Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 103-3: Không phải xương người lớn (3)



Thái Hà quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua mấy nam bộc ở phía xa, "Cửu tiểu thư không biết đó thôi, hôm qua Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ nói là không cần tra xét gì thêm trong rừng trúc nữa, mà lão phu nhân vẫn đang kiêng kị miệng giếng kia cho nên mới cho người đến phủ đất lấp chặt giếng luôn."

Tần Hoan nhìn về phía mấy nam đinh trên giày vẫn còn dính bùn, "Lấp xong rồi à?"

Thái Hà gật đầu, "Cũng gần như xong rồi, ngay chỗ giàn hoa cũng đã trải gạch lên rồi, lần này lão phu nhân mới có thể yên tâm. Cửu tiểu thư không biết chứ 2 hôm nay lão phu nhân đều cảm thấy ngủ không yên giấc."

Trong lòng Tần Hoan thấy hơi quái dị, Tưởng thị vậy mà lại mê tín đến trình độ này rồi cơ à?

Thái Hà vừa nói xong thì thấy Tần Hoan và Phục Linh đứng ở chỗ này hơi kỳ lạ, nàng vừa quét mắt quan sát xung quanh thì thấy cây dù trong tay Tần Hoan đã bị rách rồi, "A, dù này bị hỏng rồi, Cửu tiểu thư có cần nô tỳ mang một cây mới đến cho người không? Cây này cứ ném đi luôn là được."

Tần Hoan nhìn nhìn chỗ rách rồi lắc đầu, "Không cần đâu, chỉ một chút lỗ thủng thôi mà."

Thái Hà nhìn thấy Tần Hoan có vẻ như rất yêu quý cây dù này, "Cây dù này cũng thật sự rất đẹp, lại còn rất tao nhã. Thế này đi, nô tỳ bảo người trong nhà kho tìm đúng loại dù này đưa đến cho Cửu tiểu thư được không?"

Vậy thì không thể tốt hơn rồi, đột nhiên Tần Hoan cảm nhận được vì sao Thái Hà tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã được Tưởng thị coi trọng rồi.

"Được vậy thì thật sự quá tốt, làm phiền ngươi rồi."

Thái Hà nhún người, "Lời này sao Thái Hà dám nhận, xin Cửu tiểu thư chờ một lát."

Tần Hoan gật đầu, Thái Hà liền dẫn mấy nam đinh rời đi, Phục Linh khẽ nói, "Thái Hà tỷ tỷ thật sự là biết cách đối nhân xử thế, liếc mắt một cái liền biết tiểu thư đang nghĩ gì."

Tần Hoan khẽ cười, "Cho nên nàng ta mới có thể làm người hầu thân cận bên cạnh lão phu nhân. Chúng ta mau về thôi, cũng may dù này chỉ bị rách một chút, vẫn đủ cho chúng ta che chắn..."

Giọng nói Tần Hoan thoải mái, ý cười rõ ràng, Phục Linh 2 tay vẫn ôm lấy khăn hoa quế rồi chui vào trong dù, tâm tình vui vẻ mà trước nay chưa từng có, "Tiểu thư có nhớ rõ không, hồi trước đến mùa thu là lão gia và phu nhân cũng cho người đi hái hoa quế. Lúc ấy nô tỳ hái được nhiều nhất, chính vì thế lão gia còn thưởng cho nô tỳ nữa."

Tần Hoan ngạc nhiên, "A... Được thưởng gì vậy?"

Phục Linh mím môi, "Haizz, nô tỳ biết ngay tiểu thư không nhớ ra mà, có điều chuyện đó là tận mãi sau này rồi, lão gia thưởng cho nô tỳ một khối ngọc bội! Ngọc bội đó nô tỳ vẫn đeo trên người, thế nhưng năm ngoái tiểu thư bị bệnh nên đã bị tên Tiền Bách Nhận kia lấy đi rồi."

Tần Hoan chau mày, "Còn có chuyện này cơ à?"

Phục Linh hừ một tiếng, "Đương nhiên rồi! Cho nên mới nói hắn không phải người tốt!"

Tần Hoan thở dài, "Thôi sau này ta mua cái khác cho em là được..."

"Nô tỳ không cần, nô tỳ chỉ hy vọng tiểu thư khỏe thôi!" Phục Linh nói xong thì ưỡn ưỡn ngực, "Một miếng ngọc bội có thể chữa khỏi được bệnh của tiểu thư, nô tỳ cảm thấy cực kỳ xứng đáng!"

Tần Hoan không nói gì thêm nữa, chỉ ghi nhớ chuyện này vào trong lòng, vừa rồi nghĩ đến chuyện xưa khiến cho tâm trạng nàng hơi buồn, thế nhưng khi nhìn thấy Phục Linh thì chút buồn phiền này đã phai nhạt đi khá nhiều. Có điều suy nghĩ của nàng lại tiếp tục hướng về kinh thành ở nơi cách xa đây ngàn dặm.

Sự kiện kia đã qua được hơn 1 tháng rồi, Ung vương đã ngồi lên vị trí Thái tử, có lẽ tất cả đều đã kết thúc rồi. Nàng thì lại vẫn còn đang ba chìm bảy nổi ở Cẩm Châu này, rốt cuộc là đến khi nào nàng mới có thể có cơ hội quay trở lại kinh thành chứ?

Chủ tớ 2 người quay trở về viện, Phục Linh đi trước để hoa quế xuống rồi sau đó mới đi gọi mấy người Vãn Đường, phân phó vài câu xong Vãn Đường dẫn theo Vãn Lê, Vãn Hạnh, Vãn Đào cùng nhau đi hái hoa. Tần Hoan để hoa mới hái lên trên lư hương, mùi trầm hương quyện với mùi hoa quế ngay lập tức tràn ngập không gian trong phòng.

"Tiểu thư chế hương như vậy thôi sao?"

Phục Linh tò mò mở to mắt, Tần Hoan lại nói, "Người xưa đốt vỏ thông, bách, trần bì để tạo mùi thơm, mặc dù trong điều chế hương thì đúng là có cách này thật, thế nhưng chúng ta làm vậy cũng không thể khiến cho gian phòng này thơm mãi được, chẳng khác nào muối bỏ biển."

Đôi mắt Phục Linh lấp lánh nhìn Tần Hoan, "Sao tiểu thư lại biết nhiều như vậy..."

Vừa dứt lời thì cửa viện có tiếng vang nhỏ, Phục Linh đứng dậy, "Có lẽ là mang dù giấy đến rồi!"

Chưa dứt câu thì Phục Linh đã chạy nhanh ra ngoài, Tần Hoan chỉ nghe thấy nàng nói với ngta mấy câu rồi chẳng bao lâu sau Phục Linh đã ôm một chồng dù giấy đi vào, có điều vừa vào đến cửa thì Phục Linh đã cười khổ, "Tiểu thư, đây đúng là... Chúng ta muốn là dù giấy màu xanh, thế nhưng tiểu nô kia đem đến lại toàn là dù màu đỏ tươi, giờ phải tính sao đây?"

Tần Hoan ngước mắt lên nhìn, quả nhiên trong tay Phục Linh ôm toàn dù giấy màu đỏ tươi.

Phục Linh thở dài, "Nhất định là Thái Hà chưa nói chúng ta muốn là màu gì rồi, hoặc là tiểu nô ở phòng kho kia cố ý. Tiểu thư, chúng ta đi đổi lại lần nữa đi..."

Tần Hoan nhìn đống dù giấy giây lát rồi khẽ cười cười, "Không cần đâu."

Phục Linh gật đầu, Tần Hoan đứng dậy nói, "Mang kéo đến đây, rồi mang cả bạch hạch cao mà ngày hôm qua ta làm còn dư đến đây."

Phục Linh không biết Tần Hoan muốn làm cái gì, thế nhưng vẫn cứ làm theo, chỉ thấy Tần Hoan cầm mấy cây dù màu đỏ tươi lên rồi cắt vài nhát, sau đó lại bảo Phục Linh cầm cây dù bị rách ban nãy vào. Cái này đã dùng một lúc rồi nên bên trên vẫn còn đọng lại hơi nước, Phục Linh căng dù lên rồi giữ chặt, Tần Hoan cầm một mảnh giấy đỏ vừa cắt ra rồi nghiêng người xuống dán, một lúc sau nàng đứng thẳng người dậy, "Em xem này..."

Phục Linh nghe thấy thế liền cầm dù lên nhìn, căn bản trên mặt dù chỉ vẽ tranh hoa sen thủy mặc trên nền xanh, thế nhưng hiện tại lại có thêm một đó hoa sen màu đỏ tươi nữa. Hoa sen đỏ như ẩn như hiện dưới nét vẽ, bức tranh thủy mặc tao nhã này đột nhiên có thêm màu sắc và sức sống hẳn lên. Nét cười trên mặt Phục Linh lại càng lúc càng tươi, "Tiểu thư rõ là... Quá lợi hại rồi!"

Đáy mắt Tần Hoan lộ ra chút đắc ý mà xưa nay hiếm thấy, thế nhưng nàng không hề khoe khoang, chỉ có ý cười xâm chiếm nơi khóe mắt khiến cho vẻ mặt luôn lạnh lùng của nàng trở nên tươi sáng và sống động hơn. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Hôm nay người trong nha môn không đến đây à?"

Phục Linh lên tiếng, "Phải, Thế tử Điện hạ vẫn chưa đến đây."

Tần Hoan quay sang nhìn Phục Linh giây lát, "Ta nói là nha môn..."

Phục Linh đang cụp dù lại rồi lẩm bẩm, "À..., nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư nhắc đến Thế tử Điện hạ, mấy hôm nay thấy tiểu thư và Thế tử Điện hạ nói chuyện nhiều hơn so với trước đây rất nhiều."

Phục Linh nói xong thì Tần Hoan dường như cũng đã phản ứng kịp, từ khi biết Yến Trì thay đổi thân phận, rồi Yến Trì lại chính thức đến đây để điều tra án mạng, ngày xưa hắn thờ ơ với mọi thứ, còn hiện tại hắn đã trở thành chủ quan của vụ án này cho nên liên hệ giữa hắn và nàng lập tức lại nhiều hơn. Yến Trì tâm tư nhanh nhẹn, trí tuệ và mưu kế vô song, mặc dù chỉ là lần đầu tiên tra án thế nhưng mỗi lần nàng nói ra suy đoán gì là hắn luôn luôn nghe 1 hiểu 10. Nàng và hắn trước kia chưa từng gặp mặt, thế nhưng hiện tại lại có chút ngầm ăn ý nhau.

