Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch (Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 240: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (14)



🧞‍♂️Chương 240🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (14)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Phục Hy trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại nói: "Biết những Ma tộc đó hướng tới nơi nào không?"

Lỗi lắc lắc đầu, sau đó trả lời: "Không biết."

Phục Hy nhìn về phía Xích sa sau đó duỗi tay liền thiết lập một cái kết giới. Tiếp theo liền nói với Lỗi: "Thời gian gần đây cẩn thận một chút."

Lỗi gật gật đầu trả lời: "Vâng!"

Sau đó nhìn Phục Hy và Vô Dược cùng nhau rời đi. Nhìn thân ảnh Vô Dược, thần sắc như cũ, có chút phức tạp. Trong lòng nghi hoặc: Đó là Nữ Oa sao?

Nếu không phải, vậy vì sao lại cùng Phục Hy ở bên nhau? Nếu nói đúng như thế, vậy vì sao không cảm giác được linh lực trên người nàng?

Nhưng, lấy tình huống Xích sa đối với nàng mà nói kia hẳn đó chính là Nữ Oa không thể nghi ngờ. Nhưng vì sao nàng lại biến thành cái dạng này?

...

Vô Dược rúc vào người hắn, cuối cùng nhẹ nhàng phun ra: "Phục Hy."

Giọng nói của nàng lúc này đây rất tươi mát, cũng không hề khàn khàn khó nghe, mà là dịu dàng thanh lệ thập phần dễ nghe.

Từ sau khi nhìn thấy nàng lần nữa, nàng tổng cộng nói ba câu nói. Hơn nữa ba câu này đều là gọi tên của hắn.

Phục Hy cúi đầu hôn nàng, cạy hàm răng nàng ra, cùng đầu lưỡi nàng triền miên.

Vô Dược từ ánh mắt và động tác của hắn, và cả cảm giác của cô có thể nhận thấy được hắn rất vui vẻ, Vô Dược liền yên lặng nghĩ, hắn như vậy hẳn là sẽ không tiếp tục hắc hóa đi.

Kết quả giây tiếp theo liền nghe được Tĩnh Dạ nhắc nhở: Ký chủ, cô phải chú ý. Hiện tại giá trị hắc hoá của nam thần đã đến 95, hắn cũng không thể ngừng a!

Vô Dược phun ra một ngụm lão huyết, thiếu chút nữa liền muốn một cái tát chết Phục Hy trước mắt. Rõ ràng hắn đã vui vẻ, vì sao lại còn hắc hóa?

Tĩnh Dạ và Vô Dược là linh hồn tương liên, Phục Hy đương nhiên cũng không phát hiện ra. Nhưng mà, hắn có thể nhận thấy được nàng thất thần.

Phục Hy bất mãn cắn môi nàng một chút, sau đó Vô Dược mới lấy lại tinh thần. Tựa hồ là có cảm giác đau, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, nháy đôi mắt nhìn hắn, tựa hồ một bộ dạng chàng không dỗ ta, giây tiếp theo ta có thể khóc ra.

Nhìn đến cái dạng này của nàng, Phục Hy tâm muốn trừng phạt liền héo. Ôn nhu hôn hôn nơi hắn vừa mới cắn, nhẹ giọng dỗ nói: "Oa Oa ngoan, không thể khóc nga!"

Vô Dược khinh bỉ nhìn hắn một cái, nàng liền biết ở thời điểm nàng 'không có ký ức' hắn khi dễ nàng. Đương nhiên, nàng cũng chỉ dám nói ở trong lòng như vậy. Đối phương chính là thần, nàng hiện tại chỉ là so với người phàm tốt hơn một chút.

Nghĩ nghĩ Vô Dược đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng. Mở miệng hỏi Tĩnh Dạ: Vì sao Phục Hy không cảm giác được tôi là một linh hồn xâm nhập?

Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Bởi vì thân thể hiện tại của cô còn giữ hồn phách của Nữ Oa, hơn nữa chúng ta không biết nam thần có phải hoàn toàn không có cảm tình đối với cô hay không, nếu hắn không phải hoàn toàn không có, đối với cô khẳng định là rất yêu, hắn sẽ theo bản năng cho rằng đây là tình yêu của Phục Hy đối với Nữ Oa, cho nên sẽ không đem ngươi trở thành linh hồn xa lạ, chỉ biết theo bản năng thân cận với cô.

Vô Dược nháy mắt liền hiểu, sau đó trả lời đi: Tôi đã biết.

Tiếp theo Tĩnh Dạ phát hiện mình bị che chắn, sau đó, yên lặng rơi lệ đầy mặt. Ký chủ quả nhiên là tức giận, cô cũng không phải cố ý. Ai biết thế giới này đột nhiên xuất hiện vấn đề, cô nguyên bản tính toán muốn đưa ký chủ đến, cũng không phải thế giới này.

Kỳ thật Vô Dược cũng không có tức giận, chỉ là cảm thấy nếu Tĩnh Dạ và nàng mà nói chuyện, nhất định sẽ phân lực chú ý của nàng. Như vậy Phục Hy tất nhiên sẽ phát hiện. Dù sao nếu Tĩnh Dạ có chuyện gì, có thể lợi dụng liên hệ khẩn cấp. Cho nên nàng cũng không sợ bỏ sót thông tin quan trọng gì.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 241: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (15)



🧞‍♂️Chương 241🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (15)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược cuối cùng đương nhiên là không khóc, Phục Hy vừa lòng sờ sờ đầu nàng, sau đó lại chậm rãi mang theo nàng đến biên cảnh.

Nhìn bộ dạng hắn nhàn nhã, tựa hồ một chút đều không vội.

"..." Phục Hy... Chàng còn không nhanh khôi phục ký ức cho ta. Chàng sẽ mất đi ta.

Vô Dược biết nếu Nữ Oa khôi phục thần lực, khẳng định cũng sẽ khôi phục ký ức. Sau đó nàng có thể thuận lợi biết được mọi việc nàng muốn biết.

Thời điểm đến biên cảnh, Phục Hy dừng bước chân. Vô Dược vốn dĩ cho rằng hắn sẽ hỏi người khác, nghi hoặc nhìn hắn.

Phục Hy sờ sờ đầu nàng, sau đó vui vẻ nói: "Ta cảm giác được, Oa Oa, ta cảm giác được Tuyết nhuỵ ở nơi nào. Ta rất nhanh liền có thể khôi phục cho nàng."

Sau đó mang theo Vô Dược lắc mình một cái, liền xuất hiện ở trong một cái lưu sa*. Phục Hy mang theo nàng xuyên qua lưu sa, sau đó một Thành đô bị tàn phá liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

*Lưu sa: Cát lún.

