Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 25: Chương 25



Ngụy Trì xin nghỉ đột xuất để ra ngoài, nhưng vì không muốn lỡ tiết học ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã phải quay về trường.

Tiêu Ngôn Vị tiễn hắn ra cửa với tâm trạng phức tạp: “Anh nói xem anh gây chuyện làm gì chứ?”

Ngụy Trì đã thay lại bộ đồ mặc lúc mới về, quần áo lấm lem bùn đất, hắn cười vẻ bất cần: “Em nói xem anh gây chuyện làm gì.”

Trời vừa hơi hửng sáng, những ngôi sao vẫn còn chưa tắt. Tiêu Ngôn Vị không nói gì, mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm.

Nụ cười trên mặt Ngụy Trì cũng dần biến mất, hắn chìa tay về phía Tiêu Ngôn Vị: “Lại đây.”

Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, bước lên hai bước, còn chưa kịp đứng vững đã bị Ngụy Trì kéo qua ôm vào lòng.

“Thứ Bảy tuần sau anh về.” Ngụy Trì nói.

Hắn ôm Tiêu Ngôn Vị rất chặt, vì thế giọng nói có hơi rè, trầm thấp vang lên bên tai Tiêu Ngôn Vị, mang đến cho người ta một cảm giác rất an tâm.

Thật ra đây là một hành động rất nguy hiểm. Vào thời điểm không tính là quá muộn, tại một thôn xóm lưng chừng núi có quan niệm tình yêu không hề đa dạng, ngay trước cửa nhà người giáo viên tình nguyện duy nhất trong thôn, bọn họ ôm nhau vừa cẩn trọng lại vừa không chút kiêng dè.

Tiêu Ngôn Vị giơ tay ôm lại Ngụy Trì, xoa mạnh mấy cái lên lưng hắn, cố tỏ ra mất kiên nhẫn: “Đừng quay lại nữa, thảm còn chưa giặt đâu.”

Ngụy Trì dụi mũi vào bên cổ Tiêu Ngôn Vị, không để ý đến lời y nói: “Không nỡ xa em.”

Không biết là do bên cổ Tiêu Ngôn Vị quá nhạy cảm, hay là lời Ngụy Trì nói quá mức quyến rũ, mà y chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ huyết quản, chảy khắp toàn thân, đến cả mùa đông cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Y buông Ngụy Trì ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ngụy Trì có đôi mắt sâu thẳm, trông vẫn đáng tin cậy như mọi khi.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hắn còn mặc một chiếc áo đơn rất mỏng, cũng đứng trước mặt y với đôi chân lấm bùn như thế này.

Từ lúc đó đến giờ cũng chỉ mới mấy tháng, núi Lạc Nhật Sơn từ xanh chuyển sang vàng, rồi bây giờ phủ đầy tuyết trắng. Tóc của Ngụy Trì cũng đã dài ra.

Đêm qua trời rất lạnh, nổi gió, đường cũng không dễ đi. Vậy mà Ngụy Trì vẫn lặn lội 8 cây số từ nơi xa đến đây, đi đêm về hôm, chỉ để gặp Tiêu Ngôn Vị một lần.

Không phải Tiêu Ngôn Vị chưa từng được người khác trân trọng như thế, nhưng lại chưa từng có ai khiến y rung động đến mức này.

Y li.ếm môi, vẻ mặt có hơi không tự nhiên, dường như lời muốn nói ra có phần khó mở miệng. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Trì, Tiêu Ngôn Vị vẫn cất lời.

“Ngụy Trì.” Tiêu Ngôn Vị khẽ nhếch môi cười, “Em đợi anh về.”

Ngụy Trì không biết tại sao Tiêu Ngôn Vị lại đột nhiên nói vậy, nhưng hắn cũng chỉ sững người một lát, rồi nhanh chóng đáp lại: “Ừm.”

Giữa bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng dường như im lặng cũng là một trạng thái thường tình. Hai người lại nhìn nhau không nói lời nào, hồi lâu sau, Tiêu Ngôn Vị mới giơ tay ôm lấy Ngụy Trì: “Đi đi.”

Ngụy Trì nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương mày của y: “Nhớ gọi điện cho anh.”

Tiêu Ngôn Vị khẽ đáp, Ngụy Trì lại dặn thêm: “Đừng chạy lung tung.”

Tiêu Ngôn Vị hắng giọng: “Em thì chạy đi đâu được chứ?”

Ngụy Trì buông y ra, ánh mắt như có như không liếc nhìn ra xa, “Em tự mình biết.”

“Em đã hứa với anh rồi.” Ngụy Trì nói.

Mùa đông ở thôn nhỏ luôn bị bao phủ bởi hơi sương, màn sương trắng ẩm lạnh không còn dày đặc như trước, xa xa có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi trùng điệp uốn lượn.

Tiêu Ngôn Vị nhìn l*n đ*nh núi Lạc Nhật Sơn phủ tuyết trắng hồi lâu, một lúc sau mới thản nhiên mà nhẹ nhõm bật cười.

“Yên tâm đi.” Y nói.

Đường chân trời đằng xa hơi ửng hồng, Ngụy Trì lại nhìn Tiêu Ngôn Vị thêm mấy lần, khẽ nói một câu “Anh đi đây”, rồi xoay người bước trên con đường đất vẫn còn lầy lội.

Bờ vai hắn rất rộng, nhưng dáng vẻ lại không hề rắn rỏi đến thế, cứ đi được một đoạn là lại ngoái đầu nhìn Tiêu Ngôn Vị một cái.

Tiêu Ngôn Vị bật cười, vẫy tay với hắn, sau đó xoay người bước vào sân.

Cánh cổng vừa đóng lại, cảm giác chua xót nặng nề trong lòng cũng lặng lẽ trào dâng. Tiêu Ngôn Vị nghĩ, thật là vô dụng.

Lúc mặt trời lên cao, cửa nhà y bị Diêu Đại Bảo đến gọi đi ăn sáng gõ vang.

Diêu Đại Bảo mặc chiếc áo chống rét dáng dài màu xanh lam, là quà bố mẹ cậu nhóc mang về. Nhóc con đứng trước mặt Tiêu Ngôn Vị, mặt mày rạng rỡ, cười hở cả răng gọi y: “Anh Tiêu.”

Diêu Đại Bảo đang tuổi lớn nhanh như thổi, có lẽ vợ chồng Diêu Thắng muốn mua quần áo để cậu nhóc mặc được thêm vài năm, vì thế mà chiếc áo mặc trên người Diêu Đại Bảo trông rộng thùng thình.

Vốn dĩ nhóc con đã hay khoa tay múa chân khi nói chuyện, lúc này lại càng thêm buồn cười khi chiếc áo khoác rộng thùng thình cứ đung đưa theo từng động tác.

Tiêu Ngôn Vị ngồi xổm xuống kéo lại chiếc áo của cậu nhóc: “Nhóc về trước đi, anh sửa soạn đã.”

Diêu Đại Bảo đi theo Tiêu Ngôn Vị vào trong sân. Vì đang mặc quần áo mới, thời tiết lại lạnh nên nhóc con không ngồi xuống đất, nó đứng dưới bậc thềm ngẩng mặt nhìn y. “Em đợi anh một lúc.”

Hôm qua Diêu Đại Bảo ngủ ở nhà bố mẹ, nơi mà Tiêu Ngôn Vị từng ở trước đây, cách nhà Ngụy Trì khá xa. Đôi ủng tuyết của cậu nhóc dính đầy bùn, biết trong nhà Ngụy Trì rất sạch sẽ nên cũng không đòi vào trong. Chạy một mạch đến đây, cái lạnh khiến chóp mũi nhóc con hơi đỏ lên.

Tiêu Ngôn Vị nhanh chóng rửa mặt qua loa, rồi theo Diêu Đại Bảo sang sân nhà Lão Diêu.

Vợ chồng Diêu Thắng đã ở đó, thấy y đi tới, họ lập tức mời y lên giường đất ngồi.

Tiêu Ngôn Vị hơi ngại, cảm thấy hôm nay mình vẫn không nên lên đó thì hơn, y bèn từ chối rồi ngồi xuống phía dưới.

Lão Diêu vẫn nấu cháo ngô khoai lang, bát của Tiêu Ngôn Vị đầy ắp khoai lang vừa dẻo vừa ngọt.

Diêu Thắng không nói nhiều như Lão Diêu, trong bữa ăn cũng không bắt chuyện mấy với Tiêu Ngôn Vị, chỉ một mực mời thầy Tiêu ăn nhiều thêm.

Sau khi ăn xong, vợ Diêu Thắng ra gian ngoài rửa bát, còn Diêu Thắng thu dọn bàn xong thì ngồi xuống dưới nói chuyện với Tiêu Ngôn Vị.

Có vẻ anh ta thực sự coi Tiêu Ngôn Vị là thầy giáo, giọng điệu rất tôn trọng, sự thân thiết cũng không hề giống như đang giả tạo.

“Thầy Tiêu.” Diêu Thắng đưa tay gãi gãi mái tóc cắt rất ngắn, chủ động mở lời: “Hôm qua thầy ngủ ngon chứ?”

Anh ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới là Tiêu Ngôn Vị lại nhớ đến chuyện tối qua mình và Ngụy Trì quậy lúc nửa đêm. Vành tai y hơi nóng lên, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Ngon lắm.”

“Bọn tôi về đột ngột thế này.” Diêu Thắng vẫn cảm thấy áy náy, “Cũng chẳng báo trước một tiếng.”

Lời này nếu là người khác nói, có lẽ Tiêu Ngôn Vị sẽ cảm thấy có ẩn ý sâu xa, nhưng Diêu Thắng nói như vậy lại không khiến y nghĩ nhiều.

Có vẻ Diêu Thắng biết y đã trả khá nhiều tiền thuê nhà và tiền ăn uống, anh ta do dự có phần muốn bảo Lão Diêu trả lại tiền cho y.

Tiêu Ngôn Vị nhìn ra được, lập tức chặn lại: “Vốn dĩ là tôi làm phiền mọi người mà.”

“Đừng nói thế.” Diêu Thắng vội xua tay, “Tôi với mẹ Đại Bảo quanh năm đi làm xa, không thể ở bên cạnh ông cụ được, cũng may có thầy Tiêu ở đây, giúp ông cụ bớt buồn chán hơn.”

