Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 136: Võng du tiểu khả ái (20)


Editor: Nha ĐamSau khi món bánh ngọt được mang ra, cô gái cúi đầu, từ tốn ăn.Thật ngọt.Cô chợt nhớ đến mùi kẹo sữa ngọt ngào mà cô vừa ngửi được ở cửa.Nó cũng ngọt ngào.Ăn xong món bánh ngọt An Điềm Điềm chém gió nói chuyện một hồi.Phong Thiển trở về biệt thự đã gần tám giờ tối.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi trên giường, liếc nhìn cabin trò chơi.Do dự xong, vẫn lên giường ngủ.Có lẽ ...

Không phải vội.-Bệnh viện.Thiếu niên đẹp trai tinh tế vội vã chạy lên tầng 2 của bệnh viện.Hắn dùng sức đẩy người trong bệnh viện, lao vào.Thiếu niên đi đến bên giường bệnh, đôi tay chống lên thành giường, thở nhẹ.Cánh mũi phủ một lớp mồ hôi.Diệp Cẩn nâng mắt, ngã lên giường bệnh.Một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh màu trắng.Trông khá là trẻ.Một lúc sau, bác sĩ trực mở cửa bước vào.Sau khi nhìn thấy thiếu niên liền hỏi: "Là anh Diệp phải không?"

Diệp Cẩn gật đầu, đáp lạ một tiếng: "Ừ"Bác sĩ trực đỡ kính nói tiếp: "Bà Diệp Thanh đã qua cơn nguy kịch.

Sau khi bình phục sức khỏe sẽ không có vấn đề gì."

Nghe đến đây, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm.Các bác sĩ đã đưa ra một số việc cần chú ý rồi sau đó rời đi.Diệp Cẩn nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, rồi im lặng ngồi xuống chiếc ghế bên giường.Cậu có vẻ choáng váng.Một lúc lâu, thiếu niên chậm rãi đưa tay lên chạm vào chiếc dây buộc tóc màu bạc trên trán.Đôi mắt đen của Diệp Cẩn lộ rõ vẻ bối rối.Người có hối hận về điều đó không?Mẹ......-Cách chơi mới của trò chơi Tam Giới Phong Vân vừa được mở ra, không ít người chơi bắt đầu liều mạng thăng cấp kinh nghiệm.Chỉ vì cuộc thi lớn sắp tới.Phía chính phủ gọi cuộc thi lớn này là Tam Tôn Tranh BáĐiều kiện duy nhất để vào là ...

Mãn cấp. (Mãn cấp* : cấp cao nhất )Vị trí Tam Tôn vẫn cực kỳ thu hút người chơi.Phải biết rằng, Ma Tôn, Tiên Tôn, cùng Thánh Tôn, một khi trở thành một trong số họ, là tương đương mới làm thủ lĩnh của mỗi giới.Hơn nữa, Ma Tôn, Tiên Tôn, cùng Thánh Tôn đều có cung điện riêng.Có được tài nguyên cùng quyền hạn so người chơi bình thường hơn rất nhiều.Vị trí tốt như vậy, ai mà không muốn tranh lấy cơ chứ.Sau đó......Sau khi Phong Thiển online trở lại, cô lặng lẽ mở bảng xếp hạng Ma giới Phong Vân ra xem.Ở cấp độ 85, cô đã rơi khỏi bảng xếp hạng.Lên đầu bảng xếp hạng, mọi người đều là cấp 100.Cấp độ 100 là mãn cấp.Cô nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng một lúc.Xem ra phải tiếp tục kiếm thêm kinh nghiệm.Chỉ trong chốc lát, Ôm Boss Không Buông Tay lấy tốc độ rất nhanh, phóng đến bên Phong Thiển.Phong Thiển: "......"

Ôm Boss Không Buông Tay chạy đến trước mặt Phong Thiển, cúi người thở dốc, "Trò chơi này thật là, chạy với bước đều giống nhau, thật là mệt."

Sau khi phàn nàn, Ôm Boss Không Buông Tay đem ánh mắt đặt ở trên người Phong Thiển."

Lão đại, còn cần tôi giúp anh thăng cấp không?"

Ánh mắt Ôm Boss Không Buông Tay trông mong nhìn Phong Thiển.Phong Thiển: "......"

Đến thật đúng lúc.Cô tùy tay xoay chuyển mười vạn kim cho đối phương.Ánh mắt Ôm Boss Không Buông Tay nháy mắt sáng lên, tinh thần phấn chấn.Hắn mở bản đồ thế giới ra, chọn một nơi bình thường.Ma trấn luyện ngục lúc trước đã để lại cho hắn rất nhiều bóng đen tâm lý.Mẹ nó......

Cái đống đó, cứ nghĩ đến vẻ mặt của nó là hắn lại muốn nhổ nước miếng, dạ dày quay cuồng.Thật ghê tởm.Đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đi đến địa phương quỷ quái kia.Ờm nhưng mà, nếu Lão đại muốn đi, hắn sẽ cố mà suy xét một chút.Đánh phó bản lần này, Ôm Boss Không Buông Tay ở một bên đánh quái, Phong Thiển uể oải ngồi ở một bên, nhàm chán nhìn giá trị kinh nghiệm trên đầu tăng lên từng chút một.Cho đến khi......

Mãn cấp.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 137: Võng du tiểu khả ái (21)


Editor: Nha ĐamSau khi đạt đủ cấp độ, Phong Thiển mang theo Ôm Boss Không Buông Tay đi đăng ký tham gia Tam Tôn Tranh Bá.Sau khi đăng ký, cô quay đầu lại và nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.Phong Thiển chớp mắt.Mảnh nhỏ?Cô do dự và cất bước chạy tới bên đối phương.Đến gần, có thể thấy rõ ID trên đỉnh đầu của người nọ.Hoa Râm Bụt.Gió thổi nhẹ lay động góc áo trắng như tuyết của đối phương.Hắn bước đi chậm rãi.Tấm lưng gầy lạnh lẽo trông có chút cô đơn.Phong Thiển sững sờ, gọi đối phương lại: "Cậu ...

Đợi đã."

Diệp Cẩn nghe được thanh âm của cô, bước chân dừng lại, ngoái đầu lại trong nháy mắt, đôi mắt đen nhánh đối diện với ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ của cô.Sau khi phát hiện ra đó là cô, vẻ mặt hắn hơi sững lại.Chợt nhớ ra những gì đối phương đã nói lúc trước.Diệp Cẩn đột nhiên có chút không được tự nhiên.Hắn có chút hoảng loạn thu hồi tầm mắt, không hiểu sao lại muốn ...

