Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển Thượng+Hạ] Thương Tiến Tửu - Đường Tửu Khanh

[Quyển Thượng+Hạ] Thương Tiến Tửu - Đường Tửu Khanh
Chương 189: Binh tuyết


Triêu Huy cứ tưởng Thích Trúc Âm mang viện binh từ Khải Đông đến, nhưng hắn thấy sau lưng Thích Trúc Âm chỉ có mỗi mấy chục thân binh thì không khỏi bối rối: "Đại soái đây là..."

"Không phải ta đến đánh giặc hộ các ngươi," Thích Trúc Âm bắt đầu quấn tay phải để lát nữa máu ngấm, cầm đao không dễ bị trượt tay, "mà là đến đánh giặc cùng các ngươi.

Bắt đầu từ bây giờ, ngươi và vị huynh đệ này xuống chức tại đây, chủ tướng doanh Nhất tạm thời do ta đảm nhiệm."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Triêu Huy ngớ mặt, mà cả Quách Vi Lễ cũng đờ người giây lát, sau đó cãi lại: "Không được!"

Tuy Khải Đông vẫn luôn giữ quan hệ thân thiết với Ly Bắc, trong năm Hàm Đức thứ tư cùng hợp lực đánh chặn kỵ binh Biên Sa xâm lược, thu hồi lại sáu châu Trung Bác, nhưng hai bên phân biệt rất rành rọt, về mặt quản chế thì trước giờ chưa từng có lấn quyền.

Bọn họ có thể gọi Thích Trúc Âm là đại soái, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ sẽ chịu nghe Thích Trúc Âm ra lệnh.Thích Vĩ nghe thế bèn rút tấm thẻ từ trong túi vải bên hông ra, ném cho Quách Vi Lễ.

Quách Vi Lễ bắt lấy, lật lại nhìn kỹ, vậy mà lại chính là lệnh bài của Tiêu Ký Minh.Lúc này toàn bộ phần tường phía Đông Nam của tường châu mai đã bị phá tan tành, những lỗ còn lại có máy bắn pháo đơn lấp vào.

Thứ này mặc dù gọi là pháo, nhưng thực ra cũng là máy bắn đá, có một đầu sọt làm bằng da chuyên để chở đá, trụ dài làm giá, dựa vào sức người để bắn, sức công phá nhỏ hơn rất nhiều so với máy bắn đá của Cáp Sâm.

Cáp Sâm bố trí bộ binh mang khiên sắt lên đằng trước, muốn tránh được nguy cơ bị đá bay loạn rơi trúng thì không thể không giảm tốc độ.(*Một loại vũ khí của thời nhà Tống.)Triêu Huy thấy Thích Trúc Âm đã rút đao đầu quỷ ra, bèn rảo bước theo Thích Trúc Âm, nói: "Doanh Nhất chỉ còn lại mỗi tám ngàn người, Cáp Sâm trông còn tận mười ngàn kỵ binh, đại soái muốn để chúng ta thủ thành đến khi viện binh tới sao?

Nhưng doanh Nhị thất thủ rồi, bét nhất cũng phải mai mới có viện binh, bây giờ..."

"Mẹ bà nó, tường cái doanh này dày những bốn trượng, tường châu mai có sập hết cũng còn khuya mới đánh hạ nổi.

Các ngươi đầy đủ dầu hỏa, lại còn có hai cái..."

Thích Trúc Âm nhìn hai chiếc máy nỏ, nói đắc ý, "máy nỏ do Khải Đông bọn ta chế."

"Tên nặng không đủ," Triêu Huy trông ý Thích Trúc Âm là muốn lên ngựa ra khỏi thành, bèn vội vàng nói, "tên bắn ra rồi không lấy lại được, đồ dự trữ bên trong doanh không cầm cự nổi đến mai đâu.

Đại soái, người lấy Tru Cưu ra làm gì!

Lên tường thành chào cái đi, chúng ta đánh được."

Đao của Thích Trúc Âm tên là Tru Cưu, nàng bị Triêu Huy chặn đứng lại can: "Đội quân vạn người của Cáp Sâm phải mang theo khí giới nặng trước giờ chưa từng có, để đảm bảo tốc độ hành quân, hắn đương nhiên sẽ phải cắt giảm lương thực mang theo, cho nên hiện giờ hắn không đánh lâu dài được, chỉ cần người cầm cự được ở trong thành, là có thể chờ được hắn rút lui thôi."

Thích Trúc Âm vừa nói vừa lùi lại mấy bước, giương cao giọng: "Nhưng bỏ qua đêm nay thì các ngươi sẽ không tìm được cơ hội như vậy nữa.

Cáp Sâm dùng các ngươi làm đá mài đao, giẫm lên uy danh của tường sắt để tôi luyện tân binh cho mình, chư vị chớ có khờ, cái gọi là tường sắt chẳng qua chỉ là cái khố mà thôi, vểnh mông lên chịu đánh như thế sao xưng được thiết kỵ."

Quách Vi Lễ siết chặt lệnh bài, Triêu Huy cảm thấy bầu không khí không ổn.Thích Trúc Âm giơ ngón tay chỉ về cổng doanh ở phía Đông Nam, vẻ điên cuồng tràn ngập trong mắt, nàng quay sang nhìn chằm chằm vào Quách Vi Lễ, buông câu: "Không muốn ra ngoài chơi với ta sao?"***Đối thủ của Cáp Sâm ở chiến trường phía Nam là Lục Quảng Bạch, quân phòng vệ quận Biên giống như một tảng đá ngoan cường, lấp vào cái lỗ hổng đó, mặc cho kỵ binh Biên Sa có tấn công như mưa rền gió dữ thế nào cũng không mảy may xê dịch.

Nhưng Cáp Sâm còn hiểu cái tên Thích Trúc Âm này hơn nữa, hắn đã giao thủ với Thích Trúc Âm từ tận trận tập kích "phong dẫn liệt dã" kia rồi.Cáp Sâm nghĩ Thích Trúc Âm là hai người.Thích Trúc Âm tọa trấn đại trướng và nàng cưỡi ngựa vung đao về căn bản là hai phong cách khác nhau, nàng thay đổi một cách tự nhiên giữa "thống soái" và "chủ tướng."

Nàng khác với Lục Quảng Bạch vững vàng thận trọng, có thể tùy cơ ứng biến, có thể dựa vào tất cả yếu tố bên ngoài để kéo ngã đối thủ, bằng không đã chẳng làm nên được chiến tích vĩ đại đốt trụi mười ba doanh Biên Sa.Nàng thuộc loại "giỏi biến hóa."

Cổng thành đóng chặt, trước trận mưa đá đang lụi dần, khiên sắt của Biên Sa dồn đến năm trăm bước bên ngoài.

Khiên của chúng không chỉ để bảo vệ người, mà còn để bảo vệ xe công.

Loại xe này chở gỗ lớn, đến gần, các binh lính có thể dùng nó để hợp lực xô phá cổng doanh, là một loại vũ khí hiệu quả để công thành.Kỵ binh của Cáp Sâm đã chuẩn bị tiến lên, bọn chúng chia thành bọ cạp mang chùy sắt và lính tinh nhuệ mang loan đao, lúc cần thì bọ cạp còn có thể đổi sang loan đao.

Cáp Sâm rất kiên nhẫn, hắn sẽ không cho doanh Nhất thêm thời gian trì hoãn nữa, hắn phải phá cổng doanh, sau đó dùng những kỵ binh này để đồ sát tất cả binh còn thừa ở đây.Khiên sắt dùng rất tốt, bộ binh Biên Sa đang giơ chúng càng lúc càng tiến nhanh.

Xe công được chắn không một vết xước, đến trước cổng doanh, mấy chục con người nhất tề hô lên dùng sức, dùng khúc gỗ khổng lồ xô cổng bay mù mịt bụi.Cáp Sâm nâng tay, hắn đã chuẩn bị tấn công.Cổng doanh phát ra tiếng ầm ầm, chỗ bị va chạm xuất hiện rãnh nứt.

Để binh lính ở giữa có thể dùng lực dễ dàng hơn, bộ binh hai bên bỏ khiên sắt xuống.

Bọn chúng hò lên lui về sau, đồng loạt xô tới.

Cổng doanh rốt cuộc vỡ "ầm" một tiếng, lung lay trực sập.Triêu Huy giẫm lên đống đổ nát, đầu hứng gió ló ra nhìn xuống, hô: "Bắn!"

Ngói đầu tường bỗng nổ tung, trong âm thanh phun trào, dầu hỏa đổ ào xuống như suối dọc vách tường, vãi lên đầy người bộ binh Biên Sa.