Tiêu Ngôn Vị mỉm cười, không nói gì thêm, bụng bảo dạ tôi đến có khi Lão Diêu còn buồn hơn ấy chứ.

“Bọn tôi phải đợi ăn Tết xong mới đi được.” Diêu Thắng thăm dò hỏi, “Bên chỗ thầy Ngụy…”

Tiêu Ngôn Vị hiểu ngay anh ta có ý gì, bèn tiếp lời: “Tôi với thầy Ngụy khá hợp tính, ở nhờ không sao đâu.”

Dường như để chứng thực lời nói của y, điện thoại của Ngụy Trì đột nhiên gọi tới.

Tiêu Ngôn Vị cũng vừa hay không ngồi yên được nữa, y cầm điện thoại lên huơ huơ về phía Diêu Thắng, cười đứng dậy: “Thật sự không sao đâu.”

Sau khi ra khỏi nhà Lão Diêu, y mới nhận cuộc gọi. Ngụy Trì lập tức hỏi: “Sao lâu thế?”

Tiêu Ngôn Vị lấy chìa khóa mở cửa, “Vừa từ chỗ Lão Diêu về.”

“Ăn sáng chưa?” Ngụy Trì hỏi.

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị đáp, đổi giày rồi vào nhà, “Anh đến trường rồi à?”

“Vừa tới.” Giọng Ngụy Trì không lớn lắm, “Thay quần áo trước đã, tiết hai có lớp.”

Tiêu Ngôn Vị cởi áo khoác, ngồi xuống sofa: “Thầy Ngụy, em vẫn chưa hỏi anh đâu đấy.”

“Hửm?” Ngụy Trì ở đầu bên kia hình như hơi ngẩn ra, “Gì cơ?”

Tiêu Ngôn Vị rút một cái gối ôm đặt sau lưng, lười biếng nói: “Diêu Thắng hỏi em là, có thể ở lại chỗ anh lâu dài được không?”

Nghe y nói xong, Ngụy Trì không nhịn được cười: “Em trả lời thế nào?”

“Em chưa nói gì.” Tiêu Ngôn Vị cố tình trêu hắn, “Chẳng phải là còn phải hỏi anh đây sao?”

Bên phía Ngụy Trì có tiếng sột soạt rất khẽ, Tiêu Ngôn Vị đoán chắc là hắn đang bật loa ngoài để thay quần áo, không nhịn được lại buột miệng nói thêm một câu: “Đang thay đồ à? Em muốn xem.”

Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì ngoài số điện thoại ra thì chẳng có phương thức liên lạc nào khác. Tín hiệu bên phía y có thể gọi và nghe điện thoại được đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến gọi video, hoàn toàn là mộng tưởng hão huyền.

Ngụy Trì cũng không phải người lương thiện gì, động tác thay đồ của hắn không ngừng lại, “Xem thì không xem được rồi, để anh kể cho em nghe vậy.”

Tiêu Ngôn Vị bật cười: “Kể thế nào?”

“Ừm.” Ngụy Trì làm bộ làm tịch, đầy ẩn ý im lặng một lát mới nói: “Vai bị trầy da rồi.”

Tiêu Ngôn Vị ngẩn ra, hơi nheo mắt: “Sao lại bị trầy da?”

“Thật sự muốn anh kể chi tiết à?” Ngụy Trì chắc là đã tắt loa ngoài, giọng nói lập tức gần hơn hẳn.

Nhưng không đợi Tiêu Ngôn Vị hỏi, hắn đã tự mình nói tiếp: “Hôm qua lúc anh đè em, là em cắn đó.”

Hắn cố ý nhấn mạnh vào chữ “đè”, khiến câu nói vốn đã mập mờ nay lại càng mang theo chút hơi nóng ẩn giấu.

Tiêu Ngôn Vị cười giả lả hai tiếng: “Vất vả cho anh rồi, lúc thật sự làm thì cứ để em làm là được.”

“Chắc hơi khó đấy.” Ngụy Trì nói, “Bao nhiêu lần như vậy, không có lần nào em ở trên cả.”

Tiêu Ngôn Vị hơi khựng lại: “Hả?”

Ngụy Trì cũng im lặng chốc lát, đến khi mở miệng lần nữa thì giọng nói đã hơi trầm khàn: “Anh thường xuyên mơ thấy em.”

“Ở ký túc xá, ở nhà.” Ngụy Trì nói, “Có lúc ở trong văn phòng của anh, chỉ chợp mắt một lát là em lại mò vào.”

Tiêu Ngôn Vị vốn định giả vờ nổi cáu một chút, nhưng lời đến bên miệng lại chẳng nói ra được gì, bọn họ cách điện thoại lắng nghe hơi thở sát bên tai của đối phương.

Y đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua ô cửa, có thể nhìn thấy ngọn núi Lạc Nhật Sơn có độ cao không lớn nhưng đã phủ đầy tuyết đọng.

Chẳng có dấu hiệu báo trước, Tiêu Ngôn Vị bỗng hỏi: “Ngụy Trì, mùa xuân ở đây thật sự rất đẹp sao?”

“Hửm?” Ngụy Trì thoáng sững sờ, rồi khẳng định: “Đẹp.”

“Trên núi có nhiều cây lắm.” Giọng hắn chậm rãi, “Nếu trời mưa, màu sắc sẽ rất rực rỡ, hương đất thoang thoảng, còn có nhiều loài hoa mà anh chẳng gọi được tên.”

Tiêu Ngôn Vị nhắm mắt lại, tưởng như đã nhìn thấy núi Lạc Nhật Sơn vào một buổi chiều xuân.

Y nghe thấy âm thanh của tuyết tan.

Y giống như lớp rêu xanh bên hốc nước, lặng lẽ sinh trưởng. Rồi một ngày nọ, một bàn tay vươn tới, khuấy động vũng nước xuân một cách đầy ngang ngược, khiến sóng nước lăn tăn lan ra, tràn qua thân thể y.

Ngụy Trì ở trong điện thoại, lại như thể đang đứng ngay bên cạnh, nói với y: “Tiêu Ngôn Vị, mùa xuân sẽ không đến quá muộn đâu, tới lúc đó anh sẽ đi ngắm cùng em.”

Sắc xanh lan rộng, nơi tận cùng dãy núi thấp thoáng một cánh chim khoác lên mình ánh chiều tà, bất chấp tất cả lao vào hoàng hôn, đầu cánh mang theo ngọn gió cuối ngày mùa xuân.

Chẳng biết kim đồng hồ xoay bao nhiêu vòng, mặt trời màu cam đỏ lấp đầy những khe hở giữa núi sông.

Ngụy Trì mang theo ánh sáng, đâm thẳng vào mắt y.

Tiêu Ngôn Vị mở mắt ra, nhìn thấy cuộc sống chẳng hề tệ hại mà y đã bỏ lại phía sau từ rất lâu trước kia.
 
Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 26: Chương 26



Vào ngày Ngụy Trì được nghỉ đông, mặt đường đã khô cong.

Tiêu Ngôn Vị theo xe của Nhị Ma đến thị trấn, Ngụy Trì đang đợi y trước cổng trường, cùng đứng đó còn có cả Khương Thạc.

Khương Thạc mặc bộ đồng phục màu xanh lam trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo bông ngắn màu xanh đậm, tay áo có vẻ hơi ngắn. Mỗi khi cậu cử động lại để lộ cổ tay thon gầy, vì thời tiết lạnh nên hơi ửng đỏ.

Tiêu Ngôn Vị vốn không phải người ưa lo chuyện bao đồng, nhưng vì y đang tài trợ cho Khương Thạc, nên không tránh được mà lên tiếng. Y khẽ cau mày, tỏ vẻ không hài lòng: “Không lạnh sao?”

Khương Thạc nhận ra ánh mắt của y, biết y muốn nói gì, cậu bèn ngượng ngùng đưa tay gãi chóp mũi. Trong động tác đó lại để lộ thêm đoạn cổ tay: “Đồng phục hơi rộng, mặc thêm áo khác vào sẽ bị cộm, chứ thật ra áo không nhỏ đâu ạ.”

Tiêu Ngôn Vị còn định nói thêm gì đó thì bị Ngụy Trì đứng bên cạnh đã cắt lời: “Khương Thạc, em về nhà trước đi, thầy có chuyện muốn nói riêng với thầy Tiêu.”

Khương Thạc cười thoải mái, vẫy tay chào Tiêu Ngôn Vị: “Anh, em đi đây.”

Tiêu Ngôn Vị gật đầu, còn nhắc thêm: “Nhớ mua áo mới.”

Khương Thạc “Vâng” một tiếng. Không biết cậu thật sự nghe lọt tai hay chỉ đang đối phó với y, nhưng sau khi nhận lời, cậu lại hỏi: “Anh ở lại bao lâu, có đến nhà em ăn cơm không ạ?”

Tiêu Ngôn Vị định nói là nếu có thời gian thì sẽ ghé, nhưng lại bị Ngụy Trì ngắt lời. Sắc mặt hắn không mấy dễ coi: “Chiều nay bọn thầy về rồi, để lần sau đi.”

Khương Thạc hơi sững lại, dù không hiểu lý do, nhưng cậu vẫn gật đầu: “Vâng. Thầy Ngụy, em về trước ạ.”

Ngụy Trì mỉm cười: “Đi đi.”

Chưa kịp để Khương Thạc phản ứng, Ngụy Trì đã kéo Tiêu Ngôn Vị quay lưng đi thẳng vào trường.

Tiêu Ngôn Vị tuy bước nhanh, nhưng bị hắn kéo bất ngờ nên mấy bước đầu không theo kịp, loạng choạng mấy cái mới đứng vững.

Khương Thạc không có ở đây, y lại không nhịn được mà buông lời trêu chọc, khẽ động đậy ống tay áo đang bị Ngụy Trì nắm lấy: “Thầy Ngụy, vẫn còn ở trường đó, anh liệu mà chú ý một chút.”

Ngụy Trì dừng bước nhìn y, môi mấp máy không rõ, xem chừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì cả.

Tiêu Ngôn Vị ngước mắt cười nhìn hắn. Ngụy Trì nhìn quanh, lúc này học sinh gần như đã về hết, trong trường rất vắng vẻ, chẳng có ai để ý đến họ.

