Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch (Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 150: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (8)



🤴🏻Chương 150👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (8)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Một trận chiến tại Lan Lãng châu bạo phát, khoảng sau khi Vô Dược tới thế giới này không quá nửa năm.

Nhưng mà, trận này không có thua thê thảm giống trong nguyên kịch như vậy. Vô Dược cũng không bởi vì chiến bại mà trên lưng bêu danh.

Ngược lại trận chiến này thắng được thật xinh đẹp, bởi vì có chuẩn bị đầy đủ, đánh cũng không phải cần cố hết sức.

Tiêu Kình còn thừa thắng xông lên, dù chưa đánh hạ phía Vũ Quốc, nhưng cũng lấy được vài toà thành trì.

Cũng nhân việc này thanh danh của Tiêu Kình vang dội, mà Vô Dược an bài này hết thảy, quan thượng thánh quân danh hiệu.

Đồng thời, Cố Lẫm Hoài cũng có biểu hiện rõ ràng, tuy không bằng dự đoán, nhưng cũng tính là không tồi.

...

Khi Tiêu Kình trở về thành, toàn thành bá tánh đều nghênh đón hắn. Vô Dược đương nhiên cũng sẽ không vắng mặt.

Nàng mặc minh hoàng sắc long bào, so với nửa năm trước càng nhiều vài phần thành thục.

Khi Tiêu Kình nhìn thấy nàng, vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, hành lễ: "Ti chức khấu kiến Hoàng Thượng."

Vô Dược vươn tay đem hắn nâng dậy, lúc này đây, hắn không còn tránh né.

Vô Dược nhìn người ta so với mình cao hơn hai mươi mấy centimet, tâm tình có chút phức tạp. Yên lặng nói với chính mình, nàng chỉ là chưa lớn lên.

Hướng hắn lộ ra cái tươi cười, mở miệng nói: "Tiêu tướng quân, vất vả."

Tiêu Kình cung kính đáp: "Bệ hạ nói quá lời, đây là nhóm Ti chức nên làm, cũng mất công bệ hạ chỉ đạo anh minh, mới để chúng ta đánh trận này thuận lợi như thế."

...

Thương Lam Nguyệt ngồi trước tịch, nhìn trên thủ tịch, người thong dong bình tĩnh, đôi mắt có chút phức tạp, tựa hồ có chút đồ vật thoát khỏi khống chế của hắn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn ngồi trên cái vị trí kia, nhưng hắn thích chơi quyền lộng thuật, thích đem mọi người đùa bỡn bên trong lòng bàn tay.

Chính là, đột nhiên phát hiện con rối của mình, tựa hồ không chịu sự khống chế của mình. Hơn nữa, hắn giống như một chút biện pháp đều không có. Chuyện này làm cho hắn thực bực bội.

Tiệc rượu là chuẩn bị vì Tiêu Kình, là Quân vương nàng đương nhiên không thể vắng mặt.

Tán tịch sau khi trở lại cung điện của mình, đã là đêm đã khuya.

Quân Mặc Nhiễm ngồi ở cửa cung điện, tựa hồ đang đợi nàng trở về.

Thời điểm Vô Dược đến gần mới phát hiện, hắn đã dựa vào cây cột cạnh cửa ngủ rồi.

Lúc trước nói rõ chỉ ngủ cùng một tháng, kết quả qua một tháng, hắn luôn có ngàn vạn lý do tìm nàng ngủ cùng, dần dần nàng cũng lười quản hắn. Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.

Nàng không có đánh thức hắn, đem hắn bế lên, thả lại trên giường. Chuẩn bị tốt hết thảy mới đi tắm.

Quân Mặc Nhiễm mơ mơ màng màng nghe được âm thanh, sau đó xoa xoa nhập nhèm mắt buồn ngủ, theo âm thanh đi đến.

Sau khi lướt qua bình phong, phát hiện nàng đang tắm, nhìn bóng dáng nàng trắng tinh, đầu nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng rút lui.

Rõ ràng đều là nam tử, hắn không nên hoảng loạn, nhưng mà hắn theo bản năng luống cuống. Theo bản năng rời đi.

Coi như cái gì cũng đều không biết, phảng phất chính mình cái gì cũng không có làm.

Hắn che lại trái tim nhảy loạn của mình, ai ngờ khuôn mặt của mình đã đỏ lên.

Trong lòng và trong đầu chỉ có một ý tưởng, hoàng huynh thật gầy, nhưng mà thật đẹp.

Hậu tri hậu giác, sau khi biết mình suy nghĩ cái gì, bản thân đều hoảng sợ, vội vàng nói với chính mình: Hoang đường, hoàng huynh há là người mình có thể mơ ước.

Không biết hết thảy việc vừa mới phát sinh - Vô Dược, rất tự nhiên mặc quần áo của mình.

Sau khi thổi ngọn đèn dầu, liền bò lên giường, duỗi tay một cái, đem hắn ôm trong lòng ngực của mình.

Quân Mặc Nhiễm dán vào ngực nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, mặt càng ngày càng hồng, tựa hồ giống như thiêu đốt.

Cũng mệt Quân Cửu Thanh mỗi lần tắm gội xong đều có thói quen buộc tơ lụa vào ngực, cho nên sau khi Vô Dược kế thừa thân thể của nàng, cũng tự nhiên làm theo thói quen của nàng, nói cách khác Quân Mặc Nhiễm không thể phát hiện ra nàng thân là nữ nhi.

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 151: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (9)



🤴🏻Chương 251👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (9)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược vốn không có tính toán gạt hắn, nhưng cũng không tính toán nói cho hắn sớm như vậy. Ít nhất trước khi hắn thành thục, sẽ không nói.

Dù sao đây chính là tội lừa gạt thiên hạ, chỉ không cẩn thận một chút, hắn và nhiệm vụ của nàng đều sẽ có nguy hiểm.

...

Bất tri bất giác lại qua 6 năm, nàng đã mười tám, hắn cũng mười bốn.

Thế lực của Vô Dược cũng càng ngày càng mạnh, tựa hồ chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nam chủ đối với nàng cũng không thành cái uy h**p gì quá lớn.

Vô Dược nhàm chán ngồi ở trên long ỷ, nghe trên đại thần triều đình không ngừng góp lời.

Đột nhiên Thương Lam Nguyệt khai đạo: "Bệ hạ, tuổi tác không nhỏ, cũng là thời điểm nên tuyển phi. Theo truyền thống, nửa tháng sau liền bắt đầu tuyển tú bất quá là thích hợp nhất."

Hắn vừa nói sau, các đại thần khác đều sôi nổi tán đồng.

