Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 150



Chương 150: Cứ luyện tập trước đã

Cô không ngờ Lâm Hàn chỉ tùy tiện tìm một công việc mà lương đã hai mươi ngàn tệ.

"Ông xã, có phải là làm vệ sĩ rất nguy hiểm đúng không?". Dương Lệ lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi, anh biết chừng mực. Em c*̃ng không phải chưa nhìn thấy bản lĩnh c*̉a anh mà", Lâm Hàn cười nói.

Bấy giờ, Dương Lệ mới cảm thấy yên tâm hơn.

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn đang nằm trên ghế dựa phơi nắng thì điện thoại anh bỗng đổ chuông.

"Alo, cậu chủ ạ", trong điện thoại vang lên một giọng nói hơi già nua.

"Ông Vân, có chuyện gì không?", Lâm Hàn hỏi.

Cuộc điện thoại này đúng là do ông Vân gọi tới.

"Ngày hôm qua, ông chủ dặn tôi nói với cậu rằng, dòng họ đã hạn chế qua lại với cậu chủ một khoảng thời gian. Giờ cậu c*̃ng không còn nhỏ nữa, đây là lúc cần phải bắt đầu bắt tay vào tiếp nhận công việc trong nhà rồi", ông Vân nói.

Lâm Hàn bất lực lắc đầu: "Ông Vân, tính cách c*̉a tôi ông c*̃ng biết rồi đấy. Tôi chỉ thích sống một cuộc đời bình dị, hằng ngày nằm phơi nắng, chơi mấy ván cờ, vậy là được. Tôi không có hứng thú lắm với công việc trong nhà".

"Haiz, tôi biết tính c*̉a cậu mà".

Ông Vân khẽ thở dài một tiếng: "Nhưng mà cậu chủ à, cậu phải hiểu được một điều, nếu mình đã sinh ra trong nhà họ Lâm, vậy thì đời này cậu chắc chắn sẽ là hạc trong bầy gà. Cậu là độc đinh, mai sau nhất định phải chèo lái cả dòng họ, sao cậu có thể tiếp tục sống một cuộc đời nhàn nhã như vậy được!"

"Mấy câu đó là bố nói với ông, sau đó ông lại nói cho tôi nghe chứ gì", Lâm Hàn trợn trắng mắt.

"Cái này c*̃ng bị cậu phát hiện ra rồi. Ông chủ còn nói, c*̉a cải càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn. Cậu chủ à, đây là chuyện cậu chẳng thể né được đâu. Mặc dù ông chủ muốn cậu được bình thường, nhưng cuộc đời này, chắc chắn sẽ không bình phàm. Cuộc sống nhàn nhã ấy là c*̉a người thường, chứ không phải c*̉a cậu".

Ông Vân lại nói: "Còn tương lai c*̉a cậu, đương nhiên là phải bay lượn trên không trung, khuấy đảo toàn thế giới".

"Bây giờ, cậu còn trẻ, ý c*̉a ông chủ là bảo tôi đưa cho cậu một ít sản nghiệp ở thành phố Đông Hải, để cậu thử luyện tập giải quyết trước đã. Đợi thêm một hai năm nữa, cậu rành hết các chi tiết trong làm ăn rồi, mới bắt đầu chính thức tiếp nhận công việc trong nhà", ông Vân nói.

Lâm Hàn thở phào một hơi, nếu vậy thì ít nhất anh còn một hai năm nữa để sống an nhàn.

"Sản nghiệp ấy để tôi tự gây dựng à?", Lâm Hàn hỏi.

"Đương nhiên không phải, trong nhà đã sai người đi giải quyết những công việc c*̣ thể rồi. Chuyện cậu chủ cần làm, đó là chỉ đạo tất cả. Dù sao, sau này cậu chắc chắc sẽ làm người lãnh đạo, điều cậu cần học là những gì một người lãnh đạo nên có như tầm nhìn, năng lực, tính quyết đoán, lòng gan dạ và sự sáng suốt. Tóm lại, có vô số thứ đang chờ cậu".

Ông Vân lại nói tiếp: "Trước mắt thì nhà họ Lâm đã thua mua lại và đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực như bệnh viện, nhà hàng, trường học, giao thông. Đến lúc đó, đều sẽ do cậu phụ trách".

"Nhiều vậy!"

Lâm Hàn trợn mắt nói: "Ông Vân, nhiều sản nghiệp như thế sao tôi quản lý hết được?"

"Yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ cho cậu", ông Vân cười khà khà nói:

"Đương nhiên, nếu cậu chủ nhìn trúng bệnh viện, trường học hay công trình nào, thì chúng ta c*̃ng có thể mua lại để cậu luyện tập".

"Nhiêu đó đã đủ rồi, không cần mua nữa đâu".

Lâm Hàn lắc đầu, cứ cảm giác ông già này đang làm màu với mình.

"Được rồi, mọi thứ đều xem cậu chủ thích hay không thôi. Chỉ cần là chuyện dùng tiền có thể giải quyết được thì nó c*̃ng chẳng phải vấn đề gì", ông Vân cười ha ha nói:

"À đúng rồi, ngày hôm qua, chúng ta vừa mới mua lại một nhà hàng ở thành phố Đông Hải, tên là Thiên Thượng Nhân Gian. Ông chủ chỗ đó vẫn cứ càm ràm với tôi, bảo muốn làm đồ ăn cho cậu chủ ăn, còn cấp riêng một tấm thẻ VIP bạch kim tặng cậu".

"Không có hứng thú", Lâm Hàn lắc đầu nói.

"Vâng, vậy tôi sẽ nói với ông ta một tiếng rằng cậu Lâm không có hứng với đồ ăn c*̉a ông".

Ông Vân lại nói: "Còn nữa, chúng ta vừa ký kết hợp tác với sở giáo dục thành phố Đông Hải, giúp những trẻ em thuộc diện gia đình nghèo khó c*̉a khu Bành Hộ được đến trường, nên dự định xây một ngôi trường ở đó. Giám đốc sở vô c*̀ng biết ơn lòng nhân ái c*̉a cậu chủ, muốn hẹn gặp để nói tiếng cảm ơn".

"Mấy chuyện như gặp mặt, ông xử lý giúp tôi đi, nói rằng tôi rất bận, không có thời gian gặp ông ta", Lâm Hàn dặn.

"Vâng, thưa cậu chủ", ông Vân gật đầu, lại nói tiếp:

"Ngoài ra, chúng ta còn xây dựng một số phòng khám nhỏ trong các khu chung cư ở thành phố này. Điều đó đã giải quyết vấn đề như người dân muốn đi khám bệnh phải đến các bệnh viện lớn xếp hàng, thu phí cao... Giám đốc sở y tế biết được tin tức ấy đã trực tiếp bật khóc".

"Phải biết rằng, một tuần sau sẽ diễn ra cuộc bầu cử chọn thành viên ban lãnh đạo mới c*̉a thành phố Đông Hải. Bí thư thành ủy c*̃ đã hết nhiệm kỳ, cần phải tuyển người mới. Chúng ta làm vậy, có thể nói là đã điểm tô một vết mực son trên bảng thành tích c*̉a Vương Vi Dân. Ông ta vốn là giám đốc sở y tế thành phố, quyền hạn c*̃ng chỉ ở vòng ngoài, nhưng giờ đây, điều ấy có thể khiến ông ta trực tiếp trở thành người được chọn sáng giá nhất".

"Mà tất cả phải kể đến công lao c*̉a cậu chủ. Tôi đoán chẳng bao lâu sau, Vương Vi Dân sẽ chủ động liên lạc với cậu, thậm chí là tự mình tới cửa cảm ơn", ông Vân cười khà khà nói.

Lâm Hàn lắc đầu đầy bất lực và c*̃ng càng thêm hiểu biết về thực lực c*̉a dòng họ nhà mình.

Chỉ vì để anh tập luyện trở thành một người lãnh đạo để mai sau chèo chống được nhà họ Lâm mà khuấy đảo tình hình c*̉a cả thành phố Đông Hải.

"Được rồi, không nói cái này nữa, mấy chuyện vặt vãnh ấy ông từ chối được thì từ chối đi. Nếu không làm được hẵng tìm tôi, tôi phơi nắng đây".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng, thưa cậu chủ", ông Vân c*̃ng không nói thêm gì nữa.

Vừa c*́p điện thoại được tý thì Lâm Hàn lại nhận được một cuộc nữa.

"Alo, Lâm Hàn à", một giọng nói trong trẻo vô c*̀ng dễ nghe vang lên từ đầu dây bên kia: "Là tôi, Hàn Hinh Nhi đây".

"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi.

"Đương nhiên rồi, tối nay có một chàng trai mời tôi ăn cơm, tôi không tiện từ chối nên đã nói sẽ dẫn người yêu đi c*̀ng".

Hàn Hinh Nhi nói, mà người yêu trong miệng chính là Lâm Hàn bị cô ta xem như tấm mộc.

"Chỗ nào? Mấy giờ?", Lâm Hàn hỏi.

"Thiên Thượng Nhân Gian, vào 8h tối", Hàn Hinh Nhi cũng không dông dài.

"Thiên Thượng Nhân Gian?", Lâm Hàn chớp mắt, ban nãy ông Vân còn nói, ông chủ Thiên Thượng Nhân Gian muốn tự mình nấu cho anh ăn, anh vừa từ chối xong thì không ngờ tối nay lại tới chỗ đó ăn cơm.

"Được, tôi sẽ có mặt đúng 8h", Lâm Hàn nói.

"Ừ, tôi c*́p đây".

Sau khi c*́p điện thoại, đến buổi chiều, Lâm Hàn đi đón Dương Lệ về nhà trước, sau đó mới đap xe tới Thiên Thượng Nhân Gian.

...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 151



Chương 151: Thiên Thượng Nhân Gian

Gia đình Lương Sảng khá giả, bố cô ta kinh doanh chuỗi siêu thị, để trau dồi năng lực cho con gái, ông đã mở siêu thị Hoa Nhuận gần Fortune Plaza để cô ta quản lý.

"Sảng Sảng, hôm trước tớ có đến siêu thị của cậu, sao không thấy cậu!”, Hàn Hinh Nhi nói:

"Tớ còn định chúc mừng cậu nữa, nói thế nào nhỉ, cậu bây giờ cũng là bà chủ nhỏ rồi mà".

"Hôm đó tớ có chút chuyện, đi bàn công việc với bên nhà cung cấp nên không có ở đấy", Lương Sảng cười đáp.

"Chậc chậc chậc, cô chủ bận rộn, cô bạn thân của tôi giờ mở siêu thị thành quý cô giàu có rồi!", Hàn Hinh Nhi cong môi.

"Hừm, có giàu mấy cũng chẳng thể nào giàu hơn cậu được! Bố cậu là đại gia đứng đầu Đông Hải mà", Lương Sảng đáp, rồi lại nói:

"Hinh Nhi, cậu cũng đừng nói, sau khi mở cái siêu thị này, tớ hiểu được rất nhiều đạo lý xã hội".

"Ồ? Đạo lý gì vậy?", Hàn Hinh Nhi tò mò hỏi.

"Cùng một hạt gạo mà nuôi ra hàng vạn kiểu người, xã hội này thật là cái thể loại kỳ cục gì cũng có", Lương Sảng nói:

"Cậu biết không? Vào cái hôm mà siêu thị của tớ khai trương, hôm ấy có tổ chức chương trình ăn thử miễn phí, không ngờ lại có người đến ăn vụng!"

"Hả, chuyện vậy mà cũng có nữa sao!", Hàn Hinh Nhi trợn trừng mắt.

Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt Lương Sảng: "Chứ sao, tên ăn vụng đó còn là một cậu trai tay chân đầy đủ. Tớ thực sự không hiểu nỗi nữa, tại sao cái loại người có tay có chân mà không chịu đi làm, lại làm ra chuyện vô văn hóa là đi ăn vụng như vậy!"

"Càng không biết xấu hổ nữa là, ăn vụng không thôi thì cũng không nói làm gì, ngờ đâu ăn xong anh ta còn hỏi có loại không cay không! Cậu nói xem loại người này còn cần mặt mũi gì nữa không?"