Khi thấy người trước mắt, khóe môi Phục Hy treo một mạt châm chọc, đạm mạc mở miệng: "Đông Dương, ngươi quá tùy hứng."

Khuôn mặt Đông Dương nửa đầy tà khí, tràn đầy rối rắm: "Phục Hy đại thần, ta... Ta cũng không muốn. Nhưng... Nhưng mà ta không còn cách nào."

Phục Hy lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: "Cho nên ngươi liền giống cái nữ tử tiếp cận Đỡ Nghiêu kia, xúi giục hắn đi trộm Tuyết nhuỵ."

"Ta..." Đông Dương nháy mắt biến trầm mặc, đây hết thảy xác thật là hắn an bài.

Phục Hy như cũ đạm mạc nói, tựa hồ đang trần thuật lại một việc rất bình đạm: "Ngươi biết không, bị hoá ma không phải cơ thể ngươi mà là linh hồn của ngươi. Ngươi là một vị thần, sao có thể bị một chút ma khí kia đồng hóa. Thứ ngươi không trừ được chính là tâm ma của ngươi."

Sau khi Đông Dương nghe được hắn nói, ngẩn người. Đúng vậy! Hắn sao có thể dễ dàng thành ma như vậy. Tuy rằng trong trận chiến ấy hắn bị trọng thương rất nặng, vì vậy ma khí vẫn luôn không thoát ra được. Nhưng chung quy bất quá là vì tâm ma của hắn, bởi vì sợ hãi, ngược lại hãm đến càng sâu.

Cũng không biết có phải vì hắn nói câu nói kia hay không, bộ dạng Đông Dương tựa hồ lập tức liền nghĩ thông suốt, ma khí trên người thế nhưng lập tức giảm bớt rất nhiều. Mơ hồ bị thần khí trên người che lại. Phục Hy nâng nâng tay, sau đó một cơn gió phất qua, ma khí trên người Đông Dương thế nhưng liền biến mất.

Đông Dương không biết, nhưng Vô Dược lại nhìn đến vô cùng rõ ràng. Thời điểm Phục Hy lại nói với hắn lần nữa, đầu ngón tay chưa từng dừng. Nghe nói cầm Phục Hy có thể che giấu, nếu không đoán sai mà nói tại thời điểm nhìn thấy Đông Dương, hắn đã bắt đầu đàn cầm huyền.

Phục Hy thôi miên lợi hại ở chỗ nào, Vô Dược đã sớm chứng kiến qua. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể khiến một thần ổn định nội tâm, hắn tựa hồ so với miêu tả trong thần thoại còn lợi hại hơn.

Đông Dương khôi phục vội vàng hướng Phục Hy nói lời cảm tạ: "Tạ Phục Hy đại thần, tạ Phục Hy đại thần."

Sau đó hắn tựa hồ dường như nghĩ tới cái gì, lại mở miệng nói: "Ta lập tức đem Minh thủy và Tuyết nhuỵ trở về, sau đó mang theo Viêm hỏa về phía đông."

Phục Hy nhàn nhạt mở miệng: "Tuyết nhuỵ giao cho bổn tọa."

Đông Dương tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem Tuyết nhuỵ giao cho Phục Hy.

Phục Hy tiếp nhận xong, liền mang theo Vô Dược về Thần điện.

...

Khi Phong Dao thấy Phục Hy trở về, thập phần cao hứng tiến lên. Khi thấy mặt Vô Dược trở về vẻ tuyệt sắc khuynh thành, sắc mặt thay đổi rất nhiều lần.

Khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của ả, Vô Dược lôi kéo góc áo Phục Hy. Tựa hồ rất sợ hãi trốn phía sau hắn.

Thấy Vô Dược như vậy, con ngươi Phục Hy nháy mắt tối sầm xuống. Ánh mắt nhìn Phong Dao càng thêm không tốt.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 242: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (16)



🧞‍♂️Chương 242🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (16)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Khi Phong Dao thấy thấy cái dạng này của Phục Hy, trong lòng xuất hiện ra một cổ nguy cơ. Cảm giác này khiến ả rất bất an.

Đúng rồi, ả sao có thể quên được, trên người ả còn có hồn phách của Nữ Oa, Phục Hy hắn sẽ...

Bộ dạng của ả như là đột nhiên hiểu ra gì đó, sau đó yên lặng rời đi trước mặt bọn họ.

Nếu ả không đi, sẽ chết. Ả nhất định phải trời đi trước khi Phục Hy tính toán rút hồn phách của ả ra. Ả không thể tiếp tục đợi ở chỗ này.

Vô Dược nhìn Phục Hy vẫn luôn đang mân mê cái gì đó, sau đó lại nghĩ đến biểu tình kinh hoảng hôm nay của Phong Dao kia. Đột nhiên có loại dự cảm rất không khéo.

Vội vàng gọi Tĩnh Dạ: Ta muốn biết Phục Hy tính toán đem thân thể này khôi phục như thế nào?

Tĩnh Dạ xem xét một hồi, sau đó trả lời: Hắn muốn rút hồn phách của Nữ Oa ở trên người Phong Dao ra, lấy thân thể của Phong Dao hiện tại này phỏng chừng sẽ chết. Nếu nàng tử vong ngoài ý muốn, nàng có khả năng sẽ bị mạt sát.

Vô Dược nhăn mi lại, nàng không phải chưa từng nhìn qua tiểu thuyết mau xuyên, nhưng gia nhập vào hệ thống nàng chưa từng nghe qua từ này, sau đó mở miệng nói: Thân thể đã chết không phải linh hồn đương nhiên sẽ trở lại không gian sao? Vì sao lại bị mạt sát?

Tĩnh Dạ thở dài, sau đó giải thích nói: Bọn họ và chúng ta không giống nhau, bọn họ là xâm nhập trái pháp luật, chúng ta là làm giao dịch với Thiên Đạo. Nếu bọn họ tử vong ngoài ý muốn mà nói, Thiên Đạo sẽ thấy được linh hồn của bọn họ. Sau đó liền sẽ bị Thiên Đạo mạt sát.

Vô Dược nga một tiếng, sau đó nói: Cho nên nói nàng so với chúng ta không có quan hệ!

... Không biết vì sao Tĩnh Dạ cảm thấy ký chủ của nó đột nhiên thả lỏng. Nhược nhược hỏi một câu: Ký chủ, cô không cứu nàng sao?

Vô Dược nghi hoặc hỏi: Tôi vì sao lại phải cứu nàng? Sau khi nàng chết, không phải đối với thế giới này sẽ không có ảnh hưởng sao? Hơn nữa nàng với chúng ta, không phải bất đồng sao? Cô nói tôi phải tu bổ cái này cái kia, cũng không nói qua tôi phải cứu với kẻ xâm nhập đi?

