thế? Còn nữa, con khóc đấy à?”, Dương Cảnh Đào đứng dậy hỏi: “Có người bắt nạt con hả?”

Nhìn thấy bố mẹ, Dương Lệ không nhịn được nữa mà òa lên khóc, khóc nức nở, vô cùng thương tâm.

“Hu hu hu...”

“Tiểu Lệ, con gái yêu quý của mẹ, con sao thế?”,Trần Diễm Diễm vô cùng đau lòng, lập tức ôm lấy Dương Lệ, vỗ vỗ lưng cô và hỏi:

“Có phải ai đó bắt nạt con không? Không sao, cứ nói với mẹ, mặc dù bố con với chồng con đều chẳng làm ăn được gì nhưng mẹ thì khác! Ai dám bắt nạt con, mẹ sẽ cho chúng nó biết tay!”

“Mẹ, Lâm Hàn ngoại tình rồi...”

Dương Lệ nói bằng giọng nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 168: Anh không có vợ!



“Tiểu Thư quyền quý của gia đình giàu nhất Đông Hải?”, Dương Cảnh Đào không tin vào tai mình: “Đấy chẳng phải là một người quyền cao chức trọng sao, thằng Lâm Hàn vô dụng có thể có quan hệ với tiểu thư quyền quý của gia đình giàu nhất Đông Hải á?”

“Hừ, biết đâu tiểu thư quyền quý lại thích khố rách áo ôm thì sao? Muốn thử cảm giác lãng mạn như nào”, Trần Diễm Diễm hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Thế xong rồi sao nữa?”

“Sau đó, Hàn Hinh Nhi tuyên bố thẳng thừng trước mặt bao nhiêu người trong bữa tiệc sinh nhật đó rằng, Lâm Hàn là bạn trai của cô ấy! Hơn nữa, Lâm Hàn còn tặng Hàn Hinh Nhi một món quà trị giá cả tỷ!”

Nói đến đây, Dương Lệ lại òa khóc. Cô không biết mình đã làm chuyện gì không phải với Lâm Hàn, nếu không anh cũng sẽ chẳng giấu giếm cô mà chạy ra ngoài tìm người con gái khác.

“Cái gì? Một tỷ?”, Dương Cảnh Đào trợn tròn mắt: “Thằng Lâm Hàn vô dụng đó có thể tặng được món quà đắt đỏ đến thế sao?”

Một tỷ, con số này đúng là ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới.

“Dương Cảnh Đào, ông là thằng đần à? Chắc chắn món quà đó là Hàn Hinh Nhi đưa trước cho Lâm Hàn, sau đó bảo cậu ta tặng lại mình trong buổi tiệc sinh nhật rồi. Thằng Lâm Hàn đó sao tặng được món đồ đắt đỏ vậy chứ”, Trần Diễm Diễm lườm Dương Cảnh Đào một cái rồi đanh mặt lại.

“Chuyện cần làm bây giờ là giải quyết vấn đề này như nào đây. Tiểu Lệ, trước đây mẹ khuyên con ly hôn với Lâm Hàn nhưng con không chịu, mẹ cũng không nói nhiều”.

“Dù sao khi đó, tuy Lâm Hàn chỉ ở nhà ăn rồi chờ chết nhưng cũng chẳng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Có điều giờ khác rồi, Lâm Hàn đã ngoại tình, con không thể nhẫn nhịn chuyện này được! Con buộc phải ly hôn với Lâm Hàn!”

Giọng nói của Trần Diễm Diễm bỗng nâng cao lên: “Việc ngoại tình này cũng như chuyện mèo ăn vụng vậy. Lâm Hàn dám ngoại tình một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, nếu con không nhanh tay giải quyết vấn đề này, e rằng sau này con sẽ phải hối hận!”

Dương Lệ im lặng lắng nghe, không mở miệng nói tiếng nào.

Lúc nhận được tin Lâm Hàn ngoại tình, thiếu chút nữa Dương Lệ đã ngất xỉu, cô không dám tin vào chuyện này. Người chồng cô yêu thương lại làm ra chuyện như vậy.