Hàn Hinh Nhi đảo mắt nói: "Sảng Sảng, siêu thị của cậu tổ chức hoạt động ăn thử miễn phí. Có thể người đó chỉ đang ăn thử thôi mà, còn đang định mua nữa thì sao!"

"Không thể nào. Tên đó vừa nhìn là biết chỉ là một tên nghèo kiết xác. Anh ta đi xe đạp mà tay cầm bị gỉ sét hết cả. Chân mang dép lê, còn mặc quần sọt ống rộng nữa! Cá khô và đậu phụ cá của tớ toàn là hàng nhập khẩu, 500tệ một 500g giá cả rõ ràng, tên nghèo kiết xác đó liệu có mua nổi không?", Lương Sảng lắc đầu.

"Xe đạp? Dép lê? Quần sọt ống rộng?"

Hai mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Lâm Hàn.

Kẻ ăn vụng ấy không phải là anh ấy chứ!

Ngay lập tức, Hàn Hinh Nhi lắc đầu, không thể nào, mặc dù Lâm Hàn nói rằng anh không có tiền, nhưng anh có vẻ là người có nhâm phẩm tốt, chắc sẽ không đi ăn vụng đồ ăn trái đạo đức như vậy đâu.

"Hinh Nhi, nghe nói cậu vừa tìm được một cậu bạn trai. Như nào? Đẹp trai không? Nhà giàu không", Lương Sảng chuyển chủ đề.

"Ngoại hình thì cũng được", Hàn Hinh Nhi nói: "Điều kiện gia đình thì tớ cũng không rõ lắm".

"Hừm, tớ mà cậu cũng giấu à".

Lương Sảng cong môi bất mãn: "Bạn trai của cậu, cũng không biết là cậu ấm con nhà giàu nào! Nhưng mà cả cái thành phố Đông Hải này, có mấy ai có thể xứng được với cậu".

"Cái cậu Vương đó mời cậu đi ăn, cậu còn mang theo cả bạn trai. Cậu không sợ cậu Vương sẽ tức giận sao? Hơn nữa ăn ở Thiên Thượng Nhân Gian cũng không rẻ à nha. Một đ ĩa rau xào ít nhất cũng đã 5-600 tệ rồi", Lương Sảng lại nói.

"Anh ta giận là chuyện của anh ta. Anh ta mời đi ăn, tớ đưa bạn trai tớ theo thì sao chứ? Anh ta tức giận thì cùng lắm bỏ về thôi, tớ còn mừng nữa là đằng khác, đuổi bớt được một con ruồi", Hàn Hinh Nhi nói.

Cô ta đưa mắt nhìn sang bên đường thì thấy một chàng trai đi xe đạp từ từ chạy tới.

"Lâm Hàn!"

Hàn Hinh Nhi mắt sáng lên, cô ta chỉ vào Lâm Hàn và nói: "Sảng Sảng, anh ấy là bạn trai của tớ".

Lương Sảng nhìn theo hướng ngón tay, ngay sau đó, cô ta ngẩn người ra.

"Hinh Nhi, cậu...cậu có nhầm không đấy!" Lương Sảng mắt chữ A mồm chữ O.

"Cậu nói tên nghèo kiết xác này là bạn trai của cậu à? Không thể nào! Cậu tìm bạn trai, sao lại tìm tên này vậy! Tên này chính là kẻ hôm trước ăn vụng ở siêu thị của tớ đấy!"

"Cái gì? Là anh ấy ăn vụng đồ ăn á?"

Hàn Hinh Nhi sửng sốt, lắc đầu nói: "Không thể nào, nhân phẩm Lâm Hàn không tồi, làm sao có thể ăn vụng được, chắc là anh ấy chỉ đang ăn thử thôi!"

"Ăn thử? Mấy món ăn vặt đó, đồ ăn vặt đắt đỏ đó, anh ta đi xe đạp liệu có mua nỗi không? Đã vậy còn trơ trẽn hỏi có loại không cay không!"

"Cậu xem, cái người này sao còn không chạy xe đạp đến đây? Còn đạp đến bãi đậu xe làm gì không biết? Bãi đậu dành đó là cho ô tô, đâu phải cho xe đạp đâu!"

"Tớ cũng không biết nữa", Hàn Hinh Nhi nói, nhìn Lâm Hàn đạp băng băng đến bãi đậu xe.

"Hừm, tớ biết rồi, chắc là sợ mất mặt!"

Lương Sảng hừm một tiếng: "Thiên Thượng Nhân Gian là nơi mà loại người như tên này có thể trả nỗi sao? Anh ta đi xe đạp đến, làm người ta cười chết mất thôi! Tên nghèo kiết xác này cũng có chút biết thân biết phận, còn biết đem xe đi giấu trước".

Lâm Hàn đi xe đạp đến Thiên Thượng Nhân Gian, vốn định dừng ở ven đường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như bị người đi đường trộm mất thì phải làm sao?

Dứt khoát, anh liền đạp xe đến bãi đậu xe.

“Thưa anh, bãi đậu xe của chúng tôi chỉ những khách hàng đến Thiên Thượng Nhân Gian mới được đậu, hơn nữa chúng tôi chưa từng cho đậu xe đạp", xe vừa tới cổng bãi đậu xe, bảo vệ cổng đã giơ tay ngăn cản.

Anh ta nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, như nhìn một tên ngốc.

Làm gì có ai đi xe đạp đến bãi đậu xe bao giờ?

“Tôi là hội viên VIP của Thiên Thượng Nhân Gian, đậu cái xe chắc không phải là vấn đề gì lớn nhỉ?", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.

"Hội viên VIP?", bảo vệ sững một phát rồi cười nói: "Thưa anh, anh đừng đùa với tôi nữa được không? Hội viên VIP là hội viên cao cấp nhất của nhà hàng chúng tôi, mỗi năm ít nhất phải đến Thiên Thượng Nhân Gian chi tiêu cả chục triệu tệ mới có thể thành hội viên VIP được".

"Hội viên VIP của nhà hàng chúng tôi đều lái Land Rover, Panamera, Lamborghini, tệ nhất cũng là Passat, trước giờ chưa từng có ai đi xe đạp như anh cả".

Trên mặt của bảo vệ là nụ cười lịch sự, nhưng trong mắt anh ta thì đầy vẻ khinh thường.

"Nếu anh đã không tin tôi là hội viên VIP thì đưa tôi số của giám đốc các anh đây để tôi nói chuyện trực tiếp", Lâm Hàn nhẹ nhàng nói.

"Chút chuyện này làm sao có thể phiền đến giám đốc được, anh đưa tôi số điện thoại của anh, tôi đem đi tra một chút là biết rồi", bảo vệ nói.

Lâm Hàn báo số điện thoại di động của mình.

Bảo vệ lập tức đến bốt bảo vệ mở máy tính lên kiểm tra, sau khi nhập số điện thoại thì trên màn hình hiện lên một dòng chữ vàng:

"Lâm Hàn, thành viên VIP của Thiên Thượng Nhân Gian! Đến Thiên Thượng Nhân Gian có thể đậu xe miễn phí, giảm giá 30%...".

"Thực sự là hội viên VIP!"

Bảo vệ điếng người, vẻ mặt không thể tin nỗi.

"Thưa anh, xin...xin lỗi anh chuyện lúc nãy, tôi, tôi, tôi..."

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 152



Chương 152: 5kg trứng cá tầm!

Gửi xe đạp xong, Lâm Hàn ra khỏi bãi đỗ xe đi đến cổng Thiên Thượng Nhân Gian.

“Alo, thưa giám đốc, bãi đỗ xe vừa mới có một hội viên VIP đến”, đợi Lâm Hàn đi xa, bảo vệ mới gọi điện báo.

Thiên Thượng Nhân Gian có một quy định, một khi có khách hàng lớn tới thì bắt buộc phải thông báo trước.

“Tên là gì?”, giọng nói đầu dây bên kia truyền đến.

“Tên Lâm Hàn”.

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp đón tiếp”.

“Lâm Hàn, sao giờ anh mới đến, làm người ta đợi hết nử4a ngày rồi!”

Hàn Hinh Nhi nhìn thấy Lâm Hàn bước đến liền cong môi lên như đang tức giận, bộ dạng như thể bạn gái đợi bạn trai quá lâu vậy.

“Có chút kẹt xe trên đường”, Lâm Hàn nói.

“Kẹt xe? Anh đi xe đạp mà cũng kẹt xe được à?”

Lương Sảng vừa đứng một bên nói, vừa nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới: “Quả nhiên là tên ăn vụng ấy, vừa rồi nhìn từ xa, tôi còn sợ nhìn nhầm rồi cơ, thật sự không thể hiểu nổi, Hinh Nhi sao có thể tìm người như anh để làm bạn trai cơ chứ!”

“Sảng Sảng, tớ tìm bạn trai như thế nào là chuyện của tớ”, Hàn Hinh Nhi cau mày.

“Đúng thật là chuyện của cậu, nhưng cậu cũng không thể tìm loại người không có nhân phẩm này chứ! Lại còn đến siêu thị của tớ ăn vụng!”

Lương Sảng nhìn Lâm Hàn đầy vẻ khinh thường: “Vừa rồi đem xe đạp đi giấu rồi đúng không! Sợ bị bọn tôi nhìn thấy cười nhạo anh đúng không, chậc chậc chậc, cái lòng tự trọng mong manh này của anh, hầy!”

Lâm Hàn trợn tròn mắt, anh không buồn trả lời Lương Sảng, xem cô ta như người vô hình.

Vốn dĩ anh cũng không mấy thiện cảm đối với cô gái này.

“Ơ, mọi người đều ở đây à!”

Một giọng nói truyền đến.

Chỉ thấy một chàng trai trẻ bước đến.

Chàng trai này rất cao, cũng được 1m85, nhuộm tóc vàng, mặt đồ thể thao màu trắng rộng rãi, bên trên có in hình logo Nike lớn. Dưới chân là đôi giày yeeze màu xanh da trời, ngoại hình anh ta đẹp trai tỏa nắng, nhìn trông có vẻ rất thời thượng.

“Anh Vương, anh đến rồi à!”, nhìn thấy chàng trai, Lương Sảng lập tức cười nói, tim đập thình thịch.

Lương Sảng rất có cảm tình với cậu Vương.

Cậu Vương vừa đẹp trai lại giàu có.

Chàng trai này tên là Vương Huy, nhà anh ta làm thương mại điện tử.

Vài năm trở lại đây, ngành thương mại điện tử phát triển như vũ bão, gia đình Vương Huy có hơn chục cửa hàng uy tín, riêng doanh thu một tháng của cửa hàng đã đạt hàng trăm tỷ.

Không chỉ mỗi cửa hàng, gia đình anh ta mấy năm gần đây bên mảng logistics cũng làm ăn rất phát đạt, nghe nói còn hợp tác sâu rộng với một vài công ty chuyển phát nhanh đại chúng.

Gia sản đương nhiên lên tới hàng chục tỷ.

Vương Huy gật đầu, ánh mắt nhìn Hàn Hinh Nhi không giấu nỗi được sự mến mộ:

“Hinh Nhi, cảm ơn em đã nể mặt đồng ý đi ăn với anh. Đúng rồi, nghe nói em quen bạn trai rồi, người đâu?”

Vương Huy nhìn quanh bốn phía kiếm tìm, trực tiếp xem Lâm Hàn như người vô hình.

Cũng không trách được, Lâm Hàn ăn mặc quá đỗi bình thường, hoàn toàn giống như kẻ qua đường.

Hàn Hinh Nhi lại là con gái nhà giàu bậc nhất, quen bạn trai mà lại đi quen loại người này?

Đối với Vương Huy mà nói, đây hoàn toàn là điều không thể.

“Đây nè”, Hàn Hinh Nhi chỉ vào Lâm Hàn.

“Anh ta?”

Vương Huy trợn trừng mắt, lại dụi dụi, không thể tin được:

“Hinh Nhi, anh không nhìn nhầm chứ, em quen bạn trai mà lại quen người như vậy sao?”

