Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 171: Bữa sáng ngọt ngào



Chương 171: Bữa sáng ngọt ngào

Một đêm say giấc, sáng sớm hôm sau Tần Hoan tỉnh dậy, đi ra cửa viện đã thấy hôm nay trong Thanh Huy viên cực kỳ yên tĩnh trang nghiêm. Mà rõ ràng hôm nay nha sai nhiều hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Tần Hoan đứng một lúc lâu ở ngưỡng cửa, sau đó mới đi lên con đường nhỏ rồi rẽ trái vào viện của Tần Diễm. Đã mấy ngày nay huynh muội mấy người liên tục ăn sáng ở chỗ này, hiện tại Tần Hoan tiến vào, Tần Sương và Tần Tương đều chưa đến, mà Tần Diễm cũng không có ở trong viện.

Tần Hoan chờ đợi giây lát sau đó mới nhìn thấy Tần Diễm quay về từ phía Đông, "Tam ca..."

Có vẻ như Tần Diễm không ngờ rằng Tần Hoan lại đang ở đây, "Sao mới sớm như vậy đã tỉnh dậy rồi?"

Tần Hoan chỉ cười cười mà không nói gì, nàng đi theo Tần Diễm vào phòng chính. Than trong phòng đã đốt nóng chờ sẵn, xua đi phần nào khí lạnh trời đông ở bên ngoài, Tần Hoan lên tiếng, "Tam ca đi từ phía Đông đến? Bên kia như thế nào rồi?"

Tần Diễm lắc đầu, "Thế tử Điện hạ và Uông Tri phủ vẫn còn đang thẩm vấn, Bàng lão gia đã ngã bệnh rồi."

Tần Hoan khẽ nhướn mày, "Bàng lão gia ngã bệnh?"

Tần Diễm gật đầu, "Đêm qua trơ mắt nhìn Bàng Nghi Văn chết trước mặt mình, đương nhiên là chịu quá nhiều đau đớn. Nói là đêm qua lúc quay về liền thấy khó chịu, hiện tại trong phủ rối loạn cả lên, chỉ còn trông vào Nhị thiếu gia quản lý."

Tần Hoan đương nhiên thấu hiểu, án mạng xảy ra liên tiếp đã khiến cho trong lòng mọi người lo sợ không yên. Mà hiện tại Bàng Phụ Lương lại ngã bệnh nên đương nhiên trong phủ trên dưới đều hỗn loạn. Tần Diễm thấy Tần Hoan rơi vào trầm tư liền nói, "Có phải Bàng gia cũng bị quấn vào vụ án của Lưu vận chuyển?"

Tần Hoan hoàn hồn, nhất thời kinh ngạc, "Tam ca tại sao lại hỏi như vậy?"

Tần Sương đứng dậy nhìn về bầu trời vẫn còn lờ mờ sáng ảm đạm, "Mới chỉ một đêm mà trong phủ đã có nhiều nha sai như vậy, căn bản không giống với án mạng đơn giản. Mặc dù nói cái chết của Lưu vận chuyển cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng vẫn khiến cho ta có cảm giác không đúng lắm. Mà đột nhiên Trì Điện hạ lại đặc biệt quan tâm đến chuyện trong Bàng phủ, điểm này cũng không hề đơn giản..."

Dù sao Tần Diễm cũng lớn lên ở kinh thành, bất kể chuyện gió thổi cỏ lay gì hắn cũng đều cực kỳ nhạy cảm.

Tần Hoan úp mở, "Đúng là không chỉ vì án mạng, thế nhưng rốt cuộc là bởi vì sao muội cũng không rõ lắm, có lẽ liên quan đến án mạng của Lưu Đại nhân đi."

Vụ đại án năm đó có lẽ người biết đến nó cực kỳ ít, mà hiện tại vẫn còn chưa xác định có dính dáng đến hay không nên đương nhiên Tần Hoan không thể dễ dàng nói ra miệng thế được.

Tần Diễm nhìn nàng thật lâu, đang định nói chuyện thì đột nhiên Chu Hoài lại 'Ồ' lên một tiếng. Tần Hoan quay ra xem, thấy Chu Hoài đang nhìn về phía cửa viện, Tần Hoan cũng nhìn theo liền thấy được bóng dáng của Bạch Phong.

Tần Hoan theo bản năng bước ra ngoài cửa, Tần Diễm cũng nói, "Có lẽ là đến tìm muội, cứ đi đi."

Tần Hoan gật đầu, sau đó mới dẫn Phục Linh và Bạch Anh về phía cửa.

Thấy nàng ra ngoài nói chuyện với Bạch Phong 2 câu rồi rời đi, vẻ mặt Tần Diễm có chút biến hóa.

Chu Hoài cũng tiến đến nói, "Thế tử, nhìn động tĩnh của Trì Điện hạ và Tri phủ Đại nhân thì tựa như liên lụy không hề nhỏ."

Tần Diễm gật đầu, "Ta hiện tại còn chưa đoán được rốt cuộc là vì sao. Có điều nhất định là liên quan đến Lưu Nhân Lệ." Tần Diễm ngừng lại một chút rồi nghiến răng, "Lúc trước đúng là không nên đồng ý với Bàng Phụ Lương."

Chu Hoài thở dài, "Thời điểm đó chúng ta chỉ biết là Lưu Đại nhân bị người ta 'liên lụy' nên mới tin lời một phía của ông ta."

Tần Diễm có lòng muốn lôi kéo Lưu Nhân Lệ đến Hầu phủ tiện đà trở thành cánh tay đắc lực cho Thái tử, cho nên cực kỳ coi trọng Lưu Nhân Lệ. Mà Bàng Phụ Lương có vẻ như cũng đã sớm nghĩ đến điều này, ban đầu có lòng muốn lợi dụng Tần Diễm và Trung Dũng Hầu phủ cho nên mới an bài cho Tần Diễm gặp mặt Lưu Nhân Lệ. Lần đầu tiên gặp mặt Bàng Phụ Lương lại thẳng thắn thành khẩn, nói thẳng đến chuyện Lưu Nhân Lệ bị cuốn vào làm sóng tham ô, cực kỳ có khả năng chuốc lấy tai họa. Lúc đó trong lòng Tần Diễm tràn ngập bất mãn, hắn muốn chính là một người trong sạch tài cán có thể để cho Thái tử sử dụng chứ không phải mang mầm vạ tai ương đến cho Thái tử. Lưu Nhân Lệ quả nhiên không hề là lựa chọn hoàn mỹ như trong tưởng tượng của Tần Diễm.

Ngay lúc đó Tần Diễm chỉ cho rằng Lưu Nhân Lệ thật sự bị người ta giá họa, chứ không muốn bỏ qua cơ hội lôi kéo Lưu Nhân Lệ này cho nên mới đồng ý với Lưu Nhân Lệ. Nghĩ rằng cho hắn một ân huệ thì hắn nhất định sẽ trung tâm báo đáp mà gia nhập vào dưới trướng của Hầu phủ. Nếu không có cái chết của Thanh Quân, hiện tại cực kỳ có khả năng Tần Diễm đã trở về kinh thành, rồi vào thời điểm Lưu Nhân Lệ bị buộc tội lại bận rộn bảo vệ ông ta...

May mà đột nhiên cái chết của Thanh Quân ập đến, may mà Tần Hoan cho hắn một nhắc nhở.

"Lúc ấy chỉ cảm thấy Lưu Nhân Lệ là người bị hãm hại vào chỗ nguy khốn, còn Bàng Phụ Lương chỉ là người trung gian mà thôi. Trước mắt xem ra Bàng Phụ Lương cũng không hề sạch sẽ, Trì Điện hạ vốn chỉ đơn giản tham dự vậy mà suốt cả đêm qua lại vẫn chưa thẩm vấn xong. Sự việc nghiêm trọng hơn so với chúng ta nghĩ nhiều."

Trong giọng nói của Tần Diễm chứa đựng chút lo âu, lần này đến Dự Châu chỉ vì chúc thọ, thế nhưng lại vào ở trong Thanh Huy viên. Một khi đã bước chân vào đây, chưa kể trước đây đúng thật là Bàng gia có liên quan đến chút tài sản cũ của Hầu phủ, mà hiện tại có mặt ở nơi xảy ra vụ án nếu như để người có lòng biết được chắc hẳn sẽ biên diễn ra không biết bao nhiêu lời đồn. Trước mắt có lẽ không chỉ là chết người mà vẫn còn liên lụy đến đại án tham ô trong triều đình, Tần Diễm càng nghĩ thì lòng càng nặng nề, hiện giờ Hầu phủ không thể dính vào chút phong ba nào được.

Sắc mặt Chu Hoài cũng nghiêm trọng, "Thư của Thế tử đã gửi đi rồi, Hầu gia ở kinh thành nhất định sẽ có đề phòng, chỉ cần chúng ta ở đây giữ mình sạch sẽ là được. Sau này quay về kinh thành rồi cho dù người ta có muốn cũng chẳng nói được gì Hầu phủ."

Tần Diễm thở dài, "Thánh tâm khó dò, mà đừng nói Thánh tâm, ngay cả vị ở Đông cung kia cũng không dễ sống chung đâu. Mặc dù Hầu phủ đã lựa chọn Đông cung, thế nhưng Đông cung có tâm tư gì thì cũng chẳng ai biết. Một khi Hầu phủ bị chỉ trích thì Đông cung sẽ lựa chọn thế nào?"

Chu Hoài mím môi mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Vậy Trì Điện hạ thì sao? Lần trước Thế tử trò chuyện với hắn khá vui vẻ, nếu như Trì Điện hạ sau khi được Thế tử thúc đẩy rồi cũng lựa chọn Đong cung, thì chẳng phải Hầu phủ sẽ lập công lớn sao?"

Tần Diễm híp mắt lại, "Chẳng lẽ Chu quản gia không nhìn ra sao?"

Chu Hoài sửng sốt, "Ý Thế tử là sao?"

Tần Diễm im lặng, "Thái độ của Trì Điện hạ hôm đó tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta. Thế nhưng ngươi có tin không, ta vẫn không nhìn ra rõ được ý của hắn."

Chu Hoài ngạc nhiên, ngày đó ông đứng ở ngoài cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện và đánh cờ mà thôi, chứ không quan sát được vẻ mặt của Yến Trì. Sau đó, mọi người cùng đồng hành đến Dự Châu, vị Ma vương trong truyền thuyết này cũng không quá khó để ở chung, "Nhưng mà... nhưng mà suốt dọc đường đến Dự Châu, tiểu nhân không nhận ra hắn tỏ ý muốn phân rõ giới hạn với chúng ta."

Trung Dũng Hầu phủ giao hảo cùng với Đông cung thì ở kinh thành đã không có gì là bí mật nữa. Nếu như Yến Trì không phân rõ giới hạn cùng bọn họ, một khi trở về kinh thành hắn cũng sẽ bị cho rằng thân thiết với Đông cung. Hắn vốn có thể từ chối đồng hành cùng bọn họ, thế nhưng hắn lại không hề.

Tần Diễm lắc đầu, "Lúc ban đầu ta cũng tưởng như vậy... Thế nhưng về sau ta lại phát hiện ra hắn chỉ là hành động mà chẳng kiêng nể ai mà thôi. Cho dù cả kinh thành đều cho rằng hắn hướng về Đông cung thì có lẽ hắn cũng chẳng thèm để ý."

Nói xong Tần Diễm hất hất cằm, "Tên tuổi Ma vương kia của hắn không phải nói suông, tâm tư hắn rất khó dò, quan trọng nhất là từ nhỏ hắn đã không ở trong vòng luẩn quẩn quyền lợi chốn kinh thành. Ai cũng không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì, những người trong kinh thành đó mặc dù đều muốn lôi kéo Duệ Thân Vương phủ thế nhưng chẳng có ai dám tùy tiện hành sự!"

"Thế tử nói phải!" Chu Hoài gật đầu.

Tần Diễm thở dài, giọng nói có chút ủ rũ hiếm thấy, "Lần này hành sự hơi thiếu chu toàn, chỉ hy vọng đừng khiến cho người trong nhà bị ảnh hưởng quá lớn. Trước mắt chúng ta chỉ có thể yên lặng xem xét, nếu như có thể giúp được gì thì sẽ giúp, để tránh sau này mắc phải sai lầm."

Chu Hoài gật đầu nặng nề, thần sắc cũng không có chút nào thả lỏng.

Mà ở ngoài viện, Bạch Phong đang dẫn Tần Hoan đi đến một căn viện độc lập ở phía Tây Nam.

"Chủ tử đã bận rộn cả đêm, biết được người đã thức dậy rồi nên mới mời người qua đó."

Giọng nói Bạch Phong cung kính, Tần Hoan thầm nghĩ nàng mới chỉ ngủ dậy được một lúc, vậy mà Yến Trì lại biết đến nhanh như vậy.

Rất nhanh Bạch Phong đã dẫn Tần Hoan đến cửa viện, buổi sáng sớm chỗ này cực kỳ yên tĩnh, trong lẫn ngoài viện đều không có thị vệ canh gác. Vào đến bên trong, cửa phòng chính đóng chặt, Bạch Phong dẫn Tần Hoan đến trước cửa sau đó giơ tay lên mời, "Cửu cô nương, mời vào."

Tần Hoan gật đầu, nàng đẩy cửa ra, Phục Linh và Bạch Anh lại đứng ở bên ngoài chờ.