Nếu Yến Trì không đến nghĩa là phải chậm trễ thêm vài hôm nữa nên hiện tại Tần Hoan không đến tây uyển nữa. Cũng vào lúc này thì cửa viện một lần nữa bị đẩy ra, có mấy tiếng cười nói truyền vào bên trong. Trong lòng Tần Hoan biết là mấy người Vãn Đường đã trở về rồi nên cũng đứng lên đi ra cửa xem.

Ở ngoài sân, đám người Vãn Đường mỗi người cầm một cái giỏ trúc nhỏ, lại mỗi người che một cây dù. Cái khác không nói, chỉ nhìn mấy người đứng dưới mưa cười nói như vậy cực kỳ cảnh đẹp ý vui. Vãn Đường thấy Tần Hoan đi ra liền chạy đến, "Tiểu thư, bọn ta nghe lệnh người không dám hái quá nhiều."

Tần Hoan gật đầu, mấy người Vãn Đường thu dù lại rồi mang giỏ trúc của mình vào trong.

Phục Linh nhìn qua từng giỏ, chợt thấy bên trong 1 giỏ lại có lẫn vào mấy đóa hoa cúc trắng nhỏ, đáy mắt Phục Linh sáng lên, "Còn hái cả hoa Hương tuyết hải à..." Phục Linh lại hơi do dự không chắc lắm, "A, đây là hoa hương tuyết hải hay là hoa Dao đài ngọc phụng nhỉ?"

Hoa Hương tuyết hải và hoa Dao đài ngọc phụng đều là những giống hoa cúc trắng thượng phẩm ở Đại Chu, lúc hoa nở rộ thì to như cái đấu, trắng hơn cả tuyết, là 2 loại hoa mà trong tiệc thưởng cúc của nhà phú quý nhất định phải có. Phục Linh chỉ nhìn thấy nụ hoa nên không dám xác định rốt cuộc đây là loại nào, bởi vì 2 loại cúc trắng này khác nhau rất nhỏ, chưa kể khi còn là nụ hoa chưa nở thì lại còn khó phân biệt hơn.

Vãn Đào tiến lên một bước, trong mắt có chút vui vẻ, "Là Hương tuyết hải, Phục Linh tỷ tỷ xem này, đây chính là một đóa Hương tuyết hải còn chưa nở rộ, tỷ tỷ nhìn vào bên trong sẽ có nhụy màu vàng. Có điều hiện tại vẫn chưa nhìn ra mà thôi, ta cắt cả nhánh xuống nên có thể cắm ở trên bàn của tiểu thư, mấy ngày nữa sẽ nở thôi."

Phục Linh nhìn vào chỗ Vãn Đào chỉ rồi thán phục, "Oa, đúng vậy nè..."

Vẻ mặt Vãn Đào tràn ngập chờ mong được khích lệ, Phục Linh cũng khen ngợi nàng 1-2 câu, còn Tần Hoan vốn đang đứng bên cạnh lại đột nhiên xoay phắt người đi vào trong phòng. Hành động đột ngột này của nàng khiến mấy người đang mải ngắm hoa kia sửng sốt, Vãn Đào lại càng trợn mắt lên, vui vẻ trên mặt tan mất sạch, chỉ còn sót lại chút sợ hãi, "Có... có phải ta làm gì sai hay nói bậy rồi không..."

Phục Linh thả giỏ trúc xuống, "Ta đi xem, các ngươi chờ ở đây, chắc không có gì đâu."

Phục Linh xoay người bước vào phòng, đi thẳng vào bên trong phòng ngủ thì mới thấy Tần Hoan. Nàng đang đưa lưng về phía Phục Linh, đầu hơi cúi nên không biết là đang nhìn cái gì. Phục Linh nghi hoặc đi đến bên cạnh Tần Hoan, vừa nhìn lại thấy hơi dở khóc dở cười.

Trong tay Tần Hoan vẫn đang cầm mảnh xương kia, vừa rồi đột nhiên chạy vào đây hóa ra chính là đến đến nhìn xương à?

Phục Linh bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình mê muội quá rồi, nàng đang định nói chuyện thì thấy Tần Hoan đôi mắt sáng ngời ngẩng đầu lên.

"Sao ta lại không nghĩ đến chứ... Hóa ra là như vậy..."

Tròng mắt Tần Hoan trong veo như ánh trăng, vẻ mặt tràn đầy năng lượng, khiến cho cả khuôn mặt sáng rực động lòng người. Thế nhưng Phục Linh lại nghe không hiểu lời nàng vừa nói.

Phục Linh ngẩn người rồi ngạc nhiên nói, "Tiểu thư làm sao thế? Người không nghĩ đến cái gì?"

Tần Hoan lại cúi đầu liếc mắt một cái về mảnh xương kia, tựa như khẳng định điều gì đó rồi lại ngửa đầu lên nhìn Phục Linh, "Ta thật không ngờ... Ta vẫn cho rằng đây là xương của người lớn, cho nên mới không nhận ra... Thế nhưng ai nói đây nhất định là xương của người lớn chứ, cũng có khả năng, đây là xương của một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành..."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 104: Không chỉ có một bộ xương (1)



Phục Linh mở to mắt nhìn Tần Hoan, nhất thời không phản ứng kịp, "Xương của tiểu hài tử?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, trước đây ta vẫn cứ nghĩ đây là xương ở chỗ nào đó trên người Nhị di nương, cho nên nhìn lâu như vậy vẫn không nghĩ ra là xương ở chỗ nào, thêm nữa thi cốt của Nhị di nương cơ bản đã đầy đủ rồi, vừa rồi nghe thấy mọi người nói đến chuyện phân biệt hoa thì ta mới nghĩ đến có lẽ ta đã sai ngay từ đầu rồi. Nếu đây căn bản là xương của tiểu hài tử còn chưa trưởng thành thì đặt lên người Nhị di nương đương nhiên sẽ không thích hợp, hoặc là đặt lên người lớn mà suy tính thì đương nhiên cũng sẽ không đoán ra được xương này nằm ở vị trí nào."

Phục Linh nghe đến đây liền hiểu, trên mặt tỏ ra vui vẻ, "Rốt cuộc tiểu thư cũng đã nghĩ thông rồi! Vậy thì tiểu thư đã biết mảnh xương này nằm ở đâu chưa?"

Tần Hoan nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay, nhíu mày một lúc, "Có hơi giống xương bàn tay, với hình dáng và độ rộng này thì có lẽ chính là mảnh xương đệm thứ 2 hoặc thứ 3 trên bàn tay..."

Phục Linh nhìn thoáng qua mảnh xương trong tay Tần Hoan, mặt mày nhăn lại, "Nhưng mà tiểu thư, sao trong giếng lại xuất hiện xương của tiểu hài tử?"

Tần Hoan nắm chặt lấy mảnh xương, thần sắc càng lúc càng nặng nề, "Ta cũng đang suy nghĩ tại sao trong giếng lại có xương của tiểu hài tử. Không chỉ có không nên có xương của tiểu hài tử, mà bất luận mảnh xương dư thừa nào cũng không nên có."

Vẻ mặt Tần Hoan trầm trọng, nàng đi lại lòng vòng trong phòng, đi được vài bước thì đột nhiên nàng xoay người lại nhìn Phục Linh nói, "Vừa rồi lúc chúng ta nhìn thấy Thái Hà, nàng ta nói là đã dẫn người đến lấp giếng rồi à?"

Phục Linh gật đầu, "Vâng, tiểu thư, nói là giếng đã lấp xong rồi."

Tần Hoan siết chặt mảnh xương trong tay nàng, hít nhẹ vào một hơi, "Nếu như đã lấp đất lên thì hiện tại không gấp rút nữa. Chờ đợi tin tức của Thế tử Điện hạ bên kia thôi, thân phận của Nhị di nương cũng rất quan trọng."

Tần Hoan tuy nói như vậy thế nhưng trong lòng lại hiểu được, nếu đáy giếng kia thật sự có chôn thi cốt khác thì hiện tại Tưởng thị lại lấp giếng đi chính là muốn che giấu điều gì đó. Mà nếu như nàng tùy tiện muốn một lần nữa đào giếng đã lấp lên thì chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Tần Hoan chau mày suy nghĩ rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Giờ này rồi, Thế tử Điện hạ có lẽ sẽ không đến rồi."

Phục Linh đuổi theo suy nghĩ của Tần Hoan cũng có hơi rầu rĩ, "Tiểu thư có cần phái người đi xem không? Hay là chúng ta đến Hầu phủ tìm Thế tử Điện hạ?"

Tần Hoan lắc lắc đầu, nàng quyết định khiến cho lòng mình bình tĩnh lại, "Chờ chút nữa đi."

Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua phía cửa, "Ta không sao rồi, em mang hoa vào đây, bảo mấy người bọn họ về nghỉ ngơi đi."

Phục Linh vâng lời rồi đi ra ngoài. Tần Hoan nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không biết tại sao đáy lòng lại có chút cảm giác bất an. Nàng cụp mắt xuống nhìn mảnh xương trắng nho nhỏ trong lòng bàn tay này, đột nhiên cảm thấy mảnh xương trở nên nặng nề đè chặt xuống tay nàng.

Cơn mưa đầu thu rơi xuống liên tiếp 3 ngày, mặc dù vậy trong Tần phủ vẫn có nha sai canh giữ. Có lúc Hoắc Hoài Tín đến phủ 1 lần, thế nhưng cũng không làm gì mà chỉ ở lại 1 lúc rồi rời đi, Tần Hoan lại chưa từng thấy Yến Trì đến đây.

Trong lòng Tần Hoan hơi bồn chồn, Phục Linh cũng lo lắng theo, thế nhưng Tần Hoan biết, nếu như tất cả đều không có thu hoạch gì thì Yến Trì nhất định sẽ đưa tin về Tần phủ trước tiên. Hiện tại hắn không đến phủ thì có lẽ đã tra ra được gì đó rồi.

"Đã 4 ngày rồi, sao vẫn không thấy Thế tử Điện hạ đâu?"

Phục Linh nhìn hoa Hương tuyết hải đã nở rộ trên bàn Tần Hoan mà thở dài, sau đó nàng quay sang thì thấy Tần Hoan lại đang xem mấy quyển sách thuốc. Hai quyển sách này là Tần Hoan mua được ở ngoài phố, còn mảnh xương nhỏ kia đã được Tần Hoan để vào bên trong ngăn kéo rồi. Tần Hoan nghe thấy Phục Linh nói vậy thì ngước lên, "Nhất định là đã tra ra được gì rồi."

Phục Linh nháy mắt mấy cái, "Tra ra được thì vì sao không đến Tần phủ? Hung thủ vẫn còn đang ở trong phủ mà?"