“Sao, em thích cũng không được sao?”, Hàn Hinh Nhi lạnh lùng đáp.

“Hì hì, được được, chỉ cần Hinh Nhi thích đều được”.

Vương Huy ho lên một tiếng, vốn dĩ anh ta nghĩ người mà Hinh Nhi quen có thể là Trịnh Minh Sơn.

Nếu là Trịnh Minh Sơn thì anh ta có chút áp lực rồi, dù sao thì thế lực nhà họ Trịnh cũng không thể xem thường được.

Nhưng mà không ngờ Hinh Nhi lại quen một tên như này.

Cả người cộng lại còn chưa tới 200 tệ.

Loại tình địch như này, Vương Huy cảm thấy một mình anh ta có thể đối phó với cả 10.

“Người anh em cũng thật mưu mô nhỉ, không ngờ còn làm cho Hinh Nhi thích được”.

Vương Huy đưa tay vỗ vào vai Lâm Hàn, anh ta cũng chẳng thèm giấu diếm, nói thẳng:

“Nếu mà có thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi có thể cho cậu vài trăm ngàn tệ, tránh Hinh Nhi ra xa một chút, đừng làm tổn thương cô ấy”.

Trong mắt của Vương Huy thì Lâm Hàn nhất định đã dùng thủ thuật gì đấy để lừa Hinh Nhi thích anh, rồi có thể ăn bám được nhà họ Hàn.

Nếu như được làm rể quý nhà họ Hàn thì không phải là bớt phấn đấu 20 năm mà là bớt phấn đấu 20 kiếp rồi!

“Vương Huy, anh có ý gì?”, Hàn Hinh Nhi sắc mặt lạnh tanh.

“Hinh Nhi, có ý gì thì cũng không cần anh nói rõ ràng quá mà”, Vương Huy cười nói: “Tên này vừa nhìn là đã biết muốn dựa dẫm quyền thế, ăn bám nhà họ Hàn em. Hinh Nhi à, em ngây thơ quá rồi nên mới bị lừa đi thích thằng nhóc này”.

“Tôi thích ai là chuyện của tôi, Vương Huy, bữa cơm này anh có muốn ăn nữa không? Không ăn thì tôi về”, Hàn Hinh Nhi lạnh lùng nói.

“Ăn! Đương nhiên là ăn! Đi, mọi người vào trong đi!”

Vương Huy cười cười nói, rồi liếc nhìn Lâm Hàn một cái:

“Cậu nhóc, cho cậu ăn ké bữa cơm tại Thiên Thượng Nhân Gian, để cho cậu trải nghiệm cái gì gọi là cuộc sống của giới thượng lưu”.

“Nghe nói ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian xuất thân là đầu bếp, hơn nữa là đầu bếp lớn, còn đạt giải trong cuộc thi quốc tế nữa cơ”, Lương Sảng nói:

“Không ít người đến đây dùng bữa đều muốn nếm thử tài nghệ của ông chủ, có điều muốn ăn được món ông chủ làm thật sự quá khó. Nhà hàng có quy định, mỗi tháng ông chủ sẽ chỉ nấu ăn một lần cho khách, hơn nữa còn là hình thức đấu giá, giá khởi điểm đã 500 ngàn tệ rồi”.

“Em nói không sai”, Vương Huy gật đầu:

“Có điều tháng này ông chủ Lý đã nấu một lần rồi, giá bán là 1 triệu 800 ngàn tệ. Nếu như Hinh Nhi muốn ăn thử món của ông ấy thì đợi tháng sau chúng ta lại đến, nói chung, tháng này thì không được rồi”.

“Tôi không hứng thú với đồ ăn, anh mời người khác đi”, Hàn Hinh Nhi hững hờ đáp.

Vương Huy cười cười cũng không giận gì.

Sau khi bước vào, lập tức có người sắp xếp phòng riêng.

Bốn người ngồi vào bàn, trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì tạp âm nào, điều này có thể giúp thực khách yên tâm thưởng thức đồ ăn ngon.

“Hinh Nhi em thích ăn gì cứ gọi tự nhiên nha”, Vương Huy đặt menu tới trước mặt Hinh Nhi.

“Tôi thế nào cũng được, Lâm Hàn, anh thích ăn món gì, anh gọi đi, dù sao cũng là cậu Vương mời, anh thích ăn gì thì gọi nấy”, Hàn Hinh Nhi đưa menu cho Lâm Hàn.

“Vậy thì tôi không khách sáo nữa”.

Lâm Hàn đón lấy menu nói:

“Cho 5kg trứng cá tầm trước đi!”

“5kg!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 153



Chương 153: Vương Huy sụp đổ

Nghe đến đây, biểu cảm Vương Huy hơi khựng lại, nhìn Hàn Hinh Nhi rồi nói:

"Được rồi, 5kg trứng cá tầm thì 5kg trứng cá tầm! Gọi đi! Chỉ cần Hinh Nhi thích ăn thì gọi cái gì cũng được!"

Lâm Hàn lướt nhìn menu, lại gọi:

"Cho tôi một con cá sủ vàng, tôi muốn kho mà bỏ ít ớt thôi".

"Thưa anh, cá sủ vàng này nhà hàng chúng tôi chỉ bán theo ký chứ không bán theo con ạ", nhân viên phục vụ ho nhẹ: "Một ký giá 8 ngàn tệ ạ".

"Sao thế, cậu Vương đãi khách, anh ta giàu lắm đấy, lẽ nào mỗi con cá sủ vàng mà cũng không ăn nổi sao?", Lâm Hàn nhướng mày nhìn nhân viên phục vụ.

Lúc này, sắc mặt Vương Huy dần xám xịt.

"Lâm Hàn, cá sủ vàng này phân bố khắp vùng biển phía nam và phía đông của Hoa Đông, vô cùng quý hiếm. Loài cá này trước giờ chưa bán theo con bao giờ, nhà hàng nào cũng chỉ bán theo ký!"

"Nếu cậu muốn mua cả con, một con cá sủ vàng nhỏ cũng đã 15kg rồi, giá cũng vài trăm ngàn tệ! Cơ mà tôi cũng không tiếc gì mấy trăm ngàn đâu, nhưng cậu gọi cả con cá như vậy làm sao bốn người chúng ta có thể ăn hết chứ?"

"Nếu không ăn hết tôi và Hinh Nhi sẽ đóng hộp mang về ăn tiếp, có sao đâu?", Lâm Hàn nhìn Vương Huy:

"Cậu Vương à, cậu mời Hinh Nhi ăn cơm, đừng nói là trả không nổi ít tiền này nha!"

"Cậu..."

Vương Huy khẽ cắn răng rồi liếc nhìn Hàn Hinh Nhi, sau cùng anh ta vẫn nói:

"Được rồi, vậy thì gọi một con cá sủ vàng đi!"

"Vâng!", nhân viên phục vụ gật đầu.

Lâm Hàn tiếp tục xem menu.

Mà lúc này, trong lòng Vương Huy đang rỉ máu, xót ví không thôi.

Chỉ mới có hai món đã hơn 500 ngàn tệ rồi.

Số tiền này đối với Vương Huy mà nói cũng không đáng là bao, nhưng mà chỉ lấy số tiền này mua hai món ăn, khác nào đốt tiền chứ? Tiền của nhà anh ta cũng không phải trên trời rớt xuống!

Ánh mắt Vương Huy gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hàn, chỉ mong Lâm Hàn đừng gọi thêm nữa, mà dù có gọi thì cũng gọi đại vài món tầm một ngàn thôi, thế thì anh ta còn có thể chịu nổi.

Lâm Hàn lại lên tiếng:

"Cho tôi 5kg nấm truffle trắng! Phải dùng chảo làm bằng bạc nguyên chất 99% có tay cầm titan chế biến nhé, à nhớ để thêm một ít dầu ô liu".

Rầm!

Nghe đến đây, rốt cuộc Vương Huy cũng không nhịn nổi mà đập bàn, anh ta đứng lên trừng mắt nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, cậu đủ chưa hả! Cậu có biết nấm truffle trắng bao nhiêu tiền một ký không! Ít nhất cũng 40 ngàn một ký đấy, cậu vừa gọi liền gọi hẳn 5kg? Cậu xem nấm truffle trắng là cải trắng hả!"

Vương Huy sắp phát điên rồi!

Cái tên nghèo kiết xác này đang giả điên với anh ta à!

Để cậu ta gọi món, mấy món bình thường không gọi, hết lần này tới lần khác cứ chọn những món đắt tiền, hơn nữa còn là loại vô cùng đắt tiền là đằng khác.

Mới gọi có 3 món đã tiêu hết của anh ta hơn cả triệu tệ rồi!

Vả lại, chỉ chọn những món đắt đỏ, tầm mắt của một tên nghèo kiết xác có thể biết đến những loại này sao?

"Khụ khụ, xin lỗi anh, tôi xin phép giải thích một chút với anh", nhân viên phục vụ ho nhẹ nói:

"Nấm truffle trắng của nhà hàng chúng tôi nhập từ thị trấn Alba của Ý, đây là loại nấm đắt nhất trên thế giới, nửa ký đã 18 ngàn USD, đổi sang tiền Hoa Hạ chúng ta cũng hơn 120 ngàn tệ rồi ạ"

"Hơn nữa, nhà hàng chúng tôi cũng không trữ nhiều, chỉ có 250g thôi ạ".

Sau khi nói xong, nhân viên phục vụ lại nhìn Lâm Hàn bằng một ánh mắt sâu xa khó lường.

Chàng thanh niên này không hề đơn giản như bề ngoài anh thể hiện, lại còn biết phải dùng chảo làm bằng bạc nguyên chất có tay cầm titan chế biến nấm truffle trắng.

Nên biết, chỉ có dùng loại chảo này chế biến, nấm truffle trắng mới có thể đạt đến mùi vị tuyệt vời nhất.

"Còn có 250g thôi à!", Lâm Hàn tỏ ra vô cùng thất vọng, anh nói: "Vậy 250g thôi cũng được! Mà phải nhớ dùng chảo bạc nguyên chất chế biến đấy nhé, nấu một lát thì bỏ thêm ít dầu ô liu vào".

"Vâng, thưa anh", nhân viên phục vụ gật đầu: "Anh còn muốn gọi thêm gì không ạ?"

"Để tôi xem đã", tầm mắt Lâm Hàn tiếp tục đặt trên menu.

"Còn chọn nữa hả!"

Vương Huy híp mắt, trái tim thắt chặt, suýt nữa thì đã té khỏi ghế rồi.

Mới gọi có 3 món đã gần cả triệu tệ rồi.

Nếu lại để cho Lâm Hàn chọn món, một triệu cũng không đủ cho cậu ta chọn đâu!

"Hinh Nhi, ba món này đủ rồi ha".

Vương Huy gượng cười nhìn về phía Hàn Hinh Nhi.

"Ba món sao mà đủ chứ, vả lại những món mà Lâm Hàn chọn tôi cũng không thích ăn, đợi anh ấy chọn xong thì đến tôi chọn nữa", Hàn Hinh Nhi hờ hững đáp.

"Vương Huy à, chút tiền lẻ này nếu anh không trả nổi thì nói một tiếng, tôi trả cũng được mà".

"Sao mà trả không nổi chứ!"

Vương Huy cười xòa: "Với lại làm gì có chuyện mời ăn cơm mà để con gái trả tiền chứ".

"Cho tôi 5kg Hasma đi", lúc này, Lâm Hàn lại lên tiếng: "Hầm cho mềm rồi rắc thêm thì là vào".

"5... 5kg Hasma sao!"

Rốt cuộc thì Vương Huy cũng không chịu nổi nữa, té bịch xuống đất.

Hasma này là cống phẩm của cung đình thời xưa, chỉ có vua mới được ăn.

Ngày nay, giá cả vẫn cao ngất ngưỡng, 500g cũng đã tầm 5 ngàn tệ rồi.

Lâm Hàn vừa mở miệng thì đòi 5kg, ít nhất cũng 50 ngàn tệ đấy!

"Tên nghèo kiết xác này, cậu chọn những món bình thường chút thì chết hả!"

