Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 59: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《13》


Editor: Nha ĐamPhượng Quyết suy tư, vẫn là đem tiểu hoàng đế đặt ở trong phòng mình.Phòng Phượng Quyết cùng người của hắn giống nhau, sắc điệu thanh lãnh, vô cùng đơn giản.Trong không khí tràn ngập trà hương nhàn nhạt.Phượng Quyết nhẹ nhàng đem tiểu hoàng đế đặt ở trên giường.Phong Thiển thật là mệt mỏi, mơ mơ màng màng một dính lên giường liền hướng bên trong lăn một vòng.Không tỉnh.Lại ngủ tiếp.Nho nhỏ mà cuộn ở trong góc.Thực đáng yêu.Phượng Quyết dừng một chút, khẽ cười một tiếng.Thanh tuyến của hắn say lòng người, tuy là một tiếng cười khẽ nhạt nhẽo, cũng như núi gian thanh tuyền*, xuân phong quá nhĩ, tô tô ngứa, dễ nghe đến mức tận cùng.*núi gian thanh tuyền: nước trong giữa núiPhượng Quyết không khỏi giật mình.Từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay, lần đầu tiên cười.Năm tuổi hắn cùng sư phụ bên ngoài luyện công.Hạ qua đông đến, xuân hạ thu đông.Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình hắn.Chắc là thói quen tịch mịch, cũng dần dần bắt đầu chán ghét phồn hoa, sợ hãi náo nhiệt.Tiên hoàng vì mượn sức Phượng gia, mới nhận hắn làm nghĩa đệ.Không nghĩ tới chính là, tiểu hoàng đế sẽ như thế ỷ lại hắn.Nói chung cũng là không thương đứa nhỏ này......Phượng Quyết nhẹ nhàng ngồi ở bên trên chiếc ghế gỗ đàn, giơ tay lấy ấm trà trên bàn, không chút để ý mà rót nước trà ra chén.Hắn chậm rãi đem chén trà đặt ở bên môi, nhẹ nhấp một ngụm, lại thả xuống dưới.Trà đã lạnh.Phượng Quyết nghiêng mắt, tay phải tùy ý đáp ở trên bàn gỗ, nhìn liếc qua tiểu hoàng đế trên giường.Tiểu hoàng đế lung tung mà bọc chăn, sợi tóc hỗn độn, có vài sợi mặc dán ở trên gương mặt trắng trắng mềm mềm.Phượng Quyết ngồi một lát, lại có chút chần chờ đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến mép giường.Tiểu hoàng đế ngủ ngoan đến kỳ cục.Hắn hơi hơi khom lưng, ánh mắt dừng ở trên mặt đối phương.Thật lâu sau, Phượng Quyết chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng đem tóc mai của tiểu hoàng đế cho ra sau mang tai.Rũ mắt nhìn nhìn.Phượng Quyết thay tiểu hoàng đế dịch dịch chăn.Động tác quá mức nhẹ nhàng.Có lẽ là hơi bị quấy rầy một chút, mi thanh tú của tiểu hoàng đế nhăn lại, tay nhỏ gãi gãi góc chăn.Phượng Quyết dừng lại, bảo trì tư thế khom lưng không nhúc nhích, sợ đánh thức đối phương.Chờ đến tiểu hoàng đế mặt mày giãn ra, Phượng Quyết mới chậm rãi đứng dậy rời đi.____Ngày hôm sau buổi sáng, Phong Thiển là bị thanh âm hệ thống đánh thức.【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ che giấu. 】【 Nhiệm vụ che giấu: Mời ký chủ làm một hoàng đế tốt cần chính ái dân. 】*Cần chính: cần cù và chính trựcPhong Thiển mở to mắt, có chút mê mang.Lại là nhiệm vụ che giấu?Phong Thiển nhíu mày."

Hệ thống, nhiệm vụ che giấu ở thế giới thứ nhất đạt được tích phân có thể đổi kỹ năng sao?"

Hệ thống ấp a ấp úng: "Ờm......

Ký chủ, ngươi vẫn là làm nhiều nhiệm vụ che giấu, tích cóp được nhiều mới có thể."

Phong Thiển nhướng mày: "Có ý tứ gì?"

Hệ thống nuốt nuốt nước miếng."

Là......

Chính là tích phân của ký chủ quá ít, mở ra kỹ năng phải tiêu hao 100 tích phân......"

Khóe miệng Phong Thiển nhỏ đến không thể phát hiện mà co giật một chút.Hệ thống trước khi Phong Thiển tức giận nhanh chóng tiếp tục nói: "Nhưng mà ký chủ có thể đổi vật thật đấy!

Vật thật ở thương thành không cần tích phân để mở ra nha~"Phong Thiển chớp chớp mắt.Nàng xem như hiểu được rồi.Nhiệm vụ chủ tuyến là vạn năm lôi đả bất động bảo hộ mảnh nhỏ.Nhiệm vụ chi nhánh là hoàn thành tâm nguyện của ký thể.Mà muốn có điểm để dùng thì phải làm nhiệm vụ che giấu.Phong Thiển: "Có nhiệm vụ che giấu là lamg hôn quân hay không?"

Nàng chỉ muốn làm cá mặn hoàng đế. (Câu này mình không hiểu đâu ╥﹏╥ )Mỗi ngày y tới duỗi tay, cơm tới há mồm......Hệ thống: "......"

Ký chủ nàng lại tới nữa!"

Ký chủ ngươi tại sao lại có loại suy nghĩ này, làm con dân thần vực hợp pháp, ký chủ phải luôn thực thực quan điểm giá trị của chế độ xã hội chủ nghĩa!"

Phong Thiển: "......"

Bực bội.Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ phải đúng giờ vào triều sớm nha ~"
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 60: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《14》


Editor: Nha ĐamPhong Thiển bĩu bĩu môi.Thế giới thứ nhất phải làm học bá.Thế giới thứ hai lại phải làm minh quân.Buồn bực.Vì sao lần nào cũng đều phải làm khổ thân thể nhỏ bé yếu ớt bất lực lại đáng thương này của nàng......Hệ thống: "!"

Kinh khủng!

Ký chủ lại có thể nói nàng nhỏ bé yếu ớt bất lực lại đáng thương!Thật không biết xấu hổ!Bên ngoài có người đẩy cửa phòng ra.Phong Thiển sửng sốt, nhìn ra cửa phòng.Phượng Quyết với một thân quan phục thanh lãnh bưng khay bạc đi đến.Khay đựng một bộ long bào, cùng chiếc mũ.Phượng Quyết nhìn tiểu hoàng đế một cái, sau đó thong thả ung dung đem khay đặt ở trên bàn.Tiểu hoàng đế chớp mắt, tay nhỏ nhéo góc chăn, giờ phút này có điểm vô tội mà nhìn Phượng Quyết.Phượng Quyết nghiêng mắt xem nàng, môi mỏng khẽ mở: "Thần sai người đi trong cung mang đến một phần long bào, bệ hạ vẫn là mau chút rửa mặt chải đầu, đừng bỏ lỡ lâm triều."

Phong Thiển gật đầu.Sau khi dặn dò xong, Phượng Quyết nhấc chân liền tính toán rời đi."

Hoàng thúc."

Phong Thiển tại lúc đối phương xoay người, gọi hắn lại.Bước chân Phượng Quyết dừng lại, quay đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế.Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, tầm mắt dừng ở long bào trên bàn, sau một lúc lâu mới chậm rì rì mở miệng: "Hoàng thúc, ta sẽ không mặc cái này, cũng sẽ không mang mũ miện ngọc đó......"

Phượng Quyết ngẩn người, ánh mắt thanh lãnh hơi giật mình."

Là thần sơ suất."