Hắn hơi cúi đầu xuống sát lại gần Tiêu Ngôn Vị: “Em cũng chú ý một chút đi.”

“Em phải chú ý cái gì?” Tiêu Ngôn Vị hỏi vặn lại.

Ngụy Trì nghẹn lời, không thèm đôi co với y nữa.

Đồ đạc Ngụy Trì cần mang về không nhiều, chỉ vài phút đã thu dọn xong.

Tiêu Ngôn Vị thì chẳng giúp chút nào, y ngồi khoanh chân trên giường gặm táo.

“Không ngon bằng loại mua lần trước.” Tiêu Ngôn Vị cắn một miếng nữa rồi nhận xét.

Ngụy Trì đang quay lưng về phía y gấp quần áo, nghe vậy bèn bước tới cầm lấy quả táo cắn một miếng, cũng nhíu mày theo: “Hơi chua.”

Tiêu Ngôn Vị chống tay ra sau, ngửa mặt nhìn hắn: “Muốn ăn thì tự đi mà lấy.”

Ngụy Trì liếc y một cái, lại cắn thêm miếng nữa rồi mới đưa quả táo cho Tiêu Ngôn Vị: “Anh không muốn ăn, chẳng phải em muốn ăn sao?”

Thật ra táo mùa này không hẳn là ngon, hơn nữa ở đây cũng không dễ mua,. Nhưng lần trước gọi điện, Tiêu Ngôn Vị bảo thèm, thế nên Ngụy Trì vẫn tìm chỗ mua bằng được mấy quả về.

Tiêu Ngôn Vị nhận lại quả táo, từ tốn gặm tiếp, rồi lại bắt đầu nói năng không đứng đắn: “Anh chỉ muốn ăn miếng em đã ăn qua thôi đúng không.”

“Có phải chỗ em cắn qua có vị ngọt hơn không?” Tiêu Ngôn Vị nói xong, chính mình cũng không nhịn được mà bật cười.

Ngụy Trì cũng cười theo, rồi hắn khẽ thở dài, cúi người xuống sát lại gần Tiêu Ngôn Vị.

Đuôi mắt Tiêu Ngôn Vị hơi nhướn lên, y đặt nửa quả táo đang ăn dở xuống bàn, vẻ mặt trêu chọc nhìn Ngụy Trì: “Muốn hôn em chứ gì?”

Ngụy Trì chống tay hai bên người Tiêu Ngôn Vị, gần như ôm trọn y vào lòng: “Ừ, muốn hôn em.”

Tiêu Ngôn Vị giơ tay khoác lên vai hắn, rướn người tới gần, chóp mũi cả hai chạm vào nhau: “Em đồng ý.”

Lời y vừa dứt, Ngụy Trì đã lập tức nghiêng đầu hôn tới.

Cả hai đã hôn nhau rất nhiều lần, vậy nên Ngụy Trì cũng cực kỳ thành thục.

Bàn tay hắn đặt trên đùi Tiêu Ngôn Vị dần trượt lên theo sườn y, đầu ngón tay cách lớp áo chạm đến tim y, vừa chạm vừa khẽ lẩm bẩm: “Tiêu Ngôn Vị, tim em đập nhanh quá.”

Tiêu Ngôn Vị không trả lời, chỉ giơ tay lên áp vào lồng ng.ực trái của Ngụy Trì: “Ngụy Trì, anh thích em đến thế cơ à.”

“Ừm.” Ngụy Trì đẩy vai y, ép y nửa nằm nửa ngồi trên giường, “Thích.”

Họ ôm nhau nằm trên giường, Tiêu Ngôn Vị đột nhiên nói: “Mấy hôm nữa bạn em đến chơi.”

Ngụy Trì hơi khựng lại, chống nửa người dậy nhìn y: “Bạn em?”

Không phải là Tiêu Ngôn Vị trông có vẻ không có bạn bè, thực tế, người như y lại thuộc kiểu người trông như có rất nhiều bạn.

Chỉ là Ngụy Trì chưa từng thấy Tiêu Ngôn Vị liên lạc với ai, từ lúc y đến đây, dường như y đã tách khỏi các mối quan hệ xã hội từ rất lâu rồi.

Tiêu Ngôn Vị cũng ngồi dậy theo: “Bạn nối khố của em.”

Ngụy Trì hỏi: “Khi nào đến?”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị nhíu mày nghĩ ngợi, “Chắc là thứ Tư, thứ Năm tuần sau.”

Ngụy Trì không hỏi thêm nữa: “Đến lúc đó anh đi đón bạn với em.”

Vừa nói xong, hắn lại cảm thấy câu này có vẻ không được thích hợp cho lắm, bèn bổ sung: “Có ổn không?”

“Ổn.” Tiêu Ngôn Vị cười cười, không mấy đứng đắn mà đưa tay véo nhẹ cằm Ngụy Trì: “Cũng nên để anh ra mắt người nhà rồi.”

“Được thôi.” Ngụy Trì cũng cười theo, hắn ôm Tiêu Ngôn Vị một cái rồi xuống giường thu dọn đồ đạc tiếp.

Có xe máy nên về làng cũng nhanh. Thảm ở nhà đã giặt sạch sẽ, hai người thay quần áo xong rồi cùng lấy đồ trong túi của Ngụy Trì ra.

Hiếm khi Tiêu Ngôn Vị động tay động chân, đang treo quần áo thì thấy Ngụy Trì lấy từ trong túi ra một cái bịch, mấy chiếc q.uần lót của y đều ở trong đó.

Y ghé sát lại nhìn, là mấy chiếc mà y thay ra trong mấy ngày ở ký túc xá của Ngụy Trì, tất cả đều được hắn giặt sạch cả rồi.

Tiêu Ngôn Vị chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, còn thảnh thơi trêu chọc Ngụy Trì: “Thầy Ngụy, lúc giặt q.uần lót cho em, trong lòng anh nghĩ gì thế?”

Ngụy Trì liếc y một cái: “Nghĩ là người này bao giờ mới chịu cho anh ngủ cùng đây.”

Có lẽ Tiêu Ngôn Vị đúng là người dễ cười thật, y nghe Ngụy Trì nói xong lại không nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa nói: “Lần trước cho anh vào thì anh không vào, còn định ra khỏi làng tìm nhà nghỉ à? Muộn rồi.”

Cổng lớn cửa nhỏ nhà Ngụy Trì đều đóng kín, giọng Tiêu Ngôn Vị cũng không hề đè thấp, những lời kiểu này nói ra giữa tiếng cười đùa, luôn khiến lòng người thấy ngứa ngáy xốn xang.

Ngụy Trì nhìn y, hắn đi tới khóa trái cửa phòng ngủ, rồi lại ra bên cửa sổ kéo rèm lại.

Tiêu Ngôn Vị tựa vào cửa tủ quần áo cười không ngớt: “Thầy Ngụy, thầy định làm gì đấy?”

Ngụy Trì lại liếc y, sau đó lấy từ trong túi ra vài thứ, bước tới kéo y đẩy lên giường: “Em nói xem.”

Khi mọi thứ đang đến hồi cao trào, Ngụy Trì lại nâng cằm y lên để hôn, rồi hỏi một cách rất đột ngột: “Sao Khương Thạc lại gọi em là “anh”?”

Dường như dư vị của quả táo chua ban sáng vẫn còn đó, trong nụ hôn ẩm ướt mà gấp gáp ấy, lời nói của Ngụy Trì cũng mang theo vị chua không tan đi được.

Tiêu Ngôn Vị cười khe khẽ, đưa tay lên sờ má hắn: “Anh sao thế?”

“Em hỏi anh làm sao ư?” Giọng Ngụy Trì không được vui cho lắm: “Sáng nay hai người cứ đứng đó nói chuyện mãi, anh đứng ngay bên cạnh mà em không thấy hả?”

“Em có nhiều chuyện để nói với cậu ấy thế à?”

Ngụy Trì bóp cằm Tiêu Ngôn Vị nâng lên, dùng chút sức cắn vào yết hầu của y: “Lần trước tới cũng đi tìm cậu ấy trước, lần này lại cũng nói chuyện với cậu ấy trước.”

“Không nhìn thấy anh phải không?” Răng Ngụy Trì miết trên yết hầu Tiêu Ngôn Vị: “Hay là chỉ thích mấy người nhỏ tuổi hơn thôi?”

Giờ phút này Tiêu Ngôn Vị không có tâm trạng đôi co vớ vẩn với hắn nữa, trong lúc Ngụy Trì nói chuyện, động tác của hắn trở nên rất chậm, khiến y có hơi không chịu nổi.

Ngụy Trì không nghe thấy câu trả lời của y, động tác vẫn cứ từ tốn không nhanh không chậm. Nhân lúc phản ứng của Tiêu Ngôn Vị có vẻ chậm chạp, hắn bèn dụ dỗ: “Không thích người nhỏ tuổi, vậy có thích anh không?”

“Thích.” Tiêu Ngôn Vị trả lời.

“Thích đến mức nào?” Ngụy Trì hỏi.

Tiêu Ngôn Vị híp mắt lại, rồi lắc đầu: “Khó diễn tả lắm.”

Thật ra không phải y không phản ứng kịp, chỉ là hơi chậm hơn bình thường một chút mà thôi. Nghe Ngụy Trì hỏi vậy, y cũng hỏi ngược lại: “Ngụy Trì, anh có thích em không?”

Ngụy Trì hôn từ đuôi mắt y xuống đến môi, rồi tiếp tục di chuyển xuống dưới. Hắn hôn lên cằm, yết hầu, xương quai xanh của Tiêu Ngôn Vị, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới của y.

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy hơi nhột, đưa tay lên khẽ đẩy vai hắn.

Ngụy Trì ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngôn Vị, rồi lại sáp tới ôm lấy y, mũi hai người chạm vào nhau.

Mắt, tim, xương sườn, bất cứ nơi nào nụ hôn của Ngụy Trì từng chạm qua, Tiêu Ngôn Vị đều cảm thấy ấm áp.

Ngụy Trì nhìn y, chớp mắt thật chậm rãi, rồi lại mỉm cười.

“Tiêu Ngôn Vị.” Hắn gọi tên Tiêu Ngôn Vị thật rõ ràng, “Em vẫn chưa hiểu sao?”

