Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 114: Lộ mặt thật (1)



Chương 114: Lộ mặt thật (1)

"Cửu cô nương, trên thư tín này có gì không đúng à?"

Đôi lông mày thanh tí của Tần Hoan khẽ chay lại, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa khiến cho Từ Hà nhìn thấy thế mà căng thẳng theo. Một lát sau, Tần Hoan quay người lại nhìn Từ Hà, "Bên trên này viết khiến cho ta nghĩ đến một chuyện."

Nói xong nàng lại nhìn về phía tiền viện, "Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đang làm gì?"

Nét mặt Từ Hà hơi lúng túng, "Vừa rồi Tri phủ Đại nhân dẫn người quay về, hiện tại Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đều đã ra khỏi phủ rồi, hình như là ông chủ của tiệm cầm đồ kia chạy trốn rồi. Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đang đuổi theo."

Yến Trì và Hoắc Hoài Tín cũng không có ở trong phủ?!

Lòng Tần Hoan liền nặng xuống một bạc, thấy vẻ mặt nàng trầm trọng nên Từ Hà vội hỏi, "Cửu cô nương đang nghĩ đến cái gì thế? Có cần tại hạ trợ giúp gì không? Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân còn không biết lúc nào mới có thể quay lại."

Lông mày Tần Hoan càng nhíu chặt lại, ngay lập tức chỉ vào thư tín trên tay Từ Hà, "Bên trên này viết lúc Nhị di nương và phu quân mình mở tiệm tơ lụa thì thường xuyên nhìn nhầm màu, lấy xanh đậm thay vì đỏ, lấy xanh xa trời thay vì đen. Từ ngỗ tác có biết đây là vì sao không?"

Từ Hà trợn mắt, "Chẳng lẽ ông ta... con mắt không tốt?" Thấy vẻ mặt Tần Hoan không thay đổi, Từ Hà lại gãi gãi đầu, "Đây còn có thể là cái gì? Hay là mắt ông ta có tật?"

Lúc này Tần Hoan mới gật đầu, "Là mắt có tật, mà tật này không cách nào chữa khỏi, còn có thể di truyền cho hài tử nhà mình."

Từ Hà ngay lập tức trợn trừng mắt, "Sẽ di truyền cho hài tử?"

Tần Hoan gật đầu, "Ta ở trong Dược... ở trong sách thuốc có đọc được, có một số người ngay từ khi sinh ra đã không phân biệt được rõ màu sắc, sẽ nhìn màu xanh đậm thành màu đỏ, nhìn màu xanh da trời thành màu đen, đây chính là một loại bệnh, không có cách nào trị được tận gốc cả, tuy vậy lại rất hiếm gặp. Có điều..."

Trên mặt Tần Hoan có chút lúng túng, "Có điều bệnh này cũng cực kỳ quái lạ, có đôi khi phụ thân và mẫu thân cùng nhau bị bệnh này thì hài tử của bọn họ chắc chắn sẽ bị. Thế nhưng nếu như chỉ có 1 mình phụ thân hoặc mẫu thân bị thôi thì lại chưa chắc... Cụ thể là vì sao thì trên quyển sách đó lại không nói rõ, còn trên bức thư này thì cũng chỉ nói phu quân của Nhị di nương có bệnh này, mà chúng ta đã hỏi nhiều như vậy, cũng không có ai nói Nhị di nương bị bệnh đó cả. Bởi thế nên có thể thấy được chắc chắn Nhị di nương không bị..."

"Như thế thì không dễ phán định rồi." Tần Hoan thở dài, giọng nói hơi chần chờ, "Có điều, thật sự lại trùng hợp như vậy sao?"

Phục Linh đứng bên cạnh nghe thế nhưng lại không hiểu, "Tiểu thư người đang nói gì vậy?"

Từ Hà cũng chỗ hiểu chỗ không, "Ý của Cửu cô nương tức là nữ nhi của Nhị di nương và phu quân của nàng ấy có khả năng cũng mắc phải bệnh này? Thế nhưng nữ nhi của bọn họ một người thì đã chết rồi, một người cũng đã táng thân trong biển lửa..."

Tần Hoan mím môi, "Nếu nữ nhi của bọn họ còn sống, có thể đến báo thù hay không?"

Tròng mắt Từ Hà trợn to, "Nếu là ta, chắc chắn ta sẽ..."

Tần Hoan gật đầu nhìn về phía Phục Linh, "Còn nhớ cây dù của chúng ta hay không?"

Phục Linh gật đầu, "Nhớ rõ, sau khi bị rách thì nhờ vào sự khéo tay của tiểu thư, sửa chữa xong rồi lại càng đẹp hơn so với ban đầu."

Giọng nói Tần Hoan hơi trầm xuống, "Không phải do ta khéo tay, mà là có người đưa nhầm dù đến."

"Đưa nhầm dù đến?" Phục Linh đột nhiên nhớ ra, "Đúng vậy! Dù của chúng ta là màu xanh, Thái Hà tỷ tỷ dặn dò bên phòng kho mang dù mới đến cho chúng ta, thế nhưng lại đưa dù màu đỏ tươi đến..."

Ngay lập tức Phục Linh trợn trừng mắt, "Tiểu thư nói Thái Hà tỷ tỷ có bệnh về mắt?!"

Tần Hoan suy nghĩ trong giây lát, giọng nói chợt nhẹ xuống, "Phòng kho sau khi nàng ta căn dặn thì mới làm theo, mà ngày đó người đi theo bên nàng ta chỉ có nam bộc cho nên người hạ lệnh chắc chắn là nàng ta. Nàng ta nói mang màu xanh thì sẽ là màu xanh, nói màu đỏ sẽ mang màu đỏ. Mà dù của chúng ta rõ ràng là màu xanh, chắc chắn không thể nhớ nhầm màu được..."

Ban nãy Phục Linh nghe được những điều từ chỗ Tần Lệ đã đủ khiến cho trong lòng chấn động rồi, tuyệt đối không nghĩ đến chỉ dựa vào một bức thư thế này mà Tần Hoan lại đoán ra được quá nhiều như thế. Thái Hà... Thái Hà không chỉ cấu kết cùng với Tần Sâm, thậm chí lại còn là nữ nhi của Nhị di nương?

Hô hấp Phục Linh rối loạn, đầu óc cũng cố gắng tập trung để tiêu thụ tin tức cho nên hiện tại suy nghĩ không được thông suốt, "Thế nhưng... thế nhưng tuổi tác không đúng mà, còn có... nếu nàng ta là nữ nhi của Nhị di nương, lẽ ra nên hận thiếu gia mới đúng chứ, sao lại..."

Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, hiện tại vẫn chưa khẳng định được, không nhất định nàng ta chính là nữ nhi của Nhị di nương. Bởi vì có mắc bệnh này hay không cũng không có tính chất quyết định, huống chi kể cả nữ nhi của Nhị di nương đúng thật là bị bệnh này thì cũng không thể khẳng định đó chính là Thái Hà. Nàng ta chỉ là liên quan đến chuyện này nhiều một chút, vừa vặn lại mắc bệnh này cho nên mối hoài nghi về nàng ta tăng lên một chút mà thôi."

Từ Hà ngu ngơ mãi một lúc sau mới phản ứng lại kịp, "Cửu cô nương nói vị cô nương kia có phải là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân không?"

Tần Hoan gật đầu, Từ Hà không khỏi kinh ngạc, "Địa vị nàng ta bên cạnh lão phu nhân không thấp, mà thời gian vào phủ cũng không ngắn. Nếu là như vậy, chẳng phải quá là..."

Từ Hà luốn cuống thành ra ngay lập tức không biết dùng từ gì để hình dung, một lúc sau mới vung tay lên nói, "Vậy thì nàng ta cũng khiến người ta sởn gai ốc quá rồi!"

Nếu Thái Hà là nữ nhi của Nhị di nương, vậy thì thời điểm mà nàng ta vào phủ thì cũng đã biết mẫu thân mình và muội muội đều chết bên trong Tần phủ? Hay là về sau này mới biết được? Nếu như nàng ta đã biết ngay từ đầu thì nàng vào Tần phủ chính là để báo thù. Còn nếu như sau này mới biết được thì nàng ta vẫn có thể tiếp tục ngụy trang mà không để lộ ra ngoài như vậy, tâm tư thông minh thế này đúng là không thể coi thường.

Tần Hoan hiểu được ý của Từ Hà, khóe môi nàng mím chặt hơn nữa, "Hiện tại vẫn chưa thể kết luận được gì, nếu như có thể tìm thấy bức họa của Nhị di nương thì càng tốt..."

Suy nghĩ một lát sau vẻ mặt Tần Hoan mới trấn định lại, "Cái này cứ cất đi trước đã, chúng ta lại đến tiền viện xem thử."

Tần Hoan gập bức thư mấu chốt nhất kia lại rồi giao cho Từ Hà, Từ Hà vội vàng để cẩn thận vào bên trong bao công văn bên người. Tần Hoan xoay người đi ra tiền viện, Từ Hà cũng liền đi theo nàng.

"Tại hạ không vội về nha môn, để tại hạ cùng đi với cô nương."

Tần Hoan từ chối cho ý kiến, Phục Linh đi theo Tần Hoan khẽ nói, "Tiểu thư, đã tìm ở ngoài tiền viện rồi, hiện tại chúng ta còn có thể tìm thấy không?"

"Tìm không thấy cũng không sao, hỏi 2 lão bộc kia một câu là được, xem xem trong phủ còn có chỗ nào có thể cất bức họa của Nhị di nương."

Tần Hoan nói xong liền đi, càng lúc nghi vấn trong lòng cũng dần dần lớn lên. Tần Sâm cấu kết với Thái Hà, Thái Hà có khả năng là nữ nhi của Nhị di nương. Trận lửa lớn năm đó, nữ nhi của Nhị di nương vì sao lại không chết?

Nếu như Thái Hà thật sự là nữ nhi của Nhị di nương, lẽ ra nàng phải cực kỳ hận người của Tần phủ mới đúng, thế nhưng sao lại ở cùng 1 chỗ với Tần Sâm?

Người hạ độc cho Diêu Tâm Lan, người giết Liễu thị và Lưu Xuân, còn có người hạ độc Tần An, chẳng lẽ đều là Thái Hà?

Dựa vào tích lũy của bản thân nhiều năm trong phủ thì cũng không phải không có khả năng Thái Hà biết rõ Liễu thị cấu kết với Lưu Xuân. Nàng ta phát hiện ẩn tình này sau đó mới mượn cớ lừa Liễu thị ra ngoài, còn đối với Lưu Xuân, dựa vào thân phận và địa vị của Thái Hà thì hắn tin tưởng nàng ta cũng chẳng có gì lạ. Nàng có thể tiếp xúc được với thuốc của Diêu Tâm Lan, thế nhưng Tần An thì sao? Nàng ta làm thế nào để hạ độc được Tần An?

Thuốc của Tần An chính là do Tiền Bách Nhận kê đơn, đi lấy thuốc cũng là tiểu nô trong tiền viện, thuốc cũng do 2 lão bộc kia đích thân sắc, sau đó thì sao?

Thái Hà căn bản không hề đến tiền viện mà chỉ luôn luôn ở Phật đường, chắc chắn không thể đụng chạm được đến thuốc.

