Lãng Mạn [Quyển 8] Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời!- Tần Nguyên[Edit]

[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1493: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 18


Edit: Ngân MinnBeta: Tinh NiệmNhưng gã có ý đồ gì?Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.Không nghĩ ra được, liền lột một viên kẹo ra ăn.Ban đêm ngồi bên cạnh mộ của người chết, thản nhiên ăn kẹo, trước mắt nàng còn đang có một người và một quỷ đánh nhau, trông vô cùng hài hoà, đẹp mắt.Không biết qua bao lâu, lúc nàng ăn nốt chiếc kẹo cuối cùng trong túi thì hai người kia cũng kết thúc trận đánh.Họa Nhu chật vật, không cam lòng, bị Tang Minh tóm gọn.Nàng ta ra sức giãy giụa, Tang Minh không biết kiếm đâu ra một cái dây xích bằng kim loại, dù Họa Nhu có giãy giụa như thế nào, cũng không thoát nổi.Hắn lôi Họa Nhu đến trước mặt Tô Yên, nói "Tô Yên cô nương, người này làm xằng làm bậy, là tai họa của bá tánh, cô nương cảm thấy nên xử trí như thế nào?"

"Ta chưa từng xử trí quỷ hồn bao giờ."

Cho nên, cũng không biết nên làm như thế nào.Lúc này, Họa Nhu hừ lạnh một tiếng"Những kẻ ta giết đều là lũ đáng chết."

Lúc nói câu này, trên mặt cô ta còn xuất hiện chút thống khoái, khuôn mặt thiện lương kia dần dần vặn vẹo, không ngừng giãy giụa, đầy vẻ không cam lòng.Tang Minh giống như không nghe thấy Họa Nhu nói gì, gã lên tiếng"Có rất nhiều cách để giết chết quỷ hồn, trong đó có một cách là dùng lửa, luyện được chí thuần chi hoả, thì có thể khiến cho quỷ hồn này hoàn toàn tan thành mây khói."

Tô Yên"Chí thuần chi hoả ở đâu?"

Tang Minh cười mở miệng"Nếu cô nương muốn, Tang Minh có thể vì cô nương mà đi tìm."

Tô Yên không trả lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.Sắp giờ Tý.Nàng mở miệng"Nghỉ ngơi trước đi đã."

Tang Minh sửng sốt"Cái, cái gì?"

"Ngươi không mệt sao?"

Tang Minh nỗ lực duy trì ý cười hiền lành trên mặt."

Tô Yên cô nương, đây là bãi tha ma, cô nương không sợ sao?"

Tô Yên lắc đầu"Không sợ."

Nói xong, nàng đã ngồi xuống, dựa vào thân cây.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên xoa xoa giữa hai chân mày, nhắm mắt lại.Tiểu Hoa nghe thấy ký chủ nói vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm"Ký chủ vì Quân Vực đại nhân mà chấp nhận ngủ ở bãi tha ma???"

Quả nhiên, ký chủ vô cùng thích Quân Vực đại nhân.Tang Minh đứng đằng kia ánh mắt lúc sáng lúc tối, cảm xúc phức tạp, tay trái gắt gao nắm chặt, áp xuống cảm xúc nôn nóng trong lòng.Cuối cùng, hắn đành chọn một thân cây ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.Họa Nhu nhìn hai người kia, quả thực không thể hiểu được, một giây trước còn đang thảo luận làm thế nào để giết chết ả, một giây sau liền đi ngủ??Nhìn hai người họ, Họa Nhu có ý định muốn giật đứt sợi dây trói trên người, nhưng giằng co nửa ngày, sợi dây kim loại trên tay vẫn không xê xích gì.

Không chỉ vậy, mà không biết từ lúc nào, ở cổ chân cũng xuất hiện thêm một sợi dây xích y như sợi trên tay.Mà nam nhân vừa nhắm mắt lại ngủ kia lại lần nữa mở mắt ra, đi tới trước mặt Họa Nhu, đánh giá ở từ trên xuống dưới.Chớp mắt liền dời tầm mắt, nhìn nữ tử đang dựa vào cây đại thụ nhắm mắt ngủ, tầm mắt sáng quắc, giống như nhìn thấy bảo bối.Họa Nhu nhìn đi chỗ khác, trong lòng thầm nhủ nam nhân này chắc chắn có bệnh, tinh thần gã có chút không bình thường.Quân Vực ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay ra chọc chọc vào má Tô Yên.Tô Yên mở to mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.Nàng dĩ nhiên không hề ngủQuân Vực cười khanh khách"Tiểu Quai ~~"Tô Yên lên tiếng"Ừm"___Ngân Minn: aaaaaaaaaaaa, Kawaiiiiiiiiii, đọc đến đoạn này thấy Quân Vực đại nhân dễ thương ghê >.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1494: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 19


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmSau đó, Quân Vực liền giơ bàn tay ra"Tiểu Quai, tay ta đau."

Trên mu bàn tay hắn có một chỗ tím bầm, có lẽ là vừa rồi Tang Minh đánh nhau với Họa Nhu gây nên.Tô Yên nhìn thoáng qua"Chịu đựng một chút."

Vừa dứt lời, khuôn mặt của Quân Vực liền vô cùng u oán.Chịu đựng?Bao nhiêu năm qua, Tiểu Quai chưa từng nói với hắn lời như vậy.Hắn ôm chặt lấy Tô Yên, giống như chỉ vô tình hỏi"Lúc ta không có ở đây, con rắn ngốc kia câu dẫn Tiểu Quai sao?"

Tô Yên sửng sốt"Sao cơ?"

Quân Vực lẩm bẩm"Tiểu Quai đối xử với con rắn ngốc đó rất tốt.

Hiện giờ cũng không nhiệt tình với ta như trước nữa."

Giọng nói của hắn u oán thê lương, làm người ta nghe mà sinh ra cảm giác đau lòng.Tô Yên sợ hắn lại nói ra điều gì không bình thường, bèn mau chóng đáp một câu"Không có"Sau đó nàng liền cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng xoa xoa vết máu bầm trên mu bàn tay hắn.Quân Vực nói một câu"Quả nhiên con rắn ngốc kia đã câu dẫn nàng."

Tô Yên"······"Nàng nhìn Quân Vực còn muốn nói tiếp, nhanh trí duỗi tay, che kín miệng hắn, kéo hắn đi tới trước mặt Họa Nhu.Tô Yên nói"Ngươi đã chết, giờ chỉ là một mảnh hồn phách, hẳn là nên trở về nơi ngươi nên đến rồi."

Họa Nhu vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, quấn quấn sợi tóc."

Nơi nên đến?"

Họa Nhu mơ màng một khắc, sau đó chớp mắt, trong ánh mắt của cô ta tràn ngập hận ý."

Ta biết, các ngươi đều muốn ta chết.

Ta không sợ hồn phi phách tán.

Nhưng trước khi ta chết, những người hại ta đều phải nhận báo ứng!!"

Họa Nhu gào lên, âm thanh có thể nói là tê tâm liệt phế, trong giọng nói của cô ta tràn ngập thù oán.Tô Yên ra tiếng"Ai là kẻ thù của ngươi?"

Nghe thấy Tô Yên nói vậy, Họa Nhu cười lạnh"Kẻ hại ta có rất nhiều a.

Ta lớn lên xinh đẹp, bọn họ đều có ý đồ đen tối với ta.

Ta gả cho tướng công, đương nhiên là muốn một lòng một dạ với chàng tới già.

Bọn họ cố ý muốn chàng hiểu lầm ta dan díu với người khác.

Làm chàng càng ngày càng xa cách ta, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn một thứ đồ dơ bẩn!!"

Họa Nhu càng nói càng tức giận.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Vậy cũng thôi đi, bọn họ bẫy ta, cố ý tới nhà ta tìm chàng uống rượu, một hai bắt ta phải bồi rượu, còn lén hạ dược trong chén.

Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường cùng nam nhân khác.

Chàng cực kỳ hận ta.

Ta thừa nhận, là ta có lỗi với chàng.

Cho nên sau đó ta bị rạch mặt, bị vứt xuống sông, cũng chưa từng cầu xin chàng cứu mạng.

Nhưng những kẻ đó, bọn chúng mới là ác nhân, bọn chúng đều đáng chết!!!"

Họa Nhu nói xong, trong mắt tràn ngập máu đỏ.Tô Yên mở miệng muốn nói chuyệm, liền cảm thấy lòng bàn tay của mình bị người nào đó hôn hôn cắn cắn.Ngẩng đầu lên liền thấy Quân Vực chăm chú nhìn nàng, nghiễm nhiên là hắn chẳng buồn để ý chút nào đến chuyện của Họa Nhu.Tô Yên buông tay ra, hỏi hắn"Chàng cảm thấy sao?"

Quân Vực ôm lấy Tô Yên, lười biếng nhác lên tiếng"Sao?"

"Chàng cảm thấy cô ấy là đang báo thù sao?"

Quân Vực gật đầu, hôn một cái lên mặt Tô Yên, chậm rãi nói"Tướng công của ả, không tốt."

Họa Nhu đứng bên cạnh nghe thấy lời này, bắt đầu kích động gào lên"Ngươi nói bậy!!

Tướng công của ta đối với ta ôn nhu chăm sóc, ta chưa bao giờ hối hận đã gả cho chàng."

Tô Yên mờ mịt"Tướng công không tốt?

Vì sao?"

Tô Yên nghe không hiểu kẻ đó có điều gì không tốt.Quân Vực lại hôn Tô Yên một cái"Gã đồng ý để cho ả đi bồi rượu."

Tô Yên nghe xong, vẫn không hiểu.Quay đầu hỏi Họa Nhu"Tướng công của ngươi bảo ngươi đi bồi rượu?"

Họa Nhu vừa nghe, lập tức phủ quyết"Sao có thể??

Là đám người kia lấy tiền tài quyền thế ra bức ép, chàng không thể không nhún nhường.

Đám người ra vẻ đạo mạo này, đều phải chết."
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1495: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 20


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmHọa Nhu toàn tâm toàn ý tin tưởng tướng công của mình.Không chỉ là tin tưởng, có lẽ chính là vì gã thật sự đối xử rất tốt với cô ta, quãng thời gian sống chung với gã, đều hiện rõ trước mặt Họa Nhu.Nhưng từ lúc có tin Họa Nhu dan díu với những người khác, gã mới bắt đầu thay đổi, càng lúc càng lạnh nhạt với Họa Nhu.Nhưng cô ta cũng không thể trách gã, tất cả những chuyện này đều do đám người đó gây ra, cho nên họ phải trả giá lớn.Tô Yên nhìn Họa Nhu, lại nhìn nhìn Quân Vực đang ôm nàng.

"Tướng công của ngươi hiện giờ đang làm gì?"

Ánh mắt Họa Nhu ảm đạm, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại."

Chàng là một người sống bình thường khỏe mạnh, còn có thể làm gì nữa?

Tất nhiên sẽ cưới vợ sinh con, sống cuộc sống thật tốt."

"Sau khi ngươi chết bao lâu thì gã cưới người khác?"

Họa Nhu lâm vào những hồi ức, sau khi nàng bị vứt xuống sông, vật vờ nửa tháng mới phát hiện mình chỉ là một hồn ma.Nhưng thân thể của Họa Nhu không còn mặt, sợ dọa đến người khác, liền một mình trốn trong núi hoang này rất lâu.Chờ đến khi ra khỏi núi đã là một năm sau, cô ta không nhịn được, bèn theo lối cũ đi đến nhìn tướng công của mình một lần.

Nhưng lại phát hiện ra, bên cạnh tướng công đã có nữ nhân khác.Trong lòng tất nhiên rất khó chịu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Họa Nhu cũng không muốn tướng công phải vì mình mà thủ thân như ngọc cả đời, đặc biệt là trong mắt chàng, mình chính là loại thê tử không biết giữ thân, không trinh không khiết, tự nhiên sẽ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống trước kia, sống cuộc sống khác.Họa Nhu lên tiếng"Một năm sau."

Tô Yên nghe xong, gật đầu"Hợp lý."

Lúc này, Quân Vực bỗng nhiên lên tiếng"Tiểu Quai."

Tô Yên nghi hoặc"Ừ?"

"Nếu có một ngày, ta không còn trong sạch, em có còn cần ta nữa không?"

Tô Yên mờ mịt.Đây là cái vấn đề gì vậy?Cái vấn đề này, không phải là nữ tử mới hay hỏi sao?Tô Yên trầm mặc, Quân Vực giật giật tay áo nàng, một hai đòi nàng phải trả lời.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên lắc đầu"Sẽ không."

Quân Vực thở dài."

Quả nhiên, Tiểu Quai chỉ muốn ta không còn trong sạch."

Tô Yên nghe hắn buột miệng thốt ra câu nói ấy.Lại lâm vào trầm mặc.Nàng nói"Sẽ không có chuyện chàng không còn trong sạch."

Quân Vực cười, cặp mắt phượng sáng quắc nhìn nàng"Ý của Tiểu Quai là, em sẽ bảo hộ ta sao?"

Tô Yên lắc đầu"Trừ phi chàng nguyện ý, bằng không không có ai có thể làm như vậy được."

Quân Vực nghe xong, sửng sốt.Hắn lại tiếp tục dính lấy Tô Yên, vừa cọ cọ lên người nàng, vừa lẩm bẩm"Nhưng ta muốn Tiểu Quai hủy hoại sự trong sạch của ta cơ....."

Tô Yên"·······"Hắn nói lời này, cứ như nàng là kẻ lưu manh vậy.Tô Yên lắc đầu"Ta từ bỏ."