“Có điều, con chưa cần vội ly hôn ngay”, Trần Diễm Diễm nói tiếp: “Chuyện cấp bách bây giờ là thêm tên con lên giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này đã. Như vậy thì lúc ly hôn, chúng ta có thể được chia một phần tài sản. Tiểu Lệ, con thấy lời đề nghị này của mẹ thế nào?”

“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thêm về chuyện này đã”, Dương Lệ im lặng một lúc rồi mới đáp.

“Ừm, con phải suy nghĩ kỹ chuyện này. Tóm lại, không thể kéo dài mãi được, Lâm Hàn ngoại tình lần một, chắc chắn sẽ có lần hai! Càng để lâu, tổn thương con phải chịu càng lớn”, Trần Diễm Diễm nói.

Dương Lệ gật đầu rồi đi về phòng.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn về đến nhà.

Nhìn thấy cả Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm đều ở đây, sắc mặt Lâm Hàn chẳng chút thay đổi, anh cứ thế đi thẳng vào trong phòng.

Lâm Hàn đã chẳng còn chút hảo cảm nào với bố mẹ vợ từ lâu rồi, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được.

Khi nhìn thấy Lâm Hàn, ánh mắt của hai người bọn họ đều trở nên sắc lạnh.

Ăn cơm xong, Lâm Hàn đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

Vừa bước vào phòng, anh thấy Dương Lệ đang dọn giường chiếu, ôm chăn của mình đi ra ngoài.

“Bà xã, em đang làm gì thế?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.

“Em dọn sang phòng bên cạnh ngủ”, mặt Dương Lệ lạnh tanh, sải bước đi ra ngoài.

“Vậy sao được, em là vợ anh, chúng ta phải ngủ chung giường chứ!”, Lâm Hàn giơ tay ra kéo Dương Lệ lại.

“Bỏ em ra, anh không có vợ!”

Dương Lệ vung tay thoát khỏi Lâm Hàn, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh sang phòng bên cạnh.

Lâm Hàn ngẩn người đứng nguyên một chỗ, chẳng hiểu cái gì. Anh có làm gì sai đâu nhỉ, sao Dương Lệ giận rồi?

Lâm Hàn bất lực lắc đầu, đành lên giường đi ngủ.

Lửa giận đang bốc ngùn ngụt trên đầu Dương Lệ, giờ mà anh qua hỏi chuyện, chắc chắn sẽ ăn đập.

Sáng sớm hôm sau, phòng khách tầng dưới.

Dương Lệ đi đến trước mặt Lâm Hàn, nói: “Lâm Hàn, chúng ta đến trung tâm giao dịch bất động sản, thêm tên em lên giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này đi”.

Nghe Dương Lệ nói vậy, ánh mắt Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm nhìn sang Lâm Hàn đầy căng thẳng.

Bọn họ lo lắng rằng Lâm Hàn không đồng ý.

Phải biết rằng, căn biệt thự này trị giá hơn bảy chục triệu tệ, nếu hai người ly hôn rồi phân chia tài sản, ít nhất Lâm Hàn cũng phải mất chục triệu.

Tận chục triệu đó, Lâm Hàn sẽ chấp nhận mối nguy hiểm này mà thêm tên Dương Lệ lên giấy tờ nhà đất sao?

Nhưng hai người bọn họ lập tức đứng hình.

Lâm Hàn mỉm cười, chẳng chút do dự mà đáp ngay: “Được, bà xã, chúng ta đi ngay đi!”

Lâm Hàn tin rằng, Dương Lệ sẽ có được cảm giác an toàn hơn khi thêm tên cô trên giấy tờ nhà đất.

Hơn nữa chỉ một căn biệt thự thôi mà, có đáng là gì với anh.

Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Hàn lái xe chở Dương Lệ đi làm thủ tục.

Đến trưa, hai người mới quay trở về núi Vân Mộng.

“Tiểu Lệ, con thêm được tên lên đó chưa?”

Nhìn thấy hai vợ chồng trở về, Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm vui mừng đón rước.

“Thêm rồi!”

Dương Lệ đưa giấy tờ nhà đất cho Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào mở ra xem, ngoại trừ tên của Lâm Hàn, ông ta còn nhìn thấy tên của Dương Lệ trên giấy tờ nhà đất nữa.