Trốn thoát.Không phải là chán ghét.Chỉ là ...

Không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.Hắn vẫn nhớ rất rõ những lời đối phương nói, bao gồm cả vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói lúc ấy.Những kỷ niệm đó cứ lởn vởn trong tâm trí của hắn.Khiến hắn ... cảm thấy hoảng loạn.Dường như có một cảm xúc rất lạ đang chiếm trọn trong lồng ngực.Phong Thiển đứng sững tại chỗ, "..."

Chạy cái gì?Cô rất khủng khiếp sao?Phong Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, nghiêng đầu nghi ngờ.Sau khi suy nghĩ, Phong Thiển quyết định đuổi theo.Cô lấy thanh kiếm trong ba lô ra và từ từ ném xuống đất.Phong Thiển nhìn xuống và giẫm lên nó.Ngự Kiếm phi hành là thế này à?Cô đứng trên đó một lúc, nhưng thanh kiếm không có phản ứng.Kỳ quái ......Sau khi Ôm Boss Không Buông Tay đuổi kịp tới, khó hiểu nhìn Phong Thiển: "Lão đại, tại sao anh lại giẫm lên kiếm?"

Thanh kiếm đó chính là Thần khí đó!Lão đại nếu mà anh không thích ... có thể cân nhắc tặng lại cho tôi!Phong Thiển: "..."

Giọng cô hơi trầm xuống: "Tôi ...

Ngự kiếm phi hành." (Ngự kiếm phi hành chính là bay cùng thanh kiếm đó =)))Ôm Boss Không Buông Tay, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "À ra thế, vậy Lão đại anh mau bay đi!"

Phong Thiển: "..."

Cô chớp mắt."

Hình như nó không có phản ứng."

Phong Thiển chỉ vào thanh kiếm dưới chân mình.Ôm Boss Không Buông Tay nhíu mày nói: "Không có khả năng, Lão đại anh thử lại đi."

Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Cô đứng một lúc, nhưng thanh kiếm vẫn không phản ứng như cũ.Phong Thiển giương mắt nhìn về phía Ôm Boss Không Buông Tay, "Vẫn chưa được."

Ôm Boss Không Buông Tay vò đầu bứt tai lẩm bẩm: "Tại sao không được nhỉ?

Thật không khoa học..."

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, yếu ớt hỏi: "Lão đại, có phải anh còn chưa học ngự kiếm phi hành đúng không?"

Vẻ mặt Phong Thiển mờ mịt vô tội."

Còn phải học sao?"

Nghe giọng điệu của đối phương, Ôm Boss Không Buông Tay lập tức hiểu ra, Phong Thiển hẳn là chưa từng học qua.Cậu giải thích: "Lão đại, anh phải học bay trên núi Ngọc Phong.

Chỉ có như vậy anh mới có thể thắp sáng lên kỹ năng bay của kiếm."

Phong Thiển trầm ngâm gật đầu.Thì ra phải học ...Nghe có vẻ rắc rối.Thật sự không muốn đi học ...Cô mím môi, có chút vô tội ngoan ngoãn.Phong Thiển nâng mắt lên và nhìn về hướng đi của mảnh nhỏ.Lâu như vậy, đã nhìn không thấy thân ảnh của đối phương nữa.Cô khẽ cụp mi xuống.Một lúc sau, Phong Thiển đưa tay lên, từ từ mở giao diện cửa hàng của trò chơi.Có một tấm bùa dịch chuyển cao cấp trong cửa hàng.Viết tên người chơi và bạn có thể dịch chuyển đến chỗ đối thủ.Phong Thiển đã mua một chiếc và điền vào ID trò chơi của mảnh nhỏ.Khi cô mở mắt ra lần nữa, khung cảnh đã thay đổi.Có một cái hồ rất lớn ở đây.Cô ngước mắt lên nhìn.Bên cạnh hồ nước trong xanh gợn sóng, có thiếu niên mặc đồ trắng đang đứng ở đó.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 138: Võng du tiểu khả ái (22)


Editor: Nha ĐamDây buộc tóc của đối phương bị gió thổi bay.Quần áo bay bổng, thật thần tiên.Ngón tay mảnh khảnh tùy ý chạm vào cây liễu bên hồ.Hắn đứng yên không nhúc nhích.Phong Thiển nhìn hắn một lúc, sau đó nhấc chân, nhẹ nhàng đi về phía đối phương.Cô nhẹ giọng nói: "Tại sao lại... bỏ chạy?"

Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Cẩn tỉnh táo trở lại.Sau đó phát hiện ra rằng cô đã đứng bên cạnh hắn.Đối với câu hỏi của đối phương ...Diệp Cẩn im lặng.Tại sao ... phải chạy?Diệp Cẩn có chút cứng đờ.Trong giây tiếp theo, nhìn thấy cô gái bàn tay nhỏ bé lên nắm lấy góc áo trắng của mình.Nhẹ nhàng.Cầm một góc nhỏ.Phong Thiển nhướng mắt, trong đôi mắt xinh đẹp có chút bối rối.Giọng cô có chút nhẹ nhàng: "Cậu ...

Ghét tôi sao?"

Cô bình tĩnh hỏi.Phong Thiển không biết đây là cảm giác gì.Giống như nếu mảnh nhỏ ghét mình thì nó sẽ khiến cô khó chịu.Cô ...

Không thích điều đấy lắm.Diệp Cẩn sững sờ, ánh mắt đối phương bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng.Nhìn qua chỉ là bộ dáng bình thường mà thôi.Nhưng hắn lại cảm thấy đối phương có chút tủi thân.Hắn cử động các ngón tay, có một cảm giác thôi thúc chưa từng có muốn hắn đưa tay lên chạm vào đầu đối phương.Hắn sững sờ, sau đó cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không......

Không phải ghét."

Sau khi nghe thấy câu trả lời của đối phương, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp."

Vậy thì tại sao lại...

Trốn?"