Người nào đó vừa nghe xong liền không vui, ôm lấy Tô Yên lắc lắc"Nhưng ta muốn, chờ đến lúc ta đẩy được Tang Minh ra ngoài, ta muốn Tiểu Quai chủ động một chút."

Lời này của hắn, điều quan trọng là ở nửa câu sau.Không biết vì sao, trải qua nhiều thời gian như thế, Tô Yên có cảm giác Quân Vực càng ngày càng thản nhiên, càng trắng trợn, không còn biết đến từ 'cố kỵ' nữa rồi.Họa Nhu đứng bên cạnh, không biết vì sao im lặng lâm vào hồi ức.

Cô ta vẫn đứng im ở đó, bởi vì hai chân hai tay bị trói chặt, không thể nhúc nhích.Còn Tô Yên và cái tên không biết xấu hổ này thì đang bận show ân ái, rải cẩu lương ngập mặt.Lúc sắc trời hơi sáng lên một chút, Họa Nhu mới lên tiếng"Ta có thể tiếp nhận mọi trừng phạt, cũng có thể hồn phi phách tán, nhưng ta có một yêu cầu."

Tô Yên nhìn cô ta"Nói đi""Tìm ra kẻ đã hại ta, ta báo thù xong, sẽ lập tức rời đi."

Tô Yên mở miệng"Dù ta không giúp ngươi, cũng có thể giết chết ngươi."

Họa Nhu nghịch lọn tóc, lắc đầu cười.Rốt cuộc cũng không còn vẻ mặt ngưng trọng nhíu mày như lúc trước nữa, nàng ta mở miệng"Ta biết ngươi muốn gì."____Ngân Minn: Quân Vực đại nhân thật vô liêm sỉ mà =))) đáng yêu qđqt =))))
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1496: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 21


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên hỏi"Ta muốn gì?"

Họa Nhu đáp"Lúc trước ta thấy ngươi cài cây tram kia, đó là loài hoa của địa ngục.

Hiện giờ ngươi lại cất cây trâm này đi, chứng tỏ ngươi rất coi trọng nó."

Dứt lời, Họa Nhu nhìn chằm chằm vào chỗ ngực áo Tô Yên.Bởi vì mỗi lần Tiểu Hoa thì thầm gì đó, cây trâm sẽ phát sáng, dưới bầu trời nửa sáng nửa tối này, vô cùng rõ ràng.Họa Nhu ngước đôi mắt long lanh"Ngươi muốn tìm đường đến địa ngục."

Tô Yên trầm mặc nhìn Họa Nhu.Thấy Tô Yên không nói lời nào, Họa Nhu biết chắc là mình đã đoán đúng.Nàng không phải người đầu tiên tìm đường đến địa ngục.

Trong ba năm nay, đã có rất nhiều người tìm tới Họa Nhu.Bởi vì chuyện này, cô ta gặp không ít tai bay vạ gió.

Chính vì vậy, động tác lột da mặt của Họa Nhu lại càng thêm nhuần nhuyễn, thuần thục.Ví dụ như người đang ôm Tô Yên kia, đây không phải lần đầu tiên Họa Nhu gặp hắn.

Nam nhân này cũng đã từng tìm đến hỏi cô ta, đường đến địa ngục ở đâu?Bộ dạng vội vàng lại điên cuồng vì không thể đánh chết được Họa Nhu.

Chính vì thế, cô ta mới có thể thoát được một kiếp, sống đến giờ.Nhưng có lẽ, hiện tại sợ là không tránh nổi nữa.Cô ta cố gắng kéo dài hơi tàn đến bây giờ đã thấy quá mệt mỏi rồi.

Chỉ cần báo được thù, cho dù là phải nhận bất cứ kết cục nào, Họa Nhu cũng đều chấp nhận hết.Tìm hung thủ cho cô ta, cô ta sẽ đổi lại bằng đường đến địa ngục.Tô Yên đáp ứng.Nhưng hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, dù có vội vàng muốn tìm hung thủ thì cũng phải chờ đến lúc trời sáng.Nhân tiện, Tô Yên nghe Họa Nhu nói một chút về mục tiêu báo thù của cô ta."

Một nhà Lý viên ngoại đã bị ta giết sạch, bọn họ phải chịu báo ứng.

Hai kẻ khác cũng đã bị ta diệt trừ sạch sẽ.

Còn dư lại chỉ còn hai kẻ.

Một kẻ họ Trương, tên Trương Phú Quý, một kẻ họ Tiền tên Tiền Sơn."

"Không phải ngươi nói, ép ngươi bồi rượu chỉ có ba người sao?"

Nói đến chuyện này, Họa Nhu nắm chặt khăn tay trong tay.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Bọn chúng vẫn luôn có ý đồ xấu xa với ta.

Biết ta bị bắt lại liền muốn đến làm nhục ta.

Ta liều chết phản kháng, đập đầu vào tường.

Lúc tỉnh lại mới biết mình đã bị rạch mặt."

Nói đến đây, Họa Nhu run rẩy.Tô Yên nhìn Họa Nhu thật lâu rồi rời ánh mắt đi."

Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi, có thể."

Nàng nói rất nghiêm túc.Họa Nhu sửng sốt, cảm xúc trong lòng ồ ạt trào ra.Cô ta nhìn Tô Yên, trong lòng có chút hụt hẫng.Trời sinh Họa Nhu ra đã có khuôn mặt mỹ miều, từ nhỏ đã bị không ít nữ tử ghen ghét đố kỵ.

Vậy nên cô ta rất ít khi ra khỏi cửa, vẫn luôn ở trong nhà làm khuê nữ.Họa Nhu biết dù có đi ra ngoài cũng sẽ không được người khác yêu thích.Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Họa Nhu nghe thấy có người nói muốn giúp mình...Họa Nhu cười vô cùng bi thương"Những người khác đều nói ta là họa thủy, là hồ ly tinh biến thành, trời sinh đã câu dẫn nam nhân."

Cô ta nắm chặt chiếc khăn tay."

Cuối cùng chỉ có chàng ấy không chê ta, còn cưới ta làm thê tử.

Chàng nói cả đời này sẽ đối xử tốt với ta, sẽ chiếu cố ta."

Vừa nói, Họa Nhu vừa nhìn Tô Yên, ánh mắt vô cùng chấp nhất."

Ta nhớ lại lúc còn sống, trước khi ta chết đi, chàng cũng chưa bao giờ có nửa điểm không tốt với ta.

Chàng sẽ không hại ta."

Tô Yên gật đầu"Còn có điều gì muốn nói sao?"

Họa Nhu kiên định nói lại một lần nữa"Chàng sẽ không hại ta."

Tô Yên mở miệng"Được, ta biết rồi."

Quân Vực rời đi trong chốc lát đã trở về, trong tay cầm không ít trái cây.

để xuống trước mặt Tô Yên.Vốn dĩ hắn còn muốn tiếp tục dính lấy nàng, nhưng thấy nàng im lặng trầm tư, hắn hỏi"Tiểu Quai đã nghĩ ra sẽ tìm hiểu từ đâu chưa?"
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1497: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 22


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên gật đầu"Bắt đầu từ hai người Triệu Phú Quý, Tiền Sơn."...............Ở một nơi khác, Tiểu Hồng trăm cay ngàn đắng đi tìm Tô Yên.Theo lý thì đã một ngày một đêm, hẳn là đã tới nơi rồi, nhưng cái đội ngũ này, vừa đi vừa nghỉ, đi được một lúc lại nghỉ một lúc, thế cho nên mới chậm như vậy.Tiểu Hồng có một thân thể vô cùng khỏe mạnh, nhưng đầu óc nó lại không tốt lắm, không nhớ đường.Còn Xà Nam kia, mọi mặt đều rất chu toàn, duy chỉ có thân thể nó là không tốt lắm.Thân thể bị thương, làm sao có thể chịu đựng được mà đi băng băng cả một quãng đường dài?

Tiểu Hồng sốt ruột nhưng cũng không biết phải làm thế nào.Đi mất cả một đêm rồi, vẫn chưa tới thôn Cổ Lĩnh.Tiểu Hồng nhìn quanh, nếu có Cổ Vương ở đây, nó đã tìm được Yên Yên từ lâu rồi, cho dù Yên Yên đang ở đâu, Cổ Vương đều có thể tìm được.Đặc biệt đem so sánh với Xà Nam, lại càng cảm thấy Cổ Vương thật tốt.Tiểu Hồng bắt đầu cân nhắc.Về sau, vẫn nên bảo Cổ Vương ngủ ở trên đầu của nó đi, như vậy đến lúc nó đi lại, cũng có thể gọi Cổ Vương dậy, đợi nó đến nơi muốn đến rồi thì lại để Cổ Vương ngủ tiếp.Tiểu Hồng cảm thấy cách này vô cùng tốt.Nghĩ vậy, nó cũng không thấy sốt ruột nữa, liền đứng dưới gốc cây lắc lư.Xà Nam nhìn Tiểu Hồng, trong lòng lặng lẽ suy tính.Con rắn này thật sự rất lợi hại, rõ ràng là vội vàng đi tìm chủ nhân đến vậy, nhưng bởi vì thân thể nó bị thương, đi đi dừng dừng, con rắn này lại có thể nhịn mà không bỏ đi luôn.Nếu nó không đưa con rắn này đi gặp được nữ nhân tên Yên Yên kia, vậy chẳng phải nó sẽ bị đánh chết luôn sao?Trời sinh loài rắn có bản năng săn mồi rất giỏi, chờ thời cơ, tùy thời mà động, đây là những thứ đã chảy xuôi trong dòng máu của bọn chúng.Hiển nhiên, con rắn này vận dụng điều đó vô cùng linh hoạt, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị mệt một chút nào.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Từ khi Xà Nam hóa hình tới nay, gặp qua không ít rắn thành tinh giống nó, nhưng những con rắn đó đều không thể khống chế được dục vọng của bản thân, chỉ một chút kích thích liền bại lộ bản chất, giống y như nó lúc trước, một đám kết cục vô cùng thê thảm.Mà con rắn trước mắt này, lại không phải như vậy.Không biết có phải do Xà Nam bị Tiểu Hồng đánh nhiều quá hay không, mà tâm tình của Xà Nam với Tiểu Hồng trở nên vô cùng phức tạp.Vừa sợ hãi, lại vừa thưởng thức.Thưởng thức tính cách phong đạm vân khinh của nó, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nó.Xà Nam có chút muốn đi theo Tiểu Hồng, chỉ có đi theo bên người cường giả, mới có thể học được bản lĩnh chân chính.Nếu Tiểu Hồng chịu thu lưu nó, có lẽ một ngày không xa, nó cũng có thể trở nên cường hãn như thế.Tiểu Hồng 'ngốc bạch ngọt' nếu như nghe thấy tiếng lòng của Xà Nam, sợ là sẽ vui vẻ mà trèo lên cây lắc lư mất.Không nghĩ tới, có ngày mình cũng sẽ được người khác sùng bái.

Không chừng, nó sẽ kể cho Cổ Vương nghe ba ngày ba đêm.Nửa canh giờ sau, Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đập một nhát lên đầu Xà Nam"Nghỉ ngơi xong chưa?

Mau đi nhanh, nếu Yên Yên rời khỏi thôn Cổ Lĩnh thì phí công."

Xà Nam ngóc đầu dậy, trả lời"Được."

Sau đó hai con rắn lại tiếp tục lên đường.Rốt cuộc, trước buổi trưa đã tới được thôn Cổ Lĩnh.Đi tới nơi sinh sống của con người, nếu không muốn bị đuổi đi, dĩ nhiên là phải biến thành hình dáng của con người, có hai chân.Xà Nam biến ra hai chân, nhìn Tiểu Hồng.

Phát hiện Tiểu Hồng vô cùng thờ ơ.Xà Nam nghi hoặc, do dự một lát rồi lên tiếng hỏi"Nếu vẫn để đuôi rắn tiến vào nơi này, sợ là dọa đến bọn họ, sẽ bị bọn họ tìm cách giết chết."

Tiểu Hồng đang suy nghĩ đến chuyện sắp gặp được Yên Yên, vô cùng hưng phấn.Vừa nghe thấy Xà Nam nói vậy, Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.Biến thành hai chân?

Nếu nó có thể biến ra, còn phải dùng đến cái đuôi rắn để đi dọc đường sao?
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1498: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 23


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTuy rằng nó không thể biến cái đuôi thành cái chân, nhưng nó có thể biến thành rắn a.Nghĩ vậy, Tiểu Hồng liền biến thành rắn, sau đó thu nhỏ thân thể lại, trở thành con rắn nhỏ như ngón út.Xà Nam mở to hai mắt, cảm thấy không thể nào tin tưởng được.

Nguyên thân cũng có thể biến hóa luôn sao?

Con rắn này quả thật quá cường hãn luôn rồi.Loại rắn thành tinh có thể biến thành người, chỉ có thể có hai loại.

Một là biến thành người, hai là ở hình dạng của rắn.Nó còn chưa bao giờ gặp qua một con rắn nào có thể biến hóa lớn nhỏ được cơ thể.Tiểu Hồng phun lưỡi rắn phì phì, thấy Xà Nam há mồm đứng ngốc ở chỗ đó không chịu đi.

Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đập vào mắt cá chân của Xà Nam.Cái con rắn ngốc này, không có chút tinh thần nào cả.Haizz, Tiểu Hồng còn muốn sớm tìm thấy Yên Yên để gọi Cổ Vương dậy, như vậy sẽ không sợ đi lạc nữa.Nghĩ như vậy, nó lại đập Xà Nam thêm một cái, thúc giục hắn"Tê tê tê tê tê"Đi mau đi mau.Xà Nam nghe thấy Tiểu Hồng nói, mới hồi phục tinh thần, vội vội vàng vàng tiến lên phía trước.Vừa đi, lại thi thoảng lại quay đầu lại xác nhận, khiếp sợ trong mắt còn chưa hoàn toàn biến mất.Thời điểm Tiểu Hồng nhìn thấy Tô Yên đã là buổi trưa.Tô Yên, Họa Nhu, còn có Tang Minh đi từ trong bãi tha ma ra.Tang Minh vừa đi vừa cười nói"Không biết vì sao Tô cô nương lại đột nhiên đáp ứng sẽ tìm ra hung thủ giúp ả vậy?

Có lẽ những gì ả nói đều là đang lừa người.

Mục đích là muốn chạy trốn, không bị trừng phạt."

Họa Nhu một tay cầm dù, dây xích ở cổ chân cũng đã biến mất từ lúc nào, cô ta đã có thể tự do đi lại.Nghe Tang Minh nói xong, Họa Nhu nhìn hắn, cảm xúc trong ánh mắt rất khó hiểu, cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác.Tang Minh bị Họa Nhu nhìn như vậy, nhăn mày khó hiểu.Ánh mắt kia của nàng ta là có ý gì?Thương hại gã sao?Ha, cũng chỉ là con kiến hôi sắp tan thành tro bụi thôi.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tang Minh vừa nghĩ, vừa nhớ lại sự tình tối qua trước khi gã ngủ.Sử dụng thân thể này ngần ấy thời gian mà vẫn không thể thích ứng nổi, không hề phối hợp với gã một chút nào.Ví dụ như mỗi lần ngủ gã đều ngủ say như chết.

Mỗi lần ngủ ít nhất phải ngủ 6 canh giờ mới có thể tỉnh lại, hoàn toàn không biết trong thời gian đó đã phát sinh chuyện gì.Nhưng gã cũng rất may mắn, ngần ấy thời gian cũng chưa xuất hiện chuyện gì lớn.Nghĩ vậy, Tang Minh ngẩng đầu nhìn Tô Yên.Nhanh thôi, gã sẽ không còn phải chịu đựng sự tra tấn như vậy nữa.Tang Minh cúi đầu cười thầm, che khuất sự vui sướng không tả được.Nháy mắt, Tô Yên đi theo sự chỉ dẫn của Họa Nhu, đến trước cửa nhà của Tiền Sơn.Tiền Sơn và Triệu Phú Quý là hàng xóm, nhà của hai người nằm ngay sát nhau, thê tử của hai người nhìn qua có vẻ quan hệ cũng rất tốt.Lúc Tô Yên đi tới cửa, vừa vặn nhìn thấy hai người phụ nhân kia đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.Một trong hai người lên tiếng"Tiền nương tử, cô lấy khoai lang về nấu đi, nấu cho vị kia nhà cô."

Người kia cũng không từ chối, giống như thường ngày hai người cũng thường quan tâm tới nhau như vậy."

Ta cảm ơn Triệu nương tử trước."

Một người cười, một người ngồi ở trước cửa nhà thêu khăn, bên người Tiền nương tử còn đặt một chậu khoai lang.Tô Yên đi qua, hỏi"Hai vị nương tử, xin hỏi Triệu Phú Quý và Tiền Sơn có ở nhà không?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Tô Yên.Sau đó, ánh mắt dừng lại ở hai người đi phía sau nàng, lặng lẽ đánh giá.Tiền nương tử hỏi"Ngươi tìm bọn họ làm gì?"

Tô Yên nghiêm túc"Có chút vấn đề muốn hỏi."

Tiền nương tử vừa thêu khăn vừa cười ha hả"Trượng phu ta có chuyện gì ta đều biết, ngươi hỏi ta đi.

Chàng đang ở ngoài ruộng cấy mạ, làm gì rảnh rỗi mà về đây trả lời mấy chuyện linh tinh."
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1499: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 24


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTang Minh đứng bên cạnh tiến lên phía trước, cười nói"Hai vị nương tử tướng mạo mỹ miều như vậy, chắc chắn vô cùng thân thiết với trượng phu của mình."

Vừa nói, vừa đưa cho mỗi người một thỏi bạc.Vừa được khen xinh đẹp, vừa được tặng bạc, hai phụ nhân quay đầu nhìn nhau, tất nhiên là vô cùng cao hứngTriệu nương tử mở lời"Các ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

Tang Minh nói"Muốn hỏi về chuyện một nữ nhân tên Họa Nhu bị ném xuống sông ba năm về trước."

Vừa dứt lời, hai phụ nhân liền dừng lại việc trong tay.Tiền nương tử cười nói"Việc này vô cùng ồn ào, mọi người trong thôn ai ai cũng biết.

Ả dâm nữ Họa Nhu kia không biết giữ đạo làm vợ, câu dẫn dan díu với nhiều nam tử, vô cùng phóng đãng.

Sau đó liền bị lão trưởng thôn cùng một vị đức cao vọng trọng trong thôn quyết định sẽ ném ả xuống sông để trừng phạt."

Tang Minh nhìn về phía Tô Yên, nói"Tô cô nương, cô xem, vậy là Họa Nhu tự mình phạm sai lầm."

Tô Yên nhìn Tiền nương tử kia, nói"Nghe nói cô ấy còn bị rạch mặt."

Nụ cười trên mặt Tiền nương tử cứng đờ"Bị rạch mặt sao?

Có lẽ là do lúc ném xuống sông đập vào tảng đá, cũng có lẽ là ả tự biết sai.

Nhưng việc này, những người phụ nữ suốt ngày ở nhà như chúng ta,\ làm sao biết được."

Tô Yên lại nói"Trượng phu của hai ngươi, Tiền Sơn và Triệu Phú Quý còn đi đến nơi Họa Nhu bị giam giữ.

Nghe nói còn muốn làm chuyện vô liêm sỉ với cô ấy."

Vừa dứt lời, sắc mặt hai người kia đồng thời biến đổi.Nhìn nhau một cái, sau đó nhanh miệng lên tiếng"Ngươi nói bậy.

Là ả dâm nữ Họa Nhu kia không biết xấu hổ, câu dẫn trượng phu nhà ta.

Trượng phu của ta làm sao có thể có ý đồ làm chuyện vô liêm sỉ đối với ả được??"

Lời này là Triệu nương tử nói ra.

So sánh với Tiền nương tử, tâm tính Triệu nương tử vẫn kém hơn một chút.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên nghi hoặc"Họa Nhu đã bị nhốt lại, làm sao có thể câu dẫn được trượng phu nhà ngươi?

Là do mấy gã nam nhân nhà các ngươi bị sắc đẹp của cô ấy mê hoặc, muốn làm chuyện bậy bạ."

Triệu nương tử gắt gao nắm chặt mảnh vải thêu trong tay.Nhịn rồi lại nhịn.Tô Yên lại nói tiếp"Họa Nhu bị ném xuống sông, nói cô ấy phóng đãng bất kham, trượng phu của các ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp."

Triệu nương tử không nhịn được nữa."

Ngươi là cái gì của ả?

Ngươi biết ả làm cái gì sao?

Ả dùng những thứ đồ dơ bẩn câu dẫn trượng phu của ta!

Nếu không như vậy, vì sao chàng ấy nửa đêm còn chuồn ra ngoài chạy đến nơi giam giữ ả?"

Tô Yên mặt vẫn lạnh tanh, nghiêm túc nói"Vậy cho nên, trượng phu của các ngươi thật sự có đi đến đó, còn có ý định làm một số chuyện vô liêm sỉ."

Vừa dứt lời, Triệu nương tử nghẹn họng.

Cuối cùng xua xua tay"Nói ngươi cũng không hiểu.

Ngươi là nữ tử, còn chưa lập gia đình, làm sao có thể hiểu được?"

Nói xong liền xua đuổi Tô Yên đi.Họa Nhu che dù đứng bên cạnh im lặng nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng.

Giọng nói của cô ta còn mang theo hận ý, nghe giống như đang gằn giọng"Ngươi nói cô ấy dùng những đồ vật dơ bẩn để câu dẫn trượng phu nhà ngươi, là vật gì vậy?

Nói ra nghe chút đi."

Triệu nương tử bên này cũng đã bắt đầu sinh khí, không thèm thêu thùa nữa."

Ngươi hỏi việc này làm cái gì?

Tóm lại, ả bị ném xuống sông không hề sai!"

Họa Nhu tiến lên một bước"Nếu ngươi không nói ra được, chỉ thuận miệng bôi nhọ Họa Nhu, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng cô ấy luôn."

Tiền nương tử vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng"Ngươi muốn biết sao?

Có nữ nhân nào đang yên đang lành lại đem khăn tay của mình tặng cho nam nhân khác không?"

Vừa dứt lời, Triệu nương tử cũng không thèm nhịn nữa, lập tức nói chen vào"Không chỉ có vậy, còn có áo yếm, y phục của ả.

Mẹ nó, chắc ả hận không thể cho tất cả mọi người trong thôn biết ả có bao nhiêu phóng đãng!"

Họa Nhu tức đến đỏ cả mắt"Các ngươi nói bậy!"

Dứt lời, giơ tay liền muốn đánh hai người kia.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1500: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 25


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmNhưng lại bị Tô Yên ngăn cảnTô Yên hỏi"Các ngươi tận mắt nhìn thấy sao?"

Triệu nương tử hừ lạnh"Họa Nhu kia, chân trước tới cửa nhà ta, còn tỏ ra vô cùng hiền thục, nhưng chân sau vừa ra khỏi liền để giày ở cửa nhà ta.

Còn không biết xấu hổ mà cố ý gõ cửa dụ dỗ trượng phu của ta ra ngoài.

Ả không hề biết, ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện."

Tô Yên nghe xong, hỏi lại"Ngươi nhìn thấy Họa Nhu?"

"Ta thấy bóng dáng của ả rời đi.

Nhưng y phục kia, dáng đi kia, ta khẳng định là ả, không thể sai được."

Triệu nương tử vội vàng nói.Càng nói, càng thêm thống hận Họa Nhu.Tô Yên nghe xong, trầm mặc thật lâu.Tiền nương tử bên cạnh còn bồi thêm một câu"Đã bị nhốt lại rồi vẫn còn cố tình câu dẫn người khác, làm lão nhà ta chạy đi tìm ả.

Ả phóng đãng như vậy, còn không phải dựa vào cái khuôn mặt đó sao?

Ả chính là tai họa, làm cho thôn của chúng ta không được an bình!"

Tô Yên nhìn hai phụ nhân kia, lên tiếng"Rạch mặt Họa Nhu, là hai người làm?"

Nàng bất ngờ nói vậy làm Triệu nương tử hoảng loạn, nhìn về phía Tiền nương tử.Tiền nương tử khuôn mặt cứng đờ một lát, sau đó rất nhanh chóng liền khôi phục bình thường.Ánh mắt cô ta sắc như dao nhìn Tô Yên "Cô nương, nhìn ngươi tuổi tác không lớn, mà bản lĩnh bôi nhọ người khác thật không nhỏ."

"Rạch mặt Họa Nhu, là vì muốn huỷ hoại dung mạo của cô ấy.

Phần lớn cái chuyện hủy hoại dung mạo của người khác như thế này, là việc nữ tử thường làm.

Nguyên nhân chính là do đố kỵ, ghen ghét."

Tiền nương tử cúi đầu tiếp tục thêu khăn"Đây là ngươi tự suy đoán, không có chứng cớ gì."

Tang Minh cười mở miệng"Chờ trượng phu của hai người trở về, hỏi lại một chút chuyện tối ngày hôm đó.

Hỏi xem.... hai người các ngươi có ở nhà không, đêm khuya hôm đó nếu không ở nhà thì sẽ đi đâu?

Chắc không phải là đi vụng trộm với nam nhân khác đâu nhỉ?"

Lời này thành công làm Triệu nương tử luống cuống"Ngươi nói ai vụng trộm với nam nhân?!

Ả Họa Nhu kia câu dẫn người như vậy, rạch mặt ả xem ả có thể làm loạn được nữa không?"

Vừa dứt lời, Tiền nương tử liền quát lớn"Triệu gia nương tử!!"

Tang Minh cười nhìn Triệu nương tử"Nói như vậy, là ngươi thừa nhận, chính ngươi rạch mặt Họa Nhu?"

Triệu nương tử biết mình lỡ miệng, đầu tiên là có chút chột dạ.

Nhưng lại nghĩ đến Họa Nhu đã chết, cũng không còn đối chứng nữa.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Hơn nữa, mình không hề làm sai, nhất định phải giáo huấn nữ nhân lắm chuyện kia một chút mới được."

Đó là tự ả tìm, không trách được chúng ta!"

Lúc này, Họa Nhu tức đến nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo, gằn giọng"Các ngươi ác độc như vậy, nên xuống địa ngục bồi ta."

Nói xong, liền muốn động thủ.Tô Yên nhìn Họa Nhu, nói"Bọn họ nói cô dùng yếm và khăn tay, cố ý để lại trước cửa, câu dẫn trượng phu của bọn họ."

Họa Nhu kích động "Ta không có!!"