Bộ dạng giống như rất có đạo lý, cô thế nhưng vô lực phản bác.

Nhìn đến Tĩnh Dạ trầm mặc, Vô Dược lại mở miệng: Nàng ta cho tôi cảm giác rất không tốt. Dù sao tôi đối với việc cứu kẻ thù gì đó một chút hứng thú đều không có. Nàng lại không phải cùng một chủ hệ thống với chúng ta, vậy vì sao chúng ta phải xen vào việc của người khác đây.

Nghe xong lời cô nói Tĩnh Dạ nháy mắt hiểu ra, bộ dạng hình như là rất có đạo lý. Nếu ả và bọn họ không có quan hệ, vì sao phải cứu kẻ thù ở phe đối lập đây?

Sau đó Tĩnh Dạ yên lặng nói: Tôi đây lặn trước.

Vô Dược mỉm cười gật gật đầu, trong lòng yên lặng nói một câu: Đứa nhỏ ngốc.

Chờ khi Phục Hy đem hết thảy đều chuẩn bị tốt, xoa cầm, để nàng đi vào giấc ngủ.

Phục Hy đem nàng ngủ say bế lên, sau đó đem nàng để lên trên giường. Môi nhẹ nhàng hôn gương mặt nàng, trong con ngươi tràn đầy mê luyến.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Oa Oa ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh ngủ hết thảy đều tốt."

...

Phong Dao đang trong vườn đào vẫn luôn tìm kiếm đường đi ra ngoài. Nhưng mà mặc kệ tìm như thế nào, cuối cùng vẫn là trở lại chỗ cũ.

Phục Hy dừng ở trước mặt ả, môi đỏ đạm mạc phun ra: "Muốn chạy? Ân?"

"Phục... Phục Hy..." Phong Dao theo bản năng lui lại mấy bước, âm thanh run rẩy.

"Thiếu người chung quy là phải trả lại, Diễm." Âm thanh Phục Hy lúc này, so với bình thường dỗ Vô Dược hoàn toàn không giống nhau. Âm thanh lạnh nhạt, khiến cả người Phong Dao sợ hãi run rẩy lên.

Biểu tình có chút không thể tin được: "Ngươi... Ngươi đều đã biết? Không... Không có khả năng! Ngươi làm thế nào biết được!"

Khoé miệng Phục Hy giơ lên một mạt châm chọc, sau đó mở miệng nói: "Ngươi quả nhiên không có mất đi ký ức."

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 243: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (17)



🧞‍♂️Chương 243🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (17)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Ả chỉ là mất đi ký ức của Diễm, về ký ức trước khi ả xuyên qua đây còn tồn tại. Ả mơ hồ cảm giác được mình tựa hồ làm sai cái gì.

Phục Hy không nhiều lời với ả, làm một cái phép ả liền té xỉu trên mặt đất.

Thời điểm Phục Hy thắp Tuyết nhuỵ rút hồn phách của Nữ Oa ra, Phong Dao nhớ tới rất nhiều thứ.

Ả nhớ tới nguyên cốt truyện, nhớ tới Diễm đến tột cùng là một vị thần như thế nào.

...

Diễm là con gái của Thần tộc và Nhân tộc sinh ra. Phụ quân là thần, mẫu thân là nhân loại. Nhưng huyết thống của nàng từ phụ quân tương đối nhiều, cho nên pháp lực cũng rất mạnh, nhưng luôn có thời điểm sẽ bị huyết thống của mẫu thân áp chế.

Diễm có thiên phú luyện dược rất cao, có lần đi hái thuốc gặp phải Ma tộc. Vốn dĩ vẫn luôn ở thế thượng phong, nhưng đột nhiên bị huyết thống nhân loại áp chế, mất đi pháp lực một lát, liền bị trọng thương. Liền ở thời điểm nàng cho rằng bản thân phải chết, Phục Hy đột nhiên xuất hiện.

Là hắn cứu nàng, nàng đối với hắn có cảm tình muốn cảm ơn rất lớn. Nàng muốn báo đáp hắn, nhưng lại không biết nên báo đáp từ đâu.

Nàng cho rằng nếu không thể báo đáp hắn, vậy liền trở thành một vị thần tốt giống như hắn đi! Cho nên nàng bắt đầu liều mạng luyện đan cho những người cần thiết.

Cũng bởi vậy thanh danh của nàng vang dội, trở thành người luyện đan đứng đầu Thần tộc.

Vốn dĩ vẫn luôn đều rất tốt, nhưng không nghĩ tới một việc cẩu huyết, nàng thế nhưng gặp đến hai lần.

Lại một lần khi hái thuốc gặp phải Ma tộc, nhưng mà ở thời điểm nàng cơ hồ hồn phi phách tán, mới gặp được một vị thần cứu nàng.

Muốn khiến một vị thần chết nhanh, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nữ Oa dùng một hồn một phách của bản thân, vì nàng mà tụ hồn, để nàng chuyển sang kiếp khác mà tu dưỡng.

Hồn phách của nàng tu bổ xong, Nữ Oa cũng bắt đầu ngủ say. Trước khi ngủ say, Nữ Oa từng nói với nàng: "Thay ta nói cho Phục Hy, ta cũng không tức giận với hắn."

Nhưng chuyển thế nàng lại không nhớ rõ, có lẽ chịu ràng buộc uỷ thác của ân nhân. Tận lực luân hồi sai lầm khiến nàng xuyên qua quay về Thần điện của Phục Hy.

Nàng tổng cảm thấy mình có chuyện phải nói với hắn, nhưng nàng lại không nhớ rõ mình muốn nói cái gì.

Thẳng đến khi Nữ Oa xuất hiện, nàng mới khôi phục lại ký ức kiếp trước.

Nàng hướng Phục Hy và Nữ Oa xin lỗi. Phục Hy mỉm cười trả lời không sao cả.

Sau đó lại lẩm bẩm một tiếng: "Khó trách thời điểm tiếp cận với ngươi, ta cũng không bất luận cảm giác gì."

Sau khi nghe được hắn nói, Diễm mới phản ứng lại. Phục Hy đối với nàng tốt, chỉ là bởi vì nàng có hồn phách của Nữ Oa, hắn mới có thể theo bản năng đem nàng trở thành Nữ Oa đối với nàng tốt. Nhưng tình yêu chân chính cho hắn biết đối phương cũng không phải cùng một người, cho nên ở thời điểm cần thân cận nào đó, hắn lại theo bản năng lựa chọn trốn tránh.

Hồn phách cuối cùng của Nữ Oa trở về, linh hồn của nàng cũng tu bổ xong. Cuối cùng nàng tiếp tục luyện đan, mà Phục Hy và Nữ Oa như cũ sinh hoạt ở bên nhau.