Trong phòng cũng cực kỳ yên ắng, mà nhìn ra được đây chỉ là một gian phòng mới được thu dọn tạm thời mà thôi. Tần Hoan đẩy cửa ra sau đó nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt đảo qua hết bên trái rồi đến bên phải, ngay lúc nàng còn đang do dự thì một bóng người đột nhiên lóe lên từ bên trong. Đúng là Yến Trì, hắn thấy nàng đứng ở cửa cứ do dự mãi mà không tiến vào nên liền đi đến dắt tay nàng, "Vào đây."

Tần Hoan bị kéo vào trong một phòng sưởi, trong phòng có một án kỷ đặt bên cạnh giường nhỏ dưới cửa sổ. Trên án kỷ là cháo và 2 món ăn, trong góc phòng có đặt một cái chậu than, than lửa bên trong lại sắp tắt rồi.

"Uông Tri phủ chuẩn bị, ta căn bản cũng không cần, thế nhưng đột nhiên lại muốn cùng nàng ăn bữa sáng một lần cho nên mới đến đây nghỉ ngơi giây lát."

Yến Trì kéo Tần Hoan đến ngồi yên ổn trên giường, sau đó hắn mới ngồi xuống đối diện với nàng. Nàng mới ngủ dậy Yến Trì đã biết cho nên đương nhiên hắn cũng biết nàng vẫn chưa ăn sáng. Tần Hoan quan sát hắn giây lát, ngoại trừ trên cằm râu bắt đầu nhú ra ngoài thì tinh thần hắn cũng không tệ lắm. Như vậy nàng liền yên tâm.

"Thâu đêm suốt sáng đối với ngài mà nói lại là chuyện thường ngày như cơm bữa à?"

Trên bàn đặt 2 bộ bát đũa, Tần Hoan liền giơ tay lên múc cho Yến Trì thêm một bát cháo nữa.

Lúc còn ở Hầu phủ thì 2 người cùng nhau ăn cơm không chỉ 1 lần, thế nhưng đều là cả một bàn lớn nhiều người ngồi ăn cùng một chỗ. Vậy nên đây là lần đầu tiên 2 người được đi ăn riêng với nhau, thấy Tần Hoan múc cháo cho mình, mặt mày Yến Trì liền sáng lên.

"Ở bên ngoài hành quân, đương nhiên chẳng phân biệt được ngày hay đêm nữa."

Tần Hoan đưa cháo đến, Yến Trì cười cười rồi đón lấy. Tần Hoan nhìn hắn ăn 2 miếng rồi mới hỏi, "Đêm qua thế nào rồi?"

Ý cười trên mặt Yến Trì thu lại một chút, "Bàng Hữu Đức đã đi theo Bàng Phụ Lương từ 14 năm trước, ông ta chỉ biết đột nhiên trong tay Bàng Phụ Lương lại có tiền bạc, thế nhưng không biết tiền đó từ đâu đến. Chuyện của 15 năm trước ông ta không biết, có điều..."

Giọng nói Yến Trì nghiêm trang, "Có điều mấy năm nay những giao dịch tiền bạc giữa Thanh Quân và Lưu Nhân Lệ ông ta lại rõ ràng, nói ra còn cặn kẽ hơn so với Thường thị. Hàng năm Bàng Phụ Lương đều phải cho Thanh Quân và Lưu Nhân Lệ số tiền rất lớn, mà cho Song Thanh ban cũng cực kỳ nhiều. Tiền này phần lớn đều là ngân phiếu, có 1-2 năm Thanh Quân không đến thì liền đưa cho Thanh Ly."

"Hơn nữa mấy năm nay h*m m**n của Thanh Quân và Lưu Nhân Lệ càng lúc càng lớn khiến cho Bàng Phụ Lương đã có chút bất mãn. Lần này Thanh Ly chết khiến cho Thanh Quân cực kỳ phẫn nộ, cho nên mới đưa ra yêu cầu muốn chiếm căn nhà trọ."

Tần Hoan chau mày, "Bàng Hữu Đức là người mà Bàng Phụ Lương tín nhiệm bậc nhất, chẳng lẽ ông ta cũng không hề nhắc đến chuyện của năm đó? Ông ta cũng không biết vì sao phải cho Thanh Quân và Lưu Nhân Lệ tiền à?"

Yến Trì gật đầu, "Ông ta nói Bàng Phụ Lương đã từng giải thích qua một lần, năm đó lúc Bàng Phụ Lương bắt đầu làm ăn buôn bán thì Thanh Quân và Lưu Nhân Lệ cũng góp bạc, về sau tiền đưa cho bọn họ hàng năm đó chính là tiền lãi."

Nói như vậy nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng sự việc nào có đơn giản như vậy?"

"Nếu như là góp bạc, đã góp bao nhiêu? Hàng năm tiền lãi tính thế nào? Có ghi chép rõ ràng hay không?" Tần Hoan thở dài, "Thậm chí ngay cả Bàng Hữu Đức mà Bàng Phụ Lương cũng không muốn nói ra, thật không hiểu được ông ta làm thế nào mà cất giấu bí mật này nhiều năm như vậy."

"Ông ta nói cũng đã có lòng nghi ngờ, thế nhưng Bàng Phụ Lương cực kỳ đa nghi, chỉ cần có chút không trung thành thì sẽ bị hoài nghi cho nên Bàng Hữu Đức cũng không dám làm gì hỏi gì. Huống hồ đã nhiều năm như vậy, Bàng Phụ Lương cũng đã sống những ngày tháng cực kỳ tốt đẹp."

Tần Hoan gật đầu, "Nói cách khác, hiện tại vẫn không tìm thấy chứng cứ Bàng Phụ Lương dính líu đến chuyện của năm đó?"

Yến Trì khẽ thở dài, "Đúng vậy, chết không đối chứng, mà cũng đã không có cách nào tìm được bất cứ tang vật gì nữa rồi."

"Như thế cũng không hẳn." Ánh mắt Tần Hoan trong trẻo nhìn sang Yến Trì, "Ngài cảm thấy con người Bàng Phụ Lương thế nào?"

Yến Trì nghe thấy thế thì hơi híp mắt, "Không cần biết Bàng Phụ Lương có phải là người dựng nghiệp từ 2 bàn tay trắng hay không, nhưng nhất định là một người không hề có gia thế. Ông ta từ một kẻ không có gì đi đến vị trí giàu nhất Tây Bắc của ngày hôm nay thì tâm chí hay thủ đoạn cũng đều không hề tầm thường. Mà hôm qua Bàng Nghi Văn chết ở trước mặt ông ta, mặc dù vẻ mặt ông ta sợ sệt và ngơ ngẩn một lúc thế nhưng lại không có chút nào thất thố cả. Bởi vậy có thể thấy được tâm tính ông ta cực kỳ bất phàm."

Yến Trì trầm ngâm giây lát, "Đêm qua kiềm chế chịu đựng, mà ông ta vẫn đối nhân xử thế chu đáo thỏa đáng, đủ để thấy là con người khéo léo đưa đẩy mà cũng không trong sạch lương thiện gì. Chưa nhắc đến chuyện có liên quan đến vụ án cũ hay không, Bàng gia có thể kinh doanh buôn bán lớn đến như vậy thì trong tay ông ta chắc chắn cũng không hề sạch sẽ."

Tần Hoan gật đầu, "Ngài còn không biết, trong tính cách ông ta còn có một mặt tàn bạo nữa."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, thấy thế Tần Hoan mới kể hết toàn bộ sự đau khổ của Thường thị ra. Yến Trì chau mày, "Nam nhân đánh nữ nhân? Nói như vậy thì ta lại đoán mặc dù ông ta biết ẩn nhẫn kiềm chế thế nhưng cũng có phần yếu ớt và tự ti, nếu không chắc chắn sẽ không động thủ với nữ nhân."

"Đúng vây." Tần Hoan đặt đũa xuống, giọng nói có chút thận trọng, "Nói theo lẽ thường, nam tử bình thường biết lễ nghĩa chắc chắn sẽ không động thủ với nữ tử, ngoại trừ vẻ thương hương tiếc ngọc thì đại đa số nam tử lại càng khinh thường chuyện động thử với nữ tử. Mà nếu một nam nhân có thói quen đánh đập phu nhân của chính mình thì bản chất hắn rất khinh miệt nữ tử và ý muốn kiểm soát cực kỳ cao. Trong nội tâm không tự tin với chính mình tạo thành nỗi bất an khiến cho ông ta đặc biệt bốc đồng và cáu kỉnh khi đối mặt với những người yếu thế hơn mình, từ đó đạt được mục đích phát tiết cảm xúc của mình."

Tần Hoan lại nói, "Ông ta là cự phú nắm giữ muôn vàn của cải ở phía Tây Bắc, mặt ngoài phong quang vô hạn, ngay cả quan lại quyền quý cũng phải gọi ông ta một tiếng Bàng công. Thế nhưng trong nhà hắn lại đối đãi với phu nhân của mình như vậy, ông ta rất bất an, có khả năng chính vì những sự việc xảy ra năm đó. Mà quan trọng nhất chính là trong lòng ông ta tự ti, có lẽ bởi vì xuất thân, hoặc có lẽ cũng bởi vì những chuyện khác."

"Tóm lại, càng là người như vậy thì sẽ càng không xóa sạch hoàn toàn dấu vết của chuyện năm đó. Bởi vì ông ta cho rằng đó là 'chiến tích vĩ đại' của bản thân, mỗi lúc ông ta nhìn thấy sự kiện hay sự việc nào gợi nhớ đến năm đó thì có khi trong lòng còn có chút sảng khoái. Mà đã nhiều năm như vậy ông ta vẫn không hề giải quyết hết 2 cái tai họa ngầm là Thanh Quân và Lưu Nhân Lệ thì có lẽ cũng chính vì lý do này. Cực kỳ tự ti, nhưng lại cực kỳ tự phụ, mà dựa vào cách ông ta đối xử với Bàng phu nhân liền biết ông ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh và tự kiềm chế đâu, nếu tiếp tục tìm thì nhất định có thể phát hiện ra manh mối chuyện năm đó..."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, đáy mắt sáng lên giây lát. Hắn thẩm vấn suốt đêm không có kết quả, Uông Hoài Vũ đã thất vọng cùng cực rồi, ngay cả bản thân hắn cũng nghi ngờ có lẽ thời gian quá lâu rồi không tìm được chứng cứ thuyết phục nào. Thế nhưng Tần Hoan lại dựa vào tính tình của Bàng Phụ Lương mà kết luận ông ta không phải là một nghi phạm quá hoàn mỹ, nàng nói chuyện có lý lẽ có trật tự khiến cho trong lòng hắn cực kỳ tin phục, "Theo như nàng nói, lúc ông ta phát hiện ra phương hướng bọn ta điều tra không đúng thì đầu tiên sẽ làm cái gì?"

Ánh mắt Tần Hoan chớp lóe, sau đó trầm giọng nói, "Sẽ hủy diệt những chứng cứ còn lại!"

Trong lòng Yến Trì cũng khẽ nhúc nhích, "Ta biết rồi."

Tần Hoan nhìn hắn nghi hoặc, Yến Trì cười nói, "Được rồi, nói đến đây thôi, cháo sắp lạnh rồi."

Tần Hoan cúi đầu nhìn bát cháo trước mặt mình rồi cong môi cười, sau đó mới cầm đũa lên.

Lúc 2 người nhắc đến chính sự thì thao thao bất tuyệt, thế nhưng bình thường thì lại không phải là người thích nói nhiều. Cả 2 cùng ăn cơm thì trong phòng đã khôi phục lại yên tĩnh, ánh nắng ban mai chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng rơi lên trên mặt Tần Hoan, càng khiến cho da thịt của nàng nhẵn mịn như gốm sứ. Yến Trì nhìn nàng, cảm thấy trong tim mình như bị một đám mây lấp đầy, vừa ấm áp vừa mềm mại.

Cảm nhận được Yến Trì đang nhìn mình, Tần Hoan dừng đũa lại sau đó nhìn Yến Trì, "Làm sao thế?"

Yến Trì thấy nàng buông đũa xuống liền cười nói, "Không ăn nữa à?"

"Ừ, no rồi." Tần Hoan đứng thẳng lên, đúng thật là ăn không nổi nữa.

Còn bên này ánh mắt Yến Trì lại rơi lên góc môi nàng. Tần Hoan ngạc nhiên, theo bản năng giơ tay lên lau, "Có phải dính..."

"Đừng nhúc nhích." Yến Trì chợt lên tiếng, trong khoảnh khắc cả người hắn nghiêng vượt qua án kỷ tiến sát đến người nàng. Tần Hoan chỉ cho rằng trên miệng mình dính phải hạt cháo hay gì đó, nàng vừa giơ tay lên định lau thì đã bị Yến Trì tóm lấy, ngay sau đó Yến Trì đã hôn lên góc môi nàng. Tần Hoan cảm nhận được hắn vừa nhẹ nhàng l**m một cái ở góc môi nàng khiến cho ngay lập tức đôi má nàng đỏ rực như lửa vì xấu hổ.

---

Mấy chương gần đây đều dài gấp 2 chương bình thường rồi, cuối tuần này cho xốp nghỉ xả hơi thở ôxi mấy hôm nhé các fen 🙂))
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 172: Nghi phạm mất tích (1)



Chương 172: Nghi phạm mất tích (1)

Đi từ trong viện ra, trên mặt Tần Hoan vẫn còn phủ một dòng nhiệt nóng.