“Tốt, tốt quá rồi!”

Dương Cảnh Đào cười híp mắt: “Cuối cùng tôi cũng bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng bao lâu nay rồi!”

Dứt lời, Dương Cảnh Đào lôi sổ hộ khẩu ra, vứt lên bàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, từ giờ trở đi, cậu không còn là con rể tôi nữa! Phiền cậu cầm sổ hộ khẩu rồi đi với Tiểu Lệ đến Cục dân chính để làm thủ tục ly hôn! Sau đó cút khỏi nhà họ Dương!”

Trần Diễm Diễm cũng nhìn sang Lâm Hàn, lạnh giọng nói: “Sau khi cậu và Tiểu Lệ nhà chúng tôi ly hôn, vấn đề phân chia tài sản căn biệt thự này sẽ do tôi tìm luật sư tới giải quyết. Mặc dù cậu là người mua nó nhưng vợ chồng với nhau, nói gì chúng tôi ít nhất cũng phải được chia chục triệu nhỉ!”

“Chục triệu? Ít quá!”

Dương Cảnh Đào lắc đầu: “Đừng có quên, một năm trước đây, tên vô dụng Lâm Hàn ăn, ở tại nhà họ Dương. Nhà họ Dương ta nuôi nó một năm trời, ơn tình này vẫn còn đó. Nếu không có nhà họ Dương, Lâm Hàn có lẽ đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi, đây là ơn cứu mạng đó”.

“Vậy nên, nếu chia tài sản, ít nhất cũng phải ba chục triệu!”

Trần Diễm Diễm gật đầu, cảm thấy Dương Cảnh Đào nói rất đúng.

Sau đó hai người lại ngây ra vì thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đứng im, chẳng hề nhúc nhích.

Vậy nhưng lúc này, hai dòng nước mắt lăn dài trên má Dương Lệ, cô vô cùng đau đớn, cơ thể khẽ run lên:

“Bố, mẹ, có thể gác chuyện ly hôn qua một bên không? Dù sao con vẫn yêu anh ấy. Con...con muốn cho anh ấy một cơ hội làm lại từ đầu”.

“Làm lại từ đầu? Tiểu Lệ, sao con ngây thơ vậy hả! Đàn ông ngoại tình một lần, ắt sẽ có lần hai, sao có thể làm lại từ đầu chứ!”, Trần Diễm Diễm lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, thằng Lâm Hàn này ngoại tình trước, con ly hôn với nó là điều rất bình thường”, Dương Cảnh Đào nói.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 169: Tự chứng minh sự trong sạch.



Lúc này, cơ thể Lâm Hàn toát ra khí lạnh khiến người khác không dám tới gần.

Ánh mắt của anh lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm.

Trần Diễm Diễm và Dương Cảnh Đào đều rùng mình, lạnh toát sống lưng khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm.

“Hừ, Lâm Hàn, tôi nói sai hả?”

Trần Diễm Diễm lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cậu không ngoại tình? Hơ hơ, cậu đừng có mà ngụy biện, chứng cứ xác thực, ảnh chụp rõ ràng, chúng tôi đều đã nhìn thấy cả rồi!”

“Không sai, Lâm Hàn, cậu dám giấu giếm con gái tôi để đi ra ngoài dụ dỗ con gái nhà người khác! Còn dụ dỗ tiểu thư của gia đình giàu có nhất Đông Hải nữa. Làm đến mức tôi còn nghi ngờ, không biết căn biệt thự này là do cậu mua hay là Hàn Hinh Nhi bỏ tiền ra nữa”.

Dương Cảnh Đào gằn giọng nói: “Lâm Hàn, trước đây cậu là đứa ăn rồi chờ chết, bây giờ lại muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Ha ha, loại rác rưởi như cậu cũng xứng làm con rể của Dương Cảnh Đào tôi sao?”

“Bây giờ, cậu mau chóng cầm sổ hộ khẩu rồi đi ly hôn với Tiểu Lệ, sau đó cút khỏi nhà họ Dương cho tôi!”

Đôi mắt to của Dương Lệ ngập nước. Cô nhìn Lâm Hàn, biểu cảm trên khuôn mặt đầy phức tạp, vừa có chút không nỡ, có chút căm hận lại có chút đau buồn...