Vương Huy giận đến siết chặt nắm đấm, anh ta đang khao khát được bóp ch ết Lâm Hàn.

"Cậu Vương, anh không sao chứ?"

Lâm Hàn nhìn Vương Huy bị té dưới đất với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Không sao, không có gì đâu, khi nãy đi gym chân có chút rụng rời, không cẩn thận nên té thôi, cậu chọn món tiếp đi".

Vương Huy xua tay gượng cười, cố tỏ ra mình vẫn ổn, dù sao thì cũng có người đẹp ngồi đối diện, phải giữ vững hình tượng.

"Thật may quá, không sao thì tốt rồi", Lâm Hàn lại nói tiếp: "Vậy tôi gọi món tiếp đây, cho tôi 5kg gan ngỗng kiểu Pháp!"

"5kg gan ngỗng!", Vương Huy trợn trắng mắt.

"Cậu Vương, anh yên tâm đi, tôi ăn hết được mà, dù ăn không hết tôi cũng sẽ đóng hộp mang về ăn tiếp, tuyệt đối sẽ không lãng phí đâu", Lâm Hàn cười toe toét.

Vương Huy không nói gì, anh ta đang tính nhẩm 5kg gan ngỗng kiểu Pháp này giá bao nhiêu.

Tay nghề của đầu bếp nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian đều thuộc hàng bậc nhất, giá cả gan ngỗng Pháp vốn không quá đắt, nhưng qua tay nghề hảo hạng của những đầu bếp này, 500g cũng phải 2 ngàn tệ rồi.

5kg là 20 ngàn tệ!

"20 ngàn tệ... Cũng không nhiều lắm".

Vương Huy nghĩ thầm trong bụng, vừa nhớ đến còn trứng cá tầm giá 400 ngàn tệ, một con cá sủ vàng mấy trăm ngàn lại còn 50 ngàn tệ Hasma, anh ta lại thấy tim mình rỉ máu không thôi.

Anh ta ước chừng bữa cơm hôm nay cũng phải cả triệu tệ chứ không ít.

Quả nhiên, Lâm Hàn lại gọi thêm mấy món vô cùng đắt đỏ, nào là cá ngừ vây xanh, thịt bò Kobe, dưa hấu đen...

Những món này cộng lại cũng phải 200 ngàn tệ.

Không dừng ở đó, Lâm Hàn còn khui một chai Romanee-Conti, trị giá 1 triệu 200 ngàn tệ.

"Tổng cộng cũng tầm 2 triệu 3 rồi".

"Không phải ít nhất là 1 triệu, mà là 2 triệu 3 đấy!"

"Hơn nữa cũng chỉ mới có một mình tên nghèo kiết xác này gọi thôi!"

Vương Huy nhìn Lâm Hàn với cặp mắt đỏ ngầu, anh ta dường như sắp sụp đổ rồi.

"Một mình tên nghèo kiết xác nhà cậu ăn của tôi 2 triệu 3!"

Vương Huy đang khao khát muốn bóp ch ết Lâm Hàn ngay lập tức!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 154



Chương 154: Tôi có giả điên đâu, tôi ngả bài rồi đấy!

"Đương nhiên được rồi", Vương Huy nói.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên hơi béo bước vào, trên mặt là nụ cười niềm nở:

"Xin chào quý khách, tôi là giám đốc của Thiên Thượng Nhân Gian, quý khách gọi tôi Tiểu Trần là được".

"Giám đốc Trần có việc gì không?"

Vương Huy hỏi.

"Haha, hóa đơn hôm nay của quý khách đã vượt qua 2 triệu tệ, tôi đích thân đến đây để làm thẻ hội viên cho mọi người thôi", giám đốc Trần cười ha hả nói, tầm mắt ông ta quét sơ một lượt mọi người trên bàn, sau cùng dừng lại trên người Vương Huy.

Chắc chắn bữa cơm ngày hôm nay do người thanh niên này đãi khách.

Trong ba người còn lại, hai cô bé này thì đương nhiên không thể nào bỏ tiền ra rồi, còn một thanh niên nữa, tuy là khí chất không tồi, nhưng cả người ăn mặc lôi thôi, vừa nhìn đã biết là hàng chợ nghèo xơ xác, chắc là chỉ đến ăn chực thôi.

Nghĩ thế, giám đốc Trần lấy ra một cái thẻ màu đen, kính cẩn đưa đến trước mặt Vương Huy:

"Đây là thẻ hội viên của cậu, cậu chỉ cần để lại số điện thoại cho tôi là được. Sau này cậu đến Thiên Thượng Nhân Gian của chúng tôi ăn uống đều được giảm 5%, thậm chí còn có cơ hội thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lý nhà chúng tôi nữa".

Vương Huy sáng bừng mắt lên: "Lại còn có cơ hội được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lý à?"

"Đương nhiên rồi, tùy rằng ông chủ chúng tôi mỗi tháng chỉ nấu một lần, nhưng cứ mỗi nửa năm cũng sẽ chọn ngẫu nhiên tên của một khách hàng trong danh sách hội viên ra, sau đó sẽ nấu riêng cho hội viên đó thưởng thức, cơ hội rất hiếm có đấy!"

"Nói vậy, nếu như tôi may mắn cũng sẽ được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lý rồi!", Vương Huy cười ha hả, đưa số điện thoại di động cho giám đốc Trần.

Sau khi ghi chép lại số điện thoại, giám đốc Trần lịch sự rời khỏi phòng riêng.

"Thật vô lý quá, mình đã vào hết tất cả các phòng ăn riêng của nhà hàng nhưng vẫn không gặp được hội viên VIP tên Lâm Hàn nhỉ", trên mặt giám đốc Trần khó tránh buồn bực.

"Hội viên VIP của nhà hàng chúng ta chỉ có 23 người, nhưng không hề có người tên Lâm Hàn này, chẳng lẽ là vừa gia nhập sao? Nếu đúng là vừa gia nhập, không tìm được thì cũng là chuyện bình thường thôi! Nhưng vẫn nên báo cho ông chủ Lý biết một tiếng, nếu để ông chủ biết có hội viên VIP đến mà mình tiếp đón không tốt, vậy thì phiền phức lắm!"

Nghĩ tới đây, trong lòng giám đốc Trần chợt căng thẳng, vội đi đến phòng làm việc của ông chủ.

Đến trước phòng, giám đốc Trần liền gõ cửa.

Cộc, cộc, cộc!

"Vào đi", bên trong vang lên một giọng nói hơi khàn.

Trong phòng, có một người đàn ông trung niên, ông ấy có một cái mặt to bầu bĩnh cùng cái cổ khá thô. Công việc của ông ấy hẳn là thường xuyên tiếp xúc với bếp núc, cho nên khuôn mặt đã bị hun khói đến nổi ngăm đen. Không chỉ thế, trên người còn thoang thoảng mùi tỏi nữa.

Người này chính là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian - Lý Sơn Trúc.

Lúc này, ông ấy cầm trong tay một con dao nhỏ sắc bén đang tỉa một củ cà rốt.

Vẻ mặt ông ấy vô cùng nghiêm túc, mỗi một đường cắt đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như sợ tỉa sai.

Củ cà rốt này đã có thể nhìn ra là một con rồng vàng năm móng.

"Tiểu Trần, cậu đến rồi à!"

Vừa nhìn thấy giám đốc Trần, Lý Sơn Trúc buông con dao tỉa ra, nhìn chằm chằm vào con rồng vàng năm móng kia, cười ha hả nói:

"Cậu nhìn thử xem, con rồng vàng này tôi tỉa thế nào?"

Giám đốc Trần quan sát đánh giá, ánh mắt con rồng vàng này long lanh có hồn, vảy trên người cũng rất sống động, thân rồng uốn lượn như đang ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ, khiến người khác nhìn vào khó tránh khỏi mà giật thót, bàn chân năm móng kia dường như sắp nhảy vọt lên tít trời xanh.

"Tuyệt! Ông chủ, kỹ thuật cắt tỉa của ông đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi!"

Giám đốc Trần bật ngón tay cái lên, thật lòng hết lời khen ngợi.

"Sau khi tỉa xong con rồng vàng năm móng này, tôi sẽ tặng cho cậu Lâm".

Lý Sơn Trúc nói: "Mặc dù Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta từ món ăn đến phục đều rất tốt, nhưng chúng ta đi theo đường lối cao cấp không nhận khách tầm trung, mấy năm nay việc kinh doanh cũng không mấy khả quan lắm, trở ngại lớn vẫn là thiếu vốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa!"

"Nếu không nhờ cậu Lâm thu mua Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta, đầu tư thêm vào cho chúng ta, người làm ông chủ là tôi đây đã không thể trả nổi tiền lương mà cuốn gói chạy mất dép rồi! Cậu Lâm là người có ơn lớn của tôi, cậu ấy không mấy hứng thú với những món ăn của tôi, vậy tôi tỉa một con rồng vàng năm móng tặng cậu ấy để bày tỏ lòng biết ơn vậy!"

"Cậu Lâm là một người toàn tài, con rồng vàng năm móng này vô cùng xứng với cậu ấy!"

Sau đó ông ấy lại thở dài: "Nhưng không biết cậu Lâm có hài lòng với món quà nhỏ này của tôi không nữa!"

"Cậu Lâm?"

Ánh mắt giám đốc Trần chợt lóe lên: "Ông chủ, hôm này có một hội viên VIP đến Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta, tên là Lâm Hàn, tôi không quen biết hội viên VIP này, tìm suốt cả buổi cũng không tìm được".

"Cậu nói gì chứ, người hội viên đó tên Lâm Hàn sao?!"

Lý Sơn Trúc trừng mắt, sắc mặt thay đổi.

"Đúng vậy, bảo vệ ở bãi đỗ xe gọi điện báo với tôi, tên là Lâm Hàn", giám đốc Trần nói.

"Khốn kiếp! Tên của cậu Lâm là để cậu gọi thẳng ra như vậy à?!"

Lý Sơn Trúc mắng to, ông ấy nói: "Người này chính là cậu Lâm đã thu mua Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta! Là ông chủ lớn của chúng ta đấy!"

"Cái gì?", giám đốc Trần trợn tròn mắt.

"Nhanh lên, nhanh dẫn tôi đi gặp cậu ấy!"

Lúc này, Lý Sơn Trúc đứng bật dậy, vội đến muốn khóc: "Cậu Lâm đ ến nhà hàng của tôi ăn cơm, tôi lại không đích thân xuống bếp tiếp đãi, nếu cậu ấy trách cứ, làm sao tôi gánh nổi đây!"

"Thưa ông chủ, tôi vốn không biết dáng vẻ của cậu Lâm ra sao! Làm sao dẫn ông đi gặp cậu ấy được chứ!", vẻ mặt giám đốc Trần đau khổ.

"Không biết hình dáng thế nào thì đi hỏi từng người một không được sao?"

Lý Sơn Trúc quát lạnh, mang rồng vàng năm móng bỏ vào khay, bưng theo:

"Mang theo luôn con rồng vàng năm móng này, lát nữa gặp cậu Lâm tôi sẽ chính tay tặng cậu ấy!"

Vừa nói, ông ấy vừa bước ra khỏi phòng làm việc.

Giám đốc Trần lập tức đuổi theo sau.

...

Trong phòng ăn riêng.

Món ăn đã được mang lên bàn, cá sủ vàng nóng hổi thơm phức và một dĩa đầy ắp trứng cá tầm bóng mịn, vô cùng k1ch thích vị giác người nhìn.

"Lâm Hàn, cậu biết cuộc sống của giới thượng lưu thế nào không?"

Vương Huy cầm thẻ hội viên vừa được làm quơ quơ trước mặt Lâm Hàn:

"Tôi chỉ đến đây ăn có một bữa cơm, giám đốc liền đích thân đến làm thẻ hội viên cho tôi. Đây là thẻ hội viên của Thiên Thượng Nhân Gian đấy, một tên nghèo kiết xác như cậu cả đời cũng đừng mơ có được nó!"