Đốm lửa "phùng" lên, tựa như một bầy rắn độc, nhảy tung tóe lên người bộ binh Biên Sa.

Khiên sắt cũng không ngăn được lửa, nhất thời tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp tứ phía, mùi da thịt bị đốt cháy bay nồng nặc.Cổng doanh bỗng động, nó nặng nề kéo ngược lên, lộ ra ngựa chiến đang chờ sẵn sau cổng, có cả thiết kỵ Ly Bắc mặc giáp sắt.

Thích Trúc Âm trang bị nhẹ nhàng ra trận, nàng xách Tru Cưu, giữa tiếng thở phì phò nóng rẫy của con ngựa chiến, lao vụt ra như một vì sao băng.Chỉ khắc sau vó ngựa như sấm rền của thiết kỵ Ly Bắc đã ùa vào trong tuyết, bọn họ đi theo Thích Trúc Âm, đạp ngã khiên sắt trước cổng doanh, như được sinh ra từ biển lửa, tựa trận cuồng phong đánh thẳng đến kỵ binh Biên Sa dàn hàng sau bộ binh.Tinh nhuệ mang loan đao lập tức rút lui, toán bọ cạp ngồi vững vàng trên lưng ngựa chiến, xoay bẻ tay vai khi nghe thấy tiếng huýt sáo của Cáp Sâm, giơ chùy sắt nghênh đón.

Bọn chúng đã dùng chùy sắt để cho thiết kỵ Ly Bắc một bài học tàn nhẫn, đêm nay, bọn chúng vẫn có thể đập nát mũ sắt của thiết kỵ.Triêu Huy đứng trên đầu tường, nhìn xuống chiến trường, tim đập như trống dồn, đến cả hơi thở cũng rối loạn.Bọ cạp nâng chùy sắt lên, vung vào đầu của thiết kỵ ở trong gió —— nhưng lưỡi đao đã chém thẳng tới từ mặt bên, hai tay Thích Trúc Âm nắm chuôi đao, mượn lực vọt tới của ngựa chiến, dùng mặt đao Tru Cưu hất thiết chùy ra, trực tiếp xô ngã bọ cạp khỏi ngựa.Cùng lúc bọ cạp lăn khỏi lưng ngựa, thiết kỵ mặc giáp nặng chỉnh tề ghìm cương lui về sau.

Bọn họ lùi nhanh gọn, lại còn phân tán rất có trật tự.

Cáp Sâm nghe thấy sau lưng biển giáp nặng có tiếng vó ngựa, sau đó nhìn thấy khinh kỵ vung đao lấp đầy vào những kẽ hở lúc phân ra —— đó không phải là khinh kỵ, đó là thiết kỵ Ly Bắc đã cởi bỏ giáp nặng.Từ trước đến giờ Quách Vi Lễ chưa từng nhẹ thế này, ông ta dồn hết những phẫn uất suốt mấy ngày nay vào hai tay, vận hết sức gào lên một tiếng dọc theo con đường trống, trường đao chém phăng đầu tên bọ cạp đối diện.

Máu bắn tung tóe, ông ta đã vọt lên hàng đầu, khi nhiệt độ quen thuộc trở lại trong lòng bàn tay, Quách Vi Lễ kích động đến mức hai tay run lẩy bẩy."

Mẹ kiếp..."

Quách Vi Lễ thở hồng hộc, gần như sắp bật khóc, ông ta gân cổ hô, "Đại soái —— đã quá!"

Tiếng gào ấy khiến Triêu Huy cũng phải rớt nước mắt.Thích Trúc Âm cười giòn giã, nàng giơ cao Tru Cưu khi ngựa chiến tung vó, lúc con ngựa hạ xuống đâm bất thình lình vào người tên bọ cạp.Thiết kỵ Ly Bắc cởi giáp nặng thì không còn là thiết kỵ Ly Bắc nữa ư?

Có lẽ là thế, nhưng đó là thiết kỵ Ly Bắc của Tiêu gia, không phải thiết kỵ Ly Bắc của Thích Trúc Âm.

Thiết kỵ Ly Bắc liên tục thua trận ở đồng tuyết phía Bắc, không nhanh bằng ngựa lùn là nguyên nhân, nhưng hiện giờ, kỵ binh của Cáp Sâm muốn công thành, bọn chúng tất phải đụng lưỡi đao của thiết kỵ Ly Bắc.Quách Vi Lễ đâm xuyên tên bọ cạp, ông ta cũng chẳng sợ chùy sắt nữa.

Ông ta đã cởi giáp nặng, khi đó, động tác vung chùy của bọ cạp ngay tức thì có vẻ đặc biệt chậm chạp, hơn nữa bọ cạp còn có một nhược điểm, chính là vì đảm bảo tốc độ nên bọn chúng không mặc giáp, chỉ cần mất đi thế mạnh chùy sắt, là sẽ phải đổ máu như bình thường trước trường đao.Thích Trúc Âm thở ra hơi nóng, nhìn Cáp Sâm.

Nàng ở xa như vậy, giữa chiến trường ánh đao máu lửa, ánh mắt xoáy vào Cáp Sâm hung ác đến dị thường.Bọ cạp quý giá, Cáp Sâm phải ứng đối, hắn muốn bọ cạp lui, nhưng chỉ cần hắn hạ lệnh, Thích Trúc Âm sẽ lui ngay theo Quách Vi Lễ, tròng giáp nặng lên.

Vẻ bị động của nàng kỳ thực là chủ động, vững vàng chiếm thế thượng phong đêm nay, không cần truy kích, chỉ cần đứng chờ trên một đường ranh nào đó nơi chiến trường này.

Cáp Sâm còn muốn tiếp tục thì sẽ phải dâng đầu người lên, những đánh đâu thắng đó kia hết thảy đều hóa thành hư vô trước Thích Trúc Âm.Tới đi.Ánh mắt của Thích Trúc Âm khiêu khích như thế, thậm chí nàng còn nhếch một nụ cười chế giễu với Cáp Sâm, tiện tay quẫy sạch máu dính trên đao."

Rút lui."

Cáp Sâm quyết định nhanh chóng, tuyệt không ham chiến.Nhưng Cáp Sâm mang theo khí giới, đây là đồ phải tốn bao nhiêu công sức mới lôi ra được từ Trung Bác, nếu vì thế mà bỏ lại ở đây, đối với hắn chính là tổn thất.

Hắn chia binh ra chuyển khí giới đi, một bộ phận kỵ binh sẽ phải giảm tốc độ vì vướng quân nhu.Thích Trúc Âm vung đao vỗ ngựa, mang Quách Vi Lễ đạp tuyết đuổi theo như bay.

Nàng biết quân tinh nhuệ của Cáp Sâm chắc chắn sẽ rút lui trước, hành động này lại càng giống như là đang chọc trẻ, dẫn thiết kỵ Ly Bắc bị kỵ binh Biên Sa đuổi riết đêm ngày bám riết sau mông kỵ binh Biên Sa, thỉnh thoảng lại hù đối phương một chút.Rốt cuộc Quách Vi Lễ cũng hả giận, ông ta búi tóc lên toan đuổi tiếp thì lại bị Thích Trúc Âm túm cổ áo lại."

Về nhà," Thích Trúc Âm nhìn đồng tuyết hoang, thu lại nụ cười, "rời doanh thì sẽ lại rơi vào cảnh vây khốn như lúc trước, Cáp Sâm không phải kẻ sẽ cụp đuôi chạy đâu, đừng cho hắn cơ hội lại sức."

Quách Vi Lễ đã chịu phục, đương nhiên sẽ nghe theo Thích Trúc Âm.

Lúc quay đầu ngựa lại, ông ta phấn chấn nói: "Đại soái, sau này đánh dã chiến trong tuyết, cũng cứ đánh thế, Cáp Sâm chả là con muỗi gì sất!"

"Dã chiến không cần công thành, nên hắn sẽ không xông lên trước, mà sẽ đánh bọc các ngươi."

Thích Trúc Âm ngẫm nghĩ, "...

Nhưng nhìn đêm nay thì, sự cải tổ của hắn cũng cần rà lại đấy."

Cáp Sâm đặt cược càng nhiều vào kỵ binh Biên Sa, nhưng hắn quá tham lam, khiên sắt đêm nay chính là bằng chứng, toán bộ binh này không mang đến ưu thế cho kỵ binh Biên Sa, mà trái lại lại thành vướng chân, lúc đánh dã chiến trong tuyết bọn chúng không chạy lại ngựa chiến, một khi ngã xuống thì chính là toi đời, chỉ có thể dùng để công thành.Quách Vi Lễ vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Thích Vĩ bỗng huýt một tiếng, giục ngựa từ chỗ trinh sát tới cạnh Thích Trúc Âm, báo: "Đại soái, vẫn còn binh đang đến gần!"