Bước chân nàng hơi nhanh, đợi đi đến trước cửa viện của mình liền nhìn về phía viện của mấy người Thường thị.

Đã qua một đêm, trước cửa viện vẫn có 4 nha sai canh giữ.

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi bước đến gần. Đến cửa viện thì thấy vẫn là nha sai đêm qua tiến lên hành lễ với nàng, Tần Hoan nhìn thoáng qua trong viện, "Phu nhân đã ngủ dậy chưa?"

Nha sai kia gật đầu, "Thức dậy rồi, bà vú kia đã ra ngoài lấy đồ ăn rồi."

Tần Hoan gật đầu, "Ta hiện tại vào thăm bọn họ..."

Mấy nha sai không ngăn cản nàng nữa, mà chỉ giơ tay lên mời, Tần Hoan liền cứ thế bước vào bên trong.

Trong viện lặng yên không tiếng động, Tần Hoan đi vào thì cũng rón rén đôi chút cố không phát ra tiếng động. Buổi sáng mùa đông cực kỳ lạnh lại cực kỳ ảm đạm, chẳng biết lúc nào lại tiếp tục có tuyết rơi xuống nữa.

Tần Hoan đi đến bậc thềm trước mái hiên, khẽ gọi, "Phu nhân, đã ngủ dậy chưa thế?"

Cánh cửa đóng chặt, Tần Hoan nói câu này xong thì bên trong liền có tiếng bước chân vang lên. Một lát sau cánh cửa được mở ra, gương mặt ôn nhu của Thường thị xuất hiện. Nhìn thấy người đến là Tần Hoan thì Thường thị lập tức cười rộ lên, "Cửu cô nương đến rồi."

Tần Hoan gật đầu, "Đến thăm phu nhân."

Thường thị đẩy cửa ra, dơ tay lên mời, "Cửu cô nương mau vào trong, bên ngoài cực kỳ lạnh giá."

Tần Hoan vừa bước vào cửa đã cảm nhận được bầu không khí tràn ngập lo lắng, nàng đảo mắt thế nhưng lại không thấy Bàng Gia Ngôn và Bàng Gia Vận. Thường thị thấy thế liền cười nói, "Vận Nhi nghỉ ở phòng phía Đông cùng với ta, còn Gia Ngôn nghỉ ở phòng phía Tây cùng với Tình nương. Ta và Vận Nhi đều đã thức dậy rồi, vừa rồi ta đang búi tóc cho con bé, còn Gia Ngôn thì vẫn chưa dậy, ta đang định qua đó gọi thằng bé dậy thay y phục rồi rửa mặt chải đầu."

Tần Hoan khẽ cười, "Ta có thể đến thăm Bàng cô nương không?"

Thường thị gật đầu, "Đương nhiên, đương nhiên, Vận Nhi chưa từng gặp người ngoài, Cửu cô nương có thể trò truyện cùng nó cũng quá tốt rồi."

Vừa dứt lời thì phía Tây truyền đến một tiếng động, Thường thị nhìn qua bên đó với dáng vẻ có chút gấp gáp. Tần Hoan vội nói, "Phu nhân đi chăm sóc Tam thiếu gia đi, ta đi xem Bàng cô nương đang làm gì."

Thường thị cực kỳ yên tâm với Tần Hoan, nghe vậy nàng liền gật đầu rồi chạy sang phòng phía Tây.

Tần Hoan quay người lại đi vào phòng phía Đông, vừa đến cửa nàng đã thấy được Bàng Gia Vận đang ngồi không nhúc nhích ở trên giường. Thường thị đã búi tóc cho nàng xong rồi, y phục trên người cũng đã mặc xong, hiện tại chỉ còn mỗi giầy là chưa đi thôi. Bàng Gia Vận cứ thế ngồi ngơ ngác trên giường, cho dù giày có đặt ở bên cạnh chân thì nàng cũng không cử động.

Tần Hoan thấy Bàng Gia Vận cứ như đang tiến vào cõi thần tiên thì chính nàng cũng không nhúc nhích, chỉ sợ làm nàng ta bị kinh hãi.

Trong hiểu biết của Tần Hoan, chứng điên ngốc đa phần là bệnh tâm thần, thế nhưng ngoan ngoãn dịu dàng như Bàng Gia Vận này là cực kỳ hiếm thấy. Nếu như nói nàng điên dại u mê, nhưng nàng lại nghe hiểu được lời Tình nương và Thường thị nói, hơn nữa còn có thể hoàn thành được mệnh lệnh phức tạp. Nếu như nói nàng không có bệnh, nhưng mọi người đều nhìn thấy tâm trí nàng không theo kịp người bình thường. Tần Hoan vừa nhìn Bàng Gia Vận vừa suy tư, mãi một lúc lâu sau cũng không thể rõ ràng. Đột nhiên nàng nhìn đôi chân chỉ đi mỗi tất kia của Bàng Gia Vận lại lo lắng nàng ta bị lạnh nên đành chau mày định đi đến giúp nàng ta đi giày lên. Thế nhưng vào đúng lúc này lại có một tiếng hát vang lên.

Tiếng hát này truyền đến từ tòa nhà phía Bắc, xuyên thấu qua song cửa sổ truyền vào trong phòng, Tần Hoan lắng tai nghe thì thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Song Thanh ban vẫn còn đang ở lại trong Thanh Huy viên, mà vị trí cũng ở phía Tây Bắc nên Tần Hoan cũng không có gì phải nghi ngờ. Thế nhưng ngay lúc nàng định cất bước tiến lên phía trước, Bàng Gia Vận vẫn ngu ngơ như pho tượng lại đột nhiên chuyển động.

Đầu nàng hơi ngả ra đằng trước, bờ môi lại niệm niệm ra âm thanh, mặc dù nhỏ thế nhưng vẫn nghe ra được nàng đang hát theo người kia. Tần Hoan chăm chú lắng nghe xong giây lát, thực ra đây là một đoạn trong vở kịch mà nàng có chút quen thuộc, mà càng làm cho Tần Hoan kinh ngạc chính là giọng hát mềm mại của Bàng Gia Vận có chút biến hóa, thậm chí còn nghe ra được có chút tang thương và lạnh lẽo...

Bàng Gia Vận đã đến lứa tuổi 14-15, vốn nên là âm sắc của thiếu nữ, thế nhưng hiện tại giọng nói của nàng vẫn ngây thơ non nớt như đứa trẻ 7-8 tuổi vậy. Tần Hoan căn bản đã tạo thành thói quen, chỉ không ngờ đến hiện tại Bàng Gia Vận lại hát ra một loại âm thanh khác, thế nhưng điều khiến cho Tần Hoan lạnh buốt cả người lại chính là giọng hát này giống y như đúc với giọng hát mà Tần Hoan nghe được vào đêm đầu tiên nàng đến Thanh Huy viên.

Đêm đó thật sự là Bàng Gia Vận hát à?

"Cửu cô nương..."

Tần Hoan chau mày, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và quái lạ, thế nhưng còn chưa đợi nàng suy nghĩ cẩn thận thì Thường thị đã gọi lên. Tần Hoan quay đầu lại nhìn thì thấy Thường thị đang nắm tay Bàng Gia Ngôn vẻ mặt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ. Nhìn Tần Hoan xuất hiện ở chỗ này thì thằng bé cũng không có quá nhiều biểu cảm gì cả...

Nghĩ đến Bàng Gia Ngôn có trí nhớ vượt qua người bình thường, Tần Hoan không khỏi quay đầu lại nhìn Bàng Gia Vận, chẳng lẽ trí nhớ của nàng ta cũng cực kỳ tốt? Nếu không nàng làm thế nào biết hát bài này?

"Phu nhân, Bàng cô nương ngồi yên tĩnh như vậy nên ta sợ quấy nhiễu nàng ấy."

Tần Hoan giải thích vì sao bản thân lại đứng mãi ngoài cửa, Thường thị liền đi đến, "Cửu cô nương thật sự là cẩn thận, không sao đâu, tỳ nữ trong nhà cũng không khiến con bé bị kinh ngạc, chỉ là nhìn thấy nam tử thì nó mới hơi thất thường thôi."

Thường thị nói xong liền bước đến, Tần Hoan lại nhìn Bàng Gia Vận sau đó phát hiện ra nàng ta đã an tĩnh trở lại rồi, cho dù vẫn còn có tiếng hát mơ hồ truyền đến. Tần Hoan chau mày, Thường thị cũng nghe được khúc hát kia nên bước chân nàng đột nhiên ngừng lại, "Cô nương trong Song Thanh ban đang luyện tập, có vẻ như là giọng của Thanh Lan cô nương..."

Tần Hoan vốn cảm thấy giọng hát này cực kỳ quen thuộc, Thường thị vừa nói xong nàng mới khẳng định lại được, đúng thật là Thanh Lan.

Thường thị đi đến trước giường đi giày lên cho Bàng Gia Vận, Tần Hoan do dự giây lát rồi hỏi, "Phu nhân, Tam thiếu gia có trí nhớ cực kỳ tốt, vậy Đại tiểu thư thì sao?"

Nàng vừa hỏi như vậy thì Thường thị lại thương tiếc mà nhìn thoáng qua Bàng Gia Vận, "Trí nhớ của Vận Nhi không tốt lắm."

Tần Hoan nghĩ đến đêm qua, lại nói, "Thế nhưng đêm qua Tình nương nói Đại tiểu thư đi nghỉ ngơi, sau đó nàng ấy lập tức đã làm theo."

Thường thị đi giày cho Bàng Gia Vận xong thì đứng thẳng dậy, nghe vậy liền lắc đầu, "Do trước kia dạy ra thôi, Vận Nhi cứ như một đứa trẻ con vậy, nhìn thấy người lạ thì đều sợ hãi, chỉ nghe lời của ta và Tình nương thôi, có đôi khi trí nhớ con bé cũng không tốt."

Tần Hoan muối hỏi thêm nữa lại thôi, nếu như vậy thì vừa rồi Bàng Gia Vận hát theo vở kịch kia là ai dạy cho nàng?

"Làm sao vậy Cửu cô nương?"

Thường thị thấy sắc mặt Tần Hoan kỳ quái liền vội vàng hỏi một câu. Tần Hoan nhìn Bàng Gia Vận rồi lại nhìn Thường thị sau đó mới nói, "Đại tiểu thư... có biết hát hí khúc không?"

Thường thị hơi kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua Bàng Gia Vận rồi cười khổ nói, "Đương nhiên là không rồi..."

Tần Hoan hơi mím môi, "Lần đầu tiên, lần đầu tiên gặp được Đại tiểu thư thì nàng đang hát đồng dao, giống hệt với bài đồng dao mà Tam thiếu gia hay hát. Vậy bài đồng dao đó là..."

"Ngươi nói chính là bài đồng dao trốn tìm kia sao?" Bàng Gia Ngôn phản ứng cực nhanh.

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy."

Bàng Gia Ngôn trả lời, "A tỷ đúng là biết hát bài đồng dao này, là do Tình nương dạy cho bọn ta đó. Sau khi a tỷ bị bệnh thì đều không chơi đùa cái gì khác cả cho nên Tình nương đã dạy bọn ta mấy bài đồng dao bình thường của bách tính thôi. Sau này Tình nương còn nói, không chỉ có lúc chơi đùa bình thường đi trốn, mà lúc gặp phải nguy hiểm cũng có thể trốn đi."

Thường thị gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn tán thành, "Đúng là như thế, tính tình Gia Vận như vậy nên có đôi khi không hề la hét cho nên chỉ có thể dạy nó những thứ này mà thôi. Về sau nó hiểu được, gặp phải người lạ cũng sẽ trốn đi."

Điều này Tần Hoan đã chứng kiến qua cho nên đương nhiên không có gì phải nghi ngờ, thế nhưng Bàng Gia Vận sao lại biết hát hí khúc?

Tần Hoan đảo mắt, "Phải rồi, mỗi lần Song Thanh ban này đến phủ thì ở lại mấy ngày?"

Thường thị suy nghĩ một chút, "Có lúc 3-4 ngày, có lúc lại 5-6 ngày, nhiều nhất là 7-8 ngày thôi. Bởi vì lúc đến đây đều là vào cuối năm cho nên không thể ở lại quá lâu."

Tần Hoan gật đầu, lúc này tiếng hát ở đằng xa truyền lại đột nhiên ngừng, nàng liền nói, "Lần này xảy ra biến cố, chỉ sợ Song Thanh ban gặp khó khăn rồi."

Thường thị nghe thấy thế cũng gật đầu, nhưng bởi vì Song Thanh ban và Bàng Phụ Lương có quan hệ chặt chẽ cho nên trong mắt nàng ta cũng chẳng có bao nhiêu phần đồng tình.

Đang nói thì có tiếng bước chân vang lên trong viện, Tần Hoan bước lên 2 bước liền nhìn thấy Tình nương xách một hộp thức ăn đi đến. Thấy Tần Hoan ở đây thì Tình nương vội vàng nhún người hành lễ, "Cửu cô nương đến rồi..."

Tần Hoan gật đầu, nhìn mấy người Thường thị rồi nói, "Ta chỉ đến thăm thôi, không quấy rầy mọi người dùng cơm nữa, ta về đây."

Tình nương vội nói, "Cửu cô nương hà tất phải về vội như thế, hay là ở đây cùng ăn cơm đi?"