Cô ta sẽ không bao giờ làm những chuyện trơ trẽn như vậy.Họa Nhu vô cùng yêu thương kính trọng trượng phu của mình, sao có thể vứt bỏ cuộc sống ngày ngày hạnh phúc để đi làm cái việc phóng đãng như thế??Tô Yên nói"Họ cũng không cần phải nói dối."

Họa Nhu càng thêm tức giận, đôi mắt đỏ rực, lên tiếng"Các ả không nói dối, vậy ta là người nói dối sao??"

Tô Yên lắc đầu"Bọn họ đều nói không nhìn thấy khuôn mặt người kia, chỉ nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng lại nói rằng, y phục và dáng đi đều giống cô như đúc.

Cô nhớ xem có người nào dáng người tương tự, lại có quan hệ thân thiết với cô không?"

Họa Nhu đang vô cùng tức giận, vậy mà nghe thấy lời Tô Yên nói, cơn giận dần xẹp xuống, im lặng trầm mặc.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1501: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 26


Edit: Ngân MinnBeta: Tinh NiệmCẩn thận hồi tưởng, cho tới khi Họa Nhu nghĩ tới một người, cô ta lập tức mở miệng"Chuyện này là không thể, không có khả năng là muội ây!"

Họa Nhu còn chưa chịu nói ra tên người kia đã vội vàng tự phản bác lại.Nhận ra được, quan hệ của nàng ta và cô gái kia vô cùng tốt.

Ít nhất là Họa Nhu chưa bao giờ có tâm phòng bị với người đó.Tô Yên hỏi"Cô ta hiện tại ở đâu?"

"Muội ấy ở ······"Đang nói, mặt Họa Nhu bỗng nhiên trở nên tái mét.Tô Yên nhìn Họa Nhu, chậm rãi mở miệng"Cô ta là tân nương tử của tướng công cô."

Họa Nhu lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Yên"Sao cô lại biết?!"

Trong mắt toàn là không thể tin tưởng nổi.Tô Yên chậm rì rì nói"Đoán."

Sau đó Tô Yên lại hỏi"Cô ta là ai, cùng cô có quan hệ gì?"

Hỏi xong, Họa Nhu cũng không trả lời.Tô Yên nói"Cô không nói, ta không có cách nào giúp cô điều tra rõ chân tướng."

Họa Nhu nhắm mắt lại, lâm vào hồi ức"Là biểu muội của ta, Hoạ Thiến Nhi."

"Quan hệ hai người rất tốt sao?"

Họa Nhu gật đầu"Từ nhỏ ta đã không có bạn bè, chỉ có một mình muội ấy chịu chơi với ta.

Quan hệ của chúng ta vô cùng tốt."

Tô Yên dò hỏi tới cùng"Tốt đến mức nào?"

"Phàm là những thứ ta thấy không tồi, đều sẽ để tâm mà mua cho muội ấy một cái."

Tô Yên nghe Họa Nhu nói xong, cũng không lập tức đi tìm Họa Thiến Nhi, mà ngẩng đầu lên nhìn trời, nói"Giữa trưa rồi, ta đói bụng."

Nói xong, liền muốn đi tìm một chỗ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút gì đó.Họa Nhu lại vô cùng sốt ruột.

Cô ta thật sự quá muốn biết chân tướng mọi chuyện. nhưng càng đến gần chân tướng, Họa Nhu càng thấy nó thực sự so với những gì mình nghĩ không hề giống nhau.Càng như vậy, Họa Nhu càng muốn nhanh chóng tìm ra sự thật, chứng minh những gì mình luôn nghĩ là đúng.Họa Nhu nắm chặt cán dù, xoay người rời đi.Tô Yên lại đi về hướng đỉnh núi.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tang Minh vô cùng sốt ruột, nhưng mọi chuyện cũng sắp được giải quyết rồi.

Đã đợi 300 năm, chẳng nhẽ chờ thêm một lát cũng không chờ được sao?Nghĩ vậy, gã liền mở miệng chậm rãi nói"Tô Yên cô nương đói bụng sao?

Chúng ta đi tìm vài món ăn hoang dã nhé."

Tô Yên lên tiếng"Được"Đi được một lúc, liền gặp một cậu bé y phục rách te tua, có chút thê thảm.Cho đến khi nó đi đến trước mặt Tô Yên, mở miệng"Giúp ngươi tìm được rồi."

Nàng nghe thấy giọng nói của nó, mới nhớ ra, hình như đây là con rắn tên Xà Nam.Sau đó liền thấy vạt áo trùng xuống, Tiểu Hồng đã theo vạt áo bò lên cổ tay Tô Yên."

Tê tê tê tê tê"Yên Yên, em thiếu chút nữa tìm không thấy chị rồi!Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, kể lể với Tô Yên những gian khổ nó phải chịu trên đường tới đây.Tô Yên vuốt vuốt cái đầu nó."

Không đi lạc, rất lợi hại."

Nàng thật lòng khích lệ nó.Con rắn này nàng nuôi, tuy rằng da dày thịt béo, không lo bị khi dễ, nhưng đầu óc của nó lại không tốt lắm.Bình thường nếu có Tô Cổ ở cùng, sẽ bù lại phương diện này, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chỉ có một mình nó, sợ là đi vài bước chân cũng có thể lạc.Tiểu Hồng hiếm khi được nghe Tô Yên khích lệ mình, vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.Sau đó nói"Tê tê tê tê tê tê tê"Yên Yên, Cổ Vương, em muốn tìm Cổ Vương!!"

Không phải em nói nó đang ngủ sao?"

"Tê tê tê tê tê"Không có việc gì, không có việc gì, muốn hắn ra ngoài này ngủ.Tiểu Hồng dùng hàm răng cắn y phục của Tô Yên, cắn hai cái liền rách.

Lắc lắc cái đuôi, biểu hiện nó vô cùng vội vã.Nhìn bộ dáng này của nó, cuối cùng Tô Yên vẫn đặt tay ở trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.Tiểu Hồng hỏi"Tê tê tê tê tê?"

Hắn ở trên đầu của em sao?Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt"Chắc vậy."

Ít nhất là không thấy nó ở trong không gian nữa.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1502: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 27


Edit: Ngân MinnBeta: Tinh NiệmSau đó, Tiểu Hồng liền hưng phấn chạy đi.Cho đến khi nó chạy được một quãng xa, Tô Cổ mới lãnh đạm mở miệng"Làm gì?"

Tiểu Hồng vui vẻ"Tê tê tê tê tê"Thiếu chút nữa ta bị bỏ rơi, không tìm được Yên Yên."

Ngươi làm cái gì?

Không phải bảo ngươi phải luôn đi theo Yên Yên sao?"

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, uốn éo cái đuôi thành hình chữ S."

Yên Yên cùng với nam nhân mặc y phục đỏ hôn môi, ta đi ăn bông hoa nhỏ."

Tiểu Hồng thành thật trả lời.Tô Cổ lạnh nhạt mở miệng"Dừng lại đi."

Tiểu Hồng đang vô cùng cao hứng cũng nghe lời vội vàng ngừng lại.Sau đó, bên cạnh nó liền xuất hiện một thiếu niên, y phục trắng, khuôn mặt lạnh nhạt còn mang theo vẻ ủ rũ giống như chưa ngủ đủ mắt.Ừmm, chính là Tô Cổ đó quý vị.Tô Cổ nhấc chân đá Tiểu Hồng một cái, mở miệng"Biến thành người."

"Tê tê tê tê tê tê tê"Nhưng không che được cái đuôi a...

Tuy rằng nói như vậy, Tiểu Hồng vẫn nhanh chóng biến thân.Nhìn cái đuôi của mình, nó quơ quơ.Tô Cổ liếc liếc mắt một cái.Bỗng nhiên duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng.Trên mặt tê rần, Tiểu Hồng liền gào lên"Đau!!"

Nó càng kêu, Tô Cổ càng bóp mạnh hơn.Nửa ngày sau, Tô Cổ mới nói"Đã bao lâu rồi??

Đôi chân ngươi hứa sẽ biến ra được đâu???"

Tiểu Hồng bị bóp mặt, nước mắt lưng tròngQuá đau.Tiểu Hồng cảm thấy Tô Cổ là muốn bóp nát mặt nó luôn rồi.Tô Cổ thấy Tiểu Hồng có vẻ rất đau, buông tay ra.Tay vừa mới buông lỏng, Tiểu Hồng liền ngoác miệng ra cắn lại.Hừ, nó muốn cắn đứt hai ngón tay bóp mặt nó.Nhưng ·····, bang một cái.Cằm lại bị người ta véo, mạnh mẽ bóp miệng nó lại, hai hàm răng va chạm mạnh với nhau, đau vô cùng.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, nhàn nhạt mở miệng"Nếu ở thế giới này ngươi còn không biến được chân, ta sẽ chặt đứt cái đuôi của ngươi."

Tiểu Hồng nghe xong, mở to hai mắt nhìn, rồi dùng cái đuôi đập một nhát vào người Tô Cổ"Dựa vào cái gì??"

"Có lẽ không còn đuôi thì một đôi chân có thể mọc ra đấy."

Tiểu Hồng nghe xong, lập tức phủ nhận"Tuyệt đối không có khả năng!!"

Nói xong, Tiểu Hồng thấy Tô Cổ trầm mặc, nó có chút do dự, bán tín bán nghi"Không còn đuôi thì chân có thể mọc ra sao?"

Tô Cổ "...."

Nó nói lời này chính là muốn dọa Tiểu Hồng, muốn con rắn ngốc này nỗ lực một chút, không thể cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện ăn hoa nhỏ, bắt con bướm.Không biết là qua mấy trăm năm rồi, vẫn cứ lắc lư cái thân thể nửa người nửa rắn này đi khắp nơi, đi đến đâu cũng thấy như quái vật.Tộc của nó vừa sinh ra không bao lâu liền có thể hoá hình, cái thứ này hoá hình muộn thì cũng thôi đi.

Biến được một nửa liền kệ luôn?

Sợ là nó đắc ý quá lâu rồi, phải giáo huấn nó một trận tử tế.Tiểu Hồng đứng bên kia, rối rắm ôm lấy cái đuôi mình.Ngẩng đầu hỏi Tô Cổ"Không còn đuôi thật sự có thể mọc chân ra sao?"

Nửa ngày sau, Tô Cổ lên tiếng"Tu luyện thật tốt cũng có thể biến ra đôi chân."

Tiểu Hồng nghe xong, giữa việc nỗ lực tu luyện để biến ra chân, với việc cắt đuôi liền mọc được chân, quyết định chọn cái sau.Nó ôm lấy cái đuôi, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Tô Cổ."

Ngươi cắt nhẹ một chút."

Khuôn mặt Tô Cổ không có chút biểu tình gì, giây tiếp theo liền duỗi tay, ấn đầu Tiểu Hồng đẩy sang một bên.Còn nhìn nó, hắn sẽ thực sự không nhịn được mà đập con rắn này mất.Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không động thủ, nghi hoặc."

Ơ, ngươi đi đâu vậy?"

Tô Cổ lười phản ứng lại nó.Tiểu Hồng liền chạy theo phía sau Tô Cổ đi khắp nơi.

Một lúc lâu sau, Tô Cổ mở miệng"Có muốn thử hoá hình không?"

Tiểu Hồng gật đầu"Có a, nhưng ta biến không ra được chân, vẫn cứ là cái đuôi."

Tiểu Hồng nói xong, có chút nhụt chí.____

Mai bạo chương nạ!!!! 😉😉😉
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1503: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 28


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmCũng không biết vì sao, nó đã trải qua rất nhiều lần hóa hình, nhưng đều không được.Hơn nữa mỗi tối đều bị Tô Cổ kéo đi phơi ánh trăng.Nhưng,.... hiện tại nó không muốn phơi ánh trăng nữa, nó chỉ muốn đi bắt bướm, đi ăn hoa thôi.Tô Cổ nghe nó nói xong, lực chú ý lại lần nữa rơi vào cái đuôi của Tiểu Hồng.Suy tư....Muốn hóa hình cũng chỉ cần tu luyện trong một quãng thời gian ngắn mà thôi.Sao cái con rắn này muốn hóa hình lại vất vả đến thế?Chẳng lẽ, có chỗ nào sai sao?Nghĩ nghĩ, Tô Cổ nhìn cái đuôi của Tiểu Hồng, nhớ tới một chuyện.Cái đuôi nó, còn chứa Minh Thạch.Chẳng lẽ là thứ này cản trở Tiểu Hồng hóa hình sao?Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, một bên mặt nó vẫn đỏ hồng, sưng lên một khối, giống như đang ngậm kẹo trong mồm.Tô Cổ duỗi tay, xoa xoa chỗ sưng kia.Người Tô Cổ vô cùng lạnh, thế cho nên vừa chạm vào da của Tiểu Hồng, nó liền cảm thấy vô cùng mát mẻ dễ chịu.Còn chưa thoải mái được bao lâu, Tô Cổ liền buông tay ra..Tiểu Hồng nũng nịu"Cho ta một khối băng nữa đi..."

Tô Cổ thấy Tiểu Hồng còn không biết điều mà đòi hỏi.Duỗi tay, bép một cái, một cái tát bay qua.Tiểu Hồng sửng sốt ba giây, rồi hét lớn"Ngươi!

Người xấu!!

Hừ!"

Sau đó, nó che lại khuôn mặt đang sưng phồng lên của mình, quăng cái đuôi chạy tới một góc giận dỗi........Tô Yên ở bên kia, bữa trưa ăn một đống món ăn hoang dã xong, vẫn luôn đứng dưới tàng cây.Vì sao?Bởi vì Họa Nhu rời đi.Tiểu Hoa do dự"Ký chủ, liệu có phải Họa Nhu tự mình đi tìm chân tướng không?