"Chỉ là một cái thẻ hội viên bình thường mà anh cũng khoe khoang cho được", Lâm Hàn liếc xéo, múc một muỗng trứng cá tầm bỏ vào miệng, nhâm nhi thưởng thức.

Trứng cá tầm này vị cũng khá đấy.

"Hội viên bình thường? Cậu Vương phải chi hơn 2 triệu mới có được cái thẻ này đấy, Lâm Hàn, anh có bản lĩnh thì anh bỏ ra 2 triệu xem!", Lương Sảng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường.

"Vả lại, cái thẻ hội viên này nửa năm có thể bốc thăm một lần, nếu may mắn được chọn, còn có cơ hội thưởng thức tài nghệ của ông chủ Lý đấy, cơ hội vô cùng hiếm có! Thôi đi, có nói anh cũng chả hiểu đâu!"

"Tôi không cần phải hiểu, bởi vì tôi là hội viên VIP bạch kim ở đây, mà cái Thiên Thượng Nhân Gian này cũng là của tôi, ông chủ Lý kia còn phải cầu xin được nấu đồ ăn cho tôi đấy, tôi còn chả thèm nữa là".

Lâm Hàn ơ thờ nói, múc thêm một muỗng nấm truffle ăn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 155



Chương 155: Xin hỏi tên cậu là?

"Tên này đúng là chúa nổ, không sợ nổ tung trời hay sao ấy! Vậy mà lại dám nói mình là hội viên bạch kim, Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta, còn bảo ông chủ Lý muốn làm đồ ăn cho mình ăn nữa chứ!"

Vương Huy ôm bụng cười suýt tắt thở:

"Lâm Hàn, cậu cũng không tiểu ra rồi soi thử xem mình là loại người gì! Tôi thật sự thấy khó hiểu, tại sao cậu lại có thể nói ra lời đó đấy!"

"Lòe thiên hạ, cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi!"

Lương Sảng lắc đầu, khinh thường nhìn Lâm Hàn:

"Anh ta nói vậy, rõ ràng là chỉ muốn thể hiện trước mặt Hinh Nhi thôi! Thế nhưng, anh ta chẳng biết ăn nói gì cả, không biết càng nổ lại càng khiến con gái ghét hơn".

"Lâm Hàn, cậu biết không, chỉ ai ăn uống hết hơn 10 triệu tệ một năm mới được cấp thẻ bạch kim của Thiên Thượng Nhân Gian. Thằng nghèo kiết xác như cậu chắc lần đầu tới đây đúng không? Cậu nói cậu có thẻ VIP ấy với tôi? Cậu đang kể chuyện cười đó hả?", Vương Huy lại nói:

"Còn nhà hàng này thì nó có giá trên cả trăm triệu, cậu mua nổi không? Hơn nữa, ông chủ Lý là người đã đạt được giải nhất về kỹ thuật điêu khắc rau củ, tài nấu nướng cũng lọt top trong cả nước, từng được lên kênh CCTV, cúp chất đầy nhà".

"Người muốn nếm thử tay nghề của ông chủ Lý có thể xếp thành cả một con phố. Vậy mà cậu không biết xấu hổ nói ông ấy muốn nấu cho mình ăn! Ha ha ha, cậu thật là mắc cười, tính thu hút sự chú ý của tôi à?"

Lâm Hàn lắc đầu, nói thật cũng chẳng ai tin. Anh không giả bộ, ngửa bài rồi mà người ta còn bảo mình nổ.

Haiz!

Hàn Hinh Nhi nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, cô ta không ngờ Lâm Hàn lại khoác lác trước mặt mọi người, nói ra một câu lớn lối như thế.

Lương Sảng nói: "Hinh Nhi, người bạn trai này của cậu nhiều khuyết điểm lắm. Chẳng có tý phẩm hạnh nào, đến siêu thị của tớ ăn vụng cũng thôi đi, còn thích nổ, loại người đó, hoàn toàn không xứng làm người yêu cậu đâu!"

"Đúng đó, Hinh Nhi à, tại sao em lại có thể tìm loại bạn trai như vậy!"

Vương Huy c*̃ng nói: "Nếu cậu ta chỉ nghèo thôi thì anh không nói làm gì, dù sao không phải ai đều giống anh, đầu thai vào một gia đình tốt, vừa sinh ra đã ngậm khóa vàng. Thế nhưng, tên nhóc này lại thích khoác lác, đấy là vấn đề về nhân phẩm rồi. Người như vậy, sao có thể xứng với em!"

Vương Huy nhìn về phía Lâm, lạnh giọng quát:

"Lâm Hàn, thằng nghèo kiết xác nhà cậu, giờ mời cậu c*́t xéo khỏi đây đi! Cậu, không có tư cách ngồi c*̀ng bàn ăn với chúng tôi!"

Cốc cốc cốc!

Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa truyền tới.

"Xin chào mọi người, tôi là giám đốc Trần, có tiện để tôi vào không ạ?", giọng c*̉a giám đốc Trần vọng lại.

"Giám đốc Trần đến!"

Ánh mắt ông ta lóe sáng, nói với Lâm Hàn: "Lâm Hàn, thằng nghèo kiết xác nhà cậu, giám đốc Trần vào tôi sẽ bảo ông ta vạch trần lời nói dối c*̉a cậu!"

Anh ta lập tức cho ông ta vào phòng.

Đằng sau lưng giám đốc Trần còn có một người đàn ông trung niên mặt nọng đi theo, đó chính là Lý Sơn Trúc.

"Xin hỏi ở đây có vị khách quý nào họ Lâm không ạ?", ông ta nhìn mọi người, mỉm cười nói.

Giám đốc Trần vừa hỏi xong đã định quay đầu rời khỏi, ông ta chỉ hỏi cho có lệ, dù gì thì ông chủ c*̃ng đang đứng đằng sau.

Cậu Lâm chắc chắn sẽ không có mặt ở trong căn phòng này.

Bởi vì phòng này chỉ có hai người thanh niên, một tên là Vương Huy, người còn lại... Mới nhìn đã biết nghèo, sao có thể là cậu Lâm được.

"Họ Lâm?"

Vương Huy sửng sốt, sau đó cười ha ha nói:

"Giám đốc Trần, trong phòng chúng tôi quả thật có người họ Lâm đấy, chẳng qua cậu ta không phải khách mà chỉ đến ăn ké thôi. Hơn nữa, c*̃ng không xứng với hai chữ khách quý".

Vương Huy chỉ vào Lâm Hàn nói: "Cậu ta đó, ông biết không? Cậu ta nói cái nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian đều là c*̉a mình và còn là hội viên VIP bạch kim nữa. Thế c*̃ng thôi, nhưng cậu ta lại bảo ông chủ Lý bên ông muốn nấu cho mình ăn, có điều lại không có hứng thú với nó lắm! Ha ha ha, ông thấy có mắc cười không?"

Giám đốc Trần và Lý Sơn Trúc nghe vậy đều sáng mắt lên.

"Xin hỏi tên cậu là?"

Lý Sơn Trúc đi đến trước mặt Lâm Hàn, dè dặt hỏi:

"Lâm Hàn".

Lâm Hàn đang ăn, c*̃ng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt báo cái tên:

"Cậu... Cậu Lâm!"

Lý Sơn Trúc lắp bắp nói, suýt nữa thì gọi ra chữ "Hàn", c*̃ng may kịp thời sửa miệng.

"Cậu Lâm?"

Vương Huy, Lương Sảng, Hàn Hinh Nhi đều giật mình sửng sốt.

Ông chủ Lý c*̉a Thiên Thượng Nhân Gian vậy mà lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm?

"Tôi không nghe nhầm chứ?", Vương Huy trợn to mắt, khó có thể tin nói.

"Ông chủ Lý, có phải ông nhận sai người rồi không!", Lương Sảng c*̃ng nói: "Tên đó chỉ là một thằng nghèo kiết xác, đạp xe tới ăn cơm! Không những thế, nhân phẩm còn có vấn đề! Anh ta đến ăn vụng trong siêu thị c*̉a tôi đó!"

Nhận sai?

Lý Sơn Trúc lắc đầu, sao mà nhận sai được. Một tên nghèo sẽ biết ông ấy muốn làm đồ ăn cho cậu Lâm, nhưng cậu ấy lại không có hứng thú sao?

Chuyện này rất bí mật, người biết chỉ có ông ấy, ông Vân và Lâm Hàn thôi.

Hơn nữa, tuy chàng trai này ăn mặc vô c*̀ng mộc mạc, nhưng cái khí chất lạnh nhạt như kiểu chẳng để tâm đến điều gì kia sao một tên nghèo có thể có được?

Lý Sơn Trúc dứt khoát làm lơ mấy ánh nhìn kinh ngạc kia, ông ấy nhoẻn miệng cười nịnh nọt, nói với Lâm Hàn:

"Cậu Lâm, cậu cảm thấy đồ ăn trong nhà hàng chúng tôi có mùi vị như thế nào? Nếu không thích, tôi sẽ xuống bếp nấu mấy món sở trường cho cậu nếm thử nhé".

"c*̃ng được", Lâm Hàn lạnh nhạt nói, rồi nhìn sang Hàn Hinh Nhi:

"Hinh Nhi, anh không có hứng thú với tài nấu nướng c*̉a ông chủ Lý, em muốn ăn không? Nếu có thì anh bảo ông ấy làm cho em vài món".

"Ặc..."

Hàn Hinh Nhi ngây ra một lúc, mới lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, em c*̃ng không đói lắm".

Bản thân chủ động muốn nấu lại bị từ chối, Lý Sơn Trúc cảm thấy hơi buồn, nói:

"Cậu Lâm, cậu không thích đồ ăn tôi nấu, vậy thì tôi sẽ tặng cho cậu một món quà!"

Ông ấy bưng một cái khay tới đặt lên bàn, kéo tấm vải đỏ lên, bên trên là một con rồng vàng được cắt tỉa từ cà rốt.

Con rồng ấy trông sống động như thật, đôi mắt lấp lánh có thần, tỏa ra sự ngạo nghễ liếc nhìn chúng sinh.

"Con rồng vàng này trông y như thật vậy!", Lương Sảng mở to mắt, không dời mắt nổi khỏi nó.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 156



Chương 156: Vương Vi Dân đến

“Vậy được”, Lâm Hàn gật đầu.

“Cậu Lâm đợi một lát, tôi giúp cậu gói cái này lại!”

Lý Sơn Trúc mang rồng vàng năm móng đi.

Khoảng mười phút sau ông ấy trở lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tinh xảo.

Ông ấy cung kính đặt chiếc hộp trước mặt Lâm Hàn:

“Cậu Lâm, bên trong chiếc hộp này chính là rồng vàng năm móng, để làm nổi bật khí chất của rồng vàng, tôi đã rắc bột vàng lên toàn thân nó, khi ánh đèn chiếu vào nhất định sẽ lấp lánh ánh vàng, cậu Lâm có thể đem về nhà từ từ chiêm ngưỡng”.

“Được”, Lâm Hàn nhận lấy hộp nhỏ, nhàn nhạt nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì ông ra ngoài đi, tôi còn phải ăn cơm”.

“Vâng, vậy tôi không làm phiền cậu Lâm ăn cơm nữa!”

Lý Sơn Trúc chớp mắt, vội vàng khom người cùng giám đốc Trần rời khỏi phòng.

Sau khi hai người rời đi, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Hàn Hình Nhi, Vương Huy, Lương Sảng mỗi người một ánh mắt nhìn Lâm Hàn.

“Ông chủ Lý cung kính với cậu ta như vậy, tên nhóc này thật sự không nói khoác đấy chứ? Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta sao?”, Vương Huy ầm thầm nhìn Lâm Hàn.

“Đây là tên nghèo kiết xác ăn vụng hôm đó sao?”

Vẻ mặt Lương Sảng khó hiểu, sau đó lộ ra ánh mắt chán ghét: “Nếu như anh ta thật sự là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian thì tại sao lại chạy chiếc xe đạp rách nát như vậy, còn tới siêu thị của mình ăn vụng? Hừ, nhất định là loại người lù khù vác lu chạy, giả làm người nghèo đây mà!”