Tần Hoan thở dài thu dọn sách để sang bên cạnh, nàng mở cửa sổ ra thì thấy mưa bên ngoài đã ngớt dần rồi. Nàng vươn tay ra ngoài, mưa bụi lất phất bay bay rơi vào lòng bàn tay nàng, "Đương nhiên là có chuyện nên mới chậm trễ rồi."

Phục Linh nghe thấy thế liền lẩm bẩm, "Cũng không biết hung thủ có còn gây ra chuyện gì nữa không."

Phục Linh nói như vậy lập tức gợi lên sự chú ý của Tần Hoan, thế nhưng nàng nghĩ giây lát rồi lắc đầu, "Vẫn chưa biết thân phận của hung thủ, không biết động cơ là gì cho nên cũng không đoán ra được, có điều đã nhiều ngày nay trong phủ đều có nha sai canh giữ cho nên có lẽ hung thủ cũng không dám làm xằng bậy."

Đối tượng ra tay lần trước của hung thủ là Bát di nương và Lưu quản gia, địa vị 2 người này trong phủ không hề cao, có thể thấy được người này lúc xuống tay cũng còn có chút đắn đo. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền nhíu mày, lúc Bát di nương chết thì trên người có mang theo 1 cái khăn, nàng ta ra ngoài vào nửa đêm có lẽ đã tưởng lầm hung thủ là Lưu quản gia, tức là hung thủ đã mượn danh nghĩa của Lưu quản gia để gọi Bát di nương ra ngoài. Thế còn Lưu Xuân thật sự đâu?

Lúc Lưu Xuân chết là ở trong rừng trúc tím, lúc đó Bát di nương đã chết cho nên không thể có khả năng hung thủ mượn danh nghĩa của Bát di nương lừa gạt Lưu Xuân đi vào trong rừng. Mà Lưu Xuân mất tích 1 ngày 1 đêm, thời điểm tử vong chính là giờ tuất đêm hôm đó, tức là hung thủ đã tự lộ diện, chính mình lừa Lưu Xuân đến rừng trúc?

Có thể hung thủ biết rõ Lưu Xuân và Bát di nương cấu kết cho nên mới mượn cơ hội này lấy lòng hoặc đe dọa. Sau đó Lưu Xuân liền cho rằng trốn vào bên trong rừng trúc sẽ tránh được một kiếp. Đến giờ tuất, hung thủ mang theo đồ ăn đến gặp Lưu Xuân, nhân cơ hội đó giết hắn!

Ánh mắt Tần Hoan tập trung lại, nếu hung thủ chỉ là nô bộc bình thường thì chắc chắn sẽ dùng chuyện này để đe dọa rồi lợi dụng, thế nhưng Lưu Xuân cũng không nhất định sẽ nghe theo hắn răm rắp như vậy. Ngược lại, nếu như hung thủ là người có địa vị ở trong phủ thì mới có khả năng khiến cho Lưu Xuân nghe lời...

Người có địa vị trong phủ... Trừ bỏ vài vị chủ tử thì chính là các quản sự khác rồi.

Tiểu thư và Lâm thị không cần thiết phải giết Lưu Xuân, Tần An muốn giết thì cũng sẽ dùng các biện pháp quang minh chính đại khác. Tần Lệ và Tần Sâm... Tần Hoan nheo mắt, hai người bọn họ cũng có thể sai khiến Lưu Xuân làm việc, muốn giết hắn chỉ cần tìm lý do là được rồi, chứ nếu như nói dụ dỗ hắn vào trong rừng trúc rồi siết cổ chết, nghe ra có vẻ quá dễ dàng bại lộ bản thân rồi. Thế nhưng trừ bọn họ ra thì còn có thể là ai khác?

"Tiểu thư... nha sai trong phủ vừa tới, nói là thi thể Lưu Xuân và Liễu di nương có thể hạ táng được rồi."

Tần Hoan đứng ngây người bên cửa sổ rất lâu, Phục Linh đi ra rồi quay lại một chuyến khiến cho Tần Hoan chú ý đến. Phục Linh lên tiếng, "Nô tỳ vẫn đi ra ngoài nhìn ngó, Thế tử Điện hạ vẫn không đến đây, vừa hay nhìn thấy mấy nha sai đi đến nội viện nói là mệnh lệnh của Tri phủ Đại nhân, Liễu di nương và Lưu Xuân có thể hạ táng được rồi. Thi thể cứ đặt ở đó suốt cũng không phải chuyện tốt."

Tần Hoan gật đầu, "Có thể tra đều đã tra rồi."

Vừa dứt lời thì ngoài cửa viện lại có tiếng gõ, Tần Hoan đi ra ngoài vài bước đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài cửa biện. Vãn Đường tiến lên mở cửa, người đi vào là Mặc Thư với vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Phục Linh nói luôn, "Sắc mặt Mặc Thư không tốt, có phải thiếu phu nhân..."

Tần Hoan quay người lại, đi thẳng ra cửa phòng, nàng vừa tới cửa thì Mặc Thư cũng đang chạy lên bậc thềm.

Trời vẫn mưa rơi lác đác, Mặc Thư là dầm mưa đến đây, trên vai nàng hơi ẩm ướt, mưa đọng trên búi tóc càng giống một mảnh sương tuyết trắng mông lung. Mặc Thư nhìn thấy Tần Hoan đi ra, nàng liền nhún người, "Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta có chút không ổn, phiền người đến xem nàng..."

Tần Hoan không hỏi nhiều, nàng gật đầu rồi phân phó Phục Linh đi lấy dù.

Phục Linh cầm lấy 2 cây, đưa 1 cây cho Mặc Thư còn 1 cây màu xanh che trên đầu Tần Hoan.

Ba người cùng đi ra khỏi viện, Tần Hoan mới hỏi, "Đại tẩu làm sao thế?"

Hốc mắt Mặc Thư ửng đỏ, "Tiểu thư chúng ta lại gặp ác mộng."

Tần Hoan nhíu mày, trong lòng có chút bất an, mấy ngày trước gặp Diêu Tâm Lan thấy sắc mặt nàng vẫn tốt lắm mà, mấy việc lộn xộn trước đây cứ như đã bị nụ cười và nét ôn hòa của Diêu Tâm Lan che đi mất, khiến cho Tần Hoan còn như có ảo giác rằng toàn bộ mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Nhưng giờ Diêu Tâm Lan lại bắt đầu nằm mơ, Tần Hoan đột nhiên lại nghĩ đến miếng ngọc bội viết chữ "Diêu" kia.

"Sao lại mơ thấy ác mộng rồi? Nàng mơ thấy cái gì?"

Mặc Thư thở dài, "Tiểu thư nhà ta mơ thấy... mơ thấy Đại thiếu gia có người khác ở bên ngoài, nói nàng càng nhìn thấy Đại thiếu gia vẽ tranh 1 nữ tử, thế nhưng đó không phải tiểu thư, hơn nữa trên bức tranh còn tràn ngập hạt đậu đỏ tương tư trên khắp núi non đồng bằng..."

Tần Hoan mím môi, "Vậy Đại ca ta nói thế nào?"

Mặc Thư lắc đầu, "Đương nhiên thiếu gia không có vẽ, lại dẫn cả tiểu thư chúng ta đến thư phòng. Tiểu thư đến thư phòng nhìn một lượt thế nhưng nàng vẫn nói mọi việc trong mơ diễn ra cực kỳ rõ ràng, sau đó lại cứ ấm ức trong lòng mãi."

Tần Hoan hơi lo sợ, còn chưa đến gần đã nhìn thấy Lâm Phong viện bị một tầng mưa bụi bao phủ mờ mờ ảo ảo, cũng giống hệt như chủ nhân ở trong viện này, khiến cho người ta đoán không ra.

Vừa đi đến cửa viện thì Tần Hoan nhifnt hấy Thái Hà đang đứng bên ngoài chờ.

Sắc mặt Mặc Thư khẽ biến, bước lên hỏi, "Thái Hà tỷ tỷ, lão phu nhân đến rồi à?"

Thái Hà gật đầu, nàng nhún người với Tần Hoan, "Lão phu nhân biết thiếu phu nhân không khỏe lắm cho nên mới đến thăm. Cửu tiểu thư đến đây là để xem bệnh cho thiếu phu nhân?"

Tần Hoan gật đầu, Thái Hà lại nói tiếp, "Vậy Cửu tiểu thư mau mau vào trong đi, lão phu nhân đang nói chuyện cùng với thiếu phu nhân."

Tần Hoan dẫn theo Mặc Thư và Phục Linh đi vào phòng trong, còn chưa đến gần đã nghe được giọng nói già nua của Tưởng thị.

"Con đang mang thai trưởng tôn của Tần phủ chúng ta, tương lai của Tần phủ tất cả đặt lên trên người con và Sâm nhi. Đứa chắt này còn phải chờ con giáo dục thật tốt, Sâm nhi cũng phải dựa vào trợ giúp của con. Ta đã sớm nói với Sâm nhi, nó cưới được con là phúc khí của nó, mặc dù Tần phủ chúng ta không phải là thanh lưu thế gia, thế nhưng bắt đầu từ đời của nó trở đi, ta không cho phép nó nạp thiếp."

Tưởng thị nói xong thở dài một hơi, "Con cũng thấy phụ thân rồi đó, Sâm nhi và phụ thân nó hoàn toàn khác biệt, ta cũng sẽ không để cho nó trở nên như vậy. Nhìn xem khắp các gia tộc ở Đại Chu nhiều thế hệ truyền thừa tiếp xuống thì cũng chẳng có ai sa đà vào nữ sắc. Mặc dù nói đại môn phú hộ, trong nhà có vài thiếp thất cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ta cũng muốn noi theo An Dương Hầu phủ, cả gia đình hoàn toàn vui vẻ, cũng có thể khiến cho nam nhân trong nhà đường làm quan suôn sẻ. Huống chí ta cũng thích tính cách của con, cho nên sẽ không để cho con bị tủi thân."

Tần Hoan nghe những lời này thì nghĩ đến Lâm thị, nếu so sánh với Lâm thị thì đúng là Diêu Tâm Lan đã lấy được tấm lòng của Tưởng thị. Bà ta không đành lòng Diêu Tâm Lan bị oan ức, thế nhưng nhiều năm như vậy Lâm thị làm thế nào để trôi qua?

Vừa đi vừa nghĩ, Tần Hoan chậm chạp bước vào cửa, Mặc Thư đứng bên cạnh bẩm báo, "Lão phu nhân, Cửu tiểu thư đến rồi."

Tưởng thị ngừng lời rồi xoay người nhìn sang. Vừa quay lại thì ánh mắt thâm trầm của bà ta rơi lên khuôn mặt Tần Hoan, Diêu Tâm Lan ở bên cạnh thấy Tần Hoan đến thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, "Cửu muội muội đến rồi, mau đến đây..."