Nàng mải suy nghĩ cho nên khi vừa mới ngẩng mặt lên mới phát hiện trời đã xẩm tối rồi, đèn đuốc bên trong Tần phủ đã lần lượt được thắp sáng lên. Màn đêm dần dần buông xuống, gió đêm mang theo cái lạnh của mùa thu thấm vào da thịt, khiến cho Tần Hoan kéo chặt vạt áo theo bản năng.

"Tiểu thư, hay là chờ mấy người Thế tử Điện hạ trở về, bảo bọn họ trực tiếp tóm lấy Thái Hà đi thẩm vấn chẳng phải là tốt nhất sao?"

Phục Linh thì thầm với Tần Hoan xong thì Tần Hoan lắc đầu, "Thái Hà sẽ không nói, chúng ta phải tìm thêm thật nhiều chứng cứ mới được."

Vừa đi vừa nói chuyện, cả 3 người đã đi đến tiền viện. Lúc Tần Hoan đến đây vào sáng sớm nay thì thấy Tề Lâm canh giữ, thế nhưng hiện tại chỉ nhìn thấy 2 sai dịch nha môn mà thôi. Bọn họ nhìn thấy Tần Hoan và Từ Hà đến đây cho nên tiến lên trước hành lễ.

Tần Hoan liền hỏi, "Tề bổ đầu đâu rồi?"

Một nha sai tiến lên trả lời, "Bên chỗ Đại nhân thiếu nhân thủ cho nên tạm thời điều Tề bổ đầu qua đó."

Hoắc Hoài Tín đi điều tra tiệm cầm đồ Khánh Nguyên, sự việc này nhất định là dính líu đến rất nhiều người. Tần Hoan gật đầu, "Ta vào trong xem, các ngươi không cần đi theo..."

Đương nhiên 2 nha sai không dám ngăn cản Tần Hoan và Từ Hà cho nên liền gật đầu, "Mời Cửu cô nương vào..."

Từ Hà chào hỏi 2 người một tiếng rồi đi theo Tần Hoan vào trong viện.

Vừa vào đến cửa viện thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi truyền ra ngoài.

"Cả ngày chỉ biết lười biếng với giở thủ đoạn! Tháng này có còn muốn ngân lượng nữa hay không?!"

"Bảo ngươi rửa cái bình thôi mà cũng rửa không xong, tự nhiên làm lãng phí hết dược liệu!"

"Đúng là cái đồ vô dụng, cứ quỳ ở trong này không được đứng dậy!"

Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, chính là 1 trong 2 lão bộc đang chăm sóc Tần An kia. Tần Hoan chau mày, nàng vòng qua bình phong chắn trước cửa rồi đi vào trong, bên dưới mái hiên ảm đạm quả nhiên có 2 người, người đang đứng chính xác là lão bộc sáng nay nàng gặp, còn lại một tiểu nô khoảng mười mấy tuổi đang quỳ trên mặt đất khóc nức nở...

Bước chân của Tần Hoan làm kinh động lão bộc, ông ta vừa quay người lại thì nhất thời kinh ngạc, "Sao Cửu cô nương lại đến đây?"

Lão bộc chào hỏi thế nhưng lại mặc kệ tiểu nô đang quỳ trên mặt đất. Tiểu nô đó thấy Tần Hoan đến đây thì càng sợ hãi hơn nữa, đầu cúi xuống sát đất, ngay cả tiếng khóc cũng nín nhịn lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Hoan nhìn lướt qua tiểu nô kia.

Lão nô cười cười, "Cửu cô nương không biết thôi, tình hình trong phủ hiện tại thì tiểu nhân như bọn ta cũng hoảng sợ cho nên làm việc lại càng lơ là thiếu cảnh giác. Tên tiểu nô này cũng thế, bảo nó đi rửa bình thuốc cho lão gia mà cũng rửa không sạch." Nói xong ông ta lại thở dài, "Cửu cô nương không cần quan tâm, phạt một trận thì nó sẽ biết tiến bộ thôi."

Tần Hoan đương nhiên không muốn nhúng tay vào những việc trong phủ, nghe thấy thế thì không hỏi nhiều nữa mà chỉ nói, "Ta đến đây là để hỏi ngươi, tranh vẽ của lão gia ngoại trừ thư phòng và kho sách thì còn để ở chỗ nào nữa?"

Lão bộc nghe thấy thế liền biết Tần Hoan vẫn vì muốn tìm tranh như sáng nay cho nên mới nghiêng đầu suy nghĩ, "Còn có bên trong kho của lão phu nhân, đôi lúc lão gia có được những bức họa cực kỳ nổi tiếng thì sẽ đưa nó cho lão phu nhân."

Tần Hoan lắc lắc đầu, "Tiếp tục nghĩ..."

Cho dù Tần An có ngu ngốc thì cũng tuyệt đối không dám mang bức họa mình vẽ Nhị di nương đến cho Tưởng thị.

Lão bộc lại suy nghĩ giây lát, "Còn có ngoài sảnh chính, là chỗ lão gia tiếp khách hàng ngày, chỗ đó cũng có một thư phòng tiếp khác. Có điều ngày thường lão gia cũng không vào trong đó nhiều lắm."

Đáy mắt Tần Hoan có chút hy vọng, "Dẫn chúng ta đến đó thử xem."

Lão bộc gật đầu, "Xin tiểu thư chờ trong giây lát, tiểu nhân đi lấy chìa khóa."

Tần Hoan lên tiếng, lão bộc liền xoay người vào phòng chính, 3 người Từ Hà đứng ở trong sân ai nấy cũng đều biểu cảm phức tạp. Từ Hà nhìn trái phải xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn xuống tiểu đồng đang quỳ dưới đất kia, trong mắt có hơi chút đồng tình.

Tần Hoan thấy nhưng không hề nhiều lời, chuyện của Tần phủ có Tần phủ quản lý, bất kể ở đâu thì làm sai chuyện cũng cần phải bị phạt. Nàng không muốn phá hoại quy củ, huống chi chịu chút trừng phạt cũng không hoàn toàn là việc xấu.

Rất nhanh sau đó lão bộc đã đi ra ngoài, ông ta giơ tay lên mời, "Mời Cửu tiểu thư đi cùng tiểu nhân."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 114-2: Lộ mặt thật (2)



Chương 114: Lộ mặt thật (2)

Lão bộc đi về phía cửa tròn phía Đông trong viện, phòng khách chính không ở gần chỗ Tần An mà phải đi về phía Đông giây lát mới có thể đến. Tần Hoan đi qua thì mới biết được đây chính là nơi mà hôm đầu tiên Yến Trì đến Tần phủ để gặp nàng.

"Cửu tiểu thư, thư phòng ở bên cạnh..."

Lão bộc đi thẳng phía trước dẫn đường, 3 người Tần Hoan đi sát theo sau, đi vào đến phòng khách sau đó rẽ trái sang một cánh cửa, mọi người phát hiện phía sau phòng này còn có một căn phòng nhỏ nữa, theo như lời lão bộc nói thì chính là chỗ này.

Bởi vì không có người dùng đến cho nên ban đêm mới không đốt đèn, trên tay lão bộc cầm một ngọn đèn, đi vào đốt đèn bên trong góc phòng lên rồi mới để cho mọi người vào trong. Tần Hoan vừa vào cửa đã thấy bụi phủ dày trên mặt bàn rồi.

Lão bộc để đèn xuống rồi chỉ lên 2 cái tủ cao, "Cửu tiểu thư, bên trong này cũng có một chút tranh chữ."

Tần Hoan nhìn qua thì trong lòng hơi mông lung, bên trong 2 tủ cao này để rất nhiều sách, mặc dù cũng có tranh chữ thế nhưng số lượng rất ít. Tuy vậy nhưng Tần Hoan vẫn tiến lên phía trước mở cửa tủ ra.

Phục Linh thấy thế thì lập tức đến hỗ trợ, Tần Hoan mở từng bức một ra, tất cả đều là tranh sơn thủy hoa lá chim chóc... và tranh chữ. Thấy đã xem gần xong rồi thế nhưng lại không tìm được bức họa mỹ nhân nào cả, Tần Hoan thở dài hơi thất vọng.

"Tiểu thư, bên dưới cùng vẫn còn một bức bị đè lên..."

Ngay tại lúc Tần Hoan cảm thấy lần này lại phí công vô ích rồi thì đột nhiên Phục Linh lại chỉ vào một quyển trục bị đè ở dưới cùng, "Đây này... để nô tỳ rút ra..."

Phục Linh khom người xuống, cơ hồ như cả người đều chui vào bên trong ngăn tủ, rất nhanh sau đó nàng rút lấy một quyển trục chất giấy ố vàng ra ngoài. Vừa nhìn thấy bức họa đó trong lòng Tần Hoan lại thoáng động, ít nhất nhìn chất giấy này cũng là đồ cũ rồi.

Tháo bỏ sợi dây mỏng buộc bên ngoài quyển trục, trong lòng Phục Linh tràn đầy hy vọng mà mở quyển trục ra, thế nhưng nháy mắt tiếp theo một tiếng 'xoẹt' vang lên khiến nàng lại chết đứng ngay tại chỗ. Tập trung nhìn lại thì thấy chẳng hiểu sao giấy trên tranh lại dính vào nhau, vừa rồi Phục Linh mở ra đã vô tình đã khiến cho tranh bị thủng một lỗ lớn. Sắc mặt Phục Linh căng thẳng, "Tiểu thư..."

Tần Hoan vội nói, "Không sao cả, xem xem tranh vẽ cái gì."

Tần Hoan chẳng muốn mở ra thêm nữa, thế nhưng tranh này lại bị cuốn ngược cho nên từ chỗ rách kia nàng nhìn thấy có vẻ như tranh vẽ một góc váy áo. Đáy mắt nàng hơi sáng lên, "Mặc dù còn không biết là vẽ cái gì nhưng chắc chắn đây là vẽ người rồi."

Phục Linh luống cuống, "Thế nhưng giấy bị dính vào nhau thế này thì phải làm thế nào?"

Tần Hoan lắc đầu trấn an, "Không sao ta có cách, trước tiên cứ cuốn lại đã, chúng ta mang về."

Phục Linh nghe thấy thế liền cuộn bức tranh lại, còn Tần Hoan nhìn sang bên lão bộc nói, "Cuốn tranh này bọn ta mang về trước, xem xong rồi sẽ mang đến trả lại..."

Lão bộc không dám nhiều lời, "Vâng, Cửu tiểu thư xin cứ tùy ý."

Tìm được 1 bức tranh thế nhưng mới chỉ thấy được 1 góc cho nên Tần Hoan chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nhìn thấy dung mạo thật sự của người trong tranh. Nàng lập tức rời khỏi chỗ này, lão bộc tắt đèn khóa cửa, mấy người đi dọc theo đường cũ quay về chỗ ở của Tần An.

Đến chỗ này xong Tần Hoan vốn định trực tiếp rời đi, thế nhưng khóe mắt nàng đảo qua lại thấy tiểu nô kia vẫn đang quỳ gối ở dưới mái hiên.

Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được mà nói, "Mùa thu thời tiết giá rét, dù sao thì tuổi nó vẫn còn nhỏ, cứ tiếp tục quỳ như thế chỉ sợ là sẽ nhiễm bệnh. Trong viện này không thể thiếu người được, phạt như vậy đủ rồi."

Lão bộc biết ý của Tần Hoan nên vội vàng ngoắc ngoắc, "Ngươi đứng lên đi, Cửu tiểu thư nói đỡ cho ngươi, còn không mau qua đây cảm ơn Cửu tiểu thư."

Tiểu nô nghe thấy thế thì lập tức đứng dậy, sau đó đi nhanh đến trước mặt Tần Hoan.