Phượng Quyết nhìn nhìn tiểu hoàng đế, tiếp tục nói: "Trong phủ của thần không có tỳ nữ, bệ hạ nếu không chê, thần tới vì bệ hạ thay quần áo chải đầu."

Phượng Quyết từ nhỏ độc lập, chưa bao giờ từng có tỳ nữ trái phải hầu hạ.Toàn là chính mình tự thay quần áo.Hắn nhưng thật ra đã quên, tiểu hoàng đế cùng hắn không giống nhau.Từ nhỏ ở trong hoàng cung sống trong nhung lụa, sẽ không để ý mấy việc nhỏ vụn vặt này.Phong Thiển ngẩn người, vẫn là vui vẻ mà cong cong mắt.Tiểu hoàng đế xốc chăn lên, chậm rì rì mà xuống giường.Phong Thiển chớp chớp mắt, đối phương quay đầu đi, không có nhìn nàng.Tiểu hoàng đế mím môi, chậm rì rì cởi bỏ y phục thường ngày màu đen trên người, bên trong chỉ còn lại có áo trong màu trắng.Phong Thiển cúi đầu nhìn nhìn ngực mình.Nguyên chủ vốn dĩ tuổi không lớn, hơn nữa bọc một tầng băng gạc, nhưng thật ra hoàn toàn nhìn không ra độ cong trước ngực.Ánh mắt Phượng Quyết thanh lãnh, từ trên khay lấy ra long bào.Tiểu hoàng đế ngoan ngoãn giang hai cánh tay.Phượng Quyết rũ mắt, thong thả ung dung giúp tiểu hoàng đế mặc vào.Hắn hơi hơi cúi đầu, đầu ngón tay linh hoạt, kiên nhẫn mà giúp tiểu hoàng đế mặc gọn gàng từng chỗ vạt áo.Sau đó chính là thay tiểu hoàng đế mang lên mũ miện ngọc.Phòng Phượng Quyết trong không có bàn trang điểm.Tiểu hoàng đế liền tùy ý ngồi xuống.Phượng Quyết môi mỏng hơi nhấp, giơ tay dỡ ngọc quan vấn tóc tiểu hoàng đế xuống, đặt ở một bên.Tay lấy cây lược gỗ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đem tóc có chút hỗ độn của tiểu hoàng đế chải tốt.Trên tóc của tiểu hoàng đế phát gian một chút u hương nhàn nhạt.Rất dễ ngửi.Phượng Quyết hơi giật mình, rồi sau đó lại mặt vô biểu tình đem tóc của tiểu hoàng đế dùng ngọc quan vấn lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng đem mũ miện ngọc cố định ở trên vấn tóc.Làm xong hết thảy, tiểu hoàng đế quay đầu xem hắn.Ngọc lưu ly theo động tác tiểu hoàng đế chạm vào nhau, leng ka leng keng.Tiểu hoàng đế môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, ngửa đầu nhìn về phía hắn khi, mắt phảng phất đựng đầy tinh quang, lộng lẫy động lòng người.Làm người ta......Nhịn không được muốn đem đối phương ôm vào trong lòng ngực......Phượng Quyết bị ý tưởng bất thình lình này dọa rồi.Biểu tình hơi có chút giật mình, giữa ánh mắt thanh lãnh chứa một tia hoảng loạn.Hắn rũ mát xuống, ánh mắt hơi hơi tối đi vài phần.Sau một lúc lâu mới thanh lãnh lên tiếng: "Nên đi lâm triều, bệ hạ."

Tiểu hoàng đế gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau Phượng Quyết.Không có nhìn đến thần sắc nơi đáy mắt đối phương mờ mịt, cùng với một chút hoảng loạn không biết làm sao.Hắn trừ trước đến nay lần đầu tiên mê mang, đều là bởi vì tiểu hoàng đế ngoan ngoãn mềm mại phía sau.Phượng Quyết rũ mắt, che khuất tình cảm không hiểu được nơi đáy mắt.********************Tối nay mà truyện được 1k lượt sao thì mình sẽ edit thêm 2 chương nữa nhé!!! 💚
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 61: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《15》


Editor: Nha ĐamPhượng Quyết cùng tiểu hoàng đế cùng nhau lên xe ngựa.Tiểu hoàng đế nhìn dạo qua một vòng, có chút tò mò mà đánh giá hoàn cảnh bên trong xe ngựa.Không gian xe ngựa rất lớn,nhưng tất cả đồ vật đều giản lược, sắc điệu trắng xám bao trùm.Cũng may giường nệm thượng phô một tầng lông xù xù đệm mềm.Xem ra là kiểu dáng mới.Thu hồi ánh mắt, tiểu hoàng đế tay nâng long bào lên, chậm rì rì mà ngồi xuống.Ánh mắt Phượng Quyết thanh lãnh, nhàn nhạt liếc đối phương một cái, rồi sau đó thong thả ung dung ngồi xuống.Phong Thiển chớp chớp mắt.Phượng Quyết nhắm hai mắt lại, giống như là nhắm mắt dưỡng thần.Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, có chút mệt rã rời, mắt điểm điểm nước mắt.Phong Thiển nhìn nhìn đối phương, sau đó tìm tư thế thoải mái nằm ở trên giường nệm, chỉ trong chốc lát liền ngủ rồi.Phượng Quyết thấy tiểu hoàng đế thật lâu không có gì động tĩnh gì, liền mở mắt.Nhưng mà lại thấy tiểu hoàng đế ghé vào giường nệm ngủ ngon lành.Đối phương ngủ đến không quá thoải mái, vì mũ miện ngọc trên đỉnh đầu, tiểu hoàng đế nghiêng mặt ghé vào giường nệm, mi hơi nhăn lại.Phượng Quyết rũ mi xuống.Không biết vì sao, không muốn thấy đối phương chịu một chút ủy khuất.Nói chung là hắn có chút......

Si ngốc.____Bởi vì ở trên xe ngựa ngủ một hồi, hiện tại Phong Thiển ngồi ở trên long ỷ, nhìn đại thần mênh mông phía dưới, còn có chút mơ mơ màng màng.Tiểu hoàng đế hơi có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt.đại thần Phía dưới hơi cúi người, cung kính chờ người đang ngồi trên ngôi vị cửu ngũ kia lên tiếng.Tư Đồ Diễm liếc liếc mắt một cái hơi mê mang nhìn tiểu hoàng đế, khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên.Tiểu hoàng đế thật đúng là đáng yêu.Thật là khiến người ta vừa lòng.Phong Thiển suy tư xong mới chậm rì rì mở miệng: "Có việc gì thì tấu, không có việc gì bãi triều."

Thanh âm tiểu hoàng đế mềm mềm mại mại, không có một chút uy nghiêm thiên tử.Trong triều rất nhiều đại thần kỳ thật là rất bất mãn với tiểu hoàng đế hiện tại, nhưng rốt cuộc tiểu hoàng đế là một tay Thừa tướng đại nhân nâng đỡ lên, làm vây cánh của Thừa tướng, ba phần mặt mũi vẫn là phải cho.Lời nói của tiểu hoàng đế, vào tai này ra tai kia là được, chân chính quyền quyết định vẫn là ở trong tay Thừa tướng đại nhân.Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn thấy không có người khởi tấu, liền cung kính tiến lên một bước."

Bệ hạ, sắp tới Lạc Vân thành mất mùa, quả thật thiên tai.

Bá tánh toàn thành trôi giạt khắp nơi, khổ không nói nổi.