Vừa nhìn thấy cô, mảnh nhỏ rời đi không nói một lời.Bộ dáng rất vội vàng.Giống như là muốn tránh né cô vậy.Thiếu niên cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi đưa mắt nhìn cô.Bóng dáng của hắn phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của cô.Rõ ràng, không có một chút sai sót.Khi cô nhìn người khác, ánh mắt của cô sẽ rất tập trung, tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc.Giống như, thời điểm cô nhìn hắn, trong mắt cô chỉ có hắn là người duy nhất sót lại.Cảm giác đó thật tuyệt vời.Câu hỏi của đối phương thực ra cũng không có gì, hắn đã đoán được trước.Tuy nhiên, hắn không thể trả lời.Không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa.Sao đột nhiên lạ như vậy?Kể từ khi gặp nhau, từ khi đối phương nói những điều mập mờ như vậy.Từ đó hắn trở nên hơi dị thường.Trong đáy lòng lại dâng lên một chút cảm xúc mà hắn thể không hiểu được.Cho nên......Tại sao?Vẻ mặt của Diệp Cẩn ngưng trọng.Hắn từ từ rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi tay đối phương đang nắm lấy góc áo của mình.Hơi giật mình.Trong lòng trào dâng cảm giác lạ lùng.Hắn có chút hoảng loạn.Không biết phải đối mặt với nó như thế nào, đành phải chọn cách trốn tránh.Sau đó......Diệp Cẩn vội vàng rời khỏi trò chơi.Thiếu niên mặc đồ trắng trong trò chơi biến mất trong làn không khí mỏng manh.Phong Thiển sững sờ, sau đó nhìn xuống bàn tay của mình trong khoảng không.Góc quần áo trắng như tuyết ban nãy không còn nữa.Vẫn là ...

Bỏ chạy?Cô sững sờ, đưa bàn tay lên sờ mặt.Không ghét vậy thì có phải khuôn mặt cô có chút đáng sợ à?Phong Thiển cảm thấy khó hiểu....Trong căn phòng.Thiếu niên vội vã rời khỏi trò chơi.Hắn bước ra khỏi cabin trò chơi, từ từ ngồi xuống giường.Diệp Cẩn hơi giật mình.Trong đầu của hắn tràn ngập dáng vẻ đối phương nắm góc áo hắn, cùng với đôi mắt trong veo xinh đẹp của đối phương.Cảm giác này đối với hắn rất lạ.Diệp Cẩn nhìn xuống, cố nén sự cáu kỉnh và bối rối không hiểu được trong lòng.Hắn mím môi, theo thói quen mở ngăn kéo lấy một viên kẹo sữa, từ từ bóc giấy kẹo.Hắn đưa tay bỏ viên kẹo sữa vào miệng, chậm rãi nhai.Không khí tràn ngập mùi ngọt ngào của sữa.Khi có việc gì phiền lòng, hắn sẽ luôn ăn một viên kẹo sữa như thế này.Hương sữa ngọt ngào giống như có một loại ma lực, có thể xua tan mọi khó chịu.Nhưng hôm nay ...

Có vẻ hơi không dùng được.***********Chúc mừng truyện được 5k lượt bình chọn ️🎉🎉
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 139: Võng du tiểu khả ái (23)


Editor: Nha ĐamTam Tôn Tranh Bá được tiến hành trong khí thế hừng hực.Các game thủ trong trò chơi đánh đến khí thế ngất trời.Ôm Boss Không Buông Tay từ lúc bắt đầu đến gần kết thúc cũng không nhìn thấy bóng dáng Phong Thiển.Hắn nghi hoặc mà gãi gãi đầu.Sao Lão đại lại không tới?Trước cố gắng lên mãn cấp, lại đến báo danh dự thi, hắn cảm thấy, Phong Thiển hẳn là rất để ý đến cuộc thi này.Tuy rằng nghi hoặc, hắn cũng không rảnh suy nghĩ.Hắn cũng muốn giành vị trí Thánh Tôn!......Biệt thự.Một cô gái đang ôm chăn ngủ ngon lành.Một lúc sau, điện thoại bên cạnh vang lên.Cô gái trên giường cau mày, trong tiềm thức kéo chăn bông, quấn mình thành một quả bóng.Chuông điện thoại vẫn reo.Cô gái bị đánh thức, tức giận xốc chăn lên, lộ mái tóc xù.Lúc này, mái tóc mềm mại của cô hơi rối tung lên.Phong Thiển mơ màng mà mở mắt, chớp chớp, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng trong giây lát.Sau đó mới từ từ dịch sang một bên, duỗi tay với lấy di động.Cô nhìn xuống.Đó là cuộc gọi của An Điềm Điềm.Phong Thiển mím môi, nhấn nút trả lời.Bên kia truyền đến giọng nói, "Chị, không phải chị đăng ký tham gia Tâm Tôn Tranh Bá sao?"

Phong Thiển nghĩ nghĩ, đáp lại nói: "Ừ chị có đăng ký."

Điện thoại bên kia người trầm mặc vài giây, tiếp tục nói: "Không đâu chị ơi, em đã xem kết quả offline, không thấy chị đâu cả."

Phong Thiển chớp mắt: "Kết thúc rồi à?"

An Điềm Điềm nhìn nhìn thời gian, "Không có, vẫn còn nửa giờ nữa mới kết thúc."

Phong Thiển gật đầu, "Ừ chị biết rồi."

Cô nhấn nút tắt, sau đó lại quay lại nằm trên giường.Không vội.Vẫn còn nửa giờ.Vì thế......Cho đến khi còn 10 phút nữa, Phong Thiển mới khoan thoai bắt đầu vào trong cabin trò chơi để đăng nhập.Trận tỉ thí bên Ma giới đã gần đến hồi kết thúc.Người đứng cuối cùng lúc này đang đứng trên võ đài, ánh mắt nhìn xuống khán đài.Hắn trầm giọng hỏi: "Còn ai muốn tiếp tục khiêu chiến ta không?"

Phía dưới không ai dám bước lên.Đối phương rất mạnh, gần như là bách chiến bách thắng.Trò chơi tuy có thể giảm bớt cơn đau nhưng vẫn rất đau!Hơn nữa, trước mặt mọi người bị đánh đến hoa rơi nước chảy, thật mất mặt......Người nọ trên lôi đài, ăn mặc cũng là thập phần hoa lệ.Hắn ta hếch cằm lên một cách tự hào, trên miệng nụ cười của người chiến thắng.Có vẻ như vị trí của Ma Tôn không ai khác chính là hắn ta.Người chơi phía dưới cũng sôi nổi cảm thấy sẽ không đấu nữa rồi, chỉ còn mười phút nữa, kết cục xem ra đã được định sẵn.Tuy nhiên, điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới là có một thân ảnh màu đỏ rượu bỗng nhiên hiện ra trên lôi đài.Rõ ràng là người kia đã sử dụng kỹ năng dịch chuyển.Khi người chơi có thể nhìn thấy ID ở trên đầu người nọ, mọi người lập tức bùng nổ."

Đây không phải là ...

Lão đại tiêu tiền như nước sao?!"

"Tôi tưởng Lão đại ấy sẽ không đến."

"Tuy nhiên, hắn hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng ..."