Tuyết bị gió thổi phần phật, quật ào ào vào lông quấn cổ, bộ binh đang đi bộ bước nông bước sâu giẫm lên từng đụn tuyết.

Tất cả bọn họ đều bị gió thổi bạc cả tóc, cắm đầu đi chẳng biết đã bao lâu.

Bọn họ dường như đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng lại vô cùng gắn kết, chỉ cần nghe thấy tiếng vó ngựa là có thể ngay lập tức bò rạp xuống.

Bọn họ là bộ binh giỏi đánh mai phục nhất trên đời này, trước khi vượt qua đại mạc, bọn họ từng được gọi là quân phòng vệ quận Biên.Thích Trúc Âm xuống ngựa, xuyên qua màn tuyết dày đặc, đối mặt với nam nhân cầm đầu.

Nàng đã quá quen với đội quân này, đến mức chỉ cần dựa vào báo cáo chi tiết của Thích Vĩ là có thể nhận ngay ra hắn là ai.Nam nhân cởi tấm vải che mặt xuống, cằm lún phún râu, đứng ở đó thở hồng hộc.

Hắn đã đi quá lâu, dường như đã cả một đời rồi.

Hắn nở một nụ cười nhẹ, mỏi mệt nói: "...

Đại soái, ta là viện binh."

Chính là Lục Quảng Bạch đã phản bội.
 
[Quyển Thượng+Hạ] Thương Tiến Tửu - Đường Tửu Khanh
Chương 190: Chuyện đêm


Quân phòng vệ quận Biên tạm nghỉ ở doanh Sa Nhất, bọn họ quây quần quanh đống lửa, cởi vải che gió tuyết xuống rồi bắt đầu đánh chén như hổ đói.

Lúc Thích Trúc Âm cởi Tru Cưu ra, để ý thấy thương của bọn họ không giống loại hồi trước, nàng ngồi xuống đưa trà nóng cho Lục Quảng Bạch.Lục Quảng Bạch bưng trà, yên lặng một hồi lâu, rồi nói: "Vương gia..."

Thích Trúc Âm uống trà, "Ừ" một tiếng.Lục Quảng Bạch hỏi: "Ký Minh với Sách An có khỏe không?"

"Không khỏe," Thích Trúc Âm dùng dao găm nhanh nhẹn xắt thịt nướng, bỏ vào miệng, "sau khi ngã ngựa Ký Minh không còn cưỡi ngựa được nữa, giờ chỉ có thể ngồi ở đại cảnh trù tính chiến cuộc thôi, đối mặt với Cáp Sâm hết sức bất lợi.

Sách An bị thương nặng lúc đưa vương gia về, tổn thất không hề nhẹ.

Bây giờ chiến trường phía Bắc thiếu thống soái trầm trọng, Ly Bắc đang cận kề nguy hiểm rồi."

"Ta muốn về đại cảnh với đại soái," Lục Quảng Bạch nhìn Thích Trúc Âm, "ở đại mạc ta đã phát hiện ra nhược điểm của kỵ binh Biên Sa, có rất nhiều chuyện cần cả đại soái và Ký Minh mới có thể bàn bạc được."

"Ai mà biết ngươi có phải gián điệp hay không cơ chứ," Thích Trúc Âm lau ngón tay, "nơi này là Ly Bắc, không phải Khải Đông."

"Ta giao binh mã cho Triêu Huy, ở lại doanh Nhất sung làm lính phòng vệ," Lục Quảng Bạch nhẹ nhàng để thương của mình xuống cạnh chân, "ta có thể bỏ binh bỏ giáp, để đại soái áp giải vào đại cảnh."

Thích Trúc Âm cắm con dao găm về lại, tĩnh mắt nhìn lửa cháy phừng phừng: "Sáng mai về ngay, ngươi đi cùng luôn đi."

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Thích Trúc Âm mang Lục Quảng Bạch về cùng.

Đến lúc bọn họ về lại đại cảnh đã là đêm khuya ngày hôm sau, Tiêu Ký Minh không đánh động đến người ngoài, đứng trước thềm nghênh đón.Lúc Lục Quảng Bạch xuống ngựa, trời đang vào tiết Tiểu Tuyết, hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ nhìn Tiêu Ký Minh.

Thích Trúc Âm vứt roi ngựa cho Thích Vĩ, vỗ vai hắn đoạn bước lên thềm, ý bảo hắn đi theo đi.

Bọn họ đứng trước mặt hắn, im lặng giục hắn.Thiết mã sông băng Tiêu Ký Minh, phong dẫn liệt dã Thích Trúc Âm, lửa hiệu thổi cát Lục Quảng Bạch.Thuở thiếu thời bọn họ đuổi theo nhau, đều ngượng ngùng khi nhắc đến hoài bão của chính mình, như thể cho dù đã qua bao nhiêu năm đi nữa, bọn họ vẫn sẽ nép bóng dưới ánh hào quang của các bậc sinh thành.

Nhưng sóng triều cuồn cuộn đã xô đổ những bức tường chắn gió che mưa kia, cuối cùng bọn họ lại gặp lại giữa bể mù bão tuyết.Lục Quảng Bạch đón ánh mắt chăm chú của bọn họ, bước lên đường về.***Lục Quảng Bạch vái Tiêu Phương Húc trước, sau đó theo họ vào trong đình viện.

Buồng sưởi được xây ở một chỗ khuất nẻo, bên trong thông địa long, hun rất nóng.

Thích Trúc Âm bước vào cởi áo choàng, khoanh chân ngồi xuống.

Cửa hông mở, đối diện có một cái ao nhỏ, bên trong rải rác mấy hòn đá phủ tuyết mới.

Lác đác cành mai xanh men theo cửa sổ giấy trắng như tuyết, chỉa ngang trong trời đêm mênh mang, hóa thành nét điểm xuyết duy nhất trong không gian cô tịch.Lục Quảng Bạch im lặng giây lát, rồi bắt đầu: "Nửa năm trước ta rời quận Biên, đi về phía Đông đến đại mạc, định đánh hạ bộ Thanh Thử, chiếm thảm cỏ của chúng, canh chừng cho cả quận Biên, nhưng thất bại, bởi vậy buộc phải tiếp tục đi sâu hơn.

Tháng Năm, ta đến bờ đông của Cách Đạt Lặc, ở đó trông thấy kho lương của A Mộc Nhĩ."

"Đường dây cung cấp của A Mộc Nhĩ quả nhiên ở Trung Bác," Thích Trúc Âm chống đũa, lơ đễnh nhai vài miếng, "muốn cung ứng cho chiến trường ở Nam Bắc thì đặt kho lương ở giữa là thích hợp nhất."

"Ở đó còn có cả ruộng của A Mộc Nhĩ nữa," Lục Quảng Bạch nắm chén trà, nhìn bọn họ, "lão ta khai khẩn đất hoang ở đó, để bộ Liệu Ưng thả ưng, đồng thời cũng làm ruộng như chúng ta vậy.

Bộ Thanh Thử ở phía Nam chẳng qua chỉ là để làm nhiễu bố trí của Khải Đông mà thôi, A Mộc Nhĩ ngăn phía Đông của Đồ Đạt Long Kỳ thành một khu vực không người quấy rầy, làm thử nghiệm mới ở đó.

Lão bắt chước quân truân của chúng ta, chính đang xây dựng hẳn một thành phố mới đây."

Cả Tiêu Ký Minh lẫn Thích Trúc Âm đều sửng sốt."

Chúng ta phải thống nhất chiến tuyến Nam Bắc," Lục Quảng Bạch nói chậm rãi, "thậm chí còn phải bảo Khuất đô dừng nội đấu lại đi, A Mộc Nhĩ đã lớn thành một con quái thú rồi, lão muốn trở thành đại quân* của hai bở sông Trà Thạch."(*quân ở đây là quân chủ.)"Chuyến này ta ra Bắc, có ba việc muốn làm," Thích Trúc Âm đặt đũa xuống, thoáng ngưng lại, rồi tiếp tục, "một là xem xem rốt cuộc bọ cạp là thần thánh phương nào, hai là thử xem thiết kỵ Ly Bắc có còn cơ may cứu vãn nữa hay không, ba là thuyết phục Ký Minh bỏ qua hiềm khích hiện giờ, bắt tay đàm hòa với Khuất đô."

"Việc đó là không thể," Tiêu Ký Minh ôn tồn phản đối, "nay Ly Bắc đã có tuyến cung cấp của riêng mình, bọn ta liên minh với Trung Bác ở phía Nam, bắt tay đàm hòa với Khuất đô cũng đồng nghĩa với việc phải giao ra ưu thế giờ đang có."