“Cho dù anh ta có tiền thì cũng có thể giàu được đến đâu cơ chứ? Lẽ nào có thể giàu hơn cả cậu Vương? Người như anh ta mãi mãi không thể xứng với Hinh Nhi, hơn nữa còn làm cho người khác cảm thấy giả tạo!”

Tóm lại, nói thế nào thì bữa cơm này cả Lương Sảng và Vương Huy đều ăn không ngon miệng.

Thiên Thượng Nhân Gian này đều là của Lâm Hàn.

Ăn cơm ở cái nhà hàng nghèo nàn này, bọn họ thấy không thoải mái.

Nửa tiếng sau, bọn họ đã ăn xong cơm.

“Phục vụ”, Lâm Hàn gọi.

Phục vụ đi vào.

“Gói hết mấy món này lại cho tôi, cá chỉ còn xương thì không cần gói đâu. Trứng cá tầm, nấm truffle, Hasma đều gói lại hết đi”, Lâm Hàn nói một cách tự nhiên.

“Vâng”, phục vụ trả lời.

“Cậu Vương, vừa nãy tôi đã nói sẽ không để lãng phí, ăn không hết thì gói lại đem về nhà, nhất định không để anh tiêu tiền vô ích đâu”, Lâm Hàn cười nói.

“Hừ! Đồ nghèo hèn!”

Vương Huy hừ lạnh: “Nhất định là lúc nhỏ sống nghèo túng quen rồi, ăn bữa cơm thôi mà cũng gói mang về, thật mất mặt!”

“Phải đấy, bây giờ có tiền thì sao chứ, bản chất vẫn không thay đổi”, Lương Sảng cũng lạnh nhạt nói: “Không kìm được mà đến siêu thị nhà tôi ăn vụng, nói không chừng lúc trước là một tên trộm, chỉ là đột nhiên trở thành người có tiền thôi!”

“Vương Huy, Lương Sảng, Lâm Hàn là bạn trai của tớ, mong các cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút!”, chân mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi chau lại, giọng nói lạnh băng.

Vương Huy và Lương Sảng lập tức im miệng.

Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Hinh Nhi làm họ ngại nổi giận, mà bởi vì cô ta là con gái cưng của gia đình giàu có nhất thành phố Đông Hải này, nếu như làm cho cô ta tức giận, ai biết sẽ gặp phải rắc rối gì!

“Nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta về nhà thôi!”

Lâm Hàn cầm lấy hộp thức ăn và chiếc hộp nhỏ tinh xảo lúc nãy đi ra ngoài. Anh đến bãi đỗ xe trước, dắt xe đạp ra.

“Lâm Hàn, nhà anh ở đâu vậy, em đưa anh về!”, Hàn Hinh Nhi mở miệng, ấn chìa khoá xe, đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz G-Class nhấp nháy.

“Không cần đâu, anh tự về được, bây giờ rất tắc đường, chạy xe đạp còn nhanh hơn nhiều”, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn vào trong giỏ xe.

“Ý, Hinh Nhi, đừng nói cậu không biết nhà Lâm Hàn ở đâu đấy nhé!”, Lương Sảng kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt thay đổi.

“Bạn trai mình mới quen, còn chưa hỏi tới”, Hàn Hinh Nhi nói.

“Lâm Hàn, anh chạy xe đạp, chẳng lẽ là sống ở khu Bành Hộ? Nếu quả thật sống ở khu Bành Hộ, vậy tôi tiện đường đưa anh về luôn”.

Lương Sảng cũng nhấn khoá xe, đèn trước sau của chiếc Mercedes-Benz E3501 nhấp nháy, chiếc xe này cùng loại với chiếc của Lâm Hàn.

Lâm Hàn không phản ứng gì với Lương Sảng, ngồi lên xe, đạp bàn đạp, nói với Hàn Hinh Nhi:

“Hinh Nhi, anh đi trước đây, em đi đường nhớ chú ý an toàn!”

Nói rồi, đạp xe đi mất.

“Hừ, chạy xe đạp rách mà cũng sĩ diện gớm, ai không biết còn tưởng cậu lái Mercedes-Benz đấy!", Vương Huy hừ lạnh, ánh mắt khinh thường.

...

Về đến nhà, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn và rồng vàng năm móng lên bàn.

“Sắp 10h rồi, cậu đi đâu mà muộn như thế này mới về?”, Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Lâm Hàn liền hỏi.

“Đi ăn cơm với bạn”, Lâm Hàn lạnh nhạt trả lời.

“Ăn cơm? Cùng đám bạn trộm gà bắt chó đó chứ gì!”

Dương Cảnh Đào nhìn thấy chiếc hộp được gói lại, hời hợt hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đồ ăn thừa, con gói mang về”.

“Hơ hơ, Lâm Hàn, cậu đem cơm thừa canh cặn về nhà cho ai ăn hả?”, Dương Cảnh Đào trợn mắt.

“Nói gì thì cũng là người sống trong biệt thự, cậu giữ chút mặt mũi có được không vậy? Việc này mà truyền đến tai họ hàng, thử hỏi có mất mặt không cơ chứ? Mặt mũi nhà họ Dương chúng tôi biết giấu đi đâu bây giờ? Còn gói đem về, đúng là đồ nghèo đói!”

“Con tiết kiệm cũng không được hả?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Hơn nữa, không ai ăn thì con ăn”.

“Hừ, vậy cậu tự ăn đi! Tôi chắc chắn sẽ không đụng đến, nhà chúng ta cũng không ai ăn loại đồ ăn thừa này!”

Dương Cảnh Đào hừ hứ.

Tít, tít, tít!

Tiếng còi ô tô vang lên bên ngoài.

“Muộn như thế này rồi, ai còn đến vậy?”

Dương Cảnh Đào chau mày, đi ra mở cửa, chiếc Audi A4I màu đen dừng trước cửa, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Người đàn ông mái tóc thưa thớt, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm.

“Giám đốc Vương, muộn thế này rồi sao anh còn đến đây?”, Dương Cảnh Đào trưng ra nụ cười nịnh hót.

Người đến, là người nắm giữ hệ thống y tế thành phố Đông Hải, Vương Vi Dân.

“Anh Dương còn chưa ngủ nữa hả!”, Vương Vi Dân cười khà khà nói.

“Chưa ngủ, chưa ngủ”, Dương Cảnh Đào cũng cười tươi rói.

“Tôi vừa mới tham dự một cuộc họp, họp xong liền đến đây, lần này đến là muốn bàn một số việc với cậu Lâm, không biết cậu Lâm đã ngủ hay chưa?”, Vương Vi Dân dè dặt hỏi, lại nói thêm một câu:

“Nếu cậu Lâm đã ngủ rồi, vậy thì ngày mai tôi lại đến, tránh làm phiền giấc ngủ của cậu ấy!”

“Cậu Lâm?”, Dương Cảnh Đào ngớ người: “Giám đốc Vương, anh đang nói tên vô tích sự Lâm Hàn kia hả? Nó chưa ngủ đâu, nhưng mà anh đích thân đến đây là để tìm con gái Tiểu Lệ của tôi phải không? Tìm tên vô dụng Lâm Hàn làm gì chứ?

Dương Cảnh Đào nghĩ, cho dù Lâm Hàn là chủ của căn biệt thự này thì Vương Vi Dân cũng không nhất thiết nửa đêm nửa hôm đến đây tìm nó.

Khuya thế này, nhất định là đến tìm Dương Lệ.

Dù sao Dương Lệ cũng là tổng phụ trách khu Bành Hộ, nắm trong tay hạng mục hơn chục tỷ của nhà nước, Vương Vi Dân đến tìm con bé bàn bạc công việc cũng là chuyện thường tình.

“Ờ...”

Ánh mắt Vương Vi Dân thay đổi, cười nói: “Vậy thì tìm cô Lâm đi!”

“Mời vào, mời vào!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 157



Chương 157: Vậy thì tôi ăn một chút vậy!

"Lâm Hàn, cái tên vô dụng này, giám đốc Vương đích thân đến thăm mà cậu không rót được một tách trà mời giám đốc Vương à? Một chút phép tắc cũng không biết sao?!"

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới là để tìm con gái Dương Lệ của tôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ là tới để tìm cậu sao!"

"Anh Dương, tôi không khát, không cần uống trà đâu!"

Vương Vi Dân không ngừng xua tay.

"Giám đốc Vương, nếu chưa ăn gì thì ăn chút trước đã. Vừa hay tôi có mang chút đồ ăn về", Lâm Hàn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đợi chú ăn no rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau".

"Lâm Hàn, cậu có ý gì?"

Sắc mặt của Dương Cảnh Đào hoàn toàn lạnh đi: "Giám đốc Vương đến tận đây mà cậu để cho ông ấy ăn những đồ thừa này à? Những thứ đồ này, ngay cả dân thường cũng không ăn, cậu bảo giám đốc Vương ăn thì ông ấy chịu ăn chắc?"

Ông ta lại nhìn Vương Vi Dân cười nói:

"Giám đốc Vương, thằng rể vô dụng này của tôi nó không biết phép tắc, anh đừng giận. Anh chưa ăn thì giờ tôi gọi người giúp việc làm đồ ăn cho anh!"

"Không cần đâu, không cần đâu, ăn đồ ăn còn thừa lại cũng không sao mà!"

Vương Vi Dân ngồi xuống, cười nói:

"Làm công chức ấy mà, trong sạch và tiết kiệm là tác phong của tôi. Chúng ta phải biết là có rất nhiều trẻ em ở những vùng núi nghèo thậm chí thức ăn thừa cũng không có để mà ăn!"

Vừa nói, Vương Vi Dân liền mở hộp đồ ăn ra, ngay giây tiếp theo, ông ta sững người lại:

"Cậu…cậu Lâm, đây là đồ ăn thừa mà ông Dương nói hay sao? "

Dương Vi Dân giọng run run.

"Hừ, cái này không phải đồ ăn thừa thì là gì?"

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Anh nhìn xem, đen thui một cục, nhìn như súp mè đen vậy, cái thứ gì vậy không biết? Còn những cái từng miếng từng miếng đó, giống y như ếch, ghê vậy ai mà dám ăn? Còn cái từng cục từng cục đó là bánh bao à?"

"Những thứ đồ này mà còn đem về nhà được, cái thằng Lâm Hàn vô dụng này thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Nhà chúng ta sống ở biệt thự Vân Mộng mà lại ăn những thứ đồ này, nếu người ngoài nghe được chắc người ta cười chết mất!"

"Anh Dương, anh sai quá sai rồi!", Vương Vi Dân thở dài một tiếng.

"Sai quá sai?", Dương Cảnh Đào sửng người.

"Đây nào phải đồ ăn thừa, rõ ràng là sơn hào hải vị, nem công chả Phượng mà! Hơn nữa chỉ từng này, chắc cũng 2-300 ngàn tệ rồi!" Vương Vi Dân ngậm ngùi, hai mắt sáng bừng lên.

"2-300 ngàn tệ!"

Dương Cảnh Đào trợn trừng hai mắt, không thể tin được: "Giám đốc Vương, anh không đùa với tôi đấy chứ, những món đồ thừa này đáng giá 2-300 ngàn tệ?"

"Đương nhiên".

Vương Vi Dân gật đầu: "Cái mà giống súp mè đen ấy, không phải súp mè đen mà là trứng cá tầm cực kì quý hiếm, cái này 500g đã 4-50 ngàn tệ rồi!"

"Còn nữa, cái đó không phải ếch đâu mà là Hasma vô cùng quý hiếm. Món này thời xưa là cống phẩm cung đình, chỉ có vua mới được ăn thôi! 500g đã 4-500 ngàn tệ, ở đây chắc cũng 2-3kg rồi!"

"Còn cái mà từng cục từng cục ấy không phải bánh bao đâu, đấy là nấm truffle trắng! Món này thì tuyệt đối là hàng xa xỉ, giá bán cũng đã 1-2 triệu tệ mỗi 500g".

"Đắt vậy sao!"

Dương Cảnh Đào há hốc mồm kinh ngạc, ông ta không dám tin, những thứ đồ thừa này lại có thể đắt như vậy sao?