Đây vốn dĩ là một thế giới rất bình thường, lại bởi vì loại kẻ xâm lược xâm nhập vào này, huỷ đi quỹ đạo nhân sinh ban đầu của Diễm.

Ngay sau đó Phong Dao cảm giác được linh hồn của mình co rút đau đớn. Cuối cùng liền mất đi tri giác.

...

Lông mi Vô Dược nhẹ nhàng run rẩy, trong đầu tiếp thu ký ức của Nữ Oa. Thời điểm tiếp thu xong, nàng nhịn không được muốn mắng.

Liền gọi Tĩnh Dạ: Tiểu Dạ Dạ, có phải nên giải thích cho tôi hay không, chỉ có một nửa ký ức là cái quỷ gì?

Tĩnh Dạ xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó lại giải thích nói: Bởi vì... Cái đó... Còn chưa tới thời gian Nữ Oa nên xuất hiện. Cho nên trí nhớ của cô chỉ có thể khôi phục một nửa.

...

Vô Dược mỉm cười cùng Tĩnh Dạ nói: Sau khi kết thúc thế giới này, tôi muốn yêu cầu quay về không gian hệ thống một chút.

Tĩnh Dạ nghi hoặc hỏi: Vì sao?

Cô trả lời: Đương nhiên là... Đem cô đánh một trận.

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 244: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (18)



🧞‍♂️Chương 244🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (18)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Thấy động tác của nàng, Phục Hy đi qua thập phần cao hứng, nắm tay nàng. Nội tâm có chút kích động, lại có chút phức tạp.

Nhưng câu đầu tiên nàng mở miệng, hoàn toàn khiến cả khuôn mặt của hắn đều đen xuống.

Vô Dược nhẹ nhàng mở mắt, buột miệng thốt ra chính là: "Huynh trưởng."

Tay còn lại Phục Hy không cầm tới nàng, gắt gao nắm lại tựa hồ véo đến da thịt. Hắn nhìn nàng ôn nhu mở miệng hỏi: "Oa Oa, nàng vừa mới gọi ta là gì?"

Vô Dược nâng con ngươi nghi hoặc sau đó trả lời: "Huynh trưởng a. Có cái gì không đúng sao?"

Sau đó nhìn bốn phía một chút, nghi hoặc hỏi: "Đây là đâu? Ta làm sao vậy? Vì sao lại ở đây? Chúng ta không phải ở núi Côn Luân sao?"

Phục Hy nắm tay nàng run lên một chút, không thể tin được mở miệng: "Oa Oa... Nàng đang nói mê sảng cái gì? Chúng ta đã sớm không ở núi Côn Luân."

"Có ý tứ gì?" Bộ dạng Vô Dược thập phần nghi hoặc như cũ.

Con ngươi Phục Hy tối sầm xuống, sau đó nhẹ nhàng trả lời: "Sau khi tự ý thành thân, chúng ta liền không được ở núi Côn Luân nữa."

Nàng không thể tin được mở to hai mắt, âm thanh còn mang theo chút kết đi: "Huynh... Huynh sao có thể nói... Nói bậy, chúng ta thành thân khi nào. Chúng ta sao có thể thành thân? Huynh trưởng đừng có... Đừng có nói giỡn."

Hắn giơ tay xoa gương mặt nàng, trong con ngươi chứa đầy tràn đầy thâm tình: "Oa Oa, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, cho nên thành thân, nàng đều quên sao?"

Thấy con ngươi thâm tình của hắn, cả khuôn mặt Vô Dược đều đỏ lên. Cự tuyệt nam thần đẹp như vậy, lại thâm tình như vậy, quả thực chính là tội ác.

Nàng cúi đầu, nghi hoặc hỏi: "Thật... Thật sao? Nhưng ta cũng không có ấn tượng. Ta chỉ nhớ rõ chúng ta sinh hoạt ở trong núi Côn Luân, sau đó ta còn dùng đất để nặn người. Cũng không có..."

Hắn một tay đem nàng ôm vào trong ngực, mở miệng nói: "Không sao cả, không sao cả, nàng sẽ nhớ tới."

Vô Dược tính giãy giụa tượng trưng vài cái, sau đó liền ngoan ngoãn để hắn ôm.

Đột nhiên nàng thấy Tuyết nhuỵ đang thắp sáng, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Tuyết nhuỵ vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Hắn đem đầu gối lên trên vai nàng, sau đó chậm rì rì trả lời: "Đương nhiên là bởi vì vì nàng mà dẫn hồn."

Nàng lại hỏi: "Ta vì sao phải dẫn hồn?"

Hắn lại kiên nhẫn trả lời nàng: "Bởi vì nàng bị thương, mất một hồn một phách."

Nàng mở to hai mắt, tựa hồ không tin: "Ta vì sao lại bị thương? Ngoại trừ huynh trưởng, trên thế gian này còn có ai có thể đả thương ta? Ta đương nhiên là tin tưởng huynh trưởng sẽ không đả thương ta."

Phục Hy sờ sờ đầu nàng, sau đó mở miệng nói: "Cái này phải chờ nàng hồi phục lại ký ức mới biết được."

Con ngươi Vô Dược mở to, nghi hoặc đánh giá hết thảy bốn phía. Nhưng lại không hoài nghi lời hắn nói.

Phục Hy xoa xoa đầu nàng, thói quen tính cúi đầu hôn cánh môi nàng. Vô Dược làm một bộ dạng chấn kinh, sau đó hỏi: "Huynh... Huynh trưởng, vì sao... Huynh vì sao phải hôn ta!"

Đầu ngón tay Phục Hy quấn quanh tóc của nàng, âm thanh ôn nhu mà triền miên: "Chúng ta là phu thê a Oa Oa."

Ngụ ý chính là, phu thê nói như vậy là rất bình thường.

Vô Dược ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không biết nên làm như thế nào.

Hắn vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, sau đó mở miệng nói: "Oa Oa, nàng phải quen a! Phu thê làm như vậy là rất bình thường. Chúng ta hẳn là còn càng thân mật hơn."

"Nhưng mà..." Thần sắc Vô Dược có chút phức tạp, tựa hồ đang rối rắm.

Mặt Phục Hy cọ cọ trên xương quai xanh của nàng, ôn nhu dụ dỗ nói: "Chẳng lẽ tâm Oa Oa không duyệt ta sao?"

Đương nhiên là thích! Nhưng mà là một người mất trí nhớ, không thể trả lời chàng như vậy nha. Vô Dược rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể vi phạm lương tâm cúi thấp đầu xuống nhược nhược trả lời: "Ta... Nhưng mà huynh là huynh trưởng a..."