"Thần tán thành."

"Thần tán thành."

...

Vô Dược không có tức giận, nhìn một người trong số đó nhàn nhạt nói: "Tống thượng thư, trước đó vài ngày trẫm kêu ngươi xử lý tái bắc hàn hoang, hiện giờ xử lý đến đâu rồi?"

"Chuyện này..." Tống thượng thư yên lặng ẩn hình, hy vọng đem chính mình trở thành một cái tượng hình người.

Vô Dược lại nhìn về phía một người khác, lại chậm rãi nói: "Tần thị lang, thượng nguyệt truyền ra một ít việc về thủ hạ của ngươi nhận hối lộ, không biết việc này ngươi đã xử lý thỏa đáng chưa?"

"Thần..." Tần thị lang cũng yên lặng lui xa.

Vô Dược không có nhìn bọn họ, dùng âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng toàn bộ người đều có thể nghe được: "Lúc này là giữa tháng 11, con dân tái bắc lần thụ hàn sương đông lạnh chi khổ, trẫm đã ưu phiền đã lâu nhưng không biết có ái khanh nào giúp trẫm chia sẻ? Tháng 11 qua đi, tiếp đó là thịnh xuân, đến lúc đó phương nam chắc chắn lũ lụt không ít, nhưng có ái khanh nào có thể nghĩ ra cái kế sách vẹn toàn?"

Loại sương giá lũ lụt ở cổ đại này, cơ hồ hàng năm đều yêu cầu giải quyết. Đây cũng là vấn đề nan giải.

Vô Dược dùng lấy cớ này, tựa hồ đã dùng ba năm. Nhưng vẫn như cũ có tác dụng.

Vô Dược vừa nói sau, chúng thần toàn trầm mặc.

Vô Dược thở dài thật sâu, tựa hồ thật sự rất bi thống: "Các ngươi nhìn xem, con dân của trẫm còn ở đó chịu khổ, các ngươi bảo trẫm làm sao có thể an tâm tuyển phi? Khi bá tánh của trẫm chịu khổ, trẫm sao có thể chìm vào bên trong hưởng lạc?

Hết công lại tư, quốc gia đại sự cũng không thể giải quyết, ưu phiền này làm sao có thể coi đó là việc nhỏ?

Nếu tháng sau trẫm thật sự tuyển phi, ngươi bảo trẫm làm sao có thể đối mặt với những bá tánh còn chịu khổ ở ngoài đó?"

Sau đó, chúng thần đều đem đầu thấp đến càng thấp.

Thái phó đứng ở bên cạnh Vô Dược nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhưng bệ hạ việc này đã đẩy hơn hai năm.."

Sau khi Vô Dược nghe được liền liếc hắn một cái, sau đó Thái phó không nói chuyện nữa.

Tiếp theo Vô Dược liền nói với chúng thần: "Các ái khanh còn có ý kiến?"

Chúng thần tiếp tục trầm mặc.

Vô Dược vừa lòng cong cong môi, sau đó đứng dậy vẫy vẫy tay áo liền rời đi. Một bên thái giám liền mở miệng nói: "Bãi triều."

Vô Dược vừa mới trở lại Ngự Thư Phòng, liền nghe được âm thanh ngoài cửa: "Hoàng huynh, ta có thể tiến vào không?"

"Tiến!" Vô Dược nhàn nhạt phun ra.

"Hoàng huynh..." Quân Mặc Nhiễm bước nhanh vào, đi đến bên cạnh nàng, một phen đem nàng ôm lấy.

Âm thanh nhàn nhạt, tựa hồ chỉ là nghi vấn, cũng không có quá nhiều cảm xúc: "Nghe nói bọn họ lại thúc giục huynh nạp phi."

Vô Dược thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, quen là được."

Quân Mặc Nhiễm gục đầu xuống, không biết nghĩ cái gì. Nếu Vô Dược thấy vẻ mặt của hắn, nhất định sẽ bị hắn dọa đến.

Con ngươi của Quân Mặc Nhiễm lúc này tràn đầy sát ý, tay ôm nàng, không khỏi buộc chặt. Bất quá, một lát sau hắn liền tự mình sửa sang lại cảm xúc cho tốt.

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 152: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (10)



🤴🏻Chương 152👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (10)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Quân Mặc Nhiễm nâng con ngươi nghi hoặc, nhược nhược mở miệng: "Nếu hoàng huynh phải nạp phi, sau khi nạp phi hoàng huynh sẽ đối với ta tốt giống như bây giờ sao?"

Vô Dược giơ tay xoa xoa đầu hắn: "Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Ta vẫn luôn chờ đệ lớn lên, đệ biết không. Cuối cùng vị trí này phải là của đệ, chờ đệ ngồi lên vị trí này, bọn họ sẽ không thúc giục ta tuyển phi."

Quân Mặc Nhiễm nhíu mày, nói như vậy hắn nghe xong không dưới trăm ngàn biến. Hắn liền không rõ, vì sao thế nào cũng phải để hắn ngồi lên cái vị trí kia. "Bọn họ đều nói hoàng huynh là một minh quân, ta cũng cảm thấy hoàng huynh thật là lợi hại, cho nên..."

Vô Dược không chờ hắn nói xong đã đánh gãy lời hắn muốn nói, nghiêm túc đối hắn nói "Nhiễm Nhiễm, đệ không thể nói như vậy được? Thiên hạ này là của đệ, chỉ có thể là của đệ!"

Nhưng mà... Thứ ta muốn trước sau cũng chỉ là huynh.

Hắn không biết, cũng không muốn biết. Hắn không nghĩ muốn thiên hạ này, hắn muốn chỉ có nàng. "Hoàng huynh... Ta..."

Vô Dược thở dài, cũng không biết có phải phương pháp lúc trước mình dạy không đúng hay không. Rõ ràng từ khi hắn còn rất nhỏ đã rót cho hắn tư tưởng hắn mới là đế vương. Vì sao hắn liền... Chẳng lẽ nàng dùng sai phương thức rồi?

Nghĩ đến hắn thường ngày dính nàng, có lẽ nàng nên thay đổi phương thức?

Nàng nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: "Mặc dù sau khi chờ đệ lên làm Hoàng đế, ta sẽ càng có nhiều thời gian bồi đệ, đệ cũng không muốn sao?"

Quân Mặc Nhiễm dừng một chút, sau đó nghi hoặc nói: "Lời huynh nói là sự thật?"

Vô Dược cảm thấy hấp dẫn, nhưng biểu tình như cũ không thay đổi, không nhanh không chậm mở miệng: "Ta đã từng lừa đệ sao?"

Quân Mặc Nhiễm suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng: "Được!"