Tần Hoan cong môi cười, "Ta ăn rồi, mọi người mau ăn cơm đi."

Nói xong nàng cũng từ biệt Thường thị ra ngoài, Thường thị lại tiễn nàng đến cửa, thấy Tần Hoan đi khỏi rồi mới quay lại trong phòng.

Trong phòng Tình nương đang cười cười nhìn Bàng Gia Vận nói, "Đại tiểu thư, vừa rồi Cửu cô nương đến thăm người à?"

Bàng Gia Vận ngơ ngác, Bàng Gia Ngôn lại nói, "Là đến thăm a tỷ, còn hỏi chúng ta sao a tỷ lại biết hát bài đồng dao kia..."

Bàn tay đang sắp xếp cơm canh của Tình nương thoáng ngừng lại, "Tam thiếu gia trả lời thế nào?"

Bàng Gia Ngôn đói bụng, nhìn chằm chằm vào hộp đựng thức ăn trong tay Tình nương, nghe vậy liền trực tiếp trả lời, "Đương nhiên nói là Tình nương ngươi dạy rồi." Bàng Gia Ngôn hơi ngừng lại rồi bổ sung, "A... đúng rồi, Cửu cô nương còn hỏi a tỷ có biết hát hí khúc hay không, a tỷ làm sao biết hát hí khúc được chứ?"

Tình nương giật mình, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục bày cơm canh ra bàn.

Tần Hoan bước ra khỏi cửa viện rồi đi rất chậm, lông mày cũng hơi nhăn lại, Phục Linh và Bạch Anh ở đằng sau liếc nhìn nhau thế nhưng đều không dám đặt câu hỏi. Đột nhiên bước chân Tần Hoan dừng lại, "Chỗ Song Thanh ban ở cách chỗ này không xa đúng không?"

Phục Linh trả lời, "Đúng, ngay đối diện vườn hoa phía sau."

Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy chúng ta đến đó xem thử..."

Phục Linh và Bạch Anh đều không biết nguyên nhân Tần Hoan muốn đến đó, thế nhưng Tần Hoan đã ra quyết định thì đương nhiên các nàng phải nghe theo, bởi thế cả 3 người lại cùng nhau bước trên con đường nhỏ về phía Bắc. Chẳng bao lâu sau mọi người đã đến vườn hoa, trời mùa đông giá rét, trong vườn hoa ngoại trừ hoa cỏ xanh rờn thì các nhánh hoa khác đã tàn úa, ngẫu nhiên có thể trông thấy được nhiều điểm tuyết đọng rơi vào trong đó.

Tần Hoan đi chậm rãi trên con đường khác ra đằng sau vườn hoa, chẳng bao lâu sau đã đến một khu viện có phòng ốc rộng rãi.

Viện này không có cửa, vừa nhìn đã biết không phải khách viện, mặc dù Song Thanh ban có chút tên tuổi thế nhưng ngoại trừ bầu gánh và các nhân vật quan trọng thì những người khác cũng chẳng khác nào hạ nhân. Mà mỗi lần Song Thanh ban đến đây thì đều đến rất nhiều người cho nên Thanh Huy viên càng không thể khiến cho tất cả mọi người đều ở trong khu viện giành cho khách được. Tần Hoan còn chưa đi đến gần, chỉ đảo mắt nhìn vào bên trong thấy chất đống rất nhiều vật liệu để dựng sân khấu kịch, thế nhưng cả bên trong lẫn bên ngoài phòng đều hoàn toàn yên lặng giống như không hề có ai ở đây vậy.

"Tiểu thư, Thanh Nhàn và vị phó bầu gánh kia còn chưa quay về, bởi vì mấy hôm nay trong phủ có nhiều người chết cho nên những người khác cũng không thể rời đi. Có lẽ tất cả bọn họ đều đang cực kỳ hốt hoảng."

Tần Hoan gật đầu, "Bầu gánh mất rồi, lão bầu gánh cũng xảy ra chuyện, phó bầu gánh và Thanh Nhàn thì lại bị giam giữ, đương nhiên những người khác đều hoang mang lo sợ rồi."

Phục Linh lại nói, "Tiểu thư đến đây để xem cái gì thế?"

Tần Hoan đảo mắt nhìn một loạt phòng ốc ở cách đó không xa, nhất thời không trả lời Phục Linh. Chính nàng cũng không biết rốt cuộc là đến đây để xem cái gì, thế nhưng chuyện cho đến bây giờ rồi, nàng lại cảm thấy được việc này có quan hệ cực kỳ lớn với Song Thanh ban.

Tần Hoan đang do dự thì đột nhiên cửa phòng ở sát rìa phía Tây Bắc mở ra, Thanh Lan cầm một chậu nước hắt từ trong phòng ra ngoài. Nàng đang định quay trở lại về phòng thì nhìn thấy Tần Hoan đang đứng bên cạnh.

Nàng lập tức dừng lại, sau đó nhìn sang bên này với vẻ nghi hoặc.

Tần Hoan nhìn thấy Thanh Lan ra ngoài thì không thể tốt hơn nữa, nàng khẽ cười rồi bước đến.

Thanh Lan đặt chậu nước sang bên cạnh, sau đó lại phẩy phẩy y phục trên người rồi hành lễ với Tần Hoan.

"Cửu cô nương."

Tần Hoan quan sát Thanh Lan giây lát, hiện tại Thanh Lan lại không mặc y phục như bình thường mà đang mặc đồ hóa trang, tay áo dài đang được xắn lên trên tay nàng, trên mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, tựa hồ như vừa mới rửa mặt. Tần Hoan thấy bên khóe môi nàng vẫn còn sót lại chút son đỏ cho nên cũng hiểu được, "Thanh Lan cô nương hiện tại có tiện không?"

Thanh Lan chần chờ giây lát, nghiêng người nhường lối, "Cửu cô nương mời vào phòng ngồi."

Tần Hoan gật đầu sau đó liền tiến vào, vừa vào bên trong đã nhìn thấy bên trên giường nhỏ cạnh cửa sổ quả nhiên đang bày một đống chai chai lọ lọ đựng son phấn. Thanh Lan cầm chậu nước bước vào, thấy Tần Hoan nhìn mấy đồ này liền nói, "Ta sáng sớm luyện giọng, cảm thấy đã quá lâu rồi không hát khúc 'Tương giang oán' này nên mới vừa hát vừa hóa trang một chút."

Người bình thường ở nhà luyện giọng thì nhiều nhất chỉ mặc y phục biểu diễn lên mà thôi, thế nhưng Thanh Lan ngay cả mặt cũng đều phải hóa trang lên. Tần Hoan quan sát Thanh Lan giây lát liền thấy nàng ta thu dọn hết đồ hóa trang lại, cả mấy cái chai chai lọ lọ trên trường tháp cũng cất luôn, sau đó nàng pha một ấm trà đến đây, "Cửu cô nương mời ngồi, chỉ là ly trà quê mùa thôi, xin Cửu cô nương đừng ghét bỏ."

"Sao có thể chứ! Thanh Lan cô nương luyện giọng đều như vậy sao?"

Tần Hoan ngồi xuống, tò mò hỏi một câu khiến Thanh Lan cười cười, "Đương nhiên cũng không phải, chỉ là trong phủ này quá nhàm chán, thay vì cứ ngồi đây lo lắng không yên thì chi bằng luyện tập kỹ thuật một chút."

Tần Hoan nghe thấy thế thì đáy mắt đột nhiên sáng lên, mặc dù hát hí cũng là thiên phú, thế nhưng cũng không thể thiếu luyện tập kỹ thuật được. Bằng vào tinh thần chăm chỉ này của Thanh Lan thì Tần Hoan lại có thêm chút thiện cảm với nàng ta.

"Sau này Cửu cô nương có tính toán gì không?"

Tần Hoan hỏi câu này cũng thật sự quan tâm, Thanh Lan nghe thấy thế liền cười khổ, "Đương nhiên Song Thanh ban sẽ tan tác rồi, có lẽ ta sẽ đi xuống phía Nam..."

Tần Hoan hơi hơi nghi hoặc, Thanh Lan lại nói tiếp, "Ta vốn là người Vĩnh Châu, xin gia nhập Song Thanh ban cũng là bởi vì yêu thích hí kịch phương Nam. Thế nhưng mấy năm gần đây Song Thanh ban càng lúc càng hòa hợp với hí khúc của phương Bắc, nếu như không xảy ra chuyện gì thì ta chờ đợi cũng chẳng sao. Còn một khi đã đến như hiện tại rồi thì ta sẽ dứt khoát xuống phía Nam, trở về Vĩnh Châu, kể cả tùy tiện tìm một cái trà lâu biểu diễn cũng chẳng sao."

Tìm một cái trà lâu hát vài bài đương nhiên khác hoàn toàn với làm vai chính trong gánh hát. Tần Hoan thở dài, "Vì sao không ở lại kinh thành? Với kỹ thuật của cô nương nếu như thật sự phải đến trà lâu thì chỉ sợ là quá lãng phí với mai một rồi."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 172-2: Nghi phạm mất tích (2)



Chương 172: Nghi phạm mất tích (2)

Thanh Lan lắc đầu, "Mấy năm nay khổ luyện, hiện tại có kỹ thuật này thì đi đến đâu cũng không có gì phải sợ. Tốt nhất thì đương nhiên vẫn là tìm đến một gánh hát nổi tiếng, thế nhưng nếu không được thì đi trà lâu lại cực kỳ đơn giản và dễ dàng, cũng chẳng có gì không tốt cả."

Giọng nói Thanh Lan nghiêm trang, không hề giống với nói đùa, Tần Hoan nhìn Thanh Lan một lúc mới hiểu được tính tình Thanh Lan đúng là rất bướng bỉnh khó lay chuyển, kể cả cái hôm lần đầu tiên gặp được Thanh Lan thì dáng vẻ nàng ta cũng y như vậy. Tần Hoan gật đầu, "Tính tình cô nương cởi mở, rất có tâm tư của bậc nữ trung hào kiệt, sau này đương nhiên sẽ có tiền đồ gấm vóc."

"Mượn lời chúc của Cửu cô nương, vì kế sinh nhai, có thể tốt thì đương nhiên ta cũng vui lòng."

Tần Hoan nghe xong liền trầm ngâm giây lát, "Mấy năm qua Thanh Lan cô nương đã đến Thanh Huy viên được mấy lần?"

Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì Thanh Lan liền biết Tần Hoan đến đây là có mục đích nên nàng cũng không giấu diếm, "Vấn đề này Tri phủ Đại nhân cũng đã hỏi qua ta, ta là sau khi được sư phụ thu làm đồ đệ thì cũng mới bắt đầu đến Thanh Huy viên. Trước đó những lần sư phụ tiếp nhận biểu diễn ở xa thì đều để mấy học trò nhỏ ở lại trong kinh thành vừa trông coi sân khấu vừa luyện tập kỹ thuật. Đại khái là vào 6 năm trước thì ta đến Thanh Huy viên lần đầu tiên, tính đến hiện tại thì ta đến đây tổng cộng 6 lần. Lần đầu tiên đến đây ta đã biết Bàng lão gia cực kỳ yêu thích Song Thanh ban."

Tần Hoan gật đầu, "Vậy... Thanh Lan cô nương có biết bên trong Bàng phủ có ai biết hát hí khúc không?"

Thanh Lan chau mày sau đó lắc đầu, "Người bình thường luôn coi người diễn kịch là tiện dịch, đương nhiên sẽ không để cho người trong phủ học cái này."

Tần Hoan biết điều này, thế nhưng cũng vì như vậy cho nên thấy Bàng Gia Vận hát hí theo Thanh Lan thì liền thấy hơi kỳ lạ. Nàng trầm ngâm giây lát rồi lại nói, "Cô nương vừa mới hát chính là 'Tương giang oán' à? Khúc này trước đây cô nương đã từng hát ở Bàng phủ chưa?"

Thanh Lan nghe thấy thế liền lắc đầu, "Chưa từng, đây là khúc hát cũ ở phía Nam thôi."

Khuôn mặt Tần Hoan lộ ra vẻ nghi hoặc, trước đây mặc dù mẫu thân rất thích nghe hí kịch thế nhưng thời trẻ còn phải bôn ba cùng với phụ thân ở bên ngoài, cho nên đến tận khi về kinh thành rồi thì mới có nhiều cơ hội để đi xem. Nhưng mẫu thân cũng không hề sa vào hưởng lạc, một năm cũng chỉ đi nghe 2-3 lần, thậm chí mỗi lần cũng chỉ chọn những vở mà mình thích nghe mà thôi. Bởi vậy Tần Hoan cũng không quá rõ ràng về mấy vở diễn mới hay cũ, Nam hay Bắc lắm.

Thanh Lan đã nhìn ra nên liền giải thích, "Đây là một trong những vở diễn tiêu biểu của kịch Nam, thế nhưng bởi vì quá mức ai oán cho nên sau này dần dần không được dân chúng ưa chuộng nữa, đến phía Bắc rồi thì lại càng bị lãng quên. Mà... mà theo như ta được biết, vở diễn này năm đó là một tiết mục sở trường của vị sư thúc tổ kia của ta, cho nên về sau trong gánh hát thì càng ngày càng không có người hát nữa. Lúc ta hát cũng chỉ là bản thân ta hát mà thôi, còn có trước đây lúc đi xuống phía Nam cũng chỉ diễn qua 2 lần..."