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 245: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (19)



🧞‍♂️Chương 245🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (19)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nghe được nàng trả lời, đôi mắt Phục Hy quay cuồng nồng đậm khói mù. Tay ôm nàng cũng càng ngày càng gấp.

Ngữ khí là ôn nhu, nhưng Vô Dược luôn có một loại cảm giác gió lạnh đến thấu xương. Môi đỏ của hắn khẽ mở: "Oa Oa, về sau không cần nói như thế nữa. Ta sẽ tức giận."

Vô Dược càng ngày càng cảm giác hắn không thích hợp, yên lặng hỏi Tĩnh Dạ một chút: Hiện tại giá trị hắc hoá của là bao nhiêu?

Mặt Tĩnh Dạ không biểu tình trả lời nói: Cô lại k*ch th*ch hắn một chút, chúng ta liền có thể trực tiếp rời khỏi thế giới này.

Nghe được hệ thống nói như vậy, Vô Dược nháy mắt đã biết, chỉ số giá trị hắc hoá là 99. Nói là thiên thần tốt vậy, nói gì mà ôn nhu thiện lương vậy! Vì sao lại gạt nàng? QAQ

Cuối cùng cô nhược nhược hỏi một câu: Hắn tiến vào thân thể này, đối với Phục Hy có bao nhiêu ảnh hưởng?

Tĩnh Dạ trầm mặc một hồi, sau đó trả lời: Không đoán được, nếu cô yêu cầu, thế giới này ta giúp cô đoán.

Vô Dược gật gật đầu trả lời: Được.

Đột nhiên trên vai có đau đớn, khiến nàng không thể không kéo cảm xúc về. Nàng ngẩng đầu trong con ngươi có một chút nghi hoặc.

Hắn nhẹ nhàng l**m l**m nói hắn cắn, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Oa Oa, nàng lại thất thần. Nàng trước kia cũng không thất thần."

Vô Dược hơi hơi sửng sốt một chút, liền ở thời điểm nàng cho rằng hắn phát hiện ra gì đó. Có phải muốn OOC hay không.

Hắn lại đột nhiên nói: "Khẳng định là bởi vì nàng không khôi phục ký ức. Không sao cả, ta nhất định sẽ khiến nàng nhớ lại."

Nói xong lại tiếp tục l**m bả vai nàng, sau đó chậm rãi l**m từ bả vai lên trên cổ, cuối cùng cắn trên vành tai nàng.

Thân thể Vô Dược run rẩy một chút, sau khi biết hắn muốn làm cái gì, bắt đầu giãy giụa lên.

Phục Hy đương nhiên là không để nàng tránh thoát, ngược lại tay ôm nàng càng buộc chặt.

Tâm tình Vô Dược có chút phức tạp, nàng có cảm giác mà cứ như vậy mặc kệ hắn mà nói tựa hồ sẽ lệch thiết lập nhân vật. Ở thời điểm suy nghĩ xem phải làm như thế nào có muốn hay không, theo bản năng liền dùng thần lực.

Nàng tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, nàng muốn xin lỗi, nhưng mà thân thể tựa hồ không chịu khống chế muốn chạy trốn.

Liền ở thời điểm Vô Dược đi được vài bước, eo tựa hồ bị thứ gì đó quấn lấy. Nguyên bản Vô Dược còn tưởng rằng là Khổn tiên thằng* hoặc cái gì đó khác. Khi cúi đầu vừa thấy thế nhưng là đuôi cự xà, thiếu chút nữa liền kêu ra tiếng.

*Khổn tiên thằng: Dây trói tiên

Nhưng rất nhanh liền trấn định, trong truyền thuyết Phục Hy và Nữ Oa đều là thân người đuôi rắn. Khi vừa mới đến nhìn thấy hai cái đùi của mình và hắn bình thường, nàng cho rằng truyền thuyết chỉ là gạt người. Hoặc là bởi vì tiểu thuyết sửa bản. Kết quả chỉ là hóa hình.

Phục Hy cuốn nàng trở về trong lòng ngực mình, cái đuôi như cũ vờn quanh eo nàng, đôi tay sờ lên gương mặt nàng. Đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m cánh môi nàng, nhất cử nhất động ôn nhu đến cực điểm, tựa hồ như đối đãi với bảo bối thập phần trân quý.

Khi nói chuyện cũng rất ôn nhu như vậy, nhưng lời nói ra lại... "Oa Oa, lần này ta có thể tha thứ cho nàng, nhưng về sau nàng không thể làm như vậy. Bằng không ta... Có thể phải trừng phạt nàng."

"Huynh... Huynh trưởng..." Ánh mắt nàng nhìn hắn thập phần phức tạp, có chút không biết làm sao, nhưng cũng không có một chút sợ hãi.

Khi Phục Hy thấy con ngươi nàng không có sợ hãi, vừa lòng cong cong môi. Nhưng hắn đối xưng hô của nàng thập phần không hài lòng: "Oa Oa, nàng có thể gọi ta là Phục Hy hoặc là phu quân. Biết không?"

12/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 246: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (20)



🧞‍♂️Chương 246🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (20)🌺🌺

Edit by Thuần An

Còn nha😆

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Bộ dạng Vô Dược đỏ bừng mặt, thử tính gọi một tiếng: "Phục... Phục Hy..."

Thấy bộ dạng nàng mắc cỡ đỏ mặt, e thẹn gọi tên hắn, Phục Hy giật mình. Tựa hồ nhớ tới rất nhiều năm trước, thời điểm nàng lần đầu tiên gọi tên hắn như vậy.

Hắn lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, sau đó lại chậm rãi gia tăng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể của nàng, khi đụng tới bên hông nàng, Vô Dược cảm giác mình tựa hồ có chút đứng không vững.

Hơi chút cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện hai chân của mình thế nhưng cũng biến thành đuôi rắn.

"..." Không thể nào... Hắn muốn giao phối? Tuy rằng nàng có nhìn qua rất nhiều phiên bản của bọn họ trong điển tịch cổ Đông Phương, đương nhiên cũng có giao phối. Nhưng mà để một người thuần nhân loại là nàng tới làm những loại việc này có phải quá kỳ quái hay không. Nàng tỏ vẻ nàng còn không thể tiếp thu a.

Hắn đem nàng để lên giường, hai đuôi rắn gắt gao quấn lấy nhau, hắn đem đầu vùi trong xương quai xanh của nàng, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.

Âm thanh cũng bắt đầu khàn khàn, thâm tình gọi nàng: "Oa Oa..."

Vô Dược vốn đang muốn tính chống cự tượng trưng vài cái, lại tựa hồ như bị hắn mê hoặc. Một chút ý tứ muốn giãy giụa đều không có, chỉ ngoan ngoãn phối hợp với hắn.