Vi thần cả gan thỉnh bệ hạ chi ngân sách cứu tế, trấn an bá tánh Lạc Vân thành, lấy đó là sự nhân ái của thiên tử Phong Khải quốc".Phong Thiển chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên người đối phương.Tiểu hoàng đế tìm tòi ký ức nguyên chủ.Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn, tân Trạng Nguyên lang mới lên.Trong ấn tượng, người này thanh chính liêm khiết, ưu quốc ưu dân, mọi việc đều vì bá tánh trước tiên, là thanh quan khó có được.Đối phương khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.Nói chung cũng là vì tuổi trẻ khí thịnh, tuy có chính trực, lại không hiểu sâu xa triều đình.Ở một thời không khác song song, Lễ bộ thị lang Cố Viễn này bởi vì lời nói đắc tội Thừa tướng, bị vây cánh Thừa tướng xa lánh, chết oan chết uổng.Phong Thiển cân nhắc một chút.Nếu muốn ngăn cản Thừa tướng mưu quyền soán vị, còn phải làm minh quân.Như vậy, cũng nên phải tìm người giúp một chút.Tiểu hoàng đế mở miệng: "Đã là thiên tai, triều đình tự nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ."

Ánh mắt tiểu hoàng đế dừng ở trên người hộ bộ thượng thư."

Hộ Bộ thượng thư."

Hỏi rõ, Hộ Bộ thượng thư nhấc chân tiến lên một bước: "Có vi thần."

Tiểu hoàng đế gật đầu, "Dựa theo lệ thường, lấy ngân sách một khoản cứu trợ thiên tai cho bá tánh Lạc Vân thành".Hộ Bộ thượng thư kinh ngạc ngước mắt, có chút do dự: "Này......"

Hắn ngước mắt nhìn về phía Thừa tướng đại nhân xin giúp đỡ.Tư Đồ Diễm hơi giật mình, hắn híp híp mắt, nhìn về tiểu hoàng đế phía trên long ỷ.Ngày thường gặp được loại tình huống này, tiểu hoàng đế đều là hỏi quyết định của hắn.Mà hiện giờ, tiểu hoàng đế lại tuyệt không hỏi ý kiến của hắn......
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 62: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《16》


Editor: Nha ĐamHiện tại thì mình sẽ nghỉ đăng truyện từ 2-3 tuần cho hết kỳ hè bảo vệ thực tập này (Nếu có thời gian rảnh vẫn sẽ đăng chương mới).Hôm thứ 7 mình có đăng thông báo ở chương 60 là đủ 1k sao thì tối mình sẽ đăng 2 chương mới nhưng hôm đấy không đủ nên mình không đăng nữa.

Cơ mà chủ nhật hôm qua có mấy bạn vote nhiệt tình quá lên 1k sao luôn, nên hôm nay mình vẫn ngoi lên edit 1 chương tặng mấy bạn ^^ Chúc các bạn đầu tuần vui vẻ!!!!

Thứ 2 ngày 24/08/2020***************************Tư Đồ Diễm hơi hơi che khuất đáy mắt mang thần sắc tăm tối.Hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.Thú vị.Con rối gỗ cư nhiên có ý nghĩ của chính mình sao?A.Thật là thú vị.Chỉ tiếc, con rối gỗ chung quy là con rối gỗ.Cũng không thể nào nhấc lên nổi sóng gió gì.Hiển nhiên, Tư Đồ Diễm có chút quá mức tự tin.Thật lâu về sau khi hắn thân bại danh liệt hết sức, hắn mới bừng tỉnh ý thức được, lúc trước lại coi thường cái người mà hắn luôn nghĩ là con rối hoàng đế.Đương nhiên, này đó đều là chuyện phía sau.Thừa tướng đại nhân không để ý tới ánh mắt Hộ Bộ thượng thư.Hộ Bộ thượng thư có chút khó xử tiến lên, "Bệ hạ, không phải hạ quan không muốn chi ngân sách, chỉ là quốc khố trống rỗng, thật sự là lấy không ra khoản cứu tế.

Huống chi rất nhanh chính là ngày hội nguyên tiêu, trong cung xử lý hội đèn lồng linh tinh yêu cầu chi phí rất lớn......"

Tiểu hoàng đế nhíu nhíu mày.Quốc khố trống rỗng?"

Trẫm cảm thấy, bá tánh phải đặt ở vị trí thứ nhất.

Nếu quốc khố trống rỗng, như vậy tết Nguyên Tiêu năm nay, trong cung không cần tổ chức như mọi khi nữa, hết thảy giản lược."

"Này......"

Các đại thần hai mặt nhìn nhau.Mỗi năm tết Nguyên Tiêu trong cung luôn là được lo liệu kỹ càng, đó là biểu tượng của một quốc gia phồn vinh hưng thịnh.Ngày hội nguyên tiêu này hết thảy giản lược, thật đúng là từ trước tới nay chưa từng có.Lễ bộ thị lang Cố Viễn khóe miệng giơ lên, lớn tiếng nói: "Bệ hạ thánh minh!"

Ai nói tiểu hoàng đế vô dụng, hắn nhưng thật ra cảm thấy tiểu hoàng đế mới là thật sự cơ trí nhân ái, là hoàng đế tốt.Tiểu hoàng đế tiếp tục nói: "Cố Viễn, chuyện cứu tế, trẫm liền toàn quyền giao cho ngươi phụ trách."

Cố Viễn có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ tạ: "Đa tạ bệ hạ tín nhiệm!

Vi thần chắc chắn không phụ sự kỳ vọng!"

Phong Thiển gật đầu.Tuy rằng hắn thoạt nhìn có chút đần độn.Nhưng là xem xét thấy hắn có thể giúp mình hoàn thành nhiệm vụ che giấu, Phong Thiển quyết định, liền miễn miễn cưỡng cưỡng đem hắn nhập trận doanh của mình.Ánh mắt tiểu hoàng đế dừng trên người chúng đại thần ở phía dưới, chậm rì rì mà mở miệng: "Nếu Hộ Bộ thượng thư nói, quốc khố trống rỗng.

Như vậy chư vị ái khanh có phải hay không nên làm chút gương tốt, mỗi tháng bổng lộc giảm một nửa?"

Các đại thần tâm lộp bộp một chút.Cái gì?Muốn giảm bổng lộc của bọn họ?!Còn muốn giảm một nửa!Rất nhiều đại thần đồng thời hướng Thừa tướng xin giúp đỡ.Tư Đồ Diễm đúng lúc mở miệng: "Bệ hạ, bổng lộc giảm một nửa dường như có chút quá hà khắc rồi.

Chư vị đại thần gia tộc khổng lồ, cũng phải chăm sóc gia đình sống tạm."

Hắn nhướng mày nhìn về phía tiểu hoàng đế.Tiểu hoàng đế còn chưa trả lời, Trấn Bắc vương Phượng Quyết luôn luôn không mở miệng lại thanh lãnh ra tiếng: "Thần cho rằng quyết sách bệ hạ rất tốt."

Phượng Quyết mở miệng một cái, tất cả mọi người đều khiếp sợ mà nhìn về phía hắn, giống như là gặp vật gì hiếm lạ.Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, nhìn về phía Phượng Quyết.Ừm.Mảnh nhỏ vẫn là đứng về phía nàng.Tiểu hoàng đế lười biếng nói: "Nếu hoàng thúc tán đồng, chư vị ái khanh nhưng còn có dị nghị?"

Cố Viễn tỏ vẻ tán đồng: "Thần tán thành."

Đại thần hai mặt nhìn nhau, cũng không có cách, Trấn Bắc vương đều đồng ý, bọn họ làm sao dám nói không.Quần thần khô cằn nói: "Chúng thần tán thành."

Tiểu hoàng đế cong cong mắt: "Như thế rất tốt."