Tần Hoan bước vào nhún nhún người, "Lão phu nhân, Đại tẩu."

Tưởng thị gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn sang Diêu Tâm Lan nói, "Con ngoan, ta nói con hãy nhớ kỹ lấy, đứng có suy nghĩ quá nhiều, tâm tình thoải mái thì so với cái gì cũng tốt."

Nói xong Tưởng thị đứng dậy, "Ngoan ngoãn để cho Tần Hoan xem thân thể con đi, ta về trước đây."

Diêu Tâm Lan định đứng dậy thì Tưởng thị lại đè vai nàng xuống.

Tần Hoan lùi sang bên cạnh rồi lại nhún người, Tưởng thị không nhìn nàng nữa mà đi thẳng ra bên ngoài.

Tưởng thị rời đi rồi giọng nói uể oải yếu ớt của Diêu Tâm Lan mới vang lên, "Cửu muội muội, muội đến rồi..."

Tần Hoan ngồi xuống bên cạnh Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu làm sao thế? Nghe Mặc Thư nói tẩu gặp ác mộng phải không?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 104-2: Không chỉ có một bộ xương (2)



Diêu Tâm Lan từ từ nằm xuống, hai mắt ngẩn ngơ nhìn lên nóc nhà, "Phải, ta lại nằm mơ rồi... Cửu muội muội, ta cảm giác tinh thần mình rất kém, đôi khi không biết là mình đang tỉnh hay là mơ nữa."

Tần Hoan nghiêm túc, "Đại tẩu, đưa tay ra đây."

Diêu Tâm Lan không nhìn sang Tần Hoan mà chỉ giơ tay ra, Tần Hoan bắt mạch một lúc rồi chau mày, nàng nhìn xung quanh giây lát, vẻ mặt có hơi kỳ lạ. Mặc Thư thấy thế liền hỏi, "Cửu tiểu thư đang nhìn gì thế?"

Tần Hoan nói, "Trong lòng Đại tẩu lo lắng không yên, ngoài ra còn có triệu chứng bốc hỏa, khó thở, ta đang nhìn trong phòng này xem có phải đã trồng cái hoa lá hay cây cối gì không tốt không."

Vừa nói Tần Hoan vừa đảo mắt một vòng, thấy trong phòng này cũng không trông cây cỏ hoa lá gì cả.

Mặc Thư cũng hơi bất đắc dĩ, "Trước đây căn bản là có trồng mấy chậu phong lan, thế nhưng vì thuốc kia... cho nên phong lan bị hủy luôn rồi, sau này mấy chậu hoa cỏ đều bị đưa hết ra ngoài."

Tần Hoan trấn an, "Cũng có khả năng là do Đại tẩu suy nghĩ quá nhiều, ta trở về lại làm cho tẩu ấy một chút thuốc an thần."

Trong lòng Mặc Thư cảm kích, quay sang đã thấy Diêu Tâm Lan đang chau mày lo lắng, "Chẳng lẽ... là vì đã có người chết ở trong phủ? Chẳng lẽ căn phòng này đã dính phải cái gì đó không sạch sẽ cho nên ta mới gặp ác mộng nhiều như vậy?"

Tần Hoan cười khổ, "Đại tẩu yên tâm, hôm nay Liễu thị và Lưu quản gia đều đã hạ táng rồi, thân thể Đại tẩu chỉ là hơi phát hỏa thôi, muội về làm cho Đại tẩu một ít thuốc an thần là được rồi."

Diêu Tâm Lan hiền lành chất phác, "Vậy à? Thế thì tốt, ta nguyện uống thuốc an thần của muội đưa..."

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh đã thấy Tần Sương lao vọt vàng.

"Đại tẩu làm sao thế?" Lời vừa dứt thì Tần Sương liếc mắt một cái đã thấy được Tần Hoan đang ngồi bên cạnh giường. Trên mặt Tần Sương không còn vẻ khinh bỉ như trước đây nữa, nàng chỉ bước nhanh đến bên giường Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu?"

Diêu Tâm Lan nhìn sang Tần Sương rồi cười cười, "Lục muội muội cũng đến à?"

Tần Sương gật đầu rồi lập tức ngồi xuống giường, "Nghe nói thân thể Đại tẩu không tốt cho nên muội mới đến thăm, chẳng lẽ mấy hôm nay trời mưa nên trong người Đại tẩu khó chịu? Hiện tại trời đã ngớt mưa rồi, Đại tẩu nghĩ thoáng ra một chút, đợi khi nào mưa tạnh rồi chúng ta lại đi ngắm hoa."

Diêu Tâm Lan khẽ thở dài, "Thân thể này của ta thì có lẽ chịu thua thôi."

Tần Sương liền an ủi Diêu Tâm Lan, sau đó mới nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Đại tẩu bớt lo, trong phủ chúng ta chẳng phải vẫn còn có một y tiên sao?"

Câu nói này của nàng là có ý hơi mỉa mai, sau đó lại quay sang Diêu Tâm Lan, "Uống thuốc xong Đại tẩu sẽ khỏe lại thôi."

Diêu Tâm Lan gật đầu, "Y thuật của Cửu muội muội đúng là không ai có thể tốt hơn nữa rồi."

Thấy Tần Sương đến đây nên Tần Hoan đứng dậy cáo từ, "Đại tẩu nghỉ ngơi cho tốt, muội quay về làm thuốc, chút nữa xong sẽ mang đến cho Đại tẩu."

Tần Sương bĩu môi không nói gì, Diêu Tâm Lan lại căn dặn Mặc Thư đi tiễn Tần Hoan.

Từ trong Lâm Phong viện ra ngoài, Tần Hoan ngay lập tức quay về Đinh Lan uyển làm thuốc. Nàng làm từ sau giờ ngọ đến tận chiều tối, làm xong lại vội vàng bảo Phục Linh mang qua đó. Cũng không biết có phải Tần Hoan thích tính tình của Diêu Tâm Lan cho nên mới tận tình chữa trị cho nàng ta hay không, hơn nữa lại cực kỳ mong chờ hài tử trong bụng Diêu Tâm Lan. Truyện Ngược

"Tiểu thư, Hoắc Đại nhân và Thế tử Điện hạ đến rồi..."

Lúc đi đưa thuốc quay về thì vừa vào cửa Phục Linh đã nói câu này, đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Bọn họ đến chỗ nào?"

Phục Linh vội nói, "Hiện tại đang ở tiền viện, có vẻ như là đến gặp Tam lão gia."

Tần Hoan đứng dậy, do dự một lát rồi lại ngồi xuống, sau đó ánh mắt không ngừng nhìn ra phía cửa.

Đợi mãi gần nửa canh giờ, Tần Hoan mới nghe được tiếng vang nhỏ bên ngoài cửa viện.

Phục Linh bước nhanh ra mở cửa, quả nhiên người đứng bên ngoài chính là Bạch Phong.

"Tiểu thư, Thế tử Điện hạ muốn gặp người..." Phục Linh quay người lại, vừa đi vừa kích động la to. Mặc dù Phục Linh biết Tần Hoan không thể hiện ra mặt thế nhưng nhiều ngày nay nàng vẫn đang đợi tin tức của Yến Trì.

Phục Linh bật dù che cho Tần Hoan đi ra, chủ tớ 2 người bước nhanh đến cửa, vừa ngước mắt lên đã thấy được góc áo choàng đen của Yến Trì.

Thời tiết mưa dầm, hiện tại cũng không còn sớm nữa, mưa bụi bay bay tạo thành màu xám tro trên nền trời đen thẳm. Yến Trì khoác một bộ áo choàng đen thêu hoa văn chìm màu vàng nhạt đứng hiên ngang ở bên cạnh, quanh thân toát ra một cỗ khí thế uy h**p vô hình, thế nhưng khi Tần Hoan nhìn kỹ lại thì đã thấy trên mặt Yến Trì đã lún phún râu đen, nàng nhìn lại giầy của hắn thấy cũng dính đầy bùn đất.

Tần Hoan bước đến nhún người, sau đó ngẩng lên hỏi, "Điện hạ đã đi đâu vậy?"

Mặc dù trên mặt Yến Trì thấm đẫm vẻ mệt mỏi thế nhưng khi nhìn vào mắt Tần Hoan hắn lại cong môi cười, "Ta đi một chuyến đến Dương huyện."

"Dương huyện?" Tần Hoan hơi ngỡ ngàng, mặc dù nàng sống lại ở Cẩm Châu đã hơn 1 tháng rồi thế nhưng những châu huyện xung quanh đúng là nàng không biết thật.

Ý cười trên mặt Yến Trì lớn dần lên, "Bọn ta đi kiểm tra hồ sơ những người mất tích 10 năm trước, tổng cộng tìm ra được 5 bộ hồ sơ, trong đó có 2 bộ là nam tử thì không đề cập đến, còn lại 3 bộ trong đó có một cô nương 12 tuổi, một người 22 tuổi và 1 người 24 tuổi. Tiểu cô nương 12 tuổi kia đương nhiên không phải Dương thị, cho nên 2 người còn lại khiến cho bọn ta chú ý đến."

Yến Trì hơi ngừng lại rồi nói, "Trong 2 người này, 1 trong đó ở tại Dương huyện thuộc quyền quản lý của Cẩm Châu phủ, 1 người khác lại ở ngay Tứ Bình thôn ở ngoại thành Cẩm Châu. Ta đã dẫn người đến đó điều tra rồi sau đó mới đến Dương huyện một chuyến."

Tần Hoan chau mày, "Từ Dương huyện đến thành Cẩm Châu có xa không?"

"Hơn 100 dặm." Yến Trì trả lời cực kỳ thản nhiên.

Tần Hoan chau mày, "Hơn 100 dặm lại còn mưa tầm tã, chắc là Điện hạ đã phải đi thần tốc ngày lẫn đêm rồi."

Yến Trì không trả lời câu hỏi này, hắn chỉ nói tiếp, "Người bị mất tích ở Tứ Bình thôn mang họ Trương, lúc mất tích đã là mẫu thân của 3 đứa nhỏ, sau khi bọn họ báo quan nhưng nhiều năm như vậy vẫn không tìm thấy người. Ngoài ra bọn ta còn hỏi được rằng phụ nhân mất tích đó không phải là người xinh đẹp gì, chỉ có diện mạo tầm thường điển hình của mấy phụ nhân trong thôn thôi. Sau đó chúng ta đến Dương huyện, tìm được hộ gia đình năm đó báo quan kia, thế nhưng điều kỳ quái chính là hộ gia đình đó cũng đã qua đời từ 10 năm trước vì một vụ hỏa hoạn rồi..."

Tần Hoan nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Yến Trì, trong lòng sinh ra một dự cảm không lành.

"Từ 10 năm trước đã không còn nữa?"