"Đa tạ đại ân của Cửu tiểu thư..."

Chỉ là một câu nói, cũng không coi là đại ân gì cả, nàng nhìn tiểu nô trấn an. "Cũng không phải chuyện lớn..."

Lão bộc hơi cảm thán nhìn Tần Hoan, "Đáy lòng Cửu tiểu thư lương thiện, nếu là chủ tử khác biết ngay cả rửa bình thuốc mà cũng không rửa cho sạch, lại còn làm lãng phí dược liệu thì chỉ sợ chỉ phạt quỳ thôi cũng vẫn chưa đủ."

Nói đến đây lão bộc lại trừng mắt về phía tiểu nô, "Nhắc đến cũng là nên phạt, bã thuốc rõ ràng thế mà cũng không rửa sạch được."

Tiểu nô co đầu rụt cổ, "Rõ ràng là rửa sạch rồi..."

Căn bản Tần Hoan đang định rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu này đột nhiên nàng lại có chút hoài nghi, "Bã thuốc gì?"

Rửa bình thuốc là một chuyện cực kỳ đơn giản, Tần Hoan vốn cho rằng bụi bám ngoài mặt nên không rửa sạch, lại không nghĩ đến ngay cả bã thuốc cũng rửa không sạch, thế này thật sự hơi kỳ quái...

Lão bộc nghe Tần Hoan hỏi liền trả lời, "Hôm nay lúc sắc thuốc thì tiểu nhân không nhìn kỹ mà chỉ bỏ thuốc vào thôi, thế nhưng lúc châm nước thì lại thấy có một lớp bụi màu đen nổi lên bề mặt. Kiểm tra thì mới phát hiện ở dưới cùng vẫn còn một lớp bã thuốc bị cháy."

"Bã thuốc bị cháy?"

Tần Hoan hỏi như vậy nhưng lão bộc lại có chút không xác định nói, "Ngay cả không phải bã thuốc thì cũng chính là chất bẩn khác, dù gì cũng do nó rửa không sạch. Lão gia mặc dù đã như vậy rồi nhưng chuyện này cũng không thể qua loa được.

Tần Hoan chau mày, "Bã thuốc ở chỗ nào, để ta đến xem xem."

Lão bộc kinh ngạc, còn Phục Linh và Từ Hà ở bên cạnh cũng hơi nghi hoặc. Đang yên đang lành đi nhìn bã thuốc của người ta làm gì?

Mặc dù lão bộc hơi khó hiểu thế nhưng lại không dám hỏi nhiều, ông ta dẫn Tần Hoan đi về hướng phòng bên cạnh, "Thấy bên trong có chất bẩn nên tiểu nhân đổ đi rồi, chính là ở trong chậu đổ bã thuốc mọi ngày."

Vừa nói lão bộc vừa dẫn Tần Hoan đi vào phòng bên, chỉ chỉ vào chậu thuốc ở góc phòng, "Là ở đây."

Tần Hoan đưa bức họa cho Phục Linh cầm rồi đi vài bước đến phía bên cạnh chậu thuốc.

Nàng cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên trong chậu toàn là bã thuốc, mà bã thuốc bị cháy theo lời nói của lão bộc kia cũng đang nằm lác đác bên trong đống dược liệu. Tần Hoan không hề sợ bẩn tay mà thò tay xuống vớt lớp bột đen kia lên, nhẹ nhàng xoa xát rồi đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Rất nhanh sau đó lông mày nàng nhíu chặt lại, đứng lên nhìn về phía tiểu nô, "Là ngươi đi rửa bình thuốc?"

Tiểu nô thấy nàng đột nhiên nghiêm túc thì cũng giật mình, ngơ ngác gật gật đầu.

Tần Hoan lại nheo mắt, "Ngươi rửa bình thuốc ở chỗ nào? Có gặp ai khác không?"

Đôi mắt tiểu nô trợn to, sau đó mới khẽ nói, "Tiểu nhân... Tiểu nhân rửa ở bên cạnh miệng giếng phía đông. Lúc tiểu nhân đi rửa thì Hoàn Nhi hầu hạ bên cạnh lão phu nhân cũng ở đó rửa. Mấy ngày nay lão phu nhân đều phải uống thuốc, sau khi uống đến chén thuốc cuối cùng trong ngày thì bình thuốc và chén thuốc đều phải mang đi rửa, cho nên lần nào tiểu nhân cũng gặp nàng ta."

Hoàn Nhi! Hai tròng mắt Tần Hoan nhất thời tối lại, thì ra là thế, thì ra là thế...

Phục Linh thấy sắc mặt Tần Hoan không tốt nên bước lên phía trước, "Tiểu thư, làm sao thế?"

Tần Hoan lắc đầu không nhiều lời nữa, chỉ nhìn lão bộc kia, "Giữ lại bã thuốc này cho ta."

Thấy vẻ mặt Tần Hoan đột nhiên thay đổi nên lão bộc này tựa như cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng nghe lời gật gật đầu. Thấy ông ta gật đầu rồi Tần Hoan lại nhìn sang tiểu nô đứng bên cạnh, "Hiện tại Hoàn Nhi ở chỗ nào?"

Tiểu đồng trợn mắt, "Hiện tại đương nhiên Hoàn Nhi còn đang hầu hạ lão phu nhân ở bên kia, nàng là tiểu nha đầu nhị đẳng bên cạnh lão phu nhân, là một trong số ít người có thể được phép ở lại Phật đường."

Tưởng thị một lòng hướng Phật cho nên xưa nay sinh hoạt đơn giản, bên trong Phật đường cũng chẳng có mấy nha đầu, Hoàn Nhi này là một trong số đó. Tần Hoan gật đầu rồi nhìn tiểu nô, "Ngươi cứ ở trong viện này, không được ra ngoài."

Ánh mắt Tần Hoan khiến cho tiểu nô kia hoảng hốt, có vẻ như nàng cũng ý thức được vấn đề này nên vội vàng nói chậm lại, "Không còn việc gì nữa, các ngươi chăm sóc lão gia thật tốt, đợi lát nữa Tri phủ Đại nhân quay lại rồi chắc chắn sẽ đến chỗ lão gia."

Tiểu nô gãi đầu không hiểu, thế nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Tần Hoan thì chỉ còn biết gật đầu lúng túng.

Tần Hoan cong môi cười, từ biệt lão bộc rồi xoay người đi ra cửa. Nàng đi khỏi thì Phục Linh và Từ Hà cũng vội vàng đi theo, vừa đến cửa viện thì Tần Hoan lại dặn dò 2 nha sai ngoài cửa, Ánh mắt Từ Hà luôn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, đợi đến lúc ra khỏi phạm vi của tiền viện thì mới cuống quýt hỏi Tần Hoan, "Cửu cô nương, có chuyện gì vậy? Bã thuốc kia có vấn đề à?"

Bước chân Tần Hoan dừng khựng lại rồi gật đầu, "Đúng thật là có vấn đề, đó không phải là bã thuốc bị cháy mà chính là độc kim thạch. Trước đây chúng ta chỉ thẩm vấn người kê đơn, lấy thuốc sắc thuốc, thế nhưng lại quên mất bình thuốc. Người hạ độc chính là thừa dịp tiểu nô kia phân tâm rồi mới động tay động chân vào trong bình thuốc, Hoàn Nhi kia có hiềm nghi lớn nhất."

Đáy mắt Từ Hà sáng lên, lúc Tần An bị hạ độc đã khiến cho Hoắc Hoài Tín vạn phần khó xử nhưng vẫn không tra ra được hung thủ làm thế nào để hạ độc. Hiện tại lại biết rõ cách thức hạ độc cho nên nha đầu kia nhất định chính là người hạ độc!

"Chính là Hoàn Nhi kia đã hạ độc hại Tần lão gia?"

Tần Hoan hơi chần chờ, "Vẫn còn chưa chắc chắn, hiện tại đừng bứt dây động rừng."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua bức họa trong tay Phục Linh, "Chờ sau khi ta mở cuộn tranh này ra thì có lẽ có thể xác định, có điều thời gian dài khó trách đêm dài lắm mộng, Từ ngỗ tác có cách nào có thể thông báo cho Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân không? Để 1 trong 2 người họ về đây là được, hiện tại ta có vài việc cần phải báo cho bọn họ biết, nếu để chậm trễ chỉ sợ không tốt."

Từ Hà nghe thấy thế ngay lập tức gật đầu, "Ta biết bọn họ đi nơi nào, nếu đến đó không gặp thì ta sẽ đi tìm bọn họ!"

Nói xong thì Từ Hà xoay người rời đi, Tần Hoan đang định gọi hắn dừng lại thì cũng không kịp. Nàng nghĩ nghĩ liền thôi cứ để Từ Hà đi luôn cũng được, chuyện khác không nói, ít nhất đã tìm thấy người hạ độc Tần An, có điều Hoàn Nhi này lại đang ở Phật đường, Tần Hoan không chắc có thể bắt người hay không.

"Em có quen biết Hoàn Nhi này không?"

Tần Hoan nhìn Phục Linh, Phục Linh lắc đầu, "Không quen, có điều tiểu nha đầu bên cạnh lão phu nhân không nhiều lắm, những việc thân cận với lão phu nhân đều do mình mình Thái Hà phụ trách. Nhóm tiểu nha đầu đại khái chỉ làm mấy việc vặt vãnh như vẩy nước quét nhà giặt y phục... mà thôi. Hoàn Nhi này có lẽ là 1 trong số đó, cũng không phải hầu nô có thân phận cao cấp gì cả."

Trong lòng Tần Hoan càng thêm khẳng định, Hoàn Nhi này cực kỳ có khả năng bị người ta sai khiến.

"Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm gì?"

Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, "Quay về, trước mắt phải mở cuộn tranh này ra..."

Tần Hoan vừa nói vừa đi về hướng Đinh Lan uyển, mới đến được nội viện thì đột nhiên Phục Linh nói, "Phải rồi tiểu thư, chẳng phải chúng ta còn phải đi tìm người gác cổng hỏi chuyện hay sao?"

Tần Hoan sửng sốt, không khỏi có chút ảo não, sao nàng lại quên mất việc này rồi.

Thế nhưng suy nghĩ một chút nàng lại lắc lắc đầu, vụ án của Cửu tiểu thư đã bị giấu trong bóng tối, hiện tại việc quan trọng nhất chính là mở cuốn tranh này ra. Đã trễ thế này rồi mà còn đi tìm người gác cổng thì lại gây ra động tĩnh không nhỏ.

"Để mai rồi đi, giờ về trước đã..."

Tần Hoan quyết định lưu loát, thế nhưng đi về gần đến Đinh Lan uyển thì Tần Hoan đã thấy có một bóng người đứng ngoài cửa, nhìn kỹ lại thì thật ra đó chính là Tần Sâm...

Tần Hoan bước chân chậm lại, Phục Linh cũng thấy được Tần Sâm, "Đại thiếu gia..."

Có vẻ như Tần Sâm cố tình đứng ở chỗ này đợi Tần Hoan, thấy 2 người xuất hiện thì khóe môi hắn cong cong rồi bước đến gần.

Tần Hoan quay đầu lại nhìn Phục Linh, khẽ nói, "Chuyện hôm nay cứ gấu trong lòng đã."