...

Thái phó ngồi trước mặt nàng, nàng thong dong bình tĩnh nhấp một miệng trà.

Thái phó nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Người thật sự quyết định như vậy sao?"

Vô Dược cười cười, nhàn nhạt nói: "Ta cùng phụ hoàng chuẩn bị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể từ bỏ sao? Chúng ta đều không được quay đầu."

Thái phó bất đắc dĩ lắc lắc đầu đều nói một núi không thể có hai hổ, Quân gia từ từ xuống dốc, nhưng hôm nay hai người kia, một người so với một người thông minh hơn, một người so với một người có khả năng hơn. Hai người đều là Quân vương chi tuyển.

Thái phó có chút tiếc hận nói: "Người là một minh quân, mất đi thật sự quá đáng tiếc."

Vô Dược cười cười, không có nói nữa.

Nàng mới không phải cái minh quân kia, bất quá so người khác tính kế tốt hơn thôi.

Quân Mặc Nhiễm từ xa chậm rãi lại đây, mỉm cười đến bên cạnh nàng, sau khi phát hiện Thái phó, đi đến bên cạng nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng huynh, các ngươi đang nói cái gì?"

Vô Dược lắc lắc đầu, buông tay nói: "Không, chúng ta trở về đi."

Quân Mặc Nhiễm nhìn lên tay hắn, mỉm cười nói: "Được!"

Thái phó nhìn thấy Quân Mặc Nhiễm như vậy, có chút kinh ngạc. Tựa hồ chưa từng gặp qua bộ dáng này hắn.

Nhớ tới hắn bình thường lạnh nhạt âm lệ, so với bộ dạng hiện tại của hắn, tựa hồ tương phản có chút lớn.

...

Hiện tại Quân Mặc Nhiễm mười bốn tuổi đã có thể giúp nàng xử lý rất nhiều tấu chương, cho nên bọn họ có thể cùng xử lý.

Sau khi xử lý xong, hắn đem đầu gối lên trên vai nàng. Mở miệng nói: "Hoàng huynh, ta đêm nay muốn ngủ với huynh. Chúng ta đã rất lâu không ngủ cùng nhau."

Thời điểm hắn mười tuổi, nàng liền đem hắn về trong cung điện của hắn.

Vô Dược thở dài, ứng thanh: "Được rồi. Đợi lát nữa đệ và ta cùng trở về."

Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân mấy đời trước hay không, cho nên hắn đặc biệt thích dán nàng.

Nghĩ đến việc mấy đời trước hắn làm trên giường, đột nhiên cảm thấy tựa hồ không cho hắn biết mình là nữ nhân cũng khá tốt.

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 153: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (11)



🤴🏻Chương 153👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (11)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau khi Vô Dược tắm gội xong, mới để hắn đi tắm.

Quân Mặc Nhiễm đem ngâm mình trong ngọc trì, nước trong ngọc trì lưu động, rõ ràng sớm đã đổi nước khác, nhưng mà hắn tổng cảm thấy mùi hương trên người nàng vẫn còn lưu lại đây.

Mạc danh liền nghĩ đến mình đã tám tuổi liền liếc mắt một cái, hơi thở chậm rãi tăng lên. Dưới thân bất giác liền có phản ứng.

Ngón tay dài xinh đẹp, bất giác mà đi xuống, sắc mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ mở.

"Ngô..." Qua hồi lâu mới phóng thích. Sau khi hắn đem mình thu thập sạch sẽ, mới phản ứng lại mình đang làm cái gì.

Không chút suy nghĩ hung hăng cho mình một chưởng, tay nắm quyền, móng tay tựa hồ đều cắm sâu vào thịt.

Không, hắn sao có thể mơ ước nàng, nàng sạch sẽ như vậy, cao cao tại thượng như vậy. Mình căn bản không xứng. Nhưng mà... Hắn tựa hồ càng ngày càng không khắc chế được chính mình.

Cúi đầu lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ đây... Hoàng huynh... Hoàng huynh... Ta không khống chế được tâm của mình..."

Khi hắn đi ra ngoài, nàng đã ngủ rồi, mái tóc dài xoã ra, cổ áo không biết từ khi nào đã nới lỏng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Quân Mặc Nhiễm hô hấp căng thẳng, khô nóng vừa mới áp xuống, tựa hồ lại lần nữa bốc cháy lên.

Hắn yên lặng nằm bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng, năm ngón tay lại lần xuống làm việc vừa mới làm.

Sau khi lau khô thứ màu trắng trên tay mình, đem đầu vùi trên cổ nàng, hấp thụ hơi thở độc đáo của nàng.

Lẩm bẩm: "Hoàng huynh... Ta thật sự rất yêu huynh..."

...

Vô Dược sớm đã tỉnh, cũng không biết bởi vì có hắn bên cạnh hay không, mà ngủ đến đặc biệt tốt.

Sau khi tỉnh lại liền nằm bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn.

Mắng hắn yêu nghiệt hẳn không sai, rõ ràng hiện tại vẫn là tiểu thiếu niên. Mà khuôn mặt kia đã có thể khiến cho nhóm nhan cẩu quỳ l**m.

Lông mi dài hạ xuống, lưu trữ hắc ảnh nhàn nhạt, Vô Dược đau lòng xoa, sau đó yên lặng suy nghĩ, có phải mình đối với hắn quá nghiêm khắc hay không?

Nghĩ nghĩ liền càng nghĩ càng đau lòng, tới gần bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một chút.

Sau đó liền rời giường, còn thời gian hai năm. Nàng nhất định phải làm đến cùng. Mấy năm gần đây, nàng cũng bồi dưỡng không ít thế lực. Hiện tại vẫn còn thiếu một chút mới đem thế lực của nam chủ diệt trừ.

Nghĩ đến mình còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, bất giác tâm liền cảm thấy mệt. Bất quá, một đời này có thể vì hắn mà làm chút gì đó cảm giác cũng không tồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng dần tốt lên. Sau đó tự mặc y phục mới để thị nữ tiến vào rửa mặt chải đầu.

Từng ấy năm tới nay, nàng đều tự mình mặc y phục. Bởi vì sợ bị phát hiện.

...

Thời gian hai năm mà nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nàng muốn đưa hắn một lễ vật tốt nhất. Nàng muốn đem khắp giang sơn đưa cho hắn.

Sau khi hạ triều, nàng chuẩn bị trở về lại vô tình ngửi được mùi hương hoa mai. Vì thế liền theo hương mà đi.

Hiện tại là thời điểm hạt tuyết bay tán loạn, nhưng lại là thời gian hoa mai nở đẹp nhất.