Yến Trì gật đầu, "Trên hồ sơ ghi lại thời gian là tháng 9 năm 229 Chu lịch, cũng chính là vào khoảng thời gian này. Lúc bọn ta đến Dương huyện hỏi thăm thì người ở đó kể lại, năm đó vào khoảng dịp Tết năm mới xảy ra một đám cháy trên con đường mà hộ nhân gia đó sinh sống, trận lửa đó rất lớn, thiêu đốt suốt mấy ngày mấy đêm. Cùng lúc đó còn có một căn tửu lâu cũng bị cháy rụi, thế nhưng người trong tửu lâu đã thoát ra ngoài kịp, còn nam nữ chủ nhân trong hộ nhân gia này lại không thấy bóng dáng. Cho nên sau này nói là bọn họ có lẽ đã chết cháy rồi, ngay cả thi cốt cũng không lưu lại. Thời gian đã trôi quá lâu cho nên mấy hộ xung quanh cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ nói hộ nhân gia đó mở một tiệm tơ lụa nhỏ, trong nhà có 2 nữ nhi, sau này vào một hôm nào đó thì phu nhân trong nhà đột nhiên đi tận mấy ngày không về, lúc đó đã tạo thành ồn ào rất lớn."

Yến Trì kể một mạch xong thì sắc mặt có hơi nghiêm trọng, "Trên hồ sơ cũng không lưu lại tranh vẽ, cho nên không có cách nào kiểm chứng cả. Có điều nữ chủ nhân nhà đó đích thực là họ Dương, nhưng người xung quanh đều nói nàng ta không thích ra khỏi nhà cho nên từ lâu đã không còn nhớ rõ diện mạo nữa rồi."

Tần Hoan không nghĩ đến Yến Trì vậy mà đích thân chạy đến Dương huyện, có điều trùng hợp là vì sao hộ nhân gia đó lại bị hỏa hoạn?

"Quá trùng hợp, vậy sau trận hỏa hoạn thì quan phủ cũng không có kết luận gì à?"

Yến Trì lắc đầu, "Nha môn Dương huyện ta cũng đến rồi, huyện lão gia hiện tại vẫn là huyện lão gia của 10 năm trước, ông nói nguyên nhân của trận lửa đó là do pháo hoa năm mới gây ra."

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Vừa rồi Thế tử Điện hạ đến hỏi Tam thúc rồi à?"

Yến Trì gật đầu, "Đến hỏi ông ta ngày xưa mua được Nhị di nương ở đâu..."

"Tam thúc nói thế nào?"

"Tần lão gia nói là mua được ở ngoài thành."

Tần Hoan trầm ngâm suy nghĩ giây lát, "Nếu như bị bắt cóc, bình thường tên bắt cóc cũng sẽ mang đến một nơi nào đó thật xa để bán đi. Mà toàn bộ quan lại quyền quý đều ở bên trong thành Cẩm Châu cho nên nói là mang đến thành Cẩm Châu bán cũng là hợp lý."

Nói như vậy Tần Hoan lại chau mày, "Nếu như thật sự Nhị di nương là nữ chủ nhân mất tích của gia đình này, nghĩa là phu quân và nữ nhi của nàng đều chết ở bên trong trận lửa lớn đó. Cho nên còn có ai khác có quan hệ với nàng ta và biết đến sự tồn tại của nàng ta?"

Yến Trì lắc đầu, "Đây chính là chỗ kỳ quái, trừ phi năm đó có người không chết trong trận lửa đó." Nói xong Yến Trì lại hơi tiếc nuối, "Lần này thời gian quá gấp rút, ta đã phái người đến Dương huyện lần nữa, mặc kệ là huyện nha hay là phụ mẫu huynh đệ của người mất tích, tóm lại những chuyện có thể tra ra được vẫn còn rất nhiều, vài ngày nữa sẽ có tin tức."

Tần Hoan gật đầu, bất chợt nhớ đến mảnh xương kia nên mới nghiêm mặt lại.

"Thế tử Điện hạ, có một việc..."

Yến Trì chau mày, Tần Hoan lại nhìn vào viện chính mình rồi nói, "Điện hạ, mời vào viện nói chuyện."

Đinh Lan uyển là viện của Tần Hoan, bởi vậy mỗi lần Yến Trì đến thì chỉ đứng ở bên ngoài chứ chưa bao giờ vào trong. Nghe Tần Hoan nói muốn mời hắn vào thì đôi mắt Yến Trì không khỏi mở to, nhưng ngay lập tức hắn đã mỉm cười rồi nhanh chân bước về hướng cửa viện.

Tần Hoan đi theo phía sau, cùng với Yến Trì một trước một sau bước vào trong viện.

Yến Trì vừa vào cửa đã âm thầm quan sát khắp nơi, đợi lúc vào đến phòng chính thì trên mặt đầy vẻ hứng thú. Tần Hoan đi phía sau đuổi kịp, mời Yến Trì vào thẳng buồng sưởi, "Thế tử Điện hạ, mời..."

Yến Trì cởi áo choàng trên người ra, Bạch Phong liền đỡ lấy. Phục Linh thấy trên người Yến Trì toàn hơi nước nên vội vàng đi pha trà nóng rồi sau đó lui xuống không dám nhiều lời nữa.

Tần Hoan vừa vào trong buồn sưởi liền đi đến phía sau án thư, nàng mở ngăn kéo rồi lấy từ bên trong ra một mảnh xương trắng nho nhỏ.

"Điện hạ mời xem..."

Nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay Tần Hoan, Yến Trì chau mày, "Đây là cái gì?"

Tần Hoan tiến gần lên 2 bước nữa, nâng tay cao hơn chút nữa, "Ngày đó sau khi Điện hạ rời đi thì trời đổ mưa nên ta phải quay lại để thu thi cốt vào trong nhà, lúc ta quay lại thì 2 vị nha sai đã bắt đầu thu dọn rồi nên ta chỉ đứng bên cạnh nhìn. Kết quả là 2 vị nha sai không cẩn thận nên đã khiến cho mấy mảnh xương vụn rơi xuống mặt đấy, lúc ta đến đó giúp bọn họ nhặt lên thì phát hiện ra mảnh xương trong tay ta này..."

Tần Hoan nhìn về phía lòng bày tay chính mình, "Chắc Điện hạ còn nhớ rõ, lúc xếp thi cốt của Nhị di nương xong vẫn còn có rất nhiều mảnh xương vụn ta để ở bên cạnh chưa động đến. Mặc dù vụn vặt mà lại không dính vào bên trong bộ thi cốt, thế nhưng ta đều biết nó xuất phát từ chỗ nào trên người. Thế nhưng hôm đó lúc nhặt mảnh xương này lên thì ta lại không nhận ra, về sau ta phải cẩn thận ghép hết những mảnh xương vụn vào trong khung xương, kể cả từng đốt tay hay từng cái răng, cuối cùng đến lúc ghép xong thì lại chỉ thừa ra đúng mảnh này không biết đặt vào đâu."

Yến Trì vội hỏi, "Đây không phải thi cốt của Nhị di nương?"

Đáy mắt Tần Hoan hơi sáng lên, nàng gật đầu, "Không những không phải là thi cốt của Nhị di nương, mảnh này chắc chắn là xương của trẻ con, bởi vì chưa trưởng thành hoàn toàn cho nên kích thước mới khác biệt so với người lớn. Mấy hôm trước ta nhất thời không nhận ra, cũng may do cơ duyên tình cờ nên mới nghĩ đến. Thế tử Điện hạ, mảnh xương này được đào ra cùng lúc với Nhị di nương, cho nên ta tin đây chắc chắn là xương người."

Ngón tay Yến Trì khẽ gõ gõ lên mặt bàn, "Chỉ có một khả năng duy nhất, bên dưới giếng kia vẫn còn có thi cốt."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 104-3: Không chỉ có một bộ xương (3)



Tần Hoan gật đầu, "Mặc dù ngày đó Tri phủ Đại nhân sai người đào bới rất cẩn thận, thế nhưng dưới đáy giếng toàn là nước bùn, cho nên vẫn có khả năng bị bỏ sót. Có điều mấy hôm trước miệng giếng đó đã bị người trong phủ lấp đất bịt lại rồi."

Yến Trì chau mày, "Lấp đất lại rồi thì vẫn có thể đào ra lại, chẳng qua phải tìm một cái cớ hợp lý."

Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, lại không biết nghĩ đến cái gì nên nói tiếp, "Còn nữa, hôm đó lúc Lục tỷ tỷ ta rơi xuống giếng ở chỗ giàn hoa, nàng ta nói nàng nhìn thấy xương người ở trong giếng, sau đó Lưu quản gia leo xuống xem xét thế nhưng lại ném ra được một đoạn cành cây khô. Mà bây giờ ngẫm lại, có khả năng lúc ấy Lục tỷ tỷ nhìn thấy đúng là xương người thật."

Yến Trì đứng dậy, "Ta biết rồi, ngươi cứ ở đây chờ."

Yến Trì nói xong liền quay người bước đi, Tần Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh xương kia, chỉ hy vọng bản thân mình đừng đoán sai.

Yến Trì và Bạch Phong vừa đi khỏi Đinh Lan uyển thì Tần Hoan lại căn dặn Phục Linh, "Em ra nhìn đi, xem xem Thế tử Điện hạ bọn họ đến chỗ nào."

Phục Linh phụng mệnh chạy ra, Tần Hoan ở trong phòng lại lo lắng sốt ruột.

Mưa dầm liên miên không dứt, sắc trời rất nhanh đã tối hẳn xuống, chẳng bao lâu sau Phục Linh đã trở về, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ ban đầu là đi tìm Tri phủ Đại nhân, sau đó cả hai cùng đến viện phía tây, bọn họ ở bên trong một lát rồi mới dẫn người đến rừng trúc tím."

Tần Hoan nghe xong thì trong lòng mới bình tĩnh lại được đôi chút, sau đó lại bảo Phục Linh tiếp tục đi nghe ngóng tin tức.

Lại qua thời gian khoảng 1 khắc sau Phục Linh mới trở về, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ muốn đào giếng kia lên một lần nữa. Lão phu nhân biết chuyện này nên đã chạy thẳng đến rừng trúc rồi, ngay cả Đại thiếu gia cũng ở tiền viện đi vào, à cả phu nhân nữa, bọn họ đều đi đến đó rồi."

Tần Hoan chau mày, sự tình quả nhiên đúng như nàng dự đoán, lần này Tưởng thị đến nhất định là ngăn cản Yến Trì, thế nhưng Yến Trì làm việc thì bà ta làm sao có thể cản lại được? Tần Hoan gật đầu, "Biết rồi, em tiếp tục theo dõi xem."