Đây chính là muốn nhắc đến chuyện Tần Sâm cấu kết cùng với Thái Hà, Phục Linh gật đầu, cắn chặt răng không cho chính mình nói lộ ra, có điều khi nhìn thấy Tần Sâm đang xách đèn đi về hướng các nàng thì trong mắt Phục Linh đã không còn vẻ ngưỡng mộ của ngày xưa nữa.

"Sao Đại ca lại ở trong này?"

Giọng nói Tần Hoan rất trong sáng, ánh măt Tần Sâm lại nhìn về phía bức họa cuộn tròn trên tay Phục Linh, "Ta đến đây tìm muội, nghe nói muội không có ở đây nên mới đứng chờ muội một lúc."

Tần Hoan chớp mắt mấy cái, "Đại ca chờ ta làm gì? Hay là Đại tẩu lại..."

Tần Sâm lắc đầu, trong mắt tràn đầy ấm áp, "Không phải, nàng đã tốt lên nhiều rồi. Chiều nay... chiều nay ta ầm ĩ với nàng 2 câu, về sau nghĩ lại là ta không đúng nên mới quay lại. Quả nhiên nàng rất thích muội, gặp muội xong rồi tâm tình cũng khá hơn rất nhiều, lại còn nhận được thư từ Kiến Châu gửi đến."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 114-3: Lộ mặt thật (3)



Tần Hoan khẽ cười lộ má lúm đồng tiền, "Mặc dù muội muội không nên xen và chuyện Đại ca và Đại tẩu, thế nhưng Đại tẩu đang mang thai, cảm xúc nhiều khi không ổn định, Đại ca phải quan tâm đến Đại tẩu nhiều hơn mới đúng. Hôm nay lúc muội đến thăm thì Đại tẩu có hơi đau lòng."

Tần Sâm cười bất đắc dĩ, giọng nói lại hơi trấn an, "Hoan Nhi trưởng thành rồi, muội yên tâm, đại ca hiểu được."

Tần Sâm hơi ngừng lại rồi lại nhìn sang bức tranh trên tay Phục Linh, "Vừa rồi lại đi tìm tranh vẽ à?"

Đáy lòng Tần Hoan hơi căng thẳng, Tần Sâm nói như vậy thì chắc chắn đã biết nàng đến kho sách rồi.

"Phải, đến tiền viện tìm."

Tần Sâm thở dài, "Muội muốn đi tìm tranh thì sao lại không đến hỏi ta? Khắp trên dưới trong phủ thì thi họa hàng năm đều do ta sắp xếp, muội muốn tìm cái gì mà ta không biết ư?"

Nói xong Tần Sâm lại nhìn về phía cuộn tranh trong tay Phục Linh, "Đây là cái gì?"

Tần Hoan đang âm thầm đấu tranh tư tưởng, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Tần Sâm thì Tần Hoan vẫn chọn cách nói thẳng thắn, "Đây là tranh của Tam thúc, vẽ ai thì vẫn còn chưa biết, có điều cực kỳ có khả năng là Nhị di nương."

Tần Sâm tự hồ kinh ngạc, "Nhị di nương? Muội muốn tìm tranh có liên quan đến Nhị di nương?"

Tần Hoan hơi ngại ngùng, "Thật ra cũng không phải như vậy, chỉ là nghe người ta nói Nhị di nương cực kỳ xinh đẹp cho nên mới sinh ra lòng hiếu kỳ. Có điều hình như trong phủ không có tranh của Nhị di nương."

Tần Sâm hơi dở khóc dở cười, hắn nhìn Tần Hoan giây lát rồi đột nhiên hỏi, "Cửu muội muội thật sự muốn xem?"

Tần Hoan ngây ngốc, nhìn Tần Sâm rồi chần chừ nói, "Chẳng lẽ quả thật có tranh của Nhị di nương?"

Tần Sâm thở dài rồi cụp mặt lại, "Sao có thể không có, năm đó phụ thân sủng ái Nhị di nương như vậy nên đương nhiên vẽ ra vô số. Chỉ là sau này có biến cố nên tất cả các bức họa đó đã bị thu lại rồi."

Nói xong Tần Sâm lại lãnh đạm nói, "Trong phủ vẫn còn một nhà kho nhỏ nữa, bình thường dùng để chứa văn phòng tứ bảo, ít đồ trang trí, bình phong và mấy đồ tao nhã. Chỗ đó cũng có để một ít thi họa, nếu ta nhớ không nhầm thì tranh mà phụ thân vẽ Nhị di nương đều ở chỗ đó.

Tần Hoan vừa nghe đến đây thì trái tim ngay lập tức đập loạn. Cuộn tranh trên tay Phục Linh còn chưa mở ra cho nên Tần Hoan còn không biết rốt cuộc bên trong có vẽ Nhị di nương hay không, cho dù là có thì cũng có thể dung mạo mờ ảo không rõ. Nếu như có thể tìm thấy thêm nhiều tranh năm đó hơn nữa thì đương nhiên có lợi rất lớn rồi.

"Ở chỗ nào?" Tần Hoan hỏi theo bản năng.

Tần Sâm chỉ về hướng Đông, "Cách chỗ kho sách không xa."

Tần Hoan vừa nghe thấy thế thì chợt nhớ ra ở xung quanh kho sách cũng đều là nha kho, xem ra lời Tần Sâm nói không phải là giả.

"Nếu Cửu muội muội muốn xem thì hiện tại ta liền dẫn Cửu muội muội đến đó."

Tần Sâm chủ động lên tiếng, Tần Hoan đã động tâm thế nhưng lại hơi chần chừ. Động tâm đương nhiên là muốn nhanh chóng tìm thấy tranh vẽ Nhị di nương, còn chần chờ là vì nàng còn đang hoài nghi Tần Sâm. Mặc dù nàng vẫn chưa hỏi cho rõ ràng, thế nhưng hạt giống hoài nghi một khi đã đâm chồi nảy lộc trong lòng rồi thì rất khó có thể nhổ bỏ.

"Cửu muội muội không muốn xem à?" Tần Sâm bật cười, "Không xem cũng được, dù sao cũng đều là người cũ rồi."

Tần Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua Phục Linh, đáy mắt Phục Linh cũng có vẻ hăng hái cho nên nàng quyết định luôn, gật đầu, "Đương nhiên là muốn xem, muội muốn xem xem Nhị di nương là mỹ nhân như thế nào."

Ánh mắt Tần Sâm tối dần đi, hắn quay người lại đi trước dẫn đường, "Vậy thì đi thôi."

Tần Hoan đi theo sau Tần Sâm, Phục Linh theo sau Tần Hoan, trong lòng Tần Hoan vốn có chút căng thẳng thế nhưng nghĩ đến Phục Linh vẫn đi theo sau mình nên dần dần nhẹ nhõm lại. Tần Hoan ngẩng lên hỏi, "Đại ca, sau này Đại ca định thế nào?"

Nghe thấy nàng hỏi vậy Tần Sâm quay đầu lại, "Chắc là sẽ đến Kiến Châu trước."

Kiến Châu... trên mặt Tần Hoan không có biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng lại biết Diêu Tâm Lan vẫn không có dũng khí.

Nàng thầm thở dài trong lòng, nếu như Diêu Tâm Lan quyết định rồi thì nàng cũng chẳng còn biết phải nói gì nữa.

"Cửu muội muội có muốn đi Kiến Châu không?" Đột nhiên Tần Sâm lại hỏi.

Tần Hoan ngước mắt lên, thấy ánh mắt thân thiết của Tần Sâm nhìn về mình thì trong lòng đột nhiên lại hơi hoảng hốt. Nàng cảm thấy chẳng lẽ mình đã hiểu lầm Tần Sâm rồi ư? Thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời, "Muội chưa từng đến Kiến Châu, cũng không biết Kiến Châu trông như thế nào, cho nên cũng không thể nói rõ là muốn hay không."

Tần Sâm quay đầu lại rồi đi tiếp, giọng nói nhẹ nhàng có vẻ tán thưởng, "Kiến Châu, đâu đâu cũng đầy bảo vật quý giá, phồn vinh giàu có hơn so với Cẩm Châu. Ở chỗ đó là nơi giao nhau giữa sông Từ Giang và Ô Giang, cho nên vận chuyển đường sông rất phát đạt."

Nơi có vận chuyển đường sông phát đạt thì đương nhiên là phú quý, Tần Hoan nhớ đến kiến thức trước đây nàng từng đọc được trên sách cho nên đại khái hình dung được tình hình của Kiến Châu. Nàng hỏi Tần Sâm, "Đại ca chuẩn bị để mọi người cùng nhau qua đó sao?"

Tần Sâm gật đầu, "Đó là đương nhiên, tổ mẫu và mẫu thân đại khái là không muốn rời xa Cẩm Châu, thế nhưng bọn tiểu bối chúng ta rời đi vẫn tốt hơn. Tổ mẫu và mẫu thân cũng nghĩ như vậy."

Nói xong Tần Sâm quay đầu lại nhìn Tần Hoan, "Đại tẩu muội nhất định sẽ rất muốn muội đi cùng nàng."

Gió đêm thổi chầm chậm, càng đi về phía đông thì đèn đuốc trong phủ càng mờ ảo, thế nhưng ngọn đèn trong tay Tần Sâm lại tỏa sáng cực kỳ ổn định, cộng thêm giọng nói ấm áp và ánh mắt quan tâm của hắn khiến cho sự phòng bị của nàng đối với hắn phai nhạt đi rất nhiều. Nhìn vẻ mặt ửng đỏ dưới ánh đèn của Tần Sâm, đột nhiên nàng suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Sâm đã ra quyết định rồi sao? Sau này hắn quyết tâm vứt bỏ mối quan hệ trước đây cùng với Thái Hà, sau đó ngoan ngoãn vì tiền đồ của gia tộc mà đối xử với Diêu Tâm Lan thật lòng?

Không biết có phải do chứng kiến quá nhiều nước mắt của Diêu Tâm Lan hay không, ý nghĩ này vừa nảy ra thì trong lòng nàng đột nhiên lại chua xót không nói thành lời. Mặc dù nàng chỉ là một người ngoài, thế nhưng nhìn vào việc này cũng cảm thấy Tần Sâm chẳng có chút thật lòng nào cả, thế nhưng mong muốn của Diêu Tâm Lan chẳng lẽ lại là như vậy?

Trong đầu Tần Hoan hiện lên hình ảnh Diêu Tâm Lan ngồi suy nghĩ đến xuất thần buổi chiều nay, thời điểm đó nàng cho rằng Diêu Tâm Lan muốn thay đổi tình trạng trước mắt, ít nhất phải đi điều tra những hoài nghi trong lòng mình cho rõ ràng, nhưng không ngờ được là nàng lại đổi lại chủ ý.

Trong lòng Tần Hoan dâng lên cảm giác buồn phiền vô cớ, không thể nói là thất vọng, mà là có hơi tức giận vì Diêu Tâm Lan không chịu đấu tranh, hơi đau xót vì sự bất hạnh của nàng ta. Cuối cùng Tần Hoan chỉ chua sót mà nghĩ rằng nếu như từ giờ trở đi Tần Sâm toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Diêu Tâm Lan thì có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu.

"Đại tẩu vẫn muốn ở cùng Đại ca, tẩu ấy cực kỳ yêu Đại ca."

Tần Hoan không nhịn được nữa, cuối cùng lại nói một câu tràn đầy ẩn ý. Tần Sâm đi đằng trước tựa hồ như cười khẽ một tiếng, "Muội muội tuổi còn nhỏ cho nên vẫn không hiểu mấy chuyện này, có điều muội yên tâm, ta đều biết rồi."