Ngụy Trì nói: “Anh yêu em.”
 
Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 27: Chương 27



Tiêu Ngôn Vị gọi điện thoại cho Tân Triết vào cái ngày Ngụy Trì về trường.

Ngụy Trì đi sớm, Tiêu Ngôn Vị gọi điện cũng sớm, mà Tân Triết lại là kẻ thích thức đêm. Lúc Tiêu Ngôn Vị gọi điện tới, gã vừa mới ngủ chưa được bao lâu.

Tân Triết từ nhỏ đã là cậu ấm, giờ giấc sinh hoạt kiểu cậu ấm, tính tình cũng kiểu cậu ấm.

Tiêu Ngôn Vị gọi đến cuộc thứ ba, Tân Triết mới chịu bắt máy, giọng điệu mất kiên nhẫn tột cùng: “Nói.”

Nghe gã nói chuyện, trước mắt Tiêu Ngôn Vị dường như hiện ra cả khung cảnh bên kia, y im lặng hai giây, lời ít ý nhiều: “Triết Nhi.”

Tân Triết ở đầu dây bên kia im lặng gần nửa phút, đến khi nhịp thở của gã trở nên dồn dập, Tiêu Ngôn Vị theo phản xạ đưa điện thoại ra xa.

Giây tiếp theo, những câu chửi thề quen thuộc, thường ngày của Tân Triết bay ra từ trong ống nghe.

“Đ*t cụ nhà mày Tiêu Ngôn Vị, mày còn mặt mũi gọi điện thoại à? Tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc không thèm nghe, làm cái đ*o gì thế hả! Chán sống chưa đủ hay sao?”

Có vẻ như Tân Triết cũng chẳng trông mong Tiêu Ngôn Vị sẽ đáp lại, gã tự mình bắt đầu một đợt oanh tạc mới: “Gọi cú điện thoại thôi cũng khó khăn thế à? Ông đây tưởng mày chết ở xó nào ngoài đường rồi! Người khác mày không nói thì cũng thôi đi, với ông nội mày đây mà mày còn giở cái trò đấy à! Tao tìm mày bao lâu rồi mày biết không hả!”

Hình như cảm thấy câu này chưa đủ sức răn đe, Tân Triết thở phì phò một hơi rồi lại hét lên để trút giận: “Đ*t!”

Tiêu Ngôn Vị nghe thấy giọng gã nhỏ dần, bèn đưa điện thoại về lại bên tai: “Đại Hoàng sao rồi?”

“Mày thật sự quan tâm à?” Tân Triết lại bắt đầu gào thét, “Con mẹ nó đấy là chó của mày! Chó của mày đấy! Vứt ở chỗ tao hơn hai năm trời, mày thật sự quan tâm thì mày biến đi đâu thế hả!”

Tiêu Ngôn Vị thở dài, tuy có chột dạ, nhưng vẫn cảm thấy bất lực: “Triết Nhi, mày bình tĩnh chút đi.”

“Không bình tĩnh nổi!” Tân Triết dường như đã ngồi dậy khỏi giường, Tiêu Ngôn Vị nghe thấy tiếng chăn bị hất mạnh, “Tao đ*o thể bình tĩnh nổi!”

Sau khi gã hét xong câu đó, cả hai người đều không nói gì nữa.

Tân Triết vốn không phải kiểu người giỏi im lặng, nhưng hôm nay gã đã im lặng rất lâu. Một lúc sau, giọng điệu của gã cũng bình tĩnh lại, nhưng câu hỏi lại rất sắc bén: “Mày đang ở đâu?”

“Ờm…” Tiêu Ngôn Vị sững lại, định trả lời, nhưng đột nhiên ý thức được chính mình cũng không rõ lắm.

Y đưa tay sờ sờ chóp mũi, cảm thấy nếu nói thẳng ra, hình tượng thằng ngu trong lòng Tân Triết về y sẽ càng thêm sâu sắc. Y đang định tìm cách lấp li.ếm thì đã bị gã cắt ngang.

Tân Triết lớn lên cùng y, hiểu y đến mức nào chứ. Chỉ cần y do dự một chút, trong lòng Tân Triết đã ngay lập tức có đáp án, gã lại chửi ầm lên.

“Thằng ngu!” Tân Triết lớn tiếng rống vào mặt y một câu, “Mẹ nó mày thật sự không muốn sống nữa đúng không! Chán sống!”

Tiêu Ngôn Vị ăn trọn một trận mắng, mãi sau mới lên tiếng: “Muốn sống.”

Tân Triết ở đầu dây bên kia lại sững người, giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Đó là nơi thế nào?”

“Một ngôi làng.” Tiêu Ngôn Vị vốn đang nằm trên giường, lúc này ngồi dậy nhìn ra ngoài, “Có một ngọn núi.”

“Núi gì?” Tân Triết hỏi.

Tiêu Ngôn Vị bật cười, nhìn dãy núi không tính là quá cao ở phía xa, “Lạc Nhật Sơn.”

Một tuần sau khi nói chuyện điện thoại với Tiêu Ngôn Vị, Tân Triết đến nơi. Lúc Tiêu Ngôn Vị nhận được điện thoại của gã, y đang cùng Ngụy Trì ăn cơm ở chỗ Lão Diêu.

Hai vợ chồng Diêu Thắng đưa Diêu Đại Bảo về thăm ông bà ngoại, Lão Diêu hầm một nồi canh gà, gọi bọn họ qua ăn chung.

Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì đến sớm, lúc ấy Lão Diêu vẫn đang bận rộn trong bếp.

Ngụy Trì dựng bàn xong, quay sang hỏi Tiêu Ngôn Vị: “Đến rồi à?”

“Đến thị trấn rồi.” Tiêu Ngôn Vị liếc mắt nhìn ra gian ngoài, hỏi Lão Diêu có cần giúp gì không. Lão Diêu bảo không cần, y mới quay đầu lại nói tiếp với Ngụy Trì: “Đang tìm chỗ ở trước đã, lát nữa sẽ qua đây.”

Ngụy Trì nhíu mày: “Không cần ra đón?”

“Không cần.” Tiêu Ngôn Vị cười lắc đầu, “Nó tự tìm được chỗ mà.”

Nói xong, y đứng dậy đi ra ngoài gian ngoài. Lão Diêu đang đeo chiếc tạp dề làm từ ga giường cũ, đứng bên bếp lò khuấy khuấy cái gì đó.

Y ghé sát vào bên cạnh Lão Diêu nhìn vào trong nồi lớn, nước canh trắng như tuyết đang sôi liu riu, bên cạnh bếp lò còn có một nồi thịt nữa.

“Ăn canh trước hay ăn thịt trước?” Lão Diêu hỏi.

Tiêu Ngôn Vị suy nghĩ: “Ăn canh trước ạ.”

“Đi rửa tay đi.” Lão Diêu gật đầu, lấy muôi hớt lớp váng mỡ, rồi múc cho y một bát canh.

Tiêu Ngôn Vị không khách sáo, rửa tay xong thì nhận lấy bát, cởi giày trèo lên giường đất, ngồi xuống bên bàn, ra hiệu với Ngụy Trì một cái: “Ăn không, thầy Ngụy?”

Ngụy Trì ngồi đối diện y, nhìn y mấy lần. Hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì Lão Diêu bưng chậu thịt gà tới, ông hất cằm về phía Ngụy Trì: “Tự múc canh đi.”

Ngụy Trì đáp một tiếng, ra ngoài múc hai bát canh. Hắn đặt một bát trước mặt Lão Diêu, rồi bê một chiếc ghế đẩu ngồi xuống dưới, mặt đối mặt với Tiêu Ngôn Vị.

Tiêu Ngôn Vị húp một ngụm canh, cũng không nếm ra vị gì đặc biệt, chỉ cảm giác rất thanh ngọt. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, y có hơi ngại ngùng đặt bát xuống.

“Mặt cháu có hoa à?” Tiêu Ngôn Vị cười, “Sao mọi người cứ nhìn cháu ăn thế.”

Lão Diêu cũng cười theo, vỗ vỗ vai y: “Nhìn cậu kìa, gầy nhom.”

Tiêu Ngôn Vị cụp mắt liếc qua người mình hai lần, không cảm thấy mình gầy lắm, đành phải hỏi Ngụy Trì: “Không gầy đâu nhỉ?”

“Gầy.” Ngụy Trì bưng bát nhìn quét mấy vòng trên người y một cách quang minh chính đại, “Cấn tay.”

Có mặt Lão Diêu, Tiêu Ngôn Vị không tiện nói gì, bèn đưa mắt ra hiệu với Ngụy Trì, ý bảo món nợ này y ghi nhớ rồi, sau đó lại bưng bát lên húp canh tiếp.

Tiêu Ngôn Vị ăn cơm không hay nói chuyện, ăn một bát canh xong cũng thấy no, y đặt bát xuống nhìn hai người kia ăn.

“Không ăn nữa à?” Ngụy Trì thấy y không động đũa nữa, cũng đặt bát xuống theo.

Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, khẽ chép miệng một tiếng: “No rồi.”

Ngụy Trì không mấy tán đồng, cau mày: “Em còn ăn ít hơn cả Đại Bảo.”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị không phản bác, “Em ăn ít mà.”

“Cậu thế này sao được.” Cái tật hay lo chuyện bao đồng của Lão Diêu lại trỗi dậy, “Thanh niên trai tráng mà ăn uống kiểu gì thế này.”

Tiêu Ngôn Vị nói: “Cháu cũng có vận động gì nhiều đâu, tiêu hao ít năng lượng, ăn nhiều sẽ béo mất.”

Lão Diêu cảm thấy y toàn lý lẽ cùn, nhưng không biết phản bác thế nào, đành nhìn sang Ngụy Trì.

Đương nhiên Ngụy Trì hùa theo Lão Diêu: “Toàn xương là xương, béo chỗ nào.”

Tiêu Ngôn Vị chống cằm nhìn hắn, nhân lúc Lão Diêu cúi đầu ăn cơm không nhìn bọn họ, y bèn làm khẩu hình miệng.

“Chẳng phải anh sờ thấy vui lắm sao?”

Ngụy Trì không nhịn được bật cười, cầm đũa lên tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói đầy ẩn ý: “Chê lượng vận động ít chứ gì.”