Vô vàn những cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy, muốn khóc nhưng không dám òa lên.

Khóe mắt Lâm Hàn lóe lên, anh chợt hiểu ra, chắc chắc có gì đó hiểu lầm rồi.

Nhưng chuyện khiến anh tức giận nhất là Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm, không phân biệt phải trái, đúng sai đã đội ngay cho anh cái nồi ngoại tình, sau đó bảo Dương Lệ ly hôn với anh.

Khiến Dương Lệ đau lòng.

Thấy người mình yêu thương đau lòng, đương nhiên ngọn lửa giận trong lòng Lâm Hàn cũng bốc cháy ngùn ngụt.

“Bà xã, em phải tin anh. Lâm Hàn này tuyệt đối không bao giờ ngoại tình!”, Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, nghiêm túc nói.

“Ảnh chụp còn đó, anh bảo em tin anh kiểu gì!”, Dương Lệ nghẹn ngào đáp.

“Lâm Hàn, cậu không cần nghĩ đến việc quỳ xuống xin lỗi để Tiểu Lệ tha thư đâu, không bao giờ có chuyện đó đâu!”, Trần Diễm Diễm nói.

Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến Trần Diễm Diễm, anh biết chỉ có người trong cuộc tới mới giải thích rõ ràng chuyện này được.

Anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Hàn Hinh Nhi nhưng phát hiện đầu dây bên kia đang tắt máy.

“Chẳng lẽ điện thoại không ở trong tay Hàn Hinh Nhi sao?”

Khóe mắt Lâm Hàn lóe lên, sau đó kéo tay Dương Lệ, đi ra khỏi biệt thự.

“Lâm Hàn, cậu làm gì đấy?”

Dương Cảnh Đào đột nhiên nổi giận: “Giờ cậu không còn là con rể của tôi nữa! Mong cậu tôn trọng con gái tôi một chút!”

“Ông im miệng!”

Lâm Hàn quay đầu lại, nói ra ba chữ bằng giọng đầy lạnh lùng.

Dương Cảnh Đào bị dọa cho sắc mặt thay đổi, không dám lên tiếng nữa.

“Bà xã, em đi theo anh, anh sẽ giải thích rõ ràng từ đầu tới cuối chuyện này cho em, đồng thời tự thanh minh cho bản thân rằng anh không hề ngoại tình”, Lâm Hàn nói với Dương Lệ.

Đôi mắt to tròn của Dương Lệ khẽ dao động. Thật lòng mà nói, cô chẳng dễ gì tin Lâm Hàn phản bội mình để đi ngoại tình.

“Ừm!”

Dương Lệ gật đầu thật mạnh.

Hai người lên xe, Lâm Hàn phóng xe tới trang viên Hoàng Gia.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đã đến nơi.

Lâm Hàn dắt Dương Lệ đến thẳng căn phòng Hàn Hinh Nhi ở.

“Ai đó?”

Trước cửa phòng có hai người đàn ông lực lưỡng, trông thấy Lâm Hàn thì lập tức lớn giọng.

“Cút, đây không phải nơi mày có thể tới!”

Lâm Hàn chẳng nói gì nhiều, đạp cho bọn họ mỗi người một nhát.

Bịch!

Bịch!

Hai tiếng động vang lên.

Hai gã đàn ông lực lưỡng đập mạnh người vào tường, khi ngã xuống đất đã trợn ngược mắt, hấp hối.

Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ đi vào phòng.

“Lâm Hàn!”

Nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, Hàn Hinh Nhi đứng bật dậy, lo lắng nhìn anh.

“Anh không sao chứ, có lẽ bố tôi đã cử người tới gây rắc rối cho anh rồi! Bố tôi lấy mất điện thoại của tôi nên tôi chẳng thể liên lạc được với anh, chỉ đành sốt ruột ngồi đây thôi!”

“Không sao, tôi đã giải quyết xong rắc rối rồi”, Lâm Hàn lắc đầu, nhìn Dương Lệ nói: “Đây là vợ tôi, Dương Lệ!”