Nói rồi Tần Sâm quay đầu lại, "Có điều, tuổi tác của Cửu muội muội cũng sắp đến lúc phải suy xét về việc này rồi, mấy hôm nay ta thấy Thế tử Điện hạ cực kỳ chú ý đến Cửu muội muội. Ngay cả án mạng trong phủ thì Thế tử Điện hạ cũng để cho Cửu muội muội cùng đi điều tra. Cửu muội muội cảm thấy Thế tử Điện hạ thế nào?"

Trong đầu Tần Hoan hiện lên dáng vẻ của Yến Trì, suýt nữa lại muốn suy nghĩ thật cẩn thận về vấn đề này thế nhưng lý trí lại khiến cho nàng tỉnh táo lại đôi chút, "Đại ca hiểu lầm rồi, chỉ vì muội từng có duyên phận gặp mặt 2 lần ở Hầu phủ, Thế tử Điện hạ lại biết muội đã từng cứu Thái trưởng Công chúa cho nên mới tín nhiệm muội hơn một chút mà thôi, cũng không phải như Đại ca suy nghĩ đâu."

Tần Sâm cười rồi lắc lắc đầu, xoay hẳn người lại, "Cửu muội muội cũng biết, đối với nam tử trên thế gian mà nói thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với tiểu cô nương. Nếu như đối xử tốt với nàng ta thì chắc chắn là có lòng riêng."

Đôi môi anh đào của Tần Hoan khẽ nhúc nhích, đang định nói chuyện thì Tần Sâm lại chỉ về phía trước, "Sắp đến rồi..."

Bóng đêm đen như mực, đèn trong Tần phủ lần lượt nối đuôi nhau sáng le lói, Tần Hoan ngước mắt lên nhìn thoáng qua vòm trời, nàng phát hiện ra tối nay thậm chí rất nhiều ngôi sao nằm rải rác trên sông ngân hà. Trong lòng nàng đột nhiên thông suốt, không nghĩ đến những lời này của Tần Sâm nữa mà chỉ đi theo hắn vượt qua kho sách, sau đó đi tiếp một đoạn nữa mới đến trước một nhà kho khác.

"Đúng vậy, chính là chỗ này."

Chỗ này hẻo lánh hơn kho sách một chút, xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Tần Hoan nhìn khắp 4 phía thế nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ nha sai nào canh giữ ở đây. Nghĩ như vậy đột nhiên Tần Hoan cũng nhận ra suốt dọc đường đến đây cũng không hề thấy một nha sai nào cả.

Chẳng lẽ Hoắc Hoài Tín đã điều hết nha sai trong phủ đi rồi hay sao?

Tần Sâm mở khóa rồi đẩy cửa kho ra, "Cửu muội muội, vào đi."

Nhà kho này lớn hơn kho sách rất nhiều, mà theo như lời Tần Sâm nói thì bên trong quả nhiên bày rất nhiều bình phong trang trí. Tần Hoan đứng ở ngoài cửa thôi cũng đã có thể nhìn thấy bình phong 8 mảnh vẽ sơn thủy và mỹ nhân. Tần Sâm đứng ở bên trong cửa rồi chỉ chỉ vào. Tần Hoan nhấc váy áo lên rồi tiến vào, Tần Sâm thắp sáng 2 ngọn đèn ở gần cửa khiến cho trong phòng lập tức sáng lên.

"Bình phong ở các chủ viện trong phủ đa phần là mỗi năm thay mới một lần, trong này phần lớn là đã bị thay ra rồi, vừa là chọn mua mà vừa là người khác đưa đến. Còn có mấy bình ngọc đáng giá nữa, nếu như là sắp xếp một viện mới thì sẽ đến đây để lấy. Mấy đồ trang trí tốt ở trong phòng Cửu muội muội là lấy từ trong này ra, muội nhìn xem nếu như yêu thích cái gì thì giờ cũng có thể lấy đi."

Tần Sâm từ từ căn dặn, Tần Hoan cười cự tuyệt, "Không cần đâu, chỗ muội như vậy là tốt lắm rồi."

"Cửu muội muội không thích xa hoa phiền phức đương nhiên Đại ca biết. Có điều đồ đạc trong phòng này giờ đều không mang ra ngoài phủ được nữa rồi." Giọng nói Tần Sâm nặng nề, "Tranh mà Cửu muội muội muốn tìm có lẽ ở phía trước, muội tự đến đó lấy đi..."

Tần Sâm đứng trong cửa, Phục Linh đứng ngoài cửa, Tần Hoan quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có chút an tâm.

Nàng đi vài bước lên theo hướng Tần Sâm chỉ, quả nhiên thấy phía trên giá sát tường có rất nhiều tranh chữ. Những tranh chữ này chất giấy đa phần đã ố vàng, xem cách lưu trữ thì biết đó không phải là trân phẩm gì.

Tần Hoan tiến lên phủi sơ qua bụi bặm rồi mở một bức trên cùng ra. Vừa mở tranh ra thì Tần Hoan nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân trong rừng trúc, trong lòng nàng chợt động, bởi vì nàng nhận ra được rừng trúc trong tranh chính là rừng trúc tím của Tần phủ, mà mỹ nhân kia mặc váy áo trắng tinh nhẹ nhàng chạy trong rừng, váy áo tung bay, tràn ngập tiên khí...

Lưu đại nương đã từng nói Nhị di nương chỉ thích màu sắc thuần khiết. Quả nhiên Tần Sâm không lừa nàng, chỗ này thực sự có tranh vẽ liên quan đến Nhị di nương.

Mặc dù tìm được tranh rồi thế nhưng lại không phải tranh có thể nhìn ra chân dung mà Tần Hoan muốn. Nàng cuộn bức đầu tiên lại rồi tiếp tục xem bức thứ 2, mà Tần Sâm vốn đứng ở cạnh cửa lại đột nhiên lên tiếng, "Ban nãy Cửu muội muội ngoại trừ đi tìm tranh thì còn đi chỗ nào khác nữa không?"

Ngay lúc Tần Hoan đang sốt ruột mở tranh vẽ ra thì nàng trả lời theo bản năng, "Chưa hề, muội chỉ đến tiền viện tìm tranh."

Tần Hoan không nói hết, chuyện điều tra ra cách thức hạ độc này đương nhiên nàng chỉ có thể nói với Yến Trì và Hoắc Hoài Tín.

"Không đến chỗ người gác cổng hỏi một câu sao..."

Tần Hoan theo bản năng muối hỏi lại "Đến chỗ người gác cổng hỏi cái gì", thế nhưng còn chưa nói ra lời thì nàng đột nhiên sửng sốt.

Sao Tần Sâm biết chuyện nàng muốn đi tìm người gác cổng?! Chuyện này rõ ràng chỉ có nàng và Phục Linh biết!

Bức tranh đang cuộn tròn trong tay Tần Hoan mới chỉ mở ra được 1 nửa, thế nhưng một cảm giác nguy hiểm đột nhiên chạy dọc khắp sống lưng nàng. Nàng không còn tâm trí xem tranh nữa, vừa xoay người lại nhìn về phía cửa thì đột nhiên con ngươi nàng lập tức co rút lại.

Phục Linh ban nãy còn đang đứng ngoài cửa, giờ phút này vậy mà đã im hơi lặng tiếng nằm sõng soài trên mặt đất.

Vẻ mặt Tần Sâm hoàn toàn bình thản đứng bên cạnh cửa, hắn đẩy một cái, cánh cửa khép hờ đã đóng chặt lại.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 115: Hung thủ điên dại (1)



Từ Hà lo lắng đứng chờ ở cửa Tần phủ, nhịn không được hỏi nha sai bên cạnh, "Tại sao đi lâu như vậy rồi vẫn chưa quay về?"

Sai dịch nha môn thấy Từ Hà sốt ruột như vậy nên bị thu hút, hắn cũng nhoài người ra ngó ngó về phía đầu con phố dài, "Ta cũng không biết nữa, Từ huynh đệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại sốt ruột như vậy? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì à?"

Đương nhiên Từ Hà không thể nói thẳng, chỉ dám mấp máy môi nói, "Là có chút việc nhỏ."

Nha sai không đồng ý chau mày, "Nếu đã là việc nhỏ thì sốt ruột làm gì, Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ hiện tại phải đi bắt rất nhiều người, tiệm cầm đồ Khánh Nguyên kia làm ăn rất rộng, cho nên tai mắt cũng nhiều, có chút động tĩnh là đã bỏ chạy rồi."

Đương nhiên Từ Hà hiểu rõ điều này, thế nhưng chuyện bên trong Tần phủ cũng không thể coi thường, "Haizz, nếu như Thế tử Điện hạ quay lại thì tốt quá, cũng không cần thiết phải cả 2 cùng quay về. Có điều đã lâu như vậy vẫn không có tin tức gì."

Nói xong Từ Hà lại tiếp tục, "Ta nhớ rõ tiệm cầm đồ Khánh Nguyên là ở phía tây thành? Trên phố Đông Tứ?

Nha sai gật đầu, "Sao nào, ngươi muốn tự mình đi tìm à?"

Từ Hà đã đồng ý với Tần Hoan, hiện tại có lẽ Tần Hoan đã mở được bức tranh kia ra rồi, trong lòng hắn càng sốt ruột hơn nữa.

Từ Hà nhìn xung quanh một lúc xong định đi ra chỗ người gác cổng mượn một con ngựa, thế nhưng khi hắn vừa mới xoay người thì ở đầu đường đã vang lên tiếng vó ngựa. Từ Hà dừng lại, vội vàng nhìn về phía đầu đường...

"Là đi về phía chúng ta à?"

Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, thế nhưng trên trời lại không có mặt trăng cho nên mới nhìn rõ được ngàn vạn vì sao nằm rải rác khắp nơi. Trên con phố dài có rất ít đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng vài người đang cưỡi ngựa.

"Hình như là đi về phía chúng ta thật..."

Nha sai bên cạnh cũng nói 1 câu, đáy mắt Từ Hà hơi sáng lên, mà mấy con khoái mã kia phi cũng nhanh như điện chớp, chẳng mấy chốc sau đã đến phía trước Tần phủ, Từ Hà ngước lên nhìn thì thấy đúng thật là Yến Trì.

Yến Trì dẫn theo Bạch Phong và nha sai ban nãy đi chuyển lời quay về đây. Bọn họ vừa đến trước cửa đã ghìm chặt dây cương rồi mạnh mẽ xoay người nhảy xuống ngựa, Yến Trì nhìn thấy Từ Hà vẫn đang đứng chờ sốt ruột ở cửa phủ thì chau mày, "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Từ Hà chắp tay hành lễ, sau đó lại đưa tay lên mời, "Mời Điện hạ vào trong phủ trước..."

Yến Trì ném roi ngựa qua cho nha sai, sau đó dẫn Bạch Phong vào trong.

Từ Hà vừa đi vừa nói, "Là Cửu cô nương muốn gọi người trở về, vừa rồi Cửu cô nương phát hiện ra người hạ độc Tần lão gia là ai, ngoài ra Cửu cô nương lại còn biết rõ thêm chuyện khác nữa, bởi vì liên quan lớn đến vụ án cho nên muốn chờ người quay lại rồi mới nói cho người nghe."

Yến Trì vừa nghe thấy thế liền bước nhanh đến nội viện, "Hiện tại nàng ở đâu?"