"Anh Vương, anh không nhìn nhầm đấy chứ!", Dương Cảnh Đào đáp: "Đây chỉ là mấy thứ đồ ăn thừa bình thường thôi mà".

"Nhìn nhầm, sao tôi có thể nhìn nhầm được! ", Vương Vi Dân lắc đầu: "Những sơn hào hải vị này mặc dù tôi chưa từng ăn, nhưng mà chút hiểu biết này thì tôi vẫn có".

Nói xong, ông ta chà chà hai tay lại với nhau, nhìn Lâm Hàn:

"Cậu Lâm, tôi thật sự có thể ăn những món này sao?"

Bàn đồ ăn này, chắc cũng cả 2-300 ngàn tệ đấy!

Có điều trong lòng ông ta, lại một lần nữa thấy được sự giàu có của Lâm Hàn.

Chút đồ ăn thừa này đã 2-300 ngàn tệ, vậy bữa ăn mà Lâm Hàn ăn ít nhất cũng phải 1 triệu tệ!

"Đúng là người có tiền có khác!", Vương Vi Dân cảm thán.

"Đương nhiên là được rồi", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.

"Được, vậy tôi không khách sáo nữa! "

Vương Vi Dân cầm thìa lên, múc một muỗng trứng cá tầm lên cho vào miệng, nhâm nhi từng chút một, mặt đầy vẻ thõa mãn và say sưa:

"Ngon, ngon quá! Tôi chưa từng được ăn đồ ngon như vậy bao giờ!"

Dương Cảnh Đào đứng một bên thấy vậy nhịn không nổi nuốt nước miếng.

"Anh Dương, anh cũng đến ăn chút đi, không thể để mình tôi ăn như vậy được.

Vương Di Dân nói: "Trứng cá tầm này chứa nhiều protein lắm, lại có tác dụng dưỡng sinh tịnh tâm, cực kỳ thích hợp những người có tuổi như anh ăn!"

"Cả món Hasma này nữa, nó có thể giúp tư âm bổ phổi, mát gan bổ thận, hạ mỡ máu…Rất nhiều công dụng cũng rất thích hợp với anh.

"Còn món nấm truffle trắng này thì giúp bổ sung axit amin, chống lão hóa, tăng cường sức đề kháng, anh mà không ăn thì lãng phí lắm! "

"Vậy à!"

"Nghe đến đây, Dương Cảnh Đào vui vẻ ngồi xuống: "Vậy thì tôi ăn một chút vậy!"

Dương Cảnh Đào chẳng thèm quan tâm mấy thứ này có công hiệu gì.

Ông ta chỉ biết rằng, đồ ăn trên bàn này giá tới 2-300 ngàn tệ, cực kỳ đắt, cả đời này ông ta cũng chưa từng được ăn những món ngon như vậy.

Ăn hết những món này, sau này cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng một lần, chắc chắn sẽ rất mát mặt.

Còn về những lời ông ta nói lúc nãy, rằng sẽ không bao giờ động đến những thứ này, sớm đã bị ông ta cho bay lên chín tầng mây rồi.

Chưa đến 15 phút, cả bàn đồ ăn đã được Dương Cảnh Đào và Vương Vi Dân ăn sạch.

"Ngon, trứng cá tầm này quả thật là ngon! "

Dương Cảnh Đào cười nói: "Ăn xong tôi thấy cả người sung sức hơn rất nhiều! Không hổ danh là đồ bổ quý hiếm! "

Vương Vi Dân miễn cưỡng bỏ đũa xuống, còn có chút chưa đã cơn thèm, rồi nhìn sang Lâm Hàn:

"Cậu Lâm, đây chắc chắn là những món ăn ngon nhất và đắt nhất mà tôi từng được ăn trong đời. Cảm ơn cậu đã thết đãi!"

"Chuyện nhỏ thôi mà", Lâm Hàn nhẹ đáp.

"Lâm Hàn, cậu nói những đồ ăn này là cậu và bạn cậu ăn thừa đem về à", Dương Cảnh Đào lau miệng, mặt nhìn Lâm Hàn đầy ngờ vực:

"Ha ha, tôi thấy là cậu nói dối thôi! Mấy đứa bạn khố rách áo ôm ấy của cậu, sao có thể ăn nỗi đồ ngon như thế này? Mấy món này có phải là cậu lén vào nhà hàng trộm về không?"

Lâm Hàn cười không nói lời nào, anh biết dù có giải thích cũng vô ích.

Ông già chắc chắn sẽ không tin rằng anh có thể mua nổi đồ ăn ngon như vậy.

"Cậu Lâm, chúng ta bàn chuyện chính đi!", Vương Vi Dân nghiêm túc.

Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng và bước lên lầu, Vương Vi Dân bước theo sau.

"Hừ, cố tình ra vẻ gì chứ!"

Nhìn Lâm Hàn đi lên lầu, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới đây để tìm Tiểu Lệ, chứ không phải tìm cái tên vô dụng nhà cậu đâu".

Sau đó, ánh mắt ông ta lại quay trở lại bàn, trong hộp vẫn còn một ít trứng cá tầm sót lại, thấy xung quanh không còn ai, Dương Cảnh Đào cầm thìa lên bắt đầu vét.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 158



Chương 158: Bữa tiệc sinh nhật

"Đây là chuyện tốt có lợi cho đời sống của người dân, giúp giải quyết được những vấn đề về khám bệnh, lấy số, xếp hàng v.v... Tôi xin thay mặt hàng trăm ngàn người dân cảm ơn cậu!"

Sau khi nói xong, Vương Vi Dân thành tâm thành ý cúi đầu với Lâm Hàn.

"Chuyện thứ hai là những dự án này là thành tích lớn nhất của Vương Vi Dân tôi trên cương vị giám đốc sở y tế trong suốt mười năm qua. Ngay cả lãnh đạo bên trên cũng rất coi trọng dự án này. Vừa hay năm nay tổ chức bầu cử chủ tịch thành phố, chủ tịch hiện tại sắp đến thủ đô để nhậm chức, thành phố sẽ bắt đầu bầu chọn chủ tịch kế nhiệm".

"Vương Vi Dân tôi vì thành tích lần này hiện đang là ứng cử viên nặng ký nhất cho vị trí chủ tịch kế nhiệm. Hôm nay trong cuộc họp báo cáo công việc, chủ tịch hiện tại đã khen ngợi tôi và lấp lửng chỉ ra là ông ấy ủng hộ tôi ngồi lên vị trí chủ tịch".

Nói đến đây, Vương Vi Dân đột nhiên bật khóc, vô cùng xúc động:

"Cậu Lâm, tất cả chuyện này đều là nhờ vào công của cậu! Cậu cũng biết đấy, chức giám đốc sở y tế này của tôi, tuy rằng có chức đấy, nhưng vốn dĩ chẳng có bao nhiêu quyền hạn. Đứng trước những giám đốc sở cùng bậc như sở công thương, sở đất đai và ủy ban cải cách và phát triển tôi đều phải cúi đầu!"

"Tôi làm công chức suốt 40 năm trời, vốn nghĩ rằng cả đời này nhiều nhất thì cũng chỉ có thể leo lên được một trong những vị trí quyền lực trung tâm của thành phố Đông Hải mà thôi. Nhưng hai ngày nữa thôi, khi cuộc họp bầu cử người kế nhiệm được tổ chức, tôi sẽ được cá chép hóa rồng, trực tiếp trở thành chủ tịch thành phố! Công ơn trọng dụng và dìu dắt này của cậu Lâm, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp".

"Không có gì, đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa trước đây chú đã từng giúp tôi, chuyện này coi như tôi trả nợ cho chú", Lâm Hàn nhẹ nhàng nói:

"Có điều sau khi nhậm chức thì chú phải làm nhiều việc tốt hơn cho dân. Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng lớn".

"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu điều này! Vương Vi Dân tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình vì người dân thành phố Đông Hải!"

Vương Vi Dân ưỡn thẳng người lên bảo đảm.

Lâm Hàn gật đầu: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Hết rồi", Vương Vi Dân lắc đầu: "Tôi tới để báo cáo với cậu Lâm hai việc này. Đương nhiên, nếu cậu Lâm có dặn dò gì thì cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ làm được".

"Tôi chỉ dặn chú một điều thôi, làm việc cho tốt", Lâm Hàn nói với vẻ mặt bình tĩnh.

"Vâng thưa cậu Lâm!"

"Ừm, tôi buồn ngủ rồi, phải đi nghỉ đã".

"Vậy thì tôi không quấy rầy cậu nữa!"

Lâm Hàn về phòng ngủ, Vương Vi Dân xuống lầu đi ra khỏi nhà.

"Giám đốc Vương, nhanh vậy đã bàn xong rồi à!", Dương Cảnh Đào cười nói:

"Bàn chuyện với Tiểu Lệ thế nào? Con gái tôi vốn được chiều chuộng từ bé, tính tình có chút ngang bướng. Nó có nói điều gì sai thì anh cũng đừng chấp nó".

"Ờ..."

Vương Vi Dân sững lại một giây, nói: "Bàn chuyện rất tốt, anh Dương, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước!"

"Vâng!", Dương Cảnh Đào lớn tiếng hét:

"Thằng Lâm Hàn vô dụng này, giám đốc Vương phải đi rồi còn không mau xuống tiễn, tên nhóc này, chút phép lịch sự tối thiểu cũng không biết sao?"

Mặc dù là hét lên, âm thanh rất lớn, nhưng đáp lại là một khoảng im ắng, không ai để ý tới ông ta, điều này khiến Dương Cảnh Đào có chút xấu hổ:

"Giám đốc Vương, anh đừng để ý, con rể này của tôi không hiểu phép tắc, anh cũng không phải là không biết!"

"Không sao không sao, tôi đi trước đã! Để cho cậu Lâm ngủ, không cần tiễn tôi đâu!"

Vương Vi Dân giật giật mí mắt, nhanh chóng rời đi.

Ông ta sợ ở lại lâu hơn thì không chừng sẽ lộ mất.

"Giám đốc Vương, để tôi tiễn anh!"

Dương Cảnh Đào tiễn Vương Vi Dân tới bên ngoài biệt thự, đợi xe rời đi mới quay trở về nhà.

Sắc mặt ông ta lạnh băng:

"Hừm, cái tên vô dụng này chỉ biết làm mất mặt mình, còn là trước giám đốc Vương nữa chứ! Quan trọng là không biết nó ăn cắp đồ ăn thừa ở nhà hàng cao cấp nào đem về đây nữa, nhân phẩm quá có vấn đề!"

Dương Cảnh Đào thậm chí còn không để ý rằng ông ta ăn "đồ ăn thừa" đó còn nhiều hơn cả Vương Vi Dân.

"Hả, cái gì thế này?"

Đột nhiên, Dương Cảnh Đào nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, là do Lâm Phàm mang về.

Ông ta cầm chiếc hộp nhỏ lên mở ra, bên trong có một con rồng vàng năm móng sống động y như thật, dưới ánh đèn chùm lấp lánh, vô cùng bắt mắt.

"Cái này được chạm khắc từ củ cà rốt sao? Tay nghề cũng không tồi. Giống y như thật vậy. Chắc là khắc bằng máy chứ không phải khắc thủ công, vài chục tệ là mua được rồi", Dương Cảnh Đào tò mò nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt chế giễu:

"Thứ này có tác dụng gì nhỉ? Phía trên còn phủ một lớp bột huỳnh quang sáng lấp lánh như vậy".

Vừa nói ông ta vừa đưa ngón tay sờ sờ vào con rồng vàng, sau đó nhìn ngón tay mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

"Vàng...Vàng!"

Dương Cảnh Đào giọng run run và sắc mặc đầy kinh ngạc:

"Trên này lại phủ đầy bột vàng!"

Dương Cảnh Đào ngày nào cũng ôm trâu vàng ngủ, nhìn một phát là biết ngay lớp trên là vàng.

"Cái này đáng giá biết bao nhiêu là tiền! Không lẽ có người nào tặng cho Tiểu Lệ, vừa hay để ở chỗ Lâm Hàn trước!"

Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn quanh: "Không quản nữa, đồ của Tiểu Lệ chính là đồ của mình, đem về phòng mình trước rồi tính tiếp!"

"Một con rồng vàng năm móng và một con trâu vàng, chậc chậc chậc, thật là xứng đôi vừa lứa!"

Nghĩ vậy, Dương Cảnh Đào cầm chiếc hộp nhỏ lên và chạy về phía phòng mình.

...

Hôm sau, Lâm Hàn thức dậy, đang ăn đồ ăn sáng mà dì Hà chuẩn bị sẵn.

Ding Dong!

Điện thoại anh báo tin nhắn đến.

Anh cầm lên xem, là một khoản tiền chuyển đến, 50 ngàn tệ.

Người chuyển là Hàn Hinh Nhi.

"Lâm Hàn, qua một tuần nữa là sinh nhật tôi. Lúc đó, bố tôi sẽ mời toàn bộ giới viên chức thành phố Đông Hải, doanh nghiệp cùng những người đứng đầu các ngành nghề đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều kẻ theo đuổi tôi".

"Đến lúc đó, anh lấy 50 ngàn tệ này đi mua quà cho tôi. Nhớ chọn loại đắt tiền! Đừng để những kẻ theo đuổi tôi qua mặt!"

Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến.

Lâm Hàn xác nhận nhận tiền, trả lời:

"Được, tôi biết rồi".

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, những kẻ theo đuổi Hàn Hinh Nhi, đều có gia tài kếch xù.

Bọn họ nếu muốn tặng quà cho nữ thần, giá sẽ thấp hơn 50 ngàn tệ sao?

50 ngàn tệ này, rõ ràng là không đủ!

Lúc này Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến:

"Lâm Hàn, đây là một trận chiến khó khăn. Người làm bạn trai đỡ đạn như anh, nhất định phải giúp tôi đỡ được! Việc này xong rồi, tôi gửi thêm anh 50 ngàn tệ nữa coi như phần thưởng."

Lâm Hàn sờ sờ cằm, anh nghĩ một lúc rồi mới trả lời:

"Yên tâm, tôi sẽ thay cô đỡ đạn."

Đỡ xong bữa tiệc sinh nhật này là có tiền thưởng 50 ngàn tệ, sao lại không làm cơ chứ?

Lâm Hàn tuy không thiếu tiền, nhưng tiền dâng đến ngay trước mặt, sao có thể không nhận được.

"Ừ vậy được, vậy mấy ngày nay anh lo chuẩn bị nha!", Hàn Hinh Nhi đáp, sau đó là một biểu cảm cười toe toét kèm theo.

"Được thôi".

Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn tiếp tục ăn sáng.

Ăn xong, anh gọi điện cho ông Vân:

Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 159



Chương 159: Lén lẻn vào

"Tôi biết tặng món quà gì rồi".

Ông Vân cười khà khà nói: "Cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo món quà cậu tặng chắc chắn có thể làm tất cả mọi người kinh ngạc và khiến cho những người theo đuổi kia đều phải chào thua!"

"Thật à? Cái gì thế?", Lâm Hàn bỗng tò mò hỏi.

"Cái này thì tôi xin giữ bí mật, bởi vì món quà kia rất quý. Nó được vận chuyển từ nước ngoài về, trung gian mất khoảng hai ba ngày. Tới lúc đó, cậu chủ nhận được sẽ biết nó là gì thôi", ông Vân cười nói.

"Được, vậy tôi sẽ chờ món quà ấy của ông", Lâm Hàn gật đầu.

...

Một tuần sau, tại trang viên Hoàng Gia, đây là khách sạn cao cấp nhất nằm ở ngoại ô thành phố Đông Hải.

Khách sạn mang phong cách Châu Âu, xây dựng theo kiến trúc Gothic, trông tựa như một tòa lâu đài cổ đứng sừng sững.

Phía trước có bể phun nước, vườn hoa, tượng đá, đủ hết mọi thứ. Không khí trong lành tươi mát, tiếng chim hót truyền đến từ xa, làm cho con người ta có cảm giác sang trọng đậm phong cách cổ điển.

Lần này, tiệc sinh nhật của Hàn Hình Nhi được tổ chức tại đây.

Lâm Hàn dậy sớm, gọi xe đến trang viên Hoàng Gia.

Ở cổng có bảo vệ đứng trực.

Thấy Lâm Hàn tới, tuy đối phương ăn mặc bình thường, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười lễ phép nói:

"Thưa anh, bên trong đang tổ chức tiệc sinh nhật, cả khách sạn đã được bao trọn. Nếu muốn đi vào thì mời anh đưa thiệp ra".

"Tôi không có thiệp mời", Lâm Hàn lắc đầu: "Là Hàn Hinh Nhi bảo tôi tới".

"Cô chủ bảo anh tới?", ánh mắt bảo vệ lóe lên, cung kính hỏi: "Xin hỏi anh tên là?"

"Lâm Hàn".

"Hóa ra là anh Lâm, mời anh vào trong!"

Mí mắt anh ta giật một cái, vẻ mặt càng thêm cung kính, để Lâm Hàn vào.

Trước khi đến, Hàn Hinh Nhi có dặn Lâm Hàn rằng mình đã báo một tiếng với bảo vệ rồi, anh chỉ cần nói tên ra là có thể vào.

Bước vào tầng một của khách sạn, bên trong được trang trí nguy nga lộng lẫy, trên nóc có những bức tranh cổ điển như thần biển Poseidon, nữ thần trí tuệ Athena đủ mọi màu sắc đậm chất cổ kính.

Lâm Hàn nhìn về phía đại sảnh, cũng đã có kha khá khách khứa đến.

Quần áo của họ đều là hàng cao cấp, đàn ông mặc vest đi giày da, đeo đồng hồ sang trọng. Phụ nữ thì diện những chiếc đầm dạ hội màu trắng, đeo dây chuyền kim cương sáng lấp lánh nổi bật trên cần cổ trắng ngần, cách xử xự tao nhã lộ ra phong thái của tầng lớp thượng lưu.

Lâm Hàn lại ăn mặc rất giản dị, áo thun, quần thể thao, đi giày bata, trông hoàn toàn đối lập với bọn họ.

Lâm Hàn vừa bước vào đã có rất nhiều ánh mắt có tò mò, bất ngờ và khinh thường dừng lại trên người anh.

Giữa đại sảnh là sân nhảy, có một nhạc sĩ tóc vàng mắt xanh đang ngồi đánh đàn piano, tiếng nhạc du dương êm dịu cứ quanh quẩn khắp cả phòng.

Mặt mày Lâm Hàn vẫn bình tĩnh dửng dưng trước những ánh nhìn kia. Anh bước đến trước bàn, bưng ít trái cây tìm một góc ngồi ăn.

Trái cây ở đây đều là hàng nhập khẩu, có thanh long, dưa hấu đen, cam navel...

Cộp, cộp, cộp!

Có tiếng bước chân truyền đến.

Một thanh niên bước vào.

Hắn ta mặc vest Armani, tóc vuốt keo sáng bóng chải ngược ra sau, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

"Lý Vĩnh Phú?"

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, người thanh niên ấy đúng là Lý Vĩnh Phú.

Tiệc sinh nhật lần này, bố Hàn Hinh Nhi đã mời ông lớn trong các ngành. Lý Xuân Sinh - bố Lý Vĩnh Phú cũng có chút địa vị trong giới bất động sản, nên hắn ta tới đây được là điều hết sức bình thường.

Lâm Hàn đoán chắc chẳng bao lâu nữa sẽ còn có những người có địa vị cao hơn tới.

"Cậu Lý, lâu rồi không gặp!"

Vừa nhìn thấy Lý Vĩnh Phú, lập tức có người nhiệt tình bước tới bắt chuyện.

"Gần đây, nghe nói bên cậu đang thầu dự án cải tạo khu Bành Hộ, không biết làm đến đâu rồi?"

"Hóa ra là tổng giám đốc Trương!"

Lý Vĩnh Phú cũng cười nói: "Bây giờ, khu Bành Hộ đều do Phùng Thạch phụ trách, công ty chúng tôi được chia chút nước canh đã tốt lắm rồi. Ngược lại, tôi nghe nói gần đây công việc bên mảng vật liệu xây dựng của tổng giám đốc Trương mới đang làm ăn phát đạt đó!"

Rất dễ nhận thấy là Lý Vĩnh Phú thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao như này, mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ một lát đã nói chuyện vui vẻ với những người kia.

Đây không đơn giản chỉ là tiệc sinh nhật mà còn là nơi các nhân vật trong giới thượng lưu trao đổi tin tức và hợp tác với nhau.

"Hửm?"

Lý Vĩnh Phú đảo mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong góc nọ.

Đó là một chàng trai đang ngồi cặm cụi ăn trái cây.

"Lâm Hàn?"

Lý Vĩnh Phú nhướng mày, nhấc chân đi đến chỗ Lâm Hàn.

"Ồ, cậu Lý, sao lại bỏ đi rồi?"

Những người đang nói chuyện với Lý Vĩnh Phú đều đi theo sang.

"Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?", Lý Vĩnh Phú đi đến trước mặt anh, lạnh giọng hỏi.

"Tôi tới tham gia tiệc sinh nhật".

Lâm Hàn ăn trái cây, không thèm ngẩng đầu lên nói.

"Anh tới tham gia tiệc sinh nhật?"

Lý Vĩnh Phú sửng sốt, sau đó bật cười:

"Lâm Hàn, anh đùa tôi đó hả? Tiệc sinh nhật này là của cô Hàn Hinh Nhi - con gái rượu ông trùm nhà giàu số một thành phố Đông Hải. Người có mặt đều là những nhân vật nhân vật nổi tiếng, tầng lớp thượng lưu, các ông lớn trong mọi ngành nghề. Anh nói mình tới tham gia bữa tiệc á? Đừng buồn cười thế được không?"

Lúc này, có bốn năm người bước tới.

"Cậu Lý, cậu quen chàng trai này à?"

Có người đánh giá Lâm Hàn một lượt, thấy đối phương chỉ mặc đồ thể thao bình thường đến tham gia tiệc, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.

"Quen chứ!"

Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn, nói với mọi người:

"Anh ta là một tên thất nghiệp, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, ngay cả một công việc bình thường cũng không có! Hoàn toàn là nhân vật dưới đáy xã hội. Vậy mà ban nãy, anh ta chẳng biết xấu hổ nói mình đến đây tham gia tiệc sinh nhật!"

"Nhân vật dưới đáy xã hội mà có tư cách tới tham gia sinh nhật của cô Hàn ư?"

"Không phải là tên nhóc này lén lẻn vào đó chứ!"

"Chắc thế rồi. Anh nhìn xem quần áo anh ta kìa, tổng cộng còn chưa tới hai trăm tệ".

Mọi người đều nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khinh thường, chỉ trỏ bàn tán anh.

"Lâm Hàn, loại người dưới đáy xã hội như anh hoàn toàn không có tư cách xuất hiện ở đây!"

Lý Vĩnh Phú lạnh lùng mở miệng:

"Nếu anh nói mình tới tham gia tiệc sinh nhật, tôi đây cũng không muốn vu khống rằng anh lén lẻn vào. Vậy đi, anh lấy thiệp mời ra thì chúng tôi sẽ tin lời anh!"

"Thiệp mời? Tôi không có", Lâm Hàn lắc đầu nói.

"Không có thiệp mời! Nếu thế thì anh vào đây bằng cách nào!", Lý Vĩnh Phú thoáng lớn tiếng, giọng đầy khinh thường nói:

"Chúng tôi đều có thiệp, mà anh lại không, thế chẳng phải lẻn vào thì là gì?"

"Đúng đó, tất cả mọi người có thiệp hết, nhưng anh ta lại không".

"Vậy chắc chắn là lẻn vào rồi".

"Thực ra tên nhóc này vừa vào tôi đã chú ý tới. Chuyện thứ nhất cậu ta vào là tìm đồ ăn".

"Rõ ràng là lẻn vào ăn vụng!"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Back
Top