Tiêu Ngôn Vị biết hắn định nói gì, nhưng muốn ngăn cũng không kịp nữa, Ngụy Trì thuận miệng nói luôn: “Sau này anh dẫn em đi tập thể dục nhiều hơn.”

Lão Diêu nghe mà chẳng hiểu bọn họ đang vòng vo cái gì, chỉ vui vẻ phụ họa: “Đúng rồi, để Ngụy Trì dẫn cậu đi tập thể dục nhiều vào.”

Ngụy Trì nhịn cười, nhìn Tiêu Ngôn Vị: “Nghe thấy chưa?”

Tiêu Ngôn Vị híp mắt, nghiến răng ken két, hừ cười một tiếng: “Nghe rồi.”

Lão Diêu thấy hai người mải nói chuyện, vội vàng giục Tiêu Ngôn Vị ăn nhiều thêm. Tiêu Ngôn Vị cầm đũa liếc Ngụy Trì một cái, chuyện này mới coi như cho qua.

Hai người vừa ăn xong về đến nhà, Tiêu Ngôn Vị đã nhận được điện thoại của Tân Triết, bọn họ lại vội vã đi về phía đầu thôn.

Vừa đến nơi, họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao gầy dắt theo một con chó săn rất lớn đang đứng quay lưng về phía bọn họ.

Người đàn ông còn chưa quay đầu lại, con chó lớn màu vàng sẫm kia đã giằng khỏi tay gã mà lao thẳng tới.

Tiêu Ngôn Vị theo phản xạ ngồi xổm xuống, dang tay đón lấy con chó lớn đang bổ nhào tới.

Ngụy Trì nhìn thoáng qua đã hiểu ngay, đây chính là Đại Hoàng mà Tiêu Ngôn Vị từng nhắc đến mấy lần với hắn.

Đại Hoàng vô cùng kích động, vừa rên ư ử vừa vẫy đuôi liên tục, quấn lấy Tiêu Ngôn Vị cọ tới cọ lui không ngừng.

Tiêu Ngôn Vị bị nó cọ đến mức không chống đỡ nổi, gắng gượng đứng dậy ra hiệu với nó: “Đại Hoàng, ngồi xuống.”

Đại Hoàng lại hừ hừ hai tiếng, ngồi xuống một cách không tình nguyện lắm. Nó ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngôn Vị, đuôi vẫn vẫy lia lịa.

Ánh mắt Tiêu Ngôn Vị nhìn về phía người đàn ông đang nhìn chằm chằm y, tặc lưỡi một tiếng: “Sao lại mang cả Đại Hoàng tới đây?”

“Không phải mày cứ nhắc suốt à?” Giọng Tân Triết khàn đi không rõ lý do.

Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, thở dài một hơi, dang tay về phía Tân Triết: “Triết Nhi.”

Tân Triết nhìn chằm chằm y mấy giây, sải bước đi tới, ôm chầm lấy y thật mạnh, giọng rất trầm: “Tiêu Ngôn Vị.”

Tiêu Ngôn Vị ôm lấy gã: “Ừ.”

Tân Triết nói: “Đ*t cụ nhà mày.”

Đây là lần đầu tiên Ngụy Trì biết, Tiêu Ngôn Vị lại có thể nhịn giỏi đến thế.

Tiêu Ngôn Vị không chửi lại, tay xoa xoa lên lưng Tân Triết: “Được rồi, mai tao sẽ nhắn lại với ông cụ nhà tao một tiếng.”

Tân Triết bật cười, vừa chửi y là đồ ngu vừa vỗ mạnh lên lưng y, mãi mới chịu buông ra.

Gã quay đầu nhìn sang Ngụy Trì, rồi lại nhìn sang Tiêu Ngôn Vị, chờ y giới thiệu.

“Ngụy Trì.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Là…”

Ngụy Trì tiếp lời y: “Chào cậu, tôi là Ngụy Trì, bạn… mới quen của Tiêu Ngôn Vị.”

Tân Triết bắt tay hắn, nheo mắt lại, đột nhiên nghiêng đầu cười một tiếng: “Thôi đi, còn bày đặt bạn bè.”

Ngụy Trì còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Tân Triết đã nói luôn: “Người yêu của Tiêu Ngôn Vị chứ gì.”

Gã không dùng câu hỏi. Ngụy Trì không rõ ý của gã, không biết nên trả lời thế nào, vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu Ngôn Vị đang cười nhìn mình.

Ngụy Trì cũng cười theo, hắn gật đầu, tầm mắt không rời khỏi người Tiêu Ngôn Vị: “Ừm, người yêu của Tiêu Ngôn Vị.”
 
Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 28: Chương 28



Tân Triết lái xe đến, quãng đường từ thủ đô tới đây hơn hai nghìn cây số, vì mang theo Đại Hoàng nên gã vừa đi vừa nghỉ, mất hơn ba ngày trời.

Tiêu Ngôn Vị đã nói trước cho gã biết tên nhà nghỉ ở thị trấn. Sau khi đến nơi, gã làm thủ tục nhận phòng trước, đến lúc chuẩn bị lái xe đi tìm Tiêu Ngôn Vị thì mới phát hiện chỗ y ở không tiện cho xe đi vào.

Thế là gã dắt theo Đại Hoàng đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng gặp được Tiêu Ngôn Vị đang “chán sống” kia.

Tiêu Ngôn Vị chẳng khác gì so với hai năm trước, có vẻ gầy hơn một chút, nhưng thực ra cũng không rõ ràng lắm, dù sao lúc y đi thì cũng đã rất gầy rồi.

Lần trước Tân Triết gặp Tiêu Ngôn Vị là lúc y mang Đại Hoàng gửi đến chỗ gã, Tiêu Ngôn Vị nói muốn ra ngoài giải khuây, rồi đi biệt tăm biệt tích từ đó.

Hai năm nay, hôm nào y vui vẻ thì còn nghe điện thoại, nhưng phần lớn thời gian, Tân Triết thật sự chẳng thể nào liên lạc được với y.

Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dù Tiêu Ngôn Vị không nói ra, Tân Triết cũng hiểu ý của y.

Tiêu Ngôn Vị không phải kiểu người thích làm phiền người khác. Ý của y chỉ có một: Không biết chừng ngày nào đó tao chết ở bên ngoài, tao sợ mày buồn, nên quyết định không nói gì cả. Mày cũng đừng tìm tao.

Lần này nhận được điện thoại của Tiêu Ngôn Vị, Tân Triết quả thật rất bất ngờ.

Hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Tiêu Ngôn Vị chủ động gọi điện thoại cho gã, hơn nữa còn không có ý định che giấu tung tích. Tân Triết biết, có lẽ khúc mắc trong lòng người này đã được gỡ bỏ rồi.

Trước khi đến đây, Tân Triết không hề biết đến sự tồn tại của Ngụy Trì. Tiêu Ngôn Vị chưa từng nhắc tới.

Thật ra nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Ngụy Trì không giống kiểu người mà Tiêu Ngôn Vị sẽ thích. Tất nhiên, cũng có thể là do trước đó Tiêu Ngôn Vị chưa từng thể hiện hứng thú với đàn ông.

Ngụy Trì có tướng mạo rất rắn rỏi, làn da không quá trắng, trông rất khỏe khoắn.

Hắn có đường nét góc cạnh, thoạt nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy hơi dữ dằn, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện là sẽ phát hiện, thực ra hắn lại là một người khá dịu dàng.

Tân Triết chào hỏi Ngụy Trì, xác nhận thân phận của hắn, rồi lại quay sang hỏi Tiêu Ngôn Vị: “Ở đây bao lâu rồi?”

“Cũng được mấy tháng rồi.” Tiêu Ngôn Vị nghĩ một lát, không chắc chắn lắm nhìn sang Ngụy Trì, “Đến từ hồi tháng Mười anh nhỉ?”

“Ừm.” Ngụy Trì gật đầu, “Tháng Mười.”

Tân Triết lấy điện thoại ra xem, lại hỏi tiếp: “Trước đó mày ở đâu?”

Tiêu Ngôn Vị bật cười, dường như cũng cảm thấy bản thân mình có hơi hoang đường: “Tao cũng không biết.”

“Đệt.” Tân Triết cũng cười theo y, cuối cùng xua tay: “Thôi được rồi, tao không hỏi nữa.”

Nói xong, gã lấy từ trong túi ra một sợi dây dắt chó đeo vào người Đại Hoàng, hất cằm về phía Tiêu Ngôn Vị: “Dẫn tao đi xem thử?”

Tiêu Ngôn Vị nhận lấy sợi dây dắt từ tay gã, quay đầu đi về phía thôn: “Đi thôi.”

Ngụy Trì yên lặng đi theo sau hai người, lắng nghe bọn họ trò chuyện câu được câu chăng. Chủ yếu là Tân Triết hỏi, Tiêu Ngôn Vị trả lời.

Tân Triết trông có vẻ là một cậu ấm con nhà giàu, nhưng lại không hề đỏng đảnh. Suốt đường gã đi chỉ mải nói chuyện với Tiêu Ngôn Vị, không hề ca thán đường khó đi, cũng chẳng chê nơi này ọp ẹp.

Gã đang nói chuyện với Tiêu Ngôn Vị về Đại Hoàng, thấy Ngụy Trì đi ở phía sau, bèn quay đầu gọi một tiếng: “Ngụy Trì?”

Ngụy Trì mỉm cười, rảo bước đến bên cạnh gã: “Đặt phòng nhà nghỉ rồi chứ?”

“Đặt rồi.” Tân Triết gật đầu, rồi đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Ngôn Vị, làm bộ làm tịch: “Vốn định ở với cậu ta, nhưng cậu ta bảo là mình cũng không có chỗ ở.”

Tiêu Ngôn Vị liếc gã một cái, nói móc: “Ai bảo tao không có chỗ ở?”

“Ừ.” Tân Triết đáp tỉnh bơ, “Mày có.”

Nói xong, gã quay sang nhìn Ngụy Trì: “Mấy ngày tới Đại Hoàng ở cùng với hai người nhé?”

“Được.” Ngụy Trì gật đầu, “Tiêu Ngôn Vị cứ nhắc đến nó suốt.”