Phục Linh lại ra khỏi viện, thế nhưng ngay lập tức lại quay về, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ phái người đến, nói là người không cần phải đến rừng trúc."

Tần Hoan hơi sững sờ, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp. Việc này nhất định Tưởng thị không muốn cho nên nếu như nàng đến đó thì chắc chắn Tưởng thị sẽ trút toàn bộ lửa giận lên trên đầu nàng. Nghĩ như vậy trong lòng Tần Hoan chợt ấm áp, "Ta biết rồi, em đi đi."

Phục Linh đi khỏi, Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trời đã tối lắm rồi, bên trong tiểu viện này của nàng cũng đã đốt đèn lên rồi. Bên ngoài sân lại càng có nhiều đèn hơn, ánh sáng ấm áp từ phía xa xuyên qua màn mưa mù sương chiếu thẳng vào lòng nàng.

Nếu so sánh với 2 lần trước thì lần này Phục Linh quay về chậm hơn, đang lúc Tần Hoan cảm thấy được liệu có phải xảy ra chuyện rắc rối gì rồi không, thì Phục Linh đột nhiên chạy nhanh trở về, "Tiểu thư, lão phu nhân té xỉu rồi..."

Tần Hoan ngạc nhiên, Phục Linh thở không ra hơi, "Lão phu nhân dẫn theo Đại thiếu gia và phu nhân đến đó, muốn chất vấn Thế tử Điện hạ vì sao phải đào giếng lên, nói rằng miệng hung giếng này một khi đã phong ấn lại rồi thì không thể đào lên nữa, đào lên sẽ phá hủy khí vận của Tần phủ, còn có thể làm người trong Tần phủ tổn thọ. Thế tử Điện hạ căn bản không tin lời này nên nói thẳng luôn, nói là Nhị di nương vẫn còn sót lại thi cốt chưa đào ra, nếu như để Nhị di nương hạ táng không được toàn thây thì như vậy cũng sẽ khiến cho toàn Tần phủ gia đạo không yên. Sau đó Thế tử Điện hạ đã hạ lệnh xuống dưới, lão phu nhân vừa thấy hành động này của Thế tử Điện hạ thì không thể nào ngăn chặn được nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh. Hiện tại lão phu nhân đã bị tống về Phật đường rồi."

Phục Linh nói xong rồi vội vàng thở hổn hển, "Sau đó Đại thiếu gia đến tiền viện để mời đại phu đến."

Tần Hoan vốn đang lắng nghe chăm chú, thế nhưng nghe đến đó đột nhiên chau mày, "Em nói Đại ca đến tiền viện mời đại phu?"

Phục Linh gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Ồ, Đại thiếu gia vì sao lại phải đến tiền viện để mời đại phu... Tiền viện làm gì có đại phu chứ... Chẳng lẽ Tiền Bách Nhận hiện tại đang ở tiền viện?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không đúng, không thích hợp."

Nói xong Tần Hoan liền đi lấy áo choàng, sau đó căn dặn, "Chúng ta đến tiền viện nhìn xem."

Phục Linh hơi kinh ngạc, nàng khuyên nhủ Tần Hoan theo bản năng, thế nhưng nhìn sắc mặt quyết tâm của Tần Hoan thì nàng làm sao ngăn được. Phục Linh thầm thở dài rồi vội vàng đi lấy dù lấy đèn, đợi Tần Hoan mặc xong áo choàng rồi thì mới nhanh nhẹn đi cùng Tần Hoan về hướng tiền viện.

Có thể do động tĩnh phía sau gây ra huyên náo không nhỏ, cho nên ở phía tiền viện lại chẳng còn mấy người.

Tần Hoan suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về hướng viện của Tần An, Phục Linh thấy thế hô lên, "Tiểu thư đi đâu thế?"

"Thăm Tam thúc..."

Tần Hoan nói rất nhanh, dưới chân nàng lại không hề chậm lại, hiện tại bệnh của lão phu nhân là quan trọng nhất thế nhưng Tần Sâm lại đến tiền viện làm gì? Tiền viện không có đại phu, mà chỉ có Tần An!

Nghĩ đến đây Tần Hoan càng chắc chắn ý đồ của Tần Sâm, thế nhưng hắn đi tìm Tần An làm gì?

Là vì muốn mật báo hay là vì cái gì...

Đang mải suy nghĩ thì bước chân Tần Hoan đột nhiên đình trệ, nàng đang chạy trên hành lang dẫn đến tiền viện, ở phía không xa đó chính là cửa viện, thế nhưng lúc này Tần Hoan nhìn thấy Tần Sâm dẫn 5 người đi ra ngay bên ngoài cửa viện cách 7-8 trượng, mà trên lưng một người lại còn đang cõng một người nữa.

Một người cõng, 4 người còn lại thì 2 người đem theo bọc quần áo, 2 người còn lại đang che dù, bọn họ đi ra khỏi tiền viện thì lập tức đi về hướng cửa phủ. Tần Hoan lập tức chau mày lại, đây là bọn họ muốn đưa Tần An ra ngoài?

Lão phu nhân vừa mới té xỉu, Tần Sâm lại muốn đưa Tần An ra ngoài...

Tần An bị bệnh lâu như vậy lại vẫn chưa hề đi tìm căn biệt viện để dưỡng bệnh, còn hiện tại chắc không đến mức phải dầm mưa để đi tìm chỗ dưỡng bệnh đâu nhỉ?

Chứng kiến dáng vẻ kia, rõ ràng là vừa biết được cái gì đó nên mới không kịp thu dọn, chỉ đơn giản mang theo 2 bao đồ rồi bỏ chạy. Ánh mắt Tần Hoan lạnh lùng, lập tức nghĩ đến 4 chữ 'sợ tội bỏ trốn'...

Tần An muốn chạy trốn... Nếu như đó chỉ là một bí mật không đáng kể thì việc gì ông ta phải chạy trốn?

"Đại ca..." Tần Hoan chạy nhanh vài bước rồi đột nhiên hô lên.

Tần Sâm ngay lúc đang gấp rút nghe thấy tiếng gọi liền quay người lại, hắn hoàn toàn không ngờ được lúc này Tần Hoan lại chạy đến tiền viện.

Tần Sâm lướt mắt nhìn sang 4 phía, đến lúc chỉ thấy có mỗi 2 người là Tần Hoan và Phục Linh thì hắn phất phất tay áo ý bảo mấy người kia đi trước, sau đó quay lại chỗ Tần Hoan, "Cửu muội muội, sao muội lại chạy ra đây?"

Tần Hoan nhíu mày, kiễng chân lên nhìn ngó mấy người muốn đi ra khỏi phủ kia, "Bọn họ là ai vậy? Lại còn đang cõng ai thế?"

Tần Sâm bước lên ngăn cản Tần Hoan, trong miệng lại nói, "Đã muộn thế này rồi, trời lại còn mưa, muội không sợ bản thân mình bị cảm lạnh à? Mau quay về đi, mấy chuyện này muội không cần phải xen vào..."

Mắt thấy mấy người kia càng chạy càng xa, trong lòng Tần Hoan không khỏi sốt ruột.

Thế nhưng Tần Sâm đang ở đây, dựa vào một tiểu cô nương là nàng thì càng không có cách gì ngăn cản mấy người kia lại được.

Tần Hoan mím môi một cái, "Đại ca, đã muộn lắm rồi, sao lại phải đưa Tam thúc rời đi?"

Nàng vừa hỏi thì sắc mặt Tần Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói mơ hồ có chút tức giận, "Muội đừng quản mấy chuyện này, giờ đã muộn lắm rồi, muội mau quay về viện của mình đi. Mấy hôm nay trong phủ rất loạn, sao muội lại dám ra ngoài một mình?"

Tần Hoan nhìn Tần Sâm, cuối cùng nàng lại không nhịn được mà nói, "Đại ca, nếu như Tam thúc thật sự đã gây ra chuyện gì, Đại ca thử nghĩ mà xem, nếu như Đại ca sắp xếp cho Tam thúc rời khỏi thì có phải càng khiến cho tội của Tam thúc nặng hơn không? Tri phủ Đại nhân và Tần phủ có giao tình, đó chính là nếu như xảy ra chuyện gì thì Tri phủ Đại nhân cũng sẽ làm theo lẽ công bằng, lại còn có thể suy xét thêm một chút. Còn nếu Tam thúc cứ thế bỏ chạy thì chính là đào phạm..."

Lông mày Tần Sâm càng nhíu chặt, Tần Hoan lại bồi thêm, "Huống hồ còn có Thế tử Điện hạ ở đây, làm sao Tam thúc có thể thoát được?"

Bất kể là dựa trên thân phận người Tần phủ của Cửu tiểu thư, hay là dựa vào sự quan tâm từ trước đến nay của Tần Sâm giành cho Cửu tiểu thư, Tần Hoan cảm thấy được nàng nói lời này cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, mà nàng lại không cần phải tự mình đi ngăn cản mấy người đang cõng Tần An rời phủ kia lại.

Thành Cẩm Châu to như vậy, Đại Chu rộng lớn như vậy, nếu như có thể chạy ra khỏi Cẩm Châu rồi thì tiếp theo sẽ thế nào?

Chỉ cần Yến Trì muốn, hắn liền nhất định có thể bắt Tần An trở về!

Đáy mắt vốn nghiêm túc của Tần An thoáng hiện lên vẻ chần chờ, hắn nhìn Tần Hoan nghi hoặc, "Cửu muội muội biết được chuyện gì rồi? Có phải Cửu muội muội đã biết kế hoạch của Thế tử Điện hạ từ sớm không?"

Tần Hoan che giấu, "Thế tử Điện hạ? Thế tử Điện hạ có kế hoạch gì?"

Thấy Tần Hoan giả ngu, Tần Sâm lắc lắc đầu rồi vẻ mặt cũng trở nên phức tạp, hắn xoay người lại đi về hướng mấy người vừa rời đi kia, không còn thấy bóng người nào nữa nên mới cụp mắt xuống thở dài, "Ta chỉ là phụng mệnh làm việc, qua khỏi cánh cửa này rồi, sinh tử liền do số mệnh!"

Cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không, giây phút này Tần Hoan chỉ cảm thấy trên người Tần Sâm hoàn toàn là vẻ suy sụp.

Hắn phụng mệnh làm việc, toàn bộ Tần phủ này hắn còn có thể phụng mệnh của ai?

Tần Hoan thở dài, Tưởng thị không chỉ mê tín tin vào mấy chuyện quỷ thần mà càng lúc càng không thấy rõ được tình hình. Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đều đang ở trong phủ vậy mà bà ta lại có thể quang minh chính đại sắp xếp cho Tần An rời đi. Hoặc là bà ta biết rõ không thể thay đổi tình hình nhưng vấn cố chấp muốn làm gì đó?