Người chơi nam trên võ đài nhìn về phía Phong Thiển, trong mắt hắn ta mang một vẻ vui tươi.Chậc chậc, thân hình nhỏ bé như vậy còn không đủ để hắn đấm một quyền.Hắn cười hỏi: "Em trai, em nên từ bỏ càng sớm càng tốt."

Nếu không, một lúc nữa đánh nhau thì đừng có mà khóc nhé ~Phong Thiển: "..."

Cô nhìn hắn ta nói một cách nghiêm túc: "Anh có thể lựa chọn thừa nhận thất bại ngay bây giờ."

Đối phương sửng sốt, sau đó bật cười, "Tiểu huynh đệ, cậu nói đùa à, hiện tại còn có năm phút đồng hồ, không thể đánh chết tôi đâu."

Vẻ ngoài của đối phương trông rất yếu ớt.Không cần nghĩ cũng biết, đối phương không phải là đối thủ của mình."

Còn năm phút nữa?"

Cô hỏi khẽ.Nam thủ gật đầu, "Đúng vậy."

Phong Thiển nhìn đối phương nói: "Vậy hãy tốc chiến tốc thắng đi."*******Mới hết một nửa thế giới này thôi (╥_╥)
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 140: Võng du tiểu khả ái (24)


Editor: Nha ĐamThành thật mà nói, hắn không ngờ rằng đối phương muốn tỷ thí cùng hắn.Rốt cuộc, đối phương trông yếu ớt như vậy.

Hơn nữa, thời gian cũng đang cấp bách.Đối thủ dù mạnh đến mấy cũng khó có thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn.Vì vậy, Phong Thiển đã thách thức hắn nên hắn không nói hai lời liền chấp nhận luôn.Không hề trì hoãn trận đấu.Đối phương chẳng qua cũng là đang hấp hối giãy giụa mà thôi......Trận tỷ thí bắt đầu.Hai người đứng hai bên sàn đấu.Người chơi nam kia trên cao nhìn xuống, tuyên bố nói: "Tôi nhường cậu 3 chiêu.

Sau khi hết 3 chiêu tôi mới ra tay."

Dù có thua thì cũng phải......

Thua tâm phục khẩu phục.Như vậy, người khác không dám nói rằng hắn bắt nạt kẻ yếu.Vị trí Ma Tôn cũng được coi là vững chắc.Phong Thiển chớp mắt, "Cho tôi ra 3 chiêu?"

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi lóe lên trong mắt cô, đối phương hiểu ra.Xem ra cũng chỉ là một kẻ yếu ớt mà thôi.Hắn gật đầu: "Đúng vậy."

Cô cong mắt, cảm thấy có chút hạnh phúc.Tốt.Có thể tốc chiến tốc thắng.Phong Thiển từ từ lấy Thần Khí trong ba lô ra.Thần Khí xuất hiện luôn đi kèm với các hiệu ứng đặc biệt thú vị.Để mọi người biết rằng đây là một Thần Khí.Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy thanh kiếm đỏ như máu trên tay cô.Người chơi nam trên sàn đấu cũng phải giật mình.Thần Khí sao?Tim hắn co rúm rồi lại dịu lại.Dù có Thần khí đi chăng nữa nhưng sức lực của cậu ta không tốt thì vũ khí dù tốt đến đâu, tác dụng của nó cũng chẳng kém gì đồ đồng nát.Không có dấu vết sợ hãi trên khuôn mặt hắn ta.Trong vòng 3 chiêu, hắn sẽ không đánh trả, miễn là hắn tránh được đòn tấn công của đối thủ.Ngay cả khi hắn không đánh bại đối thủ trong thời gian quy định, chỉ cần qua thời gian này, còn không có phân ra thắng bại, vị trí Ma Tôn cũng là của hắn.Vì vậy, trong trận thi đấu này, hắn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.Tuy nhiên, hắn không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh đến không ngờ.Phong Thiển từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.Cô điểm nhẹ mũi chân và đứng trên không.Trước mắt mọi người, chỉ có một thiếu niên mặc quần áo màu đỏ rượu bước lên khoảng không.Mái tóc của hắn bị không khí lay động, có chút lộn xộn.Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên không có biểu cảm gì, con ngươi đen nhánh của hắn bị ánh sáng đỏ của Thần Khí nhuộm đỏ rực.Hắn thản nhiên múa kiếm.Theo động tác của hắn, một con phượng hoàng rực lửa khổng lồ nhảy ra từ mũi kiếm.Cùng với phượng minh thanh thúy.Trong mắt mọi người nhảy lên ánh lửa.Mà con chim phượng hoàng kia bay thẳng về phía người chơi nam trên sàn đấu.Với một lực không thể ngăn cản.Cho đến khi khói thuốc súng tan hết.Trên lôi đài to như vậy chỉ còn lại một mình Phong Thiển.Mà người chơi nam vừa ở trên lôi đài thì ...

Ồ, hắn có vẻ như đã bị hạ đo ván.Cô nheo mắt nhìn phía chân trời dần dần thu nhỏ lại thành điểm đen.Sau đó, cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay mình.Lợi hại như vậy sao?Phong Thiển cùng đối phương tỷ thí từ lúc bắt đầu đến bây giờ, không đến một phút, kết cục đã được quyết định.Người xem không khỏi choáng váng.Thật mạnh ...Còn chưa đến một phút...Hiển nhiên, cô là người chiến thắng cuối cùng.Phong Thiển ngước mắt lên liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trong khoảng không.Cho đến khi thời gian trôi về con số không.Cô từ từ bước ra khỏi sàn đấu.Sau khi kết thúc Tam Tôn Tranh Bá, Tam Tôn của ba giới đã ra đời.Những lời chúc mừng chính thức bay lơ lửng trong không trung của Tam Giới Phong Vân.[Xin chúc mừng người chơi Phong Vân Thiên Hạ đã trở thành tân tấn Ma Tôn. ][Xin chúc mừng người chơi Hoa Dâm Bụt vì đã trở thành tân tấn Tiên Tôn. ][Xin chúc mừng người chơi Ôm Boss Không Buông Tay trở thành tân tấn Thánh Tôn. ]Gần như cùng lúc đó, một nhóm NPC hóa trang thành người hầu đi về phía Phong Thiển.Nam nhân dẫn đầu mặc y phục màu xanh lam, nữ nhân cùng với tùy tùng cung kính chào: "Nô tỳ cung nghênh Ma Tôn đại nhân tiến vào Ma cung."
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 141: Võng du tiểu khả ái (25)


Editor: Nha ĐamĐây là đãi ngộ của Ma Tôn.Ma Cung là nơi ở độc quyền của Ma Tôn.Phong Thiển gật đầu.Đối phương búng tay một cái, sau lưng có thêm bốn người hầu của Ma giới nữa, nâng ngọc liễn đi lên.Thị nữ đứng đầu mở không nhanh không chậm mở mành môn của ngọc liễn*, rũ mi cung kính nói: "Kính mời Ma Tôn."*ngọc liễn là loại xe ngựa dành cho vua thời cổ đạiPhong Thiển chớp mắt.Đãi ngộ này có vẻ không tồi.Cô đỡ ngọc liễn, từ từ ngồi vào trong.Mềm mại như trong tưởng tượng.Phong Thiển nheo mắt.Tốt.Thích.Sau đó......Dưới ánh mắt ghen tị của những người chơi khác, cô cưỡi ngọc liễn đi trước đến Ma Cung tráng lệ.Ma Cung rất rộng và hoành tráng.Màu sắc chủ đạo vẫn là màu đỏ rượu, trầm và sang trọng.Cô gái áo xanh cung kính nói: "Ma Tôn đại nhân, đây là cung điện của ngài."