Nàng ngừng trước hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn hoa mai và thiếu niên ở đó.

Tuyết và cánh hoa mai đỏ tươi bay xuống đậu trên vai hắn, nhưng hắn hồn nhiên bất giác, chậm rãi đi tới, đầu ngón tay chạm qua cánh hoa đỏ tươi.

Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của nàng, sau đó ngoái đầu nhìn lại. Sau khi thấy nàng, tươi cười treo lên.

"Hoàng huynh!" Quân Mặc Nhiễm không có tiếp tục đi nữa, vội vàng hướng nàng chạy tới, ngoan ngoãn ngừng trước mặt nàng.

Vô Dược phủi tuyết trên áo bông của hắn đi, bất đắc dĩ cười cười: "Mặc đơn bạc như vậy ra đây cũng không sợ lạnh."

Quân Mặc Nhiễm tươi cười càng sâu, đáp: "Không lạnh."

Một lát sau lại nói: "Hoàng huynh, chúng ta trở về đi."

"Được!" Vô Dược nhẹ giọng ứng hạ.

Nàng không biết sau khi nàng xoay người lại. Mấy cây hoa mai trong vườn, đột nhiên đổ.

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 154: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (12)



🤴🏻Chương 154👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (12)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Một này kia Vô Dược theo lệ thường ra khỏi cung, đi xem xét một chút sinh ý. Cũng là nàng chuẩn bị giảm bớt tổn thất.

Không nghĩ tới nàng mới ra cửa không lâu, Quân Mặc Nhiễm nhàn rỗi nhàm chán ở trong cung gặp được một nữ tử thập phần mỹ mạo.

Nhưng những hậu phi trong hoàng cung năm đó chôn theo phụ hoàng hắn không ít, còn lại đều ở cửa cung của mình không bước ra một bước. Người được phong Thái hậu, hàng năm cũng lưu lại trong chùa rất ít khi hồi cung.

Thời điểm Quân Mặc Nhiễm thấy nàng, theo bản năng nhíu mày. Trong lòng phỏng đoán nữ nhân này làm hắn không vui.

Nữ nhân mỹ lệ đi đến trước mặt hắn, theo cung tì cùng nhau cúi cúi người: "Tham kiến Mặc thân vương."

Quân Mặc Nhiễm nếu là bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ phất tay áo rời đi. Nhưng mà nữ tử trước mắt khiến cho hắn cảm giác có nguy hiểm.

Môi đỏ của hắn khẽ mở, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

Nữ t* c*ng kính trả lời, trên mặt tựa hồ còn có chút thẹn thùng: "Ta... Ta là Bạch thượng thư chi nữ, Bạch Niệm Tuyết, là... Là hầu phi."

"Hừ!" Quân Mặc Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Đến cả một danh Tần cũng không được, ai cho ngươi dũng khí ở trước mặt bổn vương tự xưng ta? Người tới vả miệng."

"Ta..." Thân thể Bạch Niệm Tuyết run lên một chút, mở miệng xin tha nói: "Nô... Nô tỳ biết sai, Vương gia tha mạng..."

Quân Mặc Nhiễm nhìn nô tỳ một bên thờ ơ, mở miệng nói: "Các ngươi đều điếc?"

Nhóm cung tì tựa hồ mới phản ứng lại, sau đó có chút khó xử mở miệng: "Nhưng... Nhưng đây là Thương Lam tướng gia đưa..."

"Bang!" Cung tì còn chưa mở miệng, một cô cô vừa rồi cách đó không xa đến gần. Một cái tát lên mặt cung tì.

Sau đó trừng mắt liếc nhìn một cung tì bên cạnh: "Tai ngươi điếc không nghe được Vương gia vừa mới nói gì sao?"

"Vâng... Vâng..." Sau đó giơ tay hướng Bạch Niệm Tuyết đánh.

Cô cô sau khi giáo huấn xong, mới xoay người hướng Quân Mặc Nhiễm hành lễ: "Nô tỳ vượt rào, cầu điện hạ trách phạt."

Quân Mặc Nhiễm phất phất tay, liền xoay người rời đi.

Chờ sau khi Quân Mặc Nhiễm đi rồi, cô cô mới mở miệng nói: "Chỉ cần một ngày bệ hạ còn ở đây, thiên hạ này là của Quân gia. Hiểu không?"

Hiện tại trời đã không phải của Thương Lam gia, Quân gia nên trở về địa vị vốn dĩ của nó.

...

Vô Dược trở về liền nghe được tin tức này, không nói hai lời, liền tiến đến cung điện của hắn.

Kiểm tra một lần xong, phát hiện hắn không có chuyện mới yên lòng.

Quân Mặc Nhiễm nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta trách phạt nàng ta, hoàng huynh không tức giận sao?"

Vô Dược còn không có phản ứng lại, sau đó mở miệng nói: "Ai?"

Quân Mặc Nhiễm mỉm cười lắc lắc đầu: "Không!"

Đúng vậy! Bất quá chỉ là một nữ nhân râu ria thôi. Hoàng huynh sao có thể nhớ rõ đây? Hắn mới là người thân duy nhất của hoàng huynh. Bọn họ mới là người quan trọng nhất với đối phương.

Vô Dược một hồi lâu mới phản ứng lại hắn đang nói ai. Bất quá không tiếp tục cái này đề tài: "Nhiễm Nhiễm, Thương Lam gia một ngày không trừ, vậy trước sau đều là tai họa của chúng ta. Còn nhớ rõ lời năm đó hoàng huynh nói với đệ không? Chỉ có đem chính mình trở nên cường đại mới không bị khi dễ."

Quân Mặc Nhiễm thực tự nhiên ôm lấy nàng, đem đầu gối lên trên vai nàng, trả lời: "Nhiễm Nhiễm nhớ rõ."

Vô Dược xoa xoa tóc của hắn: "Đệ nhớ rõ là tốt. Thương Lam gia ta sẽ giúp đệ diệt trừ. Nhưng diệt trừ một Thương Lam gia, còn sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người khác. Về sau phải cần chính đệ làm."

Quân Mặc Nhiễm lúc này đây cũng không có phản bác, nghiêm túc nói: "Ân! Ta đã biết."

Thương Lam tính cái gì? Lấy năng lực hiện tại của hắn, g**t ch*t một cái Thương Lam Nguyệt căn bản không đáng sợ.

Nhưng là hắn thích cảm giác được nàng bảo hộ, thích được nàng che chở trong lòng bàn tay, thích nàng coi hắn là bảo vật.