Chúng đại thần trong lòng khổ ha ha, lại không dám nói thêm cái gì.Tiểu hoàng đế thật đúng là!Hộ Bộ thượng thư lúc này cảm giác trên mặt nóng rát.Sớm biết rằng là loại kết cục này, hắn liền không mở miệng nói quốc khố trống không......Có đại thần yết kiến: "Bệ hạ đăng cơ nửa năm, là thời điểm bắt đầu tuyển tú rộng rãi, nạp thêm người vào hậu cung."

Một đại thần phụ họa: "Đúng vậy bệ hạ.

Như vậy sẽ giúp Phong Khải quốc ta khai chi tán diệp......"

Tiểu hoàng đế Phong Thiển ·: "......"

Ta là nữ nhân đó......Nạp phi là không tốt đâu.Lại nói ta còn có mảnh nhỏ đó!Phượng Quyết không chút để ý ngước mắt nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế có chút mờ mịt trên long ỷ.Hắn rũ mắt xuống.Có chút không vui.Không hiểu sao không muốn đối phương tuyển tú......Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm thưởng thức ngón tay của mình, ngữ khí hơi có chút nghiền ngẫm: "Bệ hạ, vi thần cũng muốn thỉnh bệ hạ tứ hôn."
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 63: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《17》


Editor: Nha ĐamPhong Thiển chớp chớp mắt: "Tứ hôn?"

Cái tên cẩu Thừa tướng này lại coi trọng ai vậy?Ánh mắt Tư Đồ Diễm nhẹ nhàng dừng ở trên người Phượng Quyết: "Trấn Bắc vương quả thật là công thần của triều đình ta.

Hiện giờ Trấn Bắc vương sớm đã qua tuổi nhược quán, lại là chưa cưới vợ."*nhược quán: khoảng 20 tuổiPhượng Quyết mắt phượng híp lại, ánh mắt thanh lãnh dừng ở phương trên người đối.Tư Đồ Diễm khẽ cười một tiếng tiếp tục nói: "Nhà vi thần có một tiểu muội, xuân xanh nhị bát (16 tuổi), cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bộ dáng cũng là khuynh thành chi tư."

Hắn nhìn về phía Phượng Quyết: "Xá muội cùng Trấn Bắc vương trai tài gái sắc, thật là duyên trời tác hợp, còn thỉnh bệ hạ vì hai người bọn họ tứ hôn."

Phong Thiển: "!"

Muốn......

Thọc gậy bánh xe!Tên cẩu Thừa tướng này cư nhiên dám đánh chủ ý lên mảnh nhỏ!Tiểu hoàng đế trừng lớn con ngươi.Có chút tức giận.Phượng Quyết lại quyết đoán cự tuyệt: "Bệ hạ, thần không có ý định muốn cưới vợ."

Phong Thiển nhìn về phía Phượng Quyết, gật đầu.Ừm.Rất tốt.Mảnh nhỏ là của ta!Bất cứ ai đừng hòng mà đoạt được!Tư Đồ Diễm nhếch môi: "Trước có thể không tứ hôn cũng.

Bệ hạ có thể cho xá muội đi Trấn Bắc vương phủ ở một đoạn thời gian, có thể bồi dưỡng thêm cảm tình."

Phượng Quyết lạnh nhạt mặt: "Không cần."

"Nếu hoàng thúc không muốn, Thừa tướng đại nhân liền không cần miễn cưỡng.

Nếu là lệnh muội cấp gả, trẫm có thể đem nàng thu vào hậu cung."

Lời này của Tiểu hoàng đế vừa ra, không chỉ có Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm ngây ngẩn cả người, ngay cả người luôn luôn thanh lãnh Phượng Quyết cũng ngơ ngẩn."

Bệ hạ muốn nạp xá muội vào cung?"

Tư Đồ Diễm mị mắt.Tiểu hoàng đế này, hắn trái lại càng ngày càng nhìn không thấu.Phong Thiển nhướng mày: "Thừa tướng không muốn?"

Tư Đồ Diễm cười cười: "Xá muội có thể vào được bệ hạ mắt, là phúc khí của nàng, thần làm sao lại không muốn."

Phong Thiển chớp chớp mắt."

Nếu vậy thì liền chọn ngày vào cung đi."

Tư Đồ Diễm nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, tiểu hoàng đế này là muốn làm thật sự?Lời hay đã nói ra, vẫn là làm trò trước mặt bao đại thần như vậy, hắn muốn thu hồi cũng đã chậm.Bất quá, đem Yên nhi gả cho tiểu hoàng đế cũng không phải không thể.Tư Đồ Diễm cân nhắc đắn đo nhiều lần sau mới mở miệng."

Thần lâm triều trở về liền cùng xá muội thương lượng công việc vào cung."

Tiểu hoàng đế gật đầu.Đằng sau cũng không ai nói thêm gì nữa, tiểu hoàng đế liền tuyên bố bãi triều.Phong Thiển đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.Yêu cầu nàng phê duyệt tấu chương cũng không nhiều, đều là chút việc nhỏ không quan trọng.Bởi vì lúc trước nguyên chủ đồng ý cho Tư Đồ Diễm thay mình phê tấu chương, cho nên đại bộ phận tấu chương quan trọng không có ở Ngự Thư Phòng, đều là giao ở trong tay Thừa tướng phê duyệt.Tuy rằng Phong Thiển cũng không muốn phê duyệt mấy cái tấu chương nhàm chán này.Nhưng là vì nhiệm vụ, nàng nhịn!Rất nhanh.Thừa tướng Tư Đồ Diễm liền sai người đưa tới bức họa của muội muội hắn Tư Đồ Yên.Tô công công đem bức họa trình ở trên bàn.Tiểu hoàng đế tò mò mà chớp chớp mắt, nâng lên tay nhỏ trắng nõn chậm rãi đem bức họa mở ra.Trên bức tranh là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, thật là một đại mỹ nhân.Tô công công nịnh nọt nói: "Bệ hạ có thích không?"

Phong Thiển nhìn hắn liếc mắt một cái, tầm mắt lại dừng ở trên bức họa."

Là một mỹ nhân."

Tô công công mặt mày hớn hở: "Bệ hạ thích là được."

"Đúng rồi bệ hạ, Trấn Bắc vương cầu kiến."

Phong Thiển sửng sốt.Mảnh nhỏ tới tìm nàng?"

Mau mời hoàng thúc tiến vào."

Chỉ chốc lát, Phượng Quyết với một thân quan phục thanh lãnh đến gần tiểu hoàng đế.Khí tràng quanh thân hắn lạnh băng, làm người ta không hiểu sao có cảm giác hàn khí bức người.Ánh mắt Phượng Quyết thanh lãnh không chút để ý dừng ở bức họa truwpwcs mặt tiểu hoàng đế.Hắn híp híp mắt: "Bệ hạ là thật tính toán nạp muội muội Tư Đồ Diễm vào cung?"

"Đúng rồi."

Tiểu hoàng đế đem bức họa trình ở trước mặt hắn, ngửa đầu hỏi: "Có phải hay không thật xinh đẹp?"

Phượng Quyết đối diện với ánh mắt trong suốt của tiểu hoàng đế.Trái tim không chịu khống chế mà co chặt một chút.Phượng Quyết rũ mi mắt xuống.Hắn đây là làm sao vậy?Vì cái gì nghe được đối phương nói nói như vậy, sẽ cảm thấy......

Ủy khuất, còn có một loại cảm giác...... bị vứt bỏ?****Tranh thủ làm chương mới đây.

Mình sẽ bận đến hết thứ 4 ngày 16.09 nhé!!

Sau hôm đấy là mình sẽ đăng đều 1 tuần từ 5-10 chương 💚
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 64: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《18》


Editor: Nha ĐamPhong Thiển không chú ý tới cảm xúc của Phượng Quyết, tự biên tự diễn nói: "Không nghĩ tới muội muội của Thừa tướng lại xinh đẹp như vậy."