"Nếu Ly Bắc không chịu bỏ qua hiềm khích, vậy thì Khuất đô cũng sẽ không chịu bỏ ra bất kỳ sự trợ giúp nào."

Thích Trúc Âm nói, "Ngươi cũng biết mà, Thái hậu là một người bảo thủ."

"Ta tuyệt đối sẽ không," Tiêu Ký Minh nhìn chằm chằm vào Thích Trúc Âm, nói như chém đinh chặt sắt, "lại giao em trai ta cho bọn họ, còn cả vợ ta, con trai ta, không ai có thể lại cướp họ khỏi ta nữa.

Ly Bắc không cần sự trợ giúp của Khuất đô, Thái hậu cứ để tám đại doanh đảm bảo tính mạng của bà ta vô lo trước đi."

Tiêu Ký Minh rất hiếm khi không nể nang gì như vậy, vẻ bề ngoài quá nho nhã của hắn thường khiến người ta quên mất chiến doanh của Ly Bắc là do hắn lập ra.

Nửa năm trước, hắn cũng là thống soái của chiến trường phía Bắc.Lục Quảng Bạch sợ bọn họ cãi nhau, bởi vậy bèn cất tiếng xoa dịu: "Chúng ta có thể bàn..."

"Bàn lại cũng không có đâu," Thích Trúc Âm hơi rướn người, nhìn Tiêu Ký Minh, "ta biết là Tiêu Ký Minh sẽ không đồng ý."

Lục Quảng Bạch thở dài, chỉ đành bảo một tiếng: "Đại soái."

"Ta chỉ muốn nhắc các ngươi điều này thôi, trước khi thống nhất chiến tuyến, chúng ta đã không còn cùng một trận doanh từ lâu rồi.

Nếu mà hai quân liên minh, vậy rốt cuộc phải nghe ai đây?"

Ngón tay Thích Trúc Âm huơ giữa mình và Tiêu Ký Minh, "Ly Bắc còn phải đề phòng Khuất đô đến hỏi thăm, nếu như, ta bảo nếu như thôi nhé," Thích Trúc Âm tàn nhẫn buông câu, "thiết kỵ Ly Bắc lại một lần nữa mất đi thống soái, vậy thì ai sẽ đến đảm nhiệm chiến trường phía Bắc đây?"

Thích Trúc Âm đã nhắc nhở Ly Bắc từ lâu rồi, trói tín ngưỡng của toàn quân vào một người là nguy hiểm đến độ nào.

Ly Bắc là bức tường sắt ngoan cường, đến cả chủ tướng cũng buộc cứng vào chiến doanh.

Triêu Huy ra Bắc phải mang theo ba đại doanh Liễu Dương của hắn, Quách Vi Lễ vào Nam phải mang theo doanh thường trú của ông ta, thay đổi chiến tuyến sẽ hao thời gian hao cả công sức.

Nếu chủ tướng tử trận thì khả năng đánh trả coi như bằng không.Trên thực tế lúc Đại Chu thành lập tuyến biên phòng, tất cả các doanh đều mắc vấn đề này.

Bị hạn chế bởi điều kiện địa lý, quy định chiêu quân của mỗi nơi lại một khác, tình hình trong từng doanh cũng khác theo.

Chủ tướng là trái tim của binh sĩ, binh sĩ là tứ chi của chủ tướng, hai bên muốn ăn ý gắn bó thì phải cần đến mấy năm, thậm chí là mười mấy năm vào khuôn, bởi vậy đổi tướng lúc lâm trận là điều cực kỳ tối kỵ.Khải Đông ý thức được vấn đề này đầu tiên, bọn họ không giống Ly Bắc, cần phải đối mặt với thảo nguyên mênh mông lẫn ao đầm chằng chịt, bọn họ có Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên quan che chắn, chỉ cần thủ được lỗ hổng duy nhất là quận Biên thì có thể vô tư lự.

Bởi vậy trong năm Vĩnh Nghi, Thích Thời Vũ đã quy định tiêu chuẩn chiêu quân của toàn bộ Khải Đông, bọn họ không cần chủ tướng chuyên biệt, mọi người đều quen thuộc cùng một chiến trường.

Đến thời của Thích Trúc Âm, nàng lập nên tướng quân trướng ở quận Thương, mười mấy vị chủ tướng dưới quyền đều là chỉ đâu thì đi đó, đổi tuyến tương đối dễ dàng, dù có không may mắn mất ai thì cũng không bị ảnh hưởng đến chiến cục.Nhưng có được thì tất có mất, Khải Đông không có tướng lĩnh có cá tính rõ ràng như Ly Bắc, tiêu chuẩn lựa chọn đơn điệu đã định đoạt sẵn rằng qua tận mấy năm nữa, bọn họ cũng rất khó xuất hiện được tướng lĩnh nào có phong cách cá nhân.Tiêu Ký Minh nói: "Ở giữa chiến trường Nam Bắc còn có Trung Bác, bọn ta không thể nào hợp thành một được, cũng không cần để ai giữa ta với ngươi ra lệnh cả.

Nay phía Đông Bắc Khuất đô bị Hòe Từ Trà chặn lại, trước khi hỏi thăm Ly Bắc thì bọn họ phải nói chuyện với Thẩm Trạch Xuyên trước đã.

Còn về thống soái, Trúc Âm à, ta đã mất đi tư cách làm thống soái Ly Bắc từ lâu rồi."

Ngón tay thon dài của Tiêu Ký Minh đỡ ấm trà, hắn lanh lẹ pha trà, trong hơi nóng mù mờ, không tìm được một chút vẻ tự oán nào trên mặt cả."

Lúc Cáp Sâm mang đầu cha ta đi đã bảo A Dã, hắn là lấy oán báo oán," Tiêu Ký Minh ngừng tay, vẻ mặt lạnh lùng, hắn nhìn Thích Trúc Âm, "ta biết ngươi cảm thấy cách thức quản chế của thiết kỵ Ly Bắc quá tập trung, nhưng lúc này ta vẫn phải tuân theo con đường cũ, bọn ta vẫn sẽ lựa chọn dùng biện pháp trực tiếp nhất để đánh trả, chính là ăn miếng trả miếng.

Tín ngưỡng của bọn ta không đặt ở cha ta, nếu Cáp Sâm thật sự nghĩ thế thì hắn đã sai hoàn toàn, tín ngưỡng của bọn ta nằm ở dưới chân.

Cáp Sâm đánh bại cha ta, nhưng hắn không thể đánh bại Ly Bắc.

Ba mươi năm trước cha ta giành được luồng sức mạnh quyết tiến quyết chiến từ thổ địa dưới chân, Ly Bắc dựa vào chính sức mạnh ấy mới đi đến ngày hôm nay, bọn ta tuyệt đối sẽ không chịu thua lúc này.

Con sói mới vừa trẻ vừa cường tráng, tràn trề tính hiếu thắng, hắn có thể đứng ở phía trước thay thế bóng hình của cha ta, vào lúc chúng ta bắt đầu đánh trả, hắn có thể nhanh chóng tề tựu lòng người đã bị đánh tan tác.

Người ấy không phải là ta, ta đã tiếp nhận trọng trách mài giũa hắn, ta muốn hắn phải ra khỏi vỏ bộc lộ mũi nhọn."

Thích Trúc Âm tiếp lời: "Nhưng theo ta biết, hắn còn chưa từng chân chính giao thiệp với các đại chiến doanh nữa kia.

Chủ tướng của Ly Bắc các ngươi không phải mấy thằng nhóc ngoan ngoãn lễ phép của Khải Đông, hắn căn bản chưa chinh phục được Ly Bắc."

"Nhưng hắn hiểu rõ toàn cảnh Ly Bắc," Tiêu Ký Minh nói, "trong nửa năm này hắn đã chạy khắp các tuyến đường này, biết quân nhu vận chuyển thế nào thì đến nhanh, biết viện binh đi thế nào thì có thể thông thẳng, còn biết tình hình tiêu tổn của các chiến doanh ở chiến địa nữa, đây là món quà mà cha ta cho hắn.

Trúc Âm, hắn chỉ là thiếu một ít thời gian mà thôi."

"Thế nên mới đến lượt... ta," Lục Quảng Bạch tiếp lời đúng mạch, "thống nhất chiến tuyến kiểu gì là việc của mấy người, ở phía trước, quần nhau với Cáp Sâm kiểu gì, kéo dài thời gian cho Ly Bắc là một chuyện khác mà ta phải nói."

"Ngươi đã sửa trường thương của quân phòng vệ quận Biên."

Thích Trúc Âm nhớ lại những cây thương kia."