Liệu cô ta có trở về hay không?"

Tô Yên lắc đầu"Không biết"Tiểu Hoa lại nói[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Ký chủ, chị mang theo em trông cũng rất xinh đẹp, ký chủ, chị đem em cắm lên trên đầu của chị đi."

Tô Yên nghe thấy Tiểu Hoa nói vậy, cũng cảm thấy không sai.Tiểu Hoa hiện tại ở trong cây trâm hoa Bỉ Ngạn, nó cũng chính là cây trâm.Nhưng nghe thấy Tiểu Hoa nói, cắm nó ở trên đầu nàng, lại cảm thấy quái quái.Tang Minh đứng bên cạnh Tô Yên giờ đã không cười nổi nữa.

Gã thường nhìn về phía xa xa, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Yên.Nửa ngày sau, Tang Minh không nhịn được nữa, liền cất tiếng"Tô Yên cô nương, nếu nghiệp chướng kia vô duyên vô cớ hại người thì nên làm thế nào?"

Tô Yên nhìn gã"Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Tang Minh mở miệng"Ả vốn chỉ là một mảnh hồn, ta định nhanh chóng đưa ả đến nơi ả thuộc về."

Tô Yên"Ta không biết cô ấy ở đâu."

Tang Minh sửa sang lại quần áo, mở miệng"Nhất định ả sẽ trở về mộ, chúng ta hãy đến đó chờ ả."

Tô Yên nghe xong, nghi hoặc nhìn hắn"Ngươi giống như rất hiểu cô ấy."

Tang Minh sửng sốt, sau đó lại cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, nói"Tô Yên cô nương đã suy nghĩ nhiều rồi, Tang mỗ chỉ là suy đoán vậy thôi."

Tô Yên không nói chuyện.Tang Minh lại bồi thêm một câu"Dù sao, ngoài nấm mộ ra thì hồn phách cũng không có nơi nào để trở về."

Với lý do như vậy, Tô Yên lại quay về bãi tha ma cùng Tang Minh.Đứng đó cả một buổi trưa.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, Họa Nhu mới trở lại.Cô ta chống cây dù trên đất, trên mặt đầy tâm sự.Tang Minh lập tức tiến lên, trực tiếp cưỡng chế trói Họa Nhu lại.Hắn mở miệng"Nghiệp chướng, ngươi nên trở về chỗ của mình rồi."

Dứt lời, Tang Minh nhìn Tô Yên, giống như đang chờ nàng động thủ"Tô cô nương?

Cô không động thủ sao?"

Họa Nhu ngã ngồi trên mặt đất, thất hồn lạc phách.Không biết cô ta đi một chuyến này đã nhìn thấy những gì.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1504: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 29


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tang Minh"Ta đã hứa sẽ giúp cô ấy tìm ra chân tướng mọi chuyện."

Lời đã nói ra, không thể không thực hiện.Dứt lời, Tô Yên nhìn sang Họa Nhu, liền nghe thấy Họa Nhu lẩm bẩm một câu"Muội ấy thực sự có ý định hại ta sao?"

Có vẻ, việc này là một sự đả kích lớn đối với Họa Nhu.Tô Yên hỏi"Cô đã tìm được chân tướng rồi chứ?"

Họa Nhu nghe thấy giọng Tô Yên, liền phục hồi tinh thần.Nàng ta đứng lên, phủi sạch bụi bẩn bám trên y phục, bộ dáng khốn khổ nghèo túng chậm rãi biến mất.Tay vẫn nắm chặt cán dù, nói"Cô nói sẽ giúp ta tìm ra chân tướng có đúng không?"

Tô Yên gật đầu"Ừ"Họa Nhu cúi đầu, quấn quấn một lọn tóc"Được, cô giúp ta."

Tô Yên hỏi"Cô đã nhìn thấy gì?"

Họa Nhu nghĩ tới những hình ảnh mình vừa nhìn thấy"Biểu muội của ta, ngồi ở bàn trang điểm trước kia ta từng ngồi, được tướng công của ta kẻ lông mày."

Tô Yên trầm mặc.Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm"Ký chủ, em đoán chị khẳng định không hiểu ý tứ trong câu nói này."

Tô Yên yên lặng cất Tiểu Hoa vào trong tay áo."

Vậy đại biểu cho cái gì?"

Hốc mắt Họa Nhu đầy tơ máu, như là sắp khóc ra máu vậy."

Biểu muội của ta từng nói, tướng công của ta chung tình, chỉ chịu kẻ lông mày cho ta, muội ấy rất vui mừng cho ta vì tìm được một người lang quân như vậy."

Hiện giờ, vị lang quân này, lại trở thành trượng phu của Hoạ Thiến Nhi.Họa Thiến Nhi ngồi ở bàn trang điểm của Họa Nhu, ăn mặc theo phong cách của Họa Nhu, lại có thể khiến chàng ấy kẻ lông mày cho ả.Nhất cử nhất động của Họa Thiến Nhi đều cực kỳ giống với Họa Nhu lúc trước.Giống như Họa Thiến Nhi đã sớm có mưu đồ.Đáng thương cho Họa Nhu, coi Họa Thiến Nhi là người đáng tín nhiệm nhất, tin tưởng đến mức tất cả mọi chuyện đều nói với ả.Không ngờ rằng, cuối cùng biểu muội mà chính mình không đề phòng nhất lại chính là con dao đâm chết mình.Bị rạch mặt, vứt xuống sông, thương tích đầy mình.Tô Yên nghe xong, mở miệng"Đi thôi, ta đi cùng cô đến đó xem sao."

Nói xong, Tô Yên nhìn Tang Minh.Lúc này, Tang Minh đã không thể khống chế được sắc mặt của gã nữa.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, hận không thể chọc thủng đầu nàng xem nàng đang nghĩ gì.Gã lên tiếng"Tô cô nương thật đúng là con người có tấm lòng lương thiện, lại có thể vì một mảnh hồn phách làm nhiều chuyện ác mà mở lòng từ bi."

Tô Yên nhìn gã"Cô ấy hẳn nên biết chân tướng."

Sắc mặt Tang Minh vẫn âm trầm như cũ,"Phán xử oan hồn, là chuyện của Diêm Vương.

Chúng ta cần gì phải liên luỵ vào chuyện đó?"

Tô Yên im lặng trong chốc lát.Thẳng thừng nói"Ta muốn bị liên lụy."

Lần này, rốt cuộc Tang Minh cũng nghẹn họng.Gã không những không muốn bị liên lụy, còn cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian.Nhưng không còn cách nào tốt hơn, ai kêu nếu muốn tới nơi đó, phải dựa vào nữ nhân này!Tô Yên cùng Họa Nhu đi phía trước.Tang Minh đi theo phía sau, ngẫu nhiên trào phúng một câu."

Cô nương có lòng tốt như thế, ở cái nơi ăn thịt hút máu người như thế này, sợ là sẽ không sống được bao lâu."

Tô Yên nghe xong, quay đầu liếc Tang Minh một cái."

Ngươi hẳn nên quản tốt chính mình trước đi."

Không khí hài hoà từ trước tới giờ của hai người họ bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.Cuối cùng, không ai nói thêm câu nào nữa.Thời điểm Xà Nam nhìn thấy Tiểu Hồng lần nữa, tình huống có chút quái dị.Bởi vì Tiểu Hồng phi thường cường đại trong mắt Xà Nam đang ở chỗ đó bộ dạng không phục quăng cái đuôi giằng co với một thiếu niên.Thiếu niên đó đem lại cho người khác cảm giác vô cùng xa cách, lại lạnh nhạt, cao lãnh, có vẻ là người vô cùng kiệm lời.Tiểu Hồng không phục"Ta muốn trở về!"

Thiếu niên nhướng mày"Sao?"

Giống như không hiểu Tiểu Hồng đang nói gì.Tiểu Hồng giơ một nửa bên mặt đỏ bừng ra.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1505: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 30 + 31


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm"Ngươi xem ngươi xem, ngươi đánh mặt ta đến đỏ lên rồi."

Thanh âm của Tiểu Hồng toàn là tức giận.Thiếu niên nhìn mặt Tiểu Hồng cẩn thận, nửa ngày sau mới mở miệng nói"Xác thật là đỏ."

Tiểu Hồng đang muốn nói tiếp, giây tiếp theo liền bị Tô Cổ tiếp tục véo bên mặt sưng đỏ kia.Tiểu Hồng càng kêu đau, Tô Cổ càng thêm dùng sức.Mãi một lúc sau, Tiểu Hồng mới tránh thoát, nổi giận đùng đùng"Ngươi làm gì vậy?!"

Tô Cổ"Ta là muốn nhắc nhở ngươi, đừng làm những việc ngu xuẩn."

"Ngươi mới ngu xuẩn!"

Tô Cổ nhướng mày"A, phải vậy không?"

Tiểu Hồng tức đến nỗi không ngừng quăng cái đuôi.Hai người đấu võ mồm, Tiểu Hồng chưa bao giờ có thể thắng được Tô Cổ, mỗi lần đều bị Tô Cổ nói cho á khẩu.Nhưng lần này lại có chút không giống trước kia, con rắn ngốc này thật sự tức giận.Tô Cổ nhìn nhìn, lại cảm thấy có chút thú vị.Con rắn ngốc này không tim không phổi, không để trong lòng bất kì điều gì.

Tức giận gì đó, chỉ cần một giây sau liền có thể vui sướng chạy đi mà đuổi bắt bướm nhỏ.Lần đầu tiên Tô Cổ thấy nó tức giận thành cái dạng này.Chẳng lẽ bởi vì hắn nói nó ngu xuẩn sao?Đang nghĩ ngợi, Xà Nam đứng ở phía xa đã không nhịn được nữa, tiến lên."

Tê tê tê tê tê"Nó phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, biểu lộ mình cũng là một con rắn.Nó đứng trước mặt Tiểu Hồng, ánh mắt căm thù nhìn Tô Cổ, ý cảnh cáo rất đậm.Tô Cổ nhìn con rắn không biết từ đâu chạy đến này, nhướng mày hỏi"Huynh đệ của ngươi sao?"

Tiểu Hồng nhìn thấy Xà Nam, tâm tình nó tốt hơn một chút, lên tiếng"Tiểu đệ của ta."

Tô Cổ hiểu rõ"Nhận ngươi làm lão đại, cũng thật là uỷ khuất con rắn này."

Tô Cổ càng nói kháy, Tiểu Hồng lại càng thêm tức giận.Cuối cùng tức đến nỗi nói không lên lời, chỉ có thể nói một câu"Hừ!

Người xấu!!"

Nói xong, nó xoay người muốn tìm một chỗ vắng vẻ chờ mình bớt giận.Nhưng Xà Nam đứng bên cạnh lại kéo Tiểu Hồng lại.Xà Nam mở miệng"Ngài không cần sợ hắn, ngài chưa chắc đã yếu hơn hắn.

Huống hồ hắn còn vũ nhục ngài như thế, hẳn là phải nhận giáo huấn."

Tiểu Hồng do dự.Đánh nhau với Tô Cổ sao?Vẫn là từ bỏ đi?Không phải nó sợ đánh không lại.Mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau với Tô Cổ.Ở trong mắt Tiểu Hồng, cho dù Tô Cổ làm nó tức giận đến thế nào, nó cũng chưa từng coi Tô Cổ là kẻ địch.Thế cho nên mỗi lần nói không lại Tô Cổ nữa, nó sẽ hầm hừ trốn đi chỗ khác, chờ hết tức giận rồi, hoặc chờ Tô Cổ chủ động tới tìm nó, nó sẽ tiếp tục chơi với Tô Cổ.Ngần ấy năm, chưa bao giờ thay đổi.Nhưng lần này nghe Xà Nam nói xong, Tiểu Hồng có lỗ tai mềm lập tức cảm thấy thằng ranh tiểu đệ này nói rất đúng.Tiểu Hồng ưỡn ngực"Ngươi muốn đánh với ta sao?"

Tô Cổ nghe Tiểu Hồng nói, lại quay sang nhìn Xà Nam."

Tiểu đệ ngươi mới nhận này, ở cùng ngươi được mấy canh giờ?"

Tiểu Hoa vừa nghe, đầu tiên là cảm thấy vô cùng mê man, sau đó bắt đầu xoè ngón tay đếm đếm.Nửa ngày sau, mới trả lời"Rất nhiều canh giờ."

Tô Cổ vốn dĩ muốn hỏi nó, vì một câu nói của con rắn kia mà đã muốn đánh nhau với hắn?[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Nhưng thấy bộ dáng Tiểu Hồng vô cùng thiếu đòn, lời nói tới bên môi rồi, liền sửa lại"Ngươi và cả tiểu đệ của ngươi, cùng lên đi."

Tiểu Hồng vừa nghe xong, tức giận hừ mạnh một tiếng."

Cùng lên thì cùng lên, đến lúc đó đừng nói ta khi dễ ngươi."

Xà Nam phun lưỡi rắn"Tê tê tê tê tê!"