“Thì ra là chị Lâm!”, Hàn Hinh Nhi lập tức nở nụ cười: “Tôi rất ngưỡng mộ chị vì tìm được một người chồng tốt như Lâm Hàn”.

Dứt lời, cô ta nhìn lướt một lượt Dương Lệ.

Mặc dù bộ quần áo mà Dương Lệ mặc trên người không so được với Hàn Hinh Nhi, nhưng khí chất, diện mạo, cơ thể đều chẳng kém gì cô ta, đều là dạng người đẹp cực phẩm.

Hơn nữa, Dương Lệ còn có chút dịu dàng hơn so với cô ta. Trong cái khí chất dịu dàng này có thêm chút gì đó rất kiên cường, mạnh mẽ. Hàn Hinh Nhi tự nhận mình không thể có được nó.

“Cô giải thích cho vợ tôi biết xem rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì”, Lâm Hàn xoa xoa mũi.

Hàn Hinh Nhi ngây người nhìn Dương Lệ, thấy khóe mắt cô còn đang đỏ hoe, trong lòng bỗng hiểu ra mọi chuyện.

Chắc đến tám phần là vì chuyện làm bình phong nên Lâm Hàn với vợ anh đã nảy sinh mâu thuẫn rồi cãi nhau rồi.

“Chị Lâm, chuyện tôi và Lâm Hàn quen nhau là như này...”

Hàn Hinh Nhi kể cặn kẽ mọi chuyện, bắt đầu từ khi cô ta quen biết Lâm Hàn.

Sau khi kể xong, Hàn Hinh Nhi lại bảo Lâm Hàn đưa lịch sử trò chuyện của hai người trong điện thoại cho Dương Lệ xem, chứng minh rõ từ đầu tới cuối, cô ta và Lâm Hàn không làm ra chuyện gì quá giới hạn.

Cuối cùng chứng minh, Lâm Hàn chỉ là người mà cô ta bỏ tiền ra thuê về làm bạn trai bình phong mà thôi.

Kết thúc mọi chuyện, Dương Lệ cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hẳn ra, giống như có gì đó vừa rơi khỏi người mình vậy.

Cô nhìn Lâm Hàn, đôi mắt ngấn nước.

“Em xin lỗi ông xã, em trách nhầm anh rồi”.

Dương Lệ ôm lấy Lâm Hàn, nghẹn ngào nói: “Em không nên nghi ngờ anh, anh yêu em như vậy, sao có thể ngoại tình được chứ”.

“Không sao, không sao, đây chẳng qua là vài nốt nhấn nhá trong cuộc sống thường ngày mà thôi! Chúng ta kết hôn được một năm, rất nhiều gia đình cũng vấp phải chuyện này mà”.

Lâm Hàn khẽ khẽ vỗ lưng Dương Lệ, dịu dàng an ủi.

Giải quyết được mối hiểu lầm này, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Bà xã, chúng ta về thôi”, Lâm Hàn dắt Dương Lệ ra về.

“Đợi đã, Lâm Hàn”.

Hàn Hinh Nhi lên tiếng, vẻ mặt lo lắng: “Bố tôi là người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, tôi cũng không cản được. Anh giải quyết được rắc rối lần này nhưng chắc chắn bố tôi sẽ tìm đến tận nơi lần nữa, anh...nhất định phải thật cẩn thận!”

Lâm Hàn gật đầu: “Cô giúp tôi chuyển lời tới bố cô, trong mắt tôi, nhà họ Hàn chỉ là một hạt cát. Còn Hàn Tiếu, ông ta nên ngoan ngoãn đi, nếu không nhà họ Hàn mà ông ta cố gắng gây dựng bao năm sẽ bốc hơi trong nháy mắt đấy!”

Dứt lời, Lâm Hàn và Dương Lệ rời đi.

Nhìn bóng lưng của Lâm Hàn, sắc mặt của Hàn Hinh Nhi bỗng trở nên chua xót, phức tạp.

Cô ta biết, gia thế của Lâm Hàn không đơn giản, nhưng điều đó có thể ngăn cản được dã tâm của bố cô ta không?

“Chỉ mong rằng lời nói của Lâm Hàn để đe dọa bố thôi chứ anh ta chẳng có được cái năng lực này”, Hàn Hinh Nhi nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back