Mà giờ phút này.Sắc mặt Phượng Quyết lại có chút tái nhợt, hắn nhẹ nhàng cắn môi dưới, mở miệng nói: "Bệ hạ thích thì tốt."

Phong Thiển chớp mắt, cảm thấy được Phượng Quyết không thích hợp: "Hoàng thúc, ngươi làm sao vậy?"

Tiểu hoàng đế giơ tay muốn thử một chút độ ấm trên trán Phượng Quyết.Đối phương lại bất động thanh sắc mà lui về phía sau một bước.Hắn thanh lãnh ra tiếng: "Thần không sao, đa tạ bệ hạ đã nhớ mong."

Phong Thiển nghiêng đầu xem hắn.Không hiểu sao lại có cảm giác mảnh nhỏ hơi kỳ lạ......Phượng Quyết rũ mắt: "Bệ hạ, vi thần cáo lui trước."

Phong Thiển: "......"

Lại phải đi?Phượng Quyết xoay người, hắn dừng lại, chậm rãi nâng lên tay phải, ngón tay bao phủ trái tim trước ngực.Không hiểu sao có chút đau đớn.Phong Thiển tiến lên, ngón tay nhỏ túm chặt góc áo đối phương."

Hoàng thúc......"

Thanh âm tiểu hoàng đế trước sau như một mềm mềm mại mại.Phượng Quyết hơi giật mình, thân thể cứng đờ.Hắn rũ mắt nhìn về phía tay tiểu hoàng đế đang lôi kéo góc áo.Trái tim chậm nửa nhịp."

Bệ hạ còn có việc?"

Lời nói trước sau như một như một mà bất cận nhân tình*.*bất cận nhân tình: không hợp tình hợp lýPhong Thiển giật mình, có chút héo héo buông lỏng tay ra."

Không có việc gì.

Hoàng thúc đi thong thả."

Phượng Quyết nghiêng mắt, dư quang quét đến tiểu hoàng đế hơi có chút uể oải.Trong chớp mắt hắn chớp mắt , tiện đà lại rũ xuống mi mắt.Có chút đau lòng.Giống như là dục vọng chôn dấu dưới đáy lòng, không muốn làm đối phương tức giận, càng không muốn làm đối phương chịu một chút ủy khuất.Hắn dừng một chút, chung quy vẫn là rời đi.Phong Thiển có chút uể oải mà ngồi ở trên ghế.Sau một lúc lâu cả người lại ghé vào trên bàn.Thế giới này, mảnh nhỏ giống như không thích nàng.Là bởi vì mình ở trong mắt hắn là một nam hài tử sao?Phong Thiển nghĩ không ra.Dù sao nàng đối mảnh nhỏ có hảo cảm......Nếu không thể giống thế giới thứ nhất làm phu thê, cũng muốn cùng mảnh nhỏ làm bằng hữu.Không thích khiến cho mảnh nhỏ chán ghét mình.Hệ thống: "Ký chủ, ngươi vì sao muốn cưới muội muội của Thừa tướng?"

Phong Thiển giật giật ngón tay: "Ai bảo hắn dám đánh chủ ý đến mảnh nhỏ!"

Ta......

Ta liền muốn đơn thuần trả thù hắn.Hệ thống: "......"

Còn tưởng rằng ký chủ nhà nó nghĩ ra mưu kế cao thâm gì......Không nghĩ tới ngươi thế nhưng là cái dạng ký chủ này!Phong Thiển nằm liệt một trận, sau đó gọi Tô công công tới: "Gọi Cố Viễn tới gặp ta."

-Một canh giờ sau.Cố Viễn cung kính mà xuất hiện ở ngự thư phòng.Cả người Phong Thiển tựa ngồi ở trên ghế, nhìn về phía đối phương."

Không biết bệ hạ gọi đến vi thần đến có chuyện quan trọng gì?"

Cố Viễn có chút nghi hoặc, hắn mới vừa lấy được khoản cứu tế, chuẩn bị trước đi Lạc Vân thành đã bị tiểu hoàng đế gọi tới đây.Tiểu hoàng đế nhìn hắn vài lần, mở miệng nói: "Cố Viễn.

Trẫm cảm thấy ngươi là một nhân tài hiếm có."

"Bệ hạ tán thưởng."

Cố Viễn khom lưng, bị tiểu hoàng đế tán thành, hắn vẫn là thực vui vẻ.Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, từ trong lòng móc ra một tờ giấy đưa cho Cố Viễn.Cố Viễn có chút nghi hoặc mà tiếp được: "Bệ hạ, đây là vật gì?"

"Mở ra nhìn xem."

Tiểu hoàng đế ngữ khí có chút không chút để ý.Cố Viễn đem tờ giấy mở ra.Tờ giấy viết chính là tên cùng chức quan.Mấy người đó Cố Viễn đều biết, đều là mệnh quan triều đình.Nhưng tại sao những người này lại bị viết tên lên giấy, Cố Viễn cũng không biết."

Bệ hạ, đây là ý gì?"

Phong Thiển hỏi hắn: "Cố Viễn, ngươi có bằng lòng trung thành với ta không?"

Cố Viễn nghe vậy hốt hoảng quỳ xuống, mặt mày kiên nghị: "Bệ hạ, thần một lòng vì nước, tuyệt không hai lòng, thiên địa chứng giám!"

Phong Thiển gật đầu.Sao lại cảm thấy bộ dáng hắn có vài phần ngốc nghếch nhỉ?Cố Viễn vẻ mặt mờ mịt.Phong Thiển cũng không thừa nước đục thả câu."

Trẫm muốn ngươi âm thầm tra danh sách quan viên một chút, đặc biệt là, bọn họ hay qua lại cùng với Thừa tướng đại nhân."

Cố Viễn kinh ngạc: "Vì sao phải tra bọn họ?"

Còn liên lụy đến Thừa tướng!Nhiệm vụ trọng yếu số một là cái gì?
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 65: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《19》


Editor: Nha ĐamCố Viễn cũng không biết.Danh sách mấy người trên đó đều là Phong Thiển căn cứ vào ký ức nguyên chủ từng cái sao chép ra.Mà danh sách đại thần đều không ngoại lệ tất cả đều là vây cánh của Thừa tướng.Nếu muốn làm phản, sao có thể có thể không lưu lại chút dấu vết?Phong Thiển ngầm mà hỏi hệ thống: "Hệ thống, ta muốn nhìn đồ ở thương thành."

Hệ thống nghe lời mở ra giao diện thương thành.Phong Thiển quét vài lần.Bên trong rất nhiều đồ vật lớn lớn bé bé, đủ loại, cái gì đều có.Phong Thiển: "Có nước thuốc ẩn hình đồ vật linh tinh sao?"

Hệ thống: "Để ta kiểm tra."【 Leng keng ~ Hệ thống kiểm tra đo lường đã có thuốc viên ẩn thân! 】"Bao nhiêu tích phân?"

"Mười tích phân một viên!"

Phong Thiển: "......"

Thật quý!Nàng mới có 100 tích phân!Hệ thống: "Ký chủ, thiệt tình không quý a, huống hồ ẩn thân có tác dụng trong thời gian hạn định 24 giờ, chỉ cần không gặp nước là được."

Phong Thiển: "......"

Hảo bá."

Mua ba viên!"

Hệ thống: "......"

Ký chủ thật nhỏ mọn!【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ đổi thành công.

Ba viên thuốc ẩn thân đã được mua, mời ký chủ ký nhận!