Sớm đã vào trạng thái chiến đấu.Hai đánh một, thời gian hai bên đánh nhau không tính là quá lâu.Ước chừng chỉ nửa canh giờ, trận đánh kết thúc, cả ba người đều bị thương.Xà Nam đã sớm bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất không còn sức chiến đấu nữa.Tiểu Hồng cảm thấy nó bị Tô Cổ đánh đến mức sưng một cục to tướng trên đầu rồi.Còn Tô Cổ.Cánh tay của nó bị Tiểu Hồng cắn cho một cái, máu chảy đầm đìa.Nếu để nói có điều gì đó an ủi được Tô Cổ, đó chính là Tiểu Hồng không giận dỗi đến mức dùng răng chứa nọc độc hắn, thế cho nên miệng vết thương dù nhìn rất doạ người, nhưng thực ra chỉ là một vết thương nhỏ.Đây là vết thương đầu tiên mà Tô Cổ có từ khi sinh ra cho đến khi hoá hình, lại còn là do con rắn ngốc kia cắn.Tô Cổ nhìn Xà Nam, sau đó nhìn Tiểu Hồng, lên tiếng"Nếu đã có tiểu đệ, vậy ta chúc các ngươi, trăm năm hoà hợp."

Tiểu Hồng nghe thấy Tô Cổ chúc phúc cho mình như vậy, giơ tay xoa đầu "hừ" một tiếng.Đừng tưởng nói vài câu dễ nghe liền có thể dỗ dành nó.Thật ra ấy à, đồng chí Tiểu Hồng vốn chẳng hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này.

Nó chỉ thấy giống một câu khen ngợi, khích lệ.Nếu là trước kia, nó sẽ hỏi Tô Cổ câu đó có nghĩa là gì.

Nhưng lúc này nó còn đang tức giận, cảm thấy mình không thể mở miệng hỏi Tô Cổ.Tô Cổ nói xong, liền xoay người rời đi.Xà Nam nằm đó nghe thấy lời nói của Tô Cổ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng.

Phát hiện Tiểu Hồng vậy mà không hề phản bác, trong lòng Xà Nam liền có suy tính.Chẳng lẽ Tiểu Hồng vừa ý nó, muốn cùng nó giao hợp sao??Xà Nam tuy rằng có thể huyễn hóa ra hình dạng con người, nhưng bản thân nó vốn là một con rắn.Đã là rắn, thì sẽ sống cả đời theo luật rừng.

Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu thì phải cố gắng bám lên kẻ mạnh mà sinh tồn, cho tới nay, đều là như thế.Nó là giống đực, Tiểu Hồng cũng là giống đực.

Nhưng nếu về sau có thể bám vào Tiểu Hồng mà sinh tồn, nó cũng không quá để ý tới chuyện phải giao hợp với Tiểu Hồng.Đây vốn là thiên tính trời cho, huống hồ tính tình của loài rắn vô cùng thối nát.

Chỉ có nhân loại mới đem cái chuyện giao hợp này trở thành trinh tiết, trong sạch gì gì đó, cẩn thận giữ gìn, bảo vệ.Nực cười.Hai chân Xà Nam biến thành cái đuôi, nhẹ nhàng lay động trên đám cỏ, ý đồ hấp dẫn Tiểu Hồng.Nhưng Tiểu Hồng vốn không để ý.

Bởi vì nó còn đang bận che đầu, vô cùng tức giận vì bị Tô Cổ đánh sưng cả đầu lên.........Tô Yên theo Họa Nhu đi đến nhà của Họa Thiến Nhi và tướng công của cô ta.Đứng ở ngoài rào chắn, nhìn vào bên trong.

Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy một nữ tử mặc y phục trắng đi ra.Trong tay cầm một đóa hoa, nhẹ giọng gọi người trong phòng một tiếng"Quan nhân, chàng mau tới đây."

Người này chính là Họa Thiến Nhi mà Họa Nhu đã nhắc tới.Xác thật có ba phần tương tự với Họa Nhu.Dáng người tương tự, cách mặc y phục hay trang điểm cũng không khác gì Họa Nhu.Một lát sau, một nam nhân từ trong phòng đi ra, nhìn bộ dáng của gã ôn nhu nho nhã, vô cùng thư sinh.Trên mặt gã nở nụ cười sủng nịnh, bất đắc dĩ mở miệng"Thiến Nhi, nàng cẩn thận một chút, nếu không sẽ vướng ngã."

Họa Thiến Nhi liền dừng lại, không bước tiếp nữa.Ả đứng ở chỗ đó, trong tay cầm một bó hoa nhỏ.Mặt trời đang xuống núi, ánh nắng chiều chiếu sáng khắp nơi, một khoảng trời đỏ ửng.

Đoá hoa cúc non trong tay ả như tắm trong nắng chiều, có chút nổi bật.Họa Thiến Nhi hỏi nam nhân kia"Đẹp không?"

Nam tử kia gật đầu"Đẹp."

Sau đó, Họa Thiến Nhi liền nói một câu"Vậy hoa cúc đẹp hơn, hay hoa bách hợp đẹp hơn?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt tươi cười của gã nam nhân kia liền thay đổi, sắc mặt gã trầm xuống.Họa Thiến Nhi giống như biết mình nói sai, hai tay nàng ta vò vào nhau có chút hoảng loạn."

Quan nhân, không phải ta cố ý muốn nhắc tới cô ta."

Gã nam nhân kia nhìn Họa Thiến Nhi một lúc lâu, sau đó lên tiếng
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1506: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 32


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm"Không được nhắc tới cô ta với ta nữa."

Họa Thiến Nhi muốn nói lại thôi.Nàng ta muốn nói, mình còn chưa nhắc một chữ nào đến tên nữ nhân kia, mới chỉ nhắc đến hoa bách hợp, vì sao hắn liền nói như vậy?Nhưng rốt cuộc, vẫn giữ trong lòng.Chỉ gật đầu, đáp lại"Vâng, quan nhân."

Nam nhân kia vừa xoay người đi vào nhà, rắc một tiếng, Họa Thiến Nhi đập nát bó cúc non trong tay, cánh hoa rơi lả tả xuống đất.Họa Thiến Nhi đứng im ở đó, nhìn những bông hoa cúc non rơi đầy đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.Đúng lúc này, bên ngoài rào chắn vang lên âm thanh"Xin chào."

Họa Thiến Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt liền trở nên bình thường, không còn trạng thái như vừa nãy nữa.Nàng ta nhìn Tô Yên"Xin hỏi ba vị có việc gì sao?"

Tô Yên gật đầu"Có"Họa Thiến Nhi đi tới, nghi hoặc"Chuyện gì?"

Tô Yên mở miệng"Muốn hỏi chút chuyện về một nữ nhân tên Họa Nhu ba năm trước bị vứt xuống sông."

Vừa dứt lời, Họa Thiến Nhi liền gật đầu"Được"Nhìn nàng ta không hề có chút khác thường nào.Tô Yên lên tiếng"Nghe nói Họa Nhu tác phong phóng đãng, cho dù đã thành thân vẫn không hề biết thu liễm.

Không biết, việc này có phải là sự thật không?"

Họa Thiến Nhi nghe xong, lắc đầu"Tỷ ấy là biểu tỷ của ta, trước lúc tỷ ấy thành thân, ta rất thân thiết với tỷ ấy.

Biểu tỷ là người thiện lương, trước khi tỷ ấy thành thần, số nam tử tỷ ấy từng gặp mặt qua có thể dùng một bàn tay mà đếm.

Sao lại có thể là loại người như trong miệng của cô nương?"

Họa Thiến Nhi tỏ vẻ bất bình thay cho biểu tỷ.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Họa Nhu nghe thấy những lời này, bàn tay cầm cán ô thoáng thả lỏng, có cảm giác được an ủi.Có lẽ, mình đã nghĩ sai rồi.Họa Nhu tự an ủi bản thân.Tô Yên lại hỏi"Vậy sau khi cô ấy thành thân thì trở thành dạng người gì?"

Họa Thiến Nhi do dự một chút, giống như không muốn nhắc tới."

Ta ít khi gặp được biểu tỷ, cho nên đối với những chuyện này, cũng chỉ là nghe nói lại.

Nghe mọi người trong thôn nói biểu tỷ không chịu nổi cô đơn, đi khắp nơi câu dẫn nam nhân khác."

Họa Thiến Nhi thoáng dừng lại, lại dùng âm thanh kiên định nói tiếp"Nhưng trong trí nhớ của ta, biểu tỷ không phải là dạng người như vậy.

Ta cũng không biết trong mấy năm tỷ ấy thành thân đã xảy ra chuyện gì, làm biểu tỷ trở thành con người như vậy."

Tô Yên nghe xong, nhìn Họa Nhu.Họa Nhu im lặng từ đầu tới cuối, lúc này bỗng nhiên mở miệng"Ta muốn ở lại đây một đêm."

Dứt lời, Họa Thiến Nhi liền cười cười mà lắc đầu"Vị cô nương này, nhà chúng ta không phải là trạm dừng chân, nếu cô muốn ở lại, cách đây không xa có lẽ sẽ có khách điếm."

Cái thôn này bốn bề là núi vây quanh, hiếm khi có người tới, lấy đâu ra khách điếm?Nàng ta nói lời này cũng chỉ muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi.Tô Yên không nói gì, mà chỉ nhìn Họa Nhu.Họa Nhu nắm chặt cây dù, lặp lại một lần nữa"Đêm nay, ta muốn ở lại đây."

Họa Thiến Nhi nhíu mày.Nữ nhân này thật sự vô lễ.Lấy đâu ra cái đạo lý nằng nặc đòi vào ở trong nhà người khác?Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tang Minh, sắc mặt Tang Minh âm trầm, đã không còn nhẫn nại nữa.Gã luôn thấy vô cùng áp lực, nếu không phải giết nàng xong gã sẽ rơi vào hoàn cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ, gã đã sớm động thủ rồi.Hiện giờ tới nước này rồi, gã chỉ còn một con đường để đi.

Đó là giúp đỡ nữ nhân này, nhanh chóng đuổi được mảnh hồn phách kia, rồi đưa nàng đến Tây Thiên.Tang Minh trực tiếp giật túi tiền bên hông ném qua.Cất tiếng"Nếu ngươi cho các cô ấy ở lại đây một đêm, chỗ bạc này sẽ là của ngươi."

Họa Thiến Nhi cầm túi bạc kia ước lượng, có chút khiếp sợ.Nàng ta lớn đến từng này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.Họa Thiến Nhu mở túi ra xác nhận lại một chút, thực sự là bạc thỏi.Nàng ta do dự nói"Các người chờ một lát, ta phải thương lượng với quan nhân nhà ta một chút."
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1507: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 33


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmNửa ngày sau, Họa Nhu bước ra, cười nói"Quan nhân nhà ta nói, đêm nay các vị có thể ở lại nơi này."

Dứt lời, Họa Nhu chỉ vào hai gian phòng gần đó"Hai gian phòng kia, các vị có thể ở lại đó, nhưng có chút bừa bộn, thu dọn qua loa là có thể ở lại."

Đại khái cũng vì mấy thỏi bạc, cách nói chuyện của Họa Thiến Nhi cũng nhiệt tình hơn trước.Ba người bọn họ đều được mời vào trong.Họa Thiến Nhi mở miệng"Ba vị đã dùng cơm tối chưa?

Có muốn cùng ăn với chúng ta không?"

Vừa dứt lời, Họa Nhu liền nói"Được."

Họa Nhu vừa nói xong, nụ cười trên mặt Họa Thiến Nhi trở nên vô cùng gượng gạo.Nàng ta vốn chỉ khách khí hỏi một câu, ai ngờ nữ nhân kia liền đồng ý luôn.Họa Thiến Nhi xắn tay áo, nói"Ta đi nấu cơm."

Nói xong, Họa Thiến Nhi liền đi ra phòng bếp.Họa Nhu đứng ở đó, nhìn một màn này chỉ cảm thấy có chút quen mắt.Ha, đúng rồi.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Từ lúc Họa Nhu thành thân, Họa Thiến Nhi nói thích ăn cơm cô ta nấu nhất.

Lâu lâu sẽ chạy tới đây ăn cơm chiều.Cô ta cũng sẽ giống như Họa Thiến Nhi vừa nãy, xắn tay áo lên cười nói một câu"Ta đi nấu cơm."

Cảnh tượng đó làm Họa Nhu có chút hoảng hốt.Họa Nhu nhìn đi chỗ khác, ánh mắt dừng lại ở gian phòng tướng công của mình vừa đi tới.Ha, không đúng, giờ đã không phải là tướng công của cô ta nữa rồi.

Là của Họa Thiến Nhi.Bàn tay buông thõng xuống, chiếc dù rơi xuống mặt đất.Họa Nhu nhấc chân bước đi, đứng ở cửa phòng.Chỉ nhìn thấy một nam nhân ngồi ở trên ghế, đưa lưng ra ngoài, không biết đang xem cái gì ở trên bàn.Họa Nhu bước đi không có chút âm thanh nào, cô ta thật sự không có ý định tìm tòi nghiên cứu cái gì hết.Chỉ là rất nhớ hắn.Nếu để Họa Nhu nói trên đời này còn điều gì khiến cô ta lưu luyến nhất, thì đó chính là nam nhân này.Hắn là người đối xử tốt nhất với cô ta, đào tim đào phổi cho Họa Nhu khi cô ta còn sống.Họa Nhu bước lên phía trước, cảm giác như tất cả mọi chuyện mới chỉ là ngày hôm qua.Họa Nhu không tự chủ được mà đặt tay trên vai gã, hai mắt long lanh ngập nước, nhẹ giọng gọi một tiếng"Tướng công!"

Nàng thật sự rất nhớ hắn, nhưng nhân quỷ thù đồ, chung quy lại, nàng không thể quấy rầy cuộc sống của hắn nữa.Vừa dứt lời, nam nhân kia giống như bị dọa, thân thể cứng đờ, đồ vật đang cầm trong tay rơi bịch xuống đất.Là một miếng ngọc bội vô cùng tốt.Trên mặt còn khắc hình một cây sáo, sinh động như thật.Nam nhân run rẩy, hô một tiếng"Họa, Họa Nhu?"