Nàng vươn tay đem tay leo lên cổ và trên vai hắn, thấy nàng dịu ngoan như vậy, hắn cực kỳ vừa lòng.

Càng ôn nhu hôn nàng, nhưng trong con ngươi và động tác hoàn toàn không giống nhau, chỉ có tràn đầy d*c v*ng chiếm hữu và điên cuồng.

...

Thời điểm Vô Dược lại lần nữa khôi phục ý thức, cảm giác chính mình đã là phế xà. Đuôi rắn mềm mại nằm ở trên giường và trên mặt đất. Cũng may đuôi rắn của bọn họ đủ xinh đẹp, bằng không nhìn đồ vật mềm oặt này, nàng phỏng chừng điên mất. Nàng sợ nhất chính là những cái đồ vật mềm mại đó.

Nàng cúi đầu nhìn cái đuôi của mình, ánh sáng tím nhàn nhạt bao phủ toàn bộ cái đuôi, tựa hồ khiến cái đuôi thoạt nhìn đều là màu tím nhạt.

Không biết vì sao, Vô Dược càng nhìn càng cảm thấy nó đẹp. Sau đó thử vẫy vẫy cái đuôi, kết quả không chú ý một chút liền quấn lấy cái đuôi bên cạnh.

Vô Dược đang chuẩn bị kẽ nhẹ nhàng dịch cái đuôi của mình ra, bên hông tựa hồ bị hai bàn tay to của ai đó chế trụ, tiếp theo cái đuôi của mình bị một cái đuôi cuốn lấy.

Phục Hy cọ cọ gương mặt nàng, âm thanh trầm thấp khàn khàn mà lại dễ nghe, nhẹ nhàng nói: "Oa Oa nàng biến hư, thế mà lại câu dẫn ta."

Mẹ nó! Trong lòng Vô Dược hô lớn: Tội này ta không gánh.

Cũng không biết là ai ngày hôm qua thế nhưng thôi miên nàng, bằng không cho dù nàng là nhan khống cũng sẽ không có khả năng làm ra hành động sẽ OOC như vậy.

Dược mỗ hoàn toàn quên ở nữ tôn thế giới, nàng ở trước mặt Tiểu Thư Nhi hoàn toàn muốn dừng cũng không thể dừng.

"Không... Ta... Ta không có..." Vô Dược vô lực giải thích nói.

Đầu ngón tay Phục Hy nhẹ nhàng luồn từ bên hông chậm rãi hướng lên trên. Âm thanh lại bắt đầu mê hoặc nói: "Đúng không? Nhưng mà... Mặc kệ Oa Oa như thế nào, đối với ta mà nói đều giống một loại dụ hoặc......"

Đặc biệt là thời điểm mất đi mà tìm lại được, hắn liền muốn vĩnh viễn treo ở trên người nàng như vậy. Một khắc cũng không muốn tách khỏi cô.

Tựa hồ tách khỏi nàng một giây, với hắn mà nói chính là vạn phần dày vò. Hắn tựa hồ trúng độc, chỉ có nàng mới là giải dược của hắn. Bệnh của hắn chỉ có nàng mới có thể giải.

Một hồi h**n ** qua đi, Vô Dược đã chết đến không thể chết hơn. Nói là thần thể lực tốt đâu? Đều mẹ nó chính là gạt người.

Khi Vô Dược đang oán trách, hoàn toàn đã quên chính mình ở trên giường ngây người bao lâu. Dù sao nàng hiện tại một chút cũng không thể động, vậy liền nằm nghỉ ngơi cho tốt đi. Nàng cũng không muốn lãng phí thần lực, khôi phục thân thể của mình.

Chủ yếu là... Không dám tiếp tục cùng hắn làm đi...

13/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 247: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (21)



🧞‍♂️Chương 247🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (21)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Phục Hy vẫy vẫy tay, sau đó trên người hai người đều đặc biệt sạch sẽ, còn yên lặng mặc quần áo vào. Hơn nữa Vô Dược cảm thấy thể lực của mình cũng khôi phục. Nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, sau đó biến nó trở về thành hai chân.

Thẳng đến thời điểm Phục Hy ôm nàng chuẩn bị đi, nàng mới mở miệng hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"

Phục Hy quát quát cái mũi nàng sau đó nói: "Chúng ta đi trả lại Tuyết nhuỵ."

Nhớ tới cái này Vô Dược lại nghĩ đến kia một đoạn thời gian Nữ Oa không có bất luận cái ký ức gì kia. Đột nhiên nghĩ đến nàng vì sao phải làm bộ đoạn ký ức của thời gian đó cũng mất đi?

Tuy rằng Nữ Oa không nhớ rõ, nhưng nàng còn nhớ rõ nha! Giả vờ mất trí nhớ bất quá là bởi vì nàng không biết bộ dạng trước kia của Nữ Oa là gì, sợ xuất hiện sơ hở. Khoảng thời gian mất trí nhớ nàng đều nhớ rõ nha!

Nàng tạm dừng một hồi, sau đó trong mắt không còn phức tạp như vậy nữa. Nhẹ nhàng đối với hắn nói: "Phục Hy... Ta tin."

"Ân?" Phục Hy chuẩn bị mang nàng đến núi tuyết liền ngừng lại.

Nàng mở miệng: "Ta nhớ tới những việc của khoảng thời gian mất đi thần lực kia."

Phục Hy kinh hỉ nhìn nàng hỏi: "Thật sao?"

Vô Dược gật gật đầu.

Đột nhiên vẻ mặt của hắn lại mất mát, một cái Tuyết nhuỵ có thể khiến nàng nhớ tới chút việc như vậy. Hắn cùng nàng nói nhiều như vậy, vì sao nàng lại không thể nhớ tới thời gian trước đó bọn họ yêu nhau đây?

Vô Dược đã nhận ra hắn mất mát, ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phục Hy ta sẽ nhớ ra, nhất định sẽ nhớ ra."

Phục Hy cọ cọ gương mặt nàng, ở khóe môi nàng hôn hôn, sau đó ứng thanh: "Ân."

Sau khi nàng chủ động hôn hắn, nàng có thể cảm giác rõ ràng được hơi thở tối tăm của hắn tiêu tán rất nhiều, cơ hồ không cảm giác được nữa.

Phục Hy cúi đầu nhìn bộ dạng nàng dịu ngoan, đột nhiên nghĩ đến trước kia nàng vì sao lại rời đi. Tựa hồ nàng không khôi phục ký ức cũng rất tốt, dù sao chỉ cần tâm nàng duyệt hắn là tốt rồi.