Trước mắt tích phân còn lại là 70】Gần như là cùng thời khắc đó, bên hông Phong Thiển nhiều hơn một cái túi tiền.Phong Thiển chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới hệ thống trước có nói mua giường mất 50 tích phân."

Tại sao giường so với thuốc viên ẩn hình lại đắt hơn?"

Hệ thống: "Ách......

Ký chủ, không gian Chủ Thần cùng tiểu vị diện lại......

Không giống nhau."

Phong Thiển: "......"

Sao lại có cảm giác hệ thống đang lừa bịp nhỉ?......Phong Thiển rũ mắt, đem túi tiền bên hông gỡ ra đưa cho Cố Viễn: "Nơi này có ba viên thuốc viên thần kỳ, thời điểm ngươi đi điều tra có thể dùng tới."

Cố Viễn tiếp nhận túi tiền: "Đa tạ bệ hạ."

Hắn lại hỏi: "Bất quá bệ hạ, thần kỳ là chỉ cái gì?"

Phong Thiển liếc hắn: "Có thể làm ngươi ẩn thân.

Ừm......

Không cần dính nước."

Cố Viễn: "......"!Ẩn thân?!Bệ hạ là nói giỡn sao?Cố Viễn lén lút mà nhìn thoáng qua Phong Thiển.Tiểu hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc, không giống nói giỡn.Cố Viễn không hé răng.Phỏng chừng tiểu hoàng đế bị người ta lừa.Trên thế giới sao có thể sẽ có thuốc viên khiến con người có thể ẩn thân!Nhưng mà về sau, Cố Viễn bị sự thật vả mặt......-Trấn Bắc vương phủ.Phượng Quyết thong thả ung dung mà pha trà.Hắn biểu tình đạm mạc, thịnh thế mỹ nhan ở giữa khói trà lượn lờ như ẩn như hiện.Thị vệ chờ ở một bên.Hắn không chút để ý hỏi: "Bệ hạ buổi chiều làm chuyện gì?"

Tuy rằng thị vệ không biết Phượng Quyết vì sao phái hắn giám thị nhất cử nhất động của tiểu hoàng đế, hắn vẫn là đúng sự thật bẩm báo: "Hồi bẩm chủ thượng, sau khi ngườ đi rồi tiểu hoàng đế triệu kiến Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn."

Nghe vậy, Phượng Quyết tay cầm ấm trà ngừng lại, ánh mắt thanh lãnh hơi hơi đong đưa: "Tiếp tục."

Thị vệ nói tiếp: "Bệ hạ ước có lẽ cùng Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn mật đàm một canh giờ, sau đó, Cố thị lang đi ra cầm một cái túi tiền."

Phượng Quyết thần sắc cứng đờ hạ: "Túi tiền?"

Mắt phượng xinh đẹp hơi hơi tối sầm vài phần.Thị vệ rũ mắt cung kính: "Đúng vậy chủ thượng.

Có lẽ là bệ hạ tặng, Cố thị lang trước khi tiến vào Ngự Thư Phòng vẫn chưa đeo túi tiền."

Phượng Quyết rũ mắt xuống, đầu ngón tay thon dài không chút để ý mà thưởng thức chén trà, mắt phượng lạnh băng hiện lên một tia mê mang."

Ngươi đi xuống trước đi."

"Tuân mệnh chủ thượng."

Thị vệ đi rồi, Phượng Quyết sững sờ ở tại chỗ rất lâu mới từ từ buông chén trà, biểu tình ngớ ngác.Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa, dừng ở trên mặt nam tử.Phác họa ra ngũ quan tuấn mỹ vô song của hắn.Hơi thở quanh thân hắn không hiểu sao có chút trầm mê.Đưa túi tiền sao?Hắn từng nghe nói qua, nữ tử sẽ đưa cho nam tử mà mình ái mộ túi tiền là biểu hiện tình cảm yêu mến .Tiểu hoàng đế đưa túi tiền cho Cố Viễn là biểu đạt cái gì?Thích sao?Phượng Quyết cảm thấy, chính mình thực sự điên rồi mới để ý một nam tử.Tiểu hoàng đế là nam tử ......Nhưng hắn vì sao......

Vẫn là để ý hắn ta như vậy?Giống như là khắc vào trong xương cốt.Muốn bỏ qua đều không bỏ qua được......-Hôm sau.Phong Thiển còn ở tẩm cung ngủ nướng đã bị tiếng nói lanh lảnh của Tô công công đánh thức.Tô công công rũ đầu, không dám quan vọng thánh giá.Phong Thiển nhíu mày: "Chuyện gì?"

Tô công công trả lời: "Bệ hạ, muội muội của Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Yên tới hoàng cung làm khách, chủ yếu là muốn gặp bệ hạ.

Hiện tại Tư Đồ tiểu thư đang ở Ngự Hoa Viên giải sầu, bệ hạ cần phải tiến đến nhìn xem?"*********Hôm nay có chuyện vui nên mình edit thêm 1 chương nữa ^^^^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 66: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《20》


Editor: Nha ĐamTô công công lén lút ngước mắt quan sát cảm xúc tiểu hoàng đế, sợ chọc khiến đối phương không vừa lòng.Phong Thiển chỉ là giơ tay xoa xoa đôi mắt."

Trẫm sẽ đi."

Tô công công được tiểu hoàng đế hồi đáp, lập tức tươi cười rạng rỡ, vui mừng hớn hở mà lui xuống.Phong Thiển nhíu mày nhìn về phương hướng Tô công công rời đi.Hắn sao lại vui vẻ như vậy?Phong Thiển nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là Tô công công này cũng là Thừa tướng người?Phù Sơ chải đầu sau đó chuẩn bị trang phục cho Phong Thiển.Tiểu hoàng đế ngáp một cái mang theo Phù Sơ tiến đến Ngự Hoa Viên.Bên ngoài trời giá rét, Ngự Hoa Viên cũng cũng chỉ có các loại hoa mai còn ở đó khoe sắc.Chỉ chốc lát, Phong Thiển liền thấy được ở một than y phục mỏng màu trắng trên cầu, thật là xót cho thân thể của Tư Đồ Yên.Từ xa nhìn lại, đối phương nhược liễu phù phong, có tư sắc, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, là mỹ nhân ôn nhuận.Tư Đồ Yên nhìn thấy tiểu hoàng đế, đuôi lông mày nhiễm một chút vui mừng nhỏ đến không thể phát hiện.Mắt đẹp cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.Nàng mang theo áo váy dày nặng, chạy bộ hướng tiểu hoàng đế.Tư Đồ Yên hơi hơi cong người, thong thả ung dung đối tiểu hoàng đế hành lễ."

Dân nữ Tư Đồ Yên gặp qua bệ hạ."

Thanh âm cũng như nước suối leng keng thanh thúy dễ nghe.Phong Thiển tiến lên, tay nhỏ đỡ mỹ nhân đứng dậy, thanh âm mềm mại mang theo ôn hòa: "Yên nhi là muội muội của Thừa tướng, tương lai cũng là muốn vào cung, không cần đa lễ."

Phù Sơ ở một bên cũng có chút sững sờ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hoàng đế đối xử với nữ tử dịu dàng ôn nhu như thế, nàng mắt hạnh xẹt qua một chút cô đơn nhỏ đến không thể phát hiện.Xem ra tiểu hoàng đế thật tình thích Tư Đồ tiểu thư......Thân hình mảnh mai của Tư Đồ Yên hơi hơi cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế.Tiểu hoàng đế môi hồng răng trắng, còn chưa hoàn toàn nẩy nở, có vẻ đẹp hào hoa phong nhã, cảm giác chính là độc nhất vô nhị.Khuôn mặt Tư Đồ Yên ửng đỏ: "Đa tạ bệ hạ."