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 155: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (13)



🤴🏻Chương 155👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (13)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Chờ Vô Dược rời đi, Quân Mặc Nhiễm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, một hắc y nhân liền xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn nhàn nhạt nói: "Hôm nay hoàng huynh làm cái gì?"

Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, chậm rãi mở miệng nói: "Hoàng Thượng cùng bình thường lui tới giống nhau, cùng Cố Lẫm Hoài nói chuyện một ít việc sảy ra, bất quá gần đây tựa hồ bảo hắn triệt bớt tiểu quốc đang phát triển xung quanh."

"Bổn vương đã biết, lui ra đi!" Quân Mặc Nhiễm vẫy vẫy tay. Sau đó để hắn rời đi.

Từ sau khi hắn mười tuổi, hắn cũng đã bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình. Nhưng hắn bồi dưỡng cổ thế lực này, so với nàng ẩn hình hơn. Cũng so với nàng hoàn mỹ hơn, bất quá hắn trước nay chưa cùng nàng nói qua.

Hắn đối với ngôi vị Hoàng đế thật sự không có hứng thú, ở trong lòng hắn nàng vĩnh viễn đều là Đế hoàng của hắn.

Nhưng hắn cần phải cường đại hơn, hắn phải có đủ năng lực. Như vậy mới có thể bảo hộ nàng càng tốt.

Sau khi hắc y nhân rời khỏi, một người khác mặc hắc y lại từ một bên vào.

Nói khẽ với Quân Mặc Nhiễm nói: "Chủ nhân, người đã xử lý tốt."

Quân Mặc Nhiễm môi hơi hơi giơ lên nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vậy liền được rồi, sau này còn có một loại như thế, đều xử lý là được."

"Vâng!"

...

Hắc y nhân đi rồi, con ngươi Quân Mặc Nhiễm càng thêm âm trầm, nữ nhân dơ bẩn kia, sao xứng tiếp xúc với hoàng huynh của hắn.

Không khỏi nhìn hướng cung điện của Vô Dược, nháy mắt liền biến mất trong cung điện của mình.

Vô Dược tắm gội xong, sau khi bôi một chút hương Quân Mặc Nhiễm đưa cho nàng, liền nằm trên giường ngủ, bất quá một lát liền đi vào giấc ngủ.

Vô Dược mới vừa ngủ không lâu, một bóng người liền loé lên tiến vào.

Hắn dẫm bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh... Hoàng huynh của ta, huynh thật sự rất đẹp."

Quân Mặc Nhiễm nhìn khuôn mặt càng thêm mỹ lệ của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng, rất muốn dùng sức lại sợ lưu lại dấu vết.

Hôn hồi lâu mới buông ra, sau đó nhẹ nhàng l**m cánh môi nàng.

Hơi thở của nàng vờn quanh cánh mũi hắn, khiến hắn càng ngày càng không khống chế được d*c v*ng của mình.

...

Khi đến canh bốn, hắn mới rời giường, lại hôn qua môi nàng một lần, sau đó nhanh chóng bôi một chút thuốc mỡ tiêu sưng. Thật sâu nhìn nàng một cái lại rời đi.

——

Đông đi xuân tới, mưa xuân liên miên không ngừng rơi xuống.

Vô Dược vươn tay, mưa phùn rơi trên tay nàng. Lúc này hành trình tiếp theo của nàng, đã triển khai.

Quân Mặc Nhiễm cầm lấy áo choàng giúp nàng phủ thêm, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cho dù đông đi, nhưng xuân vẫn rất lạnh, hoàng huynh vẫn nên chú ý một chút."

Vô Dược cười cười, kéo kéo áo choàng, lẩm bẩm một câu: "Đúng vậy, mùa xuân tới."

Mùa xuân tới, mưa xuân liên miên không ngừng, cũng không dập được ngọn lửa d*c v*ng quyền lực trong nội tâm con người.

Chiến tranh từ trước đến nay đều là tàn khốc nhất, chỉ là đối với Vô Dược mà nói, thế giới này thứ quan trọng duy nhất chỉ có hắn. Nàng muốn đem hắn đưa lên cái vị trí tối cao này.

Trừ phi hắn nguyện ý cùng nàng chết, nếu không thì cho dù bọn họ không thể vi phạm luân lý, thì nàng cũng sẽ làm người bạn bên cạnh hắn cả đời. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không để hắn có nữ nhân khác.

Quân Mặc Nhiễm cười cười, mở miệng nói: "Vậy hoàng huynh muốn ở chỗ này một chút sao?"

Vô Dược nói với cung tì bên cạnh: "Đem cầm của trẫm qua đây."

Quân Mặc Nhiễm buồn cười dựa vào nàng, mở miệng nói: "Hoàng huynh muốn đánh đàn sao?"

Vô Dược lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Ta vĩnh viễn không thể đàn tốt bằng đệ, ta muốn nghe đệ đàn."

Quân Mặc Nhiễm sửng sốt, nhẹ nhàng trả lời: "Được!"

Cung tì thực mau liền đem huyền cổ cầm dùng cây ngô đồng ngàn năm làm ra chuyển đến.

Quân Mặc Nhiễm ngồi xong chậm rãi đàn, Vô Dược ngồi đối diện hắn, lẳng lặng nghe, tựa hồ còn hưởng thụ.

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 156: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (14)



🤴🏻Chương 156👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (14)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Gió thoảng qua nhẹ nhàng, tiếng đàn lại chưa từng dứt, Vô Dược dựa trên lan can, nghe nghe bất giác ngủ rồi.

Ngần ấy năm, hắn còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào nàng, nàng không thể không tính kế đi trước một bước, làm việc nàng không thích. Đã quên mỗi bước lên một bước, lòng bàn chân dẫm chính là máu tươi của bao nhiêu người rồi.

Quân Cửu Thanh cực kỳ muốn trả thù nam nữ chủ, khát vọng đem mọi người đùa bỡn, khiến nàng cũng mạc danh đối với quyền lực, và trả thù có cảm giác hưng phấn.

Hơn nữa nàng ta đối Quân Mặc Nhiễm thân tình quá sâu, khiến nàng cảm thấy hắn không phải là người yêu như mấy đời trước của nàng, rõ ràng chính xác chính là đệ đệ của nàng.

Vì không phải nhân thiết, chỉ dung nhập 80% tình cảm của nguyên chủ, nhưng thời gian lâu rồi, tổng mạc danh cảm giác mình trải qua sinh hoạt của người khác, thay đổi nó cũng không có kết quả.

Cũng không biết có phải cảm xúc của nàng dao động ảnh hưởng tới Tĩnh Dạ hay không, Tĩnh Dạ yên lặng xuất hiện, sau đó mở miệng: Ký chủ, sau thế giới tôi giúp cô giảm đi 30% tình cảm của nguyên chủ.