“Vậy à?” Tân Triết vươn tay xoa đầu Đại Hoàng, rồi lại hỏi Ngụy Trì: “Cậu ta có nhắc đến tôi không?”

Ngụy Trì vô thức liếc nhìn Tiêu Ngôn Vị, còn chưa kịp thu lại tầm mắt, Tân Triết đã làm như thật mà lắc đầu: “Tiêu Ngôn Vị, mày đúng là đồ nhẫn tâm.”

Ngụy Trì vẫn đang nhìn Tiêu Ngôn Vị, nghe vậy thì nhướng mày.

Tiêu Ngôn Vị không thèm để ý, giơ tay vỗ một phát lên vai Tân Triết: “Mày bớt nói vài câu thì cũng không chết được đâu.”

Ba người họ đều cao ráo, bước chân cũng dài, chẳng mấy chốc đã đi đến cổng nhà Ngụy Trì. Ngụy Trì mời Tân Triết vào trong ngồi, nhưng Tân Triết lắc đầu: “Tôi chỉ nhận mặt chỗ thôi, lúc nào rảnh sẽ đến tìm hai người chơi.”

Cái từ “hai người” này của gã dùng rất khéo, Ngụy Trì nuốt nước bọt, hắn lại nhìn Tiêu Ngôn Vị, không nói gì.

Mấy người đứng ở cổng trò chuyện một lúc, Tân Triết hỏi: “Ngọn nào là núi Lạc Nhật Sơn?”

Trong thôn có ba ngọn núi, Tiêu Ngôn Vị giơ tay chỉ vào ngọn gần nhất: “Chính là ngọn đó.”

“Muốn đi xem không?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

Tân Triết hơi do dự, gã im lặng một lúc rồi mới nói: “Có gì đẹp đâu mà xem, tao không đi.”

Tiêu Ngôn Vị cúi đầu khẽ cười: “Đi đi.”

Tân Triết nhìn y, hồi lâu sau mới gật đầu, rồi lại hỏi vẻ không chắc chắn lắm: “Không sao chứ?”

“Có thể có chuyện gì được chứ?” Tiêu Ngôn Vị đưa sợi dây dắt Đại Hoàng vào tay Ngụy Trì: “Thầy Ngụy dắt Đại Hoàng đi uống chút nước trước đi.”

Đại Hoàng rất ngoan, cũng không sợ người lạ, theo Ngụy Trì đi vào trong sân.

Tân Triết thấy Ngụy Trì vào nhà rồi, bèn khẽ ghé sát lại gần Tiêu Ngôn Vị một chút, hỏi nhỏ: “Không phải mày không thích núi à?”

Tiêu Ngôn Vị đẩy Tân Triết ra với vẻ mặt ghét bỏ, không trả lời, chỉ “À” một tiếng qua quýt.

Lúc Ngụy Trì dắt Đại Hoàng ra thì hai người đã nói sang chuyện khác rồi. Thấy hắn đi tới, Tiêu Ngôn Vị khẽ hất tay: “Đi thôi.”

Mùa này hầu như không có ai lên núi. Lúc đi đến chân núi, Ngụy Trì tháo sợi dây dắt của Đại Hoàng ra cầm trong tay, Đại Hoàng quấn lấy chân hắn hai vòng rồi vui vẻ chạy tót lên phía trước.

Ngụy Trì nói muốn chạy theo nó một lát, không đợi Tiêu Ngôn Vị trả lời đã nhanh chân chạy đi mất.

Đợi Ngụy Trì đi xa rồi, Tân Triết đột nhiên nói: “Ngụy Trì tốt thật đấy.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn gã: “Ừm, anh ấy là người tốt.”

Nói xong, không biết nhớ ra điều gì, y bỗng nhiên bật cười.

Thật ra đã lâu lắm rồi Tân Triết không thấy Tiêu Ngôn Vị cười thoải mái như vậy.

Khi hai người còn nhỏ hơn một chút, lúc Tiêu Ngôn Vị khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trong đám bạn cùng lứa, y luôn là người nổi bật nhất.

Đẹp trai, thành tích tốt, điều kiện gia đình cũng khá giả, số con gái theo đuổi y có thể gom lại thành nửa lớp.

Nụ cười của Tiêu Ngôn Vị khi đó có phần giống bây giờ, chỉ có điều những năm tháng tuổi trẻ chẳng biết sợ là gì ấy đối với Tiêu Ngôn Vị mà nói đã tan biến từ lâu. Nhưng may mắn thay, có người đã kéo y ra khỏi những chuỗi ngày dài đằng đẵng và đau khổ của nỗi nhớ.

Tân Triết lững thững đi theo Tiêu Ngôn Vị, lúc sắp lên núi, y đột nhiên dừng lại.

Tân Triết nhìn theo ánh mắt của y, thấy một cái máng đá nhỏ vuông vức chừng một mét, bên trong chứa nửa hồ nước, nhưng vì nhiệt độ bây giờ thấp nên trên mặt đã đóng một lớp băng.

Tân Triết hứng thú đi tới xem thử, hỏi Tiêu Ngôn Vị: “Nước trong này ở đâu ra thế?”

Ánh mắt Tiêu Ngôn Vị bỗng trở nên xa xăm, y khẽ ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, chậm rãi nói: “Là… nước tuyết tan.”

Nói xong, y cũng không đợi Tân Triết hỏi thêm, gọi gã cùng đi lên núi.

Lúc hai người lên đến đỉnh núi, Ngụy Trì đang nửa ngồi nửa đứng vuốt lông cho Đại Hoàng. Thấy bọn họ lên, Đại Hoàng lập tức chạy vọt tới. Ngụy Trì đứng dậy, đứng từ xa nhìn bọn họ, không tiến lại gần.

“Tiêu Ngôn Vị, mai tao đi đây.” Tân Triết ngồi xổm xuống xoa đầu Đại Hoàng, nói một cách rất đột ngột.

Tiêu Ngôn Vị sững lại: “Không phải bảo ở lại mấy hôm à?”

“Không ở nữa.” Tân Triết cười, “Yên tâm rồi.”

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy nhoi nhói trong lòng, không nói gì.

Y cũng biết, hai năm nay Tân Triết bận tối mắt tối mũi, lần này gã lái xe tới đây, cả đi cả về cũng mất toi cả tuần rồi.

“Vốn dĩ chỉ định đưa Đại Hoàng đến thăm mày thôi.” Gã buông Đại Hoàng ra rồi đứng dậy, nhướng mày nhìn Tiêu Ngôn Vị, cố ý hỏi: “Mày còn định ở lại đây bao lâu?”

Lúc Tân Triết nói câu này giọng không hề nhỏ, gã không nhìn Ngụy Trì, thật ra cũng chẳng ngại việc bị Ngụy Trì nghe thấy.

Tiêu Ngôn Vị vốn không thuộc về nơi này, cả y và Ngụy Trì đều biết rõ điều đó.

Nụ cười của Tiêu Ngôn Vị từ từ tắt dần, y nghiêm túc nhìn Tân Triết, khẳng định: “Tao không đi nữa.”

Tân Triết cũng không thấy bất ngờ lắm, gã gật đầu, rồi hất cằm về phía Ngụy Trì ở đằng xa: “Vì Ngụy Trì?”

Ngụy Trì không biết bọn họ đang nói gì, khi bắt gặp ánh mắt Tân Triết, hắn lịch sự mỉm cười. Tân Triết cũng gật đầu đáp lại.

Tiêu Ngôn Vị cũng quay đầu lại nhìn Ngụy Trì một cái: “Ừm.”

“Đệt.” Tân Triết cười chửi một câu, bước tới ôm Tiêu Ngôn Vị: “Tiêu Ngôn Vị, mày đúng là không có tiền đồ gì cả.”

Tiêu Ngôn Vị giơ tay vỗ nhẹ gã hai cái: “Đại Hoàng vẫn phải nhờ mày rồi.”

Nghe thấy tên mình, Đại Hoàng vểnh vểnh tai, ngước đầu nhìn Tiêu Ngôn Vị.

Tiêu Ngôn Vị buông Tân Triết ra, đưa tay nựng cằm Đại Hoàng một cái, giọng rất khẽ: “Triết Nhi, cảm ơn mày.”

Tân Triết không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía xa.

Họ đứng ở nơi Tiêu Ngôn Vị đã đứng lần đầu tiên khi đặt chân lên núi, cái vách đá nhỏ dốc đứng mà nghe nói từng có người trượt chân rơi xuống.

Từ xa nhìn lại, núi Lạc Nhật Sơn trông không cao lắm, đỉnh núi phủ một lớp tuyết trắng mỏng, nhưng phần lớn đều là màu của đá núi và đất khô cằn.

Lúc này đứng trên đỉnh núi, lại cảm thấy tuyết cũng đã tan sắp hết rồi.

Gần tối, những đám mây đỏ phía xa dày đặc, rõ ràng là ở rất xa mà lại như thiêu đốt khiến mắt người ta nóng lên vô cớ.

“Không ghét nữa rồi.” Tiêu Ngôn Vị đột nhiên nói.

“Hửm?” Tân Triết thu lại tầm mắt, nhìn thẳng vào y.

“Không còn ghét những nơi có núi nữa rồi.” Tiêu Ngôn Vị nói.

Tân Triết ngẩn người: “Mày hết ghét từ khi nào thế?”

Tiêu Ngôn Vị không trả lời ngay, y cúi đầu nhìn đôi giày thể thao dính đầy bùn đất ướt sũng vì tuyết dưới chân: “Lần đầu tiên tao leo l*n đ*nh núi này, tao đã nghĩ đến việc nhảy xuống từ đây.”

Tim Tân Triết thắt lại, vô thức muốn kéo y lùi vào trong, nhưng còn chưa kịp động đậy, Tiêu Ngôn Vị đã bật cười.

Y chớp mắt một cái: “Ngụy Trì đã giữ tao lại.”

“Anh ấy nói với tao là.” Giọng Tiêu Ngôn Vị rất khẽ, “Sống được thì cứ sống tiếp, luôn có người không nỡ để tao rời đi.”

“Có lẽ chính từ lúc đó tao bắt đầu không ghét nữa.”