Thị nữ đứng đầu giới thiệu với Phong Thiển.Cuối cùng, cô ấy đưa Phong Thiển đến một căn phòng.Đây hình như là thư phòng.Trên giá sách gỗ có nhiều sách cổ đã ố vàng.Ngoài ra còn có một bàn làm việc.Bàn làm việc đầy đủ bút và mực.Người hầu gái mặc áo xanh giải thích: "Ma Tôn đại nhân, nơi này là thư phòng của ngài."

Cô rũ mắt nhìn xuống, gật đầu.Đối phương tiếp tục nói: "Về sau ngài sẽ ở chỗ này xử lý chính vụ.

Rất nhiều văn kiện của Ma giới, yêu cầu ngài tự mình xem xét và phê duyệt, nếu không có sai sót gì, mời đại nhân đóng dấu ấn độc quyền của Ma Tôn lên đó."

Thiết lập này của trò chơi không gì khác ngoài việc cho phép người chơi trải nghiệm cảm giác quyền lực tốt hơn.Có cảm giác mình chính là Ma Tôn.Nhưng.Phong Thiển: "..."

Cô gái chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.Xử lý chính vụ?"

Tôi ...

Có thể không cần xử lý mấy chuyện này được không ... ?"

Cô nói nhỏ.Thị nữ trầm mặc, nhất thời không phản ứng lại, có lẽ là không biết nên trả lời lại đối phương vấn đề này như thế nàoMột lúc sau, cô ấy chậm rãi nói: "Đại nhân có thể thuê người thay ngài xử lý chính vụ."

Phong Thiển thở phào nhẹ nhõm.Tốt.Đồng ý.Cô nhìn NPC và nói một cách nghiêm túc: "Chuyện này giao cho ngươi vậy."

Thị nữ NPC: "..."

"Tôi trả tiền."

Cô nhẹ nhàng nói.NPC không biết nói tiếp như thế nào, một lúc sau mới kính cẩn nói: "Vâng."

Sau khi thị nữ lui ra ngoài, Phong Thiển ngồi trong thư phòng một lúc.Vừa rồi cô hình như đã thấy rằng mảnh nhỏ trở thành Tiên Tôn.Cô do dự, giơ tay mở bản đồ thế giới, một giây sau đã đến Tiên Cung.Phong Thiển đến đây, lập tức choáng váng.Bên ngoài Tiên Cung to lớn đang chật ních người.Bảo vệ NPC phải vất vả duy trì trật tự bên ngoài cửa, ngăn người chơi đột nhập.Hầu như toàn bộ là người chơi nữ vây quanh tiên cung, chủ yếu là ở Tiên giới.Phong Thiển trong nháy mắt bối rối, không biết tại sao, bọn họ dường như muốn đi vào.Cô chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.Ta Là Tiểu Khả Ái.Phong Thiển bước tới và vỗ vai đối phương.An Điềm Điềm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô.Cô hé môi, "Chị à?

Ồ không, trong game phải là anh.

Anh ơi, sao anh lại ở đây?"

Phong Thiển hơi nghiêng đầu hỏi: "Không phải em đã offline à?"

An Điềm Điềm ngơ ngác gật đầu giải thích: "Đúng vậy, em lại online rồi."

"Oh."

"Anh ơi, anh có biết không?

Tiên Tôn của chúng ta siêu đẹp trai!

Lúc trước khi chúng ta lập tổ đội ở Ma trấn luyện ngục, trời hơi tối, em còn chưa phát hiện ra thì ra lại đẹp trai như vậy!An Điềm Điềm có chút hưng phấn.Phong Thiển nói thầm trong lòng, Hoa Dâm Bụt?Mảnh nhỏ?Cho nên......"

Tại sao lại có nhiều người ở đây?"

Cô thắc mắc."

Tất nhiên là tôi muốn gặp Hoa Dâm Bụt rồi!

Ahhh ~ Em cũng muốn đến gần Hoa Dâm Bụt hơn nữa!"

Phong Thiển chớp mắt."

Em thích anh ấy?"

An Điềm Điềm cười và nói, "Hoa Dâm Bụt thật đẹp trai như vậy lại cực kỳ lợi hại!

Mọi người đều thích anh ấy!"

Phong Thiển liếc nhìn những người chơi nữ xung quanh.Khẽ cụp mắt xuống.Bọn họ ...

đều thích mảnh nhỏ sao?
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 142: Võng du tiểu khả ái (26)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển ngước mắt nhìn thoáng qua cửa lớn của Tiên Cung.Cô mím môi, cất bước xuyên qua dòng người, đi đến trước cửa.Thị vệ NPC giơ tay ngăn cô lại.Phong Thiển khẽ hỏi: "Ta có thể đi vào sao?"

Đối phương sửng sốt, trả lời: "Ma Tôn đại nhân, xin hãy để cho tôi đi thông báo một chút cho Tiên Tôn đại nhân."

Phong Thiển gật đầu.Thị vệ NPC đi thông báo...."

Cậu ta muốn vào?"

Thiếu niên bạch y ngồi ở án thư*, ngón tay cầm cây bút lông, không nhanh không chậm mà viết.*án thư là bàn làm việc đấyHoa Dâm Bụt.Đối phương trả lời: "Đúng vậy, đại nhân."

Tay cầm bút của thiếu niên dừng một chút, nhấp môi nói: : "Cho cậu ta vào đi."

Một lát sau, thị vệ NPC đã trở lại.Hắn nhìn Phong Thiển cung kính nói: "Ma Tôn đại nhân, mời."