"Tại Đinh Lan uyển! A... Đúng rồi, Cửu cô nương vừa rồi tìm được một bức tranh có vẻ như vẽ Nhị di nương, có điều bởi vì thời gian quá lâu rồi nên không thể mở ra. Hiện tại chắc là Cửu cô nương đã mở được cuộn tranh ra rồi..."

Đáy mắt Yến Trì hơi sáng lên, chân bước nhanh hơn nữa đi thẳng về hướng Đinh Lan uyển.

Từ Hà đi sát theo sau Yến Trì, Yến Trì đi nhanh như gió nên Từ Hà gần như phải chạy thì mới có thể đuổi kịp. Từ Hà thở hồng hộc, chẳng bao lâu sau đã đến phía trước Đinh Lan uyển.

Bạch Phong tiến lên phía trước gõ cửa như thường lệ, gõ 2 lần thì thấy một tỳ nữ mặt tròn mắt to đi ra mở cửa.

"Ơ, là vị thị vệ đại ca này..."

Người mở cửa ra là Vãn Đào, nàng nhận ra Bạch Phong, nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn qua Yến Trì và Từ Hà đứng phía sau lưng hắn rồi trợn tròn mắt. Bạch Phong nói, "Thế tử Điện hạ muốn gặp Cửu cô nương..."

Vãn Đào mở to mắt, quay đầu nhìn thoáng qua nhà giữa tối đen như mực, "Tiểu thư chúng ta vẫn còn chưa quay lại."

Bạch Phong chau mày, sau đó liếc mắt một cái thấy nhà giữa đúng là vẫn còn chưa lên đèn, nếu như Tần Hoan có ở trong viện thì bên trong nhà giữa không thể không thắp đèn. Bạch Phong quay đầu lại nhìn Yến Trì, nghe thấy cuộc đối thoại này thì lông mày Yến Trì càng nhíu chặt lại.

Bạch Phong quay đầu lại nhìn Từ Hà, "Cửu cô nương không quay về, sao ngươi nói nàng đã về rồi?"

Từ Hà kinh ngạc giây lát, "Tại hạ cùng Cửu cô nương tách ra là ở ngay trước cửa viện, lúc ấy Cửu cô nương nói chuyện này tốt nhất phải sớm một chút báo cho Thế tử Điện hạ hoặc là Tri phủ Đại nhân cho nên tiểu nhân mới nhận làm việc truyền tin này rồi mới đứng chờ ngoài cửa phủ. Lúc tại hạ tách ra thì Cửu cô nương đúng thật là nói phải quay trở về Đinh Lan uyển, hơn nữa lúc ấy Phục Linh vẫn còn đang cầm cuộn tranh kia."

Yến Trì nghe thấy thế đáy mắt tối lại, không biết tại sao mà trong lòng cứ có một cảm giác không tốt lắm.

Hắn tiến lên 2 bước nhìn Vãn Đào, "Tiểu thư các ngươi không trở về, thế còn Phục Linh thì sao?"

Nghe thấy Yến Trì hỏi như vậy, Vãn Đào cúi đầu không dám nhìn thẳng, chỉ cung kính nói, "Phục Linh tỷ tỷ vẫn theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, tiểu thư không trở về thì đương nhiên Phục Linh tỷ tỷ cũng không trở về."

Trái tim Yến Trì lại trĩu nặng, nhìn thoáng qua khoảng sân yên lặng tối như mực sau đó xoay người nhìn sang nhưng chỗ khác trong phủ. Bóng đêm đã buông xuống, thời giờ cũng không còn sớm nữa, sao Tần Hoan còn có thể đến chỗ nào được chứ?

Yến Trì tiến lên vài bước, Bạch Phong lại quay sang Vãn Đào nói, "Đợi lát nữa nếu như Cửu tiểu thư quay về thì nói cho nàng ấy Điện hạ đến tìm nàng."

Vãn Đào cung kính vâng lời, sau đó Bạch Phong mới gật đầu rời khỏi. Vãn Đào nhìn bóng lưng Bạch Phong và Yến Trì trong giây lát sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa viện lại.

Còn phía bên này, Từ Hà sốt ruột nói, "Chẳng lẽ Cửu cô nương lại đi sang bên phía tiền viện?"

Từ Hà vừa hỏi vậy thì Yến Trì cảm thấy cũng có khả năng này nên lập tức đi về hướng tiền viện, "Vừa rồi ngươi nói Cửu cô nương phát hiện ra người hạ độc Tần An?"

Từ Hà nghe vậy đáy mắt sáng lên, "Đúng vậy, lúc trời vừa tối thì tiểu nhân kiểm tra lại công văn, thư tín mấy hôm trước Điện hạ mang tin tức từ Dương huyện về và các loại hồ sơ khác. Tiểu nhân vốn định mang về phủ nha nhưng Điện hạ nói đến hỏi Cửu cô nương cho nên tiểu nhân mới đứng ngoài cửa chờ Cửu cô nương, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy Cửu cô nương đi từ phía đông đến..."

"Cửu cô nương nói chuyện mấy câu với tiểu nhân, sau đó Cửu cô nương chợt thấy trên một bức thư viết là phu quân của Nhị di nương có tật không phân biệt được màu sắc. Có lẽ trước đây ttdn và Tri phủ Đại nhân không chú ý đến điểm này, lúc ấy không biết Cửu cô nương nghĩ đến cái gì mà hoài nghi đến một hầu nô trong phủ tên là Thái Hà..."

Nghe được 2 chữ 'Thái Hà', bước chân Yến Trì ngừng hẳn lại, "Thái Hà?"

Từ Hà gật đầu, "Đúng vậy, có vẻ như trước đó Cửu cô nương đã phát hiện ra cái gì, có điều Cửu cô nương nói bệnh này cũng không thể xác định, sau đó nói tốt nhất có thể tìm ra được tranh vẽ Nhị di nương. Lúc bọn ta đến tiền viện hỏi lại 2 lão bộc kia xem còn chỗ nào có thể tìm ra tranh vẽ hay không, kết quả là nhìn thấy một tiểu nô rửa bình thuốc không sạch, Cửu cô nương phát hiện ra không đúng, vừa nhìn mới biết được hóa ra người kia thừa dịp tiểu nô đi rửa bình thuốc mới bỏ độc vào bên trong bình."

Bước chân Yến Trì nhanh hơn một chút, "Cửu cô nương có nói muốn lập tức đi bắt người hay không?"

Từ Hà vội vàng lắc đầu, "Chưa từng chưa từng, Cửu cô nương sợ bứt dây động rừng nên trước mắt muốn tìm thêm chứng cứ nữa. Lúc bọn ta đến tiền viện thì lão bộc kia dẫn Cửu cô nương đến một thư phòng khác bên trong tiền viện, Cửu cô nương phát hiện ra một cuộn tranh có vẻ như đã rất cũ rồi, bị đè ở tận bên dưới cùng. Có điều bức tranh đó đã bị đè quá lâu rồi, giấy dính vào nhau nên tạm thời mới không có cách nào mở ra, lúc ấy Cửu cô nương nói với tiểu nhân là nàng quay lại Đinh Lan uyển mở cuộn tranh ra, sau đó chờ Thế tử Điện hạ hoặc Tri phủ Đại nhân quay lại rồi mới đi bắt người."

Đôi mắt phượng của Yến Trì nheo lại, Tần Hoan làm việc đương nhiên suy tính chu toàn hơn so với những người khác một chút, hiện giờ hắn và Hoắc Hoài Tín đều không có ở đây, nàng không có lý do gì đi bắt người cả. Huống chi hành động thiếu suy nghĩ chắc chắn sẽ làm bứt dây động rừng, nàng chắc chắn sẽ không tự mình đi đến Phật đường, nhưng buổi tối khuya thế này nếu không phải vì có việc đột xuất thì sao nàng lại không như ước định, lại bỏ đi đâu đó thay vì quay lại Đinh Lan uyển chứ?

Tần phủ đang trong lúc rối loạn, mà hiện tại lại là buổi tối, bóng đêm đen như mực bao trùm toàn bộ lầu các trùng điệp trong Tần phủ, mặc dù trên bầu trời có sao sáng lấp lánh thế nhưng không hiểu sao cứ khiến cho trong lòng người âm u trĩu nặng.

Bất kể là thế nào thì Tần Hoan cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được...

Nghĩ như vậy Yến Trì càng bước nhanh hơn nữa, rất nhanh sau đó tiền viện đã ở ngay trước mặt, 2 nha sai kia vẫ đang canh giữ ở trước cửa. Hai người đứng rất lâu, hiện tại đã hơi mệt mỏi nên nhìn thấy Yến Trì đến liền phản ứng không kịp.

Mãi đến lúc Yến Trì bước đến trước mặt thì 2 người mới hành lễ.

"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Yến Trì hạ giọng hỏi, "Cửu cô nương có từng đến đây không?"

Hai người sửng sốt, một trong hai người nói, "Cửu cô nương chẳng phải vừa mới rời đi không lâu sao? Tiểu nhân không thấy Cửu cô nương đến đây nữa."

Trong lòng Yến Trì đột nhiên trĩu nặng, hắn đối viện với đôi mắt nghi hoặc của nha sai nhưng lại không muốn nhiều lời, xoay người lại đi về hướng nội viện. Từ Hà thấy hắn đi nhanh như vậy vội hỏi, "Điện hạ đi chỗ nào vậy?"

"Đến Lâm Phong viện..."

Từ Hà mở to mắt, Yến Trì lại nhìn về phía Bạch Phong, "Ngươi đi liên hệ người đó, rồi lại đi hỏi toàn bộ nha sai trong phủ."

Bạch Phong gật đầu, thân hình hắn chớp lóe một cái rồi biến mất vào trong bóng đêm. Từ Hà nghe không hiểu mệnh lệnh của Yến Trì thế nhưng lại không dám hỏi nhiều mà chỉ đi theo sau lưng hắn đi về hướng Lâm Phong viện.

"Lâm Phong viện là chỗ ở của Đại ca Đại tẩu nàng, Đại tẩu nàng đang có thai, có lẽ cần nàng đến điều trị thân thể,"

Yến Trì nói một câu thì Từ Hà hiểu được ngay, lập tức cong môi, "Đúng là đạo lý này, hiện giờ đã khuya rồi có lẽ Cửu cô nương được mời đến xem bệnh, nếu không thì còn có thể đi nơi nào được chứ?"

Từ Hà vốn không nóng nảy, thế nhưng nhìn dáng vẻ Yến Trì như vậy thì trong lòng đột nhiên có chút bất an. Lời này hắn nói ra giống đang an ủi chính mình cũng như an ủi Yến Trì, thế nhưng nói xong rồi thì ngược lại trong lòng hắn càng lo lắng hơn nữa.

Chỉ chưa đầy nửa khắc sau Yến Trì đã đi đến cửa Lâm Phong viện.

Vú già đứng ngoài cửa không nhận ra Yến Trì, nhưng cảm thấy khí thế bức người phát ra từ hắn rồi lại nghĩ đến mấy hôm nay Tần phủ điều tra vụ án do một vị quý nhân chủ thẩm nên mới không dám khinh thường mà quỳ trên mặt đất. Yến Trì hỏi thẳng "Cửu tiểu thư trong phủ có ở chỗ này không?"

Vú già vội vã lắc đầu, "Không có ở đây, Cửu tiểu thư đã đến đây từ buổi chiều rồi..."