Nàng ngoan ngoãn như vậy, sẽ không cãi nhau với hắn, sẽ không tức giận với hắn, hơn nữa... Thời điểm ở phương diện nào đó còn rất nghe lời.

Đột nhiên cái ý tưởng này chậm rãi chiếm cứ tâm hắn, hắn tựa hồ không muốn phục hồi nàng lại như cũ.

Nếu Vô Dược biết ý tưởng của hắn, nhất định sẽ nói, nam nhân này sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Rõ ràng vừa nãy còn bởi vì nàng mất trí nhớ mà muốn chết muốn sống...

——

Rất nhanh bọn họ liền tới núi tuyết rồi, đi vào phòng nhỏ mà lúc trước họ nghỉ lại một đêm. Cung Hiên ngồi dưới mái hiên, tựa hồ rất nhàn nhã nghỉ ngơi.

Bộ dạng vẫn như cũ là vẻ đại thúc kia, khi thấy bọn họ tới, ý cười đáy mắt nhiều thêm vài phần.

Vô Dược có ký ức trước kia của Nữ Oa, nhớ tới người này là ai.

Năm đó Bàn Cổ bỏ mình, thân thể hóa thành Phục Hy, Nữ Oa còn có Thần Nông. Còn có một chút thần lực hóa thành thần tứ phương, mà bảo hộ đỉnh núi tuyết phía bắc chính là vị thần trước mặt bọn họ đây, tên gọi Cung Hiên.

Phục Hy đem Tuyết nhuỵ đưa cho hắn, Cung Hiên vững vàng tiếp nhận, biểu tình nhiều thêm vài phần thả lỏng, nhẹ nhàng nói: "Ta rốt cuộc có thể chữa thương cho tốt."

Kết hợp với lời hắn nói, lại nhớ đến quá khứ của hắn, Vô Dược mơ hồ đoán được một chút việc.

Tuyết nhuỵ mất, núi tuyết khẳng định không thể an phận. Khẳng định sẽ tồn tại rất nhiều nguy hiểm.

Cung Hiên là vị thần núi tuyết, cho dù bị thương cũng không mặc kệ an nguy của sinh linh gần núi tuyết, đi chữa thương cho bản thân.

Cung Hiên nhìn như là vị thần lạnh nhạt nhất nhưng hắn lại là vị thần có lòng tốt chân chính nhất trong tứ thần.

Núi tuyết tàn sát bừa bãi, vậy thì hắn bị khiển trách không ít. Nhưng hắn lại một câu câu oán hận cũng chưa từng có. Yên lặng trả giá vì bọn họ...

Liền ở thời điểm bọn họ chuẩn bị đi, Cung Hiên đột nhiên nói một câu: "Nó muốn tỉnh. Phục Hy, chỉ có ngươi mới có thể tiếp tục phong ấn nó."

Bước chân Phục Hy dừng một chút, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Ta đã biết."

13/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 248: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (22)



🧞‍♂️Chương 248🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (22)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nghĩ đến nó, Phục Hy bất giác ôm chặt nàng, Vô Dược cảm giác được hơi thở trên người hắn trở nên trầm hơn rất nhiều, tựa hồ rất không vui.

Nhưng đối với nàng vẫn như cũ rất ôn nhu, xoa xoa đầu nàng, sau đó rời khỏi núi tuyết.

...

Vô Dược lại thành xà chết, chậm rãi dựa vào hắn ngủ rồi. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mà gọi nàng vài tiếng. Khi thấy nàng không có động tĩnh, mới chậm rãi đứng dậy.

Sau đó nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chờ sau khi hắn rời đi, Vô Dược trên giường mới chậm rãi mở to mắt.

Hiện tại nàng có thần lực, muốn đi theo hắn đương nhiên là rất dễ dàng. Cho dù mất dấu cũng không sao cả, nàng còn có định vị của nam thần.

...

Trong sơn động tối tăm, có một chút chút ánh sáng đang le lói. Sau khi Phục Hy tiến vào, sơn động mới bắt đầu sáng ngời lên.

Xích sắt cứng cỏi đan xen hỗn độn, xung quanh đều là huyền băng vạn năm. Trong giữa trói một nam nhân hắc y.

Phục Hy nhìn xích sắt bên cạnh hắn có chút vết rách, khóe miệng treo lên một mạt châm chọc, bất quá là trong nháy mắt. Xích sắt nháy mắt rực rỡ hẳn lên, vết rách tựa hồ giống như trước nay đều chưa từng xuất hiện qua.

Nhưng mà nam nhân vừa nãy trong lúc vô tình phóng ra áp bách, trong nháy mắt toàn bộ xích sắt vừa khôi phục đều biến mất vô tung vô ảnh*.

*Vô tung vô ảnh: Không còn dấu vết nào.

Nam nhân phẫn nộ ngẩng đầu: "Phục Hy, ngươi!"

"A!" Phục Hy lạnh nhạt nhìn hắn, đi qua thủ sẵn cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu: "Không nghĩ rằng mình còn có thể tồn tại sao, rất kiên cường a, Hống."

Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân hiện tại cơ hồ bị tra tấn không ra gì, cái trán nổi lên gân xanh, ai cũng đều có thể cảm giác được hắn rất tức giận: "Phục Hy, ngươi cái tiểu nhân đê tiện này."

"Đê tiện?" Phục Hy giống như là nghe được việc gì đó buồn cười, âm thanh cũng có chút tức giận: "Ta đã cảnh cáo ngươi không được tới gần Oa Oa, ngươi nếu như không biết sống chết như vậy liền không thể trách ta."

Hống nghe được hắn nói xong liền càng tức giận: "Phục Hy, ngươi cái ngụy quân tử, ngươi chính là cái tiểu nhân."

Phục Hy lạnh nhạt nhìn hắn, nhàn nhạt phun ra, trong giọng nói tựa hồ một chút cũng không để bụng: "Vậy thì sao?"

Hống cảm giác mình chưa bao giờ gặp qua vị thần mặt dày vô sỉ như thế này, không lựa lời liền nói ra: "Nếu năm đó không có ngươi ở giữa làm khó dễ, ta đã sớm cùng Nữ Oa ở bên nhau."

Lời hắn nói hoàn toàn k*ch th*ch tới Phục Hy, tay nhéo cằm hắn từ từ tràn ra ánh sáng tím nhàn nhạt, tựa hồ đang từng chút từng chút buộc chặt, tựa như giây tiếp theo là có thể bóp nát cằm hắn, ngữ khí âm hàn lại tràn đầy áp bách, khiến Hống bất giác run lên một chút: "Ngươi muốn tìm cái chết sao?"