Đúng thế, sau khi thua bộ Thanh Thử ta đã gặp thêm một loạt các bộ khác," Lục Quảng Bạch chống đầu gối, im lặng một hồi, sắc mặt âm trầm, "ta đều thua."

"Ài," Thích Trúc Âm vắt óc an ủi, "đúng là không dễ dàng gì."

"Ta còn ôm bụng rỗng đánh giặc kia, để có cơm ăn, chỉ có thể mò vào chỗ của bọn chúng.

Bọn ta đánh nhau bao nhiêu lần, chính lúc đó ta phát hiện ra nhược điểm của kỵ binh."

Lục Quảng Bạch vừa nói vừa quay người lại, lấy cây trường thương sau lưng đặt lên đầu gối, tháo vải bày ra thân cây thương ở bên trong."

Ngươi tăng chiều dài đầu thương," Tiêu Ký Minh áng thử bằng ngón tay, "... dài quá rồi."

"Còn thêm cả lưỡi móc nữa," Thích Trúc Âm ngắm nghía, "quấn vào kiểu gì đấy?"

Lục Quảng Bạch gạt tay bọn họ ra, vuốt ve cây thương một cách yêu quý: "Ta là bộ binh, hồi trước đánh nhau với kỵ binh Biên Sa ở quận Biên là dựa vào địa hình để mai phục, nhưng đến đại mạc, ngoài gò cát với chả đồi cát ra thì những thế mạnh lúc trước chẳng còn một mống, ta bị buộc phải mặt đối mặt với kỵ binh.

Mới đầu là để dành ra thêm thời gian tháo chạy, ta muốn tăng khoảng cách với kỵ binh, thế là bèn tăng độ dài thương.

Kết quả cán thương dài quá, lúc vung rất khó giữ vững phương hướng, khi đối mặt với đòn của kỵ binh không kịp đổi ngược hướng lại là sẽ bị chém ngã xuống đất liền."

Trong quá trình này Lục Quảng Bạch phát hiện kỵ binh phải đi vòng, bọn chúng không có cách nào để tấn công trực diện, phải tránh đầu thương."

Thế là ta sửa lại cán thương như cũ, nhưng tăng thêm chiều dài đầu thương," Lục Quảng Bạch nhìn hai người, nở nụ cười, "chỉ cần lập vững trận hình, chĩa đầu thương ra bốn phía bên ngoài là sẽ biến thành một chiếc 'xe công' sống.

Bọn chúng tấn công nhanh sẽ bị binh của ta đâm thẳng vào ngựa, đầu thương quá dài khiến bọn chúng không thể giật từ đầu bên kia, một khi trúng đòn là sẽ khó mà sống sót."

Tiêu Ký Minh và Thích Trúc Âm đều trầm ngâm.Lục Quảng Bạch nói tiếp: "Nhưng kỵ binh phản ứng rất nhanh, bọn chúng không tấn công thẳng nữa, mà chuyển sang vây bọc ta.

Ta phát hiện cảm giác đó giống như đang câu cá vậy, bèn dùng dây gai buộc dao lê cướp được từ chỗ bọn chúng vào hông đầu thương, lúc hai bên tiếp xúc, dù đâm không trúng thì cũng có thể dùng lưỡi móc để móc ngã kỵ binh khỏi lưng ngựa.

Có điều dây gai dễ mòn quá, cho nên ta phải hỏi vay tiền các ngươi để làm lưỡi móc cho chỗ thương này."

"Ta không có tiền," vừa nói đến đây là Thích Trúc Âm bực mình, "ta làm đại soái mà nợ thì chồng đống, bao nhiêu đổ hết vào tiền son phấn cho các dì ta đấy, bây giờ ai mà nói tiền nong với ta ta lại chả đập cho."

Lục Quảng Bạch quay sang Tiêu Ký Minh.Tiêu Ký Minh nói: "Ly Bắc bọn ta... giờ Thẩm Trạch Xuyên cũng đang ở trong nhà đấy, ngươi thử nói chuyện với y xem?"

Lục Quảng Bạch quấn kỹ cây thương vào, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: "Sao y lại ở đây, chả phải hồi trước không cùng đường với chúng ta sao?"

"Thiên hạ đại loạn mà," Thích Trúc Âm nói, "Thẩm Trạch Xuyên bây giờ là hổ Trung Bác đấy, lên Bắc gắn bó như răng môi với Ly Bắc, xuống Nam dắt thuyền Nhan thị, dựng tường ở phía Đông Bắc Khuất đô, nghe là tưởng tượng được ra ngay hai chữ."

Lục Quảng Bạch hỏi: "Hai chữ gì?"

Tiêu Ký Minh đáp khó xử: "Có tiền."

"Nam Bắc bị Trung Bác ngăn cách, chuyện cần nói bây giờ cũng chẳng vòng được đến Thẩm Trạch Xuyên," Thích Trúc Âm nói, "huống chi cái gọi là thống nhất Nam Bắc thì cũng cần Trung Bác ra tay ở trong đó nữa, hiện giờ là thời cơ tốt để cắt đứt đường dây cung ứng của A Mộc Nhĩ."

"Lúc thương lượng tối nay," Tiêu Ký Minh uống trà, "y sẽ mang phụ tá đến."

"Ta chỉ có một câu hỏi thôi," Thích Trúc Âm bưng chén trà, "Ly Bắc các ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì để thuyết phục y vậy?"

Câu hỏi này là đang hỏi Tiêu Ký Minh, thế tử im lặng thoáng chốc, rồi mới đáp: "... chắc là mặt."

Ba người trầm ngâm giây lát."

Quay lại chuyện chính, thương này có thể đối phó với kỵ binh, nhưng không phù hợp với thiết kỵ Ly Bắc."

Thích Trúc Âm tiếp tục đề tài, "Lần này ở doanh Nhất ta phát hiện bọ cạp không mạnh như dự tính, chùy sắt chỉ có hiệu quả với thiết kỵ Ly Bắc các ngươi thôi, mang đến chiến trường phía Nam sẽ thành vướng chân, đối với quân phòng vệ Khải Đông bọn ta là vô dụng, cho nên tạm thời ta nghĩ, A Mộc Nhĩ sẽ không rút đội quân bọ cạp này khỏi chiến trường phía Ly Bắc đâu.

Nhưng nếu bọn chúng cứ ở mãi chỗ này thì thiết kỵ cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ đánh phòng ngự ở trong doanh, chứ đánh dã chiến thì không lại được."

"Trước khi tìm được biện pháp đối phó với chùy sắt," Tiêu Ký Minh nói, "đánh phòng ngự có thể mua thời gian cho chúng ta."

"Cáp Sâm biết các ngươi muốn làm gì," Thích Trúc Âm nhớ lại từng chi tiết trong trận phòng ngự ở doanh Nhất, "hắn thêm khiên sắt cho kỵ binh, đồng thời trang bị cả khí giới công thành của Đại Chu.

Có lẽ bây giờ hắn hẵng còn đang vào khuôn, nhưng hắn sẽ rất mau tìm được hướng đi của mình trong lúc thực chiến.

Cùng lắm nửa năm là Cáp Sâm có thể thuần thục sử dụng bọn chúng, đến lúc đó đánh phòng ngự cũng chẳng bảo vệ được Ly Bắc nữa."

"Thế nên ta cần sự trợ giúp của quân phòng vệ Khải Đông," Tiêu Ký Minh chụp ấm trà, "ta đoán đồng ruộng của A Mộc Nhĩ ở phía Đông Cách Đạt Lặc vẫn chưa đến mức có thể cung cấp cho bốn bộ, lão vẫn còn phải phụ thuộc vào lương thực của Đại Chu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ chặt đứt hoàn toàn đường dây cung ứng của A Mộc Nhĩ ở Trung Bác, quân phòng vệ Khải Đông chỉ cần ra khỏi quận Biên, tấn công bộ Thanh Thử, gia tăng áp lực ở phía Nam cho A Mộc Nhĩ là được rồi."

Thích Trúc Âm đau cả đầu, nàng xuất binh đi Đông là phải có bộ Binh phê chuẩn, chuyện này không giống với việc không giao Lục Bình Yên ra, nếu Khuất đô vì thế mà cắt quân lương của nàng thì nàng chỉ có thể tự thân vận động thôi.

Nhưng nàng không nói ra, chỉ gật đầu, tỏ ý mình đã nghe.***Ngày hôm sau Tiêu Trì Dã gặp lại Mãnh ở trong viện.Mãnh ở chiến địa mấy ngày, khắp người đầy tuyết, móng vuốt dơ mất cả dáng.

Tiêu Trì Dã đỡ nó, lau sạch lông lẫn móng vuốt cho nó.