Tiêu Ngôn Vị vẫn cười: “Hoặc cũng có thể…”

Y lại nhớ đến lý do mình xuống xe ở đây ngày ấy. Khi đó trời chưa lạnh thế này, thời tiết đẹp lạ thường, những tầng mây dày nặng trĩu trên đỉnh núi xanh rì, bầu trời trong như được gột rửa, như thể đang vẽ nên một bức tranh trong lòng Tiêu Ngôn Vị.

“Cũng có thể.” Tiêu Ngôn Vị nói hết câu, “… Từ trước đến nay chưa từng ghét.”

Tân Triết thu lại ánh nhìn, vỗ vai y: “Ai mà biết được.”

“Ừ.” Tiêu Ngôn Vị khẽ gật đầu, cũng nói: “Ai mà biết được.”

Hôm nay y nói rất nhiều, nhưng thật ra, vẫn có rất nhiều điều chưa nói.

Y mới chỉ đến đây được vài tháng, nhưng những tháng ngày ngắn ngủi, vụn vặt mà bình yên này lại khiến y gần như quên mất mình đã làm gì trước khi tới đây.

Nơi này nghèo nàn và lạc hậu, mùa đông dài lê thê, đường sá sau cơn mưa thì lầy lội không đi nổi.

Đây là một ngôi làng già cỗi và khàn đặc, tấm lưng còng xuống ẩn mình sâu trong núi lớn, mà trước kia Tiêu Ngôn Vị chưa từng nghe thấy tiếng nói của nó.

Nơi này chẳng có gì cả, ấy thế mà lại có tất cả.

Mỗi lần nghĩ đến nơi này, trong đầu y chỉ hiện lên hình ảnh lá vàng rực rỡ giữa cuối thu, những hạt bụi li ti lấp lánh trong nắng, vũng nước xuân lấp loáng dưới chân núi, và cả chiếc xe máy hơi cũ của Ngụy Trì.

Ở đây, rất nhiều thứ giống như cơn gió đậu trên cánh quạ, vội vàng lướt qua trước mắt Tiêu Ngôn Vị, để rồi một ngày nọ, lòng y xao động như thủy triều.

Y đã nắm được cơn gió ấy.

Y đã yêu Ngụy Trì.

Thế là mọi thứ đều có lời giải thích, ngôi làng bỗng trở nên sáng sủa và náo nhiệt, Tiêu Ngôn Vị cũng không còn ghét núi non nữa.

Ngụy Trì vẫn đứng ở đằng xa, không bước tới. Tiêu Ngôn Vị không nhìn hắn, y nói với Tân Triết: “Mày thấy không? Trong mắt Ngụy Trì toàn là tao.”

Tân Triết mỉm cười: “Thế còn mày thì sao?”

Tiêu Ngôn Vị cũng cười theo: “Tao á…”

Y nói: “Tao yêu anh ấy.”
 
Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 29: Chương 29



Sau khi Tân Triết đi, trong thôn lại có thêm hai trận tuyết lớn. May mà bây giờ không có việc gì cần ra ngoài giải quyết, Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì cứ thế ru rú ở nhà suốt mấy ngày.

Đến khi đường sá có thể đi xe lại bình thường, thì đã là cuối tháng Chạp rồi.

“Phiên chợ lớn cuối cùng trước Tết rồi đấy.” Ngụy Trì đứng trước tủ quần áo mặc đồ, quay lưng về phía Tiêu Ngôn Vị, nói: “Đi xem thử không?”

Tối qua hai người quấn lấy nhau đến rất khuya, Tiêu Ngôn Vị vẫn còn buồn ngủ rũ rượi, vùi đầu trong gối không đáp lời, chỉ “hừ” một tiếng coi như trả lời rồi.

Ngụy Trì thay đồ xong bèn đi tới, nửa quỳ bên giường, đưa tay gạt mấy sợi tóc trước trán cho y: “Vẫn còn buồn ngủ à?”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị nghiêng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay Ngụy Trì, giọng mũi hơi nặng: “Buồn ngủ.”

Ngụy Trì véo nhẹ d** tai y: “Hôm qua bảo em ngủ sớm em lại không chịu.”

Tiêu Ngôn Vị “ừm” một tiếng, rồi mở miệng nói năng không mấy đứng đắn: “Kỹ thuật của thầy Ngụy tốt thật.”

Nghe có vẻ như đã tỉnh ngủ hơn phân nửa rồi.

Ngụy Trì không nhịn được mà bật cười, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, hắn áp chóp mũi lên má Tiêu Ngôn Vị, nửa đùa nửa dụ dỗ hỏi: “Làm một hiệp nữa không?”

Tiêu Ngôn Vị lắc đầu: “Không làm nữa, mệt.”

“Hửm?” Ngụy Trì cố tình hỏi tiếp: “Kỹ thuật của thầy Ngụy tốt thế mà em vẫn mệt à?”

Tiêu Ngôn Vị hắng giọng: “Em ở trên vận động cả nửa đêm, anh chắc chắn không mệt rồi.”

Ngụy Trì nhướng mày, tay luồn vào dưới chăn, men theo xương hông Tiêu Ngôn Vị lần xuống dưới, dùng lực vừa đủ để n*n b*p: “Thầy Tiêu mới sáng ra mà tinh thần sung mãn thế nhỉ?”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị giữ lấy bàn tay đang sờ lung tung của hắn, nửa đùa nửa thật thở dài: “Bị nói cho cứng rồi.”

Ngụy Trì bật cười, rút tay về: “Tỉnh rồi thì dậy đi.”

Tiêu Ngôn Vị khẽ hất cằm: “Lát nữa.”

“Vậy còn bây giờ thì sao?” Ngụy Trì hỏi.

“Ưm.” Tiêu Ngôn Vị đưa tay ôm gáy Ngụy Trì kéo hắn lại gần, mấy âm cuối mất hút giữa đôi môi, y mơ hồ nói: “Hôn một cái trước đã.”

Lúc Ngụy Trì thức dậy, hắn đã kéo rèm cửa sổ ra một nửa. Phòng ngủ của hắn đón sáng cực tốt, tia sáng rực rỡ nhưng dịu nhẹ xuyên qua khe rèm hé mở chiếu vào, khiến người ta cảm thấy rất yên lòng.

Ngụy Trì tỉ mẩn cắn hôn lên môi dưới Tiêu Ngôn Vị, giống như mỗi buổi sáng khi ánh rạng đông rải đầy khắp căn phòng, hắn cùng y trao nhau những nụ hôn dịu dàng mà ẩm ướt.

Lúc Tiêu Ngôn Vị dậy thì trời đã sáng rõ, Ngụy Trì đang ở bên ngoài khởi động xe máy.

Y vệ sinh cá nhân xong, khoác hờ chiếc áo rồi tựa vào khung cửa, nhìn Ngụy Trì bận rộn tới lui.

“Thầy Ngụy.” Tiêu Ngôn Vị cất tiếng gọi hắn.

Ngụy Trì treo mũ bảo hiểm lên tay lái: “Ơi?”

“Anh không về nhà ăn Tết à?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

Ngụy Trì nhíu mày đi về phía y: “Sao thế?”

“Bác trai ở nhà một mình đúng không?” Tiêu Ngôn Vị ngẫm nghĩ, “Anh không về với bác sao?”

Ngụy Trì lắc đầu: “Bố anh chắc là sang chỗ ông bà nội rồi.”

“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, không nói gì nữa.

Ngụy Trì giơ tay giúp y chỉnh lại áo cho ngay ngắn: “Về cũng được.”

“Vậy hay là…” Tiêu Ngôn Vị còn chưa nói hết câu đã bị Ngụy Trì ngắt lời.

“Nhưng em phải đi cùng anh.” Ngụy Trì nói.

Tiêu Ngôn Vị nghĩ ngợi, cũng không muốn ra mắt phụ huynh ngay lập tức: “Lần sau nhé, em chắc chắn.”

Ngụy Trì đưa tay véo nhẹ cằm y: “Thay giày đi, đi thôi.”

Vì đây là phiên chợ lớn cuối cùng trước Tết, con phố dài thường ngày bày bán đủ thứ giờ đây chen chúc đầy người, diện tích sử dụng của con phố cũng được tận dụng nhiều hơn hẳn.

Tiêu Ngôn Vị vẫn không thích những nơi náo nhiệt thế này lắm, y nép sát vào người Ngụy Trì: “Mua gì đây?”

Hôm nay đã là 27 tháng Chạp rồi, chỉ hai ngày nữa là Giao thừa. Vì trận tuyết lớn mấy hôm trước, nên đa số người dân ở các thôn lân cận đều đổ dồn đi mua sắm đồ Tết vào hôm nay.

Thực ra, Ngụy Trì chưa bao giờ tự mình đón Tết ở ngoài, mà kỹ năng nấu nướng của hắn và Tiêu Ngôn Vị đều không giỏi lắm, thế là hắn đề nghị: “Ăn lẩu không?”

Mắt Tiêu Ngôn Vị sáng lên: “Ăn.”

Ngụy Trì chọn không ít rau củ, hai người tay xách nách mang đầy đồ. Ngụy Trì chất đồ lên xe máy xong, vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Ngôn Vị đang nhìn mình chăm chú.

“Sao thế?” Ngụy Trì hỏi.

“Thầy Ngụy.” Vẻ mặt Tiêu Ngôn Vị chợt trở nên hơi kỳ quặc, y ngập ngừng: “Hay là…”

Không biết có phải vì hai người ở bên nhau rồi nên sự ăn ý cũng tăng lên không, Ngụy Trì thoáng cái đã biết y muốn nói gì. Hắn tiếp lời: “Đi thôi, qua chỗ Khương Thạc xem sao.”

Tiêu Ngôn Vị cười sáp lại gần: “Thầy Ngụy không ghen à?”

Ngụy Trì liếc y một cái, cố ý đè giọng xuống giả vờ không vui: “Có ghen.”

Đường phố rất đông người, Tiêu Ngôn Vị nhìn quanh một lúc, rồi ngồi thụp xuống sau chiếc xe máy: “Thầy Ngụy, lại đây chút.”

Ngụy Trì bán tín bán nghi đi tới ngồi xuống bên cạnh y: “Sao…”

Tiêu Ngôn Vị nhanh chóng nhoài người tới, hôn một cái lên khóe miệng hắn, rồi lại đưa tay kéo hắn đứng dậy: “Cưng ơi, đừng ghen nữa mà.”