Ngay khi lời này nói ra, những người chơi khác đều trố mắt.Họ cũng muốn vào!Ta là Tiểu Khả Ái vừa thấy Phong Thiển có thể đi vào, lập tức lấy tốc độ 100m/s lao tới chạy đến bên người Phong Thiển.An Điềm Điềm mắt sáng lấp lánh: "Anh, em có thể đi cùng anh không?"

Phong Thiển nhìn nhìn đối phương, lại quay đầu đi nhìn về phía thị vệ NPC."

Cô ấy có thể cùng tôi đi vào không?"

Thị vệ NPC trầm mặc một lúc, gật đầu, "Có thể."

Khi giọng nói của đối phương rơi xuống, cửa lớn của Tiên CUng từ từ mở ra.Hai người đi theo thị vệ kia đi vào thư phòng.Thị vệ NPC gõ gõ cửa.Có một giọng nói trong trẻo dễ nghe phát ra từ bên trong.

"Mời vào."

Thị vệ NPC mở cửa cho cô.Phong Thiển cất bước đi vào, đi theo sau là An Điềm Điềm với vẻ mặt tò mò.An Điềm Điềm bước tới và nắm lấy cánh tay của Phong Thiển, trong mắt cô ấy có chút mong đợi và căng thẳng.Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên bên trong chậm rãi đặt bút trên tay xuống, ngước mắt lên.Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên trong suốt cực kỳ.Khi đối diện với tầm mắt của thiếu niên, hắn có chút không được tự nhiên mà cụp mắt xuống.An Điềm Điềm kích động nói: "A!

Hoa Dâm Bụt!

Tôi rất thích anh!"

Thiếu niên khẽ chớp mắt và không nói gì.Tấm mắt của hắn rũ xuống, dừng ở trên tay An Điềm Điềm đam ôm tay Phong Thiển.Một cảm giác không thể giải thích được tràn ngập trong đáy lòng.Cảm giác thật tệ.Diệp Cẩn mím môi, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thiếu niên nhìn về phía Phong Thiển.Mỗi lần nhìn thấy đối phương, hắn luôn nhớ tới lời nói mập mờ của đối phương ngày đó.Đối phương nói một cách bình tĩnh, bộ dáng lại cực kỳ nghiêm túc.Nó không giống như nói dối.Mà chính là bởi vì như vậy, mới khiến hắn không biết phải làm sao.Mỗi khi nghĩ đến, đều sẽ không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào.Thiếu niên hỏi chuyện cũng là cực bình đạm, cảm xúc giống như không có chút gợn sóng nào.Cô nhìn chằm chằm đối phương cười nhẹ nói: "Tại sao ...

Cứ trốn tránh tôi?"

Là bởi vì cô là nam nhân?Hay vì điều gì khác ...Đây không phải là lần đầu tiên đối phương đặt câu hỏi như vậy, lần này, Diệp Cẩn hơi im lặng, trả lời: "Xin lỗi.

Tôi ...

Tôi chỉ không biết phải đối mặt với cậu như thế nào."

Thiếu niên thành thật trả lời.Nói ra nguyên nhân, hắn khẽ cụp mắt xuống.Rất yên tĩnh.Phong Thiển chớp đôi.Không biết phải đối mặt với ... cô như thế nào?Tại sao?Cô mím môi, lẳng lặng lấy đồ trong ba lô ra.

"Mở tay ra đi."

Đôi mắt đen nhánh của Phong Thiển nhìn đối phương, thần sắc nghiêm túc.Diệp Cẩn sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn vươn tay, từ từ xòe lòng bàn tay ra.Phong Thiển tiến lên một bước, lòng bàn tay nắm chặt từ từ đặt vào lòng bàn tay của hắnBuông ra.Sau khi làm xong, Phong Thiển lui trở về.Thiếu niên cúi đầu, lòng bàn tay mang theo một cảm giác lạnh lẽo.Giờ phút này, một viên kẹo sữa đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.Thực tinh xảo đóng gói.Bao bì rất tinh xảo.Thiếu niên sững sờ, đôi mắt đen nhánh đầy khó hiểu.Tại sao ... lại đưa cho hắn cái này?******Từ giờ đến thứ 6 tớ bận ôn thi để chiều thứ 6 này kiểm tra rồi nên hôm nay sẽ đăng 2 chương nhé, hẹn gặp lại vào thứ 7 ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 143: Võng du tiểu khả ái (27)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển vẫn nhớ rằng mình đã vô tình tình cờ gặp một thiếu niên trước cửa hàng bán bánh ngọt.Trên người đối phương tràn ngập hương vị ngọt ngào của kẹo sữa.Cô chỉ nghĩ rằng đối phương có thể thích loại kẹo sữa ngọt ngào này.Vì vậy, đã mua một ít trong cửa hàng của trò chơi.Nếu sau này gặp được nhau ở hiện thực, có thể mua nhiều một chút."

Cho cậu một viên kẹo."

Thanh âm của cô thực sự mềm mại.Nếu đối phương không phải mặc trang phục của nam, chỉ cần nghe giọng nói này, nhất định sẽ cảm thấy người vừa nói là một cô gái.Nhưng cố tình Phong Thiển hiện tại chính là nam tử trang phục.Hành vi đưa kẹo này, thật khiến người ta không hiểu được.An Điềm Điềm ở một bên sững sờ hoàn toàn.Tình huống gì đây?Bầu không khí giữa chị mình và Hoa Dâm Bụt có chút gì đó vi diệu......Còn có, chị ấy đưa viên kẹo đấy là có ý gì?Tuy nhiên, điều khiến An Điềm Điềm trở nên bí ẩn hơn cả chính là việc Diệp Cẩn từ từ thu tay lại, cầm chiếc kẹo sữa trong lòng bàn tay.Hắn ngoan ngoãn cụp mắt xuống, "Cảm ơn."

Câu cảm ơn thật nhẹ ngàng.An Điềm Điềm: "......"

Bộ dáng của hai người đối diện cực kỳ ngoan ngoãn, mềm mại.Một người đưa kẹo.Một người thì nhận lấy, nói lời cảm ơn.Rất giống hai đứa nhỏ, người này đưa cho người kia đồ vật gì đó, tâm tư đơn thuần, lại thập phần tốt đẹp.Tại sao cô lại cảm thấy chị ấy và Hoa Dâm Bụt có cảm giác CP cực mạnh mẽ?An Điềm Điềm cảm thấy lúc này cô giống như một bóng đèn điện siêu lớn.Cô thầm cân nhắc, có nên tránh trước không?

"Không cần cảm ơn."

Cô trả lời lại thiếu niên.Đối thoại giữa họ thực sự lễ phép, lại không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác thực sự tốt đẹp.Thật ngọt ngào.An Điềm Điềm buồn bực, lặng lẽ kéo Phong Thiển sang một bên.Phong Thiển bị đối phương kéo làm cho choáng váng."