Vở diễn sở trường của Thanh Hi? Tần Hoan chau mày.

Thanh Lan cũng chỉ là tự mình hát cho mình nghe, Thanh Ly thì càng không cần phải nói, vậy thì Bàng Gia Vận nghe thấy được từ đâu?

Khúc hát này nàng cũng có hơi quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ được ra tên mà thôi. Mà Thường thị đã từng nói qua, tốc độ học tập của Bàng Gia Vận không hề nhanh, bởi vậy có thể thấy được một khi nàng đã có thể thuộc lòng mà hát theo người ta thì chắc chắn là đã nghe qua khúc hát này không chỉ 1 lần 2 lần. Vậy thì là ai đã hát cho nàng nghe?

Nghĩ như vậy thì trong đầu Tần Hoan đột nhiên hiện ra một khuôn mặt, đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối của nàng siết lại thật chặt, cả trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Thấy Tần Hoan lâm vào trầm tư, Thanh Lan nghi hoặc, "Làm sao vậy? Cửu cô nương nghi ngờ gì khúc hát này à?"

Tần Hoan hoàn hồn, sau đó lắc lắc đầu, nàng vừa ngước lên thì ánh mắt đột nhiên rơi vào một cây quạt lớn đặt trên góc giường đằng sau Thanh Lan. Quạt chưa hoàn toàn được gấp lại cho nên Tần Hoan nhìn rõ được bên trên thêu cây trúc tương phi, thân cây trúc có vết lốm đốm, giống hệt như nước mắt ai oán của hai người Nga Hoàng và Nữ Anh bên sông Tương giang...

(trúc tương phi: một loại trúc thân có đốm, tương truyền khi vua băng hà thì 2 phi tử của vua khóc thương tâm ở bên bờ sông Tương giang, nước mắt dính lên thân trúc cho nên từ đó da trúc có lốm đốm)

"Đây là lúc hát 'Tương giang oán' phải dùng đến." Thanh Lan thấy Tần Hoan nhìn đến thì liền cầm quạt lên mở ra, bên trên ngoại trừ cây trúc tương phi thì còn có vài câu thơ nữa.

'Hoa rơi lá rụng lạc tơi bời, đêm ngày nhớ chàng chàng không đến. Đứt ruột đứt gan lòng tan nát, mắt ướt lệ nhòa càng thêm ướt.'

Tần Hoan nhìn quạt xong lông mày lại nhíu chặt lại.

Nàng đã từng trông thấy cây quạt này, không phải nhìn thấy trên sân khấu lúc đi xem kịch cùng với mẫu thân, mà là ở bên trong hòm đồ chơi của Bàng Gia Ngôn, trên tay một con rối đang hát hí khúc trông rất sống động.

Những con rối đó đa phần là biểu diễn múa thương đánh gậy, thế nhưng Tần Hoan nhớ rõ ràng cũng có mấy con là cầm quạt. Có quạt tròn, quạt giấy, mà con rối cầm quạt giấy kia trên người mặc trang phục màu trắng, trên quạt cũng có vẽ hình trúc tương phi giống thế này. Con rối vốn đã có bàn tay rất nhỏ, bởi vậy nên cây quạt chỉ có kích thước bằng khoảng móng tay, mà có thể thêu lên một bức vẽ trúc tương phi lên cây quạt nhỏ xíu đó thì chứng tỏ trình độ của Tình nương cực kỳ khéo léo.

Cũng vì như vậy nên trong lòng Tần Hoan cực kỳ bái phục đối với tay nghề thêu thùa của Tình nương.

"Bức tranh trên cây quạt này của cô nương là do ai vẽ vậy?"

Thanh Lan không ngờ Tần Hoan lại thật sự có hứng thú với một cây quạt, nàng cúi xuống nhìn thoáng qua rồi nói, "Bản thân ta lúc lần đầu tiên ở trong gánh hát học vở diễn này thì cây quạt đã như vậy rồi, tranh này ta cũng không biết là do ai vẽ, có điều ta có thể khẳng định được cây quạt này chính là độc nhất ở trong Song Thanh ban."

Tần Hoan chau mày, "Các ngươi đã từng diễn 'Tương giang oán' ở trong Bàng phủ chưa?"

Thanh Lan lắc đầu cực kỳ nhanh, giọng nói cực kỳ khẳng định, "Không có, việc buôn bán của Bàng lão gia đa phần đều là xã giao, cộng thêm nữa gần đến Tết cho nên không ai muốn nghe mấy vở diễn đầy đau thương oán khí như vậy cả, mà phải diễn vở nào càng náo nhiệt càng tốt."

Trái tim Tần Hoan càng lúc càng trĩu nặng, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên nàng lại nói, "Vị sư thúc tổ kia của ngươi có phải có một đồ đệ hay không?"

Truyện được đăng tại Wattpad, dịch bởi HeLiX ~~

Thanh Lan nghe thấy thế liền gật đầu, "Đúng vậy, nếu như vị đồ đệ ấy không rời đi thì sẽ làm bầu gánh cùng sư phụ ta. Có điều lúc ấy sư thúc tổ ta rời đi đã trở mặt cùng với sư tổ cho nên vị sư thúc ấy cũng đã cùng rời đi rồi. Về sau sư thúc tổ xảy ra chuyện thì vị sư thúc đó đã không còn thấy tung tích đâu nữa rồi."

Thanh Lan hơi ngừng lại rồi nói, "Cửu cô nương hỏi cái này làm gì?"

Tim Tần Hoan đập dồn dập, "Sư thúc tổ của ngươi, ngoại trừ sở trường là vở 'Tương giang oán' thì còn có kỹ năng gì khác nữa không? Còn am hiểu thêm chuyện gì nữa?"

Thanh Lan hồi tưởng lại giây lát, "Ta không gặp sư thúc tổ ta lần nào, có điều... có điều nghe mấy người già trong gánh hát kể lại, sư thúc tổ ta giỏi nhất là khinh công, mặt khác, thân pháp của cả sư thúc ta cũng cực nhanh."

Tần Hoan chau mày, "Cụ thể thế nào?"

Nói đến chuyện sở trường cho nên giọng nói của Thanh Lan lại nghiêm nghị hẳn lên, "Cái gọi là khinh công, ngày đó cô nương xem vở 'Mục Liên cứu mẹ' rồi đó, lúc cuối cùng chính là bay qua linh sơn, cần phải có khinh công cực kỳ tốt mới có thể biểu diễn được. Sư phụ bay lên rồi đặt mình xuống xích sắt thế nhưng lại phải mượn lực tựa từ đầu mũi chân, còn sư thúc tổ của ta nghe nói là hoàn toàn không cần điểm tựa, công phu của bà ấy cao thâm cứ như đùa giỡn trên không trung vậy, liền giống hệt như diều hâu bay trên linh sơn."

"Còn về thân pháp nhanh..." Thanh Lan im lặng giây lát, "Có một vở diễn tên là 'Thất cầm Mạnh Kiệt', dựa trên câu truyện từ hơn 200 năm trước vào thời còn chia ra 3 nước, có một vị tướng lĩnh dùng kế đến 7 lần chỉ để bắt 1 vị tướng của nước địch. Trong vở đó, đến hồi thứ 3 thì vị tướng này phải dùng 1 sợi dây thừng để trói tướng địch kia lại, phải trói thế nào? Ngoại trừ kỹ thuật trói chặt phức tạp và độc đáo, các kỹ năng di chuyển cũng phải nhanh như chớp..."

"Trói chặt?" Tần Hoan chợt cắt lời Thanh Lan, "Nói chính xác chính là trói một người lại?"

Thanh Lan gật đầu, "Đúng vậy, tướng địch thân cao 7 thước, mà người trói lại chỉ là một thư sinh yếu kém, cho nên chỗ này đều phải dùng tốc độ di chuyển cực nhanh và kỹ năng cực tinh xảo, nếu không thì sẽ không trói được..."

Vẻ mặt Tần Hoan hơi tối lại, nàng chợt sững sờ.

Thanh Lan thấy vẻ mặt Tần Hoan kỳ lạ liền không nói nữa, còn bên này mãi một lúc sau Tần Hoan mới lên tiếng, "Ngươi đã đến Thanh Huy viên này nhiều lần, nhất định cực kỳ quen thuộc với mấy chủ tử ở đây phải không..."

Thanh Lan nghĩ nghĩ, "Bàng lão gia và Bàng phu nhân, còn có 3 vị thiếu gia ta đều nhận ra được."

Nói cách khác nàng ta không hề có ấn tượng gì nhiều với Bàng Gia Vận, điều này đương nhiên Tần Hoan hiểu rõ, 5 năm trước Bàng Gia Vận đã điên rồi, trước đó căn bản là cơ hội gặp gỡ khách bên ngoài của nữ nhi gia không nhiều được như nam tử. Phàm là Song Thanh ban dựng sân khấu để biểu diễn thì chắc chắn sẽ có khách lạ lui tới.

"Vậy, bà vú bên cạnh Tam thiếu gia ngươi có nhớ không?"

Thanh Lan nghe thấy thế liền chau mày một cái, "Bà vú? Người này thì không nhớ được..."

Tần Hoan nheo mắt, một lát sau lại gật gật đầu, "Được, ta biết rồi, đa tạ ngươi."

Tần Hoan nói xong liền đứng dậy, vốn là muốn quay người rời đi thế nhưng một lát sau lại quay lại nói, "Phải rồi, vị sư thúc tổ kia của ngươi cũng biết diễn vở 'Mục Liên cứu mẹ' phải không, cơ quan bắn tên kia bà ấy cũng biết?"

Thanh Lan đứng dậy gật đầu, "Đương nhiên, đây là 1 trong những vở truyền thừa của Song Thanh ban."

Tần Hoan gật đầu, lại nói một câu 'cảm ơn' nữa rồi mới đi ra ngoài. Thanh Lan tiễn Tần Hoan đến cửa, nhịn không được nói, "Cửu cô nương, vừa rồi ngươi hỏi những thứ này..."

Bước chân Tần Hoan đột nhiên ngừng lại, "Cô nương không cần lo lắng, sự việc trong phủ này cũng sắp kết thúc rồi."

Trên mặt Thanh Lan có chút khả nghi, thế nhưng Tần Hoan lại không nhiều lời nữa mà đi thẳng về phía Nam.

Phục Linh và Bạch Anh liếc nhau, rốt cuộc Phục Linh lại nhịn không được nói, "Tiểu thư, vừa rồi người hỏi nhiều chuyện của Song Thanh ban như vậy là vì sao?"

"Đương nhiên là vì vụ án."

"Tiểu thư đều đã suy luận ra hết rồi à?"

Tần Hoan gật đầu, xong lại lắc đầu, "Còn có một chỗ chưa nghĩ ra được."

Mặt Phục Linh có chút bế tắc, "Vậy phải làm sao? Tiểu thư có muốn đi tìm Thế tử Điện hạ không?"

Tần Hoan gật đầu, đột nhiên sắc mặt nàng lại nghiêm trang lên rồi cất bước nhanh hơn.

Tần Hoan không biết Yến Trì ở đâu, nàng theo bản năng đi về khu viện mà sáng nay vừa gặp mặt hắn, thế nhưng vừa đến cửa viện thì bên trong lại trống không. Tần Hoan hơi chần chờ sau đó vội vàng đi về phương hướng của Đắc Nguyệt lâu. Rất nhanh nàng đã gặp được Uông Hoài Vũ đang vội vàng hấp tấp, thấy thế nàng cũng hỏi rất nhanh, "Uông Tri phủ, đã xảy ra chuyện gì?"

Uông Hoài Vũ tựa hồ như muốn xuất phủ, nghe thấy có người gọi thì bước chân mới ngừng lại. Ông quay lại nhìn thấy người gọi là Tần Hoan thì ra hiệu cho nha sai đằng sau rồi tự mình bước rất nhanh về phía nàng, "Cửu cô nương."

Tần Hoan nhìn vẻ mặt cấp bách của Uông Hoài Vũ, thậm trí trên trán còn có chút mồ hôi mỏng thì vội nói, "Trong phủ đã xảy ra chuyện?"

Uông Hoài Vũ nhìn thoáng qua Phục Linh và Bạch Anh, hai người liền biết điều lui ra phía sau.

Hiện tại Uông Hoài Vũ mới khẽ nói, "Không thấy Bàng Phụ Lương đâu nữa."

Tần Hoan chau mày, "Không thấy đâu? Chẳng phải ông ta bị bệnh sao?"

Uông Hoài Vũ gật đầu, "Là bị bệnh, sáng nay ta đã đến xem thử, sau đó ông ta bảo Bàng Nghi Võ đi mời đại phu mà trước đây hay đến, lúc đó thời gian vẫn còn sớm, lại không muốn làm phiền đến Cửu cô nương cho nên mới không để Cửu cô nương qua xem bệnh. Mời đại phu đến nhanh thì đi ra cũng nhanh, căn bản là không có gì, thế nhưng vừa rồi người của bọn ta phát hiện ra sắc mặt Bàng Nghi Võ không đúng liền đi vào trong Huy viên, lúc đó đã không thấy Bàng Phụ Lương đâu nữa mà chỉ còn lại đại phu buổi sáng nay mời đến."

Tần Hoan chau mày, "Bàng Phụ Lương đóng giả đại phu kia chạy trốn rồi à?"