Vô Dược gật gật đầu ứng thanh: Được!

......

Quân Mặc Nhiễm ngừng động tác trên tay, chậm rãi đứng lên, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Thời điểm cung tì cùng thị vệ vốn định tiếp nhận, bị hắn lạnh lùng quát liếc mắt một cái, sau đó sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Quân Mặc Nhiễm cúi đầu, so với thời điểm nhìn bọn thị vệ thì ánh mắt nhìn nàng hoàn toàn bất đồng. Đôi mắt đen ôn nhu đến tựa hồ muốn chảy ra nước, nhưng mà con ngươi ôn nhu đồng thời cũng có tham và tràn đầy chiếm hữu, quyến luyến, điên cuồng.

——

Đêm là thời điểm tốt nhất có thể che dấu hết thảy ác niệm, Quân Mặc Nhiễm lại nửa đêm trộm lẻn vào trong cung điện của nàng.

Môi đỏ bừng, nhẹ nhàng giơ lên. Đáy mắt điên cuồng, lúc này không thêm bất luận cái gì che dấu.

Hắn đến gần, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng ngực, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng ra, cùng cái lưỡi mềm mại của nàng dây dưa. Thật lâu cũng không buông ra.

Vô Dược trong khi say, tựa hồ cảm giác được không khoẻ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ lên.

Quân Mặc Nhiễm tựa hồ lúc này mới phát hiện nàng không khoẻ, trằn trọc mới chậm rãi nhả ra.

"Khụ khụ!" Cũng không biết là có phải thời gian quá dài hô hấp không được, Vô Dược thế nhưng chậm rãi thanh tỉnh. Còn không có kịp mở mắt, đã bị người dùng tơ lụa mềm nhẹ, trói đôi mắt lại.

Quân Mặc Nhiễm tay ôm nàng không hề có ý tứ thả lỏng, vẫn chưa bởi vì nàng tỉnh lại mà muốn chạy trốn. Vốn dĩ hô hấp hơi nhanh, lại bởi vì nàng thanh tỉnh mà càng ngày càng dồn dập.

Sau khi Vô Dược cảm giác được mình cả người vô lực, mới biết được chính mình bị hạ dược. Chỉ có thể thực bất đắc dĩ dựa vào người hắn, cảm giác lửa nóng trong người chậm rãi thức tỉnh.

Quân Mặc Nhiễm nhìn hô hấp hỗn độn. Nhìn môi sưng đỏ bị chà đạp qua của nàng, liền càng nhịn không được, lại hôn lên môi nàng, hung hăng cắn xé, tựa hồ muốn đem cảm tình của mình đối với nàng đều phát tiết ra.

Mùi máu tươi ở trong miệng hai người toả ra, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng, nhưng điên cuồng tựa hồ lại càng tăng lên, từ cắn xé chuyển thành nhẹ nhàng l**m láp, chậm rãi đem môi đỏ có máu tươi của nàng l**m sạch sẽ.

Vô Dược không có phản kháng, ngoan ngoãn để hắn làm hết thảy. Qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Chơi vui không? Nhiễm Nhiễm."

Động tác Quân Mặc Nhiễm dừng một chút, đem vùi đầu trên xương quai xanh của nàng, tay ôm nàng càng thu càng chặt, tựa hồ muốn đem nàng dung nhập vào xương cốt, đầu lưỡi l**m qua vành tai nàng, mới nhẹ giọng mở miệng: "Chơi không vui, nhưng ta thực vui vẻ, thực hạnh phúc."

Vô Dược không nói gì, hắn cũng chỉ lẳng lặng mà ghé vào trên vai nàng, chất lỏng ướt nóng dừng ở trên vai nàng, âm thanh hắn run rẩy: "Nhưng mà vì cái gì chỉ có thời gian ngắn ngủi như vậy đây? Ta muốn, là đủ nhiều a......"

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 157: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (15)



🤴🏻Chương 157👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (15)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Yếu thế chớp mắt một cái như vậy, thực sự khiến Vô Dược có loại cảm giác, hắn vẫn giống khi mới tám tuổi kia, tiểu thiếu niên nhuyễn manh thích khóc thích nháo, nhưng mà nàng biết hắn đã không phải.

Âm thanh của hắn lại bắt đầu vang lên, đồng dạng ngữ khí, đồng dạng âm thanh, nhưng khác với một khắc trước là mềm yếu, giờ khắc này lại chỉ tràn đầy điên cuồng: "Rõ ràng huynh là của ta, chúng ta mới là người thân nhất, chúng ta đã nói chỉ có nhau. Nhưng mà vì sao? Vì sao huynh liền không cần ta? Hoàng huynh... Ta không tốt sao? Hoàng huynh... Ta rất không cam lòng a!"

Tâm Vô Dược run lên, khuôn mặt tựa hồ mang theo một chút không thể tưởng tượng, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Đệ đều đã biết."

Hắn không có trực diện trả lời, tựa hồ lâm vào trong suy nghĩ của chính mình, không biết là đang hỏi Vô Dược hay là đang hỏi chính mình: "Vì sao? Sáu năm trước huynh đã vứt bỏ ta một lần, sáu năm sau huynh vẫn lựa chọn làm như vậy."

"Ta không có!" Vô Dược mở miệng vì mình mà biện bạch.

Nàng nếu thật sự muốn vứt bỏ hắn sớm đã bảo hắn lăn, sao có thể lưu được đến hiện tại?

Nàng muốn đem hắn tiễn đi, bất quá là bởi vì hiện tại lưu lại hoàng cung quá nguy hiểm thôi.

"Huynh có!" Khói mù trong đôi mắt của Quân Mặc Nhiễm tựa hồ càng đậm.

Hít mấy hơi thở thật sâu, tựa hồ muốn đem tức giận trong lòng áp xuống.

Môi hắn nhẹ nhàng dựa vào bên tai nàng, chủy thủ trong tay bất tri bất giác đặt trên cổ nàng, hắn ôn nhu mở miệng nói: "Hoàng huynh... Huynh có biết ta đã nghĩ bao nhiêu lần đem huynh hủy đi ăn vào bụng, như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra."

Hắn dùng giọng ôn nhu nhất để nói, nói ra việc kh*ng b* như vậy. Khiến Vô Dược bất giác rùng mình.

Cũng không biết là tay hắn run, hay là thân thể Vô Dược run lên, chủy thủ cắt qua da thịt, máu đỏ tươi chảy ra.