Chị, tình hình giữa chị và anh ấy là như thế nào đấy?"

Cảm giác rất quen thuộc......Phong Thiển: "Tình hình?"

"Chính là, chị cùng anh ta có quan hệ gì?"

An Điềm Điềm giải thích.Phong Thiển dừng một chút, chậm rãi trả lời: "Không có quan hệ gì......"

Bây giờ, chỉ trong trò chơi, mảnh nhỏ không liên quan gì với cô.Ngay cả lúc trước cô tìm hắn, mảnh nhỏ đều là vội vàng offline, tránh né cô.Cho nên, còn không có quan hệ."

Không có quan hệ gì?"

An Điềm Điềm hiển nhiên không tin.Nhưng chị ấy trông không giống như nói dối.Cho nên......Tình huống của hai người rốt cuộc là như thế nào?"

Chị, chị thích anh ấy sao?"

An Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi, mắt biểu lộ thần sắc bát quái.Phong Thiển ngẩn ra, không nói chuyện.Thích sao?Cô không hiểu được cảm giác của mình với mảnh nhỏ rốt cuộc là cái gì.Chỉ là mơ hồ cảm thấy, hẳn là...... rất để ý đi.Thiếu niên ở một bên an tĩnh mà nhìn Phong Thiển.Ngay từ khi cô bị kéo đi, ánh mắt của hắn đã rơi trên người đối phương.Hắn nhàn nhạt liếc nhìn An Điềm Điềm lôi kéo cánh tay cô.Trong lòng, không hiểu sao có chút không vui.Cảm giác này là không thể giải thích được.Xa lạ nhưng lại mê mang.Cứ như thể ...

đồ của mình bị người khác cướp đi vậy.Diệp Cẩn bị ý nghĩ này của mình dọa hoảng sợ.Thiếu niên nhẹ nhàng cắn cắn môi, đầu ngón tay không được tự nhiên mà nắm góc áo.Đôi mắt đen nhánh càng thêm mê mang.Nó giống như bị nhòe bởi hơi nước.Một lúc lâu sau, hắn cụp mắt xuống, khẽ thở dài.An Điềm Điềm thấy Phong Thiển không trả lời, cũng không hỏi thêm câu nào.Nhưng ...

Nhìn bộ dạng của chị ấy, chính là thích rồi.Cho nên......An Điềm Điềm làm quen trước."

Ừm, tôi có việc phải làm nên đi trước nhé!"

Cô nói với Diệp CẩnAn Điềm Điềm vỗ vai Phong Thiển, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.Phải tạo cho bọn họ cơ hội.Thật tuyệt nếu Hoa Dâm Bụt trở thành anh rể của mình!Hí hí......An Điềm Điềm đi rồi, bầu không khí trong thư phòng có chút ngưng tụ.Cả hai đều im lặng.Diệp Cẩn rũ mắt không tiếng động nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn.Phong Thiển cũng yên lặng đứng ở một bên, ngoan ngoãn mà nhìn đối phương.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 144: Võng du tiểu khả ái (28)


Editor: Nha ĐamDiệp Cẩn có thể cảm nhận được tầm nhìn của đối phương.Hắn cũng không biết được rốt cuộc mình đang trốn tránh điều gì ...Tại sao lại không dám đối mặt?Không dám đối diện cùng đối phương?Đôi tay hắn giấu trong tay áo nắm chặt rồi lại buông ra.Cuối cùng hắn cũng ngước mắt nhìn về đối phương, và hỏi một câu mà hắn luôn muốn hỏi: "Cậu cùng cô ấy ... có quan hệ gì?"

Giọng nói của hắn rõ ràng, nhưng hắn vẫn hơi thận trọng và lo lắng khi hỏi câu này.Sau khi hỏi, hắn cảm thấy rằng mình không nên hỏi đối phương như vậy.Vì vậy, hắn lại cụp mắt xuống, cắn khóe môi.Tay ở trong áo có cảm giác không biết nên đặt ở đâu.Thật ...

Hồi hộp.Hắn càng ngày càng hối hận vì đã hỏi đối phương một câu hỏi như vậy."

Hả?"

Phong Thiển sững sờ, "Ai?Cô không ngờ rằng mảnh nhỏ lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhất thời có chút bối rối.Hắn mím môi, trầm giọng nói: "Người vừa rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng, trầm lắng.Cô chớp mắt, đột nhiên tiến lại gần.Cô ngửa đầu ra sau, đôi mắt đen nhánh như ánh sao lấp lánh.Diệp Cẩn không khỏi lùi về sau một bước, nhưng lại vô tình lùi vào giá sách phía sau.Thiếu niên đứng vững vàng, đầu ngón tay mảnh khảnh giữ chặt viền giá sách bằng gỗ, dáng người vững vàng.Ngước mắt nhìn về phía đối phương.Nhưng lúc này lại phát hiện mình cách đối phương cực gầnĐối phương so với cô lùn hơn một cái đầu, khi cô đến gần thì hắn hơi ngửa đầu lên."

Tại sao lại hỏi vậy?"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên một chút tò mò.Diệp Cẩn hơi sửng sốt, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Không ...

Không có gì.

Chỉ là, tùy tiện hỏi thôi, cậu không cần trả lời, cũng ... không có vấn đề gì."

Hắn trả lời rất chậm.Thiếu niên có chút khẩn trương, đầu ngón tay xoa nhẹ lên thành giá sách.Trong lòng bàn tay có chút mồ hôi.Phong Thiển nhìn đối phương, nói một cách nghiêm túc: "Cô ấy là em họ của tôi."

Diệp Cẩn giật mình, từ từ đáp lại bằng một tiếng "Ồ".Là em họ sao ...Thiếu niên đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.Liệu người kia có nghĩ rằng câu hỏi của hắn không thể hiểu được không?Hoặc có thể ... hiểu lầm điều gì đó?Lúc này, trong lòng hắn cực kì rối bời.Người trước mặt nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.Một lúc sau, cô giữ khung giá sách bằng một tay và cúi sát về phía đối phương. (Kabedon nè ^^)Sau đó, từ từ đưa tay còn lại lên, chạm vào dây băng màu bạc trên trán của hắn.Dây băng nhìn có vẻ rộng nhưng đeo lên trán lại vừa khítCô khẽ hỏi hắn: "Tại sao anh lại muốn đeo cái này?"