Phong Thiển bồi Tư Đồ Yên không chút để ý mà đi dạo Ngự Hoa Viên.Phong Thiển tỏ vẻ.Nếu không phải mỹ nhân đẹp, nàng mới lười động đến.Ừm.Nhưng mà, mảnh nhỏ vẫn là đẹp nhất.__________Ngày hội nguyên tiêu.Bởi vì tiểu hoàng đế mở miệng, năm nay tết Nguyên Tiêu không tổ chức lớn, toàn bộ hoàng cung có vẻ quạnh quẽ dị thường.Nguyệt hắc phong cao, tiểu hoàng đế cũng không ở trong hoàng cung.Phong Thiển nghe nói lễ nguyên tiêu trong kinh thành có hội đèn lồng rất náo nhiệt, liền muốn lôi kéo mảnh nhỏ cùng nhau đi ra ngoài chơi.Tuy rằng mảnh nhỏ cao lãnh trước sau như một, nhưng Phong Thiển đối với việc này cũng không thèm để ý.Dù sao mảnh nhỏ là của nàng.Khi tiểu hoàng đế nhảy xuống Trấn Bắc vương phủ, thần sắc Phượng Quyết thanh lãnh hơi giật mình, mắt phượng có chút kinh hỉ chợt lóe mà qua.Hắn rất nhanh thu hồi cảm xúc, lại khôi phục vẻ thanh lãnh đạm mạc trước sau như một."

Hoàng thúc, chúng ta đi rước đèn đi."

Phượng Quyết ngẩn ra: "Ta...... sẽ không tham dự cái đó......"

Phong Thiển đã sớm dự đoán được đối phương sẽ cự tuyệt.Cho nên, tiểu hoàng đế trực tiếp không cho đối phương cơ hội cự tuyệt trực tiếp túm lấy tay đối phương, ở trước mặt rất nhiều thị vệ quanh phủ mang theo Trấn Bắc vương Phượng Quyết rời đi.Phượng Quyết cũng chỉ là ngẩn ra, không có phản kháng, tùy ý đối phương cơ hội lôi kéo chính mình cơ hội.Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua đối phương tay nhỏ đang cầm lấy tay mình.Mắt phượng xẹt qua một tia nghi hoặc.Tay tiểu hoàng đế thật sự rất nhỏ, trắng trắng mềm mềm, giống như là tay nữ tử.Nghĩ đến đây, Phượng Quyết hơi có chút tự giễu mà lắc lắc đầu.Có lẽ là đáy lòng hắn ngày càng có khuynh hướng muốn đối phương là nữ tử, mới có thể miên man suy nghĩ như vậy.Phong Thiển quang minh chính đại mang theo Phượng Quyết ra phủ hậu quả chính là, người luôn luôn kỷ luật nghiêm minh, tác phong nghiêm cẩn các thị vệ ở Trấn Bắc vương phủ tụ ở bên nhau bát quái một buổi tối.Cuối cùng lại là đến ra kết luận tới.Chủ thượng cùng tiểu hoàng đế nhất định có quan hệ không thể nói!______Phong Thiển tối nay mặc bộ xiêm áo màu lam dài, mái tóc dùng một sợi dây bó vào, thoải mái thanh tân lưu loát.Hơn nữa bản thân nàng môi hồng răng trắng, giá trị nhan sắc khuynh thế vô song, thật là một tuấn mỹ công tử.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 67: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《21》


Editor: Nha ĐamHơn nữa đi bên người Phong Thiển là chiến thần Vương gia với thịnh thế mỹ nhan.Này hai người đi ở trên đường cái, tỉ lệ quay đầu vượt quá tưởng tượng.Phượng Quyết mặc một bộ bạch y, dây buộc màu đen, có một loại cảm giác giống như trích tiên, trên người hắn có một cổ thanh lãnh quý khí, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ, không được phép khinh nhờn.Phượng Quyết là lần đầu đi hội rước đèn, cũng là lần đầu tiếp xúc với nơi náo nhiệt như vậy.Trên đường người đến người đi, mênh mông tất cả đều là người.Phượng Quyết cảm thấy thực không được tự nhiên, mắt phượng xinh đẹp có chút mê mang.Nếu không phải Phong Thiển lôi kéo cổ tay của hắn, hắn rất có thể sẽ bị lạc ở dòng người.Phong Thiển nghiêng đầu nhìn hắn: "Hoàng thúc không vui?"

Phượng Quyết rũ mắt: "Không có.

Chỉ là có chút không quen."

Phong Thiển chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn về phía đối phương.Nàng cười khẽ ra tiếng: "Kia hoàng thúc phải theo sát ta nha ~"Phong Thiển túm Phượng Quyết đi vào một quán nhỏ.Lão bản nhìn thấy khách nhân lập tức ân cần tiếp đón: "Khách quan thích cái gì cứ việc nhìn, quán nhỏ của ta loại hình hoa đăng nào cũng đều có!"

Phong Thiển tùy ý đùa nghịch trên giá hoa đăng, quay đầu nhìn về phía Phượng Quyết: "Ca ca thích cái dạng hoa đăng gì?"

Phượng Quyết bị Phong Thiển xưng hô làm đến sửng sốt.Ca ca?Ánh mắt thanh lãnh của hắn xẹt qua một tia hoảng loạn.Tuy rằng, đối phương chỉ là giấu giếm thân phận mới như vậy gọi hắn.Phượng Quyết rũ xuống mi mắt: "Ta......

Tùy ý."

Phong Thiển nhìn nhìn hắn, lại quay đầu nhìn hoa đăng.Cuối cùng chọn cái hoa đăng con thỏ, cùng một cái sen."

Cái này cho ngươi."

Phong Thiển đem hoa đăng hoa sen đưa cho Phượng Quyết.Mảnh nhỏ cao lãnh như vậy gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đương nhiên thích hợp hoa sen ......Phượng Quyết rũ mắt tiếp nhận, cúi đầu nhìn nhìn, thanh âm hắn thấp thấp nói: "Cảm ơn."

Tầm mắt lại là dừng ở hoa đăng trong tay.Sau một lúc lâu, hắn mím môi, khóe môi hơi hơi cong vài phần......Phong Thiển một đường lôi kéo Phượng Quyết nhìn bên này một cái, bên kia một cái.Chỉ chốc lát, trong tay liền lấy đầy đồ vật.Phong Thiển lấy một tay trống không cầm đường hồ lô, có chút tò mò mà ăn một xâu màu đỏCắn một ngụm.Chua chua ngọt ngọt.Hương vị không tồi!Quay đầu, lại phát hiện không thấy Phượng Quyết.Phong Thiển chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn xung quanh.Lui tới dòng người, bạch y nam tử dừng lại ở một quán nhỏ, ánh mắt thanh lãnh dừng ở đồ vật trong quán, tựa hồ ở lâm vào trầm tư.Cũng không hiểu sao có vài phần cô đơn.Phong Thiển đi đến hắn trước mặt: "Ca ca đang xem cái gì?"

Nghe được thanh âm tiểu hoàng đế, Phượng Quyết hốt hoảng thu hồi ánh mắt, rũ mi mắt xuống."

Không có gì."

Phong Thiển hồ nghi, theo tầm mắt Phượng Quyết mới vừa rồi, ánh mắt dừng ở quán nhỏ kia.Là một đống hà bao.Phong Thiển tùy tay cầm một cái đặt ở Phượng Quyết trước mắt."

Muốn cái này?"

Thấy rõ đồ vật trong tay tiểu hoàng đế, Phượng Quyết có một loại cảm giác bị chộp lấy.Hắn rũ mắt biện giải: "Không phải.

Ta......

Chỉ là tùy tiện nhìn xem."

"Ừm."