Đương nhiên Yến Trì biết Tần Hoan đến đây vào buổi chiều, lúc đó chính hắn cùng Tần Hoan cùng nhau đến đây. Thế nhưng hiện tại Tần Hoan không có ở Lâm Phong viện thì sẽ đi nơi nào?

Yến Trì không nhiều lời, hắn xoay người đi luôn. Vú già ngây ngẩn cả người lúc này mới dám ngẩng đầu lên.

"Thế tử Điện hạ, hay là Cửu cô nương đến cửa phủ rồi? Đã bỏ lỡ chúng ta?"

Yến Trì lắc đầu, bước chân đột nhiên chậm lại, "Đương nhiên không, đường chúng ta đi xem như là ở ngay cạnh nhau."

Bước chân Yến Trì chậm lại thế nhưng đầu óc xoay chuyển cực nhanh, Tần Hoan không phải là người dễ dàng làm liều, nàng cầm cuộn tranh, vậy cuộn tranh đó có khả năng là tranh vẽ Nhị di nương. Đầu tiên lẽ ra nàng phải đi mở cuộn tranh ra mới đúng, thế nhưng vì nguyên nhân gì mà nàng lại không quay về viện của mình? Nghĩ đến đây Yến Trì quét mắt nhìn một vòng, mặc dù bóng đêm tối đen thế nhưng trong Tần phủ vẫn còn có thủ vệ phủ nha, lại có Phục Linh đi theo nàng, không có lý gì mà nàng lại vô duyên vô cớ bị bắt đi...

Sắc mặt Yến Trì càng tối sầm lại, thế nhưng càng sốt ruột thì suy nghĩ của hắn càng bình tĩnh lý trí hơn.

Đột nhiên Yến Trì chau mày, Tần Hoan cầm cuộn tranh là vì đã tra ra điểm manh mối quan trọng nhất của vụ án. Lý do có thể khiến nàng rời đi nhất định có quan hệ với vụ án, việc cấp bách nhất với nàng chính là muốn tìm ra tranh vẽ của Nhị di nương, chẳng lẽ nửa đường nàng mở cuộn tranh ra rồi phát hiện không phải, sau đó lại đến chỗ khác tìm?

Yến Trì cảm thấy cách nghĩ này cực kỳ có khả năng, sau đó lại đi về hướng Đinh Lan uyển. Đi được khoảng nửa khắc đồng hồ sau thì đột nhiên Bạch Phong lướt đến từ phía Đông, "Chủ tử, người không liên hệ được, một nửa nha sai trong phủ đã bị chuyển đi. Hỏi những người khác thì đều không nhìn thấy Cửu cô nương..."

"Không có ở Đinh Lan uyển?!"

Yến Trì mặt mũi tối sầm, hắn hỏi xong thì Bạch Phong gật đầu, "Không có."

Lông mày Yến Trì nhăn lại một chỗ, nếu như ngay cả người bí ẩn nhất mà hắn sắp xếp vào cũng không có tác dụng gì thì có khả năng Tần Hoan không phải tự mình rời đi...

Mới nghĩ đến đây thì đột nhiên Yến Trì cảm thấy sống lưng mình buốt lạnh.

"Điện hạ, Cửu cô nương đã đi chỗ nào?" Từ Hà cũng vì câu nói của Bạch Phong mà cả người cũng toát mồ hôi lạnh.

Yến Trì đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy ở phía Đông Tần phủ có một ngôi sao nhỏ chậm rãi bay lên, đáy mắt Yến Trì khẽ biến, Bạch Phong thấy thế cũng khẽ hô lên, "Điện hạ..."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 115-2: Hung thủ điên dại (2)



Nhìn cánh cửa khép lại, một cảm giác mát lạnh chạy dọc từ gan bàn chân Tần Hoan lên đến đầu.

Vẻ mặt Tần Sâm lạnh lùng đứng ở cửa, hắn bước từng bước một đến bên cạnh Tần Hoan. Tần Hoan lùi về phía sau một bước, nhưng sau lưng lại là tủ cao bày đầy tranh vẽ cho nên nàng không thể lùi được, đành phải khiến cho bản thân mình tỉnh táo lại.

"Đại ca định làm gì vậy..."

Đôi mắt ấm áp của Tần Sâm hiện tại không còn chút nhiệt độ nào mà lại hoàn toàn rét lạnh, hắn quét mắt qua nhìn Tần Hoan giống như đang nhìn một vật chết.

"Cửu muội muội còn chưa trả lời ta, đến hỏi người gác cổng để hỏi cái gì?"

Tần Hoan chau mày, ánh mắt đảo qua thì thấy sắc mặt Phục Linh tái mắt nằm dài trên mặt đất, nàng đành phải lên tiếng, "Đại ca làm gì Phục Linh vậy? Đại ca đây là muốn làm gì? Tối nay Đại ca cố ý dẫn ta đến đây đúng không?"

Ngay lúc còn cách Tần Hoan khoảng 5-6 bước, Tần Sâm ngừng lại. Vị trí nhà kho này hẻo lánh, huống hồ nha sai trong phủ đã bị điều động ra ngoài, Hoắc Hoài Tín và Yến Trì cũng không có ở đây, thời gian của hắn cực kỳ dư dả.

"Cửu muội muội nhớ lại đếm hôm đó rồi?"

Trong lòng Tần Hoan căng thẳng thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, nàng chỉ kinh ngạc nhìn sang Tần Sâm, "Đại ca đang nói gì thế? Đại ca nói là đêm hôm nào?"

Tần Sâm híp híp mắt, trên gương mặt nho nhã hiện lên chút u ám, "Cửu muội muội hà tất phải giả ngốc? Đêm hôm mà Cửu muội muội rơi xuống hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải Cửu muội muội đã nhớ ra rồi sao?"

Tần Hoan chớp chớp mắt, "Đêm hôm đó là do ta trượt chân nên mới rơi xuống nước, Đại ca hỏi như vậy là có ý gì?"

Tần Sâm giơ tay lên, hắn trực tiếp vung bình phong sơn thủy sang bên cạnh, sau đó chậm rãi sửa lại vạt áo, "Nếu Cửu muội muội nghĩ như vậy, vậy thì đến chỗ người gác cổng hỏi cái gì? Là muốn hỏi đêm hôm đó có rời khỏi Tần phủ hay không hả?"

Tần Hoan nhìn dáng vẻ của Tần Sâm thì trong lòng đã biết Tần Sâm quyết định ngả bài với nàng, mà như vậy thì cũng chính là hắn động sát khí đối với nàng. Tần Hoan nắm chặt cổ tay áo theo bản năng, Hàn Nguyệt cần vào lòng bàn tay nàng hơi đau.

"Làm sao Đại ca biết được?" Tần Hoan biết bản thân mình không giả vờ được nữa, Tần Sâm đánh ngất Phục Linh rồi, một khi hắn đã bắt đầu ra tay thì chắc chắn sẽ không muốn dừng lại. Khí tức nguy hiểm ngày một tiến đến gần Tần Hoan, nàng thầm trách bản thân mình nhất thời sơ suất rồi.

Từ chỗ nàng đứng đến cửa chính có khoảng cách 20 bước chân, thế nhưng Tần Sâm chắn ở phía trước nên nàng căn bản trốn không thoát.

Tần Sâm nghe Tần Hoan nói như vậy liền khẽ thở dài, "Vì sao Cửu muội muội nhớ ra được?"

Trong giọng nói của hắn có phiền muộn sâu sắc, giống như Tần Hoan đã phá hủy một chuyện cực kỳ tốt đẹp, "Nếu như Cửu muội muội thật sự cái gì cũng không nhớ ra thì tốt biết bao nhiêu."

Tần Hoan cụp mắt xuống trong giây lát, trên mặt có chút sợ hãi, "Ta... ta chỉ nhớ đến rừng trúc tím mà thôi..."

Khóe môi Tần Sâm hơi cong, "Chẳng trách... Chẳng trách ngươi luôn luôn chạy về phía Tây."

Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Tần Sâm, một lát sau trên mặt tràn đầy vẻ đau xót nói, "Cho nên... Cho nên đêm hôm đó, người ta gặp được chính là ngươi?"

Thấy Tần Hoan có chút kinh ngạc và thương tâm, ngược lại Tần Sâm thở dài, "Là ta."

Tần Sâm nói xong hai chữ này thì trái tim Tần Hoan khẽ run lên. Hắn đã thừa nhận, ngay lúc nàng còn chưa thật sự đến hỏi người gác cổng thì Tần Sâm đã thừa nhận rồi! Đêm hôm đó là hắn, là hắn giết Cửu tiểu thư, mà một người khác, ngoại trừ Thái Hà thì không còn ai khác cả!

Tần Hoan luôn luôn suy nghĩ Cửu tiểu thư vì sao bị giết, nghĩ tới nghĩ lui suy đoán có lẽ Cửu tiểu thư đụng phải cái gì đó làm khơi lên sát tâm của người khác. Trước đây nàng đã từng hoài nghi Lưu Xuân và Liễu thị, thế nhưng hôm nay quả nhiên là Tần Sâm.

Tần Sâm chính là thiên chi kiêu tử trong Tần phủ, là Đại thiếu gia với dáng vẻ ôn nhuận nho nhã, vậy mà chỉ vì một Thái Hà mà động thủ giết người. Khóe mắt Tần Hoan co giật, Tần Hoan nhìn Tần Sâm cười khổ một cái, "Sao Đại ca có thể nhẫn tâm như vậy?"

Vẻ mặt Tần Hoan tràn đầy đau khổ thất vọng, giống như không thể tiếp thu được Tần Sâm là người hại chính mình. Trong mắt Tần Sâm cũng có vài phần tiếc nuối, "Ta vốn dĩ thương hại ngươi bơ vơ, thế nhưng ngươi lại cứ đi theo ta vào trong rừng trúc tím. Cửu muội muội, ngươi không thể trách ta."

Thân thể Tần Hoan theo bản năng lùi lại đằng sau, càng tỏ ra vẻ nhu nhược sợ hãi, "Đại ca yêu thích Thái Hà đến thế sao?"

Nàng hỏi câu này khiến Tần Sâm hơi sững sờ giây lát, thế nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt hắn đã lấy lại được vẻ bình tĩnh lạnh lùng, "Ngươi không hiểu những thế này, thế nhưng ngươi đã biết được chuyện không nên biết. Cửu muội muội, đừng trách Đại ca."

Nói đến đây đột nhiên Tần Sâm chậm rãi tiến lên phía trước. Tim Tần Hoan đập mạnh, cuộn tranh nắm trong tay rơi 'bộp' một tiếng lăn lộn trên mặt đất. Ngay lúc cuộn tranh rơi xuống đất, lăn đi một đoạn khiến cho bức tranh bên trong mở ra một nửa. Trên giấy vẽ hiện ra một nữ tử toàn thân mặc y phục xanh tràn đầy thanh xuân, nữ tử khoảng 20 tuổi, mặt mày như tranh, đôi mắt thông minh, ngũ quan tinh xảo, tóc mượt như mây. Làn váy nàng phản chiếu xuống dưới mặt hồ, giống hệt như nàng tiên hoa sen vén nước bay lên. Mặc dù người là cảnh tĩnh, thế nhưng kỹ thuật vẽ tranh của tác giả quả thật bất phàm, suối tóc nàng tung bay trong gió đẹp như một làn mây, khiến cho người nhìn có cảm giác như mái tóc đó đang thật sự động đậy. Dù cho ai nhìn thấy được cũng đều vì thế mà kinh ngạc không thôi.