Cốt Tân đi vào khẽ bẩm báo mấy câu, Tiêu Trì Dã quay lại, nhìn thấy Lục Quảng Bạch giữa trời Tiểu Tuyết.Lục Quảng Bạch mới vái Lục Bình Yên xong, sau khi đi vào thì không vào trong phòng mà ngồi dưới hiên, nhìn Tiêu Trì Dã lại gần, không nhịn được mà cảm khái: "Thằng nhóc này...

Có phải nửa năm nay đệ lại cao thêm rồi không vậy."

"Đệ đã đến tuổi này rồi," Tiêu Trì Dã thả Mãnh đi, ngồi xuống bên cạnh cởi giáp tay ra, "không cao thêm nữa đâu."

Lục Quảng Bạch róc tuyết ra, nhìn hắn, nói: "Đệ vẫn còn sẽ mạnh hơn nữa."

Tiêu Trì Dã sờ chiếc giáp tay, không nói gì."

Ta kể đệ nghe mấy chuyện được không, Sách An?"

Lục Quảng Bạch gọi tên tự của Tiêu Trì Dã mà không gọi hắn là A Dã, điều này có nghĩa Tiêu Trì Dã không còn là con sói con nữa, hắn đã có thể ngồi ngang hàng với Lục Quảng Bạch, không còn chỉ là em nữa rồi.Lục Quảng Bạch trông ra ngoài đình viện: "Đệ biết quá khứ của đại ca đệ, nhưng dám chắc đệ không biết quá khứ của đại soái đâu.

Hồi mới ở Khải Đông, Thích gia không có con trai trưởng, Thích Thời Vũ quyết định tìm một đứa có năng lực từ đám con trai thứ, nhưng ông ấy chọn tới chọn lui cũng không tìm được ai phù hợp.

Khi đó, đại soái bảo nàng muốn làm tướng quân, Thích Thời Vũ tưởng là đùa, ta cũng tưởng là đùa.

Trong đầu ta nghĩ, lấy đâu ra con gái làm tướng quân cơ chứ, nàng cầm được kim lên thêu thùa là tốt rồi.

Nhưng nàng vẫn cứ kiên quyết như thế, Thích Thời Vũ bèn xếp nàng vào quân phòng vệ quận Thương, đặt dưới mắt mình."

Thích Trúc Âm bừng bừng khí chí nhào vào, nhưng nàng mau chóng phát hiện ra đó là vô ích.

Nàng hoàn toàn không hòa nhập vào được, ở đó không có ai bằng lòng tiếp nhận nàng, lại càng không có ai bằng lòng nghe nàng ra lệnh.

Bọn họ rất khách khí với nàng, đó chỉ là vì Thích Thời Vũ mà thôi."

Thế nên nàng mới khăng khăng đòi đến quận Biên," Lục Quảng Bạch nói tiếp, "Thích Thời Vũ giao nàng cho cha ta, nhưng nàng rất không nghe lời.

Hồi đó nhà ta còn có anh em, ta vốn không hề muốn làm tướng quân.

Sau khi nàng đến, ta tưởng cuối cùng thì mình cũng không phải làm lót bét nữa rồi, ai mà biết được nàng lại mạnh thế chứ, bỏ xa tất cả bọn ta."

Thích Trúc Âm dùng sự kiên nhẫn của việc thêu thùa để đối đãi với bản thân, nàng đã nghe quen những tiếng cười chế giễu rồi, thậm chí biết thừa sau lưng bọn họ nói gì về nàng.

Nàng như không biết giận là gì, vẫn cứ ở lại quận Biên.Lục Quảng Bạch phủi bông tuyết trên đầu gối: "Thích Thời Vũ dường như không để ý đến nàng nữa, nàng bị vứt hẳn ở quận Biên.

Lúc bọn ta ra ngoài sa mạc, có rất nhiều kẻ muốn lợi dụng nàng.

Nàng bị bọn chúng túm mắt cá chân, chúng bảo nàng cút về nhà đi, nhưng nàng chỉ biết nói không.

Nàng dùng tay chân thậm chí là cả răng để bò ra khỏi cát vàng, ngã bầm dập mặt mày, khí thế đó quả thực là muốn ăn thịt người ta luôn được."

Nhưng đến lúc Thích Trúc Âm đứng trên đồi cát, nàng lại khóc toáng lên, sau đó nàng sụp xuống chửi lũ chó má các ngươi!

Nàng túm cổ áo Lục Quảng Bạch, hết lần này đến lần khác thống khổ gằn hỏi: "Ta có gì mà không được?!"

Lục Quảng Bạch nghĩ lại mà hẵng còn hãi: "Lúc ấy ta sợ gần chết."

Tiêu Trì Dã hỏi: "Sau đó thì sao, Thích Thời Vũ đưa nàng về à?"

"Sau đó nàng lau sạch nước mắt nước mũi, lại tự mình kéo đao về doanh trại."

Lục Quảng Bạch nói đến đó thì cùng bật cười với Tiêu Trì Dã, nhưng rồi hắn lại thở dài, "Sau đó nàng lập công nhỏ, theo quy định thì phải thăng lên tiểu kỳ.

Cha ta đồng ý, nhưng không có ai nguyện ý về dưới quyền nàng cả.

Nàng ngồi ở đó từ sáng đến tận khuya, cuối cùng hỏi một binh sĩ tại sao lại không chịu theo nàng, hắn ta bảo 'Bởi vì ngươi còn không nhấc nổi đao đầu quỷ'."

Quân phòng vệ quận Biên không cần đao đầu quỷ, loại đao này vừa nặng lại vừa trầm, chính bọn họ cũng chẳng được mấy người có thể thực sự xách nổi nó lên chiến trường.

Nhưng có vẻ như Thích Trúc Âm lại tin, kể từ đó nàng bỏ luôn đao nhỏ vốn hay dùng, đổi sang đao đầu quỷ."

Quá buồn cười, lúc đó ta cảm thấy sao nàng ngu thế không biết, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được tất cả mọi người cự tuyệt nàng chẳng phải bởi vì nàng không có năng lực, mà là bởi vì nàng là con gái."

Lời mà thế gian này nói với Thích Trúc Âm nhiều nhất chính là "Đáng tiếc là thân con gái," nhưng chính nàng lại chưa bao giờ nghĩ như vậy, nàng nghĩ làm con gái của Thích Thời Vũ chẳng có gì không tốt cả, cũng giống như nàng nghĩ có người thích thêu thùa còn có người thích chiến tranh cũng chẳng có gì là lạ sất.Lục Quảng Bạch lại nhìn sang Tiêu Trì Dã: "Cuối cùng Thích Thời Vũ vẫn đưa nàng về, về lại quận Thương rồi nàng vẫn không bỏ cuộc, đi theo chúng chủ tướng của Thích Thời Vũ gi gì cũng học.

Thiên phú kinh người của nàng bộc lộ từ lúc ấy, chỉ là không có ai chịu trân trọng thôi, tận cho đến trận đánh năm ấy, các anh em của nàng bỏ rơi Thích Thời Vũ, trong quận Thương không có ai ra nghênh chiến."

"Đêm đó Thích Trúc Âm thúc ngựa đến gõ cửa vô số người, ăn không biết bao nhiêu bế môn canh, nàng chẳng màng gì rời quận Thương luôn, lạc giọng kiệt sức thuyết phục các đại doanh phòng vệ, bất kể có ai chịu nghe nàng hay không.

Cuối cùng nàng đón được cha về như đệ đấy, đó trở thành khởi đầu cho tiếng tăm vang khắp thiên hạ của nàng, cho nàng từ đó đứng ở nơi vạn người chú mục.

Khuất đô không chịu ban cho nàng tước vị, cũng không chịu phong tước cho nàng, bao nhiêu người tưởng nàng sẽ sợ hãi, nhưng Sách An à, ta không thấy nàng khóc lóc như cái lúc đứng giữa cát vàng một lần nào nữa, nàng đã trưởng thành rất nhanh qua những lần cọ xát ấy.

Thích Trúc Âm có thể làm đại soái binh mã năm quận Khải Đông, không phải vì bị bắt buộc, mà là vì nàng có thể, nàng nên đứng ở nơi ấy."

Nàng trời sinh đã thuộc về chiến trường.Lục Quảng Bạch nói: "Đệ cũng vậy."
 
[Quyển Thượng+Hạ] Thương Tiến Tửu - Đường Tửu Khanh
Chương 191: Giao Thừa


Giờ Tuất buổi tối, Nam Bắc quây quần.Tiêu Trì Dã vén rèm lên, Thẩm Trạch Xuyên dắt Tiêu Tuân khom mình đi vào.