Phong Thiển nhìn nhìn hắn, lại đem túi tiền ném trở về.Phượng Quyết đi theo phía sau Phong Thiển, suy nghĩ có chút hỗn loạn.Hắn nhìn về phía tiểu hoàng đế phía trước, tâm tình có chút phức tạp, chung quy vẫn là nhịn không được mở miệng: "Bệ hạ có từng thêu hà bao?"

Phong Thiển bị Phượng Quyết hỏi vấn đề không đầu không đuôi đến sửng sốt.Mảnh nhỏ sao lại thế này?Sao lại cảm giác hôm nay mảnh nhỏ có chút kỳ quái?"

Không có."

Phong Thiển đúng sự thật trả lời.Hoàng đế yêu cầu thêu hà bao?Nàng chưa từng không nghe nói qua.Đối với tiểu hoàng đế hồi đáp, Phượng Quyết cũng chút kinh ngạc.Chưa từng thêu?Tiểu hoàng đế ánh mắt trong suốt, không giống như là nói dối.Phượng Quyết nhấp nhấp đẹp môi mỏng.Không phải hắn chính tay thêu liền tốt Điều đó chứng minh, thu được hà bao của hắn người ở trong lòng hắn cũng không quan trọng.Phượng Quyết tâm tình mạc danh tốt vài phần.Phong Thiển chỉ cảm thấy mảnh nhỏ thật là không thể hiểu được, thực quái dị.Phong Thiển cân nhắc, có phải hay không nên nói cho mảnh nhỏ nàng là nữ nhân?Nhìn nhìn lại cái dạng này của mảnh nhỏ.Phong Thiển cảm thấy vẫn là thôi vậy, thoạt nhìn mảnh nhỏ còn không phải thực thích nàng.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 68: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《22》


Editor: Nha ĐamĐi dạo nửa ngày, Phong Thiển cũng mệt mỏi, bụng cũng có chút đói.Vì thế Phong Thiển lôi kéo Phượng Quyết vào một tửu lầu.Hai người ở phòng có tầm nhìn tốt nhất ở lầu hai, mở cửa sổ là có thể thấy đám người phía dưới.Phong Thiển chọn một bàn đồ ăn, gọi một hũ rượu trái cây, sau đó liền lười biếng mà ghé vào trên bàn.Đi dạo lâu như vậy.Nàng mệt mỏi quá!Tiểu hoàng đế thoạt nhìn có vài phần suy sút, ánh mắt Phượng Quyết dừng ở trên người đối phương.Có chút buồn cười.Bộ dáng lười biếng tiểu hoàng đế không những không chọc người chán ghét, ngược lại chính là thực đáng yêu, thập phần làm cho người ta thích.Sau khi đồ ăn đã được bày ra đầy đủ, rượu trái cây mà Phong Thiển yêu cầu cũng tới.Phong Thiển uống qua rượu trái cây.Loại rượu này, coi như có thể uống.Phong Thiển thế Phượng Quyết rót rượu.Phượng Quyết ngẩn người, ánh mắt có vài phần kháng cự, hắn thấp thấp nói: "Bệ hạ, thần không uống rượu."

Phong Thiển chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.Nàng tựa hồ đích xác không có thấy mảnh nhỏ từng uống rượu.Bất quá rượu trái cây mà nói, hẳn là sẽ không uống say đi."

Hoàng thúc, cái này chỉ là cái rượu trái cây, sẽ không say."

Phong Thiển đối hắn nói như vậy.Phượng Quyết nhíu nhíu mày, rũ đầu xuống.Có lẽ, sẽ không say đi.Hắn không nói nữa.Hai người yên lặng ăn đồ ăn.Trong tầm tay của Phượng Quyết có rượu nhưng vẫn không động.Phong Thiển nghi hoặc: "Hoàng thúc chẳng lẽ là bị dị ứng cồn?"

"Dị ứng cồn?"

Phượng Quyết ngây ra.Phong Thiển giải thích: "Chính là uống rượu xong, trên người sẽ nổi bệnh sởi linh tinh."

Phượng Quyết lắc đầu: "Không có, sẽ không như vậy."

"Vậy hoàng thúc vì sao lại không uống?"

Phong Thiển nhìn chằm chằm đối phương.Đối diện với tầm mắt tiểu hoàng đế, Phượng Quyết nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, đầu ngón tay thon dài nắm lấy chén rượu, thong thả ung dung đặt ở bên môi uống lên một cái ngụm nhỏ.Rượu trái cây này có hương vị nồng đậm, mơ hồ có vài phần mùi rượu.Phượng Quyết thần sắc mê mang.Hẳn là sẽ không say đi......Một bữa cơm kết thúc, Phượng Quyết vẫn là đem ly rượu trái cây kia uống hết.Bởi vì rượu trái cây có nồng độ cồn thấp, Phượng Quyết bắt đầu cũng không có phản ứng gì.Chỉ là vành tai hơi hơi có chút phiếm hồng.Phong Thiển đưa Phượng Quyết hồi phủ.Đến lúc về Trấn Bắc vương phủ, đã là đêm khuya.Phượng Quyết bước đi có chút hỗn độn, Phong Thiển quay đầu xem hắn.Người này trên mặt không có biểu tình gì, thanh lãnh vô cùng, nhìn không ra có dị thường gì.Ngón tay thon dài của Phượng Quyết đặt ở trên cửa, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người tiểu hoàng đế."

Bệ hạ không cần lại đưa vi thần về."

Phong Thiển chớp chớp mắt.Mảnh nhỏ lại đuổi nàng đi?Tiểu hoàng đế mím mím cánh môi phấn nộn.Không cho ta đưa, ta càng muốn!Kể cả ngươi là mảnh nhỏ cũng không được.Tiểu hoàng đế giữ cánh tay Phượng Quyết, con ngươi xinh đẹp có chút hàm ý giận dỗi."

Trẫm càng muốn đưa hoàng thúc về."

Phượng Quyết bị đối phương kéo cánh tay, cúi đầu liền thấy bộ dáng tức giận của tiểu hoàng đế, hai má phồng phồng, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng.Hắn rũ mi, đáy lòng có vài phần không biết biểu đạt ra sao.Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: "Vậy vi thần đa tạ bệ hạ yêu mến."

Phong Thiển nhìn hắn liếc mắt một cái, không xem hắn, không coi ai ra gì mà kéo Phượng Quyết.Phượng Quyết cũng không giận, chỉ là nghiêng mắt nhìn về phía đối phương.Đáy mắt thanh lãnh cuồn cuộn chính hắn đều không hiểu lắm cảm xúc này.Loại cảm giác này thực xa lạ, lại có thể làm người vui mừng.Tiểu hoàng đế cùng Phượng Quyết ở chung như vậy hạ nhân trong Trấn Bắc vương trong phủ đều không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.Thị vệ tuần tra mỗi lần nghiêm trang hành lễ xong, nhìn bóng dáng hai người rời đi đều là không hẹn mà cùng mà lộ ra ý cười.Không phải bọn họ quá bát quái.Mà là loại sự tình này dừng ở trên người chủ thượng bọn họ, quá hiếm lạ!Tiểu hoàng đế đem Phượng Quyết mang về phòng.Phong Thiển đi trước tiến vào.Phòng trong bày trí cùng thời điểm phía trước nàng tới giống nhau như đúc, gọn gàng ngăn nắp, không chút cẩu thả.Phong Thiển xoay người, chỉ thấy Phượng Quyết đứng ở cửa, hơi hơi cúi đầu xuống, như là bị người ta ấn nút tạm dừng.Phong Thiển buồn bực: "Hoàng thúc?"

Giây tiếp theo, phòng đột nhiên tối sầm lại.
 
Back
Top Bottom