Trong giọng nói của gã không có lấy một chút thương nhớ hoài niệm nào, ngoại trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi.Gã lên tiếng, không nghe thấy có tiếng đáp lại.Một lúc sau, gã quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ nhân xa lạ đứng sau lưng mình.Ánh mắt của nữ nhân đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên mặt đất.Nữ nhân đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên ghế, trong mắt không có chút cảm xúc nào.Giống như từ lúc cô ta nhìn thấy viên thúy ngọc đó, tất cả những cảm xúc hoài niệm, thương nhớ trong ánh mắt liền lập tức biến mất.Họa Nhu vẫn nhớ rõ viên ngọc này.Ký ức đó khắc quá sâu vào đầu cô ta, chỉ cần liếc mắt qua, Họa Nhu cũng có thể nhận ra.Ngày hôm đó, Họa Nhu bị ép uống rượu, rượu bị hạ dược, mơ mơ màng màng bị người ta bế đi, sau đó, loáng thoáng nghe thấy âm thanh đáng khinhĐến bây giờ, Họa Nhu vẫn còn nhớ rõ.

Cô ta không dám quên, đó là kẻ thù của chính mình, cô ta vừa mới báo thù xong, làm sao có thể quên được??"

Khà khà, đứa nhỏ này quả thật không tồi, chờ lát nữa chúng ta ai bắt đầu trước?"

"Ha, ha, ha, ha, ai cũng có phần, ai cũng có phần."
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1508: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 34


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmĐó là giọng nói của hai kẻ ngồi ngay bên cạnh.Họa Nhu vẫn nhớ rất rõ hai kẻ kia là ai, thế cho nên khi cô ta phát hiện mình vẫn còn sống, liền giết chết hai kẻ kia.Ngày đó, có ba người tới nhà Họa Nhu làm khách, còn một người khác chính là Lý viên ngoại.Họa Nhu vốn luôn cho rằng, kẻ ôm mình đi là Lý viên ngoại.

Còn tướng công đã sớm bị bọn họ chuốc say, nằm gục trên bàn.Lúc đó Họa Nhu mơ mơ màng màng dùng sức giãy dụa, vô tình sờ thấy một miếng ngọc bội.Trên đó khắc hoa văn rất kì lạ, là hình một cây sáo.Họa Nhu có ý định giật lấy ngọc bội kia, đập lên đầu gã, nhưng vừa mới dứt được ra, đã bị người ta phát hiện, móng tay của cô ta cào vào miếng ngọc bội, để lại một vệt máu trên đó.Thoắt cái ba năm trôi qua, miếng ngọc bội đó lại đang ở trong tay tướng công.Lúc nãy khi hắn nghe thấy giọng nói của mình lại sợ hãi đến như vậy, Họa Nhu không thể nhìn thấy một tia lưu luyến nhớ mong nào.Người mà cô ta gọi là tướng công trước mặt này, thật sự rất xa lạ, khiến cho Họa Nhu sinh ra nghi hoặc.

Chẳng lẽ, trong ba năm sống lại này, ký ức của cô ta trở nên hỗn loạn rồi sao?

Đến mức quên cả tướng công của mình trông như thế nào??Cô ta nhận sai người rồi sao?Không phải, không thể.Chính là hắn.Ánh mắt Họa Nhu mê man.Cô ta lên tiếng"Ngày ấy có người tới nhà làm khách, là ngươi cố ý bắt Họa Nhu ra bồi rượu, đúng không?

Ba người kia vũ nhục Họa Nhu, cũng đã được sự đồng ý của ngươi?"

Ánh mắt của Họa Nhu trống rỗng.

Những điều chống đỡ nàng tồn tại từ trước tới nay, dần dần sụp đổ trước mắt.Mà vị tướng công ngồi trước mặt lại có chút hoảng loạn, bởi vì nữ nhân lạ mặt này có giọng nói rất giống với Họa Nhu.Họa Nhu chết ba năm nay, ngày nào gã cũng bị tra tấn tinh thần.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Gã vô cùng kích động, nhìn chằm chằm Họa Nhu.

Sự sợ hãi trong mắt cũng dần biến mất, thay vào đó là sự ghét bỏ, khinh thường.Gã mở miệng"Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang làm cái gì.

Ngươi ghét bỏ ta nghèo, ghét bỏ ta không có bản lĩnh.

Đối với Lý viên ngoại, với mấy lão địa chủ kia phóng đãng như vậy, còn không phải là muốn câu dẫn họ sao??

Được thôi, ta thỏa mãn ngươi.

Ngươi được thỏa mãn rồi còn không vui vẻ sao?

Tại sao còn phải ngày ngày tìm tới ta??

Ngươi không thể để ta sống yên ổn một ngày sao??"

Bộ mặt gã trở nên vặn vẹo, thanh âm cao vút lên.Gã tiếp tục gào lên"Ngươi chết cũng chẳng liên quan gì tới ta!

Tất cả là ngươi tự chuốc lấy!

Là hậu quả do chính ngươi lăng loàn.

Về sau ngươi đừng có quấn lấy ta!!

Đừng quấn lấy ta nữa aaaaa!!!"

Gã gào thét lên, giống như chỉ có thể làm vậy để trốn khỏi nỗi sợ hãi trong lòng.Họa Thiến Nhi đang nấu cơm dưới phòng bếp nghe thấy âm thanh của gã, vội vàng chạy lên.Vội vàng ôm lấy gã"Quan nhân, quan nhân!

Họa Nhu đã chết rồi!!

Nàng ta sẽ không thể quay lại nữa!!

Chàng yên tâm, nàng ta sẽ không ghét bỏ chàng, ta cũng sẽ luôn ở bên chàng, ta cũng se không ghét bỏ chàng, quan nhân!!"

Một lúc lâu sau, nam nhân kia mới bình tĩnh lại, nhìn khắp nơi"Ngọc bội của ta!!

Ngọc bội của ta đâu???"

Họa Thiến Nhi vội vàng nhặt miếng ngọc bội ở dưới đất lên"Ở đây, ở đây."

Gã cầm lấy miếng ngọc bội, nhẹ nhàng thở hắt ra.Một lúc sau, mới nói một câu"Tuy rằng nàng ta là một tai họa, nhưng lúc sắp chết ít ra cũng làm được một chuyện tốt.

Ít nhất cũng đổi cho ta được miếng ngọc bội cổ này."
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1509: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 35


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmÝ thức của gã cũng dần dần khôi phục lại.

Lúc này gã mới nhìn rõ, nữ nhân đứng ở cửa kia không phải là Họa Nhu.Gã cũng không hỏi lại xem những lời vừa nãy có phải là nữ nhân đó nói hay không.Trốn tránh cũng được, sợ hãi cũng được.

Gã đem tất cả đổ lên miếng ngọc bội làm gã nhớ tới những chuyện trước kia.Gã vừa ngồi dậy, vừa nói"Tại sao âm hồn của nàng ta mãi không chịu tan?

Nàng ta phóng đãng như vậy, ta không làm gì sai cả.

Dùng nàng ta đổi lấy một chút đồ vật, cũng không sai."

Gã vừa ôm đầu, vừa lầm bầm tự an ủi bản thân.Họa Nhu đứng ngay cạnh đó, tay nắm chặt, tiến lên muốn nói điều gì đó.Không biết từ khi nào, Tô Yên đã đi tới bên cạnh Họa Nhu.Nàng nhìn gã nam nhân kia hỏi"Vì sao ngươi lại nói cô ấy phóng đãng?"

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân xa lạ này, thoáng sửng sốtHiển nhiên còn chưa phản ứng lại được."

Ngươi là ······"Tô Yên móc ra cây dao găm, phập một tiếng, con dao đâm xuyên qua cái bàn như đâm qua miếng đậu hũ.Họa Thiến Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng.Tô Yên kéo ghế ra, ngồi xuống, dáng ngồi của nàng giống y như một vị muội tử ngoan ngoãn, ừm...

đấy là nếu không có con dao cắm trên bàn ngay bên cạnh tay.Tô Yên mở miệng"Ngươi tự nói, hoặc ta bắt ngươi nói."

Gã nam nhân thân thể cứng đờ, lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn Tô Yên, hỏi một câu"Ngươi là gì của nàng ta?"

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng"Cố nhân."

Hai chữ này vừa nói ra, Họa Nhu không nhịn được mà quay đầu nhìn Tô Yên.

Sau đó liền nhìn đi chỗ khác, giống như không nghe thấy gì.Gã nam nhân kia lên tiếng"Nàng ta lớn lên mỹ miều, tự nhiên sẽ có không ít người thích.

Ngày thường, nàng ta câu dẫn những nam nhân khác trong thôn, còn đem áo yếm, quần áo, khăn tay và giày để lại trước cửa nhà người khác.

Ta còn nghe được họ cười nhạo sau lưng ta.

Ả không phải thích đi câu dẫn người khác sao?

Ta cho ả câu dẫn đủ thì thôi!"[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Tô Yên lẳng lặng nhìn Họa Nhu, nói "Rõ ràng là ngươi biết, những thứ đó không phải là cô ấy đem cho người khác."

Tô Yên vừa dứt lời, cả ba người kia đều sửng sốt.Họa Nhu không hiểu Tô Yên đang nói gì, nhưng lại có dự cảm chẳng lành.Thân thể cô ta lung lay, sợ là chỉ cần có thêm một đả kích nữa, Họa Nhu sẽ không thể gượng dậy nổi nữa.Còn hai kẻ kia, đồng thanh lên tiếng"Ngươi có ý gì?"

"Ngươi có ý gì?"

Tô Yên nhìn họ, tầm mắt chuyển sang trên người Họa Thiến Nhi."

Ngươi ghen ghét với Họa Nhu, muốn trở thành một người giống như cô ấy.

Ngươi chính là muốn thay thế Họa Nhu."

Họa Thiến Nhi nhìn chằm chằm Tô Yên.

Đại khái ả không hề nghĩ tới, một người ngoài như nữ nhân này lại có thể hiểu được tâm tư ả chôn dấu sâu trong lòng bấy lâu nay.Sau đó, Tô Yên lại nhìn sang gã nam nhân kia"Ngươi không tin Họa Nhu một lòng một dạ với ngươi.

Từ lúc ngươi cưới cô ấy về đã không tin cô ấy.

Về sau lại nghe những người trong thôn đồn đại, không chịu hỏi cô ấy lấy một câu.

Ngươi không những không tin tưởng Họa Nhu, mà còn tự cho rằng cô ấy chính là loại người như vậy.

Ngươi yếu đuối, không bảo vệ nổi cho Họa Nhu, liền muốn hủy hoại cuộc đời của cô ấy.

Không ngừng đổ các loại tội danh lên đầu cô ấy.

Họa Thiến Nhi nhiều lần lấy cớ tới dùng cơm tối, trộm y phục của Họa Nhu, mười phần thì bảy phần ta chắc chắn ngươi đã nhìn thấy.

Nhưng ngươi lại ngầm đồng ý."

Dứt lời, Tô Yên nhìn bọn họ"Các ngươi liên thủ, giết chết Họa Nhu."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại chìm vào yên lặng.Họa Thiến Nhi cùng với gã nam nhân kia cứng đờ cả người, đồng thời ngước mắt lên nhìn Tô Yên.Liên mồm hỏi nàng"Rốt cuộc ngươi là ai??"
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1510: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 36


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmMà Họa Nhu đứng đằng sau Tô Yên, sau khi nghe Tô Yên nói xong, nàng ta cười khổ, tự giễu bản thân"Ha"Vừa cười được một tiếng, liền ngã xuống mặt đất, không còn chút sức lực nào.Họa Nhu vốn là lệ quỷ, là do oán khí của cô ta không tiêu tan nổi, ngưng kết lại, nên vĩnh viễn không thể chết đi.Hiện giờ, lại nghe được cái chân tướng không tưởng này, oán khí đã tan.

Trong lòng trống rỗng, chỉ còn lại bi thương vô tận.Một người là biểu muội Họa Nhu tin tưởng nhất, một người lại là tướng công của mình, lại khiến cho Họa Nhu thương tích đầy mình, nhìn qua như là một trò cười.Khi Họa Nhu còn sống, chỉ vì quá xinh đẹp, luôn sẽ có lưu manh tới đây dòm ngó.Họa Nhu thấy y phục bị thiếu, cũng chỉ nghĩ là đám người đó không biết xấu hổ trộm đồ.Càng ngày mất càng nhiều, Họa Nhu cũng đã từng nói qua với tướng công, hắn chỉ ôm lấy cô ta, dỗ dành rằng sẽ mua cho Họa Nhu những thứ tốt hơn.Lúc đó, Họa Nhu cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại không hề biết rằng, hóa ra là từ lúc đó, người trượng phu mà mình một lòng một dạ yêu thương đã muốn mạng mình.Khi Họa Nhu tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một gian phòng, còn loáng thoáng nghe thấy bên giường truyền tới giọng nói"Hiếm khi ta thấy Tiểu Quai quan tâm tới người khác như thế."

Thanh âm mềm mại hỏi lại"Có sao?"

"Không có sao?"

Tô Yên cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, gật đầu"Có chút."

Sau đó, Tô Yên liền bị người kia ôm chặt vào trong ngực.Hắn lên tiếng"Tiểu Quai, chúng ta cũng nên đi ngủ rồi."