Đôi mắt hắn càng thâm thúy hơn, l**m máu tươi không ngừng chảy ra của nàng, biểu tình thập phần hưởng thụ, tựa hồ giống như đang ăn cái gì mỹ vị trong bữa tiệc lớn.

Vô Dược cảm thấy nếu nàng lại không làm chút gì đó, phỏng chừng liền thật sự chết ở trên tay hắn.

Vội vàng gọi Tĩnh Dạ: Tiểu Dạ Dạ, nhanh lên, ta muốn đổi đồ vật có thể giải dược trên người ta.

Tĩnh Dạ lên tiếng: Được, dược phẩm đổi thành công, khấu trừ 5 tích phân.

Giây tiếp theo Vô Dược liền cảm giác được thân thể của mình có thể động, không quá ba giây liền đem hắn định trụ.

Vô Dược đem hắn kéo dậy, một phen ném tới trong hồ ngọc. Nước ngập qua đầu của hắn, qua vài giây mới đem hắn kéo lên. Lạnh lùng hỏi: "Thanh tỉnh chưa?"

Quân Mặc Nhiễm không có nhìn nàng, bày ra một bộ dạng tâm như tro tàn.

Vô Dược thật sự phải bị hắn tức chết rồi, thật mẹ nó muốn một đao thọc chết hắn, sau đó lại thọc chính mình một đao, như vậy liền xong hết mọi chuyện.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, sau đó giải điểm huyệt, chậm rãi mở miệng nói: "Về sau đừng có làm như vậy, ta nếu thực sự nghĩ tới không cần đệ, sớm đã có thể vứt bỏ khi đệ còn nhỏ rồi. Đệ hiểu không?"

Quân Mặc Nhiễm hơi hơi hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói ra.

Vô Dược nhìn đến dáng vẻ này của hắn, cũng cực kỳ đau lòng. Cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn một cái: "Chỉ cần qua hai năm nữa, hai năm sau đệ muốn làm gì ta đều cho đệ."

Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt rốt cuộc cũng có chút sắc thái, mở miệng, nhược nhược hỏi: "Thật sao?"

"Ân!" Vô Dược gật gật đầu, đem hắn nâng dậy. Giúp hắn cởi bỏ những y phục ướt, thay mới. Nhẹ giọng nói: "Đừng lại tùy hứng, được chứ?"

"Được!" Hắn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Hai năm nga! Đây chính là huynh nói, hai năm sau nếu huynh không nói được làm được. Thì không thể trách ta làm việc gì cực đoan nha!

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 158: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (16)



🤴🏻Chương 158👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (16)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau đó không tới một tháng, nàng liền cho hắn một cái phong hào. Sau đó đem phủ đệ của hắn ban ở phía đông trong thành hoàng cung khá xa bắc thành.

Sau đó lại an tâm, bố trí kế hoạch của chính mình.

...

Sau khi Tiêu Kình chinh phục các tiểu quốc, đối mặt chính là quân Lâm quốc và Thiền quốc. Nàng quyết định ngự giá thân chinh, bắt đầu vì hắn tạo uy tín.

Hơn nữa khoảng cách chủ tuyến bắt đầu chỉ còn không đến nửa năm, Vô Dược không nghĩ muốn ngăn cản nam nữ chủ gặp mặt. Dù sao cho dù bọn họ gặp mặt, cũng không ảnh hưởng đến nàng.

...

Quân Mặc Nhiễm đứng trên thành lâu, nhìn bộ dạng nhung trang của nàng dưới thành. Người nam nhân kia (Kỳ thật là nữ nhân) anh tư táp sảng, tuấn mỹ đó chính là người mình đặt ở đầu quả tim cho tới nay.

Từ khi hắn sinh ra, vẫn luôn vì hắn hộ giá hộ tống, giống như tả hữu* người.

*Tả hữu: Hai bên, những người giúp việc ở gần vua quan.

Quân Mặc Nhiễm liễm mắt, lẩm bẩm nói: "Nửa năm, chỉ còn nửa năm. Hoàng huynh... Huynh đáp ứng ta cũng chỉ còn nửa năm."

Nhìn ánh rạng đông chiếu vào trên mặt nàng, tựa hồ càng cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia của nàng, lại thêm mấy phần mỹ lệ động lòng người.

Quân Mặc Nhiễm nhìn nhìn khuôn mặt bất giác liền đỏ. Nghĩ đến sinh hoạt của bọn họ sau này, Quân Mặc Nhiễm liền kích động, hô hấp cũng tựa hồ dồn dập hơn, tay che lại lồng ngực không ngừng kinh hoàng, ý cười trên khóe môi càng sâu.

——

Vô Dược xuất chinh một tháng, hành trình thực thuận lợi, bất quá một tháng liền khiến quân địch liên tiếp bại lui.

Tiêu Kình sau khi nghe được lời nàng nói, chân mày cau lại, không xác định hỏi: "Bệ hạ... Người... Xác định sao?"

"Ân!" Vô Dược gật gật đầu.

"Nhưng mà... Vì sao?" Tiêu Kình nghi hoặc hỏi. Nàng rõ ràng chính là một Quân vương tốt, nhưng vì sao phải làm như vậy?

Vô Dược mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trẫm muốn đem thiên hạ này đưa cho hắn."

Tiêu Kình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Người là một minh quân..." Đáng tiếc...

"Nhưng trẫm càng nguyện ý làm một người ca ca tốt!" Càng muốn làm một người yêu tốt. Vô Dược trong lòng yên lặng bỏ thêm câu này.

Tiêu Kình nhìn đôi mắt của nàng có chút phức tạp, thở dài liền đi ra thanh trướng ngoại.

Sau khi Tiêu Kình rời đi không lâu, Vô Dược đột nhiên cảm giác được trên người mình nhiều thêm một ánh mắt. Hơn nữa lại đặc biệt quen thuộc.

Vô Dược buông quyển sách trên tay xuống, mở miệng nói: "Xuất hiện đi, Nhiễm Nhiễm."

Thiều niên sắp mười sáu, so với nàng cao hơn một mét bảy đã cao hơn vài phần, Quân Mặc Nhiễm đem nàng ôm trong lòng ngực, mở miệng nói: "Vì sao phải làm như vậy?"

Vô Dược không có giãy giụa, an tĩnh ỷ lại trên người hắn, hỏi ngược lại: "Đệ thích lễ vật này ta đưa cho đệ không?"

Quân Mặc Nhiễm ôm nàng đến càng khẩn hơn, con ngươi cũng không có quá nhiều vui sướng, nhưng vẫn trả lời nói: "Thích, chỉ cần huynh đưa ta, ta đều thích."

Vô Dược cười cười: "Thích vậy không phải là được rồi sao?"