Lúc hai người đến nhà Khương Thạc, cậu đang cầm cây chổi lớn quét sân. Nhìn thấy họ, cậu ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại, vội vàng dựng cây chổi vào góc tường: “Thầy Ngụy, anh.”

Ngụy Trì gật đầu: “Ăn trưa chưa?”

Khương Thạc đưa tay gãi mũi, hơi ngại ngùng: “Dạ em chưa ạ.”

“Vậy đi ăn cùng đi.” Tiêu Ngôn Vị vẫy tay với cậu, “Lúc nãy đi qua thấy quán mì kia vẫn còn mở.”

Khương Thạc gật đầu: “Em thay bộ quần áo đã.”

Mặc dù đã giáp Tết, nhưng các cửa hàng trong thị trấn đa phần đều là của người địa phương, nên phần lớn vẫn mở cửa. Ba người đi đến quán mì đã từng ghé qua vài lần trước đó.

Khương Thạc có vẻ hơi gượng gạo. Dù đã được nghỉ rồi, nhưng ngồi ăn cùng bàn với thầy giáo vẫn khiến cậu cảm thấy khó xử, vì vậy bữa ăn diễn ra khá yên lặng.

Lúc gần ăn xong, Khương Thạc nâng chén trà lên hướng về phía Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì, nhưng mãi vẫn không nói được lời nào.

Ngụy Trì và Tiêu Ngôn Vị đều đặt đũa xuống nhìn cậu.

Ánh mắt của thiếu niên thường rất dễ để lộ cảm xúc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vành mắt Khương Thạc đã đỏ hoe.

Bàn tay cầm chén của cậu hơi run, giọng nói cũng khàn đi: “Thầy, anh.”

Thật ra rất nhiều khi, ngôn ngữ là thứ nhạt nhẽo nhất. Khương Thạc không cần nói gì cả, Ngụy Trì và Tiêu Ngôn Vị cũng có thể biết cậu muốn bày tỏ điều gì.

Ngụy Trì nâng chén trà của mình chạm nhẹ vào chén của cậu, chủ động lên tiếng: “Khương Thạc, em có biết tại sao trong tên nhiều ngôi trường thường có thêm hai chữ “Hy Vọng” không?”

Khương Thạc chớp mắt, cảm thấy hơi nóng từ chén trà xông lên làm mắt cay xè. Cậu nói: “Em biết ạ.”

“Các em là hy vọng của rất nhiều người.” Ngụy Trì mỉm cười, “Thầy muốn làm người mang hy vọng đến cho các em.”

Hắn lại chạm chén với Tiêu Ngôn Vị: “Thầy Tiêu cũng vậy.”

Cuối cùng Khương Thạc vẫn từ chối lời mời đón Tết cùng họ. Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì lại mua thêm rất nhiều đồ Tết mang đến tận nhà cho cậu rồi mới trở về.

Mấy hôm nay trong thôn vô cùng náo nhiệt. Không ít thanh niên đi làm ăn xa đã trở về, nhà nào có con lớn một chút thì đa phần đều là học sinh trường Ngụy Trì. Tiêu Ngôn Vị mấy ngày nay nhận quà đến mức mỏi cả tay.

Người dân quê không thích vòng vo khách sáo, tặng quà cũng rất đơn giản và chân thành. Biết Ngụy Trì không về nhà đón năm mới, nhà này thì mang cho ít thịt muối, nhà kia thì biếu ít dưa cải muối. Tiêu Ngôn Vị ăn mứt quả đến mức đau cả quai hàm.

Y ngồi khoanh chân trên ghế sofa, cầm một miếng mứt khô màu cam sẫm nhai hơi khó khăn: “Cái này làm từ quả gì mà phơi khô thế, cứng quá.”

Ngụy Trì đang trộn nhân sủi cảo ở bên cạnh, liếc nhìn y một cái rồi giơ tay lấy miếng mứt khô trong tay y bỏ vào miệng mình: “Cứng thì đừng ăn nữa.”

Tiêu Ngôn Vị bật dậy định giành lại từ tay hắn, nhưng Ngụy Trì bưng chậu nhân né sang một bên, khiến y vồ hụt.

Hai người đang nô đùa thì giọng nói sang sảng của Diêu Đại Bảo đã vang lên ngoài sân.

Diêu Đại Bảo vẫn mặc chiếc áo chống rét màu xanh lam đậm kia, chào Ngụy Trì và Tiêu Ngôn Vị.

Ngụy Trì gọi cậu bé vào vào nhà, nhưng Diêu Đại Bảo xua tay. “Anh Ngụy Trì ơi, sao hai anh còn chưa dán câu đối Tết thế?”

Phong tục ở đây là, trước khi trời tối vào ngày 30 Tết phải dán câu đối lên.

Ngụy Trì đưa mắt nhìn Tiêu Ngôn Vị, cả hai đều thấy vẻ bất lực trong mắt đối phương.

Quên mua câu đối Tết rồi.

“Làm sao giờ?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

Ngụy Trì nghĩ ngợi một lát, đặt chậu nhân bánh xuống bàn trà, gọi Tiêu Ngôn Vị mặc áo vào: “Đi.”

Cuối cùng Ngụy Trì dẫn Tiêu Ngôn Vị đến một cái sân nhỏ cách nhà họ khá xa. Tiêu Ngôn Vị nhìn hàng rào tre thiếu mất mấy thanh: “Đây là đâu?”

Ngụy Trì kéo y đi vào sân: “Nhà bố Vương Tùng.”

Nói xong, hắn đứng trước cửa căn nhà nhỏ, cất tiếng gọi vào trong: “Chú Vương!”

Bên trong lập tức có người vén tấm rèm cửa bằng bông nhìn ra. Tiêu Ngôn Vị còn đang thắc mắc Vương Tùng là ai thì đã chạm mặt Nhị Ma.

“Thầy Ngụy, thầy Tiêu?” Nhị Ma có hơi kinh ngạc, vội nâng rèm cao hơn để họ vào nhà. “Sao hai thầy lại tới đây?”

Ngụy Trì bước vào trước: “Chú Vương có nhà không?”

“Bố tôi ở bên trong ấy.” mời Tiêu Ngôn Vị mau vào, “Thầy Ngụy tìm bố tôi có việc gì sao?”

Ngụy Trì mỉm cười: “Bọn tôi quên mua câu đối Tết rồi, nên đến nhờ chú Vương viết giúp một đôi.”

Bố của Nhị Ma viết thư pháp rất đẹp, nổi tiếng khắp mấy thôn xung quanh.

Bọn họ đến thật đúng lúc, chú Vương đang cầm bút lông, hơi khom lưng viết chữ trên chiếc bàn nhỏ. Thấy họ vào, ông cười ha hả chào một tiếng: “Viết gì nào?”

Ngụy Trì nhìn sang Tiêu Ngôn Vị, “Viết gì đây?”

Tiêu Ngôn Vị ngẫm nghĩ một lát, cầm một cây bút chì trên bàn, tìm tờ giấy nháp rồi viết lên đó, rồi đưa cho chú Vương. “Làm phiền chú rồi ạ.”

Chú Vương nhận lấy tờ giấy xem qua, vừa nói “Không giống câu đối Tết lắm nhỉ”, vừa cầm bút chép lại lên giấy câu đối đỏ.

Viết xong, ông đưa cho Ngụy Trì: “Xem thử đi.”

Nét mực vẫn chưa khô hẳn, Ngụy Trì cầm rất cẩn thận.

Trên nền giấy đỏ, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp viết hai câu thơ của Bạch Cư Dị:

“Tề hoa du giáp thâm thôn lý, diệc đạo xuân phong vị ngã lai.”

(Tạm dịch: Rau tề, quả du đầy thôn vắng

Cũng có gió xuân đến vì ta.)

Vừa ngông cuồng lại vừa căng tràn sức sống. Ngụy Trì nhìn Tiêu Ngôn Vị, cẩn thận cất bộ câu đối đi, sau đó cảm ơn chú Vương: “Đẹp lắm ạ.”

Hai người về nhà dán câu đối xong, Ngụy Trì khóa cửa rồi kéo Tiêu Ngôn Vị vào phòng.

Hắn ấn vai Tiêu Ngôn Vị ép y vào tường, hôn y một cách mãnh liệt mà gấp gáp.

Tiêu Ngôn Vị hơi ngửa đầu, đưa tay đẩy nhẹ vai Ngụy Trì, giọng đứt quãng: “Sao thế?”

Ngụy Trì bắt lấy tay y ấn lên tường: “Không biết.”

Tiêu Ngôn Vị không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ mà nồng nhiệt hôn đáp lại Ngụy Trì.

Hai người ôm nhau ngã xuống giường, quần áo vương vãi khắp sàn.

Bọn họ quấn lấy nhau từ lúc mặt trời lặn cho đến khi sao trời dày đặc.

Mồ hôi trên cằm Ngụy Trì nhỏ xuống xương quai xanh của Tiêu Ngôn Vị, nước mắt y chảy dọc theo khóe mắt, thấm vào gối.

t*nh d*c là lời tuyên ngôn thường xuyên mà dài lâu của bọn họ.

Tiếng pháo bên ngoài át đi tiếng th* d*c cũng dồn dập không kém của hai người, mười hai giờ đã điểm.

Ngụy Trì ôm lấy Tiêu Ngôn Vị, cúi xuống li.ếm hôn đuôi mắt, cổ tay, mỗi một khớp xương trên người y đang ửng đỏ vì k*ch th*ch quá độ, rồi nói rồi nói: “Năm mới vui vẻ.”

Tiêu Ngôn Vị nép sát vào Ngụy Trì, tựa trán lên cằm hắn: “Án Thù cũng có một câu thơ về mùa xuân.”

“Câu nào?” Ngụy Trì hỏi.

“Tuế tuế niên niên, cộng chiếm xuân phong.” (Năm năm tháng tháng, cùng hưởng gió xuân.)

Ngụy Trì ôm Tiêu Ngôn Vị chặt hơn: “Là về mùa xuân sao?”

Tiêu Ngôn Vị cựa mình trong lòng hắn: “Vậy anh nói xem, là về cái gì?”

Ngụy Trì lại cúi đầu khẽ hôn y: “Là về em và anh.”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị nghiêm túc đáp lại bằng một nụ hôn, “Là về anh và em.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back