Hô hấp Tần Hoan ngừng hẳng lại, nữ tử trong tranh khí chất thuần khiết trong sáng, thế nhưng đôi mắt kia vừa đẹp vừa cực kỳ quen mắt, còn có dáng vẻ gò má và ngũ quan, càng cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Đôi mắt Tần Hoan hơi trọn to... Thái Hà... Quả nhiên là một Thái Hà khác...

Nhị di nương mặc hoa phục mỏng, lông mày và đôi mắt trong veo nhưng vẫn rất quyến rũ. Nếu so sánh thì Thái Hà có lẽ do đã quen làm nô tỳ biết vâng lời, cách ăn mặc cũng cực kỳ đơn giản cho nên khí chất cũng kém xa so với Nhị di nương. Thế nhưng nhìn vào gương mặt nữ tử trong tranh, không khó để tưởng tượng ra vài năm nữa Thái Hà cũng sẽ trổ mã càng lúc càng xinh đẹp.

Thái Hà... Thái Hà quả nhiên là nữ nhi của Nhị di nương?!

Trận lửa lớn năm đó, nữ nhi trong nhà Nhị di nương vậy mà lại chưa chết?!

Trong lòng Tần Hoan chấn động, nhưng vừa ngước lên thì Tần Sâm đã đi đến sát bên cạnh nàng rồi. Trái tim Tần Hoan như bị bóp nghẹt, vội vàng chỉ lên bức tranh đang nằm dưới đất, "Đại ca... Ngươi nhìn xem... Trước đây ngươi cũng đã từng gặp Nhị di nương, tranh này có đúng là vẽ Nhị di nương không? Đại ca nhìn kỹ xem, người trên bức tranh này chẳng phải cực kỳ giống với một người nào đó trong phủ này sao?"

Giọng nói Tần Hoan cấp bách, thế nhưng Tần Sâm lại có vẻ như không muốn nói thêm câu nào với nàng nữa. Hắn lại bước đến gần thêm một bước, bàn chân chẳng chút lưu tình nào trực tiếp giẫm lên trên cuộn tranh. Tần Hoan thấy hắn hoàn toàn không để ý đến liền vội vàng nói, "Đại ca, là Thái Hà! Thái Hà là nữ nhi của Nhị di nương! Ngươi xem đi..."

Nàng vừa dứt lời thì ánh mắt Tần Sâm lóe sáng, Tần Hoan thấy hắn để tâm nghe thì lại tiếp tục nói, "Đại ca tỉnh lại đi, Thái Hà vào phủ là có mục đích khác, cái chết của Lưu Xuân và Liễu thị cực kỳ có khả năng liên quan đến nàng ta. Thậm chí... thậm chí Đại ca cũng là quân cờ để nàng ta lợi dụng. Trong thuốc dưỡng thai của Đại tẩu cũng từng bị người ta hạ độc, chính là Thái Hà làm..."

Đáy mắt Tần Sâm như có ánh sáng vụt lên rồi lại tắt, "Cửu muội muội đang nói cái gì? Đã đến lúc này rồi Cửu muội muội còn định nói mấy lời này để làm ta dao động à?"

Vừa nói chuyện thì nắm tay Tần Sâm cũng siết chặt lại, Tần Hoan nhìn thấy hắn dần dần nổi lên hung ý, nàng biết bản thân mình không thể đọ sức cùng hắn nên vội vàng chỉ vào cuộn tranh dưới đất, "Ta không hề lừa gạt Đại ca, Đại ca nhìn bức chân dung này mà xem! Năm đó chuyện của Nhị di nương thảm thiết đến vậy, Thái Hà làm sao có thể thật lòng yêu thích Đại ca được? Nàng ta chỉ lợi dụng Đại ca mà thôi..."

"Ngươi im miệng..."

Khi còn cách Tần Hoan 2 bước chân, Tần Sâm gầm nhẹ một tiếng, cả người đột nhiên trở nên hung bạo, nắm đấm siết chặt bên cạnh người vung lên về phía Tần Hoan, ngay lập tức túm chặt lấy cổ nàng.

Tần Hoan chỉ cảm thấy cổ mình đau đớn, nhát mắt tiếp theo thân thể liền bị Tần Sâm đẩy lên dính chặt vào tủ cao. Ngón tay Tần Sâm dùng lực, trực tiếp khiến cho Tần Hoan đau đến mức mặt mũi tối sầm lại. Khoảnh khắc đó Tần Hoan giống như cảm nhận được sự sợ hãi của Cửu tiểu thư đêm ngày 21 tháng 7, đó là một loại sợ hãi khi bản thân mình trực tiếp đối diện với kẻ ác, mà tính mạng của bản thân mình lại bị nắm chặt ở trong tay hắn.

Mồ hôi lạnh tràn ra trên trán Tần Hoan, nàng vùng vẫy, 2 tay cào xé cổ tay Tần Sâm, "Khụ... khụ... Ta... lừa gạt Đại ca... làm gì... Liễu thị... Lưu Xuân... chết... là... để... gợi ra chuyện năm đó..."

Cổ họng Tần Hoan đau đớn, sắc mặt bị ngộp thở khiến cho đỏ bừng lên, thế nhưng nàng vẫn ra sức nói chuyện. Bốn mắt nhìn nhau, hung ý trong đáy mắt Tần Sâm đột nhiên bị thay thế bởi vẻ chần chờ, hắn dần dần nhìn xuống cuộn tranh nằm dưới đất.

Cùng lúc đó, bàn tay nắm cổ của Tần Hoan cũng dần buông lỏng, trong lòng nàng kiên quyết, tiếp tục cố sức nói, "Nàng... là đến... để báo thù... Đại ca... bị nàng... lừa rồi..."

Lông mày Tần Sâm nhíu chặt lại, hắn vừa bóp cổ Tần Hoan vừa nhìn chằm chằm vào cuộn tranh dưới đất. Cả người như đang đấu tranh giữa kinh ngạc và đau khổ, đúng lúc này Tần Hoan nắm chặt lấy Hàn Nguyệt trong tay áo, mạnh mẽ đâm thẳng vào cổ tay Tần Sâm...

Thân hình Tần Sâm cao lớn, tay dài chân dài, sức lực cũng không yếu, hắn chỉ dùng 1 tay nắm lấy cổ Tần Hoan cũng đủ khiến cho nàng không còn sức nào mà vùng vẫy nữa. Ngay lúc hắn đang tập trung nhìn bức tranh, trong đầu nghiền ngẫm xem lời Tần Hoan nói là thật hay giả, hắn không ngờ được rằng Tần Hoan yếu đuối vẫn đang vùng vẫy kia lại dám phát động công kích mà đâm hắn một nhát. Tay áo của hắn bị cắt đứt, cổ tay cũng đau đớn tê dại hoàn toàn, trong nháy mắt tay phải Tần Sâm trở nên mềm nhũn nên hắn rụt trở về theo bản năng. Ngay giây phút đó Tần Hoan trơn tuột rơi xuống giống hệt như một con cá, bàn tay Tần Sâm đã bị thương nên dù có muốn bắt cũng không thể dùng lực được nữa nên Tần Hoan nhân lúc đó chạy về phía cửa.

Mặc dù bị thương ở tay thế nhưng hắn đã động thủ rồi thì làm sao có thể dừng lại được, nhìn Tần Hoan chạy ra cửa thì bàn tay còn lại của Tần Sâm cầm cuộn tranh lên ném về phía Tần Hoan. Trước đó nàng đã bị bóp nghẹt đến mức cả người mất hết sức lực, hiện tại lại bất thình lình bị đập vào kheo chân nên cả người lập tức ngã nhào về phía trước. Đầu gối nàng đập 'cốp' một cái xuống đất, thế nhưng càng đáng sợ hơn chính là Hàn Nguyệt trong tay nàng lại trượt ra ngoài.

Ngay lập tức Tần Hoan bò dậy, thế nhưng do váy áo vướng víu cộng thêm đầu gối đau đớn, tốc độ đứng dậy cũng không nhanh như mình tưởng tượng. Ngay chính khoảnh khắc này, một bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân của nàng kéo mạnh về phía sau. Tần Hoan bất ngờ không kịp phòng ngự lại bị kéo ngã xuống đất một lần nữa, còn Tần Sâm lại nhảy một bước lên phía trước. Lúc Tần Hoan ngẩng đầu lên thì Hàn Nguyệt đã bị hắn nắm ở trong tay.

"Cửu muội muội, nữ nhi gia sao lại mang theo một con dao sắc như vậy bên mình?"

Tay phải Tần Sâm chảy máu, máu tươi lan ra khắp áo gấm màu xanh của hắn biến thành màu tím đen. Tay trái hắn nắm lấy Hàn Nguyệt, tay phải buông thõng xuống vô lực, thế nhưng khóe môi lại treo cao nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hoan.

"Đêm hôm đó Cửu muội muội chỉ biết khóc lóc van xin, nhưng lần này lại không giống thế."

Giả ngu ngốc đã dùng, yếu thế cũng đã dùng, đối diện với Tần Sâm sức lực lớn hơn mình gấp mấy lần lại còn cầm con dao sắc bén trên tay, trong lòng Tần Hoan âm thầm trĩu nặng, thế nhưng trên mặt vẫn hoàn toàn là vẻ tỉnh táo. Tần Sâm tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, sau đó chợt nhăn mặt lại, tựa hồ như có chút khó hiểu, "Đêm hôm đó rõ ràng Cửu muội muội đã chết hẳn rồi, ta còn trông coi thi thể rất lâu sau đó mới ném xuống hồ. Ngay cả không bị ta b*p ch*t thì chắc chắn cũng sẽ chết đuối, thế nhưng sau này Cửu muội muội lại chết đi sống lại..."

Tần Sâm siết chặt Hàn Nguyệt trong tay, sau đó hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tần Hoan vẫn đang ngã trên đất, từ từ ấn Hàn Nguyệt lên trên cổ nàng. Phản kích vừa rồi của Tần Hoan đã trở nên vô ích, hiện tại nàng không còn sức phản kích thêm lần nữa, lại còn để mất đi vũ khí tốt nhất. Tần Sâm cũng cảm thấy được rằng Tần Hoan sẽ không còn sử dụng được thêm bất kỳ nước cờ nào nữa cho nên mới không vội vàng tiễn Tần Hoan vào chỗ chết.

"Cửu muội muội? Ngươi biến hóa quá lớn rồi..."

Dao găm vẫn ấn nguyên trên cổ Tần Hoan, thế nhưng nàng chỉ hơi cụp mắt xuống, không khóc không kêu la, thậm chí ngay cả run rẩy thân thể cũng không có. Ngoại trừ hô hấp hơi căng thẳng ra thì sự trấn định của Tần Hoan vượt xa khỏi dự liệu của Tần Sâm.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, hắn nói ra hết những mối nghi hoặc mà bấy lâu nay hắn không biết bày tỏ cùng ai.

"Nếu như bị thương mất trí nhớ thì cũng không thể nào tính tình hoàn toàn thay đổi. Đôi khi thậm chí ta còn cảm thấy ngươi không phải Cửu muội muội trước kia, trước kia ngươi yếu đuối dễ bị bắt nạt, khiến cho người khác cực kỳ chán ghét. Hiện tại ngươi lại không như vậy, đột nhiên ngươi biết y thuật cao siêu, lại còn có tính tình trầm ổn như vậy nữa. Cửu muội muội, rốt cuộc ngươi là ai?"

Tim Tần Hoan đập mạnh, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, "Đại ca nghĩ sao?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back