Tần Hoan không hiểu, lúc này Tần Sâm mới ngẩng mặt lên rồi cười khổ một cái, "Cửu muội muội có cảm thấy không thể chịu nổi không?"

Tần Hoan thở dài, "Một chữ 'trốn' luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy hèn nhát không chịu nổi, còn những chuyện không chịu nổi khác thì muội không biết."

Tần Sâm nhìn thẳng vào mắt Tần Hoan, sau đó ánh mắt hắn hơi tối lại, trên mặt lại hơi có vẻ bất đắc dĩ, "Ban đầu chỉ nói sau khi Cửu muội muội ngã xuống hồ bán nguyệt thì mới lộ ra y thuật tuyệt kỹ, không nghĩ rằng nhiều năm như vậy Cửu muội muội còn ẩn giấu tính tình cứng rắn cùng suy nghĩ thông tuệ. Trước đây thật sự không biết Cửu muội muội lại như vậy..."

Tần Hoan nhất thời cũng không biết phải nói gì, hiện tại nàng chỉ muốn đến rừng trúc nhìn, xem xem rốt cuộc bên dưới đáy giếng kia có cái gì.

"Thế tử Điện hạ còn đang ở trong rừng trúc tím, Đại ca có muốn cùng đến đó xem thử không?"

Tần Sâm cúi mặt, hắn lắc đầu hơi nản lòng, "Không xem, chẳng qua chỉ là những thứ không nên để phơi bày ra ánh sáng thôi."

Trong lòng Tần Hoan rùng mình, Tần Sâm vốn đang gấp rút an bài cho Tần An đào tẩu mà chính miệng mình lại nói như vậy, như vậy thì rốt cuộc trong đáy giếng bỏ hoang kia đã cất giấu bí mật gì của Tần phủ?

Tần Hoan hít vào một hơi thật sâu, "Một khi đã như vậy, hiện tại muội về nội viện đây."

Tần Hoan nói xong liền quay người, nàng quyết định đi đến rừng trúc xem thử. Bước chân nàng rất nhanh, bóng dáng xa dần rồi cuối cùng biến mất trong bóng đêm đen như mực. Chờ khi nàng hoàn toàn đi khỏi rồi thì Tần Sâm mới chậm chạp ngước mắt lên, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười chua sót, thế nhưng trong đáy mắt hắn lại tràn đầy vẻ tức giận và không cam lòng.

ở bên này khi Tần Hoan vừa mới đến cửa vào nội viện thì đã thấy được Bạch Phong, có vẻ như Bạch Phong đang đi tìm ai đó, hắn vừa thấy Tần Hoan thì đáy mắt sáng lên, "Cửu cô nương, người đi chỗ nào thế?"

Tần Hoan vội vàng nói, "Tần An muốn chạy trốn, đi hướng về phía cửa đông."

Bạch Phong thấy nàng gấp gáp thì lên tiếng, "Cửu cô nương không cần lo lắng, xung quanh Tần phủ này đều có người mà Điện hạ an bài, không một ai trốn đi được." Bạch Phong hơi ngừng lại rồi nói tiếp, "Tiểu nhân phụng mệnh đến mời Cửu cô nương đi rừng trúc..."

"Đào được rồi à?" Đôi mắt Tần Hoan sáng như đuốc.

Trên mặt Bạch Phong lại hiện lên vẻ trầm trọng, giống như chuyện này không có gì đáng để vui mừng.

"Vâng, đào được rồi, hơn nữa còn không chỉ có một bộ hài cốt..."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 105: Toàn bộ đều là nữ hài (1)



Tần Hoan đi rất nhanh trên con đường mòn dẫn đến rừng trúc tím.

Đêm khuya mưa bụi rơi xuống lạnh lùng như châm băng tạt từ trên mặt dù xuống người Tần Hoan. Trong lòng bàn tay Tần Hoan cũng hoàn toàn lạnh lẽo, nàng theo bản năng siết chặt cổ tay áo mình, sắc mặt tối sầm, lông mày nhíu chặt, Phục Linh gần như vừa đi vừa chạy theo phía sau Tần Hoan cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tần Hoan có sắc mặt như vậy.

Còn chưa đến gần đã nhìn thấy trong rừng trúc đèn đuốc sáng trưng rồi.

Mưa đêm tí tách, trong rừng trúc tím tuy có gió lạnh xuyên qua, lại còn đang mưa phùn, mùi trúc kèm với mùi bùn đất hôi thối hơi gay mũi xông thẳng lên đầu Tần Hoan. Nàng đi trên con đường mòn phủ kín lá khô, do cành lá tích nước cho nên rất nhanh giày của nàng đã thấm ướt, thế nhưng Tần Hoan lại không có thời gian để ý những thứ này.

Càng đi sâu vào trong thì càng nghe rõ tiếng nói chuyện ồn ào của đám nha sai. Có điều nghe động tĩnh này là có thể tưởng tượng được bây giờ tuyệt đối không đơn giản chỉ là đào giếng, do Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đã điều động thêm rất nhiều người.

"Điện hạ, Cửu cô nương đến rồi!"

Bạch Phong đi nhanh mấy bước rồi khẽ bẩm báo.

Yến Trì đứng ở phía xa quay người lại, lần này thấy được Tần Hoan bung dù đi đến, mưa vẫn chưa ngừng rơi, toàn bộ khu rừng đểu đã ướt sũng. Yến Trì cụp mắt xuống, lập tức nhìn thấy váy áo và giầy Tần Hoan bị thấm ướt, hắn nhíu chặt mày, bước rất nhanh đến trước mặt nàng. Tần Hoan nhún người hành lễ, Phục Linh ở phía sau bung dù che cho Tần Hoan.

Thấy Yến Trì chủ động tiến lên phía trước nên Phục Linh vội vàng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng, thế nhưng ngay sau đó cây dù đang nằm trong tay nàng đột nhiên bị người ta cướp lấy. Nàng còn chưa phản ứng kịp thì trong tay đã trống không rồi.

Phục Linh ngước mắt lên, hơi ngơ ngác nhìn Yến Trì, không ngờ Yến Trì lại nhìn nàng rồi nói, "Đi lấy cho tiểu thư nhà ngươi cái lò sưởi tay đến đây."

Phục Linh ngạc nhiên, Tần Hoan cũng hơi sững sờ, "Điện hạ, không cần..."

"Ai nói là không cần?" Yến Trì nói xong thì nghiêm túc cầm lấy đôi bàn tay đang chắp phía trước bụng của nàng, mặc dù hắn chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, không hề có ý muốn khinh mạn, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà hắn không hề kiêng dè gì sao?

Tay ngươi lạnh như băng vậy, chỗ này cần đến ngươi nhưng không thể khiến cho ngươi bị lạnh."

Yến Trì lại liếc mắt nhìn Phục Linh, mặc dù ánh mắt hắn không mang theo bất luận uy h**p gì thế nhưng nàng vẫn bị ánh mắt đó làm cho chấn động tâm thần. Phục Linh gật đầu lia lịa, "Vâng, nô tỳ đi luôn..."

Phục Linh nói xong rồi xoay người đi luôn, Yến Trì lại đổi tay cầm dù, hắn xoay người lại đứng ở bên cạnh che dù cho Tần Hoan.

Tần Hoan đứng yên thất thần trong giây lát, đúng là nàng đang rất lạnh, đặc biệt là 2 bàn tay đang để sát vào 2 bên người. Trên mu bàn tay nàng còn có mấy hạt mưa, vừa rồi Yến Trì bất ngờ chạm vào khiến cho tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn. Hắn và nàng chạm vào nhau quá nhanh, hơi ấm kia dường như cũng tan ra ngay khi tay hắn rời đi, thế nhưng khi nàng đổi vị trí 2 bàn tay mình cho nhau, ban nãy Yến Trì chạm vào mu bàn tay trái của nàng, hiện tại nàng đổi tay phải úp lên trên, không hiểu sao cảm thấy được đôi tay mình không còn băng giá như lúc nãy nữa rồi.

Mấy suy nghĩ mông lung trong chớp mắt đã tan thành mây khói, Tần Hoan nhìn miệng giếng bị đào xới thật rộng ra ở cách đó không xa, "Bên dưới tình hình thế nào rồi? Ban nãy Bạch Phong nói không chỉ có 1 cỗ hài cốt?"

Yến Trì khẽ gật đầu, hắn đứng sát bên cạnh Tần Hoan, một tay che dù còn 1 tay để ở phía sau. Dù chỉ che kín cho Tần Hoan còn 1 bên bả vai của hắn lại bị lộ ra ngoài, thế nhưng hắn không hề e ngại chuyện mình bị ướt.

"Bên dưới còn đang tiếp tục đào, mới chỉ đào có một chút thôi mà đã thấy được 3 cái xương sọ và 1 đống xương cốt vụn vặt. Hiện tại đào sâu hơn lần trước rất nhiều, sau khi đào hết lớp đất vừa mới lấp xuống này lên, lại tiếp tục đào sâu xuống đáy bùn khoảng 2 thước nữa đã thấy cực kỳ nhiều mảnh xương vụn vặt. Thế nhưng hài cốt thực sự là nằm ở bên dưới lớp bùn sâu 2 thước kia."

Giọng nói Yến Trì trầm định, hai tròng mắt sáng như chim ưng, Tần Hoan quay sang nhìn hắn một cái, theo góc độ của nàng nhìn qua thì vừa khéo có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng cùng với ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng. Tần Hoan vốn là người làm việc cực kỳ chuyên chú, có vẻ như Yến Trì cũng thế, nàng nhìn Yến Trì giây lát rồi lại ngước lên nhìn dù che trên đỉnh đầu mình. Nếu so sánh với lúc Phục Linh che dù vừa thấp vừa xiêu vẹo thì Yến Trì che vừa cao vừa ổn định hơn gấp đôi, mà theo góc nghiêng của mưa bụi, mãi một lúc rồi vẫn không hề có hạt mưa nào bắn được lên người nàng.

Trong lòng Tần Hoan thấy yên ổn, "Ngăn cách bởi bùn sâu 2 thước, có lẽ trước đây đã chôn xuống rất sâu, còn những mảnh xương vụn đọng lại trong lớp bùn có lẽ do giếng nước mấy năm nay đã biến thành giếng cạn, đất đá lắng xuống mới tạo thành bùn." Tần Hoan ngừng lại một chút rồi nói, "Còn nữa, vừa rồi ta nhìn thấy Tam thúc được Đại ca tiễn ra khỏi Tần phủ rồi."

Yến Trì nghe thấy thế thì mi mắt cũng không hề nhúc nhích, hắn chỉ quay đầu lại nhìn nàng, "Ta đã an bài người ở xung quanh Tần phủ, ngươi không cần lo lắng." Nói xong lại nhịn không được hỏi nàng, "Vừa rồi ngươi đến tiền viện?"