Uông Hoài Vũ gật đầu, "Đúng, cũng không biết chạy từ chỗ nào, thủ vệ các nơi đều nói không nhìn thấy Bàng Phụ Lương, Thế tử Điện hạ đã đi truy xét trước rồi. Vừa rồi ta mới thẩm vấn Bàng Hữu Đức và Bàng Nghi Võ một lần, hiện tại sơ bộ đã có phương hướng, cũng đang định ra ngoài truy tìm Bàng Phụ Lương."

Tần Hoan nghe đến đây thì đương nhiên không dám chậm trễ Uông Hoài Vũ hơn nữa, nàng gật đầu, "Được, Uông Tri phủ mau đi đi."

Uông Hoài Vũ gật đầu sau đó dẫn người rời đi, nhìn theo bóng lưng ông ta thì Tần Hoan cũng chau mày lại. Trong lòng nàng đã có suy đoán, thế nhưng Yến Trì không có ở đây nên nàng đột nhiên cũng không muốn nói với Uông Hoài Vũ.

Mà Bàng Phụ Lương lại lựa chọn chạy trốn, xem ra kế sách của Yến Trì có hiệu quả.

Trái tim Tần Hoan lại đập nhanh hơn, khiến cho Bàng Phụ Lương để lộ sơ hở là chuyện không thể tốt hơn, dựa vừa 2 người Yến Trì và Uông Hoài Vũ thì việc bắt Bàng Phụ Lương quay về cũng không phải là khó. Đợi sau khi Bàng Phụ Lương bị tóm trở lại thì nàng lại nói với Yến Trì cũng không muộn.

Nghĩ như vậy Tần Hoan đành phải đi về, đi được mấy bước nàng lại nhìn sang phía Bạch Anh nói, "Bạch Anh, giao cho em làm một việc xấu có được không?"

Đây là lần đầu tiên Tần Hoan nói như vậy với nàng, sắc mặt Bạch Anh lập tức nghiêm trang hẳn lên, "Xin tiểu thư căn dặn."

Tần Hoan nhìn thoáng qua về hướng Tây Bắc, "Chú ý động tĩnh của Bàng phu nhân bên kia nhiều chút, đặc biệt là Tình nương. Chỉ cần nàng ta vừa đi ra ngoài thì em đến nói cho ta biết..."

Mặc dù Bạch Anh không hiểu thế nhưng thấy Tần Hoan căn dặn như vậy thì đương nhiên nàng cũng hiểu Tình nương có dính dáng đến sự việc gì đó. Bạch Anh nghiêm túc đáp lời, sau khi cùng Tần Hoan quay về phòng, Tần Hoan và Phục Linh bước vào trong thì Bạch Anh liền đi ra ngoài theo dõi.

Hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, Tần Hoan quay về phòng chờ được nửa ngày, hiển nhiên những người khác trong phủ cũng không hề biết Bàng Phụ Lương đã mất tích. Đến trưa, mấy huynh muội Tần Hoan cùng ăn cơm trưa, sau khi ăn xong nàng quay về phòng mình theo thường lệ, lần này lại chờ cho đến tận khi trời tối. Qua nửa giờ Tuất, đột nhiên Bạch Anh bước vào phòng.

"Tiểu thư, Tình nương đã rời đi."

Sắc mặt Tần Hoan rung lên, vội vàng quơ lấy áo choàng rồi đi ra ngoài. Ra khỏi viện Bạch Anh liền chỉ sang phía Huy viên, "Tình nương đi về hướng Huy viên..."

Tần Hoan chau mày, đã muộn thế này rồi Tình nương đến Huy viên làm gì?
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 173: Tiểu hồng lâu



Chương 173: Tiểu hồng lâu

"Tiểu thư, phải đi theo sao?" Bạch Anh khẽ hỏi, Tần Hoan gật đầu mà không cần nghĩ ngợi.

Bóng đêm đã bao phủ toàn bộ Thanh Huy viên, trời đêm đen như mực không trăng cũng không sao. Ban ngày thì trời giăng kín mây mù, đến tối thì gió lạnh lại sắc bén như dao găm áp bức người. Tần Hoan cài chặt cổ áo, bước nhanh về phía Huy viên. Tình nương đi trước các nàng một bước, hiện tại đã không nhìn thấy người đâu cho nên Tần Hoan càng phải đi nhanh hơn. Rẽ qua 2 khúc ngoặt, hiện tại mọi người mới lờ mờ thấy được bóng dáng của Tình nương.

"Suỵt, khẽ thôi..."

Tần Hoan khẽ dặn dò một câu, bởi vì âm thầm theo dõi Tình nương cho nên trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Bởi vì Uông Hoài Vũ và Yến Trì đều rời khỏi Thanh Huy viên cho nên hiện tại nha sai bên trong này cũng không nhiều được như lúc trước. Chủ tử của Huy viên này đã đi khỏi cho nên ngay cả thủ vệ ở trước cửa cũng không có. Bóng trên trong Thanh Huy viên cực kỳ yên tĩnh, đèn bên đường chủ đạo này 2 đêm nay cũng không có ai thắp sáng, hiện tại gió đêm rít lạnh, chẳng hiểu sao lại gây nên cảm giác sợ sệt.

"Tiểu thư, Tình nương có vấn đề sao?"

Phục Linh vừa khẽ hỏi thì Tần Hoan liền gật đầu, thế nhưng không có cách nào giải thích nhiều với nàng được.

Trước đây Tần Hoan không hề hoài nghi Tần Hoan, thế nhưng hôm đó nhìn thấy trong hòm của Bàng Gia Ngôn có rất nhiều con rối biểu diễn tạp kỹ cùng hí khúc thì trong lòng nàng liền sinh ra một chút cảnh giác mà không thể gọi là nghi ngờ. Người đó làm ra con rối cực kỳ tinh xảo, ngoại trừ biểu cảm của nhân vật, cúc áo hóa trang đều được thêu thùa cực kỳ rõ ràng, đủ để thấy người đó hao tổn rất nhiều tâm huyết để làm ra con rối. Tình nương chỉ là một hạ nhân, cho dù là Song Thanh ban đến Thanh Huy viên này thì nàng ta cũng không có khả năng chạy đến Song Thanh ban để hỏi han, vậy thì làm thế nào mà nàng ta hiểu biết cặn kẽ về những chi tiết trong trang phục biểu diễn thế này?

Điểm nghi vấn này chỉ tạo lên một gợn sóng cực nhỏ trong lòng Tần Hoan, tiếp theo đó Thanh Huy viên lại có người chết cho nên nàng liền tạm quên mất. Mãi đến lúc Yến Trì nhắc đến bản án cũ năm xưa, Tần Hoan cũng không thấy Tình nương và Song Thanh ban có chút quan hệ nào, phải đến khi Bàng Nghi Văn xảy ra chuyện, Tình nương là người chạy lên lầu sau Tần Hoan, váy áo Tần Hoan đều bình thường thì không có lý nào váy áo của Tình nương lại bị đốt thủng được.

Chỉ có một loại khả năng, trước khi lửa được dập tắt thì Tình nương đã ở bên trong lâu.

Trong lòng Tần Hoan có nhiều điểm khả nghi chưa giải, thế nhưng đúng lúc này nàng lại phát hiện Bàng Gia Vận biết hát hí khúc.

Mặc dù Bàng Gia Vận ngây ngốc, thế nhưng vẫn có thể học hỏi sự tình, phải được nghe đi nghe lại nhiều lần thì nàng mới có thể ngâm nga hát theo được. Thậm chí nàng còn hát được ra cả âm sắc lẫn cảm giác ai oán của nhân vật kia, liệu ai có thể dạy Bàng Gia Vận những thứ này chứ?

Tại toàn bộ Thanh Huy viên, người Bàng Gia Vận có thể nghe theo chỉ có Thường thị và Tình nương.

Thường thị xuất thân phú quý, đương nhiên sẽ không đi học hát hí khúc, như thế chỉ còn lại mỗi Tình nương mà thôi...

Nghi vấn này của Tần Hoan vừa mới trỗi dậy thì nàng liền nghĩ đến đi Song Thanh ban dò xét một phen, vừa đúng lúc hôm nay Thanh Lan lại đang luyện tập 'Tương giang oán', Tần Hoan cũng vừa khéo thấy được chiếc quạt giấy kia.

Song Thanh ban chưa bao giờ diễn 'Tương giang oán' ở Bàng phủ cả, vậy thì Tình nương nhìn thấy cái quạt giấy đó ở đâu?

Đáp án có vẻ như sắp chạm được đến rồi. Lúc Tần Hoan hỏi vị Thanh Hi kia am hiểu nhất cái gì, quả nhiên Thanh Lan nói Thanh Hi am hiểu khinh công và thân pháp, Thanh Hi biết thì đương nhiên đồ đề của bà cũng biết. Năm đó cả nhà Thanh Hi gặp chuyện không may, về sau đồ đệ của bà lại không biết tung tích, mà ngay cả lúc Thanh Hi xảy ra chuyện thì cũng không ai biết đồ đệ của bà ở chỗ nào...

Thanh Hi có thể dùng thân pháp khéo léo thành thạo của mình để đối phó đại hán cao 7 thước thì đương nhiên đồ đệ của bà cũng có thể đối phó với một nam nhân trung niên gầy gò. Tần Hoan vẫn luôn nghĩ dấu vết trên người Lưu Nhân Lệ có chút kỳ quái, vì sao lúc hung thủ giết ông ta phải dùng đến dây thừng trói lại mà bên ngoài không hề thấy chút ngoại thương nào. Hiện tại nàng đã có thể hiểu được rồi, bởi vì hung thủ chỉ cần một sợi dây thừng là đủ khống chế được Lưu Nhân Lệ rồi.

Đường đi chỗ núi giả vừa hẹp vừa gập ghềnh, mà so với Lưu Nhân Lệ, Tình nương thường xuyên dẫn Bàng Gia Ngôn đến đây chạy ra chạy vào núi giả chơi đương nhiên quen thuộc hơn vạn phần. Chiếm được phần tiên cơ này, lại cộng thêm kỹ thuật đã luyện tập nhiều năm thì khống chế một người như Lưu Nhân Lệ hoàn toàn không hề khó.

Thanh Quân, Lưu Nhân Lệ, Bàng Nghi Văn...

Thân pháp tuyệt diệu có thể đối phó Lưu Nhân Lệ, toàn thân khinh công truyền thừa từ Thanh Hi đương nhiên có thể đối phó được Bàng Nghi Văn.

Toàn bộ mọi người đều nhìn thấy Bàng Gia Vận phóng hỏa ở tầng 1, cho là trên tầng 3 chỉ có 1 mình Bàng Nghi Văn. Thế nhưng mọi người cũng không biết bên trên tầng 3 còn có một người nữa, chẳng qua là thời điểm đó mọi người mải nhìn thi thể của Bàng Nghi Văn và thế lửa ở tầng 1 nên hung thủ đã dùng khinh công bay xuống.

Toàn bộ điều này đều đã được giải thích thông suốt, chỉ còn lại cái chết của Thanh Ly là vẫn còn đang mơ hồ.

Tần Hoan vốn định tìm Yến Trì nói ra từ sáng, tiện đà lại điều tra cái chết của Thanh Ly lại một lần nữa, thế nhưng vẫn không kịp.

Tình hình hiện tại chỉ có thể đi xem Tình nương rốt cuộc là muốn làm gì.

"Tiểu thư, tiến vào rồi..."

Cửa lớn Huy viên rộng mở, cả tòa viện tối đen như mực, mà Huy viên vốn không hề nhỏ cho nên Tần Hoan cũng không biết Tình nương muốn đi đâu. Ngay lập tức Tần Hoan cũng khẽ khàng đuổi theo vào bên trong.

Tình nương đang đi dọc theo hành lanh gấp khúc bên trái, bước chân hơi gấp gáp tiến về gian phòng chính ở đằng sau tiểu hồng lâu. Tần Hoan đã đến Huy viên, đi đến chỗ ngủ của Thường thị thế nhưng chưa từng đến tiểu hồng lâu. Nàng biết tiểu hồng lâu kia chính là chỗ ở của Bàng Gia Ngôn, hiện tại Tình nương đến đó làm gì?

Tần Hoan mới nghĩ như vậy thì Tình nương đã rất nhanh vọt đến đằng trước tiểu hồng lâu.

Nàng ta đẩy cửa vào, sau đó đóng cửa lại, cứ như vậy Tần Hoan liền không nhìn thấy bóng dáng Tình nương đâu nữa rồi.

Tần Hoan ngừng lại, nhìn xung quanh một chút sau đó đi đến đằng sau bức tường hoa ở bên góc, "Chúng ta ở chỗ này chờ xem."

Tình nương đi vào trong tiểu hồng lâu, có vẻ như là lấy cái gì đó của Bàng Gia Ngôn. Nếu như mọi người cứ liều lĩnh tiếp cận sau đó bị phát hiện thì đương nhiên sẽ hỏng việc, cho nên Tần Hoan có nén lại lòng hiếu kỳ và ngờ vực nơi đáy lòng, dẫn theo Bạch Anh và Phục Linh đứng chờ ở đằng sau tường hoa.

Xuyên qua chỗ điêu khắc rỗng trên bức tường hoa, Tần Hoan vừa lúc có thể nhìn thấy cửa chính của tiểu hồng lâu ở cách đó không xa. Bất luận Tình nương vào trong làm gì thì chỉ cần nàng ta ra ngoài, mọi người đều có thể nhìn thấy được.