Mặt Quân Mặc Nhiễm cọ cọ gương mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh... Hoàng huynh, ta rất nhớ huynh, chúng ta đã hơn một tháng không gặp. Huynh có nhớ ta không?"

Vô Dược nhìn hắn, khuôn mặt tiều tụy hơn rất nhiều, duỗi tay xoa: "Không chiếu cố bản thân tốt sao? Ân?"

Quân Mặc Nhiễm đôi mắt xẹt qua một tia chột dạ, nàng không ở bên người, hắn sao có thể chiếu cố tốt bản thân đây?

Hắn tựa như con cá, mà nàng chính là nước mà hắn có thể ỷ lại. Cá rời khỏi nước, sao có thể sinh hoạt tốt được? Không có nàng, hắn sao có thể sống tốt?

Mới hơn một tháng không gặp, mà nỗi nhớ nàng, quả thực muốn đem hắn bức điên.

Chưa từng lâu như vậy, bọn họ chưa từng tách ra lâu như vậy. Đến nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh hắn. Cùng hắn cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau lớn lên.

Trước kia bất quá chỉ một hai ngày không thấy, cũng có thể khiến hắn bực bội, nhớ nhung vô tận. Hiện giờ nàng đã đi hơn một tháng, sao có thể không bức hắn đến điên?

01/01/2021
 
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 159: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (17)



🤴🏻Chương 159👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (17)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Hắn tiếp tục cọ nàng, sau đó mới nói: "Trong khoảng thời gian này, huynh đều không ở bên cạnh ta, thì ta làm sao có thể sống tốt được."

Vô Dược ôm lại hắn, mở miệng nói: "Vậy muốn lưu lại đây không?"

Hắn chớp chớp mắt, tựa hồ không thể tin được lời nàng nói: "Huynh... Huynh mới vừa nói..."

Vô Dược lại hỏi lại một lần: "Ta hỏi đệ muốn lưu lại không?"

"Huynh đồng ý sao?" Quân Mặc Nhiễm sợ nàng đổi ý, vội vàng nói: "Ta muốn, ta muốn lưu lại."

Vô Dược xoa xoa đầu hắn, sau đó mới nói: "Đuổi theo lâu như vậy có mệt không? Nằm xuống đi."

"Được!" Quân Mặc Nhiễm liền leo lên giường nằm bên cạnh nàng. Nhưng tay còn túm góc áo của nàng.

Vô Dược ngồi trước án, bút mực theo tay nàng động nhẹ, Vô Dược thường thường cúi đầu nhìn khuôn mặt hắn điềm tĩnh ngủ.

Nếu có người tiến vào, nhìn đến giấy Tuyên Thành trước án, nhất định có thể nhìn ra nàng đang vẽ hắn.

——

Ba tháng sau, bọn họ khải hoàn hồi triều, thắng tràng đại trượng, nhưng đồng thời bởi vì có bút tích của Vô Dược, cũng truyền ra nàng thập phần tàn nhẫn thô bạo, chiến tranh lần này, ngoại trừ giết địch quân, còn tàn sát bá tánh vô tội, nếu không có Nhiễm thân vương kịp thời khuyên can, sợ là càng nhiều bá tánh vô tội chết trên đao của Quân vương.

Khi hồi cung, một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trên đường.

Thị vệ rất nhanh liền đem nàng áp xuống, nhưng vẫn ảnh hưởng tới bọn họ.

Vô Dược ngừng lại, thấp giọng hỏi một người bên cạnh: "Phát sinh chuyện gì?"

Thống lĩnh bên cạnh vội vàng cúi đầu, cung kính đáp: "Có lẽ là các bá tánh đều muốn thấy bệ hạ thánh nhan, vô tình quấy nhiễu thánh giá, mạt tướng quản lý bất lực, thỉnh bệ hạ trách phạt."

Vô Dược nhẹ nhàng liếc mắt một cái, chợt vừa thấy phát hiện người kia vậy mà là nữ chủ.

"..."

Vô Dược dừng một chút mới nói: "Để nàng rời đi đi! Hồi cung."

"Vâng!" Thống lĩnh gật gật đầu, sau đó phân phó thủ hạ của mình.

Quân Mặc Nhiễm nhìn thoáng qua Bắc Mộng Tuyết, dây cương trong tay bất giác nắm chặt, bị trầy da cũng không biết.

Nếu hắn vừa mới không có nhìn lầm, đáy mắt hoàng huynh xẹt qua một tia hứng thú, nàng đối nữ nhân kia cảm thấy hứng thú!

...

Quân Mặc Nhiễm vốn định trước tiên ở hoàng cung vài ngày, không nghĩ tới còn chưa ngồi xuống, liền nghe được nhóm cung tì đang thảo luận nàng đêm nay tìm người thị tẩm.

"Ngươi nói cái gì?" Quân Mặc Nhiễm nhìn một bên cung tì, lạnh lùng hỏi.

Thân thể cung tì sợ hãi run rẩy một chút, đều không dám nói chuyện.

Âm thanh Quân Mặc Nhiễm lại lạnh thêm vài phần: "Bổn vương hỏi các ngươi vừa nói gì."

Nhóm cung tì vội vàng quỳ xuống, trong đó một người trả lời: "Chúng tỳ nghe nói bệ... Bệ hạ tối nay chọn, Thiền quốc... Công chúa Thiền quốc thị tẩm... Còn... Còn có người nói... Bệ... Bệ hạ sở dĩ tấn công Thiền quốc là bởi vì nhìn thấy... Coi trọng Công chúa Thiền Lưu Quang... Vương gia tha mạng a! Bọn nô tỳ cũng, cũng chỉ là nghe người khác nói."

Khuôn mặt Quân Mặc Nhiễm nháy mắt âm trầm xuống, hàn quang trong con ngươi đủ để đông chết người. Ngay sau đó liền biến mất trước mặt các nô tỳ.

Sau khi phát hiện hắn đi rồi, nhóm cung tì mới nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều cảm thấy may mắn mình còn sống.

Thật là đáng sợ, ai có thể nghĩ đến, bình thường nhìn Vương gia đơn thuần thiên chân như thỏ con lại có thể có ánh mắt như vậy.

...

Vô Dược vừa bước vào nội điện Phượng Minh cung liền ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt. Cũng không suy nghĩ gì, chậm rãi đi vào. Nhưng mà càng vào trong mùi máu tươi lại càng nồng.

Vô Dược ngước mắt, nữ tử trước mặt mặc hồng y đưa lưng về phía nàng, gương đồng trước mặt phản chiếu gương mặt nàng.

01/01/2021
 
Back
Top Bottom