Hống theo bản năng ngước mắt nhìn xem, phát hiện đôi mắt đen của hắn không biết từ khi nào đã nhiễm huyết sắc. Tuy rằng áp bách của Phục Hy khiến hắn cảm giác chịu không nổi. Nhưng vẫn khẩu ngạnh như cũ trả lời: "Chẳng... Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi và nàng là huynh muội, các ngươi vốn dĩ không nên ở bên nhau. Ta mới là thích hợp nhất."

"Câm miệng!" Phục Hy giống như là nhớ tới cái gì, cúi đầu bật cười, sau đó nhàn nhạt nói: "Chúng ta vốn chính là sinh ra từ một cơ thể, chúng ta vốn hẳn là vĩnh viễn ở bên nhau. Chúng ta mới là thích hợp nhất."

"Ngươi nói bậy!" Hống không chút suy nghĩ liền biện giải nói: "Rõ ràng khi đó nàng nói muốn cùng ta ở bên nhau!"

Mẹ ơi! Uy áp của Phục Hy khiến Vô Dược đứng ở nơi xa đều có chút không chịu nổi, mà nàng hiện tại đã khôi phục thần thể. Đột nhiên có một ý niệm, hắn so với Nữ Oa lợi hại hơn bao nhiêu?

Cũng không biết có phải vì uy áp của hắn hay không, Vô Dược thật sự không chịu nổi, sau đó liền dùng sức hô hấp một chút.

Liền bị hắn nhận ra rồi: "Ai?"

13/02/2021
 
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 249: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (23)



🧞‍♂️Chương 249🧞‍♀️

🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (23)🌺🌺

Edit by Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Liền ở thời điểm Phục Hy ngưng tụ quang cầu lại chuẩn bị đánh ra. Vô Dược yên lặng đi ra.

Vốn dĩ sắc mặt Phục Hy không tốt lắm, lúc này tựa hồ càng tối sầm.

Hắn buông Hống ra, xoa xoa tay lúc sau hướng nàng đi đến, âm thanh như cũ là mềm nhẹ, nhưng Vô Dược có thể cảm giác được hắn rất tức giận: "Oa Oa sao lại đến đây?"

"Ta... Cái đó... Phục Hy, chàng nghe ta giải thích..." Vô Dược suy nghĩ nên giải thích thế nào hắn mới không tức giận.

Phục Hy không nói gì, liền đứng ở một bên, tựa hồ đang đợi nàng giải thích.

"..." Vô Dược đột nhiên liền không biết phải nói thế nào, dựa theo kịch bản thông thường. Hắn không phải nên vô cớ gây rối nói một câu, ta không nghe, ta không nghe hay sao.

Sau đó suy nghĩ thật lâu, nàng quyết định ăn ngay nói thật. Dù sao nếu nàng nói láo, hắn hẳn là cũng có thể phát giác tới: "Từ núi tuyết trở về, ta liền cảm giác được chàng có tâm sự. Thấy chàng ra đây, cho nên ta liền..."

Đôi mắt Phục Hy dừng ở trên người nàng, nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu mới mở miệng nói: "A? Không phải vì tới xem Hống sao?"

Vô Dược không chút suy nghĩ, liền buột miệng thốt ra: "Ta quen hắn sao?"

Những khuôn mặt trong trí nhớ của Nữ Oa không có nhân vật này, bất quá Vô Dược có nhìn qua ở trong sách — Hống là một thần thú vô cùng cường hãn, cùng Nữ Oa, Hạo Thiên, Phục Hy được gọi tứ đại thần cổ đầu tiên. Tính cách của hắn lại thập phần ham chơi tuỳ hứng. Thời điểm Hoàng Đế và Xi Vưu đại chiến, Hống nhân lúc này phát bệnh dịch tả xuống nhân gian, Phục Hy và Nữ Oa cùng ra tay phong ấn Hống lại.

Nhưng hiện tại chuyện này, hoàn toàn đánh gãy cái gì mà tiết tấu gì đó? Là sách trước kia nàng đọc không đúng? Hay là nói bên trong có bug? Bởi vì Phục Hy có hào quang vai chính trong truyền thuyết? Cho nên hắc hóa cũng không khiến hào quang của hắn rớt, ngược lại càng ngày càng mạnh?

Nàng mở miệng như vậy khiến cả hai người nam nhân đều ngây người tại chỗ, Hống không thể tin được trừng lớn đôi mắt. Cũng không hề cúi đầu: "Nữ... Nữ Oa, nàng... Nàng không nhớ rõ ta?"

Vô Dược yên lặng trốn phía sau Phục Hy, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi hắn, người trước mắt là ai?

Phục Hy bị hành động của nàng lấy lòng rồi, khói mù nháy mắt liền tan đi. Xoa xoa đầu nàng sau đó trả lời: "Ân, trước kia hai người từng gặp qua, chắc là nàng không có ấn tượng."

"Nga..." Vô Dược ngoan ngoãn gật gật đầu, ứng thanh tựa hồ một chút đều không hoài nghi hắn nói.

Thấy bộ dạng nàng ngoan ngoãn nghe lời, môi Phục Hy nhẹ nhàng giơ lên, không hề nhìn Hống. Nhẹ nhàng nói với cô: "Chúng ta trở về đi."

"Được." Vô Dược tiếp tục làm một cái bảo bảo ngoan, liếc liếc mắt nhìn Hống một cái xong, liền không hề nhìn hắn nữa.

...

Không nghĩ tới nàng chỉ là nhìn thoáng qua, khiến nàng rất lâu đều không thể xuống giường.

#@*@#*—#—! Hắn thật là đáng sợ, quả thực không phải nhân loại bình thường có thể tiếp thu. Được rồi, thân thể hiện tại của nàng cũng không phải người.

Vô Dược trở mình, đem đầu của mình vùi ở trong chăn, ném cái đuôi sang một bên, cách hắn rất xa.

Phục Hy được thỏa mãn, mỉm cười nhìn nàng, cái đuôi xinh đẹp quấn lấy cái đuôi nàng, đầu ngón tay xẹt qua tấm lưng bóng loáng của nàng, khi liếc đến đóa hoa thược dược kia, mạc danh cảm thấy sau lưng nàng trước kia không có.

Nhưng sau khi nghiêm túc hồi tưởng lại, phát hiện trong trí nhớ của mình là có.

Đôi mắt hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm đóa hoa thược dược kia, nó khiến hắn quen thuộc, khiến bản thân phủ định cái ý tưởng vừa mới kia.

Nếu đã cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, vậy là vẫn luôn tồn tại, hẳn là không sai đi.

Không biết vì sao, hắn liền cảm thấy đóa hoa thược dược kia đặc biệt hấp dẫn hắn, cầm lòng không đậu cúi đầu hôn lên.

13/02/2021
 
Back
Top Bottom