Cứ đứng như vậy 1 khắc thế nhưng vẫn không thấy Tình nương đi ra. Tần Hoan chau mày, "Sao vẫn còn chưa ra ngoài?"

"Tiểu thư, trong lâu cũng không có ánh đèn."

Tần Hoan càng nhíu chặt mày, Tình nương vào trong lâu, nếu như tùy tiện lấy gì đó thì hiện tại cũng nên ra ngoài rồi. Mà nếu như muốn tìm kiếm cái gì, lâu như vậy thì cũng phải thắp đèn lên để tìm rồi, thế nhưng mãi một lúc mà bên trong tiểu hồng lâu không chỉ không có ánh đèn mà cũng không nhìn thấy Tình nương ra ngoài...

"Tiểu thư, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì rồi?"

Phục Linh đột nhiên khẽ nói một câu, Tần Hoan nghe thấy thế cũng hơi căng thẳng. Tình huống thế này có 2 khả năng, thứ nhất, Tình nương đã xảy ra chuyện, thứ 2, Tình nương đang trong lâu làm chuyện ám muội gì đó.

Tần Hoan thở dài, "Lại chờ chút xem..."

Tần Hoan không hề muốn để cho Tình nương biết nàng đang đi theo, bởi vậy nàng sẽ không đưa ra lựa chọn hấp tấp nào. Thế nhưng thời gian từ từ trôi qua, lại thêm 1 khắc nữa vẫn không thấy tung tích Tình nương đâu.

Ánh mắt Tần Hoan nặng nề, nhìn sang Bạch Anh, "Bạch Anh, em đi trước đi."

Bạch Anh võ công cao tuyệt, bảo nàng đi ở đằng trước ít nhất có thể nghe được động tĩnh bên trong tiểu hồng lâu.

Bạch Anh đáp lời rồi ngay lập tức dẫn đầu đi đằng trước.

Tiểu hồng lâu là một tòa lâu nhỏ có 2 tầng, đặt tên như vậy là bởi vì bên ngoài tiểu lâu được sơn màu đỏ. Tòa tiểu lâu này đương nhiên không quý giá được như tòa mà Bàng Nghi Văn gặp chuyện, thế nhưng để cho một tiểu hài tử như Bàng Gia Ngôn ở một mình thì chỗ này cũng có vẻ đủ xa xỉ rồi. Cửa tầng 1 chưa khóa lại, đợi đến khi mấy người tiến đến gần thì ngay cả Bạch Anh cũng sa sầm mặt.

Ba người nấp ở ngoài cửa, Bạch Anh lẳng lặng nghe ngóng xong giây lát thì mới lắc đầu, "Tiểu thư, không nghe thấy động tĩnh gì."

Không nghe thấy động tĩnh gì? Tần Hoan chau mày, nàng theo bản năng cảm thấy có chút không ổn.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoan theo dõi một người mà mình quen biết. Nếu không phải trường hợp bắt buộc thì Tần Hoan chỉ muốn âm thầm xem xem Tình nương muốn làm gì thôi. Thế nhưng hiện tại, liệu Tình nương có xảy ra chuyện gì ở trong tòa lâu này không?

"Trong tòa lâu này không có người?" Tần Hoan hỏi một câu mà không xác định lắm.

Bạch Anh ghé tai lắng nghe giây lát xong lắc đầu rồi khẳng định, "Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, có khả năng không có người..."

Cũng có thể là vẫn có người, thế nhưng đã không còn sự sống...

Ánh mắt Tần Hoan hơi tối lại, "Chúng ta vào xem, khẽ một chút."

Tình nương là một mình đến đây, các nàng cũng không hề nhìn thấy người nào khác ở chỗ này cả cho nên không có lý gì mà Tình nương lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn cả, thế nhưng không có chút động tĩnh nào thì cũng cực kỳ quái lạ. Tần Hoan nghĩ rằng cho dù có bị Tình nương phát hiện thì mình cũng phải đi vào, đến khi vào trong rồi quả nhiên không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác vọng lại. Bạch Anh biết muốn đến theo dõi thì phải hành sự chu toàn, nàng khẽ hỏi Tần Hoan, "Tiểu thư, có muốn thắp đèn lên không?"

Tần Hoan lắc đầu, viện này vốn là không có người ở, lần này các nàng vào trong, nếu như thắp đèn lên chẳng phải chứng minh cho người khác thấy có người bước vào đây sao. Nghĩ như vậy Tần Hoan đành cười khổ trong lòng, chuyện này nếu bị phát hiện thì đúng là chẳng biết phải nói gì.

Nghĩ đến đây, Tần Hoan nương theo ánh sáng đèn mờ ảo từ xa chiếu lại để thấy được đại khái bố trí bên trong phòng này. Tầng 1 có 3 gian phòng, phòng chính, thư phòng và phòng sưởi, cả 3 đều thông suốt với nhau, dùng giá kệ và màn lụa để ngăn cách. Hiện tại ở trong này không một bóng người, Tần Hoan nhìn sang cầu thang đi lên tầng 2, chẳng lẽ Tình nương ở trên đó?

Tần Hoan vừa thấy thế thì Bạch Anh đã tiến lên đằng trường, thân pháp nàng rất nhẹ nhàng, bước chân lặng yên không một tiếng động, chỉ có Tần Hoan và Phục Linh mới để phát ra tiếng sột soạt mà thôi. Ba người cùng nhau bước lên trên cầu thang, Bạch Anh đứng ở trền đầu cầu thang tầng 2 giây lát sau đó mới quay người lại nhìn về phía Tần Hoan lắc đầu, "Tiểu thư, không có ai..."

Tần Hoan chau mày, Bạch Anh đã lên hẳn trên tầng 2 rồi, Tần Hoan đi theo lên trên cũng chỉ thấy 2 cửa sổ trước sau đều mở, gió lạnh bên ngoài không ngừng thổi vào trong. Màn che trong phòng bị gió thổi tung bay thế nhưng hoàn toàn không có bóng người nào cả.

Tần Hoan nhất thời có chút khó hiểu, nàng lên tầng 2 thì thấy trên này chỉ là một phòng ngủ rất lớn, ngoại trừ giường thì còn có bàn để đàn, bàn viết chữ, đồ trang trí và bình phong đều bày biện rất nhã nhặn. Trên giường ở gần cửa sổ có trải một tấm thảm nhung, có rất nhiều đồ chơi nhỏ vứt lung tung trên đó, ngay cả cái hòm kia của Bàng Gia Ngôn cũng bày ở bên trên tủ cao. Tần Hoan nhìn quanh một lượt, chợt thấy bên dưới cửa sổ phía Nam có một đồ vật gì đó đang đặt bên trên cái tủ lùn.

Tủ lùn cao khoảng nửa người, hiện tại trên nóc tủ đặt một đồ vật hình trụ tròn. Cũng không biết tại sao, có lẽ là bởi vì cửa sổ đang mở cho nên Tần Hoan cảm thấy được món đồ đó là vừa mới được người ta đặt lên xong.

Tần Hoan mang theo nghi hoặc mà bước đến gần đồ vật đó, nàng càng tiến đến gần thì càng thấy rõ được hình dáng của nó, đây chẳng phải là 'thiên lý nhãn' mà ngày đó tìm thấy ở trong hòm của Bàng Gia Ngôn sao? Có điều cái 'thiên lý nhãn' này hình như to hơn cái lần trước một chút.

Tần Hoan chau mày, trước đây nó đã đặt ở chỗ này rồi, hay là vừa mới được mang đến đây?

Tần Hoan cầm thiên lý nhãn lên, cái này ngày trước nàng đã từng thấy vài lần ở trong mấy cửa hàng bán đồ trân bảo, là một món đồ chơi cực kỳ hiếm lạ, thế nhưng cũng cực kỳ quý báu. Nó đa phần đều đồ chơi của mấy công tử nhà phú quý, gọi là thiên lý nhãn bởi vì nó thật sự có thể khiến cho người ta nhìn thấy rõ ràng được những vật ở khoảng cách rất xa. Trong lòng Tần Hoan vừa động, đột nhiên nàng cũng cầm lấy đưa lên mắt mình nhìn thử một chút, quả nhiên những thứ nàng nhìn thấy qua thiên lý nhãn khác hẳn với nhìn bằng mắt thường. Khoảng cách từ tiểu hồng lâu này đến gian nhà chính phía trước khoảng gần 10 trượng, thế nhưng một khi nhìn qua thiên lý nhãn thì ngay cả hoa văn điêu khắc trên cửa sổ ở nhà chính cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Sắc trời tối đen còn có thể nhìn rõ như vậy, nếu như là ban ngày thì đã có thể nhìn rõ rành rành những cảnh tượng ở bên trong gian chính rồi.

Nghĩ như vậy đột nhiên Tần Hoan chau mày, hôm trước nàng nhìn thấy một cái thiên lý nhãn cực kỳ nhỏ, chẳng qua đó chỉ là đồ chơi của Bàng Gia Ngôn mà thôi. Thế nhưng hiện tại nàng cầm cái này lên, là một bảo bối có thể thật sự nhìn thấy rõ ràng sự vật ở nơi xa. Tại sao trong phòng Bàng Gia Ngôn lại có thể có cái này? Hay là vừa rồi Tình nương cầm đến đây?

Thiên lý nhãn mà Tần Hoan đang cầm có kích thước khoảng bằng cánh tay, đồ vật lớn thế này thì Tình nương không thể mang theo bên người được, cho nên chỉ có một đáp án duy nhất chính là thiên lý nhãn vốn đã đặt ở bên trong tiểu hồng lâu này...

Trong lòng Tần Hoan đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, Bàng Gia Ngôn dùng cái thiên lý nhãn này để quan sát toàn bộ diễn biến xảy ra bên trong nhà chính?

Nếu là như vậy, chẳng phải thằng bé đã có thể nhìn thấy cảnh tượng Bàng Phụ Lương đánh đập ngược đại Thường thị hay sao...

Tần Hoan nghĩ đến trí nhớ vượt xa so với người thường của Bàng Gia Ngôn, cùng với sự bình tĩnh khác hoàn toàn so với tiểu hài tử cùng tuổi, không hiểu sao sống lưng Tần Hoan lại có chút lạnh lạnh...

Tình nương là người chăm sóc Bàng Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn, Bàng Gia Ngôn làm cái gì thì Tình nương không thể không biết, vậy thiên lý nhãn lớn đó làm thế nào lại xuất hiện ở đây? Cũng không có khả năng Tình nương lại đặt đồ vật của mình bên trong phòng ngủ của Bàng Gia Ngôn được.

Mà mấu chốt quan trọng nhất chính là hiện tại Tình nương đã đi đâu rồi?

"Tiểu thư, làm sao thế?"

Thiên lý nhãn vẫn còn đặt trên mắt Tần Hoan, Phục Linh đứng bên cạnh khẽ hỏi một câu khiến cho trong lòng Tần Hoan lại càng thấy kỳ lạ hơn nữa. Đang yên lành đột nhiên Tình nương lại phải chạy đến tiểu hồng lâu để làm gì?

Tiểu hồng lâu này và gian nhà chính đằng trước có một bức tường trồng hoa cao khoảng nửa người ngăn cách. Nếu như đứng ở tầng 1 thì tầm mắt sẽ bị tường hoa che khuất mất một nửa, thế nhưng ở trên tầng 2 thì tầm mắt cực kỳ rộng mở, không chỉ có thế, nếu như có thiên lý nhãn rồi thì sẽ càng nhìn rõ hơn và rộng hơn. Vừa rồi Tần Hoan đại khái thấy được, sau đó lại nhớ đến từ vị trí phòng ngủ của Thường thị có thể nhìn thấy được bố cục của gian chính nên nàng thử điều chỉnh thiên lý nhãn. Quả nhiên nàng không chỉ thấy được rõ ràng phòng ngủ của Thường thị mà còn có thể thấy được thư phòng của Bàng Phụ Lương...

Nghĩ đến đây, tầm mắt Tần Hoan cố định vào một gian phòng ở hướng Tây Nam, nàng tìm kiếm một chút liền thấy được cửa sổ ở phòng đó. Chỗ này chính là thư phòng của Bàng Phụ Lương, mặc dù hôm đó nàng đến đó rồi rời đi rất nhanh, thế nhưng bố cục của gian chính nàng vẫn có thể nhớ được đại khái. Dưới tình huống bình thường, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy gian chính thế nhưng không thể nhìn được cảnh tượng diễn ra trong phòng, nhưng hiện tại đã có thiên lý nhãn...

Đang mải suy nghĩ miên man, đột nhiên thông qua thiên lý nhãn nàng nhìn thấy có một bóng dáng xuất hiện đằng sau cửa sổ trong thư phòng. Tần Hoan nhăn mày, chẳng lẽ đó chính là Tình nương?
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 174: Giết người ngay trước mắt (1)



Chương 174: Giết người ngay trước mắt (1)

Đó là một bóng dáng cực kỳ mơ hồ, trong bóng tối chợt lóe lên đằng sau cửa sổ. Hình dáng lờ mờ khiến cho Tần Hoan cảm thấy hơi lạnh sống lưng, thế nhưng nàng có thể xác định được đó chính là bóng người.

Trong Huy viên đã không còn ai ở, mà trong thư phòng của Bàng Phụ Lương sao đột nhiên lại xuất hiện bóng người?

Tần Hoan nhăn mày, phản ứng đầu tiên nàng nghĩ đến đó chính là Tình nương.