Tiếng thảo luận trong phòng tạm lắng xuống, Tiêu Tuân cởi khăn quàng và bao tay đưa cho Cốt Tân, sau đó vừa nhìn thẳng vào cha vừa đến ngồi quỳ xuống cạnh cha.Tranh thủ lúc này, Thích Trúc Âm nghiêng người hỏi nhỏ Lục Diệc Chi: "Bộ các ngươi đưa con trai cho người ta hả?"

Hai tay Lục Diệc Chi bưng chén trà, còn chưa kịp đáp đã thấy con trai mình hình như phát giác ra gì, quay qua nhìn Thích Trúc Âm.

Nàng cũng nhỏ giọng đáp: "Chết, Tuân nhi nghe thấy đấy."

Tiêu Tuân hành lễ với Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm chột dạ nhấp một ngụm trà.Dáng dấp của Tiêu Tuân giống Tiêu Ký Minh, nhưng không nho nhã ôn hòa như cha, thằng nhỏ không thích cười cho lắm, gương mặt be bé lúc không biểu cảm trông có vẻ nghiêm túc lạ thường.Lục Diệc Chi băn khoăn: "Chẳng hiểu rốt cuộc là giống ai nữa?"

Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống phía bên kia, hai bên trái phải của y là Tiêu Trì Dã và Diêu Ôn Ngọc.

Từ Tiêu Trì Dã trải tiếp sang trái là phe Ly Bắc; từ Diêu Ôn Ngọc tiếp sang phải là phe Khải Đông, đoàn Trung Bác bọn họ là ít người nhất, nhưng lại không có ai dám coi thường."

Trung Bác hiện giờ còn ba châu chưa thu hồi," Thích Trúc Âm mở lời với Thẩm Trạch Xuyên, "bọn ta hy vọng trước mùa đông năm sau phủ quân sẽ có thể hoàn thành việc thống nhất Trung Bác."

"Nếu đại soái chịu nương tay với hai châu Phàn, Đăng," Thẩm Trạch Xuyên nói, "đương nhiên ta sẽ vô cùng tự nguyện."

"Cái đó thì khó nói lắm," Thích Trúc Âm cười, "nếu Khuất đô ép ta chinh phạt Dực vương thì ta cũng đành chịu thôi."

Diêu Ôn Ngọc hiểu ý của Thích Trúc Âm, không phải là nàng không có cách, mà là nàng muốn lấy Dực vương để trao đổi quân lương năm sau với Thẩm Trạch Xuyên, chuẩn bị chu đáo cho mình đánh bộ Thanh Thử."

Đại soái đã có thể tọa ở Ly Bắc rồi," Diêu Ôn Ngọc ôn tồn lên tiếng, "không chinh phạt Dực vương thì cũng chỉ mất một câu chứ mấy."

Chiến tuyến Nam Bắc phải thống nhất, Thích Trúc Âm liên tục lờ đi điều lệnh của Khuất đô, nếu nàng thật sự sợ thì đã chẳng đến Ly Bắc rồi.

Nhưng Thích Trúc Âm lại chính muốn thét cái giá này cơ, nàng đã nghèo đến cái mức này rồi."

Ta đến Ly Bắc thần không biết quỷ không hay, khác hẳn với chống lại lệnh vua.

Từ châu các ngươi năm nay gây nên động tĩnh lớn như thế, nếu ta mà không tiêu diệt Dực vương thì thao trường của các ngươi phải trải đến tận cổng thành Đan luôn ấy chứ."

Thích Trúc Âm nói, "Cái danh 'phủ quân' này cũng đáng cân nhắc lại đấy, theo ta thấy thì không khác gì hai chữ 'Dực vương' đâu."

"Hiểu thế lại sai quá đi," Thẩm Trạch Xuyên cười, "từ Trà châu đến Đôn châu, Từ châu bọn ta đều làm việc theo đúng quy định.

'Phủ quân' thì có gì to tát đâu chứ?

Các văn bản pháp luật hiện giờ cũng không hề nói nó không phù hợp, ta chỉ là khách của châu phủ Từ châu mà thôi."

Đây chính là lỗ hổng cho bọn họ chưa giương cờ làm phản, trên thực tế Từ châu đã thoát khỏi sự quản chế của Khuất đô từ lâu rồi, song Khuất đô mãi vẫn không dám phát cáo thị, một là vì kiêng dè Từ châu chó cùng rứt giậu, thật sự hợp lực với Ly Bắc đánh đến thành Đan, hai là vì sợ những địa phương khác bắt chước theo, nhưng vì áp lực của nội đấu, bọn họ lại cũng không gửi mong muốn chiêu hàng* đến cho Thẩm Trạch Xuyên, dẫn đến việc Thích Trúc Âm bây giờ chỉ có thể dùng Dực vương để uy hiếp Thẩm Trạch Xuyên mà thôi.(*kêu gọi đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc.)Nếu là một tháng trước, Thẩm Trạch Xuyên sẽ phải nghĩ cách để đối phó với sự uy hiếp này.

Nhưng hiện giờ, y chính là yếu tố quyết định chiến tuyến Nam Bắc có thể thành lập được hay không, tiền và lương trở thành lực lượng của y, y phải dùng thứ mình có để đổi lại lợi ích lớn nhất, giống như Thích Trúc Âm muốn thét giá với y, y cũng muốn thét giá với Thích Trúc Âm."

Hàn Cận đang nằm trong tay ngươi," Thích Trúc Âm nói, "chỉ riêng điều này thôi Từ châu đã có tội rồi."

"Hàn Cận," Thẩm Trạch Xuyên nhấn nhá hai chữ này, trong mắt không có chút vẻ nao núng, "ai mà biết rốt cuộc hắn có nằm trong tay ta không cơ chứ?"

Đây chính là lý do từ xưa đến nay Thích Trúc Âm ngại đi Khuất đô, tiếp xúc với những kẻ mưu mô lão luyện như Thẩm Trạch Xuyên quá nhọc sức, câu chuyện đi vòng cả một vòng mà vẫn không tiến triển được thêm tí nào, đánh thái cực quá đáng làm người ta phát bực, nhớ lại cũng y chang cái cảm giác bị bộ Hộ đòi tiền vậy."

Kể cả nếu ta có bỏ qua cho hai châu Phàn, Đăng, làm ngơ cho ngươi thâu tóm, vậy còn Đoan châu thì sao?"

Thích Trúc Âm quay lại tức thì, "Binh trong tay ngươi chưa đến bốn vạn, nguyên hai vạn trong đó là tân binh mới chiêu mộ, muốn đoạt lại Đoan châu từ tay lũ Biên Sa thì hẵng còn hơi non đấy."

Đây là muốn Thẩm Trạch Xuyên cầu Khải Đông bọn họ xuất binh hỗ trợ.Nhưng Tiêu Trì Dã lại nói: "Muộn nhất là tháng Hai, ta sẽ đi Đoan châu."

"Mặc dù Trung Bác tạm thời chưa cần sự trợ giúp của Khải Đông, nhưng quân phòng vệ Khải Đông có đánh hạ được bộ Thanh Thử hay không sẽ ảnh hưởng đến độ chặt lỏng của chiến trường phía Bắc," Diêu Ôn Ngọc nói tiếp, "cho nên Từ châu sẵn sàng san sẻ với đại soái, trước khi đi Ly Bắc, phủ quân đã suy xét vấn đề quân lương cho đại soái rồi.

Chỉ cần Khuất đô thật sự dám cắt quân lương của đại soái, quân lương của Khải Đông năm sau có thể giao cho Hà châu gánh một nửa."

Lời này của Diêu Ôn Ngọc là nói cho đẹp mà thôi, thời điểm Thẩm Trạch Xuyên rút của* của Nhan Hà Như ở Đôn châu, Nhan Hà Như đã bảo gã còn phải gánh quân lương của Khải Đông, Thẩm Trạch Xuyên rút ra một phần từ trong đó rồi bắt Nhan Hà Như phải tự nghĩ cách tiếp tế cho Thích Trúc Âm.

Lời bọn họ nói bây giờ cũng có thể coi là thật, chẳng qua chỉ bớt đi một ít điểm quan trọng, xóa Nhan Hà Như đi mà thôi.(*Ở đây 97 dùng cụm "薅羊毛" – nghĩa đen là nhổ lông cừu.

Cụm này có xuất hiện ở mấy chương trước rồi nhưng mình chỉ hiểu nó theo cách xử lý thôi, vào đến đoạn này thì mình nghĩ có thể nó có cách hiểu sát hơn.

Đây là một cụm từ chỉ phương thức kiếm tiền bằng cách sử dụng các dịch vụ khuyến mại như coupon giảm giá để khuyến khích khách hàng sử dụng dịch vụ, qua đó tăng lợi nhuận.