Mảnh nhỏ ở hiện thực, cũng đeo một cái dây băng như vậy.Phong Thiển luôn tò mò.Tại sao lại đeo nó?Nghe thấy giọng nói của đối phương, Diệp Cẩn im lặng một lúc.Hắn khẽ cúi đầu, hàng mi dài che khuất tầm nhìn."

Không nói được không?"

Một lúc sau, hắn chậm rãi nâng mắt nhìn đối phương, giọng nói nhẹ nhàng, có chút khẩn cầu.Trên thực tế, hắn có thể bịa ra lý do nào đó để đánh lừa đối phương.Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, không ai quen biết ai.Tạo ra một lý do, thì cũng không có người gặng hỏi tiếp.Rốt cuộc, trong thực tế không ai có bất kỳ giao thoa nào với nhau.Tuy nhiên, hắn không muốn nói dối.Đặc biệt là ... khi đối diện với đôi mắt của đối phương.Dường như khi nhìn vào mắt của đối phương, không thể nói ra lời nói dối nào.Chỉ là không muốn giấu diếm đối phương điều gì.Vì vậy, hắn không muốn nói bất cứ lý do thoái thác nào.Cả đời này, cũng không muốn nghĩ tới ...Không cần biết đó là ai.Hơi thở quanh người thiếu niên trở nên hơi trầm xuống.Mang theo một chút mất mát.Giống như một đứa trẻ lạc đường, đột nhiên không tìm được phương hướng, chỉ có thể thu mình vào một góc tường nào đó để tìm cảm giác an toàn.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 145: Võng du tiểu khả ái (29)


Editor: Nha ĐamKhông muốn nói sao...Phong Thiển từ từ rút tay về.Dường như có một chút hơi ấm vẫn nào còn đọng lại trên đầu ngón tay."

Không sao."

Phong Thiển đáp.Mảnh nhỏ không muốn nói thì thôi.Cô cũng chỉ tò mò.Nhưng......Phong Thiển mím môi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.Sao lại cảm thấy mảnh nhỏ không vui nhỉ?Thiếu niên bạch y cúi đầu, hơi thở quanh người trầm mặc.Lặng lẽ đứng ở đó, bộ dáng ngoan ngoãn.Nhìn từ phía sau, thật giống như cô đang ôm lấy đối phương.Phong thoáng nghĩ.Cô từ từ rút tay ra khỏi kệ sách.Cô nhìn xuống eo của đối phương.Sau đó, thân thể hơi cúi xuống, tay xuyên cho người đối phương, chậm rãi ôm eo hắn.Mặt cô áp vào ngực của hắn.Qua các lớp vải, có thể nghe rõ nhịp tim của hắn.Diệp Cẩn bị hành động của đối phương làm cho choáng váng, cả người cứng đờ.Đầu ngón tay trắng nõn của anh động đậy, sau đó cứng đờ, giữ nguyên tư thế ôm giá sách.Chỉ nghe đối phương nhẹ giọng nói: "Ôm một cái, anh sẽ không buồn bực nữa."

Diệp Cẩn choáng váng.Hắn sững người tại chỗ, quên mất cách trả lời.Cũng quên rằng đây chỉ là một trò chơi.Đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên sự bối rối lạ lùng.Ôm sao?Đối phương ôm rất nhẹ.Cô vòng qua eo hắn, dùng đầu ngón tay véo chiếc thắt lưng quanh eo."

Còn chưa vui sao?"

Phong Thiển chớp mắt, hỏi hắn.Diệp Cẩn lại sửng sốt.Vành tai của hắn không hiểu sao nóng lên.Thiếu niên hơi cúi đầu xuống, lông mi thanh mảnh rũ xuống, che khuất tầm mắt.Khuôn mặt điển trai đẹp đẽ tinh tế, chẳng khác gì chàng trai bước ra từ trong truyện tranh.Vẻ mặt có chút ngơ ngác lúc này lại càng đáng yêu dễ thương.Đối phương không nói chuyện, Phong Thiển tưởng mảnh nhỏ vẫn không vui.Cô sững sờ, suy nghĩ.Chỉ là không muốn đối phương buồn.Muốn dỗ dành hắn.Tay cô ôm eo hắn, dùng đầu ngón tay xoa bóp thắt lưng hắn.Một lúc sau, Phong Thiển đưa bàn tay kia ra, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng móc ngón tay của đối phương.Đầu ngón tay của thiếu niên hơi lạnh.Lúc này, hắn bị đối phương cầm lất, có chút cứng ngắc.Cô bóp chặt ngón tay của đối phương, rồi từ từ đan ngón tay của mình vào ngón tay của người kia, rồi từ từ cầm một chút một.Sau khi làm xong, cô ngẩng đầu nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Diệp Cẩn hoàn toàn giật mình.Chỉ nghe đối phương nói tiếp: "Vậy nên anh đừng không buồn nữa."

Phong Thiển nhìn xuống bàn tay họ đang nắm lấy nhau.Cô mím môi.Trước kia mình cùng mảnh nhỏ ở bên nhau, chỉ cần cô ôm đối phương một cái, nắm tay nhau, mảnh nhỏ sẽ rất hạnh phúc.Nhưng lần này, hình như không dùng được nữa rồi.Diệp Cẩn im lặng, không nói gì.Cũng tùy ý để cô làm loạn.Từ lúc ôm eo, bây giờ thì cầm tay.Biết rằng hai người đàn ông làm một động tác như vậy thật sự rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không thể giải thích được không muốn đẩy đối phương ra.Dường như ngay cả chút mất mát, chán nản trước đây cũng bị cuốn đi.Những gì nghĩ đến tất cả đều là cử chỉ của đối phương.Cảm giác hoang mang tràn ngập cả đại não hắn.Tâm trí của hắn bị xoắn vào một mớ hỗn độn.Không biết cảm giác này là gì.Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn mới từ từ đáp lại đối phương một tiếng "Ừm".Giọng nói trầm thấp, nhưng lại mát lạnh, dễ nghe.Giống như làn gió thoảng qua tai, nhẹ nhàng và tinh tế.Cô cong mắt nói: "Ừm, vui vẻ là tốt rồi."

Diệp Cẩn lại sửng sốt.Lần đầu tiên trong đời, có điều khiến hắn cảm thấy không biết nên phải làm gì.Không biết phải đối mặt với nó như thế nào, nhưng hắn không muốn đẩy đối phương ra xa.Thậm chí, tham luyến ôm đối phương như vậy ...Cho nên......Hắn đến tột cùng là......

Làm sao vậy?*********2 hôm cuối tuần này tớ cũng không có thời gian edit truyện gì cả T^TThứ 2 tớ sẽ đăng 1 chương, thứ 3 2 chương nhé ^^
 
Back
Top Bottom