Tô Yên"······ Chàng không phải là vừa mới tỉnh sao?"

"Ta lo lắng thể lực của Tiểu Quai không chống đỡ nổi."

"Không sao, sức lực của ta rất lớn."

Người nào đó cảm thấy cách này không thể dùng được, liền nói thẳng"Ta muốn ngủ với Tiểu Quai."

Tô Yên ngẩng đầu liếc hắn một cái"Không được tốt cho lắm."

Người nào đó nhướng mày"Chỗ nào không tốt chứ?"

Tô Yên còn chưa kịp trả lời, hắn đã nói tiếp[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]"Hình như Tiểu Quai không muốn ngủ cùng ta."

Tô Yên do dự một chút, sau đó gật đầu"Ta chưa buồn ngủ."

Quân Vực u oán"Ta với Tiểu Quai lâu ngày không gặp, nàng chẳng những không nhớ ta, còn cự tuyệt ta, có phải nàng...."

Lời còn chưa nói hết, Tô Yên đã bịt kín miệng hắn.Nhìn là biết hắn chuẩn bị nói gì rồi.Nàng lên tiếng"Ta không có coi trọng người khác."

Quân Vực quấn lấy Tô Yên"Không ngủ cũng được, nhưng bắt buộc phải hôn ta."

Hai người ở đằng kia dây dây dưa dưa, chính là 6 canh giờ không được gặp Tô Yên liền vô cùng nhớ nhung........Ở một nơi khác.Trời đã tối, Tô Cổ cũng rời đi rồi, trong rừng chỉ còn lại Tiểu Hồng và Xà Nam.Xà Nam vì một câu 'trăm năm hòa hợp' của Tô Cổ mà nghĩ lầm Tiểu Hồng coi trọng nó.

Cũng quyết chí leo lên được cây đại thụ Tiểu Hồng này.Mà Tiểu Hồng hiện tại đã bắt đầu thấy sốt ruột.Tối lửa tắt đèn rồi, nó muốn đi tìm Cổ Vương.Nhưng hai người đang chiến tranh lạnh với nhau, hiện tại đi tìm hắn, thật mất mặt a.Không tính đến chuyện mất mặt, quan trọng hơn là, nó không tìm được.Tiểu Hồng lắc cái đuôi đi tới đi lui khắp rừng, tìm từ lúc hoàng hôn tới khi trời tối, cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng Cổ Vương đâu.Bởi vì tìm không thấy, bản thân đã buồn bực lại càng thêm khó chịu.Trong lòng Tiểu Hồng có chút trống rỗng.Cuối cùng, nằm đơ người trên mặt đất, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ Cổ Vương giao cho nó, mỗi tối đều phơi mình dưới ánh trăng, tắm gội toàn thân sạch sẽ.Cổ Vương nói điều này rất tốt cho nó.Tiểu Hồng lăn trên đống cỏ, nghĩ đến Cổ Vương đối xử với mình khá tốt.Vừa nghĩ, Tiểu Hồng vừa lăn khắp nơi.

Lăn lăn, liền lăn vào trong ngực của người nào đó.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1511: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 37


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTiểu Hồng kích động, lập tức ngẩng đầu lên, vừa muốn gọi, liền thấy gương mặt của Xà Nam phóng to trước mặt.Tiểu Hồng sửng sốt.

Thấy Xà Nam muốn nói lại thôi, còn dùng cái đuôi quấn lấy cái đuôi của nó.Tiểu Hồng mờ mịt"Ngươi làm cái gì vậy?"

Nói xong, liền đẩy Xà Nam sang một bên, sau đó tiếp tục lăn lộn trên đám cỏ.Haizz, trước kia lúc không thấy Cổ Vương, nhiều lúc nó chỉ cần lăn lăn trên mặt đất thì đều sẽ đụng phải chân của hắn.Vừa hồi tưởng, Tiểu Hồng lại tiếp tục lăn lộn.

Cho đến khi bịch một tiếng, nó lại đâm phải thứ gì đó.Nhấc đầu lên nhìn, lại là Xà Nam.Xà Nam vẫn giữ cái bộ dạng muốn nói lại thôi ấy, nhấc cái đuôi ý đồ muốn quấn lấy cái đuôi của Tiểu Hồng.Tiểu Hồng nhấc đuôi, đập một nhát lên người nó.Vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy trong miệng Xà Nam phát ra âm thanh kỳ quái.Tiểu Hồng ngây ngốc, vô cùng sửng sốt.Cái thứ này...

động dục?Tiểu Hồng còn đang ngẩn người, Xà Nam đã mở miệng"Đến đây đi, ta đã chuẩn bị tốt rồi."

Giọng nói của Xà Nam chui vào lỗ tai Tiểu Hồng, cũng vô cùng kỳ quái.Tiểu Hồng tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy.Đến khi nó hiểu được con rắn này có ý gì, da mặt liền căng lên, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng"Ta là giống đực!"

Nó tuy rằng vô cùng tức giận mà gào lên, nhưng với cái chất giọng ngọng ngịu của trẻ con kia thì lực uy hiếp cũng bằng không.Xà Nam bắt đầu sờ soạng lung tung, vừa sờ vừa nói"Ta không ngại."

Tiểu Hồng nghe xong, thật sự là không nhịn được, trực tiếp đứng dậy đánh nó.Kiểu đánh vô cùng khác với lúc nó đánh nhau Tô Cổ.Lúc này, Tiểu Hồng cảm thấy mình vô cùng bị vũ nhục, ra tay vô cùng tàn nhẫn.Cái gì?Ngươi không ngại??Ngươi không ngại nhưng ta để ý!!Thế nhưng lại có giống đực muốn ngủ nó???Cảm thấy nó là giống cái sao???Nghĩ vậy, Tiểu Hồng càng thêm tức giận, càng dùng sức mà đánh.Lúc đầu, Xà Nam còn có thể phản kháng được hai ba cái.

Sau đó, liền chịu chết mà nằm im.Tiểu Hồng vừa đánh vừa căm giận gào lên"Dám đòi ngủ ta!!

Ta đánh chết ngươi!!"

Càng đánh càng hang.Không biết đánh được bao lâu, cánh tay của nó bị kéo lại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Cổ.Thiếu niên mặc một thân y phục thuần trắng như tuyết, sắc mặt lãnh đạm, đôi mắt dửng dưng nhìn nó.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Dưới ánh trăng mờ ảo, cảm giác như thiếu niên vừa đạp mây bay xuống.Tiểu Hồng nhìn thấy Tô Cổ, ánh mắt sáng ngời.Nhưng tiếng rên rỉ trên mặt đất làm nó không thể nào quên được việc suýt chút nữa thôi, nó sẽ bị con rắn đực rựa này sàm sỡ.Sau đó, lại đập cho Xà Nam một nhát nữa.Tô Cổ mở miệng"Đánh nữa nó sẽ chết."

Tiểu Hồng căm giận"Nó thế nhưng còn muốn ngủ ta!"

Lẩm bẩm kể tội Xà Nam với Tô Cổ một lúc xong Tiểu Hồng không còn muốn đánh nó nữa.Tiểu Hồng chép chép miệng, dùng giọng nói trẻ con của mình nói với Tô Cổ."

Ta muốn ăn cơm."

Tô Cổ nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Tiểu Hồng"Gần đây không có chỗ nào ăn."

"Chúng ta có thể nướng đồ ăn."

Vừa dứt lời, Tiểu Hồng ưỡn ngực.Nó chính là một con rắn biết phun lửa đấy.Chỉ cần bắt được thỏ hoang, nướng một lúc là có thể ăn.Hai đứa vừa nói vừa đi vào trong núi, tốc độ vô cùng hoà hợp.Con rắn Xà Nam bị đánh nằm chết ngất ở đó hoàn toàn bị vứt vào quên lãng.Thi thoảng còn nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau"Ngươi chỉ cần không phun ra nước miếng dập tắt lửa là tốt rồi."

"Ta phun ra lửa!!!"

"Ồ, phải không?"

"Đúng vậy!

Đúng vậy!"

Cho đến khi đi sâu vào trong núi, tiếng nói mới biến mất.Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng lên, Tô Yên đi từ trong phòng ra, Quân Vực cũng đi ra sau lưng nàng.Y phục màu đỏ phá lệ yêu diễm, đặc biệt là mỗi nhất cử nhất động, vô cùng xứng với khuôn mặt kia.
 
[Quyển 8] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời!- Tần Nguyên[Edit]
Chương 1512: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 38


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh NiệmTô Yên vừa đi ra liền thấy Họa Nhu đang đứng ở bên ngoài.Y phục thuần trắng, tay cầm cây dù, nhìn lên trên đỉnh núi, không biết đang nghĩ gì.Tô Yên đi qua đó, nhìn Họa Nhu.

Nửa ngày sau, chậm rãi nói một câu"Mọi chuyện sẽ tốt lên."

Họa Nhu nghe thấy giọng của Tô Yên, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng dần dần có chút tinh thần.Thân thể Họa Nhu đơn bạc, giống như chỉ cần có một cơn gió thôi qua sẽ hồn phi phách tán.Quân Vực đại nhân của chúng ta thế mà lại hiếm khi chia sẻ sự chú ý của Tô Yên cho người khác, hắn đứng đó không tiến lên dính lấy Tô Yên đánh dấu chủ quyền, ngược lại đi đến bên cạnh, kéo một cái ghế ra, ngồi xuống.Tiểu Hoa nghi hoặc.Hơ?

Quân Vực đại nhân thay đổi tính nết sao?

Không có khả năng a.

Chẳng lẽ ký chủ lén cho Quân Vực đại nhân ăn loại dược gì rồi?

Không phải là làm hỏng luôn đầu óc của Quân Vực đại nhân rồi chứ?Tiểu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng.Thật sự không phải là phản ứng của Tiểu Hoa quá lớn, mà tính tình của Quân Vực đại nhân, phàm là những vật còn sống, không phân biệt giới tính, có thể hấp dẫn ánh mắt của ký chủ, hắn đều sẽ ghen đến nổ đom đóm mắt.Hắn chỉ muốn một ngày 12 canh giờ trong mắt Tô Yên chỉ có mình hắn, hắn mới cam lòng.

Cũng không biết Họa Nhu bị làm sao, ngày hôm qua sau khi chân tướng đã rõ ràng, cũng không tức giận mà giết luôn hai kẻ kia, còn chủ động đến tìm bọn họ, nói rằng chuyện ngày hôm qua là do nàng không tốt, muốn làm cơm trưa cho bọn họ dùng bữa.Họa Nhu gác cây dù ở góc nhà, xắn tay áo lên, nhìn Họa Thiến Nhi cùng với gã nam nhân kia, cười nói"Ta đi nấu cơm."

Nói xong liền đi tới phòng bếp.Hình ảnh đó giống y như lúc Họa Nhu vẫn chưa chết.Tiểu Hoa rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thì thầm hỏi Tô Yên."

Ký chủ."

"Ừ?"

"Vì sao chị lại muốn giúp Họa Nhu vậy?"

"Đã hứa rồi."

"Nhưng em cảm thấy ký chủ đối xử với cô ta rất tốt a."

Tô Yên trầm mặc một chút, chậm rãi mở miệng"Trước kia, khi ta bị nhốt lại, có một vị tỷ tỷ luôn trộm đưa đồ ăn cho ta.

Sau đó, tỷ ấy chết không toàn thây."

Tiểu Hoa gật đầu"Đúng ạ!"

Việc này nó biết, ký chủ đã từng nói qua.[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép(눈_눈) ]Ký chủ vẫn luôn bị nhốt đến năm mười một tuổi, bảy năm trời, vẫn luôn có một vị tỷ tỷ âm thầm đối xử với ký chủ rất tốt.Tô Yên nói tiếp"Vị tỷ tỷ đó là bị tướng công lừa bán vào trong đó, muốn độc chiếm số tiền trong nhà của tỷ ấy, sau đó cưới người mà gã yêu cùng hưởng giàu sang."

Họa Nhu làm Tô Yên nhớ tới vị tỷ tỷ kia.

Nàng không đành lòng, muốn giúp nàng ấy.Tiểu Hoa nghe xong liền nhìn về phía Quân Vực đại nhân vẫn đang ngồi vắt vẻo trên ghế"Quân Vực đại nhân cũng biết chuyện này sao?"

Tô Yên sửng sốt, sau đó nhìn Quân Vực, lắc đầu"Hắn không hỏi qua, chắc là không biết."

Tiểu Hoa khẽ thì thầm"Vậy vì sao ngài ấy không tới quấy rối?"

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, lực chú ý dừng ở trên người Quân Vực, sau đó đi về phía hắn.Quân Vực vốn đang nhắm mắt ngồi phơi nắng.

Cảm nhận thấy có người đang đi tới, mí mắt nhấc lên một chút.

Mở miệng hỏi"Làm xong rồi sao?"

Tô Yên gật đầu"Ừm"Hắn không nói thêm gì, tiếp tục nhìn Tô Yên.Không biết là do hắn quá hiểu nàng, hay là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tô Yên quá rõ ràng."

Tiểu Quai, từ trước tới giờ không phải ta vô cớ gây chuyện.

Lúc em bận, ta sẽ im lặng ở bên cạnh em."

Hắn nói lời này, đến cái hệ thống máy móc như Tiểu Hoa còn không tin.Tô Yên lại càng không tin.Nam nhân ấm áp không phải kiểu của hắn.Quân Vực duỗi tay giữ ôm chặt nàng vào trong ngực.
 
Back
Top Bottom