Đặt vào ngữ cảnh truyện thì nó không đúng về mặt nghĩa, nhưng mình nghĩ là nó đúng ở chỗ cụm này có liên quan đến tiền nong chứ không chỉ như cách hiểu cũ của mình, cho nên mình để là thế này.)Đúng như tôn chỉ lợi dụng mọi cơ hội của Thẩm Trạch Xuyên, Diêu Ôn Ngọc ngưng lại giây lát, rồi nói: "Đại soái nói đúng, Trung Bác hiện giờ chỉ có ba mươi sáu ngàn người có thể được coi là 'binh,' so với hai phe ở đây thì có lẽ không đáng kể.

Có điều Đoan châu chính là cánh cửa phía Đông của Trung Bác, nếu nó mà đóng không chắc thì việc cắt đứt đường dây cung ứng của Biên Sa sẽ không thể nào làm nổi, càng đừng nói đến liệu Biên Sa sẽ nhân đó gặm nhấm Trung Bác, ngăn chặn liên lạc giữa chiến trường Nam Bắc, khiến Ly Bắc rơi vào vây khốn hay không."

Thích Trúc Âm thầm nghĩ, cho nên——Quả nhiên, Diêu Ôn Ngọc tiếp lời: "Cho nên, bọn ta hy vọng sang năm có thể xây được một mã đạo nối thẳng đến Ly Bắc và Khải Đông, nhận được vài chỉ điểm về quản chế doanh trại."

Quản chế doanh trại là cách nói hàm súc, Thích Trúc Âm nghĩ thật ra y muốn nói, Thẩm Trạch Xuyên muốn nhận được sự trợ giúp của chúng chủ tướng Khải Đông, nhờ bọn họ sang năm huấn luyện hộ Trung Bác một đội quân phòng vệ có thể lên chiến trường.

Ly Bắc toàn kỵ binh, còn quân phòng vệ Trung Bác lại là bộ binh, chuyện này chỉ có thể nhờ Khải Đông đến giúp mà thôi.Trong này đã lộ ra không ít dã tâm, ít nhất những người có mặt đều có thể nhìn ra.

Điều ấy cho thấy Thẩm Trạch Xuyên vừa không muốn dựa vào thiết kỵ Ly Bắc, lại vừa không muốn đơn thuần mượn binh của Khải Đông, y muốn khôi phục phòng tuyến của Trung Bác, thành lập một đội quân võ trang đầy đủ của riêng mình.Đúng là ai có tiền người đấy to.Tất cả không hẹn mà cùng cảm khái, đổi chỗ quân lương này thành bạc, lại thêm cả mã đạo, trang bị, tu sửa thành trì vân vân mây mây, qua một năm là phải ngót nghét gần mấy trăm vạn lượng.

Trước kia Khuất đô đùn đẩy thoái thác đủ kiểu chính là bởi vì không có tiền, kết quả bây giờ Thẩm Trạch Xuyên bảo làm là làm được luôn."

Ngoài ra, liên quan đến kỵ binh mà phủ quân thương lượng với vương gia lần trước," Diêu Ôn Ngọc nói, "đầu xuân năm sau Ly Bắc còn cung cấp được ngựa chiến không?"

Chiến địa bây giờ thiếu ngựa chiến trầm trọng, đến đầu xuân đồng cỏ khôi phục lại, theo ý của Thẩm Trạch Xuyên, nếu như Ly Bắc không gánh nổi thì y có thể hoãn lại.Tiêu Ký Minh không chút nghĩ ngợi đáp: "Được, nhưng Trung Bác phải cho bọn ta mượn núi Lạc làm trại ngựa."

Đây là kế hoạch của Tiêu Ký Minh.

Tướng lĩnh duy nhất trong tay Tiêu Trì Dã chính là Đàm đài Hổ, để lại ở Đôn châu rồi cũng đồng nghĩa với đưa cho Thẩm Trạch Xuyên rồi.

Tháng Hai năm sau Tiêu Trì Dã đi Đoan châu, lại dùng mã đạo hiện có của doanh Biên Bác để đổi ngựa chiến thì khá bất tiện.

Nếu Ly Bắc lập được một trại ngựa mới ở núi Lạc thì sẽ không chỉ giảm bớt áp lực cho việc vận chuyển của doanh Biên Bác, mà còn có thể lập được một phòng tuyến nhỏ ở Trung Bác, nếu thế cho dù Đoan châu có thất thủ, hay Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã nảy sinh xích mích, Ly Bắc cũng sẽ không lập tức rơi vào thế bị động."

Đoan châu muốn thành lập kỵ binh à?"

Lục Quảng Bạch hỏi.Thẩm Trạch Xuyên chưa có nhiều ý tưởng lắm cho đội kỵ binh này, chỉ bảo: "Thử nghiệm khinh kỵ chút, phải chờ đến năm sau có ngựa chiến đã mới tính tiếp được.

Lục tướng quân muốn ở lại chiến địa à?"

Lục Quảng Bạch gật đầu: "Ly Bắc bây giờ cần thời gian, binh của ta có thể đương đầu với loan đao của quân tinh nhuệ của Cáp Sâm thay thiết kỵ ở chiến địa, chính ta cũng rất có hứng thú với 'bọ cạp'."

"Thế thì ta cũng có một yêu cầu," Thích Trúc Âm nói, "Lục Quảng Bạch đã ở lại chiến địa rồi, vậy thì để trao đổi, tháng sáu Năm sau Tiêu Trì Dã phải đến chiến trường phía Nam thủ quận Biên cho ta."

Tiêu Trì Dã sững người.Thích Trúc Âm đập bàn một cái, không nói thêm nữa.

Nhưng cả Tiêu Ký Minh lẫn Lục Quảng Bạch đều hiểu đây là ý gì, Thích Trúc Âm đang cho Tiêu Trì Dã cơ hội.***Ông trời ban cho bộ Liệu Ưng một nam nhân tên là A Mộc Nhĩ ở bên bờ Trà Thạch, sau đó lại ban cho A Mộc Nhĩ một đứa con trai với thiên phú vượt trội.

Bọn họ dẫn đầu kỵ binh Biên Sa quật khởi ở bờ sông, dựa vào mưu lược và loan đao để đánh tan rã Đại Chu.

Hẳn lúc này, trong mắt Mộc Nhĩ, thời đại thuộc về Biên Sa đã đến rồi.

Lão thấy đại mạc kia trải dài trước mắt mình, Biên Sa sẽ từ biệt những tháng ngày khổ sở đằm mình trong gió tuyết, bọn họ đã đi qua hằng hà gian truân, đã sắp rời khỏi mảnh đất cằn cỗi này, sắp thành lập được vương triều của chính mình trên mảnh đất phì nhiêu màu mỡ kia.Mùa đông này, bờ cõi Đại Chu đã hoàn toàn phân tách.

Bức tường Thẩm Trạch Xuyên lập nên đã che chắn hai vùng biên cương phía Đông Bắc, y bỏ ra nửa năm để hoàn thành bức tường này, kết nối được chiến trường Nam Bắc ở nơi Trung Bác hoang tàn bất trị, mặc dù y vẫn còn chưa công khai chĩa mũi nhọn vào Khuất đô, cán cân nghiêng của thế cục đã bắt đầu lộ ra.Năm nay Ly Bắc không giăng đèn lồng hay đốt pháo, nhưng cũng không phải không có gì.

Thẩm Trạch Xuyên ăn bữa Giao Thừa ở đây.

Y nằm ngủ giữa lúc gác đêm, Tiêu Trì Dã đặt cây quạt mới và mấy đồng tiền xuống bên gối y.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên mơ màng tỉnh lại, Tiêu Trì Dã khẽ chạm vào mặt y, y lại ngủ tiếp.Giữa đêm Tiêu Trì Dã cởi áo xuống, bắt đầu từ vai trái, xuống thẳng đến hông, toàn bộ phần lưng bị chiếm cứ bởi con sói.

Tất thảy những phẫn nộ, gầm thét, cắn xé thống khổ của hắn đều khắc trên đây, con sói này không hoàn mỹ, vị trí của mắt trái nằm vừa đúng trên vết thương phía sau vai trái, trông như bị khoét ra, bởi vậy mang một vẻ dữ tợn lạ thường.Tiêu Trì Dã ghi hằn nỗi khuất nhục trong trận bão tuyết kia.Cáp Sâm nói đúng.Ai cũng phải lấy oán báo oán.END QUYỂN HẠ.-------------------------------

Vì wattpad tui bị lỗi nên không up được trên 200 chap, vì vậy tui có tạo thêm quyển kết và ngoại truyện rui nha, các bồ đọc thì có thể vô trang tui tìm nha!
 
Back
Top Bottom