Tần Hoan mím môi, "Nghe nói lão phu nhân té xỉu, Đại ca lại đến tiền viện mời đại phu cho nên ta mới thấy không ổn liền đến tiền viện xem thử, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy Tam thúc đang bị đưa ra ngoài."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, "Mặc dù là ở bên trong Tần phủ cũng không phải là không có nguy hiểm."

Tần Hoan hiểu ý của hắn, hắn nói vậy khiến nàng ngay lập tức nghĩ đến cái chết của Cửu tiểu thư. Đúng vậy, trong Tần phủ ngoại trừ cái chết của Liễu thị và Lưu Xuân vẫn còn có 1 người nữa chết, chẳng qua Tần Hoan xuyên đến nên cái chết đó mới bị che giấu. Sát khí bên trong Tần phủ này nếu so với đứng bên ngoài nhìn vào thì càng phức tạp hơn nhiều.

Tần Hoan cụp mắt, "Phải, vừa rồi ta suy nghĩ hơi đơn giản rồi..."

Bởi vì người kia là Tần Sâm cho nên Tần Hoan mới không thấy liên quan gì đến hai chữ 'sát khí', mà lúc này nghĩ lại, đi từ nội viện đến ngoại viện vẫn có chút khoảng cách, lỡ như có người nào đó mai phục ở trên đường thì cực kỳ có khả năng sẽ khiến nàng bị thương.

Tần Hoan vốn là người suy nghĩ khá chu toàn, rất ít khi cảm thấy được bản thân mình có lúc nào không cẩn thận. Có lẽ là khí thế trên người Yến Trì quá mức cường đại, cũng có lẽ là Tần Hoan đã nhận ra Yến Trì quan tâm đến mình là thật, cho nên nàng thừa nhận luôn mình suy nghĩ đơn giản cũng không có gì quan trọng cả. Yến Trì nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của nàng khiến trong lòng hắn không hiểu sao lại nóng lên, rồi sau đó dưới chân hắn lại đột nhiên nhích sang bên phải gần về phía nàng một chút.

Lần này coi như hắn đứng gần sát với Tần Hoan nhất, khí tức toàn thân hắn bao phủ trọn vẹn lấy nàng, có lẽ là hoành cảnh trong rừng trúc hiện tại hơi tồi tệ, hoặc có lẽ là do mưa đêm nay quá mức lạnh lẽo nên Yến Trì cảm thấy dáng vẻ Tần Hoan hiện tại rất cô độc và gầy yếu, nếu như hắn không tiến đến gần nàng một chút thì yêu ma quỷ quái lẩn trốn bên trong rừng trúc sẽ tùy thời lao ra cắn nuốt lấy nàng.

Mưa bụi rơi tí tách, trong giếng ngoài giếng đám nha sai còn đang gọi nhau í ới. Hoắc Hoài Tín đứng ở bên cạnh miệng giếng, lúc thì hỏi bên dưới có phát hiện mới không, lúc lại hỏi vì sao người mà ông bố trí thêm vẫn còn chưa có đến, tất cả đều ồn ào bận rộng. Tần Hoan đứng bên này lại không phát hiện ra tâm tư của Yến Trì, nàng chỉ nhìn vào miệng giếng đen xì kia rồi đột nhiên lên tiếng, "Khoảng cách từ giếng này đến giếng bên dưới giàn hoa kia có xa lắm không?"

Nàng hỏi bất chợt cho nên Yến Trì cũng chưa suy nghĩ được rõ ràng, hắn xoay ngườ về phía sau nhìn nhìn rồi mới trả lời, "Ước chừng khoảng trên dưới 20 trượng. Làm sao thế? Hỏi cái này làm gì..."

Tần Hoan chau mày, "Ngày đó Lục tỷ tỷ rơi xuống giếng cũng có nói đã chạm phải xương người, hiện tại ta đoán rằng không biết trong giếng kia liệu có xương người thật hay không. Vừa rồi Điện hạ nói đã phát hiện 3 cái đầu lâu bên dưới rồi, chỉ sợ đào sâu xuống thêm nữa thì sẽ còn thấy nhiều thi cốt hơn nữa. Một Tần phủ nho nhỏ sao lại có nhiều người chết như vậy chứ?"

Yến Trì hơi trầm ngâm, "Nhân thủ của phủ nha còn chưa điều được đến đây, đợi khi nào Tề Lâm đến mới có thể kiểm tra thực hư bên chỗ miệng giếng kia, nhiều thi cốt như vậy chứng tỏ vụ án này không đơn giản chỉ là mạng người nữa rồi."

Tần Hoan gật đầu, hít một hơi thật sâu, "Chẳng trách vừa rồi Tam thúc phải chạy trốn..."

Nói đến đây Yến Trì lại nhìn sang phía Bạch Phong, "Ngươi xuất phủ nhìn xem bên ngoài thế nào rồi."

Yến Trì nói xong lại nhìn sang Hoắc Hoài Tín đang lau mồ hôi ở cách đó không xa, "Tri phủ Đại nhân..."

Hắn chỉ gọi một câu cũng khiến Hoắc Hoài Tín phải vội vàng chạy đến, nhìn thấy Yến Trì đứng che dù cho Tần Hoan thì ông hít vào một hơi khí lạnh, sau đó mới bước cao bước thấp đi đến trước mặt bọn họ.

Mưa đêm vừa lạnh lẽo vừa hiu quạnh, Tần Hoan lạnh đến mức cứng đờ cả người, thế nhưng Hoắc Hoài Tín lại liên tục lau mồ hôi. Tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Tần Hoan cũng đều cho rằng phía dưới giếng này tối đa chỉ có 1 bộ hài cốt nữa thôi, thế nhưng không nghĩ đến hiện tại đã đào ra được tận 3 bộ rồi. Đối với Tri phủ Cẩm Châu Hoắc Hoài Tín mà nói thì vụ án này biến thành một vụ đại án chấn động cả năm nay, bao nhiêu mạng người như vậy mai táng tại Tần phủ, nếu như không có lời giải thích hay điều tra không được thì mũ quan này của ông chắc chắn là không giữ được nữa rồi.

"Thế tử Điện hạ, người có phân phó gì không?"

Tần phủ là quý tộc của thành Cẩm Châu này, lại còn xuất thân từ Trung Dũng Hầu phủ cho nên trước giờ Hoắc Hoài Tín luôn ôm ý định kết giao. Mặc dù lần này xảy ra chuyện, ông đối xử với đám người Tưởng thị, Lâm thị và Tần An đã có chút nhân nhượng rồi, thế nhưng pháp lý lớn hơn nhân tình, chuyện cho đến bây giờ đương nhiên ông biết chỉ cần sai lầm một chút thôi sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của chính mình nên mới hoang mang lo sợ toát mồ hôi. Hiện tại ông mới thật sự vô cùng biết ơn đương kim Thánh thượng đã sắp xếp cho Yến Trì một chức danh Đề hình Án Sát Sứ.

Yến Trì nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hoắc Hoài Tín thì hơi nheo mắt, "Chuyện đến nước này, Tần phủ tạm thời coi như phải luận tội cả gia tộc. Khắp trong ngoài Tần phủ, tất cả chủ tớ đều phải canh chừng cẩn thận, không được để bất cứ ai thoát khỏi, đợi chỗ này đào xong xuôi rồi thì phải thẩm vấn nghiêm ngặt. Nhiều thi cốt như vậy chắc chắn có liên hệ rất rộng."

Hoắc Hoài Tín lại lau mồ hôi, "Vâng vâng vâng... Hạ quan đã hiểu... Hạ quan đi căn dặn bên dưới."

Hoắc Hoài Tín gật đầu lia lịa, quay lại gọi nha sai đến căn dặn một lúc, nha sai đó ngay lập tức rời khỏi rừng trúc tím. Trong lòng Hoắc Hoài Tín tràn ngập đắng chát, vừa mới phá xong án mạng của Tống Nhu, mặc dù thời gian phá án không tính là ngắn thế nhưng ít nhất ông không hề phạm chút sai lầm nào, đến thời điểm cuối năm cũng có thể ghi vào bản báo cáo và được xem như là một con bài để đánh giá chiến tích, thế nhưng ai có thể ngờ được rằng chiến tích vẫn còn chưa kịp đánh giá thì Tần phủ lại xảy ra náo loạn. Ông vốn chỉ nghĩ là do người bên trong Tần phủ lục đục với nhau thôi, hoặc có thể là thâm thù đại hận gì đó mới sinh ra sát tâm, đại khái cũng không tính là một đại án. Nhưng không ngờ vụ án mạng nhìn có vẻ như tầm thường này vậy mà lại dính dáng đến một bí mật kinh thiên nơi cấm địa của Tần phủ...

"Đại nhân, bên dưới lại đào lên được một cái đầu lâu nữa..."

Đáy lòng Hoắc Hoài Tín còn chưa trấn tĩnh lại thì bất thình lình nha sai đứng bên cạnh giếng lại hô lên một câu. Vừa nghe thấy câu này thì nỗi khổ trong lòng Hoắc Hoài Tín lại càng thêm trầm trọng, mồ hôi lạnh trên trán lại toát ra càng ngày càng nhiều.

Yến Trì và Tần Hoan cũng nghe được, sắc mặt không khỏi trở nên trầm trọng...

Bên dưới giếng ánh sáng không tốt, mà nhóm người nha sai cũng không hiểu y thuật cho nên trước mắt chỉ biết dựa vào số lượng đầu lâu để tính toán số người tử vong. Cái đầu lâu thứ 4 được đào lên chính là đại biểu cho dưới đáy giếng có ít nhất 4 mạng người, vậy những người này vì sao mà chết?

Lời nha sai này nói cũng khiến cho các nha sai khác ở bên trên xanh mặt, mặc dù nha môn Tri phủ Cẩm Châu thường xuyên phá án mạng, thế nhưng phần lớn là mấy kiểu án mạng nhỏ nhỏ giống như án của Lâm Đại Hưng. Liễu thị và Lưu Xuân lần lượt chết đi cũng được tính là vụ án có hơi khó giải quyết, thế nhưng bọn họ không nghĩ đến Liễu thị và Lưu Xuân chỉ là khởi đầu, liên tiếp 2 người chết không nói, lại đào ra thi cốt của Nhị di nương, thi cốt Nhị di nương còn chưa kịp hạ táng thì phát hiện dưới giếng này lại có một đống thi thể..."

Nếu không phải vì ở đây nhiều người thì những nha sai cao lớn thô kệch này cũng phải cảm thấy da đầu run lên.

"Mang thêm mấy ngọn đuốc nữa đến đây, tiếp tục đào đám bùn này lên."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back