Thế nhưng Tần Hoan chạy đến thư phòng của Bàng Phụ Lương để làm gì?

Tần Hoan nghĩ như vậy, thế nhưng muốn nhìn rõ ràng hơn nữa thì cũng không thể, trong phòng đó không hề thắp đèn, cho dù có nhìn thế nào đi nữa thì cũng chỉ thấy một bóng người đại khái như vậy thôi, thậm chí ngay cả cao thấp béo gầy cũng khó có thể phân biệt được. Tần Hoan hơi sốt ruột, nhất thời chỉ muốn biến thiên lý nhãn này lợi hại lên thêm nữa...

"Tiểu thư, nhìn thấy gì thế?"

Phục Linh thấy Tần Hoan chau mày, vẻ mặt cực kỳ lo lắng cho nên nàng cũng hơi bất an.

Tần Hoan khẽ nói, "Gian chính phía trước có người..."

"Có người? Viện này hôm nay đã bỏ trống rồi."

Phục Linh nói xong, Bạch Anh lập tức hỏi, "Tiểu thư, có cần nô tỳ đến xem thử không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không cần..."

Vừa dứt lời thì lại có một bóng dáng khác hiện lên thấp thoáng bên trong thiên lý nhãn khiến cho Tần Hoan càng nhíu chặt mày. Nàng bình ổn lại hô hấp, sau đó vội vàng tập trung yên lặng nhìn vào cánh cửa sổ kia.

Bóng dáng đầu tiên Tần Hoan nhìn thấy, nàng nghĩ rằng đó là Tình nương, thế nhưng nếu là Tình nương thì làm sao lại có thể xuất hiện thêm một bóng người khác nữa?

Tần Hoan nhìn vào thiên lý nhãn không chớp mắt, lúc bóng dáng thứ 2 xuất hiện thì cái bóng đầu tiên cũng không hề có chút nào ngoài ý muốn. Quả nhiên người đầu tiên biết rằng người thứ 2 muốn đến, người thứ 2 cũng biết người đầu tiên đang ở đây. Hai người một trước một sau mò vào thư phòng của Bàng Phụ Lương để làm gì?

"Bàng Hữu Đức hiện tại đang ở đâu?"

Tần Hoan vội hỏi một câu, nàng ở trong viện suốt cả ngày cho nên cũng không biết bên ngoài sắp xếp thế nào.

Thế nhưng Bạch Anh lại biết, "Sáng nay Bàng quản gia đã được thả ra, nhưng đến trưa khi phát hiện Bàng lão gia mất tích thì Bàng quản gia đã bị nhốt trở lại, hiện giờ đang ở trong viện phía Bắc, được nha sai canh giữ."

Tần Hoan chau mày, toàn bộ Bàng phủ này có lẽ chỉ chó Bàng Hữu Đức dám bước vào trong thư phòng của Bàng Phụ Lương. Thế nhưng hiện tại Bàng Hữu Đức cũng đã bị nhốt lại rồi thì làm gì còn có ai to gan như thế?

Nghi vấn trong lòng Tần Hoan càng ngày càng tăng, đột nhiên cánh cửa vẫn đang đóng kia lại được mở ra.

Cửa sổ vừa mở thì Tần Hoan cũng nhìn được rõ hơn một chút bóng dáng mơ hồ trong phòng. Người đó thân cao gần 6 thước, thân hình cũng có chút mập mạp, trong lòng Tần Hoan chấn động cực lớn, đó là nam nhân! Đó căn bản không phải là Tình nương!

Người đó mở cửa ra xong rồi có vẻ như thò đầu ra bên người dò xét tình hình một lúc, sau đó rất nhanh lại đóng chặt cửa lại.

Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, hiện tại nàng thả thiên lý nhãn trong tay xuống rồi nhìn sang Bạch Anh.

"Bạch Anh, em có biện pháp có thể tìm được Thế tử Điện hạ phải không?"

Bạch Anh hơi sững sờ, không biết vì sao Tần Hoan đột nhiên lại lo lắng như vậy, "Có thể phát tín hiệu, thế nhưng cũng không nhất định có thể nhanh chóng tìm được Điện hạ. Nếu Điện hạ ở trong vòng bán kính 10 dặm thì mới có thể."

Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy em lập tức phát tín hiệu đi."

Bạch Anh đáp lời, sau đó xoay người đi về cửa sổ ở phía Bắc. Chỉ nghe 'vụt' một tiếng vang rất nhỏ, một tia sáng trắng giống như sao băng được bắn lên trên trời sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Phục Linh đứng bên cạnh thấy thế thì hơi thất thần, nhất thời không phản ứng được kịp vì sao Tần Hoan lại sai bảo Bạch Anh tìm Yến Trì. Còn bên này, Tần Hoan lại cầm thiên lý nhãn trong tay lên nhìn.

Lần thứ 2 cầm lên nhìn thì Tần Hoan kinh ngạc khi phát hiện ra mới chỉ giây lát thôi mà trong thư phòng của Bàng Phụ Lương lại đốt lên một ngọn đèn. Một khi đèn đã thắp lên thì bóng dáng mơ hồ trong bóng tối kia nay đã rõ ràng hơn nhiều rồi. Hai bóng người in lên trên cửa sổ, một người đứng thẳng ở đằng trước, còn một người khác không biết đang đứng nói gì đó với hắn, rất nhanh sau đó đã đi ra khỏi thư phòng.

Tần Hoan chau mày, người nào dám bước vào thư phòng của Bàng Phụ Lương, đã thế lại còn ngang nhiên thắp đèn lên?

Ngọn đèn này sáng lên đã phủ định được hoài nghi ban nãy của Tần Hoan. Vừa rồi nàng nhìn thấy một nam nhân co đầu rụt cổ trong thư phòng khiến cho nàng thậm chí còn nghi ngờ Bàng Phụ Lương vốn vẫn không hề rời khỏi Thanh Huy viên, hoặc có thể là rời đi rồi nhưng nửa đường quay trở lại. Còn hiện tại, nếu như người trong phòng chính là Bàng Phụ Lương thì làm sao ông ta lại dám đốt đèn? Vậy thì người còn lại là ai?

"Bạch Anh, chúng ta qua đó xem đi..."

"Tiểu thư, xin chờ thêm chút nữa."

Tần Hoan cất thiên lý nhãn đi, đang định xuống lầu thì đột nhiên Bạch Anh đi đến từ cửa sổ phía Bắc. Trên mặt Bạch Anh hiện lên chút chần chờ rồi đứng ngăn ở trước mặt Tần Hoan.

Tần Hoan chau mày, Bạch Anh nhìn thoáng qua cửa sổ phía Bắc, "Điện hạ ở ngay trong khoảng cách 10 dặm, trong vòng 2 khắc sẽ trở về đây nhanh thôi. Vừa rồi Điện hạ đã gửi tín hiệu trả lời."

Trong vòng 2 khắc? Thời gian 2 khắc cũng không phải là lâu...

Nghĩ như vậy Tần Hoan liền cầm thiên lý nhãn kia lên tiếp tục quan sát thư phòng của Bàng Phụ Lương. Nàng thấy trong phòng vẫn thắp đèn như cũ, còn bóng dáng thẳng tắp kia vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, tựa như đang chờ đợi ai đó, hoặc là đang đứng trầm tư suy nghĩ, cứ đứng mãi như vậy một lúc lâu mà vẫn không hề nhúc nhích.

Trong lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, hiện tại có người xuất hiện ở bên trong thư phòng của Bàng Phụ Lương thì không hề bình thường. Mà chỉ cần người đó không có ý định rời đi thì thật sự nàng không cần phải ra ngoài tránh gặp phải nguy hiểm.

"Được, vậy thì cứ chờ một chút."

Tần Hoan nói xong rồi thì chỉ im lặng cầm thiên lý nhãn quan sát người đứng bên cửa sổ kia.

Bạch Anh ở bên cạnh cũng khẽ thở phào, Tần Hoan là chủ tử của nàng, nếu như Tần Hoan thật sự muốn ra ngoài thì nàng cũng không thể ngăn cản được.

Chờ đợi luôn là thời gian dài dằng dặc, cánh tay cầm thiên lý nhãn kia của Tần Hoan cũng cảm thấy tê mỏi, thế nhưng kỳ quái chính là người đứng ở cửa sổ kia mãi vẫn không động đậy gì. Tần Hoan chau mày, người đó rốt cuộc là ai?

Gió lạnh ngoài cửa sổ thét gào không ngừng nghỉ, trên bầu trời tối đen như mực không trăng sao. Ngay tại lúc Tần Hoan chờ đợi đến mất kiên nhẫn thì ở phía Bắc lại có một tia sáng trắng lóe lên, Bạch Anh lập tức lên tiếng, "Tiểu thư, Điện hạ lập tức đến rồi!"

Trong lòng Tần Hoan buông lỏng, quả nhiên chỉ chờ thêm giây lát nữa đã có 2 bóng dáng rơi xuống bên ngoài tiểu hồng lâu. Tần Hoan không nghĩ nhiều nữa, nàng lập tức xách váy áo chạy xuống bên dưới, trong lúc gấp rút còn suýt chút nữa thì trượt chân ở trên bậc thang. Thế nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, ngay lúc nàng vừa bước xuống dưới tầng 1 thì cửa chính cũng được mở ra.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài dù sao vẫn sáng hơn bên trong một chút, Tần Hoan vừa ngước lên đã thấy bóng dáng cao lớn của Yến Trì đứng bên ngưỡng cửa. Nàng vội vàng chạy đến trước mặt Yến Trì, thế nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Yến Trì đã nắm chặt lấy tay nàng, "Xảy ra chuyện gì? Sao bây giờ nàng lại ở đây?"

Mặc dù giọng nói của Yến Trì vẫn cẩn trọng, thế nhưng bên trong đã có chút lo lắng. Tần Hoan nghe thấy thế liền hiểu ra ngay khiến cho trong lòng nàng thêm phần mềm mại, "Ta đi theo Tình nương đến đây."

"Tình nương?" Yến Trì hơi kinh ngac, hắn còn không biết Tình nương có điều gì kỳ quái.

Tần Hoan gật đầu rồi nói tiếp, "Đã tìm thấy Bàng Phụ Lương chưa?"

Yến Trì lắc đầu, hắn dùng chính thân mình để cản bớt gió lạnh cho nàng, vì thế cũng cản luôn ánh sáng ở bên ngoài, vì vậy lúc Phục Linh nhìn thấy 2 người đứng cạnh nhau thì cũng không phát hiện ra Yến Trì đang nắm lấy tay Tần Hoan.

"Chưa thấy, đã tìm khắp nơi bên ngoài rồi, không thấy bất cứ tung tích nào cả."

Câu trả lời của Yến Trì đúng như trong dự liệu của Tần Hoan, nàng nhấc tay lên chỉ về hướng gian chính.

"Có khả năng Bàng Phụ Lương căn bản chưa hề ra ngoài, vừa có người tiến vào thư phòng của ông ta."

Yến Trì khẽ thở ra, "Gian chính bên kia?"

Vừa nói Yến Trì vừa xoay người qua một phía, đằng trước tiểu hồng lâu có bức tường hoa ngăn cản tầm mắt, thế nhưng bởi vì vóc người Yến Trì rất cao nên có thể nhìn vượt qua bức tường. Cộng thêm thị lực hắn vốn cực kỳ tốt, gian phòng có đèn sáng trong đêm cũng cực kỳ bắt mắt cho nên hiện tại hắn chỉ liếc mắt một cái liền thấy thư phòng sáng đèn kia cùng với bóng người in trên cửa sổ.

Yến Trì thấy bóng người không rõ lắm, chỉ biết là có người đứng đằng sau cửa sổ mà thôi.

"Quả thực là có người, là Bàng Phụ Lương à?"

"Không xác định, có điều hiện tại người khác chắc chắn sẽ không tự mình mò đến thư phòng của ông ta. Ban nãy ta còn nhìn thấy thêm một người nữa, thế nhưng người đó đã rời đi rồi."

Yến Trì hơi trầm ngâm, "Bạch Phong..."

"Vâng, chủ tử có gì căn dặn?"

Yến Trì gọi Bạch Phong, "Lập tức đi điều tra thủ vệ ở khắp nơi trong phủ tối nay, xem xem có người nào rời khỏi hay không. Đợi Uông Tri phủ quay lại thì nhanh chóng báo cáo lại..."

Bạch Phong đáp lời sau đó lập tức nhảy vọt đi. Yến Trì quay sang giải thích với Tần Hoan, "Trong phủ có nha sai canh giữ khắp nơi, nếu như đó chính là Bàng Phụ Lương mà ban nãy nàng nói lại có thêm một người nữa tiến vào, chỉ cần không ra khỏi phủ là có thể tra ra được. Uông Tri phủ cũng đang dẫn theo người chạy đến đây, ta chỉ đi trước ông ta một bước mà thôi, chúng ta cứ chờ ông ta quay lại."

Tần Hoan gật đầu, "Mọi người vốn cũng chuẩn bị quay lại đây à?"

Yến Trì trả lời, "Ở bên ngoài không có kết quả, ta nghi ngờ chúng ta để sót gì đó."

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là có khả năng đó."

Yến Trì nhìn Tần Hoan sâu sắc, đột nhiên nói, "Chẳng phải nói đi theo Tình nương đến đây sao? Vậygiờ Tình nương đó đâu rồi?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back